Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5301


 Trên núi chỉ có hơn bốn mươi sạp hàng, Ngô Bình đều đã đi qua, nhưng cuối cùng chẳng mua thêm được gì. Tuy cũng có nhiều món đồ khá ổn, nhưng anh không có việc dùng đến hoặc giá quá cao nên Ngô Bình không mua.  

 

Cuối cùng anh đã đi tham quan xong một lượt nên quay về chỗ ban đầu với Hoa Kiếm Thành. Khi ra chỗ để xe, Hoa Kiếm Thành bảo tài xế khởi động xe rồi cả hai về Đệ Nhất Cư.  

 

Vừa về đến nơi, Ngô Bình đã chạy vào phòng để nghiên cứu những món đồ vừa mua được.  

 

Lần này, anh đã mua được khá nhiều dược liệu cùng linh dược trong túi nhị nguyên của ông Lâm với lò luyện đan của anh thì thật ra anh có thể luyện chế đan dược được rồi.  

 

Sau đó, anh lấy cây nhân sâm nhỏ ra. Nó rất đặc biệt, vì thế Ngô Bình đã lấy kim châm cứu ra rồi châm lên nó.  

 

Ngay sau đó, cô nhân sâm bắt đầu phồng to, loáng cái biến thành một người mập mạp có linh khí bức người. Ngô Bình ngạc nhiên hô lên: “Linh dược cấp năm thượng phẩm”.  

 

Anh dùng củ nhân sâm này làm chủ dược, sau đó thêm vài vị thuốc khác là có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể khiến cơ thể người tiến hoá mạnh mẽ. Nhưng luyện chế đan dược này cần dùng đến dược lực đặc biệt trong Hoá Yêu Cỏ.  

Advertisement

 

Tối đó, Ngô Bình chỉ suy nghĩ cách luyện chế đan dược này.  

 

Sang hôm sau, Lư Thần lại đến chơi, sau đó mời Ngô Bình đến Lư phủ để chữa bệnh cho ông nội hắn.  

 

Ngô Bình đã đồng ý nên ăn sáng xong là thu xếp lên đường ngay.  

 

Người của Lư Thần đã chuẩn bị xe riêng cho anh, bên trong còn có người phục vụ chu đáo.  

 

Chiếc xe chạy trên đường vững vàng, khoảng gần năm tiếng nữa thì đến nơi.  

 

Đây là loại xe có thể chạy trong môi trường chân không nên có vận tóc cả nghìn cây số một giờ, tốc độ không chậm hơn bay nhưng lại an toàn và ổn định hơn.  

 

Cả đoạn đường, Ngô Bình với Lư Thần tán ngẫu với nhau. Nhờ đó, anh đã biết nhà họ Lư trỗi dậy được là vì bố của Lư Thần có thể trở thành đại tướng quân, công lao nhờ cả vào ông nộI hắn.  

 

Ông nội của Lư Thần chỉ là một người bình thường, nhưng ngày xưa từng có ơn với một cậu thiếu niên.  

 

Sau này, cậu thiếu niên ấy đã trở thành chân tu mạnh mẽ, giờ là đại đệ tử hàng đầu của một môn phái lớn. Sau khi có thực lực rồi, cậu thiếu niên ấy đã về tìm ông của Lư Thần để trả ơn. Chỉ cần ông nội Lư Thần còn sống thì người đó vẫn hỗ trợ nhà họ Lư.  

 

Đó cũng là lý do vì sao Lư Thần và người nhà họ Lư sợ ông cụ bị bệnh, một vì tình thương, hai là vì nếu ông cụ mất rồi thì họ sẽ mất chỗ dựa.  

 

Vì thế, sau khi ông cụ bị bệnh, bố của Lư Thần là Lư Chân đã không tiếc tiền của để mời các bác sĩ giỏi cùng thuốc tốt để cải thiện tình trạng cho bố mình.  

 

Thấy ông cụ không cầm cự được lâu nữa, Lư Thần lo lắng, chỉ cần nghe ai bảo ở đâu có linh dược là sẽ sai người đi mua ngay. Không ngờ, sau đó lại gặp Ngô Bình.  

 

Sau khi biết chuyện, Ngô Bình hỏi: “Nghe vẻ nhà anh rất có điều kiện, ông cụ lại chưa quá cao tuổi, mới 80 thôi mà sao đã mắc bệnh trọng?”  

 

Lư Thần: “Tôi và bố tôi cũng đã nghĩ về chuyện này, sau đó còn nghi có người hãm hại. Nhưng tra mãi cũng chẳng thấy gì”.  

 

Ngô Bình: “Nếu ông cụ bị người ta hãm hại thì đệ tử hàng đầu kia có ra mặt trả thù không?”  

 

Lư Thần: “Có chứ, người đó từng bảo ai dám động đến ông tôi thì ông ấy sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ thù mà”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, thế tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi”.

Lư Thần thở dài nói: “Nếu ông tôi không còn nữa, e rằng cha tôi sẽ khó giữ được cái mũ đại tướng quân. Ngoài ra, toàn bộ sản nghiệp, địa bàn nhà họ Lư tôi, cũng sẽ bị bọn họ chiếm mất. Thậm chí, người nhà họ Lư có thể sống sót hay không vẫn còn chưa biết”.  

 
 
Chương 5301


 Trên núi chỉ có hơn bốn mươi sạp hàng, Ngô Bình đều đã đi qua, nhưng cuối cùng chẳng mua thêm được gì. Tuy cũng có nhiều món đồ khá ổn, nhưng anh không có việc dùng đến hoặc giá quá cao nên Ngô Bình không mua.  

 

Cuối cùng anh đã đi tham quan xong một lượt nên quay về chỗ ban đầu với Hoa Kiếm Thành. Khi ra chỗ để xe, Hoa Kiếm Thành bảo tài xế khởi động xe rồi cả hai về Đệ Nhất Cư.  

 

Vừa về đến nơi, Ngô Bình đã chạy vào phòng để nghiên cứu những món đồ vừa mua được.  

 

Lần này, anh đã mua được khá nhiều dược liệu cùng linh dược trong túi nhị nguyên của ông Lâm với lò luyện đan của anh thì thật ra anh có thể luyện chế đan dược được rồi.  

 

Sau đó, anh lấy cây nhân sâm nhỏ ra. Nó rất đặc biệt, vì thế Ngô Bình đã lấy kim châm cứu ra rồi châm lên nó.  

 

Ngay sau đó, cô nhân sâm bắt đầu phồng to, loáng cái biến thành một người mập mạp có linh khí bức người. Ngô Bình ngạc nhiên hô lên: “Linh dược cấp năm thượng phẩm”.  

 

Anh dùng củ nhân sâm này làm chủ dược, sau đó thêm vài vị thuốc khác là có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể khiến cơ thể người tiến hoá mạnh mẽ. Nhưng luyện chế đan dược này cần dùng đến dược lực đặc biệt trong Hoá Yêu Cỏ.  

Advertisement

 

Tối đó, Ngô Bình chỉ suy nghĩ cách luyện chế đan dược này.  

 

Sang hôm sau, Lư Thần lại đến chơi, sau đó mời Ngô Bình đến Lư phủ để chữa bệnh cho ông nội hắn.  

 

Ngô Bình đã đồng ý nên ăn sáng xong là thu xếp lên đường ngay.  

 

Người của Lư Thần đã chuẩn bị xe riêng cho anh, bên trong còn có người phục vụ chu đáo.  

 

Chiếc xe chạy trên đường vững vàng, khoảng gần năm tiếng nữa thì đến nơi.  

 

Đây là loại xe có thể chạy trong môi trường chân không nên có vận tóc cả nghìn cây số một giờ, tốc độ không chậm hơn bay nhưng lại an toàn và ổn định hơn.  

 

Cả đoạn đường, Ngô Bình với Lư Thần tán ngẫu với nhau. Nhờ đó, anh đã biết nhà họ Lư trỗi dậy được là vì bố của Lư Thần có thể trở thành đại tướng quân, công lao nhờ cả vào ông nộI hắn.  

 

Ông nội của Lư Thần chỉ là một người bình thường, nhưng ngày xưa từng có ơn với một cậu thiếu niên.  

 

Sau này, cậu thiếu niên ấy đã trở thành chân tu mạnh mẽ, giờ là đại đệ tử hàng đầu của một môn phái lớn. Sau khi có thực lực rồi, cậu thiếu niên ấy đã về tìm ông của Lư Thần để trả ơn. Chỉ cần ông nội Lư Thần còn sống thì người đó vẫn hỗ trợ nhà họ Lư.  

 

Đó cũng là lý do vì sao Lư Thần và người nhà họ Lư sợ ông cụ bị bệnh, một vì tình thương, hai là vì nếu ông cụ mất rồi thì họ sẽ mất chỗ dựa.  

 

Vì thế, sau khi ông cụ bị bệnh, bố của Lư Thần là Lư Chân đã không tiếc tiền của để mời các bác sĩ giỏi cùng thuốc tốt để cải thiện tình trạng cho bố mình.  

 

Thấy ông cụ không cầm cự được lâu nữa, Lư Thần lo lắng, chỉ cần nghe ai bảo ở đâu có linh dược là sẽ sai người đi mua ngay. Không ngờ, sau đó lại gặp Ngô Bình.  

 

Sau khi biết chuyện, Ngô Bình hỏi: “Nghe vẻ nhà anh rất có điều kiện, ông cụ lại chưa quá cao tuổi, mới 80 thôi mà sao đã mắc bệnh trọng?”  

 

Lư Thần: “Tôi và bố tôi cũng đã nghĩ về chuyện này, sau đó còn nghi có người hãm hại. Nhưng tra mãi cũng chẳng thấy gì”.  

 

Ngô Bình: “Nếu ông cụ bị người ta hãm hại thì đệ tử hàng đầu kia có ra mặt trả thù không?”  

 

Lư Thần: “Có chứ, người đó từng bảo ai dám động đến ông tôi thì ông ấy sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ thù mà”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, thế tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi”.

Lư Thần thở dài nói: “Nếu ông tôi không còn nữa, e rằng cha tôi sẽ khó giữ được cái mũ đại tướng quân. Ngoài ra, toàn bộ sản nghiệp, địa bàn nhà họ Lư tôi, cũng sẽ bị bọn họ chiếm mất. Thậm chí, người nhà họ Lư có thể sống sót hay không vẫn còn chưa biết”.  

 
 
Chương 5302


 Ngô Bình cũng không khách sáo gì với Lư Thần, trước mắt thứ mà nhà họ Lư cần không phải linh dược, mà là khiến ông cụ sống sót, anh nói: “Nói như vậy, trong phủ có rất nhiều linh dược sao?”  

 

Lư Thần: “Nhà họ Lư tôi có người phía sau, đương nhiên cũng có thể lấy được không ít tài nguyên. Đến hiện tại, nhà tôi đã kiếm được hơn ba trăm gốc linh dược”.  

 

Ngô Bình nghe nói có hơn ba trăm linh dược thì nói: “Đúng là không ít”.  

 

Linh dược trên thị trường, một góc bất kỳ cũng phải hơn mấy chục nghìn tỷ, giá trị của hơn ba trăm gốc linh dược, chắc chắn là một con số vô hạn.  

 

Lư Thần: “Không chỉ vậy, sau này thần y chính là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lư tôi. Về sau thần y có cần gì, nhà họ Lư sẽ dùng hết sức cả phủ để hoàn thành!”  

 

Ngô Bình có thể nhận ra, Lư Thần gấp gáp trong lòng. Anh biết rõ, ông cụ nhà họ Lư sắp chết rồi, nhà họ Lư có thể cũng không tồn tại được. Nếu anh cứu được ông cụ, thì không khác gì ơn lớn cứu mạng toàn bộ nhà họ Lư.  

 

Chuyến tàu chạy được nửa tiếng đồng hồ thì có người gõ cửa, vệ sĩ mở cửa ra. Có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, đẩy xe trái cây đi đến, cô ta cười ngọt ngào: “Thiếu soái, đây là trái cây mà đoàn tàu chúng tôi chuẩn bị cho anh”.  

Advertisement

 

Lư Thần không thích ăn trái cây gì mấy, nhưng có Ngô Bình đây, hắn cũng gật đầu, tỏ ý cô ta đẩy xe trái cây vào.  

