Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5271


Xem bói xong, Ngô Bình ra khỏi phòng. Lúc này, Nhan Băng đang ở phòng bên cạnh hát bài của anh, giọng hát du dương truyền ra.  

 

Anh mở điện thoại di động trên bàn, vào phòng livestream của Nhan Băng. Người hâm mộ của Nhan Băng có đến mấy chục nghìn, vừa cất giọng, các fan đều khen thưởng, còn có người ghi âm lại bài này, rồi chia sẻ lên nhiều phương tiện truyền thông khác.  

 

Nửa tiếng sau, Tôn Tử Nghiên vẫn đang livestream đột nhiên chạy ra, nói: “Anh, có người muốn mua bản quyền bài này”.  

 

Ngô Bình thẳng thừng trả lời: “Không bán”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Đối phương ra giá một trăm vạn”.  

 

Ngô Bình hỏi lại: “Nếu bài này mà nổi, cô nghĩ nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”  

Advertisement

 

Tôn Tử Nghiên: “Ít nhất cũng trên chục triệu”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, rõ ràng có thể kiếm được bộn tiền, tại sao phải bán đi với giá một trăm? Sau này, cô có thể thành lập công ty nghệ sĩ, Nhan Băng chính là nghệ sĩ đầu tiên của cô”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Được!”  

 

Sau đó cô ấy lấy điện thoại cho Ngô Bình xem, cười nói: “Anh, hôm qua lúc livestream, có rất nhiều người tặng thưởng, tôi đã rút tiền về rồi, tổng cộng là một trăm bảy mươi nghìn. Hôm nay tặng thưởng nhiều hơn nữa, hai trăm mấy chục nghìn, nhưng phải đến ngày mai mới rút được”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đã thỏa thuận chia ba bảy, cô đưa tôi bảy phần, là hai trăm hai mươi nghìn”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Đồ của anh mất rồi, bộ điện thoại này là mới mua, anh cứ dùng trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn. Tiền mua điện thoại, cứ trừ vào thu nhập của tôi”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không cần”.  

 

Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, nghiên cứu điện thoại. Anh tải về không ít phần mềm, sau đó đăng ký.  

 

Anh đến từ thời đại địa cầu, rất nhanh đã làm quen với thao tác điện thoại. Thấy thời gian vẫn còn sớm, anh nói với Tôn Tử Nghiên một tiếng, nói muốn lái xe ra ngoài một vòng.  

 

Tôn Tử Nghiên cũng hào phóng đưa chìa khóa xe cho anh, Ngô bÌnh lên xe, chuẩn bị đi đến cửa hàng chọn mấy bộ quần áo. Đồ anh mặc không phù hợp với thời đại này, nếu mặc như vậy thì rất dễ bị chú ý.  

 

Chạy xe đến phố đi bộ gần đó, Ngô Bình tìm chỗ dừng lại, sau đó đi chọn mấy bộ đồ. Trải qua nhiều thế giới như vậy, gu chọn đồ cũng không tệ, rất nhanh đã mua được hai bộ.  

 

Rời khỏi phố đi bộ, anh đem theo quần áo đánh giá xung quanh, muốn tìm một tiệm cắt tóc. Lúc này, anh nghe thấy trong một tiệm cắt tóc vang lên tiếng khóc, bèn dừng bước xem thử.  

 

Lúc này, một cô bé trông chưa đến hai mươi tuổi chạy ra ngoài, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng lúc này vẻ mặt lại sợ hãi. Cô ấy vừa ra, lại nhanh chóng bị hai người đàn ông cao lớn nắm tóc kéo vào.  

 

Anh khẽ nhíu mày, tuy không thích phiền phức, nhưng gặp phải chuyện bất bình thì anh vẫn quyết định xen vào. Vì vậy, anh nhanh chóng đi về phía tiệm cắt tóc đó.  

 

Đẩy cửa vào thì thấy cô gái vừa nãy bị lôi vào đang che mặt đứng một góc khóc. Nhìn ra được cô ấy vừa mới bị đánh một trận, lúc này cũng không dám thở.  

 
 
Chương 5271


Xem bói xong, Ngô Bình ra khỏi phòng. Lúc này, Nhan Băng đang ở phòng bên cạnh hát bài của anh, giọng hát du dương truyền ra.  

 

Anh mở điện thoại di động trên bàn, vào phòng livestream của Nhan Băng. Người hâm mộ của Nhan Băng có đến mấy chục nghìn, vừa cất giọng, các fan đều khen thưởng, còn có người ghi âm lại bài này, rồi chia sẻ lên nhiều phương tiện truyền thông khác.  

 

Nửa tiếng sau, Tôn Tử Nghiên vẫn đang livestream đột nhiên chạy ra, nói: “Anh, có người muốn mua bản quyền bài này”.  

 

Ngô Bình thẳng thừng trả lời: “Không bán”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Đối phương ra giá một trăm vạn”.  

 

Ngô Bình hỏi lại: “Nếu bài này mà nổi, cô nghĩ nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”  

Advertisement

 

Tôn Tử Nghiên: “Ít nhất cũng trên chục triệu”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, rõ ràng có thể kiếm được bộn tiền, tại sao phải bán đi với giá một trăm? Sau này, cô có thể thành lập công ty nghệ sĩ, Nhan Băng chính là nghệ sĩ đầu tiên của cô”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Được!”  

 

Sau đó cô ấy lấy điện thoại cho Ngô Bình xem, cười nói: “Anh, hôm qua lúc livestream, có rất nhiều người tặng thưởng, tôi đã rút tiền về rồi, tổng cộng là một trăm bảy mươi nghìn. Hôm nay tặng thưởng nhiều hơn nữa, hai trăm mấy chục nghìn, nhưng phải đến ngày mai mới rút được”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đã thỏa thuận chia ba bảy, cô đưa tôi bảy phần, là hai trăm hai mươi nghìn”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Đồ của anh mất rồi, bộ điện thoại này là mới mua, anh cứ dùng trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn. Tiền mua điện thoại, cứ trừ vào thu nhập của tôi”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không cần”.  

 

Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, nghiên cứu điện thoại. Anh tải về không ít phần mềm, sau đó đăng ký.  

 

Anh đến từ thời đại địa cầu, rất nhanh đã làm quen với thao tác điện thoại. Thấy thời gian vẫn còn sớm, anh nói với Tôn Tử Nghiên một tiếng, nói muốn lái xe ra ngoài một vòng.  

 

Tôn Tử Nghiên cũng hào phóng đưa chìa khóa xe cho anh, Ngô bÌnh lên xe, chuẩn bị đi đến cửa hàng chọn mấy bộ quần áo. Đồ anh mặc không phù hợp với thời đại này, nếu mặc như vậy thì rất dễ bị chú ý.  

 

Chạy xe đến phố đi bộ gần đó, Ngô Bình tìm chỗ dừng lại, sau đó đi chọn mấy bộ đồ. Trải qua nhiều thế giới như vậy, gu chọn đồ cũng không tệ, rất nhanh đã mua được hai bộ.  

 

Rời khỏi phố đi bộ, anh đem theo quần áo đánh giá xung quanh, muốn tìm một tiệm cắt tóc. Lúc này, anh nghe thấy trong một tiệm cắt tóc vang lên tiếng khóc, bèn dừng bước xem thử.  

 

Lúc này, một cô bé trông chưa đến hai mươi tuổi chạy ra ngoài, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng lúc này vẻ mặt lại sợ hãi. Cô ấy vừa ra, lại nhanh chóng bị hai người đàn ông cao lớn nắm tóc kéo vào.  

 

Anh khẽ nhíu mày, tuy không thích phiền phức, nhưng gặp phải chuyện bất bình thì anh vẫn quyết định xen vào. Vì vậy, anh nhanh chóng đi về phía tiệm cắt tóc đó.  

 

Đẩy cửa vào thì thấy cô gái vừa nãy bị lôi vào đang che mặt đứng một góc khóc. Nhìn ra được cô ấy vừa mới bị đánh một trận, lúc này cũng không dám thở.  

 
 
Chương 5272


Người phụ nữ sợ làm mất mối kinh doanh, nhà cô ta kinh doanh là ba năm không mở, ba năm mở cửa, lập tức vội nói: “Cô ta ấy à, thấy tiệm tôi chi phí cao thì muốn quỵt nợ, chúng tôi chỉ là dạy dỗ cô ta chút thôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Quỵt nợ? Chi phí của cô ấy dùng hết bao nhiêu?”  

 

Người phụ nữ kia nói: “Phải chừng bảy tám vạn”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, vậy thì cũng không nhiều tiền. Các cô thả cô ấy ra đi, tôi sẽ trả cho cô ấy”.  

 

Vừa  nghe thấy Ngô Bình muốn thanh toán, mắt người phụ nữ kia sáng rực, vội nịnh nọt: “Anh đúng là người lương thiện, anh chắc chắn sẽ được đền đáp”.  

 

Ngô Bình đi đến bên cạnh cô bé, phát hiện má trái cô bé có vết bầm tím, ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Nhưng, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Ngô Bình, thì không còn sợ hãi nữa.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Cô ngồi xuống đi”.  

 

Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó anh ngồi lên ghế cắt tóc, nói: “Chúng ta có dịch vụ gì vậy?”  

 

Người phụ nữ kia lập tức nói: “Chỗ chúng tôi chạy theo mô-đen, anh muốn gì cũng có”.  

 

Ngô Bình: “Cắt một kiểu hợp thời hơn”.  

 

Người phụ nữ cười nói: “Không vấn đề. Nhưng trước khi cắt, tôi đề nghị anh nên làm dịch vụ bảo vệ tóc tốt nhất. Anh xem chất tóc của anh rất tốt, nhưng lại ít được dưỡng”.  

