Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 100: 100: Vương Đằng Đại Đội Quân Khu Trinh Sát Tỉnh Kim Lăng





“Vương Đăng đại đội quân khu trinh sát tỉnh Kim Lăng!”
Lập tức có người nói.

Kỳ Lân tức giận nói: “Thể chất như thế này sao lại qua được tuyển chọn? Đưa trở về cho tôi!”
Sau đó, Diệp Quân Lâm nói vài câu, đại biểu cho đặc huấn doanh chính thức bắt đầu.

Đến buổi tối khi Diệp Quân Lâm trở về, mấy người Lý Văn Uyên đã tới tìm anh rồi.

Nói cho anh biết hai người Tiêu Nhược Mai vì tâm tình tốt, đêm nay chấp nhận lời xin lỗi.

“Được, tôi đi.”
Diệp Quân Lâm đáp ứng, đồng thời cùng Lý Tử Nhiễm đặt tiệc tối ở nhà hàng Hoàng Gia.

Sau đó không lâu, cả nhà Tiêu Thắm cũng tới rồi.

Hôm nay Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành vẻ mặt rạng rỡ, ý cười nồng đậm.


Giống như ăn mật.

Nhìn thấy vợ chồng Lý Văn Uyên cũng vô cùng khách khí.

“Chuyện gì làm anh chị vui vẻ như thế? Nói ra để chúng tôi vui cùng chứ!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan nghỉ ngờ nói.

Tiêu Nhược Mai vẻ mặt đắc ý, nụ cười xán lạn: “Nhờ có Vương Đẳng, ngày hôm nay chúng ta đi tham gia nghỉ thức Khai Huấn, không chỉ có kết với thiêu tướng Kỳ Lân, còn thấy được tướng quân Côn Luân.”
Tiêu Thắm gật đầu, ý nói chuyện này là thật.

“Thật vậy sao? Kết bạn với tướng quân Kỳ Lân?”
Lý Văn Uyên hết sức kích động.

Ông cũng từng mơ mộng được kết bạn với những người như thế.

Triệu Học Thành vẻ mặt hưng phấn: “Còn không phải sao, tướng quân Kỳ Lân biết chúng tôi, chủ động nói Tiêu Thắm giống em gái của ngài.”
“Cái gì? Tướng quân Kỳ Lân biết mọi người? Trời ạ!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan nhìn nhau hoảng sợ.

Tiêu Nhược Mai giải thích: “Bọn họ có tài liệu của Vương Đằng cùng chúng tôi, biết chúng tôi.

Chắc là cảm thấy chúng tôi có tư cách kết bạn với ngài, nếu không… Sao lại thế chủ động tìm chúng tôi?”
Triệu Học Thành gật đầu: “Đúng, chúng ta đều có tư cách cùng bối cảnh.

Tướng quân Kỳ Lân còn nói có khó khang có thể tìm ngài.”
Vợ chồng Lý Văn Uyên hâm mộ đến chảy nước miếng.

“Nễ tình ngày hôm nay tâm tình tốt, em gái à, về sau nhà các người có chuyện gì, cứ việc tìm tôi.”
Triệu Học Thành nói.

“Cám ơn anh trail Cám ơn anh trail”

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan vội vàng nói cám on.

Bọn họ đang chờ đợi một câu này.

Ánh mắt Triệu Học Thành nhìn đến Diệp Quân Lâm: “Nhưng mà, trước mắt cậu ta phải xin lỗi!”
“Đúng rồi, xin lỗi! Không xin lỗi, chúng tôi sẽ mặc kệ nhà các người!”
Tiêu Nhược Mai thái độ kiên quyết.

Tiêu Thắm vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói Diệp Quân Lâm nói: “Anh rễ đừng để bụng.”
Không chỉ có vợ chồng Lý Văn Uyên phu phụ, ngay cả Lý tử Nhiễm đều thúc giục: “Mau xin lỗi cậu mợ!”
“Cậu mợ ngày hôm qua tôi sai, không nên chống đối mọi người.”
Diệp Quân Lâm nói xin lỗi.

“Quên đi, tâm tình tốt, tha thứ cho cậu.”
Tiêu Nhược Mai phất tay một cái.

Triệu Học Thành cũng là đột nhiên hỏi: “Được rồi, không phải cậu nói hôm nay cậu cũng tham gia nghi thức Khai huấn sao?
Sao chúng tôi không thấy cậu?”
Tiêu Nhược Mai cũng hài hước nhìn hắn.

Bọn họ ngược lại muốn nhìn xem Diệp Quân Lâm nói thế nào?
“Tôi đã đi, chỉ là mọi người không có tư cách nhìn thấy tôi mà thôi.”
Diệp Quân Lâm ăn ngay nói thật.


Nhưng những lời này làm cho Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai tức muốn nỗ tung.

Bọn họ trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm, hận không thể giết anh.

Vợ chồng Lý Văn Uyên càng sợ choáng váng.

Thật vất vả quan hệ mới hòa hoãn, cũng bởi vì câu nói của Diệp Quân Lâm mà phá hủy.

Lý Tử Nhiễm cũng bối rối.

Không ngờDiệp Quân Lâm còn có thể nói lời như vậy?
Vương Đẳng Đại Đội Quân Khu Trinh Sát Tỉnh Kim Lăng Giữa lúc Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai nỗi giận.

Phòng ăn ở khách sạn mở ra, di động hai người cùng reo tới báo: “Triệu tiên sinh, Tiêu phu nhân việc lớn không tốt rồi, Vương Đằng công tử bị quân khu Tô Hàng trả lại rồi! Nói thân thể cậu ấy quá kém không có tư cách tham gia trại huấn luyện!
Đội ngũ đã đem ra rồi!”.

 
Chương 101: 101: Thể Chất Quá Kém





Vừa mới nghe tin này, sắc mặt của hai người đều trở nên khó coi.

“Chuyện gì kia?”
“Vóc dáng quá xấu? Thể chất yếu kém? Không đủ tư cách tham gia trại huấn luyện? Đều thật sao?”
Đôi mắt của hai người mở to, lộ ra vẻ khó tin.

Họ thực sự không tin những gì mình đang nghe.

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Vương Đẳng.

Cậu ta rất giỏi.

Làm sao có thể bị loại được kia chứ?
Sau cố gắng của hai người, cánh cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra.


Hai người khiêng một chiếc cáng đi vào, nằm bên trên không ai khác chính là Vương Đằng.

Có cả người từ quân khu đi cùng, đưa anh ta trở về.

“Thật sự là bị trả về sao?”
“Chuyện gì đã xảy ra với Vương Đằng thế?” Tiêu Nhược Mai vội vàng lại gần, cất tiếng hỏi.

Nhưng khi Vương Đằng chuẩn bị nói, anh ta đã nhìn thấy Diệp Quân Lâm đứng ở cách đó không xa.

Anh ta còn chưa nói hết câu, đã sợ đến mức một lần nữa ngất đi.

Người lính từ quân khu được cử tới chịu trách nhiệm đưa Vương Đẳng trở về liền cười chế nhạo: “Nhìn xem? Cậu ta ngất xỉu tám lân một ngày.

Làm sao cậu ta có thê được giữ lại với thể lực như thế được?”
Thực ra, tất cả mọi người trong quân khu cũng đều thắc mắc, rốt cuộc vì sao cậu ta lại yêu đuôi đên vậy.

Hê nhắc đên Tướng quân Côn Luân, cậu ta lại ngất xỉu.

Lần này, còn chưa nhắc tới mấy chữ “Tướng quân Côn Luân”, cậu ta đã ngắt rồi.

Tiêu Nhược Mai cũng rất lo lắng, nhìn người đại diện quân khu rồi trực tiếp hỏi: “Đồng chí, tôi hỏi chút, vậy Vương Đằng còn có cơ hội tham gia trại huấn luyện đặc biệt nữa không?”
“Đương nhiên là không rồi.

Cậu ta ngất xỉu ngay trước mặt Tướng quân Côn Luân, thực sự đã xúc phạm đến uy nghiêm của ngài ấy.

Thiếu tướng Thanh Long rất tức giận, đừng nói là quay lại trại huấn luyện, e rằng cả tương lai sau này của cậu ta có lẽ cũng chẳng còn chút hy vọng nào.” Đại diện quân khu tiếc nuối nói.


“Như vậy, đúng là chẳng giữ thể diện cho Tướng quân Côn Luân chút nào.

Cậu ta cũng thật to gan.” Một người lên tiếng chế nhạo.

Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành vừa nghe thấy chuyện này, lập tức đỗ mò hôi lạnh, vô cùng lo lắng cho số phận của Vương Đẳng.

Xúc phạm tướng quân Côn Luân?
Đừng nói đến hai người bọn họ, ngay cả hai gia đình họ Tiêu Diệp Quân Lâm đang đứng trước mặt anh, nhưng lời nói cũng đã tới môi rồi, vậy mà không thể thốt ra được.

Những điều lệ quân đội bảo mật thế nào vẫn còn hiện rõ trong đầu anh ta.

Nếu anh ta dám tiết lộ về danh tính thực sự của Tướng quân Côn Luân, cũng chính là đã làm lộ bí mật quân sự, mức độ phạm tội cực kỳ nghiêm trọng.

Thấy phản ứng lạ của Vương Đẳng, cả Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành cũng Một ý tưởng nảy ra trong đầu họ: “Không phải Diệp Quân Lâm chính là Tướng quân Côn Luân đấy chứ?”
Bởi vì quả thực, họ đã nhìn thấy một người rất giống Diệp Quân Lâm trong xe.

Nghĩ vậy, ai nấy đều căng thẳng nhìn Vương Đằng, đợi chờ anh ta tiếp tục nói.

Nhưng cuối cùng, câu trả lời mà họ nhận được từ Vương Đằng lại chỉ là: “Tướng quân Côn Luân… ngài ấy, là thần tượng của cháu.


Thực sự thể chất và tinh thần của cháu cũng không được tốt, khi thấy ngài ấy, vì quá hồi hộp mà ngắt đi.

Điều này cũng khiến cháu vô cùng xấu hỗ.”
Tiêu Nhược Mai hít một hơi dài, cảm thấy bớt một mối lo ngại: “Ò, ra vậy.

Dì còn đang sợ hãi, tự nghĩ ra rằng Diệp Quân Lâm chính là Tướng quân Côn Luân.”
“Không sao, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không tham gia trại huấn luyện đặc biệt nữa.” Tiêu Nhược Mai an ủi Vương Đằng.

Triệu Học Thành liếc mắt nhìn Diệp Quân Lâm, hỏi Vương Đẳng: “Vậy, Diệp Quân Lâm kia, cháu có thấy hắn ta ở trại huấn luyện hay không?”
“Có thấy.” Vương Đằng liếc nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ mặt phức tạp, sau đó trả lời.

“Cái gì, cậu thực sự tới đó?” Tiêu Nhược Mai lại cảm thấy không thể tin được, cau mày nói với Diệp Quân Lâm.

“Dì, chú, hai người đưa cháu về phòng được không? Cháu thực sự cần được nghỉ ngơi.” Vương Đằng nói, giọng khổ sở..

 
Chương 102: 102: Sòng Bạc Ngầm





Có Diệp Quân Lâm ở đây, Vương Đẳng cũng không dám ở lại lâu.

“Tôi không ăn nữa, chúng tôi về trước đây.” Tiêu Nhược Mai nói.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan thấy vậy liền lo lắng hỏi: “Anh chị, vậy hai người có tha thứ cho chúng em không?”
“Có.

Tha thứ.” Triệu Học Thành lạnh lùng đáp, sau đó ông ta còn nói thêm: “Nhân tiện, sắp tới, hai người cũng có thể tới dự sinh nhật của lão phu nhân.”
Câu này vừa được nói ra, Triệu Nhã Lan liền vui mừng ra mặt.

Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, bà cuối cùng cũng được trở về nhà để dự sinh nhật mẹ.

Lý Văn Uyên nghe thấy được tha thứ, lại còn được tới dự sinh nhật mẹ vợ, cũng vô cùng hào hứng: “Chúng em biết rồi.

Chúng em nhát định sẽ có mặt.”
Một thời gian nữa, dự án của Lý Tử Nhiễm sẽ đi vào ổn định, lúc đó cô cũng có thể tới dự bữa tiệc sinh nhật này.

Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành vừa rời đi, Triệu Nhã Lan tâm trạng rất tốt liền quay sang nhìn Diệp Quân Lâm: “Được rồi, lần này tôi sẽ không động chạm gì tới cậu nữa.”

Lý Văn Uyên nhìn Triệu Nhã Lan, biết rằng bà đang vui, cũng mở miệng nịnh nọt: “Bà xã, vậy tối nay anh có thể ra ngoài uống vài li với máy tên bạn được không?”
“Được rồi.

Ông đi đi.

Cầm lấy thẻ ngân hàng, nhớ đừng đánh bạc là được.”
Triệu Nhã Lan đưa cho Lý Văn Uyên một chiếc thẻ ngân hàng.

Diệp Quân Lâm nghe thấy bà nói vậy cũng không có gì ngạc nhiên, trước đây anh cũng biết Lý Văn Uyên vốn là một con nghiện cờ bạc, cũng đã từng thua rất nhiều tiền.

Triệu Nhã Lan đã từng phải trả gần hai trăm vạn tệ tiền thua bạc cho ông ta.

Sau đó, Lý Văn Uyên gần như bị Triệu Nhã Lan cấm túc, hạn chế tất cả các hoạt động giải trí bên ngoài, thậm chí còn không được phép đi uống rượu cùng bạn bè.

Hôm nay, vì được gia đình tha thứ, tâm trạng của Triệu Nhã Lan hiển nhiên rất vui vẻ, nên mới hào phóng đồng ý để Lý Văn Uyên ra ngoài.

Lý Văn Uyên vội vàng cầm lấy tắm thẻ, phấn khích nói cười như một đứa trẻ: “Bà xã, đừng lo.

Rất lâu rồi tôi không còn động vào mấy thứ hại người đó.”
Nhìn thấy Lý Văn Uyên hào hứng như vậy, Triệu Nhã Lan cũng không tỏ rõ thái độ, chỉ nghiêm khắc nhìn theo bóng ông đi về phía cửa.

Vậy là bốn người bọn họ đã tách ra.

Lý Văn Uyên đi chơi cùng mấy người bạn, chỉ sau vài chai rượu, tât cả đã say sưa.

Vương Chí Quốc khoác vai Lý Văn Uyên, cười nói: “Gần đây tại thành phố Tô Hàng này có mở một sòng bạc ngầm, anh có muốn thử vận may không?”
Lý Văn Uyên lập tức lắc đầu: “Không! Tôi đã hứa với vợ rồi, tôi sẽ không bao giò dính vào cò bạc nữa.”
Vương Chí Quốc cũng không vì thế mà bỏ qua, tiếp tục rủ rê: “Không sao đâu.