 

Khi đẩy đến gần chỗ Ngô Bình, nữ nhân viên bỗng khẽ nâng vai phải lên, một làm khói xanh nhàn nhạt bay về phía Ngô Bình.  

 

Chuyện này đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Ngô Bình, anh khẽ vung tay phải, làn khói xanh lập tức quay đầu, bay đến trước mặt nữ cô gái. Nữ nhân viên kinh ngạc, nhanh chóng lùi lại, đồng thời phóng ra hai luồng sáng lạnh từ lòng bàn tay phải, một luồng tấn công Lư Thần, một luồng hướng về phía Ngô Bình. Nhận ra được, mục tiêu chính của cô ta chính là Ngô Bình!  

 

“To gan!”. Vệ sĩ quát lớn, lập tức ra tay, nhưng đáng tiếc phản ứng của bọn họ quá chậm, luồng sáng lạnh quá nhanh.  

 

“Keng!”  

 

Chén trà trong tay Ngô Bình bay ra, đánh bay luồng sáng lạnh tấn công Lư Thần. Còn anh há miệng thổi một hơi, hai luồng sáng lạnh lập tức rơi xuống đất, là hai phi châm cực kỳ nhỏ!  

 

Mấy vệ sĩ đã ra tay với nữ nhân viên kia, thực lực bọn họ rất mạnh, nhưng nhân viên nữ kia còn mạnh hơn, thoáng chốc đã đánh thương hai người, sau đó đẩy cửa xông ra.  

 

Thế nhưng, cô ta vừa lao ra khỏi cửa sổ chuẩn bị bỏ trốn thì cổ bị giữ chặt, người đã bị Ngô Bình kéo ngược vào toa xe.  

 

Cả người cô ta mềm nhũn, ngã oạch xuống đất, không biết tại sao lại không thể động đậy.  

 

Ngô Bình ngồi chỗ cũ, Lư Thần nhìn nữ nhân viên chằm chẳm, hỏi: “Trả lời câu hỏi, như vậy thì cô có thể chết nhẹ nhàng hơn chút”.  

 

Vẻ mặt nữ nhân viên lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Muốn giết thì giết đi”.  

 

“Giết cô? Nào đơn giản như vậy!” Sau đó hắn ra lệnh vệ sĩ đưa nữ nhân viên đến toa khác tra khảo.  

 

Lư Thần căm giận nói: “Đám người này, đúng là ức hiếp nhà họ Lư tôi!”  

 

Sau đó hắn nhìn Ngô Bình, thật lòng nói: “Thần y, vừa nãy nếu không nhờ anh, thì tôi cũng gặp nguy hiểm rồi.  

 

Thật ra Ngô Bình biết, trong người Lư Thần có giáp bảo vệ, cô gái kia không giết chết được hắn. Nhưng, mục tiêu của nữ sát thủ kia là anh, ám sát Lư Thần không có ý nghĩa nhiều.  

 

Anh nói: “Xem ra đã có người biết mục đích lần này của tôi rồi”.  

 

Lư Thần nheo mắt; “Chuyến đi này tôi rất bí mật, hơn nữa quen biết với thần y chưa lâu, vậy mà nhanh như vậy đã bị lộ tin tức rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không vội. Có lẽ bọn họ sẽ hỏi ra vài thứ”.  

 

Mấy người đó là vệ sĩ xuất thân từ phủ Đại soái, đầy thủ đoạn. Chưa đến hai mươi phút, một vệ sĩ đã đi đến, quần áo hắn toàn là máu.  

 
 
Chương 5302


 Ngô Bình cũng không khách sáo gì với Lư Thần, trước mắt thứ mà nhà họ Lư cần không phải linh dược, mà là khiến ông cụ sống sót, anh nói: “Nói như vậy, trong phủ có rất nhiều linh dược sao?”  

 

Lư Thần: “Nhà họ Lư tôi có người phía sau, đương nhiên cũng có thể lấy được không ít tài nguyên. Đến hiện tại, nhà tôi đã kiếm được hơn ba trăm gốc linh dược”.  

 

Ngô Bình nghe nói có hơn ba trăm linh dược thì nói: “Đúng là không ít”.  

 

Linh dược trên thị trường, một góc bất kỳ cũng phải hơn mấy chục nghìn tỷ, giá trị của hơn ba trăm gốc linh dược, chắc chắn là một con số vô hạn.  

 

Lư Thần: “Không chỉ vậy, sau này thần y chính là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lư tôi. Về sau thần y có cần gì, nhà họ Lư sẽ dùng hết sức cả phủ để hoàn thành!”  

 

Ngô Bình có thể nhận ra, Lư Thần gấp gáp trong lòng. Anh biết rõ, ông cụ nhà họ Lư sắp chết rồi, nhà họ Lư có thể cũng không tồn tại được. Nếu anh cứu được ông cụ, thì không khác gì ơn lớn cứu mạng toàn bộ nhà họ Lư.  

 

Chuyến tàu chạy được nửa tiếng đồng hồ thì có người gõ cửa, vệ sĩ mở cửa ra. Có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, đẩy xe trái cây đi đến, cô ta cười ngọt ngào: “Thiếu soái, đây là trái cây mà đoàn tàu chúng tôi chuẩn bị cho anh”.  

Advertisement

 

Lư Thần không thích ăn trái cây gì mấy, nhưng có Ngô Bình đây, hắn cũng gật đầu, tỏ ý cô ta đẩy xe trái cây vào.  

 

Khi đẩy đến gần chỗ Ngô Bình, nữ nhân viên bỗng khẽ nâng vai phải lên, một làm khói xanh nhàn nhạt bay về phía Ngô Bình.  

 

Chuyện này đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Ngô Bình, anh khẽ vung tay phải, làn khói xanh lập tức quay đầu, bay đến trước mặt nữ cô gái. Nữ nhân viên kinh ngạc, nhanh chóng lùi lại, đồng thời phóng ra hai luồng sáng lạnh từ lòng bàn tay phải, một luồng tấn công Lư Thần, một luồng hướng về phía Ngô Bình. Nhận ra được, mục tiêu chính của cô ta chính là Ngô Bình!  

 

“To gan!”. Vệ sĩ quát lớn, lập tức ra tay, nhưng đáng tiếc phản ứng của bọn họ quá chậm, luồng sáng lạnh quá nhanh.  

 

“Keng!”  

 

Chén trà trong tay Ngô Bình bay ra, đánh bay luồng sáng lạnh tấn công Lư Thần. Còn anh há miệng thổi một hơi, hai luồng sáng lạnh lập tức rơi xuống đất, là hai phi châm cực kỳ nhỏ!  

 

Mấy vệ sĩ đã ra tay với nữ nhân viên kia, thực lực bọn họ rất mạnh, nhưng nhân viên nữ kia còn mạnh hơn, thoáng chốc đã đánh thương hai người, sau đó đẩy cửa xông ra.  

 

Thế nhưng, cô ta vừa lao ra khỏi cửa sổ chuẩn bị bỏ trốn thì cổ bị giữ chặt, người đã bị Ngô Bình kéo ngược vào toa xe.  

 

Cả người cô ta mềm nhũn, ngã oạch xuống đất, không biết tại sao lại không thể động đậy.  

 

Ngô Bình ngồi chỗ cũ, Lư Thần nhìn nữ nhân viên chằm chẳm, hỏi: “Trả lời câu hỏi, như vậy thì cô có thể chết nhẹ nhàng hơn chút”.  

 

Vẻ mặt nữ nhân viên lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Muốn giết thì giết đi”.  

 

“Giết cô? Nào đơn giản như vậy!” Sau đó hắn ra lệnh vệ sĩ đưa nữ nhân viên đến toa khác tra khảo.  

 

Lư Thần căm giận nói: “Đám người này, đúng là ức hiếp nhà họ Lư tôi!”  

 

Sau đó hắn nhìn Ngô Bình, thật lòng nói: “Thần y, vừa nãy nếu không nhờ anh, thì tôi cũng gặp nguy hiểm rồi.  

 

Thật ra Ngô Bình biết, trong người Lư Thần có giáp bảo vệ, cô gái kia không giết chết được hắn. Nhưng, mục tiêu của nữ sát thủ kia là anh, ám sát Lư Thần không có ý nghĩa nhiều.  

 

Anh nói: “Xem ra đã có người biết mục đích lần này của tôi rồi”.  

 

Lư Thần nheo mắt; “Chuyến đi này tôi rất bí mật, hơn nữa quen biết với thần y chưa lâu, vậy mà nhanh như vậy đã bị lộ tin tức rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không vội. Có lẽ bọn họ sẽ hỏi ra vài thứ”.  

 

Mấy người đó là vệ sĩ xuất thân từ phủ Đại soái, đầy thủ đoạn. Chưa đến hai mươi phút, một vệ sĩ đã đi đến, quần áo hắn toàn là máu.  

 
 
Chương 5303


 “Nhà họ Viên ở Giang Bắc!”  

 

“Nhà họ Viên!”, Lư Thần cắn răng.  

 

Ngô Bình nhìn ra được cơn giận của Lư Thần, bèn hỏi: “Nhà họ Viên này có lai lịch thế nào?”  

 

Lư Thần: “Là nhà mẹ của chị dâu cả tôi, một trong năm thế lực lớn nhất Giang Bắc. Nhưng vì sau lưng không có thế lực tu chân ủng hộ, vì vậy không sánh bằng nhà họ Lư tôi. Nói ra thì, mấy năm nay nhà họ Viên có thể phát triển rộng lớn, cũng là do nhà họ Lư tôi giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình cảm thấy tò mò, hỏi: “Nếu nhà họ Lư đã ủng hộ nhà họ Viên, vậy tại sao nhà họ Viên lại phải làm như vậy?”  

 

Lư Thần: “Đương nhiên là do thấy sức khỏe ông tôi không tốt rồi, biết nhà họ Lư sớm muộn cũng tàn lụi. Vì vậy bọn họ mới chuẩn bị trước, hợp tác với kẻ thù bên ngoài, cùng chiếm lấy nhà họ Lư tôi. Ha ha, nhưng đám người ngu xuẩn này cũng không nghĩ xem, nhà họ Lư ngã xuống, thì nhà họ Viên bọn họ còn là cái thá gì nữa? Chẳng qua con chó bị người khác lợi dụng mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt!”  

 

Sau đó hắn lại hỏi vệ sĩ kia: “Sao nhà họ Viên nhận được tin tức?”  

 

Advertisement

Vệ sĩ: “Có lẽ là do đại thiếu phu nhân truyền tin”.  

 

“Chị dâu cả?” Lư Thần gật đầu: “Biết rồi, anh lui xuống đi”.  

 

Sau khi vệ sĩ này lui xuống, Lư Thần đập một cái lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không tha cho bọn họ!”  

 

Ngô Bình cũng không muốn can dự đến chuyện riêng nhà họ Lư, nên cũng im lặng.  

 

Lư Thần bỗng nói: “Thần y, tình hình trong nhà e là sẽ xảy ra một vài biến cố. Tôi nghi ngờ, anh trai tôi đã phản bội nhà họ Lư rồi!”  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Anh trai anh phản bội nhà họ Lư? Tại sao?”  

 

Lư Thần thở dài: “Anh ấy là đứa con do cha tôi nhận nuôi lúc trẻ, là con trai của anh em kết nghĩa với cha tôi. Từ nhỏ, cha tôi đã đối xử với anh ấy tốt hơn cả tôi. Bây giờ nhà chị dâu tôi ra tay với nhà họ Lư, trong đó chắc chắn có anh trai tôi can dự, nếu không với tính cách của chị dâu cả, chắc chắn sẽ không như vậy!”  

 

Ngô Bình nghĩ thì đã hiểu, đại thiếu gia nhà họ Lư này có lẽ là vì muốn tìm đường lui. Chỉ là cách làm của hắn, cũng không tránh khỏi vô tình.  

 

Lư Thần: “Nếu anh tôi thực sự tham gia vào, thì chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi quay về nhà. Hơn nữa, hiện tại tôi sợ rằng không có cách nào liên lạc được với cha tôi”.  

 

Ngô Bình: “Cho nên, tiếp tới chúng ta sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm”.  

