Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 360: C360: Quả thực không có vấn đề


Rất trẻ trung, sức sống cực kỳ đồi dào, nhưng ông ta lại có cảm giác, dường như tuổi tác của người này không đơn giản như nhìn vẻ bề ngoài.

Chẳng lẽm người này là người có được khí vận lớn, thiên cơ che lấp, cho nên ông ta không cách nào nhìn thấu?

Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ người này chính xác là người lão tổ phải đợi.

Có điều, cụ thể là phải hay không phải, còn phải xem phản ứng của hắn sau khi nhận được tin tức này mới được.

"Ngươi tên là Trân Trường An?"

"Là trùng tên trùng họ với người gây ồn ào huyên náo gần đây tại hoàng triều Phụng Thiên?"

"Hay... Ngươi chính là người kia?", Tam trưởng lão nghỉ ngờ hỏi. "Tam trưởng lão, sao lại có thể như thết" "Hắn mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, hắn nào có bản lĩnh đớ.

"Không phải ngươi nói, Trần Trường An gần đây gây náo loạn hoàng triều Phụng Thiên ít nhất phải có thực lực cảnh giới Đại Đế sao?”

Cổ Phượng Dao không thể tin tưởng, Trần Trường An trước mặt này có thể liên quan gì đến cảnh giới Đại Đế.

Nghe được lời Cổ Phượng Dao nói, Tam trưởng lão cũng cảm thấy có chỗ nào kỳ quặc.


Sau khi ông ta nghe nói chuyện này đã từng phân tích, thực lực của Trần Trường An tuyệt đối đã đạt đến Đại Đế, nếu không thì không thể có tốc độ nhanh như vậy được.

Nhưng Trần Trường An trước mặt mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, cũng không giống như đang che giấu tu vi.

Chẳng lẽ thật sự không phải cùng một người? Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế?

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mặc dù Tam trưởng lão kiến thức rộng rãi, nhưng nhất thời cũng chưa thế phán đoán được, dù thế nào, trên đời này, chuyện trùng hợp thật sự không hề ít.

Ít nhất, ông ta từng gặp qua rất nhiều chuyện trùng hợp. "Bất kể là Trần Trường An nào cũng đều không quan trọng". "Quan trọng là, tin tức tôi sắp sửa nói ra này".

“Trần Trường An, ngươi tiêu tốn cái giá lớn như vậy, nguyên nhân mua tin tức này là gì?"

Câu hỏi của Tam trưởng lão khiến Trần Trường An sững sờ, mua thì là mua thôi, còn phải hỏi nguyên nhân?

Vì sao ta lại mua? Mẹ nó còn không phải bởi vì các ngươi bán, cho nên ta mới mua sao?


Các ngươi không bán, vậy ta mua cái rắm gì?

"Nguyên nhân rất đơn giản, ta muốn biết tin tức đó là gì".

"Có vấn đề không?”, Trần Trường An hỏi.

"Này..."

“Quả thực không có vấn đề!"

"Nội dung của tin tức này, liên quan tới một hạt châu”. Hạt châu?

Nghe được hai chữ này, ánh mắt Trần Trường An biến đổi, quả nhiên là Thai Châu sao?

Thật không ngờ, lại có một viên Thai Châu trong tay Cổ gia? Không còn gì để nói nữa.

Loại gia tộc có cấp bậc như Gổ gia không thể nào có bất kỳ liên quan gì đến Trần gia trong quá khứ, chẳng lẽ là tình cờ hoặc ngoài ý muốn lấy được?

Phản ứng của Trần Trường An bị Tam trưởng lão để ở trong mắt. Quả nhiên là hắn!

Lão tổ đã từng nói, ai nghe thấy hai chữ hạt châu xong có phản ứng, đó chính là người lão tổ phải đợi.

“Quả nhiên là ngươi!"

"Lão tổ đã từng nói, ai có phản ứng với tin tức này, người đó chính là người lão tổ phải chờ đợi".
 
Chương 361: C361: Gặp mình


"Nếu là một người đấu giá được tin tức nhưng lúc nghe thấy lại nghi ngờ về nó, vậy khả năng cao là người đó sẽ phải uổng phí nhiều linh thạch như vậy".

"Trần Trường An, lão tổ chúng ta muốn gặp ngươi". Hả?

Gặp mình?

Lão tổ Cổ gia này chờ mình làm gì?

Hơn nữa, ông ta biết mình có liên quan đến Thai Châu?

Nói thật, lúc này Trần Trường An rất có hứng thú đi gặp vị lão tổ này, rốt cuộc đối phương là ai, sao lại biết chuyện liên quan đến hắn?

"Tam trưởng lão, hắn thật sự là người lão tổ phải đợi?", Cổ Phượng Dao kinh ngạc hỏi.

"Không sai, chính là hắn", Tam trưởng lão gật đầu nói.

Cổ Phượng Dao hơi mang nghỉ hoặc nhìn về phía Trần Trường An, nghĩ mãi mà không rõ, lão tổ chờ hắn làm cái gì?


Hạt châu kia lại là đồ vật gì?

"Đi Cổ gia cũng được, nhưng hiện tại ta không đi được".

Không đi được?

"Ngươi còn có chuyện?", Tam trưởng lão hỏi.

"Đúng, món nợ với hoàng triều Phụng Thiên vẫn chưa tính toán rõ ràng". Món nợ với hoàng triều Phụng Thiên?

Lời này vừa nói ra, hai người Tam trưởng lão và Cổ Phượng Dao đều ngẩn ngơ.

Hắn thật đúng là Trần Trường An kia?

"Gần đây Trần Trường An gây huyên náo ồn ào tại hoàng triều Phụng Thiên thật đúng là ngươi?", Cổ Phượng Dao khiếp sợ.

"Ta từng nói là không phải ta à?"


"Nhưng tu vi của ngươi..."

"Đúng là hơi thấp chút, nhưng vẫn được, không ảnh hưởng ta phát huy".

Lời nói của Trần Trường An khiến khuôn mặt Cổ Phượng Dao lộ ra biểu cảm như táo bón, hãy nhìn thẳng vào chuyện này đi, đây là vấn đề tu vi hơi thấp chút sao?

Chênh lệch cũng quá lớn rồi đi?

Tu vi Hóa Thần Cảnh phát huy ra thực lực cảnh giới Đại Đế?

Đây còn là người sao?

"Ngươi không hề ẩn giấu tu vi?"

"Vì sao ta phải ẩn giấu tu vi? Tu vi thế này thì mất mặt à?"

"Yêu nghiệt!"

"Ngươi mới thật sự là yêu nghiệt!"

"Vậy ta cảm ơn lời khen ngợi của ngươi".
 
Chương 362: C362: Hản là do đi chậm đi


"Đây là linh thạch vừa rồi, ngươi thu chút đi".

"Không cần, lão tổ từng nói, nếu quả thật người lão tổ phải đợi, linh thạch... thì miễn đi".

Miễn đi?

Đù má, còn có chuyện tốt này?

"Vậy xin đa tạ".

"Không có những chuyện khác thì ta đi trước".

"Chờ đến khi chuyện về hoàng triều Phụng Thiên, ta tới tìm các ngươi". "Được".

Trần Trường An không ở lại lâu, biết tin tức về Thai Châu, anh liền dẫn Cố Tiên Nhi rời khỏi phòng đấu giá.

"Tam trưởng lão, Trần Trường An này thật sự không hề ẩn giấu tu vi sao?” "Nhưng Hóa Thần Cảnh..."

Cổ Phượng Dao vẫn không thể nào hiểu được, cái này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của nàng ta.

Dù Hóa Thần Cảnh có nghịch thiên đến thế nào, yêu nghiệt thế nào đi chăng nữa, vượt cấp khiêu chiến không thành vấn đề, nhưng sao loại như Trần Trường


An lại cứ có cảm giác như đang đùa giốn?

“Trên thân người này có rất nhiều bí mật, ta nhìn không thấu, có lẽ đây cũng là lý do vì sao lão tổ sẽ đặc biệt xem trọng hắn đi".

"Phượng Dao, quan hệ giữa ngươi với bọn họ như thế nào?", Tam trưởng lão. hỏi.

"Hả? Quan hệ?" "Hôm nay vừa mới quen biết, có thể có quan hệ gì chứ". “Trước đó ta còn định cướp Cố Tiên Nhi từ bên cạnh người hắn đi cơ.

"Có điều, bây giờ xem ra, thị nữ Cố Tiên Nhi này cũng không có vẻ quá mất mặt".

Thị nữ?

Lúc này Tam trưởng lão mới nhớ tới Cố Tiên Nhi, nói cho cùng, vừa rồi sự chú ý đều tập trung vào Trần Trường An.

Hạng ba Nhân Bảng mà chỉ là một thị nữ, nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ rất nhiều người sẽ mất kiểm soát.

Có thể tiến vào mười vị trí đầu Nhân Bảng, có ai không phải là hạng người kiêu ngạo. Giờ cho bọn họ biết mình còn không bằng một thị nữ, lòng tự trọng của họ chịu đựng như thế nào được.

Lúc này, bên ngoài phòng đấu giá, các thế lực khắp nơi đều đang đợi chờ. Có vài người là tò mò, nhưng có vài người khác, ví dụ như Ân Công Vũ thì có ý định khác.

Đến khi hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đi ra khỏi phòng đấu giá, không ít người đều sững sờ.


Hai người trẻ tuổi? Sẽ là bọn họ sao?

"Không phải là hai người kia chứ?"

"Bên trong hình như không còn người nào nữa, bọn họ là người cuối cùng đi ra ngoài".

"Không thể nào? Thoạt nhìn hai người này không giống như là có được nhiều linh thạch cực phẩm như vậy".

"Hản là do đi chậm đi?”

"Khó mà nói được, bằng không thì chờ thêm lúc nữa đi, người chân chính đấu giá được tin tức hẳn vẫn chưa ra ngoài".

