Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5351


 Ngô Bình: "Mày có tin hay không không quan trọng, quan trọng là nếu mày cùng tao ra đi thì đôi bên đều có lợi. Tao sẽ không làm hại mày, chỉ cần thỉnh thoảng chắt cho tao xin một ít linh dịch là được rồi".  

 

Thì ra dược tính của linh dược này nằm ở trong nước cốt của nó, nước cốt này được gọi là linh dịch của đất, là một loại bảo dược cực kỳ hiếm có, hơn nữa hạt đậu của nó cũng có thể dùng làm thuốc. Hiệu quả của nó tương đương với linh dược cấp chín, thậm chí là cấp mười.  

 

Nghe những gì Ngô Bình nói, hạt mầm vàng nói: "Anh nói đưa tôi đi sẽ có lợi cho tôi?"  

 

Ngô Bình:"Chắc chắn rồi. Tao có thể tìm cho mày một môi trường phù hợp hơn để phát triển. Mày mặc dù mạnh nhưng cũng có vô số tu sĩ mạnh trong thế giới này, mày cũng không thể ở chỗ này vĩnh viễn đúng không?"  

 

Địa Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thấy anh không có ác ý, vì vậy tôi sẽ tin tưởng anh một lần".  

 

Lời này vừa dứt, tất cả dây leo đột nhiên thu lại, cuối cùng hóa thành một quả cầu gỗ màu xanh to bằng lòng bàn tay, rơi vào trong tay Ngô Bình.  

 

Advertisement

Ngô Bình hai mắt sáng lên, nói: "Linh dược cấp mười một mạnh đến mức có thể thay hình đổi dạng. Địa Bảo, từ giờ tao sẽ gọi mày là A Trân".  

 

Địa Bảo đáp: "Tùy anh".  

 

Ngô Bình cất quả cầu gỗ đi và tiếp tục tìm kiếm linh dược trong khu vực này.  

 

Linh dược ở đây tương tự như trong rừng, khắp nơi đều có thể tìm được linh dược dưới cấp bốn, ngoài ra còn có rất nhiều linh dược cấp năm, cấp sáu. Anh cũng không khách sáo mà gặp những thứ có thể đào được là lập tức đào hết đi.  

 

Anh ở trong đầm lầy đào bới hơn một ngày, đến ngày thứ hai liền thấy nơi này đông đúc lên rõ rệt. Rất nhiều người không ngừng bay qua đầu anh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.  

 

Anh suy luận rằng sau khi A Trân biến mất, những lính canh ở đây hẳn đã rất hoảng hốt và họ đang tìm kiếm kẻ đã đánh cắp thứ mà họ cho là linh dược cấp mười  

 

Đầm lầy quá lớn, Ngô Bình ẩn nấp kỹ đến nỗi những người này căn bản không phát hiện ra anh.  

 

Trong khi Ngô Bình đang ung dung thu thập các loại linh dược thì một người nào đó đột nhiên lao tới và đâm thẳng vào kết giới mà anh đã thiết lập.  

 

Đó là một cô gái mặc bộ đồ bó màu xanh lá cây, khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình xinh xắn. Cô gái này bị thương nặng, ngực chảy nhiều máu, trên mu bàn tay còn có vết đâm.  

 

Cô gái đang liều lĩnh chạy vào kết giới của Ngô Bình thì đột nhiên ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình và cô gái liếc nhìn nhau, cô gái yếu ớt nói: "Công tử, cứu tôi với!"  

 

Vết thương của cô ấy đã chuyển màu đen, rõ ràng là bị nhiễm độc và cô gái này không thể sống được lâu nữa.  

 

Ngô Bình lập tức thở dài, anh một mình đi hái thuốc lại đột nhiên có một cô gái lao vào, hơn nữa còn rất xinh đẹp.  

 

Anh hỏi: "Cô đến đây để thu thập dược liệu?"  

 

Cô gái khẽ gật đầu: "Bố tôi tu luyện gặp sự cố, cần hai loại dược liệu nên tôi liều mạng trộm linh dược, không ngờ vừa hái linh dược đã bị phát hiện!"  

 

Ngô Bình thở dài, lẽ ra anh có thể rời đi, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh lại không đành lòng.  

 

Anh nói: "Tôi cầm máu cho cô trước đã, tạm thời chúng ta phải rời khỏi đây".  

 
 
Chương 5351


 Ngô Bình: "Mày có tin hay không không quan trọng, quan trọng là nếu mày cùng tao ra đi thì đôi bên đều có lợi. Tao sẽ không làm hại mày, chỉ cần thỉnh thoảng chắt cho tao xin một ít linh dịch là được rồi".  

 

Thì ra dược tính của linh dược này nằm ở trong nước cốt của nó, nước cốt này được gọi là linh dịch của đất, là một loại bảo dược cực kỳ hiếm có, hơn nữa hạt đậu của nó cũng có thể dùng làm thuốc. Hiệu quả của nó tương đương với linh dược cấp chín, thậm chí là cấp mười.  

 

Nghe những gì Ngô Bình nói, hạt mầm vàng nói: "Anh nói đưa tôi đi sẽ có lợi cho tôi?"  

 

Ngô Bình:"Chắc chắn rồi. Tao có thể tìm cho mày một môi trường phù hợp hơn để phát triển. Mày mặc dù mạnh nhưng cũng có vô số tu sĩ mạnh trong thế giới này, mày cũng không thể ở chỗ này vĩnh viễn đúng không?"  

 

Địa Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thấy anh không có ác ý, vì vậy tôi sẽ tin tưởng anh một lần".  

 

Lời này vừa dứt, tất cả dây leo đột nhiên thu lại, cuối cùng hóa thành một quả cầu gỗ màu xanh to bằng lòng bàn tay, rơi vào trong tay Ngô Bình.  

 

Advertisement

Ngô Bình hai mắt sáng lên, nói: "Linh dược cấp mười một mạnh đến mức có thể thay hình đổi dạng. Địa Bảo, từ giờ tao sẽ gọi mày là A Trân".  

 

Địa Bảo đáp: "Tùy anh".  

 

Ngô Bình cất quả cầu gỗ đi và tiếp tục tìm kiếm linh dược trong khu vực này.  

 

Linh dược ở đây tương tự như trong rừng, khắp nơi đều có thể tìm được linh dược dưới cấp bốn, ngoài ra còn có rất nhiều linh dược cấp năm, cấp sáu. Anh cũng không khách sáo mà gặp những thứ có thể đào được là lập tức đào hết đi.  

 

Anh ở trong đầm lầy đào bới hơn một ngày, đến ngày thứ hai liền thấy nơi này đông đúc lên rõ rệt. Rất nhiều người không ngừng bay qua đầu anh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.  

 

Anh suy luận rằng sau khi A Trân biến mất, những lính canh ở đây hẳn đã rất hoảng hốt và họ đang tìm kiếm kẻ đã đánh cắp thứ mà họ cho là linh dược cấp mười  

 

Đầm lầy quá lớn, Ngô Bình ẩn nấp kỹ đến nỗi những người này căn bản không phát hiện ra anh.  

 

Trong khi Ngô Bình đang ung dung thu thập các loại linh dược thì một người nào đó đột nhiên lao tới và đâm thẳng vào kết giới mà anh đã thiết lập.  

 

Đó là một cô gái mặc bộ đồ bó màu xanh lá cây, khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình xinh xắn. Cô gái này bị thương nặng, ngực chảy nhiều máu, trên mu bàn tay còn có vết đâm.  

 

Cô gái đang liều lĩnh chạy vào kết giới của Ngô Bình thì đột nhiên ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình và cô gái liếc nhìn nhau, cô gái yếu ớt nói: "Công tử, cứu tôi với!"  

 

Vết thương của cô ấy đã chuyển màu đen, rõ ràng là bị nhiễm độc và cô gái này không thể sống được lâu nữa.  

 

Ngô Bình lập tức thở dài, anh một mình đi hái thuốc lại đột nhiên có một cô gái lao vào, hơn nữa còn rất xinh đẹp.  

 

Anh hỏi: "Cô đến đây để thu thập dược liệu?"  

 

Cô gái khẽ gật đầu: "Bố tôi tu luyện gặp sự cố, cần hai loại dược liệu nên tôi liều mạng trộm linh dược, không ngờ vừa hái linh dược đã bị phát hiện!"  

 

Ngô Bình thở dài, lẽ ra anh có thể rời đi, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh lại không đành lòng.  

 

Anh nói: "Tôi cầm máu cho cô trước đã, tạm thời chúng ta phải rời khỏi đây".  

 
 
Chương 5352


 Sau khi bù nhìn rời đi, anh nói:"Cô đang chảy máu và mùi máu sẽ thu hút bọn chúng tới săn lùng. Bây giờ, cô phải uống thuốc này, nó sẽ che đi mùi máu trên người cô".  

 

Cô gái gật đầu, nhận lấy cây thuốc và nhai ngay lập tức. Thuốc vô cùng đắng và có mùi tanh khiến mặt cô nhăn nhó, nhưng cô vẫn nuốt xuống.  

 

Sau đó, Ngô Bình rắc một ít bột thuốc lên người cô trước khi dẫn cô đi.  

 

Hai người rời đi không đến ba phút, một đám tu sĩ xuất hiện, theo sau là linh khuyển, lần theo mùi máu tươi đuổi theo hướng bù nhìn vừa chạy đi.  

 

Nửa giờ sau, Ngô Bình đã đưa cô gái ra khỏi đầm lầy, cả hai nghỉ ngơi trên một ngọn đồi cách đầm lầy hàng trăm dặm. Trên đồi có rất nhiều cây cối, Ngô Bình tìm một cái hốc cây rất lớn để ở tạm.  

 

Sau khi dọn sạch hốc cây, môi của cô gái đã thâm đen và ý thức của cô ấy đã bắt đầu mơ hồ.  

Advertisement

 

Ngô Bình bình tĩnh lấy ra hai loại dược liệu, dùng tay vắt lấy nước cốt, chắt ra khoảng hai ngụm cho cô gái uống. Đồng thời, anh lau sạch cặn thuốc còn sót lại trên vết thương của cô gái.  

 

Màu đen trên môi cô gái dần dần mờ đi và khuôn mặt của cô ấy có thần sắc trở lại. Tuy nhiên, vết thương ngày càng đau, máu đen vẫn rỉ ra.  

 

Ngô Bình: "Thuốc đang loại bỏ chất độc, hôm nay cô sẽ cảm thấy đau một chút, nhưng sẽ bình phục vào ngày mai”.  

 

Cô gái gắng gượng cảm ơn Ngô Bình: "Đa tạ công tử đã cứu mạng!"  

 

Ngô Bình "ừm" một tiếng rồi nói: "Cô tạm thời ở nơi này tĩnh dưỡng, tôi sẽ để lại một ít đan dược cho cô, hai ngày nữa cô sẽ khỏi hẳn".  

 

Cô gái đáp: "Tiểu nữ không thể báo đáp ân tình của công tử nên vô cùng áy náy. Nhà tôi cách đây không xa, xin mạo muội mời công tử đến nhà tôi, để tôi và gia đình được nói chuyện và cảm ơn công tử".  