 

Lư Thần gật đầu: “Thần y, tôi sẽ mau chóng liên lạc với cha tôi. Nhưng nếu không liên lạc được, thần y e rằng phải đi cùng tôi trên đoạn đường này rồi!”  

 

Ngô Bình nhìn anh: “Thiếu soái có kế hoạch gì?”  

 

Lư Thần: “Xe còn cách chừng một nghìn cây nữa sẽ vào thành, chúng ta sẽ xuống xe khi cách thành một trăm cây số, sau đó thì dịch dung hóa trang, lái xe đi vào. Như vậy thì có lẽ sẽ tránh bị anh tôi chặn đường”.  

 

Thật ra Ngô Bình không sợ đại thiếu nhà họ Lư ngăn căn, nhưng anh cũng không phải người nhà họ Lư, nên không nói nhiều, vì vậy anh gật đầu nói: “Vậy nghe theo thiếu soái”.  

 

Sau đó Lư Thần thông qua người thân cận của mình liên lạc với Lư soái, nhưng mỗi một cuộc điện thoại đều gọi không được. Hắn hiểu, anh trai đã khống chế cục diện, mà tình hình của cha cũng khiến hắn lo lắng.  

 

Ngô Bình thấy hắn đứng ngồi không yên, liên tục suy nghĩ đối sách, bèn nói: “Thiếu soái, tôi thấy vậy, anh tìm một người cải trang thành tôi, sau đó cho xe đến đón. Còn tôi, sẽ một mình đi đến soái phủ, chữa trị cho ông cụ”.  

 

Nghe thấy ý kiến này của Ngô Bình, mắt Lư Thần sáng lên: “Hay lắm! Kế sách của thần y, sao tôi lại không nghĩ ra được chứ!”  

 

Ngô Bình: “Thiếu soái phải đưa cho tôi một vật làm tin, sau đó lại viết một bức thư hoặc quay hình lại cũng được”.  

 

Lư Thần gật đầu, lập tức ghi hình lại, rồi đưa huyết sâm cho Ngô Bình, nói: “Thần y, tình hình nhà họ Lư thế nào, tôi vẫn chưa rõ. Lần này anh đi, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải tự bảo vệ mình. Nếu thực sự không được thì đợi tôi quay về rồi tính tiếp!”

Ngô Bình: “Thiếu soái yên tâm, nếu tôi không nắm chắc thì sẽ không vào Lư phủ đâu”.  

 

Khi tàu còn cách thành hai trăm cây, Lư Thần bắt đầu giảm tốc độ tàu, để tốc độ tàu chỉ còn một trăm năm mươi cây số trên giờ. Còn Ngô Bình thì nhảy xuống từ cửa sổ, biến mất trong vùng hoang dã.  

 
 
Chương 5303


 “Nhà họ Viên ở Giang Bắc!”  

 

“Nhà họ Viên!”, Lư Thần cắn răng.  

 

Ngô Bình nhìn ra được cơn giận của Lư Thần, bèn hỏi: “Nhà họ Viên này có lai lịch thế nào?”  

 

Lư Thần: “Là nhà mẹ của chị dâu cả tôi, một trong năm thế lực lớn nhất Giang Bắc. Nhưng vì sau lưng không có thế lực tu chân ủng hộ, vì vậy không sánh bằng nhà họ Lư tôi. Nói ra thì, mấy năm nay nhà họ Viên có thể phát triển rộng lớn, cũng là do nhà họ Lư tôi giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình cảm thấy tò mò, hỏi: “Nếu nhà họ Lư đã ủng hộ nhà họ Viên, vậy tại sao nhà họ Viên lại phải làm như vậy?”  

 

Lư Thần: “Đương nhiên là do thấy sức khỏe ông tôi không tốt rồi, biết nhà họ Lư sớm muộn cũng tàn lụi. Vì vậy bọn họ mới chuẩn bị trước, hợp tác với kẻ thù bên ngoài, cùng chiếm lấy nhà họ Lư tôi. Ha ha, nhưng đám người ngu xuẩn này cũng không nghĩ xem, nhà họ Lư ngã xuống, thì nhà họ Viên bọn họ còn là cái thá gì nữa? Chẳng qua con chó bị người khác lợi dụng mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt!”  

 

Sau đó hắn lại hỏi vệ sĩ kia: “Sao nhà họ Viên nhận được tin tức?”  

 

Advertisement

Vệ sĩ: “Có lẽ là do đại thiếu phu nhân truyền tin”.  

 

“Chị dâu cả?” Lư Thần gật đầu: “Biết rồi, anh lui xuống đi”.  

 

Sau khi vệ sĩ này lui xuống, Lư Thần đập một cái lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không tha cho bọn họ!”  

 

Ngô Bình cũng không muốn can dự đến chuyện riêng nhà họ Lư, nên cũng im lặng.  

 

Lư Thần bỗng nói: “Thần y, tình hình trong nhà e là sẽ xảy ra một vài biến cố. Tôi nghi ngờ, anh trai tôi đã phản bội nhà họ Lư rồi!”  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Anh trai anh phản bội nhà họ Lư? Tại sao?”  

 

Lư Thần thở dài: “Anh ấy là đứa con do cha tôi nhận nuôi lúc trẻ, là con trai của anh em kết nghĩa với cha tôi. Từ nhỏ, cha tôi đã đối xử với anh ấy tốt hơn cả tôi. Bây giờ nhà chị dâu tôi ra tay với nhà họ Lư, trong đó chắc chắn có anh trai tôi can dự, nếu không với tính cách của chị dâu cả, chắc chắn sẽ không như vậy!”  

 

Ngô Bình nghĩ thì đã hiểu, đại thiếu gia nhà họ Lư này có lẽ là vì muốn tìm đường lui. Chỉ là cách làm của hắn, cũng không tránh khỏi vô tình.  

 

Lư Thần: “Nếu anh tôi thực sự tham gia vào, thì chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi quay về nhà. Hơn nữa, hiện tại tôi sợ rằng không có cách nào liên lạc được với cha tôi”.  

 

Ngô Bình: “Cho nên, tiếp tới chúng ta sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm”.  

 

Lư Thần gật đầu: “Thần y, tôi sẽ mau chóng liên lạc với cha tôi. Nhưng nếu không liên lạc được, thần y e rằng phải đi cùng tôi trên đoạn đường này rồi!”  

 

Ngô Bình nhìn anh: “Thiếu soái có kế hoạch gì?”  

 

Lư Thần: “Xe còn cách chừng một nghìn cây nữa sẽ vào thành, chúng ta sẽ xuống xe khi cách thành một trăm cây số, sau đó thì dịch dung hóa trang, lái xe đi vào. Như vậy thì có lẽ sẽ tránh bị anh tôi chặn đường”.  

 

Thật ra Ngô Bình không sợ đại thiếu nhà họ Lư ngăn căn, nhưng anh cũng không phải người nhà họ Lư, nên không nói nhiều, vì vậy anh gật đầu nói: “Vậy nghe theo thiếu soái”.  

 

Sau đó Lư Thần thông qua người thân cận của mình liên lạc với Lư soái, nhưng mỗi một cuộc điện thoại đều gọi không được. Hắn hiểu, anh trai đã khống chế cục diện, mà tình hình của cha cũng khiến hắn lo lắng.  

 

Ngô Bình thấy hắn đứng ngồi không yên, liên tục suy nghĩ đối sách, bèn nói: “Thiếu soái, tôi thấy vậy, anh tìm một người cải trang thành tôi, sau đó cho xe đến đón. Còn tôi, sẽ một mình đi đến soái phủ, chữa trị cho ông cụ”.  

 

Nghe thấy ý kiến này của Ngô Bình, mắt Lư Thần sáng lên: “Hay lắm! Kế sách của thần y, sao tôi lại không nghĩ ra được chứ!”  

 

Ngô Bình: “Thiếu soái phải đưa cho tôi một vật làm tin, sau đó lại viết một bức thư hoặc quay hình lại cũng được”.  

 

Lư Thần gật đầu, lập tức ghi hình lại, rồi đưa huyết sâm cho Ngô Bình, nói: “Thần y, tình hình nhà họ Lư thế nào, tôi vẫn chưa rõ. Lần này anh đi, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải tự bảo vệ mình. Nếu thực sự không được thì đợi tôi quay về rồi tính tiếp!”

Ngô Bình: “Thiếu soái yên tâm, nếu tôi không nắm chắc thì sẽ không vào Lư phủ đâu”.  

 

Khi tàu còn cách thành hai trăm cây, Lư Thần bắt đầu giảm tốc độ tàu, để tốc độ tàu chỉ còn một trăm năm mươi cây số trên giờ. Còn Ngô Bình thì nhảy xuống từ cửa sổ, biến mất trong vùng hoang dã.  

 
 
Chương 5304


Kim Hải là một thành phố lớn, dân cư hơn năm nghìn vạn, là một trong những thành phố duyên hải có kinh tế phát triển nhất. Sở dĩ nhà họ Lư lớn mạnh giàu có, nguyên do phần nhiều là trấn giữ Kim Hải.  

 

Chưa đến một khắc đồng hồ, Ngô Bình đã tiến vào thành phố Kim Hải. Đi vào thành phố, anh ngồi trên một chiếc xe taxi.  

 

Sau khi xe vào thành, Ngô Bình cho tài xế lái xe đến một khách sạn cách Soái phủ không xa. Từ khách sạn đến Sái phủ, chủ chừng ba bốn nghìn mét, cách rất gần.  

 

Tài xế lại rất dẻo miệng, cười nói: “Tiên sinh, khách sạn Hoàng Tôn là một trong những khách sạn xa hoa nhất Kim Hải, dựa theo tiêu chuẩn thì cũng phải là khách sạn tám sao. Anh có thể ở bên đó chắc chắn không giàu cũng quý”.  

 

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Anh biết Soái phủ không?”  

 

Tài xế cười nói: “Ở Kim Hải, ai không biết đến soái phủ chứ!”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ồ, vậy anh lái xe đến Soái phủ sau đó lại đến khách sạn giúp tôi”.  

 

Tài xế sững người, hỏi: “Tiên sinh xem xem Soái phủ như thế nào sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy. Uy danh của Lư đại soái Kim Hải này không ai không biết. Hiếm khi tôi đến Kim Hải một chuyến, đương nhiên muốn đi xem xem”.  

 

Tài xế: “Tiêu sinh, phòng vệ của Soái phủ rất nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, phải cách hơn nghìn mét”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, có thể nhìn thấy Soái phủ trông ra sao là được rồi”.  

 

Tài xế không nói gì thêm, tiếp tục lái xe.  

 

Kim Hải này rất lớn, cũng may đường xá ở đây rất tiên tiến, trong xe có chip thông minh, điều hướng phương tiện thông qua dữ liệu lớn, vì vậy về cơ bản sẽ không kẹt xe. Cho nên, đi được hơn một tiếng đồng hồ thì xe cũng đi đến gần Soái phủ.  

 

Tài xế cố ý lái xe chậm dần, chỉ vào một cánh cửa cao lớn nói: “Đó chính là cửa chính của Soái phủ. Nhưng mà, bình thường cửa chính Soái phủ đều không mở cửa, người trong nhà ra vào đều đi cửa hông”.  

 

Ngô Bình bảo anh ta đi một vòng quanh Soái phủ, Soái phủ này rất lớn, diện tích cả vạn mẫu, hai mặt núi vây quanh, một bên có sông chảy qua, là một nơi phong thủy phú quý.  

 

Đi một vòng, tài xế định đi về phía khách sạn, Ngô Bình nói: “Được rồi, tôi xuống xe ở đây vậy”.  

 

Anh trả thêm một ít phí, sau đó cất bước đi về phía từng bên Soái phủ.  

 

Trên tường Soái phủ này có gắn camera ba trăm sáu mươi độ, hơn nữa hệ thống theo dõi thông minh, cho dù chỉ một con muỗi bay qua cũng bị tia laser quét tới.  

 

Bên ngoài Soái phủ, bình thường đều không cho phép người đi bộ. Thi thoảng có xe đi qua, nhưng cũng không được dừng lại, nếu không camera lập tức sẽ báo nguy hiểm.  

