Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 340: C340: Sao ngươi biết nhiều bí mật vậy


“Đương nhiên là hoàng thất không chống lại nổi nên phải tìm trợ thủ”. “Nhưng cụ thể là nhờ ai giúp thì ta không biết”.

Trần Trường An cũng rất tò mò, nhìn bề ngoài thì người này chỉ là một người bình thường, tại sao hắn ta lại biết nhiều như vậy?

“Sao ngươi biết nhiều bí mật vậy?”

“Ôi, nghe ngóng chỗ này một ít, chỗ kia một ít, chẳng phải là sẽ nắm được tin tức hay sao”.

“Ta không có ưu điểm gì, chỉ được cái thích nghe ngóng mọi chuyện”.

“Có điều ta thấy lão đệ lạ mặt lắm, ngươi vừa mới tới đế đô không lâu đúng không?”

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi tới không đúng lúc rồi, chưa biết chừng một ngày nào đó Trần Trường An sẽ tới đế đô, đến lúc đó, e là máu chảy thành sông”.

Mọi người đều đoán ra được đích đến sau cùng của Trần Trường An là đế đô. Đến lúc đó, khó tránh khỏi một trận đại chiến.

“Nếu nguy hiểm như vậy thật thì sao các ngươi không rời khỏi đế đô?” “Bọn ta cũng muốn chứ nhưng dù sao cũng đã sống ở đây từ nhỏ rồi, hơn

nữa, bọn ta chỉ là dân thường, nhân vật cỡ như Trần Trường An sẽ không làm khó bọn ta đâu đúng không?”


“Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên lão đệ, ta tên là Chu Lâm, ngươi thì sao?” “Ta?”

“Ta tên là Trần Trường An!”

Trần Trường An?

Sau khi nghe thấy ba chữ này, mọi người lập tức biến sắc!

Mẹ kiếp, không phải là buôn chuyện lại gặp trúng chính chủ đấy chứ? “Xem các ngươi nhát gan chưa kìa”.

“Sợ gì chứ?”

“Trên đời này nhiều người trùng tên trùng họ lắm”.

“Các ngươi nghĩ hắn là Trân Trường An kia à?”, mặc dù Chu Lâm cũng kinh ngạc nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Trông thấy sắc mặt hoảng sợ của những người khác, hắn ta không nhịn được cười nhạo bọn họ.


Hắn ta cho rằng Trần Trường An là cường giả Đại Đế trong truyền thuyết, khí thế chắc phải rất đáng sợ đúng không?

Còn Trần Trường An ngồi trước mặt thì lại rất bình thường, không thấy có gì hơn người.

“Ta bảo này huynh đệ, ngươi to gan thật đấy, vào lúc này rồi mà còn dám nói mình tên là Trần Trường An à?”

“Ngươi không sợ bị hoàng thất tóm cổ hay sao?”, Chu Lâm tò mò hỏi.

“Nếu không thì biết làm sao được? Ta tên là Trần Trường An mà, đâu thể đổi tên được”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

“Nói vậy cũng đúng”.

“Có điều cái tên này của ngươi vừa hay mà lại vừa không hay”.

“Chủ yếu là do không đúng lúc”.

“Hiện tại, rất nhiều người thậm chí không dám nói mình họ Trần, người ở đế

đô hễ nghe tới chữ “Trần” thôi là đã biến sắc rồi chứ nói gì tới chuyện đằng sau lại có thêm hai chữ Trường An”.

“Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng nói là ta không nhắc ngươi, đây không phải chuyện đùa đâu”, Chu Lâm nhắc nhở.

Nghe vậy, Trần Trường An cười nói: “Lỡ như ta chính là Trần Trường An kia thì sao?”

Ồ? Là ngươi ư?
 
Chương 341: C341: Cổ gia


Chu Lâm cẩn thận xem xét Trần Trường An rồi tỏ ý khinh thường: “Ngươi quên chuyện ấy đi thôi, chỉ dựa vào ngươi ư?”

“Trần Trường An là nhân vật cỡ nào chứ? Hắn là Đại Đế, ngươi biết Đại Đế là gì không?”

“Đại Đế là nhân vật hàng đầu của Trung Thiên Vực, chẳng lẽ người ta lại chạy tới đây nói chuyện phiếm với bọn ta hay sao?”

“Nếu ngươi còn nói nhảm như vậy nữa, ta cũng thật sự không còn gì để nói”. “Tên nhóc nhà ngươi có chán sống cũng đừng liên lụy bọn ta”.

Đối phương không tin, Trần Trường An cũng hết cách, huống hồ, hắn cũng không cần người ta phải tin mình là Trân Trường An.

Chẳng qua nghe thấy mấy người này nói chuyện rôm rả quá nên nổi máu buôn chuyện, cũng hùa theo tán dóc mấy câu mà thôi.

Trần Trường An đi không đổi tên ngồi không đổi họ, không cố ý giấu giếm bản thân nhưng cũng không cố ý khoe khoang.

Phương châm là nói chuyện thẳng thắn, còn tin hay không thì tùy. “Haha".

“Được, vậy ta đi trước đây, không liên lụy tới các ngươi nữa”.

“Các ngươi cứ thong thả dùng bữa, ta đã nói rồi, ta sẽ trả tiền bữa này cho

các ngươi”. “Được, vậy thì cảm ơn huynh đệ”. “Không cần”.

“Đúng rồi, ngoại trừ hoàng thất muốn tìm giúp đỡ ra, gần đây có còn tin tức gì thú vị nữa không?”


Tin tức thú vị?

Chu Lâm cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ ra, nói: “Gần đây, ngoài chuyện của Trần Trường An ra thì không còn chuyện lớn nào khác”.

“Ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài ra, hoàng thất còn định triệu tập toàn bộ cường giả của hoàng triều Phụng Thiên tới đế đô”.

“Ngoài chuyện này ra thì... Đúng rồi, ở đế đô có một chỗ đấu giá, nghe nói gần đây hình như có không ít đồ tốt”.

“Ngươi chớ xem thường chỗ đấu giá này, nó không phải là sản nghiệp của hoàng triều Phụng Thiên đâu, nghe nói chủ nơi này là Cổ gia!”

Cổ gia?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đương nhiên Trần Trường An biết Cổ gia, suy cho cùng, ở Trung Thiên Vực chỉ có ba gia tộc lớn nhất, một trong số đó chính là Cổ gia.

Cổ gia có một lão tổ Đại Đế đỉnh phong, không ai dám trêu chọc.

Chỉ có điều Trần Trường An không ngờ là chuyện làm ăn của Gổ gia còn rộng khắp như vậy, đúng là bất ngờ.


“Quan hệ giữa Cổ gia và hoàng triều Phụng Thiên như thế nào?”, Trần Trường An hỏi.

“Không có quan hệ gì cả, Cổ gia là ai chứ? Hoàng triều Phụng Thiên muốn nịnh bợ còn chẳng được”.

“Bọn họ mở cơ sở đấu giá ở đế đô này, hoàng thất còn đang mừng không khép nổi miệng ấy chứ”.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, ta hiếu kì thôi”.

“Chư vị, ta đi trước đây”.

Trần Trường An không hỏi thêm nữa, quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Trần Trường An rời đi, Chu Lâm lắc đầu cảm khái.

“Đều tên là Trần Trường An nhưng nhìn người ta rồi nhìn lại người này mà

xem”. “Đúng là giống tên giống họ nhưng số mệnh lại khác nhau!”

Sau khi rời khỏi quán rượu, Trần Trường An quay về khách sạn nơi Cố Tiên Nhi đang ở.

“Công tử!” “Có nghe ngóng được tin tức gì không?” “Ừm, có nghe ngóng được một chút”.

“Vừa hay Đại Hoàng còn chưa tới, chúng ta chờ nó mấy ngày đã, ta cũng rất muốn xem xem hoàng triều Phụng Thiên sẽ nhờ được ai giúp đỡ”.

Trần Trường An và Cố Tiên Nhi chỉ mới tới đế đô hôm nay.

Tuy hiện tại đế đô đang giới nghiêm nhưng hai người nghênh ngang tới đây vẫn không hề bị ai ngăn cản.
 
Chương 342: C342: Phòng đấu giá


Đại Hoàng chưa đến, đương nhiên Trần Trường An sẽ không động thủ trước, nhưng không phải do tốc độ của Đại Hoàng quá chậm, mà là tốc độ hiện tại của Trần Trường An quá nhanh.

Dung hợp Thai Châu mang tới cho Trần Trường An không ít năng lực. Lúc ở thành Đan Đế, hắn dung hợp Thai Châu, rót năng lượng vào đùi phải.

Cùng lúc đó, Trần Trường An phát hiện ra hình như mình đã có được một loại năng lực không gian, có thể thi triển năng lực giống như di chuyển chớp nhoáng.

Chỉ có điều Trần Trường An không biết nguyên nhân do đâu mà bất kể là loại năng lực nào thì hiện tại hắn đều không thể thực hiện một cách hoàn mỹ.

Hơn nữa, số lần thi triển cũng có hạn. Dẫu vậy nhưng như vậy cũng đã đủ dùng rồi.

Đây là lý do vì sao chỉ trong thời gian ngắn, Trần Trường An đã tiêu diệt hết những người ở những nơi khác nhau.

“Tiên Nhi, lúc không có chuyện gì làm, ngươi đi hỏi thăm thử xem lần này phòng đấu giá trong đế đô kia sắp đấu giá những gì”.

Phòng đấu giá?


Cố Tiên Nhi hơi kinh ngạc, Trần Trường An bắt đầu thấy hứng thú với chỗ như thế này từ khi nào vậy?

