Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5371


 Ăn xong viên thứ hai, nó bỗng nhiên biến lớn. Ban đầu, nó chỉ như một con mèo nhỏ, nhưng giờ lại hóa thành một con cáo màu xanh cao mấy chục mét!  

 

Ngô Bình gật đầu, bảo nó nuốt Ngũ Hành Thần Nguyên Đan và Tam Nguyên Sinh Cơ Đan cùng một lúc. Thoáng chốc, thanh hồ lại to lên, hóa thành một con cáo xanh cao trăm mét, quanh người cũng tỏa ra một luồng khí tức khủng bố.  

 

Cô gái xinh đẹp mừng rỡ nói: “Xem ra, Thanh Nhi có thể khôi phục lại được rồi!”  

 

Đợi khoảng nửa tiếng, Ngô Bình lại bảo thanh hồ ăn thêm một viên Tam Nguyên Sinh Cơ Đan. Sức mạnh của đan dược bùng nổ, cuối cùng thanh hồ cũng nhờ sức mạnh ấy loại bỏ kiếp lực! Một luồng ánh sáng màu đen bị nó nôn ra, bay ra mấy trăm mét hóa thành một con gì đó đang nhúc nhích.  

 

Ngay sau đó, thanh hồ lập tức biến mất, ánh sáng lấp lánh hạ xuống hóa thành một cô gái áo xanh xinh đẹp, có vẻ ngoài không chút thua kém người đẹp linh dược.

“Thanh Nhi!”, cô gái mừng rỡ rồi ôm em mình vào lòng.  

 

Thanh Hồ nũng nịu nói: “Chị, cảm ơn chị đã mời y tiên đến cứu em”.  

 

Advertisement

Cô gái khẽ thở dài nói: “Thanh Nhi, tất cả cũng do chị mà ra, nếu không vì cứu chị thì em cũng không lỡ mất 500 năm thời gian”.  

 

Thanh Nhi cười nói: “Chị, cứu được chị thì em có chết cũng đáng. Chị đừng quên, chính chị cũng đã cứu mạng em”.  

 

Dứt lời, Thanh Nhi đi tới gần Ngô Bình rồi hành lễ: “Cảm ơn ơn cứu mạng của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Cô nương đừng khách sáo, được giúp cô cũng là vinh hạnh của tôi. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là công lao của tiên tử, nếu không nhờ có các linh dược này thì tôi cũng phải bó tay”.  

 

Cô gái nói: “Anh đã chữa khỏi cho Thanh Nhi nên tôi không giết anh nữa, ngoài ra anh cũng có thể mang các linh dược này đi”.  

 

“Cảm ơn tiên tử”, Ngô Bình vội vàng cất hết linh dược đang lơ lửng trên cao đi. Thật ra anh có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn, nhưng vì tiếc, bởi anh biết số linh dược còn lại sẽ là của mình.  

 

Ngô Bình lấy linh dược xong thì định tạm biệt chị em họ, nhưng cô gái kia lại nói: “Tôi có thể thả anh đi, nhưng anh vẫn phải giúp tôi một việc nữa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử có gì căn dặn?”  

 

Cô gái: “Anh hãy dẫn Thanh Nhi rời khỏi đây, tôi sắp lịch kiếp rồi, để Thanh Nhi ở cạnh sẽ liên luỵ đến em ấy”.  

 

Thanh Nhi vội nói: “Chị, em không đi đâu”.  

 

Cô gái: “Em không được quyết định, nghe lời chị. Chờ chị lịch kiếp xong thì sẽ đi tìm hai người”.  

 

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thanh Nhi vừa khôi phục tu vi, anh lại giỏi y thuật và luyện đan nên hãy điều chỉnh lại cơ thể cho em ấy. Nếu anh làm tốt thì khi nào gặp lại, tôi sẽ có thưởng”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Xin tiên tử cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc Thanh Nhi cô nương chu đáo”.  

 

Dứt lời, Ngô Bình và Thanh Nhi chợt thấy trời đất chao đảo, họ đã rời khỏi thế giới Linh Đài rồi xuất hiện ở bên ngoài.  

 

Thanh Nhi gọi: “Chị ơi!”  

 

Song, không hề có một lời hồi đáp nào, rõ ràng tiên tử kia đã rời khỏi đây, không biết đang lịch kiếp ở đâu.  

 

Thanh Nhi nước mắt lưng tròng, vô cùng lưu luyến.  

 

Ngô Bình: “Thanh Nhi cô nương đừng buồn, sớm muộn gì hai chị em cô cũng được đoàn tụ thôi”.  

 
 
Chương 5371


 Ăn xong viên thứ hai, nó bỗng nhiên biến lớn. Ban đầu, nó chỉ như một con mèo nhỏ, nhưng giờ lại hóa thành một con cáo màu xanh cao mấy chục mét!  

 

Ngô Bình gật đầu, bảo nó nuốt Ngũ Hành Thần Nguyên Đan và Tam Nguyên Sinh Cơ Đan cùng một lúc. Thoáng chốc, thanh hồ lại to lên, hóa thành một con cáo xanh cao trăm mét, quanh người cũng tỏa ra một luồng khí tức khủng bố.  

 

Cô gái xinh đẹp mừng rỡ nói: “Xem ra, Thanh Nhi có thể khôi phục lại được rồi!”  

 

Đợi khoảng nửa tiếng, Ngô Bình lại bảo thanh hồ ăn thêm một viên Tam Nguyên Sinh Cơ Đan. Sức mạnh của đan dược bùng nổ, cuối cùng thanh hồ cũng nhờ sức mạnh ấy loại bỏ kiếp lực! Một luồng ánh sáng màu đen bị nó nôn ra, bay ra mấy trăm mét hóa thành một con gì đó đang nhúc nhích.  

 

Ngay sau đó, thanh hồ lập tức biến mất, ánh sáng lấp lánh hạ xuống hóa thành một cô gái áo xanh xinh đẹp, có vẻ ngoài không chút thua kém người đẹp linh dược.

“Thanh Nhi!”, cô gái mừng rỡ rồi ôm em mình vào lòng.  

 

Thanh Hồ nũng nịu nói: “Chị, cảm ơn chị đã mời y tiên đến cứu em”.  

 

Advertisement

Cô gái khẽ thở dài nói: “Thanh Nhi, tất cả cũng do chị mà ra, nếu không vì cứu chị thì em cũng không lỡ mất 500 năm thời gian”.  

 

Thanh Nhi cười nói: “Chị, cứu được chị thì em có chết cũng đáng. Chị đừng quên, chính chị cũng đã cứu mạng em”.  

 

Dứt lời, Thanh Nhi đi tới gần Ngô Bình rồi hành lễ: “Cảm ơn ơn cứu mạng của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Cô nương đừng khách sáo, được giúp cô cũng là vinh hạnh của tôi. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là công lao của tiên tử, nếu không nhờ có các linh dược này thì tôi cũng phải bó tay”.  

 

Cô gái nói: “Anh đã chữa khỏi cho Thanh Nhi nên tôi không giết anh nữa, ngoài ra anh cũng có thể mang các linh dược này đi”.  

 

“Cảm ơn tiên tử”, Ngô Bình vội vàng cất hết linh dược đang lơ lửng trên cao đi. Thật ra anh có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn, nhưng vì tiếc, bởi anh biết số linh dược còn lại sẽ là của mình.  

 

Ngô Bình lấy linh dược xong thì định tạm biệt chị em họ, nhưng cô gái kia lại nói: “Tôi có thể thả anh đi, nhưng anh vẫn phải giúp tôi một việc nữa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử có gì căn dặn?”  

 

Cô gái: “Anh hãy dẫn Thanh Nhi rời khỏi đây, tôi sắp lịch kiếp rồi, để Thanh Nhi ở cạnh sẽ liên luỵ đến em ấy”.  

 

Thanh Nhi vội nói: “Chị, em không đi đâu”.  

 

Cô gái: “Em không được quyết định, nghe lời chị. Chờ chị lịch kiếp xong thì sẽ đi tìm hai người”.  

 

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thanh Nhi vừa khôi phục tu vi, anh lại giỏi y thuật và luyện đan nên hãy điều chỉnh lại cơ thể cho em ấy. Nếu anh làm tốt thì khi nào gặp lại, tôi sẽ có thưởng”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Xin tiên tử cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc Thanh Nhi cô nương chu đáo”.  

 

Dứt lời, Ngô Bình và Thanh Nhi chợt thấy trời đất chao đảo, họ đã rời khỏi thế giới Linh Đài rồi xuất hiện ở bên ngoài.  

 

Thanh Nhi gọi: “Chị ơi!”  

 

Song, không hề có một lời hồi đáp nào, rõ ràng tiên tử kia đã rời khỏi đây, không biết đang lịch kiếp ở đâu.  

 

Thanh Nhi nước mắt lưng tròng, vô cùng lưu luyến.  

 

Ngô Bình: “Thanh Nhi cô nương đừng buồn, sớm muộn gì hai chị em cô cũng được đoàn tụ thôi”.  

 
 
Chương 5372


Thanh Nhi: “Phiền công tử”.  

 

Ngô Bình lấy Dược Điển ra, Thanh Nhi đã hoá thành một tia sáng rồi chui vào đó.  

 

Sau đó, Ngô Bình cũng cho linh dược mình vừa lấy được vào trong Đại Thiên Dược Điển. Sau khi có rất nhiều linh dược trên cấp mười, Đại Thiên Dược Điển đã có sự thay đổi thần kỳ, bề mặt nó phát sáng rồi biến thành một đồng tử mặc áo vàng.  

 

Đồng tử mỉm cười với Ngô Bình rồi nói: “Kim Đồng tham kiến công tử”.  

 

Ngô Bình: “Cậu là linh khí của Đại Thiên Dược Điển à?”  

 

“Vâng, do công tử đã thu thập được đủ dược liệu nên giờ đã trở thành người sử dụng sơ kỳ của Đại Thiên Dược Điển”.  

 

Ngô Bình: “Ơ, thế trước tôi chưa phải người sử dụng à?”  

Advertisement

 

“Chưa ạ, trước đó công tử chỉ là khách quý nên được dùng thôi. Còn bây giờ, Đại Thiên Dược Điển có thể tiến vào tinh thần của công tử và tự biến thành một không gian”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Thật ư? Tốt quá rồi!”  

 

Kim Đồng: “Xin công tử hãy chuẩn bị!”  

 

Cậu ta vừa nói dứt câu thì đã có một luồng sáng bay tới mi tâm của Ngô Bình, ngay sau đó đã có một không gian rất rộng xuất hiện trong đầu Ngô Bình, bên trong nó còn có rất nhiều không gian cấp hai, hầu hết trong các không gian này đều có linh dược mà anh đã thu thập.  

 

Kim Đồng cũng xuất hiện trong ý thức của Ngô Bình: “Chúc mừng công tử đã chính thức có được Đại Thiên Dược Điển”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Kim Đồng, có phải dược liệu tôi thu thập càng nhiều thì quyền sử dụng của tôi càng cao không?”  

 

“Vâng ạ, giờ công tử là người sử dụng sơ cấp, sau này còn lên trung cấp, cao cấp, cuối cùng sẽ thành chủ nhân của cuốn sách này”.  

 

Ngô Bình đã rất hài lòng rồi: “Được lắm!”  

 

Hồ Tông Linh thấy thế thì thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Chúc mừng công tử đã luyện hoá được Đại Thiên Dược Điển, sau này nhất định công tử sẽ trở thành người đứng đầu của Đan Dược Giới”.  

 

Ngô Bình: “Bớt nịnh bợ đi, Hồ Tông Linh, chúng ta đi tiếp thôi”.  

 

Đoạn đường tiếp theo, bọn họ đi rất nhanh, giữa chừng Ngô Bình lại vào hai nơi khác để tìm linh dược. Ba ngày sau, cuối cùng họ đã xuất hiện trước cổng của Ngạo Thế Đan Tông.  

 

Cổng của Ngạo Thế Đan Tông trông oách hơn hẳn Thái Chân Môn, cánh công cao vạn trượng, các phù văn trên đó đều có thể dễ dàng giết chết Ngô Bình ngay.  

 

Đó còn chưa kể hai hàng 24 pho tượng đứng trước cổng, chúng đều đã có linh tính, bên trong còn có sát trận, chỉ cần kích hoạt là có thể đấu với người xâm nhập ở Đạo cảnh luôn.  

