Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1556


CHƯƠNG 1556

“Thành Đông?” Phó Kình Hiên nheo mắt: “Tôi nhớ cuối cùng miếng đất đó ở Thành Đông đào ra một vùng lớn mộ cổ đúng không?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Đúng vậy, Cố Việt Bân đã sớm biết mảnh đất kia có mộ cổ nên muốn dùng mảnh đất đó tính kế ba tôi, tính kế Thiên Thịnh. Ba tôi rất tin tưởng người bạn tốt kia, chưa từng nghi ngờ người đó sẽ lừa gạt ông ấy. Vậy là ba tôi bị lừa. Ông ấy gần như đã lấy hết tất cả tiền của Thiên Thịnh ra để đấu giá miếng đất đó rồi, nếu như miếng đất đó tốt thật thì Thiên Thịnh nhất định sẽ tiến thêm được một bước, nhưng miếng đất đó lại hoàn †oàn không phải.”

Nói tới đây, cô siết chặt tay, giọng điệu trở nên sắc bén hơn rất nhiều: “Một tháng sau khi thi công mảnh đất kia, đội thi công phát hiện ra một số lượng lớn mộ cổ, sau đó chuyện này khiến cho các cơ quan chức năng chú ý. Các ban ngành liên quan đều phái người đến điều tra một lượt, ai nấy đều cảm thấy rất có giá trị trong việc nghiên cứu khảo cổ học, nên sau đó nhà nước đã quyết định thu hồi mảnh đất kia, mà số tiền bồi thường cho Thiên Thịnh sau khi thu hồi lại chỉ bằng một phần mười số tiền mua đất khi trước!”

“Bởi vì số tiền còn lại không lấy lại được nên từ đó về sau Thiên Thịnh lập tức lâm vào tình cảnh lúc nào cũng có thể bị phá sản.” Phó Kình Hiên nói tiếp.

Bạch Dương nghẹn ngào gật đầu: “Thứ Cố Việt Bân muốn chính là khiến Thiên Thịnh bị phá sản. Sau khi mảnh đất đó phát hiện có mộ cổ, Cố Việt Bân từng tới nhà họ Bạch cười nhạo châm chọc ba tôi vô cùng trắng trợn, thừa nhận chuyện miếng đất kia là do ông ta làm. Sau đó còn nói vẫn chưa hết chuyện được đâu, ông ta còn muốn cho gia đình của ba tan cửa nát nhà. Thế nên người để mẹ con Bạch Viện hạ độc ba tôi, chắc chắn là Cố Việt Bân!”

“Điều này đúng là rất có khả năng.” Phó Kình Hiên vuốt cằm trầm ngâm nói: “Có điều, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ gì xác minh chuyện này. Dù người đứng sau có là Cố Việt Bân đi nữa thì em cũng không có cách nào đâu.”

“Vậy Bạch Viện thì sao?” Bạch Dương nhìn anh: “Bắt được Bạch Viện là được rồi. Mẹ con Bạch Viện hạ độc ba tôi, vậy nhất định là cô ta biết ai là người cho cô ta thuốc mà.”

“Như vậy cũng được, nhưng chỉ sợ đến Bạch Viện cũng không biết ai là người đã đưa thuốc cho mình cũng nên. Có lẽ lúc đó người liên lạc với cô ta cũng không phải Cố Việt Bân mà là những người khác do ông ta sắp xếp thì sao? Vậy thì chúng †a vẫn không có cách nào định tội Cố Việt Bân.” Phó Kình Hiên nói ra một phỏng đoán khiến người khác không tài nào chấp nhận nổi.

Bạch Dương hạ mi mắt: ‘Không cần biết như thế nào, tôi cũng đều phải thử một lần.

Nói rồi cô hít sâu một hơi, sau đó lại nhìn về phía Tống Bội Như nói: “Bội Như, cậu có biết Bạch Viện bị nhà họ Lý đưa đi đâu không?”

“Tớ phải hỏi bác Lý một chút mới được.”

Tống Bội Như trả lời, sau đó lại như nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp: “Nhưng mà phải đợi đến buổi chiều đã. Bây giờ bác Lý và ba †ớ đang mở một cuộc họp rất quan trọng, không thể kết thúc chỉ trong vài tiếng được, thế nên không liên lạc được đâu.”

“Không sao, khi nào liên lạc được thì cậu hỏi giúp tớ một câu.” Bạch Dương gật đầu cảm kích.

Sau đó, Tống Bội Như cũng tạm biệt rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại Bạch Dương và Phó Kình Hiên.

Bạch Dương ngôi nguyên ở đó, đầu hơi cúi xuống, tâm trạng vẫn chưa được khôi phục được hoàn toàn.

Dù sao thì những điều Tống Bội Như nói cho cô biết thật khiến cô quá khiếp sợ, khiến cô vô cùng bi thương.

Phó Kình Hiên cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh che chở cho cô như một người bảo vệ.

Không biết qua bao lâu, Bạch Dương lau mặt, cuối cùng mới cất tiếng nói: “Anh biết không? Thật ra từ sáu năm trước tôi đã sớm nhận ra trạng thái của ba tôi có gì đó bất thường rồi, nhưng tôi lại không để nó trong lòng.”

“Ý em là sao?” Phó Kình Hiên rót cho cô một ly nước, đưa cho cô rồi hỏi.
 
Chương 1557


CHƯƠNG 1557

Bạch Dương nhận lấy ly nước, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Một tháng trước khi ba tự sát, trạng thái tinh thần của ông ấy đã xảy ra vấn đề, lúc thì quên mất một số chuyện lúc thì bỗng dưng trở nên cáu gắt, lúc thì thường xuyên ở trong trạng thái thất thần.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Cơ thể Bạch Dương hơi run rẩy, trên mặt cô tràn đầy vẻ tự trách: “Sau đó tôi có hỏi ba bị làm sao, ba nói ông ấy không sao, tôi cũng thật sự tin rằng ông ấy không sao, chỉ vì đang ưu sầu cho Thiên Thịnh thôi. Nếu như lúc đó tôi kiên trì một chút, tìm một bác sĩ đến khám cho ông ấy thì có thể sớm biết được ba bị hạ thuốc, vậy thì ba cũng sẽ không nhảy lầu. Tất cả đều là lỗi của tôi, rõ ràng tôi có thể cứu được ông ấy, nhưng bởi vì bản thân không để ý nên bỏ lỡ. Phó Kình Hiên, liệu có phải tôi là một đứa bất hiếu hay không?”

“Không, em không bất hiếu.” Phó Kình Hiên kéo tay cô lại, nghiêm túc nhìn cô rồi nói: “Dù sao thì trên đời này không ai có thể phòng ngừa những chuyện sẽ xảy ra vào vài giây sau cả, cũng không ai có thể nghĩ tới chuyện tinh thần của ba em không đúng là bởi vì uống thuốc. Cho nên mọi chuyện này đều không phải là lỗi của em, em không nên tự trách mình. Tôi nghĩ nếu ba em biết thì cũng sẽ không hy vọng em ôm hết lỗi lầm đổ lên đầu mình như vậy đâu. Việc em cần phải làm bây giờ không phải là trách cứ bản thân mà là mau chóng tìm ra chứng cứ chứng minh ba em bị đầu độc.

Được anh nhắc nhở như vậy, Bạch Dương mở to hai mắt, vẻ suy sụp trên mặt cũng biến thành kiên định: “Anh nói đúng, tôi phải phấn chấn lên, phải báo thù cho ba!”

“Như vậy mới đúng.” Phó Kình Hiên dịu dàng xoa tóc cô, sau đó lại hỏi: “Đói bụng không? Sáng nay em vẫn chưa ăn gì, chắc chắn đói bụng rồi chứ gì?”

Bạch Dương vốn định nói mình không đói, dù sao thì biết được chuyện bi thương này, cô còn tâm trạng đâu mà ăn uống nữa.

Nhưng còn chưa nói thành lời thì bụng cô đã kêu ùng ục lên.

Cô vội vàng che bụng lại, mặt đỏ lựng.

Phó Kình Hiên cười khẽ, sau đó đứng lên kéo tay cô đi về phía phòng ăn: “Đi thôi, ăn trước đã. Ăn no rồi mới có sức làm việc, báo thù cũng vậy.”

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương run rẩy, không nói gì nữa mà ngoan ngoãn đi theo anh.

Sau khi ăn cơm xong là Phó Kình Hiên ra ngoài ngay.

Ở bên này, ngoại trừ tham gia tiệc đính hôn ra thì anh cũng còn có công việc của mình nữa.

Thế cho nên anh không ở lại biệt thự cùng Bạch Dương.

Bạch Dương ở một mình trong biệt thự, chờ đến buổi chiều Tống Bội Như gửi tin tức tới.

Tống Bội Như rất đúng giờ, đến ba giờ chiều đã gọi điện thoại đến, nói cho Bạch Dương biết về tung tích của Bạch Viện.

Hiện tại quốc tịch của Bạch Viện là nước M, thế nên nhà họ Lý đã đuổi Bạch Viện khỏi nước H.

Lúc này Bạch Viện đã ở trên máy bay tới nước M rồi.

Nghe đến đây, đôi lông mày thanh tú của Bạch Dương nhíu lại, bởi vì cô đã chậm một bước rồi.

Ban đầu cô định sau khi biết rõ Bạch Viện đang ở đâu thì sẽ lập tức bắt Bạch Viện tới rồi tiến hành thẩm vấn.

Nhưng không ngờ hành động của nhà họ Lý lại nhanh như vậy, đưa thẳng Bạch Viện lên máy bay bay tới nước M luôn.

Bây giờ thì hay rồi, làm sao cô có thể bắt được cô ta đây?

Bạch Dương đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
 
Chương 1558


CHƯƠNG 1558

Giờ xem ra chỉ còn cách sau này nghĩ ra biện pháp có thể đưa Bạch Viện trở về được hay không mà thôi.

Hay là tự mình đến nước M một chuyện?

Ý nghĩ vừa lóe, Bạch Dương đã vội vàng mở di động ra rồi tra lại lịch trình của mình, cô định tìm một ngày đi một chuyến đến nước M.

Chốc lát sau, Bạch Dương đã quyết định vào ngày cuối tháng.

Khi đó Thiên Thịnh đã tiến vào kỳ kiểm kê hằng năm, tập đoàn sẽ không còn bận rộn nữa, cô sẽ có thời gian đi tìm Bạch Viện.

