Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 400: C400: Đây là danh hiệu gì


Nhưng Cổ Phong Hoa lại không có cách nào với Trần Trường An, thứ nhất, bối phận của Trần Trường An đúng là lớn hơn mình, thứ hai, sư phụ của hắn quá

lợi hại, mình có thể làm thế nào?

Nếu mình thực sự làm gì Trần Trường An, Cổ Phong Hoa không nghỉ ngờ gì, ngày hôm sau, trên dưới Cổ gia không còn ai sống sót.

“Được, ngươi là ông của ta”. “Ông, ngươi hỏi đi”.

Cổ Phong Hoa đi đến một bên, ngồi xuống với sắc mặt sâm xuống, đã không thể phản kháng, thì làm thế nào, nhịn đi vậy.

“Trân châu đâu?” “Đã đợi cả hồi lâu rồi, lấy ra đi”.

“Ngươi xem tên nhóc người, chẳng có năng lực nhìn xa gì, còn phải ông của ngươi chủ động”.

Cổ Phong Hoa không vui nhìn Trần Trường An một cái, tên nhóc này, mở miệng là ông, ngươi gọi bon miệng rồi phải không?

“Ngươi vội gì chứ, còn chưa mang về”.

Ừm?

Có ý gì? Cái gì gọi là chưa đưa về? Các ngươi đã làm gì trân châu của ta? “Các ngươi đã làm gì nó rồi?”, Trần Trường An cau mày hỏi.

“Ngươi nói gì vậy, chung ta làm gì một viên trân châu?”


“Chỉ là...”

Nói đến đây, Cổ Phong Hoa muốn nói lại ngưng, khiến Trần Trường An có dự cảm không ổn.

“Chỉ là cái gì!" Trần Trường An hỏi.

“Chắc ngươi cũng biết, trân châu này ấy, hơi bất phàm”.

“Ta ra tay toàn lực cũng không làm thương được trân châu, cho nên, ta vô cùng hiếu kỳ”.

“Sau đó, ta đã...”

“Mẹ kiếp, ngươi có thể nói vào trọng điểm không? Đừng phí lời!”

Sau khi thấy trên khuôn mặt Cổ Phong Hoa xuất hiện nụ cười lúng túng, Cổ Phượng Dao liền thộn người.

Đây còn là lão tổ nhà mình trong ấn tượng của mình không? Đúng là ông ta không?

Có phải đổi người rồi không?

Hay là, lão tổ trước đây mình biết là giả?

Bị mắng như vậy, lại chỉ cười lúng túng?


Lúc này Cổ Phượng Dao đã hoàn toàn hỗn loạn, trong lòng nàng ta, hình tượng to lớn của lão tổ hoàn toàn tan thành mây khói.

Ngược lại là Trần Trường An, dáng vẻ bất cần đó, sao mà ngầu? Quá ngầu! Trên đời này sao lại có người đàn ông ưu tú như vậy?

Hơn nữa, sau này còn trở thành người đàn ông của mình, oa, đúng là... nhặt được báu vật rồi!

Cổ Phong Hoa nhìn Trần Trường An, sau đó hơi chột dạ nói: “Ngươi biết Chùy Đế không?”

Chùy Đế

Đây là danh hiệu gì?

Là rèn sắt?

“Làm sao, đại đế rèn sắt à?”, Trần Trường An hiếu kỳ hỏi. “Ừm... gần như vậy, vốn dĩ hắn là một thợ rèn bình thường”.

“Bỗng nhiên vào năm năm mươi tuổi, ngẫu nhiên có duyên, mới bắt đầu con đường tu luyện”.

“Một cái chùy sắt bình thường, lại được hắn bồi dưỡng thành đế binh”.

“Người cùng thời kỳ với hắn, đúng là bi thảm, bị chùy sắt của hắn đập một lượt.

“Sau khi đột phá cảnh giới đại đế, người ta gọi hắn là Chùy Đế, bản thân hắn cũng rất vui”.

“Sức chiến đấu của người này rất mạnh, nhưng thích rèn sắt, cho dù trở thành đại đế, vẫn không thay đổi thói quen này”.

“Còn có cả một đám đồ tử đồ tôn, ngày nào cũng hướng dẫn rèn sắt”.

“Người đừng nói chứ, hắn thực sự đã nghiên cứu ra chút thành quả”.
 
Chương 401: C401: Đã đưa đi được bao lâu rồi


“Tuy rèn sắt không khác luyện khí là bao nhưng chúng có sự khác biệt về mặt bản chất. Hắn ta đã mở ra cho mình một lối đi riêng, một con đường mới, vũ khí mà hắn ta rèn đúc ra cực kỳ mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều so với vũ khí mà luyện khí sư rèn đúc ra”.

Nói đến đây, Trần Trường An đã hiểu ra, hạt châu này của hẳn đã bị đưa cho Chùy Đế tôi rèn rồi.

“Đã đưa đi được bao lâu rồi?”. ngôn tình hài

“Ừm... Khoảng trăm năm”.

Trăm năm!

Thai Châu của hắn bị Chùy Đế nện gõ những trăm năm.

Lúc này, Trần Trường An có cảm giác Thai Châu của hắn kể từ lúc rời khỏi tay hắn đã phải chịu quá nhiều khổ cực.

Không nói đâu xa, chỉ nói gần đây thôi, một viên thì bị Dược Nghịch Mệnh ném vào lò luyện đan luyện ngàn năm, còn giờ viên này thì bị Cổ Phong Hoa đưa cho Chùy Đế nện gõ trăm năm.

“Còn bao lâu nữa thì được trả về?”, Trần Trường An hỏi.

“Sắp rồi, không quá nửa tháng nữa chắc chắn sẽ được trả về”.


“Tốt, vậy nửa tháng tới ta sẽ ở lại đây”.

“Tiểu Cổ, ngươi còn không đi chuẩn bị phòng cho ta đi à?”

“Ừm, ta sai người đi chuẩn bị đây”.

ÔÕ?

Trả lời xong, Cổ Phong Hoa ngẩn người, ông ta... Ông ta lại quen với chuyện bị Trần Trường An gọi là Tiểu Cổ?

Chuyện này là sao?

Cổ Phong Hoa rất phiền muộn, rất tức giận, nhưng lại không làm được gì. “Ngươi...”

“Thôi, ta đi tìm người khác”.

Cổ Phong Hoa đứng dậy, đang định trút cơn giận này lên đầu Cổ Phượng Dao nhưng ngẫm nghĩ lại, lại thôi.


Hiện tại, có vẻ như ông ta cũng không thể đắc tội vấn bối này nhà mình thì phải?

“Còn có ai còn sống không, mau lại đây!”

Cổ Phong Hoa gầm lên một tiếng làm Gổ gia phát sinh động đất.

“Có chuyện gì vậy? Đã bao nhiêu năm rồi lão tổ không hề nổi giận, lần này lẽ nào là vì hai người mới tới đây hôm nay ư?”

“Vậy phải làm gì bây giờ, hay là chúng ta đi ra ngoài trốn?” “Trốn cái rắm, ngươi trốn nổi chắc?” “Vậy, các ngươi xem thử xem ai sẽ là người đi vào trong đó bây giờ?”

“Ta không vào đâu, lão tổ đang nổi giận, người nào vào đó là người đó gặp xui xẻo”.

“Vậy ngươi đi đi!”

“Không, không, không, ta còn có việc, bận không đi được, bận không đi được”.

“Vậy ai đi?”

“Hay là...”

Nói rồi, mọi người đổ dồn lại nhìn Tam trưởng lão vừa mới trở về chưa được bao lâu.

Tam trưởng lão biến sắc, chuyện gì thế này? Tại sao mọi người đều nhìn mình?

“Ta cũng không đi được đâu, ta...”
 
Chương 402: C402: Ông ta nói gì sai ư


“Ngươi đi được, chẳng phải ngươi đi cùng với bọn họ hay sao? Ngươi quen bọn họ, ngươi đi đi”.

“Đúng, đúng, đúng, lão Tam, ngươi đi đi”.

“Tam ca, ta rất kỳ vọng vào ngươi, chưa biết chừng lão tổ lại thay đổi cách nhìn về ngươi, cho ngươi một chút lợi lộc, nếu vậy thì ngươi giàu to rồi”.

Giàu †o? Nếu cho ngươi được giàu to kiểu này thì ngươi có chịu không?

Cuối cùng, Tam trưởng lão vẫn không chống đỡ nổi thế vây công của những người này, không còn cách nào khác đành phải tới chỗ ở của Cổ Phong Hoa.

Khi Tam trưởng lão tới nơi, ông ta không khỏi biến sắc.

Cổ Phong Hoa sầm mặt đứng một chỗ, còn bọn Trần Trường An thì sao? Bọn họ đang thảnh thơi ngồi trên ghế.

Bọn họ ngồi thì đã đành nhưng Cổ Phượng Dao ngươi là sao thế kia?

Lão tổ nhà mình đang đứng mà ngươi lại dám ngồi ư? Ngươi có còn biết phép tắc là gì không?

“Phượng Dao, ngươi đang làm gì vậy?”

“Còn không mau đứng dậy!”, Tam trưởng lão lo lắng hô lên.


“Ngươi hô cái rắm”.

“Nàng ngồi ở đâu không cần ngươi quan tâm”.

“Ngậm miệng!”

Cổ Phong Hoa quát một câu làm Tam trưởng lão sợ hoảng hồn, suýt thì bỏ nhà đi trốn.

Chuyện gì thế này? Ông ta nói gì sai ư?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đây là phép tắc mà, không có phép tắc thì chẳng ra thể thống gì, chẳng phải đây là điều lão tổ ngài vẫn răn dạy hay sao?

Chuyện này...

'Tam trưởng lão ngơ ngác ra mặt nhưng không dám nói gì, đành ngoan ngoấn đứng một góc.

“Ngươi đến đây thì tốt rồi, ngươi quen bọn họ, ngươi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi”.


“Nghe thấy chưa?”

