Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5361


 Sau đó, trong đầu Ngô Bình tiếp tục vang lên âm thanh của Không Duy Tiên Thụ: “Sau này không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.  

 

Ngô Bình: “Yên tâm”.  

 

Cất sách dược, Ngô Bình lại tìm kiếm khu vực còn lại một lượt, đào được một vài linh dược, tiếp đó thì quay về chỗ cũ.  

 

Văn Nhân Tử Y dùng đồ của Ngô Bình để lại, nấu một ít cháo, lập tức bưng lên cho Ngô Bình ăn.  

 

Hai người ăn cháo xong, thấy sắc trời còn sớm, Ngô Bình nói: “Tử Y, chúng ta đi thành Xích Dương”.  

 

Đôi mắt Văn Nhân Tử Y sáng lên: “thành Xích Dương sao? Đó là một trong những thành phố lớn của Cửu Dương Cảnh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tôi biết một người ở nơi đó, tên Lý Giản. Tôi quyết định mua một ít dược liệu từ chỗ anh ấy, thuận tiện lại bán một vài loại thuốc không dùng cho anh ấy”.  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Được. Trong thành Xích Dương có không ít tiệm thuốc, thuốc mua được nhiều hơn thuốc mình tự hái”.  

 

Hai người dọn dẹp xong xuôi thì khởi hành đi đến thành Xích Dương.  

 

Vừa đứng dậy, Ngô Bình đã phát hiện không gian xung quanh có gì đó không đúng, như có luồng sức mạnh nào đó, khiến không gian nơi này đông cứng.  

 

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Tử Y, có người động tay vào đầm lầy. Chắc chắn là người của Huyết Đao Môn phát hiện lượng lớn dược liệu nơi này đang iarm nên mời dám hành động, muốn ép chúng ta hiện thân”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Công tử, làm sao đây, chúng ta còn có thể rời đi không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Thủ đoạn của đổi phương quả thực cao minh, cũng mau chúng ta có người giúp đỡ”.  

 

Sau đó anh liên lạc với Không Duy Tiên Thụ, nói: “Không Duy Tiên Thụ, giúp một tay. Nếu ta thoát không được, sách dược sẽ rơi vào tay Huyết Đao Môn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ gặp rắc rối”.  

 

Âm thanh Không Duy Tiên Thụ vang lên: “Ngươi lắm chuyện thật”.  

 

Tuy nói là vậy, nhưng Không Duy Tiên Thụ vẫn ra tay, một vầng sáng bao phủ Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y, sau đó hai người biến mất, lập tức xuất hiện cách đó nghìn dặm!  

 

Bên ngoài đầm lầy, rất nhiều cao thủ Huyết Đao Môn đều ở đây. Thời gian gần đây, linh dược phạm vi trong đầm lầy giảm nhanh chóng, số lượng cực lớn, khiến những người cấp cao chú ý. Vì thế, sau khi Huyết Đao Môn chuẩn bị đầy đủ thì thiết lập đại trận chém giết ở đây, trực tiếp phong ấn toàn bộ đầm lầy, muốn bắt gọn tên trộm thuốc. Nhưng bọn họ không ngờ, Ngô Bình lạ nhẹ nhàng rời khỏi như vậy.  

 

Ở bên kia, Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y tiếp tục đi về phía thành Xích Dương. Vị trí của bọn họ cách thành Xích Dương không còn xa, không bao lâu nữa sẽ đến gần thành Xích Dương.

Đến trước cổng thành, Ngô Bình không vội đi vào, mà liên lạc với Lý Giản trước. Rất nhanh sau đó, Lý Giản đã nhận được tin, dích thân ra thành đón.  

 

Mười mấy phút sau, một chiếc xe ngựa rộng lớn xuất hiện trước mặt Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y.  

 

Hai tùy tùng đi theo vén màn xe lên, đặt bệ chân dưới xe, Lý Giản cười bước xuống, vui mừng nói: “Tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi thật sự mong mỏi trông chờ đấy!”  

 
 
Chương 5361


 Sau đó, trong đầu Ngô Bình tiếp tục vang lên âm thanh của Không Duy Tiên Thụ: “Sau này không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.  

 

Ngô Bình: “Yên tâm”.  

 

Cất sách dược, Ngô Bình lại tìm kiếm khu vực còn lại một lượt, đào được một vài linh dược, tiếp đó thì quay về chỗ cũ.  

 

Văn Nhân Tử Y dùng đồ của Ngô Bình để lại, nấu một ít cháo, lập tức bưng lên cho Ngô Bình ăn.  

 

Hai người ăn cháo xong, thấy sắc trời còn sớm, Ngô Bình nói: “Tử Y, chúng ta đi thành Xích Dương”.  

 

Đôi mắt Văn Nhân Tử Y sáng lên: “thành Xích Dương sao? Đó là một trong những thành phố lớn của Cửu Dương Cảnh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tôi biết một người ở nơi đó, tên Lý Giản. Tôi quyết định mua một ít dược liệu từ chỗ anh ấy, thuận tiện lại bán một vài loại thuốc không dùng cho anh ấy”.  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Được. Trong thành Xích Dương có không ít tiệm thuốc, thuốc mua được nhiều hơn thuốc mình tự hái”.  

 

Hai người dọn dẹp xong xuôi thì khởi hành đi đến thành Xích Dương.  

 

Vừa đứng dậy, Ngô Bình đã phát hiện không gian xung quanh có gì đó không đúng, như có luồng sức mạnh nào đó, khiến không gian nơi này đông cứng.  

 

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Tử Y, có người động tay vào đầm lầy. Chắc chắn là người của Huyết Đao Môn phát hiện lượng lớn dược liệu nơi này đang iarm nên mời dám hành động, muốn ép chúng ta hiện thân”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Công tử, làm sao đây, chúng ta còn có thể rời đi không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Thủ đoạn của đổi phương quả thực cao minh, cũng mau chúng ta có người giúp đỡ”.  

 

Sau đó anh liên lạc với Không Duy Tiên Thụ, nói: “Không Duy Tiên Thụ, giúp một tay. Nếu ta thoát không được, sách dược sẽ rơi vào tay Huyết Đao Môn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ gặp rắc rối”.  

 

Âm thanh Không Duy Tiên Thụ vang lên: “Ngươi lắm chuyện thật”.  

 

Tuy nói là vậy, nhưng Không Duy Tiên Thụ vẫn ra tay, một vầng sáng bao phủ Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y, sau đó hai người biến mất, lập tức xuất hiện cách đó nghìn dặm!  

 

Bên ngoài đầm lầy, rất nhiều cao thủ Huyết Đao Môn đều ở đây. Thời gian gần đây, linh dược phạm vi trong đầm lầy giảm nhanh chóng, số lượng cực lớn, khiến những người cấp cao chú ý. Vì thế, sau khi Huyết Đao Môn chuẩn bị đầy đủ thì thiết lập đại trận chém giết ở đây, trực tiếp phong ấn toàn bộ đầm lầy, muốn bắt gọn tên trộm thuốc. Nhưng bọn họ không ngờ, Ngô Bình lạ nhẹ nhàng rời khỏi như vậy.  

 

Ở bên kia, Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y tiếp tục đi về phía thành Xích Dương. Vị trí của bọn họ cách thành Xích Dương không còn xa, không bao lâu nữa sẽ đến gần thành Xích Dương.

Đến trước cổng thành, Ngô Bình không vội đi vào, mà liên lạc với Lý Giản trước. Rất nhanh sau đó, Lý Giản đã nhận được tin, dích thân ra thành đón.  

 

Mười mấy phút sau, một chiếc xe ngựa rộng lớn xuất hiện trước mặt Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y.  

 

Hai tùy tùng đi theo vén màn xe lên, đặt bệ chân dưới xe, Lý Giản cười bước xuống, vui mừng nói: “Tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi thật sự mong mỏi trông chờ đấy!”  

 
 
Chương 5362


 Ngô Bình: “Đây là bạn đồng hành với tôi, Văn Nhân cô nương”.  

 

“Ha ha, Văn Nhân cô nương thật xinh đẹp, ở trong Xích Dương Thành chúng tôi cũng là mỹ nữ đứng đầu đấy, thầy luyện đan Lý đúng là có phúc”.  

 

Văn Nhân Tử Y đỏ mặt: “Ông chủ Lý quá khen rồi”.  

 

Lý Giản: “Hai vị, chúng ta lên xe rồi nói”.  

 

Mời Ngô Bình và Văn Nhân tử Y lên xe ngựa, xe ngựa chầm chậm lăn bánh. Lý Giản cười nói: “Mấy hôm nay, ngày nào cũng ngóng trông tiên sinh có thể đến, hôm nay xem như tôi được như ý nguyện rồi, đúng là ông trời không phụ tôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ông chủ Lý nói vậy là tâng bốc tôi quá rồi”.  

 

Lý Giản thở dài một tiếng: “Thầy luyện đan Lý, anh đến thật rất đúng lúc. Bây giờ tôi đang gặp phải chuyện rắc rối, sợ rằng chỉ có anh mới có thể giúp được tôi”.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Ông chủ Lý không ngại cứ nói, nếu có thể giúp thì tôi chắc chắn sẽ không từ chối”.  

 

Lý Giản: “Thầy luyện đan Lý, thời gian trước, có một thầy luyện đan đến Xích Dương Thành, danh tiếng rất nổi. Để tăng thêm danh tiếng cho tiệm thuốc, tôi đã mời anh ta vào tiệm thuốc. Lúc thầy luyện đan này đến, tôi đã trưng bày những loại đan dược quý giá mà anh ta luyện chế. Nhưng trong buổi trưng bày lại xảy ra chuyện bất trắc, cửa tiệm bỗng bốc cháy. Có người nhân lúc hỗn loạn đã đánh tráo thuốc. Thầy luyện đan kia sau khi phát hiện thì yêu cầu tôi bồi thường. Chậc, nếu như nói một viên đan dược thì tôi cũng bồi thường được, nhưng đối phương lại đưa ra con số quá đáng, ngay cả tôi cũng thấy không thể bồi thường được”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đan dược gì, đối phương yêu cầu bồi thường bao nhiêu?”  

 

Lý Giản: “Một viên đan dược thượng phẩm trên cấp chín, đối phương ra giá một tỷ tiền tiên, cộng thêm mấy trăm loại dược liệu đắt tiền. Cái giá này tuy tôi cũng bỏ ra được, nhưng tất nhiên nguyên khí sẽ bị thương. Hơn nữa tôi cứ cảm thấy chuyện có gì đó không đúng, càng lúc càng cảm thấy có khả năng là đối phương tính kế tôi. Nhưng người này lại là thầy luyện đan, tôi không đắc tội được”.  

 

Ngô Bình nhìn Lý Giản, cười nói: “Ông chủ Lý, không phải anh muốn tôi cũng luyện chế một viên đan dược thượng phẩm trên cấp chín đấy chứ? Mỗi viên đan dược phát triển khác nhau, người khác có thể luyện chế, nhưng tôi chưa chắc có thể làm được”.  

