Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 720: "Đúng vậy, không thể trêu chọc nha! ”


Chương 721: Anh là địa chủ, ai giám trút giận với anh  

             Bếp điện và nồi lẩu đã được bày sẵn trên bàn ăn, hương thơm và hơi nóng tỏa ra khắp phòng, xung quanh là các loại nguyên liệu tươi ngon.  

             Quan Tâm rót rượu và đồ uống cho mọi người rồi đứng nghiêm trang ở một bên.  

             Triệu Dật nhìn Quan Tâm một cái rồi cười nói: "Đứng đó làm gì? Ngồi xuống ăn cùng đi. Hôm nay không có người ngoài, về sau có lẽ nơi này cũng không tiếp người ngoài nên cô đừng khách sáo. Cô đứng như vậy, sao chúng tôi có thể ăn uống tự nhiên được…"  

             Quan Tâm hơi do dự một chút, làm gì có quản gia nào lại ăn cơm cùng chủ nhà cơ chứ?  

             Triệu Dật thấy cô đứng im lặng thì cười nói: "Tôi là ông chủ, tôi ra lệnh cho cô ngồi xuống ăn thoải mái."  

             Phùng Tiếu Tiếu cũng cười nói: "Anh Dật nói đúng đó. Tuy chị là quản gia nhưng bây giờ ở đây không có người ngoài hay khách lạ. Đều là người một nhà nên chị đừng khách sáo nữa, lẽ nào chúng tôi lại để chị phải lủi thủi ăn sau, như vậy thật không hay."  

             Quan Tâm hết cách đành ngồi xuống rồi nói: "Quy tắc của nghề quản gia không cho phép tôi được ngồi ăn chung với chủ nhân…"  

             Triệu Dật cười nói: "Chúng tôi không phải danh gia vọng tộc gì nên không cần nhiều quy tắc như vậy. Chỉ cần không có người ngoài thì chúng ta đều là người một nhà, mau ăn đi đừng ngại nữa."  

             Quan Tâm gật đầu nói: "Cảm ơn ông chủ."  

             Quan Tâm hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Triệu Dật. Nếu có người ngoài hay có khách lạ thì tất nhiên Quan Tâm phải giữ đúng bổn phận quản gia của mình. Còn nếu chỉ có người nhà thì không cần khách sáo, càng không cần phân biệt chủ tớ rõ ràng như vậy.  

             Chỉ là Quan Tâm cũng biết, sợ là sẽ không có quá nhiều khách khứa lui tới nơi này.  

             Dù gì thì ngoại trừ Bạch Nguyệt ra thì Phùng Tiếu Tiếu và Diệp Thiến đều có nhà riêng. Nếu họ muốn đãi khách thì đương nhiên là sẽ làm ở nhà của họ chứ không phải ở đây.  


             Ngay cả người giúp việc họ cũng không cần, vậy hiển nhiên là nơi này giống như Vườn Địa Đàng riêng của họ, chỉ có một mình Quan Tâm là người ngoài.  

             Quan Tâm tự rót cho mình một ly nước ngọt, còn mọi người đều uống rượu. Ngay cả người không uống được rượu như Tiếu Tiếu cũng tự rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ.  

             Triệu Dật nhìn ba người họ, trong lòng vô cùng xúc động, hắn nâng ly rượu lên nói: "Mọi người cùng cạn ly, hôm nay là tiệc tân gia của chúng ta, cũng là ngày các em gặp mặt nhau!"  

             Ba cô gái nâng ly lên và liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt chứa đầy sự trìu mến.  

             Có lẽ là bởi vì ba người họ đều còn trẻ và đều có hướng phát triển sự nghiệp riêng của mình nên hoàn toàn không xảy ra xung đột lợi ích. Cũng vì vậy mà họ không có ý đồ hay mưu mô gì xấu xa.  

             Họ cùng ngồi ở đây, tất cả là vì không muốn rời bỏ Triệu Dật.  

             Những chuyện dọn dẹp dĩ nhiên là giao cho Quan Tâm còn họ ngồi xem TV ở phòng khách. Được một lúc thì chuẩn bị lên phòng nghỉ ngơi, dù sao đi học đi làm một ngày lại còn uống chút rượu nên có hơi mệt mỏi.

 
Chương 721: Cũng không biết các cô gái đã thức dậy chưa?


Chương 722: Anh thật đáng thương  

             Triệu Dật đi theo ba cô gái lên lầu rồi trơ mắt nhìn họ trở về phòng riêng, sau đó đóng cửa phòng lại!  

             Thậm chí hắn còn nghe được tiếng khóa trái cửa phòng!  

             Triệu Dật lập tức trợn tròn mắt.  

             Đều đóng cửa hết rồi, vậy mình phải ở đâu bây giờ?  

             Làm sao bây giờ?  

             Vừa chua vừa ngọt!  

             Triệu Dật bất đắc dĩ một mình trở lại phòng của mình. Sau khi tắm rửa thay đồ đi ngủ thì  nhất thời cảm thấy hào hứng đến nỗi không ngủ được.  

             Có chút ngoài dự đoán của Triệu Dật khi ba cô bạn gái của mình cùng nhau gặp mặt lại hòa thuận vui vẻ như vậy.  

             Không có âm thầm giao chiến, cũng không có ai nhằm vào ai công kích, mọi người dường như đều rất cẩn thận tiếp xúc với đối phương. Tuy còn có một chút khách sáo nhưng Triệu Dật đoán không bao lâu nữa mọi người sẽ thật sự thân thiết với nhau.  

             Cả ba cô gái đều không hẹn mà cùng nhau khóa trái cửa phòng, ý tứ của các cô nàng rõ ràng là tối nay không hoan nghênh Triệu Dật.  

             Dù sao ngày đầu tiên, nếu là về việc kia không biết những người khác nghĩ gì?  

             Thực tế lại là một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng mang nước uống, ba hòa thượng không có nước uống. Không ai hoan nghênh hắn, lại còn khóa trái cửa để hắn một mình đi về phòng.  

             Ngược lại Triệu Dật cũng không suy nghĩ nhiều, về sau có rất nhiều cơ hội. Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người có thể hòa thuận ở chung đã là rất tốt rồi, Triệu Dật cũng không dám nghĩ nhiều.  

             Tuy nhiên có vẻ đây là một phương hướng để nỗ lực chăng?  

             Triệu Dật đối với tất cả các các cô đều bình đẳng như nhau, không thiên vị bất kỳ ai.   

             Ba cô gái thẳng thắn chung sống cùng nhau như vậy coi như sau này sẽ gắn bó với nhau. Về sau tuy rằng Triệu Dật cũng cần phải chạy tới chạy lui, có những lúc sẽ phải dành thời  gian riêng cho một người, nhưng vào những ngày lễ quan trọng gì đó thì không cần phải chia ra chạy khắp nơi.  

             Ví dụ như ngày Lễ tình nhân, Giáng sinh hay Thất Tịch các loại, tất cả mọi người đều có thể cùng nhau ăn lẩu, Triệu Dật không cần buổi trưa chạy nơi này, buổi tối chạy nơi kia, phân thân chạy khắp nơi như trước.  

             Ngoại trừ ba cô bạn gái này còn có Khổng Hi ở Thiên Phủ và Tần Băng Lạc ở Thượng Hải. Khổng Hi quản lý tập đoàn Thiên Hà, Tần Băng Lạc thì bận rộn tham gia các giải đua ngựa, cả hai đều đang cố gắng gây dựng sự nghiệp của mình. Vậy tạm thời Khổng Hi sẽ không có khả năng đến Thiên phủ, Tần Băng Lạc ngược lại thì có thể, nhưng trong thời gian ngắn cô chắc chắn sẽ không đến Giang Châu ở, ít nhất cũng phải chờ Triệu Dật sau khi tốt nghiệp mới cân nhắc vấn đề này.  

             Tạm thời như vậy là ổn định!  

             Tuy trên lý thuyết thời gian cuối tuần của ba cô gái sẽ nhiều hơn một chút, nhưng cuối tuần này nếu chỉ ở cùng với Liễu Vũ Phi có thể sẽ gây xung đột, Triệu Dật cũng chỉ có thể tận dụng sắp xếp thời gian.  

             Vốn là Liễu Vũ Phi chuẩn bị cuối tuần này cùng Triệu Dật và Tô Nhã leo núi, Triệu Dật chỉ có cách tìm lý do né tránh.   

             Mặc kệ nói như thế nào thì hiện tại so với lúc trước đã tốt hơn nhiều, ít nhất khi ở Giang Châu Triệu Dật chỉ cần phân thân hai chỗ.  

             Huống chi Triệu Dật cùng Phùng Tiếu Tiếu, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều đã nói rõ ràng, các cô cũng đã đều biết về Liễu Vũ Phi, các ngày lễ lớn vắng mặt một hai lần cũng sẽ không thấy lạ, dù sao sau này Triệu Dật nhất định sẽ bù đắp cho các cô.  

             Hơn nữa trong vòng một ngày phân thân hai chỗ vẫn không có vấn đề gì.  

             Triệu Dật trêu ghẹo nói: "Anh thật đáng thương, anh cô đơn khó ngủ, trằn trọc cả một đêm..."

 
Chương 722: Chúng ta cùng đi xe giống nhau.”


Chương 723: Nhiệm vụ hôm nay chính là mua sắm  

             Triệu Dật còn chưa dứt lời, Diệp Thiến bên cạnh cầm lấy một cái bánh bao, trực tiếp nhét vào miệng Triệu Dật: "Bánh bao còn không bịt được miệng của anh sao? ”  

             “Thiến Thiến làm tốt lắm!”  

             Phùng Tiếu Tiếu khen một câu, cười hì hì bày bát đũa xong.  

             Triệu Dật cắn hai ba miếng nuốt cái bánh bao xuống, cười nói: "Nhét một cái bánh bao như vậy, cũng không sợ nghẹn chết anh sao? Các em đây là muốn mưu sát chồng đúng không?”  

             Triệu Dật ngồi xuống, cùng ba cô gái ăn sáng, Quan Tâm thì nói mình đã ăn trước.  


             "Hôm nay có ai sắp xếp đi đâu không?"  

             Phùng Tiếu Tiếu nói: "Em muốn đi đến công ty một chuyến, nhưng không nhiều việc lắm, chắc là buổi trưa sẽ trở về.”  

             Bạch Nguyệt nói: "Em sẽ đến công ty lúc 4 giờ chiều.”  

             Diệp Thiến cười cười: "Học sinh như em không có lớp, hôm nay cho mình nghỉ!”  

             Triệu Dật cũng biết trước tuy rằng ba người ở chung tại biệt thự nhưng ngày thường khẳng định ba cô gái sẽ không ở chung một chỗ, dù sao thời gian làm việc của mỗi người không giống nhau.  

             Phùng Tiếu Tiếu trước mắt còn đang chuẩn bị album, tuy bận rộn nhưng đều có thể về nhà. Bạch Nguyệt hiện tại đang làm phát thanh viên kênh giao thông, không phải ngày nào cũng chín giờ đi làm đến năm giờ về, ngược lại cũng có thể mỗi ngày ở đây, nhưng đoán chừng cô cũng sẽ không mỗi ngày đều ở đây. Diệp Thiến đi học, chỉ có cuối tuần có thể tới, cũng có thể nếu luyện múa gì đó cũng không tới được.  

