Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1660


CHƯƠNG 1660

Ánh mắt Phó Kình Hiên chìm xuống, sau đó anh mở tin nhắn ra, phía trên chỉ có một câu: “Anh và Bạch Dương đã ở bên nhau?”

Phó Kình Hiên nhíu nhíu mày, không hiểu †ại sao anh ta đột nhiên lại hỏi câu này, nhưng mà vẫn nhắn tin trả lời lại: “Xem là như vậy.”

Lục Khởi ở bên kia nhìn thấy bốn chữ này, khắp khuôn mặt đều là vẻ nghi hoặc.

Xem là như vậy là có ý gì?

Là ở bên nhau chưa?

Lục Khởi mím môi, tiếp tục đánh chữ, nhưng mỗi một lần đánh chữ hai tay đều đang run rẩy: “Nếu như đã ở bên nhau, vậy thì sau này anh hay đối xử tốt với cô ấy, đừng làm tổn thương cô ấy, nếu không thì †ôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”

Không ai biết được lúc này trong lòng anh †a đau đớn tới cỡ nào.

Tự tay đẩy người mình yêu vào lòng một người đàn ông khác, loại cảm giác này còn đau đớn hơn so với việc bị kim đâm.

Nhưng mà anh ta không thể không làm như vậy, bởi vì người mà cô yêu không phải là anh ta, mà cô yêu một người đàn ông khác.

Để người mình yêu được hạnh phúc, anh ta chỉ có thể thành toàn.

Ở phía bên này, Phó Kình Hiên nhìn tin nhắn của Lục Khởi, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm hơn.

Lục Khởi có ý gì vậy?

Kêu anh đối xử tốt với Bạch Dương, Lục Khởi đã buông tay Bạch Dương rồi?

Ý thức được điểm này, Phó Kình Hiên hơi hơi cong môi.

Mặc dù anh không biết tại sao Lục Khởi lại có thể nghĩ thông suốt mà buông tay Bạch Dương, nhưng chuyện này đối với anh mà nói chắc chắn là một chuyện đáng vui mừng.

Dù sao thiếu đi một đối thủ thân thiết với người yêu mình, còn không phải là chuyện vui à.

Độ cong bên khóe môi của Phó Kình Hiên càng đậm hơn, tốc độ đánh chữ cũng nhanh hơn nhiều: “Không cần anh nói thì †ôi cũng biết.”

Lục Khởi cười lạnh: “Chỉ hi vọng là vậy, nói †óm lại, nếu như để tôi phát hiện anh đối xử không tốt với cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy đi khỏi anh, để anh mãi mãi không có cách nào tìm được cô ấy.”

Phó Kình Hiên híp mắt: “Anh không có cơ hội này đâu.”

Gửi tin nhắn xong, anh liền tắt điện thoại.

Bạch Dương nhìn anh, tò mò hỏi: “Đang nói chuyện với ai vậy?”

“Một người đã nghĩ thông suốt.” Phó Kình Hiên cất điện thoại, nhẹ giọng đáp lời.

“Nghĩ thông suốt?” Bạch Dương thắc mắc nghiêng đầu: “Có ý gì vậy?”

Phó Kình Hiên khẽ cười, không giải thích thêm.

Bạch Dương nhún nhún vai, cũng không hỏi nữa.

Dù sao anh không muốn nói, cô còn có thể ép buộc gì anh?

Nói không chừng là anh đang bàn chuyện công việc.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến tập đoàn Thiên Thịnh.

Trợ lý Trương dừng xe, Bạch Dương đeo túi xách lên vai, quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh: “Em đi trước đây.”
 
Chương 1661


CHƯƠNG 1661

Phó Kình Hiên nhẹ gật đầu: “Để anh đưa em lên.”

“Không cần đâu.” Bạch Dương lắc đầu từ chối: “Không phải là anh cũng phải đi làm à, cho nên anh đừng tiễn nữa, anh về Phó thị nhanh đi, tạm biệt anh nha.”

Cô phất tay rồi mở cửa bước xuống xe.

Phó Kình Hiên hạ cửa sổ xe bên mình xuống, đợi đến lúc Bạch Dương đi vòng qua đầu xe đến gần chỗ mình, anh liền gọi cô lại: “Bạch Dương.”

Bạch Dương dừng chân: “Sao vậy?”

“Em nhớ phải nhớ anh đó.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nghiêm túc nói.

Gương mặt Bạch Dương bỗng chốc đỏ lên, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh xem xem có ai hay không.

Thấy không có ai, cô mới khoác khoác tay với Phó Kình Hiên ra hiệu kêu anh đi nhanh lên: “Em, em sẽ cố gắng.”

Nói xong, cô quay người nhanh chân chạy vào tập đoàn.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt dịu dàng như nước, thẳng cho đến khi không thấy nữa, lúc này mới kéo cửa sổ xe lên, nói với trợ lý Trương: “Lái xe đi.”

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu rồi khởi động xe.

Ở một bên khác, trong thang máy.

Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Bạch Dương thở phào một hơi, sau đó lại đưa tay sờ sờ mũi.

Lúc này, mặt cô vẫn còn rất nóng, không cần phải soi gương thì cô cũng biết chắc chắn lúc này mặt mình đỏ không chịu được.

Đều là do Phó Kình Hiên, thi thoảng lại nói mấy lời ngọt ngào làm cô không chống đỡ được, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.

Nhưng mà khá là kích thích.

Sáu năm trước, lúc cô yêu anh, cô không nhận được tình cảm ngang hàng từ anh, cho nên đương nhiên cô chưa từng trải nghiệm loại cảm giác kích thích này.

Ngày hôm nay, sau 6 năm, rốt cuộc cô cũng đã nhận được tình cảm của anh, chính vì thế mà cô mới biết hóa ra yêu nhau có cảm giác này, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, lại khiến người ta hưng phấn, thậm chí còn gây nghiện.

Đang suy nghĩ, cửa thang máy đỉnh một tiếng liền mở ra, một giọng nữ bén nhọn truyền đến từ bên ngoài: “Lại là cô.”

Bạch Dương hạ bàn tay ở trên mặt xuống, nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bạch Viện ở bên ngoài: “Đây là thang máy chuyên dụng của quản lý cấp cao, là tôi thì có gì sai chứ?”

“…’ Bạch Viện lập tức bị cô nói cho nghẹn lời không trả lời được, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bạch Dương không thèm quan tâm cô ta, cô nhấn nút đóng cửa.

Cô còn chưa đến tầng lầu mà mình muốn đến.

“Nè, cô làm cái gì vậy!” Bạch Dương còn chưa ấn nút đóng cửa thì Bạch Viện đột nhiên kêu lên, nhanh chóng đè nút mở cửa ở bên ngoài.

Bạch Dương cau mày: “Tôi muốn đi lên †ầng cao nhất, cô kêu tôi làm cái gì, nếu như cô đã không vào, vậy thì đương nhiên †ôi phải đóng cửa, tôi cũng không thể bởi vì cô mà làm lãng phí thời gian của mình.”

“Ai nói là tôi không vào.” Bạch Viện hung hăng trợn mắt nhìn cô, thả nút bấm ra, chân giẫm giày cao gót đi vào trong thang máy.
 
Chương 1662


CHƯƠNG 1662

Bạch Dương tránh sang bên cạnh kéo dài khoảng cách với Bạch Viện, biểu thị rằng mình không muốn đứng quá gần cô ta.

Bạch Viện nhìn thấy Bạch Dương xem mình như rác rưởi, trong lòng tức giận vô cùng, đang muốn nói cái gì đó.

Bạch Dương đột nhiên quay đầu lại: “Bạch Viện, chiều nay sau khi tan làm không cần phải đi đâu hết, ở lại trong văn phòng cho tôi, tôi dẫn cô đi đến một nơi.”

“Cô muốn dẫn tôi đi đâu?” Bạch Viện nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt cảnh giác.

Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, nhưng không trả lời.

Đúng lúc này, đã đến tầng cao nhất, cô nhấc chân đi ra ngoài.

Bạch Viện thấy thế, hung hăng dậm chân đi sau đuổi theo: “Bạch Dương, cô đứng lại đó cho tôi, cô còn chưa trả lời tôi rốt cuộc là cô muốn đưa tôi đi đâu.”

“Cô đi thì biết thôi.” Bạch Dương cũng không quay đầu lại.

Bạch Viện đứng bên ngoài thang máy, cười lạnh: “Thích úp úp mở mở có đúng không, được rồi, nếu như cô đã không nói, vậy thì tại sao tôi phải nghe lời cô mà yên ổn ngồi trong văn phòng chờ đợi chứ. Tôi nói cho cô biết, cô muốn đưa tôi ra ngoài à, không có cửa đâu.”

Bạch Dương dừng bước, quay đầu nhìn cô ta: “Vậy à? Vậy thì cứ xem xem lúc đó cô có thể rời khỏi Thiên Thịnh hay không.”

Nói xong, Bạch Dương không dừng lại nữa, cô tiếp tục đi lên phía trước.

Bạch Viện nhăn nhó mặt, quát to: “Cô có ý gì chứ, cô muốn bắt tôi hả?”

Bạch Dương không thèm để ý, cô nhanh chóng đẩy cửa phòng chủ tịch của mình ra rồi đi vào, để lại Bạch Viện đứng ở đó tức giận gầm thét.

Tiếng gầm của cô ta quá lớn, dù Bạch Dương đã vào văn phòng mà cũng có thể nghe được.

