Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1475


CHƯƠNG 1475

“Cô…

Dứt lời, mấy người Đoàn Hựu Đình bỗng tức đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng lại không làm gì được.

Dù sao, những gì cô nói đều là sự thật. Cô là cổ đông lớn nhất, dù hiện tại đang nắm chức vụ phó tổng giám đốc nhưng vẫn có nhiều đặc quyền hơn họ.

Dù họ có không hài lòng thì cũng đành phải chịu.

Bạch Dương nhìn sắc mặt khó coi của Đoàn Hựu Đình, thầm cười mỉa trong lòng.

Chỉ có thế mà cũng muốn gây chuyện với cô, đúng là không biết nặng nhẹ.

Bạch Dương lạnh lùng thu lại tầm mắt, sau đó nhìn về phía Lục Khởi ngồi cách đó không xa.

Lục Khởi đang cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Nhưng Bạch Dương có thể cảm giác được anh ta đang mất tập trung. Cô không khỏi thở dài, sau đó kéo ghế ngồi xuống: “Được rồi, bắt đầu cuộc họp thôi.”

“Vâng” Mọi người đáp lại, mở tài liệu trước mặt ra.

Cuộc họp này kéo dài suốt hai tiếng mới kết thúc.

Đoàn Hựu Đình dẫn theo người của mình rời đi trước.

Nhưng Bạch Dương vẫn ngồi yên ở ghế của mình, hoàn toàn không có ý định thu dọn đồ đứng dậy rời đi.

Cô lùi về phía sau, dựa lưng lên ghế, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lục Khởi.

Lúc này, Lục Khởi đang thu dọn đồ đạc của mình, anh ta làm xong đứng dậy định rời đi.

Bạch Dương vội gọi anh ta lại: “A Khởi, chờ đã”

Lục Khởi dừng bước, quay đầu nhìn sang cô, trên mặt đã không còn dáng vẻ tươi cười như ngày thường đối diện với cô nữa, chỉ còn lại vẻ hờ hững: “Em có chuyện gì không?”

Quả nhiên, anh ta đã tuân thủ lời hứa, không gọi cô là cục cưng nữa.

Nếu là trước đây, anh ta chắc chắn sẽ thêm hai chữ ‘cục cưng’ ở đằng trước câu này.

Bạch Dương cũng đứng dậy: “Chúng ta trò chuyện một lát, được chứ?”

“Em muốn nói chuyện gì?” Lục Khởi nhìn cô rồi hỏi.

Cô cũng không lập tức trả lời ngay mà nhìn những người khác trong phòng họp vẫn còn chưa đi hết, đang vểnh tai định nghe lén, hóng hớt.

Mấy người đó phát giác ánh mắt của Bạch Dương, bỗng chột dạ cúi đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Bạch Dương nhìn anh ta: “A Khởi, anh vẫn còn so đo chuyện tối qua à?”

“..” Lục Khởi mấp máy môi, nhưng không lên tiếng.

Bởi anh ta thật sự vẫn còn so đo chuyện tối qua.

So đo không chỉ vì anh ta biết cô sẽ không lựa chọn mình.

Mà cũng vì tức giận cách làm của cô.

Dù họ không có khả năng, nhưng cũng là bạn bè hơn hai mươi mấy năm.

Nhưng cô lại vì một câu nói của Phó Kình Hiên, mà chối bỏ cách xưng hô hơn hai mươi năm này mà anh ta dành cho cô này.

Điều này làm sao anh ta không để bụng cho được.
 
Chương 1476


CHƯƠNG 1476

Bạch Dương nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lục Khởi, không khỏi thở dài: “Xin lỗi A Khởi, em cũng biết tối qua là em không suy nghĩ chu đáo, chưa nghĩ kỹ càng đã nói với anh những lời đó. Nhưng em không cho rằng mình làm như vậy là sai. A Khởi, anh thích em đúng không?”

Lục Khởi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cô: “Sao em… biết?”

Anh ta thích cô đã hơn mười năm, kể từ giây phút bắt đầu hiểu chuyện, anh ta đã đặt cô trong lòng.

Rất nhiều lần anh ta muốn tỏ tình với cô, nhưng vì thiếu dũng khí nên đành chôn giấu tình cảm của mình hết lần này đến lần khác.

Nhưng không ngờ, cô lại tự phát hiện ra.

Bạch Dương cụp mắt: “Thật ra em cũng không biết, nhưng sau khi anh nói ra những lời kia với em thì em đã biết. Nếu không, anh sẽ không phản ứng lớn như vậy. Cho nên em mới nói, em không hề làm sai. Bởi vì em không thích anh, cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của anh. Thế nên, điều em có thể làm là từ chối tình cảm này của anh, để anh đừng tiếp tục bị đắm chìm. Nếu không sẽ ngày càng lún sâu, sau này người bị tổn thương sẽ là anh, còn em thì là người áy náy.

“Sẽ không…”

“Có đấy!” Bạch Dương ngắt lời anh ta: ‘Em không biết anh thích em từ lúc nào, nhưng em có thể chắc chắn rằng đã rất lâu rồi.

Nếu đã lâu như thế rồi mà anh vẫn chưa thể buông bỏ phần tình cảm này. Vậy điều đó đủ để chứng minh, anh rất coi trọng nó, dần dà, anh sẽ chỉ càng không buông bỏ được thôi. Đến cuối cùng sẽ khiến cả người chằng chịt vết thương. A Khởi, em không muốn thấy anh như vậy, anh là người bạn tốt nhất của em. Người duy nhất em không muốn làm tổn thương chính là anh. Cho nên em thật sự mong rằng anh có thể từ bỏ tình cảm anh dành cho em, bắt đầu từ việc xưng hô.”

Cô không để cho anh ta gọi cô là cục cưng, đủ để tỏ rõ quyết tâm của cô với anh ta. Hai người họ không thể bên nhau được.

Vì thế, cô mong Lục khởi có thể hiểu rõ điều này, sau đó từ bỏ, mau chóng ngăn lại phần tình cảm đã định sẵn không có kết quả này.

Dĩ nhiên là Lục Khởi nghe ra ý Bạch Dương muốn bày tỏ.

Anh ta siết chặt tay, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe: “Thế nên, em đang cảnh cáo anh, bắt anh ngoài việc đừng xưng hô mập mờ với em ra thì đừng tiếp tục có những hành động thân mật với em, càng không cần có suy nghĩ viển vông với em hả?”

Bạch Dương lắc đầu: “Đây không phải cảnh cáo, em sẽ không cảnh cáo bạn bè của mình. Em chỉ đang khuyên anh thôi. Vì em không yêu anh, em chỉ coi anh là bạn bè, em không thể nào đáp lại anh được, cho nên em mới nói rõ mọi chuyện với anh, để anh hiểu được hai chúng ta sẽ không có kết quả, như thế anh mới không tiếp tục lún sâu.”

Tuy cô nói những điều này hơi tổn thương người ta một chút.

Nhưng vì có thể làm anh ta mau chóng tỉnh ngộ, buông bỏ phần tình cảm này.

Cô cũng chỉ có thể thẳng thừng, mà cũng nhất định phải làm như vậy.

Lục Khởi nghe thấy câu nói quyết tuyệt này của Bạch Dương, trái tim như thể bị dao cắt, đau đến mức nghẹt thở: “Vì vậy em muốn làm căng với anh à?”

“Trước giờ em chưa từng có ý này. Chỉ vì em thích giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ bạn bè thật sự, chứ không trộn lẫn tình cảm khác.” Bạch Dương trả lời.

Lục Khởi cúi đầu, cười khổ: “Anh hiểu ý của em, em mong hai ta chỉ làm bạn, mà không hy vọng anh sẽ có tình cảm nam nữ với em.”

“Đúng thế.” Bạch Dương gật đầu.
 
Chương 1477


CHƯƠNG 1477

Lục Khởi siết lòng bàn tay: “Được, anh biết rồi, anh sẽ thu lại phần tình cảm này, sẽ không mơ ước xa với gì nữa. Còn về phần bạn bè… Xin lỗi, có thể trước khi anh hoàn toàn buông bỏ được em thì anh không thể làm bạn với em nữa đâu.”

Dứt lời, anh ta tự giễu, quay người bỏ đi.

Thật đáng buồn làm sao!

Cô gái anh ta yêu hơn mười mấy năm lại bắt anh ta xóa tan mơ ước xa vời với cô ngay dưới tình huống anh ta vẫn còn chưa từng một lần tỏ tình.

Khiến tình yêu của anh ta chưa nở đã tàn.

Bạch Dương nhìn theo bóng lưng của Lục Khởi, môi mấp máy như muốn gọi anh ta lại, nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn lại.

Gọi anh ta để làm gì chứ?

Liệu sẽ khiến anh ta cảm thấy cô có chút luyến tiếc anh ấy, sau đó lại để anh ta nhen nhóm hy vọng ư?

Không, không thể thế được.

Cô đã định sẵn không cách nào đáp lại anh ta, cho nên nỗi đau hiện tại chỉ tạm thời mà thôi, là điều tốt nhất cho cả cô và anh ta.

Nếu cô vì sợ anh ta bị tổn thương mà cứ dây dưa không rõ với anh ta, thế mới thật sự làm tổn thương anh ta.

Với lại, câu nói cuối cùng của A Khởi cũng đúng thôi, trước khi anh ta còn chưa hoàn †oàn dứt tình với cô, họ không thể làm bạn tiếp được nữa.