Lần gần nhất họ tới phòng đấu giá là ở thành Bất Quy, lần đó là vì chuyện linh hồn của Ngô Danh Đao.

“Công tử, phòng đấu giá này có vật gì mà công tử cần ư?”

“Lẽ nào là hạt châu?”, Cố Tiên Nhi kinh ngạc hỏi.

“Không rõ, nhưng mà chủ nhân sau lưng phòng đấu giá này là Cổ gia”. “Có khi lại thực sự có món đồ tốt nào đó cũng nên”.

“Cho dù không có thứ ta cần thì mua thứ ngươi cần cũng được”. “Chuyện này... Đa tạ công tử”.

“Đừng vội cảm ơn”.


“Vâng”.

Chuyện của phòng đấu giá không cần phải nghe ngóng nhiều vì bọn họ cũng đang tiến hành tuyên truyền.

Tuy hiện tại đế đô đang bị bóng tối của Trần Trường An bao trùm nhưng phòng đấu giá này thì khác.

Dù sao nó cũng là sản nghiệp của Gổ gia, ai dám gây chuyện ở đây?

Hơn nữa, Cổ gia có tâm ảnh hưởng rất lớn, bọn họ tổ chức tuyên truyền đương nhiên có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Cho dù hoàng thất đang bận tối tăm mặt mũi cũng không thể không cử người tới dự vào lúc thế này.

“Công tử!”

“Đồ mà lần này phòng đấu giá bán được giữ bí mật tuyệt đối, không nói trước là gì nhưng lại mời tất cả những ai có thực lực, có thân phận ở đế đô tham gia”.

“Ta đã hỏi thăm rồi, trước đây chưa từng có chuyện như vậy”. “Công tử có muốn đi không?”, Cố Tiên Nhi hỏi.

“Dù sao cũng đang rảnh, đi xem thử một chút cũng tốt”.
 
Chương 343: C343: Người mà lão tổ chờ


Phòng đấu giá.

“Tam trưởng lão, vì sao lần này lão tổ lại coi trọng phòng đấu giá ở hoàng triều Phụng Thiên như vậy?”

“Bình thường lão tổ còn chẳng buồn hỏi tới chuyện này chứ nói gì tới chuyện phái chúng ta đến đây?”. Truyện Ngược

Cổ Phượng Dao rất thắc mắc, chẳng phải chuyện quan trọng nhất hiện tại mà nàng ta cần làm không phải là khắc khổ tu luyện hay sao? Tại sao lại phải đích thân đi xử lý chuyện vặt vãnh này?

Huống hồ, đồ mà lần này bọn họ mang tới thực sự không phù hợp, nơi này chỉ là một hoàng triều Phụng Thiên nhỏ bé, bọn họ có xứng có được những vật này không?

“Phượng Dao, đây là ý của lão tổ, chúng ta phải tuân theo”.

“Lão tổ đã bảo làm như thế thì chắc chắn là có nguyên nhân”.

“Đừng giở tính trẻ con, hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc tu luyện của ngươi”, Tam trưởng lão nghiêm túc nói.

“Nhưng mà...”


“Ta không hiểu là tại sao gia tộc có nhiều người như vậy nhưng người tới đây lại là ta?”

“Lão tổ đã chỉ đích danh ngươi tới đây, tất nhiên là có dụng ý của lão tổ”. “Lẽ nào ngươi lại chất vấn cả lời dặn dò của lão tổ hay sao?”

Nghe Tam trưởng lão nói vậy, Cổ Phượng Dao vội vàng nói: “Phượng Dao không dám”.

“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao ngày mai cũng đã bắt đầu đấu giá rồi, đợi bao giờ xong việc, chúng ta sẽ...”

“Hình như là vẫn chưa thể về ngay được”.

Tam trưởng lão vốn muốn nói là sau khi đấu giá xong, bọn họ sẽ có thể rời khỏi đây nhưng đột nhiên ông ta lại nhớ ra, trước khi lên đường, lão tổ còn căn dặn một chuyện khác.

“Tại sao lại chưa thể về?”, Cổ Phượng Dao không hiểu nên hỏi.

“Chuyện này thì ta không nói được, có thể về hay không thì phải xem thử xem người mà lão tổ chờ có xuất hiện hay không”.

Người mà lão tổ chờ?


Cổ Phượng Dao không biết gì về chuyện này nên tò mò hỏi: “Tam trưởng lão, lão tổ chờ ai vậy?”

“Chắc là có nhân vật lớn nào đó sắp tới hoàng triều Phụng Thiên ư?”

“Ta cũng không rõ, nhưng lão tổ dặn là, người đấu giá thắng món đồ cuối cùng chính là người mà lão tổ chờ”.

“Ngày mai... Chúng ta sẽ biết ngay thôi!”

Mới đầu buổi sáng ngày hôm sau, bên ngoài phòng đấu giá đã có không ít người tới.

Người nào cũng là nhân vật có tiếng tăm ở hoàng triều Phụng Thiên. Đương nhiên cũng có một bộ phận người lúc này đã trở thành vong hồn trong tay Trần Trường An.

Nếu không, sẽ còn có nhiều người tới hơn.

“Không phải chứ, Hoàng đế đích thân tới?”

“Thật không ngờ Hoàng đế Ân Công Vũ lại đích thân ra mặt?”

“Hắn ta đích thân ra mặt vào lúc này, e là không phải chỉ vì giữ thể diện cho Cổ gia đâu nhỉ?”

“Chẳng lẽ Hoàng đế định nhờ Cổ gia giúp đỡ hay sao?”
 
Chương 344: C344: Gì cơ


“Khó nói lắm, chỉ có điều Cổ gia cũng thật khác thường, sao bọn họ lại để tâm tới hoàng triều Phụng Thiên nhỏ bé này chứ”.

“Nghe nói Cổ gia đã cử người tới hội đấu giá lần này nên bệ hạ không thể không đích thân ra mặt, đây là người Cổ gia cơ mà”.

“Gì cơ? Người Cổ gia đến? Sao ngươi biết?” “Nghe nói thế”.

Nếu người Cổ gia tới thì tạo nên tình hình như hôm nay cũng chẳng có gì lạ, dù sao đây cũng là người của Cổ gia, ai dám không nể mặt?

Dù có là hoàng đế của hoàng triều Phụng Thiên thì đã sao? Ở trước mặt Cổ gia cũng chẳng qua chỉ là một nhân vật tép riu mà bọn họ có thể bắt chẹt dễ dàng mà thôi.

Đừng nói là Hoàng đế, dù Ân Thiên Tử có tới đây thì người của Cổ gia cũng chưa chắc đã để mắt tới.

Cổ gia không phải chỉ có một vị Đại Đế đỉnh phong, nghe đồn gia tộc bọn họ có tới ba cường giả cấp bậc Đại Đế.


Lúc Trần Trường An và Gố Tiên Nhi tới thì bên ngoài phòng đấu giá đã vắng vẻ hơn nhiều, dù sao người muốn vào thì lúc này cũng đều đã vào trong rồi.

Không hổ là phòng đấu giá của Cổ gia, nơi này không có nhiều người a dua nịnh hót, người đứng gác nhìn thấy hai người trẻ tuổi như Trần Trường An tới vẫn mỉm cười mời họ vào.

“Trông hai vị rất lạ mặt, chắc là mới tới đây lần đầu phải không?”

“Muốn tham gia hội đấu giá của bọn ta thì không cần phải có thân phận gì nhưng quan trọng là phải có tài sản”.

“Nếu tài sản không đủ thì không thể nào tham gia, cho nên mong hai vị bỏ quá cho, liệu có thể chứng minh một chút được không?”

Nghe người này nói vậy, Trần Trường An không nhiều lời thừa thãi, lấy luôn ra một vạn linh thạch cực phẩm, hỏi: “Thế này đã đủ chưa?”

“Nếu chưa đủ thì ta vẫn còn nữa”.


Một vạn linh thạch cực phẩm không phải là con số nhỏ nhưng dù sao những

người làm ở phòng đấu giá của Cổ gia cũng đều đã giàu kinh nghiệm nên không hề thấy ngạc nhiên.

“Vậy là đủ rồi, có điều, nếu chỉ có vậy thì các ngươi chỉ có thể ngồi ở đại đường, không được vào trong phòng riêng”.

Không được vào phòng riêng?

“Muốn vào phòng riêng thì phải thế nào?”

“Linh thạch ư? Thế này thì sao?”

Trần Trường An nói xong, tiếp tục lấy thêm ra một trăm nghìn linh thạch cực phẩm nữa. Đối phương nhìn thấy ánh mắt của Trần Trường An, không khỏi chấn động.

Hắn ta nhận ra rằng, nếu như thế này vẫn chưa đủ thì Trần Trường An sẽ tiếp tục lấy ra thêm.

Mặc dù một trăm nghìn linh thạch cực phẩm không phải quá nhiều nhưng ở hoàng triều Phụng Thiên mà có thể lấy ngay ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy chỉ trong một lần duy nhất thì e là không có mấy ai.
 
Chương 345: C345: Công tử


Huống hồ, xem thái độ của Trần Trường An thì rõ ràng là hắn vẫn còn nữa.

“Được rồi”.

“Thế này là đủ rồi”.

“Mời hai vị đi theo ta”.

“Được”.

Trần Trường An gật đầu, sau đó được người giúp việc của phòng đấu giá dẫn lên tầng ba của phòng đấu giá.

Đột nhiên, một nữ tử xuất hiện thu hút sự chú ý của Trần Trường An.

Tuổi tác của nữ tử này không lớn, dung nhan lại xuất chúng, không thua gì Cố Tiên Nhi.