 

Ngô Bình đang định từ chối, thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của A Trân: "Người phụ nữ này có khí tức của đất thần”.  

 

Ngô Bình: "Đất thần? Nó có đặc biệt quan trọng với mày không?"  

 

A Trân: "Đất thần này rất cao cấp, chỉ cần một mảnh nhỏ cỡ hạt đậu là có thể giúp tôi hóa thành linh dược cấp mười hai!"  

 

Ngô Bình liếc nhìn và thấy một chuỗi hạt màu xanh trên cổ tay của cô gái, khí tức đó dường như toả ra từ chuỗi hạt này.  

 

Anh mặt không đổi sắc, gật đầu nói: "Cũng tốt. Tôi là một y tiên, nói không chừng tôi có thể giúp cô giải quyết vấn đề của bố cô”.  

 

Cô gái vui mừng khôn xiết: "Cám ơn công tử!"

Lúc này, cô ấy mới tự giới thiệu, cô gái tên Văn Nhân Tử Y, nhà ở thành Bạch Sương, cha ở trong thành cũng được xem là nhân vật có tiếng.  

 

Đợi thương thế của cô ấy tốt hơn chút, Ngô Bình cùng Văn Nhân Tử Y đi đến thành Bạch Sương.  

 

thành Bạch Sương nằm trên một ngọn núi lớn, độ cao so với mực nước biển khá cao, nên quanh năm đều bị sương và tuyết trắng bao phủ, nhìn xa chỉ thấy một vùng tuyết trắng.  

 

Từ xa nhìn thấy thành Bạch Sương, Ngô Bình cảm thấy khá tò mò, bèn hỏi: “Văn Y cô nương, Bạch Song Thành này xung quanh có đồng bằng rộng lớn, tại sao phải xây thành trên núi, mà không xây trên đồng bằng?”  

 
 
Chương 5352


 Sau khi bù nhìn rời đi, anh nói:"Cô đang chảy máu và mùi máu sẽ thu hút bọn chúng tới săn lùng. Bây giờ, cô phải uống thuốc này, nó sẽ che đi mùi máu trên người cô".  

 

Cô gái gật đầu, nhận lấy cây thuốc và nhai ngay lập tức. Thuốc vô cùng đắng và có mùi tanh khiến mặt cô nhăn nhó, nhưng cô vẫn nuốt xuống.  

 

Sau đó, Ngô Bình rắc một ít bột thuốc lên người cô trước khi dẫn cô đi.  

 

Hai người rời đi không đến ba phút, một đám tu sĩ xuất hiện, theo sau là linh khuyển, lần theo mùi máu tươi đuổi theo hướng bù nhìn vừa chạy đi.  

 

Nửa giờ sau, Ngô Bình đã đưa cô gái ra khỏi đầm lầy, cả hai nghỉ ngơi trên một ngọn đồi cách đầm lầy hàng trăm dặm. Trên đồi có rất nhiều cây cối, Ngô Bình tìm một cái hốc cây rất lớn để ở tạm.  

 

Sau khi dọn sạch hốc cây, môi của cô gái đã thâm đen và ý thức của cô ấy đã bắt đầu mơ hồ.  

Advertisement

 

Ngô Bình bình tĩnh lấy ra hai loại dược liệu, dùng tay vắt lấy nước cốt, chắt ra khoảng hai ngụm cho cô gái uống. Đồng thời, anh lau sạch cặn thuốc còn sót lại trên vết thương của cô gái.  

 

Màu đen trên môi cô gái dần dần mờ đi và khuôn mặt của cô ấy có thần sắc trở lại. Tuy nhiên, vết thương ngày càng đau, máu đen vẫn rỉ ra.  

 

Ngô Bình: "Thuốc đang loại bỏ chất độc, hôm nay cô sẽ cảm thấy đau một chút, nhưng sẽ bình phục vào ngày mai”.  

 

Cô gái gắng gượng cảm ơn Ngô Bình: "Đa tạ công tử đã cứu mạng!"  

 

Ngô Bình "ừm" một tiếng rồi nói: "Cô tạm thời ở nơi này tĩnh dưỡng, tôi sẽ để lại một ít đan dược cho cô, hai ngày nữa cô sẽ khỏi hẳn".  

 

Cô gái đáp: "Tiểu nữ không thể báo đáp ân tình của công tử nên vô cùng áy náy. Nhà tôi cách đây không xa, xin mạo muội mời công tử đến nhà tôi, để tôi và gia đình được nói chuyện và cảm ơn công tử".  

 

Ngô Bình đang định từ chối, thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của A Trân: "Người phụ nữ này có khí tức của đất thần”.  

 

Ngô Bình: "Đất thần? Nó có đặc biệt quan trọng với mày không?"  

 

A Trân: "Đất thần này rất cao cấp, chỉ cần một mảnh nhỏ cỡ hạt đậu là có thể giúp tôi hóa thành linh dược cấp mười hai!"  

 

Ngô Bình liếc nhìn và thấy một chuỗi hạt màu xanh trên cổ tay của cô gái, khí tức đó dường như toả ra từ chuỗi hạt này.  

 

Anh mặt không đổi sắc, gật đầu nói: "Cũng tốt. Tôi là một y tiên, nói không chừng tôi có thể giúp cô giải quyết vấn đề của bố cô”.  

 

Cô gái vui mừng khôn xiết: "Cám ơn công tử!"

Lúc này, cô ấy mới tự giới thiệu, cô gái tên Văn Nhân Tử Y, nhà ở thành Bạch Sương, cha ở trong thành cũng được xem là nhân vật có tiếng.  

 

Đợi thương thế của cô ấy tốt hơn chút, Ngô Bình cùng Văn Nhân Tử Y đi đến thành Bạch Sương.  

 

thành Bạch Sương nằm trên một ngọn núi lớn, độ cao so với mực nước biển khá cao, nên quanh năm đều bị sương và tuyết trắng bao phủ, nhìn xa chỉ thấy một vùng tuyết trắng.  

 

Từ xa nhìn thấy thành Bạch Sương, Ngô Bình cảm thấy khá tò mò, bèn hỏi: “Văn Y cô nương, Bạch Song Thành này xung quanh có đồng bằng rộng lớn, tại sao phải xây thành trên núi, mà không xây trên đồng bằng?”  

 
 
Chương 5353


“Đúng vậy, trong thành cũng chỉ có chừng trăm vạn dân. Thật ra người trong thành Bạch Sương, đa phần đều là người nhà thân thích của đệ tử Huyết Đao Môn”.  

 

Ngô Bình: “Quanh đây là địa bàn của Huyết Đao Môn sao? Vậy cô đi đến chỗ đầm lầy kia, cũng là nhập môn?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Công tử, chuyện đầm lầy, chớ có nhắc đến nữa, bị người ngoài nghe thấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối”.  

 

Ngô Bình: “Vậy nói về Huyết Đao Môn đi, môn phái này có bao nhiêu đệ tử, tu vi cao nhất là đến Thần Thông Cảnh cấp mấy?”  

 

Văn Y Tử Nhân: “Mạnh nhất ở Huyết Đao Môn có lẽ là lão tổ Huyết Đao, tu vi lão tổ rất cao, nghe nói đã mở Thần Môn!”  

 

Thần Môn, là giai đoạn sau của Thần Thông Cảnh, so với Thần Anh Cảnh còn cao hơn hai cảnh giới! Sau khi khai mở Thần Môn, Thần Anh sẽ tiến hóa, trở nên mạnh và huyền diệu hơn!  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Thì ra là cao thủ Thần Môn, xem ra Huyết Đao Môn này là thế lực rất mạnh”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đúng vậy, Huyết Đao Môn có ba nghìn đệ tử, trong số những đệ tử chân truyền có vài người là cao thủ Thần Thông Cảnh. Thực lực các trưởng lão cũng rất mạnh, trong đó còn có cao thủ Thần Anh Cảnh”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có thể chiếm giữ một vùng lớn như vậy, thực lực sao có thể yếu được”.  

 

Vào đến thành, trên đường có không ít người chào hỏi với Văn Nhân Tử Y. Chẳng mấy chốc, hai người đã đi vào một căn nhà rất lớn. Vào phòng khách, Văn Nhân Tử Y cho người dâng trà lên.  

 

Ngô Bình: “Văn Nhân cô nương, xem ta nhà các cô ở thành Bạch Sương cũng rất có danh tiếng”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Chưa đến mức. Ông tôi trước kia từng là một đệ tử chân truyền của Huyết Đao Môn. Đáng tiếc sau này lại sụp đổ, gia tộc chúng tôi cũng sụp đổ theo. Đến đời cha tôi, tuy cố gắng tu hành, nhưng tư chất có hạn, không thể đạt đến trình độ như ông nội”.  

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào, ông ấy nhìn thấy Văn Nhân Tử Y thì nói: “Tử Y, con không sao chứ?”  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Cha, con không sao. Con giới thiệu với cha, đây là Ngô công tử đã cứu mạng con. Ngô công tử, đây là cha tôi”.  

 

Người đàn ông vội ôm quyền, cẩn thận thi lễ, nói: “Công tử cứu mạng con gái tôi, đại ân đại đức, không có gì báo đáp!”  

 

Ngô Bình đứng dậy nói: “Nhân Văn tiên sinh khách sáo rồi, chỉ là tiện tay mà thôi”.  

 

Văn Nhân Tử Y cho người làm lui xuống, lấy ra một gốc thảo dược, vui mừng nói: “Cha, con tìm được “cỏ Khải Linh” rồi!”  

 

Người đàn ông nhìn cỏ Khải Linh, khẽ thở dài, nói: “Muộn rồi. Hôm qua cha không kiềm chế được sức mạnh, kết quả khí tức hỗn loạn, bây giờ đã là một người tàn phế rồi!”  

 

Nhân Văn Tử Y mặt biến sắc: “Sao lại vậy chứ?”  

 

Người trung niên vỗ vai cô gái: “Tử Y, con có thể quay về an toàn, là tốt nhất rồi. Cha không còn tu vi, cũng có thể sống được, con không cần lo lắng”.  

 

Văn Nhân Tử Y khóc như mưa, nức nở hỏi: “Cha, còn có cách nào cứu chữa không?”  

 
 
Chương 5353


“Đúng vậy, trong thành cũng chỉ có chừng trăm vạn dân. Thật ra người trong thành Bạch Sương, đa phần đều là người nhà thân thích của đệ tử Huyết Đao Môn”.  

 

Ngô Bình: “Quanh đây là địa bàn của Huyết Đao Môn sao? Vậy cô đi đến chỗ đầm lầy kia, cũng là nhập môn?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Công tử, chuyện đầm lầy, chớ có nhắc đến nữa, bị người ngoài nghe thấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối”.  

 

Ngô Bình: “Vậy nói về Huyết Đao Môn đi, môn phái này có bao nhiêu đệ tử, tu vi cao nhất là đến Thần Thông Cảnh cấp mấy?”  

