Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 301


Chương 301

Ngô Bình bật cười: “Em đến nhanh thế?”

Hồng Lăng cười nói: “Em vừa nhận được điện thoại là đến đây ngay. Anh xem, em chạy đến mức giày tả tơi này”.

Ngô Bình hết nói nổi: “Ai bảo em đi bộ thế hả?”

Hồng Lăng nói một cách rất nghiêm túc: “Đi bộ nhanh mà, không cần đi đường vòng”.

Ngô Bình nhận định tối nay sẽ rất nguy hiểm, nên ngoài việc gọi Từ Quý Phi, anh còn báo cho Hồng Lăng. Sau khi nhận được tin, Hồng Lăng còn chẳng bắt xe, mà trèo đèo lội suối chạy thẳng đến đây.

Sự xuất hiện của Hồng Lăng khiến đôi mắt của vị đạo sĩ trung niên kia sáng rực lên. Y nói: “Kiếm khí rất mạnh! Cô là một cao thủ dùng kiếm!”

Đôi mày thanh tú của Hồng Lăng khẽ nhướng lên: “Nên phải cẩn thận đấy nhé!”

Thấy có hai cao thủ xuất hiện sau lưng Ngô Bình, Đường Minh Vũ lập tức cảm thấy lo lắng. Kịch bản mà hắn tính đến không phải như vậy.

Đường Minh Vũ sốt ruột phất tay: “Lên cùng một lúc. Giết nó!”

Ba vị cao thủ còn lại đều xông đến vây quanh Ngô Bình. Hai trong số họ là cao thủ đã luyện khí thành sức mạnh, còn một người là cao thủ phóng chân khí.

Ngô Bình bày tư thế, Như Lai Thần Canh quanh thân hiện ra, một luồng sức mạnh đáng sợ phóng ra. Tất cả mọi người đều run rẩy, cảm giác được nguy cơ to lớn.

“Ầm!”

Anh tung chiêu Kim Cương Long Trảo Thủ rồi vồ tới chỗ người dẫn đầu. Người này cũng đã luyện khí thành sức mạnh, sức mạnh màu xanh xám bao lấy cánh tay, một chiêu được tung ra.

Đối phương có sức lực rất đáng sợ, sức mạnh cuồn cuộn phát ra tiếng ầm ầm, gió lớn vồ tới.

Tay Ngô Bình nắm lấy cánh tay người đó một cách chuẩn xác, sau đó bẻ mạnh!

“Rắc rắc!”

Cánh tay rắn chắc như sắt thép của đối phương đã bị một chiêu bẻ gãy như thế, mà chân trái của anh đá lên ngực đối phương tựa như một con rồng thần.

“Phụt!”

Người này bị đánh bay ra mười mấy mét tựa như một bao cát, sau khi rơi xuống đất thì hộc máu liên tục, tinh thần rệu rã.

Hai người còn lại nghẹt thở, cảm giác áp lực to lớn khiến họ vô thức thu lại chiêu thức, lùi ra sau. Nhưng đã quá muộn, hai nắm đấm sắt đã bay tới tựa như giáng từ trên trời xuống. Nó đánh lên vai hai người với một góc độ kỳ quái, vai họ liền bị nát vụn, sau đó thần lực khổng lồ dễ dàng đánh vào kinh mạch của họ, trong thoáng chốc hai người đã mất đi sức chiến đấu, ngã khuỵu xuống đất.

Một bên khác, đạo nhân và ông lão đồ xám bị Hồng Lăng và Từ Quý Phi giữ chặt, hoàn toàn không rảnh quan tâm những người khác.

Ngô Bình quay người lại nhìn Đường Minh Vũ. Mặt ông ta trắng bệch, ông ta lùi mấy bước rồi nói: “Tông sư Ngô, tôi mong cậu hãy nghiêm túc suy xét lại! Nếu cậu dám động vào tôi thì sẽ phải chịu sự báo thù độc ác nhất trên thế giới này đấy! Thế lực sau lưng tôi cực kỳ đáng sợ, cậu không thể tưởng tượng được đâu!”

Mặt Ngô Bình không biểu cảm: “Đường Minh Vũ, tôi cũng khuyên các người, đừng có nhòm ngó nhà họ Đường. Nếu các người chịu lui bước thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.

“Không thể nào!”, Đường Minh Vũ hừ lạnh: “Ngô tông sư, đối với chúng tôi thì tông sư cảnh giới Thần cũng chẳng là gì cả! Nếu cậu cứ nhất quyết như vậy thì không lâu sau sẽ có tông sư cảnh giới Tiên Thiên xuất hiện! Cậu nghĩ rằng cậu sẽ đấu lại được tông sư cảnh giới Tiên Thiên sao?”
 
Chương 302


Chương 302

“Vậy ông nghĩ rằng bây giờ ông có thể đấu lại tông sư cảnh giới Tiên Thiên sao?”. Ngô Bình nói, anh ép sát Đường Minh Vũ, gần như dí sát vào mặt ông ta.

Năm cao thủ thì đã có ba người bị thương nặng, hai người thì không rảnh lo cho ông ta, giờ đây ông ta chỉ có thể một mình đối mặt với Ngô Bình.

Đầu Đường Minh Vũ túa ra mồ hôi lạnh: “Tông sư Ngô, đừng mắc sai lầm!”

“Chắc ông vẫn ôm hi vọng nhỉ, vậy thì đợi thêm lát nữa”.

Lúc này Từ Quý Phi và Diêm La đã đánh nhau. Long Tượng Chân Canh của Từ Quý Phi bao bọc toàn thân, từng chiêu thức của ông ấy đều có uy lực khổng lồ.

Diêm La tựa như một cái xác sống, toàn thân ông ta có khí Âm Sát lạnh lẽo như băng, sức sát thương cực mạnh.

Hai người ra tay rất nhanh, nhưng hiển nhiên thực lực của Từ Quý Phi cao hơn một bậc. Kể từ sau khi luyện thành phương pháp hít thở Long Tượng, thực lực của ông ấy ngày càng tăng. Hôm nay trong cuộc đấu với Diêm La, ông ấy nắm phần thắng rất lớn.

Ở một bên khác, Hồng Lăng cũng ra tay. Kiếm pháp sắc bén của cô ấy nhanh như điện giật, kiếm của Diệp Lãnh Trúc phái Võ Đang vừa rút ra một nửa là kiếm của cô ấy đã đặt tại cổ họng y.

Kiếm khí lạnh lẽo đó trôi nổi vô định, Diệp Lãnh Trúc cả kinh, y vội lùi ra sau nhanh chóng, nhân cơ hội rút kiếm.

Hai luồng ánh kiếm, một luồng như rồng lượn, một luồng tựa ánh chớp cùng giao thoa.

Ngô Bình khẽ nhíu mày, kiếm pháp của Diệp Lãnh Trúc đúng là quá tuyệt. Chiêu kiếm của y tựa như có sức hút, kiếm của Hồng Lăng vừa chạm vào đã bị hút chặt, hiệu quả của chiêu kiếm nhanh bị áp chế rất nhiều.

Kiếm pháp nhanh như chớp của hai người lại vô cùng rõ ràng trong mắt anh, anh lạnh nhạt nói: “Hồng Lăng, tấn công huyệt Vân Môn trên vai trái y”.

Kiếm Hồng Lăng liền run lên, thoát khỏi lực hút đó rồi đâm vào vai của đối phương.

Cũng vô cùng kỳ lạ, Diệp Lãnh Trúc đã vung kiếm chặn ngay, nhưng kiếm của y vẫn còn vài phân nữa mới đến được. Còn chưa chặn được chiêu kiếm của Hồng Lăng thì vai y đau nhói, luồng khí toàn thân cũng rối loạn.

Mặt y xám ngoét, ánh kiếm đầy trời liền biến mất. Y lạnh nhạt nói: “Tôi thua rồi”.

Kiếm khí của Hồng Lăng đã xâm nhập vào kinh mạch của y khiến toàn thân y tê liệt, mất đi khả năng hành động.

Một bên khác, Diêm La đã bị Từ Quý Phi đánh bay, khí Âm Sát toàn thân cũng biến mất toán loạn. Ông ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng trắng bệch.

Từ Quý Phi lạnh lùng nói: “Đồng thi, cút ngay đi, tôi tha cho một mạng đấy!”

Đồng thi Diêm La lại không động đậy, ông ta lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu ông giết tôi, ông sẽ phải chịu sự báo thù không ngừng nghỉ của Cương Thi môn! Còn nếu ông rút lui không lo chuyện bao đồng nữa thì ông sẽ được an toàn!”

Từ Quý Phi lạnh lùng nói: “Diêm La, ông dùng Cương Thi môn ra đe dọa tôi đúng là quá coi thường Từ Quý Phi này rồi!”

“Ầm!”

Ông ấy ra tay nhanh như chớp, đánh một chưởng vào ngực Diêm La. Ông ta liền quỳ rạp xuống đất, cảm giác như chân khí toàn thân biến thành một dòng khí nóng chầm chậm chảy ra ngoài qua lòng bàn tay.
 
Chương 303


Chương 303

“Ông…ông phế tu vi của tôi sao!”. Diêm La vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai mắt ông ta trợn ngược rồi ngất đi.

Hồng Lăng cất kiếm đi, tất cả bộ phận trên đầu Diệp Lãnh Trúc đều chảy ra một chất lỏng màu đen. Cơ thể y hoàn toàn không chịu nổi sự xâm nhập của kiếm khí Hồng Lăng.

Y thốt lên: “Kiếm pháp rất tuyệt”. Sau đó y đổ xuống, tắt thở.

Sắc mặt Đường Minh Vũ rất khó coi, bây giờ ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta nói: “Tông sư Ngô, không thể không thừa nhận bạn của cậu rất mạnh, nhưng…”

“Trước khi uy hiếp tôi thì hãy suy nghĩ về tình cảnh của bản thân bây giờ đi”. Ngô Bình trừng ông ta: “Giờ ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo người phía trên ông tới đây”.

“Cậu muốn tìm tôi sao?”

Một người đàn ông trung niên đi ra khỏi con đường nhỏ. Ông ta mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, khoảng 40 tuổi, ánh mắt sắc bén. Mỗi bước chân của ông ta khiến mặt đất xuất hiện một dấu chân sâu khoảng ba phân!

Thấy người đó, sắc mặt Dương Trân Châu trở nên kích động. Bà ta đi lên một bước: “Nguyên Trạch!”

Người đó liếc Dương Trân Châu, lạnh lùng nói: “Bà khiến tôi thất vọng quá, bà không nuôi dạy con trai tôi tử tế. Bà cũng chẳng khống chế nhà họ Đường cho tốt”.

