Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 341


Chương 341

Mắt Ngô Bình như sắp rớt ra ngoài đến nói: “Ông ấy là người triệu Thanh ư? Vậy thì bao nhiêu tuổi rồi?”

Từ Quý Phi: “Thời vua Quang Tự thì ông ấy trung niên rồi, khoảng 50 tuổi gì đó, nhưng bây giờ khéo cả 200 tuổi rồi cũng nên”.

Ngô Bình hoảng hốt, một người sống 200 tuổi.

Từ Quý Phi: “Chú thử nghĩ mà xem cả trăm năm thì tu vi của ông ấy có tăng thêm không? Khéo bây giờ ông ấy đã là võ thần rồi ấy chứ”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Anh ba, anh đến để gặp ông ấy hả?”

Từ Quý Phi cười nói: “Thế thì chú lại không biết rồi, ông Đông Phật rất thích kết thiện duyên và dẫn dắt các vãn bối, người nhận được ơn của ông ấy trên đời này nhiều lắm. Anh đến là muốn thử vận may”.

Ngô Bình gật đầu: “Lát em sẽ nói cho”.

Từ Quý Phi mừng rỡ: “Đúng là anh em tốt! Nếu anh được lợi thì sẽ cho chú vài lạng trà ngon”.

Ngô Bình cười nói: “Anh ba, bảo sao ông tư bảo anh keo kiệt, gì mà có mấy lạng”.

Từ Quý Phi ảo não: “Chú có biết Trác Khang phải nhờ bạn hái từ mười mấy cây trà 300 tuổi không, có tiền cũng không mua nổi đâu. Anh chỉ có mấy lạng thôi, định tặng cả cho chú đấy”.

Sau vài câu bông đùa, Ngô Bình nghiêm túc nói: “Anh ba, anh định xin gì Đông Phật tiên sinh?”

Từ Quý Phi: “Chú đã truyền cho anh cách hít thở thượng thừa, anh muốn xin thêm một môn công pháp nữa. Vì công pháp hiện tại của anh không hợp với cách hít thở mới”.

“Đông Phật tiên sinh có nhiều công pháp lắm à?”

Từ Quý Phi: “Ờ!”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đông Phật tiên sinh đã bước tới gần, vừa thấy ông ấy ở phía xa, mà chớp mắt một cái, ông ấy đã đến gần rồi.

Từ Quý Phi vội bước lên đón: “Vãn bối Từ Quý Phi bái kiến tiên sinh!”

Từ Quý Phi vô cùng kính cẩn, hai tay gần như chạm đất.

Kiều Bộ Tiên nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh báo tin hay không?

Ngô Bình cười lớn nói: “Tiên sinh, đây là anh ba của tôi”.

Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng rồi phất tay áo, Từ Quý Phi lập tức đứng thẳng dậy.

Ông ấy bình thản nói: “Đám nít nhít các người phiền phức thật đấy”.

Với Kiều Bộ Tiên mà nói thì tầm tuổi như Từ Quý Phi cũng chỉ là nít nhít thôi, Ngô Bình và Đường Tử Di nghe thấy cách gọi ấy thì đều phì cười.

Từ Quý Phi không dám cười, mà đi theo Kiều Bộ Tiên vào phòng khách.

Ngô Bình cười hỏi: “Hồng Lăng đang luyện công ạ?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Đúng là có cốt cách thần tiên có khác, học đến đâu biết đến đấy”.

Ngô Bình: “Hồng Lăng còn ít tuổi, chờ cô bé lớn thêm thì sẽ còn giỏi hơn nữa”.

Kiều Bộ Tiên tò mò nhìn anh rồi hỏi: “Cậu cũng biết nhiều thứ lắm, đúng vậy! Thêm nửa năm nữa là Hồng Lăng sẽ có sự thay đổi lớn. Vì thế, bây giờ tôi chỉ truyền cho cô bé một chút công phu toạ thiền thôi”.

Ngô Bình: “Hồng Lăng được bái tiên sinh làm sư phụ chính là điều may mắn của cô ấy”.
 
Chương 342


Chương 342

Kiều Bộ Tiên ừm một tiếng: “Thế này đi, tôi phải đi trước đây. Nửa năm nữa, tôi sẽ quay lại gặp Hồng Lăng, trong thời gian này nhờ cậu để mắt đến cô bé nhé”.

Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh yên tâm, Hồng Lăng là em gái tôi, chắc chắn tôi sẽ quan tâm đến cô bé”.

Sau đó, anh lại nói: “Tiên sinh, công pháp mà anh ba tôi đang tu luyện không phù hợp, ông có thể chỉ dẫn cho anh ấy vài lời không?”

Kiều Bộ Tiên hừ một tiếng: “Biết ngay mà!”

Ông ấy là một người ôn hoà nên đã lấy một cuốn sách nhỏ ra đưa cho Từ Quý Phi. Từ Quý Phi mừng quýnh, vội quỳ xuống dập đầu cảm ơn.

“Cảm ơn tiền bối”.

Kiều Bộ Tiên không để ý đến Từ Quý Phi, mà nói với Ngô Bình: “Tư chất của cậu khá lắm, cho tôi xem cang khí của cậu nào”.

Ngô Bình lùi lại vài bước rồi vận công, một luồng cang khi bao phủ toàn thân với khí thế mạnh mẽ!

Kiều Bộ Tiên nói: “Tốt đấy! Tiền đồ của cậu sẽ xán lạn”.

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối quá khen”.

Kiều Bộ Tiên: “Tôi thu nhận được đồ đề này cũng nhờ công của cậu, thế này đi, tôi tặng cậu một thứ”.

Ông ấy ném cho Ngô Bình một cuốn sách cổ đã cũ, Ngô Bình mở ra xem thì thấy bên trên có ghi Bí truyền của Đại Thiền Tự. Anh đọc kỹ thì thấy bên trong có ba tuyệt kỹ, hai đại thần thông và một thần công.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tiên sinh, đây là công phu của Đại Thiền Tự ư?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Ngày xưa, tôi đến Tây Vực để cứu thiền sư Kim Cương của Đại Thiền Tự, nhưng đã chậm mất một bước. Trước khi qua đời, ông ấy đã đưa cuốn sách này cho tôi, bảo tôi truyền cho người đời sau. Vì cậu có tư chất tốt nên thử tu luyện theo công pháp này xem sao. Còn luyện thành được mấy loại thì phải phụ thuộc vào cậu thôi”.

Ngô Bình vội nói: “Cảm ơn tiên sinh!”

Kiều Bộ Tiên như chuẩn bị rời đi nên Ngô Bình vội nói: “Tiên sinh chờ thêm một lát”.

Sau đó, anh nói với Từ Quý Phi: “Anh ba, anh mau bảo người mang mấy lạng trà đó đến đi”.

Từ Quý Phi hiểu ý nên gật đầu luôn, sau đó gọi điện thoại bảo người mang trà đến sơn trang Vân Đỉnh.

Kiều Bộ Tiên cười nói: “Có trà ngon à? Hái ở đâu thế?”

Từ Quý Phi vội đáp: “Là lá trà Long Tỉnh 300 năm”.

Kiều Bộ Tiên sáng mắt lên: “Thật không? Thường thì Long Tỉnh chỉ sống được mấy chục năm thôi, cây trà mà sống 300 là có linh khí rồi đấy, chắc uống ngon lắm đây”.

Vì thế, ông ấy ngồi xuống chờ lá trà.

Ngô Bình tranh thủ thỉnh giáo thêm vài điều: “Tiên sinh, có cao nhân ở cảnh giới Võ Thần không ạ?”

Kiều Bộ Tiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu hỏi hơi xa vời rồi, chờ cậu đến cảnh giới Võ Vương đi rồi tôi sẽ trả lời”.

Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh, tôi chỉ tò mò thôi ạ”.

Kiều Bộ Tiên trầm ngâm rồi nói: “Cảnh giới Võ Vương và Võ Thần là cách nói của dân gian, thật ra không khoa trương vậy đâu. Vì trên đó còn có cảnh giới cao hơn như Địa Tiên, Thiên Tiên”.
 
Chương 343


Chương 343

Ngô Bình chớp mắt nói: “Tiên Thiên là Địa Tiên ạ?”

Kiều Bộ Tiên cười lớn nói: “Nghe tên gần giống nhau, nhưng cấp bậc thì xa nhau lắm”.

Ngô Bình: “Nhưng Tiên Thiên chính là thần tiên rồi, hơn nữa còn là một thần tiên rất giỏi”.

Kiều Bộ Tiên càng nghĩ càng thấy Ngô Bình thú vị, ông ấy cười nói: “Nếu không gặp Hồng Lăng thì ta cũng muốn nhận cậu làm đồ đệ”.

Ngô Bình chợt nảy ra một ý: “Hay tiên sinh nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi chưa có sư phụ”.

Kiều Bộ Tiên ngạc nhiên: “Cậu không có sư phụ ư?”

Ngô Bình cười nói: “Ban nãy, tôi nói dối”.

Kiều Bộ Tiên cười phá lên rồi hỏi: “Thế cậu có muốn bái tôi làm sư phụ không?”

Ngô Bình rất thông minh nên lập tức quỳ xuống ngay: “Đồ nhi Ngô Bình bái kiến sư phụ”.

Kiều Bộ Tiên rất vui, ông ấy đỡ Ngô Bình dậy rồi nói: “Trong đời ta chỉ nhận đúng ba đồ đệ, con là người thứ tư đấy”.

Ngô Bình vội nói: “Sư phụ, người có thể cho con lên làm đồ đệ thứ ba được không, con không muốn gọi Hồng Lăng là sư tỷ”.

Kiều Bộ Tiên nói: “Tự con thương lượng với cô bé đi”, một sự thiên vị rõ ràng.

Ngô Bình cạn lời, sao anh không bái sư sớm hơn chứ?

Chẳng mấy chốc đã có người mang trà tới, Kiều Bộ Tiên mở ra ngửi rồi cười nói: “Được lắm!”

Ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, ta phải đi xử lý một vài chuyện gấp rồi, tạm thời không thể truyền thụ gì cho con được. Nửa năm nữa, thầy trò ta sẽ gặp lại”.

Ngô Bình vội hỏi: “Sư phụ có dùng điện thoại không ạ?”

Kiều Bộ Tiên xua tay: “Ta không dùng mấy thứ kỳ quái ấy đâu”.

Dứt lời, ông ấy lấy hai tấm danh thiếp đã cũ ra rồi nói: “Đây là danh thiếp của đại sự huynh và nhị sư huynh của con, có gì thì con cứ tìm họ”.

