Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1515


CHƯƠNG 1515

Tuy giọng nói có hơi khác so với sáu năm về trước, nhưng chất giọng điệu đà, nhõng nhẽo, làm bộ làm tịch ấy thì chẳng hề thay đổi, vẫn khiến người ta mắc ói.

Nhưng cô lại thấy kinh ngạc. Tại sao Bạch Viện lại ở đây?

Lần trước Bạch Viện trở về Hải Thành, ở lại Hải Thành hai ngày rồi lại sang nước M, sau đó thì biệt tăm.

Cô còn tưởng sau này Bạch Viện sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng nào ngờ chẳng những Bạch Viện lại xuất hiện lần nữa, mà còn chạy sang nước H, còn cặp kè với chồng chưa cưới của bạn côi Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Dương vô cùng khó coi, mặt mày xầm xì, đầy phân nộ.

Cô tức giận, tức Bạch Viện mất hết liêm sỉ, lại đi làm con giáp thứ mười ba.

Tất nhiên không phải cô quan tâm đến Bạch Viện mà là bận lòng vì ba mình.

Lúc còn sống, ba đối xử với cô và Bạch Viện như nhau, từ việc dạy dỗ cho đến vật chất, ba chưa bao giờ thiên vị.

Còn Bạch Viện thì đối xử với ba thế nào?

Thiên Thịnh vừa có dấu hiệu phá sản đã cùng Lý Tú Chi vét sạch số tiền còn lại rồi bỏ trốn, khiến ba tay trắng, phải nhảy lầu trong nỗi tuyệt vọng. Thậm chí sau khi ba mất, cô ta cũng không hề xuất hiện ở lễ †ang của ba.

Rồi giờ đây lại đi làm con giáp thứ mười ba. Bạch Viện làm thế này sao có thể xứng đáng với ba được?

Bạch Dương siết chặt tay, tức run cả người.

Nếu không phải vì sợ sẽ làm ầm lên rồi kéo đám đông tới quây xem, phá hỏng buổi lễ đính hôn của bạn tối nay, thì ngay bây giờ cô chỉ muốn xông ra tát cho Bạch Viện mấy cái bạt tai, lôi Bạch Viện về nước, bắt cô ta quỳ trước mộ của ba.

Nhìn bộ dạng Bạch Dương tức đến đỏ con mắt, Phó Kình Hiên nhích bàn tay chậm rãi đang đặt ở eo cô lên trên, khẽ khàng võ lưng cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh lại trước đã.

Tuy anh không biết tại sao cô lại tức giận đến như thế, nhưng anh có thể chắc chắn, có lẽ là liên quan đến cô gái ngoài kia.

Khi nhìn thấy người đàn ông, cảm xúc của cô vẫn bình thường. Nên cô tức giận đến mức này chắc chắn là do cô gái kia.

Đôi nam nữ bên kia cánh cửa lại cất tiếng.

Ngón tay Bạch Viện xoay vòng tròn trên ngực người đàn ông, u oán nhìn anh ta: “Chúc mừng anh nhé! Tối nay đính hôn rồi.

Sau này chúng mình có gặp lại cũng phải lén lén lút lút như hôm nay thôi. Cũng kích thích đấy, nhưng dù thế nào cũng làm em thấy chẳng cam lòng.”

“Ai bảo em không có gia thế tốt. Em mà có gia thế tốt thì chưa biết chừng người mà anh đính hôn tối nay đã là em rồi.” Người đàn ông túm chặt ngón tay nghịch ngợm của cô ta.

Bạch Viện trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói thẳng quá nhỉ”

Người đàn ông bật cười: “Anh đính hôn với cô ta vốn dĩ là vì gia thế thích hợp thôi mà, có phải vì anh yêu cô ta đâu.”

“Thế em thì sao? Anh có chút ít tình cảm nào với em không?” Bạch Viện nhìn anh ta.