             Chậm rãi từ từ, chung quy rồi sẽ có một ngày thực hiện ước mơ, hiện tại phá vỡ từng cái từng cái rào cản ngăn cách mọi người…  

             "Buổi sáng chúng ta đi mua đồ bơi đi, sau đó buổi trưa có thể ngâm mình một chút!"  

             Bạch Nguyệt hưng phấn đề nghị, cô đối với hồ bơi này rất có hứng thú.  

             Buổi sáng Phùng Tiếu Tiếu có việc, đương nhiên không có biện pháp cùng mọi người đi dạo phố. Hơn nữa hiện tại cô đã có danh tiếng, tuy cùng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đi dạo phố không thành vấn đề, nhưng có thêm Triệu Dật thì lại khác. Nếu bị nhận ra và bị chụp lại truyền lên mạng, nói không chừng sẽ dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền.  

             Phùng Tiếu Tiếu hiện tại còn chưa phải là ca sĩ hot nhất showbiz, về sau nếu như trở thành ca sĩ hàng đầu thì vấn đề này đều cần phải đặc biệt chú ý.  


             Cũng bởi vậy mà nhất định sau này cô sẽ không có cơ hội cùng Triệu Dật đi dạo phố.  

             Sức mạnh của cư dân mạng là vô cùng lớn. Một khi bị phơi bày, đến lúc đó mọi người đương nhiên sẽ tò mò người đàn ông đi cùng Phùng Tiếu Tiếu là ai? Vậy những người phụ nữ kia là ai đây?  

             Đến lúc đó giới truyền thông đưa tin rầm rộ, Liễu Vũ Phi không phải sẽ biết đến các cô sao? Bạn bè thân thích hay gì cũng sẽ biết hay sao?  

             Lúc ấy chẳng phải mọi thứ đều tan tành hết?  

             Phùng Tiếu Tiếu nháy mắt mấy cái, nghiêng mặt nhìn Triệu Dật: "Anh Dật, buổi sáng em không đi dạo được, anh giúp em chọn một bộ đồ bơi, buổi chiều em cũng có thể đi bơi cùng mọi người được.”  

             Triệu Dật cười nói: "Được.”  

             Đồ bơi size gì căn bản không cần hỏi, ai còn có thể rõ ràng hơn Triệu Dật chứ?  

             Ăn sáng xong, Phùng Tiếu Tiếu tự đến công ty, Triệu Dật cùng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt lái xe đến trung tâm thương mại.  

             "Nguyệt Nguyệt, cậu đã suy nghĩ xong muốn mua xe gì chưa? Cậu không có xe, đi đi về về không tiện."  

             "Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là mua sắm thật nhiều, mua mua mua..!”

 
Chương 723: "Có lẽ hai người họ nói đang nói chuyện gì đó.”


Chương 724: Cậu muốn đi thì cứ đi xem  

             Hiện tại cho dù Triệu Dật hàng ngày đều mua mấy thứ này, một ngày tiêu 1 triệu đi chăng nữa, một năm cũng chỉ tiêu hơn 300 triệu. Coi như Triệu Dật không có hệ thống trong tay thì với giá trị tài sản hiện có, lợi nhuận thu được hằng năm cũng đơn hơn 300 triệu, căn bản là không cần lo lắng về tiền.  

             Tiêu tiền không có gánh nặng tâm lý, có thể nói chỉ có người giàu mới tùy hứng như vậy được.  

             Không có gì để nói, quét qua các cửa hàng trên đường đi, chỉ trong vài giờ túi lớn và túi nhỏ đã chứa đầy cốp xe.  

             Ba người trở lại biệt thự thì đã gần trưa, Phùng Tiếu Tiếu đã trở về, đang cùng Quan Tâm nấu cơm trưa trong phòng bếp.  

             "Mọi người về rồi!"  

             Triệu Dật ừ một tiếng, cười nói: "Em làm món gì ngon vậy?”  

             "Chỉ là món ăn thường ngày, cũng không có gì đặc biệt."  

             Phùng Tiếu Tiếu tiếp lời nói một câu, chợt cười nói: "Đi dạo phố mua được cái gì rồi? Thật nhiều túi lớn túi nhỏ đó nha. ”  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Mua chút quần áo mùa hè, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt, bọn mình còn mua cho cậu nữa.”  

             "Mua áo tắm à?"  

             Diệp Thiến mỉm cười nói: "Áo tắm đương nhiên có, còn có một ít đồ mùa hè, anh Dật mua cho chúng ta."  

             Diệp Thiến cũng đổi cách xưng hô, cô gọi Triệu Dật là anh Dật. Dù sao Triệu đại gia đó là biệt danh riêng, thời điểm khác vẫn nên gọi là anh Dật thì tốt hơn, coi như là xưng hô thống nhất.  

             Về việc trong mấy người thì Triệu Dật nhỏ tuổi nhất.  

             Ai quan tâm chứ?  

             Với khí chất trầm ổn thành thục như vậy thì nói Triệu Dật 19 tuổi thì người ta cũng không tin.  

             Hơn nữa, đàn ông bây giờ đều là lấy bản lĩnh so cao thấp. Triệu Dật phong thái chín chắn trưởng thành đối đãi với các cô, chẳng lẽ lại gọi là Tiểu Dật?  

             Mở miệng gọi Tiểu Dật sao được chứ?  

             "Tiếu Tiếu, em xem xem quần áo của em có vừa không?"  

             Sau khi ăn xong, Triệu Dật cười hỏi Phùng Tiếu Tiếu: "Nếu như không vừa thì để cho Quan Tâm đem đi trả hoặc đổi.”  

             Phùng Tiếu Tiếu ừ một tiếng: "Được, em đi thử xem.”  

             Triệu Dật nháy mắt mấy cái, đứng lên nói: "Đi, anh đi xem giúp em.”  

             Phùng Tiếu Tiếu cười cười không nói gì đi lên lầu, Triệu Dật đi theo phía sau cô lên lầu.  

             Diệp Thiến và Bạch Nguyệt nằm trên sô pha rộng rãi mềm mại để tiêu cơm, dù sao vừa ăn cơm xong không thể đi bơi.  

             Nhìn Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu đi lên lầu, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt liếc nhau ánh mắt thoáng có chút tò mò.  



 
Chương 724: "Các em có ai biết bơi không?”


Chương 725: Đi ngang qua lung tung là phải trả giá  

             Diệp Thiến do dự một chút nói: "Chắc không cần đâu, ngày thường mình cũng sẽ không tới đây, cũng thỉnh thoảng cuối tuần mới tới đây, ở lại đây coi như nghỉ ngơi.”  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Cậu sắp năm cuối đại học rồi, đến lúc đó tốt nghiệp rồi chẳng lẽ cậu vẫn còn định ở Bạch Bối. Khẳng định là sẽ ở nơi này lâu dài, trong nhà làm một phòng múa đối với cậu mà nói là rất cần thiết."  

             Diệp Thiến suy nghĩ một chút rồi nói: "Để lát nữa mình thương lượng với Triệu Dật.”  

             “Ừ!”  

             Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn cầu thang, Triệu Dật cùng Phùng Tiếu Tiếu còn chưa xuống. Cô rốt cuộc không nhịn được từ trên sô pha đứng lên nói: "Mình đi lên lầu xem thử.”  

             Diệp Thiến nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tay tùy ý vẫy vây ý bảo Bạch Nguyệt tự mình đi, đừng quấy rầy chính cô.  

             "Cậu thật sự không đi hả? Cậu không đi thì mình đi, chút nữa quay lại kể cho cậu nghe."  

             "Ừm."  

             Bạch Nguyệt cười hì hì, từ trên sô pha bò dậy, cũng không mang giày mà cứ như vậy đi chân trần rón rén lên lầu, bởi vì như vậy mới không phát ra tiếng chân.  

             Cô cẩn thận đi đến cửa phòng Phùng Tiếu Tiếu nghiêng lỗ tai nghe ngóng, thế nhưng lại không nghe thấy động tĩnh gì. Bạch Nguyệt còn đang do dự có nên đến gần một chút hay không thì cửa bỗng nhiên mở ra, Triệu Dật mặc quần đùi đứng ở cửa, trên người lại không mặc quần áo, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.  

             Bạch Nguyệt lắp bắp sợ hãi, có cảm giác đi làm trộm bị bắt được. Cô nhìn qua cửa thì thấy Phùng Tiếu Tiếu đang nằm nghiêng, trên người đắp chăn, dáng vẻ đang ngủ say.  

             "Em đi lên thay quần áo... , quần áo của Tiếu Tiếu có vừa vặn không, anh có muốn đến trung tâm mua sắm để đổi bộ khác không?”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: "Rất vừa người, không cần thay đổi. Anh cũng giúp em xem quần áo có vừa người hay không.”  

             Triệu Dật nói xong đi ra cửa, thuận tay đóng cửa phòng lại.  

             Bạch Nguyệt nhất thời thoáng có chút bối rối, mình lên trên xem có gì hay ho không, sao lại có cảm giác tự mình rơi vào bẫy vậy nhỉ?  

             Bạch Nguyệt có chút bối rối ngượng ngùng nói: “Em chỉ là đi ngang qua…”  

             Triệu Dật cười nói: “Đi ngang qua lung tung là phải trả giá.”  

             …  

             Diệp Thiến nằm trên sô pha ở phòng khách xem video, nhưng chốc lát sau cũng không nhịn được mà hướng ánh mắt nhìn lên cầu thang.  

             Không có ai cả!  

             Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu đi lên, không còn bóng dáng.  

             Bạch Nguyệt nói đi lên xem một chút, cũng không thấy bóng dáng.  

             Diệp Thiến tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên.  

             Bạch Nguyệt này thế mà một đi không trở lại.  

             Chỉ là không biết bọn họ có ở cùng một chỗ hay không...  

             Nghĩ đến đây nhịp tim của Diệp Thiến hình như tăng nhanh hơn.  

             Tuy rằng Diệp Thiến cũng cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng hiện tại cô vẫn có chút không tiếp nhận được.  

             Thật là xấu hổ.  

             Gần hai giờ đồng hồ sau Bạch Nguyệt mới từ trên cầu thang đi xuống, cô đã thay xong áo tắm và khoác một cái khăn thật lớn.  

             Nhưng mà khả năng bơi lội của Triệu Dật thật sự rất tốt, điểm này Quan Tâm cũng không thể không thừa nhận.

 
Chương 725: Nếu lỡ như thua ...


Chương 726: Đánh cược  

             Bạch Nguyệt bắt đầu bơi lội, loại cảm giác bơi lội ở hồ bơi công cộng và bơi lội ở hồ bơi riêng của mình đương nhiên là hoàn toàn khác nhau, chỉ có một từ để miêu tả, sảng khoái!  

             Cuộc sống của người có tiền quả nhiên là thoải mái!  

             Bạch Nguyệt bơi qua lại một lần, rồi tựa vào bên mép nước, ngâm mình cũng không có bơi nữa.  

