Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5331


Chúng nhanh chóng kết thành một tấm lá chắn che trước người Nguỵ Phong, sau đó đường kiếm của Ngô Bình đã lao tới.  

 

Cheng!  

 

Ngay sau đó, đã có ít nhất 200 đường kiếm bị chém gãy.  

 

Nguỵ Phong hít sâu một hơi rồi nói: “Quá đỉnh! Mưa kiếm, rơi!”  

 

Đột nhiên có vô vàn các đường kiếm xuất hiện quanh người Nguỵ Phong, sau đó rơi xuống trông như một cơn mưa kiếm.  

 

Thấy thế, Ngô Bình không thể tránh né, mà anh cũng không có ý định này. Anh tung một chưởng lên cao, bí thanh chưa thành hình đã toả ra một luồng sức mạnh kỳ diệu, tạo thành một tấm lá chắn cực dày trước người Ngô Bình.  

 

Advertisement

Cơ mưa kiếm rơi xuống tấm lá chắn như lửa gặp băng đá nên lập tức tắt ngay.  

 

Sau đó, tất cả các đường kiếm rơi xuống người Ngô Bình đều biến mất.  

 

Nguỵ Phong vô cùng kinh ngạc, thấy cơn mưa kiếm của mình cũng không làm gì được Ngô Bình, anh ta lập tức hét lên: “Vạn kiếm quy nhất!”  

 

Lần này, quanh người anh ta xuất hiện thêm nhiều đường kiếm hơn. Chúng hoá thành cả trăm nghìn thanh kiếm ở trên không. Sau đó, tất cả hợp nhất thành một, loáng cái đã biến thành một thanh kiếm khỏng lồ dài hơn chục mét, rộng cả chục mét, mũi kiếm chĩa thẳng xuống người Ngô Bình.  

 

Phải biết rằng từng đường kiếm đều là sức mạnh mà Nguỵ Phong tích luỹ hàng ngày, giờ anh ta đã phóng hết tất cả ra với mong muốn hạ Ngô Bình trong một chiêu.  

 

Đối mặt với đường kiếm ấy, Ngô Bình cũng nghiêm túc hơn. Uy lực của đòn tấn công này mạnh hơn thực lực bình thường của Nguỵ Phong cả trăm lần, anh ta đã chính tung đòn sát thủ.  

 

Anh hít sâu một hơi rồi khẽ điểm thanh trường kiếm lên cao, một đường kiếm như vì sao bay lên rồi va chạm với đường kiếm khổng lồ kia.  

 

Cheng!  

 

Một tiếng động lớn vang lên, thanh kiếm khổng lồ dừng lại, không tiếp tục rơi xuống nữa.  

 

Ngô Bình lạnh mặt nói: “Phá!”  

 

Uỳnh!  

 

Đường kiếm khổng lồ đã bị phá rồi bắt đầu vỡ vụn, cuối cùng hoá thành mây khói.  

 

Tuy vậy, nhưng Nguỵ Phong lại bình tĩnh một cách lạ thường. Anh ta thở dài một hơi rồi nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, tôi thua rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục”.  

 

Anh ta biết rõ Ngô Bình vẫn chưa dốc toàn lực, không thì anh ta đã thua từ trước rồi.  

 

Ngô Bình: “Anh Nguỵ quá khen!”  

 

Nguỵ Phong chắp tay rồi quay người rời đi.  

 

“Cái gì, cậu ta thắng ư!”, các người chơi của vũ trụ chính ngồi ở các hàng ghế ở phía xa đều hô lên.  

 

Rất nhiều người đã cược thua ở trận này.  

 
 
Chương 5331


Chúng nhanh chóng kết thành một tấm lá chắn che trước người Nguỵ Phong, sau đó đường kiếm của Ngô Bình đã lao tới.  

 

Cheng!  

 

Ngay sau đó, đã có ít nhất 200 đường kiếm bị chém gãy.  

 

Nguỵ Phong hít sâu một hơi rồi nói: “Quá đỉnh! Mưa kiếm, rơi!”  

 

Đột nhiên có vô vàn các đường kiếm xuất hiện quanh người Nguỵ Phong, sau đó rơi xuống trông như một cơn mưa kiếm.  

 

Thấy thế, Ngô Bình không thể tránh né, mà anh cũng không có ý định này. Anh tung một chưởng lên cao, bí thanh chưa thành hình đã toả ra một luồng sức mạnh kỳ diệu, tạo thành một tấm lá chắn cực dày trước người Ngô Bình.  

 

Advertisement

Cơ mưa kiếm rơi xuống tấm lá chắn như lửa gặp băng đá nên lập tức tắt ngay.  

 

Sau đó, tất cả các đường kiếm rơi xuống người Ngô Bình đều biến mất.  

 

Nguỵ Phong vô cùng kinh ngạc, thấy cơn mưa kiếm của mình cũng không làm gì được Ngô Bình, anh ta lập tức hét lên: “Vạn kiếm quy nhất!”  

 

Lần này, quanh người anh ta xuất hiện thêm nhiều đường kiếm hơn. Chúng hoá thành cả trăm nghìn thanh kiếm ở trên không. Sau đó, tất cả hợp nhất thành một, loáng cái đã biến thành một thanh kiếm khỏng lồ dài hơn chục mét, rộng cả chục mét, mũi kiếm chĩa thẳng xuống người Ngô Bình.  

 

Phải biết rằng từng đường kiếm đều là sức mạnh mà Nguỵ Phong tích luỹ hàng ngày, giờ anh ta đã phóng hết tất cả ra với mong muốn hạ Ngô Bình trong một chiêu.  

 

Đối mặt với đường kiếm ấy, Ngô Bình cũng nghiêm túc hơn. Uy lực của đòn tấn công này mạnh hơn thực lực bình thường của Nguỵ Phong cả trăm lần, anh ta đã chính tung đòn sát thủ.  

 

Anh hít sâu một hơi rồi khẽ điểm thanh trường kiếm lên cao, một đường kiếm như vì sao bay lên rồi va chạm với đường kiếm khổng lồ kia.  

 

Cheng!  

 

Một tiếng động lớn vang lên, thanh kiếm khổng lồ dừng lại, không tiếp tục rơi xuống nữa.  

 

Ngô Bình lạnh mặt nói: “Phá!”  

 

Uỳnh!  

 

Đường kiếm khổng lồ đã bị phá rồi bắt đầu vỡ vụn, cuối cùng hoá thành mây khói.  

 

Tuy vậy, nhưng Nguỵ Phong lại bình tĩnh một cách lạ thường. Anh ta thở dài một hơi rồi nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, tôi thua rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục”.  

 

Anh ta biết rõ Ngô Bình vẫn chưa dốc toàn lực, không thì anh ta đã thua từ trước rồi.  

 

Ngô Bình: “Anh Nguỵ quá khen!”  

 

Nguỵ Phong chắp tay rồi quay người rời đi.  

 

“Cái gì, cậu ta thắng ư!”, các người chơi của vũ trụ chính ngồi ở các hàng ghế ở phía xa đều hô lên.  

 

Rất nhiều người đã cược thua ở trận này.  

 
 
Chương 5332


 Loáng cái, Hắc Tướng đã nhăn nhở đi về rồi nói: “Công tử, mình đặt có ba triệu mà giờ được hơn mười triệu lận”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừm”, sau đó, anh lấy 20 nghìn ra đưa cho Trác Phi.  

 

Ông ấy mừng rỡ nói: “Cảm ơn công tử”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiếp theo, ông thấy tôi nên khiêu chiến người đứng thứ mấy?”  

 

Trác Phi: “Người thứ nhất trên bảng Ngũ Hành! Trận này chắc chắn sẽ thu hút người xem hơn trận trước, vì thế tiền đặt cược cũng sẽ cao hơn”.  

 

Ngô Bình: “Hôm nay, tôi được khiêu chiến mấy trận?”  

 

Advertisement

Trác Phi: “Hai ạ, lần khiêu chiến sau phải chờ ít nhất ba tháng nữa”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, vậy chọn người đứng đầu đi!”  

 

Người đứng đầu bảng Ngũ Hành tên là Đinh Phụng Nguyên.  

 

Mười phút sau, trên màn hình tinh thể lỏng đã hiện lên tên của Ngô Bình và người anh muốn khiêu chiến là Đinh Phụng Nguyên - người đứng đầu bảng Ngũ Hành.  

 

Đúng như Trác Phi đoán, trận khiêu chiến này đã có tỉ lệ cược cao hơn, những người chưa tham gia đặt cược vòng trước thì đều đặt cả khoản lớn vào trận này.  

 

“Thực lực của Đinh Phụng Nguyên phải gọi là nghịch thiên, hắn đã từng khiêu chiến cường giả đứng thứ sau trên bảng Âm Dương, hơn nữa còn đánh bại người đó! Nếu Ngô Bình đánh bại hắn thì chứng tỏ cậu ta có thực lực khiêu chiến người đứng thứ ba trên bảng Âm Dương, nhưng rõ ràng đây là điều không thể!”  

 

“Khiêu chiến vượt ba cảnh giới, lại còn chọn người đứng trong tốp ba thì đúng là khó mà thành công được”.  

 

“Vượt ba cảnh giới khó hơn vượt hai cảnh giới nhiều, ha ha, tên họ Ngô này đã bị thắng lợi làm mù mắt rồi. Trận trước tôi đã thua khá nhiều, trận này phải gỡ lại mới được”.  

 

Hầu hết mọi người đều không đánh giá cao Ngô Bình, nhưng cũng có người nghĩ anh có cơ hội chiến thắng.  

 

“Tôi cứ thấy Ngô Bình này chưa dùng hết sức, khéo trận này có thể kiếm được bộn tiền đấy, tôi cược cậu ta thắng”.  

 

“Cậu ta đánh thắng Nguỵ Phong quá dễ, khéo cũng đánh bại được Đinh Phụng Nguyên đấy. Tỉ lệ cược của cậu ta đã lên một ăn năm hai rồi, ha ha, nếu chúng ta thắng thì giàu to luôn”.  

 

Ngô Bình cũng bảo Hắc Tướng đi đặt mình thắng, hơn nữa lần này anh còn đặt 10 triệu. Nếu anh thắng tiếp trận này thì có thể kiếm được hơn 50 triệu.

Hắc Tướng đi đặt tiền cược xong thì Ngô Bình cũng nhảy lên lôi đài.  

