Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Báo Đen

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Báo Đen
Chương 20: 20: Sương Vũ


Khả Ni im lặng một lúc, rồi nói:
- Anh ấy quan tâm cháu, là người có trách nhiệm ạ!
- Thế cháu có tin tưởng nó, tin tưởng ta, tin tưởng nhà họ Hoắc mà lấy nó không?
Cô bất động trước câu hỏi này.

Lúc này hai tay cô run rẩy bám vào quần:
- Chuyện hôn nhân đại sự...!không thể quyết định trong phút chốc ạ.

Hơn nữa..
- Hơn nữa?
- Còn cần sự đồng thuận của gia đình hai bên....!Cháu....
- Ta hiểu rồi!
Hoắc Long đứng ở xa nhìn ra hoa viên, toàn phụ nữ anh không tiện qua, nhưng lại sợ mẹ mình làm khó dễ Khả Ni.
- Cháu xin phép ạ, cháu còn việc phải làm ạ!
Thất nghiệp như cô thì có việc gì đâu chứ.

Cơ mà cô sợ ngồi nữa sẽ bị hỏi những câu không trả lời được.
Cô cúi đầu chào Hoắc phu nhân, rồi chào Hoắc Liên.

Hoắc Long đã đợi sẵn cô ở phía bên kia.

Thấy sắc mặt cô tái mét, anh lo lắng hỏi:
- Mẹ có làm khó em không?
- Không, mẹ anh hỏi em có lấy anh không?
- Không sao, đừng sợ.
Anh vỗ vỗ lưng cô, không hỏi cô trả lời ra sao, anh biết cô bị doạ rồi.

Hoắc phu nhân nhìn hai đứa thân thân mật mật, Hoắc Long đúng là quan tâm cô gái này thật.
Bà gọi cho ai đó:
- Điều tra địa chỉ của cô gái đó cho tôi!
Chỉ vài phút sau, bà đã có được địa chỉ nhà bố Khả Ni.

Hoắc phu nhân ghé qua thăm chồng rồi mới yên tâm ra xe.
- Tới nơi này.
Tài xế kính cẩn dạ vâng rồi lái xe đưa bà ấy đi.

Trước và sau đều có một xe đi cùng, ai nhìn ra đều biết người ngồi xe giữa có thân phận rất đặc biệt.
Khả Hùng đang hướng dẫn môn sinh thì có người vào báo:
- Sư phụ, có một người phụ nữ muốn gặp người.

Họ có tận 3 oto sang trọng.

Khả Hùng nhăn mặt, lâu nay ông không giao du với ai, sống rất yên ổn.
Ra ngoài, nhìn xa thấy bóng lưng một người phụ nữ đang ngồi ở bàn đợi ông.
- Xin hỏi, cô tới đây tìm tôi sao?
Siêu Doanh bỏ kính râm xuống, giây đầu tiên nghi hoặc, giây sau ngỡ ngàng:
- Sương Vũ?
- Siêu Doanh? Sao...em tìm được tới đây?
- Anh, không lẽ...!Anh là bố của cô gái tên Khả Ni đó?
- Em biết con bé?
- Sương Vũ, bao lâu nay em tìm anh, hoá ra anh đã thay tên đổi họ.

Đúng là ý trời.
Khả Hùng dặn một môn sinh là đừng cho ai vào phòng.


Ông thận trọng quan sát người phụ nữ:
- Sao em biết con gái anh?
- Con bé đang qua lại với con trai em.

Thật không ngờ lại tìm được anh ở đây.

Anh sống có tốt không, chị ấy có khoẻ không?
Khả Hùng trầm lặng, uống một ngụm nước rồi nhìn ra cửa sổ:
- Cô ấy mất lâu rồi, bệnh nặng không qua khỏi!
- Không thể nào, chị ấy....
Siêu Doanh kích động run rẩy cả người.
- Anh chưa từng nghe Khả Ni nói nó đang yêu đương.
- Trái đất này thật là nhỏ, chúng ta, rồi giờ con chúng ta lại tìm thấy nhau.
Sương Vũ chính là tên cũ của Khả Hùng.

Ông ấy từng là anh em kết nghĩa với Hoắc Kiến Cường.

Mẹ của Khả Ni chính là người bạn thân nhất của Siêu Doanh.

Bốn người họ đã từng cực kỳ thân thiết, coi nhau như người một nhà.
Sau này Hoắc Kiến Cường lấy Siêu Doanh, Sương Vũ lấy mẹ Khả Ni.

Khi họ Hoắc thành lập nên Hoắc Liên Bang, bất ngờ Sương Vũ lại muốn rút lui quy ẩn giang hồ.

Ông muốn vợ được sống yên ổn, huống hồ sức khoẻ vợ ông không tốt.

Ông đổi tên thành Khả Hùng, sống chăm chỉ lương thiện và sinh ra Khả Ni.

Tới khi cô học cấp 2, vợ ông lâm bệnh mà không qua khỏi.
Vợ chồng họ Hoắc vốn luôn tìm kiếm người anh em thân thiết, Siêu Doanh cũng vô cùng nhớ người bạn từ thuở ấu thơ lớn lên cùng mình.

Bà ấy không có bạn bè, sau này làm phu nhân Hoắc Liên Bang lại càng không kết giao bạn bè.
Vậy mà chẳng thể gặp lại người chị em thân thiết nữa..

 
Chương 21: 21: Không Được


Em tới tận đây hẳn là chuyện hệ trọng!
- Anh, anh có đồng ý gả con gái cho nhà họ Hoắc không?
Siêu Doanh vẫn luôn đi thẳng vào vấn đề.

Khả Hùng kinh ngạc nhưng lập tức lắc đầu:
- Không được.

Anh ở ẩn giang hồ là vì muốn vợ con sống một đời bình an.

Anh không thể cho nó liên quan tới xã hội đen được.

Huống hồ nó là con gái, từ nhỏ sống vô tư.

Không thể được.
Siêu Doanh cũng đoán được ý của Sương Vũ rồi.

Bà nói:
- Kiến Cường chắc chỉ nay mai là đi rồi.

Anh ấy cũng rất mong ngóng anh.

Anh có thể tới thăm chồng em lần cuối không?

- Sao vậy? Anh tưởng anh ấy vẫn khoẻ mạnh.
- Anh xem, chúng ta già hết rồi.

Mấy chục năm rồi Sương Vũ à.
Khả Hùng trầm ngâm, ông không nghĩ đã lâu đến thế.

Người anh em kết nghĩa giờ đã gần đất xa trời.

Ông thua Kiến Cường 8 tuổi nhưng họ lại coi nhau như bạn bè.

Khả Hùng may mắn khoẻ mạnh hơn, vẫn túc tắc dậy võ cho tụi trẻ được.
Thấy đối phương không đáp, Siêu Doanh buồn bã đứng lên:
- Anh, em biết anh không muốn vì em mà anh bị lộ thân phận đã cất công che giấu.

Em rất vui vì tuổi này vẫn gặp được người thân.

Anh cũng là người thân nhà họ Hoắc, vợ chồng em luôn nhớ tới anh.
Bảo trọng!
Khả Hùng lòng bất ổn nhìn đứa em thân thiết rời đi.

Ông bèn gọi cho Khả Ni dù vẫn đang là giờ hành chính.
- Con về nhà ngay cho bố!
Khả Ni trên xe Hoắc Long vẫn chưa hoàn hồn sau một màn gặp mẹ đối phương, vẫn chưa kịp hỏi rốt cuộc nhà anh sao giàu thế thì đã bị bố gọi.

Có khi nào bố cô biết cô thất nghiệp rồi không.
Hoắc Long lái xe đưa Khả Ni tới võ đường.

Cô không nói cho anh biết đây là nhà bố mình.

Tới gần đó cô xuống xe vì sợ bị bắt gặp.

Hoắc Long vẫn lo lắng xuống mở cửa xe cho cô.

Cầm tay cô an ủi:
- Xin lỗi em, có lẽ em đã bị đường đột rồi.
Khả Hùng thấp thỏm đợi con gái ngoài cổng, lại nhìn thấy một nam một nữ cầm tay nhau.

Nhìn kỹ hơn đúng là con mình.


Chẳng lẽ kia là con trai Siêu Doanh?
- Khả Ni!
Bị gọi làm cho giật bắn mình, Khả Ni vội vã buông tay Hoắc Long ra.

Cô ấp úng:
- Bố!
Hoắc Long nhìn theo thấy cô chào bố, anh cũng cúi đầu:
- Cháu chào bác!
- Đến rồi thì vào uống nước xong hãy đi.

Dù không muốn con gái dính líu gì tới bất kì ai họ Hoắc nhưng Khả Hùng vẫn muốn đánh giá qua Hoắc Long là người thế nào.
Vậy là một buổi sáng bất đắc dĩ, cả hai đều được ra mắt gia đình của đối phương.
Hai người lúng túng ngồi cạnh nhau, đối diện là bố Khả Ni.

Ông đặt hai ly nước trước mặt hai người.
- Cháu cảm ơn bác.
- Hai đứa yêu nhau đấy à?
Khả Ni không ngờ bố cô lại hỏi luôn như vậy, nếu nói yêu thì không đúng lắm, chắc chỉ được coi là bạn giường thôi.
- Vâng ạ, cháu yêu Khả Ni ạ!
Cô há hốc nhìn sang rồi sặc nước ho nấy ho để, không thể tin anh ấy lại trả lời như vậy.

Gì chứ, họ mới biết nhau hơn tuần, và ngủ cùng nhau hai lần.

Hết! Không có gì hơn mà anh lại dám nói yêu cô.
Hoắc Long điềm tĩnh lấy khăn giấy lau cho cô, rồi vỗ lưng cô nhè nhẹ.

Khả Hùng vẫn quan sát từng cử chỉ của anh.


Tính ra, có thể coi đó là cháu trai cũng được.

Vì bố Hoắc Long là người anh kết nghĩa của ông.
Chưa kịp nói thêm gì thì Hoắc Long có điện thoại.

Sắc mặt có vẻ nghiêm trọng:
- Cháu xin phép nghe điện thoại.
Nói rồi anh khẩn trương đi ra một góc nghe máy:
- Cậu Long, lão gia qua đời rồi!
Anh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bàng hoàng, mới khi nãy ông ấy còn nắm tay anh và Khả Ni.
Anh đi lại bàn hai người đang ngồi:
- Thứ lỗi cháu không thể ở thêm, gia đình có việc gấp nên cháu phải đi ngay.
Khả Hùng lo nghĩ, có lẽ nào....
Khả Ni cũng chạy theo anh ra tận xe:
- Sao vậy anh?
- Bố mất rồi!
Cô cũng sững sờ không kém, vội ôm anh một cái rồi căn dặn:
- Lái xe cẩn thận!
Bên này, Siêu Doanh sắp về tới nhà thì nghe tin chồng mất.

Cứ ngỡ bà sẽ dễ dàng đối mặt, vậy mà trong xe, bất giác bà rơi nước mắt, đau lòng nhìn vào chiếc nhẫn đã đeo nửa đời người..

 
Chương 22: 22: Đám Tang Ông Trùm


Hoắc Long về tới cổng thì thấy Vu Thần.

Hai người nhìn nhau:
- Anh, bác...
- Vào thôi.
Bước chân vội vã, Vu Thần đi phía sau.

Phan Anh và Bách Tùng cũng hối hả.
***
Thông cáo được đưa ra làm giới giang hồ chao đảo.

Ông trùm có tiếng nhất giới xã hội đen qua đời.

Ai cũng biết là con trai nhà họ Hoắc lên nắm quyền, nhưng vẫn có những thế lực không phục.
Chỉ mafia mới có luật cha truyền con nối, còn xã hội đen như Hoắc Liên Bang là phạm trù lớn hơn, chỉ cần người đứng đầu ngã xuống thì bất kì ai có năng lực đều có thể có dã tâm đoạt vị.
Xã hội đen không giới hạn số thành viên.

Còn mafia thì lại giới hạn các thành viên trong gia tộc, nên lòng trung thành ở đây sẽ chắc chắn hơn.
Chỉ là, lòng trung thành ở Hoắc Liên Bang vô cùng vững chắc, không kém cạnh so với mafia chút nào.


Đó là thành công của người lãnh đạo mà không phải ai cũng làm được.
Xã hội đen chắc chắn là mafia, nhưng mafia chưa hẳn là xã hội đen.

Hoắc Liên Bang đã thành lập nhiều tập đoàn, nhúng tay cả vào kinh tế và chính trị, đã thống lĩnh giới xã hội đen lâu nay.

Mafia thì khác, họ không dây dưa tới chính quyền.

Trong khi xã hội đen lại bắt tay với chính quyền.

Vì vậy mafia đã mất đi không ít lợi ích.
Tề Minh Hội thuộc giới mafia, lâu nay luôn lép vế trước Hoắc Liên Bang.

Giờ ông trùm ngã xuống, con trai còn trẻ.

Tề Sâm thấy đây đúng là cơ hội để nâng cao vị thế của mình.
Đám tang được diễn ra long trọng chưa từng có.

Nơi cử hành tang lễ là một nhà tang lễ lớn nhất thành phố.

Sân rộng tất cả đều trải thảm đỏ, hoa trắng dọc hai bên tường.

Bãi đậu xe có tới gần 400 chiếc oto đen được phủ một dải khăn trắng đồng nhất.

Ở giữa sân là tượng một con báo đen oai phong, dưới chân là hoa lan trắng rũ xuống.