 

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mình thật nhỏ bé và yêu ớt, dù anh cũng là thiên tài, nhưng khi đứng trước một thứ mạnh mẽ của vũ trụ chính thì vẫn chưa là gì cả.  

 

Hồ Tông Linh đi tới trước cổng, một đệ tử gác cổng hỏi: “Làm gì thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Sư huynh, tôi từng là đệ tử tạp dịch ở đây, giờ thì là tuỳ tùng của một đệ tử”, nói rồi, ông ta lấy một tấm lệnh bài màu tím ra.  

 

Thấy thế, đệ tử gác cổng tỏ vẻ khinh thường rồi nói: “Đấy vào đi, nhớ đi thông báo trước”.  

 

“Vâng”.  

 

Hồ Tông Linh dẫn Ngô Bình vào, họ đi được một đoạn thì Ngô Bình hỏi: “Hình như người đó có vẻ coi thường ông nhỉ?”  

 
 
Chương 5372


Thanh Nhi: “Phiền công tử”.  

 

Ngô Bình lấy Dược Điển ra, Thanh Nhi đã hoá thành một tia sáng rồi chui vào đó.  

 

Sau đó, Ngô Bình cũng cho linh dược mình vừa lấy được vào trong Đại Thiên Dược Điển. Sau khi có rất nhiều linh dược trên cấp mười, Đại Thiên Dược Điển đã có sự thay đổi thần kỳ, bề mặt nó phát sáng rồi biến thành một đồng tử mặc áo vàng.  

 

Đồng tử mỉm cười với Ngô Bình rồi nói: “Kim Đồng tham kiến công tử”.  

 

Ngô Bình: “Cậu là linh khí của Đại Thiên Dược Điển à?”  

 

“Vâng, do công tử đã thu thập được đủ dược liệu nên giờ đã trở thành người sử dụng sơ kỳ của Đại Thiên Dược Điển”.  

 

Ngô Bình: “Ơ, thế trước tôi chưa phải người sử dụng à?”  

Advertisement

 

“Chưa ạ, trước đó công tử chỉ là khách quý nên được dùng thôi. Còn bây giờ, Đại Thiên Dược Điển có thể tiến vào tinh thần của công tử và tự biến thành một không gian”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Thật ư? Tốt quá rồi!”  

 

Kim Đồng: “Xin công tử hãy chuẩn bị!”  

 

Cậu ta vừa nói dứt câu thì đã có một luồng sáng bay tới mi tâm của Ngô Bình, ngay sau đó đã có một không gian rất rộng xuất hiện trong đầu Ngô Bình, bên trong nó còn có rất nhiều không gian cấp hai, hầu hết trong các không gian này đều có linh dược mà anh đã thu thập.  

 

Kim Đồng cũng xuất hiện trong ý thức của Ngô Bình: “Chúc mừng công tử đã chính thức có được Đại Thiên Dược Điển”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Kim Đồng, có phải dược liệu tôi thu thập càng nhiều thì quyền sử dụng của tôi càng cao không?”  

 

“Vâng ạ, giờ công tử là người sử dụng sơ cấp, sau này còn lên trung cấp, cao cấp, cuối cùng sẽ thành chủ nhân của cuốn sách này”.  

 

Ngô Bình đã rất hài lòng rồi: “Được lắm!”  

 

Hồ Tông Linh thấy thế thì thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Chúc mừng công tử đã luyện hoá được Đại Thiên Dược Điển, sau này nhất định công tử sẽ trở thành người đứng đầu của Đan Dược Giới”.  

 

Ngô Bình: “Bớt nịnh bợ đi, Hồ Tông Linh, chúng ta đi tiếp thôi”.  

 

Đoạn đường tiếp theo, bọn họ đi rất nhanh, giữa chừng Ngô Bình lại vào hai nơi khác để tìm linh dược. Ba ngày sau, cuối cùng họ đã xuất hiện trước cổng của Ngạo Thế Đan Tông.  

 

Cổng của Ngạo Thế Đan Tông trông oách hơn hẳn Thái Chân Môn, cánh công cao vạn trượng, các phù văn trên đó đều có thể dễ dàng giết chết Ngô Bình ngay.  

 

Đó còn chưa kể hai hàng 24 pho tượng đứng trước cổng, chúng đều đã có linh tính, bên trong còn có sát trận, chỉ cần kích hoạt là có thể đấu với người xâm nhập ở Đạo cảnh luôn.  

 

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mình thật nhỏ bé và yêu ớt, dù anh cũng là thiên tài, nhưng khi đứng trước một thứ mạnh mẽ của vũ trụ chính thì vẫn chưa là gì cả.  

 

Hồ Tông Linh đi tới trước cổng, một đệ tử gác cổng hỏi: “Làm gì thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Sư huynh, tôi từng là đệ tử tạp dịch ở đây, giờ thì là tuỳ tùng của một đệ tử”, nói rồi, ông ta lấy một tấm lệnh bài màu tím ra.  

 

Thấy thế, đệ tử gác cổng tỏ vẻ khinh thường rồi nói: “Đấy vào đi, nhớ đi thông báo trước”.  

 

“Vâng”.  

 

Hồ Tông Linh dẫn Ngô Bình vào, họ đi được một đoạn thì Ngô Bình hỏi: “Hình như người đó có vẻ coi thường ông nhỉ?”  

 
 
Chương 5373


Tiếp đó, anh đã lấy được thân phận đệ tử sơ kỳ rồi được Hồ Tông Linh dẫn tới nơi ở của mình.  

 

Nơi ở của đệ tử sơ kỳ có quy mô lớn như một trấn, vì bên trong có một ngọn núi đá nhỏ màu trắng nên có tên là trấn Bạch Sơn. Trấn này không chỉ có các đệ tử sơ kỳ, mà còn có cả tuỳ tùng và người thân của họ, thậm chí còn có bạn bè thân thiết đến nương nhờ, vì thế có rất đông người.  

 

Hai người đã tìm thấy nhà của mình, đó là một căn nhà hai tầng, tám gian khá rộng rãi. Nhưng họ vừa đến gần thì đã thấy cửa đóng, bên trong có tiếng người nói chuyện.  

 

Hồ Tông Linh nói với Ngô Bình: “Nhà của mình bị người ta chiếm rồi, chuyện này cũng thường xảy ra thôi, nhưng không sao, để tôi đi nói chuyện với họ”.  

 

Ông ta tiến lên gõ cửa, sau đó có một người đàn ông để râu đi ra mở cửa, người đó nhìn Hồ Tông Linh rồi hỏi: “Tìm ai?”  

 

Hồ Tông Linh lấy giấy chứng nhận đệ tử sơ cấp ra rồi nói: “Xin lỗi, đây là nơi ở mà môn phái phân cho công tử nhà tôi”.  

 

Người đó nghe xong thì cười mỉa: “Em trai tôi đã chô tôi chỗ này, tôi đã sống ở đây 17 năm, giờ ông bảo là chỗ của công tử nhà ông thì tôi phải nhường à?”  

Advertisement

 

Gã chỉ về phía đối diện rồi nói: “Bên đó có mấy căn trống đấy, sang mà ở, đừng có làm phiên tôi”.  

 

Dứt lời, gã định đóng cửa, nhưng mới đóng được một cửa đã bị kẹt lại. Thì ra là Ngô Bình đã chèn vào cửa rồi nói: “Ai cho anh sống ở nhà của tôi hả?”  

 

Người đàn ông nội giận: “Thằng oắt con này, em trai tao đã là đệ tử sơ cấp từ 20 năm trước rồi, cậu ấy là đệ tử nhị đỉnh rồi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Dù tên đó là đệ tử thập đỉnh thì đây vẫn là nhà của tôi, tôi cho anh nửa tiếng để dọn đi!”

Người đàn ông thấy Ngô Bình không chịu yếu thế nên cũng không dám xung đột với anh, tuy gã có một người anh em là đệ tử Nhị Đỉnh, nhưng thực lực lại chẳng ra sao cả.  

 

Ngay sau đó, gã đã dẫn hết người nhà thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Song, vì có nhiều món đồ quá nặng nên vẫn tạm gửi lại.  

 

Chờ nhà gã đi rồi, Ngô Bình đã ném hết số đồ đạc còn lại của nhà gã ra bãi đất trống trước cổng nhà, nếu gã cần thì cứ việc quay lại lấy.  

 

Sau đó, anh bảo Hồ Tông Linh đi quét dọn, còn mình thì tự dọn phòng riêng cho mình.  

 

Anh vừa dọn dẹp xong thì chợt có tiếng nói vang lên ở bên ngoài: “Tên mới đến kia cũng to gan đấy, dám đuổi anh tôi đi à!”  

 

Ngô Bình vừa nghe đã biết là tên chiếm nhà mình đã gọi anh em của gã tới gây sự. Anh đẩy cửa bước ra, Hồ Tông Linh cũng đi theo.  

 

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy người lên tiếng là một thanh niên ngoài 30 tuổi, dáng người hắn không cao, mặc đồ màu xanh, vẻ mặt thì hằm hằm.  

 

Ngô Bình: “Anh ta chiếm nhà của tôi, tôi chưa đánh cho là nể mặt lắm rồi đấy. Giờ anh đến đây làm gì? Thích đánh nhau à?”  

 

Tên kia cười mỉa: “Đánh nhau? Cậu vừa mới đến đã đòi đánh nhau với đệ tử Nhị Đỉnh như tôi, lấy đâu ra dũng khí thế hả?”  

 

Ngô Bình: “Loại vô dụng như anh thì tôi chẳng sợ nên không cần dũng khí gì hết. Bớt lời đi, thích đánh nhau thì đánh, tôi không rảnh phí lời với các người”.  

 

Tên kia tức sôi máu, sau đó lách người tung một quyền ra, động tác của hắn rất nhanh, lực cũng khá mạnh.  

 

Ngô Bình cười khẩy, anh chẳng những không lùi lại, mà còn tấn công lại hắn, sau đó tung một chưởng trúng ngực tên đó.  

 

Hự!  

 

Ngực tên đệ tử Nhị Đỉnh kia đau nhói, hắn ngã vật ra đất mãi không cử động được. Tên chiếm nhà của Ngô Bình thì sợ quá, vội vàng đỡ tên kia dậy rồi nói: “Thôi anh không cần ngôi nhà này nữa, chúng ta đi thôi”.  

 
 
Chương 5373


Tiếp đó, anh đã lấy được thân phận đệ tử sơ kỳ rồi được Hồ Tông Linh dẫn tới nơi ở của mình.  

 

Nơi ở của đệ tử sơ kỳ có quy mô lớn như một trấn, vì bên trong có một ngọn núi đá nhỏ màu trắng nên có tên là trấn Bạch Sơn. Trấn này không chỉ có các đệ tử sơ kỳ, mà còn có cả tuỳ tùng và người thân của họ, thậm chí còn có bạn bè thân thiết đến nương nhờ, vì thế có rất đông người.  

 

Hai người đã tìm thấy nhà của mình, đó là một căn nhà hai tầng, tám gian khá rộng rãi. Nhưng họ vừa đến gần thì đã thấy cửa đóng, bên trong có tiếng người nói chuyện.  

 

Hồ Tông Linh nói với Ngô Bình: “Nhà của mình bị người ta chiếm rồi, chuyện này cũng thường xảy ra thôi, nhưng không sao, để tôi đi nói chuyện với họ”.  

 

Ông ta tiến lên gõ cửa, sau đó có một người đàn ông để râu đi ra mở cửa, người đó nhìn Hồ Tông Linh rồi hỏi: “Tìm ai?”  

 

Hồ Tông Linh lấy giấy chứng nhận đệ tử sơ cấp ra rồi nói: “Xin lỗi, đây là nơi ở mà môn phái phân cho công tử nhà tôi”.  

 

Người đó nghe xong thì cười mỉa: “Em trai tôi đã chô tôi chỗ này, tôi đã sống ở đây 17 năm, giờ ông bảo là chỗ của công tử nhà ông thì tôi phải nhường à?”  

Advertisement

 

Gã chỉ về phía đối diện rồi nói: “Bên đó có mấy căn trống đấy, sang mà ở, đừng có làm phiên tôi”.  