Chưa kể tới tình cảm đã không còn thân thiết khăng khít như trước, chỉ nói tới chuyện về sau gặp mặt thôi cũng chỉ còn lại xấu hổ.

Thế nên, vẫn chờ anh ta hoàn toàn buông bỏ được cô, đến khi thâm tâm Lục Khởi đã thảnh thơi, họ mới có thể tiếp xúc thoải mái như ban đầu.

Nghĩ tới đây, Bạch Dương nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.

Lúc này, thư ký Đồng vội vàng đi vào, giọng nói không chút che giấu lo lắng: “Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Lục làm sao thế? Vừa rồi tôi nhìn thấy anh ấy đi ra, hai mắt đỏ hoe như thể đã khóc, anh ấy…”

“Cô đi tìm anh ấy đi” Bạch Dương cố gượng cười, nói.

Thư ký Đồng sửng sốt: “Đi tìm anh ấy hả?”

“Ừ, vừa rồi tôi đã nói rất nhiều với A Khởi, bây giờ trong lòng anh ấy rất khó chịu. Cho nên tôi không yên tâm lắm với trạng thái bây giờ của anh ấy. Cô đi trông anh ấy giúp tôi, đừng để anh ấy làm ra chuyện gì ngốc nghếch, nhân tiện khuyên bảo anh ấy mấy câu.” Bạch Dương day day trán.

“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị gì nữa, mau đi đi, lát nữa không đuổi kịp, nhỡ đầu tâm trạng anh ấy không tốt, lái xe xảy ra chuyện gì thì toi đấy.’ Bạch Dương ngắt lời cô ta, xua tay thúc giục.

Nghe thấy rất có thể Lục Khởi sẽ xảy ra chuyện, trái tim thư ký Đồng thấp thỏm căng thẳng, lập tức không nói thêm gì nữa, xoay người đuổi theo.

Cô ta đi rồi, Bạch Dương lại ngồi xuống lần nữa, hơi mệt mỏi vỗ vỗ mặt, sau đó cầm di động bấm mở zalo của Phó Kình Hiên: Anh nói, tôi làm vậy có đúng không?

Ở bên kia, Phó Kình Hiên đang xử lý tài liệu, nghe thấy điện thoại rung bèn buông bút máy xuống cầm điện thoại lên liếc nhìn.
 
Chương 1478


CHƯƠNG 1478

Nhìn thấy Bạch Dương gửi tin nhắn tới, vẻ mặt vô cảm của anh bỗng chốc nhiều thêm một nét dịu dàng, sau đó anh bấm mở Zalo xem nội dung.

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi cô gửi tới, vẻ khó hiểu chợt thoáng hiện trong mắt, cuối cùng, anh dứt khoát gọi thẳng cho cô.

Bạch Dương vốn đang chờ Phó Kình Hiên nhắn lại, kết quả chờ tới điện thoại đột ngột đổ chuông. Cô sợ tới mức cả người run bắn, suýt nữa không cầm chắc di động.

“Alo?” Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Bạch Dương nghe máy, đặt di động bên tai.

Giọng nói trầm thấp chứa đựng sự quan †âm của Phó Kình Hiên vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Bạch Dương cắn môi: “Cũng không tính là chuyện gì cả, là A Khởi.”

Cô kể sơ qua nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Lục Khởi cho anh nghe.

“Thế nên, anh nghĩ tôi làm thế có đúng không?” Ánh mắt Bạch Dương mờ mịt, hỏi lại.

Sau khi nghe xong, trên mặt Phó Kình Hiên nở nụ cười, như thể băng tuyết ngày đông †an chảy trở nên ấm áp: “Em làm rất đúng, nếu đã không thể đáp lại vậy nhất định phải làm thế. Nếu không, anh ta sẽ chỉ ngày càng lún sâu, cuối cùng trắng tay.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Nghe thấy anh tán thành với quan điểm của mình, gút mắc trong lòng Bạch Dương đã thoải mái hơn rất nhiều. Biểu cảm trên mặt cũng không còn mê mang nữa.

“Tôi rất vui.” Phó Kình Hiên lại nói.

Bạch Dương nghiêng đầu: “Anh vui gì chứ?”

“Tôi rất vui khi em đang băn khoăn lại chủ động tìm tôi tìm kiếm đáp án.” Phó Kình Hiên khẽ cười nói.

Ánh mắt Bạch Dương thoáng động: “Tôi cũng không tìm được ai nữa nên mới tìm anh. Vì thế cùng lắm anh chỉ là lốp xe dự phòng mà thôi.”

“Nhưng tôi vẫn rất vui.” Phó Kình Hiên nói.

Hơn nữa, rốt cuộc có phải là lốp xe dự phòng hay không.

Anh đại khái đã có thể đoán ra rồi.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Chân anh thế nào rồi?” Bạch Dương ngồi thẳng người, quan tâm hỏi.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình: “Không còn đau như hôm qua, nhưng vẫn chưa thể đi lại được.”

“Không sao, mấy ngày nữa là có thể đi được rồi.” Nghe thấy anh đã đỡ đau hơn, Bạch Dương khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phó Kình Hiên mỉm cười: “Đúng thế, buổi chiều còn phải đến bệnh viện thay thuốc.”

“Khi nào vậy? Đến lúc đó tôi cũng qua đó.”

Bạch Dương vội hỏi.

“Em cũng qua đó à?”

“Ừ”” Cô gật đầu: “Tốt xấu gì anh vì tôi nên mới bị thế, sao tôi có thể làm ngơ chứ?

Cho nên tôi nhất định phải đi.”

Vẻ dịu dàng trên mặt Phó Kình Hiên như thể sắp nhỏ ra nước: “Được, buổi chiều tôi tới đón em.”

“Không cần, tự tôi đi được…”

“Cứ hẹn như vậy đi, đến lúc đó liên lạc qua điện thoại. Được rồi, chỗ tôi còn có chút việc, cúp máy trước nhé.”
 
Chương 1479


CHƯƠNG 1479

Dứt lời, Phó Kình Hiên cúp máy luôn. Anh đặt di động xuống, sau đó nhìn trợ lý Trương đang đi vào từ bên ngoài.

Trợ lý Trương đặt tài liệu trong tay xuống †rước mặt anh: “Tổng giám đốc Phó, đã điều tra rõ ràng rồi, không có dấu vết nhà họ Cố và họ Mạnh ra tay giúp đỡ Cố Tử Yên. Vì thế, kẻ giúp cô ta lái xe chạy trốn là người khác.”

“Người khác ư?” Phó Kình Hiên cầm tài liệu trên bàn lên, đầu mày nhíu đến mức có thể kẹp chết một con muỗi: “Có điều tra ra được là ai không?”

Trợ lý Trương lắc đầu: “Không tra được.

Nhưng có thể xác định không phải là thế lực ở Hải Thành. Bởi vì tôi đã điều tra qua, tất cả các thế lực ở Hải Thành đều rất yên Tính”

“Nói như vậy là của thành phố khác hoặc là thế lực của nước ngoài ư?” Sắc mặt của Phó Kình Hiên trở nên khó coi.

Trợ lý Trương đẩy mắt kính: “Đúng thế.

Nhưng như vậy thì sẽ rất khó tra ra cụ thể là kẻ nào.”

Dù sao cả nước nhiều thành phố như vậy, toàn thế giới lại có bao nhiêu quốc gia, ai mà biết là thế lực của thành phố hay nước nào chứ?

Nếu là thế lực của Hải Thành, họ có thể trực tiếp điều tra loại trừ.

Phó Kình Hiên nheo mắt: “Cử người chạy tới chỗ Thời Trạch một chuyến.”

“Tổng giám đốc Phó, anh nghi ngờ Thời Trạch ra tay giúp đỡ Cố Tử Yên ư?”

“Năm đó Thời Trạch thôi miên tôi giúp Cố Tử Yên, bây giờ cũng có thể giúp cô ta lần nữa.

Trợ lý Trương gật đầu: “Anh nói cũng có lý.

Được rồi, lát nữa tôi cử người đi.”

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng: “Ngoài ra, điều †ra chuyện có liên quan đến cái chết của Thời Khiêm đến đâu rồi?”

Trợ lý Trương thở dài: “Vẫn chưa có tiến triển gì, dù sao cũng là chuyện của mấy năm trước. Hơn nữa đoạn đường Thời Khiêm xảy ra tai nạn xe cũng không có camera giám sát, muốn tìm tài xế gây án cũng không được.”

Phó Kình Hiên mím chặt bờ môi mỏng: “Tôi biết rồi, cứ tra tiếp đi”

Anh nhất định phải làm rõ cái chết của Thời Khiêm.

Nếu Thời Khiêm thật sự chết do tai nạn ngoài ý muốn thì tất nhiên là tốt nhất.

Nếu không phải, đương nhiên anh phải tra rõ chân tướng, báo thù cho cậu ta.

Bằng không anh không yên lòng mà sử dụng trái tim này.

“Vâng, tổng giám đốc Phó.” Trợ lý Trương gật đầu.

Sau đó, anh ta lại nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: “Còn nữa, liên quan đến tung tích của Diệp Chí, bây giờ xuất hiện một vấn đề.”