 

Ngô Bình biết đây đều là mấy chiêu trò lừa đảo, vì vậy anh bèn hỏi: “Dưỡng gì vậy?”  

 

Người phụ nữ lập tức nói bốn cấp sản phẩm dưỡng trong tiệm, lần lượt là bốn bình nhỏ, rẻ nhất là một trăm lẻ tám, mắc nhất thì một nghìn tám.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy dùng loại một nghìn tám đi”.  

 

Người phụ nữ kia mắt sáng lên, cô ta lập tức cho người bắt đầu làm dịch vụ dưỡng tóc. Dịch vụ dưỡng tóc, là lấy một ít thuốc gel đen, bôi lên tóc Ngô Bình, sau đó dùng rửa sạch.  

 

Sau khi rửa xong thì dùng máy sấy sấy khô.  

 

Hơn nửa tiếng sau, người phụ nữ lại đi đến, cười hỏi: “Cắt tóc thì anh muốn chọn thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Có những gói nào vậy?”  

 

Người phụ nữ: “Có gói đơn giản ba chín tám chỉ là cắt tóc đơn giản; còn có kiểu cao cấp sáu chín tám, bao gồm nhuộm và thợ cắt riêng. Còn có gói siêu cấp tốt nhất là chín chín tám, không những nhuộm, mà còn có thợ cắt tóc cao cấp”.  

 

Ngô Bình: “Vậy gói chín chín tám đi”.  

 

Người phụ nữ kia lại sáng rực mắt, lập tức gọi một “thợ cắt tóc cao cấp”, bắt đầu làm tóc cho Ngô Bình.  

 

Quá trình làm tóc kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ thì xong.  

 

Cuối cùng Ngô Bình nhìn kiểu tóc, cái khác không nói, nhưng làm tóc thì đúng là không tệ, vì vậy anh hỏi: “Bà chủ, tính tiền đi”.  

 
 
Chương 5272


Người phụ nữ sợ làm mất mối kinh doanh, nhà cô ta kinh doanh là ba năm không mở, ba năm mở cửa, lập tức vội nói: “Cô ta ấy à, thấy tiệm tôi chi phí cao thì muốn quỵt nợ, chúng tôi chỉ là dạy dỗ cô ta chút thôi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Quỵt nợ? Chi phí của cô ấy dùng hết bao nhiêu?”  

 

Người phụ nữ kia nói: “Phải chừng bảy tám vạn”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, vậy thì cũng không nhiều tiền. Các cô thả cô ấy ra đi, tôi sẽ trả cho cô ấy”.  

 

Vừa  nghe thấy Ngô Bình muốn thanh toán, mắt người phụ nữ kia sáng rực, vội nịnh nọt: “Anh đúng là người lương thiện, anh chắc chắn sẽ được đền đáp”.  

 

Ngô Bình đi đến bên cạnh cô bé, phát hiện má trái cô bé có vết bầm tím, ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Nhưng, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Ngô Bình, thì không còn sợ hãi nữa.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Cô ngồi xuống đi”.  

 

Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó anh ngồi lên ghế cắt tóc, nói: “Chúng ta có dịch vụ gì vậy?”  

 

Người phụ nữ kia lập tức nói: “Chỗ chúng tôi chạy theo mô-đen, anh muốn gì cũng có”.  

 

Ngô Bình: “Cắt một kiểu hợp thời hơn”.  

 

Người phụ nữ cười nói: “Không vấn đề. Nhưng trước khi cắt, tôi đề nghị anh nên làm dịch vụ bảo vệ tóc tốt nhất. Anh xem chất tóc của anh rất tốt, nhưng lại ít được dưỡng”.  

 

Ngô Bình biết đây đều là mấy chiêu trò lừa đảo, vì vậy anh bèn hỏi: “Dưỡng gì vậy?”  

 

Người phụ nữ lập tức nói bốn cấp sản phẩm dưỡng trong tiệm, lần lượt là bốn bình nhỏ, rẻ nhất là một trăm lẻ tám, mắc nhất thì một nghìn tám.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy dùng loại một nghìn tám đi”.  

 

Người phụ nữ kia mắt sáng lên, cô ta lập tức cho người bắt đầu làm dịch vụ dưỡng tóc. Dịch vụ dưỡng tóc, là lấy một ít thuốc gel đen, bôi lên tóc Ngô Bình, sau đó dùng rửa sạch.  

 

Sau khi rửa xong thì dùng máy sấy sấy khô.  

 

Hơn nửa tiếng sau, người phụ nữ lại đi đến, cười hỏi: “Cắt tóc thì anh muốn chọn thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Có những gói nào vậy?”  

 

Người phụ nữ: “Có gói đơn giản ba chín tám chỉ là cắt tóc đơn giản; còn có kiểu cao cấp sáu chín tám, bao gồm nhuộm và thợ cắt riêng. Còn có gói siêu cấp tốt nhất là chín chín tám, không những nhuộm, mà còn có thợ cắt tóc cao cấp”.  

 

Ngô Bình: “Vậy gói chín chín tám đi”.  

 

Người phụ nữ kia lại sáng rực mắt, lập tức gọi một “thợ cắt tóc cao cấp”, bắt đầu làm tóc cho Ngô Bình.  

 

Quá trình làm tóc kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ thì xong.  

 

Cuối cùng Ngô Bình nhìn kiểu tóc, cái khác không nói, nhưng làm tóc thì đúng là không tệ, vì vậy anh hỏi: “Bà chủ, tính tiền đi”.  

 
 
Chương 5273


 Người phụ nữ cười nói: “Anh à, một nghìn tám là giá một lọ dưỡng loại nhỏ, anh dùng ba lọ, hết năm trăm bốn mươi. Gói cắt tóc cao cấp là tính theo phút, mỗi phút là chín trăm chín mươi, anh làm hết một trăm năm mươi phút, hết một trăm bốn mươi chín nghìn bảy trăm tệ”.  

 

Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Các cô như vậy chẳng phải đang lừa người sao? Tại sao không nói rõ ngay từ đâu?”  

 

Mặt người phụ nữ lập tức u ám, lạnh giọng nói: “Anh kia, là tự anh chọn dịch vụ, bây giờ không muốn trả tiền đúng không? Anh cũng thấy rồi đấy, cô bé kia lúc trước cũng không muốn trả tiền, bị người của tôi dạy dỗ một trận rồi, không phải là anh muốn giống như cô ta chứ?”  

 

Ngô Bình nắm tóc người phụ nữ, trực tiếp nhấn vào hộp dưỡng tóc, người phụ nữ há miệng, nuốt vào rất nhiều, lập tức nôn ra.  

 

Hai người đàn ông cao lớn thấy Ngô Bình ra tay, lập tức tiến lên muốn giữ anh lại. Thực lực của Ngô Bình tuy chỉ có thể phát huy được một phần, nhưng một phần thực lực này vẫn đủ anh tung hoành ở giới thế tục này.  

 

Anh một tay nắm lấy đầu một người, nhẹ nhàng nhấn xuống, đầu người này đập mạnh xuống đất. Tay người còn lại vừa chạm vào va anh thì đã bị anh bẻ gãy, sau đó đánh vào trước mặt anh ta, đánh anh ta đến chảy máu mũi rồi ngất đi.

Người phụ nữ nhìn thấy tên côn đồ đánh được nhất lại không thể chịu nổi một đòn như vậy, lập tức biết rõ đã gặp phải nhân vật lợi hại, cô ta run giọng nói: “Anh à, là chúng tôi không đúng, chúng tôi không lấy tiền nữa, miễn phí cho anh!”  

Advertisement

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cô dám ở nơi này lừa gạt người ta, chắc chắn là có người đứng sau. Tôi không dạy dỗ cô, thì cô còn tiếp tục hại người. Như vậy đi, giao hết toàn bộ tiền mà cô kiếm được trong mấy năm nay cho tôi!”  

 

Nói xong, thần niệm anh lập tức khống chế tư duy của người phụ nữ, người phụ nữ trợn tròn mắt, sau khi trở lại bình thường thì đã bị Ngô Bình khống chế.  

 

“Nói đi, mấy năm nay, đã lừa ở đây bao nhiêu rồi?”  

 

Người phụ nữ tự lẩm bẩm nói: “Hơn năm trăm vạn, trong đó có hơn hai vạn giao cho người bảo kê chúng tôi, tôi lại bỏ ra một phần, trước mắt trong tay còn khoảng một trăm vạn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cô chuyển hết toàn bộ tiền vào điện thoại tôi đi”.  

 

Cô bé kia đứng dậy, cô ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh trai à, anh lợi hại thật, lúc nãy tôi tức cả một bụng, nhưng không đánh lại bọn họ”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Cô bị lừa thế nào vậy?”  

 

Người phụ nữ thở dài một hơi: “Cũng không khác gì anh. Đúng rồi anh trai, tôi không có tiền trả, bọn họ còn ép tôi phải vay”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, còn muốn để cô vay nợ sao?”  

 

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đúng là xấu xa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Người phụ nữ, cô tên gì?”  

 

“Tôi tên Từ Tử Yên, anh thì sao?”  

 

“Tôi tên Ngô Bình, Tử Yên, tôi giúp cô xả giận”.  

 

Anh khống chế cả đám người, sau đó để bọn họ mở ứng dụng cho vay. Đám người cho vay nhiều năm, hành động quen tay, cũng biết được nguồn tiền ở đâu. Chẳng mấy chốc, năm người đã vay thành công, trên điện thoại mỗi người có đến mấy chục ứng dụng, có thể vay dễ dàng đến mấy chục vạn.  

 

Trong năm người, khoản vay ít nhất là hơn ba mươi bảy vạn, nhiều nhất là bà chủ kia, lại vay đến hai trăm ba mươi lăm vạn. Bởi vì dòng tiền ngân hàng của cô ta nhiều, lại có giấy phép kinh doanh, nên ngân hàng lớn cho cô ta hạn mức rất cao.  

