Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 680: Rõ ràng là anh đang đắc ý mà!


Chương 681: Trải nghiệm dịch vụ của công ty  

             “Được đó, anh cũng chưa đi bao giờ, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem!”  

             Nhất thời ánh mắt Tần Băng Lạc sáng lên, biểu cảm càng thêm vui vẻ nhưng cô vẫn hỏi: “Đi như vậy thật sự sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc của anh sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Bận rộn ròng rã gần hết cả tháng tư, mọi việc gần như đã làm xong, hiện giờ công việc đã chuyển giao cho người chuyên nghiệp quản lý giúp anh rồi, nên thời gian gần nhất xem như rảnh rỗi.”  

             Tần Băng Lạc tò hỏi: “Rốt cuộc là anh đang làm hạng mục gì vậy? Nghe anh nói có vẻ rất lớn nha!”  


             Triệu Dật cười đáp: “Anh đã mua một mảnh đất lớn, chuẩn bị phát triển khu vực đó thành một khu trung tâm thương mại mới.”  

             Tần Băng Lạc ngạc nhiên mở to hai mắt: “Khu trung tâm thương mại mới? Một mình anh khai thác hạng mục này, như vậy được rất nhiều tiền đó!”  

             Triệu Dật cũng không hề giấu diếm, bởi lẽ khi thực lực của mình càng mạnh thì bạn gái càng thêm tin tưởng mình, không phải sao?  

             “Mua đất tốn hơn năm tỷ, loại bỏ một vài vấn đề, hiện tại giá trị đất đai tăng cao nên giá thị trường ước chừng khoảng hai mươi tỷ, quy mô sơ bộ của toàn bộ dự án là sáu mươi tỷ. Tuy nhiên do thực lực của công ty anh có hạn nên phải nhường ra rất nhiều phương diện tới hợp tác khai phá, nếu không chỉ sợ có thể kiếm được nhiều hơn.”  

             Tần Băng Lạc ngạc nhiên nhìn Triệu Dật, ánh mắt cô tràn đầy khâm phục, thậm chí là sùng bái.  

             Hắn mới có mười chín tuổi, chỉ bằng sức một mình đã có được tài sản mấy tỷ, điều khiển hạng mục mấy chục tỷ,...  

             Thực sự là quá giỏi!  

             Mình tìm được một người bạn trai tài giỏi ghê!  

             Khó trách lúc trước khi mua căn nhà trị giá 1,6 triệu hắn lập tức thanh toán còn để đứng tên mình nữa.  

             Điều mấu chốt là tiền của hắn do hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếu là người khác chỉ sợ đã nổi danh cả nước từ lâu. Thế nhưng Triệu Dật lại rất kín tiếng, thậm chí ngay cả các bạn học trong trường hắn cũng không biết rằng trong trường mình có một nhân vật trâu bò như vậy.  


             Thật đáng gờm!  

             Gần đây túi tiền của Triệu Dật tăng lên đều đúng tình hợp lý, đúng pháp luật, đều có thể tra xét nên hắn không cần trốn tránh hay lén lút mà hoàn toàn có thể tiêu dùng một cách quang minh chính đại.  

             “Anh lợi hại quá đi!”  

             Tần Băng Lạc cảm thán một câu, chợt hỏi: “Dự án mấy chục tỷ mà anh có thể yên tâm giao cho người khác sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Nếu đã dùng người thì không nên nghi ngờ, nếu có nghi ngờ thì không nên dùng người, vấn đề chuyên nghiệp thì vẫn nên giao cho những người chuyên nghiệp xử lý, chỉ có họ mới có thể tối đa hóa giá trị của dự án. Thêm nữa anh cũng chia cổ phần dự án cho họ nên sau khi hoàn thành hạng mục này bọn họ lập tức có hai, ba trăm triệu tài sản, em nói xem bọn họ có cố gắng hay không?”  

             Tần Băng Lạc lắp bắp kinh ngạc, một hàng mục dự án dù có làm lâu đến thế nào thì mấy năm cũng phải làm xong, sau khi hoàn thành lập tức có được một khoản tài sản giá trị vài trăm triệu, dù là quản lý chuyên nghiệp thì có ai không cố gắng liều mạng để hoàn thành chứ?  

             “Anh thật sự rất hào phóng đấy!”  

             Triệu Dật cười: “Họ xứng đáng với cái giá này mà, hơn nữa sự nghiệp tương lai của anh cũng không chỉ có mỗi cái này nên không quá quan tâm được mất, cái anh cần nhất là nhân tài, dù sao anh cũng không biết gì cả.”  

             Triệu Dật càng điều tra kỹ lưỡng thì lại càng cảm thấy thú vị.

 
Chương 681: “Điểm đến là Bắc Kinh?”


Chương 682: Đẹp trai thực sự có thể mài ra ăn được sao?  

             Mặc dù hãng hàng không Kim Long so với các công ty hàng không đứng đầu giá trị ngàn vạn trên thị trường thì nhỏ hơn rất nhiều nhưng dù sao thì đây cũng là một công ty hàng không, tương lai rộng lớn khiến Triệu Dật cảm thấy bản thân có thể tìm hiểu rõ hơn một chút.  

             Có lẽ việc nắm giữ thêm một chút cổ phần của hãng hàng không Kim Long cũng là một lựa chọn tốt.  

             Dù sao thì đầu tư là thấy cái gì có thể kiếm tiền lập tức đổ tiền vào mà!  

             Chẳng qua hiện giờ Triệu Dật dù có rất nhiều sản nghiệp, 28% cổ phần của tập đoàn Thiên Hà, hạng mục khu trung tâm thương mại, 20% cổ phần công ty giải trí Bighit,... nhưng tạm thời thì những thứ này không thể chuyển thành tiền mặt ngay được.  

             Tập đoàn Thiên Hà đang cố gắng niêm yết trên thị trường chứng khoán, công ty giải trí bighit cũng đang cố gắng đi theo con đường niêm yết, cổ phần trong năm năm không thể bán ra, hạng mục khu trung tâm thương mại đang trong giai đoạn cần tiền nhất nên ít nhất cũng phải thêm một năm nữa. Sau khi tòa nhà xây dựng hoàn thiện và lấy được tư cách cho thuê bán tòa nhà mới có thể thu hồi lợi nhuận.  

             Dù Triệu Dật không vội nhưng hắn cảm thấy chính mình vẫn nên có chút tiền trên người thì hơn.  

             Bây giờ trên người Triệu Dật còn hơn 1 tỷ tiền mặt, dự án khu trung tâm thương mại cũng đã thành công cho vay 15 tỷ nên hắn đã rút ra 4 tỷ để thanh toán tiền nợ cho tập đoàn Thiên Hà.  

             Dù chưa đến hạn phải trả nợ nhưng công ty đang chuẩn bị đưa ra thị trường nên nếu nợ quá nhiều sẽ ảnh hưởng lớn đến các phương diện đánh giá của công ty.  

             Lúc trước Khổng Hi đã giúp đỡ mình nên tất nhiên mình không thể hại cô ấy được, huống chi bây giờ Khổng Hi đã là bạn gái của mình. Là một người đàn ông đương nhiên không thể dựa vào việc chiếm lợi phụ nữ đưa đến để phát triển sự nghiệp của mình được.  

             Tất nhiên là 15 tỷ này không phải đưa hết một lần, lần đầu tiên cho vay là 8 tỷ, 4 tỷ còn lại sẽ đầu tư vào việc khai thác toàn diện dự án. Dù sao thời gian không chờ đợi một ai cả, không thể chờ đợi khai thác từng chút một được.  

             Sáng hôm sau, hai người đi đến sân bay và tìm được phòng nghỉ của hãng hàng không Kim Long.  

             Sau khi xuất trình vé máy bay, hai người ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, còn nhân viên phục vụ quầy lễ tân nhìn thông tin hiển thị trên màn hình máy tính mà khiếp sợ mở to hai mắt.  

             Vị này là cổ đông lớn của công ty, là một trong những ông chủ của công ty!  

             Nhân viên phục vụ lập tức báo cáo chuyện này lên trên, sau đó đẩy xe đến bên cạnh Triệu Dật và Tần Băng Lạc ân cần phục vụ hai người.  

             Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tần Băng Lạc cảm thấy kỳ quái: “Dịch vụ chăm sóc của hãng hàng không Kim Long nhiệt tình đến thế sao? Tuy rằng danh tiếng phục vụ của họ luôn tốt nhưng em có cảm giác họ hơi nhiệt tình quá rồi.”  

             Xem ra thân phận cổ đông của mình bị lộ rồi.  

             Triệu Dật nói thầm trong lòng một tiếng, ngoài miệng lại cười nói: “Có thể là do anh đẹp trai quá nên họ nhiệt tình thêm một chút.”  

             “Xấu lắm!”  

             Tần Băng Lạc hừ một tiếng, bưng ly cà phê lên uống một ngụm: “Hương vị rất thuần khiết, đây là cà phê Blue Mountain chính hãng, hàng không Kim Long xa xỉ như vậy sao?”  

             Vốn dĩ Trần Minh muốn đi vay để thanh toán số cổ phần này nhưng Khương Hải lại nói cho hắn biết rằng cổ phần của mình đã rời tay và được bán với một cái giá không tồi, hơn nữa đối phương còn trả luôn một lần.

 
Chương 682: không biết ông tìm tôi có chuyện gì không?


Chương 683: Không muốn đoạt quyền, chỉ muốn kiếm tiền  

             Trần Minh có chút chán nản, không ngờ hắn lại bị người khác nhanh chân đoạt mất.  

             Hắn không thể trách Khương Hải được vì đối phương đã cho hắn thời gian, chỉ là trong nhất thời hắn không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy mà thôi.  

             Trần Minh rất để ý vị cổ đông lớn thứ hai mới này, dù sao hắn cũng chỉ có 20% cổ phần nên khi nghe được tin tức Triệu Dật xuất hiện lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên.  