“Là sao?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Sắc mặt trợ lý Trương hơi khó coi: “Ban đầu chúng tôi đã xác định chắc chắn rằng Diệp Chí đã vượt biên ra nước ngoài dựa theo Lương Triết. Vì thế chúng tôi đã cử người đuổi theo, định bắt được anh ta trước Lương Triết. Nhưng hình như Lương Triết đã phát hiện ra mục đích của chúng tôi, sau đó ra tay che giấu tung tích giúp Diệp Chí. Cho nên bây giờ, chúng tôi đã làm mất dấu của anh ta rồi.”

 
 
Chương 1480


CHƯƠNG 1480

“Cậu ta không muốn để chúng ta tìm thấy Diệp Chí à?” Phó Kình Hiên lập tức sầm mặt.

Lương Triết có mối thù sống chết với Diệp Chí, cho nên, nhất định sẽ không thể nào giúp đỡ anh ta.

Vậy hành vi này của Lương Triết rất có thể là đang ngăn cản anh!

Trợ lý Trương gật đầu: “Chắc là vậy. Rất có thể cậu ta muốn tự xử lý Diệp Chí, không muốn chúng ta nhúng tay vào.”

Phó Kình Hiên cong môi cười khẩy: “Vừa hay tôi cũng nghĩ như vậy. Bỏ tiền ra thuê một hacker đẳng cấp thế giới đi. Tôi không †in Lương Triết có kỹ thuật cao siêu nhất thế giới!”

“Tôi biết rồi.” Trợ lý Trương gật đầu đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

Phó Kình Hiên đặt tay phải lên bàn làm việc, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trong mắt nhoáng hiện vẻ sắc lạnh khiến người †a kinh hãi.

Buổi chiều.

Bạch Dương làm xong hết công việc trên tay, gọi trợ lý vào: “Phát tài liệu này xuống dưới.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Bạch.” Trợ lý gật đầu, bước tới ôm tài liệu trên bàn của cô đang định rời khỏi.

Bỗng nhiên Bạch Dương gọi cô ta lại: “Chờ chút.”

“Tổng giám đốc Bạch còn căn dặn gì nữa không ạ?” Trợ lý dừng bước.

Bạch Dương cử động cổ tay đã mỏi nhừ suốt một buổi chiều: “Đồng Khê vẫn chưa trở lại à?”

Trợ lý lắc đầu: “Vẫn chưa ạ”

Bạch Dương nhíu chặt mày.

Giờ đã mấy tiếng đồng hồ rồi, sao cô ta vẫn chưa về?

Hơn nữa, điện thoại còn tắt máy…

“Không sao, cô cứ làm việc của mình đi.”

Bạch Dương lại nở nụ cười.

Trợ lý đáp lại một tiếng rồi nhấc chân rời đi.

Đúng lúc này, di động của cô sáng lên.

Cô cúi đầu nhìn, là Phó Kình Hiên gửi tin nhắn tới: Tôi đang ở dưới lầu tập đoàn của em.

Dưới lầu!

Bạch Dương chớp mắt.

Anh đến thật đấy à?

Bạch Dương vội vàng đứng lên, đi ra ban công.

Đến trước ban công, cô cúi đầu nhìn xuống.

Qua độ cao mấy chục mét, quả nhiên cô nhìn thấy chiếc Maybach sang trọng của Phó Kình Hiên dừng ở ven đường đối diện với cửa chính tập đoàn của cô.

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy chiếc xe đó, trong lòng Bạch Dương bỗng trào dâng một cảm giác chồng chờ vợ tan ca quen thuộc.

Nghĩ tới đây, mặt Bạch Dương không khỏi đỏ bừng, sau đó cô vội vàng lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ kỳ lạ này rồi nhắn lại cho Phó Kình Hiên: Tôi xuống ngay đây!

Phó Kình Hiên nhanh chóng trả lời lại: Được, tôi chờ em.

Đọc mấy chữ này, khóe môi của Bạch Dương càng ngày càng rướn cao.
 
Chương 1481


CHƯƠNG 1481

Cô áp chặt điện thoại ngay vị trí tim mình, bấy giờ cô mới bước nhanh về văn phòng, dọn túi xách rồi xuống lầu.

Chẳng mấy chốc, Bạch Dương đã đến trước xe của Phó Kình Hiên.

Vừa định gõ cửa thì cửa sổ xe đã được hạ xuống.

Gương mặt đẹp trai trời cho của Phó Kình Hiên xuất hiện trong tâm mắt, anh nghiêng đầu mỉm cười với cô: “Lên xe đi.”

“Ừm”” Bạch Dương gật đầu, sau đó vòng qua đầu bên kia rồi lên xe.

Đợi cô ngồi đàng hoàng xong, trợ lý Trương mới khởi động xe.

Bạch Dương cúi đầu nhìn chân của Phó Kình Hiên, muốn xem thử rốt cuộc hiện giờ †ình trạng chân anh thế nào.

Thế nhưng đôi chân đã bị ống quần và đôi †ất che khuất, cô hoàn toàn không thấy rõ.

Thôi, đợi lát đến bệnh viện rồi nói sau.

Nghĩ vậy, Bạch Dương dần ngồi ngay ngắn.

Bấy giờ, Phó Kình Hiên bắt đầu kể chuyện Cố Tử Yên với cô.

Khi nghe được việc Cố Tử Yên được những người khác hỗ trợ sau lưng, cặp chân mày thanh tú trên đôi mắt xinh đẹp của Bạch Dương nhăn lại: “Xem ra chúng ta vẫn chưa hiểu rõ Cố Tử Yên.”

Nếu không thì không thể có chuyện chẳng biết sau lưng Cố Tử Yên còn có người khác giúp đỡ.

Phó Kình Hiên không nói gì về chuyện này: “Nhưng em yên tâm, tôi sẽ bắt được cô ta.

“Tôi biết.” Bạch Dương gật đầu.

Cố Tử Yên muốn anh chết thì cớ gì anh lại dễ dàng buông tha cho cô ta.

Thế nên cô hoàn toàn không nghi ngờ quyết tâm bắt được Cố Tử Yên của anh.

Dẫu sao hiện giờ hai người cũng là kẻ thù một sống một còn, nếu không bắt được Cố Tử Yên, cô ta cũng không buông tha cho anh.

“Nghe nói hai ngày qua em đã đến mấy công ty bảo vệ đúng không?” Phó Kình Hiên bất chợt mở miệng hỏi.

Trong mắt Bạch Dương ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?”

“Dưới trướng Phó Thị có mấy công ty bảo vệ, đồng thời vệ sĩ ở đó hơn phân nửa là lính đặc chủng xuất ngũ từ quân đội, cho nên các công ty bảo vệ thuộc Hải Thành đều thích mượn người ở Phó Thị làm huấn luyện viên. Hôm qua lúc em đến công ty bảo vệ kia, vừa hay bị một vệ sĩ công ty tôi bắt gặp, người đó nhận ra em nên nói với tôi. Phó Kình Hiên giải thích.

Bạch Dương giật mình giương cằm: “Hóa ra là thế. Đúng vậy, đúng là tôi đến mấy công ty bảo vệ”

“Em muốn thuê vệ sĩ à?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương ừ một tiếng: ‘Đúng vậy. Bởi vì Cố Tử Yên đang ở bên ngoài, vẫn chưa biết trốn ở đâu, tôi lo cô ta nhân lúc tôi sơ suất mà nhảy ra, cho tôi một kích chí mạng nên tôi nghĩ đến việc tìm hai vệ sĩ, như vậy tôi cũng an toàn hơn. Nhưng mà đi xem mấy công ty nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp.”

“Wì sao không tìm tôi?” Phó Kình Hiên mím môi.

Bạch Dương cúi đầu: “Tôi đã làm phiền anh nhiều lắm rồi, điều đơn giản thế chẳng lẽ cũng phiền anh nữa sao?”

Ngoại trừ việc đó ra, cô cũng cho rằng bản thân sẽ không thể ở bên cạnh anh.
 
Chương 1482


CHƯƠNG 1482

Thế nên cớ gì mà cô còn làm phiền anh chứ?

Sắc mặt Phó Kình Hiên sầm xuống, hiển nhiên bất mãn với cô: “Thế này mà cũng coi là làm phiên hả? Hơn nữa, từ trước tới giờ em chưa bao giờ là nỗi phiền phức của tôi”

Bạch Dương tròn xoe mắt, trong lòng thoáng rung động: “Anh…

Cô còn chưa dứt câu thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương cười xin lỗi, sau đó nhìn điện thoại: “Tôi nghe điện thoại đã.”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu, trong lòng vô cùng khó chịu vì người gọi tới, người gì mà chẳng có mắt nhìn.

Bạch Dương nhận được sự đồng ý của Phó Kình Hiên bèn dùng ngón tay trượt thanh trả lời rồi kê điện thoại sát bên tai: ‘Alo?”

Là thư ký Đồng gọi đến.

Giọng nói của thư ký Đồng yếu ớt: “Tổng giám đốc Bạch, thành thật xin lỗi, trưa nay †ôi không đến công ty được rồi.”

“Không sao.” Bạch Dương mỉm cười: “Vốn dĩ là tôi bảo cô đi nên cô đừng để ý.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Bạch, mai tôi có thể nghỉ một ngày không?” Thư ký Đồng hỏi.

Bạch Dương nghe giọng nói chuyện của cô ta hơi lạ bèn quan tâm hỏi: “Có thể chứ, nhưng cô phải nói cho tôi nghe là cô bị sao? Tôi nghe giọng cô yếu lắm, có phải khó chịu không?”

Đầu bên kia điện thoại, thư ký Đồng nhìn sang nơi khác, bấy giờ mới trả lời: “Có một chút, lúc chiều trời gió lạnh nên bị cảm.”

