Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5341


Sau đó Ngô Bình đẩy hai tuỳ tùng của ông lão này ngã xuống đất. Anh thì giẫm lên đầu ông ta, cũng bảo ông ta nằm rạp xuống, đoạn hỏi: “Con rể ông chắc chắn sẽ đích thân đến đây?”  

 

Ông lão đáp: “Ngày xưa con rể tôi rất nghèo, tôi thường xuyên giúp đỡ, đối xử với nó rất tốt, vậy nên nó đối xử với tôi cũng tốt vô cùng. Nó nhận được tin, nhất định sẽ đích thân đến đây xử lý”.  

 

Quả nhiên, chưa đầy ba phút sau, đã có một bóng người xuất hiện giữa không trung, giận dữ nói: “Kẻ nào dám động đến bố vợ tôi?”  

 

“Ầm!”  

 

Một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không nhúc nhích, một bóng người mờ mờ xuất hiện ngay sau lưng kẻ đó, rồi một tiếng kêu lên kinh ngạc, đã có người ngã xuống trước mặt Ngô Bình.  

 

Người đàn ông này có tướng mạo thanh niên, mặc áo gấm màu lam xa xỉ, lúc này đầu đã lệch, ở đỉnh đầu có chưởng ấn rất rõ.  

Advertisement

 

Sau khi ngã xuống đất, người đó nôn ra mấy ngụm máu, giọng sắc bén: “Là kẻ nào đánh lén tôi?”  

 

Liễu Tam Tương đứng sau lưng hắn. Hắn muốn ngoái lại nhìn, kết quả là cổ nhói lên rồi gãy lìa.  

 

Ngô Bình không dông dài, vươn tay lục tìm túi chứa đồ trên người đối phương rồi mở ra xem, bên trong chất đầy tiền tiên, ít nhất cũng bốn, năm trăm triệu. Nhưng con số này so với ước tính của anh vẫn có sự chênh lệch rất lớn.  

 

Anh hỏi: “Mỗi năm kiếm được nhiều tiền như vậy mà tại sao trên người chỉ có ngần này tiền?”  

 

Người kia chính là tông chủ Hải Tiên Tông, lạnh lùng nói: “Các người nghĩ một mình tôi có thể giúp Hải Tiên Tông hoành hành ở nơi này sao? Nói thật nhé, sau lưng tôi là môn phái lớn của vũ trụ chính, các người không đắc tội được đâu. Hôm nay các người dám động đến tôi, ngày mai môn phái lớn ấy sẽ trừ khử các người, trả thù cho tôi!”  

 

“Rắc!”  

 

Liễu Tam Tương giết chết đối phương bằng một chưởng, sau đó giết cả đám người ông lão kia. Họ dùng lửa thiêu số thi thể này thành tro, không để lại bất cứ thứ gì.  

 

Xử lý xong đám người này, Liễu Tam Tương cười khẩy: “Một đám ngu ngốc, thế lực sau lưng chúng có mạnh đến mấy đi nữa thì làm gì được chúng ta cơ chứ?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, ông cảm thấy đó sẽ là thế lực gì?”  

 

Liễu Tam Tương đáp: “Không cần quan tâm, không liên can gì đến công tử cả. Chúng ta không phải người dân bản địa, họ sẽ chẳng điều tra đến chúng ta được đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nhiều tiền như vậy, vào trong có thể mua thêm một ít linh dược rồi”.  

 

Liễu Tam Tương nói: “Ừm. Công tử, chúng ta trực tiếp đến Cửu Dương Cảnh đi. Ở đây e là không tìm được thuốc tốt nữa”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ừ, vậy đến Cửu Dương Cảnh!”

Hai người tiếp tục đi về phía Cửu Dương Cảnh, tìm được cửa vào, quả nhiên có không ít người canh giữ cửa.  

 

Ngô Bình nói với Liễu Tam Tương: "Ông Liễu, đợi tôi ở bên ngoài".  

 

Liễu Tam Tương vô cùng tin tưởng vào Ngô Bình và không hề lo lắng về sự an toàn của anh, ông ta nói: "Được, công tử hãy cẩn thận. Tôi sẽ chờ tin tốt từ công tử ở bên ngoài".  

 

Sau khi chia tay Liễu Tam Tương, anh sải bước đến lối vào. Đó là một cung điện và lối vào thực sự của Cửu Dương Cảnh có lẽ là ở trong cung điện này.  

 

Sau khi đưa tấm vé ra, người gác cổng gật đầu cho anh vào. Khi anh vào đến cung điện liền nhìn thấy một cánh cổng ánh sáng màu lam ngọc. Anh đi qua cánh cổng liền tiến vào một thời không khác, đó chính là Cửu Dương Cảnh!  

 

Bước vào Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình tựa hồ hồi tưởng lại cảm giác khi còn ở trong vũ trụ chính, thực lực của anh lại một lần nữa bị áp chế, chỉ còn lại một phần mười sức mạnh ban đầu. May mắn thay, với kinh nghiệm trước đây, anh đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới lần này.  

 
 
Chương 5341


Sau đó Ngô Bình đẩy hai tuỳ tùng của ông lão này ngã xuống đất. Anh thì giẫm lên đầu ông ta, cũng bảo ông ta nằm rạp xuống, đoạn hỏi: “Con rể ông chắc chắn sẽ đích thân đến đây?”  

 

Ông lão đáp: “Ngày xưa con rể tôi rất nghèo, tôi thường xuyên giúp đỡ, đối xử với nó rất tốt, vậy nên nó đối xử với tôi cũng tốt vô cùng. Nó nhận được tin, nhất định sẽ đích thân đến đây xử lý”.  

 

Quả nhiên, chưa đầy ba phút sau, đã có một bóng người xuất hiện giữa không trung, giận dữ nói: “Kẻ nào dám động đến bố vợ tôi?”  

 

“Ầm!”  

 

Một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không nhúc nhích, một bóng người mờ mờ xuất hiện ngay sau lưng kẻ đó, rồi một tiếng kêu lên kinh ngạc, đã có người ngã xuống trước mặt Ngô Bình.  

 

Người đàn ông này có tướng mạo thanh niên, mặc áo gấm màu lam xa xỉ, lúc này đầu đã lệch, ở đỉnh đầu có chưởng ấn rất rõ.  

Advertisement

 

Sau khi ngã xuống đất, người đó nôn ra mấy ngụm máu, giọng sắc bén: “Là kẻ nào đánh lén tôi?”  

 

Liễu Tam Tương đứng sau lưng hắn. Hắn muốn ngoái lại nhìn, kết quả là cổ nhói lên rồi gãy lìa.  

 

Ngô Bình không dông dài, vươn tay lục tìm túi chứa đồ trên người đối phương rồi mở ra xem, bên trong chất đầy tiền tiên, ít nhất cũng bốn, năm trăm triệu. Nhưng con số này so với ước tính của anh vẫn có sự chênh lệch rất lớn.  

 

Anh hỏi: “Mỗi năm kiếm được nhiều tiền như vậy mà tại sao trên người chỉ có ngần này tiền?”  

 

Người kia chính là tông chủ Hải Tiên Tông, lạnh lùng nói: “Các người nghĩ một mình tôi có thể giúp Hải Tiên Tông hoành hành ở nơi này sao? Nói thật nhé, sau lưng tôi là môn phái lớn của vũ trụ chính, các người không đắc tội được đâu. Hôm nay các người dám động đến tôi, ngày mai môn phái lớn ấy sẽ trừ khử các người, trả thù cho tôi!”  

 

“Rắc!”  

 

Liễu Tam Tương giết chết đối phương bằng một chưởng, sau đó giết cả đám người ông lão kia. Họ dùng lửa thiêu số thi thể này thành tro, không để lại bất cứ thứ gì.  

 

Xử lý xong đám người này, Liễu Tam Tương cười khẩy: “Một đám ngu ngốc, thế lực sau lưng chúng có mạnh đến mấy đi nữa thì làm gì được chúng ta cơ chứ?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, ông cảm thấy đó sẽ là thế lực gì?”  

 

Liễu Tam Tương đáp: “Không cần quan tâm, không liên can gì đến công tử cả. Chúng ta không phải người dân bản địa, họ sẽ chẳng điều tra đến chúng ta được đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nhiều tiền như vậy, vào trong có thể mua thêm một ít linh dược rồi”.  

 

Liễu Tam Tương nói: “Ừm. Công tử, chúng ta trực tiếp đến Cửu Dương Cảnh đi. Ở đây e là không tìm được thuốc tốt nữa”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ừ, vậy đến Cửu Dương Cảnh!”

Hai người tiếp tục đi về phía Cửu Dương Cảnh, tìm được cửa vào, quả nhiên có không ít người canh giữ cửa.  

 

Ngô Bình nói với Liễu Tam Tương: "Ông Liễu, đợi tôi ở bên ngoài".  

 

Liễu Tam Tương vô cùng tin tưởng vào Ngô Bình và không hề lo lắng về sự an toàn của anh, ông ta nói: "Được, công tử hãy cẩn thận. Tôi sẽ chờ tin tốt từ công tử ở bên ngoài".  

 

Sau khi chia tay Liễu Tam Tương, anh sải bước đến lối vào. Đó là một cung điện và lối vào thực sự của Cửu Dương Cảnh có lẽ là ở trong cung điện này.  

 

Sau khi đưa tấm vé ra, người gác cổng gật đầu cho anh vào. Khi anh vào đến cung điện liền nhìn thấy một cánh cổng ánh sáng màu lam ngọc. Anh đi qua cánh cổng liền tiến vào một thời không khác, đó chính là Cửu Dương Cảnh!  

 

Bước vào Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình tựa hồ hồi tưởng lại cảm giác khi còn ở trong vũ trụ chính, thực lực của anh lại một lần nữa bị áp chế, chỉ còn lại một phần mười sức mạnh ban đầu. May mắn thay, với kinh nghiệm trước đây, anh đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới lần này.  

 
 
Chương 5342


 Ngô Bình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây là do anh may mắn hay là do nơi này vốn đã có rất nhiều thần dược rồi?  

 

Anh lập tức tìm kiếm xung quanh một lần nữa, và sau khi đi được vài chục mét, anh đã tìm thấy loại linh dược thứ ba.  

 

"Xem ra không phải là vận may mà là nơi này linh dược rất nhiều!" Ngô Bình hai mắt sáng lên. Cửu Dương Cảnh này hẳn là một thời không trong vũ trụ chính, chỉ là không biết nó có mối liên hệ gì với Đại Ngũ Hành Giới.  

 

"Mình tới đúng chỗ rồi, nhất định phải tranh thủ thu thập càng nhiều dược liệu càng tốt!" Anh không chút khách khí nhặt lấy linh dược, sau đó tiếp tục tìm kiếm các loại linh dược khác.  

 

Sau khi hái được khoảng mười loại linh dược, anh chợt thấy một bóng người từ trên núi đi xuống, cách anh mấy chục mét thì dừng lại. Đây là một nam tu sĩ trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Anh thật to gan, dám tới địa bàn của 'Tiêu Diêu Môn' chúng tôi trộm dược liệu!"  

 

Advertisement

Ngô Bình hơi sửng sốt, địa bàn của Tiêu Diêu Môn?  

 

Anh vội vàng nói: "Người anh em, tôi mới tới Cửu Dương Cảnh nên cũng không biết nhiều lắm, anh nói nơi này là địa bàn của anh, anh có cái gì chứng minh không?"  