 

Lý Giản cười khổ: “Vẫn mong luyện đan Lý thử một lần, nếu không luyện thành tôi lại nghĩ cách khác”.  

 

Ngô Bình: “Đan dược gì, anh biết không?”  

 

Lý Giản: “Đan dược này, người của Cửu Dương Thành đều biết, bởi vì nó là linh dược xếp hạng chín mươi bốn trên bảng linh đan, tên là Thái Hư Linh Đan”.  

 

“Thái Hư Linh Đan! Có phương thuốc không?” Nghe Lý Giản vừa nói, Ngô Bình lập tức hứng thú.  

 

Lý Giản: “Có. Phương thuốc trên bảng linh đan đều có tên, nhưng đan dược trong một trăm hạng đầu, trước mắt chỉ có ba mươi bảy loại được người ta thành công luyện chế, còn lại thì vẫn trống không”.  

 

Ngô Bình: “Bảng linh đan này ở đâu?”  

 

Lý Giản: “Được khắc trên một tấm bia khổng lồ, lưu truyền rộng rãi. Thầy luyện đan này có thể luyện chế được Thái Hư Linh Đan xếp thứ chín mươi bốn, chắc chắn là một trong những thầy luyện đan lợi hại nhất của Cửu Dương Cảnh”.  

 

Ngô Bình: “Đưa phương thuốc cho tôi”.  

 
 
Chương 5362


 Ngô Bình: “Đây là bạn đồng hành với tôi, Văn Nhân cô nương”.  

 

“Ha ha, Văn Nhân cô nương thật xinh đẹp, ở trong Xích Dương Thành chúng tôi cũng là mỹ nữ đứng đầu đấy, thầy luyện đan Lý đúng là có phúc”.  

 

Văn Nhân Tử Y đỏ mặt: “Ông chủ Lý quá khen rồi”.  

 

Lý Giản: “Hai vị, chúng ta lên xe rồi nói”.  

 

Mời Ngô Bình và Văn Nhân tử Y lên xe ngựa, xe ngựa chầm chậm lăn bánh. Lý Giản cười nói: “Mấy hôm nay, ngày nào cũng ngóng trông tiên sinh có thể đến, hôm nay xem như tôi được như ý nguyện rồi, đúng là ông trời không phụ tôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ông chủ Lý nói vậy là tâng bốc tôi quá rồi”.  

 

Lý Giản thở dài một tiếng: “Thầy luyện đan Lý, anh đến thật rất đúng lúc. Bây giờ tôi đang gặp phải chuyện rắc rối, sợ rằng chỉ có anh mới có thể giúp được tôi”.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Ông chủ Lý không ngại cứ nói, nếu có thể giúp thì tôi chắc chắn sẽ không từ chối”.  

 

Lý Giản: “Thầy luyện đan Lý, thời gian trước, có một thầy luyện đan đến Xích Dương Thành, danh tiếng rất nổi. Để tăng thêm danh tiếng cho tiệm thuốc, tôi đã mời anh ta vào tiệm thuốc. Lúc thầy luyện đan này đến, tôi đã trưng bày những loại đan dược quý giá mà anh ta luyện chế. Nhưng trong buổi trưng bày lại xảy ra chuyện bất trắc, cửa tiệm bỗng bốc cháy. Có người nhân lúc hỗn loạn đã đánh tráo thuốc. Thầy luyện đan kia sau khi phát hiện thì yêu cầu tôi bồi thường. Chậc, nếu như nói một viên đan dược thì tôi cũng bồi thường được, nhưng đối phương lại đưa ra con số quá đáng, ngay cả tôi cũng thấy không thể bồi thường được”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đan dược gì, đối phương yêu cầu bồi thường bao nhiêu?”  

 

Lý Giản: “Một viên đan dược thượng phẩm trên cấp chín, đối phương ra giá một tỷ tiền tiên, cộng thêm mấy trăm loại dược liệu đắt tiền. Cái giá này tuy tôi cũng bỏ ra được, nhưng tất nhiên nguyên khí sẽ bị thương. Hơn nữa tôi cứ cảm thấy chuyện có gì đó không đúng, càng lúc càng cảm thấy có khả năng là đối phương tính kế tôi. Nhưng người này lại là thầy luyện đan, tôi không đắc tội được”.  

 

Ngô Bình nhìn Lý Giản, cười nói: “Ông chủ Lý, không phải anh muốn tôi cũng luyện chế một viên đan dược thượng phẩm trên cấp chín đấy chứ? Mỗi viên đan dược phát triển khác nhau, người khác có thể luyện chế, nhưng tôi chưa chắc có thể làm được”.  

 

Lý Giản cười khổ: “Vẫn mong luyện đan Lý thử một lần, nếu không luyện thành tôi lại nghĩ cách khác”.  

 

Ngô Bình: “Đan dược gì, anh biết không?”  

 

Lý Giản: “Đan dược này, người của Cửu Dương Thành đều biết, bởi vì nó là linh dược xếp hạng chín mươi bốn trên bảng linh đan, tên là Thái Hư Linh Đan”.  

 

“Thái Hư Linh Đan! Có phương thuốc không?” Nghe Lý Giản vừa nói, Ngô Bình lập tức hứng thú.  

 

Lý Giản: “Có. Phương thuốc trên bảng linh đan đều có tên, nhưng đan dược trong một trăm hạng đầu, trước mắt chỉ có ba mươi bảy loại được người ta thành công luyện chế, còn lại thì vẫn trống không”.  

 

Ngô Bình: “Bảng linh đan này ở đâu?”  

 

Lý Giản: “Được khắc trên một tấm bia khổng lồ, lưu truyền rộng rãi. Thầy luyện đan này có thể luyện chế được Thái Hư Linh Đan xếp thứ chín mươi bốn, chắc chắn là một trong những thầy luyện đan lợi hại nhất của Cửu Dương Cảnh”.  

 

Ngô Bình: “Đưa phương thuốc cho tôi”.  

 
 
Chương 5363


 Lý Giản: “Thầy luyện đan Lý, có thể luyện chế không?”  

 

Ngô Bình nói: “Thử xem sao, dược liệu anh đã chuẩn bị hết rồi sao?”  

 

Lý Giản vui mừng, vội gật đầu: “Đã chuẩn bị sớm rồi”.  

 

Để nhanh chóng đến nhà, Lý Giản bảo người lái ngựa tăng tốc thêm.  

 

Ngô Bình: “Ông chủ Lý không cần gấp gáp, nếu tôi đã nguyện ý ra tay thì sẽ không để anh thất vọng”.  

 

Lý Giản chắp tay, cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi! Thầy luyện đan Lý, chuyện này nếu thành công, tôi có thể miễn phí giúp bán đan dược ở Xích Dương Thành!”  

Advertisement

 

Ngô Bình bất ngờ trong lòng: “Ông chủ Lý cũng có tiệm thuốc sao?”  

 

Lý Giản: “Có một tiệm, nhưng lúc trước danh tiếng không tót gì mấy, dù sao tôi ở đây cũng không có thầy luyện đan thực sự, vì vậy không so được với các tiệm thuốc khác. Nhưng nếu bán đan dược của thầy luyện đan Lý trong tiệm của tôi, chắc chắn có thể nổi danh khắp nơi, rồi sẽ vượt xa các tiệm thuốc khác!”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng lúc. Thời gian này tôi đã trữ không ít dược liệu, mấy ngày nay sẽ luyện một vài đan dược bày bán trong tiệm của anh, kiếm chút tiền”.  

 

Lý Giản vội gật đầu: “Đương nhiên có thể. Chỗ tôi không thiếu nhất là dược liệu, anh cần gì thì tôi sẽ chuẩn bị!”  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Nếu tôi cần linh dược cấp mười, ông cũng có sao?”  

 

Lý Giản khẽ cười: “Linh dược cấp mười, cũng không phải không có cách, chỉ cần đúng giá thì dược liệu sẽ có nhiều”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”.  

 

Về đến nhà Lý Giản, Ngô Bình phát hiện trước cửa có một nhóm cao thủ đứng đó, giống là thần giữ cửa vậy.  

 

Thấy vậy, Lý Giản thở dài, nói: “Thầy luyện đan kia sợ tôi không bồi thường, nên cử người đến mỗi ngày đứng ở cửa nhà tôi. Thật là, nhà tôi lớn sản nghiệp lớn, sao lại trốn nợ được chứ!”  

 

Xe ngựa đi vào nhà, Lý Giản mời hai người đến phòng khách, đưa trà và điểm tâm lên, còn sắp xếp cả ca cơ vũ cơ lên giúp vui.  

 

Âm nhạc vang lên, Ngô Bình vừa hưởng thụ thức ăn ngon, vừa thưởng thức ca múa. Mấy ngày nay thời gian anh ở ngoài nơi hoang dã nhiều, ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay đến đây, bỗng chốc đã cảm thấy thoải mái hơn.  

 

Xem một điệu nhảy, nghe một bài hát, anh mới nói: “Anh Lý, anh đưa viên thuốc giả kia cho tôi”.  

 

Lý Giản cho người lấy ra mấy chiếc hộp, bên trong có một viên đan dược to chừng mắt rồng. Ngô Bình quan sát một lúc, rồi khẽ ngửi, sau đó cười lạnh nói: “Đan dược này vốn là giả, quả thực anh bị tính kế rồi”.  

 

Lý Giản ngây người: “Bị tính kế rồi sao? Nhưng lúc đó tôi đặc biệt tìm người đến xem thuốc này, nó thật sự là một viên đan dược cấp chín, sẽ không sai đâu!”  

 

Ngô Bình: “Đó là bởi vì bề ngoài viên đan dược này có một lớp bột phấn, bộ phấn này có lẽ là do khi luyện chế Thái Hư Linh Đan thực sự còn sót lại, bôi lên trên này đương nhiên sẽ xem là thuốc thật. Nhưng lớp bột phấn này qua một thời gian sẽ bốc hơi sạch sẽ, để lộ thuốc giả bên trong”.  

 
 
Chương 5363


 Lý Giản: “Thầy luyện đan Lý, có thể luyện chế không?”  

 

Ngô Bình nói: “Thử xem sao, dược liệu anh đã chuẩn bị hết rồi sao?”  

 

Lý Giản vui mừng, vội gật đầu: “Đã chuẩn bị sớm rồi”.  

 

Để nhanh chóng đến nhà, Lý Giản bảo người lái ngựa tăng tốc thêm.  

 

Ngô Bình: “Ông chủ Lý không cần gấp gáp, nếu tôi đã nguyện ý ra tay thì sẽ không để anh thất vọng”.  

 

Lý Giản chắp tay, cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi! Thầy luyện đan Lý, chuyện này nếu thành công, tôi có thể miễn phí giúp bán đan dược ở Xích Dương Thành!”  

Advertisement

 

Ngô Bình bất ngờ trong lòng: “Ông chủ Lý cũng có tiệm thuốc sao?”  