Chúng ta chỉ chơi vài ván thử vận may thôi mà, đâu có nghiện ngập gì.

Chúng ta cũng không mang theo nhiều tiền, có thua cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Rồi chưa đợi Lý Văn Uyên kịp phản ứng, ông ta lại nói thêm: “Anh nghĩ xem, chúng ta không chơi nhiều tiền, chỉ vài ngạn tệ để thử vận may thôi mà, thua thì đã sao chứ? Anh biết ông Trương ở khu phố Đông Sơn không? Ông ta mang có ba ngàn tệ đến sòng bạc mới đó, đêm qua đã thắng về gần tám mươi vạn tệ.”

“Vậy sao? Thật ghen tị.

Tôi cũng chưa bao giờ thắng được nhiều đến thế.”
Nói đông nói tây một hồi, cuối cùng cũng có thể làm Lý Văn Uyên động lòng.

“Được rồi.

Tôi đi cùng với anh.

Nhưng tôi nói trước, tôi dù thế nào cũng sẽ chỉ lấy ra nhiều nhất là năm ngàn tệ thôi.” Lý Văn Uyên nói.

“Được, được chứ.”
Nói xong, họ đồng loạt đứng lên.

Một đám người bá vai bá cổ, tiền về sòng bạc ngầm dưới lòng đắt.

Sau khi tới đó, Lý Văn Uyên liền trở nên rất phấn khích, khuôn mặt như thể bừng sáng rực rỡ.

Trên tầng hai của sòng bạc, một người đàn ông mặc quần áo sang trọng cầm ly rượu vang trong tay.

Nhìn những con bạc điên cuồng bên dưới, anh ta nở nụ cười lạnh nhạt: “Lý Văn Uyên đến rồi phải không?”
“Cậu chủ, ông ta vừa mới tới, ở ngay kia.” Người đàn ông đứng bên cạnh kính cần nói.


Thì ra hai người này là Tiêu Thiên Long và Hoa Thiên Hải.

Ánh mắt Tiêu Thiên Long rơi vào Lý Văn Uyên đang mải mê đánh bạc, hắn chế nhạo nói: “Tôi đang nghĩ cách đối phó với ông, cuối cùng ông cũng tự mình dẫn xác tới.”
Hoa Thiên Hải mặt có chút ngớ ngắn, chậm chạp nói: “Vậy phải làm sao với ông ta bây giò?”
“Còn phải hỏi sao.

Đương nhiên là để lão phải thua rồi.

Để ông ta mất tất cả đi.

Để nhà họ Lý không thể trả nổi.

Tôi sẽ dùng món nợ cò bạc này để giết chết Diệp Quân Lâm.” Tiêu Thiên Long nói, vẻ điên cuồng hẳn lên trong ánh mắt hắn ta.

Hoa Thiên Hải cũng hiểu ý, mỉm cười gật đầu: “Cậu chủ, tôi hiểu rồi, việc này tôi sẽ lập tức thu xếp.

Đảm bảo sau này, chỉ cần nghe thấy hai chữ cờ bạc, Lý Văn Uyên sẽ lập tức ngất Xiu..

 
Chương 103: 103: Nguy Hiểm Cận Kề





Lúc này, Lý Văn Uyên hoàn toàn không biết, đợi chờ ông là một mối nguy hiểm không thể lường trước.

Ông đang chơi rất vui vẻ, cũng đã thắng nhiều trận liên tiếp, tính ra chắc cũng phải tới một trăm nghìn tệ rồi.

Sau mười ván liên tiếp được nếm mùi vị chiến thằng, Lý Văn Uyên cũng đã thắng được tới tiền triệu.

Vương Chí Quốc đứng bên cạnh, cùng những người khác vỗ tay rào rào.

“Ông Lý, ông thật là may mắn.

Tiếp tục chơi đi.

Hôm nay vận may đã mỏ cửa cho ông rồi.

Chơi lớn đi.

Tối nay nhất định ông sẽ là bá chủ ở đây.”
Các con bạc lúc này đều trong trạng thái điên cuồng hưng phán.


Lý Văn Uyên thấy vậy cũng càng thêm tự tin, dường như có thể nắm chắc phần thắng hàng chục triệu trong tối hôm nay.

Nửa đêm.

Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động không ngừng réo rắt.

Người gọi tới là Triệu Nhã Lan.

Lý Tử Nhiễm lập tức tỉnh táo khi nghe điện thoại.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Cái gì? Trời ơi Sắc mặt Lý Tử Nhiễm liền trở nên tối sầm lại, lập tức làm rơi điện thoại xuống đắt.

Diệp Quân Lâm thấy vậy cũng vô cùng lo lắng, sốt sắng hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”
Lý Tử Nhiễm cố gắng lấy lại bình tĩnh, gần giọng nói: “Bố đi đánh bạc, chơi gian bị phát hiện, bây giờ phải trả họ ba trăm triệu, không có tiền trả, liền bị họ giữ lại.”
“Cái gì? Ba trăm triệu? Làm sao lại mắt nhiều như vậy?” Diệp Quân Lâm cau mày, anh cảm thấy nhất định có vấn đề bất thường.

Dường như Lý Văn Uyên đã bị gài bẫy.

“Ông ấy đang ở đâu?” Diệp Quân Lâm lại hỏi.

Lý Tử Nhiễm run rầy trả lời: “Em không biết, chúng ta tới gặp mẹ trước.”
Khi Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm tới, chỉ thấy Triệu Nhã Lan đang khóc nức nở.

Bà vừa khóc vừa đưa địa chỉ cho Diệp Quân Lâm, anh liền lái xe điên cuồng với hai người phụ nữ trên xe, lao ra ngoài.

Khi anh tới sóng bạc ngầm, chỉ thấy nó khá bản thỉu, mù mịt, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Một số tên đầu gấu cường tráng lập tức đi tới khi thấy sự xuất hiện của đám người Diệp Quân Lâm, hét lớn: “Các người là ai?
Diệp Quân Lâm không hề vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đến tìm Lý Văn Uyên.”
“À, ra là người nhà của lão già đó.

Đến chuộc người phải không? Đi theo ta.”
Đám côn đồ nói xong liền cười hềnh hệch, dẫn Diệp Quân Lâm lên tầng hai.

Diệp Quân Lâm nhân cơ hội liền hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với ông ấy vậy?”
“Ông ta chơi bài gian lận, thắng được tới một triệu tệ thì bị phát hiện.


Không trả được ba trăm triệu tệ, theo quy định sẽ bị chặt ngón tay.” Đám côn đồ cười lạnh, bước nhanh lên tầng, vẻ rất khoái chí.

Triệu Nhã Lan và Lý Tử Nhiễm tái mặt vì sợ hãi.

Trong căn phòng lớn trên tầng hai, hàng chục người đang có mặt tại đó, dáng vẻ rất hung hãn, trong tay đều lăm lăm vũ khí.

Mùi máu tanh xông thẳng vào mũi, vô cùng khó chịu.

Trên mặt đất có một người đang nằm, toàn thân co quắp, co giật nhẹ, be bét máu.

“BốP”
“Văn Uyên!”
Vừa nhận ra người nằm đó là Lý Văn Uyên, Lý Tử Nhiễm và Triệu Nhã Lan vội vàng lao tới.

Về phần Diệp Quân Lâm, thấy Lý Văn Uyên bị đánh ra tới nông nỗi này, anh vô cùng tức giận, mặt tràn đầy sát khí.

“Cứu tôi! Mau cứu tôi với!” Lý Văn Uyên vội vàng hét lên khi thấy gia đình mình.

Ông ta vô cùng bát ngờ, nhưng cũng cảm thấy có chút may mắn.

Ngay lập tức, hàng chục tên côn đồ bao vây Diệp Quân Lâm và những người khác.

Trước mặt họ, đang ngồi trên ghế sofa là một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, quanh cỗ đeo dây chuyền bằng vàng, vẻ mặt rất hung dữ.


Anh ta nhổ mầu thuốc trong miệng xuống đất, dùng chân giẫm lên như đang cố giẫm chết một con kiến.

Sau đó, anh ta lằng lặng ngắng đầu nhìn lên, ánh mắt xoáy vào Diệp Quân Lâm: “Anh là người nhà của Lý Văn Uyên?”
“”Ừm, đúng vậy, ông ấy là bố vợ của tôi.” Diệp Quân Lâm đưa mắt nhìn người đàn ông, mạnh mẽ trả lời.

“Tự giới thiệu với anh, tôi là chủ của sòng bạc này, Vương Lão Bát.

Không rõ anh đã từng nghe qua hay chưa nhưng nói chung cũng có chút tiếng tăm.”
Vương Lão Bát chỉ vào Lý Văn Uyên, lạnh nhạt nói: “Bố vợ anh thiếu của chúng tôi ba trăm triệu, sau đó chỉ trả lại được một triệu.

Theo quy định của sòng bạc chúng tôi, chỉ cần anh giao ba trăm triệu và chịu chặt đứt mười ngón tay, sẽ coi như không có gì xảy ra nữa.”
“Bằng không thì, ha ha, ông ta chết chắc rồi.

Nếu không tin, mây người các anh cứ đi về đi.” Vương Lão Bát chỉ vào Diệp Quân Lâm, lớn tiếng đe dọa.

Lý Tử Nhiễm và Triệu Nhã Lan rùng mình vì sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu.

Lý Văn Uyên lại càng sợ hãi hơn, sợ rằng sẽ tiếp tục bị đánh, nép vào vòng tay của Triệu Nhã Lan, thân thể không ngừng run tẩy..

 
Chương 104: 104: Mất 300 Triệu





Diệp Quân Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, chế nhạo: “Tôi thấy anh nói có điểm không đúng.

Nhìn sòng bạc của anh, tôi không nghĩ sòng bạc của anh như một nơi có thể thua 300 triệu?”
“Hừ.

Đó là bởi vì ba vợ ngươi quá ham.

Thắng được mười triệu lại muốn thắng một trăm triệu, vậy bây giờ thua còn có thể trách ai được đây? Nhưng quan trọng nhất chính là, ông ta phá luật, chơi gian, ai có thể chấp nhận được.”
Vương Lão Bát vừa nói vừa vẫy tay, mấy người Vương Chí Quốc lập tức được đưa tới.

“Mấy anh mau nói cho những người ở đây biết, những gì tôi vừa nói có phải là sự thật không?” Vương Lão Bát cười nhạt, lên tiếng hỏi.

Vương Chí Quốc và những người khác ngay lập tức trả lời: “Đúng, đúng vậy.

Khi anh ấy thắng được một triệu, chúng tôi đã thuyết phục anh ấy dừng lại.

Kết quả là, anh ấy không những không nghe, còn mắng chúng tôi.

Anh ấy gặp may, nhanh chóng thắng được tới mười triệu.

Nhưng vấn đề là, anh ấy lại muốn một trăm triệu.


Ai mà tin nổi vận may có thể biến mất nhanh như vậy.

Cũng do anh ấy quá tham làm, đành phải chịu thôi.”
“Chết tiệt, tại sao tôi lại có những người bạn đáng khinh như vậy?” Lý Văn Uyên sững sờ, kinh ngạc nhìn những tên bạn đáng chết của mình.

“Bọn mày gài tao.

Bọn mày đưa tao vào tròng”.

Lý Văn Uyên tức giận hét lên.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Vương Chí Quốc trừng mắt nhìn ông ta: “Chúng tôi ép buộc anh à? Tất cả đều là anh tự nguyện mà.

Từ đầu đến cuối, chúng tôi có ép buộc anh chút nào không? Sao lại nói chúng tôi gài bẫy anh?”
Lý Văn Uyên nghe vậy, chỉ có thể im lặng.

Mọi việc, từ đầu đến cuối, đều là ông tự nguộc.

Không một ai ép buộc ông.

Chỉ trách ông ta tham lam.

Lý Tử Nhiễm cũng nhận ra rõ ràng sự việc này đã được sắp đặt từ trước, cô thì thầm với Diệp Quân Lâm: “Chúng ta có nên gọi cảnh sát không?”
“Không được đâu.

Sẽ còn rắc rối hơn nếu chúng ta gọi cảnh sát.

Cũng không thể đảm bảo họ sẽ đến kịp thời.” Diệp Quân Lâm tiến về phía cô, ghé sát nói.

Vương Lão Bát nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, mỉm cười chế nhạo: “Gọi cảnh sát ư? Haha.

Số tiền ông ta thiếu nợ, đều có giấy trắng mực đen viết rõ ràng.

Chúng tôi cũng nắm trong tay rất nhiều giấy tờ thế chấp khác nhau của ông ta.

Tất cả đều hợp pháp.

Cứ coi như mấy người gọi được cảnh sát tới đây, nhưng lúc đó tòa án sẽ thu hồi toàn bộ tài sản và nhà cửa của gia đình họ Lý để thế chấp.”
Mọi người hoàn toàn sững sờ, đưa mắt nhìn Lý Văn Uyên một cách khó hiểu.


Lý Văn Uyên sợ hãi, lặng lẽ gật đầu.

Ông ta thực sự đã giao nộp giấy chứng nhận bất động sản, chứng từ liên quan đến công việc kinh doanh của công ty cho đám người này.

Ông muốn cầm cố giấy tờ để có thể vay thêm tiền.

Kết quả là, ông liên tiếp thua cuộc, cuối cùng cần phải trả tới ba trăm triệu nhân dân tệ.

“Đừng nói với ba, nếu ba biết tôi thế chấp toàn bộ tài sản nhà họ Lý, ba sẽ giết tôi mắt.” Lý Văn Uyên hốt hoảng, lập tức nói.

Vương Lão Bát liếc mắt về phía máy người Diệp Quân Lâm, nói với vẻ chế giễu: “Máy người cứ lựa chọn đi, gọi cảnh sát, hay bắt cứ cách nào các người nghĩ ra.”
Lý Tử Nhiễm hoàn toàn chết lặng.

Diệp Quân Lâm cũng không thể giắu được nét u ám trên khuôn mặt.

Anh hiểu rằng đối phương đang nhắm vào họ, vì vậy anh đã nghĩ tới một kế hoạch để có thể giải quyết mọi thứ một cách tự nhiên.

“Thế nào? Đã nghĩ xong chưa?” Vương Lão Bát hỏi.

Lý Tử Nhiễm liền trả lời: “Thôi, chúng tôi không gọi cảnh sát, chúng tôi sẽ thu xếp tiền trả cho các ông.

Nhưng chúng tôi không thể kiếm đủ 300 triệu tệ một lúc.

Ông có thể trì hoãn cho chúng tôi vài ngày được không?”
“Được, không sao!” Vương Lão Bát giễu cọt: “Tôi không sợ mấy người bỏ chạy.


