Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1495


CHƯƠNG 1495

Nhìn thấy Lý Thất đang ngồi ở chỗ cách cô ba bàn, quay lưng về phía cô, trong tay cô †a cầm điện thoại, đang gọi điện thoại cho người nào đó.

“Mẹ, mẹ nói cái gì? Mẹ muốn làm giám định thận cho ba?” Cố Mạn Tình đột nhiên cao giọng.

Nghe được lời này, Bạch Dương không nhịn được mà nhướng mày.

Không ngờ bà Cố lại muốn làm giám định thận, muốn xem thận của mình có hợp với thận của Cố Việt Bân không.

Phải công nhận, bọn họ quả thật rất yêu thương nhau đấy.

“Mẹ, con cũng phải làm sao?” Cố Mạn Tình cắn môi dưới, thấp thỏm hỏi.

Cũng không biết bà Cố ở đầu bên kia điện thoại nói gì với cô ta mà biểu cảm trên mặt cô ta lập tức thả lỏng, khẽ thở phào: “Là vậy ạ? Con biết rồi, con lập tức trở về đây.

Vâng, tạm biệt mẹ!”

Nghe hết toàn bộ lời nói của cô ta, Bạch Dương bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khóe miệng nhếch lên cười mỉa.

Cô nghe được rất rõ, Lý Thất không có ý định giám định thận vì Cố Việt Bân.

Nếu không thì ngay từ đầu Lý Thất đã không hỏi bà Cố bằng giọng điệu căng thẳng như vậy.

Có lẽ sau đấy bà Cố đã nói gì đó, ý bảo Lý Thất không cần làm giám định, lúc ấy Lý Thất rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

Cho nên bởi vậy mới có thể thấy được, Lý Thất hoàn toàn không muốn hy sinh thận của mình để cứu Cố Việt Bân.

Tuy cách làm cùng lựa chọn của Lý Thất chưa thể nói là sai, nhưng đối với đôi vợ chồng Cố Việt Bân thì điều này chắc chắn sẽ làm bọn họ lạnh lòng.

Xưa này chẳng có người con nào hiểu thảo trước giường bệnh, chờ tới khi Cố Việt Bân thật sự đi đến bước phải thay thận, nói không chừng Lý Thất thật sự sẽ bị bắt phải đi làm giám định.

Đến lúc đó nếu Lý Thất không muốn, nhà họ Cố chắc chắn sẽ có trò hay để xem.

Đang nghĩ đến đây thì bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một người.

Cố Mạn Tình cúi đầu nhìn Bạch Dương, †rong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô Bạch?”

Ôi chao, bị phát hiện rồi!

Bạch Dương đặt tách cà phê xuống, thản nhiên lạnh nhạt ngẩng đầu lên: “Cô Cố”

“Thật trùng hợp nha, cô Bạch cũng ở đây uống cà phê sao.” Cố Mạn Tình khoanh tay ngồi xuống đối diện cô.

Bạch Dương thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ không vui: “Cô Cố thật đúng là không biết khách khí.”

Dĩ nhiên là Cố Mạn Tình nghe ra được Bạch Dương đang nói cô ta không mời đã ngồi. Cô ta mỉm cười, cũng không tức giận: “Tôi ngồi một chút thôi, nói với cô Bạch hai câu rồi đi ngay. Chắc không làm chậm trễ việc cô Bạch uống cà phê đâu nhỉ”

“Cô muốn nói gì?” Bạch Dương nhích người dựa về phía sau, nhìn cô ta, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh nhạt hỏi.

Cố Mạn Tình nghịch nghịch lọn tóc tỉnh xảo của mình: “Tôi muốn nói, chắc cô Bạch cũng biết chuyện Cố Tử Yên không chết đúng không?”

Bạch Dương gật đầu: “Rồi sao?”

“Ba mẹ tôi cũng biết.” Vẻ mặt Cố Mạn Tình nhăn rúm lại: “Ba tôi còn đỡ, nhưng mẹ tôi thì lại rất muốn tìm được Cố Mạn Tình. Mà tôi thì chắc chắn sẽ không cho phép Cố Mạn Tình trở về. Cho nên cô Bạch, chúng †a hợp tác nhé, thế nào?”
 
Chương 1496


CHƯƠNG 1496

“Hợp tác với cô?” Bạch Dương híp mắt.

Cố Mạn Tình gật đầu, “Không sai, chúng ta hợp tác với nhau tìm ra Cố Tử Yên. Chắc là cô Bạch cũng rất hận Cố Tử Yên đúng không? Dù sao thì trước đó Cố Tử Yên cũng ra tay muốn giết cô tới mấy lần. Cho nên chúng ta cùng nhau tìm ra được cô ta rồi giải quyết cô ta, thế nào?”

Khóe miệng Bạch Dương nở nụ cười lạnh lùng: ‘Không thể nào!”

“Cái gì?” Sắc mặt Cố Mạn Tình cứng đờ.

Bạch Dương lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi sẽ không hợp tác cùng cô đâu, cô đi đi.”

“Tại sao?” Cố Mạn Tình khó hiểu áp sát lại gần cô: “Cố Tử Yên là kẻ thù một mất một còn của cô, cô ta ở ngoài thì chắc chắn sẽ trả thù cô, nếu hai chúng ta hợp tác thì chuyện đối phó với cô ta sẽ dễ dàng hơn.”

“Tuy cô nói như thế không sai, nhưng tôi đâu nhất định cần hợp tác với cô.” Bạch Dương chế nhạo: “Cô cho rằng cô có thế lực gì? Cho dù cô có thì tôi vẫn sẽ từ chối, cô đừng quên cô đã từng phản bội tôi một lần rồi, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô lần nữa hay sao?”

Cố Mạn Tình nghẹn họng, vẻ mặt có hơi khó coi.

Cô ta cũng biết mình đã phản bội Bạch Dương một lần nên không được cô tin cậy.

Nhưng lần này cô ta thật tâm muốn hợp tác với cô.

Bởi vì chỉ dựa vào cô ta mà muốn tìm được Cố Tử Yên thì không phải chuyện dễ dàng.

Giống như Bạch Dương đã nói, cô ta không có bất cứ thế lực gì cả, cũng không quá giàu có. Thế nên nếu muốn tìm Cố Tử Yên thì chỉ còn cách hợp tác với người khác.

Mà người này chính là Bạch Dương có mối thù không đội trời chung với Cố Tử Yên.

Nhưng Bạch Dương lại không muốn hợp tác với cô ta.

“Cô Bạch, tôi xin lỗi về chuyện lần trước.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, chúng ta có thể đặt chuyện đó qua một bên trước, đợi sau này rồi hãng bàn. Việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Cố Tử Yên, ngày nào chưa tìm thấy cô ta thì không phải chuyện tốt đối với chúng ta, thế nên…

“Cô đừng nói nữa.” Bạch Dương giơ tay lên, ngắt lời cô ta bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, tôi không hợp tác cùng cô đâu. Tôi sẽ tự †ìm Cố Tử Yên, không cần cô quan tâm.

Người tôi hẹn sắp đến rồi, cô đang chiếm chỗ ngồi của người ta đấy, vì thế cô cút nhanh đi, đừng để tôi kêu phục vụ tiễn cô ra ngoài!”

“Cô…” Sắc mặt của Cố Mạn Tình cực kỳ khó coi, trợn mắt nhìn chằm chằm Bạch Dương.

Bạch Dương khẽ mở đôi môi đỏ mọng, căm ghét quăng ra một chữ: “Cút!”

“Hừ, rồi cô sẽ phải hối hận!” Cố Mạn Tình rất khó chịu với những lời lạnh nhạt của Bạch Dương. Cô ta kìm nén kích động muốn la lối om sòm, nổi giận đùng đùng đứng dậy rồi xách túi đi ra ngoài.

Khi bước đến cửa, cô ta suýt chút nữa đã va phải bà Lục đang bước vào.

May thay bà Lục phản ứng kịp thời, khẽ dịch sang bên cạnh mới thoát khỏi tình cảnh bị Cố Mạn Tình đụng ngã.

Thấy dáng vẻ Cố Mạn Tình như thể không nhận ra bản thân suýt đã va phải người ta, cứ vậy mà nhanh chân rời đi, bà Lục nhíu chặt mày, khuôn mặt lộ vẻ ghét bỏ.

“Bác gái.’ Bạch Dương vẫy tay với bà Lục: “Ở bên này ạ”

Bà Lục nghe tiếng của cô thì quay đầu, thu lại vẻ ghét bỏ trên mặt, nở nụ cười bước đến: “Dương Dương, xin lỗi để cháu chờ lâu, trên đường đến hơi kẹt xe.”

“Không sao ạ, cháu cũng vừa đến không lâu.” Bạch Dương đứng dậy, kéo ghế ra giúp bà Lục.
 
Chương 1497


CHƯƠNG 1497

Bà Lục thân thiết vỗ vào mu bàn tay cô rồi mới ngồi xuống.

Bạch Dương quay trở chỗ của mình, sau đó đẩy tách cà phê tới trước mặt bà Lục: “Bác gái, cháu đã gọi cà phê đá Blue Mountain mà bác thích nhất rồi đây.”

“Cảm ơn Dương Dương.” Bà Lục vui vẻ bưng tách cà phê lên, nhấp một miếng.

Bạch Dương cầm lấy muỗng, cũng khuấy cà phê của cô.

Lúc này, Bà Lục bất ngờ hỏi: “Đúng rồi Dương Dương, cô gái mới vừa ra ngoài là ai thế? Lúc bác xuống xe thì thấy các cháu đang nói chuyện, hai người quen nhau à?”

Bạch Dương gật đầu: “Cũng coi như là vậy ạ. Cô ta chính là cô con cả mà vợ chồng Cố Việt Bân vừa tìm về.”

