Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5291


 Người đàn ông xua tay ngay: “Không được, nếu ai cũng ăn thử như cậu thì hết của tôi à, vả lại nhỡ nó có độc thì tôi không chịu trách nhiệm được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói đúng, nhưng ông không cho tôi thử thì tôi không trả giá cao được”.  

 

Người đàn ông: “Không cần trả cao, cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi bán hai triệu thôi, cậu mua thì trả tiền, không thì mời đi cho”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tôi mua rồi thử sau vậy”.  

 

Anh trả tiền cho ông ấy, sau đó giơ chùm quả lên ngửi, bước đầu anh thấy nó không có độc nên đã ăn thử một quả.  

 

Quả xuống bụng xong thì biến thành một nguồn năng lượng như ngọn lửa rồi vận chuyển trong kinh mach của anh.  

 

Nếu không nhờ có tu vi cao cùng thể chất mạnh thì anh đã nhảy cẫng lên rồi.  

Advertisement

 

Người đàn ông thấy Ngô Bình không có gì thay đổi thì vội nói: “Cậu đã mua rồi thì không được đổi trả đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Quả này khó ăn quá, chắc tôi bị mua đắt rồi”.  

 

Người đàn ông lập tức thu dọn rồi chuồn ngay vì sợ Ngô Bình hối hận.  

 

Ông ấy đi rồi, Ngô Bình cất chùm quả trong một cái túi, thật ra anh đã cất nó trong túi thứ nguyên.  

 

Hoa Kiến Thành chỉ đi theo anh chứ không nói gì.  

 

Họ đi thêm một trăm mét nữa thì Ngô Bình dừng lại. Lần này, anh nhìn thấy một cây nhân sâm to như cánh tay trẻ con đang toả hương thơm kỳ lạ.  

 

Người bán là một người đàn ông trung niên mặc đồ rất sang trọng, ông ấy ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa đọc sách.  

 

Ngô Bình cầm củ nhân sâm lên xem thì đoán nó là linh dược cấp hai, không biết người bán có biết điều này không.  

 

Anh hỏi: “Nhân sâm này bán thế nào? Được bao năm rồi ông chủ?”  

 

Người đàn ông không thèm ngẩng đầu lên, nói: “30 triệu, không mặc cả, còn năm thì tự xem”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua”.  

 

Hoa Kiến Thành trả tiền ngay, còn Ngô Bình cất củ nhân sâm đi.  

 

Mua xong, Hoa Kiến Thành nói: “Tiên sinh, lát tôi nên mua gì?”  

 

Ngô Bình: “Củ nhân sâm này hơi bị được, tôi mua cho ông đấy’.  

 

Hoa Kiến Thành sáng mắt lên: “Thật ư? Có giúp người dùng trường thọ được không?”  

 

Ngô Bình: “Được, khi nào về tôi sẽ luyện chế thành thuốc cho ông, uống xong thì ông có thể sôang đến 200 tuổi”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ nói: “Cảm ơn tiên sinh”.

Mua cây dị sâm đó xong, Ngô Bình đi hết con suối cũng không phát hiện ra loại dược liệu nào hay ho nữa. Anh hỏi Cổ Hổ: “Mình đang ở vòng ngoài, thế vào trong còn dược liệu không?”  

 
 
Chương 5291


 Người đàn ông xua tay ngay: “Không được, nếu ai cũng ăn thử như cậu thì hết của tôi à, vả lại nhỡ nó có độc thì tôi không chịu trách nhiệm được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói đúng, nhưng ông không cho tôi thử thì tôi không trả giá cao được”.  

 

Người đàn ông: “Không cần trả cao, cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi bán hai triệu thôi, cậu mua thì trả tiền, không thì mời đi cho”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tôi mua rồi thử sau vậy”.  

 

Anh trả tiền cho ông ấy, sau đó giơ chùm quả lên ngửi, bước đầu anh thấy nó không có độc nên đã ăn thử một quả.  

 

Quả xuống bụng xong thì biến thành một nguồn năng lượng như ngọn lửa rồi vận chuyển trong kinh mach của anh.  

 

Nếu không nhờ có tu vi cao cùng thể chất mạnh thì anh đã nhảy cẫng lên rồi.  

Advertisement

 

Người đàn ông thấy Ngô Bình không có gì thay đổi thì vội nói: “Cậu đã mua rồi thì không được đổi trả đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Quả này khó ăn quá, chắc tôi bị mua đắt rồi”.  

 

Người đàn ông lập tức thu dọn rồi chuồn ngay vì sợ Ngô Bình hối hận.  

 

Ông ấy đi rồi, Ngô Bình cất chùm quả trong một cái túi, thật ra anh đã cất nó trong túi thứ nguyên.  

 

Hoa Kiến Thành chỉ đi theo anh chứ không nói gì.  

 

Họ đi thêm một trăm mét nữa thì Ngô Bình dừng lại. Lần này, anh nhìn thấy một cây nhân sâm to như cánh tay trẻ con đang toả hương thơm kỳ lạ.  

 

Người bán là một người đàn ông trung niên mặc đồ rất sang trọng, ông ấy ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa đọc sách.  

 

Ngô Bình cầm củ nhân sâm lên xem thì đoán nó là linh dược cấp hai, không biết người bán có biết điều này không.  

 

Anh hỏi: “Nhân sâm này bán thế nào? Được bao năm rồi ông chủ?”  

 

Người đàn ông không thèm ngẩng đầu lên, nói: “30 triệu, không mặc cả, còn năm thì tự xem”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua”.  

 

Hoa Kiến Thành trả tiền ngay, còn Ngô Bình cất củ nhân sâm đi.  

 

Mua xong, Hoa Kiến Thành nói: “Tiên sinh, lát tôi nên mua gì?”  

 

Ngô Bình: “Củ nhân sâm này hơi bị được, tôi mua cho ông đấy’.  

 

Hoa Kiến Thành sáng mắt lên: “Thật ư? Có giúp người dùng trường thọ được không?”  

 

Ngô Bình: “Được, khi nào về tôi sẽ luyện chế thành thuốc cho ông, uống xong thì ông có thể sôang đến 200 tuổi”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ nói: “Cảm ơn tiên sinh”.

Mua cây dị sâm đó xong, Ngô Bình đi hết con suối cũng không phát hiện ra loại dược liệu nào hay ho nữa. Anh hỏi Cổ Hổ: “Mình đang ở vòng ngoài, thế vào trong còn dược liệu không?”  

 
 
Chương 5292


Cổ Hổ gãi đầu đáp: “Còn phụ thuộc vào độ tinh mắt của mỗi người, ai tinh thì chắc chắn sẽ mua được linh dược”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.  

 

Từ đây đến khu linh dược phải đi mất hơn hai mươi phút, Ngô Bình đi rất nhanh, nhưng Cổ Hổ và Hoa Kiến Thành lại không theo kịp nên anh giảm tốc độ để chờ họ.  

 

Cuối cùng họ cũng đến được khu linh dược, Ngô Bình phát hiện đây là một khu đất bằng phằng, hiện đang có rất nhiều gian hàng ở đây, mỗi gian không chỉ có một người, mà là ba cho đến hơn chục người.  

 

Dù gì thì linh dược cũng là thứ có giá trị, nếu không có nhiều người trông coi thì rất dễ bị người khác lấy trộm.  

 

Đến đây rồi, Hoa Kiến Thành lập tức thấy hơi căng thẳng, vì ở đây có khá nhiều cao thủ, thực lực của họ đều mạnh hơn tên thuộc hạ có râu của ông ta.  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có mấy cây thuốc khá tốt, anh nhanh chóng đi tới một gian hàng có bảy người. Có ba cây linh chi nối liền thành một thể, bề mặt chúng có các vết chấm nhỏ mà mắt thường không thể thấy được.  

 

Thấy Ngô Bình đi tới, một ông lão khoảng bảy, tám mươi tuổi cười nói: “Vào xem đi, đây là ngọc chi thượng hạng đấy”.  

 

Ngọc chi miễn cưỡng cũng được coi là linh dược, nhưng nếu chỉ là ngọc chi thì không thể thu hút Ngô Bình được. Thứ hấp dẫn anh chính là những đốm nhỏ trên thân cây, vì thế tên đúng của nó phải là Kim Tinh Ngọc Chi, nó là linh dược thượng đẳng cấp ba.  

 

Giới tu hành chia linh dược từ cấp một đến cấp mười, mỗi cấp lại chia ra thành các bậc như thượng thượng đẳng, thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng và hạ hạ đẳng.  

 

Rõ ràng ông lão này không biết điều trên, thật ra Ngô Bình cũng không biết đây là Kim Tinh Ngọc Chi, nhưng nhờ các kinh nghiệm phong phú nên anh mới biết nó không hề đơn giản.  

 

Anh nói: “Nếu là ngọc chi thì tốt, bao nhiêu tiền thế?”  

 

Ông lão giơ một ngón tay lên: “100 triệu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đắt quá, thật ra nó chưa thể coi là linh dược đâu, 50 triệu ông có bán không?”  

 

“Ai lại đi mặc cả linh dược bao giờ, tôi bớt cho cậu 10 triệu là 90 triệu nhé”.  

 

Hai người mặc cả một hồi, cuối cùng Ngô Bình đã mua được với giá 70 triệu.  

 

Sau khi mua được ngọc chi rồi, anh cấu một chút cho vào miệng để cảm nhận dược lực. Quả nhiên đúng như anh đoán, dược tính của cây ngọc chi này rất mạnh, so ra còn hơn cả chùm quả ban nãy.  

 

Anh vừa cất nó đi thì có hai nam một nữ vội vã chạy tới, khi họ nhìn thấy gian hàng trống không thì một người đàn ông trung niên hỏi chủ hàng: “Cây ngọc chi ban nãy đâu rồi?”  

 

Thì ra ban nãy, người đàn ông này cũng muốn mua ngọc chi, nhưng hai bên mặc cả mãi không chốt được giá nên ông ta đã bỏ đi.  

 

Sau khi đi rồi, người đàn ông gặp một người bạn và kể cho bạn mình nghe về cây ngọc chi. Người kia hỏi rõ ngọn ngành xong thì đoán khả năng cao đó là Kim Tinh Ngọc Chi nên người đàn ông mưới vội vã quay lại để mua.  

 

Nhưng tiếc là họ đã đến muộn, vì Ngô Bình đã mua mất rồi.  

 
 
Chương 5292


Cổ Hổ gãi đầu đáp: “Còn phụ thuộc vào độ tinh mắt của mỗi người, ai tinh thì chắc chắn sẽ mua được linh dược”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.  