Kiều Bộ Tiên để lại hai tấm danh thiếp ấy rồi rời đi, Ngô Bình và nhóm Từ Quý Phi tiễn ông ấy ra tận cửa. Đong Phật tiên sinh cũng không đi xe, mà đi bộ, loáng cái đã không thấy người đâu.

Sau khi Kiều Bộ Tiên đi rồi, Từ Quý Phi mới cười nói: “Chúc mừng chú nhé! Giờ chú là đồ đệ của Đông Phật tiên sinh rồi, vai vế cao lắm đấy, sau này khéo anh còn phải gọi chú là tiền bối Ngô cũng nên”.

Ngô Bình liếc mắt nói: “Anh ba, anh đừng trêu em nữa, chúng ta đi uống rượu đi!”

Cả Từ Quý Phi và Ngô Bình đều đang rất vui, Đường Tử Di bảo người chuẩn bị rượu thịt cho họ ngồi với nhau.

Hai người họ đã uống tới tận hoàng hôn, Từ Quý Phi cũng đã ngà ngà say, sau đó bắt đầu kể về những kinh nghiệm trong võ thuật của mình cho Ngô Bình nghe.

Phải công nhận là Từ Quý Phi đã phải khổ luyện và chịu nhiều tủi nhục, đến năm 30 tuổi mới có chút thành tựu. Ông ấy có được như ngày hôm nay cũng nhờ ý chí và sự siêng năng của mình.

Hai người đang trò chuyện say sưa thì quản gia đi tới, thông báo có người muốn gặp.

Ngô Bình biết người của Tham Lam Điện đã đến nên nói: “Cho họ vào”.

Hai người vẫn ngồi uống tiếp, một lát sau, có tiếng bước chân vang lên, có năm người đi tới.

Ngô Bình không thèm nhìn, nhưng vẫn cảm thấy được khí tức mạnh mẽ toả ra từ người họ, trong số này có một người ở cảnh giới Tiên Thiên, hai người ở cảnh giới Thần, còn lại đều ở cảnh giới Khí.
 
Chương 344


Chương 344

Người đi đầu là một ông già vừa trắng vừa béo, chắc chỉ cao mét rưỡi, ông ta cười lớn nói: “Xem ra các vị đã biết chúng tôi là ai rồi, nhưng tiếc là hôm nay chúng tôi buộc phải xử lý nhà họ Đường”.

“Khẩu khí lớn nhỉ!”, Ngô Bình vẫn ngồi đó, anh nghiêng người nhìn họ rồi nói: “Một lũ cặn bã mà cũng dám động tới tôi ư?”

Ông già kia sầm mặt nói: “Thằng ranh, mày cứ khua môi múa mép đi, lát tao sẽ cho mày chết!”

“Thế à?”, Ngô Bình ném tấm lệnh bài bằng gỗ về phía ông ta.

Ông già giơ tay ra nhặt rồi nhìn, sau đó ngẩn ra rồi như nghĩ ra điều gì đó, lập tức biến sắc mặt, tay cũng run đến mức làm rơi tấm lệnh bài xuống đất.

“Cậu…”, ông ta nhìn Ngô Bình rồi liên tục lùi lại với vẻ hoảng sợ.

Ngô Bình chầm chậm đứng dậy rồi bước tới gần ông ta, sau đó lạnh giọng hỏi: “Ông đã biết tôi là ai chưa?”

Ông già mướt mồ hôi rồi run rẩy nói: “Xin lỗi! Tôi không biết cậu là người của Đông Phật tiên sinh, tôi đáng chết!”

Ông ta giơ tay lên tự vả vào mặt mình, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh làm răng rụng, mồm miệng toé máu.

Ngô Bình thờ ơ nhìn ông ta tự vả bốn cái, sau đó mới nhặt tấm lệnh bài lên rồi nói: “May cho các người là sư phụ tôi vừa đi rồi đấy”.

Mồm miệng ông già kie be bét máu, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Thì ra cậu là đồ đệ của Đông Phật tiên sinh, thất kính rồi! Tôi thề là Tham Lang Điện sẽ dừng kế hoạch lại ngay, hơn nữa còn tặng quà xin lỗi nhà họ Đường”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, biến hết đi”.

Đám đó không dám nán lại, mà chạy mất dép hết.

Sau khi ra bên ngoài sơn trang Vân Đỉnh, một cao thủ cảnh giới Khí đứng cạnh ông già nói: “Đường chủ, Đông Phật tiên sinh gì đó đáng sợ lắm ạ? Chúng ta…”

“Im mồm!”, ông già cắt ngang lời hắn rồi lạnh lùng nói: “Đệ tử của Đông Phật tiên sinh đều là Võ Thần, cậu thấy mình có đọ lại được không?”

Người đó lập tức toát mồ hôi lạnh rồi run rẩy nói: “Võ Thần ạ? Vậy Đông Phật tiên sinh là…”

“Thâm sâu không lường!”, ông già nói gằn từng chữ với vẻ sợ hãi.

Sơn trang Vân Đỉnh.

Đường Tử Di không ngờ mối nguy hiểm khủng khiếp của nhà mình lại được Ngô Bình xử lý bằng một câu nói, cô a áy vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Anh siêu thật đấy!”

Ngô Bình cười trừ: “Không phải tôi siêu, mà là sư phụ siêu. Nhưng cô đừng nói quá lên như thế, tôi chưa nói gì, là tự ông ta vả mặt đấy chứ”.

Từ Quý Phi lắc đầu: “Chú không biết chứ hai đệ tử của Đông Phật tiên sinh đều là nhân vật lớn đẳng cấp, dù Tham Lang Điện cũng mạnh thật đấy, nhưng so với sư phụ chú thì chỉ như con tép trên mép con mèo thôi”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hai sư huynh của em đều giỏi lắm ạ?”

Từ Quý Phi gật đầu: “Cụ thể thì anh không rõ, nhưng chắc họ đều là cường giả cảnh giới Võ Vương hoặc Võ Thần rồi”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Võ Thần? Hay đấy! Khi nào rảnh, em phải liên lạc với hai vị sư huynh này mới được”.
 
Chương 345


Chương 345

Từ Quý Phi cười lớn nói: “Sớm muộn gì chú cũng vượt qua họ thôi, mới bao lâu đâu mà chú đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, quá đỉnh!”

Ngô Bình xua tay: “Em còn kém anh ba nhiều”.

Từ Quý Phi đang rất nóng lòng tu luyện công pháp mà Đông Phật tiên sinh truyền cho nên chỉ nói chuyện thêm một lát thì đi về.

Ông ấy vừa đi thì Đường Tử Di đã đi tới rồi ngồi xuống cạnh Ngô Bình: “Anh, em uống với anh nhé”.

Đường Minh Huy không biết đã đi đâu, hiện giờ chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong căn phòng khách rộng rãi, bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ. Đường Tử Di ngồi sát Ngô Bình, cơ thể gần như dán vào cánh tay của anh.

Ngô Bình thấy tay mình ấm lên, trong lúc kích động, anh định ôm Đường Tử Di vào lòng. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét vang lên ở phía sau, Hồng Lăng đã xuất quan rồi.

Ngô Bình vội vàng đứng dậy rồi nói: “Chúng ta đi xem sao”.

Sau khi đến nơi, họ thấy Hồng Lăng không có gì thay đổi cả, nhưng chân khí trên người cô ấy đã có quy luật hơn.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Hồng Lăng, sư phụ đã truyền cách hít thở cho em à?”

Hồng Lăng gật đầu: “Vâng”.

Sau đó, cô ấy chợt ngẩn người: “Anh Ngô Bình, anh cũng nhận người là sư phụ rồi ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ đi rồi, nhưng người nói dù anh bái sư hơi muộn nhưng so về tuổi tác thì vẫn là sư huynh của em”.

Hồng Lăng không nghĩ nhiều mà chỉ vâng một tiếng: “Sao cũng được ạ, dù gì thì anh cũng là anh của em mà”.

Hồng Lăng thấy đói nên chạy đi kiếm gì ăn luôn, Ngô Bình ở lại bắt đầu nghiên cứu cuốn sách mà sư phụ để lại cho, trong cuốn sách này có ba môn tuyệt kỹ, hai đại thần thông và một thần công.

Anh nghiên cứu ba môn tuyệt kỹ trước thì thấy nó được chia như sau: Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng và Vô Sinh Ấn.

Mở đầu cuốn sách đã có một đoạn lưu ý là đây là ba môn tuyệt kỹ khó nhất của Đại Thiền Tự, uy lực của chúng rất mạnh, nhưng tu luyện cực khó, không thể miễn cưỡng bản thân. Nếu trong bày ngày không thể tiến vào bước nhập môn thì phải dừng lại ngay, kẻo ảnh hưởng đến bản thân.

“Hoá ra là ba môn võ kỹ khó nhằn nhất của Đại Thiền Tự”, Ngô Bình thoáng ngạc nhiên rồi bắt đầu tu luyện Ngưng Huyết Chỉ.

Ngưng Huyết Chỉ là một môn tuyệt kỹ tàn độc, sau khi luyện thành, chỉ cần điểm một cái là có thể khiến máu huyết của đối thủ ngừng chảy, từ đó làm tắc động mạch diện rộng và tử vong.

Nhưng cách tu luyện môn tuyệt kỹ này rất khó, đầu tiên phải đả thông hết kinh mạch cấp ba trên cơ thể, tiếp đến là canh khí phải mạnh, không thì khó mà phát huy được uy lực của nó.

Vừa hay Ngô Bình đều đáp ứng được hết những yêu cầu này, anh luyện đến sáng sớm, đầu ngón tay bắt đầu có lớp sương mờ che phủ. Đó là do canh khí quá mạnh nên làm chấn động không khí, tạo ảo giác cho người nhìn.

Để luyện Ngưng Huyết Chỉ, Ngô Bình đã bắt một con chuột để thử nghiệm. Nhờ có khả năng nhìn xuyên thấu mà anh đã nắm rõ nguyên lý của Ngưng Huyết Chỉ. Thật ra chỉ cần sức mạnh đạt tới một mức độ nhất định là có thể phá vỡ tế bào máu huyết, khiến chất làm đông máu được phóng ra ồ ạt, tiểu cầu tập trung lại, cuối cùng gây tắc động mạch trên diện rộng.

Nhất là các tĩnh mạch nhỏ, chúng sẽ tắc nhanh hơn. Con chuột bị Ngô Bình điểm một cái đã nằm im bất động sau mấy phút, mắt nó đỏ ngầu, toàn thân co quắp, loáng cái đã đi đời nhà ma.
 