Đây là linh vật của Hoắc Liên Bang.
Vào trong là các hàng ghế trắng trải dài, nhân viên tang lễ lên tới hàng trăm người.

Nữ mặc sườn xám đen, nam mặc âu phục đen.

Ngoài ra còn có bảo an và vệ sĩ đứng rất đông đúc.
Nơi trang trọng nhất đặt di ảnh ông trùm.

Bao quanh là hàng nghìn bông hoa cúc trắng được xếp vô cùng trang trọng.


Thậm chí lúc bắt đầu cử hành phúng viếng còn có múa lân và diễu hành cực kỳ hoành tráng.
Chỉ duy nhất những lãnh đạo được lộ diện, còn đàn em dưới trướng đều đeo khẩu trang đen.

Người nhà hành lễ đầu tiên.

Có hai nhân viên sẽ điều phối nghi thức trước bàn thờ.

Không có một giọt nước mắt nào được thể hiện ra, Hoắc phu nhân lãnh đạm quỳ trước.

Bà mặc váy sườn xám màu đen, trước ngực có nơ nhỏ màu trắng.

Hoắc Long mặc áo dài đen có nơ trắng đính trên vai và quỳ sau, sau cùng mới là Hoắc Liên và Vu Thần.
Nhân viên rót nước vào ly phu nhân, họ gạt tay ra hiệu, Hoắc phu nhân cầm ly kính cẩn đưa lên cao rồi cúi xuống.

Ba người con phía sau cũng chắp tay lên đầu rồi cúi theo.
Rất đông các bang phái tới dự, các nhà chức trách cũng tới chia buồn.

Thậm chí chính quyền phải cử cả cảnh sát giao thông điều phối các ngả đường quanh nhà tang lễ.
Từng thành viên cốp cán của Hoắc Liên Bang đưa đàn em tới kính lễ ông trùm lần cuối.

Người ta như được mở mang tầm mắt vậy.

Không chỉ vậy, các lãnh đạo tập đoàn, công ty, nhân viên trực thuộc cũng có mặt.Còn có sự hiện diện của các băng đảng khác.
Đây không chỉ là sự kiện quan trọng, mà nó còn là nơi các lãnh đạo gặp nhau, mở rộng quan hệ, bành trướng hoặc thị uy thế lực của mình.
Người đời nể Hoắc Liên Bang không phải là ngẫu nhiên.


Các đoàn người đi viếng ra vào nườm nượp, nhưng không hề lộn xộn, đi theo hàng theo hướng, ăn mặc một màu đen đồng nhất.

Không có hình xăm trổ, không có tóc xanh hay tóc đỏ, ai cũng toát lên vẻ trang nghiêm, cúi đầu 90* khi hành lễ.
Nhà họ Hoắc ra thông báo không nhận quà lễ của ai, chỉ cử hành thắp hương và dâng hoa.
Tề Sâm dẫn theo 300 anh em tới, cả một đoàn rất phô trương.

Hoắc Long nhíu mày, anh luôn biết hai nhà không có thiện cảm với nhau.
Tề Sâm dâng hương xong, quay sang chào người nhà ông trùm đứng bên bàn thờ.
- Xin chia buồn!
Hoắc phu nhân lạnh lùng nhìn lại:
- Cảm ơn Tề lão gia cùng anh em Tề Minh Hội đã đông đủ tới tiễn chồng tôi đoạn cuối.

Hoắc Liên Bang sẽ ghi nhớ điều này.

Sẽ có ngày đáp lễ!
Tề Sâm vốn biết người phụ nữ nhà họ Hoắc này rất xéo xắt, không ngờ trong tang lễ chồng mình cũng không nể nang ai, cũng không tỏ ra là phụ nữ yếu đuối.

Bà ấy dằn mặt Tề Sâm ngay trước mặt nhiều người..

 
Chương 23: 23: Thái Độ Khác Hẳn


Đọc báo thì Khả Ni mới biết bạn tình của mình có lai lịch khủng cỡ nào.

Cô không ngờ mình là một trong số những người được gặp ông trùm khét tiếng trong những giây phút cuối đời của ông ấy.

Cô không thể tưởng tượng nổi người đàn ông già yếu, tóc bạc hiền từ nắm tay mình khi sáng lại là người có sức ảnh hưởng như vậy.

Cô gọi cho Hoắc Long:
- Anh ổn chứ?
- Ừm.
Hoắc Long đoán cô hẳn đã biết.

Hai người không ai nói gì, điện thoại vẫn kết nối nhưng lại là một khoảng trống xa cách.

- Em ...muốn tới viếng bố anh có được không? Thì...dù gì em cũng gặp ông ấy sáng nay...
- Anh sẽ cho người tới đón em.
- Anh bận mà, em tự đi được.
- Em sẽ không tự tới được đâu.
Anh nói cứ như ra lệnh làm cô có chút sợ.

Nhất là khi biết anh là kế nhiệm tiếp theo, cô lại cảm giác anh ấy sống trong một thế giới không có thực- một thể giới mà cô ngỡ chỉ có trên phim.

Đúng 15 phút sau, cô ngỡ ngàng khi thấy Bách Tùng đã có mặt trước cửa nhà mình.

Trên xe cô ngại ngùng không biết nói gì, lúc xuống xe chỉ mở lời cảm ơn anh ấy.


Bách Tùng nhận được lệnh đã dẫn Khả Ni đi lối riêng.

Hoắc Long vẫn cùng mẹ và các em đứng tiếp khách.

Giây phút có một cô gái lạ đi từ phía sau vòng ra trước để dâng hương làm mọi người ở đó để ý.

Lối đó chẳng phải chỉ dành cho người nhà sao, họ vô cùng tò mò dưới lớp khẩu trang kia là cô gái như nào.

Khả Ni tới nơi bị sốc trước khung cảnh tang lễ mà không giống tang lễ.

Hoắc Long nói đúng, nếu một mình chắc cô không đủ cam đảm để tự đi vào.

Vì hội trường và cả sân, đều là những đoàn người áo đen mà đàn ông là chủ yếu.

Không có ai đi một mình như cô cả.

Hoắc phu nhân nhìn thấy cô thì vui buồn lẫn lộn, từ lúc biết Khả Ni là con gái Sương Vũ và người bạn như chị em tri kỉ thì bà có thiện cảm với cô hơn hẳn, thậm chí còn thấy thương khi cô bé mất mẹ lúc mới tuổi niên thiếu.

Hoắc lão nói đúng, bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong yếu mềm.

Tiếc là, Sương Vũ không cho cô dính dáng tới Hoắc Liên Bang.

Bà tự nhủ coi như cô tới kính lễ người bác mà cô không hề biết trong đời.


Vu Thần thì nhìn Khả Ni như muốn xuyên thủng cô tại chỗ.

Cú đánh kia anh vẫn chưa nguôi ngoai, mà sao cô ta lại xuất hiện đầy đặc cách ở nơi này.

Bách Tùng dẫn cô tới, câu nói Phan Anh lại văng vẳng trong đầu.
" Chị dâu...."
Rất muốn hỏi nhưng hiện không tiện, Vu Thần chỉ biết tem tém lại, quan sát từng hành động của Khả Ni không sót nhịp nào.

Dĩ nhiên cảnh này sao mà Tề Mộng Dao bỏ qua được.

Cô theo bố tới đám tang, dù là con gái nhưng cô lại rất xông xáo, xin bố được đi cùng để mở mang tầm mắt.

Thực ra mục đích chính của cô chính là ông trùm kế nhiệm.

Cô thích Hoắc Long.

Nghe thật vô lý, nhưng đó là sự thật.

Dù cô biết mình sẽ không bao giờ với tới anh ấy, đã thế Tề Minh Hội luôn ghen ghét Hoắc Liên Bang.

Nhưng cô không cưỡng lại cảm xúc của mình được.

Cô bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp Hoắc Long ở một buổi đấu giá.

Vẻ đẹp trai, phong trần lại lạnh lùng đã thu hút cô ngay lập tức.

Hành lễ xong, Khả Ni cúi chào người nhà ông trùm.

Khác hẳn thái độ hờ hững và khó gần khi sáng, Hoắc phu nhân cầm tay cô:
- Cảm ơn con đã tới đây!
Hành động này làm tất cả mọi người kinh ngạc, Hoắc Liên là con gái ruột cũng hiếm khi được mẹ đối xử ôn nhu như vậy.
Ở dưới mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao, Tề Mộng Dao nắm chặt tay không cam lòng.

 
Chương 24: 24: Tam Đại Hắc Bang


Băng đảng ở đất nước này có tam đại hắc bang, đứng đầu là Hoắc Liên Bang với số thành viên lên tới 80.000 người, hoạt động ở khắp mọi nơi có cổ phần của Hoắc gia, từ Châu Á tới Châu Âu, Châu Mỹ.

Phía sau là Hồng Bang Hội và Tề Minh Hội.
Nếu Tề Minh Hội là những kẻ đâm thuê chém mướn, bảo kê sòng bạc, Hồng Bang Hội là tổ chức gia đình chuyên buôn bán chất cấm và vũ khí, thì Hoắc Liên Bang lại khác lạ hơn hẳn khi có tổ chức là các tập đoàn và công ty thâu tóm nền kinh tế đầu ngành.
Tề Sâm là kẻ ngạo nghễ thích thể hiện, nhưng họ Hồng thì lại kín tiếng gần như rất hiếm lộ diện.

Chỉ Hoắc Liên Bang là đi một mình một đường, bắt tay chính quyền hiên ngang làm ăn.

Dù có nhiều hoạt động trong tối những cũng được khuất mắt trông coi.
Hoắc gia tiến hành thâu tóm ngành kinh tế dịch vụ, đặc biệt là mở sòng bạc và các khu phố đêm.

Tổ chức chia nhiều nhánh, mỗi nhánh phụ trách một mảng, các mảng cân đối cho nhau.

Nên Hoắc Liên Bang có sự chặt chẽ liên kết và nâng đỡ nhau, khác hẳn so với kiểu vươn vòi bạch tuộc của Tề Minh Hội hoặc hội đồng thành viên gia đình của Hồng Bang Hội.
Đứng đầu Hoắc Liên Bang chính là Hoắc Kiến Cường - ông trùm vừa qua đời.

Tiếp theo là tam đại trưởng bối gồm: họ Vu, họ Bách, họ Mạc.


Đây được xem là khai quốc công thần của băng đảng, là những người cùng họ Hoắc đặt những viên gạch đầu tiên xây dựng nên đế chế Hoắc Liên Bang.
Họ Vu chính là bố của Vu Thần.

Bố mất nên anh được quyền quản lý mảng khách sạn, nhà hàng, bất động sản.
Họ Bách là bố của Bách Tùng, bố đã lớn tuổi nên anh tiếp nối bề trên phụng sự, dốc lòng cho tổ chức, cũng là cánh tay đắc lực của Hoắc Long.

Anh quản lý mảng rượu - thuốc lá cùng vận tải và oto.
Họ Mạc là bố của Mạc Nguyên, anh cũng được cha truyền con nối giống Bách Tùng, chuyên mảng đầu tư và cho vay, là tay rửa tiền cho bang hội hoạt động bên nước ngoài.
Ba người chính là những cốp cán mang những lĩnh vực làm ăn quan trọng về cho tổ chức.

Họ rất năng lực, bản lĩnh và đều có địa bàn và đàn em riêng.
Điều đặc biệt của Hoắc Liên Bang là cảnh sát thay vì tìm bằng chứng bất hảo thì họ lại một phần bắt tay với tổ chức.

Ngay cả khi có sức ép của tổ chức quốc tế thì họ cũng hành động lấy lệ.

Lý do là Hoắc Liên Bang nắm rất nhiều ngành kinh tế, dịch vụ quan trọng, hàng năm thu về hàng tỷ thậm chí chục tỷ USD cho đất nước.

Chính vì vậy, đám tang hôm nay có thể xoay chuyển cả một nền kinh tế -chính trị, chứ không chỉ đơn giản một người nằm xuống là hết.

Mạc Nguyên ở nước ngoài chưa kịp về, nên Hoắc Long giao cho Bách Tùng và Vu Thần để ý mọi diễn biến ở nơi cử hành tang lễ.
Anh lặng lẽ đưa Khả Ni vào một phòng riêng.

Khả Ni lúng túng chưa biết nên nói gì thì Hoắc Long đã ôm cô, anh dựa đầu vào vai cô nói nhỏ:
- Anh mượn vai em một lát.
Khả Ni vỗ nhẹ nhẹ đều đều lưng anh như vỗ về một đứa trẻ:
- Anh vất vả rồi!
- Em có sợ anh không?
- .....!Em...!Em cần chút thời gian để dần dần tiếp nhận.

Thế giới của chúng ta...quá khác nhau.
Hoắc Long không đáp, vài phút sau, anh đích thân đưa cô ra xe để về.

Theo anh luôn có vệ sĩ, xe nào cũng có kính chống đạn.
Khả Ni lưu luyến ôm anh thêm một cái, cô cũng từng trải qua mất người thân.

Cô không biết tình cảm cha con của người gọi là ông trùm có giống người bình thường không, nhưng đã là con người, thì hẳn sẽ có cảm xúc, không thể vô cảm được.

Nhìn anh có vẻ mệt mỏi làm cô hơi xót xa..

 
Chương 25: 25: Ám Sát


Bỗng Hoắc Long đổ rạp người về phía Khả Ni.