Từ chỗ Bạch Viện mà truy ra, hẳn là có thể bắt được Cố Việt Bân đứng sau điều khiển.

Bạch Dương hơi mông lung siết chặt lấy điện thoại di động, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất rồi ngẩn người.

Ngày hôm sau, Bạch Dương và Phó Kình Hiên lập tức lên máy bay về nước.

Trên đường đi, Bạch Dương nóng lòng không yên, cứ thừ người ngơ ngác.

Thậm chí còn suýt chút nữa đã đụng phải người đi đường ở sân bay rất nhiều lần.

Nếu không phải Phó Kình Hiên kịp thời giữ chặt cô thì chỉ sợ cô đã ngã bị thương rồi.

“Vẫn chưa thoát ra được sao?” Trong khoang hạng nhất, Phó Kình Hiên khép quyển tạp chí trong tay lại, nhìn người phụ nữ đang rầu rĩ ở bên cạnh.

Người phụ nữ xoa xoa hai má, nói: “Sao mà thoát cho nổi. Ít nhất cũng phải mất vài ngày.”

Nếu như ba cô thật sự tự sát thì có khi trong lòng cô sẽ không đến mức không thể chấp nhận nổi như vậy.

Nhưng sự thật là ba cô bị người ta ủ mưu hãm hại, cho nên cô thật sự không thể bình tĩnh nhanh như thế.

“Không nghĩ nhiều nữa.” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô rồi ấn lên vai mình.

Cả người Bạch Dương căng thẳng: “Anh làm cái gì thế hả?”

“Ngủ một giấc đi, em xem quầng thâm của em kìa, còn cả bọng mắt của em nữa, hôm qua không nghỉ ngơi tử tế đúng không?”

Phó Kình Hiên nhìn hai mắt sưng lên của cô rồi nói.

Bạch Dương sờ sờ mí mắt rất đẫy thịt của mình, bỗng chốc không còn gì để nói.

Quả thật là tối hôm qua cô gần như cả đêm không ngủ, cứ nhắm mắt lại là trong đầu đều là cảnh ba nhảy lầu tự sát.

Cảnh tượng ba nhảy lầu tự sát năm đó đã khiến cho cô gặp ác mộng suốt một thời gian dài, mà cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài thì cô mới có thể chấp nhận được.

Nhưng bây giờ trái tim của cô lại sụp đổ một lần nữa.

“Được rồi, ngủ một lát đi, cho em mượn vai tôi đấy.” Phó Kình Hiên lại nói một lần nữa.

Bạch Dương nhìn ánh mắt ân cần của Phó Kình Hiên rồi lại nhìn bả vai của anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Cảm ơn.”

Dứt lời, cô liền nhắm mắt lại rồi dựa vào.

Kỳ lạ là sau khi dựa vào không lâu, cô lập †ức cảm giác cơn buồn ngủ ập tới, những lo lắng hoang mang trong lòng cũng tan biến đi mất.

Có phải là vì cô đang ở bên cạnh anh không?

Bạch Dương giương mắt nhìn sườn mặt nghiêm túc của người đàn ông rồi nói: ‘Phó Kình Hiên.”
 
Chương 1559


CHƯƠNG 1559

“Hửm?”” Người đàn ông dời ánh mắt khỏi cuốn tạp chí, quay đầu nhìn về phía cô, thấy mắt cô mở to thì khẽ cười nói: “Còn chưa ngủ nữa à?”

Ánh mắt Bạch Dương thoáng động: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

“Tôi có thể tin anh chứ?” Bạch Dương nói.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Sao em lại hỏi một câu như vậy? Ý của em là kiểu tin tưởng gì?”

Bạch Dương cụp mắt xuống: “Anh nói anh yêu tôi, nhưng tôi thật sự có thể tin tưởng anh rằng anh sẽ luôn yêu tôi không? Chúng ta đã từng liên lạc với nhau, anh chưa từng gặp tôi đã yêu tôi rồi, nhưng tại sao anh lại không thể nhận ra rằng Cố Tử Yên không phải là tôi? Vậy nên anh có từng thật sự yêu tôi không?”

Lời này của cô khiến lòng Phó Kình Hiên chợt dâng trào chút áy náy, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, hổ thẹn nói: “Xin lỗi Bạch Dương, thật ra năm đó không phải là tôi không nhận ra em, mà là vì một vài nguyên nhân khiến tôi quên mất em.”

“Ý anh là sao?” Bạch Dương lập tức ngẩng đầu lên: “Anh mất trí nhớ ư?”

Phó Kình Hiên lắc đầu nói: “Không, tôi không mất trí nhớ.”

Năm đó, khi Cố Tử Yên giả mạo cô đến gặp anh, anh đã biết ngay Cố Tử Yên không phải là Bạch Dương.

Anh cũng đã bảo Trương Trình điều tra một chút xem Phong Diệp là ai, và vì sao Cố Tử Yên lại muốn giả mạo.

Nhưng cuối cùng, còn chưa đợi được Trương Trình tra ra kết quả thì anh và Trương Trình đã bị Thời Trạch thôi miên trước rồi.

Thời Trạch khiến cho anh và người bên cạnh anh có biết về Phong Diệp đều cho rằng Cố Tử Yên chính là Phong Diệp.

Cho nên, cũng chính vì nguyên nhân này mà anh đã quên mất rằng mình biết việc Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp, trái lại còn kiên định cho rằng Cố Tử Yên chính là Phong Diệp.

“Anh nói anh không mất trí nhớ?” Trên mặt Bạch Dương tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Sao tôi nghe mà không hiểu gì hết thế? Anh không mất trí nhớ thì tại sao lại quên được?”

Cô cứ cảm thấy lời nói này của Phó Kình Hiên rất mâu thuẫn.

Ánh mắt Phó Kình Hiên lập lòe, dường như đang rối rắm điều gì đó.

Sau vài giây, anh nhìn cô rồi nói: “Nếu tôi nói tôi đã bị thôi miên thì em có tin không?”

“Thôi miên?” Bạch Dương ngồi thẳng dậy: “Anh bị thôi miên sao?”

Phó Kình Hiên gật đầu.

Anh nói giao dịch giữa Cố Tử Yên và Thời Trạch ra.

Bạch Dương nghe xong, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì.

Phó Kình Hiên nhìn đôi đồng tử run rẩy của cô, biết cô còn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ bởi chuyện thôi miên nên cũng không mở miệng mà chỉ kiên nhẫn chờ thêm.

Đợi một lát sau, cuối cùng Bạch Dương cũng hoàn hồn, nuốt khan một cái rồi nói: “Trên đời này lại thật sự có loại chuyện như này, lại còn thần kỳ đến thế sao?”

Trong nhận thức của cô, thôi miên chính là để người ta nói ra những lời thật lòng trong lúc vô thức mà thôi, ngoài ra không có tác dụng gì khác.

Nhưng bây giờ, Phó Kình Hiên nói cho cô biết, cô đã nghĩ chuyện thôi miên quá đơn giản rồi.

Thôi miên lại có thể ảnh hưởng trực tiếp đến ký ức của người khác.
 
Chương 1560


CHƯƠNG 1560

Thế này thì đáng sợ quá đấy.

Bạch Dương ôm mặt mình thật chặt, trong lòng vô cùng mất bình tĩnh.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Đúng vậy, sự thần kỳ của thôi miên, chỉ có những việc chúng ta không nghĩ ra thôi, chứ không có gì là không làm được.”

“Chẳng hạn như?” Bạch Dương hỏi.

Phó Kình Hiên lấy ra một chiếc máy tính bảng, tìm kiếm thông tin về thôi miên cho cô xem.

Sau khi Bạch Dương cúi đầu xem xong, cô im lặng rất lâu.

Thôi miên chẳng những có thể khiến người †a quên đi một phần ký ức mà còn có thể cấy ghép ký ức của người khác. Thế này thì quá…

Bỗng chốc, Bạch Dương cảm giác thế giới quan của mình đã bị đổi mới hoàn toàn.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run lên, một lúc sau mới phát ra tiếng nói: “Xin lỗi, đột nhiên tôi không thể tiếp nhận được.”

Thật sự là, chuyện thôi miên này đã mang lại k1ch thích quá lớn đối với cô.

Phó Kình Hiên hơi ngước cằm lên: “Cho nên em không tin anh bị thôi miên à?”

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương hơi mấp máy, giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn ngậm miệng lại không nói gì.

Phó Kình Hiên thở dài: “Không sao, thôi miên quả thật không thể tưởng tượng nổi, em không tin cũng bình thường thôi.

Nhưng những gì anh nói đều là sự thật, sở dĩ lúc đầu anh không nói với em là bởi vì anh không muốn lấy chuyện thôi miên ra làm cái cớ cho việc mình không nhận ra em.

“Vậy tại sao bây giờ anh lại nói cho tôi biết?” Bạch Dương nhìn anh.

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Bởi vì chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Cho dù trong quá khứ có phải bởi vì anh bị thôi miên mới không nhận ra em hay không, thì cũng đều đã qua, quan trọng nhất vẫn là hiện tại. Sau này anh sẽ không bao giờ quên em nữa. Cho dù em biến thành dáng vẻ gì, anh nhất định sẽ luôn là người đầu tiên nhận ra em.”

Bạch Dương hừ một tiếng: ‘Ai biết anh nói thật hay giả.”

“Nếu em không biết thật hay giả thì chỉ bằng ở bên anh đi, dùng tương lai để kiểm nghiệm, thấy thế nào?” Phó Kình Hiên kéo †ay cô, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong lòng Bạch Dương hơi xao động, theo bản năng muốn nói đồng ý.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn bảo cô bình tĩnh lại.

Cô rút tay về, quay đầu sang một bên: “Xin lỗi, tôi không thể ở bên anh được.”

“Tại sao?” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Bạch Dương, chẳng phải thật ra em đã động lòng với anh rồi sao?”

“Làm sao anh biết?” Bạch Dương kinh ngạc thốt lên.

Sau đó mới sực nhận ra điều gì, cô vội vàng che miệng lại.

Thôi nguy rồi, bất cẩn bị lộ rồi.

Vậy bây giờ sau khi Phó Kình Hiên xác định mình thật sự có tình cảm với anh, có phải anh sẽ càng cố chấp hơn, để cô và anh hàn gắn lại hay không?

Nghĩ vậy, nhịp tim của Bạch Dương đập dồn dập, ngẩng đầu lên nhìn Phó Kình Hiên.