Chương 346


Chương 346

“Oa, Ngưng Huyết Chỉ này tàn độc quá!”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Vì đã uống quá nhiều rượu nên sau khi luyện xong Ngưng Huyết Chỉ là Ngô Bình về phòng nghỉ ngơi luôn, tới sáng bảnh anh mới dậy.

Trong lúc đang ngủ, Ngô Bình cảm thấy có thứ gì đó mềm mại lướt qua mặt mình, anh giơ tay lên túm lấy rồi mở mắt ra thì trông thấy Đường Tử Di.

Cô ấy đỏ mặt, không vùng tay ra mà nói: “Dậy thôi anh, em đã bảo người chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi, anh dậy ăn đi”.

Ngô Bình ngồi dậy rồi hỏi: “Hồng Lăng đâu?”

Đường Tử Di: “Cô bé đang chơi ở sân sau. Em đang định bàn với anh chuyện này, Hồng Lăng còn nhỏ, hay mình cho cô bé đi học?”

Ngô Bình ngẩn ra: “Đi học? Nhưng cô bé có đồng ý không?”

Đường Tử Di ngồi ở mép giường rồi nói: “Em đã hỏi rồi, Hồng Lăng thích lắm. Con gái thì cũng phải đi học chứ, em định mời vài gia sư cho em ấy trước, Hồng Lăng thông minh như vậy chắc sẽ học nhanh thôi”.

Hai người ngồi trên giường gần nhau trong gang tấc, Ngô Bình ngửi thấy mùi hương trên người Đường Tử Di, anh cảm thấy người mình hơi nhộn nhạo: “Tử Di, vịnh Bạch Long sao rồi?”

Ngô Bình đang định động chạm với Đường Tử Di một chút thì đã bị cô ấy kéo dậy: “Đi ăn sáng đã rồi mình đến đó xem sau”.

Bữa sáng rất phong phú với rất nhiều món, Ngô Bình ăn no căng bụng. Sau khi tiền vào cảnh giới Thần, anh ăn khoẻ khủng khiếp, một mình anh gần như đã đánh chén hết cả bàn thức ăn.

Đường Tử Di thấy anh ăn nhiều như vậy thì vui vẻ nói: “Anh no chưa, không thì để em bảo đầu bếp nấu tiếp”.

Ngô Bình xua tay: “No lắm rồi, mình đi gọi Hồng Lăng rồi tới vịnh Bạch Long thôi”.

Vịnh Bạch Long đang thi công thần tốc, mới có một hôm không tới mà nền móng đã thay đổi nhiều.

Ngô Bình kiếm một chỗ để Tiểu Thần hấp thu linh khí.

Khoảng 3 tiếng sau, anh bỗng thấy Tiểu Thần cử động, Ngô Bình biết chắc Đào Như Tuyết đang ở gần đây. Anh nói với Đường Tử Di một câu rồi đi ra ngoài đường lớn.

Chưa đi được bao xa thì đã có một chiếc xe dừng lại ở phía tước, Đào Như Tuyết đứng gần đó rồi vui vẻ vẫy tay với anh.

Ngô Bình bước nhanh tới, phát hiện Trác Khang đã cho người sửa lại con đường này, vịnh Bạch Long là một dự án lớn, ngày nào cũng phải chở nhiều nguyên vật liệu qua đây nên phải sửa đường là đúng.

“Ngô Bình!”, Đào Như Tuyết gọi: “Dạo này tôi bận quá nên không có thời gian đi tìm cậu”.

Ngô Bình cười hỏi: “Chuyện gì mà bận thế?”

Đào Như Tuyết: “Gặp mấy khách hàng lớn khó nhằn ấy mà, may mà giải quyết được rồi”.

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mông mình ngưa ngứa, Tiểu Thần đã chui ra rồi bò lên cánh tay anh rồi chào Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết cười gượng: “Xem ra Tiểu Thần không muốn theo tôi về rồi, vậy cứ để nó ở chỗ cậu nhé”.
 
Chương 347


Chương 347

Ngô Bình tóm lấy Tiểu Thần rồi để vào lòng bàn tay Đào Như Tuyết: “Thôi cậu mang nó đi đi”, cứ nghĩ đến việc nó chuyên chui rúc linh tinh là Ngô Bình thấy không thoải mái rồi.

Đào Như Tuyết bật cười rồi nói: “Nhưng nó không thích”.

Ngô Bình: “Mang nó đi mau đi, mấy nữa lại đổi”.

Tiểu Thần như đang lườm Ngô Bình, sau đó chui vào trong áo của Đào Như Tuyết, không biết nó lại bò đến đâu rồi.

Đào Như Tuyết nhìn công trình đầy khí thế rồi nói: “Ngô Bình, sao cậu lại ở gần đây?”

Ngô Bình kể qua về vịnh Bạch Long cho Đào Như Tuyết nghe, cô ấy cười nói: “Được đấy, thế nào lại thành ông chủ lớn rồi”.

“Cậu thôi đi, cậu còn là phó chủ tịch của tập đoàn Miêu Dược đấy”, Ngô Bình trêu lại.

Sau đó, Đào Như Tuyết nói: “Ngô Bình, tôi đang đi mua dược phách làm thuốc, cậu có muốn đi cùng không?”

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Dược phách là gì?”

Đào Như Tuyết: “Là dược liệu cổ đại, một loại hổ phách hình thành do bị nhựa cây bao kín, cực hiếm luôn đấy”.

Ngô Bình hào hứng nói: “Dược liệu từ thời viễn cổ ư? Tôi đi cùng cậu nhé?”

“Tôi mong còn không được! Mau đi thôi”, Đào Như Tuyết cười nói.

Chiếc xe khởi động đi trên cây cầu của vịnh Bạch Long rồi hướng về phía ngoại ô. Không lâu sau, điện thoại của Đào Như Tuyết đã đổ chuông, Ngô Bình liếc nhìn thì thấy tên hiện thị là Lư Tuấn Phi.

Đào Như Tuyết liếc nhìn rồi ấn nút từ chối.

“Sao cậu không nghe?”, Ngô Bình hỏi.

Đào Như Tuyết khẽ lắc đầu: “Sau bữa tiệc tốt nghiệp hôm đó, không biết Lư Tuấn Phi xin ai số của tôi mà gọi rồi tỏ tình này kia như phát cuồng lên ấy. Đây đã là cuộc gọi thứ bảy trong ngày hôm nay rồi”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là không ra làm sao!”

Đào Như Tuyết mím môi cười: “Hình như cậu không ưa cậu ta hả?”

Ngô Bình: “Đừng nhắc đến cậu ta nữa, dược phách mà cậu bảo ở đâu thế?”

“Số dược phách này là từ thời tổ tiên của một nhóm người Ả Rập, hình như hơn một trăm gì đấy”, Đào Như Tuyết nói.

Ngô Bình: “Cậu mua dược phách làm gì? Về nghiên cứu à?”

Đào Như Tuyết cười nói: “Đương nhiên để sưu tầm rồi, dược phách quý hơn hổ phách bình thường nhiều, tôi muốn mua một ít về trưng”.

Ngô Bình gật đầu, thầm nghĩ không biết có thể dùng loại dược liệu này để chữa bệnh gì.

Trong truyền thừa về y học có ghi chép rất nhiều các loại thuốc quý, hiện giờ rất khó tìm thấy những loại dược liệu ấy nên Ngô Bình rất muốn xem dược phách đó trông như thế nào.

Chiếc xe đi thẳng tới một khách sạn ở ngoại ô, đã có người chờ sẵn bên ngoài. Nhóm Đào Như Tuyết vừa tới thì đã được mời lên phòng khách trên tầng ba. Trên chiếc bàn ở phòng đó lúc này có hơn một trăm cái hộp, tất cả đều được mở, bên trong là các dược phách to nhỏ với đủ mọi hình dáng.

Có bảy người Ả Rập ở trong phòng, một người râu quái nón đi tới rồi mim cười giơ tay với Đào Như Tuyết: “Chào cô Đào, chúng tôi chờ cô mãi”.

Thì ra đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt.

Đào Như Tuyết cười nói: “Hoàng tử Lâm Đức, chào mừng anh tới Viêm Long. Hôm nay anh chỉ giao dịch với tôi thôi chứ?”
 
Chương 348


Chương 348

Người tên là Lâm Đức hoá ra còn là hoàng tử, anh ta cười nói: “Ngày xưa, tôi từng du học ở nước ta nên cũng có kha khá bạn bè. Họ nghe nói tôi đến bán dược phách thì đều ngỏ ý muốn tới mua”.

Anh ta liếc nhìn đồng hồ: “Chắc họ cũng đến ngay thôi”.

Ngô Bình dồn hết sự chú ý về phía dược phách, số lượng không nhiều nhưng toàn là dược liệu quý hiếm. Từ những kiến thức về dược liệu của mình, Ngô Bình phát hiện có rất nhiều dược tính của dược phách này có thể được thay thế bằng các dược liệu đương đại, song có nhiều loại hiện nay không còn nữa.

Ngô Bình giơ tay cầm một khối dược phách lên, nó chỉ to cỡ quả dưa hấu, bên trong có một cái cây kết năm trái nhìn như quả cà chua, lá thì như lá xỉ.

Ngô Bình điên cuồng gào thét trong đầu, là Chu Quả! Không phải loại quả này đã tuyệt chủng từ lâu rồi sao?

Anh bình tĩnh nói: “Hoàng tử Lâm Đức, trông quả này đẹp quá, tôi có thể mua được không?”

Lâm Đức cười nói: “Người đến đây đều là khách, được chứ! Chúng tôi bán dược phách theo thể tích, khối mà cậu bạn cầm có giá 30 triệu”.

Ngô Bình thầm gào thét, 30 triệu? Sao không đi ăn cướp luôn đi!

Song, anh không nói gì mà nhìn sang Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết cười nói: “Hoàng tử Lâm Đức, 30 triệu thì đắt quá, giảm cho chúng tôi một chút được không?”

Lâm Đức xua tay: “Xin lỗi, đây là giá thấp nhất rồi. Nếu không phải đang cần tiền gấp để đầu tư thì tôi cũng không bán dược phách gia truyền của mình đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua khối này”.

Ngoài dành tiền để mua cổ phiếu ra thì Ngô Bình vẫn còn một khoản đủ để mua khối dược phách này. Cùng lắm thì anh sẽ dùng tới 500 triệu định đầu tư cho Lý Quảng Long.

Ngô Bình lại đảo thêm một vòng rồi cầm một khối dược phách to như quả bí đao lên, bên trong phong ấn một cách tay! Bàn tay này đang nắm chặt một con rắn màu bạc, miệng con rắn đang cắn vào một cây dược liệu nho nhỉ, nó trườn trên cánh tay như đang rất tức giận với chủ nhân của cánh tay này.

