Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 320: C320: Trả hàng


Nhiều năm qua, Huyết Đồ Đại Đế đã nghĩ ra nhiều biện pháp nhưng không tài nào làm tu vi của hắn ta tăng lên được, có cố gắng lắm cũng chỉ lên được tới Siêu Phàm Cảnh.

Ban đầu Huyết Đồ Đại Đế vốn đã bỏ cuộc, chấp nhận để hắn ta sống một cuộc đời bình yên cho tới cuối đời, nhưng rồi Nhân Bảng xuất hiện khiến Huyết Đồ Đại Đế không thể ngồi yên.

“Liệu có khi nào Huyết Đồ Đại Đế bảo hắn ta tới gặp ngươi là vì ông ta không hài lòng nên muốn trả hàng không?”

ồ?

Trả hàng?

Thứ này... Thứ này còn có thể trả lại được ư?

“Cũng có thể”.

“Có lẽ Huyết Đồ Đại Đế cho rằng do ta làm không tốt nên con ông ta mới kém cỏi như vậy”, Dược Nghịch Mệnh cười buồn rười rượi.

Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười bất đắc dĩ. Thiếp Huyết Đồ của Huyết Đồ Đại Đế tới nhanh ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Chưa đầy nửa tháng sau, Huyết Đồ Đại Đế đã sai người mang thiếp Huyết Đồ tới.

Mặc dù đây là chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu nhưng không khỏi thiếu thấu tình đạt lý. Không ngờ Huyết Đồ Đại Đế thực sự không hề niệm tình Dược Nghịch Mệnh từng giúp mình, có thể thấy ông ta cưng chiều con trai như thế nào.


“Một năm?” “Nghĩa là sao?” Đọc thiếp Huyết Đồ xong, Dược Nghịch Mệnh có phần không hiểu.

Huyết Đồ Đại Đế cho Dược Nghịch Mệnh một năm, nếu như ông ta có thể cải thiện thể chất cho Lãnh Vô Tình thì thiếp Huyết Đồ sẽ được thu hồi.

Nếu như Dược Nghịch Mệnh từ chối thì một năm sau, Huyết Đồ Đại Đế sẽ suất lĩnh điện Huyết Đồ tắm máu thành Đan Đết

“Có thể thấy tuy Huyết Đồ Đại Đế không phải người biết trả ơn nhưng ông ta cũng kiêng kị ngươi”.

“Dù sao ngươi cũng là vị Đan Đế duy nhất của Thái Huyền Giới, ông ta cũng không muốn làm mất lòng ngươi”.

“Ngươi tính thế nào?”, Trần Trường An hỏi Dược Nghịch Mệnh.

“Ta đã thế này rồi, lẽ nào còn phải để bản thân chịu ấm ức nữa hay sao?”

“Đừng nói là một năm, cho dù chỉ cho ta một ngày, ta cũng không buồn cân nhắc”. “Cùng lắm thì chết chứ gì”.

“Huống hồ, một năm đã đủ để ta liên hệ với một vài trợ thủ rồi”, Dược Nghịch Mệnh vừa cười vừa nói.

Trần Trường An đã đoán trước được kết quả này. Còn hẳn một năm nữa nên hắn cũng không định nán lại đây thêm. “Nếu vậy thì ta đi đây”.


“Một năm sau, ta sẽ trở về thành Đan Đế, ta cũng muốn xem xem Huyết Đồ Đại Đế định tắm máu nơi này như thế nào!”, Trần Trường An cười khẩy.

“Ngươi đi à?”

Trần Trường An muốn đi, Dược Nghịch Mệnh ít nhiều thấy hơi lưu luyến nhưng trên đời này, bữa tiệc nào rồi cũng tới lúc tàn, Trần Trường An vẫn còn việc của mình, không thể cứ ở đây mãi được.

“Đúng vậy, ta đã ở đây lâu quá rồi, phải đi thôi”.

“Ngươi định đi đâu?”

“Tới... Hoàng triều Phụng Thiên”.

Trần Trường An vẫn chưa quên chuyện ở hoàng triều Phụng Thiên, hiện tại đã tới lúc tính sổ chuyện năm xưa rồi.

“Được, nếu vậy thì ta không giữ chân ngươi nữa”. . truyện kiếm hiệp hay

“Nếu ngươi cần giúp đỡ thì cứ sai người báo tin cho ta bất cứ lúc nào”.

“Yên tâm, ta không khách khí với ngươi đâu”.

“Ha ha ha, thế là đúng đấy!”

Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Trần Trường An dẫn Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi rời khỏi phủ Đan Đế.

Trần Trường An đi rồi, phủ Đan Đế yên tĩnh trở lại. Ba người bọn Dược Nghịch Mệnh nhất thời thấy không quen.
 
Chương 321: C321: Trần vân hiên là ai


“Trung Đường”.

“Tiền bối có chuyện gì dặn dò ạ?”

“Lát nữa, ta giao cho ngươi mấy phong thư ta tự tay viết, ngươi đi gửi thư giúp †a”.

“Vâng”.

Trần Trường An đã đi rồi, Dược Nghịch Mệnh cũng phải chuẩn bị cho ngày hẹn một năm sau.

Nhưng trong lòng ông ta ít nhiều vẫn thấy lo lăng, liệu những người kia có giúp ông ta chống lại Huyết Đồ Đại Đế không?

Dược Nghịch Mệnh không chắc nhưng dù sao cũng phải hỏi thử một câu.

Hai tháng sau.

Hoàng triều Phụng Thiên.

Khi hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi xuất hiện ở địa giới của hoàng. triều Phụng Thiên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng.

Ánh sáng màu vàng kim tỏa ra khắp Thái Huyền Giới!

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra, hóa ra... Đã một năm trôi qua kể từ lần Nhân Bảng mở ra lần trước.


“Nhân Bảng cập nhật rồi!”

Lập tức, toàn bộ Thái Huyền Giới chìm trong bầu không khí kích động.

Ai nấy đều muốn xem thử xem sau một năm, liệu xếp hạng trên Nhân Bảng có thay đổi gì không.

“Công tử, Nhân Bảng cập nhật rồi”. “Ngươi có căng thẳng không?” “Hơi hơi ạ!”

Trong lòng Cố Tiên Nhi hơi căng thẳng, dù sao thì... Lần Nhân Bảng mở ra lần trước, nàng ta vẫn còn đang ở trong thanh lâu.

Hiện tại, một năm đã qua, thân phận và thực lực của nàng ta đều đã hoàn toàn đổi khác.

“Ôi trời!"

“Thế nào?”

Nhân Bảng cập nhật.

“Hạng nhất: Trần Vân Hiên, tuổi: Mười bảy, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ tư!”

“Hạng hai: Diệp Tri Thu, tuổi: Mười chín, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba!”. truyen bjyx

“Hạng ba: Cố Tiên Nhi, tuổi: Hai mươi mốt, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba!”


“Hạng bốn: Niếp Hạo Thiên, tuổi: Ba mươi, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba!”

“Hạng năm: Dạ Bắc Minh, tuổi: Ba mươi, tu vi: Hóa Thần Cảnh †ầng thứ ba!”

“Hạng sáu...”

Sau khi Nhân Bảng được cập nhật, toàn bộ Thái Huyền Giới đều bàn tán xôn xao!

Có chuyện gì vậy?

Thế này là thế nào?

Chỉ mới một năm trôi qua mà Thiên Bảng đã phát sinh biến hóa lớn như vậy rồi sao?

Ba hạng đầu đều đã đổi chủ?

Trần Vân Hiên là ai? Diệp Tri Thu là ai? Cố Tiên Nhi là ai?

Chưa từng nghe nói, chưa từng nghe nói!

Sôi trào!

Toàn bộ Thái Huyền Giới đều sôi trào vì chuyện Nhân Bảng cập nhật, ngựa ô, chắc chắn là ngựa ô đã xuất hiện rồi.

Hơn nữa còn là đột ngột xuất hiện, vừa xuất hiện là lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

“Haha, hạng nhất, Trần Vân Hiên đạt hạng nhất”.

“Đây là niềm tự hào của Bắc Vực chúng ta, niềm tự hào của Bắc Vực chúng tai”

“Hứ, niềm tự hào của Bắc Vực các ngươi cái nỗi gì, hắn ta là niềm tự hào của Tứ Vực bọn ta, là thiên tài do Tứ Vực sản sinh ra”.
 
Chương 322: C322: Các ngươi có biết xấu hổ hay không vậy


“Các ngươi có biết xấu hổ hay không vậy, rõ ràng Trần Vân Hiên là người của Bắc Vực bọn ta, liên quan gì tới các ngươi chứ?”

“Hứ, tại sao bọn ta lại không biết xấu hổ chứ, các ngươi đừng quên Trần Vân Hiên là cường giả số một của Tứ Vực, là vua của Tứ Vực! Sao lại không liên quan gì tới bọn ta?”

Trần Vân Hiên là một nhân vật truyền kỳ, là một thần thoại ở Tứ Vực. Hiện †ại, sau khi Nhân Bảng cập nhật, nhân vật truyền kỳ này lại được viết thêm một chương rạng rỡ mới.

Lúc này, Trần Chính Nguyên hít sâu một hơi, quả nhiên con của ông ta đã danh chấn thiên hạ, không phụ lòng bồi dưỡng của lão tổ.

Mọi người nhà họ Trần đều cảm thấy phấn khởi nhưng Trần Chính Nguyên hiểu rõ rằng, càng như vậy thì bọn họ lại càng phải cố gắng, nếu không, chẳng những bọn họ sẽ cản chân Trần Trường An mà tương tự, cũng sẽ cản chân cả Trần Vân Hiên.

Mặt khác, lúc này người của Thanh Vân Tông cũng đang hết sức cảm khái. Chỉ mới mấy tháng trôi qua kể từ lần hội võ Thanh Vân lần trước.


Vậy mà Diệp Tri Thu đã tiến thẳng từ Thần Thông Cảnh tầng thứ năm lên Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba, hơn nữa còn xếp hạng hai trên Nhân Bảng.

Không một ai chất vấn tính chính xác của Nhân Bảng, bởi nó được thiên đạo

tạo ra, ai dám to gan chất vấn thiên đạo?

“Thật không ngờ chỉ mới mấy tháng mà tu vi của Diệp Tri Thu đã đột phá tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba. Nếu vậy thì hai năm nữa, khi Nhân Bảng kết thúc,

không biết tu vi của hắn ta sẽ đạt tới đẳng cấp nào?”