 

Văn Y Tử Nhân: “Mạnh nhất ở Huyết Đao Môn có lẽ là lão tổ Huyết Đao, tu vi lão tổ rất cao, nghe nói đã mở Thần Môn!”  

 

Thần Môn, là giai đoạn sau của Thần Thông Cảnh, so với Thần Anh Cảnh còn cao hơn hai cảnh giới! Sau khi khai mở Thần Môn, Thần Anh sẽ tiến hóa, trở nên mạnh và huyền diệu hơn!  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Thì ra là cao thủ Thần Môn, xem ra Huyết Đao Môn này là thế lực rất mạnh”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đúng vậy, Huyết Đao Môn có ba nghìn đệ tử, trong số những đệ tử chân truyền có vài người là cao thủ Thần Thông Cảnh. Thực lực các trưởng lão cũng rất mạnh, trong đó còn có cao thủ Thần Anh Cảnh”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có thể chiếm giữ một vùng lớn như vậy, thực lực sao có thể yếu được”.  

 

Vào đến thành, trên đường có không ít người chào hỏi với Văn Nhân Tử Y. Chẳng mấy chốc, hai người đã đi vào một căn nhà rất lớn. Vào phòng khách, Văn Nhân Tử Y cho người dâng trà lên.  

 

Ngô Bình: “Văn Nhân cô nương, xem ta nhà các cô ở thành Bạch Sương cũng rất có danh tiếng”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Chưa đến mức. Ông tôi trước kia từng là một đệ tử chân truyền của Huyết Đao Môn. Đáng tiếc sau này lại sụp đổ, gia tộc chúng tôi cũng sụp đổ theo. Đến đời cha tôi, tuy cố gắng tu hành, nhưng tư chất có hạn, không thể đạt đến trình độ như ông nội”.  

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào, ông ấy nhìn thấy Văn Nhân Tử Y thì nói: “Tử Y, con không sao chứ?”  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Cha, con không sao. Con giới thiệu với cha, đây là Ngô công tử đã cứu mạng con. Ngô công tử, đây là cha tôi”.  

 

Người đàn ông vội ôm quyền, cẩn thận thi lễ, nói: “Công tử cứu mạng con gái tôi, đại ân đại đức, không có gì báo đáp!”  

 

Ngô Bình đứng dậy nói: “Nhân Văn tiên sinh khách sáo rồi, chỉ là tiện tay mà thôi”.  

 

Văn Nhân Tử Y cho người làm lui xuống, lấy ra một gốc thảo dược, vui mừng nói: “Cha, con tìm được “cỏ Khải Linh” rồi!”  

 

Người đàn ông nhìn cỏ Khải Linh, khẽ thở dài, nói: “Muộn rồi. Hôm qua cha không kiềm chế được sức mạnh, kết quả khí tức hỗn loạn, bây giờ đã là một người tàn phế rồi!”  

 

Nhân Văn Tử Y mặt biến sắc: “Sao lại vậy chứ?”  

 

Người trung niên vỗ vai cô gái: “Tử Y, con có thể quay về an toàn, là tốt nhất rồi. Cha không còn tu vi, cũng có thể sống được, con không cần lo lắng”.  

 

Văn Nhân Tử Y khóc như mưa, nức nở hỏi: “Cha, còn có cách nào cứu chữa không?”  

 
 
Chương 5354


 Người trung niên ngây người, vội gật đầu: “Đúng vậy, ân nhân sao có thể nhìn ra được?”  

 

Văn Nhân Tử Y nhớ đến lời Ngô Bình từng nói lúc trước, cô ấy vội nói: “Cha, công tử là tiên y, có lẽ anh ấy giúp được cha”.  

 

Người trung niên vui mừng trong lòng, hy vọng nhìn Ngô Bình: “Ân nhân là tiên y sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Biết chút y thuật”.  

 

Người trung niên lập tức căng thẳng: “Vậy, tình hình của tại hạ, còn có thể cứu chữa được không?”  

 

Ngô Bình bắt mặt cho ông ấy một lúc rồi nói: “Có thể chữa, chỉ là có chút phiền phức”.  

 

“Bịch!”  

 

Người trung niên quỳ xuống đất: “Nhân Văn Trường Minh, tạ ân công từ bi!”  

 

Advertisement

Ngô Bình đỡ ông ấy dậy, cười nói: “Tôi đến, thực ra cũng có một chuyện cần giúp”.  

 

Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Ân nhân có chuyện cứ nói, chỉ cần nhà Văn Nhân tôi làm được, tuyệt không chối từ”.  

 

Ngô Bình chỉ vào chuỗi châu trên tay Văn Nhân Tử Y hỏi: “Vòng tay này, từ đâu có được?”  

 

Văn Nhân Tử Y sững người, sau đó nói: “Công tử, đây là của hồi môn của mẹ tôi, vẫn luôn được cất trong hộp, hôm trước nhớ đến mẹ, nên mới lấy ra đeo vào”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tôi có thể xem hộp kia không?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Công tử đợi một lát”.  

 

Cô ấy rời khỏi phòng khách, chưa đến một phút đồng hồ đã quay lại, trong tay cầm theo một cái hộp vuông, màu xanh biếc.  

 

Hộp này vừa xuất hiện, A Trân đã nói với Ngô Bình: “Chính là nó!”  

 

Ngô Bình bĩnh tĩnh nhận lấy hộp, sau khi mở ra phát hiện dưới đáy hộp được phủ một lớp cát mịn màu xanh, trong suốt như pha lê, chạm vào rất mềm.  

 

Văn Nhân Tử Y không nhìn thấy thứ gì khác, nói: “Công tử, hộp này có gì đặc biệt sao?”  

 

Ngô Bình chỉ vào cát hỏi: “Đây là gì?”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Có lẽ là để lót dưới đáy hộp, tránh để vòng tay va chạm”.  

 

Ngô Bình đổ nước vào, các trong hộp bỗng chốc ngưng tụ thành một khối như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng vàng lục, to bằng hạt óc chó.  

 

Văn Nhân Trường Minh kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”  

 

Ngô Bình nói: “Văn Nhân tiên sinh, đây là một thổ nhưỡng bồi đắp dược liệu, có thể bán cho tôi được không?”  

 

Văn Nhân Trường Minh vẫn trông cậy vào Ngô Bình cứu chữa ông ấy nữa đây, vội xua tay: “Thứ không đáng tiền, công tử cần thì cứ lấy là được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cám ơn. Để báo đáp, tôi sẽ luyện chế hai lò đan cho mọi người”.  

 

Văn Nhân Trường Minh kinh ngạc: “Công tử còn có thể luyện đan?”  

 

Ngô Bình nói: “Biết đôi chút”.  

 

Văn Nhân Trường Minh vui mừng, nói: “Vậy thực sự cảm ơn công tử!”  

 

Ngô Bình lại ngồi xuống, am thầm hỏi A Trân: “Thế nào, là thần nhưỡng sao?”  

 

A Trân: “Thần nhưỡng thượng phẩm, sẽ không nhầm đâu, hơn nữa số lượng lớn như vậy, đúng là phát tài rồi!”  

 

Ngô Bình: “Cô xem tôi không lừa cô chứ, đi theo tôi là có chỗ tốt”.  

 

A Trân: “Có thần nhưỡng này rồi, anh muốn bao nhiêu linh dịch, tôi cũng cho anh”.  

 
 
Chương 5354


 Người trung niên ngây người, vội gật đầu: “Đúng vậy, ân nhân sao có thể nhìn ra được?”  

 

Văn Nhân Tử Y nhớ đến lời Ngô Bình từng nói lúc trước, cô ấy vội nói: “Cha, công tử là tiên y, có lẽ anh ấy giúp được cha”.  

 

Người trung niên vui mừng trong lòng, hy vọng nhìn Ngô Bình: “Ân nhân là tiên y sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Biết chút y thuật”.  

 

Người trung niên lập tức căng thẳng: “Vậy, tình hình của tại hạ, còn có thể cứu chữa được không?”  

 

Ngô Bình bắt mặt cho ông ấy một lúc rồi nói: “Có thể chữa, chỉ là có chút phiền phức”.  

 

“Bịch!”  

 

Người trung niên quỳ xuống đất: “Nhân Văn Trường Minh, tạ ân công từ bi!”  

 

Advertisement

Ngô Bình đỡ ông ấy dậy, cười nói: “Tôi đến, thực ra cũng có một chuyện cần giúp”.  

 

Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Ân nhân có chuyện cứ nói, chỉ cần nhà Văn Nhân tôi làm được, tuyệt không chối từ”.  

 

Ngô Bình chỉ vào chuỗi châu trên tay Văn Nhân Tử Y hỏi: “Vòng tay này, từ đâu có được?”  

 

Văn Nhân Tử Y sững người, sau đó nói: “Công tử, đây là của hồi môn của mẹ tôi, vẫn luôn được cất trong hộp, hôm trước nhớ đến mẹ, nên mới lấy ra đeo vào”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tôi có thể xem hộp kia không?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Công tử đợi một lát”.  

 

Cô ấy rời khỏi phòng khách, chưa đến một phút đồng hồ đã quay lại, trong tay cầm theo một cái hộp vuông, màu xanh biếc.  

 

Hộp này vừa xuất hiện, A Trân đã nói với Ngô Bình: “Chính là nó!”  

 

Ngô Bình bĩnh tĩnh nhận lấy hộp, sau khi mở ra phát hiện dưới đáy hộp được phủ một lớp cát mịn màu xanh, trong suốt như pha lê, chạm vào rất mềm.  

 

Văn Nhân Tử Y không nhìn thấy thứ gì khác, nói: “Công tử, hộp này có gì đặc biệt sao?”  

 

Ngô Bình chỉ vào cát hỏi: “Đây là gì?”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Có lẽ là để lót dưới đáy hộp, tránh để vòng tay va chạm”.  

 

Ngô Bình đổ nước vào, các trong hộp bỗng chốc ngưng tụ thành một khối như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng vàng lục, to bằng hạt óc chó.  

 

Văn Nhân Trường Minh kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”  

 

Ngô Bình nói: “Văn Nhân tiên sinh, đây là một thổ nhưỡng bồi đắp dược liệu, có thể bán cho tôi được không?”  

 

Văn Nhân Trường Minh vẫn trông cậy vào Ngô Bình cứu chữa ông ấy nữa đây, vội xua tay: “Thứ không đáng tiền, công tử cần thì cứ lấy là được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cám ơn. Để báo đáp, tôi sẽ luyện chế hai lò đan cho mọi người”.  

 

Văn Nhân Trường Minh kinh ngạc: “Công tử còn có thể luyện đan?”  

 

Ngô Bình nói: “Biết đôi chút”.  

 

Văn Nhân Trường Minh vui mừng, nói: “Vậy thực sự cảm ơn công tử!”  

 

Ngô Bình lại ngồi xuống, am thầm hỏi A Trân: “Thế nào, là thần nhưỡng sao?”  