 

Lý Giản: “Có một tiệm, nhưng lúc trước danh tiếng không tót gì mấy, dù sao tôi ở đây cũng không có thầy luyện đan thực sự, vì vậy không so được với các tiệm thuốc khác. Nhưng nếu bán đan dược của thầy luyện đan Lý trong tiệm của tôi, chắc chắn có thể nổi danh khắp nơi, rồi sẽ vượt xa các tiệm thuốc khác!”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng lúc. Thời gian này tôi đã trữ không ít dược liệu, mấy ngày nay sẽ luyện một vài đan dược bày bán trong tiệm của anh, kiếm chút tiền”.  

 

Lý Giản vội gật đầu: “Đương nhiên có thể. Chỗ tôi không thiếu nhất là dược liệu, anh cần gì thì tôi sẽ chuẩn bị!”  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Nếu tôi cần linh dược cấp mười, ông cũng có sao?”  

 

Lý Giản khẽ cười: “Linh dược cấp mười, cũng không phải không có cách, chỉ cần đúng giá thì dược liệu sẽ có nhiều”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”.  

 

Về đến nhà Lý Giản, Ngô Bình phát hiện trước cửa có một nhóm cao thủ đứng đó, giống là thần giữ cửa vậy.  

 

Thấy vậy, Lý Giản thở dài, nói: “Thầy luyện đan kia sợ tôi không bồi thường, nên cử người đến mỗi ngày đứng ở cửa nhà tôi. Thật là, nhà tôi lớn sản nghiệp lớn, sao lại trốn nợ được chứ!”  

 

Xe ngựa đi vào nhà, Lý Giản mời hai người đến phòng khách, đưa trà và điểm tâm lên, còn sắp xếp cả ca cơ vũ cơ lên giúp vui.  

 

Âm nhạc vang lên, Ngô Bình vừa hưởng thụ thức ăn ngon, vừa thưởng thức ca múa. Mấy ngày nay thời gian anh ở ngoài nơi hoang dã nhiều, ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay đến đây, bỗng chốc đã cảm thấy thoải mái hơn.  

 

Xem một điệu nhảy, nghe một bài hát, anh mới nói: “Anh Lý, anh đưa viên thuốc giả kia cho tôi”.  

 

Lý Giản cho người lấy ra mấy chiếc hộp, bên trong có một viên đan dược to chừng mắt rồng. Ngô Bình quan sát một lúc, rồi khẽ ngửi, sau đó cười lạnh nói: “Đan dược này vốn là giả, quả thực anh bị tính kế rồi”.  

 

Lý Giản ngây người: “Bị tính kế rồi sao? Nhưng lúc đó tôi đặc biệt tìm người đến xem thuốc này, nó thật sự là một viên đan dược cấp chín, sẽ không sai đâu!”  

 

Ngô Bình: “Đó là bởi vì bề ngoài viên đan dược này có một lớp bột phấn, bộ phấn này có lẽ là do khi luyện chế Thái Hư Linh Đan thực sự còn sót lại, bôi lên trên này đương nhiên sẽ xem là thuốc thật. Nhưng lớp bột phấn này qua một thời gian sẽ bốc hơi sạch sẽ, để lộ thuốc giả bên trong”.  

 
 
Chương 5364


Lý Giản thở dài: “Cũng may có tiên sinh ra tay cứu giúp, nếu không tôi lỗ to rồi!”  

 

Ngô Bình nói: “Bây giờ tôi ăn no uống đủ rồi, phải làm việc thôi. Anh Lý, anh đi chuẩn bị một nơi yên tĩnh, bắt đầu luyện đan”.  

 

Lý Giản vội nói: “Được!”  

 

Rất nhanh sau đó, Ngô Bình đến một phòng luyện đan, Lý Giản đưa dược liệu cần thiết đến, anh cũng lấy lò luyện đan ra bắt đầu luyện.  

 

Không thể không nói, đan dược trên bảng linh đan không dễ luyện chế, huống hồ nó còn là đan dược cấp chín.  

 

Dược liệu đã đủ, anh quyết định luyện chế một lò thử xem. Trong quá trình này, anh kết hợp lý niệm đan đạo của mình, cộng thêm kinh nghiệm luyện đan phong phú, dùng nửa tiếng đồng hồ luyện ra được lò luyện đan thứ nhất, nhưng vấn đề rất nhiều, xem như là trung phẩm.  

Advertisement

 

Suy nghĩ một lúc, anh dựa trên phương thuốc ban đầu, lại thêm một vị thuốc, cũng giảm đi một vị thuốc, rồi luyện lò thứ hai.  

 

Hiệu quả lần này rõ ràng tốt hơn, đan dược là thượng thượng phẩm! Hơn nữa một lần đã luyện được ba viên.  

 

Đan dược còn lại, còn có thể luyện được hai lò, anh vốn có nguyên tắc không lãng phí, lại luyện chế được hai lò, ở giữa có thay đổi một ít. Lò thứ ba, lò thứ tư đều là đan dược cực phẩm, hai lò tổng cộng luyện chế được tám viên!

Luyện chế xong đan dược thì trời cũng đã tối, anh đẩy cửa bước ra rồi đưa một viên Thái Hư Linh Đan trên thượng phẩm trong đó cho Lý Giản đứng đợi bên ngoài đã lâu.  

 

Lý Giản nhận lấy đan dược, vội kiểm tra. Quan sát vài giây, ông ta bật cười: “Tuyệt quá! Tôi thấy phẩm chất của đan dược này còn tốt hơn của người kia”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Sao đan giả đó của hắn có thể là trên thượng phẩm được? Dù là đan dược nguyên bản thì cùng lắm cũng chỉ là thượng phẩm thôi”.  

 

Lý Giản nói: “Nói thế nếu đưa đan dược này cho hắn thì tiện nghi cho hắn quá rồi?”  

 

Ngô Bình: “Ông rơi vào bẫy của người ta, cảm thấy không vui cũng phải nhẫn nhịn. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, không vội”.  

 

Lý Giản gật đầu: “Ừ, bây giờ tôi trả viên đan này lại cho hắn, mong thầy luyện đan có thể đến đó với tôi, tôi muốn cho hắn thấy thế nào mới là thầy luyện đan thật sự”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.  

 

Lý Giản nhờ quản gia đi thông báo cho đối phương, một lúc sau ông ta và Ngô Bình đến phòng khách. Một thầy luyện đan đã ngồi đợi trong phòng khách, đằng sau hắn là mười mấy người giúp việc, vô cùng kiểu cách.  

 

Lý Giản thân là chủ nhân nơi này bước vào mà hắn cũng không thèm đứng dậy, chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: “Ông chủ Lý, nghe quản gia của ông nói ông tìm được đan dược thật rồi à?”  

 

Lý Giản lạnh nhạt nói: “Thầy luyện đan Hồ, đã tìm được đan dược đã mất kia rồi”.  

 

Thầy luyện đan Hồ này nhướng mày: “Vậy sao? Đan dược ở đâu thế?”  

 

Tay phải Lý Giản lấy một cái bình ra nó: “Đây là viên đan dược đó”.  

 

Thầy luyện đan Hồ đứng lên, vóc dáng hắn rất cao, cơ thể gầy gò, mày rậm mắt hẹp, để râu chữ bát dài, lúc này hắn vung tay lên, đan dược rơi vào trong tay hắn.  

 

Chỉ nhìn vài cái, vẻ mặt hắn thay đổi, sau đó cười mỉa nói: “Không biết ông lấy đâu ra đan dược cấp thấp như vậy để gạt tôi, lá gan không nhỏ nhỉ”.  

 
 
Chương 5364


Lý Giản thở dài: “Cũng may có tiên sinh ra tay cứu giúp, nếu không tôi lỗ to rồi!”  

 

Ngô Bình nói: “Bây giờ tôi ăn no uống đủ rồi, phải làm việc thôi. Anh Lý, anh đi chuẩn bị một nơi yên tĩnh, bắt đầu luyện đan”.  

 

Lý Giản vội nói: “Được!”  

 

Rất nhanh sau đó, Ngô Bình đến một phòng luyện đan, Lý Giản đưa dược liệu cần thiết đến, anh cũng lấy lò luyện đan ra bắt đầu luyện.  

 

Không thể không nói, đan dược trên bảng linh đan không dễ luyện chế, huống hồ nó còn là đan dược cấp chín.  

 

Dược liệu đã đủ, anh quyết định luyện chế một lò thử xem. Trong quá trình này, anh kết hợp lý niệm đan đạo của mình, cộng thêm kinh nghiệm luyện đan phong phú, dùng nửa tiếng đồng hồ luyện ra được lò luyện đan thứ nhất, nhưng vấn đề rất nhiều, xem như là trung phẩm.  

Advertisement

 

Suy nghĩ một lúc, anh dựa trên phương thuốc ban đầu, lại thêm một vị thuốc, cũng giảm đi một vị thuốc, rồi luyện lò thứ hai.  

 

Hiệu quả lần này rõ ràng tốt hơn, đan dược là thượng thượng phẩm! Hơn nữa một lần đã luyện được ba viên.  

 

Đan dược còn lại, còn có thể luyện được hai lò, anh vốn có nguyên tắc không lãng phí, lại luyện chế được hai lò, ở giữa có thay đổi một ít. Lò thứ ba, lò thứ tư đều là đan dược cực phẩm, hai lò tổng cộng luyện chế được tám viên!

Luyện chế xong đan dược thì trời cũng đã tối, anh đẩy cửa bước ra rồi đưa một viên Thái Hư Linh Đan trên thượng phẩm trong đó cho Lý Giản đứng đợi bên ngoài đã lâu.  

 

Lý Giản nhận lấy đan dược, vội kiểm tra. Quan sát vài giây, ông ta bật cười: “Tuyệt quá! Tôi thấy phẩm chất của đan dược này còn tốt hơn của người kia”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Sao đan giả đó của hắn có thể là trên thượng phẩm được? Dù là đan dược nguyên bản thì cùng lắm cũng chỉ là thượng phẩm thôi”.  

 

Lý Giản nói: “Nói thế nếu đưa đan dược này cho hắn thì tiện nghi cho hắn quá rồi?”  

 

Ngô Bình: “Ông rơi vào bẫy của người ta, cảm thấy không vui cũng phải nhẫn nhịn. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, không vội”.  

 

Lý Giản gật đầu: “Ừ, bây giờ tôi trả viên đan này lại cho hắn, mong thầy luyện đan có thể đến đó với tôi, tôi muốn cho hắn thấy thế nào mới là thầy luyện đan thật sự”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.  

 

Lý Giản nhờ quản gia đi thông báo cho đối phương, một lúc sau ông ta và Ngô Bình đến phòng khách. Một thầy luyện đan đã ngồi đợi trong phòng khách, đằng sau hắn là mười mấy người giúp việc, vô cùng kiểu cách.  

 

Lý Giản thân là chủ nhân nơi này bước vào mà hắn cũng không thèm đứng dậy, chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi nói: “Ông chủ Lý, nghe quản gia của ông nói ông tìm được đan dược thật rồi à?”  