Trần Trường An đi ra nhưng không có ai chú ý đến hắn, những người này thẳng thắn lựa chọn không quan tâm đến Trần Trường An và Cố Tiên Nhi.

Trong quan niệm của bọn họ, con cháu trẻ tuổi như vậy tuyệt đối không thể là người có được hơn hai trăm vạn linh thạch cực phẩm.

"Công tử, những người này... thật là nông cạn".

Về tới trong khách sạn, Cố Tiên Nhi tràn ngập xem thường những người kia, bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, quá nông cạn.

"Vấn đề về quan niệm, rất bình thường”.

"Chẳng qua là bọn họ dựa theo suy nghĩ và nhận thức của mình để phán đoán".

"Như vậy chẳng phải càng tốt sao, đỡ bị quấy rầy", Trân Trường An cười nhạt đáp.

"Điều này cũng đúng, không biết tiền bối Đại Hoàng có thể đến đây lúc nào.
 
Chương 363: C363: Cổ gia này vẫn phải đi một lần


"Công tử, hạt châu ngài cần thật sự sẽ ở Cổ gia sao?", Cố Tiên Nhi hỏi.

"Nếu lão tổ Cổ gia đã có thể nói ra hạt châu, chắc hẳn dù không có ở Gổ gia, ông ta cũng biết một vài tin tức cụ thể”.

"Cổ gia này vẫn phải đi một lần".

Trần Trường An phải đi Cổ gia, có điều trước đó, anh còn phải giải quyết hết chuyện của hoàng triều Phụng Thiên trước đã.

Vốn Trần Trường An cũng không sốt ruột, nhưng hôm nay có tin tức về hạt châu, Trần Trường An liền cảm thấy vội vã.

Mà bên ngoài phòng đấu giá, mọi người chờ đợi hồi lâu vẫn không nhìn thấy có người đi ra, lúc này sắc mặt Ân Công Vũ vô cùng khó coi.

"Bị lừa rồi!"

"Chính là hai người vừa nấy, nhất định là hai người kia!" "Các ngươi có ai nhớ kỹ hai người kia đi chỗ nào không?" “Cái này... Bệ hạ, chúng ta không chú ý đến hai người kia".

"Hỏi cho ta. Ở trong Đế Đô này, ta còn không tin tìm không thấy một nam một nữ này!"


"Vâng, bệ hạ, ta này..." "Bệ hạ, sao ngài còn ở chỗ này, người trong cung đến".

Ân Công Vũ đang định tìm kiếm hai người kia, lại nghe thấy tin người trong cung tới, trong lòng lập tức chấn động.

"Có thể là người giúp đỡ đến?" "Không tệ!" Tin tức người giúp đỡ đến khiến Ân Công Vũ hết sức hưng phấn.

Từ sau khi Trần Trường An xuất hiện, cuộc sống của hắn ta không quá dễ chịu, không chỉ phải đối mặt với sợ hãi và áp lực Trần Trường An mang đến.

Các họ hàng bề trên trong hoàng thất cũng không có sắc mặt tốt với hắn ta.

Ân Công Vũ rất buồn rầu, nói cho cùng, Trần Trường An này không phải do hắn ta trêu chọc, bọn họ oán trách hắn thì có tác dụng gì?

Bây giờ người giúp đỡ đến, quả thực giúp hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

"Biết thực lực của Trần Trường An lại còn dám đến giúp, chắc chắn sẽ không quá yếu".

"Thật là chẳng thể ngờ, hoàng triều Phụng Thiên ta thật sự có thể tìm được giúp đỡ như thế này".


"Cũng không biết người đến là ai". "Mau, bãi giá hồi cung!"

Ân Công Vũ vô cùng hưng phấn, không để ý đến việc tìm kiếm người đấu giá được tin tức từ Cổ gia, hắn ta lập tức dẫn người quay trở về hoàng cung.

Trở lại hoàng cung, Ân Công Vũ sững sờ nhìn người tới, không quen biết, chưa thấy qua.

Người này có qua lại với hoàng thất? Chẳng lẽ là giao hảo với Ân Thiên Tử?

"Xin hỏi vị tiền bối này là?"

"Phong Vô Lượng!"

Phong Vô Lượng?

"Chẳng lẽ là... Tiêu Dao Phong Đế, tiền bối Phong Vô Lượng?"

"Thật sự không thể ngờ, tiền bối Phong Vô Lượng lại duỗi tay trợ giúp". "Ân Công Vũ tại đây cảm ơn tiền bối".

Mặc dù lúc này nghỉ ngờ trong lòng Ân Công Vũ vẫn chưa được giải thích, nhưng hẳn ta cũng vội vàng chào hỏi.

"Không cần cảm ơn ta, ta tới không phải là để giúp ngươi".

"Ngươi chắc chắn, người ra tay tại hoàng triều Phụng Thiên các ngươi tên là Trần Trường An?", Phong Vô Lượng hỏi.
 
Chương 364: C364: Câu thứ hai


"Chính xác, chính là Trần Trường An".

"Vậy là tốt rồi, ta tới là vì hắn!"

Năm đó Phong Vô Lượng vừa bước vào cảnh giới Đại Đế liền bị thua thiệt trong tay Trần Trường An, có thể nói việc này đã tạo thành sự đả kích không nhỏ

cho hắn ta.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Phong Vô Lượng hết sức hài lòng với sự tăng trưởng thực lực của mình.

Cho nên khi nghe được tin tức về Trần Trường An, hắn ta liền không mời mà tới, định một lần nữa gặp gỡ Trần Trường An này.

"Chẳng lẽ tiền bối có khúc mắc với Trần Trường An này?” Nghe được lời Phong Vô Lượng nói, trong lòng Ân Công Vũ thấp thỏm hỏi.

Mẹ nó, có thể có khúc mắc với Phong Vô Lượng, Trần Trường An này quả nhiên không thể coi thường.

"Xem như thế đi".

"Sắp xếp cho ta một chỗ ở, sau khi Trần Trường An xuất hiện ta sẽ ra tay".

"Dạ, đa tạ ân đức của tiền bối".


"Tiền bối, ta sẽ lập tức cho người sửa sang lại chỗ ở cho ngài”.

Phong Vô Lượng đến, cuối cùng cũng khiến Ân Công Vũ có thể nở mày nở mặt, mặc dù họ hàng bề trên trong hoàng thất không biết hắn ta dùng cách gì,

nhưng vẫn tính công lao này trên đầu hắn ta.

Mấy ngày sau đó, lục tục có không ít người giúp đỡ khác đến, chẳng qua, không có cường giả cấp bậc Đại Đế, làm Ân Công Vũ có hơi mất mát.

Nhưng cho dù thế nào, có thể ra tay giúp đỡ vào lúc này đã không dễ.

Nhưng Trần Trường An vẫn không có bất kỳ tin tức gì, không có bất kỳ động tác gì, ngược lại khiến những người trong Đế Đô này bất an.

Điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa, e rằng Trần Trường An đang chuẩn bị tiến về Đế Đô, thậm chí có khả năng hắn đã ở ngay trong Đế Đô.

Trần Trường An không làm gì, nhưng bầu không khí trong Đế Đô lại càng ngày càng trở nên căng thẳng.

Bầu không khí dường như có mưa gió sắp đến.

"Rốt cuộc... hắn đang chờ cái gì?"


Lúc này Tam trưởng lão đã chờ trong Đế Đô một thời gian, ông ta không hiểu, rõ ràng Trần Trường An đang ở trong Đế Đô, lúc nào cũng có thể ra tay, tại sao lại phải chờ!

"Phượng Dao, mấy ngày nay chẳng phải ngươi đi tìm Cố Tiên Nhi mãi sao?

"Không lẽ không nghe được chút tin tức gì?"

Mấy ngày nay, cứ hễ Cổ Phượng Dao rảnh rỗi là sẽ đi tìm Cố Tiên Nhi, nhưng bây giờ đến cả chính nàng ta cũng không nói rõ được tại sao mình muốn tìm Cố Tiên Nhi.

Muốn khuyên nàng ta rời khỏi Trần Trường An? Đừng làm tỳ nữ nữa?"

Dường như mong muốn này không còn mãnh liệt như lúc trước nữa.

Nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà chạy đi tìm đối phương, nhân tiện nhìn xem Trần Trường An đang làm gì.

Chỉ là Cổ Phượng Dao không nghĩ tới, nàng ta thân là đại tiểu thư Cổ gia, một đời thiên kiêu Cổ gia.

Trước mặt hai người Trần Trường An, nàng ta chẳng khác gì không khí, có hay không có nàng ta ở đây hoàn toàn không có điều gì khác biệt.

"Tam trưởng lão, hai người bọn họ tổng cộng nói với ta hai câu".

“Câu đầu tiên, ngươi đến rồi".

"Câu thứ hai, tạm biệt".

"Ngươi nói xem, ta có thể nghe ngóng được tin tức gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Cổ Phượng Dao, Tam trưởng lão cảm thấy hơi bưồn cười. Từ nhỏ đến lớn cô nhóc này vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, mọi người Cổ gia cũng nâng cô nhóc trong lòng bàn tay, chưa từng bị thiệt thòi như Vậy.
 
Chương 365: C365: Chờ người


Có điều, như vậy cũng tốt, để Cổ Phượng Dao biết, không phải với thân phận Cổ gia liền sẽ khiến tất cả mọi người hỏi han ân cần nàng ta.

Người ấy mài! Không thể không đề cao bản thân, nhưng cũng không thể quá đề cao bản thân.

Nắm giữ đúng mực ở mức nào, còn phải để chính nàng ta trải nghiệm, suy ngẫm.

"Chẳng qua, mặc dù bọn họ không phản ứng ta, nhưng bọn họ không nói chuyện sau lưng ta".

"Ta cảm thấy hình như Trần Trường An đang chờ người nào đớ. Hả?

Chờ người?

Chẳng lẽ hắn đang chờ giúp đỡ của mình đến?

“Thì ra là thế”.

"Có lẽ người Trần Trường An đang chờ chính là người chân chính ra tay tạo thành khủng hoảng của hoàng triều Phụng Thiên".