 

A Trân: “Thần nhưỡng thượng phẩm, sẽ không nhầm đâu, hơn nữa số lượng lớn như vậy, đúng là phát tài rồi!”  

 

Ngô Bình: “Cô xem tôi không lừa cô chứ, đi theo tôi là có chỗ tốt”.  

 

A Trân: “Có thần nhưỡng này rồi, anh muốn bao nhiêu linh dịch, tôi cũng cho anh”.  

 
 
Chương 5355


Nói chuyện vài câu, lại ăn bữa cơm, Ngô Bình bắt đầu chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh. Y thuật của anh bất phàm, hôm đó đã khiến Văn Nhân Trường Minh khôi phục được một phần tu vi.  

 

Đến tối, Văn Nhân Trường Minh đi nghỉ ngơi, Ngô Bình lấy ra lò luyện đan, hỏi Văn Nhân Tử Y: “Văn Nhân cô nương, cô muốn đan dược gì?”  

 

Văn Nhân Tử Y lấy một bộ sách thuốc từ phía sau, giống hệt như của Lý Giản. Cô ấy mở sách ra, nói: “Công tử, anh xem có thể luyện được đan dược gì?”  

 

Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, dược liệu trên bộ sách thuốc này rất ít, chỉ có hơn trăm trang, hơn nữa cũng không đầy đủ, không thể so sánh với của Lý Giản được.  

 

Anh lật xem một lát, cười hỏi: “Sách thuốc nghìn chương này cũng là do ông cô để lại sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Là mẹ tôi để lại, vật này rất quý giá, bình thường tôi sẽ không lấy ra, trong nhà chỉ có tôi và cha tôi biết”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sách thuốc này có thể mua được bên ngoài không?”  

Advertisement

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Có lẽ là không mua được. Mẹ tôi khi còn sống từ nói, sách thuốc nghìn chương này, khắp thiên hạ chỉ có bốn cuốn, mà nhà tôi chính là bản gốc”.  

 

Ngô Bình ngây người: “Nguyên bản! Nói như vậy, ba bản còn lại đều là bản sao à?”

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Đúng vậy công tử. Sách này năm đó được cao nhân chép ra ba phần, nhưng nội dung bên trong không thể so sánh với bản gốc, đáng tiếc nhà tôi không có thầy luyện đan, nên sách thuốc này chỉ có thể dùng để trữ thuốc, không sử dụng làm gì khác được”.  

 

Sau đó Ngô Bình bắt đầu luyện đan, anh dựa vào dược liệu bên trên, luyện ba loại đan dược cho nhà Văn Nhân, mười hai viên đan dược cấp năm, hai mươi viên đan dược cấp sáu.  

 

Luyện đan dược xong, đã là trưa ngày thứ hai, Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh.  

 

Đế buổi trưa, bản thân nghỉ ngơi trong viện nhỏ.  

 

Đồng thời, Văn Nhân Trường Minh đang thương lượng một chuyện với Văn Nhân Tử Y. Văn Nhân Tử Y nói: “Cha, thật sự muốn đưa Đại Thiên Dược Điển cho công tử sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh thở dài: “Thứ này này trong tay chúng ta đã nhiều năm, chúng ta dùng nó thì có được ích lợi gì? Trái lại còn phải lo lắng đề phòng, công tử này không chỉ có y đạo đan đạo cao minh, mà nhân phẩm lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không cứu con”.  

 

Văn Nhân Tử Y vẫn có phần không hiểu: “Cha, nhưng thứ quý giá như vậy, cha không thấy tiếc sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Tử Y, nó chính là của hồi môn của con, như vậy thì sau này công tử sẽ xem trọng con”.  

 

Văn Nhân Tử Y kinh ngạc: “Của hồi môn? Cha, cha đang nói gì vậy!”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện hôn sự của con. Nửa năm trước, nhà họ Nghiêm đã đến cầu hôn. Thế lực nhà họ Nghiêm lớn, cha không dám từ chối, nhưng cũng không từ chối. Hiện tại nếu con gả cho công tử, thì sẽ không rơi vào hố lửa nhà họ Nghiêm nữa”.  

 

Vị thiếu gia nhà họ Nghiêm kia, không học không nghề, tính cách tàn bạo, đã cưới đến ba vợ, người thứ nhất bị hắn bóp chết, người thứ hai bị đổ nước sôi chết, người thứ ba bị hắn bóp nát cho cá ăn. Bây giờ, nhà họ Nghiêm muốn cầu hôn cho vị thiếu gia này, Văn Nhân Trường Minh đương nhiên không chịu đồng ý, ông ấy cũng không thể đưa con gái vào hố lửa được.  

 

Nghe đến đây, Văn Nhân Tử Y vừa cảm động vừa lo lắng, nói: “Cha, nhà họ Nghiêm là thế lực lớn nhất ở thành Bạch Sương, bên trên còn có người làm trưởng lão ở Huyết Đao Môn, chúng ta không thể đắc tội”.  

 

“Không sao, chỉ cần công tử chịu lấy con, chúng ta có thể cùng rời khỏi thành Bạch Sương, tìm một nơi để ở. Cha cảm thấy lai lịch vị công tử này chắc chắn không thấp, cậu ấy ắt hẳn có thể sắp xếp thỏa đáng cho chúng ta”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa biết, kế hoạch của hai cha con, anh tu luyện một lúc, đang chuẩn bị luyện hai lò luyện đan thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, vì vậy ra cửa xem xem.  

 

Lúc này, một đám người ùa vào viện, trong đó có một vị cao thủ thoáng chốc đã đánh ngã Văn Nhân Trường Minh, hai người còn lại thì khống chế Văn Nhân Trường Minh. Sau đó một thanh niên đi vào, hắn nhìn trái nhìn phải, hung tợn nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm, nói: “Tôi cho người đến cầu hôn, nhà ông cả nả năm cũng không đáp lại, là có ý gì, xem thường nhà họ Nghiêm tôi sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Nghiêm công tử, chúng tôi chỉ là cảm thấy trèo cao thôi, anh đừng giận”.  

 

Nghiêm công tử này tiến lên đá vào hàm răng Văn Nhân Trường Minh,  

 
 
Chương 5355


Nói chuyện vài câu, lại ăn bữa cơm, Ngô Bình bắt đầu chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh. Y thuật của anh bất phàm, hôm đó đã khiến Văn Nhân Trường Minh khôi phục được một phần tu vi.  

 

Đến tối, Văn Nhân Trường Minh đi nghỉ ngơi, Ngô Bình lấy ra lò luyện đan, hỏi Văn Nhân Tử Y: “Văn Nhân cô nương, cô muốn đan dược gì?”  

 

Văn Nhân Tử Y lấy một bộ sách thuốc từ phía sau, giống hệt như của Lý Giản. Cô ấy mở sách ra, nói: “Công tử, anh xem có thể luyện được đan dược gì?”  

 

Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, dược liệu trên bộ sách thuốc này rất ít, chỉ có hơn trăm trang, hơn nữa cũng không đầy đủ, không thể so sánh với của Lý Giản được.  

 

Anh lật xem một lát, cười hỏi: “Sách thuốc nghìn chương này cũng là do ông cô để lại sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Là mẹ tôi để lại, vật này rất quý giá, bình thường tôi sẽ không lấy ra, trong nhà chỉ có tôi và cha tôi biết”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sách thuốc này có thể mua được bên ngoài không?”  

Advertisement

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Có lẽ là không mua được. Mẹ tôi khi còn sống từ nói, sách thuốc nghìn chương này, khắp thiên hạ chỉ có bốn cuốn, mà nhà tôi chính là bản gốc”.  

 

Ngô Bình ngây người: “Nguyên bản! Nói như vậy, ba bản còn lại đều là bản sao à?”

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Đúng vậy công tử. Sách này năm đó được cao nhân chép ra ba phần, nhưng nội dung bên trong không thể so sánh với bản gốc, đáng tiếc nhà tôi không có thầy luyện đan, nên sách thuốc này chỉ có thể dùng để trữ thuốc, không sử dụng làm gì khác được”.  

 

Sau đó Ngô Bình bắt đầu luyện đan, anh dựa vào dược liệu bên trên, luyện ba loại đan dược cho nhà Văn Nhân, mười hai viên đan dược cấp năm, hai mươi viên đan dược cấp sáu.  

 

Luyện đan dược xong, đã là trưa ngày thứ hai, Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh.  

 

Đế buổi trưa, bản thân nghỉ ngơi trong viện nhỏ.  

 

Đồng thời, Văn Nhân Trường Minh đang thương lượng một chuyện với Văn Nhân Tử Y. Văn Nhân Tử Y nói: “Cha, thật sự muốn đưa Đại Thiên Dược Điển cho công tử sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh thở dài: “Thứ này này trong tay chúng ta đã nhiều năm, chúng ta dùng nó thì có được ích lợi gì? Trái lại còn phải lo lắng đề phòng, công tử này không chỉ có y đạo đan đạo cao minh, mà nhân phẩm lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không cứu con”.  

 

Văn Nhân Tử Y vẫn có phần không hiểu: “Cha, nhưng thứ quý giá như vậy, cha không thấy tiếc sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Tử Y, nó chính là của hồi môn của con, như vậy thì sau này công tử sẽ xem trọng con”.  

 

Văn Nhân Tử Y kinh ngạc: “Của hồi môn? Cha, cha đang nói gì vậy!”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện hôn sự của con. Nửa năm trước, nhà họ Nghiêm đã đến cầu hôn. Thế lực nhà họ Nghiêm lớn, cha không dám từ chối, nhưng cũng không từ chối. Hiện tại nếu con gả cho công tử, thì sẽ không rơi vào hố lửa nhà họ Nghiêm nữa”.  

 

Vị thiếu gia nhà họ Nghiêm kia, không học không nghề, tính cách tàn bạo, đã cưới đến ba vợ, người thứ nhất bị hắn bóp chết, người thứ hai bị đổ nước sôi chết, người thứ ba bị hắn bóp nát cho cá ăn. Bây giờ, nhà họ Nghiêm muốn cầu hôn cho vị thiếu gia này, Văn Nhân Trường Minh đương nhiên không chịu đồng ý, ông ấy cũng không thể đưa con gái vào hố lửa được.  

 

Nghe đến đây, Văn Nhân Tử Y vừa cảm động vừa lo lắng, nói: “Cha, nhà họ Nghiêm là thế lực lớn nhất ở thành Bạch Sương, bên trên còn có người làm trưởng lão ở Huyết Đao Môn, chúng ta không thể đắc tội”.  

 

“Không sao, chỉ cần công tử chịu lấy con, chúng ta có thể cùng rời khỏi thành Bạch Sương, tìm một nơi để ở. Cha cảm thấy lai lịch vị công tử này chắc chắn không thấp, cậu ấy ắt hẳn có thể sắp xếp thỏa đáng cho chúng ta”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa biết, kế hoạch của hai cha con, anh tu luyện một lúc, đang chuẩn bị luyện hai lò luyện đan thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, vì vậy ra cửa xem xem.  