“Cô con cả?” Bà Lục bất ngờ hiểu rõ: “Thì ra là vậy, quả nhiên không hổ là do vợ chồng Cố Việt Bân sinh ra, không hề có chút lễ phép gì hết.”

Bạch Dương gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Được rồi, không nói tới cô ta nữa, nói chuyện chính đi. Dương Dương, cháu biết bác hẹn cháu ra ngoài là vì chuyện gì không?” Bà Lục đặt tách cà phê xuống và nhìn Bạch Dương.

Cô dừng động tác khuấy cà phê lại: “Có lẽ cháu đoán được rồi, là vì A Khởi đúng không ạ?”

Bà Lục gật đầu: “Đúng vậy, hai hôm nay A Khởi rất bất thường, hôm trước, lúc nó về thì trên người toàn mùi rượu.”

“Anh ấy uống rượu sao?” Bạch Dương kinh ngạc cất cao giọng.

Bà Lục trả lời: “Đúng vậy, uống nhiều lắm, lúc về người đã say mèm, lên lầu còn té nữa.

“Vậy anh ấy có sao không ạ?” Bạch Dương vội vàng hỏi.

Bà Lục lắc đầu: “Yên tâm đi, A Khởi không sao, chỉ bị đập vào trán thôi, còn lại đều tốt.

“Thế ạ… Bạch Dương khẽ nhếch miệng tỏ vẻ biết rồi, trong lòng thấy rất áy náy.

Cô không ngờ những lời mà cô đã nói với A Khởi hôm trước lại làm anh ta phản ứng dữ dội như thế, còn tự chuốc say bản thân.

“Dương Dương.” Bà Lục nhìn Bạch Dương rồi nói tiếp: “Cháu có biết A Khởi yêu cháu không?”

Bạch Dương cắn môi dưới, yếu ớt vâng một tiếng như muỗi kêu: “Biết ạ, hai hôm trước cháu đã đoán được từ những lời A Khởi nói.”

“Làm cháu giật mình rồi đúng không?” Bà Lục cười hỏi.

Bạch Dương cụp mắt xuống: “Cháu thật sự giật mình, cho đến tận bây giờ, cháu đều xem A Khởi là bạn. Hơn nữa giữa chúng cháu, ngoài xưng hô có hơi vượt mức của A Khởi với cháu ra, chúng cháu vẫn luôn qua lại như hai người bạn, thế nên cháu chưa từng nghĩ tới A Khởi sẽ có tình cảm này đối với cháu.”

“Đúng vậy, bác cũng thấy cách thức qua lại giữa bọn cháu, nếu không phải vào đêm cháu kết hôn sáu năm trước, A Khởi uống say vừa khóc vừa nói thích cháu, bác làm mẹ cũng không biết tình cảm của nó đối với cháu. Thằng bé kia giấu rất kỹ.” Bà Lục vừa nói vừa bưng cà phê lên rồi uống một hớp.

“Sáu năm trước ấy ạ?” Bạch Dương kinh ngạc: “Sáu năm trước A Khởi đã đối với cháu…”

“Không phải.” Bà Lục lắc đầu: “A Khởi thích cháu từ lúc nó mới dậy thì cơ.”

Bạch Dương há hốc miệng.

Mới dậy thì?

Vậy không phải mới mười mấy tuổi hay sao?

Nói cách khác, A Khởi đã thích cô suốt mười mấy năm trời!

Lúc này, Bạch Dương không rõ cảm xúc trong lòng cô là gì nữa.
 
Chương 1498


CHƯƠNG 1498

Có kinh ngạc, có cảm động, có áy náy, nhưng không hề có cảm giác rung động.

Không yêu chính là không yêu.

Cho dù đối phương thật sự yêu mình suốt mười mấy năm, cô cảm động nhưng sẽ không vì thế mà động lòng.

Bà Lục vẫn luôn quan sát Bạch Dương.

Bà cố tính nói cho Bạch Dương biết rốt cuộc Lục Khởi đã thích cô bao lâu là vì muốn thử nhìn xem sau khi cô biết chuyện đó, cô có thể rung động vì con trai của bà hay không.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như bà đã hy vọng vô ích rồi.

“Dương Dương, chắc cháu đã từ chối A Khởi rồi đúng không?” Bà Lục hỏi.

Bạch Dương lắc đầu rồi lại gật đầu: “Có thể coi là vậy ạ. A Khởi không thổ lộ với cháu, cháu chỉ biết anh ấy yêu cháu từ những lời anh ấy đã nói, vì thế cháu không từ chối anh ấy thẳng thừng mà dùng những lời khác, ám chỉ cho anh ấy biết cháu và anh ấy không thể nào đến với nhau, hy vọng anh ấy buông tay, đi tìm người thích hợp với mình.”

“Bảo sao A Khởi lại đột ngột sa ngã chạy đi uống rượu.” Bà Lục đau đầu than thở.

Bạch Dương nắm chặt tách cà phê: “Xin lỗi bác gái, cháu không muốn làm tổn thương A Khởi như vậy đâu…

Bà Lục cười cười: ‘Đừng xin lỗi, bác gái không trách cháu đâu. Cháu không thích A Khởi, thẳng thừng nói rõ ràng với nó như thế là chuyện tốt. Thế nên cháu không làm sai, cũng không làm nó tổn thương. Người sai là A Khởi, nội tâm của nó quá yếu đuối, chỉ bấy nhiêu đả kích mà đã chịu không được rồi.”

Bà không hề nói khách sáo.

Bà Lục thật sự cho rằng Bạch Dương không sai.

Đối với người mình không yêu, tất nhiên phải từ chối thẳng.

Nếu sợ đối phương đau lòng khổ sở mà không từ chối dứt khoát thì đó là đang hại đối phương, làm đối phương ảo tưởng bản thân có cơ hội.

Cuối cùng trở thành tình trạng không thể kết thúc, đây mới là tổn thương thật sự.

Sự thấu hiểu và thông cảm của bà Lục làm cho Bạch Dương cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua trong lòng: “Cảm ơn bác gái vì đã không trách cháu.”

“Cảm ơn cái gì, cháu vốn có sai đâu.” Bà Lục lại nhấp một hớp cà phê và nói: “Mà tất cả đều do bác và ba của A Khởi thôi.”

“Sao ạ?” Bạch Dương sửng sốt, không hiểu ý của bà.

Bà Lục vuốt trán: “Bác và ba của A Khởi đã giáo dục thằng bé quá mức nghiêm khắc. Có rất nhiều việc hai bác đều không để thằng bé tự mình quyết định, thành ra khiến A Khởi thiếu dũng cảm đối với nhiều chuyện, dù là chuyện tình cảm hay trong công việc cũng đều vậy.”

Nói đến đây, bà Lục lại hớp một ngụm cà phê rồi thở dài nói tiếp: ‘Bác đang nghĩ nếu lúc trước bác và ba của nó đừng giáo dục A Khởi quá nghiêm khắc, để A Khởi tự quyết định chuyện của bản thân, có lẽ thằng bé sẽ dũng cảm nhiều hơn. Sau khi phát hiện tình cảm của mình đối với cháu, không chừng nó sẽ thổ lộ ngay.”

Bạch Dương nhếch miệng, không nói gì.

Bà Lục nhìn cô: “Dương Dương, cháu trả lời thật cho bác gái biết, nếu nhiều năm trước A Khởi thổ lộ với cháu, cháu có thể nhận lời A Khởi hay không?”

Vấn đề này làm Bạch Dương hơi bối rối, một lát sau cô mới hé miệng đáp lời: ‘Cháu không biết ạ, cháu chỉ có thể nói, nếu A Khởi thổ lộ trước khi cháu gặp Phó Kình Hiên thì có lẽ cháu sẽ đồng ý.”
 
Chương 1499


CHƯƠNG 1499

Suy cho cùng thì khi ấy mối quan hệ giữa cô và Lục Khởi chưa hoàn toàn phát triển thành bạn thân, không chừng cô thật sự sẽ động lòng với Lục Khởi.

Nghe câu trả lời của Bạch Dương, bà Lục tiếc nuối lắc đầu, mặt lộ vẻ tức giận vì đã không tranh giành: “Quả nhiên là do thằng nhóc A Khởi vô dụng, tự mình bỏ lỡ”

Giống như Dương Dương đã nói, nếu lúc đó A Khởi thổ lộ tình cảm với Dương Dương thì có khi Dương Dương đã đến với A Khởi rồi.

Nhưng bản thân A Khởi lại không có can đảm.

“Bác biết rồi.’ Bà Lục cười chua xót: “Vậy Dương Dương à, giữa cháu và A Khởi thật sự không có hy vọng đúng không?”

Bạch Dương gật đầu, vâng một tiếng: “Xin lỗi bác gái, cháu thật sự không có suy nghĩ đó với A Khởi.”

“Được, bác gái biết rồi. Bà Lục khuấy cà phê: “Thật ra hôm nay bác đến tìm cháu là vì muốn lấy được đáp án chính xác giữa cháu và A Khởi có hy vọng hay không. Nếu có thể, người mẹ là bác đây cược tấm mặt mo này, cầu xin cháu cho A Khởi cơ hội.

Còn nếu không thể, bác sẽ về khuyên nhủ A Khởi, để thằng bé buông tay, bằng không sẽ chỉ khiến cháu cảm thấy áp lực”

“Bác gái, cảm ơn bác ạ… Bạch Dương cảm động đến mức hốc mắt hơi đỏ lên.

Bà Lục hiền từ vỗ vào mu bàn tay cô: “Có gì đâu mà phải cảm ơn. Bác làm như vậy không phải chỉ vì cháu mà vì A Khởi nhiều hơn. Cháu đã không yêu A Khởi rồi, nếu bác cứng rắn ép buộc cháu đến với nó thì A Khởi cũng không hạnh phúc. Thế nên không bằng bác khuyên A Khởi buông tay”

“Bác nói rất đúng ạ.” Bạch Dương gật đầu.

