Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 380: C380: Ngươi chính là trần trường an


"Ngươi là người phương nào?", Ân Thiên Tử lạnh lùng hỏi.

"Ngươi không biết hắn sao?"

Câu này của Ân Thiên Tử khiến Ân Thiên Chính lập tức phát điên! Ngươi không biết người ta thì ngươi đi trêu chọc người ta làm cái gì?

Bây giờ Ân gia bị ngươi hại thành thế này, ngươi còn mặt mũi hỏi người ta là sao?

"Ân Thiên Chính, ngươi thật là to gan, lại dám nói chuyện với ta như thế sao?", Ân Thiên Tử lạnh lùng nhìn Ân Thiên Chính.

Quan hệ huynh đệ giữa hai người từ nhỏ đã chẳng ra cái gì, hơn nữa Ân Thiên Tử kiêu ngạo không coi ai ra gì, chưa bao giờ đặt bất cứ ai vào mắt.

Bây giờ đến cả đệ đệ kém cỏi này cũng dám nói chuyện như vậy với mình, chuyện này khiến Ân Thiên Tử vô cùng khó chịu.

"Tại sao ta lại không dám?”

"Ân gia đã chết hết rồi, ta còn có gì mà không dám làm?”

"Ân Thiên Tử, ngươi chính là tội đồ của Ân Gia".

"Nếu không phải tại ngươi, Ân gia sao có thể thành ra thế này chứ?"


"Ngươi không quen hắn, vậy ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi trêu chọc người ta để làm cái gì?"

"Giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi người ta là ai".

"Mẹ kiếp, ta... ta thật sự muốn giết chết ngươi!"

Vốn dĩ Ân Thiên Chính thật sự sợ Ân Thiên Tử, trước mặt hắn ta vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nhưng bây giờ đã tới nước này rồi, gã còn sợ cái gì nữa chứ?

Ngay cả chết gã còn không sợ, tại sao lại phải sợ Ân Thiên Tử chứ? Dù sao cũng sẽ chết, chết trong tay ai thì có khác gì nhau đâu?

Hành động khác thường này của Ân Thiên Chính khiến Ân Thiên Tử ngẩn ra, rốt cuộc gã đang nói gì vậy?

Mình trêu chọc người ta ư? Mình trêu chọc loại người này lúc nào? "Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?" "Chuyện này có liên quan gì tới ta? Ta vẫn luôn bế quan nhiều năm nay mà".

"Các người tự tìm đến phiền phức sao lại đổ lên ngươi ta chứ", Ân Thiên Tử lạnh lùng nói.

"Không liên quan gì tới ngươi ư?" "Được rồi, được rồi".

"Hắn tên là Trần Trường An, bây giờ ngươi vẫn nói hắn không liên quan gì tới ngươi sao?", Ân Thiên Chính tức giận chất vấn.

"Hắn tên là gì thì liên quan gì tới ta, ta chả thèm quan tâm hắn là Trần...”


"Trần Trường An?"

"Ngươi chính là Trần Trường An?”

Ân Thiên Tử đột nhiên phản ứng lại, nhìn Trần Trường An với vẻ mặt khiếp sợ.

Đây là người khiến Trường Tôn Tích Tuyết nhớ mãi không quên sao?

Hắn ư?

"Ân Thiên Tử, ngươi là Ân Thiên Tử".

"Ta nhớ cái tên này, ta nhớ rất rõ!”

Lần đầu tiên Trần Trường An thốt ra ba chữ Ân Thiên Tử, không hiểu sao Ngô Danh Đao có cảm giác rất quen thuộc.

Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, Ngô Danh Đao cảm thấy mình đã gặp qua người này, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Sự thù hận trong linh hồn khiến vẻ mặt Ngô Danh Đao lúc này đang vô cùng căng thẳng.

"Giữa ta và hắn ta đã xảy ra chuyện gì phải không?”

"Ta phải nhớ, phải nhớ rõ mới đúng".

"Nhưng tại sao ta lại không thể nhớ được?"

Thấy bộ dạng này của Ngô Danh Đao, Đại Hoàng nhàn nhạt nói: "Ngươi có quen hắn, nhưng không phải đời này mà là đời trước".
 
Chương 381: C381: Kẻ thù đời trước sao


Đời trước?

Kẻ thù đời trước sao?

"Thế nên đây chính là lý do Trần huynh bảo ta tới phải không?”

"Hắn muốn để ta tận mắt nhìn thấy người đã từng giết ta rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục?", Ngô Danh Đao hỏi.

"Đúng vậy".

Ánh mắt Ngô Danh Đao tràn đầy xúc động, hắn ta nhìn Trần Trường An trong hoàng thành.

Trần Trường An nhìn Ân Thiên Tử, cười nhạt: "Thế nào, lễ vật ta tặng ngươi, ngươi có hài lòng không?"

"Tất cả chuyện này đều do người làm sao?" "Là vì Ngô Danh Đao sao?"

"Đúng vậy."


"Được, ngươi đủ tàn nhẫn."

"Nhưng ngươi tưởng rằng chuyện này có thể khiến ta đau lòng, khổ sở, thậm chí là tự trách bản thân mình sao?”

“Trần Trường An, ngươi nghĩ sai rồi”. "Dù cho người Ân gia có chết hết thì đã sao?" "Chỉ cần ta còn sống thì Ân gia vẫn còn!", Ân Thiên Tử lạnh lùng cười.

Thấy điệu bộ này của Ân Thiên Tử, Ân Thiên Chính nở một nụ cười mỉa mai, ngươi còn sống? Ngươi còn muốn sống sao?

Ngươi thật lợi hại, ngươi đúng thật là lợi hại, Đại Đế ngay trước mặt, ngươi còn dám nói mình còn có thể sống, ngươi thật sự kiêu ngạo hết thuốc chữa!

"Vẻ mặt của ngươi là sao?" "Ai cho phép ngươi nhìn ta như vậy?”

Nụ cười mỉa mai của Ân Thiên Chính khiến Ân Thiên Tử vô cùng khó chịu, dựa vào đâu?

Dựa vào đâu mà bây giờ tên phế vật này cũng có thể mỉa mai mình? Gã là cái thá gì?

"Ân Thiên Tử, ngươi đúng là một tên ngốc!" "“Ngu hết thuốc chữa!"


"Ngươi đã đắc tội ai ngươi cũng không biết, người ngươi đắc tội có thực lực thế nào ngươi cũng không biết".

"Ngươi đang giả điên à?"

"Người ta là Đại Đế, Đại Đế là cái gì ngươi có biết không?”

"Mẹ nó... tên súc vật này, ông đây không chết cùng ngươi đâu". "Ngươi tự mình chờ chết đi!"

Ân Thiên Tử khiến Ân Thiên Chính tức không thể chịu nổi nữa, gã không nói hai lời, lập tức tự phát nổ mà chết!

Bùm!

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên, Ân Thiên Tử vội vàng né sang một bên để tránh bị Ân Thiên Chính nổ tới mình.

Vẻ mặt Ân Thiên Tử lúc này vô cùng phức tạp, tức giận có, khó hiểu có, nghi hoặc cũng có.

Ân Thiên Chính vậy mà lại có dũng khí tự phát nổ, liều cả mạng mình?

Hơn nữa gã vừa mới nói cái gì? Trần Trường An là Đại Đế? Cường giả cảnh giới Đại Đế?
 
Chương 382: C382: Vong ân phụ nghĩa


Ân Thiên Tử nhìn Trần Trường An, vừa rồi Ân Thiên Chính tự phát nổ, Trần Trường An từ đầu đến cuối đều không hề di chuyển, nhưng bây giờ Trần Trường An dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

"Ngươi thật sự là cường giả Đại Đế?", Ân Thiên Tử căng thẳng hỏi.

"Không phải, nhưng ta... có thể giết ngươi”.

"Xem ra, lúc này ta chạy trời không khỏi nắng rồi”.

"Thảo nào ngươi có thể khiến Trường Tôn Tích Tuyết nhớ mãi không quên, thì ra là cường giả Đại Đế".

“Ta thua rồi, nhưng ta không hối hận, cho ta chọn lại lần nữa ta cũng sẽ làm vậy, ta không cho phép người phụ nữ mình thích nhớ nhung người đàn ông

khác".

"Ta đã cố gắng đột phá cảnh giới Đại Đế như vậy cũng là vì để xứng với Trường Tôn Tích Tuyết ".

"Chỉ tiếc..."

"Trần Trường An, đừng tưởng rằng ngươi đã thắng rồi, nói cho ngươi biết, Ân gia ta sẽ không diệt vong, nhất định sẽ không diệt vong!"

Thấy ánh mắt tự tin của Ân Thiên Tử, Trần Trường An lạnh lùng cười một tiếng, vậy mà vẫn còn ôm mộng sao?

"Ngươi đang muốn nói tới những người Ân gia bí mật bồi dưỡng sao?”

"Tại sao ta đã tới Đế Đô lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra tay? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng lúc ta chưa ra tay, ngày nào ta cũng chỉ ăn không ngồi rồi à?"


Lời vừa dứt, vẻ mặt Ân Thiên Tử đột nhiên thay đổi?

Không thể nào!

Chuyện này nhất định là không thể!

Đây là bí mật có rất ít người biết, Trần Trường An không thể nào biết được. "Không, ngươi đang lừa ta, ngươi lừa ta".

"Không đúng, nếu ngươi có thể nói ra thì chứng tỏ ngươi đã biết tới sự tồn tại của những người đó rồi".

“Tại sao? Tại sao?"

"Là ai, là ai nói với ngươï?", giờ phút này, Ân Thiên Tử mới thật sự bị đả kích.