 

Anh vừa lên thì Định Phụng Nguyên cũng xuất hiện. Hắn cao trên hai mét, cánh tay vừa to vừa dài, mũi to miệng rộng, mái tóc thì có màu xám nhạt rồi buộc ở sau gáy. Hắn mặc một chiếc áo da màu lam, tay cầm một thanh đại cao dài hơn ba mét, trên lưỡi đao có các hình vẽ con người đang vặn vẹo, đó đều là linh hồn của những người đã chết dưới lưỡi đao này, sau đó bị phong ấn bên trong mãi mãi.  

 

Định Phụng Nguyên cười nhếch miệng nói: “Tiểu tử, mới cảnh giới Bí Phủ mà đã dám khiêu chiến người đứng đầu bảng Ngũ Hành là tôi, cậu cũng to gan đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Anh cũng kém gì đâu, dám nhận lời khiêu chiến của tôi”.  

 

Định Phụng Nguyên: “Ừm, nể tình tôi sắp kiếm được một khoản lớn sau trận này nên tôi cho cậu lộng ngôn một chút”.  

 
 
Chương 5332


 Loáng cái, Hắc Tướng đã nhăn nhở đi về rồi nói: “Công tử, mình đặt có ba triệu mà giờ được hơn mười triệu lận”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừm”, sau đó, anh lấy 20 nghìn ra đưa cho Trác Phi.  

 

Ông ấy mừng rỡ nói: “Cảm ơn công tử”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiếp theo, ông thấy tôi nên khiêu chiến người đứng thứ mấy?”  

 

Trác Phi: “Người thứ nhất trên bảng Ngũ Hành! Trận này chắc chắn sẽ thu hút người xem hơn trận trước, vì thế tiền đặt cược cũng sẽ cao hơn”.  

 

Ngô Bình: “Hôm nay, tôi được khiêu chiến mấy trận?”  

 

Advertisement

Trác Phi: “Hai ạ, lần khiêu chiến sau phải chờ ít nhất ba tháng nữa”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, vậy chọn người đứng đầu đi!”  

 

Người đứng đầu bảng Ngũ Hành tên là Đinh Phụng Nguyên.  

 

Mười phút sau, trên màn hình tinh thể lỏng đã hiện lên tên của Ngô Bình và người anh muốn khiêu chiến là Đinh Phụng Nguyên - người đứng đầu bảng Ngũ Hành.  

 

Đúng như Trác Phi đoán, trận khiêu chiến này đã có tỉ lệ cược cao hơn, những người chưa tham gia đặt cược vòng trước thì đều đặt cả khoản lớn vào trận này.  

 

“Thực lực của Đinh Phụng Nguyên phải gọi là nghịch thiên, hắn đã từng khiêu chiến cường giả đứng thứ sau trên bảng Âm Dương, hơn nữa còn đánh bại người đó! Nếu Ngô Bình đánh bại hắn thì chứng tỏ cậu ta có thực lực khiêu chiến người đứng thứ ba trên bảng Âm Dương, nhưng rõ ràng đây là điều không thể!”  

 

“Khiêu chiến vượt ba cảnh giới, lại còn chọn người đứng trong tốp ba thì đúng là khó mà thành công được”.  

 

“Vượt ba cảnh giới khó hơn vượt hai cảnh giới nhiều, ha ha, tên họ Ngô này đã bị thắng lợi làm mù mắt rồi. Trận trước tôi đã thua khá nhiều, trận này phải gỡ lại mới được”.  

 

Hầu hết mọi người đều không đánh giá cao Ngô Bình, nhưng cũng có người nghĩ anh có cơ hội chiến thắng.  

 

“Tôi cứ thấy Ngô Bình này chưa dùng hết sức, khéo trận này có thể kiếm được bộn tiền đấy, tôi cược cậu ta thắng”.  

 

“Cậu ta đánh thắng Nguỵ Phong quá dễ, khéo cũng đánh bại được Đinh Phụng Nguyên đấy. Tỉ lệ cược của cậu ta đã lên một ăn năm hai rồi, ha ha, nếu chúng ta thắng thì giàu to luôn”.  

 

Ngô Bình cũng bảo Hắc Tướng đi đặt mình thắng, hơn nữa lần này anh còn đặt 10 triệu. Nếu anh thắng tiếp trận này thì có thể kiếm được hơn 50 triệu.

Hắc Tướng đi đặt tiền cược xong thì Ngô Bình cũng nhảy lên lôi đài.  

 

Anh vừa lên thì Định Phụng Nguyên cũng xuất hiện. Hắn cao trên hai mét, cánh tay vừa to vừa dài, mũi to miệng rộng, mái tóc thì có màu xám nhạt rồi buộc ở sau gáy. Hắn mặc một chiếc áo da màu lam, tay cầm một thanh đại cao dài hơn ba mét, trên lưỡi đao có các hình vẽ con người đang vặn vẹo, đó đều là linh hồn của những người đã chết dưới lưỡi đao này, sau đó bị phong ấn bên trong mãi mãi.  

 

Định Phụng Nguyên cười nhếch miệng nói: “Tiểu tử, mới cảnh giới Bí Phủ mà đã dám khiêu chiến người đứng đầu bảng Ngũ Hành là tôi, cậu cũng to gan đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Anh cũng kém gì đâu, dám nhận lời khiêu chiến của tôi”.  

 

Định Phụng Nguyên: “Ừm, nể tình tôi sắp kiếm được một khoản lớn sau trận này nên tôi cho cậu lộng ngôn một chút”.  

 
 
Chương 5333


Ngô Bình cảm thán: “Anh vay được tiền nhưng tôi thì không, song anh không nên làm vậy đâu, vì anh thua chắc rồi, nếu thua cả trăm triệu thì cả đời anh cũng không trả nổi đâu”.  

 

Định Phụng Nguyên cười phá lên: “Tôi thích cậu rồi đấy, nào, nếm thử một đao của tôi đây!”  

 

Anh ta lập tức ra tay rồi chém một đao xuống, đường đao nhanh như điện.  

 

Cheng!  

 

Không ngờ thanh đoản kiếm của Ngô Bình đã chặn được đường đao của Định Phụng Nguyên, tất cả mọi người đều xem đến nín thở.  

 

Bụp!  

 

Advertisement

Ngô Bình nhấc chân đá bay Định Phụng Nguyên, anh ta đau đến mức nhăn mặt rồi gầm lên: “Dám che giấu thực lực à!”  

 

“Anh cũng nếm thử một kiếm của tôi đây!”, Ngô Bình tung người lên, người kiếm hợp nhất, hoá thành cơn gió nhẹ rồi biến mất. Lúc này, anh đang thi triển bí thuật cấp thần có tên là Khinh Phong 12 Trảm! Anh đã biến thành cơn gió và tung ra 12 đường kiếm với uy lực mạnh mẽ.  

 

Khi mới kn môn bí kỹ này, Ngô Bình chưa thể phát huy hết uy lực của nó. Nhưng giờ, anh đã ở cảnh giới Bí Thai sơ kỳ nên đã có thể tăng lực sát thương của nó lên tối đa.  

 

“Người đâu rồi?”, tất cả người xem đều ngẩn ra, đến tu sĩ cảnh giới Thần Thông cũng không thể phát hiện ra dấu vết của Ngô Bình. Hiện giờ, anh như đã biến thành một cơn gió nhẹ, không thể chạm tới.  

 

Định Phụng Nguyên cầm chặt đao, hắn phóng hết thần thức ra để tìm vị trí của Ngô Bình.  

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, áo của Định Phụng Nguyên chợt bị rách một mảng, máu tươi chảy ra, hắn vội vàng lùi lại.  

 

Lại thêm một cơn gió thổi qua đỉnh đầu Định Phụng Nguyên, hắn thấy da đầu mình tê rần, một chùm tóc rơi xuống, gồm cả lớp da đầu nhuốm máu.  

 

Lúc nay, Định Phụng Nguyên đã có vẻ sợ hãi, hắn vứt đao rồi hét lên: “Tôi thua rồi!”  

 

Không gian chợt vang lên giọng của Ngô Bình: “Tôi vừa thi triển bí kỹ này nên chưa thể dừng lại được, anh mau nhảy khỏi lôi đài đi!”  

 

Định Phụng Nguyên nghe xong thì nhảy luôn, sau đó cả lôi đài đã bị chem tơi tả rồi sụp đổ.  

 

Tất cả mọi người đều trố mắt ra, phải biết là lôi đài vô cùng kiên cố, bên trên còn có trận pháp phòng ngự nên rất khó bị tổn hại như bây giờ.  

 

“Quá đỉnh! Đỉnh thật sự!”, người đặt Ngô Bình thắng khen ngợi: “Đúng là mình có con mắt tinh tường”.  

 

“Cậu ta thi triển bí kỹ đáng sợ quá!”, người tinh mắt khác nói.  

 

“Đánh bại cao thủ đứng đầu bảng Ngũ Hành thì cậu ta đứng đầu các tu sĩ dưới cảnh giới Âm Dương rồi”.  

 

“Ai biết được cậu ta có thể khiêu chiến tu sĩ trên bảng Âm Dương hay không!”  

 

Sau khi lấy tiền cược xong, Ngô Bình lập tức dẫn Hắc Tưởng rời đi. Dẫu sao mang nhiều tiền thế này trên người cũng không an toàn, anh phải lượn nhanh thôi.  

 

Nhưng không ai dám có ý đồ cướp của anh, anh là người đứng đầu trong số các tu sĩ dưới cảnh giới Âm Dương nên đã khiến nhiều người phải khiếp sợ. Đến cường giả cảnh giới Thần Thông cũng cảm thấy anh thâm sâu khó lường nên không dám có ý đồ gì hết.  

 

Hai người nhanh chóng trở lại Thái Chân Môn, trên đường về, có một người đã xuất hiện ở phía trước.  
 
Chương 5333


Ngô Bình cảm thán: “Anh vay được tiền nhưng tôi thì không, song anh không nên làm vậy đâu, vì anh thua chắc rồi, nếu thua cả trăm triệu thì cả đời anh cũng không trả nổi đâu”.  

 

Định Phụng Nguyên cười phá lên: “Tôi thích cậu rồi đấy, nào, nếm thử một đao của tôi đây!”  

 

Anh ta lập tức ra tay rồi chém một đao xuống, đường đao nhanh như điện.  

 

Cheng!  