Cô vẫn ôm anh chưa buông, chưa hiểu gì thì cô cảm nhận được gì đó chỗ tay đang ôm lưng anh.
Một màu đỏ ấm nóng dần dần loang ra, dù mảng áo đen nhưng vẫn nhìn rõ, máu dính đầy lên tay cô.

Khả Ni hốt hoảng hét lên:
- Hoắc Long!
- Em...!không sao chứ?
- Em không, anh, anh ...
Hoắc Long nghe vậy mới ngã khụy xuống, vệ sĩ nháo nhác, vài người vây quanh hai bọn họ tạo một rào chắn kín mít, còn lại thì chia nhau đi tìm kẻ ra tay.
- Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi....
Khả Ni sợ hãi, lắp bắp ôm anh , tay giữ vết thương mà máu vẫn không ngừng chảy.
Vệ sĩ đang dìu Hoắc Long vào xe để đưa đi cấp cứu.

Khả Ni run rẩy thẫn thờ thì thấy Vu Thần và Bách Tùng hối hả chạy tới.
Bách Tùng chỉ đạo:
- Cô ở lại đây, tôi sẽ lo cho cậu Long.
- Không...!Không,...!cho tôi đi cùng, tôi muốn ở bên anh ấy.
Vậy là Bách Tùng cùng Khả Ni lên xe.

- Mẹ kiếp, có thấy được là ai không?
Vu Thần tức giận gào lên.
- Dạ, không ạ.

Không có âm thanh nên có lẽ là bắn tỉa từ xa.
- Nhanh lên, lục soát khắp ngõ ngách xung quanh, không để đứa nào thoát.

Khốn nạn, đám tang mà có kẻ dám giở trò.

Tao sẽ xé xác hắn ra.
Hoắc phu nhân vẫn chưa biết tin, bà bỗng thấy lòng khó chịu như lửa đốt.

Linh cảm có chút không lành.
***
- Một lũ vô dụng, không trúng điểm yếu mà lại lệch được.
Tề Kiêu đá cho tên thuộc hạ một cú rất mạnh.

Tên đó ngã ra sàn, mặt mũi bê bết máu do bị thương.
Tề Sâm cùng con gái về bắt gặp cảnh này bèn nhíu mày:
- Bảo tới tang lễ cùng ta thì không đi, Mộng Dao là con gái mà còn có chí hơn con đó.

Ở nhà làm cái trò gì nữa vậy.
- Bố về khi nào ạ? Sao không ai báo cho ta là lão gia về!!
- Phách lối cái gì vậy! Bao giờ con mới được bằng nửa so với con trai nhà họ Hoắc cơ chứ!
Nhìn cái kiểu hoảng hốt lẫn ngang ngược của con trai mà Tề Sâm có chút chán nản.
- Bố, đừng có so sánh con với hắn.

Mỗi người có một thế mạnh...
Tề Kiêu chưa nói hết câu thì ngoài cửa đã có người gấp gáp đi vào:
- Lão gia, có tin quan trọng!
Người này nhìn quanh một lượt, không tiện nói.

Tề Sâm gật đầu ra hiệu:
- Nói, toàn người nhà thôi.

- Dạ, có nguồn tin cho hay kế nhiệm họ Hoắc vừa bị ám sát, sống chết chưa rõ.
Ai cũng chấn động, Tề Sâm nghi ngờ nhìn sang Tề Kiêu đang mặt trắng bệch.
- ...!Mày, thế mạnh mà mày nói đây à?
- Không ...!Không phải con!
- Mày không giỏi nói dối đâu, thằng ngu này!
Tề Sâm tức giận tát cho con trai một cái đau điếng, Tề Kiêu không chấp nhận được giải trình:
- Chẳng phải bố cũng muốn thế sao? Con là vì nhà này..
- Tao đâu khiến mày phải động tay động chân.

Ngu xuẩn, làm gì cũng phải tính toán kỹ càng.
Rồi Tề Sâm căn dặn thuộc hạ:
- Sát sao từng động thái bên đó cho ta!
Tên đó dạ vâng rồi lui ra ngoài.

Vài tên khác vào đưa tên bị đánh khi nãy ra ngoài nốt.
Tề Mộng Dao không tin vào tai mình, tới túm cổ áo anh trai mà hỏi:
- Anh, sao anh dám manh động tới Hoắc Long!!!!
Tề Kiêu bực mình gỡ tay em gái ra khỏi người mình:
- Em làm gì mà kích động vậy.

Hoắc Long nhất định phải chết, không phải anh thì cũng có kẻ khác.
- Anh điên rồi, ai cũng được nhưng anh không được đụng tới Hoắc Long.
- Em lo lắng làm gì, mở mồm ra là Hoắc Long Hoắc Long ,ai không biết tưởng em quan tâm hắn đó.
Tề Mộng Dao bị nói trúng tim đen bèn buông tay ra:

- Em..là lo cho anh thôi.

Hoắc Liên Bang là gì chứ, họ nhất định sẽ đào tới cùng.

Anh mà lộ là chết chắc.
- Thổi phui cái mồm em đi.....
- Hai đứa có im đi không? Trong lúc đợi xem tình hình thì lo mà dọn dẹp sạch sẽ đi, đây không phải là lúc chúng mày tranh cãi.
Bị bố quát tháo thì hai anh em họ Tề mới thôi.

Ai về phòng người nấy nhưng lòng ai cũng thấp thỏm lo sợ.

Nếu Hoắc Long chết thì tốt, nhưng sớm muộn họ Tề cũng bị phát hiện.

Cái kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, nên phải lấy được quyền lực đầu bang trước lúc bị lộ.
Mà nếu Hoắc Long không chết thì cũng sẽ điều tra tới cùng, phải xoá sạch dấu vết, hoặc phải tìm kẻ thế tội.
Giờ Hoắc Long chính là cái gai trong mắt đàn ông nhà họ Tề.

Vậy mà ở Tề gia vẫn có người trái ý, đang ngồi chắp tay nhìn lên bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ cầu nguyện cho Hoắc Long tai qua nạn khỏi!

 
Chương 26: 26: Qua Cơn Nguy Kịch


Đêm nay sẽ đưa thi hài ông trùm đi hoả táng.

Siêu Doanh không thấy con trai đâu, Vu Thần cũng không nốt.

Bà đang tính tìm Bách Tùng thì thấy Mạc Nguyên đã về.
- Con đã về ạ!
- Ừm, con cũng vất vả rồi.
Rồi bà sai người:
- Gọi mấy đứa ra đây!
- Phu nhân, mời người qua lối này ạ!
Mạc Nguyên trên đường về đã được báo cáo tình hình.

Vào trong phòng, anh thận trọng:
- Cậu Long bị ám sát ạ!
Hoắc phu nhân chấn động, điều bà lo sợ lại không ngờ tới sớm như vậy, ngay khi chồng bà còn chưa kịp chôn cất.
- Nó sao rồi, bắt được kẻ ra tay chưa?
- Dạ, qua cơn nguy kịch rồi ạ.

Vu Thần đang đi điều tra.
Hoắc phu nhân đã kiệt sức lắm rồi nhưng vẫn cứng rắn.
- Giao cho các con xử lý.

Ta không quan tâm quá trình, báo cáo cho ta kết quả.
- Phu nhân yên tâm.
Mạc Nguyên sai người đưa phu nhân đi nghỉ ngơi.


Anh và Vu Thần chia nhau hành động.
Mạc Nguyên tiếp tục điều tra, Vu Thần thay Hoắc Long đứng ra tiếp tục cáng đáng nốt phần còn lại của tang lễ.
***
Bách Tùng cho người bảo vệ khu vực lân cận phòng bệnh.

May mắn Hoắc Long đã qua cơn nguy kịch, anh bị mất máu quá nhiều.
Khả Ni vẫn ngồi ở băng ghế ngoài hành lang, cô đưa tay nhìn chằm chằm.

Mùi máu tanh, vết máu khô lại vẫn hơi dính nhớp nháp.

Áo quần cô cũng đầy màu đỏ bị dây vào.
- Cô Khả!
-...
Khả Ni vẫn bất động, cô đang nghĩ về những vết sẹo lần trước đã nhìn thấy ở phần eo của Hoắc Long.

Đây là cuộc sống mà anh ấy trải qua mỗi ngày sao, nguy hiểm tính mạng và không biết được mình sẽ chết thảm khốc ra sao.
- Cô Khả Ni!
Bách Tùng chạm vào vai mới khiến cô giật mình ngẩng lên.

Anh đưa cho cô một đồ mới nhìn khá đơn giản.
- Cô thay đồ đi.

Có muốn vào thăm cậu Long một lát không?
Khả Ni đưa tay nhận lấy rồi gật đầu.

Cô lặng lẽ đi thay đồ, Bách Tùng cho người đi theo bảo vệ.


Anh nghi ngờ nhất định cô sẽ bị kẻ xấu để ý, vì cô đã xuất hiện bên Hoắc Long.
Trong phòng, Hoắc Long nằm im lìm trên giường, Khả Ni đau lòng nắm lấy tay anh trầm tư.

Mới nói yêu cô mà giờ lại im lặng thế này.
Bách Tùng lát sau đi vào thấy Khả Ni đã gục bên giường bệnh mà thiếp đi, tay vẫn nắm chặt tay Hoắc Long.

Anh thở dài kéo chăn lên cho Hoắc Long, rồi lấy chăn mỏng đắp cho Khả Ni xong mới ra ngoài.
Châm điếu thuốc ngoài hành lang, anh nghĩ về viên đạn được gắp ra khỏi cơ thể Hoắc Long.

Đây là loại đạn có tính sát thương cao, và cũng thuộc hàng chiến trong dòng súng máy.

Người đầu tiên anh nghĩ tới là Hồng Bang Hội chuyên buôn vũ khí, bọn họ có loại súng này là điều dễ hiểu.

Nhưng như vậy chẳng phải quá lộ liễu và dễ phát hiện sao, chả ai ngu mà làm việc nông cạn như vậy.

Chắc chắn không phải đơn giản, hai bang hội cũng luôn hoà hữu, không đụng chạm nhau vì Hoắc gia không làm ăn trong lĩnh vực thuốc cấm và vũ khí mà mua vũ khí của các băng đảng nước ngoài.
Bách Tùng nghĩ tới Tề Minh Hội, nhưng nghĩ tới Tề Sâm vừa đưa anh em tới phúng viếng.

Không ngoại trừ là các băng phái khác muốn làm lũng đoạn thế giới ngầm.
Hoắc Liên vẫn chưa biết gì, cô vào nhà vệ sinh oà khóc.

Trước linh cữu người bố thương mình nhất cô đã phải kìm nén nỗi đau, nhưng giờ cô không chịu nổi.

Đi ra gặp Vu Thần đang hút thuốc gần đó.

Anh đang bực dọc vì mấy tiếng rồi vẫn chưa có tung tích của kẻ bắn Hoắc Long.

Nhìn thấy cô gái anh coi như em gái nhỏ đỏ hết cả mắt, anh lại nhẹ nhàng dập thuốc rồi tiến lại ôm cô:
- Không sao, em còn mẹ, còn các anh mà.

Mọi người đều thương em.
Hoắc Liên lớn lên cùng Vu Thần từ bé, là thanh mai trúc mã với nhau nên cô cũng không e dè, gục đầu vào lòng Vu Thần mà thút thít..

 
Chương 27: 27: Em Đi Đi


Khả Hùng nghĩ nay là tang lễ người anh em kết nghĩa, ông đã không kịp nhìn mặt anh mình lần cuối, nhưng sợ lộ thân phận che giấu bao lâu sẽ đổ sông đổ bể, lòng đầy day dứt, ông quyết định sẽ tới thăm mộ Hoắc Kiến Cường vào một dịp khác.
Linh tính gì đó, ông gọi cho Khả Ni, nhưng cô không bắt máy.

Sốt ruột, ông tới căn hộ riêng của con gái và thấy cô không có nhà.
Khả Hùng đứng ngồi không yên, không lẽ con bé lại ở chỗ Hoắc Long.
***
Trời gần sáng, Hoắc Long hết thuốc mê nên tỉnh lại.

Anh hé mắt nhìn thấy cô gái của mình đang gục ngủ bên cạnh, tay ấm vẫn giữ tay anh, anh nắm nhẹ đôi tay nhỏ nhắn ấy.
Cảm nhận được đối phương đã tỉnh, Khả Ni vội vã ngồi dậy.
- Anh tỉnh rồi à, em đi gọi bác sỹ!
Hoắc Long nhìn cô luống cuống, dù không nỡ nhưng lại nói:
- Em mau đi đi, dính dáng tới anh thì em cũng nguy hiểm.

Đừng gặp lại anh nữa!
Khả Ni sững người, cô không ngờ câu đầu tiên anh nói sau khi trải qua thập tử nhất sinh lại phũ phàng như vậy.
- Em ...em gọi bác sỹ đã.

Cô chạy biến ra ngoài, cô chưa đuổi anh thì thôi, anh lại đuổi cô trước.

Sao có thể đối xử tàn nhẫn với con gái người ta đến thế.
Bách Tùng đi vào:
- Cậu ổn không?
- Ổn, tang lễ sao rồi?
- Vu Thần và Mạc Nguyên lo liệu.
- Tốt, đưa cô ấy về đi.

Sai người âm thầm bảo vệ gia đình cô ấy.
- Vâng, cậu cứ nghỉ ngơi đi.
- Không được, tôi phải có mặt tại tang lễ.

