Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Chương 160


“...” Cố Sương ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, hỏi: “Cô ấy thích anh trai anh?”

Hứa Thiệu gật đầu, thản nhiên nói: “Cho nên, anh trai anh mới là người trong nhà.”

Cố Sương chống cằm nhìn anh, tò mò hỏi: “Vậy anh trai anh chắc hẳn rất ưu tú.”

Hứa Thiệu ừ một tiếng, hồi nhỏ anh rất ngưỡng mộ anh trai mình, bây giờ cũng vậy.

“Vậy cô thanh mai trúc mã của anh, sau này có phải sẽ trở thành chị dâu của anh không?” Cố Sương không nhịn được trêu chọc.

Nói xong, Cố Sương đột nhiên nhớ ra, trong nguyên tác, vợ của anh cả nhà họ Hứa có đất diễn, người ta không tên là Triệu Vân Phi.

A...

Hứa Thiệu bất lực, nhìn cô bình tĩnh nói: “Phải xem ý của anh trai anh.”

Cố Sương thở dài trong lòng, nếu theo cốt truyện trong sách, hai người sẽ không có kết quả.

Hứa Vi cưới một người phụ nữ tham lam ích kỷ, trong nguyên tác cô ta khó sinh mà chết, không thể không liên quan đến cô ta.

Cuối cùng, Hứa Thiệu và anh trai mình quyết liệt.

Mặc dù kiếp này, Cố Sương chắc chắn sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh như trong sách.

Nhưng nếu anh cả nhà họ Hứa không cưới người phụ nữ tham lam ích kỷ đó, mà cưới Triệu Vân Phi, Hứa Vi biết đâu sẽ có một kết cục tốt, nhà họ Hứa cuối cùng cũng sẽ không náo loạn như vậy.

Cố Sương có chút tiếc nuối.

Cô tuy chưa gặp Hứa Vi nhưng lại thấy có cảm tình với anh ta.

Người ta còn đặc biệt gửi hải sản từ quân đội cho cô, còn nói nếu cô thích, lúc đó sẽ gửi cho cô nữa, anh cả thật là chu đáo.

Cô đặt thư xuống, sai khiến Hứa Thiệu: “Anh lấy cho em một tờ giấy viết thư, em sẽ viết thư cảm ơn cô ấy.”

...

Thời tiết ngày càng nóng hơn.

“Hứa trí thức, máy kéo hình như có chút vấn đề, anh có thể giúp sửa một chút không?” Người lái máy kéo Vương Lực vẻ mặt lo lắng đi tìm Hứa Thiệu.

Trước đó có một lần máy kéo gặp vấn đề, chính là Hứa trí thức sửa.

Vương Lực biết Hứa trí thức rất có năng lực, lần này lại gặp vấn đề, anh ta vô thức đi tìm Hứa Thiệu.

“Tôi xem thử đã.” Hứa Thiệu nói.

Đi đến trước máy kéo, động tay kiểm tra một chút, cau mày nói: “Tôi về lấy một thứ.”

“Cần gì anh nói, tôi đi lấy!” Vương Lực lập tức nói.

Hứa Thiệu nói: “Anh chưa chắc đã biết rõ, tôi đi vậy.”

Hứa Thiệu lấy dụng cụ quay lại, mày mò mười mấy phút, sau đó đứng thẳng người thử một chút, lông mày giãn ra.

“Xong rồi.”

TBC

“Anh rể, anh thật là lợi hại!” Cố Hải thấy Hứa Thiệu ung dung tự tại, rất nhanh đã giải quyết vấn đề, khen ngợi.

Vương Lực cũng cười toe toét, vẻ mặt đắc ý.

Đúng vậy, Hứa trí thức lợi hại lắm. Đội khác máy kéo hỏng, chỉ có thể kéo về trạm, để cho kỹ thuật viên chuyên nghiệp sửa nhưng lại mất thời gian. Chúng ta không cần, Hứa trí thức chỉ cần vài cái là có thể sửa xong, còn có thể tiếp tục thu hoạch.

Hứa Thiệu nhắc nhở: “Chỉ là sửa tạm thôi, bên trong có một số bộ phận bị cũ rồi, phải thay mới, nếu không cũng không dùng được lâu.”

Chiếc máy kéo này vốn đã có tuổi rồi, vẫn luôn sửa chữa chắp vá, dùng đến tận bây giờ.

Vương Lực vẻ mặt lo lắng, hỏi: “Sắp đến mùa gặt rồi, có thể dùng đến hết mùa gặt không?”

Có một chiếc máy kéo, có thể giúp đỡ rất nhiều, tiết kiệm không ít sức người sức của.
 
Chương 161


Hứa Thiệu lắc đầu, mùa gặt phải bận rộn cả tháng, hơn nữa nhiệm vụ lại nặng, không thể dùng được lâu như vậy.

“Ôi chao, vậy phải làm sao đây!” Những người xung quanh nghe thấy, không nhịn được nói.

“Không có máy kéo, vậy phải tự mình làm, thật là tốn sức!”

Bí thư chi bộ đại đội cũng nghe thấy, hỏi: “Hứa trí thức, vừa nãy anh nói phải thay phụ tùng, anh có biết thay phụ tùng không?”

TBC

Hứa Thiệu nói: “Biết nhưng phải đi thành phố một chuyến, mua phụ tùng cần thiết về.”

Bí thư chi bộ đại đội lập tức nói: “Vậy làm phiền Hứa trí thức rồi, cần gì anh cứ nói, chi bộ sẽ cấp giấy phép.”

Nói xong, lại vội vàng hỏi một câu: “Phụ tùng đó, đắt không?”

“Cũng tạm.” Hứa Thiệu nói giá cả đại khái.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Vẻ mặt bí thư chi bộ đại đội trở nên nhẹ nhõm.

“Bây giờ vẫn có thể dùng được mấy ngày, ngày mai tôi đi.”

“Được, được!”

“Ừm, vậy tôi về đây.” Hứa Thiệu cúi đầu nhìn đôi tay bẩn thỉu của mình, có chút không chịu nổi.

Cố Hải đi theo bên cạnh Hứa Thiệu, cảm thán: “Anh rể, sao anh cái gì cũng biết vậy!”

Hứa Thiệu nói: “Trước kia anh thích máy móc nên học một số thứ, cũng đọc một số sách.”

Cố Hải vừa hâm mộ vừa hỏi thêm một số chỗ cậu ta vừa xem Hứa Thiệu sửa máy kéo, không hiểu lắm.

Hứa Thiệu từng cái một giải thích cho cậu ta, Cố Hải nghe xong, lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Thấy cậu ta thông minh, Hứa Thiệu nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Tiểu Hải, sau này em có nghĩ đến việc làm gì không?”

Anh thấy với sự thông minh của Cố Hải, nếu chỉ quanh quẩn ở ruộng đồng làm nông thì có chút lãng phí.

Cố Hải nhìn anh rể, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Em cũng không biết.”

Nghe vậy, Hứa Thiệu nói: “Anh có một số sách, lúc rảnh cũng đưa cho em xem, học thêm kiến thức, dù sao cũng tốt.”

“Được.” Cố Hải nói, dù sao cũng rảnh rỗi, hơn nữa, nghe lời anh rể chắc chắn không sai.

Theo thời gian trôi qua, bụng của Cố Sương cũng không còn phẳng như trước, dần dần có độ cong.

“Á!” Cố Sương đột nhiên kêu lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng kêu của cô, Hứa Thiệu giật mình, lập tức đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm trọng: “Sao vậy?”

“Con đá em một cái.” Cố Sương chỉ vào bụng, biểu cảm vẫn còn hơi kỳ lạ.

Hứa Thiệu không để lộ dấu vết thở phào nhẹ nhõm, kéo cô vào lòng, tò mò chạm vào bụng cô.

Không có động tĩnh gì.

Cố Sương nhìn anh, nói: “Vừa nãy thực sự có động đậy.”

“Ừm.” Hứa Thiệu hỏi: “Cảm giác thế nào, có đau không?”

Cố Sương lắc đầu, nói: “Không đau, chỉ cảm thấy như bị chọc một cái.”

Hứa Thiệu xoa bụng cô, không có phản ứng gì, vừa buông tay ra thì nghe Cố Sương lại kêu lên một tiếng: “Á, lại động rồi lại động rồi.”

Thế là Hứa Thiệu lại đặt tay lên bụng cô.

Cố Sương chớp chớp mắt, nhìn anh: “Có lẽ là con mệt rồi.”

Hứa Thiệu nhướng mày, buông tay ra, rồi nhìn chằm chằm vào bụng cô.

Quả nhiên không lâu sau, một chỗ nào đó trên bụng cô nhẹ nhàng nhô lên một cục.

Hứa Thiệu: “...”

Cố Sương không nhịn được cười, ôi, con thế này là sao, cố tình chống đối cha nó à.

Nghe tiếng cười của cô, Hứa Thiệu nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp: “Con gái chúng ta có phải không thích cha nó không?”

Cố Sương thấy anh lộ ra vẻ mặt hơi tủi thân, có chút mềm lòng, nghe anh nói vậy, lại không nhịn được hỏi: “Sao anh biết là con gái?”
 
Chương 162


Hứa Thiệu lộ ra vẻ mặt đương nhiên, nói: “Vì anh thích con gái.”

“... Còn nếu là con trai thì sao?” Cố Sương hỏi.

Hứa Thiệu im lặng một lúc, dường như thực sự rất có khả năng là con trai, nếu là con gái thì sao lại không nể mặt anh như vậy.

Ước chừng là thằng nhóc thối rồi.

Anh nói: “Con trai cũng được.”

“Không muốn như vậy à, trách sao con không muốn để ý đến anh.” Cố Sương hừ một tiếng, không vui lắm.

TBC

Hứa Thiệu miễn cưỡng nói: “Ai nói anh không muốn, anh cũng thích con trai.”

Cố Sương xoa bụng, nghĩ đến kết cục của đứa trẻ này trong sách. Bị bọn buôn người bắt cóc, cuối cùng c.h.ế.t thảm.

Cô không nhịn được mà đau lòng.

Lúc đầu biết mình xuyên sách, mặc dù Cố Sương tức giận vì mình chỉ là một pháo hôi, ngay cả con của cô cũng không có kết cục tốt.

Thực ra không có nhiều cảm xúc, dù sao thì đó cũng là chuyện chưa từng xảy ra.

Nhưng bây giờ, đứa trẻ đã ở trong bụng cô, rồi nghĩ đến kết cục của nó trong sách, trong lòng cô có chút khó chịu, không nhịn được mà giận lây sang Hứa Thiệu.

Trong sách anh lợi hại như vậy, tại sao ngay cả một đứa trẻ cũng không trông nom tốt.

“Sau này nếu anh đối xử không tốt với con, em sẽ ly hôn với anh, đi lấy chồng khác, đổi cha cho con!” Cố Sương tức giận nói.

Hứa Thiệu:?

Hứa Thiệu cau mày, không hài lòng khi cô tùy tiện nói đến chuyện ly hôn nhưng thấy hốc mắt cô đã đỏ lên, là thật sự tức giận, anh không nhịn được mà xì hơi.

Hứa Thiệu thở dài, ôm cô nói: “Nói gì vậy, sao anh lại đối xử không tốt với con.”

“Đây là con của chúng ta, anh không biết em mong chờ con đến nhường nào, muốn dành những thứ tốt nhất trên thế giới cho con.”

Cố Sương dựa vào lòng anh, nhẹ giọng nói: “Vậy anh phải nói được làm được, phải đối xử tốt với con, quan tâm con nhiều hơn, bất kể vì chuyện gì cũng không được bỏ bê con...”

“Được, con chính là tổ tông nhỏ của anh.” Hứa Thiệu thấy trong mắt vợ dường như chỉ có đứa trẻ, có chút không hài lòng.