 

Đối phương cười lạnh một tiếng: "Tiêu Diêu Môn chúng tôi phát hiện khu vực này trước, nên nó đương nhiên là địa bàn của Tiêu Diêu Môn!"  

 

Ngô Bình không tán thành, nói: "Cho dù các anh phát hiện nơi này sớm nhất nhưng cũng không có nghĩa nơi này thuộc về các anh. Nói chuyện phải có lý lẽ, theo luận điểm của anh thì, người đầu tiên phát hiện Cửu Dương Cảnh sẽ là chủ nhân của toàn bộ Cửu Dương Cảnh chắc?"  

 

Đối phương nghe Ngô Bình nói như vậy thì cười lạnh nói: "Đừng nói những thứ vô dụng, giao ra linh dược anh hái, sau đó chặt đứt cánh tay của chính mình. Đồng thời bồi thường cho tôi số đồng Tiên trị giá gấp mười lần số linh dược anh hái thì tôi sẽ thả anh đi".  

 

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Anh không cần thả tôi đi, anh có tài nghệ gì thì cứ thể hiện ra. Tôi rất muốn xem Tiêu Diêu Môn có tư cách gì mà đòi độc chiếm khu vực này!"  

 

"Hừ, đúng là tự tìm chỗ chết!" thấy Ngô Bình không nghe lời, nam tu sĩ vung tay phải lên, một đạo kiếm quang từ trong lòng bàn tay bay ra, chém về phía Ngô Bình.  

 

Kiếm quang rất nhanh, nhưng phản ứng của Ngô Bình còn nhanh hơn, anh đấm vào không trung. Ngay khi nắm tay anh di chuyển, một quyền ấn đã đánh vào ngực của đối thủ, ngay chỗ trái tim.  

 

"Rắc!"  

 

Tim của đối phương bị một quyền đánh nát, kiếm quang trong không khí không khống chế được, lập tức chạy tứ tung, cũng không biết chạy đi đâu.  

 

Ngô Bình đi xem xét, sau đó thay quần áo của nam tu sĩ kia rồi thay đổi diện mạo thành anh ta, cuối cùng là đào hố chôn xác người đàn ông. Xong xuôi, anh tiếp tục đi thu thập các loại dược liệu.  

 

Trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy rằng thỉnh thoảng sẽ có thần niệm của ai đó quét qua, nhưng không ai trong số họ đến tìm anh.  

 

Anh đã mất gần một ngày để thu thập tất cả các dược liệu trên toàn bộ ngọn núi. Tất cả linh dược có thể dùng tới thì anh đều hái cả.  

 

Sau khi trời tối, có người từ trên núi đi xuống, cười hỏi: "Hầu huynh, anh đang đi tuần núi sao?"  

 
 
Chương 5342


 Ngô Bình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây là do anh may mắn hay là do nơi này vốn đã có rất nhiều thần dược rồi?  

 

Anh lập tức tìm kiếm xung quanh một lần nữa, và sau khi đi được vài chục mét, anh đã tìm thấy loại linh dược thứ ba.  

 

"Xem ra không phải là vận may mà là nơi này linh dược rất nhiều!" Ngô Bình hai mắt sáng lên. Cửu Dương Cảnh này hẳn là một thời không trong vũ trụ chính, chỉ là không biết nó có mối liên hệ gì với Đại Ngũ Hành Giới.  

 

"Mình tới đúng chỗ rồi, nhất định phải tranh thủ thu thập càng nhiều dược liệu càng tốt!" Anh không chút khách khí nhặt lấy linh dược, sau đó tiếp tục tìm kiếm các loại linh dược khác.  

 

Sau khi hái được khoảng mười loại linh dược, anh chợt thấy một bóng người từ trên núi đi xuống, cách anh mấy chục mét thì dừng lại. Đây là một nam tu sĩ trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Anh thật to gan, dám tới địa bàn của 'Tiêu Diêu Môn' chúng tôi trộm dược liệu!"  

 

Advertisement

Ngô Bình hơi sửng sốt, địa bàn của Tiêu Diêu Môn?  

 

Anh vội vàng nói: "Người anh em, tôi mới tới Cửu Dương Cảnh nên cũng không biết nhiều lắm, anh nói nơi này là địa bàn của anh, anh có cái gì chứng minh không?"  

 

Đối phương cười lạnh một tiếng: "Tiêu Diêu Môn chúng tôi phát hiện khu vực này trước, nên nó đương nhiên là địa bàn của Tiêu Diêu Môn!"  

 

Ngô Bình không tán thành, nói: "Cho dù các anh phát hiện nơi này sớm nhất nhưng cũng không có nghĩa nơi này thuộc về các anh. Nói chuyện phải có lý lẽ, theo luận điểm của anh thì, người đầu tiên phát hiện Cửu Dương Cảnh sẽ là chủ nhân của toàn bộ Cửu Dương Cảnh chắc?"  

 

Đối phương nghe Ngô Bình nói như vậy thì cười lạnh nói: "Đừng nói những thứ vô dụng, giao ra linh dược anh hái, sau đó chặt đứt cánh tay của chính mình. Đồng thời bồi thường cho tôi số đồng Tiên trị giá gấp mười lần số linh dược anh hái thì tôi sẽ thả anh đi".  

 

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Anh không cần thả tôi đi, anh có tài nghệ gì thì cứ thể hiện ra. Tôi rất muốn xem Tiêu Diêu Môn có tư cách gì mà đòi độc chiếm khu vực này!"  

 

"Hừ, đúng là tự tìm chỗ chết!" thấy Ngô Bình không nghe lời, nam tu sĩ vung tay phải lên, một đạo kiếm quang từ trong lòng bàn tay bay ra, chém về phía Ngô Bình.  

 

Kiếm quang rất nhanh, nhưng phản ứng của Ngô Bình còn nhanh hơn, anh đấm vào không trung. Ngay khi nắm tay anh di chuyển, một quyền ấn đã đánh vào ngực của đối thủ, ngay chỗ trái tim.  

 

"Rắc!"  

 

Tim của đối phương bị một quyền đánh nát, kiếm quang trong không khí không khống chế được, lập tức chạy tứ tung, cũng không biết chạy đi đâu.  

 

Ngô Bình đi xem xét, sau đó thay quần áo của nam tu sĩ kia rồi thay đổi diện mạo thành anh ta, cuối cùng là đào hố chôn xác người đàn ông. Xong xuôi, anh tiếp tục đi thu thập các loại dược liệu.  

 

Trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy rằng thỉnh thoảng sẽ có thần niệm của ai đó quét qua, nhưng không ai trong số họ đến tìm anh.  

 

Anh đã mất gần một ngày để thu thập tất cả các dược liệu trên toàn bộ ngọn núi. Tất cả linh dược có thể dùng tới thì anh đều hái cả.  

 

Sau khi trời tối, có người từ trên núi đi xuống, cười hỏi: "Hầu huynh, anh đang đi tuần núi sao?"  

 
 
Chương 5343


Ngô Bình cảm giác được người này cùng nam tu sĩ lúc trước hẳn là có quan hệ tốt, nhưng anh không có hứng thú chơi đùa, lập tức nói: "Tôi không đi, còn có chuyện khác phải làm".  

 

Đối phương hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời, gật đầu đi xuống núi trước.  

 

Sau khi người đàn ông đã đi xa, anh đi đến một ngọn núi khác.  

 

Trên đường đi, anh ta bắt được một con thỏ rừng để nướng. Sau một ngày bận rộn, dạ dày anh giờ đã trống rỗng.  

 

Thịt thỏ vừa nướng xong, một người đàn ông ăn mặc giống anh đi tới, cười nói: "Sư huynh, tôi cũng đói bụng, có thể cho tôi một cái chân thỏ được không?"  

 

Advertisement

Người này có lẽ không nhận ra người mà Ngô Bình đóng giả, cho nên Ngô Bình gật đầu: “Được chứ, mời ngồi”, vừa nói anh vừa xé một cái đùi thỏ đưa cho đối phương.  

 

Người đàn ông cũng không khách khí, nhận lấy cắn một miếng nói, nói: "Ba ngày chưa được ăn, món này ngon thật đấy".  

 

Ngô Bình chớp chớp mắt, hỏi: "Tôi ở ngọn núi đối diện, người anh em đang canh giữ ngọn núi này sao?"  

 

Đối phương cười nói: "Đúng vậy, tôi đã ở chỗ này mấy ngày, cùng hai người khác canh giữ ngọn núi này. Hừm, nơi này có gì mà phải canh giữ cơ chứ, linh dược cũng không phải loại cao cấp, hơn nữa người có tu vi thấp không dám đến trộm, tu vi cao thì không thèm đến trộm".  

 

Ngô Bình: "Dù sao cũng là địa bàn của môn phái, nhất định phải có người trông chừng. Chịu đựng thêm chút nữa đi, người khác thay ca là được nghỉ ngơi rồi".  

 

Người đàn ông thở dài: "Còn sớm, chúng tôi còn phải đợi hơn hai tháng".  

 

Ngô Bình: "Địa bàn của chúng ta lớn như vậy, không biết có bao nhiêu đồng môn đang canh giữ, chúng ta chỉ là một trong số họ".  

 

Người đàn ông gật đầu: "Không sai, bán kính nghìn dặm quanh đây đều là của chúng ta, mỗi một ngọn núi, mỗi một cánh rừng đều phải trông coi".  

 

Ngô Bính sửng sốt, bán kính nghìn dặm! Có vẻ như lãnh thổ của Tiêu Diêu Môn khá lớn!  

 

Sau khi ăn thịt thỏ với người đàn ông này, Ngô Bình cũng khai thác được rất nhiều thông tin và có hiểu biết nhất định về Tiêu Diêu Môn.  

 

Tiêu Diêu Môn là một thế lực trong vũ trụ chính, là nhóm người đầu tiên định cư ở Cửu Dương Cảnh, vì vậy họ đã phái người đi chiếm một số vùng đất, đồng thời thu thập các loại thảo dược ở đây, sau đó bán chúng ra bên ngoài.  

 

Sau khi ăn thịt xong, Ngô Bình lấy ra một bầu rượu, cùng đối phương uống vài chén. Họ vừa uống rượu vừa nói rất nhiều chuyện. Người kia hỏi: "Người anh em, anh có làm thêm việc phụ không?"  

 

Ngô Bình không hiểu việc phụ là việc gì, nên chỉ mỉm cười không nói gì, nhưng đối phương lại hiểu lầm rằng anh đã thừa nhận nên gật đầu nói: “Không còn cách nào khác, cấp trên phái chúng ta tới đây, chỉ cho tôi một ít tiền như vậy đâu thể làm được việc gì? Nếu không tự thân vận động, chúng ta sẽ chết đói ở đây".  

 

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một tấm bản đồ: "Sư huynh, tấm bản đồ này tôi đã mua bằng rất nhiều tiền, anh có không?"  

 

Ngô Bình xem qua, bản đồ đánh dấu phạm vi của Tiêu Diêu Môn cũng như phạm vi của một số thế lực xung quanh. Một số ngọn núi, một số khu rừng và thung lũng được đánh dấu cụ thể.  

 
 
Chương 5343


Ngô Bình cảm giác được người này cùng nam tu sĩ lúc trước hẳn là có quan hệ tốt, nhưng anh không có hứng thú chơi đùa, lập tức nói: "Tôi không đi, còn có chuyện khác phải làm".  