 

Từ đây đến khu linh dược phải đi mất hơn hai mươi phút, Ngô Bình đi rất nhanh, nhưng Cổ Hổ và Hoa Kiến Thành lại không theo kịp nên anh giảm tốc độ để chờ họ.  

 

Cuối cùng họ cũng đến được khu linh dược, Ngô Bình phát hiện đây là một khu đất bằng phằng, hiện đang có rất nhiều gian hàng ở đây, mỗi gian không chỉ có một người, mà là ba cho đến hơn chục người.  

 

Dù gì thì linh dược cũng là thứ có giá trị, nếu không có nhiều người trông coi thì rất dễ bị người khác lấy trộm.  

 

Đến đây rồi, Hoa Kiến Thành lập tức thấy hơi căng thẳng, vì ở đây có khá nhiều cao thủ, thực lực của họ đều mạnh hơn tên thuộc hạ có râu của ông ta.  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có mấy cây thuốc khá tốt, anh nhanh chóng đi tới một gian hàng có bảy người. Có ba cây linh chi nối liền thành một thể, bề mặt chúng có các vết chấm nhỏ mà mắt thường không thể thấy được.  

 

Thấy Ngô Bình đi tới, một ông lão khoảng bảy, tám mươi tuổi cười nói: “Vào xem đi, đây là ngọc chi thượng hạng đấy”.  

 

Ngọc chi miễn cưỡng cũng được coi là linh dược, nhưng nếu chỉ là ngọc chi thì không thể thu hút Ngô Bình được. Thứ hấp dẫn anh chính là những đốm nhỏ trên thân cây, vì thế tên đúng của nó phải là Kim Tinh Ngọc Chi, nó là linh dược thượng đẳng cấp ba.  

 

Giới tu hành chia linh dược từ cấp một đến cấp mười, mỗi cấp lại chia ra thành các bậc như thượng thượng đẳng, thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng và hạ hạ đẳng.  

 

Rõ ràng ông lão này không biết điều trên, thật ra Ngô Bình cũng không biết đây là Kim Tinh Ngọc Chi, nhưng nhờ các kinh nghiệm phong phú nên anh mới biết nó không hề đơn giản.  

 

Anh nói: “Nếu là ngọc chi thì tốt, bao nhiêu tiền thế?”  

 

Ông lão giơ một ngón tay lên: “100 triệu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đắt quá, thật ra nó chưa thể coi là linh dược đâu, 50 triệu ông có bán không?”  

 

“Ai lại đi mặc cả linh dược bao giờ, tôi bớt cho cậu 10 triệu là 90 triệu nhé”.  

 

Hai người mặc cả một hồi, cuối cùng Ngô Bình đã mua được với giá 70 triệu.  

 

Sau khi mua được ngọc chi rồi, anh cấu một chút cho vào miệng để cảm nhận dược lực. Quả nhiên đúng như anh đoán, dược tính của cây ngọc chi này rất mạnh, so ra còn hơn cả chùm quả ban nãy.  

 

Anh vừa cất nó đi thì có hai nam một nữ vội vã chạy tới, khi họ nhìn thấy gian hàng trống không thì một người đàn ông trung niên hỏi chủ hàng: “Cây ngọc chi ban nãy đâu rồi?”  

 

Thì ra ban nãy, người đàn ông này cũng muốn mua ngọc chi, nhưng hai bên mặc cả mãi không chốt được giá nên ông ta đã bỏ đi.  

 

Sau khi đi rồi, người đàn ông gặp một người bạn và kể cho bạn mình nghe về cây ngọc chi. Người kia hỏi rõ ngọn ngành xong thì đoán khả năng cao đó là Kim Tinh Ngọc Chi nên người đàn ông mưới vội vã quay lại để mua.  

 

Nhưng tiếc là họ đã đến muộn, vì Ngô Bình đã mua mất rồi.  

 
 
Chương 5293


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Bình: “Được thôi”, với anh thì cái gì cũng có thể bán được, miễn là được giá.  

 

Người đàn ông mừng thầm, còn tưởng Ngô Bình không biết giá trị thật của ngọc chi nên nói: “Cậu ra giá đi”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “50 tỷ”.  

 

Nghe thấy thế, người đàn ông ngẩn ra rồi nhăn mặt.  

 

Chủ hàng cũng đờ ra hỏi lại: “50 tỷ ư?”  

 

Người đàn ông cười lạnh nói: “Xem ra cậu biết giá trị của nó rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi chỉ thấy nó rất phi thường nên mua thôi”.  

 

Người đàn ông: “Tôi đã nhìn trúng nó trước, chỉ là mua chậm mất một bước thôi”.  

 

Ngô Bình biết ông ta không cam tâm nên nói: “Giờ nó là của tôi rồi nên ông nói gì cũng vô dụng thôi. Ông muốn thì lấy 50 tỷ ra đây, tôi bán cho”.  

Advertisement

 

Người đàn ông: “Thôi, tôi không cần nữa”.  

 

Dứt lời, ông ta dẫn hai người khác bỏ đi.  

 

Hoa Kiến Thành có vẻ lo lắng nói: “Tiên sinh, chắc chắn họ không bỏ qua đâu, lát kiểu gì cũng gây sự với mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu họ dám làm thế thì coi như tự tìm đường chết. Kệ họ đi, chúng ta đi tiếp thôi. Ở đây có khá nhiều linh dược, tôi đang sợ ông không đủ tiền, chắc tôi phải dùng đến tiền Tiên rồi”.  

 

Anh đang có hơn ba triệu tiền Tiên, cũng đủ để mua linh dược ở đây.  

 

Lúc này, chủ hàng chợt hỏi: “Cậu bạn, ban nãy cậu ra giá những 50 tỷ, lẽ nào cây ngọc chi của tôi đáng giá thế à?”  

 

Ngô Bình: “Chỉ là tôi không muốn bán lại cho người kia nên cố ý hét giá thôi”.  

 

Chủ hàng ồ một tiếng, không biết có tin hay không.  

 

Ngô Bình đi sang một gian hàng gần đó thì thấy trên quầy hàng có một bụi cỏ mọc trên một đống bùn, có mười lăm cái lá mọc ra, mỗi lá đều đang phát sáng.  

 

Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát thì thấy bên trong lá có chứa phù văn chưa thành hình, khi nào chúng thành hình thì mấy chiếc lá này sẽ đạt đến cấp năm, hơn nữa còn là thượng thượng phẩm. Nếu may hơn thì nó còn thành linh dược cấp sáu.  

 

Anh chưa hiểu về linh dược ở thế tục lắm, song vẫn đủ để trình ra sự phi phàm của cây này.  

 

Chủ bán là một người đàn ông chột mắt không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng trông đầy sát khí.  

 

Ngô Bình đi tới, tay phải người đàn ông đã cầm sẵn con dao ở trong túi để phòng bất trắc.  

 

Vì thế anh đứng cách xa ông ta một chút để tránh ông ta hiểu lầm rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”  

 

Ông chột: “5 tỷ, không mặc cả”.  

 

Ngô Bình: “Ra giá cao vậy thế ông biết nó là dược liệu gì không?”  

 

Ông chột: “Không, nhưng đã có rất nhiều người bỏ mạng vì muốn cướp nó nên tôi đoán nó có giá trị cao”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, dùng tiền Tiên được không?”  

 

Ông chột: “5 tỷ đổi được bao nhiêu tiền Tiên?”  

 

Ngô Bình: “Theo tỷ giá hiện giờ thì đổi được 500. Đương nhiên, nếu ông mang 500 tiền Tiên đi bán thì khéo sẽ được cả chục tỷ đấy nên không sợ lỗ đâu”.  

 

Ông chột: “Được, nhưng cậu phải đưa cho tôi 100 triệu tiền bình thường đã, sau đó mới đổi sang tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


Ngô Bình: “Nó chưa lớn, mấy nữa lớn rồi thì còn có giá trị hơn nhiều”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.  
 
Chương 5293


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Bình: “Được thôi”, với anh thì cái gì cũng có thể bán được, miễn là được giá.  

 

Người đàn ông mừng thầm, còn tưởng Ngô Bình không biết giá trị thật của ngọc chi nên nói: “Cậu ra giá đi”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “50 tỷ”.  

 

Nghe thấy thế, người đàn ông ngẩn ra rồi nhăn mặt.  

 

Chủ hàng cũng đờ ra hỏi lại: “50 tỷ ư?”  

 

Người đàn ông cười lạnh nói: “Xem ra cậu biết giá trị của nó rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi chỉ thấy nó rất phi thường nên mua thôi”.  

 

Người đàn ông: “Tôi đã nhìn trúng nó trước, chỉ là mua chậm mất một bước thôi”.  

 

Ngô Bình biết ông ta không cam tâm nên nói: “Giờ nó là của tôi rồi nên ông nói gì cũng vô dụng thôi. Ông muốn thì lấy 50 tỷ ra đây, tôi bán cho”.  

Advertisement

 

Người đàn ông: “Thôi, tôi không cần nữa”.  

 

Dứt lời, ông ta dẫn hai người khác bỏ đi.  

 

Hoa Kiến Thành có vẻ lo lắng nói: “Tiên sinh, chắc chắn họ không bỏ qua đâu, lát kiểu gì cũng gây sự với mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu họ dám làm thế thì coi như tự tìm đường chết. Kệ họ đi, chúng ta đi tiếp thôi. Ở đây có khá nhiều linh dược, tôi đang sợ ông không đủ tiền, chắc tôi phải dùng đến tiền Tiên rồi”.  

 

Anh đang có hơn ba triệu tiền Tiên, cũng đủ để mua linh dược ở đây.  

 

Lúc này, chủ hàng chợt hỏi: “Cậu bạn, ban nãy cậu ra giá những 50 tỷ, lẽ nào cây ngọc chi của tôi đáng giá thế à?”  

 

Ngô Bình: “Chỉ là tôi không muốn bán lại cho người kia nên cố ý hét giá thôi”.  

 

Chủ hàng ồ một tiếng, không biết có tin hay không.  

 

Ngô Bình đi sang một gian hàng gần đó thì thấy trên quầy hàng có một bụi cỏ mọc trên một đống bùn, có mười lăm cái lá mọc ra, mỗi lá đều đang phát sáng.  

 

Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát thì thấy bên trong lá có chứa phù văn chưa thành hình, khi nào chúng thành hình thì mấy chiếc lá này sẽ đạt đến cấp năm, hơn nữa còn là thượng thượng phẩm. Nếu may hơn thì nó còn thành linh dược cấp sáu.  