             Tên đó đến Bắc Kinh có phải là tính làm gì đó không?  

             Trước mắt, vì cổ đông trong công ty nhiều dẫn đến cổ phần trong tay mỗi người đều không nhiều cho nên nếu có ai nói muốn nắm giữ cổ phần thì cũng không quá thực tế. Mấy năm nay bản thân mình làm chủ tịch khiến công ty phát triển nhanh chóng nên các cổ đông đều yên tâm và hài lòng với mình, vì vậy Trần Minh cũng không quá lo lắng bản thân sẽ bị tước quyền.  

             Suy nghĩ một chút, Trần Minh quyết định tạm thời bất động.  

             Trần Minh cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn đến cho người bạn của mình, nhờ hắn giúp đỡ chú ý động tĩnh của Triệu Dật.  

             Sau khi hạ cánh thì dù là đặt khách sạn, mua vé,... đều sẽ phải sử dụng căn cước công dân, mà những hoạt động xã hội tựa như trả tiền ăn uống hay đặt xe trên ứng dụng,.. ở thời đại công nghệ số muốn tra thông tin thì rất đơn giản.  

             Mặc kệ Triệu Dật có đến đây vì công ty hay không thì trước khi Triệu Dật rời đi, Trần Minh muốn gặp hắn một lần.  

             -----  

             Thực ra là Trần Minh suy nghĩ nhiều rồi.  

             Tuy rằng Triệu Dật thật sự có ý nghĩ như vậy với hãng hàng không Kim Long nhưng ít nhất không phải bây giờ  

             Lần này hắn thật sự tới Bắc Kinh để chơi.  

             Sau khi xuống máy bay, hai người giống như những khách du lịch bình thường bắt taxi đến khách sạn sửa soạn lại bản thân, bắt đầu hành trình dạo chơi của mình.  

             Trong khoảng thời gian hai ngày, hai người đi xem từ nghi thức kéo cờ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, lại leo lên Vạn Lý Trường Thành nguy nga hùng tráng đến tham quan Cố cung cổ kính, cũng cùng đi xem biểu diễn tại quán bar náo nhiệt nhất.  

             Vào đêm trước khi rời khỏi, Triệu Dật nhận được cuộc gọi từ Trần Minh.  

             Lời nói của Triệu Dật thể hiện rõ hai điều: một là hắn rất coi trọng tương lai của hãng hàng không Kim Long, hai là hắn chỉ muốn làm nhà đầu tư, khá tán thành năng lực lãnh đạo của mình nên sẽ không có ý muốn đoạt quyền, chỉ muốn kiếm tiền.

 
Chương 683: “Vâng, biết ông chủ là Đại Tình Thánh rồi!”


Chương 684: Cô nói nghiêm túc chứ?  

             Cuối cùng Triệu Dật vẫn không có đi gặp Trần Minh.  

             Trong điện thoại hắn cũng đã nói rất rõ ràng, nói cũng là lời thật lòng, cho nên không cần thiết phải gặp mặt.  

             Số cổ phần này Triệu Dật chưa chắc sẽ giữ lại, cũng chưa chắc là phải thu mua thêm cổ phần của các cổ đông khác, nhưng hắn nói đúng là nói thật.  


             Công ty có quá nhiều cổ đông, quá mức tán loạn, không có lợi cho công ty muốn làm lớn làm mạnh. Đại bộ phận cổ phần nên tập trung lại một người, như vậy mới có thể toàn lực mà chạy về phía trước.  

             Nếu Trần Minh làm được điều này thì Triệu Dật cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, giá trị cổ phần của hắn sẽ theo nước lên thì thuyền cũng lên cao là được.  

             Triệu Dật và Tần Băng Lạc cùng ra sân bay, nhưng lại tách ra ở sân bay, Triệu Dật muốn bay về Giang Châu còn Tần Băng Lạc thì bay về Thượng Hải.  

             Quan tâm lái xe đến sân bay đón Triệu Dật.  

             Triệu Dật ngồi lên xe: "Chúng ta đã có một thời gian không gặp nhau rồi nhỉ. ”  

             Quan tâm có hơi ủy khuất: "Ông chủ, anh ném tôi vào biệt thự rồi thì mặc kệ, nhà cửa anh cũng không thèm đến ở..."  

             Triệu Dật cười nói: "Để cho cô một mình ở trong căn biệt thự lớn như vậy, cô còn không hài lòng sao? ”  


             Sau khi chỉnh trang xong biệt thự kia, Quan Tâm đã ở lại đó, nhưng Triệu Dật lại không có dọn vào ở. Thế cho nên những nhân viên giúp việc khác cũng tạm thời không có an bài, toàn bộ biệt thự thường trú cũng chỉ có một mình Quan Tâm.  

             Quan Tâm biểu hiện có chút bất lực: "Ông chủ, tôi đến để làm việc, không phải để tận hưởng hạnh phúc đâu.”  

             Triệu Dật cười nói: "Cô cũng không phải không biết, ông chủ cô là người luôn công việc bận rộn, không chỉ có chuyện kiếm tiền mà còn có mấy người bạn gái phải chăm sóc, làm sao có thời gian một mình trở về biệt thự ở đây..."  

             Quan Tâm khóe miệng khẽ bĩu môi, ông chủ của mình, thật sự là...  

             Cái gì cũng tốt, chính là hoa tâm một chút, bạn gái bên cạnh cũng quá nhiều. Mấu chốt nhất là hắn hoa tâm thì hoa tâm, nhưng đối với mỗi cô gái đều rất là nghiêm túc...  

             Triệu Dật nhìn chằm chằm Quan Tâm: "Cô nói nghiêm túc chứ? ”

 
Chương 684: “Vậy Diệp Thiến thì sao?’


Chương 685: Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý từ trước  

             Quan Tâm cười tủm tỉm nói: "Nếu là thật lòng, muốn cùng nhau cả đời thì đây là ngưỡng cửa phải vượt qua, không phải sao? Sớm muộn gì cũng như vậy nếu không thì làm sao ở lâu dài, không phải ngày lễ tình nhân năm nay anh đã trốn đi Tam Á hay sao, vậy còn ngày lễ thất tịch, Giáng sinh, năm mới, rồi lễ tình nhân năm sau. Chẳng lẽ anh phải trốn đến vài năm luôn à?”  

             Triệu Dật nghe Quan Tâm đưa ra đề nghị như vậy, nhịn không được cảm thấy hứng thú: "Vậy cô phân tích giúp cho ông chủ một chút, dù sao bạn gái tôi cô cũng đã biết, phần lớn cũng hiểu. Cô cảm thấy ai có khả năng tiếp nhận việc sống cùng nhau như thế? ”  

             “Ông chủ, chuyện này do tôi đánh giá sợ là không thích hợp.”  


             Đối với sự từ chối của Quan Tâm, Triệu Dật không chút do dự nói: “Đây là tôi để cho cô nói, có cái gì không thích hợp chứ? Dù sao thì người khác cũng không biết, cô nói đi để tôi tham khảo.”  

             “Thật sự muốn tôi nói sao?”  

             “Thật chứ! Tôi là một người đàn ông, cách nghĩ của phụ nữ chắc chắn là khác đàn ông, nói tôi nghe một chút cách nhìn của cô, tôi cũng có thể lấy đó làm tham khảo.”  

             Quan Tâm vừa lái xe, vừa suy nghĩ nói: “Tần tiểu thư ở Thượng Hải, bận rộn các cuộc thi, tạm thời không cần suy tính về cô ấy. Trừ khi sau này cô ấy đến Giang Châu sống, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý ở lại.”  

             Triệu Dật gật đầu đồng ý. Quả thật với tính cách của Tần Băng Lạc có lẽ có thể giả vờ không biết mình có bạn gái khác, nhưng muốn để cho cô và những người khác ở chung một mái nhà, chắc hẳn là có chút khó khăn.  

             Ít nhất bây giờ không có khả năng hai người ở chung kiểu như vậy.  

             “Ừm, cô nói tiếp đi.”  


             Quan Tâm nhìn thoáng qua sắc mặt của Triệu Dật qua gương chiếu hậu, Triệu Dật nhìn thấy hành động nhỏ này của cô thì cười nói: “Cứ tùy ý mà nói đi, trong lòng cô nghĩ gì thì nói như vậy, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi còn có thể tức giận sao?”  

             Quan Tâm mím môi cười cười, tiếp tục nói: “Bạch tiểu thư cũng là bạn gái của anh đúng không?”  

             Triệu Dật gật đầu trả lời: “Đúng vậy, Bạch Nguyệt cũng là bạn gái tôi.”  

             Quan Tâm cảm thán: “Ông chủ, sức hấp dẫn của anh thật sự rất lớn đó. Lúc trước anh và Diệp tiểu thư ở cùng nhau, sau đó ngay cả bạn thân của cô ấy cũng khó cưỡng lại sự hấp dẫn của anh. Quan trọng nhất là Diệp tiểu thư vậy mà vẫn có thể chấp nhận, không hề tức giận…”  

             Triệu Dật có chút xấu hổ, dù sao chuyện có quan hệ với bạn thân của bạn gái như vậy, nhớ tới quả thật có chút khó xử.  

             Quan Tâm dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Diệp Thiến tiếp nhận Bạch Nguyệt, phần nhiều là bởi vì tình bạn sâu đậm của hai người. Nếu không phải như thế thì lúc trước cô ấy cũng sẽ không nhờ anh giả làm bạn trai của Bạch Nguyệt để đi cùng cô ấy về nhà. Anh tin tôi đi ông chủ, lúc đưa ra quyết định này thì có lẽ cô ấy đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả tệ nhất rồi.”

 
Chương 685: “Thân phận là sao?”


Chương 686: Thân phận là sao?  

