Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Báo Đen

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Báo Đen
Chương 140: C140: Học bá


Hoắc Liên Bang với thế hệ nối tiếp đều được nuôi dạy thành những học bá đỉnh cao trong nhiều lĩnh vực, nổi tiếng trong giới hắc bang giờ là tập đoàn tri thức pha trộn xã hội đen. Giang hồ nhìn họ vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục, khi các đời sau tinh hoa và ưu tú xuất chúng.

- Hoắc Thiên 22 tuổi học đại học Columbia, 4 năm nhận danh dự từ viện trưởng đại học Washington, đạt được học vị khoa học lẫn văn hoá.

- Vu Yến 22 tuổi, nghiên cứu sinh thạc sĩ đại học Columbia, điểm thi đại học 700/750, thi đỗ học viện quản trị kinh doanh hàng đầu trong nước.

- Mạc Lâm 20 tuổi, nghiên cứu sinh đại học Oxford, giành học bổng toàn phần đại học Tokyo, thành viên tổ chức Mensa Anh, thạo 5 ngôn ngữ.

- Bách Hoàng 20 tuổi liên tục nhận danh dự từ viện trưởng đại học, được offer 5 công ty công nghệ lớn nhất thế giới.

- Vu Thành 20 tuổi đạt huy chương vàng cuộc thi poker Olympic toán học quốc gia.

- Phan Ý Nhi 20 tuổi chuyên ngành vật lý đại học quốc gia, đạt điểm tuyệt đối bài thi viết của liên minh 13 trường khối NATO.

- Hoắc Côn Lăng: 17 tuổi xếp thứ 10 cuộc thi đọc hiểu toán thế giới.

Con trai ông trùm Hồng Bang Hội cũng không kém cạnh, 17 tuổi Hồng Hạ Vũ được tuyển thẳng đại học kỹ thuật liên bang Thụy Sĩ, là trường thiên tài Einstein từng học.

Tuy nhiên giới hắc bang phức tạp, với gia đình của nhóm thanh thiếu niên này không chỉ học giỏi là được.

Hoắc Long nói với con trai:


- Học giỏi không có nghĩa làm việc cũng giỏi.

***

- Mưa quá, nay tài xế đưa chị đi.

- Nay tài xế cũng đưa em đi.

Vu Yến nhìn Bách Hoàng, xong nhìn ra xa, thấy một showroom oto gần đó.

- Đi!

Bách Hoàng lấy áo khoác rồi che cho cả hai. Nhân viên thấy hai thanh niên trẻ tuổi tầm 20 tuổi đi vào, nghĩ họ trú mưa bèn nhắc nhở:

- Hai bạn trẻ, đây là chỗ bán oto.

- Thì tôi mua oto mà!

Vu Yến dửng dưng phủi phủi áo, liếc nhìn trúng chiếc xe thể thao Koenigsegg Jesko đắt nhất nơi này.


- Lấy cái này!

Nhân viên tưởng cô gái nói đùa, bèn nhắc:

- Bạn nữ, xe này rất rất đắt, chưa kể phải đủ 18 tuổi mới lái xe được.

Bách Hoàng đứng bên phì cười bị Vu Yến lườm cho một cái.

- Thanh toán hết một lần.

Nhân viên lúc này nhìn thấy thẻ đen quyền lực nhất nhì thế giới thì cũng kinh ngạc, kèm theo một căn cước công dân chứng minh đối phương đã đủ tuổi.

Thẻ đen JP Morgan Card đứng thứ hai trong danh sách các thẻ đen quyền lực trên thế giới, cung cấp mọi tiện ích và khách hàng nằm trong danh sách này là đối tượng ưu tiên của các nhãn hàng xa xỉ hàng đầu, với hạn mức không hạn chế. Nhân viên cẩn thận nhận lấy tấm thẻ làm từ bạch kim hiếm với logo bằng vàng 23 karas cùng các chi tiết nhỏ khắc sắc nét bằng công nghệ laser. Chủ thẻ nghe đồn phải có ít nhất 10 triệu USD trong tài khoản mới có thể sở hữu. Vu Yến có lần còn dùng thẻ này thuê máy bay để bay qua bay lại từ nhà và nước ngoài khi học nghiên cứu ở đại học Columbia.

Ngay lập tức hai vị khách trẻ được mời vào phòng chờ vvip.

- Sao nay lại có hứng với xe này vậy? Hầm nhà chị đâu còn chỗ để.

- Thì bố chị đi Lambo, mẹ đi Fera, hết chỗ thì để tạm ngoài sân. Giờ có cái che mưa về đã.

Nghe hai người nói chuyện, nhân viên nổi cả da gà, thầm đoán họ là con nhà tài phiệt nức tiếng nào đó. Theo nguyên tắc, vẫn phải tư vấn giới thiệu cho khách hàng về sản phẩm:

- Thưa cô, xe này mã lực 1600, từ 0-100km/h mất 2,6s, tốc độ tối đa 482km/h. Màu xanh lam thiên tím này là bản giới hạn...

- Tôi biết, nhanh cho tôi còn về!
 
Chương 141: C141: Tre già măng mọc


Nhóm Hoắc Thiên có một nơi tụ tập cả nhóm ngay khi họ còn học trung học. Giờ là dịp Noel nên tất cả đều về nhà và hẹn nhau. Ai cũng tròn mắt khi thấy Vu Yến chở Bách Hoàng đi trên chiếc siêu xe mới koong.

- Thật như phiên bản trẻ của cô Hoắc Liên vậy.

Hoắc Côn Lăng nhìn em họ cảm thán.

Vu Thành thấy chị gái đi xuống bèn trêu:

- Thể nào mẹ cũng lấy xe chị đi lượn cho xem. Mà sao hai người dạo này dính nhau thế, ai không biết tưởng yêu nhau đó.

Vu Yến ném chìa khoá vào người em trai, còn Bách Hoàng mỉm cười:

- Anh không ngại làm phi công lái máy bay đâu!

- Ai thèm, nhân viên bán oto còn nghĩ chị chưa đủ tuổi, tức là trẻ hơn tuổi đó cưng.

Bách Hoàng đúng là không ngại tuổi tác, bố mẹ cậu cũng thế đó thôi. Mà Vu Yến sao lại cá tính y như người mẹ Thư Kỳ của cậu vậy, nên cảm giác bên người chị này vô cùng gần gũi.


Mạc Lâm chỉ yên lặng nhìn và đánh giá chiếc xe mới.

- Xe đẹp đó!

Hoắc Thiên ngồi vắt chân ở giữa, nhìn em họ:

- Em cũng quá là phô trương đó. Con gái nên nền nã chút.

- Vâng anh!

Là anh cả nên lời nói của Hoắc Thiên rất có trọng lượng.

- Tới nhà Nhi Nhi, nghe nói chú Tiger LK đích thân sang đây để tổ chức Noel cho em ấy, dựng giữa biệt thự Phan gia một cây tùng thật cao 5 mét. Họ mời các nhà dự tiệc, bố mẹ chúng ta đi cả rồi. Còn chúng ta lát tới sau. Mẹ anh báo cho anh, anh báo cả nhóm.

- Đỉnh quá, lâu chưa gặp Nhi Nhi!

Vu Yến giống mẹ, thích ăn chơi tụ tập đông đúc. Dù Phan Ý Nhi đã thành thiếu nữ xinh đẹp, nhưng trong mắt cả nhóm, cô ấy không khác gì em út Hoắc Côn Lăng, luôn được gọi thân mật là Nhi Nhi khác hẳn mọi người.


Thế là tại nhà Phan Anh- Sulli LK vô cùng náo nhiệt. Cả gia đình Hồng Vũ Hưng và Devon Aogi, Devon Aochi - Monika cũng tới. Hai thế hệ, tre già măng mọc, người lớn thì phong độ, người trẻ thì khoẻ khoắn tràn đầy năng lượng. Devon Moly cũng 16 tuổi rồi, khá thân với nhóm anh chị.

Tiger LK nói là làm, độc thân tới già thật, nhân dịp này còn tuyên bố sẽ để lại toàn bộ tài sản cho Phan Ý Nhi, quyền lực hắc bang Châu Âu cũng san sẻ dần cho em gái và em rể.

- Tính nghỉ hưu sớm sao?

Hoắc Long lắc lắc ly rượu nói với Tiger LK.

- Vl, anh nhìn xem, chúng ta già dần rồi. Nhìn đám nhóc kia đi, tụi nó chả mấy chốc yêu đương rồi kết hôn.

Hoắc Long nheo mắt nhìn, rồi nhấp một ngụm vang đỏ.

Bên này hội chị em phụ nữ thân lại càng thân. Thư Kỳ muốn tận hưởng yêu đương với chồng nên không sinh thêm, Devon Aogi ám ảnh sinh đẻ nên cũng có một con trai, Hân Nghiên thì sợ lớn tuổi rồi lại đã có con trai nên cũng dừng. Sulli LK thì tư tưởng Châu Âu không gánh nặng con trai con gái gì cả, Phan Anh cũng chiều ý cô, tập trung vào một mình Phan Ý Nhi là đủ. Chỉ có hai anh em nhà họ Hoắc là có đủ nếp đủ tẻ.

Phan Ý Nhi rất được Hoắc Thiên quý mến, không hề kém cạnh em gái ruột. Còn Hồng Hạ Vũ thì khá thân Hoắc Côn Lăng vì hai người bằng tuổi. Vu Thành thì thích em gái Moly ra mặt vì cô ấy mang vẻ đẹp đậm chất Hàn Quốc, rất trong trẻo và tự nhiên.

Thư Kỳ nhìn Hoắc Thiên, rồi nhìn Khả Ni:

- Thật tò mò, cô gái nào có thể lọt vào mắt Tiểu Thiên của chúng ta. Thằng bé cứ như có hào quang phát sáng ấy.

Khả Ni cười tủm tỉm:

- Bách Hoàng cũng phát sáng kìa. Thế mà toàn bị Tiểu Yến bắt nạt thôi!
 
Chương 142: C142: Chị chị em em


Vu Yến và Bách Hoàng chung một xe, cô để cho cậu em lái thử chiếc xe mới của mình.

- Quên mất!

Vu Yến ghé người qua chỗ Bách Hoàng đang ngồi, rồi với tay lấy hộp thuốc lá trong hộc xe. Giây phút cô ấy áp sát ngực mình, Bách Hoàng cảm giác tim đập nhanh hơn.

Để đỡ bối rối, cậu hỏi:

- Chị hút thuốc à?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
=====================================

- Có xíu, chị phải cất đi trước khi mẹ chị nhìn thấy.

Bố phụ trách mảng buôn bán thuốc lá của Hoắc Liên Bang, Bách Hoàng nhận ra loại thuốc Vu Yến đang dùng:

- Lần sau em sẽ cho chị loại khác, thơm ngọt, sẽ hợp với chị.

Vu Yến cười một cái, hai người lái xe tới gần cầu bắc qua sông lớn nối hai thành phố. Họ dừng lại, đêm Noel bên hai bờ sông có bắn pháo hoa.