 

Đối phương hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời, gật đầu đi xuống núi trước.  

 

Sau khi người đàn ông đã đi xa, anh đi đến một ngọn núi khác.  

 

Trên đường đi, anh ta bắt được một con thỏ rừng để nướng. Sau một ngày bận rộn, dạ dày anh giờ đã trống rỗng.  

 

Thịt thỏ vừa nướng xong, một người đàn ông ăn mặc giống anh đi tới, cười nói: "Sư huynh, tôi cũng đói bụng, có thể cho tôi một cái chân thỏ được không?"  

 

Advertisement

Người này có lẽ không nhận ra người mà Ngô Bình đóng giả, cho nên Ngô Bình gật đầu: “Được chứ, mời ngồi”, vừa nói anh vừa xé một cái đùi thỏ đưa cho đối phương.  

 

Người đàn ông cũng không khách khí, nhận lấy cắn một miếng nói, nói: "Ba ngày chưa được ăn, món này ngon thật đấy".  

 

Ngô Bình chớp chớp mắt, hỏi: "Tôi ở ngọn núi đối diện, người anh em đang canh giữ ngọn núi này sao?"  

 

Đối phương cười nói: "Đúng vậy, tôi đã ở chỗ này mấy ngày, cùng hai người khác canh giữ ngọn núi này. Hừm, nơi này có gì mà phải canh giữ cơ chứ, linh dược cũng không phải loại cao cấp, hơn nữa người có tu vi thấp không dám đến trộm, tu vi cao thì không thèm đến trộm".  

 

Ngô Bình: "Dù sao cũng là địa bàn của môn phái, nhất định phải có người trông chừng. Chịu đựng thêm chút nữa đi, người khác thay ca là được nghỉ ngơi rồi".  

 

Người đàn ông thở dài: "Còn sớm, chúng tôi còn phải đợi hơn hai tháng".  

 

Ngô Bình: "Địa bàn của chúng ta lớn như vậy, không biết có bao nhiêu đồng môn đang canh giữ, chúng ta chỉ là một trong số họ".  

 

Người đàn ông gật đầu: "Không sai, bán kính nghìn dặm quanh đây đều là của chúng ta, mỗi một ngọn núi, mỗi một cánh rừng đều phải trông coi".  

 

Ngô Bính sửng sốt, bán kính nghìn dặm! Có vẻ như lãnh thổ của Tiêu Diêu Môn khá lớn!  

 

Sau khi ăn thịt thỏ với người đàn ông này, Ngô Bình cũng khai thác được rất nhiều thông tin và có hiểu biết nhất định về Tiêu Diêu Môn.  

 

Tiêu Diêu Môn là một thế lực trong vũ trụ chính, là nhóm người đầu tiên định cư ở Cửu Dương Cảnh, vì vậy họ đã phái người đi chiếm một số vùng đất, đồng thời thu thập các loại thảo dược ở đây, sau đó bán chúng ra bên ngoài.  

 

Sau khi ăn thịt xong, Ngô Bình lấy ra một bầu rượu, cùng đối phương uống vài chén. Họ vừa uống rượu vừa nói rất nhiều chuyện. Người kia hỏi: "Người anh em, anh có làm thêm việc phụ không?"  

 

Ngô Bình không hiểu việc phụ là việc gì, nên chỉ mỉm cười không nói gì, nhưng đối phương lại hiểu lầm rằng anh đã thừa nhận nên gật đầu nói: “Không còn cách nào khác, cấp trên phái chúng ta tới đây, chỉ cho tôi một ít tiền như vậy đâu thể làm được việc gì? Nếu không tự thân vận động, chúng ta sẽ chết đói ở đây".  

 

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một tấm bản đồ: "Sư huynh, tấm bản đồ này tôi đã mua bằng rất nhiều tiền, anh có không?"  

 

Ngô Bình xem qua, bản đồ đánh dấu phạm vi của Tiêu Diêu Môn cũng như phạm vi của một số thế lực xung quanh. Một số ngọn núi, một số khu rừng và thung lũng được đánh dấu cụ thể.  

 
 
Chương 5344


 Ngô Bình biết đây là chuyện tốt, vội vàng lấy bút ra, dùng màu sắc khác nhau đánh dấu những nơi không có trên bản đồ.

Đối phương cười nói: "Những cái chấm đỏ đều có linh dược cấp tám trở lên, chỉ cần tìm được một cái, liền kiếm được rất nhiều tiền. Những cái chấm xanh đều có linh dược cấp bảy. Những cái chấm đen đều có linh dược cấp năm hoặc sáu. Tu vi của chúng ta không cao, tìm được một ít linh dược cấp năm và cấp sáu là tốt rồi, còn cấp bảy và cấp tám thì bỏ đi. Những linh dược này bình thường đều được bảo vệ bởi cao thủ đặc biệt, nói chung là đừng có tơ tưởng đến!  

 

Ngô Bình phát hiện trên bản đồ của đối phương có hai chấm to màu vàng, nhưng chúng không nằm trong lãnh thổ của Tiêu Diêu Môn, anh hỏi: "Người anh em, hai nơi này có loại linh dược gì vậy?"  

 

"Nghe nói là linh dược cấp mười một cùng linh dược cấp mười hai. Hừm, chúng ta cũng không biết nó là cái gì".  

 

Linh dược cấp mười một và cấp mười hai!  

 

Advertisement

Ngô Bình tim đập thình thịch, nói: "Vậy thì không liên quan gì đến chúng ta".  

 

Sau khi uống rượu trong bầu, đối phương liền rời đi vì anh ta còn phải đi tuần tra núi. Có vô số dược liệu có người bảo vệ, đặc biệt là linh dược cấp bốn trở lên. Các loại linh dược này cơ bản đều được ghi lại. Nếu trong ca làm thất thoát, các đệ tử này sẽ phải chịu trách nhiệm.  

 

Tuy nhiên, cũng có những linh dược không có tên trong danh sách. Rốt cuộc, với phạm vi lớn như vậy, một số dược liệu mới sẽ luôn được sinh ra. Người nào phát hiện ra dược liệu mới sẽ không báo cáo, sau đó lén lút thu gom dược liệu đem bán lấy tiền.  

 

Sau khi người đàn ông rời đi, Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm khu vực được đánh dấu bằng chấm đỏ, nơi thường có linh dược cấp tám trở lên, có thể là cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.  

 

Những khu vực có linh dược cao cấp này thường tràn ngập linh khí, rất dễ sinh ra dược liệu mới. Những đệ tử phụ trách này đương nhiên không dám hái linh dược cao cấp như vậy, nhưng họ có thể hái những dược liệu khác không có trong danh sách.  

 

Người chia sẻ bản đồ với Ngô Bình trước đây sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Ngô Bình thực sự dám hái những loại linh dược cấp tám, thậm chí là cấp mười!  

 

Các chấm đỏ phía trên đánh dấu chín địa điểm, Ngô Bình lập tức đi về phía chấm đỏ gần nhất. Đây là một khu rừng cổ xưa, diện tích tuy nhỏ nhưng linh dược rất phong phú.  

 

Khi đến gần khu rừng, Ngô Bình nhìn thấy nhiều cao thủ mạnh mẽ đang canh giữ bìa rừng. Anh quan sát một hồi, sau đó thi triển bí thuật ẩn thân, không để lộ ra một tia khí tức nào, sau đó lẳng lặng đi vào rừng cây.  

 

Đây là một trong những khu vực trọng điểm của Tiêu Diêu Môn, khắp khu rừng đều có lính canh bí mật, rất nhiều người nấp trên những cây lớn hoặc trong bụi cây để theo dõi xung quanh.  

 

May mắn thay, họ không thể nhìn thấy sự tồn tại của Ngô Bình nên anh có thể di chuyển theo ý muốn, nhưng anh phải cẩn thận để không gây ra bất kỳ tiếng động nào.  

 

Dấu vết trên bản đồ rất sơ sài, anh chỉ biết trong khu rừng này có linh dược cấp tám trở lên, còn số lượng bao nhiêu, ở đâu thì không biết.  

 

Vì vậy, bây giờ anh chỉ có thể tiến hành tìm kiếm trong âm thầm, tìm kiếm từng chỗ một. Anh mở thần niệm của mình và bắt đầu tìm kiếm từ phía Đông.  

 

Lần tìm kiếm này, anh tìm được đa số là linh dược cấp bốn, năm hoặc sáu. Không thể nói là khắp nơi đều có linh dược, nhưng cứ cách nhau một đoạn là đều sẽ có thứ thu được. Nơi này linh dược cấp hai và cấp một hầu như không có, linh dược cấp ba cùng cấp bốn là nhiều nhất.  

 
 
Chương 5344


 Ngô Bình biết đây là chuyện tốt, vội vàng lấy bút ra, dùng màu sắc khác nhau đánh dấu những nơi không có trên bản đồ.

Đối phương cười nói: "Những cái chấm đỏ đều có linh dược cấp tám trở lên, chỉ cần tìm được một cái, liền kiếm được rất nhiều tiền. Những cái chấm xanh đều có linh dược cấp bảy. Những cái chấm đen đều có linh dược cấp năm hoặc sáu. Tu vi của chúng ta không cao, tìm được một ít linh dược cấp năm và cấp sáu là tốt rồi, còn cấp bảy và cấp tám thì bỏ đi. Những linh dược này bình thường đều được bảo vệ bởi cao thủ đặc biệt, nói chung là đừng có tơ tưởng đến!  

 

Ngô Bình phát hiện trên bản đồ của đối phương có hai chấm to màu vàng, nhưng chúng không nằm trong lãnh thổ của Tiêu Diêu Môn, anh hỏi: "Người anh em, hai nơi này có loại linh dược gì vậy?"  

 

"Nghe nói là linh dược cấp mười một cùng linh dược cấp mười hai. Hừm, chúng ta cũng không biết nó là cái gì".  

 

Linh dược cấp mười một và cấp mười hai!  

 

Advertisement

Ngô Bình tim đập thình thịch, nói: "Vậy thì không liên quan gì đến chúng ta".  

 

Sau khi uống rượu trong bầu, đối phương liền rời đi vì anh ta còn phải đi tuần tra núi. Có vô số dược liệu có người bảo vệ, đặc biệt là linh dược cấp bốn trở lên. Các loại linh dược này cơ bản đều được ghi lại. Nếu trong ca làm thất thoát, các đệ tử này sẽ phải chịu trách nhiệm.  

 

Tuy nhiên, cũng có những linh dược không có tên trong danh sách. Rốt cuộc, với phạm vi lớn như vậy, một số dược liệu mới sẽ luôn được sinh ra. Người nào phát hiện ra dược liệu mới sẽ không báo cáo, sau đó lén lút thu gom dược liệu đem bán lấy tiền.  

 

Sau khi người đàn ông rời đi, Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm khu vực được đánh dấu bằng chấm đỏ, nơi thường có linh dược cấp tám trở lên, có thể là cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.  

 

Những khu vực có linh dược cao cấp này thường tràn ngập linh khí, rất dễ sinh ra dược liệu mới. Những đệ tử phụ trách này đương nhiên không dám hái linh dược cao cấp như vậy, nhưng họ có thể hái những dược liệu khác không có trong danh sách.  

 

Người chia sẻ bản đồ với Ngô Bình trước đây sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Ngô Bình thực sự dám hái những loại linh dược cấp tám, thậm chí là cấp mười!  