             Triệu Dật kinh ngạc hỏi: “Ý của cô là lúc trước khi Diệp Thiến bảo tôi hỗ trợ Bạch Nguyệt, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý tôi và Bạch Nguyệt sẽ phát sinh quan hệ rồi ư?”  

             Quan Tâm khẳng định nói: "Phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ không để cho bạn trai của mình giả làm bạn trai của người phụ nữ khác, chứ đừng nói là còn phải cùng người phụ nữ khác về quê gặp cha mẹ, dù sao ai mà biết được sẽ không làm giả thành thật, ai cũng sẽ cân nhắc và lo lắng.”  

             “Diệp Thiến mời anh hỗ trợ, đương nhiên là bởi vì tình cảm của cô với Bạch Nguyệt rất tốt, cho nên mạo hiểm cũng phải nhờ anh hỗ trợ. Nhưng mà cùng lúc đó cô ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý để anh và Bạch Nguyệt ở cùng nhau.”  

             Rất có lý!  

             Nhưng mà Diệp Thiến lại hào phóng như vậy?  

             Triệu Dật nhớ tới lúc Diệp Thiến phát hiện mình và Bạch Nguyệt ở cùng một chỗ, cũng không có bất kỳ cảm xúc quá khích nào. Thậm chí ngay cả độ hảo cảm cũng không có giảm xuống, điều này đã nói rõ Quan Tâm nói đúng, thật sự là Diệp Thiến đã sớm có chuẩn bị tâm lý hay sao?  

             “Tôi cảm thấy cô nói có đạo lý, nhưng nếu đã biết rõ có nguy cơ làm giả thành thật, lúc đó không phải là nên cố gắng tránh loại tình huống này sao, nhưng vì sao còn muốn ủng hộ?”  

             Quan tâm suy nghĩ một chút cười nói: “Người muốn đi không giữ được, người muốn ở lại tự nhiên sẽ không đi. Có lẽ Diệp Thiến cảm thấy căn bản là phòng không được, không bằng thuận theo tự nhiên. Nếu hai người ở cùng một chỗ, vậy thì cứ chấp nhận. Nếu không có ở cùng một chỗ, vậy trải qua việc này đương nhiên không vấn đề.”  

             Triệu Dật nói: “Theo ý của cô nói thì chuyến đi hỗ trợ về nhà lần đó thật ra mà nói là một lần khảo nghiệm của Diệp Thiến đối với tôi?”  

             Triệu Dật gật đầu nói: “Cũng giống như tôi gặp nạn, bỗng nhiên nhìn thấy còn có một người cũng gặp nạn. Hơn nữa ngày thường người kia so với tôi còn phong ba hơn nhiều, vì thế sẽ cảm thấy tôi không cô độc. Không phải là vui sướng khi người khác gặp họa, mà là tình huống của người khác có thể trợ giúp mình thuyết phục nội tâm của mình, làm cho mình dễ chịu một chút, là ý này đúng chứ?”

 
Chương 686: Cố lên, tôi xem trọng cô!”


Chương 687: Thiếu tiền cứ nói với tôi  

             “Đúng vậy!”  

             Quan tâm cười nói: “Dựa theo tình hình hiện tại mà nói, danh tiếng của Phùng Tiếu Tiếu sẽ càng ngày càng cao. Có cô ấy ở đây thì Diệp Thiến và Bạch Nguyệt cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận cách sắp xếp như vậy.”  

             Triệu Dật đồng ý với Quan Tâm, sau đó lại hỏi: “Liễu Vũ Phi thì sao?”  

             Quan Tâm im lặng vài giây: "Không dễ nói, dù sao cô ấy cũng là bạn gái chính thức của anh. Gia cảnh cô ấy ưu tú, lại được cha mẹ anh tán thành, thân phận con dâu tương lai đã được quyết định. Người khác không có lý do ghen tuông, cô ấy quả thật có cơ sở để nói như vậy, hơn nữa còn hợp tình hợp lý.”  

             Triệu Dật thở dài nói: “Đúng vậy, cho nên việc này sợ là vẫn phải gạt cô ấy.”  

             Quan tâm cười nói: “Đứng ở góc độ của anh mà nói, nếu như Phùng Tiếu Tiếu, Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt ba người đồng thuận với nhau, cùng nhau ở trong biệt thự, vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”  

             “Thật ra các cô đều có chuyện riêng, Phùng Tiếu Tiếu bận rộn phát triển trong giới ca sĩ, về sau sẽ càng ngày càng bận rộn. Diệp Thiến còn đang đi học cũng chỉ có cuối tuần hoặc ngày lễ mới có thời gian. Bạch Nguyệt hiện tại bắt đầu đi làm, nếu lái xe đi làm thì ngược lại có thể mỗi ngày ở biệt thự.”  

             “Cho dù các cô ấy đều đồng ý dọn vào biệt thự ở, nhưng trên thực tế thời gian mọi người đồng thời ở đây có lẽ cũng sẽ không nhiều lắm. Nếu như đồng thời đều ở đây, vậy khẳng định chính là cuối tuần hoặc là ngày lễ, chẳng phải như vậy anh sẽ không cần phải chạy mấy nơi sao?”  

             “Ít nhất khi đó cũng không cần chạy đi chạy đi Tam Á trốn tình nhân, Tần Băng Lạc ở Thượng Hải chắc chắn cũng sẽ không bắt anh đi qua ở cùng cô ấy, Giang Châu kia cũng chỉ có hai chỗ…”  

             Triệu Dật nghĩ, cảm thấy đây đúng là một phương pháp tốt.  

             Triệu Dật nói: “Đáng để thử một lần.”  

             Quan Tâm mỉm cười nói: "Biệt thự đã chuẩn bị xong, đang chờ các vị phu nhân. Ông chủ, anh yên tâm đi, chỉ cần các cô ấy ở lại, tôi nhất định sẽ vì các vị phu nhân phục vụ tốt, làm cho mọi người hài lòng…”  

             Triệu Dật nháy mắt mấy cái, thò đầu đến giữa hàng ghế trước, nhìn chằm chằm một bên mặt Quan Tâm: “Nói một cách khác, tôi có bỗng nhiên cảm giác cô đây là đang lừa tôi mang người vào trong biệt thự, như vậy bản lĩnh của cô mới có đất dụng võ?”  

             Quan Tâm nói: “Ông chủ, tôi không phải vì cuộc sống hạnh phúc của anh sao, tôi hoàn toàn là xuất phát từ lòng chân thành đó.”  

             Triệu Dật khoát tay nói: “Cô ở chỗ này đi, dù sao tôi cũng không coi cô là người ngoài. Còn về phần những người khác, nếu cần thì thuê phòng gần đây. Dù sao tình huống trong nhà cô cũng biết, người ngoài biết quá nhiều không phải là chuyện tốt gì. Những thứ khác cô tự quyết định, nếu như tiền không đủ thì nói cho tôi, mọi việc còn lại cô tự làm chủ.”

 
Chương 687: Thật là hạnh phúc!


Chương 688: Em đem về phòng rồi chậm rãi xem  

             “Vâng, ông chủ!”  

             Quan Tâm cũng không ngại ngùng, thẳng thắng đồng ý.  

             Triệu Dật không thiếu tiền, hơn nữa lại chịu chi tiền, vậy quản gia như cô sẽ dốc hết khả năng làm cho cuộc sống của ông chủ thoải mái hơn là được rồi.  

             Triệu Dật chọn mấy món quà mình mua từ Hàn Quốc, sau đó đi ra cửa tới bãi đỗ xe đối diện trường học, Triệu Dật lái trực tiếp xe đến nhà Tô Nhã.  

             Hôm nay là thứ bảy, Liễu Vũ Phi không đi học.  


             Triệu Dật xách theo quà gõ cửa phòng, Liễu Vũ Phi rất nhanh thì mở cửa phòng, cô mừng rỡ nhìn Triệu Dật nói: “Anh đến rồi.”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy, lúc nãy mới đáp máy bay trở về là anh lập tức đến thăm em.”  

             Liễu Vũ Phi hừ một tiếng nói: “Em nói để em đón anh anh lại không cho.”  

             Triệu Dật bước vào cửa vừa cười ha ha vừa nói: “Quan Tâm đến đón anh, tốt xấu gì anh cũng là người có trợ lý, việc này không phải là nên trợ lý làm ư? Em cần gì phải chạy một chuyến.”  

             Trong phòng bếp, Tô Nhã đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa thân thiết nói: “Tiểu Dật đã đến rồi à!”  

             Triệu Dật đáp: “Đúng vậy, dì Tô, dì làm món gì vậy ạ?”  

             Tô Nhã mặc một bộ áo thun ngắn tay màu xám tro, quần đùi, dép lê và mang tạp dề, một bộ trang phục của đầu bếp xinh đẹp. Hơn nữa vốn là Tô Nhã nhìn rất trẻ tuổi, cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặt trứng ngỗng nhàn nhạt đỏ ửng, càng tăng thêm phần xinh đẹp.  

             Dưới quần short là đôi chân dài thon dài săn chắc, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của năm tháng, giống như là đôi chân thiếu nữ tràn đầy sức sống.  

             “Biết hôm nay cháu tới, Phi Phi sáng sớm đã rùm beng muốn đi mua thức ăn, toàn bộ là mua đồ ăn cháu thích ăn đấy.”  

             Triệu Dật đi đến cửa phòng bếp, nhìn qua thấy quả nhiên đều là đồ ăn mình thích ăn.  

             Xem ra Liễu Vũ Phi cô ấy rất tốt, Tô Nhã cũng vậy. Biết mình trở về đều vô cùng vui vẻ, nếu không sao có thể chuẩn bị thịnh soạn như vậy chứ?  


             “Thật phong phú, cám ơn dì Tô, mọi người đối với cháu quá tốt rồi.”  