Có điều, trông người này cao ngạo, lạnh lùng hơn, đối lập với sự dịu dàng của Cố Tiên Nhi.

Tuổi tác không lớn, Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba, lại là ở Cổ gia?

Lễ nào nàng ta...


Trần Trường An lập tức liên tưởng tới Cổ Phượng Dao, song không khỏi tò mò, dù sao Cổ Phượng Dao cũng là thiên tài của Cổ gia, tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?

Lúc này, Cổ Phượng Dao cũng nhìn về phía Trần Trường An, biểu cảm không hề thay đổi mảy may khi nhìn thấy hắn.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Tiên Nhi, nàng ta lại chau mày.

Nàng ta nhìn ra Cố Tiên Nhi hơi nhỏ tuổi hơn mình một chút nhưng tu vi... Cũng là Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba?

“Cố Tiên Nhi?”

“Ngươi là Cố Tiên Nhi?”

Cổ Phượng Dao thay đổi thái độ, đi vội tới chỗ Cố Tiên Nhi, cảm xúc hơi có vẻ kích động.

“Cổ Phượng Dao?”

Cố Tiên Nhi cũng không ngốc, đối phương không biết mình nhưng lại gọi đúng tên mình, rõ ràng phải là một người đã từng chú ý tới mình, chứng tỏ là do. Nhân Bảng.

Kết hợp với tuổi tác và tu vi của Cổ Phượng Dao, Cố Tiên Nhi cũng suy luận tương tự.


“Thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây”. “Ta nhớ lúc Nhân Bảng xuất hiện, ngươi còn chưa lọt vào top 100, e là cùng lắm thì tu vi của ngươi lúc ấy chỉ mới vừa bước vào Thần Thông Cảnh, thậm chí có khi còn yếu hơn”.

“Tại sao ngươi lại có thể đột phá liên tục như vậy chỉ trong vòng một năm?”, Cổ Phượng Dao thắc mắc hỏi.

Với tư cách là một nữ tử, mặc dù Cổ Phượng Dao hơi khó chịu khi trước đây mình xếp hạng ba nhưng trong lòng vẫn vui thầm.

Dù sao nàng ta cũng là nữ tử duy nhất trong top 3 của Nhân Bảng khi xưa. ngôn tình sủng

Thật không ngờ chỉ sau một năm, nàng ta đã rớt khỏi top 5, hơn nữa Cố Tiên Nhi không có chút tiếng tăm nào thì lại nhảy lên hẳn hạng ba.

Chỉ có điều, sau khi hỏi câu này ra rồi, Cổ Phượng Dao mới ý thức được sự thất lễ của bản thân. Chuyện tu hành là bí mật của mỗi cá nhân, sao có thể hỏi thẳng như vậy được.

“Xin lỗi, lần này ta đi cùng công tử nhà ta tới hội đấu giá lần này, cho nên...”

Công tử?

Nghĩa là sao?

“Ngươi gọi người này là công tử là có ý gì?”

“Hắn ư?”

“Ngươi là thị nữ của hắn?”

Lúc này, Cổ Phượng Dao thật sự không tin nổi vào tai mình, hạng ba Nhân

Bảng chắc chăn phải là một thiên tài nhưng nàng ta lại làm thị nữ cho người trẻ tuổi này?
 
Chương 346: C346: Có vấn đề gì sao


Thử hỏi thiên lý ở đâu?

Lế nào nàng ta lại không có cốt khí đến vậy ư? Đã có thành tựu như thế rồi còn muốn làm thị nữ cho người ta?

“Có vấn đề gì sao?”, Cố Tiên Nhi cau mày hỏi.

“Lế nào... Lế nào ngươi không cảm thấy có vấn đề gì sao?” “Sao ngươi có thể tự cam đọa lạc như thế?”

“Ngươi là người xếp hạng ba trên Nhân Bảng, là thiên tài”. “Hắn dựa vào đâu mà bắt ngươi làm thị nữ cho hắn?” “Hắn có tư cách gì?”

Sự phần nộ khó hiểu của Cổ Phượng Dao khiến Cố Tiên Nhi cảm thấy không thể hiểu nổi.

Người làm thị nữ là ta, ta thấy không có vấn đề gì thì ngươi còn để ý làm gì? Chẳng lẽ ngươi hâm mộ †a?

Cổ Phượng Dao thì không sao hiểu nổi tại sao một nữ tử ưu tú hơn mình lại cam tâm làm thị nữ cho người khác.

Thứ cảm giác này làm nàng ta phát điên, nữ tử mạnh hơn nàng ta còn làm thị nữ thì nàng ta là gì?

Thậm chí không bằng cả thị nữ ư?


Điều này gây ra cú sốc quá lớn với Cổ Phượng Dao.

“Ta có được tu vi như ngày hôm nay đều là nhờ công tử nhà ta cho ta”. “Ngươi nói xem ngài ấy dựa vào gì?”

“Ngươi không có tư cách đứng đây nói này nói nọ đâu, ta không quen ngươi, cũng chẳng biết ngươi”.

“Nếu như ngươi còn dám bất kính với công tử nhà ta thì đừng trách ta không khách khí với ngươi”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng tuyên bố.

Tất cả đều là công tử cho? Chỉ dựa vào hắn ư?

Tu vi của hắn chỉ mới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, hắn thì có thể cho ngươi được cái gì?

Không lẽ đầu óc của cô nương này có vấn đề hay sao? Dễ bị lừa như vậy ư?

“Nếu công tử nhà ngươi lợi hại như vậy thì ta cũng muốn hỏi xem, chẳng hay rốt cuộc vị đây là đại nhân vật nào?”, Cổ Phượng Dao cười gắn hỏi.

“Trần...”

“Trần Vân Hiên?”


Trần Trường An mới chỉ nói ra một chữ “Trần”, Cổ Phượng Dao đã nóng vội ngắt lời hắn nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng, cảnh giới của Trần Vân Hiên là Hóa Thần Cảnh tầng thứ tư, không phải tầng thứ nhất.

“Trần Trường An!”

Quả nhiên không phải.

“Ta còn tưởng là Trần Vân Hiên cơ chứ, hóa ra là Trần...”

“Ngươi chính là Trần Trường An?”

“Không đúng, ngươi không phải, tu vi của Trần Trường An đại náo hoàng triều Phụng Thiên nhất định không thể chỉ có ngần ấy thôi”.

Sau khi tới hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên Cổ Phượng Dao đã nghe nói chuyện gần đây đang được bàn tán xôn xao.

Nhưng nàng ta hoàn toàn không thể liên hệ nổi giữa Trần Trường An trước mặt và kẻ tựa như sát thần kia.

“Dù sao đi nữa, sau này nàng ấy sẽ không làm thị nữ cho ngươi nữa”. “Ngươi nói đi, phải thế nào thì ngươi mới trả tự do cho nàng ấy?”

“Không biết ngươi đã nghe danh Cổ gia nhà ta chưa, yên tâm, nhất định ta sẽ không bạc đãi ngươi”, Cổ Phượng Dao lạnh lùng nói.

Ồ?

Cố Tiên Nhi nhìn Cổ Phượng Dao như nhìn một người điên, không thân chẳng quen, vậy mà lại không nỡ để nàng ta làm thị nữ tới vậy ư?

Nhưng Trần Trường An thì nhìn thấu nguyên do Cổ Phượng Dao làm như vậy là vì chính bản thân nàng ta. Nàng ta không muốn một người mạnh hơn mình đi làm thị nữ cho người khác. Nếu chuyện này bị lan truyền thì mặt mũi của Cổ
 
Chương 347: C347: Không được


Phượng Dao nàng ta biết để vào đâu?

“Cổ Phượng Dao, đây là chuyện của ta, không cần ngươi xen vào việc của người khác”.

“Với lại, chúng ta tới đây là để tham gia đấu giá, không có thời gian nghe ngươi đứng đây dông dài”.

“Tránh ra”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng nói.

Cổ Phượng Dao tức giận nhìn Cố Tiên Nhi một cái, sao cô nàng này lại không biết tốt xấu như vậy chứ?

Mình đang giúp nàng ta, vậy mà nàng ta còn nổi giận với mình?

Lúc này, người làm công của phòng đấu giá rơi vào thế khó xử, không biết phải làm thế nào, một bên là đại tiểu thư nhà mình, một bên là khách hàng, hắn ta đứng ở đây thật là lúng túng, có nên làm gì hay nói gì đó không?

“Đi thôi, sao phải nhiều lời với nàng ta làm gì”.

“Vốn cũng không phải là người chung chí hướng”.

Trần Trường An cười vỗ vai Cố Tiên Nhi rồi tiếp tục đi lên trên tầng.

Thấy Trần Trường An rời đi, trong lòng Cổ Phượng Dao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Không được!

“Hôm nay, ta nhất định phải giúp ngươi thoát khỏi bể khổi”


“Cố Tiên Nhi, ta nhất định phải cứu ngươi!”

Hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi vừa mới vào phòng riêng, ngồi xuống thì chân trước chân sau Cổ Phượng Dao đã không mời mà tới, đi thẳng vào phòng.

..

 
Dù sao Cổ Phượng Dao cũng là đại tiểu thư của Cổ gia, người làm công của phòng đấu giá sao dám ngăn cản nàng ta.

Thấy Cổ Phượng Dao đi vào đây, Cố Tiên Nhi nhíu mày, sao nàng ta vẫn còn bám theo mình?

Cổ Phượng Dao không hề khách khí, đi thẳng tới chỗ Cố Tiên Nhi, ngồi xuống ngay bên cạnh nàng ta.