Thấy Ngô Bình nhìn chăm chú vào khối dược phách này, Lâm Đức cười nói: “Cậu bạn, đây là khối dược phách to nhất, bên trong có một cánh tay của người tiền sử, vì thấy giá của nó cũng rất cao”.

Ngô Bình không để ý đến anh ta, vì anh phát hiện cây dược liệu bé xíu trong miệng con rắn hình như là linh dược cỏ Tinh Vân! Còn cánh tay kia đeo một cái găng màu bạc rất mỏng, ngón út còn đeo cả nhẫn.

Anh hỏi ngay: “Khối này bao nhiêu?”

Lâm Đức hào hứng nói: “Cậu bạn, đây là khối to nhất của chúng tôi, giá khởi điểm là 150 triệu”.

Lần này, Ngô Bình không mặc cả nữa mà gật đầu ngay: “Được, tôi mua”.

Anh lấy điện thoại ra rồi chuyển khoản cho Lâm Đức luôn. Bây giờ, chuyển tiền qua tài khoản rất tiện, giao dịch rất dễ dàng.

Chỉ một phút sau, tài khoản ngân hàng của Lâm Đức đã nhận được 150 triệu.

Anh ta vui vẻ nói: “Cậu bạn, tôi vẫn chưa biết tên cậu, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé!”

Ngô Bình gật đầu: “Hoàng tử Lâm Đức, sau này mà có dược phách mới thì anh nhớ gọi tôi nhé”, nói rồi, anh đưa một tấm danh thiếp cho anh ta.

Lần này vốn là Đào Như Tuyết đến mua dược phách, ai dè Ngô Bình lại mua cả hai khối to đùng, cô ấy trêu chọc nói: “Người có tiền sướng thật, chi không phải nghĩ luôn”.
 
Chương 349


Chương 349

Ngô Bình cười nói: “Cậu chẳng bảo mấy thứ này có giá trị sưu tầm còn gì? Tôi cũng muốn mua về trưng”.

Đúng lúc này, người của Lâm Đức đã dẫn thêm ba người nữa vào. Trong số đó có một người ngoài 40 tuổi trông rất có khí thế, ông ta vừa vào đã nói: “Nhiều dược phách quá, tốt tốt!”

Sau đó, ông ta nhìn chằm chằm vào khối dược phách có phong ấn Chu Quả của Ngô Bình rồi lạnh mặt nói: “Có người mua trước tôi rồi sao?”

Lâm Đức cười nói: “Chúng ta đã nói rõ trước đó rồi mà, ai đến trước được trước. Cậu bạn này đã mua hai khối rồi”.

Người đàn ông kia cười lạnh rồi nhìn Ngô Bình, nói: “Này, cậu bán lại khối ấy cho tôi đi, bao nhiêu tôi cũng trả”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi với ông quen biết gì đâu”.

Người đàn ông sầm mặt nói: “Đừng tự rước hoạ vào thân, biết tôi là ai không?”

Một người thanh niên đứng sau ông ta cười lạnh nói: “Chúng tôi là người của Thiết chưởng môn huyện Cái đấy!”

Ngô Bình: “Chưa nghe đến bao giờ”.

Người đàn ông mỉm cười u ám rồi tiến lên, giơ tay vỗ vai Ngô Bình. Anh vẫn đứng yên với vẻ giễ cợt.

“A!”

Bàn tay của ông ta vừa chạm vào Ngô Bình thì đã đau nhói, toàn thân như bị điện giật, lập tức run rẩy rồi ngã lăn ra đất.

Ngô Bình cố ý hỏi: “Ông không sao chứ?”

Người đàn ông không thể lên tiếng vì đang sùi bọt mép với vẻ hoảng sợ. Ông ta là một cao thủ cảnh giới Lực, đang định dùng Thiết Chưởng Công để đả thương vai của Ngô Bình.

Nhưng Ngô Bình đã thi triển Như Lai Thần Canh, ông ta vừa động vào anh đã bị phản kích, cang khí xâm nhập vào cơ thể khiến ông ta thấy rất khó chịu.

Ngô Bình mặc kệ ông ta rồi bảo Đào Như Tuyết tiếp tục chọn dược phách, đến khi họ chuyển đồ lên xe, người đàn ông kia vẫn đang nằm co giật dưới đất, mặt mày thì xám xịt.

Trước lúc đi, Ngô Bình đá cho ông ta một cú, bấy giờ ông ta mới nằm im và thở dốc.

“Thiết chưởng môn của huyện Cái ư? Sư phụ của ông là tông sư hay đại tông sư?”, Ngô Bình hỏi.

Người đàn ông đã biết được sức mạnh của Ngô Bình nên không dám huênh hoang nữa, mà nhỏ giọng đáp: “Sư phụ tôi ở cảnh giới Khí”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Ban nãy trông ông hoành tráng thế, tôi cứ tưởng sư phụ của ông là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên cơ”.

“Tôi sai rồi!”, ông ta run rẩy rồi vội nói: “Tôi có mắt như mù, mong cậu tha tội”.

Ngô Bình hỏi: “Ông mua dược phách làm gì?”

Ông ta không dám giấu giếm: “Sư phụ tôi thích sưu tầm dược phách, tôi định mua mấy khối về tặng người”.

Ngô Bình: “Ban nãy, ông đòi mua lại khối của tôi, không lẽ ông biết thứ ở bên trong à?”

Ông ta lắc đầu: “Không, nhưng sư phụ tôi thích sưu tầm loại dược phách có quả, vì thế tôi mới muốn mua lại khối của cậu”.

Ngô Bình gật gù nói: “Cho tôi số điện thoại của ông, mấy hôm nữa, tôi sẽ đến chào sư phụ ông”.
 
Chương 350


Chương 350

Người đàn ông ngạc nhiên rồi dập đầu xuống đất: “Ai làm người đó chịu, nếu cậu muốn giết tôi, tôi đồng ý, nhưng chuyện này không liên quan gì tới sư phụ tôi cả”.

Ngô Bình nói: “Ông yên tâm, tôi không đến gây sự với sư phụ ông đâu, chỉ muốn kết bạn thôi”.

Người đàn ông thở phào một hơi rồi nói: “Tôi là Đồ Bảo Toàn, còn sư phụ tôi là Thi Trường Tùng của Thiết Chưởng Công huyện Cái”, sau đó ông ta đưa danh thiếp của mình cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn thấy trên danh thiếp của Đồ Bảo Toàn có đến bảy chức vụ như nhà từ thiện, chủ tịch, hội trưởng hiệp hội…

Từ đó có thể thấy Đồ Bảo Toàn này cũng là một người thành công, không thì đã chẳng có tiền đi mua dược phách.

Anh nói: “Tôi nhớ rồi, rảnh tôi sẽ liên lạc”.

Đồ Bảo Toàn tiễn Ngô Bình ra tận ngoài khách sạn, thấy Ngô Bình và Đào Như Tuyết lên xe rồi, một người thanh niên đứng sau ông ta mới nói: “Sư huynh, sao mình phải sợ anh ta chứ?”

Đồ Bảo Toàn thở dài: “Các người thì biết cái gì? Người ta là tông sư cảnh giới Thần đấy, đến sư phụ mình cũng không phải đối thủ đâu, thế mà còn không sợ à?”

Hai người thanh niên ngơ ngác nhìn nhau, tông sư cảnh giới Thần? Sao họ không nhận ra nhỉ?

Đồ Bảo Toàn: “Haizz, mong là sau này cậu ta đừng gây rắc rối cho mình”.

Ngô Bình ngồi trên xe mà tâm trạng rất vui, chắc Chu Quả và cỏ Tinh Vân trong dược phách vẫn có hiệu quả. Nhưng bây giờ, anh chưa thế lấy chúng ra được, vì chưa có khả năng luyện đan.

Muốn luyện đan thì ít nhất anh cũng phải tu luyện lên cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn cần có lò luyện. Dù trong đầu anh đã có sẵn cấu tạo của lò luyện đan rồi, nhưng muốn làm thì rất lằng nhằng.

Ngô Bình nhờ xe của Đào Như Tuyết chở dược phách về biệt thự, cô ấy có việc phải làm nên về luôn.

Về tới nhà rồi, anh tiếp tục mua cổ phiếu của Sơn Hải. Không tính 500 kia thì giờ anh chỉ có khoảng 100 triệu, anh đã dùng số tiền này để mua cổ phiếu, giờ chỉ còn vài triệu thôi.

Ngẫm nghĩ thấy không cần tiêu tiền vào việc gì nữa nên Ngô Bình đã chuyển 500 triệu cho Lý Quảng Long. Anh ta vừa mở nhà máy sản xuất vừa mua dược liệu nên rất cần vốn.

Mua cổ phiếu xong, anh lại đến chữa trị cho Trần Lăng Sương và Âu Lực.

Trần Lăng Sương đã khoẻ hơn nhiều, sau lần điều trị này, chân cô ấy đã hồi phục nên sinh hoạt cũng tiện hơn.

Điệu trị xong lần này là Âu Lực có thể về nhà, anh ta cảm ơn Ngô Bình, đến một người đàn bà chua ngoa như mẹ anh ta cũng phải cảm kích anh, sau đó còn nắm tay nắm chân gọi anh là bác sĩ Ngô.

Buổi chiều, cả nhà Âu Lực chuẩn bị về, đích thân Vệ Thanh Ảnh đưa bọn họ ra sân bay.

Ngô Bình đang ngồi tán ngẫu với Trần Lăng Sương thì Chu Thanh Nghiên gọi tới bảo chú út mình sẽ về tỉnh, chiều nay cô ấy sẽ tới tìm Ngô Bình.

Ngô Bình suy nghĩ rồi lập tức lái xe đi tiễn Chu Truyền Anh.

Vết thương của Chu Truyền Anh đã khỏi, giờ chỉ cần uống thuốc đều đặn để bồi bổ thôi nên anh ta không cần ở lại Vân Kinh nữa.

Anh nhanh chóng đến khách sạn thì thấy Chu Thanh Nghiên đang đứng ở trước cổng. Trông thấy Ngô Bình, cô ấy chạy nhanh tới: “Anh Ngô, chúng ta đi thôi”.
 
Chương 351


Chương 351

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Chú út em đi rồi à?”

“Vâng, chú đi rồi, mình đến chỗ anh đi”, Chu Thanh Nghiên nói.

