Convert Mãn Đường Hoa Thải - 满唐华彩
Chương 80 : Tự lập môn hộ
Vào lúc chạng vạng, Bùi Miện cũng đang ngồi thưởng trà cùng người khác, trong lúc pha còn rắc thêm ít muối vào nước trà.
“Ta đã chủ động hướng Ca Nô đề xuất điều tra Tiết Bạch, đây là yêu cầu thứ hai trong hai việc mà Tiết Bạch nhờ ta làm.”
“Vậy sao Ca Nô không trực tiếp giết hắn đi?”
“Chuyện dài lắm.” Bùi Miện trả lời: “Lợi ích từ muối và sắt, Thánh Nhân đã sớm có ý muốn thu lấy, nhưng ngại vì mặt mũi, còn Ca Nô lại không dám động vào lợi ích của các thương nhân buôn muối. Tiết Bạch xúi giục Dương Tiêm ra mặt, đồng thời đưa ra phương pháp ‘người dân khai thác, quan phủ thu gom, thương nhân vận chuyển’ đã được hoàn thiện và vô cùng khả thi, nhất cử đánh vào căn cơ của Ca Nô, thủ đoạn lão luyện như vậy, sau lưng tất có kẻ chỉ bảo. Vấn đề này lại còn liên quan đến thân thế của Tiết Bạch, chúng ta trước đây không biết, hóa ra hắn là con riêng của Tiết Tú…”
Thời gian dần qua, nước trà bắt đầu sôi trào.
Bùi Miện tiếp tục nói: “Phán đoán của Đạt Hề Doanh Doanh cũng có phần đúng, có thể bồi dưỡng một người như Tiết Bạch, lần nào cũng hóa hiểm thành an, còn đậu vào cành cao Dương gia, thế lực phía sau hắn nhất định không nhỏ. Khánh Vương không chỉ già dặn kinh nghiệm, mà còn nhận nuôi nhi tử của Lý Anh, là người duy nhất ngoài Thái tử điện hạ được Cao tướng quân yêu thích, chuyện Cao tướng quân từng xuất thủ tương trợ cũng trở nên hợp lý rồi.”
“Khánh Vương cũng muốn tranh ngôi thái tử?” Lý Tĩnh Trung cải trang thành thương nhân ngồi đối diện, trầm ngâm nói: “Ý nghĩ hão huyền, trong Thập Vương Trạch ngoại trừ điện hạ, tất cả đều là phế vật.”
“Dù nói thế, nhưng khó tránh có người ủng hộ hắn.”
Nói đến đây, Bùi Miện rót thêm trà cho Lý Tĩnh Trung, đưa ra kiến nghị.
“Bọn họ nói có thể hợp tác, ta cho rằng khả dĩ. Điện hạ là người xuất sắc nhất trong các hoàng tử, hơn nữa còn danh chính, ngôn thuận, chúng ta có thể mượn cơ hội này thu phục hết những người đang ủng hộ Khánh Vương.”
“Được.” Lý Tĩnh Trung gật đầu, nói thêm: “Nhưng nhớ kỹ, Đông Cung không tùy tiện gây chuyện.”
Đông Cung không tùy tiện gây chuyện, nhưng một khi chuyện kéo đến, thì không chỉ dứt khoát mà còn tàn nhẫn xử lý sạch sẽ.
“Yên tâm, tuyệt không gây chuyện.” Bùi Miện mỉm cười nói: “Ta đã tiết lộ cho Tiết Bạch một chút tin tức không quan trọng, chúng ta cứ ngồi tọa sơn quan hổ đấu thôi.”
~~
Đạt Hề Doanh Doanh rót trà cho Tiết Bạch và Đỗ Ngũ Lang.
Nước trà tràn ra, làm bỏng đùi, nàng khẽ kéo váy, che đi bối rối trong lòng.
Những năm qua mở sòng bạc, giao thiệp với quyền quý, đã khiến nàng có một ảo tưởng rằng quyền thế của mình có thể sánh ngang với Dương Ngọc Dao. Nhưng giờ đây, nàng bừng tỉnh nhận ra, ngay cả thế lực của Khánh Vương cũng đã lớn đến mức này, trong khi Thọ Vương thực sự đã lưu lạc thành kẻ vô dụng nhất trong số các hoàng tử.