Còn chưa ra đời mà vợ đã vì nó mà nổi giận với mình rồi.

Đợi đến khi nó ra đời, mình còn có địa vị gì nữa không?

Anh không nhịn được hỏi: “Anh và con, ai quan trọng nhất trong lòng em?”

Cố Sương: “...”

Thật không ngờ lại hỏi câu hỏi khó thế này.

Cố Sương quay đầu nhìn anh, dịu dàng nói: “Tất nhiên là anh rồi, chồng à, không có anh thì làm sao có con được.”

Biểu cảm của Cố Sương rất chân thành, không hề nhìn ra cô đã từng nghĩ, nếu anh làm gì không vừa ý cô, cô sẽ bỏ cha giữ con.

Hứa Thiệu cúi đầu, cũng không nói tin hay không, chỉ nhìn cô chăm chú nói: “Bất kể vì lý do gì, sau này không được phép nói hai chữ ly hôn nữa.”

“Vâng ạ, không nói nữa, không nói nữa.” Cố Sương ngoan ngoãn nói.

Hứa Thiệu xoa bụng cô, đột nhiên khựng lại, không biết có phải ảo giác không, anh nhìn tay mình, do dự nói: “Nó, vừa nãy có phải động đậy không?”

Cố Sương cũng nhận ra, cong môi nói: “Đúng vậy, động đậy một cái.”

Hứa Thiệu cũng cong môi, càng mong chờ đứa trẻ ra đời hơn.

...

“Cái váy này đẹp đấy, mua lúc nào thế?” Bà nội Cố khen ngợi chiếc váy trên người Cố Sương.

Cố Sương nói: “Là Vân Phi tặng con trước đây.”

Cô mặc chiếc váy mà Triệu Vân Phi gửi cho cô trước đó, cô đã trả lời thư, chủ yếu là để cảm ơn, sau đó tiện tay gửi cho cô ấy một ít đồ rừng nhà mình.

Không ngờ Triệu Vân Phi lại viết thư trả lời cô, hai người qua lại thư từ, thế là trở thành bạn viết thư.
 
Chương 163


Triệu Vân Phi là một cô gái kín đáo, biết hiểu lòng người, lại rất hào phóng.

Mỗi lần viết thư đều kèm theo quà tặng, khiến Cố Sương không khỏi ngại ngùng.

Nơi thôn quê này của cô, cũng chẳng có gì lạ lẫm.

Cũng không tiện đem đồ mà nhà họ Hứa tặng cô đi tặng lại, đành phải tặng một số đồ chơi nhỏ.

Chiếc mũ ông nội Cố đan, chú thỏ con, chú châu chấu, trà hoa kim ngân nhà cô phơi khô, chiếc băng đô cô rảnh rỗi làm...

Triệu Vân Phi thích lắm.

Bà nội Cố lại khen ngợi thêm vài câu, Sáng Sáng trong lòng bà thấy Cố Sương, miệng kêu “Gugu”, giơ tay muốn nhào vào lòng cô.

Bà nội Cố vô tình ngăn cản, ấn tay nó xuống.

“Cô họ của con trong bụng có em trai rồi, không thể ôm con được.” Bà nội Cố nói với cháu trai.

Sáng Sáng lập tức nhìn Cố Sương bằng đôi mắt ngấn lệ, tủi thân không chịu được.

Cố Sương nói: “Bà ơi, không sao đâu, để cháu bế một chút, Sáng Sáng ngoan lắm.”

“Không được, lỡ nó đạp vào cháu thì không tốt, chân nó khỏe lắm.” Theo tháng ngày càng lớn, Sáng Sáng gần mười tháng tuổi trở nên đặc biệt hoạt bát hiếu động.

Mặc dù vẫn chưa đi được nhưng đã có thể đứng một lúc, bò cũng nhanh hơn rất nhiều, lần trước không chú ý chút nào, suýt nữa ngã khỏi giường, dọa bà nội Cố không nhẹ.

Trải một tấm chiếu trên đất, bà nội Cố đặt cháu lên chiếu, rồi dắt Tia Chớp đến trước mặt cháu.

Thấy cún, Sáng Sáng lập tức vui vẻ, cũng không cần Cố Sương bế nữa. Ôm cún là một trận hôn hít, trèo lên người nó, chơi rất vui vẻ.

Tia Chớp đã quen rồi, nằm thẳng cẳng, đầu gác lên chân trước, lười nhác không muốn động đậy.

Cố Sương nhìn một người một chó, rồi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, sau đó thấy Hứa Thiệu cõng ông nội Cố đi vào.

Bà nội Cố và Cố Sương giật mình, vội vàng tiến lên.

Bà nội Cố giọng lo lắng: “Sao thế này?”

Hứa Thiệu cõng người vào nhà, Cố Hải ở bên cạnh giúp đỡ, để ông nằm thoải mái hơn.

“Liềm vô tình cắt vào chân rồi.” Hứa Thiệu nói.

Bà nội Cố nhìn chân ông lão, đắp thuốc rồi băng bó lại.

Nhìn lại quần áo của con rể lại bị rách, trên người còn dính chút máu, bà vừa tức giận vừa đau lòng.

“Làm bao nhiêu năm rồi, sao lại bất cẩn thế, còn cắt vào chân nữa.”

“Ông nội có dấu hiệu say nắng, có thể tinh thần không tốt nên không chú ý. Cháu sẽ sắc thuốc cho ông, không có gì to tát.” Hứa Thiệu nhỏ giọng nói. “Tuy nhiên, dạo này vẫn nên để ông nội ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe, dù sao cũng lớn tuổi rồi.”

“Thôi, đều là người già rồi, cứ thích tỏ ra mạnh mẽ.” Bà nội Cố thở dài.

Cố Hải cũng nói: “Đúng vậy, làm con sợ c.h.ế.t khiếp.”

Nói xong cảm thấy có người kéo chân mình, cậu cúi đầu, đối diện với ánh mắt tròn xoe của cháu trai.

Cậu ta vội vàng bế người lên, có chút ghét bỏ mà phủi bụi trên người cháu.

“Sao con lại bò được thế này, đến hóng hớt à?”

Lúc vào cửa, rõ ràng thấy cháu ngồi trên chiếu lót ở phòng khách, lúc đó không để ý đến cháu, không ngờ cháu lại bò vào nhà.

Sáng Sáng cười toe toét với Cố Hải, rồi thò đầu ra phía trước nhìn, đúng là đến hóng hớt.

Mí mắt ông nội Cố động đậy, người đã tỉnh, đang xấu hổ giả vờ ngủ.

Ông thấy hơi mất mặt.

TBC

Nhắm mắt nhắm miệng ngủ thiếp đi, nghe thấy ông già ngáy, bà nội Cố thở dài, để ông ngủ một giấc cho ngon. 
 
Chương 164


Buổi tối, ông nội Cố vẫn không thoát khỏi sự cằn nhằn của bà vợ nhưng không có con cháu ở đó, không sợ mất mặt, thành thật đáp lại.

“Được, tôi nghỉ ngơi cho khỏe, không tỏ ra mạnh mẽ nữa.”

Nói là vậy, ở nhà rảnh rỗi mấy ngày, ông nội Cố không ngồi yên được.

Quá nhàm chán.

Chân bị thương, tay vẫn khỏe.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, ông nội Cố bắt đầu đan đủ thứ đồ chơi nhỏ.

Đợi Cố Sương lại đến thăm, ông nội Cố hào phóng nói: “Sương Sương, cô bạn của cháu, không phải nói em gái cô ấy thích chiếc mũ ông đan sao, ông lại đan thêm mấy cái nữa, còn có nhiều đồ chơi nhỏ nữa, cháu gửi cho cô ấy đi, để cô ấy tặng em gái cô ấy.”

Cố Sương nhìn vào những thứ trong giỏ bên cạnh, ông nội cô thật là siêng năng.

Cố Sương thở dài, nói: “Ông nội, bảo ông dưỡng thương mà sao ông lại bận rộn thế.”

“Bận gì chứ, chỉ để g.i.ế.c thời gian thôi, không mệt chút nào, tinh thần ông tốt lắm.”

“Được, cháu gửi cho cô ấy.” Cố Sương đồng ý.

Triệu Vân Phi không ngờ mình chỉ nhắc một câu, mấy cô em gái bên cạnh cô ấy đều rất thích chiếc mũ ông nội Cố đan, Cố Sương lại gửi thêm mấy cái nữa, nói là tặng cho mọi người.

Triệu Vân Phi rất cảm động, quay lại tìm mấy cô em gái của mình.

“Này, đều là đồ thủ công đan tay, rất tốn công sức, mà lại đẹp nữa, người ta nể mặt mình mới đan đấy, các cô xem mà xử lý nhé.”

Những cô em gái này của cô ấy đều là những người không thiếu tiền, Triệu Vân Phi thấy những thứ ông nội Cố vất vả đan như vậy, không thể tặng miễn phí được.

“Em muốn cái này, còn cả con thỏ nhỏ này nữa, dễ thương quá, em cũng muốn.”

“Em cũng thích, còn có không.”

“Vân Phi, chị yên tâm, chắc chắn sẽ không bạc đãi người ta. Ồ, chiếc mũ này đẹp quá, em không biết mũ rơm còn có thể làm như thế này.”

“Thật đấy, không hề quê mùa chút nào.”

...

Nhìn đồ đạc bị họ chia hết, Triệu Vân Phi đếm số tiền họ để lại, rất hài lòng.

Vui vẻ cất đi, Triệu Vân Phi viết thư cho Cố Sương, bỏ tiền vào rồi gửi đi.

Nhận được tiền, Cố Sương: “!!!”

Triệu Vân Phi đúng là người tốt bụng chu đáo.

Đồ đạc đều là do ông nội Cố làm, Cố Sương đưa nguyên số tiền cho ông.

Ông nội Cố nhìn thấy nhiều tiền như vậy, mắt mở to, nói: “Sao, sao lại nhận tiền chứ, đã nói là tặng cho họ rồi mà. Sương Sương, cháu có nói rõ không vậy?”

Cố Sương nói: “Nói rõ rồi, Vân Phi nói ông vất vả đan, mà nhiều đồ như vậy, không thể cho không được. Những người bạn của cô ấy có tiền, nhận được đồ thì vui lắm.”

Ông nội Cố vẫn thấy không yên tâm: “Số tiền này cũng nhiều quá...”

TBC

Cố Sương nói: “Ông nội, đây là do người ta chủ động đưa, chứng tỏ họ thấy đáng giá.”

Nghe vậy, ông nội Cố có chút ngượng ngùng: “Thật đáng giá sao? Ở quê mình nhiều người biết đan lắm...”

Cố Sương gật đầu nói: “Họ là người thành phố, chắc ít người biết nghề này lắm, hơn nữa đây không phải là mũ rơm bình thường, là chúng ta cùng nhau hợp tác cải tiến, những nơi khác không có đâu, độc nhất vô nhị.”

Lời của Cố Sương đã thuyết phục được ông nội Cố, ông cười cười, đưa tiền cho Cố Sương: “Sương Sương, cầm lấy, để dành mua đồ ăn.”

Cố Sương mím môi, nói: “Ông nội, cháu có tiền rồi, ông giữ lại mà từ từ tiêu.”

Thấy Cố Sương không nhận, ông nội Cố lên tiếng: “Ông chẳng có chỗ nào phải tiêu tiền...” 
 
Chương 165


Đang nói thì bà nội Cố đi vào, bà nhìn thấy ngay số tiền để trước mặt ông nội Cố.

Bà nội Cố kinh ngạc nói: “Ồ, tiền ở đâu ra nhiều thế này, Sương Sương cháu đưa à? Mau lấy lại đi, ông cháu cần tiền làm gì, ông lại chẳng dùng đến.”

