Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1576


Chương 1576

Bạch Dương đi cuối cùng, lúc đi ngang qua Phó Kình Hiên, anh chợt nắm cổ tay cô lại: “Em ngồi xe anh.”

“Không cần đâu.” Bạch Dương muốn rút tay ra.

Nhưng Phó Kình Hiên nắm rất chặt: “Em chỉ có thể ngồi cùng xe với anh thôi. Chẳng lẽ em muốn chen lấn với đám lão già kia trên một chiếc xe à? Em chịu được ư?”

“Ơ..” Bạch Dương lập tức nghẹn họng, hiển nhiên cô nào chịu.

Phó Kình Hiên khẽ cười: “Đi thôi.”

Bạch Dương đáp một tiếng, một tay xách đồ của mình rồi đi theo anh.

Lúc đi vào trong thang máy, Phó Kình Hiên bỗng hỏi: “Khi nãy sao em đỏ mặt thế?”

“Không có gì.” Bạch Dương cúi đầu, không muốn trả lời.

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Có thật là không có gì không?”

“Thật mà, anh đừng hỏi nữa, tôi không muốn nói đâu.” Bạch Dương giơ một tay che mặt.

Câu hỏi của anh lại khiến cô nhớ tới câu nói của Lâm Diệc Hàng.

Nhìn tai Bạch Dương đỏ lên, trong mắt Phó Kình Hiên ánh lên vẻ sắc bén sâu thẳm, nhưng thoáng cái đã lập tức biến mất: “Được thôi. Em đã không muốn nói thì anh không hỏi nữa. Chiều mai có rảnh không?”

“Có.” Bạch Dương gật đầu: “Anh hỏi để làm gì?

“Bà nội bảo anh dẫn em đến nhà cũ ăn cơm.” Phó Kình Hiên đáp.

“Ăn cơm á?” Bạch Dương tỏ vẻ khó hiểu: “Là ngày đặc biệt gì à?”

“Không phải, bà nội bảo anh dẫn em về thôi.” Phó Kình Hiên lắc đầu.

Bạch Dương mỉm cười: “Tôi biết rồi, vậy mai tôi đi.”

“Ngày mai chúng ta cùng đi, đến lúc đó anh đón em ở Thiên Thịnh.” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương do dự vài giây, nhưng rồi nhìn cặp mắt mong mỏi của anh, cuối cùng bèn gật đầu đồng ý: “Được.”

“Cứ quyết định vậy đi.” Phó Kình Hiên cũng mỉm cười.

Nửa tiếng sau, bọn họ đến khách sạn.

Phó Kình Hiên mở cửa phòng bao giúp Bạch Dương.

Bạch Dương cũng chẳng khách sáo, cô nhấc chân bước vào.

Phó Kình Hiên đóng cửa phòng bao lại, đi theo sau lưng, nhanh chóng đuổi kịp cô.

Mấy vị tổng giám đốc khác đã đến từ sớm, giờ phút này đang ngồi chờ bọn họ.

Nhìn thấy hai người đi vào cùng nhau, mấy người đánh mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Nhìn hai người thân mật như thế kia, còn cùng đi chung nữa, xem ra có vẻ thật sự tái hợp đấy?

Sau này cần phải nịnh nọt Thiên Thịnh thật rồi!

Phó Kình Hiên không biết mấy người kia nghĩ gì, anh cũng không rảnh mà đi đoán mò. Anh đi đến chỗ có hai ghế trống, kéo một chiếc ghế ra rồi vỗ vào thành ghế nói với Bạch Dương: “Ngồi chỗ này đi.”

Bạch Dương không ngờ anh lại ân cần với cô trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm cô hơi lúng túng, không biết nên ngồi hay không nữa.

Dẫu sao trước mắt bọn họ vẫn chưa là gì của nhau nên cô không thể bình thản đón nhận sự ân cần của anh dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như thế được.
 
Chương 1577


Chương 1577

Nhưng nếu không đón nhận thì sẽ khiến anh mất mặt trước bọn họ, không thể nào xuống nước được.

Địa vị của anh cao như thế, nếu cô làm anh mất mặt thì chắc chắn chẳng phải chuyện nhỏ, anh sẽ trở thành chủ đề bàn tán những lúc trà dư tửu hậu của người trong giới.

Phải biết trong giới này có vô số người đều đang muốn kéo anh ngã ngựa, dù sao Phó Thị cũng do anh quản lý quá lâu rồi. Nhưng ngặt nỗi thủ đoạn của Phó Kình Hiên quá mạnh mẽ, lại tràn đầy bản lĩnh nên bọn họ không thể đả động được. Song nhìn trò cười của anh thì bọn họ vẫn hả hê như thường.

Thế nên trước mắt, cô chỉ có một lựa chọn thôi.

Nghĩ vậy, Bạch Dương thở dài, khẽ vuốt vạt áo rồi ngồi xuống ghế ở trước mặt, quay đầu mỉm cười với người đàn ông sau lưng: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó.”

Phó Kình Hiên nhếch môi: “Không cần đâu”

Dứt lời, anh đã kéo một chiếc ghế khác, ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhân viên phục vụ vẫn luôn chờ trong phòng bao, biết Phó Kình Hiên là người đãi khách nên khi thấy anh ngồi xuống, người phục vụ kia lập tức đưa menu tới.

Phó Kình Hiên nhận lấy, không hề lật ra mà đưa cho Bạch Dương: “Em xem muốn ăn gì?”

Bạch Dương hơi ngượng ngùng đẩy menu trở lại cho anh, nhỏ giọng nói: “Anh gọi đi, em ăn gì cũng được.”

Đùa đấy à, cô ngồi ghế do anh kéo đã đủ khiến người khác chú ý lắm rồi, sao giờ còn dám gọi món trước chứ.

Trong số những người ở đây, thân phận của cô là thấp nhất, thế nên sao cô có thể giành thứ tự gọi món trước các tổng giám đốc khác được?

Nếu cô là vợ anh thì đó sẽ là lẽ đương nhiên, nhưng quan trọng cô không phải thế. Dù cho Phó Kình Hiên bảo cô gọi thì cô cũng không thể làm vậy được.

Cô biết, nếu như cô gọi thật thì mấy ông sếp kia ngoài miệng không nói gì chứ trong lòng chẳng thoải mái gì cho cam, cho nên cô vẫn nên ngồi im thì tốt hơn.

Nhìn thái độ đắn đo của Bạch Dương, Phó Kinh Hiên lập tức hiểu rõ nguyên do của cô, anh cầm menu lên: “Được, vậy để anh gọi vậy.”

Nói xong, anh lật menu ra, gọi vài món.

Bạch Dương càng nghe càng nhíu chặt mày.

Những món này… không phải đều là món cô thích sao?

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nở nụ cười với cô, khép menu lại: “Lấy thêm nước ép xoài tươi, ngoài ra không lấy thêm gì nữa.”

Nước ép xoài tươi cũng là gọi cho cô.

“Vâng thưa anh Phó.” Nhân viên phục vụ gật đầu.

Phó Kình Hiên đặt menu lên mặt bàn, xoay mặt bàn kính, menu lập tức chuyển đến trước mặt một tổng giám đốc: “Mọi người muốn ăn thì cứ gọi thoải mái, đừng ngại.”

“Ha ha, nếu tổng giám đốc Phó đã nói thế thì chúng tôi cũng chẳng ngại đâu nhé.”

Người nọ cười tươi, cầm menu bắt đầu gọi món.

Đợi đến khi cả bàn gọi đủ thì đã là mười mấy phút sau.

Phòng bếp lập tức chuẩn bị thức ăn, món lên đầu tiên chính là nước ép xoài mà Phó Kình Hiên gọi.

Phó Kình Hiên rót ra một ly, đặt trước mặt Bạch Dương: “Đừng uống nhiều quá, lát ăn mất ngon đấy.”
 
Chương 1578


Chương 1578

Nghe anh ân cần dặn dò, trong lòng Bạch Dương như có dòng nước ấm chảy qua, cô nở nụ cười, ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Cô bưng ly nước lên, uống từng ngụm nhỏ.

Lúc này, một vị tổng giám đốc bỗng nhìn về phía cô và Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, nghe người trong giới nói anh muốn tái hợp lại với tổng giám đốc Bạch, vậy hiện giờ hai người đã ở bên nhau rồi hả?”

Bàn tay bưng ly nước ép của Bạch Dương chợt sững lại, đôi mi thanh tú hơi nhíu, đang muốn giải thích.

Thì Phó Kình Hiên đã nắm tay cô, khẽ nhéo lấy rồi trả lời: “Vẫn chưa, nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Bạch Dương trừng to mắt nhìn anh, cứ như đang hỏi làm sao anh có thể chắc chắn đó chỉ là chuyện sớm muộn.

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin.

Giờ thì Bạch Dương hiểu rồi. Anh vô cùng †in chắc cô sẽ chịu quay lại với mình đây mà.

Mấy người kia không biết Bạch Dương và Phó Kình Hiên âm thầm trao đổi với nhau những gì. Thấy hai người nhìn nhau “thâm tình” như thế, là lập tức vội nịnh hót: “Hóa ra là thế à. Vậy chúng tôi chúc mừng hai người trước nha, mong sẽ sớm ngày được uống rượu mừng của hai người.”

“Cảm ơn.” Tổng giám đốc Phó bưng ly rượu vang trước mặt lên cụng ly với họ.

Vì không muốn làm Phó Kình Hiên mất mặt nên Bạch Dương không giải thích chuyện mình có thể sẽ không tái hợp lại với anh, vậy là hiện giờ chỉ đành bưng ly nước ép xoài lên rồi cụng ly với mấy người bọn họ.

Cái cụng ly này đã tự mình chứng minh cho câu nói sớm muộn gì cũng tái hợp của Phó Kình Hiên. Dẫu sao cụng ly cũng tương đương với việc tán thành, nếu không thì cụng làm gì.

Bạch Dương cầm ly nước trái cây về nhấp một ngụm mà không cảm nhận được chút vị nào hết, sau đó cô quay đầu trừng cặp mắt u oán với người đàn ông bên cạnh.