 

Lý Giản lạnh nhạt nói: “Thầy luyện đan Hồ, đã tìm được đan dược đã mất kia rồi”.  

 

Thầy luyện đan Hồ này nhướng mày: “Vậy sao? Đan dược ở đâu thế?”  

 

Tay phải Lý Giản lấy một cái bình ra nó: “Đây là viên đan dược đó”.  

 

Thầy luyện đan Hồ đứng lên, vóc dáng hắn rất cao, cơ thể gầy gò, mày rậm mắt hẹp, để râu chữ bát dài, lúc này hắn vung tay lên, đan dược rơi vào trong tay hắn.  

 

Chỉ nhìn vài cái, vẻ mặt hắn thay đổi, sau đó cười mỉa nói: “Không biết ông lấy đâu ra đan dược cấp thấp như vậy để gạt tôi, lá gan không nhỏ nhỉ”.  

 
 
Chương 5365


 Thầy luyện đan Hồ cười nhạo: “Viên đan dược đó của tôi đã mất, ở đây không ai có thể luyện chế ra được, ông thế mà có thể làm được chuyện này, dĩ nhiên nó là giả”.  

 

Ngô Bình nói: “Chỉ dựa vào tên vô dụng như anh mà còn dám nói luyện chế được đan dược trên bảng Linh Đan à?”  

 

Thấy Ngô Bình lên tiếng, thầy luyện đan Hồ sầm mặt: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi là người luyện chế ra viên đan dược lúc nãy, trò của anh có thể lừa được người khác chứ không lừa được tôi”.  

 

Thầy luyện đan Hồ ngạc nhiên, hắn nheo mắt: “Đan dược do cậu luyện chế?”  

 

Ngô Bình bước đến trước, giơ tay ra đập lên người thầy luyện đan Hồ này, đan dược bị hắn giấu đi lập tức văng ra, quay lại vào trong tay Ngô Bình.  

Advertisement

 

Thầy luyện đan Hồ cả kinh, giơ tay muốn đánh Ngô Bình nhưng toàn thân hơi tê dại không thể động đậy. Đám người phía sau hắn lập tức ra tay, nhưng mọi người chỉ thấy bóng người dịch chuyển, sau đó đám người lần lượt ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình nhìn chằm chằm thầy luyện đan Hồ này nói: “Nói đi, anh là ai?”  

 

Thầy luyện đan Hồ bị khống chế nhưng vẫn rất mạnh miệng, nghiêm giọng nói: “Tôi là người của Ngạo Thế Đan Tông, tốt nhất cậu nên thả tôi ra”.  

 

Nghe đến cái tên Ngạo Thế Đan Tông, sắc mặt của Lý Giản thay đổi, ông ta vội nói: “Tiên sinh, Ngạo Thế Đan Tông nắm quyền kinh doanh đan dược của cả Cửu Dương Cảnh, đồng thời cũng nắm trong tay ba mươi phần trăm giao dịch buôn bán dược liệu. Dù là ở trong vũ trụ chính, Ngạo Thế Đan Tông cũng là một thế lực vô cùng lớn mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Vậy à? Môn phái lớn như thế sao lại xuất hiện tên lừa bịp này?”  

 

Anh giơ tay ra, thầy luyện đan Hồ lập tức cảm thấy đau đớn, cả người run lên, chẳng mấy chốc không còn kiên trì nổi nữa kêu gào: “Tôi nói! Tôi từng là một tạp vụ cấp thấp của Ngạo Thế Đan Tông, lén trộm một ít mẫu vụn trong lúc luyện chế để làm đan giả đi gạt người khác”.  

 

Lý Giản trợn to mắt: “Gì cơ, cậu chỉ là tạp vụ cấp thấp ở đó?”  

 

“Thầy luyện đan Hồ” cúi đầu: “Đúng thế, chỉ có những người có thiên phú về luyện đan mới có thể trở thành đệ tử chính thức, thiên phú của tôi rất bình thường nên chỉ có thể làm tạp vụ. Tạp vụ chẳng có địa vị gì nên sau bảy, tám năm, tôi quyết định rời đi, dùng những kiến ​​thức học được ở đó và đánh cắp được ít mảnh vụn đan dược để lừa người khác”.  

 

Ngô Bình: “Những người đi theo bên cạnh anh cũng là giả?”  

 

Hắn gật đầu: “Đều là tôi bỏ tiền ra mời về diễn kịch”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Anh đúng là gan to bằng trời, trước đây anh đã lừa bao nhiêu người rồi?”  

 

Thầy luyện đan Hồ: “Tôi đi lừa gạt được mấy năm rồi, đã thành công mười ba lần nhưng lúc đầu không dám lừa quá nhiều người, lần này là lần tôi lên kế hoạch lâu nhất, số tiền lừa gạt lớn nhất”.  

 

Nói đến đây hắn tha thiết cầu xin: “Cậu là thầy luyện đan thật, mong cậu tha cho tôi”.  

 

Ngô Bình: “Tha cho anh? Anh nghĩ có khả năng không?”  

 

Thầy luyện đan Hồ vội nói: “Chỉ cần thầy luyện đan chịu tha cho tôi, tôi sẵn lòng giao thứ này ra”, nói rồi hai tay hắn lấy một thứ ra.  

 
 
Chương 5365


 Thầy luyện đan Hồ cười nhạo: “Viên đan dược đó của tôi đã mất, ở đây không ai có thể luyện chế ra được, ông thế mà có thể làm được chuyện này, dĩ nhiên nó là giả”.  

 

Ngô Bình nói: “Chỉ dựa vào tên vô dụng như anh mà còn dám nói luyện chế được đan dược trên bảng Linh Đan à?”  

 

Thấy Ngô Bình lên tiếng, thầy luyện đan Hồ sầm mặt: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi là người luyện chế ra viên đan dược lúc nãy, trò của anh có thể lừa được người khác chứ không lừa được tôi”.  

 

Thầy luyện đan Hồ ngạc nhiên, hắn nheo mắt: “Đan dược do cậu luyện chế?”  

 

Ngô Bình bước đến trước, giơ tay ra đập lên người thầy luyện đan Hồ này, đan dược bị hắn giấu đi lập tức văng ra, quay lại vào trong tay Ngô Bình.  

Advertisement

 

Thầy luyện đan Hồ cả kinh, giơ tay muốn đánh Ngô Bình nhưng toàn thân hơi tê dại không thể động đậy. Đám người phía sau hắn lập tức ra tay, nhưng mọi người chỉ thấy bóng người dịch chuyển, sau đó đám người lần lượt ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình nhìn chằm chằm thầy luyện đan Hồ này nói: “Nói đi, anh là ai?”  

 

Thầy luyện đan Hồ bị khống chế nhưng vẫn rất mạnh miệng, nghiêm giọng nói: “Tôi là người của Ngạo Thế Đan Tông, tốt nhất cậu nên thả tôi ra”.  

 

Nghe đến cái tên Ngạo Thế Đan Tông, sắc mặt của Lý Giản thay đổi, ông ta vội nói: “Tiên sinh, Ngạo Thế Đan Tông nắm quyền kinh doanh đan dược của cả Cửu Dương Cảnh, đồng thời cũng nắm trong tay ba mươi phần trăm giao dịch buôn bán dược liệu. Dù là ở trong vũ trụ chính, Ngạo Thế Đan Tông cũng là một thế lực vô cùng lớn mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Vậy à? Môn phái lớn như thế sao lại xuất hiện tên lừa bịp này?”  

 

Anh giơ tay ra, thầy luyện đan Hồ lập tức cảm thấy đau đớn, cả người run lên, chẳng mấy chốc không còn kiên trì nổi nữa kêu gào: “Tôi nói! Tôi từng là một tạp vụ cấp thấp của Ngạo Thế Đan Tông, lén trộm một ít mẫu vụn trong lúc luyện chế để làm đan giả đi gạt người khác”.  

 

Lý Giản trợn to mắt: “Gì cơ, cậu chỉ là tạp vụ cấp thấp ở đó?”  

 

“Thầy luyện đan Hồ” cúi đầu: “Đúng thế, chỉ có những người có thiên phú về luyện đan mới có thể trở thành đệ tử chính thức, thiên phú của tôi rất bình thường nên chỉ có thể làm tạp vụ. Tạp vụ chẳng có địa vị gì nên sau bảy, tám năm, tôi quyết định rời đi, dùng những kiến ​​thức học được ở đó và đánh cắp được ít mảnh vụn đan dược để lừa người khác”.  

 

Ngô Bình: “Những người đi theo bên cạnh anh cũng là giả?”  

 

Hắn gật đầu: “Đều là tôi bỏ tiền ra mời về diễn kịch”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Anh đúng là gan to bằng trời, trước đây anh đã lừa bao nhiêu người rồi?”  

 

Thầy luyện đan Hồ: “Tôi đi lừa gạt được mấy năm rồi, đã thành công mười ba lần nhưng lúc đầu không dám lừa quá nhiều người, lần này là lần tôi lên kế hoạch lâu nhất, số tiền lừa gạt lớn nhất”.  

 

Nói đến đây hắn tha thiết cầu xin: “Cậu là thầy luyện đan thật, mong cậu tha cho tôi”.  

 

Ngô Bình: “Tha cho anh? Anh nghĩ có khả năng không?”  

 

Thầy luyện đan Hồ vội nói: “Chỉ cần thầy luyện đan chịu tha cho tôi, tôi sẵn lòng giao thứ này ra”, nói rồi hai tay hắn lấy một thứ ra.  

 
 
Chương 5366


 “Thầy luyện đan Hồ” nói: “Cầm thứ này trong tay thì có thể trở thành đệ tử sơ cấp của Ngạo Thế Đan Tông”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Một thầy luyện đan như tôi chẳng có hứng thú gì với Ngạo Thế Đan Tông”.  

 

Vừa dứt lời, anh đã bị Lý Giản kéo qua một bên, mắt Lý Giản sáng lên nói: “Thầy luyện đan, tôi nhận ra thứ đó, đúng là tín vật của Ngạo Thế Đan Tông, có nó trong tay thì có thể trở thành đệ tử của Đan Tông. Phải biết là thứ này mỗi năm chỉ có ba cái, vô số thế lực lớn đều sứt đầu mẻ trán vì tranh giành nó”.  

 

Ngô Bình: “Chỉ là một đệ tử sơ cấp thôi mà lại hấp dẫn thế sao?”  

 

Lý Giản: “Đương nhiên, đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông có thể nhận được nhiều tài nguyên nhất, còn có thể nhận được truyền thừa đan dược tinh khiết nhất. Ai trên thế gian này mà không muốn trở thành một thầy luyện đan chứ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình động tâm, mục đích mình đến Cửu Dương Cảnh là để mua dược liệu, nếu vào được Ngạo Thế Đan Tông thì chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?  