"Là ta!"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đúng lúc này, hai người đàn ông từ xa bay tới, một người trong đó là Lâm Tương Liễu vẫn luôn không xuất hiện, người còn lại là Tịnh Kiên Vương của hoàng triều Phụng Thiên.

"Là ngươi?"


"Ngươi... ngươi lại dám phản bội ta!"

“Tiếu Trường Lâm, ngươi đừng quên, ngươi có ngày hôm nay đều là nhờ ta rèn giữa".

"Cái tên phản đồ vong ân phụ nghĩa!"

Vong ân phụ nghĩa?

Thấy vẻ mặt tức giận của Ân Thiên Tử lúc này, Tiếu Trường Lâm phá lên cười.

“Ha ha ha ha!"

"Ân Thiên Tử, chắc ngươi cũng không ngờ mình sẽ có ngày này phải không?”

"Ngươi nói ta vong ân phụ nghĩa?”

"Ngươi cảm thấy mình xứng nói ra những chữ này sao?”

"Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi đã từng làm cái gì, ta thật sự hoàn toàn không biết gì cả tư?"

Lời vừa dứt, ánh mắt Ân Thiên Tử thay đổi, hắn ta biết ư?

Không thể nào, hắn †a không thể nào biết được.

Tuy Ân Thiên Tử kiêu ngạo nhưng cũng tự mình biết mình, hắn ta biết Ân gia không thể nào thịnh vượng mãi mãi, cũng biết mình đã đắc tội với rất nhiều người.

Vì thế, Ân Thiên Tử đã nghĩ ra một kế hoạch, đó chính là bí mật che giấu một số đệ tử có thiên phú của Ân gia để âm thầm bồi dưỡng.

Nhưng chuyện này rất ít người biết đến, Ân Thiên Tử đã lựa chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được Tiếu Trường Lâm.

Ân Thiên Tử không chọn người Ân gia vì sợ rằng về lâu về dài, những người này sẽ có mưu đồ riêng.
 
Chương 383: C383: Hắn ta không ra tay


Vì thế, Ân Thiên Tử đã giết toàn bộ người nhà Tiếu Trường Lâm, sau đó xuất hiện để giải cứu hắn ta.

Ân Thiên Tử để Tiếu Trường Lâm bên cạnh, dốc lòng dạy dỗ, toàn bộ người trong hoàng triều Phụng Thiên đều ngưỡng mộ, Tiếu Trường Lâm đương nhiên cũng vô cùng cảm kích Ân Thiên Tử.

Tiếu Trường Lâm cũng tiến lên phía trước theo kế hoạch của Ân Thiên Tử, từng bước một leo lên tới vị trí Tịnh Kiên Vương.

Trở thành một thân vương khác họ duy nhất trong hoàng triều Phụng Thiên, có thể nói là phong quang vô hạn.

Ân Thiên Tử chọn Tiếu Trường Lâm vì đã nhìn trúng thiên phú của đối phương, nhưng hắn ta vẫn để lại đường lui cho mình, vừa bồi dưỡng nhưng cũng vừa áp chế Tiếu Trường Lâm.

Tiếu Trường Lâm bị giữ lại trong Đế Đô, lúc nào cũng phải chịu sự giám sát của người Ân gia.

Nhiều năm như vậy, Tiếu Trường Lâm vẫn luôn không oán không hận mà giúp đỡ Ân Thiên Tử, nhưng Ân Thiên Tử hoàn toàn không biết từ lúc bắt đầu

Tiếu Trường Lâm đã biết Tiêu gia bị diệt vong là do Ân Thiên Tử làm.

Hắn ta không ra tay là vì đang đợi thời cơ.


Sự xuất hiện của Trần Trường An khiến Tiếu Trường Lâm nhìn thấy cơ hội, trong phòng đấu giá, Trần Trường An cũng chú ý tới vị Tịnh Kiên Vương Tiếu Trường Lâm này.

Cho nên trước khi đám Đại Hoàng chưa tới, Trần Trường An đã từng tìm tới Tiếu Trường Lâm, cũng biết được Ân Thiên Tử bí mật che giấu rất nhiều đệ tử Ân gia từ miệng đối phương.

Lý do là vì một ngày nào đó Ân gia xảy ra chuyện thì vẫn còn huyết mạch để đông sơn tái khởi.

"Ân Thiên Tử, bây giờ toàn bộ Ân gia ngoài ngươi ra, không còn một ai sống sót cả".

"Cũng giống như năm đó ngươi tiêu diệt toàn bộ Tiếu gia của ta và giữ lại mình ta”.

"Có hối hận không?”

"Có hối hận vì trước đây không giết ta không?”, Tiếu Trường Lâm lạnh lùng cười.

"Ngươi... Ngươi biết chuyện đó từ khi nào?", Ân Thiên Tử tức giận hỏi.

"Ân Thiên Tử, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng khi đó ta chỉ mới tám tuổi nên không hiểu, không biết chuyện gì sao?"


"Hành động của ngươi quá gượng gạo, quá giả trân".

"Ngươi trời sinh đã không phải là một kẻ giỏi toan tính, vì ngươi... không biết giả vờ".

Lời Tiếu Trường Lâm nói khiến Ân Thiên Tử vô cùng tức giận, đời này chuyện hắn ta ghét nhất chính là bị người khác nghi ngờ, bị người khác phủ nhận.

“Ta giết ngươi!" Vẻ mặt Ân Thiên Tử tối sầm lại, lập tức ra tay.

Nhưng ngay khi vừa định ra tay, hắn ta lại đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh linh hồn vô cùng mạnh mẽ vây xung quanh mình.

"Ngươi không giết được đâu”.

Trần Trường An lạnh lùng cười một tiếng, sau đó hỏi: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

"Ân gia ngươi dày công xây dựng hoàng triều Phụng Thiên nhiều năm như vậy đã bị người khác nhanh chóng lật đổ".

"Hơn nữa, từ nay về sau Ân gia của ngươi sẽ không còn sót lại huyết mạch nào trên đời nữa".

"Vui không?” Nghe Trần Trường An nói vậy, ánh mắt Ân Thiên Tử tràn đầy lửa giận, nhưng

hắn ta phát hiện dù mình có làm thế nào cũng không thể khống chế được cơ thể của mình.
 
Chương 384: C384: Nằm mơ đi


"Rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta?" "Trần Trường An, tội của ngươi thật sự không thể nào tha".

"Người đắc tội ngươi là ta, có liên quan gì tới Ân gia chứ?", Ân Thiên Tử tức giận quát.

Tội không thể tha.

Đây không phải lần đầu tiên có người nói như vậy, Trần Trường An cũng chẳng quan tâm tới mấy lời này.

"Ngươi cũng biết không liên quan gì tới Ân gia sao?"

"Vậy năm đó ngươi muốn tìm ta thì có liên quan gì tới Ngô Danh Đao?" "Ngô Danh Đaol"

"Lại đây!"

Lời vừa dứt, vẻ mặt Ân Thiên Tử lập tức thay đổi, Ngô Danh Đao? Hắn ta còn sống ư? Hắn ta không chết sao?

Ngô Danh Đao nghe Trần Trường An nói, thân ảnh chợt lóe lên, lập tức bay vào hoàng thành, đứng bên cạnh Trần Trường An.

Ngay khi nhìn thấy Ngô Danh Đao, Ân Thiên Tử thật sự không thể tin vào mắt mình.

"Ngươi chưa chết sao?"


"Không đúng, ngươi không phải hắn ta, tuổi tác và tu vi của ngươi”. "Ngươi là... chuyển thế?"

"Vậy mà ngươi lại được chuyển thế?"

Ngay lúc này, trong đầu Ân Thiên Tử dường như cũng có một kế hoạch. Nếu Ngô Danh Đao có thể thì tại sao mình lại không?

"Danh Đao, chắc ngươi đã hiểu rõ rồi nhỉ?"

"Kiếp trước, ngươi vì người này mà chết".

"Đời này, đến lượt ngươi tự tay giết hắn ta rồi", Trần Trường An nhìn Ngô Danh Đao nói.

"Được", Ngô Danh Đao không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nói một chữ "Được".

"“Hahahahal"

"Trần Trường An, ngươi muốn để hắn ta đích thân báo thù ư?"

"Ngươi cảm thấy có thể sao?”


"Ta đang ở Bất Tử Cảnh đỉnh phong, cơ thể đã được Thiên Kiếp rửa tội". "Hắn chỉ ở Thần Thông Cảnh mà muốn giết ta ư?”

"Nằm mơ đi!"

Ân Thiên Tử không nhịn được cười, hắn ta đã không còn sợ cái chết, dù sao. thì trong lòng hắn ta đã ấp ủ một kế hoạch khác.

Huống hồ, hắn ta cũng không nghĩ rằng một tên chỉ ở Thần Thông Cảnh như Ngô Danh Đao có thể gây tổn hại cho hắn ta.

Đối mặt với tiếng cười kiêu ngạo của Ân Thiên Tử, Ngô Danh Đao cũng không quan tâm, sau khi lấy Hàn Long ra, hắn ta từng bước một tiến về phía Ân

Thiên Tử.

"Tiểu tử, cứ việc thử xem, xem ngươi có thể khiến ta bị thương chút nào không", Ân Thiên Tử nhìn Ngô Danh Đao một cách khinh bỉ.

"Được, ta đây sẽ thử xeml”

Ngô Danh Dao cũng không phí lời nữa, lập tức giơ Hàn Long nhào về phía Ân Thiên Tử.

Phụt!

Ngô Danh Đao dốc toàn lực chém một đao lên người Ân Thiên Tử và để lại một vệt máu dài.

"Không thể nào!" "Ngươi... sao người có thể đả thương ta được?" "Dù cho ta..."

