Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1454


Chương 1454

Bạch Dương cúi đầu nhìn chân anh: “Anh muốn đi toilet hay qua bàn làm việc à?”

“Không!” Phó Kình Hiên cử động chân: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Bạch Dương đáp: ‘Ý của tôi là nếu anh muốn đi vệ sinh hay qua bàn làm việc xử lý văn kiện thì cứ gọi cho tôi, tôi đỡ anh đi, dù sao chân của anh cũng không bước đi được.”

“Hóa ra là vậy.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, nếu tôi cần thì không khách sáo đâu nhé.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.” Bạch Dương cười một tiếng: “Nếu anh khách sáo thì tôi sẽ cảm thấy khó chịu. Nói thế nào thì cũng vì tôi mà chân anh mới bị thương.”

Mặc dù biết là Cố Tử Yên nhằm vào cả hai người họ.

Nhưng nếu Phó Kình Hiên không cứu cô mà né đi, anh sẽ không xảy ra chuyện.

Suy cho cùng, vẫn do cô liên lụy đến anh.

Nhìn sự tự trách trên gương mặt Bạch Dương mà Phó Kình Hiên khẽ thở dài: “Được rồi, những chuyện này đều do tôi tự nguyện, em đừng để trong lòng.”

“Tôi biết nhưng mà…”

Bạch Dương còn chưa dứt câu thì điện thoại đã chợt reo lên.

Cô nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhìn thử, là Lục Khởi gọi.

“Tôi nghe điện thoại.” Bạch Dương quay đầu báo với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Nghe đi.”

Bạch Dương trượt nút trả lời rồi đặt di động kề bên tai: “Alo, A Khởi.”

“Cục cưng, em vẫn chưa đưa đồ trang sức cho Phó Kình Hiên sao?” Lục Khởi ở bên đầu dây kia hỏi.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên: “Đưa rồi”

“Vậy sao em còn chưa về? Đã lâu như vậy rồi, không phải em nói cần phải đi nghiệm thu nhà máy à?” Lục Khởi lại hỏi.

Bạch Dương giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Em có chút chuyện níu chân nên chắc tối nay mới về”

“Có việc giữ chân à? Chuyện gì thế cục cưng?” Lục Khởi lo lắng hỏi: “Cần anh giúp không?”

Bạch Dương vừa cười vừa lắc đầu: “Không cần đâu, tạm thời thì đã được giải quyết rồi”

“Ra thế à. Vậy được rồi, có gì em đến đây nhanh nhé, nếu trễ nữa là đội thi công sẽ tan làm đấy.” Lục Khởi yên tâm nói.

Bạch Dương gật đầu ừ một tiếng: “Ừ, em sẽ qua đó nhanh thôi.”

“Được rồi, vậy anh cúp máy trước đây.”

Dứt lời, Lục Khởi ngắt máy.

Bạch Dương đặt điện thoại xuống.

Phó Kình Hiên rót ly nước cho cô: “Lục Khởi nói gì vậy?”

“Cảm ơn.” Bạch Dương nhận ly nước rồi cảm ơn anh, bấy giờ mới trả lời vấn đề: “Mấy tháng trước chẳng phải vì Cố Tử Yên mà anh nhường tôi một mảnh đất à? Về sau tôi dùng nó để xây nhà máy, bây giờ cũng gần như xong cả rồi, chỉ cần nghiệm thu là được.”

“Chúc mừng em nhé.” Phó Kình Hiên cười nói: “Nhà máy thành lập xong thì sau này không cần giao hàng hóa cho công ty khác làm rồi”

Anh đưa ly nước của mình về phía Bạch Dương.
 
Chương 1455


Chương 1455

Bạch Dương nở nụ cười, cụng ly: “Anh nói †an làm đấy.” Lục Khởi yên tâm nói.

Bạch Dương gật đầu ừ một tiếng: “Ừ, em sẽ qua đó nhanh thôi.”

“Được rồi, vậy anh cúp máy trước đây.”

Dứt lời, Lục Khởi ngắt máy.

Bạch Dương đặt điện thoại xuống.

Phó Kình Hiên rót ly nước cho cô: “Lục Khởi nói gì vậy?”

“Cảm ơn.” Bạch Dương nhận ly nước rồi cảm ơn anh, bấy giờ mới trả lời vấn đề: “Mấy tháng trước chẳng phải vì Cố Tử Yên mà anh nhường tôi một mảnh đất à? Về sau tôi dùng nó để xây nhà máy, bây giờ cũng gần như xong cả rồi, chỉ cần nghiệm thu là được.”

“Chúc mừng em nhé.” Phó Kình Hiên cười nói: “Nhà máy thành lập xong thì sau này không cần giao hàng hóa cho công ty khác làm rồi”

Anh đưa ly nước của mình về phía Bạch Dương.

Bạch Dương nở nụ cười, cụng ly: “Anh nói Hiên nhìn cô.

Bạch Dương nghe xong thì vội lắc đầu, khoát tay nói: “Không cần, tôi không cần anh giúp. Tôi định đích thân đi nước ngoài một chuyến để tìm thử”

“Ra nước ngoài?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Bạch Dương bưng ly nước: “Ừ, mùng mười tháng sau, một bạn học thời đại học của tôi đính hôn, hai ngày trước vừa mới nhận điện thoại của cô ấy mời đi tham dự lễ đính hôn. Nghe nói, gia đình chồng sắp cưới của cô ấy kinh doanh khoáng sản nên hợp tác với nhiều xí nghiệp thiết bị, tôi định †ìm mối mua sắm qua buổi lễ đính hôn của cô ấy.”

Mùng mười tháng sau, buổi lễ đính hôn, gia đình chồng sắp cưới kinh doanh khoáng sản…

Lại trùng hợp đến vậy ư?

Phó Kình Hiên thoáng liếc qua bàn làm việc của minh, trong ngăn kéo vẫn còn thư mời tiệc đính hôn.

Mà nhân vật chính của buổi tiệc lại giống hệt lời cô nói, cử hành tiệc đính hôn vào mùng mười tháng sau, gia đình kinh doanh khoáng sản.

Thế nên lễ đính hôn mà bọn họ phải đi là một đúng không?

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên cong môi, không khỏi cười ra tiếng.

Bạch Dương khó hiểu nhìn anh: “Anh cười cái gì thế?”

“Không có gì.’ Phó Kình Hiên cụp mắt giấu đi ý cười còn chưa biến mất trong đó rồi khẽ khàng trả lời.

Anh không định kể việc mình cũng tham gia buổi tiệc đính hôn này với cô.

Bởi vì anh muốn xem thử, đến lúc cô nhìn thấy anh ở bữa tiệc thì gương mặt cô thế nào, là ngạc nhiên hay mừng rỡ?

Chắc hẳn là cả hai.

Tưởng tượng đến hình ảnh Bạch Dương tròn xoe đôi mắt, mặt mày ngạc nhiên nhìn mình, nét cười trong mắt anh càng rõ rệt hơn.

Bạch Dương thấy dáng vẻ thần bí của Phó Kình Hiên thì cảm thấy khó hiểu.

Nhưng mà anh không nói, cô cũng chẳng ép làm gì.

Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
 
Chương 1456-1457


Chương 1456

Bỏ điện thoại vào trong túi, Bạch Dương vừa kéo khóa lại thì nghe được giọng nói của người nọ vang lên sau lưng: “Đúng rồi, có phải lúc nãy Lục Khởi gọi em là cục cưng không?”

Cũng chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không mà hai chữ “cục cưng” của anh hình như được nhấn mạnh, tạo cảm giác trêu chọc, mang theo sự khàn khàn gợi cảm, khiến người ta nghe mà tai như nhữn ra, mặt cũng bất giác đỏ lên.

Đặc biệt là lúc nói, Phó Kình Hiên còn vừa nhìn cô vừa nói.

Thế nên cô hoài nghi, có phải anh đang cố tình gọi cô như vậy hay không.

Bỗng chốc, Bạch Dương cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Cô bất giác đưa tay sờ mặt, quả nhiên là nóng.

Không chỉ vậy, tim cô cũng đập thình thịch, như hươu con chạy loạn, không sao bình tĩnh nổi.

Một tay cô ấn ngực, một tay kia liên tục phe phẩy vào mặt mình, muốn để mặt mình hạ nhiệt xuống.

Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương như vậy bèn mở miệng: “Em sao thế?”

“Không… không có gì… Bạch Dương ấp úng trả lời rồi vội cúi đầu xuống, không dám nhìn anh.

Trời ạ, cô đang bị sao vậy.

Tại sao nhịp tim lại nhanh đến thế?

Tại sao mặt lại nóng đến thế?

Mau mau tỉnh táo lại đi!

Anh cũng đâu phải gọi cô là cục cưng, chỉ đang trần thuật lại xưng hô của A Khởi với cô thôi mà, tại sao cô lại khác thường như vậy?

A Khởi thường xuyên gọi cô như thế, chính cô cũng không có phản ứng nào, cớ sao Phó Kình Hiên gọi thì cô lại bị như vậy?

Sao Phó Kình Hiên không nhìn ra cô đang nói dối được. Anh nheo mắt nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu Bạch Dương.

Một lát sau, có vẻ anh đã hiểu điều gì đó, trong mắt lóe sáng, cơ thể hơi đổ về trước, xích lại gần cô, bờ môi mỏng khẽ hé mở: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của anh, có phải Lục Khởi gọi em là “cục cưng”

hay không? Hửm?”

Hai chữ “cục cưng” này càng được anh nói một cách thâm tình hơn.

Lại thêm âm cuối vô cùng trêu ngươi khiến Bạch Dương phải hít một hơi thật sâu.

“Anh… anh cách tôi xa chút đi!” Cô đứng phắt dậy, tiến lên trước mấy bước để kéo dài khoảng cách với anh. Sau đó quay lưng, có nói thế nào cũng không chịu xoay người lại.

Phó Kình Hiên trông thấy hai tai đỏ như máu của cô thì cũng đoán được đại khái gương mặt hiện giờ của cô ra sao.

Chắc chắn cũng đỏ như tai cô rồi.

Quả nhiên, sự khác thường của cô là do anh mà ra.

