Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5281


 Ngô Bình đến từ vũ trụ phụ nên anh cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt với mọi loại cây cối hoa cỏ trong vũ trụ chính, bởi vì anh cảm thấy chúng rất chân thực, tràn đầy sức sống và sinh lực.  

 

Lúc này, giọng nói của Hoa Kiến Thành từ bộ đàm trên người Diêu Cương truyền đến: "Tìm Ngô tiên sinh, nhanh lên!"  

 

Diêu Cương sửng sốt, biết nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội vàng mở bộ đàm lên, nói: "Ngô tiên sinh đang ở bên cạnh tôi".  

 

"Ngô tiên sinh, xin hãy đến KTV một chuyến, chết người rồi!"  

 

Tính mạng con người là vô cùng quan trọng, chưa kể đến việc khách của KTV này tuyệt đối không phải người bình thường. Nếu có người chết ở đây, khách sạn sẽ gặp phiền phức, có thể sẽ phải đóng cửa.  

 

Diêu Cương vội vàng dẫn Ngô Bình đến trước tòa nhà màu trắng, nơi Hoa Kiến Thành đã đợi sẵn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhỏ giọng khẩn trương nói: "Ngô tiên sinh, con trai của Lư soái là Lư Thần bị thương nặng, có vẻ như cậu ta sắp chết! Ngô tiên sinh biết y thuật, nhất định phải cứu cậu ta, nếu không khách sạn của chúng ta coi như tiêu đời!"  

Advertisement

 

Ngô Bình nhíu mày: "Lư Thần này thân phận không đơn giản, làm sao lại bị thương?"  

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.  

 

Hoa Kiến Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tên khốn uống quá nhiều và không còn tỉnh táo nên đã đánh Lư Thần bằng một cái gạt tàn. Vệ sĩ của Lư Thần lúc đó đang ở xa, khi họ đến thì cậu ta đã sắp chết!"  

 

Họ đi vào một phòng riêng trong khu KTV, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi nằm trên sàn, đầu bê bết máu, hơi thở yếu ớt, bên cạnh là hai cao thủ luyện Khí cấp năm trở lên đang bảo vệ người này.  

 

Sát khí tỏa ra từ mắt hai cao thủ, bọn họ hung hãn quét mắt nhìn những người xung quanh. Dưới chân là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, bị thương nặng sắp chết, có vẻ như vừa bị bọn họ đánh.  

 

Không cần hỏi cũng biết người bị thương nặng này là người đã làm Lư Thần bị thương. Và người thanh niên đầu đầy máu là con trai của Lư soái, Lư Thần.  

 

Ngô Bình muốn tiến lại gần, nhưng hai cao thủ ngay lập tức ngăn anh lại. Hoa Kiến Thành vội vã nói: "Hai vị, đây là bác sĩ Ngô, xin hãy để bác sĩ vào xem qua".  

 

Nghe nói Ngô Bình là bác sĩ, cả hai cao thủ liền lui ra hai bên.  

 

Ngô Bình ngồi xổm bên cạnh Lư Thần. Đầu tiên anh quan sát vết thương, sau đó bắt mạch rồi ấn tay lên đầu cậu ta.  

 

Sau vài lần ấn như vậy, hơi thở của Lư Thần đã trở lại bình thường. Sau đó, anh nhờ Hoa Kiến Thành mang một bộ kim châm cứu đến để anh trị liệu cho Lư Thần.  

 

Sau vài mũi châm, Lư Thần mở mắt ra, Ngô Bình lại vỗ vào đỉnh đầu cậu ta. Cậu ta phun ra một ngụm máu và tỉnh táo lại.  

 

Hai cao thủ mừng rỡ: "Thiếu soái không sao chứ?"  

 

Lư Thần liếc nhìn tay vệ sĩ và hỏi: "Ai đã cứu tôi?"  

 

Hoa Kiến Thành vui mừng khôn xiết, vội nói: "Đó là bác sĩ Ngô".  

 

Lư Thần ngay lập tức đứng dậy và vái Ngô Bình một vái: "Cảm ơn tiên sinh đã cứu mạng!"  

 

Ngô Bình bình thản đáp: "Không có gì."  

 
 
Chương 5281


 Ngô Bình đến từ vũ trụ phụ nên anh cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt với mọi loại cây cối hoa cỏ trong vũ trụ chính, bởi vì anh cảm thấy chúng rất chân thực, tràn đầy sức sống và sinh lực.  

 

Lúc này, giọng nói của Hoa Kiến Thành từ bộ đàm trên người Diêu Cương truyền đến: "Tìm Ngô tiên sinh, nhanh lên!"  

 

Diêu Cương sửng sốt, biết nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội vàng mở bộ đàm lên, nói: "Ngô tiên sinh đang ở bên cạnh tôi".  

 

"Ngô tiên sinh, xin hãy đến KTV một chuyến, chết người rồi!"  

 

Tính mạng con người là vô cùng quan trọng, chưa kể đến việc khách của KTV này tuyệt đối không phải người bình thường. Nếu có người chết ở đây, khách sạn sẽ gặp phiền phức, có thể sẽ phải đóng cửa.  

 

Diêu Cương vội vàng dẫn Ngô Bình đến trước tòa nhà màu trắng, nơi Hoa Kiến Thành đã đợi sẵn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhỏ giọng khẩn trương nói: "Ngô tiên sinh, con trai của Lư soái là Lư Thần bị thương nặng, có vẻ như cậu ta sắp chết! Ngô tiên sinh biết y thuật, nhất định phải cứu cậu ta, nếu không khách sạn của chúng ta coi như tiêu đời!"  

Advertisement

 

Ngô Bình nhíu mày: "Lư Thần này thân phận không đơn giản, làm sao lại bị thương?"  

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.  

 

Hoa Kiến Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tên khốn uống quá nhiều và không còn tỉnh táo nên đã đánh Lư Thần bằng một cái gạt tàn. Vệ sĩ của Lư Thần lúc đó đang ở xa, khi họ đến thì cậu ta đã sắp chết!"  

 

Họ đi vào một phòng riêng trong khu KTV, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi nằm trên sàn, đầu bê bết máu, hơi thở yếu ớt, bên cạnh là hai cao thủ luyện Khí cấp năm trở lên đang bảo vệ người này.  

 

Sát khí tỏa ra từ mắt hai cao thủ, bọn họ hung hãn quét mắt nhìn những người xung quanh. Dưới chân là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, bị thương nặng sắp chết, có vẻ như vừa bị bọn họ đánh.  

 

Không cần hỏi cũng biết người bị thương nặng này là người đã làm Lư Thần bị thương. Và người thanh niên đầu đầy máu là con trai của Lư soái, Lư Thần.  

 

Ngô Bình muốn tiến lại gần, nhưng hai cao thủ ngay lập tức ngăn anh lại. Hoa Kiến Thành vội vã nói: "Hai vị, đây là bác sĩ Ngô, xin hãy để bác sĩ vào xem qua".  

 

Nghe nói Ngô Bình là bác sĩ, cả hai cao thủ liền lui ra hai bên.  

 

Ngô Bình ngồi xổm bên cạnh Lư Thần. Đầu tiên anh quan sát vết thương, sau đó bắt mạch rồi ấn tay lên đầu cậu ta.  

 

Sau vài lần ấn như vậy, hơi thở của Lư Thần đã trở lại bình thường. Sau đó, anh nhờ Hoa Kiến Thành mang một bộ kim châm cứu đến để anh trị liệu cho Lư Thần.  

 

Sau vài mũi châm, Lư Thần mở mắt ra, Ngô Bình lại vỗ vào đỉnh đầu cậu ta. Cậu ta phun ra một ngụm máu và tỉnh táo lại.  

 

Hai cao thủ mừng rỡ: "Thiếu soái không sao chứ?"  

 

Lư Thần liếc nhìn tay vệ sĩ và hỏi: "Ai đã cứu tôi?"  

 

Hoa Kiến Thành vui mừng khôn xiết, vội nói: "Đó là bác sĩ Ngô".  

 

Lư Thần ngay lập tức đứng dậy và vái Ngô Bình một vái: "Cảm ơn tiên sinh đã cứu mạng!"  

 

Ngô Bình bình thản đáp: "Không có gì."  

 
 
Chương 5282


Anh bước tới để cứu chữa, người đàn ông bị thương nặng sau đó đã tự mình tỉnh lại, nhưng cơn đau khiến anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng tỉnh rượu.  

 

Lư Thần là một thiếu soái trẻ tuổi, đương nhiên nếu là người bình thường thì sẽ không ngu ngốc mà đi kiếm chuyện với cậu ta. Nhưng kẻ này không chỉ dám động tới mà còn suýt nữa giết chết cậu ta, chuyện này có gì đó không đúng!  

 

Sau khi người kia tỉnh dậy, Lư Thần châm một điếu thuốc và nhìn kẻ đánh mình bằng ánh mắt vô cảm.  

 

Bị Lư Thần nhìn như vậy, vẻ mặt của người đàn ông có chút không tự nhiên.  

 

Lư Thần cười nói: "Nói cho tao biết, tại sao mày muốn giết tao, ai đã ra lệnh cho mày?"  

 

Advertisement

Người đàn ông trợn mắt lên và nói: "Uống nhiều quá, không nhận ra ai với ai. Muốn giết thì giết, tôi nhận tội!”  

 

Lư Thần lắc đầu: "Nhận tội cũng không giải quyết vấn đề gì. Mau gọi một cuộc điện thoại và điều tra thân phận kẻ này cho tôi".  

 

Một vệ sĩ chụp một bức ảnh của người đàn ông này và gửi nó đến phủ nguyên soái. Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả thông tin về người này đã được gửi đến điện thoại di động của Lư Thần.  

 

Lư Thần mở điện thoại, đọc tin nhắn và nói: "Giỏi đấy, mày có tới ba bà vợ và bảy người con. Bố mẹ mày đều đã hơn bảy mươi tuổi và cả hai đều có sức khỏe tốt. À, còn có một nữ sinh viên đại học đang được mày bao nuôi, cô ấy rất xinh đẹp".  

 

Nghe được những thông tin này, chân người đàn ông mềm nhũn ra, giọng run run hỏi: "Cậu muốn làm gì?"  

 

"Mày nói xem?" Lư Thần nhìn hắn: "Mày phải biết, kẻ muốn hại tao nhất định phải chết. Nhưng nếu mày nói cho tao biết ai đã chỉ thị mày làm như vậy, tao hứa sẽ không động đến gia đình mày và cho mày một cơ hội".  