Ân Thiên Tử vô cùng thắc mắc, hắn ta hoàn toàn không ngờ Ngô Danh Đạo. lại thật sự có thể khiến mình bị thương.
 
Chương 385: C385: Không thể nào


Tuy rằng thân thể hiện tại của hẳn ta bị hạn chế, nhưng dù sao thân thể ở Bất Tử Cảnh cũng rất cường đại, không phải ai cũng có thể làm tổn thương được.

Nhưng Ngô Danh Đao lại có thể để lại một vết thương lớn như vậy trên người của mình?

"Thanh đao này có tên là Hàn Long".

"Chính là binh khí cao cấp cấp Hoàng”, Trần Trường An mỉm cười nói. Binh khí cao cấp cấp Hoàng?

"Không thể nào!"

"Cho dù là binh khí cường đại thì cũng vẫn phụ thuộc vào nó ở trong tay người nào thì mới có thể phát huy được sức mạnh của nó'.

"Ngô Danh Đao không thể nào có thực lực như vậy".

"Không sai, nhưng bản thân Hàn Long cũng có một năng lực đặc biệt".


"Xem thường phòng ngự!"

"Nếu như ngươi vận công ngăn cản, Hàn Long sẽ không đả thương được ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ dựa vào thân thể mà muốn ngăn cản Hàn Long thì hoàn toàn không có khả năng đó!”

Xem thường phòng ngự của Hàn Long ám chỉ thân xác.

Trừ khi kẻ thù dùng tu vi cường đại để ngăn chặn Hàn Long không chém vào. trên người, trừ khi kẻ thù thuộc cảnh giới Đại Đế, nếu không Hàn Long cũng sẽ để lại vết thương trên người đối phương.

Một đao, hai đao, ba đao...

Khi Ngô Danh Đao lần lượt vung đao ra, hiện tại Ân Thiên Tử đã biến thành một người với thân thể đấm máu.

Toàn thân tràn đầy vết thương, máu me đầm đìa.


Nhưng sức sống mạnh mẽ của Bất Tử Cảnh đã khiến hắn ta không thể chết nhanh như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Danh Đao hành hạ cơ thể của mình.

"Ngô Danh Đao, một vô danh tiểu bối như ngươi". "Có gan thì trực tiếp giết ta đi".

"Ngươi cùng lắm chỉ dựa vào vũ khí sắc bén trong tay, ngươi cho rằng mình là ai chứ?”

Ân Thiên Tử không thể chịu đựng được sự hành hạ và sỉ nhục như vậy, chỉ có thể dùng lời nói để công kích Ngô Danh Đao, hy vọng có thể khiến đối phương cho mình một sự thoải mái.

Nhưng mặc kệ Ân Thiên Tử nói gì, Ngô Danh Đao vẫn phớt lờ và tiếp tục vung thanh đao Hàn Long trong tay.

Nhìn thấy hơi thở của Ân Thiên Tử càng ngày càng yếu ớt, nỗi thù hận ẩn sâu trong mắt Ngô Danh Đao dường như cũng dần dần biến mất.

Biết Ân Thiên Tử không còn một chút hơi thở nào, Ngô Danh Đao cảm thấy mình dường như đã thay đổi, linh hồn cũng thay đổi.

Một loại cảm xúc khó hiểu nào đó biến mất khỏi tâm hồn, cả người cũng trở nên thông suốt hơn.

Ngay sau đó, Ngô Danh Đao phát hiện tu vi của mình đã trực tiếp đột phá đến Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.
 
Chương 386: C386: Không cần


"Cứ như vậy mà chết đi sao?", Ngô Danh Đao liếc nhìn thi thể của Ân Thiên Tử, đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị.

"Đương nhiên là không". Hử? Chưa chết?

Lời nói của Trần Trường An khiến đám người Ngô Danh Đao cảm thấy sửng

sốt. Còn chưa chết sao?

Ngô Danh Đao theo bản năng nhìn về phía thân thể của Ân Thiên Tử, nhưng lại phát hiện đối phương quả thực đã không còn hơi thở gì, thế thì tại sao...

Ngay sau đó, chỉ thấy trần Trường An vung tay lên, đột nhiên trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một linh hồn.

"Ngươi thực sự cho rằng ta không thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ nhặt của ngươi sao?”

"Từ đầu đến cuối, linh hồn của ngươi đều bị ta khống chế ở trong lòng bàn tay".

"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn sao?"

Lời nói của Trần Trường An khiến linh hồn thể trong lòng bàn tay của hắn không ngừng run rẩy, tựa như đang vô cùng hoảng sợ.

"Đây là... linh hồn của Ân Thiên Tử à?"


"Không sai, hắn ta đã sớm có dự định vứt bỏ thân xác, để linh hồn bỏ chạy".

"Nhưng hắn ta chắc hẳn đã quên, ngay từ đầu, thứ mà ta giam cầm chính là linh hồn của hắn ta chứ không phải là thân thể".

Trong khoảnh khắc linh hồn bị giam cầm thì nó sẽ mất quyền kiểm soát thân thể, Ân Thiên Tử vẫn luôn cho rằng cơ thể mình bị khống chế, nhưng hắn ta không ngờ thứ mà Trần Trường An khống chế lại là linh hồn của mình.

Linh hồn của Trần Trường An mạnh đến mức ngay cả linh hồn cấp bậc Đại Đế như Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ bị giam cầm, huống chỉ hắn ta chỉ là bán bộ Đại Đết

Trần Trường An nhìn linh hồn thể trong lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Ta nói cho ngươi biết một chuyện, linh hồn của tất cả những người ở Bất Tử Cảnh trong Ân gia của ngươi đều không tồn tại nữa".

"Mặc kệ các ngươi chiếm đoạt thân thể hay chuyển thế sống lại thì đều sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa".

"Nếu đã diệt môn thì nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn, ngươi nói đúng không?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Dưới Bất Tử Cảnh, linh hồn không thể chiếm đoạt thân thể của người khác chứ đừng nói đến chuyển thế sống lại, cho nên Trần Trường An chỉ cần nhắm vào những người có cấp bậc Bất Tử Cảnh là được.


Hắn tuyệt đối sẽ không giống như Ân Thiên Tử, tiêu diệt toàn bộ Tiếu gia nhưng lại chừa lại một Tiếu Trường Lâm có thiên phú mạnh nhất.

Hắn ta còn tưởng rằng mình đang bồi dưỡng một người giúp đỡ mình, nhưng trên thực tế, hắn ta đang huấn luyện một kẻ thù không đội trời chung muốn giết hắn ta mỗi ngày!

Sau khi tiêu diệt linh hồn của Ân Thiên Tử, hoàng triều Phụng Thiên và Ân gia đều sẽ không còn tồn tại nữa.

"Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ, giúp ta có thể báo thù lớn".

Nghe được lời nói của Tiếu Trường Lâm, Trần Trường An liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Ta làm như vậy chỉ vì chính mình thôi, không liên quan đến ngươi".

"Mặc dù như vậy, nhưng vãn bối có thể báo thù hoàn toàn là nhờ tiền bối giúp đỡ'.

"Vấn bối nhất định sẽ ghi nhớ mối đại ân này trong lòng".

"Nếu tiền bối cần gì ở nơi này thì cứ tùy tiện căn dặn, vấn bối tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối".

"Không cần".

"Dựa theo thỏa thuận ban đầu, từ nay về sau, hoàng triều Phụng Thiên chính là của ngươi".

"Đa tạ tiền bối".

Ân gia đã bị diệt vong, nhưng cơ nghiệp khổng lồ của hoàng triều Phụng Thiên vẫn còn đó, Tiếu Trường Lâm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy.

Từ nay về sau, thay đổi triều đại, trên đời sẽ không còn hoàng triều Phụng Thiên nữa.
 
Chương 387: C387: Ngươi đang nghĩ cái gì vậy


Về phần Tiếu Trường Lâm có thể giữ vững hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn ta.

Sau khi giải quyết xong Ân gia, đoàn người Trân Trường An trực tiếp rời khỏi hoàng thành.

Lúc này, tất cả mọi người trong Đế Đô đều đang theo dõi, cũng không ai biết rốt cuộc trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, cuộc đại chiến siêu cấp mà mọi người tưởng tượng đã không xảy ra mà chỉ hoàn toàn rơi vào im lặng, yên tĩnh như tờ.

"Rốt cuộc...bên trong đã xảy ra chuyện gì thế?" "Không biết, nhưng ta cảm thấy nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất lớn".

"Ngươi nói mấy lời này không phải rất vô nghĩa à? Ai mà không biết vừa xảy ra chuyện lớn".

"Các ngươi nói xem, Trần Trường An sẽ thắng, đúng không?" "Hay là... chúng ta đi xem thử đi?"

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đó là hoàng thành, ngươi có thể vào được sao?"

Toàn bộ Đế Đô cũng đang thảo luận, mọi người đều muốn biết hiện tại hoàng thành đã biến thành như thế nào.

Tuy nhiên, vào lúc này, đoàn người Trần Trường An cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế Đô.

Ngay sau đó, tin tức Ân gia bị tiêu diệt, Tịnh Kiên Vương Tiếu Trường Lâm lên ngôi hoàng đế được truyền ra ngoài.


“Tịnh Kiên Vương? Tại sao lại là Tịnh Kiên Vương?”

"Chuyện này... Hóa ra hắn ta là người chiến thắng cuối cùng?” "Không, người chiến thắng cuối cùng là Trần Trường An mới đúng". "Vô Thượng Hoàng!"

"Tiếu Trường Lâm... quả thực có thủ đoạn thông minh".

Tiếu Trường Lâm biết, với thực lực và nền tảng hiện tại của mình thì căn bản không thể giữ vững được hoàng triều Phụng Thiên khổng lồ như vậy.