             Đôi mắt của Tô Nhã sáng ngời, trong ánh mắt thêm phần mừng rỡ, miệng lại khiêm tốn nói: “Đây đều là công lao của Phi Phi, những món ăn này đều là con bé chọn, nói đây là những món cháu thích ăn, dì chỉ là phụ trách xuống bếp hỗ trợ mà thôi.”  

             “Nấu nướng chính là một công việc lớn, không có bản lĩnh nấu thì nguyên liệu nấu ăn ngon đến đâu hương vị cũng nhạt như nước ốc, không thể ăn nổi. Cho nên cám ơn em Phi Phi, cám ơn cả dì nữa, dì Tô.”  

             Triệu Dật từ phía sau đưa ra hai cái túi, đưa cho Tô Nhã nói: “Dì Tô, lần này cháu đi du lịch Hàn Quốc, thuận đường mang theo ít quà về, dì xem có thích không?”  

             Tô Nhã vui mừng nhận lấy túi quà hỏi: "Cái gì vậy?”  

             Liễu Vũ Phi cũng lại gần xem: “Đây là gì vậy, cho con xem với.”  

             Triệu Dật cười nói: “Một ít quà nhỏ tặng dì.”  

             Những món quà này đều là Triệu Dật mua khi một mình đi dạo phố ở Hàn Quốc. Thật ra giống như khăn lụa tơ tằm này hắn mua rất nhiều, loại khăn này chỉ cần màu sắc kiểu dáng hợp lý, tặng phụ nữ ở bất kỳ lứa tuổi nào đều có thể mang được. Do Triệu Dật có rất nhiều bạn gái nên mấy thứ này đương nhiên phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.  

             Tô Nhã cười nói: “Mặc kệ đây là cái gì, nếu như có thể nhớ mua quà cho bà già này thì ta cũng đã rất vui vẻ rồi.”  

             Triệu Dật nói: “Em đem về phòng rồi chậm rãi xem…”

 
Chương 688: Điều này giống như là chủ nhà rồi.


Chương 689: Họ đều không dám đắc tội  

             Triệu Dật còn chưa nói xong, Liễu Vũ Phi đã trực tiếp mở ra một cái túi rồi đem đồ vật trong đó lôi ra, cô tò mò hỏi: “Là quần áo sao?”  

             Liễu Vũ Phi lấy đồ ra trước mặt ba người, chỉ một giây sau thì mặt Liễu Vũ Phi lập tức trở nên đỏ bừng. Sau đó cô ngay lập tức nhét trở về, xấu hổ trừng mắt nhìn Triệu Dật một cái.  

             Triệu Dật thoáng có chút xấu hổ, không dám nhìn Tô Nhã bên cạnh nói: “Anh đã nói là đem trở về phòng chậm rãi xem, em gấp gáp quá vậy?”  


             Liễu Vũ Phi cầm hai gói đồ vật đùng đùng đi lên lầu, sắc mặt Tô Nhã cũng thoáng có chút thay đổi, nhìn thoáng qua Triệu Dật.  

             Vừa rồi Liễu Vũ Phi lấy ra rõ ràng là đồ lót. Nếu như chỉ là đồ lót đơn giản thì cũng thôi, nhưng đó rõ ràng là một bộ đồ lót tình thú, còn có tất chân vô cùng gợi cảm.  

             Tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, nhưng là phụ nữ nên đối với mấy thứ này đương nhiên đều không xa lạ, Tô Nhã lập tức nhận ra đấy là gì.  

             Tô Nhã có chút xấu hổ, lại có chút ngượng ngùng. Trong lòng cô thầm nghĩ, thằng nhóc này lại tự nhiên tặng đồ như vậy...  

             Tuy rằng hai người vốn đã chính thức ở cùng một chỗ, tặng đồ lót cho đối phương cũng không phải chuyện gì khác thường, nhưng ngẫm lại thì vẫn làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.  

             “A! Trong nồi còn đang nấu đồ ăn, cháu ngồi đợi một lát nhé.”  

             Tô Nhã giống như chạy trốn trở về phòng bếp, nghe tiếng chân Triệu Dật trở lại phòng khách, Tô Nhã mới thở dài ra một hơi, cô có thể cảm giác được trái tim mình đang nhảy loạn.  


             Cái sạn trong tay Tô Nhã vô thức đảo qua đảo lại trong nồi, nhưng trong đầu lại rối bời.  

             Cái này cũng trách không được Tô Nhã, dù sao cô cũng là phụ nữ. Triệu Dật có hệ thống trợ thân yêu nghiệt như vậy, đối với phụ nữ mà nói chính là độc dược, cô bị hấp dẫn cũng là hoàn toàn bình thường.  

             Con người là động vật cảm xúc, chỉ có điều mọi người có lý trí. Con người sẽ sử dụng tất cả các loại đạo đức hoặc pháp luật để điều chỉnh hành vi của họ, kiềm chế hành vi không phù hợp của họ, nhưng suy nghĩ không thể kiềm chế.  

             Có một người nổi tiếng từng nói một câu, con người chính là một khối dục vọng, không chiếm được thì sẽ khó chịu, đại khái là như thế.  

             Một lúc lâu sau, khi Tô Nhã xuất hiện ở phòng khách thì ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng ôn nhu như nước.  



 
Chương 689: Trịnh Thụy!”


Chương 690: Nhân tố quyết định  

             "Huống chi sau khi hạng mục này thành công, chí ít cháu cũng là người có tài sản mấy chục tỷ. Cho dù không phải là người giàu nhất Giang Châu nhưng ít nhất cũng nằm trong top ba. Hơn nữa lần này cháu hợp tác khai thác với chính quyền thành phố sẽ có quan hệ tốt với họ. Từ nay về sau còn ai dám xem thường cháu? Ai dám đắc tội với cháu?"  


             "Có thể người khác không biết, nhưng mấy nhà này tận mắt nhìn thấy cháu lật ngược tình thế. Chắc chắn cái này không phải là hạng mục cuối cùng mà chỉ như một điểm lướt qua trong cuộc đời cháu mà thôi. Đương nhiên mọi người đều hiểu rõ chỉ cần dựa vào cháu là sẽ được lên trời, được hưởng lợi. Mọi người đều thông minh, ai sẽ vì một chút lợi nhuận trước mắt mà vứt bỏ lợi ích lâu dài đây."  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy, đều là người thông minh. Nếu không sao có thể dễ dàng thành công? Thế hệ sau liệu có được mấy người xuất chúng như vậy? Mà nói đến sau này, cháu lại nghĩ đến một chuyện khác..."  

             Tô Nhã tò mò nói: "Chuyện gì vậy? ”  

             Liễu Vũ Phi cũng tò mò lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người nhưng không chen vào, ánh mắt đầy sùng bái nhìn về phía Triệu Dật.  

             Triệu Dật cười nói: "Dì Tô nghe xong việc này đừng nói ra bên ngoài vì nếu chuyện này bị truyền ra thì chúng ta sẽ mất lợi thế.”  

             Tô Nhã rõ ràng đã vô cùng tin tưởng Triệu Dật, cho dù hiện tại Triệu Dật nói chuyện này là rất sớm vì còn khoảng một năm, hơn nữa dường như Triệu Dật rất khó biết bí mật này nhưng Tô Nhã vẫn không chút nghi ngờ.

 
Chương 690: Cô con gái chết tiệt này!


Chương 691: Sau này chúng ta ở cùng nhau  

             Bởi vì trước đó, Triệu Dật giúp mọi người phát tài trên thị trường chứng khoán cùng với chuyện Triệu Dật mua đất đã hoàn toàn chứng minh được ánh mắt và tin tức nhanh nhạy của hắn.  

             Mặc dù không biết rốt cuộc hắn nhận được tin tức từ đâu nhưng lần nào cũng được chứng minh là rất hiệu nghiệm.  

             Tô Nhã không truy hỏi cái này, dù sao đây có lẽ là bí mật thành công lớn nhất của Triệu Dật.  


             Tô Nhã vô cùng tình nguyện hợp tác với Triệu Dật vì đều là người trong nhà.  

             Cho dù Tô Nhã kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì không phải cuối cùng đều để lại toàn bộ cho con gái và con rể của mình sao? Số tiền kia là con rể kiếm cũng đâu khác gì tự mình kiếm?  

             Triệu Dật đã cứu mạng Liễu Vũ Phi, bây giờ lại là bạn trai của con gái mình, là con rể tương lai của mình thì đương nhiên chính là người một nhà.  

             Cũng bởi vậy người Triệu Dật tin tưởng nhất chính là Tô Nhã, có thể người khác sẽ hãm hại hắn vì lợi ích nhưng chắc chắn Tô Nhã thì không.  

             Huống chi, Triệu Dật cũng không phải là người tốt, ai thật sự muốn hãm hại Triệu Dật vậy thì về sau phải cẩn thận.  

             Dù sao thế lực của Triệu Dật bành trướng nhanh như vậy, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở thành một con quái vật khổng lồ. Đến lúc đó người hãm hại Triệu Dật có thể chịu được bị đánh lại hoặc bị trả thù hay không?  

             Chuyện làm quen với Trịnh Thụy, Triệu Dật giao cho Tô Nhã. Đây là người mà hắn yên tâm nhất bởi vì lợi ích của bọn họ là như nhau. Mà nhà họ Tôn và nhà họ Lục dính dáng đến quá nhiều chuyện khác, chưa chắc đã một lòng toàn tâm toàn ý với Triệu Dật.  

             Họ đủ điều kiện để hợp tác nhưng chưa đủ tin cậy để có thể hợp tác lâu dài.  


             Liễu Vũ Phi nghe hai người kết thúc việc chính, lúc này mới hỏi: "Triệu Dật, bây giờ tài sản của anh đã là mấy chục tỷ rồi sao?”  