Vu Yến dựa vào đầu xe rồi châm lửa hút một điếu, Bách Hoàng cũng rút một điếu trong túi mình, cúi xuống dí đầu hai mẩu thuốc vào nhau. Vu Yến nhìn cậu chằm chằm:

- Em cũng?

Bách Hoàng cười, nhìn vào mắt đối phương, nhún vai một cái:

- Nhà em là dân buôn đó, với cả mẹ em cũng hút.

Hai người nhìn nhau phì cười. Trong nhóm, họ thân nhau nhất. Với Hoắc Thiên thì Vu Yến luôn phải tỏ ra trầm lại một chút, Mạc Lâm ít nói, mấy người kia đều nhỏ tuổi hơn. Duy chỉ có bên Bách Hoàng là cô thoải mái thể hiện bản thân nhất.

Pháo hoa rực rỡ bầu trời, Noel nên chủ yếu màu đỏ, dọi chiếu cả hình ảnh xuống mặt nước tạo nên khung cảnh rất nên thơ.

Vu Yến nhìn xa xa chăm chú, ánh mắt sáng ngời thích thú. Bách Hoàng thì nhìn cô, nhìn chăm chú không rời mắt.

Thuốc tàn vừa lúc kết thúc màn bắn pháo hoa. Bách Hoàng đưa Vu Yến về tứ hợp viện. Cô ấy trên xe ngủ ngon lành, Bách Hoàng không nỡ đánh thức người chị, cứ đậu xe ở cổng, tắt đèn xe, chỉnh nhiệt độ cho cô ấy.

Một lát, điện thoại Vu Yến rung lên, là mẹ cô ấy gọi. Bách Hoàng rất tự nhiên nhấn máy nghe:

- Cô Hoắc Liên ạ.

- Tiểu Hoàng à, con bé Tiểu Yến đâu rồi con?

- Dạ, cháu đưa chị ấy về tới cổng rồi ạ. Sẽ vào nhà ngay đây ạ!

- Ừm, ta tưởng nó đi đua xe rồi.


Đúng là có con mới hiểu lòng cha mẹ. Hoắc Liên cả thanh xuân để dành đi đua xe, giờ lại lo con gái giống mình.

Vài phút sau, Hoắc Liên và Vu Thần nhìn thấy con gái cả mình đang ngủ vắt lưỡi như cún con say sữa trong lòng Bách Hoàng.

- Chán chưa, con gái con nứa!

Hoắc Liên lắc lắc đầu, Vu Thần cũng cảm thán:

- Đúng là con gái em!

- Anh đó, gái cưng gái rượu của anh đó!

Bách Hoàng bế Vu Yến ngủ không biết gì trên tay, nhìn bậc phụ huynh nhà này đang chí choé như mấy người trẻ.

- Con đưa nó về phòng đi.

Bách Hoàng quen tới nỗi đi một mạch tới phòng Vu Yến rồi đặt xuống, đắp chăn cho cô ấy rồi mới rời đi.

- Con xin phép về luôn ạ!

- Ừm, cảm ơn con!

Vu Thần đáp lại, Hoắc Liên cẩn thận tiễn cháu ra tận cổng, rồi cảm ơn thêm lần nữa:

- Cảm ơn Tiểu Hoàng, lúc nào Tiểu Yến cũng phiền con!

- Dạ không có gì ạ, có chị ấy ở bên con cũng thấy vui.

Bách Hoàng được tài xế nhà họ Vu đưa về. Rõ ràng khi nãy tàn tiệc cậu có thể về chung xe bố mẹ, nhưng lại kiếm cớ muốn lái thử xe để được ở bên Vu Yến thêm một chút. Gần đây ai cũng bận nên họ trân trọng từng dịp được tụ tập cả nhóm.

Vu Yến cũng có thêt tính là thiên tài, hưởng gen đua xe của mẹ, tính phóng khoáng của bố, chơi game đỉnh, học hành cũng có thành tích, không hổ danh trưởng nữ nhà họ Vu.
 
Chương 143: C143: Thích chết đi được


Nay nhóm thế hệ trẻ lại gặp nhau, Vu Yến cao hứng lái xe đến chỗ trường Bách Hoàng học. Ai đi qua cũng nhìn cô gái xinh đẹp cool ngầu đi xế xịn ở đầu dãy nhà chính.

Bách Hoàng là học bá nổi tiếng, đẹp trai con nhà giàu nên được nữ sinh theo đuổi nườm nượp. Vu Yến đứng từ xa đã thấy có cô gái lẽo đẽo đi sau cậu em, cô gái đó tặng cậu gì đó nhưng bị Bách Hoàng từ chối.

Nhìn thấy Vu Yến, ngay lập tức Bách Hoàng gọi to:

- Em yêu!

Rồi quay sang cô gái kia:

- Sau này đừng tặng quà tôi nữa, bạn gái tôi sẽ giận đấy. Cô ấy ghê gớm lắm.

Nói xong Bách Hoàng cười tươi như hoa lại chỗ người chị.

- Thằng nhóc này, ai là em yêu của em. Lấc cấc!

Kèm một cái đánh bụp vào vai. Bách Hoàng cười phớ lớ nói vọng lại chỗ khi nãy:

- Thấy chưa, bạn gái tôi ghê gớm thật mà!

Vu Yến nhíu mày ngồi vào xe, Bách Hoàng cũng vào ghế phụ:

- Em cũng phũ nhỉ? Thấy tội con gái người ta.

- Thế em quay lại đồng ý hẹn hò với cô ấy nhé!

Vu Yến khựng xe lại, nhìn Bách Hoàng:


- Xuống đi!

- Thôi em đùa, em thích người khác rồi!

- Ai?

Vu Yến hỏi cộc lốc, lòng hồi hộp có chút mong chờ. Hôm qua lúc ở trong xe, cô ngủ nhưng khá tỉnh, cô cảm nhận được Bách Hoàng vén tóc cho mình, còn nghe thấy một câu rất rất nhỏ:

" Tiểu Yến, em thích chị"

Chưa bao giờ Bách Hoàng dám gọi người chị với cái tên đó. Cô nghĩ mình mơ ngủ. Tới khi cậu ấy bế cô về phòng, trước khi tiếng bước chân rời đi, cô cảm nhận có một sự ấm áp kề môi mình.

- Bí mật!

Vu Yến nghe được câu trả lời có như không thì thở ra hơi hụt hẫng, không đáp lại rồi lái xe tới địa điểm quen thuộc.

Sau đó, tự nhiên cô muốn lảng tránh Bách Hoàng, bình thường nhí nhéo suốt, nay lại ngồi im bặt từ đầu đến cuối.

- Chị nay làm sao đó?

Mạc Lâm thấy lạ bèn hỏi.

- Dạo này thấy cuộc sống hơi nhàn nhạt, kì nghiên cứu bên đại học cũng sắp hoàn thành, đang bận tự nhiên rảnh quá không quen.

- Ôi giời, tưởng gì, yêu đương đi, đảm bảo chị bận sml.

Vu Thành nhìn chị cợt nhả. Cậu ấy có gen đào hoa của bố, từ khi học cấp 2 đã bạn gái các kiểu.


- Chị không so với mấy đứa trẻ trâu như em!

- Thế Vu Yến thích người thế nào?

Côn Lăng thua tuổi nhưng vai vế cao hơn, hỏi đứa em họ.

- Ai yêu bao giờ đâu mà biết. Nhưng chắc phải chín chắn tí, và chịu đựng được em.

- Ôi giời Bách Hoàng lại hợp lý.

Vu Thành ném ra một câu hết hồn xong còn nháy mắt với Bách Hoàng một cái. Bách Hoàng còn adua theo, hai người đập tay cười khoái chí.

- Chị về trước!

Vu Yến gắt lên đòi về, Bách Hoàng đứng lên tiễn cô ra xe.

- Sao vậy, chị khó chịu hay ốm ở đâu? Nay chị khác khác.

- Ừ, chị cũng mới thích một người. Nên tâm trạng hơi..

- Ồ! Chúc mừng chị!

- Bách Hoànggggg!

Thấy đối phương dửng dưng, Vu Yến tức điên lên được. Hoắc Liên nóng vội bao nhiêu, Vu Yến ẵm trọn gen đó bấy nhiêu.

- Chị có gì nói với em nữa à?

- Khônggggggggggg!

Rồi cô vùng vằng đóng rầm cửa xe lái đi. Bách Hoàng nheo mắt nhìn rồi mỉm cười.

Cậu đi vào, mọi người nhìn mà cười theo. Ai cũng biết Vu Yến thích Bách Hoàng. Vì có một lần cô ấy uống say, đứng giữa cả nhóm rồi ôm lấy Bách Hoàng, nhìn cậu chằm chằm rồi vỗ vỗ hai má nói:

" Chị thích em chết đi được".

Vu Yến say nên hôm sau quên sạch, mọi người sợ cô ấy xấu hổ nên không nhắc lại. Bách Hoàng thì nghĩ người chị say nên nói vui, còn Vu Yến lại lo khoảng cách tuổi tác và cậu em chỉ coi mình như người chị thân thiết.
 
Chương 144: C144: Lấy lòng chị


Cả ngày hôm ấy, mọi người trong nhóm có chat rất nhiều, nhưng không thấy Vu Yến rep tí nào. Mọi khi cô ấy mới là người nói nhiều nhất. Bách Hoàng gọi điện cũng bị phớt lờ.

Tối hôm ấy, tất cả các toà nhà cao tầng, biển trên phố, đèn trên nóc xe taxi đồng loạt hiện dòng chữ:

" Vu Yến, em sai rồi"

Các bậc phụ huynh nghe tin Bách Hoàng chơi lớn, không hiểu hai đứa lại chí choé giận dỗi gì mà có vẻ căng. Nhưng hỏi mấy đứa con còn lại, đứa nào cũng kêu không biết.

Hoắc Thiên cười nói với Côn Lăng:

- Thôi thì để Bách Tùng chịu đựng đứa em này. Chứ làm gì ai chiều nổi Tiểu Yến nhà mình như vậy.

***

Vu Yến đang ủ rũ ngồi cho cá ăn ở vườn cảnh liền được Vu Thành giơ điện thoại ra cho xem.

- Đừng làm phiền chị!

- Nè, có người nhận lỗi với chị nè.

Cô nhìn vào màn hình điện thoại mà cậu em lắc lắc trước mặt.

- Biết là ai xin lỗi đâu!

- Thôi xin người, còn ai vào đây nữa. Chỉ có Bách Hoàng mới dung túng chị, và dại gái kiểu này thôi. Chắc tốn kha khá, chị xem, cái thành phố này có bao nhiêu toà nhà, lại còn.... Ôi anh rể mình đỉnh quá!

Vu Yến bực bội đứng lên, giả vờ không quan tâm:

- Anh rể gì mà anh rể!

To mồm thế, nhưng về phòng, Vu Yến chốt cửa lại rồi rón rén mở laptop ra xem.


Ngay lập tức cô thay đồ vội vàng muốn tới hỏi Bách Hoàng. Ra đến cửa lại nghĩ nghĩ quay lại, trang điểm chỉn chu một lượt rồi cố tỏ ra bình thường đi ra ngoài.

- Hey, chị đi đâu đấy?

