Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Báo Đen

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Báo Đen

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,097
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Báo Đen

Báo Đen
Tác giả: Hoa Tiểu Lê
Tình trạng: Đang cập nhật




Truyện kể về Khả Ni - một nhân viên marketing kỳ cựu, chuẩn bị thăng chức và tăng lương nhưng bị sa thải một cách vô lý. Dù tin tưởng vào năng lực của mình, cô vẫn gặp khó khi tìm việc mới.

Một ngày, cô tình cờ thấy tin tuyển dụng trợ lý cho một hot KOL và bắt đầu một hành trình tình yêu điên rồ đến khi coi nhau là định mệnh.

Nếu bạn yêu thích truyện ngôn tình, đừng bỏ qua Anh Thích Tất Cả Trừ Em hoặc Đệ Nhất Lang Vương. Hãy tiếp tục đọc để khám phá thêm những bất ngờ trong Báo Đen.
 
Chương 1: 1: Thất Nghiệp


Khốn kiếp, tên khốn này đi chết điiiiiiiii!
Khả Ni thấy tên công tử vô lại họ Vu xem thường phụ nữ thì không chịu nổi nữa.

Cô lao đến đấm cho hắn không trượt phát nào, vừa đấm vào cái bản mặt hợm hĩnh vừa chửi:
- Mẹ kiếp bà đây mất việc cũng được!
****
Khả Ni là một nhân viên marketing cho một tập đoàn lớn trong nước khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Cứ nghĩ mọi việc cứ thế ổn định êm xuôi qua ngày, bỗng một năm khủng hoảng kinh tế, lạm phát leo thang khiến cô từ đỉnh cao rơi bốp xuống nền đất cứng xơ xác.
Như mọi ngày, trước khi đi làm, Khả Ni sẽ check mail để sắp xếp công việc, thì cô nhận được thông báo nghỉ việc.

Cô không tin một nhân viên kỳ cựu như mình mới thăng chức lên phó phòng lại bị nghỉ việc không một lời báo trước như vậy.
Thế là cô mang một tâm trạng vừa lo lắng vừa hi vọng tới công ty.


Có lẽ chỉ là nhầm lẫn thôi.

Cô đã tự trấn an mình rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Thế mà tới nơi cô chỉ nhận được một câu dửng dưng của trưởng phòng:
" Các tập đoàn hàng đầu còn cắt giảm nhân sự nữa là."
Khả Ni ôm đống đồ đứng dưới chân toà nhà đồ sộ, cô không hề nản mà tự tin với kinh nghiệm của mình có thể dễ dàng xin vào công ty khác.
Vậy mà nguyên một tháng đi rải CV, đến một công ty nhỏ hơn chỗ làm cũ cũng không có một cuộc gọi nào hẹn cô phỏng vấn đi làm cả.
Cô dần dần nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể ăn không ngồi rồi mãi được.

Trong lúc đợi biết đâu sẽ có nơi nào đó tuyển mình, Khả Ni dự định làm tạm một công việc khác.

Lên web tuyển dụng, không bưng bê quán cafe thì bán hàng ở siêu thị, các ngành nghề tốt hơn thì đều yêu cầu chuyên ngành hoặc không hợp.
Có một tin lọt vào mắt cô: trợ lý cho người có sức ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Khả Ni hình dung đây có thể là một hot KOL nào đó, phần mô tả công việc không chi tiết, chỉ yêu cầu ngoại hình và độ tuổi.

Khả Ni cũng thử gửi mail xem sao, vừa hay độ tuổi 27 và ngoại hình 1m72 của mình nên cô khá tự tin và có chút hồi hộp mong chờ.
Cứ ngỡ tạch rồi, ai dè chục ngày sau, Khả Ni được gọi đi phỏng vấn.

Địa điểm là một biệt thự lớn trong khu nhà giàu là cô há hốc mồm.

Một quản gia nhưng nhìn khá trẻ đưa cô tiến vào, đi tới chỗ bể bơi có một đôi nam nữ đang ăn mặc gợi cảm, không ngừng thân mật với nhau.
Khả Ni thấy có điềm rồi.

Cô nghĩ mình sẽ được phỏng vấn ở một studio nên đã ăn mặc chỉnh tề kèm theo CV của mình.
- Cậu Vu, ứng viên tới rồi.
Vch, Khả Ni nhìn cái người được gọi là cậu Vu kia, anh ta chỉ mặc mỗi cái quần bơi nhìn vô cùng...!nhức mắt, tóc tẩy trắng như...!tóc người già.

Hạ kính râm xuống, Vu Thần nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, cười thích thú:
- Wo!
- ??? Xin chào tôi là....
- Cô xoay một vòng đi!
Oppppsss, kì quặc vậy, cô có thì show tuyển mẫu đâu mà anh ta yêu cầu cô xoay gì chứ.

Nhưng cô cần công việc, nên vẫn miễn cưỡng xoay một vòng.
- Ok, cô cứ về đi.

Có gì quản gia Phan sẽ báo cô.
Khả Ni còn chưa kịp giới thiệu bản thân hay kinh nghiệm gì thì quản gia đã mời cô đi lối ra về.

Đi bộ trên con đường toàn tường cao vây quanh chả có mấy chiếc xe qua lại, cô nghĩ lần này tạch chắc rồi.
Tối nay, cô đang ở trong căn hộ vẫn còn trả góp đau đầu vì sắp đến hạn đóng tiền, thì bất ngờ có số lạ gọi:
- Cô Khả Ni?
- Vâng, là tôi! Xin hỏi anh là ai?
- Chúng ta đã gặp hồi sáng, tôi là Phan Anh.
- À, quản gia Phan gọi tôi là có kết quả phỏng vấn rồi sao?

Khả Ni đang rất hồi hộp, không dám thở mạnh dù đây không hẳn là công việc lý tưởng mà cô nhắm tới.
- Đúng vậy, sáng mai cô có thể vào việc luôn không?
- Được được, được mà.

Tôi luôn trong trạng thái sẵn sàng.
- Tốt, vậy hẹn mai gặp cô tại biệt thự.
- Tôi...cần chuẩn bị gì không?
- Không, cô chỉ cần mang một tâm lý vững vàng là được.
Khả Ni gật đầu lia lịa, có chút khó tin khi đùng cái lại đi làm.

Cơ mà câu nói của quản gia Phan khiến cô cứ cảm giác sao sao ấy.

Chắc cô nghĩ nhiều rồi, anh ta động viên cô chăng?.

 
Chương 2: 2: Công Việc Mới


Hôm sau cô vẫn ăn mặc lịch sự, đến sớm hơn dự định.

Vẫn là Phan Anh đón cô.

Nay có cơ hội được vào trong biệt thự, Khả Ni choáng váng với độ xa hoa ở đây.

Cả một biệt thự rộng lớn có tới 5-6 người giúp việc tất bật.
Khả Ni ngồi đối diện Phan Anh.
- Cô Khả chỉ cần làm theo mọi yêu cầu của cậu Vu là được.

Cậu ấy là người được quan tâm trên mạng xã hội nên công việc của cô sẽ khá là nhiều.

Chủ yếu là đi theo hỗ trợ cậu ấy, làm những gì cậu ấy bảo cô làm và không được phàn nàn hay có ý kiến gì.

Cô làm được không?
- Kể cả những điều vô lí hay chưa đúng?
- Cậu ấy là chủ của cô, và của tôi!
Khả Ni nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta nhìn toát ra vẻ rất năng lực, chuyên nghiệp, tạo cảm giác khá uy tín.

Nhìn nơi này mà xem, hẳn anh ta phải thế thật mới làm được quản gia ở đây.
Người mới lại chưa có kinh nghiệm như cô tốt nhất cứ thế mà làm.

Hơn nữa nhìn mức lương cũng rất hậu hĩnh.

Lúc này Vu Thần vừa ngủ dậy, chỉ choàng mỗi chiếc áo ngủ còn không thèm thắt dây, để lộ thân trên ở trần và thân dưới một chiếc quần đùi ngắn cũn.

Anh ta chễm chệ đi từ tầng trên xuống, theo sau là một cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm.
Phan Anh đứng lên, Khả Ni theo phản xạ cũng đứng bật dậy:
- Cậu Vu, nay trợ lý mới sẽ làm việc cho cậu.
- Ohhh, chào người đẹp.
Khả Ni hơi nhăn mặt, sao cô cảm thấy chủ của mình hơi...sa đoạ, thậm chí nhìn dáng vẻ có chút cảm giác...hư đốn.
- Vâng chào cậu Vu, tôi là....
Lần thứ hai, Khả Ni vẫn còn chưa giới thiệu cái tên mình đã bị chen ngang.

Nhưng lần này là cô gái kia lên tiếng, cô ta khác với cô gái hôm qua ở bể bơi:
- Anhhhhhh, anh lại tuyển trợ lý nữ là saooooo?
Giọng cô ta rất nũng nịu, nhưng Vu Thần chỉ trừng mắt:
- Cô dám quản chuyện của tôi? Biến đi, đừng mơ tưởng leo lên giường tôi lần nào nữa!
Khả Ni sốc nhìn sang, Phan Anh lại điềm tĩnh đến lạ, cứ như chuyện này quá quen hoặc chả liên quan tới anh ấy vậy.
Cô gái kia cuống cuồng:
- Em xin lỗi mà, em sai, em sai rồi.

Anh bỏ qua cho em đi mà....
Vu Thần mặt lạnh băng, những người giúp việc đứng im không dám ngẩng lên nhìn.

Anh ta đến chỗ tủ, lấy ra một cọc tiền dầy cộm toàn tờ 100$, ném về phía cô gái, tiền bay tung toé mà Khả Ni đứng hình cứ ngỡ cảnh này chỉ có trên phim.
- Cầm tiền rồi cút ngay cho tôi, mới sáng sớm đã mất cả hứng.

Nói rồi Vu Thần ngồi lạnh lùng ở giữa bàn ăn lớn, mọi người xem như cô gái kia vô hình, lần lượt bê đồ ăn lên.

Bữa sáng nhưng lại cả một bàn thịnh soạn, Khả Ni thấy vô cùng phô trương và lố bịch.
Cô gái kia ấm ức khóc không lên tiếng, quỳ gối dưới đất nhặt hết số tiền.

Mất một lúc mới nhặt hết rồi lẳng lặng rời đi.
Lúc này không khí vô cùng căng thẳng, Khả Ni định nói với Phan Anh là cô không muốn làm công việc ở đây nữa.

Thì Vu Thần đã ăn xong và nhìn lên:
- Ồ, suýt quên mất nay có người mới.

Phan Anh sẽ hướng dẫn cô.
Rồi quay sang nói với Phan Anh:
- Chuẩn bị lát tôi sẽ có party ở hồ bơi.

Đưa cô ấy đi cùng để làm quen luôn đi.
Phan Anh gật đầu, Khả Ni chưa load kịp cũng ú ớ bám càng theo quản gia.

Cô sợ mình không tìm được lối ra mất.
- Cô không cần chuẩn bị gì nhiều.

Đã có người làm rồi.

Chỉ cần kề cạnh làm theo yêu cầu của cậu ấy.
Khả Ni gật đầu xong bỏ luôn ý định từ bỏ.

Cô lẽo đẽo theo sau nghe Phan Anh dặn dò thêm.

Cứ thế cô bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của công mới lạ hoắc này..

 
Chương 3: 3: Toi Rồi


Lần lượt những chiếc xe thể thao tiến vào biệt thự.

Những cô gái se.xy nóng bỏng lần lượt đi xuống.

Chỉ lát sau, quanh hồ bơi đã toàn những bóng hồng mặc bikini lượn lờ nhộn nhịp.

Khả Ni bị nhìn làm cô ái ngại, cô như một kẻ lạc loài trong vườn hoa đầy ong bướm này.
Vu Thần vẫn như lần đầu Khả Ni bắt gặp, nằm lười biếng trên ghế tắm nắng và ôm một cô gái đang ẽo ợt bên cạnh.

Tài cái là chỉ hai ngày, cô thấy chủ mình cặp kè phụ nữ chưa trùng ai, mỗi lần một cô, cô nào cũng ngực ra ngực, mông ra mông.

Nay có thêm hẳn mấy thanh niên vạm vỡ chơi nhạc ở một phía bên hồ.

Dưới nước còn có những chiếc phao lớn, vài cô gái đeo kính râm cũng đang tạo dáng chụp ảnh.
Khả Ni đúng là được dịp mở mang tầm mắt.
- Cô Ni, lấy tôi chai champagne.
Người phụ nữ bên cạnh bật cười:

- Tên gì nghe buồn cười, lần đầu thấy cô ta.
- Em đó, thật vô duyên, nhân viên mới của anh.
Vu Thần cắn nhẹ vào ngực cô ta mà Khả Ni rùng cả mình.