Tất cả là lỗi của Dương Ngọc Hoàn!
Chính vì nàng ta, mà thể diện của Thọ Vương bị đạp xuống đất, để cả thiên hạ dẫm lên, chả khác gì bị bẻ gãy cột sống, đến đứng còn không nổi.
Lúc này, đối mặt với Tiết Bạch, nàng cảm nhận được những thứ mà Thọ Vương phải chịu mỗi khi bị chế giễu, chính là bất lực, tự ti, hoảng sợ, lúng ta lúng túng.
“Tiết lang quân… có phải đã tư thông với nữ sử bên cạnh Hữu tướng?”
“Ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta.”
Đạt Hề Doanh Doanh vốn định thử thăm dò thêm, nhưng bị câu trả lời cường ngạnh này chặn đứng. Cuối cùng, nàng từ bỏ mánh khóe, thành thật nói:
“Cát Ôn là người đầu tiên phát hiện thân thế của Tiết lang quân, lại cùng Tiết lang quân có thù, nên Hữu tướng mới dùng hắn. Bùi Miện thì vừa nghe về muối pháp liền đề nghị Hữu tướng điều tra, nói rằng sau lưng hẳn có kẻ chỉ bảo. Còn ta, từ đầu đến giờ vẫn luôn công khai điều tra Tiết lang quân…”
Tiết Bạch không tiếp tục giấu giếm Đỗ Ngũ Lang nữa.
Hắn vốn tin tưởng Đỗ Ngũ Lang, chỉ là không yên tâm về năng lực của tiểu bàn tử này mà thôi. Nhưng qua vụ Khang Gia tửu lâu, Tiết Bạch nhận thấy dù Đỗ Ngũ Lang có hơi ngây ngô, nhưng những việc được giao vẫn làm đến nơi đến chốn, không tự ý làm bậy hay sinh thói xấu gây hỏng việc.
Đỗ Ngũ Lang lần đầu nghe về bí mật thân thế của Tiết Bạch, kinh ngạc nhưng không quá bất ngờ.
Ngước nhìn trên cành cây phía xa, có một tổ chim hỉ thước, hắn bỗng nghĩ, hóa ra Tiết Bạch không phải anh ruột của Tiết Tam Nương.
“Ta đã nói hết suy đoán của mình cho bọn họ.” Đạt Hề Doanh Doanh tiếp tục: “Ta đoán các ngươi thuộc phe Khánh Vương…”
Nàng liếc trộm Đỗ Ngũ Lang, hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm của thiếu niên dễ đoán này, nhưng tiếc thay, gương mặt Đỗ Ngũ Lang từ đầu đến cuối vẫn là vẻ kinh ngạc pha chút thản nhiên, như thể mọi chuyện đều không ngoài dự liệu.
Nàng không khỏi hối hận vì đã nói những điều đó với Lý Lâm Phủ, bởi nàng vốn cho rằng Tiết Bạch không có khả năng biết được.
Nhưng Tiết Bạch không hề tức giận, mà lại hỏi: “Hữu tướng chưa từng nghĩ đến chuyện chuyển sang ủng hộ Khánh Vương sao?”
“Gì cơ?”
Đạt Hề Doanh Doanh ngạc nhiên vô cùng, rồi cúi đầu xuống.
Là người của Thọ Vương, nghe những lời như vậy trước mặt, khiến nàng cảm thấy như bị sỉ nhục.
“Tiếp tục đi, các ngươi còn nghi ngờ ai?” Tiết Bạch hỏi.
“Trương Cửu Linh, tuy hắn đã mất, nhưng môn sinh và cựu thuộc hạ của hắn vẫn trải khắp thiên hạ.” Đạt Hề Doanh Doanh trả lời: “Hữu tướng suy đoán, trong số các ngươi hẳn có người từng là môn sinh của Trương Cửu Linh. Ngoài ra, vợ Trương Cửu Linh họ Đàm, trùng họ với người đã mua ngươi trên khế thư năm xưa, Hữu tướng sớm đã phái người đi tra…”
Tiết Bạch vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhưng bàn tay phải lại vô thức gõ nhẹ lên đùi. Không mang theo giấy bút, hắn đang cố ghi nhớ những thông tin quan trọng này.