Vu Thành biết thừa nhưng vẫn giả vờ hỏi, Vu Yến cũng nói dối:

- Có hẹn với mấy cô bạn.

Thấy chị gái đi khuất, Vu Thành ném chỗ mồi còn lại xuống hồ cá lẩm bẩm:

- Nghiện còn ngại, đói là phải ăn, yêu là phải nói! Thật tình, báo hại Bách Tùng tốn tiền tốn của lấy lòng bà chị sư tử hà đông nhà mình.

***

Vu Yến gọi cho Bách Tùng, nhưng cậu đang ngồi cùng bố mẹ nên đã nhắn lại:

- Em đang ở nhà!

Cô không rep, lái một mạch tới biệt thự nhà họ Bách.

Thư Kỳ hỏi con trai:

- Con với Tiểu Yến có gì à?

- Vâng!

Bách Tùng nghe con trai thẳng thắn thì cười tủm tỉm:

- Thích nhau?


- Vâng ạ!

Thư Kỳ khoái chí vỗ tay:

- Quá đã!

Mấy gia đình bọn họ vốn đã quá quen thuộc, Thư Kỳ cũng coi Vu Yến như con gái mình, thậm chí rất thích vì tính cách tương đồng. Con trai thì đông, nên mấy cô con gái ở Hoắc Liên Bang rất được ưu ái.

Vu Yến rất muốn tóm cổ Bách Hoàng mà hỏi sai ở đâu, nhưng thấy bậc phụ huynh ở đây lại ỏn ẻn đi vào.

- Cháu chào bác ạ!

Thư Kỳ vẫn còn vui ra mặt, vẫy vẫy tay:

- Ngồi cạnh ta nè.

Vu Yến không từ chối được cũng bẽn lẽn ngồi xuống.

- Tiểu Yến, làm con dâu nhà ta không?

Bách Tùng đang định đưa ly trà lên miệng thì dừng lại, còn Bách Hoàng thì ho sù sụ.

- Dạ? Cái này khó...

Vu Yến nhìn Bách Hoàng mà hoang mang. Rõ ràng tới trong thế chủ động, mới một câu hỏi lại bị động liền.

- Khó gì, về nhà ta đi. Nhà ta giàu lắm.

- Dạ?

- Ta cho con một phần Hồng Bang Hội, lại thêm một phần Hoắc Liên Bang. Tiền của Bách Hoàng cũng cho con tất.

Thư Kỳ dụ dỗ con gái nhà người ta gả về nhà mình theo kiểu sặc mùi tư bản.

Bách Tùng cũng bật cười với chiêu trò lộ liễu của vợ, nhắc khéo:

- Chúng ta có hẹn phải đi, hai đứa cứ ngồi đi.

Rồi Thư Kỳ bị chồng ôm vai kéo đi, vẫn cố quay lại nháy mắt và giơ tay khích lệ con trai cố lên.
 
Chương 145: C145: Cầu hôn


Em sai rồi.

- Sai ở đâu?

- Em đã làm chị khó chịu.

- Gì nữa?

- ...Em cũng thích chị chết đi được.

- Thích thì thích thôi, mắc mớ gì phải nói mấy từ xui xui ấy.

Bằng tình cảm của mình, kèm thêm sự dụ dỗ vun vén của người mẹ, Bách Hoàng thành công cầu hôn Vu Yến, nối tiếp truyền thống làm phi công của ông bô ?. Ngôn Tình Cổ Đại

***


Devon Moly đúng chất con nhà nòi, tuy không được đích thân hai mẹ sinh ra nhưng được nuôi dạy rất tốt, là thực tập sinh trẻ nhất của công ty điện ảnh Hoắc thị.

Với vẻ đẹp của mình, chưa 20 tuổi nhưng Moly đã được các tiền bối nam trong công ty để mắt tới. Tuy nhiên vì mẹ Monika là giám đốc ở đây, cô bé lại được chủ tịch Khả Ni nhận là cháu nên không ai dám nhờn với cô gái Hàn Quốc còn non trẻ này.

Vu Thành y chang bố, le ve đủ kiểu, tình trường phải nói là phong phú vô cùng. Nhưng vẫn xiêu vẹo mê mẩn Devon Moly. Mỗi lần Moly đóng phim cậu đều mò đến trường quay để ủng hộ, mua cả xe cafe và bánh ngọt mời đoàn phim, in poster to đùng rất khoa trương.

Thực ra là giám sát xem Moly có đóng cảnh thân mật bạn diễn khác giới không. Rồi cũng y chiêu của bố, phim nào của Moly cũng đạt tỉ suất xem cao vì Vu Thành bắt thành viên Hoắc Liên Bang và nhân viên Vu thị cày view và thưởng tiền.

Devon Moly lúc đầu coi đối phương là người anh thân thiết. Cơ mà trai hư thường hấp dẫn, cô bé bị mấy trò nịnh nọt lấy lòng của Vu Thành chinh phục, biết cậu đào hoa vẫn đồng ý yêu đương.

Ngày biết con gái hẹn hò với con trai nhà họ Vu mà hai người mẹ cũng hơi ái ngại. Vu Thành ngồi quỳ gối bên bàn trà Nhật, đối diện với hai người phụ nữ có chút sợ.

Devon Aochi không nói nhiều, cầm khăn lau lưỡi kiếm của mình, mặt lạnh tanh:

- Thật lòng thích Moly nhà ta chứ?

- Vâng ạ.

Vu Thành gật đầu đáp lại, liền bị lưỡi kiếm chĩa ngay giữa cổ.

- Nếu con bé bị cậu làm tổn thương, người mẹ là tôi đây nhất định không bỏ qua.

Đúng là bị doạ sợ, Vu Thành từ ấy không còn xuất hiện trên mặt báo với mấy tin gây sốc hẹn hò người nọ người kia nữa.


Dù gia đình Devon Aochi và Monika chỉ là dưới trướng của ông trùm và chủ mẫu Hoắc Liên Bang, nhưng vợ chồng Vu Thần và Hoắc Liên rất nể. Hoắc Liên còn cảnh cáo con trai:

- Moly mà vì con làm sao đó, con xác định chết chắc luôn!

Thậm chí Vu Thành nóng lòng tới mức năm Moly vừa tròn 20 tuổi, cậu đã mượn hòn đảo của bố để làm lễ cầu hôn bạn gái.

Vu Thành rất chịu chơi, bỏ số tiền rất lớn mua cả mấy tấn hoa hồng tươi để phủ hồng một vùng, lại cả một chiếc siêu xe Mc Laren màu hồng chỉ vì Moly thích màu này.

Ăn chơi là thế, đêm trước ngày cầu hôn trời đổ mưa, Vu Thành mất ăn mất ngủ, cầu trời khấn phật mau tạnh để không lỡ kế hoạch cầu hôn của mình. Ơn giời hôm sau nắng đẹp, mưa đọng lại làm hoa thêm tươi.

Moly không biết gì, đùng đùng nhóm Hoắc Thiên rủ đi chơi, do bận lịch làm việc nên cô tới sau, còn ngơ ngác khi thấy một trực thăng riêng dành cho mình. Đến khi bay trên vùng trời đảo lớn, cô nhìn thấy khung cảnh rực rỡ bên dưới, vẫn nghĩ là nhóm mình có ai đó làm tiệc.

Cô được nhân viên đỡ xuống, lấy ô che mất tầm nhìn, đến khi bước lên thảm đỏ dẫn lối đi vào, người ta bất ngờ bỏ ô ra, cô nhìn thấy anh người yêu mình đang đứng nhìn chăm chú, tay cầm bó hoa, tóc tai vuốt vuốt, ăn mặc bảnh bao nghiêm túc cuốn hút cực kỳ.

Vu Thành chậm rãi bước lại gần, Moly lúc này tim đập liên hồi, lòng vô cùng háo hức.

- Devon Moly! Em có đồng ý làm vợ anh không?


Moly cười mãi mà không trả lời ngay làm Vu Thành sốt vó hoang mang.

- Em vẫn trẻ lắm, em vẫn muốn được rong chơi và làm điều mình thích.

- Lấy anh em vẫn làm em, anh sẽ chơi cùng em, đồng hành với em khi em làm điều em thích. Em không cần vội sinh con, chúng mình cứ yêu nhau bình yên và hạnh phúc nhé. Anh đã hứa với hai mẹ.....

Vu Thành sợ Moly từ chối, dù hai người yêu nhau nhưng vẫn sợ, nói rất nhiều. Chưa nói hết, Moly đã ôm chầm lấy cậu rồi nói rất rõ:

- Em đồng ý làm vợ anh!

Nhóm Hoắc Thiên cũng có mặt, anh nhìn Phan Ý Nhi đang phấn khích mở điện thoại ra chụp ảnh, anh cũng lấy điện thoại mình chụp, nhưng là ảnh em gái Nhi Nhi.

Còn Hoắc Côn Lăng đang đứng cạnh Hồng Hạ Vũ, khung cảnh nên thơ, lòng người vui vẻ, có chàng trai chạm nhẹ vào tay người bạn thân từ nhỏ của mình.
 
Chương 146: C146: Ái vân


Nguyễn Ái Vân là một cô gái Việt Nam, vóc dáng nhỏ nhắn mềm mại, là một cô gái mồ côi, 18 tuổi rời khỏi côi nhi viện tự đi làm nuôi sống bản thân.

Ái Vân là một nhân viên bán đồ gốm sứ ở một làng gốm nổi tiếng ở Việt Nam. Hân Nghiên một lần đi sưu tầm đồ gốm sứ cổ đã gặp cô. Tuy trẻ nhưng am hiểu, nhiệt tình và niềm nở giới thiệu cho Hân Nghiên cả một buổi sáng không biết mệt. Gu thẩm mĩ cũng rất tốt, có chiều sâu, phân tích các dòng men rất chuẩn, thậm chí còn so sánh được các dòng tử sa Việt Nam và Trung Quốc, hiểu về trà đạo Nhật Bản.

Hân Nghiên vốn đang muốn tìm hậu bối kế nhiệm mình, đúng lúc gặp cô gái này rất vừa ý. Thân thế mồ côi lại là điểm cộng, bởi tính chất làm việc cho Hoắc Liên Bang khá nhạy cảm, Ái Vân không vướng bận gì, sẽ có thể dốc lòng và trung thành cho tổ chức.

Ái Vân được rèn luyện ngay tại phủ Mạc gia, dần trở thành cánh tay trái đắc lực của Hân Nghiên.

Mạc Lâm cũng không quá để ý tới Ái Vân, chỉ coi cô như thuộc hạ trướng của mẹ mình. Còn cô ấy cố gắng học tập để có thể kế nhiệm làm việc tại viện đấu giá Kristies. Được thu nhận khiến Ái Vân rất cảm kích, khi nào rảnh sẽ muốn làm gì đó để cảm ơn gia đình họ Mạc. Ngoài nấu món Việt thì cô không khéo gì cả.

Một ngày trời vừa sang thu, Ái Vân nấu món phở trứ danh của đất nước mình. Cả nhà Mạc gia đi từ cầu thang đã thấy mùi nước dùng thơm lừng, hương quế hồi, thảo quả và hạt mùi hoà quyện ngào ngạt, ấm cúng rất hợp thời tiết bắt đầu se lạnh.