Bây giờ cô đã hiểu rồi. Thảo nào anh lại ngăn không cho cô nói, còn anh thì nói những lời như vậy.

Bởi vì anh đang cố tình vạch ra một con đường, khiến cô buộc phải thừa nhận rằng tương lai hai người sẽ quay lại với nhau.

Cứ thế thì cô cũng coi như nửa đồng ý quay lại với anh một cách gián tiếp.

Trong mắt mấy người này, bọn bọ cũng đã nghiễm nhiên trở thành một cặp.

Phó Kình Hiên nhìn ánh mắt của cô, cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình không ổn thỏa cho lắm.

Nhưng anh không hối hận.

Mặc dù anh từng bảo sẽ cho cô thời gian, để cô hoàn toàn chấp nhận anh. Nhưng với tính tình của Bạch Dương, nếu anh không ép cô mà để thời gian từng ngày trôi qua, cô sẽ càng rúc người mãi trong vỏ mà không chịu ra, không đồng ý cũng không quyết định.

Chỉ khi ép cô thì Bạch Dương mới bước ra khỏi vỏ ốc của mình, chỉ như vậy cô mới nhanh chóng quay về bên anh.

Chẳng mấy chốc mà từng món ăn đã được dọn lên.

Phó Kình Hiên là chủ tiệc, đương nhiên anh sẽ khai món trước tiên.

Anh gấp một miếng cá không xương, không bỏ vào miệng mà lại bỏ vào trong chén của Bạch Dương dưới ánh mắt trêu ghẹo của mấy người kia: “Cá này ngon lắm, em ăn thử đi.”

Bạch Dương đánh mắt nhìn tầm mắt trêu chọc của mấy người kia, cô ngượng đỏ mặt, cầm đũa kẹp miếng cá trong bát lên, từ từ cho vào miệng.
 
Chương 1579


Chương 1579

Cá rất tươi, vừa vào miệng đã tan ngay, ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Phó Kình Hiên nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, bèn nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

Bạch Dương giơ ngón tay cái lên, gương mặt hạnh phúc trả lời: “Ngon lắm.”

Phó Kình Hiên khẽ cười: “Vậy ăn nhiều chút đi”

Nói rồi, anh lại gắp hai miếng cá vào bát của cô.

Bạch Dương vội vàng che miệng bát lại: “Đủ rồi đủ rồi, đừng gắp nữa, tự tôi gắp được. Anh cũng anh đi, đừng có để ý tới mỗi tôi thôi như thế”

“Em đang quan tâm anh à?” Phó Kình Hiên nhích lại gần cô.

Bạch Dương trợn mắt lườm anh, sau đó đặt đũa xuống, đẩy mặt anh ra: “Anh ăn cơm của anh đi.”

Cảnh tượng này khiến mấy ông sếp đang nhìn chằm chằm vào họ phải bật cười.

“Tình cảm của tổng giám đốc Phó và tổng giám đốc Bạch thật tốt, ăn cơm cũng dính lấy nhau như vậy.”

Phó Kình Hiên ngồi thẳng dậy: “Cũng tàm tạm.

Mặc dù giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, nhưng sự đắc ý xen lẫn trong đó lại không thể che đậy được.

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy, cạn lời nhìn anh.

Tôi xì! Ai có tình cảm tốt với anh ta chứ! Ai dính lấy anh ta chứ!

Đúng là mặt dày.

Sau bữa cơm, trời đã trở tối.

Trợ lý Trương tiễn mấy giám đốc ra khỏi khách sạn, Phó Kình Hiên và Bạch Dương vẫn đi ở cuối.

Khi đi đến cửa khách sạn, Bạch Dương đột nhiên nhìn thấy gì đó, kinh ngạc xác túi chạy chậm lên trước mấy bước, chạy ra khỏi của khách sạn.

Phó Kình Hiên thấy vậy cũng nhanh chân chạy theo cô:”Làm sao vậy?”

Anh dừng lại bên cạnh cô.

Bạch Dương đứng ở bậc thềm cửa khách sạn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cười đáp: “Tuyết rơi rồi!”

Khóe mắt Phó Kình Hiên khẽ rút lại.

Đương nhiên anh biết tuyết rơi rồi, vừa bước ra khỏi thang máy anh đã thấy bên ngoài đổ tuyết rồi.

Nhưng với anh, tuyết rơi cũng giống như mưa rơi thôi, là sự thay đổi thời tiết bình thường, không có gì đáng để ý cả.

Nhưng không ngờ rằng phản ứng của cô lại lớn như vậy.

“Anh còn tưởng xảy ra chuyện gì nữa chứ.”

Phó Kình Hiên đỡ trán, không khỏi buồn cười nói: ‘Không phải chỉ là tuyết rơi thôi sao? Đáng để vui như vậy à?”

Bạch Dương vươn tay ra đón lấy một bông tuyết.

Nhưng bông tuyết nhanh chóng bị nhiệt độ lòng bàn tay cô làm cho tan chảy, chỉ còn lại một giọt nước.

Bạch Dương thu tay lại, nhìn trời tuyết trắng xóa bên ngoài, cất lời nói: “Đương nhiên là đáng rồi. Tuyết rơi đẹp thế này cơ mà. Hơn nữa đã mấy năm rồi Hải Thành không đổ tuyết, không ngờ hôm nay lại có, còn lớn như vậy nữa, xem ra sáng ngày mai sẽ đọng tuyết đấy.”

Nói xong, cô lại muốn vươn tay ra đón lấy bông tuyết.
 
Chương 1580


Chương 1580

Nhưng lần này lại bị Phó Kình Hiên ngăn lại.

Anh năm tay cô lại: ‘Đừng làm thế, không lạnh sao? Em nhìn tay với mặt em đi, đỏ bừng lên vì lạnh rồi này.”

Hơn nữa lúc nói chuyện còn thở ra sương trắng nữa.

“Không lạnh, thời tiết này đỏ mặt là chuyện bình thường mà.” Bạch Dương lắc đầu trả lời, đồng thời còn định rút tay lại: ‘Anh để †ôi chơi một chút đi, lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy tuyết.”

“Không được.” Phó Kình Hiên vẫn không đồng ý, đanh mặt nói: “Nhỡ đâu bị tê cóng thì sao, muốn ngắm tuyết thì về ngắm cũng giống nhau cả thôi. Được rồi, để anh đưa em về.”

Anh kéo lấy cô quay người đi vào trong khách sạn, tới quầy lễ tân lấy một chiếc ô rồi lại ra khỏi cửa khách sạn, đi vê phía chiếc xe đỗ bên đường.

Dọc đường đi, Bạch Dương vẫn luôn chống cằm nhìn chằm chằm tuyết ở ngoài cửa sổ.

Phó Kình Hiên không nhịn được cất lời hỏi: “Thực sự đẹp tới vậy sao?”

“Đương nhiên.” Bạch Dương gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp: ‘Mẹ tôi sinh ra vào một ngày tuyết rơi, mẹ tôi rất thích tuyết, tôi ảnh hưởng từ bà ấy nên cũng thích tuyết, cho nên mỗi khi nhìn thấy tuyết thì vô cùng vui vẻ. À đúng rồi, tính ra thì cũng sắp tới sinh nhật mẹ tôi rồi, lâu lắm rồi tôi không đi thắp hương cho bà Tân ấy.

“Tới lúc đó anh sẽ đi cùng em.” Phó Kình Hiên vừa lái xe vừa nói.

Bạch Dương quay đầu nhìn anh: “Anh á?”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Lúc đó, có khi chúng ta đã ở bên nhau rồi, cho nên anh đi cùng em cũng là điều bình thường.”

Bạch Dương bĩu môi giễu cợt anh: “Anh nói ở bên nhau thì chắc chắn sẽ ở bên nhau à?

“Anh có lòng tin.” Phó Kình Hiên khẽ nghiêng đầu nhìn cô.

“Hừ, không thèm để ý tới anh.” Bờ môi đỏ của Bạch Dương mím lại, quay đầu ra ngoài cửa sổ, tiếp tục ngắm tuyết.

Phó Kình Hiên thấy cô ngắn tuyết nghiêm †úc như vậy, ánh mắt thoáng động, không biết đang nghĩ những điều gì.

Chẳng mấy chốc đã tới Vịnh Tiên Thủy.

Phó Kình Hiên đỗ xe xong là tháo dây an toàn, rõ ràng là muốn xuống xe đích thân tiễn cô.

Bạch Dương thấy vậy, vội vàng chặn tay ở chốt dây an toàn của anh.

“Em như vậy…?” Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô.

Bạch Dương cất lời giải thích: “Anh đừng xuống xe, cứ ở trên xe đi. Bên ngoài tuyết rơi vừa lạnh vừa cóng, không tốt cho việc hồi phục của cánh tay anh. Hơn nữa chỉ có vài bước thôi, tôi còn cần anh tiễn à?”

Dứt lời, cô buông chốt dây an toàn của anh ra, sau đó tháo dây an toàn của mình: “Được rồi, tôi về trước đây, anh cũng về sớm đi, tạm biệt.”

Cô vẫy tay định mở cửa xe.

Phó Kình Hiên kéo lấy cánh tay cô.

Bạch Dương quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”

Phó Kình Hiên khẽ thở dài: “Em không cần anh tiễn thì cũng được, nhưng em cũng phải mang theo cái ô này chứ. Tuy rằng vào tòa nhà không xa, nhưng tuyết lớn như vậy, rơi trên người sẽ nhanh chóng tan chảy, không những lạnh mà còn làm ướt quần áo tóc tai của em nữa, sẽ cảm lạnh đấy.
 
Chương 1581


Chương 1581

Anh nghiêng người, với lấy chiếc ô ở ghế sau đưa cho cô.

Bạch Dương nhìn chiếc ô anh đưa cho mình, mỉm cười nhận lấy: “Được rồi, vậy tôi đi đây”

Cô mở cửa bước xuống xe, mở ô vòng qua đầu xe đi vào tòa nhà.

Đi được mấy bước, cô đột nhiên dừng lại, xoay người lại vẫy hai cái với chiếc Maybach.

Phó Kình Hiên kéo cửa sổ xe xuống, thúc giục: “Mau về đi.”