Ông già này bình thường chỉ thích hút thuốc lá, uống chút rượu nhỏ.

Họ hàng trước đây tặng t.h.u.ố.c lá rượu ngon. Ông già đều không nỡ uống, cất giữ cẩn thận.

Thỉnh thoảng thèm thì gọi Hứa Thiệu đến cùng ăn cơm, cùng ông uống chút rượu, ông không nỡ cho người khác uống.

Thuốc lá cũng chỉ hút thuốc sợi, không nỡ hút thuốc ngon.

Đến giờ, vẫn còn rất nhiều.

Cố Sương nói không phải cô đưa, giải thích mọi chuyện cho bà nội Cố nghe.

Bà nội Cố nghe xong, bà đếm số tiền đó, thở dài nói: “Chỉ có mấy thứ đồ chơi nhỏ như vậy, người ở quê đều biết làm, lại chẳng có gì lạ, sao lại đưa nhiều tiền thế này.”

Giọng bà mang theo sự khó hiểu, rõ ràng là rất coi thường những thứ này.

Ông nội Cố nghe xong không vui. Mặc dù trong lòng ông cũng thấy những thứ này không đáng giá nhưng không thể chấp nhận được việc bà nội Cố hạ thấp tay nghề của ông.

Ông lên tiếng: “Sao người ở quê đều biết làm được, họ đan không đẹp bằng tôi đan, Sương Sương đều đã nói rồi, đồ tôi đan tay nghề tốt, kiểu dáng cũng đẹp, là độc nhất vô nhị.”

Bà nội Cố liếc nhìn ông già, nhếch mép.

Nói ông béo, ông còn thở hổn hển. Tay nghề ông tốt, tay nghề của người khác cũng chẳng kém đến đâu, không có Sương Sương thì ông kiếm được số tiền này sao?

“Đúng đúng đúng, ông là độc nhất vô nhị.” Bà nội Cố qua loa vài câu.

Ông nội Cố hài lòng, nói: “Đều nhờ Sương Sương. Tôi nói đưa tiền cho cháu nó, nó không chịu, bảo để tôi từ từ tiêu, tôi có chỗ nào phải tiêu tiền đâu...”

Bà nội Cố nghe xong liền biết ông già này đang khoe khoang, trực tiếp cất tiền đi, nói: “Ông không có chỗ nào tiêu thì đừng làm mất, tôi cất hộ ông.”

TBC

Ông nội Cố: Đưa cho bà thì đưa cho bà, làm gì phải nói ông như đồ ngốc vậy.

Làm mất gì cũng không thể làm mất tiền được.

Thôi, đàn ông phải độ lượng, ông không chấp bà già.

Đợi đến khi chân ông nội Cố gần khỏi thì cũng kết thúc mùa gặt.

Bà nội Cố lại làm một bàn đồ ăn ngon như thường lệ để đãi mọi người, đồng thời cũng tiễn Tiết Trác Thanh.

Ngày mai anh ta phải về thành phố rồi.

Cách đây một thời gian, chị gái của Tiết Trác Thanh đã gửi điện cho anh ta, nói rằng lần trước mẹ bị ốm một trận, bây giờ sức khỏe có chút không tốt, trong lòng lại luôn nhớ đến anh ta, còn không cho chị nói với Tiết Trác Thanh.

Chị gái của Tiết Trác Thanh suy nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được mà nói với em trai.

Không phải là không thể về thành phố, ở lại quê, làm sao có thể tốt bằng ở thành phố.

Hơn nữa Hứa Thiệu đã có gia đình rồi, còn anh ta vẫn cô đơn lẻ bóng. Còn không bằng trở về thành phố ngoan ngoãn đi làm, rồi cũng tìm một cô gái tốt.

Đừng đến lúc đó con của Hứa Thiệu đã có thể đánh nước tương rồi mà anh ta vẫn còn là một gã độc thân.

Tiết Trác Thanh nghe nói sức khỏe của mẹ không tốt, có chút lo lắng, nghe đến sau thì trực tiếp nghẹn lòng.

Nghĩ lại, cảm thấy không phải không có khả năng này, Tiết Trác Thanh càng thương cho chính mình.

Thật ra lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với mùa gặt, anh ta đã hối hận rồi, trong lòng nôn nóng muốn trở về thành phố.
 
Chương 166


Nhưng anh ta cảm thấy không thể để Hứa Thiệu coi thường mình, cứ như vậy mà dễ dàng làm kẻ đào ngũ, vứt bỏ anh em, vì vậy hàm lệ nghiến răng kiên trì.

Kết quả là Hứa Thiệu ở đây kết hôn, lập gia đình, nhìn thấy con cái sắp có rồi.

Tiết Trác Thanh cảm thấy mình trở về thành phố hình như cũng không phải không được.

Nhưng vẫn có chút do dự.

Ở đây tuy vất vả nhưng mọi người đều rất tốt, thật ra anh ta cũng khá vui vẻ.

Tuy nhiên, lời của chị anh ta, cuối cùng vẫn khiến anh ta hạ quyết tâm, quyết định trở về thành phố.

Trong thời gian này, Tiết Trác Thanh đã liên lạc với đơn vị tiếp nhận, rất nhanh đã làm xong thủ tục, được xã phê chuẩn.

Tiết Trác Thanh toàn thân nhẹ nhõm, nhìn cánh tay đen xì của mình, có chút không dám nhìn.

Nếu sớm trở về thành phố một chút, anh ta cũng không cần phải vất vả thành ra bộ dạng như thế này.

Tiết Trác Thanh cảm thấy bộ dạng đen nhẻm này của anh ta, mẹ anh ta chắc không dám nhận ra mất.

So với năm ngoái còn đen hơn.

Thôi, coi như là cống hiến vậy, nói ra cũng dễ nghe hơn một chút, anh ta chính là cố ý làm xong mùa gặt mới trở về đấy.

Bà nội Cố có chút không nỡ.

Nhưng biết rằng khu vực thành phố mới là nhà của Tiết Trác Thanh, có thể trở về thì đương nhiên vẫn phải trở về.

Bà nội Cố kéo Tiết Trác Thanh nói rất nhiều lời, bảo anh ta nhớ thường xuyên nói chuyện với người lớn trong nhà, có thời gian thì về thăm nhà nhiều hơn.

Trước đây Tiết Trác Thanh không hiểu, đến khi xuống nông thôn mới hiểu được tầm quan trọng của người nhà.

Vì vậy, anh ta liên tục gật đầu: “Cháu biết rồi, bà nội Cố, cháu sẽ nhớ bà, còn nhớ cả tay nghề của bà nữa.”

Bà nội Cố cười ha ha nói: “Cà muối mà cháu thích, bà đều đã đóng gói rồi, lát nữa nhớ mang về. Ăn hết rồi thì bà lại gửi cho cháu.”

“Được, cảm ơn bà nội Cố.” Tiết Trác Thanh cảm động.

Ngày hôm sau.

Hứa Thiệu đưa Tiết Trác Thanh đến nhà ga.

Trên đường đi, hai người gặp một chiếc xe tải bị hỏng nằm bên vệ đường, một người đàn ông đang cúi đầu sửa chữa.

Xe hỏng rồi.

Tiết Trác Thanh liếc nhìn, thấy người đàn ông đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt buồn rầu, Tiết Trác Thanh huých vào cánh tay Hứa Thiệu, hỏi: “Còn sớm, hay là anh giúp người ta xem thử?”

“Anh em, các anh biết sửa xe à?”

Người đàn ông kia cũng nghe thấy lời này, đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi.

Tài xế thời này không chỉ phải biết lái xe, mà còn phải biết sửa xe.

Người đàn ông kia biết sửa nhưng không phải vấn đề nào cũng có thể sửa được, ít nhất là hôm nay, anh ta không được, sửa cả buổi mà vẫn không được.

Đang bực bội thì không ngờ đột nhiên có người đến cứu.

“Tôi không biết nhưng người bên cạnh tôi biết.” Tiết Trác Thanh chỉ vào Hứa Thiệu bên cạnh.

Hứa Thiệu từ nhỏ đã thích tháo đồ vật, tháo xong còn có thể lắp lại nguyên vẹn, trong phòng còn có rất nhiều mô hình, đều là do chính anh tự lắp.

TBC

Ông nội Hứa nói đến đây thì cười ha ha, rất tự hào.

Tiết Trác Thanh nghe xong, cảm thấy mình cũng có thể làm được, về nhà liền tự tin tháo đồ vật, sau đó để lại một đống linh kiện rời rạc, không lắp lại được.

May mà anh ta còn chút thông minh, tìm Hứa Thiệu cầu cứu, mới miễn được một trận đòn roi.
 
Chương 167


Hứa Thiệu nhìn người đàn ông, còn có các dụng cụ rời rạc trên tay, nói: “Tôi xem thử trước.”

Anh bảo người đàn ông tháo găng tay ra, người đàn ông vội vàng làm theo, Hứa Thiệu đeo găng tay vào, tiếp quản vị trí của người đàn ông.

Người đàn ông vội vàng cảm ơn.

Sau đó nói chuyện với Tiết Trác Thanh bên cạnh: “Anh em, hai người là người ở đâu vậy? Trông không giống người ở đây.”

Tiết Trác Thanh nói: “Chúng tôi là thanh niên trí thức, đến từ thành phố

“Tôi đã nói mà, nhìn hai người không phải người bình thường, hóa ra là đồng chí đến từ thành phố. Thật thất lễ, tôi tên là Vu Hữu Nhân, năm nay hai mươi tám tuổi, chắc hơn hai người vài tuổi. Anh em xưng hô thế nào?” Vu Hữu Nhân trông tròn trịa, cười lên rất hòa nhã.

“Anh Vu, tôi tên là Tiết Trác Thanh, anh ấy tên là Hứa Thiệu.” Tiết Trác Thanh nói.

TBC

Vu Hữu Nhân và Tiết Trác Thanh đứng bên cạnh, vừa xem Hứa Thiệu sửa xe, vừa nói chuyện.

“Anh em, hai người định đi đâu?”

Tiết Trác Thanh nói: “Đi thành phố.”

Vu Hữu Nhân nói: “Thật khéo, tôi cũng phải về thành phố, đợi xe sửa xong, tôi chở hai người một đoạn!”

Nói xong Vu Hữu Nhân mới nghĩ đến chiếc xe yêu quý của mình bị hỏng, vội vàng lại gần Hứa Thiệu quan sát tình hình.

Anh ta lại gần xem, thấy hành động của Hứa Thiệu thì biết anh là người hiểu biết, hai người trao đổi tình hình.

“Hóa ra là có vấn đề ở đây, tôi đã nói mà, ôi Hứa thanh niên, vẫn là cậu cẩn thận.”

Vu Hữu Nhân lộ ra vẻ bừng tỉnh, liên tục khen ngợi Hứa Thiệu.

Tìm ra vấn đề, Hứa Thiệu nhanh chóng sửa xong xe.

Khởi động thử, có thể nổ máy.

Anh nhảy xuống xe, tháo găng tay ra. “Xong rồi.”

Vu Hữu Nhân vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi vào ghế lái chính, gọi họ cũng lên xe.

“Đi đi đi, tôi đưa hai người một đoạn, nhờ Hứa Thiệu nhiều lắm, lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé, không được từ chối tôi đâu!”

Hứa Thiệu và Tiết Trác Thanh lên xe.

Tiết Trác Thanh nói: “Tôi phải đến nhà ga, xem ra tôi không ăn cơm được rồi.”

Vu Hữu Nhân vừa lái xe vừa nói chuyện với họ. Biết Tiết Trác Thanh phải về thành phố, có chút tiếc nuối.