Cổ Phong Hoa nói xong, thấy Tam trưởng lão không trả lời, bèn nhìn Tam trưởng lão một cái.

Tam trưởng lão nhìn Cổ Phong Hoa, gật đầu lia lịa.

“Ngươi gật cái rắm gì, ta đang hỏi ngươi đã nghe thấy chưa, ngươi câm à?” “Ngươi lắc cái gì?”

“Không... Không phải ngài không cho nói hay sao?”

“Ta...”

“Cút! Mau mau cút đi cho ta!”

“Dạ!"

Tam trưởng lão như thể vừa trút được gánh nặng, ông ta gật đầu, bóng người lóe lên một cái, biến mất hoàn toàn trước mặt Cổ Phong Hoa.

“Một tên, hai tên... Tên nào tên nấy đều chẳng để người ta bớt lo gì cả”.

Lúc này, Cổ Phong Hoa thực sự cảm thấy gia môn bất hạnh, quả nhiên là gia môn bất hạnh.

“Tiểu Cổ à, bớt giận đi”. “Ngươi cũng đã cao tuổi rồi, lỡ tức quá ngủm củ tỏi mất thì sao”.

“Con cháu không nghe lời thì đánh chúng mấy trận là được, không cần phải khách sáo với ta, ngươi cứ đánh chết đi cho ta”.

“Yên tâm, ta không có ý kiến gì hết, cứ đánh đi!” Ngươi không có ý kiến?

Mẹ kiếp, ngài có tư cách gì có ý kiến à? Bọn họ đều là người của Cổ gia, còn ngài là ai?
 
Chương 403: C403: Rốt cuộc trần trường an là ai


“Rốt cuộc lão tổ nghĩ thế nào vậy nhỉ? Tại sao lại muốn Phượng Dao gả cho. Trần Trường An?”

“Rốt cuộc Trần Trường An là ai? Tại sao lão tổ lại ưu ái hắn như vậy?”

“Không được, Phượng Dao là thiên tài thế hệ mới của Cổ gia chúng ta, không thể cứ thế mù mờ gả cho một người không rõ lai lịch như vậy được”.

“Đúng vậy, cho dù Phượng Dao thật sự muốn gả cho hắn thì chúng ta cũng phải đi thử tài tiểu tử này xem rốt cuộc hắn có xứng với Phượng Dao của chúng ta

hay không”.

Ở Gổ gia, Cổ Phượng Dao được muôn người yêu chiều, không chỉ vì nàng ta là thiên tài thế hệ mới.

Mà quan trọng nhất là mặc dù Gổ gia có đông con cháu nhưng ở thế hệ của Cổ Phượng Dao thì chỉ có mình nàng ta là nữ.

Hơn trăm vị ca ca há chẳng lại không nâng niu nàng ta trong lòng bàn tay.

Hiện giờ biết Cổ Phượng Dao có hôn ước với một nam tử không rõ lai lịch, sao bọn họ có thể dễ dàng đồng ý như vậy được.

Hơn trăm người kéo nhau tới biệt viện Trần Trường An đang ở, khí thế kinh người, cương quyết đòi cho Trần Trường An một bài học.


Hai ngày nay, Trần Trường An cực kỳ nhàn nhã, ngày ngày chẳng có việc gì làm, chỉ nằm dài trên ghế bập bênh, lại có Cố Tiên Nhi luôn theo sát hầu hạ.

Lúc rảnh rồi, hắn lại tranh luận với Đại Hoàng mấy câu, tháng ngày hết sức. thoải mái.

Trái lại, lúc chưa trở về Cổ gia thì ngày nào cô nàng Cổ Phượng Dao cũng dính lấy Trần Trường An và Cố Tiên Nhi nhưng giờ nàng ta lại trốn biệt tăm, không dám ra gặp.

“Trần Trường An, ngươi đang làm gì vậy?”

Đám thanh niên của Cổ gia vừa bước vào biệt viện thì trông thấy Cố Tiên Nhi đang đút nho cho Trần Trường An.

Cảnh tượng ấy kích thích thần kinh của bọn họ.

Người này đã có hôn ước với muội muội của mình rồi, vậy mà lại dám trắng. trợn mập mờ với nữ tử khác ngay tại Cổ gia?

Đúng là chẳng xem Gổ gia ra gì.

Đương nhiên Trần Trường An biết những người vừa tới là ai nhưng hắn rất không thích thái độ của bọn họ.


“Ngươi mù nên không thấy ta đang ăn hay sao mà còn phải hỏi ta đang làm gì?, Trần Trường An đáp lại một câu mà chẳng bưồn ngẩng đầu lên.

Thậm chí, hắn còn há miệng ăn thêm một trái nho Cố Tiên Nhi đút cho. “Ngươi... Ngươi thật to gan”. “Ngươi có biết thân phận của mình hiện tại là gì không?”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết tự trọng, nếu không bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.

“Đúng vậy, ngươi là vị hôn phu của Phượng Dao thì phải biết điều giữ khoảng cách với những nữ tử khác, ngươi nghĩ là Cổ gia ta dễ bắt nạt lắm sao?”

“Hạng người như ngươi làm sao xứng với đại tiểu thư Cổ gia của bọn ta”.

Nghe đám đông chỉ trích mình như vậy, Trần Trường An chẳng buồn để tâm, bình thản đáp lại một câu: “Chuyện hôn nhân này là do lão tổ của Cổ gia các người sắp xếp, chỉ bằng các người tới nói chuyện với ông ta đi”.

“Nếu có thể hủy bỏ hôn ước thì ta xin cảm ơn”.

“Thế nào?”

Nghe vậy, mọi người nghẹn lời, tới nói chuyện với lão tổ ư? Nói đùa gì vậy, đừng nói là hai hôm nay tâm trạng của lão tổ không được tốt, cho dù tâm trạng

của lão tổ đang tốt thì bọn họ cũng không có gan làm vậy.

Không biết có thể gặp mặt lão tổ hay không nhưng chắc chắn các trưởng bối sẽ cho bọn họ một trận nhừ đòn.

Làm phản rồi hay sao mà dám tới quấy rầy lão tổ?
 
Chương 404: C404: Nếu ta ra tay


“Ngươi... Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này là do lão tổ quyết định thì có thể yên tâm, kê cao gối mà ngủ, muốn làm gì thì làm”.

“Đúng vậy, nếu lão tổ biết ngươi là loại người này, chắc chắn lão tổ sẽ không đồng ý”.

“Trần Trường An, ngươi muốn cưới Phượng Dao thì phải vượt qua ải của bọn †a trước đã”.

Qua ải của các ngươi?

Các ngươi là ai?

“Các ngươi là phụ thân của Cổ Phượng Dao?” “Ngươi... Nói hươu nói vượn, bọn ta là ca ca của nàng”. “Đông như vậy mà tất cả đều là ca ca ư?”

“Phụ thân nàng thật giỏi sinh”.

“Ngươi... Ngươi thật vô tri!”

“Bọn ta không phải ca ca ruột thịt nhưng luận về vai vế thì bọn ta là cùng một thế hệ, ta là đường ca của nàng đấy thì sao?”

“Bọn ta là biểu ca đấy thì sao?” “Lẽ nào bọn ta không có tư cách dạy cho ngươi một bài học chắc?”

“Trần Trường An, bớt nói nhảm đi, ra đây đọ sức với bọn ta một phen. Ta muốn xem xem rốt cuộc lão tổ ưng ý điểm nào ở ngươi”.


“Chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất thôi mà cũng dám ra bộ mình là ông lớn ở Cổ gia ta ư?”

Ra bộ mình là ông lớn?

Trần Trường An cười mỉa nhìn những người này một cái, ông đây đúng là ông lớn đấy, lão tổ của các người còn phải gọi ta là ông lớn nhé.

“Tiên Nhi, ngươi ra chơi với bọn họ một chút đi, lâu rồi không động thủ với ai”. “Cũng nên rèn luyện một chút”.

“Đừng đánh ác quá là được”.

“Dù sao chúng ta cũng đang ở Cổ gia, đánh chết thì không hay”.

“Ừm... Không chết là được”.

Nghe Trần Trường An bảo vậy, Cố Tiên Nhi gật đầu, đứng dậy, đi về phía đám thanh niên của Cổ gia.

“Trần Trường An, ngươi có ý gì? Ngươi không tự ra tay mà lại bảo một nữ tử ra tay ư?”

“Trần Trường An, ngươi xem thường bọn ta phải không?” “Ngươi nhìn cho kĩ đi, thực lực của bọn ta đều là...”


Trần Trường An đã nhìn rất kĩ rồi, những người này chỉ hơn Cổ Phượng Dao vài tuổi nhưng tu vi đều đã là Hóa Thần Cảnh.

Thiên phú của bọn họ hơi kém hơn Cổ Phượng Dao một chút. Nhưng nếu so với những người khác thì bọn họ vẫn là thiên tài. Dù sao bọn họ cũng là con cháu của Cổ gia, sao có thể yếu được.

Chỉ có điều Cố Tiên Nhi cũng không hề kém cạnh, nàng ta cũng là Hóa Thần Cảnh, để nàng ta ra tay là quá hợp lý rồi.

“Nếu ta ra tay thì không khỏi ức hiếp các ngươi”. “Các ngươi cứ thắng được nàng ta đã rồi hãng bàn tiếp”. Cứ thắng được nàng ta đã?

Mặc dù bọn họ thấy khó chịu nhưng vẫn cho rằng muốn thẳng nữ tử trước. mặt hẳn là không khó.

“Ai trong số các ngươi đánh trước?”

“Đừng nói là ta ức hiếp ngươi, ta đánh trước”. “Được”.

Ầm!

“Tiếp!”

“Hừ, để ta!”

Âm!

“Tiếp tục!”

Ầm!
 
Chương 405: C405: Không còn ai nữa à


“Không còn ai nữa à!"

Cố Tiên Nhi ra tay hết sức thẳng thừng, cũng rất mạnh mẽ!

Trong số hơn một trăm hậu bối trẻ tuổi của Cổ gia này, không có mấy ai có thể đánh với Cố Tiên Nhi lâu hơn một chiêu.