 

Các chấm đỏ phía trên đánh dấu chín địa điểm, Ngô Bình lập tức đi về phía chấm đỏ gần nhất. Đây là một khu rừng cổ xưa, diện tích tuy nhỏ nhưng linh dược rất phong phú.  

 

Khi đến gần khu rừng, Ngô Bình nhìn thấy nhiều cao thủ mạnh mẽ đang canh giữ bìa rừng. Anh quan sát một hồi, sau đó thi triển bí thuật ẩn thân, không để lộ ra một tia khí tức nào, sau đó lẳng lặng đi vào rừng cây.  

 

Đây là một trong những khu vực trọng điểm của Tiêu Diêu Môn, khắp khu rừng đều có lính canh bí mật, rất nhiều người nấp trên những cây lớn hoặc trong bụi cây để theo dõi xung quanh.  

 

May mắn thay, họ không thể nhìn thấy sự tồn tại của Ngô Bình nên anh có thể di chuyển theo ý muốn, nhưng anh phải cẩn thận để không gây ra bất kỳ tiếng động nào.  

 

Dấu vết trên bản đồ rất sơ sài, anh chỉ biết trong khu rừng này có linh dược cấp tám trở lên, còn số lượng bao nhiêu, ở đâu thì không biết.  

 

Vì vậy, bây giờ anh chỉ có thể tiến hành tìm kiếm trong âm thầm, tìm kiếm từng chỗ một. Anh mở thần niệm của mình và bắt đầu tìm kiếm từ phía Đông.  

 

Lần tìm kiếm này, anh tìm được đa số là linh dược cấp bốn, năm hoặc sáu. Không thể nói là khắp nơi đều có linh dược, nhưng cứ cách nhau một đoạn là đều sẽ có thứ thu được. Nơi này linh dược cấp hai và cấp một hầu như không có, linh dược cấp ba cùng cấp bốn là nhiều nhất.  

 
 
Chương 5345


 Nếu trên đường gặp phải lính canh, anh sẽ lặng lẽ tránh xa, không hái dược liệu gần đó. Đương nhiên, những lính canh này mỗi ngày đều ở đây, bọn họ sớm đã thả lỏng cảnh giác. Bọn họ hoặc là đang ngủ, đang đọc sách hoặc đang ăn, còn có một số nam nữ đang chơi game ở đó.  

 

Cuối cùng, tại một cái ao cạn, anh lần đầu tiên phát hiện linh dược cấp chín cùng linh dược cấp mười. Trong cái ao nhỏ mấy mẫu đất kia, kỳ thực có ba cây linh dược, trong đó có hai cây là linh dược cấp mười, một cây là linh dược cấp chín!  

 

Điều thú vị là trong ba cây linh dược, có hai cây linh dược cấp mười bị cỏ dại bao phủ, nếu không phải anh có cái mũi nhạy bén thì căn bản không tìm được. Ngược lại, cỏ dại xung quanh linh dược cấp chín đã được dọn dẹp sạch sẽ, nó lộ ra rõ ràng trước mắt anh.  

 

Anh biết hai cây linh dược cấp mười này hẳn là về sau mới sinh ra thêm, nhưng vẫn luôn được "ngụy trang" như thế này. Có lẽ, ngay cả người tuần tra ở đây cũng không biết sự tồn tại của chúng. Đến thời điểm thích hợp, hai cây đan dược cấp mười này sẽ bị người trong rừng lặng lẽ đào lên, mang đi.  

 

Ngô Bình ngồi trên bờ, tay phải ấn lên mặt nước, bí lực truyền đi rất xa, hai cây đan dược cấp mười bị một bàn tay vô hình kéo vào trong nước, sau đó đi về phía anh.  

 

Trong quá trình này không có âm thanh, chỉ có những xoáy nước nhỏ trên mặt nước. Nhưng đây là chuyện bình thường trong ao, dù sao trong ao có tôm cá, còn có gió thổi qua.  

Advertisement

 

Rất nhanh, hai cây linh dược cấp mười tiến vào trong phạm vi mười mét của Ngô Bình, nhanh chóng bay vào trong tay anh.  

 

Trong hai cây này, một loại có quả màu xanh mọc trên cây nhỏ trông như bạch ngọc, quả to bằng quả óc chó, tỏa ra mùi thơm lạ và đã chín.  

 

Linh dược còn lại là một loại cỏ nước trông có vẻ tầm thường được bao phủ bởi những chữ phù văn bí ẩn.  

 

Anh cẩn thận cất linh dược đi, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.  

 

Vừa định rời đi, anh chợt nghe thấy tiếng ai đó đang bay tới, cho nên liền đứng im không nhúc nhích.  

 

Chỉ thấy có ba người đang lơ lửng trên ao,và bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp mười xung quanh. Ba người này gồm một người đàn ông trung niên và hai thanh niên.  

 

Người đàn ông trung niên tìm hồi lâu, cũng không tìm được linh dược. Ông ta vẻ mặt khó coi, nhìn một người thanh niên rồi sẵng giọng hỏi: "Linh dược nơi này đâu?"  

 

Người thanh niên hoảng sợ nói: "Ngưu trưởng lão, ba ngày trước tôi tới đây kiểm tra, tình trạng của chúng vẫn còn tốt, lại giấu trong cỏ dại, rất khó tìm được!"  

 

Ngưu trưởng lão tát vào mặt thanh niên, tức giận nói: "Thằng khốn! Tôi đã chờ linh dược này bốn mươi bảy năm, vậy mà cậu lại làm mất, cậu nên chết đi!"  

 

“Ngưu trưởng lão, xin tha cho tôi!” Thanh niên quẫn bách, liên tục cầu xin.  

 

Ngưu trưởng lão giơ tay định giết người thanh niên thì một người thanh niên còn lại nói: "Bố, chuyện đã đến nước này, trước tiên chúng ta cần truy ra tung tích của linh dược đã. Giết hắn cũng không ích lợi gì, để hắn đi tìm manh mối thì hơn".  

 

Ngưu trưởng lão rút tay về, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía, tựa hồ muốn tìm ra kẻ trộm linh dược. Thật không may, ông ta không thể tìm thấy Ngô Bình và tất cả những gì ông ta thấy là một mảng thực vật thủy sinh.  

 

"Từ trước đến nay, trong số những người trong rừng, chỉ có cậu biết đến loại đan dược này. Nói cho tôi biết, ai trộm đi?", Ngưu trưởng lão âm trầm hỏi.  

 

Người nọ nói: "Ngưu trưởng lão, chẳng lẽ là người bên ngoài vào ăn trộm đan dược? Tên đó mèo mù vớ cá rán, tình cờ tìm thấy linh dược này?"  

 

Ngưu trưởng lão híp mắt: "Ý của cậu là người ngoài? Trong rừng có mấy trăm người canh giữ, lại nhiều cạm bẫy, ai có thể tiến vào?"  

 

Một người thanh niên khác nói: "Bố, chẳng lẽ người canh gác nơi này trộm cắp sao? Bọn họ tình cờ phát hiện ra đan dược cấp mười, cho nên sinh lòng tham mà cướp đoạt linh dược".  
 
Chương 5345


 Nếu trên đường gặp phải lính canh, anh sẽ lặng lẽ tránh xa, không hái dược liệu gần đó. Đương nhiên, những lính canh này mỗi ngày đều ở đây, bọn họ sớm đã thả lỏng cảnh giác. Bọn họ hoặc là đang ngủ, đang đọc sách hoặc đang ăn, còn có một số nam nữ đang chơi game ở đó.  

 

Cuối cùng, tại một cái ao cạn, anh lần đầu tiên phát hiện linh dược cấp chín cùng linh dược cấp mười. Trong cái ao nhỏ mấy mẫu đất kia, kỳ thực có ba cây linh dược, trong đó có hai cây là linh dược cấp mười, một cây là linh dược cấp chín!  

 

Điều thú vị là trong ba cây linh dược, có hai cây linh dược cấp mười bị cỏ dại bao phủ, nếu không phải anh có cái mũi nhạy bén thì căn bản không tìm được. Ngược lại, cỏ dại xung quanh linh dược cấp chín đã được dọn dẹp sạch sẽ, nó lộ ra rõ ràng trước mắt anh.  

 

Anh biết hai cây linh dược cấp mười này hẳn là về sau mới sinh ra thêm, nhưng vẫn luôn được "ngụy trang" như thế này. Có lẽ, ngay cả người tuần tra ở đây cũng không biết sự tồn tại của chúng. Đến thời điểm thích hợp, hai cây đan dược cấp mười này sẽ bị người trong rừng lặng lẽ đào lên, mang đi.  

 

Ngô Bình ngồi trên bờ, tay phải ấn lên mặt nước, bí lực truyền đi rất xa, hai cây đan dược cấp mười bị một bàn tay vô hình kéo vào trong nước, sau đó đi về phía anh.  

 

Trong quá trình này không có âm thanh, chỉ có những xoáy nước nhỏ trên mặt nước. Nhưng đây là chuyện bình thường trong ao, dù sao trong ao có tôm cá, còn có gió thổi qua.  

Advertisement

 

Rất nhanh, hai cây linh dược cấp mười tiến vào trong phạm vi mười mét của Ngô Bình, nhanh chóng bay vào trong tay anh.  

 

Trong hai cây này, một loại có quả màu xanh mọc trên cây nhỏ trông như bạch ngọc, quả to bằng quả óc chó, tỏa ra mùi thơm lạ và đã chín.  

 

Linh dược còn lại là một loại cỏ nước trông có vẻ tầm thường được bao phủ bởi những chữ phù văn bí ẩn.  

 

Anh cẩn thận cất linh dược đi, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.  

 

Vừa định rời đi, anh chợt nghe thấy tiếng ai đó đang bay tới, cho nên liền đứng im không nhúc nhích.  

 

Chỉ thấy có ba người đang lơ lửng trên ao,và bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp mười xung quanh. Ba người này gồm một người đàn ông trung niên và hai thanh niên.  

 

Người đàn ông trung niên tìm hồi lâu, cũng không tìm được linh dược. Ông ta vẻ mặt khó coi, nhìn một người thanh niên rồi sẵng giọng hỏi: "Linh dược nơi này đâu?"  

 

Người thanh niên hoảng sợ nói: "Ngưu trưởng lão, ba ngày trước tôi tới đây kiểm tra, tình trạng của chúng vẫn còn tốt, lại giấu trong cỏ dại, rất khó tìm được!"  

 

Ngưu trưởng lão tát vào mặt thanh niên, tức giận nói: "Thằng khốn! Tôi đã chờ linh dược này bốn mươi bảy năm, vậy mà cậu lại làm mất, cậu nên chết đi!"  

 

“Ngưu trưởng lão, xin tha cho tôi!” Thanh niên quẫn bách, liên tục cầu xin.  

 

Ngưu trưởng lão giơ tay định giết người thanh niên thì một người thanh niên còn lại nói: "Bố, chuyện đã đến nước này, trước tiên chúng ta cần truy ra tung tích của linh dược đã. Giết hắn cũng không ích lợi gì, để hắn đi tìm manh mối thì hơn".  

 

Ngưu trưởng lão rút tay về, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía, tựa hồ muốn tìm ra kẻ trộm linh dược. Thật không may, ông ta không thể tìm thấy Ngô Bình và tất cả những gì ông ta thấy là một mảng thực vật thủy sinh.  