“Tiết thanh niên, sau này có cơ hội, chúng ta lại tụ tập!”

“Được, khi nào anh đến thành, tôi mời anh ăn cơm!” Tiết Trác Thanh sảng khoái nói.

Biết Hứa Thiệu vẫn còn ở trong đội, Vu Hữu Nhân có chút tiếc nuối. Kỹ thuật tốt như vậy, ở trong đội thật đáng tiếc.

Vu Hữu Nhân không khỏi nói: “Hứa thanh niên, kỹ thuật của cậu lợi hại quá, ở lại nông thôn thật đáng tiếc... Tôi nói nhỏ với cậu nhé, đơn vị chúng tôi sắp tuyển lái xe, cậu có hứng thú không, anh rể tôi là chủ nhiệm đơn vị chúng tôi, tôi nói một tiếng là có thể điều cậu đến đó.”

Vu Hữu Nhân vỗ n.g.ự.c đảm bảo, không hề kiêng dè việc mình là người có quan hệ.

Với một nhân tài như Hứa trí thức, không cần thợ cả hướng dẫn, có thể trực tiếp bắt tay vào làm.

Người khác có ý kiến cũng chỉ có thể nhịn, người ta có bản lĩnh ở đây, anh ta đều bội phục, người khác còn có thể nói gì.

“Đơn vị chúng tôi đãi ngộ tốt lắm, không biết bao nhiêu người chen chúc muốn vào, không chỉ có lương, đi công tác có phụ cấp, trên đường còn có thể kiếm thêm chút tiền...”

Vu Hữu Nhân thật lòng muốn Hứa Thiệu đến đơn vị của họ, dù sao tuyển ai cũng được, Hứa Thiệu có bản lĩnh, anh ta nhìn thấy thuận mắt.

Tiết Trác Thanh liếc nhìn Hứa Thiệu, không nói gì, trong lòng nghĩ chắc chắn anh sẽ từ chối.

Nếu anh muốn đến thành phố tìm việc, sao lại ở lại đến bây giờ.
 
Chương 168


Hứa Thiệu hơi nhíu mày, mở lời: “Anh Vu, cảm ơn anh đã tốt bụng. Vợ tôi đang mang thai, sắp sinh rồi, tôi phải ở nhà chăm sóc cô ấy, không tiện lái xe chạy khắp nơi.”

“Tuy nhiên.” anh hỏi: “Tôi không biết đơn vị các anh tuyển người có yêu cầu gì? Tôi có một em trai, đầu óc khá nhanh nhạy, học hỏi cũng nhanh.”

“Hứa thanh niên còn có một em trai cũng đi theo xuống nông thôn à? Cũng được! Chỉ cần sức khỏe tốt, thị lực không có vấn đề, có thể thẩm tra chính trị là vào được!” Vu Hữu Nhân sảng khoái nói.

“Không phải em trai ruột, là em vợ.” Tiết Trác Thanh không ngờ Hứa Thiệu lại chu đáo như vậy, còn nghĩ đến Cố Hải.

Nhưng mà thằng bé đó đúng là khá thông minh, anh cũng cười nói với Vu Hữu Nhân: “Nhưng mà những yêu cầu anh nói, nó đều đáp ứng được. Nhà nó là gia đình liệt sĩ, thẩm tra chính trị chắc chắn không có vấn đề.”

Nghe nói Hứa Thiệu là vì giúp đỡ em vợ, ấn tượng của Vu Hữu Nhân đối với anh càng tốt hơn.

Thật là một anh rể tốt!

Khiến anh ta nhớ đến anh rể của mình, anh ta cũng nhờ anh rể giúp đỡ mới có được cuộc sống sung túc như bây giờ.

Vu Hữu Nhân đồng ý ngay.

“Tuy nhiên, phải thi bằng lái trước, có bằng rồi còn phải được thợ hướng dẫn một năm, không có vấn đề gì thì có thể chính thức bắt tay vào làm. Đã là em vợ của cậu, đến lúc đó tôi sẽ đích thân hướng dẫn nó!”

Hứa Thiệu nói: “Vậy thì cảm ơn anh Vu.”

TBC

Đến huyện, Vu Hữu Nhân nói: “Vì Tiết thanh niên phải tranh thủ thời gian về thành, không tụ tập được, vậy Hứa thanh niên, hay là chúng ta cùng nhau ăn một bữa, cậu xong việc trước, tôi đặt nhà hàng đợi cậu?”

Hứa Thiệu nói: “Anh Vu, hôm nay e rằng không được, tôi còn có việc khác, hai ngày nữa tôi sẽ đưa người đến, sẵn mời anh ăn cơm nhé.”

Hứa Thiệu nói đến là Cố Hải.

Vu Hữu Nhân cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Được, đến lúc đó đến đơn vị chúng tôi, báo tên tôi là được, bác trông cổng quen tôi.”

Sau khi tạm biệt Vu Hữu Nhân, Hứa Thiệu đưa Tiết Trác Thanh đến nhà ga.

Tiết Trác Thanh không nhịn được nói: “Ngoài em vợ ra, anh còn có một anh vợ nữa à! Chỉ có một công việc, không dễ chia đâu nhỉ?”

Hứa Thiệu đương nhiên biết, anh nói: “Công việc này hợp với Tiểu Hải, còn anh cả, tôi đã có tính toán.”

Tiết Trác Thanh nghe xong liền biết mình lo xa rồi, với Hứa Thiệu, với nhiều mối quan hệ như vậy, muốn sắp xếp một công việc cho Cố Giang chẳng phải là chuyện dễ dàng sao.

Đến nhà ga, Tiết Trác Thanh có chút cảm khái: “Được, đưa đến đây thôi.”

Nhìn Hứa Thiệu, Tiết Trác Thanh vỗ vai anh, có chút không nỡ: “Tôi đợi anh ở Bắc Kinh, sớm quay lại nhé.”

Tiết Trác Thanh biết, Hứa Thiệu rồi sẽ có một ngày phải quay về.

Hứa Thiệu nhìn anh ta, giọng nhẹ bẫng: “Xe đến rồi, đi nhanh đi.”

Tiết Trác Thanh: “...”

Thật vô tình.

Anh ta bước đi, lại nghe thấy giọng Hứa Thiệu truyền đến bên tai.

“Gặp nhau ở thủ đô.”

Tiết Trác Thanh nhướng mày cười, đập tay anh ta, nói: “Đợi con trai con gái đỡ đầu của tôi ra đời, nhớ báo cho tôi một tiếng nhé!”

Tiết Trác Thanh đã sớm nhắc đi nhắc lại, đợi con của Hứa Thiệu ra đời, anh ta sẽ làm cha đỡ đầu.

Hứa Thiệu vẫn không để ý đến anh ta, dùng sự im lặng để từ chối.

Con anh thì nghĩ chỉ có một người cha là anh.
 
Chương 169


Tiết Trác Thanh cũng không quan tâm, căn bản không quan tâm Hứa Thiệu có đồng ý hay không, dù sao Cố Sương cũng đã đồng ý.

“Ừ.”

Tiễn Tiết Trác Thanh lên xe, Hứa Thiệu định đến cửa hàng mua ít đồ Cố Sương thích ăn rồi mới về nhà.

...

Khi Cố Sương tỉnh dậy, chỉ còn lại một mình, lật người, Cố Sương lại nhắm mắt.

Đến khi bụng phát ra tiếng ùng ục, đứa bé cũng cựa quậy, thỉnh thoảng lại chọc vào bụng cô.

Cô thở dài, xoa bụng an ủi: “Được rồi được rồi, biết là con đói rồi, mẹ dậy ngay đây.”

Cô ngồi dậy từ giường, vuốt mái tóc rối bù, rồi đứng dậy.

Rửa mặt xong, cô chậm rãi đi sang phòng bên cạnh.

“Đói rồi à?” Cố Sương gật đầu, theo bà nội Cố đi vào bếp.

Cô bưng bát trứng hấp, nhỏ vài giọt dầu mè, ngửi thấy rất thơm.

Cố Sương nuốt nước miếng, nhận lấy: “Thơm quá, cảm ơn bà.”

Cô cầm thìa ăn, nhắm mắt hài lòng.

Ông nội Cố bế Sáng Sáng trên tay, thấy Cố Sương, ông lập tức phấn khích muốn thoát khỏi vòng tay của ông nội Cố.

So với ông cố, Sáng Sáng rõ ràng thích cô hơn, cô xinh đẹp và thơm tho.

Trên mặt ông nội Cố dính một bàn tay nhỏ, ông vội vàng gỡ ra.

“Sáng Sáng, ngoan nào.”

Bà nội Cố bế Sáng Sáng sang, ngồi bên cạnh Cố Sương.

Ánh mắt Sáng Sáng đổ dồn vào bát của Cố Sương, nước miếng sắp chảy ra rồi.

“A a đa a đa...”

Cậu bé biểu cảm vội vã, rõ ràng là muốn ăn trứng hấp trong bát của cô.

Cố Sương cười, nhìn vào bát trứng hấp.

Bà nội Cố nói: “Sáng Sáng vừa ăn no rồi, cũng ăn trứng hấp, Sương Sương đừng để ý đến cháu, nhìn xem, bụng đã căng tròn rồi, ăn nữa sẽ khó chịu đấy.”

Bà nội Cố lau nước miếng cho cháu, sao lại giống Tiểu Hải thế này.

Bà vô tình bế cháu lên, đi ra ngoài.

Biểu cảm của Sáng Sáng lập tức trở nên không vui, bám vào vai bà nội Cố nhìn Cố Sương, không ngừng gọi “Gugu”, vội đến mức gọi cả người.

Cố Sương cười, ngày nào cũng dạy cháu gọi cô, vẫn có hiệu quả.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của cháu, cô nhanh chóng ăn hết trứng hấp.

Sau đó đi ra ngoài, giơ tay ra với cháu, ra hiệu là trứng hấp đã hết rồi.

Sáng Sáng tức giận quay đầu đi, không nhìn cô nữa.

Cố Sương hơi buồn cười, nhóc con, còn chưa biết đi mà tính khí đã lớn rồi.

Xoa bụng, không biết sau này đứa bé sẽ có tính cách như thế nào.

Nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con trong bụng, chắc hẳn sẽ là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn và đáng yêu.

Cố Sương nghĩ như vậy, vô cùng mong chờ sự xuất hiện của con mình.

TBC

Đợi Hứa Thiệu về, Cố Sương thấy anh xách một đống đồ ăn trên tay, còn có cả hoa quả.

Hứa Thiệu rửa cho cô một quả táo, để cô cầm ăn.

Cố Sương ăn không hết, bảo anh cắt ra, mỗi người một nửa, Hứa Thiệu trực tiếp dùng tay bẻ đôi, rồi đưa cho cô.

Cố Sương ồ lên một tiếng, nhận lấy cắn một miếng, rất ngọt.

Hứa Thiệu ngồi xuống bên cô, tiện tay đặt tay lên bụng cô, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra hôm nay.

Biết anh đi một chuyến đã tìm được một công việc tốt cho Cố Hải, Cố Sương có chút bất ngờ.
 
Chương 170


Cố Hải biết chuyện mình đi làm, vui mừng đến phát điên rồi, đó là tài xế đấy! Lái xe tải lớn.

Những người lái máy kéo trong đội đều vênh váo lắm, Cố Hải không biết mình đã từng ngưỡng mộ đến mức nào.

Không ngờ cậu ta lại có cơ hội được lái xe nhưng sau khi phấn khích, Cố Hải đã bình tĩnh lại một chút.

Anh rể mình vẫn đang làm việc ngoài đồng, còn có anh trai anh nữa.

“Anh rể, chuyện tốt như vậy, cho em thì có không ổn không ạ?” Cố Hải tuy không nỡ nhưng vẫn lên tiếng. “Hay là, anh tự đi đi!”