Bạch Dương xoa xoa huyệt thái dương, sau đó cầm điện thoại riêng lên gọi một cuộc điện thoại.

“Bạch… à không, chủ tịch.” Giọng nói của thư ký Đồng truyền đến.

Bạch Dương kéo ghế ra ngồi xuống: “Gọi hai bảo vệ lên đây đưa Bạch Viện đi xuống dưới cho tôi, phiền chết đi được.”

Trên mặt thư ký Đồng đầy vẻ nghi hoặc: “Chủ tịch, Bạch Viện sao vậy?”

“Cô ta đang la hét âm ï bên ngoài phòng làm việc của tôi.” Bạch Dương nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc của mình rồi nói.

Thư ký Đồng hiểu rõ gật đầu: “Tôi biết rồi chủ tịch, để tôi đi gọi ngay”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu rồi cúp máy.

Rất nhanh, cô liền nghe thấy ngoài phòng làm việc của mình truyền đến bước chân, sau đó lại vang lên tiếng gào ai óan của Bạch Viện: “Các người làm cái gì đây hả, thả tôi ra, tôi là phó tổng của các người, các người dám bắt tôi.”

Nhưng mà cho dù Bạch Viện có phản kháng như thế nào, có la hét như thế nào, cuối cùng, vẫn bị bảo vệ do thư ký Đồng gọi tới cưỡng ép đưa vào trong thang máy mang đi.

Trong một ngày ngắn ngủi, Bạch Viện bị cưỡng ép mang đi hai lần, trong lòng hận Bạch Dương đến chết.

Nhưng cho dù có hận Bạch Dương thì cô †a cũng không thể làm gì Bạch Dương.

Ai bảo Bạch Dương là chủ tịch chứ.
 
Chương 1663


CHƯƠNG 1663

Nhưng đồng thời, điều này khiến suy nghĩ muốn đẩy Bạch Dương xuống để mình lên thay vị trí chủ tịch của Bạch Viện càng kiên định hơn.

Rốt cuộc, ngoài cửa cũng đã yên tĩnh, lúc này, Bạch Dương mới bật máy tính lên bắt đầu một ngày làm việc mới.

Mãi cho đến chiều Phó Kình Hiên gọi điện thoại tới thì cô mới có thể thoát ra khỏi công việc bận rộn.

“Em nghe đây.’ Bạch Dương dựa lưng vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, một cái tay nâng lên nhẹ nhàng xoa xoa trán làm giảm cơn nhức đầu.

Phó Kình Hiên nghe thấy sự mỏi mệt từ trong giọng nói của cô, gương mặt lạnh lùng liền xuất hiện vẻ quan tâm: “Sao vậy?

Em cảm thấy không thoải mái ở đâu hả?”

“Không có, là do bận làm việc, cho nên hơi mệt một chút.” Bạch Dương thả bàn tay từ trên trán ra, mỉm cười trả lời.

Phó Kình Hiên mấp máy đôi môi mỏng, giọng điệu không hài lòng: “Sao lại không chịu nghỉ ngơi một chút?”

“Không có thời gian, công việc nhiều lắm.”

Bạch Dương nhún nhún vai trả lời lại.

Theo đà phát triển của Thiên Thịnh, cộng thêm việc cô đã thăng chức, cho nên số lượng công việc nhiều hơn trước đó, ít nhất là nhiều hơn gấp hai lần.

Nhưng mặc dù có mệt mỏi, trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, có cảm giác thành tựu.

“À đúng rồi, anh gọi điện thoại cho em có chuyện gì không thế?” Bạch Dương di chuyển chủ đề, hỏi sang chuyện khác.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn hai tấm vé †rong tay mình: “Không phải là chuyện gì quan trọng, chỉ là anh nghe nói có rất nhiều đôi tình nhân hẹn hò đều sẽ đi xem phim, cho nên anh đã nhờ Trương Trình mua hai vé xem phim, muốn mời em đi xem phim.

Bạch Dương, có được không em?”

Đương nhiên Bạch Dương có thể nghe ra sự mong chờ trong giọng nói của anh, trong lòng cô hơi dao động, nhưng sau lại nghĩ đến cái gì đó, cô lắc đầu từ chối: “Xin lỗi anh, hôm nay không đi được rồi.”

“Tại sao?” Phó Kình Hiên cau mày.

Bạch Dương lạnh lùng trả lời: “Trước kia lúc ở nước H em đã nói là sẽ để Bạch Viện quỳ gối trước mộ ba, để cô ta xám hối bồi tội, bây giờ Bạch Viện đã trở về, đương nhiên em phải thực hiện lời hứa lúc ấy.”

Nghe cô nói như vậy, mặc dù trong lòng Phó Kình Hiên có chút mất mát, nhưng càng nhiều hơn là thấu hiểu cho cô.

“Thế thì lần sau vậy.” Phó Kình Hiên tiếc nuối nhìn vé xem phim trong tay.

Bạch Dương ừ một tiếng.

Phó Kình Hiên lại hỏi: “Em định một lát nữa đưa Bạch Viện đến nghĩa trang à?”

“Đúng vậy, chuyện này không thể bỏ qua như thế, muốn nhận lỗi với ba thì đương nhiên phải đến đó ngay lập tức.” Bạch Dương nhìn thoáng qua thời gian dưới góc phải màn hình rồi trả lời.

Phó Kình Hiên nhẹ gật đầu: “Để anh đi cùng em.”

“Anh đi cùng em?” Trong mắt Bạch Dương lóe lên một tia kinh ngạc.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Trong quá khứ, lúc chúng ta kết hôn, anh chưa từng đến chào hỏi ba mẹ cùng em, bây giờ anh muốn bù đắp.
 
Chương 1664


CHƯƠNG 1664

Nghe thấy anh nói như vậy, Bạch Dương cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý: “Nếu như anh đã muốn đi, vậy thì cứ đi thôi.”

Bọn họ muốn tái hợp, nếu như đến cuối cùng tình cảm không xuất hiện vấn đề, vậy thì phục hôn là một trong những chuyện quan trọng.

Đến lúc đó, anh lại là con rể của ba mẹ cô, cho nên bây giờ anh đi chào hỏi đúng là không có vấn đề gì.

“Được, một lát nữa anh sẽ đến tìm em.”

Nghe thấy Bạch Dương đã đồng ý cho mình đi cùng, Phó Kình Hiên vui vẻ nở nụ cười.

Sau đó liên cúp điện thoại.

Bạch Dương bỏ điện thoại vào trong túi xách, đeo túi xách lên rồi đi ra khỏi văn phòng.

Thư ký Đồng đã biết sau khi tan làm cô muốn làm gì, thấy cô đi ra thì vội vàng bước lên: “Chủ tịch.”

“Bạch Viện có còn trong văn phòng cô ta không?” Bạch Dương đi tới thang máy, vừa đi vừa hỏi.

Thư ký Đồng đi theo sau lưng cô: “Vẫn còn, bảo vệ đang trông chừng, cô ta không ra được đâu. Nhưng mà cô ta la hét ỏm tỏi trong phòng làm việc rất lâu, còn mắng chủ tịch nữa, mắng rất thậm tệ.”

Bạch Dương mỉa mai đáp lời: “Tôi đã đoán được từ trước rồi.”

Cho nên cô không thèm quan tâm.

Nếu như Bạch Viện không mắng chửi thì cô mới bất ngờ.

“Được rồi, chúng ta trực tiếp lên xe đi, cô kêu bảo vệ đưa Bạch Viện đến bãi đỗ xe.”

Bạch Dương đi vào thang máy, dặn dò cô ta.

Thư ký Đồng: “Vâng, tôi biết rồi.”

Dứt lời, cô ta lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

Ngay sau đó liền có tin nhắn trả lời, thư ký Đồng báo cáo với Bạch Dương: “Chủ tịch Bạch, thông báo xong rồi, bọn họ sẽ dẫn người đi ngay lập tức.”

“Ừm, vậy là được rồi.” Bạch Dương gật đầu biểu thị mình đã biết, sau đó nhìn màn hình trên thang máy, không nói chuyện nữa.

Thư ký Đồng cũng không mở miệng, bầu không khí trong thang máy bỗng chốc trở nên nặng nề.

Cô ta biết tại sao chủ tịch lại ghét Bạch Viện như thế.

Cô ta đã từng nghe sếp Lục nói 6 năm trước, lúc Thiên Thịnh đang đứng bên bờ phá sản, hai mẹ con Bạch Viện chẳng những không đồng cam cộng khổ cùng Thiên Thịnh, ngược lại còn cuỗm đi số tiền mà chủ tịch cũ mua cổ phần, dứt áo ra đi, cuối cùng khiến chủ tịch nản lòng thoái chí nhảy lầu tự sát.

Có thể nói chủ tịch cũ là do hai mẹ con Bạch Viện gián tiếp hại chết, bây giờ Bạch Viện nhìn thấy Thiên Thịnh phát triển một lần nữa, lại trở về tranh đoạt cổ phần với chủ tịch. Loại người như thế này, sao chủ tịch có thể không ghét.

Lúc đang suy nghĩ, thang máy đã đến nơi.

Bạch Dương bước chân đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi đây, cô liền nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào chiếc Maybach đứng ở cách đó không xa.

Người đàn ông cúi đầu cầm điện thoại †rong tay, ngón tay đang di chuyển trên màn hình.

Rất nhanh, Bạch Dương liền cảm thấy điện thoại di động của mình rung lên.

