Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1639


Chương 1639

Thấy Bạch Dương kiên định cho rằng mình sẽ không sao, thư ký Đồng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, vậy tôi đi trước, nếu như sếp Bạch có chuyện gì, tùy thời gọi cho tôi, tôi mang người đến.”

“Được.” Bạch Dương ừ một tiếng.

Thư ký Đồng ôm văn kiện, nhanh chóng lướt qua bên người Bạch Viện rời đi.

Cửa phòng làm việc chỉ còn hai người Bạch Dương và Bạch Viện.

Bạch Dương híp mắt nhìn cô ta: “Cô đến đây có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì, cô có thể đi, từ này về sau chưa được cho phép, không được tự tiện xông vào đây, nếu không cũng đừng trách †ôi gọi bảo vệ ném cô ra ngoài.”

Bạch Viện nghe lời này của cô thì cười lạnh: “Gọi bảo vệ ném tôi ra ngoài? Bạch Dương, cô đừng quên, bây giờ tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thịnh, như vậy căn phòng phó tổng giám đốc này bây giờ nên thuộc về tôi, tôi đến phòng làm việc của mình có gì sai?”

Nghe như thế, Bạch Dương lập tức nở nụ cười: “Thì ra cô có ý này!”

Vừa ngồi lên chức phó tổng giám đốc đã đuổi cô đi, thật đúng là không thể chờ thêm nữa mà.

“Tôi có ý này thì làm sao? Tôi không thấy ý này của mình có vấn đề gì, ngược lại là chị, bây giờ chiếm phòng làm việc của tôi, cho nên Bạch Dương, thức thời một chút, chị vẫn là chuyển ra ngoài đi.” Bạch Viện giễu cợt nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương mấp máy cặp môi đỏ mọng, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh văn phòng, thản nhiên nói: “Được, tôi chuyển đi, dù sao căn phòng phó tổng giám đốc này †ôi cũng ở chán rồi, quá nhỏ, tôi cũng là sau này nên lên tầng đỉnh, quay lại phòng làm việc chủ tịch thuộc về tôi, nơi rộng rãi xa hoa lại đại biểu cho quyền lực cao nhất của Thiên Thịnh mới là nơi tôi nên ở, về phần căn phòng vừa nhỏ vừa bình thường này, tôi tặng cho cô đấy.”

Nói đến đây, cô kề sát vào tai Bạch Viện, hơi nghiêng mặt nhìn khuôn mặt Bạch Viện, nhếch môi cười lạnh nói: ‘Dù sao cô cũng chỉ xứng dùng văn phòng tôi đã dùng rồi, cho nên tặng cô, tôi một chút cũng không thấy tiếc!”

“Cô!” Lúc này Bạch Viện trừng to hai mắt, mặt mày nhăn nhó trừng Bạch Dương, tức giận cả người phát run.

Cô ta đến nơi này, đúng là vì tranh đoạt phòng làm việc này.

Hơn nữa cô ta vốn cho rằng, mình có thể đuổi Bạch Dương ra khỏi căn phòng làm việc này, sau đó thưởng thức dáng vẻ chật vật của Bạch Dương.

Nhưng cô ta lại quên, Bạch Dương bây giờ là chủ tịch rồi, chủ tịch cũng có văn phòng riêng của mình, hơn nữa còn rộng rãi xa hoa hơn văn phòng phó tổng giám đốc này.

Cho nên cô ta đi đến nơi này, chẳng những không làm Bạch Dương chật vật rời đi, ngược lại còn đẩy Bạch Dương đến một căn phòng tốt hơn.

Thật sự là tức chết cô ta.

Nhìn khuôn mặt trắng xanh lẫn lộn của Bạch Viện, Bạch Dương biết cô ta đang nghĩ gì.

Cũng đúng, vốn cho rằng giành được một thứ quý giá hiếm thấy.

Nhưng cuối cùng lại phát hiện đó chẳng phải là thứ quý giá hiếm thấy gì, ngược lại là thứ mà người ta dùng chán rồi, đối với người cao ngạo như Bạch Viện, sao có thể chịu được kết quả như vậy.

Mà Bạch Viện lại không thể vứt bỏ, vứt rồi, sẽ không còn cái gì nữa.

Nói cách khác, bây giờ Bạch Viện đã không còn mong muốn gì căn phòng này nữa, nhưng lại không thể bỏ đi, chỉ có thể nhịn lại sự chán ghét trong lòng, sau này thường trú trong căn phòng làm việc này.

Nghĩ vậy, Bạch Dương trào phúng liếc nhìn Bạch Viện, xoay người quay về bàn làm việc thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, chỉ là một số văn kiện cùng với ít đồ cá nhân, rất nhanh đã dọn xong.

 

Cô ôm thùng giấy chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa, lúc đi ngang qua Bạch Viện, đã bị Bạch Viện gọi lại; “Chờ một chút!”

“Cô còn có chuyện gì?” Bạch Dương dừng bước, cũng không quay đầu lại nói: “Văn phòng, không phải tôi đã tặng cho cô rồi sao?”

Bạch Viện xiết chặt nắm tay: “Văn phòng cô nhường lại rồi, nhưng mà xe của tôi thì sao? Cô ném xe tôi lên vệ đường, chuyện này, chúng ta cũng phải tính toán?”

Bạch Dương xoay người lại: “Cô để xe của mình vào vị trí của tôi khiêu khích tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi cho người kéo xe đi, cho nên, chuyện này tôi cũng không có cái gì phải tính với cô, đây là cô tự tìm.”

Dứt lời, Bạch Dương nhấc chân, tiếp tục rời đi.

“Ai cho cô đi, cô đứng lại!” Bạch Dương vừa đi một bước, Bạch Viện đột nhiên bước lên, giật mạnh cánh tay cô, kéo cô lùi về sau.

Bạch Dương không đề phòng, lập tức bị Bạch Viện túm lấy, thùng giấy trong tay cũng ngã xuống.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay to lớn duỗi qua bên hông Bạch Dương, vững vàng đỡ lấy thùng giấy.

Đồng thời, cùi chỏ của cánh tay lớn này, kẹp lấy eo Bạch Dương, kéo cô về sau.

Cả người Bạch Dương ngả về sau, cuối cùng sau lưng đụng vào một lồng ngực cứng rắn..

“Ừm..” Bạch Dương nhướng mày, phát ra âm thanh đau đớn.

Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy sau lưng có một mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc, lập tức biết người sau lưng mình là ai, vẻ hoảng loạn trên mặt lập tức tiêu tan, biến thành yên tâm.

Là anh, Phó Kình Hiên!

Đối diện, Bạch Viện vốn muốn kéo Bạch Dương quay về, nói cho rõ chuyện xe cộ với Bạch Dương.

Kết quả giữa đường xuất hiện một kẻ ngáng đường, kéo Bạch Dương lại.

Cô ta vốn là có chút tức giận, nhưng lúc nhìn thấy tên này, cô ta đột nhiên ngẩn người, cũng không tức nổi, hai mắt sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn đối diện, trên mặt khó nén vẻ kích động: “Là anh!”

Phó Kình Hiên ngẩng mặt lạnh lùng liếc nhìn Bạch Viện, rồi lại nhanh chóng thu lại †ầm mắt, nhìn Bạch Dương.

Anh nhẹ nhàng thả Bạch Dương ra, sau đó ôm lấy bả vai cô, quay cô lại, cúi đầu nhẹ giọng hỏi thăm: “Không sao chứ?”

Bạch Dương đang ôm thùng giấy lắc đầu: “Em không sao, vừa rồi cảm ơn anh”

“Không cần.” Phó Kình Hiên chỉnh lại tóc trên mặt cô.

Bạch Viện đối diện nhìn hành động thân mật như vậy của hai người, mắt cũng đỏ lên, trong lòng vô cùng đố ky với Bạch Dương.

Nhưng cô ta che giấu tốt, sau khi thở sâu, nở một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ nhất buơc qua, nhìn Phó Kình Hiên khách sáo nói: “Anh Phó, chúng ta lại gặp mặt rồi, thì ra anh cũng ở Hải Thành à.”

“Cô vừa rồi, thiếu chút nữa làm cô ấy bị thương!” Hai mắt Phó Kình Hiên lạnh như băng mở miệng.

Nụ cười trên mặt Bạch Viện cứng đờ: “Cái gì?

“Tôi nói, cô vừa rồi thiếu chút nữa làm Bạch Dương bị thương.” Phó Kình Hiên lặp lại lần nữa, giọng nói trầm thấp làm người †a e sợ, rõ ràng anh tức giận rồi.

Vừa rồi lúc anh đến, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ này kéo Bạch Dương.

Bạch Dương mang giày cao gót, trong tay lại ôm thùng giấy, hơn nữa là vội vàng không chút chuẩn bị bị kéo lại, cho nên trọng tâm cơ thể không vững.

Nếu như cuối cùng Bạch Viện đột nhiên buông tay, kết quả của Bạch Dương, không va chạm thì cũng ngã xuống.

Cho nên Bạch Viện này, thật là làm người tức giận.

“Tôi không có!” Bạch Viện nghe Phó Kình Hiên nói như vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ tủi thân, vội vàng lắc đầu khoát tay giải thích: “Tôi thật sự không có, anh Phó anh tin tôi, vừa rồi tôi làm như vậy, chỉ là muốn giữ chị lại, để chị cho tôi một cái công đạo.”

“Công đạo? Bạch Dương làm cái gì mà cô muốn Bạch Dương cho cô một cái công đạo?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương liếc mắt, không nói gì.

Bạch Viện cho rằng Phó Kình Hiên nói như vậy, là muốn bên vực kẻ yếu cho mình, trong lòng nhất thời mừng thầm, nhịn không được quăng cho Bạch Dương một ánh mắt đắc ý, sau đó khổ sở nói: “Chị ném xe của tôi lên vệ đường, tôi khó khăn lắm mới quay về, vẫn luôn không tìm được chỗ đậu xe thích hợp, cho nên mới dừng xe ở vị trí của chị, nghĩ tốt xấu gì chị cũng là chị của tôi, không đến mức nhỏ mọn như vậy, cũng không ngờ, chị lại thật sự…anh phó, anh nói xem chị của tôi có quá đáng hay không?”
 
Chương 1640


CHƯƠNG 1640

“Quá đáng sao?” Phó Kình Hiên cúi đàu nhìn Bạch Dương, ánh mắt lại ôn nhu: “Tôi cảm thấy cô ấy làm một chút cũng không quá đáng, thậm chí còn hơi mềm lòng, nếu như là tôi, có người dám đỗ xe ở vị trí của †ôi khiêu khích tôi, tôi sẽ trực tiếp đập nát xe người đó, đồng thời thông báo trong giới, không ai được nhận người đó.”