 

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lư Thần, bức tường phòng ngự của người đàn ông nhanh chóng sụp đổ, anh ta kêu lên: "Tôi nói, chính ông chủ của Thiên Hạ Cư đã yêu cầu tôi làm điều đó. Ông ta nói rằng có một nhân vật lớn ở đây và yêu cầu tôi đánh chết người đó. Tôi muốn tận dụng sự hỗn loạn để trốn thoát, nhưng đã bị cao thủ đánh gục xuống đất ngay sau khi ra tay. Thiếu soái, tôi không biết cậu là con trai của nguyên soái!"  

 

Hoa Kiến Thành tức giận nói: "Thiên Hạ Cư thật to gan, dám động đến thiếu soái!"  

 

Lư Thần mặt vẫn vô cảm, nói với hai cao thủ: "Bây giờ hai người đưa người tới, san phẳng Thiên Hạ Cư".  

 

"Rõ!", hai vệ sĩ lập tức đi làm việc.  

 

Lư Thần sờ sờ đầu, cười nói: "Bác sĩ Ngô, y thuật của anh thực sự tài tình. Tôi bị thương rất nặng, vậy mà bác sĩ chỉ dùng vài mũi kim châm đã giúp tôi khỏe lại rồi".  

 

Ngô Bình: "Cũng không phải trị liệu, tôi chỉ là giúp thiếu soái qua khỏi cơn nguy hiểm, về sau vẫn cần trị liệu thêm".  

 

Lư Thần: "Vậy tôi sẽ ở đây trong vài ngày tới, phiền bác sĩ Ngô tiếp tục giúp tôi trị liệu”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: "Thiếu soái muốn ở lại bao lâu cũng được".  
 
Chương 5282


Anh bước tới để cứu chữa, người đàn ông bị thương nặng sau đó đã tự mình tỉnh lại, nhưng cơn đau khiến anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng tỉnh rượu.  

 

Lư Thần là một thiếu soái trẻ tuổi, đương nhiên nếu là người bình thường thì sẽ không ngu ngốc mà đi kiếm chuyện với cậu ta. Nhưng kẻ này không chỉ dám động tới mà còn suýt nữa giết chết cậu ta, chuyện này có gì đó không đúng!  

 

Sau khi người kia tỉnh dậy, Lư Thần châm một điếu thuốc và nhìn kẻ đánh mình bằng ánh mắt vô cảm.  

 

Bị Lư Thần nhìn như vậy, vẻ mặt của người đàn ông có chút không tự nhiên.  

 

Lư Thần cười nói: "Nói cho tao biết, tại sao mày muốn giết tao, ai đã ra lệnh cho mày?"  

 

Advertisement

Người đàn ông trợn mắt lên và nói: "Uống nhiều quá, không nhận ra ai với ai. Muốn giết thì giết, tôi nhận tội!”  

 

Lư Thần lắc đầu: "Nhận tội cũng không giải quyết vấn đề gì. Mau gọi một cuộc điện thoại và điều tra thân phận kẻ này cho tôi".  

 

Một vệ sĩ chụp một bức ảnh của người đàn ông này và gửi nó đến phủ nguyên soái. Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả thông tin về người này đã được gửi đến điện thoại di động của Lư Thần.  

 

Lư Thần mở điện thoại, đọc tin nhắn và nói: "Giỏi đấy, mày có tới ba bà vợ và bảy người con. Bố mẹ mày đều đã hơn bảy mươi tuổi và cả hai đều có sức khỏe tốt. À, còn có một nữ sinh viên đại học đang được mày bao nuôi, cô ấy rất xinh đẹp".  

 

Nghe được những thông tin này, chân người đàn ông mềm nhũn ra, giọng run run hỏi: "Cậu muốn làm gì?"  

 

"Mày nói xem?" Lư Thần nhìn hắn: "Mày phải biết, kẻ muốn hại tao nhất định phải chết. Nhưng nếu mày nói cho tao biết ai đã chỉ thị mày làm như vậy, tao hứa sẽ không động đến gia đình mày và cho mày một cơ hội".  

 

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lư Thần, bức tường phòng ngự của người đàn ông nhanh chóng sụp đổ, anh ta kêu lên: "Tôi nói, chính ông chủ của Thiên Hạ Cư đã yêu cầu tôi làm điều đó. Ông ta nói rằng có một nhân vật lớn ở đây và yêu cầu tôi đánh chết người đó. Tôi muốn tận dụng sự hỗn loạn để trốn thoát, nhưng đã bị cao thủ đánh gục xuống đất ngay sau khi ra tay. Thiếu soái, tôi không biết cậu là con trai của nguyên soái!"  

 

Hoa Kiến Thành tức giận nói: "Thiên Hạ Cư thật to gan, dám động đến thiếu soái!"  

 

Lư Thần mặt vẫn vô cảm, nói với hai cao thủ: "Bây giờ hai người đưa người tới, san phẳng Thiên Hạ Cư".  

 

"Rõ!", hai vệ sĩ lập tức đi làm việc.  

 

Lư Thần sờ sờ đầu, cười nói: "Bác sĩ Ngô, y thuật của anh thực sự tài tình. Tôi bị thương rất nặng, vậy mà bác sĩ chỉ dùng vài mũi kim châm đã giúp tôi khỏe lại rồi".  

 

Ngô Bình: "Cũng không phải trị liệu, tôi chỉ là giúp thiếu soái qua khỏi cơn nguy hiểm, về sau vẫn cần trị liệu thêm".  

 

Lư Thần: "Vậy tôi sẽ ở đây trong vài ngày tới, phiền bác sĩ Ngô tiếp tục giúp tôi trị liệu”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: "Thiếu soái muốn ở lại bao lâu cũng được".  
 
Chương 5283


Ngô Bình hỏi: "Lư soái là ai?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Lư soái là một vị tướng canh giữ bờ biển, sau lưng ông ta có tu sĩ lợi hại chống lưng! Địa vị của Lư soái cao đến nỗi, thậm chí đến hoàng đế còn không dám tùy tiện gây khó dễ. Như vậy là đủ để tiên sinh thấy địa vị của Lư soái cao thế nào rồi phải không?"  

 

Ngô Bình: "Nhân vật lớn như vậy mà cũng chạy tới đây ăn cơm sao?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Nghe thiếu soái nói muốn tới nơi này mua một loại dược liệu. Hôm nay mua được dược liệu, tâm trạng cậu ta rất tốt, muốn tới đây chơi hai ngày rồi mới trở về".  

 

Nghe nói đến dược liệu, Ngô Bình hỏi: "Dược liệu gì, ông có thấy nó chưa?"  

 

Hoa Kiến Thành cười khổ nói: "Địa vị của tôi thấp, đương nhiên không được nhìn thấy. Nhưng nhìn dáng vẻ cẩn trọng của thiếu soái, nhất định không phải dược liệu bình thường".  

 

Ngô Bình gật đầu, không hỏi thêm câu nào.  

Advertisement

 

Sau đó, anh ấy đến nơi mà Từ Tử Yên và những người khác đang phát sóng trực tiếp và thấy buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, Từ Tử Yên không hát mà đang giao lưu với người hâm mộ của cô ấy.  

 

Anh liếc nhìn một cái thì không khỏi sửng sốt, chỉ trong nửa ngày, lượng người hâm mộ của Từ Tử Yên đã vượt quá một triệu, số người xem trực tuyến cũng gần một triệu rưỡi.  

 

Từ Tử Yên rất tự hào, cười hỏi: "Ngô đại ca, thế nào? Em nói không sai chứ, Tử Yên rất phù hợp với bài hát này".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Không tồi, hôm nay em nhận được bao nhiêu tiền bo rồi?"  

 

Từ Tử Yên: "Tổng số tiền thưởng đã vượt quá hai triệu và vẫn đang tăng lên. Ngô đại ca, hay để Tử Yên học thêm một bài hát và tiếp tục vào ngày mai?"  

 

Ngô Bình: "Được chứ".  

 

Trong một diễn biến khác, Nhan Băng cũng vừa dừng phát sóng trực tiếp và hôm nay cô ấy cũng đã làm rất tốt, có được nửa triệu người hâm mộ và hiện là một trong những người phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất cả nước.  

 

Mười một giờ, Từ Tử Yên cuối cùng cũng ngừng phát sóng trực tiếp.  

 

Tôn Tử Nghiên gọi mọi người lại và nói: "Tôi đã suy nghĩ rồi, Tử Yên và Băng Băng sau này mỗi tuần hãy hát một bài hát mới. Ngày mai công ty mới của chúng ta sẽ được thành lập, hai cô chính là hai ca sĩ đầu tiên được công ty ký hợp đồng ".  

 

Từ Tử Yên: "Công ty sau này cũng sẽ ký hợp đồng với người khác sao?"  

 

Tôn Tử Nghiên: "Đương nhiên. Ngày mai tôi sẽ đến nhạc viện để tuyển những cô gái xinh đẹp và đào tạo một lứa khác".  

 

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Ngô Bình, cười nói: "Anh Ngô, chuyện hát hò phải nhờ anh rồi!"  

 

Ngô Bình: "Công ty có cổ phần của tôi không?"  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: "Đương nhiên, hơn nữa cổ phần của anh còn chiếm đa số, khoảng chừng 70%".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được. Đến lúc đó cô muốn bao nhiêu bài tôi cũng cho cô được".  

 

Lúc này, Tôn Tử Nghiên liếc nhìn thời gian nói: "Anh Ngô, ngày mai tới nhà tôi ăn cơm đi. Mấy ngày anh không ở đó, ông nội tôi mỗi ngày đều nhớ đến anh".  

 

Ngô Bình cười nói: "Được, chiều mai tôi sẽ đến thăm ông".  

 

Tôn Tử Ngiên, Nhạn Băng và những người khác ai về nhà nấy, chỉ còn Từ Tử Yên ở lại.  

 

Ngô Bình hỏi: "Tử Yên, muộn như vậy mà em không về nhà sao?"  

 
 
Chương 5283


Ngô Bình hỏi: "Lư soái là ai?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Lư soái là một vị tướng canh giữ bờ biển, sau lưng ông ta có tu sĩ lợi hại chống lưng! Địa vị của Lư soái cao đến nỗi, thậm chí đến hoàng đế còn không dám tùy tiện gây khó dễ. Như vậy là đủ để tiên sinh thấy địa vị của Lư soái cao thế nào rồi phải không?"  

 

Ngô Bình: "Nhân vật lớn như vậy mà cũng chạy tới đây ăn cơm sao?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Nghe thiếu soái nói muốn tới nơi này mua một loại dược liệu. Hôm nay mua được dược liệu, tâm trạng cậu ta rất tốt, muốn tới đây chơi hai ngày rồi mới trở về".  