Người bà ta run lên, ánh mắt lộ vẻ tủi thân.

Đường Minh Vũ gào to: “Bố ơi! Thực ra tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng không ngờ tông sư Ngô này lại nhúng tay vào!”

“Cậu ta sẽ không nhúng tay vào đâu”, người đàn ông nhìn Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi đếm đến mười, cậu phải rời khỏi đây, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, cậu chắc chắn phải chết ở đây”.

“Thế sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông ôm đan cũng không dễ dàng gì, muốn ra tay thật à?”

Người đó biến sắc mấy lần, sau đó trừng Ngô Bình: “Cậu biết sao?”

Ngô Bình nói: “Tôi còn biết nhiều chuyện khác nữa”.

Người đó chợt bật cười: “Tôi đã từng nghe nói về y thuật của cậu, không ngờ cậu cũng hiểu biết sâu về tu hành như vậy. Đúng vậy, hôm nay tôi quả thực không thể ra tay”.

Người đàn ông là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng quá trình ôm đan của ông ta gặp vấn đề. Nhìn thì rất mạnh, nhưng vấn đề bên trong rất lớn, thế nên ông ta không thể đánh với Ngô Bình được.

Anh nói: “Các người có thể đi được rồi, sau này đừng có nhòm ngó nhà họ Đường nữa”.

Người đó im lặng hồi lâu mới nói: “Cậu Ngô, tôi đã lên kế hoạch về nhà họ Đường sáu mươi năm, cậu bảo tôi từ bỏ là tôi phải từ bỏ sao! Thực sự không giấu, sau lưng tôi còn có thế lực đáng sợ hơn nhiều, người đó mà xuất hiện thì những người ở đây đều phải chết!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Một nhà họ Đường đổi một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, các người cảm thấy thế nào lời hơn?”

Người đàn ông chấn động, ông ta hiểu Ngô Bình đang nói chính ông ta. Quá trình ôm đan của ông ta xảy ra vấn đề, hai mươi năm nay không có tiến triển gì. Điều này khiến ông ta vô cùng đau khổ, cũng ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của ông ta trong tổ chức.

Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Cậu Ngô có cách gì sao?”

“Nếu tôi đã có thể nhận ra thì tất nhiên có cách giải quyết. Nhưng mà đây là chuyện khác, sau hôm nay lúc nào ông cũng có thể đến tìm tôi”.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi đột nhiên bật cười: “Được! Chuyên nhà họ Đường đến đây là kết thúc, chúng tôi sẽ rút lui!”
 
Chương 304


Chương 304

Ngô Bình nói: “Không tiễn!”

Một đám người đi vào nâng tất cả những người đã chết và bị thương ra ngoài, Dương Trân Châu và Đường Minh Vũ cũng đi cùng người đàn ông.

Trước khi đi, người đàn ông nói: “Giá trị của cậu Ngô vượt xa mười nhà họ Đường, tôi rất mong có thể làm bạn với cậu”.

Ngô Bình nói: “Vậy thì phải xem lựa chọn của ông thế nào”.

Đám người này rời đi khiến trái tim lơ lửng của Từ Quý Phi cuối cùng cũng được buông xuống. Ông ấy nói: “Nguy hiểm quá! Nếu người này không màng tất cả mà ra tay thì chúng ta chỉ có thể liều mạng”.

Cảnh giới Tiên Thiên, lại còn ôm đan, cảnh giới này chân khí ôm đan, sức chiến đấu tăng vọt, Từ Quý Phi cũng không nắm chắc phần thắng.

Ngô Bình lại không nghĩ thế, trong cơ thể của anh có cổ Thần Cơ, mượn sức mạnh của nó thì chưa chắc anh không giết được đối phương!

Mấy người quay về đại sảnh, luật sư Cố đã hoàn tất hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Lúc này Đường Minh Huy vẫn như đang ở trong mơ, ông ấy không khỏi hỏi: “Bố, bố thực sự giao tập đoàn Đường Thị cho con quản lý sao?”

Đường Thời Lộc mỉm cười: “Thực ra con rất thông minh, giống hệt bố thời trẻ. Nhưng mấy năm nay con đã bị Đường Minh Vũ và Dương Trân Châu chèn ép quá nhiều, thế nên tài năng của con bị che lấp. Bây giờ con có thể yên tâm rồi, con là con trai của Đường Thời Lộc này, là người thân mà bố tin tưởng nhất”.

Đường Minh Huy gật đầu thật mạnh: “Bố yên tâm, con chắc chắn sẽ quản lý nhà họ Đường thật tốt!”

Đường Tử Di cũng rất vui mừng, nói: “Ông nội, cháu nói thật nhé, trước đó cháu và bố đã chuẩn bị sẵn để rời khỏi nhà họ Đường rồi. Không lâu trước, Đường Minh Tín đã suýt nữa hại chết bố con cháu ở Biên Nam”.

Sau đó cô ấy liền nói ra chuyện ở Biên Nam, Đường Thời Lộc vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cái thằng chết tiệt đó!”

Hiển nhiên, Đường Minh Tín không phải con trai của ông ta, ông ta cũng là kẻ mà đối phương nhằm vào giống Đường Minh Huy.

Ngô Bình nói: “Đối phương tạm thời sẽ không nhắm vào nhà họ Đường, Đường Minh Vũ và Dương Trân Châu đều đi rồi”.

Đường Thời Lộc rất bất ngờ: “Đều đi rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Người mà ông nói đã xuất hiện rồi. Ông ta là tông sư cảnh giới Tiên Thiên, nhưng tu hành có vấn đề. Tôi đã nói rằng tôi có thể chữa khỏi cho ông ta, đổi lại ông ta không được động vào nhà họ Đường. Còn việc ông ta có giữ lời hứa không thì tôi cũng không chắc”.

Đường Thời Lộc thở dài, ông ta cúi đầu trước Ngô Bình: “Cậu Ngô, ơn đức của cậu Đường Thời Lộc này cả đời cũng không quên!”

Đường Minh Huy cũng cúi đầu trước anh, Ngô Bình vội nói: “Hai người không cần thế đâu”.

Đường Tử Di cười nói: “Ông nội, cháu và anh Ngô Bình đang đầu tư vào vịnh Bạch Long, dự án đang được tiến hành”.

Dự án này dùng danh nghĩa của Đường Tử Di để đầu tư, hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Đường.

Đường Thời Lộc mỉm cười: “Sao ông có thể không biết mấy hành động của các cháu được? Nếu không cháu nghĩ dự án đó có thể được phê chuẩn dễ dàng như thế sao?”
 
Chương 305


Chương 305

Đường Tử Di kinh nhạc: “Ông nội, ông âm thầm giúp đỡ chúng cháu sao?”

Đường Thời Lộc gật đầu: “Các cháu làm dự án vịnh Bạch Long là ông biết có cao nhân ra tay giúp đỡ, thế nên tất nhiên cũng giúp các cháu một tay. Một khi làm dự án này thì lợi nhuận khôn kể”.

Đường Tử Di nói: “Cao thủ đó chính là anh Ngô Bình, anh ấy đã phá giải sát long ở vịnh Bạch Long”.

Đường Thời Lộc vô cùng kính phục, nói: “Cậu Ngô đúng là nhân vật tầm cỡ thần tiên!”

Ngô Bình nói: “Quá khen. Ông cho người đi bốc thuốc đi, ông Đường cần phải bồi bổ sức khỏe”.

Đường Thời Lộc gọi quản gia tới cho người đi phòng thuốc lấy thuốc. Nhà họ Đường có phòng thuốc riêng, bốc thuốc rất tiện.

Lúc này Ngô Bình nói: “Ông Đường, trong kho thuốc của ông có rất nhiều thuốc tốt, sau này e là tôi sẽ làm phiền nhiều”.

Đường Thời Lộc liền bật cười: “Chuyện nhỏ! Thuốc trong kho cậu Ngô cứ dùng thoải mái, cứ coi như đồ trong nhà mình”.

Ngô Bình liền giới thiệu luôn cả Hồng Lăng và Từ Quý Phi. Đường Thời Lộc biết Từ Quý Phi, liền luôn miệng cảm ơn.

Không lâu sau, Đường Thời Lộc sai người bày tiệc rượu để cảm ơn nhóm Ngô Bình.

Trên bàn rượu, Đường Thời Lộc có rất nhiều nghi hoặc. Ông ta hỏi: “Cậu Ngô, hôm nay may mà có cậu ra tay giúp đỡ. Nhưng tôi vẫn không dám tin, dáng vẻ người đó vẫn hệt như năm đó, ông ta không già đi sao?”

Ngô Bình nói: “Năm đó khi ông ta bắt đầu bày kế đối phó ông thì e là đã là cao thủ cảnh giới Khí rồi. Có tu vi như vậy, lại thêm cả thuật dưỡng sinh nhất định, có thêm thuốc phụ trợ thì giữ gìn khuôn mặt không già cũng không phải chuyện khó. Nhưng trên thực tế, tôi thấy cơ thể ông ta cũng bắt đầu lão hóa rồi”.

“Nói một cách đơn giản, nhìn bề ngoài ông ta khoảng 40, 50 tuổi, nhưng trên thực tế các chức năng của cơ thể cũng đã đến mức 70, 80 tuổi. Nếu ông ta không phải cao thủ cảnh giới Tiên Thiên thì ông ta sẽ còn lão hóa nhiều hơn nữa”.

Từ Quý Phi nói: “Thế nên ông ta bằng lòng dùng nhà họ Đường để trao đổi với chú cũng liên quan đến điều này sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tu vi của ông ta có vấn đề, nếu không giải quyết thì trong vài năm tới chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn”.

Ăn cơm xong, Từ Quý Phi ra về trước, Hồng Lăng và Ngô Bình thì tới công trường. Cô ấy có cốt tiên, tuy tu vi chưa đạt đến cảnh giới nhất định nhưng vẫn có thể hấp thu một phần linh khí thiên địa.

Vậy nên anh đưa Hồng Lăng cùng tới công trường tu luyện với anh.

Hồng Lăng không cảm nhận được linh khí, cô ấy chỉ cảm thấy đứng ở nơi này rất dễ chịu. Cô ấy liền ngồi xuống ngồi thiền, điều hòa hơi thở.

Ngô Bình phát hiện phương pháp hít thở của Hồng Lăng không quá cao siêu, anh liền dạy cho cô bộ phương pháp hít thở Phong Lôi. Có thêm phương pháp hít thở này, Hồng Lăng sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Ngô Bình cũng kiếm được chút lời từ việc Tiểu Thần hấp thu linh khí trời đất.