 

Anh chưa hiểu về linh dược ở thế tục lắm, song vẫn đủ để trình ra sự phi phàm của cây này.  

 

Chủ bán là một người đàn ông chột mắt không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng trông đầy sát khí.  

 

Ngô Bình đi tới, tay phải người đàn ông đã cầm sẵn con dao ở trong túi để phòng bất trắc.  

 

Vì thế anh đứng cách xa ông ta một chút để tránh ông ta hiểu lầm rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”  

 

Ông chột: “5 tỷ, không mặc cả”.  

 

Ngô Bình: “Ra giá cao vậy thế ông biết nó là dược liệu gì không?”  

 

Ông chột: “Không, nhưng đã có rất nhiều người bỏ mạng vì muốn cướp nó nên tôi đoán nó có giá trị cao”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, dùng tiền Tiên được không?”  

 

Ông chột: “5 tỷ đổi được bao nhiêu tiền Tiên?”  

 

Ngô Bình: “Theo tỷ giá hiện giờ thì đổi được 500. Đương nhiên, nếu ông mang 500 tiền Tiên đi bán thì khéo sẽ được cả chục tỷ đấy nên không sợ lỗ đâu”.  

 

Ông chột: “Được, nhưng cậu phải đưa cho tôi 100 triệu tiền bình thường đã, sau đó mới đổi sang tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


Ngô Bình: “Nó chưa lớn, mấy nữa lớn rồi thì còn có giá trị hơn nhiều”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.  
 
Chương 5294


Trông thấy bộ xương thú ấy, Ngô Bình lập tức dán chặt mắt vào ngay. Anh đi tới đó thì thấy chủ hàng là một bà lão mặt đầy nếp nhăn đang ngồi hút thuốc, đôi mắt bà ấy nhoè nhoẹt, trông rất già nua.  

 

Ngô Bình hỏi: “Bà ơi, đây là xương thú ạ?”  

 

Bà lão nhả thuốc ra rồi gật đầu nói: “Đây là thứ mà Vu sư ở chỗ tôi truyền thừa nhiều đời rồi, giờ Vu sư đã chất nên không còn ai thừa kế nữa, tôi mới mang đi bán”.  

 

Ngô Bình: “Bà định bán bao nhiêu?”  

 

Bà lão: “Người trong thôn bảo dưới 200 triệu thì không được bán. Tuy tôi biết giá đấy hơi cao, nhưng thôn tôi đông người nên đành vậy”.  

 

Ngô Bình cầm xương thú lên xem thì thấy mặt ngoài của nó có phù văn màu lam nằm rải rác trên cả đốt xương. Với kinh nghiệm của anh thì chắc đây là sức mạnh phong ấn trong bộ xương, hình như dùng để bày đại trận.  

 

Advertisement

“Bà ơi, đây chỉ là đốt xương thôi chứ không luyện thuốc được, 200 triệu thì hơi đắt. Thế này đi, nếu bà đồng ý thì cháu sẽ trả 150 triệu”.  

 

Bà lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, 150 triệu cũng được, nhưng tôi chỉ lấy tiền mặt thôi”.  

 

Ngô Bình: “Cháu có tiền mặt, nhưng là tiền Tiên. Một tiền Tiên bằng 10 đến 20 triệu tiền mình, bà lấy tiền Tiên được không? Nếu bà bán được giá thì khéo đổi được 300 triệu đấy”.  

 

Tuy bà lão đã già nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy, bà ấy cười nói: “Được”.  

 

Ngô Bình lấy tiền Tiên ra trả cho bà lão, có hai người ngồi cạnh bà ấy cầm tiền kiểm tra, khi thấy không có vấn đề gì thì mới đưa đồ cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cất xương thú đi rồi đi chọn linh dược tiếp. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì người đàn ông muốn mua Kim Tinh Ngọc Chi lúc trước đã nhảy ra. Lần này, ông ta dẫn theo hai tu sĩ có khí tức rất mạnh, ba bọn họ vây quanh Ngô Bình, không cho anh cơ hội chạy thoát.  

 

Người đàn ông cười nói: “Này, tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra sau tảng đá kia nói chuyện nhé”.  

 

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Được thôi”.  

 

Người đàn ông ngẩn ra, cứ tưởng Ngô Bình sẽ không chịu và họ phải dùng thủ đoạn để khống chế anh lôi ra sau tảng đá, sau đó cướp hết bảo bối và tiền Tiên của anh rồi mới xử lý anh.  

 

Ông ta vẫn luôn theo sát Ngô Bình nên biết anh dùng tiền Tiên để mua hàng, hơn nữa đã mua được không ít đồ. Ông ta chắn chắn Ngô Bình là một con cá lớn nên đã gọi thêm hai cao thủ giỏi hơn mình đến để đối phó anh.  

 

Ngô Bình bảo Hoa Kiến Thành ở đây chờ mình, còn anh thì đi theo ba người kia ra sau tảng đá. Tảng đá này rất cao, vừa hay có thể che mắt được mọi người ở bên ngoài.  

 

Đến đây rồi, Ngô Bình mới nhìn thấy có mấy bộ xương trắng ở dưới đất, không rõ những người đã chết bao lâu, có lẽ họ cũng bị giết hại khi tham gia buổi giao dịch.  

 

Người đàn ông lạnh giọng nói: “Cậu mau đưa Kim Tinh Ngọc Chi cho tôi”.  

 

Ngô Bình: “Được, nhưng ông chuẩn bị đủ tiền chưa? Tôi không giảm giá đâu”.  

 

Một người khác đứng cạnh người đàn ông hừ nói: “Phí lời với nó làm gì, giết luôn đi”.  

 

Dứt lời, hắn chộp vào vai Ngô Bình, bàn tay hắn có một tầng hắc khí, rõ ràng hắn đã luyện Thiết Sa Chưởng, chưởng này của hắn có thể đập vỡ đá, chặt đứt sắt và đập chết một con trâu.  

 

Ngô Bình lách người sang một bên rồi bắt lấy cổ tay của người đó, một tiếng rắc vang lên, anh đã bẻ gãy cổ tay hắn rồi còn bồi thêm một cú đá vào cổ họng hắn.  

 

Tên đó bị đá gãy cổ ngay lập tức, một tên khác thấy thế thì định ra tay, nhưng Ngô Bình đã nhanh hơn một bước, anh điểm vào người hắn ta, hắn ngã xuống đất, tất cả các lỗ trên người đều chảy máu.  

 
 
Chương 5294


Trông thấy bộ xương thú ấy, Ngô Bình lập tức dán chặt mắt vào ngay. Anh đi tới đó thì thấy chủ hàng là một bà lão mặt đầy nếp nhăn đang ngồi hút thuốc, đôi mắt bà ấy nhoè nhoẹt, trông rất già nua.  

 

Ngô Bình hỏi: “Bà ơi, đây là xương thú ạ?”  

 

Bà lão nhả thuốc ra rồi gật đầu nói: “Đây là thứ mà Vu sư ở chỗ tôi truyền thừa nhiều đời rồi, giờ Vu sư đã chất nên không còn ai thừa kế nữa, tôi mới mang đi bán”.  

 

Ngô Bình: “Bà định bán bao nhiêu?”  

 

Bà lão: “Người trong thôn bảo dưới 200 triệu thì không được bán. Tuy tôi biết giá đấy hơi cao, nhưng thôn tôi đông người nên đành vậy”.  

 

Ngô Bình cầm xương thú lên xem thì thấy mặt ngoài của nó có phù văn màu lam nằm rải rác trên cả đốt xương. Với kinh nghiệm của anh thì chắc đây là sức mạnh phong ấn trong bộ xương, hình như dùng để bày đại trận.  

 

Advertisement

“Bà ơi, đây chỉ là đốt xương thôi chứ không luyện thuốc được, 200 triệu thì hơi đắt. Thế này đi, nếu bà đồng ý thì cháu sẽ trả 150 triệu”.  

 

Bà lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, 150 triệu cũng được, nhưng tôi chỉ lấy tiền mặt thôi”.  

 

Ngô Bình: “Cháu có tiền mặt, nhưng là tiền Tiên. Một tiền Tiên bằng 10 đến 20 triệu tiền mình, bà lấy tiền Tiên được không? Nếu bà bán được giá thì khéo đổi được 300 triệu đấy”.  

 

Tuy bà lão đã già nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy, bà ấy cười nói: “Được”.  

 

Ngô Bình lấy tiền Tiên ra trả cho bà lão, có hai người ngồi cạnh bà ấy cầm tiền kiểm tra, khi thấy không có vấn đề gì thì mới đưa đồ cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cất xương thú đi rồi đi chọn linh dược tiếp. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì người đàn ông muốn mua Kim Tinh Ngọc Chi lúc trước đã nhảy ra. Lần này, ông ta dẫn theo hai tu sĩ có khí tức rất mạnh, ba bọn họ vây quanh Ngô Bình, không cho anh cơ hội chạy thoát.  

 

Người đàn ông cười nói: “Này, tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra sau tảng đá kia nói chuyện nhé”.  

 

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Được thôi”.  

 

Người đàn ông ngẩn ra, cứ tưởng Ngô Bình sẽ không chịu và họ phải dùng thủ đoạn để khống chế anh lôi ra sau tảng đá, sau đó cướp hết bảo bối và tiền Tiên của anh rồi mới xử lý anh.  

 

Ông ta vẫn luôn theo sát Ngô Bình nên biết anh dùng tiền Tiên để mua hàng, hơn nữa đã mua được không ít đồ. Ông ta chắn chắn Ngô Bình là một con cá lớn nên đã gọi thêm hai cao thủ giỏi hơn mình đến để đối phó anh.  

 

Ngô Bình bảo Hoa Kiến Thành ở đây chờ mình, còn anh thì đi theo ba người kia ra sau tảng đá. Tảng đá này rất cao, vừa hay có thể che mắt được mọi người ở bên ngoài.  

 

Đến đây rồi, Ngô Bình mới nhìn thấy có mấy bộ xương trắng ở dưới đất, không rõ những người đã chết bao lâu, có lẽ họ cũng bị giết hại khi tham gia buổi giao dịch.  

 

Người đàn ông lạnh giọng nói: “Cậu mau đưa Kim Tinh Ngọc Chi cho tôi”.  

 

Ngô Bình: “Được, nhưng ông chuẩn bị đủ tiền chưa? Tôi không giảm giá đâu”.  