- Ái Vân nấu gì đó?

Hân Nghiên rất yêu quý đệ tử, hay gọi bằng tên rất thân mật.

- Dạ, cháu nấu phở ạ. Đây là món phổ biến ở Việt Nam, cháu là người miền Bắc, nên nấu vị miền Bắc. Hi vọng mọi người sẽ hợp.

Mạc Nguyên là người khá kĩ tính và kén ăn nhưng rất hài lòng món phở nước này, Mạc Lâm cũng ăn hết cả nước cả cái. Hân Nghiên vô cùng phấn khởi:

- Thế này chắc Ái Vân sẽ phải nấu thường xuyên rồi. Rất ngon miệng.


Ái Vân bẽn lẽn cười, cô được phép ngồi cùng bàn với chủ nhà. Cả quá trình chỉ chăm chú ăn phần của mình, lòng vui thầm khi được khen mà không biết có ánh mắt thi công nhìn cô.

Kể từ ấy, Ái Vân nhờ đồ ăn mà Việt hoá được gia đình họ Mạc. Có lần cô đi vắng, Mạc Lâm thèm ăn phở nhưng người làm không thể nấu ra cái vị giống Ái Vân nấu. Anh ra hẳn nhà hàng Việt Nam tìm mua cũng không được cái vị thanh thanh, nước dùng trong trong như của cô gái nhà mình làm.

Chỉ với một món ăn, Ái Vân tự nhiên có chỗ đứng trong lòng Mạc Lâm. Sau này cô còn làm thêm nhiều món, kiểu bánh mì kẹp, bánh xèo, phở cuốn, cốm xào, chè ngọt... Dần dần, Mạc Lâm cởi mở và để ý Ái Vân nhiều hơn.

Có những đợt lễ tết, anh nóng lòng muốn về nhà để xem Ái Vân sẽ nấu món gì.

Phiên đấu giá đầu tiên Ái Vân đứng trên bục, Mạc Lâm đã đích thân tham gia. Kết thúc thành công rực rỡ, Ái Vân ra sau cánh gà phấn khích ôm chầm lấy anh. Anh cũng có chút vui mừng, để cô ấy ôm xong thì tặng một bó hoa đồng tiền lớn.

Vâng, không phải hoa gì mà là hoa đồng tiền. Ái Vân nói thích tiền, nên luôn chọn hoa đồng tiền cắm trong phòng mình.

Ái Vân 24 tuổi có nhiều đại gia theo đuổi. Hân Nghiên muốn dẫn dắt hậu bối bước vào giới thượng lưu, có ý muốn giới thiệu cho cô ấy những con trai nhà giàu có có mối làm ăn với Hoắc Liên Bang, vừa có chỗ dựa, vừa thắt chặt mối quan hệ.
 
Chương 147: C147: Sinh nhật mạc lâm


Sự nghiệp phát triển, Ái Vân dọn ra khỏi Mạc gia, sống ở một căn hộ nhỏ. Mạc Lâm từ ấy có chút hụt hẫng và phủ Mạc gia cũng trống vắng hẳn đi.

- Có Ái Vân ở đây như nhà có con gái, giờ đi rồi cảm thấy như con gái đi lấy chồng, thấy thiếu thiếu. Tiểu Lâm, hay con lấy vợ đi!

- Mẹ nhớ thì gọi Ái Vân về đây, mắc mớ gì bảo con lấy vợ.

- Nhưng con bé trước sau cũng sẽ lấy chồng rồi đi ở nhà khác thôi. Giữ mãi ở đây sao được.

Mạc Lâm mỉm cười, tự nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng điên rồ. Lấy Ái Vân, thì chẳng lo cô ấy đi đâu nữa.

***

Sinh nhật Mạc Lâm năm nay, nhóm Hoắc Thiên đều bận ở nước ngoài nhưng ai nấy đều gửi quà tận nhà chúc sinh nhật thành viên cốt cán của nhóm.

Ái Vân mày mò tìm hiểu cách làm bánh kem trên mạng, bôi bôi quét quét nhưng xấu hoắc. Cô dành hẳn một ngày đến studio để học làm bánh, từ 8h sáng tới 8h tối mới ra thành phẩm một chiếc bánh màu trắng đơn giản, trang trí vài quả dâu tây nhỏ bên trên.

Vội vã cầm hộp bánh trên tay, sợ trễ nên Ái Vân còn chả kịp gội đầu.


Cô đi vào Mạc phủ, người làm đã quen thuộc với cô, thân thiết chào:

- Ái Vân về sinh nhật cậu Mạc sao?

- Dạ!

Cô xấu hổ nhìn hộp bánh nhỏ trên tay, cô giúp việc cũng mỉm cười theo.

Vào trong, Ái Vân nhìn thấy phòng khách rất nhiều hoa, các túi và hộp lớn có logo của các nhãn hiệu xa xỉ, có tới cả chục hộp bánh kem các loại to nhỏ, rất cầu kì và nhìn có vẻ cao cấp, lòng bỗng trùng xuống.

Cô ra ngoài xe, bỏ hộp bánh của mình vào cốp. Có vẻ không có ai ở nhà, có lẽ họ đi dự tiệc sinh nhật Mạc Lâm rồi.

Đang định ra về, cô bắt gặp Mạc Lâm xuống xe của một cô gái. Cô ấy còn ôm anh ngay giữa đường.

Mạc Lâm đi vào cổng, thấy Ái Vân thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn mong chờ gì đó.

- Em về có việc gì sao?

- À, tiện đường em ghé thăm hai bác, nhưng có vẻ mọi người đi vắng cả.

Thấy Ái Vân đang đứng cạnh xe, Mạc Lâm hỏi tiếp:

- Em về luôn sao?

- ...Vâng...Em xin phép ạ!

Mạc Lâm bỗng lo lắng Ái Vân thấy cảnh vừa rồi, nhìn xe cô khuất xa vẫn đứng nhìn mãi.


Cô giúp việc vào thu dọn phòng khách, bỗng nói:

- Ơ, sao không thấy bánh của Ái Vân nhỉ?

Mạc Lâm đang đi lên cầu thang, anh không bận tâm đống quà cáp sinh nhật kia lắm. Nghe vậy liền quay lại hỏi:

- Dì nói sao?

- Ái Vân có cầm bánh kem tới, nói sinh nhật cậu mà. Nhưng không biết con bé để đâu, ở đây không có.

Mạc Lâm nghe vậy hớn hở, đi thẳng ra nhà bếp tìm. Ái Vân đã thân quen ở đây, có khi cô ấy để luôn vào tủ lạnh rồi cũng nên.

Thế mà tủ lạnh không có một chiếc bánh kem nào. Mạc Lâm nhìn quanh cũng không thấy có.

***

Ái Vân trên đường về lòng buồn thiu, tới hầm chung cư, cô cứ ngồi ở xe, cầm điện thoại phân vân mãi có nên nhắn tin chúc mừng sinh nhật Mạc Lâm không. Hình ảnh anh ấy và cô gái lạ ôm nhau khi nãy cứ lảng vảng trong tâm trí khiến Ái Vân không muốn gửi tin nữa.

Do cả ngày đứng sở studio học làm bánh nên cô hơi mệt, lên nhà cất bánh vào tủ rồi không thèm gội đầu mà ngả lưng trên sofa ngủ quên mất. Tới gần 12h đêm, cô hơi lạnh mà tỉnh lại, nghĩ nghĩ dù sao cũng mang ơn nhà họ Mạc, Mạc Lâm cũng tốt với cô, nên 11h45p, Ái Vân mới gửi một tin nhắn đi.


" Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Mạc Lâm sao mà ngủ được, thấy tin nhắn thì ngồi bật dậy nhìn chăm chú, cười cười, muốn đi ra ngoài ngay lập tức nhưng nghĩ nửa đêm mò tới nhà riêng người ta thì thất lễ quá, nên anh định mai sẽ gặp đối phương, lòng háo hức mong trời mau sáng.

Sáng sớm, Ái Vân còn đầu bù tóc rối thì nghe thấy chuông cửa. Cô nhìn qua màn hình camera, hai mắt mở to, rồi vội vàng cào cào tạm bợ mái tóc hơi bết của mình. Lần đầu tiên Mạc Lâm tới nhà riêng của cô.

- Mạc Lâm?

- Anh thèm ăn phở em nấu!

- Hả?

Mạc Lâm tự nhiên đi vào, Ái Vân lí nhí:

- Anh có thể báo trước, em chưa mua đồ nấu được.
 
Chương 148: C148: Ăn gì ăn em


Bất đắc dĩ, Ái Vân lục tủ tìm một gói phở ăn liền, sợ hơi sơ sài, cô mở tủ lạnh tìm thêm chút rau thịt nấu kèm, vẫn hoang mang sao Mạc Lâm lại tới tận đây đòi ăn phở.

Mạc Lâm nhìn theo, thấy chiếc bánh kem chễm chệ ở trong tủ lạnh nhưng không nói gì.

Hai người ngồi đối diện nhau, Ái Vân cắm đầu im lặng ăn.

- Hôm qua có một vài người bạn tổ chức sinh nhật cho anh.

- Vâng!

- Có cô bạn tiện đường đưa anh về, vì anh có uống một vài ly không lái xe được.

- Vâng!

- Cô ấy thích anh!

- Bình thường mà, người như anh thiếu gì người thích.

- Cô ấy ôm anh!

- Em thấy, cô ấy rất xinh. Rất đẹp đôi!

- Nhưng anh thích người khác!

- Hả.. Anh,... Không cần nói với em mấy chuyện cá nhân như vậy á.

Ái Vân gượng cười nhìn Mạc Lâm, rồi lại cúi đầu ăn nốt.

- Nghe cô giúp việc nói em có bánh kem tặng sinh nhật anh, anh muốn thử nhưng tìm không thấy.


Mạc Lâm buông đũa, Ái Vân nhìn anh ấp úng:

- À, cái đó... Em thấy anh rất nhiều bánh rồi, cái của em... Có chút không hợp.

- Sao lại không hợp?

- Em cảm thấy không hợp.

- Chưa thử sao biết.

Ái Vân nhìn Mạc Lâm chằm chằm:

- Anh muốn thử không?

- Muốn!

Cô đứng lên, mở tủ lạnh lấy chiếc bánh tròn nhỏ kem trắng ra, chưa kịp lấy dao cắt thì Mạc Lâm đã cầm cả thìa xúc:

- Rất ngon!

- Chắc tàm tạm, em mới học làm nên chắc không thể bằng ở tiệm.

- Em làm?

Ái Vân gật nhẹ đầu, Mạc Lâm bất giác mỉm cười.

- Em ăn cùng anh đi!

Nghe vậy cô ngoan ngoãn ngồi xuống, Mạc Lâm chìa thìa bánh anh vừa ăn ra với một miếng bánh mới trước mặt cô.

Đó là thìa anh ấy vừa ăn mà.

Cô nhìn, nhìn 1s, 2s, 3s bất động.

Mạc Lâm lắc nhẹ tay, Ái Vân cuối cùng cũng ăn miếng bánh ấy.

- Anh muốn....

- Gì ạ?