Hả? Người chân chính ra tay?

"Tam trưởng lão, ý của ngươi là, sau lưng Trần Trường An còn có người giúp đỡ.

"Khó trách, ta cảm thấy với tu vi của hắn ta, sao có thể có được sức chiến đấu nghịch thiên như vậy".

"Ta hiểu rồi, khó trách hắn không ra tay, bởi vì người hắn chờ không tới mà hắn lại tự mình ra tay, hoàn toàn không hề có phần thắng”.

Hai mắt Cổ Phượng Dao sáng lên, nỗi nghi hoặc mấy ngày này khiến nàng ta bối rối suốt cuối cùng cũng có một đáp án.

"Nhưng Trần Trường An quả thực rất thần bí”.

"Có điều, bây giờ, ta tò mò người sau lưng hắn là ai hơn”. "Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ biết".

Đế Đô, cửa thành đông.

"Thật là kỳ quặc, đầu năm nay sao còn có người dẫn theo một con chó vàng ra ngoài?"


"Có gì kỳ quặc đầu, hứng thú của người ta thôi”.

"Nhưng mà... Tại sao chó lại đi đằng trước, người đi sau cùng?”

"Này... Có thể là... Mẹ nó ta cũng không biết".

Cảnh tượng một con chó dẫn đầu, người đi theo sau nó quả thực hấp dẫn không ít sự chú ý.

Thời đại này khó tìm được một con chó vàng, một con chó vàng dẫn đường càng không dễ tìm, huống chỉ nơi này còn là Đế Đô.

Loài sinh vật như chó chưa từng tồn tại. Tiến vào Đế Đô hoàng triều Phụng Thiên, trong lòng Lâm Tương Liễu ít nhiều có chút hồi hộp, trái lại Ngô Danh Đao rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, bởi vì hắn ta không biết gì cả, chỉ biết đi theo tới.

"Lâm huynh, nơi này chính là Đế Đô hoàng triều Phụng Thiên sao?”

“Trần huynh gọi chúng ta tới rốt cuộc cần làm chuyện gì?", Ngô Danh Đao tò mò hỏi một câu.

Vốn hắn ta còn đang rèn luyện bản thân tại khu Hỗn Loạn, tuy tốc độ tăng trưởng tu vi khiến cả khu Hỗn Loạn đều khiếp sợ, nhưng dù sao vẫn yếu hơn một chút.

"Đến rồi ngươi sẽ biết, chuyện lần này, ngươi... Nhất định phải tới".

Lâm Tương Liễu nhìn Ngô Danh Đao, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Hắn †a không nghĩ tới, Trần Trường An lại nhanh chóng tìm được chuyển thế của Ngô

Danh Đao đến như vậy.
 
Chương 366: C366: Tính sổ


Khoảnh khắc hai người gặp nhau, Lâm Tương Liễu quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Mặc dù Ngô Danh Đao nhớ kỹ Lâm Tương Liễu, nhưng có cảm giác đối phương vô cùng quen thuộc. Loại cảm giác này giống y hệt như khi đối mặt với Trần Trường An.

Mặc dù không quen, nhưng sống chung không hề ngượng ngùng.

Ngô Danh Đao nghe thấy lời Lâm Tương Liễu nói thì lại càng tò mò, vì sao hắn ta nhất định phải tới?

Vốn định hỏi Đại Hoàng một chút, nhưng đoạn đường này Đại Hoàng không hề nói câu nào.

Dưới sự dẫn dắt của Đại Hoàng, hai người nhanh chóng đến được khách sạn Trần Trường An đang ở.

"Cuối cùng cũng đến rồi”. W𝗲b đọc 𝓃ha𝓃h tại # 𝗧rù m𝗧ruyệ𝓃.𝒱N #

"Sao hả? Đoạn đường này vẫn thuận lợi chứ?", Trần Trường An nhìn hai người, cười hỏi một câu.

"Rất thuận lợi, có tiền bối Đại Hoàng ở, không có vấn đề gì", Lâm Tương Liễu vừa cười vừa nói.

Trần Trường An nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Danh Đao. Lúc này, Thần Long Giáp đã lần nữa mặc trên người Ngô Danh Đao.

Dường như nhận thấy tầm mắt của Trần Trường An nhìn chăm chú Thần Long Giáp trên người, Ngô Danh Đao vội vàng nói: "Đây là Lâm... Lâm huynh đưa cho ta".


"Hắn ta nói đây vốn là đồ vật của ta".

"Hắn ta nói không sai, đây vốn là đồ vật của ngươi".

"Mặc đi, cũng là một loại bảo vệ an toàn cho ngươi”.

"Nếu các ngươi đã đến đủ rồi, vậy ngày mai chúng ta có thể đi tính sổ rõ ràng với hoàng triều Phụng Thiên".

Tính sổ?

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tâm trạng lúc này của Lâm Tương Liễu vừa căng thẳng vừa hưng phấn, nói cho cùng, hắn ta mới bước vào Bất Tử Cảnh không lâu, mà bên trong hoàng triều Phụng Thiên này có không ít cường giả Bất Tử Cảnh.

Nhưng chuyện năm đó là một khúc mắc trong lòng hắn ta, bây giờ có cơ hội trả thù cho huynh đệ, cho dù thật sự chết ở chỗ này, hắn ta cũng không oán giận không hối hận!

"Danh Đao, ngày mai ngươi không cần làm gì cả”.

"Việc ngươi cần làm chỉ có một".


"Lắng lặng nhìn xem, hoàng triều Phụng Thiên này bị tiêu diệt như thế nào!” "Hắn... Cuối cùng cũng ra tay sao?"

Những ngày qua, Tam trưởng lão Gổ gia luôn chăm chú nhìn từng hành động của Trần Trường An.

Khi thấy Trần Trường An một thân một mình tiến về phía Hoàng thành, ông †a không khỏi nhướng mày.

Chỉ có một mình hắn? Người hắn chờ đâu?

Tam trưởng lão hơi nghỉ hoặc, lại càng không hiểu tại sao Trần Trường An, chẳng lẽ hắn lo lắng cho an toàn của mình?

"Thôi, nếu thật sự đến thời khắc nguy hiểm, chỉ có thể lấy ra thân phận Cổ gia lưu lại một mạng của người này".

Trần Trường An là người lão tổ muốn gặp, bất luận như thế nào Tam trưởng lão cũng sẽ không để hắn chết ở chỗ này.

Dù có phải chết, thì cũng phải gặp lão tổ xong mới chết. “Thằng này muốn làm gì? "Không biết nữa, có vẻ như muốn đi Hoàng thành?”

"Sáng sớm ngày ra đã đi Hoàng thành? Chẳng lẽ hắn không biết, khoảng thời gian gần đây Hoàng thành không cho phép lại gân sao?”

"Có lẽ... Có lẽ là người trong hoàng thất?"

"Thoạt nhìn không giống!"

Hành động của Trần Trường An dẫn tới sự chú ý của không ít người đi đường xung quanh, dù sao thì hiện tại hoàng thất đã trở nên thấp thỏm lo âu bởi vì một người.

Lúc này nếu có ai dám đến gây rối thì khác gì đi chịu chết chứ?

"Dừng lại!"
 
Chương 367: C367: Tình hình thế nào rồi


"Đây là trọng địa của hoàng thành, người không liên quan không được tới gần". "Nếu vẫn dám tới gần thì đừng trách ta..."

Thủ vệ hoàng thành còn chưa kịp nói xong, Trần Trường An đã lập tức ra tay, một luồng kiếm quang hiện lên, trong nháy mắt đã hạ gục người đang nói.

"Mẹ kiếp!"

"Tình hình thế nào rồi?"

"Mẹ nó chứ, điên rồi! Tiểu tử này chắc chắn là điên rồi! Hắn lại dám đánh chết thủ vệ ở trọng địa của hoàng thành sao?”

"Có phải ta bị kích động quá rồi không? Tại sao lại cảm thấy như đang nằm mơ thế này?”

Động thái đột ngột của Trần Trường An khiến một số người một số người ở phía xa hoàng thành trợn mắt há mồm, ngay cả những thủ vệ ở cổng hoàng thành cũng chưa kịp phản ứng.

"Hỗn xược!"

"Ngươi thật to gan!"

"Người đâu, bắt lấy người này cho ta!"

Bắt ư?


Trần Trường An khẽ mỉm cười, sau đó lại tiếp tục ra tay.

Bùm!

Sau một tiếng động lớn, một kiếm của Trần Trường An đã đánh nát hoàn toàn cổng hoàng thành, thậm chí ngay cả tường thành cũng sụp đổ.

Tiếng động lớn như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là những người bên trong hoàng thành.

"Trần Trường An ta... tới rồi đây!" "Các ngươi còn chưa chịu ra sao?"

Lời nói của Trần Trường An như sét đánh ngang tai khiến toàn bộ Đế Đô lập tức hỗn loạn!

Trần Trường An? Trần Trường An thật sự đã tới đây rồi sao? "Trời ạ, cuối cùng cũng tới ngày này rồi sao? Thế mà hắn lại tới thật rồi".

"Xong rồi, lần này Đế Đô lại sắp có đại chiến rồi, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên rời khỏi Đế Đô không?”

"Hoàng thất có thể ngăn được tên Trần Trường An khủng khiếp này sao?"

Lòng người hỗn loạn, toàn bộ Đế Đô đều hỗn loạn, nhưng Chu Lâm ngày đó từng nói chuyện với Trần Trường An lúc này lại vô cùng kinh ngạc.


"Giọng nói này... tại sao lại quen như vậy?”

"Trần Trường An? Trần Trường An!"

"Chẳng lẽ, chẳng lẽ người hôm đó lại thật sự là..."

Lúc này, Chu Lâm đã kích động tới mức không thể nói thành lời, người hỏi thăm tin tức và nói chuyện đôi ba câu với hắn ta lại là người đại náo hoàng triều Phụng Thiên.

