Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1596


Chương 1596

Người phụ nữ đi đường hơi gập gềnh, người đàn ông ôm người phụ nữ vào ngực, cảnh tượng hai người nhìn nhau vừa lãng mạn vừa tốt đẹp.

Bà cụ mỉm cười: “Đúng vậy, đây là duyên phận. Được rồi, chúng ta không nhìn bọn nó nữa, lỡ bị phát hiện thì lại ngại ngùng.

Khó lắm Kình Hiên mới có cơ hội thân thiết với Dương Dương, tôi nhìn ra được thái độ hiện tại của Dương Dương đối với Kình Hiên vẫn có quá nhiều băn khoăn, vậy nên mới không thể hoàn toàn tiếp nhận thằng bé. Nếu phát hiện chúng ta đang nhìn trộm, chắc chắn Dương Dương sẽ mắc cỡ mà đẩy Kình Hiên ra, đến lúc đó Kình Hiên lại trách cứ chúng ta.”

“Nói phải ạ.” Má Phùng cười gật đầu, sau đó kéo rèm cửa qua.

Bên kia, cuối cùng Phó Kình Hiên và Bạch Dương cũng đi qua con đường gồ ghề.

Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, sau đó giật tay, muốn rút tay ra.

Nhưng Phó Kình Hiên nắm rất chặt, mỗi lần cô rút đều không thành công, chỉ có thể nhíu mày nhìn anh: “Còn không buông tôi ra à?”

Dường như lúc này Phó Kình Hiên mới ý thức được, bèn buông tay cô ra: “Xin lỗi, anh không chú ý.”

Bạch Dương liếc mắt nhìn anh, hiển nhiên không tin lời anh nói.

Không chú ý, lừa quỷ chắc?

Rõ ràng là cố ý không buông ra mà?

Bạch Dương vừa tức giận vừa buồn cười, sau đó cũng lười để ý tới anh, đi thẳng về phía chòi nghỉ mát ở giữa hồ luôn.

Phó Kình Hiên cười khẽ một tiếng, không đuổi theo mà gọi người giúp việc đang canh giữ bên hồ tới.

“Cậu cả, xin hỏi có gì phân phó ạ.” Người giúp việc đi tới trước mặt anh rồi cung kính hỏi.

Phó Kình Hiên thu lại nụ cười: “Cô đi tìm quản gia, bảo ông ấy lát lại con đường trong vườn thành một con đường bằng phẳng không trơn trượt đi.”

Sau này anh sẽ thường xuyên dẫn Bạch Dương tới đây, cô lại thích đi giày cao gót, mà anh không thể đi theo bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi được, vậy nên anh dứt khoát cho người sửa lại đường luôn.

Như vậy thì dù không có anh ở bên cạnh, lúc cô đi tới nơi này, anh cũng không cần phải luôn lo lắng cô sẽ bị ngã.

Người giúp việc có hơi khó xử: “Nhưng thưa cậu cả, bà chủ rất thích thảm mát xa này, thỉnh thoảng bà chủ sẽ tới đây đi mấy vòng để rèn luyện huyệt vị dưới lòng bàn chân.”

“Tôi sẽ nói với bà nội, cô cứ làm theo lời tôi là được.” Phó Kình Hiên nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt nói.

Người giúp việc gật đầu: “Vâng thưa cậu cả, tôi sẽ đi tìm quản gia.”

Nói xong, cô ta rảo bước rời đi.

Lúc này Phó Kình Hiên mới xách theo mấy cái túi, đi về phía chòi nghỉ mát.

Thấy anh đi vào, bà cụ dừng cười nói với Bạch Dương, bất mãn nói: “Cháu làm gì bên ngoài mà vào lâu vậy?”

“Sai người đi làm chút chuyện thôi ạ.” Phó Kình Hiên buông mấy cái túi xuống, đi tới trước bàn ăn, kéo ghế bên cạnh Bạch Dương rồi ngồi xuống.

Bà cụ lại hỏi: “Chuyện gì mà nhất định phải kêu người đi làm vào lúc này vậy?”

“Cháu sai người san bằng lại thảm mát xa của bà.” Phó Kình Hiên bê ấm trà lên, vừa rót trà cho Bạch Dương vừa trả lời.

“Cái gì?” Bà cụ bị lời của anh dọa cho sững sờ, sau đó vươn tay, run rẩy chỉ vào anh: “Cháu dám san bằng thảm mát xa của bà?”
 
Chương 1597


Chương 1597

Bạch Dương cũng kinh ngạc nhìn Phó Kình Hiên, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm không lành.

Không phải anh làm vậy vì cô đấy chứ?

Bởi vì trước khi vào cửa, anh nói cô mang giày cao gót nên không dễ đi qua đoạn đường đó.

Vậy nên anh bèn dứt khoát sửa lại cả con đường, chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Hơn nữa, với tính cách của anh thì cũng không phải làm không được!

Nhưng nếu thật sự là như vậy, cô đúng là có lỗi với bà cụ.

“Vâng, cháu bảo quản gia sửa lại thành một con đường dễ đi hơn.” Sau khi rót trà cho Bạch Dương xong, Phó Kình Hiên cầm ấm trà về rồi tự rót cho mình.

Bà cụ tức đến hộc máu: “Đồ phá gia chỉ tử này, đang yên đang lành, cháu san bằng con đường đó để làm gì?”

Bà cụ không thể nào hiểu nổi.

Sao con đường kia lại chọc tới thằng bé rồi?

Phó Kình Hiên uống một ngụm trà rồi ung dung trả lời: “Con đường kia không dễ đi, Bạch Dương đi sẽ dễ bị ngã, vậy nên cháu mới sai người đổi lại. Còn về thảm mát xa, cháu sẽ cho người lát ở bên ngoài phòng của bà, bà muốn lát dài bao nhiêu cũng được.”

Anh nói một cách hời hợt, giống như chỉ đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.

Nhưng lọt vào tai Bạch Dương lại khiến da đầu cô tê dại, áp lực cũng tăng lên gấp đôi.

Quả nhiên anh làm vậy là vì cô!

“Ờm… Phó Kình Hiên, anh làm gì vậy hả!”

Bạch Dương vừa tức giận kéo cánh tay Phó Kình Hiên, vừa lo lắng giải thích với bà cụ: “Bà nội, bà đừng nghe anh ấy, không phải cháu bảo anh ấy làm vậy đâu, cháu cũng không biết anh ấy có suy nghĩ này.”

Cô rất sợ bà nội sẽ hiểu lầm mà cho rằng cô bảo Phó Kình Hiên san bằng thảm mát xa.

Dù sao Phó Kình Hiên cũng nói là do cô không đi được thảm mát xa nên mới làm như vậy.

Vậy nên rất khiến người ta nghỉ ngờ cô là thủ phạm sai khiến Phó Kình Hiên.

“Không ai nói là em bảo anh làm cả, đây là ý của anh.” Phó Kình Hiên buông chén trà xuống, sau đó nghiêm túc nhìn bà cụ: “Bà nội, cô ấy thích mang giày cao gót, cháu không thể yêu cầu cô ấy không mang được, thế nên cháu chỉ có thể tự sửa lại thôi, hy vọng bà hiểu cho.”

“Bà nội, cháu không phải…”

Bạch Dương còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị bà cụ vươn tay cắt ngang: “Được rồi, Dương Dương, cháu đừng nói nữa, bà không trách cháu, đều là lỗi của cái thẳng oắt này, nhưng mà bà có thể hiểu được cho nó.”

Bà cụ nở nụ cười: “Giống như lời thằng bé nói, nó không thể yêu cầu cháu không mang giày cao gót, vậy nên điều duy nhất nó có thể làm, đó là vì người mình yêu mà trải ra một con đường có thể đi giày cao gót mà không bị ngã. Về điểm này, bà rất khâm phục, cũng rất tán thưởng cháu trai của bà. Dù sao cũng không phải người đàn ông nào có thể làm được đâu, vậy nên nếu cháu trai đã có lòng, bà là bà nội, sao có thể kéo chân mà làm lỡ mất tấm lòng của thằng bé chứ.”

“Vậy nên bà nội không giận cháu ạ?” Phó Kình Hiên nhếch môi.

Bà cụ lườm anh một cái: “Nếu cháu không phải vì Bạch Dương mà là đầu óc nóng lên rồi làm như vậy, bà già này nhất định sẽ đánh cháu.”

Phó Kình Hiên mỉm cười, không nói gì nữa.

Bạch Dương ở bên cạnh lại cực kỳ không tự nhiên.
 
Chương 1598-1599


Chương 1598

Tuy không phải cô xúi giục Phó Kình Hiên san đường, bà cụ cũng không tức giận.

Nhưng chuyện này cũng coi như là do cô gây ra, thế nên trong lòng cô ít nhiều cũng có hơi áy náy, luôn cảm thấy đây là lỗi của mình.

Nếu như mình không mang giày cao gót, Phó Kình Hiên sẽ không nảy ra suy nghĩ muốn sửa đường.

Cô tới nhà làm khách, kết quả vừa tới đã hại chủ nhà vì mình mà phải sửa lại cơ sở vật chất trong nhà, điều này ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy áp lực rất lớn.

“Bà nội, bà đừng nghe theo Phó Kình Hiên, cháu cũng không tới thường xuyên, mọi người làm vậy khiến cháu rất khó xử.” Bạch Dương kéo tay bà cụ rồi vội nói, muốn ngăn suy nghĩ sửa đường trong đầu hai bà cháu.

Nhưng bà cụ lại vỗ tay cô, mỉm cười hòa nhã: “Dương Dương thấy bà đồng ý cho Kình Hiên sửa đường nên có áp lực đúng không? Không sao đâu, cháu đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng để ở trong lòng.

Kình Hiên nguyện ý trả giá vì cháu, chứng †ỏ thằng bé yêu cháu thật lòng, vậy nên cháu không cần cảm thấy áp lực.”

“Nhưng mà…”

Bạch Dương còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Kình Hiên đã quay đầu nhìn cô: “Ai nói em không đến thường xuyên? Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống ở nhà cũ.”

Anh đã nghĩ kĩ rồi, sau này họ sẽ không ở dinh thự nhà họ Phó nữa, để Bạch Dương và mẹ tách ra.

Hai người bọn họ đến nhà cũ sống cùng bà nội.

Bà nội lớn tuổi, thích náo nhiệt, bởi vì không thích mẹ nên mới không muốn tới dinh thự nhà họ Phó, vẫn luôn ở lại nhà cũ.

Sau này anh và Bạch Dương chuyển vào, chắc chắn bà nội sẽ rất vui vẻ.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời này của Phó Kình Hiên, đôi mắt già nua của bà cụ lập tức sáng lên: “Đề nghị này của cháu được đấy.”