 

Lúc này, một đám người ùa vào viện, trong đó có một vị cao thủ thoáng chốc đã đánh ngã Văn Nhân Trường Minh, hai người còn lại thì khống chế Văn Nhân Trường Minh. Sau đó một thanh niên đi vào, hắn nhìn trái nhìn phải, hung tợn nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm, nói: “Tôi cho người đến cầu hôn, nhà ông cả nả năm cũng không đáp lại, là có ý gì, xem thường nhà họ Nghiêm tôi sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Nghiêm công tử, chúng tôi chỉ là cảm thấy trèo cao thôi, anh đừng giận”.  

 

Nghiêm công tử này tiến lên đá vào hàm răng Văn Nhân Trường Minh,  

 
 
Chương 5356


Văn Nhân Tử Y liều mạng giãy dụa, nhưng người khống chế cô ấy có tư vi hơn cô nhiều, cô giãy dụa cũng không có kết quả.  

 

Mắt thấy con gái sắp bị người ta làm nhục, Văn Nhân Trường Minh lớn tiếng nói: “Nghiêm công tử, tôi khuyên anh đừng làm như vậy! Con gái tôi, đã gả cho một thầy luyện đan rồi!”  

 

Nghe thấy lời này, Nghiêm công tử cũng kinh ngạc, ra hiệu thuộc hạ dừng tay, nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm: “Thầy luyện đan?”  

 

Lúc này đúng lúc Ngô Bình vừa ra, anh lạnh nhạt nói: “Là tôi”.  

 

Nghiêm công tử nhìn Ngô Bình chằm chằm, nghi hoặc hỏi: “Anh chính là thầy luyện đan? Có thể luyện chế được đan dược cấp mấy?”  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh là ai?”  

 

Nghiêm công tử nói: “Ông tôi là trưởng lão ba sao của Huyết Đao Môn!”  

 

Ngô Bình: “Bảo người của anh thả Văn Nhân Tử Y ra”.  

Advertisement

 

Nghiêm công tử cười rồi vung tay, cho thuộc hả thả Văn Nhân Tử Y ra, sau đó lại nói tiếp: “Anh vậy mà là thầy luyện đan, không biết có thể luyện được đan dược cấp sáu không?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược cấp sáu không phải khó”.  

 

Nghiêm công tử vui mừng: “Vậy thì mời thầy luyện đan đến nhà họ Nghiêm một chuyến, giúp ông tôi luyện chế hai viên đan dược, chắc chắn tôi sẽ cảm ơn nhiều!”  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh, nếu anh muốn luyện đan dược, thì đem dược liệu đến tìm tôi. Nếu tâm trạng tôi tốt, có lẽ sẽ giúp anh luyện”.  

 

Ở Cửu Dương Cảnh, địa vị thầy luyện đan rất cao, tuy Nghiêm công tử này không vui nhưng cũng không dám đắc tội Ngô BÌnh, lập tức cười gật đầu: “Không sao, tôi lập tức đi tìm dược liệu. Công tử hãy đợi chút, tôi đi rồi quay lại”.  

 

Nghiêm công tử này cho người ở lại, một mình quay về phủ lấy dược liệu, trông bộ dáng gấp gáp muốn luyện chế loại đan dược nào đó.  

 

Lúc này Văn Nhân Trường Minh đứng dậy, ông ấy bảo Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y quay về phòng ông ấy.  

 

Văn Nhân Trường Minh nói: “Công tử, Nghiêm công tử này nối lật mặt là lật mặt, bề ngoài hắn mời anh luyện đan, nói không chừng bên trong đang có mưu hại người”.  

 

Ngô Bình nói: “Hắn làm gì tôi cũng không sợ, ngược lại là ông không sao chứ?”  

 

Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Tôi không sao, bị gãy mất mấy cái răng”.  

 

Sau đó ông ấy cũng có chút ngượng ngùng: “Vừa nãy vì muốn cứu con gái, nên mới nói ra công tử, mong hãy lượng thứ”.  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ”.  

 

Văn Nhân Trường Minh im lặng mấy giây rồi nói: “Công tử thấy, con gái tôi Tử Y thế nào, cũng được xem là mỹ nhân chứ?”  

 

Đột nhiên ông ấy hỏi như vậy, Ngô Bình chợt ngây người, nhưng vẫn gật đầu: “Lệnh thiên kim đương nhiên là mỹ nữ đứng đầu”.  

 

Văn Nhân Trường Minh: “Nếu đã vậy, tôi nguyện gả con gái cho công tử. Làm thê làm thiếp cũng được, chỉ cần công tử có thể bảo vệ chu toàn cho con bé”.  

 

Sau đó ông ấy lấy ra Đại Thiên Dược Điển, nói: “Vật này, xem như là của hồi môn tôi cho con gái”.  

 

Chuyện quá đột ngột, Ngô Bình rất bất ngờ, anh nói: “Văn Nhân tiên sinh, ông không cần như vậy, tôi đến nhà ông, sách thuốc này tuy tốt, nhưng tôi không có suy nghĩ tranh giành”.  

 

Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Giá trị bảo bối này tôi biết rõ, nhưng trong lòng tôi nó là trân châu quý giá, nhưng khi nằm trong tay thầy luyện đan như công tử thì nó mới có thể phát huy tác dụng thật sự. Tôi chỉ có một đứa con gái, không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong con gái bình an một đời là được”.  

 

Đương nhiên Ngô Bình không thể tùy tiện cưới con gái người ta, đang định từ chối thì lại thấy mắt Văn Nhân Trường Minh chảy ra máu đen, thấy vậy, Văn Nhân Tử Y thét lên: “Máu độc!”  

 

Văn Nhân Trường Minh đã không thể cử động, ông ấy thản nhiên cười, nói: “Tôi đã nói Nghiêm Báo này con người tàn nhẫn hung tàn, cái gì mà luyện đan chẳng qua chỉ là giả dối, lúc đánh tôi thì đã hạ máu độc, sớm đã có ý định giết tôi. Lần này hắn đi, chắc chắn là tìm cao thủ đến đánh công tử, công tử mau đưa con gái tôi rời đi!”  
 
Chương 5356


Văn Nhân Tử Y liều mạng giãy dụa, nhưng người khống chế cô ấy có tư vi hơn cô nhiều, cô giãy dụa cũng không có kết quả.  

 

Mắt thấy con gái sắp bị người ta làm nhục, Văn Nhân Trường Minh lớn tiếng nói: “Nghiêm công tử, tôi khuyên anh đừng làm như vậy! Con gái tôi, đã gả cho một thầy luyện đan rồi!”  

 

Nghe thấy lời này, Nghiêm công tử cũng kinh ngạc, ra hiệu thuộc hạ dừng tay, nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm: “Thầy luyện đan?”  

 

Lúc này đúng lúc Ngô Bình vừa ra, anh lạnh nhạt nói: “Là tôi”.  

 

Nghiêm công tử nhìn Ngô Bình chằm chằm, nghi hoặc hỏi: “Anh chính là thầy luyện đan? Có thể luyện chế được đan dược cấp mấy?”  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh là ai?”  

 

Nghiêm công tử nói: “Ông tôi là trưởng lão ba sao của Huyết Đao Môn!”  

 

Ngô Bình: “Bảo người của anh thả Văn Nhân Tử Y ra”.  

Advertisement

 

Nghiêm công tử cười rồi vung tay, cho thuộc hả thả Văn Nhân Tử Y ra, sau đó lại nói tiếp: “Anh vậy mà là thầy luyện đan, không biết có thể luyện được đan dược cấp sáu không?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược cấp sáu không phải khó”.  

 

Nghiêm công tử vui mừng: “Vậy thì mời thầy luyện đan đến nhà họ Nghiêm một chuyến, giúp ông tôi luyện chế hai viên đan dược, chắc chắn tôi sẽ cảm ơn nhiều!”  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh, nếu anh muốn luyện đan dược, thì đem dược liệu đến tìm tôi. Nếu tâm trạng tôi tốt, có lẽ sẽ giúp anh luyện”.  

 

Ở Cửu Dương Cảnh, địa vị thầy luyện đan rất cao, tuy Nghiêm công tử này không vui nhưng cũng không dám đắc tội Ngô BÌnh, lập tức cười gật đầu: “Không sao, tôi lập tức đi tìm dược liệu. Công tử hãy đợi chút, tôi đi rồi quay lại”.  

 

Nghiêm công tử này cho người ở lại, một mình quay về phủ lấy dược liệu, trông bộ dáng gấp gáp muốn luyện chế loại đan dược nào đó.  

 

Lúc này Văn Nhân Trường Minh đứng dậy, ông ấy bảo Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y quay về phòng ông ấy.  

 

Văn Nhân Trường Minh nói: “Công tử, Nghiêm công tử này nối lật mặt là lật mặt, bề ngoài hắn mời anh luyện đan, nói không chừng bên trong đang có mưu hại người”.  

 

Ngô Bình nói: “Hắn làm gì tôi cũng không sợ, ngược lại là ông không sao chứ?”  

 

Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Tôi không sao, bị gãy mất mấy cái răng”.  

 

Sau đó ông ấy cũng có chút ngượng ngùng: “Vừa nãy vì muốn cứu con gái, nên mới nói ra công tử, mong hãy lượng thứ”.  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ”.  

 

Văn Nhân Trường Minh im lặng mấy giây rồi nói: “Công tử thấy, con gái tôi Tử Y thế nào, cũng được xem là mỹ nhân chứ?”  

 

Đột nhiên ông ấy hỏi như vậy, Ngô Bình chợt ngây người, nhưng vẫn gật đầu: “Lệnh thiên kim đương nhiên là mỹ nữ đứng đầu”.  

 

Văn Nhân Trường Minh: “Nếu đã vậy, tôi nguyện gả con gái cho công tử. Làm thê làm thiếp cũng được, chỉ cần công tử có thể bảo vệ chu toàn cho con bé”.  

 

Sau đó ông ấy lấy ra Đại Thiên Dược Điển, nói: “Vật này, xem như là của hồi môn tôi cho con gái”.  

 

Chuyện quá đột ngột, Ngô Bình rất bất ngờ, anh nói: “Văn Nhân tiên sinh, ông không cần như vậy, tôi đến nhà ông, sách thuốc này tuy tốt, nhưng tôi không có suy nghĩ tranh giành”.  

 

Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Giá trị bảo bối này tôi biết rõ, nhưng trong lòng tôi nó là trân châu quý giá, nhưng khi nằm trong tay thầy luyện đan như công tử thì nó mới có thể phát huy tác dụng thật sự. Tôi chỉ có một đứa con gái, không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong con gái bình an một đời là được”.  

 

Đương nhiên Ngô Bình không thể tùy tiện cưới con gái người ta, đang định từ chối thì lại thấy mắt Văn Nhân Trường Minh chảy ra máu đen, thấy vậy, Văn Nhân Tử Y thét lên: “Máu độc!”  