 

Không ngờ thanh đoản kiếm của Ngô Bình đã chặn được đường đao của Định Phụng Nguyên, tất cả mọi người đều xem đến nín thở.  

 

Bụp!  

 

Advertisement

Ngô Bình nhấc chân đá bay Định Phụng Nguyên, anh ta đau đến mức nhăn mặt rồi gầm lên: “Dám che giấu thực lực à!”  

 

“Anh cũng nếm thử một kiếm của tôi đây!”, Ngô Bình tung người lên, người kiếm hợp nhất, hoá thành cơn gió nhẹ rồi biến mất. Lúc này, anh đang thi triển bí thuật cấp thần có tên là Khinh Phong 12 Trảm! Anh đã biến thành cơn gió và tung ra 12 đường kiếm với uy lực mạnh mẽ.  

 

Khi mới kn môn bí kỹ này, Ngô Bình chưa thể phát huy hết uy lực của nó. Nhưng giờ, anh đã ở cảnh giới Bí Thai sơ kỳ nên đã có thể tăng lực sát thương của nó lên tối đa.  

 

“Người đâu rồi?”, tất cả người xem đều ngẩn ra, đến tu sĩ cảnh giới Thần Thông cũng không thể phát hiện ra dấu vết của Ngô Bình. Hiện giờ, anh như đã biến thành một cơn gió nhẹ, không thể chạm tới.  

 

Định Phụng Nguyên cầm chặt đao, hắn phóng hết thần thức ra để tìm vị trí của Ngô Bình.  

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, áo của Định Phụng Nguyên chợt bị rách một mảng, máu tươi chảy ra, hắn vội vàng lùi lại.  

 

Lại thêm một cơn gió thổi qua đỉnh đầu Định Phụng Nguyên, hắn thấy da đầu mình tê rần, một chùm tóc rơi xuống, gồm cả lớp da đầu nhuốm máu.  

 

Lúc nay, Định Phụng Nguyên đã có vẻ sợ hãi, hắn vứt đao rồi hét lên: “Tôi thua rồi!”  

 

Không gian chợt vang lên giọng của Ngô Bình: “Tôi vừa thi triển bí kỹ này nên chưa thể dừng lại được, anh mau nhảy khỏi lôi đài đi!”  

 

Định Phụng Nguyên nghe xong thì nhảy luôn, sau đó cả lôi đài đã bị chem tơi tả rồi sụp đổ.  

 

Tất cả mọi người đều trố mắt ra, phải biết là lôi đài vô cùng kiên cố, bên trên còn có trận pháp phòng ngự nên rất khó bị tổn hại như bây giờ.  

 

“Quá đỉnh! Đỉnh thật sự!”, người đặt Ngô Bình thắng khen ngợi: “Đúng là mình có con mắt tinh tường”.  

 

“Cậu ta thi triển bí kỹ đáng sợ quá!”, người tinh mắt khác nói.  

 

“Đánh bại cao thủ đứng đầu bảng Ngũ Hành thì cậu ta đứng đầu các tu sĩ dưới cảnh giới Âm Dương rồi”.  

 

“Ai biết được cậu ta có thể khiêu chiến tu sĩ trên bảng Âm Dương hay không!”  

 

Sau khi lấy tiền cược xong, Ngô Bình lập tức dẫn Hắc Tưởng rời đi. Dẫu sao mang nhiều tiền thế này trên người cũng không an toàn, anh phải lượn nhanh thôi.  

 

Nhưng không ai dám có ý đồ cướp của anh, anh là người đứng đầu trong số các tu sĩ dưới cảnh giới Âm Dương nên đã khiến nhiều người phải khiếp sợ. Đến cường giả cảnh giới Thần Thông cũng cảm thấy anh thâm sâu khó lường nên không dám có ý đồ gì hết.  

 

Hai người nhanh chóng trở lại Thái Chân Môn, trên đường về, có một người đã xuất hiện ở phía trước.  
 
Chương 5334


Bóng người đó tiến lại gần rồi đứng cách bọn họ chừng mười bước. Đó là một người đàn ông mặc hí phục, khí tức toả ra rất mạnh, chắc là tu sĩ cảnh giới Âm Dương.  

 

Hắc Tướng cười mỉa: “Dám có ý đồ xấu với công tử nhà ta, các hạ cũng to gan đấy”.  

 

Ngô Bình: “Nhìn cho rõ đi, đó là tu sĩ của vũ trụ chính đó”.  

 

Hắc Tướng sững người: “Tu sĩ của vũ trụ chính ư?”  

 

Tu sĩ mặc hí phục đóng vai phò mã trong vợ kịch nên đang mặc đồ màu đỏ, anh ta cười nói: “Cũng tinh mắt đấy. Lẽ ra tôi không có hứng thú gì với đám nô tài như các người đâu, nhưng cậu đang có khá nhiều tiền, mà tình cờ gần đây tôi lại đang thiếu tiền nên đành ra tay với cậu vậy”.  

 

Ngô Bình: “Anh tưởng một tu sĩ ở tầng thứ mười Bí cảnh như anh có thể đánh bại tôi à?”  

 

Advertisement

Tu sĩ kia cười nói: “Đến tu sĩ đứng đầu bảng Âm Dương cũng không là gì với tôi cả thì cậu là cái thá gì chứ?”  

 

Ngô Bình nhăn mũi: “Ông Liễu, giao cho ông xử lý đó”.  

 

Đúng là thực lực của người này rất mạnh, dẫu sao cũng là tu sĩ của vũ trụ chính, tu sĩ của Đại Ngũ Hành Giới không thể so bì được. Nhưng mới tầng thứ mười Bí cảnh gì làm được trò trống gì? So với Liễu Tam Tương thì chỉ là con muỗi thôi, ông ta chỉ bóp một cái là chết.  

 

Rắc!  

 

Một bàn tay chợt thò ra trong không khí, sau đó bóp lấy cổ của tu sĩ kia. Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ, sau đó há miệng định nói gì đó nhưng cổ đã bị bẻ gãy rồi.  

 

Sau đó, thi thể của anh ta bốc cháy thành tro.  

 

Cùng lúc đó, có một cái khuy cài rơi vào tay Ngô Bình. Nó có màu vàng nhạt, bên trong có một không gian rộng gấp năm lần cái túi thứ nguyên của anh. Bên trong cái khuy này có khá nhiều đồ, tất cả đều là của tên tu sĩ kia.  

 

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Tôi bảo này ông Liễu, sau này ông đi chặn đường cướp của đi, với thực lực của ông thì mấy mà thành đại gia đâu”.  

 

Liễu Tam Tương không hiện ra mà chỉ nói: “Công tử, chúng ta nên khiêm tốn một chút. Chẳng qua tại tên này hãm quá nên tôi mới phải ra tay thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, về thôi”.  

 

Cuối cùng họ cũng bình an về tới Thái Chân Môn, Ngô Bình vừa về thì đã môn phái đã nhao lên. Sau hai trận khiêu chiến vượt cấp thành công, Ngô Bình đã chứng minh thực lực của mình là vô địch dưới cảnh giới Thần Thông, giờ ai dám coi thường Thái Chân Môn nữa?  

 

Ngô Bình hỏi Hắc Tướng: “Có thể mua dược liệu của vũ trụ chính ở đâu?”  

 

Với tài năng hiện giờ thì dược liệu ở đây chưa đủ với Ngô Bình, anh muốn luyện chế đan dược của vũ trụ chính để nâng cao trình luyện đan.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, tốt nhất là đến thực địa của Cửu Dương Cảnh”.  

 

Ngô Bình: “Thực địa ư?”  

 

Hắc Tướng: “Vâng, quy luật ở dây thông với vũ trụ chính, hầu hết là tu sĩ của vũ trụ chính sống ở đó. Thường thì người của Đại Ngũ Hành Giới như mình không thể đến đó đâu, vì rất nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có cơ hội thì tôi sẽ đến đó xem sao”, anh đã có khá nhiều tiền rồi nên có thể đi mua thêm dược liệu để luyện đan.  
 
Chương 5334


Bóng người đó tiến lại gần rồi đứng cách bọn họ chừng mười bước. Đó là một người đàn ông mặc hí phục, khí tức toả ra rất mạnh, chắc là tu sĩ cảnh giới Âm Dương.  

 

Hắc Tướng cười mỉa: “Dám có ý đồ xấu với công tử nhà ta, các hạ cũng to gan đấy”.  

 

Ngô Bình: “Nhìn cho rõ đi, đó là tu sĩ của vũ trụ chính đó”.  

 

Hắc Tướng sững người: “Tu sĩ của vũ trụ chính ư?”  

 

Tu sĩ mặc hí phục đóng vai phò mã trong vợ kịch nên đang mặc đồ màu đỏ, anh ta cười nói: “Cũng tinh mắt đấy. Lẽ ra tôi không có hứng thú gì với đám nô tài như các người đâu, nhưng cậu đang có khá nhiều tiền, mà tình cờ gần đây tôi lại đang thiếu tiền nên đành ra tay với cậu vậy”.  

 

Ngô Bình: “Anh tưởng một tu sĩ ở tầng thứ mười Bí cảnh như anh có thể đánh bại tôi à?”  

 

Advertisement

Tu sĩ kia cười nói: “Đến tu sĩ đứng đầu bảng Âm Dương cũng không là gì với tôi cả thì cậu là cái thá gì chứ?”  

 

Ngô Bình nhăn mũi: “Ông Liễu, giao cho ông xử lý đó”.  

 

Đúng là thực lực của người này rất mạnh, dẫu sao cũng là tu sĩ của vũ trụ chính, tu sĩ của Đại Ngũ Hành Giới không thể so bì được. Nhưng mới tầng thứ mười Bí cảnh gì làm được trò trống gì? So với Liễu Tam Tương thì chỉ là con muỗi thôi, ông ta chỉ bóp một cái là chết.  

 

Rắc!  

 

Một bàn tay chợt thò ra trong không khí, sau đó bóp lấy cổ của tu sĩ kia. Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ, sau đó há miệng định nói gì đó nhưng cổ đã bị bẻ gãy rồi.  

 

Sau đó, thi thể của anh ta bốc cháy thành tro.  

 

Cùng lúc đó, có một cái khuy cài rơi vào tay Ngô Bình. Nó có màu vàng nhạt, bên trong có một không gian rộng gấp năm lần cái túi thứ nguyên của anh. Bên trong cái khuy này có khá nhiều đồ, tất cả đều là của tên tu sĩ kia.  