 

Anh hỏi vị “thầy luyện đan Hồ” đó: “Đệ tử của Đan Tông mua đan dược có được ưu đãi gì không?”  

 

Lý Giản nói: “Ưu đãi? Không cần, chỉ cần là thứ cần cho việc luyện đan của đệ tử Đan Tông thì có thể cung cấp dược liệu với số lượng không giới hạn, hơn nữa không cần trả một xu. Nhưng nhất định phải giao một nửa đan dược luyện chế ra cho bên trên, nửa còn lại tự mình giữ lại sử dụng riêng. Ngoài ra, cũng sẽ có phần thưởng cho những viên đan dược mà cậu nộp lên trên”.  

 

“Phần thưởng gì cơ?”, Ngô Bình rất quan tâm đến chuyện này.  

 

“Thầy luyện đan Hồ” nói: “Đưa tiền, hơn nữa còn có thể nâng cao cấp bậc. Cấp bậc cao rồi thì có thể mua được những thứ cao cấp hơn, chẳng hạn như lò luyện đan và phương thuốc”.  

 

Ngô Bình nhìn hắn hỏi: “Nếu anh đã có món đồ này, tại sao bản thân không trở thành một đệ tử chính thức?”  

 

“Thầy luyện đan Hồ” cười khổ nói: “Thứ này là do tôi tình cờ có được, tôi ở bên ngoài lừa bịp người khác, làm sao có thể quay về Ngạo THế Đan Tông được chứ? Hơn nữa thiên phú của tôi cũng tầm thường, cho dù có gia nhập vào cũng chỉ là sống qua ngày, cuối cùng cũng không thể trở thành thầy luyện đan, sớm muộn gì cũng bị loại ra thôi, thay vì như thế, tôi thà ở ngoài lừa tiền tự do phóng khoáng biết bao”.  

 

Ngô Bình nói với Lý Giản: “Ông chủ Lý, tôi quyết định tha cho hắn, ông nghĩ sao?”  

 

Lý Giản cười nói: “Nếu không nhờ có thầy luyện đan giúp thì bây giờ tôi cũng không biết làm thế nào nữa, cậu xử lý thế nào cũng được”.  

 

Ngô Bình gật đầu, hỏi “thầy luyện đan Hồ” này: “Anh tên gì?”  

 

Người này nói: “Tôi là Hồ Tông Linh”.  

 

Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, bên cạnh tôi đang thiếu một người giúp đỡ, anh có đồng ý đi theo tôi không?”  

 

Hồ Tông Linh sửng sốt, lần này không bị giết hắn đã rất mãn nguyện rồi, không ngờ Ngô Bình lại cho hắn đi theo, hắn mừng rỡ khôn xiết, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Cảm ơn thầy luyện đan đã xem trọng, tôi nhất định sẽ trung thành với cậu, đến chết mới thôi”.

Ngô Bình: “Anh không cần phải chết, tôi hái thêm một ít dược, qua một thời gian nữa muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, anh khá hiểu biết về bên đó”.  

 

Mắt Hồ Tông Linh sáng rực: “Nếu thầy luyện đan muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, chắc chắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu”.  

 
 
Chương 5366


 “Thầy luyện đan Hồ” nói: “Cầm thứ này trong tay thì có thể trở thành đệ tử sơ cấp của Ngạo Thế Đan Tông”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Một thầy luyện đan như tôi chẳng có hứng thú gì với Ngạo Thế Đan Tông”.  

 

Vừa dứt lời, anh đã bị Lý Giản kéo qua một bên, mắt Lý Giản sáng lên nói: “Thầy luyện đan, tôi nhận ra thứ đó, đúng là tín vật của Ngạo Thế Đan Tông, có nó trong tay thì có thể trở thành đệ tử của Đan Tông. Phải biết là thứ này mỗi năm chỉ có ba cái, vô số thế lực lớn đều sứt đầu mẻ trán vì tranh giành nó”.  

 

Ngô Bình: “Chỉ là một đệ tử sơ cấp thôi mà lại hấp dẫn thế sao?”  

 

Lý Giản: “Đương nhiên, đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông có thể nhận được nhiều tài nguyên nhất, còn có thể nhận được truyền thừa đan dược tinh khiết nhất. Ai trên thế gian này mà không muốn trở thành một thầy luyện đan chứ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình động tâm, mục đích mình đến Cửu Dương Cảnh là để mua dược liệu, nếu vào được Ngạo Thế Đan Tông thì chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?  

 

Anh hỏi vị “thầy luyện đan Hồ” đó: “Đệ tử của Đan Tông mua đan dược có được ưu đãi gì không?”  

 

Lý Giản nói: “Ưu đãi? Không cần, chỉ cần là thứ cần cho việc luyện đan của đệ tử Đan Tông thì có thể cung cấp dược liệu với số lượng không giới hạn, hơn nữa không cần trả một xu. Nhưng nhất định phải giao một nửa đan dược luyện chế ra cho bên trên, nửa còn lại tự mình giữ lại sử dụng riêng. Ngoài ra, cũng sẽ có phần thưởng cho những viên đan dược mà cậu nộp lên trên”.  

 

“Phần thưởng gì cơ?”, Ngô Bình rất quan tâm đến chuyện này.  

 

“Thầy luyện đan Hồ” nói: “Đưa tiền, hơn nữa còn có thể nâng cao cấp bậc. Cấp bậc cao rồi thì có thể mua được những thứ cao cấp hơn, chẳng hạn như lò luyện đan và phương thuốc”.  

 

Ngô Bình nhìn hắn hỏi: “Nếu anh đã có món đồ này, tại sao bản thân không trở thành một đệ tử chính thức?”  

 

“Thầy luyện đan Hồ” cười khổ nói: “Thứ này là do tôi tình cờ có được, tôi ở bên ngoài lừa bịp người khác, làm sao có thể quay về Ngạo THế Đan Tông được chứ? Hơn nữa thiên phú của tôi cũng tầm thường, cho dù có gia nhập vào cũng chỉ là sống qua ngày, cuối cùng cũng không thể trở thành thầy luyện đan, sớm muộn gì cũng bị loại ra thôi, thay vì như thế, tôi thà ở ngoài lừa tiền tự do phóng khoáng biết bao”.  

 

Ngô Bình nói với Lý Giản: “Ông chủ Lý, tôi quyết định tha cho hắn, ông nghĩ sao?”  

 

Lý Giản cười nói: “Nếu không nhờ có thầy luyện đan giúp thì bây giờ tôi cũng không biết làm thế nào nữa, cậu xử lý thế nào cũng được”.  

 

Ngô Bình gật đầu, hỏi “thầy luyện đan Hồ” này: “Anh tên gì?”  

 

Người này nói: “Tôi là Hồ Tông Linh”.  

 

Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, bên cạnh tôi đang thiếu một người giúp đỡ, anh có đồng ý đi theo tôi không?”  

 

Hồ Tông Linh sửng sốt, lần này không bị giết hắn đã rất mãn nguyện rồi, không ngờ Ngô Bình lại cho hắn đi theo, hắn mừng rỡ khôn xiết, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Cảm ơn thầy luyện đan đã xem trọng, tôi nhất định sẽ trung thành với cậu, đến chết mới thôi”.

Ngô Bình: “Anh không cần phải chết, tôi hái thêm một ít dược, qua một thời gian nữa muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, anh khá hiểu biết về bên đó”.  

 

Mắt Hồ Tông Linh sáng rực: “Nếu thầy luyện đan muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, chắc chắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu”.  

 
 
Chương 5367


Trên nữa là đệ tử Nhị đỉnh, trở thành đệ tử Nhị đỉnh không chỉ có thể luyện chế được đan dược tương ứng mà còn đạt đến cấp bậc luyện chế, còn luyện chế được đan dược đủ số lượng.  

 

Đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông không có giới hạn cao nhất, chỉ cần đáp ứng đủ tiêu chuẩn thì sẽ là đệ tử đỉnh thứ mấy đó. Hiện nay, đệ tử có cấp bậc cao nhất của Đan Tông là một đệ tử cấp Hoàng thất đỉnh, được coi là thiên tài hàng đầu của Ngạo Thế Đan Tông trong năm trăm năm trở lại đây.  

 

Yêu cầu của đệ tử thất đỉnh vô cùng cao, huống gì hắn ta còn là đệ tử Hoàng đỉnh cấp hai.  

 

Ngoài ra, Ngạo Thế Đan Tông có tầm ảnh hưởng rất lớn trong vũ trụ chính, là một trong năm Đan Tông lớn. Tông chủ là cao thủ Đạo Cảnh trong vũ trụ chính, có Đạo Cảnh trấn giữ trong các thế lực có quan hệ tốt với Đan Tông.  

 

Nghe thế, Ngô Bình động tâm, sau này anh sẽ đi vào vũ trụ chính để tu luyện, nếu hiện tại có thể gia nhập vào Ngạo Thế Đan Tông thì rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của anh.  

 

Advertisement

Anh hỏi: “Đệ tử ở đây sau này muốn đến vũ trụ chính không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Cửu Dương Cảnh chỉ là một trong rất nhiều địa bàn của Đan Tông. Sau khi trở thành đệ tử chính thức và thăng cấp lên Tam đỉnh, cậu có thể đăng ký để đến vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì không khó”.  

 

Lý Giản cười nói: “Tốt quá rồi! Thầy luyện đan Lý chắc chắn sẽ trở thành đệ tử chính thức của Ngạo Thế Đan Tông”.  

 

Ngô Bình gật đầu, anh gọi cho Văn Nhân Tử Y đến nói: “Tử Y, tôi muốn đến một nơi, không biết tương lai thế nào. Thế nên tôi nghĩ tạm thời để cô ở lại đây, ông chủ Lý là bạn tốt của tôi, cũng có thể chăm sóc cô thay tôi”.  

 

Văn Nhân Tử Y biết gia nhập Ngạo Thế Đan Tông là chuyện cực kỳ lợi hại, cô ấy vô cùng ủng hộ: “Ừ, ở đây rất tốt, tôi đợi đại ca về”.  

 

Ngô Bình cũng không vội đi ngay, anh để Hồ Tông Linh ở lại tiếp tục tu luyện của đây.  

 

Anh đã tìm đủ dược liệu Nhị Chuyển và Tam Chuyển, sau đó luyện chế đan dược, lần lượt sử dụng, hoàn toàn thành công Nhị Chuyển và Tam Chuyển trong Cửu Chuyển Bí Thai.  

 

Sau Tam Chuyển, anh cảm nhận rõ Bí Thái mạnh hơn trước rất nhiều. So với Bí Thái thông thường, Bí Thai của anh chắc chắn có thể đè ép đối thủ.  

 

Nhưng Tam Chuyển vẫn chưa đủ, thứ anh muốn là chuyển thứ chín. Tiếp theo là chuyển thứ tư, nhưng dược liệu chuyển thứ tư dùng đến cực kỳ quý hiếm, hiện giờ anh vẫn chưa thu thập được.  