“Bà chủ, tôi cũng cảm thấy rất tốt, sau này có cậu cả mợ cả vào ở, chắc chắn trong nhà sẽ rất náo nhiệt.” Má Phùng cũng phấn khởi nói.

“Đúng vậy.” Bà cụ mỉm cười gật đầu.

Trên mặt Bạch Dương đỏ bừng, cả người vừa xấu hổ vừa lúng túng: “Bà nội, bà nói gì thế, cháu và Phó Kình Hiên chỉ là bình thường…”

“Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau thôi, không phải sao?” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mấp máy, nói không nên lời.

Lễ ra cô nên bác bỏ bọn họ sẽ không ở bên nhau.

Nhưng lời đến bên miệng, cô lại không thể nói nên lời.

Bởi vì yêu anh, vậy nên trong lòng cô cũng muốn tái hợp với anh ư?

Bạch Dương cụp mắt xuống, khiến người †a không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt.

Phó Kình Hiên biết cô lại không muốn đối mặt, lựa chọn trốn tránh mà rụt người vào vỏ, anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó chuyển đề tài: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”

Bà cụ cũng nhìn ra Bạch Dương đang tránh né, bèn nhìn Phó Kình Hiên với ánh mắt thương cảm rồi gật đầu: “Ăn cơm, Dương Dương, ăn cơm thôi cháu.”

Sở dĩ bà cụ và Tiểu Phùng nói như vậy là vì muốn giúp Kình Hiên một tay để anh và Bạch Dương nhanh chóng thành đôi.

Chương 1599

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1600


Chương 1600

Bạch Dương quay đầu nhìn bàn tay trên vai, ừ một tiếng: “Được.”

Phó Kình Hiên lấy tay ra, chuẩn bị nhấc chân rời đi.

Vừa mới đi được một bước, đột nhiên anh nghĩ tới chuyện gì đó mà ngừng lại, sau đó cởi áo khoác trên người ra rồi khoác lên cho cô: “Không biết bà nội muốn nói chuyện với em bao lâu, mặc thêm một cái cho chắc.”

“..’ Bạch Dương không ngờ Phó Kình Hiên lại đột nhiên khoác thêm áo cho cô, lập tức sững sờ.

Bà cụ liếc mắt nhìn Phó Kình Hiên: “Sao?

Cháu nghĩ bà sẽ để Bạch Dương lạnh chắc?”

“Đương nhiên cháu biết bà sẽ không, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới việc cháu quan tâm cô ấy cả. Còn nữa, có chuyện gì thì bà nội cố gắng nói xong sớm một chút, đừng kéo dài quá lâu, cô ấy còn phải nghỉ ngơi nữa.” Phó Kình Hiên giơ cổ †ay phải lên, ý bảo bà cụ canh chừng thời gian.

Bà cụ ghét bỏ xua tay: “Rồi rồi biết rồi, sẽ không Bạch Dương lỡ mất giấc ngủ đâu.

Cháu mau đi đi, cháu ở đây mới kéo dài thời gian đấy.”

Phó Kình Hiên mím môi, thu ánh mắt lại rồi cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế, giọng nói lập tức dịu xuống: “Anh đi rồi, nếu nửa tiếng nữa mà bà nội vẫn chưa nói xong thì em cứ gọi điện cho anh.”

“Như vậy không tốt lắm đâu?” Bạch Dương dở khóc dở cười nói.

Đôi môi đỏ của Phó Kình Hiên mấp máy, đang định nói chuyện thì bà cụ đã mất kiên nhẫn mà quơ gậy: “Thôi được rồi đấy, dài dòng văn tự, bà già này cố gắng kết thúc trong nửa tiếng là được chứ gì. Mau đi đi, đúng là”

Lại một lần nữa đối mặt với sự xua đuổi của bà cụ, Phó Kình Hiên nhíu mày, cuối cùng không nói gì nữa mà xoay người ra khỏi chòi nghỉ mát.

Sau khi anh đi, Bạch Dương lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.

Bởi vì anh ở đây luôn dặn dò cô đủ thứ chuyện, khiến cô thấy hơi nhức đầu.

“Cuối cùng thằng oắt này cũng ởi rồi, trước kia cũng không thấy nó dài dòng như vậy.”

Bà cụ bất đắc dĩ nói một câu, hiển nhiên Phó Kình Hiên rời đi cũng khiến bà cụ thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Dương nhìn bà cụ, bỗng chốc không biết nói gì.

Dù sao Phó Kình Hiên dài dòng như vậy cũng là bởi vì cô mà.

Lúc thì sợ cô lạnh, lúc thì sợ cô bị bà cụ kéo đi trò chuyện làm lỡ mất giấc ngủ.

Nhưng mà, anh hoàn toàn lo lắng xa quá rồi.

Bên trong chòi nghỉ mát này lại có lò sưởi, vốn dĩ cô không thể lạnh được.

Hơn nữa, cho dù bà cụ có nói chuyện với cô hơi lâu thì cũng không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của cô, bởi dù sau cô đã quen thức khuya rồi.

Nhưng trước sự quan tâm như này của anh, cô cảm thấy hơi buồn cười, trong lòng cũng có chút cảm động.

Trong lòng cô biết rõ, nếu như không phải là người thật lòng quan tâm tới mình thì vốn sẽ không bận tâm mấy chuyện này cho cô đâu.

“Dương Dương, cháu đang nghĩ gì vậy, sao lại cười nghệt ra như thế?” Bà cụ nhìn thấy Bạch Dương cười híp mắt, ánh mắt già cỗi kia cũng thoáng hiện chút tinh ý.

Mắt Bạch Dương hơi lấp lóe, hoàn hồn lại rồi xua xua tay nói: “Không có gì đâu bà nội, giờ không có Phó Kình Hiên ở đây, bà có thể nói chuyện chính được rồi chứ ạ?”

Nghe cô nói tới đây, bà cụ thu lại vẻ mặt hiền lành, bày ra một vẻ nghiêm túc.
 
Chương 1601-1602


Chương 1601

Bạch Dương thấy thế cũng vô thức ngồi thẳng lưng, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn rất nhiều: “Bà nội, xảy ra chuyện gì sao ạ?”

“Cũng không phải chuyện gì. Bà cụ lắc đầu nói: “Chỉ là vài ngày nữa sẽ tới ngày giỗ của mẹ ruột Kình Hiên.”

“Ngày giỗ ạ?”

“Đúng vậy” Bà cụ thở dài: “Chuyện bà muốn nói với cháu cũng chính là chuyện này, bà bảo Kình Hiên đưa cháu qua đây chính là muốn nhờ cháu giúp một chuyện.”

“Bà nội cứ nói đi, nếu như là chuyện trong khả năng thì cháu nhất định sẽ giúp.” Bạch Dương thành thật nói.

Bà cụ mỉm cười vui vẻ, nói: “Vậy thì cám ơn cháu nhé Dương Dương, chuyện này trong khả năng của cháu. Bà muốn nhờ cháu ở bên cạnh hỗ trợ Kình Hiên trong ngày giỗ của mẹ nó.”

“Chuyện này… Có lý do gì không ạ?” Bạch Dương có hơi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.

Bà cụ vuốt cây gậy ba toong có hình đầu rồng, vẻ mặt già nua ngập tràn buồn phiền: “Không biết Kình Hiên có từng nói với cháu chuyện liên quan tới mẹ ruột của nó chưa?”

“Có nói sơ qua rồi ạ, cháu biết mẹ anh ấy là tự sát.” Bạch Dương gật đầu đáp.

Bà cụ ừm một tiếng: “Đúng vậy, mẹ của Kình Hiên là tự sát, người đầu tiên phát hiện ra thi thể chính là Kình Hiên. Lúc đó Kình Hiên còn nhỏ, cũng chỉ mới chừng mười tuổi đã nhìn thấy thi thể của mẹ mình, có thể hình dung được khi ấy tâm hồn nhỏ bé của nó đã chịu đả kích lớn cỡ nào. Cho nên cứ mỗi năm tới ngày giỗ của mẹ nó, tình trạng của Kình Hiên sẽ trở nên rất thất thường.”

“Rất thất thường ấy ạ?” Bạch Dương siết chặt tay, trong lòng bất giác lại cảm thấy căng thẳng.

Bà cụ bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Vào ngày đó, nó sẽ rũ bỏ hết tất cả những kiên cường bình thường vốn có, trở thành một đứa cực kỳ yếu đuối. Thậm chí còn sẽ nhốt mình lại, ngồi trong phòng uống rượu như điên, không gặp ai hết. Sau hôm đó thì đến sáng trở ra, nó sẽ lại trưng ra cái dáng vẻ không hề xảy ra chuyện gì cả, nhưng trên người lại có chút thương tích.”

“Có thương tích?” Đồng tử Bạch Dương thoáng co rút lại, trong đầu cũng lập tức hiện ra hai chữ: “Anh ấy sẽ không ở trong phòng tự làm mình bị thương đó chứ?”

Bà cụ chua xót gật đầu: “Cháu nói không sai, nó thật sự tự làm mình bị thương. Mẹ của Kinh Hiên là cắt cổ tay tự sát, nó lại là người đầu tiên nhìn thấy thi thể của mẹ mình cho nên trước đây bác sĩ tâm lý đã có nói, bởi vì khi đó Kình Hiên bị sốc tâm lý quá lớn dẫn tới mỗi năm cứ vào đúng ngày giỗ của mẹ mình, trạng thái tỉnh thần của nó sẽ bất ổn, sẽ theo bản năng mà làm ra những chuyện tổn hại tới mình.”

“Ra là như vậy!” Bạch Dương khẽ cắn môi dưới.

Cô cũng không biết Phó Kình Hiên lại còn có bí mật như vậy.

Cũng phải thôi, từ trước đến giờ cô đều không thực sự hiểu được anh.

Cho dù là lúc làm bạn qua thư hay là sau khi kết hôn thì anh đều rất ít khi chủ động tâm sự với cô những chuyện có liên quan tới mình.

Trong khoảng thời gian làm bạn, vê cơ bản thì đều là cô chủ động tâm sự với anh tất cả những chuyện có liên quan tới cô, đa số anh đều là cho cô lời khuyên nhưng lại rất hiếm khi nói tới chuyện của mình. Mà hầu như cô cũng không hỏi, cho nên suốt mấy năm đó cô hoàn toàn không biết Tiểu Trọng bao nhiêu tuổi, nhà cửa ở đâu, bối cảnh gia đình ra sao. Cô chỉ biết, anh là đàn ông.

Mà từ sau khi cô yêu Phó Kình Hiên thì cũng chỉ biết anh là một đàn anh khóa trên rất dịu dàng, nhưng lại không biết đàn anh khóa trên này lại chính là người bạn qua †hư Tiểu Trọng mà mình đã liên lạc nhiều năm.