 

Ngô BÌnh bảo bọn họ chuyển hết tiền vào tài khoản của anh, ngoài một trăm ba mươi vạn hơn lúc đầu kia, còn có tiền vay hơn năm trăm sáu mươi vạn, cộng lại cũng gần bảy trăm vạn!  

 
 
Chương 5273


 Người phụ nữ cười nói: “Anh à, một nghìn tám là giá một lọ dưỡng loại nhỏ, anh dùng ba lọ, hết năm trăm bốn mươi. Gói cắt tóc cao cấp là tính theo phút, mỗi phút là chín trăm chín mươi, anh làm hết một trăm năm mươi phút, hết một trăm bốn mươi chín nghìn bảy trăm tệ”.  

 

Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Các cô như vậy chẳng phải đang lừa người sao? Tại sao không nói rõ ngay từ đâu?”  

 

Mặt người phụ nữ lập tức u ám, lạnh giọng nói: “Anh kia, là tự anh chọn dịch vụ, bây giờ không muốn trả tiền đúng không? Anh cũng thấy rồi đấy, cô bé kia lúc trước cũng không muốn trả tiền, bị người của tôi dạy dỗ một trận rồi, không phải là anh muốn giống như cô ta chứ?”  

 

Ngô Bình nắm tóc người phụ nữ, trực tiếp nhấn vào hộp dưỡng tóc, người phụ nữ há miệng, nuốt vào rất nhiều, lập tức nôn ra.  

 

Hai người đàn ông cao lớn thấy Ngô Bình ra tay, lập tức tiến lên muốn giữ anh lại. Thực lực của Ngô Bình tuy chỉ có thể phát huy được một phần, nhưng một phần thực lực này vẫn đủ anh tung hoành ở giới thế tục này.  

 

Anh một tay nắm lấy đầu một người, nhẹ nhàng nhấn xuống, đầu người này đập mạnh xuống đất. Tay người còn lại vừa chạm vào va anh thì đã bị anh bẻ gãy, sau đó đánh vào trước mặt anh ta, đánh anh ta đến chảy máu mũi rồi ngất đi.

Người phụ nữ nhìn thấy tên côn đồ đánh được nhất lại không thể chịu nổi một đòn như vậy, lập tức biết rõ đã gặp phải nhân vật lợi hại, cô ta run giọng nói: “Anh à, là chúng tôi không đúng, chúng tôi không lấy tiền nữa, miễn phí cho anh!”  

Advertisement

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cô dám ở nơi này lừa gạt người ta, chắc chắn là có người đứng sau. Tôi không dạy dỗ cô, thì cô còn tiếp tục hại người. Như vậy đi, giao hết toàn bộ tiền mà cô kiếm được trong mấy năm nay cho tôi!”  

 

Nói xong, thần niệm anh lập tức khống chế tư duy của người phụ nữ, người phụ nữ trợn tròn mắt, sau khi trở lại bình thường thì đã bị Ngô Bình khống chế.  

 

“Nói đi, mấy năm nay, đã lừa ở đây bao nhiêu rồi?”  

 

Người phụ nữ tự lẩm bẩm nói: “Hơn năm trăm vạn, trong đó có hơn hai vạn giao cho người bảo kê chúng tôi, tôi lại bỏ ra một phần, trước mắt trong tay còn khoảng một trăm vạn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cô chuyển hết toàn bộ tiền vào điện thoại tôi đi”.  

 

Cô bé kia đứng dậy, cô ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh trai à, anh lợi hại thật, lúc nãy tôi tức cả một bụng, nhưng không đánh lại bọn họ”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Cô bị lừa thế nào vậy?”  

 

Người phụ nữ thở dài một hơi: “Cũng không khác gì anh. Đúng rồi anh trai, tôi không có tiền trả, bọn họ còn ép tôi phải vay”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, còn muốn để cô vay nợ sao?”  

 

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đúng là xấu xa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Người phụ nữ, cô tên gì?”  

 

“Tôi tên Từ Tử Yên, anh thì sao?”  

 

“Tôi tên Ngô Bình, Tử Yên, tôi giúp cô xả giận”.  

 

Anh khống chế cả đám người, sau đó để bọn họ mở ứng dụng cho vay. Đám người cho vay nhiều năm, hành động quen tay, cũng biết được nguồn tiền ở đâu. Chẳng mấy chốc, năm người đã vay thành công, trên điện thoại mỗi người có đến mấy chục ứng dụng, có thể vay dễ dàng đến mấy chục vạn.  

 

Trong năm người, khoản vay ít nhất là hơn ba mươi bảy vạn, nhiều nhất là bà chủ kia, lại vay đến hai trăm ba mươi lăm vạn. Bởi vì dòng tiền ngân hàng của cô ta nhiều, lại có giấy phép kinh doanh, nên ngân hàng lớn cho cô ta hạn mức rất cao.  

 

Ngô BÌnh bảo bọn họ chuyển hết tiền vào tài khoản của anh, ngoài một trăm ba mươi vạn hơn lúc đầu kia, còn có tiền vay hơn năm trăm sáu mươi vạn, cộng lại cũng gần bảy trăm vạn!  

 
 
Chương 5274


Ngô Bình nhìn đồng hồ, đã đến giờ chiều rồi, bèn nói: “Đi ăn cơm thôi. Cô biết tiệm cơm nào mắc nhất ở đây không?”  

 

Từ Tử Yên chớp mắt: “Biết!”  

 

Ngô Bình: “Đi thôi người đẹp, tôi mời”.  

 

Từ Tử Yên cười hi hi: “Vậy tôi không khách sáo!”  

 

Vì thế hai người lên xe Ngô Bình, Từ Tử Yên chỉ đường đi đến tiệm cơm mắc nhất địa phương, Đệ Nhất Cư.  

 

Xe đi đến trước cửa Đệ Nhất Cư, Từ Tử Yên sáng mắt, nói: “Anh Ngô, ba năm trước tôi từng ăn cơm ở đây một lần, đồ ăn bên trong thực sự rất ngon. Chỉ là đồ ăn ở đây quá mắc, ăn một bàn cũng phải hơn vạn tệ, hơn nữa đều là đồ ăn theo phần”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Tiền mới kiếm được, chúng ta cứ gọi một bàn đồ ăn”.  

 

Xe đi vào trong thì thấy bảo vệ trước cửa nhìn xe của Ngô Bình, là một chiếc xe mười mấy vạn, bèn nghiêng mặt quay đi, không nhấn nút rào chắn.  

 

Ngô Bình thấy hắn một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì nhấn còi xe. Bảo vệ kia lập tức trừng mắt: “Nhấn cái gì mà nhấn? Anh lái cái xe rách này mà muốn đi vào Đệ Nhất Cư?”  

 

Ngô Bình tức một bụng, thầm nghĩ tôi lái xe gì liên quan gì đến anh?  

 

Từ Tử Yên cũng không ngờ bảo vệ này lại không nói lý như vậy, cô kéo cửa sổ xuống, nói: “Chúng tôi lái xe gì, thì liên quan gì đến việc chúng tôi ăn gì sao? Anh mau mở cửa đi”.  

 

Bảo vệ nghiêng mặt quay đi, vẻ mặt xem thường. Bình thường người đến dùng cơm ở Đệ Nhất Cư, đều ngồi xe ít nhất cũng năm, sáu trăm nghìn trở lên, xe sang hơn triệu cũng rất bình thường. Cho dù là xe mấy triệu cũng thường ghé nơi này, không chỉ xe sang, mà số xe cũng đều là số may mắn.  

 

Nhưng chiếc xe mà Ngô Bình đi, không chỉ không đáng tiền, mà số xe cũng rất bình thường, vừa nhìn đã biết là người không có tiền, vì vậy bảo vệ này mới cố ý làm khó bọn họ.  

 

Thấy hắn không nói lý, Từ Tử Yên muốn xuống xe nói với hắn, Ngô Bình lại nói: “Không cần quan tâm đến hắn”.  

 

Nói xong, anh lái xe chắn ngang lối vào, dù là xe đi vào hay đi ra cũng bị chặn lại.  

 

Bảo vệ thấy anh dám làm như vậy, lập tức tức giận quát: “Anh muốn làm gì?”  

 

Ngô Bình cũng không quan tâm hắn, lấy điện thoại ra lướt xem video.  

 

Rất nhanh đã có xe đi ra, nhưng lối ra vào lại bị đầu xe chặn lại, không thể đi ra, tài xế không ngừng bấm còi.  

 

Đồng thời, cũng có xe muốn đi vào, là một chiếc xe sang mấy trăm vạn, cũng bị đuôi xe Ngô Bình chặn lại không vào được.  

 

Bảo vệ vừa nhìn đã hoảng, hắn chỉ là bảo vệ, mỗi tháng tiền lương ba nghìn, ngay cả bảo hiểm các loại và nhà đều không có. Chỉ vì trong tay có chút ít quyền lực nên mới dám làm khó dễ người mà hắn nghĩ là bình thường.  

 

“Anh mau dời xe đi đi!”. Hắn tức tối rống lớn.  

 

Ngô Bình vẫn không quan tâm đến hắn, tiếp tục lướt mạng.  

 
 
Chương 5274


Ngô Bình nhìn đồng hồ, đã đến giờ chiều rồi, bèn nói: “Đi ăn cơm thôi. Cô biết tiệm cơm nào mắc nhất ở đây không?”  

 

Từ Tử Yên chớp mắt: “Biết!”  

 

Ngô Bình: “Đi thôi người đẹp, tôi mời”.  

 

Từ Tử Yên cười hi hi: “Vậy tôi không khách sáo!”  