Hai tiếng sau, Tiểu Thần đã hút no linh khí. Cũng giống lần trước, nó đưa một phần “thần năng” cho Ngô Bình để hòa vào chân khí.

Sau khi nghiên cứu cả ngày hôm qua, Ngô Bình phát hiện tác dụng của chân khí màu vàng rất kỳ diệu. Nó không chỉ củng cổ kinh mạch mà còn có thể khôi phục vết thương của cơ thể, điều này là năng lực vô cùng hiếm có đối với một thầy thuốc như anh.
 
Chương 306


Chương 306

Tiểu Thần vừa hút no linh khí thì bên Vệ Thanh Ảnh đã có tin. Cô ấy nói Âu Lực, ngôi sao bóng rổ đã tới Vân Kinh, hỏi anh bao giờ rảnh.

Anh liền bảo Cương Tử về căn nhà số một ở khu biệt thự Thái Khang, anh thì lái chiếc Mercedes-Benz S600 của Trác Khang đi gặp Âu Lực.

Khách sạn Long Hoa, đại sảnh tầng một.

Vệ Thanh Ảnh đứng cạnh cửa, thấy Ngô Bình tới thì vội đi lên đón, cười nói: “Anh Ngô, vất vả cho anh quá”.

Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo, Âu Lực đâu?”

Vệ Thanh Ảnh nói: “Vì sợ bị người ta nhận ra nên anh ấy đang ở trong phòng. Người quản lý và người nhà của anh ấy cũng đến”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô đã nói rõ tình hình với anh ta chưa?”

Vệ Thanh Ảnh: “Tôi đã nói rõ rồi”.

“Được, vậy chúng ta đi thôi”.

Trên tầng ba khách sạn, Vệ Thanh Ảnh gõ cửa căn phòng thứ nhất. Sau khi cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Người đó mày xếch lên, môi mỏng, khiến người khác cảm thấy rất nghiêm khắc.

Bà ta đánh giá Ngô Bình một lượt, sau đó liền tỏ vẻ bất mãn, nói với giọng Hải Thành: “Ôi trời cô Vệ à, bác sĩ Ngô mà cô nói là cậu ta sao? Trẻ thế này, đừng nói là lừa đảo đấy nhé? Tôi nói cho cô biết, trước đó có mấy tên lừa đảo, tôi đã báo cảnh sát hết rồi”.

Ngô Bình cạn lời, vừa gặp đã nói bác sĩ là lừa đảo, người phụ nữ này đầu óc có vấn đề à?

Vệ Thanh Ảnh vội vàng nói: “Cô ơi, tuy anh Ngô còn trẻ tuổi nhưng rất giỏi y thuật. Ông nội cháu được anh Ngô đây chữa khỏi đấy ạ”.

Người phụ nữ trung niên nọ vẫn tỏ vẻ nghi ngờ. Bà ta mở hẳn cửa ra, đoạn nói: “Được rồi, vào đi”.

Đây là phòng suite. Có một chàng trai cao hơn hai mét đang ngồi trên xô pha, chân băng bó và được gác lên cao, vẻ mặt đầy lo lắng.

Người phụ nữ nọ nhỏ giọng bảo: “A Lực à, cô Vệ đến rồi, có đưa bác sĩ theo này”.

Không hề có vẻ vui mừng nào trên mặt Âu Lực. Khoảng thời gian vừa qua đã có rất nhiều bác sĩ đến chữa trị, nhưng không một ai có thể giúp Âu Lực hồi phục nhanh chóng mà không ảnh hưởng đến chuyện chơi bóng rổ về sau. Anh ta thất vọng về những bác sĩ này từ lâu lắm rồi, trong lòng ngập tràn sự chán ghét và căm hận, cảm thấy bọn họ đều là hạng lang băm.

Âu Lực ngẩng lên nhìn Vệ Thanh Ảnh rồi nói: “Cậu nhọc lòng rồi, Thanh Ảnh”.

Vệ Thanh Ảnh bèn đáp: “Âu Lực à, cậu yên tâm đi, y thuật của bác sĩ Ngô Bình cực kỳ giỏi, nhất định sẽ có cách mà”.

Ngô Bình vừa bước vào đã quan sát chân của Âu Lực. Sau khi dùng năng lực nhìn thấu, anh thấy chân anh ta không chỉ bị rách dây chằng mà còn gãy xương ngón chân và tổn thương cơ. Tuy đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp sau này của anh ta. Hơn nữa, anh ta không thể quay lại thi đấu sau ít nhất vài tháng.

“Chấn thương của cậu, tôi có thể chữa khỏi trong một tuần”, Ngô Bình đột nhiên cất lời, “Hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc chơi bóng rổ sau này”.

Âu Lực giật thót, có thể chữa khỏi ư?

Người phụ nữ trung niên đột nhiên trừng mắt nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu còn chưa xem vết thương của A Lực, sao lại biết có thể chữa khỏi chứ? Tôi đã bảo cậu là hạng lừa đảo mà!”
 
Chương 307


Chương 307

Cuối cùng Ngô Bình cũng không nén nổi cơn giận nữa. Anh hờ hững nói: “Nếu không vì cô Vệ giới thiệu, tôi tuyệt đối sẽ không đến đây”. Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng.

Vệ Thanh Ảnh kinh ngạc, vội vã đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh Ngô, tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này”.

“Không sao”, Ngô Bình nhẹ giọng đáp, “Giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng cần sự tin cậy và duyên phận, không thể ép buộc”.

Vệ Thanh Ảnh chần chừ một hồi mới lên tiếng: “Anh Ngô này, tôi muốn cầu xin anh một chuyện”.

Ngô Bình đứng lại, vừa nhìn Vệ Thanh Ảnh vừa nói: “Cô Vệ nặng lời quá rồi, cô cứ nói đi”.

Vệ Thanh Ảnh trả lời: “Thật ra ở khách sạn vẫn còn một người nữa. Một năm trước, cô ấy còn là sao nữ tuyến đầu trong nước, thậm chí còn bước vào giới điện ảnh quốc tế. Bộ phim cuối cùng mà cô ấy đóng vào năm ngoái còn có doanh thu toàn cầu đạt sáu phẩy chín tỷ, giúp công ty phim ảnh thu về hơn hai tỷ”.

Nghe Vệ Thanh Ảnh nói xong, Ngô Bình lập tức nghĩ đến một người. Ấy là một nghệ sĩ nữ vừa xinh đẹp vừa mang phong cách hoang dã, Trần Lăng Sương.

Trần Lăng Sương từng là vận động viên thể dục dụng cụ nên thể chất rất tốt. Nhờ gương mặt cực kỳ xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, cô ấy đã nhanh chóng nổi tiếng trên mạng sau một lần tham gia thi đấu.

Công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh lập tức ký hợp đồng với Trần Lăng Sương, và “đo ni đóng giày” cho cô ấy vai diễn trong phim điện ảnh đầu tay – “Nữ sát thủ”. Phim vừa ra mắt đã nổi tiếng vô cùng, doanh thu toàn quốc dễ dàng vượt qua con số một tỷ.

Kể từ đó, Trần Lăng Sương đã chính thức dấn thân vào con đường điện ảnh, trở thành nữ nghệ sĩ tuyến một và có được một lượng lớn người hâm mộ.

Tuy nhiên, khi đang quay một cảnh phóng xe rất nguy hiểm vào năm ngoái, cô ấy đã gặp sự cố và chấn thương xương sống thắt lưng, dẫn đến việc mất cảm giác từ phần thắt lưng trở xuống.

Người hâm mộ vô cùng đau buồn trước cú ngã của nữ siêu sao này. Dù y học hiện đại cách mấy cũng không thể chữa lành cho Trần Lăng Sương, chỉ giúp cô lấy lại phần nào cảm giác, miễn cưỡng có thể đi lại bằng nạng.

“Là Trần Lăng Sương đúng không?”, Ngô Bình hỏi.

Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Anh Ngô à, chấn thương của cô ấy có thể chữa khỏi không?”

Hồi ở trong nhà giam, Ngô Bình cũng có dạo rất thích Trần Lăng Sương. Anh nói: “Đưa tôi đi xem thử”.

Đến một căn phòng ở tầng hai khách sạn, Vệ Thanh Ảnh mở cửa ra, nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn và quay lưng với bọn họ. Cô ấy đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Nghe tiếng động, cô ấy bèn cất lời: “Thanh Ảnh này, mình muốn ra ngoài ngắm cảnh”.

Cô ấy dùng hai tay đẩy xe lăn để quay xe lại. Gương mặt vẫn rất đỗi xinh đẹp, nhưng hơi tái, khác xa với hình tượng trên màn bạc.

Nhác thấy Ngô Bình, cô ấy bèn cười hỏi: “Anh đẹp trai này là ai thế, Thanh Ảnh?”

Vệ Thanh Ảnh vội đáp: “Lăng Sương à, đây là bác sĩ Ngô”.

Trần Lăng Sương chìa tay về phía Ngô Bình: “Chào anh”.

Ngô Bình bước đến gần, vừa khom người bắt tay với đối phương vừa nói: “Tôi là Ngô Bình, rất thích phim của cô”.

Trần Lăng Sương cười hỏi: “Chứ không thích tôi à?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là thích cô hơn rồi”.

Vệ Thanh Ảnh hít một hơi sâu: “Anh Ngô à, chấn thương của Lăng Sương có chữa khỏi được không?”
 
Chương 308


Chương 308

Lời vừa dứt, Trần Lăng Sương đã thấy tim mình đập mạnh. Bởi vì cô ấy nhận ra thái độ của Vệ Thanh Ảnh vô cùng nghiêm túc. Chẳng lẽ người này thật sự sở hữu y thuật cao siêu ư?

Ngô Bình không trả lời. Anh kéo một chiếc ghế qua và ngồi đối diện Trần Lăng Sương, làm vậy thì bọn họ có thể ngang tầm mắt với nhau.

“Hơn một năm trước, tôi vẫn đang ngồi tù. Món đồ được những bạn tù của tôi dán nhiều nhất ở đầu giường chính là áp phích của cô. Cô là nữ thần trong mơ của họ”, anh nói.

Trần Lăng Sương cười đáp: “Vậy à? Cảm ơn mọi người đã thích tôi nhé”.

Ngô Bình nói: “Một năm qua gặp chấn thương, chắc hẳn cô đã chịu rất nhiều khổ sở”.