Cô biết chắc chắn là anh đã gửi tin nhắn cho cô.
 
Chương 1665


CHƯƠNG 1665

Thư ký Đồng ở bên cạnh cũng nhìn thấy Phó Kình Hiên, kinh ngạc nói với Bạch Dương: “Chủ tịch, sao sếp Phó lại đến đây?”

Bạch Dương không trả lời, khóe miệng nhẹ nhàng cong cong, cô đi về phía Phó Kình Hiên.

Thư ký Đồng thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.

Ở bên kia, Phó Kình Hiên nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy Bạch Dương, ánh mắt liền mềm mại hơn: “Em đến rồi.”

“Đến rồi.” Bạch Dương gật đầu.

Thư ký Đồng kinh ngạc mở to mắt.

Có chuyện gì vậy?

Hóa ra là hai người đó đã hẹn rồi.

Còn nữa, sao cô ta lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người có hơi kỳ diệu.

“Bạch Viện đâu?” Phó Kình Hiên nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi.

Bạch Dương chỉ chỉ vào chiếc xe ở cách đó không xa: “Trên chiếc xe đó kìa.”

Phó Kình Hiên nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu: “Lên xe anh đi, ngồi xe của anh.”

“Được.” Bạch Dương cũng không từ chối, cô gật đầu đồng ý.

Phó Kình Hiên vươn tay mở cửa xe ra.

Bạch Dương quay người ngồi vào.

Phó Kình Hiên nhìn ra phía sau, ném chìa khóa xe cho thư ký Đồng.

Thư ký Đồng nhanh tay bắt được, nhìn chìa khóa xe Maybach trong tay, lơ ngơ hỏi: “Sếp Phó, anh đây là…

“Cô lái xe.” Phó Kình Hiên thờ ơ nói một câu, sau đó liền leo lên xe ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương.

Thư ký Đồng đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào, nghe hay là không nghe đây.

Dù sao mình là người của chủ tịch, nhưng thân phận của sếp Phó lại cao hơn chủ tịch cô ta cũng không thể làm trái ý.

Cho nên, đúng là cô ta không biết phải làm gì.

Bạch Dương ngồi trong xe nhìn thấu suy nghĩ của thư ký Đồng, cô hạ cửa sổ xe xuống, nhô đầu ra từ trước mặt Phó Kình Hiên: “Nghe lời anh ấy đi, anh ấy đi cùng chúng ta.”

“Vâng chủ tịch.” Có câu nói này của Bạch Dương, rốt cuộc thư ký Đồng không còn mê man nữa, nhanh chóng gật đầu rồi sau đó đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Xe thuận lợi khởi động.

Trên đường đi, Phó Kình Hiên đột nhiên mở †ủ đựng đồ trong xe, lấy một bình đồ uống từ bên trong ra, sau khi mở nắp rồi thì đưa cho Bạch Dương: “Em uống cái này đi.”

“Đây là gì vậy?” Trên mặt Bạch Dương tràn đầy nghỉ hoặc, nhận lấy bình nước.

Phó Kình Hiên cười khẽ trả lời: “Là thực phẩm dinh dưỡng, có thể làm giảm mệt mỏi. Trước khi đến đón em, anh đã cố ý kêu Trương Trình đi mua đó.”

“Thật hả, để em thử một chú.” Bạch Dương nhìn đồ uống ở trong tay một lúc, ngửa đầu lên bắt đầu uống.

Uống được mấy ngụm, cô bỏ bình nước xuống rồi đậy nắp lại.
 
Chương 1666


CHƯƠNG 1666

Phó Kình Hiên rút cái khăn từ trong túi trước ngực phải mình lau khóe miệng cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Mùi vị như thế nào?”

Bạch Dương để bình nước qua một bên: “Cũng được, chua chua ngọt ngọt, khiến mình tỉnh táo hơn.”

“Vậy thì được.” Phó Kình Hiên gấp chiếc khăn tay lại rồi bỏ vào trong túi đồ vest.

Thư ký Đồng ngồi phía trước thông qua kính chiếu hậu, thu hết cảnh tượng này vào †rong mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Lúc nãy, sếp Phó làm gì đó, lau miệng cho chủ tịch.

Mà chủ tịch Bạch cũng không phản kháng, đón nhận tự nhiên như thế.

Chuyện này, chuyện này…

Thư ký Đồng nuốt nước bọt cái ực, trong lòng nhấc lên muôn vàn con sóng lớn.

Không phải là chủ tịch với sếp Phó tái hợp rồi đó chứ, Gần đây trong giới đã có lời đồn là bọn họ muốn tái hợp, cô ta cũng đã từng nghe nói, nhưng mà điều khịt mũi xem thường, cảm thấy không có khả năng.

Mà bây giờ cô ta đột nhiên cảm giác đây không phải là lời đồn, mà là sự thật.

Nếu như là thật, cô ta thấy đây cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất là như vậy, sếp Lục sẽ không còn hi vọng xa vời với chủ tịch.

Thư ký Đồng chớp chớp mắt, trong lòng chua xót nghĩ.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến nghĩa trang.

Thư ký Đồng dừng xe.

Phó Kình Hiên mở cửa xe ra, anh bước xuống xe trước, sau đó đứng bên ngoài xe đưa tay phải với người ở bên trong.

Bạch Dương trong xe nhìn thấy động tác này của anh, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, sau đó đặt tay lên tay anh.

Phó Kình Hiên nắm chặt tay cô, đỡ cô xuống xe.

Thư ký Đồng ở bên cạnh nhìn thấy động tác của hai người, trong lòng càng chắc chắn hơn, bọn họ thật sự ở bên nhau rồi.

Cũng không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào, rõ ràng là vài ngày trước thái độ của chủ tịch đối với sếp Phó vẫn còn lạnh nhạt, không hề có ý muốn tái hợp với sếp Phó.

Nhưng mà bây giờ, mối quan hệ của chủ †ịch và sếp Phó đã thân mật hơn, chắc chắn là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết.

Cũng không biết là sếp Lục có biết hai người tái hợp chưa.

Nếu như biết rồi, có phải là anh ấy lại muốn mượn rượu mua say nữa không?

Đang suy nghĩ, thư ký Đồng đột nhiên nghe thấy Bạch Dương kêu mình, đôi mắt giật mình lóe lên, vội vàng nối lại tinh thần, đẩy đẩy kính mắt rồi trả lời: “Tôi đây chủ tịch.”

“Cô vừa mới suy nghĩ cái gì vậy, tôi gọi cô mấy tiếng mà cô không có phản ứng.”

Bạch Dương quan tâm nhìn cô ta: “Có phải là chỗ nào không thoải mái không hả, tôi thấy sắc mặt cô không tốt cho lắm.”

“Không có.” Thư ký Đồng lắc đầu liên tục: “Tôi tốt lắm chủ tịch, chỉ là lúc nãy đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện, bây giờ không sao rồi. Chủ tịch, cô gọi tôi có chuyện gì không?”

“Hoa mà tôi kêu cô mua, cô để ở đâu rồi?”

Bạch Dương hỏi cô ta.
 
Chương 1667


CHƯƠNG 1667

Thư ký Đồng chỉ chỉ vào chiếc xe trước mặt: “Trên chiếc xe đó đó, để tôi đi lấy ngay, chủ tịch chờ một chút nha.”

“Được rồi đi đi.” Bạch Dương gật đầu.

Thư ký Đồng nhanh chân đi tới chiếc xe van ở phía trước.

Bạch Dương đứng trước chiếc Maybach, nhìn cổng nghĩa trang trước mặt, biểu cảm trên mặt từ từ buồn bã, cảm xúc quanh người cũng trở nên sa sút hơn.

Phó Kình Hiên biết cô tức cảnh sinh tình, dù sao người thân nhất mình an nghỉ ở đây, đương nhiên tâm trạng không thể nào tốt được.

Cảm giác này, anh cũng đã từng nếm trải.

Hơn nữa, hai ngày sau chính là…

Phó Kình Hiên mấp máy đôi môi mỏng, không tiếp tục suy nghĩ nữa, anh choàng †ay qua vai Bạch Dương vỗ nhẹ nhắc nhở cô: “Hoa đến rồi.”

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn sang thư ký Đồng ôm hai bó hoa đi trở về, một đóa bách hợp, một đóa huân y thảo.

Bách hợp là loài hoa ba thích, mà huân y thảo là hoa mẹ thích.

Bạch Dương vươn tay chuẩn bị nhận hoa, Phó Kình Hiên lại nhanh tay hơn cô: “Để anh cầm cho.”

Bạch Dương ừ một tiếng rồi cũng không từ chối, kêu thư ký Đồng đưa hoa cho anh, sau đó nói: “Tôi đi thăm mẹ trước, còn Bạch Viện thì cô kêu bảo vệ đưa cô ta đến chỗ ba trước đi, nhớ là phải để cô ta quỳ gối trước mộ ba.”

“Vâng thưa chủ tịch.” Thư ký Đồng đứng thẳng người.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên: “Đi thôi anh.”

“Ừm”” Phó Kình Hiên nhẹ gật đầu đi theo bên cạnh cô vào cổng nghĩa trang.

Mẹ Bạch Dương đã qua đời hai mươi mốt năm, bia mộ trông cũ kỹ, tấm ảnh chụp trên bia bởi vì phải hứng mưa chịu nắng, cho nên đã phai màu khá nhiều, sắp nhìn không rõ nữa.