 

Nghe nói đến dược liệu, Ngô Bình hỏi: "Dược liệu gì, ông có thấy nó chưa?"  

 

Hoa Kiến Thành cười khổ nói: "Địa vị của tôi thấp, đương nhiên không được nhìn thấy. Nhưng nhìn dáng vẻ cẩn trọng của thiếu soái, nhất định không phải dược liệu bình thường".  

 

Ngô Bình gật đầu, không hỏi thêm câu nào.  

Advertisement

 

Sau đó, anh ấy đến nơi mà Từ Tử Yên và những người khác đang phát sóng trực tiếp và thấy buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, Từ Tử Yên không hát mà đang giao lưu với người hâm mộ của cô ấy.  

 

Anh liếc nhìn một cái thì không khỏi sửng sốt, chỉ trong nửa ngày, lượng người hâm mộ của Từ Tử Yên đã vượt quá một triệu, số người xem trực tuyến cũng gần một triệu rưỡi.  

 

Từ Tử Yên rất tự hào, cười hỏi: "Ngô đại ca, thế nào? Em nói không sai chứ, Tử Yên rất phù hợp với bài hát này".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Không tồi, hôm nay em nhận được bao nhiêu tiền bo rồi?"  

 

Từ Tử Yên: "Tổng số tiền thưởng đã vượt quá hai triệu và vẫn đang tăng lên. Ngô đại ca, hay để Tử Yên học thêm một bài hát và tiếp tục vào ngày mai?"  

 

Ngô Bình: "Được chứ".  

 

Trong một diễn biến khác, Nhan Băng cũng vừa dừng phát sóng trực tiếp và hôm nay cô ấy cũng đã làm rất tốt, có được nửa triệu người hâm mộ và hiện là một trong những người phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất cả nước.  

 

Mười một giờ, Từ Tử Yên cuối cùng cũng ngừng phát sóng trực tiếp.  

 

Tôn Tử Nghiên gọi mọi người lại và nói: "Tôi đã suy nghĩ rồi, Tử Yên và Băng Băng sau này mỗi tuần hãy hát một bài hát mới. Ngày mai công ty mới của chúng ta sẽ được thành lập, hai cô chính là hai ca sĩ đầu tiên được công ty ký hợp đồng ".  

 

Từ Tử Yên: "Công ty sau này cũng sẽ ký hợp đồng với người khác sao?"  

 

Tôn Tử Nghiên: "Đương nhiên. Ngày mai tôi sẽ đến nhạc viện để tuyển những cô gái xinh đẹp và đào tạo một lứa khác".  

 

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Ngô Bình, cười nói: "Anh Ngô, chuyện hát hò phải nhờ anh rồi!"  

 

Ngô Bình: "Công ty có cổ phần của tôi không?"  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: "Đương nhiên, hơn nữa cổ phần của anh còn chiếm đa số, khoảng chừng 70%".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được. Đến lúc đó cô muốn bao nhiêu bài tôi cũng cho cô được".  

 

Lúc này, Tôn Tử Nghiên liếc nhìn thời gian nói: "Anh Ngô, ngày mai tới nhà tôi ăn cơm đi. Mấy ngày anh không ở đó, ông nội tôi mỗi ngày đều nhớ đến anh".  

 

Ngô Bình cười nói: "Được, chiều mai tôi sẽ đến thăm ông".  

 

Tôn Tử Ngiên, Nhạn Băng và những người khác ai về nhà nấy, chỉ còn Từ Tử Yên ở lại.  

 

Ngô Bình hỏi: "Tử Yên, muộn như vậy mà em không về nhà sao?"  

 
 
Chương 5284


Từ Tử Yên khẽ thở dài: "Bố mẹ em đã ly hôn. Em từng sống với bà nội. Sau này, khi bà nội qua đời, em đến ở cùng bố. Nhưng vợ hai của ông ấy rất ghê gớm, chỉ được mấy hôm đã đuổi em ra ngoài, nhưng bố em chỉ dám lặng lẽ nhét một ít tiền vào túi em".  

 

Ngô Bình xoa đầu Từ Tử Yên, cười nói: "Không sao, em hiện tại đã trưởng thành, có thể tự mình nuôi sống bản thân".  

 

Từ Tử Yên dựa đầu vào vai Ngô Bình và bình thản nói: "Đúng vậy, giờ em đã là một ngôi sao trên sóng livestream, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền".  

 

Ngô Bình: "Anh nghĩ ra một bài hát, anh thấy nó đặc biệt phù hợp với một cô gái trong sáng và xinh đẹp như em. Ngày mai, nếu em tết tóc đuôi sam và mặc váy kiểu học sinh, anh đảm bảo rằng số người hâm mộ của em sẽ tăng thêm một triệu nữa”.  

 

Từ Tử Yên cười nói: "Thật sao? Vậy giờ em muốn học hát luôn!"  

 

Đêm đó, Ngô Bình đã dạy cho Từ Tử Yên một bài hát khác. Mặc dù chỉ là dân ca truyền miệng nhưng bài hát này đã từng rất nổi tiếng năm xưa. Một sinh viên tốt nghiệp nhạc viện với kỹ năng ca hát kém cũng đã kiếm được ba trăm triệu nhờ bài hát này.  

 

Advertisement

Sáng sớm hôm sau, Lư Thần đến phòng của Ngô Bình. Cậu ta mang theo một chiếc hộp gỗ, cười nói: "Ngô thần y, xin hãy tiếp tục chữa trị cho tôi".  

 

Ngô Bình: "Ừm, hiện tại tình trạng của thiếu soái đã ổn định, có thể trị liệu".  

 

Lư Thần cầm lấy hộp gỗ và mở nó ra, bên trong là một củ nhân sâm đỏ như máu với những sợi tua cực mỏng, trông giống như một bộ râu.  

 

"Bác sĩ Ngô có nhận ra loại thuốc này không?"  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: "Đây là linh dược".  

 

Lư Thần gật đầu: "Không sai, đây là nhân sâm râu đỏ, là linh dược cấp bốn".  

 

Ngô Bình: "Tìm được một loại thuốc quý như vậy trong nhân gian, phủ nguyên soái quả rất có năng lực".  

 

Lư Thần cười nói: "Vì muốn tìm được nó, tôi đã bôn ba bên ngoài hơn hai tháng. Cuối cùng sau khi tiêu tốn một trăm năm mươi tỷ cộng với một bảo vật và một loạt điều kiện, cuối cùng tôi đã mua được nó".  

 

Ngô Bình: "Thiếu soái cần linh dược này làm gì?"  

 

Lư Thần liếc nhìn xung quanh, những người khác lần lượt rút lui, chỉ còn lại cậu ta và Ngô Bình trong phòng.  

 

Lư Thần khẽ thở dài nói: "Nói thật, ông nội tôi bệnh nặng lắm, tiên nhân cho đan dược cũng vô dụng. Tôi nghe nói loại nhân sâm râu đỏ này có công hiệu, cho nên muốn mua cho ông nội ăn. Nhưng tôi không biết tác dụng của nhân sâm râu đỏ này nên muốn nhờ thần y giúp đỡ".  

 

Ngô Bình lập tức lắc đầu: "Nhân sâm râu đỏ không phải để người trực tiếp ăn, cần luyện chế thành đan dược".  

 

Lư Thần hai mắt sáng lên: "Tiên sinh quả thực hiểu về thứ dược liệu này!"  

 

Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ"  

 

Lư Thần suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi muốn nhờ Ngô thần y chữa bệnh cho ông nội tôi. Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi, anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Lư tôi!"  

 

Ngô Bình mới tới đây, anh cần kết bạn với những nhân vật quyền lực như Lư Thần nên anh đáp: "Chữa bệnh cứu người là nghĩa vụ của một bác sĩ".  

 

Lư Thần vui mừng khôn xiết: "Vậy chúng ta hãy khởi hành càng sớm càng tốt".  

 

Ngô Bình: “Ngày mai đi, vết thương của thiếu soái hôm nay cần trị liệu”.  

 
 
Chương 5284


Từ Tử Yên khẽ thở dài: "Bố mẹ em đã ly hôn. Em từng sống với bà nội. Sau này, khi bà nội qua đời, em đến ở cùng bố. Nhưng vợ hai của ông ấy rất ghê gớm, chỉ được mấy hôm đã đuổi em ra ngoài, nhưng bố em chỉ dám lặng lẽ nhét một ít tiền vào túi em".  

 

Ngô Bình xoa đầu Từ Tử Yên, cười nói: "Không sao, em hiện tại đã trưởng thành, có thể tự mình nuôi sống bản thân".  

 

Từ Tử Yên dựa đầu vào vai Ngô Bình và bình thản nói: "Đúng vậy, giờ em đã là một ngôi sao trên sóng livestream, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền".  

 

Ngô Bình: "Anh nghĩ ra một bài hát, anh thấy nó đặc biệt phù hợp với một cô gái trong sáng và xinh đẹp như em. Ngày mai, nếu em tết tóc đuôi sam và mặc váy kiểu học sinh, anh đảm bảo rằng số người hâm mộ của em sẽ tăng thêm một triệu nữa”.  

 

Từ Tử Yên cười nói: "Thật sao? Vậy giờ em muốn học hát luôn!"  

 

Đêm đó, Ngô Bình đã dạy cho Từ Tử Yên một bài hát khác. Mặc dù chỉ là dân ca truyền miệng nhưng bài hát này đã từng rất nổi tiếng năm xưa. Một sinh viên tốt nghiệp nhạc viện với kỹ năng ca hát kém cũng đã kiếm được ba trăm triệu nhờ bài hát này.  

 

Advertisement

Sáng sớm hôm sau, Lư Thần đến phòng của Ngô Bình. Cậu ta mang theo một chiếc hộp gỗ, cười nói: "Ngô thần y, xin hãy tiếp tục chữa trị cho tôi".  

 

Ngô Bình: "Ừm, hiện tại tình trạng của thiếu soái đã ổn định, có thể trị liệu".  

 

Lư Thần cầm lấy hộp gỗ và mở nó ra, bên trong là một củ nhân sâm đỏ như máu với những sợi tua cực mỏng, trông giống như một bộ râu.  

 

"Bác sĩ Ngô có nhận ra loại thuốc này không?"  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: "Đây là linh dược".  

 

Lư Thần gật đầu: "Không sai, đây là nhân sâm râu đỏ, là linh dược cấp bốn".  

 

Ngô Bình: "Tìm được một loại thuốc quý như vậy trong nhân gian, phủ nguyên soái quả rất có năng lực".  