 

Dứt lời, gã định đóng cửa, nhưng mới đóng được một cửa đã bị kẹt lại. Thì ra là Ngô Bình đã chèn vào cửa rồi nói: “Ai cho anh sống ở nhà của tôi hả?”  

 

Người đàn ông nội giận: “Thằng oắt con này, em trai tao đã là đệ tử sơ cấp từ 20 năm trước rồi, cậu ấy là đệ tử nhị đỉnh rồi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Dù tên đó là đệ tử thập đỉnh thì đây vẫn là nhà của tôi, tôi cho anh nửa tiếng để dọn đi!”

Người đàn ông thấy Ngô Bình không chịu yếu thế nên cũng không dám xung đột với anh, tuy gã có một người anh em là đệ tử Nhị Đỉnh, nhưng thực lực lại chẳng ra sao cả.  

 

Ngay sau đó, gã đã dẫn hết người nhà thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Song, vì có nhiều món đồ quá nặng nên vẫn tạm gửi lại.  

 

Chờ nhà gã đi rồi, Ngô Bình đã ném hết số đồ đạc còn lại của nhà gã ra bãi đất trống trước cổng nhà, nếu gã cần thì cứ việc quay lại lấy.  

 

Sau đó, anh bảo Hồ Tông Linh đi quét dọn, còn mình thì tự dọn phòng riêng cho mình.  

 

Anh vừa dọn dẹp xong thì chợt có tiếng nói vang lên ở bên ngoài: “Tên mới đến kia cũng to gan đấy, dám đuổi anh tôi đi à!”  

 

Ngô Bình vừa nghe đã biết là tên chiếm nhà mình đã gọi anh em của gã tới gây sự. Anh đẩy cửa bước ra, Hồ Tông Linh cũng đi theo.  

 

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy người lên tiếng là một thanh niên ngoài 30 tuổi, dáng người hắn không cao, mặc đồ màu xanh, vẻ mặt thì hằm hằm.  

 

Ngô Bình: “Anh ta chiếm nhà của tôi, tôi chưa đánh cho là nể mặt lắm rồi đấy. Giờ anh đến đây làm gì? Thích đánh nhau à?”  

 

Tên kia cười mỉa: “Đánh nhau? Cậu vừa mới đến đã đòi đánh nhau với đệ tử Nhị Đỉnh như tôi, lấy đâu ra dũng khí thế hả?”  

 

Ngô Bình: “Loại vô dụng như anh thì tôi chẳng sợ nên không cần dũng khí gì hết. Bớt lời đi, thích đánh nhau thì đánh, tôi không rảnh phí lời với các người”.  

 

Tên kia tức sôi máu, sau đó lách người tung một quyền ra, động tác của hắn rất nhanh, lực cũng khá mạnh.  

 

Ngô Bình cười khẩy, anh chẳng những không lùi lại, mà còn tấn công lại hắn, sau đó tung một chưởng trúng ngực tên đó.  

 

Hự!  

 

Ngực tên đệ tử Nhị Đỉnh kia đau nhói, hắn ngã vật ra đất mãi không cử động được. Tên chiếm nhà của Ngô Bình thì sợ quá, vội vàng đỡ tên kia dậy rồi nói: “Thôi anh không cần ngôi nhà này nữa, chúng ta đi thôi”.  

 
 
Chương 5374


 Chờ bọn họ đi rồi, Ngô Bình ý thức được một điều là mình cần nâng cao thân phận, không thì các chuyện phiền phức như này còn đến nữa. Vì thế, anh hỏi Hồ Tông Linh: “Khi nào tôi mới đi kiểm tra được?”  

 

Hồ Tông Linh: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần đến Cửu Đỉnh Các và tham gia xét cấp bậc tương ứng là được. Lần thứ nhất chỉ xét duyệt một đỉnh, nhưng sau đó có thể lên hai đỉnh hoặc ba đỉnh. Sau đó mới có thể xét duyệt bốn hoặc năm đỉnh, rồi cứ thế lên tiếp”.  

 

Ngô Bình: “Tôi nhớ ông từng bảo đệ tử Ngũ Đỉnh ở đây không nhiều đúng không?”  

 

Hồ Tông Linh gật đầu: “Đúng thế, chỉ có hơn chục đệ tử Ngũ Đỉnh thôi, đệ tử Lục Đỉnh thì có hai người, Thất Đỉnh thì chỉ có một”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi chỉ cần là đệ tử Tam Đỉnh thôi là có địa vị khá ổn rồi đúng không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đương nhiên, đệ tử Tam Đỉnh thuộc tầm trung, số lượng còn chưa bằng một phần mười đệ tử Nhị Đỉnh. Đệ tử Tứ Đỉnh thì còn ít nữa, chỉ tầm một phần hai mươi của đệ tử Tam Đỉnh thôi, nhiều nhất vẫn là đệ tử Nhất Đỉnh, đến vài chục nghìn người lận”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ừm, thế thì hôm nay kiểm tra đệ tử Nhất Đỉnh trước”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, nếu công tử có thể đạt đến đệ tử thanh đỉnh hoặc Tử Đỉnh thì sẽ nhận được sự quan tâm và đãi ngộ đặc biệt của môn phái”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Có bao nhiêu đệ tử thanh đỉnh và Tử Đỉnh trong môn phái?”  

 

Hồ Tông Linh lắc đầu: “Ít lắm, trong số mấy chục nghìn đệ tử Nhất Đỉnh thì chỉ có khoảng 1000 đệ tử là Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh thì chưa tới 50 người, Tử Đỉnh thì còn ít nữa, chắc chỉ ba đến năm người thôi. Đệ tử Tử Đỉnh dù chỉ là Nhất Đỉnh thì cũng có đãi ngộ như đệ tử Ngũ Đỉnh”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Được phết nhỉ!”  

 

Hồ Tông Linh nói tiếp: “Đây mới là đãi ngộ cho đệ tử Nhất Đỉnh thôi, nếu là đệ tử song Tử Đỉnh thì còn được đãi ngộ như đệ tử Lục Đỉnh cơ, nếu là đệ tử Tam Tử Đỉnh thì sẽ sánh ngang với đệ tử Thất Đỉnh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngũ Tử Đỉnh thì sao?”  

 

Hồ Tông Linh cười nói: “Thì sẽ nhận được đãi ngộ như đệ tử Thập Đỉnh! Nhưng từ xưa đến nay, chưa ai đạt đến cấp đó”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Được đấy, xem ra mình đến đúng chỗ rồi”.  

 

Anh dọn dẹp nhà cửa xong thì gọi Hồ Tông Linh dẫn mình đến Cửu Đỉnh Các. Đến nơi rồi, anh nhìn thấy có khá nhiều người đang tham gia kiểm tra ở đây. Người xét duyệt được cấp bậc thì vui vẻ hào hứng, kẻ không được thì tiu ngỉu như nhà có tang.  

 

Có thể thấy quá nửa số đệ tử sơ cấp đến đây kiểm tra không được xét lên đệ tử Nhất Đỉnh. Các đệ tử này đều mặc đồ màu trắng và được gọi là đệ tử áo trắng, điều này có nghĩa là họ không có đỉnh nào. Bây giờ, Ngô Bình cũng đang mặc áo trắng.  

 

Ngô Bình lấy làm lạ khi có rất đông người xếp hàng, hỏi ra mới biết các đệ tử áo trắng cứ ba tháng lại được xét duyệt một lần. Mỗi năm, họ sẽ được tham gia bốn lần xét duyệt, vì thế nơi này luôn đông đúc.  

 

Ngô Bình chờ hơn một tiếng mới đến lượt vào đại điện xét duyệt. Có một trưởng lão đan tông đưa cho anh một bài thi, trên đó có ghi dược lý và các kiến thức luyện đan cơ bản. Tuy là kiến thức cơ bản, nhưng hầu hết các đệ tử áo trắng đều không nắm được, có người thi đến bảy, tám năm rồi mà vẫn tạch.  

 

Ngô Bình cầm lấy xong thì lấy bút ra làm ngay, vài phút sau đã xong.  

 

Trưởng lão kia thờ ơ lấy lại bài thi, sau đó đọc lướt nhanh rồi cho điểm tuyệt đối, cuối cùng ông ấy cũng tươi cười nói: “Tốt lắm, cậu là người đầu tiên được điểm tuyệt đối trong ngày hôm nay. Tiếp theo, cậu có thể sang vòng kiểm tra luyện đan”, dứt lời, ông ấy đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc có khắc bản đồ.  

 

Ngô Bình cầm lấy xong thì đi sang một đại điện khác, chỉ có khoảng một phần ba tổng số các đệ tử qua được vòng một nên ở đây cũng không đông lắm.  

 
 
Chương 5374


 Chờ bọn họ đi rồi, Ngô Bình ý thức được một điều là mình cần nâng cao thân phận, không thì các chuyện phiền phức như này còn đến nữa. Vì thế, anh hỏi Hồ Tông Linh: “Khi nào tôi mới đi kiểm tra được?”  

 

Hồ Tông Linh: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần đến Cửu Đỉnh Các và tham gia xét cấp bậc tương ứng là được. Lần thứ nhất chỉ xét duyệt một đỉnh, nhưng sau đó có thể lên hai đỉnh hoặc ba đỉnh. Sau đó mới có thể xét duyệt bốn hoặc năm đỉnh, rồi cứ thế lên tiếp”.  

 

Ngô Bình: “Tôi nhớ ông từng bảo đệ tử Ngũ Đỉnh ở đây không nhiều đúng không?”  

 

Hồ Tông Linh gật đầu: “Đúng thế, chỉ có hơn chục đệ tử Ngũ Đỉnh thôi, đệ tử Lục Đỉnh thì có hai người, Thất Đỉnh thì chỉ có một”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi chỉ cần là đệ tử Tam Đỉnh thôi là có địa vị khá ổn rồi đúng không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đương nhiên, đệ tử Tam Đỉnh thuộc tầm trung, số lượng còn chưa bằng một phần mười đệ tử Nhị Đỉnh. Đệ tử Tứ Đỉnh thì còn ít nữa, chỉ tầm một phần hai mươi của đệ tử Tam Đỉnh thôi, nhiều nhất vẫn là đệ tử Nhất Đỉnh, đến vài chục nghìn người lận”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ừm, thế thì hôm nay kiểm tra đệ tử Nhất Đỉnh trước”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, nếu công tử có thể đạt đến đệ tử thanh đỉnh hoặc Tử Đỉnh thì sẽ nhận được sự quan tâm và đãi ngộ đặc biệt của môn phái”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Có bao nhiêu đệ tử thanh đỉnh và Tử Đỉnh trong môn phái?”  

 

Hồ Tông Linh lắc đầu: “Ít lắm, trong số mấy chục nghìn đệ tử Nhất Đỉnh thì chỉ có khoảng 1000 đệ tử là Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh thì chưa tới 50 người, Tử Đỉnh thì còn ít nữa, chắc chỉ ba đến năm người thôi. Đệ tử Tử Đỉnh dù chỉ là Nhất Đỉnh thì cũng có đãi ngộ như đệ tử Ngũ Đỉnh”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Được phết nhỉ!”  

 

Hồ Tông Linh nói tiếp: “Đây mới là đãi ngộ cho đệ tử Nhất Đỉnh thôi, nếu là đệ tử song Tử Đỉnh thì còn được đãi ngộ như đệ tử Lục Đỉnh cơ, nếu là đệ tử Tam Tử Đỉnh thì sẽ sánh ngang với đệ tử Thất Đỉnh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngũ Tử Đỉnh thì sao?”  

 

Hồ Tông Linh cười nói: “Thì sẽ nhận được đãi ngộ như đệ tử Thập Đỉnh! Nhưng từ xưa đến nay, chưa ai đạt đến cấp đó”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Được đấy, xem ra mình đến đúng chỗ rồi”.  

 

Anh dọn dẹp nhà cửa xong thì gọi Hồ Tông Linh dẫn mình đến Cửu Đỉnh Các. Đến nơi rồi, anh nhìn thấy có khá nhiều người đang tham gia kiểm tra ở đây. Người xét duyệt được cấp bậc thì vui vẻ hào hứng, kẻ không được thì tiu ngỉu như nhà có tang.  

 

Có thể thấy quá nửa số đệ tử sơ cấp đến đây kiểm tra không được xét lên đệ tử Nhất Đỉnh. Các đệ tử này đều mặc đồ màu trắng và được gọi là đệ tử áo trắng, điều này có nghĩa là họ không có đỉnh nào. Bây giờ, Ngô Bình cũng đang mặc áo trắng.  