Phó Kình Hiên chống tay lên đầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười chế nhạo: “Sau này, đừng để anh ta gọi em như vậy.”

“Vì sao?” Bạch Dương xoa mặt mình, thở sâu, miễn cưỡng ổn định tâm tình, sau đó mới xoay người lại.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Tại vì tôi không thích.”

Bạch Dương mím môi: “Anh không thích là chuyện của anh, cớ gì mà A Khởi không thể gọi tôi như thế”

Chương 1457

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1458


Chương 1458

Bởi vì biển số xe rất đặc biệt nên tôi nhớ rõ, nhưng lúc chúng tôi định báo cảnh sát thì chiếc xe lập tức rời đi. Sau đó, chúng tôi cho rằng nó chỉ trùng hợp đi cùng một con đường thôi, nhưng để an toàn, lúc đến Thiên Thịnh, tôi để thư ký kiểm tra chủ xe của biển số này.”

“Có kết quả chưa?” Sắc mặt Phó Kình Hiên rất u ám.

Bạch Dương cắn môi: “Kết quả cho thấy chủ xe chỉ là một người dân thành phố bình thường nên tôi mới hoàn toàn mất cảnh giác. Không ngờ chủ chiếc xe này lại là Cố Tử Yên!”

Lúc ấy, khi Cố Tử Yên lái xe đâm về phía cô và Phó Kình Hiên thì hai người chỉ lo tránh, không để ý đến biển số xe.

Thế nên mới không nhận ra chiếc xe Cố Tử Yên lái lại chính là chiếc xe theo đuôi xe cô lúc sáng.

“Vậy thì không đúng. Nếu chủ xe là Cố Tử Yên thì chắc thư kí của cô Bạch không thể tra ra được chỉ là dân thành phố. Trợ lý Trương nêu ra điểm đáng ngờ: “Chẳng lẽ thư kí của cô với Cố Tử Yên là một bọn?”

“Không thể nào.” Bạch Dương lập tức bác bỏ: “Đồng Khê không thể là người của Cố Tử Yên được.”

“Cũng có thể bản thân biển số xe có vấn đề. Cậu cho người đi điều tra xem, rốt cuộc là Cố Tử Yên hay chỉ là người dân trong thành phố.” Phó Kình Hiên lên tiếng phân phó.

Trợ lý Trương gật đầu: “Vâng!”

Anh ta lâ điện thoại ra gọi đi.

Bạch Dương và Phó Kình Hiên tiếp tục xem đoạn camera.

Đoạn camera về sau chẳng có gì cả. Bởi †ừ đầu đến cuối, ngoài xe cộ và người di chuyển trên đường, bọn họ đều không trông thấy Cố Tử Yên bước xuống xe.

Mãi cho đến hai tiếng sau, cô và Phó Kình Hiên cùng xuất hiện ở ven đường, lúc này xe của Cố Tử Yên mới chuyển động.

Sau đó chính là việc cô ta đụng hai người và bọn họ tránh né.

Xem xong đoạn camera, Phó Kình Hiên đan hai vào nhau, đặt trên đầu gối, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

Bạch Dương hít một hơi, cũng im lặng.

Căn phòng lập tức yên tĩnh.

Khoảng mấy phút sau, trợ lý Trương đã nói chuyện điện thoại xong, đứng bên cạnh hai người: “Tổng giám đốc Phó, đã điều tra rõ ràng rồi. Kết quả giống hệt với cái của thư kí cô Bạch, chủ biển số xe chỉ là một dân thành phố bình thường.”

“Nói cách khác, biển số của Cố Tử Yên là giả?” Phó Kình Hiên cong môi cười khinh bỉ.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng vậy, chắc là do Cố Tử Yên ngẫu nhiên làm giả một biển số. Nếu không có giấy phép mà lái xe trên đường thì xe cô ta sẽ bị cản lại, từ đó không thể theo đuôi cô Bạch được.”

“Tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Tiếp theo điều tra vợ chồng Cố Việt Bân và nhà họ Mạnh. Tôi muốn biết rốt cuộc bọn họ có đứng phía sau giúp đỡ Cố Tử Yên không.”

Bây giờ, mặc dù cảnh sát chưa công khai chuyện Cố Tử Yên còn sống nhưng cũng vẫn liên hệ với nhà họ Cố.

Trước đó nhà họ Cố đau đớn khôn nguôi vì chuyện Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát nên cảnh sát cần phải thông báo với họ.

Thế nên, nếu gia đình đó biết Cố Tử Yên chưa chết, biết đâu lại âm thầm giúp đỡ cô †a.

“Vâng.” Trợ lý Trương lên tiếng, tiếp nhận mệnh lệnh này, sau đó lập tức đi ra ngoài làm theo.
 
Chương 1459


Chương 1459

Bạch Dương nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ ba mươi rồi.

Ngay lúc cô thả cánh tay xuống, chuẩn bị nói lời tạm biệt với Phó Kình Hiên thì anh đã lên tiếng trước: “Nếu vẫn muốn đi nghiệm thu nhà máy thì mau đi đi. Đi nghiệm thu sớm rồi xong sớm về sớm. Nếu không trời tối sẽ không an toàn đâu.”

“Được, vậy tôi đi trước đây.” Bạch Dương đứng dậy.

Phó Kình Hiên cầm điện thoại lên nói: “Chờ chút, tôi bảo người đưa em đi.”

“Không cần đâu, tôi có lái xe đến.” Bạch Dương xua tay từ chối.

Phó Kình Hiên nghiêm túc nói: “Nhất định phải làm thế. Tôi không yên tâm để em đi một mình, khó có thể đảm bảo trên đường đi Cố Tử Yên không đột ngột xuất hiện.”

Nghe anh nói thế, Bạch Dương im lặng, trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh, cô đang lái xe trên đường, sau đó Cố Tử Yên đột ngột xông ra, trực tiếp đâm về phía xe cô, đâm cô chết tươi.

Nghĩ vậy, Bạch Dương không nhịn được, cả người bất giác rùng mình. Cô không từ chối nữa mà hơi cúi người: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Phó Kình Hiên giương cằm lên, gửi một tin nhắn đi.

“Được rồi, em đi xuống đại sảnh đi. Người tôi sắp xếp sẽ đợi em ở đó, bọn họ sẽ bảo vệ em.” Anh để điện thoại xuống rồi nói.

Bạch Dương gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước đây.”

“Đi đi.” Phó Kình Hiên vẫy tay.

Bạch Dương nhìn chằm chằm vào chân anh, dặn dò anh mấy câu không nên để chân chạm nước. Sau đó mới đeo túi lên, ra khỏi phòng làm việc của anh.

Sau khi ra khỏi thang máy, Bạch Dương lập tức nhìn thấy người được Phó Kình Hiên sắp xếp đến đưa cô đi. Là hai người vệ sĩ mặc quần áo đồng phục, dáng người cao lớn cùng thân hình vạm vỡ, nhìn rất có cảm giác an toàn.

Nhưng đây không phải là điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là, hai vệ sĩ này một trước một sau mở cửa hai chiếc xe, kẹp chiếc xe của cô ở giữa, lấy cách này để bảo vệ cô.

Cô vẫn cho rằng Phó Kình Hiên sẽ để hai vệ sĩ này ngồi trên xe cô để bảo vệ cô, không ngờ anh lại dùng cách này.

Nhưng đây cũng chính là cách bảo vệ tốt nhất.

Làm vậy thì Cố Tử Yên không thể nào đâm vào xe cô được, bởi vì trước và sau xe cô đều có xe bảo vệ.

Nếu Cố Tử Yên muốn đâm thì cũng chỉ đâm vào xe trước hoặc xe sau, không thể đâm vào xe cô được.

Trước sự sắp xếp chu toàn của Phó Kình Hiên, đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương hơi cong lên, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Cô chợt phát hiện, con người anh hiểu rất rõ các chỉ tiết về mọi phương diện.

“Cục cưng, em đến rồi đấy à.” Lục Khởi đứng ở cửa ra vào nhà máy của Bạch Dương. Nhìn thấy chiếc xe màu đỏ quen thuộc của cô, anh ta lập tức vứt tàn thuốc đi, bước tới đó.

Bạch Dương mở cửa xuống xe, mỉm cười với anh ta: “Xin lỗi anh nha, để anh chờ lâu rồi.

“Đâu có, anh cũng mới đến được khoảng nửa tiếng.” Lục Khởi cười tủm tỉm nói, sau đó liếc nhìn hai chiếc xe phía trước và sau xe cô, nghỉ ngờ hỏi: “Cục cưng, có chuyện gì thế? Bọn họ là ai?”
 
Chương 1460


Chương 1460

Bạch Dương cũng không có ý định giấu diếm anh ta, cô chỉ vào hai chiếc xe đó rồi trả lời: “Bọn họ là vệ sĩ của Phó Kình Hiên, hai chiếc xe này cũng là của Phó Kình Hiên đấy”

“Sao vệ sĩ của Phó Kình Hiên lại theo em đến đây?” Lục Khởi nhíu mày hỏi.

“Nói ra thì rất dài. Tóm lại, bọn họ là người Phó Kình Hiên phái đến để bảo vệ em, chờ lát nữa họ đưa em về Vịnh Tiên Thủy rồi sẽ trở lại” Bạch Dương vừa sửa sang lại mái tóc vừa nói.

Lục Khởi nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe kia, còn muốn nói điều gì đó.

Bạch Dương lại nhìn đồng hồ: “Được rồi A Khởi. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, đi xem nhà máy trước.”

“Được.” Nghe cô nói đến chuyện chính, Lục Khởi chỉ đành đè sự nghỉ hoặc trong lòng xuống, đi vào nhà máy cùng cô.

Đợi đến lúc nghiệm thu nhà máy xong, đi ra ngoài đã là sáu giờ, sắc trời đã tối.

Bạch Dương biên soạn những chỗ cần sửa lại thành một tập, sau khi giao cho đội thi công, cô lập tức chuẩn bị trở về.

Trên xe, Lục Khởi nhìn chiếc xe đang đi phía trước, rồi lại ngó đầu ra khỏi cửa sổ nhìn chiếc xe phía sau, sắc mặt đen sì: “Cục cưng, bây giờ em có thể nói cho anh biết tại sao Phó Kình Hiên lại cử vệ sĩ bảo vệ em rồi chứ?”