 

Vì thế hai người lên xe Ngô Bình, Từ Tử Yên chỉ đường đi đến tiệm cơm mắc nhất địa phương, Đệ Nhất Cư.  

 

Xe đi đến trước cửa Đệ Nhất Cư, Từ Tử Yên sáng mắt, nói: “Anh Ngô, ba năm trước tôi từng ăn cơm ở đây một lần, đồ ăn bên trong thực sự rất ngon. Chỉ là đồ ăn ở đây quá mắc, ăn một bàn cũng phải hơn vạn tệ, hơn nữa đều là đồ ăn theo phần”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Tiền mới kiếm được, chúng ta cứ gọi một bàn đồ ăn”.  

 

Xe đi vào trong thì thấy bảo vệ trước cửa nhìn xe của Ngô Bình, là một chiếc xe mười mấy vạn, bèn nghiêng mặt quay đi, không nhấn nút rào chắn.  

 

Ngô Bình thấy hắn một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì nhấn còi xe. Bảo vệ kia lập tức trừng mắt: “Nhấn cái gì mà nhấn? Anh lái cái xe rách này mà muốn đi vào Đệ Nhất Cư?”  

 

Ngô Bình tức một bụng, thầm nghĩ tôi lái xe gì liên quan gì đến anh?  

 

Từ Tử Yên cũng không ngờ bảo vệ này lại không nói lý như vậy, cô kéo cửa sổ xuống, nói: “Chúng tôi lái xe gì, thì liên quan gì đến việc chúng tôi ăn gì sao? Anh mau mở cửa đi”.  

 

Bảo vệ nghiêng mặt quay đi, vẻ mặt xem thường. Bình thường người đến dùng cơm ở Đệ Nhất Cư, đều ngồi xe ít nhất cũng năm, sáu trăm nghìn trở lên, xe sang hơn triệu cũng rất bình thường. Cho dù là xe mấy triệu cũng thường ghé nơi này, không chỉ xe sang, mà số xe cũng đều là số may mắn.  

 

Nhưng chiếc xe mà Ngô Bình đi, không chỉ không đáng tiền, mà số xe cũng rất bình thường, vừa nhìn đã biết là người không có tiền, vì vậy bảo vệ này mới cố ý làm khó bọn họ.  

 

Thấy hắn không nói lý, Từ Tử Yên muốn xuống xe nói với hắn, Ngô Bình lại nói: “Không cần quan tâm đến hắn”.  

 

Nói xong, anh lái xe chắn ngang lối vào, dù là xe đi vào hay đi ra cũng bị chặn lại.  

 

Bảo vệ thấy anh dám làm như vậy, lập tức tức giận quát: “Anh muốn làm gì?”  

 

Ngô Bình cũng không quan tâm hắn, lấy điện thoại ra lướt xem video.  

 

Rất nhanh đã có xe đi ra, nhưng lối ra vào lại bị đầu xe chặn lại, không thể đi ra, tài xế không ngừng bấm còi.  

 

Đồng thời, cũng có xe muốn đi vào, là một chiếc xe sang mấy trăm vạn, cũng bị đuôi xe Ngô Bình chặn lại không vào được.  

 

Bảo vệ vừa nhìn đã hoảng, hắn chỉ là bảo vệ, mỗi tháng tiền lương ba nghìn, ngay cả bảo hiểm các loại và nhà đều không có. Chỉ vì trong tay có chút ít quyền lực nên mới dám làm khó dễ người mà hắn nghĩ là bình thường.  

 

“Anh mau dời xe đi đi!”. Hắn tức tối rống lớn.  

 

Ngô Bình vẫn không quan tâm đến hắn, tiếp tục lướt mạng.  

 
 
Chương 5275


Hắn nhìn thấy xe Ngô Bình chắn ngay chính giữa, lập tức nhíu mày, tiến lên nói: “Chào anh, sao anh lại chắn trước cửa Đệ Nhất Cư chúng tôi vậy?”  

 

Ngô Bình bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Bảo vệ của các anh coi thường người khác, nói xe của tôi không đáng tiền, không xứng vào đây ăn cơm. Ha ha, nếu tôi không vào được thì người khác cũng không thế đi vào! Đương nhiên là người đi vào cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra, tôi chuẩn bị chắn ở đây ba ngày ba đem”.  

 

Quản lý hung hăng liếc nhìn bảo vệ dưới đất, sau đó nói: “Đây là do chúng tôi quản lý không nghiêm, tôi thay mặt Đệ Nhất Cư xin lỗi anh. Anh có thể dời xe đi trước được không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Dời xe? Không được, trừ phi các anh xin lỗi công khai, đồng thời phải xử lý bảo vệ này, và bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi”.  

 

Quản lý dần dần nóng nảy, lạnh nhạt nói: “Anh à, anh có biết ông chủ Đệ Nhất Cư là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Bố anh sao?”  

 

Advertisement

Quản lý tức giận, nói: “Anh à, xin anh nói năng cẩn thận. Ông chủ chúng tôi, là nhân vật lớn ai ai cũng biết, anh không đắc tội nổi đâu!”  

 

“Ồ, nhân vật lớn à! Vậy tôi phải gặp ông ta một lát rồi. Như vậy đi, anh đi gọi ông chủ anh ra đây xin lỗi tôi, nếu hắn không xuất hiện thì tôi sẽ không dời xe đi”.  

 

Quản lý nhíu mày, nói: “Nếu anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”  

 

Hắn quay người nói: “Dời xe này đi, trực tiếp kéo ra!”  

 

Trong nhà hàng thường gặp nhiều tình huống phức tạp, vì vậy chuẩn bị sẵn một chiếc xe kéo. Rất nhanh sau đó, xe kéo đã đến, hai người đàn ông cao lớn chuẩn bị kéo xe đi.  

 

Thế nhưng, xe cẩu vừa chạm vào xe Ngô Bình thì có một lực tác động đến, xe kéo phát ra tiếng động, động cơ phát nổ, không thể sử dụng được nữa”.  

 

Quản lý vừa thấy thì gấp gáp: “Chuyện gì vậy?”  

 

Tài xế xe kéo kiểm tra một lát, mặt khổ sở nói: “Quản lý, xe kéo hư rồi”.  

 

Quản lý trực tiếp đến bên cạnh xe, vươn tay túm lấy cổ áo Ngô Bình. Hắn vươn tay qua thì tê rần, sau đó nửa người cũng tê theo, nghiêng ra sau, ngã xuống đất.

Người quản lý bỗng bị tê liệt nửa người, sau đó sợ tái mặt vì không biết đã xảy ra chuyện gì.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Không sao chứ? Sắc mặt thế này thì mau gọi xe cứu thương đi”.  

 

Lúc này đã có bảy, tám chiếc xe kẹt ở đây, xe ở bên ngoài muốn vào cũng có hơn chục cái. Cuối cùng chuyện đã đến tai ông chủ ở bên trong, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi tóc vuốt keo bóng mượt đã đi ra.  

 

Người đàn ông quan sát xung quanh rồi hỏi quản lý vài câu, tiếp đó lập tức đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, chuyện này là do người bên tôi sai. Tôi là Hoa Kiến Thành - chủ của Đệ Nhất Cư, tôi xin lỗi cậu, đồng thời miễn phí một suất ăn có giá cao nhất là 88 nghìn”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Nghe hay đấy, có rượu không?”  

 

Hoa Kiến Thành không chút nóng giận mà cười nói: “Có chứ, hơn nữa còn là rượu ngon nhất, ngoài thị trường bán 78 nghìn một chai”.  

 

Ngô Bình: “Cho tôi mười chai”.  

 

Hoa Kiến Thành vẫn bình thản nói: “Vâng, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được”.  

 
 
Chương 5275


Hắn nhìn thấy xe Ngô Bình chắn ngay chính giữa, lập tức nhíu mày, tiến lên nói: “Chào anh, sao anh lại chắn trước cửa Đệ Nhất Cư chúng tôi vậy?”  

 

Ngô Bình bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Bảo vệ của các anh coi thường người khác, nói xe của tôi không đáng tiền, không xứng vào đây ăn cơm. Ha ha, nếu tôi không vào được thì người khác cũng không thế đi vào! Đương nhiên là người đi vào cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra, tôi chuẩn bị chắn ở đây ba ngày ba đem”.  

 

Quản lý hung hăng liếc nhìn bảo vệ dưới đất, sau đó nói: “Đây là do chúng tôi quản lý không nghiêm, tôi thay mặt Đệ Nhất Cư xin lỗi anh. Anh có thể dời xe đi trước được không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Dời xe? Không được, trừ phi các anh xin lỗi công khai, đồng thời phải xử lý bảo vệ này, và bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi”.  

 

Quản lý dần dần nóng nảy, lạnh nhạt nói: “Anh à, anh có biết ông chủ Đệ Nhất Cư là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Bố anh sao?”  

 

Advertisement

Quản lý tức giận, nói: “Anh à, xin anh nói năng cẩn thận. Ông chủ chúng tôi, là nhân vật lớn ai ai cũng biết, anh không đắc tội nổi đâu!”  

 

“Ồ, nhân vật lớn à! Vậy tôi phải gặp ông ta một lát rồi. Như vậy đi, anh đi gọi ông chủ anh ra đây xin lỗi tôi, nếu hắn không xuất hiện thì tôi sẽ không dời xe đi”.  

 

Quản lý nhíu mày, nói: “Nếu anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”  

 

Hắn quay người nói: “Dời xe này đi, trực tiếp kéo ra!”  

 

Trong nhà hàng thường gặp nhiều tình huống phức tạp, vì vậy chuẩn bị sẵn một chiếc xe kéo. Rất nhanh sau đó, xe kéo đã đến, hai người đàn ông cao lớn chuẩn bị kéo xe đi.  