 

Ngô Bình lấy làm lạ khi có rất đông người xếp hàng, hỏi ra mới biết các đệ tử áo trắng cứ ba tháng lại được xét duyệt một lần. Mỗi năm, họ sẽ được tham gia bốn lần xét duyệt, vì thế nơi này luôn đông đúc.  

 

Ngô Bình chờ hơn một tiếng mới đến lượt vào đại điện xét duyệt. Có một trưởng lão đan tông đưa cho anh một bài thi, trên đó có ghi dược lý và các kiến thức luyện đan cơ bản. Tuy là kiến thức cơ bản, nhưng hầu hết các đệ tử áo trắng đều không nắm được, có người thi đến bảy, tám năm rồi mà vẫn tạch.  

 

Ngô Bình cầm lấy xong thì lấy bút ra làm ngay, vài phút sau đã xong.  

 

Trưởng lão kia thờ ơ lấy lại bài thi, sau đó đọc lướt nhanh rồi cho điểm tuyệt đối, cuối cùng ông ấy cũng tươi cười nói: “Tốt lắm, cậu là người đầu tiên được điểm tuyệt đối trong ngày hôm nay. Tiếp theo, cậu có thể sang vòng kiểm tra luyện đan”, dứt lời, ông ấy đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc có khắc bản đồ.  

 

Ngô Bình cầm lấy xong thì đi sang một đại điện khác, chỉ có khoảng một phần ba tổng số các đệ tử qua được vòng một nên ở đây cũng không đông lắm.  

 
 
Chương 5375


 Anh nhìn xung quanh một lượt thì thấy không có lò luyện đan nào còn trống nên đành ngồi chờ. Song đúng lúc này, trưởng lão ban nãy đã đi tới rồi cười nói với anh: “Cậu thi được điểm tuyệt đối nên tôi sẽ phá lệ, ưu tiên cho cậu luyện đan trước”.  

 

Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn trưởng lão”.  

 

Trưởng lão kia xua tay, ngay sau đó đã có người dẫn Ngô Bình đến trước một lò luyện đan.  

 

Trên giá để đồ cạnh đó có sách luyện đan ghi những hướng dẫn chi tiết về luyện đan. Đương nhiên chúng chẳng có ích gì với Ngô Bình cả.  

 

Chỉ có vài quy tắc là hữu dụng, các đệ tử áo trắng muốn qua vòng thì cứ luyện chế thành công một trong các loại đan dược này là được. Muốn là đệ tử Hoàng Đỉnh thì cần luyện chế được ba loại đan dược, hơn nữa mỗi loại đều phải đạt cấp hạ phẩm. Muốn thành đệ tử Thanh Đỉnh thì cần luyện chế bốn loại đan dược, thành phẩm phải là cấp trung phẩm hoặc trên trung phẩm. Cuối cùng muốn trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì cần luyện chế năm loại đan dược, chất lượng cả năm phải cấp thượng phẩm hoặc cao hơn.

Trưởng lão ban nãy cũng đi theo Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu chuẩn bị luyện chế đan dược nào?”  

 

Có bốn nhóm phương thức luyện đan là bạch đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh và Tử Đỉnh.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Trưởng lão, đệ tử chọn nhóm đan dược Tử Đỉnh”.  

 

Trưởng lão kia ngẩn ra hỏi: “Cậu mới đến đây lần đầu đúng không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Trưởng lão ấy khuyên nhủ: “Thế thì cậu nên bắt đầu từ đan dược Hoàng Đỉnh hoặc Bạch Đỉnh, chứ Tử Đỉnh khó lắm, cậu sẽ thất bại đấy. Muốn kiểm tra lại thì phải chờ ba tháng nữa, tôi thấy cậu là hạt giống tốt nên không muốn cậu lãng phí thời gian”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn trưởng lão nhắc nhở, nhưng đệ tử vẫn chọn Tử Đỉnh ạ”.  

 

Trưởng lão kia lắc đầu nói: “Được rồi, tuỳ cậu”.  

 

Ngô Bình bắt đầu rửa lò, thấy vị trưởng lão kia vẫn chưa chịu đi, anh hỏi: “Xin hỏi danh tính của trưởng lão ạ?”  

 

Ông ấy cười nói: “Tôi là Chu Thần Cửu, trưởng lão phụ trách quản lý đệ tử mới”.  

 

Ngô Bình: “Chu trưởng lão, cảm ơn trưởng lão đã quan tâm đến đệ tử. Mời trưởng lão nán lại một chút xem đệ tử luyện chế năm loại đan dược được không ạ?”  

 

Chu Thần Cửu cười nói: “Được, dù gì tôi cũng đổi ca rồi nên sẽ ở lại xem cậu trổ tài. Nếu cậu trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì tôi sẽ tiến cử cậu với các thầy luyện đan có tiếng của môn phái”.  

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó nhanh chóng vào việc.  

 

Lò đầu tiên là đan dược cơ bản, anh chỉ mất hơn 15 phút là hoàn thành, thành phẩm là đan dược thượng thượng phẩm! Đó là anh còn chưa thi triển hết tài năng, không thì có thể lên tới cấp cực phẩm.  

 

Thấy ngay lò đầu tiên, Ngô Bình đã luyện chế ra đan dược thuộng thượng phẩm, Chu Thần Cửu sáng mắt lên rồi khen ngợi: “Giỏi, trình độ luyện đan của cậu còn thuần thục hơn khối đại sư luyện đan, khá lắm!”  

 

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai và ba, độ khó tăng dần lên, nhưng chất lượng đan dược của anh vẫn đạt cấp thượng thượng phẩm.  

 

Khi anh bắt đầu luyện chế lò thứ tư, các đệ tử áo trắng xung quanh đã ngừng bàn tán, thay vào đó là các anh nhìn ngưỡng mộ tới anh. Thậm chí, mấy trưởng lão phụ trách ở đây cũng chạy tới với vẻ khen ngợi và tán thưởng.  

 

“Giỏi lắm! Mới luyện lò đầu đã cho ra đan dược thượng thượng phẩm, chuyện này đã lâu không xuất hiện ở môn phái ta. Ha ha, xem ra đan tông của chúng ta sắp đón chào một thiêu kiêu tuyệt thế mới rồi”.  

 

Một trưởng lão khác hỏi: “Ngô công tử trước kia đã luyện chế đan dược này chưa?”  

 

Thì ra, các phương thức luyện đan dùng để xét duyệt chỉ có bấy nhiêu, rất nhiều người trước khi đến kiểm tra đều luyện tập suốt ở nhà, với mục đích có thể tăng chất lượng đan dược.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Thưa trưởng lão, đệ tử mới luyện lần đầu”.  

 
 
Chương 5375


 Anh nhìn xung quanh một lượt thì thấy không có lò luyện đan nào còn trống nên đành ngồi chờ. Song đúng lúc này, trưởng lão ban nãy đã đi tới rồi cười nói với anh: “Cậu thi được điểm tuyệt đối nên tôi sẽ phá lệ, ưu tiên cho cậu luyện đan trước”.  

 

Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn trưởng lão”.  

 

Trưởng lão kia xua tay, ngay sau đó đã có người dẫn Ngô Bình đến trước một lò luyện đan.  

 

Trên giá để đồ cạnh đó có sách luyện đan ghi những hướng dẫn chi tiết về luyện đan. Đương nhiên chúng chẳng có ích gì với Ngô Bình cả.  

 

Chỉ có vài quy tắc là hữu dụng, các đệ tử áo trắng muốn qua vòng thì cứ luyện chế thành công một trong các loại đan dược này là được. Muốn là đệ tử Hoàng Đỉnh thì cần luyện chế được ba loại đan dược, hơn nữa mỗi loại đều phải đạt cấp hạ phẩm. Muốn thành đệ tử Thanh Đỉnh thì cần luyện chế bốn loại đan dược, thành phẩm phải là cấp trung phẩm hoặc trên trung phẩm. Cuối cùng muốn trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì cần luyện chế năm loại đan dược, chất lượng cả năm phải cấp thượng phẩm hoặc cao hơn.

Trưởng lão ban nãy cũng đi theo Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu chuẩn bị luyện chế đan dược nào?”  

 

Có bốn nhóm phương thức luyện đan là bạch đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh và Tử Đỉnh.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Trưởng lão, đệ tử chọn nhóm đan dược Tử Đỉnh”.  

 

Trưởng lão kia ngẩn ra hỏi: “Cậu mới đến đây lần đầu đúng không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Trưởng lão ấy khuyên nhủ: “Thế thì cậu nên bắt đầu từ đan dược Hoàng Đỉnh hoặc Bạch Đỉnh, chứ Tử Đỉnh khó lắm, cậu sẽ thất bại đấy. Muốn kiểm tra lại thì phải chờ ba tháng nữa, tôi thấy cậu là hạt giống tốt nên không muốn cậu lãng phí thời gian”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn trưởng lão nhắc nhở, nhưng đệ tử vẫn chọn Tử Đỉnh ạ”.  

 

Trưởng lão kia lắc đầu nói: “Được rồi, tuỳ cậu”.  

 

Ngô Bình bắt đầu rửa lò, thấy vị trưởng lão kia vẫn chưa chịu đi, anh hỏi: “Xin hỏi danh tính của trưởng lão ạ?”  

 

Ông ấy cười nói: “Tôi là Chu Thần Cửu, trưởng lão phụ trách quản lý đệ tử mới”.  

 

Ngô Bình: “Chu trưởng lão, cảm ơn trưởng lão đã quan tâm đến đệ tử. Mời trưởng lão nán lại một chút xem đệ tử luyện chế năm loại đan dược được không ạ?”  

 

Chu Thần Cửu cười nói: “Được, dù gì tôi cũng đổi ca rồi nên sẽ ở lại xem cậu trổ tài. Nếu cậu trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì tôi sẽ tiến cử cậu với các thầy luyện đan có tiếng của môn phái”.  

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó nhanh chóng vào việc.  

 

Lò đầu tiên là đan dược cơ bản, anh chỉ mất hơn 15 phút là hoàn thành, thành phẩm là đan dược thượng thượng phẩm! Đó là anh còn chưa thi triển hết tài năng, không thì có thể lên tới cấp cực phẩm.  

 

Thấy ngay lò đầu tiên, Ngô Bình đã luyện chế ra đan dược thuộng thượng phẩm, Chu Thần Cửu sáng mắt lên rồi khen ngợi: “Giỏi, trình độ luyện đan của cậu còn thuần thục hơn khối đại sư luyện đan, khá lắm!”  

 

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai và ba, độ khó tăng dần lên, nhưng chất lượng đan dược của anh vẫn đạt cấp thượng thượng phẩm.  

 

Khi anh bắt đầu luyện chế lò thứ tư, các đệ tử áo trắng xung quanh đã ngừng bàn tán, thay vào đó là các anh nhìn ngưỡng mộ tới anh. Thậm chí, mấy trưởng lão phụ trách ở đây cũng chạy tới với vẻ khen ngợi và tán thưởng.  

 

“Giỏi lắm! Mới luyện lò đầu đã cho ra đan dược thượng thượng phẩm, chuyện này đã lâu không xuất hiện ở môn phái ta. Ha ha, xem ra đan tông của chúng ta sắp đón chào một thiêu kiêu tuyệt thế mới rồi”.  

 

Một trưởng lão khác hỏi: “Ngô công tử trước kia đã luyện chế đan dược này chưa?”  

 

Thì ra, các phương thức luyện đan dùng để xét duyệt chỉ có bấy nhiêu, rất nhiều người trước khi đến kiểm tra đều luyện tập suốt ở nhà, với mục đích có thể tăng chất lượng đan dược.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Thưa trưởng lão, đệ tử mới luyện lần đầu”.  

 
 
Chương 5376


Khi anh đang chuẩn bị bắt tay vào luyện lò thứ năm thì có một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc váy vàng đi tới, theo sau cô ấy là một đám đệ tử nam, tạo thành một khung cảnh như các vì sao quay quanh mặt trăng  

 

Cô ấy liếc nhìn bốn lò đan dược mà Ngô Bình đã luyện xong, sau đó sáng mắt lên nói: “Nghe nói có một sư đệ sắp đột phá thành đệ tử Tử Đỉnh thành công rồi. Ban đầu, tôi không tin, nhưng giờ xem ra hình như họ còn đánh giá thấp thực lực của cậu”.  