Ánh mắt vẫn luôn khóa chặt vào người Cố Tiên Nhi, như thể Trần Trường An ở bên cạnh không hề tồn tại.

Trần Trường An cảm thấy thú vị, đại tiểu thư Cổ gia này còn là một người nhiệt tình như vậy ư?

“Có phải hắn bỏ thuốc ngươi không?” “Hay là hạ cổ?” “Chi bằng ngươi về Cổ gia với ta đi, ta nhờ lão tổ kiểm tra cho ngươi”.

Lời Cổ Phượng Dao nói làm đầu Cố Tiên Nhi giăng đầy mây đen, rốt cuộc thế này là thế nào?

Trông nàng ta giống người bị bỏ thuốc lắm sao?

“Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ nhưng công tử không hề bỏ thuốc, lại càng không có chuyện hạ cổ với ta”.

“Ngài cũng chưa từng thi triển bất kỳ thủ đoạn mê hoặc tâm trí nào”.


“Ta đi theo công tử hoàn toàn là xuất phát từ tự nguyện, không cần ngươi nhọc lòng bận tâm”, Cố Tiên Nhi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy Cố Tiên Nhi nói năng nghiêm túc như vậy, Cổ Phượng Dao lấy làm lạ, sao lại có thể như vậy được?

Dù nhìn thế nào thì cũng đều sẽ nhận ra Cố Tiên Nhi là người có lòng kiêu hãnh và khí khái, tại sao nàng ta lại khăng khăng một lòng với Trần Trường An này như thế?

Lế nào hắn có chỗ nào hơn người?

Nghĩ tới đây, Cổ Phượng Dao không khỏi nhìn sang Trần Trường An.

ôi!

Ta đang nghĩ gì thế này?

Nhìn là biết Cố Tiên Nhi vẫn còn trinh bạch, sao ta lại nghĩ tới chuyện đó chứ?

Không đúng!

Nhất định không phải là vấn đề của ta, mà là do bầu không khí ở đây có vấn đề, là do Trần Trường An có vấn đề!

Đúng, tất cả đều là lỗi của Trần Trường An!

Cổ Phượng Dao liếc nhìn làm Trần Trường An giật mình, cô nàng này có sở thích gì kỳ lạ vậy?

“Ngươi... Vẫn chưa đi à?”

Thấy Cổ Phượng Dao ngồi đường hoàng như vậy, Trần Trường An tò mò hỏi. “Đi? Đi đâu?”, Cổ Phượng Dao khinh bỉ lườm Trần Trường An một cái.

Mẹ kiếp, chắc chắn là nữ tử này có vấn đề!

Ông đây không chọc giận ngươi, ngươi lườm ai vậy?

“Đây là phòng riêng của hai người bọn ta”.
 
Chương 348: C348: Hắn thật sự tốt tới vậy ư


“Toàn bộ phòng đấu giá này đều là nhà ta”.

“Được, vậy ngươi cứ ngồi ở đây tiếp đi”.

Cổ Phượng Dao nói xong, Trần Trường An không hề cãi lại, bởi vì người ta nói đúng, toàn bộ phòng đấu giá này là của Cổ gia.

Tính ra thì người ta mới là chủ nhân, Trần Trường An chỉ là một người khách.

“Hắn thật sự tốt tới vậy ư?”

“Có sức hút tới vậy ư?”, Cổ Phượng Dao phát huy tinh thần không bỏ rơi, không từ bỏ vô cùng tinh tế, thề phải cứu vớt Cố Tiên Nhi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Ừm”, Cố Tiên Nhi chẳng bưồn nói thêm gì, chỉ gật đầu tùy ý.

“Chẳng phải chỉ hơi đẹp trai một chút thôi sao? Tu vi còn không bằng ngươi”.

“Mắt nhìn người của ngươi kiểu gì vậy?”


“Chỉ thích người ưa nhìn thôi à?”, Cổ Phượng Dao tò mò hỏi.

“Ừm”.

Cố Tiên Nhi gật đầu như một cỗ máy vô cảm, Cổ Phượng Dao nói gì, Cố Tiên Nhi cũng gật đầu rồi “ừ” một tiếng.

Nói mãi một lúc lâu, Cổ Phượng Dao thấy miệng đảng lưỡi khô nhưng sao Cố Tiên Nhi lại chẳng hề có chút phản ứng gì cả vậy?

Thế thì lạnh nhạt quá đúng không?

“Bao giờ buổi đấu giá mới bắt đầu?”

“Không phải ngươi là chủ phòng đấu giá này hay sao? Tiện thể nói cho ta nghe lần này có những đồ gì đấu giá vậy”, Trần Trường An cũng rất bất đắc dĩ, đành gợi đề tài cho nàng ta.

“Hừ”

Nghe Trần Trường An hỏi vậy, Cổ Phượng Dao lườm Trần Trường An một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không nói một chữ.


“Không được vô lễ với công tử”, Cố Tiên Nhi sâm mặt lại, tỏ thái độ không vui. “Công tử, công tử”. “Chỉ có động tới công tử nhà ngươi là ngươi mới chịu có phản ứng”.

“Ta là đại tiểu thư của Cổ gia, ngươi có thể nể mặt ta một chút được không?”, Cổ Phượng Dao tức giận nói.

“Ồ, được”.

Thấy Gố Tiên Nhi lại khôi phục trạng thái lạnh nhạt đó, Cổ Phượng Dao suýt nổ tung.

Trần Trường An ngồi bên cạnh cũng cảm thấy khá buồn cười, tính cách của hai người này như thể hoàn toàn đổi ngược vậy.

Lúc mới nhìn thấy Cổ Phượng Dao, hắn cảm thấy người này rất lạnh lùng, còn Cố Tiên Nhi thì êm dịu hơn, dịu dàng hơn một chút.

Giờ thì ngược lại, người lạnh lùng là Cố Tiên Nhi, còn Cổ Phượng Dao lại trở nên nhiệt tình.

“Ôi, tẻ nhạt!”

“Vậy để ta nói cho ngươi lần này Cổ gia bọn ta mang tới những gì nhé”.

“Thực ra cũng không có gì quá tốt đâu, chẳng qua là với người sống ở một nơi như hoàng triều Phụng Thiên thì chúng đúng là đồ tốt”.

“Có..”
 
Chương 349: C349: Ngươi có phản ứng rồi à


Cổ Phượng Dao mặc kệ Cố Tiên Nhi có nghe hay không, vẫn ríu rít giới thiệu bên tai nàng ta.

Trần Trường An nghe một hồi, lập tức giảm hẳn hứng thú, những thứ này thực sự không có sức hút quá lớn với hắn.

“Ngươi nói là Phượng Dao chạy tới phòng riêng của khách ư?” “Đối phương là hai người trẻ tuổi một nam một nữ?”

Tam trưởng lão của Cổ gia không ngờ Cổ Phượng Dao lại làm một chuyện như vậy, thực sự quá khác với tính cách thường ngày của nàng ta.

“Có biết tại sao không?”, Tam trưởng lão cau mày hỏi.

“Hình như là vì...”

Người làm công thuật lại tất cả những gì mình nhìn thấy, nghe thấy một lượt, Tam trưởng lão cũng không ngờ tới chuyện lại gặp Cố Tiên Nhi xếp hạng ba trên

Nhân Bảng ở đây.

Khó trách Cổ Phượng Dao lại thấy hứng thú, dù sao từ lúc ở Cổ gia, Cổ Phượng Dao đã luôn nhớ mãi không quên ba chữ Cố Tiên Nhi này rồi.

“Thôi, chuyện của lớp trẻ thì cứ để bọn họ tự giải quyết”. “Chắc Cố Tiên Nhi chính là người mà lão tổ muốn chờ chăng?”


Tam trưởng lão ngờ vực trong lòng nhưng không dám khẳng định, dù sao ông ta cũng không chắc chắn người lão tổ chờ có xuất hiện ở đây hay không.

Chẳng mấy chốc, hội đấu giá đã chính thức bắt đầu, Cổ Phượng Dao vẫn tiếp tục nói ríu rít không ngừng.

Trần Trường An vừa định đứng dậy rời đi thì một câu nói của Cổ Phượng Dao lại làm hắn ngồi xuống.

“Không biết tại sao lần này lão tổ của bọn ta lại bảo bọn ta đấu giá một thứ rất kỳ quái”.

“Tin tức, bọn ta sẽ đấu giá một tin tức”.

“Hơn nữa ta còn không biết tin tức này là gì, chỉ có Tam trưởng lão đi cùng ta là biết”.

“Lão tổ nói rằng tin tức này chỉ hữu dụng với một người duy nhất trong thiên hạ”.

“Kể ra thì ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc đó là tin tức gì”.

Nghe Cổ Phượng Dao nói vậy, Cố Tiên Nhi cũng sững sờ, sau đó nàng ta nhìn về phía Trần Trường An, trông thấy Trần Trường An cũng đang tự hỏi.


Người mà Cổ Phượng Dao gọi là lão tổ đương nhiên là vị Đại Đế đỉnh phong kia của Cổ gia, vậy mà người này lại muốn đấu giá một tin tức ư?

Hơn nữa còn là một tin tức chỉ hữu ích với một người duy nhất trong thiên hạ? Lễ nào là.. Tin tức về Thai Châu? Nhưng làm sao đối phương có thể biết về Thai Châu được?

Trần Trường An không chắc chắn nhưng cũng nảy sinh lòng tò mò sâu sắc, bất kể thế nào hắn cũng phải đấu giá thắng tin tức cuối cùng này.

Lỡ như là Thai Châu thì chuyến này tới hoàng triều Phụng Thiên đúng là có thu hoạch lớn!

“Lão tổ của các ngươi còn nói gì nữa?”