Trông anh như thể sợ cô sẽ chết cóng vậy.

Bạch Dương dở khóc dở cười, không nán lại thêm nữa, quay người nhấc chân đi vào tòa nhà.

Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, lúc này Phó Kình Hiên mới kéo cửa xe lên, phủi tuyết bay lên vai trái và tóc xuống, khởi động xe rời khỏi đây.

Nhưng một tiếng đồng hồ sau, Bạch Dương vừa mới tắm xong đi ra từ phòng †ắm liền nghe thấy chuông cửa.

Cô tắt máy sấy, quay đầu nhìn về phía huyền quan, lông mày thanh tú hơi cau lại.

Muộn thế này rồi, ai vậy?

Bạch Dương đặt máy sấy xuống, quay về phòng khoác thêm áo khoác, sau đó đi ra huyền quan.

Đi tới huyền quan, cô bật camera lên, muốn xem người bên ngoài là ai, là nhân viên tòa nhà hay là ai khác.

Kết quả vừa thấy đã lập tức sững sờ.

Người ở bên ngoài lại là Phó Kình Hiên!

Không phải anh đã đi rồi sao? Sao đột nhiên lại quay lại vậy?

Không nghĩ thêm nữa, Bạch Dương vội vàng mở cửa ra, nhìn người đàn ông đầu tóc ướt rượt, áo khoác trên người cũng nặng nề, cóng tới sắc mặt tái nhợt ở bên ngoài, cô kinh ngạc há hốc miệng: “Anh như vậy…?”

Phó Kình Hiên có hơi buồn cười: “May quá, em vẫn chưa ngủ, ban nãy anh nhắn tin gọi điện cho em mà em đều không nghe, anh tưởng em ngủ rồi”

“Tôi không nghe thấy cuộc gọi của anh, có thể là lúc đó tôi đang tắm.” Bạch Dương đáp.

Sau đó lại nhớ ra gì đó, cô vội vàng vươn †ay ra túm lấy cánh tay người đàn ông kéo anh vào trong nhà đóng cửa lại.

Trong nhà cô bật máy sưởi vô cùng ấm áp.

Nếu còn không để anh vào sưởi ấm nữa, trông cái sắc mặt tái nhợt cả đi này của anh, sợ là thực sự cóng tới bị bệnh mất.

“Phó Kình Hiên, có phải anh không về, vẫn luôn đứng ở trời tuyết bên ngoài không?”

Bạch Dương rút hai tờ giấy lau sạch tay ẩm ướt, cau mày có chút tức giận mà cất lời hỏi.

Khi cô nhìn thấy mái tóc ướt đẫm của anh là biết quần áo trên người anh đều ướt cả rồi.

Nếu áo khoác lông cừu đó mà khô thì sẽ rất nhẹ, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy áo khoác trên người anh rất nặng, vạt dưới không rũ được xuống đã đủ cho thấy cũng ướt cả rồi.

Quả nhiên, khi cô nắm lấy cánh tay anh thì cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt, cóng tới mức lòng bàn tay cô cứng đờ.

Không thể tưởng tượng được anh đã để đầu tóc, mặc quần áo ẩm ướt lạnh lẽo như thế này ở bên ngoài biết bao lâu. Nếu không cũng không thể lạnh tới mức sắc mặt tái đi, bờ môi cũng tím tái được.
 
Chương 1582


Chương 1582

“Anh không đứng mãi.” Phó Kình Hiên lắc đầu, đặt chiếc túi nhỏ trong tay xuống, cởi áo khoác trên người ra.

“Anh không đứng mãi, vậy anh làm gì?”

Bạch Dương cầm tấm chân cô thường hay đắp khi xem phim trên sofa vứt lên người anh: “Khoác lên đi! Không lạnh à?”

Tuy sắc mặt cô hơi khó coi, nhưng sự quan †âm trong mắt cô lại là thật.

Phó Kình Hiên thấy cô lo cho mình như vậy bèn mỉm cười cầm lấy chăn khoác lên cho mình, lúc này mới trả lời cô: “Anh đi mua đồ cho em.”

“Mua đồ á?” Bạch Dương sững sờ: “Anh mua gì cho tôi?”

Cô nhìn sang chiếc túi nhỏ anh vừa đặt xuống: “Là cái này à?”

“Ừm.” Phó Kình Hiên gật đầu, cầm túi lên đưa cho cô: “Nhìn xem có thích không, anh cố ý đi mua đấy, lái xe rất xa, tìm mấy cửa hàng mới tìm được.”

Bạch Dương nhận lấy chiếc túi: “Rốt cuộc là thứ gì mà anh phải đội tuyết lớn như vậy để đi mua cho tôi?”

“Không phải em nói em thích tuyết sao?”

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Ngắm tuyết ở bên ngoài sẽ lạnh lắm, cho nên anh mua cái này, có thể để em ngắm mọi lúc, hơn nữa còn là tuyết không tan, như vậy cho dù là mùa hè em cũng có thể ngắm tuyết.”

“Tuyết… Bạch Dương cúi đầu, sững sờ nhìn cái túi cầm trong tay.

Ở bên trong lại là tuyết sao?

Thấy Bạch Dương thất thần, Phó Kình Hiên vội vàng thúc giục: ‘Mau mở ra xem đi.”

Bờ môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, ừm một tiếng rồi mở túi ra.

Sau khi mở ra, bên trong còn có một cái hộp nữa.

Bạch Dương đặt túi xuống, cầm chiếc hộp trong tay.

Chiếc hộp không lớn lắm, cũng khoảng †ầm một bàn tay, nhưng rất cao, cũng khoảng mười cm, hơn nữa còn hơi nặng.

Bạch Dương hít sâu một hơi, mở hộp ra dưới ánh mắt cổ vũ của Phó Kình Hiên, một quả cầu pha lê trong suốt lóng lánh bỗng xuất hiện trước mắt.

Bạch Dương trừng to mắt, lấy quả cầu pha lê bên trong hộp ra, sau đó nhìn thấy thứ †rong quả cầu pha lê đang bơi lượn, chính là tuyết mà Phó Kình Hiên nói.

Tuyết bên trong có mấy chục bông lớn nhỏ, chuyển động theo quả cầu pha lê, bông tuyết bay lượn trong quả cầu, nhìn thực sự giống tuyết rơi, vô cùng đẹp, hơn nữa còn có cảm giác giống trong truyện cổ tích hơn cả tuyết thật.

Chả trách Phó Kình Hiên lại nói có cái này rồi, cô có thể ngắm tuyết bất cứ lúc nào, cho dù là mùa đông hay mùa hè.

Bởi vì bên trong quả cầu pha lê có tuyết không thể tan được.

Bạch Dương cầm quả cầu pha lê, không biết tại sao lại cảm thấy quả cầu này rất nặng, trong lòng cũng phức tạp khó tả.

Cô cau chiếc mũi chua xót, kiềm chế lại vành mắt nóng rực nhìn người đàn ông: “Đi mua cái này trong trời đổ tuyết lớn như vậy, Phó Kình Hiên, có phải anh điên rồi không?”
 
Chương 1583


Chương 1583

“Anh không điên, anh biết rất rõ mình đang làm gì.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nghiêm túc trả lời.

Trong lòng Bạch Dương càng thêm phức tạp, hai mắt chớp lên chớp xuống, dường như muốn chớp cho cái gì đó quay trở lại mắt vậy: “Nếu như anh đã biết mình đang làm gì, vậy thì anh nên biết rõ cơ thể anh còn chưa hồi phục, lang thang bên ngoài trời lạnh như vậy, anh sẽ cóng tới mức xảy ra chuyện mất. Nhỡ đâu lạnh lạnh tới xảy ra chuyện thật, anh bảo tôi phải làm sao đây? Bảo những người quan tâm anh phải làm sao đây?”

“Không đâu, anh biết chừng mực mà, yên tâm đi.” Ánh mắt Phó Kình Hiên dịu dàng, khẽ cười nói.

mủ …. Khóe môi Bạch Dương run rẩy.

Được rồi, người này chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bị đông cứng.

Bạch Dương nhắm chặt mắt lại, tạm thời đè nén lại lửa giận trong lòng, sau đó nói sâu xa: “Phó Kình Hiên, làm như vậy có thực sự đáng không?”

“Đáng.” Phó Kình Hiên gật đầu, trả lời không hề do dự: “Vì em, làm gì anh cũng bằng lòng.”

Một câu nói này khiến Bạch Dương không thể kiềm chế nổi nữa, vành mắt hoàn toàn ẩm ướt, siết chặt quả cầu pha lê trong tay, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “Đồ ngốc, anh đúng là đồ ngốc!”

“Chỉ cần em vui, ngốc thì ngốc thôi.” Phó Kình Hiên vứt chiếc chăn trên người xuống, rút một tờ giấy trên bàn trà rồi đứng dậy, lau nước mắt cho cô: “Dễ cảm động đến khóc vì anh đến vậy cơ à?”

Khuôn mặt Bạch Dương đỏ lên, suy đó hất †ay anh ra: “Ai cảm động đến khóc vì anh cơ. Cnh đừng có nói lung tung, lông mi tôi rụng vào trong mắt thôi.”

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Rồi rồi rồi, lông mi rơi vào mắt, bây giờ lấy ra à? Không lấy ra được thì anh giúp em.”

“Không cần, tôi lấy ra rồi.” Bạch Dương giật lấy khăn giấy trong tay anh, lau đại mấy cái trên mắt rồi nhìn anh với đôi mắt đỏ bừng, dường như đang nói nhìn đi, mắt tôi ổn rồi’ vậy.

Phó Kình Hiên cong môi, sau đó ánh mắt dừng trên quả cầu pha lê trong tay cô: “Đúng rồi, cái này, em có thích không?”

Bạch Dương cũng cúi đầu xuống, nhìn quả cầu pha lê trong tay.

Bông tuyết bên trong đã không còn bay nữa, im lặng chìm xuống đáy quả cầu pha lê, bởi vì cô không lắc quả cầu pha lê nên bông tuyết cũng không bay lên nữa.

Nhưng bông tuyết lấp lánh phát sáng lại rất chói mắt.