“Nặng không?” Bạch Dương hỏi.

Thư ký Đồng ho vài tiếng: “Vẫn ổn, chỉ là đầu hơi choáng nên muốn ngủ một giấc thôi.”

“Nếu đã như vậy thì cô cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai chưa khỏe thì nghỉ thêm vài ba ngày cũng được.” Bạch Dương quan tâm nói.

Thư ký Đồng mỉm cười: “Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Bạch, vậy tôi cúp máy trước đây”

“Ừ”” Bạch Dương gật đầu.

“Ai thế?” Phó Kình Hiên thấy cô đặt điện thoại xuống bèn nghiêng đầu nhìn, hỏi bằng giọng hơi ganh tị.

Cô ân cần với người đầu bên kia như thế, đừng bảo người đó là Lục Khởi đấy nhé?

Nhìn ra vẻ bực bội trên mặt Phó Kình Hiên, Bạch Dương không khỏi buồn cười: “Là thư kí của tôi, bị cảm nên gọi điện xin phép nghỉ.”

“Thư kí của em là cô gái mang mắt kính đúng không?” Phó Kình Hiên hỏi để xác định lần nữa.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Là cô ấy.”

Sau khi xác định thư kí là nữ thì cơn ghen trong lòng Phó Kình Hiên mới tiêu tan, tâm trạng tốt trở lại.

Phụ nữ mà, anh không cần để trong lòng.

“Đúng rồi.” Bạch Dương chợt vỗ đùi một cái.

“Sao thế?” Phó Kình Hiên vội hỏi.

Bạch Dương thấy anh lo lắng như vậy, miệng ngập ngừng trả lời: ‘À… Tôi muốn nói là thư ký Đồng bị cảm, người làm bà chủ như tôi chắc hẳn nên thể hiện đôi chút, tặng ít đồ.”

„. Khóe miệng của Phó Kình Hiên run rẩy.

Anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì khiến cô hốt hoảng.
 
Chương 1483


CHƯƠNG 1483

Hóa ra là vì điều này.

“Vậy em xem thử đi.” Phó Kình Hiên chống tay lên bệ cửa sổ, dường như không quan †âm lắm.

Ngón tay trỏ của Bạch Dương đặt lên cằm, cô ngẫm nghĩ: “Nếu bị cảm thì tặng nước trái cây là hợp nhất.”

Nghĩ vậy, cô cúi đầu lướt điện thoại, chọn kha khá trái cây quý cho thư ký Đồng.

Chọn xong, cô thanh toán trên điện thoại rồi gửi địa chỉ của thư ký cho chủ quán.

Khi nhìn thấy thời gian cụ thể mà chủ quán đưa ra, lúc này cô mới buông điện thoại ra.

Chưa được bao lâu thì đã đến bệnh viện.

Trợ lý Trương đậu xe xong, bước xuống đầu tiên, gõ cửa sổ xe ở ghế sau.

Bạch Dương hạ cửa kính xuống.

Trợ lý Trương nhìn cô, nói: “Cô Bạch, nhờ cô dìu tổng giám đốc Phó xuống với, tôi ra cốp sau lấy xe lăn.”

“Được, anh đi đi.” Bạch Dương cười đồng ý.

Trợ lý Trương thấy cô nhận việc thì yên tâm đi ra sau mở cốp.

Bạch Dương mở cửa bước xuống, vòng qua đầu bên Phó Kình Hiên rồi mở cửa ra, vươn tay về phía anh: “Tôi dìu anh xuống.”

Phó Kình Hiên nhìn bàn tay thon dài, mềm mại của cô, trong mắt lóe sáng, anh đặt tay mình lên trên đó.

Cứ thế, Bạch Dương dìu anh xuống xe.

Thế nhưng lúc vừa đặt chân xuống, một chân của Phó Kình Hiên đứng không vững, cơ thể mất thăng bằng, ngã ra phía sau.

Bạch Dương thấy thế bèn vội túm tay anh kéo mạnh về phía mình.

Cuối cùng Phó Kình Hiên được cô kéo lại, tránh khỏi việc bị ngã bật ngửa, nhưng cả người lại bị cô ôm lấy.

Bạch Dương quay đầu nhìn tay phải anh đặt ngay eo mình, trán cô hiện mấy sọc đen.

Nếu chẳng phải anh quả thực suýt bị ngã bật ngửa thì cô còn cho rằng anh lấy cớ để ôm cô đấy.

“Tổng giám đốc Phó có thể buông tôi ra được chưa?” Bạch Dương đưa tay, khẽ chọc phần thịt mềm ở eo người đàn ông.

Người đàn ông cảm thấy eo hơi ngứa ngáy bèn dần buông tay, thả cô ra.

Nếu không buông, có khi cô cho rằng anh cố tình sàm sỡ cô mất.

Nhưng thực tế, đúng là anh cố tình làm thế thật.

Thật ra, khi nãy anh thật sự đã sắp ngã.

Thế nhưng thấy cô vươn tay về phía mình muốn kéo anh lại, trong đầu anh chợt xuất hiện suy nghĩ muốn được ôm cô.

Thế là trong khoảnh khắc cô giữ anh, anh lập tức thuận thế ôm cô, đạt được thành †ựu tiếp xúc thân mật với cô trong ngày hôm nay.

Anh nghĩ, mỗi một ngày được gần gũi với cô thêm một chút, sau đó, cô sẽ dần quen thuộc, tiếp nữa chắc sẽ chấp nhận anh thân mật với cô.

Bạch Dương thoát ra khỏi sự ấm áp của Phó Kình Hiên, sửa sang quần áo xong rồi nhìn anh, ân cần hỏi han: “Tổng giám đốc Phó ổn chứ?”
 
Chương 1484


CHƯƠNG 1484

Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Không sao, có em ở đây, tôi tin em sẽ không để tôi xảy ra chuyện đâu, đúng không? Giống như tôi cũng sẽ không để em xảy ra chuyện.”

Nghe anh nói thế, Bạch Dương gật đầu không chút do dự: “Phải, tôi sẽ không để anh gặp chuyện, tôi cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ anh.”

Anh giúp cô nhiều đến thế, cứu cô nhiều lần đến vậy.

Đương nhiên cô cũng phải cố gắng bảo vệ anh.

Khóe môi của Phó Kình Hiên khẽ rướn lên: “Tôi vui lắm”

“Tổng giám đốc Phó, xe lăn tới rồi.” Lúc này, trợ lý Trương đẩy xe lăn đi tới.

Sắc mặt của Phó Kình Hiên lập tức sa sầm.

Người này không thấy bọn họ đang nói chuyện đến đúng tầm à, thế mà lại bước tới.

Khi nào về trừ tiên thưởng của anh ta!

Nghĩ thế, ánh mắt lạnh lùng của Phó Kình Hiên lườm trợ lý Trương một cái.

Trợ lý Trương ngẩn người.

Chuyện gì vậy?

Anh ta vừa làm gì à?

Tại sao tổng giám đốc Phó lại nhìn anh ta như thế?

Hành động của hai người không thoát khỏi mắt của Bạch Dương, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô biết lý do tại sao Phó Kình Hiên lại lườm trợ lý Trương.

Chẳng phải là vì trợ lý Trương ngắt cuộc nói chuyện giữa bọn họ chứ sao nữa.

Bạch Dương cười bước tới: “Trợ lý Trương, để tôi đẩy tổng giám đốc Phó cho.”

“Ừ, vậy giao cho cô Bạch nhé.” Nếu cô Bạch chủ động tiếp xúc với tổng giám đốc Phó, đương nhiên anh ta sẽ vui vẻ đồng ý.

Anh ta mà không chịu thì không cần làm việc cho Tổng giám đốc Phó nữa.

Trông thấy trợ lý Trương nhường vị trí, lúc này sắc mặt của Phó Kình Hiên mới dễ chịu hơn nhiều.

Mặc dù hiện tại người trợ lý này vẫn còn có mắt nhìn nhưng tiền thưởng trừ vẫn hoàn trừ, không tăng trở lại.

Dẫu sao cuộc nói chuyện bị gián đoạn cũng không thể quay lại được.

“Đi thôi.” Phó Kình Hiên dưới sự giúp sức của trợ lý Trương mà thuận lợi ngồi lên xe lăn.

Bạch Dương cầm hai bên tay đẩy xe lăn, đẩy anh về phía trước.

Trợ lý Trương thảnh thơi đi đằng sau, đảm nhiệm vị trí vệ sĩ theo sau hai người.

Ba người đi vào trong bệnh viện.

Vừa hay Lâm Diệc Hàng cũng ở đại sảnh bệnh viện, đang trò chuyện cùng một bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Nhác thấy bọn họ, anh ta lập tức dừng cuộc trò chuyện với vị bác sĩ kia lại, đẩy mắt kính rồi bước về phía ba người họ.

“Sao cô lại theo cậu ta tới đây?” Tâm mắt của Lâm Diệc Hàng dừng trên mặt Bạch Dương: “Đừng bảo là cô đi theo cậu ta đấy nhé?”

Anh ta chỉ vào Phó Kình Hiên.
 
Chương 1485


CHƯƠNG 1485

Phó Kình Hiên nhíu mày.

Mặt Bạch Dương đỏ bừng, ánh mắt chột dạ, hốt hoảng: “Nói bậy, đương nhiên là không rồi.”

“Nếu không thì sao cô thường xuyên cùng cậu ta khi đi hai người, khi về một đôi thế?”