 

Ngô Bình đứng cách mấy trăm mét, ẩn mình sau gốc cây. Anh hít sâu một hơi, người đột nhiên biến thành một cái bóng mờ, thoáng chốc đã xuyên qua tường.  

 

Tốc độ của anh quá nhanh, thủ đoạn huyền diệu, những máy quay kiểm soát này căn bản không thể bắt được bóng anh.  

 

Trong một ngọn núi giả sau bức tường, Ngô Bình xuất hiện bên trong. Anh quan sát xung quanh từ trong khe hở, suy nghĩ làm sao để tìm được ông cụ hoặc là đại soái.  

 

Lúc này, anh nhìn thấy một con vẹt đuôi dài đỏ nhạt bay tới, đáp xuống núi giả, sau đó mở miệng mắng người: “Khốn kiếp, suýt nữa đã bị con mèo kia ăn mất. Đợi lần tới ông đây tìm cơ hội, mổ vào mắt nó!”  

 

Ngô Bình thầm nói con vật đuôi đỏ này thành tinh rồi, nói chuyện như người đến vậy!  

 
 
Chương 5304


Kim Hải là một thành phố lớn, dân cư hơn năm nghìn vạn, là một trong những thành phố duyên hải có kinh tế phát triển nhất. Sở dĩ nhà họ Lư lớn mạnh giàu có, nguyên do phần nhiều là trấn giữ Kim Hải.  

 

Chưa đến một khắc đồng hồ, Ngô Bình đã tiến vào thành phố Kim Hải. Đi vào thành phố, anh ngồi trên một chiếc xe taxi.  

 

Sau khi xe vào thành, Ngô Bình cho tài xế lái xe đến một khách sạn cách Soái phủ không xa. Từ khách sạn đến Sái phủ, chủ chừng ba bốn nghìn mét, cách rất gần.  

 

Tài xế lại rất dẻo miệng, cười nói: “Tiên sinh, khách sạn Hoàng Tôn là một trong những khách sạn xa hoa nhất Kim Hải, dựa theo tiêu chuẩn thì cũng phải là khách sạn tám sao. Anh có thể ở bên đó chắc chắn không giàu cũng quý”.  

 

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Anh biết Soái phủ không?”  

 

Tài xế cười nói: “Ở Kim Hải, ai không biết đến soái phủ chứ!”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ồ, vậy anh lái xe đến Soái phủ sau đó lại đến khách sạn giúp tôi”.  

 

Tài xế sững người, hỏi: “Tiên sinh xem xem Soái phủ như thế nào sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy. Uy danh của Lư đại soái Kim Hải này không ai không biết. Hiếm khi tôi đến Kim Hải một chuyến, đương nhiên muốn đi xem xem”.  

 

Tài xế: “Tiêu sinh, phòng vệ của Soái phủ rất nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, phải cách hơn nghìn mét”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, có thể nhìn thấy Soái phủ trông ra sao là được rồi”.  

 

Tài xế không nói gì thêm, tiếp tục lái xe.  

 

Kim Hải này rất lớn, cũng may đường xá ở đây rất tiên tiến, trong xe có chip thông minh, điều hướng phương tiện thông qua dữ liệu lớn, vì vậy về cơ bản sẽ không kẹt xe. Cho nên, đi được hơn một tiếng đồng hồ thì xe cũng đi đến gần Soái phủ.  

 

Tài xế cố ý lái xe chậm dần, chỉ vào một cánh cửa cao lớn nói: “Đó chính là cửa chính của Soái phủ. Nhưng mà, bình thường cửa chính Soái phủ đều không mở cửa, người trong nhà ra vào đều đi cửa hông”.  

 

Ngô Bình bảo anh ta đi một vòng quanh Soái phủ, Soái phủ này rất lớn, diện tích cả vạn mẫu, hai mặt núi vây quanh, một bên có sông chảy qua, là một nơi phong thủy phú quý.  

 

Đi một vòng, tài xế định đi về phía khách sạn, Ngô Bình nói: “Được rồi, tôi xuống xe ở đây vậy”.  

 

Anh trả thêm một ít phí, sau đó cất bước đi về phía từng bên Soái phủ.  

 

Trên tường Soái phủ này có gắn camera ba trăm sáu mươi độ, hơn nữa hệ thống theo dõi thông minh, cho dù chỉ một con muỗi bay qua cũng bị tia laser quét tới.  

 

Bên ngoài Soái phủ, bình thường đều không cho phép người đi bộ. Thi thoảng có xe đi qua, nhưng cũng không được dừng lại, nếu không camera lập tức sẽ báo nguy hiểm.  

 

Ngô Bình đứng cách mấy trăm mét, ẩn mình sau gốc cây. Anh hít sâu một hơi, người đột nhiên biến thành một cái bóng mờ, thoáng chốc đã xuyên qua tường.  

 

Tốc độ của anh quá nhanh, thủ đoạn huyền diệu, những máy quay kiểm soát này căn bản không thể bắt được bóng anh.  

 

Trong một ngọn núi giả sau bức tường, Ngô Bình xuất hiện bên trong. Anh quan sát xung quanh từ trong khe hở, suy nghĩ làm sao để tìm được ông cụ hoặc là đại soái.  

 

Lúc này, anh nhìn thấy một con vẹt đuôi dài đỏ nhạt bay tới, đáp xuống núi giả, sau đó mở miệng mắng người: “Khốn kiếp, suýt nữa đã bị con mèo kia ăn mất. Đợi lần tới ông đây tìm cơ hội, mổ vào mắt nó!”  

 

Ngô Bình thầm nói con vật đuôi đỏ này thành tinh rồi, nói chuyện như người đến vậy!  

 
 
Chương 5305


 Con vẹt nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh là ai?”  

 

Ngô Bình: “Tao là bạn của Lư Thần, mày có quen Lư Thần không?”  

 

Con vẹt: “Ồ, là cái tên ngu ngốc Lư Thần kia, tôi biết”.  

 

Ngô Bình ngây người, nói Lư Thần là tên ngốc, thì con vẹt này cũng lớn gan đấy. Anh lại hỏi: “Vậy mày có biết ông của Lư Thần không?”  

 

“Ồ, anh nói là cái lão sống dai kia sao? Ông ta là chủ nhân tôi, đương nhiên biết”.  

 

Ngô Bình: “Mày gọi ông ấy là lão già sống dai?”  

 

“Đúng vậy, tôi vẫn gọi ông ta là lão sống dai”.  

 

Ngô Bình đưa trái cây cho nó ăn, hỏi: “Mày tên gì?”  

 

Advertisement

Con vẹt thoáng chốc đã ăn hết quả, rồi nói: “Tôi tên Đại Dũng”.  

 

Ngô Bình: “Đại Dũng, mày có thể dẫn tao đi gặp lão sống dai không?”  

 

Con vẹt Đại Dũng lập tức lắc đầu: “Không được, anh không qua được đâu, sân viện của lão sống dái bây giờ có một đống người vây quanh, tôi muốn vào cũng không dễ dàng”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Ồ, bị một đám người vây quanh? Vậy Đại Soái thì sao?”  

 

Con vẹt: “Đại Soái sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói muốn đi gặp một người cực kỳ quan trọng”.  

 

Ngô Bình: “Vậy bây giờ Soái phủ có ai quyết định được”.  

 

“Là tên phá hoại”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Tên phá hoại lại là ai?”  

 

“Đại thiếu gia nhà họ Lư, Lư Quan Hùng”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ chốc lát rồi hỏi nó: “Đại Dũng, mày hy vọng lão sống dai sống sót không?”  

 

Đại Dũng tuy là gia cầm, nhưng rất dựa dẫm ông cụ, nó ngẩn người vài giây rồi nói: “Nếu lão sống dai mà chết, tôi sẽ đập đầu chết bên cạnh ông ta, ông ta nuôi tôi hai mươi năm, tôi không rời bỏ ông ta được”.  

 

Ngô Bình cảm động: “Đại Dũng, tao là do Lư Thần mời đến để chữa trị cho lão sống dai. Chỉ cần mày có thể đưa tao đi tìm lão sống dai, thì tao cam đoan ông ấy có thể sống được mấy chục năm”.  

 

Đại Dũng vỗ cánh hai lần nói: “Được. Nhưng sao anh tiến vào được?”  

 

Ngô Bình: “Mày chỉ cần thu hút sự chú ý của bọn họ, chỉ cần trong chốc lát thôi, tao có thể đi vào được viện”.  

 

Đại Dũng: “Được”.  

 

Ngô Bình lại hỏi: “Trong viện không có người canh giữ chứ?”  

 

Đại Dũng: “Trong viện ngoài một con mèo lớn đáng ghét thì không có ai khác”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, chúng ta đến gần viện trước”.  

 

Đại Dũng: “Anh đi theo tôi đi, tôi biết một con đường nhỏ trong hoa viên, nơi đó không có người tuần tra”.  

 

Vì vậy, một người một chim chầm chầm đi đến gần mục tiêu.  

 

Xuyên qua hoa viên, qua hàng cây, Ngô Bình nhìn thấy sân viện cách mấy trăm mét.  

 

Đại Dũng nói: “Chính là chỗ này”.  

 

Ngô Bình: “Đại Dũng, mày đi kéo sự chú ý của đám người đó đi”.  

 

Đại Dũng lập tức bay qua, trong không trung mắng đám người bảo vệ sân viện: “Bọn mày có người sinh nhưng không được, chúc cho bọn mày năm nay chết hết. Như vậy vợ bọn mày là của tao rồi, ha ha…”  

 
 
Chương 5305


 Con vẹt nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh là ai?”  

 

Ngô Bình: “Tao là bạn của Lư Thần, mày có quen Lư Thần không?”  

 

Con vẹt: “Ồ, là cái tên ngu ngốc Lư Thần kia, tôi biết”.  

 

Ngô Bình ngây người, nói Lư Thần là tên ngốc, thì con vẹt này cũng lớn gan đấy. Anh lại hỏi: “Vậy mày có biết ông của Lư Thần không?”  

 

“Ồ, anh nói là cái lão sống dai kia sao? Ông ta là chủ nhân tôi, đương nhiên biết”.  

 

Ngô Bình: “Mày gọi ông ấy là lão già sống dai?”  

 

“Đúng vậy, tôi vẫn gọi ông ta là lão sống dai”.  

 

Ngô Bình đưa trái cây cho nó ăn, hỏi: “Mày tên gì?”  

 

Advertisement

Con vẹt thoáng chốc đã ăn hết quả, rồi nói: “Tôi tên Đại Dũng”.  

 

Ngô Bình: “Đại Dũng, mày có thể dẫn tao đi gặp lão sống dai không?”  

 

Con vẹt Đại Dũng lập tức lắc đầu: “Không được, anh không qua được đâu, sân viện của lão sống dái bây giờ có một đống người vây quanh, tôi muốn vào cũng không dễ dàng”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Ồ, bị một đám người vây quanh? Vậy Đại Soái thì sao?”  

 

Con vẹt: “Đại Soái sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói muốn đi gặp một người cực kỳ quan trọng”.  

 

Ngô Bình: “Vậy bây giờ Soái phủ có ai quyết định được”.  

 

“Là tên phá hoại”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Tên phá hoại lại là ai?”  

 

“Đại thiếu gia nhà họ Lư, Lư Quan Hùng”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ chốc lát rồi hỏi nó: “Đại Dũng, mày hy vọng lão sống dai sống sót không?”  

 

Đại Dũng tuy là gia cầm, nhưng rất dựa dẫm ông cụ, nó ngẩn người vài giây rồi nói: “Nếu lão sống dai mà chết, tôi sẽ đập đầu chết bên cạnh ông ta, ông ta nuôi tôi hai mươi năm, tôi không rời bỏ ông ta được”.  

 

Ngô Bình cảm động: “Đại Dũng, tao là do Lư Thần mời đến để chữa trị cho lão sống dai. Chỉ cần mày có thể đưa tao đi tìm lão sống dai, thì tao cam đoan ông ấy có thể sống được mấy chục năm”.  

 

Đại Dũng vỗ cánh hai lần nói: “Được. Nhưng sao anh tiến vào được?”  

 

Ngô Bình: “Mày chỉ cần thu hút sự chú ý của bọn họ, chỉ cần trong chốc lát thôi, tao có thể đi vào được viện”.  