Cuối cùng, hơn một trăm người nằm dưới đất rên rỉ, ánh mắt nhìn về phía Cố Tiên Nhi đều thay đổi.

Nữ tử này là ai? Thế này thì mạnh quá rồi!

Tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba nhưng sức chiến đấu đã đạt tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong.

Trần Trường An và Đại Hoàng nhìn thấy thực lực của Cố Tiên Nhi đều gật đầu hài lòng, chưa kể bọn họ còn nhìn ra là Cố Tiên Nhi vẫn còn nương tay.

“Xem ra thất hương xích diễm quả cũng có chút tác dụng”.

“Sức chiến đấu của Tiên Nhi đã tăng lên nhiều, nhất là uy lực của võ kỹ của công pháp kèm theo đã mạnh lên”.

Thất hương xích diễm quả mà Trần Trường An đấu giá được ở đế đô của hoàng triều Phụng Thiên đã được Cố Tiên Nhi ăn hết.


Lúc ấy, Cố Tiên Nhi không có biểu hiện gì khác lạ, hơn nữa nàng ta cũng chưa từng có cơ hội ra tay.

Hiện tại xem ra thứ quả đó rất hợp với Cố Tiên Nhi, phương diện sức chiến đấu đã tăng gấp rưỡi.

“Chỉ có điều dạo này tu vi tăng hơi chậm”. Đã ba tháng trôi qua kể từ khi tu vi của Cố Tiên Nhi đột phá lên Hóa Thần

Cảnh tầng thứ ba nhưng mãi vẫn không thấy nàng ta đột phá thêm, điều này khiến Trần Trường An thấy hơi thắc mắc.

Về mặt lý thuyết, năng lượng của Tiên Linh Quả trong cơ thể của Cố Tiên Nhi vẫn còn chưa được hấp thụ hết, đáng lẽ ra sẽ không tăng chậm như vậy mới phải.

Mặc dù Trần Trường An không biết Trần Vân Hiên đang làm gì nhưng với máu liều của hắn ta thì e là hiện tại tu vi đã vượt qua Hóa Thần Cảnh tầng bốn rồi.

“Rốt... Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Sao ngươi lại mạnh như vậy?”

Đám thanh niên của Gổ gia lấy làm khó hiểu, tại sao nữ tử này lại mạnh như vậy?


Hơn nữa, tại sao một nữ tử mạnh như vậy lại cam lòng đi theo Trần Trường An? Đã vậy, trông còn có vẻ như chỉ là một thị nữ?

Tên... Trần Trường An này có tài đức gì?

“Là do ta mạnh ư?”

“Ta lại nghĩ là do các người quá yếu”, Cố Tiên Nhi thản nhiên nói. Hả?

Sao câu này lại khó nghe thế chứ? Bọn ta yếu ư? Ngươi đang nói đùa gì vậy? Rõ ràng là ngươi mạnh quá bất hợp lí đấy chứ?

“Thật là khó hiểu, không ngờ thực lực mà chúng ta vẫn lấy làm tự hào lại không đỡ nổi một đòn của nàng ta”.

“Đúng vậ . Ngôn Tình Trọng Sinh

Trông nữ tử này trẻ hơn chúng ta, vậy mà...”

“Ừm? Trẻ hơn chúng ta? Tu vi còn là...”

“Cố Tiên Nhi?”

“Ngươi là Cố Tiên Nhi?”

Đột nhiên, bọn họ sực hiểu ra, nếu trẻ hơn bọn họ thì chắc chắn sẽ lọt được vào Nhân Bảng, nữ tử, tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba, không phải Cố Tiên Nhi thì là ai?
 
Chương 406: C406: Cái gì khó nói


Cố Tiên Nhi hai mươi mốt tuổi?

“Đúng vậy, ta là Cố Tiên Nhỉ”.

Cố Tiên Nhi chưa từng nghĩ tới chuyện giấu giếm thân phận của mình, chẳng qua nàng ta không thích chủ động khoe khoang mà thôi.

Nàng ta đi theo bên cạnh Trần Trường An nên cần phải xử sự khiêm tốn, không thể giọng khách át giọng chủ.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là hạng ba Nhân Bảng, tại sao ngươi lại phải đi theo Trần Trường An?”

“Bởi vì ta là thị nữ của hắn, có vấn đề gì sao?” “Thị nữ? Ngươi là thị nữ của Trần Trường An?”

“Ngươi điên rồi ư? Tại sao một nhân vật như ngươi lại có thể làm thị nữ của người khác chứ?”

“Không thể nào, không thể nào như vậy được!”

Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, phản ứng của những người này giống y hệt Cổ Phượng Dao lúc trước.

“Thật không hổ là người cùng một nhà, tất cả đều có bệnh”.

Cố Tiên Nhi không thèm để ý tới đám bại tướng này, quay trở lại bên cạnh Trần Trường An.


Mọi người thấy Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh Trần Trường An, người nào người nấy đều nổi giận.

Tại sao một nhân vật như vậy lại có thể làm thị nữ chứ?

Trần Trường An!

Ngươi... Gây nghiệt rồi!

“Liên minh phản Trần?”

“Đúng là mất mặt, một lũ mất mặt”.

“Đã bị người ta đánh ra nông nỗi này rồi còn có mặt mũi tranh cãi ầm 1?”

Lúc này, sắc mặt của gia chủ đương thời của Cổ gia khá khó coi. Biết bao thanh niên thế hệ trẻ của Cổ gia, tuy bọn họ còn ít tuổi, tu vi cũng không cao.

Nhưng dù sao đi nữa thì cũng lớn tuổi hơn, tu vi cao hơn Cố Tiên Nhi đúng không?

Nhiều người như vậy luân phiên đánh một người mà lại đánh không lại người ta?

Ngay cả thị nữ của người ta còn không đánh lại được, vậy mà còn đòi khiêu khích chủ nhân?.


Lại còn liên minh phản Trần, đúng là một lũ mặt dày.

“Gia chủ, liệu có cần ta đi dẹp bọn họ không?”, Tam trưởng lão bất đắc dĩ phải hỏi.

“Không cần, cứ để bọn họ ầm ï đi, bọn họ đã an hưởng thái bình quá lâu rồi”.

“Cứ để cho bọn họ chịu thiệt thòi một chút, không cần phải để ý đến bọn họ, †a tin là Trần Trường An sẽ tự biết chừng mực”, gia chủ Cổ gia lạnh nhạt đáp.

“Khụ khụ, chuyện đó thì khó nói lắm”.

Ồ?

Cái gì khó nói?

“Thôi, ta chẳng muốn để ý tới bọn hợ”.

Liên minh phản Trần xuất hiện ở Cổ gia khiến không ít người cảm thấy buồn cười, tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện này là do đám thanh niên cố tình gây SỰ.

Chuyện do lão tổ sắp xếp, bọn họ thích phản đối là phản đối được hay sao?

“Phượng Dao, gia nhập với bọn huynh đi”.

“Bọn huynh biết muội cũng không muốn gả cho Trần Trường An đúng không?”

“Gia nhập liên minh phản Trần của bọn huynh, đuổi Trần Trường An đi, giành lại Cố Tiên Nhi”.

“Muội thấy sao?” Mục tiêu đầu tiên mà liên minh phản Trần nhắm tới là Cổ Phượng Dao, chỉ cần Cổ Phượng Dao gia nhập liên minh thì lực lượng của bọn họ sẽ càng vững mạnh hơn.

Lúc này, ánh mắt Cổ Phượng Dao nhìn các ca ca ngập tràn nghi hoặc, bọn họ làm sao vậy?
 
Chương 407: C407: Muội chưa từng nói


“Muội chưa từng nói là mình không muốn gả cho Trần Trường An mà”.

“Với lại các huynh nói muốn giành lại Cố Tiên Nhi là sao?”, Cổ Phượng Dao thắc mắc.

“Muội... Muội muốn gả cho tên vô liêm sỉ đó ư?”

“Trong quãng thời gian đồng hành, muội không nhìn ra là Trần Trường An bắt ép Cố Tiên Nhi trở thành thị nữ của hắn à?”

“Người đáng ghét như vậy chắc chắn không phải là một phu quân tốt”.

“Phượng Dao, muội đừng bị ngoại hình của hắn lừa dối, lòng người khó dò lắm".

“Cố Tiên Nhi là hạng ba Nhân Bảng, sao một nhân vật như vậy lại làm thị nữ cho người khác được, muội không nghĩ tới chuyện này ư? Nếu vậy thì người khác

sẽ nói về muội như thế nào đây? Ngay cả một thị nữ mà muội cũng không bằng”.

“Phượng Dao, muội gia nhập với bọn ta, thảo phạt Trần Trường An, trả lại công bằng cho thiên hạ đi!”

Hả?


Trả lại công bằng cho thiên hạ? Tại sao chuyện càng ngày càng xé ra to thế này?

Thấy các ca ca ngập tràn căm phẫn như vậy, Cổ Phượng Dao chợt nhớ lại bản thân trước kia.

Hóa ra trước đây mình cũng ngốc như vậy à? “Các huynh”.

“Có thể nghe ta nói một lời được không?”, Cổ Phượng Dao bất đắc dĩ phải hỏi.

“Ö? Phượng Dao có gì muốn nói?”

“Muội cứ nói đi, muội yên tâm, nhất định các huynh sẽ đứng về phía muội”. “Đúng vậy, các huynh chính là hậu thuẫn kiên cố của muội”.

“Phượng Dao đừng sợ, cứ yên tâm, mạnh dạn nói đi”.

Ôi!

Thấy thái độ của các huynh như vậy, Cổ Phượng Dao thở dài bất đắc dĩ.


Lúc trước nàng ta ngốc như vậy chắc chắn là do bị lây nhiễm từ bọn họ, đúng vậy, chắc chắn là như vậy, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, tất cả là tại bọn họ.

“Thứ nhất, chuyện đính hôn là do lão tổ quyết định, các huynh không có quyền thay đổi, chuyện này thì chắc là các huynh thừa hiểu”.