 

Thế nhưng, xe cẩu vừa chạm vào xe Ngô Bình thì có một lực tác động đến, xe kéo phát ra tiếng động, động cơ phát nổ, không thể sử dụng được nữa”.  

 

Quản lý vừa thấy thì gấp gáp: “Chuyện gì vậy?”  

 

Tài xế xe kéo kiểm tra một lát, mặt khổ sở nói: “Quản lý, xe kéo hư rồi”.  

 

Quản lý trực tiếp đến bên cạnh xe, vươn tay túm lấy cổ áo Ngô Bình. Hắn vươn tay qua thì tê rần, sau đó nửa người cũng tê theo, nghiêng ra sau, ngã xuống đất.

Người quản lý bỗng bị tê liệt nửa người, sau đó sợ tái mặt vì không biết đã xảy ra chuyện gì.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Không sao chứ? Sắc mặt thế này thì mau gọi xe cứu thương đi”.  

 

Lúc này đã có bảy, tám chiếc xe kẹt ở đây, xe ở bên ngoài muốn vào cũng có hơn chục cái. Cuối cùng chuyện đã đến tai ông chủ ở bên trong, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi tóc vuốt keo bóng mượt đã đi ra.  

 

Người đàn ông quan sát xung quanh rồi hỏi quản lý vài câu, tiếp đó lập tức đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, chuyện này là do người bên tôi sai. Tôi là Hoa Kiến Thành - chủ của Đệ Nhất Cư, tôi xin lỗi cậu, đồng thời miễn phí một suất ăn có giá cao nhất là 88 nghìn”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Nghe hay đấy, có rượu không?”  

 

Hoa Kiến Thành không chút nóng giận mà cười nói: “Có chứ, hơn nữa còn là rượu ngon nhất, ngoài thị trường bán 78 nghìn một chai”.  

 

Ngô Bình: “Cho tôi mười chai”.  

 

Hoa Kiến Thành vẫn bình thản nói: “Vâng, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được”.  

 
 
Chương 5276


Ngô Bình dừng xe rồi dẫn Từ Tử Yên đi vào trong khách sạn.  

 

Quản lý đã nhận lệnh nên rất nhiệt tình với Ngô Bình: “Mời hai anh chị tới phòng bao số một dành cho khách quý”.  

 

Ngô Bình và Từ Tử Yên đến đó rồi thì mới biết đây là một căn phòng rất rộng với diện tích trên một trăm mét vuông, hơn nữa còn có hơn chục người đứng chờ sẵn trong phòng, đứng đầu là một người đàn ông để râu mặc áo màu đen đang lần chuỗi tràng hạt trong tay.  

 

Từ Tử Yên trốn sau lưng Ngô Bình rồi nhỏ giọng nói: “Chết, mình bị lừa rồi”.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Chuyện gì đây, các người lừa tôi đến đây để dằn mặt à?”  

 

Người đàn ông để râu thờ ơ nói: “Ban nãy cậu đã giở trò gì đó ngoài cổng, xem ra cậu cũng biết võ công nhỉ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Ông phát hiện ra tôi biết võ thì cũng khá đấy”.  

 

Người đàn ông lạnh mặt nói: “Tôi đoán cậu mới ở cảnh giới Luyện Khí nhập môn đúng không? Có chút tài lẻ này mà cũng dám đến đây gây chuyện, ai cho cậu can đảm vậy hả?”  

 

Ngô Bình: “Ông biết tôi là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí à?”  

 

Người đàn ông cười mỉa: “Nhìn cái là biết ngay”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế tu vi của ông ở cảnh giới nào rồi?”  

 

Người đàn ông hơi nhướn cổ lên rồi cao ngạo nói: “Luyện Khí tầng thứ ba”.  

 

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh biết cảnh giới Luyện Khí tầng thứ ba ở vũ trụ chính chắc chắn khó tu luyện hơn cảnh giới tương đương ở Đại Ngũ Hành Giới, người này làm được xem ra cũng không đơn giản.  

 

Nhưng dù thế thì cũng không bằng một phần nghìn thực lực của anh, dù anh chỉ còn lại một phần thực lực thì cũng có thể đánh bại tên này trong phút mốt.  

 

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ngô Bình, người đàn ông đắc ý nói: “Sao, sợ rồi à?”  

 

Ngô Bình thở dài: “Đúng thế, tôi sợ lát sẽ đánh chết ông”.  

 

Người đàn ông nổi giận rồi cất bước, một luồng khí thế ập tới, sau đó tung một cú đấm vào ngực Ngô Bình.  

 

Đây là một quyền pháp rất thịnh hành ở thế tục, vì nó rất mạnh. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như gãi ngứa.  

 

Anh chặn cú đấm của ông ta lại bằng một tay, tay còn lại thì tát cho ông ta một cái.  

 

Chát!  

 

Người đàn ông lăn lộn dưới đất rồi nằm im như con cá chết, miệng liên tục sùi bọt mép, còn người thì đã hôn mê.  

 

Ngô Bình cười phá  lên: “Tôi đã bảo là sợ sẽ đánh chết ông rồi mà”.  

 

Những người khác ở trong phòng đều sợ đến ngây người, có người còn gọi ngay cho ông chủ.  
 
Chương 5276


Ngô Bình dừng xe rồi dẫn Từ Tử Yên đi vào trong khách sạn.  

 

Quản lý đã nhận lệnh nên rất nhiệt tình với Ngô Bình: “Mời hai anh chị tới phòng bao số một dành cho khách quý”.  

 

Ngô Bình và Từ Tử Yên đến đó rồi thì mới biết đây là một căn phòng rất rộng với diện tích trên một trăm mét vuông, hơn nữa còn có hơn chục người đứng chờ sẵn trong phòng, đứng đầu là một người đàn ông để râu mặc áo màu đen đang lần chuỗi tràng hạt trong tay.  

 

Từ Tử Yên trốn sau lưng Ngô Bình rồi nhỏ giọng nói: “Chết, mình bị lừa rồi”.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Chuyện gì đây, các người lừa tôi đến đây để dằn mặt à?”  

 

Người đàn ông để râu thờ ơ nói: “Ban nãy cậu đã giở trò gì đó ngoài cổng, xem ra cậu cũng biết võ công nhỉ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Ông phát hiện ra tôi biết võ thì cũng khá đấy”.  

 

Người đàn ông lạnh mặt nói: “Tôi đoán cậu mới ở cảnh giới Luyện Khí nhập môn đúng không? Có chút tài lẻ này mà cũng dám đến đây gây chuyện, ai cho cậu can đảm vậy hả?”  

 

Ngô Bình: “Ông biết tôi là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí à?”  

 

Người đàn ông cười mỉa: “Nhìn cái là biết ngay”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế tu vi của ông ở cảnh giới nào rồi?”  

 

Người đàn ông hơi nhướn cổ lên rồi cao ngạo nói: “Luyện Khí tầng thứ ba”.  

 

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh biết cảnh giới Luyện Khí tầng thứ ba ở vũ trụ chính chắc chắn khó tu luyện hơn cảnh giới tương đương ở Đại Ngũ Hành Giới, người này làm được xem ra cũng không đơn giản.  

 

Nhưng dù thế thì cũng không bằng một phần nghìn thực lực của anh, dù anh chỉ còn lại một phần thực lực thì cũng có thể đánh bại tên này trong phút mốt.  

 

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ngô Bình, người đàn ông đắc ý nói: “Sao, sợ rồi à?”  

 

Ngô Bình thở dài: “Đúng thế, tôi sợ lát sẽ đánh chết ông”.  

 

Người đàn ông nổi giận rồi cất bước, một luồng khí thế ập tới, sau đó tung một cú đấm vào ngực Ngô Bình.  

 

Đây là một quyền pháp rất thịnh hành ở thế tục, vì nó rất mạnh. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như gãi ngứa.  

 

Anh chặn cú đấm của ông ta lại bằng một tay, tay còn lại thì tát cho ông ta một cái.  

 

Chát!  

 

Người đàn ông lăn lộn dưới đất rồi nằm im như con cá chết, miệng liên tục sùi bọt mép, còn người thì đã hôn mê.  

 

Ngô Bình cười phá  lên: “Tôi đã bảo là sợ sẽ đánh chết ông rồi mà”.  

 

Những người khác ở trong phòng đều sợ đến ngây người, có người còn gọi ngay cho ông chủ.  
 
Chương 5277


 Hoa Kiến Thành là người thông minh, ban đầu ông ta coi thường Ngô Bình nên mới bảo tên co râu vào dạy cho anh một bài học. Nhưng khi thấy thuộc hạ của mình đã bị đánh nằm im dưới đất thì ông ta biết ngay Ngô Bình là người mình không thể chọc vào. Tên có râu đã ở tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, mấy năm qua, gã đã giúp ông ta không ít việc.  

 

Vậy mà gã đã bị người thanh niên này đánh bại một cách dễ dàng, vậy thực lực của anh mạnh đến đâu?  

 

Ngô Bình cũng biết Hoa Kiến Thành sợ rồi nên nói: “Ra là ông chủ Hoa gọi người thử thân thủ của tôi, được rồi, thế ông đi tìm thêm vài cao thủ nữa đi để tôi cho ông mở mang tầm mắt”.  

 

Hoa Kiến Thành tái mặt nói: “Tiên sinh, là hiểu lầm thôi. Tôi đã dặn đầu bếp mang thức ăn lên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp đãi tiên sinh thật chu đáo! À, quản lý và bảo vệ kia tôi cũng đuổi rồi, hơn nữa còn trừ lương và thưởng của họ”.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình mới thấy hài lòng rồi nói: “Ừm, đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà ông cần gì làm đến mức đó. Cho đồ ăn lên đi, đừng quên rượu đấy”.  