Lúc trước bận nghiệm thu nhà máy thì không nói, anh ta có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ, cô không còn lý do gì để chối nữa nhỉ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bạch Dương nghe thấy câu hỏi của anh ta, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào.

Cô đã biết từ lâu, với lòng hiếu kỳ của anh †a, chắc chắn sẽ hỏi đến tận cùng.

Bạch Dương bình thản xoay tay lái, trả lời: “Là thế này, buổi chiều em…”

Cô kể chuyện Cố Tử Yên muốn đâm mình cho anh ta nghe.

Lục Khởi nghe xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Mẹ kiếp, không ngờ còn có chuyện như thết”

“Đúng thế, Phó Kình Hiên lo lắng Cố Tử Yên sẽ âm thầm ra tay với em lần nữa nên anh ấy mới sắp xếp hai vệ sĩ cho em.” Bạch Dương liếc nhìn bên trái kính chiếu hậu, nhìn chiếc xe hiện lên trong gương rồi nói.

Lần này, Lục Khởi không thể nào nổi giận với Phó Kình Hiên.

Dù sao, mục đích anh làm như thế cũng là vì muốn tốt cho Bạch Dương.

Nếu anh ta tức giận vì chuyện này thì đúng là không phải người.

“Đúng rồi cục cưng, chẳng phải em vừa mới nói Phó Kình Hiên cho người đuổi theo Cố Tử Yên rồi à? Nhưng bây giờ Phó Kình Hiên lại phái người bảo vệ em, có phải Cố Tử Yên vẫn chưa bị bắt đúng không?” Lục Khởi cau mày nói.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Vốn dĩ đã bắt được người rồi. Nhưng sau lưng Cố Tử Yên có người giúp đỡ, vì vậy mới để cô ta chạy thoát. Bây giờ Phó Kình Hiên đang cho người điều tra xem, rốt cuộc ai là người giúp đỡ Cố Tử Yên. Sau khi điều tra ra được sẽ lập tức sẽ nói cho em biết.”

“Mẹ kiếp!” Lục Khởi tức giận vỗ đùi một cái: “Anh không hiểu, Cố Tử Yên đã rơi vào tình cảnh thế này rồi, tại sao vẫn còn có người giúp cô ta? Giao tình của cô ta tốt thế cơ à?”

Bạch Dương cụp mắt, biểu cảm vô cùng chắc chắn: “Ai mà biết được. Nhưng cho dù cô ta có quan hệ gì đi nữa thì em nhất định không bỏ qua cho cô ta!”

“Đúng thế.” Lục Khởi gật đầu nói.

Bạch Dương không nói chuyện nữa, đôi môi đỏ mím chặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
 
Chương 1461


Chương 1461

Lục Khởi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng không lên tiếng làm phiền nữa, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại.

Nửa tiếng sau, đã đến Vịnh Tiên Thủy.

Hai người vệ sĩ lên tiếng chào hỏi Bạch Dương, sau đó lái xe rời đi.

Lục Khởi nhìn hai chiếc xe đã đi xa, sờ cằm nói: “Cục cưng à, hiện tại Cố Tử Yên vẫn đang trốn trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với em. Anh nghĩ em cũng nên thuê hai người vệ sĩ giống như vậy để bảo vệ em đi.”

Bạch Dương cũng không thẳng thừng từ chối đề nghị này của anh ta, cô cười nói: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”

Dứt lời, cô mở cửa xuống xe.

Lục Khởi cũng bước xuống theo.

Bạch Dương bước qua mũi xe, đi về phía tay lái phụ: “Anh lái xe về đi, sáng mai đến đón em, tiện thể mở một cuộc họp tại Thiên Thịnh.”

“Được.” Lục Khởi cười đồng ý, sau đó đi sang chỗ ghế lái.

Đi đến trước cửa ghế lái, anh ta mở cửa xe, vẫy tay với Bạch Dương: “Cục cưng, vậy anh đi trước nhé.”

Bạch Dương ừ một tiếng.

Lục Khởi xoay người định lên xe.

Đột nhiên, Bạch Dương nghĩ đến điều gì đó, vội vàng xoay người gọi anh ta lại: “A Khởi, đợi đất”

“Có chuyện gì vậy?” Nửa người Lục Khởi đã chui vào trong xe, nghe thấy tiếng cô gọi, anh ta lại chui ra.

Trong đầu Bạch Dương hiện lên lời Phó Kình Hiên nói trong phòng làm việc, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Chuyện là… A Khởi, về sau đừng gọi em là cục cưng nữa.”

Giống như Phó Kình Hiên đã nói, gọi như vậy có vẻ quá thân mật, không thích hợp với mối quan hệ giữa cô và Lục Khởi.

Nghe thấy lời Bạch Dương nói, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Lục Khởi cứng lại: “Em bảo anh về sau đừng gọi em là cục cưng nữa ư?”

“Ừ”’ Bạch Dương gật đầu.

“Tại sao?” Lục Khởi đóng cửa xe ầm một tiếng, sau đó bước hai ba bước đến trước mặt cô, muốn cô đưa ra một lời giải thích.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Bởi vì gọi thế không thích hợp lắm.”

“Không thích hợp ở chỗ nào?” Lục Khởi cảm thấy khó hiểu.

“Chỗ nào cũng không thích hợp.” Bạch Dương thở hắt ra, đáp: “Xưng hô này chỉ có người yêu với nhau mới có thể gọi thôi, mà hai chúng ta chỉ là bạn bè, vì vậy anh gọi em như thế có hơi quá phận.”

Lục Khởi cười hơi mỉa mai: “Sao lại quá phận chứ? Anh đã gọi em như vậy mười mấy năm rồi, em cũng không hề nói anh gọi như vậy có gì không đúng. Nhưng đột nhiên bây giờ lại bảo không được, có phải có người nào đã nói gì với em không? Bảo em không được để anh gọi em như thế?”

Bạch Dương khẽ mở to mắt.

Lục Khởi thấy vậy thì hiểu rõ, anh ta nắm chặt tay lại: ‘Quả nhiên, có người bảo em không được gọi như vậy đúng không? Là Phó Kình Hiên à?”

Ánh mắt Bạch Dương trốn tránh, ngầm thừa nhận.
 
Chương 1462


Chương 1462

“Đúng là anh ta!” Sắc mặt Lục Khởi vô cùng xấu: “Bây giờ em cũng nghe lời anh ta thật đấy. Bởi vì anh ta nói như vậy, em lập tức không muốn để anh gọi em bằng cái tên anh đã gọi cả chục năm.”

Nghe vậy, trong lòng Bạch Dương cảm thấy áy náy, cô mím môi trả lời: “A Khởi, em xin lỗi, em thừa nhận, đúng là Phó Kình Hiên bảo em làm thế. Anh ấy bảo em nói với anh, hy vọng về sau anh không gọi em như vậy nữa, bởi vì như thế không thích hợp. Nhưng em cũng đã suy xét cẩn thận, phát hiện đúng như anh ấy đã nói, xưng hô này không thích hợp với mối quan hệ giữa chúng ta.”

Trước đây cô cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi nghe Phó Kình Hiên nói như vậy.

Cuối cùng cô cũng sực nhận ra. Cách xưng hô của A Khởi với cô thật sự quá mức mập mờ và thân mật, đã vượt ra khỏi phạm vi xưng hô giữa bạn bè.

“Không, không phải không thích hợp với mối quan hệ của chúng ta.” Lục Khởi nhếch môi môi, nở nụ cười mỉa mai: ‘Mà là em không muốn để người nào đó không vui thôi.”

Biểu cảm trên mặt Bạch Dương cứng đờ: “Cái… cái gì cơ?”

“Không có gì!” Lục Khởi lùi về sau một bước, sau đó quay người đi đến bên cửa ghế lái, mở cửa rồi nhoài người vào rút chìa khóa xe ra: “Anh hỏi em một lần nữa, em thật sự muốn anh không gọi em bằng cái tên này nữa ư?”

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mấp máy, dường như cô đang do dự.

Nhưng lúc này, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của Phó Kình Hiên, sự do dự trong lòng lập tức bị xóa sạch, cô gật đầu, ừ một tiếng.

Nghe được câu trả lời của cô, trái tim Lục Khởi lập tức chìm xuống đáy vực, chút chờ mong trong lòng biến mất không thấy tăm hơi.

Đáy mắt anh ta chất chứa một nụ cười khổ: “Được, anh biết rồi. Nếu em đã kiên quyết như vậy thì anh đồng ý. Về sau anh sẽ không gọi em là cục cưng nữa. Thế nhưng, em có biết không, ngay tại thời khắc xưng hô này biến mất, quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không còn thân thiết như lúc trước nữa rồi”

Bạch Dương nhíu mày: “Tại sao chứ?

Giữa chúng ta chỉ có sự thay đổi về xưng hô thôi, nhưng tình bạn giữa chúng ta sẽ không thay đổi đâu, đúng không?”

“Nếu là tình bạn bè thật, tất nhiên nó sẽ không thay đổi. Nhưng chúng ta không giống vậy.” Lục Khởi nắm chặt chìa khóa trong tay, hít sâu một hơi: “Cái tên cục cưng này là xưng hô anh dành cho riêng em. Bởi vì, khi gọi em như thế anh mới cảm thấy, anh là người duy nhất của em, chiếm cứ một vị trí nhất định ở trong lòng em.

Nhưng bây giờ em đã tước đoạt mất quyền lợi gọi em như vậy của anh. Điều này chứng tỏ trong lòng em, anh chẳng khác nào người bạn bình thường, cũng không quan trọng như anh từng nghĩ. Vì vậy…

chúng ta cứ thế đi!”

Dứt lời, anh ta đặt chìa khóa lên trước mui xe, xoay người đi đến bên vệ đường.

“A Khởi!” Bạch Dương thấy vậy, vội vàng gọi anh ta một tiếng.

Nhưng Lục Khởi cứ như không nghe thấy, anh ta không hề quay đầu, cũng không hề dừng lại, đi thẳng đến ven đường, vẫy tay chặn một chiếc xe rồi lên xe rời đi.