Bạch Dương cười rồi.

Bạch Viện thì ngơ ngác, không tin nổi mở †o mắt: “Anh Phó anh…

“Tôi làm sao?” Phó Kình Hiên ngước mắt, ánh mắt không chút tâm tình nhìn cô ta.

Trong lòng Bạch Viện có chút khiếp nhược nuốt nước miếng một cái: “Anh vừa rồi, không phải muốn bênh vực kẻ yếu giúp tôi sao, sao bây giờ…

Cô ta còn chưa nói hết lời, đã bị tiếng cười của Bạch Dương cắt ngang.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên: “Anh vừa rồi muốn giúp cô ta bênh vực kẻ yếu?”

Khóe miệng Phó Kình Hiên giật một cái: “Em cảm thấy có thể sao?”

“Đương nhiên không thể.” Bạch Dương lắc đầu: “Chỉ là em rất ngạc nhiên, rốt cuộc anh làm gì, để cô ta sinh ra suy nghĩ này.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy: “Anh cũng muốn biết.”

Nói xong, anh nhìn Bạch Viện phía đối diện: “Cô nói tôi giúp cô bênh vực kẻ yếu? Có chứng cớ gì sao?”

“Anh vừa hỏi tôi, hỏi chị tôi làm cái gì với tôi.” Ánh mắt Bạch Viện hy vọng nhìn anh trả lời.

Bạch Dương nhịn không được nữa, lại nở nụ cười.

Phó Kình Hiên lại đầu đầy hắc tuyến: “Cho nên chỉ bởi vì tôi hỏi cô như vậy, cô đã cho rằng, tôi giúp cô bênh vực kẻ yếu?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bạch Viện cắn môi.

Phó Kình Hiên trầm mặt xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Cô nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi có muốn bênh vực kẻ yếu, cũng phải là Bạch Dương, cô là cái gì?”

Mặt Bạch Viện tái đi, cả người giống như bị đả kích lớn, lảo đảo lui về sau một bước: “Anh Phó, anh…”

Dáng vẻ cô ta nhìn Phó Kình Hiên giống như một kẻ bội bạc, nhìn Bạch Dương và Phó Kình Hiên vô cùng cạn lời.

Bạch Dương kéo cánh tay anh: “Được rồi, chúng ta đi thôi, người này đầu óc có bệnh, đừng phản ứng cô ta, càng phản ứng, cô ta lại càng có sức.”

Phó Kình Hiên nhìn tay Bạch Dương đặt trên tay mình, tâm trạng vui vẻ trực tiếp hiện lên trên mặt, ừ một tiếng: “Được.”

Hai người xoay người rời đi.

Bạch Viện khó khăn lắm mới gặp Phó Kình Hiên, sao có thể để bọn họ rời đi vậy được.

Cô ta cắn răng đuổi theo bọn họ, cuối cùng chạy đến ngăn trước mặt bọn họ: “Đợi một chút anh Phó.”

Phó Kình Hiên không vui híp mắt: “Cô còn có chuyện gì?”

“Anh Phó, có phải anh thích chị không?’ Bạch Viện nhìn Bạch Dương, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Bạch Dương thấy được, trong lòng vô cùng cạn lời, đồng thời còn có chút không thoải mái, sau đó nhéo cánh tay Phó Kình Hiên một cái.

Phó Kình Hiên bị đau nhướng mày, sau đó nghiêng mặt nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Sao thế?”

Người phụ nữ cho anh một ánh mắt, rồi quay đầu về một bên, không để ý đến anh.
 
Chương 1641


CHƯƠNG 1641

Ánh mắt của cô rất rõ ràng, Phó Kình Hiên lập tức hiểu ý của cô, sau khi cười khẽ một tiếng, lại muốn nói gì đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là của Bạch Dương.

Cô cầm điện thoại ra ngoài xem, nhìn hiển thị cuộc gọi đến, trên mặt lộ ra nụ cười: “Em đi nhận điện thoại, ông ngoại em gọi đến, có thể là vì chuyện đại hội cổ đông hôm nay, chú Vương và ông ngoại em có chút qua lại, khả năng đã liên hệ với ông ngoại em röi.”

“Đi đi” Phó Kình Hiên hơi gật đầu.

Bạch Dương cầm điện thoại, đi sang một bên.

Phó Kình Hiên nhìn cô đi xa, lúc này mới xoay mặt nhìn Bạch Viện, mặt không biểu cảm nói: “Tôi cảm thấy tôi đã thể hiện đủ rõ ràng rồi không phải sao, nếu như đã hiểu rồi, cần gì phải hỏi lại?”

Nghe thấy Phó Kình Hiên thừa nhận thích Bạch Dương, đố ky trong lòng Bạch Viện càng nồng, cho nên gương mặt cũng nhăn nhó: “Không được, anh Phó, anh không thể thích chị được!”

Lông mày Phó Kình Hiên nhíu chặt lại, gương mặt cũng trầm xuống, sau đó ánh mắt nhìn Bạch Viện như nhìn người chết: “Ồ? Vì sao?”

Giọng của anh rất nhẹ cũng không có ngữ điệu lên xuống.

Nhưng trong giọng điệu của anh lại có sự †ức giận không chút che giấu.

Bạch Viện biết anh tức giận, nhất là lúc đối mặt với cặp mắt như vực sâu kia, trong lòng rất sợ hãi.

Cô ta siết chặt lòng bàn tay, cố nén vẻ sợ hãi, há to miệng nói: “Bởi vì…bởi vì chị của †ôi không xứng với anh, anh Phó, chị của tôi đã từng kết hôn, hơn nữa chị ấy với chồng trước kết hôn cũng không phải vì yêu nhau, là chị tôi xem trọng nhà chồng trước có tiền, có thế lực, cho nên tính toán chồng trước của mình, kết hôn với chị ấy.”

Nói đến đây, Bạch Viện giống như có cái gì khó nói, sau khi do dự mấy giây, mới mở miệng lần nữa: “Hơn nữa lúc đó, chồng trước của chị tôi có bạn gái, nói cách khác, chị tôi vì tiền, cứng rắn tách bạn gái và chồng trước ra, anh Phó, tôi nói những cái này, chính là muốn cho anh biết, chị của tôi không phải là người giống như anh nghĩ, chị ấy cũng không thật lòng với anh, con người chị ấy, trong mắt chỉ có lợi ích.”

“Ha!” Phó Kình Hiên mở miệng, sắc mặt rất khó coi: “Cho nên, ý của cô là, bây giờ Bạch Dương cũng là vì tiền của tôi mà đến?”

Thấy Phó Kình Hiên như vậy, Bạch Viện cho là anh tin tưởng mình, ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu: “Đúng vậy anh Phó, tôi biết tôi nói những cái này không tốt với chị, nhưng tôi không còn cách nào, vì không để càng nhiều người trở thành người bị hại, tôi chỉ có thể nói ra quá khứ của chị, bởi vì chị có hơi quá đáng, anh Phó, anh vẫn là cách xa chị của tôi một chút, chị ấy thật sự không đáng để anh thích, tôi cũng không hy vọng anh giống như chồng cũ của chị ấy, trở thành người bị hại thứ hai.”

“Thật sao, thật không khéo, tôi chính là chồng trước của chị cô.” Môi mỏng của Phó Kình Hiên kéo ra một độ cong lạnh lùng.

Bạch Viện vốn còn đang tận tình khuyên nhủ, vừa nghe anh nói vậy, cả người lập tức ngây ra: “Cái gì? Anh chính là chồng trước của Bạch Dương?”

“Nếu không cô cho rằng tôi là ai?” Ánh mắt Phó Kình Hiên từ trên cao nhìn xuống cô ta, giống như cô ta là một con kiến hôi vậy.

Bạch Viện sắc mặt trắng bệch lắc đầu: “Không thể nào, đây không phải là thật, nếu như anh là chồng trước của chị ta, sao anh có thể thích chị ta được, rõ ràng tôi nghe nói, anh không thích Bạch Dương, anh có người trong lòng rồi.”

“Thật sự tôi có người trong lòng, người đó chính là Bạch Dương, từ đầu đến cuối đều là cô ấy, chưa bao giờ thay đổi” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương cách đó không xa, ánh mắt ôn nhu trả lời.
 
Chương 1642


CHƯƠNG 1642

Sau đó, anh lại thu lại tầm mắt, gương mặt ghét bỏ nhìn Bạch Viện: “Tôi biết cô nói những thứ này đơn giản chỉ là muốn ly gián tôi và Bạch Dương, nhưng tôi rất khẳng định nói cho cô biết, cô không làm được, trước không nói Bạch Dương có đến vì tiền vì thế lực của tôi không, cho dù phải, tôi cũng rất vinh hạnh, ít nhất tôi có tiền có thế lực, để cô ấy đến gần tôi.”

“Điên rồi, anh thật sự điên rồi!” Bạch Viện hét lớn.

Bạch Dương cách đó không xa nhìn lại.

Tình huống gì vậy.

Bạch Viện này sao lại giống như điên vậy.

Phó Kình Hiên nói cái gì với cô ta?

Hai bên tay Bạch Viện nắm lại, cơ thể cũng bởi vì tâm trạng kích động mà run rẩy: “Anh thế mà lại thích Bạch Dương, thích đến mức nào?”

Ngay cả tham tiền cũng có thể chấp nhận.

Những người có tiền này, không phải không thích nhất phụ nữ tham tiền sao?

Bọn họ có thể chơi đùa với phụ nữ tham tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ ra tình cảm thật với phụ nữ tham tiền.

Nhưng người đàn ông này, sao lại ngược lại chứ?

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương đã để điện thoại xuống, không còn tâm trạng nói chuyện với người phụ nữ này nữa.

Anh nhét một tay vào túi quần, vừa đi về phía Bạch Dương, vừa lạnh lùng ném lại một câu: “Tôi vẫn có thể thích cô ấy, thích đến mức cô không thể nào tưởng được!”

“Anh…

Gương mặt Bạch Viện khiếp sợ nhìn cặp nam nữ đã đi với nhau, trong mắt toàn là ghen ghét không thể hiểu nổi.

Cô ta không hiểu, mình và Bạch Dương vì sao lại khác biệt lớn như vậy.

Cô ta muốn cái gì, đều phải trả giá bằng thân thể bằng mọi thứ mới có thể có được.

Mà Bạch Dương lại không cần, đã có người chủ động dâng tới.

Đều là chị em, vì sao ông trời lại không công bằng với hai người như vậy?

Bạch Viện đứng đó, siết chặt tay nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt, sắc mặt hung ác đáng sợ, con ngươi cũng đỏ như máu.

Bạch Dương cảm giác được ác ý và đố ky trên người cô ta truyền tới, cau đôi mày thanh tú, hỏi người đàn ông đang đi tới: “Anh nói gì với cô ta?”