Cố Tiên Nhi biết Cổ Phượng Dao không ưa Trần Trường An nên chủ động hỏi chuyện, những mong thám thính được chút tin tức gì đó từ miệng Cổ Phượng Dao để giúp Trần Trường An.

“Ồ!"

“Ngươi có phản ứng rồi à?”

Nghe Gố Tiên Nhi hỏi vậy, Cổ Phượng Dao mừng ra mặt, nàng ta đã vào đây. ngồi lâu như vậy rồi nhưng hình như đây là lần đầu tiên Cố Tiên Nhi chủ động bắt chuyện với nàng ta.

Không tồi, đây là một khởi đầu tốt, có vẻ như nàng ta đã tới gần thêm một bước trên hành trình cứu vớt chú cừu non lạc lối này!

Có điều Cố Phượng Dao hơi do dự, không biết có nên nói ra chuyện lão tổ còn nói gì khác nữa không.

Sau một hồi đắn đo, Cổ Phượng Dao cho rằng mình không nên nói.

Nếu nàng ta nói ra, bọn họ thật sự đấu giá thắng tin tức này thì chẳng phải bọn họ sẽ thành người mà lão tổ chờ hay sao?
 
Chương 350: C350: Không sao


"Lão tổ cũng không nói gì, dù sao như ta vừa nói, Tam trưởng lão biết rõ chuyện này nhất, mãi đến khi tới đây thì ta mới nghe được tin tức về buổi đấu giá cuối cùng", Cổ Phượng Dao cười nói.

Cổ Phượng Dao không nói, Cố Tiên Nhi tự nhiên cũng sẽ mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện cùng nàng ta.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cố Tiên Nhi, Cổ Phượng Dao cảm thấy có chút thất bại, tại sao lại thế này? Rõ ràng mình có ý tốt mà sao nàng ta lại chán ghét mình như vậy?

Cuộc đấu giá phía dưới đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng, những món đồ mà Cổ gia mang đến lần này có sức hấp dẫn rất lớn đối với rất nhiều người, ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên, khi món đồ tiếp theo bắt đầu được đấu giá, Trần Trường An phát hiện trong ánh mắt của Cố Tiên Nhi dường như có chút thay đổi.

"Tiên Nhi, ngươi thích thứ này sao?", Trần Trường An cười hỏi.

Nhìn thấy Trần Trường An chú ý tới, Cố Tiên Nhi cũng không giấu diếm. "Công tử, ta cảm thấy thứ này có thể hỗ trợ được cho việc tu luyện của ta." "Cho nên..."

"Không sao, nếu thích thì cứ mua đi!"


Thứ đang được bán đấu giá tại phòng đấu giá vào lúc này là một món gọi thất hương xích diễm quả.

Trần Trường An đã từng nghe nói qua về thứ này, nhưng Trần Trường An cũng không có hứng thú, dù sao với hắn thì đây cũng không phải thứ tốt gì.

Đừng thấy năm đó Trần Trường An không cách nào tu luyện, nhưng bất kể thứ mà hắn xem trọng và muốn có được thì không có món nào là thấp kém cả.

Cố Tiên Nhi cảm thấy thất hương xích diễm quả hữu dụng, có lẽ có liên quan đến thể chất của nàng ta, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trần Trường An mà thôi.

€ó đôi khi, thứ thích hợp thường có thể mang lại giá trị vượt xa bản thân của món đồ đó.

Trần Trường An hy vọng thất hương xích diễm quả này cũng có thể như vậy! "Ồ, ngươi nói mua thì mua được à?" "Ngươi cho rằng những người phía dưới kia đều là người chết sao?”

"Thứ này cũng rất có sức hấp dẫn với người khác, hiểu chưa?", Cổ Phượng Dao khinh thường liếc nhìn Trần Trường An.


"Có phải ta đắc tội với ngươi không?" "Sao ngươi nhìn ta lại không vừa mắt thế?", Trần Trường An tò mò hỏi.

"Nếu ngươi để cho nàng ta tự do thì ta cam đoan sẽ nhìn ngươi thuận mắt hơn. Dù sao... bộ dạng của ngươi quả thực khá ưa nhìn".

Hả? Đây là ý gì? . KHÔ𝙽G‎ QUẢ𝙽G‎ CÁO,‎ đọc‎ truyện‎ tại‎ ~‎ 𝑇rUm𝑇ruyện.Vn‎ ‎ ~

Tại sao nghe có vẻ như hắn là một nhân vật phản diện tội ác tày trời đang hạn chế sự tự do của thiếu nữ con nhà lành xinh đẹp thế?

Đây là lỗi của mình sao? Đẹp trai thì có gì sai à?

Sức quyến rũ, cái này gọi là sức quyến rũ, có hiểu không?

"Năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, giá cả còn có thể tiếp tục tăng hay không?”

"Năm trăm năm chục ngàn."

"Được, hiện tại đã có người ra giá năm trăm năm chục ngàn, còn ai muốn tiếp tục tăng giá không?"

"Thất hương xích diễm quả này sinh trưởng trong nham thạch nóng chảy, có được năng lượng đáng sợ"."
 
Chương 351: C351: Bệ hạ nhân từ


Đối với những người tu luyện công pháp hệ hỏa, nó có tác dụng vô cùng hiệu quả".

"Thứ này hết sức hiếm thấy, nếu bỏ lỡ lần này thì chỉ sợ cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp lại”.

"Hiện tại giá cả đã đạt tới năm trăm năm chục ngàn linh thạch thượng phẩm, còn có..."

"Sáu trăm ngàn!"

Người đấu giá còn chưa kịp nói xong thì đã có người nâng giá lên sáu trăm ngàn.

"Hóa ra là Tịnh Kiên Vương, nghe nói công pháp mà Tịnh Kiên Vương tu luyện là hệ hỏa, đúng không?”

"Không sai, thứ này có tác dụng rất lớn đối với Tịnh Kiên Vương".

"Bảy trăm ngàn!"

Hả?

Lại có người ra giá?

Mặc dù Tịnh Kiên Vương cũng là một vị vương khác, nhưng lại không có đất phong mà chỉ ở trong đế đô, nhưng cũng không ai dám coi thường người này, dù sao thực lực cũng đã đạt đến Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy.


Ông ta cũng là một vị cường giả đứng đầu trong hoàng triều Phụng Thiên.

Nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy Tịnh Kiên Vương ra giá mà còn có người dám ra tay cướp đoạt.

"Có phải... là hoàng thất không?"

"Hôm nay đương kim bệ hạ đích thân đến đây, chẳng lế bệ hạ muốn đoạt lấy thất hương xích diễm quả sao?"

"Nhưng công pháp mà bệ hạ tu luyện cũng không phải hệ hỏa, làm như vậy có mục đích gì?"

"Không biết, chẳng lẽ không hòa hợp với Tịnh Kiên Vương sao?"

Từ lâu đã có tin đồn, hoàng thất kiêng dè Tịnh Kiên Vương càng ngày càng mạnh, cho nên mới giữ ông ta ở lại đế đô để giám sát, đề phòng nghiêm ngặt.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là tin đồn, nhưng hành động hiện tại của hoàng thất dường như đã có chút xác thực tính chính xác của tin đồn.

Nhưng hoàng triều Phụng Thiên hiện tại đang mưa to sóng lớn, sự xuất hiện của Trần Trường An đã gây tổn thương nghiêm trọng đến nguyên khí của hoàng triều Phụng Thiên, lúc này lại đi chọc tức Tịnh Kiên Vương hình như có chút không đúng nhỉ?

Dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là một vị trợ thủ rất đắc lực.


"Nếu bệ hạ muốn, vi thần đành phải từ bở, Tịnh Kiên Vương chỉ khẽ mỉm cười, dường như không hề tức giận với hành động của hoàng thất.

Trong bao sương, Ân Công Vũ cũng khế mỉm cười, nhưng tùy tùng bên cạnh có chút không hiểu.

"Bệ hạ, ngài làm như vậy có mục đích gì ạ?”, tùy tùng có chút nghi hoặc hỏi.

"Ta mua lại để tặng cho Tịnh Kiên Vương. Đây là ân điển của hoàng thất đối với ông ta, cũng là sự tôn sùng dành cho ông ta."

"Hiện tại thời buổi rối ren, thêm một người giúp đỡ, bớt đi một kẻ thù, tóm lại không bao giờ là tệ cả".

"Có lẽ Tịnh Kiên Vương cũng đã hiểu dụng ý của trẫm", Ân Công Vũ cười nói.

"Thì ra là vậy, vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo".

"Bệ hạ đã ra giá, thần nghĩ chắc không ai dám tiếp tục ra giá nữa".

Mặc dù Ân Công Vũ biết những lời này không sai, nhưng vẫn giả vờ nói: "Đây là hội đấu giá, đương nhiên là ai cũng có thể ra giá, trẫm sẽ không dựa vào thân phận của mình mà làm ra những chuyện gì bất công".

"Bệ hạ nhân từ, thật là..."

"Hai trăm ngàn... linh thạch cực phẩm!"

Tùy tùng còn chưa nói xong thì bên ngoài lại truyền đến tiếng có người ra giá, đối phương lại trực tiếp đưa ra giá hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm?

Điều này trực tiếp khiến giá cả đấu giá ban đầu tăng lên gần gấp ba lần, thậm chí còn vượt xa giá trị thực sự của thất hương xích diễm quả.
 
Chương 352: C352: Hoặc có lẽ là hắn ta thừa tự tin


Điều quan trọng nhất là người nào lại có lá gan lớn như vậy? Thậm chí còn không thèm chừa thể diện cho Ân Công Vũ?