 

Đại Dũng: “Được”.  

 

Ngô Bình lại hỏi: “Trong viện không có người canh giữ chứ?”  

 

Đại Dũng: “Trong viện ngoài một con mèo lớn đáng ghét thì không có ai khác”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, chúng ta đến gần viện trước”.  

 

Đại Dũng: “Anh đi theo tôi đi, tôi biết một con đường nhỏ trong hoa viên, nơi đó không có người tuần tra”.  

 

Vì vậy, một người một chim chầm chầm đi đến gần mục tiêu.  

 

Xuyên qua hoa viên, qua hàng cây, Ngô Bình nhìn thấy sân viện cách mấy trăm mét.  

 

Đại Dũng nói: “Chính là chỗ này”.  

 

Ngô Bình: “Đại Dũng, mày đi kéo sự chú ý của đám người đó đi”.  

 

Đại Dũng lập tức bay qua, trong không trung mắng đám người bảo vệ sân viện: “Bọn mày có người sinh nhưng không được, chúc cho bọn mày năm nay chết hết. Như vậy vợ bọn mày là của tao rồi, ha ha…”  

 
 
Chương 5306


 “Vợ tao đứng trước mặt mày, mày có ngủ được không?”. Cũng có người cười nhạo nó.  

 

Trong lúc mọi người bị dời sức chú ý, Ngô Bình đã hóa thành một cái bóng mờ, dán vào mặt đất nhảy vào tường.  

 

Có mấy tên ngũ quan nhạy cảm, lập tức nhìn xuống mặt đất, nhưng chẳng phát hiện ra gì. Lúc này Đại Dũng lại tiếp tục bọn họ, mắng càng lúc càng khó nghe, có người bắt đầu cầm đá ném nó.  

 

Nhưng Đại Dũng từ nhỏ đã dùng linh dược, đầu óc nhanh nhạy không nói, phản ứng cũng rất linh hoạt, những người này căn bản không đánh trúng.  

 

Lại nói sau khi Ngô Bình đi vào viện, thì thấy một con báo xanh xám bò dưới đất, ánh mắt âm u nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình bỗng chốc đã hiểu ra, con mèo mà Đại Dũng nói, lại là một con báo!

Ngô Bình làm động tác tay tỏ ý im lặng đừng lên tiếng, thấp giọng nói: “Tao là người được Đại Dũng tìm đến cứu chủ nhân của mày, ông ấy đang ở đâu rồi?”  

 

Advertisement

Con báo nghe Ngô Bình nhắc đến Đại Dũng, nó chậm rãi đứng lên đi vào trong phòng, Ngô Bình vội đi theo.  

 

Đến trước cửa phòng, một chân trước của con báo đẩy cửa ra, bên trong là một phòng khách không lớn lắm.  

 

“Đói rồi sao?”, một giọng nói yếu ớt của ông lão vang lên từ căn phòng bên trong.  

 

Ngô Bình lập tức đi vào đó thì nhìn thấy một ông lão hơn tám mươi tuổi, nước da vàng sậm, tinh thần rất kém đang ngồi viết chữ ở đó.  

 

Mặc dù ông ta rất yếu, rất mệt nhưng vẫn ngồi thẳng lưng.  

 

Cảm giác có người bước vào, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nói: “Ông Lư, tôi là bác sĩ được Lư Thần mời đến, đây là của làm tin”.  

 

Anh đặt nhân sâm râu đỏ lên bàn, sau đó lấy điện thoại ra rồi mở video của Lư Thần.  

 

Trong điện thoại, Lư Thần nói: “Bố, ông nội, đây là bác sĩ Ngô. Y thuật của anh ấy rất tốt, anh ấy chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ông. Bố ơi, bây giờ anh hai chắc đã phản bội nhà họ Lư, bố phải đề phòng của anh ta”.  

 

Xem xong video này, ánh mắt già nua mờ mịt cua rông lão lóe lên tia sáng, ông ta hỏi: “Cậu thần y, cậu nghĩ có thể chữa khỏi bệnh của tôi không?”  

 

Ngô Bình nhìn ông lão, gương mặt ông ta đã tràn đầy tử khí. Nếu không chữa trị nữa rất có thể ông ta không sống qua bảy ngày.  

 

Ngô Bình nhìn đôi mắt đục ngầu của ông lão, anh nói: “Ông cụ, tôi đã đến đây rồi thì sẽ làm cho ông ít nhất có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi”.  

 

Ông lão sửng sốt rồi nói: “Thần y, tôi quen với một vị tu giả rất lợi hại, ông ta cũng không thể giúp được tôi vì trước đó tôi đã uống quá nhiều linh đan, dẫn đến dược lực xung đột. Haizz, cũng đều trách tôi quá tham lam, cứ muốn trường sinh bất lão, thuốc gì cũng uống cả, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Nếu lúc đầu tôi không uống mấy loại thuốc đó, có lẽ cũng có thể sống đến chín mươi, một trăm tuổi”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, trong người ông cụ đúng là có rất nhiều số dược lực, chúng công kích lẫn nhau hệt như các chư hầu tranh giành quyền lợi, thi thoảng sẽ đánh một trận lớn với nhau. Cứ như thế, cho dù sức khỏe của ông có tốt đến mấy cũng chịu không nổi”.  

 

Ông lão: “Vậy phải làm sao để chữa trị?”  

 

Ông già bị bệnh đã lâu nên biết rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, thế là ông ta hỏi Ngô Bình xem làm sao để giải quyết tình trạng của ông ta.  

 

Ngô Bình trầm ngâm vài giây rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, tôi chỉ cần loại bỏ tất cả dược lực trong người ông ra là được”.  

 

Ông lão khẽ thở dài: “Nhưng vị cao nhân đó nói dược lực trong người tôi đã đạt đến mức cân bằng, nếu tôi tùy ý loại bỏ chúng thì sẽ phá vỡ cân bằng trong thoáng chốc, kết quả là tôi cũng sẽ chết tại chỗ”.  

 
 
Chương 5306


 “Vợ tao đứng trước mặt mày, mày có ngủ được không?”. Cũng có người cười nhạo nó.  

 

Trong lúc mọi người bị dời sức chú ý, Ngô Bình đã hóa thành một cái bóng mờ, dán vào mặt đất nhảy vào tường.  

 

Có mấy tên ngũ quan nhạy cảm, lập tức nhìn xuống mặt đất, nhưng chẳng phát hiện ra gì. Lúc này Đại Dũng lại tiếp tục bọn họ, mắng càng lúc càng khó nghe, có người bắt đầu cầm đá ném nó.  

 

Nhưng Đại Dũng từ nhỏ đã dùng linh dược, đầu óc nhanh nhạy không nói, phản ứng cũng rất linh hoạt, những người này căn bản không đánh trúng.  

 

Lại nói sau khi Ngô Bình đi vào viện, thì thấy một con báo xanh xám bò dưới đất, ánh mắt âm u nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình bỗng chốc đã hiểu ra, con mèo mà Đại Dũng nói, lại là một con báo!

Ngô Bình làm động tác tay tỏ ý im lặng đừng lên tiếng, thấp giọng nói: “Tao là người được Đại Dũng tìm đến cứu chủ nhân của mày, ông ấy đang ở đâu rồi?”  

 

Advertisement

Con báo nghe Ngô Bình nhắc đến Đại Dũng, nó chậm rãi đứng lên đi vào trong phòng, Ngô Bình vội đi theo.  

 

Đến trước cửa phòng, một chân trước của con báo đẩy cửa ra, bên trong là một phòng khách không lớn lắm.  

 

“Đói rồi sao?”, một giọng nói yếu ớt của ông lão vang lên từ căn phòng bên trong.  

 

Ngô Bình lập tức đi vào đó thì nhìn thấy một ông lão hơn tám mươi tuổi, nước da vàng sậm, tinh thần rất kém đang ngồi viết chữ ở đó.  

 

Mặc dù ông ta rất yếu, rất mệt nhưng vẫn ngồi thẳng lưng.  

 

Cảm giác có người bước vào, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nói: “Ông Lư, tôi là bác sĩ được Lư Thần mời đến, đây là của làm tin”.  

 

Anh đặt nhân sâm râu đỏ lên bàn, sau đó lấy điện thoại ra rồi mở video của Lư Thần.  

 

Trong điện thoại, Lư Thần nói: “Bố, ông nội, đây là bác sĩ Ngô. Y thuật của anh ấy rất tốt, anh ấy chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ông. Bố ơi, bây giờ anh hai chắc đã phản bội nhà họ Lư, bố phải đề phòng của anh ta”.  

 

Xem xong video này, ánh mắt già nua mờ mịt cua rông lão lóe lên tia sáng, ông ta hỏi: “Cậu thần y, cậu nghĩ có thể chữa khỏi bệnh của tôi không?”  

 

Ngô Bình nhìn ông lão, gương mặt ông ta đã tràn đầy tử khí. Nếu không chữa trị nữa rất có thể ông ta không sống qua bảy ngày.  

 

Ngô Bình nhìn đôi mắt đục ngầu của ông lão, anh nói: “Ông cụ, tôi đã đến đây rồi thì sẽ làm cho ông ít nhất có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi”.  

 

Ông lão sửng sốt rồi nói: “Thần y, tôi quen với một vị tu giả rất lợi hại, ông ta cũng không thể giúp được tôi vì trước đó tôi đã uống quá nhiều linh đan, dẫn đến dược lực xung đột. Haizz, cũng đều trách tôi quá tham lam, cứ muốn trường sinh bất lão, thuốc gì cũng uống cả, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Nếu lúc đầu tôi không uống mấy loại thuốc đó, có lẽ cũng có thể sống đến chín mươi, một trăm tuổi”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, trong người ông cụ đúng là có rất nhiều số dược lực, chúng công kích lẫn nhau hệt như các chư hầu tranh giành quyền lợi, thi thoảng sẽ đánh một trận lớn với nhau. Cứ như thế, cho dù sức khỏe của ông có tốt đến mấy cũng chịu không nổi”.  

 

Ông lão: “Vậy phải làm sao để chữa trị?”  

 

Ông già bị bệnh đã lâu nên biết rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, thế là ông ta hỏi Ngô Bình xem làm sao để giải quyết tình trạng của ông ta.  

 

Ngô Bình trầm ngâm vài giây rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, tôi chỉ cần loại bỏ tất cả dược lực trong người ông ra là được”.  

 

Ông lão khẽ thở dài: “Nhưng vị cao nhân đó nói dược lực trong người tôi đã đạt đến mức cân bằng, nếu tôi tùy ý loại bỏ chúng thì sẽ phá vỡ cân bằng trong thoáng chốc, kết quả là tôi cũng sẽ chết tại chỗ”.  

 
 
Chương 5307


Ngô Bình nói: “Tôi sẽ nghĩ cách lấy được đan dược. Trước mắt cần ông cụ bình ổn tình hình rối ren của nhà họ Lư”.  

 

Ông lão gật đầu: “Thần y nói có lý, nhưng trạng thái hiện tại của tôi, đến đi lại còn khó khăn nữa là…”  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi có thể giúp ông tạm thời khôi phục chức năng cơ thể”.  

 

Nói rồi anh lấy ra một bộ kim châm ra, nhanh chóng châm ba mươi sáu mũi kim lên người ông lão. Những kim châm này vừa được châm vào người ông ta, toàn bộ dược lực trong người ông lão đều bị trấn áp.  

 

Nhưng cái này chỉ có thể duy trì trong hai ba tiếng đồng hồ, lâu hơn nữa thì ông lão cũng không thể chịu được.  

 

Ông lão chỉ cảm thấy sức lực đang dần được hồi phục, tử khí trên mặt ông ta cũng dần biến mất, cả người như trẻ lại ba mươi tuổi.  

 

Advertisement

Ông ta đứng lên, lắc lắc cánh tay rồi cười nói: “Tốt quá, cứ như trở lại ba mươi năm trước. Như thế này mới có cảm giác đang sống, trước đây tôi cứ như sống không bằng chết”.  

 

Ngô Bình: “Ông cụ, nghe Lư Thần nói, nhà họ Lư có không ít linh đan, bây giờ tôi cần vài linh đan, sau đó chọn ra một ít dùng để chữa trị cho ông”.  