Nhưng kỳ lạ là, cô lại không hề thấy vẻ ngạc nhiên vui mừng trên mặt người đàn ông.

Như thể anh cũng không vui vẻ gì đối với việc cô thừa nhận mình lại yêu anh một lần nữa.
 
Chương 1561


CHƯƠNG 1561

Thật ra, không phải Phó Kình Hiên không vui mà là anh đã biết Bạch Dương đã tỏ tường trái tim cô từ trước rồi.

Chiều hôm qua anh đã liên lạc với Tống Bội Như rồi biết được chuyện đó.

Hôm qua, sau khi Bạch Dương uống xong canh giải rượu xong, có một lúc, thái độ của cô đối với anh bỗng dưng thay đổi đột ngột.

Cho nên buổi chiều anh đã hỏi Tống Bội Như rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tống Như Bội liền kể lại cuộc trò chuyện khi ấy của hai người họ.

Nhờ vậy mà anh mới biết được Bạch Dương đã nhận ra tình cảm của cô dành cho anh, cho nên giờ phút này anh mới có thể nói thẳng là cô rung động với mình.

“Anh vẫn luôn biết” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bên tai Bạch Dương: “Chỉ có chính em vẫn không nhận ra rằng em đã lại yêu anh một lần nữa. Mà không chỉ có anh, mà người ở bên cạnh em, bao gồm Trình Minh Viễn, Lục Khởi, bọn họ đều đã nhận ra từ lâu rồi.”

Chỉ là họ chưa bao giờ nói với cô.

Anh biết tại sao bọn họ không muốn nói cho cô biết. Còn chẳng phải là vì sợ sau khi Bạch Dương nhận ra cô đã yêu anh lần nữa thì cô sẽ quay lại với anh, sau đó bọn họ sẽ không còn cơ hội hay sao?

Nực cười! Cho dù bọn họ có nghĩ trắm phương ngàn kế không cho Bạch Dương biết mình đã động lòng với anh lần nữa thì bọn họ vẫn không có cơ hội.

Bởi vì Bạch Dương không yêu bọn họ, cho dù bọn họ có cố gắng thế nào thì kết quả cũng giống nhau cả thôi.

“Tôi… biểu hiện rõ như vậy sao?” Bạch Dương kinh ngạc há hốc miệng.

Trình Minh Viễn và A Khởi đều biết cô đã yêu Phó Kình Hiên một lần nữa từ lâu rồi.

Bạch Dương không nghi ngờ những điều Phó Kình Hiên nói.

Dù sao những chuyện thế này, chỉ cần hỏi là biết được ngay, anh không cần phải lừa cô.

“Rất rõ ràng.” Phó Kình Hiên sờ lên đầu Bạch Dương, dịu dàng nói: “Bởi vì yêu một người là chuyện không thể nào giấu được.

Cho dù có che giấu tốt cỡ nào, nhưng nét mặt và ánh mắt cũng sẽ lộ ra.”

Bạch Dương cụp mắt xuống: “Vậy… rốt cuộc từ lúc nào mà anh đã nhận ra tôi… tôi đối với anh…

“Hơn nửa tháng trước.” Phó Kình Hiên trả lời.

Bạch Dương giật mình: “Thì ra là thế.”

“Vậy Bạch Dương, nếu bây giờ chúng ta đã yêu nhau một lần nữa, thế thì mình quay lại với nhau được không?” Phó Kình Hiên nắm lấy vai cô, để cô đối mặt với mình.

Bạch Dương lại né tránh ánh mắt của anh, lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể quay lại với anh được.”

Cô lại từ chối lần nữa.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím chặt, giọng nói cũng khàn khàn đi: “Có thể cho anh một lý do không? Nếu như em chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, anh có thể đợi.”

Bạch Dương lắc đầu: “Không chỉ là chuyện chưa chuẩn bị tâm lý, nguyên nhân lớn nhất là tôi sợ”

“Sợ ư?” Phó Kình Hiên không hiểu: “Em sợ điều gì?”

Bạch Dương ngước mắt nhìn anh: “Tôi sợ sau khi chúng ta ở bên nhau, đột nhiên có một ngày anh lại yêu những người khác, đối xử lạnh lùng và làm tổn thương tôi, ức hiếp tôi. Tôi không muốn tiếp tục quay lại khoảng thời gian sáu năm qua nữa.”
 
Chương 1562


CHƯƠNG 1562

“Sẽ không đâu. Phó Kình Hiên ôm cô vào lòng: “Anh chưa từng yêu người khác. Từ trước đến giờ, anh chỉ yêu em, chẳng qua là thôi miên khiến anh nhầm tưởng rằng mình yêu Cố Tử Yên, nhưng đó là giả. Anh biết, lúc trước anh đối xử với Cố Tử Yên rất tốt, nhưng đó không phải mong muốn thật sự của anh, anh cũng chưa từng chạm vào cô ta.”

“Anh chưa từng chạm vào Cố Tử Yên ư?”

Trên mặt Bạch Dương đầy vẻ kinh ngạc.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Đúng vậy, chưa từng.”

Người duy nhất anh từng chạm vào, chỉ có một mình cô thôi.

Buổi tối mấy tháng trước, không chỉ là lần đầu của cô, mà đồng thời cũng là lần đầu của anh nữa.

Nghĩ đến điều này, hai tai Phó Kình Hiên hơi đỏ lên.

Nhìn thấy sự nghiêm túc trên khuôn mặt của người đàn ông này, Bạch Dương lựa chọn tin tưởng anh, sự mâu thuẫn trong lòng cô đối với việc quay lại với anh cũng giảm đi không ít.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không thể nào thốt ra lời đồng ý quay lại với anh.

“Cho dù những gì anh nói là thật đi nữa, nhưng Phó Kình Hiên, tôi không có ý định sẽ quay lại. Tôi đã không phải là tôi trẻ tuổi năm đó nữa. Năm đó tôi có thể vì tình yêu mà dám nghĩ dám làm, có thể bốc đồng, có thể cố gắng. Nhưng bây giờ tôi đã không thể làm được nữa rồi. Trải qua một lần thất bại trong tình yêu khiến tôi trở nên rụt rè, sợ hãi trước nó. Tôi đã mất đi dũng khí chủ động truy cầu tình yêu, cũng không còn trẻ để mà không lo không sợ điều gì.

Vậy nên tôi không có niềm tin tất thắng đối với tương lai, tôi thật sự không thể bắt đầu một tình yêu mới, cho dù tôi có yêu anh.”

Bạch Dương c ắn môi dưới, cay đắng nói.

Phó Kình Hiên bình tĩnh nhìn cô một lúc: “Anh hiểu ý em, em không có lòng tin đối với anh, cũng không có lòng tin vào chính mình. Em không chắc chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không, cho nên em mới chùn bước, không muốn ở bên anh.”

Bạch Dương cúi đầu, thừa nhận bây giờ mình quả thật đang trong tâm thái này.

Phó Kình Hiên khẽ hôn lên đ ỉnh đầu cô: “Không sao, anh có thể đợi em, đợi em tìm lại lòng tin dành cho anh, đợi em sẵn lòng †in tưởng vào tình yêu một lần nữa.”

Mặc dù cô không ngừng từ chối khiến anh cảm thấy thất bại.

Nhưng anh sẽ không ép buộc cô, anh tôn trọng lựa chọn của cô.

Nghe Phó Kình Hiên nói, Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm.

May là đến cuối anh cũng không nói những lời bắt cô phải lập tức tin tưởng anh ngay, mà là sẵn lòng cho cô thời gian.

Điều này khiến cô cảm thấy được an ủi.

Bởi vì cô cảm thấy mình được tôn trọng, được coi trọng.

“Cảm ơn anh.” Bạch Dương nhếch khóe môi cố nặn ra một nụ cười.

Phó Kình Hiên đặt đầu cô lại trên vai anh: “Được rồi, đừng nói đến những chuyện này nữa, giờ thì ngủ đi, anh thấy mí mắt em không nhấc lên nổi nữa rồi kìa.”

Đúng thật là mí mắt Bạch Dương rất nặng, vừa nghe thấy anh nói như vậy liền vô thức nhắm mắt lại.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng bao trùm, cô vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu thì đã ngủ mất.

Phó Kình Hiên nghe tiếng thở đều đều và chậm rãi bên tai, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của người phụ nữ, nụ cười dịu dàng không thể kiềm chế được, sau đó anh cầm chăn đắp lên người cô và mình, dựa đầu lên đầu cô, cũng nhắm mắt lại.
 
Chương 1563


CHƯƠNG 1563

Mấy tiếng đồng hồ sau, đã tới Hải Thành.

Bạch Dương ngáp dài đi theo Phó Kình Hiên ra khỏi sân bay.

Trợ lý Trương đã lái xe đợi ở bên ngoài sân bay, nhìn thấy hai người thì vội vàng đi tới: “Chào tổng giám đốc Phó, cô Bạch.”

“Chào trợ lý Trương.” Bạch Dương gật đầu đáp một tiếng.

Phó Kình Hiên đưa vali trong tay qua cho anh ta.

Trợ lý Trương vội vàng đưa tay ra kéo.

Phó Kình Hiên nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Tiếp theo em định về đâu? Thiên Thịnh hay là Vịnh Tiên Thủy?”

“Về Vịnh Tiên Thủy trước đi.” Bạch Dương suy nghĩ một chút rồi đáp.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Anh đưa em qua đó.”

“Không cần đâu.” Cô xua tay: “Hôm nọ tôi lái xe tới, xe vẫn đang đỗ ở trong bãi đỗ xe. Anh đưa tôi về rồi thì tới lúc đó xe phải làm sao đây? Cho nên tôi tự đi một mình là được rồi.”

Nói rồi cô định xoay người rời đi.

Phó Kình Hiên kéo lấy tay cô: “Vậy anh ngồi xe em.”

“Hả?” Bạch Dương sững sờ: “Anh ngồi xe tôi á?”

“Ừ”’ Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương có hơi kinh ngạc: “Anh ngồi xe tôi vậy xe anh thì sao?”

“Để Trương Trình đi theo đằng sau là được.” Anh nhìn Trương Trình.

Trương Trình lập tức đẩy kính, nghiêm túc trả lời: ‘Được thưa tổng giám đốc Phó, bây giờ tôi đi lái xe.”

Nói xong, anh ta lái mở cửa xe bên ghế lái ra rồi ngồi lên xe.