 

"Từ trước đến nay, trong số những người trong rừng, chỉ có cậu biết đến loại đan dược này. Nói cho tôi biết, ai trộm đi?", Ngưu trưởng lão âm trầm hỏi.  

 

Người nọ nói: "Ngưu trưởng lão, chẳng lẽ là người bên ngoài vào ăn trộm đan dược? Tên đó mèo mù vớ cá rán, tình cờ tìm thấy linh dược này?"  

 

Ngưu trưởng lão híp mắt: "Ý của cậu là người ngoài? Trong rừng có mấy trăm người canh giữ, lại nhiều cạm bẫy, ai có thể tiến vào?"  

 

Một người thanh niên khác nói: "Bố, chẳng lẽ người canh gác nơi này trộm cắp sao? Bọn họ tình cờ phát hiện ra đan dược cấp mười, cho nên sinh lòng tham mà cướp đoạt linh dược".  
 
Chương 5346


Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm trong rừng, nhưng kể từ đó anh không gặp linh dược cấp chín hoặc cấp mười nữa, nhưng lại gặp rất nhiều linh dược cấp tám và cấp bảy. Anh cũng không khách sáo mà hái trộm bất cứ linh dược nào đang không được giám sát.  

 

Ngưu trưởng lão vẫn ở trong rừng điều tra xem ai đã lấy trộm linh dược của mình, trong lúc đó Ngô Bình đã âm thầm đào trộm tất cả dược liệu có thể đào được. Rất nhanh, anh đã tìm khắp khu rừng một lượt. Tổng cộng anh tìm được được hai cây linh dược cấp mười, năm cây linh dược cấp tám, hai mươi tư cây linh dược cấp bảy, một trăm ba mươi cây linh dược cấp sáu, hơn ba trăm cây linh dược cấp năm cùng hàng ngàn cây linh dược cấp bốn!  

 

Trên thực tế, linh dược cấp bốn so với số anh đào được còn nhiều hơn, nhưng thời gian có hạn, cho nên anh chỉ nhặt những thứ cần thiết, để lại một số lượng đáng kể.  

 

Lúc anh rời khỏi rừng cây, còn có thể nghe thấy tiếng Ngưu trưởng lão rống to, hiển nhiên là không tìm được người đánh cắp linh dược cấp mười.  

 

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, sau đó đi đến vị trí thứ hai được đánh dấu chấm đỏ. Nơi này rất xa, chạy nửa ngày vẫn không tới được. Thấy trời đã khuya, anh tìm một hang động trên ngọn núi gần đó.  

 

Từng có một con gấu đen sống trong hang, nhưng Ngô Bình đã đuổi con gấu đen đi, dọn dẹp hang động một chút, sau đó dùng nước ngâm một số cây linh dược cấp bốn. Nước ngâm linh dược này có thể khử mùi, đuổi muỗi, có mùi thơm nhẹ.  

Advertisement

 

Dọn dẹp xong, anh lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện đan. Hôm nay anh hái được không ít dược liệu, nên giờ đã thu thập đủ dược liệu cần thiết cho tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp.  

 

Lúc này anh lấy ra mười tám loại dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược. Đan dược này cần thiết cho tầng đầu tiên Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp, được gọi là Đại Linh Nguyên Đan. Luyện chế Đại Linh Nguyên Đan không khó, dược liệu cũng không phải đặc biệt khó tìm, cho nên anh rất nhanh đã thu thập đủ dược liệu.  

 

Rất nhanh, lò đan thứ nhất đã được luyện chế xong, đan dược cấp năm, là đan thượng phẩm. Nhưng với tư cách là một đan sư, Ngô Bình đương nhiên không hài lòng, vì vậy anh đã luyện một lò đan thứ hai.  

 

Lò thứ hai, đan thành cực phẩm!  

 

Lò thứ ba, đan thành tuyệt phẩm!  

 

Đến đây, anh mới có chút hài lòng. Anh thu hồi lò luyện đan, cầm lấy một viên Đại Linh Nguyên Đan cực phẩm, bắt đầu tu luyện tầng một. Quá trình tu luyện tương đối phức tạp, có thần chú, động tác, còn phải có sức mạnh liên kết với các chiều không gian khác nhau.  

 

Ngô Bình đã luyện tập gần như cả đêm, cuối cùng đã thành công tu luyện xong tầng một. Giờ khắc này, anh cảm giác bí thai của mình rõ ràng đã mạnh lên.  

 

Anh đang tu luyện thì nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài hang động: "Không biết đạo hữu nào đang ở trong động?"  

 

Ngô Bình cau mày, nửa đêm ở nơi hoang vu này còn mò tới cửa làm gì! Anh lạnh lùng đáp: “Có chuyện gì vậy?"  

 

Người đàn ông bên ngoài cười nói: “Tôi từ xa đã ngửi được mùi thơm của đan dược, đạo hữu bên trong đang luyện đan sao?"  

 

Ngô Bình: “Có luyện đan hay không không liên quan gì đến ông”.  

 

Đối phương cũng không tức giận, cười nói: “Xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ. Tại hạ Lý Giản, là một người buôn bán dược liệu đi ngang qua đây. Tôi tình cờ biết một vài điều về thuật luyện đan. Ngửi thấy mùi thơm của đan dược, nên tôi muốn đến trò chuyện với các hạ chứ không có ác ý gì".  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Nếu vậy thì xin mời vào”.  

 

Một người đàn ông trung niên giàu có bước vào, ông ta mặc một bộ đồ thổ cẩm màu đen. Ông ta bước vào cúi đầu chào và nói: “Tham kiến đan sư!"  

 

Ngô Bình gật đầu:"Nơi núi đồi cằn cỗi, không có gì để tiếp đãi, mời các hạ ngồi xuống đất".  

 
 
Chương 5346


Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm trong rừng, nhưng kể từ đó anh không gặp linh dược cấp chín hoặc cấp mười nữa, nhưng lại gặp rất nhiều linh dược cấp tám và cấp bảy. Anh cũng không khách sáo mà hái trộm bất cứ linh dược nào đang không được giám sát.  

 

Ngưu trưởng lão vẫn ở trong rừng điều tra xem ai đã lấy trộm linh dược của mình, trong lúc đó Ngô Bình đã âm thầm đào trộm tất cả dược liệu có thể đào được. Rất nhanh, anh đã tìm khắp khu rừng một lượt. Tổng cộng anh tìm được được hai cây linh dược cấp mười, năm cây linh dược cấp tám, hai mươi tư cây linh dược cấp bảy, một trăm ba mươi cây linh dược cấp sáu, hơn ba trăm cây linh dược cấp năm cùng hàng ngàn cây linh dược cấp bốn!  

 

Trên thực tế, linh dược cấp bốn so với số anh đào được còn nhiều hơn, nhưng thời gian có hạn, cho nên anh chỉ nhặt những thứ cần thiết, để lại một số lượng đáng kể.  

 

Lúc anh rời khỏi rừng cây, còn có thể nghe thấy tiếng Ngưu trưởng lão rống to, hiển nhiên là không tìm được người đánh cắp linh dược cấp mười.  

 

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, sau đó đi đến vị trí thứ hai được đánh dấu chấm đỏ. Nơi này rất xa, chạy nửa ngày vẫn không tới được. Thấy trời đã khuya, anh tìm một hang động trên ngọn núi gần đó.  

 

Từng có một con gấu đen sống trong hang, nhưng Ngô Bình đã đuổi con gấu đen đi, dọn dẹp hang động một chút, sau đó dùng nước ngâm một số cây linh dược cấp bốn. Nước ngâm linh dược này có thể khử mùi, đuổi muỗi, có mùi thơm nhẹ.  

Advertisement

 

Dọn dẹp xong, anh lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện đan. Hôm nay anh hái được không ít dược liệu, nên giờ đã thu thập đủ dược liệu cần thiết cho tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp.  

 

Lúc này anh lấy ra mười tám loại dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược. Đan dược này cần thiết cho tầng đầu tiên Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp, được gọi là Đại Linh Nguyên Đan. Luyện chế Đại Linh Nguyên Đan không khó, dược liệu cũng không phải đặc biệt khó tìm, cho nên anh rất nhanh đã thu thập đủ dược liệu.  

 

Rất nhanh, lò đan thứ nhất đã được luyện chế xong, đan dược cấp năm, là đan thượng phẩm. Nhưng với tư cách là một đan sư, Ngô Bình đương nhiên không hài lòng, vì vậy anh đã luyện một lò đan thứ hai.  

 

Lò thứ hai, đan thành cực phẩm!  

 

Lò thứ ba, đan thành tuyệt phẩm!  

 

Đến đây, anh mới có chút hài lòng. Anh thu hồi lò luyện đan, cầm lấy một viên Đại Linh Nguyên Đan cực phẩm, bắt đầu tu luyện tầng một. Quá trình tu luyện tương đối phức tạp, có thần chú, động tác, còn phải có sức mạnh liên kết với các chiều không gian khác nhau.  

 

Ngô Bình đã luyện tập gần như cả đêm, cuối cùng đã thành công tu luyện xong tầng một. Giờ khắc này, anh cảm giác bí thai của mình rõ ràng đã mạnh lên.  

 

Anh đang tu luyện thì nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài hang động: "Không biết đạo hữu nào đang ở trong động?"  

 

Ngô Bình cau mày, nửa đêm ở nơi hoang vu này còn mò tới cửa làm gì! Anh lạnh lùng đáp: “Có chuyện gì vậy?"  

 

Người đàn ông bên ngoài cười nói: “Tôi từ xa đã ngửi được mùi thơm của đan dược, đạo hữu bên trong đang luyện đan sao?"  

 

Ngô Bình: “Có luyện đan hay không không liên quan gì đến ông”.  

 

Đối phương cũng không tức giận, cười nói: “Xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ. Tại hạ Lý Giản, là một người buôn bán dược liệu đi ngang qua đây. Tôi tình cờ biết một vài điều về thuật luyện đan. Ngửi thấy mùi thơm của đan dược, nên tôi muốn đến trò chuyện với các hạ chứ không có ác ý gì".  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Nếu vậy thì xin mời vào”.  

 

Một người đàn ông trung niên giàu có bước vào, ông ta mặc một bộ đồ thổ cẩm màu đen. Ông ta bước vào cúi đầu chào và nói: “Tham kiến đan sư!"  

 

Ngô Bình gật đầu:"Nơi núi đồi cằn cỗi, không có gì để tiếp đãi, mời các hạ ngồi xuống đất".  

 
 
Chương 5347


 Đôi mắt người đàn ông trung niên sáng lên: “Hữu ích cho bí thai sao? Tôi không biết đó là đan dược gì?"  

 

Ngô Bình lấy ra viên Đại Linh Nguyên Đan đầu tiên do mình luyện chế, đưa cho người đàn ông trung niên một viên rồi nói: “Chính là loại đan dược này”.  

 

Người đàn ông trung niên ngửi nó, sau đó nhắm mắt lại để thưởng thức nó trong vài phút. Ông ta lại mở mắt ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nói: “Tôi chưa từng thấy qua loại đan dược này, nhưng tôi có thể khẳng định, loại đan dược này một khi tung ra, nhất định sẽ bị bí cảnh tu sĩ giành giật!"  

 

Ngô Bình: “Đây là công thức luyện đan cũ mà tôi tình cờ tìm thấy".  