Danh sách nghi ngờ của Lý Lâm Phủ rất dài, nhưng Đạt Hề Doanh Doanh đã quên mất một phần.
Trong đó, có người đã qua đời, có người vẫn còn sống, là những đại thần từng ủng hộ phế Thái tử Lý Anh, bọn họ đều bị nghi ngờ đã che giấu Tiết Bình Chiêu suốt mười năm qua.
Ngay sau đó, người nào có thể thân cận, trong lòng Tiết Bạch cũng đã có một phần danh sách.
Trương Cửu Linh, Hạ Tri Chương, Trương Cửu Cao, Lý Thích Chi, Bùi Diệu Khanh, Vi Kiến Tố, Thôi Hoán…
Trong thời Đại Đường, gia thế vô cùng quan trọng.
Nó đại diện cho nhân tình, quan hệ, danh vọng, và thậm chí cả khoa cử cũng được các quý tộc và công khanh bàn bạc trước với nhau.
Thân phận Tiết Linh chi tử không đủ chèo chống hoài bão của Tiết Bạch, còn thân phận Tiết Bình Chiêu lại là nghịch tội đồ, bị giáng xuống hạng tiện dân.
Vì thế, Tiết Bạch chỉ có thể trước tiên mượn danh nghĩa Tiết Linh chi tử, sau đó tranh thủ nhân tình ngầm từ Tiết Bình Chiêu, thì mới miễn miễn cưỡng cưỡng được coi là một cao môn tử đệ.
......
“Tiết lang quân, muốn nô gia làm những gì?”
“Không vội. Sau này, tình báo từ Hữu tướng phủ, ngươi cứ gửi đến Phong Vị Lâu là được.”
Rõ ràng là đang nhờ nàng truyền tin, nhưng giọng điệu của Tiết Bạch lại giống như chẳng cần nàng làm gì.
Đạt Hề Doanh Doanh vội vàng đứng dậy, hành vạn phúc cung tiễn hắn ra về.
“Sau này đừng bắt mỹ thiếu niên nữa, ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngọc Dao.” Tiết Bạch khởi thân bước ra ngoài.
“Nô gia không dám. Tiết lang quân đi thong thả.”
Nàng không quên quay sang Đỗ Ngũ Lang, yểu điệu cúi người thêm lần nữa, nở nụ cười thân thiện, nói: “Đỗ lang quân, xem ra sau này hàng xóm chúng ta cần qua lại nhiều hơn rồi.”
“ÀHả.”
Thấy một đại mỹ nhân hạ thấp thân để vạn phúc, Đỗ Ngũ Lang vội lùi lại hai bước, xua tay nói: “Không cần qua lại nhiều đâu. À… sau này cơm nước của Thanh Lương Trai cứ giao cho Phong Vị Lâu đưa đồ ăn mỗi ngày là được.”
Dù trước mặt là mỹ sắc, hắn vẫn không quên việc cần làm.
Ánh mắt Đạt Hề Doanh Doanh sáng lên, thầm nghĩ nếu thế thì, bên phía Hữu tướng nàng cũng có thể lấy cớ giải thích ổn thỏa, không khỏi ôn nhu cười nói: “Thật là ý hay, Đỗ lang quân có thể dành chút thời giờ cùng nô gia bàn bạc kỹ hơn không?”
“Không, không, ngươi bảo Thi quản sự đến tìm ta được rồi.”
Nói xong, Đỗ Ngũ Lang vội vội vã vã đuổi theo Tiết Bạch.
….
Đạt Hề Doanh Doanh chống tay lên bàn trà, chậm rãi ngồi xuống, còn chưa hết kinh hãi.
Nàng có chút hối hận vì không thử quyến rũ Tiết Bạch. Nhưng nghĩ lại, nàng hiểu rằng đối phương mang huyết hải thâm cừu, tâm chí cứng cỏi, chắc chắn sẽ chướng mắt nàng.
Về phần Đỗ Ngũ Lang, không biết là ngây thơ hay chỉ đang giả vờ, tạm thời vẫn khó mà nói......