“Đáng sợ thật, thật là đáng sợ, tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều thiên tài như vậy chứ?”

“Lẽ nào các ngươi không phát hiện ra à? Danh sách hai mươi người đứng đầu đã có sự biến động cực kỳ lớn. Ngoài bọn Niếp Hạo Thiên ra, rất nhiều người đã rơi ra khỏi top hai mươi”.

“Ôi, Nhân Bảng đã mở ra cả một thời đại sôi nổi, e là các thiên tài đều sẽ lộ diện toàn bộ”.

€ó người vui thì cũng có người buồn. Lúc này, sắc mặt của bọn Niếp Hạo Thiên cực kỳ khó coi. Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng chỉ mới một năm trôi

qua mà bọn họ đã bị những người khác vượt mặt. Danh xưng thiên tài độc nhất vô nhị cứ thế đổi chủ rồi ư? “Không thể nào, chuyện này là không thể!”


“Ba người này là ai? Sao chưa từng nghe nói bao giờ? Tại sao tu vi của bọn họ lại có thể đột phá nhanh như vậy?”

“Nhất định là bọn họ đã dùng một loại phương pháp nào đó cưỡng ép đột phá. Đúng vậy, chắc chắn là vậy”.

“Hừ, bọn họ nghĩ làm vậy là có thể ngồi vững thứ hạng của mình trên Nhân Bảng ư?”

“Nhất định ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là thiên tài thực thụ”.

Niếp Hạo Thiên không tài nào chấp nhận nổi kết quả này, lại càng không tin có người có thiên phú mạnh hơn mình.

Một năm qua, hắn ta đã đột phá liên tục hai tầng tu vi, cứ tưởng như vậy là đã có thể ngồi vững ngai đầu rồi, thật không ngờ lại bị rớt xuống hạng bốn.

Sau lần Nhân Bảng cập nhật này, ba người bọn Trần Vân Hiên đều đã vang danh khắp Thái Huyền Giới nhưng cùng với đó, nguy hiểm cũng kéo tới.


Xưa nay, trận chiến thứ hạng trên Nhân Bảng vốn không chỉ đơn thuần là so bì về thiên phú mà còn cạnh tranh cả về thực lực và bối cảnh.

Có thể nói hiện tại, ba người bọn Trần Vân Hiên là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của rất nhiều người, nếu diệt trừ được ba người họ thì ba vị trí đầu bảng sẽ vô chủ.

Biến động của ba vị trí đầu bảng được mọi người bàn tán sôi nổi nên những thứ hạng xếp sau đều không được quan tâm mấy.

Trần Trường An có vẻ rất bình thản khi xem tên những người thuộc top mười nhưng Cố Tiên Nhi thì lại tỏ ra khá kích động.

Ba người đứng đầu bảng đều có mối quan hệ mật thiết với Trần Trường An nhưng trong mười người đứng đầu còn có một người là Ngô Danh Đao.

Mặc dù hắn ta bắt đầu khá muộn nhưng vẫn lọt được vào top mười, dù chỉ là hạng mười mà thôi.
 
Chương 323: C323: Thật thú vị


“Đi thôi”.

“Vâng, thưa công tử”.

Những người đi đường xung quanh có người đang mải bàn tán, có người lại nhìn lên Nhân Bảng trên bầu trời, chỉ có Trần Trường An và Cố Tiên Nhi là đi thẳng về phía trước, trông hoàn toàn khác biệt.

“Dừng lại

Hai người mới đi được một đoạn thì đột nhiên có tiếng quát to vang lên ở sau lưng.

Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên dẫn theo một đám thuộc hạ chạy tới, bao vậy hai người bọn Trân Trường An.

ồ? Có chuyện gì vậy? Trần Trường An không biết đối phương làm vậy là có ý gì.

Chẳng lẽ hắn vừa đặt chân tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên đã có người nhận ra thân phận của hắn

Khả năng này thật sự quá nhỏ. Nhưng rồi Trần Trường An nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương.

Người trẻ tuổi cầm đầu không hề che giấu ánh mắt tham lam của bản thân, ngắm nhìn cơ thể của Cố Tiên Nhi từ trên xuống dưới!


Khá lắm!

Thật là có con mắt tinh tường. Trần Trường An đã từng thắc mắc tại sao Cố "Tiên Nhi xinh đẹp như vậy nhưng trên đường đi không hề gặp phải một tên háo. sắc nào.

Hiện tại cuối cùng cũng đã gặp rồi. Không thể không nói, người này quả là vừa có con mắt tỉnh tường lại vừa có can đảm.

Cố Tiên Nhi nhìn thấy ánh mắt của đối phương liên tục quan sát cơ thể mình, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Quả là một gã ngông cuồng to gan, sao hắn ta dám có ý đồ với mình chứ?

“Khụ khụ!”

Có vẻ như người trẻ tuổi kia đã nhận thấy ánh mắt không vui của Cố Tiên Nhi, hắn ta ho khế một tiếng rồi chỉnh trang lại y phục.

“Thưa cô nương, vừa rồi là ta thất lễ”.

“Vừa nhìn thấy cô nương, ta đã kinh ngạc như gặp được tiên giáng trần nên mới mở miệng gọi cô nương đứng lại, mong cô nương chớ trách”.

“Ta...”


“Cút!”

Không đợi đối phương nói xong, Cố Tiên Nhi đã lạnh lùng quát một tiếng, khiến người trẻ tuổi kia biến sắc.

Hay lắm!

Có cá tính!

Thật thú vị!

“Lâu lắm rồi không có ai dám lớn tiếng với ta như vậy”.

“Hay lắm, tuyệt vời!”

“Bản thế tử thích ngươi rồi đó”.

“Thấy ngươi có khí chất phi phàm, tu vi cũng không yếu, chi băng hãy làm thế tử phi của ta đi!”

Ồ?

Thế tử phi?

Cố Tiên Nhi không ngờ người này lại khó chơi như vậy, đã bảo cút đi rồi mà sao ngươi còn không biến đi?

“Ta không quan tâm ngươi là ai, đừng có đông tới ta”.
 
Chương 324: C324: Ngươi đúng là thế tử phi


“Ta không hứng thú làm thế tử phi gì gì đó của ngươi”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng

tuyên bố. “Hay hay hay!”

“Quả nhiên ngươi không giống những người khác. Nếu là người khác thì e là nghe thấy ta là ai đã kích động ứa nước mắt rồi. Ngươi thì khác, ngươi không giống những người kia”.

“Ngươi đúng là thế tử phi mà ta hằng ao ước”.

_

“Ha ha ha, ngươi ư!

Cố Tiên Nhi chưa từng gặp người nào như vậy, so về độ mặt dày thì người này còn dày gấp Lâm Nhược Hành trăm lần.

Lẽ nào cả đời hắn ta chưa từng bị ai từ chối ư? Đối phương càng từ chối thì hắn ta lại càng hưng phấn?

“Xin lỗi công tử, ta sẽ lập tức giải quyết việc này!”

Lúc này, trong lòng Cố Tiên Nhi cực kỳ phẫn nộ, bị người khác nhớ thương đã đành, vậy mà chuyện này còn diễn ra ngay trước mặt Trần Trường An.


“Không sao, không cần phải vội”, Trần Trường An thản nhiên nói. Công tử?

Lời Cố Tiên Nhi nói làm thế tử biến sắc, sao nàng ta lại gọi người kia là công tử, vậy nghĩa là sao? Quan hệ của bọn họ là gì?

“Tên kia, ngươi là ai?” “Tại sao nàng lại gọi ngươi là công tử?”

“Ta nói cho ngươi biết, hiện tại, nàng là thế tử phi của phủ Trấn Bắc Vương ta. Nhớ lấy, sau này gặp nàng thì phải cung kính gọi nàng là thế tử phi”.

“Nhớ chưa?” Phủ Trấn Bắc Vương? Hóa ra là thế tử Trấn Bắc Vương, chẳng trách lại kiêu căng như thế.

Tuy Trần Trường An vừa mới tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên này nhưng hắn đã kịp biết nơi này là đất phong của Trấn Bắc Vương.

Trấn Bắc Vương cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ ở hoàng triều Phụng Thiên, từ một phạm nhân bị phán tử hình, dần dần leo lên tới tận địa vị như: ngày hôm nay.

Không ngờ con trai ông ta lại kém cỏi như vậy.

“Hóa ra là thế tử phủ Trấn Bắc Vương”.

“Chưa từng nghe nói, không hề biết”, Trần Trường An cười nhạt đáp. ồ?


Chưa từng nghe nói?

Không hề biết?

“Ha ha hai”

“Hay lắm, rất hay!”

“Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi biết!”

Tiếng thơm của thế tử Trấn Bắc Vương nức tiếng khắp vùng này, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng.

Thực lực của người này hết sức phi phàm, hễ hẳn ta đi ra ngoài là lập tức khoanh vùng lãnh địa!

Hễ là nơi hắn ta đi qua thì trong vòng mười thước, không một ai có thể tới gần, có thể thấy thực lực của hắn ta mạnh cỡ nào!

Vậy mà hiện tại lại có người can đảm tới gần thế tử Trấn Bắc Vương? Thậm chí còn mở miệng khiêu khích?

Điều này khiến những người đứng vây xem ở đằng xa không khỏi giật mình kinh ngạc!

“ôi, chắc là người này vừa mới tơi đây, đúng là khinh suất, khinh suất quá”.

“Xem ra hẳn vẫn chưa nghe tiếng thế tử Trấn Bắc Vương rồi, đắc tội thế tử thì liệu có thể sống sót rời khỏi đây không?”

“Thôi, chúng ta chỉ cần đứng hóng chuyện là được, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, cần gì phải nhọc lòng làm gì”.
 
Chương 325: C325: Sao công tử lại ngăn ta


Người qua đường chỉ dám yên lặng đứng xem, không dám nói chuyện to, sợ

thế tử Trấn Bắc Vương nghe được phong thanh sẽ gây khó dễ cho bọn họ.

“Một tên Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất tép riu mà cũng dám ra vẻ trước mặt ta.

“Ngươi nghĩ là phủ Trấn Bắc Vương ta dễ ăn hiếp lắm sao?”