“Thứ hai, Cố Tiên Nhi muốn làm gì, phải làm gì, đây là chuyện của nàng ấy, các huynh không có quyền quyết định thay cho người ta”.

“Cuối cùng, với thực lực của Trần Trường An, dù các huynh có hợp sức lại với nhau cũng không đánh lại được đâu, thậm chí... Các huynh vốn còn chẳng có tư cách đánh với hắn”.

Nghe Cổ Phượng Dao nói vậy, mọi người sững sờ, thậm chí không có tư cách ư?

Nói vậy thì quá đáng quá thì phải?

'Thật ngông cuồng!

“Phượng Dao, sao muội lại tâng bốc người khác, dập tắt oai phong của người nhà như vậy?”

“Hai ý đầu tiên thì bọn huynh tạm thời coi như muội nói đúng nhưng tu vi của Trần Trường An chỉ mới tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, chỉ mới là tầng thứ nhất thôi, thậm chí hắn không dám ra tay mà phải bảo Cố Tiên Nhi ra tay, vậy mà bọn huynh lại không có tư cách ư?”

“Phượng Dao, muội nói vậy là bọn huynh giận đớ”.

“Đúng vậy, muội xem thường bọn huynh quá rì Ôi, vô tri thích thật đấy!

“Các huynh biết Tiêu Dao Phong Đế chứ?” “Tiêu Dao Phong Đế à, có nghe sơ qua, sao vậy?” “Người này từng đánh với Trần Trường An một trận”. ồ?
 
Chương 408: C408: Tiền bối dạ lưu vân


Trần Trường An từng đánh với Tiêu Dao Phong Đế ư? Sao có thể có chuyện này được?

“Phượng Dao, chuyện muội kể thật là kỳ quặc, tại sao Tiêu Dao Phong Đế lại đánh với Trần Trường An chứ?”

“Đúng vậy, hai người này liên quan gì với nhau chứ?”

“Muội đừng lừa bọn huynh, bọn huynh thông minh lắm đấy”.

“Muội không lừa các huynh, chuyện này Tam trưởng lão cũng biết”.

“Tiêu Dao Phong Đế tung một chưởng dốc hết toàn lực nhưng Trần Trường An đã đỡ được chỉ dựa vào nhục thân, hơn nữa còn không mất một cọng tóc nào”.

“Các huynh nghĩ thực lực của mình mạnh hơn Tiêu Dao Phong Đế ư?”

“Liên minh phản Trần à? Tốt hơn hết là các huynh nên cố gắng tu luyện đi, các huynh không động vào Trần Trường An được đâu”.

Cổ Phượng Dao cảm thấy khá là bất đắc dĩ, lão tổ còn phải gọi người ta là ông lớn, vậy mà các huynh còn dám chống lại hắn ư?

Chẳng qua Trần Trường An không thèm chấp các huynh đó thôi, nếu không, các huynh sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.


Lời Cổ Phượng Dao nói khiến cả bọn trố mắt ngây người, thật khác thường, thật vô lí.

Cổ Phượng Dao có biết mình đang nói gì không? Cho dù Tiêu Dao Phong Đế không phải là Đại Đế đỉnh phong nhưng cũng đã lên tới Đại Đế Cảnh những mấy ngàn năm, vậy mà lại không phá nổi lớp phòng

ngự của Trần Trường An ư?

Thế nhưng Cổ Phượng Dao đã nói rất rõ rồi, chuyện này Tam trưởng lão cũng tận mắt chứng kiến, chuyện này...

“Chẳng lẽ là thật ư?”

“Trần Trường An mạnh như vậy thật ư?”

“Vô lý quá nhỉ?”

“Vậy chúng ta có còn chống lại hắn nữa không?” “Chống cái rắm gì nữa, không chống nữa”.

“Ð, vậy... Vậy há chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao?”

“Cứ việc cười đi, dù sao cũng toàn là người nhà, chẳng sao cả”.


Mặc dù trong lòng bọn họ không hề muốn tin nhưng bọn họ cũng hiểu rằng Cổ Phượng Dao sẽ không đem chuyện này ra nói đùa.

Nếu như Trần Trường An thực sự mạnh như vậy mà bọn họ còn gây sự thì chẳng phải là tự rước rắc rối cho bản thân hay sao?

Liên minh phản Trần chỉ mới thành lập được vài ngày đã sụp đổ, giải tán toàn bộ.

Từ đầu tới cuối, Trần Trường An chẳng hề nói gì, chỉ yên lặng chờ Thai Châu. Nhưng Thai Châu còn chưa về thì đã có một vị khách khác tới Cổ gia. “Người của Dạ gia tới ư?”

Dạ gia là một trong ba gia tộc lớn, địa vị ngang bằng với Cổ gia, cũng có một vị lão tổ cảnh giới Đại Đế đỉnh phong tọa trấn.

Tuy đều là tam đại gia tộc nhưng quan hệ giữa Dạ gia và Cổ gia lại không mấy thân thiết, bình thường không hề qua lại với nhau.

Hiện thời, người của Dạ gia đích thân tìm tới tận cửa khiến người của Cổ gia không khỏi thắc mắc.

“Tiền bối Dạ Lưu Vân?”

Gia chủ của Cổ gia không ngờ rằng người tới lại là Dạ Lưu Vân. Tuy Dạ Lưu Vân không phải là lão tổ Đại Đế đỉnh phong của Dạ gia nhưng tu vi cũng đã lên

tới Đại Đế Cảnh, thực lực rất mạnh.

“Chẳng hay tiền bối Dạ Lưu Vân tới Cổ gia ta có chuyện gì?”, gia chủ Cổ gia thắc mắc hỏi.

Dạ Lưu Vân mỉm cười, không nói nhiều lời dư thừa, đi thẳng luôn vào vấn đề: “Vi này chính là vấn bối của Dạ gia ta, Dạ Bắc Minh”.

“Lần này ta dẫn hắn ta tới đây chỉ có một mục đích duy nhất là muốn đính hôn với Cổ Phượng Dao nhà các ông, chẳng hay ý gia chủ Cổ gia thế nào?”
 
Chương 409: C409: Đính hôn


Đính hôn?

Chuyện này...

Giữa Dạ gia và Cổ gia chưa từng có chuyện như vậy, tại sao bỗng nhiên Dạ gia lại muốn thông gia với Cổ gia?

Hơn nữa còn chọn Cổ Phượng Dao? Nếu là trước đây thì có khi Cổ gia sẽ cân nhắc chuyện này nhưng hiện tại... Cổ Phượng Dao đã có vị hôn phu, hơn nữa còn là do lão tổ đích thân chọn,

chuyện này không thể thay đổi được.

Lần này, Dạ Lưu Vân dẫn Dạ Bắc Minh tới thông gia với Cổ gia là chuyện đã được quyết định sau khi Dạ gia suy tính kỹ càng.

Vốn bọn họ cho rằng hai nhà đều là tam đại gia tộc, hơn nữa Dạ Bắc Minh và Cổ Phượng Dao lại đều nằm trên Nhân Bảng thì chuyện này sế không thành vấn đề.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm lúc này của gia chủ Cổ gia, Dạ Lưu Vân không khỏi nhướng mày.


Ông ta có ý gì vậy?

Không đồng ý ư?

Chẳng lẽ Cổ gia xem thường Dạ gia? Hay là xem thường Dạ Bắc Minh? Bất kể lý do là gì cũng đều khiến Dạ Lưu Vân cực kỳ khó chịu.

Lúc này, Dạ Bắc Minh cũng nhíu mày. Hắn ta không phản đối chuyện hôn sự này, tuy chưa từng gặp Cổ Phượng Dao nhưng cũng đã ít nhiều nghe nói.

Nhưng hôm nay xem ra sự việc không được thuận lợi rồi. “Cụ tổ, chuyện này...”

Dạ Bắc Minh muốn nói gì đó nhưng Dạ Lưu Vân ra hiệu bằng mắt ngăn hắn ta lại.

“Gổ gia chủ, ông không đồng ý à?”, Dạ Lưu Vân cau mày hỏi. “Thật sự là... Tiền bối tới chậm mất rồi”.

“Hiện tại, Phượng Dao đã có vị hôn phu rồi”.


Gì cơ?

Đã có vị hôn phu?

Sao có thể như vậy được?

Lời gia chủ Cổ gia nói khiến Dạ Lưu Vân biến sắc.

Cổ Phượng Dao đính hôn? Tại sao chuyện lớn như vậy mà ông ta chưa từng nghe nói?

Nàng ta định chuyện hôn sự với ai? Chuyện hôn sự này được quyết định khi nào?

Về lý mà nói, Cổ Phượng Dao là thiên tài trẻ tuổi của Cổ gia, nếu nàng ta đính hôn thì sao có thể không nghe chút phong thanh nào chứ?

Nhưng xem thái độ của gia chủ Cổ gia thì dường như cũng không phải là ông ta nói dối.

“Chẳng lẽ là với Niếp gia?”

Trong lòng Dạ Lưu Vân, nếu như Cổ Phượng Dao đính hôn thì chắc chắn sẽ đính hôn với người thuộc tam đại gia tộc.

Không phải Dạ gia thì đương nhiên là Niếp gia.
 
Chương 410: C410: Rắn mất đầu


Chẳng lẽ là đính hôn với Niếp Hạo Thiên?

Niếp gia đã nhanh chân đến trước rồi sao?

“Tiền bối, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, hai nhà chúng ta không hề thân thiết, Dạ Bắc Minh cũng chưa từng gặp Phượng Dao, tại sao đột nhiên tiền bối lại đề nghị thông gia?”, gia chủ Cổ gia tò mò hỏi.

Dạ Lưu Vân nhìn gia chủ Cổ gia bằng ánh mắt khó hiểu, lẽ nào ngươi không hiểu ư? Nếu vậy thì sao ngươi còn thông gia với gia tộc khác?