 

Ông lão gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi lập tức bảo người đem dược đến”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, còn một chuyện nữa, ông cụ có thể ứng phó với tình hình bên ngoài không?”  

 

Ông lão bật cười ha ha nói: “Tôi biết Lư Quan Hùng đã làm gì. Nhưng trước đây tôi sống không bằng chết nên tôi thực sự không có sức để quan tâm hỏi đến. Tất nhiên bây giờ tôi không thể để nó tiếp tục làm hại nhà họ Lư”.  

 

Ông ta nói với Ngô Bình: “Thần y, cậu hãy ở lại đây, chuyện bên ngoài cứ để tôi giải quyết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, tôi ở đây đợi tin tốt của các ông”.  

 

Sau khi ông lão đi không lâu, linh đan đã được chuyển đến. Ngô Bình tìm một nơi yên tĩnh, lấy lò luyện đan ra để luyện đan. Vấn đề của ông cụ nhà họ Lư rất phức tạp, cần một loại linh đan đặc biệt để giải quyết. Cứu mạng anh ta.  

 

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi chọn ra hai mươi hai vị từ những linh đan của ông lão, cộng thêm nhân sâm râu đỏ và viên Kim Tinh Ngọc Chi mà anh mua được, dùng chúng để luyện chế đan dược, đồng thời đặt tên là Kế Mệnh Đan.  

 

Sau khi quen với lò luyện đan, anh bắt đầu nghiêm túc luyện chế. Hơn nửa tiếng sau, lò đan dược đầu tiên đã được luyện chế xong, nhưng hiệu quả không như ý lắm, ba viên đan dược được luyện chế ra chỉ đạt đến đan dược trung phẩm cấp bốn. Nhưng trên thực tế, đan dược này ít nhất phải là đan dược cấp năm, tức là trong quá trình luyện chế đã xảy ra vấn đề.  

 

Anh đã rút ra được kinh nghiệm, sau khi suy ngẫm tìm tòi thì bắt đầu luyện chế lò thứ hai.  

 

Lần này hiệu quả được tăng lên rất nhiều, đan dược thành phẩm là thượng phẩm cấp năm, hơn nữa một lần luyện chế ra được bốn viên.  

 

Ngô Bình có lòng tin nếu bảo anh luyện chế thêm một lò nữa, anh có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu. Nhưng có vị thuốc đã bị dùng hết rồi, anh không thể tiếp tục luyện chế được.  

 

Anh đẩy cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy ông cụ nhà họ Lư và Lư Thần đang đợi anh như thể đã đợi ở đâu khá lâu rồi.  

 

“Anh Ngô!”, Lư Thần vui mừng chạy đến: “May mà nhờ có anh, nếu không có lẽ tôi đã bị Lư Quan Hùng hại chết rồi”.  

 

Hóa ra sau khi Ngô Bình đi, Lư Quan Hùng đã phái rất nhiều người canh giữ bên ngoài thành để ngăn cản Lư Thần. Mặc dù Lư Thần có vệ sĩ ở bên nhưng thực lực chênh lệch rất lớn, từng trải qua sống chết. Cuối cùng nếu không nhờ ông cụ nhà họ Lư ra mặt, có lẽ anh ta đã bị Lư Quan Hùng đánh chết.  

 

Ngô Bình nói: “Thế chứng tỏ Thiếu soái phúc lớn mạng lớn. À phải rồi, tình hình nhà họ Lư đã ổn định rồi chứ?”  

 

Lư Thần gật đầu: “Lư Quan Hùng đã bị nhốt lại rồi, thứ đang đợi anh ta là gia pháp nghiêm ngặt. Còn chị dâu của tôi đã uống thuốc độc tự vẫn rồi”.  

 
 
Chương 5307


Ngô Bình nói: “Tôi sẽ nghĩ cách lấy được đan dược. Trước mắt cần ông cụ bình ổn tình hình rối ren của nhà họ Lư”.  

 

Ông lão gật đầu: “Thần y nói có lý, nhưng trạng thái hiện tại của tôi, đến đi lại còn khó khăn nữa là…”  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi có thể giúp ông tạm thời khôi phục chức năng cơ thể”.  

 

Nói rồi anh lấy ra một bộ kim châm ra, nhanh chóng châm ba mươi sáu mũi kim lên người ông lão. Những kim châm này vừa được châm vào người ông ta, toàn bộ dược lực trong người ông lão đều bị trấn áp.  

 

Nhưng cái này chỉ có thể duy trì trong hai ba tiếng đồng hồ, lâu hơn nữa thì ông lão cũng không thể chịu được.  

 

Ông lão chỉ cảm thấy sức lực đang dần được hồi phục, tử khí trên mặt ông ta cũng dần biến mất, cả người như trẻ lại ba mươi tuổi.  

 

Advertisement

Ông ta đứng lên, lắc lắc cánh tay rồi cười nói: “Tốt quá, cứ như trở lại ba mươi năm trước. Như thế này mới có cảm giác đang sống, trước đây tôi cứ như sống không bằng chết”.  

 

Ngô Bình: “Ông cụ, nghe Lư Thần nói, nhà họ Lư có không ít linh đan, bây giờ tôi cần vài linh đan, sau đó chọn ra một ít dùng để chữa trị cho ông”.  

 

Ông lão gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi lập tức bảo người đem dược đến”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, còn một chuyện nữa, ông cụ có thể ứng phó với tình hình bên ngoài không?”  

 

Ông lão bật cười ha ha nói: “Tôi biết Lư Quan Hùng đã làm gì. Nhưng trước đây tôi sống không bằng chết nên tôi thực sự không có sức để quan tâm hỏi đến. Tất nhiên bây giờ tôi không thể để nó tiếp tục làm hại nhà họ Lư”.  

 

Ông ta nói với Ngô Bình: “Thần y, cậu hãy ở lại đây, chuyện bên ngoài cứ để tôi giải quyết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, tôi ở đây đợi tin tốt của các ông”.  

 

Sau khi ông lão đi không lâu, linh đan đã được chuyển đến. Ngô Bình tìm một nơi yên tĩnh, lấy lò luyện đan ra để luyện đan. Vấn đề của ông cụ nhà họ Lư rất phức tạp, cần một loại linh đan đặc biệt để giải quyết. Cứu mạng anh ta.  

 

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi chọn ra hai mươi hai vị từ những linh đan của ông lão, cộng thêm nhân sâm râu đỏ và viên Kim Tinh Ngọc Chi mà anh mua được, dùng chúng để luyện chế đan dược, đồng thời đặt tên là Kế Mệnh Đan.  

 

Sau khi quen với lò luyện đan, anh bắt đầu nghiêm túc luyện chế. Hơn nửa tiếng sau, lò đan dược đầu tiên đã được luyện chế xong, nhưng hiệu quả không như ý lắm, ba viên đan dược được luyện chế ra chỉ đạt đến đan dược trung phẩm cấp bốn. Nhưng trên thực tế, đan dược này ít nhất phải là đan dược cấp năm, tức là trong quá trình luyện chế đã xảy ra vấn đề.  

 

Anh đã rút ra được kinh nghiệm, sau khi suy ngẫm tìm tòi thì bắt đầu luyện chế lò thứ hai.  

 

Lần này hiệu quả được tăng lên rất nhiều, đan dược thành phẩm là thượng phẩm cấp năm, hơn nữa một lần luyện chế ra được bốn viên.  

 

Ngô Bình có lòng tin nếu bảo anh luyện chế thêm một lò nữa, anh có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu. Nhưng có vị thuốc đã bị dùng hết rồi, anh không thể tiếp tục luyện chế được.  

 

Anh đẩy cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy ông cụ nhà họ Lư và Lư Thần đang đợi anh như thể đã đợi ở đâu khá lâu rồi.  

 

“Anh Ngô!”, Lư Thần vui mừng chạy đến: “May mà nhờ có anh, nếu không có lẽ tôi đã bị Lư Quan Hùng hại chết rồi”.  

 

Hóa ra sau khi Ngô Bình đi, Lư Quan Hùng đã phái rất nhiều người canh giữ bên ngoài thành để ngăn cản Lư Thần. Mặc dù Lư Thần có vệ sĩ ở bên nhưng thực lực chênh lệch rất lớn, từng trải qua sống chết. Cuối cùng nếu không nhờ ông cụ nhà họ Lư ra mặt, có lẽ anh ta đã bị Lư Quan Hùng đánh chết.  

 

Ngô Bình nói: “Thế chứng tỏ Thiếu soái phúc lớn mạng lớn. À phải rồi, tình hình nhà họ Lư đã ổn định rồi chứ?”  

 

Lư Thần gật đầu: “Lư Quan Hùng đã bị nhốt lại rồi, thứ đang đợi anh ta là gia pháp nghiêm ngặt. Còn chị dâu của tôi đã uống thuốc độc tự vẫn rồi”.  

 
 
Chương 5308


 Sau khi Lư Thần và những người giúp việc còn lại ra ngoài, Ngô Bình nói với ông cụ nhà họ Lư: “Ông Lư, tiếp theo tôi sẽ loại bỏ tất cả dược lực trong người ông. Quá trình này sẽ khá khó chịu, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian, tôi hy vọng ông có thể kiên trì”.  

 

Ông cụ Lư gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi có thể kiên trì được”.  

 

Lúc này, lòng bàn tay phải của Ngô Bình đặt trên đỉnh đầu ông Lư, một lực hút cực lớn xuất hiện. Dược lực trong người ông Lư đều tuôn ra ngoài, khí tức đủ màu tuôn ra từ đỉnh đầu rồi tụ lại vào lòng bàn tay của anh.  

 

Hơn mười phút sau, đỉnh đầu ông Lư không còn chút dược khí nào, anh lập tức cho dược khí vào một cái bình ngọc, sau đó đỡ lấy ông Lư đã không còn hơi thở. Thì ra là không có dược lực trợ sức, sức sống của ông Lư cũng cạn kiệt, bây giờ ông ta chẳng khác gì xác chết.

Cũng may có Ngô Bình ở đây, ông ta sẽ không chết. Ngô Bình cho một viên Kế Mệnh Đan vào miệng ông ta, sau đó hai bàn tay nhanh chóng đánh vào người ông ta để dược lực nhanh chóng phân tán. Chưa đầy ba phút ngắn ngủi, ông Lư đã thở lại bình thường, mở mắt ra.  

 

Nếp nhăn trên mặt ông ta nhanh chóng biến mất, dần dần biến thành một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đôi mắt không còn vẩn đục, tóc chuyển sang màu đen, răng đã rụng cũng mọc lại, thậm chí móng tay cũng nhanh chóng thay mới, trở nên vô cùng đẹp.  

 

Advertisement

Ông Lư nhìn hai tay mình, bỗng bật cười: “Cuối cùng tôi cũng đã được như ý”.  

 

Sau đó ông ta xoay người lại quỳ xuống trước Ngô Bình: “Tôi cảm ơn ơn đức cứu mạng của thần y Ngô”.  

 

Bận rộn nửa ngày, Ngô Bình cảm thấy hơi mệt bèn nói: “Ông Lư đừng khách sáo, hiện tại sức khỏe của ông rất tốt, có thể ra ngoài giải quyết những chuyện còn lại rồi. Tôi nghỉ ngơi ở đây trước, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai”.  

 

Ông Lư vội nói: “Ừ ừ, cậu đi nghỉ đi, ngày mai chúng tôi lại đến làm phiền”.  

 

Sau khi ông Lư và Lư Thần ra ngoài, Ngô Bình lấy bình nhỏ đựng dược lực đó ra. Anh mở chiếc bình ra, dược khí bên trong bay ra xoay chuyển trong lòng bàn tay anh. Dược khí này vô cùng phức tạp, nhưng trong đó có ba luồng dược khí vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể hoàn toàn áp chế dược lực của những đan dược khác. Có thể nói sở dĩ cơ thể ông Lữ không chịu nổi, sắp già đi, nguyên nhân chính là vì ba luồng dược lực này quá mạnh, dĩ nhiên cơ thể ông Lữ đương nhiên chịu không nổi. Cũng may dược lực trong người ông ta khá nhiều, nếu không ông ta đã bị nổ tung mà chết từ lâu rồi, không sống đến ngày hôm nay được đâu.  