 

“Vâng vâng”.  

 

Advertisement

Vì thế Hoa Kiến Thành đã vẫy tay gọi tất cả thuộc hạ rời khỏi phòng bao nên chỉ còn Ngô Bình và Từ Tử Yên ở lại.  

 

Từ Tử Yên ngơ ngác hỏi: “Anh Ngô, anh siêu thế? Đây là Hoa Kiến Thành - một người nổi tiếng tàn độc đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tàn độc cái gì, với anh chỉ như con muỗi thôi”.  

 

Đồ ăn được mang lên liên tục, Ngô Bình và Từ Tử Yên tha hồ thưởng thức.  

 

Chiếc bàn lớn đã bày kín hơn một trăm món, nhà hàng này có một phong tục, đó là chỉ khi tiếp đón khách quý thì họ mới phục vụ nhiều món như vậy, bàn ăn lúc này còn đắt hơn suất ăn 88 nghìn mà Hoa Kiến Thành đã nói ban nãy.  

 

Từ Tử Yên vừa ăn vừa chụp ảnh đăng lên mạng, loáng cái, số lượng người lượt like ảnh của cô ấy đã vượt qua con số một nghìn.  

 

Dẫu sao đâu phải ai cũng được ăn tiệc lớn thế  này, huống hồ riêng chai rượu mà cô ấy uống cũng đã có giá cao ngất.  

 

Ngô Bình là người có tu vi nên phần lớn thức ăn đều chui vào bụng anh, anh còn uống hết tám chai rượu trắng, hai chai rượu vang.  

 

Từ Tử Yên đã ăn no từ lâu nên chỉ ngồi nhìn anh ăn, cô ấy cười nói: “Anh Ngô, anh chính là người tu chân trong truyền thuyết đúng không?”  

 

Ngô Bình: “Có thể coi là vậy, ăn xong, anh sẽ đưa em về nhà”.  

 

Từ Tử Yên: “Anh Ngô, em không muốn về, em muốn đi bênh vực kẻ yếu, trừ gian diệt ác với anh”.  

 

Ngô Bình: “Anh làm gì có thời gian đi làm mấy chuyện đó”.  

 

Từ Tử Yên: “Nhưng em thấy anh rất giống đại hiệp”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, anh cũng ăn no rồi, chúng ta đi thôi”.  

 

Anh vừa đứng dậy thì Hoa Kiến Thành đã đi vào rồi nịnh nọt: “Tiên sinh, đây là thẻ VVIP của nhà hàng chúng tôi, có thẻ này rồi thì cậu sẽ được chi tiêu vô hạn mức ở nhà hàng”.  

 

Ngô Bình nhìn chiếc thẻ được làm từ vàng và nạm kim cương rồi hỏi: “Ông còn cho ai thẻ này nữa không?”

Hoa Kiến Thành nói: “Tôi mới chỉ tặng hai thẻ này thôi, nhưng một trong hai vị đó ở đế đô, người còn lại thì ở nước ngoài, mấy năm mới về một lần”.  

 
 
Chương 5277


 Hoa Kiến Thành là người thông minh, ban đầu ông ta coi thường Ngô Bình nên mới bảo tên co râu vào dạy cho anh một bài học. Nhưng khi thấy thuộc hạ của mình đã bị đánh nằm im dưới đất thì ông ta biết ngay Ngô Bình là người mình không thể chọc vào. Tên có râu đã ở tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, mấy năm qua, gã đã giúp ông ta không ít việc.  

 

Vậy mà gã đã bị người thanh niên này đánh bại một cách dễ dàng, vậy thực lực của anh mạnh đến đâu?  

 

Ngô Bình cũng biết Hoa Kiến Thành sợ rồi nên nói: “Ra là ông chủ Hoa gọi người thử thân thủ của tôi, được rồi, thế ông đi tìm thêm vài cao thủ nữa đi để tôi cho ông mở mang tầm mắt”.  

 

Hoa Kiến Thành tái mặt nói: “Tiên sinh, là hiểu lầm thôi. Tôi đã dặn đầu bếp mang thức ăn lên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp đãi tiên sinh thật chu đáo! À, quản lý và bảo vệ kia tôi cũng đuổi rồi, hơn nữa còn trừ lương và thưởng của họ”.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình mới thấy hài lòng rồi nói: “Ừm, đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà ông cần gì làm đến mức đó. Cho đồ ăn lên đi, đừng quên rượu đấy”.  

 

“Vâng vâng”.  

 

Advertisement

Vì thế Hoa Kiến Thành đã vẫy tay gọi tất cả thuộc hạ rời khỏi phòng bao nên chỉ còn Ngô Bình và Từ Tử Yên ở lại.  

 

Từ Tử Yên ngơ ngác hỏi: “Anh Ngô, anh siêu thế? Đây là Hoa Kiến Thành - một người nổi tiếng tàn độc đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tàn độc cái gì, với anh chỉ như con muỗi thôi”.  

 

Đồ ăn được mang lên liên tục, Ngô Bình và Từ Tử Yên tha hồ thưởng thức.  

 

Chiếc bàn lớn đã bày kín hơn một trăm món, nhà hàng này có một phong tục, đó là chỉ khi tiếp đón khách quý thì họ mới phục vụ nhiều món như vậy, bàn ăn lúc này còn đắt hơn suất ăn 88 nghìn mà Hoa Kiến Thành đã nói ban nãy.  

 

Từ Tử Yên vừa ăn vừa chụp ảnh đăng lên mạng, loáng cái, số lượng người lượt like ảnh của cô ấy đã vượt qua con số một nghìn.  

 

Dẫu sao đâu phải ai cũng được ăn tiệc lớn thế  này, huống hồ riêng chai rượu mà cô ấy uống cũng đã có giá cao ngất.  

 

Ngô Bình là người có tu vi nên phần lớn thức ăn đều chui vào bụng anh, anh còn uống hết tám chai rượu trắng, hai chai rượu vang.  

 

Từ Tử Yên đã ăn no từ lâu nên chỉ ngồi nhìn anh ăn, cô ấy cười nói: “Anh Ngô, anh chính là người tu chân trong truyền thuyết đúng không?”  

 

Ngô Bình: “Có thể coi là vậy, ăn xong, anh sẽ đưa em về nhà”.  

 

Từ Tử Yên: “Anh Ngô, em không muốn về, em muốn đi bênh vực kẻ yếu, trừ gian diệt ác với anh”.  

 

Ngô Bình: “Anh làm gì có thời gian đi làm mấy chuyện đó”.  

 

Từ Tử Yên: “Nhưng em thấy anh rất giống đại hiệp”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, anh cũng ăn no rồi, chúng ta đi thôi”.  

 

Anh vừa đứng dậy thì Hoa Kiến Thành đã đi vào rồi nịnh nọt: “Tiên sinh, đây là thẻ VVIP của nhà hàng chúng tôi, có thẻ này rồi thì cậu sẽ được chi tiêu vô hạn mức ở nhà hàng”.  

 

Ngô Bình nhìn chiếc thẻ được làm từ vàng và nạm kim cương rồi hỏi: “Ông còn cho ai thẻ này nữa không?”

Hoa Kiến Thành nói: “Tôi mới chỉ tặng hai thẻ này thôi, nhưng một trong hai vị đó ở đế đô, người còn lại thì ở nước ngoài, mấy năm mới về một lần”.  

 
 
Chương 5278


 Ngô Bình cất thẻ đi rồi định đi ra ngoài, nhưng Hoa Kiến Thành đã gọi với lại: “Tiên sinh, cao thủ mà bị cậu đánh ban nãy đã bị thương rất nặng nên đã được đưa đi viện rồi. Haizz, giờ chỗ tôi không còn cao thủ trấn thủ thì dễ bị người ta bắt nạt lắm. Tiên sinh, cậu có thực lực cao như vậy, hay chịu khó giúp tôi một thời gian được không?”  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Ông định thuê tôi trông coi nơi này à?”  

 

Hoa Kiến Thành vội vàng xua tay: “Không dám, thật ra vì tôi không tìm được cao thủ nào giỏi như cậu nên chỉ muốn cậu ở lại giúp đỡ một thời gian thôi, chúng tôi sẽ trả công hậu hĩnh”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy mình cũng đang thiếu tiền nên hỏi: “Ông mất bao lâu mới tìm được cao thủ mới?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Tôi đã gọi nhờ bạn bè tìm hộ rồi, họ bảo chắc khoảng mười ngày”.  

 

Ngô Bình: “Được, vậy tôi sẽ ở lại đây mười ngày”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Tốt quá! Đây là chi phiếu năm triệu, cậu cầm trước tạm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình không khách sáo mà cầm luôn rồi nói: “Ừ, tôi đi về một lát đã, tối sẽ quay lại”.  

 

Hoa Kiến Thành: “Vâng, tiên sinh đi ạ”.  

 

Ngô Bình vừa đi vừa nói: “Tôi họ Ngô”.  

 

Anh lái xe rời khỏi nhà hàng, Từ Tử Yên kinh ngạc nói: “Thẻ VVIP chất quá đi, làm việc mười ngày mà nhận được năm triệu, quá đỉnh!”  

 

Ngô Bình: “Tử Yên, nhà em ở đâu, anh đưa em về”.  

 

Từ Tử Yên chẳng dễ gì mới gặp một người hay ho như Ngô Bình nên quyết không chịu về: “Anh Ngô, em không về đâu, em sẽ đi theo giúp việc cho anh”.  

 

Thấy thế, Ngô Bình không ép nữa mà nói: “Ừ, thế mình đi gặp mấy cô gái kia đi”.  