             Tô Nhã cười nói: "Chỉ riêng mảnh đất cậu ấy mua bây giờ ít nhất cũng có giá hai mươi tỷ mà còn chưa nói tới lợi nhuận sau này nhận được, mẹ đoán sau khi hoàn thành khu vực khai thác này, tài sản của Triệu Dật ít nhất cũng sẽ trên năm trăm tỷ.”  

             Đôi mắt Liễu Vũ Phi trừng lớn, ánh mắt khiếp sợ: "Cái này cũng là quá nhiều tiền, lúc này mới có bao lâu, anh lập tức kiếm được nhiều tiền như vậy..."  

             Triệu Dật cười nói: "Năm trăm tỷ mà dì Tô nói thì ít nhất phải ba hoặc thậm chí là năm năm sau. Còn bây giờ tài sản thực tế của anh chỉ có hai mươi tỷ, trong đó anh còn vay bốn tỷ. Nói cách khác, hiện tại tài sản của hạng mục này khoảng chừng trên dưới mười sáu tỷ, hơn nữa chỉ cần anh không bán đất thì tiền này cũng chỉ là con số không lấy ra được..."  

             Liễu Vũ Phi cười nói: "Anh mới năm nhất, còn chưa tốt nghiệp đại học thì đừng nói mười sáu tỷ, cho dù kiếm được một 160 nghìn thì anh cũng đã là nghìn người có một. Mười sáu tỷ, Em đoán toàn bộ Trung Quốc cũng không tìm ra người thứ hai…”  

             Hơi dừng lại một chút, trong mắt Liễu Vũ Phi không chút che giấu đắc ý và kiêu ngạo: "Mẹ xem mắt nhìn của con thật tốt, tìm cho mẹ một người con rể thật lợi hại.”  

             Tô Nhã thừa cơ rút tay mình ra, đặt tay Liễu Vũ Phi và Triệu Dật cùng một chỗ, còn tay mình thì đặt ở trên cùng, trên tay Liễu Vũ Phi.

 
Chương 691: "Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon sao?"


Chương 692: Không được ngủ ngon  

             "Bây giờ mẹ chỉ mong chờ ngày Phi Phi mặc váy cưới. Tuy rằng mẹ biết người trẻ tuổi các con đều có kế hoạch của mình, có lẽ cũng không muốn kết hôn quá sớm vì sợ cảm thấy bị ràng buộc, nhưng mẹ nghĩ thời gian bốn năm năm cũng là đủ rồi."  

             "Mẹ cũng không yêu cầu hai đứa tốt nghiệp lập tức kết hôn nhưng vẫn muốn hai đứa ở cùng một chỗ, cùng nhau trải qua những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hàng ngày như nồi niêu xoong chảo thì mới có thể thật sự xác định được tình cảm của nhau. Mẹ chỉ hy vọng hai đứa đừng để mẹ chờ quá lâu."  


             Khuôn mặt Liễu Vũ Phi đỏ bừng, cô không trả lời mà nghiêng mặt nhìn thoáng qua Triệu Dật.  

             Triệu Dật cười nhìn thoáng qua Liễu Vũ Phi, sau đó trả lời chân thành: "Dì Tô yên tâm, tuy rằng con và Phi Phi còn chưa đủ hai mươi, có thể ở một số quan điểm sẽ có hơi non nớt chưa chín chắn nhưng tình cảm của con dành cho Phi Phi chân thành tha thiết. Cả đời này con đều sẽ yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, làm cho cô ấy hạnh phúc. Nếu như cô ấy không phản đối thì sau khi tốt nghiệp bọn con lập tức kết hôn luôn cũng được.”  

             Liễu Vũ Phi nghe được lời nói của Triệu Dật, lập tức trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.  

             Trong lòng Tô Nhã cũng tràn đầy vui vẻ, tuy Triệu Dật mới mười chín tuổi nhưng hắn đối nhân xử thế vô cùng chín chắn và từng trải, không nhìn ra chút non nớt nào. Hơn nữa Tô Nhã cũng biết lời nói và cách làm việc của Triệu Dật đều rất đáng tin cậy, không nói dối để lừa gạt người khác, nếu hắn nói chân thành như vậy thì chứng minh rằng quả thật trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy.  

             "Được, chuyện kết hôn cuối cùng vẫn là các con quyết định. Là người làm mẹ, đương nhiên sẽ hy vọng con mình sớm đạt được hạnh phúc. Nhưng có Tiểu Dật che chở con như vậy mẹ cũng yên tâm, sớm một chút muộn một chút cũng được, tùy hai đứa quyết định."  

             Tô Nhã cũng nhân tiện bày tỏ thái độ, đương nhiên cô không thể cưỡng ép yêu cầu hai đứa nhanh chóng kết hôn, cô nói những thứ này cũng chỉ là dò xét thái độ của Triệu Dật một chút. Dù sao bây giờ Triệu Dật cũng là người có giá trị trăm tỷ, qua vài năm nữa có thể thành mấy trăm tỷ, thậm chí là nghìn tỷ. Lúc đó trong lòng hắn còn giống như bây giờ?  


             Dường như Triệu Dật hiểu rõ trong lòng Tô Nhã đang nghĩ gì, mỉm cười nói: “Dì Tô yên tâm. Cho dù có bao nhiêu tài sản cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của con đối với Phi Phi. Lúc trước khi con không có tiền, không phải Phi Phi cũng đối xử tốt với con sao. Cho nên bất kể có bao nhiêu tiền thì cũng không liên quan đến việc con đối xử tốt với Phi Phi.”  

             Lời của Triệu Dật nói đúng trọng tâm. Là người đàn ông nói được thì phải làm được. Không làm được thì sẽ không nói, vì nếu không sẽ chẳng khác gì những tên cặn bã không làm được mà chỉ biết khoác lác.  

             Hắn hứa đối xử tốt với Liễu Vũ Phi, kết hôn với Liễu Vũ Phi, những thứ này hắn đều có thể làm được nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nói mình sẽ một lòng một dạ, điều này thật sự hắn không làm được. . .  

             Tô Nhã rất vui vẻ, nhìn chai rượu đã rỗng lại đi lấy thêm một chai: "Hôm nay vui vẻ, uống thêm một chút. ”  

             Vẻ mặt Tô Nhã trong nháy mắt có chút bối rối nhưng lập tức bình tĩnh lại, cười nói: "Có thể là tối hôm qua mẹ uống hơi nhiều rượu, trong người hơi khó chịu nên ngủ không ngon….”

 
Chương 692: "Ừm, gói lại cái này giúp tôi."


Chương 693: Cùng nhau đi mua sắm  

             Liễu Vũ Phi nghi hoặc nói: "Không phải rượu vang đỏ giúp ngủ ngon sao? Xem ra cũng không thể hoàn toàn tin tưởng những lời nói trên mạng.”  

             Triệu Dật không lên tiếng, vẻ mặt bối rối của Tô Nhã trong phút chốc đã rơi vào trong mắt hắn.  

             Có lẽ bởi vì... Âm thanh quá lớn?  

             Ảnh hưởng đến cô ấy?  

             Khóe miệng Triệu Dật khẽ nhếch, có chút đắc ý vì trêu ghẹo thành công.  


             Đối với mẹ vợ tương lai xinh đẹp này, tâm tư Triệu Dật cũng hơi dao động. Không có cách nào bởi vì ai bảo nhìn qua thì cô ấy quá trẻ trung xinh đẹp chứ?  

             Nếu như là người không quen biết, lớn lên xinh đẹp như vậy, có phong cách như vậy thì khi đi trên đường có thể làm quen, nói không chừng có thể nổi lên vài suy nghĩ muốn trêu ghẹo…  

             Lúc Tô Nhã nói chuyện, ánh mắt cũng tự nhiên chú ý tới Triệu Dật, dù sao hắn là người làm cô thấy xấu hổ nhất.  

             Triệu Dật nở một nụ cười như có như không rơi vào trong mắt Tô Nhã, nhất thời trong lòng Tô Nhã rối loạn thành một mảnh.  

             Hắn đoán được sao?  

             Thật sự khiến người ta xấu hổ.  

             Tô Nhã vội vàng chuyển đề tài: "Tiểu Dật, hôm nay cháu không có kế hoạch gì sao?”  

             Triệu Dật cười nói: "Chuyện của công ty, cháu đều ném cho Cao Minh nên bây giờ tương đối nhàn rỗi, hôm nay không có việc gì.”  

             Tô Nhã cười nói: "Đã như vậy thì hôm nay ở đây chơi đi, Phi Phi cũng phải ăn cơm tối xong mới đi học.”  

             Triệu Dật rất tự nhiên cười đồng ý: "Được ạ.”  

             Liễu Vũ Phi chớp chớp mắt: "Dù sao cuối tuần cũng không có việc gì, chúng ta đi dạo phố đi.”  

             Tô Nhã cười nói: "Đi dạo phố? Hai đứa đi là được rồi, mẹ sẽ không làm bóng đèn của hai đứa.”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: "Đâu phải là bóng đèn, con là muốn đi dạo phố cùng mẹ, thường ngày con đi cùng Triệu Dật rất nhiều. Anh nói xem có đúng không, Triệu Dật?”  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Dì Tô cũng đi đi, không phải là sắp tới mùa hè sao, vừa đi dạo phố tiện thể mua một ít trang phục mùa hè.”  

             Liễu Vũ Phi luôn miệng đồng ý: "Đúng vậy, năm nay còn chưa mua trang phục mùa hè đâu. Mẹ, ngày thường mẹ bận rộn với công việc không có thời gian đi dạo phố, hôm nay coi như là đi với gia đình. Cả nhà chúng ta cùng đi dạo phố xem phim, ăn trưa ở bên ngoài.”  

             Tô Nhã thấy con gái nói như vậy, lập tức cười nói: "Được rồi, chỉ cần hai đứa không cảm thấy mẹ làm bóng đèn cản trở vậy thì cùng đi.”  