Ngón tay cái của người đàn ông mơn trớn làn môi của cô ta: “Nếu nói không có tình cảm với em thì là giả. Không thì anh đã chẳng đập bao nhiêu tiền vào người em, còn giúp em vớt người nữa. Nên biết là chuyện anh làm mà bị phát hiện thì anh không gánh nổi đâu. Dù gì anh cũng không phải đối thủ của anh ta, bất kể là gia thế hay năng lực cá nhân, anh cũng không so được với anh ta.”

Vớt người?
 
Chương 1516


CHƯƠNG 1516

Bạch Dương cau mày.

Người đàn ông này đã giúp Bạch Viện vớt ai?

Đang ngẫm nghĩ thì Bạch Dương nghe thấy Bạch Viện lại cất giọng.

Cô ta tựa đầu lên vai người đàn ông, giọng nói điệu chảy rớt: “Em biết là anh tốt với em mà. Đợi sau này em cướp lại được tài sản, anh hãy cắt đứt với cô vợ chưa cưới này đi rồi cưới em có được không?

“Vậy thì cứ đợi em cướp lại được tài sản đi đã rồi tính.” Người đàn ông nghịch một lọn †óc của cô ta.

Mặt Bạch Dương hằm hằm, biểu cảm cực kì khó coi.

Được lắm. Bạch Viện còn muốn cướp tài sản cơ đấy!

Sáu năm trước, Bạch Viện cướp đi tất cả của Bạch Dương, hại ba nhảy lầu tự sát.

Món nợ này cô còn chưa tính đâu. Bây giờ cô ta lại còn nhòm ngó Thiên Thịnh vừa mới bắt đầu phát triển.

Đừng có hòng!

Phó Kình Hiên thả tay khỏi eo của Bạch Dương, đưa lên day trán cô, khẽ bảo: “Đừng cau mày, không đẹp đâu.”

“Kệ xác tôi!” Bạch Dương đáp lại anh.

Tuy ngoài miệng thì cãi anh nhem nhẻm nhưng cơ thể thì rất ngoan ngoãn, nghe lời anh mà giãn mày ra.

Phó Kình Hiên khẽ cười.

Không biết từ bao giờ, tính cách của cô lại trở nên đanh đá hơn, nhưng cũng khá dễ thương đấy.

Nhất là mỗi lần tỏ ra đanh đá, dáng vẻ đỏ mặt trừng mắt của cô khiến người ta không nhịn được mà muốn véo má cô, chắc hẳn phải mềm lắm.

Nghĩ vậy, ánh mắt đang nhìn gương mặt Bạch Dương của Phó Kình Hiên trở nên †ăm tối, yết hầu quyến rũ cũng khẽ chuyển động lên xuống mấy lần, như đang nhẫn nhịn gì đó.

Bạch Dương không phát hiện ra biểu hiện bất thường của anh, đặt toàn bộ sự chú ý vào phía bên kia cánh cửa.

Lúc này, Bạch Viện đang đáp lại lời người đàn ông kia vừa nói: “Anh yên tâm. Sau hai tháng nữa, em sắp xếp ổn thỏa mọi thứ xong sẽ về nước, đấu đá với bà chị cùng cha khác mẹ kia một trận. Em đã nghe ngóng kỹ càng rồi, chị ta hiện đang là cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Em và chị ta đều là con gái của ba. Vậy thì số cổ phần trong tay chị ta cũng có một nửa là của em mới phải.”

“Ha ha, được. Vậy anh đợi em thành công.”

Người đàn ông phá lên cười, rồi nâng cằm cô ta lên, đặt nụ hôn lên môi cô ta.

Bạch Viện cũng mặt dạn mày dày, không biết thế nào là xấu hổ. Khoảnh khắc người đàn ông nâng cằm cô ta lên, Bạch Viện cũng vươn hai cánh tay ra ôm cổ người đàn ông, đáp trả lại bằng nụ hôn mãnh liệt.

Hai người này như củi khô gặp lửa cháy, bốc lên là không dập đi được, hôn nhau thôi mà cũng ồn ào cả lên.

Người đàn ông đè Bạch Viện vào tường.

Gáy của Bạch Viện vừa đập lên cửa, cánh cửa đã đập vào lưng Bạch Dương.

Cả người Bạch Dương bị đập lại ngã nhào về phía trước.