Đúng lúc này, chợt có một tiếng động mạnh vang lên, Ngô Bình cảm thấy thân xe rung lên, một người thanh niên cao lớn xuất hiện bên ngoài ghế lái phụ rồi đập vào kính xe gào thét: “Thanh Nghiên, em ra đây!”

Chu Thanh Nghiên nhăn mặt rồi nói với Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi, kệ anh ta”.

Ngô Bình tắt máy rồi hỏi: “Anh ta là ai?”

Chu Thanh Nghiên thở dài nói: “Là người mà chú út giới thiệu cho em, tên là Phục Hải. Em đã chia tay với anh ta lâu rồi, không ngờ anh ta lại mò đến tận đây”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chuyện này phải giải quyết dứt điểm, không thể nhì nhằng được”.

Anh xuống xe rồi nhìn Phục Hải ở phía bên kia thân xe.

Hắn cao 1m95, cơ bắp cuồn cuộn, đầu nhọn, lông mày rậm, toàn thân toả ra khí thế bức người.

Thấy Ngô Bình xuống xe, hắn nhìn anh chằm chằm rồi lạnh giọng nói: “Anh là ai? Có quan hệ gì với Thanh Nghiên?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi là Ngô Bình, bạn trai của Thanh Nghiên. Anh chặn xe tôi làm gì? Định cướp à?”

Phục Hải nổi giận rồi đấm một cú làm chiếc đầu chiếc m8 lõm vào, cửa sổ trời cũng vỡ.

Hắn lạnh giọng nói: “Tao sẽ đập chết mày”.

“Đập chết tôi?”, Ngô Bình cau mày: “Khả năng chém gió của anh mạnh hơn võ công đấy”.

Lúc này, Chu Truyền Anh bỗng lao ở đâu ra, thấy thế thì vội quát: “Phục Hải, cậu làm gì thế hả?”

“Anh kệ tôi!”, Phục Hải trợn trừng mắt: “Cháu gái anh cắm sừng tôi, nhà họ Chu các anh không biết dạy à!”

Chu Truyền Anh bừng lửa giận: “Láo lếu! Thanh Nghiên đã chia tay với cậu rồi còn gì, cậu ăn nói cho cẩn thận đấy”.

Phục Hải cười lạnh nói: “Chu Truyền Anh, anh tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm hả? Tối nay, tôi chờ các người ở Hồng Diệp Tự, nhớ đến đấy!”

Dứt lời, hắn bỏ đi luôn.

“Tôi cho anh đi chưa?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.

Phục Hải trợn mắt nói: “Thằng kia, mày chết chắc rồi!”, hắn vòng qua đầu xe rồi chộp tay về phía Ngô Bình.

Uỳnh!

Hắn vừa đi tới đầu xe thì đã bị ăn một cú đá vào mặt, Phục Hải không kịp né nên đành giơ cả hai tay lên đỡ.

Một tiếng động mạnh vang lên, hắn như bị một hòn núi đá tấn công, cả người bay xa cả chục mét rồi đập người vào xe.

Phục Hải thấy tay mình đau nhức như đã gãy xương, mũi cũng gãy luôn rồi, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn kinh hãi nhìn Ngô Bình, không ngờ anh lại mạnh tới vậy.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Anh phá hỏng xe tôi rồi, đền tiền đi”.

Phục Hải vốn nghênh ngang bỗng không dám lên tiếng, mà chỉ nghiến răng nói: “Bao nhiêu, tôi đền”.
 
Chương 352


Chương 352

Ngô Bình: “3 triệu, hỏng thế này rồi thì tôi phải đi mua xe khác”.

Phục Hải biết Ngô Bình đang lừa mình nhưng cũng không dám nói gì, vì sau pha vừa rồi hắn đã biết Ngô Bình là tông sư cảnh giới Thần, thực lực vượt xa hắn.

Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, hắn nghiến răng nói: “Được, tôi đền anh!”

Hắn lấy điện thoại ra rồi chuyển luôn cho Ngô Bình ba triệu.

Ngô Bình gật đầu: “Giờ thì xin lỗi Thanh Nghiên đi”.

Phục Hải nhìn Chu Thanh Nghiên rồi cắn răng nói: “Thanh Nghiên, anh sai rồi, xin lỗi!”

“Biến đi!”, Ngô Bình nói: “Tôi sẽ đến Hồng Diệp Tự đúng giờ, anh có thể gọi thêm người”.

Phục Hải đứng dậy rồi bỏ đi luôn mà không thèm ngoái lại, trước lúc đi, hắn tỏ rõ vẻ oán giận.

Chu Truyền Anh thở dài nói: “Sao trước kia tôi có thể giới thiệu cậu ta cho Thanh Nghiên cơ chứ, đúng là có mắt như mù”.

Chu Thanh Nghiên cau mày: “Chú út, anh ta hẹn mình đến Hồng Diệp Tự làm gì thế ạ?”

Chu Truyền Anh: “Hồng Diệp Tự là nhánh nhỏ của Đại Thiền Tự, sư phụ Hồng Diệp của Phục Hải vừa đến đó. Thiền sư Hồng Diệp là một trong các trưởng lão của La Hán Đường, ông ấy là tông sư cảnh giới Thần”.

Chu Thanh Nghiên tức giận nói: “Phục Hải định trả thù chúng ta ư?”

Chu Truyền Anh: “Chắc phải làm cho ra lẽ rồi, tối nay để chú đi một mình rồi nói chuyện với hắn cho rõ ràng”.

Ngô Bình xua tay: “Chuyện này không nói rõ được đâu, để tôi đi xử lý”.

Gần đây, anh đang tu luyện Cầm Long Thủ, Ngũ Long Thánh Quyền cũng đã nhuần nhuyễn hơn nhiều, vừa hay đang cần người để thí nghiệm.

Chu Truyền Anh: “Vậy thôi hôm nay tôi không đi nữa, tối nay mình cùng đến đó”.

Ngô Bình gọi Cương Tử đến mang xe đi sửa, còn anh và Chu Truyền Anh quay lại phòng khách sạn để bàn đối sách cho tối nay.

Anh không biết nhiều về Đại Thiền Tự, nhưng nếu phải giao đấu thì cần phải tìm hiểu một chút.

Chu Truyền Anh nói cho Ngô Bình biết nhà họ Phục của Phục Hải là một gia tộc võ thuật được Đại Thiền Tự hậu thuẫn. Ba đời nhà họ đều là đệ tử tục gia của Đại Thiền Tự, đến đời Phục Hải là xuất sắc nhất. Hắn là đệ tử của thiền sư Hồng Diệp và đã luyện thành ba môn tuyệt kỹ của môn phái, đứng thứ tư trong thế hệ các đệ tử tục gia trẻ tuổi.

Khi họ đang bàn bạc thì thiền sư Hồng Diệp đã gọi cho Chu Truyền Anh, nói chuyện hôm nay là do Phục Hải sai, hai bên hoà giải và xí xoá.

Sự việc vượt khỏi suy đoán của Ngô Bình, anh nói: “Thiền sư Hồng Diệp này đúng là người hiểu chuyện”.

Chu Truyền Anh cười lạnh nói: “Người của Đại Thiền Tự không coi trọng lý lẽ đâu! Chắc ông ấy đã biết tu vi của cậu, sau đó thấy không nên vì một chuyện nhỏ nhặt mà gây thù với một tông sư cảnh giới Thần thôi”.

Lúc này, tại huyện Minh Dương xa xôi, Ngô Mi vừa mới tan học, Hoàng Tử Cường đã lái xe đến chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị đưa cô bé về nhà.
 
Chương 353


Chương 353

Ngô Mi đang chuẩn bị lên xe thì Vương Tường chợt nói: “Tiểu Mi, bọn mình đi dạo phố đi?”

Dạo này, Vương Tường đã được bố mình là Vương Hiến Sâm chỉ dạy nên suốt ngày nịnh nọt Ngô Mi, hai người đã trở thành bạn tốt.

Ngô Mi gật đầu: “Được, tớ cũng đang muốn mua ít quần áo”.

Hoàng Tử Cường vội xuống xe rồi nói: “Cô chủ, tôi lái xe đưa hai cô đi nhé”.

Ngô Mi xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi tự đi được”.

Hoàng Tử Cường bó tay, đành lái xe đi chầm chậm theo họ.

Hai cô bé đi thêm hơn một trăm mét thì rẽ vào một ngõ nhỏ, Hoàng Tử Cường quyết định đỗ xe bên đường rồi đi bộ theo.

Nhiệm vụ mà Ngô Bình giao cho hắn ta là bảo vệ Ngô Mi, cho nên hắn ta không dám để Ngô Mi biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Hai bên con đường nhỏ là các ngôi nhà cấp bốn, bán đủ thứ trên đời nên khá đông vui.

Khi đi qua một cửa hàng bán bánh cuốn, bụng Ngô Mi réo lên, cô bé định ăn một xuất rồi đi dạo tiếp.

Hoàng Tử Cường bật cười, sau đó đi vào cửa hàng ở bên cạnh để mua một bao thuốc.

Hắn ta vừa đi vào thì đã có một bà lão bê một thùng than đi ra, bà lão run lẩy bấy, thở hồng hộc rồi nói với Ngô Mi: “Cô bé, có thể bê giúp bà sang sân bên kia không?”

Ngô Mi vốn tính lương thiện nên cười nói: “Được ạ”, cô bé đi tới gần thùng than rồi bê sang sân khác, bà lão thì đi theo sau.

Vương Tường vội nói: “Tiểu Mi, bảo bà ấy tự bê đi, bà ấy cũng có con cháu mà”.

Tuy nói vậy, nhưng cô nhóc vẫn đi theo.

Ông chủ bán bánh cuốn đã lớn tuổi, chỉ mải miết cúi đầu bận việc nên không chú ý tới Ngô Mi và Vương Tường.

Hai cô nhóc đi sang sân nhà bà lão rồi mở cửa, ngay sau đó đã có hai người đàn ông xông ra rồi bịt miệng họ lại.

Ngô Mi và Vương Tường hoảng hốt, định hét lên nhưng không được, sau đó mắt họ mờ đi, không lâu sau đã bất tỉnh nhân sự.

Hoàng Tử Cường rời khỏi cửa hàng tạp hoá thì phát hiện Ngô Mi đã biến mất, hắn ta hoảng hồn, vội vàng hỏi ông chủ quán bánh cuốn: “Ông chủ, hai cô bé vừa nãy đâu rồi?”

Ông chủ đã hơn 70, tai thì điếc nên hỏi: “Cậu bảo gì cơ?”

Hoàng Tử Cường nói to lại lần nữa, nhưng ông chủ chỉ lắc đầu: “Tôi không biết, vừa nãy còn ở đây cơ mà, tôi tráng bánh cuốn xong rồi đây mà người đâu mất rồi?”