             Triệu Dật cười nói: "Mới bơi qua bơi lại một vòng lại không bơi nữa rồi? ”  

             Khuôn mặt Bạch Nguyệt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Không còn sức nữa rồi, em không bơi tiếp được nữa.”  

             Vừa nghe Bạch Nguyệt nói như vậy, khuôn mặt của Phùng Tiếu Tiếu cũng đỏ lên, đồng thời ánh mắt trách móc nhìn thoáng qua Triệu Dật.  

             Tên này, hừ!  

             Triệu Dật cười ha ha một tiếng nói: "Các em như vậy là không được rồi, phải tập luyện nhiều hơn, với khả năng của anh bơi qua lại năm mươi vòng cũng không thành vấn đề!”  

             "Năm mươi vòng! Anh khoe khoang quá rồi đấy!”  

             Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu đều tỏ vẻ không tin.  

             Dù sao Triệu Dật vừa rồi chính là tiền chiến Phùng Tiếu Tiếu, hậu chiến Bạch Nguyệt. Hắn liên tục như vậy cũng không nghỉ ngơi, thể lực tiêu hao như vậy còn có thể bơi qua lại năm mươi vòng?  

             Hồ bơi này mặc dù không phải là rất lớn nhưng cũng dài chừng hai mươi lăm mét, nếu bơi qua bơi lại thì khoảng năm mươi mét, năm mươi vòng thì chính là 2,500 mét!  

             Bơi năm mươi vòng chính là bơi không ngừng nghỉ hai ngàn năm trăm mét. Lúc trước Triệu Dật đã tiêu hao thể lực như vậy rồi, không phải mọi người đều nói sau khi làm chuyện đó đàn ông tay chân mềm nhũn sao? Sao còn có thể bơi xa như vậy được?  

             Triệu Dật cười cười nói: "Vậy chúng ta đánh cược không?”  

             Bạch Nguyệt không chút yếu thế hỏi: "Đánh cược cái gì?”  

             Triệu Dật cười hì hì hỏi Phùng Tiếu Tiếu: "Còn Tiếu Tiếu thì sao, em có dám đánh cuộc hay không?”  

             Phùng Tiếu Tiếu hỏi: "Anh muốn đánh cược cái gì?”  

             Triệu Dật cười hắc hắc, kề sát một chút thấp giọng nói: "Dù sao chúng ta cũng ở cùng một chỗ, ngủ cùng nhau cũng là chuyện sớm muộn. Nếu như anh thắng, lần sau chúng ta không tách ra ngủ riêng nữa, cùng nhau ngủ trong phòng ngủ chính, như thế nào?”  

             Khuôn Mặt Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu đều đỏ bừng đến mang tai.  

             Bạch Nguyệt cắn môi hỏi: "Nếu như anh thua thì sao?”  

             Triệu Dật sảng khoái nói: "Người của anh, đánh cuộc tiền gì đó thì cũng không có ý nghĩa. Nếu như anh thua, các em có thể yêu cầu anh làm một việc, bất luận là việc gì, như thế nào?”  

             Làm cho mỗi người một việc?  

             Bất kỳ việc gì?  

             Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu liếc nhau, cả hai đều thấy được ý tưởng trong lòng của đối phương.  

             Bình thường Triệu Dật đều đối xử rất tốt với các cô, chỉ cần các cô có yêu cầu gì thì hắn nhất định sẽ dốc hết sức để giúp đỡ các cô hoàn thành, mà coi như không có yêu cầu gì thì hắn cũng sẽ chủ động giúp các cô xử lý một số việc; nhưng mà có một cái hứa hẹn cũng không tệ đâu.  

             Dù sao thì chuyện đánh cược cùng Triệu Dật cũng là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra không phải sao?  

             Nhất là Bạch Nguyệt, trước kia đã từng trải qua cuộc chiến đổi người với Diệp Thiến, hôm nay lại trải qua cuộc chiến cùng Phùng Tiếu Tiếu, tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ sao lại phải phân biệt rõ ràng làm gì?  

             Nếu đã chuẩn bị sống thật tốt cả đời thì sao không mở rộng tư tưởng để vui vẻ chứ?  

             Cược!  

             “Được rồi, nếu như anh có thể bơi năm mươi lượt vừa đi vừa về thì xem như bọn em thua, lần sau nhất định sẽ nghe lời anh.”  

             Bạch Nguyệt tiếp nhận cá cược, nhưng suy nghĩ một chút cô bổ sung thêm: “Nếu như anh thật sự thắng thì cũng phải chờ lúc Thiến Thiến không có ở đây ...”  

             Bạch Nguyệt còn vừa lè lưỡi đáng yêu vừa quay đầu liếc mắt nhìn ra sau, tựa hồ sợ Diệp Thiến nghe được.  

             Triệu Dật cười ha hả, đáp ứng không do dự chút nào.  

             Thành lũy dù kiên cố cũng sẽ có lúc bị công phá thôi!  

             “1, 2,...”

 
Chương 726: “Lợi hại, em phục rồi!”


Chương 727: Phục hay không?  

             Hai người Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu vốn không có sức lực bơi lội mà chỉ muốn ngâm mình nên giờ đang giúp Triệu Dật đếm.  

             Đến khi Diệp Thiến thay áo tắm quay lại thì Triệu Dật đã bơi tới vòng thứ mười.  

             Diệp Thiến tò mò hỏi: “Sao hai người lại không bơi vậy?”  

             Bạch Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Anh ấy nói bản thân có thể bơi năm mươi lần vừa đi vừa về nhưng mình và Tiếu Tiếu không tin.”  

             Bạch Nguyệt không nói tới chuyện đánh cược, bởi nếu nói ra thì Diệp Thiến nhất định sẽ hỏi, cô có chút xấu hổ.  

             Tính cách Diệp Thiến có phần hướng nội, không gan dạ mạnh bạo như Bạch Nguyệt nên việc này vẫn nên chờ Triệu Dật tìm cơ hội đến nói rõ thôi.  


             “Năm mươi lần vừa đi vừa về? Lợi hại vậy sao? Anh ấy bơi một mạch không nghỉ ngơi luôn?”  

             “Đúng vậy!”  

             Diệp Thiến chậm rãi xuống nước, bụng nhỏ bằng phẳng, trên thân không có chút thịt thừa nào, đây là lợi thế của việc luyện tập vũ đạo trong thời gian dài.  

             “Anh ấy có thể bơi xa như vậy sao?  

             Bạch Nguyệt cười hì hì: “Đúng rồi, mình cũng nghĩ như vậy.”  

             “20,...., 25,..”  

             “40,...”  

             Ba cô gái kinh ngạc, hắn ta thật sự lợi hại như vậy sao?  

             Thế mà bơi một mạch, không dừng lại nghỉ ngơi giữa chừng, tốc độ vẫn luôn ổn định không giảm chút nào, thể lực như này cũng tốt quá rồi đấy.  

             “Kỹ thuật bơi lội của anh ấy cũng tốt quá rồi, tư thế xem cũng rất chuẩn, nhìn bộ dáng thật thoải mái nhẹ nhàng.  

             “Anh ấy nói bản thân bơi lội rất tốt, Thiến Thiến, nếu cậu muốn học thì anh ấy có thể dạy đó.”  

             “Thể lực tốt ghê, tốc độ cũng nhanh nữa, bơi một mạch năm mươi lần vừa đi vừa về!”  

             Ba cô gái đột nhiên dừng lại, quay qua liếc nhau, đều nhìn đến được vài phần cảm xúc vi diệu trong mắt đối phương.  

             Thể lực tốt không?  


             Đương nhiên, thể lực có thể không tốt sao?  

             Ai không biết điều đó chứ?  

             “50!”  

             Triệu Dật dừng lại, vừa bước lên bờ vừa lau nước trên mặt, cười nói: “Sao nào, phục hay không?”  

             Triệu Dật cũng không nói chuyện đánh cược, hắn không biết Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu có nói chuyện này cho Diệp Thiến không nhưng dựa theo tâm tư của con gái thì phỏng chừng sẽ không nói ra?  

             Bạch Nguyệt dựng ngón cái lên: “Lợi hại, em phục rồi!”  

             Khuôn mặt Phùng Tiếu Tiếu đỏ lên, vừa nghĩ đến chuyện đánh cược trái tim cô lập tức đập nhanh vài phần, nhưng cô cũng hiểu được ý chữ “phục” này của Triệu Dật.  

             Nếu đã chịu phục thì phải tuân thủ ước định cá cược.  

             Phùng Tiếu Tiếu tò mò hỏi: “Không thấy anh rèn luyện bao giờ, sao thể lực của anh lại tốt đến vậy chứ?”  

             Cải tạo thân thể của hệ thống đương nhiên là sản phẩm chất lượng cao!  

             Với tố chất thân thể hiện tại của Triệu Dật thì chỉ sợ ngay cả bộ đội đặc chủng đã trải qua huấn luyện cũng không bằng, chuyện bơi lội hai ngàn năm trăm mét tựa như giết gà dùng dao mổ trâu vậy!  

             “Vẫn vậy, vẫn vậy! Chưa bị tụt lùi, hơn nữa cũng sẽ tiếp tục tốt hơn!”  

             Mấy cô bạn gái của Triệu Dật thật sự là không có người hướng về tiền tài của hắn mà tới, nếu không mấy chuyện như mua nhà mua xe mua quần áo này không phải là đưa bao nhiêu muốn chừng ấy, càng nhiều càng tốt sao?

 
Chương 727: Dùng thân phận bạn gái?


Chương 728: Rãnh rỗi vậy, không đi chơi với bạn gái anh sao?  

             Lại nói, trong mấy người bạn gái thì chỉ có Khổng Hi là Triệu Dật chưa từng tặng cô bất cứ vật gì, xe hay phòng ở đều chưa từng tặng qua, dù cô có là nữ tổng giám đốc có tài sản lên đến trăm tỷ thì Triệu Dật vẫn cảm thấy không tốt.  

             Tháng bảy này là thời gian tập đoàn Thiên Hà chuẩn bị đưa ra thị trường, vừa vặn cũng là thời gian nghỉ hè nên Triệu Dật chuẩn bị trở về Thiên Phủ, chuẩn bị ở bên Khổng Hi bù đắp, quan tâm chăm sóc cô một thời gian.  

             Hừm, lần này về nhất định phải cẩn thận chọn một món quà cho cô ấy.  

             Chuẩn bị tặng cái gì mới được đây?  

             Châu báu, trang sức, xe hay phòng ở? Mấy thứ này cô ấy đều không thiếu nha.  

             Tạo một chút lãng mạn?  

             Cái này thật ra là có thể nhưng mà vẫn phải có đồ vật nào đó mang ý nghĩa tượng trưng mới được.  

             Tặng quà cho Bạch Phú Mỹ thật sự là một việc khiến người ta phải đau đầu mà.  

             Tuy rằng nói tặng đúng món quà thì cho dù là một chiếc nhẫn làm bằng nắp lon nước ngọt cũng có thể khiến người ta xúc động, nhưng mà làm gì có nhiều món quà khiến người ta động tâm đến thế cơ chứ!  