Thấy vậy, trong lòng Bạch Dương chua xót, hốc mắt liền nóng lên.

Cô mở túi xách ra chuẩn bị tìm đồ lau bia mộ.

Nhưng mà tìm một lượt lại không tìm thấy món nào phù hợp.

Lúc cô đang nhíu mày chuẩn bị dùng tay áo, một bàn tay to liền duỗi tới, trên tay còn cầm theo một cái khăn tay.

“Dùng cái này đi.” Phó Kình Hiên nhìn thấy vẻ khó cử của cô, anh vội vàng đưa chiếc khăn tay mình mới bỏ vào trong áo vest cho cô.

Bạch Dương nhận lấy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với anh: “Em cảm ơn, đến lúc đó, em sẽ trả lại cho anh một cái khăn mới.

Phó Kình Hiên định nói là không cần, nhưng mà sau đó suy nghĩ lại cô trả cho mình cũng tương đương với việc cô tặng mình, thế là liền gật đầu đồng ý: ‘Được.”

Nếu như cô biết làm, anh càng hi vọng cô có thể làm một cái tặng anh.

Bạch Dương không biết người đàn ông đang suy nghĩ cái gì, sau khi mở khăn tay ra liền ngồi xổm xuống bắt đầu chậm rãi lau sạch bia mộ.

Nhất là tấm ảnh chụp ở trên bia, cô cẩn thận lau đến sáng bóng, động tác nhẹ nhàng, sợ lau mạnh một chút thì hình ảnh còn sót lại trên bia cũng bị mất đi.

Phó Kình Hiên thấy cô như vậy thì hỏi: “Trong nhà có còn ảnh chụp nào khác không, nếu như không còn thì để anh mời người phục chế tấm ảnh này lại rồi lại dán lên bia.”
 
Chương 1668


CHƯƠNG 1668

“Còn chứ, em có phục chế lại ảnh chụp mẹ để lại trước khi bà qua đời, đến lúc đó thay cũng được.” Bạch Dương vừa lau vừa trả lời.

Phó Kình Hiên đáp lời, sau đó không nói nữa.

Lúc này, có một giọt nước rơi xuống từ trên trời, nhỏ trên trán anh.

Anh ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, bầu trời u ám, mây đen dày đặc, hiển nhiên là sắp có mưa.

Phó Kình Hiên nhìn bộ dạng lau bia nghiêm †úc của Bạch Dương, anh không quấy rầy cô, mà quay người bước đi.

Tiếng bước chân của anh rất nhỏ, cộng thêm tâm tư của Bạch Dương đều đặt trên bia mộ, cô không chú ý tới anh đã rời đi.

Thẳng cho đến khi giọt mưa đột nhiên càng ngày càng nhiều, cô mới vội vàng đứng dậy, xoay người sang bên cạnh: “Trời mưa rồi Phó Kình Hiên, anh về xe trước…”

Cô còn chưa nói xong thì đã phát hiện ở đây không còn bóng dáng Phó Kình Hiên đâu nữa, chỉ có một mình cô.

Cho nên lúc nấy những gì cô nói đều vô ích.

Đôi mắt Bạch Dương liền ảm đạm, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát và ấm ức.

Không phải anh đã nói là sẽ ở đây với cô à?

Còn nói là muốn cùng cô đến thăm hỏi ba mẹ, đền bù 6 năm trong quá khứ.

Nhưng mà bây giờ người không thấy đâu, mà cô còn không biết anh biến mất từ lúc nào.

Bởi vì anh không còn kiên nhẫn chờ, cho nên mới đi?

Bạch Dương cắn cắn môi, trong mắt hiện ra một tia trào phúng.

Cũng đúng thôi, không nói tới chuyện hiện †ại bọn họ vẫn còn chưa tái hợp, cho nên anh dựa vào cái gì phải đợi cùng cô.

Cho dù có tái hợp, anh cũng có thể không cần đến đây.

Cho nên, anh đi thì đi đi, mình cũng không cần phải cảm thấy thất vọng như thế.

Bạch Dương cúi đầu xoay người lại chuẩn bị tiếp tục lau, vẫn còn một chút chưa lau xong, chờ sau khi lau xong rồi thì lại đi đến chỗ ba.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương lại ngồi xổm xuống.

Một giây sau, cô đột nhiên cảm thấy trên đầu mình có thêm một vật ngăn cản những giọt mưa li ti.

Bạch Dương ngẩng đầu lên, là một cái ô.

Cô ý thức được chuyện gì đó, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Phó Kình Hiên đang khom người đứng sau lưng cô, thay cô che mưa chắn gió.

Phần lớn ô đều nghiêng về phía cô, còn anh ngoại trừ đầu và cổ thì thân thể đều lộ ra trong màn mưa, bị cơn mưa to thấm ướt.

Mà dường như anh không cảm thấy cái gì, không hề nhúc nhích, cứ đứng yên đó chuyên chú che ô cho cô.

Nhìn thấy Phó Kình Hiên như thế này, trong lòng Bạch Dương vô cùng kinh ngạc, cô ngập ngừng một hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Anh… không phải anh đi rồi hả?”

Trong mắt Phó Kình Hiên lộ ra ý cười: “Anh đâu có đi, anh chỉ là nhìn thấy trời mưa cho nên đi ra ngoài lấy ô. Sao vậy, em sợ anh đi hả?”
 
Chương 1669


CHƯƠNG 1669

Bạch Dương chột dạ chớp chớp mắt, muốn phản bác với anh rằng không phải mình nghĩ như thế này, nhưng lời đến khóe miệng, có làm như thế nào cũng nói không được.

Bởi vì cô phát hiện mình căn bản không biết nói dối.

Phó Kình Hiên thấy thế, anh thấp giọng cười một tiếng, sau đó ngồi xuống, kẹp dù trên vai, đưa tay phải ra nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Cô gái ngốc, anh đã nói là sẽ đi cùng em, cho nên sao anh có thể đi đâu được chứ. Hơn nữa vất vả lắm anh mới có thể để em mở lòng đón nhận anh một lần nữa, sao anh lại có thể rời khỏi em”

Bạch Dương đặt cằm lên bả vai anh, cảm thấy những gì anh nói là thật, rốt cuộc cảm giác mất mát trong lòng cũng đã tiêu tan.

Hóa ra, cô cũng không rộng lượng như mình mới nghĩ, cảm thấy anh đi thì cứ đi đi.

Nhưng mà thật ra cô rất quan tâm đến việc anh có đi không, hoàn toàn không muốn anh đi.

Nếu không thì sao khi nghe thấy lời nói này của anh, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ và an tâm.

“Anh mới là ngốc đó, ai kêu lúc anh đi lại không nói với em một tiếng.” Bạch Dương nhịn không được mình đưa tay ra đánh vào lưng Phó Kình Hiên.

Sau lưng anh bị nước mưa thấm ướt, cô chùi chùi xuống dưới, lạnh đến nỗi tay muốn đóng băng.

Phó Kình Hiên nghe thấy lời phản bác của Bạch Dương, anh lại nở nụ cười: “Được rồi, là anh ngốc.”

“Biết là tốt. Bạch Dương hừ một tiếng, sau đó cầm lấy cái ô trên vai anh, kéo tay anh để cả hai cùng đứng dậy.

“Chúng ta đi thôi, mưa lớn như vậy, ngày hôm nay không tiếp tục nữa, người anh ướt đẫm rồi kìa” Bạch Dương đưa tay vỗ vỗ nước trên vai anh rồi nói.

Phó Kình Hiên biết là cô sợ anh đầm mưa quá lâu sẽ sinh bệnh, cho nên mới dự định kết thúc sớm, trong lòng không khỏi ấm áp.

“Không cần đâu, em cứ tiếp tục đi.” Phó Kình Hiên nhẹ lắc đầu: “Đã đưa Bạch Viện đến đây, nếu như bây giờ bỏ dở giữa chừng, sau đó có muốn đưa Bạch Viện đến đây thì cũng không dễ dàng như vậy nữa, cho nên cứ làm một lần duy nhất, tránh đêm dài lắm mộng.”

Vả lại, anh có thể nhìn ra được cô muốn tiếp tục.

“Nhưng mà…” Bạch Dương nhìn anh, cắn cắn môi, dường như có chút do dự.

Phó Kình Hiên đưa tay chỉnh lại những lọn †óc sau đầu cô: “Được rồi, đừng xoắn xuýt những chuyện này nữa, dầm mưa một chút cũng không sao hết, đi thôi.”

Nói xong, anh kéo tay cô đi vê hướng phần mộ của Bạch Hạo.

Tay Bạch Dương cầm ô, nhìn bóng lưng anh, đôi môi đỏ hơi há ra, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Phó Kình Hiên, cảm ơn anh, chờ đến khi mọi chuyện hoàn tất, em sẽ mời anh ăn cơm.”

“Được thôi, nhưng mà anh muốn ăn cơm do em nấu.” Phó Kình Hiên quay đầu nhìn cô.

Như thế, có lẽ anh đã có thể ở lại.

Bạch Dương không biết tính toán trong lòng anh, cô gật đầu đồng ý: “Đương nhiên là được rồi.”

Anh dầm mưa cùng cô, một bữa cơm mà thôi, đương nhiên cô sẽ không keo kiệt.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên ánh sáng, vừa thoáng qua liền biến mất.

Hai phút sau, hai người đã đến nơi chôn cất Bạch Hạo.