Hứa Thiệu khẽ ho một tiếng, nói: “Không cần đâu, anh thích ở lại đội.”

Nghe lời Hứa Thiệu nói, khóe môi Cố Sương không tự chủ được mà cong lên.

Cố Hải có chút mơ hồ, đội có gì tốt mà ở, cậu ở mười mấy năm rồi, sớm đã chán ngấy rồi.

Nghĩ lại, anh rể mình là người thành phố, đến nông thôn cũng chưa được bao lâu, có lẽ vẫn còn cảm thấy mới mẻ chăng.

Nhưng, cậu ta lại liếc nhìn anh trai mình.

Trên đùi Cố Giang, Sáng Sáng đang ngồi, đứa nhỏ đang chơi tay cha, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Vuốt ve đầu con trai, Cố Giang ôn tồn nói với em trai: “Nhìn anh làm gì, anh ở nhà cũng tốt lắm, để em đi thì đi đi, cơ hội tốt như vậy, người khác nằm mơ cũng không được, còn do dự gì nữa.”

Thực ra trước đó anh ta đã biết chuyện này, hôm qua Hứa Thiệu đã đặc biệt tìm anh ta giải thích.

Lúc mới biết, Cố Giang cũng chỉ có chút ghen tị, không nghĩ nhiều.

Nhưng Hứa Thiệu có thể giải thích với anh ta, trong lòng Cố Giang vẫn rất ấm áp.

Thấy anh trai không để bụng, Cố Hải cũng yên tâm hơn một chút.

Cố lão gia nghiêm giọng nói: “Đến đơn vị, phải học hỏi sư phụ cho tốt, quan sát và lắng nghe nhiều vào, đừng gây rắc rối, làm mất mặt anh rể con.”

Với năng lực của con rể, còn có gia thế của nhà anh, tìm một công việc ở huyện rất đơn giản.

Anh nguyện ý ở lại đội, nhường cơ hội này cho Tiểu Hải, chắc chắn có lý do của anh, Cố lão gia không hỏi nhiều.

Tuy có chút ngại ngùng nhưng cơ hội đã ở trước mắt, cũng không có lý do gì để từ chối.

Nghe lời dặn của Cố lão gia, Cố Hải liên tục gật đầu. “Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm mất mặt anh rể!”

Trần Quế Lan là người vui nhất, Tiểu Hải là con trai bà mà.

Bà nhìn Hứa Thiệu và Cố Sương, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “A Thiệu, thật sự cảm ơn con đã nghĩ cho Tiểu Hải như vậy.”

Trước đó còn nói với chồng, công việc sau này của ông ấy sẽ để lại cho con của Sương Sương.

Kết quả là anh quay đầu lại đã giới thiệu cho Tiểu Hải một công việc tốt hơn.

Đó là tài xế cầm vô lăng đấy, chồng bà biết được chắc chắn sẽ phải ghen tị.

Ai còn thèm tiếp quản công việc của ông ấy nữa chứ!

TBC

Hứa Thiệu nói: “Không cần khách sáo đâu, bác cả. Đều là người một nhà nên như vậy.”

Trần Quế Lan nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười: “Đúng, đều là người một nhà.”

Tối hôm đó, Cố Hải vui mừng đến nỗi không ngủ được, lại bò dậy, xem sách anh rể đưa cho cậu, xem đến nửa đêm, mới dần buồn ngủ, Cố Hải cất sách đi, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Hứa Thiệu đưa Cố Hải đến thành phố.

Cố Hải vừa nhìn thấy Vu Hữu Nhân, liền cất giọng to gọi sư phụ, nhìn anh ta toàn là sự phấn khích và ngưỡng mộ.
 
Chương 171


Vu Hữu Nhân không để lộ dấu vết mà thẳng lưng, đánh giá Cố Hải một cái, hài lòng gật đầu.

“Không tệ, cậu tên Tiểu Hải đúng không?”

“Đúng ạ! Sư phụ, người cũng gọi em là Tiểu Hải được rồi.” Cố Hải cười nói.

Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm. Vu Hữu Nhân và Hứa Thiệu trò chuyện, Cố Hải thì ngoan ngoãn lắng nghe.

Thấy cốc của Vu Hữu Nhân không còn nước, Cố Hải ân cần rót nước.

Vu Hữu Nhân rất hài lòng, chàng trai này không tệ, anh ta nhận cậu làm đồ đệ!

Cố Hải cứ như vậy vào thành, trở thành đồ đệ của Vu Hữu Nhân.

Cả đội sôi sục, mọi người đều bàn tán xôn xao.

“Nhà họ Cố dạo này càng ngày càng tốt.”

“Sao lại cho Cố Hải suất đó chứ, Cố Giang mới là anh cả chứ!”

“Nói mới nhớ, nhà họ Cố có năng lực gì mà được thế nhỉ, đó là tài xế đấy, nghe nói đãi ngộ tốt lắm.”

“Quên mất gia thế của Hứa thanh niên trí thức rồi à, chắc chắn là Hứa thanh niên trí thức giúp sức!”

“Hứa thanh niên trí thức tự mình còn ở trong đội chúng ta, có cơ hội tốt như vậy, anh ta không tự giữ lại à?” Người đó nghi ngờ nói.

“Thôi, quan tâm người ta lấy suất bằng cách nào làm gì, dù sao cũng không đến lượt chúng ta, đó là năng lực của người ta. Cái gì mà, Cố Hải cũng không còn nhỏ nữa rồi, tôi thấy cũng có thể nói chuyện cưới xin rồi, tôi có một đứa cháu gái...”

“Thôi đi, còn nói người ta có năng lực, còn vào thành rồi, người ta còn không phải cưới một cô gái thành phố, có thể coi trọng cháu gái bà sao?”

“Ôi, chẳng trách nhà họ Cố đối xử với Sương Sương tốt như vậy, cô ấy đúng là một đứa trẻ vàng, nhìn cuộc sống của nhà họ Cố xem, ai trong đội mà không ngưỡng mộ chứ?”

Ngưỡng mộ cái gì, bà không ngưỡng mộ!

Điền Xuân Nga kéo mặt, nghe mọi người bên tai bàn tán chuyện nhà họ Cố, chỉ thấy đặc biệt chói tai.

Nghĩ đến Cố Sương gả cho một thanh niên trí thức thành phố, cuộc sống của nhà mẹ đẻ ngày càng tốt.

Con trai bà là Trường Vũ, rõ ràng cũng cưới một cô vợ thành phố, đừng nói đến chuyện tốt, bà còn phải bỏ tiền vào.

Hơn nữa người ta sắp sinh rồi, bụng của vợ Trường Vũ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Điền Xuân Nga chỉ nghĩ thôi, trong lòng đã thấy đặc biệt khó chịu.

Nhà họ Cố.

Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Sáng Sáng, cả nhà chuẩn bị đi huyện ăn mừng, tiện thể chụp ảnh kỷ niệm một tuổi cho Sáng Sáng.

Trời hơi lạnh, Hứa Thiệu lấy một chiếc áo khoác trong tủ ra, mặc cho Cố Sương.

Cố Sương đang soi gương nhìn mặt mình, có chút buồn rầu: “Em có phải béo lên nhiều không, cảm thấy mặt tròn quá?”

“Có sao?” Hứa Thiệu nghiêm túc nhìn cô một cái, giọng điệu chân thành: “Vẫn xinh đẹp như vậy.”

“Biết nịnh em thôi.” Cố Sương trách móc một câu nhưng tâm trạng rất tốt, rất nhanh đã chuyển sự chú ý.

TBC

Cố Sương cúi đầu nhìn Hứa Thiệu ngồi xổm xuống đi giày cho mình, đợi anh đứng thẳng dậy, Cố Sương đưa tay kéo anh.

Hứa Thiệu nắm tay cô, hai người từ từ đi ra ngoài.

Bà Cố và những người khác đã chuẩn bị xong, cả nhóm đến thành phố, lúc đó còn sớm, trước tiên đến tiệm ảnh.

Tiệm ảnh vừa lúc không có ai, ông chủ thấy có nhiều người đi vào, vội vàng ra chào hỏi.

Thấy Hứa Thiệu và Cố Sương, ông chủ còn có ấn tượng, ánh mắt dừng lại ở bụng của Cố Sương, cười nói một câu chúc mừng.
 
Chương 172


Cố Sương cong môi.

“Không biết ai trong các vị muốn chụp ảnh?” Ông chủ hỏi một câu.

Lưu Ngọc bế đứa trẻ bước tới, nhẹ giọng nói: “Chụp cho đứa trẻ.”

Ông chủ thấy đứa trẻ nhỏ như vậy, cười nhìn dáng vẻ đầu to mắt tròn của đứa trẻ, hỏi: “Chụp ảnh đơn hay ảnh tập thể?”

“Chụp cả hai.”

Ông chủ nói: “Vậy chụp ảnh tập thể trước, lúc đó chụp ảnh đơn.”

Mọi người đều không có ý kiến.

Bà nội Cố và ông nội Cố đứng bên cạnh quan sát tiệm ảnh, nói với ông lão: “Chúng ta đợi một lát, cũng chụp một bức ảnh tập thể nhé.”

Ông Cố không thích chụp ảnh, nghe lời bà lão, vẫn gật đầu.

Cố Sương và Hứa Thiệu cũng chụp, Cố Sương mỉm cười, đôi mắt lộ ra vẻ dịu dàng của người mới làm mẹ.

Chụp xong, Hứa Thiệu khoác tay cô đi sang một bên.

Sau đó nhìn Sáng Sáng chụp ảnh một mình.

Trong tiệm ảnh thường có trẻ con đến chụp ảnh, người lớn không nỡ, đối với trẻ con thì lại rất nỡ.

Trong tiệm có một số đồ chơi, ngựa gỗ, trống lắc, Sáng Sáng đều rất thích.

Lúc chụp ảnh rất phối hợp, cười để lộ mấy chiếc răng sữa, đến khi rời đi vẫn còn luyến tiếc, không muốn xuống khỏi ngựa gỗ.

Ông Cố nói: “Ngoan, về ông cố cũng làm cho cháu một cái.”

Hôm nay là sinh nhật của cháu trai, Cố Kiến Hoa không cần ai gọi, tự giác tan làm là đến nhà hàng.

Còn có Cố Hải cũng vậy.

Bây giờ cậu theo Vu Hữu Nhân, đơn vị bỏ tiền đào tạo, đợi thi lấy bằng, còn phải theo xe một năm, đợi qua cửa ải, có thể tự mình lên đường.

Còn rất nhiều thứ phải học, Cố Hải mỗi ngày đều sống rất sung thực.

Nhưng cậu vẫn biết sinh nhật của cháu trai, nói một tiếng với sư phụ Vu Hữu Nhân, trực tiếp đến nhà hàng mà họ thường đến.

Vừa lúc gặp Cố Kiến Hoa ở cửa nhà hàng.

Cố Kiến Hoa nhìn con trai, ôn tồn hỏi thăm tình hình gần đây của anh, Cố Hải cười nói rất tốt.

TBC

Đợi vào trong nhà hàng, lại được quan tâm một hồi.

Đặc biệt là Trần Quế Lan, chồng và con trai út đều không ở bên cạnh. Chồng bà thì bà không lo lắng.

Con trai bà luôn không nhịn được mà lo lắng.

Mặc dù đã có người hỏi bà về chuyện hôn sự của con trai út nhưng trong lòng Trần Quế Lan, con trai bà còn nhỏ.

“Yên tâm, đều ở huyện, bình thường có thời gian thì anh cũng sẽ đến thăm nó.”

Cố Hải cũng nói: “Mẹ, con còn kết giao được mấy người bạn. Sư phụ cũng rất chăm sóc con, con rất tốt.”