Cô gái kia lườm cô một cái, cô vội vàng quay đi, tìm một chai champagne bắt mắt nhất đưa tới.
- Em yêu, vết tím này là sao?
Cô gái kia đang e ấp để cho Vu Thần động chạm bỗng bị câu hỏi này làm cho cứng đờ.

Vội vàng đáp lại:
- Do em bị té, chắc để lại vết thâm.
- Hừ, thâm ở ngực sao, cô dám ngã lên giường thằng nào rồi.
Khả Ni vừa mang chai rượu tới liền bị Vu Thần vớ lấy, không chần chừ một giây, cầm cả chai rượu đổ lên đầu cô ta.
Mới nửa buổi sáng Khả Ni bị sốc hết lần này đến lần khác.

Cô gái kia hét lên:
- Anh làm gì vậy!
- Con điếm này, dám cắm sừng cả Vu Thần tôi hả.
- Không, không phải, không phải như anh nghĩ đâu....
- Đồ đàn bà rẻ tiền, cuốn xéo trước khi tôi đánh chết cô.
Cô ta vẫn để người ướt từ đầu đến chân toàn mùi rượu, khóc lóc ôm chân Vu Thần:
- Em xin anh mà, đừng đuổi em đi...
- Mẹ kiếp, cô nghĩ tôi nhai lại đồ thừa của thằng khác à.
Vu Thần điên tiết đá vào bụng cô gái kia.

Cô ta nhăn nhó nhưng vẫn khụy nụy ôm chân anh ta tiếp.

Khi cú giáng tiếp theo chuẩn bị được thực hiện thì bất ngờ Vu Thần hứng trọn một ly nước vào mặt.

- Lại đứa khốn kiếp nào...
Chưa nói hết câu, Vu Thần đã bị Khả Ni đấm thẳng mặt.


Bố cô dậy cô học võ bao năm đúng là không uổng phí mà, dù mục đích ban đầu để tự vệ nhưng nhìn cảnh phụ nữ bị khinh rẻ ăn hiếp cô không chịu nổi.
Vu Thần loạng choạng lùi ra sau suýt ngã, Khả Ni nhanh chóng đỡ cô gái kia dậy.

Cầm một lon nước ngọt tu một mạch hết sạch rồi mới ném vỏ lon lại rồi dìu cô gái kia đi bệnh viện.

Giao cô ta cho y tá xong thì cô ra về.
Lúc đánh người thì hùng hồn lắm, nhưng giờ cô đang tim đập tay run.

Cô có chút sợ hãi và lo lắng.

Nhất định họ sẽ không tha cho cô.
Y như rằng, Phan Anh gọi điện cho cô:
- Cô đang làm cái quái gì vậy? Không nhớ lời tôi dặn sao?
- ....
Khả Ni bị doạ sợ, Phan Anh đang lớn giọng quát tháo cô.
Anh nhận ra mình hơi quá khích, lại hít một hơi sâu rồi mới kiềm chế lại:
- Cô chuẩn bị hầu toà đi, cậu Vu nói sẽ kiện cô tới cùng.
Vu Thần không thể tin một đứa con gái lại là nhân viên mình vừa thuê có thể đấm mình toé máu miệng như vậy.

Anh gầm gào lên:
- Tìm cô ta cho tôi, tôi sẽ giết cô taaaaaaa.

Cái thá gì mà dám ra tay với tôi hả!

- Cậu bình tĩnh đi, sẽ có luật sư xử lý.
Phan Anh đứng cạnh xem bác sỹ gia đình đang sát khuẩn cho cậu chủ.

Anh biết chủ mình là người như nào, lắm lúc anh cũng muốn đấm lắm ấy chứ, nên cũng có chút hơi hơi đồng cảm với Khả Ni.

Có điều lần này cô toi đời rồi, phải ai thì ai, lại phải cái tên Vu Thần coi trời bằng vung này.
- Kiện cho cô ta bóc lịch hết đời cho tôi.
Vu Thần nhăn nhó vì đau nhưng vẫn nghiến răng mà nói, tay còn nắm chặt rất cay cú.

29 năm cuộc đời lần đầu anh bị một con ranh đánh như vậy.

Thật mất mặt quá đi.
- Bóc lịch thì có thể nhưng cả đời thì hơi quá.
- Tìm cách cho cô ta ở tù lâu nhất có thể.
Phan Anh không đáp, chỉ yên lặng ra ngoài gọi điện thoại.
Thật không may là có mấy người ở buổi party livestream, cảnh Khả Ni đánh Vu Thần cũng lọt vào khung hình nên video không mấy hay ho này lại trở nên rầm rộ trên mạng..

 
Chương 4: 4: Mang Cô Ta Về Đây


Để nói vì sao Vu Thần dám khệ nệ và buông thả như vậy, thì lại phải nói gia thế của anh.
Tập đoàn Vu Thị là tập đoàn nắm giữ những khách sạn 5* và chuỗi nhà hàng có thương hiệu nổi tiếng nhất trong nước, ở bên nước ngoài cũng nhiều công ty con.

Vu Thần là người thừa kế lắm tài nhiều tật nổi hơn cả sao hạng A.
Anh ta chơi ra chơi, làm ra làm.

Bố mất, một mình anh ta cáng đáng gia nghiệp khổng lồ.

Cứ nghĩ trẻ người non dạ nhưng tập đoàn vẫn ăn nên làm ra, thậm chí khách sạn của anh ta còn liên tục đón tiếp các đoàn khách là những người có địa vị và quyền lực bậc nhất.
Nhưng chơi cũng hết mình, thậm chí ngông và khét tiếng.

10 bóng hồng nổi tiếng ở showbiz thì đến 8 người từng qua lại với anh ta.

Cái tên Vu Thần gần như nhẵn mặt trên các đầu báo.

Hot nhất phải kể đến vụ mua nguyên một hòn đảo chỉ để tổ chức sinh nhật một đêm, có máy bay riêng để đưa đón khách là những người giàu có kếch sù.
Người có profile khủng vậy mà lại bị một cô gái vô danh đánh ư? Không hot mới lạ.

Người ta thay vì lo xem cô ấy sẽ phải đối mặt với điều kinh khủng gì, thì lại tỏ ra hâm mộ và thấy cô rất ngầu.


Có người còn khen cô tung cú đấm đẹp.
Khả Ni vẫn không hay biết gì, cô chán đời ra quán bar để uống rượu.

Vừa uống được dăm ba ly thì cô bị người của Vu Thần nhìn thấy.
Tối nay Vu Thần có hẹn với anh họ ở đây, dù sáng bị đánh bầm môi nhưng anh họ là người cậu không dám thất hẹn, chỉ đành bực mình vác cái bản mặt thương tích này đi.
Tình cờ thế nào mà Phan Anh đã thấy Khả Ni ở đây.

Anh chưa kịp phản ứng thì Vu Thần cũng liếc mắt nhìn theo, anh nhếch miệng cười, tay sờ lên chỗ vết thương:
- Tự đến nộp mạng đây mà.

Đánh người xong vẫn có gan ở đây uống rượu.

Sau tôi nuốt trôi cục tức này, không phải đợi luật sư nữa, mang cô ta về đây.
Phan Anh có chút hốt hoảng, mấy đàn em đã chuẩn bị đi lên để tóm lấy cô gái đang ngồi đằng kia.

Anh nhanh chóng lên dẫn đầu, rồi ở xa đã gọi:
- Khả Ni!
Khả Ni đang cầm ly uống một ngụm thì nhìn thấy đám người Phan Anh, không kịp nuốt mà phun cả rượu ra ngoài, cô nhanh chóng vớ cái túi xách rồi té lẹ.

Vốn học võ nên thân thể cũng rất nhanh.


ngôn tình tổng tài
- Không cần đuổi theo!
- Dạ, nhưng cậu Vu...!
- Tôi sẽ biết cách ăn nói!
- Vâng thưa quản gia Phan.
Nói quản gia thì có lẽ chỉ là một chức danh mà thôi.

Chính xác hơn thì Phan Anh là thân tín, trợ thủ đắc lực của Vu Thần, nên với đám đàn em, anh có quyền chỉ sau một người mà thôi.
Khả Ni sợ chứ, sợ nhiều là đằng khác.

Nghĩ cô gái sáng nay bị Vũ Thần đá văng vào bụng, cô nghĩ nếu anh ta tóm được mình chắc sẽ bẻ xương cô răng rắc mất.

Cô rùng mình nghĩ thoát rồi thì lại thấy đám người kia đi lại phía mình.

Có tật giật mình, cô nhanh trí chạy vào phòng ngay sau chỗ mình đứng với ý nghĩ trốn tạm 1-2 phút chắc không sao.
Vừa đẩy cửa vào cô đã bị một người nhắc nhở:
- Sao lâu vậy, mau vào đi.
- Hả, tôi....
- Nhanh nhẹn lên, tới tiếp anh Long đi!
Khả Ni theo phản xạ gật gật đã rồi tùy cơ ứng biến.

Cô ngơ ngác nhìn trong phòng, chỉ có một người đàn ông đang ung dung uống rượu.

Người đàn ông đứng ở cửa nhìn người đàn ông ngồi trong phòng báo cáo:
- Anh Long, cậu Vu đã tới..

 
Chương 5: 5: Bất Đắc Dĩ


Nghe hai từ "cậu Vu" làm cho Khả Ni hốt hoảng.

Như này khác gì tự chui vào hang cọp, do đứng sát cửa nên cô đã nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ của Vu Thần:
- Có mỗi đứa con gái cũng không xong....
Quán bar vốn rất ồn, vậy mà sau một lớp cửa cô vẫn nghe được, chứng tỏ người đó đang rất tức giận.
- Cho nó vào đi! Các cậu ra ngoài!
- Vâng anh!
Khả Ni lúc này bị doạ thật rồi, Vu Thần vào đây nhìn thấy cô chắc cô bị xử tại chỗ luôn chứ không đợi nổi tới hôm hầu toà mất.

Cô luống cuống nhìn quanh, không có nơi nào để nấp.
Lúc này cô nghĩ ra một ý tưởng điên rồ.

Bất đắc dĩ cô lao vào lòng người đàn ông đang ngồi, ngồi trên đùi anh ta với tư thế rất ám muội.
Hoắc Long nghĩ cô là tiếp rượu, bỗng lại bị cô ngồi ngay trên đùi, anh rất cảnh giác đưa tay lên bóp lấy cổ cô rồi trừng mắt hỏi:
- Cô là ai?
- Hụ hụ, buông...tôi..ra.

Khả Ni bị bóp mạnh tới không thở nổi, hai tay cô nắm lấy bàn tay to lớn trên cổ mình để gỡ ra.
- Nói!
Đối phương đã nhẹ tay hơn nhưng không hề buông cô ra.
- Cứu tôi...!Tôi sẽ hậu tạ anh!
Hoắc Long nheo mắt nhìn cô chằm chằm như muốn thăm dò.

Khả Ni bị bóp cổ tới mức chảy cả nước mắt, cả người run rẩy.
Đúng lúc này Vu Thần bước vào:
- Anh, xin lỗi vì để anh phải đợi! Ủa....!đây là....
Hoắc Long buông tay ra, ngay lập Khả Ni quằng hai tay qua cổ anh rồi gục đầu vào vai anh thân mật.
Anh không đáp mà nhìn lên Vu Thần rồi hỏi:
- Mặt sao thế kia?
- Xem ra anh chưa biết, mà thôi, anh đừng xem mất mặt em lắm!
- Gì mà úp mở vậy?
Phan Anh theo sau đã nhận ra cô gái đang xoay lưng lại kia.

Nhưng anh không vạch trần mà nói:
- Cậu Vu bị cô trợ lý mới đánh ạ!
Hoắc Long cười khẩy:
- Cuối cùng cũng có người trị được em.
Vu Thần ngồi xuống tự rót cho mình một ly mà không bận tâm lắm, anh nghĩ chắc là một người phụ nữ mua vui nào đó đêm nay may mắn được Hoắc Long lựa chọn.

Phan Anh không ngồi mà nhìn vào cô gái duy nhất trong phòng.
- Khi nãy suýt nữa em đã tóm cổ được cô ta rồi.
Vu Thần đưa ly rượu lên uống cạn một hơi, có chút bực bội mà nói.
Hoắc Long vừa ở nước ngoài về muốn tìm Vu Thần bàn chuyện làm ăn.

Anh chưa xem video em họ mình bị đánh tơi tả nên không biết.

Nhưng xem ra có cô gái này ở đây thì không thể rồi.

- Uống xong thì về đi! Anh nhớ ra có chút việc rồi.
Vu Thần vừa tới dĩ nhiên không cam tâm.