Lâm Diệc Hàng khoanh tay, nhìn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cậu có ý gì?”

“Ý gì đâu, cô ấy muốn theo cậu thế nào là chuyện của cô ấy, tôi tán thành mà, chỉ là hơi tò mò chút thôi.” Lâm Diệc Hàng nhún vai, trả lời.

Bạch Dương mấp máy môi, gượng cười nói: “Ờ thì… Gần đây tôi thường xuyên xuất hiện cùng lúc với anh ấy, là do tôi mà anh ấy mới bị thương, vết thương chưa lành nên tôi phải chịu trách nhiệm.”

“Thật không đấy?” Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng.

Nhưng sao anh ta lại thấy không giống lắm.

“Tất nhiên là thật rồi.” Bạch Dương gật đầu lia lịa, vẻ mặt tỏ vẻ thành thật một cách thái quá.

Nhưng đôi mắt lấp liếm kia lại chứng minh cô đang chột dạ.

Lâm Diệc Hàng nhíu mày, sau đó cười sâu xa: “Thôi vậy, cô nói gì thì chính là cái đó.

Thôi, bàn chính sự nào, tại sao cậu lại ngồi xe lăn?”

Anh ta nhìn Phó Kình Hiên.

Tâm mắt của Phó Kình Hiên dừng trên chân mình: “Chân đau.”

Lâm Diệc Hàng cười trào phúng: “Cậu thật vô dụng, lại còn bị treo chân nữa.”

“Không phải.” Nghe anh nói mỉa Phó Kính Hiên, trong lòng Bạch Dương bỗng cảm thấy khó chịu, cô nhíu mày giải thích: “Anh ấy trẹo chân là vì cứu tôi.”

“Cứu cô?” Nét mặt của Lâm Diệc Hàng nghiêm túc hẳn lên: “Chuyện gì vậy?”

Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên hé mở, giọng lạnh lùng: “Cố Tử Yên xuất hiện, muốn tông chúng tôi.”

“Gì cơ?” Mặt Lâm Diệc Hàng biến sắc, †rong mắt ánh lên nét tàn nhẫn: “Vậy cô ta thì sao, bắt được chưa?”

“Chưa, để cô ta chạy thoát rồi.” Bạch Dương lắc đầu: “Tổng giám đốc Phó nói rằng sau lưng cô ta có người hỗ trợ.”

“Chẳng phải trước kia cậu là sứ giả hộ hoa của Cố Tử Yên à? Cậu phải hiểu rõ cô ta mới đúng chứ. Có nghĩ được rốt cuộc là ai giúp cô ta không?” Phó Kình Hiên nheo mắt nhìn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng nhún vai: ‘Cậu nói sai rồi.

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ là sứ giả hộ hoa của cô ta cả. Chẳng qua do tôi nhận lầm người thôi, hơn nữa tôi cũng không hề quá hiểu Cố Tử Yên. Lúc tôi nhận lầm thì cũng do ngẫu nhiên chạm mặt với nhau, những lúc khác đều là bàn chuyện nghiên cứu y học, sau đó cô ta lại nằm thực vật sáu năm, tôi lại càng không hiểu.”

Nói xong, cả Bạch Dương lẫn Phó Kình Hiên đều trầm mặc.

Đặc biệt là Phó Kình Hiên.

Mặc dù anh nghi ngờ Thời Trạch giúp đỡ Cố Tử Yên.

Nhưng thật ra, trong lòng anh biết rõ khả năng Thời Trạch ra tay cũng không cao.
 
Chương 1486


CHƯƠNG 1486

Lần trước, lúc Thời Trạch hóa giải thôi miên cho anh cũng đã nói rằng sẽ không giúp đỡ Cố Tử Yên nữa.

Huống chỉ, người mà Thời Trạch giúp lúc trước cũng không phải Cố Tử Yên mà chính là Thời Khiêm. Thế nên Cố Tử Yên muốn Thời Trạch ra tay là hoàn toàn không có khả năng.

Đương nhiên cũng không thể khẳng định chắc nịch được.

“Không tìm được người hỗ trợ Cố Tử Yên thì muốn tìm cô ta lại càng khó khăn.”

Bạch Dương thở dài.

Lâm Diệc Hàng bỗng lên tiếng: “Cũng chưa chắc”

“Là sao?” Bạch Dương và Phó Kình Hiên cùng nhìn anh ta.

“Có phải cậu biết cái gì không?” Phó Kình Hiên trầm giọng hỏi.

Lâm Diệc Hàng đẩy gọng kính: “Trước đây tôi từng cho Cố Tử Yên uống một loại thuốc. Loại thuốc này chứa rất nhiều nguyên tố chiết xuất từ quả cây Vạn Tuế, một khi cơ thể con người hấp thụ lượng lớn nguyên tố đó sẽ xuất hiện hiện tượng xơ cứng, hiện tượng này có tên riêng khoa học là Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên.

Mặc dù tôi chỉ cho Cố Tử Yên uống hai lần thôi nhưng độ tỉnh khiết của loại đó rất cao, cơ thể của cô ta…”

Nói đến đây, khóe môi anh ta cong lên, cười lạnh lùng rồi nói tiếp: “Hiện tại, chắc chắn cô ta đã xuất hiện tình trạng ban đầu của chứng xơ cứng teo cơ một bên rồi. Cho nên nếu hai người muốn tìm cô ta thì có thể tìm từ các bệnh viện lớn, cơ thể phát sinh vấn đề, hẳn phải đi khám bác sĩ đúng chứ? Cho dù cô ta không đi bệnh viện thì kẻ hỗ trợ có thể mời bác sĩ đến khám riêng mà. Trước mắt Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên vẫn là một trong những căn bệnh nan y, chỉ có vài bác sĩ trên thế giới nghiên cứu về nó. Cứ xem thử có bác sĩ chuyên về Hội chứng xơ cứng teo cơ một bên nào được mời liên tục không là có thể đoán được vị trí của Cố Tử Yên.”

Nghe anh ta nói xong, khóe miệng Bạch Dương run rẩy liên hồi, câm nín cực độ.

Hành động hạ độc là hành vi phạm pháp, thế mà anh ta có thể nói trắng ra, không chút che giấu như thế.

Anh ta tin bọn họ thật đấy, không sợ bọn họ báo cảnh sát à?

Thôi được rồi, quả thật cô sẽ không báo cảnh sát.

Đừng nói tam quan cô bất chính, cô không thể vì Cố Tử Yên mà tống một bác sĩ với †ay nghề cực kì giỏi như anh ta vào trong tù được.

Huống chị, hiện tại vị bác sĩ này đang đứng về phía bọn họ.

Chỉ dựa vào điểm này thôi là cô cũng muốn bao che.

Phó Kình Hiên không quan tâm Lâm Diệc Hàng có phải cố tình hạ độc hại người hay không, anh chỉ để ý đến manh mối mà Lâm Diệc Hàng nói.

Không thể không nói rằng đây là thứ vô cùng có ích.

“Nghe thấy chưa?” Phó Kình Hiên quay đầu, nói với trợ lý Trương ở bên cạnh.

Trợ lý Trương gật đầu: “Nghe được rồi tổng giám đốc Phó, lát nữa tôi sẽ cho người bắt đầu điều tra từ hướng này.”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.

Bạch Dương nhìn Lâm Diệc Hàng: “Đúng rồi, anh nghĩ thế nào mà lại hạ loại thuốc này với Cố Tử Yên thế?”

Phó Kình Hiên cũng nhìn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng lấy một con dao phẫu thuật sắc bén trong túi áo blouse trắng ra, nhàn nhã xoay chuyển trên đầu ngón tay, giọng nói lạnh lùng hờ hững: “Cô ta lừa gạt tôi thì phải trả một cái giá tương xứng!”

Bạch Dương nhíu mày.
 
Chương 1487


CHƯƠNG 1487

Bởi vì lừa gạt nên phải để Cố Tử Yên mắc bệnh nan y đau đớn chết đi, có phải tâm trả thù của anh ta quá nặng rồi không?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Bạch Dương cũng không định nói những lời này ra.

Lâm Diệc Hàng quả thật không phải là người tốt, nhưng Cố Tử Yên cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân.

Huống hồ, Lâm Diệc Hàng đối phó với Cố Tử Yên cũng coi như trừ hại giúp dân.

Dù sao cũng biết người Lâm Diệc Hàng làm tổn thương chẳng phải là người bình thường, cũng không phải bọn họ. Vậy anh †a xử lý Cố Tử Yên như thế nào, cô đều sẽ không nói gì.

“Làm tốt lắm!” Thậm chí Phó Kình Hiên còn dứt khoát lên tiếng khen ngợi cách làm của Lâm Diệc Hàng.

Anh cũng căm thù Cố Tử Yên đến tận xương tủy.

Nếu như không phải Cố Tử Yên giả mạo Bạch Dương, anh và Bạch Dương đã là một cặp vợ chồng ân ái, có lẽ con của họ cũng đã đi học mẫu giáo luôn rồi.

Nhưng tất cả những thứ này đều bị Cố Tử Yên phá hỏng!

Cho nên, anh cũng là người nóng lòng muốn giết chết Cố Tử Yên.

Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt: “Đáng tiếc, lúc đầu đáng lẽ tôi nên cho cô ta thêm mấy liều thuốc để cô ta bị xơ cứng teo cơ một bên luôn. Nếu không thì cũng không đến mức để sau này cô ta làm ra nhiều chuyện như vậy.”