             Triệu Dật cười nói: "Thật ra Phi Phi muốn đi dạo phố với dì. Nếu là bóng đèn thì phải là con mới đúng.”  

             Ba người ăn xong bữa sáng lập tức lái xe ra ngoài, đi gần khu quảng trường Uyển Đạt vì nơi đó có trung tâm thương mại, là nơi tập trung các loại thương hiệu nổi tiếng, hầu như có tất cả mọi thứ.  

             Bây giờ ba người đang đi dạo cửa hàng mỹ phẩm ở tầng một, mua hai bộ mỹ phẩm, sau đó lên lầu đi vào cửa hàng LV.  

             "Đây là trang phục mùa hè mà chúng tôi vừa mới thêm trong năm nay..."  

             Trước tiên Triệu Dật giúp Liễu Vũ Phi chọn một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt: "Phi Phi em thử bộ này xem..."  

             Chất liệu của chiếc váy này là vải bông mềm nhẹ nhàng thoáng khí nên khi mặc lên người vô cùng dễ chịu. Vạt váy phía dưới là kiểu gợn sóng rất thời thượng làm cho chiếc váy có cảm giác trẻ trung hơn vài lần. Nhìn qua Tô Nhã cũng vẫn còn rất trẻ nên khi mặc chiếc váy này vào lại càng làm cho cô giống như thiếu nữ hai bảy hai tám tuổi vậy.

 
Chương 693: "Tổng cộng của anh là 173.400."


Chương 694: Anh định mua chuộc mẹ sao?  

             "Đẹp quá! Triệu Dật, ánh mắt của anh thật tốt!”  

             Ánh mắt Liễu Vũ Phi sáng lên, không tiếc lời khen ngợi.  

             Ánh mắt Triệu Dật cũng rất tự nhiên ngắm Tô Nhã, đường đường chính chính quan sát từ trên xuống dưới.  

             Quả thật Tô Nhã rất hợp với bộ đồ này, mặc vào làm cô thêm trẻ trung, thời trang và càng thêm hấp dẫn.  


             "Chủ yếu vẫn là dáng người của dì Tô rất đẹp. Cơ thể trẻ trung lại còn xinh đẹp nên đương nhiên mặc bộ đồ nào cũng đẹp. Cháu tùy tiện chọn một bộ quần áo nhưng dì Tô mặc vào vẫn rất xinh đẹp."  

             Triệu Dật cười khiêm tốn nói, tiện thể khen cũng Tô Nhã một câu.  

             Tô Nhã nghe hai người khen ngợi, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhất là lời khen ngợi của Triệu Dật càng làm cho cô ngượng ngùng đồng thời trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.  

             Liễu Vũ Phi là con gái của cô nên nhất định sẽ khen cô. Tuy Triệu Dật là bạn trai của Liễu Vũ Phi nhưng cuối cùng hắn vẫn là một người đàn ông.  

             Chuyện khen ngợi phụ nữ này, phụ nữ nói sao có thể giống với cảm giác và ý nghĩa khi người đàn ông nói?  

             Tô Nhã xoay vài cái trước gương ngắm nhìn bản thân, trong ánh mắt cô hiện lên sự vui vẻ.  

             Triệu Dật quan sát một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: "Dì Tô, đôi giày này của dì không hợp lắm, để cháu tìm cho dì một đôi.”  

             Rất nhanh Triệu Dật đã cầm theo một đôi giày tới: "Dì Tô, dì thay đôi giày này thử xem?”  

             Tô Nhã đã vô cùng tin tưởng gu thẩm mỹ của Triệu Dật, lập tức cởi giày ra thay đôi giày mà Triệu Dật vừa mang tới. Quả nhiên, một chút cảm giác không hợp lúc trước biến mất ngay tức khắc, kiểu dáng của đôi giày rất hợp với chiếc váy. Khi kết hợp hai thứ lại với nhau lại càng thêm xinh đẹp.  

             Liễu Vũ Phi cười nói: "Quá đẹp! Triệu Dật, hôm nay anh phải giúp mẹ con em chọn thêm một ít quần áo phù hợp.”  


             Triệu Dật cười đồng ý: "Được chứ, anh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”  

             Tô Nhã đi hai bước: "Hình như có hơi chật..."  

             Triệu Dật ngồi xổm xuống lấy tay ấn mũi giày, lại nhìn vị trí gót sau: "Quả thật hơi chật, nếu dì đi nhiều có thể sẽ đau chân, làm phiền lấy giúp tôi đôi lớn hơn một size lại đây. . . "  

             Rất nhanh nhân viên cửa hàng cầm đôi giày cỡ lớn hơn đến, Tô Nhã lập tức bắt đầu đổi giày, đúng lúc Triệu Dật ngồi xổm trước người nên cô khom lưng chống tay lên bả vai Triệu Dật, sau đó cởi một chiếc giày và xỏ một chân vào.  

             Triệu Dật cầm lấy giày đi giúp Tô Nhã, lại nhéo nhéo mũi giày cười nói: "Cái này rất vừa vặn, chắc sẽ không có cảm giác chật chội, dì đi thử xem.”  

             Tô Nhã đi hai bước gật đầu: "Ừm, cái này rất vừa vặn.”  

             Ánh mắt Tô Nhã thoáng có hơi mất tự nhiên vì vừa rồi Triệu Dật giúp cô thay giày có vẻ hơi thân mật, thậm chí còn đụng phải chân cô.  

             "Ừm, váy và giày đều gói lại cho tôi nhé."  

             Triệu Dật làm sao cho cô có cơ hội, không chút do dự đưa tay nắm lấy tay cô kéo trở về, đồng thời hướng về phía nhân viên cửa hàng thúc giục: "Mau quẹt thẻ của tôi!”

 
Chương 694: Hắn được Tô Nhã tin tưởng?


Chương 695: Cực phẩm Tô Nhã  

             "Tiểu Dật, làm sao dì có thể để cháu trả tiền chứ?"  

             Triệu Dật nắm lấy tay cô, kiên quyết kéo trở về cười nói: "Coi như là cháu tặng dì. Dì Tô, dì còn khách sáo với cháu như người ngoài sao.”  

             Tay Tô Nhã bị Triệu Dật nắm lấy như vậy lập tức trong lòng cô có hơi bối rối.  

             Tô Nhã thấy nhân viên cửa hàng đã quẹt thẻ xong nên bất đắc dĩ rụt tay về nhưng xúc cảm từ cái nắm tay của Triệu Dật vẫn rất rõ ràng.  

             "Sao dì có thể coi cháu là người ngoài chứ! Nhưng dì là bề trên, nào có lý lẽ chiếm lợi từ người bề dưới chứ...”  

             Triệu Dật cười nói: "Được rồi, vậy cứ coi như cháu tặng dì đi. Ngày thường cháu tới làm phiền dì, quấy rầy thời gian của dì, chẳng mấy khi gặp được dì ở bên ngoài.”  

             Liễu Vũ Phi không lên tiếng mà chỉ mỉm cười đứng ngoài quan sát, dù sao đối với cô thì ai trả cũng như nhau, không phải đều là người một nhà sao?  


             Tô Nhã nói không lại Triệu Dật, chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, vậy cảm ơn cháu.”  

             Triệu Dật xua tay nói: "Dì đừng khách sáo như vậy chứ! Chỉ là một số tiền nhỏ, không cần bận tâm.”  

             Nhân viên cửa hàng bên cạnh nghe được trong lòng âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên toàn là địa chủ, toàn là người có tiền.  

             Hơn 100 nghìn.  

             Một năm mình cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng trong mắt người đàn ông này này thì đó chỉ là một số tiền nhỏ không đáng kể.  

             Đúng là giàu vô nhân tính mà!  

             "Hệ thống, sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp."  

             "Vâng! Ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp..."  

             3 thẻ!  

             Số tiền hoàn lại là 150 nghìn!  

             Được!  

             Lại có thể gấp ba lần, tuy rằng tổng cộng tiêu hơn một 170 nghìn nhưng tính ra mua nhiều như vậy cuối cùng cũng chỉ tốn hơn 20 nghìn.  

             Ngay lập tức cảm thấy rất đáng giá!  

             Tài sản bây giờ của Triệu Dật thì một hai trăm nghìn hoàn toàn không là gì, không đáng bận tâm nhưng không mất tiền thì cảm giác dễ chịu hơn biết bao?  

             Bạn có thể nhận tiền nhưng tôi vĩnh viễn không lỗ!  


             Trong lòng toàn là cảm giác vui vẻ vì lấy được món hời lớn.  

             Ba người lại tiếp tục đi dạo nhưng vì đã mua hai bộ quần áo mà còn là Triệu Dật trả tiền, Tô Nhã nhất quyết không mua quần áo nữa. Triệu Dật chỉ có thể bỏ qua.  

             Quên đi, sau này có rất nhiều cơ hội.  

             Dù sao số tiền này cũng không đáng là bao, quan trọng là tấm lòng.  

             Đi dạo một vòng đã gần trưa, ba người cùng nhau ăn một bữa lẩu khô trong trung tâm mua sắm, sau đó lại cùng nhau đi về phía rạp chiếu phim.  

             Liễu Vũ Phi khoác tay Tô Nhã, còn tay kia nắm tay Triệu Dật rất vui vẻ.  

             Từ nhỏ đã quen với chuyện gì cũng chỉ có mẹ con hai người nên rất thích loại cảm giác có nhiều hơn một người, rất mới lạ, có cảm giác rất an toàn.  

             Thật ra trong lòng Tô Nhã cũng có cảm giác tương tự, cho dù phụ nữ kiên cường bao nhiêu nhưng trong lòng trước sau vẫn hy vọng có chỗ dựa. Giống như trong cuộc sống, người phụ nữ gặp chuyện thật ra hoàn toàn có thể tự mình giải quyết nhưng việc đầu tiên luôn là gọi điện thoại cho người đàn ông của mình.  