Phó Kình Hiên cũng không giấu cô, lặp lại cuộc đối thoại với Bạch Viện vừa rồi.

Nghe xong, Bạch Dương cười lạnh một tiếng: “Cô ta vẫn đổi trắng thay đen như vậy, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thay đổi”

“Bản tính như vậy, bất kể trải qua bao lâu, đều sẽ không thay đổi.” Phó Kình Hiên đáp.

“Anh nói đúng, nhưng trước đây cô ta đổi trắng thay đen, là muốn giành đi tất cả sự quan tâm và yêu thương của ba, để ba cảm thấy em là đứa bé hư, bây giờ đổi trắng thay đen với em, là vì anh, cô ta nhìn trúng anh rồi.”

Bạch Dương ngẩng đầu, như cười như không nhìn người đàn ông.

Trán người đàn ông trượt xuống vài vạch đen.
 
Chương 1643


CHƯƠNG 1643

Anh đương nhiên biết Bạch Viện có suy nghĩ với mình.

Chính vì như vậy, anh mới cảm thấy ghê †ởm.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, đi thôi, không đói sao?” Phó Kình Hiên ấn nút thang máy.

Bạch Dương biết anh không muốn thảo luận chuyện này, khẽ cười, cùng anh vào thang máy.

Bên kia, Bạch Viện nhìn hai người rời đi, ngọn lửa đố ky trong lòng như muốn thiêu đốt cô ta.

Cô ta luôn biết trước đây Bạch Dương gả vào nhà họ Phó, cũng biết nhà họ Phó ý nghĩa điều gì.

Nhưng cô ta chưa từng có suy nghĩ với nhà họ Phó, vì cô ta nghe nói người đàn ông mà Bạch Dương gả không thích cô, còn là một gã béo đầu hói bụng phệ.

Cho nên lúc ở nước H, nghe thấy Lý Tân Vinh gọi anh Phó, cô ta cũng không phản ứng lại, thì ra anh Phó này, lại chính là chồng trước của Bạch Dương, gia chủ nhà họ Phó.

Thì ra gia chủ nhà họ Phó, không phải là gã béo phệ đầu hói như trong lời đồn, ngược lại là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn.

Đàn ông tướng mạo tuấn tú, lại có tiền có thế như vậy, mới là hình mẫu lý tưởng của cô ta, mới là đối tượng cô ta nên đi chinh phục.

Lại thêm người đàn ông này còn có tình cảm với Bạch Dương, chỉ dựa vào điểm này, cô ta cũng nhất định phải giành được!

Dù sao chỉ cần là đồ của Bạch Dương, bất kể là Thiên Thịnh hay là người, cô ta đều muốn đạt được.

Nghĩ vậy, Bạch Viện ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời đi, mắt ngập tràn nhất định phải có được.

Bên kia, Phó Kình Hiên dẫn Bạch Dương đến nhà hàng Trung.

Phó Kình Hiên kéo ghế cho cô.

Bạch Dương cũng không khách sáo, cởi áo khoác trên người rồi ngồi xuống.

Phó Kình Hiên cũng ngồi xuống đối diện cô, đưa thực đơn cho cô: “Tại sao em muốn giữ Bạch Viện lại Thiên Thịnh? Dù em cho cô ta 5% cổ phần, em cũng có thể không để cô ta nhậm chức ở Thiên Thịnh, không phải sao?”

“Anh nói không sai.” Bạch Dương vừa lật xem thực đơn, vừa đáp: “Nhưng em nghĩ, để Bạch Viện ngay dưới mi mắt giám sát tốt hơn, nếu để mặc cô ta ở ngoài, nói không chừng một lúc nào đó, lại chạy đi không tung tích.”

“Em giám sát cô ta làm gì?” Phó Kình Hiên rót hai ly nước, đưa một ly cho cô, hỏi.

Bạch Dương mím môi: “Những gì Bội Như nói anh cũng biết, em giữ Bạch Viện lại bên cạnh, một là muốn tìm thấy chứng cứ cô ta hạ độc ba, hai là muốn để Bạch Viện sinh một đứa bé.”

“Sinh một đứa bé?” Phó Kình Hiên nghỉ hoặc cau mày, có chút không hiểu hành động của cô.

Bạch Dương đóng thực đơn, nhìn anh: “Thực ra…em không phải con gái ruột của ba mẹ!”

Nghe thấy lời này, con ngươi Phó Kình Hiên chợt co rụt, tay bưng ly nước cũng bất giác run rẩy, nước trong ly sóng sánh.

“Em nói gì? Em không phải con gái ruột của vợ chồng Bạch Hạo?” Phó Kình Hiên siết chặt ly nước, mắt nhìn cô chằm chằm.

Làm sao cô biết mình không phải con gái ruột của vợ chồng Bạch Hạo?

Chẳng lẽ, cô đã biết mình là con gái ruột của vợ chồng Cố Việt Bân?

Nhưng chuyện này không đúng, nếu cô biết mình do vợ chồng Cố Việt Bân sinh ra, sẽ không thản nhiên như vậy.

Cho nên, đây rốt cuộc là chuyện gì?
 
Chương 1644


CHƯƠNG 1644

Bạch Dương không biết trong lòng Phó Kình Hiên lúc này sóng to gió lớn, cô bưng ly nước anh vừa rót cho mình, uống một ngụm, mới mở miệng đáp: “Ừ, em không phải con ruột của họ, con gái ruột của họ vào lúc bốn năm tháng tuổi đã chết yểu rồi, sau khi con gái ruột của họ chết yểu, em mới đến nhà họ Bạch, thế nào, rất kinh ngạc sao?”

“Ừ…” Phó Kình Hiên rũ mắt, khẽ gật đầu: “Rất kinh ngạc.”

“Anh thật sự kinh ngạc sao?” Bạch Dương nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng sao em cảm thấy hình như anh không quá kinh ngạc mà?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, rất nhanh lại khôi phục bình thường, buông lỏng tay siết ly nước, khẽ đáp: “Không có gì, anh rất kinh ngạc, chỉ là kinh ngạc không nhất định phải thể hiện hết trên mặt.”

“Được rồi.” Bạch Dương nhún vai, cũng không nghĩ nhiều có phải anh nói dối không.

Dù sao cô cũng không cho rằng anh sẽ lừa cô chuyện này.

“Đúng rồi, làm sao em biết mình không phải con ruột của họ?” Phó Kình Hiên nhấp ngụm nước, giọng có chút thăm dò.

Còn có người biết thân phận thật sự của cô nói cho cô biết sao?

Nếu vậy, người đó sẽ là ai?

Mục đích nói cho cô biết, lại là gì?

Phó Kình Hiên khẽ híp mắt, trong lòng không nhịn được thuyết âm mưu.

Lúc này, Bạch Dương đặt ly xuống, đáp: “Ban đầu em cũng không biết, là bác gái Lục, chính là mẹ của Khởi nói cho em biết, ngay cuối tháng trước.”

“Bà Lục nói?” Phó Kình Hiên mím môi.

Thì ra bà Lục cũng biết, Bạch Dương không phải con gái ruột của vợ chồng Bạch Hạo.

“Ngoại trừ chuyện này, bà ấy còn nói gì không?” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, lại hỏi.

Bạch Dương không hiểu hỏi lại: “Còn có thể nói gì?”

“Đương nhiên là chuyện liên quan tới ba mẹ ruột của em.” Ngón cái Phó Kình Hiên vân vê mép ly.

Bạch Dương lắc đầu: “Không có, bác gái hình như không biết ba mẹ ruột của em là ai, bà nói em là ba mẹ em nhận nuôi từ viện phúc lợi.”

“Thì ra là vậy.” Phó Kình Hiên có thể nhìn ra, cô không nói dối, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn dáng vẻ, bà Lục cũng không biết Bạch Dương do vợ chồng Cố Việt Bân sinh.

Như vậy là đủ rồi.

“Đúng rồi, anh hỏi chuyện này làm gì?”

Bạch Dương nghỉ hoặc nhìn người đàn ông.

Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

“Vậy sao.” Bạch Dương thấy anh không chịu nói nhiều, cũng không truy hỏi.

Tuy nhiên, lúc này, người đàn ông lại chợt mở miệng lần nữa: “Bạch Dương.”

“Hử?” Bạch Dương ngẩng đầu: “Sao vậy?”

“Em…em đã không phải con gái ruột của vợ chồng Bạch Hạo, vậy em muốn biết ba mẹ ruột của mình là ai sao?” Phó Kình Hiên rũ mắt, khiến người ta không nhìn rõ đáy mắt anh: “Hoặc là, em có từng nghĩ đi tìm họ không?”

“Vấn đề này trước đây Khởi cũng từng hỏi em, lúc đó câu trả lời của em là không muốn biết, cũng không muốn tìm họ.” Bạch Dương xoay xoay ly nước trong tay, mặt nở nụ cười thản nhiên.
 
Chương 1645


CHƯƠNG 1645

Phó Kình Hiên chăm chú nhìn cô: “Tại sao?”

“Vì không thích hợp đi.” Bạch Dương buông ly, chống má đáp: “Nếu là em mười mấy tuổi, có lẽ em sẽ muốn biết, sẽ thử đi tìm ba mẹ ruột của mình, hỏi họ xem, tại sao không cần em, tại sao muốn vứt bỏ em, nhưng em hiện tại hai mươi mấy tuổi thì sẽ không, bất kể vì nguyên nhân gì mà em xuất hiện ở viện mồ côi, đều chỉ có thể chứng minh, em và ba mẹ ruột của mình vô duyên, em định sẵn là con gái nhà họ Bạch.”

“Vậy sao…

“Đương nhiên, nếu em vì biết thân phận của mình, mà cố chấp đi tìm ba mẹ ruột, chuyện này đối với ba mẹ nuôi em lớn mà nói, cũng không phải một chuyện công bằng.

Nghe thấy lời của Bạch Dương, Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Em nói không sai.”

Bạch Dương cười, lại nói: ‘Dù em tìm thấy họ thì lại nên ở chung thế nào chứ? Xem như người thân thì không thích hợp, dù sao cũng không có nền tảng tình cảm, ở chung quá ngượng ngùng, xem như thân thích cũng không thích hợp, dù sao cũng là ba mẹ ruột, cho nên so với tiến thoái lưỡng nan, còn không bằng ngay từ đầu đừng đi †ìm họ, duy trì hiện trạng, mới là tốt nhất.”

Hơn nữa còn có một câu, cô không nói.

Đó chính là, có lẽ họ đã chết rồi thì sao.

“Không nhớ nhung không tìm kiếm, quả thực là thích hợp nhất.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Thành thực mà nói, nghe thấy Bạch Dương không tìm ba mẹ ruột, anh quả thực thở phào một hơi.