Nhưng nhìn anh mình đang ôm ấp một cô gái, dù không nhìn được mặt xem sắc nước hương trời ra sao mà lại được Hoắc Long ôm gọn trong lòng như thế nhưng anh vẫn gật gù cười tủm:
- Vậy em không làm phiền hai người nữa.
Uống xong ly rượu thì Vu Thần rời đi ngay, trước khi ra cửa Phan Anh còn quay lại nhìn bóng lưng Khả Ni một lần mới bước tiếp.

Do mặt vẫn còn vết thương nên Vu Thần không tiện ở lại vui chơi mà cùng Phan Anh rời khỏi quán bar luôn.
- Đi rồi! Cô ăn gan hùm sao mà dám đánh Vu Thần.
Khả Ni sợ hãi nhìn anh:
- Sao...sao anh biết?
Hai người ở khoảng cách rất rất gần, hai khuôn mặt cách nhau vài cm, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
- Chẳng phải cô trốn trong lòng tôi sao? Có gan ngồi vào lòng người đàn ông lạ cơ mà.
Khả Ni vội vàng đứng lên, do ngồi im một tư thế nãy giờ nên cô bị tê chân, đứng lên có chút loạng choạng:
- Anh không vạch trần tôi?
Cô nhìn người đàn ông đầy nghi hoặc, qua đoạn hội thoại thì rõ ràng họ là người quen, thậm chí Vu Thần còn lễ phép chào hỏi người này.
Cô ý thức được có vẻ cô dây vào người nào đó không tầm thường rồi.
- Thế thì đâu có gì hay ho nữa.

Vạch trần cô tôi cũng chả được lợi gì.


Cô nói sẽ hậu tạ.

Tôi đang hứng thú xem cô sẽ hậu tạ theo cách nào.
- Anh muốn gì?
Hoắc Long cầm ly rượu lắc nhẹ rồi cong môi cười:
- Phải xem cô có gì đã!
- Hả?
Khả Ni theo phản xạ liền lấy hai tay che trước ngực, nay cô mặc áo cổ chữ V, tuy không hở nhưng cô hơi chột dạ.
Hoắc Long nhìn hành động ấy có chút buồn cười.

Đằng nào cũng tới đây, vì cô gái này mà anh lỡ việc.

Cơ mà cô nghĩ anh là loại người gì mà lại biểu hiện ngốc nghếch như vậy.
- Ngồi rót rượu luôn đi, cho tròn vai diễn.

Xong là tôi sẽ để cô đi!.

 
Chương 6: 6: Rơi Đồ


Khả Ni tròn mắt, hậu tạ dễ dàng như vậy sao.

So với sự mạo phạm của cô thì rõ ràng đây là việc quá đơn giản.
Một cô gái đi vào, đây mới là tiếp viên rót rượu thật sự.
- Không cần nữa.

Cô đi ra ngoài đi.
Hoắc Long nói với cô gái kia, cô ta vừa vào đã phải ra ngay.

Sau đó anh hất hàm với Khả Ni ý là hãy rót rượu đi.

Cô hiểu ý cẩn thận rót thứ chất lỏng màu hổ phách vào ly.
- Tên anh là gì? Tôi cũng nên biết danh tính người giúp đỡ mình chứ.
- Long!
- Tôi là Khả Ni!
- Tôi không hỏi tên cô!
- ...
Khả Ni hơi xấu hổ, người này sao mà cộc lốc vậy.

Cái tên Long luôn làm cho người ta cảm giác có chút uy quyền.

Cô định hỏi anh ta có quan hệ gì với tên Vu Thần kia thì nhận ra mình hơi lắm chuyện, nên ngồi yên tĩnh.

Hoắc Long uống hết là cô lại rót thêm.

Được 3 ly, anh nói:
- Xong việc của cô rồi.
Khả Ni chậm rãi đứng dậy, rồi cúi đầu chào:
- Cảm ơn anh đã giúp tôi!

Hoắc Long không nhìn cô lấy một cái.

Khả Ni xoay người rời đi.

Lúc cô khuất bóng, Hoắc Long mới từ từ rút điện thoại xem video của Vu Thần.

Nhìn cảnh này bất giác anh mỉm một, xem ra rất thú vị.
Khi anh chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Anh nhìn quanh, rõ ràng đây không phải chuông điện thoại của anh.

Nhìn ra ghế, một chiếc Zflip màn hình gập dọc nhỏ nhắn màu hồng đang phát sáng và rung nhẹ.
Hoắc Long nhíu mày cầm lên, có vẻ cô gái Khả Ni kia đã làm rơi từ túi quần ra khi ngồi vào lòng anh.

Màn hình hiển thị tên quản gia Phan.
- Alo.
- Cậu Hoắc?
- Cậu gọi có việc gì?
- Không có gì, xin lỗi đã làm phiền ạ!
Phan Anh ngắt máy, anh thắc mắc tại sao Khả Ni lại thân thiết với Hoắc Long như vậy, đến nỗi Hoắc Long nghe cả máy của cô.

Có lẽ nào, Khả Ni là người phụ nữ của cậu Hoắc.
Phan Anh linh tính gì đó, còn Vu Thần đi đằng trước vẫn cay cú:
- Đ thể tin được tôi bị đánh ở chính nhà mình.

Bao giờ mới kiện cô ta được?
- Chắc sẽ mất 1-2 hôm để trap toà triệu tập.
***
Khả Ni bắt taxi về nhà, lúc này lục tìm điện thoại thì không thấy đâu nữa.


Cô lại phải xuống đường tìm bot điện thoại.
Không nghe máy, điện thoại cô mất thật rồi.

Cô vẫn kiên trì thử lần nữa, biết đâu có người nhặt được thì cô sẽ xin chuộc lại.
- Alo?
- Xin hỏi anh nhặt được điện...!Hả, anh Long?
- Cô rơi điện thoại chỗ tôi.
- Anh cho tôi xin lại được không? Tôi sẽ tới chỗ anh ngay.
- P7201, Lytte Centre.
Khả Ni còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã bị ngắt máy.

Người đâu kì cục, quen biết Vu Thần nên có lẽ nào anh ta cũng có tính cách cục súc như vậy???
Cô lại bắt taxi tới khách sạn lớn nhất thành phố.

Một toà nhà 72 tầng, 7201 là phòng ở tầng cao nhất.

Anh Long đó là người giàu có vậy sao, một đêm nghỉ ở đây nghe đồn bằng mấy tháng lương của cô lận.
Nay Vu Thần không về mà tới khách sạn của nhà mình.

Phòng yêu thích của anh ở tầng 46.

Độ cao ở giữa khiến anh thấy thoải mái hơn, vì anh bị chứng say thang máy và khó thở khi ở các tầng cao trên 50 tầng.

Về lại nhìn thấy bể bơi làm anh tức điên lên mất.

Chưa vội lên phòng, Vu Thần đang ngồi hút thuốc ở khu vực riêng dưới sảnh khách sạn.
Khả Ni bước xuống taxi, mẹ ơi tráng lệ quá.

Lần đầu tiên trong đời cô tới một khách sạn lộng lẫy vậy.

Những chùm đèn pha lê khổng lồ vô cùng lung linh, bước vào cảm nhận không khí cũng toát ra mùi thơm xa xỉ.

Đến người mở cửa cũng mặc vest nhìn rất chuyên nghiệp.

Cô ái ngại nhìn bộ đồ mình mặc, thực sự lạc quẻ so với cái không gian hào nhoáng này.

Cô lắc đầu cho tỉnh táo, cô tới lấy điện thoại chứ có phải nghỉ dưỡng đâu mà lo mấy chuyện quần áo..

 
Chương 7: 7: Người Của Hoắc Long


Bẽn lẽn lại chỗ thang máy, cô nhận ra chỉ có nút tới tầng 30.

Cô tiến lại quầy lễ tân gần đó:
- Xin hỏi lên phòng 7201 thì đi lối nào?
Lễ tân nhìn cô rất kỹ, rồi mới hỏi:
- Thưa cô, cô có hẹn trước chưa?
- Tôi tới chỗ anh Long.
Lễ tân nghe tên Long vội gõ gõ máy tính.

Nhìn tên hiển thị là vị khách VVIP Hoắc Long bèn kính cẩn:
- Mời cô đi theo tôi.
Khả Ni bất ngờ vì sự kính cẩn ấy, chỉ biết đi theo sau.
Vu Thần nhìn thấy bóng dáng người anh hận nhất bèn lập tức dập thuốc đuổi theo.

Tiếc là chậm một bước không kịp vào thang máy.
- Khỉ thật, tôi không tin cô thoát khỏi tôi hai lần chỉ trong một tối.
Rồi anh gọi điện cho Phan Anh.
- Cậu Vu, chưa nghỉ sao mà gọi tôi?
- Check cam khách sạn cho tôi, con khốn Khả Ni đang ở đây!
Phan Anh nhíu mày:
- Cậu chờ 2 phút.
Đúng 2 phút sau.
- Tầng 72 ạ! Đó là phòng...
Phan Anh chưa nói hết thì Vu Thần đã nóng lòng tắt máy.


Tâm trí anh giờ phải tóm bằng được đứa dám đánh mình.

Mặc kệ tầng 72 là phòng vip nhất của cả toà nhà, anh đây là chủ nên cóc sợ bố con thằng nào hết.
***
- Thưa anh, có cô Khả Ni tới.
Một vệ sĩ đứng ngoài cửa báo cáo với người trong phòng.

Hoắc Long vừa tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
- Cho vào!
- Vâng anh!
Khả Ni đi vào:
- Tôi tới...!
Nhìn thấy Hoắc Long trong bộ dạng nhạy cảm làm cô hết hồn xoay người đi.
- Ở bàn!
Cô xoay người lại nhưng không dám nhìn lung tung, một mạch tiến lại chỗ bàn với lấy điện thoại bỏ vào túi xách.
Chưa kịp định thần thì ngoài cửa lại cất tiếng:
- Anh Long, cậu Vu tới ạ!
Vu Thần tò mò, có khi nào mình nhìn nhầm, đây là vệ sĩ của anh họ mà.

Anh ấy nghỉ tại đây sao, thế quái nào con nhỏ kia có thể xuất ở đây được.
Khả Ni hoảng hốt, kiếp trước cô nợ tên khốn Vu Thần kia hay sao mà oan gia ngõ hẹp kiểu gì vừa thoát được có một lúc lại đụng độ anh ta.

Lại còn cùng ở chỗ một người tên Long này.
Cánh cửa vừa mở ra, Khả Ni nhanh chân lao lại chỗ Hoắc Long ôm chặt anh hôn một cái.

- Anh..

Có thấy một cô....gái....
Vu Thần nhìn cảnh thân mật trước mặt bèn ho sù sụ.
- Em xin lỗi, lại phiền anh rồi.

Em không biết, sẽ không phá hỏng chuyện tốt của anh đâu.
Nói rồi Vu Thần ngay lập tức đi ra, còn ra hiệu cho vệ sĩ đi ra xa một chút kẻo ảnh tới chuyện riêng tư của anh họ.
Giờ tâm trí anh chuyển sang cô gái kia.

Là ai mà lại khiến Hoắc Long đích thân mang tới đây.

Anh chưa bao giờ thấy anh họ dính líu đến phụ nữ.

Nhìn bóng lưng thì chính là cô gái ở quán bar khi nãy.
Vừa về tầng 46, Phan Anh đã gọi cho anh:
- Thế nào rồi ạ?
- Chắc nhầm, hoá ra 7201 là anh Long, chắc đêm nay sẽ là một đêm lãng mạn cùng người đẹp.
- Vâng, khi nãy tôi định báo cậu đó là phòng cậu Hoắc nhưng cậu dập máy vội quá.
- Ừ, thôi nghỉ ngơi đi!
- Cậu cũng nghỉ ngơi đi.
Phan Anh nhíu mày, nhìn đoạn camera, anh chắc chắn đó là Khả Ni.

Không biết bằng cách thần kì nào mà cô lọt khỏi lưới của Vu Thần tận hai lần.

Nhưng có vẻ phán đoán của anh chính xác, Khả Ni đích thị là người phụ nữ của Hoắc Long rồi.
Chuyện này đúng là kịch tính đây.

Vu Thần lần này xem ra sẽ khó cho Khả Ni vào tù được rồi.

Nếu cô ấy được Hoắc Long ưu ái như vậy thì sẽ không dễ động tới.
Đi theo Vu Thần bao năm, Phan Anh cũng hiểu quá rõ Hoắc Long là người như nào..

 
Chương 8: 8: Báo Đáp


Khả Ni chẳng kịp nghĩ gì, thấy Vu Thần đi cái là vội vã buông Hoắc Long ra.