             Tâm ý cũng không phải là thứ có thể thể hiện ra một cách dễ dàng.  

             Suy nghĩ kỹ đi nào!  

             Triệu Dật phục hồi tinh thần, suy nghĩ một chút hắn lập tức quyết định tìm lý do phát cho mấy cô bạn gái một khoản tiền, dù sao trong sinh hoạt cơ bản luôn có chỗ cần tiêu tiền.  

             Dù sao chạy xe vẫn phải đổ xăng, nếu va chạm thì vẫn phải mang xe đi sửa mà, đúng không?  

             Cũng phải tự mua cho mình quần áo đẹp nữa chứ?  

             Dù Triệu Dật mua cho các cô rất nhiều quần áo hàng hiệu nhưng không phải tất cả đều là xa xỉ phẩm, có không ít nhãn hiệu quần áo như Adidas, Nikes,... thậm chí cũng có các thương hiệu bình dân như Uniqlo, tất cả đều lấy thoải mái, phù hợp, đẹp mắt làm chủ.  

             Hừm, lấy lý do gì đây?  

             Có rồi! Hai ngày nữa là Quốc tế Thiếu nhi!  

             Ngày 1/6 Quốc tế Thiếu nhi, phát xì lì cho bạn gái cũng được mà, nhỉ?  

             Buổi tối, Triệu Dật lẻn vào phòng của Diệp Thiến, lần này Diệp Thiến không khóa trái cửa phòng nữa.  

             Dù sao ban ngày Diệp Thiến cũng đã biết chuyện Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu cùng Bạch Nguyệt thay quần áo, nếu đã có người mở đầu vậy thì không cần cứng rắn chống đỡ nữa.  

             -----  

             Sáng ngày chủ nhật, lúc mọi người ngồi lại một chỗ cùng nhau dùng bữa sáng, hai bên thân thiết thêm vài phần, dần dần khiến người ta có cảm giác như người một nhà.  

             Triệu Dật nhìn trong mắt, vui trong lòng.  

             Thật tuyệt vời!  

             Ăn xong bữa sáng, Phùng Tiếu Tiếu và Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt đi dạo phố với nhau, Triệu Dật bị vứt bỏ một cách vô tình, mà những chuyện như thế này thì về sau sẽ càng ngày càng nhiều.  

             Lúc mấy người Phùng Tiếu Tiếu đi dạo phố thì Triệu Dật cơ bản đều bị xa lánh.  

             “Bọn em dùng cơm bên ngoài, buổi trưa sẽ không về đâu!”  

             Triệu Dật bất đắc dĩ: “Được, được, mấy người các em vui vẻ là được.”  

             Sau khi ba cô gái rời đi, Triệu Dật một mình nằm trên sô pha rồi lại chạy đến nằm trên ghế dài ở vườn hoa gần bể bơi, ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái vô cùng.  

             Triệu Dật cầm điện thoại di động tán gẫu cùng Khổng Hi.  

             Triệu Dật: Tiểu Hi Hi~  

             Khổng Hi: Rảnh rỗi vậy, hôm nay không phải là cuối tuần à, không đi chơi cùng mấy cô bạn gái của anh sao?  

             Triệu Dật: Họ đi mua sắm cùng nhau rồi, một mình anh đang ở nhà buồn chán nằm phơi nắng đây.  

             Triệu Dật tiện tay chụp một bức hình rồi gửi qua.  

             Triệu Dật: Còn phải chờ xét duyệt nữa sao? Bây giờ thế nào rồi?

 
Chương 728: Anh thật sự muốn mua cho em sao?


Chương 729: Khổng Hi đòi quà  

             Khổng Hi: Có chút rắc rối nhưng không phải vấn đề lớn.  

             Triệu Dật: Ừm, nếu như có vấn đề gì thì nói cho anh biết, tuy rằng chưa chắc anh đã có biện pháp giải quyết nhưng mà một người kế ngắn, hai người kế dài mà.  

             Khổng Hi: Biết rồi, nếu thật sự có chuyện gì nhất định sẽ nói cho anh mà, ngoại trừ việc anh là bạn trai của em ra thì anh vẫn là cổ đông lớn thứ hai của công ty mà.  

             Triệu Dật: Ha ha, cũng đúng nha, hiện tại anh chỉ cần chờ Tiểu Hi Hi em mang anh bay thôi, giờ anh chỉ muốn nằm yên, không muốn cố gắng.  

             Khổng Hi: Anh thôi đi, cái hạng mục kia của anh đang làm em cũng nghe qua rồi, hạng mục đó có giá trị lên đến mấy chục tỷ. Bây giờ chỉ tính riêng dự án bất động sản kia thôi tài sản của anh ít nhất cũng hơn hai ba mươi tỷ rồi, so với em còn nhiều hơn.  


             Triệu Dật: Vợ ơi, từ lúc quen nhau đến giờ anh đều chưa tặng em một món quà nào, em có thứ gì đặc biệt yêu thích không, anh tặng em?  

             Khổng Hi: Anh trai à, anh thật được đó nha, một chén nước bưng đến bằng, thân mình hiện tại bên cạnh người đẹp mềm mại mà vẫn không quên người vợ già là em đây.  

             Triệu Dật: Nói lung tung gì đó! Tiểu Hi Hi của anh diện mạo xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp, có năng lực lại còn vô cùng dịu dàng nữa, chỗ nào già chứ?  

             Khổng Hi: Em lớn hơn mấy cô ấy những năm, sáu tuổi, hơn nửa thập kỷ rồi, sao lại không già chứ. Mấy cô ấy hiện giờ đang độ tuổi đẹp đẽ rực rỡ nhất.  

             Triệu Dật: Không sao cả, sau này để các cô ấy gọi em là chị.  

             Khổng Hi: Anh trai à, anh nghĩ thật đẹp!  

             Triệu Dật: Làm người mà, dù sao cũng phải có chút mơ mộng!  

             Khổng Hi:/trợn mắt/!  

             Triệu Dật: Đợi đến tầm cuối tháng sau được nghỉ hè, anh sẽ về Thiên Phủ, sau đó mỗi ngày đều ở cùng em.  

             Khổng Hi: Anh không ở cùng bọn họ sao? Bỏ lại nhiều người như vậy mà chỉ quay về chơi với em sao?  

             Triệu Dật: Đương nhiên rồi! Chẳng phải công ty chuẩn bị niêm yết sao, đến lúc đó khẳng định em sẽ rất bận rộn, cũng rất mệt mỏi nên anh quay về cùng với em. Coi như không giúp được việc gì thực tế thì ở cùng em xem như một chút tâm ý của anh đi.  

             Khổng Hi: Được rồi, đợi tháng sáu anh về lại nói tiếp.  


             Triệu Dật: Ai, Tiểu Hi Hi, em nói xem anh có nên mua thêm một căn phòng nữa hay không? Nếu ở lại trong nhà em thì ánh mắt của  ông nội nhìn anh có chút gì đó ấy, lại không được tự do.  

             Khổng Hi: Ha ha, anh cũng  cảm thấy ngượng ngùng sao?  

             Triệu Dật: Thực ra anh vốn rất thẹn thùng, rất nội liễm đó!  

             Khổng Hi: Anh trai à, làm người thì vẫn cần phải có chút mặt mũi!  

             Triệu Dật: Ha ha, anh nói nghiêm túc đấy, nếu anh mua một căn nhà ở ngoài thì em có đến ở cùng anh không?  

             Khổng Hi: Không được, ông nội ở nhà chỉ có một mình em không yên tâm, thực ra em vẫn muốn ở bên cạnh cùng ông nhiều hơn. Thật ra ông nội cũng rất thích anh, chỉ là cảm thấy anh còn nhỏ tuổi một chút thôi.  

             Triệu Dật: Được rồi, vậy thì anh không mua nữa.  

             Khổng Hi: Lần trước em kể cho ông nghe chuyện anh vận hành dự án bất động sản ở Giang Châu, ông cảm thấy rất bội phục anh, còn nói anh là thiếu niên anh kiệt đó.  

             Triệu Dật: Vậy thì anh phải cùng ông nội uống chút rượu, ấy không, uống chút trà để tâm sự rồi.  

             Khổng Hi: Được, đến lúc đó xem anh biểu diễn thế nào.  

             Chỉ một lát sau, ánh mắt Triệu Dật bỗng ngừng lại...

 
Chương 729: Phương pháp đặc thù?”


Chương 730: Dáng vẻ trung niên  

             “Ông chủ, ăn cơm thôi!”  

             Triệu Dật đi vào phòng ăn đã thấy trên bàn bày xong hai món mặn một món chay cùng một chén canh, tất cả đều là đồ ăn thường ngày nhưng hương vị lại không tệ chút nào.  

             Thịt heo hầm cọng tỏi, tôm đất luộc, bông cải xanh xào, canh cà chua trứng.  

             Triệu Dật ngồi xuống, nhìn nói: “Không tệ nha, nhìn thôi cũng đã muốn ăn, lại nói quản gia tư nhân các cô cũng học thêm cả nấu nướng sao?”  

             Quan Tâm vừa lấy cơm cho Triệu Dật vừa trả lời: “Đương nhiên là được học qua, dù sao thì đôi khi chúng tôi vẫn phải đối mặt với tình huống không có đầu bếp nhưng ông chủ hay người trong nhà muốn thêm đồ ăn, hoặc trong một vài trường hợp đặc biệt nào đó. Tuy nhiên kỹ năng bếp núc không thể bằng đầu bếp chuyên nghiệp được.”  

             Triệu Dật nhận lấy bát cơm, nhìn Quan Tâm ngồi ở một bên cười nói: “Ngồi xa như thế là sợ tôi ăn mất cô hay gì, hiện tại chỉ có hai người tôi với cô thì cứ thoải mái đi.”  

             Quan Tâm đổi chỗ ngồi, chuyển thành ngồi đối diện Triệu Dật.  

             Đối với ông chủ này của mình, Quan Tâm không có gì để nói cả. Đối phương vừa hào phóng lại tương đối tùy tiện, không hề có cái giá ông chủ lớn chút nào, chỉ cần cô hoàn thành tốt những việc hắn giao cho là được, tựa hồ xem cô như một người bạn bình thường.  

             Triệu Dật ăn một miếng cơm, cười nói: “Người khác làm quản gia thì đều chỉ cần phụ trách quản lý, còn cô ở chỗ tôi thì cái gì cũng phải làm.”  

             Quan Tâm mỉm cười đáp: “Nhưng ông chủ của họ lại không hào phóng như ông chủ của tôi, lại không hề kiêu ngạo.”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô nói thế này là đang khen tôi phải không? Không tệ, biết nói chuyện như thế thì cô nói nhiều thêm mấy câu nữa đi.”  

             Quan Tâm nghiêng đầu sang một bên, cố gắng nén ý muốn bật cười  

             Cô sợ mình cười đến sặc mất.  

             “Ông chủ, tôi đang ăn cơm đấy.”  

             Triệu Dật cười ha ha nói: “Tâm tình của ông chủ cô hiện đang rất vui vẻ cho nên cũng muốn mọi người vui vẻ cùng nhau.”  