Bạch Dương cầm quả cầu pha lê, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Ừm, tôi rất thích, trông chúng rất đẹp.”

Cô vốn đã thích tuyết rồi, bây giờ tuyết †rong quả cầu pha lê này còn không tan, lại sáng như vậy, đương nhiên là cô thích rồi.

“Thế thì tốt.” Vẻ mặt căng thẳng của Phó Kình Hiên thả lỏng xuống.

Anh khi anh tự ý quyết định mua cái này, còn sợ bên trong không phải tuyết thật.

Chưa chắc cô sẽ thích.

Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, anh không còn lo lắng nữa.

“Nhưng sao anh đột nhiên lại nghĩ ra mua cho tôi cái này vậy?” Bạch Dương đặt quả cầu pha lê xuống, rót cho anh một cốc nước nóng rồi hỏi.

Phó Kình Hiên nhận lấy cốc nước: ‘Không phải em nói em thích tuyết rơi sao? Nhưng không phải năm nào Hải Thành cũng có tuyết, cho nên muốn hằng năm nhìn thấy tuyết thì chỉ có tự mình nghĩ cách thôi. Anh tra trên mạng, cách tốt nhất để nhanh chóng nhìn thấy tuyết đó là mua vật trang trí như thế này.”

Nếu không phải chính quyền bên trên không cho phép, thậm chí anh còn muốn chi sức người sức của ra để làm tuyết nhân tạo cho cô.
 
Chương 1584


Chương 1584

“Hóa ra là vậy.” Bạch Dương khẽ gật đầu, sau đó nhìn người đàn ông, chân thành nói: “Phó Kình Hiên, cảm ơn vì những gì anh đã làm cho tôi.”

“Không sao.” Phó Kình Hiên nhấp một ngụm nước nóng: “Quả cầu pha lê này là anh nổi ý đi mua tức thời thôi, giá không hề cao, cũng không phải là pha lê thật, đợi sau này anh sẽ đổi cho em một cái thật.”

Bạch Dương lắc đầu: “Không cần đâu, cái này được rồi, tôi rất thích cái này.”

“Không thấy tủi thân à?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương trợn mắt nhìn anh: “Tủi thân thế nào được? Món quà chân thành thì dù chỉ là một tấm thiệp thôi tôi cũng sẽ không cảm thấy tủi thân. Mà không phải chuẩn bị một cách chân thành thì cho dù có giá trị bạc tỷ, tôi cũng không vui đâu. Cho nên quả cầu pha lê này là được rồi, tuy rằng nó không đáng tiền bao nhiêu nhưng đối với tôi đã là vô giá rồi.”

Thấy cô coi trọng món quà mình tặng như vậy, trong lòng Phó Kình Hiên rất vui.

Điều này cũng có nghĩa rằng, lúc này cô đã càng coi trọng anh hơn.

Bởi vì coi trọng anh nên mới coi trọng món quà của anh.

“Thôi, cũng muộn rồi đấy, anh cũng nên đi thôi, em nghỉ ngơi sớm đi.” Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ, sau đó đặt cốc nước xuống chuẩn bị rời đi.

Bạch Dương đột nhiên đứng trước mặt anh, ngăn anh lại, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, lắp bắp nói: “Ờm… thì là, anh cũng nói là đã muộn rồi mà, hơn nữa bên ngoài còn lạnh như vậy, quần áo đầu tóc của anh đều ướt, đêm nay đừng đi nữa, ở lại đây nghỉ ngơi đi.”

Con ngươi Phó Kình Hiên hơi co rụt lại, giọng nói khàn khàn: “Bạch Dương, em có biết em đang nói gì không?”

Mặt Bạch Dương đỏ lên, đã không chỉ là chuyển mắt sang chỗ khác nữa mà đến mặt cũng quay sang nơi khác, không dám nhìn anh: “Tôi biết, nể tình quả cầu pha lê này nên tôi thu nhận anh một đêm. Nhưng anh cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ ngủ sofa thôi, anh tưởng tôi sẽ cho anh ngủ trên giường chắc?”

Nói xong, cô quay người đi vào trong phòng của mình.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng vội vã của cô, không nhịn được khẽ cười.

Rất nhanh, Bạch Dương lại đi ra khỏi phòng, trong tay cầm một chiếc áo tắm màu trắng.

Cô ném thẳng áo tắm lên người Phó Kình Hiên: “Đây là áo lần trước tôi mua trên mạng, kích thước hơi lớn tôi không mặc được, cho nên anh mặc đi. Tuy rằng hơi nhỏ so với anh nhưng cũng chỉ một đêm thôi, chịu khó một chút đi.

Phó Kình Hiên nhận lấy áo tắm: “Được.”

“Đi tắm đi, sau đó mau sấy khô đầu, nếu không lát nữa bị cảm đấy.” Bạch Dương chỉ về phía phòng tắm.

“Vậy anh đi đây.” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó cầm áo tắm đi về phía phòng tắm.

Anh đi rồi, cô cũng không ở lại phòng khách nữa mà đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu một bát canh gừng cho anh.

Cho dù như thế nào, nể tình quả cầu pha lê kia, cô cũng không thể để anh cảm lạnh được.

Bạch Dương thái gừng xong, bật bếp lên bắt đầu nấu canh.

Sau khi nấu xong cô mang canh gừng về phòng khách.

Phó Kình Hiên vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, Bạch Dương đặt canh gừng lên trên bàn trà, sau đó ngồi xuống, lại cầm quả cầu pha lê lên.

Vuốt v e quả cầu pha lê, Bạch Dương dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Đúng là đồ ngốc!

Làm gì có ai đêm hôm lại đội tuyết chỉ để đi mua cái này chứ, chắc là chỉ có một mình anh thôi.”
 
Chương 1585


Chương 1585

Sau đó Bạch Dương đặt quả cầu pha lê trở về hộp rồi cầm hộp đi vào trong phòng, đặt hộp lên tủ đầu giường, mở nắp ra để bộ quả cầu pha lê ở bên trong.

Tiếp đó cô lại cất đồ trang trí thiên nga vốn dĩ đặt trên tủ đầu giường đi.

Không có thiên nga thật to nữa, chỉ còn lại một quả cầu pha lê nho nhỏ, trông đầu giường trống trải đơn điệu hơn rất nhiều.

Nhưng Bạch Dương không hề cảm thấy xấu, lúc này trong mắt cô, quả cầu pha lê này đã thắng mọi vật trang trí khác rồi.

Lúc này, phòng khác bên ngoài phòng vang lên tiếng động.

Bạch Dương biết Phó Kình Hiên đã đi ra rồi, bèn vội vàng đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Phó Kình Hiên mặc áo choàng tắm của cô, lau tóc đứng bên cạnh sofa, cô không nhịn được che miệng bật cười.

Chiếc áo choàng tắm này quá nhỏ so với anh, mặc lên người anh trông căng chặt, gây cảm giác rất hài hước.

Nhưng đồng thời áo choàng tắm này cũng có ưu điểm, ít nhất là cũng tôn lên được thân hình đẹp của Phó Kình Hiên.

Đương nhiên Phó Kình Hiên biết Bạch Dương đang cười điều gì, anh nhướng mày lên, cũng không ngăn cô cười.

Dù sao thì dáng vẻ lúc này của anh đúng thật là có hơi buồn cười.

Cho nên, cô muốn cười thì cười thôi, cô thấy vui là được.

Nhưng Bạch Dương cũng không cười bao lâu đã thu lại tiếng cười.

Cô vẫn biết mỗi người đều có lòng tự tôn, có lúc cười vài tiếng là được rồi, cứ cười mãi cũng là không tôn trọng người ta.

“Khụ.’ Bạch Dương che miệng khẽ ho một tiếng, sau đó chỉ canh gừng trên bàn trà: “Tôi cố ý nấu cho anh đấy, uống đi.”

Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện trên bàn còn có một bát canh gừng. Trong mắt anh thoáng hiện sự kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự dịu dàng đong đầy trong mắt: “Được, tôi uống.”

Anh vắt khăn lên tay vịn sofa, ngồi xuống sofa sau đó bưng canh gừng lên uống sạch.

Sau khi uống xong, Bạch Dương lại ném máy sấy cho anh: “Anh ngồi ở đây sấy đi, tôi đi trải giường cho anh.”

Phó Kình Hiên ngoan ngoãn làm theo lời cô nói, đứng dậy đi tới ngồi xuống sofa đơn ở đối diện.

Bạch Dương liền đi tới trước sofa dài, vươn †ay sờ đáy sofa, sờ được cần gạt rồi dùng sức kéo ra ngoài.

Sau đó Phó Kình Hiên nhìn thấy vậy mà dưới sofa còn có một tầng nữa được cô kéo ra, sau khi nhấc nó lên, tầng đó ghép phẳng với sofa ban đầu.

Cứ như vậy, chiếc sofa này đã trở thành một chiếc giường một mét năm.

Lông mày Phó Kình Hiên hơi nhướng lên, giờ mới biết sofa còn có chức năng này.

“Tôi đi lấy chăn cho anh.” Sau khi Bạch Dương vặn khóa ghế sofa xong thì quay về phòng, tìm kiếm trong tủ quần áo lấy được hai cái chăn và một cái gối, trải lên trên sofa.

“Được rồi, buổi tối tôi không tắt máy sưởi, anh ngủ ở đây cũng không lạnh đâu.” Nhìn chiếc giường sofa đã hoàn thành, Bạch Dương vỗ vỗ tay, quay người nói với người đàn ông đang sấy đầu.

Người đàn ông nhìn giường sofa trước mắt, ánh mắt thoáng động, ừm một tiếng.

“Vậy tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây, anh sấy xong thì ngủ sớm đi nhé.” Bạch Dương lại nói.

Phó Kình Hiên hơi gật đầu: “Đi đi, ngủ ngon.”
 
Chương 1586


Chương 1586

“Ngủ ngon.” Bạch Dương đáp một câu, cất bước đi vào trong phòng.

Về tới phòng, cô đóng cửa lại, vén chăn nằm lên giường, sau đó cầm quả cầu pha lê bên trong hộp ở tủ đầu giường qua, dùng sức lắc hai cái rồi lại đặt về hộp, tắt đèn đi nằm xuống.