Nếu tôi vắng nhất định giang hồ sẽ xôn xao.
- Chịu nổi không?
Bách Tùng không cản Hoắc Long, chỉ hỏi một câu.

Anh quá rõ đối phương là người như nào.
- Được!
Khả Ni đi cùng bác sỹ tiến lại phòng Hoắc Long, chưa tới cửa thì Bách Tùng đã cản cô lại.
- Cô Khả, cảm ơn cô cả đêm túc trực.

Giờ sẽ có người đưa cô về.
Cô biết đây là ý của Hoắc Long.
- Tôi chào anh ấy một câu...
- Không cần, bác sỹ còn phải khám cho cậu ấy.
Khả Ni không cam tâm nhưng nhìn Bách Tùng mặt lạnh như tiền, lại có mấy vệ sĩ đang chắn trước mặt mình, cô miễn cưỡng phải đi.

Được vài bước, cô quay lại nhìn cánh cửa phòng bệnh, hai mắt đỏ ngầu.
Bác sỹ khuyên nhủ:
- Cậu vừa phẫu thuật, không thể đi lại...

- Tiêm loại giảm đau tốt nhất đi.
Ánh mắt sắc lẹm Hoắc Long nhìn vị bác sỹ lớn tuổi, ông ấy chỉ thở dài rồi lấy kim ra dặn dò:
- Thuốc này có thể cầm cự 6-8 tiếng tùy thể trạng, là loại giảm đau tốt nhất.

Tiêm xong khoảng 10 phút sẽ có tác dụng.
Hoắc Long gật đầu, kim tiêm đâm vào da mà anh không nhăn nhó một cái.

Anh đã quen với việc này rồi.
Thay đồ xong, anh vội vã ra xe, ngồi trên oto, anh sờ sờ tay mình rất lâu.
Tro cốt Hoắc lão gia được để trong hũ trắng, bên ngoài hũ in hình một con báo đen uy nghi đứng trên tảng đá.

Theo di nguyện của ông trùm, tro sẽ được đưa ra biển để theo gió, theo nước trở về làm cát bụi.
Sát giờ, giới giang hồ thì thầm nhau không thấy người kế nhiệm kiêm con trưởng đâu.

Thông tin về Hoắc Long được giữ kín kẽ, Tề Kiêu có chút vui mừng, không xuất hiện có khi nào Hoắc Long cũng theo bố rồi không.
Một đoàn 4-5 xe oto tiến vào, vệ sĩ dọn đường để người cao quý bước xuống.

Hoắc Long tóc vuốt ngược ra sau, mặc áo tang chễm chệ xuất hiện, theo sau mà một đoàn đàn em theo sát sao.
Hoắc phu nhân nhìn thấy con trai thì thở phào nhẹ nhõm, biết đã không nguy hiểm tính mạng nhưng không nghĩ Hoắc Long vẫn có mặt phút chót.
Anh cúi đầu chào mẹ:
- Mẹ đã phải lo lắng rồi!
- Tốt rồi!

Bà đặt nhẹ tay lên vai con trai.

Nghi thức đưa tang cuối cùng được diễn ra.
Vu Thần nhìn Mạc Nguyên gật đầu, Bách Tùng và Phan Anh cũng kề kề bên cạnh.

Hoắc Long đi đầu cầm di ảnh của bố, Hoắc Liên đỡ mẹ ngay sau.
Một đoàn hành lễ đông nghẹt trên đường.

Không một chiếc xe khác nào không liên quan được tiến lại gần.

Mọi hoạt động kinh doanh ven con đường đưa tang đều phải trì hoãn.

Có cả xe cảnh sát bảo vệ hai bên và trước sau cho đoàn xe tới tận bờ biển.
Siêu Doanh mở hũ tro cốt, nắm một nắm rồi xoè tay.
" Cảm ơn ông đã cho tôi làm một Hoắc phu nhân được người người kính trọng".
Giây phút ấy tất cả đều im lặng, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào, gió nhè nhẹ, nắng rất đẹp, mặt biển xanh nhìn như nối liền với bầu trời..

 
Chương 28: 28: Bố Và Con Gái


Khả Ni về tới nhà ngạc nhiên thấy bố đã ngồi đợi mình, Khả Hùng cả đêm đợi con.
- Bố!
Khả Hùng tức giận muốn khiển trách con gái.

Giờ ai cũng biết Hoắc Long có gia thế hắc đạo, mà con gái ông không biết sợ còn ở bên.
Nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy và đôi mắt sưng sưng, ông lại trùng xuống:
- Có chuyện gì sao?
- Con...con tới viếng tang, Hoắc Long...anh ấy bị người ta bắn.
Khả Hùng kinh ngạc đến chỗ con gái nhìn một lượt:
- Con không sao, anh ấy..

Anh ấy sợ liên lụy con nên đã cự tuyệt con rồi.
Khả Ni buồn bã, cô suýt khóc trước mặt bố mình.

Khả Hùng biết con mình là người có cá tính mạnh nhưng trải qua những chuyện này cũng ngoài sức tưởng tượng của cô.

Thế giới cô sống vốn bình thường mà.
- Bố sẽ làm đồ ăn sáng cho con, vào nghỉ đi, lát bố gọi.
Khả Hùng dọn hết mớ tâm trạng của mình sang một bên để lo cho đứa con duy nhất.

Lúc xuống siêu thị dưới chung cư, ông thấy có vài kẻ lạ đứng hút thuốc gần đó.

Linh cảm bao năm sống ở đời, ông cảm giác những kẻ này có khi nào bám theo Khả Ni không? Cô chẳng phải ở cùng Hoắc Long cả đêm sao? Không lẽ bị lộ rồi.

Khả Ni ngồi ở sofa, mở tivi lên xem.

Kênh nào cũng rầm rộ vụ đưa tang ông trùm.

Cô nhìn thấy Hoắc Long cầm đi ảnh.

Anh ấy chưa gì đã xuất viện rồi sao, vết thương sẽ không sao chứ.

Cô không biết từ khi nào và vì sao mà lại lo lắng cho đối phương vậy.

Anh còn đuổi cô đi, hai người cũng đâu mặn nồng như những người yêu nhau bình thường.
Khả Hùng nấu mì thằn vằn mà Khả Ni thích nhất, cô lại chỉ ăn có vài miếng lấy lệ.
- Con thích Hoắc Long sao?
- Dạ?
- Thằng bé nói yêu con!
- Nhưng anh ấy đuổi con rồi!
- Nó là vì con mà thôi!
- Con biết!
- Mẹ Hoắc Long đã tới tìm ta.
Khả Ni sốt sắng buông đũa, gắt gao nhìn bố:
- Bà ấy bảo bố khuyên con bỏ anh ấy sao? Bà ấy có đe doạ bố không?
Khả Ni với kí ức Hoắc phu nhân là người lạnh lùng, biết gia thế Hoắc gia lại càng làm cô cảm giác bà ấy đáng sợ.


Khi chỗ tang lễ bà ấy cầm tay cô có lẽ chỉ là phút yếu lòng và thể hiện cho mọi người thấy mình hiếu khách mà thôi.
Theo mô típ thường thấy thì nhất định cô không đời nào vừa mắt một phu nhân cao quý và hắc đạo như vậy.
- Không, bà ấy hỏi bố có đồng ý gả con cho nhà họ không?
- Dạ? Bà ấy cũng hỏi con vậy.

Chắc là chiêu thử lòng của mấy phu nhân nhà giàu ạ.
- Con trả lời sao?
Khả Hùng lo lắng nhìn con gái.
- Con không trả lời, việc cả đời sao có thể đùng cái quyết định như vậy.
- Con có từng nghĩ sẽ lấy Hoắc Long không?
- Bố à, con mới quen anh ấy thôi.
- Ừm.
Hai bố con tiếp tục ăn sáng, nhưng chẳng ai ngon miệng.
Khả Ni uể oải về phòng nằm lên giường, đến chăn nệm cũng cảm nhận được mùi hương của Hoắc Long.

Cô nghĩ mình bị ám ảnh anh rồi.
Khả Hùng ra về thấy mấy kẻ khi nãy vẫn ở đó.

Ông rất lo lắng, cứ thế này sớm muộn cũng bị lộ.

Ông suy nghĩ rất lâu, bèn lái xe tới Hoắc Gia.
Vệ sĩ canh cổng thấy xe lạ lại gần bèn đề phòng.

Khả Hùng điềm tĩnh xuống xe, đám vệ sĩ cảnh giác đã đặt tay lên hông quần sẵn sàng rút súng.
- Báo với Hoắc phu nhân, ta là họ Sương.
- Chúng tôi chưa bao giờ nghe tới.

Ông tới có việc gì, đây không phải nơi có thể tùy tiện tới gần.
- Cứ báo đi, Siêu Doanh sẽ tự biết.
Đám người thấy ông gọi hẳn tên của phu nhân bèn nhau mày, vội vã vào trong bẩm báo..

 
Chương 29: 29: Đảm Bảo


Hoắc phu nhân và Hoắc Long đang thắp hương trước bài vị Hoắc lão gia.

Một người vào báo cáo:
- Thưa phu nhân, có người họ Sương nói muốn gặp.
Siêu Doanh nghe tới họ Sương bèn kích động.
- Mau mau mời vào đi.
Hoắc Long chưa thấy mẹ mình rối rít với khách nào như vậy.

Anh đoán là vị nào đó tới chia buồn cùng gia đình, chắc phải đặc biệt lắm mới đích thân tới tận đây mà không phải ở nhà tang lễ.
- Con xin phép ạ.
Anh lịch sự đi ra ngoài để người lớn nói chuyện, vừa ra cửa anh kinh ngạc thấy bố Khả Ni:
- Bác trai!
Khả Hùng nhìn anh rồi nhàn nhạt nói:
- Cậu cũng vào đi!
Hoắc Long quay lại, khó hiểu theo sau.
- Anh, sao anh tới đây?
Nhìn thái độ thân thiết của mẹ mình với bố Khả Ni, anh có chút nghi hoặc.

Họ biết nhau sao? Khả Ni có biết không? Bố anh vừa mất lại có người đàn ông tới tìm mẹ.

Một suy nghĩ điên rồ load qua đầu anh, có khi nào mẹ anh ngoại tình không, và trớ trêu đó là bố Khả Ni.

Khả Ni chắc chắn không phải em gái do mẹ anh sinh ra.


Vậy thì chuyện là thế nào....
- Tới thăm Kiến Cường, cũng là có chuyện muốn nói với em.
Hoắc Long nhìn chằm chằm, bố Khả Ni biết cả bố anh, còn gọi đích danh ông ấy.
Hoắc phu nhân đưa ông tới chỗ bàn thờ vừa lập xong, thắp một nén nhang rồi đưa cho Khả Hùng.

Ông cẩn thận nhận lấy rồi cắm vào bát hương.

Mùi nhang thơm rất đặc trưng.

Khả Hùng đứng trang nghiêm 1 phút rồi cúi đầu.
Xong xuôi, cả ba ra ghế ngồi.

Hoắc phu nhân là chủ nhà ngồi ghế trên cùng, một bên là Khả Hùng, một bên là Hoắc Long.
- Anh tìm em là chuyện gì? Về Khả Ni sao? Anh yên tâm, em sẽ không để nó dây dưa với nhà họ Hoắc.
- Không, anh tới là muốn em thu nhận nó.
Hoắc Long không hiểu gì, ngơ ngác nhìn mẹ:
- Mẹ có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra không?
Siêu Doanh nhìn Khả Hùng, lại nhìn Hoắc Long, thở dài nói ra chuyện xưa.
Hoắc Long giờ mới ngỡ ngàng, không ngờ anh và Khả Ni lại có quan hệ dây mơ rễ má như vậy.

Nhưng ít nhất không phải cái logic ngớ ngẩn mà anh nghĩ khi nãy.
Anh đứng dậy cúi đầu hành lễ với Khả Hùng:
- Bác trai, xin thứ lỗi cháu đã không biết sớm.

Khả Hùng vội vã đỡ anh dậy:
- Chú ý vết thương.
- Sao anh biết thằng bé bị thương?
- Khả Ni ở với nó cả đêm.
Siêu Doanh hoàn toàn không biết có sự hiện diện của Khả Ni khi ấy.
- Con bé không sao chứ?
- Anh tới chính là vì chuyện này!
Rồi ông nhìn vào mắt Hoắc Long:
- Nếu nó là vợ cháu, là con dâu Hoắc gia, là phu nhân Hoắc Liên Bang, cháu có đảm bảo sẽ bảo vệ nó cả đời không?
- Anh, chẳng phải anh lo điều đó sao? Muốn em thu nhận là có ý gì?
Khả Hùng không đáp, đợi câu trả lời của nhân vật chính.
Hoắc Long dĩ nhiên bất ngờ khi bỗng bị hỏi một câu yêu cầu tính đảm bảo cả đời cho một con người.
Anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với Khả Ni, anh đã nói cô là người phụ nữ của mình, anh có cảm xúc với cô, anh đã luôn nghĩ về cô.

Nếu đây là sự sắp đặt của số phận, thì anh sẽ tiếp nhận điều đó.
- Cháu đảm bảo ạ!
- Được! Vậy tôi sẽ gả nó cho cậu!
Siêu Doanh thắc mắc:
- Quan trọng là con bé có chịu không, nó đã biết Hoắc gia là gia tộc như nào rồi.
- Nó sẽ đồng ý thôi!
Khả Hùng biết con gái có tình cảm với Hoắc Long, cô đã ở bên anh cả đêm, sáng nay thì lại ủ dột.