 

Loáng cái, họ đã quay lại công ty, live stream vừa kết thúc, Tôn Tử Nghiên và Nhan Băng đều đang nghỉ ngơi.  

 

“Live stream ngày mai ở viện tạm dừng”, anh nói.  

 

Tôn Tử Nghiên cuống lên hỏi: “Tại sao?”  

 

Ngô Bình: “Vì mười ngày sắp tới, tôi sẽ ở Đệ Nhất Cư”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Đệ Nhất Cư? Đó là nơi dành cho người giàu có, anh đến đó làm gì?”  

 

Ngô Bình: “Trông coi giúp chủ nhà hàng, Tử Nghiên, mấy ngày tới, cô hãy live stream ở Đệ Nhất Cư đi. Người bình thường đều thích xem người có tiền sẽ ăn uống thế nào mà, địa điểm này thú vị đấy”.  

 

Tôn Tử Nghiên sáng mắt lên nói: “Đúng vậy, tôi có thể phát cho mọi người xem cách người giàu tiêu xài ở Đệ Nhất Cư, ý hay!”  

 

Ngô Bình nhìn Nhan Băng rồi hỏi: “Live stream của Nhan Băng sao rồi?”  

 

Nhắc đến Nhan Băng, Tôn Tử Nghiên cười nói: “Trước khi buổi live kết thúc, số người xem đã đạt đến con số cả triệu người, phá kỷ lục luôn đấy”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra hiệu quả của bài hát này khá ổn”.  

 

Nhan Băng: “Các fan muốn nghe một bài mới vào ngày mai”.  

 
 
Chương 5278


 Ngô Bình cất thẻ đi rồi định đi ra ngoài, nhưng Hoa Kiến Thành đã gọi với lại: “Tiên sinh, cao thủ mà bị cậu đánh ban nãy đã bị thương rất nặng nên đã được đưa đi viện rồi. Haizz, giờ chỗ tôi không còn cao thủ trấn thủ thì dễ bị người ta bắt nạt lắm. Tiên sinh, cậu có thực lực cao như vậy, hay chịu khó giúp tôi một thời gian được không?”  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Ông định thuê tôi trông coi nơi này à?”  

 

Hoa Kiến Thành vội vàng xua tay: “Không dám, thật ra vì tôi không tìm được cao thủ nào giỏi như cậu nên chỉ muốn cậu ở lại giúp đỡ một thời gian thôi, chúng tôi sẽ trả công hậu hĩnh”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy mình cũng đang thiếu tiền nên hỏi: “Ông mất bao lâu mới tìm được cao thủ mới?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Tôi đã gọi nhờ bạn bè tìm hộ rồi, họ bảo chắc khoảng mười ngày”.  

 

Ngô Bình: “Được, vậy tôi sẽ ở lại đây mười ngày”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Tốt quá! Đây là chi phiếu năm triệu, cậu cầm trước tạm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình không khách sáo mà cầm luôn rồi nói: “Ừ, tôi đi về một lát đã, tối sẽ quay lại”.  

 

Hoa Kiến Thành: “Vâng, tiên sinh đi ạ”.  

 

Ngô Bình vừa đi vừa nói: “Tôi họ Ngô”.  

 

Anh lái xe rời khỏi nhà hàng, Từ Tử Yên kinh ngạc nói: “Thẻ VVIP chất quá đi, làm việc mười ngày mà nhận được năm triệu, quá đỉnh!”  

 

Ngô Bình: “Tử Yên, nhà em ở đâu, anh đưa em về”.  

 

Từ Tử Yên chẳng dễ gì mới gặp một người hay ho như Ngô Bình nên quyết không chịu về: “Anh Ngô, em không về đâu, em sẽ đi theo giúp việc cho anh”.  

 

Thấy thế, Ngô Bình không ép nữa mà nói: “Ừ, thế mình đi gặp mấy cô gái kia đi”.  

 

Loáng cái, họ đã quay lại công ty, live stream vừa kết thúc, Tôn Tử Nghiên và Nhan Băng đều đang nghỉ ngơi.  

 

“Live stream ngày mai ở viện tạm dừng”, anh nói.  

 

Tôn Tử Nghiên cuống lên hỏi: “Tại sao?”  

 

Ngô Bình: “Vì mười ngày sắp tới, tôi sẽ ở Đệ Nhất Cư”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Đệ Nhất Cư? Đó là nơi dành cho người giàu có, anh đến đó làm gì?”  

 

Ngô Bình: “Trông coi giúp chủ nhà hàng, Tử Nghiên, mấy ngày tới, cô hãy live stream ở Đệ Nhất Cư đi. Người bình thường đều thích xem người có tiền sẽ ăn uống thế nào mà, địa điểm này thú vị đấy”.  

 

Tôn Tử Nghiên sáng mắt lên nói: “Đúng vậy, tôi có thể phát cho mọi người xem cách người giàu tiêu xài ở Đệ Nhất Cư, ý hay!”  

 

Ngô Bình nhìn Nhan Băng rồi hỏi: “Live stream của Nhan Băng sao rồi?”  

 

Nhắc đến Nhan Băng, Tôn Tử Nghiên cười nói: “Trước khi buổi live kết thúc, số người xem đã đạt đến con số cả triệu người, phá kỷ lục luôn đấy”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra hiệu quả của bài hát này khá ổn”.  

 

Nhan Băng: “Các fan muốn nghe một bài mới vào ngày mai”.  

 
 
Chương 5279


Ngô Bình: “Không, nhưng tôi có bản quyền”.  

 

Nhan Băng trầm mặc rồi nói: “Thu nhập của buổi live hôm nay đã trên hai triệu”.  

 

Ngô Bình: “Hai triệu ư? Khá đấy, theo thoả thuận thì tôi sẽ được chia hơn một triệu”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Anh Ngô, chúng tôi sẽ không thiếu tiền của anh đâu, nhưng anh cứ đưa bài mới cho tôi đã”.  

 

Ngô Bình lại viết giai điệu và lời bài hát cho họ.  

 

Từ Tử Yên chỉ đứng yên lặng sau lưng Ngô Bình, Tôn Tử Nghiên đọc hết bài hát mới, cô ấy mới hỏi: “Anh Ngô, cô gái xinh đẹp này là ai?”  

 

Từ Tử Yên đáp: “Tôi là thư ký của anh Ngô, tên là Từ Tử Yên”.  

Advertisement

 

Đến Ngô Bình còn bất ngờ khi Từ Tử Yên tự phong cho mình là thư ký của anh, nhưng anh cũng không phủ nhận.  

 

Tôn Tử Nghiên quan sát Từ Tử Yên rồi nói: “Hình tượng và khí chất rất tốt, cô biết hát không?”  

 

Từ Tử Yên: “Có, nhưng hát chơi thôi”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không sao, tôi lại thích kiểu như vậy”.  

 

Từ Tử Yên ngẩn ra hỏi: “Cô thích kiểu hát chơi ư?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Bài hát này rất hợp với khí chất của cô, nếu cô hát thì hiệu quả sẽ tốt hơn Nhan Băng”.  

 

Từ Tử Yên vội xua tay: “Thôi, tôi hát không hay lắm đâu”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không thử thì sao biết? Cô cũng thấy rồi đấy, một buổi live của Nhan Băng kiếm được vài triệu lận, cô không thích à?”  

 

Nghe thấy thế, Từ Tử Yên bắt đầu giao động rồi hỏi: “Tôi có được không?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Cô tập thử đi đã rồi hát cho tôi nghe”.  

 

Lúc này, lại có một nam một nữ đi vào, họ cũng là người của nhóm này, hơn nữa còn là cao thủ chơi nhạc.  

 

Tôn Tử Nghiên nói: “Hai người đến đúng lúc đấy”.  

 

Buổi chiều, Từ Tử Yên luyện hát xong thì hát cho mọi người nghe dưới sự hỗ trợ của nhóm nhạc.  

 

Ngô Bình nghe xong thì thấy khá hay, tuy chưa đạt đến mức xuất sắc, nhưng khí chất và âm sắc của Từ Tử Yên khá được, rất phù hợp với ca khúc này.  

 

Ba rưỡi chiều, Tôn Tử Nghiên đã thay đồ cho Từ Tử Yên rồi bắt đầu phát live stream.  

 

Ngô Bình không hứng thú với trò này nên hơn bốn giờ đã quay lại Đệ Nhất Cư.  

 

Đệ Nhất Cư vẫn đông nghịt khách, anh được Hoa Kiến Thành đưa đến một căn nhà nhỏ, nơi này từng là chỗ ở của cao thủ để râu, điều kiện sống rất lý tưởng, còn có người hầu kẻ hạ.  

 

Hơn nữa, đồ dùng trong nhà đều đã được thay mới.  

 
 
Chương 5279


Ngô Bình: “Không, nhưng tôi có bản quyền”.  

 

Nhan Băng trầm mặc rồi nói: “Thu nhập của buổi live hôm nay đã trên hai triệu”.  

 

Ngô Bình: “Hai triệu ư? Khá đấy, theo thoả thuận thì tôi sẽ được chia hơn một triệu”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Anh Ngô, chúng tôi sẽ không thiếu tiền của anh đâu, nhưng anh cứ đưa bài mới cho tôi đã”.  

 

Ngô Bình lại viết giai điệu và lời bài hát cho họ.  

 

Từ Tử Yên chỉ đứng yên lặng sau lưng Ngô Bình, Tôn Tử Nghiên đọc hết bài hát mới, cô ấy mới hỏi: “Anh Ngô, cô gái xinh đẹp này là ai?”  

 

Từ Tử Yên đáp: “Tôi là thư ký của anh Ngô, tên là Từ Tử Yên”.  

Advertisement

 

Đến Ngô Bình còn bất ngờ khi Từ Tử Yên tự phong cho mình là thư ký của anh, nhưng anh cũng không phủ nhận.  