Chẳng lẽ hai đứa trẻ đó lại tâm đầu ý hợp với nhau? “Vậy thì ta sẽ nói thẳng ra vậy”.

“Hiện tại, Nhân Bảng xuất hiện, cũng giống như tình huống khi ba bảng Thiên Địa Nhân lần trước xuất hiện vậy”.

“Chắc là Cổ gia các ngươi vẫn còn nhớ năm đó đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Hiện giờ, trên Nhân Bảng xuất hiện ba người không rõ lai lịch chiếm cứ top ba của bảng”.

“Bọn họ đều là người có khí vận lớn, muốn giết họ không phải là chuyện dễ”.

“Cho nên, chúng ta chỉ có hai sự lựa chọn, một là giữ gìn mối quan hệ với bọn họ, hoặc là lôi kéo bọn họ gia nhập với chúng ta”.


“Hai là bằng mọi giá tiêu diệt bọn họ từ trong trứng nước nhưng nếu thất bại thì sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ”.

“Tương lai, tới khi bọn họ trưởng thành, bọn họ sẽ ra tay với chúng ta”. “Cho nên, ta cho rằng chúng ta cần phải bắt tay với nhau”.

“Lế nào Cổ gia các ngươi không có dự định này sao?”, Dạ Lưu Vân cau mày hỏi.

Lúc này, gia chủ Cổ gia mới biết, hóa ra Dạ gia có ý đồ như vậy. Thú thực, Cổ gia vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.

Dù sao thì từ xưa tới nay, Cổ gia cũng chưa từng nghĩ tới chuyện động vào mấy người đó.

Còn về phần lần trước ba bảng Thiên Địa Nhân xuất hiện đã xảy ra chuyện gì thì đương nhiên Cổ gia biết rõ.

Toàn bộ các thế lực cấp cao đều bị xuống dốc và thay thế. Tam đại gia tộc đương thời là Cổ gia, Dạ gia và Niếp gia đều chỉ mới từ từ quật khởi sau này.

Bởi vì những thế lực do các thiên tài quật khởi từ ba bảng Thiên Địa Nhân gây dựng nên cuối cùng đều chung một kết cục.

Quật khởi rất nhanh, lụi bại cũng rất nhanh, bởi vì thực lực của những thiên tài này quá mạnh, tiến bộ quá nhanh.


Không đợi thế lực mà bọn họ xây dựng kịp ổn định thì bọn họ đã phi thăng thượng giới rồi.

Rắn mất đầu, đương nhiên là chia năm xẻ bảy!

Nhưng các thế lực bị xé nhỏ ra cũng đều hết sức lớn mạnh, hiện tại vẫn chiếm nửa giang sơn ở Thái Huyền Giới.

“Dạ tiền bối lo rằng cuối cùng Dạ gia sẽ bị thế chỗ ư?”

“Theo những gì ta quan sát được thì nếu muốn bình an vượt qua giai đoạn loạn lạc này thì biện pháp tốt nhất chính là an phận thủ thường”. . Đam Mỹ Hay

“Nếu vậy, cho dù có không còn là tam đại gia tộc nữa thì đã sao? Đứng hạng bốn, hạng năm cũng được mà, ngài nói có phải không?”, gia chủ Cổ gia vừa cười vừa nói.

Về chuyện ba bảng Thiên Địa Nhân, đương nhiên Cổ gia cũng đã tiến hành bàn bạc một phen.

Chuyện nhập cục là không thể tránh khỏi, nhưng phá cục thế nào mới là quan trọng.

Ở thời buổi loạn lạc, không ai có thể chỉ lo bo bo giữ thân, gắng sức giữ an ổn.

Không tranh không đoạt, không trêu chọc, không gây thù hẳn, áp dụng đường lối trung dung.

Nhưng lời này của gia chủ Cổ gia nghe vào tai Dạ Lưu Vân lại chẳng khác nào rắm chó, quả là hành vi bạt nhược.

Nếu như tam đại gia tộc mà làm như vậy, chuyện này bị đồn đi thì làm gì còn mặt mũi nào nữa?
 
Chương 411: C411: Niếp gia


Huống hồ, nếu Cổ gia ngươi thật sự nghĩ như vậy, vì sao còn phải...

Hai đại gia tộc tới cửa đề nghị kết thành thông gia?

Lấy cớ, đây hoàn toàn chỉ là lấy cớ.

Dạ Lưu Vân vô cùng khó chịu với thái độ và cách nói năng của gia chủ Cổ gia, mà nói cho cùng, nơi này cũng là Cổ gia, ông ta không dám làm hay nói điều gì gây xích mích, chẳng có lợi ích gì cho Dạ gia.

"Nếu Cổ gia đã dự định như vậy, vì sao còn phải làm thông gia chứ?”

"Chẳng lẽ kết thông gia với Niếp gia không phải là để đối kháng với thời buổi loạn lạc này hay sao?", Dạ Lưu Vân cau mày hỏi.

Hả? Niếp gia?

Gia chủ Cổ gia sững sờ, có điều ông ta nhanh chóng hiểu ra, xem ra Dạ Lưu Vân hản đã hiểu lầm.

"Cổ gia chúng tôi không phải là thông gia của Niếp gia, người có hôn ước với Phượng Dao không phải người Niếp gia".


Không phải Niếp gia? Câu trả lời này quả thực khiến cả Dạ Lưu Vân và Dạ Bắc Minh đều ngẩn ra.

Gia tộc như Cổ gia chẳng lẽ thật sự tùy tiện tìm một người để kết làm thông gia sao?

Đối tượng còn là Cổ Phượng Dao? Điều này sao có thể?

"Gia chủ, người của Niếp gia đến". "Gì? Người của Niếp gia cũng tới?"

Hiện tại, gia chủ Cổ giả thực sự không quá kiềm chế được. Lúc cần thì không một ai đến, sao giờ này lại tới hẳn hai luôn?

Mẹ nó, các ngươi thương lượng trước à? "Xin mời vào đi".

Mặt ngoài gia chủ Cổ gia vẫn giữ bình tĩnh, nhưng nội tâm thì sắp chửi cả tông tộc.

Lúc này, hai người Dạ Lưu Vân và Dạ Bắc Minh đều nhíu mày. Như vậy xem ra, dường như Cổ gia thật sự không phải đã kết thân với Niếp gia.

Thế thì chuyện này thật sự khá là kỳ quặc.


Chỉ chốc lát sau, cường giả Đại Đế của Niếp gia - Niếp Bằng Cử mang theo Niếp Hạo Thiên đi tới.

Niếp Bằng Cử nhìn thấy Dạ Lưu Vân thì sững sờ, sao ông ta cũng ở đây? Chẳng lẽ, giống mục đích đến của ông †a?

Hai người Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát ra ý chí chiến đấu cực mạnh.

Nếu không phải bởi vì trường hợp không đúng, e rằng hai người sẽ trực tiếp đánh nhau, phân ra thắng bại.

Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh đều là người kiêu ngạo, chưa từng khuất phục dưới tay người khác. Tuy Nhân bảng có xếp hạng, nhưng Dạ Bắc Minh tin tưởng vững chắc, nếu thực sự chiến đấu, hắn ta chưa chắc đã bại bởi Niếp Hạo. Thiên này.

"Thật sự không ngờ lại gặp được Dạ huynh tại Cổ gia, quả là ngoài ý muốn”, Niếp Bằng Cử nhìn Dạ Lưu Vân, cười như không cười nói.

"Ta cũng không ngờ ngươi sẽ đến, cũng như nhau cả thôi", Dạ Lưu Vân không mặn không nhạt trả lời một câu.

Hai người kia chính là đối thủ cũ, thực lực không chênh lệch nhiều, nhưng không ai phục ai.

“Khu khụ!"

"Không biết tiền bối Niếp Bằng Cử đi vào Cổ gia ta vì chuyện gì?"

Gia chủ Cổ gia ho nhẹ một tiếng, ông ta cảm thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí muốn mời ông nội của mình ra, nói đến cùng, họ mới là người cùng thế hệ.
 
Chương 412: C412: Thương lượng


Tuy hiện tại ông ta là gia chủ Cổ giả, nhưng xét về vai vế thì nhỏ hơn cả hai vị này.

"Hahaha, Niếp gia ta không có việc sẽ không làm chuyện phí công, lần này đến đây là để cầu hôn”.

"Cầu hôn cho Niếp Hạo Thiên Niếp gia chúng ta với Cổ Phượng Dao Cổ gia các ngươi, không biết Cổ gia các ngươi có ý như thế nào?”

Niếp Bằng Cử lo lắng mục đích của Dạ gia giống ông ta, cho nên không hề quanh co lòng vòng, mà đi thẳng vào vấn đề.

Quả nhiên là thết

Trong lòng gia chủ Cổ gia sớm đã đoán được mục đích của đối phương, không khỏi thầm cười khổ.

Nếu hai nhà các ngươi đều muốn làm thông gia, các ngươi trực tiếp thông gia với nhau không tốt sao? Vì sao đều phải là Cổ gia ta?

Bởi vì Cổ gia có Cổ Phượng Dao? Gia tộc các ngươi lớn như vậy, không có nổi một người con gái à?

"Tiền bối Niếp Bằng Cử, Phượng Dao đã có hôn ước, ngài đến chậm rồi”, gia chủ Cổ gia bất đắc dĩ nói.


Hả? Đã có hôn ước rồi? "Là với Dạ gia?"

Phản ứng đầu tiên của Niếp Bằng Cử giống y như đúc Dạ Lưu Vân, đều cho rằng hôn ước là một trong số bọn họ.

"Niếp Bằng Cử, vẻ mặt này của ngươi là có ý gì?” "Dạ gia ta thì thế nào?", Dạ Lưu Vân cau mày hỏi.

Niếp Bằng Cử không quan tâm đến Dạ Lưu Vân, chỉ nhìn chằm chằm gia chủ Cổ gia, muốn nghe được đáp án chính xác.

"Không phải là Dạ gia". Không phải Dạ gia?

Nghe vậy, Niếp Bằng Cử thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần không phải Dạ gia thì dễ làm.