Hai người ngồi trò chuyện trong quán cà phê chừng một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng bà Lục nhận được điện thoại của bạn hẹn bà đến thẩm mỹ viện làm spa, lúc này bà mới tạm biệt Bạch Dương, rời khỏi quán cà phê.

Bạch Dương tiễn bà Lục đến bên đường, sau khi nhìn bà Lục lên xe, cô mới trở về quán cà phê để tính tiền.

Tính tiền xong, cô chuẩn bị rời đi.

Nhưng rồi vừa mới bước ra khỏi quán thì nhận được điện thoại của Phó Kình Hiên.

“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương vừa đi về phía xe của mình vừa mở miệng gọi một tiếng.

Phó Kình Hiên nghe cô gọi như thế thì nhíu mày.

Cách xưng hô này đúng là quá xa cách gượng gạo.

Anh phải tìm cơ hội bảo cô đổi cái khác mới được.

“Nghe vệ sĩ nói bà Lục hẹn em gặp mặt đúng không?” Phó Kình Hiên đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn thành phố phồn hoa bên ngoài rồi hỏi.

Bạch Dương nhíu mày: “Tổng giám đốc Phó, chẳng lẽ hai vệ sĩ của anh vẫn nghe lời anh theo dõi tôi sao?”

Nghe thấy vẻ không vui trong giọng điệu của cô, lúc này Phó Kình Hiên mới sực nhận ra lời nói của mình đã khiến cô hiểu lầm, bèn khẽ hé đôi môi mỏng giải thích: “Tôi không bảo bọn họ theo dõi em, em muốn làm gì bọn họ sẽ không báo cáo với tôi, họ chỉ báo cáo chuyện liên quan đến an toàn của em thôi.”

“An toàn?” Bạch Dương mở cửa xe rồi ngồi lên ghế lái, đóng cửa xe lại, bất mãn hỏi: “Tôi chỉ đi gặp bác gái thôi, có gì không an toàn đâu chứ?”

“Em quên rồi à? Em và Lục Khởi cãi nhau đến mức tránh mặt nhau, tôi lo bà Lục thương con trai sốt ruột nên đến gây phiền phức cho em.” Phó Kình Hiên xoay người đi về phía bàn làm việc.
 
Chương 1500


CHƯƠNG 1500

Hóa ra anh lo lắng cho sự an toàn này của côi Bạch Dương cảm thấy hơi dở khóc dở cười, chân mày nhíu chặt đã giãn ra, trả lời bằng giọng điệu buồn cười: “Anh yên tâm đi, bác gái không phải người như vậy đâu. Bà ấy rất sáng suốt, lần này tôi và A Khởi cãi nhau chủ yếu là lỗi của tôi, nhưng bác gái không những không trách tôi mà còn an ủi tôi nữa kìa”“

“Vậy à?” Phó Kình Hiên nheo mắt, vẫn thấy không yên tâm lắm.

Bạch Dương mở chìa khóa xe rồi khởi động máy, sau đó kẹp điện thoại di động trên vai, thắt dây an toàn: “Tất nhiên rồi, bác gái vừa an ủi tôi vừa kêu tôi đừng tự trách mình nữa.”

“Cho nên bà ấy không tới trách em?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên gật đầu, trong lòng đã yên tâm.

Bạch Dương đặt điện thoại di động lên kệ, mở loa ngoài, sau đó khởi động xe hỏi: “Anh gọi điện tới là vì muốn hỏi tôi chuyện này thôi sao?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên trả lời: “Tôi lo cho em.”

Bạch Dương liếc nhìn chiếc điện thoại một cái, khóe miệng khẽ cong lên: “Ai cần anh lo lắng chứ? Được rồi, tôi sắp lái xe, không nói chuyện với anh nữa đâu.”

“Được, em lái chậm thôi.” Phó Kình Hiên ừ một tiếng rồi dặn dò.

Bạch Dương cười trả lời: “Tôi biết rồi, gặp lại sau.”

Bạch Dương cúp điện thoại, sau đó đạp chân ga tăng tốc.

Nửa tiếng sau, đã đến Thiên Thịnh.

Bạch Dương tiến vào trong phòng làm việc của mình, thư ký Đồng đi đằng sau cô.

Bạch Dương đi ra sau bàn làm việc, kéo ghế ra rồi ngồi xuống: “Cô đặt giúp tôi một vé máy bay đến nước H vào ba ngày sau nhé.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng gật đầu đồng ý, sau đó chợt nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Có cần đặt khách sạn không?”

“Không cần đặt khách sạn, bạn của tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho tôi.” Bạch Dương bật máy tính lên rồi nói.

Thư ký Đồng đẩy mắt kính: “Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc Bạch, bây giờ tôi sẽ đi đặt vé ngay.”

Dứt lời, cô ta vừa lấy điện thoại ra và bấm bấm.

Nửa phút sau, thư ký Đồng gửi mã vé cho Bạch Dương: “Tổng gám đốc Bạch, tôi đã đặt vé xong rồi, khoang hạng nhất, hai giờ chiều ba ngày sau.”

Bạch Dương hài lòng đáp lại: “Được, không còn việc gì nữa đâu, cô đi trước…”

Cô còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã bị người ta gõ vang.

Bạch Dương nghiêng đầu nhìn sang: “Vào đi”

Lục Khởi đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hối hả như thể đã xảy ra chuyện gì quan trọng lắm.

Thư ký Đồng nhìn thấy anh ta, mặt lập tức biến sắc, sau đó cuống quít cúi đầu như sợ bị anh ta nhìn thấy, giảm bớt cảm giác tồn †ại của mình.

Nhưng thật ra, Lục Khởi quả thật không nhìn thấy cô ta.

Lúc này trong mắt anh ta chỉ có Bạch Dương, chẳng thể chứa thêm bất cứ người hay vật nào khác.

Anh ta bước về phía Bạch Dương, chống hai tay lên bàn, khẽ thở hổn hển.

Bạch Dương nhìn Lục khởi, gương mặt hơi lộ vẻ vui mừng: “A Khởi, sao anh lại tới đây?”

Trong hai ngày qua, vì bọn họ đã “cãi nhau” nên anh ta vẫn không xuất hiện trước mặt cô, cô đã gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho anh ta nhưng anh ta đều không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.
 
Chương 1501


CHƯƠNG 1501

Thế nên cô vẫn rất lo lắng anh ta có thể vực dậy nổi hay không, có làm việc gì ngu ngốc hay không.

Nhất là hôm nay cô nghe bác gái nói, anh †a còn tự chuốc say mình, trong lòng cô càng thêm bứt rứt.

Vì thế hiện giờ thấy anh ta xuất hiện ở đây, cô rất vui vẻ.

“Có phải mẹ anh tới tìm em không?” Lục Khởi thở hổn hển, hô hấp không đều đặn.

Bạch Dương gật đầu, không nói dối anh ta: “Vâng.”

Sắc mặt của Lục Khởi thoắt cái u ám: “Mẹ anh nói gì với em?”

“Bác gái có nói gì đâu, chỉ nói về quan hệ hiện giờ của chúng ta thôi.” Bạch Dương nhìn anh ta rồi trả lời.

Lục Khởi siết chặt tay: ‘Đây là chuyện của anh, ai bảo bà ấy nhúng tay vào?”

Thấy anh ta không vui vì bà Lục xen vào chuyện này, Bạch Dương bèn nhíu mày: “A Khởi, bác gái chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi.”

“Anh không cần bà ấy làm như vậy!” Dường như Lục Khởi rất tức giận, sắc mặt đỏ bừng.

“A Khởi…

“Được rồi!” Lục Khởi hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc phiền muộn trong lòng, bình tĩnh nói tiếp: “Được rồi cục… không, Dương Dương, anh gọi em như vậy được không?”

Bạch Dương nghe anh ta gọi mình như vậy thì cười gật đầu: “Được chứ”

Có được sự đồng ý của cô, cuối cùng sắc mặt của Lục Khởi cũng tốt lên đôi chút: “Xin lỗi, vừa nấy anh đã dọa em sợ đúng không. Trước đó anh bỗng nhận được điện thoại của mẹ, bà nói bà đã tìm em nói chuyện, bảo anh sau này đừng đặt tình cảm lên người em nữa. Anh lo bà ấy có thể nói nặng lời với em nên mới tới đây tìm em.

Bạch Dương bỗng hiểu ra, gật đầu nói: “Thì ra là vậy, nhưng mà anh đừng quá lo lắng, bác gái không nói nặng lời, bàc đối xử với em rất dịu dàng.”

“Vậy anh yên tâm rồi.” Lục Khởi thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày qua tâm trạng của anh ta luôn không tốt, hết uống rượu rồi lại nhốt mình trong nhà, làm cho bản thân chán chường không chịu nổi, nguyên nhân đều đến từ anh ta.

Thế nên khi nghe mẹ mình đến tìm Bạch Dương, anh ta chỉ sợ mẹ mình sẽ vì thế mà trách cô.

Cũng may là mẹ anh ta không làm chuyện mất lý trí như thế.

“A Khởi.” Bạch Dương đứng bật dậy: “Có phải anh cảm thấy không vui khi bác gái nhúng tay vào chuyện của chúng ta không?”

Lục Khởi nghe thế, khuôn mặt trở nên u ám: “Có một chút, nhưng cũng không sao.”

Anh ta thừa nhận trong đoạn tình cảm của mình đối với Bạch Dương, anh ta không dám hành động, cũng rất vô dụng.

Nhưng anh ta đã ba mươi tuổi rồi, đâu cần mẹ ruột nhúng tay ra mặt để dàn xếp thay mình như thế.