Nhìn xe taxi đi xa, trong lòng Bạch Dương cảm thấy bối rối.

Lời anh ta vừa nói để lộ rất nhiều thông tin.

Trong đó, cô đọc hiểu được một điều, không ngờ anh ta lại có tình cảm kia với côi Bạch Dương nắm chặt tay, khẽ lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được.

Rõ ràng, cô có chút không dám tin tình cảm mà Lục Khởi dành cho cô không phải là tình cảm bạn bè mà là tình yêu nam nữ!
 
Chương 1463


Chương 1463

Nếu không phải vừa rồi anh ta tự bày tỏ thì cô hoàn toàn không hề nhận ra.

Thảo nào, anh ta luôn gọi cô là cục cưng.

Thảo nào khi cô không cho anh ta gọi nữa, anh ta lại phản ứng lớn như thế.

Nếu bọn họ chỉ là bạn bè, là tình cảm giữa bạn thân, khi cô không đồng ý cho anh ta gọi mình là cục cưng nữa, có lẽ anh ta sẽ buồn, nhưng chắc chắn sẽ không phản ứng kịch liệt đến thế, thậm chí dường như còn muốn cắt đứt quan hệ với cô.

“A Khởi… Bạch Dương nhìn theo hướng Lục Khởi rời đi, khẽ gọi tên anh ta.

Mặc dù cô cảm thấy hơi tiếc nuối, về sau giữa hai người sẽ không còn thể lại thân mật như trước nữa, nhưng cô không hề hối hận về quyết định hiện tại của mình.

Nếu cô vẫn chưa phát hiện anh ta có tình cảm nam nữ với mình thì có lẽ cô sẽ hối hận, nhưng bây giờ cô không hề áy náy.

Bởi vì, nếu tiếp tục như thế, tình cảm mà A Khởi dành cho cô sẽ ngày càng sâu đậm, không buông xuống được.

Nhưng cô không yêu anh ta, cho nên cô không thể đáp lại tình cảm của anh ta.

Làm vậy thì cuối cùng anh ta sẽ là người bị †ổn thương.

Bây giờ cô bắt Lục Khởi không được gọi mình là cục cưng, điều này gián tiếp nói cho anh ta biết, cô chỉ coi anh ta là bạn bè, không có tình yêu nam nữ. Có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng bước ra khỏi đoạn tình cảm này, không ngày càng lún sâu, đến cuối cùng không thể cứu vãn.

Nghĩ vậy, Bạch Dương thở dài. Sau đó cô bước đến mũi xe, cầm lấy chìa khóa Lục Khởi vừa để trên đó, đi vào tòa nhà.

Bên kia, sau một thời gian, cuối cùng Phó Kình Hiên cũng trở về biệt thự nhà họ Phó.

Anh vừa xuống xem, điện thoại đã vang lên.

Anh giơ tay lên, ý bảo trợ lý Trương dừng xe lăn lại, sau đó lập tức nghe điện thoại.

“Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đã đưa cô Bạch về Vịnh Tiên Thuỷ an toàn rồi” Người ở đầu kia điện thoại lên tiếng nói.

Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Tốt lắm, trên đường có phát hiện chiếc xe nào khả nghi không?”

“Không có.”

Phó Kình Hiên chau mày: “Tôi biết rồi. Từ giờ trở đi, hai người hãy âm thầm ở bên Bạch Dương, bảo vệ cô ấy thật tốt.”

“Rõ.” Người ở đầu kia điện thoại gật đầu đồng ý.

Phó Kình Hiên không nói gì nữa, cúp máy.

Trợ lý Trương thấy anh đặt điện thoại xuống, lúc này anh ta mới tiến đến đẩy xe lăn đi vào cổng biệt thự.

Vừa đi vào phòng khách, Phó Kình Hiên lập tức nhìn thấy Vu Y Cơ đang ngồi trên sofa, đưa lưng về phía anh.

Một tay bà ta cầm một chiếc gương, tay còn lại đặt trên xương quai xanh, giống như đang vuốt v e cái gì đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu đẹp quá.

Phó Kình Hiên nhướng mày, lên tiếng hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
 
Chương 1464


Chương 1464

Nghe thấy giọng anh, vẻ mặt Vu Y Cơ lập tức thay đổi, suýt chút nữa đã quăng chiếc gương trong tay đi. Chiếc gương rơi xuống đùi, đập vào chân bà ta vô cùng đau đớn, cả gương mặt bà ta nhíu lại.

Nhưng Vu Y Cơ không quan tâm đ ến điều này, bà ta vội vàng nhấc tấm gương lên, xoa xoa chân, ôm xương quai xanh đứng lên, quay người nở nụ cười, nhìn Phó Kình Hiên nói: “Kình Hiên, sao đột nhiên con lại trở về thế? Chẳng phải dạo này con đều ở bên ngoài sao?”

Thấy bà ta hoảng hốt, Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Con về lấy chút đồ. Mẹ, cổ mẹ làm sao vậy? Tại sao mẹ cứ ôm cổ thế?”

Trước ánh nhìn chằm chằm của anh, trong lòng Vu Y Cơ càng hoảng hốt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, ánh mắt trốn tránh: “Mẹ… cổ mẹ bị dị ứng, vì vậy… vì vậy…”

Bà ta chưa kịp nói xong, điện thoại đã vang lên.

Vu Y Cơ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vô thức muốn nhận máy.

Ngay khi bỏ tay ra khỏi xương quai xanh, bà ta lập tức ý thức được mình vừa làm gì, trong lòng lập tức kêu lên một tiếng, xong rồi!

Bị phát hiện rồi!

“Đó là Azure Heart?” Trợ lý Trương đứng sau Phó Kình Hiên nhìn thấy vòng cổ trên cổ Vu Y Cơ, kinh ngạc há to miệng.

Phó Kình Hiên cũng nhìn thấy, lông mày nhíu chặt lại, hỏi với giọng nặng nề: “Mẹ, không phải Azure Heart ở chỗ Bạch Dương ư? Tại sao bây giờ lại ở chỗ mẹ?”

Vu Y Cơ nghe thấy lời chất vấn của anh, đôi mắt xoay tròn, vội vàng tìm bừa một cái cớ: “Đây… đây là đồ giả, mẹ mua hàng nhái cao cấp đấy.”

“Hàng nhái cao cấp?” Sắc mặt Phó Kình Hiên trầm xuống, quanh người tản ra vẻ không vui.

Khóe miệng trợ lý Trương run rẩy, cảm thấy cạn lời vô cùng.

Azure Heart có hàng nhái cao cấp ư?

Rõ ràng bà ta đang nói dối!

Vu Y Cơ không biết Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đã biết bà ta đang nói dối. Bà ta còn tưởng rằng bọn họ đã tin lời mình nói, lập tức gật đầu nói: ‘Đúng thế, đây là hàng nhái cao cấp. Mẹ cố ý đi tới trung tâm mua sắm để mua, mất mấy trăm triệu đấy.”

“Mẹ, mẹ thật sự cho rằng sẽ có người làm giả Azure Heart ư?” Phó Kình Hiên nhìn bà †a với vẻ mặt vô cảm.

Vu Y Cơ nghe thấy lời này của anh, trong lòng giật thót, nỗi bất an bất chợt dâng trào mãnh liệt: ‘Ý… ý gì cơ?”

“ý của con chính là, khi Azure Heart được chế tác xong được đưa thẳng đến hội đấu giá luôn, không có bất cứ một bức ảnh nào được truyền ra ngoài. Vì vậy, cả thế giới chỉ biết Azure Heart là báu vật có giá trị rất lớn, nhưng không ai biết nó có hình dáng thế nào cả. Mẹ nói cho con biết đi, cửa hàng mà mẹ mua đồ đã thấy hình ảnh của Azure Heart ở đâu, hơn nữa làm cách nào mà họ có thể chế tác ra được?” Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, cất giọng lạnh nhạt.

Sắc mặt Vu Y Cơ lúc đỏ lúc trắng: “Chuyện này… Mẹ…”

Cả người bà ta cực kỳ xấu hổ, không thốt lên lời.

Phó Kình Hiên xoa mày: “Bây giờ mẹ có thể nói cho con biết, tại sao Azure Heart lại ở chỗ mẹ được chưa?”

Vu Y Cơ vuốt chiếc vòng trên cổ, thấy ánh mắt sắc bén của anh, bà ta biết rõ mình không thể giấu chuyện này được nữa, đành phải nói thật: “Là Bạch Dương cho mẹ.”
 
Chương 1465


Chương 1465

“Không thể nào!” Phó Kình Hiên nhíu mày, trực tiếp phủ nhận.

Vu Y Cơ vội vàng chứng minh mình trong sạch: “Thật sự là cô ta cho mẹ mà. Lần †rước con nằm viện, Bạch Dương đã cầm cái này đến tìm con. Lúc đó mẹ là người mở cửa, cô ta bèn đưa dây chuyền cho mẹ, bảo mẹ chuyển cho con, nhưng mà…

“Nhưng mẹ thấy nó là Azure Heart, vì vậy nên đã trộm giấu sau lưng con?” Đôi mắt sắc bén của Phó Kình Hiên nheo lại.

Vu Y Cơ hổ thẹn cúi thấp đầu, thừa nhận.

Phó Kình Hiên hít sâu một hơi, dằn xuống lửa giận đang trào dâng trong lòng, sau đó anh vươn tay ra: “Đưa sợi dây chuyền cho con.

“Không.” Vu Y Cơ nghe thấy vậy, lập tức nắm Azure Heart thật chặt, lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt không tình nguyện: ‘Kình Hiên, Azure Heart vốn là do con mua, ban đầu tặng cho con khốn Bạch Dương kia…”

“Hả?” Vẻ mặt Phó Kình Hiên trở nên lạnh lùng.

Vu Y Cơ biết tình cảm bây giờ anh dành cho Bạch Dương, bà ta mấp máy miệng, biết mình đã nói sai bèn vội sửa lời: “Thì là, ban đầu Azure Heart bị Bạch Dương lấy đi, là cô ta không đúng. Bây giờ cô ta biết điều đem trả lại, dù sao con cũng chỉ đặt ở đó, tặng luôn cho mẹ được không?”