Nói ra thì cô thật sự rất không công bằng với Phó Kình Hiên, cô vẫn luôn trách móc Phó Kình Hiên không nhận ra Cố Tử Yên không phải là mình.

Chương 1602

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1603


Chương 1603

“Xin lỗi Dương Dương, bà nội cũng không muốn ép cháu như vậy, nhưng mà quả thực bà nội không còn cách nào nữa, cho nên Dương Dương à, cháu…”

“Cháu đồng ý ạ!” Bạch Dương đỡ bà cụ ngồi xuống, day trán đáp.

Bà cụ vô cùng vui sướng: “Cháu đồng ý thật sao?”

“Bà đã cầu xin cháu vậy rồi, cháu còn có thể từ chối sao ạ?” Bạch Dương cười khổ một tiếng.

Bà cụ cười xấu hổ: “Thật xin lỗi cháu, Dương Dương.”

“Được rồi bà nội, cháu cũng không trách móc gì bà đâu. Chỉ là cháu đang nghĩ dù mình đồng ý với những gì bà nói, nhưng có thể làm được hay không thì vẫn là ẩn số, hi vọng tới lúc đó đừng khiến bà thật vọng mới được.” Bạch Dương đánh phủ đầu trước.

Bà cụ gật gù: “Yên tâm đi, bà nội đã có chuẩn bị tâm lý cả rồi.”

“Vậy thì tốt ạ.” Bạch Dương không nói thêm nữa.

Bà cụ chợt mở miệng nói: “Đúng rồi Dương Dương, chuyện này cháu đừng để cho Kình Hiên biết nhé.

“Vâng ạ.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

Bà cụ nghe xong lấy làm an tâm.

Lúc này, điện thoại trong túi xách của Bạch Dương đổ chuông.

Bà cụ cười trêu: “Chắc là Kình Hiên đấy.”

“Bà khẳng định như vậy sao ạ?” Bạch Dương vừa tìm điện thoại vừa nói với bà cụ.

Bà cụ nhàn nhã uống trà đáp: “Cái thằng oắt đó một mực muốn bà nhanh nói chuyện cho xong để cho cháu về nghỉ ngơi mà, mặc dù nó nói cho chúng ta nửa tiếng nhưng với độ hiểu rõ của bà về thằng oắt đó thì nhất định nó không đợi được tới nửa tiếng đâu, không tin cháu xem đi.”

Bà cụ ra dấu cho Bạch Dương nhìn điện thoại di động.

Cô lấy điện thoại ra, vừa cúi đầu nhìn, đôi mi thanh tú không nhịn được mà khế nhúc nhích, cười bất lực: “Đúng là bị bà đoán trúng rồi, là anh ấy.”

“Bà đã nói rồi mà. Được rồi, cháu mau nghe máy đi, nếu không chốc nữa thằng nhóc đó sẽ đích thân tới đây đó.” Bà cụ chỉ biết lắc đầu cười.

Bạch Dương vâng một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn quét qua nút nhận cuộc gọi màu xanh trên màn hình, nghe máy: ‘Alo?”

“Nói chuyện với bà nội xong chưa?” Trong điện thoại, tiếng của Phó Kình Hiên trầm thấp mà dễ nghe.

Bạch Dương hơi gật đầu: “Cũng sắp xong rồi.

“Vậy thì mau bảo người giúp việc đưa em qua đây nghỉ ngơi đi.” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương day trán: “Cần gì gấp dữ vậy, có lẽ tôi sẽ ngồi nói chuyện với bà nội thêm chút nữa.”

“Ngồi đó không lạnh hả?” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Hơn nữa bà nội cũng cần phải nghỉ ngơi, bà đã có tuổi rồi, không thể thức khuya đâu.”

Bà cụ ngồi gần bên chỗ điện thoại của Bạch Dương nghe được câu này, ánh mắt già dặn kia lập tức lườm một cái.

Cái gì mà bà đã có tuổi rồi không thể thức khuya?

Thăng oắt này nhất định là nói láo không chớp mắt!

Anh biết rõ tuổi bà đã cao, ngược lại càng bị chứng mất ngủ, mỗi ngày về cơ bản đều là thức đến khuya mới ngủ được.

Cho nên, cái câu “bà không thể thức khuya” này của anh chính xác là vô cùng giả tạo.
 
Chương 1604


Chương 1604

Ha! Đừng tưởng bà già này không biết, cái thằng oắt này chỉ đang muốn gạt Bạch Dương về nghỉ ngơi sớm chút thôi, cho nên mới cố ý lấy bà ra làm cớ đây mà.

Bỏ đi, đều là nợ của con cháu cả, nể tình đứa cháu một lòng theo đuổi vợ, bà già này cũng giúp đỡ một chút vậy.

Nghĩ đến đây, bà cụ mới quay đầu lại, sau đó mệt mỏi chống tay lên trán: “Tiểu Phùng à, giờ là mấy giờ rồi?”

“Giờ đã mười giờ rồi bà chủ ạ.” Má Phùng liếc nhìn đồng hồ rồi nói.

Bà cụ giả bộ ngạc nhiên đứng dậy: ‘Mười giờ á? Đã muộn như vậy rồi sao? Tiểu Phùng, có phải sắp tới giờ tôi phải uống thuốc rồi không?”

Bà ấy vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với má Phùng.

Má Phùng đã ở bên cạnh hầu hạ bà ấy mấy chục năm trời, đương nhiên là hiểu ngay mấy ký hiệu tinh tế này.

Má Phùng nghiêng mặt hơi cúi xuống nhịn cười, rồi lại tiến lên đỡ lấy bà cụ: “Đúng vậy đó bà, bác sĩ đã dặn mười giờ tối mỗi ngày đều phải cho bà uống thuốc, vậy nên chúng ta trở về phòng trước thôi, uống thuốc kia xong sẽ nhanh chóng buồn ngủ, phải đi nằm sớm.”

“Nói phải, vậy chúng ta về phòng trước đi” Bà cụ gật đầu, sau đó nhìn sang Bạch Dương, lại thở dài một hơi: “Dương Dương à, bà nội phải về phòng uống thuốc đây, cháu nghe Kình Hiên, mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi nhé.”

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy, cô chẳng biết thừa bà cụ về phòng lúc này đâu phải để uống thuốc thật, uống thuốc chỉ là cái cớ để bà ấy rời khỏi đây thôi.

Bà cụ làm như vậy chỉ vì muốn tác thành cho Phó Kình Hiên, để cô sớm về phòng nghỉ ngơi.

Vả lại cô còn cảm nhận được, rằng tối nay bà cụ cứ luôn tìm cách mai mối cho cô với Phó Kình Hiên.

Hồi trước rõ ràng bà đã nói sẽ không tác hợp cho cô và Phó Kình Hiên nữa, giờ lại đột nhiên có ý nghĩ này. Có khi bà cụ đã nhìn ra được cô cũng có cảm tình với Phó Kình Hiên rồi cũng nên?

Quả nhiên tất cả mọi người đều nhận ra cô lại một lần nữa yêu Phó Kình Hiên, chỉ có mình cô là không phát hiện ra thôi, phải để Bội Như nhắc nhở mới vỡ lẽ.

Bạch Dương thầm cười khổ trong lòng, ngoài mặt thì vẫn tươi cười, nói: “Vâng, cháu biết rồi thưa bà nội, bà mau về phòng nghỉ trước đi ạ”

“Bà biết rồi. Được rồi, bà đi trước đây, lát nữa sẽ có người đưa cháu về phòng.”

Nói xong, bà cụ quay sang nhìn má Phùng.

Người kia lập tức dìu bà rời khỏi chòi nghỉ mát.

Chỉ còn lại Bạch Dương ở lại chòi nghỉ, mát.

Chỉ còn lại Bạch Dương ở lại chòi nghỉ, cô cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình điện thoại vẫn luôn hiển thị đang trong cuộc gọi, cô kinh ngạc há hốc miệng!

Vậy mà vẫn chưa cúp máy?

Cô cứ tưởng suốt khoảng thời gian cô nói chuyện riêng với bà nội, Phó Kình Hiên đã tắt máy rồi chứ.

Bạch Dương căng thẳng áp điện thoại vào tai: “Phó Kình Hiên, anh còn đó không?”

“Anh đây!” Phó Kình Hiên đáp.

Anh trả lời rất nhanh, rõ ràng là anh vẫn luôn để điện thoại bên tai, chưa từng bỏ xuống, chứ nếu không làm sao anh có thể trả lời ngay khi vừa nghe cô hỏi như vậy.

Bạch Dương mềm lòng, nói: “Xin lỗi, vừa nấy tôi có nói chuyện một lát với bà.”
 
Chương 1605


Chương 1605

“Anh biết.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Bà nội bảo em mau về phòng nghỉ ngơi.”

“Anh nghe thấy hết à?” Bạch Dương kinh ngạc.

Phó Kình Hiên khẽ cười: “Ừ, giọng của bà hơi to. Được rồi, em ở đó đợi anh, anh tới đón em rồi đưa em về phòng.”

“Không cần đâu, bà nói sẽ cho người giúp việc tới đưa tôi đi…”

Cô còn chưa dứt lời thì Phó Kình Hiên đã cúp máy.

Nhìn điện thoại đã quay lại màn hình chính, Bạch Dương thấy hơi bất đắc dĩ, không biết nên khóc hay cười nữa.

Từ lúc Phó Kình Hiên thổ lộ tình cảm với cô tới giờ, đã rất lâu rồi, gần như anh chưa từng cúp máy trước cô, toàn là cô cúp trước.

Lần này anh cướp mất quyền cúp máy trước của cô rồi, rõ ràng là anh không muốn nghe mấy lời ngăn cản của cô.

Thôi vậy, nếu anh đã đang trên đường tới đây thì cứ để anh đưa cô về vậy.

Bạch Dương cất điện thoại vào trong túi, †ay bưng cốc trà, nhấp từng ngụm nhỏ, chờ Phó Kình Hiên tới đón.

Đợi khoảng mười mấy phút thì ngoài chòi nghỉ vang lên tiếng bước chân.

Bạch Dương đặt cốc trà xuống, đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa.

Kết quả không cần cô phải động một ngón tay đến, cánh cửa đã bị người bên ngoài mở ra.

Bạch Dương ngước mắt lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cũng không ngờ Bạch Dương lại đứng ngay sau cánh cửa, anh nhất thời sững người một lát rồi mới cong môi mỉm cười: “Em muốn mở cửa cho anh à?”

Bạch Dương nhún vai không đáp lại.