 

Văn Nhân Trường Minh đã không thể cử động, ông ấy thản nhiên cười, nói: “Tôi đã nói Nghiêm Báo này con người tàn nhẫn hung tàn, cái gì mà luyện đan chẳng qua chỉ là giả dối, lúc đánh tôi thì đã hạ máu độc, sớm đã có ý định giết tôi. Lần này hắn đi, chắc chắn là tìm cao thủ đến đánh công tử, công tử mau đưa con gái tôi rời đi!”  
 
Chương 5357


Ngô Bình tức anh ách, Nghiêm Báo vậy mà lại độc chết Văn Nhân Trường Minh trước mặt mình, còn lừa anh đợi ở đây. Tên kia đúng là tâm tư ác độc!  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu nói: “Công tử, anh cầm cuốn Đại Thiên Dược Điển đi mau đi. Cao thủ nhà họ Nghiêm sắp đến rồi, họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Tôi và họ không thù không oán, sao họ lại muốn hại tôi?”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đám người nhà họ Nghiêm kia hoành hành ngang ngược, chẳng ai dám làm trái ý họ. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên hắn sẽ nghi ngờ thực lực anh không tầm thường, không chắc giết được anh mới cố tình kéo dài thời gian tìm cao thủ tới”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Được lắm! Tôi đây chờ hắn ở chỗ này, để coi hắn có thể tìm đến loại cao thủ nào!”  

 

Quả nhiên mấy phút sau, Nghiêm Báo lại đến, bên cạnh còn đi theo một thanh niên cao hơn hai mét, cực kỳ có khí thế.  

Advertisement

 

Văn Nhân Tử Y thấy người nọ, sắc mặt lập tức trắng bệch nói: “Công tử, tên kia là Nghiêm Hùng, một trong những thiên kiêu của Huyết Đao môn!”  

 

Nghiêm Báo cười to, nói với người bên cạnh: “Em tư, anh cảm thấy thực lực của tên kia cũng khá mạnh, ban nãy vẫn nhịn không ra tay để tìm em đến đó”.  

 

Tên Nghiêm Hùng kia đánh giá Ngô Bình một lượt cười bảo: “Anh ba có mắt nhìn ghê, người nọ đúng là có chút bản lĩnh, nhưng cũng không sao. Ở trong tay em, nó chỉ là một con gà mà thôi”.  

 

Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không ngờ mày cũng mưu mô gớm, biết đánh không lại tao bèn lén tìm người đến giúp. Có điều, mày sai quá sai rồi, loại ăn hại đó thì dù có tới thêm mười thằng nữa, tao cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng!”  

 

Nghiêm Hùng lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi còn to mồm, nếm thử một quyền của tao trước đi!”  

 

Gã bước lên trước một bước, hai tay vung lên, đấm thẳng vào đầu Ngô Bình.  

 

Ngay khi đối phương ra tay, cơ thể Ngô Bình chợt phóng to, hóa thành một người khổng lồ, cũng giơ tay đấm ra. Ngày hôm qua, anh vừa tu luyện được một loại bí thuật tên là Cự Linh Chiến Thể, thoáng chốc hóa thành người khổng lồ, sức mạnh cũng tăng gấp mấy lần.  

 

Nghiêm Hùng hoảng sợ, đây là thủ đoạn gì vậy? Gã chỉ có thể giơ hai tay lên trước dốc sức đón đỡ.  

 

Rắc!  

 

Một chưởng kia của Ngô Bình trực tiếp đánh gãy hai tay Nghiêm Hùng, sau đó đấm đầu của gã lún vào ngực. Nghiêm Hùng không đầu lảo đảo vài bước rồi lập tức ngã xuống đất.  

 

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Nghiêm Báo lại càng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, thằng tư mạnh như vậy lại bị đánh chết?  

 

Hắn còn không kịp trốn, Ngô Bình đã nắm Ngô Bình giơ lên không rồi ném thẳng xuống trước mặt Văn Nhân Tử Y nói: “Tử Y, trả thù cho bố cô đi!”  

 

Nghiêm Báo bị ném ngã mặt mũi đầy máu, không còn sức chống cự, Văn Nhân Tử Y rút dao găm ra đâm chết hắn.  

 

Sau khi giết Nghiêm Báo, Ngô Bình nói: “Văn Nhân, cô sắp xếp một chút đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này”.  

 

Văn Nhân Tử Y trả được mối thù giết cha, khẽ gật đầu, lập tức phân phát người hầu rồi rời khỏi thành phố Bạch Sương với Ngô Bình.  

 
 
Chương 5357


Ngô Bình tức anh ách, Nghiêm Báo vậy mà lại độc chết Văn Nhân Trường Minh trước mặt mình, còn lừa anh đợi ở đây. Tên kia đúng là tâm tư ác độc!  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu nói: “Công tử, anh cầm cuốn Đại Thiên Dược Điển đi mau đi. Cao thủ nhà họ Nghiêm sắp đến rồi, họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Tôi và họ không thù không oán, sao họ lại muốn hại tôi?”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đám người nhà họ Nghiêm kia hoành hành ngang ngược, chẳng ai dám làm trái ý họ. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên hắn sẽ nghi ngờ thực lực anh không tầm thường, không chắc giết được anh mới cố tình kéo dài thời gian tìm cao thủ tới”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Được lắm! Tôi đây chờ hắn ở chỗ này, để coi hắn có thể tìm đến loại cao thủ nào!”  

 

Quả nhiên mấy phút sau, Nghiêm Báo lại đến, bên cạnh còn đi theo một thanh niên cao hơn hai mét, cực kỳ có khí thế.  

Advertisement

 

Văn Nhân Tử Y thấy người nọ, sắc mặt lập tức trắng bệch nói: “Công tử, tên kia là Nghiêm Hùng, một trong những thiên kiêu của Huyết Đao môn!”  

 

Nghiêm Báo cười to, nói với người bên cạnh: “Em tư, anh cảm thấy thực lực của tên kia cũng khá mạnh, ban nãy vẫn nhịn không ra tay để tìm em đến đó”.  

 

Tên Nghiêm Hùng kia đánh giá Ngô Bình một lượt cười bảo: “Anh ba có mắt nhìn ghê, người nọ đúng là có chút bản lĩnh, nhưng cũng không sao. Ở trong tay em, nó chỉ là một con gà mà thôi”.  

 

Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không ngờ mày cũng mưu mô gớm, biết đánh không lại tao bèn lén tìm người đến giúp. Có điều, mày sai quá sai rồi, loại ăn hại đó thì dù có tới thêm mười thằng nữa, tao cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng!”  

 

Nghiêm Hùng lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi còn to mồm, nếm thử một quyền của tao trước đi!”  

 

Gã bước lên trước một bước, hai tay vung lên, đấm thẳng vào đầu Ngô Bình.  

 

Ngay khi đối phương ra tay, cơ thể Ngô Bình chợt phóng to, hóa thành một người khổng lồ, cũng giơ tay đấm ra. Ngày hôm qua, anh vừa tu luyện được một loại bí thuật tên là Cự Linh Chiến Thể, thoáng chốc hóa thành người khổng lồ, sức mạnh cũng tăng gấp mấy lần.  

 

Nghiêm Hùng hoảng sợ, đây là thủ đoạn gì vậy? Gã chỉ có thể giơ hai tay lên trước dốc sức đón đỡ.  

 

Rắc!  

 

Một chưởng kia của Ngô Bình trực tiếp đánh gãy hai tay Nghiêm Hùng, sau đó đấm đầu của gã lún vào ngực. Nghiêm Hùng không đầu lảo đảo vài bước rồi lập tức ngã xuống đất.  

 

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Nghiêm Báo lại càng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, thằng tư mạnh như vậy lại bị đánh chết?  

 

Hắn còn không kịp trốn, Ngô Bình đã nắm Ngô Bình giơ lên không rồi ném thẳng xuống trước mặt Văn Nhân Tử Y nói: “Tử Y, trả thù cho bố cô đi!”  

 

Nghiêm Báo bị ném ngã mặt mũi đầy máu, không còn sức chống cự, Văn Nhân Tử Y rút dao găm ra đâm chết hắn.  

 

Sau khi giết Nghiêm Báo, Ngô Bình nói: “Văn Nhân, cô sắp xếp một chút đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này”.  

 

Văn Nhân Tử Y trả được mối thù giết cha, khẽ gật đầu, lập tức phân phát người hầu rồi rời khỏi thành phố Bạch Sương với Ngô Bình.  

 
 
Chương 5358


 Ngô Bình dẫn theo Văn Nhân Tử Y lại quay về trong đầm lầy. Bên trong đã yên ổn lại, những người kia không tìm được người ăn trộm dược nên có rất nhiều người đã bị xử lý.  

 

Văn Nhân Tử Y không ngờ Ngô Bình sẽ đưa mình đến đầm lầy bèn hỏi: “Anh Ngô, chúng ta tới để trộm thuốc hả?”  

 

Ngô Bình: “Sao lại là trộm? Huyết Đao môn kia không biết xấu hổ, tự mình khoanh vùng nói đây là của họ, dựa vào cái gì chứ?”  

 

Văn Nhân Tử Y mới mất bố, tâm trạng không tốt nói: “Anh nói đúng, Huyết Đao môn có thể hái thuốc thì chúng ta cũng có thể!”  

 

Lúc này, cô ấy lại lấy cuốn Đại Thiên Dược Điển ra đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, trước đó bố muốn Tử Y gả cho anh, nhưng Tử Y tự biết mình không xứng với anh nên không cầu mong có một danh phận gì. Chỉ mong anh có thể dẫn Tử Y theo bên cạnh là được rồi”.  

 

Advertisement

Cô ấy nói đến như vậy rồi thì Ngô Bình cũng không tiện nói gì khác, khẽ thở dài bảo: “Tử Y, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô thật tốt đến lúc cô có khả năng tự bảo vệ mình mới thôi”.  

 

“Công tử, tôi có thể gọi anh là anh Ngô không?”, cô ấy nhỏ giọng hỏi.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đương nhiên là được. Tử Y, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã”.  

 

Hai người tiến vào một khu vực khô ráo trong đầm lấy, xung quanh đều là cỏ mềm. Ngô Bình lấy ra một cái lều cắm trại và một ít đồ ăn bảo Tử Y ráng chịu một chút.  

 

Văn Nhân Tử Y nào có muốn ăn, chỉ tùy tiện ăn vài ba miếng.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu cuốn Đại Thiên Dược Điển kia. Anh phát hiện nó quả nhiên có một sự khác nhau rất lớn với Lý Giản. Vốn dĩ, trong mỗi một trang của cuốn sách này đều cất giấu một không gian thứ nguyên vô cùng lớn. Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra, phát hiện sau mỗi trang đều có một thứ giống như dược viên, hoàn cảnh và thổ nhưỡng bên trong cực kỳ thích hợp cho sự sinh trưởng của linh dược tương ứng.  