Nếu như không tìm được các người, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với Lý Thiên Hạo.”
“Nhưng còn ba tôi, các ông sẽ không cắt ngón tay của ông ấy chứ?” Lý Tử Nhiễm lo lắng hỏi.

“Thôi được, vậy tôi cho cô chút đặc ân.

Cô có thể đưa ông ta đi, nhưng nếu tôi không nhận được tiền trong vòng một ngày, thì đương nhiên tôi sẽ tìm tới tận nới để chặt đứt một ngón tay của ông ta, còn nếu hai ngày…” Vương Lão Bát hả hê cười lớn.

“Được rồi, chúng tôi hứa.” Lý Tử Nhiễm lạnh lùng đáp.

Cuối cùng, Lý Văn Uyên cũng được vợ và các con đưa đi, nhanh chóng rời khỏi đây.

Bốn người vừa ra khỏi cửa, Triệu Nhã Lan đã lo lắng kêu lên: “Làm sao đây? Ba trăm triệu, tìm ở đâu ra được?”
“Đưa ba về cũng chỉ là kế hoãn binh thôi, chúng ta không có cách nào tốt hơn ngoài việc trả tiền.” Lý Tử Nhiễm thở dài.

Lý Văn Uyên lúc này vẫn chưa hết sợ hãi, thấy Diệp Quân Lâm đang cười, liền tức giận nói: “Cậu cười cái gì vậy? Mau tìm cách đi chứ.

Cậu thật vô dụng! Nếu tôi có con rễ tốt, chuyện này sẽ giải quyết trong phút chố.

Còn cậu, chỉ là một sự lãng phí mà thôi.

Hôm nay cậu thật sự không được tích sự gì.”.

 
Chương 105: 105: Tuyên Bố Của Vương Lão Bát





Khi nghe điều này, Diệp Quân Lâm đã vô cùng sửng sốt, nhìn Lý Văn Uyên bằng ánh mắt hoài nghi.

Rõ ràng là ông ta làm mắt tiền, vì sao lại là lỗi của anh chứ?
Lý Tử Nhiễm cũng tức giận, lập tức nói: “Ba, ba nói gì thế.

Tắt cả là do ba gây ra, anh ấy đâu có lỗi gì.”
“Sao lại không có lỗi chứ.

Nếu là Diệp Quân Lâm lúc trước, không phải sẽ lập tức lấy ra ba trăm triệu hay sao? Bây giò thì đến ba tệ cũng không có.”
Lý Văn Uyên hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm: “Cậu không phải cũng có chút năng lực à? Nghe nói còn biết cả Tướng quân Côn Luân, anh ta nhất định có thể giúp giải quyết chuyện này.”
“Tôi nói cho cậu biết.

Nếu cậu không giải quyết được chuyện này, cậu sẽ phải ly hôn với Tử Nhiễm.

Tôi, Lý Văn Uyên, nhất định nói là làm.”
Lý Văn Uyên trong khi tức giận vì sự bất lực của bản thân, đã trút toàn bộ phẫn nộ lên Diệp Quân Lâm.


Triệu Nhã Lan trừng mắt nhìn ông ta: “Ông nói bậy bạ gì đó.

Bây giờ chúng ta phải đi vay tiền trước.”
*Đi về thôi.”
Cùng lúc đó, sau khi đám người Diệp Quân Lâm vừa rời đi, Vương Lão Bát lập tức bấm điện thoại.

Người bên kia vừa nghe máy, Vương Lão Bát đã xum xoe nói: “Cậu chủ, mọi chuyện anh giao, tôi đã giải quyết xong rồi.”
“Chậc, tốt lắm.

Mấy tiếng nữa, ông trực tiếp tới gặp Lý Thiên Hạo đi.” Giọng nói ở đầu bên kia lạnh lùng cắt lên.

Sau khi trở về nhà.

Lý Văn Uyên nói với vợ: “Bây giờ chỉ có anh cả và chị dâu của bà có thể giúp chúng ta thôi.

Phải vay tiền ngay khi họ chưa kịp rời đỉ.”
“Đã là nửa đêm rồi, còn định khiến họ tức giận hay sao.

Ngày mai tôi sẽ thử xem sao.” Triệu Nhã Lan nhìn Lý Văn Uyên bằng ánh mắt dữ dội.

Lý Tử Nhiễm ủ rũ nói: “Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với ba thế?”
Lý Văn Uyên ngồi xuống, chằm chậm thuật lại toàn bộ sự việc.

Ông ta lúc đầu gặp may mắn, thắng mấy chục ván liên tiếp, thắng đến mấy chục triệu.

Vì muốn nhân lúc may mắn kiếm thêm đôi chút, cuối cùng lại phải nhận thát bại cay đắng.

“Bây giờ tôi mới phát hiện, tên khốn nạn Vương Chí Quốc đó, chắc chắn hắn ta đã tính toán từ trước.” Lý Văn Uyên mắng nhiếc.

Lý Tử Nhiễm cũng gật đầu: “Đương nhiên đã có tính toán.”
Diệp Quân Lâm tiến lại gần, nói: “Có hai giải pháp lúc này, thứ nhất là trả lại tiền.


Thứ hai, pahir tìm ra kẻ đã đứng sau gài bẫy bố và giải quyết vấn đề tận gốc.

Cá nhân con đề nghị thực hiện cách thứ hai, thay vì trả tiền thì phải tìm hiểu nguyên nhân.”
Lý Văn Uyên hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Cậu đang có ý sao? Bọn chúng đã nói, chậm một ngày chặt một ngón tay của tôi.

Cậu bây giờ không muốn trả tiền, mà muốn tìm ra sự thật ư? Đợi cậu tìm được sự thật, thì tôi thậm chí chẳng còn nổi một ngón tay nào.”
Triệu Nhã Lan chưa hết khó chịu, tức giận nói: “Được rồi, trước tiên mấy người đừng cãi nhau nữa.

Đợi trời sáng, sẽ đến nhà anh chị dâu vay tiền.”
Diệp Quân Lâm nghe xong cũng lặng lẽ rời đi.

Lý Tử Nhiễm thì cho rằng cách trả tiền không thực an toàn, cô muốn nghĩ một cách khác, vì vậy cũng khế thở dài rồi đi ra khỏi phòng.

Gần sáng, toàn bộ nhà họ Lý vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.

Với một tiếng vang bất ngờ, cánh cửa bị nổ tung.

Hàng chục người đàn ông lực lưỡng, xăm trổ đầy mình, hung hãn từ ngoài xông vào.

Họ đến thẳng phòng khách của nhà họ Lý.

Lý Thiên Hạo và những người khác thấy có điều bất thường liền vội vàng chạy đến, nhìn thấy đám người này lập tức vô cùng sợ hãi.


“Mấy người là ai? Đang làm gì vậy.

Đây là nhà riêng, các người đừng có gây chuyện ở đây.” Lý Thiên Hạo chỉ tay vào những kẻ vừa xông vào, mắng.

Vương Lão Bát không nói một câu, chỉ ném tờ giấy nợ cho ông.

Lý Thiên Hạo vội vàng cầm lấy, sau khi đọc xong thì sắc mặt lập tức tối sầm.

“Cái gì? Lý Văn Uyên nợ 300 triệu nhân dân tệ? Lấy tài sản doanh nghiệp nhà họ Lý cùng toàn bộ bắt động sản làm tài sản thế chấp?” Lý Thiên Hạo liền thấy hoa mắt, sau đó gần như ngất đi.

Vương Lão Bát cười hả hê: “Chà, hiện tại tất cả tài sản nhà họ Lý của ông đều thế chấp cho tôi, bao gồm cả căn nhà lớn này.

Lý Văn Uyên đã thế chấp giấy chứng nhận bát động sản và các giấy tờ khác cho công ty cho chúng tôi.

Mọi thủ tục chính thức và pháp lý đã được thực hiện!”.

 
Chương 106: 106: Giấy Chứng Nhận Thế Chấp





Nghe thấy vậy, Lý Thiên Hạo lập tức đi tìm những giấy tờ thế chấp này.

Hóa ra tất cả đã bị đánh cắp.

“Tối hôm qua Lý Văn Uyên bí mật tới đây.

Hóa ra là để ăn cắp tài liệu.” Lý Văn Hải tức giận nói.

“Bây giờ, giấy chứng nhận bắt động sản, cũng như các giấy tờ tài sản khác nhau của xí nghiệp nhà họ Lý đều thuộc về tôi.

Ông có thể nhanh chóng trả lại tiền, nếu ông không trả lại, chúng tôi sẽ sớm lấy nhà và công ty của ông.

Tòa án sẽ tới làm việc.” Vương Lão Bát cười khinh bỉ nói.

Lý Thiên Hạo nghe vậy chỉ có thể im lặng.

Vì ông không thể làm gì khác.


Trên giấy tờ có chữ ký hợp lệ cảu Lý Văn Uyên, con trai ông.

“Lý Văn Uyên, tên tiểu tử khốn khiếp này: “Lý Thiên Hạo tức giận quát lên một tiếng, thực sự sắp nôn ra máu.

“Ông có gắng trả lại tiền trong vòng một ngày, néu không hậu quả thế nào ông biết rồi đấy.” Vương Lão Bát chế nhạo rồi bỏ đi.

Ông chủ là họ Lý tức đến phát điên: “Đi, đi tìm Lý Văn Uyên.”
Trời còn chưa sáng hẳn, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Bùm bùm bùm …”
Có tiếng gõ cửa dữ dội.

Sau khi Lý Văn Uyên mở cửa, một đám người xông vào, Lý Thiên Hạo đi đầu, vừa tới đã tát vào mặt Lý Văn Uyên.

“Đồ phá gia chỉ tử.

Mày đã làm gì?”
Lý Thiên Hạo tát Lý Văn Uyên máy cái, không hề có ý định dừng lại.

“Bố … bố biết mọi chuyện rồi?” Lý Văn Uyên vừa che mặt vừa ấp úng hỏi.

“Mới sáng sớm đã bị người ta kéo tới phá nhà, tao lại còn không biết sao?” Lý Thiên Hạo thở hỗn hễn nói.

Lý Văn Phi không lộ vẻ giận dữ, chỉ ủ rũ hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lý Văn Hải chế nhạo: “Tôi nghe nói anh đi đánh bạc thua người ta? Anh và con rễ anh xem ra cũng rất hợp nhau đấy.”
Lý Thiên Hạo hung hăng nhìn Lý Văn Uyên: “Nếu hôm nay mày không giải thích được, tao sẽ tự tay chặt mày.”
Lý Văn Uyên liếc nhìn Diệp Quân Lâm và nói: “Tất cả đều do Diệp Quân Lâm gây ral”
“Cái gì? Chuyện này thì có liên quan gì đến Diệp Quân Lâm?”
Lý Thiên Hạo ngạc nhiên hỏi.


Lý Văn Uyên lập tức gật đầu: “Còn không phải sao? Diệp Quân Lâm đi đánh bạc thua, bọn họ định chém cậu ta.

Là con trộm mấy thứ này để cứu cậu ta.”
Bây giờ nhà họ Lý tới tìm người, Lý Văn Uyên là người hiểu rõ nhất, nếu ông nói ra sự thật, ông ta sẽ bị đánh tới chét.

Vì vậy, nhất định phải đỗ lỗi cho Diệp Quân Lâm.

gười nhà họ Lý bây giờ không tin những gì Lý Văn Uyên nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Nhã Lan.

Triệu Nhã Lan nghiền răng nói: “Ông ấy nói đúng ạ.

Là Diệp Quân Lâm.

Chồng con đã không đánh bạc sáu năm rồi.

Là Diệp Quân Lâm muốn đi đánh bạc kiếm tiền.

Bố, bố có nhớ số tiền chúng ta đã trả lúc trước không?”
Lý Thiên Hạo gật đầu: “Đương nhiên tôi nhớ, chẳng lẽ tiền đánh bạc của Diệp Quân Lâm là từ năm triệu đó sao?”
Triệu Nhã Lan gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy đặt cược chứ không phải vay tiền.

Không ngờ lần này lại thua tới 300 triệu.”
Lý Văn Hải dấy lên nghi ngờ: “Nhưng tôi muốn kiểm tra, có thực là tiền cậu ta mượn không?”

Triệu Nhã Lan liền hỏi lại: “Anh hai, anh cho rằng cậu ta có thể vay tiền không cần thế chấp sao?”
Lý Văn Hải thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hiểu rồi, đứa nhỏ này đã đánh bài ăn tiền.

Ngân hàng chỉ cho vay tiền nếu nó có khả năng hoàn trả.”
Mọi người trong gia đình họ Lý đều tin lời Triệu Nhã Lan.

Lý Văn Uyên bí mật đưa ngón tay cái lên cho vợ, ngưỡng mộ phản ứng quá nhanh của bà.

Lý do này rất chuẩn, và đã có thể đổ được mọi tội lỗi cho Diệp Quân Lâm.

Lý Văn Uyên nhân lúc này, liền đổ thêm dầu vào lửa: “Mọi người cũng thấy đấy, bây giờ không thấy Diệp Quân Lâm nữa.

Tên nhóc đó đã bỏ trốn rồi.”
Lý Thiên Hạo tức giận gầm lên” Diệp Quân Lâm tới số rồi, tên nhóc này, tôi phải giết nó.”
“Đi, đi tìm Diệp Quân Lâm.”
Mọi người hùng hỗ rời đi..

 
Chương 107: 107: Khách Sạn Marriott





Sau khi mọi người trong nhà họ Lý rời đi, Lý Văn Uyên hít một hơi thật sâu.

Tạm thời an toàn.

“Hừ, bà xã, em thật thông minh!” Lý Văn Uyên không quên khen ngợi vợ.

“Mau đi tìm anh chị dâu! Không mượn được tiền, phải chặt ngón tay anh đấy.” Triệu Nhã Lan không để tâm lời nịnh nọt đó, khuôn mặt trắng bệch nhìn Lý Văn Uyên.

Cả hai tức tốc đến khách sạn Marriott.

Tiêu Nhược Mai hỏi: “Có việc gì mà đến tìm chúng tôi sớm như vậy?”
“Anh hai, chị dâu, em có chuyện muốn nói.

Bọn em có thể vay 300 triệu không? Gần đây cần chút vốn để làm ăn.”
“Cũng không phải vấn đề lớn lắm phải không? Anh chị biết về các dự án của Tử Nhiễm chứ, cũng hơn một tỷ.”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan không để mắt thêm thời giờ, lập twccs đi thẳng vào vấn đề.

Triệu Nhã Lan và Triệu Học Thành đưa mắt nhìn nhau.


“Cần phải thảo luận một chút.”
Sau nửa tiếng, cuối cùng cả hai cũng đồng ý cho vay 300 triệu.