“Không được!” Phó Kình Hiên lập tức từ chối, lại đưa tay ra lần nữa: “Đưa sợi dây chuyền cho con.”

“Kình Hiên…”

Vu Y Cơ còn đang muốn tranh biện cho mình một chút.

Phó Kình Hiên lại nghiêm giọng nói: “Đưa cho conl”

Nghe thấy sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, Vu Y Cơ cũng không dám thật sự chọc giận anh, bèn nghiến răng tháo vòng cổ xuống, sau đó đặt nó vào tay anh với vẻ không tình nguyện.

Phó Kình Hiên nắm sợi dây chuyền trong †ay, muốn cầm đến trước mặt nhìn.

Nhưng anh kéo một cái lại không kéo được.

Anh chau mày nhìn lại mới phát hiện, sau khi Vu Y Cơ đặt dây chuyền vào tay anh, bà †a cũng không buông hẳn ra, bàn tay vẫn còn nắm chặt đầu kia của dây chuyền, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối.

“” Phó Kình Hiên thở dài: “Trương Trình.”

“Có.” Trợ lý Trương lên tiếng đáp.

“Ngày mai đi mua cho bà chủ một bộ trang Sức.

“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu trả lời.

Phó Kình Hiên nhìn về phía Vu Y Cơ: “Mẹ, mẹ nghe thấy rồi chứ? Con đã bảo Trương Trình ngày mai đi mua cho mẹ một bộ †rang sức quý giá rồi. Thế nên, bây giờ mẹ có thể trả Azure Heart cho con chưa?”

Anh không thể mạnh mẽ giật lấy sợi dây chuyền.

Nếu làm vậy thì nó sẽ bị đứt.

Vu Y Cơ nhìn chiếc vòng Azure Heart trong †ay, mặc dù sắp nhận được một bộ trang sức mới nhưng bà ta không hề cảm thấy vui mừng.

Bởi vì bà ta biết rõ, cho dù có là trang sức nào đi nữa thì cũng không sánh bằng AZure Heart.

Vì vậy, bà ta vẫn muốn có được Azure Heart.

“Kình Hiên à, mẹ thương lượng với con một chút được không?” Trên gương mặt tròn trịa của Vu Y Cơ hiện lên một nụ cười: “Bạch Dương đã trả lại chiếc dây chuyền Azure Heart này rồi. Nếu cô ta đã trả lại †ức là nó không cần nữa, con…”

 
 
Chương 1466


Chương 1466

“Không thể.” Phó Kình Hiên nghiêm túc lên tiếng từ chối bà ta lần nữa: “Cho dù cô ấy trả lại là vì không thích đi chăng nữa, nhưng với con mà nói, Azure Heart chỉ có thể là của cô ấy thôi.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, mẹ mau thả †ay ra đi.” Lần này Phó Kình Hiên đã hoàn †oàn mất hết kiên nhẫn, môi mỏng khẽ mở, nặng nề nói.

Cuối cùng, Vụ Y Cơ buộc phải buông sợi dây chuyền Azure Heart ra.

Bởi vì bà ta thật sự không dám chống đối lại anh.

Dù bà ta là người đã nuôi anh khôn lớn.

Nhưng anh lại kế thừa khí chất từ bà cụ, đối mặt với anh, bà ta cảm thấy e dè.

Sau khi lấy lại Azure Heart, vẻ mặt lạnh lùng của Phó Kình Hiên mới trở nên dịu dàng hơn.

Anh cẩn thận cất kỹ dây chuyền vào trong †úi áo, sau đó nhìn về phía Vu Y Cơ, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Mẹ, lần trước bà nội đã nói với mẹ về chuyện sau này con và Bạch Dương sẽ tái hôn, bảo mẹ sau này không được gây khó dễ cho Bạch Dương nữa, đúng không?”

Vu Y Cơ gật đầu, sau đó lại không vui nói: “Kình Hiên, con thật sự muốn tái hôn với cô ta?

“Đúng thế.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Vu Y Cơ lập tức không vui: “Cô ta có gì tốt chứ? Tại sao con lại không buông được cô ta vậy?”

“Vậy mẹ nói cho con biết, cô ấy có chỗ nào không tốt khiến mẹ có định kiến với cô ấy nhiều như thế?” Phó Kình Hiên không trả lời mà hỏi ngược lại.

Vu Y Cơ hừ lạnh: “Chỗ nào cũng không tốt, Cô ta…

Bà ta đang định lấy ví dụ về những tật xấu của Bạch Dương. Nhưng vừa mở miệng, bà ta mới phát hiện mình lại không thốt lên lời.

Điều này khiến Vu Y Cơ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.

Tại sao bà ta lại không nói ra được những khuyết điểm của Bạch Dương nhỉ?

Dường như Phó Kình Hiên cũng đoán được Vu Y Cơ đang nghĩ gì, anh mệt mỏi day huyệt thái dương: “Mẹ, mẹ có biết tại sao mẹ không kể ra được một chút khuyết điểm nào của cô ấy không? Bởi vì trong lòng mẹ biết rõ, thực ra cô ấy rất tốt. Sáu năm trước, cô ấy kính trọng mẹ, cho dù mẹ đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy cũng chưa từng bất kính với mẹ. Cô ấy chăm sóc Kình Duy, cho dù Kình Duy bắt nạt cô ấy, nhưng cô ấy cũng chưa từng để trong lòng. Bởi vì, cô ấy không làm sai chỗ nào, nên mẹ mới không nói ra được những khuyết điểm của cô ấy. Vì vậy, con không hiểu tại sao mẹ lại không thích cô ấy chứ?”

Tại sao ư?

Vu Y Cơ cụp mắt: “Bởi vì gia thế của cô ta không tốt, làm liên lụy đến con. Tại sao mẹ phải thích một nàng dâu như vậy chứ?”

“Gia thế không tốt?” Phó Kình Hiên tức giận: “Đây mà cũng là lý do à?”

Trợ lý Trương cũng gật đầu theo.

Anh ta cũng cảm thấy khó hiểu.

Mặc dù đúng là trong giới này có rất nhiều bà mẹ chồng không thích gia thế nhà con dâu thấp kém, nhưng những bà mẹ chồng đó và Vu Y Cơ không giống nhau.

Mấy bà mẹ chồng đó đều có xuất thân giàu có, gia thế tốt, cho nên bọn họ xem thường những cô con dâu có gia thế thấp kém, anh ta có thể hiểu được điều này.

Nhưng xuất thân của Vu Y Cơ còn kém hơn cả cô Bạch mà.
 
Chương 1467


Chương 1467

Ít ra thì cô Bạch cũng xuất thân là con nhà giàu, mặc dù đó chỉ là nhà giàu mới nổi.

Nhưng Vu Y Cơ lại chính là con nhà nông, xuất thân bình thường. Vì vậy khi bà ta nói bà ta coi thường gia thế của cô Bạch khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Tại sao đây lại không phải là lý do chứ!”

Vu Y Cơ chống nạnh nói: “Mẹ không thích con lấy một người mà gia thế của người đó lại kém xa nhà họ Phó chúng ta, hơn nữa lại không thể giúp đỡ gì cho con. Lấy một người phụ nữ như vậy, con sẽ bị người trong giới chê cười, con sẽ không ngóc đầu lên được đâu. Kình Hiên, mẹ thật sự coi con là con ruột, vì vậy mẹ không muốn con trải qua những gì mà ba con đã phải trải qua.

“Ý mẹ là sao?” Phó Kình Hiên nheo mắt.

Những gì ba anh đã trải qua là sao?

Năm đó ba anh đã trải qua chuyện gì?

Nhắc tới Phó Hoài, cả người Vu Y Cơ chợt thay đổi, trở nên buồn bã cô đơn.

Bà ta chống tay vịn sofa rồi ngồi xuống, hai mắt hơi thẫn thờ. Lúc này, khuôn mặt trước giờ hợm hĩnh và cay nghiệt lại trở nên hiền hòa, thậm chí còn thoáng hiện lên vẻ áy náy.

“Mười mấy năm trước, mẹ kết hôn với ba con, những gì nhận được không phải là lời chúc phúc của mọi người, mà ngược lại là sự cười nhạo của người khác. Chưa nói đến chuyện không ai trong giới tiếp nhận mẹ, mà ba con cũng trở thành trò cười của họ. Chỉ vì ông ấy cưới mẹ, cưới một người phụ nữ không có xuất thân tốt cũng chẳng có văn hóa gì, mọi mặt đều kém cỏi.”

Vu Y Cơ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Đó là chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương, nhưng lại không hề lấp lánh. Cả chiếc nhãn trông xám xịt, có vẻ cực kỳ cũ kĩ, vừa nhìn đã biết nó được đeo rất nhiều năm rồi, hơn nữa chưa từng tháo xuống tẩy rửa.

Mà chiếc nhẫn này có hơi nhỏ một chút so với tay của bà ta, đã siết ngón áp út của Vu Y Cơ thành hai đoạn, thịt ở hai bên đã phình lên.

Dù vậy nhưng bà ta vẫn không lấy xuống.

Có thể thấy chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt với bà ta.

Vu Y Cơ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới mà năm đó Phó Hoài đeo lên tay cho bà ta, chậm rãi nói: “Ba con vốn là người đàn ông ưu tú nhất trong giới, nhưng từ khi cưới mẹ về, người trong giới đều xa lánh ba con. Bởi vì họ cảm thấy ba con đưa mẹ bước vào giới thượng lưu là hạ thấp cấp bậc của giới này. Vì thế, họ thường xuyên giễu cợt ba con có mắt như mù, cũng hay gài bẫy để mẹ trở thành trò cười, làm mất mặt ba “

con.

Nói đến đây, Vu Y Cơ đột nhiên siết chặt bàn tay mập mạp của mình lại. Vẻ hiên hòa ban đầu cũng hiện lên chút vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu.

“Những điều bên trên vẫn chưa phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là đám phụ nữ trong giới biết mẹ là kẻ thất học, cho nên bắt tay nhau bắt nạt mẹ.