Mọi người lúc này cũng tràn ngập tò mò, lần lượt nhìn về phía bao sương vừa đưa ra giá.

"Ai đang ngồi trong bao sương này vậy?” "Ta... không biết, các ngươi biết không?” "Ta cũng không biết, hình như ta nhớ ở đây không có ai mà nhỉ?"

"Nhìn phản ứng của những người khác, có vẻ như bọn họ cũng không biết người trong bao sương kia là ai".

"Chẳng lẽ... Chẳng lế không phải là người của hoàng triều Phụng Thiên? Cho. nên mới tùy ý làm bậy như vậy?"

"Không phải không có khả năng, có lẽ có người đi ngang qua nghe được tin tức nên mới chạy tới đây".

"Nhưng dù thế nào thì đây cũng là đế đô của hoàng triều Phụng Thiên, hắn ta không sợ hoàng thất sẽ tìm đến gây phiền phức cho mình sao?”

"Hoặc có lẽ là hắn ta thừa tự tin".


"Tự tin? Ngươi đang đùa với ta à? Hắn ta cho rằng m ình Trần Trường An sao? Thực sự nghĩ ai cũng có thể tùy tiện làm càn trong hoàng triều Phụng Thiên à?"

"Suyt! Ngươi không muốn sống nữa t, trong tình huống này mà lại nhắc tới Trần Trường An?”

"Ta lỡ miệng, chắc là không có người nào nghe thấy phải không?"

Không ai biết người ngồi trong bao sương kia là ai. Lúc này, sắc mặt của Ân Công Vũ hết sức khó coi.

Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm thực sự khiến hắn ta có chút trở tay không kịp. Mặc dù hắn ta cũng có thể bỏ ra mức giá này, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ làm vậy.

Không chỉ vì thất hương xích diễm quả không đáng giá tiền này, mà bởi vì không đáng tốn nhiều linh thạch như vậy để chứng minh bản thân xem trọng Tịnh Kiên Vương.

"Ngươi có để ý tới người ngồi trong bao sương kia là ai không?”, sắc mặt Ân Công Vũ âm trầm hỏi.


"Bệ hạ, việc này... thần không biết".

"Hả? Không biết, chẳng phải ta đã bảo ngươi xác nhận chỗ ngồi của những người khác sao?"

Sau khi Ân Công Vũ đến, hắn ta đã ra lệnh cho tùy tùng của mình kiểm tra cẩn thận những người khác đang ngồi ở đâu, người nào ngồi trong bao sương.

Nhưng không ngờ hiện tại tùy tùng lại nói với mình rằng hắn ta không biết?

Ầm!

Tùy tùng sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống, vội vàng cầu xin tha thứ: "Bệ hạ tha mạng, thần... thần thực sự không hề lười biếng, thần thực sự không nhìn thấy có người tiến vào thì mới quay lại đây".

"Khi thần quay lại, trong bao sương kia không có ai cả, thần không biết..."

"Được rồi, có lẽ đối phương đến muộn”.

"Người này tuyệt đối không phải là người của hoàng triều Phụng Thiên, nếu không, chắc chắn sẽ không dám làm như vậy".
 
Chương 353: C353: Nàng ấy đã cảm động


Ân Công Vũ vẫn có chút tự tin về điểm này, ngoại trừ người ngoài, hắn ta không nghĩ ra ai lại dám không nể mặt mình.

Nhưng nơi này dù sao cũng là phòng đấu giá của Cổ gia, hiện tại hắn ta cũng không dám làm gì, tạm thời chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào trong bụng.

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm, xin hỏi còn có ai ra giá không?”

"Thực sự không còn ai sao?"

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm lần một".

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm lần hai".

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm lần ba".

"Thành giao".

Trong bao sương, Cổ Phượng Dao có chút kinh ngạc liếc nhìn Trần Trường An, rất hiển nhiên, không ngờ được Trần Trường An lại tiêu nhiều linh thạch như


vậy cho một thị nữ.

Dù sao đây cũng là linh thạch cực phẩm, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Cố Tiên Nhi một lòng một dạ đi theo Trần Trường An sao?

"Ngươi đi theo hắn không phải vì hắn ra tay hào phóng đấy chứ?”

"Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm, không chút do dự mà chỉ ra?"

"Không thể không nói dáng vẻ hào phóng xuấ trai”.

iên của hắn quả thực rất đẹp "Nhưng ta vẫn cảm thấy giá trị của ngươi lớn hơn. Ngươi tuyệt đối không thể vì hắn xuất tiền hào phóng mà làm mờ mắt của mình". Cổ Phượng Dao tìm được cơ hội, tận tình khuyên nhủ Gố Tiên Nhị, tuy nhiên lúc này Cố Tiên Nhi lại hoàn toàn không nghe lọt một câu một chữ nào của Cổ

Phượng Dao.

Ánh mắt cảm động nhìn Trần Trường An, không ngờ công tử lại hao tốn nhiều linh thạch như vậy vì mình.

Ân tình của công tử đối với mình, cả đời này nàng ta cũng không thể báo đáp được


"Thôi xong rồi!"

"Nàng ấy đã cảm động!"

Sau khi Cổ Phượng Dao khuyên nhủ thì lại nhìn thấy ánh mắt lúc này của Cố Tiên Nhi, trong lòng cũng cảm giác thôi xong rồi. Cô gái này rõ ràng có hứng thú

với Trần Trường An.

Cổ Phượng Dao thực sự không hiểu lắm, Trần Trường An này tốt như vậy sao?

Ngoài việc có chút đẹp trai và có nhiều linh thạch thì còn có chỗ nào hơn người? Đối với người tu luyện mà nói, những thứ này đều không là gì cả.

"Thật là một kẻ xấu xa lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc!" "Xí"

Trần Trường An cũng lười phản ứng lại Cổ Phượng Dao có tính cách quái dị, mà chỉ hỏi lếp theo là món đồ đấu giá cuối cùng sao?"

"Không biết, đừng hỏi ta".

"Tiên Nhi, ta nói cho ngươi biết, phải"

Trần Trường An:...

Cố Tiên Nhi:...
 
Chương 354: C354: Có điều


Lời này vừa nói ra, ai ai cũng sửng sốt, đây là vật đấu giá gì vậy?

Từ khi nào mà một tin tức lại có thể trở thành kiện đấu giá cuối cùng của phòng đấu giá Cổ gia?

Chẳng lẽ, tin tức này hết sức bất phàm?

"Đù má, ta biết rồi. Khoảng thời gian này xuất hiện vật đấu giá như vậy, không lẽ, tin tức này có liên quan đến Trân Trường An?"

"Có khả năng, vô cùng có khả năng, với thực lực của Cổ gia, muốn tra ra tin

tức của Trần Trường An e là không hề khó khăn”.

"Nếu thật sự là như thế, thì e răng mọi người sẽ tranh nhau cướp đoạt tin tức

này". "Hả? Vì sao lại thế? Chẳng lẽ không tặng cho hoàng thất sao?”

"Ngươi có đầu óc không hả? Lấy được tin tức xong đưa cho hoàng thất không tốt sao? Đây chính là một công lao cực lớn".

"Đù má, thế mà ta lại không nghĩ tới điểm này".

Lúc này trong phòng bao, Hoàng đế Ân Công Vũ vô cùng hưng phấn, hắn ta cũng có kết luận, tin tức này chắc chắn sẽ có liên quan đến Trần Trường An.

"Thật là không thể ngờ được, Cổ gia lại dùng cách này để kiếm linh thạch". "Gó điều, tin tức này quả thực rất hữu dụng với chúng ta".


Ân Công Vũ biết kẻ địch là ai, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về thông tin của kẻ địch, điều này khiến hẳn ta rất bị động.

Người bán đấu giá tất nhiên cũng nghe được tiếng xì xào bàn tán của mọi người, ông ta cũng không ngờ những người này lại liên hệ tin tức này với Trân

Trường An.

"Chư vị, ta có thể khẳng định một điều, tin tức này không quan hệ tới Trần Trường An".

Hả? Không có quan hệ gì với Trần Trường An?

Lời nói của người bán đấu giá khiến ai nấy đầu sững sờ, nếu không liên quan gì đến Trần Trường An, thì có cái gì có thể hấp dẫn người khác?

"Có điều..."

"Tin tức này là do chính lão tổ Cổ gia đưa cho.

"Trọng lượng nhường này, ta tin tưởng các vị hẳn sẽ hiểu nó nặng bao nhiêu đi?"

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Lão tổ Cổ gia chính là cường giả Đại Đế đỉnh phong, người bình thường không có cơ hội biết được dù chỉ một tin tức của ông ta”.

"Hơn nữa, chỉ có người đấu giá thành công món đồ này mới có cơ hội biết được".

"Người bên ngoài xem như mất đi cơ hội này".

Không thể không nói, người bán đấu giá này vô cùng chuyên nghiệp, chỉ dùng vẻn vẹn mấy câu đã khiến hội trường lại một lần nữa sôi trào lên.

Đây chính là tin tức cường giả Đại Đế đỉnh phong mang tới, hơn nữa chỉ một người có thể biết.

Nói không chừng, chụp được món đồ đấu giá này liền có thể có cơ hội xuất hiện cùng Cổ gia, đây quả là một vật đấu giá tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Bất kỳ giá nào, ta nhất định phải đấu giá được món đồ này". "Hiện tại hoàng triều Phụng Thiên quá cần trợ lực mạnh mẽ".

"Nếu quả thật có thể níu kéo chút quan hệ với Cổ gia, một cái Trần Trường An tính cái thá gì!"

So với tin tức liên quan đến Trần Trường An, rõ ràng vật này đánh vào lòng người hơn.