“Mấy người các ngươi xông lên dạy cho hắn một bài học đi”.

“Người này cưỡng ép thế tử phi, chúng ta phải cứu thế tử phi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!”, thế tử Trấn Bắc Vương tuyên bố đầy đường hoàng.

Ồ?

Nước sôi lửa bỏng?

Cứu?

Cố Tiên Nhi suýt tức chết với thế tử Trấn Bắc Vương, mẹ kiếp, rơi vào tay. ngươi mới là nước sôi lửa bỏng đó!

“Vâng, thưa thế tử!”

Trong số các thuộc hạ của thế tử Trấn Bắc Vương có mấy người thực lực cũng không tồi, tu vi đều đạt Hóa Thần Cảnh.

Thế tử Trấn Bắc Vương ra lệnh một tiếng, mấy người kia lập tức lao tới chỗ Trần Trường An.


Thấy vậy, Trần Trường An chỉ bình thản cười một tiếng, chẳng buồn để tâm.

Ba người kia còn chưa chạy được tới chỗ Trần Trường An thì Cố Tiên Nhi đã ra tay, tốc độ rất nhanh, uy lực rất mạnh, khiến ba người kia run sợ.

Mạnh thật đấy! Ba người kia chưa kịp đánh trả thì cơ thể đã bay ra xa như con diều đứt dây.

Thế tử Trấn Bắc Vương không ngờ được rằng thực lực của Cố Tiên Nhi lại mạnh như vậy!

Nhân tài!

Mẹ kiếp, đây chắc chắn là một nhân tài!

“Thế tử phi có thần công cái thế, quả nhiên là bậc phi phàm”.

“Nhà ngươi ở đâu? Giờ ta sẽ tới nhà ngươi cầu hôn”, thế tử Trấn Bắc Vương hưng phấn hỏi.

“Cầu hôn?” “Ngươi xứng chắc?”

Cố Tiên Nhi không nhịn nổi nữa, không nói thêm tiếng nào, lập tức ra tay, nàng ta chỉ đấm một chưởng, thế tử Trấn Bắc Vương đã bị đánh bay ra ngoài.

“Thế tử!"

Thấy thế tử bị thương, đám thuộc hạ biến sắc. Phen này họa lớn rồi!


“Các ngươi thật to gan, dám đả thương thế tử, nếu như thế tử có mệnh hệ gì, phủ Trấn Bắc Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi”.

“Các ngươi chờ đó, cứ chờ đói”

Đám thuộc hạ biết bọn họ không phải là đối thủ của Cố Tiên Nhi nên không dám nán lại đây thêm, vội vàng mang thế tử về phủ trước rồi bàn bạc kế sách sau.

Cố Tiên Nhi nhớ lời Trần Trường An dạy bảo, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đang định ra tay tiếp thì Trần Trường An ngăn lại.

“Sao công tử lại ngăn ta?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc nhìn về phía Trần Trường An.

“Cứ để bọn họ chạy về đi, tiện thể dẫn đường cho chúng ta”.

“Tới thẳng phủ Trấn Bắc Vương!”, Trần Trường An cười nhạt đáp. “Vâng”.

Nghe Trần Trường An bảo vậy, Cố Tiên Nhi mới ngừng tay.

Những người qua đường đứng xung quanh thấy thế tử Trấn Bắc Vương bị đánh hôn mê bất tỉnh, ai nấy đều trố mắt, ngây người. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này.

“Tiêu rồi, chuyến này tiêu thật rồi!”

“Ai mà chẳng biết Trấn Bắc Vương cực kỳ nuông chiều cậu con trai này chứ, nếu ông ta biết con mình bị đánh, chẳng phải là sẽ nổi điên lên hay sao?”

“Thật không ngờ hai người kia lại to gan như vậy!”

“Có khi bọn họ không biết Trấn Bắc Vương mạnh như thế nào đấy thôi!”

Ở một nơi khác, trong phủ Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương đang tu luyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, ông ta không khỏi nhướng mày.

“Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”, Trấn Bắc Vương nghiêm giọng hỏi.

“Bẩm... Bẩm Vương dia, có chuyên rồi!”
 
Chương 326: C326: Thật to gan


“Thế tử... Thế tử bị người ta đánh bị thương, vết thương rất nghiêm trọng!” ồ? Bị người ta đánh bị thương?

Trấn Bắc Vương biến sắc, trên người tỏa ra khí thế đáng sợ, chớp một cái, xông ra khỏi phòng.

Sau khi nhìn thấy tình trạng của cậu con trai, sắc mặt Trấn Bắc Vương hết sức lạnh giá.

“Thật to gan!”

“Dám đánh con trai ta bị thương ngay trên địa bàn của ta”.

“Kẻ đó là ai?”

“Sao các ngươi không mau mau đi bắt hắn lại?”, Trấn Bắc Vương tức giận quát lớn.

Cố Tiên Nhi xuống tay không hề nương tay. Tuy hiện tại tu vi của thế tử Trấn Bắc Vương là Hóa Thần Cảnh nhưng thực lực của Cố Tiên Nhi vẫn quá mạnh so với hắn ta.

Hiện tại, vết thương của thế tử rất nghiêm trọng, gần như đã chết mất nửa mạng, tuy vết thương này không thể làm hắn ta chết nhưng muốn bình phục hoàn toàn thì với thực lực của Trấn Bắc Vương, e rằng rất khó.

Suy cho cùng thì mỗi người một sở trường, sở trường của Trấn Bắc Vương. là giết người chứ không phải là cứu người. “Vương... Vương gia, đến, đến rồi!”


Thế nhưng đúng lúc này, một tên hạ nhân lại vội vàng chạy tới, dáng vẻ hốt hoảng của hắn ta khiến Trấn Bắc Vương hết sức bực mình.

“Vội cái gì? Cái gì đến?”, Trấn Bắc Vương nghiêm giọng hỏi.

“Người đánh... Đánh thế tử bị thương tìm tới tận cửa rồi!”

ồ?

Tìm tới tận cửa?

Phen này, Trấn Bắc Vương không khỏi lấy làm lạ, tại sao đã đánh người khác bị thương mà còn dám chủ động tìm tới tận cửa?

Chẳng lẽ tên nhóc nhà ông ta đã chọc phải nhân vật lớn nào đó rồi chăng?

“Hừ, ta muốn xem thử xem rốt cuộc là ai mà lại ngông cuồng như thế”.

“Vậy ngươi nhớ xem cho kĩ, cơ hội không có nhiều đâu”.


Trần Trường An đi vào nhà, bình thản nhìn Trấn Bắc Vương. Còn Trấn Bắc Vương thì ngờ vực nhìn về phía Trần Trường An.

Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Chính người này đã đánh con ông ta bị thương ư? Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất?

Trấn Bắc Vương nhíu mày, Nhân Bảng vừa mới cập nhật, với tu vi Hóa Thần

Cảnh tầng thứ nhất, chắc hẳn người này có thể lọt được vào top mười. Người thuộc top mười Nhân Bảng ư? “Ngươi là người phương nào?”, Trấn Bắc Vương cau mày hỏi. “Trần Trường An”. Trần Trường An?

Tu vi của Trấn Bắc Vương là Bất Tử Cảnh, đương nhiên trí nhớ của ông ta khá tốt, nhưng trên Nhân Bảng hoàn toàn không có tên Trần Trường An.

Ông ta quay sang nhìn Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh Trần Trường An, nàng ta cũng rất trẻ tuổi, hơn nữa tu vi đã tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba.

Lạ thật, quả là lạ lùng!

Rõ ràng trong tổ hợp hai người này, Trần Trường An là người có tiếng nói quyết định nhưng tại sao tu vi của Trần Trường An lại yếu hơn?

Hắn ẩn giấu tu vi ư?

Nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Ở trước mặt ông ta, hắn không đời nào có thể ẩn giấu tu vil

Cách giải thích duy nhất chính là lai lịch, thân phận của người này không đơn giản.

Nhưng dù có là vậy đi chăng nữa, hắn cũng đã đánh con ông ta bị thương. ngay trong địa bàn của ông ta, Trấn Bắc Vương tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua chuyện này.

“Ngươi thật to gan”. “Dám động tới con trai của ta”.
 
Chương 327: C327: Cứ để hắn đi như vậy sao ạ


“Thậm chí còn dám đến tận phủ Trấn Bắc Vương này, ngươi không sợ mình không thể rời khỏi đây à?”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng hỏi.

“Sợ ư? Nếu sợ thì ta đã không tới đây rồi”.

“Hay lắm, quả là to gan!”

“Rốt cuộc là vì lý do gì mà thế tử lại nảy sinh xung đột với bọn họ?” Trấn Bắc Vương hỏi tên thuộc hạ đứng cạnh mình.

Tên thuộc hạ không dám giấu giếm, thuật lại đầu đuôi sự việc. Sau khi nghe xong, Trấn Bắc Vương nhíu mày nhìn Cố Tiên Nhi. “Quả là không tồi”.

“Chỉ có điều xuống tay hơi tàn nhẫn một chút”.

“Nhưng như vậy cũng không sao, sau này gả tới phủ Trấn Bắc Vương rồi từ từ dạy lại cũng được”.

ồ?


Ý gì vậy?

Cố Tiên Nhi nghe vậy không khỏi ngẩn người. Chẳng trách thế tử Trấn Bắc Vương lại là người như vậy, hóa ra là phụ thân của hắn ta cũng chẳng khác gì.

“Ngươi đánh con trai ta bị thương, còn định làm như không hề có chuyện gì xảy ra hay sao?”

“Ta không quan tâm các ngươi là ai, nếu con trai ta đã ưng ngươi thì bất kể ngươi có đồng ý hay không, ngươi cũng nhất định phải gả cho thằng bé”.

“Nếu không, ta đảm bảo các ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng tuyên bố.

“Ta có thể hỏi ngươi mấy câu không?”

Trần Trường An đột nhiên lên tiếng làm Trấn Bắc Vương giật mình, hỏi mấy

câu ư? Ngươi chạy tới đây là để hỏi mấy câu à? “Được, ngươi hỏi đi”.

“Danh hiệu Trấn Bắc Vương của ngươi là do hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên phong cho đúng không?”

“Đương nhiên rồi”. “Ngươi có quan hệ thế nào với hoàng thất?”

“Bệ hạ đối đãi với ta thân thiết như tay với chân”.