 

Người đàn ông trung niên: “Các hạ có thể bán viên đan này cho tôi không?"  

 

Đối với Ngô Bình thì không thành vấn đề, anh đã uống rồi, số đan còn lại cũng không còn tác dụng với anh. Huống hồ, nếu không có tâm pháp tương ứng, chỉ uống đan dược cũng không có cách nào tu luyện thành công tầng thứ nhất.  

Advertisement

 

"Bán nó cho ông đương nhiên là được, nhưng giá của đan dược này hơi cao”, anh nói.  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: “Cao thấp không thành vấn đề, chỉ cần là đan dược tốt, cho dù đắt cỡ nào cũng không thành vấn đề".  

 

Ngô Bình không vội ra giá mà hỏi: "Vừa rồi ông nói ông là người buôn dược liệu, ông có mang theo dược liệu sao?"  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tất nhiên là có. Ngay cả khi tôi không có nó bên người, thì tôi cũng có thể cử người mang đến".  

 

Câu sau kỳ thực chính là nhắc nhở, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể gọi người tới, nên tốt nhất đừng nghĩ tới việc lừa gạt ông ta.  

 

Ngô Bình:"Tôi cũng đang muốn mua một số loại dược liệu, tôi có thể xem hàng của ông không?"  

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười lấy ra một cuốn sách dày cộp, sau khi mở ra, trong sách có các cương mục, trên các trang còn ghi chép hình ảnh các loại dược liệu. Trên mỗi trang có hai mươi lăm loại dược liệu, cả mặt trước và mặt sau.  

 

Ngô Bình nhận lấy nó và lật vài trang, phát hiện ra rằng có một không gian thứ nguyên ẩn dưới bức tranh, từ đó có thể trực tiếp lấy ra dược liệu thật. Anh không khỏi thán phục, nói:"Đây quả là món bảo vật tuyệt vời. Cuốn sách này có bao nhiêu trang?"  

 

Người đàn ông trung niên nói: "Đây là một pháp khí tên là dược điển Đại Thiên, dược điển tổng cộng có 15,820 trang, có một số trang trống, nhưng cơ bản tất cả các trang đều được lấp đầy".  

 

Ngô Bình: "Có vẻ như ông là một tay buôn thuốc lão làng”.  

 

Người đàn ông trung niên xua tay: "Không dám, chỉ là buôn bán nhỏ. Bất cứ loại thuốc nào mà đan sư cần, có thể trực tiếp lấy từ trong dược điển này".  

 

Ngô Bình đóng dược điển lại hỏi: "Chi phí bao nhiêu để mua được cuốn dược điển này?"  

 

Người đàn ông trung niên "hà hà" cười và nói: "Đây là máu thịt của tôi, là bảo vật vô giá, tuyệt đối không thể bán đi".  

 

Ngô Bình có chút áy náy nói: "Cho dù ông có bán đi, chỉ sợ cũng mua không nổi".  

 

Rồi anh mở lại dược điển để tìm những dược liệu mình cần. Anh bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp bảy”.  

 

Người đàn ông trung niên nhìn ngó một lúc rồi cười nói: "Nếu đan sư đang tìm kiếm linh dược cấp bảy thì có thể sử dụng một phương pháp tiết kiệm sức lực hơn".  

 
 
Chương 5347


 Đôi mắt người đàn ông trung niên sáng lên: “Hữu ích cho bí thai sao? Tôi không biết đó là đan dược gì?"  

 

Ngô Bình lấy ra viên Đại Linh Nguyên Đan đầu tiên do mình luyện chế, đưa cho người đàn ông trung niên một viên rồi nói: “Chính là loại đan dược này”.  

 

Người đàn ông trung niên ngửi nó, sau đó nhắm mắt lại để thưởng thức nó trong vài phút. Ông ta lại mở mắt ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nói: “Tôi chưa từng thấy qua loại đan dược này, nhưng tôi có thể khẳng định, loại đan dược này một khi tung ra, nhất định sẽ bị bí cảnh tu sĩ giành giật!"  

 

Ngô Bình: “Đây là công thức luyện đan cũ mà tôi tình cờ tìm thấy".  

 

Người đàn ông trung niên: “Các hạ có thể bán viên đan này cho tôi không?"  

 

Đối với Ngô Bình thì không thành vấn đề, anh đã uống rồi, số đan còn lại cũng không còn tác dụng với anh. Huống hồ, nếu không có tâm pháp tương ứng, chỉ uống đan dược cũng không có cách nào tu luyện thành công tầng thứ nhất.  

Advertisement

 

"Bán nó cho ông đương nhiên là được, nhưng giá của đan dược này hơi cao”, anh nói.  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: “Cao thấp không thành vấn đề, chỉ cần là đan dược tốt, cho dù đắt cỡ nào cũng không thành vấn đề".  

 

Ngô Bình không vội ra giá mà hỏi: "Vừa rồi ông nói ông là người buôn dược liệu, ông có mang theo dược liệu sao?"  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tất nhiên là có. Ngay cả khi tôi không có nó bên người, thì tôi cũng có thể cử người mang đến".  

 

Câu sau kỳ thực chính là nhắc nhở, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể gọi người tới, nên tốt nhất đừng nghĩ tới việc lừa gạt ông ta.  

 

Ngô Bình:"Tôi cũng đang muốn mua một số loại dược liệu, tôi có thể xem hàng của ông không?"  

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười lấy ra một cuốn sách dày cộp, sau khi mở ra, trong sách có các cương mục, trên các trang còn ghi chép hình ảnh các loại dược liệu. Trên mỗi trang có hai mươi lăm loại dược liệu, cả mặt trước và mặt sau.  

 

Ngô Bình nhận lấy nó và lật vài trang, phát hiện ra rằng có một không gian thứ nguyên ẩn dưới bức tranh, từ đó có thể trực tiếp lấy ra dược liệu thật. Anh không khỏi thán phục, nói:"Đây quả là món bảo vật tuyệt vời. Cuốn sách này có bao nhiêu trang?"  

 

Người đàn ông trung niên nói: "Đây là một pháp khí tên là dược điển Đại Thiên, dược điển tổng cộng có 15,820 trang, có một số trang trống, nhưng cơ bản tất cả các trang đều được lấp đầy".  

 

Ngô Bình: "Có vẻ như ông là một tay buôn thuốc lão làng”.  

 

Người đàn ông trung niên xua tay: "Không dám, chỉ là buôn bán nhỏ. Bất cứ loại thuốc nào mà đan sư cần, có thể trực tiếp lấy từ trong dược điển này".  

 

Ngô Bình đóng dược điển lại hỏi: "Chi phí bao nhiêu để mua được cuốn dược điển này?"  

 

Người đàn ông trung niên "hà hà" cười và nói: "Đây là máu thịt của tôi, là bảo vật vô giá, tuyệt đối không thể bán đi".  

 

Ngô Bình có chút áy náy nói: "Cho dù ông có bán đi, chỉ sợ cũng mua không nổi".  

 

Rồi anh mở lại dược điển để tìm những dược liệu mình cần. Anh bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp bảy”.  

 

Người đàn ông trung niên nhìn ngó một lúc rồi cười nói: "Nếu đan sư đang tìm kiếm linh dược cấp bảy thì có thể sử dụng một phương pháp tiết kiệm sức lực hơn".  

 
 
Chương 5348


Ngô Bình vươn tay và gõ vào một bức tranh, trang tương ứng mở ra.  

 

Sau khi học được cách sử dụng, việc tìm kiếm thuốc của Ngô Bình hiệu quả hơn rất nhiều, anh nhanh chóng tìm thấy hơn một trăm loại dược liệu cần thiết cho tầng hai và tầng ba Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp.  

 

Anh lấy dược liệu cần thiết ra rồi hỏi:"Những loại dược liệu này có giá bao nhiêu?"  

 

Lý Giản cười nói: "Tôi sẽ bán ra giá vốn cho đan sư là hai mươi lăm triệu đồng Tiên. Bình thường mà nói, tôi sẽ tính ít nhất bốn mươi triệu đồng Tiên".  

 

Ngô Bình gật đầu, vui vẻ trả hai mươi lăm triệu rồi cười nói: "Ông bán cho tôi dược liệu với giá vốn, tôi đương nhiên cũng không thể chặt chém ông. Thế này thì sao, viên đan dược thượng phẩm của tôi bán cho ông giá một triệu đồng Tiên".

Lý Giản nghe vậy thì mừng lắm, loại đan dược này đối với gia đình ông ta có công dụng vô cùng lớn, không thể đo đếm bằng tiền. Giờ Ngô Bình ra giá hữu nghị một triệu đồng Tiên, như vậy thật sự không đắt!  

 

Trong lò thứ nhất, Ngô Bình luyện chế ra bốn viên Đại Linh Nguyên Đan, anh hỏi: "Tôi có bốn viên, ông muốn bao nhiêu?"  

Advertisement

 

Lý Giản không chút do dự nói: "Đương nhiên là tôi muốn tất cả".  

 

Ngô Bình ngay lập tức đưa ba viên đan còn lại cùng với một cái lọ cho Lý Giản.  

 

Lý Giản cười hỏi: "Có thể luyện chế ra đan dược phi thường như vậy, đan sư chắc chắn có trình độ rất cao".  

 

Ngô Bình: "Cũng tạm được”.  

 

Lý Giản mở ra một trang sách màu vàng kim, mỏng và sáng lấp lánh. Ông ta đưa trang sách cho Ngô Bình, cười nói: "Đan sư, mời đan sư xem qua, không biết loại đan dược này có thể luyện được không?"  

 

Ngô Bình liếc nhìn, đó là một công thức luyện đan dùng linh dược cấp sáu tên là Linh Hư Đan. Trang sách này ghi lại phương pháp luyện đan tỉ mỉ và rất nhiều chi tiết quan trọng.  

 

Anh hơi kinh ngạc, nói: "Công thức luyện đan này rất chi tiết, chỉ cần tìm một đan sư luyện chế là được".  

 

Lý Giản thở dài: "Tôi đã làm như vậy, cả thảy đã tìm mười hai vị đan sư, nhưng đều thất bại, dược liệu tốt đều lãng phí".  

 

Ngô Bình cảm thấy kỳ quái: "Mười hai đan sư đều thất bại?"  

 

Lý Giản gật đầu: "Đan dược này rất quan trọng với tôi, không biết đan sư có thể luyện chế nó hay không?"  

 

Ngô Bình không khẳng định chắc nịch, chỉ bình thản đáp: "Tôi có thể thử, nhưng không đảm bảo thành công".  

 

Lý Giản vội vàng nói: "Không sao cả, tôi tin tưởng trình độ của đan sư. Hơn nữa, có thể thử mấy lần".  

 

Ông ta nhanh chóng lấy ra những dược liệu cần thiết cho việc luyện đan và đặt chúng trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bắt đầu dọn dẹp lò luyện đan, Lý Giản lúc này cũng trò chuyện thân mật hơn: "Tên của đan sư là gì?"  

 

Ngô Bình: "Chúng ta cùng họ”.  

 

“Hoá ra đan sư cũng họ Lý, thật tốt”, Lý Giản cười nói: “Lý đan sư nhất định là vừa mới tới đây không lâu phải không?”  

 
 
Chương 5348


Ngô Bình vươn tay và gõ vào một bức tranh, trang tương ứng mở ra.  