Chủ yếu là do các dự án của Lý Tử Nhiễm có vẻ đảm bảo.

“Tuyệt quá!” Lý Văn Uyên vui mừng nói.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Tiêu Nhược Mai đột nhiên vang lên.

Đó là Tiêu Thiên Long.

Tiêu Nhược Mai nghe máy: “Thiên Long, có chuyện gì vậy?”
*“Dì, con muốn nói với dì một điều…”
Vẻ mặt của Tiêu Nhược Mai lập tức thay đổi khi nghe những gì Tiêu Thiên Long nói, cô liền nhìn Lý Văn Uyên một cách nghỉ ngờ.

“Được.

Dì hiểu rồi.

Không cho vay tiền là được.”
Sau khi cúp máy, Tiêu Nhược Mai tức giận nói: “Anh còn nói dối chúng tôi? Anh còn nói cần tiền làm ăn? Lý Văn Uyên, anh rõ ràng đã thua 300 triệu tiền đánh bạc!”
Triệu Học Thành nghe thấy vậy, ông ta cũng tức giận vô cùng: “Cút đi! Khi nào tự mình xóa được nợ thì hằng quay lại gặp bọn ta”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cứ vậy mà bị thôi bay.

Cả hai chết lặng, không nói được câu nào.

Chẳng phải vừa rồi còn đồng ý cho mượn hay sao, chỉ sau một cuộc điện thoại đã thay đổi rồi.

“Tôi nên làm gì bây giờ?” Lý Văn Uyên sợ đến vã mồ hôi.

Cùng lúc đó, Lý Tử Nhiễm cũng đang cố gắng tìm cách nhưng tối đa cô cũng chỉ có thể kiếm được 50 triệu.


Số tiền này thực ra cũng đã đầu tư vào dự án, nếu bị lấy lại, dự án có lẽ sẽ phải tạm dừng.

Diệp Quân Lâm cũng đã bắt đầu điều tra về sự việc lần này.

Rõ ràng, đây là một cái bẫy được dựng một cách rất hoàn hảo.

Nhưng, chắc chắn phải có lỗ hổng ở đâu đó.

Nếu gọi cảnh sát, sẽ dễ dàng điều tra chân tướng.

Tuy nhiên, sau đó Lý Văn Uyên sẽ phải vào tù.

Điều này sẽ khiến Lý Tử Nhiễm rất buồn.

Đó là điều mà anh không hề muốn nhìn thấy.

Thực tế thì, anh hoàn toàn có khả năng bỏ ra ba trăm triệu.

Có điều, anh thực sự muốn tìm hiểu nguồn gốc của rắc rồi này.

Ai là người cố tình gây chuyện với gia đình anh.

Sau cả ngày suy nghĩ tìm cách, bọn họ vẫn không kiếm được đồng nào.


Lý Văn Uyên run lên vì sợ hãi khi nghĩ đến ngày mai ngón tay mình sẽ bị chặt.

“Vợ ơi, tôi phải làm sao đây? Bà mau nghĩ cách giải quyết đi!
Tôi không thể để họ chặt ngón tay của tôi được.” Lý Văn Uyên lo lăng hét lên.

Triệu Nhã Lan cũng cau mày, bà suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói Tử Nhiễm sẽ liên hệ với các nhà đầu tư lớn để vay tiền, nhưng tôi sợ sẽ lâu hơn một chút, có thể sẽ mắt vài ngày.”
“Làm sao có thể chứ? Mắt máy ngày, là tôi sẽ bị mát hết ngon tay rồi.” Lý Văn Uyên không ngừng toát mồ hôi.

“Vậy hay là tìm một người khác thay cho ông?”
Nghe vậy, hai mắt Lý Văn Uyên sáng lên, dữ tợn nói: “Ý bà là muốn đẩy Diệp Quân Lâm ra, để anh ta bị chặt ngón tay thay cho tôi?”
“Vậy thì ông nghĩ còn có người khác sao? Dù sao thì ông cũng đã đổ mọi trách nhiệm cho Diệp Quân Lâm rồi.” Triệu Nhã Lan trống rỗng nhìn về phía trước, giọng nói lạnh lùng.

Lý Văn Uyên gật đầu tán thành: “Đúng vậy! Hắn chỉ là đồ rác rưởi, vô dụng.

Cắt đứt ngón tay của hắn cũng đâu ảnh hưởng gì? Dù sao nó cũng đang ăn bám chúng ta.

Đây chính là sự hy sinh mà nó phải chấp nhận để báo đáp chúng ta.”.

 
Chương 108: 108: Cẩn Trọng Lời Nói





Triệu Nhã Lan thở dài: “Vấn đề chỉ là Tử Nhiễm, nếu con bé biết, nó nhất định sẽ không đồng ý.”
“Vậy thì hãy giữ bí mật trước, nói với nó rằng bên sòng bạc đồng ý cho chúng ta thêm vài ngày.

Hãy lừa Diệp Quân Lâm qua đây và để cậu ta đi thay vì tôi!” Lý Văn Uyên nói.

“Nếu thế, ông cần phải gọi bố và những người khác đến và gây áp lực một chút cho Diệp Quân Lâm.

Họ đã tìm Diệp Quân Lâm một ngày, nhưng vẫn chưa tìm thấy.” Triệu Nhã Lan lại nói.

Sau khi Lý Tử Nhiễm nghe tin được hoãn lại vài ngày, cô cảm thấy nhẹ nhõm, tạm thời bình tĩnh tiếp tục nghĩ cách giải quyết.

Lý Thiên Hạo biết được đã tìm thấy Diệp Quân Lâm, liền lập tức chạy tới.

Sau đó, Lý Văn Uyên gọi lại cho Vương Lão Bát và hỏi liệu có thể dùng Diệp Quân Lâm để thay thế ông ấy không.

Vương Lão Bát vui vẻ đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Lão Bát gọi cho Tiêu Thiên Long.

“Cậu chủ, như cậu dự đoán, nhà họ Lý đã đưa Diệp Quân Lâm ra thay thế.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

“Tốt lắm, từ từ tra tấn Diệp Quân Lâm, ngày mai gửi cho tôi đoạn video chặt ngón tay của hắn.”
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng và điên cuồng của Tiêu Thiên Long qua điện thoại.

Diệp Quân Lâm đang ngồi suy nghĩ thì Lý Văn Uyên gọi đến.

“Quân Lâm mau đến đây.

Mọi chuyện đã xoay chuyển.

Trực tiếp tới sòng bạc.”
Sau khi cúp máy, Diệp Quân Lâm rất ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn đi thẳng tới sòng bạc ngầm.

Khi anh đến nơi, anh thấy Lý Thiên Hạo và mọi người đều ở đó.

Vừa thấy anh, Lý Thiên Hạo cùng nhiều người lập tức lao tới, xô đẩy anh.

“Tên khốn này.

Đồ cầm thú.

Mất 300 triệu vì đánh bạc sao?
Chết tiệt.

Muốn giết nhà họ Lý của chúng ta sao?”
“Họ Lý sắp bị tiêu diệt trong tay ngươi! Ta thật muốn giết ngươi!”
Lúc này, Diệp Quân Lâm hoàn toàn sững sờ.

Nhìn mọi người một cách khó tin.

Tại sao anh lại trở thành người đánh bạc?
Nhìn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cách đó không xa, anh lập tức hiểu ra.

Họ đã đồ lỗi cho anh.

Lý Thiên Hạo và những người khác không biết sự thật chắc chắn sẽ trút giận lên đầu anh.


Lý Văn Uyên nhân cơ hội đi tới, tức giận nói: “Diệp Quân Lâm, cậu tự mình lo liệu đi!”
“Đúng vậy.

Chuyện này mày phải tự gánh chịu lấy.” Lý Thiên Hạo và những người khác tức giận nói.

Lý Văn Uyên kéo Diệp Quân Lâm sang một bên, nghiêm khắc nói: “Bây giờ cậu phải thay tôi tới gặp Vương Lão Bát.

Nếu cậu không đi, tôi sẽ bắt cậu ly hôn với Tử Nhiễm.

Trong tay tôi có cả hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn của cậu.

Tôi nói được là làm được.”
“Mau đồng ý đi.

Thiếu một ngón tay cũng không sao đâu.” Lý Văn Uyên tiếp tục thì thào.

Diệp Quân Lâm rùng mình ớn lạnh.

Lúc này, anh chỉ có thể cảm thấy sự thờ ơ vô cảm của loài người.

Vào thời khắc quan trọng, họ sẵn sàng đẩy anh ra chết thay.

Nếu không phải vì Lý Tử Nhiễm, anh sẽ không thể ở trong gia đình này dù chỉ một chút.

“Sao còn chần chừ gì nữa? Để nó ra ngoài tự giải quyết mọi chuyện đi.” Lý Thiên Hạo thúc giục.


Lúc này, Vương Lão Bát cùng đám tay chân của ông ta đã tới, lập tức vây xung quanh Diệp Quân Lâm và những người nhà họ Lý.

“Ông ta đến rồi!” Lý Văn Uyên khẽ nói.

Rồi trước khi Diệp Quân Lâm kịp phản ứng, anh đã bị Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đầy ra phía trước.

Vương Lão Bát cười chế nhạo: “Diệp Quân Lâm phải không? Mau đi thôi.”
Cứ như vậy, Diệp Quân Lâm đã bị người của Vương Lão Bát bắt đi.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm.

Họ đã có thể an tâm.

“Nhanh lên.

Đừng làm liên lụy chúng tôi nữa.” Lý Văn Uyên nói, sau đó lập tức cùng vợ rời đi.

Họ rất sợ Vương Lão Bát sẽ đổi ý mà quay lại..

 
Chương 109: 109: Lính Đánh Thuê





Sau khi rời khỏi sòng bạc ngầm, Lý Văn Uyên cau mày nói: “Không biết tôi có thể cứ thế mà đẩy mọi chuyện cho Diệp Quân Lâm không.”
Triệu Nhã Lan sắc mặt hơi thay đổi: “Ý của ông là chuyển khoản nợ 300 triệu cho Diệp Quân Lâm, chúng ta sẽ bắt cậu ta ly hôn với Tử Nhiễm, sau đó không còn liên quan gì nữa.”
“Đúng.

Nếu thành công, chính là có thể dùng một mũi tên giết hai con chim.

Chúng ta không cần trả nợ nữa, cũng có thể đá hắn ra khỏi nhà.”
Lời nói này quả thực không sai, nhưng không dễ dàng để thực hiện.

Triệu Nhã Lan nói: “Nhưng còn chữ ký của ông.

Đẩy cho cậu ta thế nào đây?
“Đương nhiên phải tìm biện pháp.”
Trong sòng bạc, Diệp Quân Lâm được đưa đến một căn phòng nhỏ tối tăm.

Vương Lão Bát ngồi trước mặt anh, xung quanh là những tên côn đồ cường tráng.


Một nụ cười khát máu thoáng qua khóe miệng Vương Lão Bát: “Diệp Quân Lâm, cha vợ của anh đã đẩy anh ra, yêu cầu anh phải chặt ngón tay của mình thay cho ông ta.

Anh đã sẵn sàng chưa?”
Vương Lão Bát nhặt lên một con dao rựa sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh lùng.

Bên cạnh còn có một người khác cầm máy ảnh để chụp.

Đây là nhiệm vụ do Tiêu Thiên Long sắp xếp, để quay lại cảnh ngón tay của Diệp Quân Lâm bị chặt đút.

“Đương nhiên là chưa.” Diệp Quân Lâm đột ngột nói.

Vương Lão Bát cười toe toét, lộ ra một chiếc răng vàng: “Tại sao? Sợ à? Haha…”
Diệp Quân Lâm không nói, chỉ lặng lẽ châm một điều thuốc.

“E hèm…”
Trong một giây tiếp theo, tất cả mọi người có mặt đều bị sặc, lập tức ho liên tục.

Vương Lão Bát chăm chú nhìn, không khỏi hỏi: “Ngươi đang hút cái thứ quỷ gì? Khói nồng nặc như vậy?”
Một trong những tên côn đồ nói một cách không chắc chắn: “Tôi nghĩ đây là một loại thuốc lá đặc biệt dành riêng cho quân khu.

Tôi có một tay bạn trong quân ngũ, hắn ta từng gửi cho tôi một điều, mùi thực sự kinh khủng.”
Khi nói đến loại thuốc lá đặc biệt do quân khu cung cấp, sắc mặt của mọi người đều lập tức thay đổi.

Vương Lão Bát chế nhạo nói: “Mày đừng nói linh tinh nữa.

Hắn ở trong hoàn cảnh này, còn có thể hút một điều thuốc của quân khu.”
Diệp Quân Lâm hít một hơi thuốc, liền nói: “Trước khi tôi hút xong điều thuốc này, hãy nói ai đã sai anh làm gài bẫy Lý Văn Uyên.


Nếu không, e rằng anh sẽ rất khổ sở.”
Nghe đến đây, Vương Lão Bát và hàng chục tên côn đồ đều bật cười.

Ngón tay của Diệp Quân Lâm sắp bị chặt, vậy mà vẫn còn đòi uy hiếp ngược lại bọn họ.

Ai nấy đều nhìn Diệp Quân Lâm, cho rằng anh thật ngốc nghéch.

Ai sẽ phải chịu khổ đây?
Vương Lão Bát cười to: “Tên nhóc này, sợ quá hóa điên sao?
Đừng lo lắng, không đau, chỉ một nhát là xong.”
Nhìn điếu thuốc lá đang cháy, Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Thời gian không còn bao lâu nữa, nếu anh không nói gì thì kết cục sẽ thảm hại lắm đấy.”
Vương Lão Bát và đám tay chân đương nhiên không tin những gì anh nói, tiếp tục chế nhạo: “Được rồi, để xem, mày có thể làm gì bọn tao sau khi hút thuốc xong?”
Những cặp mắt tò mò tỏ ra thích thú theo dõi Diệp Quân Lâm hút thuôc.

Anh hút xong, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên.

Diệp Quân Lâm ngắng đầu liếc nhìn Vương Lão Bátvà những người khác: “Các anh sẽ sớm hồi hận!”
“Hồi hận cái con mẹ mày, ta chặt tay của mày trước xem ai hồi hận.”
Vương Lão Bát rất tức giận, bất ngờ giơ dao lên, chém mạnh xuống.


“bùm!”
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa của ngôi nhà nhỏ màu đen đột nhiên bị đập bay, phát ra tiếng động lớn, Vương Lão Bát sợ hãi dừng lại.

Trong giây tiếp theo, những người đàn ông vạm vỡ với nhiều màu da khác nhau tuy nhiên đều mặc vest đồng nhất, lao vào từ bên ngoài.

Họ cao trung bình hơn 1,9 mét, đứng sừng sững như những ngọn đồi.