“Hay lắm, nói cách khác, nếu như hoàng triều Phụng Thiên xảy ra chuyện thì chắc chắn ngươi sẽ không bàng quan đúng không?”

Nghe vậy, Trấn Bắc Vương ngờ vực nhìn Trần Trường An, hắn hỏi vậy để làm gì? “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi không tin chuyện này hay sao?”

Trong lòng Trấn Bắc Vương không khỏi suy đoán, phải chăng tên nhóc này là do hoàng thất phái tới thăm dò xem mình có hai lòng hay chăng?


“Khá lắm”. “Nếu vậy thì ta cũng không việc gì phải khách khí nữa!”

Trần Trường An chưa từng cho rằng mình là người tốt, dù sao phương châm

của hắn cũng là nhổ cỏ tận gốc, không chừa một ai.

Nhưng Trần Trường An cũng không phải là người hiếu sát, người nào đáng giết thì hắn sẽ không bỏ qua nhưng xưa nay hắn không giết người tùy hứng.

Lần này Trần Trường An tới hoàng triều Phụng Thiên chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là tiêu diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên.

Trấn Bắc Vương là Vương gia của hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên cũng thuộc vào hàng ngũ này. Dù cho hôm nay thế tử không kiếm chuyện thì Trần Trường An cũng sẽ vẫn tới vương phủ.

Tuy vậy, Trần Trường An vẫn muốn xem thử xem rốt cuộc Trấn Bắc Vương có quan hệ thế nào với hoàng thất Phụng Thiên.

Trần Trường An vốn định bụng nếu như quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất khá tệ thì hắn sế dụ dỗ người này tạo phản. Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện thế tử Trấn Bắc Vương. Có điều cuối cùng kết quả cũng không đổi! “Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” “Hỏi mấy cái này làm gì?” “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Trấn Bắc Vương càng ngày càng tin rằng mục đích Trần Trường An tới đây không hề đơn giản, phải chăng hoàng thất thực sự nghi ngờ ông ta ăn ở hai lòng?


Nhưng xưa nay ông ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối, tại sao lại như vậy?

“Ngươi muốn biết ta là ai phải không?”

“Một ngày sau, ngươi dẫn Trấn Bắc quân của ngươi ra ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, ta sẽ cho ngươi câu trả Ì

Nói xong, Trần Trường An xoay người rời đi khiến người của phủ Trấn Bắc

Vương hết sức lo lắng. “Vương gia, cứ... Cứ để hắn đi như vậy sao ạ?”

“Đúng vậy ạ, kẻ này cả gan làm loạn, lại dám đánh thế tử bị thương, không thể để hắn đi khỏi đây như vậy được”.

“Vương gia...”

“Đủ rồi!"
 
Chương 328: C328: Có chuyện gì vậy


“Lai lịch người này không rõ, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn tính giở trò gì!”

“Truyền lệnh của ta, Trấn Bắc quân chuẩn bị xuất phát, ngày mai đi theo ta tới dạy cho tên Trần Trường An này một bài học!”

“Vâng, thưa Vương gial”

Trần Trường An nghênh ngang dẫn theo Cố Tiên Nhi bước vào phủ Trấn Bắc Vương, rồi lại nghênh ngang rời đi, khiến đám đông đứng hóng hớt không khỏi ngơ ngác.

Có chuyện gì vậy?

Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tại sao hắn đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương mà vẫn còn có thể lành lặn rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương?

Tụ Tiên Lâu.

“Các ngươi không biết đâu, tên Trần Trường An này rất to gan”.


“Người dân ở đây làm gì có ai dám động tới thế tử chứ? Vậy mà hắn không chỉ ra tay với thế tử mà còn đánh thế tử trọng thương, xem chừng bị thương rất nặng”.

“Có điều không thể phủ nhận là nữ tử đi cùng với Trần Trường An thực sự đẹp như tiên giáng trần, thực lực lại phi phàm, xem ra lai lịch của hai người này cũng

không hề tâm thường”.

“Chỉ tiếc là bọn họ đã đắc tội với Trấn Bắc Vương, lại còn cả gan xông vào phủ Trấn Bắc Vương”.

“Chậc chậc chậc, e là đứng đi vào, năm...” “Nói tiếp đi chứ, rồi sao?” “Ngươi kể tỈ mỉ lại xem, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngươi đừng có ngẩn người nữa, chẳng lẽ là rượu không ngon hay là đồ ăn không ngon?”

Người đang thong thả thuật lại mọi chuyện đầy hăng say bỗng sững người lại khiến những người khác khó chịu.

“Trần... Trần Trường An?” Ồ?


Trần Trường An?

“Trần Trường An thì sao?” “Đến... Đến đây!”

Ngay khi nhìn thấy Trần Trường An bước vào đây, người kể chuyện lập tức sững người.

Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn không chết ở phủ Trấn Bắc Vương ư?

“Đến? Đến đâu?”

“Hắn... Hắn chính là Trần Trường An”.

“Cái gì? Hắn còn sống?”

Đám đông đồng loạt nhìn về phía Trần Trường An, không ai ngờ rằng người mà bọn họ tin rằng đã chết chắc rồi lại có thể nghênh ngang xuất hiện ở Tụ Tiên Lâu.

Trần Trường An liếc nhìn đám đông nhưng chẳng hề để tâm, suy cho cùng, những người như thế này có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.

Trần Trường An liếc nhìn đám đông nhưng chẳng hề để tâm, suy cho cùng, những người như thế này có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.
 
Chương 329: C329: Phát hiện ra


Mãi tới khi Trần Trường An đã đi vào trong phòng riêng rồi, mọi người mới hoàn hồn.

Người nào người nấy bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều hoài nghi phải chăng người kể chuyện vừa rồi chỉ đang nói khoác?

“Mẹ kiếp, không phải ngươi kể là Trần Trường An đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương hay sao? Sau đó hắn còn chạy tới phủ Trấn Bắc Vương nữa cơ mà? Sao

hắn lại xuất hiện ở đây?”

“Ta biết ngay là ngươi nói hươu nói vượn mà, không ngờ ngươi lại dám lừa ăn, lừa uống ở chỗ bọn tal”

“Mẹ kiếp, ông đây không mời ngươi bữa này nữa!” “Các ngươi... Các ngươi nói bậy, ta không nói điêu, chuyện này đâu phải chỉ mình ta nhìn thấy, nếu không tin thì các ngươi ra ngoài hỏi thăm mà xem có đúng là như vậy hay không”.

“Làm sao ta biết được vì sao hẳn lại sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương chứ”.

“Các ngươi đừng có chối, đã nói trước là các ngươi mời cơm rồi”. Thấy người này không có vẻ gì là đang nói dối, trong lòng mọi người đều lấy làm lạ, nếu điều này là thực mà người kia lại vẫn còn sống tới tận giờ thì rốt cuộc.

thân phận của hắn là gì?

“Mẹ kiếp, e là người có thể khiến Trấn Bắc Vương lựa chọn không ra tay hẳn là phải có chống lưng rất mạnh”.


“Có khi nào là người của hoàng thất không?”

“Không thể nào, nếu như là người của hoàng thất thì đã chẳng phát sinh những chuyện này”.

“Vậy thì là ai?”

“Ta biết thế mẹ nào được”.

Ở trong phòng riêng, Cố Tiên Nhi cũng rất tò mò về những gì Trần Trường An đã làm. Tại sao hắn không ra tay luôn ở phủ Trấn Bắc Vương mà lại cho đối phương thêm một ngày?

“Công tử, mục đích ngài làm vậy là gì vậy?”

“Không có gì đâu, chẳng qua ta không thích phiền phức nên mới bảo ông ta †ập trung mọi người lại để ta đỡ mất công đi khắp nơi đi tìm thôi”, Trần Trường An cười nhạt.

“Ngài định tiêu diệt toàn bộ Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân à?”

“Nếu vậy thì hoàng triều Phụng Thiên chắc sẽ phát hiện ra phải không?”


Phát hiện ra?

Trần Trường An mỉm cười, nói: “Ta tới đây là để đòi nợ, đây chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi”.

“Trước nay ta vốn không hề định giấu giếm hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên”.

“Ta muốn cho bọn họ nghe thấy, nhìn thấy ta tiêu diệt đám thuộc hạ này như thế nào”.

“Tiên Nhi, ngươi phải nhớ rằng, người không động đến ta thì ta cũng không động đến người nhưng nếu người động đến ta thì ta phải trả lại gấp trăm lần!”

“Đáng lẽ ra Ân Thiên Tử không nên giết bạn của ta!”

Trần Trường An không có nhiều điều tối kị nhưng Ân Thiên Tử lại đụng trúng vào điều tối kị của hắn.

Năm đó, Ngô Danh Đao vì hắn mà chết. Mặc dù hiện tại đã tìm được chuyển thế của hắn ta nhưng trong lòng Trần Trường An chưa từng cho qua chuyện này.

Khi Trần Trường An quyết định trả thù, hắn nhất định sẽ làm thật mạnh mẽ, thật điên cuồng!

“Vốn ta còn tưởng là công tử sẽ tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên cơ. Xem ra ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi”.

Cố Tiên Nhi biết Trần Trường An đến hoàng triều Phụng Thiên để làm gì nhưng nàng ta cho rằng Trần Trường An sẽ chỉ lật đổ triều đình, tiêu diệt hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên mà thôi.

Hiện giờ xem ra, điều Trần Trường An muốn làm phức tạp hơn nàng ta nghĩ nhưng hiệu quả trả thù chắc là cũng sẽ tàn khốc hơn.

Bọn họ sẽ đi từng bước một hướng tới chỗ diệt vong trong sự phẫn nộ, khủng hoảng, bất lực!
 
Chương 330: C330: Với tốc độ của đại hoàng


“Ngươi biết vì sao bước đầu tiên ta lại chọn tới đất phong của Trấn Bắc Vương rồi chứ”.

“Ta muốn tặng trước một phần quà cho hoàng triều Phụng Thiên”.

“Hơn nữa... Chúng ta còn phải đợi Đại Hoàng một thời gian. Nếu tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên thì e là Đại Hoàng không về kịp”, Trần Trường An thản nhiên nói.

“Tiền bối Đại Hoàng phải mất bao lâu mới bắt kịp chúng ta?”

“Ngô Danh Đao thì dễ tìm rồi nhưng Lâm Tương Liễu lại khá rắc rối, chắc phải tốn kha khá thời gian”.