~~
“Tiết Bạch, ta thấy chuyện này không ổn chút nào.”
“Không ổn chỗ nào?”
“Vị đại nương đó, hình như… hình như để ý ta rồi. Ta nói thật đấy, ánh mắt nàng vừa rồi nhìn ta thế này nè…. Nàng từng cứu ta, đúng là khiến người ta khó xử.”
Đỗ Ngũ Lang vừa nói vừa hít hít mũi, vẫn còn ngửi thấy hương thơm phảng phất từ Đạt Hề Doanh Doanh.
Hắn nhận ra đó là mùi Xạ hương, pha trộn cùng Long Tiên hương, rất dễ khiến người khác động tình, không khỏi lại thở dài một tiếng.
Tiết Bạch ngoái đầu nhìn hắn, nói: “Nam nhi cũng cần phải tự trọng, không thể chỉ vì được nữ tử chú ý mà tâm can liền rung động. Biết tự trọng, tự giữ mình thì mới có thể đứng vững trong mọi tình thế.”
Lời của Tiết Bạch rất chân thành, vì chính hắn trong phần lớn các dụ hoặc cũng đã chọn cách tự trọng.
Đỗ Ngũ Lang cảm nhận được chính khí toát ra từ lời khuyên, liên tục gật gù tán thành.
“Ngươi nói đúng, nam nhi phải biết tự trọng.”
Hai người rời khỏi Thanh Lương Trai, tiến sang Phong Vị Lâu, Đỗ Ngũ Lang quay đi an bài chuyện giao thực hạp với hàng xóm, còn Tiết Bạch thì một mình đến gặp Đỗ Cấm bàn bạc chuyện khác.
~~
Đêm xuống.
Trong chính phòng Đỗ trạch, lại vang lên tiếng lẩm bẩm của Lư Phong Nương.
“Bá mẫu nói đã tìm được cho Ngũ Lang một mối hôn sự tốt, cô nương đó xuất thân từ Văn Hỉ Bùi thị, là cháu gái đích tôn của Ngự sử đại phu Bùi Khoan, Bùi công từng nhậm Phạm Dương Tiết độ sứ kiêm Hà Bắc Thải phóng sử, nên có quan hệ thân thiết với Lư gia ta.”
“Với tới không nổi.” Đỗ Hữu Lân thuận miệng đáp, trở mình sang bên kia.
Lư Phong Nương không chịu, kéo vai hắn lại, nói: “Sao với không tới? Ngũ Lang sang năm sẽ đỗ đạt mà.”
“Vậy thì đợi nó đỗ đạt rồi hãy bàn.”
Gần đây, Lư Phong Nương lúc nào cũng lo lắng chuyện này, mong rằng năm sau Tiết Bạch sẽ cưới cháu gái bên nhà ngoại nàng, còn Ngũ Lang lấy được tiểu thư nhà họ Bùi, song hỷ lâm môn.
Suy tính chuyện hôn sự, nàng chợt nhớ ra một việc.
“Lang quân, ngươi đoán xem Tam Nương của Tiết gia năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn dáng vẻ nhỏ bé gầy gò, thực ra chỉ kém Ngũ Lang một tuổi. Ban đầu, họ hàng đã tìm được cho con bé một mối rất tốt, nhưng Tiết Linh lại cầm tiền sính lễ đi đánh bạc sạch, không chuẩn bị được của hồi môn, nên phía kia rút lại hôn sự, còn bắt Tiết gia bồi thường sính lễ. Vì thế, chuyện hôn sự của con bé cứ bị trì hoãn mãi… Mấy hôm trước, ta nói chuyện này với Liễu phu nhân, không biết tỳ nữ nào nghe nhầm, truyền thành ta đang vì Ngũ Lang làm mai, may mà ta chặn miệng các nàng kịp thời.”
Đỗ Hữu Lân từ trước đến giờ chỉ nhìn môn hộ khi sắp xếp hôn sự cho con cái, ngay cả Tiết tam nương là ai cũng không biết, đã lắc mạnh đầu, nói: “Tiết gia môn hộ hơi thấp, huống chi Tiết Linh là người như thế, không phải một mối hảo hôn.”