 

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Tôi bảo này ông Liễu, sau này ông đi chặn đường cướp của đi, với thực lực của ông thì mấy mà thành đại gia đâu”.  

 

Liễu Tam Tương không hiện ra mà chỉ nói: “Công tử, chúng ta nên khiêm tốn một chút. Chẳng qua tại tên này hãm quá nên tôi mới phải ra tay thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, về thôi”.  

 

Cuối cùng họ cũng bình an về tới Thái Chân Môn, Ngô Bình vừa về thì đã môn phái đã nhao lên. Sau hai trận khiêu chiến vượt cấp thành công, Ngô Bình đã chứng minh thực lực của mình là vô địch dưới cảnh giới Thần Thông, giờ ai dám coi thường Thái Chân Môn nữa?  

 

Ngô Bình hỏi Hắc Tướng: “Có thể mua dược liệu của vũ trụ chính ở đâu?”  

 

Với tài năng hiện giờ thì dược liệu ở đây chưa đủ với Ngô Bình, anh muốn luyện chế đan dược của vũ trụ chính để nâng cao trình luyện đan.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, tốt nhất là đến thực địa của Cửu Dương Cảnh”.  

 

Ngô Bình: “Thực địa ư?”  

 

Hắc Tướng: “Vâng, quy luật ở dây thông với vũ trụ chính, hầu hết là tu sĩ của vũ trụ chính sống ở đó. Thường thì người của Đại Ngũ Hành Giới như mình không thể đến đó đâu, vì rất nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có cơ hội thì tôi sẽ đến đó xem sao”, anh đã có khá nhiều tiền rồi nên có thể đi mua thêm dược liệu để luyện đan.  
 
Chương 5335


Đến bước này, Ngô Bình biết mình cuối cùng cũng có thể tu luyện cảnh giới Ẩn Tàng rồi. Tu luyện cảnh giới này có thể cường hoá bí thai, giúp nó đạt đến cực hạn và thăng hoa!  

 

Cách này gọi là Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp. Trong đó, bí thai tam chuyển có thể giết chết bí thai bình thường do đại đa số người ngưng tụ, bí thai tứ chuyển là một trong hàng triệu! Bí thai ngũ chuyển, trăm năm mới xuất hiện một lần! Bí thai lục chuyển, nghìn năm mới có một lần! Bí thai thất chuyển, trước nay chưa ai có! Bí thai cửu chuyển, về sau sẽ không ai có!  

 

Nhưng mỗi một lần chuyển của Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp đều cần rất nhiều vật quý giá. Tỷ như lần chuyển đầu tiên đã cần đến rất nhiều linh dược của vũ trụ chính, thuốc trong tay Ngô Bình vẫn chưa đủ.  

 

Vì tu luyện, anh quyết định đến Cửu Dương Cảnh một chuyển để mua đan dược. Hơn nữa, trong một lần đi này, anh phải mua đủ tất cả dược liệu từ nhất chuyển đến tam chuyển!  

 

Cửu Dương Cảnh nằm ở phía Đông đại thế giới Ngũ Hành, giữa biển trời mênh mông, vị trí của nó vô cùng bí mật, rất ít người có thể phát hiện. Nghe nói chỉ có những người có duyên mới có cơ hội bước vào Cửu Dương Cảnh.  

 

Không ai trong số những người xung quanh Ngô Bình từng đi Cửu Dương Cảnh, nên anh đành tự mình tìm hiểu.  

Advertisement

 

Có một quốc gia gần biển tên là Tứ Hải. Thủ đô của nước Tứ Hải chỉ cách bờ biển vài trăm dặm nên được gọi là Hải Đô.  

 

Hải Đô có dân số mấy chục triệu, nếu tính cả những thành phố nhỏ xung quanh dựa vào nó để sinh tồn thì dân số có thể lên tới hàng trăm triệu.  

 

Hải Đô phát triển sầm uất do ở đây có một chợ phiên rất lớn, tên là chợ Đại Hải. Chợ Đại Hải được tổ chức bảy ngày một lần. Rất nhiều lái buôn trên biển sẽ đến đây buôn bán, tấp nập cực kỳ.  

 

Lúc này, Ngô Bình đang ở một quán trọ khá sang trọng ở Hải Đô. Quán trọ này sang trọng đến mức chỉ chấp nhận tiền tiên, người bình thường không thể nào sống ở đây. Tất nhiên, điều kiện của quán trọ này cũng rất tốt, gian phòng nào cũng có trận pháp có thể trực tiếp liên lạc với thời không của vũ trụ chính. Sống ở đây có thể hấp thụ các loại năng lượng của vũ trụ chính, nâng cao tu vi.  

 

Một buổi tối ở đây có giá một nghìn tiền tiên.  

 

Ngô Bình trả tiền xong, vừa vào phòng ngồi xuống thì nghe tiếng gõ cửa. Cửa mở ra, một người ăn mặc như chưởng quỹ kính cẩn nói với anh: “Làm phiền anh rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”  

 

Người này cười đáp: “Thưa anh, quán có vé đến Cửu Dương Cảnh, anh có cần mua không?”  

 

Ngô Bình thấy hơi lạ, bèn hỏi: “Làm sao anh biết tôi muốn đến Cửu Dương Cảnh?”  

 

Người này cười ha ha: “Dễ đoán mà. Anh trọ ở quán này, chứng tỏ anh là tu sĩ rất giàu. Mười người giàu từ bên ngoài đến đây thì hết tám, chín người muốn đến Cửu Dương Cảnh thử vận may rồi. Nên tôi thường sẽ đến hỏi khách, hỏi mười người thì có ít nhất tám người muốn đến Cửu Dương Cảnh”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Chẳng phải người ta bảo đến Cửu Dương Cảnh cần phải có cơ duyên sao? Vé của anh có sử dụng được không?”  

 

Người này cười nói: “Có thể nói vậy. Đường đến Cửu Dương Cảnh bị một thế lực lớn chiếm độc quyền, chỉ có người của họ mới vào được, người bên ngoài muốn vào đó phải trả tiền. Quán mới thuận tiện giúp thế lực này bán vé, thu chút tiền công thôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có vé này là được vào Cửu Dương Cảnh?”  

 

“Dĩ nhiên. Có vé là được vào”.  

 

“Bán thế nào đây?”, Ngô Bình hỏi.  

 

“Năm mươi nghìn tiền tiên một vé”, đối phương đáp.  

 
 
Chương 5335


Đến bước này, Ngô Bình biết mình cuối cùng cũng có thể tu luyện cảnh giới Ẩn Tàng rồi. Tu luyện cảnh giới này có thể cường hoá bí thai, giúp nó đạt đến cực hạn và thăng hoa!  

 

Cách này gọi là Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp. Trong đó, bí thai tam chuyển có thể giết chết bí thai bình thường do đại đa số người ngưng tụ, bí thai tứ chuyển là một trong hàng triệu! Bí thai ngũ chuyển, trăm năm mới xuất hiện một lần! Bí thai lục chuyển, nghìn năm mới có một lần! Bí thai thất chuyển, trước nay chưa ai có! Bí thai cửu chuyển, về sau sẽ không ai có!  

 

Nhưng mỗi một lần chuyển của Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp đều cần rất nhiều vật quý giá. Tỷ như lần chuyển đầu tiên đã cần đến rất nhiều linh dược của vũ trụ chính, thuốc trong tay Ngô Bình vẫn chưa đủ.  

 

Vì tu luyện, anh quyết định đến Cửu Dương Cảnh một chuyển để mua đan dược. Hơn nữa, trong một lần đi này, anh phải mua đủ tất cả dược liệu từ nhất chuyển đến tam chuyển!  

 

Cửu Dương Cảnh nằm ở phía Đông đại thế giới Ngũ Hành, giữa biển trời mênh mông, vị trí của nó vô cùng bí mật, rất ít người có thể phát hiện. Nghe nói chỉ có những người có duyên mới có cơ hội bước vào Cửu Dương Cảnh.  

 

Không ai trong số những người xung quanh Ngô Bình từng đi Cửu Dương Cảnh, nên anh đành tự mình tìm hiểu.  

Advertisement

 

Có một quốc gia gần biển tên là Tứ Hải. Thủ đô của nước Tứ Hải chỉ cách bờ biển vài trăm dặm nên được gọi là Hải Đô.  

 

Hải Đô có dân số mấy chục triệu, nếu tính cả những thành phố nhỏ xung quanh dựa vào nó để sinh tồn thì dân số có thể lên tới hàng trăm triệu.  

 

Hải Đô phát triển sầm uất do ở đây có một chợ phiên rất lớn, tên là chợ Đại Hải. Chợ Đại Hải được tổ chức bảy ngày một lần. Rất nhiều lái buôn trên biển sẽ đến đây buôn bán, tấp nập cực kỳ.  

 

Lúc này, Ngô Bình đang ở một quán trọ khá sang trọng ở Hải Đô. Quán trọ này sang trọng đến mức chỉ chấp nhận tiền tiên, người bình thường không thể nào sống ở đây. Tất nhiên, điều kiện của quán trọ này cũng rất tốt, gian phòng nào cũng có trận pháp có thể trực tiếp liên lạc với thời không của vũ trụ chính. Sống ở đây có thể hấp thụ các loại năng lượng của vũ trụ chính, nâng cao tu vi.  

 

Một buổi tối ở đây có giá một nghìn tiền tiên.  

 

Ngô Bình trả tiền xong, vừa vào phòng ngồi xuống thì nghe tiếng gõ cửa. Cửa mở ra, một người ăn mặc như chưởng quỹ kính cẩn nói với anh: “Làm phiền anh rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”  

 

Người này cười đáp: “Thưa anh, quán có vé đến Cửu Dương Cảnh, anh có cần mua không?”  

 

Ngô Bình thấy hơi lạ, bèn hỏi: “Làm sao anh biết tôi muốn đến Cửu Dương Cảnh?”  

 

Người này cười ha ha: “Dễ đoán mà. Anh trọ ở quán này, chứng tỏ anh là tu sĩ rất giàu. Mười người giàu từ bên ngoài đến đây thì hết tám, chín người muốn đến Cửu Dương Cảnh thử vận may rồi. Nên tôi thường sẽ đến hỏi khách, hỏi mười người thì có ít nhất tám người muốn đến Cửu Dương Cảnh”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Chẳng phải người ta bảo đến Cửu Dương Cảnh cần phải có cơ duyên sao? Vé của anh có sử dụng được không?”  