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy, thấy người đàn ông kiên quyết muốn lên xe cùng mình thì thấy hơi buồn cười: “Được rồi, vậy anh lên xe đi.”

Cô ấy chìa khóa xe ra ấn hai cái, một chiếc xe Mercedes màu đỏ cách đó không xa kêu lên hai tiếng.

Hai người đi qua đó.

Phó Kình Hiên mở cửa xe ghế lái ra giúp cô.

Bạch Dương cũng không khách sáo, khom lưng ngồi vào.

Lúc này Phó Kình Hiên mới vòng qua đầu xe đi tới ghế phó lái.

Hai chiếc xe một đỏ một đen nhanh chóng lái ra khỏi sân bay, chạy về phía Vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương liếc nhìn người đàn ông bên ghế phó lái: “Sao anh phải làm vậy để làm gì chứ? Nơi anh ở ngược đường với chỗ của tôi, anh tới chỗ tôi rồi, lát nữa lại phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ mới về được.”

“Không sao, chỉ cần được ở cùng em, tất cả những chuyện này đều không quan trọng.” Phó Kình Hiên quay đầu mỉm cười với cô.

 
 
Chương 1564


CHƯƠNG 1564

Bạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế thì tùy anh vậy, suy cho cùng người mệt là anh ma.

Phó Kình Hiên ừm một tiếng.

Bạch Dương lắc đầu, không để ý tới anh nữa, yên lặng lái xe.

Một tiếng đồng hồ sau, đã tới Vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương đỗ xe ở vị trí đỗ xe bên đường.

Trợ lý Trương lái Maybach theo phía sau cũng dừng đỗ sát đó.

Bạch Dương cởi dây an toàn, nhìn sang người đàn ông cũng đang cởi dây an toàn ra: “Vậy tôi lên trước đây, anh cũng về đi, đi đường cẩn thận.”

“Anh biết rồi.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Sau khi hai người xuống xe, Bạch Dương nhìn anh một lúc, bờ môi đỏ hơi hé: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Phó Kình Hiên đáp lại một câu.

Bạch Dương đeo túi xách quay người đi vào tòa nhà.

Phó Kình Hiên vẫn luôn dõi theo cô. Cho dù cô đi vào rồi, anh vẫn chưa định thu hồi tầm mắt, cất bước rời đi.

Trợ lý Trương mở cửa xe bước xuống, đứng đằng sau Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, có phải giữa anh và cô Bạch đã có tiến triển rồi không?”

“Hửm?”” Phó Kình Hiên nhướng mày: “Nghĩa là sao?”

Trợ lý Trương khẽ ho một tiếng: “Ờm… tôi thấy hình như bầu không khí giữa anh và cô Bạch càng thêm hòa hợp càng thêm thân mật hơn. Cô Bạch cũng không kháng cự anh lắm, cũng không từ chối hành động tiếp xúc thể xác của anh đối với cô ấy. Cho nên tôi đoán rằng, có phải hai người sắp quay lại với nhau rồi không?”

Phó Kình Hiên cong khóe môi: “Cậu quan sát cũng kĩ càng thật đấy. Cậu nói đúng, đúng là giữa tôi và Bạch Dương có chút tiến triển. Cô ấy đã biết chúng tôi yêu nhau lần nữa, cho nên cô ấy mới không từ chối sự tiếp cận của tôi. Còn về việc quay lại với nhau thì chắc vẫn phải một thời gian nữa.”

“Vì sao ạ?” Trợ lý Trương khó hiểu.

Nếu như đã yêu nhau rồi, vậy ở bên nhau chẳng phải là chuyện rất tự nhiên à?

Vì sao vẫn còn trì hoãn?

Dường như Phó Kình Hiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn một tầng nào đó của tòa nhà trước mặt.

Nhìn thấy Bạch Dương xuất hiện ở ban công, độ cong nơi khóe môi anh càng rõ ràng hơn, đồng thời còn giơ tay phải lên vẫy tay với cô.

Vốn dĩ Bạch Dương chỉ định nhìn xem rốt cuộc anh đã đi hay chưa thôi.

Không ngờ rằng lúc nhìn xuống lại thấy anh vẫn chưa đi, vẫn còn đứng yên tại chỗ đó, thậm chí còn nhìn thấy cô, làm cô không khỏi sững sờ, vài giây sau mới phản ứng lại được, cũng vô thức giơ tay lên vẫy vẫy với anh.

Trợ lý Trương nhìn hai người, đôi mắt đằng sau kính liếc mắt lườm một cái.

Hai người này quá trời quá đất thật đấy.
 
Chương 1565


CHƯƠNG 1565

Nếu như trong lòng đều đã có nhau rồi, đến cả chia tay ngắn ngủi thôi cũng phải †ay bên dưới tạm biệt tay bên trên, dáng vẻ lưu luyến không rời thế này, chỉ bằng ở bên nhau luôn đi cho xong.

Làm như vậy thì ngày nào cũng gặp, không phải là không cần chia tay, không cần lưu luyến nữa hay sao?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Trợ lý Trương lại không thể nói thẳng ra, cứ coi như chưa có gì xảy ra cả.

Lúc này, đột nhiên điện thoại Phó Kình Hiên rung lên.

Anh buông tay xuống lấy điện thoại ra, là một tin nhắn zalo, là Bạch Dương gửi tới.

Phó Kình Hiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương đang giơ điện thoại của mình lên lắc lắc, ra hiệu anh xem điện thoại.

Phó Kình Hiên gật đầu, mở tin nhắn cô gửi tới ra: Tôi về tới nhà rồi, anh cũng mau về đi, đừng đứng bên dưới nữa, nhìn trông ngốc lắm.

Ngốc sao?

Phó Kình Hiên sờ cằm mình, sau đó gõ chữ trả lời: Được, vậy anh đi trước đây, ngày mai gặp.

Bạch Dương nghiêng đầu.

Ngày mai gặp?

Ngày mai bọn họ có việc gì cần gặp mặt nhau à?

Bạch Dương nghiêng đầu, không nghĩ nhiều mà nhắn lại luôn một chứ “ok”.

Phó Kình Hiên nhìn thấy tin nhắn trả lời này thì khẽ cười một tiếng, sau đó hài lòng cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trên ban công tòa nhà một lần nữa, lúc này mới quay người về xe.

Trợ lý Trương cũng nhanh chóng đi theo, khởi động xe.

Sau khi xe đã rời đi một đoạn, lúc này Phó Kình Hiên mới trả lời câu hỏi ban nãy của anh ta: “Bởi vì Bạch Dương còn chưa hoàn †oàn tin tưởng có thể dựa vào tôi, đợi sau khi cô ấy tin tưởng rồi, đương nhiên chúng †ôi sẽ ở bên nhau. Mà ngày hôm đó sẽ không quá xa đâu.”

“Vậy sao? Thế thì chúc mừng tổng giám đốc Phó trước nhé.” Trợ lý Trương vội vàng nịnh nọt.

Phó Kình Hiên giương cằm lên: ‘Lát nữa tới bộ phận tài chính nhận thêm một phần thưởng đi.”

Câu nói này thể hiện anh rất hài lòng với lời nịnh nọt của Trợ lý Trương.

Trợ lý Trương biết mình đã nịnh đúng chỗ, cười không khép được miệng: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”

Ở một bên khác, Bạch Dương ở trên ban công nhìn chiếc Maybach của Phó Kình Hiên đi xa, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, quay lại vẻ bình tĩnh.

Cô không biết thái độ hiện tại của mình đối với Phó Kình Hiên có đúng hay không, vừa không đồng ý quay lại với anh, nhưng cách cô ở bên anh lại không khác người yêu là bao.

Nếu cứ như vậy, sợ rằng chẳng mấy chốc mà cô thực sự sẽ không kiên trì nổi nữa mà ở đến với anh mất.

Mà sau khi ở bên nhau rồi, cô và anh thực sự sẽ hạnh phúc sao?

Gương vỡ lại lành có thật sự phù hợp hay không?

Giờ phút này, Bạch Dương chìm sâu vào cơn hoang mang sâu thẳm.
 
Chương 1566


Chương 1566

Hôm sau Bạch Dương nhận được điện thoại của Lâm Diệc Hàng, anh ta kêu cô đến bệnh viện để kê đơn thuốc.

Từ sau khi cô bị Lương Triết hạ độc rồi tổn thương đến tử c ung thì gần như là cô vẫn luôn uống thuốc điều trị.

Cứ uống thuốc như thế thì cũng đã uống hết mấy liệu trình, cho nên Lâm Diệc Hàng nói cho cô biết là đã có thể đi đến khâu điều trị kế tiếp, đối lập nhau như thế nên thuốc uống của cô cũng phải thay đổi.

“Tôi biết rồi, trưa nay tôi sẽ tới.” Bạch Dương trả lời với Lâm Diệc Hàng ở đầu dây điện thoại bên kia một câu rồi sau đó đặt điện thoại xuống, đi đến cửa Thiên Thịnh.

“Tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng đứng chờ ở cửa phòng làm việc của Bạch Dương, thấy cô bước ra khỏi thang máy thì vội cúi đầu: “Hoan nghênh cô trở về.”

Bạch Dương mỉm cười với cô ta: “Cảm ơn.”

Thư ký Đồng mở cửa phòng làm việc cho cô, bày ra tư thế mời.

Bạch Dương đang định đi vào thì chợt thấy cái gì đó bèn dừng bước, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt của thư ký Đồng, quan tâm hỏi: “Thư ký Đồng, hai ngày nay cô không nghỉ ngơi đàng hoàng hay sao? Tôi thấy cô trông rất tiều tụy đấy.

Thư ký Đồng sờ lên gương mặt mình, đáy mắt thoáng hiện chút đắng chát nhưng đã ngay lập tức biến mất, mấp máy môi trả lời: “Cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã quan tâm, hai hôm nay tôi gặp chút chuyện nên ngủ không được ngon.”

“Chuyện gì thế? Cần tôi giúp không?” Bạch Dương hỏi tiếp.

Thư ký Đồng lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi có thể tự mình xử lý được.”

Chuyện giữa cô ta và tổng giám đốc Lục nhất định không thể để cho tổng giám đốc Bạch biết được.

Thấy thư ký Đồng khẳng định mình có thể giải quyết được nên Bạch Dương cũng không muốn hỏi nhiều, khẽ gật đầu: “Vậy thôi được rồi, nếu cô cần giúp gì thì cứ nói với tôi.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng mỉm cười cảm kích.