             Quan Tâm cười nói: “Ông chủ, anh trực tiếp tăng gấp đôi tiền lương của tôi là tự động tôi sẽ cảm thấy vui vẻ. Đúng rồi ông chủ, nếu như mấy cô Tiếu Tiếu đều không cần đến đầu bếp linh tinh thì tôi có thể tiếp nhận thêm một chút chuyện trong nhà, tôi chuẩn bị tuyển trợ lý để bình thường giúp tôi làm chân chạy việc vặt, ví dụ như đưa đón các cô ấy, mua thức ăn hay làm một ít chuyện mà anh phân phó.”  

             Triệu Dật cảm thấy sao cũng được nói: “Cũng được, cô tự xem rồi tuyển thêm đi, việc này tôi không quản. Đãi ngộ tự cô định ra đi, cô cảm thấy ổn là được, tôi chỉ có một yêu cầu đó chính là miệng phải chặt.”  

             Quan Tâm gật đầu: “Tôi biết rồi, ông chủ.”  

             Triệu Dật suy nghĩ một chút: “Người cô tuyển không cần đến công ty mà tiền lương hằng tháng cô cứ trực tiếp trả cho họ, bây giờ tôi chuyển cho cô một triệu trước, cô ghi  thống kê khoảng chi vào sổ là được, khi nào dùng hết thì lại bảo tôi.”  



 
Chương 730


Chương 731: Khi nào thì trả nợ  

             Khi Triệu Dật đang ăn cơm thì điện thoại di động bên cạnh đột nhiên lóe lên.  

             Hắn cầm lấy di động lên nhìn, cảm thấy có chút kinh ngạc.  

             Vậy mà lại là Giang Dĩnh đã không gặp hơn nửa năm.  

             Lúc trước Giang Dĩnh cùng với Bành Yến quay bộ phim “Niềm Tin Trỗi Dậy”, Triệu Dật còn đáp ứng với cô là sẽ đến thăm, còn nói là muốn quy tắc ngầm cô nhưng đến tháng tư hắn lại bận rộn cả một tháng, cộng thêm suy nghĩ của hắn đã thay đổi so với trước kia nên về sau hắn cũng không đến thăm cô.  

             Dù là tiệc đóng máy mà trước đó Triệu Dật nói muốn tham gia, nhưng cuối cùng hắn cũng không đi.  

             Bây giờ hắn cảm thấy có chút lúng túng, còn có chút chột dạ.  

             Giang Dĩnh: Ông chủ, ngài thật là nhẫn tâm nha! Có phải là anh đã quên mất diễn viên nhỏ đáng thương này rồi không?  


             Khóe miệng Triệu Dật không nhịn được khẽ nhếch lên.  

             Triệu Dật: Đừng tỏ ra thương tâm như vậy chứ. Đây là lỗi của tôi, do quá bận rộn nên không tham gia buổi tiệc  được.  

             Giang Dĩnh: Tôi biết ông chủ rất bận rộn nhưng không biết có thể nể mặt ăn cùng tôi một bữa cơm không?  

             Triệu Dật: Cô về bao lâu rồi?  

             Giang Dĩnh: Khoảng một tuần rồi, tôi vừa mới gộp những vấn đề bên này lại để giải quyết một thể.  

             Triệu Dật: Được! Vậy tôi mời cô ăn cơm, đãi cô vì đã làm việc vất vả. Nhưng hôm nay thì không được, tuần sau từ ngày một đến ngày năm đều được.  

             Giang Dĩnh: Vậy thứ hai ngày mai được chứ?  

             Triệu Dật: Được, cô muốn ăn gì?  

             Giang Dĩnh: Không phải tôi là người nên hỏi anh muốn ăn gì sao? Tôi mời anh mà.  

             Triệu Dật: Cô mời ông chủ ăn cơm, trong lòng ông chủ sẽ cảm thấy hoảng hốt. Nên cứ để ông chủ mời cô ăn, trong lòng tôi đã quyết nên cô mau nói xem ăn cái gì.  

             Giang Dĩnh: Anh nói như vậy, tôi rất đau lòng. Chẳng qua tôi muốn cảm ơn anh đã chăm sóc và giúp đỡ tôi, anh hoảng hốt cái gì.  

             Triệu Dật: Xem cô quay phim mấy tháng vất vả như vậy nên để tôi mời cô ăn một bữa thật ngon. Sky Wings Buffet được chứ?  

             Giang Dĩnh: Được rồi, ai bảo anh là ông chủ. Cảm ơn ông chủ, tôi không có ý kiến gì.  

             Triệu Dật: Được rồi, sáu giờ tối mai, tôi sẽ gửi định vị.  

             Giang Dĩnh: ok.  

             Triệu Dật buông điện thoại di động xuống, ngẩng đầu: "Quan Tâm, giúp tôi đặt hai chỗ vào lúc sáu giờ tối mai ở Sky Wings Buffet, dùng tên của tôi.”  

             "Được, thưa ông chủ."  

             Ba người Phùng Tiếu Tiếu đi dạo đến khoảng bốn giờ mới về nhà, mỗi người đều xách túi lớn túi nhỏ quần áo cùng với đồ vật nhỏ của mình.  

             "Hôm nay các em có vẻ bội thu rồi nhỉ…"  

             Bạch Nguyệt cười nói: "Đúng vậy, bọn em mua không ít, hôm nay Tiếu Tiếu trả tiền tất cả..."  

             Triệu Dật cười nói: "Tiếu Tiếu là tiểu địa chủ đó, không cần tiết kiệm cho em ấy... Mua những gì vậy để anh xem một chút?”  

             Diệp Thiến cười hì hì liếc triệu Dật một cái: "Đồ của phụ nữ, anh xem cái gì.”  

             Triệu Dật nhún nhún vai: "Được rồi, không phải anh quan tâm các em sao, sợ các em chọn không được đẹp.”  

             Ba người cười hì hì cùng đi lên lầu, sau đó lại đi xuống bắt đầu nấu cơm.  

             Ăn cơm tối xong, Diệp Thiến lái xe về Bạch Bối, dù sao thứ hai cô cũng có tiết nếu đi buổi sáng thì quá vất vả.  

             Triệu Dật tiễn Diệp Thiến xong rồi đi về phòng khách, nhìn Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu trên sô pha bỗng nhiên cười ha hả.  

             Bạch Nguyệt ngẩng đầu thì nhìn thấy triệu Dật tươi cười, nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên ngáp một cái, duỗi thắt lưng.  

             "Tiếu Tiếu, hôm nay đi cả ngày có hơi mệt mỏi, mình tắm rồi đi ngủ trước..."  

             "Sớm vậy sao?"  

             Triệu Dật cười như không cười nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: "Vậy khi nào các em định trả nợ?”

 
Chương 731: "Vậy cô cảm thấy thế nào khi đóng vai nữ chính?"


Chương 732: Tôi cũng đâu có chịu thiệt  

             Bạch Nguyệt nháy mắt mấy cái: "Dù sao em cũng là thịt nằm trên thớt, xem tâm trạng của anh thôi.”  

             Triệu Dật cười cười, trong tay điều khiển nhân vật của mình, hung hăng nói: "Đánh cho tốt, xem anh chỉnh em như nào!”  

             Máy chơi game này là Triệu Dật nhờ Quan Tâm mua, bên trong có đủ loại trò chơi, ít nhất là mấy trăm trò như cái gì tam quốc, khủng long, hái nấm, khối lập phương các loại… Nam nữ đều có thể chơi, dùng để mọi người giết thời gian khi nhàm chán cũng không tệ.  

             Cùng Bạch Nguyệt dính nhau nửa ngày, ăn cơm trưa xong Bạch Nguyệt lập tức đến công ty.  

             "Em tan làm khá muộn, mấy ngày tới sẽ không về, anh chăm sóc Tiếu Tiếu cho tốt!"  

             Triệu Dật gật đầu: "Ừm, chờ mua xe xong, em có thể về mỗi ngày, em sẽ không phải chín giờ tới năm giờ về, có thể tránh đi vào giờ cao điểm, đi lại cũng không cần nhiều thời gian.”  

             Trong nhà không có ai, Triệu Dật dứt khoát cũng đi học, thuận đường đưa Bạch Nguyệt đi bắt xe.  

             Buổi chiều, Triệu Dật lái xe đến tòa nhà quốc tế, hẹn hò với Giang Dĩnh…  

             "Ông chủ!"  

             Giang Dĩnh đứng trước mặt Triệu Dật và nở nụ cười thật ngọt ngào.  

             Cô mặc một chiếc váy hoa dài, chân đi giày cao gót màu trắng. Tóc nhuộm màu đỏ màu rượu và cài một chiếc kính râm trên đầu, bên vai thì đeo một chiếc túi nhỏ trông thật sành điệu và xinh đẹp.  

             Ánh mắt Triệu Dật sáng lên nói: "Ái chà, nửa năm không gặp trông cô thật khác lạ đó nha."  

             Giang Dĩnh cười tủm tỉm rồi ngồi đối diện với Triệu Dật nói: "Khác chỗ nào?"  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Lúc trước nhìn giống như nữ sinh, còn bây giờ lại ra dáng một nữ minh tinh."  

             Ánh mắt Giang Dĩnh sáng rực lên, hỏi lại: "Thật sao?"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Tôi lừa cô thì có ích gì, cô nói đúng không?"  

             Vẻ mặt Giang Dĩnh có chút mừng rỡ, nói: "Ông chủ thật khéo ăn nói nha!"  

             Triệu Dật cười nói: "Cô gọi tôi là ông chủ không thấy kỳ sao? Tôi không phải ông chủ của cô cũng không trả lương cho cô…"  

             Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái rồi cười hì hì nói: "Dù sao anh cũng là chủ đầu tư mà. Nói đi nói lại thì cuối cùng anh vẫn là người trả thù lao cho tôi. Hơn nữa, nếu không nhờ anh thì sao tôi có thể nhận được vai nữ chính…"  

             Giang Dĩnh một hơi uống hết ly rượu rồi thở mạnh cười nói: "Cũng may là kiếm được lợi nhuận, nếu không thì tôi sẽ áy náy lắm…"

 
Chương 732: Tôi cũng không biết phải tìm người quản lý ở đâu


Chương 733: Tương lai của Giang Dĩnh  

             Đồ ăn được bưng lên, Triệu Dật cười nói: "Ăn đi."  

             Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, được một lúc thì Triệu Dật hỏi: "Cô vẫn chưa có quản lý phải không?"  


             Giang Dĩnh lắc đầu nói: "Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ mới đóng phim hai lần nên mọi chuyện đều do ông chủ sắp đặt. Cho dù tôi có thuê quản lý cũng vô dụng thôi."  

             Triệu Dật cười nói: "Lần này mặc kệ là doanh thu phòng vé như thế nào, tốt xấu gì cô cũng là diễn viên chính của một bộ phim được đầu tư khủng. Vì vậy cô nên tìm cho mình một người quản lý, dù sao người do mình thuê cũng tốt hơn nhân viên của công ty…"  

             Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái và nhìn chằm chằm Triệu Dật, nói: "Ông chủ, có phải anh mới thành lập công ty điện ảnh nên muốn ký hợp đồng với tôi không?"  