Anh thì sốc, trợn mắt nhìn cô gái to gan này.

Hôm nay cô mạo phạm anh hai lần, lần này quá đáng rồi.
- Xin lỗi, tôi..

tôi....
Hoắc Long ôm chặt eo cô làm Khả Ni sợ hãi không nhúc nhích được:
- Cô dám!!!!
- Tôi là do bất đắc dĩ, tôi thành thật xin anh tha thứ...
- Chuyện này không phải cho qua là cho qua được.

Tôi không dễ dãi để cô có thể tùy ý đem vào trò đùa của các người.
Khi nãy cả hai người đều uống rượu, dù đã tắm qua nhưng Hoắc Long giờ lại thấy nóng phừng phừng, dù anh đang ở trần.
Khả Ni đẩy anh ra, lại chạm đúng vào ngực mà đẩy.
"Quá xá, cái thân ngực này, còn hơn cả đám thanh niên cơ bắp học võ ở võ đường của bố cô".
Khi Khả Ni đang thẩn thơ thì bất ngờ bị Hoắc Long nắm chặt hai tay giữ lấy.
- Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?
Khả Ni nhăn nhó:
- Anh điên à, tôi chả biết anh là ai mà tiếp cận.
Đúng thật cô chỉ vừa mới quen Hoắc Long, nhưng anh không tin:
- Sao có thể tình cờ đến vậy? Cô nghĩ tôi ngu chắc!

Hoắc Long bóp chặt làm cô hét lên:
- Gẫy tay tôiiiii!!!!
Cô bèn tận dụng những gì bố dậy cô, lấy chân đá mạnh vào chân Hoắc Long rồi thuận thế thoát thân.
Hoắc Long nhăn mặt, nhưng vẫn tóm được cô.
Hai người vật lộn, Khả Ni nhào lên ngồi trên vai Hoắc Long, hai chân kẹp chặt cổ anh.
Hoắc Long nhận ra thân thủ này đúng là không tầm thường.
- Đừng nghĩ cô là phụ nữ mà tôi nể nang.
Anh đánh vào chân Khả Ni làm cô co dúm, nhân lúc cô sơ sảy bèn dùng tay nắm lấy cô mà quật xuống.
Khả Ni bị quăng lên sofa co dúm người lại.
- Nói, ai cử cô tới? Mục đích là gì?
Hoắc Long áp sát người đè lên người cô, hai tay Khả Ni bị giữ chặt trên đầu, cả thân người bị Hoắc Long kẹp chặt.

Tư thế này có chút...!ái muội.
- Anh bị ảo tưởng à, tại anh không cho tôi đi đấy chứ.

- Hử, cô dám đánh cả Vu Thần, lại biết võ mà dám tới chỗ tôi.

Ai chống lưng cho cô mà cô lớn mật vậy.
Hoắc Long nhìn chằm chằm vào mắt Khả Ni để thăm dò, đầu anh đang nảy số xem là phe phái nào cử cô ta tới đây.
Khả Ni không dám đối mặt, bèn quay mặt sang một bên, hổn hển nói:
- Cho tôi đi, lần này tôi cũng sẽ hậu tạ anh là được chứ gì!
Lúc cô quay sang một bên, cổ cô lộ ra một khoảng rất...thu hút.

Hoắc Long không phải kẻ háo sắc, nhưng nhìn cảnh cô gái nằm dưới thân mình thế này đúng là có chút động lòng.

- Thứ tôi muốn liệu cô có dám cho không?
- Phải là gì mới được, tôi sẽ cố gắng hết sức...
- Lấy thân báo đáp!
Khả Ni nghe thấy trợn tròn mắt, giẫy giụa:
- Lưu manh, anh như này là ức hiếp người quá đáng.
- Thân thể là của cô, cô vừa nói sẽ cố hết sức.
- Không thể!
Mặc kệ Khả Ni cự tuyệt, Hoắc Long cười khẩy hôn lên cổ cô, rồi hôn môi cô.
Khả Ni ấm ức ngậm chặt miệng, cô tức giận cắn cho Hoắc Long chảy cả khoé miệng.
- Giỏi lắm, ban ngày đánh chảy máu miệng Vu Thần, ban đêm cắn chảy máu miệng Hoắc Long tôi.

Cô đúng là thích bạo lực mà.
Bản chất con người càng không có sẽ càng muốn chiếm đoạt.

Khả Ni lúc này như khiêu khích bản tính chiếm hữu trong lòng Hoắc Long.
- Anh có buông ra không, tôi sẽ..

báo cảnh...sát.
Vừa há miệng thì cô bị Hoắc Long hôn nữa, lưỡi anh khuấy đảo khoa.ng miệng làm cô sững sờ.

Cô cảm nhận được vị máu tanh, còn Hoắc Long lại khá phấn khích khi cảm nhận được mùi rượu vẫn còn vương vấn của cô.
Hoắc Long vừa hôn dứt, Khả Ni đã thở không ra hơi:
- Oẹ...
Máu của đối phương làm cô ghê tởm.

Hoắc Long vẫn không buông, còn giữ cô chặt hơn:
- Do cô làm ra, còn bày đặt kinh tởm sao.

Dám chê tôi?
- Anh là tên bi.ến thái!
- Tôi sẽ khiến cô hối hận vì dám chọc giận và coi thường tôi..

 
Chương 9: 9: Sao Cô Không Nói


Anh định làm gì?
- Thứ tôi đã muốn thì chưa bao giờ là không có được.

Nhất là phụ nữ.
- Thế này là ***** *** đó, anh sẽ đi tù đó.
- Hừ, e rằng cô sẽ bị Vu Thần tống vào đó trước đó.

Cô nên cảm thấy may mắn thì hơn, bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên giường của tôi còn không được.
- Đê tiện, buông tôi raaaaaaa
- Có hét nữa cũng chả ai cứu nổi cô đâu.

Nhớ cái tên Hoắc Long này đi.

Cô sẽ đổi đời nếu được tôi ưu ái đó.

Làm cho tốt vào!
Hoắc Long cúi đầu nhấm nháp vành tai nhỏ, Khả Ni bị doạ cho sợ hãi, cô lắc đầu nguầy nguâỵ để né tránh, thì lập tức một tay Hoắc Long xé bung cả hàng cúc ở áo cô.
Một toà thiên nhiên hiện ra trước mắt Hoắc Long, cũng không tồi.
Anh hưng phấn vùi đầu vào khuôn ngực ấy, áo ngực màu đen có mùi thơm rất mê người.

Khả Ni bị hành động này làm cho quắn quéo.

Cô như con cừu nằm chịu trận dưới móng vuốt của mãnh thú vậy.
Đến khi có một vật c.ứng rắn nó.ng bỏng chạm vào nơi t.ư mật của mình, cô mới hét lên:
- Không.....
Muộn rồi, cô như bị xé toạc làm hai, đau đớn chảy nước mắt, đầu óc trống rỗng.
Hoắc Long sửng sốt khi nhận ra cô gái này là một xử nữ.

Anh không biết, nếu biết anh đã nhẹ nhàng hơn.

Anh đã quá nóng vội mà còn làm rất mạnh.
Anh luống cuống buông tay cô ra, nhưng Khả Ni lại bất động.

Cơ thể cô mềm nhũn và không còn chút sức lực mà kháng cự.
Hoắc Long lau nước mắt, xoay đầu cô đối mặt mình:
- Sao cô không nói..
- Anh đâu có tin một lời nào của tôi.
- Xin lỗi!
- Xin lỗi đâu giải quyết được gì nữa! Mọi chuyện đã rồi.

- Cô có chấp nhận làm người phụ nữ của tôi không?
- Sao anh lại tự tin vậy? Với ai anh cũng như vậy sao? Cả anh và Vu Thần đều cho rằng phụ nữ dễ dãi mà chà đạp như vậy.
- Không, tôi cũng là lần đầu.
Khả Ni tưởng mình nghe nhầm, cô tỉnh táo nhìn lại đối phương, có chút khó tin:

- Không thể nào!!
- Tôi sẽ có trách nhiệm với cô!
- Chắc gì tôi đã cần.
Hoắc Long nhíu mày nhìn cô, tóc tai dính vài sợi vào mặt, anh khẽ lấy tay gỡ ra, nhìn kĩ hơn thì thấy cô khá xinh đẹp, không nói là thoát tục hay xuất thần nhưng lại khá hài hoà, thanh tú.

Riêng ánh mắt có chút sắc sảo.
Khả Ni như được an ủi một chút, dù mình là người bị hại nhưng nghe nói mình là lần đầu của đối phương thì ít nhất tấm thân này của cô cũng không bị coi là bẩn thỉu.

Anh ta chưa biết cô là ai nhưng đã mạnh mồm nói chịu trách nhiệm.

Ít ra không phải fu.ck boy ăn xong chùi mép vứt bỏ.

Dù chưa biết Hoắc Long có thực hiện được không hay chỉ nói mồm, nhưng lại cho người nghe cảm giác có chút uy tín.
Anh cẩn thận dùng khăn lau cho cô, cả tấm khăn dính một màu đỏ làm anh có chút xót xa.

Nghe nói lần đầu của phụ nữ rất đau đớn.

Bảo sao khi tiến vào anh lại thấy nó chặt chẽ đến vậy.
Anh bế cô vào bồn tắm, Khả Ni chỉ muốn bỏ đi ngay nhưng không thể để cơ thể nhơ nhớp thế này ra ngoài được.
- Tôi tự làm được!
Làm gì cũng đã làm rồi, nhưng cô không muốn nên anh vẫn ra ngoài.
Anh cầm điện thoại gọi cho ai đó:
- Tìm thông tin của người tên Khả Ni cho tôi!
Như nhớ ra gì đó, anh nói thêm:
- Cô ấy là người đánh Vu Thần trong video.
Bách Tùng nửa đêm nhận được điện thoại của cậu chủ cũng phải bật dậy:
- Vâng, nhanh nhất là sáng mai sẽ có kết quả!
Xem ra cậu chủ đã về nước rồi, cơ mà sao gấp gáp điều tra một cô gái như vậy?.

 
Chương 10: 10: Trao Đổi


Khả Ni đi ra, thấy Hoắc Long đã mặc áo choàng ngủ.

Cô khoác áo choàng tắm, hơi run rẩy.
- Tôi sẽ đi ngay.
- Không thể ở lại sao?
- Anh muốn tôi ở lại để giày vò tiếp?
- Không, tôi muốn cô nghỉ ngơi.

Dù gì vừa nãy cũng....
- Đừng nhắc nữa, coi như tình một đêm đi.
- Không được, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm.
- Tôi không cần!
Hoắc Long bất lực trước sự cố chấp của cô.
- Cô cứ ngủ trong phòng đi, có thể khoá cửa cũng được.

Giờ đã muộn lắm rồi.

Tôi sẽ không làm phiền cô đâu.
Khả Ni nhìn đồng hồ, đã gần 2h sáng, cô không nói gì, đi vào phòng khoá cửa lại, rồi nằm mệt mỏi mà thiếp đi.

Lần đầu của cô là như này sao? Cô đau lòng ngủ chập chờn, chỉ mong tới sáng.
Hoắc Long cũng mệt mỏi không kém, chuyện khi nãy cũng làm anh tốn khá nhiều năng lượng, lại vừa ở nước ngoài về trên chuyến bay dài.

Nằm trên sofa chỉ một lát là anh đã ngủ.


Cả căn hộ rộng lớn mà anh lại phải nằm ở sofa, thật nực cười.

Cũng may ghế ở đâu cũng rất thoải mái.
Trời vừa nhá nhem sáng, ánh sáng còn mờ nhạt thì Khả Ni đã rón rén mở cửa để lấy đồ của mình.

Cô thấy Hoắc Long nằm ở ghế lại có chút...!thương thương.

Cô không hiểu mình nữa, cảm giác này không đúng.

Lẽ ra cô phải căm phẫn mà đánh anh ta một trận mới phải.
Chiếc áo bị đứt khuy do giật mạnh, cô nhìn quanh thì thấy áo sơ mi đen của Hoắc Long, bèn mặc tạm.

Hơi rộng nhưng sơ vin vào chắc không sao.

Cô ra ngoài thấy vệ sĩ gần đó, anh ta cúi chào cô mà không nói gì.
Cô cũng gật đầu chào anh ta rồi bẽn lẽn ra thang máy, hi vọng không ai thấy bộ dạng bê tha này của mình.
Hoắc Long tỉnh dậy nhìn vào phòng ngủ đầu tiên, cửa đã mở, mọi thứ im ắng, túi xách và điện thoại của cô đã không còn.

Anh cười trừ, cô ấy đúng là không cần anh chịu trách nhiệm thật, cô coi anh là tình một đêm thật sao.