 

Người này cười nói: “Có thể nói vậy. Đường đến Cửu Dương Cảnh bị một thế lực lớn chiếm độc quyền, chỉ có người của họ mới vào được, người bên ngoài muốn vào đó phải trả tiền. Quán mới thuận tiện giúp thế lực này bán vé, thu chút tiền công thôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có vé này là được vào Cửu Dương Cảnh?”  

 

“Dĩ nhiên. Có vé là được vào”.  

 

“Bán thế nào đây?”, Ngô Bình hỏi.  

 

“Năm mươi nghìn tiền tiên một vé”, đối phương đáp.  

 
 
Chương 5336


 Ngô Bình hỏi: “Để vào Cửu Dương Cảnh chỉ có một con đường ấy thôi sao?”  

 

“Tuy rằng không chỉ có một con đường, nhưng những con đường khác đều rất khó tìm, quả thật cần đến cơ duyên. Trước đó anh nói ‘cần cơ duyên mới có thể vào Cửu Dương Cảnh’ là ám chỉ những con đường khác”.  

 

Ngô Bình chẳng muốn thử cái cơ duyên gì đấy. Anh vẫn mua một vé dù giá khá đắt.  

 

Nhận tiền xong, người này nói: “Thưa anh, Cửu Dương Cảnh vô cùng nguy hiểm, nên không nhiều người dám đến đó. Nhưng phàm là người đi đến đó đều có thực lực rất mạnh. Anh nhất định phải cẩn thận”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người vào Cửu Dương Cảnh không?”  

 

“Khó nói, lúc đông thì một ngày vài trăm người, lúc vắng thì vài chục người. Tính trong một năm nay thì đã có ba mươi, bốn mươi nghìn người vào đó rồi”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại. Một năm có  ba mươi, bốn mươi nghìn người, thế thì tiền vé thu được lên đến một, hai tỷ tiền tiên!  

Advertisement

 

Sau khi đối phương rời khỏi, Ngô Bình quan sát vé trong nay. Đây là một tấm thẻ làm bằng kim loại, to bằng bàn tay, bên trên có khắc ký hiệu và phù văn, cầm rất nặng tay.  

 

Anh không vội đi ngay, muốn đến chợ Đại Hải xem trước.  

 

Thay đồ xong, anh đi đến chợ Đại Hải. Chợ Đại Hải là chợ phiên ngoài trời quy mô lớn, bán mọi thứ, nhưng phần lớn là đồ liên quan đến người tu hành.  

 

Anh đến ven chợ đã nhìn thấy dòng người qua lại tấp nập, trải dài tít tắp. Một quầy ở gần anh bán đao kiếm, xa hơn chút nữa là quầy bán đan dược.  

 

Đan dược cấp hai được đặt tuỳ tiện dưới đất và rao bán như thế.  

 

Ngô Bình không khỏi cảm thán, tu chân của thế giới này thật nhiều!  

 

Anh từ rìa đi vào trong, dạo hồi lâu mà vẫn không tìm được thứ mình cần, ví dụ như linh dược của vũ trụ chính. Đang định rời đi, anh chợt nghe phía sau có người trò chuyện.  

 

“Hình như đi về phía trước thêm chút nữa mới đến quầy thuốc. Nghe bảo hôm nay nhập thêm rất nhiều dược liệu mới, nhưng phẩm chất không dễ phán đoán”.  

 

“Ừ, lát nữa chỉ đành thử vận may thôi”.  

 

Ngô Bình thoáng giật mình, bèn thả chậm tốc độ để bám theo hai người này, muốn xem họ định đi đến đâu.  

 

Đi được mười mấy phút, hai người họ bước vào một căn nhà ba tầng được xây tạm. Nhà có diện tích hơn trăm mẫu, không có cửa sổ, chỉ có một lối vào và một lối ra.   

 

Thấy hai người bước vào, Ngô Bình cũng đi đến lối vào. Đã có một hàng người rất dài xếp trước lối vào, chốc chốc lại phải dừng.  

 

Ngô Bình ước tính, nếu cứ chờ như thế thì anh phải chờ ít nhất nửa giờ. Đúng lúc này, có người bước đến hỏi anh: “Anh muốn mua số không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”  

 

Người này cười toe toét: “Một vị trí trong hai mươi người đầu tiên, một trăm tiền tiên”.  

 

Ngô Bình không muốn chờ, bèn đáp: “Mua một số”.  

 

Sau khi nhận tiền, đối phương đưa Ngô Bình đến đầu hàng, vỗ vai một trong số đó. Người này bèn rời đi, để Ngô Bình vào thế chỗ vừa để trống.  

 

Những người xung quanh đã quen với chuyện này, không ai nói gì.  

 
 
Chương 5336


 Ngô Bình hỏi: “Để vào Cửu Dương Cảnh chỉ có một con đường ấy thôi sao?”  

 

“Tuy rằng không chỉ có một con đường, nhưng những con đường khác đều rất khó tìm, quả thật cần đến cơ duyên. Trước đó anh nói ‘cần cơ duyên mới có thể vào Cửu Dương Cảnh’ là ám chỉ những con đường khác”.  

 

Ngô Bình chẳng muốn thử cái cơ duyên gì đấy. Anh vẫn mua một vé dù giá khá đắt.  

 

Nhận tiền xong, người này nói: “Thưa anh, Cửu Dương Cảnh vô cùng nguy hiểm, nên không nhiều người dám đến đó. Nhưng phàm là người đi đến đó đều có thực lực rất mạnh. Anh nhất định phải cẩn thận”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người vào Cửu Dương Cảnh không?”  

 

“Khó nói, lúc đông thì một ngày vài trăm người, lúc vắng thì vài chục người. Tính trong một năm nay thì đã có ba mươi, bốn mươi nghìn người vào đó rồi”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại. Một năm có  ba mươi, bốn mươi nghìn người, thế thì tiền vé thu được lên đến một, hai tỷ tiền tiên!  

Advertisement

 

Sau khi đối phương rời khỏi, Ngô Bình quan sát vé trong nay. Đây là một tấm thẻ làm bằng kim loại, to bằng bàn tay, bên trên có khắc ký hiệu và phù văn, cầm rất nặng tay.  

 

Anh không vội đi ngay, muốn đến chợ Đại Hải xem trước.  

 

Thay đồ xong, anh đi đến chợ Đại Hải. Chợ Đại Hải là chợ phiên ngoài trời quy mô lớn, bán mọi thứ, nhưng phần lớn là đồ liên quan đến người tu hành.  

 

Anh đến ven chợ đã nhìn thấy dòng người qua lại tấp nập, trải dài tít tắp. Một quầy ở gần anh bán đao kiếm, xa hơn chút nữa là quầy bán đan dược.  

 

Đan dược cấp hai được đặt tuỳ tiện dưới đất và rao bán như thế.  

 

Ngô Bình không khỏi cảm thán, tu chân của thế giới này thật nhiều!  

 

Anh từ rìa đi vào trong, dạo hồi lâu mà vẫn không tìm được thứ mình cần, ví dụ như linh dược của vũ trụ chính. Đang định rời đi, anh chợt nghe phía sau có người trò chuyện.  

 

“Hình như đi về phía trước thêm chút nữa mới đến quầy thuốc. Nghe bảo hôm nay nhập thêm rất nhiều dược liệu mới, nhưng phẩm chất không dễ phán đoán”.  

 

“Ừ, lát nữa chỉ đành thử vận may thôi”.  

 

Ngô Bình thoáng giật mình, bèn thả chậm tốc độ để bám theo hai người này, muốn xem họ định đi đến đâu.  

 

Đi được mười mấy phút, hai người họ bước vào một căn nhà ba tầng được xây tạm. Nhà có diện tích hơn trăm mẫu, không có cửa sổ, chỉ có một lối vào và một lối ra.   

 

Thấy hai người bước vào, Ngô Bình cũng đi đến lối vào. Đã có một hàng người rất dài xếp trước lối vào, chốc chốc lại phải dừng.  

 

Ngô Bình ước tính, nếu cứ chờ như thế thì anh phải chờ ít nhất nửa giờ. Đúng lúc này, có người bước đến hỏi anh: “Anh muốn mua số không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”  

 

Người này cười toe toét: “Một vị trí trong hai mươi người đầu tiên, một trăm tiền tiên”.  

 

Ngô Bình không muốn chờ, bèn đáp: “Mua một số”.  

 

Sau khi nhận tiền, đối phương đưa Ngô Bình đến đầu hàng, vỗ vai một trong số đó. Người này bèn rời đi, để Ngô Bình vào thế chỗ vừa để trống.  

 

Những người xung quanh đã quen với chuyện này, không ai nói gì.  

 
 
Chương 5337


Gã này cười khẩy: “Không cần biết anh có phải mua bằng tiền hay không, quy tắc ở nơi này là không được chen hàng. Anh quay về xếp hàng lại đi”.  

 

Ngô Bình biết mình bị người ta chơi khăm, bèn bảo: “Nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền?”  

 

Gã này mỉm cười, tỏ vẻ “anh biết điều đấy”, đoạn giơ lòng bàn tay ra: “Đưa thêm một trăm nữa, tôi cho anh vào trong”.  

 

Ngô Bình lấy ra một trăm tiền tiên, đập vào lòng bàn tay gã. Cú đập này khiến gã lấy tiền tê dại cả người, chỉ biết đứng im tại chỗ. Sau khi Ngô Bình rời đi khoảng nửa phút, cơ thể gã bỗng nhiên phồng to rồi “bùm” một tiếng, nổ thành một màn sương máu!  

 

Ngô Bình tiến vào tầng một, phát hiện ánh sáng trong này rất tối, trước mỗi quầy hàng đều thắp một ngọn đèn không mấy sáng sủa.  

 

Người ở tầng một rất nhiều. Có nhiều quầy hàng, trước mỗi quầy đều có không ít người đang đứng. Anh nhìn kỹ hơn, thấy một số hàng hoá được quầy hàng bày biện thật sự là dược liệu của vũ trụ chính. Tất nhiên, đa số chỉ là cỏ bình thường của vũ trụ chính, không tính là dược liệu.

Advertisement

Anh đi đến trước một quầy hàng, thấy tất cả cỏ dại từ vũ trụ chính đều được đặt trên đó. Song cỏ dại ở đây cũng toả ra khí tức mãnh liệt, tạo cho người ta cảm giác “linh khí rất mạnh”. Dân địa phương rất khó phân biệt đây là cỏ hay là thuốc.  