Lúc trước anh ta muốn bỏ thuốc Cố Tử Yên, để Cố Tử Yên bị xơ cứng teo cơ một bên rồi chết đi trong đau đớn, nên đã chuẩn bị đủ liều lượng thuốc.

Nhưng tiếc là, anh ta chỉ hạ thuốc Cố Tử Yên hai lần, Cố Tử Yên cũng vì gây đủ thứ chuyện mà bị tạm giam hoặc là bị giam giữ ở nhà, khiến anh ta không tìm được cơ hội bỏ thuốc cô ta. Nhờ vậy mà Cố Tử Yên không hoàn toàn mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên, vẫn có thể đi lại bình thường.

Nhưng may mà cơ thể của Cố Tử Yên cũng xảy ra ít nhiều vấn đề, khiến anh ta được an ủi phần nào.

“Được rồi, khoan nói đến những chuyện này, anh đi kiểm tra trước đi.” Lâm Diệc Hàng ngừng quay con dao phẫu thuật trong tay, nhìn Phó Kình Hiên rồi nói.

Phó Kình Hiên giương cằm lên: “Đi thôi.”

Bạch Dương ừ một tiếng, đẩy anh đi về hướng khoa ngoại.

Trợ lý Trương không đi theo mà lấy di động ra gọi điện thoại.

Khi đến khoa ngoại, bác sĩ kiểm tra chân cho Phó Kình Hiên, sau đó thay thuốc lại lân nữa.

Lâm Diệc Hàng đứng ở bên cạnh, nhìn cánh tay của anh rồi đột nhiên nói: “Tay cậu đã bó bột được một thời gian rồi, chắc là có thể tháo xuống được rồi đấy.”

“Sau khi tháo bó bột ra thì có ảnh hưởng gì đến cánh tay không? Xương cốt của anh ấy chắc vẫn chưa lành hẳn đâu.” Bạch Dương nhìn chằm chằm vào cánh tay của Phó Kình Hiên, hơi lo lắng nói.

Lâm Diệc Hàng đẩy kính mắt: “Không ảnh hưởng gì. Ngược lại sẽ giúp tay và cổ cậu †a thoải mái hơn, nhưng chú ý đừng để va chạm là được.”

“Vậy thì tốt rồi.’ Bạch Dương lập tức yên tâm, sau đó nhìn Phó Kình Hiên: “Ý anh sao?”

“Tháo ra đi.” Ánh mắt của Phó Kình Hiên rơi vào chỗ bó bột trên tay trái của mình, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ: “Mang theo thứ này anh cũng bất tiện.”

“Vậy thì tháo đi.” Bạch Dương nói với Lâm Diệc Hàng.
 
Chương 1488


CHƯƠNG 1488

Lâm Diệc Hàng không dựa vào tường nữa, anh ta rút tay ra khỏi túi áo blouse trắng, đi về phía hai người.

Đến trước mặt Phó Kình Hiên, anh ta dừng bước: “Được rồi. Tôi kiểm tra cho cậu trước đã, xem có thể tháo ra không. Cô đi đăng ký số cho cậu ta đi.”

Anh ta nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương gật đầu: “Được rồi, tôi đi đây.”

Nói xong, cô bước ra khỏi cửa, đi đăng ký.

Lâm Diệc Hàng cầm một cái búa nhỏ chuyên dụng, gõ gõ lên thạch cao trên cánh tay trái của Phó Kình Hiên: “Thế nào?

Có cảm giác không?”

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hơi đau.”

“Đau cũng ráng chịu.” Lâm Diệc Hàng đặt cái búa nhỏ xuống, bắt đầu cầm dụng cụ tháo thạch cao của anh.

Trong lúc đó, cánh tay của Phó Kình Hiên rất đau.

Nhưng anh lại không tỏ vẻ gì, lông mày cũng không hề nhíu lại một lần. Cứ thế im lặng nhìn thạch cao trên tay bị tháo ra từng chút một, như thể thứ bị tháo dỡ không phải trên tay anh.

Lúc này, Bạch Dương đi đăng ký số trở về.

Nghe được tiếng giày cao gót của cô, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì của Phó Kình Hiên lập tức hiện vẻ nhẫn nhịn, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ giống như rất đau.

Bạch Dương thấy thế, vội vàng đặt phiếu đăng ký trong tay xuống rồi đi qua: “Anh sao rồi?”

“Đau lắm!” Phó Kình Hiên nhìn cánh tay trái của mình, khàn giọng trả lời.

Nghe anh kêu đau, Bạch Dương sốt ruột, cắn môi nói với Lâm Diệc Hàng: “Bác sĩ Lâm, anh có thể nhẹ tay một chút không?”

Hả?

Trên trán Lâm Diệc Hàng lập tức nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.

Nhẹ tay?

Anh ta đã dùng lực tháo nhẹ nhất rồi, còn muốn nhẹ cỡ nào nữa?

Hơn nữa, anh ta là bác sĩ, anh ta hiểu rất rõ trong lúc tháo thạch cao Phó Kình Hiên sẽ đau, nhưng cũng chỉ là cảm giác đau ở cấp độ nhẹ thôi, tuyệt đối không đau dữ dội đến thế, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

Cho nên anh ta không khỏi suy đoán, Phó Kình Hiên đang cố ý giả bộ đấy à?

Đang nghĩ ngợi thì Lâm Diệc Hàng chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của Phó Kình Hiên: “Em có thể ôm tôi không? Tôi lo lát nữa mình không chịu đựng được sẽ giãy giụa mạnh rồi đụng phải cánh tay mất.”

.. Trong mắt Lâm Diệc Hàng hoàn toàn là vẻ cạn lời.

Đau đến giấy giụa mạnh?

Có phải phụ nữ đâu, chẳng lẽ sẽ đau đến thế chắc?

Thôi được rồi. Anh ta đã hoàn toàn xác định tên này đang làm bộ làm tịch, giả vờ đau đớn để nhận lấy sự đồng cảm và quan †âm của Bạch Dương.

Lâm Diệc Hàng cụp mắt, nhìn Phó Kình Hiên bằng ánh mắt khinh bỉ.

Anh ta chưa bao giờ biết rằng, đường đường là người đứng đầu nhà họ Phó, là tổng giám đốc kiêm chủ tịch của tập đoàn Phó Thị mà lại trở nên không có giới hạn như thế.

Anh ta có nên vạch trần anh không đây?
 
Chương 1489


CHƯƠNG 1489

Lâm Diệc Hàng híp mắt nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương lo lắng gật đầu: “Được, tôi ôm anh, anh đừng cử động!”

Nói rồi, cô cởi túi xách trên vai xuống rồi ném bừa sang một bên, sau đó ôm lấy vai của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên thuận thế dựa đầu vào ngực cô, đôi môi mỏng cong lên.

Thấy cảnh tượng này, Lâm Diệc Hàng im lặng, cũng từ bỏ ý định vạch trần việc Phó Kình Hiên giả đau với Bạch Dương.

Vạch trần làm gì chứ?

Kỹ thuật diễn xuất của Phó Kình Hiên vụng về như thế, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra anh đang giả vờ. Cho nên chưa hẳn là cô không biết Phó Kình Hiên đang diễn.

Nhưng cô vẫn giả vờ như không biết điều đó, thỏa mãn mong muốn của Phó Kình Hiên.

Điều đó có nghĩa là gì?

Một người muốn đánh, còn một người sẵn sàng bị đánh chứ sao nữa.

Đã vậy mà anh ta còn đi vạch trân, chẳng phải là tự mình chuốc lấy xấu hổ à?

Nghĩ vậy, Lâm Diệc Hàng cúi đầu xuống, tiếp tục tháo thạch cao, xem như không biết gì.

Bạch Dương ôm vai Phó Kình Hiên: “Anh cố chịu một chút, sẽ xong nhanh thôi.”

“Tôi biết rồi. Có em ở đây, tôi sẽ không cử động lung tung đâu.” Phó Kình Hiên nâng †ay phải lên ôm lấy eo cô rồi trả lời.

Cơ thể Bạch Dương hơi cứng lại, phản ứng đầu tiên là muốn anh buông tay ra.

Nhưng thấy đôi mày nhíu chặt của anh, miệng cô hơi mấp máy nhưng lại không nói nên lời.

Thôi, cứ chiều theo anh đi vậy.

Dù sao anh cũng là bệnh nhân, nhịn anh một chút.

Nghĩ vậy, Bạch Dương lại thả lỏng cơ thể.

Cảm nhận được cơ thể của cô mềm ra, Phó Kình Hiên cũng yên tâm ôm cô, không cần lo lắng tay mình sẽ bị cô hất ra.

Chưa được một lúc, thạch cao đã được tháo xong.

Phó Kình Hiên nhìn cánh tay trái trắng hơn gần một tông so với tay phải, anh không khỏi hơi nhíu mày.

“Thử xem có thể cử động cánh tay không?”

Lâm Diệc Hàng đặt dụng cụ xuống, nói: “Chỉ cần nâng nhẹ một chút là được, không cần nâng lên hoàn toàn.”

“Mau thử đi.’ Bạch Dương cũng thúc giục.

Cô là người hy vọng cánh tay của Phó Kình Hiên không có vấn đề gì nhất.

Cho nên cô vô cùng chờ mong nghe được †in tốt tay anh đã bình phục.

Dưới ánh mắt mong đợi của Bạch Dương, Phó Kình Hiên nhẹ nhàng cử động tay trái, nhấc cánh tay lên một chút.