“Với tốc độ của Đại Hoàng, chắc phải khoảng một, hai tháng mới tới được đế đô”.

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ hội họp ở đế đô!”

Sau khi rời khỏi thành Đan Đế, Đại Hoàng không tiếp tục đồng hành với Trần Trường An mà được hắn sai đi tìm kiếm Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao, đưa hai người họ tới đế đô của hoàng triều Phụng Thiên.


Trần Trường An đã từng hứa sẽ cho Lâm Tương Liễu đi cùng tới đó, còn về phần Ngô Danh Đao, Trần Trường An muốn để hẳn ta tận mắt nhìn thấy hoàng triều Phụng Thiên bị hủy diệt.

“Công tử, tại sao Trấn Bắc Vương lại nghe lời như vậy?”

“Liệu ngày mai ông ta có dẫn Trấn Bắc quân tới không?”

Cố Tiên Nhi không hiểu nổi, dù sao đi nữa, Trấn Bắc Vương cũng là cường giả cấp bậc Bất Tử Cảnh, dù Trần Trường An rất mạnh nhưng cảnh giới hiện tại của hẳn chỉ mới tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.

Đáng lẽ ra không đời nào Trấn Bắc Vương lại để cho Trần Trường An thoải mái đến rồi đi như vậy mới phải. Thế mà sự thực lại là như vậy.

“Những lời ta hỏi ở phủ Trấn Bắc Vương không chỉ đơn giản là hỏi thăm”. “Thứ nhất, ta hỏi là để biết quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất”.

“Thứ hai, ta hỏi là để Trấn Bắc Vương sinh lòng nghỉ ngờ, không dám tùy tiện ra tay”.


“Thứ ba, ta muốn làm ông ta tò mò, như vậy ông ta sẽ làm theo lời ta nói, bởi vì ông ta muốn xem thử xem ta là ai, ta muốn làm gì”.

“Đôi khi, con người chính là vậy đấy”.

“Dù cho ông ta rất muốn gi ết chết ta ngay tại trận nhưng ông ta lại buộc lòng phải để ta sống thêm một ngày”.

“Hôm nay, chúng ta hãy nghỉ ngơi một đêm thật tử tế”. “Ngày mai, ta sẽ tặng cho hoàng triều Phụng Thiên một món quà lớn!” “Vâng, thưa công tử!”

Gió thổi nhè nhẹ.

Cơn gió đầu thu chỉ vương chút hơi lạnh nhưng lúc này toàn bộ thành Trấn Bắc lại tựa như đang giữa trời đông giá rét, buốt lạnh thấu xương.

Đêm qua, đại quân ba trăm ngàn người của Trấn Bắc quân đã vào thành giữa đêm khuya, gây ra tiếng động khiến đất rung núi chuyển, làm dân chúng toàn thành Trấn Bắc cảm thấy hoảng sợ.

Trấn Bắc quân rất hiếm khi vào thành, lần gần nhất xảy ra chuyện này đã từ mấy chục năm trước.

Rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ chuyện khi đó, nhưng hôm nay... Bọn họ lại gặp lại chuyện ấy lần thứ hai.
 
Chương 331: C331: Đến rồi


Liên tưởng tới chuyện xảy ra lúc ban ngày, mọi người lại càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ để đối phó với hai người đó lại cần huy động tới ba trăm ngàn quân Trấn Bắc quân?

Hiện tại, ở trong thành Trấn Bắc, ngoại trừ phủ Trấn Bắc Vương ra, tất cả mọi người đều trốn trong nhà, tất cả cửa hàng trong thành đều đóng cửa, ngoài

đường vắng tanh, tựa như một tòa thành chết.

Trấn Bắc Vương nhìn cậu con trai bị trọng thương nằm trên giường, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Đêm nay, Trấn Bắc Vương đã suy nghĩ rất nhiều.

Cả đời ông ta không phải chỉ có một người con trai nhưng cuối cùng còn sống tới hiện tại thì chỉ còn một mình hắn ta.

Trấn Bắc Vương tuyệt đối không cho phép đứa con cuối cùng này có mệnh hệ gì.

“Mặc kệ lai lịch, thân phận của bọn họ là gì”.

“Ta tuyệt đối sẽ không tha bọn họ!”

“Hôm qua... Đáng lẽ ra ta không nên thả cho bọn họ đi!”

“Nhưng hai kẻ đó cũng thực to gan, không ngờ bọn họ lại không bỏ trốn”.


Sau khi Trần Trường An rời khỏi phủ, thực ra trong lòng Trấn Bắc Vương đã thầm hối hận nhưng ông ta quá tò mò thân phận của Trần Trường An và mục đích hắn tới đây.

Trấn Bắc Vương thăm dò được tin tức Trần Trường An đã tới Tụ Tiên Lâu, trong lòng lại càng thêm hiếu kì, tại sao đối phương lại không hề kiêng nể gì như thế.

Mặc dù trong lòng ông ta muốn giết Trần Trường An nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.

“Chăm sóc tốt cho thế tử”. “Vâng, thưa Vương gia”. Trấn Bắc Vương dặn dò đầy tớ xong, dẫn thân tín rời khỏi Vương phủ.

Bên ngoài Vương phủ, trên con đường dài tít tắp không thấy tận cùng đứng đầy binh lính Trấn Bắc quân.

Rầm! “Bái kiến Vương gia!”

Ngay khi Trấn Bắc Vương xuất hiện, đại quân ba trăm ngàn người đồng loạt cung kính làm quân lễ.

Tiếng hô của ba trăm ngàn người vang vọng khắp thành Trấn Bắc, dân chúng run sợ lẩy bẩy, mặc dù vấn đề này không liên quan gì tới bọn họ nhưng bọn họ vẫn sợ hãi trước âm thanh và khí thế này.

Trấn Bắc Vương nhìn các tướng lĩnh đứng ở hàng đầu rồi trở mình lên ngựa, nghiêm nghị hô: “Xuất phát!”


“Vâng!” Rầm rầm rầm!

Tiếng hành quân của đại quân ba trăm ngàn người khiến mặt đất rung chuyển. Đợi cho tiếng động nhỏ dần, dân chúng mới dám ra khỏi nhà.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Toàn bộ ba trăm ngàn binh lính Trấn Bắc quân đều được huy động hết ư?”

“Thật không ngờ Trấn Bắc Vương lại huy động toàn bộ ba trăm ngàn quân”.

“Bọn họ ra khỏi thành rồi, Trấn Bắc Vương mang theo ba mươi vạn đại quân ra khỏi thành rồi, có ai biết bọn họ đi đâu không?”

“Chuyện này thì... Không biết nữa, hay là đi theo xem thử nhỉ?” “Thôi dẹp đi, ngươi chán sống rồi à?” “Nhưng, nhưng ta thật sự rất hiếu kì”.

“À phải rồi, chẳng phải Trần Trường An đang ở trong Tụ Tiên Lâu hay sao? Giờ hẳn có còn ở đó nữa không?”

“Nghe nói sáng nay Trần Trường An và nữ tử kia đã ra khỏi thành “Bọn họ cũng ra khỏi thành rồi à?”

Lúc này, bên ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã tới đây chờ sẵn.

“Đến rồi!"

Trần Trường An mỉm cười, nhìn về phía thành Trấn Bắc.

“Công tử, vậy lát nữa...”
 
Chương 332: C332: Ta đến rồi


“Ngươi chỉ cần đứng nhìn thôi. Thực lực của ngươi chưa thể tham gia vào trận chiến tâm cỡ như thế này đâu”, Trần Trường An thản nhiên nói.

“Vâng, thưa công tử”. Cố Tiên Nhi hơi hụt hãng nhưng nàng ta hiểu rõ thực lực của bản thân, dù cho nàng ta đứng thứ hai trên Nhân Bảng nhưng nếu so với cường giả chân chính thì nàng ta vẫn còn thua xa.

Đây là một quá trình rất dài, không phải chỉ cần một câu cố gắng là có thể bắt kịp trong một thời gian ngắn.

Tiếng động càng ngày càng lớn, Trấn Bắc Vương dẫn đầu Trấn Bắc quân càng ngày càng tới gần Trần Trường An.

Khi Trấn Bắc Vương nhìn thấy bóng dáng Trần Trường An, ông ta không khỏi sững sờ.

Chỉ có hai người bọn họ thôi sao?

Điều này hoàn toàn khác với những gì Trấn Bắc Vương nghĩ. Ông ta vốn cho rằng sau lưng Trần Trường An chắc chắn vẫn còn những người khác.

Nếu không thì sao hắn lại to gan như vậy chứ?

“Ta đến rồi!”

“Giờ có thể nói nốt chuyện hôm qua còn chưa nói chưa?”

“Hay là chờ người sau lưng ngươi tới rồi mới nói?”

“Bảo hắn ta ra đây đi, đừng trốn chui trốn lủi nữa”.


Trấn Bắc Vương nói vậy khiến Trần Trường An ngẩn người, không ngờ ông ta lại coi thường hắn như vậy? Vì tu vi của hắn chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất ư?

“Không còn ai nữa hết, chỉ một mình ta là đủ!”

“Một mình ngươi?”

“Hahaha, ngươi thật sự cho rằng Trấn Bắc Vương ta là kẻ ngu hay sao?”

“Một tên Hóa Thần Cảnh tép riu mà lại dám ăn nói ngông cuồng tới vậy”.

“Nếu không phải muốn nhìn xem ngươi có mục đích gì, người sau lưng ngươi là ai thì ngươi cho rằng hôm qua ngươi có thể rời khỏi Vương phủ hay sao?”, Trấn Bắc Vương tỏ ý khinh thường nhìn Trần Trường An.

Nghe Trấn Bắc Vương nói vậy, Trần Trường An cười, lắc đầu. Có lẽ đối với Trấn Bắc Vương thì ông ta đã cho Trần Trường An hắn cơ hội được sống lâu thêm một ngày.

Nhưng ông ta không biết rằng, thực ra Trân Trường An mới là người đã cho ông ta được sống thêm một ngày.

“Ta là Trần Trường An, ngươi không biết tên ta, có lẽ rất nhiều người của hoàng triều Phụng Thiên cũng không biết tên ta”.

“Nhưng có một người của hoàng triều Phụng Thiên nhớ rất rõ”.