 

Lư Thần cười nói: "Vì muốn tìm được nó, tôi đã bôn ba bên ngoài hơn hai tháng. Cuối cùng sau khi tiêu tốn một trăm năm mươi tỷ cộng với một bảo vật và một loạt điều kiện, cuối cùng tôi đã mua được nó".  

 

Ngô Bình: "Thiếu soái cần linh dược này làm gì?"  

 

Lư Thần liếc nhìn xung quanh, những người khác lần lượt rút lui, chỉ còn lại cậu ta và Ngô Bình trong phòng.  

 

Lư Thần khẽ thở dài nói: "Nói thật, ông nội tôi bệnh nặng lắm, tiên nhân cho đan dược cũng vô dụng. Tôi nghe nói loại nhân sâm râu đỏ này có công hiệu, cho nên muốn mua cho ông nội ăn. Nhưng tôi không biết tác dụng của nhân sâm râu đỏ này nên muốn nhờ thần y giúp đỡ".  

 

Ngô Bình lập tức lắc đầu: "Nhân sâm râu đỏ không phải để người trực tiếp ăn, cần luyện chế thành đan dược".  

 

Lư Thần hai mắt sáng lên: "Tiên sinh quả thực hiểu về thứ dược liệu này!"  

 

Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ"  

 

Lư Thần suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi muốn nhờ Ngô thần y chữa bệnh cho ông nội tôi. Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi, anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Lư tôi!"  

 

Ngô Bình mới tới đây, anh cần kết bạn với những nhân vật quyền lực như Lư Thần nên anh đáp: "Chữa bệnh cứu người là nghĩa vụ của một bác sĩ".  

 

Lư Thần vui mừng khôn xiết: "Vậy chúng ta hãy khởi hành càng sớm càng tốt".  

 

Ngô Bình: “Ngày mai đi, vết thương của thiếu soái hôm nay cần trị liệu”.  

 
 
Chương 5285


 Không lâu sau Hoa Kiến Thành đến, ông ta rất phấn khích nói: "Ngô tiên sinh, Thiên Hạ Cư đã xong đời! Tài sản hàng chục tỷ của gia tộc đứng sau Thiên Hạ Cư đều đã tan thành mây khói. Đương nhiên, tôi cũng được lợi. Đến nay, Thiên Hạ Cư đã trở thành tài sản trực thuộc Đệ Nhất Cư của tôi! Tất cả những điều này đều là nhờ tiên sinh!"  

 

Ngô Bình: "Đây là Thiên Hạ Cư tự tìm chỗ chết, sao bọn họ lại dám khiêu khích nhà họ Lư kia chứ?"  

 

Hoa Kiến Thành cười lạnh một tiếng: "Thật ra bọn họ cũng không biết người tới là thiếu soái".  

 

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, anh lập tức đoán được đây rất có thể là màn kịch do một tay Hoa Kiến Thành cố ý bày ra, nước cờ này quả thực quá nguy hiểm.  

 

Nhưng anh không nói gì cả.  

 

Sau khi Hoa Kiến Thành rời đi, buổi trưa anh lại đến phòng phát sóng trực tiếp. Lúc này Từ Tử Yên đang hát ca khúc anh dạy cô ngày hôm qua. Từ Tử Yên hôm nay mặc một chiếc váy học sinh, tết hai bím tóc sau lưng. Trông cô ấy trẻ trung và trong sáng, khiến người ta liên tưởng đến nữ thần trong mơ của các nam sinh thời đi học.  

Advertisement

 

Anh liếc nhìn chương trình phát sóng trực tiếp, Từ Tử Yên đã có hơn hai triệu người hâm mộ và số người xem trực tuyến đã tăng vọt lên 3.57 triệu!  

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp, số lượng quà tặng từ fan hâm mộ số một đã vượt quá một triệu! Fan hâm mộ thứ hai trong danh sách cũng không kém hơn nhiều, anh ta đã tặng hơn tám trăm nghìn tệ.

Ngô Bình nói: "Hiệu quả không tồi".  

 

Tôn Tử Nghiên: "Ừm, Tử Yên đã khiến bài hát này trở nên nổi tiếng, bây giờ rất nhiều công ty thu âm muốn ký hợp đồng với cô ấy".  

 

Ngô Bình chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Tử Nghiên, công ty mới của chúng ta không có kinh nghiệm, có nên tìm người có kinh nghiệm giúp đỡ không?"  

 

Tôn Tử Nghiên: "Tốt nhất là tìm một người có kinh nghiệm. Nếu là một công ty thu âm mới, chắc chắn sẽ có rất nhiều cạm bẫy. Chỉ là chúng ta mới bắt đầu, vì vậy khó có thể mời một nhân vật lớn trong nghề tới giúp".  

 

Nhắc đến nhân vật lớn, Ngô Bình liền nghĩ đến Lư Thần và quyết định gọi một cuộc điện thoại. Lúc này Lư Thần đang ở trong phòng chơi game, nhận được điện thoại, cậu ta vội vàng ném điện thoại chơi game qua một bên, cười hỏi: "Ngô tiên sinh, có chuyện gì sao?"  

 

Ngô Bình: "Thiếu soái, cậu có biết người nào có kinh nghiệm làm việc lâu năm trong công ty thu âm không? Chúng tôi đang chuẩn bị thành lập công ty, cần người có kinh nghiệm chỉ dẫn".  

 

Lư Thần cười nói: "Có chứ! Tôi có một người bạn đã làm trong ngành này từ hai mươi năm trước, hiện ông ấy là ông chủ đứng sau ba công ty lớn, đã đào tạo rất nhiều ca sĩ hàng đầu. Thế này thì sao, tìm thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt giữa mấy người chúng ta".  

 

Ngô Bình: "Được, vậy thì cám ơn thiếu soái".  

 

"Tiên sinh khách sáo rồi. Có thể giúp tiên sinh chút chuyện nhỏ này, tôi rất vui".  

 

Sau khi cúp điện thoại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hãy lập công ty trước, sau đó tôi sẽ nhờ chuyên gia tới chỉ dẫn cho chúng ta".  

 

Tôn Tử Nghiên: "Vậy thì tốt quá rồi. Sau đó chúng ta có thể nhờ người đó giới thiệu một số ca sĩ có tiềm năng cho công ty chúng ta".  

 

Một số ca sĩ hát rất hay, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chưa thể nổi tiếng. Chỉ cần cho họ một bài hát hay, những người này sẽ lập tức có khả năng vụt sáng, trở thành ca sĩ hàng đầu.  

 

Nói về điều này, Ngô Bình nghĩ về một số chương trình tạp kỹ của ca sĩ trên trái đất trong quá khứ. Anh đến nơi này đã lâu rồi, nhưng chưa từng xem chương trình tương tự phát sóng. Nếu sau này có cơ hội, anh có thể làm vài chương trình tương tự, không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể nhân cơ hội để ca sĩ của chính mình trở nên nổi tiếng.  

 

Sau khi nói vài câu, anh vào phòng phát sóng trực tiếp của Từ Tử Yên, sau đó nạp tiền vào tài khoản có nickname "Ngạo Tiên" để tặng quà cho cô. Anh nhanh chóng tặng cho cô hai triệu, thế chỗ cho tài khoản có biệt danh là "Tôn Thiên" trước đó đang đứng top một fan hâm mộ.  
 
Chương 5285


 Không lâu sau Hoa Kiến Thành đến, ông ta rất phấn khích nói: "Ngô tiên sinh, Thiên Hạ Cư đã xong đời! Tài sản hàng chục tỷ của gia tộc đứng sau Thiên Hạ Cư đều đã tan thành mây khói. Đương nhiên, tôi cũng được lợi. Đến nay, Thiên Hạ Cư đã trở thành tài sản trực thuộc Đệ Nhất Cư của tôi! Tất cả những điều này đều là nhờ tiên sinh!"  

 

Ngô Bình: "Đây là Thiên Hạ Cư tự tìm chỗ chết, sao bọn họ lại dám khiêu khích nhà họ Lư kia chứ?"  

 

Hoa Kiến Thành cười lạnh một tiếng: "Thật ra bọn họ cũng không biết người tới là thiếu soái".  

 

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, anh lập tức đoán được đây rất có thể là màn kịch do một tay Hoa Kiến Thành cố ý bày ra, nước cờ này quả thực quá nguy hiểm.  

 

Nhưng anh không nói gì cả.  

 

Sau khi Hoa Kiến Thành rời đi, buổi trưa anh lại đến phòng phát sóng trực tiếp. Lúc này Từ Tử Yên đang hát ca khúc anh dạy cô ngày hôm qua. Từ Tử Yên hôm nay mặc một chiếc váy học sinh, tết hai bím tóc sau lưng. Trông cô ấy trẻ trung và trong sáng, khiến người ta liên tưởng đến nữ thần trong mơ của các nam sinh thời đi học.  

Advertisement

 

Anh liếc nhìn chương trình phát sóng trực tiếp, Từ Tử Yên đã có hơn hai triệu người hâm mộ và số người xem trực tuyến đã tăng vọt lên 3.57 triệu!  

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp, số lượng quà tặng từ fan hâm mộ số một đã vượt quá một triệu! Fan hâm mộ thứ hai trong danh sách cũng không kém hơn nhiều, anh ta đã tặng hơn tám trăm nghìn tệ.

Ngô Bình nói: "Hiệu quả không tồi".  

 

Tôn Tử Nghiên: "Ừm, Tử Yên đã khiến bài hát này trở nên nổi tiếng, bây giờ rất nhiều công ty thu âm muốn ký hợp đồng với cô ấy".  

 

Ngô Bình chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Tử Nghiên, công ty mới của chúng ta không có kinh nghiệm, có nên tìm người có kinh nghiệm giúp đỡ không?"  

 

Tôn Tử Nghiên: "Tốt nhất là tìm một người có kinh nghiệm. Nếu là một công ty thu âm mới, chắc chắn sẽ có rất nhiều cạm bẫy. Chỉ là chúng ta mới bắt đầu, vì vậy khó có thể mời một nhân vật lớn trong nghề tới giúp".  

 

Nhắc đến nhân vật lớn, Ngô Bình liền nghĩ đến Lư Thần và quyết định gọi một cuộc điện thoại. Lúc này Lư Thần đang ở trong phòng chơi game, nhận được điện thoại, cậu ta vội vàng ném điện thoại chơi game qua một bên, cười hỏi: "Ngô tiên sinh, có chuyện gì sao?"  

 

Ngô Bình: "Thiếu soái, cậu có biết người nào có kinh nghiệm làm việc lâu năm trong công ty thu âm không? Chúng tôi đang chuẩn bị thành lập công ty, cần người có kinh nghiệm chỉ dẫn".  