Rất mất mặt đó biết không.

Vì vậy anh ta mới phản ứng dữ dội khi hay †in mẹ mình đến tìm cô.

“A Khởi, thật ra bác gái cũng vì lo lắng cho anh” Bạch Dương khuyên anh ta.

Lực Khởi nhìn đồng hồ trên tay: “Anh biết, được rồi, không còn sớm nữa, anh phải đi đây”

Dứt lời, anh ta xoay người bước ra cửa.

Vừa đi được hai bước, anh ta chợt phát hiện ra sự tồn tại của thư ký Đồng, bèn nheo mắt lại: “Cô theo tôi ra ngoài một lát”
 
Chương 1502


CHƯƠNG 1502

Cơ thể của thư ký Đồng run lên, càng cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng trả lời một tiếng: “Vâng.”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của bọn họ, nghiêng đầu tràn đầy nghỉ ngờ.

Kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy hình như thư ký Đồng rất sợ A Khởi thì phải?

Chuyện này vốn không bình thường.

Thư ký Đồng đã theo A Khởi từ lâu, làm thư ký bên A Khởi nhiều năm như vậy, vừa mới được A Khởi điều đến làm trợ lý cho cô vào mấy tháng trước thôi.

Thế nên thư ký Đồng rất kính trọng A Khởi, nhưng tuyệt đối không có chuyện sợ hãi.

Nhưng tại sao bây giờ thư ký Đồng lại phải sợ A Khởi chứ?

Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Ngoài cửa, Lục Khởi dẫn thư ký Đồng đi tới trước thang máy.

Lục Khởi xoay người, từ trên cao nhìn xuống thư ký Đồng, lạnh lùng hỏi: “Cô có nói chuyện hôm đó cho cô ấy biết không?”

Cô ấy là ai, thư ký Đồng không cần nghĩ cũng biết.

Thư ký Đồng vội vàng lắc đầu: “Không đâu, tuyệt đối không. Mặc dù anh không dặn dò thì tôi cũng sẽ không nói với giám đốc Bạch đâu.”

Sắc mặt của Lục Khởi hơi dịu lại: “Vậy thì tốt, cô nhớ kỹ cô đã đồng ý với tôi rồi đấy, tuyệt đối không thể để cô ấy biết chuyện đó được.”

“Tôi nhớ rồi.” Thư ký Đồng khẽ trả lời.

Lục Khởi nhìn cô ta, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Cô đã uống thuốc chưa?”

Trái tim của thư ký Đồng đau xót, nắm chặt †ay, khẽ ừ một tiếng: “Đã uống rồi.”

“Uống là được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô quay về làm việc đi.” Lục Khởi thở phào một cái, sau đó bỗng xoay người ấn nút thang máy.

Anh ta thừa nhận, hành động lúc này của anh ta cực kỳ giống với mấy gã đàn ông Tồi.

Nhưng anh ta không cảm thấy bản thân nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ta.

Hôm đó anh ta đã uống quá nhiều, nhầm tưởng cô ta là Bạch Dương nên mới kéo cô †a vào phòng bao.

Nhưng cô ta vẫn còn tỉnh táo, cô ta biết rõ anh ta sẽ làm gì với mình nhưng lại không chống cự, không đẩy anh ta ra, ngược lại còn cam tâm tình nguyện làm chuyện đó với anh ta.

Thế nên cùng lắm giữa bọn họ là một người muốn đánh, còn một người lại muốn chịu đựng. Không ai ép buộc ai hết.

Nếu Lục Khởi ép buộc người ta thì tất nhiên sẽ bằng lòng chịu trách nhiệm, dù anh ta có không yêu cô ta. Nhưng chuyện này vốn dĩ không phải ép buộc, sau này anh ta nhất định sẽ bồi thường cho cô ta, thế nên anh ta không thiếu nợ cô ta gì cả.

Dĩ nhiên, Lục Khởi cũng cho thư ký Đồng uống thuốc để tránh mang thai.

Tuy chuyện này có ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ta, nhưng lại là biện pháp duy nhất để cô ta tránh thai.

Lục Khởi thở dài, nhấc chân định bước vào thang máy.

Thư ký Đồng cắn môi dưới, bất chợt gọi anh ta lại: “Tổng giám đốc Lục.”

Lục Khởi dừng bước: “Cô còn chuyện gì sao?”
 
Chương 1503


CHƯƠNG 1503

Thư ký Đồng năm lấy vạt áo của mình, hít sâu một hơi để thêm dũng khí, hỏi: “Tôi yêu anh, yêu anh từ rất lâu rồi, thế nên…

thế nên anh có thể cho tôi một cơ hội hay không? Tôi…”

“Không được!” Lục Khởi thốt ra hai chữ mà không hề do dự.

Sắc mặt của thư ký Đồng lập tức tái nhợt.

Anh ta còn không thèm suy nghĩ chút nào đã dứt khoát từ chối cô ta rồi.

Anh ta thật sự không cho cô ta bất cứ cơ hội nào hết.

“Tôi không yêu cô, vì thế sẽ không cho cô cơ hội, đó cũng vì muốn tốt cho cô. Nếu như chúng ta đến với nhau mà trong lòng tôi lại có người khác, vậy cũng đâu công bằng với cô đúng không?” Lục Khởi nghiêng đầu nhìn cô ta.

Thư ký Đồng mấp máy miệng, trả lời bằng giọng đắng chát: “Tôi biết, nhưng tôi bằng lòng chịu đựng, tôi có thể đợi anh quên cô ấy”

“Vậy cũng không được, tôi không chấp nhận.” Nói xong câu đó, Lục Khởi bước thẳng vào thang máy và rời đi.

Thư ký Đồng nhìn cửa thang máy đang từ từ khép lại, thầm rơi nước mắt.

Cách đó không xa, Bạch Dương đứng ở cửa phòng nhìn cảnh tượng này, bèn lắc đầu thở dài.

Tuy khoảng cách hơi xa, cô không nghe rõ họ đang nói gì cả, nhưng nhìn dáng vẻ của thư ký Đồng, cô có thể đoán được kha khá.

Chắc là thư ký Đồng tỏ tình rồi bị A Khởi từ chối.

Bạch Dương thở dài bước đến: “Thư ký Đồng”

Thư ký Đồng nghe thấy tiếng của cô thì vội vàng luống cuống giơ tay lên, lấy mắt kính ra và xoa mắt, tới khi xác định trong mắt không còn nước mắt, cô ta mới đeo kính lên và xoay người lại: “Tổng giám đốc Bạch”

Bạch Dương lấy một bịch khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho cô ta: ‘Lấy cái này lau đi, lau bằng tay có vi khuẩn đấy”

“..” Thư ký Đồng nhìn khăn giấy trước mặt, sau khi im lặng một lúc, cô ta mới vươn tay nhận lấy: ‘Cảm ơn tổng giám đốc Bạch.”

“Không có gì.’ Bạch Dương cười cười, sau đó đánh mắt nhìn thang máy: “Cô vừa tỏ tình với A Khởi đúng không?”

Động tác lau mắt của thư ký Đồng bỗng khựng lại, sau đó mới khẽ đáp: “Bị từ chối rồi.

“Không sao.” Bạch Dương vỗ vai cô ta: “Lần này bị từ chối thì lần sau tiếp tục, tôi tin một ngày nào đó, cô có thể làm A Khởi rung động. Có một số chuyện cần phải kiên trì mới thành công.”

Thư ký Đồng ngước đôi mắt đỏ bừng lên nhìn Bạch Dương: “Nhưng tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Lục yêu cô nhiều năm như thế, chẳng phải cũng thất bại đó sao?

Tôi kiên trì thì sẽ thành công thật ư?”

Cô ta không quá tin tưởng.

Bạch Dương cúi mắt xuống, cười một tiếng: “Không thử thì sao biết được? Hơn nữa cô nói sai một câu rồi, đúng là A Khởi yêu tôi rất nhiều năm, nhưng anh ấy chưa từng thổ lộ với tôi dù chỉ một chút. Anh ấy yêu tôi nhưng tới bây giờ tôi vẫn không biết đến tình cảm đó, anh ấy cũng chưa từng †ỏ tình với tôi, vì thế anh ấy mới thất bại.

Nhưng cô thì khác, cô đã thổ lộ với anh ấy, thật lòng theo đuổi, có lẽ anh ấy sẽ thật sự động lòng vì cô.”
 
Chương 1504


CHƯƠNG 1504

Nghe Bạch Dương nói như vậy, thư ký Đồng mới bắt đầu suy xét: “Có lẽ tổng giám đốc Bạch nói đúng.”

“Nếu thế thì sao cô không làm theo?” Bạch Dương nói xong, rút bàn tay từ trên vai cô †a về, xoay người quay trở lại phòng làm việc của mình.

Thư ký Đồng nhìn bóng lưng của cô, nắm chặt tay như đang xoắn xuýt chuyện gì đó.

Một lúc sau, cô ta hít sâu một hơi, hô lên với Bạch Dương: “Cảm ơn tổng giám đốc Bạch, tôi biết mình nên làm gì rồi!”

Tổng giám đốc Bạch nói đúng, không thử thì sao biết được?

Lỡ đâu cuối cùng cô ta thành công thì Sao.

Bạch Dương nghe thư ký Đồng nói vậy thì quay đầu nhìn cô ta, khi thấy ánh hào quang lại rực rỡ trong đôi mắt ấy, cô khẽ cười: “Biết là được rồi. Thôi, đi rửa mặt đi, điều chỉnh trạng thái lại nào.”

“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu đáp lại một tiếng.

Bạch Dương quay đầu lại và tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã bước vào phòng làm việc của mình.

Ba ngày sau, Bạch Dương một thân một mình xách hành lý ra sân bay.