 

Một người khác đứng cạnh người đàn ông hừ nói: “Phí lời với nó làm gì, giết luôn đi”.  

 

Dứt lời, hắn chộp vào vai Ngô Bình, bàn tay hắn có một tầng hắc khí, rõ ràng hắn đã luyện Thiết Sa Chưởng, chưởng này của hắn có thể đập vỡ đá, chặt đứt sắt và đập chết một con trâu.  

 

Ngô Bình lách người sang một bên rồi bắt lấy cổ tay của người đó, một tiếng rắc vang lên, anh đã bẻ gãy cổ tay hắn rồi còn bồi thêm một cú đá vào cổ họng hắn.  

 

Tên đó bị đá gãy cổ ngay lập tức, một tên khác thấy thế thì định ra tay, nhưng Ngô Bình đã nhanh hơn một bước, anh điểm vào người hắn ta, hắn ngã xuống đất, tất cả các lỗ trên người đều chảy máu.  

 
 
Chương 5295


 Ông ta nghẹo đầu sang một bên rồi tắt thở.  

 

Giết mấy người này xong, Ngô Bình lục trên người họ thì tìm thấy mấy trăm tiền Tiên và ít đồ mà họ đã mua được, trong đó cũng có ít dược liệu.  

 

Anh cất hết đi rồi rời khỏi đây.  

 

Hoa Kiến Thành vẫn nhìn về phía tảng đá rồi hỏi Ngô Bình: “Tiên sinh không sao chứ?”  

 

Ngô Bình: “Ba tên vô dụng thôi mà, chúng ta đi”.  

 

Họ đi tiếp một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có rất nhiều người vây kín một sạp hàng, chủ hàng đang cầm một cây nhân sâm to đùng rồi đứng trên tảng đá. Cây nhân sâm này đã thành hình người và đang toả mùi thuốc thơm nồng.  

 

Chủ hàng là một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ màu trắng, đôi mắt vẫn rất tinh ranh, ông ấy hô lớn: “Các vị, đây là nhân sâm mười nghìn năm, nó mọc ở linh giới, giờ tôi sẽ bán đấu giá, ai trả cao thì được”.  

Advertisement

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình tiến lại gần xem thì thấy đúng là cây nhân sâm này rất tốt, nhưng chưa đến mức là nhân sâm mười nghìn năm. Với kinh nghiệm của anh thì cùng nắm nó mới được 3000 năm thôi, còn hình người thì do nhân tạo, khả năng cao là dùng khuôn.  

 

Nhưng dù thế thì tác dụng của cây nhân sâm này vẫn ổn, anh quyết định nếu giá phải chăng thì sẽ mua.  

 

“Cây này bét cũng là linh dược cấp năm, giá khởi điểm là 50 nghìn tiền Tiên”.  

 

Nghe thấy thế, hầu hết mọi người đều tản đi, không phải họ không muốn mua mà là không có tiền. Những ai còn ở lại thì đều có vẻ đăm chiêu.  

 

Ngô Bình cũng thuộc số người bỏ đi, anh lắc đầu rồi đi sang quầy hàng khác.  

 

Đột nhiên, anh nghe thấy gần đó có người lẩm bẩm: “Nhân sâm chục nghìn năm quái gì, còn kém xa cái này của tôi. Thế mà dám hô những 50 nghìn tiền Tiên, gan thật!”  

 

Ngô Bình để ý thấy người đó đi về phía một sạp gàng rồi lấy một cây nhân sâm nhỏ xíu ra, anh bước tới gần rồi cười hỏi: “Cây này bán thế nào?”  

 

Người kia không thèm ngẩng lên mà báo giá luôn: “Mười nghìn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Tôi xem được không?”  

 

Thấy Ngô Bình nghe giá xong nhưng không bỏ đi, người đó ngẩng lên nhìn anh rồi nói: “Đây, cẩn thận đấy”.  

 

Ngô Bình cầm cây nhân sâm lên xem thì thấy có năng lượng như tia sét di chuyển bên trong nó, khi anh chạm tay vào còn thấy tê rền. Anh quan sát kỹ hơn thì thấy đỉnh cây có hai cái lá, nhưng phần lớn bị ẩn trong thân cây.  

 

Thấy thế, anh biết ngay cây này đã có linh tính, nhưng cố tình giả thành dáng vẻ bình thường.  

 

“Hơi đắt, đúng là cây này rất được, nhưng chưa đến giá ấy, nếu anh đồng ý thì tôi mua với giá 6000”.  

 

Người kia cười mỉa: “600? Cậu biết chơi sâm không? Giờ nhìn nó thế này thôi, nếu cậu mang nó về trồng thì nó sẽ biến thành linh dược cấp năm ngay đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tôi chỉ trả được thế thôi, anh đồng ý thì tôi mua”.  

 

Người kia thấy Ngô Bình có ý mua thật nên ngẫm nghĩ rồi chốt một giá: “9000, không bớt nữa”.  

 

Ngô Bình: “Tôi cho anh thêm 1000 là 7000, được không?”  

 

Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được cây nhân sâm này với giá 7800.  

 
 
Chương 5295


 Ông ta nghẹo đầu sang một bên rồi tắt thở.  

 

Giết mấy người này xong, Ngô Bình lục trên người họ thì tìm thấy mấy trăm tiền Tiên và ít đồ mà họ đã mua được, trong đó cũng có ít dược liệu.  

 

Anh cất hết đi rồi rời khỏi đây.  

 

Hoa Kiến Thành vẫn nhìn về phía tảng đá rồi hỏi Ngô Bình: “Tiên sinh không sao chứ?”  

 

Ngô Bình: “Ba tên vô dụng thôi mà, chúng ta đi”.  

 

Họ đi tiếp một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có rất nhiều người vây kín một sạp hàng, chủ hàng đang cầm một cây nhân sâm to đùng rồi đứng trên tảng đá. Cây nhân sâm này đã thành hình người và đang toả mùi thuốc thơm nồng.  

 

Chủ hàng là một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ màu trắng, đôi mắt vẫn rất tinh ranh, ông ấy hô lớn: “Các vị, đây là nhân sâm mười nghìn năm, nó mọc ở linh giới, giờ tôi sẽ bán đấu giá, ai trả cao thì được”.  

Advertisement

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình tiến lại gần xem thì thấy đúng là cây nhân sâm này rất tốt, nhưng chưa đến mức là nhân sâm mười nghìn năm. Với kinh nghiệm của anh thì cùng nắm nó mới được 3000 năm thôi, còn hình người thì do nhân tạo, khả năng cao là dùng khuôn.  

 

Nhưng dù thế thì tác dụng của cây nhân sâm này vẫn ổn, anh quyết định nếu giá phải chăng thì sẽ mua.  

 

“Cây này bét cũng là linh dược cấp năm, giá khởi điểm là 50 nghìn tiền Tiên”.  

 

Nghe thấy thế, hầu hết mọi người đều tản đi, không phải họ không muốn mua mà là không có tiền. Những ai còn ở lại thì đều có vẻ đăm chiêu.  

 

Ngô Bình cũng thuộc số người bỏ đi, anh lắc đầu rồi đi sang quầy hàng khác.  

 

Đột nhiên, anh nghe thấy gần đó có người lẩm bẩm: “Nhân sâm chục nghìn năm quái gì, còn kém xa cái này của tôi. Thế mà dám hô những 50 nghìn tiền Tiên, gan thật!”  

 

Ngô Bình để ý thấy người đó đi về phía một sạp gàng rồi lấy một cây nhân sâm nhỏ xíu ra, anh bước tới gần rồi cười hỏi: “Cây này bán thế nào?”  

 

Người kia không thèm ngẩng lên mà báo giá luôn: “Mười nghìn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Tôi xem được không?”  

 

Thấy Ngô Bình nghe giá xong nhưng không bỏ đi, người đó ngẩng lên nhìn anh rồi nói: “Đây, cẩn thận đấy”.  

 

Ngô Bình cầm cây nhân sâm lên xem thì thấy có năng lượng như tia sét di chuyển bên trong nó, khi anh chạm tay vào còn thấy tê rền. Anh quan sát kỹ hơn thì thấy đỉnh cây có hai cái lá, nhưng phần lớn bị ẩn trong thân cây.  

 

Thấy thế, anh biết ngay cây này đã có linh tính, nhưng cố tình giả thành dáng vẻ bình thường.  

 

“Hơi đắt, đúng là cây này rất được, nhưng chưa đến giá ấy, nếu anh đồng ý thì tôi mua với giá 6000”.  

 

Người kia cười mỉa: “600? Cậu biết chơi sâm không? Giờ nhìn nó thế này thôi, nếu cậu mang nó về trồng thì nó sẽ biến thành linh dược cấp năm ngay đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tôi chỉ trả được thế thôi, anh đồng ý thì tôi mua”.  

 

Người kia thấy Ngô Bình có ý mua thật nên ngẫm nghĩ rồi chốt một giá: “9000, không bớt nữa”.  

 

Ngô Bình: “Tôi cho anh thêm 1000 là 7000, được không?”  

 

Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được cây nhân sâm này với giá 7800.  

 
 
Chương 5296


Tảng đá lớn ấy chính là một khối ngọc có một màu xanh lục, nhưng một góc của nó đã bị đập vỡ, để lộ ra kim loại.  

 

Người đàn ông cao lớn đi tới một khoảng đất trống rồi đặt mạnh tảng đá xuống.  

 

Lập tức có khá nhiều người túm tụm tới xem náo nhiệt, có người hỏi: “Anh bạn, anh bán gì thế? Ngọc à?”  

 

Người đàn ông tai to mặt lớn, đôi mắt màu vàng, anh ta nói: “Đây là Tàng Bảo Ngọc, bên trong có một món bảo bối”, giọng nói của anh ta như tiếng chuông ngân, ai nghe cũng rung màng nhĩ.  

 

Ngô Bình đi tới gần nhìn vào phần kim loại lộ ra ngoài, với kinh nghiệm của mình, anh đoán thứ lộ ra ở góc này có thể là chân của lò luyện đan.  

 

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy đúng là có một cái lò luyện đan bên trong khối ngọc.  

 

Nghe thấy thế, có người hỏi: “Bên trong có bảo bối gì?”  

 

Advertisement

Người đàn ông cao lớn: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết là bảo bối thôi. Tôi bán với giá 100 nghìn tiền Tiên, ai cần thì mau tới mua đi”.  

 

Nghe thấy giá xong thì hầu hết mọi người đều mất hứng, chỉ còn lại vài ba người đứng lại nghiên cứu tiếp.  