 

Lư Thần cười nói: "Có chứ! Tôi có một người bạn đã làm trong ngành này từ hai mươi năm trước, hiện ông ấy là ông chủ đứng sau ba công ty lớn, đã đào tạo rất nhiều ca sĩ hàng đầu. Thế này thì sao, tìm thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt giữa mấy người chúng ta".  

 

Ngô Bình: "Được, vậy thì cám ơn thiếu soái".  

 

"Tiên sinh khách sáo rồi. Có thể giúp tiên sinh chút chuyện nhỏ này, tôi rất vui".  

 

Sau khi cúp điện thoại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hãy lập công ty trước, sau đó tôi sẽ nhờ chuyên gia tới chỉ dẫn cho chúng ta".  

 

Tôn Tử Nghiên: "Vậy thì tốt quá rồi. Sau đó chúng ta có thể nhờ người đó giới thiệu một số ca sĩ có tiềm năng cho công ty chúng ta".  

 

Một số ca sĩ hát rất hay, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chưa thể nổi tiếng. Chỉ cần cho họ một bài hát hay, những người này sẽ lập tức có khả năng vụt sáng, trở thành ca sĩ hàng đầu.  

 

Nói về điều này, Ngô Bình nghĩ về một số chương trình tạp kỹ của ca sĩ trên trái đất trong quá khứ. Anh đến nơi này đã lâu rồi, nhưng chưa từng xem chương trình tương tự phát sóng. Nếu sau này có cơ hội, anh có thể làm vài chương trình tương tự, không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể nhân cơ hội để ca sĩ của chính mình trở nên nổi tiếng.  

 

Sau khi nói vài câu, anh vào phòng phát sóng trực tiếp của Từ Tử Yên, sau đó nạp tiền vào tài khoản có nickname "Ngạo Tiên" để tặng quà cho cô. Anh nhanh chóng tặng cho cô hai triệu, thế chỗ cho tài khoản có biệt danh là "Tôn Thiên" trước đó đang đứng top một fan hâm mộ.  
 
Chương 5286


Cậu ta lập tức rất khó chịu, phải biết rằng, bố cậu ta là người giàu nhất nhì thành phố, tài sản ròng mấy chục tỷ, tiền tiêu vặt hàng năm cũng mấy chục triệu. Ngoài ra, cậu ta bắt đầu đầu tư vào cổ phiếu từ năm mười lăm tuổi, hiện có bảy trăm đến tám trăm triệu nhân dân tệ đầu tư vào thị trường chứng khoán và đã kiếm được thêm ba bốn trăm triệu trong năm nay. Làm thế nào một người giàu có như vậy lại chịu lép vế?  

 

Cậu ta lập tức nạp thêm hai triệu, liên tiếp thưởng phi thuyền ảo trị giá năm mươi nghìn tệ và nhanh chóng tiêu hết hai triệu.  

 

Thấy đối phương đang cạnh tranh với mình, Ngô Bình để lại lời nhắn trong phòng phát sóng trực tiếp: “Anh bạn rất hào phóng, nhưng thiếu gia này luôn phải là thứ nhất, không bao giờ là thứ hai”.  

 

Sau đó, anh cũng nạp thêm hai triệu và giành lại vị trí đầu tiên trong danh sách.  

 

Hai tên nhà giàu đang mang tiền ra đốt xem ai giàu hơn ai khiến những người hiếu kỳ vô cùng tò mò. Chỉ trong vòng mười phút, tin tức về hai đại gia tranh giành thứ hạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã lan truyền, nhanh chóng trở thành xu hướng tìm kiếm, khiến số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều.  

 

Nền tảng phát sóng trực tiếp mà Tôn Tử Nghiên hợp tác là một nền tảng mới, hiện tại không có lượt chia sẻ mà chỉ có lưu lượng truy cập. Khi nền tảng này tìm thấy cơ hội như vậy, nó đã ngay lập tức quảng bá thông tin này trên mọi mặt trận để tăng thêm mức độ phổ biến.  

Advertisement

 

Khi số tiền boa vượt quá năm triệu, nền tảng sẽ trao một "siêu vương miện" và người sở hữu siêu vương miện vẫn chưa xuất hiện trên nền tảng.  

 

Chẳng mấy chốc, quà tặng của Ngô Bình và Tôn Thiên lần lượt vượt qua con số năm triệu và mỗi người đều sở hữu một chiếc vương miện vàng cực kỳ chói mắt.  

 

"Oa, siêu vương miện xuất hiện, Ngạo Tiên, Tôn Thiên, các anh thật là giàu có!"  

 

"Nào, Ngạo Tiên, tôi sẽ hỗ trợ anh!"  

 

"Cố lên, Tôn Thiên, đừng để bị hắn đuổi kịp!"  

 

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi sùng sục và sự cạnh tranh giữa "Ngạo Tiên" và "Tôn Thiên" ngày càng trở nên khốc liệt.  

 

Từ Tử Yên đỏ mặt, cô ấy không biết Ngạo Tiên là Ngô Bình, cô nói: "Anh Ngạo Tiên, anh Tôn Thiên, xin đừng tặng quà cho em nữa".  

 

Nhìn thấy Từ Tử Yên tốt bụng như vậy, Tôn Tử Nghiên trợn tròn mắt nhưng cũng không ngăn cản cô ấy, hành động của Từ Tử Yên có thể nhận lại rất nhiều thiện chí.  

 

Mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp ngày càng cao và số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá năm triệu! Cấp độ này, ngay cả trong thời đại trái đất nơi Ngô Bình sống, cũng chỉ có các ngôi sao nổi tiếng nhất mới đạt được.  

 

Tôn Tử Nghiên lúc này lấy ra một tờ giấy, trong đó viết: Hát một bài nữa!  

 

Hôm qua, Ngô Bình đã viết thêm hai bài hát và Từ Tử Yên đã học chúng ngay. Sau đó, cô ấy nói với khán giả: "Cảm ơn anh Tôn Thiên và anh Ngạo Tiên, bây giờ em sẽ hát một bài hát mới để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với hai người".  

 

Đột nhiên, một giai điệu đẹp vang lên và Từ Tử Yên bắt đầu hát.  

 

Cuộc tranh giành của Ngô Bình và Tôn Thiên cũng đến hồi kết, Tôn Thiên đóng góp nhiều hơn mấy chục nghìn tệ, đứng đầu danh sách. Nhưng Ngô Bình thật sự không muốn cùng cậu ta tranh vị trí đầu, cho nên không tiếp tục thưởng.  

 

Sau khi nghe bài hát này, hơn năm triệu khán giả đã lần lượt gửi hoa, bởi vì đa số họ đều cho rằng bài hát này rất hay.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã ngoại tuyến và Tôn Thiên ngồi vững ở đầu danh sách. Tuy nhiên, nhờ có Tôn Thiên này, Từ Tử Yên đã kiếm thêm được gần tám triệu vào ngày hôm nay. Bao gồm cả gần tám triệu của Ngô Bình và quà tặng của các fan khác, tổng số tiền bo hôm nay đã vượt quá hai mươi triệu!  

 
 
Chương 5286


Cậu ta lập tức rất khó chịu, phải biết rằng, bố cậu ta là người giàu nhất nhì thành phố, tài sản ròng mấy chục tỷ, tiền tiêu vặt hàng năm cũng mấy chục triệu. Ngoài ra, cậu ta bắt đầu đầu tư vào cổ phiếu từ năm mười lăm tuổi, hiện có bảy trăm đến tám trăm triệu nhân dân tệ đầu tư vào thị trường chứng khoán và đã kiếm được thêm ba bốn trăm triệu trong năm nay. Làm thế nào một người giàu có như vậy lại chịu lép vế?  

 

Cậu ta lập tức nạp thêm hai triệu, liên tiếp thưởng phi thuyền ảo trị giá năm mươi nghìn tệ và nhanh chóng tiêu hết hai triệu.  

 

Thấy đối phương đang cạnh tranh với mình, Ngô Bình để lại lời nhắn trong phòng phát sóng trực tiếp: “Anh bạn rất hào phóng, nhưng thiếu gia này luôn phải là thứ nhất, không bao giờ là thứ hai”.  

 

Sau đó, anh cũng nạp thêm hai triệu và giành lại vị trí đầu tiên trong danh sách.  

 

Hai tên nhà giàu đang mang tiền ra đốt xem ai giàu hơn ai khiến những người hiếu kỳ vô cùng tò mò. Chỉ trong vòng mười phút, tin tức về hai đại gia tranh giành thứ hạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã lan truyền, nhanh chóng trở thành xu hướng tìm kiếm, khiến số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều.  

 

Nền tảng phát sóng trực tiếp mà Tôn Tử Nghiên hợp tác là một nền tảng mới, hiện tại không có lượt chia sẻ mà chỉ có lưu lượng truy cập. Khi nền tảng này tìm thấy cơ hội như vậy, nó đã ngay lập tức quảng bá thông tin này trên mọi mặt trận để tăng thêm mức độ phổ biến.  

Advertisement

 

Khi số tiền boa vượt quá năm triệu, nền tảng sẽ trao một "siêu vương miện" và người sở hữu siêu vương miện vẫn chưa xuất hiện trên nền tảng.  

 

Chẳng mấy chốc, quà tặng của Ngô Bình và Tôn Thiên lần lượt vượt qua con số năm triệu và mỗi người đều sở hữu một chiếc vương miện vàng cực kỳ chói mắt.  

 

"Oa, siêu vương miện xuất hiện, Ngạo Tiên, Tôn Thiên, các anh thật là giàu có!"  

 

"Nào, Ngạo Tiên, tôi sẽ hỗ trợ anh!"  

 

"Cố lên, Tôn Thiên, đừng để bị hắn đuổi kịp!"  

 

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi sùng sục và sự cạnh tranh giữa "Ngạo Tiên" và "Tôn Thiên" ngày càng trở nên khốc liệt.  

 

Từ Tử Yên đỏ mặt, cô ấy không biết Ngạo Tiên là Ngô Bình, cô nói: "Anh Ngạo Tiên, anh Tôn Thiên, xin đừng tặng quà cho em nữa".  

 

Nhìn thấy Từ Tử Yên tốt bụng như vậy, Tôn Tử Nghiên trợn tròn mắt nhưng cũng không ngăn cản cô ấy, hành động của Từ Tử Yên có thể nhận lại rất nhiều thiện chí.  

 

Mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp ngày càng cao và số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá năm triệu! Cấp độ này, ngay cả trong thời đại trái đất nơi Ngô Bình sống, cũng chỉ có các ngôi sao nổi tiếng nhất mới đạt được.  