Nếu cô muốn tìm, dù anh ngăn cản, rồi cũng sẽ có một ngày, cô cũng vẫn sẽ biết mình là con gái của vợ chồng Cố Việt Bân, đến lúc đó, cô sẽ thế nào?

Cho nên, vẫn là đừng nên tìm, ít nhất như vậy cô sẽ không tò mò thân phận của mình, bèn có hi vọng có thể khiến cô cả đời không biết ba mẹ ruột của mình là vợ chồng Gố Việt Bân.

“Đúng vậy, cho nên, lúc em biết mình không phải con gái ruột của ba mẹ chỉ đau lòng một lát, rồi không còn đau buồn nữa, vì em biết, từ giây phút em đến nhà họ Bạch, em chính là con gái của ba mẹ, về phần ba mẹ ruột, bất kể họ rốt cuộc tại sao không cần em, nhưng từ lúc em xuất hiện ở viện phúc lợi, em và họ đã hết duyên rồi.”

Bạch Dương nói.

“Em nghĩ vậy thì tốt.’ Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương xoa mi tâm: “Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng em và ba mẹ rốt cuộc vẫn không có máu mủ.”

“Cho nên em muốn Bạch Viện mang thai một đứa bé, chính là vì cảm thấy mình không phải do vợ chồng Bạch Hạo sinh ra, cho nên em muốn để Bạch Viện giữ lại huyết mạch thật sự cho nhà họ Bạch?” Phó Kình Hiên mơ hồ đoán được suy nghĩ của cô.

Bạch Dương nở nụ cười khổ: “Anh nói không sai, em chính là nghĩ vậy, mặc dù Bạch Viện độc hại ba, nhưng bất kể nói thế nào, cô ta cũng là con ruột của ba, con ruột duy nhất, em sẽ khiến Bạch Viện trả giá, nhưng đồng thời, cũng muốn Bạch Viện kéo dài huyết mạch của ba.”

“Sau này Bạch Viện nhất định phải ngồi tù, vậy đứa bé đó em sẽ nuôi dưỡng?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương gật đầu: “Vâng, em nuôi, nhưng em không phải nuôi con thay Bạch Viện, mà là thay nhà họ Bạch bồi dưỡng người thừa kế, em sẽ nuôi lớn nó thật tốt, sẽ không để nó dính chút tật xấu của người mẹ Bạch Viện của nó, đợi nó trưởng thành, em sẽ để nó kế thừa Thiên Thịnh, đây là cách em có thể nghĩ tới, cách duy nhất có thể báo đáp công ơn dưỡng dục của ba mẹ.”

Đương nhiên, nếu cô là con ruột của ba mẹ, cô đương nhiên sẽ không làm vậy.

Nhưng cô lại không phải, Bạch Viện mới phải.

Cho nên cô chỉ có thể kéo dài huyết mạch từ chỗ Bạch Viện.

“Anh hiểu ý của em rồi, em muốn làm thì làm đi, anh giúp em cùng nhau bồi dưỡng nó.” Phó Kình Hiên dịu dàng nói.
 
Chương 1646


CHƯƠNG 1646

Bạch Dương ngồi thẳng người: “Anh không cảm thấy cách làm này của em khiến người ta không cách nào tiếp nhận sao?”

Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận cách báo ơn này của CỔ.

“Sẽ không.” Phó Kình Hiên lắc đầu: “Chỉ cần em cho là đúng, vậy em cứ can đảm làm, bất kể thế nào, anh cũng sẽ cùng em.”

Hơn nữa, chỉ một đứa bé mà thôi, anh lại không phải không thể chấp nhận.

Càng huống hồ, đứa bé đó lại không phải cô và người khác sinh.

“Cảm ơn anh.” Nghe thấy sự ủng hộ khích lệ của Phó Kình Hiên, Bạch Dương ấm lòng, cũng rất cảm động, biểu cảm trên mặt cũng trở nên dịu dàng.

“Em không cần cảm ơn anh, sau này chúng †a chính là một thể, cho nên anh đương nhiên đứng về phía em.” Phó Kình Hiên vươn tay ra, vén sợi tóc rơi xuống bên tai cô: “Nhưng em không thể khiến Bạch Viện một mình mang thai.”

“Em biết.’ Bạch Dương ‘ừ’ một tiếng, nghiêm túc nói: “Bạch Viện nhất định sẽ không ngoan ngoãn mang thai, nói không chừng còn lén lút bỏ đứa bé, cho nên ngay †ừ đầu em không muốn Bạch Viện mang thai, em chỉ cần gien của cô ta là được rồi.

Có gien của Bạch Viện, đi nước ngoài tìm cơ quan chuyên môn, mười tháng sau, đương nhiên sẽ có một đứa bé.

“Vậy thì được, cần anh giúp đỡ sao?” Phó Kình Hiên gắp một con tôm đã lột vỏ vào bát cô, hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, tự em là được rồi.”

“Được, nếu có cần giúp, em có thể nói thẳng với anh, em không cần cảm thấy như vậy không tốt, chúng ta sắp tái hợp rồi không phải sao?” Phó Kình Hiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô.

Bạch Dương đối diện với ánh mắt anh, nhìn sự mong mỏi trong mắt anh, cuối cùng gật đầu: “Được, có gì cần, em sẽ tìm anh.”

“Ừa.” Phó Kình Hiên cong môi cười.

Cơm xong, đã là tám giờ tối.

Phó Kình Hiên lái xe đưa Bạch Dương về vịnh Tiên Thủy.

Phó Kình Hiên cùng cô đi tới căn hộ của cô.

“Anh ngồi sofa xem tivi một lát, em đi pha trà cho anh.” Bạch Dương vừa đặt †úi xuống, vừa nói với người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông khẽ ngẩng đầu: “Không cần pha trà, nước lọc là được rồi.”

“Vậy cũng phải ngồi một lát.” Bạch Dương nói xong, đến phòng bếp.

Phó Kình Hiên ngồi xuống sofa, không xem †ivi, mà nghiêng đầu nhìn phía phòng bếp.

Nhìn một lát, anh chợt đứng dậy, nhấc chân đi về phía đó.

Đến cửa bếp, Phó Kình Hiên nhìn người phụ nữ đang bận rộn bên trong.

Người phụ nữ đeo tạp dề, đang rửa ly trà.

Rõ ràng vừa rồi anh đã nói không cần pha trà, cô cũng đồng ý rồi, nhưng hiện tại xem ra, dường như vẫn là chuẩn bị pha một ấm.

Mà nhìn hành động rửa ly trà của cô, cô bình thường không uống trà, cho nên cũng không dùng ly trà.

Bây giờ lấy ly trà ra rửa sạch, rất dễ thấy, là đặc biệt vì anh.

Nghĩ tới đây, trái tim Phó Kình Hiên ấm áp, nhấc chân đi tới, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ.
 
Chương 1647


CHƯƠNG 1647

Thân thể Bạch Dương cứng đờ, động tác trên tay cũng khựng lại, một lúc sau thả lỏng, nghiêng đầu hỏi người đàn ông phía sau: “Sao anh lại vào?”

Cô không kêu người đàn ông buông cô ra.

Cô bây giờ đã tiếp nhận sự thật không bao lâu nữa thì sẽ tái hợp với người đàn ông rồi, sau khi tái hợp, hai người họ đương nhiên sẽ có những hành động thân mật thế này.

Hiện tại như vậy, chỉ là sớm một chút mà thôi.

Cho nên, cô không kháng cự, dù sao cũng phải học cho quen.

“Một mình anh ở phòng khách nhàm chán, cho nên đến với em.” Phó Kình Hiên xoay Bạch Dương sang.

Bạch Dương ngước mắt nhìn anh: “Em không cần anh ở đây với em, chỉ pha trà mà thôi, nhanh lắm, lại không phải làm gì khác.”

“Anh biết, nhưng anh muốn ở với em, hơn nữa, anh nhớ em, anh còn muốn hôn em.”

Ánh mắt Phó Kình Hiên rơi trên đôi môi đỏ của cô.

Con ngươi Bạch Dương trợn to: “Anh…”

“Bạch Dương, được không em?” Phó Kình Hiên cúi đầu, tỳ trán vào trán cô, thấp giọng hỏi.

Thân thể Bạch Dương càng thêm cứng đờ, mặt cũng đỏ bừng.

Cô không biết nên trả lời thế nào.

Nói không được, hình như có chút tổn thương anh.

Nói được, cô lại có chút không nói ra lời.

Cho nên, cô dứt khoát im lặng.

Thấy Bạch Dương chần chờ không mở miệng, Phó Kình Hiên khẽ mở đôi môi mỏng, lại hỏi lần nữa: ‘Bạch Dương, được không em?”

Lần này, giọng anh càng thêm khàn khàn, mắt cũng mang theo mong đợi.

Bạch Dương nhìn sự mong chờ đó của anh, trong lòng có chút không nhẫn tâm khiến anh thất vọng, không muốn nhìn thấy con ngươi đen rực sáng ấy trở nên u ám, do dự vài giây, cuối cùng gật đầu: “Vâng.”

Bỏ đi bỏ đi, dù sao sau này cũng phải hôn.

Sớm một chút có ngại gì?

Nghĩ vậy, Bạch Dương thoải mái, thân thể cũng thả lỏng.

Nghe thấy cô đồng ý, mặt Phó Kình Hiên lộ ra vui mừng, cuối cùng nhấc cằm cô lên, hôn xuống.

Lần này, là nụ hôn thật sự về mặt ý nghĩa của hai người, không phải những cái hôn ngoài ý muốn trước đây.

Nụ hôn lần này xuất phát từ thật lòng của hai người, cũng xuất phát từ sự tiếp nhận Phó Kình Hiên của Bạch Dương.

Cho nên, nó ngọt ngào, tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Bạch Dương không nhịn được nhắm mắt, vươn tay ra, ôm cổ Phó Kình Hiên.

Cô vừa rồi đang rửa ly trà, trên tay còn dính bọt.

Vì vậy lúc ôm cổ Phó Kình Hiên, bọt trên đầu ngón tay cô hóa thành giọt nước, trực tiếp thấm vào gáy Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên lạnh cứng người trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu.
 
Chương 1648


CHƯƠNG 1648

Nhưng sức lực anh hôn Bạch Dương lại mạnh lên không ít, như đang trừng phạt cô vừa rồi thấm nước vào quần áo anh.

Bạch Dương cũng bị anh hôn thở không nỗi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cuối cùng vẫn là cô nhéo thịt mềm bên hông anh, anh ăn đau mới buông cô ra.

Bạch Dương đạt được tự do lập tức thoát khỏi vòng ôm của Phó Kình Hiên, đi sang một bên, hai tay chống bệ bếp thở hổn hển.