             Nhiều lúc người đàn ông chưa chắc đã có thể đến đó để hỗ trợ nhưng có thể nói cho phụ nữ cách giải quyết đối với vấn đề gặp phải. Cho dù bản thân người phụ nữ cũng biết phải giải quyết như vậy nhưng sau khi người đàn ông nói thế thì trong lòng người phụ nữ sẽ không còn hoảng loạn nữa, mà giống như có chủ kiến, có sức mạnh, có cảm giác an toàn khi giải quyết việc đó.  

             Tuy Triệu Dật chỉ là con rể tương lai của Tô Nhã nhưng hắn lại quá tài giỏi. Tuổi còn trẻ nhưng đã có thể hô phong hoán vũ, hơn nữa trên người hắn có một loại khí chất làm cho người ta không thể không tin tưởng hắn, khuất phục hắn, giống như hắn nói gì cũng đúng, không gì có thể làm khó được hắn, giống như thủ lĩnh trời sinh.  

             Cho dù Tô Nhã là bề trên nhưng vẫn sinh ra một loại tâm lý ỷ lại đối với Triệu Dật.  

             "Tinh! Ký chủ thành công được mẹ con Tô Nhã và Liễu Vũ Phi tin tưởng, khen thưởng một thẻ tin cậy. ”  

             "Lưu ý 1: Thẻ tin cậy, làm cho mục tiêu sẽ tạo ra cảm giác tin tưởng mạnh mẽ đối với ký chủ, miễn là ký chủ không làm những điều khiến người ta chán ghét và phản cảm thì thẻ tin cậy sẽ liên tục có hiệu lực."  



 
Chương 695: “Mẹ, mẹ đồng ý đi mà.”


Chương 696: Chuyển nhà, ở cùng nhau  

             Mặc dù Tô Nhã đã 37 tuổi, nhan sắc đã hơi giảm sút. Hơn nữa vì từng sinh con nên dáng người cũng không được như gái còn son, nhưng thật ra cũng không khác đi nhiều, vẫn ở mức 94 - 95 điểm. Tức là bây giờ Tô Nhã vẫn trông hấp dẫn và động lòng người.   

             Được 89 điểm đặc thù, có lẽ là vì đời cô cũng chỉ có một mối tình với cha của Liễu Vũ Phi mà thôi, lại còn là một mối tình chóng vánh.  

             Hai mươi năm đẹp nhất của cuộc đời, Tô Nhã vì con gái, một mình chèo chống nhà này, cũng không đón nhận bất cứ tình cảm nào mới. Thế nên có thể thấy được tình yêu thương của Tô Nhã đối với Liễu Vũ Phi là rất tốt.  

             Tô Nhã nói rằng từ lâu rồi cô đã không còn hận thù, cũng không còn thích người đàn ông kia nữa. Tô Nhã sinh Liễu Vũ Phi là bởi vì đó chính là con của mình chứ không phải là vì con của người đàn ông kia.  

             Đối với cuộc đời của Tô Nhã,Triệu Dật vừa kính nể, vừa đồng cảm và thương tiếc.  

             Độ thiện cảm......89?  

             Rất cao đó.  

             89 là điểm ở mức bạn tốt thân thiết, quan hệ đạt chuẩn cực kỳ tốt và rất đáng tin. Còn trên 90 điểm nghĩa là tin tưởng tuyệt đối, không bao giờ phản bội.  

             Là nam thì nghĩa là tin tưởng, hơn cả trung thành. Là nữ mà không liên quan đến tình cảm thì là tình thân, tình bạn, tin tưởng và hơn cả trung thành. Còn nếu liên quan đến tình cảm thì nghĩa là Triệu Dật đã chinh phục được, tâm lý như kiểu người yêu, dạng tình cảm như vậy thì không thể thay đổi được.  

             89.   

             Rất tốt!  

             Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim thì ba người vui vẻ đi siêu thị để mua một số món ăn và hải sản rồi cùng về nhà.  

             Tô Nhã vào bếp, Liễu Vũ Phi giúp mẹ còn Triệu Dật ngồi xem ti vi ở trên ghế sa lon.  

             Đến khi dọn cơm thì bất ngờ Triệu Dật lại nhớ ra một chuyện.  

             Triệu Dật cười nói: “Thế này sao có thể nói là chiếm tiện nghi được chứ, dì Tô nấu ăn ngon như thế mà, sau này dì Tô ở gần chúng cháu rồi thì cháu chỉ muốn đến ăn nhờ ở đậu thôi.”

 
Chương 696: “Quan hệ kiểu này đôi khi còn tốt hơn tiền nhiều.”


Chương 697: Cháu cũng không phải là quả hồng mềm  

             Tô Nhã mỉm cười nói: “Được được, nếu cháu thật sự thích như thế thì sau này dì sẽ chăm chỉ ở nhà làm bếp, trường cháu cách đó cũng gần nên có thể về ăn cơm nhé, dù sao cũng vệ sinh hơn cơm quán một chút.”  

             Triệu Dật cười ha hả: “Vâng, cháu rất mong chờ đấy, sau này sẽ có đồ ăn ngon rồi.”  

             Liễu Vũ Phi vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta ăn cơm xong thì qua đó xem nhà luôn đi.”  

             Tô Nhã giận trách: “Làm gì mà phải vội vã như vậy?”  

             Triệu Dật cười nói: “Không sao đâu ạ, bên kia lúc trước cháu đã bảo trợ lý đặt mua hết đồ dùng hàng ngày rồi. Dì Tô chỉ cần mang ít quần áo sang là ở được thôi. Những thứ khác đã có đầy đủ cả nên ba người chúng ta chỉ cần đi một chuyến xe đến thôi, cũng không cần chuẩn bị nhiều đồ gì đâu......”  

             Nói là làm. Ăn cơm xong Liễu Vũ Phi nhận nhiệm vụ rửa chén, để cho Tô Nhã thu dọn đồ đạc cho nhanh chóng.   

             Tô Nhã bất lực nên chỉ đành lên tầng thu dọn đồ đạc. Cô cũng không mang quá nhiều đồ, chỉ có một cái vali hành lý, dù sao thì mùa hè cũng không cần nhiều quần áo.   

             Huống hồ là dọn sang bên kia chỉ là tạm thời nên chưa cần phải mang hết đồ đi luôn.  

             Liễu Phi Phi rửa xong bát đĩa thì Tô Nhã cũng thu dọn đồ xong và kéo một vali hành lý rất to ra khỏi phòng ngủ.   

             Triệu Dật vội vàng đi lên cầu thang, đỡ lấy vali và di chuyển tới phòng khách vì sợ là nếu cô không cẩn thận thì lại ngã xuống cầu thang.  

             Tô Nhã đi sau Triệu Dật cũng phải cảm thán trong lòng, cảm giác trong nhà có đàn ông thì vẫn khác.  

             Trước đây, dù vali có to, nặng thế nào thì mình vẫn phải tự chuyển xuống tầng và kéo ra ngoài.  


             Không chỉ có thế mà còn phải tự gọi tài xế hoặc trợ lý đến giúp nữa.  

             Nếu không thì sao lại nói là dù sao trong nhà cũng cần có đàn ông chứ.  

             Nếu trong nhà có đàn ông thì khi cần di chuyển hoặc thay thế đồ gì cũng rất thuận tiện, dễ nhờ hơn.  

             “Đi thôi! Vali để ở trên xe cháu là được rồi, hai người chỉ cần lái xe đi theo cháu thôi. May mà bây giờ đường cũng không đông xe.”  

             “Được!”  

             Ba người ra cửa, mỗi người một xe, lái thẳng đến tòa nhà Đức Phong.  

             Tô Nhã nhìn nụ cười tự tin của Triệu Dật thì chợt nhớ tới một số chuyện.

 
Chương 697: “Sau này, đây chính là nhà của chúng ta à?”


Chương 698: Thật tốt khi có người để dựa vào  

             Lúc trước mấy nhà liên kết lại để mua cổ phiếu của tập đoàn Dược Nghiệp, sau khi con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Dược Nghiệp xảy ra xung đột với Triệu Dật phát sinh thì bỗng nhiên vô cớ đi ra nước ngoài rồi mất tích, bốc hơi khỏi thế giới này.  

             Lúc trước, bất động sản Long Huy tập hợp các chủ tịch của nhiều công ty bất động sản đến bất động sản Tứ Hải để tạo áp lực cho bất động sản Tứ Hải, muốn chiếm đoạt quyền khai phát một phần đất. Nhưng kết quả là sau khi được Cao Minh phát cho một túi tài liệu thì từng người đều đi về, sau đó không dám tiếp tục tơ tưởng nữa, làm gì cũng phải tránh động chạm.  

             Hơn nữa Triệu Dật còn có được nhiều tin tức bí mật như vậy......  

             Xem ra phía sau Triệu Dật thật sự có một nhóm người có vai trò là át chủ bài mà mình không biết. Có lẽ đây cũng là thành công lớn nhất của hắn.  


             Thành công của mỗi người đều có thành công của hắn.  

             Triệu Dật mới mười chín tuổi, chỉ trong một năm mà đã nổi bật lên. Nói hắn không có điểm gì, cái gì đặc biệt thì cũng khó mà tin được.  

             Lại nói đến chuyện yêu nhau của con gái với Triệu Dật, mà hơn nữa còn có vẻ như đã tính chuyện trăm năm, thì bản thân mình cũng được thơm lây .  

             Lúc trước đầu tư cổ phiếu thu được lợi nhuận 450 triệu. Bây giờ lại là nhà đầu tư hợp tác với bất động sản Tứ Hải phát triển khu trung tâm thương mại mới. Chẳng sợ công việc không kiếm ra tiền, nếu sang năm lại xây dựng đặc khu phía Tây nữa thì tương lai mười năm sau cũng không cần phải lo nghĩ.  