Vệ Thanh Ảnh khẽ thở dài: “Lăng Sương từng tự sát ba lần. Cô ấy không chấp nhận được dáng vẻ hiện tại của bản thân”.

Gương mặt thanh tú của Trần Lăng Sương vẫn thấp thoáng ý cười, nhưng người ngoài không thể nhìn ra vẻ đắng cay khuất sau nụ cười ấy.

Ngô Bình nhìn Trần Lăng Sương, nói từng chữ một: “Trần Lăng Sương, tôi có thể trị khỏi chấn thương cho cô”.

Không gian im lặng như tờ. Trần Lăng Sương kinh ngạc nhìn Ngô Bình. Người đàn ông mà Trần Lăng Sương chưa hề quen biết trước đây, lại mang đến cho cô ấy cảm giác rất đáng tin cậy.

“Tôi có thể đứng dậy sao?”, cô ấy hỏi bằng giọng run run.

Ngô Bình gật đầu: “Cô không chỉ đứng dậy được, mà còn sẽ giống như lúc chưa chấn thương, có thể chạy nhảy, có thể thực hiện đủ loại động tác tuyệt vời”.

Đôi mắt Vệ Thanh Ảnh sáng rực lên: “Anh Ngô à, anh thật sự chữa được ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi không nói những điều mà mình không nắm chắc”.

Trần Lăng Sương ngơ ngẩn hỏi lại: “Hai người… không lừa mình chứ?”

Vệ Thanh Ảnh cười đáp: “Anh Ngô bảo là chữa được thì chắc chắn chữa được!”

Trần Lăng Sương bỗng chốc rơi nước mắt. Một năm qua, cô ấy đã chịu đả kích lớn nhất cuộc đời. Bị chấn thương, bị xa lánh, bị công ty ruồng bỏ, bị công ty quảng cáo đòi bồi thường, mọi thứ khiến cô ấy tuyệt vọng vô cùng.

Lúc này đây, khi nghe Ngô Bình nói rằng có thể chữa khỏi cho mình, cô ấy không còn giả vờ được nữa, ôm mặt khóc nức nở.

Vệ Thanh Ảnh khẽ khàng ôm lấy cô, đoạn bảo: “Lăng Sương à, mọi chuyện rồi sẽ qua!”

Ngô Bình nói: “Quá trình trị liệu khá dài, khoảng một tháng. Chi phí điều trị mỗi lần là một triệu”.

Vệ Thanh Ảnh cười đáp: “Được. Chỉ cần trị khỏi cho Lăng Sương, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề”.

Ngô Bình gật đầu: “Ở đây không tiện điều trị. Cô thuê một căn nhà có sân nhé”.

“Được, tôi làm ngay!”, Vệ Thanh Ảnh vội vàng nói.

Ngô Bình bảo: “Sau khi cô chuẩn bị xong thì tôi sẽ đến”. Dứt lời, anh bước ra ngoài. Vệ Thanh Ảnh tiễn anh xuống lầu.

Anh hỏi: “Cô và Trần Lăng Sương là bạn à?”

“Ừ, nhưng cô ấy không phải là nghệ sĩ của công ty tôi”, Vệ Thanh Ảnh đáp.
 
Chương 309


Chương 309

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Có phải sau khi tôi chữa khỏi cho Trần Lăng Sương thì cô sẽ ký hợp đồng với cô ấy không?”

Vệ Thanh Ảnh cười đáp: “Đúng rồi. Nếu Trần Lăng Sương có thể gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải, giá cổ phiếu của chúng tôi có thể tăng ít nhất là gấp đôi”.

Lòng Ngô Bình thoáng dao động. Câu nói vô tình này của Vệ Thanh Ảnh giúp anh nắm bắt được gì đó.

Ra khỏi khách sạn, anh lái chiếc Mercedes-Benz W140 về nhà.

Lâm Băng Tiên đã tan học về và đang chơi trò chơi với Hồng Lăng, còn Lâm Mỹ Kiều thì đang làm bếp.

Anh chào họ một tiếng rồi về phòng làm việc, mở máy tính ra để kiểm tra giá cổ phiếu của truyền thông Sơn Hải.

Truyền thông Sơn Hải đã lên sàn ba năm trước. Doanh thu và lợi nhuận của công ty tăng trưởng đều đặn trong ba năm qua, giá trị thị trường hiện tại là mười lăm tỷ, giá cổ phiếu là bốn phẩy ba tệ.

Ngô Bình chần chừ một lúc rồi mở ngay một tài khoản chứng khoán, liên kết thẻ ngân hàng. Anh quyết định mua lần lượt bảy mươi triệu cổ phiếu, tiêu tốn ba trăm triệu có lẻ.

Số tiền trong tay anh, nếu không tính năm trăm triệu đầu tư cho Lý Quảng Long, thì còn chừng hai trăm bảy mươi triệu, cộng thêm tiền chi phí khám bệnh cho Trần Lăng Sương thì vừa đúng hơn ba trăm triệu. Có thể nói đây là một sự mạo hiểm rất lớn.

Trước khi mua cổ phiếu, anh còn lên mạng tra cứu về kỹ thuật mua, để tránh việc mua vào số lượng quá lớn gây chấn động thị trường. Vậy nên vào ngày đầu tiên, anh chỉ mua vào hơn năm triệu cổ phiếu theo lô.

Một lát sau, Hồng Lăng gọi anh xuống nhà ăn cơm. Lâm Mỹ Kiều đã nấu tám món cho bữa tối, vừa ngon vừa thơm.

Lúc ăn cơm, anh có hỏi về chuyện tuyển chọn. Lâm Băng Tiên bảo rằng buổi tuyển chọn sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, cô ấy đang chuẩn bị.

Tối hôm ấy, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Anh muốn đột phá đến luyện thần!

Cảnh giới Hoàng chia thành ba giai đoạn: luyện khí, luyện thần, xây nền. Trước đây Ngô Bình vẫn luôn ở mức luyện khí, bây giờ đã đả thông kinh mạch cấp hai toàn thân, luyện khí thành sức mạnh, cuối cùng cũng có thể đột phá đến giai đoạn tiếp theo – luyện thần.

Luyện thần, đúng như tên gọi của nó, thứ được tu luyện là tinh thần, là thần hồn. Luyện thần cũng có ba giai đoạn nhỏ, gồm: thần giác, thần ý, thần thức.

Thần giác là giai đoạn thức tỉnh thần hồn, là cảnh giới cao nhất mà tinh thần của một người có thể đạt được ở giai đoạn bản năng.

Ngô Bình từng có một cuộc trò chuyện với Từ Quý Phi về luyện thần. Từ Quý Phi bảo rằng trình tự tu hành trên đời này không giống nhau, nhưng hướng đi chung thì tương tự. Có điều, truyền thừa mà đa số người nhận được đều không hoàn thiện. Có người chỉ đạt đến thần giác, kẻ thì có thể đạt đến thần ý.

Hơn nữa, cùng là thần ý, nhưng mỗi người tu hành lại thiên về một cái khác nhau. Có người tu luyện sát ý, kẻ thì thiên về phép thuật.

Thứ mà Ngô Bình học là công pháp thời tiền sử chính tông và có hệ thống, với phương pháp tu hành cực kỳ nghiêm ngặt cho ba cảnh giới nhỏ này.

Lúc này, anh đang sử dụng phương pháp hít thở để tu luyện tinh thần lực, nhằm chuẩn bị cho việc mở thần giác.

Khi mở mắt ra, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.

Anh mở điện thoại. Vệ Thanh Ảnh nhắn tin rằng cô ấy đã chuẩn bị nơi điều trị cho Trần Lăng Sương, và gửi địa chỉ cho anh.

Ngô Bình cũng không vội. Ăn sáng xong, anh đến công trường với Hồng Lăng trước. Sau khi để Tiểu Thần hít đủ linh khí, anh mới đi điều trị cho Trần Lăng Sương.
 
Chương 310


Chương 310

Đây là một căn nhà nhỏ nằm ở khu phố cổ, yên tĩnh vô cùng. Ngô Bình vừa gõ cửa, Vệ Thanh Ảnh đã ra mở.

Cô ấy mời anh vào phòng khách. Trần Lăng Sương đang chờ ở đó, vừa thấy Ngô Bình đến đã nghiêm túc nói: “Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, bác sĩ Ngô!”

Ngô Bình gật đầu: “Quá trình trị liệu cần sự phối hợp của cô”.

Trần Lăng Sương đáp: “Tôi sẽ phối hợp!”

Anh bảo Trần Lăng Sương nằm sấp trên xô pha, ôm lấy chiếc gối nằm bằng cả hai tay. Còn anh thì dùng kéo để cắt một lỗ hình chữ nhật trên lưng áo Trần Lăng Sương.

Da của Trần Lăng Sương rất đẹp, vì bệnh tình suốt một năm qua nên hơi tái.

Đứng quan sát ở bên cạnh, Vệ Thanh Ảnh hỏi: “Anh Ngô còn cần gì khác nữa không?”

Ngô Bình lắc đầu, lấy kim châm ra và đâm vào từng cây một. Sau khi đưa kim châm vào, ngón tay anh ấn lên nơi bị thương, rồi dùng năng lực nhìn thấu để kiểm tra vết thương.

Xương sống thắt lưng của Trần Lăng Sương bị tổn thương dây thần kinh rất rõ ràng, trong đó còn có một phần bị đứt.

Các sợi thần kinh rất nhỏ, các phương pháp phẫu thuật ngoại khoa hiện nay cũng không thể nối liền dây thần kinh mảnh nhỏ này. Vì dây thần kinh cũng giống như sợi quang học vậy, trong một sợi quang học có vô số sợi thần kinh, dù có cố gắng nối cũng khó đảm bảo sẽ nối được các sợi thần kinh này với nhau. Vậy nên phẫu thuật thần kinh đều dựa vào may rủi.

Đặc biệt hơn, cột sống là nơi mà các dây thần kinh toàn thân đi qua, việc phẫu thuật sẽ có độ khó cao và rủi ro lớn. Ngay cả một siêu sao giàu có như Trần Lăng Sương cũng không thể hồi phục hoàn toàn.

Năng lực nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình không chỉ có thể nhìn xuyên qua mà còn nhìn được các chi tiết nhỏ. Anh có thể nhìn thấy những kết cấu thần kinh mảnh nhỏ, mạch máu nhỏ trong thần kinh, bó thần kinh, thậm chí là những bộ phận cực nhỏ như vỏ myelin và sợi trục. Ngô Bình đều nhìn thấy rất rõ.