Phó Kình Hiên đi vào trong chòi nghỉ mát, sau đó đặt cái túi đang cầm trong tay xuống.

“Cái này là gì?” Bạch Dương cúi đầu nhìn chiếc túi trên bàn.

“Dép.” Phó Kình Hiên đáp, sau đó anh mở túi ra, một đôi dép rất đẹp xuất hiện.

Thật ra nhìn cái túi đựng hộp giày, Bạch Dương đã ngầm đoán ra đó là gì rồi.

Đôi dép trong túi này, chắc là anh mua cho cô.

Dù sao thì đâu có người đàn ông nào bỏ dép của mình vào hộp màu hồng phấn đâu. Hơn nữa, chiếc hộp này nhỏ thế kia, cũng không đựng vừa cỡ giày của đàn ông.

Đúng như dự đoán, Phó Kình Hiên mở hộp ra, một đôi sandal nhung tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Bạch Dương.

Phó Kình Hiên kéo ghế ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ cái ghế phía đối diện, nói: “Ngồi xuống đi”

Bạch Dương có hơi nghi hoặc, nhưng cô cũng ngồi xuống.

“Đôi dép này…”

“Là cho em đấy.” Phó Kình Hiên lấy ra một chiếc giày nhung: “Ngày mai người ta mới dọn sạch con đường kia, cho nên em vẫn phải đi lại mấy lần, đổi sang đôi dép này sẽ không sợ bị trật chân nữa.”

Nói xong, anh khom người xuống, thò tay cầm lấy chân của Bạch Dương.

Con ngươi của Bạch Dương hơi co rút lại, nhận ra anh đang muốn xỏ dép giúp cô, bèn vội vàng nhấc chân ra sau: “Tôi tự mang được.”

Phó Kình Hiên bắt hụt, bèn ngước mắt lên nhìn cô.
 
Chương 1606


Chương 1606

Thấy gò má cô ửng hồng, cùng với sự căng thẳng hiện rõ trong ánh mắt, anh không nhịn được mà cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc dép xuống trước chân cô, sau đó lại lấy chiếc còn lại ra khỏi hộp rồi đặt xuống cạnh chiếc kia, làm xong anh mới nói: “Được rồi, em tự mang đi.”

Anh biết cô ngượng, cũng không có ý ép cô.

Thấy Phó Kình Hiên không có ý tiếp tục muốn thay giày giúp mình nữa, Bạch Dương mới thở phào một hơi. Cô cúi xuống, cởi đôi giày cao gót mình đang đi ra, sau đó mới đổi sang đôi dép nhung mà Phó Kình Hiên mua cho.

Dép đúng size cô đi, lớp lông tơ bên trong mềm mại, khi tiếp xúc với da rất dễ chịu.

Bạch Dương không khỏi lắc lắc chân, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ: “Phó Kình Hiên, cảm ơn anh.”

Đi giày cao gót suốt mấy giờ đồng hồ, chân cô đã sớm bủn rủn, chỉ là cô cố gắng gượng.

Bây giờ đổi sang dép, đôi chân như được giải phóng, chưa kể còn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Những chuyện anh làm cho cô thực sự rất có thành ý.

Có lẽ cô cũng nên thử tin tưởng và chấp nhận anh một lần nữa.

Dù sao năm đó anh làm vậy cũng không phải do ý muốn, là do bị thôi miên mà thôi.

Hôm nay anh cứu cô nhiều lần như vậy, ngay cả những việc nhỏ nhặt mà anh làm cho cô cũng đều khiến trái tim cô rung động.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương hít vào một hơi, năm tay lại, dường như đang quyết định điều gì đó.

Lúc này, Phó Kình Hiên cầm đôi giày cao gót lên, cất vào hộp, khẽ xoa đầu cô: “Đang nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?”

Bạch Dương ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, một lúc sau mới nói: “Phó Kình Hiên, em muốn hỏi anh một câu, anh sẽ luôn yêu em và không bao giờ thay lòng chứ?”

Phó Kình Hiên không biết tại sao cô đột nhiên hỏi như vậy, nhưng anh không do dự, gật đầu đáp: “Tất nhiên.”

Nghe được câu trả lời của anh, sắc mặt Bạch Dương trầm xuống, cuối cùng lại lắc đầu: “Nhưng anh biết không? Nói thật lòng.

em không tin, đời người quá dài, mấy chục năm nữa mới biết được, lúc này anh nói yêu em, hơn nữa còn yêu em cả đời, có lẽ là lời thật lòng, nhưng tương lai thì sao?

Anh có thể đảm bảo tương lai sẽ không thay lòng và mãi yêu em không?”

Rất nhiều đôi yêu nhau, trong thời gian yêu đương thì oanh oanh liệt liệt, thề non hẹn biển đủ thứ.

Khi đó, tất cả đều là thật lòng.

Nhưng thời gian trôi đi, hai người ở bên nhau lâu, tình yêu sẽ dần phai nhạt, từ người yêu sẽ trở thành kẻ xa lạ.

Để rồi khi đó, những lời thề non hẹn biển đều sẽ trở thành trò cười.

Lúc này, Phó Kình Hiên rất yêu cô, yêu đến mức có thể vì cô mà từ bỏ mạng sống, nhưng cô không tin sau này anh cũng sẽ như vậy.

Lòng người là một thứ rất khó đo lường.

Ai biết sau này, liệu anh có động lòng với người con gái khác không?

Nhìn thấy sự mờ mịt, thấp thỏm trong mắt Bạch Dương, Phó Kình Hiên đột nhiên mở tay phải ra, ôm cô vào lòng.

Cơ thể Bạch Dương cứng đờ, tìm cách thoát khỏi vòng tay của anh.
 
Chương 1607


Chương 1607

Phó Kình Hiên ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Đừng động!”

Bạch Dương theo bản năng không động đậy nữa.

Phó Kình Hiên siết chặt vòng tay thêm một chút, rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, vậy nên Bạch Dương, anh sẽ không nói dối em, anh không biết sau này mình có thể yêu em cả đời không, câu trả lời đó thật sự rất giả dối, bây giờ cũng không phải tương lai, dù anh có trả lời thế nào em cũng không tin, cho nên anh chỉ có thể nói anh cũng không biết, nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng anh muốn sống cùng em đến hết đời, giống như ông bà anh vậy.”

Phó Kình Hiên nhìn cô vô cùng chăm chú: “Ông bà anh lúc còn trẻ rất yêu nhau, về già vẫn yêu nhau như thế. Khi ông mất, bà thậm chí còn muốn đi theo, cuối cùng ông đã viết trong di chúc, muốn bà sống tốt nên bà đã nhịn đau khổ mà một mình sống tiếp. Nhưng anh biết lúc nào bà cũng nghĩ về ông, cho nên Bạch Dương, tình yêu tuổi già là có thật, tại sao chúng ta không cùng nhau thử một lần? Có lẽ kết quả cũng giống như ông bà anh.”

Đây là câu trả lời anh dành cho Bạch Dương.

Thay vì trả lời bằng câu nói đầu môi rằng anh sẽ yêu cô cả đời, thì anh càng muốn dùng cả đời để chứng minh sự chân thành của mình.

Nhìn thấy sự trông đợi trong mắt người đàn ông, Bạch Dương hơi cảm động.

Những gì anh nói đều đúng, thay vì nghe anh nói sẽ yêu cô cả đời, không bằng tự mình trải nghiệm xem anh có thực sự làm được không.

Có lẽ cuối cùng, anh sẽ thực sự làm được.

Nhưng…

Bạch Dương cắn môi dưới: “Được, vậy chúng ta thử xem, nhưng Phó Kình Hiên, anh có thể đảm bảo sau khi chúng ta ở bên nhau, anh đừng để bị thôi miên nữa được không?”

Cô nhìn anh, hốc mắt đã đỏ hoe.

Bi kịch giữa họ bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị thôi miên.

Sau khi bị thôi miên, anh quên mất bản thân đã phát hiện Cố Tử Yên không phải cô, sâu thẳm trong ý thức, anh tin chắc rằng Cố Tử Yên chính là Phong Diệp nên đã không nhận ra cô trong suốt sáu năm chung sống.

Vì nên, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, cô thật sự sẽ suy sụp mất.

Cô thà rằng anh không yêu cô, còn hơn là giả vờ yêu cô.

“Anh làm được!” Phó Kình Hiên gật đầu khẳng định: “Tiền đề để chống lại thuật thôi miên là sức mạnh tinh thần đủ mạnh.

Hiện tại, sức mạnh tinh thần của anh đã rất mạnh, sư huynh của Lâm Diệc Hàng là nhà thôi miên hàng đầu thế giới, bây giờ anh ấy cũng không thể thôi miên anh được.”

Bởi vì đã bị thôi miên một lần, lân này kéo dài suốt sáu năm, cho nên sau khi tỉnh lại, anh đã miễn nhiễm với thôi miên.

Chính Thời Trạch đã nói vậy.

Có thể thấy Phó Kình Hiên không nói dối, Bạch Dương trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Chỉ cần không bị thôi miên, trái tim của anh đối cô hoàn toàn nằm trong sự khống chế của anh, chứ không phải bị người khác khống chế để yêu một ai khác.

Nói như vậy, cô cũng sẽ không phải lo lắng về việc phải trải qua những việc đã diễn ra trong sáu năm qua.

“Vậy thì tốt rồi.” Bạch Dương gật đầu.
 
Chương 1608


Chương 1608

Ánh mắt Phó Kình Hiên sáng quäc, nhìn chằm chằm vào cô: “Bạch Dương, em vừa nói có thể thử một lần, có phải em đồng ý ở bên anh rồi không?”

Bạch Dương đỏ mặt, quay sang một bên: “Em nói thử một lần, chứ không nói đồng ý quay lại với anh.”

“Hử?” Phó Kình Hiên khẽ cau mày: “Vậy ý em là gì?”

Bạch Dương hơi nhắm mắt, sau khi ổn định lại, cô mở mắt ra, quay đầu nhìn anh: “Phó Kình Hiên, em cũng không muốn nói dối anh, em thật sự có suy nghĩ muốn quay lại với anh.”

Mắt Phó Kình Hiên sáng lên.

Bạch Dương lại nói thêm: “Nhưng em vẫn chưa đưa ra quyết định, em muốn cho mình một khoảng thời gian, chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau khi chuẩn bị xong, em sẽ đồng ý với anh, anh thấy vậy được không?”

“Được, nhưng anh muốn biết khoảng thời gian đó cụ thể là bao lâu, Bạch Dương, đừng bắt anh phải đợi ba năm, năm năm nữa nhé.” Phó Kình Hiên nâng mặt cô lên.

“Không đâu, cho em nửa tháng được không?” Bạch Dương lắc đầu nói.