             Triệu Dật sừng sờ nói: "Trước mắt công ty của tôi chủ yếu đầu tư vào điện ảnh và truyền hình, dưới trướng không hề có nghệ sĩ. Hơn nữa, đây là công ty mới nên chưa có nhiều vốn."  

             Giang Dĩnh vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Dật, nói: "Vậy công ty của anh muốn ký hợp đồng với tôi sao?"  

             Triệu Dật nở nụ cười nói: "Sao vậy? Cô muốn ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình của tôi à?  Điều này chưa chắc đã tốt cho tương lai của cô, cô có thể tìm một người quản lý lợi hại một chút, như vậy mới yên tâm…"  

             Giang Dĩnh cười khổ nói: "Làm sao tôi biết tìm người quản lý lợi hại đó ở đâu? Vả lại, tôi không yên tâm khi thuê người quản lý hay giao công việc cho công ty môi giới khác. Ông chủ, nếu anh đồng ý thì dứt khoát ký hợp đồng đi. Thù lao phân chia như thế nào là tùy ở anh, tôi hoàn toàn nghe theo anh…"  

             Triệu Dật nhìn chằm chằm Giang Dĩnh nói: "Nghiêm túc chứ"  

             Giang Dĩnh gật đầu, ánh mắt chứa đầy hy vọng nói: "Nghiêm túc! Đồng ý không?"  

             Triệu Dật cười nói: "Bản thân tôi cũng muốn cô có thể kiếm thật nhiều tiền. Nhưng công ty có quy tắc vận hành riêng, việc gì cần làm nhất định sẽ làm. Cô là gà cưng nên công ty sẽ đãi ngộ thật tốt với cô, nhưng không phải lúc nào cũng lấy cô làm trung tâm được."

 
Chương 733: Làm chậm quá trình lão hóa!


Chương 734: Thẻ thời gian  

             "Mặt khác tôi muốn nhắc nhở cô một chút, bên tôi không có nhiều tài nguyên. Tuy rằng chắc chắn công ty sẽ tiếp tục đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh, nhưng không phải cô là nghệ sĩ của công ty thì sẽ được ưu tiên, càng không phải vai diễn tốt nào cũng được trao cho cô đóng, tất cả còn tùy thuộc vào kỹ năng diễn xuất của cô…"  

             Giang Dĩnh không chút do dự gật đầu nói: "Vốn dĩ nên như vậy, cứ làm việc đúng quy trình là được. Tôi được trở thành nghệ sĩ đầu tiên của công ty đã rất vinh dự rồi, nên không dám nghĩ nhiều."  

             Triệu Dật cười nói: "Được, để tôi quay về sắp xếp một chút, xem có nên thành lập một ban ngành chuyên phụ trách việc ký hợp đồng cho công ty hay không. Nếu muốn làm thì nên làm cẩn thận một chút."  

             Giang Dĩnh nâng ly rượu lên và nói: "Cảm ơn ông chủ."  


             Triệu Dật cũng nâng ly lên cụng một cái rồi tiếp lời: "Cô gia nhập vào công ty của tôi, tức là giúp tôi kiếm tiền và tin tưởng tôi, vì vậy cô đừng nên khách sáo."  

             Giang Dĩnh tìm được chốn dung thân cho mình thì vô cùng cao hứng. Tửu lượng của cô khá tốt nên không ngại uống một chầu với Triệu Dật.  

             Tám rưỡi tối, hai người rời khỏi nhà hàng. Triệu Dật thuận miệng hỏi: "Hiện tại cô ở đâu? Vẫn ở trường sao?"  

             Giang Dĩnh cười nói: "Tôi sắp tốt nghiệp rồi, vả lại cũng bắt đầu đóng phim nên dọn ngoài ở. Tôi thuê một căn nhà ở khu Nam An…"  

             Triệu Dật hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Cô cũng ở khu Nam An sao?"  

             Giang Dĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy, không phải công ty ở khu Vũ Tông sao? Bên đó căn bản toàn là công ty kinh doanh nên tôi thuê nhà ở khu Nam An để làm hàng xóm với ông chủ."  

             Triệu Dật cười nói: "Cô ở khu chung cư nào?”  

             "Khu chung cư Đào Diệp."  

             Triệu Dật ồ một tiếng rồi nói: "Khoảng cách không xa lắm."  


             Giang Dĩnh cười nói: "Tôi đã nói là muốn làm hàng xóm với ông chủ mà."  

             Triệu Dật nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ về đó luôn sao?"  

             Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái nói: "Nếu ông chủ không vội thì tìm một chỗ uống với tôi không?"  

             Triệu Dật cười hỏi: "Được rồi, đi đâu đây?"  

             Giang Dĩnh cười nói: "Hay là đến quán bar nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên nha. Tôi mời anh uống rượu một bữa. Ông chủ đừng giành trả tiền với tôi, coi như tôi đang nịnh bợ sếp đi nha."  

             Cả hai cùng tới quán bar quen thuộc, trùng hợp là chỗ ngồi lúc trước vẫn còn chưa có người. Dù sao bây giờ mới là tám rưỡi tối nên chưa đến giờ cao điểm của quán bar.  

             Giang Dĩnh gọi loại rượu giống với loại rượu mà Triệu Dật gọi lần trước.  

             Triệu Dật theo bản năng mở hệ thống ra kiểm tra xem đã nhận được thẻ thời gian hay chưa.

 
Chương 734: Kết quả, Triệu Dật không đến.


Chương 735: Nhắc lại quy tắc ngầm  

             Mỗi lần Triệu Dật được ban thưởng một loại thẻ mới, thì vật phẩm này sẽ lập tức xuất hiện trong cửa hàng của hệ thống. Chỉ cần thời gian cooldown (làm mới) hoàn tất thì có thể mua thêm một lần nữa, những phần thưởng cao cấp thì không xuất hiện trong cửa hàng. Mà những phần thưởng có hiệu quả thấp một chút thì lại xuất hiện. Mặt khác, thời gian cooldown sẽ tỉ lệ thuận với mức độ lợi hại của thẻ.  

             Thẻ càng lợi hại, càng có tính chất nghịch thiên thì thời gian cooldown càng dài, và ngược lại.  

             Triệu Dật nhìn thẳng vào mục lưu trữ của hệ thống, khi nhìn thấy thông tin của thẻ thời gian, ánh mắt Triệu Dật tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.  

             Thẻ thời gian, quá trình cooldown là 2 năm!  

             Nghĩa là cứ 2 năm thì thẻ thời gian lại được làm mới một lần. Cũng không quá chậm, 10 năm sẽ được được 5 lần, 20 năm là 10 lần!  

             10 lần là vừa đủ cho cha mẹ và những người yêu của hắn sử dụng, mỗi người được sử dụng một lần!  

             Nhóm người Phùng Tiếu Tiếu đều mới 21, 22 tuổi. Nói cách khác, dù họ dùng thẻ muộn thì cũng chưa đến 40 tuổi và vẫn có thể trì hoãn quá trình lão hóa…  

             Tuyệt vời!  

             Suy nghĩ kỹ hơn một chút, thời gian làm mới thẻ cũng không tính là quá dài. Càng không giống với Mỹ Nhan Đan giúp cải lão hoàn đồng, quay ngược thời gian như vậy thực sự là trái với lẽ thường. Thẻ thời gian này chỉ giúp trì hoãn quá trình lão hóa, có rất nhiều thực phẩm chức năng hoặc chương trình trị liệu có tác dụng tương tự như vậy. Chẳng qua là thẻ thời gian này có tác dụng nhanh hơn và hiệu quả hơn thôi.  

             Thẻ thời gian chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm một chút, có lẽ vì cơ thể lão hóa chậm nên tuổi thọ cũng được tăng thêm, chứ không phải trường sinh bất tử hay gì đó.  

             Việc này cũng giống như một bệnh nhân đang hấp hối sắp chết, đột nhiên được chữa trị tử tế thì lập tức khỏe mạnh bình thường và sống thêm được vài năm.  

             Tốt lắm!  

             Triệu Dật vốn có tố chất thân thể cực tốt 92 điểm, bây giờ lại có thêm khả năng lão hóa chậm. Nói cách khác, cho dù hắn 40, 50 tuổi thì cơ thể vẫn cường tráng, tinh thần vẫn tỉnh táo và oai phong lẫm liệt…  

             Hắn có nhiều người yêu như vậy, sau này lớn tuổi rồi nếu thể lực không đủ thì rất dễ xảy ra vô số chuyện bát nháo khó lường.  

             Hạnh phúc thì tự nhiên mâu thuẫn sẽ ít hơn.  

             Phần thưởng này thật tốt!  

             Giữ gìn hạnh phúc gia đình!  

             Giang Dĩnh nhìn chằm vào Triệu Dật, thấy vẻ mặt hắn lộ ra ý cười tinh quái pha chút hưng phấn, cô nhất thời mơ hồ không hiểu.  

             Cô cúi đầu cố tình liếc nhìn hắn, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm nhìn lại, thật kỳ quặc.  

             Dáng vẻ này là sao nhỉ?  

             "Ông chủ, anh bị sao vậy?"  

             Triệu Dật đang trầm tư chợt bừng tỉnh, thấy Giang Dĩnh nhìn mình bằng ánh mắt đầy tò mò thì bật cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là đang suy nghĩ chút việc thôi…"  

             Giang Dĩnh cười nói: "Tôi biết ngay mà. Nhìn ánh mắt quái lạ của anh tôi khẳng định là anh đang nghĩ đến chuyện tốt gì đó."  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Rõ ràng như vậy sao? Đúng là tôi đang nghĩ tới chuyện tốt."  

             Giang Dĩnh nghe Triệu Dật nói thì bĩu môi hờn trách: "Lúc trước anh đâu có nói như vậy…"

 
Chương 735: "Cô đang phát thẻ người tốt cho tôi đấy à?"


Chương 736: Nói như vậy là đang trách tôi sao?  

             Triệu Dật cười nói: "Tôi có bạn gái rồi, thậm chí còn có nhiều bạn gái. Nếu như chúng ta chỉ chơi đùa thì chính xác là quy tắc ngầm. Tôi đưa ra một vài lợi ích để đổi lấy thân thể của cô, giống như một giao dịch mua bán. Cô xinh đẹp thế này, đương nhiên là tôi đồng ý mua rồi. Hơn nữa đây còn lần đầu tiên của cô, tuyệt vời như vậy lẽ nào tôi không động lòng sao? Nhưng tôi không thể hứa hẹn gì với cô, đó chẳng phải là đang hại cô sao?"  

             Triệu Dật và Giang Dĩnh rất thân thiết, hơn nữa lúc trước đã từng thảo luận qua, cho nên Triệu Dật cũng không ngại mà thẳng thắn nói thật.  

             Giang Dĩnh nghe xong, quả thực không hề tức giận mà trái lại còn có vẻ cảm động.  

             "Anh có nhiều hơn một người bạn gái sao?"  