Không sai, chính là giọng nói này, hắn ta nhớ không nhầm đâu, là giọng của hắn không sai.

Lúc này, bên trong hoàng thành, vẻ mặt Ân Công Vũ rất căng thẳng, dường như ngay lúc giọng nói của Trần Trường An vang lên, tất cả tông thân hoàng thất

đều đã xuất hiện bên cạnh hắn ta.

Các cường giả tập hợp lại, mục đích chỉ có một, đó chính là chống lại Trần Trường An!

"Quả nhiên là hắn, ta vẫn còn nhớ giọng hắn".

Phong Vô Lượng đột nhiên xuất hiện, sau đó nói một câu khiến vẻ mặt mọi người đồng loạt thay đổi, đó thật sự là người Phong Vô Lượng muốn tìm sao?

Nếu đã như vậy, không cần phải nghỉ ngờ gì nữa, người này nhất định ở cảnh giới Đại Đế.

Nhưng từ khi nào hoàng triều Phụng Thiên lại dám đắc tội với Đại Đế? "Còn phải phiền Tiêu Dao Phong Đế ra tay".

"Tên Trần Trường An này thật sự quá kiêu ngạo", Ân Công Vũ trịnh trọng cầu xin.
 
Chương 368: C368: Còn có cả cổ gia


Phong Vô Lượng liếc Ân Công Vũ, thản nhiên n‹ cũng sẽ ra tay".

Không cần ngươi nói, ta "Nhưng làm thế nào thì đó là chuyện của ta, ngươi không cần phải làm trò mèo đó trước mặt ta".

"Xin lỗi tiền bối, vãn bối không dám!"

"Hừ"

Phong Vô Lượng lạnh lùng liếc Ân Công Vũ, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.

Đối mặt với một cường giả như Phong Vô Lượng, những tông thân hoàng thất khác đương nhiên cũng không dám làm càn, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên.

Trong hoàng thành có mấy vạn cấm quân, nhưng lúc này, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Trường An bước vào mà không ai dám tiến lên ngăn cản.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng vô cùng thắc mắc, tại sao tên Trần Trường An này... lại còn trẻ như vậy?

"Sao lại thế được?"

"Là hắn sao?"

Khi Ân Công Vũ vừa mới nhìn thấy Trần Trường An, hắn ta đã ngớ người.

Không phải vì Trần Trường An tuổi còn trẻ mà là vì đây không phải là chàng trai hôm đó bước ra từ phòng đấu giá sao?

Nói cách khác, Trân Trường An đã tới Đế Đô từ lúc đó rồi? N


hưng lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không có động tĩnh gì? Không đúng!

Còn có cả Cổ gia!

Trần Trường An nắm được tin tức do lão tổ Cổ gia mang tới, chẳng lẽ Trần Trường An và Cổ gia có liên quan tới nhau?

Nếu là như vậy, hoàng thất phải đối mặt với chuyện này thế nào đây?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đó là Cổ gia, gia tộc đứng đầu Trung Thiên Vực đã có được cường giả Đại Đế đỉnh phong.

Ngay cả Phong Vô Lượng thấy Cổ gia kia cũng phải ngoan ngoãn nghe lời?

"Trần Trường An, ngươi còn nhớ ta không?" Phong Vô Lượng nhìn Trần Trường An, khẽ mỉm cười.

Hả? Trần Trường An liếc Phong Vô Lượng, cũng nhận ra đối phương là ai.

"Thì ra là ngươi à, sao thế? Ngươi chính là người được bọn người Ân gia mời tới giúp đỡ sao?”

"Ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng nổi sao?", Trần Trường An cười hỏi. "Không chắc, nhưng ta muốn thử xem".


Lại một lần nữa đối mặt với Trân Trường An, trong lòng Phong Vô Lượng cũng không hoàn toàn chắc chắn.

So với năm đó, hắn lại cảm thấy Trần Trường An bây giờ càng trở nên khó đoán hơn.

"Thử ư?"

"Được thôi, vậy ngươi... cứ thử xeml"

Trần Trường An không quan tâm, dù với thực lực hiện tại của bản thân, xử lý Phong Vô Lượng có lẽ là rất khó, nhưng Phong Vô Lượng muốn xử lý hắn, vậy thì càng là một chuyện viển vông.

"Đại Hoàng tiền bối, người này thật sự là cường giả cấp Đại Đế sao?"

Trên bầu trời Đế Đô, Đại Hoàng, Cố Tiên Nhi và Ngô Danh Đao đang quan sát nhất cử nhất động trong hoàng thành.

"Không sai, hắn ta chính là Tiêu Dao Phong Đế, Phong Vô Lượng."

"Thế mà lại là cường giả cấp Đại Đế, Đại Hoàng tiền bối, vậy Trần huynh có thể là đối thủ của hắn ta không?", Ngô Danh Đao lo lắng hỏi

"Không thành vấn đề, chả sao cả".

"Hả? Ngài tin tưởng huynh ấy vậy sao?"

Dù lời nói ra đột ngột nhưng Đại Hoàng cũng không có gì ngạc nhiên, vì nó sớm đã phát hiện người này không chỉ đang quan sát Trần Trường An mà cũng đang tới gần bọn họ.

"Tam trưởng lão Cổ gia?"

"Cổ Phượng Dao?"

Cố Tiên Nhi nhận ra người tới là ai, chính là Tam trưởng lão Cổ gia và Cổ Phượng Dao.

Lúc này, Tam trưởng lão Cổ gia càng ngày càng tò mò không biết con chó Đại Hoàng này bao giờ xuất hiện? Hơn nữa... Trông con chó Đại Hoàng này không
 
Chương 369: C369: Sao không có ở đây


Đơn giản.

Đại Hoàng cũng không nhìn Tam trưởng lão Cổ gia mà chỉ không mặn không nhạt nói một câu: "Có lòng tin hay không, cứ nhìn tiếp thì biết".

"Xem náo nhiệt thì xem đi, sao nhiều lời như vậy?"

Đại Hoàng không chừa chút mặt mũi nào, nhưng Tam trưởng lão cũng không để ý, ngược lại rất có hứng thú quan sát Đại Hoàng.

Kỳ lạ, thực sự kỳ lạ, vậy mà không thể nhìn thấu bản thể?

Tam trưởng lão không ngờ một con chó vàng lại có thể đạt được trình độ như vậy, nhất định là một loại yêu thú ảo cấp cao nào đó.

Nhưng mình thuộc cảnh giới bán bộ Đại Đế mà lại không nhìn thấu được bản thể của đối phương, điều này quá kinh người rồi.

Chẳng lẽ người trợ giúp sau lưng Trần Trường An chính là con chó vàng này sao?


Ngay cả vào lúc này, Tam trưởng lão cũng không tin Trần Trường An thực sự có năng lực phát huy của một vị cường giả Đại Đế.

"Đúng rồi, Lâm huynh đi làm gì vậy?”

"Sao không có ở đây?"

Ngô Danh Đao nhớ rất rõ ràng, buổi sáng Lâm Tương Liễu đi cùng Trần Trường An, nhưng hiện tại, chỉ có một mình Trần Trường An đi hoàng thành, lại không phát hiện ra Lâm Tương Liễu đâu cả.

"Lâm Tương Liễu còn có chuyện khác muốn làm, lát nữa ngươi sẽ biết".

"Trước tiên cứ chờ xem Trần Trường An định đối phó thế nào với Vô Lượng đỉ".

"Ta đoán vẫn là phương pháp cũ thôi”. Phương pháp cũ?

Nghe được lời nói của Đại Hoàng, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc, dù sao bọn họ cũng không biết phương pháp cũ của Trần Trường An là gì.


Trong hoàng thành, trong mắt người khác hiện tại là cuộc chiến giữa những cường giả có cấp bậc Đại Đế.

Những người trong hoàng thất Ân gia này chỉ có thể tránh sang một bên, tạm thời đặt hết hy vọng lên người của Phong Vô Lượng.

"Ngươi còn chưa định ra tay sao?", Phong Vô Lượng có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Trường An.

"Ta không muốn bắt nạt ngươi".

"Ngươi ra tay trước đi!"

"Dù sao...ngươi cũng chỉ là một trong những thủ hạ bại tướng của ta thôi!" Thủ hạ bại tướng?

Mấy chữ này đối với Phong Vô Lượng mà nói có sức sát thương cực kỳ lớn.

Sau khi hắn ta bước vào cảnh giới Đại Đế đã khắc khổ tu luyện như vậy, cũng chỉ vì muốn rửa mối nhục năm xưa.

Trận chiến năm đó đã thực sự tạo thành đả kích rất lớn đến Phong Vô Lượng.

Phong Vô Lượng không nói nhảm nữa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhưng trong khoảnh khắc, một luồng khí thế kinh khủng bao trùm toàn bộ đế đô.

Dưới khí thế khủng bố này, ngay cả Tam trưởng lão của Cổ gia cũng có chút không thể chống đỡ được.
 
Chương 370: C370: Sau khi nói xong


"Thật không thể tin được, thực lực hiện tại của Tiêu Dao Phong Đế lại cường đại đến thế”.

"So sánh với ba vị cường giả Đại Đế của tổ tiên Cổ gia chúng ta cũng không hề thua kém", Tam trưởng lão kinh ngạc nói.

Sau khi nói xong, Tam trưởng lão liếc nhìn Đại Hoàng. Lúc này, Cố Tiên Nhi và Ngô Danh Đao đều không bị ảnh hưởng chút nào.

Nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là Đại Hoàng đang giúp bọn họ ngăn cản khí thế tỏa ra từ cường giả Đại Đế.

Một con yêu thú đỉnh cao cấp chín sao?

Mặc dù bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng những người khác trong đế đô lại phải chịu đựng sự đau khổ không thể diễn tả.

Gần như vào lúc khí thế bộc phát, gần một nửa số người trong đế đô trực tiếp ngã xuống đất và ngất xỉu.

Ngay cả những người chưa ngất đi cũng run rẩy toàn thân và nằm dài trên mặt đất.