Phu phụ hai người đạt chung nhận thức.
Lư Phong Nương thở dài, nói: “Ngày mai họ sẽ dọn đi rồi…”
~~ Trời còn tối, Thanh Lam đã bò dậy.
Cả đêm nàng trằn trọc, trong đầu cứ nghĩ mãi về chuyện dọn nhà, nên dứt khoát dậy sớm để chuẩn bị.
Thu dọn quần áo phơi ngoài sân, nàng cầm theo chiếc đèn lồng nhỏ, từ hậu viện hướng về chính viện, khi đi ngang qua hậu hoa viên, nàng thấy một bóng người lướt qua ô cửa sổ trên tường viện.
“A? Đại nương?”
Thanh Lam chạy đến gần cửa sổ, ngó ra hành lang, thì thấy cửa phòng của Đỗ Xuân khẽ khép lại, nàng thầm nghĩ có lẽ là ngủ không được nên ra ngoài ngắm sao.
Nàng tiếp tục đến chính viện, thổi tắt đèn lồng, rón rén đẩy cửa vào phòng Tiết Bạch, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rèm được kéo lại, chứng tỏ hắn vẫn còn đang ngủ say.
Đặt xuân sam sạch sẽ lên đầu giường, ôm lấy quần áo cũ, đang định rời đi, Thanh Lam lại quay người lại, tò mò vén nhẹ rèm nhìn vào trong, dưới ánh trăng lờ mờ, nàng thấy trên trán Tiết Bạch lấm tấm mồ hôi.
Chăn này đúng là quá dày rồi.
Không dám làm hắn thức giấc, nàng nhanh chóng ôm quần áo trở lại hậu viện, cùng giặt với chăn đệm của mình. Đến khi trời sáng rõ, thấy Tiết Bạch vẫn chưa dậy, nàng liền sắp xếp bữa sáng cho Liễu Tương Quân và bọn nhóc nhà họ Tiết, sau đó bắt đầu thu thập đồ đạc.
Tiết Bạch mãi đến tận đầu giờ chiều mới thức dậy, mọi người cùng nhau khởi hành dọn đến nhà mới.
…..
Hành lý được chất lên xe ngựa, Thanh Lam bước ra cửa, không nhịn được quay đầu nhìn lại ngôi nhà mà nàng đã sống gần mười năm, đúng lúc ấy Thải Vân khóc lóc chạy tới.
Những háo hức trong lòng Thanh Lam bỗng chốc bị xua tan, nàng ôm chầm lấy Thải Vân, cùng nhau nức nở một hồi.
“Ô ô… Thải Vân Thanh Lam, chúng ta sắp phải xa nhau rồi…”
Thải Vân vừa lau nước mắt vừa nhéo nhéo má Thanh Lam, nhưng không nỡ làm mạnh, chỉ biết mắng yêu: “Đồ nhỏ mọn, không có lương tâm…..”
“Được rồi.” Lư Phong Nương nói: “Cả hai nhà đều ở Trường An, có gì mà không thường xuyên gặp lại được.”
Cả Đỗ gia cùng theo đến Tiết trạch giúp dọn dẹp, chỉ có Đỗ Ngũ Lang về trước Phong Vị Lâu an bài chút tửu thái, chiều tối mang tới.
Một đoàn xe ngựa đi từ Thăng Bình phường, băng qua đại lộ Chu Tước, hướng về Trường Thọ phường.
….
Dương Ngọc Dao tặng cho Tiết Bạch rất nhiều nô tỳ, các nàng đã quét dọn trạch viện đến mức sạch bóng, lúc này đang chờ ở ngoài cửa.
“Chúc mừng Tiết lang quân quy gia.”
“Khổ cực Đặng nhị bá.”
Đặng Thông chắp tay cười, nghênh đón: “Quắc Quốc phu nhân không tiện đến, nếu Tiết lang quân còn thiếu gì, cứ bảo ta là được. Tiết trạch những năm này phân chia ra bán, tạm thời chỉ có thể khôi được thế này, Tiết lang quân xem thử có vừa ý không?”
Năm xưa Tiết Linh đánh bạc thua, phải bán hết tài sản tổ tiên, từ lục tiến trạch viện, giờ chỉ còn lại lưỡng tiến viện phía đông nam.