Phó Kình Hiên trong lòng mừng như điên, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ kích động như vậy: “Được, vậy thì nửa tháng.”

Vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ cố ý kéo dài thời gian nửa năm đến một năm.

Không ngờ, cô chỉ cần nửa tháng.

Nửa tháng sau, cô sẽ ở bên anh.

Phó Kình Hiên kích động ôm Bạch Dương càng chặt hơn.

Bạch Dương cảm thấy mình không thể thở nổi.

Nhưng cảm nhận được sự vui mừng của anh, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không lên tiếng nhắc anh buông cô ra.

Mãi cho đến khi có người gõ cửa đình nghỉ mát, Phó Kình Hiên mới hết vui mừng, hơi buông Bạch Dương ra, quay đầu nhìn về phía cửa, cau mày hỏi: “Ai?”

Lúc này dám tới quấy rầy anh, đúng là mắt để lên trán mà.

“Cậu chủ, là tôi.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói hiền từ của đàn ông.

Đôi chân mày đang nhíu lại của Phó Kình Hiên hơi buông lỏng: “Là bác Phúc hả, đi vào đi.”

Quản gia Phúc đẩy cửa bước vào, thấy hai người đang ôm nhau thì không khỏi ngây ngẩn.

Cậu chủ và mợ chủ lại đang ôm nhau cơ đấy.

Vậy là hiện tại ông ta đang quấy rầy chuyện tốt của cậu chủ và mợ chủ sao?

Nghĩ đến đây, bác Phúc bỗng thấy vô cùng áy náy.

Ông ta cũng biết cậu chủ hiện đang rất nỗ lực theo đuổi mợ chủ.

Bây giờ, cậu chủ và mợ chủ vất vả lắm mới có chút tiến triển, ông ta lại tiến vào lúc này, có phải đã phá hoại chuyện của cậu chủ rồi không?

Bác Phúc thấp thỏm nhìn hai người họ, do dự mấy giây, sau đó đột nhiên đưa tay lên che mắt: “Cái đó, bác không nhìn thấy cái gì hết, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi”

Vừa nói, ông ta vừa lùi về phía sau, chuẩn bị ra khỏi đình nghỉ mát.

Bạch Dương nghe được lời của bác Phúc, mới nhận ra mình đang bị Phó Kình Hiên ôm vào lòng, khuôn mặt nhất thời đỏ lựng, sau đó vội vàng đẩy người đàn ông ra, cúi đầu đứng sang một bên.
 
Chương 1609


Chương 1609

Phó Kình Hiên nhìn hai cánh tay trống không, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối, mím môi mỏng nói: “Được rồi, bác Phúc, bác vào cũng vào rồi, còn đi ra làm gì?”

Bác Phúc dừng lại, bỏ hai tay đang che mắt xuống, thấy hai người đã tách nhau ra thì cười xấu hổ: “Xin lỗi cậu cả, quấy rầy hai người rồi”

“Được rồi, có chuyện gì vậy?” Phó Kình Hiên xua tay, ra hiệu cho ông ta mau nói chuyện chính.

Bác Phúc mím môi, ho nhẹ một tiếng: “Là như vầy, phòng đã dọn xong, bà chủ bảo tôi gọi hai người nhanh chóng về nghỉ ngơi.”

“Đã biết, chúng tôi lập tức trở về.” Phó Kình Hiên gật đầu.

“Cậu cả, vậy tôi đi trước đây.” Bác Phúc chỉ †ay về phía sau.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Bác Phúc lập tức xoay người, rời đi.

Trong đình nghỉ mát chỉ còn lại Phó Kình Hiên và Bạch Dương.

Phó Kình Hiên cầm hộp đựng giày cao gót của Bạch Dương lên: “Đi thôi, anh đưa em về phòng.”

“Được.’ Bạch Dương xoa gò má, đáp.

Hai người sánh vai ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phòng.

Vài phút sau, Phó Kình Hiên đưa Bạch Dương đến cửa một gian phòng khác, tự mình đẩy cửa vào: “Đây là phòng của em, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Bạch Dương cầm chiếc hộp trong tay: “Em biết rồi, anh cũng vậy, em vào trước đây!”

“Đi đi.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương vẫy tay với anh, rồi xoay người đi vào phòng.

Bỗng nhiên, Phó Kình Hiên gọi cô: “Bạch Dương, chờ chút.”

“Sao vậy?” Bạch Dương quay lại nhìn anh, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật: “Đừng quên những gì em đã nói đêm nay, cho em nửa tháng để chuẩn bị tâm lý, nửa tháng sau, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Bạch Dương nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, đột nhiên nở nụ cười: “Em không quên.”

Anh rất sợ cô sẽ quên, sau đó nuốt lời.

Nếu không, đã về đến phòng đi ngủ còn gọi cô lại để nhắc nhở.

“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên nghe được câu trả lời của Bạch Dương, vẻ mặt căng thẳng lập tức dịu đi, cánh tay đang nắm lấy tay cô cũng từ từ buông lỏng, sau đó cho trở lại túi quần: “Mau nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp lại.”

“Sáng mai gặp lại!” Bạch Dương cười gật đầu, rồi bước vào phòng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên từ từ cong lên thành một nụ cười.

“Cậu cả.” Lúc này, phía sau anh xuất hiện một bóng người.

Phó Kình Hiên lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, xoay người lại: “Má Phùng, bà không ở cùng bà tôi, tới chỗ này làm gì?”

Má Phùng mỉm cười: “Bà chủ bảo tôi đi mời cậu qua.”

“Bà tôi tìm tôi có chuyện?” Phó Kình Hiên nhướng mày.

Má Phùng gật đầu: “Đúng vậy?”

“Tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên đáp lại, sải bước về phía phòng bà cụ.
 
Chương 1610


Chương 1610

Má Phùng đi theo sau anh.

Rất nhanh, đã đến trước cửa phòng bà cụ.

Cửa phòng không khóa, lúc Phó Kình Hiên bước vào, bà cụ đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một chiếc khăn, cẩn thận lau thứ gì đó.

Phó Kình Hiên định thần nhìn lại, đó là bộ ấm trà yêu thích của ông anh khi ông còn sống.

Ông và bà yêu nhau cả đời, khi ông mất, bà rất nhớ ông, những lúc như vậy bà sẽ mang những thứ ông dùng trước khi mất ra xem.

“Bà.” Phó Kình Hiên bước tới, ngồi xuống ghế sô pha đối diện với bà cụ.

Bà cụ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao thế, Bạch Dương đồng ý ở bên cháu, vui đến vậy cơ à?”

Cái thằng nhóc này, niềm vui ngập tràn †rong mắt, có muốn giấu cũng không giấu được, rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra.

Phó Kình Hiên nhặt một chiếc khăn khác lên, giúp bà lau bộ ấm trà: “Vẫn chưa ạ, nhưng sẽ sớm thôi.”

“Ồ? Cháu chắc chắn vậy sao?” Bà cụ kinh ngạc không thôi.

Độ cong của môi Phó Kình Hiên càng thêm đậm: “Cô ấy nói cho cô ấy nửa tháng để chuẩn bị tâm lý, nửa tháng sau sẽ quay lại với cháu.”

Nghe vậy, bà cụ kinh ngạc, động tác lau bộ ấm trà dừng lại: “Bạch Dương nói vậy thật sao?”

“Vâng.” Phó Kình Hiên hất cằm, biểu cảm vô cùng đắc ý.

Bà cụ bĩu môi: “Ông trời không có mắt, lại để cháu được như ý rồi.”

Phó Kình Hiên cau mày: “Bà, sao bà lại nói cháu trai mình như vậy?”

“Bà chỉ nói sự thật, sáu năm qua cháu đối xử với Bạch Dương thế nào, lẽ ra cả đời này Bạch Dương sẽ không bao giờ tha thứ cho cháu, kết quả vận may của cháu không tệ, Bạch Dương chẳng những tha thứ cho cháu, còn đồng ý quay lại với cháu, cho nên bà mới nói ông trời không có mắt.”

Bà cụ tiếp tục lau tách trà trên tay.

Khóe miệng Phó Kình Hiên giật giật: “Bà, nghe bà nói như kiểu không muốn cháu và Bạch Dương ở bên nhau vậy?”

“Cũng không phải.” Bà cụ lắc đầu: “Hiện tại bà đồng ý cho cháu và Bạch Dương ở bên nhau, nhưng nếu cháu còn như sáu năm trước, bà khuyên cháu nên chủ động cách xa Bạch Dương một chút, đừng làm tổn thương con bé. Vậy nên Kình Hiên à, nói bà nghe, cháu sẽ không đối xử với Bạch Dương như sáu năm qua, phải không?”

“Đương nhiên ạ!” Phó Kình Hiên nghiêm †úc gật đầu, sau đó sắc mặt u ám, nói: “Sáu năm qua, cũng không phải là do cháu muốn vậy, cháu vẫn chưa nói cho bà biết, cháu làm vậy là vì bị thôi miên, không chỉ mình cháu, mà cả nhà ta đều bị thôi miên.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nếu như anh là người duy nhất bị thôi miên, sáu năm qua không phát hiện ra Bạch Dương chính là Phong Diệp trong quá khứ cũng thôi đi, nhưng ngay cả bà, Trương Trình và Kình Duy đều không phát hiện ra.

Chuyện này rõ ràng không hề bình thường.

Bản thân Thời Trạch cũng nói chính anh †a đã cố ý gặp bà và những người khác, rồi thôi miên họ, vì vậy trong sáu năm qua, không ai phát hiện Bạch Dương chính là Phong Diệp.

“Cháu nói là thôi miên?” Sắc mặt bà cụ trở nên nghiêm túc, nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, có thật không?”
 
Chương 1611


Chương 1611

“Là thật ạ, Cố Tử Yên cho người thôi miên để chúng ta không phát hiện ra Bạch Dương là Phong Diệp, hơn nữa còn khiến cháu tin chắc cô ta mới là Phong Diệp, một lòng một dạ đối tốt với cô ta, khiến cho cháu cảm thấy trong tiềm thức người mình yêu là cô ta, nếu như không phải tai nạn giao thông khiến cháu tỉnh lại từ trong thôi miên, thì có lẽ bây giờ cháu đã không thể †ừ bỏ Cố Tử Yên.” Phó Kình Hiên lạnh lùng hạ mắt xuống.

Bà cụ kinh hãi nói: “Khó trách sáu năm trước, cháu như biến thành một người khác, từ một đứa trẻ ngoan ngoãn biến thành một con người lạnh lùng, cũng khó trách sau khi xảy ra tai nạn giao thông, bà lại cảm thấy cháu đã thay đổi, trở lại dáng vẻ trước đây, thì ra là vậy!”