Rặng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, vành mắt cũng phiếm hồng, cả người yêu kiều khiến người ta không thể dời mắt.

Bạch Dương như vậy khiến ánh mắt Phó Kình Hiên bất giác u ám, hầu kết cũng không nhịn được lăn lộn, giọng trầm thấp khàn khàn: “Bạch Dương…”

“Nước sôi rồi!” Lời của anh còn chưa nói xong, đã bị tiếng nước sôi ùng ục cắt ngang.

Nhìn người phụ nữ vội vàng tắt lửa, Phó Kình Hiên bất đắc dĩ cười.

Anh vốn còn muốn tiếp tục, nhưng bây giờ vẫn là bỏ đi thôi.

Pha trà xong, Bạch Dương đặt ấm trà lên khay, nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, theo sau cô ra khỏi phòng bếp.

Đến phòng khách, Bạch Dương đặt khay lên bàn trà, rót trà cho anh: “Lá trà này em mua đã lâu rồi, mặc dù không hỏng, nhưng cũng không tính là quý hiếm gì, anh uống tạm.

“Không sao.” Phó Kình Hiên bưng trà cô rót, khẽ thổi, dịu dàng nói: “Chỉ cần là em pha, anh đều thích.”

Bạch Dương không nhịn được phì cười: “Vậy nếu là thuốc độc, anh cũng thích?”

“Nếu là tự tay em bưng cho anh, anh cũng sẽ không chút do dự uống.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nghiêm túc đáp: “Nhưng tiền đề là em thật sự nỡ sao?”

Bạch Dương mím môi đỏ: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”

Cô đã yêu anh rồi, sao nỡ hạ độc anh.

Hơn nữa, dù sau này không yêu, hoặc anh thay lòng, cô cũng sẽ không làm vậy.

Dù sao đi tới cực đoan, không phải phương thức tốt nhất để giải quyết sự việc, ngược lại chỉ khiến tay mình vấy bẩn phạm pháp.

Nếu cuối cùng cô và anh thật sự đi tới bước đó, điều cô làm cũng chỉ là dứt khoát rời đi, vĩnh viên không gặp lại anh nữa.

“Đang nghĩ gì đó, cau chặt mày như vậy.”

Thấy Bạch Dương mơ màng, Phó Kình Hiên vươn tay, khẽ xoa hàng mày thanh tú cau chặt của cô.

Mắt Bạch Dương khẽ lóe, hồi thần, thu lại suy nghĩ trong lòng, hơi lắc đầu: “Không có gì.

Thấy cô rõ ràng đang che giấu, Phó Kình Hiên híp mắt, rất nhanh lại giả như không phát hiện gì, đặt ly trà xuống, đứng dậy: “Không còn sớm nữa, anh cũng nên đi rồi, em nghỉ ngơi sớm chút.”

Cô đã không muốn nói, anh cũng không ép cô.

Mỗi người đều có bí mật, chuyện này rất bình thường.

Chỉ cần cô không hối hận tái hợp với anh, những chuyện khác, anh đều có thể tiếp nhận.

Huống hồ, anh cũng có việc giấu cô.

Bạch Dương nghe thấy Phó Kình Hiên chuẩn bị rời đi, cũng từ sofa đứng dậy: “Được, em tiễn anh ra ngoài.”
 
Chương 1649


CHƯƠNG 1649

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.

Hai người đi vê phía cửa.

Đến cửa, Bạch Dương mở cửa, Phó Kình Hiên thay giày xong, đi ra ngoài: “Tiễn đến đây thôi, bên ngoài lạnh, em đừng ra ngoài.”

Bạch Dương gật đầu: “Vậy được, anh đi từ từ, trên đường lái xe chậm chút.”

“Anh biết.” Phó Kình Hiên đáp một tiếng, liền đứng ngoài cửa nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn đi.

Bạch Dương không hiểu nghiêng đầu: “Sao vậy?”

Phó Kình Hiên khẽ nhúc nhích môi: “Em…”

Thật sự không có ý muốn giữ anh lại một chút sao?

Muộn như vậy rồi, cô không lo lắng anh quay về sẽ có nguy hiểm gì sao?

Ánh mắt Phó Kình Hiên mong chờ nhìn Bạch Dương, trong lòng vô cùng hi vọng cô mở miệng giữ anh lại.

Tuy nhiên Bạch Dương hoàn toàn không hiểu ý anh, mặt càng thêm nghỉ hoặc: “Anh rốt cuộc làm sao vậy? Mặt em có gì sao?”

Cô vươn tay xoa mặt mình, không thấy gì.

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của cô, bất giác khẽ cười một tiếng, sau đó vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Mặt em không có gì cả, rất sạch sẽ.”

“Vậy vừa rồi anh làm gì cứ nhìn em mãi?”

Bạch Dương chớp mắt.

Phó Kình Hiên bỗng ôm cô vào lòng: “Vì anh muốn trước khi đi, nhìn em thêm vài lần.

Bạch Dương liếc trắng mắt: “Lại không phải không gặp nữa.”

“Đối với anh mà nói, mấy tiếng đồng hồ không gặp, cũng rất lâu dài, cho nên anh muốn nhìn em thêm, được rồi, bây giờ nhìn thấy rồi, anh nên đi rồi” Phó Kình Hiên buông cô ra.

Bạch Dương ừ một tiếng.

Phó Kình Hiên lùi về sau một bước: “Anh đi thật đây!”

“Mau đi đi!” Bạch Dương đỡ trán.

Thật là, một người đàn ông, muốn đi thì mau đi, nhập nhèm cái gì.

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ Bạch Dương xua tay, thúc giục anh, không nhịn được thầm thở dài.

Anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, cô còn không có ý giữ anh lại.

Xem ra, mình thật sự không thể ở lại rồi.

Bỏ đi, đợi sau khi tái hợp, lại nghĩ cách dọn tới, hoặc là để cô dọn sang chỗ anh.

Như vậy, anh sẽ không cần lại rời đi như bây giờ nữa.

“Được, anh đi đây, em mau vào đi.” Phó Kình Hiên nói xong, xoay người đi tới thang máy.

Bạch Dương nhìn bóng lưng anh, chợt nhớ tới gì đó, mở miệng gọi: “Đợi chút.”

Bước chân Phó Kình Hiên khựng lại, đáy mắt cũng lóe lên tinh quang, vội vàng xoay người sang: “Còn có chuyện gì sao?”

Cô muốn mời anh ở lại sao?

Phó Kình Hiên kỳ vọng trong lòng.
 
Chương 1650


CHƯƠNG 1650

Tuy nhiên, Bạch Dương lại nói: “Đến nhà rồi thì gửi tin nhắn cho em.”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lập tức ảm đạm.

Được, rốt cuộc là anh nghĩ nhiều rồi.

Nhưng còn may, cô kêu anh đến nhà gửi †in nhắn, cũng là lo lắng an nguy của anh, vậy đủ rồi.

Nghĩ vậy, tâm trạng Phó Kình Hiên lại trở nên tốt hơn, cong môi đáp: “Được.”

Bạch Dương không nói nhiều nữa, chỉ nhìn anh, cho tới khi anh vào thang máy, cô mới đóng cửa về nhà.

Về tới nhà, cô không trực tiếp vào phòng, mà đi thẳng đến ban công phòng khách, úp sấp lên lan can nhìn xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy Phó Kình Hiên ra khỏi tòa nhà, đi về phía xe bên đường.

Dường như cảm nhận được gì đó, Phó Kình Hiên dừng bước, chợt quay đầu sang, ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo nhìn thấy người phụ nữ trên ban công.

Giây phút nhìn thấy Bạch Dương, Phó Kình Hiên kinh hỉ.

Anh biết, cô đang ở đó tiễn anh.

Mặt Phó Kình Hiên hiện lên nụ cười ấm áp, sau đó nhấc tay lên, khẽ vẫy vẫy với cô.

Bạch Dương thấy anh phát hiện mình, còn vẫy tay với mình, cũng vươn tay vẫy vẫy, đáp trả anh.

Phó Kình Hiên buông tay xuống, lấy điện thoại ra.

Tiếp đó, Bạch Dương liền cảm thấy điện thoại mình rung lên.

Cô biết, nhất định là anh gửi gì đó cho mình.

Bạch Dương buông tay xuống, lấy điện thoại trong túi ra xem, là zalo anh gửi.

Cô bấm mở zalo, bên trên chỉ có một câu: Mau vào đi, bên ngoài lạnh.

Sáu chữ ngắn ngủi, khiến trái tim Bạch Dương dâng lên dòng nước ấm, cô nhìn người đàn ông bên dưới, sau đó gõ chữ trả lời: Vâng, vậy anh cũng mau lên xe, bên ngoài cũng lạnh.

Phó Kình Hiên nhìn tin nhắn của người phụ nữ, mắt đong đầy ý cười: Anh biết rồi.

Anh đáp một câu xong, cất điện thoại, kéo mở cửa, lên xe.

Bạch Dương nhìn đèn xe anh sáng lên, lại nghe tiếng còi xe vang lên.

Cô biết, anh là đang tạm biệt cô.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng kèn, chiếc xe của Phó Kình Hiên khởi động máy, hòa vào trong dòng xe.

Cho đến khi Bạch Dương không nhận ra chiếc xe của anh là chiếc nào nữa thì cô mới buông tay ra khỏi tay vịn, quay người trở về phòng khách.

Vào giây phút cô bước chân vào phòng khách, chiếc điện thoại đang cầm trong tay đổ chuông.

Cô cứ tưởng Phó Kình Hiên gọi điện cho mình nên vội vàng giơ lên xem thử, kết quả lại không phải anh mà được gọi đến từ bên quản lý Lưỡng Giang.

Bạch Dương nhíu mày ngờ vực.

Quái lạ thật, giờ này mà bên đó gọi điện cho mình để làm gì?

Bạch Dương mím môi, cô bắt máy: “Alo?”

“Chào cô Bạch, xin lỗi vì khuya thế này còn làm phiền cô.” Người ở đầu dây bên kia lên tiếng.

Bạch Dương ngồi xuống ghế sô pha: “Không sao, có chuyện gì thế?”
 
Chương 1651


CHƯƠNG 1651

“Là thế này thưa cô Bạch, em gái cô qua †ìm tôi hồi tối nay để lấy chìa khóa nên tôi mới thông báo cho cô biết.” Người ở đầu dây bên kia đáp.

Bạch Dương nghe thấy thế, cô sa sầm mặt: “Anh nói Bạch Viện đi tới Lưỡng Giang Tân Khu à?”

“Dạ phải.” Người ở đầu dây bên kia gật đầu.

Bạch Dương nhíu mày: “Bây giờ nó đang ở đâu? Anh đưa chìa khóa cho nó chưa?”