Điều đó giúp anh tiến hành phục hồi dây thần kinh cho Trần Lăng Sương một cách chuẩn xác, nối liền từng dây một. Mà chuyện này đều phải có sự hỗ trợ từ “nhãn lực” của anh.

Sau khi phát hiện mình sở hữu “nhãn lực”, Ngô Bình cực kỳ ít dùng đến, vì nó tiêu hao tinh lực quá nhiều.

Nhưng lần này anh buộc phải sử dụng nó. Vì bó thần kinh quá nhỏ, anh phải nhờ nhãn lực mới nối chính xác được.

Vì đã qua một năm nên có một số dây thần kinh đã “hỏng”, Ngô Bình phải tiến hành cắt chúng trước. Cắt dây thần kinh là một quá trịnh cực kỳ đau đớn. Anh vừa bắt đầu, Trần Lăng Sương đã toát mồ hôi toàn thân, hai tay nắm chặt lấy chiếc gối.

Nhưng cô ấy rất kiên cường, không hề kêu tiếng nào, chỉ cắn răng nhịn đau.

Nơi được Ngô Bình nối đầu tiên là đám rối thần kinh kiểm soát gần bàng quang của cô ấy. Anh hỏi: “Cô có bị són tiểu không?”

Thật ra anh chỉ hỏi thêm vậy thôi, vì Trần Lăng Sương đang mặc tã.

Trần Lăng Sương đáp: “Không thể kiểm soát hoàn toàn”.

Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi sẽ giúp cô phục hồi chức năng kiểm soát tiểu tiện trước”.
 
Chương 311


Chương 311

Anh bắt đầu khởi động nhãn lực để hồi phục một trong các sợi dây thần kinh. Trong dây thần kinh, có một lượng lớn bó thần kinh kết nối với nhau. Cùng lúc ấy, tay của Ngô Bình ấn vào thắt lưng, truyền chân khí màu vàng vào.

Chân khí màu vàng này có chức năng thần kỳ, sau khi đi qua dây thần kinh, dây thần kinh của Trần Lăng Sương như được nuôi dưỡng vậy, vỏ myelin bắt đầu phát triển, tự động bao bọc bó thần kinh bị đứt. Nhờ đó, bó thần kinh được nối thành công.

Người cảm nhận quá trình này rõ nhất chính là Trần Lăng Sương. Cô ấy cảm thấy thắt lưng mình nóng lên, sau đó cảm nhận được năng lực kiểm soát tiểu tiện của mình chầm chậm được phục hồi.

Lấy lại được cảm giác đã mất từ lâu khiến cô ấy mừng phát khóc, bèn nói với Vệ Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh à, mình có cảm giác lại rồi!”

Vệ Thanh Ảnh mừng rỡ khôn xiết: “Thật sao? Tốt quá rồi! Điều này chứng tỏ việc điều trị của bác sĩ Ngô đã có hiệu quả!”

Lúc này Ngô Bình lại nhễ nhại mồ hôi. Trị liệu bằng “nhãn lực” tiêu hao nguyên khí. Hiện tại anh chỉ chữa được một dây thần kinh này thôi, phần còn lại phải từ từ thực hiện.

Anh thu tay về, rút kim ra rồi nói: “Cô Trần à, ngày mai tôi sẽ đến trị liệu tiếp cho cô”.

Trần Lăng Sương vội vàng đáp: “Cảm ơn anh, bác sĩ Ngô!”

Ngô Bình đáp: “Không có gì, tôi thu phí mà”.

Vệ Thanh Ảnh vừa mỉm cười đưa chi phiếu cho Ngô Bình vừa nói: “Anh Ngô à, đây là ba mươi triệu. Tôi trả trước cho anh chi phí điều trị trong ba mươi ngày”.

Ngô Bình cũng không khách sáo. Có ba mươi triệu này rồi thì xem như anh đã gom đủ ba trăm triệu.

Nhận lấy chi phiếu, anh nói: “Nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi về trước”.

Anh vừa ra khỏi nhà thì thấy có một chiếc ô tô đỗ ngay trước xe mình. Khi cửa xe mở, có một người trung niên bước ra.

Người trung niên ấy chính là bố ruột của Đường Minh Vũ, là vị cao thủ tiên thiên ấy.

Người nọ vừa mỉm cười vừa nói: “Cậu thật sự là thần y, ngay cả tổn thương dây thần kinh mà cũng chữa trị được”.

Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm bằng vẻ mặt giận dữ: “Ông theo dõi tôi?”

“Không dám”, người trung niên ấy vội cất lời, “Vì quá nóng lòng muốn gặp cậu nên tôi mới mạo muội chờ ở đây”.

Ngô Bình bảo: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của ông, nhưng tôi có điều kiện”.

Người nọ nói: “Xin cứ nói”.

Ngô Bình đáp: “Hôm ấy, chúng tôi đã đánh chết vài vị cao thủ. Chắc hẳn môn phái của họ sẽ giúp họ trả thù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra”.

Người trung niên cười rằng: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có ai trả thù cậu!”

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn đường đi”.

Người trung niên bảo thuộc hạ lái xe của Ngô Bình, còn ông và Ngô Bình ngồi xe của ông để đi đến nơi cần đến.

Xe khởi động, người nọ bèn cất tiếng: “Cậu Ngô, xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Thượng Hiền”.

Ngô Bình đáp: “Tôi khá tò mò, rốt cuộc tổ chức của các ông là tổ chức như thế nào vậy?”

Đinh Thượng Hiền nói: “Nếu cậu Ngô muốn gia nhập, tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu nghe”.
 
Chương 312


Chương 312

Anh trả lời: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú”.

Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhà họ Dương đã bị ông kiểm soát rồi nhỉ?”

Đinh Thượng Hiền cười đáp: “Đúng vậy”.

Ngô Bình nói: “Xem ra thế lực của ông rất mạnh. Nếu tôi chữa khỏi giúp ông mà ông thì nuốt lời…”

“Không đâu”, Đinh Thượng Hiền lập tức trả lời, “Xin hãy tin tôi. Chỉ dựa vào việc cậu Ngô đây sở hữu y thuật cao minh thì đã không ai muốn đắc tội cậu rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Thật sao?”

“Tất nhiên!”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Hơn nữa, tôi cũng mong được làm bạn với cậu Ngô!”

Ngô Bình chẳng tỏ rõ thái độ trước câu này.

Đinh Thượng Hiền lại cất lời: “Tôi từng nghe ngóng chuyện cậu Ngô trị khỏi cho Bạch Tử Quy, còn chỉ dẫn cho ông ta về việc tu hành. Cậu Ngô chắc chắn không phải người thường”.

Ngô Bình bèn nói: “Ông nghe ngóng cũng kỹ đấy”.

Đinh Thượng Hiền đáp: “Vậy nên tôi vô cùng kính phục cậu Ngô, tuyệt đối không dám bất kính”.

Ngô Bình bảo: “Ông không muốn nói về tổ chức của các ông, vậy chắc tôi hỏi cái khác thì được nhỉ. Ông có qua lại với mấy gia tộc cổ võ hay không?”

“Đương nhiên”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Chúng tôi thường cậy nhờ sức mạnh của các gia tộc ấy”.

“Chắc là năng lực của các gia tộc cổ võ ấy đều rất lớn mạnh nhỉ?”

Đinh Thượng Hiền ngẫm nghĩ một lúc bèn trả lời: “Gia tộc cổ võ cũng có chia cấp độ. Gia tộc cấp một khá ít, thường có các cao thủ tiên thiên trấn giữ. Gia tộc cấp hai hầu hết đều có tông sư cảnh giới Thần. Gia tộc cấp ba thì khá yếu, cao lắm chỉ có vài cao thủ cảnh giới Khí. Mạnh nhất trong số này là gia tộc siêu cấp một. Mấy vị vua võ của Thiên Kinh đều xuất thân từ các gia tộc siêu cấp một này đấy”.

Nói đến đây, ông mới bảo: “Cậu Ngô à, người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn. Không ai dám nhận mình là kẻ vô địch thiên hạ. Vậy nên mấy năm nay tôi luôn đối đãi hoà nhã với người khác, có thể làm bạn thì tuyệt nhiên không làm kẻ thù”.

Vừa nói, xe đã lái đến một khách sạn. Ngô Bình theo chân Đinh Thượng Hiền đi đến một căn phòng ở tầng ba của khách sạn ấy. Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô à, bây giờ, cậu có thể ra tay chưa?

Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông có biết bão đan nghĩa là gì không?”

Đinh Thượng Hiền nói: “Bão đan nghĩa là chân khí từ đan điền ôm thành một vòng tròn, từ đó giúp sức mạnh tụ về một điểm”.

Anh nghe vậy bèn lắc đầu ngay: “Sai hoàn toàn!”

Đinh Thượng Hiền sửng sốt: “Sai ư?”

Ngô Bình trả lời: “Ông không biết rõ về điều này, cũng không biết vì sao điều này lại như vậy. Bão đan là khi tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cơ thể và tinh thần đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ, có tiếp xúc ắt thích ứng, là cảnh giới chưa biết đã có thể cảm nhận trước. Ông chỉ đơn thuần lý giải nó là ‘chân khí ôm thành vòng tròn’, không cảm thấy nực cười sao?”

Sắc mặt của Đinh Thượng Hiền thoắt cái trở nên vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ Lục Huyền Cơ lừa tôi?”

Ngô Bình tò mò: “Lục Huyền Cơ là ai?”
 
Chương 313


Chương 313

Đinh Thượng Hiền thở dài: “Sau khi đạt được cảnh giới Thần, tôi đã hỏi ý kiến của Lục Huyền Cơ. Khi ấy Lục Huyền Cơ đã là cao thủ tiên thiên rồi. Ông ta bảo rằng bão đan nghĩa là chân khí hỗn nguyên trong đan điền, giữ mà không tản ra”.

Ngô Bình lắc đầu: “Cách nói của người này chỉ là trình bày về bão đan theo một góc độ nào đó thôi. Ông mà nghe theo ông ta, không gặp vấn đề mới là lạ”.

Đinh Thượng Hiền đáp: “Nhưng tôi vẫn bão đan thành công rồi”.

Ngô Bình nói: “Cách bão đan của ông còn chẳng bằng không ôm. Bão đan, còn gọi là xây nền, là thời kỳ xây dựng nền móng cho bước tu hành tiếp theo, cực kỳ quan trọng, sao có thể làm bừa?”

Đinh Thượng Hiền đổ mồ hôi như tắm, vội vã chắp tay: “Mong cậu cứu giúp tôi!”