Khoảng một tiếng nữa mới đến giờ máy bay cất cánh.

Bạch Dương ngồi trong phòng chờ VỊP, vừa đợi thông báo bên phía máy bay vừa cúi đầu xem điện thoại.

Lúc này, cửa phòng chờ bị gõ vang.

Bạch Dương đặt điện thoại xuống rồi nhìn về phía cửa: “Ai thế?”

“Là tôi.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Phó Kình Hiên vang lên ngoài cửa.

Bạch Dương chợt sửng sốt, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Phó Kình Hiên?

Sao anh lại đến đây?

Bạch Dương đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên Phó Kình Hiên đang đứng bên ngoài.

Anh mặc đồ vest, khoác chiếc áo dài màu đen ở bên ngoài, tay đang kéo một cái vali, dáng vẻ bôn ba mệt mỏi.

Bạch Dương nhìn vali trong tay anh thì kinh ngạc hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”

“Nước H”” Phó Kình Hiên tiến vào phòng chờ rồi nhẹ nhàng trả lời.

Bạch Dương sững sờ một lát: ‘Anh cũng đến nước H à?”

Phó Kình Hiên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Anh tới nước H làm gì?” Bạch Dương nghỉ ngờ nheo mắt nhìn anh rồi hỏi.

Đừng nói anh cũng đến tham dự hôn lễ nha?

Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, hôm nay anh cũng lên đường, hơn nữa cũng đến nước H giống cô.

Tất nhiên Phó Kình Hiên nhận ra Bạch Dương đã đoán được anh muốn đi đâu, đôi mắt anh thoáng động, nhếch miệng trả lời: “Tôi đến đó vì có chút chuyện.”

Anh cố ý không nói mình đi tham dự hôn lễ.

Bởi vì anh muốn thử xem, lúc cô thấy anh có mặt tại hôn lễ thì sẽ có vẻ mặt gì.

Bạch Dương nghe Phó Kình Hiên đến nước H vì công việc chứ không tham dự hôn lễ gì hết, bất chợt hiểu ra rồi gật đầu: “Thì ra là vậy. Nhưng sao anh biết tôi đang ở trong phòng chờ?”

Mỗi người đều có một căn phòng chờ VỊP dành cho riêng mình.

Thế nên nhất định Phó Kình Hiên đến tìm cô.
 
Chương 1505


CHƯƠNG 1505

Nếu không sao anh không đi đến phòng chờ khác chứ?

“Nghe vệ sĩ nói em ở đây, nên tôi mới đến.”

Phó Kình Hiên buông vali ra, ngồi xuống trả lời.

Để đi cùng chuyến bay với cô mà anh đã bao hết cả khoang hạng nhất.

Nếu không anh đã kêu người ta chuẩn bị máy bay riêng rồi.

Bạch Dương bĩu môi: “Còn nói hai vệ sĩ đó của anh không theo dõi tôi, phòng chờ của †ôi ở đâu cũng nói cho anh biết.”

Mặc dù có chút không vui, nhưng bất ngờ à cô lại không thấy giận lắm.

Phó Kình Hiên rót cho mình một ly nước: “Là tôi chủ động hỏi bọn họ. Hết cách rồi, ai kêu tôi quá quan tâm tới em chứ, một phút không biết em ở đâu là tôi lại lo sốt vó cả lên.”

“.” Những lời này làm Bạch Dương đỏ mặt, tức giận trợn mắt nhìn anh.

Lúc cô định nói gì đó thì loa phát thanh ở sân bay bắt đầu báo thông tin chuyến bay.

Bạch Dương đứng lên: “Tôi phải đi rồi.”

Phó Kình Hiên bình tĩnh đặt ly nước xuống: “Đúng là nên đi rồi, đi thôi.”

Anh đứng dậy kéo vali của mình.

Bạch Dương bất ngờ nghĩ ra điều gì đó, nhìn chân của anh: “Chân của anh không bị gì sao?”

Phó Kình Hiên bỗng nhúc nhích mắt cá chân: “Còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại.”

“Vậy thì tốt.” Bạch Dương gật đầu, xem như yên tâm.

Nếu chân của anh vẫn không thể đi, có lẽ cô phải ra sân bay mượn một chiếc xe lăn mất.

Đối với sân bay quốc tế quy mô khá lớn thế này, thông thường đều có dụng cụ cần thiết dành cho người khuyết tật.

Thế nên mượn được một chiếc xe lăn không phải quá khó.

Hai người ra khỏi phòng chờ, bước lên thang cuốn đi đến cửa soát vé.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, hai người lên xe đưa đón, đi về phía sân bay để lên máy bay.

Rất nhanh, Bạch Dương và Phó Kình Hiên ở đằng sau tiến vào khoang hạng nhất.

Cô tìm thấy ghế của mình và ngồi xuống, sau đó lấy một viên thuốc say máy bay trong túi ra, chuẩn bị uống.

Phó Kình Hiên nhìn thấy thì nhíu mày: “Em bị say máy bay à?”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Từ nhỏ tôi đã bị say máy bay rồi, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.”

“Sao tôi chưa từng nghe em nhắc đến?

Trước kia em cũng không nhắc đến ở trong thư.” Phó Kình Hiên ngồi cách cô một lối đi, anh nói.

Bạch Dương lấy thuốc ra, cứ thế nuốt vào: “Nói cái này làm gì. Chỉ một tật xấu nhỏ thôi mà, uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn ngay.”

Phó Kình Hiên mím môi.

Tuy nói thế không sai, nhưng anh hy vọng cô sẽ nói hết cho anh biết mà không che giấu chút gì, để anh hiểu rõ tất cả về cô.

Nhưng hiện tại xem ra, có rất nhiều chỗ anh vẫn chưa hiểu rõ về cô.
 
Chương 1506


 

CHƯƠNG 1506

Thôi, từ từ sẽ biết.

Nghe Trương Trình nói đã có tin tức về trái †im, nếu cuối cùng xác định quả tim đó thật sự phù hợp với mình.

Như thế anh sẽ có cả đời để khám phá về cô.

Thuốc say máy bay nhanh chóng phát huy tác dụng, chưa được bao lâu mà Bạch Dương đã choáng váng rồi ngủ thiếp đi.

Phó Kình Hiên thấy cô an ổn nhắm mắt, giơ tay ấn chuông ở trên đầu.

Một nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng bước vào: “Thưa anh…”

“Nhỏ tiếng thôi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, giơ ngón trỏ đặt trên miệng và khẽ nói: “Đừng làm cô ấy thức giấc”

Nữ tiếp viên hàng không nghe nói thế bèn xoay người nhìn ra đằng sau.

Thấy Bạch Dương ngủ thiếp đi, đôi mắt của nữ tiếp viên hàng không không khỏi lộ vẻ hâm mộ.

Anh chàng này thật sự rất yêu cô gái kia, †ình yêu trong mắt sắp tràn ra đến nơi rồi.

Ban đầu cô ta còn định gửi cách thức liên lạc của mình cho anh chàng này.

Giờ xem ra, thôi bỏ đi vậy.

“Xin lỗi anh, xin hỏi anh có cần gì không?”

Nữ tiếp viên hàng không lịch sự cười, khẽ hỏi nhỏ.

Phó Kình Hiên thả ngón tay xuống: “Cô lấy giúp tôi hai cái chăn đến đây.”

“Được thưa anh.” Nữ tiếp viên trả lời và đi làm theo.

Chưa đến hai phút, chăn đã được mang đến.

Sau khi Phó Kình Hiên nhận lấy chăn xong bèn khoát tay để nữ tiếp viên đi ra ngoài.

Đợi khi nữ tiếp viên hàng không rời khỏi đây, anh mở dây an toàn trên người mình ra, đứng dậy đi vê phía Bạch Dương. Anh ngồi vào chiếc ghế ở phía trong cô, sau đó tung chiếc chăn ra và nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Nhiêu đó còn chưa xong, Phó Kình Hiên hạ ghế của Bạch Dương xuống, làm ghế dựa duỗi thẳng ra để cho cô có thể nằm xuống, ngủ thoải mái hơn.

Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, khẽ vuốt ve mặt cô rồi lại vén tóc cô lên, sau đó lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình rồi cũng hạ ghế của mình xuống, ôm eo cô và nhắm hai mắt lại.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Dương bị đánh thức bởi một trận rung lắc, trong lúc mơ màng cô còn nghe có người gọi mình.

Sau khi nhíu mày, cô từ từ mở mí mắt nặng nề lên, sau đó thấy được một khuôn mặt.

Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, tâm mắt còn mơ hồ, mất một lúc sau cô mới nhìn rõ gương mặt này là ai.

Phó Kình Hiên!

“Tổng giám đốc Phó?” Bạch Dương khẽ mở đôi môi đỏ mọng, gọi một tiếng.

Phó Kình Hiên rướn người dậy: “Tỉnh rồi à.”

Bạch Dương ừm một tiếng, nhấc tay lên xoa hai bên thái dương: “Có chuyện gì vậy?”

“Máy bay đã hạ cánh rồi.” Phó Kình Hiên trả lời, đồng thời vươn tay ra với cô.

Bạch Dương sững sờ: ‘Đã hạ cánh rồi ư?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.
 
Chương 1507


CHƯƠNG 1507

Bạch Dương vỗ vào mặt, vỗ tan tác dụng phụ gây choáng váng còn sót lại của thuốc say máy bay, cuối cùng cùng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều: “Xin lỗi, tôi không biết, thuốc say máy bay có hiệu quả tốt thật.”

Tốt đến mức nếu anh không gọi cô dậy, có lẽ cô vẫn còn ngủ tiếp.

Do không hoạt động quá lâu nên cơ thể của cô hơi lả đi, không còn sức lực nào.