Khỉ thật, Hoắc Long anh lại có ngày thành đồ chơi của phụ nữ.

Thật không chấp nhận được.
Lúc này điện thoại của Bách Tùng gọi tới:
- Cậu muốn xem file tài liệu hay để tôi nói luôn?
- Nói luôn cho nhanh.
- Khả Ni: 27 tuổi mới thất nghiệp, làm trợ lý cá nhân cho Vu Thần được nửa ngày thì xảy ra chuyện.

Đang bị Vu Thần kiện nên chắc mai kia là phải hầu toà.

Gia đình bố đơn thân, là chủ một võ đường nhỏ.

Ngoài ra không có gì đặc biệt.
- Tình trạng yêu đương thì sao?
- Chưa lập gia đình! Sao cậu quan tâm cô gái này vậy!
- Không có gì, gửi tôi số điện thoại và địa chỉ nhà cô ta.
Dù Bách Tùng rất tò mò khi lần đầu thấy cậu Hoắc quan tâm phụ kiểu này, nhưng lại không tiện hỏi.
" Con nhà võ sao, bảo sao dám ra tay như vậy! Đang bết bát lắm rồi mà cô còn phũ phàng từ chối tôi sao!"
Rồi anh gọi điện cho Vu Thần:
- Anh gọi em ạ!
- Em bỏ kiện Khả Ni đi!
- Hả, anh nói gì vậy? Cô ta đánh em đó, mất hết danh dự của em nữa.


Không đời nào...
- Anh sẽ cho em một phi vụ làm ăn lớn.
- Anhhhh!
- Bỏ qua em sẽ hối hận đó!
- Cô ta là gì mà anh lại đem ra trao đổi với em.

Lẽ nào....
- Lẽ nào gì?
- Không có gì.

Nếu anh đã nói thế, em sẽ nể mặt anh.

Anh chưa từng ra điều kiện với em bao giờ.

Nhưng anh chuyển lời với cô ta, sẽ không có lần sau đâu.
- Được, hợp đồng sẽ được người của anh đem tới Vu Thị cho em.
- Được!
Vu Thần tức tối ném bốp điện thoại vào ghế.

Phan Anh nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì sao?
- Điều tra xem Khả Ni có liên quan gì tới anh Long mà đùng cái anh ấy bảo tôi bỏ kiện.

Còn lấy một hợp đồng lớn cho tôi nữa.
- Là người phụ nữ của cậu Hoắc ạ.
- Hả, sao cậu biết.
- Tôi cũng vừa biết.

Cô gái đêm qua chỗ cậu Hoắc chính là cô ấy.
- Sao không nói sớm.


Bảo sao cô ta thoát dễ thế.

Thế mà tôi lại không để ý!
- Tôi phải kiểm tra chính xác mới báo cho cậu.

Đang định nói thì cậu đã biết rồi.
- Mẹ kiếp, để xem cô ta bám lấy Hoắc Long được bao lâu!
- Không chừng lại làm chị dâu cậu đó!
- F*ck, cậu điên à!
- Chưa bao giờ thấy Hoắc Long chiếu cố một người phụ nữ như vậy.

Huống hồ cậu Hoắc làm ăn rất sòng phẳng, nay lại đem lợi ích đánh đổi.

Chứng tỏ cô ấy có vị thế không tồi.

Nên không chừng...
- Thôi thôi, không thể nào!
Vu Thần nghe Phan Anh nói vô lí nhưng lại rất thuyết phục.

Anh không sợ ai, chỉ sợ duy nhất một người anh họ tên Hoắc Long.

Nếu Khả Ni trở thành chị Hoắc, chắc anh đi đầu xuống đất mất..

 
Chương 11: 11: Hoắc Liên Bang


Hoắc lão gia mấy năm nay đã già yếu, nên dần để con trai là Hoắc Long cáng đáng Hoắc Liên Bang.
Dù mới 30 tuổi nhưng cậu đã được các bậc lão niên trong bang hội rất cả nể về năng lực.
Hoắc Liên Bang là băng đảng xã hội đen khét tiếng nhất trong nước, hoạt động bành trướng sang cả Châu Âu.

Băng đảng do nhà họ Hoắc sáng lập và cầm đầu hoạt động trong rất nhiều lĩnh vực: sòng bạc, khách sạn, buôn bán rượu- thuốc lá, cho vay, bất động sản, vận tải, oto,...!Có thể nói là bang hội nhưng lại rất đông thành viên, chi phối nền kinh tế và chính trị địa phương.

Họ có rất nhiều công ty, làm ăn đóng thuế hẳn hoi, chỉ là cách thức có chút đặc trưng mafia.
Lãnh khốc, vô tình, sát phạt!
Bố của Vu Thần là thân tín dưới trướng đã cùng bố của Hoắc Long gầy dựng nên Hoắc Liên Bang.
Họ vào sinh ra tử, trải qua bao lần sống chết để ngày nay bang hội tồn tại rực rỡ như vậy.

Một lần bị băng đảng khác phục kích, bố của Vu Thần đã đỡ đạn cho ông trùm họ Hoắc mà chết.

Chính vì vậy, nhà họ Hoắc coi đứa con trai duy nhất của ân nhân như con cái Hoắc gia, nuôi nấng như con ruột và chiếu cố không ít.
Vu Thần lớn lên có ngang ngược nhưng không làm phụ lòng ai, dưới sự nâng đỡ của Hoắc gia mà thành lập nên Vu Thị, từng bước trưởng thành đứng trên đôi chân của mình.
Các mối làm ăn nhiều khi vẫn là lợi ích Hoắc gia đem đến, nên anh đối với nhà họ Hoắc ân cao hơn núi.


Anh coi đó như mái ấm thứ hai của mình, vì đời này anh không còn ai thân thiết cả.
Hoắc Long hơn Vu Thần 1 tuổi nhưng chín chắn hiểu chuyện thấy rõ.

Anh luôn yêu thương thậm chí dung túng cho đứa em dù không phải ruột thịt mà hơn cả ruột thịt.

Nếu không có sự hi sinh của bố Vu Thần thì sao có thể có Hoắc Long hôm nay.

Nên anh luôn muốn bù đắp cho Vu Thần.

Họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau nên vô cùng thân thiết.
Hoắc Long còn có một cô em gái tên Hoắc Liên thua anh 3 tuổi.

Hoắc Liên Bang dù là băng đảng nhưng lại được người đời kính nể, bởi truyền thống có vẻ tốt đẹp hơn các băng đảng khác.

Thông thường các ông trùm sẽ có nhiều vợ hoặc qua lại với vô số bóng hồng, từ đó mà dẫn tới hệ lụy sóng gió gia tộc, âm mưu thù hằn, tranh đoạt lẫn nhau dù chung một nhà.


Hoắc lão gia ở đời chưa gì là chưa trải, sống thọ được tới tuổi già với địa vị ông trùm như ông quả thực đáng nể.

Ông nhận ra: phụ nữ đẹp như rượu, phụ nữ thông minh như trà.

Người ta thường chết vì rượu, chứ trà lại là thứ nước thanh tao.

Bao bậc quân vương tài giỏi, thao lược đánh Nam dẹp Bắc cuối cùng lại chết vì sự ngọt ngào của đàn bà.

Nhìn xa trông rộng, Hoắc Liên Bang có quy định, người cầm đầu chỉ được có duy nhất một vợ, tuyệt đối không ly hôn, đề cao bản lĩnh, nghĩa khí và lòng chung thủy.

Dĩ nhiên, người vợ cũng phải trung thành tuyệt đối.
Chỉ cần vi phạm điều cấm kị sẽ bị khai trừ ra khỏi bang, kể cả là vua mà phạm luật cũng xử như dân thường, không có ngoại lệ hay kiêng nể.

Một khi bị khai trừ, sống không bằng chết.
Nghe có vẻ máu lạnh nhưng điều này tạo nên khác biệt, nghe tới Hoắc Liên Bang là người ta nghĩ ngay tới bản lĩnh người cầm đầu.

Để làm vợ ông trùm, người phụ nữ cũng có rất nhiều yêu cầu khắt khe.
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.

Nên đối với các đàn em, phu nhân lãnh đạo chính là người phụ nữ mà họ kính nể nhất!.

 
Chương 12: 12: Gia Cảnh Của Khả Ni


Khả Ni nay về võ đường thăm bố.

Từ khi ra trường cô bắt đầu ra ở riêng.

Bố cô cũng đồng ý dù có mỗi một đứa con gái.

Mấy chục năm cuộc đời cô đã gắn liền ở võ đường, ngày ngày xem đám con trai đấm đá.

Ông muốn cô sẽ sống như một cô gái bình thường, lấy chồng sinh con, sống an nhiên tới già.

Vợ mất, Khả Ni chính là nguồn sống của ông.
Cô không muốn bố gánh nặng, nên đi làm mấy năm tích lũy bèn mua một căn chung cư.

Do còn thiếu nên cô trả góp theo tháng.

Dù vẫn còn tiền tiết kiệm nhưng cô vẫn miệt mài đi tìm công việc mới, không nói cho bố biết tình hình hiện tại của mình để ông khỏi lo lắng.
Khả Hùng tưởng con gái bận đi làm nên lâu không tới.

Thấy cô tới thì lại cằn nhằn:
- Ngày nghỉ không đi tìm đối tượng hẹn hò đi, con tới đây làm gì!
- Bố thật kì cục, con về nhà mình mà cũng bị đuổi là sao.

Bố nên trân trọng đi, nhỡ con lấy chồng thật thì bố sẽ buồn lắm đó.

- Thế lấy chồng gần thôi!
- Duyên số chưa biết được, nhưng con sẽ cố gắng hihi
Khả Ni nhìn người bố tóc đã hoa râm có chút chạnh lòng.

Người ta tuổi này lẽ ra phải nghỉ ngơi và quây quần bên con cháu.

Còn bố cô, cô đơn lủi thủi.

Lúc có môn sinh tới học thì còn nhộn nhịp người ra người vào, đến khi họ về hết là trống trải ngay.
Khả Hùng rất yêu thương con gái, ông nấu rất nhiều món ngon cho cô:
- Con gầy đi à?
- Không ạ, vẫn vậy mà.
- Con cũng thật là, chẳng ra dáng con gái chút nào.

Nấu ăn thì không giỏi, tính thì nóng như kem, chỉ biết mỗi đấm đá thôi.

Cánh mày râu khéo nhìn con còn ái ngại.
- Bố không thể nói thế được, con tính nóng giống ai, đấm đá là do ai dậy! Với cả nấu ăn cũng không quá quan trọng, giờ ấn điện thoại là người ta mang tận nhà rồi, có thể 7 ngày không món nào trùng món nào cũng được.
- Con gái không nhất thiết phải nấu ăn ngon, không ai áp đặt điều đó cả.

Nhưng biết sẽ tốt hơn, không phải để lấy chồng nấu cho chồng cho con cái ăn, mà đầu tiên là có thể tự chăm sóc bản thân mình tốt hơn.
Khả Ni xúc động, ông vừa là bố cũng vừa làm mẹ của cô.


Bố cô nuôi nấng cô đúng là không dễ dàng chút nào.
- Vâng vâng!!
Bố cô không biết chứ có người còn đòi chịu trách nhiệm mà cô còn chả cần nữa là.

Thực ra là cô gầy đi thật, từ hôm xảy ra chuyện với hết Vu Thần lại tới Hoắc Long thì không ngày nào cô thấy bình yên được, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm không nguôi.
Nói mới nhớ, đã một tuần rồi mà sao chưa toà chưa triệu tập cô.

Có lẽ nào thủ tục hành chính vốn lâu la như vậy.

Lẽ ra Vu Thần phải đẩy nhanh tiến độ kiện cô càng sớm càng tốt mới phải chứ.
Mang theo một tâm trạng bất ổn, cô gọi cho Phan Anh.
- Cô Khả gọi tôi lại có việc gì?
- Chuyện là....!Tôi chưa nhận được tin hầu toà.
Lẽ ra phải nên mừng vì không thấy giấy triệu tập nhưng cô lo lắng, việc gì xong việc nấy thì cô mới yên ổn làm việc khác được.
- Cậu Hoắc chưa nói với cô sao.

Cậu Vu đã rút kiện rồi.
- Hả? Cậu Hoắc nào...!Ý anh là người tên Hoắc Long á?
- Đúng vậy, hai người không phải thân thiết sao?
- Sao có thể chứ.

Cảm ơn anh, đã làm phiền rồi.

Khả Ni chưa hiểu chuyện gì, Phan Anh thì thấy sai sai, sao Khả Ni lại không biết chuyện của mình cơ chứ?
Lát sau anh nhận được tin nhắn:
"Quản gia Phan có thể cho tôi xin liên hệ của Hoắc Long không? Tôi muốn cảm ơn anh ấy mà thôi"
Hoắc Long là ai mà có thể tùy tiện cho số điện thoại, cơ mà hai người này có vẻ không mật thiết như Phan Anh nghĩ, chắc phải quan sát thêm mới được.