Ngô Bình nhìn ông: “Muốn giải quyết tận gốc vấn đề này thì ông buộc phải rút khỏi bão đan, đưa chân khí trở về cơ thể, sau đó bão đan lại từ đầu”.

Đinh Thượng Hiền cả kinh: “Rút khỏi bão đan ư? Nhưng giờ tôi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, e là không thể bão đan lại lần nữa!”

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao. Ông tìm một cây nhân sâm nghìn năm đi, tôi sẽ giúp ông điều hoà khí huyết, bão đan chắc chắn không thành vấn đề”.

“Nhân sâm nghìn năm?”. Đinh Thượng Hiền cười khổ: “Đó là sâm thượng hạng, không dễ tìm mà”.

Rồi ông nghiến răng: “Được rồi! Tôi sẽ tìm ra nó nhanh nhất có thể, sau đó đến tìm cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Ông có biết sau khi bão đan thì phải tu luyện thế nào không?”

Đinh Thượng Hiền nói: “Sau khi bão đan, tôi từng tìm Lục Huyền Cơ. Ông ta bảo bão đan có ba cảnh giới, cảnh giới một là luyện hình, cảnh giới hai là luyện ý, cảnh giới ba là hình ý hợp nhất”.

Ngô Bình cười bảo: “Lục Huyền Cơ này là cao thủ Hình Ý Quyền nhỉ?”

Đinh Thượng Hiền gật đầu: “Đúng vậy. Tính ra, ông ta còn là sư thúc của Dương Thiên Thiền, vai vế cao kinh khủng”.

Ngô Bình nói: “Nói thế cũng không sai”.

Thật ra, cảnh giới tiên thiên theo hiểu biết của Ngô Bình chia thành năm cảnh giới, còn huyền diệu hơn cả những gì Lục Huyền Cơ nói. Nhưng anh không thể nói với Đinh Thượng Hiền, dù sao thì cũng chưa biết cả hai là bạn hay thù.

Ngoài nhân sâm nghìn năm, anh còn viết một đơn thuốc, ghi lại một số dược liệu quý hiếm. Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền tìm đầy đủ, sau đó anh mới có thể giúp đối phương bão đan lại từ đầu.

Đinh Thượng Hiền cảm ơn rối rít rồi đưa Ngô Bình xuống lầu.

Từ đây về nhà vừa khéo đi ngang nơi ở của Từ Quý Phi. Ngô Bình đi đường vòng một chút để tìm gặp ông ấy.

Dạo trước Từ Quý Phi đã giúp anh rất nhiều mà anh vẫn chưa chính thức cảm ơn.

Xe dừng ngay cổng. Anh thấy ô tô của Trác Khang cũng đang đỗ ở đó, có bốn, năm người đang đứng trước cửa.

Thấy anh đến, một tên đàn em vội vàng đi báo tin. Trác Khang lo lắng bước ra, cất lời: “Cậu Ngô, cậu đến rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trác Khang cuống cuồng kéo anh vào nhà rồi chỉ lên lầu: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Bình ngẩng lên nhìn, thấy Từ Quý Phi ngồi trang nghiêm như tượng Phật, đã đột phá được cảnh giới thứ hai của luyện thần, cảnh giới thần ý.
 
Chương 314


Chương 314

Anh từng trò chuyện với Từ Quý Phi về ba cảnh giới của luyện thần. Hẳn là Từ Quý Phi được kích động, nên hôm nay đột phá vô cùng suôn sẻ.

Vậy nên anh chỉ cười: “Đừng lo, sẽ xuống nhà trong vòng một hoặc hai giờ nữa thôi”.

Trác Khang thở phào: “Vậy thì tốt quá!”

Ngô Bình cũng không có việc gì, nán lại chuyện trò với Trác Khang, tiện thể chờ Từ Quý Phi xuất quan.

Trác Khang nói vịnh Bạch Long tiến triển thuận lợi. Ông ta ước tính biệt thự mà Ngô Bình cần sẽ xây xong trong khoảng ba tháng. Tính thêm lắp đặt này kia thì cao lắm là nửa năm sẽ hoàn thành.

Nói được mấy câu thì bỗng có tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó trước cửa vang lên mấy tiếng quát mắng. Ngô Bình và Trác Khang vội vàng ra xem.

Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.

Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”

“Không dám”, người trung niên ấy vội cất lời, “Vì quá nóng lòng muốn gặp cậu nên tôi mới mạo muội chờ ở đây”.

Ngô Bình bảo: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của ông, nhưng tôi có điều kiện”.

Người nọ nói: “Xin cứ nói”.

Ngô Bình đáp: “Hôm ấy, chúng tôi đã đánh chết vài vị cao thủ. Chắc hẳn môn phái của họ sẽ giúp họ trả thù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra”.

Người trung niên cười rằng: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có ai trả thù cậu!”

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn đường đi”.

Người trung niên bảo thuộc hạ lái xe của Ngô Bình, còn ông và Ngô Bình ngồi xe của ông để đi đến nơi cần đến.

Xe khởi động, người nọ bèn cất tiếng: “Cậu Ngô, xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Thượng Hiền”.

Ngô Bình đáp: “Tôi khá tò mò, rốt cuộc tổ chức của các ông là tổ chức như thế nào vậy?”

Đinh Thượng Hiền nói: “Nếu cậu Ngô muốn gia nhập, tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu nghe”.

Anh trả lời: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú”.

Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhà họ Dương đã bị ông kiểm soát rồi nhỉ?”

Đinh Thượng Hiền cười đáp: “Đúng vậy”.

Ngô Bình nói: “Xem ra thế lực của ông rất mạnh. Nếu tôi chữa khỏi giúp ông mà ông thì nuốt lời…”

“Không đâu”, Đinh Thượng Hiền lập tức trả lời, “Xin hãy tin tôi. Chỉ dựa vào việc cậu Ngô đây sở hữu y thuật cao minh thì đã không ai muốn đắc tội cậu rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Thật sao?”

“Tất nhiên!”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Hơn nữa, tôi cũng mong được làm bạn với cậu Ngô!”

Ngô Bình chẳng tỏ rõ thái độ trước câu này.

Đinh Thượng Hiền lại cất lời: “Tôi từng nghe ngóng chuyện cậu Ngô trị khỏi cho Bạch Tử Quy, còn chỉ dẫn cho ông ta về việc tu hành. Cậu Ngô chắc chắn không phải người thường”.
 
Chương 315


Chương 315

Ngô Bình bèn nói: “Ông nghe ngóng cũng kỹ đấy”.

Đinh Thượng Hiền đáp: “Vậy nên tôi vô cùng kính phục cậu Ngô, tuyệt đối không dám bất kính”.

Ngô Bình bảo: “Ông không muốn nói về tổ chức của các ông, vậy chắc tôi hỏi cái khác thì được nhỉ. Ông có qua lại với mấy gia tộc cổ võ hay không?”

“Đương nhiên”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Chúng tôi thường cậy nhờ sức mạnh của các gia tộc ấy”.

“Chắc là năng lực của các gia tộc cổ võ ấy đều rất lớn mạnh nhỉ?”

Đinh Thượng Hiền ngẫm nghĩ một lúc bèn trả lời: “Gia tộc cổ võ cũng có chia cấp độ. Gia tộc cấp một khá ít, thường có các cao thủ tiên thiên trấn giữ. Gia tộc cấp hai hầu hết đều có tông sư cảnh giới Thần. Gia tộc cấp ba thì khá yếu, cao lắm chỉ có vài cao thủ cảnh giới Khí. Mạnh nhất trong số này là gia tộc siêu cấp một. Mấy vị vua võ của Thiên Kinh đều xuất thân từ các gia tộc siêu cấp một này đấy”.

Nói đến đây, ông mới bảo: “Cậu Ngô à, người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn. Không ai dám nhận mình là kẻ vô địch thiên hạ. Vậy nên mấy năm nay tôi luôn đối đãi hoà nhã với người khác, có thể làm bạn thì tuyệt nhiên không làm kẻ thù”.

Vừa nói, xe đã lái đến một khách sạn. Ngô Bình theo chân Đinh Thượng Hiền đi đến một căn phòng ở tầng ba của khách sạn ấy. Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô à, bây giờ, cậu có thể ra tay chưa?

Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông có biết bão đan nghĩa là gì không?”

Đinh Thượng Hiền nói: “Bão đan nghĩa là chân khí từ đan điền ôm thành một vòng tròn, từ đó giúp sức mạnh tụ về một điểm”.

Anh nghe vậy bèn lắc đầu ngay: “Sai hoàn toàn!”

Đinh Thượng Hiền sửng sốt: “Sai ư?”

Ngô Bình trả lời: “Ông không biết rõ về điều này, cũng không biết vì sao điều này lại như vậy. Bão đan là khi tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cơ thể và tinh thần đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ, có tiếp xúc ắt thích ứng, là cảnh giới chưa biết đã có thể cảm nhận trước. Ông chỉ đơn thuần lý giải nó là ‘chân khí ôm thành vòng tròn’, không cảm thấy nực cười sao?”

Sắc mặt của Đinh Thượng Hiền thoắt cái trở nên vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ Lục Huyền Cơ lừa tôi?”

Ngô Bình tò mò: “Lục Huyền Cơ là ai?”

Đinh Thượng Hiền thở dài: “Sau khi đạt được cảnh giới Thần, tôi đã hỏi ý kiến của Lục Huyền Cơ. Khi ấy Lục Huyền Cơ đã là cao thủ tiên thiên rồi. Ông ta bảo rằng bão đan nghĩa là chân khí hỗn nguyên trong đan điền, giữ mà không tản ra”.

Ngô Bình lắc đầu: “Cách nói của người này chỉ là trình bày về bão đan theo một góc độ nào đó thôi. Ông mà nghe theo ông ta, không gặp vấn đề mới là lạ”.

Đinh Thượng Hiền đáp: “Nhưng tôi vẫn bão đan thành công rồi”.

Ngô Bình nói: “Cách bão đan của ông còn chẳng bằng không ôm. Bão đan, còn gọi là xây nền, là thời kỳ xây dựng nền móng cho bước tu hành tiếp theo, cực kỳ quan trọng, sao có thể làm bừa?”

Đinh Thượng Hiền đổ mồ hôi như tắm, vội vã chắp tay: “Mong cậu cứu giúp tôi!”

Ngô Bình nhìn ông: “Muốn giải quyết tận gốc vấn đề này thì ông buộc phải rút khỏi bão đan, đưa chân khí trở về cơ thể, sau đó bão đan lại từ đầu”.

Đinh Thượng Hiền cả kinh: “Rút khỏi bão đan ư? Nhưng giờ tôi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, e là không thể bão đan lại lần nữa!”