Sau khi cảm thấy đau, anh lập tức ngừng cử động.

Lâm Diệc Hàng nhéo nhéo cánh tay của anh, gật đầu nói: “Có thể nâng lên cho thấy xương cốt đã liền lại khá tốt rồi. Không cần bó thạch cao nữa, nhưng vẫn phải treo tiếp.”
 
Chương 1490


CHƯƠNG 1490

Nghe thấy vẫn còn phải tiếp tục treo tay, Phó Kình Hiên nhíu mày, dĩ nhiên là không muốn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Tôi đi lấy ít nước lau tay cho anh.” Bạch Dương nhìn lớp thạch cao trên tay trái của Phó Kình Hiên rồi nói.

Phó Kình Hiên cũng thấy không thể chịu đựng được mấy thứ này bám vào cánh tay mình, ừ một tiếng: “Được.”

Bạch Dương buông anh ra, đi vào trong †oilet.

Cô vừa đi, Phó Kình Hiên lập tức khôi phục lại dáng vẻ mặt không cảm xúc, vẻ cố chịu đau khi nãy hoàn toàn biến mất.

Lâm Diệc Hàng khoanh tay, cười như không cười nói: “Sao thế? Không giả vờ nữa sao?”

Phó Kình Hiên ngước mắt lạnh nhạt anh ta một cái, không thèm quan tâm tới anh ta.

Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính, không định buông tha cho Phó Kình Hiên: “Cậu thật sự làm tôi cảm thấy rất kinh ngạc đấy. Lại còn biết giả vờ đau để cô ấy phải đau lòng.”

“Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể tiếp cận được cô ấy, cô ấy cũng sẽ không đẩy tôi ra.” Phó Kình Hiên khẽ mở đôi môi mỏng, thờ ơ nói.

Lâm Diệc Hàng mỉm cười: “Đường đường là gia chủ nhà họ Phó mà trong tình yêu lại hèn mọn như vậy.”

Phó Kình Hiên cụp mắt: “Lúc trước phạm phải sai lầm, bây giờ chỉ cần có thể đền bù, hèn mọn một chút thì đã sao?”

Huống chỉ, anh chỉ hèn mọn với một mình Bạch Dương thôi.

Hơn nữa với anh, hèn mọn với người mình yêu thì không có gì phải mất mặt cả.

Ngược lại, điều đó còn có thể chứng tỏ anh thật sự yêu cô, cho nên mới có thể khom lưng như vậy.

“Nước đây.’ Bạch Dương bưng một chậu nước ấm từ toilet ra.

Lâm Diệc Hàng tránh ra một chỗ: “Cô lau cho cậu ta đi, nhẹ tay một chút là được.”

“Được, tôi biết rồi.” Bạch Dương gật đầu, đặt chậu xuống, sau đó vắt khăn rồi mở ra đặt lên cánh tay Phó Kình Hiên, động tác dịu dàng cẩn thận lau bột thạch cao cùng với nước thuốc vẫn còn trên cánh tay anh.

Cô lau rất nghiêm túc, ánh mắt cũng vô cùng chăm chú.

Phó Kình Hiên nhìn cô, không hề chớp mắt.

Cứ như chỉ cần chớp mắt một cái thôi là anh sẽ nhìn cô ít đi một chút vậy.

Lâm Diệc Hàng ở bên cạnh nghịch dao phẫu thuật nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên có suy nghĩ có phải mình là đồ thừa ở đây hay không.

Nhưng mà dù có thừa đi nữa thì anh ta cũng không đi.

Đây chính là địa bàn của anh ta!

Bạch Dương cảm nhận được ánh mắt của Phó Kình Hiên đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tay cô hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”

Phó Kình Hiên lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Bạch Dương nghiêng đầu khó hiểu.

Không có gì đâu?

Nhìn chằm chằm vào cô rồi kêu là không có gì đâu?

Nhưng mà Phó Kình Hiên không muốn nói, Bạch Dương cũng không ép buộc, quay đầu lại tiếp tục lau.
 
Chương 1491


CHƯƠNG 1491

Sau khi lau xong, Lâm Diệc Hàng lại bôi thuốc cho Phó Kình Hiên, sau đó băng bó.

Cánh tay đã không còn thạch cao nhưng lại một lần nữa bị treo trên cổ. Tuy vẫn rất bất tiện nhưng ít ra đã không còn nặng như trước, Phó Kình Hiên cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Lúc trở lại xe, trợ lý Trương báo cáo: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã phái người đi điều tra tất cả những bác sĩ hoặc ekip chữa bệnh chuyên nghiên cứu về chứng xơ cứng teo cơ trên thế giới, chắc chắn qua hai ngày nữa là có thể thu được tất cả thông tin.”

Phó Kình Hiên nâng cằm: “Sau khi thu thập đủ thông tin lập tức phái người đi theo dõi những bác sĩ này.”

“Vâng.” Trợ lý Trương gật đầu đáp.

Bạch Dương không nói câu nào.

Bởi vì cô không thể nói gì hết.

Cô không có thế lực lớn như của Phó Kình Hiên, chỉ cần ra hiệu một câu thôi là đã có vô số người đi chấp hành.

Cho nên đối với chuyện tìm Cố Tử Yên, cô thật sự bất lực.

Cô chỉ có thể dựa vào anh để đi tìm.

Cho nên anh muốn tìm như thế nào, cô cũng không hỏi tới, cũng không can thiệp.

Nửa giờ sau, đã tới Vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương đeo túi xách lên vai, chuẩn bị xuống xe.

Phó Kình Hiên đột nhiên giữ chặt cô: “Từ từ, có một chuyện quên không nói với em.”

“Chuyện gì?” Bạch Dương thu lại cái chân đã đặt ra ngoài cửa xe, quay đầu nhìn anh.

Phó Kình Hiên buông tay ra, “Em không cần phải đến công ty bảo vệ khác để tìm vệ sĩ nữa, tôi đã sắp xếp hai vệ sĩ ở gần em, bảo vệ em 24 giờ rồi.”

“Anh sắp xếp vệ sĩ ở gần tôi?” Nghe anh nói như vậy, Bạch Dương kinh ngạc vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thử tìm ra nơi vệ sĩ đang ẩn nấp.

Nhưng mà nhìn một vòng, cô vẫn không †ìm ra được rốt cuộc ai mới là hai vệ sĩ kia.

Cô nhìn ai cũng thấy giống, nhưng nhìn người nào cũng thấy không giống.

“Anh sắp xếp từ bao giờ?” Bạch Dương đánh mắt về, đặt lại trên mặt Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mở miệng đáp: “Từ ngày Cố Tử Yên xuất hiện.”

“Sớm vậy sao?” Bạch Dương kinh ngạc không thôi.

Cô còn tưởng rằng là hôm nay sau khi anh hỏi có phải cô đến công ty vệ sĩ hay không.

Không ngờ là đã sắp xếp luôn vào ngày xảy ra chuyện rồi.

“Nên sớm như vậy, nếu không em mà có xảy ra chuyện gì thì tôi hối hận cũng không kịp.’ Phó Kình Hiên vươn tay, sờ mặt Bạch Dương.

Bạch Dương cũng không tránh né, tay anh cứ như vậy mà đặt trên mặt cô.

Bạch Dương có thể cảm nhận rõ ngón tay cái của người đàn ông đang vuốt ve gương mặt cô, động tác vừa dịu dàng lại lưu luyến.

Cô không nhịn được mà nghiêng đầu, dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
 
Chương 1492


CHƯƠNG 1492

Động tác này, không chỉ làm Phó Kình Hiên sửng sốt mà còn khiến chính bản thân Bạch Dương phải ngây dại.

Cô trừng lớn hai mắt, ánh mắt vô cùng ngây ngốc.

Cô đang làm cái gì vậy?

Không hất cái tay đang làm loạn trên mặt cô của anh ra thì thôi đi, mà cô lại còn đi cọ vào tay anh. Cô đúng là điên rồi!

Sau khi sực nhận ra, Bạch Dương vội vàng quay mặt nghiêm chỉnh lại, tránh khỏi tay của Phó Kình Hiên, sau đó nhanh chóng xuống xe: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó anh đã sắp xếp vệ sĩ cho tôi, nhưng phí mời vệ sĩ thì để tôi trả đi, coi như là tôi thuê hai vệ sĩ này.”

“Được thôi, nhưng mà phí mời cứ để sau khi bắt được Cố Tử Yên rồi kết toán, như vậy sẽ dễ dàng tính toán rõ ràng hơn.” Phó Kình Hiên đồng ý ngoài dự đoán của cô.

Bạch Dương nghĩ bụng, cảm thấy cũng có lý, bèn gật đầu đồng ý, “Được, vậy đến lúc đó rồi kết toán.”

Phó Kình Hiên mỉm cười.

Đến lúc đó, anh có thể dùng lý do khác để thoái thác.

Cô muốn vạch rõ giới hạn với anh, nhưng anh lại không thể đồng ý được.

Mà cô vẫn còn không biết, giữa bọn họ đã chú định là sẽ phải dây dưa với nhau cả đời rồi, không thể vạch rõ được.

Nghĩ vậy, ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng động, rồi nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, vẫy tay: “Em về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ, tạm biệt.” Bạch Dương gật đầu.

Phó Kình Hiên khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Tạm biệt.”