 

Ở nhà của Lý Giản bốn ngày, Ngô Bình chính thức tạm biệt anh ta và Văn Nhân Tử Y, đồng thời bảo rằng sau khi ổn định, anh sẽ đến đón Văn Nhân Tử Y.  

 

Trưa hôm đó Ngô Bình lưu luyến tạm biệt hai người, cùng Hồ Tông Linh đi đến Ngạo Thế Đan Tông.  

 

Trên đường đi, anh hỏi rất nhiều về tình hình của Ngạo Thế Đan Tông, hành trình cả vạn dặm sẽ đi mất một khoảng thời gian. Trong lúc đó Ngô Bình lấy bản đồ linh dược ra xem, phát hiện trên đường đi sẽ đi ngang qua một khu vực có linh dược trên cấp mười.  

 

Đến gần khu vực này, anh nói với Hồ Tông Linh: “Nghe nói phía trước có linh dược trên cấp mười, chúng ta đến đó xem thử vận may thế nào”.  

 

Hồ Tông Linh giật mình nói: “Công tử, cậu có chắc là muốn đi không? Cho dù là Ngạo Thế Đan Tông cũng rất khan hiếm linh dược cấp mười, chứ đừng nói đến linh dược trên mười cấp. Theo như tôi được biết, nơi này là địa bàn của Bàn Võ Môn, thế lực của Bàn Võ Môn cực kỳ lớn mạnh, là một trong những thế lực quan trọng nhất ở Cửu Dương Cảnh, ngộ nhỡ bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.  

 
 
Chương 5367


Trên nữa là đệ tử Nhị đỉnh, trở thành đệ tử Nhị đỉnh không chỉ có thể luyện chế được đan dược tương ứng mà còn đạt đến cấp bậc luyện chế, còn luyện chế được đan dược đủ số lượng.  

 

Đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông không có giới hạn cao nhất, chỉ cần đáp ứng đủ tiêu chuẩn thì sẽ là đệ tử đỉnh thứ mấy đó. Hiện nay, đệ tử có cấp bậc cao nhất của Đan Tông là một đệ tử cấp Hoàng thất đỉnh, được coi là thiên tài hàng đầu của Ngạo Thế Đan Tông trong năm trăm năm trở lại đây.  

 

Yêu cầu của đệ tử thất đỉnh vô cùng cao, huống gì hắn ta còn là đệ tử Hoàng đỉnh cấp hai.  

 

Ngoài ra, Ngạo Thế Đan Tông có tầm ảnh hưởng rất lớn trong vũ trụ chính, là một trong năm Đan Tông lớn. Tông chủ là cao thủ Đạo Cảnh trong vũ trụ chính, có Đạo Cảnh trấn giữ trong các thế lực có quan hệ tốt với Đan Tông.  

 

Nghe thế, Ngô Bình động tâm, sau này anh sẽ đi vào vũ trụ chính để tu luyện, nếu hiện tại có thể gia nhập vào Ngạo Thế Đan Tông thì rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của anh.  

 

Advertisement

Anh hỏi: “Đệ tử ở đây sau này muốn đến vũ trụ chính không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Cửu Dương Cảnh chỉ là một trong rất nhiều địa bàn của Đan Tông. Sau khi trở thành đệ tử chính thức và thăng cấp lên Tam đỉnh, cậu có thể đăng ký để đến vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì không khó”.  

 

Lý Giản cười nói: “Tốt quá rồi! Thầy luyện đan Lý chắc chắn sẽ trở thành đệ tử chính thức của Ngạo Thế Đan Tông”.  

 

Ngô Bình gật đầu, anh gọi cho Văn Nhân Tử Y đến nói: “Tử Y, tôi muốn đến một nơi, không biết tương lai thế nào. Thế nên tôi nghĩ tạm thời để cô ở lại đây, ông chủ Lý là bạn tốt của tôi, cũng có thể chăm sóc cô thay tôi”.  

 

Văn Nhân Tử Y biết gia nhập Ngạo Thế Đan Tông là chuyện cực kỳ lợi hại, cô ấy vô cùng ủng hộ: “Ừ, ở đây rất tốt, tôi đợi đại ca về”.  

 

Ngô Bình cũng không vội đi ngay, anh để Hồ Tông Linh ở lại tiếp tục tu luyện của đây.  

 

Anh đã tìm đủ dược liệu Nhị Chuyển và Tam Chuyển, sau đó luyện chế đan dược, lần lượt sử dụng, hoàn toàn thành công Nhị Chuyển và Tam Chuyển trong Cửu Chuyển Bí Thai.  

 

Sau Tam Chuyển, anh cảm nhận rõ Bí Thái mạnh hơn trước rất nhiều. So với Bí Thái thông thường, Bí Thai của anh chắc chắn có thể đè ép đối thủ.  

 

Nhưng Tam Chuyển vẫn chưa đủ, thứ anh muốn là chuyển thứ chín. Tiếp theo là chuyển thứ tư, nhưng dược liệu chuyển thứ tư dùng đến cực kỳ quý hiếm, hiện giờ anh vẫn chưa thu thập được.  

 

Ở nhà của Lý Giản bốn ngày, Ngô Bình chính thức tạm biệt anh ta và Văn Nhân Tử Y, đồng thời bảo rằng sau khi ổn định, anh sẽ đến đón Văn Nhân Tử Y.  

 

Trưa hôm đó Ngô Bình lưu luyến tạm biệt hai người, cùng Hồ Tông Linh đi đến Ngạo Thế Đan Tông.  

 

Trên đường đi, anh hỏi rất nhiều về tình hình của Ngạo Thế Đan Tông, hành trình cả vạn dặm sẽ đi mất một khoảng thời gian. Trong lúc đó Ngô Bình lấy bản đồ linh dược ra xem, phát hiện trên đường đi sẽ đi ngang qua một khu vực có linh dược trên cấp mười.  

 

Đến gần khu vực này, anh nói với Hồ Tông Linh: “Nghe nói phía trước có linh dược trên cấp mười, chúng ta đến đó xem thử vận may thế nào”.  

 

Hồ Tông Linh giật mình nói: “Công tử, cậu có chắc là muốn đi không? Cho dù là Ngạo Thế Đan Tông cũng rất khan hiếm linh dược cấp mười, chứ đừng nói đến linh dược trên mười cấp. Theo như tôi được biết, nơi này là địa bàn của Bàn Võ Môn, thế lực của Bàn Võ Môn cực kỳ lớn mạnh, là một trong những thế lực quan trọng nhất ở Cửu Dương Cảnh, ngộ nhỡ bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.  

 
 
Chương 5368


 Phía trước là một dãy núi kéo dài hơn ba trăm dặm, nằm trong địa bàn của Bàn Võ Môn. Khi đến chân núi, Ngô Bình lập tức ẩn thân, sau đó mở Đại Thiên Dược Điển ra bắt đầu tìm linh dược.  

 

Rất nhanh, sách thuốc đã hiện ra, chỗ cách anh hơn một trăm dặm có một điểm sáng màu tím, dường như bắt mắt hơn Không Duy Tiên Thụ mà anh tìm được trước đây. Lẽ nào linh dược này là linh dược cấp mười lăm mạnh hơn?  

 

Hồ Tông Linh rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Đây là Đại Thiên Dược Điển sao? Công tử đúng là may mắn, thế mà lại có được bảo vật quan trọng như vậy”.  

 

Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, Ngạo Thế Đan Tông có linh dược cấp mười lăm không?”  

 

Hồ Tông Linh nói: “Có, chắc chắn có, nhưng người ở cấp bậc như tôi không thể tiếp xúc được. Nhưng dù cho có thì cũng cực kỳ ít, có thể chỉ có hai ba cây thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Ừ, vậy tôi càng không thể bỏ lỡ cây thuốc này được”.  

Advertisement

 

Chẳng mấy chốc anh xuất hiện ở vị trí của điểm sáng màu tím, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Thế nhưng anh vẫn còn chưa tìm được thì có một bàn tay vươn ra từ dưới đất rồi kéo anh vào sâu trong lòng đất.  

 

Anh càng lúc càng lún sâu vào trong lòng đất, áp lực xung quanh ngày một lớn, dần dần anh cũng không thở nổi, lập tức lớn tiếng nói: “Tiền bối, ta không có ý xấu. A Trân, Không Duy Tiên Thụ, các vị vẫn không chịu nói chuyện à?”  

 

Lúc này Không Duy Tiên Thụ nói: “Tiền bối, không ngờ lại định cư ở đây”.  

 

Một giọng nói của phụ nữ vang lên, đối phương nói: “Hóa ra là ngươi, sao ngươi lại đi theo hắn đến đây?”  

 

Không Duy Tiên Thụ: “Trên người hắn có Đại Thiên Dược Điển bản gốc, ta rất thích môi trường trong này nên đã thỏa thuận với hắn”.  

 

Người phụ nữ: “Sao có thể tin được lời nói của con người chứ?”  

 

Ngô Bình nói: “Tiền bối, tôi và Không Duy Tiên Thụ là đôi bên cùng có lợi, chuyện này không cần sự tin tưởng, chỉ cần có thể có lợi với đối phương là được”.  

 

Người phụ nữ cười mỉa: “Cậu còn dám miệng lưỡi trơn tu ở trước mặt tôi à”.  

 

Một bàn tay lớn được ngưng tụ từ đất đánh mạnh vào ngực Ngô Bình, anh hừ một tiếng rồi nôn ra búng máu.  

 

Ngô Bình lau vết máu trên miệng nói: “Tiền bối, tôi chỉ đến gặp mặt tiền bối, nếu tiền bối không tin tưởng tôi, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta tạm biệt ở đây, không cần gặp lại”.  

 

“Muốn đi à? Người đến gần tôi trong phạm vi mười dặm thì không thể sống sót rời khỏi đây”, giọng người phụ nữ trở nên lạnh lùng.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Đường đường là một linh dược cấp mười lăm như tiền bối mà còn sợ một con người có thực lực thấp như tôi sao? Chẳng lẽ tinh linh thảo mộc đều nhát gan vậy à?”  

 

Người phụ nữ cười nhạo: “Linh dược cấp mười lăm? Đó là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi. Này cậu, cậu không cần kích tướng thế, không có tác dụng đâu”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào tiền bối là linh dược cấp mười sáu?”  

 

Người phụ nữ: “Đến cấp bậc của tôi thì đã không phải là linh dược gì nữa rồi”.  
 
Chương 5368


 Phía trước là một dãy núi kéo dài hơn ba trăm dặm, nằm trong địa bàn của Bàn Võ Môn. Khi đến chân núi, Ngô Bình lập tức ẩn thân, sau đó mở Đại Thiên Dược Điển ra bắt đầu tìm linh dược.  

 

Rất nhanh, sách thuốc đã hiện ra, chỗ cách anh hơn một trăm dặm có một điểm sáng màu tím, dường như bắt mắt hơn Không Duy Tiên Thụ mà anh tìm được trước đây. Lẽ nào linh dược này là linh dược cấp mười lăm mạnh hơn?  