             Cảm giác có người để dựa vào thật sự rất tốt......  

             Tô Nhã nhìn các phòng một lượt, sau đó chọn phòng ngủ ở cạnh phòng ngủ chính. Dù sao căn hộ này cũng có mấy cái phòng ngủ, phòng ngủ chính thì chắc chắn là có các điều kiện đều tốt nhất. Nhưng mà phòng ngủ phụ cách nhau có một bức tường thôi thì cũng không kém gì cả.  

             Phòng ngủ phụ cũng có cửa sổ sát đất rất to, tầm nhìn rất tốt. Nằm ở trên giường, kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ánh đèn và phong cảnh núi ở phía xa xa.  

             Điều kiện ở đây tốt hơn nhiều này so với nhà cũ của cô.  

             Chỉ có điều là đến lúc ngủ thì cô đã phải hối hận vì bản thân đáng lẽ ra nên chọn căn phòng ở tận trong xó xỉnh kia mới đúng......  

             Hiệu quả cách âm của tường không được tốt rồi.  

             Tòa nhà Đức Phong dán giấy phản quang vào cửa sổ nên bên ngoài nhìn vào là màu xanh, còn bên trong nhìn ra thì lại là màu trong suốt như cửa kính.  

             Chuyển vào nhà mới, Liễu Vũ Phi rất cao hứng, nhiệt liệt giao lưu một trận thân thiết với Triệu Dật trước cửa sổ.  

             Chỉ có Tô Nhã ở phòng bên cạnh âm thầm kêu khổ trong lòng.  

             Mặt này Triệu Dật cũng thật lợi hại mà.  

             Mãi chưa xong......  

             Nếu không thì ngày mai đổi phòng?  

             Nhưng căn phòng ở trong chắc là có tầm nhìn kém hơn nhiều lắm, mà tự mình mới chọn căn phòng này thì lấy lý do gì để đổi phòng khác bây giờ?   

             Triệu Dật cười cười giải thích: “Biết chứ, chính là kiểu mọi người giả vờ thôi đúng không. Cậu cười thì tôi cũng cười, nhìn thì có vẻ rất hòa hợp nhưng mà thực ra lại không phải như thế. Chỉ có thể coi là chịu đựng lẫn nhau, cũng sẽ không nói ra lời thật lòng của bản thân. Có phải là ý này không?”

 
Chương 698: “Cậu đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè chưa vậy?”


Chương 699: Tiền đã đủ dùng cả đời  

             “Đúng, chính là ý này!”  

             Liễu Vũ Phi bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải do em lười, ngày nào cũng muốn ngủ cố thêm một chút thì em sẽ ở đây và lái xe đi học hàng ngày.”  

             “Thôi, em vẫn nên trải nghiệm cuộc sống đại học. Nếu quan hệ với các bạn cùng phòng ký túc xá không được thật thì hãy đi kết bạn với vài người đáng giá đi. Bốn năm đại học rất đặc sắc, nếu bỏ lỡ thì sau này nhất định sẽ tiếc nuối đấy.”  

             Triệu Dật ôm Liễu Vũ Phi cười nói: “Ngủ đi, em là học sinh ngoan mà, ngày mai còn phải dậy sớm để lên lớp nữa đấy.”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: “Đúng vậy, thật hâm mộ lực học của anh, có thể được giáo viên tha cho. Em không có khả năng như anh nên vẫn phải chăm chỉ học hành thôi. Sau này lợi hại rồi, nếu công ty của anh liên quan đến pháp luật thì em cũng có thể giúp một tay.”  

             Triệu Dật cười ha ha nói: “Được, vậy em cố gắng lên nhé. Tốt nghiệp xong về công ty, anh sẽ thành lập một bộ phận pháp lý để cho em làm quản lý, phụ trách tất cả mọi vấn đề liên quan đến pháp luật của công ty!”  

             Liễu Vũ Phi cười rạng rỡ: “Được, có vẻ sau này công việc của em cũng bận đây. Vậy chúng ta một lời đã định.”  

             Triệu Dật cười nói: “Một lời đã định.”  

             ......  

             Sáng hôm sau, Liễu Vũ Phi đến trường, Tô Nhã đi làm, hai người đi trước. Còn Triệu Dật ngủ để lấy lại sức, mãi mới ra khỏi giường.  

             Đứng trước cửa sổ, làm mấy động tác thể dục đơn giản, nhìn thành phố có vẻ phồn vinh phía dưới, tâm trạng của Triệu Dật cũng thoải mái hơn.  

             Đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Dật ở đây.  

             Chỉ có điều sau này Tô Nhã và Liễu Phi Phi ở đây thì cũng gần, chỉ cách trường học của mình khoảng sáu, bảy kilomet, cùng lắm là mất 20 phút lái xe, thời gian về nhà nhất định phải tăng lên.  

             Nhất là cuối tuần, mình muốn tự do đi khắp nơi thì sợ là cũng phải tìm lý do, lợi dụng mọi kẽ hở thì mới được.  

             Nhất định phải đẩy nhanh kế hoạch vào ở biệt thự......  

             “Trời ạ, cậu còn biết đường về sao? Chúng tôi đều nghĩ là cậu đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc đi rồi cơ đấy!”  

             Giữa trưa, Triệu Dật trở lại ký túc xá làm cho cả bọn Lục Đào đều ngạc nhiên.  

             Triệu Dật cười nói: “Tôi cũng rất bận đấy. Ở lại mấy ngày thôi, sau đó sẽ đến Thượng Hải, rồi lại đến Bắc Kinh, cuối cùng mới quay lại Giang Châu…”  

             Lục Đào lấy làm lạ hỏi: “Cậu đi tới đi lui làm gì vậy? Vì công việc của công ty à?”  

             Triệu Dật thẳng thắn trả lời: “Tôi đi Thượng Hải để gặp một người bạn và đưa cô ấy đi du lịch một vòng Bắc Kinh.”  

             Mắt Lục Đào sáng lên: “Người đẹp!”  

             Triệu Dật cười hắc hắc không hề giấu giếm gì: “Nói đùa thôi các đại lão gia à, du lịch mà còn phải dẫn đi hay sao?”  

             Lục Đào giơ ngón tay cái: “Anh Dật à, tôi thật bái phục cậu đấy! Lại là bạn gái của cậu nữa à?”  

             Triệu Dật gật đầu: “Đúng!”  

             Triệu Dật không cần phải làm gì mà chỉ cần hàng năm nhận hoa hồng của những cổ phần này cũng đủ để sống thoải mái.

 
Chương 699: “Thiết Phiến Bình có gì mà chơi?”


Chương 700: Nam có thể mời nữ, nữ có thể mời nam  

             Mặc dù còn cách danh xưng người giàu nhất rất xa nhưng mà cơ bản bây giờ đã không có gì mà hắn không mua được.Tự chủ tài chính hoàn toàn, thậm chí còn có thể nghỉ hưu sớm .  

             Khi Triệu Dật đến lớp học lần nữa thì ngay lập tức đã trở thành chủ đề nóng của các bạn cùng lớp.  

             “Ôi, Triệu Dật, cậu vẫn còn đi học cơ à.”  

             “Triệu Dật, nghe nói cậu không lên lớp là để đi khởi nghiệp à?”  

             “Trước kia cậu còn đại diện trường học tham gia Diễn đàn Thanh niên Khởi nghiệp và Làm giàu dành cho Sinh viên Đại học. Cuối cùng thì bây giờ cậu đang làm gì vậy hả?”  

             “Thần long thấy đầu không thấy đuôi, cậu là lớp phó giải trí nhưng lại không ở đây nên hoạt động giải trí của lớp chúng ta hoàn toàn trì trệ không tiến lên nổi.”  

             Triệu Dật nghe rất nhiều bạn học trêu ghẹo mình thì cười trả lời: “Ra ngoài tìm mấy phú bà bao nuôi ai ngờ may mắn hai mươi năm nữa không cần phải phấn đấu, chớp mắt đã lên đến đỉnh cao cuộc sống rồi!”  

             Một bạn học nữ bất ngờ cười to.  

             Mặc dù Triệu Dật càng ngày càng ít lên lớp nhưng mà cậu ta lại rất ngầu. Tổ chức cho mọi người ăn lẩu, xem phim, chơi bóng rổ, mời mọi người uống trà sữa và nhiều hoạt động khác nên mọi người vẫn luôn háo hức mong chờ và hào hứng tham gia mọi hoạt động.  

             Lớp trưởng Sở Lê Lê cười híp mắt nói: “Ông chủ Triệu, chẳng nhẽ cậu trở về chốn cũ mà lại không mời mọi người ăn một bữa ngon để mọi người cùng chào mừng cậu đã trở về sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Mời khách là chuyện nhỏ nhưng chỉ sợ các bạn không nể mặt thôi.”  

             “Cậu đã mời thì chắc chắn chúng tôi sẽ đến!”  


             “Nhất định sẽ đến!”  

             Triệu Dật cười nói: “Được, nếu mọi người đã nói như vậy thì cuối tuần này tôi sẽ tổ chức du lịch cho cả lớp chúng ta. Tôi sẽ bao hết mọi chi phí. Còn nội dung cụ thể thì sẽ thông báo sau. Cho nên mong tất cả các bạn hãy để trống lịch của hai ngày cuối tuần này nhé.”  

             Triệu Dật vậy bỗng nhiên làm cho lớp học bùng nổ.  

             “Oa, du lịch!”  

             “Tuyệt vời!”  

             “Triệu Dật, lớp phó giải trí thiên tài, không làm thì thôi, vừa lên kế hoạch đã làm mọi người kinh ngạc!”  

             Triệu Dật cười nói: “Ý kiến này được đấy. Tôi là lớp phó giải trí nên cũng muốn góp chút công sức vào sự nghiệp yêu đương của các bạn trong chúng ta.”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top