 

Thấy Ngô Bình chú ý đến dược liệu của mình, chủ quầy bèn cười nói: “Anh xem đi, chỗ tôi toàn là dược liệu thượng hạng, giá cả lại rẻ, một cây chỉ có giá năm mươi tiền tiên thôi”.  

 

Ngô Bình nghĩ bụng, có bán năm hào tôi cũng không mua! Anh khẽ gật đầu, đi dọc theo con đường nhỏ ở giữa quầy hàng. Đi con đường này rất khó thấy được linh dược thật sự, đa số là cỏ dại hoặc là hoa, quả bình thường.  

 

Anh đi từ đầu này đến đầu bên kia, tuy cũng nhìn thấy vài vị thuốc, nhưng chúng đều rất bình thường, không lọt vào mắt anh. Ngô Bình không khỏi thất vọng. Nơi quỷ quái này e là chẳng có linh dược thật sự, đến đây đúng là phí thời gian.  

 

Khẽ lắc đầu, anh chuẩn bị rời khỏi đây, ngay cả tầng hai cũng chẳng buồn lên.  

 

Khi vòng trở về, anh đi một con đường khác, hai bên có những quầy hàng lớn nhỏ tương tự, sản phẩm được bán đa số là hoa, cỏ bình thường.  

 

Đi được nửa đường, anh chợt ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, bèn dừng lại ngó quanh quất. Sau đó anh phát hiện mùi hương toả ra từ một quầy hàng cách đây hai con đường.   

 

Ngay lập tức, anh khẽ tung người bay lên rồi đáp xuống trước quầy hàng ấy. Lúc này có mười mấy người đang đứng trước quầy hàng và trả giá với chủ quầy.  

 

Ngô Bình nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, phát hiện có một đoá hoa kém nổi bật trong một bụi cỏ dại. Hoa màu vàng kim, toả ra mùi thơm nồng. Ngoài hương hoa, nó chẳng mọc chiếc lá nào, chỉ có thân cây to bằng ngón tay, trên thân có đường vân màu vàng sẫm rất mờ.  

 

Anh lấy bừa một nhúm cỏ dại, trong đó bao gồm cả cây hoa này, đoạn hỏi: “Chủ quầy, cái này bao nhiêu tiền?”  

 

Chủ quầy liếc qua rồi đáp: “Một nghìn đi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tôi mua nhiều, bán rẻ một tí nhé. Năm trăm, được không?”  

 

Chủ quầy vốn chỉ bán cỏ dại, vờ kiên trì một hồi, cuối cùng cũng bán với giá năm trăm tiền tiên.  

 

Ngô Bình cất hoa vào nhẫn chứa đồ rồi đi tiếp. Nhưng anh không phát hiện được linh dược nào vừa ý ở tầng một nữa.  

 

Anh vốn định rời đi. Nhưng việc phát hiện cây hoa kia đã làm anh hứng thú trở lại, quyết định lên tầng hai xem thử.  

 
 
Chương 5337


Gã này cười khẩy: “Không cần biết anh có phải mua bằng tiền hay không, quy tắc ở nơi này là không được chen hàng. Anh quay về xếp hàng lại đi”.  

 

Ngô Bình biết mình bị người ta chơi khăm, bèn bảo: “Nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền?”  

 

Gã này mỉm cười, tỏ vẻ “anh biết điều đấy”, đoạn giơ lòng bàn tay ra: “Đưa thêm một trăm nữa, tôi cho anh vào trong”.  

 

Ngô Bình lấy ra một trăm tiền tiên, đập vào lòng bàn tay gã. Cú đập này khiến gã lấy tiền tê dại cả người, chỉ biết đứng im tại chỗ. Sau khi Ngô Bình rời đi khoảng nửa phút, cơ thể gã bỗng nhiên phồng to rồi “bùm” một tiếng, nổ thành một màn sương máu!  

 

Ngô Bình tiến vào tầng một, phát hiện ánh sáng trong này rất tối, trước mỗi quầy hàng đều thắp một ngọn đèn không mấy sáng sủa.  

 

Người ở tầng một rất nhiều. Có nhiều quầy hàng, trước mỗi quầy đều có không ít người đang đứng. Anh nhìn kỹ hơn, thấy một số hàng hoá được quầy hàng bày biện thật sự là dược liệu của vũ trụ chính. Tất nhiên, đa số chỉ là cỏ bình thường của vũ trụ chính, không tính là dược liệu.

Advertisement

Anh đi đến trước một quầy hàng, thấy tất cả cỏ dại từ vũ trụ chính đều được đặt trên đó. Song cỏ dại ở đây cũng toả ra khí tức mãnh liệt, tạo cho người ta cảm giác “linh khí rất mạnh”. Dân địa phương rất khó phân biệt đây là cỏ hay là thuốc.  

 

Thấy Ngô Bình chú ý đến dược liệu của mình, chủ quầy bèn cười nói: “Anh xem đi, chỗ tôi toàn là dược liệu thượng hạng, giá cả lại rẻ, một cây chỉ có giá năm mươi tiền tiên thôi”.  

 

Ngô Bình nghĩ bụng, có bán năm hào tôi cũng không mua! Anh khẽ gật đầu, đi dọc theo con đường nhỏ ở giữa quầy hàng. Đi con đường này rất khó thấy được linh dược thật sự, đa số là cỏ dại hoặc là hoa, quả bình thường.  

 

Anh đi từ đầu này đến đầu bên kia, tuy cũng nhìn thấy vài vị thuốc, nhưng chúng đều rất bình thường, không lọt vào mắt anh. Ngô Bình không khỏi thất vọng. Nơi quỷ quái này e là chẳng có linh dược thật sự, đến đây đúng là phí thời gian.  

 

Khẽ lắc đầu, anh chuẩn bị rời khỏi đây, ngay cả tầng hai cũng chẳng buồn lên.  

 

Khi vòng trở về, anh đi một con đường khác, hai bên có những quầy hàng lớn nhỏ tương tự, sản phẩm được bán đa số là hoa, cỏ bình thường.  

 

Đi được nửa đường, anh chợt ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, bèn dừng lại ngó quanh quất. Sau đó anh phát hiện mùi hương toả ra từ một quầy hàng cách đây hai con đường.   

 

Ngay lập tức, anh khẽ tung người bay lên rồi đáp xuống trước quầy hàng ấy. Lúc này có mười mấy người đang đứng trước quầy hàng và trả giá với chủ quầy.  

 

Ngô Bình nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, phát hiện có một đoá hoa kém nổi bật trong một bụi cỏ dại. Hoa màu vàng kim, toả ra mùi thơm nồng. Ngoài hương hoa, nó chẳng mọc chiếc lá nào, chỉ có thân cây to bằng ngón tay, trên thân có đường vân màu vàng sẫm rất mờ.  

 

Anh lấy bừa một nhúm cỏ dại, trong đó bao gồm cả cây hoa này, đoạn hỏi: “Chủ quầy, cái này bao nhiêu tiền?”  

 

Chủ quầy liếc qua rồi đáp: “Một nghìn đi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tôi mua nhiều, bán rẻ một tí nhé. Năm trăm, được không?”  

 

Chủ quầy vốn chỉ bán cỏ dại, vờ kiên trì một hồi, cuối cùng cũng bán với giá năm trăm tiền tiên.  

 

Ngô Bình cất hoa vào nhẫn chứa đồ rồi đi tiếp. Nhưng anh không phát hiện được linh dược nào vừa ý ở tầng một nữa.  

 

Anh vốn định rời đi. Nhưng việc phát hiện cây hoa kia đã làm anh hứng thú trở lại, quyết định lên tầng hai xem thử.  

 
 
Chương 5338


Lên cầu thang là đến tầng hai. Không ngờ ở đây vẫn có người thu tiền. Họ bảo người bình thường không được vào tầng hai, muốn vào thì phải trả một nghìn tiền tiên.  

 

Ngô Bình lười dông dài, đưa tiền rồi vào tầng hai.  

 

Quầy hàng ở tầng hai ít hơn ở tầng một đến tám mươi phần trăm. Tuy ở đây cũng có nhiều linh dược giả, nhưng linh dược thật sự quả thật nhiều hơn không ít.  

 

Anh dạo một vòng, chọn mua được mấy chục cây linh dược. Giá cũng không quá cao, loại rẻ thì vài trăm tiền tiên, loại đắt thì vài chục nghìn tiền tiên. Có điều, phẩm cấp của số linh dược này đều không cao, cao nhất chỉ là linh dược cấp bốn.  

 

Cuối cùng, anh lên đến tầng ba. Muốn vào tầng ba vẫn phải trả tiền, lần này họ thu ba nghìn tiền tiên.  

 

Chỉ có hơn một trăm quầy hàng trên tầng ba, nằm rải rác ở khắp nơi. Không nhiều người đến đây. Dù sao thì cũng chẳng mấy ai muốn bỏ ra vài nghìn tiền tiên để xem náo nhiệt.  

Advertisement

 

Sau khi dạo quanh một vài quầy hàng, Ngô Bình phát hiện một trong những quầy hàng đó bày bán vài củ trông như củ gừng, đã nảy mầm.  

 

Thấy Ngô Bình ghé xem, người chủ quầy đã lâu không có khách đến mua lập tức cất lời: “Anh bạn, đây là linh hoa của vũ trụ chính. Mua về chỉ cần thả vào nước, nó sẽ mọc lá trong vòng từ ba đến năm ngày, sau đó nở hoa”.  

 

Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy có gì đó không ổn, bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh phát hiện trong củ ẩn chứa hai mươi không gian thứ nguyên, mỗi không gian đều chứa đựng một loại dược lực.  

 

Không ngờ trong củ lại có không gian thứ nguyên! Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại thuốc này. Dù là linh dược cấp mười cũng không thể chứa không gian đâu nhỉ?  

 

Anh điềm tĩnh hỏi: “Đây là gừng sao? Bao nhiêu tiền một cân?”  

 

Chủ quầy không hề tức giận, cười nói: “Anh lại đùa rồi, đây làm sao là gừng được, là linh hoa đấy”.  

 

“Vậy anh có bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi: “Tôi thích trồng hoa cỏ lắm, để tôi về trồng thử”.  

 

Chủ quầy cười đáp: “Cũng không có nhiều”, nói đoạn bèn lấy ra một ít từ trong chiếc túi bên cạnh.  