 

Ngô Bình bước đến rồi cười nói: “100 nghìn tiền Tiên đổi ra là khoảng 2000 tỷ tiền bình thường, thế thì đắt quá. Này anh, tôi ưng khối ngọc này, đồng thời cũng muốn cá xem bảo bối bên trong có giá trị hay không. Thế này đi, tôi trả anh 50 nghìn tiền Tiên”.  

 

Người đàn ông: “Không được, ít cũng phải 90 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “Hay anh đập vỡ lớp ngọc bên ngoài để mọi người được thấy thứ bên trong đi, nếu nó đáng tiền thật thì tôi sẽ trả anh đủ 100 nghìn”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đập ra rồi thì còn gì thú vị nữa, nếu anh thật lòng muốn mua thì tôi bán cho anh với giá 90 nghìn. Anh hãy nhìn cho kỹ, chất của khối ngọc này được lắm, ngoài thị trường toàn bán cả nghìn đồng một lạng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đúng là khối ngọc này rất được, nhưng chưa đến giá 100 nghìn đâu”.  

 

Sau một hồi kỳ kèo, thấy Ngô Bình sắp mua được với giá 80 nghìn tiền Tiên, chợt có một người khác lên tiếng: “Tôi trả 81 nghìn”.  

 

Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một cô gái mặc váy xanh đeo khăn che mặt, tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng dáng người rất đẹp.  

 

Người đàn ông cười nói: “Cô trả cao hơn thì tôi bán cho cô”.  

 

Ngô Bình bị người khác giành mất thì bực mình nói: “Anh vội gì chứ, tôi đã trả giá xong đâu. Tôi trả 85 nghìn”.  

 

Cô gái: “86 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “90 nghìn”.  

 

Cô gái hừ một tiếng nói: “91 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “100 nghìn”.  

 

Cô gái thoáng do dự rồi nói: “101 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “110 nghìn”.  

 

Cô gái phát cáu nói: “Có ai trả giá như anh không?”, cô ấy có tiền nhưng không quá nhiều, nếu Ngô Bình trả thêm nữa thì cô ấy không theo được nữa.  

 

Ngô Bình: “Không mua được thì biến đi, còn nếu thích thì tôi chơi với cô đến cùng”.  

 

Cô gái cắn răng rồi nói: “120 nghìn”.  

 
 
Chương 5296


Tảng đá lớn ấy chính là một khối ngọc có một màu xanh lục, nhưng một góc của nó đã bị đập vỡ, để lộ ra kim loại.  

 

Người đàn ông cao lớn đi tới một khoảng đất trống rồi đặt mạnh tảng đá xuống.  

 

Lập tức có khá nhiều người túm tụm tới xem náo nhiệt, có người hỏi: “Anh bạn, anh bán gì thế? Ngọc à?”  

 

Người đàn ông tai to mặt lớn, đôi mắt màu vàng, anh ta nói: “Đây là Tàng Bảo Ngọc, bên trong có một món bảo bối”, giọng nói của anh ta như tiếng chuông ngân, ai nghe cũng rung màng nhĩ.  

 

Ngô Bình đi tới gần nhìn vào phần kim loại lộ ra ngoài, với kinh nghiệm của mình, anh đoán thứ lộ ra ở góc này có thể là chân của lò luyện đan.  

 

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy đúng là có một cái lò luyện đan bên trong khối ngọc.  

 

Nghe thấy thế, có người hỏi: “Bên trong có bảo bối gì?”  

 

Advertisement

Người đàn ông cao lớn: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết là bảo bối thôi. Tôi bán với giá 100 nghìn tiền Tiên, ai cần thì mau tới mua đi”.  

 

Nghe thấy giá xong thì hầu hết mọi người đều mất hứng, chỉ còn lại vài ba người đứng lại nghiên cứu tiếp.  

 

Ngô Bình bước đến rồi cười nói: “100 nghìn tiền Tiên đổi ra là khoảng 2000 tỷ tiền bình thường, thế thì đắt quá. Này anh, tôi ưng khối ngọc này, đồng thời cũng muốn cá xem bảo bối bên trong có giá trị hay không. Thế này đi, tôi trả anh 50 nghìn tiền Tiên”.  

 

Người đàn ông: “Không được, ít cũng phải 90 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “Hay anh đập vỡ lớp ngọc bên ngoài để mọi người được thấy thứ bên trong đi, nếu nó đáng tiền thật thì tôi sẽ trả anh đủ 100 nghìn”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đập ra rồi thì còn gì thú vị nữa, nếu anh thật lòng muốn mua thì tôi bán cho anh với giá 90 nghìn. Anh hãy nhìn cho kỹ, chất của khối ngọc này được lắm, ngoài thị trường toàn bán cả nghìn đồng một lạng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đúng là khối ngọc này rất được, nhưng chưa đến giá 100 nghìn đâu”.  

 

Sau một hồi kỳ kèo, thấy Ngô Bình sắp mua được với giá 80 nghìn tiền Tiên, chợt có một người khác lên tiếng: “Tôi trả 81 nghìn”.  

 

Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một cô gái mặc váy xanh đeo khăn che mặt, tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng dáng người rất đẹp.  

 

Người đàn ông cười nói: “Cô trả cao hơn thì tôi bán cho cô”.  

 

Ngô Bình bị người khác giành mất thì bực mình nói: “Anh vội gì chứ, tôi đã trả giá xong đâu. Tôi trả 85 nghìn”.  

 

Cô gái: “86 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “90 nghìn”.  

 

Cô gái hừ một tiếng nói: “91 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “100 nghìn”.  

 

Cô gái thoáng do dự rồi nói: “101 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “110 nghìn”.  

 

Cô gái phát cáu nói: “Có ai trả giá như anh không?”, cô ấy có tiền nhưng không quá nhiều, nếu Ngô Bình trả thêm nữa thì cô ấy không theo được nữa.  

 

Ngô Bình: “Không mua được thì biến đi, còn nếu thích thì tôi chơi với cô đến cùng”.  

 

Cô gái cắn răng rồi nói: “120 nghìn”.  

 
 
Chương 5297


Cô ấy cứ tưởng Ngô Bình sẽ nâng giá tiếp, ai dè anh nhún vai rồi nói: “Đấy, của cô tất, tôi không theo nữa”.  

 

Cô gái nghe thấy thế thì cuống lên hỏi: “Anh không mua nữa à?”  

 

Thì ra Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu quan sát cô gái nên biết cô ấy chỉ có hơn 120 nghìn tiền Tiên trên người thôi, vậy mà dám hét giá 140 nghìn, rõ ràng định chọc tức anh.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Hết tiền rồi, mà đồ ở trong cũng không quá đáng giá”.  

 

Người đàn ông mừng rỡ rồi nói với cô gái: “Người đẹp, đồ của cô đây”.  

 

Cô gái nhăn mặt rồi nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, chờ tôi về lấy thêm được không?”  

 

Advertisement

Người đàn ông nổi giận: “Không có tiền mà cứ hét giá như đúng rồi thế?”  

 

Anh ta lại quay sang tươi cười với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi bán cho cậu với giá 130 nghìn này”.  

 

Ngô Bình: “Gì mà 130 nghìn, ban đầu chúng ta đã chốt giá 85 nghìn rồi còn gì”.  

 

Người đàn ông cau mày: “Thế giờ cậu định trả bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình: “Thôi mỗi người lùi một bước, chốt giá 100 nghìn như ban đầu đi”.  

 

Cô gái chợt nói: “Tôi trả 110 nghìn”.  

 

Người đàn ông liếc xéo rồi lạnh giọng nói: “Cô có thôi đi không, tôi lấy khối ngọc đập chết cô bây giờ”.  

 

Cô gái giậm chân nói: “Tôi có 110 nghìn thật mà”.  

 

Uỳnh!  

 

Người đàn ông tung một chưởng ra, đánh cô gái bay ra xa, cô ấy ngã xuống đất rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó kinh ngạc nói: “Kim Cương Thần Phong Chưởng! Anh là người của Kim Cương Môn ư?”  

 

Người đàn ông: “Biến ngay, đừng lởn vởn trước mặt tôi nữa”.  

 

Cuối cùng, Ngô Bình đã mua được khối ngọc với giá 100 nghìn tiền Tiên.  

 

Vì khối này quá lớn nên anh định đập nhỏ, như vậy thì mới bỏ vào túi thứ nguyên được. Vì thế, anh bảo Hoa Kiến Thành chờ mình ở đây, còn anh bê khối ngọc rồi bay lên cao, loáng cái đã biến mất.  

 

“Trời! Khối ngọc ấy nặng lắm đấy mà anh ta vẫn nhảy cao thế được, quá đỉnh”.  

 

“Thực lực của người này chắc phải ở cảnh giới Bí Cảnh rồi, không thì cũng không phải Luyện Khí viên mãn”.  

 

Ngô Bình đi tới một chỗ không người rồi rút thanh đoản kiếm ra để chẻ đá, một lò luyện đan đã xuất hiện trước mắt anh, nó cao hai mét, có bốn chân, thuộc cấp thượng phẩm và rất hữu dụng cho anh vào lúc này.  

 

Cất lò luyện đi xong, Ngô Bình quay lại chỗ cũ. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn anh đã khác trước, ai cũng có vẻ kính trọng. Dẫu sao một cao thủ như anh cũng hiếm ở chỗ họ.  

 

Anh nói với Hoa Kiến Thành: “Khối ngọc ấy được lắm, ông có biết giá của nó không?”, nói rồi, anh đưa một ít ngọc vụn cho ông ta.  

 
 
Chương 5297


Cô ấy cứ tưởng Ngô Bình sẽ nâng giá tiếp, ai dè anh nhún vai rồi nói: “Đấy, của cô tất, tôi không theo nữa”.  

 

Cô gái nghe thấy thế thì cuống lên hỏi: “Anh không mua nữa à?”  

 

Thì ra Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu quan sát cô gái nên biết cô ấy chỉ có hơn 120 nghìn tiền Tiên trên người thôi, vậy mà dám hét giá 140 nghìn, rõ ràng định chọc tức anh.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Hết tiền rồi, mà đồ ở trong cũng không quá đáng giá”.  

 

Người đàn ông mừng rỡ rồi nói với cô gái: “Người đẹp, đồ của cô đây”.  

 

Cô gái nhăn mặt rồi nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, chờ tôi về lấy thêm được không?”  

 

Advertisement

Người đàn ông nổi giận: “Không có tiền mà cứ hét giá như đúng rồi thế?”  