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao. Ông tìm một cây nhân sâm nghìn năm đi, tôi sẽ giúp ông điều hoà khí huyết, bão đan chắc chắn không thành vấn đề”.
 
Chương 316


Chương 316

“Nhân sâm nghìn năm?”. Đinh Thượng Hiền cười khổ: “Đó là sâm thượng hạng, không dễ tìm mà”.

Rồi ông nghiến răng: “Được rồi! Tôi sẽ tìm ra nó nhanh nhất có thể, sau đó đến tìm cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Ông có biết sau khi bão đan thì phải tu luyện thế nào không?”

Đinh Thượng Hiền nói: “Sau khi bão đan, tôi từng tìm Lục Huyền Cơ. Ông ta bảo bão đan có ba cảnh giới, cảnh giới một là luyện hình, cảnh giới hai là luyện ý, cảnh giới ba là hình ý hợp nhất”.

Ngô Bình cười bảo: “Lục Huyền Cơ này là cao thủ Hình Ý Quyền nhỉ?”

Đinh Thượng Hiền gật đầu: “Đúng vậy. Tính ra, ông ta còn là sư thúc của Dương Thiên Thiền, vai vế cao kinh khủng”.

Ngô Bình nói: “Nói thế cũng không sai”.

Thật ra, cảnh giới tiên thiên theo hiểu biết của Ngô Bình chia thành năm cảnh giới, còn huyền diệu hơn cả những gì Lục Huyền Cơ nói. Nhưng anh không thể nói với Đinh Thượng Hiền, dù sao thì cũng chưa biết cả hai là bạn hay thù.

Ngoài nhân sâm nghìn năm, anh còn viết một đơn thuốc, ghi lại một số dược liệu quý hiếm. Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền tìm đầy đủ, sau đó anh mới có thể giúp đối phương bão đan lại từ đầu.

Đinh Thượng Hiền cảm ơn rối rít rồi đưa Ngô Bình xuống lầu.

Từ đây về nhà vừa khéo đi ngang nơi ở của Từ Quý Phi. Ngô Bình đi đường vòng một chút để tìm gặp ông ấy.

Dạo trước Từ Quý Phi đã giúp anh rất nhiều mà anh vẫn chưa chính thức cảm ơn.

Xe dừng ngay cổng. Anh thấy ô tô của Trác Khang cũng đang đỗ ở đó, có bốn, năm người đang đứng trước cửa.

Thấy anh đến, một tên đàn em vội vàng đi báo tin. Trác Khang lo lắng bước ra, cất lời: “Cậu Ngô, cậu đến rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trác Khang cuống cuồng kéo anh vào nhà rồi chỉ lên lầu: “Liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Ngô Bình ngẩng lên nhìn, thấy Từ Quý Phi ngồi trang nghiêm như tượng Phật, đã đột phá được cảnh giới thứ hai của luyện thần, cảnh giới thần ý.

Anh từng trò chuyện với Từ Quý Phi về ba cảnh giới của luyện thần. Hẳn là Từ Quý Phi được kích động, nên hôm nay đột phá vô cùng suôn sẻ.

Vậy nên anh chỉ cười: “Đừng lo, sẽ xuống nhà trong vòng một hoặc hai giờ nữa thôi”.

Trác Khang thở phào: “Vậy thì tốt quá!”

Ngô Bình cũng không có việc gì, nán lại chuyện trò với Trác Khang, tiện thể chờ Từ Quý Phi xuất quan.

Trác Khang nói vịnh Bạch Long tiến triển thuận lợi. Ông ta ước tính biệt thự mà Ngô Bình cần sẽ xây xong trong khoảng ba tháng. Tính thêm lắp đặt này kia thì cao lắm là nửa năm sẽ hoàn thành.

Nói được mấy câu thì bỗng có tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó trước cửa vang lên mấy tiếng quát mắng. Ngô Bình và Trác Khang vội vàng ra xem.

Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.
 
Chương 317


Chương 317

Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”

“Ha ha, chúc mừng anh ba!”, Ngô Bình nói với Từ Quý Phi.

Từ Quý Phi cười lớn nói: “Nhờ chú em cả”, ý ông ấy là nhờ có cách hít thở Long Tượng mà Ngô Bình truyền thụ cho mình.

Ngô Bình: “Anh ba đột phá thuận lợi, em cũng yên tâm rồi”, dứt lời, anh định chào tạm biệt.

Từ Quý Phi vội nói: “Đừng đi, để Trác Khang pha thêm ấm trà cho chúng ta nhấp giọng đã”.

Ngô Bình vội xua tay: “Anh ba, để hôm khác đi ạ, nay em có việc rồi”.

Từ Quý Phi cũng không ép, mà tiễn Ngô Bình ra ngoài, thấy anh lái chiếc Mec cổ của Trác Khang, ông ấy nói ngay: “Trác Khang, chiếc xe này cũ quá rồi, đưa chiếc M8 của anh cho chú Ngô đi”.

Trác Khang vâng lời rồi bảo một tên đàn em mang chìa khoá ra, sau đó cười nói: “Cậu Ngô, là lỗi của tôi, con Mec này là xe cũ tôi mua từ 10 năm trước rồi, vì thích nên tôi vẫn đi. Nhưng nó không hợp với tuổi tác và thân phận của cậu đâu”.

Ông ta đưa chìa khoá cho Ngô Bình rồi chỉ về phía một chiếc BMWs M8 ở phía xa rồi nói: “Xe đó tôi được một người bạn tặng, nhưng tôi đi không quen, sau này cậu cứ lấy mà dùng”.

Ngô Bình cũng không khách sáo: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả tiền xe cho ông”.

Trác Khang: “Cậu Ngô, cậu làm thế là khinh tôi đấy, có một chiếc xe thôi mà, sao tôi nhận tiền của cậu được”.

Từ Quý Phi cũng nói: “Chú đừng nhắc chuyện tiền nong nữa”.

Thấy họ có thành ý như vậy, Ngô Bình không nhắc chuyện tiền nong nữa. Anh ngồi lên chiếc m8, cảm giác quả nhiên khác hẳn, anh đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi, động cơ khoẻ, tăng tốc lên 100km/h chỉ mất hơn ba giây.

Sau khi về căn nhà ở Thái Khang, anh lập tức đi vào phòng sách tiếp tục mua cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải, hôm nay anh lại mua thêm một triệu cổ. Dạo này, tình hình cổ phiếu rất đình trệ, giá mà anh mua vào đã giảm một chút.

Anh vừa mua cổ phiếu xong thì Chu Thanh Nghiên gọi tới.

“Anh Ngô, anh vẫn ở Vân Kinh à?”

Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, sao thế?”

Chu Thanh Nghiên: “Chú út của em về nhà rồi, em định dẫn chú ấy tới nhờ anh khám hộ xem có chữa được không”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không hề biết Chu Thanh Nghiên còn một người chú nữa nên hỏi: “Chú em mắc bệnh gì?”

Chu Thanh Nghiên: “Ba năm trước, chú ấy bị người ta đánh, sau đó thì luôn điều trị ở Đại Thiền Tông. Gần đây, tình hình của chú ấy chuyển biến xấu, Đại Thiền Tông cũng bó tay rồi nên đưa chú ấy về nhà”.

Nói đến đây, Chu Thanh Nghiên bắt đầu nghẹn ngào.

Ngô Bình nói: “Anh đang ở Vân Kinh, em dẫn chú ấy tới đi”.

Chu Thanh Nghiên: “Vâng, em đi ngay đây”.

Chu Truyền Võ và Chu Truyền đều đang ở căn nhà cũ tại tỉnh tỉnh, Chu Viễn Sơn cũng đang ở đây, ngoài ra còn có Chu Thanh Nghiên và em họ cô ấy là Chu Hiếu Sinh.

Bọn họ đang vây quanh một người thanh niên. Người này khoảng hơn 30 tuổi, trông rất đẹp trai, nhưng mặt mày vàng vọt, tiều tuỵ.
 
Chương 318


Chương 318

Người đàn ông ho khù khụ với vẻ đau đớn rồi nói: “Mọi người lại tìm bác sĩ đấy à? Âm Lôi Chưởng của Phạm Vô Thường không ai có thể chữa được đâu, đừng phí thời gian nữa”.

Chu Thanh Nghiên vội nói: “Chú, lần này chắc chắn sẽ chữa được, bác sĩ Ngô giỏi lắm…”

“Giỏi hơn y tăng Phổ Nhân của Đại Thiền Tự ư?”, người đàn ông hỏi.

Chu Thanh Nghiên không còn gì để nói, y tăng Phổ Nhân là bậc thầy y thuật ở Đại Thiền Tự, danh tiếng nổi khắp xa gần. Không ai dám nói mình có y thuật giỏi hơn ông ấy.

Chu Viễn Sơn: “Truyền Anh, y thuật của cậu Ngô thật sự rất giỏi, con cứ thử xem sao”.

Chu Truyền Anh nhìn bố mình rồi thở dài nói: “Vâng, thế thì đi vậy”.

Sau đó, anh ta nhíu mày nhìn Chu Thanh Nghiên rồi nói: “Thanh Nghiên, Phục Hải bảo lâu rồi cháu không liên lạc với cậu ta, thậm chí cũng nhận điện thoại luôn là sao?”

Chu Thanh Nghiên cúi đầu nói: “Chú, bọn cháu không hợp nhau nên chia tay rồi ạ”.

Phục Hải là người mà Chu Truyền Anh giới thiệu cho Chu Thanh Nghiên từ năm ngoái, đó là thiên tài võ thuật của Đại Thiền Tự, tiền đồ rất xán lạn.

Vì chú mình nên dù không thích, nhưng Chu Thanh Nghiên vẫn đi gặp hắn, sau đó thi thoảng điện thoại qua lại cho nhau. Phục Hải chỉ một lòng hướng về võ thuật nên quanh năm sống ở Đại Thiền Tự, hai người lâu lâu mới gặp nhau một lần.

Chu Thanh Nghiên không thích mà cũng không ghét Phục Hải, cô ấy thấy đây là người chú mình giới thiệu cho nên cứ làm quen một thời gian thôi.

Cho đến khi Chu Thanh Nghiên gặp Ngô Bình rồi sớm tối bên cạnh anh, cô ấy đã thầm thích anh, vì vậy cách đây không lâu đã nói lời chia tay với Phục Hải.

Thật ra cũng không thể nói là chia tay, bì họ chưa từng nói lời yêu chính thức, tất cả đều do chú sắp xếp thôi.