Hắn ta cần bối cảnh, cần một chỗ dựa vững chắc, mà đối với người này, Trần Trường An chính là người thích hợp nhất.

Cho nên, mệnh lệnh đầu tiên của Tiếu Trường Lâm chính là tôn Trần Trường An làm Vô Thượng Hoàng, địa vị áp đảo hoàng thất, đứng trên tất cả mọi người.

Cứ như vậy, ngôi vị hoàng đế của Tiếu Trường Lâm mới được ngồi yên.

Những người thoát chết dưới tay Trân Trường An cũng sẽ chọn đầu quân cho Tiếu Trường Lâm, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào bọn họ được đứng trong trận doanh của Trần Trường An.

"Tiếu Trường Lâm này thực sự có chút thủ đoạn".

"Hắn ta không sợ làm như vậy thì sẽ khiến ngươi khó chịu sao?"


Đại Hoàng có chút hiếu kỳ nhìn Trần Trường An, như thể muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào với hành động của Tiếu Trường Lâm.

"Đại Hoàng, ta tha cho những người đó, ngươi thực sự cho rằng ta làm vậy là vì muốn nhận được sự tán dương từ bọn họ sao?"

"Đương nhiên, nếu không thì sao?”.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

"Nông cạn, ngu xuẩn, ta cố ý".

"Không nhìn ra".

Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Trân Trường An, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người nông cạn? Ngươi nghe những lời nhảm nhí buồn nôn như vậy một cách thích thú, ngươi còn có mặt mũi nói đến ai khác?

"Thôi quên đi, có nói thì ngươi cũng không hiểu".

“Ngươi quá nông cạn".

Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không để ý đến Đại Hoàng mà chỉ nhìn về phía Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao.

“Tiếp theo, hai người có tính toán gì không?"

"Ta định tiếp tục rèn luyện. Ta đã từng cho rằng đột phá đến Bất Tử Cảnh đã rất tốt rồi, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, Bất Tử Cảnh... cũng không hề ổn'.

Lâm Tương Liễu tự cười nhạo chính mình, ban đầu trong lòng tràn đầy hào. hứng, cho rằng mình có thể giúp đỡ Trần Trường An đến hoàng triều Phụng
 
Chương 388: C388: Sau lần chia tay này


Thiên đại náo một trận.

Kết quả là sau khi đến nơi này mới phát hiện, thực lực của hắn ta căn bản không thể tham gia vòng thi cao cấp.

Nếu không phải Trần Trường An sắp xếp cho mình những nhiệm vụ khác thì chỉ sợ hắn ta cũng chỉ là một khán giả xem náo nhiệt mà thôi.

"Ta... tốt nhất nên quay lại khu Hỗn Loạn, đợi đến khi tu vi mạnh hơn thì sẽ có thể bước ra ngoài ngao du".

"Chiến trường huy chương thực ra là một nơi huấn luyện tương đối tốt". "Được, vậy chúng ta tạm biệt ở đây".

"Được, tạm biệt".

“Tạm biệt!"

Nhìn bóng lưng của Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao rời đi, Đại Hoàng cảm thấy khá xúc động.

"Sau lần chia tay này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng gặp lại nữa". "Đời người có những quỹ đạo khác nhau, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa".

Thực lực của Trần Trường An càng ngày càng mạnh, hơn nữa cũng sẽ càng ngày càng tiến xa hơn.

Mặc dù những người khác cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng căn bản không thể đuổi kịp Trần Trường An.

"Cần gì phải để tâm đến những chuyện này?”


"Đời người chẳng phải là như vậy sao? Nhiều người chúng ta từng quen biết có thể đã lâu không gặp, thậm chí có nhiều người đã sớm qua đời từ lâu".

"Hãy trân trọng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, còn lại cứ tùy duyên đi”, Trần Trường An mỉm cười nói.

Trần Trường An đã sống ngàn năm, hắn đã sớm quen với việc chia ly, nhưng không ngờ lần này Đại Hoàng lại xúc động như vậy.

Điều này có chút không phù hợp với tính cách của Đại Hoàng, có chuyện gì thế?

"Ngươi nói vô cùng đúng”.

"Cho nên chúng ta phải trân trọng khoảnh khắc này, đi thôi... chúng ta hãy. đến thanh lâu đi".

"Nếu không đi thì những cô nương này sẽ già đi đó!"

"Thật đáng thương".

Trần Trường An ngược lại có chút đã quen với sự thay đổi đột ngột của Đại Hoàng, hắn biết có chuyện gì đó không ổn, nhất định là có ý xấu, nó đang kìm

chế suy nghĩ muốn đi thanh lâu.

"Ta có thể đi cùng không? Ta cũng chưa từng đến đó?", Cổ Phượng Dao có chút hưng phấn hỏi.


"Được chứ, rất được. Ngươi đã định là làm bạn với Đại Hoàng ta rồi. Đi, phải đi".

"Cái đó... Tam trưởng lão đúng không?” "Ngươi có đi không?"

"Cái này... còn ra thể thống gì? Ta chính là Tam trưởng lão của Cổ gia, sao có thể đi đến chỗ bẩn thỉu như vậy", Tam trưởng lão tức giận nói.

"Tam trưởng lão, thanh lâu rất dơ à?", Cổ Phượng Dao tò mò hỏi.

"Phượng Dao, ngươi là Đại tiểu thư của Cổ gia, không thể đi đến những nơi như vậy".

"Tại sao? Chỉ vì bẩn thôi sao? Không sao đâu. Ta có thể bảo bọn họ dọn dẹp. một chút, chỉ cần làm sạch là được".

"Bẩn mà ta nói không giống với bẩn mà ngươi nghĩ"

"Hả? Có gì khác biệt à?"

"Vậy ta thực sự phải đến đó xem cho biết mới được".

"Đại Hoàng tiền bối, chúng ta đi ngay bây giờ được không?” "Đi chứ, đi ngay bây giờ".

Nhìn thấy Đại Hoàng phải dẫn Cổ Phượng Dao đến thanh lâu, Trần Trường An cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Hơn nữa, hiện tại cũng đã rời khỏi Đế Đô, ở nơi hoang vu này, đi đâu tìm cho. ngươi thanh lâu chứ?

"Đại Hoàng, ngươi cảm thấy nơi này sẽ có thanh lâu sao?”

Trần Trường An chỉ vào môi trường xung quanh, ngoại trừ cỏ cây, ngay cả một bóng ma cũng không có.

"Thanh lâu... ở trong lòng!"
 
Chương 389: 389: Không Cần


"Cứ như vậy mà chết đi sao?", Ngô Danh Đao liếc nhìn thi thể của Ân Thiên Tử, đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị.
"Đương nhiên là không".

Hử? Chưa chết?
Lời nói của Trần Trường An khiến đám người Ngô Danh Đao cảm thấy sửng
sốt.

Còn chưa chết sao?
Ngô Danh Đao theo bản năng nhìn về phía thân thể của Ân Thiên Tử, nhưng lại phát hiện đối phương quả thực đã không còn hơi thở gì, thế thì tại sao...
Ngay sau đó, chỉ thấy trần Trường An vung tay lên, đột nhiên trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một linh hồn.
"Ngươi thực sự cho rằng ta không thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ nhặt của ngươi sao?”
"Từ đầu đến cuối, linh hồn của ngươi đều bị ta khống chế ở trong lòng bàn tay".
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn sao?"
Lời nói của Trần Trường An khiến linh hồn thể trong lòng bàn tay của hắn không ngừng run rẩy, tựa như đang vô cùng hoảng sợ.
"Đây là...!linh hồn của Ân Thiên Tử à?"

"Không sai, hắn ta đã sớm có dự định vứt bỏ thân xác, để linh hồn bỏ chạy".
"Nhưng hắn ta chắc hẳn đã quên, ngay từ đầu, thứ mà ta giam cầm chính là linh hồn của hắn ta chứ không phải là thân thể".
Trong khoảnh khắc linh hồn bị giam cầm thì nó sẽ mất quyền kiểm soát thân thể, Ân Thiên Tử vẫn luôn cho rằng cơ thể mình bị khống chế, nhưng hắn ta không ngờ thứ mà Trần Trường An khống chế lại là linh hồn của mình.
Linh hồn của Trần Trường An mạnh đến mức ngay cả linh hồn cấp bậc Đại Đế như Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ bị giam cầm, huống chỉ hắn ta chỉ là bán bộ Đại Đết
Trần Trường An nhìn linh hồn thể trong lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Ta nói cho ngươi biết một chuyện, linh hồn của tất cả những người ở Bất Tử Cảnh trong Ân gia của ngươi đều không tồn tại nữa".
"Mặc kệ các ngươi chiếm đoạt thân thể hay chuyển thế sống lại thì đều sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa".
"Nếu đã diệt môn thì nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn, ngươi nói đúng không?”
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Dưới Bất Tử Cảnh, linh hồn không thể chiếm đoạt thân thể của người khác chứ đừng nói đến chuyển thế sống lại, cho nên Trần Trường An chỉ cần nhắm vào những người có cấp bậc Bất Tử Cảnh là được.
Hắn tuyệt đối sẽ không giống như Ân Thiên Tử, tiêu diệt toàn bộ Tiếu gia nhưng lại chừa lại một Tiếu Trường Lâm có thiên phú mạnh nhất.