Những người này là James, một người lính đánh thuê và người của anh, do Diệp Quân Lâm mời tới.

Hiện họ đang ẩn mình trong bóng tối, làm vệ sĩ cho Diệp Quân Lâm.

Vừa rồi Diệp Quân Lâm để lại một tín hiệu, họ đã lập tức tìm thấy nơi này.

“Lập tức hành động!”
James vừa ra lệnh, những người lính đánh thuê này giống như những con Hỗ xuống núi, gầm lên và lao vào đối phương..

 
Chương 110: 110: Ngón Tay Bị Chặt





“Bùm!”
“Rắc”
Những tên côn đồ của sòng bạc tuy cũng là những tên có chút năng lực, tuy nhiên khi đem so với những người lính đánh thuê quanh năm xông pha trận mạc thì bọn họ đương nhiên không cùng đẳng cắp.”
Tắt cả đã bị đánh bật xuống đất trong vòng chưa đầy một phút.

James và anh em của anh đều là những cỗ máy giết chóc siêu hạng Những tên côn đồ sòng bạc bị đánh bê bết máu, nằm la liệt khắp phòng.

Chỉ còn lại Vương Lão Bát đứng một mình, khuôn mặt tràn ngập hoang mang.

Diệp Quân Lâm vô cảm nói: “Đánh đi.”
“Bộp.”
James nắm lấy cổ Vương Lão Bát và giáng một cú đấm như trời giáng.

Sau bảy hoặc tám cú đắm liên tiếp, Vương Lão Bát không còn nhận thức, trực tiếp ngất xuống sàn.

Những tiếng la hét khiếp đảm vang vọng trong gian phòng nhỏ lờ mò sáng.

Họ không thể ngờ rằng Diệp Quân Lâm lại có nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ như vậy.


Họ lại càng không thể ngờ những người đàn ông này lại mạnh mẽ đến vậy.

Sức chiến đấu thực sự khiến người khác hoảng sợ.

Diệp Quân Lâm nhìn đám côn đồ đang dồn vào một chỗ, chế nhạo: “Tôi đã nói các anh sẽ phải chịu khổ mà.”
“Mau khai ra ngay lập tức.”
Sau khi bị Lý Văn Uyên đẩy ra gánh tội, Diệp Quân Lâm lập tức hiểu ra rằng, thay vì âm thầm điều tra, thì cách tốt hơn chính là dùng bạo lực, ép bọn họ phải nói ra chân tướng.

Vương Lão Bát kinh hãi: “Tôi không dám nói, nếu tôi nói ra thì thật sự tôi sẽ không còn đường sống nữa.”
“Vậy thì đánh.

Đánh tiếp đến khi hắn ta chịu nói.” Diệp Quân Lâm lạnh lùng ra lệnh.

James và những người đi cùng đều là lính đánh thuê.

Nghe lệnh, họ trở nên hung bạo hơn và lập tức tiếp tục thi hành màn đánh đập.

Mãi cho đến khi đám thuộc hạ bị đánh đến không thể cử động được nữa, Vương Lão Bát mới vội vàng giơ tay: “Tôi nói, tôi nói.

Tôi sẽ nói tất cả cho anh.”
James kéo ông ta tới chỗ Diệp Quân Lâm.

“Chính là … Hoa Thiên Hải của tập đoàn Quân Lâm bắt chúng tôi làm việc này.

Chúng tôi, cũng đều là bị ép buộc mà thôi.”
Vương Lão Bát nói.

Ông ta đương nhiên vẫn không dám nói thẳng ra tên Tiêu Thiên Long.

Nhưng vừa nghe tới Hoa Thiên Hải, Diệp Quân Lâm liền biết ngay Tiêu Thiên Long có liên quan.

Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn chiếc máy ảnh trên mặt bàn, cười: “Anh ta còn yêu cầu anh chụp ảnh ngón tay tôi bị chặt phải không?”
“Phải.” Vương Lão Bát rụt rừ gật đầu.


Diệp Quân Lâm lập tức nhìn James.

Anh ta ngay lập tức hiểu ý, liền giữ lấy Vương Lão Bát, đè ông ta xuống bàn, nắm lấy bàn tay của lão ta rồi từ từ nâng con dao sắc bên cạnh lên.

Đám lính đánh thuê gần đó cũng đã cầm máy chụp ảnh.

“Không không!” Vương Lão Bát nhận ra điều chẳng lành, điên cuồng hét lên.

“Không!” Tiếng kêu cuồng loạn của Vương Lão Bát vang lên đáng sợ.

Xong xuôi, Diệp Quân Lâm yêu cầu Vương Lão Bát gửi video đi.

Hoa Thiên Hải nhận được video, liền đưa nó ngay cho Tiêu Thiên Long.

“Hahaha … Diệp Quân Lâm sợ đến mức giọng nói cũng biến dạng.

Hay lắm! Không ngờ hắn ta lại nhát gan như vậy.”
Tiêu Thiên Long mỉm cười hạnh phúc.

“Thiên Hải, hãy gửi video ẩn danh cho tất cả mọi người trong nhà họ Lý, bao gồm cả Lý Tử Nhiễm.” Tiêu Thiên Long ra lệnh.

Ngay sau đó, mọi người trong gia đình nhà họ Lý đều nhận được một đoạn video.

Nhìn thấy người trong video bị chặt đứt ngón tay một cách tàn nhẫn, cơ thể Lý Văn Uyên run lên, sắc mặt vô cùng khiếp đảm “Kinh khủng! Kinh khủng! May mà không phải tôi.”

Triệu Nhã Lan cũng rất sợ hãi.

“Họ thực sự đã làm việc đó.”
Lý Thiên Hạo cũng bị sốc vì đoạn video này.

Cùng lúc đó, trong khi Lý Tử Nhiễm vãn đang nghĩ cách giải quyết thì bất ngờ nhận được đoạn video này trong hộp thư của mình.

Vừa mở video lên, cô ấy sợ hãi đến mức suýt ném điện thoại đi.

“Ba đã bị chặt ngón tay? Bố nói họ đồng ý cho thêm vài ngày chỉ là muốn an ủi mình thôi ư?”
Lý Tử Nhiễm ngay lập tức gọi cho Lý Văn Uyên và hỏi: “Ba bị sao vậy? Bồ có sao không?”
“Bố không sao.” Lý Văn Uyên đáp.

“Vậy video đó? Ai là người đã bị chặt mất ngón tay?” Lý Tử Nhiễm nghỉ ngờ hỏi.

“À… chuyện này… Tử Nhiễm à… Đó là Diệp Quân Lâm.” Lý Văn Uyên ngập ngừng, ông ta hoàn toàn không muốn nói ra sự thật.

“Cái gì? Quân Lâm ư? Vì sao lại thế?”.

 
Chương 111: 111: Thêm Một Ngày Cắt Một Ngón Tay





Sau khi biết sự thật, Lý Tử Nhiễm không thể ngừng khóc: “Tại sao lại là Diệp Quân Lâm?”
Triệu Nhã Lan giật lấy điện thoại, nói: “Con gái, chúng ta không thể làm được gì.

Diệp Quân Lâm đã chủ động đi thay ba con!”
“Làm sao lại có thể như vậy được? Sao hai người không nói với con? Ba mẹ chờ con, con sẽ trở về ngay.” Lý Tử Nhiễm lo lắng khóc trong điện thoại.

Không lâu sau, Lý Tử Nhiễm đã về tới nhà.

“Con gái, Diệp Quân Lâm không cho chúng ta nói.” Triệu Nhã Lan vội vàng giải thích với Lý Tử Nhiễm.

Lý Văn Uyên cũng nói: “Con gái, dù sao hắn gãy vài ngón tay cũng không sao cả, còn ta đây, bị cắt tay chỉ có chết thôi.”
Lý Tử Nhiễm không biết phải nói gì nên cô chỉ tiếp tục khóc.

“Con gái, mau kiếm tiền trả cho bọn họ.

Diệp Quân Lâm chắc cũng không thể chịu thêm vài ngày nữa đâu.” Triệu Nhã Lan nói.


Lý Tử Nhiễm hét lên: “Nhưng mỗi ngày lại bi cắt thêm một ngón tay, ai có thể chịu được chứ?”
“Vậy con có thể nhìn thấy bố con chịu khổ à? Ít ra Diệp Quân Lâm cũng còn trẻ, hắn vẫn có thể chịu đựng.” Triệu Nhã Lan an ủi.

Lý Tử Nhiễm nhìn chằm chằm vào hai người và hỏi: ‘Là bố mẹ ép anh ấy đi phải không?”
“Không hề.

Là hắn ta tự nguyện.

Bố mẹ không hề ép buộc hắn.”
Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nói: “Con gái, sau khi trả được tiền để chuộc hắn ra, con và hắn hãy li hôn đi.”
Lý Tử Nhiễm liền trở nên khó coi, không tin được những gì mình vừa nghe: “Cái gì? Ly hôn? Ba, Diệp Quân Lâm là người vì con mà chịu đựng, bố mẹ lại muốn đuổi anh ấy đi sau khi đã hết tác dụng?”
“Ba mẹ không phải những người như vậy.” Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan vội vàng nói.

“Mọi việc mà Diệp Quân Lâm làm, chúng ta đều nhớ rõ.”
“Chúng ta cũng không phải kẻ vô ơn.

Khi nào mọi chuyện được giải thuyết ồn thỏa, chúng ta sẽ bồi thường đủ tiền cho hắn.”
“Hai người…” Lý Tử Nhiễm run rẩy, không nói hết câu.

Hôm nay, bố mẹ cô đã thực khiến cô thất vọng.

“Nhưng mà, con và Diệp Quân Lâm nhất định phải ly hôn.

Hắn ta vốn dĩ không xứng với con, bây giờ hắn ta còn bị chặt mất mấy ngón tay, lại càng không xứng.”
“Ta tuyệt đối không thể để con gái gả cho một tên què quặt như vậy.” Lý Văn Uyên nói, thái độ rất chắc chắn.

Lý Tử Nhiễm chết lặng.

Bố mẹ cô quá tàn nhân với Diệp Quân Lâm, chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân mình.


“Tử Nhiễm.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Nếu muốn Diệp Quân Lâm bớt đau khỏ, thì chúng ta nên nhanh chóng trả tiền.”
Triệu Nhã Lan lại nói.

Đúng lúc này, Lý Thiên Hạo đến.

“Có chút tiến triển rồi.” Lý Thiên Hạo trông có vẻ phấn khích nói.

“Ba, ý của balà sao?” Lý Văn Uyên hỏi, có chút không hiểu bố mình đang nói chuyện gì.

“Có người vừa đến thông báo với chúng ta rằng, người đó sẵn sàng giúp chúng ta trả lại tiền, nhưng có một điều kiện – đó là Tử Nhiễm phải tái hôn.” Lý Thiên Hạo nói.

“Thật không bó?” Lý Văn Uyên mừng rỡ hỏi.

Lý Thiên Hạo nâng tắm ngân phiếu 300 triệu trong tay: “Người đó đã đưa ngân phiếu rồi! Bây giờ chỉ cần hỏi Tử Nhiễm một câu, con bé có chịu tái hôn hay không?”
Lý Tử Nhiễm đã cố gắng tìm kiếm cách giải quyết một thời gian nhưng không có kết quả.


Hiện tại cô không thể kiếm được ba trăm triệu, đó là một con số quá lớn.

“Đừng do dự, nhanh chóng đồng ý đi!” Lý Văn Uyên thúc giục, vấn đề bây giờ là thời gian.

Triệu Nhã Lan cũng lập tức khuyên: “Con nhanh chóng đồng ý, lấy được tiền sớm, Diệp Quân Lâm sẽ sớm được tha, không phải chịu khổ nữa.”
Những lời này khiến Lý Tử Nhiễm run lên, tâm trí trần đầy những hình ảnh tàn nhẫn trong video.

Cô sẽ làm điều này vì Diệp Quân Lâm.

“Được rồi, cháu hứa sẽ tái hôn!” Lý Tử Nhiễm gật đầu đồng ý.

Lý Thiên Hạo và Lý Văn Uyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lý Thiên Hạo lấy một thẻ phòng đưa cho Lý Tử Nhiễm: “Nếu cháu đồng ý rồi, hãy đến khách sạn Sheraton tìm người đó.

Chỉ cần cháu tới khách sạn, chúng ta lập tức có quyền sử dụng chỉ phiếu.”.

 
Chương 112: 112: Tái Hôn





Lý Tử Nhiễm hỏi: “Ông nội, người đó là ai?”
Lý Thiên Hạo đáp: “Ông cũng không biết.

Nhưng anh ta nhờ ông nhắn với cháu, anh ta là người từng theo đuổi cháu trước đây.

Chỉ cần cháu kết hôn với anh ta, anh ta sẽ đưa ngay chúng ta 300 triệu.

Anh ta còn hứa nhà họ Lý sẽ không phải lo lắng gì!”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nhìn nhau, trong mắt họ đầy vẻ ngạc nhiên.

Họ thực sự không ngờ lại có việc tốt như vậy.

Không những Lý Tử Nhiễm có thể lập tức tái hôn, mà còn là tái hôn với một đại gia đích thức.

Số tiền ba trăm triệu.

Đây thật sự là điều rất đáng mong chờ.

“Cháu mau đi đi.

Vương Lão Bát đã thay đổi luật chơi rồi.


Chỉ cho chúng ta thêm một ngày thôi.

Nếu cháu đến muộn, ông ta sẽ chặt hết tất cả các ngón tay của Diệp Quân Lâm.” Lý Thiên Hạo thúc giục cô.

Nghe thấy điều này, Lý Tử Nhiễm lập tức cầm thẻ khách sạn, lao ra ngoài.

Tất cả những chuyện này, đều do Tiêu Thiên Long sắp đặt.

Anh ta đưa ra ngân phiếu 300 triệu.

Đối với anh ta, chẳng có gì mất mát cả.

Sau khi tắm ngân phiếu 300 triệu được giao cho Vương Lão Bát, nó đương nhiên sẽ trở về tay anh ta.

Đó chính là, không tốn một xu nào, vừa có thể biến Diệp Quân Lâm thành tàn phế, vừa chiếm được Lý Tử Nhiễm.

Quả là một phi vụ làm ăn lợi ích tuyệt đối.

Mang theo cảm giác lo lắng, Lý Tử Nhiễm cuối cùng cũng đến khách sạn.

Cô ấy biết điều này có nghĩa là gì.

Nhưng bây giờ mục đích chính là nhanh chóng trả lại tiền để Diệp Quân Lâm bớt đau khổ.

Khi đến phòng tổng thống được chỉ định, Lý Tử Nhiễm hít một hơi thật sâu và mở cửa bước vào.

Một người đàn ông đứng trước khung cửa số lớn kiểu Pháp trong phòng khách.