Trần Quế Lan yên tâm, cười nói: “Được, mẹ yên tâm, mau ăn cơm đi, ăn nhiều một chút.”

Trước khi Cố Kiến Hoa đi, Trần Quế Lan đưa cho ông ấy tờ giấy của tiệm ảnh, bảo ông ấy lần sau về nhà thì lấy ảnh mang về.

Cố Kiến Hoa cẩn thận bỏ vào túi áo trước ngực, nói biết rồi.

...

Cố Sương đang ở trong phòng sắp xếp quần áo cho con, bà Cố làm đủ loại mũ hổ giày hổ, còn có chăn nhỏ...

Bên nhà mẹ chồng cũng gửi rất nhiều quần áo nhỏ.

Tất cả đều nhỏ xíu, đặc biệt đáng yêu.

Hứa Thiệu từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang sắp xếp đồ đạc, cũng đi tới giúp.

“Vừa nhận được tin, chị cả sinh rồi.” Hứa Thiệu lên tiếng.

Cố Sương ngẩng đầu, trên mặt mang theo sự ngạc nhiên và tò mò: “Chị cả thế nào rồi? Sinh con trai hay con gái?”

Hứa Thiệu nói: “Rất tốt, sinh con gái.”
 
Chương 173


Con gái à, giống như trong sách vậy.

Cố Sương cúi đầu xoa bụng, vậy thì đứa trong bụng cô hẳn là con trai.

Hứa Thiệu cũng nhìn bụng cô, niềm vui không khỏi bị lo lắng xua tan.

Anh nhìn bụng Cố Sương ngày một lớn, ngay cả hành động cũng bắt đầu bất tiện, buổi tối ngủ không ngon giấc, mang thai thực sự rất vất vả.

“Đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta đến bệnh viện sinh con nhé?” Hứa Thiệu nhỏ giọng nói.

Đi bệnh viện sinh, Hứa Thiệu yên tâm hơn một chút.

Cố Sương gật đầu, cô cũng có ý định này, sinh ở nhà, Cố Sương không yên tâm.

Đến tháng 12, Cố Sương bắt đầu căng thẳng.

Lần đầu sinh con, nghe nói rất đau, Cố Sương không có kinh nghiệm, trong lòng rất bất an.

Hứa Thiệu kiên nhẫn an ủi, kết quả Cố Sương ổn định rồi, anh lại bắt đầu bất an.

Mặc dù biết tình trạng của Cố Sương rất tốt, sức khỏe rất tốt, hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng anh vẫn rất căng thẳng, thậm chí còn mất ngủ.

Không nghĩ nhiều nữa, Hứa Thiệu lặng lẽ thu dọn đồ đạc, đưa Cố Sương trực tiếp vào bệnh viện.

Bà nội Cố không yên tâm, cũng muốn đi theo. Để bà lão ở nhà chờ tin tức, bà lão cũng không ngủ được.

Cuối cùng Hứa Thiệu và bà Cố cùng nhau ở bên Cố Sương, Hứa Thiệu thuê một phòng ở nhà khách gần bệnh viện.

Bà Cố ở nhà khách vào ban đêm, anh ở lại bệnh viện vào ban đêm.

Ở một mạch một tuần, Cố Sương vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ.

Cố Sương không vội vàng, sắp đến ngày sinh, Cố Sương ngược lại bình tĩnh.

Hôm nay, lại có một bà bầu vào phòng bệnh, mẹ chồng và chồng cô ấy ở bên cạnh vây quanh hỏi han ân cần.

“Con gái, đây là lần thứ mấy con mang thai rồi?” Bà mẹ chồng đó lấy nước từ phòng nước sôi, nhìn Cố Sương, cười nói chuyện với cô.

“Lần đầu.” Cố Sương chậm rãi đi lại, trả lời.

“Tôi thấy cô còn trẻ, đoán cũng là lần đầu.” Bà mẹ chồng đó liếc nhìn bụng cô, nói: “Ôi, tôi thấy bụng giống sinh con gái.”

TBC

Giọng điệu của bà mẹ chồng đó còn có chút tiếc nuối, dường như đang thấy tiếc cho Cố Sương.

“Không sao, con gái, con còn trẻ, sớm muộn gì cũng có con trai!” Bà mẹ chồng đó an ủi một câu, nghĩ đến đứa con trong bụng con dâu mình, mọi người đều nói là con trai, không khỏi đắc ý.

Cuối cùng bà ta cũng sắp có cháu trai rồi.

Cố Sương: “...”

Hứa Thiệu từ bên ngoài đi vào, đi đến bên cạnh Cố Sương, đỡ cô ngồi xuống giường, giọng nhạt nhẽo: “Anh thích con gái.”

Bà mẹ chồng đó liếc nhìn Hứa Thiệu, bà thấy cô gái này trông rất xinh đẹp, không ngờ chồng cô cũng đẹp trai như vậy, trong lòng cảm thán đôi vợ chồng này thật xứng đôi.

Chỉ là hơi trẻ một chút, không biết cái tốt của con trai, vậy mà lại thích con gái.

“Nuôi con trai mới có thể dưỡng già, con gái sớm muộn gì cũng phải gả đến nhà người khác. Ôi, hai đứa còn trẻ, không hiểu đâu...”

Hứa Thiệu nhíu mày.

Cố Sương thì không có biểu cảm gì, đến thời hiện đại rồi mà vẫn có rất nhiều người có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Đừng nói đến thời đại này.

Cãi nhau với một người lớn tuổi về những điều này chẳng có ý nghĩa gì, làm tốt việc của mình là được.

Dù là con trai hay con gái, đều là con của cô, cô đều yêu thương như nhau.

“Chân hơi mỏi rồi, đỡ em ngồi lên giường đi.” Cố Sương ngẩng đầu nói với Hứa Thiệu.

Hứa Thiệu không thèm để ý đến bà mẹ chồng đó nữa, cúi đầu nhìn Cố Sương, ừ một tiếng.

“Mẹ, mẹ đang làm gì ở đằng kia thế? Tiểu Thúy muốn đi vệ sinh, mẹ nhanh đỡ một chút.”
 
Chương 174


Bà mẹ chồng đó thấy họ không để ý đến mình, bĩu môi, đúng là, bà đây không phải tốt bụng sao, tốt bụng mà không được đền đáp.

Nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của con trai, bà ta nhanh chóng quay lại giường bên kia của họ.

“Giục cái gì mà giục, mẹ không phải đang nói chuyện với người ta sao. Vợ con đi vệ sinh cũng phải gọi mẹ, con dùng để làm gì!”

“Các người phụ nữ đi vệ sinh, con là đàn ông vào đó ra thể thống gì...”

...

Hứa Thiệu kê gối sau lưng cô, đặt chân cô lên người mình, nghiêm túc xoa bóp chân cho cô.

Đến giờ ăn, bà nội Cố xách theo bình giữ nhiệt đi vào.

Bà mượn bếp ở nhà khách để hầm canh gà, lửa nhỏ hầm chậm, mùi thơm phức, hương vị cực kỳ ngon.

Ngoài canh, Hứa Thiệu còn đi lấy cơm ở căng tin bệnh viện, lần lượt bày lên tủ đầu giường.

Khi mở nắp bình giữ nhiệt ra, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của canh gà.

Thật là chịu chơi, con còn chưa sinh mà đã cho ăn gà.

Bà mẹ chồng của Tiểu Thúy không nhịn được lên tiếng: “Bà ơi, cô gái này là cháu dâu bà à?” Vừa rồi bà ta nghe Cố Sương gọi bà là bà nội.

Bà Cố nhìn bà ta, nói: “Không phải, Sương Sương là cháu gái ruột của tôi.”

Bà ta đã nói rồi, không trách gì người ta chịu chơi như vậy, hóa ra là người nhà.

“Sao bà lại đến chăm sóc thế, người nhà bên nhà trai đâu?” Bà mẹ chồng của Tiểu Thúy hỏi một câu.

“Nhà thông gia không ở đây, ở xa lắm.” Bà Cố giải thích một câu, không thèm để ý đến bà ta nữa, nói với Cố Sương: “Lại đây, Sương Sương, uống một bát canh gà trước đi.”

Bà Cố múc cho Cố Sương một bát canh, còn gắp thêm một cái đùi gà to.

Cố Sương nhận lấy bát, từ từ uống canh, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Một nhà ba người bên kia, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Cố Sương.

Bà Cố chú ý tới, cười với bên đó, sau đó ánh mắt trìu mến nhìn Cố Sương.

Người phụ nữ tên Tiểu Thúy kia nhìn Cố Sương đang ngồi trên giường, cùng là phụ nữ mang thai nhưng đãi ngộ của người ta rõ ràng tốt hơn bà ta nhiều.

Chồng Tiểu Thúy hít sâu một hơi, hung hăng cắn một miếng bánh ngô trong tay, thơm thật!

Tiểu Thúy không vui lắm, liếc nhìn bánh ngô trong tay nói: “Em không ăn nổi.”

Mẹ chồng Tiểu Thúy trừng mắt: “Con không ăn nổi thì cháu ngoan của mẹ còn đói, không ăn nổi cũng phải ăn!”

Tiểu Thúy nói: “Khô khốc, chẳng có vị gì cả, mẹ ơi, con cũng muốn uống canh gà.”

Nói xong, bà ta nhìn về phía Cố Sương.

Mẹ chồng Tiểu Thúy cau mày, mắng mỏ: “Sao con không lên trời luôn đi, con còn chưa sinh mà đã muốn uống canh gà, sao con tham thế, thấy người ta uống canh gà, con cũng muốn uống...”

Tiểu Thúy cúi đầu xoa bụng, lôi đứa con trai trong bụng ra, nói: “Là cháu ngoan của mẹ muốn uống.”

TBC

Trước đây, Tiểu Thúy cũng không dám nói như vậy, dù có nóng nảy đến mấy, sau khi sinh ba đứa con gái, cũng chẳng còn gì nữa.

Tiểu Thúy ở nhà chồng luôn nhún nhường, cúi đầu làm người, cho đến khi đứa con trong bụng đến.

Mẹ chồng cô ấy đưa đi xem, nói rằng thai này là con trai.

Cuộc sống của cô ấy mới khá hơn, được hưởng một chút đãi ngộ tốt, không phải làm việc quần quật ngày đêm, cách ba bữa lại có một quả trứng.

Ban đầu Tiểu Thúy cũng khá đắc ý, cho đến khi nhìn thấy Cố Sương.

Trắng trẻo mịn màng, nhìn là biết chưa từng làm việc nặng, rất yếu đuối. Chồng người ta còn chu đáo như vậy, hỏi han ân cần, xoa bóp cho cô.

Ăn cũng tốt như vậy! Nhìn vào bánh ngô trong tay, Tiểu Thúy hoàn toàn mất hết khẩu vị, không muốn ăn chút nào.
 
Chương 175


Mẹ chồng Tiểu Thúy trừng mắt nhìn con dâu, nếu không phải cháu ngoan đang ở trong bụng cô ấy, bà ta đã bị mắng từ lâu rồi.

Quay đầu lại, bà ta nhìn Cố Sương cười lấy lòng.

TBC

“Con gái, ta thấy con cũng không ăn nhiều, chắc chắn ăn không hết. Hay là chừa cho Tiểu Thúy nhà ta một bát đi.”

“Xin lỗi, ăn không hết thì tôi có thể từ từ ăn.” Cố Sương không chút do dự từ chối.

Mẹ chồng Tiểu Thúy không cam lòng nói: “Chúng ta đều ở chung một phòng bệnh, cũng là có duyên, các người làm ơn làm phước, thương đứa con trong bụng con dâu tôi, chúng tôi sẽ cảm ơn các người.”