             Triệu Dật gật đầu nói: "Ừ, có vài người. ”  

             Giang Dĩnh tò mò hỏi lại: "Chơi đùa thôi sao?"  

             Triệu Dật lắc đầu nói: "Chí ít thì cho tới hiện tại đều đã chuẩn bị chung sống với nhau cả đời, sau này sẽ kết hôn sinh con…"  

             Giang Dĩnh mở to hai mắt hỏi: "Họ đều cam tâm tình nguyện sao?"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Họ đều cam tâm tình nguyện. Hiện tại có vài người chỉ là hồng nhan tri kỷ thôi, chưa xác định được tương lai."  

             Giang Dĩnh lập tức thở dài một hơi, lửa bát quái bùng cháy hừng hực, nói: "Anh cũng không định kết hôn ư?"  

             Triệu Dật giải thích: "Tôi sẽ kết hôn với một người trong số họ, những người còn lại thì không. Ngoại trừ giấy chứng nhận kết hôn ra thì tất cả đều giống như vợ chồng bình thường. Đúng vậy, chính là kiểu gia đình phong kiến tam thê tứ thiếp. Chỉ là không kết hôn vì pháp luật không cho phép, nhưng tất cả đều được đối xử công bằng không có thiên vị."  

             Giang Dĩnh cắn môi hỏi: "Có mấy người?"  

             Triệu Dật thấp giọng nói: "Giang Châu có bốn người, Thiên phủ có một người và Thượng Hải cũng có một người. ”  


             "Oa!"  

             Giang Dĩnh thán phục thốt lên một tiếng rồi nhìn Triệu Dật bằng ánh mắt quỷ quyệt, nói: "Ông chủ, anh cũng lợi hại quá nha. Họ đều biết nhau sao?"  

             Triệu Dật suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi chuẩn bị kết hôn với bạn gái chính thức nên những người khác đều biết. Còn có ba người đang cùng chung sống trong biệt thự tại Giang Châu…"  

             Giang Dĩnh giơ ngón tay cái lên nói: "Ông chủ thật là trâu bò quá đi!"  

             Triệu Dật cười nói: "Trâu bò hay không thì không biết, nhưng cô nhìn bộ dạng tôi lúc này còn muốn trêu chọc tôi nữa sao?"  

             Giang Dĩnh bĩu môi nói: "Chúng ta không phải đang nói về quy tắc ngầm à? Sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện tình cảm?..."  

             Triệu Dật đành giải thích: "Con người tôi vốn có tính chiếm hữu vô cùng mạnh. Nếu cô đem lần đầu tiên của cô cho tôi thì tất nhiên tôi sẽ coi cô là người phụ nữ của riêng tôi. Quả thật nếu sau này cô có bạn trai gì đó hay cùng hắn xuất hiện trước mặt tôi, vậy thì trong lòng tôi sẽ vô cùng khó chịu…"  

             Giang Dĩnh mỉm cười nói: "Chính là đang trách anh đó! Ha ha!"

 
Chương 736: Cửa phòng không khóa trái.


Chương 737: Thu xếp cho Giang Dĩnh  

             Hai người hàn huyên tâm sự một hồi, chủ yếu là Giang Dĩnh tò mò về đời sống tình cảm của Triệu Dật. Triệu Dật cũng không giấu giếm gì mà thẳng thắn nói thật. Hai người uống hết mấy chai rượu rồi Triệu Dật nhìn đồng hồ nói: "Đủ rồi, đi thôi. Uống tiếp sợ là cô không chịu đựng được đâu."  

             "Được!"  

             Giang Dĩnh cũng không miễn cưỡng nữa. Kỳ thực cô mời hắn uống rượu chỉ vì muốn hỏi hắn vì sao thất hứa không chịu tới thăm cô? Cô có thể cảm nhận được, lần này gặp mặt dường như Triệu Dật đang cố tình giữ khoảng cách với cô. Điều này thật sự khiến cô hơi khó chịu.  

             Cô cũng biết bản thân căn bản không có tư cách ghen tuông hay quản lý Triệu Dật. Hắn muốn đến thăm cô hay không là quyền của hắn. Dù sao hai người vốn không có quan hệ gì, nếu có thì cũng chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết.  

             Nhưng rõ ràng hắn đã hứa và làm cô chờ đợi thật lâu, kết quả hắn lại chẳng đến. Nghĩ đến đây Giang Dĩnh chợt thấy tủi thân nên im lặng không nói gì.  


             Chính cô cũng không hiểu nổi, tại sao cô lại trông ngóng Triệu Dật tới thăm phim trường và muốn hắn sử dụng quy tắc ngầm với cô?...  

             Người khác nhắc tới quy tắc ngầm thì Giang Dĩnh rất sợ hãi. Nhưng Triệu Dật nhắc đến thì cô lại âm thầm đồng ý.  

             Thật sự khó hiểu…  

             Giang Dĩnh không ngờ Triệu Dật lại có nhiều nhân tình như vậy. Thậm chí còn có ba người nhân tình cùng chung sống hòa thuận dưới một mái nhà!  

             Tuy vậy nhưng Triệu Dật vẫn có thể đối xử công bằng với tất cả nhân tình. Hắn mua biệt thự và xe sang tặng cho từng người, lẽ nào đây chính là tình yêu của người có tiền sao?  

             Có tình yêu mà không có tiền thì rất đau khổ.  

             Có tiền mà không có tình yêu thì còn đau khổ hơn.  

             Nhưng vừa có tiền vừa có tình yêu thì thật tuyệt vời. Tiền có thể giải quyết được 99% vấn đề của xã hội này, 1% còn lại có thể được giải quyết bằng tình yêu…  

             Giang Dĩnh không thể ngừng suy nghĩ việc vì sao Triệu Dật có thể ứng phó được với gần đấy cô bạn gái  

             Giang Dĩnh trả tiền rượu rồi hai người xuống dưới lầu, Giang Dĩnh hỏi: "Anh lái xe tới đây à?"  

             Triệu Dật lắc đầu trả lời: "Tôi đi taxi, vì đoán là sẽ uống rượu nên lười lái xe tới. Đi thôi, tôi bắt taxi đưa cô về trước."  


             "Được."  

             Triệu Dật bắt một chiếc taxi rồi cả hai cùng lên xe. Chiếc xe lăn bánh đi về phía khu dân cư mà Giang Dĩnh ở.  

             Chẳng bao lâu xe đã đến cổng khu dân cư. Giang Dĩnh nghiêng đầu hỏi: "Muốn lên nhà ngồi chơi một lát không?"  

             Triệu Dật mỉm cười và khéo léo từ chối: "Không lên đâu. Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút. Sau khi sắp xếp một số chuyện ở công ty sẽ có người liên lạc với cô. Nhưng trước đó cô phải nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cũng cô cũng vất vả nhiều rồi."  

             "Được rồi, cảm ơn ông chủ!"  

             Giang Dĩnh cảm ơn rồi xuống xe và lặng nhìn taxi rời đi, ánh mắt có chút ẩn tình.  

             Hiện tại Triệu Dật đối xử với cô thật khách sáo và không tùy tiện trêu đùa cô như trước. Có lẽ hắn lo sợ rằng nếu cả hai quá thân thiết sẽ dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.  

             Giang Dĩnh cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay mất mát. Cô đứng lặng một hồi lâu rồi mới xoay người chậm rãi đi vào nhà.  

             Dù sao đi nữa, Triệu Dật đồng ý ký hợp đồng với cô, đây cũng coi như là một chuyện tốt.  

             Triệu Dật vừa đi bộ vừa gọi điện cho Tề Đông, người phụ trách điều hành công ty điện ảnh và truyền hình. Đới Lương chủ yếu chịu trách nghiệm điều hành công ty đầu tư Phi Dật. Tuy công ty điện ảnh cũng do Đới Lương quản lý nhưng kỳ thực hắn không phải nhân tài trong lĩnh vực này. Còn Tề Đông là một giám đốc chuyên nghiệp được thuê với mức lương rất cao, nên hiển nhiên là hắn rất có năng lực trong lĩnh vực phim ảnh.

 
Chương 737: Huống chi làm phim có thể kiếm được tiền.


Chương 738: Tiền mừng lễ quốc tế thiếu nhi  

             "Giám đốc Tề, có một nữ diễn viên muốn ký hợp đồng với công ty chúng ta, anh xem có thể hợp tác được hay không?"  

             Tề Đông hơi ngạc nhiên rồi hỏi lại: "Hiện tại công ty của chúng ta còn chưa có ý định ký hợp đồng với nghệ sĩ mà chủ yếu chỉ phụ trách đầu tư điện ảnh và truyền hình. Chủ tịch thực sự muốn mở rộng phát triển mảng kinh doanh này sao?"  

             Triệu Dật cười và giải thích: "Tuy Giang Dĩnh là nữ chính của bộ phim Niềm Tin Trỗi Dậy nhưng cô ấy chỉ mới vào nghề nên không dám tin tưởng người ngoài. Vì vậy cô ấy muốn đầu quân cho công ty chúng ta. Sau khi suy nghĩ kỹ tôi cảm thấy việc này cũng khá ổn, nếu phát triển tốt không chừng về sau còn có thể ký thêm vài bản hợp đồng…"  

             Giang Dĩnh?  

             Tề Đông lập tức hiểu ra, Giang Dĩnh không phải là bạn của chủ tịch sao?  

             Tề Đông nhanh chóng trả lời: "Việc này không hẳn là khó. Công ty của chúng ta hoàn toàn có đủ tư cách để trở thành một đơn vị quản lý nghệ sĩ. Chỉ cần tuyển thêm một vài người có kinh nghiệm là có thể bắt đầu làm việc. Tuy thủ tục không quá phức tạp nhưng hiện tại công ty của chúng ta chỉ mới thành lập nên chưa có đủ tài chính và nhân lực…"  

             Triệu Dật cười nói: "Không khó là được rồi. Vậy việc này tôi giao cho chú. Chờ sau khi bộ phim Niềm Tin Trỗi Dậy được phát hành, toàn bộ lợi nhuận sẽ thuộc về công ty chúng ta. Anh hãy dùng số tiền này để đầu tư quản lý nghệ sĩ. Nếu không đủ thì nói với tôi…"  

             Tề Đông vô cùng vui mừng. Tuy rằng hắn được phụ trách điều hành bộ phận đầu tư điện ảnh và truyền hình của công ty, nhưng thực ra bộ phận này chỉ có một dự án duy nhất là Niềm Tin Trỗi Dậy. Hơn nữa tất cả vốn tài chính đều do Triệu Dật lo liệu, mặc dù Tề Đông là giám đốc nhưng vai trò thực sự chỉ là giám sát dự án.  

             Hiện giờ Triệu Dật nói toàn bộ lợi nhuận của bộ phim Niềm Tin Trỗi Dậy đều được chuyển thành vốn tài chính của công ty. Lại giao cho Tề Đông phụ trách quản lý số tiền đầu tư này, nói cách khác Triệu Dật đang ủy quyền cho Tề Đông. Dù sao Niềm Tin Trỗi Dậy cũng là bom tấn được đầu tư cả trăm triệu và có minh tinh nổi tiếng đóng chính. Vì vậy có thể chắc chắn rằng, sau khi ra rạp sẽ thu được không ít lợi nhuận. Đến lúc đó Tề Đông sẽ được phụ trách số vốn hơn trăm triệu của công ty, vậy hỏi sao hắn không vui cho được?  