 

Tôn Tử Nghiên lúc này lấy ra một tờ giấy, trong đó viết: Hát một bài nữa!  

 

Hôm qua, Ngô Bình đã viết thêm hai bài hát và Từ Tử Yên đã học chúng ngay. Sau đó, cô ấy nói với khán giả: "Cảm ơn anh Tôn Thiên và anh Ngạo Tiên, bây giờ em sẽ hát một bài hát mới để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với hai người".  

 

Đột nhiên, một giai điệu đẹp vang lên và Từ Tử Yên bắt đầu hát.  

 

Cuộc tranh giành của Ngô Bình và Tôn Thiên cũng đến hồi kết, Tôn Thiên đóng góp nhiều hơn mấy chục nghìn tệ, đứng đầu danh sách. Nhưng Ngô Bình thật sự không muốn cùng cậu ta tranh vị trí đầu, cho nên không tiếp tục thưởng.  

 

Sau khi nghe bài hát này, hơn năm triệu khán giả đã lần lượt gửi hoa, bởi vì đa số họ đều cho rằng bài hát này rất hay.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã ngoại tuyến và Tôn Thiên ngồi vững ở đầu danh sách. Tuy nhiên, nhờ có Tôn Thiên này, Từ Tử Yên đã kiếm thêm được gần tám triệu vào ngày hôm nay. Bao gồm cả gần tám triệu của Ngô Bình và quà tặng của các fan khác, tổng số tiền bo hôm nay đã vượt quá hai mươi triệu!  

 
 
Chương 5287


Một giờ chiều, Hoa Kiến Thành tới thăm, ông ta tươi cười nói: "Ngô tiên sinh, chiều nay sẽ có đại hội giao dịch Tiên-Phàm, tiên sinh có hứng thú không?"  

 

Ngô Bình: "Đại hội giao dịch Tiên-Phàm?"  

 

Hoa Kiến Thành giải thích: "Đại hội giao dịch Tiên - Phàm này thực ra là một số tu sĩ bán một số món đồ của họ để đổi lấy tiền thế tục".  

 

Wu Bei cảm thấy kỳ lạ và hỏi, "Tiền tệ thế tục có lẽ không có giá trị gì đối với các tu sĩ phải không?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Tuy vậy, đôi khi những tu sĩ này phải làm việc thiện trong thế giới thế tục để tích đức. Làm việc thiện là không thể nếu không có tiền, vì vậy một số tu sĩ sẽ bán một số thứ mà họ không cần trong tay để đổi lấy tiền. Một số chỉ đơn giản là đổi đồng Tiên lấy tiền thế tục”.  

 

Ngô Bình hỏi: "Thật sao? Một đồng tiền Tiên đổi được bao nhiêu tiền thế tục?"  

 

Advertisement

Hoa Kiến Thành: "Ít nhất là mười triệu, thậm chí có thể đạt tới hai mươi triệu. Nhưng nói chung, không ai đi đổi tiền Tiên lấy tiền thế tục. Dù sao, tiền tiên có thể mua đồ trong thế giới tu hành, nhưng tiền tệ thế tục thì không thể”.  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ừm. Đưa tôi tới đó đi".  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vừa vặn có một người bạn của tôi từ xa tới cũng muốn tham gia, ba người chúng ta cùng đi".  

 

Hoa Kiến Thành dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiên sinh, tiên sinh có nhãn lực phi phàm, vượt xa người bình thường như tôi. Đến lúc đó, tiên sinh có thể giúp tôi chọn vài món đồ được không? Lần này, tôi đã chuẩn bị ba tỷ".  

 

Ngô Bình: "Còn phải xem ông muốn mua cái gì".  

 

Hoa Kiến Thành: "Mua dược liệu hoặc là đan dược có thể kéo dài tuổi thọ của tôi, giúp tôi sống lâu".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Khi đến nơi đó, tôi sẽ để mắt giúp ông".  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh. Tiên sinh, vậy chúng ta đi gặp bạn của tôi đã nhé?"

Hoa Kiến Thành mời Ngô Bình vào một phòng khác, đã có một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc phơ ngồi ở đây, lão ta mặc quần áo màu đen, sắc mặt tốt, chưa có nhiều nếp nhăn.  

 

Hoa Kiến Thành nhìn thấy ông lão thì vội chào hỏi: “Ông Lâm, đây là Ngô tiên sinh mà tôi từng kể với ông lúc trước, y thuật của Ngô tiên sinh rất cao thâm”.  

 

Ông Lâm là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí, với tu vi như vậy thì lão ta đã được coi là cao thủ tuyệt thế ở thế tục. Đương nhiên nếu so trong giới tu chân thì lão ta vẫn chưa là gì.  

 

Ông Lâm rất hiền hoà, lão ta gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Chào cậu Ngô”.  

 

Ngô Bình có thể nhìn ra dưới ánh mắt hiền hoà của ông Lâm này ẩn chứa sự sáng suốt, lão ta đã là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí rồi thì Ngô Bình và Hoa Kiến Thành chẳng là gì với lão ta cả.  

 

Ngô Bình thoải mái ngồi xuống rồi hỏi: “Buổi giao dịch sẽ bắt đầu khi nào?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Từ ba giờ chiều đến ba giờ sáng, tổng cộng là 12 tiếng. Nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ xuất phát, đến đó rồi thì cũng khoảng ba giờ luôn”.  

 

Ông Lâm cười hỏi: “Cậu Ngô định mua gì?”  

 

Ngô Bình: “Chủ yếu tôi tìm dược liệu, nếu gặp lò luyện đan thì tôi cũng mua một cái”.  
 
Chương 5287


Một giờ chiều, Hoa Kiến Thành tới thăm, ông ta tươi cười nói: "Ngô tiên sinh, chiều nay sẽ có đại hội giao dịch Tiên-Phàm, tiên sinh có hứng thú không?"  

 

Ngô Bình: "Đại hội giao dịch Tiên-Phàm?"  

 

Hoa Kiến Thành giải thích: "Đại hội giao dịch Tiên - Phàm này thực ra là một số tu sĩ bán một số món đồ của họ để đổi lấy tiền thế tục".  

 

Wu Bei cảm thấy kỳ lạ và hỏi, "Tiền tệ thế tục có lẽ không có giá trị gì đối với các tu sĩ phải không?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Tuy vậy, đôi khi những tu sĩ này phải làm việc thiện trong thế giới thế tục để tích đức. Làm việc thiện là không thể nếu không có tiền, vì vậy một số tu sĩ sẽ bán một số thứ mà họ không cần trong tay để đổi lấy tiền. Một số chỉ đơn giản là đổi đồng Tiên lấy tiền thế tục”.  

 

Ngô Bình hỏi: "Thật sao? Một đồng tiền Tiên đổi được bao nhiêu tiền thế tục?"  

 

Advertisement

Hoa Kiến Thành: "Ít nhất là mười triệu, thậm chí có thể đạt tới hai mươi triệu. Nhưng nói chung, không ai đi đổi tiền Tiên lấy tiền thế tục. Dù sao, tiền tiên có thể mua đồ trong thế giới tu hành, nhưng tiền tệ thế tục thì không thể”.  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ừm. Đưa tôi tới đó đi".  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vừa vặn có một người bạn của tôi từ xa tới cũng muốn tham gia, ba người chúng ta cùng đi".  

 

Hoa Kiến Thành dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiên sinh, tiên sinh có nhãn lực phi phàm, vượt xa người bình thường như tôi. Đến lúc đó, tiên sinh có thể giúp tôi chọn vài món đồ được không? Lần này, tôi đã chuẩn bị ba tỷ".  

 

Ngô Bình: "Còn phải xem ông muốn mua cái gì".  

 

Hoa Kiến Thành: "Mua dược liệu hoặc là đan dược có thể kéo dài tuổi thọ của tôi, giúp tôi sống lâu".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Khi đến nơi đó, tôi sẽ để mắt giúp ông".  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh. Tiên sinh, vậy chúng ta đi gặp bạn của tôi đã nhé?"

Hoa Kiến Thành mời Ngô Bình vào một phòng khác, đã có một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc phơ ngồi ở đây, lão ta mặc quần áo màu đen, sắc mặt tốt, chưa có nhiều nếp nhăn.  

 

Hoa Kiến Thành nhìn thấy ông lão thì vội chào hỏi: “Ông Lâm, đây là Ngô tiên sinh mà tôi từng kể với ông lúc trước, y thuật của Ngô tiên sinh rất cao thâm”.  

 

Ông Lâm là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí, với tu vi như vậy thì lão ta đã được coi là cao thủ tuyệt thế ở thế tục. Đương nhiên nếu so trong giới tu chân thì lão ta vẫn chưa là gì.  

 

Ông Lâm rất hiền hoà, lão ta gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Chào cậu Ngô”.  

 

Ngô Bình có thể nhìn ra dưới ánh mắt hiền hoà của ông Lâm này ẩn chứa sự sáng suốt, lão ta đã là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí rồi thì Ngô Bình và Hoa Kiến Thành chẳng là gì với lão ta cả.  

 

Ngô Bình thoải mái ngồi xuống rồi hỏi: “Buổi giao dịch sẽ bắt đầu khi nào?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Từ ba giờ chiều đến ba giờ sáng, tổng cộng là 12 tiếng. Nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ xuất phát, đến đó rồi thì cũng khoảng ba giờ luôn”.  

 

Ông Lâm cười hỏi: “Cậu Ngô định mua gì?”  

 

Ngô Bình: “Chủ yếu tôi tìm dược liệu, nếu gặp lò luyện đan thì tôi cũng mua một cái”.  
 
Chương 5288


 Ông Lâm à một tiếng rồi nói: “Lò luyện đan không đắt lắm đâu, nhưng dược liệu để luyện đan thì hiếm. Đến dược liệu cấp một cũng có giá trên trời”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có dùng tiền Tiên được không?”  

 

Ông Lâm: “Được chứ, vì có ít tu sĩ cũng tham gia mà, nói đúng ra thì đại hội giao dịch Tiên Phàm là nơi người phàm và tu sĩ cùng tham dự”.  

 

Họ đang trò chuyện thì Hoa Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài. Lúc này, ông Lâm chợt hỏi Ngô Bình: “Tôi nghe Hoa Kiến Thành bảo cậu có thể dễ dàng hạ gục tu sĩ tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, nhưng tôi lại không thấy tu vi của cậu”.  

 

Ngô Bình: “Tôi ở tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí thôi, so ra thì mạnh hơn người kia một chút chứ không thể đọ với ông Lâm được”.  