 

Ngô Bình đếm qua, có khoảng năm, sáu mươi củ, nhưng chỉ có ba củ trong số đó có chứa không gian thứ nguyên. Anh đoán, có lẽ linh dược này cố tình sinh trưởng trong số hoa củ này để không bị thiên địch phát hiện.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua hết. Anh tính bao nhiêu tiền?”  

 

Sau một hồi trả giá, cuối cùng anh mua toàn bộ số củ ấy với giá mười lăm nghìn tiền tiên.  

 

Lấy hàng xong, anh lại đến quầy hàng khác. Đúng lúc này, anh nhìn thấy phía xa có ai đó đang cuộn một gói đồ, phăm phăm đi ra với vẻ tức giận, còn rống lên với người khác: “Đồ mù, không biết nhìn bảo vật, bây giờ anh muốn mua thì tôi cũng không bán đâu!”  

 

Người đó đi ra ngoài, lúc lướt ngang qua Ngô Bình, anh ngửi được một mùi đắng rất lạ. Anh bèn giật mình gọi lại, cười hỏi: “Ông chủ, là bảo vật gì vậy, có thể cho tôi xem thử không?”  

 

Đối phương quan sát Ngô Bình một lúc: “Anh biết nhìn hàng chứ?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Biết nhìn hay không, lát nữa anh sẽ rõ ngay”.  

 

Người này suy nghĩ vài giây, sau đó lại trải gói đồ ra đất, bên trên có một cây nhân sâm rất lạ. Nhân sâm này do năm cây nhân sâm cùng sinh trưởng và kết hợp lại mà thành, hơn nữa, mỗi một cây nhân sâm đều có hình người. Ở giữa nhân sâm mọc ra chồi non, mùi vị đắng toả ra từ đó.  

 
 
Chương 5338


Lên cầu thang là đến tầng hai. Không ngờ ở đây vẫn có người thu tiền. Họ bảo người bình thường không được vào tầng hai, muốn vào thì phải trả một nghìn tiền tiên.  

 

Ngô Bình lười dông dài, đưa tiền rồi vào tầng hai.  

 

Quầy hàng ở tầng hai ít hơn ở tầng một đến tám mươi phần trăm. Tuy ở đây cũng có nhiều linh dược giả, nhưng linh dược thật sự quả thật nhiều hơn không ít.  

 

Anh dạo một vòng, chọn mua được mấy chục cây linh dược. Giá cũng không quá cao, loại rẻ thì vài trăm tiền tiên, loại đắt thì vài chục nghìn tiền tiên. Có điều, phẩm cấp của số linh dược này đều không cao, cao nhất chỉ là linh dược cấp bốn.  

 

Cuối cùng, anh lên đến tầng ba. Muốn vào tầng ba vẫn phải trả tiền, lần này họ thu ba nghìn tiền tiên.  

 

Chỉ có hơn một trăm quầy hàng trên tầng ba, nằm rải rác ở khắp nơi. Không nhiều người đến đây. Dù sao thì cũng chẳng mấy ai muốn bỏ ra vài nghìn tiền tiên để xem náo nhiệt.  

Advertisement

 

Sau khi dạo quanh một vài quầy hàng, Ngô Bình phát hiện một trong những quầy hàng đó bày bán vài củ trông như củ gừng, đã nảy mầm.  

 

Thấy Ngô Bình ghé xem, người chủ quầy đã lâu không có khách đến mua lập tức cất lời: “Anh bạn, đây là linh hoa của vũ trụ chính. Mua về chỉ cần thả vào nước, nó sẽ mọc lá trong vòng từ ba đến năm ngày, sau đó nở hoa”.  

 

Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy có gì đó không ổn, bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh phát hiện trong củ ẩn chứa hai mươi không gian thứ nguyên, mỗi không gian đều chứa đựng một loại dược lực.  

 

Không ngờ trong củ lại có không gian thứ nguyên! Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại thuốc này. Dù là linh dược cấp mười cũng không thể chứa không gian đâu nhỉ?  

 

Anh điềm tĩnh hỏi: “Đây là gừng sao? Bao nhiêu tiền một cân?”  

 

Chủ quầy không hề tức giận, cười nói: “Anh lại đùa rồi, đây làm sao là gừng được, là linh hoa đấy”.  

 

“Vậy anh có bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi: “Tôi thích trồng hoa cỏ lắm, để tôi về trồng thử”.  

 

Chủ quầy cười đáp: “Cũng không có nhiều”, nói đoạn bèn lấy ra một ít từ trong chiếc túi bên cạnh.  

 

Ngô Bình đếm qua, có khoảng năm, sáu mươi củ, nhưng chỉ có ba củ trong số đó có chứa không gian thứ nguyên. Anh đoán, có lẽ linh dược này cố tình sinh trưởng trong số hoa củ này để không bị thiên địch phát hiện.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua hết. Anh tính bao nhiêu tiền?”  

 

Sau một hồi trả giá, cuối cùng anh mua toàn bộ số củ ấy với giá mười lăm nghìn tiền tiên.  

 

Lấy hàng xong, anh lại đến quầy hàng khác. Đúng lúc này, anh nhìn thấy phía xa có ai đó đang cuộn một gói đồ, phăm phăm đi ra với vẻ tức giận, còn rống lên với người khác: “Đồ mù, không biết nhìn bảo vật, bây giờ anh muốn mua thì tôi cũng không bán đâu!”  

 

Người đó đi ra ngoài, lúc lướt ngang qua Ngô Bình, anh ngửi được một mùi đắng rất lạ. Anh bèn giật mình gọi lại, cười hỏi: “Ông chủ, là bảo vật gì vậy, có thể cho tôi xem thử không?”  

 

Đối phương quan sát Ngô Bình một lúc: “Anh biết nhìn hàng chứ?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Biết nhìn hay không, lát nữa anh sẽ rõ ngay”.  

 

Người này suy nghĩ vài giây, sau đó lại trải gói đồ ra đất, bên trên có một cây nhân sâm rất lạ. Nhân sâm này do năm cây nhân sâm cùng sinh trưởng và kết hợp lại mà thành, hơn nữa, mỗi một cây nhân sâm đều có hình người. Ở giữa nhân sâm mọc ra chồi non, mùi vị đắng toả ra từ đó.  

 
 
Chương 5339


Chủ quầy kia rất vui mừng, cười nói: “Anh quả nhiên biết nhìn hàng. Thế này đi, một giá một, năm trăm nghìn tiền tiên”.  

 

Thấy có người vây quanh mình, anh không trả giá nữa, đáp ngay: “Được, tôi mua với giá năm trăm nghìn”.  

 

Hai bên một tên giao tiền, một tay giao hàng. Sâm vừa đến tay anh, đã có một ông lão râu trắng bước đến: “Cậu nhóc à, cậu bị lừa rồi. Thứ này không phải là nhân sâm thật mà là sâm nhân tạo do con người trồng, có thể mua được dễ dàng ở vũ trụ chính, không đáng tiền”.  

 

Ngô Bình đáp: “Có phải là sâm nhân tạo hay không thì tôi cũng đã mua rồi, cũng hết cách”.  

 

Ông lão cười bảo: “Thế này đi, cậu bán nó lại cho tôi”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Ông muốn mua?”  

 

Advertisement

Ông lão đáp: “Ừm. Tôi thấy cậu đáng thương quá. Thế này nhé, tôi trả năm nghìn tiền tiên, cậu bán nó cho tôi”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Nhưng tôi đã mua nó với năm trăm nghìn, tôi sẽ không bán lại”.  

 

Ông lão cười nói: “Xem ra cậu không biết tôi”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Lẽ nào ông là nhân vật lớn gì à?”  

 

Ông lão lộ vẻ đắc ý: “Cũng không hẳn là nhân vật lớn gì. Nhưng ở chợ Đại Hải này, không ai không dám trái lời tôi nói”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vậy ý của ông là?”  

 

“Bán sâm cho tôi với giá năm nghìn tiền tiên, tôi bảo đảm cậu có thể an toàn rời khỏi đây”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu tôi không bán thì không thể an toàn rời khỏi đây sao?”  

 

Ông lão cười hề hề, tuy không hề nói gì nhưng tỏ rõ ý này: Không bán lại sâm cho tôi với giá rẻ thì đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!  

 

Ngô Bình gật gù: “Con người tôi chẳng có ưu điểm gì ngoài to gan. Nếu ông không sợ chết thì cứ gây sự với tôi đi”. Dứt lời, anh quay người đi thẳng.  

 

Rời khỏi chợ Đại Hải, anh cố ý đi theo hướng vắng vẻ, chẳng bao lâu sau đã đến một nơi không người.  

 

Chỉ giây lát sau, ông lão đã dẫn theo hai tuỳ tùng xuất hiện. Hai tuỳ tùng này đều là cao thủ Bí cảnh tầng bảy. Có họ bên cạnh, ông ta rất tự tin, cười bảo: “Sao nào, tôi nói được làm được đấy. Bây giờ thì ngay cả năm nghìn tiền tiên, cậu cũng không lấy được đâu, còn mất luôn cái mạng cỏn con của mình!”  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi có thể không giết ông, nhưng ông phải dùng tiền đổi mạng. Ông huênh hoang như vậy, chắc hẳn kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ? Lấy ra hết đi!”  

 

Ông lão sửng sốt, sau đó nổi giận: “Cậu đang ăn nói ngông cuồng gì vậy? Cướp tiền của tôi? Cậu có năng lực này sao? Lên, tẩn nó một trận cho tôi!”  

 

Hai cao thủ Bí cảnh tầng bảy lập tức xông lên. Nhưng họ còn chưa đến gần Ngô Bình đã bị một sức mạnh vô hình từ phía trên trấn áp.  

 

“Ầm!”  

 

Cơ thể cả hai lún xuống lòng đất, bị một sức mạnh kỳ lạ áp chế đến mức không thở nổi, chẳng mấy chốc đã bất tỉnh rồi chết.  
 
Chương 5339


Chủ quầy kia rất vui mừng, cười nói: “Anh quả nhiên biết nhìn hàng. Thế này đi, một giá một, năm trăm nghìn tiền tiên”.  

 

Thấy có người vây quanh mình, anh không trả giá nữa, đáp ngay: “Được, tôi mua với giá năm trăm nghìn”.  