Nói gì mà bảo mẹ lấy mấy hợp đồng quan trọng của Phó Thị đưa cho họ, để họ đưa cho chồng mình xem thử, xem xong sẽ hợp tác với Phó Thị. Như vậy, có thể khiến Phó Thị càng phát triển lớn mạnh hơn.”

“Mẹ đã làm thế à?” Phó Kình Hiên nhướng mày.

Vu Y Cơ gật đầu: “Ừ. Mẹ không hiểu gì hết, nhưng mẹ muốn có thể giúp đỡ ba con, muốn giống như những quý bà kia có thể trợ giúp chồng mình. Nhưng ai ngờ, sau khi mẹ làm vậy, không nhưng không giúp gì được cho ba con và Phó Thị, ngược lại còn khiến ba con đánh mất hợp đồng quan trọng, dẫn đến năm đó Phó Thị lao đao.”
 
Chương 1468


Chương 1468

“Tôi cũng biết chuyện này.” Trợ lý Trương khẽ đẩy mắt kính: “Năm ấy tập đoàn Phó Thị bị tổn thất nghiêm trọng. Cuối cùng, nếu không phải bà cụ đứng ra ngăn cản sóng gió thì có lẽ Phó Thị thật sự đã xong đời. Nghe nói, ông chủ bị bà cụ tước bỏ chức tổng giám đốc.”

“Ba làm mất mấy hợp đồng quan trọng dẫn đến tập đoàn lao đao, bà không tước chức vụ của ông ấy thì không thể nào ăn nói với cổ đông phía dưới cả.” Phó Kình Hiên khẽ hé môi mỏng, bình thản nói.

Vẻ mặt Vu Y Cở ngày càng tỏ ra tự trách và áy náy: “Đúng vậy, cho nên quãng thời gian đó, cả người ba con đều buồn bực không vui, đêm nào cũng đều uống rất nhiều rượu. Cuối cùng, bà cụ không nhìn nổi nữa, đề nghị ba con ra nước ngoài công tác, hợp tác thành công với một gia tộc tài phiệt gì đó ở nước ngoài là có thể khiến đám cổ đông kia lại nhìn ông ấy với con mắt khác, sau đó có thể khôi phục được chức vị Tổng giám đốc. Nhưng ai ngờ đâu…”

Bà ta che mặt, cảm xúc bỗng chốc suy sụp, khóc òa.

Phó Kình Hiên siết chặt nắm tay, giọng nói khàn khàn: “Không ngờ lần đó ba lại chết trong khách sạn ở nước ngoài.”

Vu Y Cơ vừa khóc vừa gật đầu.

Phó Kình Hiên bảo trợ lý Trương đẩy mình tới trước bàn trà, sau đó rút hai tờ khăn giấy đưa cho bà ta: “Bây giờ con đã biết tại sao mẹ luôn nói Bạch Dương không thích hợp với con rồi. Nhà họ Bạch suy tàn, đã rớt khỏi hàng ngũ các gia tộc giàu sang.

Mẹ cho rằng Bạch Dương không thể giúp đỡ được con cũng như Phó Thị, thậm chí còn có khả năng liên lụy đến con. Khiến con cũng giống như ba, bị người trong giới coi thường cười nhạo.”

“Đúng vậy.” Vu Y Cơ ngẩng đầu nhìn anh: “Ý của mẹ là thế, mẹ đã hại chết ba con, mẹ không muốn để con dẫm phải vết xe đổ của ông ấy nữa”

Thế nên sáu năm trước, bà ta mới chà đạp Bạch Dương, thích Cổ Tử Yên như thế.

Bởi vì nhà họ Cố chưa rớt khỏi hàng ngũ các gia tộc giàu sang, sau lưng Cố Tử Yên còn có Cố Việt Bân chống lưng, tốt hơn nhiều so với một bé gái mồ côi như Bạch Dương.

Hơn nữa, nhà họ Cố chỉ có một cô con gái là Cố Tử Yên, sau này Cố Việt Bân qua đời, hết thảy mọi thứ nhà họ Cố đều sẽ là của Kình Hiên. Thế thì, tập đoàn Phó Thị cũng có thể lớn mạnh hơn, bà ta cũng có thể xóa bỏ một chút áy náy trong lòng về chuyện năm đó.

Nhưng ai ngờ Cố Tử Yên lại là loại người như vậy.

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã suy xét và lo lắng cho con.” Phó Kình Hiên đặt tờ giấy vào trong †ay bà †a, vẻ mặt trở nên dịu dàng.

Dù nói thế nào đi nữa, bà ta không thích Bạch Dương, cũng không muốn hai người họ đến với nhau đều là vì suy nghĩ cho anh.

Anh không thể phủ nhận lòng tốt của bà †a, nhưng anh cũng không cách nào chấp nhận và đồng ý.

Vậy là, Phó Kình Hiên nhìn Vu Y Cơ, nghiêm túc nói; “Nhưng con và Bạch Dương vẫn sẽ ở bên nhau.”

“Gì cơ?” Vu Y Cơ mở to mắt: “Con vẫn muốn ở bên cô ta à?”

Bà ta đã nói đến nước này rồi, thậm chí còn nói ra vết thương quá khứ mà chính mình không hề muốn nhắc tới nhất. Vốn tưởng rằng có thể lay chuyển được anh, nhưng không ngờ anh vẫn kiên quyết muốn tái hôn với Bạch Dương.

Chẳng lẽ bà ta nói nhiều như vậy đều tốn công vô ích hết à?

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Con và Bạch Dương sẽ không trải qua những chuyện năm đó giống như ba mẹ. Bởi vì Bạch Dương khác mẹ.”

“Khác chỗ nào chứ?” Vu Y Cơ không hiểu.

Bà ta thừa nhận Bạch Dương có xuất thân tốt hơn mình.
 
Chương 1469


Chương 1469

Nhưng nhà họ Bạch đã không còn là hộ giàu sang nữa, tuy có Thiên Thịnh.

Nhưng ngay cả một người không hiểu về kinh doanh như bà ta cũng biết, bây giờ Thiên Thịnh đang thua lỗ.

Vì thế xét đến cùng, thậm chí Bạch Dương còn chẳng có xu nào.

Cho nên Bạch Dương như vậy thì có gì khác với bà ta trước kia đâu?

“Chỗ nào cũng khác.” Phó Kình Hiên nhét †ay vào túi áo vest, vuốt ve Azure Heart rồi trả lời: “Bây giờ quả thật Bạch Dương không có gì cả, nhưng cô ấy hết lòng cho sự nghiệp, cũng có tài năng kinh doanh nhất định. Thiên Thịnh có thể phát triển được trong tay cô ấy. Cho nên, nhà họ Bạch trở lại hàng ngũ những gia tộc thượng lưu chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Hơn nữa…”

Không biết Phó Kình Hiên nghĩ tới điều gì, cong môi mỉm cười: “Nếu có người dám khinh thường và cười nhạo cô ấy, bây giờ cô ấy sẽ chỉ đánh trả chứ không phải ngồi đó mặc cho bất cứ ai giễu cợt. Về điểm này, cô ấy mạnh hơn mẹ nhiều. Nếu năm đó mẹ có thể làm vậy thì có lẽ chuyện của mẹ và ba con sẽ không nghiêm trọng đến thế. Mà Phó Thị bây giờ đã phát triển rất mạnh mẽ dưới tay con, còn rực rỡ hơn gấp mấy lần so với thời của ba. Cho nên, nhà họ Phó chúng ta không cần liên hôn gì đó để duy trì sự thịnh vượng. Năng lực của con mới thật sự là nguyên nhân lớn nhất làm họ Phó lớn mạnh.”

“Không cần…” Vu Y Cơ tỏ ra mờ mịt, lẩm bẩm.

Sao lại không cần chứ?

Trong nhận thức của bà ta, các gia tộc giàu có đều phải liên hôn.

“Đúng vậy, không cần, dựa vào liên hôn để duy trì sự thịnh vượng của gia tộc cũng không phải thật sự cường thịnh. Mẹ, nhà họ Phó bây giờ đã không còn là nhà họ Phó trước kia nữa, cho nên mẹ cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Con thật lòng mong muốn mẹ có thể chấp nhận Bạch Dương. Con không muốn phải làm ra lựa chọn từ bỏ ai cả trong hai người. Nếu thật sự phải từ bỏ thì chắc chắn không phải là cô ấy.” Phó Kình Hiên nhìn Vu Y Cơ chăm chú rồi nói.

Cả người Vu Y Cơ cứng đờ, như thể rơi vào hầm băng.

Không phải là Bạch Dương, vậy thì chính là bà ta rồi còn gì?

Bỗng chốc, Vu Y Cơ hoàn toàn ngây ngốc, khuôn mặt trắng bệch.

Dù thế nào bà ta cũng không ngờ được địa vị của mình và Bạch Dương trong lòng anh lại chênh lệch đến nhường này.

Bà ta lại thua Bạch Dương!

Vu Y Cơ như thể phải chịu sự đả kích cực lớn, cả người choáng vàng, cuối cùng ngồi phịch xuống sofa, đôi mắt đờ đẫn, ngơ ngác thẫn thờ.

Thấy thế, ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên u ám, sau đó anh phất tay bảo trợ lý Trương đẩy mình lên lầu.

Trợ lý Trương vội làm theo.

Ngay sau đó, hai người họ đã lên trên lầu.

Trợ lý Trương mở cánh cửa phòng của Phó Kình Hiên ra, đẩy anh vào trong: “Tổng giám đốc Phó, anh nói như vậy với bà chủ, không sợ bà ấy đau lòng à?”

Phó Kình Hiên khẽ hé môi mỏng, hờ hững nói: “Có một số chuyện không thể tránh né được, để bà ấy biết tôi sẽ đối xử với bà ấy và Bạch Dương như thế nào cũng tốt.

Làm thế, bà ấy mới buông tha Bạch Dương, không dám gây chuyện với cô ấy nữa”
 
Chương 1470


Chương 1470

“Điều này cũng phải.” Trợ lý Trương gật đầu.

Phó Kình Hiên lấy Azure Heart từ trong túi ra: “Đi lấy một cốc nước tẩy rửa tới đây.”