Nhìn từ đằng sau, Lý Tử Nhiễm cảm thấy người này rất quen.

Khi anh ta vừa quay lại, Lý Tử Nhiễm lập tức choáng váng.

“Tiêu Thiên Long, hóa ra là anh?” Lý Tử Nhiễm hỏi bằng giọng hốt hoảng.

Tuy không biết người này là ai, nhưng cô không hề nghỉ ngờ Tiêu Thiên Long, vì đã sáu năm nay, anh ta không hề quấy rầy cô.

Nếu anh ta vẫn còn muốn cô, nhẽ ra nên hành động từ lâu rồi mới đúng.


Tiêu Thiên Long đeo kính gọng vàng, nhìn thấu tâm tư của Lý Tử Nhiễm, cười nói: “Trong lòng của cô, có phải đang thắc mắc VÌ sao sáu năm qua tôi không tìm cô?”
Lý Tử Nhiễm lập tức gật đầu.

“Thực ra, tôi đã không ngừng theo dõi cô suốt sáu năm qua.

Tôi thực muốn xem cô có thể tồn tại được bao lâu.

Không ngờ bạn thực sự có thể sống tốt được tới sáu năm!” Tiêu Thiên Long chế nhạo.

Lý Tử Nhiễm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Chính anh là người đã bày ra tắt cả những chuyện này? Là anh gài bẫy ba tôi?”
Tiêu Thiên Long cười: “Làm sao có thể nói như vậy được?
Không ai ép ông ta đánh bạc?”
“Anh … anh đúng là không biết xấu hổ!” Lý Tử Nhiễm tức giận nói.

“Lý Tử Nhiễm, từ bỏ trái tim của mình đi! Cô và Diệp Quân Lâm nên nghĩ đến điều này khi hai người gặp tôi trong kiếp này.

Tôi đã có thể tiêu diệt cô sáu năm trước, và bây giờ tôi vẫn có thể làm điều đó.” Tiêu Thiên Long cười ghê rợn.

Lý Tử Nhiễm như bị sét đánh, nhìn Tiêu Thiên Long hoài nghỉ: “Anh? Anh đã bắt đầu từ sáu năm trước?”
Tiêu Thiên Long cười nói: “Bằng không, cô cho rằng với thực lực của nhà họ Diệp, có thể hạ gục Diệp Quân Lâm ư?”
Nghe được điều này, Lý Tử Nhiễm gần như phát điên.

“Lý Tử Nhiễm, bây giờ tôi sẽ cho cô hai sự lựa chọn.

Thứ nhất, nằm xuống giường, cởi đồ ra.


Thứ hai, cô cứ thế rời đi, nhưng Diệp Quân Lâm sẽ rất khổ sở.

Ngón tay của anh ta, đương nhiên sẽ bị chặt đứt.

Cuối cùng, có lẽ sẽ là đẩy anh ta từ sân thượng xuống.”
Khóe miệng của Tiêu Thiên Long vẽ lên một nụ cười tàn nhẫn.

Mục tiêu của anh ta đã sắp đạt được rồi.

Hại Diệp Quân Lâm đến chết, khiến Lý Tử Nhiễm ngoan ngoãn tự nguyện lên giường.

Lý Tử Nhiễm hoàn toàn choáng váng.

Bây giờ cô đã hiểu, mọi thứ đều do Tiêu Thiên Long thiết kế.

Cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác.

Cô chỉ có thể nghe lời Tiêu Thiên Long.

Nếu không, Diệp Quân Lâm không chỉ phải chịu cảnh tàn tật cả đời, mà còn có thể bị mắt mạng..

 
Chương 113: 113: Ngân Phiếu





Cùng lúc đó, sau khi Lý Tử Nhiễm có mặt tại khách sạn, Lý Thiên Hạo nhận được tin ông đã có thể sử dụng tấm ngân phiếu.

Lý Văn Uyên lập tức đưa Lý Thiên Hạo tới sòng bạc ngầm.

Vừa bước vào, cả hai đã lập tức choáng váng.

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang từ tầng hai bước xuống.

Điều đáng chú ý nhát, đó là nhìn anh rất khỏe manh.

Toàn thân anh rất sạch sẽ, không hề có lấy một vết máu.

Hai người lập tức chú ý vào bàn tay của Diệp Quân Lâm.

Tắt cả đều nguyên vẹn, không thiếu một ngón nào.

Trong video, họ đã thấy ngón tay của Diệp Quân Lâm bị chặt đứt.

Trong khi họ vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn, Diệp Quân Lâm đã bước tới trước mặt họ.


“Hai người đã đến rồi ư?” Diệp Quân Lâm nhìn thấy tắm ngân phiếu, liền cầm lấy nó và xem xét một cách cần thận.

Anh đã có một dự cảm không lành.

“Cậu …cậu không sao chứ? Không phải ngón tay của cậu đã bị chặt rồi sao?” Lý Văn Uyên nhìn Diệp Quân Lâm một cách khó hiểu, ấp úng hỏi.

Diệp Quân Lâm phót lò họ và đột nhiên lên giọng: “Tắm ngân phiếu này là thế nào?”
“Cái này …” Lý Văn Uyên do dự.

“Nói mau!” Diệp Quân Lâm đột nhiên gầm lên.

Một hơi thở cuồng bạo toát ra từ cơ thể anh, khiến Lý Văn Uyên cảm thấy hơi thở của mình như thắt lại.

Cảm giác như cỗ đang bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Điều đáng sợ nhất chính là đôi mắt của Diệp Quân Lâm.

Lý Văn Uyên kinh hãi, liền nói: “Khách sạn Sheraton trên phố Vạn Thịnh.

Lý Tử Nhiễm đã tới đó.”
Diệp Quân Lâm liền hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
“Có lẽ đã quá muộn!” Lý Văn Uyên cúi đầu, không dám nói to.

Lý Thiên Hạo bên cạnh cũng đồng tình: “Đúng vậy, cho dù cậu đi ngay bây giờ, dùng xe thể thao cũng không kịp nữa.”
Diệp Quân Lâm ném đống giấy tờ bát động sản xuống đắt, đẩy hai người ra, vừa đi vừa bắm điện thoại cho Thanh Long.

“Tôi cần một chiếc trực thăng, ngay lập tức, mau đến đây!”
Giọng của Diệp Quân Lâm vô cùng lạnh lùng.

Chưa đầy năm phút sau khi anh rời sòng bạc, một chiếc trực thăng quân sự hạ cánh tại quảng trường.

Tất cả những người qua đường đều chăm chú nhìn theo, tỏ vẻ sửng sốt và tò mò.

Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của những người có mặt tại đó, Diệp Quân Lâm lập tức lên trực thăng.


Xe thể thao quá muộn, nhưng trực thăng thì không.

“Tôi muốn một bản vẽ cấu trúc của khách sạn Sheraton.” Diệp Quân Lâm nói, sát khí lóe lên trong mắt anh.

Trong phòng Tổng thống của khách sạn Sheraton.

Lý Tử Nhiễm vẫn kiên quyết chưa chịu khuất phục Tiêu Thiên Long.

“Lý Tử Nhiễm, cô trì hoãn thời gian cũng vô ích! Nếu cô chậm trễ một phút, Diệp Quân Lâm sẽ phải chịu đựng thêm một phút.” Tiêu Thiên Long mỉm cười.

Trên thực tế, Lý Tử Nhiễm hiểu điều này.

Có điều, cô không thể vượt qua rào cản trong trái tim mình.

Cô thậm chí muốn nhảy khỏi tòa nhà này ngay lập tức.

Tiêu Thiên Long quay lưng về phía cửa sổ, nhìn Lý Tử Nhiễm.

“Thả lỏng đi, tôi sẽ không ép buộc cô.

Tôi chờ cô nguyện ý leo lên giường của tôi.”
Nụ cười của Tiêu Thiên Long mở rộng trên khóe môi, giống như một ác quỷ.

“Bây giờ cô có muốn tôi cho cô xem video, xem Diệp Quân Lâm lúc này đã bị chặt mắt máy ngón tay không?”

Quả thực, Tiêu Thiên Long rất thành thạo trong chiến thuật tâm lý, phá hủy tâm lý phòng ngự của Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm nhìn Tiêu Thiên Long rồi gầm lên: “Anh đúng là một tên ác quỷ.”
Tiêu Thiên Long cười đến tàn nhẫn: “Cô không phải là người đầu tiên nói lời này với tôi! Người phụ nữ tôi từng qua lại và người đàn ông tôi giết đều gọi tôi là quỷ.

Tôi không có gì ngạc nhiên nữa rồi.”
Tiêu Thiên Long từng bước tiến lại gần, Lý Tử Nhiễm kinh hãi nhìn anh ta, rồi từ từ lùi lại.

“Tại sao chứ? Tên Diệp Quân Lâm tốt thế nào thì giờ cũng đã tàn phế rồi.

Tiêu Thiên Long tôi vẫn còn kém hắn ta sao?” Tiêu Thiên Long hỏi.

“Không.

Anh không bao giờ có thể so sánh với anh ấy.” Lý Tử Nhiễm hét lên.

Tiêu Thiên Long cười nhẹ một cách khinh bỉ, sau đó lấy điện thoại di động ra và nói: “Thiên Hải, bảo Vương Lão Bát chặt hết tay chân của Diệp Quân Lâm đi.

Nhớ quay lại và gửi video cho tôi..

 
Chương 114: 114: Đổ Máu





Nghe vậy, Lý Tử Nhiễm hoảng sợ hét lên: “Đừng.

Tôi… tôi nghe lời anh là được phải không? Chỉ cần anh không làm hại anh ấy nữa, tôi sẽ làm theo lời anh nói.

Làm ơn đừng động vào anh ấy.”
“Tốt lắm.

Vậy cô còn chờ gì mà không mau tới đây.” Tiêu Thiên Long dang tay chờ đợi Lý Tử Nhiễm ngoan ngoãn nằm gọn trong tay hắn.

“Bùm!”
“Rắc rắc!”
Nhưng vào lúc này, tắm cửa sổ kính kéo dài từ trần đến sàn phía sau Tiêu Thiên Long phát ra một âm thanh khô cứng, rồi lập tức vỡ ra.

Một người từ bên ngoài đột ngột lao vào.

Đó là Diệp Quân Lâm.

“Bùm!”
Anh lập tức đá Tiêu Thiên Long một cú.

Tiêu Thiên Long bất ngờ bay xa một đoạn, đập mạnh vào tường, máu phun khắp nơi.

Khi hắn ta đang cố gắng đứng dậy, Diệp Quân Lâm đã bước tới, trực tiếp nắm lấy tóc hắn.

Một cú đắm ngay giữa mặt Tiêu Thiên Long.


Máu bắn tung tóe.

Sống mũi của Tiêu Thiên Long đã bị đánh gây.

Những mảnh kính vỡ năm rải rác khắp phòng, không ít mảnh đã găm sâu và da thịt Tiêu Thiên Long.

“Bịch.”
Thêm một cú đấm nữa, mặt của Tiêu Thiên Long như thể bị lõm vào bên trong, vô cùng kinh dị.

Cú đắm thứ ba vừa giáng xuống, Tiêu Thiên Long đã hoàn toàn bắt tỉnh.

Lý Tử Nhiễm thấy vậy liền chạy lại, ngăn Diệp Quân Lâm tiếp tục đánh.

“Đừng … anh đừng đánh nữa.

Nếu anh còn đánh, hắn ta sẽ chết mát.” Lý Tử Nhiễm hét lên, khuôn mặt lúc này đã nhạt nhòa nước mắt, vừa sợ hãi cũng vừa ngạc nhiên vui mừng.

Cô cũng biết rằng, Diệp Quân Lâm lúc này quả thực muốn giết chết Tiêu Thiên Long.

Anh ấy chưa bao giờ tức giận như vậy.

Lý Tử Nhiễm là quan trọng bậc nhất đối với anh.

Bất cứ ai làm tổn hại đến cô, đều chỉ có một con đường chết Lý Tử Nhiễm sợ hãi nhìn Diệp Quân Lâm, đột nhiên cảm thấy rất nhiều nghi hoặc.

cô thậm chí không thể tưởng tượng nỗi, làm thế nào Diệp Quân Lâm có thể phá cửa sổ và lao vào trong căn phòng này.

Đây là tầng ba mươi của tòa nhà.

Vậy mà anh lại trực tiếp vào qua cửa sổ? Anh thực sự có thể xuất quỷ nhập thần như vậy sao?
“Đi thôi anh.” Lý Tử Nhiễm nắm lấy tay Diệp Quân Lâm, kéo anh rời khỏi.

Nếu hai người còn ở lại, cô e rằng Tiêu Thiên Long sẽ thực sự phải chết trong tay Diệp Quân Lâm.

Hai người vừa rời khỏi, một vài tên vệ sĩ liền hớt hải chạy vào phòng, nhận ra mình đã tới muộn rồi.

Nhìn thấy Tiêu Thiên Long nằm trên vũng máu, bọn họ vô cùng sợ hãi.

“Ai? Ai đã làm chuyện này?”
“Bát kể là ai.

Hiện tại chúng ta phải cứu cậu chủ trước.”
“Tên khốn kiếp nào dám động đến cậu chủ nhà họ Tiêu ở Tô Hàng?”
Lý Tử Nhiễm cũng biết rằng lần này họ đã gặp phải một mối nguy lớn.

Cô biết rõ thân phận của Tiêu Thiên Long, đó là người thừa kế của gia tộc họ Tiêu vô cùng giàu có.


Chưa kể tài sản hàng chục tỷ, họ có rất nhiều các mối liên hệ thuộc giới quân sự, chính trị, kinh doanh.

Đó là đại gia Tô Hàng thứ thiệt.

So với nhà họ Tiêu, họ Lý nhà cô chỉ nhỏ như con kiến.

Cũng may là cô phản ứng nhanh, nếu không Tiểu Thiên Long nhất định sẽ bị giết.

Trong trường hợp đó, hậu quả nhất định còn nghiêm trọng hơn.

“Sau khi về đến nhà, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này.” Lý Tử Nhiễm nói.

Diệp Quân Lâm đưa mắt nhìn cô, không nói gì.

Sau khi trở về nhà, ai nấy đều nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ khó tin: “Ở đó đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ không làm khó cậu sao?
Giấy chứng nhận bắt động sản đâu rồi?”
Diệp Quân Lâm liền lấy tờ giấy vay nợ ra và xé nó trước mặt mọi người.

“Chuyện này đã giải quyết xong, mọi người không cần lo lắng nữa.” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Hả? Chuyện xảy ra như thế nào?” khuôn mặt của Lý Văn Uyên nhìn rất bất thường, đột nhiên lên tiếng.

Lý Tử Nhiễm cũng phát hiện rằng Diệp Quân Lâm vẫn bình an vô sự, không hề bị xây xát gì.