 

Hồ Tông Linh rất ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Đây là Đại Thiên Dược Điển sao? Công tử đúng là may mắn, thế mà lại có được bảo vật quan trọng như vậy”.  

 

Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, Ngạo Thế Đan Tông có linh dược cấp mười lăm không?”  

 

Hồ Tông Linh nói: “Có, chắc chắn có, nhưng người ở cấp bậc như tôi không thể tiếp xúc được. Nhưng dù cho có thì cũng cực kỳ ít, có thể chỉ có hai ba cây thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Ừ, vậy tôi càng không thể bỏ lỡ cây thuốc này được”.  

Advertisement

 

Chẳng mấy chốc anh xuất hiện ở vị trí của điểm sáng màu tím, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Thế nhưng anh vẫn còn chưa tìm được thì có một bàn tay vươn ra từ dưới đất rồi kéo anh vào sâu trong lòng đất.  

 

Anh càng lúc càng lún sâu vào trong lòng đất, áp lực xung quanh ngày một lớn, dần dần anh cũng không thở nổi, lập tức lớn tiếng nói: “Tiền bối, ta không có ý xấu. A Trân, Không Duy Tiên Thụ, các vị vẫn không chịu nói chuyện à?”  

 

Lúc này Không Duy Tiên Thụ nói: “Tiền bối, không ngờ lại định cư ở đây”.  

 

Một giọng nói của phụ nữ vang lên, đối phương nói: “Hóa ra là ngươi, sao ngươi lại đi theo hắn đến đây?”  

 

Không Duy Tiên Thụ: “Trên người hắn có Đại Thiên Dược Điển bản gốc, ta rất thích môi trường trong này nên đã thỏa thuận với hắn”.  

 

Người phụ nữ: “Sao có thể tin được lời nói của con người chứ?”  

 

Ngô Bình nói: “Tiền bối, tôi và Không Duy Tiên Thụ là đôi bên cùng có lợi, chuyện này không cần sự tin tưởng, chỉ cần có thể có lợi với đối phương là được”.  

 

Người phụ nữ cười mỉa: “Cậu còn dám miệng lưỡi trơn tu ở trước mặt tôi à”.  

 

Một bàn tay lớn được ngưng tụ từ đất đánh mạnh vào ngực Ngô Bình, anh hừ một tiếng rồi nôn ra búng máu.  

 

Ngô Bình lau vết máu trên miệng nói: “Tiền bối, tôi chỉ đến gặp mặt tiền bối, nếu tiền bối không tin tưởng tôi, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta tạm biệt ở đây, không cần gặp lại”.  

 

“Muốn đi à? Người đến gần tôi trong phạm vi mười dặm thì không thể sống sót rời khỏi đây”, giọng người phụ nữ trở nên lạnh lùng.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Đường đường là một linh dược cấp mười lăm như tiền bối mà còn sợ một con người có thực lực thấp như tôi sao? Chẳng lẽ tinh linh thảo mộc đều nhát gan vậy à?”  

 

Người phụ nữ cười nhạo: “Linh dược cấp mười lăm? Đó là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi. Này cậu, cậu không cần kích tướng thế, không có tác dụng đâu”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào tiền bối là linh dược cấp mười sáu?”  

 

Người phụ nữ: “Đến cấp bậc của tôi thì đã không phải là linh dược gì nữa rồi”.  
 
Chương 5369


Cô gái im lặng mấy giây thì có một luồng ánh sáng rọi xuống, bên trong xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng nhìn Ngô Bình.  

 

Hai mắt Ngô Bình mở to, cảm khái: “Tiên tử thật đẹp, hơn hẳn mọi cô gái. Ta có thể thấy được một mặt thì có chết cũng đáng!”  

 

Lúc này, anh đã nhận ra linh dược cấp mười sáu đã có được tình cảm của con người. Nói cách khác, cô gái xinh đẹp do linh dược hóa thành kia thật ra đã có được cảm xúc của con người. Chỉ cần đối phương có tình cảm thì dễ xử lý rồi!  

 

Không ai lại ghét được người khen, đặc biệt là Ngô Bình còn nói thật, vẻ ngoài của cô ấy đúng là rất đẹp.  

 

Cô gái là linh dược cấp mười sáu, thực lực mạnh mẽ, ở cả Linh Dược Giới của Cửu Dương Cảnh cũng có địa vị cực cao. Nhưng mà, những linh dược khác cùng lắm chỉ kính trọng chứ sẽ không khen và càng không ca ngợi cô ấy xinh đẹp.  

 

Giờ phút này, trước lời khen của Ngô Bình, trong lòng cô gái xinh đẹp kia chợt dâng lên một niềm vui sướng lạ kỳ. Tuy sắc mặt của cô ấy vẫn lạnh lẽo như băng, nhưng giọng điệu đã không còn cứng rắn như trước.  

 

Advertisement

“Loài người các ngươi đều thích nói dối”, cô ấy nói.  

 

Ngô Bình giơ tay phải lên nói: “Ta mà nói dối hay trong lòng cảm thấy tiên tử không đẹp thì lập tức sẽ mất hết tu vi, sét đánh đến chết, trọn đời không thể siêu sinh!”  

 

Lời thề ác độc như vậy khiến cho cô gái tin tưởng vào lời nói của Ngô Bình bèn hỏi: “Vậy thì, tại sao ngươi lại đến nơi này?”  

 

Ngô Bình: “Là ta sai, biết nơi này có linh dược mạnh mẽ bèn nghĩ đến đây chào hỏi xem có muốn đến cuốn sách thuốc Đại Thiên ở không. Ai ngờ lại làm phiền đến tiên tử, đúng là muôn lần đáng chết. Tiên tử, hãy ra tay đi. Sau khi ta chết, cuốn sách thuốc này sẽ giao lại cho cô, mong rằng có thể giúp ích cho tiên tử”.  

 

Cô gái im lặng khoảng mấy phút mới mở miệng hỏi: “Trên người của ngươi có rất nhiều dược liệu, thậm chí là khí tức của đan dược. Lẽ nào, ngươi là thầy Luyện Đan?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ta có biết chút về luyện đan”.  

 

Cô gái: “Biết luyện đan, vậy thì cũng hiểu biết pha chế dược liệu”.  

 

Ngô Bình cười bảo: “Nếu không hiểu thì không thể luyện đan”.  

 

Cô gái gật đầu: “Ta có chuyện cần ngươi giúp. Nếu ngươi có thể giúp được thì ta sẽ không giết”.  

 

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên bảo: “Tiên tử xin mời nói!”  

 

Cô gái: “Năm trăm năm trước, ta gặp được một kiếp nạn, một con cáo đã cứu ta, nhưng nó cũng bị thương nặng. Mấy năm nay, tuy ta vẫn giúp nó nhưng vết thương của nó ngày càng trở nặng. 500 năm nay, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ. Ta luôn muốn pha chế một loại thuốc chữa khỏi vết thương cho nó, song lần nào cũng thất bại. Nếu ngươi hiểu mảng này thì có thể cung cấp dược liệu, phối chế trị thương cho nó không?”  

 

Ngô Bình nghĩ bụng cái này chẳng phải dễ à, nhưng lại mặt lộ vẻ khó xử nói: “Tiên tử ơi, ta rất muốn giúp, nhưng lại chỉ biết chút y thuật, lỡ trị không hết chẳng phải sẽ hại nó sao?”  

 

Cô gái khẽ thở dài nói: “Ngươi cứ cố hết sức đi, vết thương của nó đã ngày càng nặng, nếu không giải quyết e rằng sẽ ảnh hưởng đến nền móng tu luyện của nó”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức cứu giúp”.  

 

Anh nói xong, cơ thể lập tức tiến vào một không gian khác. Lúc này, Ngô Bình đang ở trong một vườn hoa. Tại đây, cô gái xinh đẹp kia đang ôm một con cáo xanh. Trông nó hết sức uể oải, ánh mắt đờ đẫn giống như một con mèo con dựa vào trong lòng chủ nhân.  

 

Cô gái gật đầu với Ngô Bình nói: “Nơi này là thế giới Linh Đài của ta”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, là con cáo này hả?”  

 
 
Chương 5369


Cô gái im lặng mấy giây thì có một luồng ánh sáng rọi xuống, bên trong xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng nhìn Ngô Bình.  

 

Hai mắt Ngô Bình mở to, cảm khái: “Tiên tử thật đẹp, hơn hẳn mọi cô gái. Ta có thể thấy được một mặt thì có chết cũng đáng!”  

 

Lúc này, anh đã nhận ra linh dược cấp mười sáu đã có được tình cảm của con người. Nói cách khác, cô gái xinh đẹp do linh dược hóa thành kia thật ra đã có được cảm xúc của con người. Chỉ cần đối phương có tình cảm thì dễ xử lý rồi!  

 

Không ai lại ghét được người khen, đặc biệt là Ngô Bình còn nói thật, vẻ ngoài của cô ấy đúng là rất đẹp.  

 

Cô gái là linh dược cấp mười sáu, thực lực mạnh mẽ, ở cả Linh Dược Giới của Cửu Dương Cảnh cũng có địa vị cực cao. Nhưng mà, những linh dược khác cùng lắm chỉ kính trọng chứ sẽ không khen và càng không ca ngợi cô ấy xinh đẹp.  

 

Giờ phút này, trước lời khen của Ngô Bình, trong lòng cô gái xinh đẹp kia chợt dâng lên một niềm vui sướng lạ kỳ. Tuy sắc mặt của cô ấy vẫn lạnh lẽo như băng, nhưng giọng điệu đã không còn cứng rắn như trước.  

 

Advertisement

“Loài người các ngươi đều thích nói dối”, cô ấy nói.  

 

Ngô Bình giơ tay phải lên nói: “Ta mà nói dối hay trong lòng cảm thấy tiên tử không đẹp thì lập tức sẽ mất hết tu vi, sét đánh đến chết, trọn đời không thể siêu sinh!”  

 

Lời thề ác độc như vậy khiến cho cô gái tin tưởng vào lời nói của Ngô Bình bèn hỏi: “Vậy thì, tại sao ngươi lại đến nơi này?”  

 

Ngô Bình: “Là ta sai, biết nơi này có linh dược mạnh mẽ bèn nghĩ đến đây chào hỏi xem có muốn đến cuốn sách thuốc Đại Thiên ở không. Ai ngờ lại làm phiền đến tiên tử, đúng là muôn lần đáng chết. Tiên tử, hãy ra tay đi. Sau khi ta chết, cuốn sách thuốc này sẽ giao lại cho cô, mong rằng có thể giúp ích cho tiên tử”.  

 

Cô gái im lặng khoảng mấy phút mới mở miệng hỏi: “Trên người của ngươi có rất nhiều dược liệu, thậm chí là khí tức của đan dược. Lẽ nào, ngươi là thầy Luyện Đan?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ta có biết chút về luyện đan”.  

 

Cô gái: “Biết luyện đan, vậy thì cũng hiểu biết pha chế dược liệu”.  