 

Anh ta lại quay sang tươi cười với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi bán cho cậu với giá 130 nghìn này”.  

 

Ngô Bình: “Gì mà 130 nghìn, ban đầu chúng ta đã chốt giá 85 nghìn rồi còn gì”.  

 

Người đàn ông cau mày: “Thế giờ cậu định trả bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình: “Thôi mỗi người lùi một bước, chốt giá 100 nghìn như ban đầu đi”.  

 

Cô gái chợt nói: “Tôi trả 110 nghìn”.  

 

Người đàn ông liếc xéo rồi lạnh giọng nói: “Cô có thôi đi không, tôi lấy khối ngọc đập chết cô bây giờ”.  

 

Cô gái giậm chân nói: “Tôi có 110 nghìn thật mà”.  

 

Uỳnh!  

 

Người đàn ông tung một chưởng ra, đánh cô gái bay ra xa, cô ấy ngã xuống đất rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó kinh ngạc nói: “Kim Cương Thần Phong Chưởng! Anh là người của Kim Cương Môn ư?”  

 

Người đàn ông: “Biến ngay, đừng lởn vởn trước mặt tôi nữa”.  

 

Cuối cùng, Ngô Bình đã mua được khối ngọc với giá 100 nghìn tiền Tiên.  

 

Vì khối này quá lớn nên anh định đập nhỏ, như vậy thì mới bỏ vào túi thứ nguyên được. Vì thế, anh bảo Hoa Kiến Thành chờ mình ở đây, còn anh bê khối ngọc rồi bay lên cao, loáng cái đã biến mất.  

 

“Trời! Khối ngọc ấy nặng lắm đấy mà anh ta vẫn nhảy cao thế được, quá đỉnh”.  

 

“Thực lực của người này chắc phải ở cảnh giới Bí Cảnh rồi, không thì cũng không phải Luyện Khí viên mãn”.  

 

Ngô Bình đi tới một chỗ không người rồi rút thanh đoản kiếm ra để chẻ đá, một lò luyện đan đã xuất hiện trước mắt anh, nó cao hai mét, có bốn chân, thuộc cấp thượng phẩm và rất hữu dụng cho anh vào lúc này.  

 

Cất lò luyện đi xong, Ngô Bình quay lại chỗ cũ. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn anh đã khác trước, ai cũng có vẻ kính trọng. Dẫu sao một cao thủ như anh cũng hiếm ở chỗ họ.  

 

Anh nói với Hoa Kiến Thành: “Khối ngọc ấy được lắm, ông có biết giá của nó không?”, nói rồi, anh đưa một ít ngọc vụn cho ông ta.  

 
 
Chương 5298


Hoa Kiến Thành mừng rỡ, 10 của ngần ấy ngọc thì ông ta cũng kiếm được vài chục tỷ rồi.  

 

Ông ta nói ngay: “Vâng”.  

 

Ngô Bình nhìn xung quanh rồi nói: “Đi thôi, đến khu tu chân xem thế nào”.  

 

Anh bảo Cổ Hổ dẫn người, họ vừa đi được một đoạn thì cô gái tranh ngọc với anh ban nãy lại xuất hiện rồi lạnh giọng nói: “Anh sẻ nó ra chưa? Bên trong có gì thế?”  

 

Ngô Bình: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết à?”  

 

Cô gái: “Có phải là lò luyện đan không?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Không”.  

 

Cô gái thở dài nói: “Thật à? Nhưng tôi thấy nó giống một cái chân của lò luyện đan trong tranh mà”.  

 

Ngô Bình: “Cô có tranh vẽ của lò luyện đan à?”

Cô gái không trả lời mà quay người đi luôn.  

 

Ngô Bình cũng mặc kệ, sau đó đi theo Cổ Hổ đến khu giao dịch của người tu hành. Lẽ ra Hoa Kiến Thành không dám đến đây, vì dẫu sao ông ta cũng là người phàm, chẳng dại gì chui vào hang cọp. Nhưng nay có Ngô Bình đi cùng nên ông ta mới có can đảm.  

 

Cổ Hổ cũng trở nên dè dặt hơn, khi đi tới trước một ngọn núi, cậu ta nói: “Tiên sinh, tất cả các gia hàng đều ở trên núi, khoảng cách giữa các gian ở rất xa nên không thể nhìn thấy nhau được”.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Ừm, cậu đi đi, tôi thưởng cho cậu này”, dứt lời, anh đưa một miếng ngọc nặng vài cân cho cậu ta.  

 

Cổ Hổ cầm xong thì vui vẻ dập đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn tiên sinh”.  

 

Cổ Hổ đi rồi, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành tiếp tục đi lên núi. Ngọn núi này không cao, chỉ khoảng hơn 300 mét, độ dốc bình thường, cây cối cũng không quá um tùm.  

 

Dịch tích của sườn núi rất rộng, Ngô Bình đi một lát thì nhìn thấy một ông lão ngồi trên một tảng đá lớn, người ông ấy gầy như que củi, ông ấy đang ôm một thanh kiếm, đôi mắt thì nửa nhắm nửa mở.  

 

Ngô Bình nhìn thanh kiếm thì thấy nó phải cỡ linh khí, anh đã có vũ khí rồi nên không có hứng thú với nó lắm nên đi qua luôn.  

 

Nhưng khi đi qua người ông lão, anh chợt ngửi thấy mùi thuốc. Anh đứng sững lại nhìn ông ấy thì thấy mùi thuốc ở đây mà ra.  

 

Vì thế, anh hỏi: “Ông có bán thuốc đang dùng không?”  

 

Ông lão mở mắt ra rồi nói: “Trước tôi bán rồi đấy chứ, nhưng có mấy tên mắt mù đã làm nhiễu loạn giá nên tôi không bán nữa. Cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người tôi thì chứng tỏ cũng tinh đấy”.  

 

Nói xong, ông lấy lấy một cái túi vải rồi mở ra, bên trong có quả hạch đào màu tím to như nắm đấm đang toả ra hương thuốc thơm nồng.  

 

Ngô Bình không ngờ là quả hạch đào nên hỏi: “Cho tôi xem trực tiếp được không?”  

 

Ông lão ném cho anh một quả, Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy bên trong quả không có hạt, mà là phần thịt quả giống một đứa trẻ con đang ngồi xếp bằng với vẻ mặt ung dung.  

 

“Đây không phải quả hạch đào”, Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên.  

 
 
Chương 5298


Hoa Kiến Thành mừng rỡ, 10 của ngần ấy ngọc thì ông ta cũng kiếm được vài chục tỷ rồi.  

 

Ông ta nói ngay: “Vâng”.  

 

Ngô Bình nhìn xung quanh rồi nói: “Đi thôi, đến khu tu chân xem thế nào”.  

 

Anh bảo Cổ Hổ dẫn người, họ vừa đi được một đoạn thì cô gái tranh ngọc với anh ban nãy lại xuất hiện rồi lạnh giọng nói: “Anh sẻ nó ra chưa? Bên trong có gì thế?”  

 

Ngô Bình: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết à?”  

 

Cô gái: “Có phải là lò luyện đan không?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Không”.  

 

Cô gái thở dài nói: “Thật à? Nhưng tôi thấy nó giống một cái chân của lò luyện đan trong tranh mà”.  

 

Ngô Bình: “Cô có tranh vẽ của lò luyện đan à?”

Cô gái không trả lời mà quay người đi luôn.  

 

Ngô Bình cũng mặc kệ, sau đó đi theo Cổ Hổ đến khu giao dịch của người tu hành. Lẽ ra Hoa Kiến Thành không dám đến đây, vì dẫu sao ông ta cũng là người phàm, chẳng dại gì chui vào hang cọp. Nhưng nay có Ngô Bình đi cùng nên ông ta mới có can đảm.  

 

Cổ Hổ cũng trở nên dè dặt hơn, khi đi tới trước một ngọn núi, cậu ta nói: “Tiên sinh, tất cả các gia hàng đều ở trên núi, khoảng cách giữa các gian ở rất xa nên không thể nhìn thấy nhau được”.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Ừm, cậu đi đi, tôi thưởng cho cậu này”, dứt lời, anh đưa một miếng ngọc nặng vài cân cho cậu ta.  

 

Cổ Hổ cầm xong thì vui vẻ dập đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn tiên sinh”.  

 

Cổ Hổ đi rồi, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành tiếp tục đi lên núi. Ngọn núi này không cao, chỉ khoảng hơn 300 mét, độ dốc bình thường, cây cối cũng không quá um tùm.  

 

Dịch tích của sườn núi rất rộng, Ngô Bình đi một lát thì nhìn thấy một ông lão ngồi trên một tảng đá lớn, người ông ấy gầy như que củi, ông ấy đang ôm một thanh kiếm, đôi mắt thì nửa nhắm nửa mở.  

 

Ngô Bình nhìn thanh kiếm thì thấy nó phải cỡ linh khí, anh đã có vũ khí rồi nên không có hứng thú với nó lắm nên đi qua luôn.  

 

Nhưng khi đi qua người ông lão, anh chợt ngửi thấy mùi thuốc. Anh đứng sững lại nhìn ông ấy thì thấy mùi thuốc ở đây mà ra.  

 

Vì thế, anh hỏi: “Ông có bán thuốc đang dùng không?”  

 

Ông lão mở mắt ra rồi nói: “Trước tôi bán rồi đấy chứ, nhưng có mấy tên mắt mù đã làm nhiễu loạn giá nên tôi không bán nữa. Cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người tôi thì chứng tỏ cũng tinh đấy”.  

 

Nói xong, ông lấy lấy một cái túi vải rồi mở ra, bên trong có quả hạch đào màu tím to như nắm đấm đang toả ra hương thuốc thơm nồng.  

 

Ngô Bình không ngờ là quả hạch đào nên hỏi: “Cho tôi xem trực tiếp được không?”  

 

Ông lão ném cho anh một quả, Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy bên trong quả không có hạt, mà là phần thịt quả giống một đứa trẻ con đang ngồi xếp bằng với vẻ mặt ung dung.  

 

“Đây không phải quả hạch đào”, Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên.  

 
 
Chương 5299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Ngô Bình không tin, anh đoán ông ấy đã giết người rồi cướp quả này, vì thế khả năng cao không biết lai lịch của nó.  

 

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ông bán bao nhiêu?”  

 

Ông lão: “Hai quả là 500 tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Cũng không đắt lắm, nhưng tôi không mang đủ tiền, ông bớt chút được không?”  