"Giá khởi điểm của vật đấu giá cuối cùng, mười vạn linh thạch cực phẩm. Âm!

Mười vạn linh thạch cực phẩm?

Lại còn chỉ là giá khởi điểm?

Chỉ riêng giá khởi điểm đã khiến không ít người trực tiếp đánh trống lui quân.

"Hầy, được rồi. Tin tức của Cổ gia sao có thể dễ dàng đấu giá được như vậy, là do ta nghĩ nhiều".
 
Chương 355: C355: Xem ra


"Dù ngươi có nghĩ nhiều thì cũng không tới lượt ngươi".

"Nói cũng là”.

"Mười một vạn linh thạch cực phẩm!"

"Mười hai vạn!"

"Mười ba vạn!"

"Mười bốn vạn!"

Có người không đấu giá nổi, nhưng vẫn còn rất nhiều người bằng lòng đổi lấy tin tức này.

Lúc này Ân Công Vũ không ra giá, hắn ta dùng ánh mắt lạnh như băng nghe những người khác đấu giá.

"Tốt, tốt lắm".

"Có phải bọn họ đã quên mất, đây chỉ là một cơ hội có khả năng leo lên Cổ gia, mà hiện tại bọn họ đang ở bên trong hoàng triều Phụng Thiên?"


Ân Công Vũ rất không hài lòng với tình huống hiện giờ, hắn ta không cho rằng những người này đấu giá được tin tức xong sẽ đưa cho mình.

Người bán đấu giá đã nói rất rõ ràng, ai đấu giá được, người đó sẽ có tư cách biết được tin tức.

Huống hồ, cho dù thật sự có thể chuyển nhượng, bọn họ sẽ nhẫn tâm từ bỏ cơ hội này sao?

"Ba mươi vạn!"

Ân Công Vũ cắn chặt răng, trực tiếp tăng giá cả lên tới ba mươi vạn!

Thấy Ân Công Vũ ra giá, hội trường trong nháy mắt rơi vào yên lặng. Lúc này mọi người đều đang ước lượng, tài sản trên tay mình có đủ để tiếp tục ra giá hay không.

Một mặt khác, bọn họ cũng cần cân nhắc, đắc tội Ân Công Vũ có lời không.

"Hầy, thôi. Với nội tình của hoàng thất, tuyệt đối không chỉ có ba mươi vạn linh thạch cực phẩm này, cho dù ta có dốc hết thảy cũng không đấu giá được, lại còn đắc tội Ân Công Vũ, từ bỏ đi".

"Xem ra, quả nhiên vật đấu giá này là Cổ gia chuẩn bị cho hoàng thất".


"Đó là tất nhiên rồi, đây là Đế Đô, ngoài hoàng thất ra, còn có ai có năng lực đấu giá được?”

"Tò mò quá, ta thật sự muốn biết rốt cuộc tin tức này là gì”. "Ba mươi lăm vạn!”

Trong lúc mọi người đang nghị luận ầm ï, cảm thấy tin tức này chắc chắn sẽ hoàng thất, đột nhiên có người tiếp tục tăng giá.

Người tăng giá lại là Tịnh Kiên Vương!

"Hả?"

"Lại là hắn ta!"

"Ta biết ngay mà, người này chắc chắn có hai lòng!"

Tịnh Kiên Vương tăng giá khiến Ân Công Vũ tràn ngập phẫn nộ, đồng thời lại càng tò mò, tại sao Tịnh Kiên Vương này lại có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?

Suốt bao nhiêu năm qua, mọi cử động của Tịnh Kiên Vương đều dưới sự khống chế của hoàng thất, rốt cuộc phủ Tịnh Kiên Vương có nội tình thế nào, hoàng thất nắm giữ rõ rõ ràng ràng.

Nhưng hôm nay...

"Tốt tốt tốt!"

"Qua nhiều năm như vậy, thế mà hắn ta vẫn luôn giấu dốt với ta".

"Hay cho một cái Tịnh Kiên Vương!”
 
Chương 356: C356: Ngươi có nhiều linh thạch như vậy


"Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hẳn ta!"

"Bốn mươi vạn!"

"Bốn mươi mốt vạn!"

"Bốn mươi lăm vạn!"

"Bốn mươi sáu vạn!"

"Năm mươi vạn!"

Lúc Ân Công Vũ tăng giá lên mức năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, Tịnh Kiên Vương hít sâu một hơi, cuối cùng không thể không từ bỏ. Dù sao, giá này đã đến giới hạn cao nhất của hắn ta.

"Vương gia, ngươi làm như thế không sợ Ân Công Vũ ra tay với ngươi sao?”

"Không sao cả, tuy hắn ta là Hoàng đến, nhưng hoàng thất này không phải do. hắn ta độc tài, hắn ta không thể làm chủ hoàn toàn".

"Mà cho dù hoàng thất thật sự muốn ra tay với ta, e rằng cũng phải chờ sau khi Trần Trường An xuất hiện".

Tịnh Kiên Vương không thèm để ý mình có đắc tội với Ân Công Vũ, dù sao hắn †a sớm đã chịu quá đủ ngày tháng lúc nào cũng bị giám thị, chẳng qua là buông tay đánh cược một lần, thua hắn ta cũng nhận.

"Năm mươi vạn!"


"Giá hiện tại là năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, có ai muốn ra giá nữa không?”

Thân là một người bán đấu giá đủ tư cách, nhiệm vụ của hắn ta là cố gắng hết sức tăng giá của sản phẩm đấu giá.

Bây giờ rơi vào cục diện bế tắc, đến lượt hắn ta dùng lời nói kéo dài thời gian. "Còn kéo dài thời gian làm gì, sẽ không có ai tăng giá nữa đâu".

"Đúng đúng, trong Đế Đô này còn có ai ra giá cao hơn được sao?"

"Mau kết thúc đi".

"Đúng, mau kết thúc đi".

"Một trăm vạn linh thạch cực phẩm!"

Một trăm vạn?

Một trăm vạn linh thạch cực phẩm?

Đây là cấp dưới của người nào? Dũng mãnh như thế?

"Đù má, lại là ghế lô kia?”

"Rốt cuộc trong phòng bao kia là ai? Cũng quá giàu có rồi đi? Một trăm vạn linh thạch cực phẩm, đây chính là một trăm vạn đấy!"


"Đây đã là lần thứ hai người trong phòng bao kia tranh đoạt với đương kim bệ hạ rồi đúng không? Thật sự là không cho chút mặt mũi nào?”

"Mặt mũi? Quả thực là coi khinh, trực tiếp ra giá một trăm vạn, rõ ràng đang tát vào mặt Ân Công Vũ".

"Hoàng thất sẽ còn tiếp tục ra giá sao?"

"Sao mà ta biết được. Nội tình của hoàng thất như thế nào, là thứ chúng ta có thể thăm dò sao?"

Lúc này sắc mặt Ân Công Vũ càng ngày càng khó coi, đầu tiên là Tịnh Kiên Vương, hiện tại lại là người lai lịch không rõ này. Chẳng lẽ những kẻ này thật sự cho rằng Hoàng đế hắn ta là vật bài trí sao?

Có để hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên ở trong mắt không?

" ”

"Đây là phòng đấu giá Cổ gia ta, nếu ngươi cố tình nâng giá lung tung phá hư. quy củ, ta không giúp ngươi được đâu, đến lúc đó ta sẽ mang Cố Tiên Nhi đi".

Trần Trường An tăng giá, quả thực khiến Cổ Phượng Dao khiếp sợ. Cho dù nàng ta là đại tiểu thư Cổ gia, nhưng nàng ta chưa từng có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy.

Đây chính là linh thạch cực phẩm đấy, nội tình Cổ gia phong phú, có tích lũy trên vạn năm, nhưng sẽ không tùy tiện để một hậu bối tuổi trẻ cầm nhiều linh thạch cực phẩm như vậy trên tay.

"Yên tâm đi, ngươi không mang Cố Tiên Nhi đi được", Trần Trường An cười nhạt.

"Thật sự có nhiều như vậy?” "Nhà ngươi... sinh linh thạch?" "Khai thác mỏ?”

"Thật ra ta có nghe nói, một vài gia tộc chuyên khai thác mỏ linh thạch để sống". "Ngươi có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, khí vận nhà ngươi không hề tệ.

Xem, đào không ít mỏ quặng linh thạch cực phẩm đúng không?"

"Chẳng lẽ ngươi chính là khoáng nhị đại trong truyền thuyết?", Cổ Phượng Dao kinh ngạc hỏi.
 
Chương 357: C357: Đây là cái gì với cái gì


Khoáng nhị đại?

Đây là cái gì với cái gì?

Trần Trường An không thèm để ý đến Cổ Phượng Dao, cô nàng này thoạt nhìn rất lạnh nhạt, sao lại là người lắm lời thế?

"Một trắm mười vạn!" Đúng lúc này, Ân Công Vũ cắn răng tăng giá. "Một trắm mười vạn?”

"Xem ra nội tình hoàng triều Phụng Thiên này cũng chỉ thường thường thôi, thật quá không phóng khoáng đi?"

"Một trăm năm mươi vạn!"

Ầm!

Trần Trường An lần nữa ra giá, làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, một trăm năm mươi vạn? Cũng quá có tiền rồi đi?

Không lẽ trong nhà người này đẻ ra linh thạch cực phẩm? Phá của như vậy? Không hề đau lòng?


"Bệ hạ, không thể ra giá nữa. Tăng giá nữa, e rằng chúng ta cũng phải đổi bán một vài bảo bối của hoàng thất".