 

Ngô Bình nhìn cô gái rồi chào hỏi: “Tham kiến sư tỷ”.  

 

Cô gái vô cùng xinh đẹp, trên đường đi, Ngô Bình đã gặp rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp của đan tông, nhưng chưa ai có thể sánh bằng cô gái này! Cô ấy có một khí chất rất đặc biệt, khiến người khác vừa gặp đã không thể quên.  

 

Ngô Bình vẫn đang luyện đan nên không dám nhìn cô ấy nhiều, sau đó anh ngoảnh đi tiếp tục công việc.  

 

Cô gái nói: “Tôi là Minh Thiên, đệ tử ngũ hoàng đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Ra là Minh sư tỷ, hân hạnh!”  

 

Advertisement

Loáng cái, Ngô Bình đã vào bước cuối, dù anh đã khiêm tốn che bớt tài, nhưng vẫn khiến mọi người vây xem phải kinh ngạc.  

 

Đôi mắt đẹp của Minh Thiên sáng ngời, khi Ngô Bình mở lò rồi lấy đan dược ra, cô ấy không tiếc lời khen ngợi với vẻ bái phục và tán thưởng.  

 

Các trưởng lão khác cũng vỗ tay khen ngợi.  

 

Thì ra, thành phẩm của lò này vẫn là đan dược thượng thượng phẩm.  

 

Chu Thần Cửu cười nói: “Hà trưởng lão, cậu ấy luyện đan xong rồi, mau đánh giá đi”.  

 

Một trưởng lão đi tói, sau đó lần lượt kiểm tra cả năm loại đan dược xem có đúng là mới luyện chế hay không cùng cấp bậc của từng loại.  

 

Kiểm tra xong, Hà trưởng lão cười nói: “Cả năm loại đan dược đều đạt cấp thượng thượng phẩm, hơn nữa còn hoàn thành trong thời gian quy định và không được ai chỉ dẫn. Vì vậy, tôi tuyên bố đệ tử áo trắng Ngô Bình đã đạt đến trình độ đệ tử đơn Tử Đỉnh, sau này sẽ là một đệ tử Tử Đỉnh tôn quý của Ngạo Thế Đan Tông chúng ta!”  

 

Sau đó, tất cả mọi người đều vỗ tay như pháo nổ, ai cũng nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đệ tử Tử Đỉnh sau này bét cũng thành đệ tử lục đỉnh, thậm chí còn cao hơn.  

 

Minh Thiên cười nói: “Ngô sư đệ, chúng ta lần đầu gặp mặt, hi vọng sau này sẽ thường xuyên qua lại. Đây là truyền thư của chị, có chuyện gì cần nhờ thì cậu cứ đến tìm chị nhé. Nếu giúp được thì chị sẽ cố hết sức.  

 

Nói rồi, cô ấy đưa một ngọc bàn màu xanh lục cho Ngô Bình. Đây là một món pháp khí tên là truyền thư, có thể viết chữ lên đó rồi chuyển cho người khác.  

 

Cả Ngạo Thế Đan Tông chỉ có năm người có truyền thứ giống Minh Thiên. Hơn nữa, lần này Minh Thiên còn chủ động đưa truyền thư cho Ngô Bình. Phải biết rằng truyền thư đều có một đôi, mỗi người cầm một cái, dù có ở cách nhau bao xa cũng có thể liên lạc được. Ngoài ra, nếu người ở Cửu Dương cảnh tặng nhau truyền thư thì chứng tỏ họ có quan hệ vô cùng thân thiết.  

 

Thấy thế, các đệ tử nam đứng sau Minh Thiên đều thấy đau lòng. Họ theo đuổi Minh Thiên đã nhiều năm, dùng đủ mọi cách để lấ lòng cô ấy, mà Minh Thiên chưa từng cho ai trong số họ truyền thư cả.  

 

Tuy ghen tỵ là vậy, nhưng Ngô Bình là một người có tài thật sự, chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở, so ra thì bọn họ đều thua kém anh.  

 

Anh nhận lấy truyền thư rồi nói: “Cảm ơn sư tỷ”.  

 

Minh Thiên đi rồi, Chu Thần Cửu còn vui hơn ai hết rồi cười nói: “Ngô công tử, giờ cậu là đệ tử Đơn Tử Đỉnh nên sẽ nhận được đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh. Cậu mau đến Vấn Đỉnh Lâu tìm người làm thân phận mới cho đi”.  

 

Đệ tử Tử Đỉnh sẽ có quần áo và huy hiệu riêng để phân biệt với các khác. Thường thì trên áo của đệ tử Tử Đỉnh sẽ thêu một cái đỉnh mài tím nạm vàng, được làm vô cùng tì mỉ và đẹp mắt, nên chỉ cần nhìn là biết ngay chủ nhân của bộ quần áo là đệ tử cấp nào.  

 

Ngô Bình bước ra, Hồ Tông Linh đã cười ngoác miệng: “Công tử, đúng là tôi không nhìn nhầm, cậu có thể dễ dàng trở thành đệ tử Tử Đỉnh!”  

 

Ngô Bình: “Đến Vấn Đỉnh Lâu xác nhận thân phận đã”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, để tiểu nhân dẫn đường”.  

 

Đến nơi rồi, Ngô Bình chính thức có thân phận mới và được chia ba bộ đồ, mỗi bộ đều có huy hiệu Tử Đỉnh. Đương nhiên, anh còn nhận được đãi ngộ của đệ tử ngũ đỉnh nữa.  

 
 
Chương 5376


Khi anh đang chuẩn bị bắt tay vào luyện lò thứ năm thì có một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc váy vàng đi tới, theo sau cô ấy là một đám đệ tử nam, tạo thành một khung cảnh như các vì sao quay quanh mặt trăng  

 

Cô ấy liếc nhìn bốn lò đan dược mà Ngô Bình đã luyện xong, sau đó sáng mắt lên nói: “Nghe nói có một sư đệ sắp đột phá thành đệ tử Tử Đỉnh thành công rồi. Ban đầu, tôi không tin, nhưng giờ xem ra hình như họ còn đánh giá thấp thực lực của cậu”.  

 

Ngô Bình nhìn cô gái rồi chào hỏi: “Tham kiến sư tỷ”.  

 

Cô gái vô cùng xinh đẹp, trên đường đi, Ngô Bình đã gặp rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp của đan tông, nhưng chưa ai có thể sánh bằng cô gái này! Cô ấy có một khí chất rất đặc biệt, khiến người khác vừa gặp đã không thể quên.  

 

Ngô Bình vẫn đang luyện đan nên không dám nhìn cô ấy nhiều, sau đó anh ngoảnh đi tiếp tục công việc.  

 

Cô gái nói: “Tôi là Minh Thiên, đệ tử ngũ hoàng đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Ra là Minh sư tỷ, hân hạnh!”  

 

Advertisement

Loáng cái, Ngô Bình đã vào bước cuối, dù anh đã khiêm tốn che bớt tài, nhưng vẫn khiến mọi người vây xem phải kinh ngạc.  

 

Đôi mắt đẹp của Minh Thiên sáng ngời, khi Ngô Bình mở lò rồi lấy đan dược ra, cô ấy không tiếc lời khen ngợi với vẻ bái phục và tán thưởng.  

 

Các trưởng lão khác cũng vỗ tay khen ngợi.  

 

Thì ra, thành phẩm của lò này vẫn là đan dược thượng thượng phẩm.  

 

Chu Thần Cửu cười nói: “Hà trưởng lão, cậu ấy luyện đan xong rồi, mau đánh giá đi”.  

 

Một trưởng lão đi tói, sau đó lần lượt kiểm tra cả năm loại đan dược xem có đúng là mới luyện chế hay không cùng cấp bậc của từng loại.  

 

Kiểm tra xong, Hà trưởng lão cười nói: “Cả năm loại đan dược đều đạt cấp thượng thượng phẩm, hơn nữa còn hoàn thành trong thời gian quy định và không được ai chỉ dẫn. Vì vậy, tôi tuyên bố đệ tử áo trắng Ngô Bình đã đạt đến trình độ đệ tử đơn Tử Đỉnh, sau này sẽ là một đệ tử Tử Đỉnh tôn quý của Ngạo Thế Đan Tông chúng ta!”  

 

Sau đó, tất cả mọi người đều vỗ tay như pháo nổ, ai cũng nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đệ tử Tử Đỉnh sau này bét cũng thành đệ tử lục đỉnh, thậm chí còn cao hơn.  

 

Minh Thiên cười nói: “Ngô sư đệ, chúng ta lần đầu gặp mặt, hi vọng sau này sẽ thường xuyên qua lại. Đây là truyền thư của chị, có chuyện gì cần nhờ thì cậu cứ đến tìm chị nhé. Nếu giúp được thì chị sẽ cố hết sức.  

 

Nói rồi, cô ấy đưa một ngọc bàn màu xanh lục cho Ngô Bình. Đây là một món pháp khí tên là truyền thư, có thể viết chữ lên đó rồi chuyển cho người khác.  

 

Cả Ngạo Thế Đan Tông chỉ có năm người có truyền thứ giống Minh Thiên. Hơn nữa, lần này Minh Thiên còn chủ động đưa truyền thư cho Ngô Bình. Phải biết rằng truyền thư đều có một đôi, mỗi người cầm một cái, dù có ở cách nhau bao xa cũng có thể liên lạc được. Ngoài ra, nếu người ở Cửu Dương cảnh tặng nhau truyền thư thì chứng tỏ họ có quan hệ vô cùng thân thiết.  

 

Thấy thế, các đệ tử nam đứng sau Minh Thiên đều thấy đau lòng. Họ theo đuổi Minh Thiên đã nhiều năm, dùng đủ mọi cách để lấ lòng cô ấy, mà Minh Thiên chưa từng cho ai trong số họ truyền thư cả.  

 

Tuy ghen tỵ là vậy, nhưng Ngô Bình là một người có tài thật sự, chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở, so ra thì bọn họ đều thua kém anh.  

 

Anh nhận lấy truyền thư rồi nói: “Cảm ơn sư tỷ”.  

 

Minh Thiên đi rồi, Chu Thần Cửu còn vui hơn ai hết rồi cười nói: “Ngô công tử, giờ cậu là đệ tử Đơn Tử Đỉnh nên sẽ nhận được đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh. Cậu mau đến Vấn Đỉnh Lâu tìm người làm thân phận mới cho đi”.  

 

Đệ tử Tử Đỉnh sẽ có quần áo và huy hiệu riêng để phân biệt với các khác. Thường thì trên áo của đệ tử Tử Đỉnh sẽ thêu một cái đỉnh mài tím nạm vàng, được làm vô cùng tì mỉ và đẹp mắt, nên chỉ cần nhìn là biết ngay chủ nhân của bộ quần áo là đệ tử cấp nào.  

 

Ngô Bình bước ra, Hồ Tông Linh đã cười ngoác miệng: “Công tử, đúng là tôi không nhìn nhầm, cậu có thể dễ dàng trở thành đệ tử Tử Đỉnh!”  

 

Ngô Bình: “Đến Vấn Đỉnh Lâu xác nhận thân phận đã”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, để tiểu nhân dẫn đường”.  

 

Đến nơi rồi, Ngô Bình chính thức có thân phận mới và được chia ba bộ đồ, mỗi bộ đều có huy hiệu Tử Đỉnh. Đương nhiên, anh còn nhận được đãi ngộ của đệ tử ngũ đỉnh nữa.  

 
 
Chương 5377


So với các thứ đó thì thứ quý nhất với Ngô Bình là dược liệu và quyền hạn luyện chế đan dược. Anh càng luyện chế được nhiều đan dược thì càng nhận được nhiều dược liệu. Có thể nói sau này hầu hết đan dược mà anh luyện chế anh không cần đích thân đi tìm dược liệu nữa, Ngạo Thế Đan Tông sẽ cung cấp hết.  

 

Lấy đồ xong, Ngô Bình hỏi Hồ Tông Linh: “Hình như ba tháng mới xét duyệt một lần, có phải tôi cần đợi ba tháng nữa mới được đi xét duyệt tiếp không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, nhưng ba tháng nhanh ấy mà, loáng cái là hết thôi. Tiểu nhân cũng mong ngày thấy công tử trở thành đệ tử Tam Tử Đỉnh quá!”