“Người đó là Ân Thiên Tử!”


Khi Trần Trường An bình thản nói ra cái tên này, Trấn Bắc Vương sững sời Ân Thiên Tử?

Hắn biết Ân Thiên Tử?

Hơn nữa, hắn nói vậy là sao? Ân Thiên Tử cũng biết hắn?

Chẳng lẽ Trần Trường An là người do Ân Thiên Tử phái tới? Nhưng... Sao có thể như vậy chứ?

Ân Thiên Tử là ai? Hắn ta là cường giả số một của hoàng triều Phụng Thiên, hiện tại đã đặt nửa bước tới Đại Đế Cảnh.

Hơn nữa, lần gần nhất Ân Thiên Tử có động tĩnh gì đó là từ mấy trăm năm

trước, chẳng phải nghe đâu từ sau chuyện năm đó, Ân Thiên Tử đã bế quan rồi sao?

Hắn ta xuất quan từ khi nào? Vì sao không có chút tin tức gì?

“Ngươi là người của Ân Thiên Tử ư?”, biểu cảm của Trấn Bắc Vương hết sức. nặng nề.

Người của Ân Thiên Tử?

Trần Trường An bật cười một tiếng đầy khinh miệt: “Ân Thiên Tử là cái thá gì chứ, hắn ta xứng ư?”

Ầm!

Nghe hắn nói vậy, không chỉ Trấn Bắc Vương mà toàn bộ Trấn Bắc quân đều tỏ ra sợ hãi.

Hắn đang nói gì vậy?

Hắn giễu cợt Ân Thiên Tử?
 
Chương 333: C333: Đừng gọi nữa


Giêu cợt vị thần của hoàng triều Phụng Thiên?

“To gan!”

“Sao ngươi dám tùy tiện vũ nhục Ân Thiên Tử chứ?”

“Rốt cuộc ngươi là ail”, Trấn Bắc Vương tức giận quát.

“Ta là ai?”

“Không biết ngươi đã nghe tên Ngô Danh Đao bao giờ chưa”. Ngô Danh Đao?

Sao hắn lại biết Ngô Danh Đao? Lẽ nào...

Đương nhiên Trấn Bắc Vương biết Ngô Danh Đao là ai, chuyện năm đó gây ra ầm Trất lớn ở hoàng triều Phụng Thiên.

Mặc dù Trấn Bắc Vương không tham gia vào việc truy sát Ngô Danh Đao nhưng ông ta vẫn biết rõ chuyện này.

Người này tới đây vì Ngô Danh Đao?

“Ngươi muốn báo thù cho hắn ta ư?”, Trấn Bắc Vương vừa khiếp sợ vừa buồn cười, đối phương chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh mà lại dám ngông cưồng như vậy, há chẳng phải là ấm đầu hay sao?

Trần Trường An nghĩ hoàng triều Phụng Thiên này là đâu? Ân Thiên Tử là ai?


Ân Thiên Tử là người có khả năng đột phát tới Đại Đế Cảnh nhất của hoàng triều Phụng Thiên, chỉ dựa vào một tên oắt con như hắn liệu có thể làm được gì?

“Đúng vậy!” “Hahal” “Nực cười, thật là nực cười!”

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi tìm Ân Thiên Tử báo thù?”

“Ngươi không nhìn lại xem mình là ai, có xứng không?”

“Đừng nói là Ân Thiên Tử, ngay ải của Trấn Bắc Vương ta ngươi đã không qua được rồi”.

Trấn Bắc Vương giễu cợt mấy câu xong đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Nếu như hắn muốn tìm Ân Thiên Tử báo thù thì hắn tới chỗ ông ta để làm gì?

Lại còn bảo ông ta dẫn nhiều người tới đây như vậy nữa, ý đố của hắn là sao? Không đúng!

Nhất định sau lưng tên oắt này vẫn còn người khác, đó hẳn phải là một cường giả chân chính, nếu không hắn đã chẳng dám ngông cuồng như thế!

“Hừ”

“Đã dám đến đây rồi thì tội gì phải trốn tránh, ra mặt đi, cho ta xem thử xem người dám gây chuyện với hoàng triều Phụng Thiên rốt cuộc có bản lãnh gì”.

Trấn Bắc Vương nói rất to, âm thanh vang vọng khắp mấy chục dặm xung quanh, ngay cả dân chúng ở thành Trấn Bắc cũng nghe thấy rất rõ.

Lời ông ta nói khiến người dân thành Trấn Bắc không khỏi giật mình, lẽ nào có giặc ngoại xâm xâm phạm bờ cõi của hoàng triều Phụng Thiên hay sao?


Rốt cuộc kẻ địch là ai?

Đã nhiều năm rồi hoàng triều Phụng Thiên không hề xảy ra chiến tranh, lẽ nào ngày tháng hòa bình sắp kết thúc rồi ư?

Trần Trường An nhìn Trấn Bắc Vương, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ, người này tự cho mình là thông minh, một mực cho rằng đằng sau hắn vẫn còn những người khác.

“Đừng gọi nữa!”

“Người có thù với Ân Thiên Tử chính là ta”.

“Còn vừa rồi ngươi hỏi ta tới đây để làm gì”.

“Giờ ta sẽ nói cho ngươi biết”.

“Ta tới đây là để tặng cho hoàng triều Phụng Thiên, cho Ân Thiên Tử một món quà”.

“Tính mệnh của Trấn Bắc Vương ngươi và Trấn Bắc quân chính là món quà đầu tiên ta tặng cho hắn ta”, Trần Trường An lạnh lùng nói.

Nghe vậy, bọn Trấn Bắc Vương biến sắc.

“Chỉ dựa vào một mình ngươi thôi sao?”

“Haha!”

“Đối phó với ngươi, chẳng cần ta phải đích thân ra tay”. “Trấn Bắc quân đâu!”

“Có”

“Giết!”
 
Chương 334: C334: Sao lại như vậy được


Mặc dù Trấn Bắc quân dưới quyền Trấn Bắc Vương không thể nào so với đại quân Huyết Đồ của điện Huyết Đồ nhưng chắc chắn cũng hơn hẳn quân đội bình thường.

Hễ là người được gia nhập Trấn Bắc quân thì không một ai là người bình thường, tu vi thấp nhất cũng là Chân Khí Cảnh.

Đây là Trung Thiên Vực, không chỉ có nhiều cao thủ mà tu luyện giả dưới Thần Thông Cảnh cũng rất nhiều.

Ba trăm ngàn Trấn Bắc quân là ba trăm ngàn tu luyện giả từ Chân Khí Cảnh đến Siêu Phàm Cảnh, nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, thực lực cũng không thể khinh thường.

Trấn Bắc Vương ra lệnh một tiếng, Trấn Bắc quân dũng cảm xông lên, tuyệt đối không lùi bước!

Đối mặt với ba trăm ngàn quân xông về phía mình, biểu cảm của Trần Trường An vẫn bình tĩnh như thể ba trăm người này không phải sắp sửa tấn công mình.

Thấy Trần Trường An bình tĩnh như thế, Trấn Bắc Vương nhíu mày, đồng thời duy trì cảnh giác, ông ta rất đỗi hoài nghi Trần Trường An chỉ là mồi nhử mà kẻ

địch dùng để đánh lạc hướng sự chú ý của mình.

Cường giả chân chính vẫn còn đang nấp trong bóng tối, chờ tới thời khắc mấu chốt sẽ đánh lén ông ta.


Đúng lúc Trấn Bắc Vương đang ra sức đề phòng, quan sát xem xung quanh có động tĩnh gì bất thường hay không thì đột nhiên, một luồng kiếm ý đáng sợ thu hút sự chú ý của ông ta.

“Sao lại như vậy được!”

“Hắn... Hắn có kiếm ý đáng sợ như vậy ư?”

Trấn Bắc Vương khiếp sợ ra mặt nhìn về phía Trần Trường An, kiếm ý bắ n ra từ người Trần Trường An dường như ẩn chứa uy lực có thể hủy diệt đất trời.

Chỉ mới kiếm ý thôi mà đã kinh khủng như vậy rồi ư?

Tên nhóc này... Thực sự là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất? Một nhát kiếm chấn động càn khôn!

Tiễn đối thủ đi đầu thai!

Nhát kiếm ấy như thần tiên giáng trần.


Nhát kiếm ấy rung chuyển trời đất.

Chỉ một nhát kiếm trông rất giản dị, không hề cầu kỳ nhưng lại có uy lực tựa như có thể hủy diệt đất trời.

Lúc này, Trấn Bắc Vương đã hoàn toàn hóa đá, trước mặt ông ta là một bãi thi thể nằm ngổn ngang lít nha lít nhít một chỗ.

Toàn bộ đều là thi thể của Trấn Bắc quân!

Chỉ một nhát kiếm, một nhát kiếm chém sạch ba trăm ngàn quân? Đây là thứ gì kinh khủng vậy?

Ba trăm ngàn người, đây là những ba trăm ngàn người!

Rốt cuộc phạm vi của một nhát kiếm này là bao xa? Uy lực của một nhát kiếm này mạnh đến vậy ư?

Đây thực sự là uy lực mà một thiếu niên Hóa Thần Cảnh có thể phát huy được ư?

Trấn Bắc Vương chưa từng gặp cường giả Đại Đế, cũng không biết cường giả Đại Đế mạnh bao nhiêu, nhưng ông ta đã từng gặp cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong.

Cũng đã thấy cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong ra tay.

Tuyệt đối không thể sánh bằng nhát kiếm này, kém rất xa!
 
Chương 335: C335: Rất xin lỗi


Đừng nói là Trấn Bắc Vương không ngờ tới, lúc này Cố Tiên Nhi cũng giật mình ra mặt, nàng ta chưa từng chứng kiến một trận chiến như vậy, uy lực như:

vậy bao giờ.

Nàng ta biết Trần Trường An rất mạnh, nhưng không có một khái niệm rõ ràng, giờ thì cuối cùng nàng ta cũng biết rồi.

Hóa ra, đây mới thật sự là cường giả!

Đối mặt với ba trăm ngàn quân, chỉ cần một nhát kiếm, không cần tới nhát kiếm thứ hail Âm!

“Tại... Tại sao?”

Trấn Bắc Vương vốn đang ngẩn người thì con ngựa ông ta cưỡi đột nhiên ngã xuống đất không đứng dậy nổi, Trấn Bắc Vương ngồi trên lưng ngựa cũng vậy.