Bà cụ đương nhiên tin tưởng đứa cháu trai của mình.

Dù sao những chuyện như này không cần phải nói dối, chỉ cần tìm một nhà thôi miên khác là biết ngay.

Vậy là cháu trai của bà đã phải trải qua một chuyện đáng sợ như vậy.

Còn có bà già là bà đây cũng bị thôi miên mà không hề hay biết.

“Là ai làm?” Bà cụ nắm chặt quả đấm, đập bàn một cái, áp lực quanh người mạnh mẽ khiến cho người khác phải khó thở.

Dù sao bà cũng là một người đã trải qua năm tháng, lúc còn trẻ cũng từng ra chiến trường, vậy nên lúc này tức lên rất đáng SỢ.

Nhưng Phó Kình Hiên hiển nhiên không sợ, anh đặt tách trà đã được lau sạch trên tay xuống, lạnh giọng phun ra một cái tên: “Cố Tử Yên đã sai khiến người khác làm.”

“Được lắm, lại là người phụ nữ đó!” Bà cụ cười giận dữ, đôi mắt híp lại đầy sát khí: “Nhà họ Cố nuôi được cô con gái ngoan quá, Kình Hiên, Cố Tử Yên thôi miên cả nhà chúng ta, cháu có biết chuyện này đáng sợ thế nào không? Cũng may là Cố Tử Yên không thôi miên cái khác, nếu cô ta cho người thôi miên cháu để cháu phải nghe lời cô ta, lỡ như cô ta muốn chỉnh nhà họ Phó và Phó thị, sợ rằng cháu cũng đã sớm chắp tay cung phụng rồi!”

Nói đến đây, bà cụ nghĩ lại mà sợ.

Phó Kình Hiên không nói gì, nhưng sắc mặt của anh rất khó coi.

Đúng vậy, anh nên mừng vì Cố Tử Yên đã không đưa ra yêu cầu này, nhà họ Cố cũng vậy.

Nếu không, Phó Thị đã sớm không còn tồn †ại, mà phải đổi tên thành Tam Thịnh rồi.

“Kình Hiên, chuyện này tuyệt đối không thể để yên vậy được. Người nhà họ Phó †a không lý gì lại để người ta tính kế mà không trả đòn lại cả. Cố Tử Yên có tiền tìm nhà thôi miên, mà tiền đó ở đâu ra, không phải do nhà họ Cố cho à, nhà họ Cố và Cố Tử Yên năm lần bảy lượt mưu hại Bạch Dương, vậy bây giờ con còn giữ lại nhà họ Cố để làm gì?” Bà cụ sa sầm mặt mũi, bất mãn nhìn Phó Kình Hiên.

Dù nhà nước có quy định rõ ràng, không cho phép ra tay trực tiếp với doanh nghiệp khác.

Nhưng với thế lực của nhà họ Phó thì có rất nhiều cách để đối phó với nhà họ Cố khiến cho nhà họ Cố biến mất, cho dù nhà nước có phát hiện thì họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, dù gì thì nhà họ Phó có ơn với đất nước.

Vì vậy nhà họ Phó hoàn toàn có thể xử lý nhà họ Cố bất cứ lúc nào.

Nhưng bà không hiểu tại sao Kình Hiên vẫn cứ không ra tay.

Lúc trước bà không hỏi, vì nghĩ rằng bây giờ Kình Hiên là gia chủ nhà họ Phó, Kình Hiên giữ lại nhà họ Cố, hẳn phải có lý do riêng của mình.

Nhưng bây giờ biết được Cố Tử Yên dám thôi miên cả nhà bà, bà không thể tha cho nhà họ Gố tồn tại nữa.

Đương nhiên, Phó Kình Hiên biết bà cụ đang nghĩ gì lúc này, anh xoa lông mày, nặng nề nói: “Bà nội, trước đây không phải con chưa từng nghĩ đến việc nhổ bỏ nhà họ Cố, báo thù cho Bạch Dương, trút giận cho nhà họ Phó, nhưng bây giờ vẫn chưa được.”

“Tại sao?” Bà cụ cau mày.
 
Chương 1612


Chương 1612

Phó Kình Hiên nhìn bà: “Vì thân phận của Bạch Dương.”

“Thân phận?” Bà cụ sửng sờ: “Thân phận của Bạch Dương làm sao?”

“Bạch Dương … là con gái ruột của vợ chồng Cố Việt Bân!”

“Cái gì?” Bà cụ kinh ngạc đứng phắt dậy.

Má Phùng ở phía sau cũng hoảng hốt: “Cậu chủ, cậu đang nói đùa à, mợ là con gái của vợ chồng Cố Việt Bân? Sao lại có chuyện này được!”

“Kình Hiên, có một số chuyện không thể nói lung tung được!” Cơ thịt trên mặt bà cụ hơi run rẩy, rõ là bà vẫn chưa bình tĩnh lại được sau cú sốc.

Phó Kình Hiên mím môi trả lời: ‘Con không nói bậy bạ, đây là sự thật, Bạch Dương do chính vợ chồng Cố Việt Bân sinh ra, và cũng chính là Cố Mạn Tình, người đã bị Bạch Hạo trộm đi hơn 20 năm trước.

“Nhưng không phải Cố Mạn Tình đã trở về nhà họ Gố rồi à?” Má Phùng hỏi.

Phó Kình Hiên xoa lông mày: “Đó là giả, không phải Cố Mạn Tình thật, Cố Mạn Tình thật là Bạch Dương, tên thật của Cố Mạn Tình kia là Lý Thất, là người do Bạch Dương và Trình Minh Viễn tìm tới để đóng giả Cố Mạn Tình. Bạch Dương và Trình Minh Viễn để Lý Thất đóng giả làm Cố Mạn Tình trở về nhà họ Cố, để Lý Thất làm nội ứng lật đổ nhà họ Cố, nhưng sau khi nhìn thấy sự giàu có của nhà họ Cố, Lý Thất kia sinh lòng tham lam, lên kế hoạch trở thành Cố Mạn Tình thực sự.”

Bà cụ hiểu ra, được Má Phùng dìu đỡ ngồi xuống lại: “Cô ta phản bội Bạch Dương?”

“Đúng vậy, cô ta không chỉ phản bội Bạch Dương, mà còn vô tình phát hiện ra rằng Bạch Dương mới là Cố Mạn Tình thật, vì vậy còn định đánh Bạch Dương hôn mê, phá hủy vết bớt có thể chứng minh là Cố Mạn Tình thật trên người Bạch Dương.”

Sau khi nghe những lời của Phó Kình Hiên, bà cụ lặng đi một lúc lâu mới cảm khái thở dài: “Thật không ngờ Bạch Dương lại là con gái ruột của Cố Việt Bân. Năm đó, chuyện Bạch Hạo ôm con gái của Cố Việt Bân ném xuống sông cho chết đuối, mặc dù chưa công bố ra ngoài nhưng rất nhiều người †rong cuộc đều biết chuyện, ai cũng cho rằng Bạch Hạo thật sự đã dìm chết đứa bé, nhưng không ngờ ông ta lại lén nuôi nấng.”

“Đúng thế.” Má Phùng cũng thở dài gật đầu.

Sau đó, Má Phùng dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vỗ bốp vào đùi: “Đúng rồi bà cụ, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hơn 20 năm trước, vợ của Bạch Hạo, bà Phạm, khi con được mấy tháng tuổi thì ốm nặng một trận, lúc tham gia hoạt động cứ lảm nha lảm nhảm, tinh thần không bình thường, miệng cứ mãi nhắc cái gì đấy về đứa bé, lúc trước bà ấy đi đâu cũng dắt con theo, nhưng khoảng thời gian đó bà ấy đột nhiên không mang nó theo nữa. Sau đó đột nhiên trong giới giúp việc của chúng tôi có tin đồn là con của bà Phạm đã chết, nên bà Phạm mới trở nên như vậy.”

“Trước đây tôi đã nghe thím nói về chuyện này.” Bà cụ gật đầu: “Cha của Bạch Hạo với chồng tôi từng là chiến hữu, nên khi nghe thím nói về tin đồn này, tôi đã rất coi trọng, sau đó sai người đến nhà họ Bạch một chuyến, xem thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lệ Na, liệu đứa trẻ có thật sự mất rồi không”

“Đúng thế, sau đó người chúng ta cử đi về báo lại rằng bà Phạm đã bình phục, đứa trẻ vẫn còn sống, chưa chết. Sở dĩ bà Phạm như vậy là vì đứa trẻ bị bệnh, mà ai cũng biết đứa con của bà Phạm ốm yếu từ khi sinh ra, ai cũng nói là không sống nổi, nên mới có tin đồn là đứa bé đã chết, nhưng người chúng ta quay lại bảo cháu bé không những không việc gì mà còn khỏe hơn rất nhiều. Vì vậy, bệnh tình của bà Phạm cũng đã được cải thiện. Lúc đó, chúng ta không ai cảm thấy có gì bất thường, nhưng bây giờ nghĩ lại thì…”

“Con của mẹ Bạch Dương lúc đó có thể thực sự đã chết rồi. Đứa trẻ khỏe mạnh mà người chúng ta phái đi nhìn thấy chính là Bạch Dương hiện tại.” Phó Kình Hiên tiếp lời Má Phùng, nheo mắt nói.

Má Phùng liên tục tán đồng: “Đúng, đây chính là ý của tôi.”

“Ta biết, Bạch Hạo chỉ là bởi vì đứa bé đã chết, mà Lệ Na lại điên điên khùng khùng, cho nên lúc đó mới âm thầm để Bạch Dương lại nuôi nấng thành người.” Bà cụ thở dài.
 
Chương 1613


Chương 1613

“Có lẽ là thế rồi.” Má Phùng nói.

Bà cụ nhìn Phó Kình Hiên: “Thảo nào con mãi vẫn chưa ra tay với nhà họ Cố. Hóa ra là thế, Bạch Dương là con gái của nhà họ Cố, mà con lại yêu Bạch Dương. Muốn đối phó với nhà họ Cố thực sự phải băn khoăn rất nhiều thứ.”

Phó Kình Hiên chẳng nói gì thêm.

Bà cụ lại hỏi: “Con biết thân phận của Bạch Dương lâu như vậy nhưng vẫn chưa nói cho Bạch Dương. Con định không nói cho Bạch Dương biết à?”

“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu thừa nhận: “Nhà họ Bạch và nhà họ Cố vốn là kẻ thù không đội trời chung, mà cả nhà Cố Việt Bân đã nhiều lần có ý đồ giết Bạch Dương.

Bạch Dương và nhà họ Cố bây giờ đã tới nỗi không chết không dừng. Nếu lúc này nói cho Bạch Dương, vợ chồng Cố Việt Bân là cha mẹ ruột của cô ấy, bà nghĩ cô ấy sẽ thế nào đây?”