Lưỡng Giang Tân Khu là khu biệt thự có căn biệt thự cũ của gia đình họ Bạch.

Sáu năm trước sau khi ba cô qua đời thì cô đã phong tỏa căn biệt thự ấy rồi giao một chiếc chìa khóa cho quản lý khu biệt thự, dặn cách vài ngày đến dọn dẹp một lần, kiểm tra các trang thiết bị trong căn biệt thự.

Mặc dù cô không có ý định tiếp tục sống †rong căn biệt thự ấy nhưng cô cũng không muốn để nó trở nên hoang toàn, bởi thế tháng nào cô cũng đều trả phí quản lý.

Nhưng không ngờ, cô còn chưa hỏi bên đó mà Bạch Viện đã quay về rồi.

“Dạ đúng rồi cô Bạch, tôi đã giao chìa khóa lại cho cô ấy, dù gì cô ấy cũng là em gái ruột cúa cô.” Người bên quản lý gật đầu rồi mới hỏi một cách dè dặt: “Cô Bạch, có phải tôi sai rồi không? Không nên đưa chìa khóa cho em gái cô sao?”

Bạch Dương mím môi, cô muốn nói đương nhiên là sai rồi.

Nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ, quản lý †òa nhà không hề rõ quan hệ thật sự giữa cô và Bạch Viện nên mới giao chìa khóa lại cho cô ta.

Bởi vì quản lý tòa nhà thấy Bạch Viện là em gái cô, hai chị em thì có thù sâu biển hận nào kia chứ.

Bởi thế cô không hề trách cứ ban quản lý, dù gì cô hồi đầu cô cũng không nói với họ về chuyện của Bạch Viện.

Bạch Dương vừa nghĩ vừa xoa mày rồi nói: “Tôi và Bạch Viện có thù oán.”

Nghe Bạch Dương nói thế, người của bên quản lý lập tức nhận ra mình làm sai, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cô Bạch, tôi không biết.”

“Thôi, lần này tôi không truy cứu trách nhiệm, sau này không được làm thế nữa.”

Bạch Dương đặt tay xuống.

Người bên quản lý vội vàng cảm ơn: “Tôi biết rồi thưa cô Bạch”

“Nếu đã đưa chìa khóa cho Bạch Viện thì dẫn thêm vài người qua đó đuổi cô ta ra khỏi biệt thự cho tôi, đồng thời lấy chía khóa lại.”

Bạch Viện và Lý Tú Chi không có tư cách ra vào căn biệt thự ấy.

Bởi vì đó là căn nhà mà ba và mẹ cô mua lúc kết hôn, không có chút liên quan nào đến mẹ của Bạch Viện cả.

Lúc ba còn sống, ông ta cho mẹ con Bạch Viện vào căn biệt thự ấy ở, cô không tài nào phản bác được.

Nhưng bây giờ, ba đã không còn, mẹ con Bạch Viện hạ độc ba của cô, bởi thế bọn họ không có tư cách đặt chân vào đó dù chỉ là một bước!

Nghe giọng nói kiên định của Bạch Dương, người bên quản lý vội vàng đồng ý: “Tôi biết rồi thưa cô Bạch, tôi sẽ sắp xếp người sang bên đấy, xin cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng.”

Mặc dù người bên quản lý cảm thấy Bạch Dương đối xử tuyệt tình với em gái nhưng cô đã nói vậy, anh ta cũng chẳng dám ý kiến gì nữa.

Dù gì anh ta biết rất rõ ai mới là người cho anh ta cơm ăn áo mặc.
 
Chương 1652


CHƯƠNG 1652

“Thế thì tốt.” Bạch Dương gật gật đầu, rồi sau đó cô dặn dò: “Sau này ngoại trừ tôi ra, không đừng để cho bất kỳ ai bước chân vào biệt thự’“

“Dạ.” Bên kia đáp.

Sau khi ngắt máy, sắc mặt Bạch Dương lạnh như băng.

Cô không ngờ rằng Bạch Viện lại muốn sống trong căn biệt thự ấy.

Ai cho cô ta mặt mũi thết Ở trong Lưỡng Giang Tân Khu.

Sau khi nghe mệnh lệnh của Bạch Dương, anh ta vội vàng dẫn người đến căn biệt thự của nhà họ Bạch.

Bây giờ, Bạch Viện đang sai bảo người làm quét dọn biệt thự.

Vào lúc cô ta đang sai bảo người làm trải nệm phòng ngủ, chợt thấy một nhóm người xông vào trong.

Bạch Viện hết hồn, sau khi nhận ra người đến là bên quản lý tòa nhà, cô ta hậm hực: “Mấy người tới đây làm gì?”

Người cầm đầu bên quản lý lạnh lùng nhìn cô ta, trên gương mặt không còn vẻ khách sáo như lúc giao chìa khóa nữa.

Anh ta vẫy tay, ra lệnh cho hai người đằng sau: “Tóm cô ta lại, đưa ra ngoài.”

“Dạ, thưa đội trưởng.”

Bọn họ đáp lời, lập tức bước lên bắt người.

Bạch Viện thấy bọn họ xông lên muốn bắt mình, cô ta biến sắc, thét to: “Mấy người làm cái trò gì đó, ai cho mấy người bắt tôi, mau buông tôi ra nghe không, bằng không †ôi tố cáo mấy người đó.”

Đội trưởng đội quản lý thấy chiếc va li đang nằm trong phòng khách của cô ta, anh ta bước đến kéo nó đi rồi nói một cách thản nhiên: “Xin lỗi cô Bạch Viện, cô tố cáo chúng tôi cũng vô ích thôi, chúng tôi nghe lệnh của chủ nhân căn biệt thự này mới mời cô ra ngoài, dù gì cô cũng không phải là chủ của căn biệt thự, cô vào đây là tùy tiện xông vào nhà dân.”

“Nói bừa gì thế, ai không phải là chủ nhân của căn biệt thự này hả, tôi là cô hai của cái nhà này!” Bạch Viện nhăn mặt thét to.

Đội trưởng đội quản lý ung dung mà nói: “Cô đúng là cô hai của căn biệt thự này, nhưng đó là khi trước, bây giờ căn biệt thự này là tài sản của cô Bạch Dương, không liên quan gì đến cô hết, cô Bạch Dương không muốn cho cô sống ở đây, bởi thế cô chỉ có thể ra đi, đưa cô ấy đi.”

Hai người quản lý kéo Bạch Viện ra ngoài, cô ta chợt giấy giụa kịch liệt: “Hóa ra là Bạch Dương kêu mấy người tới đây, cô ta trở thành người sở hữu căn biệt thự này từ khi nào, tôi và cô ta đều là con gái của ba, căn biệt thự này cũng có một nửa là của tôi, cô ta không có tư cách kêu tôi đi!”

“Đương nhiên là cô Bạch Dương có tư cách, trước kia tôi đã điều tra về giấy tờ nhà đất của căn biệt thự này, nó được ông Bạch và bà Phạm Lệ Na mua vào ba mươi năm trước chứ không phải là mẹ cô và ông Bạch cùng mua, bởi thế sau khi bà Phạm Lệ Na qua đời không bao lâu, quyền sở hữu căn biệt thự này đã được ông Bạch nhượng lại cho cô Bạch Dương, đến nay đã được hai mươi năm rồi, bởi thế nên tôi mới nói cô Bạch Dương chính là chủ nhân của căn biệt thự!”

“Không thể nào!” Nghe đội trưởng đội quản lý nói thế, cô ta trừng mắt, gương mặt toát lên vẻ ngạc nhiên.

Cô ta luôn biết căn biệt thự này do mẹ của Bạch Dương và ba mua hồi lúc kết hôn.

Nhưng không ngờ sau khi mẹ của Bạch Dương mất đi, ba lại nhượng căn biệt thự cho Bạch Dương.

“Chẳng có gì là không thể cả.” Đội trưởng đội quản lý nói một cách lạnh lùng: ‘Muốn trách thì trách cô không nghe ngóng kỹ lưỡng, chứ bằng không cũng chẳng bị đuổi ra ngoài.”
 
Chương 1653


CHƯƠNG 1653

Sau khi nói dứt lời, đội trưởng đội quản lý vẫy tay, ra hiệu cho hai người còn lại đưa cô ta đi.

Lần này cho dù Bạch Viện có bất mãn, giấy giụa kêu gào đến mức nào thì cũng bị hai người bọn họ lôi đi.

Đội trưởng đội quản lý nhìn nhóm người làm đang ngẩn ngơ, anh ta nói tiếp: “Ở đây không còn việc gì nữa, mấy người mau chóng về đi.”

“Dạ dạ dạ.” Người làm vội vàng đáp, ném chiếc khăn trong tay xuống rồi chạy ra ngoài cửa.

Cuối cùng, đội trưởng đội quản lý cũng kéo va li của Bạch Viện ra ngoài.

Bạch Viện bị hai người lôi ra ngoài cửa, cô †a ngã sõng soài trên mặt đất.

Rồi sau đó, một món đồ bay về phía cô ta, rớt xuống bên cạnh, đó chính là chiếc va li cô ta mang đến.

Bạch Viện nhìn chiếc va li bị gãy hết một góc, lại nhìn ba người bên quản lý, ánh mắt cô ta toát lên vẻ căm hận: “Mấy người cứ đợi đó, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.”

Còn có Bạch Dương, dám sỉ nhục cô à, cô sẽ đáp trả gấp đôi.

Ba người quản lý nghe cô ta uy hiếp, gương mặt hoàn toàn không có chút vẻ sợ hãi nào, dù gì bọn họ cũng làm việc theo lệnh, có vấn đề gì thì đã có cô Bạch Dương gánh vác rồi.

Bởi thế ba người quản lý không hề quan †âm đến lời uy hiếp của Bạch Viện, bọn họ cười khẩy, quay người đi vào trong căn biệt thự, để mặc Bạch Viện ngồi bệt trên mặt đất kêu gào.

Gọi cả ngày trời, những nhân viên quản lý khu biệt thự chẳng những không quay lại mà còn thu hút sự dòm ngó, chỉ trỏ của người đi đường.

Bạch Viện cảm thấy mất mặt, vội vàng lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhặt cái vali ở dưới đất lên, cúi đầu chạy về phía bãi đỗ xe.

Sau khi lên xe của mình, Bạch Viện nhăn nhó mặt lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dương.

Ở Vịnh Tiên Thuỷ, Bạch Dương vừa mới tắm rửa xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm, cô chuẩn bị đi sấy tóc.

Mới vừa đi đến trước máy sấy, điện thoại liền vang lên.

Bạch Dương tưởng là Phó Kình Hiên gọi tới báo bình an, vội vàng bỏ máy sấy trong tay xuống, quay người đi đến đầu giường cầm điện thoại đặt trên đầu giường lên.