Hắn ta còn tưởng rằng mình đang bồi dưỡng một người giúp đỡ mình, nhưng trên thực tế, hắn ta đang huấn luyện một kẻ thù không đội trời chung muốn giết hắn ta mỗi ngày!
Sau khi tiêu diệt linh hồn của Ân Thiên Tử, hoàng triều Phụng Thiên và Ân gia đều sẽ không còn tồn tại nữa.
"Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ, giúp ta có thể báo thù lớn".
Nghe được lời nói của Tiếu Trường Lâm, Trần Trường An liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Ta làm như vậy chỉ vì chính mình thôi, không liên quan đến ngươi".
"Mặc dù như vậy, nhưng vãn bối có thể báo thù hoàn toàn là nhờ tiền bối giúp đỡ'.

"Vấn bối nhất định sẽ ghi nhớ mối đại ân này trong lòng".

"Nếu tiền bối cần gì ở nơi này thì cứ tùy tiện căn dặn, vấn bối tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối".

"Không cần".

"Dựa theo thỏa thuận ban đầu, từ nay về sau, hoàng triều Phụng Thiên chính là của ngươi".

"Đa tạ tiền bối".

Ân gia đã bị diệt vong, nhưng cơ nghiệp khổng lồ của hoàng triều Phụng Thiên vẫn còn đó, Tiếu Trường Lâm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy.

Từ nay về sau, thay đổi triều đại, trên đời sẽ không còn hoàng triều Phụng Thiên nữa..

 
Chương 390: 390: Ngươi Đang Nghĩ Cái Gì Vậy


Về phần Tiếu Trường Lâm có thể giữ vững hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn ta.
Sau khi giải quyết xong Ân gia, đoàn người Trân Trường An trực tiếp rời khỏi hoàng thành.
Lúc này, tất cả mọi người trong Đế Đô đều đang theo dõi, cũng không ai biết rốt cuộc trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, cuộc đại chiến siêu cấp mà mọi người tưởng tượng đã không xảy ra mà chỉ hoàn toàn rơi vào im lặng, yên tĩnh như tờ.
"Rốt cuộc...bên trong đã xảy ra chuyện gì thế?" "Không biết, nhưng ta cảm thấy nhất định đã phát sinh chuyện gì đó rất lớn".
"Ngươi nói mấy lời này không phải rất vô nghĩa à? Ai mà không biết vừa xảy ra chuyện lớn".
"Các ngươi nói xem, Trần Trường An sẽ thắng, đúng không?" "Hay là...!chúng ta đi xem thử đi?"
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đó là hoàng thành, ngươi có thể vào được sao?"
Toàn bộ Đế Đô cũng đang thảo luận, mọi người đều muốn biết hiện tại hoàng thành đã biến thành như thế nào.
Tuy nhiên, vào lúc này, đoàn người Trần Trường An cũng đã lặng lẽ rời khỏi Đế Đô.
Ngay sau đó, tin tức Ân gia bị tiêu diệt, Tịnh Kiên Vương Tiếu Trường Lâm lên ngôi hoàng đế được truyền ra ngoài.
“Tịnh Kiên Vương? Tại sao lại là Tịnh Kiên Vương?”
"Chuyện này...!Hóa ra hắn ta là người chiến thắng cuối cùng?” "Không, người chiến thắng cuối cùng là Trần Trường An mới đúng".


"Vô Thượng Hoàng!"
"Tiếu Trường Lâm...!quả thực có thủ đoạn thông minh".
Tiếu Trường Lâm biết, với thực lực và nền tảng hiện tại của mình thì căn bản không thể giữ vững được hoàng triều Phụng Thiên khổng lồ như vậy.
Hắn ta cần bối cảnh, cần một chỗ dựa vững chắc, mà đối với người này, Trần Trường An chính là người thích hợp nhất.
Cho nên, mệnh lệnh đầu tiên của Tiếu Trường Lâm chính là tôn Trần Trường An làm Vô Thượng Hoàng, địa vị áp đảo hoàng thất, đứng trên tất cả mọi người.
Cứ như vậy, ngôi vị hoàng đế của Tiếu Trường Lâm mới được ngồi yên.
Những người thoát chết dưới tay Trân Trường An cũng sẽ chọn đầu quân cho Tiếu Trường Lâm, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào bọn họ được đứng trong trận doanh của Trần Trường An.
"Tiếu Trường Lâm này thực sự có chút thủ đoạn".
"Hắn ta không sợ làm như vậy thì sẽ khiến ngươi khó chịu sao?"
Đại Hoàng có chút hiếu kỳ nhìn Trần Trường An, như thể muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào với hành động của Tiếu Trường Lâm.
"Đại Hoàng, ta tha cho những người đó, ngươi thực sự cho rằng ta làm vậy là vì muốn nhận được sự tán dương từ bọn họ sao?"
"Đương nhiên, nếu không thì sao?”
"Nông cạn, ngu xuẩn, ta cố ý".

"Không nhìn ra".

Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Trân Trường An, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người nông cạn? Ngươi nghe những lời nhảm nhí buồn nôn như vậy một cách thích thú, ngươi còn có mặt mũi nói đến ai khác?
"Thôi quên đi, có nói thì ngươi cũng không hiểu".

“Ngươi quá nông cạn".

Trần Trường An bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không để ý đến Đại Hoàng mà chỉ nhìn về phía Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao.

“Tiếp theo, hai người có tính toán gì không?"
"Ta định tiếp tục rèn luyện.

Ta đã từng cho rằng đột phá đến Bất Tử Cảnh đã rất tốt rồi, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, Bất Tử Cảnh...!cũng không hề ổn'.

Lâm Tương Liễu tự cười nhạo chính mình, ban đầu trong lòng tràn đầy hào.

hứng, cho rằng mình có thể giúp đỡ Trần Trường An đến hoàng triều Phụng.

 
Chương 391: 391: Sau Lần Chia Tay Này


Thiên đại náo một trận.
Kết quả là sau khi đến nơi này mới phát hiện, thực lực của hắn ta căn bản không thể tham gia vòng thi cao cấp.
Nếu không phải Trần Trường An sắp xếp cho mình những nhiệm vụ khác thì chỉ sợ hắn ta cũng chỉ là một khán giả xem náo nhiệt mà thôi.
"Ta...!tốt nhất nên quay lại khu Hỗn Loạn, đợi đến khi tu vi mạnh hơn thì sẽ có thể bước ra ngoài ngao du".
"Chiến trường huy chương thực ra là một nơi huấn luyện tương đối tốt".

"Được, vậy chúng ta tạm biệt ở đây".
"Được, tạm biệt".
“Tạm biệt!"
Nhìn bóng lưng của Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao rời đi, Đại Hoàng cảm thấy khá xúc động.
"Sau lần chia tay này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng gặp lại nữa".

"Đời người có những quỹ đạo khác nhau, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa".
Thực lực của Trần Trường An càng ngày càng mạnh, hơn nữa cũng sẽ càng ngày càng tiến xa hơn.
Mặc dù những người khác cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng căn bản không thể đuổi kịp Trần Trường An.
"Cần gì phải để tâm đến những chuyện này?”
"Đời người chẳng phải là như vậy sao? Nhiều người chúng ta từng quen biết có thể đã lâu không gặp, thậm chí có nhiều người đã sớm qua đời từ lâu".

"Hãy trân trọng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, còn lại cứ tùy duyên đi”, Trần Trường An mỉm cười nói.
Trần Trường An đã sống ngàn năm, hắn đã sớm quen với việc chia ly, nhưng không ngờ lần này Đại Hoàng lại xúc động như vậy.
Điều này có chút không phù hợp với tính cách của Đại Hoàng, có chuyện gì thế?
"Ngươi nói vô cùng đúng”.
"Cho nên chúng ta phải trân trọng khoảnh khắc này, đi thôi...!chúng ta hãy.

đến thanh lâu đi".
"Nếu không đi thì những cô nương này sẽ già đi đó!"
"Thật đáng thương".
Trần Trường An ngược lại có chút đã quen với sự thay đổi đột ngột của Đại Hoàng, hắn biết có chuyện gì đó không ổn, nhất định là có ý xấu, nó đang kìm
chế suy nghĩ muốn đi thanh lâu.
"Ta có thể đi cùng không? Ta cũng chưa từng đến đó?", Cổ Phượng Dao có chút hưng phấn hỏi.
"Được chứ, rất được.

Ngươi đã định là làm bạn với Đại Hoàng ta rồi.

Đi, phải đi".
"Cái đó...!Tam trưởng lão đúng không?” "Ngươi có đi không?"

"Cái này...!còn ra thể thống gì? Ta chính là Tam trưởng lão của Cổ gia, sao có thể đi đến chỗ bẩn thỉu như vậy", Tam trưởng lão tức giận nói.
"Tam trưởng lão, thanh lâu rất dơ à?", Cổ Phượng Dao tò mò hỏi.
"Phượng Dao, ngươi là Đại tiểu thư của Cổ gia, không thể đi đến những nơi như vậy".
"Tại sao? Chỉ vì bẩn thôi sao? Không sao đâu.

Ta có thể bảo bọn họ dọn dẹp.

một chút, chỉ cần làm sạch là được".
"Bẩn mà ta nói không giống với bẩn mà ngươi nghĩ"
"Hả? Có gì khác biệt à?"
"Vậy ta thực sự phải đến đó xem cho biết mới được".

"Đại Hoàng tiền bối, chúng ta đi ngay bây giờ được không?” "Đi chứ, đi ngay bây giờ".

Nhìn thấy Đại Hoàng phải dẫn Cổ Phượng Dao đến thanh lâu, Trần Trường An cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Hơn nữa, hiện tại cũng đã rời khỏi Đế Đô, ở nơi hoang vu này, đi đâu tìm cho.

ngươi thanh lâu chứ?
"Đại Hoàng, ngươi cảm thấy nơi này sẽ có thanh lâu sao?”
Trần Trường An chỉ vào môi trường xung quanh, ngoại trừ cỏ cây, ngay cả một bóng ma cũng không có.