Chồng Tiểu Thúy thấy hơi mất mặt.

Dù là bánh ngô, anh ta chê thì chê nhưng người ta hỏi xin, anh ta cũng không nỡ cho.

Đó nhưng là canh gà, người ta lại không phải ngốc!

“Mẹ!” Anh ta hét lên, nhà lại không phải không có cơm ăn.

Bà Cố cũng thu lại nụ cười trên mặt, đây là người gì thế, mặt dày mày dạn hỏi xin người ta canh gà, da mặt cũng dày quá.

Với loại người này, không thể cho sắc mặt tốt được.

Bà Cố nghiêm mặt lại, cũng khá dọa người, bà lão chế giễu: “Điều kiện gia đình gì mà có thể cho người ngoài uống canh gà chứ, tôi còn chẳng nỡ uống. Nếu con dâu bà muốn uống thì tự đi mua.”

Mẹ chồng Tiểu Thúy không xin được canh gà, ngược lại còn bị chế giễu một trận.

Mặc dù bà ta chỉ thử vận may, biết người ta không thể đồng ý nhưng vẫn nghĩ biết đâu được.

Kết quả sự thật cho bà ta biết, không có cái may mắn đó, người ta không phải người tốt bụng như vậy.

“Còn không phải là mua không nổi, không muốn thì thôi.” Mẹ chồng Tiểu Thúy là người mặt dày, nói một câu như không có chuyện gì xảy ra.

“Con nghe thấy rồi đấy, người ta không muốn, mẹ cũng chẳng có cách nào.” Mẹ chồng Tiểu Thúy bực bội nói.

Nghĩ một lúc, sợ bà ta làm cháu ngoan của mình đói, lại bổ sung: “Đợi con sinh cháu ngoan ra, về nhà mẹ sẽ g.i.ế.c một con gà cho con ăn.”

Cũng được, con dâu Tiểu Thúy hài lòng hơn một chút.

Lúc này, chồng Tiểu Thúy mất kiên nhẫn nói: “em muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi!”

Chồng Tiểu Thúy thực sự mất kiên nhẫn, anh ta muốn có con trai nhưng không muốn nuôi một ông tổ tông.

Vợ anh ta trước đây không dám hó hé một tiếng, từ khi có người nói đứa con trong bụng này là con trai, cô ấy sắp bay lên trời rồi.

Vì con trai, anh ta nhịn.

Đừng tưởng anh ta không nhìn thấy, ánh mắt cô ấy sắp dính vào người đàn ông đối diện rồi.

Nếu không cho cô ấy chút màu sắc để xem, cô ấy sợ là có thể đội cho anh ta một cái mũ xanh.

Cũng không nhìn xem mình ra sao!

Tiểu Thúy thấy chồng nổi giận, lập tức không dám lên tiếng, lặng lẽ cầm bánh ngô ăn.

Chồng Tiểu Thúy vẫn chưa hết giận, anh ta nhìn cô ấy một cách nham hiểm, nói: “Nếu đứa này không phải con trai thì em tự lo liệu đi!”

Mẹ chồng Tiểu Thúy lập tức tát con trai, miệng lẩm bẩm, nói: “Nói bậy bạ gì thế, sao có thể không phải con trai! Nhất định là con trai!”

Không hiểu sao Tiểu Thúy lại thấy bất an trong lòng.

Mặc dù mọi người đều nói trong bụng cô ấy là con trai nhưng sâu trong thâm tâm cô ấy vẫn có chút nghi ngờ.

Lỡ như sinh ra lại là con gái thì sao?

Nhưng nhìn thấy thái độ của mẹ chồng đối với cô ấy tốt hơn, chồng cũng không giống như trước đây, không đánh thì cũng mắng, cuộc sống của Tiểu Thúy đột nhiên trở nên vô cùng dễ chịu.

Cô ấy dần quên đi chút nghi ngờ đó, cũng giống như mẹ chồng, kiên định tin rằng trong bụng mình là con trai. 
 
Chương 176


Vì cô ấy làm loạn thế nào, nhà chồng cũng chiều theo, tìm mọi cách đáp ứng yêu cầu của cô ấy, chỉ sợ cô ấy không vui.

Thậm chí cô ấy muốn đến bệnh viện sinh con, mẹ chồng và chồng đều đồng ý.

Tiểu Thúy suýt quên mất mình đã từng sống những ngày như thế nào.

Một khi được nhắc nhở, Tiểu Thúy lại nhớ đến nỗi bất an chôn giấu trong lòng.

Không, không thể nào, đứa con này của cô ấy nhất định là con trai.

Buổi tối, Hứa Thiệu đưa bà nội Cố về nhà khách, từ phòng nước nóng lấy một bình nước nóng, nhét vào chân Cố Sương.

Cố Sương giẫm lên bình thủy tinh, cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cô khẽ nói với Hứa Thiệu: “Anh cũng mau lên giường đi!”

Hứa Thiệu khẽ ừ một tiếng, cởi quần áo nằm nghiêng bên cạnh Cố Sương.

Giường đơn của bệnh viện rất hẹp, Cố Sương lại đang mang bụng bầu, cô cũng nằm nghiêng.

Hứa Thiệu nằm sau cô, chỉ chiếm một chỗ nhỏ, Cố Sương thấy khó chịu thay anh.

Dưới mắt anh đã có quầng thâm, nhìn là biết không nghỉ ngơi tốt.

Cố Sương có chút đau lòng, xoa bụng, than thở: “Con ơi, con mau ra ngoài đi, chúng ta về nhà sớm thôi.”

Ngày hôm sau.

Dương Vĩ cùng vợ đến thăm tình hình của Cố Sương.

Cố Sương cười gọi: “Dì Dương, dì đến rồi.”

Dì Dương ngồi xuống mép giường, bóc cho cô một quả quýt, chậm rãi nói: “Chắc là hai ngày nữa thôi nhỉ?”

Cố Sương nhét một múi quýt vào miệng, gật đầu: “Vâng.”

Nhìn cuốn sách trên tủ, dì Dương cười nói: “Không có việc gì thì đọc sách, g.i.ế.c thời gian, cũng tốt lắm.”

Cố Sương cũng mím môi cười, cô lười đọc, đều để Hứa Thiệu đọc cho cô nghe.

Cố Sương thích nằm trong lòng anh, nghe anh dùng giọng trầm ấm từ từ đọc những câu chuyện trong sách.

Con cũng rất thích, nghe xong cũng không quậy nữa.

Mẹ chồng Tiểu Thúy nhìn thấy một cặp vợ chồng đến phòng bệnh, trông rất khác thường, trên tay còn xách loại trái cây mà bà ta thèm.

Lặng lẽ dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên kia.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy.” Chồng Tiểu Thúy ôm một bình thủy tinh, bên trong đựng nước nóng.

Đây là anh ta thấy người đàn ông đối diện dùng thứ này để sưởi ấm chân, quay lại cũng xin bác sĩ một bình truyền dịch, không thể không nói, thật sự rất ấm.

Buổi tối sưởi ấm chân, ban ngày anh ta cũng đổ nước nóng vào ôm, dùng để sưởi ấm tay.

“Còn làm gì nữa, chờ vợ con mau sinh chứ! Sao vẫn chưa có động tĩnh gì, không phải đã thấy m.á.u rồi sao!”

Mẹ chồng Tiểu Thúy đau lòng, ở bệnh viện thêm một ngày, lại phải tốn thêm một ngày tiền.

Tiểu Thúy xoa bụng, nói: “Mẹ, con thấy sắp rồi.”

Nói xong không lâu, Tiểu Thúy khựng lại, đưa tay sờ vào trong chăn, nói với bà mẹ chồng bên cạnh: “Mẹ, con vỡ ối rồi.”

Mẹ chồng Tiểu Thúy nghe vậy, cháu ngoan của bà ta sắp chào đời rồi! Vội vàng nói: “Mẹ đi gọi bác sĩ ngay!”

TBC

Cố Sương nghe thấy phòng bên cạnh sắp sinh, tò mò nhìn sang, thấy vẻ mặt bình tĩnh của người ta, có chút khâm phục.

Rất nhanh bác sĩ đã đến phòng bệnh,

Dì Dương nói: “Nhìn là biết có kinh nghiệm rồi, Sương Sương cũng đừng lo lắng, quan trọng nhất là phải thả lỏng tâm trạng.”

“Vâng, cháu biết.” Cố Sương quay đầu nhìn Hứa Thiệu đang nói chuyện với chú Dương.

Hứa Thiệu như có linh tính, rất nhanh quay đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau, Cố Sương mỉm cười với anh.

Hứa Thiệu thấy mềm lòng, cũng cong môi.

Dương Vĩ nhìn thấy cảnh này, cũng cười. “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, chúng tôi không làm phiền hai người nữa, hôm khác lại đến thăm.”

Hứa Thiệu tiễn họ rời đi. 
 
Chương 177


Đợi Tiểu Thúy vào phòng sinh, trong phòng chỉ còn lại ba người Cố Sương.

Hứa Thiệu nhìn mẹ chồng và chồng Tiểu Thúy đang lo lắng chờ đợi trước cửa phòng sinh, quay đầu về phòng.

Bà nội Cố đang ăn nốt quả quýt mà Cố Sương ăn thừa một nửa, thấy Hứa Thiệu về, hỏi anh có ăn không.

Hứa Thiệu lắc đầu.

Cố Sương có muốn uống nước không, thấy cô có vẻ mặt kỳ lạ lắc đầu.

Bà Cố cũng phát hiện ra không ổn, trực tiếp đưa tay vào dưới chăn cô sờ thử: “Ôi, vỡ ối rồi!”

Cố Sương chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm, vỡ ối rồi à, cô còn tưởng mình không nhịn được nữa chứ.

Mấy ngày nay bụng cứ trĩu xuống, người cũng không được khỏe lắm, bác sĩ nói là triệu chứng sắp sinh, có thể sinh bất cứ lúc nào.

Nghe bà Cố nói vậy, Cố Sương ngẩn ra một lúc, rất nhanh đã phản ứng lại, sau đó là đau.

Hứa Thiệu cũng ngẩn ra một lúc, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt Cố Sương rõ ràng là đang đau đớn.

“A Thiệu, con trông chừng Sương Sương, bà đi gọi bác sĩ đến.” Bà Cố dặn dò một câu.

Hứa Thiệu vâng một tiếng, có chút bối rối nhìn Cố Sương: “Vợ, bây giờ em thế nào?”

Cố Sương đợi cơn đau qua đi, thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Không sao...”

Đợi Cố Sương vào phòng sinh, Hứa Thiệu vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu toàn là Cố Sương.

Người chồng của Tiểu Thúy bên cạnh liếc anh một cái, vốn không dám bắt chuyện nhưng thấy anh như mất hồn mất vía, chồng Tiểu Thúy đột nhiên cảm thấy thực ra anh cũng chẳng khác gì mình.

Còn không bằng mình.

Vợ sinh con, anh có gì phải căng thẳng chứ.

Không nhịn được nói: “Đồng chí, bình tĩnh nào, chẳng phải chỉ là sinh con thôi sao, phụ nữ nào chả phải trải qua.”

Nghe vậy, Hứa Thiệu không nhịn được nhíu mày.

Bà Cố nói: “A Thiệu, đến ngồi đi, Sương Sương là con đầu lòng, không nhanh thế đâu.”

Hứa Thiệu vâng một tiếng, đi vòng qua anh ta đứng bên cạnh bà nội Cố.

Anh ngồi không yên.

Chồng Tiểu Thúy bĩu môi, ngồi xuống ghế bắt chéo chân, nghĩ đến đứa con trai sắp chào đời, anh ta nhe răng cười hì hì.

“Mẹ, mẹ nói đặt tên con trai con là gì thì hay?”