Bà cụ cau mày, sau đó đặt bản thân mình vào, sắc mặt thay đổi: “Nếu ta là Bạch Dương, biết được chính cha mẹ ruột của mình ép cha mình chết, rồi mưu hại mình, †a chắc chắn không thể nào chấp nhận, cho dù là tâm lý hay tỉnh thần cũng sẽ sụp đổ.”

“Đúng vậy, con cân nhắc đến vấn đề này, nên mới chưa nói với Bạch Dương, đối với Bạch Dương mà nói, cô ấy được nhà họ Bạch nhận làm con nuôi, nhà họ Bạch cũng đối xử với cô ấy như ruột thịt. Trong lòng cô ấy, vợ chồng Bạch Hạo là cha mẹ ruột của cô ấy, lâu nay, cô ấy luôn biết rằng Bạch Hạo đã bị Cố Việt Bân ép bức đến chết, cô ấy chịu bao nhiêu khổ cực như thế cũng là vì nhà họ Gố, trong lòng cô ấy đầy hận thù với nhà họ Cố.”

Phó Kình Hiên rủ mắt xuống: “Nếu con nói cho Bạch Dương biết thân phận thật của cô ấy vào lúc này, thế giới quan của cô ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ, thậm chí cô ấy không thể chấp nhận sự tồn tại của chính mình, bởi vì lúc đó, nhà họ Cố mới là người thân thực sự của cô ấy, cô ấy không thể ra tay với nhà họ Cố, nhưng không thể hổ thẹn với nhà họ Bạch, vì vậy để chấm dứt ân oán giữa hai nhà Cố Bạch, e là cô ấy chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, đó là tự kết liễu chính mình”

“Cậu cả nói rất có lý, quả thực mợ có thể làm như vậy.” Má Phùng gật đầu đồng ý.

Bà cụ thở dài: “Vậy thì chuyện này khó giải quyết rồi, trước mắt Bạch Dương vẫn không biết thân phận của mình, trong lòng vẫn hận nhà họ Cố, nhưng không thể để con bé thật sự giết vợ chồng Cố Việt Bân, nếu không suốt quãng đời còn lại lương †âm của con bé không thể nào an yên, dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của nó.”

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên xoa xoa thái dương: “Mà con cũng không tiện trực tiếp ra tay với đám người Cố Việt Bân. Nếu như con thật sự gi ết chết Cố Việt Bân, lỡ sau này Bạch Dương biết được thân phận thật sự của cô ấy, cô ấy phải đối mặt với con như thế nào? Ngay cả khi trong lòng cô ấy không muốn chấp nhận rằng vợ chồng Cố Việt Bân là cha mẹ cô ấy, nhưng quan hệ huyết thống không thể lựa chọn được. Chỉ cần con giết cha mẹ cô ấy, mối quan hệ giữa con và cô ấy sẽ kết thúc ở đây, cô ấy không thể nào ở bên con.”

Đây là lý do thực sự khiến anh vẫn luôn kiên nhẫn với nhà họ Cố.

Nếu không vì chuyện này, anh đã diệt nhà họ Cố từ lâu, báo thù cho nhà họ Phó và Bạch Dương, sẽ không để Bạch Dương vì trả thù mà bẩn tay.

Nhưng không còn cách nào khác, Bạch Dương là con gái ruột của vợ chồng Cố Việt Bân.

Ngay cả khi cô không nhận người cha người mẹ này, nhưng một khi anh giết vợ chồng Gố Việt Bân, anh sẽ trở thành kẻ thù giết người thân của cô.

Cho dù cô không hận anh, nhưng trong thâm tâm, cô sẽ không chấp nhận anh.

Bà cụ hơi đau đầu xoa trán: “Xem ra con thật sự không làm gì được nhà họ Cố, đồng thời, Bạch Dương cũng không được.”

“Cô ấy là người không thể nhất, lần này đến nước H, con và Bạch Dương còn biết được một chuyện.” Vẻ mặt của Phó Kình Hiên cực kỳ nghiêm túc.

Bà cụ vừa nhìn đã biết đây là chuyện rất quan trọng, xoa xoa quải trượng hỏi: “Là chuyện gì?”
 
Chương 1614-1615


Chương 1614

“Bạch Hạo nhảy lầu, không phải vì không chịu nổi việc Thiên Thịnh xảy ra chuyện, cùng với đả kích của chuyện mẹ con Bạch Viện ôm tiền bỏ trốn, mà là vì ông ấy bị cho uống một loại thuốc dẫn đến suy nhược tỉnh thần, loại thuốc đó rất có thể do Cố Việt Bân yêu cầu mẹ con Bạch Viện cho Bạch Hạo uống.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.

Bà cụ sửng sốt không thôi: “Lại còn có chuyện như vậy?”

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên mệt mỏi trả lời: “Sau khi biết chuyện này, lòng căm thù của Bạch Dương đối với nhà họ Cố đã lên đến mức không thể kiểm soát được. Bây giờ, cô ấy chỉ một lòng muốn Cố Việt Bân bị kết án tử hình và trả thù cho Bạch Hạo. Nhưng nếu cô ấy làm vậy thật, Cố Việt Bân chết đi, suốt quãng đời còn lại cô ấy sẽ cắn rứt lương tâm, vì chính cô ấy đã tiễn cha ruột của mình lên đài hành quyết.”

“Nói tóm lại, hiện tại chúng ta phải làm là dưới tiền đề không nói cho Bạch Dương biết thân phận thật sự thật sự, không để Bạch Dương giết Cố Việt Bân?” Bà cụ suy tư một chút rồi nói.

Phó Kình Hiên nâng cằm: “Đúng vậy.”

“Nhưng đã thế này thì làm sao giải quyết được ân oán giữa hai nhà Bạch Cố? Nếu không giải quyết ân oán giữa hai nhà, Bạch Dương sẽ sống trong thù hận cả đời.” Bà cụ bất lực nói.

Phó Kình Hiên mím môi: “Bây giờ chỉ có một cách, đó là đợi, đợi Cố Việt Bân chết.”

“Vậy phải đợi bao lâu?” Bà giãn đôi mày đang cau lại ra hỏi.

Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Không phải đợi quá lâu đây, có lẽ chỉ mấy tháng thôi, hiện tại Cố Việt Bân đã bị suy thận nặng, tìm được người phù hợp cực kỳ khó khăn, cho nên xác suất Cố Việt Bân tử vong là rất lớn, chỉ cần Cố Việt Bân chết, Bạch Dương mua lại Tam Thịnh và biến Tập đoàn Tam Thịnh mà Cố Việt Bân quan tâm nhất đời mình, thành Tập đoàn Thiên Thịnh, cũng coi như đã trả thù cho Bạch Hạo và nhà họ Bạch”

“Vậy ý con là, trong mấy tháng này chỉ cần âm thầm phối hợp với Bạch Dương làm gì đó với nhà Cố Việt Bân đúng không?” Bà cụ trầm ngâm nói.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Hiện tại chỉ có thể như thế này, chỉ cần Cố Việt Bân chết, nhà họ Gố tự nhiên sẽ biến mất. Sau này lỡ Bạch Dương có biết thân phận của mình, cùng lắm là tự kỷ một khoảng thời gian, mà sẽ không vì bị kẹp giữa hai nhà mà không thể làm gì.”

“Con nói vậy cũng đúng.” Bà cụ gật đầu: “Nếu con đã hạ quyết tâm rồi, thì cứ làm theo ý của con.”.

“Vâng, con biết rồi.” Phó Kình Hiên đặt lại khăn lau cuối cùng vào khay trà.

Bà cụ thở dài: “Không ngờ thân thế của Bạch Dương lại gập ghềnh như vậy.”

“Đây quả thực là chuyện không ai nghĩ tới.”

Phó Kình Hiên ngả người ra sau.

Dù sao thì hai mươi sáu năm trước, hai nhà Bạch Cố đã là kẻ thù truyền kiếp.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng, Bạch Hạo lại thực sự nuôi đứa con của kẻ thù ngay trong nhà, còn nuôi nấng nó như con của chính mình.

Nói đến đây, anh thực sự cảm ơn Bạch Hạo vì đã đưa Bạch Dương đi, nếu không được vợ chồng Cố Việt Bân nuôi nấng Bạch Dương đã không trưởng thành được như bây, có lẽ cũng giống như Cố Tử Yên.

“Được rồi, bà nội, đã muộn rồi, bà tìm con có chuyện gì vậy?” Phó Kình Hiên tự rót cho mình một tách trà, sau đó hỏi bà cụ chuyện chính.

Bà cụ nhìn anh: “Không phải là chuyện gì quan trọng. Bà muốn nói chuyện với con về cổ phần của Kình Duy. Không bao lâu nữa, Kình Duy sẽ trưởng thành. Con tính sắp xếp như thế nào?”

Phó Kình Hiên suy tư vài giây: “5% cổ phần mà ba đưa cho Kình Duy, đợi nó trưởng thành con sẽ trả lại cho nó. Còn những tài sản khác, đợi Kình Duy trở lại rồi nói. Nó là em trai của con, con sẽ không đối xử tệ với no.

Chương 1615

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1616


Chương 1616

“Đúng vậy, rất giống với chuyện môn của Thiên Thịnh, cho nên nếu em mua lại Lâm Thị rồi sáp nhập với Thiên Thịnh, Thiên Thịnh lại có thể một lần nữa được niêm yết.” Trình Minh Viễn cười nói: “Thế nào, đây có phải tin tốt không.”

“Thực sự là một tin tốt, tôi có chút rung động, nhưng anh quên à, tôi không có tiền.”

Bạch Dương nhíu mày.

“Này, chuyện vặt vãnh!” Trình Minh Viễn đổi chân, ra vẻ cà lơ phất phơ: “Trong cuộc đấu giá này, hình như nhà nước cho phép công †y tư nhân dùng một ít cổ phần để bù vào, Bạch Dương, anh đề nghị em dùng cổ phần thay thế một phần vốn, thế thì nhà nước sẽ trở thành cổ đông của Thiên Thịnh, cũng tương đương với Thiên Thịnh có sự bảo vệ của nhà nước, sau này không cần lo lắng có người dám tính toán tới Thiên Thịnh.”

“Còn có chuyện tốt như vậy à.” Bạch Dương kinh ngạc ngồi dậy.

Trình Minh Viễn gật đầu: “Đây quả thực là chuyện tốt, mà còn là chuyện tốt hiếm có.