- Anh muốn yêu đương với em.

- Dạ?

- Người anh thích là Nguyễn Ái Vân.

Ái Vân bị sốc, cô lúng túng đứng dậy muốn lảng tránh. Thân phận và gia cảnh của cô, có mơ cũng không bao giờ mơ tưởng tới người như Mạc Lâm.

- Em...Chúng ta không hợp.


- Chưa thử sao biết!

- Không thể!

- Em không tin tưởng anh, hay tự ti về chính mình?

- Em... Em không biết, nhưng chắc chắn là chúng ta không thể.

- Anh nói được làm được.

Mạc Lâm áp sát lại người cô, muốn hôn nhưng bị cô quay đầu từ chối.

- Em có thích anh chút nào không?

- ....

Lúc Ái Vân đang thất thần, Mạc Lâm lấn lướt giữ chặt rồi hôn cô, nhẹ nhàng rồi ngấu nghiến, vị bánh kem và mùi thơm dâu tây vẫn thoang thoảng trong khoang miệng.

Sáng hôm ấy, cả hai người đã lăn lộn ngay tại nhà riêng của Ái Vân. Mạc Lâm đúng là đã có một sinh nhật đáng nhớ.

***

Vậy mà sau đó Ái Vân né anh như né tà. Cô sợ mẹ anh sẽ nghĩ cô trèo cao, dám dụ dỗ gạ tình con trai bà ấy.

Cô cũng theo lời Hân Nghiên, đi xem mắt với vài con trai nhà giàu có. Mạc Lâm biết được vô cùng tức giận, tìm đến nhà riêng thì bị cô phũ cho đứng ngoài.

- Được lắm Ái Vân, em ăn xong phủi mép đâu dễ thế.

Mạc Lâm mò tới tận viện Kristies, không ngại mẹ mình ở đó mà lôi xềnh xệch Ái Vân ra thang bộ. Anh ép cô vào tường, gắt gao hỏi:

- Sao tránh anh?

- Em đâu tránh!

Nói vậy nhưng Mạc Lâm muốn hôn lại bị cô bịt miệng lại. Anh gắt gỏng:


- Như này mà bảo không tránh!

- Mạc Lâm, hôm ấy là chuyện ngoài ý muốn. Anh đừng tìm em như này, bác gái không vui đâu.

- Ai nói mẹ anh không vui!

- Em phải làm việc, với cả, bác tìm cho em một gia đình tốt rồi. Anh đừng như này nữa có được không

- Nguyễn Ái Vânnnn!

Anh gầm gào hét tên cô làm Ái Vân sợ hết hồn, Hân Nghiên đi tìm hai đứa nghe thấy con trai to tiếng bèn đẩy cửa thang bộ, thấy bộ dạng lấm lét của cả hai, bèn đánh bốp vào lưng con trai:

- Con quát Vân Vân à, quát to thế á?

- Mẹ!

- Cái gì, hai đứa làm cái trò gì mà to tiếng nhau ở đây.

Hân Nghiên đi trước, hai người đi sau tới phòng làm việc riêng.

- Sao? Nói mẹ xem, hai đứa trước giờ bình yên lắm mà. Ái Vân, nó bắt nạt gì cháu à?

- Dạ không, không có gì ạ.

Ái Vân lắc đầu lia lịa phủ nhận, Mạc Lâm lạnh lùng nhìn mẹ nói:

- Con đã dụ dỗ gạ gẫm cô ấy làm người của mình. Mẹ xem gả Ái Vân cho con đi, đừng để cô ấy đi xem mắt mấy tên nhà giàu kia nữa.
 
Chương 149: C149: Đánh nhanh thắng nhanh


Ái Vân chuẩn bị tinh thần hứng một trận cuồng phong từ mẹ đối phương. Nhưng Hân Nghiên lại nhìn hết cô lại nhìn sang con trai:

- Thật à?

- Vâng!

Mạc Lâm dửng dưng đáp, Ái Vân mặt đỏ bừng lo lắng.

- Ngồi xuống nói.

Ái Vân ngồi bên cạnh Mạc Lâm, tay hơi run được anh nắm chặt.

- Ái Vân, quan trọng là cháu có tình cảm với Mạc Lâm nhà ta không?

- Dạ...

- Cháu chỉ cần nói có hay không thôi?

- Dạ,... Có ạ!

- Vậy thì đơn giản rồi. Ái Vân có chịu làm con dâu Mạc gia không?


- Hoàn cảnh của cháu không xứng...

- Không có khuôn mẫu nào là xứng hay không. Nhà ta thiếu mỗi con dâu, nhất là con dâu nấu ăn ngon. Cháu lại kế nhiệm ta, chẳng phải quy về một mối càng tốt sao?

- ...

Thấy Ái Vân còn dè dặt, Hân Nghiên lại hỏi:

- Cháu chỉ cần nói có hay không thôi.

Ái Vân hoang mang nhìn Mạc Lâm, thấy ánh mắt kiên định trong lòng bỗng thấy an yên, bẽn lẽn gật đầu một cái.

Hân Nghiên phủi phủi váy, gọi cho Mạc Nguyên:

- Ông xã, chúng ta có con dâu rồi! Sau này tha hồ ăn đồ Việt nhé!

Mạc Nguyên nghe vợ nói hơi bất ngờ, nhưng với Ái Vân thì không có gì để chê trách.

Mạc Lâm cười tươi rói, Ái Vân không hiểu lắm, lại thấy Hân Nghiên gọi cho trợ lý.

- Tìm cho tôi mấy nơi tổ chức hôn lễ, các kiểu phong cách làm tiệc, à, xem cả kiểu lễ cưới Việt Nam luôn nhé..


Nghe cứ như Hân Nghiên mới là cô dâu sốt sắng cưới hỏi ấy.

- Ái Vân, cháu thích món đồ nào, ta tặng cháu món đó làm của hồi môn nhé.

- Dạ, cháu không cần phải...

- À quên, con dâu chứ, con yên tâm, mẹ đảm bảo Mạc Lâm sẽ không dám quát con lần nào nữa đâu.

Đánh nhanh thắng nhanh, một hôn lễ kiểu Việt Nam được tổ chức ở phủ Mạc gia. Ái Vân xinh đẹp mặc áo dài đỏ, đầu đội mấn nhỏ xinh, trang điểm trong trẻo xinh đẹp e thẹn. Tay cô cầm một bó hoa cưới kết từ hoa sen hồng, trắng gấp cánh rất lạ. Decor lễ cưới cũng đậm chất Việt Nam, các tráp lễ vật được đính hoa, kết quả cầu kì.

Các thành viên gia đình Hoắc Liên Bang vô cùng vui vẻ đi ăn cưới, Phan Ý Nhi, Moly, Hoắc Côn Lăng và Vu Yến cũng mặc áo dài màu hồng nhạt rất tôn dáng và x2 visual.

- Tự nhiên cũng muốn có con dâu quá!

Khả Ni nhìn hội chị em lần lượt có con dâu con rể cũng hâm mộ. Nhìn sang Hoắc Thiên Và Côn Lăng có chút mong chờ.

Ái Vân sau khi làm vợ Mạc Lâm cũng hoà nhập cùng hội nhóm của chồng, thậm chí hòa tan bọn họ bằng đồ ăn Việt mình nấu. Đôi khi hội anh em rất hâm mộ Mạc Lâm khi có vợ nấu ăn ngon, còn thường xuyên tụ tập tới nhà riêng của họ để ăn ké.

Ái Vân từ mồ côi đơn độc, gặp được đúng người, gả vào đúng nhà thật quá ngoài sức tưởng tượng, nên cô vô cùng trân trọng mối lương duyên này. Không phụ lòng mẹ chồng, Ái Vân học hỏi không ngừng, thậm chí ra nước ngoài học cao học về lịch sử nghệ thuật cũng có chồng kề cạnh.

Những bà mẹ Hoắc Liên Bang tư tưởng cũng thoải mái, các con lập gia đình đều được phép ra ở riêng.

Vu Yến cuối cùng được ở chung cư theo đúng nguyện vọng hồi nhỏ, nhưng là chung cư cao cấp, đập thông 8 căn hộ liền kề, một mình một tầng trong toà nhà nổi tiếng.

Moly thì ảnh hưởng văn hoá Nhật- Hàn, được Vu Thành tặng một tứ hợp viện bày trí rất đúng gu theo sở thích của cô ấy.

Chỉ có Ái Vân là ở chung với gia đình chồng, cô muốn được tận tâm phụng dưỡng bố mẹ chồng, báo hiếu vì đã được họ chấp nhận và yêu thương.
 
Chương 150: Thông gia hai trùm


Sinh nhật 20 tuổi của Hoắc Côn Lăng, người ta choáng váng khi con trai ông trùm Hồng Bang Hội tặng cô một chiếc bánh kem trong truyền thuyết.

Chiếc bánh cao 2m, hình lâu đài trắng tinh được đẩy ra như một lâu đài di động, được làm bởi những nghệ nhân bánh ngọt tạo hình hàng đầu Châu Âu.

Tuy không nói nhưng với hành động này ai cũng biết Hồng Hạ Vũ thích con gái nhà họ Hoắc rõ mồn một.

- Có khi em con sẽ cưới trước cả con đấy!

Khả Ni thấy sự cưng chiều của Hạ Vũ dành cho con gái mình thì cũng vui lây, còn nhắc khéo con trai cả đứng bên cạnh.

****

Côn Lăng mặc váy xinh đẹp, lấy điện thoại ra chụp ảnh mình với chiếc bánh kem để đời. Xong còn kéo Hồng Hạ Vũ đứng cạnh, khoác tay rất thân rồi mỉm cười.

- Nè, mặt cậu có gì nè!

Hạ Vũ thấy son của Côn Lăng hơi lem định nhắc, ai dè cô ấy nhìn cậu chằm chằm:

- Có sự xinh đẹp đó!

Hạ Vũ không chịu nổi sự đáng yêu này, đưa tay bóp nhẹ má cô bạn thanh mai trúc mã.

Côn Lăng có thích đối phương, họ đã dính lấy nhau từ bé tới lớn. Hạ Vũ có nét đẹp trai của bố, một chút lạnh lùng và nét đẹp lạ kiểu Nhật của mẹ, tổng thể giao diện rất hài hoà và hút mắt. Thi thoảng Hạ Vũ còn kèm Côn Lăng học và ôn thi.

Côn Lăng từ khi sinh ra đã được bố cưng chiều, lại là em nhỏ của nhóm nên được các anh chị chiều chuộng. Hạ Vũ cũng dung túng cô hết mực, đòi đồ ăn có đồ ăn, không ăn nữa thì Hạ Vũ cũng không ngần ngại ăn thừa. Thậm chí Côn Lăng thích con chó con của nhà mình, Hạ Vũ cũng để cô bế chó về luôn.

Năm ấy, hai bạn trẻ 20 tuổi đã đính hôn. Tiệc đính hôn của họ rầm rộ giới hắc bang khi hai băng đảng thân lại thêm thân.

Hoắc Long cho con gái rất nhiều tài sản, Hồng Vũ Hưng cũng không kém cạnh, sang tên rất nhiều bất động sản và tặng mỗi con một thẻ đen quyền lực nhất thế giới.