"Thanh lâu...!ở trong lòng!".

 
Chương 392: C392: Ta thực sự biết rồi


“Đại Hoàng huynh, vẫn là ngươi hiểu cuộc sống, biết hưởng thụ”. “Äy, ta đã sống bao nhiêu năm, đúng là uổng phí, sống uổng phí rồi”.

Tam trưởng lão vô cùng cảm khái, nhớ lại cuộc sống thanh tâm quả dục. thận trọng của mình nhiều năm qua, không nhịn được thở dài.

Thì ra được người khác phục vụ là một kiểu hưởng thụ. “Tam trưởng lão, vậy ta đi trước đây?” “Ừm? Được, ngươi về trước đi, nơi này vốn không phải là nơi ngươi nên đến”.

“Mau đi thôi!"

Cổ Phượng Dao hơi bất lực nhìn Tam trưởng lão một cái, muốn nói, nhưng lại không dám nói.

Chẳng lẽ nơi này là nơi người nên đến?

Sau khi Cổ Phượng Dao về đến quán trọ, liền bị Trần Trường An trực tiếp gọi đến.

“Trời đã sáng rồi, họ vẫn còn ở thanh lâu?”

“Nói xem, Tam trưởng lão bị Đại Hoàng lôi kéo như thế nào?”, Trần Trường An nổi hứng hỏi.

“Việc này...”

“Ban đầu ông ta còn phản kháng, nhưng dần dần vui vẻ, cuối cùng... đám chìm vào đó, không thể rút ra!”


“Phượng Dao à, sau khi về Cổ gia, có những chuyện, ngươi coi như không biết, nhớ chưa?”

“Tam trưởng lão, cả đoạn đường ông đã nói ba trăm lần rồi”.

“Việc này... ta chỉ nhắc nhở cô thôi mà”.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Được, ta thực sự nhớ rồi, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện ông đã đến thanh lâu Bát gia.

“Đây... sao có thể là ta đi chứ? Ta chỉ đi cùng Đại Hoàng huynh thôi, nó là khách, khách, có hiểu không?”

“Được, ta hiểu, đây là đạo tiếp khách, câu này, ông cũng nói hai trăm lần rì"

“Khụ khụ, tuyệt đối không được nói đấy”.

“Ta thực sự biết rồi”.

Cổ Phượng Dao rất bất lực, rất cạn lời, cả thời gian, động một cái là Tam trưởng lão cùng Đại Hoàng chạy đến thanh lâu.


Vốn dĩ chỉ cần khoảng một tháng là có thể về đến Cổ gia, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp gấp đôi thời gian..

Từ sau lần đầu tiên đến thanh lâu, Tam trưởng lão đã chìm sâu vào trong đó không thể dứt ra.

Cùng với Đại Hoàng cũng coi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Bây giờ Tam trưởng lão cũng không thể nghiêm túc lên, mỗi lần ông ta nghiêm mặt, mọi người cũng sẽ cảm thấy ông ta hơi hung dữ.

Có câu tâm sinh tướng, cũng có cái lý của nó.

Cổ gia.

“Hắn sắp đến rồi!”

Mục Vân Dao nhìn ra bên ngoài, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.

“Nếu hắn đã đến thì ta cũng nên đi rồi”.

Đi?

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của lão tổ Cổ gia Cổ Phong Hoa cũng biến sắc. “Tiền bối, ngươi muốn đi ư?”

“Đã là đồ đệ của ngươi, tại sao không gặp chứ?”, Cổ Phong Hoa không hiểu hỏi.

“Thôi, chẳng thèm gặp tên nhóc thối đó”.

Cổ Phong Hoa nhìn Mục Vân Dao, trong lòng cũng nghỉ hoặc, rốt cuộc là người thế nào mới có thể được coi trọng như vậy?
 
Chương 393: C393: Còn ông ta cũng chỉ là người


Nếu không phải vì Trần Trường An này, sợ rằng Mục Vân Dao cũng sẽ không vào cổng lớn của Cổ gia ông ta.

“Tiền bối, có một câu hỏi mà tôi vẫn luôn muốn hỏi”.

“Thực...thực lực của ngươi, sớm đã đạt đến cảnh giới không ai địch nổi, tại sao còn chưa phi thăng thượng giới?”

“Các nhân vật lớn cùng thời đại với ngươi, người thì đã phi thăng, người thì đã chết, tại sao ngươi còn ở lại Thái Huyền Giới?”

Cổ Phong Hoa không hiểu, tuy Cổ Phong Hoa cũng là cảnh giới Đại Đế đỉnh phong, nhưng so với Mục Vân Dao, thì vẫn kém về bối phận.

Nếu thực sự tính ra, thái gia gia của Cổ Phong Hoa mới là nhân vật cùng thời kỳ với Mục Vân Dao.

Còn ông ta cũng chỉ là người trong số ít người ở Thái Huyền Giới biết một vài chuyện của Mục Vân Dao thôi.

Mục Vân Dao, yêu nghiệt tuyệt thết


Phong hiệu...

nữ đế tuyệt thết Thiên hạ đệ nhất, không ai địch nổi!

Lần đầu tiên thiên địa nhân tam bảng xuất hiện, Mục Vân Dao cũng theo bảng xếp hạng lọt vào tầm mắt của mọi người.

Đó là thời đại của một yêu nghiệt ra đời, tuy nhiên Mục Vân Dao dẫm trên những yêu nghiệt đó, bước từng bước đến đỉnh phong.

Tuy chưa thành lập thế lực nào, nhưng cả Thái Huyền Giới không có thế lực nào dám chọc vào Mục Vân Dao.

Đã từng có một cường giả cũng là đại đế đỉnh phong không phục Mục Vân Dao, muốn cướp danh hiệu cường giả đệ nhất, nên đã khiêu chiến.

Trận chiến đó, không kinh hồn bạt vía, không trời rung đất chuyển, yên ắng, vô cùng yên ắng.


Cùng là cảnh giới đại đế đỉnh phong, Mục Vân Dao chỉ ra một chiêu, đã trực tiếp giết cường giả cùng cảnh giới.

Từ đó về sau, nữ đế tuyệt thế Mục Vân Dao đã trở thành một cấm ky, không ai dám nhắc, không ai dám chọc đến.

Cổ Phong Hoa cũng được nghe một vài chuyện của Mục Vân Dao từ thái gia gia, ông ta vốn nghĩ, cường giả như Mục Vân Dao sớm đã rời khỏi Thái Huyền

Giới, lại không nghĩ, nàng vẫn ở đây.

Và còn th nhận một đồ đệ, còn vì hắn đích thân đến Cổ gia, khiến Cổ Phong Hoa được sủng mà kinh sợ.

Nghe thấy lời của Cổ Phong Hoa, Mục Vân Dao ngẩng đầu nhìn lên không trung.

“Thượng giới ư?”

“Thời cơ chưa đến”.

“Sau khi Trần Trường An đến, không cần phải nhắc đến ta với hắn”.
 
Chương 394: C394: Đi thôi


“Tiền bối, tại sao chứ?”

“Không cần thiết, ta đi đây”.

“Tiền bối...”

Cổ Phong Hoa còn muốn nói, nhưng lúc này Mục Vân Dao đã biến mất không còn bóng dáng.

Mặc dù Cổ Phong Hoa cũng là Đại Đế đỉnh phong, nhưng vẫn không thể cảm nhận được Mục Vân Dao rời đi như thế nào.

“Không hổ là Nữ đế tuyệt thế, quả nhiên khác người”. “Bao nhiêu năm đã qua rồi, bây giờ ngươi... mạnh đến mức nào chứ?”

Cổ Phong Hoa rất hiếu kỳ, nhưng ông ta không dám tìm cái chết, cùng là Đại Đế đỉnh phong, nhưng khoảng cách thực lực...

Nghĩ đến đây, Cổ Phong Hoa cười khổ lắc đầu, trong lòng càng mong chờ Trần Trường An đến, đệ tử có thể được nữ đế tuyệt thế coi trọng sẽ có phong thái thế nào.

“Bái kiến tam trưởng lão!”

“Bái kiến đại tiểu thư!”

Trải qua hai tháng, cuối cùng đoàn người Trần Trường An đã đến Cổ gia.


Trần Trường An phát hiện, hình như những người của Cô gia đều đặc biệt quan tâm mình.

“Người này là người mà lão tổ muốn đợi ư? Mới chỉ cảnh giới Hóa thần tầng thứ nhất?”

“Là người này, hay là người cảnh giới Hóa thần tầng thứ ba đó? Tôi thấy cô gái đó, hình như trẻ hơn, tu vi cao hơn đấy?”

“Nhưng sao ta cảm thấy là người đàn ông đó chứ?”

“Bất kể là ai, có thể được lão tổ chờ đợi, đúng là may mắn”.

“Đúng thế, người Cổ gia chúng ta cũng chưa chắc có cơ hội gặp được lão tổ. Ngưỡng một!

Người của Gổ gia đều rất ngưỡng mộ, nhưng nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc là ai mới là người lão tổ chờ đợi thực sự.

“Phượng Dao, ta còn có chuyện khác, ngươi đưa họ đi gặp lão tổ đi”.

“Lão tổ đã dặn dò như vậy”.

“Đúng rồi, đừng quên chuyện mà ta nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng quên”. Đến bây giờ, Tam trưởng lão vẫn không quên nhắc nhở Cổ Phượng Dao.


Cổ Phượng Dao bất lực thở dài một hơi, vô cùng nghiêm túc gật đầu,Tam trưởng lão mới yên tâm rời đi.

“Đi thôi”. “Ta đưa các người đi gặp lão tổ”.

Trần Trường An gật đầu, sau đó đi theo Cổ Phượng Dao đến nơi ở của lão tổ Cổ gia.