 

“Ba dược lực này ít nhất là dược tính của linh dược cấp tám, lẽ nào nhà họ Lư có linh dược cấp tám?”  

 

Nghĩ đến đây là linh dược cấp tám, tim Ngô Bình đánh thịch một cái, anh quyết định ngày mai hỏi ông Lư cho kỹ.  

 

Nghỉ ngơi một chốc, sau khi trời tối, anh tiếp tục luyện chế ba lò đan dược. Lần này anh luyện chế một loại linh đan có lợi cho thể chất của người phàm, là đan dược trong sách đan, tên là Tôi Linh Đan. Luyện chế đan dược này không hề khó nhưng cần rất nhiều linh dược, vô tình trong số linh dược mà nhà họ Lư cung cấp lại có, anh tiện tay luyện chế một ít.  

 

Luyện chế xong, anh ngủ một giấc thật ngon, đến hơn chín giờ ngày hôm sau mới thức.  

 

Anh rửa mặt xong thì đẩy cửa bước ra. Cánh cửa vừa mở ra, anh nhin thấy Lư Thần đang đợi trong sân, trông có vẻ hắn đã đợi ở đây rất lâu rồi.  

 

“Anh Ngô”, Lư Thần vui mừng bước đến: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Khá ngon. Thiếu soái, bây giờ nhà họ Lư thế nào rồi?”  

 

Lư Thần cười nói: “Hôm qua bố tôi dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Viên, bây giờ nhà họ Viên đã không còn nữa. Hơn nữa, tin tức ông nội tôi đã hồi phục cũng được truyền ra ngoài rồi, các thế lực trước kia muốn đối phó với bọn tôi cũng bảo người đến tỏ ý hòa hảo, sợ sau này nhà họ Lư bọn tôi trả thù”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn tôi đến gặp ông Lư đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy”.  

 

Lư Thần nói: “Ừ, mời anh đi theo tôi”.  

 

Ra khỏi sân, Ngô Bình được hắn dẫn đến sảnh lớn nhà họ Lư, lúc này Lư soái và ông Lư đều ở đây.  

 
 
Chương 5308


 Sau khi Lư Thần và những người giúp việc còn lại ra ngoài, Ngô Bình nói với ông cụ nhà họ Lư: “Ông Lư, tiếp theo tôi sẽ loại bỏ tất cả dược lực trong người ông. Quá trình này sẽ khá khó chịu, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian, tôi hy vọng ông có thể kiên trì”.  

 

Ông cụ Lư gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi có thể kiên trì được”.  

 

Lúc này, lòng bàn tay phải của Ngô Bình đặt trên đỉnh đầu ông Lư, một lực hút cực lớn xuất hiện. Dược lực trong người ông Lư đều tuôn ra ngoài, khí tức đủ màu tuôn ra từ đỉnh đầu rồi tụ lại vào lòng bàn tay của anh.  

 

Hơn mười phút sau, đỉnh đầu ông Lư không còn chút dược khí nào, anh lập tức cho dược khí vào một cái bình ngọc, sau đó đỡ lấy ông Lư đã không còn hơi thở. Thì ra là không có dược lực trợ sức, sức sống của ông Lư cũng cạn kiệt, bây giờ ông ta chẳng khác gì xác chết.

Cũng may có Ngô Bình ở đây, ông ta sẽ không chết. Ngô Bình cho một viên Kế Mệnh Đan vào miệng ông ta, sau đó hai bàn tay nhanh chóng đánh vào người ông ta để dược lực nhanh chóng phân tán. Chưa đầy ba phút ngắn ngủi, ông Lư đã thở lại bình thường, mở mắt ra.  

 

Nếp nhăn trên mặt ông ta nhanh chóng biến mất, dần dần biến thành một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đôi mắt không còn vẩn đục, tóc chuyển sang màu đen, răng đã rụng cũng mọc lại, thậm chí móng tay cũng nhanh chóng thay mới, trở nên vô cùng đẹp.  

 

Advertisement

Ông Lư nhìn hai tay mình, bỗng bật cười: “Cuối cùng tôi cũng đã được như ý”.  

 

Sau đó ông ta xoay người lại quỳ xuống trước Ngô Bình: “Tôi cảm ơn ơn đức cứu mạng của thần y Ngô”.  

 

Bận rộn nửa ngày, Ngô Bình cảm thấy hơi mệt bèn nói: “Ông Lư đừng khách sáo, hiện tại sức khỏe của ông rất tốt, có thể ra ngoài giải quyết những chuyện còn lại rồi. Tôi nghỉ ngơi ở đây trước, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai”.  

 

Ông Lư vội nói: “Ừ ừ, cậu đi nghỉ đi, ngày mai chúng tôi lại đến làm phiền”.  

 

Sau khi ông Lư và Lư Thần ra ngoài, Ngô Bình lấy bình nhỏ đựng dược lực đó ra. Anh mở chiếc bình ra, dược khí bên trong bay ra xoay chuyển trong lòng bàn tay anh. Dược khí này vô cùng phức tạp, nhưng trong đó có ba luồng dược khí vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể hoàn toàn áp chế dược lực của những đan dược khác. Có thể nói sở dĩ cơ thể ông Lữ không chịu nổi, sắp già đi, nguyên nhân chính là vì ba luồng dược lực này quá mạnh, dĩ nhiên cơ thể ông Lữ đương nhiên chịu không nổi. Cũng may dược lực trong người ông ta khá nhiều, nếu không ông ta đã bị nổ tung mà chết từ lâu rồi, không sống đến ngày hôm nay được đâu.  

 

“Ba dược lực này ít nhất là dược tính của linh dược cấp tám, lẽ nào nhà họ Lư có linh dược cấp tám?”  

 

Nghĩ đến đây là linh dược cấp tám, tim Ngô Bình đánh thịch một cái, anh quyết định ngày mai hỏi ông Lư cho kỹ.  

 

Nghỉ ngơi một chốc, sau khi trời tối, anh tiếp tục luyện chế ba lò đan dược. Lần này anh luyện chế một loại linh đan có lợi cho thể chất của người phàm, là đan dược trong sách đan, tên là Tôi Linh Đan. Luyện chế đan dược này không hề khó nhưng cần rất nhiều linh dược, vô tình trong số linh dược mà nhà họ Lư cung cấp lại có, anh tiện tay luyện chế một ít.  

 

Luyện chế xong, anh ngủ một giấc thật ngon, đến hơn chín giờ ngày hôm sau mới thức.  

 

Anh rửa mặt xong thì đẩy cửa bước ra. Cánh cửa vừa mở ra, anh nhin thấy Lư Thần đang đợi trong sân, trông có vẻ hắn đã đợi ở đây rất lâu rồi.  

 

“Anh Ngô”, Lư Thần vui mừng bước đến: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Khá ngon. Thiếu soái, bây giờ nhà họ Lư thế nào rồi?”  

 

Lư Thần cười nói: “Hôm qua bố tôi dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Viên, bây giờ nhà họ Viên đã không còn nữa. Hơn nữa, tin tức ông nội tôi đã hồi phục cũng được truyền ra ngoài rồi, các thế lực trước kia muốn đối phó với bọn tôi cũng bảo người đến tỏ ý hòa hảo, sợ sau này nhà họ Lư bọn tôi trả thù”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn tôi đến gặp ông Lư đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy”.  

 

Lư Thần nói: “Ừ, mời anh đi theo tôi”.  

 

Ra khỏi sân, Ngô Bình được hắn dẫn đến sảnh lớn nhà họ Lư, lúc này Lư soái và ông Lư đều ở đây.  

 
 
Chương 5309


Ngô Bình giơ tay phải lên, một luồng sức mạnh vô hình lao đến. Tu vi của ông ấy không hề yếu là cường giả luyện khí hậu kỳ, nhưng lại không thể áp chế được sức mạnh này nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy.  

 

Lư Nguyên Cương vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy càng bội phục Ngô Bình hơn, nói: “Cậu không chỉ cứu bố tôi mà còn cứu cả nhà họ Lư. Sau này cậu là khách quý nhất của nhà họ Lư”.  

 

Ngô Bình: “Lư soái không cần khách sáo như thế, tôi có vài việc muốn hỏi ông Lư”.  

 

Ông Lư nói: “Cậu có thắc mắc gì cứ hỏi, tôi biết gì đều sẽ nói”.  

 

Ngô Bình nhìn ông ta: “Trước đó tôi lấy dược khí từ trong người ông Lư ra, trong đó ba luồng dược khí vô cùng siêu phàm, ít nhất là thành phần mà linh dược cấp tám mới có thể có, tôi muốn hỏi ông Lư có phải dạo gần đây ông đã dùng linh dược đặc biệt nào không?”  

 

Ông Lư trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi từng uống không ít linh dược, nhưng có ấn tượng nhất vẫn là một loại hạt sen, tôi đã uống nó vào một năm trước”.  

 

Advertisement

Lư soái cũng nhớ ra chuyện này bèn nói: “Đúng thế, một năm trước nhà họ Hà ở Giang Nam đến xin tôi giúp đỡ, còn tặng một lọ hạt sen, nói là Cửu Chuyển Tiên Liên, sau khi sử dụng thì có thể sống đến ba trăm tuổi. Lúc đó sau khi uống một viên hạt sen, bố tôi cảm thấy vô cùng khỏe, bỗng chốc trẻ lại mười mấy tuổi. Nhưng không lâu sau, sức khỏe của bố tôi trở nên không ổn, dĩ nhiên ông ta không dám dùng nữa”.  

 

Ngô Bình: “Mọi người vẫn còn giữ hạt sen đó không?”  

 

Ông Lư: “Có tất cả chín hạt sen, tôi đã uống một viên, còn lại tám”.  

 

Ông ta lập tức gọi quản gia đến nói: “Ông Phương, ông đi lấy hạt sen đến đây”.  

 

Ông Phương này rất được ông Lữ tin tưởng, có thể biết được nơi cất giữ món bảo vật hạt sen này. Ông ta gật đầu rồi nhanh chân đi ra ngoài, chưa đầy năm phút sau ông ta cầm chiếc bình ngọc quay lại, đưa cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mở lọ thuốc rồi đổ một hạt sen ra. Hạt sen vừa lăn vào trong tay, anh lập tức cảm nhận được một sức mạnh sinh mệnh cực mạnh, sức mạnh này vượt xa sức mạnh sinh mệnh của anh. Anh ngạc nhiên hỏi: “Ông Lư, lúc đó ông uống trọn hẳn một viên này sao?”  

 

Ông Lư lắc đầu: “Không, lúc đó tôi lấy tim sen ra, vì nó rất đắng, thậm chí có thể ngửi được vị đắng của nó”.  

 

Ngô Bình thở phào, sau đó lắc cái bình lấy một cái tim sen nhỏ ra. Anh nhìn tim sen nho nhỏ, phát hiện sức mạnh sinh mệnh ẩn chứa trong hạt sen đều tập trung trong tim sen.  

 

Ngô Bình có thể đoán được tim sen này thấp nhất là linh dược cấp chín, chỉ là anh vẫn không rõ dược tính của nó, cần phải tự mình thử.  

 

Anh bỏ vào lại trong bình rồi nói: “Ông Lư, vấn đề của ông là do hạt sen này. Dược tính của hạt sen này khá đặc biệt, dĩ nhiên cơ thể người phàm như ông không thể chịu được”.  

 

Ông Lư tức giận nói: “Nói như thế tức là nhà họ Hà cố ý hại tôi?”  

 

Ngô Bình: “Không thể đoán chắc được, dù sao hạt sen này quả thật là linh dược rất tốt”.  

 

Ông Lư gật đầu: “Ừ, ít nhất tôi đã biết nguyên nhân bị bệnh của mình”.  

 

Ông ta nhìn bình ngọc rồi nói: “Mặc dù thuốc này rất tốt nhưng chúng tôi vô phúc hưởng. Y thuật của cậu rất tốt, vậy thì tặng hạt sen cho cậu”.  

 

Điều này đã trúng tâm ý của Ngô Bình, anh cười nói: “Vậy thì cảm ơn ông Lư, nó thật sự có tác dụng với tôi”.  