Sau khi năm xuống, Bạch Dương nghiêng đầu nhìn quả cầu pha lê ở đầu giường, phát hiện không ngờ quả cầu pha lê lại phát sáng, sáng tới mức có thể nhìn rõ được bông tuyết lơ lửng trong đó.

Vừa nãy cô nghĩ rằng, có phải quả cầu pha lê này là dạ quang không, dù sao thì cũng có rất nhiều quả cầu pha lê đều là dạ quang.

Không ngờ thử thì đúng thật là dạ quang.

Bạch Dương nghiêng người, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm quả cầu pha lê, khóe miệng hơi cong lên ý cười.

Không biết nhìn bao lâu, đợi tới khi bông †uyết trong quả cầu pha lê không còn lơ lửng nữa, chìm xuống đáy quả cầu, Bạch Dương cũng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nửa tiếng sau khi cô ngủ, cửa phòng ngủ của cô đột nhiên bị người khác mở ra, một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa ngược với dạ quang.

Thân hình đó không hề dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng. Sau khi đi vào rồi lại khẽ khàng đóng cửa lại, cả quá trình gần như không phát ra chút tiếng động nào.

Sau khi thân hình đó đóng cửa lại, quay người đi thẳng tới cuối giường, đi tới đầu giường, rồi lại rẽ phải đi về phía trước, đi được mấy bước lại rẽ phải, cứ thế đi tới một bên khác của giường, vén chăn lên nằm xuống, rồi vươn cánh tay ra ôm chính xác lấy eo của người phụ nữ trên giường.

Thân hình này rõ ràng là Phó Kình Hiên.

Anh ở bên ngoài mãi không ngủ, hơn nữa còn cố ý không ngủ.

Người phụ nữ mà mình yêu cách mình một bức tường, đương nhiên anh không muốn ngủ một mình.

Cho nên anh vẫn luôn đợi ở bên ngoài, đợi tới khi cảm thấy đã đến lúc rồi mới đi vào.

Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương vào trong lòng, để lưng cô gần như hoàn toàn dán lấy lồ ng ngực anh.

Anh ngẩng đầu lên, sau khi đặt một nụ hôn khẽ lên mặt cô thì mới ngả đầu về gối: “Ngủ ngon!”

Anh thấp giọng nói thêm một tiếng ngủ ngon với người phụ nữ, lúc này mới nhắm mắt lại, thiếp đi một cách mãn nguyện.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Phó Kình Hiên đã mở mắt ra, sau đó nhìn người phụ nữ trong lòng.

Thấy người phụ nữ vẫn còn chưa tỉnh lại, anh nhẹ nhàng bỏ cái tay đang ôm lấy eo cô ra, sau đó lại vén chăn lên nhẹ nhân nhẹ †ay xuống giường, rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng cô, quay về giường sofa của mình ở phòng khách nằm xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ngủ.

Nhưng có thể là vì người mình yêu không ở bên cạnh, Phó Kình Hiên không ngủ nữa, nhắm mắt lại nằm một lúc rồi lại ngồi dậy lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Ai vậy? Mới sáng sớm ngày ra?” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói còn chưa tỉnh táo, hơn nữa còn rất mất kiên nhẫn của trợ lý Trương.

Phó Kình Hiên híp đôi mắt đẹp đẽ lại, trầm giọng nói: “Là tôi, Phó Kình Hiên.”

“Phó Kình Hiên?” Trợ lý Trương cau mày lại, phản ứng đầu tiên là cảm thấy cái tên này thật quen.

Nhưng ngay sau đó anh ta đã sực tỉnh lại, lập tức mở bừng mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, không còn buồn ngủ chút nào nữa, đầu óc vô cùng tỉnh táo, cầm lấy kính ở đầu giường đeo lên, nịnh nọt cười nói: “Hóa ra là tổng giám đốc Phó à, Tổng giám đốc Phó, sớm thế này, anh có gì muốn dặn dò sao?”

Bà nó, đúng là tức quá mà.
 
Chương 1587


Chương 1587

Trước đây toàn là liên lạc với anh ta vào lúc nửa đêm, bảo anh ta làm này làm kia thì cũng thôi đi.

Bây giờ lại tiến hóa thành đến cả sáng sớm luôn, trời còn chưa sáng đã bắt đầu tra tấn anh ta rồi.

Tổng giám đốc Phó đúng là ma quỷ.

“Tám giờ anh mang một bộ quần áo và bữa sáng tới Vịnh Tiên Thủy cho tôi.” Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ, nói nhàn nhạt.

Trợ lý Trương: “Vịnh Tiên Thủy?”

Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Đừng đến muộn.”

Dứt lời, anh liền cúp máy.

Đầu bên kia điện thoại, Trợ lý Trương ngồi trên giường một lúc lâu mới hoàn hồn lại, giật mình kêu lên: “Không phải chứ? Tối hôm qua tổng giám đốc Phó ở lại qua đêm nhà cô Bạch sao, vậy không phải hai người ở bên nhau rồi đó chứ?”

Nếu thực sự như vậy thì đúng là chuyện tốt.

Trợ lý Trương vén chăn lên, xuống giường vội vàng thu dọn đồ đạc rồi làm việc.

Một tiếng đồng hồ sau, anh ta tới Vịnh Tiên Thủy.

Phó Kình Hiên mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Phó Kình Hiên ăn mặc như vậy, trợ lý Trương sững sờ, sau đó thực sự không nhịn được nữa, phụt cười thành tiếng: “Tổng giám đốc Phó anh đây à…”

Sắc mặt Phó Kình Hiên đột nhiên trầm xuống, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lão, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn người chết: “Buồn cười lắm à?”

“Không buồn cười, không buồn cười chút nào cả!” Trợ lý Trương biết anh tức giận rồi, vội vàng nín cười đứng thẳng người dậy, nghiêm túc lắc đầu trả lời.

Mắt Phó Kình Hiên híp lại đầy nguy hiểm: “Còn để tôi thấy cậu cười nữa thì cậu cứ tới châu Phi làm việc đi.”

Nói xong, anh giật lấy hai cái túi trợ lý Trương đang xách, quay người đi vào nhà.

Anh biết trang phục của mình rất buồn cười, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều được cười.

Ngoài Bạch Dương ra, người khác dám cười anh thì đừng trách anh không khách Sáo.

Ngoài cửa, nghe thấy muốn điều mình tới châu Phi làm việc, trợ lý Trương bị dọa cho vội vàng đuổi theo, đi theo đằng sau Phó Kình Hiên xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa đâu.”

“Nhỏ giọng chút!” Phó Kình Hiên khựng chân lại, quay đầu quát anh ta một tiếng.

Trợ lý Trương lập tức ý thức được điều gì đó, nhìn cửa phòng Bạch Dương một cái rồi vội vàng gật đầu, đè thấp giọng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi câm miệng đây!”

Lúc này Phó Kình Hiên mới thu mắt lại, tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước sofa xong liền đặt cái túi đựng bữa sáng lên trên bàn trà, sau đó xách một cái túi khác đựng quần áo đi vào phòng tắm.

Chẳng mấy chốc anh đã thay xong quần áo đi ra, một bộ vest thủ công sang trọng bậc nhất, lập tức khiến anh trở lại dáng vẻ của một tổng giám đốc bá đạo tinh anh.

Anh ném cái túi đựng quần áo tối qua cho trợ lý Trương: “Đi thôi.”

“Tổng giám đốc Phó, không đợi cô Bạch đi ra rồi ăn sáng cùng cô Bạch sao ạ?” Trợ lý Trương chỉ vào phòng ngủ của Bạch Dương.

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Thôi, ban nãy tôi nhận một cuộc gọi ở phòng tắm, có một cuộc họp rất quan trọng sắp mở rồi, cho nên không đợi cô ấy nữa. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, để cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát.”
 
Chương 1588


Chương 1588

“Vâng” Trợ lý Trương đáp một tiếng, không nói gì thêm.

Phó Kình Hiên đi tới trước sofa, chuẩn bị gấp chăn lại.

Trợ lý Trương thấy vậy vội vàng đi tới: “Tổng giám đốc Phó, để tôi làm cho.”

“Không cần, để tôi tự làm.” Phó Kình Hiên đẩy tay anh ta ra, trả lời anh ta một câu với ánh mắt cảnh cáo.

Đây là chăn của Bạch Dương, sao có thể dính hơi thở của tên đàn ông khác được.

Trợ lý Trương thấy ánh mắt lạnh lẽo của Phó Kình Hiên, xấu hổ thu tay về, trở lại chỗ vừa rồi làm người vô hình.

Lúc này Phó Kình Hiên mới bắt đầu gấp chăn.

Nhưng anh chưa từng làm chuyện như thế này, cho nên động tác vô cùng xa lạ, cũng gấp rất chậm.

May mà cuối cùng anh làm từng chút một, lúc thì kéo bên góc, lúc thì vỗ mặt chăn, gấp xong trông cũng khá ổn.

Nhìn kiệt tác của mình, Phó Kình Hiên võ vỗ tay, quay đầu hỏi Trợ lý Trương ở bên cạnh: “Thế nào?”

“Đẹp lắm ạ” Trợ lý Trương dựng ngón cái.

Phó Kình Hiên cong bờ môi mỏng: “Vậy cậu cảm thấy sau khi cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy cái chăn này có cảm thấy tốt giống như cậu không?”

“Chắc chắn rồi ạ” Trợ lý Trương gật đầu đáp không chút do dự.

Cô Bạch có cảm thấy tốt không thì anh ta không biết.

Anh ta chỉ biết rằng, nếu như mình trả lời là không, chắc chắn sẽ bị đâm cho phát.

“Vậy là được rồi, đi thôi.” Phó Kình Hiên giương cằm lên, đi ra ngoài huyền quan.

Trợ lý Trương vội vàng đi theo.

Trong phòng khách nhanh chóng quay lại sự yên tĩnh, mãi tới nửa tiếng đồng hồ sau, cửa phòng mở ra, phòng khách mới lại có tiếng động.