 

Hai bên một tên giao tiền, một tay giao hàng. Sâm vừa đến tay anh, đã có một ông lão râu trắng bước đến: “Cậu nhóc à, cậu bị lừa rồi. Thứ này không phải là nhân sâm thật mà là sâm nhân tạo do con người trồng, có thể mua được dễ dàng ở vũ trụ chính, không đáng tiền”.  

 

Ngô Bình đáp: “Có phải là sâm nhân tạo hay không thì tôi cũng đã mua rồi, cũng hết cách”.  

 

Ông lão cười bảo: “Thế này đi, cậu bán nó lại cho tôi”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Ông muốn mua?”  

 

Advertisement

Ông lão đáp: “Ừm. Tôi thấy cậu đáng thương quá. Thế này nhé, tôi trả năm nghìn tiền tiên, cậu bán nó cho tôi”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Nhưng tôi đã mua nó với năm trăm nghìn, tôi sẽ không bán lại”.  

 

Ông lão cười nói: “Xem ra cậu không biết tôi”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Lẽ nào ông là nhân vật lớn gì à?”  

 

Ông lão lộ vẻ đắc ý: “Cũng không hẳn là nhân vật lớn gì. Nhưng ở chợ Đại Hải này, không ai không dám trái lời tôi nói”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vậy ý của ông là?”  

 

“Bán sâm cho tôi với giá năm nghìn tiền tiên, tôi bảo đảm cậu có thể an toàn rời khỏi đây”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu tôi không bán thì không thể an toàn rời khỏi đây sao?”  

 

Ông lão cười hề hề, tuy không hề nói gì nhưng tỏ rõ ý này: Không bán lại sâm cho tôi với giá rẻ thì đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!  

 

Ngô Bình gật gù: “Con người tôi chẳng có ưu điểm gì ngoài to gan. Nếu ông không sợ chết thì cứ gây sự với tôi đi”. Dứt lời, anh quay người đi thẳng.  

 

Rời khỏi chợ Đại Hải, anh cố ý đi theo hướng vắng vẻ, chẳng bao lâu sau đã đến một nơi không người.  

 

Chỉ giây lát sau, ông lão đã dẫn theo hai tuỳ tùng xuất hiện. Hai tuỳ tùng này đều là cao thủ Bí cảnh tầng bảy. Có họ bên cạnh, ông ta rất tự tin, cười bảo: “Sao nào, tôi nói được làm được đấy. Bây giờ thì ngay cả năm nghìn tiền tiên, cậu cũng không lấy được đâu, còn mất luôn cái mạng cỏn con của mình!”  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi có thể không giết ông, nhưng ông phải dùng tiền đổi mạng. Ông huênh hoang như vậy, chắc hẳn kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ? Lấy ra hết đi!”  

 

Ông lão sửng sốt, sau đó nổi giận: “Cậu đang ăn nói ngông cuồng gì vậy? Cướp tiền của tôi? Cậu có năng lực này sao? Lên, tẩn nó một trận cho tôi!”  

 

Hai cao thủ Bí cảnh tầng bảy lập tức xông lên. Nhưng họ còn chưa đến gần Ngô Bình đã bị một sức mạnh vô hình từ phía trên trấn áp.  

 

“Ầm!”  

 

Cơ thể cả hai lún xuống lòng đất, bị một sức mạnh kỳ lạ áp chế đến mức không thở nổi, chẳng mấy chốc đã bất tỉnh rồi chết.  
 
Chương 5340


 “Cậu bạn à, là tôi có mắt không tròng, không biết cậu là cao nhân”, ông lão lập tức ăn nói mềm mỏng hơn hẳn.  

 

“Chát!”  

 

Ngô Bình vụt thêm một cái tát nữa, lạnh lùng nói: “Không hiểu à, tôi bảo ông lấy tiền ra!”  

 

Ông lão sốt ruột bèn gào lên: “Cậu đừng quá đáng, con rể tôi là chủ của chợ Đại Hải đấy. Cậu dám đánh tôi, con rể tôi sẽ không tha cho cậu!”  

 

“Rắc!”  

 

Ngô Bình bóp nát vai trái của ông ta, lạnh giọng bảo: “Thế thì đã sao? Trước khi kẻ đó đến đây, tôi đã đánh chết ông rồi!”  

 

Ông lão này cậy thế con rể mới ngang ngược như vậy. Ông ta vốn chẳng có thực lực gì, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, khóc lóc nói: “Tôi đưa mà. Đừng đánh nữa!”  

Advertisement

 

Dứt lời, ông ta ngoan ngoãn giao nộp nhẫn chứa đồ của mình.   

 

Ngô Bình cầm lên xem, phát hiện trong đó có hơn ba triệu tiền tiên và rất nhiều linh dược. Anh ngạc nhiên thốt lên: “Xem ra ông cướp bóc của người khác không ít nhỉ!”  

 

Ông lão đáp: “Tôi chỉ kiếm chút cháo thôi mà, kém xa so với con rể tôi”.  

 

Ngô Bình giật mình hỏi: “Con rể ông lũng đoạn cả chợ Đại Hải. Kẻ đó là ai?”  

 

Ông lão trả lời: “Tông chủ của Hải Tiên Tông”.  

 

Ngô Bình nghĩ đến chuyện mua vé, bèn hỏi: “Bán vé cũng là Hải Tiên Tông sao?”  

 

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, cũng là Hải Tiên Tông”.  

 

Ngô Bình đảo mắt, hỏi tiếp: “Con rể ông có tu vi gì?”  

 

Ông lão đáp: “Con rể tôi là tông chủ, tu vi dĩ nhiên rất cao. Nó là kẻ mạnh tầng năm Thần Thông!”  

 

Ngô Bình sờ cằm, sau đó bắt đầu thôi miên và trị thương cho ông ta. Về phần hai tuỳ tùng, anh cũng thôi miên họ để tránh bị phát hiện.  

 

Lúc này Liễu Tam Tương xuất hiện, cười hỏi: “Công tử chuẩn bị đánh Hải Tiên Tông sao?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Vé bán với giá đắt như vậy, tôi không đánh hắn thì có lỗi với bản thân quá”.  

 

Liễu Tam Tương đáp: “Ừm, tôi cũng thấy thế. Hải Tiên Tông gì đó quá ngông cuồng tự đại, cần phải dạy dỗ một chút. Đến lúc ấy, tôi sẽ đích thân ra tay”.  

 

Ngô Bình bảo: “Thần Thông tầng năm cũng là tu vi khá cao, tất nhiên phải để ông ra tay mới được”.  

 

Đoạn, anh nói với ông lão kia: “Gọi con rể ông đến đây được không?”  

 

Ông ta đáp: “Được”.  

 

“Tiền của con rể ông đều mang theo bên mình à?”  

 

Ông lão nói: “Bình thường đều mang theo bên mình, nó không tin tưởng người khác”.  

 

Ngô Bình bảo: “Bây giờ liên lạc với hắn, nói rằng ông gặp phải một người rất lợi hại, ông không đánh lại”.  

 
 
Chương 5340


 “Cậu bạn à, là tôi có mắt không tròng, không biết cậu là cao nhân”, ông lão lập tức ăn nói mềm mỏng hơn hẳn.  

 

“Chát!”  

 

Ngô Bình vụt thêm một cái tát nữa, lạnh lùng nói: “Không hiểu à, tôi bảo ông lấy tiền ra!”  

 

Ông lão sốt ruột bèn gào lên: “Cậu đừng quá đáng, con rể tôi là chủ của chợ Đại Hải đấy. Cậu dám đánh tôi, con rể tôi sẽ không tha cho cậu!”  

 

“Rắc!”  

 

Ngô Bình bóp nát vai trái của ông ta, lạnh giọng bảo: “Thế thì đã sao? Trước khi kẻ đó đến đây, tôi đã đánh chết ông rồi!”  

 

Ông lão này cậy thế con rể mới ngang ngược như vậy. Ông ta vốn chẳng có thực lực gì, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, khóc lóc nói: “Tôi đưa mà. Đừng đánh nữa!”  

Advertisement

 

Dứt lời, ông ta ngoan ngoãn giao nộp nhẫn chứa đồ của mình.   

 

Ngô Bình cầm lên xem, phát hiện trong đó có hơn ba triệu tiền tiên và rất nhiều linh dược. Anh ngạc nhiên thốt lên: “Xem ra ông cướp bóc của người khác không ít nhỉ!”  

 

Ông lão đáp: “Tôi chỉ kiếm chút cháo thôi mà, kém xa so với con rể tôi”.  

 

Ngô Bình giật mình hỏi: “Con rể ông lũng đoạn cả chợ Đại Hải. Kẻ đó là ai?”  

 

Ông lão trả lời: “Tông chủ của Hải Tiên Tông”.  

 

Ngô Bình nghĩ đến chuyện mua vé, bèn hỏi: “Bán vé cũng là Hải Tiên Tông sao?”  

 

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, cũng là Hải Tiên Tông”.  

 

Ngô Bình đảo mắt, hỏi tiếp: “Con rể ông có tu vi gì?”  

 

Ông lão đáp: “Con rể tôi là tông chủ, tu vi dĩ nhiên rất cao. Nó là kẻ mạnh tầng năm Thần Thông!”  

 

Ngô Bình sờ cằm, sau đó bắt đầu thôi miên và trị thương cho ông ta. Về phần hai tuỳ tùng, anh cũng thôi miên họ để tránh bị phát hiện.  

 

Lúc này Liễu Tam Tương xuất hiện, cười hỏi: “Công tử chuẩn bị đánh Hải Tiên Tông sao?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Vé bán với giá đắt như vậy, tôi không đánh hắn thì có lỗi với bản thân quá”.  

 

Liễu Tam Tương đáp: “Ừm, tôi cũng thấy thế. Hải Tiên Tông gì đó quá ngông cuồng tự đại, cần phải dạy dỗ một chút. Đến lúc ấy, tôi sẽ đích thân ra tay”.  

 

Ngô Bình bảo: “Thần Thông tầng năm cũng là tu vi khá cao, tất nhiên phải để ông ra tay mới được”.  

 

Đoạn, anh nói với ông lão kia: “Gọi con rể ông đến đây được không?”  

 

Ông ta đáp: “Được”.  

 

“Tiền của con rể ông đều mang theo bên mình à?”  

 

Ông lão nói: “Bình thường đều mang theo bên mình, nó không tin tưởng người khác”.  

 

Ngô Bình bảo: “Bây giờ liên lạc với hắn, nói rằng ông gặp phải một người rất lợi hại, ông không đánh lại”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top