Kết quả, cô phát hiện cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại không phải là Phó Kình Hiên, mà là một dãy số xa lạ, điều này khiến đôi mắt đang phát sáng của Bạch Dương nhịn không được mà ảm đạm mấy phần.

Hóa ra không phải là Phó Kình Hiên à.

Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ, cuối cùng vẫn nghe điện thoại: “Xin chào, là ai vậy?

“Bạch Dương, cô lại dám cho người đuổi tôi ra khỏi biệt thự.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói sắc bén của một người phụ nữ.

Giọng nói ấy đầy phẫn nộ và oán độc, khiến người khác nghe thấy phải rùng mình.

Đôi mi thanh tú của Bạch Dương nhíu chặt lại, cô lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô à? Bạch Viện, sao vậy, gọi điện thoại tìm tôi để hỏi tội à? Vậy thì tôi nói chính xác cho cô biết, cô tìm nhầm người rồi, căn biệt thự đó là của tôi, đương nhiên †ôi có quyền đuổi cô ra ngoài, thậm chí tôi còn có thể trực tiếp báo cảnh sát tố cáo cô tự tiện xong vào nhà dân.”

“Cô… Bạch Viện bị lời nói này của Bạch Dương làm cho ngẹn họng không nói nên lời, khuôn mặt hết trắng rồi lại xanh, giống hệt như là bảng màu, trông vô cùng hài hước.
 
Chương 1654


CHƯƠNG 1654

Một lúc lâu sau, cô ta mới thở sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống sự khó chịu trong lòng, âm trầm nói: “Hay lắm Bạch Dương, cô nhớ kỹ chuyện tối nay cho tôi, tôi sẽ không để cô yên đâu. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô phải trả giá.”

Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại.

Bởi vì trong lòng cô ta biết rất rõ mình nói không lại Bạch Dương, cũng không chiếm thế thượng phong, tiếp tục nói nữa sẽ chỉ bị Bạch Dương bắt chẹt cho đến chết, còn không bằng cúp máy.

Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại trở về trang chủ, cô cười lạnh.

Để cô trả giá à?

Được thôi, cô đợi đó, để xem cuối cùng ai mới là người mất mặt.

Lúc Bạch Dương bấm tắt điện thoại rồi đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường, điện thoại đột nhiên lại sáng lên.

Lần này, xuất hiện trên màn hình là một tin nhắn zalo, người gửi tin là Phó Kình Hiên.

Thấy vậy, trong mắt Bạch Dương lướt qua vẻ vui mừng, cô lại nhanh chóng cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra xem: “Đã ngủ chưa?”

Bạch Dương trả lời lại anh: “Vẫn còn chưa, anh đến nơi rồi hả?”

Ở đầu dây bên kia, Phó Kình Hiên ngồi trên ghế sofa, giật giật cà vạt trên cổ áo, vừa kéo lỏng cà vạt thì liền cảm thấy điện thoại trên đùi đang run lên.

Anh vội vàng buông cái cà vạt ra nhìn sang điện thoại, thấy là Bạch Dương trả lời tin nhắn.

Đôi môi Phó Kình Hiên cong lên, một tay cầm điện thoại di động lên đánh chữ: “Đến rồi.

Bạch Dương ngồi xuống bên mép giường: “Đến là được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, anh rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi, đừng có thức khuya.”

Nhìn sự quan tâm từ cô, ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên dịu dàng, anh nhắn tin trả lời lại: “Được rồi, em cũng vậy đó, ngủ ngon.”

Bạch Dương vui vẻ mỉm cười: “Anh ngủ ngon.”

Để điện thoại di động xuống, Phó Kình Hiên đứng dậy đi vào trong thư phòng.

Sau khi đi vào thư phòng, anh cầm lấy một cây bút máy từ trong ống đựng bút ở trên bàn làm việc của mình, sau đó gạch chân đánh dấu ngày hôm nay vào quyển lịch trên bàn làm việc.

Sau khi đánh dấu xong, anh lại đặt cây bút máy vào trong ống đựng bút, cầm quyển lịch lên, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào ngày tháng trên quyển lịch.

Nhìn một hàng số, đôi mắt anh hơi nheo lại.

Sắp đến rồi, còn 13 ngày nữa.

13 ngày sau, hai người sẽ ở bên nhau.

Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào quyển lịch một hồi, sau đó bỏ quyển lịch xuống rồi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.

Nếu như bình thường, chắc chắn lúc này anh vẫn chưa nghỉ ngơi, anh còn phải ở lại thư phòng giải quyết một chút công việc.

Dù sao quản lý một tập đoàn to như Phó thị, công việc hàng ngày chất thành núi, ban ngày đi làm mấy tiếng đồng hồ căn bản không thể xử lý hết, cho nên về nhà vẫn phải tiếp tục làm việc là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà bây giờ, anh không muốn làm.
 
Chương 1655-1656


CHƯƠNG 1655

Bạch Dương đã kêu anh nghỉ ngơi sớm, anh sẽ nghe lời cô.

Trên mạng đã nói, một người đàn ông tốt thì nên nghe lời vợ.

Vợ quản chặt cũng không mất mặt.

Bởi vì để vợ quản chặt đều là những người đàn ông yêu vợ.

Ở một bên khác, Bạch Dương cũng không biết Phó Kình Hiên bắt đầu thay đổi, sau khi cô sấy tóc xong thì liên tắt đèn lên giường ngủ. Thẳng cho đến sáng hôm sau, cô bị một cuộc gọi đánh thức.

Là Lục Khởi gọi tới, Bạch Dương vừa mới nhấn nghe, còn chưa kịp nói chuyện thì âm thanh như đốt pháo của Lục Khởi liên tiếp truyền tới: “Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao Bạch Viện lại trở thành phó tổng giám đốc Thiên Thịnh?”

Bạch Dương nghe thấy câu hỏi của anh †a, cô dụi dụi mắt, ngồi dậy từ trên giường, lưng dựa vào đầu giường, ngáp một hơi rồi nói: “Cô ta đã lấy của em 5% cổ phần, cho nên em liền cho cô ta vị trí đó.”

“Không phải chứ, sao em lại phải cho cô ta 5% cổ phần?” Lục Khởi vô cùng khó hiểu.

Bạch Dương bưng ly nước tối ngày hôm qua đặt ở đầu giường lên uống một ngụm, làm thông cổ họng, lúc này mới trả lời: “Cổ phần mà em cho cô ta nằm trong 11% cổ phần đã kế thừa từ ba, không phải là phần mà anh và ông ngoại đã thu mua. Trước khi ba qua đời không có để lại di chúc phân chia tài sản, cho nên em và Bạch Viện hẳn nên mỗi người một nửa. Nếu như em không cho cô ta số cổ phần này, sau khi Bạch Viện khởi tố thì phía tòa án cũng sẽ phán em chia, hơn nữa mục đích trở về lần này của cô ta chính là cổ phần trong †ay em và Thiên Thịnh, nếu như không phải phần lớn cổ phần của em đều do mọi người thu mua giúp em thì ngày hôm qua đã bị Bạch Viện cướp đi một nửa rồi.”

Nghe xong lời cô, Lục Khởi tỉnh táo hơn nhiều, nhưng giọng điệu lại vô cùng khó chịu: “Đúng là cô ta được lợi.”

Bạch Dương bất đắc dĩ cười cười: ‘Không còn cách nào khác, ai kêu cô ta là con gái của ba em chứ.”

“Vậy còn chức vụ?” Lục Khởi cau mày: “Cái chức phó tổng này quan trọng tới cỡ nào, sao em lại đưa cho cô ta? Cô ta cái gì cũng không biết thì không nói đi, dã tâm còn lớn như thế, để cô ta ngồi vào một vị trí cao như vậy, nếu như cô ta gây ra chuyện phiền phức thì sao”

“Yên tâm đi Khởi à, em đã suy nghĩ những chuyện này rồi, lúc nấy anh cũng đã nói dã †âm của Bạch Viện rất lớn, nếu như tùy tiện cho cô ta một chức vụ, chắc chắn cô ta sẽ không chấp nhận, sẽ cãi nhau làm hình tượng Thiên Thịnh giảm sút. Cho nên, em liền phân cho cô ta một chức vụ cao, một chức vụ để cô ta không thể tiếp xúc đến bất cứ quyền lợi và cơ mật nào, đặt cô ta dưới mắt mình để quan sát mới là tốt nhất.

Nếu như vậy, cô ta muốn làm cái gì thì em cũng có thể biết ngay lập tức.” Bạch Dương giải thích.

Lục Khởi nhẹ gật đầu: “Vậy cũng đúng.”

“À đúng rồi Khởi, sao anh biết Bạch Viện trở thành phó tổng Thiên Thịnh vậy?” Bạch Dương tò mò hỏi.

Cô vẫn còn chưa công bố chuyện này ra ngoài, cũng không nói cho bất cứ ai biết, ngoại trừ Phó Kình Hiên.

Cho nên, anh ta biết thì rất kỳ quái.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Lục Khởi ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn máy vi tính trước mặt: “Anh nhìn thấy ở trên mạng đó.”

“Trên mạng?” Bạch Dương sa sầm mặt.

Lục Khởi ừ một tiếng: “Đúng vậy, sáng nay anh mở máy tính lên là nhìn thấy tin tức phó tổng tân nhiệm tập đoàn Thiên Thịnh nhảy lên, bấm vào xem thử, là video phỏng vấn của Bạch Viện, cho nên anh mới biết là Bạch Viện đã trở về. Không chỉ như thế, cô †a còn lên chức phó tổng Thiên Thịnh, nên chẳng phải là anh gọi điện thoại cho em để chứng thực đó à.”

“Hóa ra là như vậy.’ Bạch Dương gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.

CHƯƠNG 1656

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1657


CHƯƠNG 1657

“Đương nhiên rồi.” Lục Khởi gật đầu, sau đó đôi mắt liền ảm đạm hơn mấy phần: “Thật ra thì hai ngày sau khi chuyện đó xảy ra, đúng là anh không thể nào chấp nhận được. Anh cảm thấy mình yêu một người nhiều năm như thế, tại sao em lại không thể yêu anh, cho nên trong hai ngày đó, anh cứ xoắn xuýt đau khổ, cũng nhốt mình lại, thẳng cho đến ngày hôm sau mẹ nói với anh rất nhiều chuyện, anh mới nghĩ thông suốt mà bước ra khỏi xấu hổ.”

“Bác gái nói gì với anh?” Bạch Dương nghỉ hoặc hỏi.