Rõ ràng là thất tình mới thế.
- Bắt được thủ phạm chưa?
- Dạ, chưa ạ.
Khả Hùng nhìn Siêu Doanh:
- Anh lo lắng chính là kẻ đó vẫn nhởn nhơ ngoài kia.

Khả Ni có lẽ sẽ rơi vào tầm ngắm.

Năng lực của anh không bảo vệ con bé được, chỉ có Hoắc Liên Bang mới che chở được nó thôi..

 
Chương 30: 30: Em Đồng Ý


Hoắc Long được sự đồng ý của bố Khả Ni, mặc kệ bị thương, anh vội vã tới nhà Khả Ni.
Khả Ni nhìn thấy Hoắc Long thì nhíu mày:
- Vết thương anh sao rồi? Sao không nghỉ ngơi..
Cô chưa kịp nói hết thì Hoắc Long ôm chầm lấy cô, cô đẩy anh ra nhưng lại không dám mạnh tay sợ anh đau.
- Sáng đuổi em đi mà.

Giờ lại vác mặt tới, quân tử không nhất ngôn.
- Khả Ni, em lấy anh chứ?
- Anh điên à, giờ là lúc nào mà kết hôn!
- Bố em đồng ý rồi!
- Hả?
Hoắc Long tóm tắt tiểu sử hai nhà cho Khả Ni, cô há hốc khi biết bố mình suýt là một trong những đại công thần của Hoắc Liên Bang.
Nhưng chuyện kết hôn...!Sao mọi người đều đã đồng ý khi cô mới là người trong cuộc cơ chứ.
Hoắc Long lúc này đã không cầm cự nổi, vết khâu trên lưng nứt ra, áo anh lại bắt đầu loang lổ.

Nhưng anh vẫn đang đợi Khả Ni trả lời.

Mồ hôi đã lấm tấm, Khả Ni nhìn anh hốt hoảng:
- Anh sao vậy, đau ở vết thương sao.
Cô vội nhìn:
- Sao lại cố chấp như vậy, vết thương lại....

- Em có đồng ý không?
Hoắc Long đổ gục trên ghế sofa, hai ngày tang lễ lại thêm vết thương, anh không gồng được nữa.
- Hoắc Long,....!Tỉnh đi, em đồng ý, tỉnh đi, Hoắc Long...
Khả Ni bị doạ, cô hét lên làm Bách Tùng và đám vệ sĩ hối hả xông vào.

Họ vội vã cùng Khả Ni đưa Hoắc Long đi.
Ngồi trên xe, Hoắc Long dựa vào Khả Ni bất động.

Cô nhìn đường không phải là tới bệnh viện, cũng không phải đường về Hoắc gia.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Bách Tùng nhìn qua gương đáp:
- Về biệt thự của cậu Long! Ở đó an toàn hơn, đỡ kinh động phu nhân và Hoắc tiểu thư.

Bác sỹ đã đợi sẵn rồi.
- Tôi sợ lâu, anh ấy nhỡ...
- Đừng lo, chuyện này chưa nhằm nhò gì cả.
Cô bỗng có chút bực tức, sao họ lại dửng dưng vậy, không khuyên can giữ Hoắc Long tĩnh dưỡng mà lại đưa anh ấy đi khắp nơi ra nông nỗi này.
Bách Tùng sợ Khả Ni hiểu lầm lại nói thêm:
- Từ bé cậu Long đã nhận được sự giáo dục và rèn luyện nghiêm khắc của lão gia, sinh tử cũng đã bước vào.

30 tuổi cậu ấy đã trải qua hơn rất rất nhiều người.
Khả Ni giờ mới biết anh ấy hơn cô 3 tuổi, 30 tuổi mà gồng gánh trên vai trọng trách quá lớn.


Lòng dấy lên chua xót và thấy thương nhiều hơn là nể.
Biệt thự của Hoắc Long rất lớn, thậm chí ngang ngửa dãy nhà cổ Hoắc gia.

Khác cái là thiết kế hiện đại kiểu vòm cung điện hơi hướng Châu Âu.

Cổng lớn phải đi oto vào một lát mới tới sảnh chính, có một đài phun nước rất lớn.

Ở giữa là một tượng báo đen.

Một toà biệt thự tách biệt chiếm trọn một quả đồi, trên tầng là bể bơi vô cực.
Giống Hoắc gia ở chỗ, đều rất đông người mặc áo đen canh gác cả trong cả ngoài nghiêm ngặt.

Họ nhìn chiếc Cadillac đen nhám quen thuộc bèn vội vàng mở cổng.
Khả Ni và Bách Tùng đỡ Hoắc Long xuống, một đám đàn em sẵn sàng tiếp ứng nhanh nhẹn đưa cậu chủ vào trong.

Khả Ni nhìn cảnh họ chuyên nghiệp vậy, chứng tỏ đây không phải lần một lần hai.

Cô lo lắng đi theo vào căn phòng, nơi đây toàn một màu đen, duy chiếc giường trải ga trắng là nổi bật.
Cô há hốc khi họ mở một hộp kín, bên trong toàn là những bịch máu chất đầy.

Họ thậm chí chuẩn bị cả máu cho Hoắc Long sao? Cô sợ hãi lùi chân về một bước.
Bách Tùng thấy vậy bảo:
- Cô ra ngoài đợi.
- Không sao, tôi không sao.
Khả Ni mở to mắt nhìn cảnh bác sỹ xử lý vết thương và truyền máu cho Hoắc Long.

Mới mấy ngày, cô đã quen với mùi tanh của máu..

 
Chương 31: 31: Thật Đáng Ghét


Tới tận tối Hoắc Long mới tỉnh.

Khác với lần trước, Khả Ni đang nhìn anh chằm chằm.
- Sao thế?
- Anh thật đáng ghét!
- ???
- Anh thật khiến người ta lo lắng, hai lần bất tỉnh nhân sự đều trong vòng tay em.

Em quen anh mấy ngày mà nỗi sợ như bằng cả 27 năm cuộc đời cộng lại.
Hoắc Long mỉm cười:
- Cảm ơn vợ!
Khả Ni lườm anh một cái, hằn giọng:
- Ai là vợ anh chứ!
- Em nói đồng ý mà!
Khả Ni không nghĩ anh vẫn nhớ câu đó.

Lúc đó cô cuống quá mà.
-....
- Anh hỏi lại nhé, em lấy anh nhé!
-...
- Anh đã hứa với bố em và mẹ anh, đảm bảo cả đời bảo vệ che chở em.

Không gả cho anh thì em không lấy chồng được đâu.

Ai dám lấy người phụ nữ của Hoắc Long này chứ!
- Anh được lắm, đây là thị uy quyền lực đó à.
- Trả lời: đồng ý hoặc không.


Anh phải nhanh chóng lấy vợ và thừa kế Hoắc..

Liên...
- Ok, đồng ý!
Khả Ni cục súc gắt gỏng lên.

Rõ là anh ấy mới là người cần nịnh bợ để cô đồng ý mới phải, sao cô lại cảm thấy như mình bị dắt mũi sao sao ấy.
Hoắc Long cười mãn nguyện, cầm tay cô ấy lên:
- Cảm ơn em!
Khả Ni muốn phải giãy nảy lên để người đàn ông này dỗ dành mình, nhưng người thì đang bệnh nằm bẹp giường, cô đành đứng lên:
- Anh nghỉ ngơi đi, cấm được lượn lờ đi đâu nữa.

Em về đây, mai sẽ tới thăm anh!
Hoắc Long nắm tay cô không buông.
- Nhà em đây, em không phải đi đâu.

Ở lại đây đi, có lẽ có kẻ đã để ý em rồi.
- Nhưng...!Bố em thì sao, em sợ ông ấy...
Yên tâm, người của Hoắc gia và Hoắc Liên Bang sẽ bảo vệ ông ấy.
Khả Ni đành ngậm ngùi gọi điện thoại cho bố, Khả Hùng giờ mới yên tâm.
Cô xấu hổ nằm cạnh Hoắc Long, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.

Hoắc Long nằm hơi nghiêng để tránh nằm đè lên vết thương, vừa hay lại thuận thế ôm gọn Khả Ni vào lòng.
Khả Ni ở nhà anh thì yên lòng, một lát đã ngủ.

Hoắc Long thì đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đây là đêm bình yên nhất của họ kể từ khi quen nhau.

Anh thầm nghĩ, duyên phận giữa hai người thật kì diệu.


Anh chưa từng nghĩ vợ mình lại là cô gái nhảy bổ vào lòng mình ngồi ngay lần đầu gặp gỡ, đánh Vu Thần, gặp bố anh và lại có thân phận quen biết như vậy.

Bất giác khoé môi cong lên cười thầm.
Hoắc Long được giới giang hồ ưu ái đặt cho biệt danh "thái tử hắc bang" khi vừa đẹp trai vừa có năng lực, gia thế hiển hách, lại chưa từng thấy có tin đồn với bất kì người phụ nữ nào.

Ai cũng nghĩ anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, có bố dọn đường sẵn cho.

Nhưng không, anh được giáo huấn rất khắc nghiệt.

Vừa đủ 18 tuổi, anh bị bố đẩy sang Châu Âu tự bươn chải.

Khi ấy thế lực của Hoắc Liên Bang còn yếu ở lục địa khác nên anh đã chịu khổ không ít, có lần bị đánh cho bầm dập tím tái cả người.
***
Ở Tề gia, Tề Kiêu đang ngồi cùng em gái.
- Em ra ngoài đi, phụ nữ như em lắm chuyện lắm.
- Anh lại lén lút làm chuyện gì sau lưng bố phải không?
- Không hề.
Hắn xua xua tay ý bảo Tề Mộng Dao ra ngoài.

Cô thấy có đàn em thân tín của anh trai ở đây, chắc chắn là báo cáo gì đó.

Cô lén lút đứng ở cửa phòng nghe trộm.
- Hắn đúng là phúc lớn mạng lớn, vẫn lù lù xuất hiện được.
- Bên cạnh hắn có một cô gái.

Tạm thời chưa rõ quan hệ với Hoắc Long như nào, nhưng chắc chắn không bình thường.

Hắn chưa bao giờ dây dưa tới phụ nữ.
- Điều tra tiếp đi.

Biết đâu có thể sử dụng cô ta được.
Tề Mộng Dao nghĩ ngay tới cô gái ở đám tang hôm nọ, có khi nào là người của Hoắc Long? Hoắc phu nhân còn thân mật nắm tay như vậy, cũng có khả năng.

Cô có chút buồn phiền, cô vẫn thích Hoắc Long rất nhiều.

Nếu không vì hai bang phái thù địch, có lẽ cô đã có cơ hội..

 
Chương 32: 32: Nghi Thức


Khả Ni ngủ dậy ngơ ngác thấy Hoắc Long đang nhìn mình, cô vội lấy chăn kéo lên che người.

Xong nhận ra, ủa mình có làm gì đâu mà phải che.

Cô lại hất chăn ra rồi đứng lên.
- Á, đã gần trưa rồi sao? Anh không gọi em dậy!
- Anh để Hoắc phu nhân tương lai ngủ thoả thích thì thôi.
Nghe vậy Khả Ni xấu hổ lờ đi.
- Vết thương sao rồi?
- Bác sỹ đã thay băng rồi.
- Ngay tại đây?
- Ừm, em ngủ như cún con say sữa ấy, không biết gì luôn.
- Anh phải gọi em chứ!!
Khả Ni cầm cái gối ném về phía Hoắc Long, anh nhanh tay bắt được.
- Đi thôi, chúng ta có việc cần làm đó phu nhân của anh!
- Anh gọi bình thường đi, em áp lực lắm!
Hoắc Long cười vui vẻ, căn biệt thự toàn đàn ông hắc đạo nay có một cô gái làm bầu không khí khác hẳn.

Nhìn thần sắc nay anh đã khá hơn nhiều.
Hoắc Long đã chuẩn bị cho Khả Ni một bộ đồ truyền thống màu đen.

Anh cũng mặc một bộ màu đen kiểu như vậy.


Khả Ni nghi hoặc nhìn:
- Chúng ta đi đâu?
- Hoắc gia.
- Nhưng ăn mặc như này là có ý gì?
- Không có gì, chỉ là nghi thức để em chính thức làm con dâu Hoắc gia và làm chủ mẫu Hoắc Liên Bang thôi.
- Chủ..chủ mẫu là sao?
- Mẹ sẽ không cam thiệp nhiều vào việc của Hoắc Liên Bang nữa.
- Là buông rèm nhiếp chính sao?
- Tạm hiểu là vậy, trên thực tế, anh đứng đầu, em là vợ của người đứng đầu, thì em được coi như chủ mẫu.
- Vậy là chỉ trên danh nghĩa.
- Không, em sẽ được trao quyền và tham gia vào việc của bang hội.
- Em có biết gì đâu.

- Anh sẽ dậy em, đừng lo.
Rồi anh ôm cô trìu mến:
- Anh biết em sẽ áp lực rất nhiều, nhưng hãy dần dần quen nhé.

Anh sẽ phía sau em.

Em chỉ cần biết, cả đời này, em sẽ không phải ghen ghét với bất kì ai.

Chỉ cần là vợ anh, em sẽ có tất cả!
***
Hoắc Long đêm qua đã gửi thông cáo đi khắp nơi.