Bạch Dương bước vào văn phòng.

Thư ký Đồng cũng theo sát phía sau, vừa đi vừa báo cáo lịch trình hôm nay.

Khi cô nghe tới hai giờ chiêu hôm nay phải đến tập đoàn Phó Thị để tham gia hội nghị nguồn năng lượng mới thì chợt ngơ ngẩn cả người.

“Cô vừa mới nói là đến tập đoàn Phó Thị để họp đúng không?” Bạch Dương nhíu mày, không chắc chắn hỏi lại.

Thư ký Đồng đẩy mắt kính: “Đúng vậy tổng giám đốc Bạch.”

Khoé môi Bạch Dương run rẩy: “Tôi biết rồi, hoá ra là đợi tôi ở đây.”

Thảo nào hôm qua Phó Kình Hiên nói mai gặp.

Chỉ sợ là anh đã có ý định sắp xếp buổi hội nghị ngày hôm nay từ trước rồi.

“Là sao vậy tổng giám đốc Bạch?” Thư ký Đồng không biết Bạch Dương đang suy nghĩ cái gì, nên khi nghe Bạch Dương nói thế, cả khuôn mặt cô ta tràn đầy sự khó hiểu.

Bạch Dương xoa xoa huyệt thái dương: “Không có gì đâu, trên đó có viết chủ đề của buổi hội nghị nguồn năng lượng mới này là gì không?”

“Có viết.” Thư ký Đồng vội vàng lật tài liệu trong tay ra đưa cho cô: “Bởi vì kỹ thuật về nguồn năng lượng mới này đã được đưa ra dùng thử một thời gian ngắn rồi, cho nên mục đích của buổi hội nghị lần này chủ yếu là để cho tất cả các bên hợp tác trình bày một chút về ưu khuyết điểm của nguồn năng lượng mới này trên tập đoàn của mình, để xem thử có chỗ nào cần cải tiến hay không. Nếu như không có thì sẽ lập †ức đưa toàn bộ kỹ thuật về nguồn năng lượng mới này ra ngoài thị trường.”
 
Chương 1567


Chương 1567

“Vậy à?” Bạch Dương nâng cằm lên, sau khi nhận tài liệu thì xem xét thử.

Sau khi xem xong, cô trả lại: “Được, tôi cũng đã nắm được cụ thể rồi, cô giúp tôi sắp xếp lại ý kiến hoặc phản hồi về việc dùng thử kỹ thuật về nguồn năng lượng mới của những người ở dưới một chút, sau khi sắp xếp xong thì giao lại cho tôi.”

“Dạ.” Thư ký Đồng cầm lại tài liệu rồi sau đó đi ra.

Đến trưa trước khi tan việc, cô ta mang tài liệu đã sắp xếp xong đến cho Bạch Dương.

Bạch Dương cất vào trong túi văn kiện rồi xách túi lên, lái xe ra khỏi Thiên Thịnh chạy đến bệnh viện, định đến bệnh viện lấy thuốc rồi đến tập đoàn Phó Thị sau.

Dù sao hai giờ chiều mới họp.

Bước vào bệnh viện Đệ Nhất, Bạch Dương đi thẳng đến phòng làm việc của Lâm Diệc Hàng.

Lúc này Lâm Diệc Hàng đang ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu viết cái gì đó trên tập bệnh án, vô cùng chăm chú.

Bạch Dương đứng ở cửa ra vào, giơ tay gõ cửa.

Lâm Diệc Hàng nghe thấy tiếng động nên dừng cây bút máy trong tay lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy cô, nở nụ cười: “Cứ đi thẳng vào là được rồi.”

“Vậy tôi không khách sáo đâu.” Bạch Dương thả tay xuống, nhấc chân đi vào.

Lâm Diệc Hàng đóng nắp bút máy lại: “Tới sớm vậy rồi có ăn cơm chưa?”

“Có ăn chút đồ trên xe rồi.”

“Vậy tôi mời cô ăn cơm, mùi vị thức ăn ở căn tin bệnh viện cũng khá ngon đấy.” Nói xong, Lâm Diệc Hàng kéo ngăn tủ ra, lấy một cái thẻ ăn màu trắng ở trong đó ra rồi vẫy vẫy hai cái.

Bạch Dương phất tay từ chối: “Không được đâu, bây giờ tôi không đói, với lại lát nữa †ôi còn phải đi họp, nếu ăn cơm thì không kịp thời gian, cho nên anh vẫn cứ dẫn tôi đi lấy thuốc thôi.”

Nghe cô nói vậy, Lâm Diệc Hàng cũng đành thôi. Anh ta bỏ thẻ ăn vào túi áo blouse trắng của mình xong bèn đứng lên: “Được rồi, tôi dẫn cô đến khoa phụ sản trước, cô cần phải kiểm tra một chút mới biết được cụ thể là đã hồi phục được đến đâu, đổi liệu trình nào.”

“Ừ” Bạch Dương lên tiếng.

Hai người sóng vai nhau đi đến khoa phụ sản.

Trên đường đi, Bạch Dương nhớ tới cái gì đó bèn căn môi dưới hỏi: ‘Bác sĩ Lâm, anh cũng biết thôi miên cho nên tôi muốn hỏi, thôi miên thật sự có thể ảnh hưởng đến trí nhớ của một người hay sao?”

“Sao tự nhiên cô lại hỏi cái này vậy?” Lâm Diệc Hàng quay đầu nhìn cô.

Bạch Dương chớp chớp mắt, cũng không giấu giếm: “Hôm qua Phó Kình Hiên nói với tôi rằng năm đó cũng không phải anh ấy không phát hiện Cố Tử Yên giả mạo tôi, anh ấy có phát hiện, hơn nữa còn muốn thẳng thừng vạch trần Cố Tử Yên, nhưng còn chưa kịp thì đã bị người ta thôi miên rô, khiến anh ấy quên mất mình đã biết Cố Tử Yên không phải tôi, hơn nữa thôi miên còn tiếp tục ảnh hưởng anh ấy tới sáu năm, làm cho trong sáu năm này, anh ấy không thể phát hiện ra rằng tôi chính là người anh ấy muốn tìm thêm lần nữa.”

Lâm Diệc Hàng giật mình đẩy kính mắt một cái: “Tôi hiểu ý của cô rồi, cô muốn biết những lời Phó Kình Hiên nói là thật hay giả đúng không?”

Bạch Dương “ừ” một tiếng: “Đúng vậy. Ý của tôi chính là như thế. Những điều anh ấy nói thật sự khiến người ta rất ngạc nhiên, cũng quá mức kỳ diệu, cho nên tôi bỗng thấy không tin được. Vừa hay anh lại biết thôi miên, vì vậy hẳn là anh sẽ biết rốt cuộc những gì anh ấy nói là thật hay là giả.”

“Cô nói không sai, quả thật là tôi biết rất ro.

“Vậy…
 
Chương 1568


Chương 1568

“Là thật đấy!”

“Thật ư?” Bạch Dương giật mình.

Lâm Diệc Hàng dừng bước lại rồi nhìn cô: “Những gì Phó Kình Hiên nói là sự thật, đúng là năm đó cậu ta bị thôi miên, hơn nữa người thôi miên lại chính là đàn anh  của tôi.”

Bạch Dương mở to mắt, gương mặt tràn ngập sự khiếp sợ: “Đàn anh?”

“Đúng vậy.” Lâm Diệc Hàng gật đầu: “Nhưng mà hai tháng trước tôi mới biết được chuyện này. Trước đấy tôi cũng không biết Phó Kình Hiên bị đàn anh của †ôi thôi miên, mãi đến hai tháng trước, Phó Kình Hiên bị tai nạn xe cộ làm cho hiệu quả thôi miên trong đầu cậu ta giảm bớt. Sau khi cậu ta nhận ra rằng bản thân mình có gì đó bất thường thì mới nhờ tôi kiểm tra giúp, cuối cùng tìm ra được cậu ta bị đàn anh của tôi thôi miên”

“Thật sự là thật ư!” Đôi mắt của Bạch Dương liên tục rung rẩy, cho thấy được giờ phút này trong lòng cô đang vô cùng mất bình tĩnh.

Thì ra, Phó Kình Hiên thật sự bị thôi miên.

Bạch Dương không hề nghi ngờ Lâm Diệc Hàng đang giúp Phó Kình Hiên lừa gạt mình.

Đầu tiên là hai người đó không có ân oán thù hận gì cả.

Thứ hai, Lâm Diệc Hàng là một bác sĩ rất tài giỏi, Phó Kình Hiên cũng sẽ không tùy tiện đụng chạm đến anh ta. Dù sao không có gì đảm bảo rằng một ngày nào đó anh có cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta hay không.

Cho nên thái độ của Lâm Diệc Hàng đối với Phó Kình Hiên vẫn luôn là ngang hàng, hoàn toàn không hề có thái độ câu nệ vì chênh lệch thân phận với Phó Kình Hiên như người khác.

Nói cách khác, chỉ cần Lâm Diệc Hàng bằng lòng thì anh ta không cần phải để ý đến Phó Kình Hiên, tất nhiên cũng có thể từ chối làm việc cho Phó Kình Hiên.

Với lại, Lâm Diệc Hàng cũng không phải người dễ bị mua chuộc. Nếu muốn mua chuộc anh ta thì chắc chắn cần phải tốn một khoản phí cực lớn, lại còn không thể dùng tiền. Dù sao Lâm Diệc Hàng cũng không thiếu tiền.

Vì thế nên Phó Kình Hiên không cần thiết phải mua chuộc Lâm Diệc Hàng để lừa gạt cô.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương thở dài rồi lại hỏi: “Bác sĩ Lâm, đàn anh của anh có quan hệ gì với Cố Tử Yên vậy? Tại sao lại giúp Cố Tử Yên thôi miên Phó Kình Hiên?”

“Cái này có liên quan đến tim của Phó Kình Hiên.” Lâm Diệc Hàng nhìn Bạch Dương: “Phó Kình Hiên từng phẫu thuật thay tim, cô biết không?”

“Tôi biết.” Bạch Dương gật đầu.

Trong hang động dưới vách núi, lúc cô thay đồ cho Phó Kình Hiên thì đã nhìn thấy vết sẹo trên ngực anh.

Ngày hôm sau khi anh tỉnh lại, cô đã hỏi có chuyện gì xảy ra. Cũng từ lúc đó, cô mới biết anh từng mắc bệnh tim bẩm sinh, còn từng phẫu thuật thay tim nữa.