"Thật là khí thế khủng khiếp, đây chính là cường giả Đại Đế sao?” "Quả nhiên kinh khủng!"

Lúc này, đám người Ân Công Vũ cũng vô cùng sốc, thực lực của cường giả cấp bậc Đại Đế lại làm mới sự hiểu biết của bọn họ một lần nữa.

Cũng may lần này có Phong Vô Lượng ở đây, nếu không thì liệu hoàng thất có ngăn cản được sự tấn công của Trần Trường An không?


Không thể ngăn cản được! Căn bản không phải là đối thủ cùng đẳng cấp.

Ngay lúc mọi người trong hoàng thất đang âm thầm vui mừng, Phong Vô Lượng lại xuất hiện trước mặt Trần Trường An như một bóng ma.

Nhìn thấy Phong Vô Lượng xuất hiện, vẻ mặt Trần Trường An vẫn bình tĩnh như thường, căn bản không có ý định ra tay.

Nhìn thấy một màn này, Phong Vô Lượng không khỏi cảm thấy trong lòng run rẩy, chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên.

Lại là như vậy? Lại là thế này? Giống hệt với năm đó, chỉ là đổi thời gian và địa điểm thôi.

Nhưng Trần Trường An... vẫn không để ý đến hắn ta chút nào, thậm chí còn không thèm phòng ngự?

"Trần Trường An! Ngươi đừng xem thường người khác". "Ta... đã không còn là người của năm đó nữa!"

Phong Vô Lượng tức giận ra tay, không chút lưu tình, tung một tưởng thật mạnh vào trên người Trần Trường An.

Bùm!

Một tiếng vang thật lớn, long trời lở đất, giống như sấm sét từ trên trời rơi xuống.


Sức mạnh cường đại tạo ra biến động thật lớn, toàn bộ đế đô vào lúc này đang rung chuyển kịch liệt, như thể sắp sụp đổ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng mọi người, rất sợ ngay sau đó, bọn họ sẽ rơi xuống vực sâu ngàn mét cùng với mặt đất rung chuyển.

Sức mạnh của Phong Vô Lượng khiến mọi người trong hoàng thất đều vui mừng ra mặt, cứ như vậy, cho dù Trần Trường An không chết thì chỉ sợ cũng sẽ bị thương.

Thật là trời giúp Ân gia, vào thời khắc quan trọng này, Tiêu Dao Phong Đế lại chủ động đến đây.

Ông trời không tuyệt đường của con người, quả nhiên ông trời không tuyệt đường của con người

"Không thể nào!" "Chuyện này không thể nào!"

Mọi người trong Ân gia còn chưa vui mừng được bao lâu thì Phong Vô Lượng đột nhiên nghe thấy âm thanh gần như sụp đổ.

Nhưng thanh âm này đối với người của Ân gia mà nói nhất định là một tin dữ cực kỳ lớn.

Sụp đổ? Tại sao lại bị sụp đổ?

Lúc này, trong ánh mắt của Phong Vô Lượng tràn đầy mê mang, khó hiểu, nghi ngờ...

Rất phức tạp, rất hỗn loạn. Giống như trái tim của hắn ta vào lúc này.

Phong Vô Lượng không thể hiểu được, hắn ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cũng đã khiêu chiến với không ít cường giả thuộc cảnh giới Đại Đế.

Tuy nói có thắng có thua, nhưng nhìn chung thì thắng nhiều hơn thua.

Nhưng tại sao hắn ta không thể đả thương đến cả tóc gáy của Trần Trường An chứ?
 
Chương 371: 371: Sau Khi Nói Xong


"Thật không thể tin được, thực lực hiện tại của Tiêu Dao Phong Đế lại cường đại đến thế”.
"So sánh với ba vị cường giả Đại Đế của tổ tiên Cổ gia chúng ta cũng không hề thua kém", Tam trưởng lão kinh ngạc nói.
Sau khi nói xong, Tam trưởng lão liếc nhìn Đại Hoàng.

Lúc này, Cố Tiên Nhi và Ngô Danh Đao đều không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là Đại Hoàng đang giúp bọn họ ngăn cản khí thế tỏa ra từ cường giả Đại Đế.
Một con yêu thú đỉnh cao cấp chín sao?
Mặc dù bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng những người khác trong đế đô lại phải chịu đựng sự đau khổ không thể diễn tả.
Gần như vào lúc khí thế bộc phát, gần một nửa số người trong đế đô trực tiếp ngã xuống đất và ngất xỉu.
Ngay cả những người chưa ngất đi cũng run rẩy toàn thân và nằm dài trên mặt đất.
"Thật là khí thế khủng khiếp, đây chính là cường giả Đại Đế sao?” "Quả nhiên kinh khủng!"
Lúc này, đám người Ân Công Vũ cũng vô cùng sốc, thực lực của cường giả cấp bậc Đại Đế lại làm mới sự hiểu biết của bọn họ một lần nữa.
Cũng may lần này có Phong Vô Lượng ở đây, nếu không thì liệu hoàng thất có ngăn cản được sự tấn công của Trần Trường An không?
Không thể ngăn cản được! Căn bản không phải là đối thủ cùng đẳng cấp.

Ngay lúc mọi người trong hoàng thất đang âm thầm vui mừng, Phong Vô Lượng lại xuất hiện trước mặt Trần Trường An như một bóng ma.
Nhìn thấy Phong Vô Lượng xuất hiện, vẻ mặt Trần Trường An vẫn bình tĩnh như thường, căn bản không có ý định ra tay.
Nhìn thấy một màn này, Phong Vô Lượng không khỏi cảm thấy trong lòng run rẩy, chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên.
Lại là như vậy? Lại là thế này? Giống hệt với năm đó, chỉ là đổi thời gian và địa điểm thôi.
Nhưng Trần Trường An...!vẫn không để ý đến hắn ta chút nào, thậm chí còn không thèm phòng ngự?
"Trần Trường An! Ngươi đừng xem thường người khác".

"Ta...!đã không còn là người của năm đó nữa!"
Phong Vô Lượng tức giận ra tay, không chút lưu tình, tung một tưởng thật mạnh vào trên người Trần Trường An.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, long trời lở đất, giống như sấm sét từ trên trời rơi xuống.
Sức mạnh cường đại tạo ra biến động thật lớn, toàn bộ đế đô vào lúc này đang rung chuyển kịch liệt, như thể sắp sụp đổ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng mọi người, rất sợ ngay sau đó, bọn họ sẽ rơi xuống vực sâu ngàn mét cùng với mặt đất rung chuyển.
Sức mạnh của Phong Vô Lượng khiến mọi người trong hoàng thất đều vui mừng ra mặt, cứ như vậy, cho dù Trần Trường An không chết thì chỉ sợ cũng sẽ bị thương.

Thật là trời giúp Ân gia, vào thời khắc quan trọng này, Tiêu Dao Phong Đế lại chủ động đến đây.
Ông trời không tuyệt đường của con người, quả nhiên ông trời không tuyệt đường của con người
"Không thể nào!" "Chuyện này không thể nào!"
Mọi người trong Ân gia còn chưa vui mừng được bao lâu thì Phong Vô Lượng đột nhiên nghe thấy âm thanh gần như sụp đổ.

Nhưng thanh âm này đối với người của Ân gia mà nói nhất định là một tin dữ cực kỳ lớn.

Sụp đổ? Tại sao lại bị sụp đổ?
Lúc này, trong ánh mắt của Phong Vô Lượng tràn đầy mê mang, khó hiểu, nghi ngờ...!
Rất phức tạp, rất hỗn loạn.

Giống như trái tim của hắn ta vào lúc này.

Phong Vô Lượng không thể hiểu được, hắn ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cũng đã khiêu chiến với không ít cường giả thuộc cảnh giới Đại Đế.

Tuy nói có thắng có thua, nhưng nhìn chung thì thắng nhiều hơn thua.

Nhưng tại sao hắn ta không thể đả thương đến cả tóc gáy của Trần Trường An chứ?.

 
Chương 372: C372: Đương nhiên là không nợ


"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

"Đặc biệt là ngươi đấy Cố Tiên Nhi. Chẳng lẽ ngươi không biết Trần Trường An rất mạnh à?"

Nghe nói như vậy, Cố Tiên Nhi có chút xấu hổ nói: "Đại Hoàng tiền bối, ta biết công tử rất mạnh, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác".

"Ta... Ta thực sự không ngờ công tử... lại mạnh như vậy!"

"Hiện tại không có Phong Vô Lượng, hoàng thất của hoàng triều Phụng Thiên có lẽ sẽ bắt đầu hoảng sợ r

Đúng như Ngô Danh Đao đã nói, Ân gia vào lúc này hoàn toàn hoảng loạn.

Trước đó, bọn họ biết mình có thể phải đối mặt với một kẻ thù cường đại, một sự tồn tại không thể chống lại được.

Nhưng không ai ngờ được thực lực của đối phương lại đạt tới trình độ như vậy.

Phong Vô Lượng, đây chính là Tiêu Dao Phong Đế Phong Vô Lượng đó.

Ngay cả hắn ta cũng không được thì Ân gia có bản lĩnh gì có thể ngăn cản được Trần Trường An?

Điều quan trọng nhất là cho đến bây giờ, bọn họ hoàn toàn không biết tại sao Trần Trường An lại phải nhắm vào Ân gia, nhắm vào hoàng triều Phụng Thiên!

"Ngươi... có bao giờ bị đánh bại chưa?”

Đột nhiên, Phong Vô Lượng hỏi một câu mà không biết Trần Trường An đã nghe qua bao nhiêu lần.


Đã từng bị đánh bại chưa?

"Không có, chưa từng thất bại", Trần Trường An thành thật trả lời. Chưa từng thất bại?

Lại chưa từng thất bại?

"Hahahahal"

"Tốt!"

"Rất tốt!"

"Xem ra, ta không phải là người duy nhất chịu thua dưới tay của ngươi”.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Như vậy thì ta cũng không có gì phải buồn bực", Phong Vô Lượng đột nhiên bật cười, hắn ta dường như rất hài lòng với câu trả lời này.