Ngay trong đêm, các bang phái ở khắp nơi trên thế giới đã xôn xao và gấp rút.
Tại Hoắc gia, các đoàn xe đen kéo dài nối đuôi nhau vào.

An ninh các khu vực lân cận được kiểm soát chặt chẽ, các sóng tín hiệu bị ngắt, mọi liên hệ phải thông qua thiết bị riêng của Hoắc Liên Bang.
Hoắc Long đỡ Khả Ni đi xuống, rất đông đàn em đứng nghiêm túc hai bên, đồng loạt cúi chào.
Cánh cổng lớn mở ra, Khả Ni hít một hơi rồi thẳng lưng đồng bước với Hoắc Long.

Các gian nhà đã tháo đèn trắng xuống, không còn chút không khí của một gia đình vừa có tang.
Hoắc gia còn một gian nhà lớn ở phía sau cùng.

Tới đây Khả Ni bị sốc khi rất rất đông người áo đen tề tụ.

Bách Tùng đã đợi sẵn, ra hiệu cho đám đàn em mở cửa.


Một cửa lớn dát vàng từ từ hé ra.
Đập vào mắt cô là một không gian rất xa hoa.

Một dãy bàn dài với những người áo đen đợi sẵn đang nhìn họ.

Hoắc phu nhân là người phụ nữ duy nhất ngồi ở vị trí trung tâm.

Phía sau là bức tranh lớn dát vàng, có hình báo đen nổi bần bật.

Trên trần là những đèn tròn sáng vàng rực như một mặt trăng nhỏ.
Hầu hết đều ở tuổi trung niên, nhìn ai cũng sắc lẹm làm Khả Ni hơi sợ.
Hiếm mới có dịp mà giới hắc bang tề tựu đông đủ và quyền lực như vậy.
Các ông trùm của Yakuza Nhật Bản, mafia Ý- Tây Ban Nha- Mexico- Nga- Philippines- Trung Đông, các vị trưởng bối của Hoắc Liên Bang đều có mặt để công nhận người kế nhiệm và chủ mẫu của bang phái.
Hoắc Long cúi chào một lượt, Khả Ni hành lễ theo anh.

Hai ly nước được đưa lên, Hoắc Long rất tự nhiên đưa tay ra cho người đó đâm một cái ở đầu ngón tay.

Một giọt máu tươi rơi xuống, hoà tan ra và màu nước dần chuyển sang đỏ nhạt.
Cô hơi hốt, người đó lại xoè tay về phía cô.

Hả, trích cả cô sao?
Cô e dè nhìn Hoắc Long, anh gật đầu một cái.

Cô lại thấy bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, đành đưa tay ra.

Lúc tay bị đâm, cô đau nhói và nhíu mày nhẹ một cái.

Cô không dám thể hiện quá nhiều ra ngoài.
Lại một giọt máu rơi xuống, ly nước nhỏ đã đậm màu hơn.


Hai người dâng nước lên cao hành lễ và đổi ly cho nhau, uống hết.

Khả Ni ghê tởm muốn ói ra ngoài, nhưng phải kìm nén cố nuốt vào trong.

Hoắc Long biết cô sợ, nên anh vỗ nhẹ vai cô.

Chưa ai thấy Hoắc Long ân cần với một người phụ nữ như vậy.
Sau đó, hai người phải tuyên thệ.
Dốc lòng cho tổ chức, trung thành với đối phương, đặt lợi ích Hoắc Liên Bang lên hàng đầu.

Với xã hội đen, tổ chức lớn hơn gia đình, Hoắc Liên Bang bao gồm cả Hoắc gia, nhưng ngược lại lúc an nguy, Hoắc gia phải hi sinh cho tổ chức.
Nếu Hoắc gia tàn lụi, không nhất thiết phải họ Hoắc, bất kì ai có bản lĩnh đoạt quyền đều có thể ngồi lên ghế bang chủ.
Tuy nhiên, lật đổ được họ Hoắc là điều khó tưởng, bởi họ đã bành trướng ở quá nhiều lĩnh vực, ở quá nhiều nơi, còn bắt tay với cả chính quyền để được bảo hộ.

Thế nên nghĩ tới Hoắc Liên Bang, người ta đầu tiên nghĩ tới một Hoắc gia hùng mạnh lẫy lừng.

Vì vậy, vận mệnh của Hoắc gia gắn liền với Hoắc Liên Bang, thành viên bang hội hướng về Hoắc gia mà phụng sự.
Và hôm nay, Hoắc Long chính thức được công nhận, cái tên Hoắc Kiến Cường được thay thế.

Tên người kế nhiệm sẽ có quyền lực ảnh hưởng trong thế giới ngầm trên khắp thế giới..

 
Chương 33: 33: Tân Hôn


Chúng ta chính thức là vợ chồng rồi đó!
Khả Ni cười nhạt:
- Pháp luật chưa công nhận, kia chỉ là nghi thức.
- Thế thì em đánh giá thấp Hoắc gia rồi đó.
- Là sao?
- Pháp luật phải công nhận Hoắc gia.
- Anh thật kiêu ngạo!
- Xin lỗi em, đêm tân hôn hôm này chắc anh không ân ái với em được rồi.
Khả Ni quạo lên đá chân anh một cái.
- Nói bé thôi, ai thèm ân ái với anh.

Với cả vết thương của anh...
- Vậy là em có nghĩ tới rồi nhỉ.
Khả Ni bị trêu cho xấu hổ lắm rồi.

Nhưng Hoắc Long lại nói:
- Kia là nghi thức của bang phái.

Còn một nghi thức của Hoắc gia nữa.
- Hả, lại uống máu sao?
Cô vẫn còn ghê cổ.
- Không, lát sẽ thực hiện luôn nên mới không tân hôn mặn nồng với em được.
Hoắc Long dẫn Khả Ni vào một phòng khác.


Ở đây, anh cởi áo và ra hiệu cho cô cũng cởi.

Khả Ni hoang mang, ở đây còn có người khác mà.
Lúc này Hoắc phu nhân đi vào:
- Chuẩn bị hết chưa?
- Dạ rồi ạ!
Xong bà nắm tay Khả Ni:
- Con chịu khó một chút, nghi thức vợ chồng của Hoắc gia có chút đặc biệt.

Con và Hoắc Long sẽ có hình xăm giống nhau phía sau lưng, chỉ người đứng đầu mới được phép xăm ở lưng thôi, còn dưới trướng sẽ xăm ở vị trí khác.

Loại mực này cũng đặc biệt một chút, đừng lo.

Sau này con là một Báo Đen rồi, sẽ không có kẻ nào dám tùy tiện làm tổn hại tới con, kẻ nào dám, đều sẽ phải chịu hình phạt của bang hội.
Khả Ni ngỡ ngàng khi mình sẽ có hình xăm, còn là một hình xăm quyền lực như thế.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sở hữu bất kì hình xăm nào.
Nghe vậy cô còn có cảm giác, phụ nữ ở Hoắc gia không hề lép vế với phái mạnh.

Nếu Hoắc Long có thì cô cũng có.

Nhìn mẹ chồng uy nghi của mình, cô cảm thấy mình sẽ không đến nỗi nào khi làm dâu Hoắc gia.

Nhưng đổi lại, cô sẽ phải nỗ lực rất nhiều để cống hiến cho gia đình này, tổ chức này.


Cô không thể làm một người vô dụng mang cái mác chủ mẫu được.

Xem ra sẽ áp lực rất nhiều.
Có thuốc tê nên Khả Ni không cảm thấy đau.

Cả cô và Hoắc Long đều nằm sấp xuống, hai người thợ xăm đang tiến hành đi từng nét mực.
Hoắc Long còn luôn luôn cầm tay cô.
Rất lâu hình xăm mới hình thành, Khả Ni xoay lưng nhìn mình trong gương, tấm lưng trắng ngần nay đã lồ lộ một hình báo đen chễm chệ.

Cô lại đưa tay sờ lên lưng người là chồng mình, cô lo vết thương của anh bị ảnh hưởng.
Hoắc Long đi ra sau lưng cô, anh cúi xuống hôn lên vai nhỏ.
- Cảm giác thế nào?
- Có chút không chân thực.
Hoắc Long vẫn cởi trần, Khả Ni thì cầm một chiếc khăn lớn che trước ngực, tóc dài vén sang một bên.
Da hai người khá lành, lại thêm loại mực đặc biệt nên vết xăm khô ngay sau đó.
Anh vẫn ôm ấp vợ mình, hai người dính lấy nhau đứng trước gương.

Khả Ni ghé đầu, Hoắc Long thuận thế cắn v.ào cổ cô một cái.

Xong anh nheo mắt nhìn cô trong gương:
- Vẫn kịp động phòng đó phu nhân của anh.
- Vết thương...
- Thủ tục mà, vẫn nên hoàn thành nhỉ, có hơn không!
Rồi anh xoay người cô lại, tấm khăn cũng trở nên thừa thãi.

Hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm, dù đã trải qua nhiều việc nhưng giây phút này họ lại chả biết mệt mỏi là gì.
Hoắc Long bế thốc cô lên, tiến lại chiếc tràng kỉ dài ở trong phòng.

Ở đây không có giường, nhưng chiếc tràng kỉ có một lớp đệm là nhung đỏ thẫm rất êm và ấm áp.

Ngay tại phòng xăm đó, hai người đã thực hiện thủ tục cuối cùng của một ngày tân hôn đúng nghĩa..

 
Chương 34: 34: Kim Cương Đen


Do nhà mới có tang nên Hoắc gia không làm lễ cưới mà chỉ hoàn thành những thủ tục và nghi thức cần thiết.
Khả Ni hiểu nên cô cũng không phàn nàn gì, Hoắc Long thì thấy áy náy tự nhủ sẽ bù đắp cho cô quãng đời vợ chồng sau này.
Hoắc phu nhân trao cho Khả Ni chiếc nhẫn chủ mẫu đã theo bà nửa đời người.

Lần đầu tiên trong đời Khả Ni được sờ tận tay, nhìn tận mắt kim cương đen.
Đây là loại kim cương đen tự nhiên được hình thành ở vụ nổ sao băng và rơi xuống trái đất theo các cơn mưa thiên thạch, có ý nghĩa như báu vật của trời.

Vì vậy Khả Ni cảm nhận nó không quá tinh khiết và bóng loáng như các loại kim cương trên trang sức cô thường thấy.

Nhưng màu đen lại cảm thấy rất huyền bí và hợp với hắc bang hơn.
Không phải ngẫu nhiên Hoắc Liên Bang dùng kim cương đen để làm tín vật như vậy.

Nó có ý nghĩa phong thủy rất lớn và tâm linh.
Trong thời kỳ Ai Cập cổ đại thì kim cương đen là đại diện của mặt trời, lòng dũng cảm và sự thật.
Ở người Hy Lạp cổ họ cũng tôn vinh kim cương đen như một vật phẩm thần thánh để đem lại may mắn và bình an cho người sử dụng.
Tại Châu Âu vào thời Trung cổ thì kim cương đen được coi là thần dược chữa bệnh.

Họ có niềm tin vào việc khi đeo kim cương đen sẽ có thể được bảo vệ trước những thế lực xấu và họ sẽ được bảo vệ bình an trước mọi sóng gió.
Trong phong thuỷ, kim cương đen còn là biểu tượng của sự giàu có và thịnh vượng.

Điều này cũng thể hiện sức mạnh, quyền uy và niềm kiêu hãnh của những bậc đế vương.

Ngoài ra thì đây cũng là vật phong thủy đem tới nguồn năng lượng tích cực để người sử dụng nó may mắn, thành công trong việc kinh doanh, buôn bán.

Cô thận trọng để Hoắc Long đeo vào ngón giữa cho mình.

Còn anh được giao cho một con dấu của Hoắc Liên Bang.

Tất cả mọi văn kiện, tài liệu, giấy tờ được đóng dấu này sẽ là chính thức và được giới hắc bang công nhận.
Do Hoắc gia mới có tang, hai người thì vừa tân hôn nên Hoắc phu nhân không muốn họ ở lại.
Ngồi trên xe trở về biệt thự, Khả Ni ngắm nghía chiếc nhẫn rất lâu.
- Không thể tin được em đã có chồng.

Em đã nghĩ mình sẽ yêu ai đó cùng hoàn cảnh, cầu hôn ngọt ngào và được đeo nhẫn cưới ở ngón áp út như những cô gái khác.

Sẽ có một hôn lễ và bố sẽ dẫn em trên lễ đường.

Sau đó em sẽ sinh 1-2 đứa con và sống bình dị tới già.

Gặp anh một cái, mọi thứ lại rẽ ngang.
Hoắc Long ngồi vắt chân dựa lưng vào ghế.
- Em có chiếc nhẫn độc nhất vô nhị đó.

Những việc kia anh chưa làm được, nhưng nếu em muốn thì anh sẽ giúp em sinh 5-7 đứa cũng không sao!
Khả Ni lườm anh một cái:
- Láu cá!
***
Về tới biệt thự, Khả Ni ngỡ ngàng nhìn thấy khá đông người ngồi tụ tập ở phòng khách lớn.


Ngoài Vu Thần và Phan Anh thì cô không biết những người còn lại.
Vu Thần nguýt Phan Anh:
- Cái miệng cậu thật là...!
Anh vẫn nhớ vụ "chị dâu" mà Phan Anh từng phán đoán.

Ai ngờ rất nhanh đã thành sự thật.
Mọi người thấy cặp đôi chính về thì đều đứng lên.