 

Ông lão híp mắt hỏi: “Cậu đang có bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình: “Bốn nghìn”.  

 

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được”.  

 

Ngô Bình trả tiền xong rồi cầm hai quả hạch đào đi. Anh vừa cầm đã thấy nó hơi rung lên, như thể đứa bé bên trong đang cử động.  

 

Mua xong, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành lại đi thêm mấy chục mét nữa. Có một cậu thiếu niên đang ngồi trong một tảng đá lõm, cậu ấy mặc rất phong phanh, tay thì cầm điện thoại. Trước mặt cậu ấy có một thanh đoản kiếm sắc bén. Ngô Bình có thể thấy nó từng là một thanh bảo kiếm, nhưng giờ đã bị gãy nên giá trị đã giảm mạnh.  

 

Ngô Bình vốn không có hứng thú với thanh kiếm này, vì dẫu sao nó cũng không còn nguyên vẹn. Nhưng khi anh quan sát bằng đôi mắt nhìn xuyên vạn vật thì chợt khựng lại. Thì ra anh phát hiện bên trong chuôi kiếm có năm viên linh châu. Hạt châu to như quả trứng gà, chúng xếp thành một hàng ở bên trong chuôi kiếm.  

Advertisement

 

Anh hỏi: “Cậu bạn, cậu bán thanh kiếm này bao nhiêu?”  

 

Cậu thiếu niên không thèm ngẩng lên, vẫn vừa nghịch điện thoại vừa nói: “Thanh kiếm này có lai lịch lớn, chủ nhân trước của nó là Tử Dương Đạo Nhân - một nhân vật lớn cảnh giới Thần Thông tung hoành thiên hạ. Tuy nó đã bị gãy nhưng giá trị không đổi, nếu anh muốn mua thì tôi để giá 30 nghìn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Di vật của Tử Dương Đạo Nhân ư? Cậu có thể kể cho tôi nghe về cuộc sống lúc sinh thời của ông ấy không?”  

 

Cậu thiếu niên thấy có vẻ thích thanh kiếm này rồi nên kể cho anh nghe luôn. Tử Dương Đạo Nhân có thiên bẩm xuất sắc, 12 tuổi đã gia nhập Thiên Đô Môn, 20 tuổi thì tiến vào Bí Cảnh, 40 tuổi thì đột phá Thần Thông. Vào thời đỉnh cao, ông ấy đã tiêu diệt Mai Sơn Ngũ Sát bằng thanh kiếm này, khiến cả thiên hạ phải chấn động.  

 

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Quả nhiên là anh hùng tuyệt thế khiến người ta bái phục”.  

 

Anh nói tiếp: “Cậu bạn, tuy tôi rất ngưỡng mộ Tử Dương Đạo Nhân, mà thanh kiếm này cũng phi phàm, nhưng nó đã bị gãy rồi, uy lực khéo chẳng còn nổi một phần. Tôi thật lòng muốn mua nên sẽ trả cậu mười nghìn”.  

 

Cậu thiếu niên lắc đầu: “Không được, ít cũng phải 20 nghìn”.  

 

Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được với giá 18 nghìn.  

 

Sau đó, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành đi tiếp. Khi tới một chỗ vắng người, anh tháo chuôi kiếm rồi đổ năm hạt châu ra. Chúng vừa xuất hiện đã phát sáng tít lên trời.  

 

Ngô Bình giật mình rồi vội cất chúng đi, sau đó cất thanh kiếm vào túi thứ nguyên.  

 

Hoa Kiến Thành ở bên cạnh nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Đây là…”  

 

Ngô Bình: “Dạ Minh Châu, không ngờ trong chuôi kiếm này lại có Dạ Minh Châu”.  

 

Hoa Kiến Thành vui mừng hỏi: “Tiên sinh giỏi quá, sao cậu biết trong kiếm có hạt châu?”  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được khí tức của nó”.  

 

Hoa Kiến Thành dựng ngón tay cái: “Bái phục!”  

 

Họ đi tiếp chếch sang bên trái thì Ngô Bình chợt sững người, cô gái tranh khối ngọc với anh đang ngồi trên một tảng đá, trước mặt cô ấy là một tấm vải xanh, bên trên là ba cây dược liệu giống hoa hồng đang toả ra mùi hôi thối.  

 

Nhưng Ngô Bình có thể phát hiện ra mấy dược tính đặc biệt trong mùi này.  

 

Anh đứng lại rồi hỏi: “Giá sao?”  

 

Cô gái thấy là anh nên lạnh mặt nói: “100 nghìn tiền Tiên một cây”.  

 

Ngô Bình giận mà cười nói: “Cô giới thiệu về chúng đi”.  

 

Cô gái: “Đây là Hoá Yêu Thảo, dược lực của nó rất mạnh, có thể khiến con người hoá yêu nhanh chóng. Nhưng nếu là yêu quái sử dụng thì có thể nâng cao công lực và tu vi”.  

 

Ngô Bình: “Ra là Hoá Yêu Thảo, xem ra cũng không nhiều công dụng lắm, cô có chắc định bán với giá 100 nghìn không?”  

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


Ngô Bình: “Không đúng à? Ban nãy chúng ta tranh nhau mua đồ là lợi ích cá nhân, sao cô lại để chuyện đó ảnh hưởng đến việc mua bán bây giờ?”  

 

Cô ấy hừ nói: “Đúng, tôi nhỏ mọn đấy, tôi chốt giá đó rồi, anh không mua thì biến”.  

 

Ngô Bình: “Cây này của cô không quá mười nghìn đâu, giờ tôi trả 20 nghìn, cô bán thì bán, không là tôi đi đây này”.  

 
 
Chương 5299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Ngô Bình không tin, anh đoán ông ấy đã giết người rồi cướp quả này, vì thế khả năng cao không biết lai lịch của nó.  

 

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ông bán bao nhiêu?”  

 

Ông lão: “Hai quả là 500 tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Cũng không đắt lắm, nhưng tôi không mang đủ tiền, ông bớt chút được không?”  

 

Ông lão híp mắt hỏi: “Cậu đang có bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình: “Bốn nghìn”.  

 

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được”.  

 

Ngô Bình trả tiền xong rồi cầm hai quả hạch đào đi. Anh vừa cầm đã thấy nó hơi rung lên, như thể đứa bé bên trong đang cử động.  

 

Mua xong, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành lại đi thêm mấy chục mét nữa. Có một cậu thiếu niên đang ngồi trong một tảng đá lõm, cậu ấy mặc rất phong phanh, tay thì cầm điện thoại. Trước mặt cậu ấy có một thanh đoản kiếm sắc bén. Ngô Bình có thể thấy nó từng là một thanh bảo kiếm, nhưng giờ đã bị gãy nên giá trị đã giảm mạnh.  

 

Ngô Bình vốn không có hứng thú với thanh kiếm này, vì dẫu sao nó cũng không còn nguyên vẹn. Nhưng khi anh quan sát bằng đôi mắt nhìn xuyên vạn vật thì chợt khựng lại. Thì ra anh phát hiện bên trong chuôi kiếm có năm viên linh châu. Hạt châu to như quả trứng gà, chúng xếp thành một hàng ở bên trong chuôi kiếm.  

Advertisement

 

Anh hỏi: “Cậu bạn, cậu bán thanh kiếm này bao nhiêu?”  

 

Cậu thiếu niên không thèm ngẩng lên, vẫn vừa nghịch điện thoại vừa nói: “Thanh kiếm này có lai lịch lớn, chủ nhân trước của nó là Tử Dương Đạo Nhân - một nhân vật lớn cảnh giới Thần Thông tung hoành thiên hạ. Tuy nó đã bị gãy nhưng giá trị không đổi, nếu anh muốn mua thì tôi để giá 30 nghìn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Di vật của Tử Dương Đạo Nhân ư? Cậu có thể kể cho tôi nghe về cuộc sống lúc sinh thời của ông ấy không?”  

 

Cậu thiếu niên thấy có vẻ thích thanh kiếm này rồi nên kể cho anh nghe luôn. Tử Dương Đạo Nhân có thiên bẩm xuất sắc, 12 tuổi đã gia nhập Thiên Đô Môn, 20 tuổi thì tiến vào Bí Cảnh, 40 tuổi thì đột phá Thần Thông. Vào thời đỉnh cao, ông ấy đã tiêu diệt Mai Sơn Ngũ Sát bằng thanh kiếm này, khiến cả thiên hạ phải chấn động.  

 

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Quả nhiên là anh hùng tuyệt thế khiến người ta bái phục”.  

 

Anh nói tiếp: “Cậu bạn, tuy tôi rất ngưỡng mộ Tử Dương Đạo Nhân, mà thanh kiếm này cũng phi phàm, nhưng nó đã bị gãy rồi, uy lực khéo chẳng còn nổi một phần. Tôi thật lòng muốn mua nên sẽ trả cậu mười nghìn”.  

 

Cậu thiếu niên lắc đầu: “Không được, ít cũng phải 20 nghìn”.  

 

Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được với giá 18 nghìn.  

 

Sau đó, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành đi tiếp. Khi tới một chỗ vắng người, anh tháo chuôi kiếm rồi đổ năm hạt châu ra. Chúng vừa xuất hiện đã phát sáng tít lên trời.  

 

Ngô Bình giật mình rồi vội cất chúng đi, sau đó cất thanh kiếm vào túi thứ nguyên.  

 

Hoa Kiến Thành ở bên cạnh nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Đây là…”  

 

Ngô Bình: “Dạ Minh Châu, không ngờ trong chuôi kiếm này lại có Dạ Minh Châu”.  

 

Hoa Kiến Thành vui mừng hỏi: “Tiên sinh giỏi quá, sao cậu biết trong kiếm có hạt châu?”  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được khí tức của nó”.  

 

Hoa Kiến Thành dựng ngón tay cái: “Bái phục!”  

 

Họ đi tiếp chếch sang bên trái thì Ngô Bình chợt sững người, cô gái tranh khối ngọc với anh đang ngồi trên một tảng đá, trước mặt cô ấy là một tấm vải xanh, bên trên là ba cây dược liệu giống hoa hồng đang toả ra mùi hôi thối.  

 

Nhưng Ngô Bình có thể phát hiện ra mấy dược tính đặc biệt trong mùi này.  

 

Anh đứng lại rồi hỏi: “Giá sao?”  

 

Cô gái thấy là anh nên lạnh mặt nói: “100 nghìn tiền Tiên một cây”.  

 

Ngô Bình giận mà cười nói: “Cô giới thiệu về chúng đi”.  