Lục Khởi cười nói: “Thì đại loại như là mẹ kêu anh nghỉ thoáng một chút, kêu anh buông tay, nhưng mà bà ấy nói rất đúng, bà ấy nói yêu một người là không sai, nhưng nếu như người đó không yêu mình, vậy thì tình yêu của mình đối với cô ấy mà nói chính là một loại gánh nặng. Bởi vì không có cách nào đáp lại con, nếu như cô ấy chấp nhận con, vậy thì cũng chưa chắc là cô ấy yêu con, có thể là cô ấy không muốn làm con tổn thương. Đến lúc đó, người đau khổ là cả hai. Dương, chắc là trước đó anh đã khiến em cảm thấy rất áp lực.

Đôi môi đỏ của Bạch Dương giật giật, muốn nói là không có, nhưng lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra.

Lục Khởi sờ lên chóp mũi: “Anh xin lỗi nha Dương.”

Sau khi nghe mẹ khuyên nhủ, anh ta mới biết được có một thứ tình yêu khiến người khác cảm thấy bối rối.

Hơn nữa, mẹ cũng đã nói nếu như thật lòng yêu một người thì sẽ hi vọng đối phương sống hạnh phúc sống, vui vẻ, mà không phải là hi vọng đối phương nhất định phải ở bên cạnh mình.

Nếu như cứ cố chấp ép đối phương phải ở bên cạnh mình, vậy thì không phải là yêu, mà là chiếm hữu, là ham muốn.

Vậy thì đối phương chắc chắn sẽ không hạnh phúc, thậm chí còn có thể bởi vì vậy mà mất đi sức sống.

Anh muốn để Bạch Dương hạnh phúc, không muốn để Bạch Dương mất đi sức sống. Cho nên, cuối cùng anh đã lựa chọn nghe lời mẹ mà buông tay Bạch Dương.

“Khởi, anh không cần phải xin lỗi em đâu.”

Bạch Dương vội vàng nói.

Lục Khởi lắc đầu: “Cần chứ, xin lỗi là đúng, bởi vì trước kia đã khiến em phải bối rối, cũng làm cho em lo lắng lâu như thế. Em yên tâm đi, sau này anh sẽ không hành xử lung tung, với lại sau này anh cũng sẽ không bảo em hẹn hò với anh, dù sao tình cảm không thể miễn cưỡng mà, ở bên cạnh anh, em sẽ không hạnh phúc, mà anh cũng sẽ bởi vì không có được tình cảm của em mà cuối cùng trong lòng vô cùng mỏi mệt. Cho nên, chúng ta vẫn nên làm bạn với nhau, khôi phục mối quan hệ trước kia, có được không?”

Bạch Dương đỏ mắt gật đầu, giọng nói nghẹn ngào trả lời: “Được.”

“Vậy là đủ rồi.” Lục Khởi mỉm cười, nhưng nụ cười lại vô cùng chua chát.

Dù sao đây là người phụ nữ mà anh ta yêu rất nhiều năm, tình cảm còn chưa bắt đầu mà đã bị nhấn chìm.

Đương nhiên, trong lòng anh ta rất khó chịu.

Nhưng không có cách nào khác, có lẽ cuộc đời đã chú định hai người chỉ có thể làm bạn mà không thể làm người yêu.

“À đúng rồi Dương, dường như nghĩ đến cái gì đó, Lục Khởi lại lên tiếng.

Bạch Dương lau lau khóe mắt: “Anh nói đi.”

“Anh muốn nói là mặc dù anh đã buông †ay, sau này cũng sẽ không đòi hỏi gì ở em, nhưng mà thằng nhóc Lương Triết thì chưa chắc đâu. Tính cách của tên đó có vấn đề, tuyệt đối không thể thoải mái buông tay giống như anh. Cho nên, đến lúc đó chắc chắn cậu ta sẽ nổi điên, em phải chuẩn bị †âm lý thật tốt.” Lục Khởi nghiêm túc nói.

Bạch Dương đáp lời: “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.”
 
Chương 1658


CHƯƠNG 1658

Nếu như là Lương Triết nhân cách thứ nhất, có lẽ cô còn có thể nói chuyện.

Nhưng nếu là Lương Triết nhân cách thứ hai, cô hoàn toàn không hiểu rõ. Cho nên, cô thật sự không biết sau này lỡ có gặp nhau thì phải đối mặt như thế nào.

Huống hồ gì tính tình của Lương Triết nhân cách thứ hai ác liệt hơn nhiều nhân cách thứ nhất.

Nhưng mà đối với chuyện này, cứ đi một bước rồi nhìn một bước, dù sao bây giờ Lương Triết đang ở thủ đô, không biết lúc nào mới có thể gặp nhau.

Huống hồ gì cô cũng không biết hiện tại Lương Triết nhân cách thứ nhất đã đoạt lại quyền chủ động thân thể chưa.

Với lại, nhân cách thứ hai có loại tình cảm này đối với cô hay không, cô còn chưa xác định.

Cho nên, bây giờ nói những lời này có hơi sớm.

Sau đó, Bạch Dương và Lục Khởi lại nói với nhau một hồi rồi mới cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại, Bạch Dương cười một tiếng.

Nỗi lo lớn nhất trong mấy ngày nay của cô chính là Lục Khởi.

Nhưng mà bây giờ đã tốt rồi, Lục Khởi đã buông bỏ và bình thường trở lại, cũng đồng ý khôi phục lại mối quan hệ như trước kia.

Có thể nói đây là chuyện khiến cô vui mừng nhất trong ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương vén chăn bước xuống giường, bước chân đi vào trong phòng tắm cũng mang theo niềm vui.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cô bước ra khỏi phòng tắm, vừa mới thay quần áo xong thì liền nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa.

Bạch Dương nghỉ hoặc bước qua: ‘Là ai vậy?”

“Là anh đây.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp, dễ nghe của người đàn ông.

Bạch Dương kinh ngạc mở cửa ra, nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa: “Sao anh lại đến đây?”

Phó Kình Hiên lắc lắc bữa sáng trong tay, khóe miệng mang theo ý cười: ‘Muốn gặp em, muốn ăn sáng cùng với em.”

Bạch Dương liên đỏ mặt: “Không phải là ngày hôm qua vừa mới gặp à, anh vào nhà tÌÌh Cô mở cửa rộng ra, hơi nghiêng người nhường một chỗ trống, ra hiệu kêu anh vào nhà.

Phó Kình Hiên nhấc chân đi vào nhà, quen đường bước đến bàn ăn, đặt túi đồ ăn sáng lên trên bàn, sau đó bày biện từng bữa sáng bên trong ra.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh quay đầu nhìn Bạch Dương, vẫy vẫy tay: “Mau đến đây ăn thôi”

“Anh ăn trước đi, để em đi buộc tóc cái đã”

Bạch Dương chỉ chỉ vào tóc mình rồi nói.

Lúc nãy vừa mới thay quần áo khiến tóc hơi rối, bây giờ vẫn còn chưa chải đàng hoàng.

Cô cũng nên sửa soạn cẩn thận rồi mới có thể ra ngoài gặp người, nếu không thì còn ra thể thống gì nữa.

“Vậy em đi nhanh lên đi.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương ừ một tiếng, sau đó đi vào trong phòng.

Mấy phút sau, cô chải đầu xong xuôi rồi bước ra.
 
Chương 1659


CHƯƠNG 1659

Phó Kình Hiên đã ngồi trước bàn ăn đợi cô, thấy cô đến, anh kéo cái ghế bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi ở đây.

Bạch Dương cũng không từ chối, cô bước qua ngồi xuống.

“Em ăn thử cháo tôm do dì Trương nấu xem như thế nào.” Phó Kình Hiên đưa cho cô một cái thìa.

Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh: “Dì Trương nấu hả.”

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu.

“Anh đến đây từ nhà tổ à?” Bạch Dương hỏi.

Phó Kình Hiên rót cho cô một ly nước ép trái cây: “Sáng này anh đến nhà tổ lấy chút đồ, thuận tiện mang theo bữa sáng ở bên ấy”

“Hóa ra là thế.” Bạch Dương kinh ngạc gật đầu: “Em còn tưởng là anh đặc biệt đến nhà tổ để dì Trương làm buổi sáng chứ.”

“Cũng có thể coi là như vậy, ít nhất bữa sáng của chúng ta ăn là anh đặc biệt dặn gì trương làm, dù sao thì bà không ăn hải sản.” Phó Kình Hiên cười nói: “Được rồi, ăn nhanh lên đi, thời tiết hơi lạnh, để một hồi là nguội đó.”

“Ừ” Bạch Dương đáp lời.

Hai người bắt đầu yên tĩnh ăn sáng.

Sau khi ăn sáng xong đã sắp chín giờ, hai người cùng ra ngoài, lên xe rời khỏi Vịnh Tiên Thuỷ.

Lúc Phó Kình Hiên khởi động chiếc Maybach, có một bóng dáng xuất hiện từ góc Vịnh Tiên Thuỷ.

Người kia chính là Lục Khởi.

Sáng này, sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Dương xong, anh ta chợt nhớ đến có một món đồ của cô cứ để ở chỗ anh, quên đưa cho cô, cho nên bèn lái xe đến đây dự định đưa món đồ đó cho cô.

Kết quả không ngờ vừa mới đến đây thì liền nhìn thấy cảnh tượng cô và Phó Kình Hiên cùng nhau đi ra ngoài.

Mà anh ta còn có thể nhìn ra được hiện tại cô không còn phản kháng Phó Kình Hiên nữa, lúc nói chuyện với Phó Kình Hiên, trên mặt đều mang theo ý cười.

Hiển nhiên cô đã nhận ra mình yêu Phó Kình Hiên một lần nữa, đồng thời cũng chấp nhận sự thật này.

Thậm chí, nói không chừng có khả năng bọn họ đã tái hợp.

Nếu không thì sao bọn họ có thể bước ra từ trong nhà được chứ?

Nghĩ đến đây, hai tay Lục Khởi nhịn không được mà siết chặt, trong lòng chua xót đau nhói.

Mặc dù hồi sáng này anh ta đã nói với cô trong điện thoại là mình sẵn sàng buông tay.

Nhưng tình cảm mà, sao có thể buông tay dễ dàng như thế, ít nhất cũng phải cần một khoảng thời gian khá dài.

Cho nên, khi nhìn thấy cô và Phó Kình Hiên ở bên nhau, trong lòng anh ta vẫn rất khó chịu.

Nghĩ đến đó, Lục Khởi thở dài, miễn cưỡng đè xuống cảm giác chua xót, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

Cùng lúc đó, điện thoại đặt trong túi Phó Kình Hiên vang lên.

Anh dừng cuộc trò chuyện với Bạch Dương, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy người gửi tin nhắn, †rong mắt hiện lên một chút bất ngờ.

Lại là Lục Khởi.

Sao đột nhiên Lục Khởi lại gửi tin nhắn cho anh?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top