 

Ngô Bình cười bảo: “Nếu không hiểu thì không thể luyện đan”.  

 

Cô gái gật đầu: “Ta có chuyện cần ngươi giúp. Nếu ngươi có thể giúp được thì ta sẽ không giết”.  

 

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên bảo: “Tiên tử xin mời nói!”  

 

Cô gái: “Năm trăm năm trước, ta gặp được một kiếp nạn, một con cáo đã cứu ta, nhưng nó cũng bị thương nặng. Mấy năm nay, tuy ta vẫn giúp nó nhưng vết thương của nó ngày càng trở nặng. 500 năm nay, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ. Ta luôn muốn pha chế một loại thuốc chữa khỏi vết thương cho nó, song lần nào cũng thất bại. Nếu ngươi hiểu mảng này thì có thể cung cấp dược liệu, phối chế trị thương cho nó không?”  

 

Ngô Bình nghĩ bụng cái này chẳng phải dễ à, nhưng lại mặt lộ vẻ khó xử nói: “Tiên tử ơi, ta rất muốn giúp, nhưng lại chỉ biết chút y thuật, lỡ trị không hết chẳng phải sẽ hại nó sao?”  

 

Cô gái khẽ thở dài nói: “Ngươi cứ cố hết sức đi, vết thương của nó đã ngày càng nặng, nếu không giải quyết e rằng sẽ ảnh hưởng đến nền móng tu luyện của nó”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức cứu giúp”.  

 

Anh nói xong, cơ thể lập tức tiến vào một không gian khác. Lúc này, Ngô Bình đang ở trong một vườn hoa. Tại đây, cô gái xinh đẹp kia đang ôm một con cáo xanh. Trông nó hết sức uể oải, ánh mắt đờ đẫn giống như một con mèo con dựa vào trong lòng chủ nhân.  

 

Cô gái gật đầu với Ngô Bình nói: “Nơi này là thế giới Linh Đài của ta”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử, là con cáo này hả?”  

 
 
Chương 5370


Ngô Bình hoảng sợ nói: “Trong miệng vết thương này có sức mạnh ăn mòn sức sống cực kỳ khủng bố, đây là kiếp lực!”  

 

Cô gái khẽ thở dài đáp: “Đúng vậy, lúc đó ta đang độ kiếp. Vốn dĩ, đã không còn sức đỡ nổi đòn cuối cùng, là Thanh Nhi nhào tới đỡ thay ta một kiếp”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tại sao nó lại muốn chắn thiên kiếp giúp cô?”  

 

Cô gái đáp: “Trước đó, nó bị xà yêu đuổi giết, ta đã cứu nó. Không ngờ, nó vẫn nhớ, vào lúc quan trọng còn cứu ta một mạng”.  

 

Ngô Bình: “Chắn thiên kiếp mà không chết thì xem ra thực lực lúc đó của nó cũng không yếu”.  

 

Cô gái: “Lúc ấy, Thanh Nhi có tu vi của Yêu Hoàng cũng tương đương với tu sĩ Đạo Cảnh sơ kỳ của loài người”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Vậy thì đỉnh quá, để ta thử xem, thuốc ở đâu?”  

 

Cô gái vung tay lên đã có mấy trăm gốc cây bay đến, nhìn thoáng qua thì chúng đều là cấp mười, cấp mười hai, thậm chí mười ba!  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Tiên tử, nếu ta chữa được cho cáo xanh thì có thể cho ta những dược liệu còn lại không?”  

 

Cô gái: “Trong Linh Đài của ta còn có rất rất nhiều dược liệu, ngươi mà chữa được cho Thanh Nhi thì dù tặng hết cho ngươi cũng không sao”.  

 

Ngô Bình vỗ tay một cái: “Được, cứ giao cho ta!”  

 

Anh quan sát một lát bèn suy nghĩ nên trị như thế nào. Đầu tiên, anh chọn ra ba loại chính trong đống dược liệu, lại lấy ra một ít dược liệu của bản thân rồi bắt đầu luyện chế một loại đan dược tên là Độ Ách Linh Đan. Ngô Bình luyện liền hai lò, lò đầu là thượng phẩm, không có tác dụng gì. Lò thứ hai đạt tới cực phẩm và tổng cộng luyện được ba viên.  

 

Anh đút cho thanh hồ viên thứ nhất rồi lấy tiên châm ra ghim đầy kim lên người nó.  

 

Thoáng chốc, thanh hồ lập tức chìm vào giấc ngủ, nằm im trên mặt đất.  

 

Ngô Bình lại chọn thêm năm loại dược chính, tiếp tục luyện chế loại đan dược thứ hai tên là Ngũ Hành Thần Nguyên Đan. Loại này có thể chữa trị thần nguyên. Thần Nguyên của con thanh hồ này đã cực kỳ yếu ớt, nếu không khôi phục trước thì sẽ chẳng có cách nào trị những bệnh khác.  

 

Lần này, anh cũng luyện chế hai lò, lò thứ hai đạt được hai viên đan dược cực phẩm.  

 

Sau khi luyện xong, Ngô Bình bèn đút cho thanh hồ ăn viên Độ Ách Linh Đan thứ hai và tiếp tục luyện lò thứ ba.  

 

Sau khi nguyên thần ổn định thì cần phải khôi phục sức sống trong cơ thể. Vì sức sống của nó đã bị kiếp lục ăn mòn gần như không còn. Thế nên, giờ loại anh luyện có tên là Tam Nguyên Sinh Cơ Đan. Ba loại dược liệu quý giá đã dùng đều là linh dược cấp mười!  

 

Những linh dược cấp mười ấy đã không còn ý thức, nhưng tính chất vẫn giữ nguyên. Lần này, luyện chế rất khó, lò thứ nhất chỉ miễn cưỡng đạt tới trung phẩm.  

 

Sau khi luyện xong, anh lại đút cho thanh hồ ăn viên Độ Ách Linh Đan thứ ba. Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò Tam Nguyên Sinh Cơ Đan thứ hai. Lần này, đan dược đạt tới thượng phẩm.  

 

Ngô Bình lại không hài lòng, tiếp tục luyện lò thứ ba mà lúc này lại đạt tới thượng phẩm.  

 

Anh lẩm bẩm: “Tuy không phải cực phẩm, những cũng có thể cố mà dùng được”.  

 

Bấy giờ, thanh hồ cũng tỉnh lại. Nó cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, miệng vết thương và kiếp lực trong người đang bị một sức mạnh khác chèn ép ở trong một góc.  

 
 
Chương 5370


Ngô Bình hoảng sợ nói: “Trong miệng vết thương này có sức mạnh ăn mòn sức sống cực kỳ khủng bố, đây là kiếp lực!”  

 

Cô gái khẽ thở dài đáp: “Đúng vậy, lúc đó ta đang độ kiếp. Vốn dĩ, đã không còn sức đỡ nổi đòn cuối cùng, là Thanh Nhi nhào tới đỡ thay ta một kiếp”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tại sao nó lại muốn chắn thiên kiếp giúp cô?”  

 

Cô gái đáp: “Trước đó, nó bị xà yêu đuổi giết, ta đã cứu nó. Không ngờ, nó vẫn nhớ, vào lúc quan trọng còn cứu ta một mạng”.  

 

Ngô Bình: “Chắn thiên kiếp mà không chết thì xem ra thực lực lúc đó của nó cũng không yếu”.  

 

Cô gái: “Lúc ấy, Thanh Nhi có tu vi của Yêu Hoàng cũng tương đương với tu sĩ Đạo Cảnh sơ kỳ của loài người”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Vậy thì đỉnh quá, để ta thử xem, thuốc ở đâu?”  

 

Cô gái vung tay lên đã có mấy trăm gốc cây bay đến, nhìn thoáng qua thì chúng đều là cấp mười, cấp mười hai, thậm chí mười ba!  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Tiên tử, nếu ta chữa được cho cáo xanh thì có thể cho ta những dược liệu còn lại không?”  

 

Cô gái: “Trong Linh Đài của ta còn có rất rất nhiều dược liệu, ngươi mà chữa được cho Thanh Nhi thì dù tặng hết cho ngươi cũng không sao”.  

 

Ngô Bình vỗ tay một cái: “Được, cứ giao cho ta!”  

 

Anh quan sát một lát bèn suy nghĩ nên trị như thế nào. Đầu tiên, anh chọn ra ba loại chính trong đống dược liệu, lại lấy ra một ít dược liệu của bản thân rồi bắt đầu luyện chế một loại đan dược tên là Độ Ách Linh Đan. Ngô Bình luyện liền hai lò, lò đầu là thượng phẩm, không có tác dụng gì. Lò thứ hai đạt tới cực phẩm và tổng cộng luyện được ba viên.  

 

Anh đút cho thanh hồ viên thứ nhất rồi lấy tiên châm ra ghim đầy kim lên người nó.  

 

Thoáng chốc, thanh hồ lập tức chìm vào giấc ngủ, nằm im trên mặt đất.  

 

Ngô Bình lại chọn thêm năm loại dược chính, tiếp tục luyện chế loại đan dược thứ hai tên là Ngũ Hành Thần Nguyên Đan. Loại này có thể chữa trị thần nguyên. Thần Nguyên của con thanh hồ này đã cực kỳ yếu ớt, nếu không khôi phục trước thì sẽ chẳng có cách nào trị những bệnh khác.  

 

Lần này, anh cũng luyện chế hai lò, lò thứ hai đạt được hai viên đan dược cực phẩm.  

 

Sau khi luyện xong, Ngô Bình bèn đút cho thanh hồ ăn viên Độ Ách Linh Đan thứ hai và tiếp tục luyện lò thứ ba.  

 

Sau khi nguyên thần ổn định thì cần phải khôi phục sức sống trong cơ thể. Vì sức sống của nó đã bị kiếp lục ăn mòn gần như không còn. Thế nên, giờ loại anh luyện có tên là Tam Nguyên Sinh Cơ Đan. Ba loại dược liệu quý giá đã dùng đều là linh dược cấp mười!  

 

Những linh dược cấp mười ấy đã không còn ý thức, nhưng tính chất vẫn giữ nguyên. Lần này, luyện chế rất khó, lò thứ nhất chỉ miễn cưỡng đạt tới trung phẩm.  

 

Sau khi luyện xong, anh lại đút cho thanh hồ ăn viên Độ Ách Linh Đan thứ ba. Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò Tam Nguyên Sinh Cơ Đan thứ hai. Lần này, đan dược đạt tới thượng phẩm.  

 

Ngô Bình lại không hài lòng, tiếp tục luyện lò thứ ba mà lúc này lại đạt tới thượng phẩm.  

 

Anh lẩm bẩm: “Tuy không phải cực phẩm, những cũng có thể cố mà dùng được”.  

 

Bấy giờ, thanh hồ cũng tỉnh lại. Nó cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, miệng vết thương và kiếp lực trong người đang bị một sức mạnh khác chèn ép ở trong một góc.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top