Sau khi đến nơi này, Trần Trường An không khỏi cau mày. “Sư phụ ta đã đến đây!”

Lời vừa được nói ra, Cổ Phượng Dao và Cố Tiên Nhi đều ngẩn người, sư phụ? Sư phụ của Trần Trường An?

Cố Tiên Nhi đi theo bên cạnh Trần Trường An lâu như vậy, cũng chỉ biết Trần Trường An có một sư phụ, nhưng đối phương là ai, thì nàng ta chưa từng được. biết.

Điều khiến Cổ Phượng Dao ngạc nhiên là đây là nơi ở của lão tổ, sư phụ của Trần Trường An lại có thể xuất hiện ở đây?

“Làm sao ngươi biết? Ngươi ngửi được mùi ư?”, Đại Hoàng hiếu kỳ hỏi.

“Cút đi, ngươi không sợ sư phụ của ta giết chết ngươi hả?”, Trần Trường An không vui nói.

“Ta cũng không nói trên người sư phụ ngươi có mùi, nàng ta giết chết ta làm gì”.

Tuy ngoài miệng Đại Hoàng nói như vậy, nhưng vẫn sợ hãi rõ ràng, thậm chí còn cẩn thận nhìn quan sát xung quanh một lượt.

“Ta cũng rất hiếu kỳ, làm sao ngươi biết?”

Cổ Phong Hoa cũng hiếu kỳ, Trần Trường An vừa mới đến chỗ của mình, làm sao biết sư phụ hắn từng đến?
 
Chương 395: C395: Lão tổ


Cho dù là Cổ Phong Hoa cũng không phát giác ra được khí tức của Mục Vân Dao để lại, nhưng Trần Trường An lại có thể?

“Lão tổ!”

Nhìn thấy Cổ Phong Hoa, Cổ Phượng Dao cung kính khom lưng.

Cổ Phong Hoa gật đầu với Cổ Phượng Dao, sau đó nhìn sang Trần Trường An.

Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất? Không nhìn ra tuổi tác? Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ!

Quản nhiên, người có thể trở thành đệ tử của Mục Vân Dao, tuyệt đối không phải là người bình thường.

“Ông là lão tổ Cổ gia?”, Trần Trường An hỏi.

“Đúng thế, là ta, ngươi còn chưa trả lời, làm sao ngươi biết sư phụ ngươi đã đến đây?”, Cổ Phong Hoa hiếu kỳ hỏi.


“Thói quen sinh hoạt”. Thói quen sinh hoạt? Thế là có ý gì?

Lúc Trần Trường An vừa đến nơi này, đã chú ý đến một vào điểm kỳ lạ, đó là một thói quen chỉ thuộc về Mục Vân Dao.

Đó chính là một thói quen theo bản năng mà bản thân Mục Vân Dao cũng không chú ý đến.

“Ông nhìn thấy chỗ đó chưa?”

Trần Trường An chỉ sang bên cạnh, Cổ Phong Hoa rất kinh ngạc, vì chỗ đó chính là chỗ mà Mục Vân Dao vẫn luôn đứng mấy hôm nay.

Sau khi Mục Vân Dao đến Gổ gia, gần như ngày nào cũng phải đứng ở vị trí này rất lâu.

Cổ Phong Hoa cũng rất hiếu kỳ, những ông ta không dám hỏi, nhưng bây giờ Trần Trường An vừa nhìn là chú ý đến chỗ này?


“Đúng là sư phụ ngươi thường xuyên đứng ở đây, làm sao ngươi biết?”, Cổ Phong Hoa hiếu kỳ hỏi.

“Ông nhìn kỹ xem”. Nhìn kỹ?

Cổ Phong Hoa hơi nghi hoặc, nhưng vẫn quan sát kỹ chỗ mà Mục Vân Dao đứng.

Đột nhiên, trong lòng Cổ Phong Hoa chấn hãi, không ngờ điểm nhỏ bé như vậy mà bị Trần Trường An chú ý đến?

Hắn vừa mới đến chỗ của mình thôi, năng lực quan sát của hắn nhạy cảm như vậy ư?

“Thì ra là vậy, sợ là, cũng chỉ có đệ tử thân truyền như ngươi mới hiểu sư phụ ngươi như vậy”, Cổ Phong Hoa cười nói.

“Lão tổ, đây... rốt cuộc là thế nào?”, Cổ Phượng Dao nhìn cả hồi lâu cũng không nhìn thấy điểm gì khác biệt.

“Thực ra, cũng không có gì”.

Cũng không có gì?
 
Chương 396: C396: Khi đứng lâu ở một chỗ


Việc này... rốt cuộc là ý gì?

“Công tử, ta không hiểu”, Cố Tiên Nhi thắc mắc hỏi. “Vì các ngươi không đủ thực lực, không nhìn thấy”. Thực lực không đủ, không nhìn thấy?

Cổ Phượng Dao cảm thấy kỳ lạ, nếu luận tu vi, Trần Trường An mới là người cảnh giới thấp nhất chứ?

Cũng không đúng, luận thực lực, Trần Trường An đúng là rất mạnh, sánh ngang với đại đế.

“Là hoa chân linh”.

“Các người không đủ thực lực, cho nên không nhìn thấy”, Trần Trường An cười nói.

Hoa chân linh? Đó là cái gì?

Trong những người có mặt, chỉ có Trần Trường An và Cổ Phong Hoa với Đại Hoàng biết, hoa chân linh là gì.


Ban đầu Đại Hoàng không để ý, cho nên không phát hiện ra, nhưng sau khi Trần Trường An nhắc đến, Đại Hoàng cũng chú ý đến hoa chân linh.

Nhưng Đại Hoàng đâu biết, đây là một thói quen của Mục Vân Dao. “Công tử, hoa chân linh là gì?”, Cố Tiên Nhi hiếu kỳ hỏi.

“Sau khi tu vi đạt đến Đại Đế, thực ra linh khí trong cơ thể sẽ có thay đổi”. “Từ linh khí biến thành khí chân linh”.

“Còn hoa chân linh, chỉ là lợi dụng khí chân linh, ngưng tự thành một đóa

hoa”.

“Nếu không chú ý quan sát, cho dù là cường giả đại đế cũng không phát hiện ra”.

Nghe thấy lời của Trần Trường An, Cổ Phong Hoa tán thành gật đầu, Mục Vân Dao đã đợi ở đây lâu như vậy, Cổ Phong Hoa chưa từng phát hiện ra.

Đương nhiên, một phần lớn nguyên nhân là Cổ Phong Hoa không dám quá quan sát Mục Vân Dao, sợ bị đánh.


Trần Trường An đi theo bên cạnh Mục Vân Dao nhiều năm, cho nên hắn biết rõ, Mục Vân Dao có thói quen như vậy.

Khi đứng lâu ở một chỗ, Mục Vân Dao sẽ dùng khí chân linh ngưng tụ ra một đóa hoa chân linh, ngón tay chơi nghịch hoa chân linh được ngưng tụ ra theo. bản năng.

Thực ra, hoa chân linh này không giữ được thời gian quá lâu, nhưng thực lực của Mục Vân Dao thực sự quá mạnh, khí chân linh trong cơ thể vô cùng bá đạo.

Cho nên cho dù nàng đã rời đi, nhưng hoa chân linh vẫn còn, chỉ là đã mờ nhạt, nhưng chỉ cần người có thực lực quan sát kỹ, thì vẫn có thể nhìn được.

Đây không phải một thói quen xấu chí mạng gì, cho nên Trần Trường An cũng không nhắc nhở, huống hồ, nhắc nhở cũng vô ích.

“Họ không nhìn thấy cũng rất bình thường, nhưng ngươi... tại sao có thể nhìn thấy?”

Cổ Phong Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, tu vi của Trần Trường An cũng chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, ông ta rất tự tin, tu vi của Trần Trường An không thể giấu được ôn ta.

Một Hóa Thần Cảnh có thể nhìn thấy hoa chân linh? Hơn nữa còn là hoa chân linh sắp tiêu tan, đúng là rất kỳ lạ.

Trần Trường An nhìn Cổ Phong Hoa một cái, lại không trả lời câu hỏi này.

Vì năm đó khi hắn không có tu vi thì đã có thể nhìn thấy, Mục Vân Dao từng đoán, có lẽ là vì linh hồn của Trần Trường An quá mạnh, cho nên mới nhìn thấy.

Còn về có phải như vậy không, Mục Vân Dao cũng không biết, tóm lại có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Trần Trường An, nàng cũng cảm thấy rất bình thường.
 
Chương 397: C397: Thứ đó đúng là ở cổ gia ta


Dù sao... mình có đồ đệ như này mới là chuyện kỳ lạ nhất. “Sư phụ tôi đến tìm ông có mục đích gì?” “Ông bảo tôi đến, thực sự là vi trân châu sao?”

Trần Trường An vẫn luôn suy đoán, sư phụ Mục Vân Dao thường xuyên đi theo mình, cho nên chuyện liên quan đến Thai Châu, có lẽ sư phụ biết.

Chính vì vậy, hắn lo sợ trong tay Cổ Phong Hoa không có Thai Châu, mà là vì Mục Vân Dao mới biết chuyện này, và lừa mình đến đây.

Nhưng hắn không hiểu, sư phụ làm vậy là có dụng ý gì.

“Sư phụ ngươi đến tìm ta, mục đích rất đơn giản, chính là vì viên trân châu mà ngươi muốn”.

“Thứ đó đúng là ở Cổ gia ta”.

“Ta cũng không biết sư phụ ngươi làm sao biết thông tin này”.

“Đương nhiên, ngoại trừ trân châu, còn có một chuyện khác”.