Nếu Vu Yến nhà họ Vu dùng thẻ đen JP Morgan đứng thứ 2 thế giới, thì Hồng Hạ Vũ và Hoắc Côn Lăng 20 tuổi có thẻ American Centurion Express- vua của các loại thẻ quyền lực.Người sở hữu thẻ này phải có thu nhập trung bình 1,3 triệu USD/năm, tài sản ròng trên 16 triệu USD và thuộc top 1% những người siêu giàu trên thế giới.

Nói không ngoa, với thẻ này có thể đáp ứng những đặc quyền vô cùng xa xỉ. Chủ sở hữu có thể thầu cả store Gucci để mua sắm, mang cát từ biển Chết về, hay thậm chí muốn xem mặt trăng cũng có thể. Trên thế giới chỉ có khoảng 100.000 thẻ này được lưu hành, trong khi số tỉ phú và triệu phú có tới 14 triệu người, chứng tỏ không phải cứ có tiền là có thể sở hữu được. Muốn có thẻ này, phải là những người có quyền lực và sức ảnh hưởng mới được ngỏ lời mời làm thẻ.

Dĩ nhiên được làm thông gia với ông trùm Hoắc Liên Bang khiến Hồng Bang Hội nở mày nở mặt. Hoắc Long thấy Hồng Vũ Hưng vung tiền mạnh tay cho con gái mình về làm dâu thì cũng nể vài phần. Nhà họ Hoắc nhiều nhất là tiền, nên hành động của nhà họ Hồng cũng chứng minh đẳng cấp tài chính không thua kém.

Giờ hai nhà hợp tác làm ăn thâu tóm toàn bộ giới hắc bang Châu Á, một phần Châu Âu và Châu Mỹ. Việc làm ăn ngày càng phát triển, các con của mỗi gia đình tiếp tục nối nghiệp bố mẹ, và phát triển cả những tài năng cá nhân khác.

Viện nghiên cứu khoa học của Hoắc Long được Hoắc Thiên - Mạc Lâm- Bách Hoàng mở rộng, Vu Yến và Vu Thành mở thêm công ty về game giải trí.

Phan Ý Nhi phát triển thương hiệu nước hoa dưới sự dìu dắt của mẹ Sulli LK, lấy tên thương hiệu P×L là viết tắt họ bố và họ mẹ, mới ra mắt mà đã chiếm lĩnh thị phần dành cho giới trẻ.
 
Chương 151: Theo Đuổi Anh


Hoắc Thiên có tình cảm với Phan Ý Nhi, nhưng lại luôn giữ trong lòng.

Cô ấy được thừa kế số tài sản khổng lồ của ông trùm Châu Âu Tiger LK, nhà họ Phan cũng từng bước lên nắm quyền hắc bang bên đó, nên Hoắc Thiên không muốn mọi người nghĩ anh yêu đối phương vì quyền lực. Hơn nữa, ấp lực kế nhiệm Hoắc Liên Bang cùng những thử thách từ bố khiến Hoắc Thiên cảm thấy mình chưa thực sự đủ tầm để có thể che chở cho Nhi Nhi.

Phan Ý Nhi cũng mến mộ người anh cả, dù được Hoắc Thiên đối xử tốt ngang ngửa Côn Lăng nhưng cô vẫn cảm giác hai người có khoảng cách khó tả.

Khi biết tin bác Tiger muốn mai mối Hoắc Thiên với con gái đối tác có tiếng trong giới hắc Châu Âu, Phan Ý Nhi đã vội vã sốt sắng cả lên.

Nhóm thanh niên lại tụ tập, giờ là nhà riêng của Hoắc Thiên. Anh chuyển ra sống một mình để thoải mái hơn.

Cả nhóm làm tiệc trên sân thượng, Côn Lăng lạnh bèn được Hạ Vũ cởi áo mình khoác cho. Ý Nhi hơn họ 3 tuổi nhưng vẫn có chút ghen tị, cô nhìn Hoắc Thiên.

- Em cũng lạnh.

Hoắc Thiên hiếu ý nhưng vẫn hờ hững:

- Nhìn anh làm gì, anh đầu quản được thời tiết.

Rồi anh ra hiệu cho cả nhóm đi vào trong nhà. Y Nhi đứng lên không để ý, liền trẹo chân ngã bịch cái. Mọi người hốt hoảng định đỡ thì đã thấy Hoắc Thiên phi như bay bế thốc cô lên rồi.

- Ồ..

Cả nhóm bắt đầu trêu ghẹo, gán ghép làm Ý Nhi đỏ mặt. Hoắc Thiên dửng dưng không để tâm bọn họ.

Lúc Ý Nhi ở trong lòng Hoắc Thiên có lí nhí nói rất khẽ:

"Em thích anh rất là nhiều luôn".

Hoắc Thiên lúc ấy bước chậm lại, nhưng lại phũ phàng nói:

"Đừng thích anh"

Ý Nhi đợi mọi người về hết, cố tình nán lại muốn nói rõ với Hoắc Thiên:

Anh! Gì vậy Nhi Nhi! Bố mẹ dậy em đừng bao giờ bỏ cuộc. Steve Jobs không xây dựng Apple bằng cách chơi game. Usain Bolt không vô địch thế giới bằng cách ngủ thật nhiều. Tượng vàng Oscar không tự có chân để tìm đến Leonardo DiCaprio. NO PAIN, NO GAIN. Không có sự đau đớn thì không có thành quả. Cái mà em đang chịu đựng sẽ là nỗi đau để đổi lấy những gì em mơ ước. Thật đáng tiếc nếu bỏ cuộc trước giây phút quan trọng nhất. Người chiến thắng chưa chắc là người mạnh nhất, nhưng chắc chắn đó là người không bỏ cuộc.

Em sẽ không bỏ cuộc đầu, em sẽ theo đuổi người tên Hoắc Thiên này.

Hoắc Thiên không ngờ cô bé trong lòng mình lại đanh thép quyết tâm theo đuổi mình đến thế. Lại còn nói năng dẫn chứng rất thuyết phục.

Phan Ý Nhi có vẻ giống mẹ, muốn chinh phục người đàn ông mình thích tới cùng. Tư tưởng cô cũng rất thoáng, không lo sợ mất giá mà tỏ tình trước với người ta.

Chuối ngày theo đuổi bắt đầu, cô nhiệt tình tiếp cận bao nhiêu, Hoắc Thiên sẽ phũ lại bấy nhiêu. Có lần cô cố tình ngã để được Hoắc Thiên bế, thì anh lại chả mảy may để cô ngồi im trên sàn.

Cô thấy Hoắc Thiên ăn mì, cô cũng ngồi đối diện ăn, anh cúi đầu một cái, cô cũng cúi một cái, anh cúi đầu ăn tiếp, cô cũng cúi đầu ăn tiếp.

- Woww, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường à.

Vu Thành nhìn thấy thì trêu ghẹo, Phan Ý Nhi theo đuổi người ta rõ là lộ liễu. Thấy tội nghiệp Nhi Nhi nhưng không ai dám lên tiếng trách đàn anh quá phũ.

Phan Ý Nhi chỉ nhìn đối phương, nhận ra anh vừa mỉm cười một cái.

- Còn một lần nữa!

Hoắc Thiên đến chịu với sự kì cục này, cúi đầu ăn tiếp. Phan Ý Nhi cúi đầu lần ba, rồi nhoẻn miệng cười tít mắt.

- Phu thê giao bái!
 
Chương 152: Người yêu em


Nay Ý Nhi tới sớm nhất, những người kia đều chưa tới, cô thấy Hoắc Thiên đang chơi thử game mới của công ty Vu Yến và Vu Thành.

Tự nhiên cô nảy ra một suy nghĩ táo bạo, cô vòng tay định ôm Hoắc Thiên thì anh bất ngờ né sang một bên làm Ý Nhi hụt hẫng quê xệ. Cô ỉu xìu rồi lặng lẽ đi về.

Hoắc Thiên chơi xong quay ra không thấy ai, cứ nghĩ cô ấy ngồi yên lặng đợi mình. Mọi người dần tới đông đủ, vẫn không thấy Phan Ý Nhi ló dạng. Lát sau đã thấy trên mạng xã hội ảnh Phan Ý Nhi đang quậy đục nước với mấy thanh niên Châu Âu ở quán bar rồi.

- Uầy, Nhi Nhi nhà ta lớn thật rồi!

Vu Yến nhìn cô gái sexy trong ảnh cũng bất ngờ, ái ngại nhìn anh họ nói bóng gió:

- Có không giữ, mất lại tìm.

Hoắc Thiên cười khẩy tỏ vẻ dửng dưng nhưng mọi người vừa về cái đã cho người điều tra xem Ý Nhi đang ở đâu.

Ngay lập tức anh lái xe tới quán bar dù đã muộn.

- Phan Ý Nhi!

Nghe thấy giọng quen gọi mình, Ý Nhi mặc kệ đứng lên bỏ đi.

Em nhìn xem, em bỏ lỡ ai rồi. Chả ai cả! Em bỏ lỡ người yêu em này! Gì mà người yêu... Giữa quán bar ổn ào náo nhiệt, Hoắc Thiên giữ đầu Phan Ý Nhi hôn lấy hôn để bất chấp xung quanh đầy người.

- Bỏ raaaa.

Phan Ý Nhi vùng vằng đẩy anh ra:

Anh nói đừng thích anh mà. Anh có nói là anh không thích em đầu. Em không thích anh nữa, khi nãy lúc chơi game anh đã né em. Vì anh nghĩ mọi người tới sẽ nhìn thấy. Chưa gì đã bỏ cuộc rồi, no pain no gain cơ mà. Hoắc Thiên vác cả người Ý Nhi lên dù cô đang giãy giụa không chịu. Nhét cô vào xe rồi lái xe về thẳng căn hộ riêng của Ý Nhi.

Khi nãy em có uống rượu không? Không. Tốt! Hoắc Thiên tới cửa nhà đã đè chặt Phan Ý Nhi:

- Nếu theo đuổi thì hãy để đàn ông theo đuổi em. Anh sẽ theo đuổi em.

Phan Ý Nhi ngỡ ngàng khi Hoắc Thiên quay ngoắt 180*. Cô mạnh dạn hôn lại, thấy chưa đủ muốn kéo anh về phòng ngủ. Nhưng Hoắc Thiên lại từ chối.

- Không phải hôm nay!

Lại lần nữa cô bị quê, lần này thì cảm thấy mất giá thật. Cô đuổi anh:

- Anh về đi, anh xoay em như chong chóng ấy. Anh sẽ phải hối hận!

Hoắc Thiên đứng ngoài cửa cười thầm, anh biết Ý Nhi vẫn đang đứng sau cánh cửa kia.

Ngủ ngon nhé Nhi Nhi của anh.Hai người hôn nhau ở quán bar nhanh chóng được Vu Thành cập nhật. Vốn là dân chơi nên tai mắt của cậu ở quán bar có cả lố.

Nhóm chat của nhóm lại bùng nổ. Chỉ có hai nhân vật chính là im re.