 

Tôn Tử Nghiên quan sát Từ Tử Yên rồi nói: “Hình tượng và khí chất rất tốt, cô biết hát không?”  

 

Từ Tử Yên: “Có, nhưng hát chơi thôi”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không sao, tôi lại thích kiểu như vậy”.  

 

Từ Tử Yên ngẩn ra hỏi: “Cô thích kiểu hát chơi ư?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Bài hát này rất hợp với khí chất của cô, nếu cô hát thì hiệu quả sẽ tốt hơn Nhan Băng”.  

 

Từ Tử Yên vội xua tay: “Thôi, tôi hát không hay lắm đâu”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không thử thì sao biết? Cô cũng thấy rồi đấy, một buổi live của Nhan Băng kiếm được vài triệu lận, cô không thích à?”  

 

Nghe thấy thế, Từ Tử Yên bắt đầu giao động rồi hỏi: “Tôi có được không?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Cô tập thử đi đã rồi hát cho tôi nghe”.  

 

Lúc này, lại có một nam một nữ đi vào, họ cũng là người của nhóm này, hơn nữa còn là cao thủ chơi nhạc.  

 

Tôn Tử Nghiên nói: “Hai người đến đúng lúc đấy”.  

 

Buổi chiều, Từ Tử Yên luyện hát xong thì hát cho mọi người nghe dưới sự hỗ trợ của nhóm nhạc.  

 

Ngô Bình nghe xong thì thấy khá hay, tuy chưa đạt đến mức xuất sắc, nhưng khí chất và âm sắc của Từ Tử Yên khá được, rất phù hợp với ca khúc này.  

 

Ba rưỡi chiều, Tôn Tử Nghiên đã thay đồ cho Từ Tử Yên rồi bắt đầu phát live stream.  

 

Ngô Bình không hứng thú với trò này nên hơn bốn giờ đã quay lại Đệ Nhất Cư.  

 

Đệ Nhất Cư vẫn đông nghịt khách, anh được Hoa Kiến Thành đưa đến một căn nhà nhỏ, nơi này từng là chỗ ở của cao thủ để râu, điều kiện sống rất lý tưởng, còn có người hầu kẻ hạ.  

 

Hơn nữa, đồ dùng trong nhà đều đã được thay mới.  

 
 
Chương 5280


 Ngô Bình: “Ừm, tôi xuống ngay đây”.  

 

Một người đàn ông cao lớn đang mắng chửi một cách hung hăng với quản lý mới ở sảnh tầng một, Hoa Kiến Thành đứng ở phía xa quan sát chứ không tiến lại hỏi gì hết.  

 

Ngô Bình vừa đến thì ông ta đã nói: “Cậu Ngô, đây là người mà chủ của Thiên Hạ Cư phái đến, cũng là một cao thủ”.  

 

Ngô Bình đi về phía người đó, sau khi anh tới gần đã giơ tay ấn vai tên kia rồi cười nói: “Tiên sinh, có gì thì từ từ nói, chúng ta vào trong làm tách trà nhé”.  

 

Tên kia thấy người mình tê rần rồi bị Ngô Bình lôi đi như một con rối, thuộc hạ của hắn cũng chạy theo, nhưng không kịp nên Ngô Bình và người đàn ông đã mất hút.  

 

Vào trong rồi, Ngô Bình mới buống tay, tên kia ngồi xuống rồi ngẩng lên lo sợ nhìn Ngô Bình.  

 

Advertisement

Anh nói: “Tên có râu lúc trước đi rồi, giờ tôi thay vị trí của gã, nếu các người dám đên đây gây sự, tôi sẽ đánh chết đấy”.  

 

Người trong nghề nên rất hiểu nhau, tên kia sợ hãi rồi gật đầu nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay!”  

 

Thấy nhóm đó bỏ đi, Hoa Kiến Thành cười nói: “Thiên Hạ Cư là đối thủ số một của Đệ Nhất Cư chúng tôi, nhưng họ kinh doanh thua mình nên chắc chưa chịu để yên đâu”.  

 

Ngô Bình: “Tôi không quan tâm việc cạnh tranh của các ông, nhưng nếu họ dám sai ai đến thì tôi sẽ xử hết cho ông”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Ngô Bình trở về phòng của mình, tìm kiếm nhiều thông tin khác nhau trên Internet và tiếp tục tìm hiểu về vũ trụ này. Dù sao anh cũng vừa mới tới vũ trụ này, hiểu biết của anh đối với nó không bằng người bản địa.  

 

Sau một thời gian, anh ta sẽ tái sinh trong một vũ trụ khác với một thân phận khác, nếu anh không đủ hiểu biết về thế giới này, anh ta sẽ dễ dàng bị bại lộ tung tích.  

 

Thực khách ngày càng ít, sau mười giờ tối, lượng phương tiện đã giảm 80% nhưng vẫn còn rất nhiều xe đậu ở khu nhà đầu tiên.  

 

"Những người này đêm rồi mà không về nhà sao?" anh hỏi.  

 

Một thuộc hạ ngoài hai mươi tuổi bên cạnh nói: "Tiên sinh, những người này không cần rời đi vào buổi tối".  

 

Ngô Bình: "Ồ, tại sao họ lại không rời đi?"  

 

Tên người thuộc hạ là Diêu Cương, anh ta cười đầy ẩn ý, chỉ vào phía sau và nói: "Khi tiên sinh đến có thấy tòa nhà màu trắng không?"  

 

Ngô Bình: "Có thấy".  

 

Diêu Cương: "Trong tòa nhà kia có cả KTV và phòng cho khách, nhiều khách ở lại đó qua đêm sau khi ăn".  

 

Ngô Bình: "Trong khách sạn có KTV không phải là điều bình thường sao ?"  

 

Diêu Cương cười nói: "Chỗ chúng ta không giống vậy, sự khác biệt ở đây là có nhiều gái nhà lành trong đó. Những ông chủ lớn đều thích 'rau sạch' như vậy".  

 

Ngô Bình giật mình: "Gái nhà lành?"  

 
 
Chương 5280


 Ngô Bình: “Ừm, tôi xuống ngay đây”.  

 

Một người đàn ông cao lớn đang mắng chửi một cách hung hăng với quản lý mới ở sảnh tầng một, Hoa Kiến Thành đứng ở phía xa quan sát chứ không tiến lại hỏi gì hết.  

 

Ngô Bình vừa đến thì ông ta đã nói: “Cậu Ngô, đây là người mà chủ của Thiên Hạ Cư phái đến, cũng là một cao thủ”.  

 

Ngô Bình đi về phía người đó, sau khi anh tới gần đã giơ tay ấn vai tên kia rồi cười nói: “Tiên sinh, có gì thì từ từ nói, chúng ta vào trong làm tách trà nhé”.  

 

Tên kia thấy người mình tê rần rồi bị Ngô Bình lôi đi như một con rối, thuộc hạ của hắn cũng chạy theo, nhưng không kịp nên Ngô Bình và người đàn ông đã mất hút.  

 

Vào trong rồi, Ngô Bình mới buống tay, tên kia ngồi xuống rồi ngẩng lên lo sợ nhìn Ngô Bình.  

 

Advertisement

Anh nói: “Tên có râu lúc trước đi rồi, giờ tôi thay vị trí của gã, nếu các người dám đên đây gây sự, tôi sẽ đánh chết đấy”.  

 

Người trong nghề nên rất hiểu nhau, tên kia sợ hãi rồi gật đầu nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay!”  

 

Thấy nhóm đó bỏ đi, Hoa Kiến Thành cười nói: “Thiên Hạ Cư là đối thủ số một của Đệ Nhất Cư chúng tôi, nhưng họ kinh doanh thua mình nên chắc chưa chịu để yên đâu”.  

 

Ngô Bình: “Tôi không quan tâm việc cạnh tranh của các ông, nhưng nếu họ dám sai ai đến thì tôi sẽ xử hết cho ông”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Ngô Bình trở về phòng của mình, tìm kiếm nhiều thông tin khác nhau trên Internet và tiếp tục tìm hiểu về vũ trụ này. Dù sao anh cũng vừa mới tới vũ trụ này, hiểu biết của anh đối với nó không bằng người bản địa.  

 

Sau một thời gian, anh ta sẽ tái sinh trong một vũ trụ khác với một thân phận khác, nếu anh không đủ hiểu biết về thế giới này, anh ta sẽ dễ dàng bị bại lộ tung tích.  

 

Thực khách ngày càng ít, sau mười giờ tối, lượng phương tiện đã giảm 80% nhưng vẫn còn rất nhiều xe đậu ở khu nhà đầu tiên.  

 

"Những người này đêm rồi mà không về nhà sao?" anh hỏi.  

 

Một thuộc hạ ngoài hai mươi tuổi bên cạnh nói: "Tiên sinh, những người này không cần rời đi vào buổi tối".  

 

Ngô Bình: "Ồ, tại sao họ lại không rời đi?"  

 

Tên người thuộc hạ là Diêu Cương, anh ta cười đầy ẩn ý, chỉ vào phía sau và nói: "Khi tiên sinh đến có thấy tòa nhà màu trắng không?"  

 

Ngô Bình: "Có thấy".  

 

Diêu Cương: "Trong tòa nhà kia có cả KTV và phòng cho khách, nhiều khách ở lại đó qua đêm sau khi ăn".  

 

Ngô Bình: "Trong khách sạn có KTV không phải là điều bình thường sao ?"  

 

Diêu Cương cười nói: "Chỗ chúng ta không giống vậy, sự khác biệt ở đây là có nhiều gái nhà lành trong đó. Những ông chủ lớn đều thích 'rau sạch' như vậy".  

 

Ngô Bình giật mình: "Gái nhà lành?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top