Có thân phận mới xong, Ngô Bình về lại nhà cũ - chỗ mới dọn dẹp xong, nhưng giờ anh lại chuẩn bị chuyển đến nơi khác rồi. Đệ tử đơn Tử Đỉnh có đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh nên anh sẽ được chuyển đến một ngôi nhà rộng rãi và khang trang hơn.  

 

Đến nhà mới rồi, Ngô Bình phát hiện có hơn chục người làm ở đây, mỗi người phụ trách một việc khác nhau, gần như anh và Hồ Tông Linh không cần động tay vào việc gì cả.  

 

Sau khi dọn vào ở, Ngô Bình đã biết một danh sách các dược liệu và sai Hồ Tông Linh cầm thẻ của anh đi tới kho thuốc. Đây là các dược liệu mà anh cần dùng khi tu luyện Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp, anh cũng không rõ Ngạo Thế Đan Tông có hay không, nhưng cứ phải tìm thì mới biết được.  

 

Hồ Tông Linh rất quen thuộc với nơi này nên chưa tới một tiếng sau đã về, anh ta ném một cái túi trữ đồ xuống đất rồi nói: “Công tử, dược liệu công tử cần đều ở trong này rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Công tử nhận được đãi ngộ của đệ tử Ngũ Đỉnh nên được phép lĩnh miễn phí các dược liệu này. Nhưng công tử phải nộp một ít đa dược có giá trị tương đương trong một thời gian nhất định, coi như phí lấy dược liệu”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, chuyện này đơn giản, chỉ cần có dược liệu là ổn”.  

 

Sau đó, anh bắt đầu luyện chế đan dược cần cho Tứ Chuyển. Anh luyện chế một lèo hai lò, thành phẩm của lò thứ hai là đan dược cực phẩm. Thời gian qua, trình độ luyện đan của anh ngày càng cao hơn, nhất là khi anh luyện đan ở môi trường của vũ trụ chính.  

 

Uống đan dược xong, Ngô Bình vận chuyển Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp rồi tiếp tục cường hoá bí thai. Loáng cái, anh đã tu luyện xong, nhưng thời gian đã trôi đến trưa ngày hôm sau rồi.  

 

Anh mở cửa đi ra ngoài, Hồ Tông Linh nói: “Lúc công tử bế quan tu luyện đã có vài người đến tìm”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ai thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Một đệ tử Ngũ Đỉnh, đệ tử Tứ Hoàng Đỉnh và một người bán đan dược”.  

 

Ngô Bình: “Họ tìm tôi có việc gì?”  

 

Hồ Tông Linh: “Công tử là đệ tử Tử Đỉnh nên có tiềm lực vô hạn, vì thế họ mới muốn lấy lòng. Ví dụ như đệ tử Ngũ Đỉnh kia, tuy có cùng đãi ngộ với công tử, nhưng tiềm lực thì thua xa. Chắc chưa tới một năm nữa, địa vị của công tử sẽ hơn hẳn hắn”.  

 

Ngô Bình: “Người bán đan dược thì sao?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đó là người muốn bán độc quyền đan dược của công tử để kiếm lời cao, mỗi thầy luyện đan đều có vài đan dược sở trường”.  

 

Ngô Bình: “Thôi, tôi mới đến nên tạm chưa muốn giao du với họ. Hồ Tông Linh, anh mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan đến đây cho tôi”.  

 

Hồ Tông Linh sáng mắt lên: “Công tử chuẩn bị luyện chế đan dược trên bảng ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Một là tôi muốn thử xem mình có thể luyện chế được bao nhiêu, hai là muốn dùng chúng để nộp lên trên”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, tiểu nhân đi lấy ngay”.  

 

Hồ Tông Linh đi rồi, Ngô Bình cảm thấy ngọc bàn trên người mình phát sáng. Đó chính là truyền thư của Minh Thiên, anh lấy ngọc bàn ra xem thì thấy trên đó có một bức thư.  

 

“Ngô sư đệ, không biết trưa nay cậu có rảnh không? Chị mới chế được một loại trà tên là Bách Hoa, nếu cậu rảnh thì mời đến dùng trà”.  

 

Thấy thế, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi quyết định đi một chuyến. Anh mới đến đây mà kết thân được với một đệ tử ngũ hoàng đỉnh thì cũng là chuyện tốt.  

 
 
Chương 5377


So với các thứ đó thì thứ quý nhất với Ngô Bình là dược liệu và quyền hạn luyện chế đan dược. Anh càng luyện chế được nhiều đan dược thì càng nhận được nhiều dược liệu. Có thể nói sau này hầu hết đan dược mà anh luyện chế anh không cần đích thân đi tìm dược liệu nữa, Ngạo Thế Đan Tông sẽ cung cấp hết.  

 

Lấy đồ xong, Ngô Bình hỏi Hồ Tông Linh: “Hình như ba tháng mới xét duyệt một lần, có phải tôi cần đợi ba tháng nữa mới được đi xét duyệt tiếp không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, nhưng ba tháng nhanh ấy mà, loáng cái là hết thôi. Tiểu nhân cũng mong ngày thấy công tử trở thành đệ tử Tam Tử Đỉnh quá!”

Có thân phận mới xong, Ngô Bình về lại nhà cũ - chỗ mới dọn dẹp xong, nhưng giờ anh lại chuẩn bị chuyển đến nơi khác rồi. Đệ tử đơn Tử Đỉnh có đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh nên anh sẽ được chuyển đến một ngôi nhà rộng rãi và khang trang hơn.  

 

Đến nhà mới rồi, Ngô Bình phát hiện có hơn chục người làm ở đây, mỗi người phụ trách một việc khác nhau, gần như anh và Hồ Tông Linh không cần động tay vào việc gì cả.  

 

Sau khi dọn vào ở, Ngô Bình đã biết một danh sách các dược liệu và sai Hồ Tông Linh cầm thẻ của anh đi tới kho thuốc. Đây là các dược liệu mà anh cần dùng khi tu luyện Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp, anh cũng không rõ Ngạo Thế Đan Tông có hay không, nhưng cứ phải tìm thì mới biết được.  

 

Hồ Tông Linh rất quen thuộc với nơi này nên chưa tới một tiếng sau đã về, anh ta ném một cái túi trữ đồ xuống đất rồi nói: “Công tử, dược liệu công tử cần đều ở trong này rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Công tử nhận được đãi ngộ của đệ tử Ngũ Đỉnh nên được phép lĩnh miễn phí các dược liệu này. Nhưng công tử phải nộp một ít đa dược có giá trị tương đương trong một thời gian nhất định, coi như phí lấy dược liệu”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, chuyện này đơn giản, chỉ cần có dược liệu là ổn”.  

 

Sau đó, anh bắt đầu luyện chế đan dược cần cho Tứ Chuyển. Anh luyện chế một lèo hai lò, thành phẩm của lò thứ hai là đan dược cực phẩm. Thời gian qua, trình độ luyện đan của anh ngày càng cao hơn, nhất là khi anh luyện đan ở môi trường của vũ trụ chính.  

 

Uống đan dược xong, Ngô Bình vận chuyển Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp rồi tiếp tục cường hoá bí thai. Loáng cái, anh đã tu luyện xong, nhưng thời gian đã trôi đến trưa ngày hôm sau rồi.  

 

Anh mở cửa đi ra ngoài, Hồ Tông Linh nói: “Lúc công tử bế quan tu luyện đã có vài người đến tìm”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ai thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Một đệ tử Ngũ Đỉnh, đệ tử Tứ Hoàng Đỉnh và một người bán đan dược”.  

 

Ngô Bình: “Họ tìm tôi có việc gì?”  

 

Hồ Tông Linh: “Công tử là đệ tử Tử Đỉnh nên có tiềm lực vô hạn, vì thế họ mới muốn lấy lòng. Ví dụ như đệ tử Ngũ Đỉnh kia, tuy có cùng đãi ngộ với công tử, nhưng tiềm lực thì thua xa. Chắc chưa tới một năm nữa, địa vị của công tử sẽ hơn hẳn hắn”.  

 

Ngô Bình: “Người bán đan dược thì sao?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đó là người muốn bán độc quyền đan dược của công tử để kiếm lời cao, mỗi thầy luyện đan đều có vài đan dược sở trường”.  

 

Ngô Bình: “Thôi, tôi mới đến nên tạm chưa muốn giao du với họ. Hồ Tông Linh, anh mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan đến đây cho tôi”.  

 

Hồ Tông Linh sáng mắt lên: “Công tử chuẩn bị luyện chế đan dược trên bảng ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Một là tôi muốn thử xem mình có thể luyện chế được bao nhiêu, hai là muốn dùng chúng để nộp lên trên”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, tiểu nhân đi lấy ngay”.  

 

Hồ Tông Linh đi rồi, Ngô Bình cảm thấy ngọc bàn trên người mình phát sáng. Đó chính là truyền thư của Minh Thiên, anh lấy ngọc bàn ra xem thì thấy trên đó có một bức thư.  

 

“Ngô sư đệ, không biết trưa nay cậu có rảnh không? Chị mới chế được một loại trà tên là Bách Hoa, nếu cậu rảnh thì mời đến dùng trà”.  

 

Thấy thế, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi quyết định đi một chuyến. Anh mới đến đây mà kết thân được với một đệ tử ngũ hoàng đỉnh thì cũng là chuyện tốt.  

 
 
Chương 5378


Anh đi tới cổng thì có một cô hầu gái tươi cười tiến lên đón: “Ngô công tử, tiểu thư bảo tôi chờ công tử ở đây, mời vào!”  

 

Cô hầu gái này cũng rất xinh đẹp, khiến người nhìn có ấn tượng khó phai, hơn nữa từng cử chỉ trông cũng không giống người hầu.  

 

Ngô Bình đi theo cô ấy tới một chòi nghỉ mát, Minh Thiên đang ngồi pha trà ở đây.  

 

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy cười nói: “Ngô sư đệ, mời ngồi!”  

 

Ngô Bình ngồi xuống phía đối diện cô ấy rồi nói: “Sư tỷ thật có nhã hứng!”  

 

Minh Thiên: “Trà do các thầy luyện đan như chúng ta làm mới là trà ngon”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy”, anh cũng cầm một cái kẹp nhỏ lên rồi bắt đầu phối trà.  

 

Minh Thiên: “Xem ra sư đệ cũng là người yêu trà”.  

 

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một khẩu vị riêng, em cũng pha thử một mình, mời sư tỷ nhận xét”.  

Advertisement

 

Loắng cái, hai người đã pha trà xong, mỗi loại đều toả một hương thơm riêng. Vị trà của Minh Thiên tao nhã, dư vị lưu lâu. Vị trà của Ngô Bình khá mạnh, mùi thơm nhẹ, uống xong mới cảm nhận được dư vị là có tới ba loại.  

 

Hai người đổi trà cho nhau, Minh Thiên nhấp một ngụm rồi cảm thán: “Trà của sư đệ sánh ngang với đan dược cực phẩm, còn của chị cùng lắm chỉ như cấp thượng thượng phẩm thôi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tỷ quá khen!”  

 

Lúc này, Minh Thiên đã nói vào chuyện chính: “Giờ sư đệ là đệ tử Tử Đỉnh rồi, sau này sẽ có tiền đồ vô hạn. Giờ chị đang có một vướng mắc trong luyện đan muốn thỉnh giáo cậu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đến sư tỷ còn vướng mắc thì e em cũng không giải quyết được”.  

 

Minh Thiên: “Thiên bẩm của cậu hơn chị, không cần khiêm tốn”.  

 

Ngô Bình: “Được sư tỷ coi trọng, sư đệ sẽ cố hết sức”.  

 

Minh Thiên: “Phòng luyện đan của chị ở phía sau, mời cậu đi theo chị”.  

 

Hai người đi tới một phòng luyện đan, có một cái lò có chất lượng tốt hơn của Ngô Bình ở bên trong. Lúc này, lò luyện đan đóng chặt, mùi đan dược bay ra có trạng thái hỗn loạn, hơn nữa còn bị pháp lực phong ấn.  