Dẫu vậy, anh vẫn gửi tin nhắn cho Khả Ni..

 
Chương 13: 13: Tìm Tới Tận Nhà


Khả Ni không vội gọi cho Hoắc Long mà ở nhà bố tới tối mới về.

Cô phân vân mãi, vì sau hôm phát sinh chuyện đó cô thật sự muốn quên.

Thậm chí cô mất mấy ngày mới hết đau chỗ đó.

Nhưng cô nghĩ vẫn nên hỏi rõ đầu đuôi mọi việc, và tại sao anh ta làm thế với mình.
- Khả Ni?
- Sao anh biết là tôi?
- Chỉ cần là người tôi quan tâm thì tôi sẽ đều biết.
Khả Ni nghe vậy có chút xấu hổ.

Hoắc Long dù đã có số của Khả Ni từ chỗ Bách Tùng điều tra được nhưng anh chỉ lưu vào và để đó.

Anh đoán sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ gọi cho anh.

Có điều hơi chậm chạp thì phải, tận một tuần sau cô mới chủ động gọi.

- Nghe nói Vu Thần đã rút kiện.

Là do anh sao?
- Đúng vậy!
- Tại sao? Tôi với anh đâu thân tới mức đó, chúng ta còn chả biết gì về nhau.
- Nhưng cơ thể thì đã thân thuộc!
- Thôi đi, anh hãy quên chuyện đó đi, tôi không nhớ đâu.
Khả Ni gắt lên, Hoắc Long lại càng vui, cô càng như thế chứng tỏ cô chưa có quên.
- Thật là không nhớ? Tôi lại nhớ từng đường nét trên cơ thể của cô đó!
Hoắc Long mới trêu chọc có mấy câu, Khả Ni đã tức tối tắt máy.

Vốn có ý tốt muốn cảm ơn nhưng anh ta đúng là kẻ thô lỗ đáng ghét.
Khả Ni nóng cả mặt, lấy một chai nước trong tủ lạnh uống một hơi hết cạn.

Nhìn ngoài ban công, chiếc áo sơ mi cô lấy hôm ấy đã khô, treo mấy ngày vẫn chưa được cất vào.

Cô cục súc lấy áo, gấp qua loa rồi nhét vào túi, bỏ vào một góc tủ.
Chết tiệt, cô lại nhớ đêm đó rồi.

Cơ thể ấy, khuôn ngực rắn rỏi, kể ra Hoắc Long cũng đẹp trai, cảm giác khi thứ đó tiến vào cơ thể mình...
"Không không, mình bi.ến thái mất rồi".
Cô lắc lắc cái đầu, không được, cô phải đi tắm cho tỉnh táo lại mới được.
Vừa bước ra ngoài, tóc còn ẩm ướt cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Nhìn qua mắt cửa, cô hết hồn khi thấy Hoắc Long đang đứng lù lù trước nhà mình.

Cô còn chớp mắt mấy lần, đúng là anh.
- Khả Ni!
Hoắc Long ấn chuông không thấy cô mở cửa, rõ ràng là cô ở nhà vì anh thấy đèn sáng và tiếng nhạc phát ra từ căn hộ.
Cô bị gọi tên giật bắn mình, vội lấy tay cào cào mái tóc còn lộn xộn vừa gội còn chưa kịp sấy khô.


Là chủ nhà mà lại lấm lét như trốn nợ vậy.
- Anh tới đây có việc gì? Chúng ta đâu còn gì để nói!
- Tôi mang áo trả cô! Cô quên áo chỗ tôi này.
Hoắc Long giơ túi lắc lắc trước mắt cửa cho cô nhìn, Khả Ni nhăn mặt:
- Anh nói nhỏ thôi!
Hoắc Long cười thầm, hùng hổ đánh người mà giờ lại bày đặt xấu hổ.

Cô nhớ chiếc áo sơ mi khi nãy, nhân tiện cô cũng trả anh ta luôn.

Hôm ấy thay áo xong vội đi quá cô quên không cầm theo áo của mình về.

Dù gì cũng đứt cúc rồi, lại còn hôm ấy...!Cô nghĩ bỏ đi cũng được, không ngờ Hoắc Long lại giữ và đem tận nhà trả cô.
Hoắc Long vẫn kiên nhẫn đứng đợi, Khả Ni hé hé cửa, thập thò chìa túi ra:
- Áo của anh, hôm ấy tôi đã lấy áo của anh.

Yên tâm tôi giặt sạch sẽ rồi.

Với cả không biết vì sao, nhưng cảm ơn anh giúp tôi vụ kiện.
Hoắc Long cầm túi cô đưa, lại chạm nhẹ vào tay cô:
- Không có gì, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm với cô.


Hoắc Long tôi nói được làm được.

Cơ mà cô chỉ cảm ơn thế này thôi sao? Tôi cất công tới tận đây, không mời tôi được ly nước à.
Khả Ni rụt tay lại nhưng bất ngờ bị anh giữ chặt.

Cô bất lực mở hẳn cửa ra, chưa kịp từ chối thì Hoắc Long đã đi vào như thể đây là nhà anh vậy.
Lúc này anh mới nhìn thấy bộ dạng của Khả Ni, áo phông rộng thùng thình dài che cả quần, nhìn cứ như phía dưới không mặc gì vậy.

Tóc hơi rối thi thoảng còn nhỏ xuống một giọt nước, không khí trong căn hộ nhỏ đầy mùi thơm của xà phòng tắm gội.

Căn hộ gọn gàng và tối giản, trong nhà còn có một con mèo lông ngắn trắng trắng béo tròn.
Đúng là phong cách của một cô gái đô thị độc thân thường thấy.

Anh quan sát một lượt, chưa thấy dấu hiệu gì của đàn ông.

Xem ra cô ấy độc thân, lòng anh có chút mừng thầm..

 
Chương 14: 14: Phá Lệ


Khả Ni hằn học mang tới một ly nước:
- Uống xong anh đi đi, muộn rồi, anh ở đây không thích hợp.
Hoắc Long cầm ly, uống rất chậm.

Anh cố tình không uống hết mà chừa lại hơn nửa.
Khả Ni không ngồi mà đứng trong bếp giả vờ bận rộn.

Hoắc Long biết thừa nhưng vẫn tận hưởng dáng vẻ lóng ngóng của cô.

Khả Ni hậu đậu làm rơi chiếc ly làm cả hai giật mình.
Hoắc Long bật dậy tới chỗ cô, cầm tay cô rồi nhìn cả người cô lo lắng:
- Không bị thương đâu chứ?
Khả Ni sống một mình đã lâu, một chiếc ly vỡ không làm cô hoảng.

Nhưng nhìn dáng vẻ người đàn ông trước mặt lại thấy anh quan tâm cô y như bố cô quan tâm cô vậy.

Lòng cô bỗng loé lên một tia thiện cảm với Hoắc Long.
- Không, tôi không sao.
- Lấy chổi và hót rác ra đây!
- Hả?
Khả Ni load kịp, cũng đi lấy đồ.
- Cô ra kia ngồi, tôi dọn cho.
- Thôi, ai lại để khách làm thế bảo giờ, mấy mảnh vỡ bé xíu này nhằm...nhò...gì.
Cô chưa nói hết, Hoắc Long đã cầm đồ trong tay cô rồi cẩn thận quét dọn mảnh vỡ.

Anh quét rất kỹ.


Khả Ni trong một giây cảm thấy mình được cưng chiều.

Thật buồn cười vì trong hoàn cảnh này cô lại có những suy nghĩ rất trẻ trâu kiểu như vậy.
Xong xuôi, Hoắc Long nhìn sang cô:
- Sau hãy chú ý cẩn thận hơn!
- Tôi biết rồi, đâu có bé bỏng gì đâu.

Cảm ơn anh!
- Ừm.
Tự nhiên không khí rất sượng trân, chả ai nói gì nữa, Hoắc Long lên tiếng trước:
- Tôi về đây, cảm ơn cô!
Anh cầm túi áo rời đi, Khả Ni khi nãy đuổi người giờ thấy anh đi lại hơi hơi hụt hẫng.

Cô không đóng cửa ngay mà đứng nhìn anh bước vào thang máy một lúc.
Vừa xoay người, đang định đóng cửa thì một bàn tay lớn chặn lấy cửa.

Khả Ni hoảng hốt quay lại, nhìn thấy Hoắc Long thì vô cùng bất ngờ:
- Anh quên gì sao?
- Có quên!...!Là quên nói với em, anh rất nhớ em, cả tuần qua anh rất nhớ em.
Khả Ni đứng hình tại chỗ.

Đây có coi là tỏ tình không, nếu tỏ tình thì có tính là tình yêu sét đánh không?
Hoắc Long bước vào thang máy thấy không cam tâm.

Cô là người phụ nữ của anh, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm thì nhất định anh sẽ làm được.


Anh không bấm số tầng mà nhấn nút mở thang, anh phải cho cô biết, anh có tình cảm với cô sau đêm ấy.
- Em không nhớ anh thật sao?
Khả Ni nhìn anh chằm chằm, cô lắc đầu, rồi lại gật đầu.
- Có nhớ hay không nhớ?
- Có..
Chỉ đợi có thế, Hoắc Long lao vào hôn cô.

Cánh cửa không được ai giữ cũng từ từ khép lại.
Khả Ni bị sốc, nhưng cơ thể lại tiếp nhận nụ hôn ấy.

Cô nhắm chặt mắt, Hoắc Long ôm má cô rồi hôn thật nhẹ nhàng.

Cô ấy không cự tuyệt anh làm anh có chút hi vọng.
Khả Ni đứng dựa tường gần cửa, Hoắc Long áp sát cô, hôn chậm rồi nhanh.

Khả Ni cứ thế bị anh dẫn dụ.

Cô không thở được, đẩy anh ra thở hổn hển.

Hoắc Long tưởng lại bị cô ra đòn, nhưng không, cô nhìn thẳng vào mắt anh rất lâu.

Giây phút ấy tưởng chừng như ngưng đọng lại vậy.
Khả Ni nhìn thấy ánh mắt ấy có bao nhiêu chân thành, cô cũng nghĩ về anh mỗi ngày.

Cô dần chấp nhận và còn nghĩ hôm ấy anh cũng là lần đầu.

Tính ra thì cả hai bình đẳng.
Hoắc Long là con trai ông trùm, từ nhỏ đã được giáo dục theo nguyên tắc của Hoắc Liên Bang nên tính cách thấm nhuần tư tưởng trọng nghĩa.

Dù bên anh có bao người đẹp theo đuổi, anh muốn ai cũng được, nhưng anh lại giữ thân.

Ấy vậy mà đêm đó lại phá lệ với Khả Ni.

Cô đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh lúc nào không hay rồi..

 
Chương 15: 15: Người Đàn Ông Của Tôi


Khả Ni hỏi nhỏ:
- Hôm đó thật sự là lần đầu sao?
Hoắc Long gật đầu.

Sao cô có thể biết được chứ, nhưng cô lại cảm thấy tin tưởng.
- Thế thì có thể coi anh là người đàn ông của tôi chứ?
Hoắc Long sững sờ, chưa ai dám nói anh là của ai.

Chỉ có người khác thuộc sở hữu của anh mà thôi.
- Là của em.
Anh ôn nhu mà đáp lại.

Khả Ni mỉm cười khó hiểu, cô cao 1m72 mà vẫn phải kiễng lên.

Cô bám vào eo anh, dịu dàng hôn lại.
Hoắc Long vui mừng, hai tay ôm lấy vòng eo thon.

Họ hôn nhau nồng nhiệt, Khả Ni chủ động cởi từng cúc áo của đối phương.

Hoắc Long biết tín hiệu này là có ý gì, anh bế bổng cô lên tiến vào phòng ngủ.

Căn phòng nhỏ hơn rất nhiều so với ở biệt thực của anh nhưng điều đó lại càng làm anh thêm hứng thú.


Không gian nhỏ và mới mẻ lại tràn ngập sự nóng bỏng của hai người đang dính lấy nhau.
Hoắc Long hôn lên trán cô, rồi hôn lên mũi cô, rồi xuống môi cô.

Làn môi mềm mại rất có sức hút.

Lần này anh rất nhẹ nhàng, chậm rãi hôn từ cổ xuống bụng.