 

Nói rồi anh lấy một cái bình ngọc nhỏ ra, bên trong chứa năm viên Tôi Linh Đan mà anh luyện chế, nói: “Trong này có năm viên linh đan, nếu người phàm sử dụng nó thì có thể thay da đổi cốt, tuổi thọ kéo dài hơn ba trăm, hơn nữa không sinh bệnh”.  
 
Chương 5309


Ngô Bình giơ tay phải lên, một luồng sức mạnh vô hình lao đến. Tu vi của ông ấy không hề yếu là cường giả luyện khí hậu kỳ, nhưng lại không thể áp chế được sức mạnh này nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy.  

 

Lư Nguyên Cương vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy càng bội phục Ngô Bình hơn, nói: “Cậu không chỉ cứu bố tôi mà còn cứu cả nhà họ Lư. Sau này cậu là khách quý nhất của nhà họ Lư”.  

 

Ngô Bình: “Lư soái không cần khách sáo như thế, tôi có vài việc muốn hỏi ông Lư”.  

 

Ông Lư nói: “Cậu có thắc mắc gì cứ hỏi, tôi biết gì đều sẽ nói”.  

 

Ngô Bình nhìn ông ta: “Trước đó tôi lấy dược khí từ trong người ông Lư ra, trong đó ba luồng dược khí vô cùng siêu phàm, ít nhất là thành phần mà linh dược cấp tám mới có thể có, tôi muốn hỏi ông Lư có phải dạo gần đây ông đã dùng linh dược đặc biệt nào không?”  

 

Ông Lư trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi từng uống không ít linh dược, nhưng có ấn tượng nhất vẫn là một loại hạt sen, tôi đã uống nó vào một năm trước”.  

 

Advertisement

Lư soái cũng nhớ ra chuyện này bèn nói: “Đúng thế, một năm trước nhà họ Hà ở Giang Nam đến xin tôi giúp đỡ, còn tặng một lọ hạt sen, nói là Cửu Chuyển Tiên Liên, sau khi sử dụng thì có thể sống đến ba trăm tuổi. Lúc đó sau khi uống một viên hạt sen, bố tôi cảm thấy vô cùng khỏe, bỗng chốc trẻ lại mười mấy tuổi. Nhưng không lâu sau, sức khỏe của bố tôi trở nên không ổn, dĩ nhiên ông ta không dám dùng nữa”.  

 

Ngô Bình: “Mọi người vẫn còn giữ hạt sen đó không?”  

 

Ông Lư: “Có tất cả chín hạt sen, tôi đã uống một viên, còn lại tám”.  

 

Ông ta lập tức gọi quản gia đến nói: “Ông Phương, ông đi lấy hạt sen đến đây”.  

 

Ông Phương này rất được ông Lữ tin tưởng, có thể biết được nơi cất giữ món bảo vật hạt sen này. Ông ta gật đầu rồi nhanh chân đi ra ngoài, chưa đầy năm phút sau ông ta cầm chiếc bình ngọc quay lại, đưa cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mở lọ thuốc rồi đổ một hạt sen ra. Hạt sen vừa lăn vào trong tay, anh lập tức cảm nhận được một sức mạnh sinh mệnh cực mạnh, sức mạnh này vượt xa sức mạnh sinh mệnh của anh. Anh ngạc nhiên hỏi: “Ông Lư, lúc đó ông uống trọn hẳn một viên này sao?”  

 

Ông Lư lắc đầu: “Không, lúc đó tôi lấy tim sen ra, vì nó rất đắng, thậm chí có thể ngửi được vị đắng của nó”.  

 

Ngô Bình thở phào, sau đó lắc cái bình lấy một cái tim sen nhỏ ra. Anh nhìn tim sen nho nhỏ, phát hiện sức mạnh sinh mệnh ẩn chứa trong hạt sen đều tập trung trong tim sen.  

 

Ngô Bình có thể đoán được tim sen này thấp nhất là linh dược cấp chín, chỉ là anh vẫn không rõ dược tính của nó, cần phải tự mình thử.  

 

Anh bỏ vào lại trong bình rồi nói: “Ông Lư, vấn đề của ông là do hạt sen này. Dược tính của hạt sen này khá đặc biệt, dĩ nhiên cơ thể người phàm như ông không thể chịu được”.  

 

Ông Lư tức giận nói: “Nói như thế tức là nhà họ Hà cố ý hại tôi?”  

 

Ngô Bình: “Không thể đoán chắc được, dù sao hạt sen này quả thật là linh dược rất tốt”.  

 

Ông Lư gật đầu: “Ừ, ít nhất tôi đã biết nguyên nhân bị bệnh của mình”.  

 

Ông ta nhìn bình ngọc rồi nói: “Mặc dù thuốc này rất tốt nhưng chúng tôi vô phúc hưởng. Y thuật của cậu rất tốt, vậy thì tặng hạt sen cho cậu”.  

 

Điều này đã trúng tâm ý của Ngô Bình, anh cười nói: “Vậy thì cảm ơn ông Lư, nó thật sự có tác dụng với tôi”.  

 

Nói rồi anh lấy một cái bình ngọc nhỏ ra, bên trong chứa năm viên Tôi Linh Đan mà anh luyện chế, nói: “Trong này có năm viên linh đan, nếu người phàm sử dụng nó thì có thể thay da đổi cốt, tuổi thọ kéo dài hơn ba trăm, hơn nữa không sinh bệnh”.  
 
Chương 5310


Sau khi tặng đan dược, người nhà họ Lư bèn mở tiệc mời Ngô Bình.  

 

Rượu đủ cơm no xong, Ngô Bình bèn chào tạm biệt người nhà họ Lư: “Ông Lư, Lư Soái, chuyện nhà họ Lư đã xong, tôi cũng nên đi thôi”.  

 

Lư Soái vội nói: “Cậu Ngô, không thể nán lại thêm mấy ngày nữa hả?”, một người phi phàm như Ngô Bình, ông ta hận không thể giữ anh lại luôn nên đương nhiên không muốn anh đi ngay.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi còn có một số việc nên không thể ở lâu. Sau này có thời gian, sẽ đến chào hỏi mọi người”.  

 

Ông Lư nói: “Ân đức của cậu, cả đời này cả nhà tôi cũng không trả hết được. Sau này, hễ cậu cần gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhà họ Lư sẽ dốc sức huy động hết sức mạnh đi làm”.  

 

Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngồi trên tàu lửa riêng quay về thành phố Hồng, đúng vậy, là tàu lửa riêng giống như khi đến. Cả con tàu chỉ phục vụ cho riêng mình anh.  

 

Anh ngồi trên tàu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhoáng lên cái tàu đã chạy đến thành phố Hồng. Sau khi xuống tàu, nhà ga đã cử xe riêng đưa Ngô Bình đến Đệ Nhất Cư - nơi anh muốn đi.  

 

Ngô Bình gọi cho Hoa Kiến Thành trước, nghe nói Ngô Bình trở về, ông ta hết sức vui vẻ, mong ngóng đứng chờ ở cửa trước cả mười phút.  

 

Cuối cùng, xe của Ngô Bình cũng chạy vào Đệ Nhất Cư. Hoa Kiến Thành vội vàng bước tới cười nói: “Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Chuyến đi có thuận lợi không ạ?”  

 

Ngô Bình “Ừ” một tiếng đáp: “Cũng coi như thuận lợi”.  

 

Ánh mắt Hoa Kiến Thành sáng lên: “Trị hết bệnh cho ông lão nhà họ Lư rồi?”  

 

Ngô Bình: “Đã khôi phục”.  

 

Hoa Kiến Thành giơ ngón tay cái lên: “Y thuật của cậu đúng là xuất sắc! Nhà họ Lư chịu ơn huệ đó chắc chắn sẽ tôn sùng cậu là khách quý, ghi tạc trong lòng!”  

 

Ngô Bình: “Nhà họ Lư tặng cho tôi rất nhiều đan dược, chuyến này của tôi coi như cũng không tệ”.  

 

Anh ngừng một chút lại nói: “Đi xem đám Từ Tử Yên trước đã”.  

 

Hoa Kiến Thành: “Được, mời cậu”.  

 

Ngô Bình đi vào nơi livestream, Từ Tử Yên và đám Nhan Băng đang phát sóng trực tiếp. Anh cũng không quấy rầy, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi qua nói chuyện với Tôn Tử Nghiên.  

 

Tâm trạng của Tôn Tử Nghiên khá tốt, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa nói: “Anh Ngô, anh nhìn kìa”.  

 

Cô ấy lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem số liệu của Từ Tử Yên và Nhan Băng.  

 

Trước mắt, số lượng fan của Từ Tử Yên đã vượt qua 10 triệu người, khán giả đang xem cũng đột phá con số tám triệu người. Nhan Băng cũng khá được, có hơn bảy triệu fan và hơn năm triệu người đang xem.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Ừ, hiệu quả cũng được đó”.  

 
 
Chương 5310


Sau khi tặng đan dược, người nhà họ Lư bèn mở tiệc mời Ngô Bình.  

 

Rượu đủ cơm no xong, Ngô Bình bèn chào tạm biệt người nhà họ Lư: “Ông Lư, Lư Soái, chuyện nhà họ Lư đã xong, tôi cũng nên đi thôi”.  

 

Lư Soái vội nói: “Cậu Ngô, không thể nán lại thêm mấy ngày nữa hả?”, một người phi phàm như Ngô Bình, ông ta hận không thể giữ anh lại luôn nên đương nhiên không muốn anh đi ngay.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi còn có một số việc nên không thể ở lâu. Sau này có thời gian, sẽ đến chào hỏi mọi người”.  

 

Ông Lư nói: “Ân đức của cậu, cả đời này cả nhà tôi cũng không trả hết được. Sau này, hễ cậu cần gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhà họ Lư sẽ dốc sức huy động hết sức mạnh đi làm”.  

 

Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngồi trên tàu lửa riêng quay về thành phố Hồng, đúng vậy, là tàu lửa riêng giống như khi đến. Cả con tàu chỉ phục vụ cho riêng mình anh.  

 

Anh ngồi trên tàu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhoáng lên cái tàu đã chạy đến thành phố Hồng. Sau khi xuống tàu, nhà ga đã cử xe riêng đưa Ngô Bình đến Đệ Nhất Cư - nơi anh muốn đi.  

 

Ngô Bình gọi cho Hoa Kiến Thành trước, nghe nói Ngô Bình trở về, ông ta hết sức vui vẻ, mong ngóng đứng chờ ở cửa trước cả mười phút.  

 

Cuối cùng, xe của Ngô Bình cũng chạy vào Đệ Nhất Cư. Hoa Kiến Thành vội vàng bước tới cười nói: “Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Chuyến đi có thuận lợi không ạ?”  

 

Ngô Bình “Ừ” một tiếng đáp: “Cũng coi như thuận lợi”.  

 

Ánh mắt Hoa Kiến Thành sáng lên: “Trị hết bệnh cho ông lão nhà họ Lư rồi?”  

 

Ngô Bình: “Đã khôi phục”.  

 

Hoa Kiến Thành giơ ngón tay cái lên: “Y thuật của cậu đúng là xuất sắc! Nhà họ Lư chịu ơn huệ đó chắc chắn sẽ tôn sùng cậu là khách quý, ghi tạc trong lòng!”  

 

Ngô Bình: “Nhà họ Lư tặng cho tôi rất nhiều đan dược, chuyến này của tôi coi như cũng không tệ”.  

 

Anh ngừng một chút lại nói: “Đi xem đám Từ Tử Yên trước đã”.  

 

Hoa Kiến Thành: “Được, mời cậu”.  

 

Ngô Bình đi vào nơi livestream, Từ Tử Yên và đám Nhan Băng đang phát sóng trực tiếp. Anh cũng không quấy rầy, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi qua nói chuyện với Tôn Tử Nghiên.  

 

Tâm trạng của Tôn Tử Nghiên khá tốt, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa nói: “Anh Ngô, anh nhìn kìa”.  

 

Cô ấy lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem số liệu của Từ Tử Yên và Nhan Băng.  

 

Trước mắt, số lượng fan của Từ Tử Yên đã vượt qua 10 triệu người, khán giả đang xem cũng đột phá con số tám triệu người. Nhan Băng cũng khá được, có hơn bảy triệu fan và hơn năm triệu người đang xem.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Ừ, hiệu quả cũng được đó”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top