*Tôi chỉ điều tra một chút, liền có thể lấy lại được giấy tờ.

Cũng không gặp khó khăn gì.

Sau khi tìm ra manh mối, tôi đã gọi cảnh sát.

Bây giờ sòng bạc ngầm đó có lẽ cũng đã được xử lý rồi.” Diệp Quân Lâm bình thản trả lời.


Ngay sau đó, cảnh sát gọi điện tới.

Sòng bạc ngầm đã được giải quyết, vụ việc của Lý Văn Uyên cũng được phát hiện là có sự gian lận của chủ sòng bạc và một số người có mặt tại đó.

Tắt cả các nghi phạm đã bị bắt.

Đồng thời trả lại 70..

nhân dân tệ mà Lý Văn Uyên đã đánh mắt.

Lý Văn Uyên kích động ôm Diệp Quân Lâm: “Con rễ tốt của ta, con thật là tài giỏi.

Loại chuyện này mà con cũng có thể giải quyết được.”
Ngay cả Lý Thiên Hạo cũng cảm thấy Diệp Quân Lâm có chút hữu dụng.

Còn Triệu Nhã Lan thì khóc lên vì sung sướng.

Cả nhà họ Lý đều khâm phục khả năng của Diệp Quân Lâm.

Chỉ có Lý Tử Nhiễm là không vui nỗi.

Trên mặt cô thoáng chút lo lắng.

Cô biết rằng nhà họ Tiêu sẽ không dễ dàng để họ thoát khỏi sự việc lần này..

 
Chương 115: 115: Khó Khăn Lại Tới `





Cơn sóng dữ này còn chưa lắng xuống, cơn sóng dữ khác đã lại mãnh liệt xô tới.

Theo quan điểm của Lý Tử Nhiễm, xúc phạm gia đình họ Tiêu còn nguy hiểm hơn cả cuộc khủng hoảng này.

Động tới nhà họ Tiêu, chính là làm cho họ Lý bị tiêu diệt.

Sau khi Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm trở về Hoa viên Phương Đông, cô ấy đã nói với Diệp Quân Lâm về nỗi lo lắng của mình.

“Ừm, anh biết rồi.” Diệp Quân Lâm chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Nhà họ Tiêu sẽ sớm biết chuyện thôi.” Lý Tử Nhiễm thoáng tức giận vì lo lắng.

Nhưng Diệp Quân Lâm chỉ mỉm cười: “Em đừng lo, đã có anh ở đây rồi.”
Nếu là trước đây khi nghe Diệp Quân Lâm nói điều này, Lý Tử Nhiễm chắc chắn sẽ không tin.

Nhưng hôm nay, cảnh tượng Diệp Quân Lâm từ cửa sổ xông vào vẫn luôn in sâu trong tâm trí cô.


Nó khiến cô cảm thấy rất an toàn.

Lý Tử Nhiễm không sợ nữa, chỉ cần có Diệp Quân Lâm, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Thời gian dần trôi về đêm, khi Lý Tử Nhiễm nằm đọc tin tức, cô liền thấy một tin rất thú vị được nhiều người chứng kiến trên đường phố Tô Hàng.

Một chiếc trực thăng quân sự xuất hiện trên quảng trường, một nam thanh niên đã lên nó và rời đi.

Lý Tử Nhiễm liền liên kết sự xuất hiện kì lạ của chiếc trực thăng với hành động liều lĩnh của Diệp Quân Lâm.

Mặc dù bức ảnh chụp lại không được rõ ràng, nhưng phần lưng của người đó thực sự rất giống Diệp Quân Lâm chồng cô.

Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm thực sự đã đáp trực thăng lên tầng 30 của khách sạn Sheraton và đột nhập vào từ cửa sổ?
Điều đó cũng có thể lắm.

Nếu không, cô không còn cách nào để giải thích việc Diệp Quân Lâm đột nhập từ tầng 3.

0 Khi nào có thời gian, nhất định cô sẽ tìm nhân chứng, để xem người trên máy bay có thực là Diệp Quân Lâm hay không.

Biệt thự Kim Long trên núi Tô Hàng, chiếm diễn tích 800 mẫu Anh và là một biệt thự trên núi cao cấp hàng đầu.

Đây là gia sản của nhà họ Tiêu danh da vọng tộc.

Nhưng đêm nay, cả nhà họ đều không còn chút tâm trí nào để nghĩ về bất cứ điều gì, ngoài việc người thừa kế của gia tộc, Tiêu Thiên Long bị đánh trọng thương, vẫn chưa thể tỉnh lại.

Mọi người trong nhà họ Tiêu đều rất tức giận.

Ông nội của Tiêu Thiên Long, Tiêu Quốc Phổ, nhìn cơ thể đáng thương của cháu mình, toàn thân toát ra tức giận, cuồn cuộn như lửa thiêu.

Những người còn lại len lén nhìn ông, ai nây đều có chút sợ hãi Tiêu Quốc Phổ đã từng chiến đấu trên chiến trường, tuy đã về hưu từ lâu nhưng khí chất của ông vẫn còn nguyên vẹn.

Trong những năm cuối cùng phục vụ quân đội, Tiêu Quốc Phổ đã là một người hướng dẫn tài giỏi, dạy được một lượng lớn những nhân vật ưu tú.


Tất cả các quân khu lớn đều có học trò của ông đảm nhận các vị trí quan trọng.

Có thể kể đến như Thẩm Hiếu Huy, hiện đứng đầu Trung đoàn Gang thép của Quân khu Tô Hàng.

Trong những năm qua, Thẩm Thiếu Huy đã giúp đỡ nhà họ Tiêu rất nhiều.

Ngoài thực lực của bản thân, khả năng khiến nhà họ Tiêu đạt được tới vị trí đáng mơ ước hiện nay, chính là mạng lưới quan hệ khổng lồ mà Tiêu Quốc Phổ xây dựng được trong quá khứ, bao trùm cả giới quân sự, chính trị và kinh tế.

Chỉ cần Tiêu Quốc Phổ nói một câu, tất cả học sinh của ông sẽ nhanh chóng có mặt.

.

ngôn tình hài
Tiêu Quốc Phổ lạnh lùng nói: “Là ai làm?”
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hiền lành, chính là Tiêu Nhược Nguyên, bố của Tiêu Thiên Long, vội bước tới.

“Ba, là Diệp Quân Lâm.

Thiên Long bị anh ta đánh vì đã động tới Lý Tử Nhiễm ở khách sạn.

Nhưng ván đề rắc rối hơn là, có một sòng bạc ngầm nào đó đã bị bắt, bọn chúng đều thú nhận là do Thiên Long nhà ta đứng đầu.


Điều này quả thực nghiêm trọng.” Khuôn mặt của Tiêu Nhược Nguyên vô cùng ảm đạm khi nói ra điều này.

Sắc mặt Tiêu Quốc Phổ liền trở nên u ám, ông nói: “Sòng bạc ngầm đó thực sự là do Thiên Long mở ra sao?”
Tiêu Nhược Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, lão Vũ của Đội Điều tra Hình sự vừa gọi điện xác nhận.

Cục trưởng Phó Học Kiêm cũng nói, nếu chúng ta muốn đối phó với Diệp Quân Lâm thì sẽ gặp phải nhiều vấn đề khó khăn.”
“Tên Vũ Phi đó nói sao?” Tiêu Quốc Phổ hỏi.

“Họ cũng biết về việc Thiên Long bị đánh, nhưng họ thuyết phục chúng ta bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Tiêu Nhược Nguyên thở dài trả lời.

Tiêu Quốc Phổ không khỏi chép miệng: “Sắp tới là lễ kỷ niệm bốn mươi năm của tập đoàn nhà ta rồi.

Chuyện xảy ra vào lúc này thật không hay chút nào.

Ảnh hưởng quá lớn.”.

 
Chương 116: 116: Chu Vũ Đồng Cùng Thái Chiến





Nhưng ông ta lập tức đổi lời: “Nhưng cháu tôi bị đánh thế này, chuyện này làm sao mà có thể nuốt trôi được?”
Người khác đề nghị: “Gia chủ, lễ kỷ niệm sắp đến rồi.

Khi lễ kỷ niệm kết thúc, chúng ta hãy tiền hành xử lý Diệp Quân Lâm một lần nữa!”
Tiêu Quốc Phổ lạnh lùng nói: “Được rồi, để nhãi con Diệp Quân Lâm này nhảy nhót thêm vài ngày nữa, sau đó dù lai lịch hay khả năng của hắn ra sao thì hắn cũng phải chết!”
Nghĩ đến đây là nghĩ như thế nào, Tiêu Quốc Phổ liền vội ra lệnh: “Thông báo cho học sinh của ta, cho bọn chúng tới dự lễ!”
Nghe đến đây, ai nấy đều phấn khởi.

Một số sinh viên của Tiêu Quốc Phổ đang ở trong khu vực quân sự và một số theo chính trị.

Về tuổi tác, họ vừa tầm 30 hoặc 40 tuổi, ai cũng đều có chức vụ rất cao.Mọi người đều giống như Thẩm Hiếu Huy, ở một vị trí cao.

Hàng chục người như thế đều cùng nhau tham gia lễ kỷ niệm.


Tất cả đều có mặt đông đủ Ngay cả Tiêu gia giàu có cũng cần sự hỗ trợ của một lực lượng lớn như vậy!
Trong vài ngày sau, điều mà Lý Tử Nhiễm lo lắng lại không xảy ra.

Cô thấy khó hiểu.

Cô có tình lôi kéo các bạn cùng lớp để tìm hiểu và hỏi han mọi chuyện.

Biết rằng sòng bạc do Tiêu Thiên Long mở, Tiêu gia chỉ có thể làm qua loa cho xong chuyện Lý Tử Nhiễm mỉm cười: “Thảo nào Vương gia tự tin như vậy, bởi vì họ biết rõ nhà họ Tiêu không dám lên tiếng.”
Trên thực tế, Diệp Quân Lâm thậm chí còn không biết.

Anh vẫn đang chờ đợi sự trả thù từ Tiêu gia.

Khi Thanh Long nói với anh ta về điều này, Diệp Quân Lâm rất ngạc nhiên.

Thanh Long nói: “Nghe nói một tuần sau, nhà họ Tiêu sẽ có đại lễ kỷ niệm 40 năm thương hội, ước chừng sẽ có động tác xấu gì, tạm thời thì họ không làm gì được anh.”
Nụ cười của Diệp Quân Lâm hằn sâu trên khóe môi, nụ cười đầy ẫn ý: “Lễ kỷ niệm bốn mươi năm Thương nghiệp? Tốt lắm, lúc đó tôi cũng sẽ tham dự và tặng cho nhà họ Tiêu một món quà lớn!”
Họ Tiêu phải bị tiêu diệt!
Trước đây, không chỉ có Tiêu Thiên Long là người lên kế hoạch mà cả gia đình họ Tiêu cũng giúp sức cho việc này.

Thanh Long nói: “Nhân tiện, tướng quân, thứ mà ngài yêu cầu tôi kiểm tra đã được tìm thấy.

Lúc đầu, công nghệ cốt lõi về y học và công nghệ của tập đoàn Diệp thị chỉ do nhà Tiêu làm chủ một phần.

Các công nghệ cốt lõi khác đã biến mắt, nhưng vẫn có sản phẩm thay thế trên thị trường.”
Cảm phục trước vụ việc của Tiêu Thiên Long, Diệp Quân Lâm cảm thấy trước đây không chỉ có nhà họ Tiêu nhắm vào anh, mà có lẽ còn có những thế lực khác.


Tập đoàn Diệp thị do Diệp Quân Lâm thành lập chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực y học và công nghệ.

Khi đó, anh đi một đường quật khởi, nhảy vào thị trường này có lẽ đã đụng đến món bánh của nhiều người Tô Hàng.

Đặc biệt, công nghệ cốt lõi do nhóm của anh ấy phát triển đơn giản là đáng sợ, khiến Diệp thị có giá trị hàng tỷ đồng trong một nam.

Có rất nhiều người thèm muốn công nghệ cốt lõi của Vương Gia.

Nhiều người muốn thoát khỏi anh ta hơn.

Vì vậy, Diệp Quân Lâm đã yêu cầu Thanh Long tìm ra người sở hữu công nghệ cốt lõi.

Tiêu Gia chỉ làm chủ được một phần, những người khác cũng tham gia.

Diệp Quân Lâm ra lệnh: “Tiếp tục kiểm tra! Kiểm tra dựa trên các sản phẩm trực tuyến đó!”
Cho dù Tô Hàng bị đảo lộn, hắn cũng sẽ báo thù!

Những ngày gần đây, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đối xử rất tốt với Diệp Quân Lâm.

Có lẽ đó đều xuất phát từ cảm giác tội lỗi.

Sau khi nhìn qua khuôn mặt của Lý Tử Nhiễm, Diệp Quân Lâm liền không quan tâm đến.

Sau khi Diệp Quân Lâm trở về nhà vào buổi tối, Tiểu Tần cũng đến: “Anh rễ nói cho ngươi một kiện vui vẻ!” Tiểu Tần mỉm cười.

Diệp Quân Lâm tỏ vẻ khó hiểu: “Chuyện vui gì vậy? Em sắp kết hôn à?”
“A, em còn không có bạn trai, gả cho ai?”
Tiểu Tần nói, không quên nhìn Lý Tử Nhiễm, có ý nghĩ gì đó.

Diệp Quân Lâm hỏi: “Có chuyện gì vui chứ? Nói đi.”.

 
Chương 117: 117: Chu Vũ Đồng Và Thái Chiến





Tiêu Tần mỉm cười, cố ý bán tín bán nghi.

Lý Tử Nhiễm cho biết: “Hai ngôi sao yêu thích của Tiêu Tần đang đến Tô Hàng.

Con bé nhắc đi nhắc lại cả đêm rồi.”
Tiêu Tần trừng mát: “Chị họ, sao lại nói lung tung?”
Nghe vậy, Diệp Quân Lâm nhíu mày: “Thật vậy sao?”
Tiêu Tần tự hào gật đầu: “Đúng vậy, nam thần nữ thần của em đang đến đây, đây không phải là một chuyện đáng vui sao?”
“Ò.” Diệp Quân Lâm quay người rời đi.

Tiêu Tần đuồi theo: “Anh rễ, sao anh khó chịu?”
“Một người thì đẹp gái, người kia thì đẹp trai!”
“Đây, cho anh xem ảnh.”
“Đây là Chu Vũ Đồng.

Cô ấy thật xinh đẹp, cô ấy còn hát rất hay! Và là ngôi sao nữ nóng bỏng nhất!”
Tiêu Tần giơ điện thoại lên cho Diệp Quân Lâm xem.