Thế nên, sáu năm trước, khoảng thời gian bọn họ mới kết hôn, sắc mặt của Phó Kình Hiên mới luôn trắng bệch, cả người cũng yếu ớt, chắc hẳn đó là giai đoạn hồi sức.

Thấy Bạch Dương biết, Lâm Diệc Hàng thôi không nhìn nữa; “Trái tim hiện giờ của Phó Kình Hiên chính là của em trai của đàn anh của tôi.”

“Gì cơ?” Bạch Dương ngạc nhiên trợn trừng mắt.

Lâm Diệc Hàng lại nói: “Em trai của đàn anh của tôi tên Thời Khiêm, từng là bạn trai của Cố Tử Yên.”

“Khoan đã, bạn trai á?” Bạch Dương nhíu đôi mi thanh tú lại.
 
Chương 1569


Chương 1569

Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng: “Sao thế? Nhìn thái độ của cô, hình như cô nghĩ đến điều gì đó à?”

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy: “Ừm, nhưng tôi không chắc có đúng hay không. Sáu năm trước, khi tôi và Cố Tử Yên còn học đại học thì có nghe cô ta quen được người bạn trai gần ba năm. Cho nên †ôi không chắc người bạn trai kia có phải là người anh nhắc tới hay không.”

“Chắc là vậy rồi.” Lâm Diệc Hàng nheo mắt: “Cố Tử Yên và em trai của đàn anh của tôi vừa hay quen nhau được ba năm, sau đó thì cậu ta qua đời vì tai nạn xe.”

“Vậy chính xác là cùng một người rồi.”

Bạch Dương vén tóc: “Sáu năm trước, chúng tôi phát hiện Cố Tử Yên đã rất lâu rồi không đi hẹn hò với bạn trai, còn hỏi xem có phải hai người đã chia tay rồi hay không, lúc đó cô ta trả lời một câu rằng bạn trai mình chết rồi. Ban đầu bọn tôi chỉ cho rằng cô ta nói đùa, cố tình rủa chết bạn trai mình thôi, không ngờ đúng là chết thật.”

Sau khi chết, trái tim lại được ghép cho Phó Kình Hiên.

“Sau khi Thời Khiêm gặp tai nạn, bởi vì không được đưa đến bệnh viện kịp thời nên bỏ lỡ thời điểm trị liệu tốt nhất, vì thế sau vài ngày ở bệnh viện đã qua đời. Hơn nữa, trước khi cậu ta mất, cậu ta còn chủ động hiến tặng tim mình cho Phó Kình Hiên, còn bảo anh trai mình, cũng chính là đàn anh của tôi giúp Phó Kình Hiên yêu Cố Tử Yên.”

Nói đến đây, trong mắt Lâm Diệc Hàng thoáng hiện vẻ khinh thường.

Theo suy nghĩ của anh ta, Thời Khiêm chính là một thằng ngu, bị tình yêu che mờ con mắt. Chẳng những không biết vụ tai nạn của mình là có người sắp đặt mà còn ngu ngốc tác thành cho Cố Tử Yên. Không chỉ hiến tim mình mà còn kéo cả anh trai phạm phải giới luật trong sư môn.

Đúng là vừa ngu ngốc vừa ích kỷ.

“Thế nên đàn anh của anh đã thôi miên Phó Kình Hiên và những người bên cạnh anh ấy để Phó Kình Hiên nhầm tưởng mình yêu Cố Tử Yên?” Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay, giọng khàn đi, mang theo sự phẫn nộ.

Lâm Diệc Hàng gật đầu: ‘Đúng vậy, chính là như thế.”

“Quá đáng!” Bạch Dương cắn môi, cơ thể Vì tức giận mà giờ phút này run lên: “Thời Khiêm kia thật quá đáng! Anh ta dựa vào đâu mà làm như thế? Anh ta muốn tác thành cho Cố Tử Yên thì cớ chỉ bắt Phó Kình Hiên trả nợ cho mình? Anh ta tưởng hành động của mình cao thượng lắm hả?

Anh ta làm như thế có khác gì là cưỡng chế người ta? Chẳng những hủy hoại Phó Kình Hiên mà cũng hủy hoại cả tôi nữa!”

Lòng Bạch Dương vừa giận vừa chua xót, hai mắt đỏ ngầu.

Hóa ra mọi chuyện đều do tên Thời Khiêm hại.

Nếu không có tên Thời Khiêm kia bảo anh trai thôi miên Phó Kình Hiên thì anh sẽ biết Cố Tử Yên không phải cô, cũng sẽ không nghĩ rằng mình yêu cô ta.

Anh sẽ nhanh chóng tìm thấy cô, bọn họ sẽ ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc.

Mà mọi thứ đều bị Thời Khiêm hủy hoại!

Lâm Diệc Hàng nhìn bầu không khí tràn ngập bi thương quanh người Bạch Dương mà thở dài: “Cô đừng như vậy, chuyện đã qua lâu rồi, cô có tức giận cũng vô ích thôi.

Dẫu sao Thời Khiêm đã chết, thôi thì coi như cậu ta đã bị báo ứng đi.”

“Anh nói vậy là sao?” Bạch Dương nhìn anh †a với cặp mắt đỏ hoe.

Khóe miệng Lâm Diệc Hàng khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng: “Thời Khiêm chết cũng không phải chuyện ngoài ý muốn đâu, mà do có người làm.”

“Hả?” Bạch Dương hốt hoảng che miệng.
 
Chương 1570


Chương 1570

Mắt kính của Lâm Diệc Hàng lại phản chiếu ánh sáng: “Bởi vì cơ thể và nhóm máu của Phó Kình Hiên nên muốn tìm trái tim phù hợp chính là việc khó hơn lên trời.

Sau khi cậu ta được sinh ra, bác sĩ chẩn đoán cậu ta mắc bệnh tim di truyền xong, nhà họ Phó lập tức đi tìm kiếm trái tim cho cậu ta. Nhưng tìm suốt 24 năm mà vẫn không tìm được. Mãi cho đến sáu năm trước, trước vài ngày bệnh viện tuyên án tử thì vừa hay Thời Khiêm gặp tai nạn xe, đồng thời tim của cậu ta lại tương thích với Phó Kình Hiên. Cô không thấy trong chuyện này có vấn đề à?”

Bạch Dương biến sắc: “Anh đừng bảo là Phó Kình Hiên hoặc người nhà họ Phó dàn dựng vụ tai nạn này đấy nhé? Không, không thể nào có chuyện đó được! Nhà họ Phó và Phó Kình Hiên tuyệt đối sẽ không.”

“Tôi đâu nói rằng nhà họ Phó hay Phó Kình Hiên làm đâu, kẻ tôi nói là Cố Tử Yên.” Lâm Diệc Hàng ngắt lời cô.

Bạch Dương há hốc mồm: “Cố Tử Yên?”

“Đúng vậy.” Lâm Diệc Hàng khẽ hất cằm: “Mặc dù tôi cũng không quá rõ chuyện năm đó, nhưng tôi điều tra ghi chép của bệnh viện xong thì phát hiện vào ngày Thời Khiêm bị bệnh viện tuyên án tử, bà cụ Phó đích thân tới gặp mặt cậu ta. Mục đích chính là muốn Thời Khiêm hiến tim cho Phó Kình Hiên, mà sở dĩ bà cụ biết được chuyện tim Thời Khiêm tương thích với tim Phó Kình Hiên là do Cố Tử Yên lén lút tiết lộ cho nhà họ Phó.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Dương vội hỏi.

Lâm Diệc Hàng nói tiếp: “Sau đó, theo như đại sư huynh tôi kể thì lúc đầu Thời Khiêm không chịu hiến tim ngay, mãi cho đến khi Cố Tử Yên đi thăm Thời Khiêm một chuyến, đỏ mặt nói với cậu ta rằng mình cần trái tim của người đàn ông vừa gặp đã yêu, còn khóc lóc với Thời Khiêm là tương lai cô ta còn rất dài, hi vọng cậu ta thành toàn cho cô ta.”

“Thế nên dưới tiếng khóc của cô ta, Thời Khiêm chấp nhận hiến tim cho Phó Kình Hiên, sau đó bảo anh trai của anh ta thôi miên Phó Kình Hiên để anh ấy “yêu” Cố Tử Yên!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương đỏ bừng lên vì tức giận.

“Nực cười, đúng là quá nực cười!” Cô siết chặt tay, móng tay như muốn đâm thủng lòng bàn tay tới nơi: ‘Chắc chắn không có chuyện Cố Tử Yên vừa gặp đã yêu Phó Kình Hiên, mà cô ta sớm đã theo dõi anh ấy rồi. Sau đó không biết nghe được ở đâu chuyện trái tim của Thời Khiêm tương thích với tim Phó Kình Hiên nên mới dàn dựng vụ tai nạn xe để gi ết chết bạn trai”

“Đúng vậy, không riêng gì tôi mà cả Phó Kình Hiên cũng nghỉ ngờ Thời Khiêm chết là do Cố Tử Yên làm. Thế nên sau khi hóa giải thôi miên, cậu ta luôn điều tra, nhưng chuyện đã trôi qua nhiều năm, lại thêm chỗ gặp tai nạn không có camera, đường vắng vẻ nên không có bằng chứng chứng minh Cố Tử Yên giết Thời Khiêm.”

Lâm Diệc Hàng nhún vai, nói tiếp: “Vậy nên tôi mới bảo là Thời Khiêm bị Cố Tử Yên hại chết cũng coi như là bị báo ứng.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã kể cho tôi nghe.” Bạch Dương thở một hơi thật sâu, tạm bình tĩnh lại.

Lâm Diệc Hàng khoát tay: “Cô khỏi cần cảm ơn tôi, chuyện này cũng không có gì là không thể kể. Nhưng bây giờ cô đã biết chuyện Phó Kình Hiên bị thôi miên, hơn nữa cũng vì nó mà cậu ta mới đối xử với cô như vậy trong sáu năm, thế cô định làm sao? Tha thứ à?”

Bạch Dương rủ mi: “Ừm, tôi tha thứ cho anh ấy. Anh ấy cũng là người bị hại, cũng không phải cố tình, anh ấy chỉ bị bệnh mà thôi.”

Lâm Diệc Hàng không hề ngạc nhiên vì câu trả lời của cô: “Sau đó thì sao? Định tái hợp với cậu ta à?”