Cho nên Bạch Dương không từ chối bàn †ay đang chìa ra của Phó Kình Hiên, đặt tay mình lên đó.

Phó Kình Hiên nắm chặt tay cô, khẽ dùng sức kéo cô ngồi dậy.

Sau khi ngồi dậy, Bạch Dương thấy tấm chăn trượt xuống trên người mình, không nhịn được mà hơi ngớ người: “Tấm chăn này… là anh đắp cho tôi sao?”

Cô nhớ trước khi cô uống thuốc ngủ, cô không hề gọi tiếp viên hàng không lấy chăn đến.

Vì vậy tấm chăn này rất có thể là do anh đắp cho cô.

Đúng như dự đoán, Phó Kình Hiên gật đầu: “Là tôi đấy. Sợ em bị cảm nên tôi bảo tiếp viên hàng không lấy chăn đến.”

Bạch Dương nghe anh nói vậy, trong lòng thấy rất ấm áp: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì, em có thể đi được không?”

Phó Kình Hiên nhìn cô rồi hỏi.

Cô vừa mới thức dậy nên hơi mất sức.

Thế nên lúc này, anh mới bận tâm không biết cô có đi được không.

Bạch Dương giật giật hai chân: “Được rồi, †uy thuốc say máy bay làm tôi mất hết sức lực nhưng chỉ cần tỉnh táo càng lâu thì tác dụng còn lại của thuốc sẽ từ từ mất đi, thế nên không có gì đáng lo cả.”

“Vậy thì tốt, đi thôi.” Phó Kình Hiên xách ba lô của cô lên.

Bạch Dương để anh xách, như thế sẽ giúp cô mang nó lên vai một cách thuận tiện và nhanh chóng hơn.

Nhưng rồi một giây sau, cô đã thấy Phó Kình Hiên đặt ba lô của cô lên trên vai anh.

Người đàn ông thân cao khoảng một mét chín, ăn mặc cực kỳ điển trai, toát lên khí thể bá đạo mãnh liệt.

Vừa nhìn đã biết người đàn ông này chính là một tổng giám đốc bá đạo, nhưng lại vác một cái ba lô xinh xắn của phái nữ, làm cho toàn thân anh nháy mắt bớt đi vẻ ngang ngược, có thêm chút khôi hài.

Bạch Dương không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Sao vậy?”

“Không đâu… không có gì.’ Bạch Dương vội vàng khoát tay, bất ngờ vươn về phía ba lô của mình: “Tổng giám đốc Phó, đưa túi cho tôi đi”

“Không cần, tôi xách cho em, đi thôi.” Phó Kình Hiên từ chối.

Bạch Dương nhíu mày: “Đây là túi của tôi, sao có thể làm phiền anh được chứ. Thế nên tổng giám đốc Phó à, anh vẫn nên trả lại cho tôi đi.”

“Tôi muốn mang thay em.” Phó Kình Hiên nhìn cô: “Nghe nói bên ngoài đều là bạn trai đeo túi thay cho bạn gái, mặc dù quan hệ hiện tại của chúng ta không phải như thế, nhưng tôi không ngại làm chuyện này trước đâu.”

Bạch Dương đỏ mặt: “Anh cũng đã nói là bạn trai đeo ba lô dùm bạn gái người ta, bây giờ anh làm vậy là vì cảm thấy sao này chúng ta sẽ đến với nhau sao?”

“Đương nhiên!” Phó Kình Hiên khẽ nhếch môi mỏng: “Tôi rất có lòng tin, hơn nữa trực giác nói cho tôi biết, chỉ một khoảng thời gian nữa thì chúng ta cũng sẽ như thế”
 
Chương 1508


CHƯƠNG 1508

Dứt lời, anh bước ra khỏi cửa khoang trước.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của anh thì bĩu môi: “Bớt nói nhảm đi, chuyện này không thể nào đâu!”

Nhưng không hiểu tại sao khi nói những lời này, cô lại không dám nói quá lớn, chỉ lầm bầm thôi, không hề có chút tự tin nào.

Ngoài sân bay, Phó Kình Hiên nhìn xe tới đón mình: “Em ở đâu?”

“Bạn tôi sắp xếp chỗ ở cho tôi rồi, còn anh thì sao?” Bạch Dương nhìn thoáng qua điện thoại di động rồi hỏi.

Phó Kình Hiên trả lời: “Ở khách sạn.”

Bạch Dương gật đầu: “Vậy à, thế chúng ta không chung đường rồi.”

Phó Kình Hiên im lặng.

Thì ra cô đã nhận chỗ ở do cặp vợ chồng mới cưới sắp xếp cho cô.

Sớm biết thế, anh đã không từ chối mà cũng nhận luôn rồi. Như vậy nói không chừng bọn họ sẽ ở cùng với nhau.

Phó Kình Hiên bỗng thấy hối hận muốn chết, sắc mặt có hơi khó coi.

Lúc này, Bạch Dương nhìn thấy đằng trước có người giơ tấm bảng viết tên mình lên, vội vàng quay đầu nói tạm biệt với anh: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã thấy người tới đón mình rồi, tôi đi trước đây.”

Dứt lời, cô kéo hành lý và đi về phía người đón mình.

Phó Kình Hiên nhìn cô đến gần người nọ, sau khi nói với người nọ mấy câu thì lên xe, anh khẽ mím môi lại, lấy điện thoại di động ra và gọi điện: “Là tôi, sắp xếp cho tôi một chỗ ở đi.”

Người ở đầu điện thoại bên kia ngơ ngác: “Chỗ ở? Không phải trước đó anh đã nói không cần sao?”

“Bớt lải nhải đi, lập tức sắp xếp cho tôi, tôi muốn ở đối diện hoặc bên cạnh một người.”

“Là ai?”

Phó Kình Hiên nói tên Bạch Dương ra, hoàn toàn không cho người bên kia có cơ hội từ chối thì đã thẳng thừng cúp điện thoại rồi bước lên xe.

Mấy phút sau, Phó Kình Hiên nhận được một tin nhắn, bên trên có đính kèm địa chỉ cùng với số nhà.

Thấy mấy chữ đó, Phó Kình Hiên khẽ nhếch môi, đôi mắt hiện lên vẻ hài lòng.

Bên kia, Bạch Dương đã đến nơi mà bạn sắp xếp cho cô, đó là một căn biệt thự nhỏ, là chồng sắp cưới của cô ấy tặng cho.

Khi Bạch Dương dọn dẹp căn phòng xong, chuẩn bị ra ngoài mua thuốc giải rượu chuẩn bị cho buổi tiệc cưới tối nay thì chợt nhận được điện thoại của bạn.

Bạn nói cho cô biết, lát nữa có một người sẽ tới biệt thự này ở cùng với cô, hơn nữa còn là một người đàn ông.

Bạch Dương nghe vậy thì nhíu mày.

Ban đầu bạn cô đã nói chỉ có mình cô ở trong ngôi biệt thự này thôi, không sắp xếp ai vào ở nữa.

Nhưng bây giờ cô ấy lại nuốt lời, hơn nữa còn đưa một người đàn ông đến đây, khiến Bạch Dương cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng dù có khó chịu thế nào đi nữa, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Dù sao thì đây cũng là biệt thự của người ta, dĩ nhiên người ta có quyền để người khác vào ở.

Mà điều duy nhất cô có thể làm đó là chịu đựng.
 
Chương 1509


CHƯƠNG 1509

Cũng may là cô chỉ ở lại đây hai đêm thôi, thế nên trong hai đêm này, cô chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt là được.

Bạch Dương nghĩ vậy xong, trong lòng khẽ thoải mái hơn, cất điện thoại di động rồi đi ra cửa.

Khi mua thuốc xong thì trời đã tối.

Bạch Dương xách thuốc định quay về biệt thự để đổi lễ phục tham dự tiệc cưới.

Mới vừa ra khỏi tiệm thuốc, cô đã đâm sầm vào một người đang đi tới.

“Ây da…” Bạch Dương nhướng mày, cú va chạm làm cô lùi về sau vài bước.

Mà người kia thì thê thảm hơn, bị cô đụng ngã xuống đất, cặp mông tiếp xúc thân mật với đất mẹ.

Thấy tình cảnh này, Bạch Dương vội vàng đứng vững người, sau khi vuốt ve bả vai bị va chạm rồi mới nhanh chân bước qua, vươn tay với người kia rồi áy náy hỏi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, cô có sao không?”

Ban đầu người kia định nổi giận, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của cô, con ngươi dưới vành nón chợt co lại, sau đó ngẩng phắt đầu lên.

Người kia nhìn thấy Bạch Dương, bàn tay dưới ống tay áo rộng rãi siết chặt, cơ thể hơi run rẩy.

Quả nhiên là cô!

Sao cô lại ở đây?

Bạch Dương thấy người đó ngồi im dưới đất, cứ nhìn lại mình thì không khỏi nghỉ ngờ.

Trên mặt cô có gì sao?

Tại sao người này cứ nhìn chằm chằm vào cô hoài vậy?

Bạch Dương nghĩ đến đây thì khẽ khom gối, đang muốn hỏi có phải trên mặt mình có gì hay không thì bất chợt thấy rõ gương mặt người nọ làm cô thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người này… trên mặt quấn rất nhiều băng vải, giống hệt xác ướp.

Tất nhiên người này không phải là xác ướp, thời đại bây giờ cũng không có xác ướp.

Nhưng hiện tại người có thể quấn nhiều băng vải trên mặt như vậy chỉ có một loại thôi, đó là người phẫu thuật thẩm mỹ.

Bảo sao người này ăn mặc kín đáo đến vậy, quấn khăn quàng cổ rồi đội nón, bọc cả người lại như cái bánh chưng, thì ra là để che băng vải trên mặt.