Hoắc Thiên hôn hít nói theo đuổi xong lại mất tăm hơi làm Phan Ý Nhi cảm giác mình như trò đùa. Mãi đến khi Côn Lăng nói anh trai đi Mỹ công tác thì cô mới bớt giận. Tuy vậy vẫn tức, nhắn cho cô một tin thì khó thế à.

Nhóm lại tụ tập ở chỗ cũ, Phan Ý Nhi thở ngắn thở dài.

- Gọi cho anh ấy đi.

Vu Thành thấy sốt ruột dùm liền nhắc.

Anh ấy không nghe. Thì gọi mấy lần khi nào nghe thì thôi. Ờ, có lí. Lần này Hoắc Thiên nghe máy thật, anh đang trả phòng khách sạn để bay về sớm.

Hoắc Thiên! Sao, Nhi Nhi nhớ anh à? Vốn định chất vấn, nhưng thấy đối phương gọi mình ngọt xớt làm Phan Ý Nhi dịu hẳn.

Lúc này lễ tân khách sạn nói lọt vào điện thoại.

Anh đang bên phụ nữ sao? Ừm. Có xinh đẹp không? Ừm, em mà nhìn thấy chắc sẽ e dè đó. Hoắc Thiên nhìn cô lễ tân lớn tuổi cười cười.

Em khóc đấy! Hahaa, rồi, em khủng bố điện thoại anh là có việc gì quan trọng. Là em nhớ anh thôi! Anh sẽ sớm về với em! Ngoan đợi anh. Hoắc Thiên cúp máy, Phan Ý Nhi vui ra mặt.

Vu Thành trêu:

- Này Nhi Nhi, phải giữ anh Thiên cho chặt vào. Con gái Mỹ sexy lắm, phần nào ra phần nấy à. Anh Thiên cũng là đàn ông.....

Xong cậu cười nhe nhở, đập tay với anh rể Bách Hoàng bên cạnh. Moly thì đập cho chồng một cái:

- Anh nhố nhăng vừa thôi.

Phan Ý Nhi phản bác:

- Phải có niềm tin với người yêu chứ. Nào, quay mặt về phía nước Mỹ và chắp tay lên ngực xin lỗi người yêu em đi.
 
Chương 153: Vấn đề của anh (H)


Tụi con gái giờ còn mỗi Phan Ý Nhi chưa lập gia đình, họ lập một nhóm toàn nữ để thi thoảng buôn chuyện riêng tư.

Nhi Nhi và anh Thiên mới hôn nhau thôi á? Em cũng muốn được cháy bỏng nồng nhiệt lắm nhưng anh ấy toàn phũ thôi. Hay anh ấy có vấn đề gì tế nhị nhỉ? Phan Ý Nhi không biết mình gửi nhầm nhóm chat. Đám Vu Thành và Bách Hoàng cười điên với lời bộc bạch hồn nhiên của em gái. Đến khi Ý Nhi thấy một lố thông báo mọi người thả haha tin nhắn, cô mới hết hồn nhận ra gửi nhầm. Dù đã thu hồi ngay nhưng vẫn bị Hoắc Thiên nhìn thấy.

Hoắc Thiên hùng hồ tới nhà Ý Nhi, mặt có chút nghiệm trọng.

- Phan Ý Nhi!

Mỗi lần đối phương gọi cả họ tên đầy đủ, chắc chắn là có chuyện.

Anh...tới có việc gì. Có việc cần làm với em. Việc cần làm với em là việc gì? Anh vốn định giữ cho em tới lúc cưới, cơ mà có vẻ em nóng lòng lắm rồi. Anh sẽ chiều em, cho em kiểm chứng anh có vấn đề gì không. Phan Y Nhi giơ tay chắn trước ngực, Hoắc Thiên cười lạnh:

- Sao? Em nói muốn cháy bỏng nồng nhiệt mà!

Hoắc Thiên vác Ý Nhi lên vai, rồi mở cửa phòng ngủ của cô tự nhiên cứ như anh mới là chủ nhà vậy.

- Đừng bóp nữa, nó không to nữa đâu, bóp nữa sẽ hỏng mất.

- Em không biết bóp nhiều sẽ lớn hơn à?

Hoắc Thiên dưới đưa đẩy, tay thì mân mê hết bên nọ tới bên kia ngực của Ý Nhi làm cô hơi hốt.

Anh nhẹ nhàng hơn, hôn trán cô, rồi hôn môi cô. Ý Nhi nhìn anh đăm chiêu, ním nhẹ môi rồi đổi lại cô ngồi trên.

Hai người nhễ nhại mồ hôi, nhưng Phan Ý Nhi lại có mùi hương rất dễ chịu. Cô ấy tự điều chế một hương liệu dành riêng cho mình, không bán ở bất kì store nước hoa PxL nào. Hoắc Thiên rất nghiện mùi hương này, thơm mát dịu nhẹ rất hợp với vẻ đẹp ngọt ngào của Nhi Nhi.

Khi cô ấy ở trên xoay lưng lại, mái tóc đen dài dài hơi xoăn được vén ra trước để lộ tấm lưng trần rất quyến rũ. Hoắc Thiên không chịu nổi vẻ đẹp này, ngồi dậy áp sát thân mình vào lưng Ý Nhi, hai tay không an phận đưa ra trước ôm trọn khuôn ngực vừa vặn tay mình.

Đêm ấy Phan Ý Nhi chịu đủ 3 tiếng để Hoắc Thiên chứng tỏ vấn đề của anh ấy.

Sáng hôm sau, Hoắc Thiên mặc áo ngủ đi vào nhà tắm, Ý Nhi cũng ton ton đi sau, còn nghịch ngợm kéo đai áo choàng của anh lỏng ra.

Hoắc Thiên nhìn cô cong môi cười, tiện tay chốt luôn cửa phòng tắm lại.

Anh làm gì vậy? Em kéo lỏng dây áo của anh rồi. Uhhhmmmmm...... Y Nhi được Hoắc Thiên đỡ sau gáy trao cho nụ hôn sâu. Cô thở hồn hển, lại bị Hoắc Thiên tháo luôn khăn quấn quanh người, ép sát cô vào tường mà lấn tới.

Một chân làm trụ, một chân bị Hoắc Thiên nhấc lên cao khiến Ý Nhi bủn rủn.

Em ngất đấy, tha cho em! Đề em khỏi thắc mắc anh có vấn đề. Đúng là có vấn đề, anh không biết mệt à. Em không thích? Có thích, nhưng anh làm nhiều quá, em....chịu...hết nổi.. rồi! Trót dại lỡ mồm bất cẩn một lần mà Phan Y Nhi bị gặm sạch không sót nơi nào trên cơ thể, từ giường ngủ ra phòng tắm, rồi lại bị bê từ phòng tắm về giường, từ đêm tới sáng không nhớ nổi cô hưng phấn tới bao nhiêu lần nữa.

Cô mệt tới mức nằm úp trên người Hoắc Thiên mà thiếp đi. Hoắc Thiên vén tóc cô cho gọn lại, vỗ về ôm cô ngủ, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, mỉm cười rất thoar mãn
 
Chương 154: Báo Đen


Phủ chính của Hoắc gia lần nữa tề tựu các ông lớn tới dự lễ kế nhiệm của con trai ông trùm Hoắc Liên Bang.

Khả Ni cùng Hoắc Long ngồi chính giữa, tiếp theo là Tiger LK, kế tiếp có Phan Anh - Sulli LK và Hồng Vũ Hưng - Devon Aogi cùng nhà họ Mạc - họ Bách - họ Vu.

Các ông lớn của các băng đảng khác trên thế giới ngồi lần lượt phía dưới. Devon Aochi đứng cạnh vị chủ mẫu mà mình đã phụng sự nhiều năm.

Khả Ni lòng bồi hồi nhớ lại nghi thức mình từng trải qua, nhìn con trai và con dâu phía dưới, rồi nhìn chồng mỉm cười. Hoắc Long cầm tay vợ gật đầu một cái.

Hoắc Thiên được bố trao lại con dấu quyền lực, Phan Ý Nhi được mẹ chồng trao cho một chiếc nhẫn kim cương đen.

Cũng ngay hôm đó, trên lưng hai người có thêm hình xăm báo đen cùng lời thể cả đời chung thủy và trung thành với đối phương.

***

Hôn lễ được tổ chức không lâu sau đó. Một hôn lễ hoành tráng tới mức không tưởng.

Tiger LK đích thân đưa cháu gái lên lễ đường, không nói lời nào nhưng ánh mắt thể hiện tất cả. Hoắc Thiên gật đầu một cái kiên định rồi đón lấy Phan Ý Nhi.

Xuống dưới, Tiger nói với thông gia:

- Kể ra năm đó không cho anh đăng xuất lại khá hợp lý. Hoắc Thiên cũng khéo chọn vợ lắm, cơ đồ cả đời của tôi rồi lại cũng về tay thằng nhóc thôi.

Hoắc Long cười:

- Hối hận rồi sao?

Không, ngoài Hoắc Thiên ra, tôi cảm giác cả thể giới không ai có thể xứng với cháu gái mình. Hai người cạch ly chúc mừng cho mối quan hệ mới càng thêm khăng khít.

Bên này, Sulli LK nói với Khả Ni:

Chị, con bé Nhi Nhi được cưng chiều từ nhỏ, nếu về làm dâu nhà họ Hoắc có gì chưa biết, chị cứ nhẹ nhàng bảo ban con bé nhé. Sulli, em yên tâm. Cảm ơn vợ chồng em đã nuôi nấng và tin tưởng gả Nhi Nhi cho Tiểu Thiên nhà chị. Cả đời Phan Ý Nhi, con bé sẽ có tất cả và không phải ghen tị với ai bất cứ thứ gì. Khả Ni lấy lời chồng từng nói với mình để đảm bảo với thông gia mới. Vốn Phan Ý Nhi đã có tất cả rồi, nhưng được mẹ chồng khẳng định như vậy lại càng khiến Sulli

LK thêm vững lòng.

Phan Anh từ thân tín giờ thành thông gia với Hoắc Long, một tay phụ Tiger tiếp quản hắc bang Châu Âu, một tay vẫn làm việc cho Hoắc Liên Bang khiến ai cũng nề phục.

Sau tất cả nghi thức, cuối cùng Hoắc Thiên cũng có thể tự hào và tự tin cầm tay Phan Ý Nhi tuyên bố:

- Phan Ý Nhi -phu nhân của tôi- chủ mẫu tiếp theo của Hoắc Liên Bang.

Một khung hình quyền lực ra đời. Hai thế hệ nối tiếp của những ông trùm đứng đầu giới hắc bang đều tập trung ở đây cả. Hoắc Liên Bang giờ vững chãi đứng ngôi vương trên bản đồ hắc bang thế giới.

Khả Ni không phụ lòng mẹ chồng, đã hoàn thành trọn vẹn bồn thận vị chủ mẫu, thậm chí là đã làm rất tốt.

**冰

Tre già, măng mọc.

Vu Thành tiếp quản Vu thị, phụ trách mảng nhà hàng, khách sạn, bất động sản của Hoắc Liên Bang.

Devon Moly thành lập công ty con dưới trướng công ty điện ảnh Hoắc Thị, lấn sân đào tạo cả ca sĩ, người mẫu.