“Tôi không biết.” Bạch Dương lắc đầu: “Tha thứ là một chuyện nhưng có tái hợp hay không lại là một chuyện khác. Bây giờ tôi vẫn chưa suy nghĩ kĩ, cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chỉ khi tôi làm xong công tác tư tưởng thì chắc có lẽ đấy?”
 
Chương 1571


Chương 1571

Nhìn dáng vẻ sa sút của Bạch Dương, Lâm Diệc Hàng phất tay: “Phải chuẩn bị tốt tâm lý. Dẫu sao chuyện tái hợp cũng không phải chuyện đùa.”

“Đúng vậy.” Bạch Dương gật đầu.

Lâm Diệc Hàng dừng bước: “Được rồi, đi nào.

Bạch Dương cũng dừng bước lại, ngẩng đầu lên thì trông thấy ba chữ “Khoan sản phụ” to đùng. Cô xoa xoa mặt, vội xốc lại tinh thần rồi nhấc chân bước vào.

Lâm Diệc Hàng theo sau, lúc trở ra, anh ta nói gì đó với một bác sĩ.

Bác sĩ kia khẽ gật đầu rồi nhìn Bạch Dương: “Cô Bạch, mời cô theo tôi, tôi dẫn cô đi làm kiểm tra.”

“Vâng, làm phiền bác sĩ.” Bạch Dương cũng không từ chối, cô đi theo người nọ.

Lâm Diệc Hàng ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ kia.

Đợi nửa tiếng, bác sĩ kia và Bạch Dương đi ra.

Lâm Diệc Hàng nhìn bác sĩ: “Cô ấy khôi phục thế nào?”

“Khôi phục tốt lắm, có thể bắt đầu giai đoạn điều trị.” Bác sĩ đưa bản báo cáo kiểm tra ra.

Lâm Diệc Hàng nhận lấy lật xem qua rồi khép lại: “Vậy cô kê cho cô ấy thuốc đi.”

“Được.” Bác sĩ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống rồi cầm giấy bút ghi đơn thuốc.

Bạch Dương ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đeo túi xách lên: ‘Hôm nay cảm ơn anh”

“Không có gì.’ Lâm Diệc Hàng khẽ đẩy mắt kính, nhìn cô rồi nói tiếp: “Tiếp theo nhớ uống thuốc cho đúng giờ, mau sớm hồi phục một chút. Cơ thể vẫn chưa khỏe hoàn †oàn đâu nên đừng ở gần Phó Kình Hiên, không thì lại có em bé đấy.”

Nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương đỏ bừng lên: “Bác sĩ Lâm, anh nói gì thế? Ai nói muốn có em bé thế?”

“Cô và Phó Kình Hiên đó.” Lâm Diệc Hàng vuốt dao phẫu thuật, dáng vẻ rất nhàn nhã thảnh thơi đáp lời cô: “Tuy cô và Phó Kình Hiên còn chưa tái hợp nhưng nhìn thái độ của cô thì đoán chừng đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. thế nên tôi mới đánh tiếng trước với cô, lúc hai người làm thì nhớ dùng biện pháp an toàn, trong hai năm tới, cô không thích hợp mang thai đâu.”

“.” Khóe môi Bạch Dương run rẩy, mệt tim ngẩng đầu nhìn trời, chẳng buồn nói gì nữa.

Cô nhận ra rằng cứ tiếp tục bàn đề tài này với anh ta.

Thì nó sẽ mãi không chấm dứt. Vậy chẳng bằng không nhắc đến nữa, qua một lát sẽ kết thúc thôi.

Quả nhiên, không thấy Bạch Dương nói gì, Lâm Diệc Hàng cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Anh ta cầm đơn thuốc của bác Sĩ rồi đưa cho cô: “Đây chính là đơn thuốc điều trị tiếp theo của cô, lát ra hiệu thuốc lấy thuốc.”

“Được.” Bạch Dương nhận tờ giấy, đánh mắt nhìn qua rồi cẩn thận cất vào: “Vậy tôi đi lấy thuốc trước đây, lát nữa còn có cuộc họp.

“Đi đi, không tiễn nhé, tôi cũng phải đi làm phẫu thuật ngay đây.’ Lâm Diệc Hàng đánh mắt nhìn đồng hồ.

Bạch Dương gật đầu: ‘Ừ, hẹn gặp lại.”

Dứt lời, cô xoay người bước ra khỏi văn phòng.

Đi vào trong bãi đỗ xe của bệnh viện, Bạch Dương so hóa đơn với đơn thuốc rồi vò đi, ném vào thùng rác, sau đó lên xe, đi khỏi.

Cô vừa mới đi khuất thì Cố Mạn Tình lập †ức chui từ một góc xó xỉnh đi ra, tiến thẳng về phía thùng rác. Cô ta nhíu mày, nén cơn buồn nôn, quay người lại rồi thò †ay nhặt đồ Bạch Dương vừa ném, mở ra xem.
 
Chương 1572


Chương 1572

Chỉ thấy đủ các loại biên lai, cô ta lập tức không vui mà chép miệng.

Vừa nãy khi tới đây, cô ta nhìn thấy Bạch Dương đứng bên thùng rác chau mày, sắc mặt nặng nề nên còn tưởng Bạch Dương mắc bệnh gì nặng lắm.

Ai ngờ chỉ là đơn thuốc điều trị tử c ung.

Ngay lúc Cố Mạn Tình chuẩn bị vứt chúng vào thùng rác thì điện thoại trong túi xách chợt reo lên.

Cố Mạn Tình nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, thấy là bà Cố gọi, cô ta lập tức xốc lại tinh thần, nghe máy: “Mẹ.”

“Mạn Tình, con đến bệnh viện chưa?” Đầu bên kia điện thoại, bà Cố lên tiếng hỏi.

Cố Mạn Tình khẽ gật đầu: “Con đến rồi ạ.”

“Vậy thì tốt, mau lấy thuốc của ba tới đây, ba con giờ đang đau lắm.” Bà Cố vội thúc giục.

Cố Mạn Tình đáp một tiếng: “Con biết rồi mẹ, con sẽ mau chóng quay về, mẹ bảo ba cố nhịn một chút nhé ạ.”

Sau đó, hai người nói vài câu rồi cúp máy.

Cố Mạn Tình lấy điện thoại xuống khỏi tai, vẻ mặt u sầu.

Bây giờ thận của Cố Việt Bân đã càng ngày càng tệ, phẫu thuật thay thận đã gấp như lửa sém lông mày.

Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được thận thích hợp.

Lần trước mẹ đi xét nghiệm cũng thất bại, thận của mẹ hoàn toàn không tương thích với ba.

Thế nên vì để tỏ lòng hiếu thảo, cũng chứng minh cho bọn họ thấy “con gái ruột”

là cô ta không phải kẻ thấy chết không cứu, Cố Mạn Tình cũng đi làm xét nghiệm.

Ai ngờ kết quả vẫn không tương thích.

Đối với kết quả này, cô ta đã đoán được ngay từ phút đầu rồi. Dù sao mình cũng có phải con ruột bọn họ đâu mà tương thích được, chỉ có con gái ruột mới có tỷ lệ cao nhất thôi… khoan chờ đã, con gái ruột?

Cố Mạn Tình chợt nghĩ đến một chuyện, trong mắt lóe sáng khiếp người, sau đó cúi đầu nhìn tờ biên lai chưa kịp ném trong tay, toàn thân cô ta run lên vì kích động.

Tại sao cô ta lại quên mất cô ta không phải con ruột nhưng Bạch Dương thì chính là con ruột của bọn họ mà.

Bác sĩ nói tỉ lệ ghép thận giữa người thân sẽ đạt xác suất cao nhất.

Mà Bạch Dương lại chính là người thân duy nhất có quan hệ máu mủ với ba, nói không chừng thận Bạch Dương lại tương thích với bai Càng nghĩ lại càng thấy hưng phấn, Cố Mạn Tình vứt mấy tờ biên lai khác đi, chỉ chừa một tờ có nhóm máu của Bạch Dương rồi bước nhanh vào trong thang máy.

Cô ta muốn đi chứng thực, nếu Bạch Dương kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện thì chắc chắn bên khoa sản phụ sẽ có báo cáo sức khỏe của cô, cô ta nhất định phải mau chóng xác nhận xem thận của Bạch Dương có thích hợp hay không.

Nếu có thể, cô ta phải nghĩ cách lấy được thận để cứu ba.

Ba là trụ cột nhà họ Cố, một khi ba không còn thì có nghĩa cô ta sẽ mất tất cả.

Thế nên bất luận thế nào, cô ta cũng phải đảm bảo ba sống tiếp!

Trên mặt Cố Mạn Tình hiện vẻ lạnh lùng kiên định.

Ở một bên khác, Bạch Dương đã đến Tập đoàn Phó Thị.

Cô dừng xe xong thì đi vào cửa lớn Tập đoàn Phó Thị.
 
Chương 1573


Chương 1573

Vừa bước vào, cô đã trông thấy trợ lý Trương đứng ngay cửa thang máy chuyên dụng của Phó Kình Hiên.

Trợ lý Trương vẫy tay chào cô: “Cô Bạch, bên này.”

Bạch Dương nhướng mày, sau đó rảo bước nhanh về phía đó: “Trợ lý Trương, anh cố tình chờ tôi sao?”

“Đúng thế.” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó nhấn nút mở cửa thang máy.

Thang máy mở, anh ta làm tư thế mời vào: “Là tổng giám đốc Phó bảo tôi xuống đợi có.

“Anh ấy bảo anh xuống khi nào?” Bạch Dương kinh ngạc.

Cô không hề kinh ngạc khi Phó Kình Hiên bảo anh ta xuống đón mình.

Dù sao cô cũng biết, nếu không phải có Phó Kình Hiên dặn dò thì một người trợ lý riêng như anh ta sẽ không thể tùy tiện rời vị trí bên cạnh Phó Kình Hiên.

Cho nên điều cô ngạc nhiên là trợ lý Trương đã đứng đây chờ cô từ bao giờ.

“Nửa tiếng.” Trợ lý Trương trả lời: “Tổng giám đốc Phó áng chừng thời gian khi nào cô tới nên bảo tôi xuống sớm.”

“Hóa ra là vậy.” Bạch Dương giật mình rồi khẽ gật đầu, sau đó ngại ngùng nói: “Thành thật xin lỗi, trước khi đến có chút việc nên để anh chờ lâu.”

“Không sao.” Trợ lý Trương phất tay, tỏ vẻ mình không ngại.

Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến nơi.

Trợ lý Trương dẫn Bạch Dương đi về phía phòng họp.

Đến nơi, anh ta đẩy cửa.

Bạch Dương đi vào, bên trong đã có mấy người đang ngồi, đều là các đối tác thương mại khác của năng lượng mới.

Những người này nhìn thấy Bạch Dương cũng như trợ lý Trương phía sau lưng cô thì biến sắc ngay, vốn đang bàn chuyện thì lập tức khựng lại, cứ im lặng nhìn cô như vậy, không biết là ý gì?

Mãi cho đến khi trợ lý Trương ra ngoài pha trà thì mấy người đó mới tiếp tục nói chuyện.

Trong đó có người hỏi Bạch Dương: “Tổng giám đốc Bạch, vừa nãy cô với trợ lý Trương đi chung với nhau là tiện đường hay trợ lý Trương cố tình qua đón cô thế?”

Bạch Dương không hiểu bọn họ hỏi như thế để làm gì nên cũng không chẳng giấu giếm, thẳng thừng trả lời: “Anh ta đón tôi.”

Điều này khiến mấy người đó lại im lặng, hiện giờ ánh mắt lúc nhìn cô đều viết rõ hai chữ “kiêng dè”.

Trong khoảng thời gian này, trong giới loáng thoáng đồn rằng tổng giám đốc Phó đang theo đuổi lại vợ cũ, muốn tái hợp lại với cô.

Không phải bọn họ chưa nghe nhưng họ đều khịt mũi khinh thường, chẳng ai tin hết.

Dẫu sao trước đó việc tổng giám đốc Phó hắt hủi người vợ cũ thế nào, yêu cô thiên kim nhà họ Cố ra sao, có ai trong giới mà không biết đâu.

Thế nên làm gì có chuyện theo đuổi lại vợ cũ chứt Dù tổng giám đốc Phó để vợ cũ của anh có được ghế hợp tác nguồn năng lượng mới thì họ cũng không cho rằng tổng giám đốc Phó đang đặc biệt chiếu cố vợ cũ, họ chỉ xem như vợ cũ của tổng giám đốc Phó may mắn thôi.

Nhưng giờ có lẽ mấy người bọn họ phải tin thôi.

Trợ lý Trương là trợ lý riêng thân cận của tổng giám đốc Phó. Phó Thị lớn như vậy nhưng có thể nói anh ta chỉ dưới cơ tổng giám đốc Phó thôi. Người có thể sai khiến trợ lý Trương cũng chỉ có một mình tổng giám đốc Phó. Nếu không phải tổng giám đốc Phó bảo trợ lý Trương đi đón vợ cũ thì anh ta làm sao dám đi.

Hơn nữa, có thể để trợ lý riêng của mình đi, âu cũng chứng minh rõ tổng giám đốc Phó để tâm đ ến người vợ cũ của mình thế nào.
 
Chương 1574


Chương 1574

Nếu không tại sao tổng giám đốc Phó không tùy tiện sắp xếp một người cấp dưới nào đó đi đón vợ cũ giống như khi tiếp đón bọn họ chứ?

Xem ra sau này, bọn họ không còn có thể xem thường cô gái này cùng Thiên Thịnh sau lưng cô nữa rồi.

Nếu không sẽ chính là đắc tội với nhà họ Phó.

Có lẽ bọn họ nên chủ động nịnh bợ Thiên Thịnh một chút, nói không chừng tổng giám đốc Phó vui vẻ sẽ hợp tác với bọn họ ở dự án nào đấy khác thì sao?

Mấy ông sếp đánh mắt nhìn nhau, đều thấy được cùng một suy nghĩ trong mắt đối phương.

Bạch Dương không biết mấy người kia nghĩ gì, mà cô cũng chẳng muốn biết, sau khi ngồi xuống, mở laptop mình mang theo lên thì liền chờ cuộc họp bắt đầu.

Chờ được một lát, Phó Kình Hiên còn chưa vào thì trợ lý Trương đã mang vài ly trà tiến vào.

Trợ lý Trương đặt từng ly trà ngon nhất xuống trước mặt từng vị tổng giám đốc.

Cuối cùng khi đến trước mặt Bạch Dương, anh ta đặt ly hồng trà cuối cùng và một miếng bánh gato xuống cho cô.

Hành động của trợ lý Trương khiến mấy người trong phòng họp lập tức nín thinh.

Mấy ông sếp cúi đầu nhìn xuống ly trà xanh trước mặt rồi lại nhìn ly hồng trà không hề khác hoàn toàn với bọn họ của Bạch Dương, khóe mắt không nhịn được mà rúm lại.

Sao lại khác nhau thế?

Thôi được rồi, khác cái của họ cũng được, dẫu sao phụ nữ mà, thích uống hồng trà hơn.

Nhưng còn bánh gato là thế khỉ nào?

Tại sao cô có mà bọn họ lại không?

Phân biệt đối xử nhé!

Đừng nói trong lòng mấy vị tổng giám đốc kia cảm thấy bất công, chính cả Bạch Dương cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Sự quan tâm đặc biệt của trợ lý Trương đã mang lại cho cô cảm giác như ngồi trên đống lửa.

“Trợ lý Trương à, bánh gato này, tôi không muốn ăn đâu.” Bạch Dương đẩy dĩa bánh lên trước, ra hiệu bảo trợ lý Trương mang đi.

Đương nhiên trợ lý Trương không thể lấy lại được, anh ta đẩy mắt kính, ánh mắt u ám đảo qua mấy vị tổng giám đốc kia rồi mở miệng giải thích: “Cô Bạch, bánh gato là do tổng giám đốc Phó đặc biệt chuẩn bị cho cô, mong cô đừng phụ tâm ý của anh ấy.

Tôi nghĩ mấy vị tổng giám đốc kia cũng không so đo chút việc nhỏ này đâu nhỉ?

Dù sao trong giới cũng đồn thổi rõ ràng lý do vì sao tổng giám đốc Phó lại quan tâm riêng cô Bạch mà.”

“Phải phải phải.”

Bị trợ lý Trương cảnh cáo trong tối ngoài sáng như thế, mấy người này còn dám nói gì được nữa, chỉ có thể gật đầu lia lịa nói phải.

Bạch Dương nghỉ ngờ nhíu mày: “Đồn thổi?

Đồn thổi chuyện gì?”

Trợ lý Trương cười đầy ẩn ý: “Nếu cô Bạch muốn biết thì đợi sau khi hội nghị kết thúc, cô có thể tự mình đi nghe ngóng thử. Thôi được rồi mọi người, để tôi đi xem thử tổng giám đốc Phó đã xong việc chưa, nếu xong rồi thì anh ấy sẽ mau chóng sang đây, còn chưa xong thì mời các vị đợi một lát.”
 
Chương 1575


Chương 1575

Nói rồi, trợ lý Trương đi khỏi.

Anh ta vừa đi, trong phòng họp lập tức nhốn nháo.

Có tổng giám đốc nhiều chuyện hỏi: “Tổng giám đốc Bạch, cô và tổng giám đốc Phó tái hợp lại rồi hả?”

“Hả?” Bàn tay bưng ly hồng trà của Bạch Dương run lên, suýt nữa cô đã làm sóng ra bàn.

Cô cũng không uống nữa mà đặt ly trà xuống. Nhìn những đôi mắt tò mò của mấy người kia, Bạch Dương vội vàng lắc đầu, khoát tay: “Không có chuyện đó đâu, tại sao các sếp lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì trong giới đều lan truyền thế cả mà.

Nói tổng giám đốc Phó đang theo đuổi cô”“

Một tổng giám đốc trả lời.

Bạch Dương ngạc nhiên: “Lan truyền?”

“Không phải thế à, ngay cả đám già không thích nhiều chuyện như chúng tôi còn biết đây này.”

Bạch Dương mấy máy môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cũng đành im lặng.

Không đến mức đấy chứ? Tình trạng anh theo tôi chạy giữa cô và Phó Kình Hiên rõ như vậy luôn sao?

Vậy mà trong giới đều lan truyền hết rồi!

Cô đang suy nghĩ thì cửa phòng họp lớn mở ra, hai tiếng bước chân vang lên văng vẳng.

Như thể tâm linh tương thông, Bạch Dương theo bản năng quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động, vừa hay đối diện với tầm mắt của Phó Kình Hiên.

Nhìn cặp mắt đen láy, sâu hút của anh, trong đầu Bạch Dương bỗng nhớ đến những lời nói của Lâm Diệc Hàng trong bệnh viện cùng câu hói cúa mấy tống giám đốc này. Mặt cô đỏ lên, vội quay đầu sang nơi khác, tim đập thình thịch, không thể nào bình tĩnh nổi.

Đều là do Lâm Diệc Hàng và đám người này.

Đang yên đang lành tự nhiên hỏi làm gì thết Phó Kình Hiên nhìn gương mặt đỏ bừng của Bạch Dương, ánh mắt tối lại.

Cô đang nghĩ gì vậy?

“Tổng giám đốc Phó, đây là tài liệu của buổi họp.” Không chờ Phó Kình Hiên đoán xem Bạch Dương đang nghĩ gì, trợ lý Trương đã cầm xấp văn kiện đưa cho anh.

Phó Kình Hiên bất đắc dĩ ngồi xuống trước: “Họp thôi.”

Cuộc họp chính thức bắt đầu, mãi cho đến năm giờ chiều mới kết thúc.

Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ trên tay, đóng laptop lại, khẽ hé bờ môi mỏng nói: “Cuộc họp hôm nay đến đây tạm dừng ở đây thôi. Cũng trễ rồi, mời mọi người di chuyển đến khách sạn, tôi mời mọi người ăn cơm, mong mọi người nể mặt.”

Nghe anh mời cơm, mấy vị tổng giám đốc cười tươi như hoa.

“Tổng giám đốc Phó nói gì thế, chúng tôi nhất định sẽ nể mặt mà, nhất định nể mặt.

Bạch Dương im lặng nhưng không lên tiếng từ chối.

Tất cả mọi người đều đồng ý, nếu cô từ chối thì sẽ không phải phép.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, sau đó lại nói: “Vậy mời mọi người đi qua đó trước.

Trương Trình, dẫn các sếp lên xe đi.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương gật đầu rồi làm tư thế mời ra hiệu với mấy người kia.

Các sếp cũng không khách sáo, nối gót trợ lý Trương ra khỏi phòng họp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top