Hoàng Tử Cường cuống lên nhìn ngó xung quanh, nhưng không thấy ai.

Hắn ta vội gọi vào số của Ngô Mi, nhưng điện thoại đã tắt máy.

Hoàng Tử Cường hoảng loạn, không dám chậm trễ mà gọi ngay cho Ngô Bình.

Lúc này, Ngô Bình đang ở khách sạn, sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Tử Cường, anh đứng bật dậy: “Cái gì? Tiểu Mi mất tích rồi ư?”

Hoàng Tử Cường vã mồ hôi nói: “Cậu chủ, tôi đi mua bao thuốc có một, hai phút thôi mà đã không thấy cô chủ đâu rồi”.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Anh cứ bình tĩnh, anh phát hết sức mạnh của mình ra thì sẽ tìm thấy Tiểu Mi. À, mới đây thôi nên Tiểu Mi chưa đi xa được, anh cứ tìm trong phạm vi một trăm mét”.
 
Chương 354


Chương 354

Dặn dò Hoàng Tử Cường xong, Ngô Bình nói: “Có chuyện gấp rồi, tôi phải đi đây”.

Chu Thanh Nghiên nghe ra vấn đề nên cũng cuống lên nói: “Anh Ngô, em đi với anh”.

Ngô Bình gật đầu rồi lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên về huyện Minh Dương. Trên đường đi, Chu Thanh Nghiên đã gọi cho Chu Truyền Võ thì ông ấy bảo đang ở Vân Đỉnh, nhưng cô ấy cần bố mình giúp việc này.

Nghe thấy tin Ngô Mi mất tích, Chu Truyền Võ lập tức ra lệnh cho người phụ trách chính của huyện tìm kiếm Ngô Mi.

Cùng lúc đó, Ngô Bình bảo Chu Thanh Nghiên gọi cho Hà Tất Sĩ, ông ấy là đội trưởng đội điều tra ở huyện nên quen biết rộng, mong ông ấy nhanh tới để hỗ trợ Hoàng Tử Cường.

Hà Tất Sĩ đang ngồi uống trà trong văn phòng, nhận điện xong, ông ta nói ngay: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cho người đi luôn”.

Sau đó, Ngô Bình lại gọi cho đội phó Khuất Hành Nghĩa, dù hai người không quen thân, nhưng anh mặc lệ, giờ cứ ai có tác dụng là anh nhờ hết.

Nhận được điện thoại của Ngô Bình, Khuất Hành Nghĩa vô cùng cảnh giác hỏi: “Ngô Bình, cậu gọi tôi có việc gì thế?”

Ngô Bình: “Em gái tôi đã mất tích, tôi muốn nhờ anh cho người đi xung quanh nơi em tôi mất tích để tìm”.

Khuất Hành Nghĩa ngẩn ra rồi vui vẻ nhận lời: “Được, cậu nói địa chỉ đi, tôi sẽ cho người đi ngay”.

Cùng lúc đó, lãnh đạo các cấp ở huyện cũng sôi sục, chưa tới 15 phút, cả thôn Thành đã bị phong toả, đến một con ruồi cũng không bay lọt.

Chẳng mấy chốc, người của đội điều tra, hình sự và huyện đều ra quân. Ngoài ra, Hoàng Tử Cường còn gọi thêm một nhóm người nữa tới.

Các nhân vật lớn ở huyện đã đích thân tới hiện trường giám sát, như thể dù có phải đào đất lên cũng phải tìm thấy người bằng được.

Trong ngôi nhà cách quán bánh cuốn không xa, bà lão kia đang quan sát ra bên ngoài qua khe hở ở cửa với vẻ hoảng sợ. Bà ta đóng cửa lại rồi quay người đi vào trong nhà.

Có hai người đàn ông hơn 30 tuổi đang ngồi trong nhà, họ đều là con trai bà ta, ai cũng cao lớn cả.

Bà lão: “Ở ngoài có nhiều người lắm, chắc đang tìm hai cô bé này, xem ra hai đứa nó có thân phận không đơn giản đâu”.

Một người đàn ông mặc áo cộc tay hừ lạnh nói: “Mẹ, ngày xưa mẹ được người trong giang hồ gọi là Độc nương cơ mà! Bên thuê mình đang đòi người loạn lên đây này, chúng ta mà không lo ổn thoả là bị phạt nặng đấy”.

Một người đàn ông cởi trần khác nói: “Mẹ, anh con nói đúng đấy, chúng ta đã nhốt hai con bé ấy xuống hầm rồi, họ không tìm thấy được đâu”.

Bà lão lắc đầu: “Cẩn thận vẫn hơn. Mẹ cứ thấy lần này phản ứng của họ không bình thường. Hai đứa cẩn thận đấy, đừng có rước hoạ vào thân, làm xong đơn hàng này thì mình chuyển tới nơi khác sống”.

Cách đó không xa, Hà Tất Sĩ đang kiểm tra camera của các cửa hàng gần đó, nhưng tiếc là quán bánh cuốn lại nằm ở góc chết của máy quay nên không nhìn thấy gì cả.

Hà Tất Sĩ đang rất cuống, đứng sau lưng ông ta là chủ tịch huyện Hán Thiên Dũng, phó chủ tịch La Duy Khang và các nhân vật đầu não khác.
 
Chương 355


Chương 355

Hàn Thiên Dũng ngoài mặt thì lo lắng, nhưng trong lòng thì rất bình thản. Ông ta đã nhận được tin mấy hôm nữa, Chu Truyền Võ sẽ chuyển đến Vân Đỉnh, xa mặt cách lòng, việc gì ông ta lại nịnh nọt Chu Truyền Võ nữa?

La Duy Khang đứng cạnh đó thì khác, vì ông ấy nhận được tin có khả năng Chu Truyền Võ được điều động lên tỉnh. Người biết được tin này rất ít nên ông ấy cũng giữ kín.

Ông ấy cho rằng tiền đồ của Chu Truyền Võ sẽ rộng mở nên ngay khi nhận được lệnh đã chạy đi ngay.

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Hàn Thiên Dũng đổ chuông, ông ta liếc nhìn rồi vô thức đứng thẳng người, còn chưa nghe máy mà đã mỉm cười và cung kính rồi: “Bí thư Lưu… dạ, dạ, tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ sát sao và tìm thấy Ngô Mi nhanh nhất có thể…”

Ngắt máy xong, ông ta thoảng vẻ hoảng sợ, sao chuyện này lại kinh động tới cả quan trên tỉnh chứ? Rốt cuộc cô bé bị mất tích này là người như thế nào?

Trong lúc ông ta thấy rối bời thì điện thoại lạ đổ chuông, thấy là số của thủ đô, ông ta vội nghe ngay.

Trong điện thoại vang lên một giọng nói sang sảng: “Anh là Hàn Thiên Dũng hả?”

Hàn Thiên Dũng có thể cảm nhận được khí thế của đối phương nên đáp ngay: “Vâng, xin hỏi ông là?”

“Tôi là Triệu Chính Lệnh của bộ An ninh trật tự!”

Hàn Thiên Dũng sợ đến mức run lên rồi nói: “Sếp… sếp Triệu có gì căn dặn ạ?”

Triệu Chính Lệnh trầm giọng nói: “Huyện các anh có một cô bé tên là Ngô Mi bị mất tích, anh phải sắp xếp người tìm ra cô bé ngay. Tôi đã lệnh cho chuyên gia trinh sát của tỉnh đến rồi, anh nhớ đón tiếp cho cẩn thận. À, đội đặc nhiệm cũng đang trên đường tới, anh phụ trách cho người đưa họ đến hiện trường nhé”.

Hàn Thiên Dũng nuốt nước miếng nói: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay”.

Ngắt máy xong, ông ta gào lên với Hà Tất Sĩ: “Có manh mối gì chưa?”

Hà Tất Sĩ đã kiếm tra hết các camera, nhưng không có thu hoạch gì, ông ấy lau mồ hôi nói: “Chủ tịch, chưa có”.

Hàn Thiên Dũng nổi điên: “Vô tích sự! Tôi cho anh một tiếng để tìm manh mối cho tôi, không thì tôi cho anh nghỉ việc luôn”.

La Duy Khang ho khan nói: “Đương nhiên nếu anh tìm thấy manh mối thì sẽ được thăng chức”.

Hà Tất Sĩ sáng mắt lên, dẫu sao ông ấy cũng đã có nhiều năm kinh nghiệm trong đội điều tra: “Xung quanh nơi mà Ngô Mi mất tích đều có camera, chúng tôi đã kiểm tra hết nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra tung tích của cô bé. Hơn nữa xe cộ không thể đi qua nơi này nên nếu tội phạm đưa cô bé đi sẽ lọt vào camera ngay. Tôi kết luận là cô bé vẫn đang ở đây”.

Ông ấy dùng bút vẽ một vòng tròn trên bản đồ.

Hàn Thiên Dũng gào lên: “Cho người lục soát từng nhà cho tôi, dẫn cả chó nghiệp vụ theo, không được bỏ qua một manh mối nào hết”.

Hiện giờ, Ngô Bình đang trên đường về. Anh lái xe như bay, tăng tốc lên 200km/h, trên đường đi anh gần như đã vận dụng hết các mối quan hệ của mình.

Chu Thanh Nghiên an ủi: “Anh Ngô, anh đừng lo lắng quá, nhất định Tiểu Mi sẽ không sao đâu. Hiện trường bị phong toả rồi mà”.

“Nhỡ Tiểu Mi bị thương hay bị người ta bắt nạt thì sao?”, Ngô Bình thoáng qua vẻ hung dữ: “Không cần biết là ai làm, nhưng nếu để anh bắt được, anh sẽ giết nó”.

Chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc. Khả năng quan sát của Ngô Bình rất mạnh, cả đường đi anh đã vượt qua không biết bao nhiêu xen nên anh chỉ mất chưa tới một tiếng đã đi hết quãng đường gần hai tiếng đồng hồ.
 
Chương 356


Chương 356

Năm giờ chiều, anh và Chu Thanh Nghiên đã tới hiện trường rồi.

Hoàng Tử Cường đứng bên ngoài chờ anh, vừa thấy Ngô Bình, hắn ta đã quỳ xuống nói: “Cậu chủ, do tôi thất trách, không để mắt đến cô chủ”.

“Đứng lên đi”, Ngô Bình trầm giọng nói.

Hoàng Tử Cường vội vàng đứng dậy, mặt mũi đầy vẻ lo lắng.