Bạch Dương mặc đồ ngủ, ngáp dài đi từ trong phòng ra, đầu tóc lù xù, mắt cũng chưa mở hẳn, bước đi bơ phờ, dáng vẻ còn chưa tỉnh hẳn ngủ, đi vào trong phòng tắm.

Đi đến trước bồn rửa mặt, cô nhắm mắt lại mò kem đánh răng bàn chải như bình thường.

Kết quả mò được ở chỗ mình thường để bàn chải còn có thêm một cái cốc, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng mở mắt ra nhìn.

Thấy ở đó đúng thật là có thêm một cái cốc, còn là kiểu cốc cho nam màu đen, hơn nữa trong đó còn có một chiếc bàn chải đánh răng và dao cạo râu dành cho nam, lúc này mới nhớ tới đêm qua Phó Kình Hiên qua đêm ở chỗ cô.

Cho nên dáng vẻ cô vừa đi ra từ trong phòng, có phải đều bị anh thấy hết rồi không?

Bạch Dương nhìn bản thân còn chưa trang điểm vì vừa mới tỉnh dậy ở trong gương, buồn bực nhe răng.

Trời ơi, bởi vì mấy ngày nay quá bận, cô không được nghỉ ngơi tử tế, cho nên tẩy trang xong trông rất tiều tụy, làn da cũng không căng bóng.

Nhìn cô như thế này, có khi nào anh sẽ cảm thấy cô rất xấu không?

Bạch Dương hơi thấp thỏm sờ ngực.

Vừa sờ xong cô lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đó chính là cô đi ngủ không mặc đồ lót!

Buổi sáng thức dậy cũng chưa thay quần áo là ra ngoài luôn, vậy dáng vẻ cô không mặc đồ lót chẳng phải cũng bị anh thấy hay sao?
 
Chương 1589


 

Chương 1589

Mặt Bạch Dương lập tức đỏ bừng, hai tay che mặt lại, bỗng thấy xấu hổ không thiết sống nữa!

Đúng thật là! Sao cô có thể giữ Phó Kình Hiên ở lại đây rồi quên cả chuyện quan trọng như thế chứ?

Giờ thì hay rồi, cái anh không nên thấy thì đều thấy hết cả.

Bạch Dương nhìn bản thân trong gương, nở nụ cười méo xệch.

Chẳng bao lâu sau cô lại nghĩ thông suốt.

Nếu như Phó Kình Hiên đã nhìn thấy hết những gì không nên thấy rồi, mình cũng chẳng thể làm gì được nữa, thế thì cứ thản nhiên đối mặt cho xong.

Cũng đâu thể thực sự cảm thấy như vậy mà không sống nữa được?

Nghĩ rồi, Bạch Dương bỏ tay xuống khỏi mặt, sau đó mở nước lạnh, vốc một chút trong lòng bàn tay rồi hất lên trên mặt, muốn giảm nhiệt độ trên mặt xuống.

Đợi sau khi mặt không còn đỏ không còn nóng như vậy nữa, lúc này cô mới thở phào một hơi, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong rồi cô quay người đi tới cửa phòng tắm. Đi tới trước cửa, cô cầm tay nắm, không mở cửa đi ra ngay mà hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm lý. Chuẩn bị tinh thần xong, lúc này mới vặn cửa đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa nhìn sofa ở phòng khách.

Vốn tưởng rằng sẽ đối diện với đôi mắt cười như không cười của người đàn ông, nhưng không ngờ rằng Bạch Dương lại không thấy người đàn ông đâu hết, chỉ thấy sofa trống không.

Sofa đã quay trở lại dáng vẻ hôm qua, mà chiếc chăn trên sofa cũng được gấp thành miếng đậu phụ, đặt nghiêm chỉnh giữa sofa.

Cảnh tượng này khiến Bạch Dương không nhịn được kinh ngạc.

Thế này là sao vậy?

Phó Kình Hiên đâu rồi?

Bạch Dương vội vàng xoay cổ nhìn xung quanh, muốn xem xem Phó Kình Hiên đang ở đâu.

Kết quả nhìn quanh một vòng, trong chung cư hoàn toàn yên lặng, ngoài cô ra thì không có người thứ hai.

Cũng có nghĩa là, có thể Phó Kình Hiên đã đi rồi!

Nếu thực sự như vậy, thế thì anh ta đi lúc nào vậy?

Bạch Dương mím bờ môi đỏ, sau đó quay người đi về phòng, cầm điện thoại mình lên, vừa mở máy đã nhìn thấy mấy tin nhắn nhảy ra, tất cả đều là tin nhắn zalo mà Phó Kình Hiên gửi.

Cô vội vàng nhấp vào xem: Bạch Dương, tập đoàn đột nhiên có chút việc, anh đi trước đây, Trương Trình mua bữa sáng rồi, đặt ở bàn trà trước sofa đấy, nhớ ăn nhé, buổi tối gặp!

Hóa ra anh ta đi thật rồi, nhìn thời gian gửi †in nhắn còn là nửa tiếng trước.

Mà nửa tiếng trước cô vẫn chưa dậy nữa.

Sau khi Bạch Dương trả lời tin nhắn của Phó Kình Hiên thì đặt điện thoại xuống, nhếch khóe môi, trong lòng bỗng thấy hơi hụt hãng.

Nhưng hơn hết vẫn là vui mừng.

Dù sao thì anh cũng không nhìn thấy dáng vẻ cô không mặc đồ lót, mặt mày thì tiều TỤy.

“Tốt quá!” Nghĩ tới đây, Bạch Dương sờ mặt mình rồi bật cười, sau đó đặt điện thoại xuống đi ra khỏi phòng, nhìn về phía bàn trà trước sofa, bên trên quả nhiên có một chiếc túi được đóng gói tỉnh xảo, là bao bì của Ngự Thiện Cung.

Ngự Thiện Cung là nhà hàng đặc sản nổi tiếng nhất Hải Thành, cũng cao cấp nhất, nghe nói đầu bếp trưởng ở đó đã từng nấu tiệc cấp quốc gia.
 
Chương 1590


Chương 1590

Cho nên các món ăn của Ngự Thiện Cung đều rất ngon.

Nhưng vì thân phận của cô vẫn chưa đủ, không có được thẻ hội viên của Ngự Thiện Cung, không vào được cửa Ngự Thiện Cung nên cũng chưa từng ăn món ăn của Ngự Thiện Cung.

Hôm nay nhờ có Phó Kình Hiên nên mới có cơ hội được nếm thử.

Bạch Dương đi tới, xách túi tới bàn ăn, mở †úi ra, một mùi thơm khiến người khác thèm thuồng lập tức xông vào mũi.

Cô không nhịn được nuốt nướng miếng, tốc độ mở hộp đựng cũng nhanh hơn nhiều.

Bữa sáng rất phong phú, bánh bao thủy tinh sủi cảo thủy tỉnh, cháo hải sản vân vân, đầy đặn vô cùng.

Nhưng mà nhiều quá, một mình cô chẳng thể ăn được bao nhiêu.

Hơn nữa cô rất nghi ngờ rằng bữa sáng này tuyệt đối không phải là phần của một mình cô, chắc chắn còn có Phó Kình Hiên nữa.

Chỉ là vì anh đột xuất phải rời đi nên tất cả thành của cô.

Thôi vậy, coi như gián tiếp được lợi.

Bạch Dương bật cười lắc đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Ở bên kia, tại tập đoàn Phó Thị, Phó Kình Hiên bước ra khỏi phòng họp sau cuộc họp, trợ lý Trương cầm điện thoại của anh bước tới: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch tỉnh rồi, đã trả lời tin nhắn anh rồi ạ.”

Nghe thấy lời này, đáy mắt Phó Kình Hiên sáng lên: “Đưa tôi.”

Anh cầm lấy điện thoại, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Bạch Dương.

Bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên cong lên, nhấp vào xem, trong đó chỉ có ba chữ ngắn ngủi: Buổi tối gặp!

Nhưng đối với Phó Kình Hiên mà nói cũng đã khiến anh rất vui vẻ rồi.

Bởi vì cô trả lời là buổi tối gặp, điều này đã đủ để cho thấy rằng cô cũng rất mong được gặp anh vào buổi tối.

Cất điện thoại đi, Phó Kình Hiên cất bước đi về phía văn phòng, Trợ lý Trương đi theo đằng sau anh: “Tổng giám đốc Phó, trong lúc anh mở cuộc họp, bên phía cậu chủ Kình Duy có tin tức ạ.”

“Tin tức gì?” Phó Kình Hiên cũng không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước.

Giọng điệu Trợ lý Trương không hề vội vã, có lẽ cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.

Cho nên đương nhiên anh không cần để ý quá.

“Cậu chủ Kình Duy gọi điện tới, nói cúp bóng rổ U17 sắp diễn ra trận chung kết rồi, muốn anh và bà cụ ra nước ngoài xem trận đấu, cổ vũ cho cậu ấy ngay tại hiện trường.” Trợ lý Trương trả lời.

Phó Kình Hiên nhướng mày: “Cổ vũ ngay tại hiện trường? Nó cũng biết yêu cầu đấy nhỉ.”

Trợ lý Trương mỉm cười: “Dù sao thì cũng là thanh thiếu niên mà, đều thích được người nhà cổ vũ.”

“Trận chung kết diễn ra khi nào?” Phó Kình Hiên mở cửa văn phòng mình ra rồi bước vào.

Trợ lý Trương đi theo đằng sau đáp lời: “Nửa tháng sau ạ, vừa khéo là mùng một tháng sau.”

Phó Kình Hiên khẽ nâng cằm: “Nói với Kình Duy, nếu ngày đó không bận thì tôi sẽ đi. Nếu như tôi bận thì để bà nội với mấy người khác qua đó.”

“Được ạ”” Trợ lý Trương gật đầu đáp.

Phó Kình Hiên kéo ghế ra ngồi xuống: “Đúng rồi, Diệp Chí vẫn chưa có tin tức à?”
 