Bây giờ anh cũng mới vừa biết tin tức, tin †ức vẫn chưa lan truyền. Một khi tin tức lan truyền, nhiều công ty tư nhân nhất định sẽ tham gia đấu giá. Bọn họ là ai cũng muốn leo lên con tàu lớn nhà nước này cả, vì vậy Bạch Dương, em phải nắm bắt cơ hội, nếu không sẽ rất dễ bị các doanh nghiệp tư nhân khác đấu giá được Lâm Thị.”

Bạch Dương c ắn môi dưới: “Trình Minh Viễn, tôi hiểu ý của anh, nhưng đáng tiếc là, có thể tôi không mua nổi Lâm Thị, có quá nhiều công ty tốt hơn Thiên Thịnh, hơn nữa Thiên Thịnh cũng không có lợi thế gì để giành giật với vô số doanh nghiệp khác.”

“Em không cần phải lo lắng về điều này.

Nếu các công ty này muốn tham gia đấu thầu, trước tiên họ phải nộp đơn đăng ký đấu thầu, sau đó nhà nước nhận đơn đăng ký mới kiểm tra sơ xem doanh nghiệp đó có vấn đề hay không. Một khi phát hiện ra vấn đề, họ sẽ bị huỷ bỏ tư cách đấu thầu.

Theo anh thấy thì 80% công ty sẽ bị loại ngay trong vòng đầu tiên.” Trình Minh Viễn nói.

Dù sao thì tất cả mọi người đều biết rằng trên thế giới này không có doanh nghiệp nào hoàn toàn trong sạch.

Dù ít hay nhiều thì cũng sẽ có một số vấn đề, chỉ có thể xem là vấn đề lớn hay vấn đề nhỏ thôi.

Bạch Dương đương nhiên hiểu ý của Trình Minh Viễn, chút hy vọng vừa trỗi dậy giờ đã tan biến, xoa lông mày, bất lực nói: “Vậy e là Thiên Thịnh cũng sẽ bị loại. Trước kia khi Thiên Thịnh dưới thời Đoàn Hựu Đình đã thực hiện rất nhiều thủ đoạn phi pháp, trốn thuế gì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Nếu không phải sau khi cô lên, kịp thời vay ngân hàng và nộp thuế đúng hạn, e là Cố Việt Bân đã báo cáo cô.

Nếu không, cô vẫn chưa phát huy ởThiên Thịnh, thì Thiên Thịnh đã sụp đổ rồi.

Vì vậy cô vô cùng vui mừng khi việc đầu tiên khi lên chức là phải dọn dẹp sạch sẽ những thứ bẩn thỉu của Thiên Thịnh trước.

“Em cũng nói là chuyện trước đây. Trước kia, Thiên Thịnh là do Đoàn Hựu Đình quản lý, nhưng bây giờ là em. Mấy tháng nay em quản lý, Thiên Thịnh không làm chuyện phạm pháp gì cả, nên anh nghĩ nhà nước sẽ không loại Thiên Thịnh đâu, dù sao điều đầu tiên nhà nước kiểm tra chính là người quản lý hiện tại của mỗi doanh nghiệp, chỉ cần biết rằng người quản lý này không có vấn đề gì, thì căn bản không có vấn đề gì rồi” Trình Minh Viễn gác chân lên bàn làm việc, thong dong nói.

Bạch Dương lên một chút tinh thần: “Những gì anh nói là thật sao?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh còn lừa em à?

Tóm lại em chuẩn bị đơn xin cho tốt đi, tới lúc đó anh giúp em gửi lên, có kết quả anh sẽ thông báo ngay cho em.’ Trình Minh Viễn gật đầu nói.
 
Chương 1617


Chương 1617

Bạch Dương cười đáp lại: “Được rồi, vậy phiền anh vậy. Sau khi chuyện này xong, tôi nhất định sẽ hậu tạ anh thật hậu hĩnh.”

“Được, anh chờ hậu tạ của em. Được rồi, không nói chuyện nữa. Anh có một cuộc họp, cúp máy trước đây.’ Trình Minh Viễn nhìn người trợ lý bước vào văn phòng, hạ chân xuống.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, cô nắm chặt điện thoại, nở nụ cười hưng phấn trên môi.

Cô vốn nghĩ rằng phải mất một thời gian dài nữa Tập đoàn Thiên Thịnh mới có thể được niêm yết lần nữa.

Không ngờ lại có cơ hội sớm như vậy.

Cơ hội này, cô phải nắm bắt lấy nó!

Bạch Dương nheo đôi mắt hạnh xinh đẹp lại, lòng thâm đưa ra một quyết định.

Lúc này, có người gõ cửa, giọng nói trầm thấp dễ chịu của Phó Kình Hiên truyền đến: “Bạch Dương, em dậy chưa?”

Bạch Dương hít vào một hơi, bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía cửa, đáp: “Em dậy rồi.”

“Được rồi, ra ngoài ăn sáng đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Ngoài cửa, Phó Kình Hiên bỏ tay xuống khỏi cửa nói.

Giọng của Bạch Dương từ trong cửa truyền ra: “Em biết rồi, chốc nữa em ra, anh đi trước đi.”

Phó Kình Hiên không nói gì nữa.

Bạch Dương cũng không để ý, cô vén chăn bông lên, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.

Tối hôm qua, một người giúp việc mang đến cho cô một bộ quần áo mới, nên sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô không lo lắng sẽ không có đồ thay.

Chẳng mấy chốc, Bạch Dương đã tắm rửa xong, thay quần áo, trang điểm rồi đi về phía cửa.

Ra đến cửa, cô mở cửa đi ra, đi thẳng về phía trước.

Phó Kình Hiên đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa chờ cô, thấy cô bước đi không quay đầu lại, hơi nhướng mày: “Bạch Dương.”

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Bạch Dương dừng lại, sau đó lập tức quay người lại, lúc này mới thấy Phó Kình Hiên đang ở ngoài cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây? Em bảo anh đi trước rồi mà?”

“Anh đang đợi em.” Phó Kình Hiên sải đôi chân dài bước về phía cô: “Ai mà biết sau khi đi ra, em cũng không thèm nhìn, chỉ đi về phía trước.”

Bạch Dương xấu hổ sờ sờ tóc: “Xin lỗi, em tưởng anh đi rồi nên không nhìn kỹ. Ai ngờ anh chưa đi.”

“Anh không trách em, đi thôi, chúng ta đến nhà ăn.” Phó Kình Hiên rút tay từ trong túi quần ra, nắm tay cô.

Bạch Dương theo bản năng muốn rút tay ra.

Phó Kình Hiên nắm rất chặt, nghiêm túc nhìn cô: “Bạch Dương, mặc dù em và anh vẫn chưa quay lại với nhau, nhưng chúng †a bây giờ đã là người yêu chính thức rồi đúng không? Vậy em đừng kháng cự lại sự gần gũi của anh được không?”

Bạch Dương rũ mi xuống: “Xin lỗi, em biết rồi, em sẽ làm quen càng sớm càng tốt.”

“Vậy là tốt rồi, đi thôi.” Phó Kình Hiên không nói gì, cười kéo cô đi tới hành lang phía trước.

Khi đến nhà hàng, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.

Phó Kình Hiên kéo ghế cho Bạch Dương.
 
Chương 1618


Chương 1618

Bạch Dương không có từ chối ngồi xuống, sau đó nhìn về phía đầu bàn: “Bà nội đâu?”

Phó Kình Hiên ngồi xuống bên cạnh cô, rót cho cô một ly sữa: ‘Bà nội không qua đây, bà dùng bữa trong phòng.”

“Thì ra là vậy.” Bạch Dương gật đầu, biểu thị cô đã biết, cũng không hỏi thêm câu nào.

Phó Kình Hiên bưng cà phê lên: “Được rồi, mau ăn thôi.”

Bạch Dương ừ một tiếng, cầm dao rĩa lên, bắt đầu ăn.

Sau khi ăn một miếng, cô nhìn anh uống cà phê, môi đỏ mọng mấp máy, lộ ra vẻ do dự muốn nói.

Phó Kình Hiên đặt cà phê xuống, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

“Ừm… buổi sáng không nên uống cà phê đâu.” Bạch Dương nhìn cà phê trong cốc nói: “Nhất là loại cà phê nguyên chất không đường và sữa này, không tốt cho dạ dày, với lại…

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lời nói tiếp theo dường như khó mở lời, khiến cô do dự thật lâu không nói ra được.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Phó Kình Hiên nheo lại: “Với lại gì nữa?”

Bạch Dương mặt càng đỏ hơn, cúi đầu nói như muỗi kêu: “Không có gì, muốn nếu anh muốn biết có thể tra trên mạng, em ăn đây”

Nói xong cô có hơi lúng túng cắt trứng.

Phó Kình Hiên nhìn cô, sau đó thật sự câm điện thoại lên mạng tra.

Anh muốn xem cô đang che giấu điều gì.

Ánh mắt Bạch Dương thấy Phó Kình Hiên cầm điện thoại, đầu càng ngày càng cúi gằm xuống, ửng đỏ trên mặt thậm chí còn lan đến mang tai.

Phó Kình Hiên ngồi bên cạnh đã tìm kiếm thấy kết quả.

Trên đây nói là uống cà phê vào buổi sáng có hại cho dạ dày.

Anh biết điều này, chẳng qua không chỉ buổi sáng mà bất cứ thời gian nào uống loại cà phê nguyên chất cũng không tốt cho dạ dày, nhưng anh đã quen rồi nên không thèm quan tâm.

Phó Kình Hiên lướt ngón tay cái lên tiếp tục xem những điều xấu bên dưới, khi nhìn thấy một điều nào đó, đầu tiên đồng tử của anh co lại, sau đó mắt anh tối sầm đi.

Bởi vì trên đó viết: Đàn ông uống cà phê buổi sáng có hai cái xấu, giết t1nh trùng, cùng với giảm độ bền.

Phó Kình Hiên lập tức úp điện thoại xuống, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ mặt đỏ như sắp nhỏ máu, đầu cũng càng hạ thấp xuống, như sắp vùi vào trong bàn ăn rồi.

Phó Kình Hiên lúc này chắc chắn, cô vừa muốn nói, lại không nói, chính là cái giết t1nh trùng cùng với giảm độ bền này.

Nếu không, mặt của cô cũng không có thể đỏ như vậy.

Dù sao những chỗ khác của anh không ổn, cũng không đến mức làm người ta đỏ mặt.

“Em…” Môi mỏng của Phó Kình Hiên giật giật, đang muốn nói gì đó.

Đột nhiên Bạch Dương buông dao rĩa trong tay, đứng vọt dậy: “Em đột nhiên nhớ ra, em muốn đi vệ sinh.”

Nói xong, cô kéo ghế ra, giống như chạy trốn đi ra khỏi nhà ăn.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của cô, phát ra tiếng cười trầm thấp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top