Vy Y Cơ đã từng đeo sợi dây chuyền này, không rửa sạch sẽ, anh không tiện tặng lại cho Bạch Dương.

“Vâng.” Trợ lý Trương biết anh định làm gì, đáp lại một tiếng rồi lập tức đi chuẩn bị.

Bởi vì Vu Y Cơ có rất nhiều đồ trang sức, nên trong dinh thự nhà họ Phó thường xuyên chuẩn bị sẵn nước tẩy rửa dành riêng cho những thứ này.

Trợ lý Trương xuống lầu tìm người giúp việc hỏi thử, không lâu sau đã bưng một cốc nước tẩy rửa đầy ắp trở lại phòng của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên bảo trợ lý Trương đặt cốc nước đó lên bàn. Anh ta đặt xong, lúc này anh mới bỏ Azure Heart vào trong nước tẩy rửa.

Chưa đầy mấy giây, nước tẩy rửa đã trở nên vẩn đục.

Phó Kình Hiên lấy một thanh thủy tinh dài rồi khuấy, khẽ đảo Azure Heart trong nước †ẩy, để tất cả mọi ngóc ngách của nó đều được làm sạch.

Trợ lý Trương cầm một chiếc khăn đứng bên cạnh nhìn.

Chờ đến khi nước tẩy rửa lại trở nên trong vắt, anh ta đưa khăn qua: “Tổng giám đốc Phó.”

Phó Kình Hiên cầm khăn để lên mặt bàn, sau đó lấy kẹp gắp Azure Heart từ trong cốc ra, bỏ vào khăn.

Azure Heart đã được rửa sạch sẽ, càng trở nên lấp lánh chói mắt hơn lúc trước.

Nhất là viên kim cương chính, dưới ánh đèn chiếu rọi, phản chiếu ánh sáng bảy màu, càng thêm lóa mắt.

Phó Kình Hiên cầm khăn nhẹ nhàng chà lau Azure Heart, lau hết nước tẩy rửa còn sót lại bên trên.

“Tới phòng thay đồ của tôi, lấy một chiếc hộp lại đây.” Phó Kình Hiên vừa lau vừa căn dặn trợ lý Trương.

Trợ lý Trương rời đi, chỉ một lát sau đã cầm một chiếc hộp tinh xảo tới.

Phó Kình Hiên đặt Azure Heart đã được lau sạch sẽ vào trong hộp: “Cậu về đi.”

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Anh lấy di động ra, gọi điện cho Bạch Dương.

Bạch Dương nhanh chóng bắt máy: “Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì à?”

“Có quấy rầy em không?” Anh đặt di động bên tai khẽ cất tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Bạch Dương đang ngồi làm việc trước máy tính. Nghe thấy anh hỏi, cô xoay chiếc cổ đã hơi cứng đờ rồi mỉm cười: “Không đâu, †ôi vẫn chưa ngủ, cho nên cũng không coi là quấy rầy.”

“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên vuốt ve chiếc hộp trong tay, sau đó hỏi, “Sao em trả lại Azure Heart thế?”

Bạch Dương sững sờ, sau đó vẻ mặt có chút kỳ quái: “Lúc này anh mới hỏi tôi, lễ nào bây giờ mới biết à?”

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng: “Phải.”

“Sao lại thế?” Bạch Dương nhíu mày: “Khi ấy tôi đến phòng bệnh của anh đã đưa Azure Heart cho Vu Y Cơ, bảo bà ta đưa cho anh rồi mà. Sao anh lại…”

Nói đến đây, cô bỗng nghĩ tới tính cách của Vu Y Cơ, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi: “Là Vu Y Cơ tự ý chiếm Azure Heart làm của riêng, không đưa cho anh à?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu, cũng không giấu diếm: “Tối nay tôi trở lại dinh thự nhà họ Phó thì thấy bà ấy đang đeo Azure Heart, mới biết em đã trả lại nó.”

“Còn đúng là thế thật, bà ta cũng quá…”
 
Chương 1471


Chương 1471

Bạch Dương mím môi, vốn định nói Vu Y Cơ không biết xấu hổ, nhưng sau đó phản ứng lại anh là con trai của bà ta, cô nói thế †rước mặt anh cũng không được tốt cho lắm, nên đành thu những lời phía sau lại.

Nhưng dù thế, Phó Kình Hiên vẫn đoán ra cô muốn nói điều gì, anh cũng không tức giận.

Dù sao, Vu Y Cơ làm vậy quả thật cũng hơi vô liêm sỉ.

“Tôi đã lấy Azure Heart lại rồi.” Phó Kình Hiên vuốt ve chiếc hộp rồi khẽ nói.

Bạch Dương bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

“Thế nên tôi muốn biết tại sao em phải trả lại nó cho tôi?” Phó Kình Hiên nheo mắt, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

Cô trả lại hết mọi thứ cho anh, là định vạch rõ ranh giới với anh hả?

Nghe ra giọng điệu người đàn ông đang không vui, Bạch Dương buông chuột ra rồi trả lời: “Tôi trả lại Azure Heart cho anh cũng đã cân nhắc kỹ càng rồi mới quyết định. Anh nhảy xuống vực cứu tôi, khiến tôi biết bản thân đã nợ anh quá nhiều, sắp không trả nổi nữa rồi. Mà phải gánh vác nhiều ân tình như vậy trên lưng, tôi cảm thấy áp lực thật lớn. Cho nên, tôi chỉ có thể trả lại từng chút một, Azure Heart là thứ tôi trả lại đầu tiên.”

Hóa ra là vậy.

Đôi mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên giãn ra.

Bởi vì anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô.

Hiện tại họ vẫn chưa có bất cứ quan hệ gì cả.

Vì thế, mỗi một chuyện anh làm cho cô đều sẽ tăng thêm áp lực gấp bội cho cô.

Mà cô cũng không thể thản nhiên nhận lấy.

Tính cách của cô chính là như vậy, chỉ cần nợ người khác thì nhất phải trả, nếu không sẽ mãi canh cánh trong lòng.

“Tôi biết rồi, tôi đã nhận Azure Heart rồi.”

Phó Kình Hiên đặt chiếc hộp lên bàn rồi lên tiếng.

Nếu cô muốn trả lại thì cứ để cô làm vậy đi.

Chỉ cần trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, anh cũng ok.

Đợi sau này họ về bên nhau, tất nhiên anh có thể đường đường chính chính để cô dùng những thứ còn lại mà không cần trả.

Bạch Dương không biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, nghe thấy nói thế thì mỉm cười: “Nhận là tốt rồi.”

Anh nhận thì có nghĩa là anh đã chấp nhận một chút ân tình mà cô trả này.

Như vậy thì những thứ cô nợ anh sẽ ít đi một ít, áp lực trong lòng cũng có thể giảm bớt đôi chút.

Còn về những thứ khác, cứ trả từ từ.

“Đúng rồi.” Đột nhiên, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, ngồi thẳng người: “Chuyện kia… Tôi đã nói với A Khởi rồi, bảo anh ấy sau này đừng gọi tôi như thế nữa.”

“Nhanh thế cơ à?” Phó Kình Hiên khẽ nhướng mày, trong mắt thoáng hiện đôi chút ngạc nhiên.
 
Chương 1472


Chương 1472

Anh còn tưởng rằng cô sẽ từ từ tìm cơ hội bảo Lục Khởi đừng làm như vậy.

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý còn phải nghe anh ta gọi cô là cục cưng thêm một thời gian nữa rồi đấy.

Ai dè, cô lại nhanh nhẹn bảo Lục Khởi sau này đừng gọi cô như thế nữa.

Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng, rõ ràng tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì cô càng nhanh thì chứng tỏ, cô càng để ý tới anh.

“Cũng không nhanh lắm.” Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, cúi đầu nói: “Vừa hay tối nay tôi ở cùng với A Khởi, tiện thể bảo luôn với anh ấy.”

“Anh ta đồng ý rồi à?” Giọng Phó Kình Hiên càng trở nên dịu dàng.

Bạch Dương gật đầu: “Ừ, đồng ý rồi, nhưng mà…

“Nhưng mà gì cơ?”

“Không có gì.’ Bạch Dương lắc đầu, liếc nhìn thời gian bên góc phải màn hình: “Được rồi tổng giám đốc Phó. Đã muộn rồi, †ôi muốn nghỉ ngơi trước đây.”

“Được.” Tuy Phó Kình Hiên rất tò mò rốt cuộc giữa cô và Lục Khởi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy cô nói muốn nghỉ ngơi, anh vẫn cố nén lòng hiếu kỳ này lại.

Anh không muốn làm cô mệt.

“Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.” Phó Kình Hiên khẽ mấp máy đôi môi mỏng, chúc ngủ ngon bằng chất giọng trầm thấp êm tai.

Bạch Dương nghe mà tai ngưa ngứa, như thể có cọng lông vũ gì đó khẽ quét qua, khiến cô không nhịn được nghiêng đầu cọ †ai rồi khẽ trả lời: “Ngủ ngon.”

Cuộc gọi kết thúc, Phó Kình Hiên đặt di động xuống, sau đó cầm chiếc hộp lên, điều khiển xe lăn đi tới phòng thay đồ.

Đi vào phòng thay đồ, Phó Kình Hiên lập tức đi tới chỗ để đồng hồ, khuy áo, cà vạt và những đồ đắt tiền khác, sau đó đặt chiếc hộp vào chỗ trống trong quầy triển lãm.

Đặt cẩn thận xong, anh thu tay về chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, anh giống như nhớ ra điều gì, mở ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc hộp nhung tơ.

Chiếc hộp không lớn, chỉ to bằng bàn tay.

Phó Kình Hiên mở hộp, thứ bên trong hiện ra, là hai chiếc nhãn.

Hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ, một của nam một của nữ, đương nhiên là nhẫn cưới của anh và Bạch Dương.

Phó Kình Hiên nhìn hai chiếc nhẫn này, ánh mắt khẽ lóe lên, sau đó cầm một chiếc lên lật lại, nhìn biểu tượng của nhà họ Phó bên trong, bờ đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Bạch Dương vẫn luôn cho rằng, nhẫn cưới của họ là cô mua.