 

Sau khi học được cách sử dụng, việc tìm kiếm thuốc của Ngô Bình hiệu quả hơn rất nhiều, anh nhanh chóng tìm thấy hơn một trăm loại dược liệu cần thiết cho tầng hai và tầng ba Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp.  

 

Anh lấy dược liệu cần thiết ra rồi hỏi:"Những loại dược liệu này có giá bao nhiêu?"  

 

Lý Giản cười nói: "Tôi sẽ bán ra giá vốn cho đan sư là hai mươi lăm triệu đồng Tiên. Bình thường mà nói, tôi sẽ tính ít nhất bốn mươi triệu đồng Tiên".  

 

Ngô Bình gật đầu, vui vẻ trả hai mươi lăm triệu rồi cười nói: "Ông bán cho tôi dược liệu với giá vốn, tôi đương nhiên cũng không thể chặt chém ông. Thế này thì sao, viên đan dược thượng phẩm của tôi bán cho ông giá một triệu đồng Tiên".

Lý Giản nghe vậy thì mừng lắm, loại đan dược này đối với gia đình ông ta có công dụng vô cùng lớn, không thể đo đếm bằng tiền. Giờ Ngô Bình ra giá hữu nghị một triệu đồng Tiên, như vậy thật sự không đắt!  

 

Trong lò thứ nhất, Ngô Bình luyện chế ra bốn viên Đại Linh Nguyên Đan, anh hỏi: "Tôi có bốn viên, ông muốn bao nhiêu?"  

Advertisement

 

Lý Giản không chút do dự nói: "Đương nhiên là tôi muốn tất cả".  

 

Ngô Bình ngay lập tức đưa ba viên đan còn lại cùng với một cái lọ cho Lý Giản.  

 

Lý Giản cười hỏi: "Có thể luyện chế ra đan dược phi thường như vậy, đan sư chắc chắn có trình độ rất cao".  

 

Ngô Bình: "Cũng tạm được”.  

 

Lý Giản mở ra một trang sách màu vàng kim, mỏng và sáng lấp lánh. Ông ta đưa trang sách cho Ngô Bình, cười nói: "Đan sư, mời đan sư xem qua, không biết loại đan dược này có thể luyện được không?"  

 

Ngô Bình liếc nhìn, đó là một công thức luyện đan dùng linh dược cấp sáu tên là Linh Hư Đan. Trang sách này ghi lại phương pháp luyện đan tỉ mỉ và rất nhiều chi tiết quan trọng.  

 

Anh hơi kinh ngạc, nói: "Công thức luyện đan này rất chi tiết, chỉ cần tìm một đan sư luyện chế là được".  

 

Lý Giản thở dài: "Tôi đã làm như vậy, cả thảy đã tìm mười hai vị đan sư, nhưng đều thất bại, dược liệu tốt đều lãng phí".  

 

Ngô Bình cảm thấy kỳ quái: "Mười hai đan sư đều thất bại?"  

 

Lý Giản gật đầu: "Đan dược này rất quan trọng với tôi, không biết đan sư có thể luyện chế nó hay không?"  

 

Ngô Bình không khẳng định chắc nịch, chỉ bình thản đáp: "Tôi có thể thử, nhưng không đảm bảo thành công".  

 

Lý Giản vội vàng nói: "Không sao cả, tôi tin tưởng trình độ của đan sư. Hơn nữa, có thể thử mấy lần".  

 

Ông ta nhanh chóng lấy ra những dược liệu cần thiết cho việc luyện đan và đặt chúng trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bắt đầu dọn dẹp lò luyện đan, Lý Giản lúc này cũng trò chuyện thân mật hơn: "Tên của đan sư là gì?"  

 

Ngô Bình: "Chúng ta cùng họ”.  

 

“Hoá ra đan sư cũng họ Lý, thật tốt”, Lý Giản cười nói: “Lý đan sư nhất định là vừa mới tới đây không lâu phải không?”  

 
 
Chương 5349


Ngô Bình: "Thật sao? Lần đầu tiên đến đây nên tôi cũng không rõ lắm. Vừa hay, mong ông chủ Lý nói cho tôi biết sơ qua về tình hình Cửu Dương Cảnh”.  

 

Lý Giản gật đầu, sau đó kể cho anh mọi thứ ông ta biết về Cửu Dương Cảnh.  

 

Cửu Dương Cảnh này kỳ thực là một không gian thần bí trong vũ trụ chính, nghe nói có thể là do Cửu Dương Đạo tôn mở ra. Linh khí ở Cửu Dương Cảnh rất dồi dào, linh dược các loại phong phú.  

 

Sau đó, các thế lực lớn lần lượt tiến vào đây, chiếm đóng các địa bàn. Theo thời gian, nhiều thành trì đã mọc lên, chẳng hạn như thành Xích Dương gần đây là một trong số đó.  

 

Có chín khu vực ở Cửu Dương Cảnh, đó là khu Tử Dương, khu Xích Dương, khu Bạch Dương, khu Thanh Dương, khu Kim Dương, khu Huyền Dương, khu Thiếu Dương, khu Cực Dương và khu Huyễn Dương.  

 

Chín khu vực đều có một luồng linh khí chiếm ưu thế, được chia thành Thượng Tam Dương, Trung Tam Dương và Hạ Tam Dương.  

Advertisement

 

Chất lượng và chủng loại linh dược ở những khu vực này cũng khác nhau. Khu vực họ đang ở chính là khu Xích Dương, thuộc Hạ Tam Dương.  

 

Ngô Bình: “Dược liệu ở khu Trung Tam Dương hẳn là quý hơn Hạ Tam Dương đúng không?”  

 

Lý Giản: "Nhìn chung thì chất lượng cao hơn, đắt tiền hơn và số lượng nhiều hơn. Có người nói rằng Hạ Tam Dương là cảnh giới ban đầu của Cửu Dương Đạo tôn, Trung Tam Dương đều là cảnh giới phía sau khi thăng cấp, Thượng Tam Dương là cảnh giới sau cùng khi đột phá cực hạn, cho nên Thượng Tam Dương có dược liệu tốt nhất”.  

 

Ngô Bình nói: "Cửu Dương Cảnh đã bị các thế lực chiếm cứ, tôi muốn thu thập một ít đan dược thôi cũng thật sự rất khó khăn".  

 

Lý Giản cười nói: "Đó là đương nhiên, nơi nào có đan dược, nơi đó có lính canh, người ngoài làm sao có thể đào được? Có điều đan sư không cần lo lắng, đan sư cần dược liệu gì đều có thể mua từ tôi, hơn nữa còn được mua với giá vốn”.  

 

Ngô Bình: "Vừa rồi tôi đọc dược điển, trên đó hình như không có linh dược cấp mười một".  

 

Lý Giản cười khổ nói: "Cấp mười một linh dược là báu vật trân quý, ai lại đi bán? Nhà tôi có hai cây, có điều không ghi vào dược điển này".  

 

Ngô Bình: "Xem ra linh dược cấp mười một so với linh dược cấp mười thì giá trị cao hơn rất nhiều".  

 

Lý Giản: "Không sai, một cây linh dược cấp mười một có thể đổi lấy hơn mười cây linh dược cấp mười, đó là trong trường hợp người ta đồng ý cho đổi đấy nhé. Có thể nói nếu có linh dược cấp mười một thì chẳng khác nào có đủ khả năng tự lập môn phái!"  

 

Ngô Bình: "Ồ, sao lại nói vậy?"  

 

Lý Giản: "Đan sư không biết sao? Linh dược cấp mười một thực chất là tinh linh hùng mạnh, tương đương với cao thủ Thần Thông!"  

 

Ngô Bình: "Thì ra là như vậy. Chắc là linh dược cấp mười một của ông chủ Lý cũng vậy".  

 

Lý Giản gật đầu: "Đúng vậy, hai linh dược cấp mười một trong nhà tôi cũng rất mạnh. Năm đó có cao thủ tới cướp nhà, may mắn là hai vị lão tổ đã ra tay, giết chết kẻ cướp".  

 

Ngô Bình: "Ông gọi linh dược là lão tổ?"  

 

Lý Giản cười và nói: "Vâng. Hai cây linh dược này đã ở trong gia đình tôi hơn năm trăm năm. Tôi gọi một trong số chúng là Thanh Tổ và một loại khác là Lam Tổ".  

 

Ngô Bội: "Tinh linh cỏ cây có sức mạnh như vậy, xem ra chuyện này và môi trường của Cửu Dương Cảnh có liên quan với nhau”.  

 
 
Chương 5349


Ngô Bình: "Thật sao? Lần đầu tiên đến đây nên tôi cũng không rõ lắm. Vừa hay, mong ông chủ Lý nói cho tôi biết sơ qua về tình hình Cửu Dương Cảnh”.  

 

Lý Giản gật đầu, sau đó kể cho anh mọi thứ ông ta biết về Cửu Dương Cảnh.  

 

Cửu Dương Cảnh này kỳ thực là một không gian thần bí trong vũ trụ chính, nghe nói có thể là do Cửu Dương Đạo tôn mở ra. Linh khí ở Cửu Dương Cảnh rất dồi dào, linh dược các loại phong phú.  

 

Sau đó, các thế lực lớn lần lượt tiến vào đây, chiếm đóng các địa bàn. Theo thời gian, nhiều thành trì đã mọc lên, chẳng hạn như thành Xích Dương gần đây là một trong số đó.  

 

Có chín khu vực ở Cửu Dương Cảnh, đó là khu Tử Dương, khu Xích Dương, khu Bạch Dương, khu Thanh Dương, khu Kim Dương, khu Huyền Dương, khu Thiếu Dương, khu Cực Dương và khu Huyễn Dương.  

 

Chín khu vực đều có một luồng linh khí chiếm ưu thế, được chia thành Thượng Tam Dương, Trung Tam Dương và Hạ Tam Dương.  

Advertisement

 

Chất lượng và chủng loại linh dược ở những khu vực này cũng khác nhau. Khu vực họ đang ở chính là khu Xích Dương, thuộc Hạ Tam Dương.  

 

Ngô Bình: “Dược liệu ở khu Trung Tam Dương hẳn là quý hơn Hạ Tam Dương đúng không?”  

 

Lý Giản: "Nhìn chung thì chất lượng cao hơn, đắt tiền hơn và số lượng nhiều hơn. Có người nói rằng Hạ Tam Dương là cảnh giới ban đầu của Cửu Dương Đạo tôn, Trung Tam Dương đều là cảnh giới phía sau khi thăng cấp, Thượng Tam Dương là cảnh giới sau cùng khi đột phá cực hạn, cho nên Thượng Tam Dương có dược liệu tốt nhất”.  

 

Ngô Bình nói: "Cửu Dương Cảnh đã bị các thế lực chiếm cứ, tôi muốn thu thập một ít đan dược thôi cũng thật sự rất khó khăn".  

 

Lý Giản cười nói: "Đó là đương nhiên, nơi nào có đan dược, nơi đó có lính canh, người ngoài làm sao có thể đào được? Có điều đan sư không cần lo lắng, đan sư cần dược liệu gì đều có thể mua từ tôi, hơn nữa còn được mua với giá vốn”.  

 

Ngô Bình: "Vừa rồi tôi đọc dược điển, trên đó hình như không có linh dược cấp mười một".  

 

Lý Giản cười khổ nói: "Cấp mười một linh dược là báu vật trân quý, ai lại đi bán? Nhà tôi có hai cây, có điều không ghi vào dược điển này".  