 

Ông Lâm: “Nói vậy là cậu nhìn thấy tu vi của tôi à?”  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Dù không rõ lắm, nhưng khí tức của ông rất mạnh, tôi đoán ít ông cũng ở tầng thứ bảy hoặc tám cảnh giới Luyện Khí rồi”.  

 

Ông Lâm gật đầu: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là tôi đang ở tầng tám cảnh giới Luyện Khí. Vì thế, tôi sẽ hỏi vài câu, cậu phải trả lời thật”.  

 

Ngô Bình: “Ông Lâm muốn hỏi gì?”  

 

Ông Lâm cười lạnh nói: “Tôi biết cậu cũng là người tu hành, tuy tu vi không bằng tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy được cảnh giới của cậu, điều này chứng tỏ trên người cậu có bảo bối gì đó che giấu khí tức của cậu, đúng không?”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Lâm, kể cả thế thì cũng có liên quan gì đến ông đâu?”  

 

Ông Lâm cười phá lên: “Cậu là vãn bối, tu vi lại thua tôi thì cũng nên tặng tôi chút gì đó để bày tỏ thành ý chứ? Nếu tôi vui, biết đâu lại chỉ dẫn cho cậu tu hành”.  

 

Ngô Bình thở dài hỏi: “Ông và Hoa Kiến Thành bàn trước với nhau rồi hả?”  

 

Ông Lâm lắc đầu: “Hoa Kiến Thành không biết đâu, xử lý một nhận vật cỏn con như cậu thì tôi cần gì bàn với ai”.  

 

Ngô Bình đổi sắc mặt nói: “Ông có chắc là xử lý được tôi không?”  

 

Ông Lâm bình thản nói: “Cậu không giống người của môn phái nên khả năng cao là tán tu, cậu còn trẻ thế này thì tu vi chưa thể trên tầng thứ năm Luyện Khí được, tôi ở tầng thứ tám rồi mà lại không xử lý được cậu à?”  

 

Ngô Bình: “Ông muốn gì?”  

 

Ông Lâm: “Cậu là tán tu mà có được thành tựu như giờ thì chắc chắn đã có duyên kỳ ngộ, mau giao hết bảo bối ra đây. Tu hành ở thế tục rất khó, gặp được một con dê béo như cậu thì sao lão phu bỏ qua được”.  

 

Ngô Bình bình thản hỏi: “Ông tu luyện bao lâu rồi?’  

 

Ông Lâm vuốt râu nói: “Năm nay tôi 84 rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “84 thì cũng sống đủ rồi”.  

 

Rắc!  

 

Nói rồi, anh đã giơ tay bóp cổ ông Lâm rồi bẻ ngoặt.  

 

Ông Lâm tái mặt rồi nằm thẳng cẳng dưới đất.  

 
 
Chương 5288


 Ông Lâm à một tiếng rồi nói: “Lò luyện đan không đắt lắm đâu, nhưng dược liệu để luyện đan thì hiếm. Đến dược liệu cấp một cũng có giá trên trời”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có dùng tiền Tiên được không?”  

 

Ông Lâm: “Được chứ, vì có ít tu sĩ cũng tham gia mà, nói đúng ra thì đại hội giao dịch Tiên Phàm là nơi người phàm và tu sĩ cùng tham dự”.  

 

Họ đang trò chuyện thì Hoa Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài. Lúc này, ông Lâm chợt hỏi Ngô Bình: “Tôi nghe Hoa Kiến Thành bảo cậu có thể dễ dàng hạ gục tu sĩ tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, nhưng tôi lại không thấy tu vi của cậu”.  

 

Ngô Bình: “Tôi ở tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí thôi, so ra thì mạnh hơn người kia một chút chứ không thể đọ với ông Lâm được”.  

 

Ông Lâm: “Nói vậy là cậu nhìn thấy tu vi của tôi à?”  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Dù không rõ lắm, nhưng khí tức của ông rất mạnh, tôi đoán ít ông cũng ở tầng thứ bảy hoặc tám cảnh giới Luyện Khí rồi”.  

 

Ông Lâm gật đầu: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là tôi đang ở tầng tám cảnh giới Luyện Khí. Vì thế, tôi sẽ hỏi vài câu, cậu phải trả lời thật”.  

 

Ngô Bình: “Ông Lâm muốn hỏi gì?”  

 

Ông Lâm cười lạnh nói: “Tôi biết cậu cũng là người tu hành, tuy tu vi không bằng tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy được cảnh giới của cậu, điều này chứng tỏ trên người cậu có bảo bối gì đó che giấu khí tức của cậu, đúng không?”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Lâm, kể cả thế thì cũng có liên quan gì đến ông đâu?”  

 

Ông Lâm cười phá lên: “Cậu là vãn bối, tu vi lại thua tôi thì cũng nên tặng tôi chút gì đó để bày tỏ thành ý chứ? Nếu tôi vui, biết đâu lại chỉ dẫn cho cậu tu hành”.  

 

Ngô Bình thở dài hỏi: “Ông và Hoa Kiến Thành bàn trước với nhau rồi hả?”  

 

Ông Lâm lắc đầu: “Hoa Kiến Thành không biết đâu, xử lý một nhận vật cỏn con như cậu thì tôi cần gì bàn với ai”.  

 

Ngô Bình đổi sắc mặt nói: “Ông có chắc là xử lý được tôi không?”  

 

Ông Lâm bình thản nói: “Cậu không giống người của môn phái nên khả năng cao là tán tu, cậu còn trẻ thế này thì tu vi chưa thể trên tầng thứ năm Luyện Khí được, tôi ở tầng thứ tám rồi mà lại không xử lý được cậu à?”  

 

Ngô Bình: “Ông muốn gì?”  

 

Ông Lâm: “Cậu là tán tu mà có được thành tựu như giờ thì chắc chắn đã có duyên kỳ ngộ, mau giao hết bảo bối ra đây. Tu hành ở thế tục rất khó, gặp được một con dê béo như cậu thì sao lão phu bỏ qua được”.  

 

Ngô Bình bình thản hỏi: “Ông tu luyện bao lâu rồi?’  

 

Ông Lâm vuốt râu nói: “Năm nay tôi 84 rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “84 thì cũng sống đủ rồi”.  

 

Rắc!  

 

Nói rồi, anh đã giơ tay bóp cổ ông Lâm rồi bẻ ngoặt.  

 

Ông Lâm tái mặt rồi nằm thẳng cẳng dưới đất.  

 
 
Chương 5289


 Ngô Bình: “Lão già kia, một tu sĩ Luyện Khí như ông mà dám hống hách với tôi à, giờ thấy hối hận chưa, vừa mất mạng vừa mất cả đồ vào tay tôi”.  

 

Ông Lâm tức tối lườm anh: “Rốt cuộc cậu à ai? Tại sao lại ra tay nhanh vậy? Đến tôi cũng không kịp phản ứng”.  

 

Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Bí cảnh, ông không nhìn được tu vi cũng là chuyện bình thường”.  

 

Ông Lâm tỏ vẻ tuyệt vọng: “Bí cảnh, không thể nào!”  

 

Ngô Bình nhìn cái túi thứ nguyên rồi điểm vào mi tâm của ông Lâm: “Ngủ đi”.  

 

Một luồng năng lượng đã phá hỏng đại não của ông Lâm, lão ta đã biến thành một thi thể.  

 

Ông Lâm vừa chết, Hoa Kiến Thành đã đi vào, nhìn thấy lão ta nằm dưới đất, ông ta hoảng loạn hỏi: “Cậu Ngô, ông ấy bị sao thế?”  

 

Advertisement

Ngô Bình thở dài nói: “Ban nãy, ông ấy đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma rồi chết rồi”.  

 

Hoa Kiến Thành nhìn Ngô Bình, đương nhiên ông ta không tin nhưng vẫn nói: “Ông Lâm thật xấu số”, sau đó gọi người vào xử lý thi thể.  

 

Ông Lâm được khiêng đi rồi thì Hoa Kiến Thành càng lễ phép với Ngô Bình hơn, vì anh có thể giết được cao thủ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tám thì ông ta không thể đắc tội được.  

 

“Cậu Ngô, chúng ta chuẩn bị đi thôi. À, tôi đã chuẩn bị vài món đồ mang đến đó bán, cậu xem thử”.  

 

Ông ta vẫy tay thì có người mang hai cái hòm vào. Ông ta mở cái đầu tiên ra thì có một khôi tinh thạch màu lam ở bên trong.  

 

Thấy thế, Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để nhìn thì thấy bên trong khối tinh thạch có một hạt giống đang phát sáng, anh ấn vào thì thấy khối tinh thạch mềm như cao su.  

 

Tuy anh không biết nó là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm thì vẫn có thể đoán nó là một loại đất linh, còn hạt giống bên trong chắc hẳn cũng không đơn giản.  

 

Anh hỏi: “Sao ông có thứ này?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Năm năm trước, tu sửa nhà thì đã thấy một cái hòm trong lúc đào móng, mặt hòm còn có phù văn”.  

 

Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem ảnh chụp.  

 

Ngô Bình xem xong thì biết đó là tiên văn, anh cảm thấy thứ này không chỉ có một nên hỏi: “Xung quanh cái hòm đấy có thứ gì khác không?”

Hoa Kiến Thành lắc đầu: “Không, tôi cho người đào sâu thêm hơn chục mét nữa nhưng cũng không thấy gì nữa rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Nhà ông xa đây không?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Không, lái xe hơn một tiếng là đến”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Khi nào buổi giao dịch kết thúc, ông hãy dẫn tôi về nhà ông xem”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông định bán thứ này với giá bao nhiêu?”  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: “Tôi không biết, đang định chốt với giá một đến hai trăm triệu, tiên sinh thấy giá này có cao không?”  

 

Ngô Bình: “Không, nhưng nếu ông muốn bán thì tôi sẽ mua với giá hai trăm triệu”.  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: “Được ạ”.  

 
 
Chương 5289


 Ngô Bình: “Lão già kia, một tu sĩ Luyện Khí như ông mà dám hống hách với tôi à, giờ thấy hối hận chưa, vừa mất mạng vừa mất cả đồ vào tay tôi”.  

 

Ông Lâm tức tối lườm anh: “Rốt cuộc cậu à ai? Tại sao lại ra tay nhanh vậy? Đến tôi cũng không kịp phản ứng”.  

 

Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Bí cảnh, ông không nhìn được tu vi cũng là chuyện bình thường”.  

 

Ông Lâm tỏ vẻ tuyệt vọng: “Bí cảnh, không thể nào!”  