Vu Yến cùng em trai phát tiền công ty game giải trí và mở công ty phần phối siêu xe cho giới siêu giàu.

Bách Hoàng tiếp nối bố phụ trách sòng bạc, rượu- thuốc lá của Hoắc Liên Bang.

Ái Vân lên làm viện trưởng viện Kristie"s, phá đảo hàng loạt kỉ lục đấu giá mới.

Mạc Lâm phụ trách mảng đầu tư, cho vay và vận tải, kết hợp cùng Vu Yến buôn oto.

Hồng Hạ Vũ mở rộng việc buôn bán của Hồng Bang Hội, liên kết với anh vợ phát triển thêm bên nước ngoài.

Hoắc Côn Lăng trở thành vận động viên trượt băng chuyên nghiệp, cũng tiếp nối mẹ chinh phục đai đen karate và ngồi lên ghế bà chủ Hồng Bang Hội.

Phan Ý Nhi thì múa bale không kém dân chuyên nghiệp nhưng với cương vị chủ mẫu Hoắc Liên Bang nên sống kín đáo hơn, lặng lẽ xây dựng thương hiệu nước hoa

PxL lên trị giá hàng tỉ USD.

Nhóm đàn ông Hoắc Liên Bang còn đẩy mạnh phát triển viện khoa học tiền bối để lại, đào tạo và phát triển nhân tài nhiều lĩnh vực công nghệ mới.

Truyền thống được tiếp nối, tài năng được phát huy, đế chế Hoắc Liên Bang thống trị nền kinh tế, chi phối nền chính trị, mà tất cả đều nằm trong tay trùm mới là

Hoắc Thiên, con trai cả của ông trùm Hoắc Long khét tiếng, cháu đích tôn của ông trùm Hoắc Kiến Cường vang bóng một thời.

Biểu tượng báo đen vang danh thiên hạ, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh báo đen người ta nghĩ ngay tới để chế xã hội đen tri thức mà nhà họ Hoắc cầm đầu.

Nơi nào có Hoắc Liên Bang, nơi đó có tượng báo đen uy nghi và mạnh mẽ.

- END-

美兴兴兴美美兴兴爱美美兴兴爱美美兴兴爱美美兴兴爱美美兴诉爱头兴兴你学头兴冰冰

Một chút tâm sự của Hoa Tiểu Lê với bạn đọc.

- Đầu tiên, mình gửi lời cảm ơn chân thành tới các bạn đọc. Các bạn là nguồn động lực lớn nhất để mỗi ngày mình chăm chỉ và sáng tạo ra những câu chuyện, những nhân vật trong tác phẩm.

Mình nhớ cả các fan cứng rất chăm comment, động viên và góp ý giúp mình thêm hoàn thiện. Các bạn biết không, mỗi lần mở app, mình đều hồi hộp xem comment của các bạn.

Báo Đen là tác phẩm dài nhất của mình ở thời điểm hiện tại, thời gian qua mình sống mỗi ngày với từng nhân vật. Giờ đến lúc chia tay, trong lòng cảm thấy rất khó tả. Việc viết nên câu chuyện khiến mình như sống trong nó vậy, gắn bó nên cảm xúc đặt vào cũng nhiều. Việc viết truyện này với mình vốn không phải công việc chính, nhưng mình rất yêu. Đây là đam mê và mơ ước từ nhỏ của mình. Trộm vía dù là tác giả mới nhưng đã được mọi người đồng hành và ủng hộ. Tác phẩm này có lượt giục update cao ngoài sức tưởng tượng của mình, nên mình biết, các bạn đã yêu thích Báo Đen nhường nào. Quá trình ra tác phẩm không tránh khỏi có lúc sai sót, và thật biết ơn các độc giả thân thiện đã tinh ý và góp ý cho mình. Mình rất tự hào khi các độc giả đọc truyện đều rất văn minh, thân thiện. Hoa Tiều Lê cảm ơn các bạn rất nhiều!

Đêm nay sẽ là một đêm thao thức của mình. Mình sẽ nhớ Khả Ni, nhớ Hoắc Long, nhớ mọi nhân vật.

Và mình phát hiện ra, Thư Kỳ được độc giả yêu thích rất nhiều. Dù không là nhân vật chính nhưng mình vui vì xây dựng được một nhân vật có nét riêng cuốn hút bạn đọc.

Giờ thì, good night! And good luck for you!
 
Chương 155: Giới thiệu truyện mới


Hoa Tiều Lê gửi lời nhắn tới các độc giả thân yêu

Mời các bạn ghé đọc và ủng hộ tác phẩm mới của mình nha.

" Ngài Sói Của Tô Sa " hiện có 2 phần trên nền tảng Noveltoon và Mangatoon, đã và đang nhận được những phản hồi tích cực và sự hưởng ứng nồng nhiệt của các độc giả.

****

Phần 1 với mối tình éo le, vui có buồn có của 5 chị em nhà Tô Giới với các bên làm ăn và đối thủ.

xx Nhân vật:

Chị cả Tô Sa - single mom với màn tái hợp với ông trùm mới của Tân thị, là người chị thét ra lửa và chị chồng trong truyền thuyết. Tô Khê Hạc: ông trùm thế giới ngầm Đông - Bắc Thành, đào hoa lãng tử và những mối tình day dứt. Tô Tịnh Khang: bác sỹ thẩm mĩ và cô ca sĩ mỏ hỗn đi hát vì đam mê Tô Tinh Vũ: ông chủ ngân hàng và cô thí kí ngây thơ giả nghèo Bách Diệp. Pamela và Pavot: song sinh trùm Pháp và tình chị em cảm lạnh. Baren Vaiksar: ông trùm nước Nga với vẻ đẹp như thiên thần, giảng viên âm nhạc núp bóng và tình yêu chữa lành với cô gái nhiều tổn thương. Phần 2 là cuộc sống của thế hệ con cháu với tổ hợp các thành viên xuất sắc, mối liên hệ và những chuyện tình của nhóm người trẻ.

Liệu họ có giống phụ huynh mình, đi lên vết xe đổ hay là phiên bản nâng cấp hơn? Sự đồng hành và âm thầm cạnh tranh, những cú lội ngược dòng, tình chị em hay bạn thân khác giới...

Tô Tịnh Khang: bác sỹ thẩm mĩ và cô ca sĩ mỏ hỗn đi hát vì đam mê Tô Tinh Vũ: ông chủ ngân hàng và cô thí kí ngây thơ giả nghèo Bách Diệp. Pamela và Pavot: song sinh trùm Pháp và tình chị em cảm lạnh. Baren Vaiksar: ông trùm nước Nga với vẻ đẹp như thiên thần, giảng viên âm nhạc núp bóng và tình yêu chữa lành với cô gái nhiều tổn thương. ****

Phần 2 là cuộc sống của thế hệ con cháu với tổ hợp các thành viên xuất sắc, mối liên hệ và những chuyện tình của nhóm người trẻ.

Liệu họ có giống phụ huynh mình, đi lên vết xe đổ hay là phiên bản nâng cấp hơn? Sự đồng hành và âm thầm cạnh tranh, những cú lội ngược dòng, tình chị em hay bạn thân khác giới...

Hãy ghé đọc, nhớ like và comment ủng hộ mình nha.

Hoa Tiểu Lê yêu các bạn

#########

#####

Trích đoạn nhỏ của "Ngài Sói Của Tô Sa 2" gửi tặng các bạn......

Cô nhìn đối phương rất dửng dưng chứ không hề có tật giật mình. Nikita mỉm cười, rồi rút một bao thuốc trong túi ra, lấy một điếu, tự nhiên dí vào đầu thuốc đang cháy trên miệng Tô Dật Lạc.

Cô nhìn Nikita không cảm xúc, rồi không ai nói gì, yên lặng hút điếu của mình.

Hôm nay cả hai không hẹn mà cùng dùng mùi hương Lost Cherry.

Tô Dật Lạc hút hết trước thì rời đi. Nikita vừa hút nhưng cũng dập thuốc, hai tay xỏ túi lững thững đi sau. Cậu thấy Tô Dật Lạc cầm một chai xịt, xịt từ đầu tới chân giống như để khử mùi thuốc lá trên cơ thể.

Gái hư thường có sức hút!

Nikita hơi cười, cô ấy thận trọng một cách khiến cậu cảm giác có chút nguy hiểm. Dáng dấp chị đại ẩn sau lớp vỏ một cô gái có vẻ trầm tư.

Trời đã có vài hạt mưa, Tô Dật Lạc nhanh chân bước đi, Nikita cũng vội vã ra ngoài. Bỗng cô khựng lại làm cậu va vào lưng người đằng trước.

Nikita nhăn nhó nhìn Dật Lạc, lại thấy cô nhìn chăm chú về phía bên kia, cũng tò mò nhìn theo.

Từ khi nào mà Tô Tiểu Vi và một hotboy khác lại thân nhau tới mức đang lén lút hôn nhau thể kia.

Mưa nặng hạt hơn, nhưng nếu hai người bước ra sẽ bị bên kia nhìn thấy, mà cái tình huống mờ ám này rất dễ gây hiểu lầm.

Tô Dật Lạc quay lại nhìn và có chút lo lắng cho Nikita. Nhưng cô sững sờ khi Nikita tóc đang ẩm ướt lại nhìn mình chằm chằm.

- Muốn thử không?

Thử gì? Cô không tò mò cảm giác của hai người kia à? Không Nhưng tôi có! Tô Dật Lạc cũng bị mưa làm ướt mặt, nước chảy xuống môi khiến Nikita nheo mắt nhìn.

Cậu cúi xuống, không kìm được hôn Dật Lạc một cái. Cô đẩy đối phương ra, nhìn vào mắt cậu xác nhận:

Tôi là đàn chị đó. Ranh con mà bày đặt. Tôi biết cô là đàn chị. Dật Lạc cong môi cười, liếc qua bên kia, rồi kiểng chân lên, hai tay đặt lên vai Nikita, đáp lại một nụ hôn nồng cháy.

Có vị gì? Vị của cô. Không phải vị thuốc lá sao? Không, là vị của Tô Dật Lạc. Nikita bị cuốn tới mức ngoài hương Lost Cherry trong tiết trời mưa này thì không còn gì quyến rũ hơn nữa.

Tô Dật Lạc đã dùng nước hoa ở cổ tay, còn Nikita dùng một chút ở cổ mình.

Khi tay cô đặt lên vai cậu, tầng mùi hương đồng điệu của cả hai như gộp cùng nhau, khiến cảm xúc như bùng nổ.

Nikita giữ eo của đối phương, rồi mạnh dạn chiếm lấy khoang miệng. Họ hôn nhau, còn quẩn quýt hơn cặp đôi phía bên kia nữa.

Lost Cherry - những quả anh đào lạc lối, thứ quả mọng ngọt ngào mang cảm giác khiêu khích, quyến rũ lại có chút ngây thơ.

Đầu tiên là sự thanh mát, sau đó đậm đà đê mê. Sự quyến rũ khéo léo không vồn vã, dịu dàng lại gây nghiện, từ từ thầm thấu và ngấm dần.

_Toàn Văn Hoàn_
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top