"Chuyện này... có tính là đang tự an ủi mình không?", Trần Trường An có chút bất đắc dĩ hỏi.

“Tính, cũng không tính”.

“Trên đời này có nhiều người đáng thương như vậy, có thêm một người như †a thì thế nào?"


"Chuyện hôm nay cũng xem như giải quyết được tiếc nuối trong lòng ta. Từ nay về sau, ta sẽ không cố chấp đánh bại ngươi nữa".

"Chuyến đi này cũng không lỗ gì!" "“Thua cũng không thiệt!" "“Hahahahal"

Sau khi Phong Vô Lượng nghĩ thông suốt, trong lòng cũng không hề hoảng loạn nữa, ngược lại vui sướng mà bật cười thật lớn.

Dù sao cũng là cường giả thuộc cảnh giới Đại Đế, sao tâm trạng lại có thể khốn khổ như vậy?

Chỉ là chấp niệm trước đó khiến hắn ta quá chấp chấp, nếu đã không còn chấp niệm, thắng hay thua thì có quan hệ gì với hắn ta đâu chứ?

Dù sao... ta cũng không phải là người duy nhất bị bại dưới tay của Trần Trường An.

"Ngươi đi làm việc của ngươi đi". “Ta cáo từ trước!"

Nhìn thấy Phong Vô Lượng chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người trong Ân gia đều hoảng sợ.

"Tiền bối, tiền bối, ngài không thể rời đi".

"Nếu ngài rời đi thì chúng ta phải làm thế nào?", Ân Công Vũ trực tiếp quỳ sụp xuống đất, suýt bật khóc khi nhìn Phong Vô Lượng.

Phong Vô Lượng liếc nhìn Ân Công Vũ một cái, hỏi: "Ta thiếu nợ ân tình của ngươi à?”

"Đương nhiên là không nợ”.

"Ân gia của ngươi đã hứa cho ta ích lợi gì sao?"

"Chưa từng".

"Nếu đã như vậy, các ngươi bị thế nào thì liên quan gì đến ta?"

"Thực sự cho rằng ta vì Ân gia của các ngươi mới đến à?"

"Các ngươi nghĩ mình là ai chứ?"
 
Chương 373: C373: Nhưng bọn họ không cam lòng


Đi rồi?

Cứ thế đi rồi?

Nguồn trợ giúp lớn nhất của Ân gia vậy mà lặng lẽ không một tiếng động đi mất rồi?

Thậm chí trước khi đi còn để lại một cái liếc mắt khinh thường khiến người †a không thể quên?

Phong Vô Lượng hoàn toàn lười đáp lại đám người Ân gia, sau khi khinh thường liếc nhóm người này một cái lập tức biến mất vô thanh vô tức.

Sự rời đi của Phong Vô Lượng đại biểu điều gì, trong lòng mọi người đã có đáp án.

Nhưng bọn họ không cam lòng!

Cho dù chết cũng nên để bọn họ chết được rõ ràng đúng không? “Trần Trường An!”

“Ta là Ân Thiên Chính, Ân gia”.

“Nếu như ta không hồ đồ nhớ lầm mà nói, giữa ngươi và Ân gia ta hình như không có thù oán”.


“Nhưng vì sao ngươi phải làm thế?”

“Rốt cuộc là bởi vì cái gì khiến ngươi hận Ân gia ta như vậy?”

Ân Thiên Chính, ca ca ruột của Ân Thiên Tử, tuy tu vi thiên phú không bằng Ân Thiên Tử nhưng dù sao cũng đột phá Bất Tử Cảnh tầng thứ chín, ở Ân gia

cũng coi như tồn tại cấp bậc lão tổ.

Ân Thiên Tử không ở, người có bối phận cao nhất, có quyền lên tiếng nhất Ân gia là gã.

Không có thù oán?

Trần Trường An nhìn về phía Ân Thiên Chính cười khẩy một tiếng, nói: “Thế hả? Mới có mấy trăm năm thôi, các ngươi đã quên năm đó xảy ra chuyện gì sao?”

Mấy trăm năm?

Mấy trăm năm trước xảy ra chuyện gì?


Đám người Ân gia đều mang vẻ mặt nghỉ hoặc. Nhưng cẩn thận suy ngẫm, tất cả mọi người đã nhớ lại chuyện xảy ra mấy trăm năm trước.

Ngô Danh Đao?

Ân Thiên Tử tự mình hạ lệnh đánh chết thiên tài Ngô gia, Ngô Danh Đao!

Nhưng dù muốn báo thù thì cũng nên là người Ngô gia tới chứ?

Việc này liên quan gì tới Trần Trường An?

“Không thể”

“Sao hắn ta sẽ quen biết cường giả như ngươi?”

“Nếu thật như thế, năm đó cũng không...”

Ân Thiên Chính có hơi không hiểu, nếu Ngô Danh Đao quen biết cường giả như Trần Trường An, sau lần đào tẩu đầu tiên năm đó sao hắn ta không cầu giúp đỡ?

“Dù vậy, đây cũng là ân oán giữa Ngô Danh Đao và chúng ta.”

“Ngươi...” Ngô Danh Đao?

Lời Ân Thiên Chính nói khiến Ngô Danh Đao đang nhìn xem hết thảy ngẩn người.

Tuy khoảng cách rất xa nhưng Ngô Danh Đao vẫn nghe được nội dung cuộc nói chuyện bên này. Hắn ta không hề nghĩ tới tên của bản thân thế mà xuất hiện từ trong miệng những người này.
 
Chương 374: C374: Tiền bối


“Gã... nhắc tới Ngô Danh Đao hả?”

“Có phải ta không?”, Ngô Danh Đao hơi thắc mắc nhìn về phía Đại Hoàng.

Lúc này Tam trưởng lão và Cổ Phượng Dao cũng hơi nghi ngờ, không nhịn được nhìn về phía Ngô Danh Đao.

Cổ Phượng Dao không nhìn ra cái gì nhưng Tam trưởng lão lại phát hiện vài manh mối.

“Linh hồn của ngươi...”

Tam trưởng lão không tiếp tục nói ra câu kế tiếp mà nhìn về phía Đại Hoàng.

Tam trưởng lão nhìn ra được linh hồn Ngô Danh Đao có chút khác thường. Loại tình huống này xuất hiện, đại khái xác suất là cường giả đột phá đến Bất Tử

Cảnh, chuyển thế sống lại.

Móc nối với những chuyện xảy ra tới bây giờ, Tam trưởng lão đã gần như hiểu rõ tiền căn hậu quả mọi chuyện.

Đại Hoàng nhìn Tam trưởng lão khế gật đầu, không nói thêm gì cả mà quay đầu nhìn về phía Ngô Danh Đao.

“Ngươi... có thể nhớ ra cái gì không?” “Ta không rõ. Nhưng hình như... rất mơ hồ”.


Ngô Danh Đao cảm giác trong đầu mình lúc này rất hỗn loạn, tựa hồ nhớ ra cái gì, nhưng cũng tựa hồ cái gì cũng không nhớ được.

Lúc này, Trần Trường An nhìn Ân Thiên Chính cười khẩy một tiếng. “Có phải ngươi cho rằng chuyện này không hề liên quan tới ta?” “Vậy ngươi có biết vì sao Ân Thiên Tử phát giết Ngô Danh Đao?” Vì sao phải giết Ngô Danh Đao?

Trừ Ân Thiên Tử, không có bất cứ ai biết chuyện này. Chẳng nhẽ nói việc này liên quan tới Trần Trường An?

“Kẻ điên đáng chết này, hắn ta làm cái gì thế?” “Tội nhân, hắn ta chính là tội nhân của Ân gia ta”.

“Ta biết ngay mà, tính cách cuồng vọng của hắn không sớm thì muộn đều sẽ gây họa.”

€ó lẽ Ân Thiên Tử là niềm kiêu ngạo của Ân gia, là con át chủ bài mạnh mẽ nhất của Ân gia. Nhưng ngay giây phút này, trong lòng tất cả mọi người đều tràn ngập oán hận với hắn ta.

Nếu không phải Ân Thiên Từ xăng bậy, sao Ân gia phải đối diện với cục diện như bây giờ?

“Trần Trường An, người trêu chọc ngươi là Ân Thiên Tử, không liên quan tới chúng ta”.

“Ngươi...”

Trần Trường An nghe được lời đối phương nói, khế nở nụ cười. Quả nhiên người Ân gia rất hiện thực, nhưng bọn họ suy nghĩ đơn giản quá rồi.


“Ta chưa từng nghĩ tha cho bất cứ một ai trong số các ngươi”. truyện teen hay

“Từ từ!"

“Tiền bối, chúng ta không phải người Ân gia, chúng ta có thể đi không?”

“Đúng đúng, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào với Ân gia, để chúng ta đi đi”.

“Tiền bối...

Mắt thấy Trần Trường An muốn động thủ, những người vốn bị ép đi tới đây giúp đỡ lúc này đã luống cuống.

Trước đó, Phong Vô Lượng bị thua thực sự k1ch thích thần kinh những người này.

Nếu chuyện Ân gia bị hủy diệt không có cách nào sửa đổi, sao bọn họ phải chôn cùng người Ân gia?

“Chẳng nhẽ... các ngươi đã quên lúc trước Ân gia ta từng giúp đỡ các ngươi thế nào?”

“Còn có, các ngươi... các ngươi là người của hoàng triều Phụng Thiên ta...” “Ngươi câm miệng lại!”

“Hoàng triều Phụng Thiên cái gì? Chẳng nhẽ ngươi còn không biết kết cục kế tiếp của các ngươi là gì sao?”

“Buồn cười, quả thật khi đó Ân gia các ngươi có giúp đỡ chúng ta nhưng chẳng qua cũng là chút ân huệ nhỏ nhoi. Nhiều năm như vậy, chẳng nhế chúng †a còn chưa trả đủ sao? Nếu không phải e ngại thực lực của Ân gia, ngươi cho rằng chúng ta nguyện ý tới đây?”