Chương 1591


Chương 1591

Trợ lý Trương thở dài một tiếng: “Lương Triết giấu tung tích của Diệp Chí quá tốt, hacker của chúng ta không tìm được dù chỉ là một chút tung tích. Tôi thấy có thể là Lương Triết đã bắt được Diệp Chí, nhưng nhốt Diệp Chí ở một nơi cách ly với tất cả thiết bị điện tử tinh vi, cho nên tất cả các hacker của chúng ta mới không tìm được.”

Lời này khiến sắc mặt Phó Kình Hiên trầm xuống: “Cậu ta cũng giỏi giấu người thật đấy.

“Còn không phải sao.” Trợ lý Trương có chút đau đầu mà nói.

Lương Triết xác định được tung tích của Diệp Chí sớm hơn bọn họ một bước, cũng phái người đi sớm hơn một bước.

Cho nên chắc chắn Lương Triết đã bắt được Diệp Chí rồi nhốt Diệp Chí lại. Nếu không bọn họ cũng không đến mức một chút tung tích của Diệp Chí cũng không †ìm thấy.

“Bây giờ Lương Triết vẫn còn ở thủ đô à?”

Ngón tay Phó Kình Hiên gõ lên trên mặt bàn rồi hỏi.

Trợ lý Trương đẩy kính: “Vẫn đang ở đó.

Nhà họ Diệp trừ Diệp Chí ra còn có các con riêng khác, thời gian Lương Triết quay về nhà họ Diệp này thì vẫn luôn đối phó với đám con riêng kia.”

“Lâu như vậy rồi mà đến cả mấy người con riêng cũng không giải quyết được. Cậu ta cũng chỉ có chút khả năng như vậy thôi.”

Phó Kình Hiên hừ một tiếng đầy chế giễu.

Trợ lý Trương trả lời: “Cái này cũng là lỗi của chính Lương Triết. Không quay về sớm để tích lũy thế lực, thành ra bây giờ mới mệt mỏi như vậy. Nhưng tính cách con người cậu ta vốn đã tàn nhãn vô tình, tàn nhãn hơn Lương Triết của trước đây nhiều, †in chắc rằng một thời gian nữa đám con riêng này sẽ bị cậu ta giải quyết hết thôi.”

“Cũng có nghĩa là, bây giờ Lương Triết không hề có thời gian rời khỏi thủ đô để xử lý Diệp Chí đúng không?” Mắt Phó Kình Hiên lóe lên ánh sáng thâm trầm.

Trợ lý Trương gật đầu: ‘Đúng vậy, đồng thời Lương Triết cũng không dám đưa Diệp Chí về. Dù sao thì chỉ cần vừa duyển Diệp Chí là sẽ bị chúng ta phát hiện ra ngay. Cậu ta không muốn chúng ta tìm được Diệp Chí mà muốn tự mình xử lý anh ta. Tôi đoán, cậu ta muốn kể công với cô Bạch đấy.”

“Ha, cậu tưởng tôi sẽ cho cậu ta cơ hội này chắc?” Phó Kình Hiên cười khẩy: “Nghĩ cách dụ người của Diệp Chí ở nước ngoài ra. Chỉ cần bắt được một tên, tôi không tin không tìm được tung tích của Diệp Chí.

Diệp Chí, chỉ có thể do tôi xử lý thôi!”

“Đã hiểu ạ!” Trợ lý Trương gật đầu đáp.

Phó Kình Hiên phất tay: “Ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Trợ lý Trương đi rồi, Phó Kình Hiên day trán, sau đó lấy bút máy ra bắt đầu xử lý giấy †Ờ.

Cứ thế bận tới tận chiều.

Thấy đã là năm giờ chiều, Phó Kình Hiên lập tức tắt máy tính đứng dậy, lấy áo khoác †reo trên giá bên cạnh vắt lên cánh tay, sải bước ra khỏi văn phòng, đi vào trong thang máy.

Thư ký và các trợ lý ở văn phòng lớn bên cạnh nhìn thấy bước chân vội vã của Phó Kình Hiên, ai ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Má nó, bây giờ mới năm giờ, còn chưa tới giờ tan ca mà tổng giám đốc Phó đã đi rồi à”

“Tôi cũng đang thắc mắc đây. Tổng giám đốc Phó nổi danh là người cuồng công việc, chưa từng nghỉ sớm đến trễ, hôm nay nghỉ sớm đúng là mở mang tâm mắt.”
 
Chương 1592


Chương 1592

“Chắc là có chuyện gấp gì đó ha?”

“Tôi thấy không phải đâu, trông lại giống chuyện vui ấy?”

“Là sao?”

Thư ký bảo là chuyện vui cầm ly cà phê lên khuấy, trên mặt là biểu cảm cao thâm khó dò: “Lẽ nào vừa nãy mọi người không để ý thấy biểu cảm của tổng giám đốc Phó sao? Gấp gáp, kích động, vui mừng, đó rõ ràng là biểu cảm đi gặp người trong lòng mới có. Tóm lại là mỗi ngày bạn trai tôi gặp tôi thì đều là như vậy. Cho nên tôi đoán, chắc chắn tổng giám đốc Phó đang đi gặp người mình thích.”

“Người mình thích? Ai chứ?” Có người tò mò: “Không phải trước đây tổng giám đốc Phó thích cái người nhà họ Cố sao? Bây giờ mới đó đã thích người khác rồi ư?”

“Ấy, hơi lăng nhăng đấy nhá.”

Phó Kình Hiên không biết mình nghỉ sớm khiến thư ký và đám trợ lý của mình bắt đầu thảo luận.

Anh lái xe tới thẳng Vịnh Tiên Thủy, trên đường còn gọi một cuộc cho Bạch Dương.

Bạch Dương đang ngồi trước bàn trang điểm tự trang điểm, nghe thấy điện thoại đổ chuông thì lấy ra nhìn, nhìn thấy là Phó Kình Hiên gọi tới, trên mặt vô thức xuất hiện nụ cười: “Alo.”

“Chuẩn bị xong chưa? Anh tới đón em đây.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.

Bạch Dương kẹp điện thoại trên vai, để trống hai tay kẻ mắt cho mình: “Chuẩn bị sắp xong rồi, anh tới đi”

Cô trang điểm rồi thay bộ đồ là xong, cùng lắm là mười mấy phút.

Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Được, anh sẽ tới nhanh thôi, tới lúc đó nhắn tin cho em.

“Được.” Bạch Dương đáp.

Cúp máy, cô để điện thoại trước gương, tăng nhanh tốc độ trang điểm, chẳng mấy chốc mà đã xong.

Cô nhìn bản thân trang điểm tinh tế trong gương, nở một nụ cười.

Rất nhanh đã hoàn toàn không nhìn ra được chút tiều tụy nào.

Bạch Dương hài lòng đứng dậy đi tìm quần áo.

Đợi cô thay đồ xong đi ra từ trong phòng, đúng lúc tin nhắn của Phó Kình Hiên được gửi tới.

Z-H: Anh đang ở dưới lầu nhà em rồi.

Bạch Dương thấy tin nhắn này, bèn nhấc chân đi về phía ban công phòng khách rồi đứng ở ban công nhìn xuống. Sau đó cô nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc đang đậu ở ven đường, trông vô cùng sang trọng và phóng khoáng.

Phó Kình Hiên không ngồi trên xe mà tựa người vào cửa xe chỗ ghế lái, đang cúi đầu bấm điện thoại.

Dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên Phó Kình Hiên buông điện thoại xuống rồi ngẩng đầu, sau đó lập tức đối diện với ánh mắt của Bạch Dương.

Phó Kình Hiên hơi bất ngờ nhướng mày, sau đó giơ tay vẫy với cô.

Bạch Dương không ngờ anh lại phát hiện ra mình, cô sững sờ một lát rồi cũng giơ tay vẫy lại.

“Mau xuống đây đi.” Phó Kình Hiên mở miệng hô.

Bạch Dương gật đầu: ‘Xuống liền đây.”

Nói xong, cô xoay người rời khỏi ban công.

Năm phút sau, cô cầm túi xách, mang giày cao gót đi tới trước mặt Phó Kình Hiên.
 
Chương 1593


Chương 1593

Bởi vì đi quá nhanh, hơn nữa tuyết đọng vừa tan nên mặt đất vẫn còn rất trơn trượt nên Bạch Dương không đạp vững, chân trượt một cái rồi nhào người về phía trước.

Mà vừa khéo phía trước cô là Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên thấy cô sắp ngã, chẳng những trên mặt không có chút lo lắng nào, ngược lại còn nở nụ cười, ung dung dang cánh tay phải, bày ra tư thế chuẩn bị đón lấy cô.

Cuối cùng, anh quả thật đón được cô.

Bạch Dương đâm thẳng vào ngực anh, Phó Kình Hiên thu cánh tay phải lại, vững vàng ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu nhìn cô rồi nhẹ giọng nói: “Lần sau đi chậm chút thôi.”

Bạch Dương đỏ mặt, lúng túng rời khỏi ngực anh: “Tôi biết rồi, vừa rồi cảm ơn anh”

“Được rồi, lên xe đi.” Phó Kình Hiên mở cửa xe, ý bảo cô đi lên trước.

Bạch Dương cũng không câu nệ, lập tức đặt đồ trên tay vào ghế sau rồi khom người ngồi vào ghế phó lái.

Phó Kình Hiên nhìn thứ bị cô ném ra ghế sau, hỏi: “Cái gì vậy?”

“Mang quà biếu bà nội, mấy đồ thích hợp cho người già dùng rồi cả máy mát xa nữa.” Bạch Dương vừa thắt dây an toàn vừa trả lời.

Phó Kình Hiên gật đầu, giúp cô đóng cửa xe rồi đi về phía ghế lái.

Trên đường, Bạch Dương do dự vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Phó Kình Hiên.”

“Ừ?” Phó Kình Hiên nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

“Tại sao bà nội lại bảo anh gọi tôi qua ăn cơm?” Bạch Dương chống đầu hỏi.

Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Cụ thể thì anh cũng không biết, nhưng giọng điệu lúc ấy của bà nội rất nghiêm túc, chắc là có chuyện gì muốn nói với em, bà cụ bảo anh nhất định phải đưa em qua.”

“Như vậy à.” Bạch Dương nâng cằm, không hỏi nữa.

Hơn một tiếng sau, đã đến nhà cũ nhà họ Phó.