 

Minh Thiên nhìn lò luyện đan mà thở dài: “Đây đã là lò thứ năm rồi, tốn biết bao dược liệu quý”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đan dược gì vậy?”  

 

Minh Thiên lấy một phương thức luyện chế ra: “Tuyệt Tâm Đan đứng thứ 84 trên bảng Linh Đan”.  

 

Ngô Bình đã từng đọc về đan dược này nên biết tác dụng của nó rất thần kỳ, nó có thể khiến ý chí của người uống trở nên kiên định.  

 

Trong quá trình tu luyện khó tránh khỏi những lúc sợ này sợ kia. Nhưng uống đan dược này vào rồi thì sẽ dũng cảm hơn, tu sĩ có thể gạt bỏ mọi âu lo và do dự, từ đó gặt hái được nhiều thành công hơn.  

 

Anh đi tới trước lò luyện rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát, sau đó phát hiện có mấy loại dược tính ở bên trong đang đánh nhau nên không thể sinh ra phản ứng.  

 

Anh hỏi: “Sư tỷ có cho dược lực nào khác vào để điều chỉnh không?”  

 

Minh Thiên cười trừ: “Chị đã thử năm cách rồi mà vẫn không có tác dụng”.  

 

Ngô Bình: “Còn dược liệu không?”  

 

Minh Thiên: “Còn đủ cho một lò nữa thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nếu sư tỷ tin thì hãy để em luyện thử một lò xem sao”.  

 

Minh Thiên: “Trông cả vào cậu đấy, nếu thành công thì chị có thể đột phá lên thành đệ tử Lục Đỉnh và được môn phái khen thưởng”.  

 

“Thưởng gì vậy?”  

 

Minh Thiên: “Bất kỳ đệ tử nào của môn phái mà luyện chế thành công một loại đan dược trên bảng Linh Đan thì đều được thưởng. Ví dụ như Tuyệt Tâm Đan này, phần thưởng khi luyện chế thành công là dược liệu để luyện chế mời lò Tuyệt Tâm Đan, hơn nữa môn phái còn mua lại đan dược với giá cao. Thường thì Tuyệt Tâm Đan trung phẩm có giá khoảng 20 triệu tiền Tiên ở ngoài thị trường, nhưng môn phái sẽ mua lại của chúng ta với giá 30 triệu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Hay đấy!”  
 
Chương 5378


Anh đi tới cổng thì có một cô hầu gái tươi cười tiến lên đón: “Ngô công tử, tiểu thư bảo tôi chờ công tử ở đây, mời vào!”  

 

Cô hầu gái này cũng rất xinh đẹp, khiến người nhìn có ấn tượng khó phai, hơn nữa từng cử chỉ trông cũng không giống người hầu.  

 

Ngô Bình đi theo cô ấy tới một chòi nghỉ mát, Minh Thiên đang ngồi pha trà ở đây.  

 

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy cười nói: “Ngô sư đệ, mời ngồi!”  

 

Ngô Bình ngồi xuống phía đối diện cô ấy rồi nói: “Sư tỷ thật có nhã hứng!”  

 

Minh Thiên: “Trà do các thầy luyện đan như chúng ta làm mới là trà ngon”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy”, anh cũng cầm một cái kẹp nhỏ lên rồi bắt đầu phối trà.  

 

Minh Thiên: “Xem ra sư đệ cũng là người yêu trà”.  

 

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một khẩu vị riêng, em cũng pha thử một mình, mời sư tỷ nhận xét”.  

Advertisement

 

Loắng cái, hai người đã pha trà xong, mỗi loại đều toả một hương thơm riêng. Vị trà của Minh Thiên tao nhã, dư vị lưu lâu. Vị trà của Ngô Bình khá mạnh, mùi thơm nhẹ, uống xong mới cảm nhận được dư vị là có tới ba loại.  

 

Hai người đổi trà cho nhau, Minh Thiên nhấp một ngụm rồi cảm thán: “Trà của sư đệ sánh ngang với đan dược cực phẩm, còn của chị cùng lắm chỉ như cấp thượng thượng phẩm thôi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tỷ quá khen!”  

 

Lúc này, Minh Thiên đã nói vào chuyện chính: “Giờ sư đệ là đệ tử Tử Đỉnh rồi, sau này sẽ có tiền đồ vô hạn. Giờ chị đang có một vướng mắc trong luyện đan muốn thỉnh giáo cậu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đến sư tỷ còn vướng mắc thì e em cũng không giải quyết được”.  

 

Minh Thiên: “Thiên bẩm của cậu hơn chị, không cần khiêm tốn”.  

 

Ngô Bình: “Được sư tỷ coi trọng, sư đệ sẽ cố hết sức”.  

 

Minh Thiên: “Phòng luyện đan của chị ở phía sau, mời cậu đi theo chị”.  

 

Hai người đi tới một phòng luyện đan, có một cái lò có chất lượng tốt hơn của Ngô Bình ở bên trong. Lúc này, lò luyện đan đóng chặt, mùi đan dược bay ra có trạng thái hỗn loạn, hơn nữa còn bị pháp lực phong ấn.  

 

Minh Thiên nhìn lò luyện đan mà thở dài: “Đây đã là lò thứ năm rồi, tốn biết bao dược liệu quý”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đan dược gì vậy?”  

 

Minh Thiên lấy một phương thức luyện chế ra: “Tuyệt Tâm Đan đứng thứ 84 trên bảng Linh Đan”.  

 

Ngô Bình đã từng đọc về đan dược này nên biết tác dụng của nó rất thần kỳ, nó có thể khiến ý chí của người uống trở nên kiên định.  

 

Trong quá trình tu luyện khó tránh khỏi những lúc sợ này sợ kia. Nhưng uống đan dược này vào rồi thì sẽ dũng cảm hơn, tu sĩ có thể gạt bỏ mọi âu lo và do dự, từ đó gặt hái được nhiều thành công hơn.  

 

Anh đi tới trước lò luyện rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát, sau đó phát hiện có mấy loại dược tính ở bên trong đang đánh nhau nên không thể sinh ra phản ứng.  

 

Anh hỏi: “Sư tỷ có cho dược lực nào khác vào để điều chỉnh không?”  

 

Minh Thiên cười trừ: “Chị đã thử năm cách rồi mà vẫn không có tác dụng”.  

 

Ngô Bình: “Còn dược liệu không?”  

 

Minh Thiên: “Còn đủ cho một lò nữa thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nếu sư tỷ tin thì hãy để em luyện thử một lò xem sao”.  

 

Minh Thiên: “Trông cả vào cậu đấy, nếu thành công thì chị có thể đột phá lên thành đệ tử Lục Đỉnh và được môn phái khen thưởng”.  

 

“Thưởng gì vậy?”  

 

Minh Thiên: “Bất kỳ đệ tử nào của môn phái mà luyện chế thành công một loại đan dược trên bảng Linh Đan thì đều được thưởng. Ví dụ như Tuyệt Tâm Đan này, phần thưởng khi luyện chế thành công là dược liệu để luyện chế mời lò Tuyệt Tâm Đan, hơn nữa môn phái còn mua lại đan dược với giá cao. Thường thì Tuyệt Tâm Đan trung phẩm có giá khoảng 20 triệu tiền Tiên ở ngoài thị trường, nhưng môn phái sẽ mua lại của chúng ta với giá 30 triệu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Hay đấy!”  
 
Chương 5379


Ngô Bình biết được điều này vì anh có rất nhiều kinh nghiệm luyện đan cùng các hiểu biết sâu rộng về dược tính của từng loại dược liệu. Đương nhiên đó cũng nhờ công lớn của khả năng nhìn xuyên thấu, vì nó có thể nhìn thấy bản chất phản ứng của dược liệu.  

 

“Tình cờ em biết vài dược liệu trong số này”, anh giải thích.  

 

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ đã giúp chị được một việc lớn đấy, bởi chỉ có vài thầy luyện đan luyện chế được Tuyệt Tâm Đan thôi. Nhưng họ đều giữ bí mật, vì họ kiếm tiền dựa vào nghề này mà”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra, đây là một ngành rất có tương lai!”  

 

Minh Thiên: “Chị sẽ chia cho cậu một nửa tiền bán đan dược”.  

 

Ngô Bình: “Sư tỷ khác sáo rồi, sao em lấy tiền của chị được”.  

 

Advertisement

Minh Thiên: “Nếu không có cậu thì chị đâu thể giải quyết được vụ này, cậu đừng khách sáo với chị làm gì”.  

 

Ngô Bình chợt nhớ tới một loại đan dược khác cũng trên bảng Linh Đan rồi hỏi: “Sư tỷ, em thấy đan dược trên bảng Linh Đan đều đại diện cho một vấn đề khó trong luyện đan”.  

 

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ rất giỏi, vì cậu đã phát hiện ra chuyện này này. Đúng thế, một trăm loại đan dược đầu tiên đều đại diện cho các vấn đề khó trong luyện đan, càng lên trên thì càng khó giải quyết”.  

 

Sau đó, Ngô Bình sai người đi lấy dược liệu để đích thân luyện chế một lò. Cô ấy dùng cách của Ngô Bình, quả nhiên đã dễ dàng luyện chế thành công. Nhưng vẫn có nhiều chi tiết cần cô ấy nghiền ngẫm sâu hơn.  

 

Sau khi Minh Thiên luyện chế hai lò liên tục thì trời cũng đã tối, Ngô Bình tạm biệt ra về. Trước khi đi, Minh Thiên đã tặng anh một huy chương đồng. Có nó rồi, anh có thể đi thuê các lò luyện đan cao cấp, tiền thuê sẽ do Minh Thiên trả, thường thì sẽ là cả triệu tiền Tiên một ngày.  

 

Ngô Bình về tới nhà thì Hồ Tông Linh đã mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan về. Ngô Bình cầm lấy rồi đọc lướt qua, sau đó quyết định bắt đầu từ đan dược đứng thứ 100.  

 

Anh vảo Hồ Tông Linh đi mua dược liệu, tiện thể mang đan dược anh vừa luyện giao cho môn phái, phải trả nợ trước đó thì mới tiếp tục lấy dược liệu được.  

 

Giờ trời đã tối hẳn, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược dùng cho bước chuyển thứ năm và sáu của bí thai.  

 

Trước khi trời sáng, anh đã uống hai viên đan dược cực phẩm và hoàn thành cả hai bước chuyển trên. Chờ anh bế quan xong thì đã là buổi chiều.  

 

Anh vừa ra ngoài thì Hồ Tông Linh đã nói: “Công tử, Ngũ Vị Đường mời công tử đến, nhưng do công tử đang bế quan nên tôi không dám làm phiền”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngũ Vị Đường là chỗ nào?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đó là một tổ chức thầy luyện đan của môn phái ta, gồm 57 thầy luyện đan, họ chia nhau luyện chế vài đan dược, sau đó cùng bán ở Ngũ Vị Đường. Tiền bán được sẽ nộp lên trên 20 phần trăm để phát triển Ngũ Vị Đường, số còn lại thì họ chia nhau”.  

 

Ngô Bình: “Có cả tổ chức này à, trình độ luyện đan của các thầy luyện đan thế nào?”  

 

Hồ Tông Linh: “Hầu hết đều từ Tam Đỉnh trở lên, trong đó không thiếu thầy luyện đan Hoàng Đỉnh và Thanh Đỉnh”.  

 

“Họ tìm tôi có việc gì nhỉ? Lẽ nào định mời tôi gia nhập?”  

 

Hồ Tông Linh: “Tiểu nhân nghe có vẻ đúng thế đấy, công tử có định làm với họ không?”  

 

Ngô Bình: “Tôi bán thẳng đan dược cho môn phái không phải tiện hơn à? Có gì khác nhau đâu?”  

 
 
Chương 5379


Ngô Bình biết được điều này vì anh có rất nhiều kinh nghiệm luyện đan cùng các hiểu biết sâu rộng về dược tính của từng loại dược liệu. Đương nhiên đó cũng nhờ công lớn của khả năng nhìn xuyên thấu, vì nó có thể nhìn thấy bản chất phản ứng của dược liệu.  

 

“Tình cờ em biết vài dược liệu trong số này”, anh giải thích.  

 

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ đã giúp chị được một việc lớn đấy, bởi chỉ có vài thầy luyện đan luyện chế được Tuyệt Tâm Đan thôi. Nhưng họ đều giữ bí mật, vì họ kiếm tiền dựa vào nghề này mà”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra, đây là một ngành rất có tương lai!”  