Phan Anh lên tiếng:
- Cậu Hoắc, thiếu phu nhân!
Khả Ni sượng trân khi được gọi bằng một danh xưng mới.
- Khả Ni, cô quen anh Long khi nào vậy?
Hoắc Long nhìn Vu Thần cảnh cáo:
- Chị dâu!
- Hứ!
Vu Thần ngang ngạnh không chịu, Hoắc Long hừ nhẹ một tiếng:
- Nói!
Ấm ức lắm nhưng Vu Thần vẫn phải theo:
- Chị dâu!
Khả Ni cười tủm tỉm đáp:
- Trốn cậu mà tôi gặp được anh ấy.

Vậy là phải cảm ơn em chồng đây rồi!
Vu Thần tức đến nắm chặt tay, anh bị người phụ nữ đánh mình cà khịa, không trả thù được còn phải gọi chị xưng em.

Tức không để đâu cho hết.
- Mọi người có bữa cơm thân mật để chào đón em.
Hoắc Long giải thích, Vu Thần lẩm bẩm: "thân mật cái con khỉ!".
Bị anh trai lườm cho lần nữa thì Vu Thần mới chịu im.

 
Chương 35: 35: Trụ Cột Thế Hệ Mới


Khả Ni ngại ngùng tự giới thiệu:
- Xin chào, tôi là Khả Ni, mọi người cứ gọi tên hoặc gọi tôi là cô Khả là được.
Lúc này Mạc Nguyên mới lên tiếng:
- Chào em dâu, tôi là Mạc Nguyên.
- Mạc Nguyên lớn nhất nên được coi là anh cả.
Hoắc Long đứng cạnh giải thích, Khả Ni kính cẩn cúi chào:
- Mong anh sẽ chiếu cố!
Mạc Nguyên gật đầu mỉm cười, đây là người Hoắc Long nể nhất, bởi hơn anh 3 tuổi và rất có năng lực.
- Chào cô Khả, tôi là Hân Nghiên.

Tôi là đấu giá viên của viện Kristies.
Đó là cô gái duy nhất trong đám đàn ông.
- Cô ấy là chủ tịch của Kristies.

Đây là nơi đánh giá, nghiên cứu và tổ chức đấu giá vật phẩm nghệ thuật trực thuộc Hoắc gia.

Mỗi cú gõ búa của cô ấy trị giá cả trăm nghìn đô.
Khả Ni nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

Hân Nghiên mang vẻ dịu dàng thanh tao đúng chất dân nghệ thuật cao cấp.
- Cậu Hoắc quá khen.

Hân Nghiên từ tốn đáp lại.


Thực chất Kristies được coi là một nơi rửa tiền trong nước của Hoắc Liên Bang.

Rất nhiều tác phẩm nghệ thuật như tranh quý, đồ cổ...sẽ được đấu giá.

Nghệ thuật không có giá trị cố định, là lĩnh vực rất khó định giá, cái đẹp trong mắt ai đó có thể sẽ có giá vô cùng cao.

Nhờ đó có thể hợp thức hoá số tiền cho tổ chức.
Hân Nghiên chính là một nhân vật quan trọng của tổ chức, là bóng hồng hiếm hoi của bang hội và được Hoắc Long trọng dụng.

Cô có profile rất đỉnh, học chuyên ngành lịch sử nghệ thuật tại các học viện nổi tiếng nhất nhì trên thế giới.

Cô từng lập kỉ lục khi đập nhát búa 5 triệu USD cho một phiên đấu giá đồ gốm sứ cổ đời nhà Thanh.

Có những món đồ được bán với giá cao gấp 10 lần so với giá khởi điểm.
Bách Tùng thì cô đã biết vì đã tiếp xúc nhiều hơn những người còn lại.
Lúc này, Hoắc Liên cũng tới.

Cô còn ném chìa khóa xe cho Vu Thần.
- Xe mới của anh tốt đó! Lần sau em mượn tiếp nhé.
Chỉ Hoắc phu nhân không biết, còn lại mọi người ở đây đều biết và bao che cho Hoắc Liên.

Là một tiểu thư tài phiệt nhưng dòng máu hắc bang chảy trong người, cô cũng là một cô gái cá tính mạnh.


Đam mê là chơi bài và đua xe.
Hoắc Liên có chấp niệm muốn thành thần bài nhưng đụng đâu thua đó.

Bách Tùng phụ trách casino lúc nào cũng phải canh chừng không là cô tiểu thư họ Hoắc sơ sảy sẽ quậy đục nước cả sòng bài lên.

Bù lại trình đua xe của Hoắc Liên rất tốt, không vụ đua xe nào là vắng mặt.

Sợ bị lộ thân phận, nên Hoắc Liên hay dùng tên Ling Ling khi tham gia giải đua, thậm chí cả các cuộc đua trái phép.

Vu Thần là người a dua theo cô ấy nhất.

Nhiều lần bị Hoắc Long cảnh cáo vẫn cho Hoắc Liên mượn xế.

Mà xế của Vu Thần toàn hàng chiến, xe thể thao bản mới nhất nên Hoắc Liên khoái vô cùng.
Vậy là các thân tín của Hoắc Long, các trụ cột thế hệ mới của Hoắc Liên Bang đều ở đây để chào đón Khả Ni.
Trên bàn ăn, mọi người nói chuyện rất rôm rả.

Hầu hết là các phi vụ hoặc tin mới nhất trong giới hắc bang.

Khả Ni được mở mang tầm hiểu biết, không ngờ mọi người ở đây đều sở hữu những năng lực đáng gờm như vậy.

Cô là người bình thường nhất nên im lặng ngồi nghe, thi thoảng Hoắc Long còn gắp đồ ăn cho cô nữa.
Hoắc Long đang bị thương nên anh không uống rượu.

Mạc Nguyên khá điềm tĩnh, Hân Nghiên ngồi cạnh anh ấy cũng trầm lặng.

Chỉ có Vu Thần và Hoắc Liên là nói nhiều nhất.

Phan Anh là thân tín và bằng tuổi Vu Thần nhưng được coi như ngang ngửa, tính cách trầm ổn hơn hẳn Vu Thần.

Thậm chí cậu còn là người được Hoắc Long giao cho trọng trách trông trừng đứa em trai nhỏ tuổi nhất hội.

 
Chương 36: 36: Tiệc Trà


Khả Hùng đã yên tâm khi con gái yên bề gia thất, ông tạm thời ra nước ngoài và được sự bảo vệ bởi thế lực của Hoắc gia và Hoắc Liên Bang ở đó.

Với thân phận chủ mẫu của Khả Ni, sớm muộn cũng có kẻ nhòm ngó tới ông.
Khả Ni ngày ngày vẫn về Hoắc gia thăm mẹ chồng.
- Cho tôi một ly nước cam nhé.
Cô dặn người làm chuẩn bị nước cho mình.

Ngồi nói chuyện một lúc lâu nước mới được bê lên.
- Quay lại!
Hoắc phu nhân hắng giọng bảo người giúp việc.

Người đó hơi run run quay lại:
- Dạ, phu nhân có gì căn dặn ạ.
- Thứ nhất, làm ly nước mà quá chậm chạp.

Thứ hai, Khả Ni là chủ mẫu Hoắc Liên Bang, tương lai là Hoắc phu nhân.

Các người một câu mời cũng không có.

Ai dám không tôn trọng, ta sẽ không tha!
Người đó vội vã cúi gập người:
- Dạ, lỗi do tôi ạ.


Xin phu nhân và thiếu phu nhân tha lỗi.
Khả Ni thấy hơi rén khi mẹ chồng cô bắt bẻ như vậy, bèn nói đỡ:
- Không sao mà mẹ! Có ly nước thôi.
Rồi cô ra hiệu cho người làm lui xuống.

Hoắc phu nhân mặt không biến sắc, uống một ngụm trà xanh rồi lạnh lùng nói:
- Đến một người làm còn không giáo huấn được, bỏ qua những thứ nhỏ nhặt sẽ làm hỏng việc lớn.

Như con thuyền ngoài khơi, có to lớn đồ sộ, mỗi ngày thủng một lỗ nhỏ, sẽ chẳng bao lâu mà chìm.
- Dạ, con đã hiểu ạ.
Khả Ni dù biết quan hệ của bố mẹ hai bên rất thân nhưng cô vẫn áp lực mỗi lần đối diện mẹ chồng.
Hoắc Liên đi vào thấy không khí có vẻ trầm lắng, bèn lên tiếng:
- Chị dâu, đi chơi cùng em không?
Khả Ni nhìn mẹ chồng rồi nhìn Hoắc Liên đang háo hức:
- Em định đi đâu?
- À một buổi tiệc trà nho nhỏ để tình chị dâu em chồng thêm thắm thiết.
Nói thế thì ai mà chối được, hai người chào mẹ rồi đi cùng nhau.
Hoắc Liên lái chiếc Ferrari màu đen, ở phần thân xe có một viền tím nhạt nhìn phá cách.

Khả Ni ngồi trên xe, tới nơi mới há hốc:
- Ủa, tiệc trà mà em bảo đây ư?
- Không, em sẽ dẫn chị đi giải trí.


Biết đâu còn cá kiếm được một khoản thì sao.

Mấy cái tiệc trà bánh bèo không hợp với chúng ta đâu.
- Mẹ và Hoắc Long biết thì phải làm sao? Đây là casino Hoắc gia quản lý.
- Đừng lo, cẩn thận chút là được.

Của nhà trồng được nên yên tâm đi.
Sòng bạc này có cả khu nghỉ dưỡng cao cấp, xa hoa bậc nhất thế giới.

Bên trong rất rộng lớn, trước sảnh có hệ thống nhạc nước ở mặt tiền.

Nghe Hoắc Liên kể thì tối lên đèn, nơi này sáng rực đến độ nổi bần bật khi nhìn ảnh từ vệ tinh.
Trên trần đại sảnh đi vào cửa chính là hàng nghìn đoá hoa thủy tinh vô cùng lung linh tráng lệ.

Đây là tác phẩm của một nghệ sĩ tài danh trên thế giới.

Mỗi bông hoa được thổi từng cái và nặn thủ công khi đã nấu chảy thủy tinh.
Cạnh đó là vườn thực vật đa dạng với vô cùng nhiều loài hoa đua sắc, được sắp xếp thay đổi 5 lần trong năm vào Xuân, Hạ, Thu, Đông và Tết Nguyên Đán.
Sòng bài được ra vào tự do với người trên 21 tuổi, nước uống phục vụ miễn phí, nghiêm cấm quay phim- chụp hình, mang vũ khí và hành lí lớn.

Thế nên Khả Ni rất ngỡ ngàng khi thấy em chồng ném một khẩu súng để lại ở hộc xe.
Hoắc Liên đã quá quen thuộc khi tới những nơi như này.

Cô ấy nhanh chóng đi đổi chip và vào khu vực các bàn chơi poker.

Danh sách chơi phải đăng kí và đợi, hoặc xem trò nào đang mở thì sẽ vào ngồi tham gia.
Porker là kiểu chơi bài không chỉ phụ thuộc vào may mắn mà người chơi còn phải dùng trí tuệ và sáng tạo, chiến thuật mang đậm phong cách cá nhân trong mỗi ván cược.

Đây là bộ môn không những giải trí mà còn kèm theo hồi hộp, lo lắng vì tính mất được.
Hoắc Liên rất xông xênh khi chọn chơi cược không giới hạn, tức là cược bao nhiêu tùy thích, thậm chí là tất cả số chip đang sở hữu trên bàn..

 
Chương 37: 37: 1-2-3 Chạy!


Hoắc Long đã thay bố làm việc từ lâu nhưng khi chính thức lên nắm quyền thì vẫn rất bận rộn.

Mạc Nguyên cũng chưa vội vàng đi mà ở lại trong nước phụ giúp người kế nhiệm.
- Anh, có phải Khả Ni dùng mĩ nhân kế để quyến rũ anh không? Cô ta cũng không phải mĩ miều gì, hay dùng khổ nhục kế để dụ dỗ anh?
- Chị dâu!
- Rồi rồi, chị dâu, là em chưa quen.
Vu Thần cũng đang có mặt ở biệt thự.
- Cậu ấy không mắc bẫy với mấy cái chiêu đó đâu.
Mạc Nguyên nhìn Vu Thần cười cười.

Phan Anh được dịp nên cũng phải khịa tí mới được:
- Xem ai đó đi đầu xuống đất như nào!
- Lại còn nhắc.
Vu Thần bực mình ném bao thuốc lá trên bàn về phía Phan Anh.
- Cô ấy giống một con mèo lười thì đúng hơn.

Chỉ có anh mới biến cô ấy thành báo đen được.
Bách Tùng nhận được điện thoại của đàn em, hơi nhíu mày rồi nhìn sang Hoắc Long báo cáo:
- Tiểu thư kéo theo chủ mẫu Hoắc Liên Bang đang quậy tưng bừng ở sòng bạc.

Nhưng lần này lật ngược tình thế, nghe nói họ thắng rất nhiều.
Hoắc Long đang ung dung thì bất ngờ mất vài giây.


Vu Thần cười khẩy:
- Hoá ra là một con mèo tinh nghịch, đi với Liên Liên thì x2 sự ồn ào.
****
 Hoắc Liên đã thua gần hết số chip trên bàn.