TBC

Mẹ chồng Tiểu Thúy nói: “Không thể đặt bừa được, phải đặt cho cháu trai ngoan của mẹ một cái tên hay. Đến lúc đó để ông nội con nhờ người đặt, con không có học thức, không thể đặt tên cho con được.”

Chồng Tiểu Thúy không để ý, ai đặt tên cũng được, dù sao cũng là con trai anh ta.

Đợi anh ta có con trai, xem những người trong đội còn dám cười nhạo anh ta không.

“Hay là con đi gọi điện cho thông gia trước, báo cho họ tin vui này?” Bà Cố thấy tay Hứa Thiệu cứ run, khiến bà cũng có chút căng thẳng.

Hứa Thiệu từ từ thở ra một hơi, giọng trầm thấp: “Bà, không vội, đợi Sương Sương sinh xong rồi nói sau.”

Anh sợ mình vừa đi, Sương Sương sẽ sinh.

Anh muốn khi cô ra ngoài, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy là anh.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng sinh cũng được mở ra.

Hứa Thiệu lập tức ngẩng đầu nhìn.

Một y tá đi ra: “Ai là người nhà của sản phụ Tiểu Thúy, đứa bé đã chào đời!”

Hứa Thiệu thu hồi ánh mắt.

Chồng Tiểu Thúy vội vàng nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt y tá, vui mừng nói: “Tôi là chồng cô ấy, vợ tôi sinh rồi sao? Con trai tôi đâu, mau đưa cho tôi xem nào!”

“Ha ha ha, mẹ, con có con trai rồi!”

Y tá nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt tự nói một mình có chút khinh thường.

Cô ấy ghét nhất những người đàn ông chỉ biết đến con trai.

Chỉ biết con trai con trai con trai, con gái thì sao! Không có con gái thì đàn ông các anh lấy gì để nối dõi tông đường!

“Đứa bé ở đằng sau, đang được vệ sinh.” Giọng y tá nhạt nhẽo.
 
Chương 178


Liếc nhìn người đàn ông trước mặt, y tá lộ ra vẻ mặt có chút chế giễu.

“Còn nữa, ai nói sản phụ sinh con trai?” Cô y ta nhàn nhạt nói.

Bà mẹ chồng của Tiểu Thúy trợn tròn mắt, một bước tiến đến trước mặt y tá, vội vàng nói: “Ý cô là gì?!”

Y tá cau mày, trực tiếp nói: “Sản phụ sinh con gái.”

“Không thể nào! Bà ba nói, Tiểu Thúy lần này sinh con trai!” Bà mẹ chồng của Tiểu Thúy không dám tin.

“Chắc chắn cô nói bậy! Có phải muốn đổi cháu trai của tôi không?!” Bà mẹ chồng của Tiểu Thúy trừng mắt nhìn.

Chồng của Tiểu Thúy cũng như c.h.ế.t lặng, mất hồn mất vía, không còn vẻ đắc ý vừa rồi, con gái! Lại là con gái!

Đây đã là đứa con gái thứ tư của anh ta rồi!

Nghĩ đến lúc đó mọi người trong đội sẽ chế giễu, chồng của Tiểu Thúy nắm chặt tay.

Y tá thầm mắng một câu thần kinh, nói: “Nói cái gì vậy, bệnh viện chúng tôi ăn no rửng mỡ rồi, đổi cháu trai của bà. Sản phụ sinh chính là con gái!”

Nói xong, cô định quay về.

Hứa Thiệu lúc này lên tiếng hỏi: “Y tá, vợ tôi thế nào?”

Y tá quay đầu nhìn Hứa Thiệu, tâm trạng tốt lên, ôn tồn nói: “Tình trạng sản phụ rất tốt, đồng chí yên tâm.”

Cặp vợ chồng này vừa vào đã thu hút sự chú ý của họ.

Một là vì cả hai đều quá đẹp.

Còn một là, cả hai thực sự rất yêu nhau.

Hứa Thiệu hơi yên tâm.

Y tá quay người định rời đi, bà mẹ chồng của Tiểu Thúy kéo cô ấy lại không cho đi.

“Cháu trai tôi đâu!”

Y tá cau mày, hất tay bà ta ra: “Bà muốn làm gì! Đã nói là con gái rồi, muốn con trai đến phát điên rồi à!”

Bà nội Cố không nhìn nổi cảnh này, khuyên nhủ: “Bà làm khó y tá làm gì, người ta đàng hoàng đổi cháu trai của bà làm gì? Người ta còn có việc phải làm, bà đừng có mà làm chậm trễ công việc!”

Nhà bà còn có Sương Sương đang ở trong kia.

Nghe lời nói của bà Cố, bà mẹ chồng của Tiểu Thúy tức giận nói: “Bà nhiều chuyện, có phải các người thông đồng với nhau, muốn đổi cháu trai của tôi không!”

Bà Cố nhếch mép, nói: “Ai thèm cháu trai của bà, tôi thích con gái, chỉ mong cháu gái tôi sinh thêm một đứa con gái nữa.”

Y tá sắc mặt không vui nói: “Nếu bà cho rằng chúng tôi đổi cháu trai của bà thì có thể đi tìm công an!”

Bà mẹ chồng của Tiểu Thúy vừa nghe đến công an, liền không làm ầm ĩ nữa.

...

Tiểu Thúy biết mình lại sinh con gái, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường sinh.

Y tá thở dài, giọng nghiêm túc hơn một chút: “Con gái thì sao! Người vĩ đại đã nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, con gái nuôi dạy tốt, cũng có thể thành tài!”

Tiểu Thúy nghiêng đầu nhìn đứa trẻ nhăn nheo trong tã, khóc một lúc rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi dưới sự chăm sóc của y tá.

Lúc này, cô đang ngủ rất ngon, còn mấp máy miệng.

“Con gái tốt đến mấy, tôi cũng không muốn.” Tiểu Thúy không nhìn đứa trẻ nữa.

Đợi ra khỏi phòng sinh, thấy mẹ chồng chửi bới om sòm, chồng cũng mặt mày u ám, Tiểu Thúy nằm trên giường, tuy người rất khó chịu nhưng không dám kêu một tiếng.

...

TBC

Khi Cố Sương ra khỏi phòng sinh, cô mệt đến nỗi không chịu nổi, cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay.

Nhưng khi y tá bế đứa trẻ đến bên cô, cô vẫn mở mắt ra nhìn.

“Ồ, nhìn xem, đứa trẻ này trông thật đẹp, nhìn đôi mắt to, sống mũi cao, sau này chắc chắn sẽ là một chàng trai đẹp trai, không biết sẽ làm say đắm bao nhiêu cô gái.”

Nghe y tá khen ngợi đứa trẻ, cô không khỏi cong môi.

Ra khỏi phòng sinh, Cố Sương cảm thấy trước mặt có một giọng nói vang lên.
 
Chương 179


Những sợi tóc ướt đẫm trên má cô được ai đó nhẹ nhàng gỡ ra, giọng nói khàn khàn: “Sương Sương.”

Cố Sương mở mắt, mỉm cười với anh, hỏi: “Anh có nhìn thấy đứa trẻ không? Các y tá đều khen nó đẹp.”

Hứa Thiệu lắc đầu, hỏi: “Em thế nào?”

Cố Sương giọng rất nhẹ: “Thấy mệt, còn hơi buồn ngủ...”

Lúc này, bà nội Cố cũng bế đứa trẻ đi tới, nghe lời cháu gái nói, không khỏi nói: “Sương Sương, cháu nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc trước đã.”

Cố Sương vâng một tiếng, rất nhanh nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, cô đã trở về phòng bệnh, bên tai là tiếng khóc liên hồi.

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, hỏi: “Đứa trẻ có phải đói rồi không?”

“Khóc cái gì mà khóc!” Bà mẹ chồng của Tiểu Thúy bực bội. “Còn không dỗ con đi!”

Liếc nhìn về phía Cố Sương, biết được cô lại sinh con trai, trong lòng bà ta nghẹn lại.

Trời không có mắt!

Người ta rõ ràng thích con gái, sao không để họ toại nguyện chứ!

Hai nhà đổi cho nhau thì tốt biết bao!

Tiểu Thúy vội vàng bế đứa trẻ lên cho bú.

“Không sao, chắc là bị đánh thức rồi.” Hứa Thiệu cau mày.

Bà nội Cố nói: “Cũng gần đến giờ đói rồi.”

Khi Cố Sương cho con bú, Hứa Thiệu đặc biệt kéo một tấm rèm, ngăn cách tầm nhìn của những người khác.

Cố Sương lần đầu cho con bú, có chút ngượng ngùng, nhìn đứa trẻ trong lòng ăn ngon lành, ngoan ngoãn vô cùng.

Cố Sương cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cô nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của đứa trẻ, mặc dù bây giờ nó vẫn nhăn nheo, đỏ bừng, trông giống như một ông già nhỏ.

TBC

Nhưng Cố Sương nhìn thế nào cũng thấy thích, không hề chê bai.

Đợi cho con b.ú xong, đứa trẻ ngủ yên, Cố Sương bắt đầu ăn cơm.

Hứa Thiệu bưng bát, múc từng thìa canh gà cho cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cố Sương chỉ cần há miệng ăn là được.

Đợi cho cô ăn xong, Hứa Thiệu lại lấy khăn tay lau miệng cho cô, nói với cô một câu, rồi rời khỏi phòng.

Anh phải đi gọi điện cho gia đình, báo cho họ biết Cố Sương đã sinh con.

Bà Cố cười ngồi sang một bên, đắp chăn cho Cố Sương.

Cố Sương ngoan ngoãn nằm đó, nói với bà Cố: “Bà ơi, mấy ngày nay vất vả cho bà rồi.”

Bà Cố nói: “Vất vả gì chứ, không vất vả chút nào.”

Ở trong nhà khách, ăn ở căng tin, thỉnh thoảng mượn bếp để hầm canh cho cháu gái.

Bà Cố không biết thoải mái đến mức nào.

Đợi đến khi Sương Sương sinh con, thấy cô khỏe mạnh, bà nội Cố càng thêm thoải mái.

“Đứa trẻ này thật ngoan, không làm con vất vả.” Bà Cố nhìn đứa trẻ trong tã, vẻ mặt hiền từ.

Tính thời gian, ước chừng nhanh hơn Tiểu Thúy ở giường bên một chút.

Người ta đã sinh đứa thứ tư rồi, còn Sương Sương đây mới là đứa đầu.

Cố Sương mím môi cười, bác sĩ quả thực nói cô sinh khá thuận lợi, tổn thương cơ thể ít, hồi phục cũng nhanh.

~~

Nhà họ Hứa.

Viên Quỳnh Phương biết con dâu mình sắp sinh trong mấy ngày này, ngày nào cũng mong ngóng điện thoại.

Cuối cùng cũng đợi được rồi!

Biết mình có thêm một đứa cháu trai, được làm bà nội, bà vui đến nỗi không ngậm miệng lại được.

Lại vội vàng hỏi thăm tình hình của Cố Sương, biết cô không sao, bà mới hơi yên tâm.

“A Thiệu, trong tháng ở cữ con phải chăm sóc tốt cho Sương Sương, trời lạnh, đừng để vợ con bị gió lạnh...”

Viên Quỳnh Phương dặn dò một đống, Hứa Thiệu đều nhất nhất đáp lại.

“Mẹ, nói đến đây thôi, con về đây, lúc nào liên lạc sau.”

“Này, con nhớ gửi ảnh đứa trẻ về đấy!” Viên Quỳnh Phương nói.

“Nghe thấy chưa, chụp nhiều ảnh một chút! Gửi nhiều ảnh về đây!” Câu sau mới là trọng điểm.

“Vâng.” Hứa Thiệu đồng ý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top