 

Minh Thiên: “Chị sẽ chia cho cậu một nửa tiền bán đan dược”.  

 

Ngô Bình: “Sư tỷ khác sáo rồi, sao em lấy tiền của chị được”.  

 

Advertisement

Minh Thiên: “Nếu không có cậu thì chị đâu thể giải quyết được vụ này, cậu đừng khách sáo với chị làm gì”.  

 

Ngô Bình chợt nhớ tới một loại đan dược khác cũng trên bảng Linh Đan rồi hỏi: “Sư tỷ, em thấy đan dược trên bảng Linh Đan đều đại diện cho một vấn đề khó trong luyện đan”.  

 

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ rất giỏi, vì cậu đã phát hiện ra chuyện này này. Đúng thế, một trăm loại đan dược đầu tiên đều đại diện cho các vấn đề khó trong luyện đan, càng lên trên thì càng khó giải quyết”.  

 

Sau đó, Ngô Bình sai người đi lấy dược liệu để đích thân luyện chế một lò. Cô ấy dùng cách của Ngô Bình, quả nhiên đã dễ dàng luyện chế thành công. Nhưng vẫn có nhiều chi tiết cần cô ấy nghiền ngẫm sâu hơn.  

 

Sau khi Minh Thiên luyện chế hai lò liên tục thì trời cũng đã tối, Ngô Bình tạm biệt ra về. Trước khi đi, Minh Thiên đã tặng anh một huy chương đồng. Có nó rồi, anh có thể đi thuê các lò luyện đan cao cấp, tiền thuê sẽ do Minh Thiên trả, thường thì sẽ là cả triệu tiền Tiên một ngày.  

 

Ngô Bình về tới nhà thì Hồ Tông Linh đã mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan về. Ngô Bình cầm lấy rồi đọc lướt qua, sau đó quyết định bắt đầu từ đan dược đứng thứ 100.  

 

Anh vảo Hồ Tông Linh đi mua dược liệu, tiện thể mang đan dược anh vừa luyện giao cho môn phái, phải trả nợ trước đó thì mới tiếp tục lấy dược liệu được.  

 

Giờ trời đã tối hẳn, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược dùng cho bước chuyển thứ năm và sáu của bí thai.  

 

Trước khi trời sáng, anh đã uống hai viên đan dược cực phẩm và hoàn thành cả hai bước chuyển trên. Chờ anh bế quan xong thì đã là buổi chiều.  

 

Anh vừa ra ngoài thì Hồ Tông Linh đã nói: “Công tử, Ngũ Vị Đường mời công tử đến, nhưng do công tử đang bế quan nên tôi không dám làm phiền”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngũ Vị Đường là chỗ nào?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đó là một tổ chức thầy luyện đan của môn phái ta, gồm 57 thầy luyện đan, họ chia nhau luyện chế vài đan dược, sau đó cùng bán ở Ngũ Vị Đường. Tiền bán được sẽ nộp lên trên 20 phần trăm để phát triển Ngũ Vị Đường, số còn lại thì họ chia nhau”.  

 

Ngô Bình: “Có cả tổ chức này à, trình độ luyện đan của các thầy luyện đan thế nào?”  

 

Hồ Tông Linh: “Hầu hết đều từ Tam Đỉnh trở lên, trong đó không thiếu thầy luyện đan Hoàng Đỉnh và Thanh Đỉnh”.  

 

“Họ tìm tôi có việc gì nhỉ? Lẽ nào định mời tôi gia nhập?”  

 

Hồ Tông Linh: “Tiểu nhân nghe có vẻ đúng thế đấy, công tử có định làm với họ không?”  

 

Ngô Bình: “Tôi bán thẳng đan dược cho môn phái không phải tiện hơn à? Có gì khác nhau đâu?”  

 
 
Chương 5380


 “Đan dược của thầy luyện đan nổi tiếng luôn được bán với giá cao, cùng một loại loại đan dược, nhưng do thầy luyện đan nổi tiếng luyện chế thì sẽ có lòng tin của mọi người hơn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng có lý, Ngũ Vị Đường này có đáng tin không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Có ạm, họ được môn phái giám sát, hơn nữa còn có quy tắc cụ thể”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Không vội, tôi cứ nghe ngóng xem sao đã”.  

 

Sau đó, anh ăn qua loa lập bụng rồi đến tìm Minh Thiên.  

 

Từ hôm qua đến nay, Minh Thiên vẫn miệt mài luyện chế và nghiên cứu luyện đan, bây giờ cô ấy đã luyện chế được Tuyệt Tâm Đan đến cấp thượng phẩm.  

 

Advertisement

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy vui vẻ nói: “Sư đệ, cậu đến đúng lúc quá. Tối nay có buổi nghe giảng, cậu đi cùng chị nhé”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, sư tỷ có biết Ngũ Vị Đường không ạ?”  

 

Minh Thiên nhướn mày: “Họ đến tìm cậu à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Chắc đến rủ em gia nhập cùng”.  

 

Minh Thiên: “Gia nhập thì cũng được thôi, nhưng người nắm quyền chính của nơi đó hay tính toán lắm. Nếu cậu cần người hợp tác thì chị có một đề cử hay ho hơn”.  

 

Ngô Bình: “Còn nhóm khác nữa ạ?”  

 

Minh Thiên: “Năm ngoái, chị và mấy sư huynh đã thành lập một đan đường tên là Bách Vị Thảo Đường”.  

 

Ngô Bình: “Nếu nơi đó là của sư tỷ thì chắc chắn em sẽ tham gia”.  

 

Minh Thiên cười nói: “Hôm nay có một thầy luyện đan địa vị cực cao ở vũ trụ chính đến giảng bài. Chúng ta cùng đi nghe, các sư huynh trong nhóm của chị cũng đến, chị sẽ giới thiệu mọi người với nhau, hi vọng cậu sẽ trở thành một người sáng lập mới”.  

 

Ngô Bình: “Nhỡ mọi người không đồng ý thì sao ạ?”  

 

Minh Thiên: “Chỉ cần cậu có thực lực thì họ sẽ đồng ý thôi”.  

 

Sau đó, cô ấy nói cho Ngô Bình biết hiện giờ đang có năm người sáng lập, Minh Thiên cũng là một trong số đó. Ngoài năm người sáng lập ra thì còn có 35 thầy luyện đan khác nữa, tổng cộng là 40 người. Tuy quy mô của họ không bằng Ngũ Vị Đường, nhưng thực lực thì không hề kém cạnh. Bây giờ, Bách Vị Thảo Đường đã mở được bốn cửa hàng đan dược ở Cửu Dương Cảnh và vũ trụ chính rồi.  

 

Đan dược ở đây chia làm hai loại, một là đan dược bình thường không có dấn ấn của người luyện chế. Loại này có thể do họ tự luyện chế hoặc mua ở bên ngoài về bán, vì thế chất lượng không ổn định. Loại còn lại thì có dấu ấn của thầy luyện đan. Loại này đều do thầy luyện đan trong nhóm luyện chế, chất lượng rất đáng tin cậy.  

 

Ngoài Minh Thiên ra thì trong bốn người sáng lập kia có một người cấp Lục Đỉnh, hai người cấp Ngũ Đỉnh và một người cấp Tứ Thanh Đỉnh.  

 

Không lâu sau, Hồ Tông Linh đã mang mười phần dược liệu cho đan dược từ số 91 đến 100 tới, đệ tử bình thường không thể lấy nhiều như vậy, nhưng Ngô Bình là đệ tử Tử Đỉnh nên được đặc cách.  

 

Minh Thiên: “Cậu hãy luyện chế vài lò ở đây, lát chị sẽ cho bốn người sáng lập kia biết trình độ của cậu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cho em mượn lò luyện của chị”.  

 

Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược đứng thứ 91 có tên là Linh Bảo Huyền Minh Đan. Trong quá trình luyện chế có một tình huống đặc biệt khiến mức độ luyện chế được nâng lên cao, rất nhiều thầy luyện đan mất cả đời cũng không giải quyết được.  

 
 
Chương 5380


 “Đan dược của thầy luyện đan nổi tiếng luôn được bán với giá cao, cùng một loại loại đan dược, nhưng do thầy luyện đan nổi tiếng luyện chế thì sẽ có lòng tin của mọi người hơn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng có lý, Ngũ Vị Đường này có đáng tin không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Có ạm, họ được môn phái giám sát, hơn nữa còn có quy tắc cụ thể”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Không vội, tôi cứ nghe ngóng xem sao đã”.  

 

Sau đó, anh ăn qua loa lập bụng rồi đến tìm Minh Thiên.  

 

Từ hôm qua đến nay, Minh Thiên vẫn miệt mài luyện chế và nghiên cứu luyện đan, bây giờ cô ấy đã luyện chế được Tuyệt Tâm Đan đến cấp thượng phẩm.  

 

Advertisement

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy vui vẻ nói: “Sư đệ, cậu đến đúng lúc quá. Tối nay có buổi nghe giảng, cậu đi cùng chị nhé”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, sư tỷ có biết Ngũ Vị Đường không ạ?”  

 

Minh Thiên nhướn mày: “Họ đến tìm cậu à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Chắc đến rủ em gia nhập cùng”.  

 

Minh Thiên: “Gia nhập thì cũng được thôi, nhưng người nắm quyền chính của nơi đó hay tính toán lắm. Nếu cậu cần người hợp tác thì chị có một đề cử hay ho hơn”.  

 

Ngô Bình: “Còn nhóm khác nữa ạ?”  

 

Minh Thiên: “Năm ngoái, chị và mấy sư huynh đã thành lập một đan đường tên là Bách Vị Thảo Đường”.  

 

Ngô Bình: “Nếu nơi đó là của sư tỷ thì chắc chắn em sẽ tham gia”.  

 

Minh Thiên cười nói: “Hôm nay có một thầy luyện đan địa vị cực cao ở vũ trụ chính đến giảng bài. Chúng ta cùng đi nghe, các sư huynh trong nhóm của chị cũng đến, chị sẽ giới thiệu mọi người với nhau, hi vọng cậu sẽ trở thành một người sáng lập mới”.  

 

Ngô Bình: “Nhỡ mọi người không đồng ý thì sao ạ?”  

 

Minh Thiên: “Chỉ cần cậu có thực lực thì họ sẽ đồng ý thôi”.  

 

Sau đó, cô ấy nói cho Ngô Bình biết hiện giờ đang có năm người sáng lập, Minh Thiên cũng là một trong số đó. Ngoài năm người sáng lập ra thì còn có 35 thầy luyện đan khác nữa, tổng cộng là 40 người. Tuy quy mô của họ không bằng Ngũ Vị Đường, nhưng thực lực thì không hề kém cạnh. Bây giờ, Bách Vị Thảo Đường đã mở được bốn cửa hàng đan dược ở Cửu Dương Cảnh và vũ trụ chính rồi.  

 

Đan dược ở đây chia làm hai loại, một là đan dược bình thường không có dấn ấn của người luyện chế. Loại này có thể do họ tự luyện chế hoặc mua ở bên ngoài về bán, vì thế chất lượng không ổn định. Loại còn lại thì có dấu ấn của thầy luyện đan. Loại này đều do thầy luyện đan trong nhóm luyện chế, chất lượng rất đáng tin cậy.  

 

Ngoài Minh Thiên ra thì trong bốn người sáng lập kia có một người cấp Lục Đỉnh, hai người cấp Ngũ Đỉnh và một người cấp Tứ Thanh Đỉnh.  

 

Không lâu sau, Hồ Tông Linh đã mang mười phần dược liệu cho đan dược từ số 91 đến 100 tới, đệ tử bình thường không thể lấy nhiều như vậy, nhưng Ngô Bình là đệ tử Tử Đỉnh nên được đặc cách.  

 

Minh Thiên: “Cậu hãy luyện chế vài lò ở đây, lát chị sẽ cho bốn người sáng lập kia biết trình độ của cậu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cho em mượn lò luyện của chị”.  

 

Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược đứng thứ 91 có tên là Linh Bảo Huyền Minh Đan. Trong quá trình luyện chế có một tình huống đặc biệt khiến mức độ luyện chế được nâng lên cao, rất nhiều thầy luyện đan mất cả đời cũng không giải quyết được.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top