Bởi vì mẹ Bạch Dương qua đời hơn hai mươi năm trước, cho nên khu vực quanh mộ mẹ Bạch Dương đã bán sạch.
 
Chương 1670


CHƯƠNG 1670

Chính vì vậy mà ba mẹ Bạch Dương mới có thể được chôn cách xa nhau như thế.

Đi đến gần mộ ba, Bạch Dương liền nhìn thấy Bạch Viện bị hai bảo vệ đè vai ép quỳ gối trước mộ ba.

Dường như Bạch Viện không phục, thân thể không ngừng vùng vẫy, miệng cũng không ngừng chửi rủa, tất cả đều là đang mắng Bạch Dương.

Những lời đó thô thiển lại khó nghe, khiến người ta nghe thấy mà phải nhíu mày.

Lông mày Phó Kình Hiên cau chặt lại, sắc mặt hết sức khó coi, ánh mắt nhìn Bạch Viện lạnh lẽo khiến người khác phải sợ hãi.

Bạch Dương có thể cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đang tức giận, cũng biết †ại sao anh tức, cô vỗ nhẹ tay anh: “Đừng quan tâm, anh càng quan tâm thì cô ta càng vui mừng, bởi vì cô ta cảm thấy cô ta đã công kích em, ngược lại không quan †âm sẽ khiến cô ta cảm thấy như mình đánh vào bông gòn, người khó chịu sẽ là cô ta.”

Nói xong, cô nhét cái ô vào tay anh: “Anh ở đây chờ em đi, để em đi qua đó xử lý, thư ký Đồng.”

Cô bước qua bên kia.

Thư ký Đồng nghe thấy tiếng cô, vội vàng cầm cái ô đi qua: “Chủ tịch.”

Thư ký Đồng chìa ô ra phía trước.

Bạch Dương khom người từ dưới ô Phó Kình Hiên đi đến ô thư ký Đồng, sau đó nhìn Phó Kình Hiên: “Em đi trước đây.”

“Em đi đi.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Đây là chuyện nhà họ Bạch, anh biết cô muốn tự mình xử lý, cô không hi vọng anh nhúng tay vào.

Cho nên, anh tôn trọng quyết định của cô, đồng ý đứng đây đợi cô.

Bạch Dương nở nụ cười với Phó Kình Hiên, sau đó quay người đi cùng thư ký Đồng đến phần mộ của ba.

Bạch Viện quỳ gối trước bia mộ, trên đầu không có ô che mưa, cả người bị nước mưa làm cho ướt sũng, quần áo và tóc dán chặt trên người, trông vô cùng chật vật.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không để ý đến gương mặt dữ tợn của cô ta.

“Bạch Dương.” Nhìn thấy Bạch Dương đi tới, Bạch Viện nghiến răng nghiến lợi gạt ra hai chữ từ kẽ răng, sau đó hai chân dùng lực muốn đứng dậy từ dưới đất.

Nhưng đầu gối vừa mới rời khỏi mặt đất một cm, hai bảo vệ liền đè vai cô ta xuống đất.

Bịch một tiếng, đầu gối Bạch Viện lại bị đè xuống đất một lần nữa, đau đến nỗi cô ta hét lên: “Buông tôi ra, các người buông tôi ra! Tôi là phó tổng Thiên Thịnh, các người lại dám đối xử với tôi như thế, có tin tôi sẽ đuổi việc các người không hả!”

Cô ta quay đầu, sắc mặt hung ác trừng hai bảo vệ sau lưng.

Hai bảo vệ có hơi sợ hãi, đồng loạt nhìn về phía Bạch Dương.

Bạch Dương phất tay, ném cho bọn họ một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn Bạch Viện, giọng nói lạnh lẽo: “Cô không đuổi việc bọn họ được đâu, không nói đến việc cô chỉ là một phó tổng có danh không có thực, cho dù cô có quyền thì chủ tịch này muốn đảm bảo cho bọn họ, không đến lượt cô đuổi việc bọn họ.”

“Cô!” Hai mắt Bạch Viện trợn trừng, sau đó lại âm hiểm cười: “Hay lắm Bạch Dương, chức vị của cô cao hơn tôi, tôi đánh không lại cô, xem như cô lợi hại đi.”

Bạch Dương lạnh nhạt nhìn cô ta, không tiếp tục tán gẫu với cô ta về chủ đề này, giọng nói lạnh lẽo: “Có biết tại sao tôi muốn đưa cô đến đây không?”
 
Chương 1671


CHƯƠNG 1671

Bạch Viện cười lạnh: “Có trời mới biết cô phát điên lên muốn làm cái gì.”

Sắc mặt Bạch Dương lại càng lạnh hơn: “Tôi cho người đè cô quỳ gối ở đây, tôi cho là cô ít nhất sẽ xem xem phần bia mộ trước mặt cô là ai, nhưng mà tôi không ngờ cô quỳ gối ở đây lâu như thế, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Cô thật sự cảm thấy đau lòng thay cho ba.

Bạch Viện nghe thấy Bạch Dương nói vậy, hai mắt mở to: “Tôi nói này Bạch Dương, cô bị điên rồi hả, cô không có chuyện gì lại đưa tôi tới cái nơi âm trì như thế vì để cho tôi nhìn mộ bia trước mặt à? Ha, thật là buồn cười, tại sao tôi phải nhìn cái thứ này chứ.”

“Cái thứ này?” Bạch Dương thật sự nổi giận, cô siết chặt tay hai, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Viện, tức giận gần từng chữ: “Hóa ra mộ ba đối với cô mà nói chỉ là một thứ gì đó?”

“Là mộ của ba?” Ánh mắt Bạch Viện co rút, đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn bia mộ †rước mặt, lúc nhìn thấy bốn chữ bia mộ Bạch Hạo, trong nháy mắt sắc mặt trở nên phức tạp, có chột dạ, có bối rối, có sợ hãi, nhưng duy nhất chỉ có bi thương và áy náy mà Bạch Dương muốn nhìn thấy lại không có.

Một chút cũng không có.

“Bạch Viện, cô đúng là không tim không phổi, ba ruột cô chôn trước mặt cô, thế mà lại không thấy cô đau lòng, cô lạnh lùng tuyệt tình đến độ khiến người ta phải cảm khái đáng sợ.” Bạch Dương nhìn Bạch Viện như là nhìn quái vật.

Đương nhiên, Bạch Viện hiểu những lời này của cô là có ý gì, ánh mắt lóe lên, sau đó lớn tiếng phản bác: “Tôi lạnh lùng hả? Hừ, đó là do ông ta đáng đời!”

Hai mắt Bạch Viện nhìn chòng trọc vào bia mộ: “Tôi và cô đều là con gái của ông ta, dựa vào cái gì mà ông ta lại đối xử nghiêm khắc với tôi, còn cô thì ông ta lại cưng chiều, tôi không cam lòng, cảm thấy bất công, nếu như ông ta làm ba mà lại đối xử với tôi và cô không công bằng, vậy thì ông ta đừng có trách tôi không xem ông ta là ba mình.”

“Quả nhiên, cô vẫn nghĩ như thế” Bạch Dương xót xa nhìn cô ta: “Trước đó tôi cũng đã nói ba đối xử với hai chúng ta giống nhau, là do cô phản nghịch, tâm địa bất chính, cho nên ba mới có thể đối xử nghiêm khắc với cô như thế, ông ấy hi vọng cô tốt hơn, nhưng mà ông ấy hao tâm tổn trí lại bị cô xuyên tạc, tôi thật sự cảm thấy không đáng thay ba.”

“Cô thì biết cái gì?” Giọng nói của Bạch Viện bén nhọn: “Ông ta cưng chiều cô như thế, đương nhiên cô sẽ nói đỡ cho ông ta.”

Thấy cô ta cố chấp không chịu hiểu, Bạch Dương cũng không còn tâm tư muốn nói chuyện với cô ta nữa.

Bởi vì Bạch Dương biết rằng có nói thêm đi nữa thì người này cũng nghe không lọt tai, cô ta đã một lòng cho rằng ba có lỗi với cô †a, cho nên dù người khác có nói gì đi nữa thì cô ta sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.

Nói trắng ra là loại người này ích kỷ kiêu ngạo đến cực điểm, cho dù trong lòng cô †a biết rõ ba muốn tốt cho cô ta, nhưng mà chỉ cần thái độ của ba không phải là thái độ mà cô ta muốn, đối xử với cô ta không †ốt một chút thì cô ta đã cảm thấy ba có lỗi với cô ta, cô ta đã có thể hận ba.

“Hay lắm Bạch Viện, cô đã nói tôi nói chuyện thay ba, vậy thì được thôi, vậy thì tôi sẽ thay ba nói chuyện cho đến cùng.”

Sắc mặt Bạch Dương hoàn toàn lạnh xuống.

Cô ngồi xuống thư ký Đồng, ở bên cạnh cũng ngồi xuống theo, che ô cho cô.

Bạch Dương vươn tay ra bỗng nhiên nắm lấy cằm Bạch Viện, cố định đầu cô ta lại, để cô ta nhìn phân mộ trước mắt: ‘Mặc dù cô bất hiếu, cũng không xứng làm con gái của ba, nhưng mà trong người cô vẫn chảy dòng máu của ba, cho nên cô đã chiếm vị trí con gái ruột của ba, vậy thì bất kể như thế nào đi nữa, cô cũng có nghĩa vụ phải thắp hương cho ba.”