Bạch Dương không hề kỳ thị với người phẫu thuật thẩm mỹ, suy cho cùng mỗi người đều có quyền lựa chọn để bản thân xinh đẹp hơn.

Cho nên cô nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, khôi phục vẻ mặt bình thường, cười xin lỗi với người nọ: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có đụng phải chỗ nào trên người cô không?”

Cô chỉ sợ mình đụng vào mặt của người ta.

Lỡ đâu va chạm hỏng chỗ nào đó, cô không đền bù nổi đâu.

Người kia cứ như thể không nghe thấy lời Bạch Dương nói, cúi gầm đầu xuống.

Bạch Dương thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra mặt người này không sao rồi.

Nếu không người ta sẽ chẳng bình tĩnh như vậy.

“Ờm… cô có thể đứng lên không?” Bạch Dương lại vươn tay với người kia lần nữa, muốn kéo người đó lên.
 
Chương 1510


CHƯƠNG 1510

Nhưng người này nhìn thấy bàn tay của cô thì lại nghiến chặt răng một cái rồi giơ tay của mình lên, dùng sức hất tay của cô ra.

“AI” Mu bàn tay của Bạch Dương nhói đau, vội vàng rút tay về, cúi đầu nhìn nơi bị đập vào trên tay, bỗng hít sâu một hơi.

Trời ạ, đỏ hết rồi.

Có thể thấy vừa nãy người kia mạnh tay thế nào.

Ngoài điều đó ra, Bạch Dương còn có thể cảm nhận được sự căm hận lúc người này đánh vào tay cô.

Cô rất nghi ngờ, mình không biết người này là ai, tại sao người này lại hận mình như thế.

Lúc Bạch Dương định hỏi cho rõ ràng thì người này bất ngờ đứng dậy từ trên mặt đất, hung hăng trợn mắt liếc nhìn cô một cái rồi mới xoay người rồi nhanh chóng chạy đi.

Nhìn theo bóng lưng cô ta, Bạch Dương nghiêng đầu thắc mắc.

Người này thật kỳ lạ! Không chỉ hành động, cử chỉ kỳ lạ mà sự căm hận vô cớ với cô còn kỳ lạ hơn.

Nếu người này căm hận vì đụng phải cô thì có vẻ lòng dạ quá hẹp hòi rồi đấy.

Nhưng nếu như không phải thì mối hận này từ đâu mà ra?

Đúng lúc Bạch Dương đang cau mày ngẫm nghĩ gì đó thì điện thoại di động đột nhiên rung lên.

Cô tạm gác lại suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra xem. Là một tin nhắn của thư ký Đồng, liên quan đến chuyện tu sửa nhà máy.

Bạch Dương bấm trả lời lại bằng một câu ‘đợi tôi về rồi nói xong, cất điện thoại di động đi, bắt xe trở về biệt thự.

Mở cửa biệt thự, Bạch Dương đến chỗ huyền quan.

Đang chuẩn bị thay giày thì cô chợt thốt . lên: “Đây là…

Chỉ thấy dưới bậc thềm chỗ huyền quan không biết từ bao giờ đã có một đôi dép của nam giới.

Mũi dép chĩa về phía cô, cũng tức là người đàn ông mà người bạn của cô sắp xếp đã dọn vào ở, nhưng giờ đã đi ra ngoài rồi.

Nhận ra điều này khiến Bạch Dương chau mày lại, trong thâm tâm ít nhiều thấy đôi chút phản cảm và mất tự nhiên.

Suy cho cùng, cô cũng chưa bao giờ ở riêng với một người đàn ông lạ mặt dưới cùng một mái nhà, nên cũng không biết người đàn ông lạ mặt này rốt cuộc là người như thế nào, tốt hay là xấu, có thân thiện hay không.

Bạch Dương day trán, cảm thấy hơi đau đầu.

Thôi vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bất kể người này có thế nào, tốt hay xấu đi chăng nữa thì mình cứ cố gắng tránh tiếp XÚC Vậy.

Dù gì thì sau này cũng không có dây mơ rễ má gì.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương thở phào một hơi rồi thay dép và vào phòng khách.

Một tiếng sau, cô thay váy dạ tiệc, trang điểm xong xuôi, mang theo chiếc bóp cầm †ay tinh tế rồi lại đi ra ngoài.

Lễ đính hôn của người bạn tổ chức tại một sơn trang nghỉ dưỡng.

Lúc Bạch Dương tới, tiệc rượu buổi tối đang diễn ra.

May là nghi thức đính hôn chính thức của bạn cô bắt đầu lúc mười giờ, nên lúc này cũng chưa coi là đến muộn.
 
Chương 1511


CHƯƠNG 1511

Vào sơn trang, Bạch Dương lấy một viên thuốc giải rượu ra ngậm trước, sau đó bước tới bàn ăn dài bưng một ly rượu lên, rồi đến một góc yên tĩnh quan sát mọi người trong buổi tiệc.

Cô đang tìm ông trùm máy móc mà cô cần. Đây mới là mục đích thật sự khi cô nhận lời mời tham gia buổi lễ đính hôn này.

. Nếu không, chẳng đời nào cô đồng ý.

Ngay cả là bạn học cũ, nhưng đã nhiều năm như vậy không liên lạc, mối quan hệ cũng đã phai nhạt từ lâu.

Nên không nhận lời mời này thì cũng hợp tình hợp lý.

Uống một ngụm rượu, Bạch Dương nhìn chằm chằm cánh cửa lớn của sảnh tiệc.

Cô không thấy ông trùm máy móc ở trong này, nên chắc ông trùm máy móc đó vẫn chưa đến.

Vậy thì chỉ cần cô tập trung quan sát cửa ra vào là được, chắc sẽ không bỏ lỡ mất người ta.

Thế nhưng nhìn mãi, nhìn mãi mà chẳng thấy ông trùm máy móc Bạch Dương cần tìm tới. Trái lại, cô chợt thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Phó Kình Hiên.

Tay Bạch Dương lắc lư, suýt sánh cả rượu trong ly ra ngoài, đôi môi đỏ mấp máy kinh ngạc.

Sao anh lại ở đây?

Bạch Dương vội vàng đặt ly rượu trong tay mình xuống và đi về phía Phó Kình Hiên.

Chớp mắt, cô đã xuất hiện phía sau Phó Kình Hiên, lên tiếng: “Tổng giám đốc Phó.”

Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Kình Hiên cong cong bờ môi, sau đó xoay người lại, nhìn thấy biểu cảm sửng sốt trong mắt cô, ánh mắt anh hiện lên ý cười.

Tuy ngay từ đầu anh đã biết nếu gặp anh thì cô sẽ có phản ứng thế này, nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến, trong lòng vẫn thấy rất sung sướng.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, bờ môi mỏng cất giọng nói.

Bạch Dương mím môi: ‘Phải. Lại gặp rồi.

Anh bảo anh đến nước H vì công việc cơ mà? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Tham gia lễ đính hôn của bạn, cũng là công việc.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương đanh lại: “Công việc mà anh nói là đến tham gia buổi lễ đính hôn chứ gì?”

“Đại khái thế.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương hít thở nặng nề, ngọn lửa giận bùng lên trong lòng, tức giận vì bị trêu đùa.

“Anh theo tôi qua đây!” Cô túm lấy cánh tay anh, kéo anh vào góc ban nãy.

Chỗ này ngay gần cửa ra vào, đông người qua lại, họ nói chuyện ở đây quá thu hút sự chú ý.

Nhìn điệu bộ tức giận kéo xênh xệch mình đi về phía trước của cô gái, nét cười trong mắt Phó Kình Hiên càng rõ rệt.

Anh biết sau khi nhìn thấy anh, chắc chắn cô sẽ tức giận.

Nhưng dáng vẻ tức giận này của cô khá dễ thương.

Vào đến góc, Bạch Dương dừng bước lại, †hả tay Phó Kình Hiên ra rồi xoay người, ngẩng đầu lên giận dữ nhìn anh: “Từ đầu anh đã biết là tôi đến đây để tham gia lễ đính hôn của bạn, nhưng lại cứ giấu tôi là . trò hề à?”
 
Chương 1512


CHƯƠNG 1512

Phó Kình Hiên lắc đầu: ‘Không hề. Tôi chỉ muốn thấy dáng vẻ của em khi gặp tôi thôi.”

“Hả?” Khóe miệng Bạch Dương mấp máy, lấy làm khó hiểu: “Chuyện này có gì mà muốn thấy?”

“Đương nhiên là có chứ.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Vì tôi muốn biết, liệu gặp tôi thì em có cảm thấy bất ngờ vui sướng không.”

Bạch Dương lườm anh: “Anh đùa gì thế?

Sao gặp anh mà tôi lại cảm thấy bất ngờ vui sướng được?”

“Không có thật à?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

“Dĩ nhiên.” Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, gật đầu trả lời chắc nịch.

Thế nhưng chỉ có trong thâm tâm cô biết, cô đã nói dối.

Khoảnh khắc khi thấy anh bước vào, ngoài sửng sốt ra, quả thực trong tim cô có một niềm vui sướng dâng lên.

Mặc dù cô cũng không biết tại sao.

Đâu có chuyện Phó Kình Hiên không biết là cô đang chột dạ, nhưng cũng không vạch trần. Anh chỉ cười khẽ: “Rồi rồi rồi. Không vui sướng gì hết.”

Bạch Dương chau mày.

Sao người này lại nói chuyện với cô bằng cái giọng nuông chiều ấy?

Làm cho… Làm cho cơn tức giận vì bị anh dối gạt trong lòng cô cũng tan dần.

Bạch Dương nắm chặt dây đeo chiếc bóp cầm tay, trừng mắt lên với anh rồi nói: “Tôi mặc xác anh.”

Dứt lời, cô băng qua người anh định đi.