Liễu Tương Quân dẫn bọn nhóc vào đại môn, lập tức sửng sốt.
“Mẫu thân, tường viện này sao lại bị phá thông?” Tiết Tiêm ngó đầu nhìn qua, hỏi: “Sát vách Hứa thâu kê không có ở đây sao?”
Lập tức có tỳ nữ tiến lên đón, hành vạn phúc, nói: “Cung nghênh đại phu nhân hồi phủ, không chỉ tiền viện phía tây, mà cả hậu viện phía đông và phía tây đều đã được mua lại rồi, đây là chút tâm ý của Quắc Quốc phu nhân báo đáp Tiết lang quân cứu mệnh chi ân…”
Liễu Tương Quân lấy làm kinh hãi, suýt muốn thối lui, nhưng rồi nhớ tới lễ giáo, cố giữ bình tĩnh, kéo Tiết Bạch qua, khẽ nói: “Lục lang, phụ thân ngươi còn nợ sòng bạc nhiều lắm, nếu để chủ nợ biết chuyện này, e là không hay đâu.”
Tiết Bạch hôm trước vừa dọa vị chủ nợ sợ mất vía, bình thản đáp: “Không sao, chủ nợ kia không truy cứu nữa.”
Chưa nói dứt lời, người của Dương Chiêu đã mang lễ vật tới, Tiết Bạch phải quay sang tiếp đón.
Liễu Tương Quân, dù buồn phiền vì sự lạnh nhạt của nhi tử, vẫn cảm thấy hôm nay là một ngày vui, liền lấy tiền ra thưởng cho các tỳ nữ, đến khi thưởng hết, nàng không cầm được lòng, rơi nước mắt.
Tiết Tiêm thấy vậy, không khỏi thầm nghĩ, mẫu thân đang tiếc số tiền vừa thưởng đây mà.
......
Thanh Lam lần đầu tiên đến Tiết trạch, tò mò quan sát khắp nơi.
So với Đỗ trạch, trạch viện này nhỏ hơn một chút, trước đây từng bị chia thành bốn viện tử, sau khi mua về sửa sang lại, bố cục vẫn hơi lộn xộn. Dù vậy, ít nhất cũng không phải như lời Tiết Bạch nói, rằng sẽ không có phòng riêng.
Nàng hữu tâm muốn chọn chỗ ở cho Tiết Bạch, nên bắt đầu đi quanh một vòng, thấy đông sương hậu viện khó tránh khỏi có chút chật chội và ồn ào, nên chuyển sang phía tây.
Qua một cánh cửa nhỏ, mắt nàng lập tức sáng lên.
Viện tử này trước đây hẳn bán cho một tiểu kinh quan nào đó khá có gu thẩm mỹ, trong sân trồng đầy hoa cỏ, còn bố trí cả giả sơn, tiểu đình.
Một gian chính phòng nép mình sau lùm trúc, yên tĩnh lại tao nhã, điểm trừ duy nhất là cửa sổ mở hướng tây, không đón được ánh sáng tốt.
Tường viện đã được xây cao hơn, sau khi chuộc về cũng không phá bỏ hoàn toàn, mà chỉ mở thêm một cánh cửa nhỏ. Vừa tiện cho việc qua lại, khi đóng cửa thì lại vẫn là một căn viện độc lập."
Thanh Lam thấy nơi này rất lý tưởng, nhưng lại nghĩ Tiết Bạch là nhi tử của Tiết gia, phải ưu tiên phụ mẫu trước, vả lại nàng chỉ là một tỳ nữ, không tiện lên tiếng.
Đang do dự, thì Tiết Bạch bước tới.
“Thích gian nào?”
“Lang quân, nào cũng được.”
“Rốt cuộc phải chọn một.”
Thanh Lam không nhịn được, chỉ chỉ vào chính phòng phía tây hậu viện, nói nhỏ: “Nơi đó rất đẹp, nhưng mà…”
“Vậy ở đó đi.”
Tiết Bạch không tỏ vẻ nhường nhịn, chỉ gật đầu, quyết định ngay.