"Nếu đã vậy, không bằng lui hôn sự kia đi".

"Ta không tin, trên đời này có ai có thể thích hợp hơn Hạo Thiên nhà chúng ta”.

"Gia chủ Cổ gia, ngươi cảm thấy thế nào?", Niếp Bằng Cử cười hỏi. "Buồn cười!" "Không lẽ Bắc Minh Dạ gia chúng ta kém hơn sao?"


"Niếp Bằng Cử, ngươi thật đúng là ngạo mạn, ngươi còn dám ra lệnh cho người Cổ gia làm việc?”

"Dạ Lưu Vân, ngươi bớt hung hăng càn quấy cho ta, ta mệnh lệnh cho người Cổ gia lúc nào? Đây là đang thương lượng".

"Thương lượng? Ta thực sự không nhìn ra đấy". "Sao hả, ngươi muốn đánh một trận à?"

"Được, ai sợ ai chứ. Người nào thắng thì có tư cách cầu hôn, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Được, cứ quyết định như vậy đi!"

"Chỉ hai người chúng ta đánh thì có gì thú vị? Bắc Minh, ngươi cũng đi thỉnh giáo đi, xem thực lực của vị thứ tư Nhân bảng này có phải là hư danh không”.

"Chỉ là hư danh? Quả nhiên là nực cười, ngươi cho rằng xếp hạng Nhân bảng thật sự tùy tiện như vậy hay sao?”

"Hạo Thiên, ngươi cũng đừng khách khí với hắn ta, phải dạy dỗ hắn ta một trận ra trò, cho hắn ta biết, hạng năm mãi mãi không thể là đối thủ của hạng tư".

"Rõ!"

"Rõ!"

"Dừng tay!"

"Đây không phải là Niếp gia và Dạ gia các ngươi, các ngươi có còn để Cổ gia †a vào mắt không hả?"
 
Chương 413: C413: Lão tổ cổ gia tự mình quyết định


Lúc này, gia chủ Cổ gia vô cùng đau đầu, không biết làm thế nào mới tốt, may mắn, ông nội đến.

Lời nói của Cổ Thiên Nguyên làm Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều bình tĩnh lại.

Ba người này chính là người cùng thế hệ, năm đó cũng xem như là tranh đấu lẫn nhau hồi lâu.

Vì sao sau này chỉ còn có Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân tranh đấu, nguyên nhân chủ yếu chính là, hai người bọn họ đánh không lại Cổ Thiên Nguyên.

Quả nhiên, Cổ Thiên Nguyên vừa xuất hiện, hai người kia đều yên phận hơn không ít, nhưng trong lòng vẫn không ai chịu phục ai.

"Nói cho các ngươi biết, chuyện đính hôn chính là lão tổ Cổ gia ta tự mình quyết định".

"Các ngươi có muốn nói với hắn không?", Cổ Thiên Nguyên lạnh giọng hỏi. Hả?

Lão tổ Cổ gia tự mình quyết định?


Này... Loại chuyện này còn cần ông ta tự mình hỏi đến?

"Ta có thể hỏi chút không, người đính hôn với Cổ Phượng Dao là ai?", Niếp Bằng Cử cau mày hỏi.

“Trần Trường An". Trần Trường An?

Nghe được cái tên này, mấy người Niếp Bằng Cử đều ngẩn ra, chưa từng nghe nói qua.

Nếu ông ta nói là Trần Vân Hiên, có lẽ mọi người còn có thể hiểu được, dù thế nào cũng là hạng nhất Nhân bảng, yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Cổ gia muốn mượn sức vị này cũng giải thích được, nhưng Trần Trường An này là người thế nào?

“Trần Trường An là ai?" "Chưa từng nghe nói có Trần gia nào có thể vào mắt Cổ gia các ngươi đi?" "Chẳng lẽ là người của tông môn hoặc thế lực lớn nào đó?"

"Không phải chứ, nếu có thể khiến Cổ lão tổ tự mình ra mặt, chúng ta không thể nào chưa từng nghe nói đến".


"Cổ Thiên Nguyên, không lẽ là ngươi lừa dối chúng ta?" Hai người Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều cảm thấy vô cùng nghỉ hoặc, Cổ gia không có khả năng tùy tiện chọn hạng người vô danh, để Cổ Phượng Dao gả

cho đối phương.

Như vậy, Trần Trường An này rốt cuộc là thật hay giả? Cổ gia không muốn làm thông gia, nên bịa đặt ra một người à?

Mục đích là để từ chối Niếp gia và Dạ gia?

"Lừa các ngươi?"

"Các ngươi cảm thấy có cần không?"

"Hai vị có thể vào Gổ gia ta cầu hôn, thực sự là để mắt Gổ gia ta".

"Nhưng các ngươi thật sự đã đến muộn, nha đầu Phượng Dao kia hiện tại đã có vị hôn phu".

"Từ hôn là chuyện không thể nào, lão tổ tự mình quyết định, trừ phi các ngươi có bản lĩnh để lão tổ nói ra câu xóa bỏ hôn sự”.

Nghe được lời Cổ Thiên Nguyên nói, Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều cười khổ, bọn họ làm gì có bản lĩnh để Cổ lão tổ thay đổi ý kiến?

Nhưng Trần Trường An này, bọn họ thật sự rất tò mò, đến tột cùng đối phương là thần thánh phương nào.
 
Chương 414: C414: Hắn chính là trần trường an


"Chúng ta quen biết nhau suốt bao nhiêu năm, tuy không xem như là bạn tốt gì, cũng không có tình cảm mấy, nhưng nói thế nào cũng đã quen nhau nhiều năm.

"Ngươi nói thật với ta, Trần Trường An này có chỗ gì hơn người, có thể khiến Cổ lão tổ lau mắt mà nhìn?", Niếp Bằng Cử tò mò hỏi.

"Ta cũng không biết, nhưng Trần Trường An này đang ở ngay Cổ gia chúng †a, nếu không chính các ngươi đi mà hỏi?"

Hả? Ở ngay tại Cổ gia? "Được!"

"Ta thực sự muốn biết, người có thể làm cho Cổ lão tổ nhìn với con mắt khác rốt cuộc là thần thánh phương nào”.

Lúc này gia chủ Cổ gia vẫn chưa hiểu ra sao, sao thoáng cái đã quay sang nói về Trần Trường An rồi?

Ông nội làm gì vậy? Để mấy tên này đi qua đó?

Trần Trường An sẽ nghĩ như thế nào?

"Ông nội, việc này... e là không quá phù hợp đi?"


"Nói đến cùng, hiện tại Trần Trường An đã xem như con rể Gổ gia chúng ta". "Ngươi sợ cái rằm, đây là Cổ gia, bọn họ còn có thể làm gì Trần Trường An?" “Điều này cũng đúng, nhưng mà..."

"Lấy ở đâu ra nhiều nhưng nhị thế, thành thật đợi đi".

"Dạ được".

Gia chủ Cổ gia vô cùng bất đắc dĩ, ở bên ngoài ông ta nở mày nở mặt, nhưng ở bên trong Cổ gia, ông ta cũng chỉ có thể thành thật nghe lời.

Chỉ chốc lát sau, Cổ Thiên Nguyên dẫn theo mấy người Niếp Bằng Cử đi đến biệt viện Trần Trường An đang ở.

"Lại có người đến". "Mới yên tĩnh được có hai ngày". "Có điều, lần này người tới có thực lực không kém'.

Nghe thấy lời Đại Hoàng, lông mày Trần Trường An khẽ nhúc nhích, chẳng lẽ là Chùy Đế tới?

Không đúng, số người không đúng. "Hắn chính là Trần Trường An".

Sau khi mang người đến, Cổ Thiên Nguyên chỉ chỉ Trần Trường An đang uể oải nằm trên ghế cách đó không xa.


Hắn chính là Trần Trường An?

Mấy người Niếp Bằng Cử nhìn chằm chằm Trần Trường An đánh giá, dáng dấp quả thực khiến người ta kinh ngạc, nhưng tu vi, sao mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất vậy?

Chẳng lẽ là lão tổ Cổ gia bị mù mắt à?

Tuy lời này bọn họ không dám nói ra, nhưng vẫn có thể thầm nghĩ trong lòng.

Người giận dữ nhất là Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh, bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, mình lại thua bởi một người như vậy?

Ngoại trừ việc hắn có khuôn mặt đẹp trai ra, còn có tác dụng gì nữa đâu? Đẹp trai có thể mài ra thành cơm ăn sao? "Hắn cũng quá không lễ phép đi?"

"Hắn chẳng qua là vị hôn phu của Cổ Phượng Dao thôi, luận vai vế, không biết thấp hơn ngươi bao nhiêu đời".

"Ngươi đến, hắn còn chẳng thèm phản ứng?" .

||||| Truyện đề cử: Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời |||||

Lúc này Niếp Bằng Cử vô cùng khó hiểu, Cổ Thiên Nguyên đâu phải người dễ nói chuyện như vậy?

Trần Trường An làm ra hành vi chẳng hề lễ phép như vậy, thế mà ông ta chẳng có phản ứng gì?

Nghe vậy, Cổ Thiên Nguyên cũng bó tay. Trần Trường An chính là đức hạnh này, ai đến đều phải xem tâm trạng của hắn, muốn phản ứng thì phản ứng, không...
 
Chương 415: C415: Ngươi có biết quy củ không


Muốn phản ứng, ngươi nói hồi lâu, hắn không thèm thả một cái rắm. Không biết còn tưởng rằng Trần Trường An mới là tổ tông Cổ gia.

"Thằng nhóc nhà ngươi, thật đúng là to gan".

"Có bao nhiêu bậc cha chú ở đây, ngươi vẫn còn nhởn nhơ vênh váo nằm đấy?"

"Ngươi có biết quy củ không?"

"Đứng lên cho ta".

Bản thân Dạ Lưu Vân là một người có tính tình nóng nảy, nhất là không nhìn được có người khác tỉnh tướng ở trước mặt mình.

Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến ông ta và Niếp Bằng Cử ồn ào túi bụi bao năm, Niếp Bằng Cử rất thích tinh tướng!

Nhưng Niếp Bằng Cử có thực lực, Trần Trường An ngươi thì có thực lực gì?

Chẳng qua là một đứa nhỏ tuổi, còn chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.

Ngươi giả bộ làm đại lão gì ở nơi này?


"Chó sủa bậy chui từ lỗ nào ra vậy?"

"Đại Hoàng, họ hàng nhà ngươi à?", Trần Trường An ngoáy tai, hơi không kiên nhẫn hỏi.

"Ngươi người này, nói chuyện thật khó nghe, nhà ta không có họ hàng là chớ”.

"Ngươi đang nhục nhã ta".

Trần Trường An và Đại Hoàng kẻ xướng người hoạ, chọc tức đến mức khiến mấy người Niếp Bằng Cử đỏ bừng cả mặt.

Thăng này dám măng bọn họ là chó?

Đã bao nhiêu năm rồi, toàn bộ Thái Huyền Giới, ngoại trừ đám người bối phận cao kia ra, ai dám nói chuyện với bọn họ như thế?

Huống hồ còn bị chửi là chó?

Vậy khác gì mắng toàn bộ Niếp gia và Dạ gia?


"Được, được lắm!"

“Quả nhiên đủ ngông cuồng!"

"Chẳng qua, ngươi có tư cách gì mà ngông cuồng ở chỗ này?”

"Ngươi thật sự cho rằng, ngươi được lão tổ Cổ gia nhìn trúng, là có thể coi trời bằng vung hay sao?”

“Trần Trường An, ngươi có biết chúng ta là ai không?”

"Nói cho ngươi biết, chúng ta không phải là người Cổ gia, sẽ nuông chiều ngươi", Niếp Bằng Cử lạnh như băng nhìn Trần Trường An.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Thiên Nguyên, sau đó thản nhiên nói: "Cổ Thiên Nguyên, họ không phải người Cổ gia ngươi, ngươi đưa đến chỗ ta làm cái gì”

"Cổ gia các ngươi có quy củ không, để một người ngoài kêu gào la hét ở chỗ này?"

Cổ Thiên Nguyên?

Thế mà hắn dám gọi thẳng tên của Cổ Thiên Nguyên?

Những lời này của Trần Trường An quả thực khiến hai người Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân trợn tròn mắt.

Ngay cả Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh cũng trợn mắt há hốc mồm.

Từng thấy kẻ ngông cuồng, nhưng chưa từng thấy ngông cuồng đến như Vậy.
 
Chương 416: C416: Hai người các ngươi lăn tăn cái gì


Ngươi còn biết mình có thân phận gì hay không?

Ngươi chỉ là vị hôn phu của Cổ Phượng Dao người ta, mà Cổ Phượng Dao là ai? Chẳng qua cũng chỉ là thiên kiêu trong thế hệ trẻ tuổi, vai vế không hề cao.

Lại nhìn xem Cổ Thiên Nguyên này đi?

Ngoài lão tổ Cổ gia ra, vai vế của Cổ Thiên Nguyên xem như cao nhất. Thế mà ngươi dám gọi thẳng tên?

Rốt cuộc là ai không có quy củ?

Lúc này Cổ Thiên Nguyên cũng nhíu mày, thằng này quá xẵng bậy rồi đi?

Nói thế nào ông ta cũng là một người lớn tuổi trong gia tộc, ở trước mặt người ngoài, ngươi dám gọi thẳng tên ông ta?

"Trần Trường An, ngươi có còn nhớ mình có thân phận gì không?”, Cổ Thiên Nguyên cau mày hỏi.

"Đương nhiên nhớ kỹ". "Là ngươi không biết mình có thân phận gì thôi”.

"Băng không thì, để Cổ Phong Hoa đến tâm sự với ngươi?", Trần Trường An cười hỏi.

Ầm!

Đù mát

Điên rồi!


Thằng này tuyệt đối điên rồi!

Mẹ nó ngươi dám gọi cả tên của Cổ Phong Hoa?

Lúc này, Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều suýt chút nữa dựng thẳng lên một ngón tay cái cho Trần Trường An. Trâu bò, ngươi thật là trâu bò.

Xem như là hai vị lão tổ Niếp gia và Dạ gia nhìn thấy Cổ Phong Hoa, giữa ba người toàn xưng hô là Cổ huynh, Niếp huynh và Dạ huynh, mọi người rất ít gọi thẳng tên.

Còn Trần Trường An thì sao?

Tại Cổ gia lại gọi thẳng tên húy của lão tổ Cổ gia?

Lòng dũng cảm này xứng đáng với cái danh vua làm màu đệ nhất Thái Huyền Giới! "Ngươi... Ngươi làm càn!"

"Trần Trường An, đừng tưởng rằng lão tổ coi trọng ngươi, ngươi thật sự có thể coi trời bằng vung".

"Ngươi không tôn trọng ta, ta có thể coi như không nghe thấy, nhưng ngươi gọi thẳng tên húy của lão tổ, đây là đại nghịch bất đạo", Cổ Thiên Nguyên tức. giận nói.

Thấy Cổ Thiên Nguyên nổi giận, hai người Niếp Bằng Cử khế động tâm tư, cơ hội tốt đến rồi.

"Cổ huynh, người này tuyệt đối không phải rể hiền. Loại người này làm sao có thể trở thành con rể Cổ gia ngươi?"

"Không sai, người này đại nghịch bất đạo như thế, tương lai sợ rằng sẽ hủy hoại danh dự Gổ gia ngươi".


"Bây giờ còn chưa kết hôn với Cổ Phượng Dao đã hung hăng càn quấy như vậy, sau này còn đến mức nào?”

“Nghe ta khuyên một câu, hôn sự này không cần cũng được, ngươi xem Bắc Minh nhà ta thế nào? Đứa nhỏ này tuân quy củ, biết lễ phép, làm người chính trực”.

"Phì, Dạ Lưu Vân, ngươi thật là không biết xấu hổi.

"Hắn ta có thể ưu tú như Hạo Thiên nhà ta? Hạo Thiên nhà chúng ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, thiên phú xuất chúng, kính già yêu trẻ, thiện chí giúp người..."

"Ngươi đánh rắm'. "Ngươi mới đánh rắm!"

Hai bề trên rùm beng với nhau, lúc này dù Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh đều có da mặt dày, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cụ tổ có phải khen hơi quá mức rồi không? Mình trở thành người như vậy lúc. nào?

"Hai người các ngươi lăn tăn cái gì?"

"Đã nhiều năm như vậy sao vẫn còn như cũ?"


Lúc này Cổ Thiên Nguyên thấy vô cùng phiền muộn, một Trần Trường An đã đủ để làm ông ta nhức đầu, hai người kia thì hay rồi, nói vài lời là có thể ầm ï lên với nhau.

"Ngươi chỉ cần nói, có lui hôn sự này hay không?”, biểu cảm của Niếp Bằng Cử nghiêm túc.

"Ta nói không tính, đây là quyết định của lão tổ', Cổ Thiên Nguyên bất đắc dĩ nói.

"Hản đã không tôn trọng lão tổ nhà các ngươi như vậy, ngươi..."

"Ngươi trở nên yếu bóng vía như vậy từ bao giờ?"

"Sức ngươi dùng để đánh ta năm đó đâu? Ngươi đánh hắn đi".

Niếp Bằng Cử không sợ mất thể diện, lúc này lời gì cũng dám nói ra.
 
Chương 417: C417: Mẹ nó


Lúc này, Niếp Hạo Thiên cũng đang hóng hớt, năm đó tổ gia gia từng bị đánh?

Mẹ nó, đây chính là một bí mật lớn đấy.

Phụt!

Dạ Lưu Vân ở bên cạnh nhịn không được bật cười, chuyện này khiến Niếp Bằng Cử xem thường ra mặt.

"Ngươi cười cái rắm, ngươi chưa từng bị hắn đánh chắc?" "Ngươi... Niếp Bằng Cử, ngươi nói mình thì cứ nói, nhắc đến ta làm gì?"

"Tiểu bối còn ở chỗ này đấy, ngươi mẹ nó có thể đừng vạch trần được không?", Dạ Lưu Vân tức giận nói.

"Hai người các ngươi, nghe thấy cái gì sao?" "Không không không, cái gì cũng không nghe thấy". “Tốt, không nghe thấy là tốt nhất".

Lúc này, Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh cũng rất đau khổ, bọn họ còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.

Ra vẻ với người ngoài còn được, ra vẻ kiên cường với tổ gia gia nhà mình ấy à? Thể nào cũng phải bị đánh vãi shit ra.

"Đại Hoàng, ngươi nhìn đi, chó cắn chớ'.


"Ngươi nói xem, sao trong miệng bọn họ lại không có lông chó nhỉ?" "Ừm... Không có lông chớ".

"A, thì ra là không có lông chó, quả nhiên là một giống loài tốt".

"Cho dù giống loài tốt, không phải vẫn là chó thôi sao". "Đại Hoàng, ngươi nói chuyện đúng là càng ngày càng có đạo lý".

Từ đầu đến cuối, Trần Trường An chỉ tỏ thái độ như đang xem trò vui, bọn họ '`ầmTĩ hay không, cãi nhau hay không thì có liên quan gì đến hắn?

Huống hồ, bọn họ đi tới chỗ ở của hắn một cách mạo muội như thế, còn có dáng vẻ như muốn dạy dỗ hắn, nhìn thôi cũng khiến người ta khó chịu.

Trần Trường An cho tới bây giờ đều không phải là một người ngấm ngầm chịu đựng.

Ra vẻ với ta? Lão tử có thể ra vẻ hơn ngươi hàng trăm lần!

Lời nói của Trần Trường An khiến sắc mặt mấy người Niếp Bằng Cử đại biến, mẹ nó, thế mà suýt chút nữa quên mất tiểu tử này.

"Cổ huynh, ngươi đừng cản ta, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn hắn một trận ra trò".