Được biết trân châu thực sự ở Cổ gia, Trần Trường An thở nhẹ nhõm một hơi, nhưng những lời tiếp theo của Cổ Phong Hoa lại khiến Trần Trường An ngẩn người.


Còn có một chuyện khác?

“Là chuyện gì?”, Trần Trường An hỏi.

“Ừm..”

Cổ Phong Hoa do dự một lúc, sau đó nhìn sang Cổ Phượng Dao.

Lúc này Cổ Phượng Dao cũng hơi thộn người, lão... lão tổ nhìn mình làm gì?

“Sư phụ người đã định hôn sự cho ngươi”.

“Cổ Phượng Dao là vị hôn thê của ngươi”.

“Cái gì?"


“Cái gì!”

Một câu nói của Cổ Phong Hoa khiến cả hai người Trần Trường An và Cổ Phượng Dao đều thộn người.

Việc này... quá đột ngột rồi phải không?

Hơn nữa, Trần Trường An không tin sư phụ mình làm ra chuyện này, bỗng dưng định hôn sự cho mình?

Rốt cuộc nàng nghĩ thế nào? Trần Trường An kinh ngạc, Cổ Phượng Dao càng ngẩn người hơn!

Là đại tiểu thư của Gổ gia, hơn nữa còn là thiên kiêu của thời này, Cổ Phượng Dao biết rõ, mình có thể làm chủ hôn nhân của mình.

Và điều quan trong nhất là, người tu luyện, vốn không vội thành thân, với thiên phú của Cổ Phượng Dao, việc quan trọng nhất là tu luyện.

Hơn nữa các vị trưởng bối của Cổ gia cũng dạy bảo nàng ta như vậy, nhưng bây giờ làm sao đọt nhiên lại sắp xếp hôn sự? Mà còn là với Trần Trường An?

Cổ Phượng Dao nhìn vẻ phức tap trên khuôn mặt Trần Trường An, vẻ mặt cũng biến sắc.

“Trần Trường An, ngươi có biểu hiện gì vậy?”

“Ta làm vị hôn thê của ngươi, ngươi còn không muốn?” “Ngươi mừng thầm đi”, Cổ Phượng Dao tức giận nói.
 
Chương 398: C398: Đương nhiên


“Tiên Nhi, ta thực sự không biết chuyện này, ngươi phải tin ta”.

Sau khi Cổ Phượng Dao mắng Trần Trường An một câu, quay đầu lại giải thích với Cố Tiên Nhi.

Bất kể Cố Tiên Nhi nghĩ thế nào, nhưng Cổ Phượng Dao thực sự coi nàng ta là bạn, hơn nữa còn nhìn ra, Cố Tiên Nhi thích Trần Trường An.

Bây giờ nàng ta có cảm giác tội lỗi đã cướp bạn trai của ban tốt.

Lúc Gố Tiên Nhi vừa nghe thấy tin này, trong lòng thực sự hoảng loạn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, nàng ta đã bình tĩnh lại.

Cố Tiên Nhi biết rõ, nàng ta là một thị nữ, hơn nữa, đây là hôn sự mà sư phụ của Trần Trường An định sẵn.

Cố Tiên Nhi không có thân phân và tư cách gì để thay đổi, điều nàng ta có thể làm chính là theo bên cạnh Trần Trường An, như vậy là đủ

“Chuyện này không được thương lượng ư?”

“Sư phụ ta không gặp ta, có phải vì chuyện này không?”, Trần Trường An cau mày hỏi.

“Việc này... ta không biết tại sao sư phụ ngươi không gặp ngươi”. “Nhưng sư phụ ngươi từng nói, chuyện này không cần thương lượng”.

“Hoặc là ngươi lấy cả người và trân châu, nếu không, ngươi chỉ có thể thách chiến với ta, thắng được ta, ngươi cũng có thể lấy trân châu đi”.


Nghe thấy lời của Cổ Phong Hoa, Trần Trường An ngẩn người, chiến thắng một cường giả đại đế đỉnh phong?

Đùa gì vậy?

Thực lực hiện giờ của Trần Trường An vốn không thắng nổi, hắn vẫn rất biết mình biết ta.

“Cả đời Trần Trường An ta chưa từng bị người khác ép bức”. “Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta”.

“Được!” “Ta đồng ý!” Ừm?

Cú quay ngoắt của Trần Trường An suýt làm gãy cái lưng vạn năm của Cổ Phong Hoa.

Ngươi kích động hào hùng nói nhiều như vậy, cuối cùng ngươi lại đồng ý? Ngươi còn biết xấu hổ không hả?

Nữ đế tuyệt thế Mục Vân Dao, sao lại nhận một đồ đệ như này?

Chẳng trách không muốn gặp, đồ đệ này, ai muốn gặp hắn nhiều đây? Còn không bị chọc tức chết?

“Phượng Dao, từ nay về sau, ngươi là vị hôn thê của ta, có vui không?


Cổ Phượng Dao thộn mặt nhìn Trần Trường An tươi cười vui vẻ, nhất thời không phản ứng lại.

Việc này... có cần lật mặt nhanh vậy không?

Cả đoạn đường chẳng để ý quan tâm ta, bây giờ lại cười tươi? Hơn nữa mình còn chưa đồng ý, làm sao là vị hôn thê được? “Ta...”

“Được, không cần nói, ta biết, ta hiểu, hiểu hết, con gái, e thẹn, xấu hổ thừa nhận”.

“Ta hiểu hết những điều này, không sao, cứ từ từ”.

Trần Trường An trực tiếp ngả lời Cổ Phượng Dao, sau đó quay đầu nhìn sang Cổ Phong Hoa.

“Thưa ông, ta có chuyện muốn hỏi ông”.

“Ô? Ngươi hỏi đi”.

“Ngươi và sư phụ của ta, ai có bối phận lớn hơn?”

“Đương nhiên là sư phụ ngươi lớn hơn”.

“Rất tốt, vậy ta là đồ đệ của sư phụ ta, hai chúng ta có bối phận lớn hơn?” “Việc này...”

Lời của Trần Trường An khiến Cổ Phong Hoa thôn người.

Luận bối phận, Trần Trường An lại còn lớn hơn mình?
 
Chương 399: C399: Minh lại quên mất điều này


Vãi!

Minh lại quên mất điều này?

“Rất tốt, xem ra ngươi đã biết”.

“Vậy bây giờ Cổ Phượng Dao là vị hôn thê của ta, phải luận thế nào?” “Viêc này... ai luận bối phận người đó không được sao?”

“Được, sau này ngươi gọi ta là ông, ta gọi ngươi là Tiểu Cổ, Phượng Dao gọi ngươi là lão tổ, ngươi gọi nàng ta là đại nương, thế nào?”

Thế nào?

Bây giờ Cổ Phong Hoa nhìn Trần Trường An thì rất kích động muốn bóp chết hắn, ông? Mẹ kiếp, ngươi là ông của ai?

Mẹ kiếp, lại còn đại nương?

Cổ Phong Hoa nhìn qua Cổ Phượng Dao, nụ cười trên mặt vô cùng dữ tợn. “Nào, ta gọi ngươi là đại nương, ngươi dám đồng ý không?”

__

“Việc này... ta, rốt cuộc ta có nên đồng ý không?”


“Tiểu Cổ?”

Trong lúc Cổ Phượng Dao hoảng loạn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi một tiếng Tiểu Cổ.

Khi hai chữ Tiểu Cổ xuất hiện, tất cả mọi người đều chú ý thấy, khóe miệng của lại Cổ Phong Hoa giật mạnh.

Cơn lửa giận trong ánh mắt sắp trào ra. “Tốt tốt tốt”.

“Rất tốt”.

“Cổ Phượng Dao, ngươi to gan thật đấy?”

“Tiểu Cổ, ngươi thật to gan, sao lại ăn nói với đại nương của ngươi như vậy, xin lỗi đi!"

Cổ Phong Hoa Cường giả đại đế đỉnh phong.

Giờ đây, bị mấy câu nói của Trần Trường An làm cho tức đến toàn thân run lên, lại cũng không dám làm gì.

Cảm giác muốn giết hẳn, nhưng lại không thể giết hắn, khiến Cổ Phong Hoa cảm thấy mình sắp phát điên.

Hắn càng không hiểu, vô cùng không hiểu, nhân vật như Mục Vân Dao làm sao lại tìm một đệ tử cực phẩm như này?


Vô liêm sỉ, dung tục, không biết xấu hổi

“Nào nào, đừng khách sáo, Tiểu Cổ là hậu bối rất tốt, coi như nhà mình, đừng câu nệ”.

“Ngồi, ngồi xuống hết đi”.

Trần Trường An dường như là chủ nhân ở đây, trực tiếp đi đến một bên ung dung ngồi xuống, thậm chí còn gọi cả hai người Cổ Phượng Dao và Cố Tiên Nhi.

Tại sao không gọi Đại Hoàng?

Vì nó sớm đã đi đến một bên ngồi xuống, tích cực hơn ai hết.

Cố Tiên Nhi là thị nữ, đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của Trần Trường An vô điều kiện, còn Cổ Phượng Dao, lúc này đầu óc của nàng ta đã hoàn toàn dừng

hoạt động.

Hoàn toàn như con rối bị giật dây, nghe thấy lời của Trần Trường An, vẻ mặt mơ màng đi đến một bên ngồi xuống.

“Tiểu Cổ, ngươi cũng đừng đứng nữa, khách sao làm gì”.

“Nào, ngồi đi”.

“Ông có lời muốn nói với ngươi”.

Cổ Phong Hoa hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn lửa giận trong lòng.

Bao nhiêu năm rồi, cả Thái Huyền Giới, không có nhiều người dám ăn nói với mình như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top