Ngô Bình: “Chuyện này không trách anh được nên đừng nghĩ nhiều, đã có manh mối gì chưa?”

Hoàng Tử Cường vội đáp: “Tạm thời, họ vẫn chưa tra ra manh mối gì, nhưng có thể xác định một điều là cô chủ vẫn đang ở gần đây, nhưng không biết vị trí cụ thể ở đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn tôi đi xem!”

Hoàng Tử Cường đi trước dẫn đường cho Ngô Bình tới chỗ đội chỉ huy ở trong một căn nhà dân rộng rãi.

Hà Tất Sĩ đang dò camera thì nghe thấy tiếng của Ngô Bình: “Có phát hiện gì chưa?”

Hà Tất Sĩ giật mình ngoảnh lại thì nhìn thấy Ngô Bình đang lạnh mặt, ông ấy đáp: “Ngô Bình, tạm thời vẫn chưa tìm thấy Ngô Mi, nhưng tôi tin cô bé vẫn đang ở gần đây, chắc bị tội phạm giấu đi đâu đó. Chúng tôi đã dẫn chó nghiệp vụ đi tìm rồi”.

Hàn Thiên Dũng nhanh nhảu giơ tay ra chào hỏi: “Cậu là cậu Ngô đúng không? Tôi là Hàn Thiên Dũng, chủ tịch huyện ta”.

Ngô Bình không bắt tay với ông ta mà chỉ gật đầu, làm Hàn Thiên Dũng ngại ngùng rụt tay lại. Ông ta chắc chắn anh là người có lai lịch lớn, không thì sao có thể làm kinh động tới tỉnh và bộ an ninh chính trị được?

Ông ta nói: “Cậu Ngô cứ yên tâm, người của chúng tôi đang dốc toàn lực đi tìm rồi, nhất định sẽ tìm thấy cô nhà thôi”.

Ngô Bình không để ý đến ông ta, mà nhìn chăm chú vào tấm bản đồ trước mặt Hà Tất Sĩ rồi hỏi: “Vị trí của Tiểu Mi ở khoanh tròn này à?”

Hà Tất Sĩ gật đầu: “Đúng vậy, trong phạm vi này, vì camera ở xung quanh đều không quay được cảnh Ngô Mi rời đi”.

Ngô Bình gật đầu rồi chợt đi ra ngoài, anh bật tung người rồi nhảy lên mái một ngôi nhà cao năm mét, sau đó vận hết chân khí để hô to: “Ai bắt cóc em gái tôi? Tôi cho ba giây để ra đây”.

Giọng nói của anh như tiếng sấm rền, làm người dân xung quanh không biết ai mang loa ra mà gào to thế.

Nhóm Hà Tất Sĩ biến sắc mặt, giọng của con người có thể to như vậy ư?

Hoàng Tử Cường hãi hùng: “Cậu chủ đã là tông sư cảnh giới Thần rồi!”

Khuất Hành Nghĩa cũng đang ở đây, anh ta ngẩn ra nhìn Ngô Bình với vẻ khiếp sợ! Bởi anh ta biết sõ tông sư cảnh giới Thần mạnh đến mức nào.

Bà lão ở trong ngồi nhà đang giấu Ngô Mi và Vương Tường nghe thấy thế thì đứng hình: “Là tông sư cảnh giới Thần!”

Hai người con trai của bà ta cũng lao vào nhà với vẻ mặt lo lắng, tu vi của ba mẹ con họ gộp lại cũng không đọ lại tông sư cảnh giới Thần.

“Chết tiệt, động ngay vào em gái của tông sư cảnh giới Thần rồi!”, tên cởi trần hoảng sợ nói: “Mẹ ơi, giờ phải làm sao đây?”
 
Chương 357


Chương 357

Bà lão trầm giọng nói: “Chuyện đến nước này thì phải giết người diệt khẩu ngay, xử lý hai con bé ấy đi, đừng để ai phát hiện ra! Còn nữa, mau thông báo về môn phái để họ cử người tới tiếp ứng cho mình”.

“Một!”

Ngô Bình bắt đầu đếm, cùng lúc đó anh nhắm mắt lại khởi động thần giác, để cảm nhận khí tức ở xung quanh.

“Hai!”

Thần giác của anh đã phóng ra phạm vi 20 mét.

“Ba!”

Sau tiếng đếm đó, thần giác của anh đã phóng tới phạm vi 30 mét.

Đột nhiên anh mở mắt, vì cảm nhận có ba cao thủ cảnh giới Khí trong một ngôi nhà gần đó, điều này rất bất thường.

Một bóng người lướt qua các ngôi nhà rồi đáp xuống đúng ngôi nhà của bà lão.

Lúc này, bà ta cùng hai người con trai của mình đang đi lại trong phòng, bỗng có thêm một người xuất hiện, bà lão lập tức giơ tay lên tấn công.

Uỳnh!

Mặt đất rung chuyển, ngay khi bà ta xuất chiêu, Ngô Bình đã áp sát rồi tung một chưởng ra.

Rắc!

Bà lão bị đánh bay như con diều đứt dây, sau đó đập mạnh vào một cái cây cổ thụ, làm lục phủ ngũ tạng dập nát, sau đó bà ta còn hộc ra một ngụm máu đen có lẫn cả nội tạng.

Hai người con của bà ta thấy thế thì hoảng hồn, họ hét lên rồi lao về phía Ngô Bình. Họ đều có tu vi ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên, thực lực cũng khá, nhưng tiếc là chưa thể so bì với Ngô Bình được.

Bụp!

Họ còn chưa tiến lại gần thì đã bị Ngô Bình đá bay, sau đó đập người xuống đất, máu tươi chảy ra từ khắp các lỗ trên người.

Ngô Bình không hỏi họ là ai mà khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì lập tức phát hiện ra Ngô Mi và Vương Tường đang hôn mê.

Anh nhanh chóng tìm thấy lối vào mật thất, sau đó hai tay đỡ cả hai cô bé ra ngoài.

Anh quan sát thì thấy thật may là hai cô bé chỉ bị chuốc thuốc mê, còn người không bị tổn hại gì. Ngô Bình ấn vào người Ngô Mi mấy cáu là cô bé tỉnh lại ngay.

Mở mắt nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Mi mừng rỡ gọi: “Anh ơi!”

Ngô Bình gật đầu rồi quay sang đánh thức Vương Tường.

Vương Tường nhảy dựng lên rồi chỉ tay vào mặt bà lão kia: “Bà ta là người xấu đấy ạ”.

Ngô Bình đi tới trước mặt bà lão đang hấp hối rồi hỏi: “Tại sao bà lại bắt cóc em gái tôi?”

Bà ta đang thoi thóp nên không thể mở miệng nói chuyện được, Ngô Bình đá vào người bà ta một cú, truyền cho bà ta một chút lực sinh mệnh thì mặt bà ta mới hồng hào hơn một chút: “Khốn kiếp! Tao là người của Thần Thiên Giáo, họ sẽ không tha cho mày đâu”.

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Bà lão hung hăng nói: “Chúng ta nhận lệnh tìm các cô bé từ 15 đến 18 tuổi đưa về tổng bộ”.

“Đưa về đó làm gì?”, Ngô Bình hỏi.

“Họ sẽ được huấn luyện chung rồi trở thành người của giáo phái”.

Dứt lời, bà ta tái mặt rồi nghẻo cổ sang một bên, đã chết!

Ngô Bình nhìn sang hai đứa con của bà ta rồi đạp cho mỗi tên một phát, họ không chết nhưng cũng hết hơi.

Ngô Bình nhìn vào tên cởi trần rồi hỏi: “Còn ai trong giáo phái của các người ở huyện Minh Dương nữa không?”

Tên đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Mày đừng đắc ý vội! Hương chủ của bọn tao đang đến rồi, người cũng là tông sư cảnh giới Thần, người sẽ trả thù cho bọn tao”.
 
Chương 358


Chương 358

Lúc này, cửa chợt bị đẩy mở, cảnh sát của đội điều tra, hình sự và đặc nhiệm đều ùa vào rồi đứng kín nhà.

Hàn Thiên Dũng thấy Ngô Mi và Vương Tường thì sáng mắt lên nói: “Cậu Ngô, tìm thấy người rồi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, còn đây là ba tên bắt cóc, các ông dẫn họ đi đi”.

Hà Tất Sĩ đi tới cạnh bà lão kia quan sát, thấy bà ta đã tắt thở, ông ấy ho khan một tiếng rồi nói: “Tội phạm chống lại người thi hành công vụ nên bị đội của ta bắn chết, Chu Nhược Tuyết, em mau bắt các tội phạm khác về đồn thẩm vấn”.

Chu Nhược Tuyết vâng lời rồi gọi thêm đồng đội đến dẫn người đi.

Ngô Bình đi tới ấn vào người hai tên đó để phế tu vi của họ, phòng giữa đường họ bỏ trốn.

Hàn Thiên Dũng cười lớn rồi nói: “Cậu Ngô, cậu còn cần gì nữa không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không, mọi người vất vả rồi!”

“Có gì đâu!”, Hàn Thiên Dũng vội nói.

Ai làm việc người nấy, mọi người nhanh chóng tản đi. Ngô Bình dẫn Ngô Mi, Chu Thanh Nghiên và Hoàng Tử Cường về nhà, giữa đường thì Hoàng Tử Cường đưa Vương Tường về nhà.

Sau khi họ về nhà của Chu Thanh Nghiên, Trương Lệ vẫn chưa biết chuyện gì, Ngô Bình dặn Ngô Mi đừng kể cho bà khỏi lo lắng.

Ngô Mi bị doạ sợ nên Ngô Bình phải an ủi cô bé một lúc, Chu Thanh Nghiên hỏi chuyện, sau khi biết cách bà lão kia lừa hai cô bé thì bực mình nói: “Bà già này thật độc ác! Chết cũng đáng đời!”

Ngô Bình: “Họ là người của Thần Thiên Giáo, Thanh Nghiên, em có biết giáo phái này không?”

Chu Thanh Nghiên lắc đầu: “Em không, nhưng chắc chắn là tà giáo, không thì cần các cô gái trẻ làm gì?”

Vì thế, Ngô Bình lại gọi cho Đinh Thượng Hiện.

Người này không hổ đã sống cả trăm tuổi nên biết rất nhiều chuyện, ông nói cho Ngô Bình biết Thần Thiên Giáo là tà giáo, thế lực rất mạnh vì hình như người chống lưng cho họ rất có quyền thế.

Thần Thiên Giáo từng bị càn quét ba lần, nhưng sau đó lại ngày càng lớn mạnh hơn như nấm mọc sau mưa.