"Dám ngông cuồng như thế, cho là không ai có thể chỉnh đốn hắn sao?” "Cổ huynh, ngươi cũng đừng ngăn cản ta, ta đã sớm muốn mẹ nó động thủ".


Cổ Thiên Nguyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, ông ta không muốn ngăn cản,

nhưng không thể không làm, nếu không thì ông ta phải bàn giao với chỗ lão tổ thế nào?

"Hai người các ngươi đã sống bao nhiêu năm?”

“Tu vi gì?"

"Các ngươi chấp nhặt với một tiểu bối?"

"Các ngươi không sợ mất mặt à?", Cổ Thiên Nguyên bất đắc dĩ nói. "Tốt!"

"Chúng ta động thủ thì mất mặt đúng không".

"Hạo Thiên, ngươi đi đi".

"Bắc Minh, ngươi cũng đi đi".

"Cổ huynh, đám tiểu bối luận bàn với nhau một chút, cái này thì có thể rồi chứ?"

Luận bàn một chút? Có thể thì có thể, nhưng mà...

Cổ Thiên Nguyên có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ bằng hai người này? Bọn họ ra tay, chờ bị dạy dỗ sao?

"Hai người bọn họ, không phải là đối thủ".
 
Chương 418: C418: Cố tiên nhi


"Đừng náo loạn nữa'.

Hả?

Không phải là đối thủ? Đây là lời nói gì chứ? Xem thường ai thế?

Sắc mặt lúc này của hai người Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh không dễ nhìn cho lắm.

Bất kể nói thế nào, bọn họ cũng là hạng tư hạng năm trên Nhân Bảng, Trần Trường An này là ai? Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất mà thôi, có thể mạnh đến mức nào?

"Cổ huynh, ngươi nói như vậy là có chút thiên vị rồi".

"Vậy ngươi không hiểu rõ thực lực của Hạo Thiên nhà chúng ta rồi, thực lực của nó vô cùng cường hãn'".

"Ôi ôi ôi, nói cứ như thực lực của Bắc Minh nhà chúng ta thì yếu ấy, nói cho ngươi biết, cũng mạnh ngang nhau đấy".

"Được được được, vậy thì nhìn xem, xem ai lợi hại hơn ai".

Trần Trường An lúc này đã có hơi mất kiên nhãn, nghe không nổi nữa, hai người các ngươi là gà chọi sao? Âm ï mãi không thôi?

Hay là các ngươi đánh một trận trước đi?

"Hai người bọn họ không được, muốn đánh, không bằng hai người các ngươi cùng lên?”

Hai người các ngươi cùng lên?


Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân lúc này không thể tin vào tai của mình, quả nhiên, sự ngông cuồng của tiểu tử này là không có giới hạn.

Hắn mẹ nó biết mình đang nói cái gì không? Bảo hai vị Đại Đế cùng lên?

Ngươi cho rằng ngươi là ai, lão tổ Cổ gia à?

Không chỉ có hai người bọn họ tức giận, Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh càng tức giận hơn.

Đây là sự xem thường lớn đến mức nào?

Thiên chỉ kiêu tử, thiên chỉ kiêu tử đấy!

Cứ dễ dàng bị người khác không thèm để mắt như vậy?

"Tổ gia gia không cần tức giận, để ta giáo huấn hắn một chút".

"Yên tâm, ta ra tay có chừng mực, sẽ không làm tổn thương đến tính mạng hắn".

"Cổ tiền bối, ngài cũng yên tâm, sẽ không để cho ngài không tiện bàn giao đâu".

Sau khi Niếp Hạo Thiên nói xong thì sầm mặt lại, bóng người lóe lên, trực tiếp vọt về phía Trần Trường An.

Không thể không nói, thực lực của Niếp Hạo Thiên thực sự rất không tệ, tốc độ rất nhanh.


Trần Trường An nằm trên ghế cũng phải khế gật đầu tán thưởng, không thèm quan tâm đến đòn tấn công của đối phương chút nào.

Thấy Trần Trường An tỏ ra coi thường như thế, Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều cười lạnh một tiếng, kẻ này thật đúng là...

Nhưng sau một khắc, ngay vào lúc Niếp Hạo Thiên vọt tới trước mặt Trần Trường An, đột nhiên có một bóng người lóe lên, cơ thể Niếp Hạo Thiên bị đánh bay ngược ra.

Cổ Thiên Nguyên đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, Cố Tiên Nhi xếp thứ ba trên Nhân Bảng thế mà lại xuất hiện bên cạnh Trần Trường An.

Hơn nữa, nàng ta còn là thị nữ của hắn, sẽ để mặc cho những người khác động thủ với Trần Trường An sao?

Thực lực của Cố Tiên Nhi mạnh thế nào, người Gổ gia biết rất rõ ràng, tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba... Hả? Cái này...

Làm sao lại biến thành Hóa Thần Cảnh tầng thứ tư rồi? Lại tăng lên ư?

Hai mắt Niếp Băng Cử và Dạ Lưu Vân lúc này nhìn chằm chằm vào Cố Tiên Nhi.

Nữ tử này, tướng mạo không chênh lệch bao nhiêu so với Cổ Phượng Dao, hơn nữa, thiên phú này, cảnh giới này, thực lực này...

"Cố Tiên Nhi?"

"Ngươi là Cố Tiên Nhi xếp thứ ba trên Nhân Bảng đúng không?"

"Tu vi của ngươi vậy mà lại đột phá rồi?"

Hai người Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân cũng không ngốc, rất nhanh đã phân tích ra thân phận Cố Tiên Nhi.

Cố Tiên Nhi?

Niếp Hạo Thiên không ngờ, thế mà lại gặp Cố Tiên Nhi xếp thứ ba trên Nhân Bảng ở Cổ gia.

Thì ra chính là nàng ta?

"Vừa rồi là ta chủ quan!"
 
Chương 419: C419: Tránh ra


"Có dám tái chiến với ta một trận hay không?", Niếp Hạo Thiên tỏ ra không phục nói.

"Niếp Hạo Thiên, thua chính là thua, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ”.

"Tránh ra, để ta tới lãnh giáo thực lực của người xếp thứ ba Nhân Bảng một phen'.

"Ngươi không làm được, không có nghĩa ta không làm được”. Dạ Bắc Minh cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Niếp Hạo Thiên. "Được, ngươi cảm thấy mình làm được, vậy thì ngươi lên đi".

Niếp Hạo Thiên cũng cười lạnh một tiếng, hắn ta không cho rằng Dạ Bắc Minh có xếp hạng không bằng mình sẽ là đối thủ của Cố Tiên Nhi.

Cố Tiên Nhi dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Dạ Bắc Minh một chút, thản nhiên nói: "Ngươi cũng giống vậy".

"Bớt xem thường người khác đi!" Dạ Bắc Minh sầm mặt lại, trực tiếp vọt về phía Cố Tiên Nhi. Nhưng mà, kết quả như thế nào, mọi người không cần nghĩ cũng biết.

Một giây sau, Dạ Bắc Minh và Niếp Hạo Thiên bị một chưởng của Cố Tiên Nhi đánh bay.

"Không thể nào!" "Chuyện này không thể nào!" "Vì sao lại có chênh lệch lớn như thế này?"

Dạ Bắc Minh lúc này đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đều là thiên kiêu, đều là Hóa Thần Cảnh.


Mặc dù tu vi chênh lệch một tầng, nhưng sao thực lực lại cách biệt lớn như thế?

"Không hổ là xếp thứ ba Nhân Bảng".

"Lực chiến của Cố Tiên Nhi đã đạt đến Động Hư Cảnh, quả nhiên là yêu nghiệt!"

Niếp Bằng Cử nhìn thấy rất rõ ràng, lực chiến của Cố Tiên Nhi rất mạnh, là lực chiến cấp bậc Động Hư Cảnh.

"Hai người các ngươi không phải là đối thủ của nàng ta", Dạ Lưu Vân lúc này cũng tỏ ra vô cùng nghiêm nghị.

Nhân Bảng xuất hiện ba yêu nghiệt, ông ta cũng là lần đầu tiên được gặp, không ngờ chỉ là Cố Tiên Nhi ở hạng ba đã nghịch thiên như thế.

Vậy thì hạng nhất và hạng hai sẽ thế nào?

Càng nghĩ như thế, trong lòng Dạ Lưu Vân càng là cảm thấy bất an, yêu nghiệt như này trưởng thành thì thật sự quá đáng sợ.

Giết? Hay là không giết?

Quan trọng nhất chính là, mối quan hệ giữa nàng ta và Trần Trường An là như thế nào? Vì sao nhìn Cố Tiên Nhi cứ như là một thị nữ?


"Ta đã nói rồi, hai người bọn họ không được".

"Nếu thật sự muốn ra tay, thì hai người các ngươi lên".

"Nhưng mà..."

Vào lúc Trần Trường An ngừng nói, Đại Hoàng liền hiểu ra, tiểu tử này không có ý tốt mà.

"Nhưng mà cái gì?", Niếp Bằng Cử cau mày hỏi.

"Vừa rồi các ngươi nói chuyện ta đã nghe được".

"Các ngươi đến cướp vị hôn thê của ta đúng không?”

"Nếu là như vậy, chúng ta có thể phải trò chuyện cho tốt một phen". "Nếu các ngươi thắng, ta có thể lui mối hôn sự này của Cổ gia".

"Nhưng nếu các ngươi thua, vậy nên làm như thế nào đây?", Trần Trường An cười hỏi.

Thua? Chuyện này sao có thể?

Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân đều cười khinh thường một tiếng, thầm mắng Trần Trường An không biết tự lượng sức mình.

Đừng nói là hai người liên thủ, cho dù là bất cứ ai trong số bọn họ, không phải đều có thể nhẹ nhàng nắn bóp Trần Trường An?

"Nếu như chúng ta thua, ngươi muốn thế nào thì thế đớ'. "Ngươi cứ việc nói", Niếp Bằng Cử lạnh giọng nói. “Còn chưa tới phiên ngươi thay ta đưa ra quyết định".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top