Thanh Lam thấy gian phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, giường chiếu mới tinh, liền ôm chăn nệm vào trải, rồi lượn sang nhĩ phòng bên cạnh xem thử, tuy là nho nhỏ một gian, lại có cửa sổ hướng nam, nhìn ra khu vườn, càng thêm hài lòng, liền trải chăn nệm của mình ở đây.
......
Sau khi an trí hành lý, Đỗ Ngũ Lang mang rượu và thức ăn đến.
Gia yến tuy nhỏ nhưng ấm cúng. Sau khi dùng bữa, Đỗ gia rời đi trước tiếng trống chiều, để lại nhà họ Tiết trò chuyện trong đại sảnh.
Mấy đứa trẻ nhỏ chưa từng thấy trạch viện trước khi bị bán, giờ vẫn chưa hết kinh ngạc.
“Mẫu thân, nhà mình trước đây lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ta không dám ngủ một mình, có thể ngủ cùng mẫu thân không?”
Tiết Cửu Nương thỏ thẻ nói, khiến mọi người cười rộ.
“Sau này không được ngủ chung nữa đâu, phòng lớn thế kia cơ mà.” Tiết Tiêm cuối cùng cũng để lộ nét trẻ con, cùng cười hồn nhiên.
Chỉ có Tiết Canh Bá là kém tinh ý, thở dài: “Haiz, A Lang không biết đã bị bằng hữu nào dẫn đi trốn nợ. Nếu hắn mà thấy được cảnh này, chắc hẳn sẽ rất vui.”
Tiết Tiêm tiếu dung lập tức đông cứng, liếc ra ngoài cửa, lo lắng không biết viện môn đã đóng kỹ chưa.
Nhưng khi quay lại nhìn Tiết Bạch, cảm giác bất an cũng liền tan biến. Tiết Tiêm cảm thấy, tốt nhất phụ thân đừng về thì hơn, vì Lục ca mới thực sự là nhất gia chi chủ.
~~
Khi màn đêm buông xuống, mọi người đều trở về phòng của mình.
Trong gian chính của tây hậu viện, chỉ có Tiết Bạch và Thanh Lam.
Thanh Lam đặt nến xuống, vừa quay sang, đã thấy Tiết Bạch nằm trên giường.
“Lang quân dậy muộn vậy, giờ lại ngủ sớm thế sao?”
“Ân, trời tối rồi, đọc sách hay viết sách luận đều không tiện, mai dậy sớm làm cũng được.”
“Có thật không? Lang quân dường như chưa từng dậy sớm lần nào.”
“Sau này sẽ khác.”
“Trong nhà đều dùng hổ tử sao? Chiều tối, lang quân và nhị nương là đi tìm nhà xí?”
“Đúng vậy, nhưng không tìm được.”
“Vậy thì ta sẽ ngủ ở nhĩ phòng bên cạnh, sau này nếu lang quân cần gì thì gọi sẽ tiện hơn.”
Tiết Bạch nghe giọng nàng càng lúc càng nhỏ, quay đầu sang, trong ánh sáng của ngọn nến, hắn thấy Thanh Lam mặc xuân sam, toát lên một nét đáng yêu, tự nhiên và rất đỗi gần gũi.
Thanh Lam vốn định nói chuyện thêm một lát, nhưng bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm làm nàng đỏ mặt, liền vội chạy về phòng.
Nằm trên giường, đắp kín chăn, nàng cảm nhận mình cùng Tiết Bạch giờ đây chỉ còn cách nhau một bức tường, niềm vui xen lẫn chút bối rối, trái tim cũng càng đập nhanh hơn.
Mối quan hệ giữa bọn họ lại gần thêm một bước, nhưng nàng còn phải thích nghi…
….
Tiết Bạch nhắm mắt lại, cảm nhận rõ trách nhiệm của nhất gia chi chủ.
Từ một kẻ cô độc lang thang trong tuyết trắng, cho đến hiện tại đã phải gánh vác cả môn hộ.
Không cần cùng huyết thống, hắn chỉ cần một môn hộ, mà môn hộ này cũng cần hắn…
__________
*nhĩ phòng 耳房: Nằm ở hai bên của chính phòng giống như hai tai.
*hổ tử: 虎子 (bô tiểu).