 

Ngô Bình hết sức kinh ngạc nói: “Đây đúng là một cái bảo bối!”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đúng vậy, chúng tôi cũng biết nó là thứ tốt. Chỉ là tầm nhìn của chúng tôi quá hẹp, không có cách nào phát huy được tác dụng của nó, cứ giữ trái lại thành một quả bom hẹn giờ, thường xuyên lo lắng bị người ta phát hiện ra. Thực ra, nhà họ Nghiêm bỗng dưng đến cửa cầu hôn rất có khả năng là nghe ngóng được gì đó mới muốn thông qua chuyện này tìm hiểu thật giả”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quả thật là bảo vật hiếm có, cần phải có khả năng mới xử lý được nó. Không thì, trái lại sẽ thành một quả bom hẹn giờ”.  

 

Lúc này, giọng nói của A Trân bỗng vang lên: “Tôi có thể đi vào không?”  

 

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Cô bằng lòng vào?”  

 

A Trân: “Đương nhiên, cuốn sách kia chính là nơi mà mọi cỏ cây đều hướng về”.  

 

Vì vậy, Ngô Bình bèn lật đến tờ có Đại Địa Chi Trân. A Trân hóa thành quả cầu gỗ trực tiếp bay vào rồi biến mất không thấy. Đằng sau trang sách là một không gian cực kỳ rộng lớn, bên trong cũng có rất nhiều cỏ cây sinh linh. A Trân cắm rễ nảy mầm trong đó, chẳng mấy chốc đã lớn lên.  

 

Ngô Bình bèn phân loại các loại dược liệu lúc trước hái được rồi ném vào những trang sách khác nhau. Dược liệu anh hái được chắc phải mấy ngàn cây nên đã khiến cuốn Đại Thiên tăng thêm mấy ngàn trang, mà trước đó chỉ có hơn trăm trang. Sau khi những diệu liệu kia tiến vào sách thuốc, chẳng những có thể giữ được tính chất của thuốc, còn có thể nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Từ một gốc hóa thành hai góc, hai gốc biến thành mười gốc. Thế nên, hái mãi không hết, dùng mãi không xong.  

 

Sau khi cất dược liệu xong, Ngô Bình bèn nói: “Tử Y, cô cứ nghỉ tạm ở đây đi. Lát nữa, tôi còn định đến nơi khác trong đầm lầy đi dạo, cố gắng chọn thêm chút dược liệu nữa”.  

 
 
Chương 5358


 Ngô Bình dẫn theo Văn Nhân Tử Y lại quay về trong đầm lầy. Bên trong đã yên ổn lại, những người kia không tìm được người ăn trộm dược nên có rất nhiều người đã bị xử lý.  

 

Văn Nhân Tử Y không ngờ Ngô Bình sẽ đưa mình đến đầm lầy bèn hỏi: “Anh Ngô, chúng ta tới để trộm thuốc hả?”  

 

Ngô Bình: “Sao lại là trộm? Huyết Đao môn kia không biết xấu hổ, tự mình khoanh vùng nói đây là của họ, dựa vào cái gì chứ?”  

 

Văn Nhân Tử Y mới mất bố, tâm trạng không tốt nói: “Anh nói đúng, Huyết Đao môn có thể hái thuốc thì chúng ta cũng có thể!”  

 

Lúc này, cô ấy lại lấy cuốn Đại Thiên Dược Điển ra đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, trước đó bố muốn Tử Y gả cho anh, nhưng Tử Y tự biết mình không xứng với anh nên không cầu mong có một danh phận gì. Chỉ mong anh có thể dẫn Tử Y theo bên cạnh là được rồi”.  

 

Advertisement

Cô ấy nói đến như vậy rồi thì Ngô Bình cũng không tiện nói gì khác, khẽ thở dài bảo: “Tử Y, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô thật tốt đến lúc cô có khả năng tự bảo vệ mình mới thôi”.  

 

“Công tử, tôi có thể gọi anh là anh Ngô không?”, cô ấy nhỏ giọng hỏi.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đương nhiên là được. Tử Y, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã”.  

 

Hai người tiến vào một khu vực khô ráo trong đầm lấy, xung quanh đều là cỏ mềm. Ngô Bình lấy ra một cái lều cắm trại và một ít đồ ăn bảo Tử Y ráng chịu một chút.  

 

Văn Nhân Tử Y nào có muốn ăn, chỉ tùy tiện ăn vài ba miếng.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu cuốn Đại Thiên Dược Điển kia. Anh phát hiện nó quả nhiên có một sự khác nhau rất lớn với Lý Giản. Vốn dĩ, trong mỗi một trang của cuốn sách này đều cất giấu một không gian thứ nguyên vô cùng lớn. Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra, phát hiện sau mỗi trang đều có một thứ giống như dược viên, hoàn cảnh và thổ nhưỡng bên trong cực kỳ thích hợp cho sự sinh trưởng của linh dược tương ứng.  

 

Ngô Bình hết sức kinh ngạc nói: “Đây đúng là một cái bảo bối!”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đúng vậy, chúng tôi cũng biết nó là thứ tốt. Chỉ là tầm nhìn của chúng tôi quá hẹp, không có cách nào phát huy được tác dụng của nó, cứ giữ trái lại thành một quả bom hẹn giờ, thường xuyên lo lắng bị người ta phát hiện ra. Thực ra, nhà họ Nghiêm bỗng dưng đến cửa cầu hôn rất có khả năng là nghe ngóng được gì đó mới muốn thông qua chuyện này tìm hiểu thật giả”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quả thật là bảo vật hiếm có, cần phải có khả năng mới xử lý được nó. Không thì, trái lại sẽ thành một quả bom hẹn giờ”.  

 

Lúc này, giọng nói của A Trân bỗng vang lên: “Tôi có thể đi vào không?”  

 

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Cô bằng lòng vào?”  

 

A Trân: “Đương nhiên, cuốn sách kia chính là nơi mà mọi cỏ cây đều hướng về”.  

 

Vì vậy, Ngô Bình bèn lật đến tờ có Đại Địa Chi Trân. A Trân hóa thành quả cầu gỗ trực tiếp bay vào rồi biến mất không thấy. Đằng sau trang sách là một không gian cực kỳ rộng lớn, bên trong cũng có rất nhiều cỏ cây sinh linh. A Trân cắm rễ nảy mầm trong đó, chẳng mấy chốc đã lớn lên.  

 

Ngô Bình bèn phân loại các loại dược liệu lúc trước hái được rồi ném vào những trang sách khác nhau. Dược liệu anh hái được chắc phải mấy ngàn cây nên đã khiến cuốn Đại Thiên tăng thêm mấy ngàn trang, mà trước đó chỉ có hơn trăm trang. Sau khi những diệu liệu kia tiến vào sách thuốc, chẳng những có thể giữ được tính chất của thuốc, còn có thể nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Từ một gốc hóa thành hai góc, hai gốc biến thành mười gốc. Thế nên, hái mãi không hết, dùng mãi không xong.  

 

Sau khi cất dược liệu xong, Ngô Bình bèn nói: “Tử Y, cô cứ nghỉ tạm ở đây đi. Lát nữa, tôi còn định đến nơi khác trong đầm lầy đi dạo, cố gắng chọn thêm chút dược liệu nữa”.  

 
 
Chương 5359


 Văn Nhân Tử Y: “Vâng, tôi biết rồi”.  

 

Ngô Bình dặn dò vài câu rồi tiếp đi hái thuốc. Đầm lầy này khá rộng, có rất nhiều linh dược, anh cần phải hái bỏ vào cuốn sách Đại Thiên.  

 

Chuyến đi này tốn cả một ngày, xế chiều hôm sau anh mới trở về.  

 

Văn Nhân Tử Y đã chỉnh đốn lại cảm xúc, hỏi: “Anh Ngô, thu hoạch thế nào?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Khá tốt, tìm được hai gốc linh dược cấp chín, chín gốc linh dược cấp tám”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Lần trước, vì tìm dược liệu nên tôi đã hỏi thăm rất nhiều tin tức về đầm lầy. Nghe nói trong đây có một gốc cây biết tự mình trốn đi, rất có thể là linh dược trên cấp mười. Mấy trăm năm qua, từng có vài đoàn người phát hiện sự tồn tại của nó, sau đó dốc sức tìm kiếm nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.  

 

Advertisement

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Ồ, còn có chuyện này à”.

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Loại đan dược này rất khó tìm. Nhưng anh Ngô có thể dùng dược điển tìm kiếm nó”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa nghiên cứu kỹ, nghe vậy thì kinh ngạc: “Sách thuốc còn có thể định vị dược liệu?”  

 

Văn Nhân Tài Y nói: “Đúng vậy. Nhưng dược liệu trước đó nó thả ra quá ít, bản thân linh dược cũng không thể kích hoạt. Hiện tại anh Ngô bỏ nhiều dược liệu vào như vậy, có lẽ nó sẽ khôi phục được một phần thực lực”.  

 

Ngô Bình: “Những chuyện này đều là cha cô nói cho cô sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Ừ, lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi thường nói đến cách dùng sách thuốc này”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vậy phải làm sao để dùng nó tìm kiếm?”  

 

“Rất đơn giản, tôi chỉ cho anh Ngô”. Văn Nhân Tử Y cầm lấy sách thuốc, trước tiên đọc một đoạn chú, hay tay còn làm ra các loại pháp quyết.  

 

Rất nhanh sau đó, toàn bộ sách thuốc sáng lên, trang sách tự động mở ra.  

 

Văn Nhân Tử Y nói: “Sách quý, hãy tìm kiếm linh dược trên cấp mười trong đầm lầy”.  

 

Trang sách xuất hiện sương mù, sương mù quay cuồng, giống như bắt đầu tìm kiếm.  

 

Qua chừng một phút, sương mù trên trang sách bỗng ngưng tụ, sau đó trên mặt bỗng xuất hiện hai điểm sáng, một xanh một đỏ.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Anh Ngô, đốm sáng xanh là vị trí của sách dược, đốm sáng đỏ chính là vị trí của linh dược trên cấp mười kia!”  

 

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên, cầm lấy sách nói: “Tử Y, cô đợi tôi một lát, tôi đi tìm gốc dược liệu kia!”  

 

Nói xong anh cầm sách được đi ra, di chuyển theo phương hướng điểm sáng đỏ. Giữa anh và linh dược, cách hơn trăm dặm, chẳng mấy chốc đã đến. Khi điểm sáng xanh và đỏ cách rất gần, thì anh cất sách thuốc, sau đó dùng thần niệm tìm kiếm.  

 

Nhưng chuyện kỳ lạ là, thần niệm của anh lại không thể phát hiện, trong khu vực này tuy cũng có một vài linh dược, nhưng chắc chắn không phải linh dược trên cấp mười.  

 

Anh lại lấy sách dược ra, lại phóng ta bản đồ, sau đó chầm chậm di chuyển, mãi đến khi điểm sáng xanh và đỏ gặp nhau, biến thành một điểm trắng.  

 
 
Chương 5359


 Văn Nhân Tử Y: “Vâng, tôi biết rồi”.  

 

Ngô Bình dặn dò vài câu rồi tiếp đi hái thuốc. Đầm lầy này khá rộng, có rất nhiều linh dược, anh cần phải hái bỏ vào cuốn sách Đại Thiên.  