Sau khi Phó Kình Hiên dừng xe, Bạch Dương tháo dây an toàn, xoay người xách mấy cái túi đặt ở ghế sau rồi mở cửa xuống xe.

Phó Kình Hiên đi tới trước mặt cô, vươn tay về phía cô: “Để anh xách đồ cho.”

“Không cần đâu, cũng không nặng.” Bạch Dương lắc đầu từ chối: ‘Hơn nữa cánh tay của anh mới đỡ hơn một chút thôi, nếu tôi đưa đồ cho anh thì chẳng phải là bắt nạt anh à?”

“Bắt nạt gì chứ.” Lúc này, một giọng nói già nua nhưng đầy hiền hậu vang lên phía sau Bạch Dương.

Ánh mắt Bạch Dương sáng lên, vội vàng xoay người: ‘Bà nội!”

Bà cụ được má Phùng đỡ đi tới, cười vui vẻ nhìn cô: ‘Dương Dương, mấy ngày không gặp mà cháu lại xinh đẹp hơn rồi. Hôm nay trang điểm xinh đấy, tuy hơi khác với cách trang điểm bình thường của cháu nhưng lại càng hợp với cháu hơn. Lúc trước cháu trang điểm quá mạnh mẽ khiến người ta có giảm giác xa cách, kiểu trang điểm này là tốt nhất, dịu dàng, điềm đạm. Rất đẹp.”

Nghe bà cụ khen ngợi kiểu trang điểm của mình, Bạch Dương vừa ngại ngùng vừa có hơi chột dạ.

Bởi vì hôm nay cô cố ý làm kiểu trang điểm nam.

Buổi chiều cô nằm trên giường lướt video, tình cờ lướt tới kiểu trang điểm này, trên đó nói đây là kiểu trang điểm mà đàn ông không thể chống cự nhất, sau đó đầu óc cô nóng lên mà làm theo.

“Quả thật rất đẹp.” Phó Kình Hiên cũng nhìn Bạch Dương rồi gật đầu nói một câu.

Hơn một tiếng trước, lúc cô xuống lầu và đi tới trước mặt anh, anh đã chú ý tới lớp trang điểm của cô khác với ngày thường.

Cô của ngày hôm nay càng đẹp hơn!
 
Chương 1594


Chương 1594

Vành tai Bạch Dương đỏ lên, liếc Phó Kình Hiên một cái rồi nói với bà cụ: “Bởi vì lý do công việc nên bình thường cháu cố ý trang điểm mạnh mẽ để bản thân trông uy nghiêm hơn, có thể uy hiếp được nhân viên phía dưới. Nhưng hôm nay thì không cần, hôm nay đến gặp bà nội, vậy nên cháu đổi sang kiểu dịu dàng hơn một chút.”

“Hóa ra là vậy, kiểu trang điểm này rất tốt, nếu bà còn trẻ, bà cũng muốn cháu trang điểm cho bà một lần.” Bà cụ nắm lấy tay cô, thân thiết nói.

Phó Kình Hiên nhìn bà cụ Phó: “Bà nội, trời lạnh như vậy, bà và má Phùng ra ngoài làm gì chứ?”

“Đúng vậy đó bà nội.” Bạch Dương cũng gật đầu.

Má Phùng trả lời giúp bà cụ: “Bà chủ từ chỗ bảo vệ dưới chân núi mà biết được cậu cả và mợ… và cô Bạch đã đến, cho nên đặc biệt bảo tôi đỡ ra cổng đón. Bà chủ muốn nhìn thấy hai người đầu tiên.”

Phó Kình Hiên không đồng ý nhíu mày: “Dù là như vậy nhưng sau này bà nội đừng nên ra ngoài nữa, lỡ bị té ngã thì sao?”

Lớn tuổi như vậy rồi, nếu bị té ngã thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Bạch Dương cũng vội tán thành: “Phó Kình Hiên nói đúng đấy ạ, hôm nay trời lạnh như vậy, tối qua còn có tuyết rơi, mặt đường trơn trượt nên rất dễ xảy ra chuyện. Má Phùng, sau này đừng chiều theo bà nội nữa.

Cô nhìn về phía má Phùng bên cạnh bà cụ.

Má Phùng liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi cô Bạch, sau này tôi sẽ khuyên bà chủ.”

“Vậy là được rồi.” Bạch Dương nở nụ cười.

Thấy hai tiểu bối ngăn mình ra cửa, bà cụ chẳng những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười nói: “Tiểu Phùng, bà xem Kình Hiên và Dương Dương một xướng một họa kìa, trông giống chồng tung vợ hứng không?”

Nghe vậy, má Phùng cũng che môi nở nụ cười: “Giống ạ, sao mà không giống được chứ, nói bây giờ bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới cũng không quá đáng đâu.”

Nghe hai bà cụ nói chuyện cười đùa, Phó Kình Hiên nhướng mày, không nói gì.

Bà nội và má Phùng nói anh và Bạch Dương là vợ chồng, sao anh phải mở miệng làm gì chứ?

Mở miệng bác bỏ chắc?

Không có chuyện đó đâu!

Bạch Dương không biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, cô xấu hổ nhìn bà cụ Phó và má Phùng: “Bà nội, má Phùng, hai người đừng chọc cháu nữa.”

Cô và Phó Kình Hiên là vợ chồng cũ nhưng lại bị người ta cưỡng ép nói thành vợ chồng, chuyện này thật khiến người ta cảm thấy lúng túng mà.

Bà cụ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Dương, cũng biết cô không được tự nhiên, bèn cười xua tay: “Xin lỗi nhé Dương Dương, bà nội chỉ đùa một chút thôi, cháu đừng tức giận.”

“Đương nhiên là không ạ.” Bạch Dương lắc đầu.

Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào thôi.”

“Đúng đúng đúng, Kình Hiên nhắc mới nhớ, chúng ta vào thôi, chắc Dương Dương cũng đói bụng rồi nhỉ?” Bà cụ hỏi.

Bạch Dương mỉm cười đáp lại: “Vẫn ổn ạ, không đói lắm.”
 
Chương 1595


Chương 1595

“Vậy là vẫn đói bụng, chúng ta mau đi vào rồi bảo nhà bếp dọn cơm thôi. Dương Dương, cháu đưa đồ trong tay cho Kình Hiên đi, cứ để thằng bé xách. Nó là đàn ông, tuy chỉ có một cánh tay có thể dùng được nhưng đâu phải cánh tay kia không xách được chứ. Vậy nên cháu cứ yên tâm giao đồ cho nó, không thể nuông chiều đàn ông được, hiểu chưa?” Bà cụ nghiêm túc dạy dỗ cô.

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy, nhìn Phó Kình Hiên bên cạnh mà dở khóc dở cười: “Bà nội lại nói đùa rồi.”

“Bà không nói đùa, sau này cháu sẽ biết thôi. Được rồi, chúng ta đi thôi.” Bà cụ vỗ mu bàn tay của má Phùng một cái, ý bảo má Phùng đỡ mình đi vào.

Phó Kình Hiên và Bạch Dương vẫn đứng tại chỗ, không đuổi theo.

“Vừa nãy đã nghe bà nội nói chưa, bây giờ có thể đưa đồ cho anh rồi chứ?” Phó Kình Hiên vươn tay ra.

“Cho anh nè.” Bạch Dương đưa mấy cái túi trong tay cho anh.

Phó Kình Hiên xách túi đi tới: “Đi thôi, lát nữa đi ngang qua vườn thì nhớ khoác tay anh”

“Tại sao?” Bạch Dương khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

“Em quên trong vườn được lát kiểu đường gì rồi à?” Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn đôi giày cao gót gần mười cm của cô rồi nói.

Bạch Dương lập tức bừng tỉnh, giật giật gót giày, ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi biết rồi.”

Trong vườn được lát một thảm mát xa bằng đá cuội, giày cao gót của cô không dễ đi lắm, dễ bị ngã, đúng thật là cần anh giúp đỡ.

“Sau này đừng mang giày cao như vậy nữa, lỡ bị treo chân thì sao?” Phó Kình Hiên mím môi không đồng ý nói.

Bạch Dương trợn mắt nhìn anh một cái: “Anh quản tôi à?”

“Anh lo cho em.” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương cụp mắt xuống: “Không cần, đi thôi.”

Gô đi trước về phía cổng.

Phó Kình Hiên nhìn theo bóng lưng cô rồi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng đi theo phía sau.

Lúc đến vườn, Bạch Dương dừng bước, xoay người chờ người đàn ông ở phía sau.

Người đàn ông tới rất nhanh, đẩy mấy cái †úi ra sau rồi khom cánh tay lại, sau đó vươn về phía cô: “Đưa tay cho anh.”

Ban đầu Bạch Dương định nói cô vịn cánh †ay anh là được rồi, nhưng nhìn mấy thứ †reo trên cánh tay anh, rồi lại nghe anh nói vậy, cuối cùng cô cũng không nói gì mà đặt tay lên tay anh.

Phó Kình Hiên nắm chặt tay cô rồi dắt cô đi.

Anh đi rất chậm, để Bạch Dương và anh có thể duy trì tiết tấu giống nhau.

Trong chòi nghỉ mát cách đó không xa, bà cụ và má Phùng đứng trước cửa sổ, đúng lúc thấy rõ hành động của hai người.

Má Phùng vui mừng hớn hở nói: “Bà chủ, hình như tình cảm của cậu cả và mợ cả đang từ từ đi lên, mợ cả đã bắt đầu tiếp nhận cậu cả rồi.”

Bà cụ gật đầu: “Đúng vậy, Dương Dương lại động lòng với Kình Hiên một lần nữa.

Cứ tưởng đời này Kình Hiên đã thật sự mất Dương Dương rồi chứ, không ngờ cuối cùng lại phát triển thành như vậy, thằng nhóc này đúng là may mắn thật!”

“Điều này chứng tỏ cậu cả và mợ cả là một đôi do trời đất tạo nên, dù có tách ra thì cuối cùng hai người vẫn sẽ yêu nhau thôi.”

Má Phùng nhìn cặp nam nữ ở phía xa, nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top