“Nhiều năm như vậy, Ân gia các ngươi chèn ép chúng ta đủ kiểu. Bây giờ lại muốn chúng ta bán mạng vì các người sao? Nực cười!”

Đám người Ân gia nghe được lời chỉ trích của mọi người bị tức tới run rẩy cả người, gương mặt đỏ bừng.
 
Chương 375: C375: Có phải bọn họ có hiểu lầm gì


Cô lập, hoàn toàn cô lập.

Tuy biết những người này ở đây không làm lên tác dụng gì, nhưng hành vi như. vậy của bọn họ quả thực khiến người ta căm tức.

“Các ngươi... các ngươi...”

“Các ngươi cái gì? Ngươi còn mặt mũi nói chuyện sao? Ngươi mau câm miệng lại”.

“Đúng, câm miệng đi. Đều do Ân gia các ngươi làm nhiều việc ác nên mới có hôm nay”.

“Trần Trường An tiền bối chỉ đang thay trời hành đạo, hành thiện tích đức, công đức vô lượng”.

“Đúng vậy, loại ác nhân như các các ngươi nên có người như tiền bối Trần Trường An tới thu thập. Đây chính là trừng phạt trời cao dành cho các ngươi”.

“Trần Trường An tiền bối là người thiện lương, là.

Nói một hồi, xung quanh đã biến thành đại hội tâng bốc Trần Trường An, tất cả mọi người bắt đầu nịnh nọt hẳn, khen hắn không sót cái gì.

“Những người này... quá không biết xấu hổ, ta còn không nghe nổi nữa”, lúc. này Đại Hoàng nôn khan một tiếng, quả thật có chút nghe không nổi.


“Trần Trường An trong miệng bọn họ và Trần Trường An mà chúng ta quen biết là cùng một người sao?”

“Có phải bọn họ có hiểu lầm gì về Trần Trường An không?” Cổ Phượng Dao quen Trần Trường An không lâu, nhưng đủ để nhìn ra được Trần Trường An tuyệt đối không phải người như miêu tả trong lời nói ra từ miệng những người này.

“Phương Dao, có vài thời điểm, con người vì mạng sống có thể nói ra bất cứ cái gì”.

“Ngươi ít khi ra ngoài, vẫn còn khuyết thiếu kinh nghiệm về phương diện này”.

“Bọn họ khen Trần Trường An thật sao? Không phải, bọn họ chỉ đang tìm kiếm đường sống cho chính mình thôi”.

Tuy Tam trưởng lão nói vậy, nhưng lời khen của những người này cũng thật khiến ông ta buồn nôn.

Trơ tráo quá mức, lời gì cũng dám nói ra. Sau một hồi, Trần Trường An sắp biến thành vị thần thiện lương của Thái Huyền Giới, là ánh sáng chính nghĩa.

Lúc này, Trần Trường An cũng phải hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng cảm động.

Thật không ngờ người hiểu hắn nhất lại là những người xa lạ này. Bọn họ nói... cực kỳ chính xác!


Đây là nguyên tắc sống, tiêu chuẩn làm người, tác phong đối nhân xử thế của chính hắn.

Hoàn mỹ, hóa ra chính hắn là người hoàn mỹ như như thế. “Không cần nói nữa.”

“Ta đồng ý ta rất vĩ đại. Nhưng mà... lớn tiếng tuyên dương như vậy không phải tác phong của ta”.

“Làm việc tốt không để lại tên mới là mục tiêu ta hướng tới”.

“Ta đúng là... thiện lương như vậy.”

Oẹ!

Một đoạn lời nói của Trần Trường An khiến tất cả thành viên hội tâng bốc ngu người luôn.

Bọn họ chỉ vì mạng sống mới bịa đặt lung tung, nói ra tất cả lời hay ý đẹp bản thân có thể nghĩ tới, vốn tưởng rằng cường giả giống như Trần trường An sẽ không hề để ý tới loại lời này.

Nhưng kết quả... bọn họ khen chuẩn rồi? Hắn còn rất hưởng thụ nữa?

“Hắn... vẫn luôn thế này sao?” Tam trưởng lão cũng không nghĩ tới Trần trường An lại vô sỉ như vậy.

“Hiện tại đã bớt đi nhiều, trước kia..."

Trên mặt Đại Hoàng hiện đầy khinh thường. Trần Trường An trong quá khứ quả thực một lời khó nói hết, đáng khinh vô cùng.

Hiện giờ, hắn có thể tu luyện, có đồ đệ, có thị nữ, mới bắt đầu làm bộ làm tịch, bớt mặt dày và bỉ ổi đi nhiều.
 
Chương 376: C376: Không đẹp trai sao


Nhưng... giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn vẫn là Trần Trường An kia, từ đầu tới cuối, bản chất chưa từng thay đổi.

“Nhưng sao ta cảm thấy, hắn như vậy rất đẹp trai?” Hả?

Đẹp trai?

Đẹp trai chỗ nào?

Đám người Đại Hoàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Cổ Phượng Dao nói ra lời này.

Trừ Cố Tiên Nhi cực kỳ tán đồng, ánh mắt những người khác nhìn Cổ Phượng Dao như đang nói.

Ngươi mù từ lúc nào?

“Làm sao vậy?”

“Không đẹp trai sao?”

“Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, ngươi rất tinh mắt”. “Ngươi xem, ta biết ngay chỉ có ngươi hiểu ta”.

Ánh mắt của những người khác khiến Cổ Phượng Dao suýt nữa hoài nghi nhân sinh, chẳng nhẽ nàng ta nói sai rồi?

..


Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nhưng có Cố Tiên Nhi phụ họa, Cổ Phượng Dao cảm giác chính mình tìm được đồng đội đáng tin cậy. Nàng ta không có vấn đề, ánh mắt bọn họ mới có vấn đề.

“Hai người các người... có bệnh về mắt!”

Ánh mắt Đại Hoàng nhìn về phía hai người này tràn đầy thông cảm. Tuổi còn trẻ đã mù rồi, rất đáng thương.

“Nha đầu Phượng Dao kia tầm mắt hạn hẹp, số lần ra ngoài không nhiềt “Hiểu được, hiểu được”, Tam trưởng lão bất đắc dĩ nói.

“Vậy về sau dẫn nàng ta đi mở mang tâm mắt. Ừm... nơi nào nhiều đàn ông nhỉ?”

“Hình như là nơi từa tựa thanh lâu?”

“Nơi đó hẳn là có thể mở mang tầm mắt”. Hả? Thanh lâu?

Hai chữ này phát ra từ trong miệng một con chó sao cứ có cảm giác... là lạ nhỉ?

“Thanh lâu? Đây là nơi nào?”

“Nghe tên chắc hẳn là nơi không tồi phải không?”


Cổ Phương Dao không biết thanh lâu là gì, tò mò nhìn sang Cố Tiên Nhi.

Lại không ngờ rằng những lời này của nàng ta nói với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói với Cố Tiên Nhi. Đây không phải chọc vào chỗ đau của người ta sao?

“Không tồi?”

“Ha ha, đúng là không tồi thật, ngươi cứ tới là biết”.

Cố Tiên Nhi cười khẩy một tiếng, quay đầu đi không nhìn Cổ Phượng Giao nữa. Điều này cũng khiến Cổ Phượng Dao thắc mắc, nàng ta... đắc tội Cố Tiên Nhi chỗ nào?

“Ta nói sai gì sao?”, Cố Phương Giao mờ mịt hỏi.

“Không sai, ngươi nói không sai, thanh lâu kia đúng thật là một nơi tốt”.

“Nếu không lần sau ta dẫn ngươi đi?”, Đại Hoàng mắt lóe sáng nói.

“Thật vậy chăng?”

“Phượng Dao, đó không phải là nơi nữ tử nên đến”, Tam trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trần Trường An vô sỉ, chó của hắn cũng chẳng ra gì.

Không phải là nơi nữ tử nên đến?

Thế... chẳng phải càng nên đi xem sao?

Lời của Tam trưởng lão chẳng những không đánh tan tò mò của Cổ Phượng Dao mà ngược lại càng khiến nàng ta thêm mong đợi.

Bên trong hoàng thành, mọi người thấy Trần Trường An thích được khen như vậy lập tức thể hiện toàn bộ sức lực.

Nói tới miệng rát lưỡi khô, cổ họng cũng sắp bốc khói.
 
Chương 377: C377: Các vị hà tất làm thế


“Đừng đừng đừng!”

“Các vị hà tất làm thế?”

“Đừng khen, mau dừng lại”.

“Thật là... Trần mỗ hổ thẹn không thôi, hổ thẹn không thôi”.

Tuy ngoài miệng Trần trường An nói vậy, nhưng hành động trên tay của hắn thể hiện rõ mọi người cứ tiếp tục.

Những người này cũng không nghĩ tới, nịnh hót còn khổ hơn phải chiến đấu, thậm chí có vài người đã định từ bỏ.

Không thì cứ dứt khoát chết luôn đi, quả thật không nói nổi nữa, không còn lời nào mà nói.

Bên này vô cùng náo nhiệt, bên kia, đối với người Ân gia chẳng khác nào một sự dày vò.

Cuối cùng là ra tay hay không?


Cảm giác chờ bị giết này quá khó tiếp thu rồi. Trần Trường An... ngươi không phải người! “Hay là hiện tại chúng ta lén lút trốn đi?”

“Ngươi không có não sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy đến đâu? Hiện tại Trần Trường An không ra tay, không có nghĩa là hắn không để ý tới chúng ta”.

“Ngươi dám đi, người chết đầu tiên chính là ngươi. Ngươi có tin không?”

vậy làm sao bây giờ? Tra tấn quá, ta không chịu nổi loại cảm giác chờ bị người giết này nữa”.