 

Chuyến đi này tốn cả một ngày, xế chiều hôm sau anh mới trở về.  

 

Văn Nhân Tử Y đã chỉnh đốn lại cảm xúc, hỏi: “Anh Ngô, thu hoạch thế nào?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Khá tốt, tìm được hai gốc linh dược cấp chín, chín gốc linh dược cấp tám”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Lần trước, vì tìm dược liệu nên tôi đã hỏi thăm rất nhiều tin tức về đầm lầy. Nghe nói trong đây có một gốc cây biết tự mình trốn đi, rất có thể là linh dược trên cấp mười. Mấy trăm năm qua, từng có vài đoàn người phát hiện sự tồn tại của nó, sau đó dốc sức tìm kiếm nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.  

 

Advertisement

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Ồ, còn có chuyện này à”.

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Loại đan dược này rất khó tìm. Nhưng anh Ngô có thể dùng dược điển tìm kiếm nó”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa nghiên cứu kỹ, nghe vậy thì kinh ngạc: “Sách thuốc còn có thể định vị dược liệu?”  

 

Văn Nhân Tài Y nói: “Đúng vậy. Nhưng dược liệu trước đó nó thả ra quá ít, bản thân linh dược cũng không thể kích hoạt. Hiện tại anh Ngô bỏ nhiều dược liệu vào như vậy, có lẽ nó sẽ khôi phục được một phần thực lực”.  

 

Ngô Bình: “Những chuyện này đều là cha cô nói cho cô sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Ừ, lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi thường nói đến cách dùng sách thuốc này”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vậy phải làm sao để dùng nó tìm kiếm?”  

 

“Rất đơn giản, tôi chỉ cho anh Ngô”. Văn Nhân Tử Y cầm lấy sách thuốc, trước tiên đọc một đoạn chú, hay tay còn làm ra các loại pháp quyết.  

 

Rất nhanh sau đó, toàn bộ sách thuốc sáng lên, trang sách tự động mở ra.  

 

Văn Nhân Tử Y nói: “Sách quý, hãy tìm kiếm linh dược trên cấp mười trong đầm lầy”.  

 

Trang sách xuất hiện sương mù, sương mù quay cuồng, giống như bắt đầu tìm kiếm.  

 

Qua chừng một phút, sương mù trên trang sách bỗng ngưng tụ, sau đó trên mặt bỗng xuất hiện hai điểm sáng, một xanh một đỏ.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Anh Ngô, đốm sáng xanh là vị trí của sách dược, đốm sáng đỏ chính là vị trí của linh dược trên cấp mười kia!”  

 

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên, cầm lấy sách nói: “Tử Y, cô đợi tôi một lát, tôi đi tìm gốc dược liệu kia!”  

 

Nói xong anh cầm sách được đi ra, di chuyển theo phương hướng điểm sáng đỏ. Giữa anh và linh dược, cách hơn trăm dặm, chẳng mấy chốc đã đến. Khi điểm sáng xanh và đỏ cách rất gần, thì anh cất sách thuốc, sau đó dùng thần niệm tìm kiếm.  

 

Nhưng chuyện kỳ lạ là, thần niệm của anh lại không thể phát hiện, trong khu vực này tuy cũng có một vài linh dược, nhưng chắc chắn không phải linh dược trên cấp mười.  

 

Anh lại lấy sách dược ra, lại phóng ta bản đồ, sau đó chầm chậm di chuyển, mãi đến khi điểm sáng xanh và đỏ gặp nhau, biến thành một điểm trắng.  

 
 
Chương 5360


 Lúc này, anh mở con mắt nhìn thấu vạn vật, lập tức phát hiện trên không trung cách anh ba mươi mét, có một không gian kỳ lạ, bên trong có một gốc dược liệu!  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc, thì thầm nói: “Chẳng trách không tìm được ngươi, thì ra ngươi ẩn nấp trên không, không hổ là linh dược trên cấp mười!”  

 

Nói rồi anh vung tay, một luồng sức mạnh kinh người lập tức nổ tung không gian kia. Sau đó, một gốc cây nhỏ dài chừng nửa mét rơi xuống, gốc rễ nó đều đâm vào hư không, lấy chất dinh dưỡng từ trong hư không.  

 

Sau khi rơi xuống đất, gốc cây nhỏ vẫn không bỏ chạy, một âm thanh vang lên trong đầu Ngô Bình: “Tên nhóc, sao ngươi phát hiện ra ta?”  

 

Ngô Bình: “Trong tay ta có Đại Thiên Dược Điển, có thể tìm kiếm vị trí của ngươi”.  

 

“Ồ, Đại Thiên Dược Điển?”  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu, lấy Đại Thiên Dược Điển ra, cười nói: “Thế nào, có phải là Đại Thiên Dược Điển không?”  

 

Đối phương nói: “Quả thực vậy, hơn nữa còn là nguyên bản”.  

 

Ngô Bình: “Chắc chắn ngươi biết tại sao ta tìm ngươi. Thế nào, có hứng thú vào trong sách dược ở không, không gian trong đó còn tốt hơn nhiều không gian mà ngươi sáng tạo ra”.  

 

Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Ta không tin ngươi”.  

 

Vì thế Ngô Bình hô lên một tiếng: “A Trân, ngươi nói chuyện với nó đi”.  

 

Âm thanh của Đại Địa Chi Trân vang lên: “Ta nói, ngươi cứ đến đi, có thể tin hắn được”.  

 

Đối phương hỏi: “Ngươi là thứ gì?”  

 

Đại Địa Chi Trân: “Ta sắp trở thành linh dược cấp mười hai rồi”.  

 

Vị này cười lạnh: “Linh dược cấp mười hai, ta còn cao hơn ngươi nhiều”.  

 

A Trân: “Thế nào, nghe ý của ngươi thì ngươi là linh dược cấp thập sâm?”  

 

Đối phương: “Ngại quá, ta là linh dược cấp mười bốn, Không Duy Tiên Thụ”.  

 

A Trân kinh ngạc: “Không Duy Tiên Thụ trong truyền thuyết? Không ngờ ngươi thật sự tồn tại. Tiền bối, thất lễ rồi”.  

 

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Còn có linh dược cấp mười bốn sao?”  

 

Không Duy Tiên Thụ: “Này thì có gì kỳ lạ. Linh dược tiến hóa không có giới hạn, tuy ta là linh dược, nhưng thực lực không hề kém cao thủ Thần Thông Cảnh giai đoạn sau. Mấy tiền bối của ta thậm chí còn có thể chống lại cao thủ Đạo Cảnh!”  

 

Ngô Bình giơ ngón cái: “Lợi hại. Không Duy Tiên thụ, với thân phận này của ngươi, ta cũng không dám bắt ép, nếu ngươi nguyện ý thì hãy vào sách dược. Nếu không hứng thú thì ta không làm phiền nữa. Ngươi an tâm, chuyện liên quan đến ngươi, ta sẽ không nói gì người khác”.  

 

Không Duy Tiên Thụ cân nhắc một lúc rồi nói: “Ngươi làm như vậy có ý đồ gì, không thể nào vô duyên vô cớ giúp ta chứ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngươi là Không Duy Tiên thụ, hoa và quả ngươi kết được thực sự có giá trị về dược rất lớn, ta hy vọng ngươi có thể cho ta một ít”.  

 
 
Chương 5360


 Lúc này, anh mở con mắt nhìn thấu vạn vật, lập tức phát hiện trên không trung cách anh ba mươi mét, có một không gian kỳ lạ, bên trong có một gốc dược liệu!  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc, thì thầm nói: “Chẳng trách không tìm được ngươi, thì ra ngươi ẩn nấp trên không, không hổ là linh dược trên cấp mười!”  

 

Nói rồi anh vung tay, một luồng sức mạnh kinh người lập tức nổ tung không gian kia. Sau đó, một gốc cây nhỏ dài chừng nửa mét rơi xuống, gốc rễ nó đều đâm vào hư không, lấy chất dinh dưỡng từ trong hư không.  

 

Sau khi rơi xuống đất, gốc cây nhỏ vẫn không bỏ chạy, một âm thanh vang lên trong đầu Ngô Bình: “Tên nhóc, sao ngươi phát hiện ra ta?”  

 

Ngô Bình: “Trong tay ta có Đại Thiên Dược Điển, có thể tìm kiếm vị trí của ngươi”.  

 

“Ồ, Đại Thiên Dược Điển?”  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu, lấy Đại Thiên Dược Điển ra, cười nói: “Thế nào, có phải là Đại Thiên Dược Điển không?”  

 

Đối phương nói: “Quả thực vậy, hơn nữa còn là nguyên bản”.  

 

Ngô Bình: “Chắc chắn ngươi biết tại sao ta tìm ngươi. Thế nào, có hứng thú vào trong sách dược ở không, không gian trong đó còn tốt hơn nhiều không gian mà ngươi sáng tạo ra”.  

 

Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Ta không tin ngươi”.  

 

Vì thế Ngô Bình hô lên một tiếng: “A Trân, ngươi nói chuyện với nó đi”.  

 

Âm thanh của Đại Địa Chi Trân vang lên: “Ta nói, ngươi cứ đến đi, có thể tin hắn được”.  

 

Đối phương hỏi: “Ngươi là thứ gì?”  

 

Đại Địa Chi Trân: “Ta sắp trở thành linh dược cấp mười hai rồi”.  

 

Vị này cười lạnh: “Linh dược cấp mười hai, ta còn cao hơn ngươi nhiều”.  

 

A Trân: “Thế nào, nghe ý của ngươi thì ngươi là linh dược cấp thập sâm?”  

 

Đối phương: “Ngại quá, ta là linh dược cấp mười bốn, Không Duy Tiên Thụ”.  

 

A Trân kinh ngạc: “Không Duy Tiên Thụ trong truyền thuyết? Không ngờ ngươi thật sự tồn tại. Tiền bối, thất lễ rồi”.  

 

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Còn có linh dược cấp mười bốn sao?”  

 

Không Duy Tiên Thụ: “Này thì có gì kỳ lạ. Linh dược tiến hóa không có giới hạn, tuy ta là linh dược, nhưng thực lực không hề kém cao thủ Thần Thông Cảnh giai đoạn sau. Mấy tiền bối của ta thậm chí còn có thể chống lại cao thủ Đạo Cảnh!”  

 

Ngô Bình giơ ngón cái: “Lợi hại. Không Duy Tiên thụ, với thân phận này của ngươi, ta cũng không dám bắt ép, nếu ngươi nguyện ý thì hãy vào sách dược. Nếu không hứng thú thì ta không làm phiền nữa. Ngươi an tâm, chuyện liên quan đến ngươi, ta sẽ không nói gì người khác”.  

 

Không Duy Tiên Thụ cân nhắc một lúc rồi nói: “Ngươi làm như vậy có ý đồ gì, không thể nào vô duyên vô cớ giúp ta chứ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngươi là Không Duy Tiên thụ, hoa và quả ngươi kết được thực sự có giá trị về dược rất lớn, ta hy vọng ngươi có thể cho ta một ít”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top