Khả Ni hơi sốt ruột, dù nhà họ Hoắc không thiếu chút tiền cỏn con này nhưng cô vẫn không muốn bị thua sạch.
- Để chị thử!
- Chị biết chơi sao?
- Một chút!
Hoắc Liên đang cay cú vì bị thua nên cũng nhường ghế cho Khả Ni thay mình.
Trước kia Khả Ni từng có vị khách hàng lớn, cô đã kiên trì theo vị khách ấy nhiều ngày tới casino để kí được hợp đồng.

Vì thế nên cô có biết bộ môn này chơi như nào.

Có lẽ do may mắn, Khả Ni thắng lớn trong sự ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa của Hoắc Liên.
Hai người vui vẻ đi đổi tiền.

Cầm một sấp tiền dầy làm Hoắc Liên phấn khích vô cùng.
- Chị dâu, chị đúng là ngôi sao may mắn của em.
Người bị thua trên bàn cược có một người đàn ông không cam tâm để hai cô gái nhìn trẻ măng thắng mình.


Ông ta bực dọc sai đàn em dạy cho hai người biết thế nào là lễ độ.
Do nay vốn chỉ định tới nhà mẹ chồng nên Khả Ni không đem theo nhiều vệ sĩ, với cả vào casino nhà mình mà kè kè người bên cạnh thì cũng hơi vướng víu.

Cô và Hoắc Liên tíu tít ra sảnh để đợi lễ tân mang xe đến cho họ.
Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, bản năng con nhà nòi nên Hoắc Liên phát hiện có kẻ đi theo mình.
- Chị ơi, em đếm 1-2-3 thì chạy nhé!
- Sao thế!
- 1-2-3
Khả Ni chưa kịp load đã bị Hoắc Liên kéo chạy thục mạng.

Hai người không kịp đợi lấy xe, mấy vệ sĩ thì bị Khả Ni tách ra khi nãy nên chưa có mặt kịp thời.
Tới một khúc cua, Khả Ni vô tình đụng phải một người đàn ông, cô rối rít quay lại nói lời xin lỗi rồi lại bị Hoắc Liên kéo chạy.
Hồng Vũ Hưng lướt qua khuôn mặt cô gái va phải mình, bỗng cảm giác hẫng một nhịp.

Khuôn mặt thanh tú nhìn rất khẩn trương, tóc dài đen loà xoà nhưng lại thấy đẹp tự nhiên.

Cô gái chỉ kịp nói xin lỗi mà không biết sau đó đối phương có gọi lại:
- Cô gái, cô đánh rơi khăn này!
Khả Ni không biết chiếc khăn lụa quấn quanh túi xách của mình bị rơi khi va chạm.

Nay về thăm mẹ chồng nên cô mới dùng chiếc túi ấy vì nó nhìn lịch sự hơn những chiếc túi hầm hố khác của cô.
Anh nhìn đến khi cô khuất bóng, tay cầm chiếc khăn lụa màu xanh lục mềm mại, còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hoa mộc rất đặc biệt.

Một cô gái trẻ lại thích mùi hương này sao.

Thật tình cờ, đây cũng là mùi hoa quen thuộc trong sân vườn Hồng gia.

Bởi người mẹ đã mất của anh chính là thích loại hoa mộc mạc, truyền thống này..

 
Chương 38: 38: Ngoan Bất Ngờ


Mãi lúc sau Hoắc Liên thấy tình hình đã ổn thì hai người mới lấy được xe để đi về.

Mấy vệ sĩ mấy phút lạc mất hai người phụ nữ quan trọng của Hoắc gia thì hết hồn, nếu để ông chủ biết họ sẽ chết chắc.
Về tới biệt thự thì đã tối, Khả Ni thấy chồng đang ngồi vắt chân trên giường ung dung nhìn mình:
- Ông xã!
Hoắc Long lần đầu được vợ gọi thân mật nên vui thầm, anh biết thừa cô đang lấy lòng mình.
- Em ăn tối ở nhà mẹ vui không?
- Liên Liên rủ em qua sòng bạc thăm quan, cô ấy nhân tiện chơi vài ván ăn tiền, nên đã khao em ăn tối rồi.

Anh ăn chưa?
- Rồi, ăn cùng đám Vu Thần.

Bọn họ vừa mới về.
Hoắc Long tính thử vợ nên không hỏi thắng, ai dè cô lại thẳng thắn hơn anh nghĩ.

Còn Khả Ni không dám nói mình chơi hộ thắng lớn, cô đoán anh không thích vợ mình chơi bài bạc.
- Lần sau muốn tới thì anh sẽ đưa em đi!
Khả Ni hơi ngạc nhiên khi Hoắc Long chủ động như thế.

Cô đứng bên bàn trang điểm tháo trang sức ra, do chân nay đi giày cao gót chạy nên hơi đau, không may trẹo cái ngã phịch lên đùi Hoắc Long đang ngồi sát mép giường.
Vội vã định đứng dậy thì Hoắc Long lại giữ cô ngồi im trên đùi mình.

- Em nói qua nhà mẹ chút mà đi nguyên ngày làm anh nhớ em chết đi được.
Khả Ni quàng tay qua cổ Hoắc Long:
- Sau em sẽ nhắn anh.
Nay cô bận chạy nên cũng quên béng việc gọi cho chồng báo không ăn cơm tối ở nhà.
Hoắc Long nghiện mùi thơm của vợ, mới quen cô mà anh ngỡ như thân thuộc lâu rồi.

Anh thò tay vào áo Khả Ni, cái khuy áo lót được tháo ra, làm đôi bồng đào đang bị o ép được giải phóng.
- Em đi tắm đã!
- Thế anh tắm cùng em!
Khả Ni nhìn bộ đồ ngủ chồng đang mặc, anh rõ là tắm rồi.

Nhưng cô không bóc mẽ mà vẫn vui vẻ chiều ý anh.
***
Hoắc Liên vốn muốn đưa hết số tiền cho chị dâu vì cô ấy chơi thắng mà, nhưng Khả Ni không lấy mà cho cô hết.

Cô hớn hở đi khoe với Vu Thần.

- Anh đang ở đâu?
- Quán bi-a.
Không cần hỏi địa chỉ thì Hoắc Liên cũng biết ở đâu, đó là tụ điểm quen thuộc của đám bọn họ.
Vừa thấy Hoắc Liên, Vu Thần đang cầm gậy chọc một quả vào lỗ vừa nói:

- Nghe nói hôm nay em thắng.

Đúng là lần đầu tiên trong lịch sử.
- Vẫn là bị mấy người biết, chả có tí bí mật hay riêng tư nào.

Mà em thi thoảng vẫn thắng, chỉ là thắng nhỏ thôi.

Anh cứ làm như em chưa thắng bao giờ.
- Không thích thì sang sòng bạc khác mà chơi.

Em thắng không gỡ nổi số bị thua mà còn vênh váo.
- Ở đó không có niềm vui như chơi chỗ nhà mình.

Nhà mình nhộn nhịp nhất, thiết bị nhiều trò cũng xịn nhất, nhân viên cũng chuyên nghiệp nhất.
- Con gái mà đam mê đỏ đen sau không ai lấy đâu!
- Lo gì, hồi bé anh bảo sau này không ai lấy em thì anh lấy em còn gì.
Vu Thần mỉm cười nhìn Hoắc Liên đang cầm chai bia uống như uống nước.
- Lại còn thích bia rượu.
- Cơ mà ở đây không có đồ uống ngon như ở nhà anh.
- Đi, về nhà anh lấy rượu ngon uống đi.
- Nay sao nhã hứng về nhà vậy, không đi với cô nào à? Dạo này anh ngoan bất thường đó, hay chị dâu đấm làm anh ám ảnh rồi.
- Anh đổi ý, em làm anh tụt mood rồi, không cho em nữa.
Hoắc Liên đứng bật dậy rối rít quằng tay vào tay Vu Thần kéo đi:
- Xin lỗi được chưa, nhưng em thích anh ngoan như này.
Hai người thế là về biệt thự của Vu thần uống tiếp.

Hoắc Liên ở đây tự nhiên hơn cả ở nhà mình, vì ở Hoắc gia có mẹ nghiêm khắc nên toàn phải tỏ ra này nọ, còn ở đây có Vu Thần dung túng, cưng chiều cô vô điều kiện..

 
Chương 39: 39: Tình Yêu Hay Tình Thân


Vu Thần từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Hoắc gia nên tình cảm với anh em họ Hoắc rất khăng khít.

Anh có thể phũ với rất nhiều cô gái nhưng chỉ với đứa em này là hết mực bao bọc.

Có lẽ vì coi cô ấy như em gái nhỏ và mang ơn Hoắc gia.
Còn Hoắc Liên thì dính lấy Vu Thần hơn cả anh ruột.

Cô cực kì thoải mái khi ở bên anh, vì bên Vu Thần cô được tự do thể hiện cá tính của chính mình.

Trước mặt người khác cô phải tỏ ra chín chắn trưởng thành, thì trước mặt Vu Thần cô lại nhõng nhẽo như đứa trẻ.
Nhà Vu thần có một kệ rượu lớn, rất nhiều chai rượu hiếm anh cất công sưu tập.

Chiếc kệ cũng xịn xò khi được điều khiển để xoay tròn và hạ lên hạ xuống được.

Anh lấy một chai rồi rót vào ly cho Hoắc Liên.
- Uống xíu rồi về nghỉ đi nhé.

27 tuổi rồi em cứ lông bông thôi.

Nhìn Khả Ni đi, đã làm chị dâu chúng ta rồi đó.
Dù hơi khó chấp nhận nhưng Vu Thần vẫn phải chịu gọi chị dâu thôi vì đó đã là sự thật.
Hoắc Liên đứng ngắm kệ rượu, tay cầm một chùm nho xong vặt từng quả ăn ngon lành.
- Cho em chai kia nhé!
- Không, đó là chai yêu thích của anh.

Anh còn chưa mở ra để dành.
- Thế mà bảo thương em!
- Thương em nên mới không cho.


Uống rượu xong em toàn quậy thôi.
Vu Thần vẫn nhớ có lần Hoắc Liên say rượu ở quán bar rồi hò hét ầm ĩ.
Cô bị nhắc lại chuyện cũ xấu hổ ho khù khụ.
Vu Thần đứng bên cầm chùm nho trên tay cô rồi vuốt vuốt sống lưng:
- Con gái người ta ăn nho còn cắt nhỏ từng quả, còn em, ăn cả quả to thì chả sặc.
Hoắc Liên ho đến chảy nước mắt.

Khi nãy uống bia, giờ lại uống rượu làm cô hơi chuyếnh choáng.

Vu Thần nhìn đôi mắt hơi ươn ướt, tim đập rộn ràng khó hiểu.

Không kìm được, anh ghé sát mặt Hoắc Liên, đến khi chỉ còn xíu xiu nữa là chạm mặt thì anh tỉnh táo lại và lùi về, vội vàng quay đi.
- Rượu quý của anh hay thật đấy, cảm thấy mọi thứ đều là lạ.
Vu Thần cong môi cười:
- Lạ chỗ nào?
Hai người đứng cạnh kệ rượu đang xoay nhẹ, ánh sáng ở kệ hắt vào sáng bừng, mặt ai cũng rõ nét sống động.
- Nhìn anh rất đẹp trai!
- Anh vốn đẹp..
Hoắc Liên không kìm được nên hôn Vu Thần chụt một cái.

Anh đứng hình bất động, có phải uống rượu nên cô lại làm càn không.

- Không thích sao?
- Em...em không nên làm thế này!
- Anh không thích em sao?
- Hả?
Hoắc Liên thực ra từ bé đã thích Vu Thần.

Lớn lên anh tách riêng thành lập Vu thị và rời Hoắc gia để sống riêng thì cô buồn rười rượi.


Lúc ấy cô mới nhận ra mình thích anh nhiều nhiều.

Nhưng cô không dám thổ lộ vì sợ anh chỉ coi mình là em gái, với cả anh lúc nào cũng có phụ nữ cặp kè ở bên.

Đã nhiều lần cô tới biệt thự chơi bắt gặp anh đưa phụ nữ về nhà.

Biết vậy mà cô không ngừng thích anh được.
- Thôi bỏ đi, em về đây.

Cảm ơn anh đã mời rượu em.
Vu Thần giữ tay cô lại:
- Liên Liên, em thích anh sao?
- Một chút.
Hoắc Liên nhún vai, bĩu môi trả lời qua loa.
- Chỉ một chút?
Với người đào hoa như Vu Thần sao mà không biết có cô gái thích mình.

Chỉ là anh nghĩ Hoắc Liên vô tư coi anh là anh em trong nhà nên mới vậy.
Hoắc Liên xấu hổ vùng vằng gỡ tay Vu Thần ra mà không đáp lại.

Vu Thần lại càng nắm chặt hơn.

Anh đẩy cô ngồi xuống sofa, còn mình thì đứng cúi nhìn.
- Nay phải trả lời rõ ràng cho anh!
Hoắc Liên ngẩng lên ấm ức:
- Em nói nhầm, chắc do hơi say...
- Lại dám nhầm.

Nhầm với thằng nào?
- Làm gì có ai!!!
Hoắc Liên bị bắt bẻ thì quạo ngược lại.
Vu Thần chỉ đợi có thế, khom người hai tay giữ lấy đầu Hoắc Liên.

Một người đứng, một người ngồi cứ thế chạm môi.

Hoắc Liên thậm chí phối hợp rất ăn ý dù đây là lần đầu họ hôn nhau..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top