Lúc này, ông ta mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, cơ thể của ông ta đã bị chẻ làm hai nửa.

Chính là nhát kiếm vừa rồi ư?

Nhát kiếm đó không chỉ chém chết ba trăm ngàn Trấn Bắc quân mà ngay cả Trấn Bắc Vương cũng không may mắn thoát nạn.

“Rốt... Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thân là cường giả Bất Tử Cảnh, dù cho thân thể đã bị chẻ đôi nhưng ông ta vẫn không chết.


Đây chính là thực lực của cường giả Bất Tử Cảnh.

Dù Trấn Bắc Vương vẫn còn sống nhưng cũng chẳng khác gì đã chết, bởi vì Trấn Bắc Vương biết rất rõ rằng, hiện tại ông ta là cá nằm trên thớt, để mặc cho người chém giết.

“Ta nói rồi, ta tên là... Trần Trường An”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

“Ngươi... Ngươi không phải, không phải Hóa Thần Cảnh đúng không?”

“Ngươi là cường giả Đại Đế, chắc chắn ngươi là cường giả Đại Đế”.

“Vi sao, vì sao là ta?”, trong lòng Trấn Bắc Vương hết sức không cam lòng và phẫn nộ.

Một cường giả Đại Đế lại đi ăn hiếp một Bất Tử Cảnh? Thử hỏi thiên lý ở đâu?

Huống hồ, kẻ có thù oán với ngươi là Ân Thiên Tử, ngươi tới tìm hắn ta là được mà? Tại sao tới tìm ông ta để làm gì?

“Yên tâm, không chỉ mình ngươi đâu”. “Sẽ nhanh chóng có thêm nhiều người nữa đi cùng ngươi”.

“Điều ta muốn làm là hủy diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên, để Ân Thiên Tử nếm thử mùi vị bất lực”.

“Dù có tất cả nhưng lại bị cướp đi từng chút một, chắc chắn cảm giác này sẽ không dễ chịu đâu”, Trần Trường An cười gắn nói.

“Tha cho ta đi, ta đã thành ra thế này rồi, hãy tha mạng cho ta, xin ngươi... Xin ngươi tha mạng cho ta”.


Trấn Bắc Vương không muốn chết, ông ta là Bất Tử Cảnh, còn có tuổi thọ rất dài, cho dù hiện tại thân thể không trọn vẹn nhưng ông ta vẫn còn sống.

Một khi chết rồi thì thực sự chẳng còn gì nữa.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cuộc đời của ông ta chẳng dễ gì mới phấn đấu đi được tới ngày hôm nay, bởi vậy nên vào lúc thế này, ý chí sinh tồn của ông ta lại càng mạnh hơn.

“Rất xin lỗi”.

“Ta không có thói quen tha mạng cho kẻ địch”.

Nói xong, Trần Trường An không cho Trấn Bắc Vương cơ hội mở miệng thêm lân nào nữa, một đường kiếm khí bổ thẳng vào đầu Trấn Bắc Vương.

“Đi thôi, ở phủ Trấn Bắc Vương vẫn còn một vài người đang chờ chúng ta”.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Trần Trường An chưa từng phạm sai lầm một lần nào, bởi vì sai lầm kiểu này thường sẽ là sai lầm trí mạng.

Trong thế giới cường giả là trên hết, không ai có thể đoán trước được kẻ địch mà hôm nay ngươi tha mạng liệu sẽ có kỳ ngộ gì, gặp được chuyện may mắn gì không.

Bản thân Trần Trường An không sợ, nhưng hắn có bạn bè, người nhà.

Biện pháp đảm bảo nhất chính là không có kẻ địch, có vậy thì người nhà, bạn bè mới được an toàn.

Nếu không, e là chuyện của Ngô Danh Đao sẽ còn tái diễn.

“Công tử, làm thế nào mà nhát kiếm vừa rồi của ngài lại giết sạch được cả ba trăm ngàn quân vậy?”
 
Chương 336: C336: Phân tán


“Nhát kiếm này thật sự kinh khủng như vậy ư?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi. Ba trăm ngàn người, đây là một con số rất lớn, lít nha lít nhít một mảng lớn, hơn nữa những người này không xếp thành một hàng thẳng mà rải rác bao trùm một vùng rộng lớn.

“Ta không tập trung uy lực của nhát kiếm này lại một chỗ mà phân tán nó, cố gắng hết sức bao trùm toàn bộ ba trăm ngàn người”.

Phân tán?

Sau khi phân tán sức mạnh sẽ thu được hiệu quả như vậy ư? Vậy nếu tập trung lại thì rốt cuộc sức mạnh sẽ lớn chừng nào?

Cố Tiên Nhi không biết rằng, nhát kiếm này Trần Trường An đã sử dụng tay phải.

Cũng là dùng tay thay kiếm nhưng trong nhát kiếm này, Trần Trường An đã rót thêm vào sức mạnh chết chóc bên phía tay phải.

Trần Trường An cũng chỉ thử mà thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

Nhát kiếm ẩn chứa sức mạnh chết chóc này giúp gia tăng uy lực tới cấp độ kinh khủng.

Cấp độ khiến ngay cả Trần Trường An cũng thấy kinh ngạc!

Trong thành Trấn Bắc, mọi người đang tò mò xem cuộc chiến ở bên ngoài đã tới đâu rồi.

Mặc dù cách khá xa nhưng kiếm ý rung chuyển đất trời vừa rồi vẫn làm người cả thành Trấn Bắc run rẩy toàn thân.


Điều làm bọn họ bất an nhất là Trấn Bắc Vương... Không bao giờ dùng kiếm! Rõ ràng kiếm ý rung chuyển trời đất này là của người khác.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Trần Trường An dẫn Cố Tiên Nhi về lại thành Trấn Bắc.

“Là hắn?”

“Trần Trường An!”

Lúc này, người hôm qua đứng hóng chuyện đã nhận ra Trân Trường An. Trần Trường An xuất hiện ở đây, điều này có nghĩa là gì?

Dân chúng thành Trấn Bắc không dám nghĩ, cũng không dám tin!

Đây chính là Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương mạnh mết!

Hơn nữa, ông ta còn dẫn theo ba trăm ngàn quân lên đường, vậy mà vừa rồi mới được bao lâu đâu chứ? Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc rồi ư?

Hiện tại, Trần Trường An xuất hiện ở thành Trấn Bắc, chẳng phải có nghĩa là toàn bộ Trấn Bắc quân mà Trấn Bắc Vương dẫn theo đã bị tiêu diệt rồi sao?

Hoảng sợi Ánh mắt mọi người nhìn Trần Trường An ngập tràn hoảng sợ. Bốn bề lặng ngắt như tờ, Trần Trường An đi đến đâu, dân chúng nín thở tới đó.


Bọn họ cứ thế nhìn Trần Trường An đi từng bước một vào phủ Trấn Bắc Vương!

Một lát sau, bên trong phủ Trấn Bắc Vương vang lên tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết.

Dần dần, phủ Trấn Bắc Vương chìm vào yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người nơm nớp lo sợ tụ tập tới bên ngoài phủ Trấn Bắc Vương.

Thời gian chầm chậm trôi đi, sau chấn một canh giờ, cuối cùng cũng có người can đảm bước vào phủ Trấn Bắc Vương.

Lúc này, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã không còn ở đây nữa. Còn phủ Trấn Bắc Vương thì đã không còn một ai sống sót. “Chết rồi!"

“Chết hết rồi!”

“Người đó không chỉ tiêu diệt Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân mà còn giết sạch toàn bộ người của phủ Trấn Bắc Vương?”

“Nhổ cỏ tận gốc, đây là nhổ cỏ tận gốc!”

“Quá kinh khủng, rốt cuộc người đó là ai? Sao hắn dám làm như vậy? Hắn không sợ bị hoàng triều Phụng Thiên trả thù hay sao?”

“Trả thù? Thực lực của người này phi phàm như vậy, liệu hoàng triều Phụng Thiên có dám trả thù không?”

“Ôi, các ngươi xem này, đẳng kia là gì? Hình như là chữ!”

Đột nhiên, có người phát hiện ra trên bức tường rộng nhất của phủ Trấn Bắc Vương có một dòng chữ lớn viết bằng máu.

Kẻ giết người... Trần Trường An!
 
Chương 337: 337: Phân Tán


“Nhát kiếm này thật sự kinh khủng như vậy ư?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

Ba trăm ngàn người, đây là một con số rất lớn, lít nha lít nhít một mảng lớn, hơn nữa những người này không xếp thành một hàng thẳng mà rải rác bao trùm một vùng rộng lớn.
“Ta không tập trung uy lực của nhát kiếm này lại một chỗ mà phân tán nó, cố gắng hết sức bao trùm toàn bộ ba trăm ngàn người”.
Phân tán?
Sau khi phân tán sức mạnh sẽ thu được hiệu quả như vậy ư? Vậy nếu tập trung lại thì rốt cuộc sức mạnh sẽ lớn chừng nào?
Cố Tiên Nhi không biết rằng, nhát kiếm này Trần Trường An đã sử dụng tay phải.
Cũng là dùng tay thay kiếm nhưng trong nhát kiếm này, Trần Trường An đã rót thêm vào sức mạnh chết chóc bên phía tay phải.
Trần Trường An cũng chỉ thử mà thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Nhát kiếm ẩn chứa sức mạnh chết chóc này giúp gia tăng uy lực tới cấp độ kinh khủng.
Cấp độ khiến ngay cả Trần Trường An cũng thấy kinh ngạc!
Trong thành Trấn Bắc, mọi người đang tò mò xem cuộc chiến ở bên ngoài đã tới đâu rồi.
Mặc dù cách khá xa nhưng kiếm ý rung chuyển đất trời vừa rồi vẫn làm người cả thành Trấn Bắc run rẩy toàn thân.
Điều làm bọn họ bất an nhất là Trấn Bắc Vương...!Không bao giờ dùng kiếm! Rõ ràng kiếm ý rung chuyển trời đất này là của người khác.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Trần Trường An dẫn Cố Tiên Nhi về lại thành Trấn Bắc.
“Là hắn?”
“Trần Trường An!”
Lúc này, người hôm qua đứng hóng chuyện đã nhận ra Trân Trường An.