Ngô Bình đăm chiêu cúp máy, anh định gọi cho Từ Quý Phi để nghe ngóng thì chợt có một số lạ gọi tới. Sau khi anh nghe máy thì có một giọng nói rất tà ác vang lên.

“Ngô Bình phải không?”

Ngô Bình cau mày: “Ai thế?”

Người đó u ám nói: “Người sẽ giết mày! Mày dám giết thành viên của giáo phái, đây là tội chu di ba họ, mày và người nhà cứ chuẩn bị tinh thần chờ chết đi”.

Ngô Bình bốc lửa nóng lên đầu rồi lạnh giọng nói: “Chúng mày là bọn Thần Thiên Giáo đúng không? Muốn giết tao chứ gì, tao cho cơ hội đây, chọn chỗ đi, tao sẽ tới”.

“Giỏi! Thằng này được!”, người kia cười nói: “Tối nay, tao sẽ chờ mày ở chùa Khô Phật!”

“Tao sẽ đến!”

Ngô Bình vừa ngắt máy xong thì Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, anh đừng đi, nếu họ muốn giết anh thì kiểu gì cũng có sự chuẩn bị rồi”.

Ngô Bình sa sầm mặt đáp: “Họ có thể tra ra thân phận của anh nhanh như vậy, thậm chí còn có cả số điện thoại luôn, chứng tỏ khả năng của họ rất mạnh, anh phải phản đòn, để họ biết sự lợi hại của anh, không thì họ sẽ không chịu thôi đâu”.

Dứt lời, Ngô Bình lấy một tấm danh thiếp ra, trên đó có số điện thoại của nhị sư huynh, anh do dự rồi ấn số gọi.

Một người đàn ông có khí chất nho nhã mặc áo màu xanh đang ở trong một căn dinh thự tại thủ đô, nhìn người này rất khó đoán tuổi, ông ấy ngồi trong phòng nhìn mọi người ở phía dưới mà mặt không có chút cảm xúc nào.

Hiện giờ, đang có hơn chục thủ lĩnh của các thế lực giang hồ đang đứng trong phòng khách, họ đều là những nhân vật có máu mặt, nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông này thì đều khép nép không dám ngẩng đầu lên như cô vợ mới về nhà chồng.
 
Chương 359


Chương 359

Người đàn ông mặc áo dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng nói: “Cho các người thêm ba ngày để chỉnh đốn tác phong. Được rồi, lui cả đi”.

Đám người kia đồng loạt chắp tay rồi nối đuôi nhau rời đi.

Có một ông lão từ ngoài bước vào, trông dáng dấp là một cao thủ Tiên Thiên. Ông lão kính cẩn nói: “Đại nhân, có một số lạ gọi đến”.

Rồi ông lão cầm chiếc điện thoại phục cổ bằng cả hai tay và đưa đến trước mặt người đàn ông mặc áo dài xanh nhạt. Đôi mắt ông sáng lên: “Chẳng lẽ sư phụ tìm mình?”

Ông vội vàng nghe máy, đầu dây lại vang lên một giọng nói trẻ tuổi: “Là nhị sư huynh phải không?”

Người đàn ông cau mày: “Cậu là ai? Sao lại gọi vào số này?”

Người ở bên kia đầu dây tất nhiên là Ngô Bình. Anh nói: “Chào sư huynh, em là đệ tử mới được sư phụ nhận. Trước khi đi, sư phụ đã đưa danh thiếp của anh và đại sư huynh cho em, bảo rằng có việc thì có thể tìm hai vị sư huynh”.

Vẻ nho nhã thoắt cái biến mất, người đàn ông kia hỏi lại: “Cậu nói gì cơ? Cậu là sư đệ của tôi?”

Ngô Bình đáp: “Phải, sư huynh. Ngoại trừ em, sư phụ còn nhận một sư muội có thể chất cốt tiên”.

Người đàn ông bất lực trợn mắt, mình đã từng này tuổi mà sư phụ còn tìm một cậu sư đệ đến cho mình nữa!

Nhưng ông biết vị sư đệ này không phải là giả. Vì số điện thoại này, ông chỉ đưa cho sư phụ, người khác không hề biết.

Ông hắng giọng nói: “Sư đệ tìm anh có chuyện gì sao?”

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh đã từng nghe đến Thần Thiên giáo chưa?”

Người đàn ông hơi biến sắc: “Sư đệ à, cậu có chuyện gì với Thần Thiên giáo vậy?”

Anh đáp: “Người của họ đã trói em gái em, còn em giết một tín đồ của họ. Đối phương hẹn em tám giờ tối nay đến chùa Khô Mộc chờ chết”.

Ông cười khẩy: “Thần Thiên giáo lại thiếu đòn rồi đây! Sư đệ đừng sợ, anh sẽ đến giải quyết chuyện này giúp cậu. Nhân tiện, anh cũng muốn gặp sư đệ và sư muội”.

Người đàn ông kia vừa cúp máy, gương mặt lập tức lộ vẻ lo lắng. Ông lão ở bên cạnh giật nảy mình, đại nhân chưa từng có vẻ mặt như vậy, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Thế là ông lão vội hỏi: “Có chuyện gì vậy, thưa đại nhân?”

Người đàn ông nọ thở dài: “Tôi đã lớn tuổi rồi, thật sự không giỏi giao lưu với lứa trẻ”.

Dừng một chút, ông nói tiếp: “Chuẩn bị máy bay đi, tôi muốn đến huyện Minh Dương ở tỉnh K”.

Ở số Ba Đông Hồ, Ngô Bình vẫn đang chờ tin của nhị sư huynh. Anh nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi, liệu sư huynh có đến không?

Đúng lúc này, một chiếc MPV phổ thông đỗ ở trước cổng biệt thự số Ba Đông Hồ. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo dài xanh nhạt bước xuống.

Người đàn ông này thoạt nhìn không rõ tuổi tác, tay cầm quạt gấp, ánh mắt sáng như ngọc, toàn thân toát ra khí chất phóng khoáng.

Vừa nghe tiếng ô tô, Ngô Bình đã bước ra. Nhìn thấy người đàn ông mặc áo dài kia, lòng anh giật thót. Trong cơ thể đối phương sở hữu nguồn năng lượng có mật độ như thuỷ ngân vậy!
 
Chương 360


Chương 360

Nguồn năng lượng ấy cực kỳ khủng khiếp. Bọn họ có một tên gọi, là nhân tiên!

Không cần phải đoán, người này chắc chắn là nhị sư huynh rồi. Ngô Bình vội vàng cúi chào thật sâu: “Chào nhị sư huynh!”

Người kia khẽ cười, sải một bước chân thôi đã là mười mấy mét. Đối phương đỡ Ngô Bình đứng lên rồi đưa mắt nhìn anh, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Không cần đa lễ đâu, sư đệ”.

Cả hai đều đang quan sát người còn lại. Ngô Bình kinh ngạc bởi không biết nguồn năng lượng trong cơ thể người kia đã được luyện thành như thế nào. Người đàn ông nọ thì tò mò Ngô Bình có điểm nào hơn người mà lại được sư phụ nhận làm đệ tử.

Ông lên tiếng: “Sư đệ, lần đầu tiên gặp nhau, xin tự giới thiệu, anh là Dương Mộ Bạch”.

Ngô Bình cười nói: “Chào sư huynh, em là Ngô Bình”.

Hàn huyên vài câu, Ngô Bình đưa Dương Mộ Bạch đến phòng khách.

Dương Mộ Bạch chỉ đưa một tài xế theo, tài xế là người bình thường, đang hút thuốc trong sân. Ông tìm một chỗ để ngồi xuống, đoạn hỏi: “Sư đệ à, sư phụ đến lúc nào vậy?”

Ngô Bình thuật lại chuyện ở Vân Kinh. Dương Mộ Bạch gật đầu: “Không ngờ sư muội lại là cốt tiên. Thiên tài thế này ba trăm năm mới có một người, chẳng trách sư phụ lại nhận làm đệ tử”.

Rồi ông cười nói: “Sư đệ à, chắc hẳn cậu cũng có điểm hơn người”.

Ngô Bình đáp: “Em biết một chút y thuật, luyện bừa chút ít công phu”.

Dương Mộ Bạch cười bảo: “Sư đệ khiêm tốn quá rồi. Có tông sư cảnh giới Thần nào lại luyện bừa mà thành kia chứ”.

Ngô Bình nói: “Trước đây đúng là em tự tu luyện, không ai chỉ dạy”.

Dương Mộ Bạch kinh ngạc. Ông biết nếu không có danh sư chỉ điểm thì việc tu luyện sẽ rất khó khăn và nguy hiểm, bèn hỏi ngay: “Thật ư? Sư đệ đã tu luyện bao lâu rồi?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Hai năm rồi”.

Dương Mộ Bạch trợn tròn mắt: “Gì cơ? Sư đệ à, cậu chỉ mất hai năm mà đã từ một người bình thường trở thành tông sư cảnh giới Thần?”

Anh ngây ra: “Vậy là nhanh lắm sao, sư huynh?”

Khoé môi Dương Mộ Bạch giật giật. Năm xưa ông từ thuở vỡ lòng đi đến cảnh giới Thần, mất đến chín năm. Hơn nữa, nhờ sự chỉ điểm của một cao nhân như sư phụ nên ông mới tiến bộ nhanh đến thế.

Ông hiểu ra vì sao sư phụ lại nhận Ngô Bình làm đệ tử rồi. Anh chẳng khác gì quái vật cả!

Rồi đột nhiên ông thấy rất vui, sau này có một sư đệ quái vật như vậy, ngày tháng chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.

“Sư đệ à, sư phụ đã dạy công phu cho cậu chưa?”

Ngô Bình lắc đầu: “Sư phụ có việc gấp nên vẫn chưa truyền dạy, chỉ cho em một quyết sách”.

Nói đoạn, anh lấy quyển bí tịch của Kim Cương thiền sư ra. Dương Mộ Bạch lật vài trang, cười bảo: “Đây là công phu đỉnh nhất của chùa Đại Thiền đấy. Cậu luyện chưa?”

Ngô Bình đáp: “Em luyện Ngưng Huyết Chỉ rồi, mấy cái khác thì chưa luyện”.

Mắt Dương Mộ Bạch sáng lên: “Ồ? Cậu luyện thành Ngưng Huyết Chỉ rồi à, vậy đánh anh thử xem uy lực thế nào”.

Ngô Bình sờ mũi: “Sư huynh à, như vậy không hay cho lắm?”

“Yên tâm đi, tôi không gặp bất trắc gì đâu”, Dương Mộ Bạch cười đáp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top