“Cái gì, cô kêu tôi thắp hương cho ông ta?”

Dường như Bạch Viện nghe thấy một câu nói không hợp lệ thường, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
 
Chương 1672


CHƯƠNG 1672

Lực tay Bạch Dương càng chặt hơn: “Không sai, tôi không chỉ muốn để cô thắp hương cho ba, còn muốn để cô dập đầu với ba đấy, vốn dĩ là chuyện mà cô nên làm †ừ 6 năm trước, bây giờ đã trễ 6 năm, cô phải bổ sung hết tất cả cho tôi.”

“Dựa vào cái gì?” Hai mắt Bạch Viện đỏ ngầu nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương vô cảm nói với cô ta: “Chỉ dựa vào việc cô mang họ Bạch, chỉ dựa vào việc cô là con gái của ba.”

Nói xong, cô nhìn hai bảo vệ đứng sau lưng Bạch Viện: “Hai người các anh đè đầu cô ta xuống cho tôi, để cô ta dập đầu với ba”

“Vâng thưa chủ tịch.” Hai bảo vệ lên tiếng, lập tức làm theo.

Bạch Viện muốn vùng vẫy phản kháng cũng đã không kịp, một giây sau, đầu của cô ta liền bị người khác trực tiếp đè xuống.

Bộp một tiếng.

Cái trán của Bạch Viện đập vào bậc thêm trước bia mộ.

Sau đó, mắt Bạch Viện như nổi đom đóm, đầu óc choáng váng.

Nhưng như vậy vẫn chưa xong, không đợi Bạch Viện tỉnh táo lại, bảo vệ lại nắm lấy tóc của cô ta, kéo đầu cô ta lên rồi lại đè xuống.

Làm mấy lần như thế, Bạch Viện sắp nổi điên, cái trán sưng đỏ một mảnh, thậm chí còn có dấu hiệu bị rách da.

Nếu như không phải hai bảo vệ đang nắm lấy cô ta, e là cô ta đã không chịu đựng nổi mà vô lực ngã xuống đất.

Cô ta mở mắt, cố nhịn cảm giác choáng váng, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào Bạch Dương, trong giọng nói âm tàn lộ ra vẻ oán độc: ‘Bạch Dương, cô dám đối xử với tôi như thế, cô chờ đó đi, có bản lĩnh thì cô cứ giết tôi, nếu không thì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát tố cáo cô tội cố ý bắt người gây thương tích.”

“Ồ? Báo cảnh sát hả?” Bạch Dương nhướng mày, trong mắt loé lên một tia trào phúng: “Bạch Viện, cô thật sự dám báo cảnh sát à, †ôi cảm thấy cô không dám, bởi vì nếu như cô báo cảnh sát thì đồng nghĩa với việc tự chui đầu vào lưới”

“Cô có ý gì?” Trái tim Bạch Viện đập thình thịch, không biết tại sao trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an và sự khủng hoảng to lớn.

Bạch Dương di chuyển gần ra phía trước, hạ giọng nói: “Bởi vì cô bỏ thuốc ba, khiến tinh thần ba hỗn loạn, cho nên mới nhảy lầu tự sát, chuyện này có lẽ không thể lừa dối được.”

“Cô!” Bạch Viện bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương, sắc mặt lập tức tái nhợt, cảm giác lạnh lẽo sau lưng xông thẳng lên đến đầu, lan khắp toàn thân, làm cho thân thể cô ta không nhịn được mà run rẩy.

Tại sao Bạch Dương lại biết lý do chính mà ba nhảy lầu không phải là do cô ta và mẹ cuỗm tiền đi, mà là do cô ta và mẹ bỏ thuốc ba.

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Bạch Viện cùng với dáng vẻ cực kỳ bối rối, Bạch Dương nheo mắt lại, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo: “Chắc là cô đang nghĩ tại sao tôi lại biết chuyện này có đúng không?”

Bạch Viện nuốt nước bọt, lại há hốc mồm, nhưng không phát ra âm thanh.

Bạch Dương hừ một tiếng: “Nếu như muốn người khác không biết thì mình đừng làm, chuyện mà cô đã làm, chắc chắn sẽ có người biết, đồng thời nói với tôi, thậm chí tôi còn biết là ai cho cô thuốc kia kìa, là Cố Việt Bân có đúng không?”
 
Chương 1673


CHƯƠNG 1673

Sắc mặt Bạch Viện lại thay đổi.

Thấy thế, Bạch Dương siết chặt bàn tay, trong lòng chìm xuống.

Quả nhiên, đúng thật là Cố Việt Bân.

Mặc dù cô vẫn luôn nghỉ ngờ Cố Việt Bân, nhưng mà không có chứng cứ chứng minh là ông ta làm, cô cũng không điều tra ra được cái gì.

Cho nên, lúc nấy thật ra cô cũng chỉ thăm dò mà thôi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Viện, cô liên chắc chắn là do Cố Việt Bân làm.

“Bạch Viện, cô giỏi lắm, rõ ràng là cô biết nhà họ Gố và nhà họ Bạch là kẻ thù của nhau, thế mà cô lại bắt tay với nhà họ Cố hãm hại chính ba ruột của mình, loại người như cô đúng là không xứng làm người.

Cô còn không bằng một con chó, ít nhất là chó còn có lương tâm, mà cô lại hoàn †oàn không có, cô chỉ có tâm địa thối nát.”

Bạch Dương hất mạnh cằm Bạch Viện ra rồi đứng dậy, sau đó lấy cái khăn tay mà lúc nấy Phó Kình Hiên đưa cho mình, căm ghét lau những ngón tay đã chạm vào cô 1a.

Thư ký Đồng ở bên cạnh nghe thấy Bạch Dương nói vậy, trong lòng liền nổi lên sóng †o gió lớn, ánh mắt hãi khủng khiếp vía nhìn Bạch Viện đang quỳ trên mặt đất.

Vốn dĩ cô ta nghe sếp Lục nói rằng Bạch Viện cuỗm tài sản đi, gián tiếp hại ba mình †ự sát thì đã rất khiếp sợ, cô ta còn đang nghĩ sao trên đời này lại có một đứa con gái như thế.

Nhưng mà bây giờ cô ta mới biết được những gì mà mình nghe từ sếp Lục chỉ được xem như là món khai vị, mà những gì cô ta nghe chủ tịch nói mới là món chính.

Chủ tịch cũ không phải là bị Bạch Viện chọc giận dẫn đến nhảy lầu tự sát, mà là do Bạch Viện bỏ thuốc hãm hại.

Một cái là gián tiếp hại chết ba mình, một cái là cố ý hại chết ba mình.

Mặc dù vế trước khiến người cảm thấy phản cảm, nhưng mà tội không đáng chết.

Nhưng vế sau thì chính là một kẻ điên tán †ận lương tâm, không phán tử hình thì khó mà nuốt trôi cục tức.

Bạch Viện nghe thấy Bạch Dương hình dung mình như thế, chẳng những không hề xấu hổ, ngược lại còn âm trầm nở nụ cười: “Cô nói tôi không có lương tâm, bỏ thuốc ba mình, hại chết ba mình? Bạch Dương, cô không có chứng cứ tôi đã làm những chuyện đó, tôi không nhận tội danh này.”

Đúng vậy, chỉ cần Bạch Dương không có chứng cứ, cho dù cô ta có làm đi nữa thì Bạch Dương cũng không làm gì được cô ta.

Dù sao cô ta chỉ cần không thừa nhận là được rồi.

Bạch Dương nhìn biểu cảm đắc ý, trong mắt lại hiện ra vẻ cô làm gì được tôi của Bạch Viện, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, cô vẫn không gấp không vội, hờ hững thản nhiên.

Cô đã biết là Bạch Viện sẽ chơi xấu, sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận mình đã làm những chuyện ấy, nếu không thì cô đã mở máy ghi âm rồi.

“Bây giờ cô không thừa nhận cũng không sao hết, đúng là tôi không có chứng cứ, nhưng mà tôi nhất định sẽ tìm ra. Trên đời này, chỉ cần đã làm một chuyện gì đó thì chắc chắn có để lại dấu vết, cho nên dù là cô hay là nhà họ Cố, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến các người phải trả một cái giá đắt.”

Bạch Dương gấp chiếc khăn tay lại bỏ vào trong túi xách của mình, giọng nói lạnh nhạt.

Nếu như không phải sợ dơ tay mình, nếu như không phải sợ khiến nhà họ Bạch và Thiên Thịnh mất mặt, thậm chí cô còn muốn âm thầm xử lý Bạch Viện và Cố Việt Bân, dù sao thì phương thức báo thù này cũng đơn giản và nhanh gọn.
 
Chương 1674


CHƯƠNG 1674

Nhưng mà không được báo thù như thế, chắc chắn là ba không thích, danh dự của Thiên Thịnh và cô cũng sẽ bị tổn hại. Cho nên, cô chỉ có thể dựa vào pháp luật để báo thù.

“Được, tôi chờ, tôi cũng muốn xem xem cô có thể tìm thấy chứng cứ không.” Bạch Viện căn bản không thèm quan tâm Bạch Dương nói gì, cô ta khinh thường nở nụ cười với Bạch Dương.

Bạch Dương khẽ hé mở đôi môi đỏ, thản nhiên nói: “Cô sẽ thấy thôi, đương nhiên trước lúc đó cô nên hoàn thành nghĩa vụ với ba, nhất định phải kết thúc chuyện này cho tôi. Tiếp tục đè đầu cô ta xuống, dập đầu cho tôi, đến khi nào cô ta ngất đi mới thôi.”