Khả Ni bị làm cho quắn quéo không thôi, biết như này có vẻ buông thả nhưng cơ thể lại rất thành thực, bản thân cô cảm nhận được nơi đó đang ẩm ướt như nào.
Đôi môi anh chạm vào nơi t,ư mật, Khả Ni không kiềm chế được, chỉ biết lấy tay che miệng.
Hoắc Long biết đến lúc rồi, trước khi đưa vào, anh nói nhỏ:
- Anh sẽ nhẹ nhàng!
- Ưmmm...mmm.mmm
Khả Ni nhăn nhó vì lúc đầu cô bị đau, nhưng sau vài nhịp đưa đẩy, cơ thể dần thả lỏng, cảm nhận từng đợt kho.ái cảm.

Cảm giác khi làm tì.nh rất đặc biệt, một cảm giác gây nghiện, hưng phấn và k.ích thích mà không gì có thể đem lại được.
Hoắc Long nâng niu bế cô ngồi lên đùi mình, Khả Ni thấy rất giống tư thế cô ngồi vào lòng anh lúc ở quán bar hôm nọ.
- Hôm ở quán bar, lúc em ngồi như này, anh có cảm giác gì không?
- Nói không thì là nói dối.
- Là gì?
- Cảm giác muốn chiếm đoạt em.

Nên về khách sạn phải đi tắm luôn.
- Tối ấy anh vẫn chiếm đoạt em đó thôi!
- Vẫn là anh sai, hôm ấy em chịu thiệt rồi.

- Nay bù đắp lại nhé.
Khả Ni cười tinh nghịch, Hoắc Long cúi xuống nhâm nhi nụ hoa nhỏ.

Khả Ni cong người ưỡn ra sau, hai tay Hoắc Long đỡ lấy tấm thân mê hoặc ấy.
Cô ngồi trên di chuyển nhịp nhàng làm Hoắc Long bị phấn khích không thôi.

Cô cứ như đang thu phục con mãnh thú là anh vậy.
Gấp rút, Hoắc Long ngả cô nằm xuống nệm, anh lên đỉnh trút toàn bộ tinh hoa vào sâu trong cơ thể đối phương.

Khả Ni rê.n rỉ, hai chân quàng qua eo anh mà tiếp nhận.
Hoắc Long nằm rạp trên người cô, còn cô thì xoa xoa mái tóc anh.

Cô để im cho anh nằm như vậy một lát.

Hoắc Long sợ cô bị nặng, bèn nằm sang một bên, ôm cô vào lòng:
- Em sẽ để anh chịu trách nhiệm chứ!
- Còn xem anh thể hiện đã.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Nếu là người phụ nữ khác chắc đã sống chết bắt đền Hoắc Long rồi, vậy mà cô lại khiến anh thấp thỏm chờ đợi được đồng ý.

Cảm giác lần đầu trong đời anh bị rơi vào thế bị động như vậy.
Khả Ni xoay người thì bất ngờ nhìn thấy mấy vết sẹo ở bên hông, cô sờ sờ hỏi:
- Vết thương này là?
- Do chút sơ suất mà thôi!
Anh hôn nhẹ cô, không muốn cô để ý thêm.

Đó là vết thương do bị băng đảng khác gây sự rồi đánh nhau.

Bỗng lòng anh dậy lên một cảm giác lo lắng, nếu cô biết thân của mình, liệu cô có sợ mà xa lánh anh không?.

 
Chương 16: 16: Căn Dặn


Hai người có một đêm nồng cháy, tình cảm cũng tiến thêm một bước.
Sáng sớm, Hoắc Long bị điện thoại đánh thức:
- Lão gia e là không qua khỏi.

Cậu về Hoắc gia gấp ạ!
Hoắc Long nhíu mày, xem ra sớm muộn cũng phải tới ngày này, dạo này bố anh yếu hơn rất nhiều.
Khả Ni vòng tay muốn ôm nhưng không thấy, mở mắt thấy Hoắc Long đang mặc đồ.
- Anh định bỏ đi sao?
Hoắc Long mặt nghiêm trọng quay lại, Khả Ni có chút lo sợ bởi động thái này.

Cô...có chút sợ bị bỏ rơi.

Anh ấy không phải người vắt chanh bỏ vỏ đấy chứ, rõ ràng còn nhất quyết đòi chịu trách nhiệm cơ mà.
Anh như nắm bắt được tâm lý cô, nhẹ nhàng ngồi cạnh, xoa xoa đầu:
- Bố anh bệnh nặng, sợ là...!Anh sẽ quay lại và tìm em sau, được chứ?
Khả Ni không ngờ là tình huống này, cô vội vã gật đầu:
- Anh đi đi, nhanh đi!
- Em ổn chứ!
Cô gật đầu, anh ôn nhu hôn trán cô, trước khi khép cửa còn lưu luyến quay lại nhìn thêm lần nữa.
Khả Ni có chút thương cảm.


Cô vẫn nhớ ngày mình mất mẹ, khi ấy cô vừa lên cấp 2, đùng một cái bố tới trường đón cô dù vẫn chưa tan học.

Khi cô gặp mẹ ở viện, mẹ cô đã đi thật xa rồi.

Không một lời tạm biệt, không một lời dặn dò, cứ thế chỉ còn hai bố con nương tựa.
Cô nhìn sang khoảng giường trống trải bên cạnh, bất giác xoa xoa nơi người ấy đã nằm ôm cô cả đêm.

Hi vọng anh ấy sẽ ổn.
***
Về tới Hoắc gia, anh thấy một không khí ảm đạm.
- Mẹ, bố con sao rồi?
- Vào đi, bố con muốn gặp con đó.
Siêu Doanh rất điềm tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh băng, ánh mắt khó đoán.

Còn Hoắc Liên thì ngồi ủ rũ không nói năng gì.
Bước vào chỗ giường bố, anh thấy bác sĩ đang khám cho ông.

Ông đưa tay yếu ớt xua xua, mọi người hiểu ý lập tức lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông,một già một trẻ.
- Thưa bố, con đã về ạ!
- Ngồi đi!
Hoắc Long ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay đã chi chít đốm đồi mồi.
- Bố biết mình sắp gần đất xa trời.

Con là trưởng nam, sau lãnh đạo bang hội, năng lực không có gì phải phàn nàn.

Nguyện vọng cuối đời là được thấy con thành gia lập thất, bố muốn được thấy Hoắc phu nhân tương lai rồi mới nhắm mắt xuôi tay được.

Đời này bố không đợi tới lúc Liên Liên gả chồng.

Sau này con là người đàn ông duy nhất trong nhà, trọng trách đầy mình, hãy bảo vệ mẹ con, che chở cho các em.
Mẹ con tuy luôn tỏ vẻ cứng rắn nhưng nội tâm yếu mềm, hãy bảo vợ con hiếu kính bà ấy.
Vu Thần ngang ngược nhưng ta coi nó như con cháu Hoắc gia.

Hoắc Liên là con gái, chỉ mong lấy chồng sống một đời an nhiên.


Nếu sau nó bị đàn ông làm tổn thương, con cũng phải dang tay cứu cánh em mình.

Con chỉ có nó làm em ruột chung dòng máu.
Nếu có gì không biết, hãy hỏi các trưởng bối.

Họ đều theo ta vào sinh ra tử, lòng trung thành rất cao.

Tuy nhiên con cũng phải thận trọng chuẩn bị cho mình đường lui, thế sự khó lường, vật đổi sao dời khó tránh được.
Hoắc Long cảm động nắm chặt tay bố, ông trùm tung hoành giang hồ, suy cho cùng cũng chỉ là con người, sinh lão bệnh tử.

Sống ở đời và trở về thành cát bụi.
- Bố yên tâm, con nhất định ghi lòng tạc dạ.
Hoắc lão gật đầu rồi ho khù khụ.

Bác sỹ vội vàng đi vào thăm khám cho ông ấy.

Hoắc Long lui ra để bố nghỉ ngơi.
Ra ngoài, Siêu Doanh nhìn con trai kĩ lưỡng rồi hỏi:
- Bách Tùng nói đêm qua con không ở nhà!
Hoắc Long đâu lạ gì mẹ mình, nhất định bà ấy đã biết anh ở đâu.
- Vâng mẹ!
- Bố con cũng nói rồi đó.

Nghiêm túc thì đưa cô gái đó về đi, cho bố con yên lòng.
- Con còn phải xem cô ấy nghĩ sao đã.
- Con mà lại phải để người ta chọn mình sao? Thật kém cỏi!

- Mẹ à, đây là vấn đề cả đời đó.

Mẹ cũng biết nguyên tắc mà, đâu thể chọn bừa rồi sống cả đời không tình yêu được.
- Nhanh lên, bố con không còn nhiều thời gian nữa đâu!
Rồi bà lạnh lùng đi vào thăm chồng.
Hoắc lão thấy vợ, nghẹn ngào nói:
- Siêu Doanh, tôi biết ban đầu bà không yêu tôi, nhưng cảm ơn bà đã vì tôi mà cả đời sống đạo nghĩa, chăm lo gia đình và sinh con cho tôi.

Đời này, được bà ở bên là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi.

Nếu có kiếp sau, hãy lấy người bà yêu thật nhiều.
Siêu Doanh nắm tay chồng:
- Đừng nghĩ nữa, sức khỏe ông không tốt.

Ông đã làm rất tốt, làm người chồng, người cha, trụ cột của gia đình và hàng nghìn anh em bang hội.

Tôi coi ông như tri kỉ, không hẳn là tình yêu nồng nhiệt, mà là thứ tình nghĩa hơn cả thế.

Tôi không hối hận khi làm vợ ông, đời tôi làm Hoắc phu nhân của ông cũng coi như rực rỡ rồi..

 
Chương 17: 17: Cái Gật Đầu Định Mệnh


Khả Ni cả ngày lo nghĩ nhưng sợ làm phiền Hoắc Long mà không dám gọi anh.

Cô chẳng còn tâm trí mà lên web tuyển dụng tìm việc nữa.
Nửa đêm, Hoắc Long không báo trước mà tới nhà cô.

Cả ngày anh đã túc trực ở Hoắc gia.

Khả Ni như có thần giao cách cảm, vẫn ngồi ở sofa phòng khách nhìn ra cửa ra vào.
"Ting Toong"
Cô không nhìn qua mắt cửa mà ngay lập tức mở cửa.

Nhìn Hoắc Long mệt mỏi cô lại thấy thương, không ai nói gì, cô dang tay ôm anh vào lòng.

Hoắc Long cứ đứng giữa cửa mà gục vào vòng tay của cô.

Anh không được phép yếu đuối, kể cả trước mặt mẹ mình.

Có lẽ Khả Ni là người duy nhất chứng kiến sự yếu đuối của ông trùm Hoắc Liên Bang tương lai.
Anh đã ngủ, còn Khả Ni vẫn nhìn anh, cô vuốt nhẹ mái tóc anh.

Cô tò mò, bố mẹ anh rốt cuộc xuất sắc cỡ nào mà sinh ra được một người đẹp trai như này.

Lần đầu của cô trao cho anh cũng coi như không uổng phí.

Dù lúc đầu cô không tự nguyện, nhưng giờ chẳng phải họ đang chăn ấm đệm êm ở nhà cô sao.

Bỗng dưng Hoắc Long mở mắt:
- Sao em nhìn anh mãi thế?
- Anh chưa ngủ sao?
- Em cũng chưa ngủ mà!
- Anh có tâm sự gì à?
Họ mới qua lại được một ngày, nhưng cứ như rất hiểu nhau vậy.
- Bố anh sắp hết thời gian rồi.

Nguyện vọng ông ấy muốn được gặp người phụ nữ của anh.

Em có thể tới thăm ông ấy một chuyến không?
Hoắc Long đã suy nghĩ mãi về chuyện này.

Thật làm khó cô khi mà quan hệ họ chưa tiến triển tới mức gặp phụ huynh của nhau.

Có lẽ cô sẽ áp lực và từ chối.

Anh phân vân lắm mới quyết định hỏi ý kiến cô.
Khả Ni có bất ngờ, cơ mà cô nghĩ đơn giản là gặp một tí chắc không sao.

Dù gì cũng là nguyện vọng cuối đời của ông ấy, hơn nữa cô đúng là người phụ nữ của anh thật.

Lại nghĩ cảnh mẹ mình, cô còn chả biết nguyện vọng của bà ấy là gì, mẹ có điều gì mong mỏi ở cô không, cô là con gái duy nhất của bà ấy cơ mà.

Nếu khi ấy cô tới sớm hơn, biết đâu cô có thể nghe lời căn dặn cuối cùng, hoặc có thể làm gì đó khiến bà ấy vui lòng mà đi về thế giới bên kia.


Không biết trước khi trút hơi thở cuối cùng, mẹ cô đã nghĩ những gì.

Khi ấy, cô đã dằn vặt trong cả tỉ suy nghĩ như vậy.