Diệp Quân Lâm liếc nhìn sang một cái: “Thật là tầm thường, kém xa so với chị gái em.”
“Còn nam thần Thái Chiến của em! Anh ấy có đẹp trai không?”

Diệp Quân Lâm đầy Tiêu Tần ra và đóng cửa lại.

Bây giờ thì yên tĩnh hơn nhiều.

Chu Vũ Đồng Và Thái Chiến ý Đôi với những ngôi sao này, Diệp Quân Lâm không hê quan tâm đến một chút nào!
Bảo vệ đất nước, giành lấy vinh quang cho đất nước, chính họ đã hy sinh và đỗ máu mãi mãi!
Nhưng chính những ngôi sao diễn viên này mới được hưởng vinh dự, đặc ân.

Anh trai của anh đã chết vì tổ quốc và bỏ xác anh nơi hoang vu, không ai biết.

Nhưng những nam diễn viên này thì được yêu mến và quan tâm.

Hắn bị gãy ngón tay khi đang quay một cảnh mà hàng chục triệu người xót xa.

Cùng lúc trả lời câu đó – không ai hỏi thăm xem mộ đại tướng nằm ở nơi đâu, chuyện gia đình của nam diễn viên thì được cả thế giới biết đến.

Vì những chuyện này mà Diệp Quân Lâm không thích bắt kỳ ngôi sao nào.

Ngoài phòng.

Tiêu Tần lại đến quấy rối Lý Tử Nhiễm.

“Chị họ, chị có biết không? Lễ kỷ niệm 40 năm thành lập nhà họ Tiêu, họ sẽ đặc biệt mời người nỗi tiếng đến tham dự.

Bác nói, đến lúc đó có thể trực tiếp gặp nữ thần và nam thần của em rồi.

Lý Tử Nhiễm đáp lại một cách lơ đễnh, “Ò ò.”
“Em còn được mời thêm vài người bạn nữa đến dự lễ kỷ niệm.

Chị và anh rễ em sẽ đi cùng em nhé.”
Tiêu Tần trông rất thích thú.

Lý Tử Nhiễm đồng ý: “Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Ngày hôm sau.

Ngay khi Lý Tử Nhiễm rảnh rỗi, cô và Diệp Quân Lâm đã cùng Tiêu Tần đi mua sắm.


Sau khi ghé thăm liên tiếp một số trung tâm mua sắm, Tiêu tần và Lý Tử Nhiễm không mua được bắt kỳ thứ đồ nào.

Ngược lại bên kia, thật đáng thương cho Diệp tướng quân.

Đi mua sắm với một người phụ nữ thực sự còn mệt hơn giết chết kẻ thù trên chiến trường.

Vào buổi trưa, Diệp Quân Lâm có ý kiến và quyết định không tiếp tục đi mua sắm nữa.

“Ăn trước đã! Nếu không anh sẽ không đi đâu nữa hết!”
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm cứng đầu nên Tiêu Tần và Lý Tử Nhiễm chỉ có thể đồng ý đi ăn trước.

“Trung tâm Tô Hàng ở phía trước.

Mau chóng đến đấy thôi.”
Diệp Quân Lâm thực sự rất mệt mỏi.

Khi đến Trung tâm Tô Hàng, hắn lại không ngờ rằng lượng người nơi đây lại đông gấp máy lần ngày thường.

Nhiều người còn mặc đồng phục và cầm trên tay những chiếc Light stick hay thứ gì.

Mọi người cùng đổ dồn về một hướng.

Nhìn thấy những người này, Tiêu Tần ngây ngắn cả người.

“Trời ơi, chính là nữ thần của tôi đây!”
“Hóa ra hôm nay họ đang sinh hoạt tại Trung tâm Tô Châu- Hàng Châu!”

Tiêu Tần kéo Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm về phía trước.

Phía trước có thang máy nên Diệp Quân Lâm không nói gì.

Sau khi đến trung tâm khu mua sắm, Diệp Quân Lâm mới biết nó khủng khiếp đến như thế nào.

Còn một chặng phía trước, nơi các ngôi sao sẽ xuất hiện sau một thời gian nữa.

Có rất nhiều người đứng sau sân khấu, nơi có các ngôi sao.

Đó là các ngôi sao đình đám Chu Vũ Đồng và Thái Chiến.

Tắt nhiên là còn có nhiều ngôi sao khác.

Mọi người đều có mặt ở đây để tham dự lễ kỷ niệm 40 năm thành lập Doanh nghiệp Tiêu Gia.

Nhưng trước đó, họ còn tham gia vào một số hoạt động kinh doanh và kiếm một số tiền nhanh chóng.

Điều đáng sợ là có hàng nghìn người bao vây xung quanh sân khấu..

 
Chương 118: 118: Fan Hâm Mộ





Không chỉ có như thế, hai tầng, ba tầng, bốn tầng thẳng đến mười tầng đều có người vây quanh ở hàng bảo vệ bên cạnh.

Diệp Quân Lâm không thể tưởng tượng nồi, số lượng người hâm mộ này lên đến hàng nghìn người đúng không?
Người hâm mộ hô vang tên thần tượng, giống như là tín đồ đều đã bị tẫy não.

Tiêu Thắm sau cũng đi vào, tham gia đám người đó.

Chừng một trăm nhân viên an ninh canh gác xung quanh sân khấu, giữa đám người hâm mộ đó ở bên ngoài.

Xung quanh sân khấu lại có một dải phân cách được kéo lên!
Thoạt nhìn cũng ra hình thù đó chứ.

Anh không muốn thấy cái loại trường hợp này.

Anh khó chịu, trực tiếp kéo Lý Tử Nhiễm đi tới cửa thang máy.

“Đúng rồi, Tiêu Thắm đâu?”
Chớp mắt cái đã không thấy Tiêu Thắm đâu nữa.

“Tiêu Thắm nói là sẽ đi gặp nam thần tượng, để chúng ta ăn cơm, lát sau sẽ gặp lại.”
Lý Tử Nhiễm nói.

“Được rồi.”
Hai người đi thẳng về phía trước, vừa lúc muốn tiến vào thang máy thì bị nhân viên an ninh ngăn lại.


“Không được! Hai người không thẻ sử dụng thang máy!”
Nhân viên an ninh này vươn tay ra, lạnh lùng nói.

Diệp Quân Lâm cau mày: “Vì sao?”
“Hôm nay, chỉ nhân viên và đoàn minh tinh được sử dụng thang máy.

Người ngoài không được sử dụng!”
Nhân viên này giải thích.

Anh cười lạnh, hỏi: “Vậy nói đoàn minh tinh thì có đặc quyền phải không?”
“Đúng!”
“Để đảm bảo sự an toàn của các minh tinh, các người không được dùng thang máy!”
Nhân viên lạnh lễẽo nói.

*Đi thôi, ta đi xem thang cuốn thế nào vậy!”
Diệp Quân Lâm cùng Lý Tử Nhiễm đi về phía thang cuốn, kết quả ý hệt, đều bị nhân viên an ninh chặn lại.

Lý do cũng giống nhau——— Vì sự an toàn của minh tinh, nhân viên không được sử dụng.

Anh ngẳng đầu lên, thấy mọi thang cuốn, từ tầng một đến tầng 10 điều thiết lập bảo vệ.

Lúc này, Lý Tử Nhiễm nhận điện thoại công việc, rời đi.

Anh đành đi ăn một mình.


Nhân viên chỉ sang phía đối diện nói: “Khu vực bên đó tách biệt với bên này, thang cuốn có thể dùng được”.

Anh nhìn lướt qua khu vực sân khấu, nhìn đến vị trí thang máy đối diện.

Không để ý xung quanh, Diệp Quân Lâm thong dong, anh trực tiếp vượt qua dải phân cách trước sân khấu.

“Đang làm gì thế?! Đứng lại!”
“Đứng lại cho tôi!!”
Thoáng cái, hơn một chục nhân viên bảo vệ lao đến, nhìn chằm chằm vào anh, tay sờ vào dùi cui điện sau lưng.

Diệp Quân Lâm cười cười: “Đừng căng thẳng! Tôi chỉ đến chỗ thang máy thôi, cam đoan không ảnh hưởng tới mấy người.”
Một nhân viên cả giận, nói: “Về!! Nơi này chính là cắm đi qua, không thấy dải phân cách hay sao?!”
“Hôm nay tới đây đều là các minh tinh hạng nhất, có sơ suất gì anh gánh tội được sao?!”
Một nhân viên trách móc, hỏi.

Anh cười lạnh: “Trung tâm thương mại không phải là nơi công cộng sao? Không cho người qua, vô lý!”
“Bình thường thì được, hiện tại thì không.”
Nhân viên lạnh lùng nói.

“Các người đang chiếm đoạt tài sài công cộng đấy? Ở đây người nỗi tiếng thì có đặc quyền sao? Sao không cho người khác đi qua?”
Diệp Quân Lâm hạ giọng, hỏi.

“Đúng, chính là có đặc quyền! Bọn họ lên sân khấu một phút kiếm được hơn một ngàn vạn, đây chính là đặc quyền!”
Nhân viên nói.

“Nếu tôi muốn đi qua thì sao?”
“Nơi này đều thiết lập quân bảo vệ, anh thử xem!”
Lại thêm một chục nhân viên bảo vệ đến, tổng cộng hơn 30 người đang nhìn chằm chằm vào người anh.

Diệp Quân Lâm nhếch khóe miệng, cười độc địa: “Tốt, thiết lập quân hả?”
Anh cầm điện thoại lên, bắm số: “Kỳ Lân, đưa quân đội đến trung tâm Tô Hàng.

Tôi muốn thiết lập quân ở nơi này!”.

 
Chương 119: 119: Giới Nghiêm





Không phải chỉ là giới nghiêm thôi sao?
Làm gì có gì mà vui vậy?
Còn nữa các ngươi như vậy sao có thể coi là giờ giới nghiêm?
Ta cho các ngươi nhìn xem chân chính giới nghiêm là như thế nào!
Anh thật sự là tức giận rồi.

Bằng không cũng sẽ không đi gọi cho Lỳ Lân đi!
Nhìn đến anh có làm ra vẻ mình đang tuân thủ giới nghiêm.

Nhóm bảo an đều nở nụ cười.

Này các ngươi điên hết rồi sao?
Còn muốn kêu bộ đội đến giới nghiêm nơi này?
Nghĩ đến chính mình là ai a?
Là thượng tá lớn ở quân khu?
Ngươi có giỏi cũng giới nghiêm cho ta nhìn xem?
Bên này động tĩnh lớn, rất nhanh khiến các dàn sao đều chú ý.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Máy người đại diện của các sao đến hỏi chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa người đi sang hỏi lại là Tô Nguyệt, cô đại diện cho nữ minh tinh nồi tiếng hiện nay – Chu Vũ Đồng, nên lời nói của cô rất có trọng lượng.

Người đại diện của kim bài cao cấp trong giới giải trí hiện na.

Sự kiện lần này cũng do cô toàn quyền sắp xếp.

Nói cách khác, hoạt động hôm nay do cô quyết định!
Ánh mắt Tô Nguyệt lạnh lẽo nhìn Diệp Quân Lâm: “Anh làm sao thế hả? Không thấy nơi này giới nghiêm sao?”
Diệp Quân Lâm cười lạnh một tiếng: “Ai cho cô quyền giới nghiêm này?”
Bị Diệp Quân Lâm hỏi vậy, Tô Nguyệt ngây ngắn cả người.

Ai cho quyền lợi?
Chính cô cũng không biết a.

Trước giờ cũng không tự hỏi vấn đề này.

Bởi vì trước giờ, dàn sao ra cửa đều có bảo vệ, chiếm dụng nhiều nơi, giới nghiêm là điều bình thường.

Đó là quy tắc mặc định.

Thân phận các minh tinh vốn dĩ cao quý, giá trị con người rất cao.

Ở bên ngoài, tuyệt đối không cho bát kỳ ai tiếp xúc.

Thậm chí khi có Chương trình tạp kỹ ngoài trời, bọn họ sẽ phong tỏa cả đường đi, không cho bất kỳ ai đi qua.

Loại đặc quyền này dường như được ngầm đồng ý.

Người khác sẽ tự giác tuân thủ theo.


Cho nên khi nghe Diệp Quân Lâm nói vậy thì bọn họ lại ngốc ra, không biết trả lời ra sao.

“Bơi vì ở đây đều là những minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ, thân phận bọn họ rất cao quý, giá trị con người lên tới trăm triệu.

Bọn họ có thể hưởng đặc quyền này!”
“Nếu cho người bình thường cùng đi, thì nghệ sĩ cùng người bình thường giống nhau sao?”
Tô Nguyệt lạnh lùng nói.

Diệp Quân Lâm cười: “Vậy ý cô nói những minh tỉnh ngôi sao kia là thượng đẳng hơn người?”
“Đúng vậy, anh có thể hiểu vậy! Tóm lại những gì bọn họ làm được cũng sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của anh! Hưởng thụ đặc quyền cũng là bình thường!”
Tô Nguyệt nghiêm túc nói.

“Anh đừng có lộn xộn ầm ï, nếu không chúng tôi sẽ bắt anh đến cục cảnh sát!”
Tô Nguyệt uy hiếp nói.

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Con mẹ nó, tôi chính là muốn đi phong tỏa cả đường đi, không cho bất kỳ ai đi qua.

Loại đặc quyền này dường như được ngầm đồng ý.

Người khác sẽ tự giác tuân thủ theo.

Cho nên khi nghe Diệp Quân Lâm nói vậy thì bọn họ lại ngốc ra, không biết trả lời ra sao.


“Bơi vì ở đây đều là những minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ, thân phận bọn họ rất cao quý, giá trị con người lên tới trăm triệu.

Bọn họ có thể hưởng đặc quyền này!”
“Nếu cho người bình thường cùng đi, thì nghệ sĩ cùng người bình thường giống nhau sao?”
Tô Nguyệt lạnh lùng nói.

Diệp Quân Lâm cười: “Vậy ý cô nói những minh tỉnh ngôi sao kia là thượng đẳng hơn người?”
“Đúng vậy, anh có thể hiểu vậy! Tóm lại những gì bọn họ làm được cũng sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của anh! Hưởng thụ đặc quyền cũng là bình thường!”
Tô Nguyệt nghiêm túc nói.

“Anh đừng có lộn xộn ầm ï, nếu không chúng tôi sẽ bắt anh đến cục cảnh sát!”
Tô Nguyệt uy hiếp nói.

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Con mẹ nó, tôi chính là muốn đi Giới Nghiêm Chu Vũ Đồng nhỏ giọng hỏi: “Chị Tô có chuyện gì vậy?”
“Người này ngang nhiên xông vào còn chưa tính, bị chặn lại thì nói muốn giới nghiêm nơi này.”
Tô Nguyệt cười lạnh nói..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top