Trần Trường An xuất hiện ở đây, điều này có nghĩa là gì?
Dân chúng thành Trấn Bắc không dám nghĩ, cũng không dám tin!
Đây chính là Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương mạnh mết!
Hơn nữa, ông ta còn dẫn theo ba trăm ngàn quân lên đường, vậy mà vừa rồi mới được bao lâu đâu chứ? Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc rồi ư?
Hiện tại, Trần Trường An xuất hiện ở thành Trấn Bắc, chẳng phải có nghĩa là toàn bộ Trấn Bắc quân mà Trấn Bắc Vương dẫn theo đã bị tiêu diệt rồi sao?
Hoảng sợi Ánh mắt mọi người nhìn Trần Trường An ngập tràn hoảng sợ.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, Trần Trường An đi đến đâu, dân chúng nín thở tới đó.
Bọn họ cứ thế nhìn Trần Trường An đi từng bước một vào phủ Trấn Bắc Vương!

Một lát sau, bên trong phủ Trấn Bắc Vương vang lên tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết.
Dần dần, phủ Trấn Bắc Vương chìm vào yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người nơm nớp lo sợ tụ tập tới bên ngoài phủ Trấn Bắc Vương.
Thời gian chầm chậm trôi đi, sau chấn một canh giờ, cuối cùng cũng có người can đảm bước vào phủ Trấn Bắc Vương.
Lúc này, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã không còn ở đây nữa.

Còn phủ Trấn Bắc Vương thì đã không còn một ai sống sót.

“Chết rồi!"
“Chết hết rồi!”
“Người đó không chỉ tiêu diệt Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân mà còn giết sạch toàn bộ người của phủ Trấn Bắc Vương?”
“Nhổ cỏ tận gốc, đây là nhổ cỏ tận gốc!”
“Quá kinh khủng, rốt cuộc người đó là ai? Sao hắn dám làm như vậy? Hắn không sợ bị hoàng triều Phụng Thiên trả thù hay sao?”
“Trả thù? Thực lực của người này phi phàm như vậy, liệu hoàng triều Phụng Thiên có dám trả thù không?”
“Ôi, các ngươi xem này, đẳng kia là gì? Hình như là chữ!”
Đột nhiên, có người phát hiện ra trên bức tường rộng nhất của phủ Trấn Bắc Vương có một dòng chữ lớn viết bằng máu.

Kẻ giết người...!Trần Trường An!.

 
Chương 338: C338: Chắc chắn không thể


Trấn Nam Vương cũng bị sát hại rồi ư?

Nhưng mà... Chỉ mới bao nhiêu lâu chứ, tốc độ của đối phương kinh khủng như vậy ư?

“Báo cáo!”

“Bệ hạ, Viễn Đông Vương bị sát hại rồi!”

Ầm!

Hai tin tức liên tiếp khiến cả triều đình lập tức hỗn loạn. “Không thể nào!”

“Chắc chắn không thể có chuyện như vậy được!”

“Rốt cuộc là có mấy Trần Trường An? Chẳng lẽ hẳn biết thuật phân thân hay sao?”

“Đất phong của Trấn Nam Vương và Viễn Đông Vương cách nhau rất xa, sao lại thế được... Sao lại nhanh như vậy được?”


“Chắc chắn không chỉ có một người, chắc chắn không phải là chuyện một người có thể làm được!”

Ân Công Vũ không tin, dù có là cường giả Đại Đế thì cũng không thể đạt được tới tốc độ như vậy, chuyện này nghe thực sự rợn người.

Giữa hai mảnh đất phong này, dù có là cường giả Đại Đế...

Mẹ kiếp, rốt cuộc tốc độ của cường giả Đại Đế nhanh cỡ nào?

Ân Công Vũ chưa bao giờ thấy cường giả cấp bậc Đại Đế, nghĩ đi nghĩ lại, chính hắn ta cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu tốc độ của cường giả Đại Đế có thực sự làm được chuyện này không?

Chuyện này thực sự quá kinh khủng!

Dù có là Bất Tử Cảnh đỉnh phong, muốn đi từ chỗ này tới chỗ kia, e là cũng phải tốn khoảng mười ngày.

Huống hồ, tin Trấn Bắc Vương bị sát hại vừa truyền về thì theo sát ngay đó là chính là Bình Tây Vương, thời gian cách nhau chưa tới ba ngày.


Nhưng chỉ vừa mới được mấy ngày, hai vị vương hầu ở biên cảnh khác lại cũng bị sát hại?

Cường giả Đại Đết Kinh khủng như vậy!

Lúc này, toàn bộ đại điện đều chìm trong bóng tối do Trần Trường An gây ra, ai nấy đều có cảm giác mưa gió sắp kéo tới.

Người có thể làm được tới mức này ngoài cường giả Đại Đế ra thì còn có thể là ai?

Mặc dù hoàng triều Phụng Thiên có Ân Thiên Tử đã đặt nửa bước tới Đại Đế Cảnh trấn giữ nhưng dù sao cũng chỉ mới đặt nửa bước tới, không phải một cường giả Đại Đế đích thực!

“Xin giúp đỡ!”

“Nhất định phải xin giúp đỡ”.

“Bệ hạ, Trần Trường An thật sự quá mạnh, chỉ dựa vào hoàng triều Phụng Thiên chúng ta thì chắc chắn không phải là đối thủ của người này”.

“Có lẽ chỉ có cường giả Đại Đế Cảnh mới có thể ngăn cản được hắn!”

“Đúng vậy, bệ hạ, chúng ta không thể ngồi chờ chết được, không ai biết được, bao giờ Trần Trường An sẽ xông tới đế đô”.

“Huống hồ, tính tới hiện tại, không ai biết mục đích Trần Trường An làm vậy rốt cuộc là gì”.
 
Chương 339: C339: Tên nhóc này hiểu chuyện đấy


Nghe các đại thần nói vậy, Ân Công Vũ cũng chau mày, hiểu rằng với cục diện hiện tại thì đương nhiên phải xin giúp đỡ.

Nhưng xin ai giúp đỡ bây giờ?

Quan trọng nhất là, rốt cuộc Trần Trường An là ai? Mục đích hắn làm như vậy là gì?

Hoàng triều Phụng Thiên đắc tội vị cường giả này khi nào?

Mặc dù năm xưa Ân Thiên Tử phái người truy sát Ngô Danh Đao, nhưng Ân Thiên Tử không hề nói ra nguyên nhân thực sự là gì.

Bởi hắn ta đâu thể nói là mình tranh giành tình nhân, muốn tìm kiếm Trần Trường An nên ra tay với bạn bè của người ta được đúng không?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn ta sẽ mất sạch thể diện.

Ở hoàng triều Phụng Thiên, chỉ có mình Ân Thiên Tử biết Trần Trường An là ai nhưng lúc này hắn ta đang bế quan, không ai dám quấy rầy.

“Phái người, tăng thêm lực lượng, tiếp tục tìm kiếm tung tích Trần Trường An”.

“Ta không tin hoàng triều Phụng Thiên nhiều người như vậy, lẽ nào ngay cả một người đang ở đâu cũng không nghe ngóng được hay sao?”

“Ngoài ra, thi hành giới nghiêm ở đế đô, tất cả người tới từ bên ngoài đều phải kiểm tra kỹ lưỡng”.


“Tu vi, thực lực của người này mạnh như vậy, rất dễ nhận ra”.

“Phái tu vi Bất Tử Cảnh trấn giữ ở cả bốn cửa thành”.

Ân Công Vũ suy nghĩ rất đơn giản, đối phương là cường giả cấp bậc Đại Đế, e là người bình thường không thể nhận ra được nhưng nếu là Bất Tử Cảnh thì chắc sẽ không thành vấn đề.

Nếu như phát hiện ra có người mà ngay cả Bất Tử Cảnh cũng không nhìn thấu được thì chắc chắn tới quá nửa người này chính là Trần Trường An.

Đồng thời, Ân Công Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm sự giúp đỡ, dù sao hoàng triều Phụng Thiên cũng đã tồn tại nhiều năm, ít nhiều vẫn gây dựng được một số mối quan hệ.

Trong lúc Ân Công Vũ chuẩn bị, Trân Trường An cũng không hề dừng kế hoạch trả thù của mình.

Tin dữ lần lượt truyền về khiến toàn bộ đế đô và hoàng thất bị bao phủ trong bóng tối.

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Trần Trường An đúng là điên rồi”.

“Lại xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ta cũng chỉ nghe nói thôi, các ngươi có biết Thượng Nguyên Tông không?”

“Đương nhiên biết, quan hệ giữa Thượng Nguyên Tông và hoàng thất hết sức mật thiết, nghe nói phu nhân tông chủ tiền nhiệm của Thượng Nguyên Tông chính là người của hoàng thất”.


“Đúng vậy, chính là Thượng Nguyên Tông này đấy. Hai hôm trước, toàn bộ Thượng Nguyên Tông đã bị tiêu diệt, không còn một ai sống sót”.

“Vẫn là do Trần Trường An làm à?”

“Đúng vậy, chính là Trần Trường An”.

“Rốt cuộc người này muốn làm gì? Sao ta có cảm giác hễ là người có liên quan tới hoàng thất thì đều bị hắn lần lượt sát hại vậy nhỉ?”

“Tất nhiên là vì hoàng thất rồi, nghe nói hiện tại hoàng thất cũng đang hết sức. hoảng sợ, phải tìm kiếm sự giúp đỡ”.

“Ồ? Hoàng thất đang tìm kiếm sự giúp đỡ à?”

Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên, mọi người sững người, quay đầu lại, phát hiện ra bên bàn bên cạnh có một thanh niên đang đầy hào hứng nhìn bọn họ.

“Ngươi muốn nghe ngóng tin tức à?”

“Thế thì phải bày tỏ một chút chứ?”

Người lên tiếng chính là Trần Trường An đã tới đế đô, nghe đối phương nói như vậy, Trần Trường An cũng không nói lời thừa thãi, lập tức tỏ thái độ sẽ mời rượu, mời thịt bàn của bọn họ.

Thấy Trần Trường An hào phóng như thế, những người kia lập tức vui vẻ.

“Tên nhóc này hiểu chuyện đấy”.

“Vậy ta kể cho ngươi nghe một chút vậy”.

“Nghe đồn, Trần Trường An là cường giả Đại Đế Cảnh, nếu không sao có thể có thực lực mạnh như vậy được”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top