Cô đoán bố cũng vậy, nhưng hai bố con lại không đủ mạnh mẽ để nói với nhau nội tâm day dứt của mình.

Nên cô khá đồng cảm với anh.
Hoắc Long hồi hộp đợi câu trả lời, anh không hi vọng nhiều, anh không dám nói là bố anh muốn gặp Hoắc phu nhân của anh.
- Được!
Khả Ni gật đầu, Hoắc Long nghi ngờ hỏi lại:
- Em chắc chắn chứ!
Cô lại gật gật đầu.

Anh xúc động ôm cô.
- Cảm ơn em!
- Không có gì, em chỉ muốn làm gì đó cho anh mà thôi.
Khả Ni sẽ không tưởng tượng nổi cái gật đầu định mệnh ấy sẽ thay đổi cuộc đời cô hoàn toàn.
***
Sáng sớm hôm sau, Bách Tùng cùng vài vệ sĩ khác đã có mặt đón hai người.

Khả Ni ăn mặc chỉnh tề, trang nhã, cầm tay Hoắc Long.

Nhìn thấy mấy chiếc xe đen đi sau xe mình, cô có chút tò mò, nhưng thấy Hoắc Long đang đăm chiêu lái xe nên cô không hỏi.
Bách Tùng lần đầu gặp trực tiếp Khả Ni.

Anh lịch sự cúi đầu chào hỏi.

Cô ấy sẽ là Hoắc phu nhân tiếp theo của Hoắc Liên Bang sao? Thật trông đợi xem cô gái này thể hiện như thế nào.

So với Siêu Doanh phu nhân, liệu có tiếp nối được không.

Bà ấy cũng xuất thân bình thường nhưng quả thật rất đáng gờm, rất tròn vai vị phu nhân của người cầm đầu..

 
Chương 18: 18: Ra Mắt


Tới nơi, Khả Ni xuống xe mà vô cùng tò mò, tới khi cô nhìn thấy biển lớn ghi Hoắc Gia thì mới ngớ người.
Đây là cả một biệt phủ kiểu cổ rộng lớn với những gian nhà mái ngói uốn cong trải dài, cứ như mấy cung điện thời xưa vậy.

Quanh cổng có rất nhiều người áo đen đứng canh gác.

Mới bước tới viên gạch đầu tiên mà Khả Ni đã nghi hoặc nhìn Hoắc Long, gia thế nhà anh rốt cuộc như nào.
Khả Ni bẽn lẽn đi bên cạnh Hoắc Long, theo sau là Bách Tùng và vài người áo đen khác.

Họ đi qua hành lang lát đá màu đen rất dài, qua một hồ cá nhỏ, rồi lại một hành lang khác có cây cối tỉa tót cẩn thận ở hai bên.

Những mái che có cột trụ và mái là gỗ lớn, cô ngỡ mình đang ở phim trường cổ trang nào đó cơ.

So với biệt thự của Vu Thần thì nơi đây phải nói là quá lớn đi, bảo sao anh ta lại nể người đàn ông chung giường với cô như vậy.
Họ đi một lúc mới tới một khu nhà lớn, có lẽ là lớn nhất luôn.

Tới đây Bách Tùng và đàn em dừng lại, chỉ có hai người trẻ đi vào.
- Bố tôi sao rồi?
Hoắc Long hỏi bác sỹ.

- Có lẽ sẽ sớm thôi, gia đình nên chuẩn bị tâm lý.
Khả Ni nghe vậy có chút khẩn trương, Hoắc Long lại bình tĩnh nắm tay cô:
- Không có gì, em cứ thoải mái đi.
Cô gật đầu để anh dắt tay đi về phía sau tấm bình phong.

Đẩy cửa ra có một người đàn ông tóc đã bạc nhiều nằm ở đó:
- Thưa bố, con đưa cô ấy đến gặp bố ạ.
- Cháu chào bác, cháu là Khả Ni, nay tới thăm bác ạ.
Hoắc lão gia đã yếu lắm rồi, nhìn Khả Ni gật đầu rất nhẹ.

Ông chỉ yếu ớt nói:
- Sau này hãy hoà thuận với nhau.
Khả Ni không hiểu lắm, cứ gật đầu dạ vâng cái đã.

Ông ấy cầm tay cô, rồi cầm tay Hoắc Long đặt lên trên, vỗ vỗ nhẹ mà không nói gì.

Được một lúc thì bác sỹ vào tiêm thuốc nên hai người xin phép ra ngoài.
Vừa hay Hoắc phu nhân và con gái đi tới.

Bà không vội nhìn cô gái lạ mặt mà hỏi con trai:
- Về lúc nào không báo trước để mẹ chuẩn bị đón khách!
- Con vừa về thôi ạ.

Đây là Khả Ni.
Khả Ni nghe vậy cúi đầu lễ phép chào:
- Cháu chào bác gái ạ.
Siêu Doanh không đáp, gật đầu một cái, nhìn cô rất chăm chú, đánh giá qua một lượt.

Khả Ni thấy bà có vẻ khó gần và có chút lạnh lùng làm cô hơi căng thẳng.
Hoắc Liên cũng nhìn Khả Ni, sau đó cất tiếng chào:
- Chị dâu!
Cả ba người còn lại đều quay sang nhìn cô.


Khả Ni lập tức xua tay:
- Tôi không phải chị dâu, tôi là...
Cô chưa kịp nói hết, thì Hoắc phu nhân đã nhìn con trai hỏi ngược:
- Tới đây rồi mà còn không phải chị dâu?
- Mẹ à, cứ từ từ.

Con đưa cô ấy về đã.
- Gọi Bách Tùng, con ở lại cho mẹ.
Khả Ni sững sờ trước sự lạnh nhạt của mẹ Hoắc Long.

Chưa bao giờ cô thấy một người phụ nữ sang trọng nhưng có vẻ gớm gớm như vậy.

Tự nhiên cô hơi sợ bà.

Có vẻ như cô không nên xuất hiện ở đây thì phải.
Hoắc Liên biết tình hình không ổn rồi bèn lên tiếng để không khí bớt căng thẳng:
- Chị Khả Ni, đi dạo cùng em ngoài kia đi.
Rồi cô ấy kéo tay Khả Ni đi, còn ngoái lại nói với Hoắc Long:
- Anh cứ nói chuyện với mẹ, xong rồi ra với bọn em cũng được.
Khả Ni ái ngại đi theo Hoắc Liên.

Ra tới hoa viên có một bộ bàn ghế đá rất tinh xảo, Hoắc Liên lịch sự mời cô ngồi:

- Chị ngồi đi, không biết chị tới nên tiếp đón chưa được chu đáo, chị thông cảm nhé.

Em là Hoắc Liên, em gái anh Long.
Hoắc Liên dặn người làm mang trà bánh tới, cô ấy có vẻ hiếu khách khác hẳn mẹ mình.
- Chào cô.

Cô Hoắc có vẻ không hơn tuổi tôi đâu, nên không cần gọi tôi là chị.
- Em 27 tuổi, còn chị?....!À xin lỗi, lần đầu gặp mà hỏi tuổi thì hơi vô duyên.
- Không sao, tôi bằng tuổi cô thôi.
- Tốt quá, như vậy càng dễ nói chuyện.

Mẹ nhìn cọc thế thôi chứ bà ấy không ác ý gì đâu.

Dần chị sẽ quen.

Người một nhà mong sau này chị chiếu cố đứa em này.
Dù Khả Ni đã nói cô bằng tuổi, cũng không phải chị dâu nhưng Hoắc Liên vẫn một câu chị, hai câu chị, còn nói là "mẹ" chứ không phải "mẹ em" hay "mẹ tôi"..

 
Chương 19: 19: Bác Gái


Cô gái đó vẫn chưa biết mục đích buổi gặp mặt hôm nay sao?
- Hơi gấp gáp mẹ ạ, cô ấy cũng cần thời gian để tiếp nhận.

Tụi con cũng mới quen.
- Gấp bằng chút hơi tàn của bố con sao.

Theo luật, thủ lĩnh phải yên bề gia thất khi kế nhiệm.

Dòng máu Hoắc Liên Bang chảy trong người con, con đâu lạ nguyên tắc.

Muốn quản chuyện thiên hạ, trước tiên phải yên ổn chính mình, chính gia đình mình.

Cô gái đó lý lịch thế nào?
- Ổn mẹ ạ.
- Được, mẹ tin tưởng mắt nhìn của con.

Ngày mai mẹ muốn có kết quả, không thì tìm con gái của một bang hội nào đó kết hôn để củng cố quyền lực đi.
- Mẹ, Hoắc Liên Bang đủ lớn mạnh để không cần dựa hơi vào thế lực khác.
- Không phải dựa hơi, mà là liên kết.

Đừng làm ta thất vọng!
Siêu Doanh không hề thiên vị ai kể cả con ruột.

Bà ấy rất sòng phẳng, sát phạt và có chút thâm sâu.

Có lẽ ở nhà họ Hoắc đã tôi luyện cho bà ấy một bản lĩnh không kém cạnh đấng mày râu.


Vì vậy mà Hoắc lão gia vô cùng nể người vợ này, là vợ nhưng được trao cho không ít quyền lực, không như các phu nhân ông trùm khác chỉ an phận rồi sinh con là xong.
Nói rồi bà ra ngoài chỗ hai cô gái.

Bác sỹ vẫn đang thăm khám cho lão gia nên bà muốn nói chuyện với Khả Ni một chút.
Khả Ni nhìn thấy người phụ nữ trung niên bèn đứng bật dậy lúng túng, Hoắc Liên bên cạnh cũng đứng lên.
- Bác gái!
- Khả Ni nhỉ?
- Vâng ạ.
Hoắc phu nhân ngồi xuống trước, hai cô gái ngồi sau.
- Cháu quen Hoắc Long lâu chưa?
- Dạ, mới đây thôi ạ.

- Sao cháu và nó quen nhau?
- Dạ...!Là thông qua cậu Vu ạ.
Khả Ni rất áp lực cảm giác như mình bị điều tra vậy.

Hoắc phu nhân nghe thấy vậy hơi nhíu mày, Vu Thần thì thay phụ nữ như thay áo, chả lẽ thằng nhóc dám giới thiệu đám bạn chơi bời của nó cho Hoắc Long sao.
Hoắc Liên lúc này ngờ ngợ ra, bảo sao thấy Khả Ni quen quen.

Cô ái ngại nhìn Khả Ni:
- Là chị sao?
- Hả, gì cơ?
- Chị là người đánh Vu Thần trong clip phải không?
Khả Ni sượng trân không dám trả lời, cô lo sợ nhìn sang mẹ Hoắc Long, bất ngờ bà ấy lại mỉm cười.


Cô thật sự khó hiểu.
- Khả Ni, cháu có tình cảm với Hoắc Long nhà ta không?
- Dạ? Cháu...
- Mẹ hỏi gì vậy, phải yêu nhau thì anh ấy mới dẫn tới chỗ bố chứ ạ.

Phải không chị Khả Ni.

Vì thế chị mới ở đây hôm nay.
- Con trật tự đi, mẹ không hỏi con.
Siêu Doanh lờ mờ đoán được Khả Ni không biết gì về gia thế của con trai mình.

Nhưng nếu có bản lĩnh đánh Vu Thần thì đúng là trên đời giờ mới thấy.

Xem ra điểm này thu hút con trai bà chăng?
Bà muốn biết cô có tình cảm với con mình không, hay chỉ yêu vì gia thế, nếu vì gia thế thì bản lĩnh như nào mới dám bước qua cửa Hoắc gia.
Bà với Hoắc Kiến Cường vốn lúc đầu không có tình yêu, vì tình nghĩa mà số mệnh gắn với nhau cả một kiếp người.

Năm xưa, gia đình bà làm ăn nhỏ lẻ bình thường, bố bà đã vay nóng một khoản tiền làm ăn.

Không ngờ làm ăn thua lỗ liên miên.

Hoắc Kiến Cường khi ấy còn bươn trải giang hồ, bị người ta đuổi chém mà trốn trong cửa hàng của nhà bà.

Bố của Siêu Doanh đã cứu ông ấy một mạng.

Để đền ơn, Hoắc Kiến Cường đã trả nợ cho gia đình Siêu Doanh khi ấy.

Năm nào lễ tết cũng đích thân tới hành lễ cảm ơn ân nhân.

Ngày bố bà bệnh nặng, chính ông ấy đã chạy chữa hết lòng.

Cảm kích vì sự trọng nghĩa, bà đồng ý gả cho họ Hoắc, đồng hành cùng chồng từ những ngày còn vất vả tới lúc Hoắc Liên Bang thành lập.

Hoắc lão biết sự hi sinh của vợ nên vô cùng trân quý, chưa từng làm gì có lỗi với bà..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top