Bạch Dương đóng cửa xe lại, đứng ngoài xe vẫy tay với anh, sau đó vòng qua đầu xe, đi vào trong tòa chung cư.

Phó Kình Hiên cứ như vậy mà nhìn theo cô, chờ đến khi cô đi vào chung cư anh mới bảo trợ lý Trương lái xe.

Vào thời khắc xe vừa mới lái đi, Bạch Dương đáng lẽ đang ở trong thang máy lại đột nhiên chạy ra từ tòa chung cư, chạy chậm đến ven đường nhìn về hướng xe của Phó Kình Hiên rời đi.

Cô nhìn thật lâu, lâu đến mức không biết đã có bao nhiêu chiếc xe đi qua, lúc này mới xoay người, một lần nữa đi vào trong chung cư.

Hai ngày sau, Bạch Dương đang trong văn phòng bận làm việc.

Bỗng nhiên có ai đó gõ cửa phòng làm việc.

Cô ngẩng đầu đánh mắt nhìn cánh cửa: “Vào đi.”

Người ngoài cửa nghe được giọng của cô bèn dừng động tác gõ cửa, đẩy cửa ra.

Thư ký Đồng ôm một xấp văn kiện bước vào: “Tổng giám đốc Bạch, đây là văn kiện khẩn cấp mà các bộ phận phía dưới gửi lên, cần cô ký tên.”

“Được, cứ để đó đi, tôi sẽ xử lý ngay.” Bạch Dương dùng bút máy chỉ vào bàn làm việc.

Thư ký Đồng đi qua đặt văn kiện xuống.

Bạch Dương nhìn cô ta: “Đỡ cảm chưa?”

Thư ký Đồng cụp mắt xuống, che đi vẻ khác thường trong mắt rồi gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã quan tâm, tôi đã ổn rồi”
 
Chương 1493


CHƯƠNG 1493

“Thật sự không sao đấy chứ? Hai ngày nay cô không đi làm, chắc chắn là cảm rất nặng.” Bạch Dương vẫn có chút không yên tâm.

Thư ký Đồng mỉm cười: “Thật sự không sao đâu.”

Thấy sắc mặt của cô ta đúng là không có vấn đề gì, Bạch Dương yên tâm gật đầu: “Không sao thì tốt rồi. Đúng rồi, cổ cô bị sao thế? Vừa rồi tôi thấy có dán urgo, bị thương sao?”

Nghe thấy Bạch Dương hỏi cổ mình, thư ký Đồng vô cùng hoảng hốt. Cô ta vội vàng nâng tay lên che miếng urgo kia đi, khóe miệng mấp máy, miễn cưỡng duy trì được bình tĩnh rồi trả lời: ‘Lúc sáng ra ngoài mặc áo khoác thì không may bị dây khóa của áo khoác làm bị thương, nhìn xấu quá nên mới dán lại.”

“Là vậy à.” Bạch Dương gật đầu, cười nói: “Được rồi, cô đi làm việc đi.”

“Vâng.” Thư ký Đồng vội vàng đáp rồi xoay người đi ra ngoài.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của cô ta, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cứ cảm thấy dáng đi của cô ta hơi kỳ lạ.

Nhưng Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là cô ta mới đổi một đôi giày cao gót mới nên đi lại không quen thôi. Vậy là cúi đầu tiếp tục làm việc.

Mà thư ký Đồng ởi ra từ văn phòng của Bạch Dương lại không thể nào bình tĩnh nổi.

Cô ta đóng cửa văn phòng Bạch Dương lại, dựa lưng vào cửa rồi từ từ ngồi thụp xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, quanh người tràn ngập cảm giác hoang mang luống cuống.

Đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy chuyện xảy ra hôm trước giống như đang nằm mơ vây.

Rõ ràng cô ta chỉ nghe theo lời dặn của †ổng giám đốc Bạch đi trông chừng tổng giám đốc Lục thôi, sao cuối cùng lại làm chuyện kia với tổng giám đốc Lục chứ?

Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc đó, trong lòng thư ký Đồng như một cuộn chỉ rối, ngổn ngang rối bời, vừa vui mừng lại vừa đau khổ.

Vui là vì cuối cùng cô ta cũng có được người đàn ông mình yêu, hơn nữa còn làm chuyện thân mật nhất trên đời với anh ta, khoảng cách giữa bọn họ đã gần hơn bất cứ khi nào.

Còn đau khổ là vì, sau khi anh ta tỉnh rượu lại lạnh lùng cảnh cáo cô ta, bảo cô ta quên việc này đi, coi như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì hết, hơn nữa còn không cho phép cô ta nói với tổng giám đốc Bạch.

Nhớ lại ánh mắt lạnh như băng kia của Lục Khởi, thư ký Đồng bắt đầu thở dồn dập, trái †im đau như có con dao cứa qua, cả người cô ta đều vô cùng đau khổ, khuôn mặt trắng bệch.

Đúng lúc này, một trợ lý khác đi tới, đang muốn vào văn phòng của Bạch Dương thì nhìn thấy Đồng Khê ngồi trước cửa văn phòng của Bạch Dương, kinh ngạc hỏi: “Thư ký Đồng, sao lại ngồi xổm ở đây thế?”

Ánh mắt thư ký Đồng thoáng động, ngẩng đầu lên từ đầu gối, cố nhếch miệng gượng cười: “Tôi thấy người hơi mệt nên mới ngồi xổm ở đây một lát.”

“Người mệt ư?” Trợ lý nhìn mặt cô ta, phát hiện đúng là vô cùng tái nhợt, vội vàng quan tâm nói: “Tôi đưa cô đến phòng y tế nhé.

Nói xong liền duỗi tay ra đỡ cô ta.

Thư ký Đồng từ chối, tự mình đỡ tường đứng lên: “Không cần, bây giờ tôi đỡ rồi, không cần phải xuống phòng y tế đâu.

Không phải cô muốn đi tìm tổng giám đốc Bạch sao, mau đi đi, không cần phải để ý đến tôi, tôi về văn phòng trước.”

Dứt lời, cô ta sửa sang lại quần áo sau đó bước đi bằng tư thế hơi kỳ lạ, đẩy cửa bước vào văn phòng của thư ký.

Trợ lý đứng đó nghiêng đầu nhìn về hướng cô ta đi, cảm thấy cô ta cứ là lạ.

 
 
Chương 1494


CHƯƠNG 1494

Nhưng trợ lý cũng không để ý nhiều, nhún vai sau đó xoay người đi vào văn phòng của Bạch Dương.

“Tổng giám đốc Bạch, tôi tới lấy tư liệu.”

Trợ lý đi về phía Bạch Dương, nói với cô.

Bạch Dương kéo ngăn kéo ra, lấy một tập văn kiện rồi đưa qua: “Đây, sau khi dùng xong nhớ phải lưu lại hồ sơ.”

“Vâng ạ, Tổng giám đốc Bạch cứ yên tâm.”

Trợ lý cười đồng ý.

Bạch Dương mấp máy đôi môi đỏ mọng, còn đang định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thông báo trên điện thoại, cô mỉm cười, sau đó phất tay nói với trợ lý: “Cô ra ngoài trước đi.”

“Vâng.” Trợ lý gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Bạch Dương áp điện thoại vào tai, nghe điện thoại: ‘Chào bác gái ạ.”

“Dương Dương, không quấy rầy con làm việc chứ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thân thiết hòa nhã của bà Lục.

Bạch Dương mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Bà Lục nhẹ nhàng thở phào.

Bạch Dương tò mò hỏi: “Bác gái, bác gọi điện thoại cho con vào giờ này là có chuyện gì ạ?”

Đầu kia điện thoại, bà Lục thở dài nhìn căn phòng trên lầu: “Đúng là có chút việc.

Dương Dương à, cháu có thể ra ngoài một chút không? Bác gái có chuyện muốn nói với con.”

“Được ạ. Nhưng mà bác gái, bác muốn nói chuyện gì thế?”

Bà Lục mỉm cười: “Đến lúc đó con sẽ biết.”

“Như vậy ạ, vậy được rồi.” Không nhận được đáp án cụ thể nhưng Bạch Dương cũng không thấy mất mát gì hết, cô gật đầu đồng ý.

“Một giờ sau gặp ở quán cà phê Vương Tước nhé.” Bà Lục lại nói, định ra địa chỉ gặp mặt.

“Con biết rồi ạ.” Bạch Dương cười đồng ý.

Ngắt điện thoại, cô buông điện thoại xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn làm việc, ý cười trên mặt từ từ thu lại biến thành vẻ phức tạp.

Thật ra cho dù bà Lục không trả lời là muốn nói chuyện gì nhưng cô cũng có thể lờ mờ đoán ra được.

Chắc là chuyện liên quan tới A Khởi rồi.

Chuyện gì nên tới thì sớm hay muộn gì cũng sẽ tới. Ngoài trừ chấp nhận ra thì Bạch Dương cũng không còn lựa chọn nào khác.

Sau đó, cô xoa xoa huyệt thái dương rồi đứng lên, cầm túi xách đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, Bạch Dương đi tới quán cà phê Vương Tước mà bà Lục.

Bởi vì cô tới sớm hơn nửa giờ nên lúc này bà Lục vẫn chưa tới.

Bạch Dương đi tới ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ. Cô gọi hai ly cà phê, vừa uống vừa chờ bà Lục xuất hiện.

Đợi được một lúc thì đột nhiên cô nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Là Lý Thất!

Bạch Dương đặt cà phê xuống, quay đầu nhìn ra phía sau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top