"Hẳn ngài cũng biết, nếu tự tiện làm chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng". "Quyền hạn của ngài không đủ, tùy tùng vội vàng khuyên bảo.

"Cần ngươi lắm miệng à, chẳng lẽ ta không rõ ràng sao?"

"Nhưng nhìn hôm nay hoàng triều Phụng Thiên đã đến tình trạng gì rồi?”

"Cho dù hôm hay lão tổ Ân Thiên Tử ở chỗ này, nhất định sẽ đồng ý ta làm như vậy".

"Chẳng qua là táng gia bại sản, nếu có thể đổi bình an của hoàng thất, hết thảy đều đáng giá".

"Một trăm sáu mươi vạn!" "Hai trăm vạn!"

Ân Công Vũ vừa tăng giá, Trân Trường An không hề do dự, trực tiếp ra giá, khiến Ân Công Vũ suýt chút nữa mất kiểm soát.

"Mẹ nó, sao hắn ta lại có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?” "Hai trăm... Hai trắm mười vạn!" "Hai trăm năm mươi vạn!"


"Không có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy thì đừng có đóng giả con nhà giàu!"

Sau khi Trần Trường An tăng giá còn không nhịn được mà giễu cợt một câu. "Bệ hạ, đã đến giới hạn!"

"Thật sự đã đến giới hạn!"

"Ta biết..."

Ân Công Vũ vô cùng tức giận, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất lực, linh thạch cực phẩm của Trần Trường An thực sự là quá quá nhiều.

Hai trăm mười vạn đã là Ân Công Vũ mạnh mẽ tăng giá lần cuối cùng, đừng nói hai trăm năm mươi vạn, dù Trần Trường An chỉ ra giá hai trăm hai mươi vạn, hắn ta cũng không có năng lực tiếp tục tăng giá.

"Nhất định phải điều tra bằng được người này là ai cho ta".

"Ta... Để ta nhìn xem, rốt cuộc đối phương là người nào”.

"Vâng, bệ hạ".

Giá trên trời hai trăm năm mươi vạn, cộng thêm lời trào phúng không chút khách khí của Trần Trường An, khiến toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh lại.

Kẻ điên! Đây chính là một kẻ điên không sợ trời không sợ đất!
 
Chương 358: C358: Yên tâm


Ngay cả người bán đấu giá cũng thất thần, hai trăm năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, đây chính là hai trăm năm mươi linh thạch cực phẩm đấy.

Tổng giá trị tất cả vật đấu giá đời này hắn ta bán cộng lại e rằng cũng chưa đạt đến con số này.

"Hai... Hai trăm năm mươi vạn lần thứ nhất". "Hai trăm năm mươi vạn lần thứ hai".

"Hai trăm năm mươi vạn lần thứ ba".

"Thành giao!"

Khoảnh khắc người bán đấu giá hô lên tiếng thành giao, hắn ta kích động đến toàn thân run rẩy.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía căn phòng bao của Trần Trường An, bọn họ thật sự là quá tò mò, tò mò người ở bên trong rốt cuộc là ai.

Bên trong phòng bao của Trần Trường An, Cổ Phượng Dao đã hoàn toàn hồ đồ.

Hai trăm năm mươi vạn, tại sao anh lại có thể có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?

Vì sao vào thời khắc này, trên người Trần Trường An hình như lại lóe sáng? Quào!

Hào quang thật là chói sáng?


Đây... Đây chính là sức quyến rũ của linh thạch cực phẩm sao?

"Vì sao liếc nhìn lại thấy thuận mắt như vậy?"

"Đẹp trai... Hình như chẳng phải dạng vừa đâu?”

Cổ Phượng Dao lẩm bẩm, khiến Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đều sững sờ, đánh giá của Trần Trường An dành cho cô ta lại nhiều thêm một câu.

Chưa có nhiều kinh nghiệm sống, dễ bị lừa!

Trong mắt Gố Tiên Nhi lại xuất hiện sự cảnh giác, công tử ưu tú như vậy, không lẽ Cổ Phượng Dao có ý với công tử đấy chứ?

Cổ Phượng Dao nhìn thấy ánh mắt của hai người Trần Trường An, không khỏi cũng sững sờ. Không hay rồi, thất thố.

"Khụ khụ".

"Kia gì, hai người các ngươi đi theo ta đi".

"Đúng rồi, ngươi chắc chắn mình thật sự có nhiều linh thạch cực phẩm như: vậy, phải không?"


Cổ Phượng Dao nhìn thoáng qua Trần Trường An, vẻ mặt hết sức chăm chú. Mặc dù mới quen không lâu, Cổ Phượng Dao cũng không quá thích Trần Trường

An, nhưng nguyên nhân rất lớn là bởi vì Cố Tiên Nhi.

Nhưng kinh nghiệm sống của Cổ Phượng Dao chưa nhiều, mới ba mươi tuổi, rất ít rời khỏi Cổ gia, lại càng khó làm bạn bè với những người ngoài Cổ gia.

Sau khi đơn giản tiếp xúc, trong lòng nàng ta ít nhiều coi Trần Trường An và Cố Tiên Nhi như bạn bè.

Chính vì vậy, Cổ Phượng Dao muốn xác nhận một chút, Trần Trường An thật sự có nhiều linh thạch như vậy hay không.

"Yên tâm, thứ khác không có, linh thạch thì ta có rất nhiều".

"Tốt tốt tốt, vậy là tốt rồi, các ngươi theo ta gặp Tam trưởng lão đi".

Vật đấu giá cuối cùng này vốn cần nàng ta đưa người cạnh tranh thành công đến chỗ Tam trưởng lão, cho nên lần bàn giao này có thể để lại đến cuối cùng mới thực hiện.

Cổ Phượng Dao mang theo hai người Trần Trường An đi ra khỏi hội trường đấu giá, chạy thẳng tới chỗ Tam trưởng lão.

Những người khác đợi một hồi lâu cũng không nhìn thấy người trong phòng bao đi ra phòng đấu giá, tiến hành giao nhận lần cuối, lập tức cảm thấy khá kỳ quái.

"Tình huống gì đây? Cứ thế là kết thúc rồi?"

"Không phải chứ, chẳng phải còn tiến hành giao nhận sau mua mới có thể nhận được vật đấu giá sao?”

"Không hiểu, nhưng cảm giác... có chỗ nào đó không thích hợp".

Người bán đấu giá nghe thấy mọi người nghị luận, thế là cười giải thích: "Các. vị khách, buổi đấu giá ngày hôm nay kết thúc".
 
Chương 359: C359: Người đi đâu rồi


"Hy vọng hôm nay mọi người hài lòng với danh sách đấu giá".

"Về phần người đấu giá được vật phẩm cuối cùng, các vị không cần đợi nữa đâu".

"Hắn đã rời khỏi phòng bao". Cái gì? Đã rời khỏi phòng bao rồi?

Những người ngồi ở sảnh lớn không khỏi tò mò, bọn họ ngồi ngay đây, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí đi xuống lầu.

Nhưng vừa rồi rõ ràng không có ai xuất hiện, vậy vị khách trong phòng này đi nơi nào?

"Người đi đâu rồi?"

"Vật đấu giá cuối cùng là tin tức, chẳng lẽ là... bị mang đi nghe tin tức rồi?"

"Đù má, thần bí như vậy? Các ngươi nói xem, người dẫn đi nghe tin tức rốt cuộc là vị nào của Cổ gia?"


"Không biết, nhưng hiển nhiên, đối phương có cơ hội trực tiếp tiếp xúc với người của Cổ gia, thật sự là ghen ty".

"Vốn cơ hội này hẳn là của hoàng thất, nhưng hôm nay..."

"Được rồi, đừng nói nữa, cẩn thận tai bay vạ gió.

Trong hội trường người đến người đi, mọi người tất nhiên sẽ không tiếp tục lưu lại nơi này, ai cũng không dám gây chuyện ở chỗ này, dù là người của hoàng

thất cũng không có can đảm này.

Mặc dù bọn họ đã rời đi phòng đấu giá, nhưng rất nhiều người không đi ngay mà đang chờ, chờ có người xa lạ nào xuất hiện trong phòng đấu giá không.

"Hôm nay bất luận như thế nào, ta đều phải biết người thần bí kia đến tột cùng là ai".

Ngay lúc những người này đang chờ đợi Trần Trường An xuất hiện, Cổ Phượng Dao đã mang theo Trần Trường An xuất hiện ở trong phòng của Tam trưởng lão.


"Tam trưởng lão, ta đã dẫn người tới rồi".

"Hắn chính là người đấu giá được vật phẩm cuối cùng".

Nhìn thấy Cổ Phượng Dao dẫn hai người đi vào, Tam trưởng lão nhíu mày hỏi: "Là cái nào?"

"Là hắn, Trần Trường An". Trần Trường An?

Nghe được cái tên này, Tam trưởng lão sững sờ. Đây chẳng phải là người ồn ào huyên náo gần đây sao?

Thế mà hắn dám nghênh ngang xuất hiện ở Đế Đô?

Chẳng lẽ... Hắn chính là người lão tổ đang chờ đợi kia?

Tam trưởng lão Cổ gia nhìn chằm chằm Trần Trường An, cẩn thận xem xét. Có hơi kỳ quặc!

Tu vi chính xác là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, nhưng vì sao ông ta không thể nhìn thấy rõ ràng tuổi tác của đối phương?

Nhắc tới Tam trưởng lão Cổ gia, người này có tu vi bán bộ Đại Đế, muốn phân rõ tuổi tác của một người hoàn toàn không hề khó khăn.

Nhưng trên người Trần Trường An, ông ta hoàn toàn nhìn không thấu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top