Phó Kình Hiên níu cánh tay cô lại, hỏi giọng dịu dàng: “Đi đâu đấy?”

“Đi tìm người tôi cần tìm” Bạch Dương liếc nhìn bàn tay anh đang nắm cánh tay mình, cũng không giẳng ra.

Tất nhiên, cô không giằng ra tuyệt nhiên không vì lý do gì khác.

Cô chỉ cảm thấy cánh tay còn lại của anh chưa khỏi hẳn, giằng ra như vậy rất dễ động vào vết thương ở cánh tay kia mà thôi.

Phó Kình Hiên biết người mà Bạch Dương muốn tìm là ai, anh cười khẽ: “Ông trùm máy móc tức tổng giám đốc Hàn đang ở trong phòng nghỉ trên lầu.”

“Phòng nghỉ?” Bạch Dương ngơ ngác: “Sao anh biết?”

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Trước khi đến tôi đã nghe ngóng giúp em cả rồi. Đi nào, tôi dẫn em tới đó.”

Nói rồi, anh buông cánh tay cô ra, đổi lại thành nắm bàn tay cô, dắt cô đi tới một lối ra khác, cầu thang ở lối ra đó có thể đi thẳng tới tầng có phòng nghỉ.

Bạch Dương cũng không ngờ Phó Kình Hiên lại nắm tay cô dắt đi, bần thần một lúc bèn rụt tay lại, muốn thoát khỏi bàn tay †o lớn của anh.

Thế nhưng dường như Phó Kình Hiên đã dự đoán được từ trước nên nắm tay cô rất chặt, khiến các ngón tay cô không sao cử động được.

Thấy mình không rút được tay ra, lại không dám giằng mạnh, Bạch Dương đành phải trừng mắt với gáy anh và nói: “Phó Kình Hiên, anh thả tôi ra!”

“Tôi dắt em sẽ đi nhanh hơn.” Phó Kình Hiên trả lời, không buồn ngoái đầu lại.

Bạch Dương mím môi: “Anh không dắt thì tôi cũng đi nhanh được.”

“Ồ? Thế à?” Vẻ ranh mãnh chợt hiện trong mắt Phó Kình Hiên. Anh rảo bước đi nhanh hơn.
 
Chương 1513


CHƯƠNG 1513

Lúc này Bạch Dương phải lon ton chạy theo mới bắt kịp tốc độ của anh.

Phó Kình Hiên quay đầu lại nhìn cô: “Thế nào? Nếu đi với tốc độ bây giờ mà tôi không dắt thì em đã bị tôi bỏ xa rồi.”

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy: “Phó Kình Hiên, rõ ràng là anh đang cãi chày cãi cối.

Chúng ta đi gặp người ta chứ có phải đi đầu thai đâu, anh đi nhanh như thế làm gì?

Phó Kình Hiên nhoẻn cười, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động.

Anh khẽ nheo mắt lại, kéo Bạch Dương đột ngột chuyển hướng, nấp vào sau cánh cửa dẫn đến cầu thang thoát hiểm.

Do Bạch Dương đang mặc bộ váy dạ hội mỏng manh nên Phó Kình Hiên sợ cô áp sát vào tường sẽ bị lạnh.

Nên ra đến sau cửa, anh ôm lấy eo cô, đưa cô xoay một vòng rồi tựa lưng của mình vào tường.

Còn Bạch Dương thì giơ nửa cánh tay lên, dựa vào ngực Phó Kình Hiên, vùi cả người vào vòng tay anh.

“Anh…” Bạch Dương trợn tròn mắt, đang định hỏi anh làm gì vậy.

Phó Kình Hiên đột nhiên ra dấu im lặng, hạ thấp giọng nói: ‘Đứng yên, cũng đừng nói gì cả”

Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, Bạch Dương gật đầu theo phản xạ. Dù trong lòng chất chứa rất nhiều nghi vấn nhưng cũng vẫn ngậm miệng lại.

Đúng vào khoảnh khắc khi Bạch Dương vừa im tiếng, cô chợt nghe thấy tiếng động.

Là tiếng cười mờ ám của một cặp nam nữ đang trêu đùa.

Qua khe cửa, Bạch Dương có thể thấy thấp thoáng một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau đi về phía họ. Vừa đi còn vừa sờ soạng nhau, Bạch Dương nhìn mà thấy gớm, không nhịn được mà run lên.

“Lạnh à?” Phó Kình Hiên hỏi nhỏ.

Bạch Dương lắc đầu, chỉ vào khe cửa.

Phó Kình Hiên bỗng hiểu được ý của cô.

Tuy ở vị trí của anh không nhìn được qua khe cửa, không biết cô đang thấy những gì, nhưng nhìn cô tỏ ra ghê tởm, cộng thêm âm thanh mà đôi nam nữ kia phát ra, anh cũng phần nào đoán được.

“Đừng nhìn, bẩn mắt ra.” Phó Kình Hiên nói khẽ.

Bạch Dương gật đầu, cảm thấy cũng đúng.

Bạch Dương đang chuẩn bị quay đi, không nhìn cho sạch mắt thì đôi nam nữ kia bất chợt đi đến gần, gương mặt của người nam cũng phản chiếu qua khe cửa.

Thấy gương mặt của người nam, Bạch Dương sửng sốt há hốc miệng: “Đó là…

chồng chưa cưới của bạn tôi. Tôi đã thấy ảnh của anh ta trên thiệp mời, nhưng cô gái thì không phải bạn tôi!”

Mặc dù cô gái kia vùi mặt vào ngực người đàn ông, cô không hề nhìn thấy.

Nhưng cô biết đó không phải bạn của mình.

Bạn của cô là người mẫu, cao một mét bảy mươi tám, hoàn toàn không khớp với cô gái này.

Vậy tức là, chồng chưa cưới của bạn cô ngoại tình vào đúng buổi tối diễn ra lễ đính hôn?

Nghe những lời Bạch Dương nói, Phó Kình Hiên lại không mấy tỏ ra kinh ngạc.

Ngay từ đầu khi nghe thấy tiếng, qua giọng nói anh đã biết người đàn ông là ai.

Dù sao anh cũng có quen biết với nam chính của buổi lễ đính hôn tối nay.
 
Chương 1514


CHƯƠNG 1514

Còn về cô gái thì anh không biết.

“Có mang điện thoại di động theo không?”

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn Bạch Dương và hỏi.

Bạch Dương gật đầu: “Có đây.”

“Ghi âm lại, lát nữa đưa cho bạn em.” Phó Kình Hiên nhắc nhở.

Anh đến tham gia buổi lễ đính hôn tối nay hoàn toàn là vì đi cùng cô. Không thì chẳng đời nào anh tới.

Và mặc dù có quen biết với nam chính của lễ đính hôn tối nay nhưng mối quan hệ không mấy thân thiết. Cho nên cũng không hề cảm thấy áy náy vì lời nhắc nhở của mình có khả năng sẽ hủy hoại buổi lễ đính hôn của người này.

Miễn Bạch Dương thấy vui là được.

Bạch Dương nghe thấy Phó Kình Hiên nói vậy, mới chợt bừng tỉnh, gật đầu, vội lấy điện thoại di động ra: “Anh nói đúng, tôi phải lưu lại bằng chứng, cho bạn tôi nghe.

Nhưng cũng không biết liệu nghe xong cô ấy có suy sụp không nữa.”

“Em có thể chọn tiết lộ một ít thôi, thăm dò phản ứng của cô ấy trước đã. Nếu cô ấy đủ mạnh mẽ, không chấp nhận được lỗi lầm dù là nhỏ nhặt thì em có thể nói cho cô ấy biết hết. Nếu khả năng chịu đựng của cô ấy yếu, sẵn lòng tha thứ cho chồng sắp cưới của mình lăng nhăng bên ngoài thì em xóa file ghi âm đi.” Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương gật gù: “Anh nói phải. Tôi sẽ làm như vậy.”

Sở dĩ cô muốn ghi âm lại bằng chứng chồng chưa cưới của bạn ngoại tình cũng là vì nể tình bạn bè trước kia, không muốn thấy bạn mình bị chồng chưa cưới lừa dối.

Nhưng nếu người bạn đó không đón nhận lòng tốt của cô thì cô sẽ xóa file ghi âm, coi như chưa phát hiện ra chuyện gì.

Dù sao thì sau này cô ấy có sống hạnh phúc hay không cũng không liên quan gì đến cô cả.

Lúc này, không biết người đàn ông bên ngoài nhéo vào chỗ nào mà cô gái đột nhiên ré lên, giọng nũng nịu giả tạo: “Đáng ghét”!

Giọng nói này!

Mặt Bạch Dương biến sắc, chợt siết mạnh chiếc điện thoại di động.

Phó Kình Hiên nhận ra người cô cứng đờ lại, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Bạch Dương không trả lời, con ngươi rưng rưng nhìn qua khe cửa.

Đôi nam nữ kia tình cờ dừng đúng chỗ của họ, chỉ cách họ một bức tường ngăn.

Một tay người đàn ông ôm eo cô gái, tay kia nâng cằm cô gái lên, cười gian manh: “Ghét thật à? Anh thấy em thích lắm cơ mà?”

“Anh nói điêu. Ai mà thèm? Anh chỉ giỏi bắt nạt người ta thôi.” Mặt cô gái ửng hồng, giả bộ tức giận, nhưng thực chất lại ngượng ngùng, nũng nịu đập khế vào ngực người đàn ông.

Người đàn ông bật cười phá lên.

Bạch Dương đã nhìn rõ gương mặt của cô gái, răng cắn chặt lên môi.

Đúng thật là cô ta, Bạch Viện!

Vừa rồi Bạch Viện cười, cô vẫn chưa nhận ra đó là giọng nói của cô ta.

Nhưng Bạch Viện vừa lên tiếng là cô lập tức nhận ra ngay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top