 

Cô gái: “Đây là Hoá Yêu Thảo, dược lực của nó rất mạnh, có thể khiến con người hoá yêu nhanh chóng. Nhưng nếu là yêu quái sử dụng thì có thể nâng cao công lực và tu vi”.  

 

Ngô Bình: “Ra là Hoá Yêu Thảo, xem ra cũng không nhiều công dụng lắm, cô có chắc định bán với giá 100 nghìn không?”  

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


Ngô Bình: “Không đúng à? Ban nãy chúng ta tranh nhau mua đồ là lợi ích cá nhân, sao cô lại để chuyện đó ảnh hưởng đến việc mua bán bây giờ?”  

 

Cô ấy hừ nói: “Đúng, tôi nhỏ mọn đấy, tôi chốt giá đó rồi, anh không mua thì biến”.  

 

Ngô Bình: “Cây này của cô không quá mười nghìn đâu, giờ tôi trả 20 nghìn, cô bán thì bán, không là tôi đi đây này”.  

 
 
Chương 5300


Ngô Bình nói xong thì chờ một lát, thấy cô gái không có phản ứng gì thì quay người bỏ đi luôn.  

 

Cô gái cũng không ngốc, sao có thể bỏ qua số tiền lớn ấy nên lập tức gọi Ngô Bình lại: “Khoan đã!”  

 

Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại cười hỏi: “Cô đổi ý rồi hả?”  

 

Cô gái: “Tôi có thể bán cho anh, nhưng anh phải trả thêm một chút”, rõ ràng cô vẫn còn ghim thù nên muốn kiếm thêm từ Ngô Bình.  

 

Song, anh lắc đầu: “Giá này là hữu nghị lắm rồi, tôi đã trả cao hơn hẳn giá trị của nó. Nếu cô không hài lòng thì tôi cũng chịu”.  

 

Cô gái bực dọc nói: “Được rồi, chốt 20 nghìn”.  

 

Ngô Bình trả tiền rồi quay người bỏ đi, thấy anh đi xa rồi, cô gái tức đến giậm chân rồi mắng: “Loại người gì thế không biết!”  

 

Advertisement

Nhóm Ngô Bình đi được nửa đường thì Hoa Kiếm Thành nói: “Tiên sinh, dù cậu trả mười nghìn thì cô ta vẫn bán thôi”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Lúc trước tôi mua được cái lò luyện đan kia đã là chiếm lợi của người ta rồi, giờ trả vậy coi như bù đắp”.  

 

Hoa Kiếm Thành: “Tiên sinh thật tốt bụng, tại hạ khâm phục!”  

 

Lúc này, cách đó không xa có hai ngôi nhà được dưng trên một khoảng đất bằng phẳng. Rõ ràng đây là nhà mới xây. Trước cửa có một gian hàng, nhưng không thấy ai bán, cửa sổ nhà đang mở nên chắc người bán đang ở trong nhà.  

 

Ngô Bình bật cười nói: “Chủ hàng này hay thật, người ta chỉ bày sạp, còn bên này thì xây hẳn nhà”.  

 

Nói rồi, anh cùng Hoa Kiếm Thành đến đó. Sạp này bày bán hơn 20 khối linh ngọc. Chúng đều trong suôt, mối khối có một kích thước khác nhau, bên trong từng khối đều phong ấn một loại dược liệu.  

 

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình thấy có dược liệu phong ấn trong linh ngọc nên hỏi: “Chủ hàng đâu rồi?”  

 

Một giọng nói của đàn ông trung niên vọng từ trong nhà ra: “Rẻ nhất là 150 nghìn tiền Tiên một khối, nếu không mua được thì đừng phí thời gian của tôi. Còn có tiền mua thì cứ xem đi, ưng khối nào thì gọi tôi”.  

 

Ngô Bình thầm mắng chủ hàng quá lười, thậm chí còn chẳng thèm thò ra nhìn khách. Anh lắc đầu rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát dược liệu ở bên trong, sau đó thấy dược liệu trong các khối linh ngọc ở đây chỉ có ba loiaj giữ được dược tính nguyên vẹn, số còn lại đều mất khá nhiều hoặc thành phế dược rồi.  

 

Anh chọn ba khối linh thạch đó rồi nói: “Tôi chọn xong rồi, ba khối này bao nhiêu tiền?”  

 

“Tám trăm năm mươi nghìn, không mặc cả”, chủ hàng báo giá.  

 

Ngô Bình không chút do dự nói: “Được, tôi mua”.  

 

Mãi đến khi anh chốt sẽ mua thì mới có một người đàn ông trung niên to béo đi ra, ông ta cao trên một mét tám và rất béo, áng chừng phải 200 cân.  

 

Người đàn ông cầm lấy tiền rồi nói: “Không tiễn nhé”, dứt lời, ông ta lại quay vào trong.  

 

Ngô Bình lắc đầu, sau đó mang linh ngọc đi.  

 

Họ đi thêm một đoạn thì Hoa Kiếm Thành chợt tò mò hỏi: “Tiên sinh, dược liệu trong mấy khối linh ngọc này còn có tác dụng không?”  

 

Ngô Bình: “Có hay không thì phải xem ăn ở”.  

 

Hoa Kiếm Thành ngẩn ra: “Là sao ạ?”  

 

Ngô Bình: “Nếu dược lực trong dược liệu này vẫn còn nguyên thì giá trị của chúng sẽ không dưới hai triệu tiền Tiên”.  

 

Hoa Kiếm Thành hít vào một hơi lạnh: “Đắt thế ạ!”  

 

Ngô Bình: “Số tôi khá hên nhưng cứ về xẻ ra thì mới biết được. Ngoài ra chất ngọc này cũng khá được, chắc sẽ cao hơn ngọc bích ban nãy, rồi tôi sẽ đưa cho ông nốt”.  

 
 
Chương 5300


Ngô Bình nói xong thì chờ một lát, thấy cô gái không có phản ứng gì thì quay người bỏ đi luôn.  

 

Cô gái cũng không ngốc, sao có thể bỏ qua số tiền lớn ấy nên lập tức gọi Ngô Bình lại: “Khoan đã!”  

 

Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại cười hỏi: “Cô đổi ý rồi hả?”  

 

Cô gái: “Tôi có thể bán cho anh, nhưng anh phải trả thêm một chút”, rõ ràng cô vẫn còn ghim thù nên muốn kiếm thêm từ Ngô Bình.  

 

Song, anh lắc đầu: “Giá này là hữu nghị lắm rồi, tôi đã trả cao hơn hẳn giá trị của nó. Nếu cô không hài lòng thì tôi cũng chịu”.  

 

Cô gái bực dọc nói: “Được rồi, chốt 20 nghìn”.  

 

Ngô Bình trả tiền rồi quay người bỏ đi, thấy anh đi xa rồi, cô gái tức đến giậm chân rồi mắng: “Loại người gì thế không biết!”  

 

Advertisement

Nhóm Ngô Bình đi được nửa đường thì Hoa Kiếm Thành nói: “Tiên sinh, dù cậu trả mười nghìn thì cô ta vẫn bán thôi”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Lúc trước tôi mua được cái lò luyện đan kia đã là chiếm lợi của người ta rồi, giờ trả vậy coi như bù đắp”.  

 

Hoa Kiếm Thành: “Tiên sinh thật tốt bụng, tại hạ khâm phục!”  

 

Lúc này, cách đó không xa có hai ngôi nhà được dưng trên một khoảng đất bằng phẳng. Rõ ràng đây là nhà mới xây. Trước cửa có một gian hàng, nhưng không thấy ai bán, cửa sổ nhà đang mở nên chắc người bán đang ở trong nhà.  

 

Ngô Bình bật cười nói: “Chủ hàng này hay thật, người ta chỉ bày sạp, còn bên này thì xây hẳn nhà”.  

 

Nói rồi, anh cùng Hoa Kiếm Thành đến đó. Sạp này bày bán hơn 20 khối linh ngọc. Chúng đều trong suôt, mối khối có một kích thước khác nhau, bên trong từng khối đều phong ấn một loại dược liệu.  

 

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình thấy có dược liệu phong ấn trong linh ngọc nên hỏi: “Chủ hàng đâu rồi?”  

 

Một giọng nói của đàn ông trung niên vọng từ trong nhà ra: “Rẻ nhất là 150 nghìn tiền Tiên một khối, nếu không mua được thì đừng phí thời gian của tôi. Còn có tiền mua thì cứ xem đi, ưng khối nào thì gọi tôi”.  

 

Ngô Bình thầm mắng chủ hàng quá lười, thậm chí còn chẳng thèm thò ra nhìn khách. Anh lắc đầu rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát dược liệu ở bên trong, sau đó thấy dược liệu trong các khối linh ngọc ở đây chỉ có ba loiaj giữ được dược tính nguyên vẹn, số còn lại đều mất khá nhiều hoặc thành phế dược rồi.  

 

Anh chọn ba khối linh thạch đó rồi nói: “Tôi chọn xong rồi, ba khối này bao nhiêu tiền?”  

 

“Tám trăm năm mươi nghìn, không mặc cả”, chủ hàng báo giá.  

 

Ngô Bình không chút do dự nói: “Được, tôi mua”.  

 

Mãi đến khi anh chốt sẽ mua thì mới có một người đàn ông trung niên to béo đi ra, ông ta cao trên một mét tám và rất béo, áng chừng phải 200 cân.  

 

Người đàn ông cầm lấy tiền rồi nói: “Không tiễn nhé”, dứt lời, ông ta lại quay vào trong.  

 

Ngô Bình lắc đầu, sau đó mang linh ngọc đi.  

 

Họ đi thêm một đoạn thì Hoa Kiếm Thành chợt tò mò hỏi: “Tiên sinh, dược liệu trong mấy khối linh ngọc này còn có tác dụng không?”  

 

Ngô Bình: “Có hay không thì phải xem ăn ở”.  

 

Hoa Kiếm Thành ngẩn ra: “Là sao ạ?”  

 

Ngô Bình: “Nếu dược lực trong dược liệu này vẫn còn nguyên thì giá trị của chúng sẽ không dưới hai triệu tiền Tiên”.  

 

Hoa Kiếm Thành hít vào một hơi lạnh: “Đắt thế ạ!”  

 

Ngô Bình: “Số tôi khá hên nhưng cứ về xẻ ra thì mới biết được. Ngoài ra chất ngọc này cũng khá được, chắc sẽ cao hơn ngọc bích ban nãy, rồi tôi sẽ đưa cho ông nốt”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top