Nghe thấy Chu Thanh Nghiên bảo đã chia tay với Phục Hải, Chu Truyền Anh tái mặt nói: “Phục Hải xuất sắc như thế, tiền đồ cũng rộng mở, cháu chia tay với cậu ấy sẽ làm giảm ý chí luyện võ của cậu ấy đấy”.

Chu Thanh Nghiên rất kiên quyết với chuyện này, cô ấy nói: “Chú, cháu muốn tự quyết định chuyện này ạ”.

Chu Truyền Anh thở dài nói: “Cháu lớn rồi thì cũng có suy nghĩ riêng của mình, có phải cháu thích người khác rồi không?”

Chu Thanh Nghiên cắn môi đáp: “Vâng!”

“Ai thế?”, Chu Truyền Anh hỏi.

Chu Viễn Sơn họ khụ một tiếng rồi nói: “Thật ra chuyện này là tại bố, cậu Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, lại có y thuật cao, vì thế bố thấy cậu ấy rất thích hợp với Thanh Nghiên”.

Chu Truyền Anh nhắm mắt lại nói: “Bố, bố bảo con bé tiếp cận cậu ta vì cậu ta giỏi y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cho con ư?”

Chu Viễn Sơn không phủ nhận mà nói: “Dù chỉ có một tia hi vọng, bố cũng muốn thử”.

“Bố, bố lẫn rồi đấy”, Chu Truyền Anh trợn tròn mắt: “Vết thương của con rất nặng, hơn nữa bố làm thế là bất công với Thanh Nghiên”.

Chu Thanh Nghiên vội nói: “Chú, không đâu ạ. Ban đầu, đúng là cháu muốn tiếp cận anh Ngô để nhờ anh ấy chữa bệnh cho chú, nhưng dần dà cháu đã thật sự thích anh ấy rồi”.
 
Chương 319


Chương 319

Chu Viễn Sơn cũng nói: “Truyền Anh, bố không lẫn đâu, dù Phục Hải đó có tương lai rất sáng, nhưng Thanh Nghiên không thích cậu ta. Vả lại, bố thấy thằng đó hơi kiêu ngạo, nói chung là không hợp”.

Chu Truyền Anh như không còn gì để nói nữa: “Thôi được rồi, chuẩn bị đi Vân Kinh thôi”.

Dù Chu Truyền Anh nghĩ Ngô Bình không thể chữa khỏi bệnh cho mình, nhưng anh ta không muốn làm người nhà thất vọng nên vẫn đồng ý đi.

Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe đã phóng về phía Vân Kinh. Chu Truyền Anh ngồi ở xe sau, Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên thì ngồi ở xe trước.

Không có người lớn ở đây nên Chu Hiếu Sinh hỏi: “Chị Nghiên, bác sĩ Ngô đó giỏi lắm à?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Đương nhiên, vấn đề tu luyện của chị và ông mình đột phá tu vi cũng nhờ anh ấy giúp đấy”.

Chu Hiếu Sinh sáng mắt lên nói: “Thật thế ạ? Thế chị bảo anh ấy giúp em tăng tu vi được không?”

Chu Thanh Nghiên rất nhiều em họ mình nên lập tức liếc cậu ấy một cái: “Em lười như thế thì có thần tiên cũng không giúp nổi”.

Chu Hiếu Sinh cười trừ: “Chị Nghiên, làm gì đến mức ấy?”

Nói rồi, Chu Hiếu Sinh đột nhiên trầm giọng nói: “Chị Nghiên, nếu chị nên duyên với bác sĩ Ngô thì phải coi chừng Phục Hải đấy”.

Chu Thanh Nghiên cau mày: “Sao cơ?”

Chu Hiếu Sinh: “Em hiểu Phục Hải hơn chị nhiều. Bối cảnh của anh ta ghê lắm, lại là thiên tài của Đại Thiền Tự nữa nên rất ngông nghênh, không coi ai ra gì đâu. Nếu chị với bác sĩ Ngô đến với nhau, chắc chắn anh ta sẽ gây sự với bác sĩ Ngô”.

Chu Thanh Nghiên chột dạ: “Anh ta sẽ làm vậy ư?”

Chu Hiếu Sinh gật đầu: “Khả năng cao đấy chị”.

Chu Thanh Nghiên lập tức thấy lo lắng.

Bốn giờ chiều, xe của nhà họ Chu đã tới khách sạn lớn Long Hoa.

Ngô Bình đã đặt sẵn phòng ở đây, biết họ đã đến, anh ra ngoài trước để chờ.

Sau khi gặp lại Chu Thanh Nghiên, anh thấy cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng lại thoáng có vẻ lo lắng.

Người nhà họ Chu đều đã tới, ngoài mấy bố con Chu Viễn Sơn ra thì còn hai gương mặt lạ khác.

Chu Truyền Anh ngồi trên xe lăn với vẻ mệt mỏi, vừa xuống xe đã quan sát Ngô Bình ngay.

Sau vài câu hàn huyên, Chu Thanh Nghiên đã giới thiệu với Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là chú út của em. Ba năm trước, chú ấy bị trúng một chưởng của Phạm Vô Thường, luôn chữa trị ở Đại Thiền Tự. Gần đây, vết thương của chú ấy trở nặng, đến y tăng Phổ Nhân cũng phải bó tay rồi”.

Ngô Bình cũng quan sát Chu Truyền Anh, anh ta là cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên, nhưng kinh mạch đã bị chất độc xâm nhập nên không thể vận khí được. Hiện giờ, anh ta chẳng khác nào một người bình thường.

Chu Viễn Sơn vội hỏi: “Cậu Ngô, vết thương của Truyền Anh có chữa được không?”

Ngô Bình đáp: “Chúng ta vào phòng rồi nói!”

Cả đoàn người đi vào phòng mà Ngô Bình đã đặt trước, anh bảo nhân viên phục vụ pha trà rồi mới nói: “Người ra tay biết Lôi pháp ạ?”

Chu Truyền Anh giật mình: “Cậu còn chưa bắt mạch cho tôi mà đã nhìn ra vết thương của tôi rồi ư?”

Ngô Bình: “Có gì khó đâu, tôi nhìn sắc mặt của anh là biết huyết mạch bị tắc nghẽn, hơn nữa còn là ám thương, rất có khả năng là Âm Lôi Chưởng, một dạng âm công của Lôi Sát Công”.
 
Chương 320


Chương 320

Chu Truyền Anh lập tức bị chinh phục bởi y thuật của Ngô Bình: “Cậu thật tinh mắt, tôi bị trúng Âm Lôi Chưởng, không biết có thể chữa được không?”, Chu Truyền Anh căng thẳng, ba năm qua, anh ta đã nhụt chí rồi, nhưng giờ gặp được Ngô Bình, đột nhiên anh ta lại loé lên tia hi vọng.

Ngô Bình ngập ngừng rồi đáp: “Có chứ”.

Chu Truyền Anh run lên: “Thật không?”

Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Nếu anh đến sớm hơn mấy hôm, tôi điều trị sẽ hơi khó, nhưng bây giờ thì đơn giản rồi”.

“Tốt quá rồi!”, Chu Thanh Nghiên và Chu Hiếu Sinh vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, mấy bố con Chu Viễn Sơn cũng thở phào một hơi.

Chu Truyền Võ cười nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu, cháu đúng là ân nhân của cả nhà chú”.

Đây không phải lần đầu tiên Ngô Bình giúp nhà họ Chu, nên ai cũng rất cảm kích.

Chu Viễn Sơn nói: “Truyền Anh, bố có chuyện muốn nói với con. Lần trước, Kiều Ba đến tận nhà ta trả thỳ, chính cậu Ngô đây đã ra tay ngăn cản”.

Chu Truyền Anh ngạc nhiên: “Kiều Ba! Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ? Tại sao bố không kể cho con biết”.

Chu Viễn Sơn nói: “Khi ấy, con vẫn đang dưỡng thương ở Đại Thiền Tự, bố không muốn làm con lo lắng ảnh hưởng đến vết thương”.

Chu Truyền Anh thở dài nói: “Bố, nếu không có cậu Ngô thì bố biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không? Dẫu sao con cũng là đệ tử của Đại Thiền Tự, nhà mình gặp chuyện, cao thủ của môn phái sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đâu”.

Chu Viễn Sơn cười nói: “Được rồi, chuyện qua rồi mà. Truyền Anh, con hãy ở lại đây chữa bệnh cho sớm khoẻ lại”.

Chu Viễn Sơn còn phải quản lý việc kinh doanh, Chu Truyền võ và Chu Truyền cũng phải đi làm nên cả ba đều rời đi trước. Chỉ còn Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên ở lại.

Người lớn đi rồi, Chu Hiếu Sinh mới dám lên tiếng: “Anh Ngô, võ công của anh đến bậc nào rồi ạ?”

Ngô Bình đáp: “Luyện khí thành sức mạnh”.

Chu Hiếu Sinh dựng ngón tay cái: “Quá oách!”

Sau đó, cậu ấy lại nói với Chu Truyền Anh: “Chú, Phục Hải cũng đang ở cảnh giới ấy nhỉ?”

Chu Truyền Anh gật đầu: “Phục Hải là một thanh niên tài giỏi của Đại Thiền Tự, mới 32 tuổi mà đã luyện khí thành sức mạnh rồi. Đương nhiên so với cậu Ngô đây thì vẫn còn kém xa”.

Chu Truyền Anh không hề tâng bốc Ngô Bình, luận về tuổi tác thì Phục Hải lớn tuổi hơn Ngô Bình, vì thế so về mặt tiềm lực thì chắc chắn Ngô Bình phải hơn.

Nghe thấy Đại Thiền Tự, Ngô Bình hỏi: “Nghe nói Đại Thiền Tự có 72 tuyệt kỹ, chín đại thần thông, ba đại thần công, đúng không ạ?”

Chu Truyền Anh cười đáp: “72 tuyệt kỹ ấy là người ngoài đồn thổi với nhau thôi, chứ đúng ra là nhiều hơn. Riêng những tuyệt kỹ mà tôi biết đã là hơn 200 rồi. Chín đại thần thông và ba đại thần công thì đúng, nhưng rất ít người luyện được, vì yêu cầu cao quá!”

Ngô Bình rất hào hứng, dù anh tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, nhưng vẫn muốn tiếp cận với nhiều môn võ thuật khác để làm dồi dào kiến thức của mình.

Chu Truyền Anh thấy Ngô Bình nổi hứng thì nói: “Cậu Ngô, tôi đã nghiên cứu năm môn tuyệt kỹ của Đại Thiền Tự, chờ tôi khoẻ lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top