“Vâng chủ tịch.” Hai bảo vệ đồng loạt đáp lời.

Đôi mắt Bạch Viện mở to, không thể tin mà nhìn Bạch Dương, hiển nhiên không ngờ Bạch Dương lại biến thái như vậy, lại muốn dập đầu đến khi cô ta ngất đi.

“Bạch Dương, cái con điên này.” Bạch Viện †rợn mắt quát to.

Bạch Dương xoay người không thèm nhìn cô ta một cái nào, nhấc chân đi về phía Phó Kình Hiên.

Vừa mới nhấc chân, Bạch Dương liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng dập đầu.

Âm thanh đó vô cùng thanh thúy, có thể thấy được hai bảo vệ ra tay rất tàn nhẫn, không hề nương tình.

Hơn nữa, tiếng kêu thảm thiết của Bạch Viện vô cùng mãnh liệt, có thể đoán được Bạch Viện đau đến cỡ nào.

Nhưng mà trong lòng Bạch Dương, như thế vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều.

Không có bất cứ nỗi đau gì có thể so sánh được loại cảm giác đau đớn khi ba nhảy xuống lầu, nằm dưới mặt đất lạnh lẽo.

Cho nên, chút đau đớn đó của Bạch Viện chỉ là món khai vị mà thôi, sau này cô sẽ khiến Bạch Viện càng đau hơn.

“Xử lý xong rồi?” Phó Kình Hiên nhìn thoáng qua Bạch Viện vẫn còn đang dập đầu ở bên kia, lại hỏi người đang đi đến.

Cô gật đầu ừ một tiếng: “Xong rồi.”

“Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà trước đi.”

Nói xong, Phó Kình Hiên chìa ô ra phía trước.

Bạch Dương biết là anh muốn cô đi cùng ô với anh, cô cười nói: “Được.”

Sau đó, cô vẫy vẫy tay ra hiệu cho thư ký Đồng che ô ra phía trước một chút để cô đi dễ hơn.

Thư ký Đồng nghe lời làm theo.

Sau đó, Bạch Dương liền đứng dưới ô của Phó Kình Hiên.

Vừa mới bước qua, một tên bảo vệ liền đi tới: “Chủ tịch, cô ta ngất rồi.”

“Nhanh như vậy à?” Bạch Dương nhíu mày nhìn thoáng qua Bạch Viện đang nằm dưới đất ở bên kia, một tên bảo vệ khác đang đứng bên cạnh cô ta, vẻ mặt hoang mang không biết phải làm gì.

“Là ngất thật hay giả vờ?” Bạch Dương thu hồi tầm mắt, hỏi bảo vệ trước mặt.

Bảo vệ nghiêm túc trả lời: “Là thật, chúng tôi đã kiểm tra rồi, cô ta đã hoàn toàn mất đi ý thức.”

Dù sao cứ bị dập đầu, đầu ai mà chịu cho nổi.

Cũng không phải là kim loại.

Cho dù là kim loại thì cũng sẽ bị đập đến lõm vào, huống hồ chỉ là đầu người.
 
Chương 1675


CHƯƠNG 1675

Bạch Dương hơi nâng cằm lên: “Tôi còn tưởng là cô ta có thể kiên trì thêm một chút ,được rồi nếu như đã ngất xỉu, vậy thì đưa trở về xe đi, trực tiếp đưa đến bệnh viện số 1 rồi giao cho một người bác sĩ tên là Lâm Diệc Hàng, sau khi giao người xong rồi thì hai người cứ tan làm, ngày mai đến bộ phận tài vụ nhận tiền thưởng một tháng lương, coi như là phí đền bù hai người dầm mưa.”

“Cảm ơn chủ tịch.” Bảo vệ vui vẻ, nghe cô dặn dò, sau đó xoay người lại.

Phó Kình Hiên nhìn hai bảo vệ khiêng Bạch Viện đi, lúc này mới hỏi Bạch Dương: “Em dự định để Lâm Diệc Hàng lấy gen Bạch Viện à?”

Bạch Dương nói: “Đúng vậy, tận dụng cơ hội này để hoàn thành mọi chuyện, nhanh chóng bồi dưỡng đứa nhỏ nước ngoài.”

“Vậy em đã nói với Lâm Diệc Hàng chưa?”

Phó Kình Hiên che ô, cùng cô đi đến lối ra nghĩa trang, vừa đi vừa hỏi.

Bạch Dương lắc đầu: “Em chưa nói nữa, một lát lên xe liên lạc sau.”

Phó Kình Hiên gật đầu, không hỏi nữa.

Trên đường trở về, anh và Bạch Dương vẫn ngồi ở phía sau, thư ký Đồng lái xe.

Điều hòa ở bên trong vừa đủ ấm, cho nên hai người cởi áo khoác ra, cũng không thấy lạnh.

Phó Kình Hiên lấy hai cái khăn từ trong tủ đựng đồ ở trong xe, đưa một trong hai cho Bạch Dương: “Em lau tóc đi.”

Lúc vừa mới mưa, cô có bị dính chút nước, mặc dù tóc không ướt sũng, vẫn ẩm ướt, nếu như không lau khô thì dễ bị cảm mạo.

Nhưng sau khi Bạch Dương nhận lấy cái khăn thì lại đặt ở trên đùi không có ý muốn lau, thay vào đó lại câm cái khăn trong tay Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nghi hoặc nhìn cô: “Sao vậy?”

Bạch Dương đè tay anh lại: “Anh cúi đầu xuống thấp một chút đi.”

Phó Kình Hiên dường như ý thức được cô muốn làm gì, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, sau đó cúi đầu xuống.

Bạch Dương phủ khăn lông ở trên đầu anh, sau đó nhẹ nhàng lau tóc cho anh.

Quả nhiên, anh đoán đúng rồi, cô là muốn lau tóc cho anh.

Trong lòng Phó Kình Hiên vừa vui sướng vừa ấm lòng.

Nhưng rất nhanh, anh ngẩng đầu lên, túm lấy tay của cô đang lau tóc cho mình: “Đừng lau nữa, em lau cho mình trước đi, để quá lâu không tốt.”

Bạch Dương biết anh quan tâm cô, sợ tóc của cô mãi không lau khô, ướt rồi sẽ bị cảm, trong lòng cô có chút cảm động.

Cô rút tay từ trong tay anh ra, lắc đầu đáp: “Em không sao, tóc của em vẫn không ướt lắm, có thể để lát nữa rồi lau, ngược lại là anh, tóc của an ướt hơn em, cho nên vẫn là lau cho anh trước đi.”

Lúc anh che ô cho cô, về cơ bản cái ô đều nghiêng về phía cô, cho nên trên người và trên tóc của anh đều bị nước mưa làm ướt.

Mà cô chỉ là vào lúc vừa mưa, bị ướt một lát, sau đó đều có ô che nên không bị ướt mấy.

Cho nên tình trạng của anh, bây giờ nghiêm trọng hơn cô nhiều.

Thấy Bạch Dương kiên trì muốn lau cho anh trước, Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười một tiếng: “Được, anh lau trước, có điều tự anh làm là được.”
 
Chương 1676


CHƯƠNG 1676

“Vẫn là để em đỉi.’ Bạch Dương nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc: “Khoảng thời gian này, anh vì em làm nhiều chuyện rồi, cho nên em cũng muốn vì anh làm chút chuyện gì đó, tóm lại không thể chỉ để anh bỏ ra, mà em cái gì cũng không làm vì anh, như vậy không công bằng đối với anh”

Chuyện như tình cảm, vốn là nên có qua có lại, hiểu lẫn nhau, bỏ ra cho nhau.

Nếu chỉ để đối phương một mình bỏ ra, vậy thì đoạn tình cảm này thật sự không duy trì được bao lâu.

Nếu khi cô đã quyết định quay lại với anh, vậy thì đương nhiên cũng hy vọng bước tiếp cùng với anh.

Cho nên cô đương nhiên cũng nên học cách làm sao để đoạn tình cảm này được bền lâu.

Nghe thấy câu này của Bạch Dương, đồng †ử của Phó Kình Hiên hơi phóng to trong giây lát, cả người có chút đơ ra.

Bạch Dương thấy anh như vậy, đưa tay khua khua: “Đang nghĩ gì vậy?”

Ánh mắt của Phó Kình Hiên chợt lóe lên, hoàn hồn lại, nụ cười trên mặt trở nên càng sâu: “Không có gì, Bạch Dương, anh rất VUI.

“Nếu vui, vậy thì ngoan ngoãn cúi đầu xuống.” Bạch Dương lườm anh nói.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng, nghe lời lần nữa cúi thấp đầu.

Bạch Dương để tay lên đầu anh, tiếp tục lau tóc cho anh.

Động tác của cô rất nhẹ rất dịu dàng, không khiến Phó Kình Hiên cảm thấy có gì không thoải mái, ngược lại rất dễ chịu.

Anh không nhịn được mà đưa tay ra, ôm eo của cô, sau đó dựa đầu vào vai của cô, tiện cho cô lau tóc cho anh hơn, không cần cứ phải giơ cánh tay, như vậy quá mệt.

Bạch Dương rõ ràng cũng không ngờ Phó Kình Hiên sẽ đột nhiên ôm cô, động tác trên tay khựng lại, sau đó khẽ đẩy vai của anh: “Anh buông ra, đừng có được nước lấn tới.”