Nhưng thật ra không phải, nhẫn cưới này đều là anh chỉ tiền mua, chỉ là cô không biết thôi.

Thế nên hai chiếc nhẫn này mới có biểu tượng của nhà họ Phó.

Sáu năm trước, sau khi cô đồng ý kết hôn với anh, cô tới nhà họ Phó, thương lượng chuyện tổ chức hôn lễ và nhẫn cưới.

Nhưng lúc ấy anh đang bị Thời Khiêm thôi miên, đương nhiên không có thiện cảm gì với một người “dùng ân nghĩa để kết hôn với anh” như cô. Thế nên anh hoàn toàn không quan tâm tới việc trang hoàng đám cưới và kiểu dáng nhẫn cưới, để lại một câu cô tự sắp xếp sau đó rời khỏi nhà.

Bởi vì anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô.
 
Chương 1473


Chương 1473

Nhưng không ngờ, chiều hôm đó anh lại gặp cô ở trung tâm thương mại.

Lúc ấy cô đang đứng ở một cửa hàng †rang sức chọn nhẫn, thứ cô chọn khi đó chính là đôi nhẫn cưới anh đang cầm trong tay lúc này.

. Có điều lúc ấy có vẻ cô quá đắm chìm trong niềm vui kết hôn nên không hỏi giá nhãn, cứ thế bảo nhân viên gói lại.

Đôi nhẫn này lúc đó có giá hơn sáu tỷ, mà lúc ấy nhà họ Bạch đã phá sản, trên người cô chắc chắn không có sáu tỷ.

Thế nên cái giá này, cô không thể trả nổi.

Đúng lúc đó anh đã ra mặt, tới phòng nghỉ phía sau cửa hàng trang sức thanh toán gần 4 tỷ, còn bảo cửa hàng thêm biểu tượng của nhà họ Phó vào trong đó.

Thật ra lúc ấy anh cũng không biết mình bị làm sao, tại sao lại muốn làm như vậy.

Không phải anh nên chán ghét cô mới đúng sao?

Mãi tới khi không bị thôi miên nữa, anh lại yêu cô lần nữa thì anh mới hiểu ra, dù anh bị thôi miên nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến cô, chỉ là không rõ ràng lắm mà thôi.

Thế nên cuối cùng Bạch Dương chỉ tốn 1⁄2 số tiền đã mua được cặp nhẫn này.

Thế nên từ đầu đến cuối cô đều không biết, nhẫn là anh mua.

Nghĩ như vậy, Phó Kình Hiên chậm rãi đeo chiếc nhẫn cưới nam vào ngón áp út bên trái của mình.

Sau khi đeo lên, anh lại nhìn về phía chiếc nhẫn nữ thuộc về Bạch Dương trong hộp, lẩm bẩm nói: “Sắp rồi, mày đợi thêm chút nữa, chủ nhân của mày sắp về rồi.”

Dứt lời, anh đóng hộp lại, cất vào trong ngăn kéo, sau đó đẩy xe lăn, xoay người đi ra ngoài.

Hôm sau.

Bạch Dương tới Thiên Thịnh.

Thư ký Đồng đợi cô trước cửa văn phòng như thường lệ: “Tổng giám đốc Bạch.”

“Những người tham gia họp đều tới rồi chứ?” Bạch Dương vừa mở cửa vừa hỏi.

Thư ký Đồng gật đầu: “Đến gần hết rồi.”

“Vậy A Khởi tới chưa?” Bạch Dương đẩy cửa ra.

Thư ký Đồng trả lời: “Tổng giám đốc Lục cũng tới, có điều…

“Có điều sao?”

Thư ký Đồng khẽ đẩy gọng kính, ánh mắt sau kính thoáng hiện vẻ lo lắng: “Tâm trạng của tổng giám đốc Lục có chút kỳ lạ, hình như không được tốt cho lắm.”

Nghe vậy, bước chân Bạch Dương khựng lại.

Thư ký Đồng chú ý tới sự khác thường của cô, lại nói: “Tổng giám đốc Bạch, có phải cô biết vì sao tâm trạng tổng giám đốc Lục không tốt không?”

Bạch Dương cụp mắt: “Ừ, cũng gần như vậy.

Cô không ngờ, qua một đêm rồi mà A Khởi vẫn còn khó chịu.

Cũng phải thôi. Nếu như dễ dàng thoải mái như vậy thì chuyện tình cảm trên đời đều không đáng để nhắc tới.

“Tổng giám đốc Bạch, rốt cuộc tổng giám đốc Lục làm sao vậy?” Thư ký Đồng thấy Bạch Dương thật sự biết tình hình, nắm . chặt tay vội vàng hỏi.

Bạch Dương biết cô ta thích Lục Khởi, cũng không úp úp mở mở, cô nói: “Tôi và A Khởi có chút mâu thuẫn.”

“Hóa ra là vậy.” Ánh mắt thư ký Đồng trở nên ảm đạm.

Cũng phải, con người tổng giám đốc Lục luôn tùy ý, vô tư không để ý gì, rất ít khi không vui, cũng rất ít người có thể khiến anh ta không vui.
 
Chương 1474


Chương 1474

Đương nhiên, ngoại trừ tổng giám đốc Bạch.

Tổng giám đốc Bạch mới là người dễ ảnh hưởng tới tâm trạng anh ta nhất.

Cô ta nên sớm nghĩ ra, tâm trạng anh ta không tốt, rất có khả năng liên quan tới tổng giám đốc Bạch.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, họp xong trước đã. Phía A Khởi, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, nếu cuối cùng vẫn không thể nói được thì sẽ giao cho cô.” Bạch Dương võ vai thư ký Đồng.

Thư ký Đồng sửng sốt: “Tôi… tôi sao?”

“Đúng vậy.’ Bạch Dương gật đầu.

“Tôi không được đâu.” Thư ký Đồng liên tục lắc đầu xua tay, tỏ vẻ bản thân không làm được.

Bạch Dương mỉm cười: “Đừng như vậy, phải tin vào chính mình, cô có thể làm được. Tin tưởng vào bản thân, có lẽ tình cảm của cô sẽ thành sự thật cũng nên.”

Nghe được câu tình cảm sẽ thành thật, mặt mày thư ký Đồng biến sắc, mở to hai mắt nhìn cô: “Tổng giám đốc Bạch cô…”

Có phải tổng giám đốc Bạch đã biết cô ta thích tổng giám đốc Lục rồi không?

Như nhìn ra thư ký Đồng đang kinh hãi điều gì, Bạch Dương cười nói: “Cố lên nhé!”

Quả nhiên, tổng giám đốc Bạch đã biết sự thật rồi.

Thư ký Đồng mấp máy miệng, qua một hồi lâu mới ngơ ngác nói: “Tổng giám đốc Bạch, cô không tức giận sao?”

“Vì sao tôi phải tức giận?” Bạch Dương có . chút khó hiểu.

Thư ký Đồng kéo góc áo: “Bởi vì tôi… tôi thích tổng giám đốc Lục.”

Bạch Dương cười khẽ: “Cô thích A Khởi thì sao tôi phải tức giận? Thích ai là quyền của cô, tôi không có quyền tức giận, dù sao thì tôi và A Khởi cũng không phải quan hệ đó.”

Nghe thấy cô nói vậy, thư ký Đồng lập tức yên tâm, sự thấp thỏm trong lòng cũng không còn nữa.

Cũng may, tổng giám đốc Bạch không phải loại người như vậy.

Cô ta đã từng thấy kiểu này, rõ ràng không thích cậu bạn thân của mình nhưng lại không vui khi thấy cậu bạn thân đó được cô gái khác thích.

“Tóm lại cô cố lên, tôi rất ủng hộ cô và A Khởi ở bên nhau, cô rất hợp với anh ấy.”

Bạch Dương nghiêm túc nói.

Cô thật sự ủng hộ thư ký Đồng và A Khởi ở bên nhau.

Hiện giờ tâm tư A Khởi đang đặt trên người cô, nhưng cô không đáp lại được tình cảm của anh ta. Cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chỉ có hai người khổ sở.

Thên nên cô muốn có người theo đuổi A Khởi, tốt nhất là lấy đi trái tim của A Khởi khỏi người cô.

Như vậy thì, cô thoải mái, mà A Khởi cũng có hạnh phúc của riêng mình. Không phải vẹn cả đôi đường sao.

Tuy rằng ý nghĩ này của cô có chút ích kỷ, cũng có chút ý đồ lợi dụng thư ký Đồng.

Nhưng thư ký Đồng thích A Khởi, cô làm vậy cũng xem như thành toàn cho thư ký Đồng rồi.

Đương nhiên, sau này cô cũng sẽ bù đắp cho thư ký Đồng.

Rất hợp với anh…

Thư ký Đồng nghe Bạch Dương nói về mình với Lục Khởi như vậy, mặt không khỏi đỏ lên: “Tổng giám đốc Bạch, cô đừng đùa.

. “Tôi không đùa, tôi nói thật đấy, sau này cô nghĩ kỹ đi. Được rồi, họp trước đã.” Bạch Dương cười nói, sau đó cầm tài liệu trên bàn làm việc đi về phía cửa.

Thư ký Đồng nhanh chóng chạy theo.

Đi vào phòng họp, mọi người gần như đã đến đông đủ.

Sau khi Bạch Dương bước vào còn nghe thấy mấy lời châm chọc mỉa mai của Đoàn Hựu Đình: “Ồ, cuối cùng tổng giám đốc Bạch của chúng ta cũng tới rồi tới kìa.

Tổng giám đốc Bạch đúng là làm giá quá đấy, mấy ông già chúng tôi đã tới cả rồi mà cô vẫn lề mề không tới. Cô không xem mấy ông già này ra gì sao?”

Bạch Dương đặt tài liệu xuống, kéo ghế ra ngồi xuống, lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, lúc này mới trả lời: “Chỉ đành vậy thôi chứ biết sao giờ, ai bảo tôi là cổ đông lớn nhất Thiên Thịnh chứ? Nếu đã lớn nhất, làm giá chút cũng có gì quá đáng đâu? Ai bảo cổ phần của mấy người không nhiều bằng tôi?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top