 

Ngô Bình: "Xem ra linh dược cấp mười một so với linh dược cấp mười thì giá trị cao hơn rất nhiều".  

 

Lý Giản: "Không sai, một cây linh dược cấp mười một có thể đổi lấy hơn mười cây linh dược cấp mười, đó là trong trường hợp người ta đồng ý cho đổi đấy nhé. Có thể nói nếu có linh dược cấp mười một thì chẳng khác nào có đủ khả năng tự lập môn phái!"  

 

Ngô Bình: "Ồ, sao lại nói vậy?"  

 

Lý Giản: "Đan sư không biết sao? Linh dược cấp mười một thực chất là tinh linh hùng mạnh, tương đương với cao thủ Thần Thông!"  

 

Ngô Bình: "Thì ra là như vậy. Chắc là linh dược cấp mười một của ông chủ Lý cũng vậy".  

 

Lý Giản gật đầu: "Đúng vậy, hai linh dược cấp mười một trong nhà tôi cũng rất mạnh. Năm đó có cao thủ tới cướp nhà, may mắn là hai vị lão tổ đã ra tay, giết chết kẻ cướp".  

 

Ngô Bình: "Ông gọi linh dược là lão tổ?"  

 

Lý Giản cười và nói: "Vâng. Hai cây linh dược này đã ở trong gia đình tôi hơn năm trăm năm. Tôi gọi một trong số chúng là Thanh Tổ và một loại khác là Lam Tổ".  

 

Ngô Bội: "Tinh linh cỏ cây có sức mạnh như vậy, xem ra chuyện này và môi trường của Cửu Dương Cảnh có liên quan với nhau”.  

 
 
Chương 5350


 Lý Giản nhận lấy đan dược mà kích động đến nỗi run lên, nói: "Thành công rồi, Lý đan sư, Đan sư thành công rồi, thật tốt quá!"  

 

Ngô Bình gật đầu, vươn tay lấy dược liệu cho hai lò đan dự bị rồi nói: "Ông chủ Lý, đan dược tôi đều đưa cho ông, còn lại dược liệu coi như là tiền công của tôi”.  

 

Lý Giản cười ha ha đáp: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"  

 

Lúc này trời đã tang tảng sáng, Lý Giản mời Ngô Bình: "Lý đan sư, tôi cũng đang đi tới thành Xích Dương, chúng ta cùng đi đi?"  

 

Ngô Bình còn muốn đến những nơi khác để lấy một ít dược liệu nên anh từ chối ngay lập tức: "Tôi còn một số việc phải làm, khi nào có thời gian, tôi sẽ đến thành Xích Dương tìm ông chủ Lý".  

 

Lý Giản gật đầu nói: "Vậy được. Tôi có một tấm bùa liên lạc ở đây. Lý đan sư đến thành Xích Dương thì hãy dùng nó để liên lạc với tôi, tôi sẽ đích thân đi đón".  

Advertisement

 

Sau khi hai người từ biệt nhau, Ngô Bình tiếp tục tiến về khu vực có linh dược thứ hai. Theo các dấu hiệu trên bản đồ, anh đang ở cách đó hàng nghìn dặm.  

 

Sau khi đi một quãng đường nhất định, cuối cùng anh nhìn thấy một đầm lầy rộng lớn, thỉnh thoảng có cây mọc trong đó, còn lại đa số là những bụi cỏ nước cao hơn đầu người.  

 

Khi đến gần đầm lầy, anh phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang tuần tra, thậm chí còn chặt chẽ hơn cả lính canh trong rừng.  

 

Anh ngay lập tức che giấu dấu vết của mình rồi lặng lẽ tiến vào đầm lầy. Đường trong đầm lầy không dễ đi, muỗi độc và rắn nước khắp nơi. Điều này dẫn đến việc phần lớn linh dược ở đây đều là dược liệu thủy sinh.  

 

Ngô Bình tiến vào đầm lầy, đi sâu mấy trăm mét, đang định tìm kiếm thì liền nghe thấy cách đó không xa có tiếng nói chuyện nhỏ.  

 

Một người trong đó nói: "Sư huynh, Cửu Thiên Huyền Liên này tại sao còn chưa lớn cơ chứ?"  

 

Một người khác nói: "Vội cái gì? Đây là linh dược cấp mười, không thể lớn nhanh như vậy, nhưng không bao lâu nữa đâu, có lẽ chỉ khoảng hai ngày nữa mà thôi!"

Ngô Bình dừng lại ngay tại chỗ. Một lúc sau, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời đi, anh nhẹ nhàng lại gần linh dược.  

 

Anh nhìn thấy một dây leo xanh mướt chằng chịt trên một cây cổ thụ, cây cổ thụ có tuổi thọ hàng nghìn năm, cao đến mấy người ôm mới xuể.  

 

Cây leo này đã leo đến vị trí cao nhất, trên dây mọc ra sáu thứ quả giống như hạt đậu dài màu vàng, dày bằng ngón tay út, dài chừng một thước, bên trong hình như có một ít hạt đậu.  

 

Giờ phút này có thể thấy được giữa chuyên gia và người thường có sự khác biệt, hai người trước đó đều tập trung vào hạt đậu trên cây, cho rằng thứ quả này nhất định là linh dược chữa bách bệnh.  

 

Ngô Bình thì khác, đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào rễ cây, bởi vì anh cảm thấy rằng sinh khí tập trung mạnh nhất ở đây.  

 

Anh lập tức rút dao găm ra và đào từ gốc xuống. Dây leo cực kỳ rậm rạp, anh đào hơn ba mét mới đến được gốc chính của nó. Xung quanh gốc chính mọc lên một số mầm vàng, tương tự như mầm đậu tương, có hơn trăm mầm như vậy.  

 

Thấy vậy, Ngô Bình hai mắt sáng lên. Trước đây anh đã xem qua dược điển Đại Thiên, trên đó có một số trang trống, trên đó chỉ ghi tên và hình ảnh của dược liệu, còn dược liệu tương ứng thì không có. Một trong số đó là thứ tương tự như hạt mầm vàng này. Nó được mệnh danh là Địa Bảo, nghĩa là bảo vật của đất, là dược liệu cực kỳ trân quý. Hơn nữa không phải linh dược cấp mười, mà là linh dược cấp mười một!  

 

Ngay khi Ngô Bình chạm vào mầm vàng, vô số rễ mọc ra từ mặt đất, quấn lấy Ngô Bình ngay lập tức. Có thể thấy dây leo trên kia chẳng qua là con rối của bảo vật trong lòng đất, là vũ khí tự vệ của nó.  

 
 
Chương 5350


 Lý Giản nhận lấy đan dược mà kích động đến nỗi run lên, nói: "Thành công rồi, Lý đan sư, Đan sư thành công rồi, thật tốt quá!"  

 

Ngô Bình gật đầu, vươn tay lấy dược liệu cho hai lò đan dự bị rồi nói: "Ông chủ Lý, đan dược tôi đều đưa cho ông, còn lại dược liệu coi như là tiền công của tôi”.  

 

Lý Giản cười ha ha đáp: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"  

 

Lúc này trời đã tang tảng sáng, Lý Giản mời Ngô Bình: "Lý đan sư, tôi cũng đang đi tới thành Xích Dương, chúng ta cùng đi đi?"  

 

Ngô Bình còn muốn đến những nơi khác để lấy một ít dược liệu nên anh từ chối ngay lập tức: "Tôi còn một số việc phải làm, khi nào có thời gian, tôi sẽ đến thành Xích Dương tìm ông chủ Lý".  

 

Lý Giản gật đầu nói: "Vậy được. Tôi có một tấm bùa liên lạc ở đây. Lý đan sư đến thành Xích Dương thì hãy dùng nó để liên lạc với tôi, tôi sẽ đích thân đi đón".  

Advertisement

 

Sau khi hai người từ biệt nhau, Ngô Bình tiếp tục tiến về khu vực có linh dược thứ hai. Theo các dấu hiệu trên bản đồ, anh đang ở cách đó hàng nghìn dặm.  

 

Sau khi đi một quãng đường nhất định, cuối cùng anh nhìn thấy một đầm lầy rộng lớn, thỉnh thoảng có cây mọc trong đó, còn lại đa số là những bụi cỏ nước cao hơn đầu người.  

 

Khi đến gần đầm lầy, anh phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang tuần tra, thậm chí còn chặt chẽ hơn cả lính canh trong rừng.  

 

Anh ngay lập tức che giấu dấu vết của mình rồi lặng lẽ tiến vào đầm lầy. Đường trong đầm lầy không dễ đi, muỗi độc và rắn nước khắp nơi. Điều này dẫn đến việc phần lớn linh dược ở đây đều là dược liệu thủy sinh.  

 

Ngô Bình tiến vào đầm lầy, đi sâu mấy trăm mét, đang định tìm kiếm thì liền nghe thấy cách đó không xa có tiếng nói chuyện nhỏ.  

 

Một người trong đó nói: "Sư huynh, Cửu Thiên Huyền Liên này tại sao còn chưa lớn cơ chứ?"  

 

Một người khác nói: "Vội cái gì? Đây là linh dược cấp mười, không thể lớn nhanh như vậy, nhưng không bao lâu nữa đâu, có lẽ chỉ khoảng hai ngày nữa mà thôi!"

Ngô Bình dừng lại ngay tại chỗ. Một lúc sau, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời đi, anh nhẹ nhàng lại gần linh dược.  

 

Anh nhìn thấy một dây leo xanh mướt chằng chịt trên một cây cổ thụ, cây cổ thụ có tuổi thọ hàng nghìn năm, cao đến mấy người ôm mới xuể.  

 

Cây leo này đã leo đến vị trí cao nhất, trên dây mọc ra sáu thứ quả giống như hạt đậu dài màu vàng, dày bằng ngón tay út, dài chừng một thước, bên trong hình như có một ít hạt đậu.  

 

Giờ phút này có thể thấy được giữa chuyên gia và người thường có sự khác biệt, hai người trước đó đều tập trung vào hạt đậu trên cây, cho rằng thứ quả này nhất định là linh dược chữa bách bệnh.  

 

Ngô Bình thì khác, đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào rễ cây, bởi vì anh cảm thấy rằng sinh khí tập trung mạnh nhất ở đây.  

 

Anh lập tức rút dao găm ra và đào từ gốc xuống. Dây leo cực kỳ rậm rạp, anh đào hơn ba mét mới đến được gốc chính của nó. Xung quanh gốc chính mọc lên một số mầm vàng, tương tự như mầm đậu tương, có hơn trăm mầm như vậy.  

 

Thấy vậy, Ngô Bình hai mắt sáng lên. Trước đây anh đã xem qua dược điển Đại Thiên, trên đó có một số trang trống, trên đó chỉ ghi tên và hình ảnh của dược liệu, còn dược liệu tương ứng thì không có. Một trong số đó là thứ tương tự như hạt mầm vàng này. Nó được mệnh danh là Địa Bảo, nghĩa là bảo vật của đất, là dược liệu cực kỳ trân quý. Hơn nữa không phải linh dược cấp mười, mà là linh dược cấp mười một!  

 

Ngay khi Ngô Bình chạm vào mầm vàng, vô số rễ mọc ra từ mặt đất, quấn lấy Ngô Bình ngay lập tức. Có thể thấy dây leo trên kia chẳng qua là con rối của bảo vật trong lòng đất, là vũ khí tự vệ của nó.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top