 

Ngô Bình nhìn cái túi thứ nguyên rồi điểm vào mi tâm của ông Lâm: “Ngủ đi”.  

 

Một luồng năng lượng đã phá hỏng đại não của ông Lâm, lão ta đã biến thành một thi thể.  

 

Ông Lâm vừa chết, Hoa Kiến Thành đã đi vào, nhìn thấy lão ta nằm dưới đất, ông ta hoảng loạn hỏi: “Cậu Ngô, ông ấy bị sao thế?”  

 

Advertisement

Ngô Bình thở dài nói: “Ban nãy, ông ấy đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma rồi chết rồi”.  

 

Hoa Kiến Thành nhìn Ngô Bình, đương nhiên ông ta không tin nhưng vẫn nói: “Ông Lâm thật xấu số”, sau đó gọi người vào xử lý thi thể.  

 

Ông Lâm được khiêng đi rồi thì Hoa Kiến Thành càng lễ phép với Ngô Bình hơn, vì anh có thể giết được cao thủ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tám thì ông ta không thể đắc tội được.  

 

“Cậu Ngô, chúng ta chuẩn bị đi thôi. À, tôi đã chuẩn bị vài món đồ mang đến đó bán, cậu xem thử”.  

 

Ông ta vẫy tay thì có người mang hai cái hòm vào. Ông ta mở cái đầu tiên ra thì có một khôi tinh thạch màu lam ở bên trong.  

 

Thấy thế, Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để nhìn thì thấy bên trong khối tinh thạch có một hạt giống đang phát sáng, anh ấn vào thì thấy khối tinh thạch mềm như cao su.  

 

Tuy anh không biết nó là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm thì vẫn có thể đoán nó là một loại đất linh, còn hạt giống bên trong chắc hẳn cũng không đơn giản.  

 

Anh hỏi: “Sao ông có thứ này?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Năm năm trước, tu sửa nhà thì đã thấy một cái hòm trong lúc đào móng, mặt hòm còn có phù văn”.  

 

Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem ảnh chụp.  

 

Ngô Bình xem xong thì biết đó là tiên văn, anh cảm thấy thứ này không chỉ có một nên hỏi: “Xung quanh cái hòm đấy có thứ gì khác không?”

Hoa Kiến Thành lắc đầu: “Không, tôi cho người đào sâu thêm hơn chục mét nữa nhưng cũng không thấy gì nữa rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Nhà ông xa đây không?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Không, lái xe hơn một tiếng là đến”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Khi nào buổi giao dịch kết thúc, ông hãy dẫn tôi về nhà ông xem”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông định bán thứ này với giá bao nhiêu?”  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: “Tôi không biết, đang định chốt với giá một đến hai trăm triệu, tiên sinh thấy giá này có cao không?”  

 

Ngô Bình: “Không, nhưng nếu ông muốn bán thì tôi sẽ mua với giá hai trăm triệu”.  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: “Được ạ”.  

 
 
Chương 5290


 Hoa Kiến Thành vui vẻ đồng ý ngay: “Được phục vụ tiên sinh là vinh hạnh của tôi’.  

 

Ngô Bình cất chiếc va li đi rồi cùng Hoa Kiến Thành lên xe đến địa điểm diễn ra đại hội giao dịch. Đại hội tiến hành ở một công viên tự nhiên, để chuẩn bị cho hoạt động này, công viên đã đóng cửa hai ngày, từ hôm qua bắt đầu không cho khách vào.  

 

Đến nơi rồi, Ngô Bình nhìn thấy có một nhóm người đang xếp hàng mua vé. Thì ra, tham gia đại hội cần mua vé, hơn nữa giá còn rất đắt.  

 

Vé được chia làm ba loại, trong đó vé loại một có thể vào tất cả các khu, vé loại hai thì không được vào khu mua bán của giới tu hành, còn vé loại ba chỉ được vào khu ở ngoài cùng. Đương nhiên vé loại một là đắt nhất với gái là năm triệu một vé, người bình thường không thể mua được, đến người có tiền khéo còn không mua nổi. Vé loại hai là một triệu, phần lớn mọi người đều mua vé này, còn vé loại ba là ba trăm nghìn, đây là loại vé được mua nhiều nhất.  

 

Hoa Kiến Thành mua ngay hai vé loại một.  

 

Mua vé này xong thì không cần xếp hàng mà được đi vào trong luôn, họ đi xuyên qua một cánh cảnh lớn thì có một cậu thiếu niên mặc đồng phục ra tiếp đón.  

 

Advertisement

Cậu thiếu niên: “Chào hai vị, tôi sẽ là hướng dẫn của hai vị ạ”.  

 

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cậu tên là gì?”  

 

Cậu thiếu niên: “Thưa anh, tôi là Cổ Hổ”.  

 

Ngô Bình: “Cổ Hổ, đại hội này có lớn không, mất bao lâu mới đi hết một vòng?”  

 

Cổ Hổ: “Lớn lắm ạ, nếu đi hết một vòng và cả mua đồ nữa thì ít cũng phải bảy, tám tiếng”.  

 

Ngô Bình: “Cậu có biết mỗi nơi bán gì không?”  

 

Cổ Hổ cười đáp: “Có ạ, tôi đã tự đi hai lượt rồi nên còn có bản đồ nữa”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn chúng tôi đến nơi bán dược liệu trước”.  

 

Ngô Bình không thể đi hết các chỗ được, anh quyết định sẽ đi xem dược liệu ở lò luyện đan trước.  

 

Cổ Hổ: “Vâng, khu dược liệu ở phía này, để tôi dẫn hai vị qua”.  

 

Có Cổ Hổ dẫn đường nên chỉ hơn chục phút sau, Ngô Bình đã đến một khe suối nhỏ, hai bên suối là bãi cát trồng rất nhiều dược liệu.  

 

Phải biết rằng đến vé loại ba còn có giá ba trăm nghìn nên đương nhiên dược liệu ở đây cũng khác hẳn với các hiệu thuốc ở bên ngoài.  

 

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có khá nhiều nhâm sâm, linh chi, anh đi tới gian hàng đầu tiên thì thấy có mấy củ nhân sâm.  

 

Anh vừa nhìn đã biết ngoài lâu đời ra thì chúng không có giá trị gì cả.  

 

Anh đi tiếp, chỉ cần liếc nhìn là biết dược liệu nào có giá trị với mình hay không. Cứ thế, anh đã mấy mấy chục mét rồi nhìn thấy một chùm quả màu đỏ, quả nào cũng to như hạt lạc, mọc san sát vào nhau.  

 

Người bán chùm quả này là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, ông ta cầm một viên ngọc thượng hạng trong tay, ngoài ra còn đeo một chiếc nhẫn bảo thạch, vừa nhìn đã biết là giàu có.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đây là quả gì? Có ăn được không?”  

 
 
Chương 5290


 Hoa Kiến Thành vui vẻ đồng ý ngay: “Được phục vụ tiên sinh là vinh hạnh của tôi’.  

 

Ngô Bình cất chiếc va li đi rồi cùng Hoa Kiến Thành lên xe đến địa điểm diễn ra đại hội giao dịch. Đại hội tiến hành ở một công viên tự nhiên, để chuẩn bị cho hoạt động này, công viên đã đóng cửa hai ngày, từ hôm qua bắt đầu không cho khách vào.  

 

Đến nơi rồi, Ngô Bình nhìn thấy có một nhóm người đang xếp hàng mua vé. Thì ra, tham gia đại hội cần mua vé, hơn nữa giá còn rất đắt.  

 

Vé được chia làm ba loại, trong đó vé loại một có thể vào tất cả các khu, vé loại hai thì không được vào khu mua bán của giới tu hành, còn vé loại ba chỉ được vào khu ở ngoài cùng. Đương nhiên vé loại một là đắt nhất với gái là năm triệu một vé, người bình thường không thể mua được, đến người có tiền khéo còn không mua nổi. Vé loại hai là một triệu, phần lớn mọi người đều mua vé này, còn vé loại ba là ba trăm nghìn, đây là loại vé được mua nhiều nhất.  

 

Hoa Kiến Thành mua ngay hai vé loại một.  

 

Mua vé này xong thì không cần xếp hàng mà được đi vào trong luôn, họ đi xuyên qua một cánh cảnh lớn thì có một cậu thiếu niên mặc đồng phục ra tiếp đón.  

 

Advertisement

Cậu thiếu niên: “Chào hai vị, tôi sẽ là hướng dẫn của hai vị ạ”.  

 

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cậu tên là gì?”  

 

Cậu thiếu niên: “Thưa anh, tôi là Cổ Hổ”.  

 

Ngô Bình: “Cổ Hổ, đại hội này có lớn không, mất bao lâu mới đi hết một vòng?”  

 

Cổ Hổ: “Lớn lắm ạ, nếu đi hết một vòng và cả mua đồ nữa thì ít cũng phải bảy, tám tiếng”.  

 

Ngô Bình: “Cậu có biết mỗi nơi bán gì không?”  

 

Cổ Hổ cười đáp: “Có ạ, tôi đã tự đi hai lượt rồi nên còn có bản đồ nữa”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn chúng tôi đến nơi bán dược liệu trước”.  

 

Ngô Bình không thể đi hết các chỗ được, anh quyết định sẽ đi xem dược liệu ở lò luyện đan trước.  

 

Cổ Hổ: “Vâng, khu dược liệu ở phía này, để tôi dẫn hai vị qua”.  

 

Có Cổ Hổ dẫn đường nên chỉ hơn chục phút sau, Ngô Bình đã đến một khe suối nhỏ, hai bên suối là bãi cát trồng rất nhiều dược liệu.  

 

Phải biết rằng đến vé loại ba còn có giá ba trăm nghìn nên đương nhiên dược liệu ở đây cũng khác hẳn với các hiệu thuốc ở bên ngoài.  

 

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có khá nhiều nhâm sâm, linh chi, anh đi tới gian hàng đầu tiên thì thấy có mấy củ nhân sâm.  

 

Anh vừa nhìn đã biết ngoài lâu đời ra thì chúng không có giá trị gì cả.  

 

Anh đi tiếp, chỉ cần liếc nhìn là biết dược liệu nào có giá trị với mình hay không. Cứ thế, anh đã mấy mấy chục mét rồi nhìn thấy một chùm quả màu đỏ, quả nào cũng to như hạt lạc, mọc san sát vào nhau.  

 

Người bán chùm quả này là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, ông ta cầm một viên ngọc thượng hạng trong tay, ngoài ra còn đeo một chiếc nhẫn bảo thạch, vừa nhìn đã biết là giàu có.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đây là quả gì? Có ăn được không?”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top