             "Cảm ơn chủ tịch đã tín nhiệm, tôi sẽ dốc hết sức làm việc!"  

             Triệu Dật cười nói: "Chú để tâm đến quá trình chế tác hậu kỳ và phát hành một chút. Đồng thời liên lạc với công ty điện ảnh Kim Hồng nhiều hơn để nắm rõ tình hình. Nếu có gì khó khăn hay chi phí quảng cáo không đủ thì nói cho tôi biết."  

             Tề Đông nhanh nhẹn trả lời: "Được. Gần đây tôi cũng đang bận rộn xử lý vấn đề này. Ước tính chi phí quảng cáo ban đầu khoảng 30 triệu…"  

             Triệu Dật gật đầu nói: "Được, cứ làm đúng kế hoạch đi."  

             Số tiền này vừa chuyển đến đã làm cho ba cô gái kinh ngạc và rối rít nhắn tin hỏi thăm Triệu Dật.

 
Chương 738: Chắc chắn là có nhưng rất hiếm.


Chương 739: Có nhiều tình nhân? Không có vấn đề!  

             Phùng Tiếu Tiếu: Anh Dật, sao lại chuyển nhiều tiền như vậy? Có phải anh ghi thiếu dấu phẩy rồi không?  

             Triệu Dật: Hử? Anh keo kiệt tới vậy sao? Chỉ là hơn 5 triệu mà.  

             Phùng Tiếu Tiếu: Bây giờ em có nhiều tiền xài quá rồi.  

             Triệu Dật: Cầm lấy đi. Coi như giúp anh tiêu bớt một chút tiền.  

             Phùng Tiếu Tiếu: Thiến Thiến và Nguyệt Nguyệt đều có đúng không?  

             Triệu Dật: Ừm, cũng có.  

             Phùng Tiếu Tiếu: Ừm, em hiểu rồi. Vậy em nhận lấy, cảm ơn anh Dật.  

             Triệu Dật: Ngoan thế nhỉ?  

             Tất nhiên Phùng Tiếu Tiếu hiểu được vì sao Triệu Dật lại tặng một số tiền lì xì lớn như vậy. Trong ba người, Phùng Tiếu Tiếu được tính là đã có nghề nghiệp ổn định. Tuy rằng thu nhập không quá cao nhưng cũng đủ để chi tiêu. Bạch Nguyệt vừa mới đi làm nên thu nhập chưa cao, còn Diệp Thiến thì vẫn đang đi học nên không có thu nhập. Mọi người ở cùng một nhà, hằng ngày cùng nhau dạo phố mua sắm này nọ tiêu tốn rất nhiều tiền, vô tình đã tạo ra áp lực về tiền bạc.  

             Cũng vì nguyên nhân này mà cuối tuần trước, khi cả ba cùng đi dạo phố Diệp Thiến đã chủ động trả tiền.  

             Một hai lần thì không sao, nhưng nếu nhiều lần thì e rằng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt sẽ thấy không thoải mái trong lòng. Cho nên Triệu Dật mới nhân cơ hội này tặng cho mỗi người hơn 5 triệu để họ không phải lo lắng vấn đề tiền bạc.  

             Bởi vậy Phùng Tiếu Tiếu không từ chối nhận tiền như trước nữa.  

             Cô hiểu rõ đây chính là tiền sinh hoạt mà Triệu Dật phát cho. Mọi người đều nhận được số tiền như nhau nên cô cũng không cần phải từ chối, làm vậy thật khách sáo và xa lạ.  

             Đúng là Triệu Dật có ý này. Thậm chí hắn còn cân nhắc, sau này sẽ thành lập một ty rồi đem cổ phần công ty chia cho đều cho mọi người. Như vậy tất cả bạn gái của hắn đều có tài sản riêng, hơn nữa hàng năm còn được hưởng cổ tức. Đồng thời giúp họ tự chủ tài chính và có thể tự do làm việc mình muốn làm, không phải khổ sở lo nghĩ chuyện tiền nong.  

             Chẳng qua là hiện tại, mọi người chỉ vừa mới ở chung một nhà nên việc này còn quá sớm.  

             Diệp Thiến: Sao bỗng nhiên lại chuyển cho em nhiều tiền vậy?  

             Triệu Dật: Lì xì ngày quốc tế thiếu nhi đó!  

             Diệp Thiến: Nhiều quá!  

             Triệu Dật: Không nhiều đâu. Coi như là cho em chút tiền tiêu vặt, ăn uống mua sắm gì đó."  

             Diệp Thiến: Em hiểu ý của anh nhưng số tiền này quá lớn rồi. Tuy rằng hiện tại em chưa đi làm nên không có thu nhập nhưng cũng không cần cho em nhiều tiền như vậy.  

             Triệu Dật: Nhiều quá thì để tiêu dần, nhiều một chút không tốt sao? Em cũng biết anh không thiếu tiền nên cứ thoải mái tiêu xài đi nha.  

             Triệu Dật: Các em có thể thông cảm cho sự tham lam của anh, anh tự nhiên cũng muốn quan tâm đến các em nhiều hơn. Chỉ cần mọi người có thể sống thoải mái và hạnh phúc thì chút tiền này không đáng là gì. Dù em có sự nghiệp hay không, anh vẫn chu cấp đầy đủ cho em.  

             Diệp Thiến im lặng một lúc rồi mới trả lời tin nhắn.  

             Diệp Thiến: Anh làm như vậy càng khiến tụi em không thể rời bỏ anh.  

             Triệu Dật: Anh đã có lòng thì em hãy ngoan ngoãn nhận lấy và ngoan ngoãn theo anh cả đời đi nha.  

             Diệp Thiến: Được rồi, được rồi. Em nhận, cả đời này cũng không chạy đi, được chưa?  

             Triệu Dật: Quốc tế thiếu nhi vui vẻ nha!  

             Vừa nhắn tin với Diệp Thiến xong thì tin nhắn của Bạch Nguyệt cũng gửi tới.  

             Bạch Nguyệt: Đại gia nhiều tiền thế nhỉ? Anh muốn biến em thành một phú bà nhỏ sao?  

             Không thành vấn đề!

 
Chương 739: Phản ứng nhanh đến kinh người!


Chương 740: Cùng đi leo núi  

             Dù sao Triệu Dật cũng có thể lực siêu khỏe mạnh, lại còn có khả năng kiếm được nhiều tiền, vậy thì còn gì để lo lắng nữa cơ chứ. Cả đời này mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.  

             Suy nghĩ theo chiều hướng thực tế thì mọi việc đều rất ổn.  

             Còn nhìn từ góc độ tình yêu mà nói, vốn dĩ trong tình yêu không tồn tại thứ gọi là công bằng tuyệt đối. Hoặc là người nam, hoặc là người nữ, một trong hai người phải chấp nhận hy sinh nhiều một chút để giữ gìn mối quan hệ. Người ưu tú như Triệu Dật vừa đẹp trai vừa có khí chất, ngay cả khi hắn không có tiền thì vẫn có vô số nữ nhân một lòng một dạ yêu thương hắn…  

             Vì yêu mà cùng tồn tại!  

             …  

             “Chúng ta có thể trực tiếp leo núi Long Cát từ bên trong của trường em, chỗ đó có một con đường lên núi, đi thẳng lên đó sẽ đến đỉnh núi. Không chỉ có thể leo núi, trên đó còn có một ngôi chùa có thể thắp hương…”  

             “Ừm, vậy chúng ta cứ đi theo tuyến đường anh nói.”  

             “Được, vậy trực tiếp lái xe đến bên trong cùng của trường, nơi đó có một bãi đậu xe.”  

             “Được!”  

             Cuối tuần, ước hẹn leo núi của Triệu Dật, Liễu Vũ Phi và Tô Nhã cuối cùng cũng được thực hiện.  

             Triệu Dật trực tiếp lái xe vào sâu bên trong trường, dừng xe ở chỗ trống trong bãi đỗ sau đó ba người lần lượt xuống xe.  

             Triệu Dật mang theo một cái túi nhỏ trên lưng, cái túi này là của Liễu Vũ Phi mang theo.  

             Điều là những thứ cần thiết cho leo núi.  

             Nước, đồ ăn nhẹ, khăn giấy…  

             Cho dù nam không cần thì nữ cũng muốn mà.  

             Khi leo núi, đàn ông phải có trách nhiệm mang ba lô đúng không?  

             Ba người leo lên bậc thang đá theo còn đường nhỏ. Con đường nhỏ dốc đứng, đối với Triệu dật thì đây chỉ là làm nóng người, nhưng đối với Tô Nhã và Liễu Vũ Phi thân thể yếu ớt do thiếu rèn luyện mà nói thì cũng có chút khó khăn.  

             Liễu Vũ Phi còn tốt, thắng ở tuổi trẻ, có sức sống thanh xuân, thể lực tuy không tính là mạnh nhưng cũng đang là tuổi trẻ vì vậy vẫn còn ổn.  


             Nhưng Tô Nhã lại kém hơn nhiều, mặc cho dáng người được chăm sóc tốt như thế nào thì chung quy tuổi cũng không còn nhỏ. Ngày thường hoặc là lái xe, hoặc là ngồi văn phòng, cũng không đi tập thể dục gì đó, cơ thể có thể tốt đến đâu được chứ?  

             Đường lên núi Long Cát tuy đã được làm sẵn bậc thang nhưng lại dốc đứng vô cùng. Sau khi ba người leo lên núi, sắc mặt Tô Nhã và Liễu Vũ Phi đều ửng đỏ, đổ đầy mồ hôi.  

             “Đã lâu không leo núi, xem ra quả thực là thiếu rèn luyện rồi.”  

             Tô Nhã lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt, có chút cảm khái nói: “Ngọn núi này cũng không dốc đứng, leo lên như vậy mồ hôi trên lưng chảy ra thấm cả vào áo.”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: “Mẹ, để con lau cho mẹ, bằng không trên núi có gió, mồ hôi thấm vào áo rất dễ bị cảm lạnh…”  

             Tô Nhã nhìn thoáng qua Triệu Dật, vẻ mặt có chút do dự.  

             Triệu Dật cười, cất bước đi tới phía trước hai người, để cho hai người có không gian.  

             Liễu Vũ Phi giúp Tô Nhã lau mồ hôi, cười nói: “Mẹ, dáng người của mẹ tốt thật đấy, không có chút mỡ thừa nào trên bụng, mẹ bảo dưỡng như thế nào hay vậy?”  

             Tô Nhã cười nói: “Ngày thường không có việc gì thì tập Yoga, ăn ít đi là tốt rồi.”  

             Liễu Vũ Phi thè lưỡi: “Ăn ít thì sao con có thể chịu được, con thích ăn mọi loại đồ ngon đến vậy.”  

             Một hương nước hoa nhàn nhạt xông vào cánh mũi Triệu Dật, nhất thời trong lòng hắn có vài phần khác thường.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top