Cô chỉ nói lau tóc cho anh, chứ không nói cho anh ôm cô.

Hơn nữa, đừng tưởng cô không biết, anh là cố ý ôm lên.

Phó Kình Hiên không có nghe lời của Bạch Dương mà buông cô ra, ngược lại còn siết cánh tay lại, ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người cô, nói bằng giọng nói trầm khàn: “Không muốn, để anh ôm một lúc, váng đầu.

“Váng đầu sao?” Nghe thấy anh nói như vậy, thần sắc của Bạch Dương lập tức trở nên căng thẳng.

Cô dừng động tác trong tay, sau đó nâng đầu của anh lên, muốn sờ trán của anh, muốn xem anh có phải có hơi sốt rồi không.

Nhưng Phó Kình Hiên căn bản không sốt, cố ý nói váng đầu, chỉ là muốn tìm một lý do, không phải rời khỏi trong lòng cô mà thôi.

Cho nên, anh sao có thể để cô thật sự chạm vào trán của anh được, nếu không chẳng phải bị lộ rồi sao.

Nghĩ như vậy, Phó Kình Hiên lập tức buông †ay để trên eo của cô ra, sau đó nắm lấy †ay hướng về trán anh của cô, ho khẽ một tiếng: “Được rồi, anh không sao hết, chỉ là có chút váng đầu, một lát là được.”

“ổ?” Bạch Dương nheo mắt lại, nhìn gương mặt đẹp trai của anh một lát, thấy ánh mắt của anh có chút lập lòe, đâu sẽ không rõ cái gọi là váng đầu của anh, căn bản là giả bộ.

Cái tên này!

Bạch Dương cắn răng.

Rất tốt, tên này bây giờ để chiếm tiện nghi của cô, ngay cả lời nói dối như này cũng có thể bịa ra.
 
Chương 1677


CHƯƠNG 1677

Phó Kình Hiên cảm thấy khí áp thấp tỏa ra từ trên người của Bạch Dương, đương nhiên cũng biết lời nói dối của mình bị cô nhìn thấu rồi, anh chột dạ cúi đầu, đặt lại lên vai của cô, có chút không dám nhìn cô.

Bạch Dương trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, nhất thời không khỏi vừa tức lại có chút buồn cười.

Bỏ đi bỏ đi, hiếm khí nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không so đo với anh nữa.

Bạch Dương mềm lòng nghĩ.

Tuy nhiên ngay sau đó, cô lại dùng sức xoa tóc của anh một trận.

Phó Kình Hiên cảm thấy da đầu của mình sắp bị nhổ lên rồi, đau tới mức rên một tiếng.

Anh biết, cô đang trả thù lời nói dối vừa rồi của anh.

Cho nên mới cố ý vò mạnh tóc của anh.

Nhưng Phó Kình Hiên lại không có ý tức giận, thậm chí còn khá vui.

Bởi vì cô đã nguyện ý gây nhau với anh.

Nhanh thôi, cứ như này nữa, không bao lâu nữa, cô thậm chí sẽ nguyện ý chủ động thân mật với anh.

Phó Kình Hiên nghĩ vậy, đôi môi không nhịn được cong lên.

Bạch Dương cũng không có túm Phó Kình Hiên không buông, sau đó vò rối tóc của anh thì khôi phục bình tĩnh, sau đó tiếp tục lau tóc cho anh với lực bình thường.

Phó Kình Hiên luôn dựa vào vai của cô, tay ôm eo của cô, hưởng thụ sự phục vụ của cô.

Có thể do quá thoải mái, dần dần, anh vậy mà ngủ thiếp ở trên vai cô.

Bạch Dương nghe thấy tiếng hít thở truyền tới bên tai, động tác trên tay dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn.

Nhìn thấy hai mắt của anh nhắm lại, nghe tiếng hít thở bình ổn của anh, biểu cảm trên mặt cô cũng trở nên dịu dàng.

Vậy mà ngủ rồi.

“Thư ký Đông.” Bạch Dương ném khăn lông ra, nhỏ giọng gọi một tiếng với thư ký Đông đang lái xe.

Thư ký Đông thỉnh thoảng từ gương chiếu hậu quan sát tình hình phía sau, cho nên đương nhiên biết Bạch Dương tại sao lại nhỏ giọng như vậy.

Vì vậy, cô ta cũng nhỏ giọng đáp lại: “Chủ tịch, có gì căn dặn?”

“Chỉnh điều hòa cao lên một chút.” Ánh mắt của Bạch Dương nhìn sang bảng điều khiển của chiếc Maybach.

Phó Kình Hiên ngủ rồi, trên xe lại không có cái gì đắp, cho nên đương nhiên phải chỉnh điều hòa lên cao một chút, nếu không rất dễ bị cảm.

“Tôi hiểu rồi chủ tịch.” Thư ký Đông hiểu Bạch Dương làm như vậy là vì Sếp Phó, sau khi mỉm cười thì chỉnh điều hòa cao lên.

Rất nhanh, nhiệt độ lần nữa tăng lên.

Nói thật, đối với người tỉnh, nhiệt độ cao như vậy có chút không thoải mái lắm.

Nhưng vì Phó Kình Hiên, Bạch Dương cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đồng thời, cũng để tránh không làm ồn anh, cô cũng không có gọi điện cho Lâm Diệc Hàng, mà đổi sang phương thức gửi †in nhắn, nói chuyện của Bạch Viện với Lâm Diệc Hàng.

Vào lúc này, thư ký Đông lái xe đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, nhìn gương chiếu hậu hỏi: “Đúng rồi sếp Bạch, chúng ta đi đâu? Là đưa sếp Phó trở về sao?”

Bạch Dương liếc nhìn Phó Kình Hiên, lắc đầu: ‘Không, về Vịnh Tiên Thủy.”
 
Chương 1678


CHƯƠNG 1678

Cô đã đồng ý, sẽ nấu cơm cho anh ăn.

Cho nên, về chỗ của cô đi.

Thư ký Đông nghe thấy câu trả lời của cô, †rên mặt nở nụ cười sâu, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi sếp Bạch.”

Bạch Dương đương nhiên nhìn ra cô ta hiểu lầm rồi, nhưng cũng không có giải thích.

Bởi vì không cần thiết nữa.

Thiết nghĩ thư ký Đông đã đoán được, mối quan hệ hiện nay của cô và Phó Kình Hiên rồi.

Nếu đã như vậy, vậy đương nhiên không cần giải thích gì cả, dù sao về sau thư ký Đông sẽ thường xuyên nhìn thấy Phó Kình Hiên đến chỗ cô, hoặc là cô đến chỗ Phó Kình Hiên.

Im lặng cả chặng đường, hơn một tiếng sau thì đến Vịnh Tiên Thủy.

Thư ký Đông dừng xe, tháo dây an toàn trên người, xoay người hỏi Bạch Dương: “Chủ tịch, có cần giúp đưa sếp Phó lên trên không?”

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, dường như có chút do dự.

Có điều khi nhìn thấy quầng thâm đen nhàn nhạt dưới mắt Phó Kình Hiên, cô đã lắc đầu: ‘Không cần, ở trên xe, đợi anh ấy tỉnh ngủ rồi tính.”

Anh dạo gần đây chắc rất mệt mỏi, quầng thâm mắt cũng có rồi.

Vẫn là đừng đánh thức anh, cùng nhau đỡ anh đi lên, anh chắc chắn sẽ tỉnh giữa chừng.

Vậy nên vẫn là để anh ngủ như vậy một lúc đi.

Thư ký Đông thấy Bạch Dương nói như vậy thì cũng không khuyên nữa.

Bạch Dương giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là cô về trước đi, lái xe của tôi.”

Cô đưa túi của mình qua.

Hai ngày nay, đều là Phó Kình Hiên đưa đón cô, xe của cô luôn đỗ ở trong gara này, không có di chuyển.

Bây giờ vừa hay có thể cho thư ký Đông mượn đi.

Thư ký Đông cũng không từ chối, sau khi cầm lấy túi của Bạch Dương thì lục tìm chìa khóa.

Sau khi tìm được chìa khóa, cô ta trả lại túi cho Bạch Dương: ‘Sếp Bạch, vậy tôi đi trước.”

Bạch Dương đầu tiên ừ một tiếng, cuối cùng lại nghĩ ra điều gì đó, gọi cô ta lại: “Đợi chút.”

“Chủ tịch còn có gì căn dặn sao?” Thư ký Đông thu hồi tay mở cửa lại.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ nói: “Bên phía bệnh viện, cô phái người trông Bạch Viện, mấy ngày nay, đừng để cô ta rời khỏi bệnh viện nửa bước.”

Sau khi Bạch Viện bị lấy trứng, chắc chắn là phải nằm viện mấy ngày.

Mấy ngày này, tuyệt đối không thể để Bạch Viện chạy được.

Ngộ nhỡ ra ngoài phát điên, làm chuyện gì đó thì phiền.

Thư ký Đông cũng biết Bạch Dương đang lo lắng chuyện gì, gật đầu với vẻ nghiêm túc: “Yên tâm đi sếp Bạch, tôi sẽ sắp xếp.”

“Vậy thì tốt, đi đi, đi đường lái xe chậm chút.’ Bạch Dương mỉm cười.

Thư ký Đông đẩy mắt kính: “Được, vậy tôi đi trước đây chủ tịch.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top