“Hy vọng... hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện đi.” Lúc này đám người Ân gia phải chịu dày vò không thôi. Trên thế giới này, buồn vui cũng không nổi liền, một bên như nắng hè chói chang vô cùng náo nhiệt, một

bên kia như giá rét ngày đông, buốt giá tận xương.

Tra tấn, đây mới là nguyên nhân chân chính Trấn Trường An không vội vã ra tay.

Huống hồ, còn có thể nghe người khác khen mình, quả là một công đôi việc! “Được rồi”. “Nói tới đây cũng tạm đủ, các ngươi có thể đi rồi”. Cop‎ q𝙪a‎ cop‎ lại,‎ t𝘳ở‎ lại‎ t𝘳a𝑛g‎ chí𝑛h‎ [‎ t𝘳ù𝘮t‎ 𝘳𝙪yệ𝑛.𝘷𝑛‎ ]

Trần Trường An nói một câu, tất cả mọi người như trút được gánh nặng. Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng có thể rời đi.


“Đa tạ tiền bối, chúng ta không quấy rầy tiền bối nữa”. “Tiền bối, chúng ta xin lui xuống trước”. “Tiền bối, cáo từ”.

Mọi người chạy như trốn chết, tự mình thi triển thủ đoạn, muốn dung phương thức nhanh nhất thoát khỏi hoàng thành.

“Chờ tới sốt ruột nhỉ?” “Không sao, hiện giờ tới phiên các ngươi”. Trần Trường An nhìn về phía đám người Ân gia, cười tươi rói như gió xuân.

Nhưng trong mắt người Ân gia, đây là nụ cười đáng sợ nhất trên đời khiến người khác ngạt thở.

“Tiểu tử này, xấu quá rồi!”

“Hiện tại ta mới nghĩ ra, vừa rồi là hắn cố ý tra tấn người Ân gia”.

Tam trưởng lão cũng cười khổ lắc đầu, lúc trước ông ta còn chưa hiểu, rốt cuộc Trần Trường An làm vậy là vì cái gì, chẳng nhẽ thật chỉ vì thích được người khác khen?

Hiện giờ xem ra, Trần trường An xấu quá rồi, cố ý gạt Ân gia sang một bên, loại cảm giác tra tấn và dày vò nội tâm này còn khó chịu hơn là thẳng tay giết chết bọn họ.

“Trần Trường An, chúng ta...”

Vút!

Đối phương còn chưa nói xong, ngón tay Trần Trường An khế búng, một đạo kiếm khí đâm thẳng vào trán đối phương.
 
Chương 378: C378: Mẹ kiếp


“Ta cho ngươi nói chuyện sao?”

Ánh mắt lạnh băng của Trần Trường An khiến mọi người Ân gia như rơi vào khe nứt. Bắt đầu rồi, cuối cùng hắn cũng bắt đầu ra tay.

Làm sao bây giờ? Hiện giờ bọn họ phải làm sao đây?

Nói chuyện không được nói, chạy lại không chạy được. Chẳng nhẽ cứ như vậy nhìn hẳn ra tay, chờ tới lượt bị giết?

“Người tiếp theo, nên chọn ai đây?” Người tiếp theo, nên chọn ai?

Một câu này của Trần Trường An khiến tất cả mọi người run rẩy, ai sẽ là người may mắn tiếp theo?

Là chính mình sao? Hay là những người khác?

Đám người Ân gia đưa mắt nhìn nhau, tất cả bọn họ hiểu rõ, Trân Trường An làm vậy là muốn tra tấn bọn họ, nhưng bọn họ không có bất cứ cách nào.

“Ngươi?”

“Hay là ngươi?

“Hoặc là...”

“Thôi, vẫn là ngươi đi, ngươi trông xấu!”


Trần Trường An giống như một ác ma, phẩy tay một cái là một mạng người.

Nhưng mà ngay sau khi Trần Trường An ra tay, những người còn lại của Ân gia lại sinh ra một cảm giác may mắn.

Loại cảm giác này khiến tất cả người Ân gia chấn động trong lòng, tại sao như vậy? Bọn họ thế mà thấy may mắn?

May mắn chết là người khác mà không phải chính mình sao? Giỏi cho một tên Trần Trường An!

Hay cho một cái công tâm kết

Rất ác độc!

“Trần Trường An, sĩ khả sát bất khả nhục”.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Muốn giết, ngươi mau chóng ra tay, lề mề như bây giờ thì tính là có bản lĩnh gì?”

“Chẳng nhẽ cường giả Đại Đế làm việc như thế sao?” “Ta coi thường ngươi”, Ân Thiên Chính tức giận quát. “Được!”

“Ngươi rất có dũng khí”.


“Vậy đợi lát nữa sẽ giết ngươi sau!”

Gì?

Mẹ kiếp!

Trần Trường An nói một câu này, Ân Thiên Chính suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Tuy rằng thực lực Ân Thiên Chính không kém nhưng năng lực chịu đựng về mặt tâm lý không mạnh, nói đơn giản là tâm lý có hơi yếu ớt.

Gã cố lấy dũng khí nói ra mấy lời này, mục đích rất đơn giản, mau chóng kết thúc loại thống khổ này, để Trần Trường An giết mình ngay lập tức.

Nhưng Trần Trường An lại không theo lẽ thường, vừa rồi người khác mở miệng nói, hắn thẳng tay giết chết.

Hiện tại tới phiên gã, sao lại không giết rồi?

Một người, hai người, ba người...

Từng người Ân gia bị giết, trong lòng Ân Thiên Chính càng thêm dẫn vặt. Nhanh, nhanh, lập tức sẽ tới phiên gã.

Sau khi một người cuối cùng, ngoài Ân Thiên Chính, bị giết chết, Ân Thiên Chính không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hết thảy mọi chuyện, cuối cùng đã kết thúc sao? Có lẽ, ngay từ giây phút Phong Vô Lượng chiến bại rời đi cũng đã kết thúc.

Nhưng Trần Trường An đáng ghét này lại ác độc như thế, để bọn họ nhận vô số dày vò.

“Đến đây đi, ta đã chuẩn bị tốt”.

“Trần Trường An, ngươi làm việc như thế ắt gặp trời phạt”.
 
Chương 379: C379: Có ý gì


"Ngươi thật là tàn nhẫn, không xứng làm Đại Đết" Nghe được lời này, Trần Trường An cười lạnh, trời phạt ư? Dù trời có phạt thì đã sao?

"Ngươi không động tới ta, ta cũng không động tới ngươi, nếu có người động tới ta, ta sẽ trả lại người đó gấp trăm lần".

"Muốn trách thì phải trách Ân gia các người không nên trêu chọc ta".

"Nhưng ngươi cũng không cần phải lo, nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện đâu", Trần Trường An lạnh lùng cười.

Hả? Có ý gì? Tại sao vẫn chưa giết mình? Đang đợi Ân Thiên Tử ư?

Từ đầu đến cuối, Ân Thiên Tử vẫn chưa hề xuất hiện, vì hắn ta đang bế quan tiến sâu vào cảnh giới Đại Đế.

Vốn dĩ hắn ta là tia hi vọng cuối cùng của Ân gia, không ai ngờ rằng, kiếp nạn lần này thế mà lại do Ân Thiên Tử gây ra.

"Ngươi nói nếu Ân Thiên Tử thấy hoàng triều Phụng Thiên và Ân gia các người vì hắn ta mà rơi vào tình cảnh này thì sẽ có biểu hiện gì nhỉ?", Trần Trường

An cười hỏi.

"Ngươi... thật tàn nhẫn, chỉ vì để trả thù Ân Thiên Tử mà ngươi làm chuyện như vậy sao?”

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì vui thôi sao?"


Sau khi nói xong, Trần Trường An gẵn giọng quát: Ân Thiên Tử, ngươi lăn ra đây cho ông".

"Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn bây giờ Ân gia còn sót lại bao nhiêu người sao?"

Phụt!

"Ai!"

Ân Thiên Tử đang bế quan ở thời điểm mấu chốt nhưng khi câu được nói ra, Ân Thiên Tử lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Câu nói này của Trần Trường An không phải câu nói bình thường mà đã được pha lẫn với một chút sức mạnh linh hồn.

Dưới sự can thiệp của sức mạnh linh hồn, Ân Thiên Tử cảm thấy linh hồn của mình dường như đã chịu một đòn đả kích vô cùng nghiêm trọng.

"Đáng chết!" "Để ta biết ngươi là ai, ta nhất định sẽ không ta cho ngươi".

Bế quan bị gián đoạn là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng một câu vừa rồi lại càng khiến Ân Thiên Tử thắc mắc.

Đây chính là hoàng thành Đế Đô, vậy mà lại có người dám gây sự ư?

Những người khác chết hết rồi sao?


Với sự nghỉ hoặc và tức giận, Ân Thiên Tử lập tức phá quan ra ngoài.

"Người nào dám cả gan quấy rầy bản tôn bế quan?”

Bản tôn?

Điệu bộ kiêu ngạo này của Ân Thiên Tử khiến Trần Trường An thấy buồn cười. Dựa vào ngươi mà cũng dám xưng hô như vậy sao? "Đây là...

Sau khi Ân Thiên Tử nhìn thấy tình hình thảm hại của hoàng thành, hắn ta đứng ngây người ra.

Chết rồi?

Chết cả rồi?

Những thi thể trải đầy đất đây không phải là người của Ân gia bọn họ sao? Tại sao lại thế này?

"Ân Thiên Chính, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"

"Tại sao lại thành ra thế này?", Ân Thiên Tử tối sâm mặt lại, chất vấn.

"Ta đã làm gì chứ?”

"Ân Thiên Tử, đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi thì tại sao Ân gia ta lại thành ra thế này?”

"Cái chết của bọn họ đều do ngươi gây ra!", Ân Thiên Chính tức giận quát. Tại mình ư? Vì sao lại là tại mình?

Ân Thiên Tử nhìn Trần Trường An đứng cách Ân Thiên Chính không xa, rất xa lạ, không hề quen biết, hơn nữa tu vi của đôi phương...

Hóa Thần Cảnh?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top