Vốn dĩ cô đang dựa vào vòng tay Phó Kình Hiên, lúc này bị cánh cửa và đôi uyên ương hoang dã lén lút vụng trộm kia đụng phải, làm cô dính sát vào người Phó Kình Hiên, sát đến mức không một kẽ hở.

Thậm chí, Bạch Dương còn có thể cảm nhận được gò bồng đảo nhô cao của mình bị ngực Phó Kình Hiên san phẳng.
 
Chương 1517


CHƯƠNG 1517

Bỗng chốc, Bạch Dương ngượng chín cả mặt, như sắp chảy máu đến nơi, đầu cô cúi gằm, không dám nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cũng không phải gỗ đá, dĩ nhiên cũng cảm nhận được phần mềm mại chèn dưới ngực mình là gì.

Anh hơi nhướng mi, nhìn cô gái trong vòng Tay.

Nhưng cô gái lại cúi gầm, anh không nhìn thấy mặt cô, chỉ thấy được đỉnh đầu đen láy cùng chóp tai đỏ lừ như phát sáng, vậy thôi là biết biểu cảm trên gương mặt cô lúc này trông như thế nào rồi.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên hơi cong môi, ánh mắt càng tối tăm hơn.

Lúc này, đôi uyên ương hoang dã phía bên kia cánh cửa đã đến bước mấu chốt. Bạch Viện đột nhiên rú lên sung sướng.

Sau đó, Bạch Dương cảm thấy cánh cửa bỗng đập mạnh về phía mình. Một cú đập cực mạnh bất thình lình ập thẳng vào lưng cô, khiến cho linh hồn cô suýt bay cả ra ngoài, ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh hãi.

Mà cú ngẩng đầu ấy lại làm đôi môi đỏ của cô vô tình chạm trúng bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên.

Vì nấy giờ anh vẫn cúi đầu nhìn cô, nên khi Bạch Dương ngẩng lên, hiển nhiên sẽ hôn trúng anh.

Bạch Dương trợn trừng mắt, toàn thân sững sờ.

Phó Kình Hiên cũng hơi ngẩn ngơ, rõ ràng là không ngờ chuyện sẽ xảy ra biến cố thế này.

Nhưng mà, anh rất vừa ý!

Ánh mắt anh thoáng động, Phó Kình Hiên tỉnh táo lại, nhấc bàn tay to lớn giữ chắc gáy của Bạch Dương. Trước khi cô kịp hoàn hồn, anh đã cạy mở răng cô, biến nụ hôn bất ngờ này trở nên thật hơn, sâu hơn.

Một lúc sau, cuối cùng Bạch Dương cũng đã qua khỏi cơn mê, lấy lại tỉnh táo. Sau khi chút hoảng loạn xẹt qua mắt, cô định đẩy Phó Kình Hiên ra.

Phát giác thấy hành động của cô, Phó Kình Hiên thả đôi môi đỏ của cô ra, ghé sát vào †ai cô, nói nhỏ: “Yên nào, bị phát hiện đấy.”

Anh vừa nhắc nhở như vậy, Bạch Dương lập tức bình tĩnh lại, không nhúc nhích nữa.

Phó Kình Hiên cũng không tiếp tục nụ hôn sâu vừa rồi.

Vừa rồi nhân lúc cô mất hồn mất vía nên anh mới có thể chớp thời cơ, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh hằng mơ.

Nhưng giờ đây cô đã hoàn hồn lại, anh không thể tiếp tục được nữa.

Nếu không, sẽ hoàn toàn chọc tức cô.

Có được một bất ngờ thế này, anh đã hạnh phúc lắm rồi.

Phó Kình Hiên đưa tay lên, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước bên khóe miệng Bạch Dương.

Sau khi nhận ra anh đang làm gì, Bạch Dương lập tức quay ngoắt sang một bên, không muốn anh tiếp tục, còn mình thì đưa tay lau khóe miệng loạn xạ.

Nhìn cô đỏ mặt, tức tối lau khóe miệng, Phó Kình Hiên cười khẽ, buông tay xuống.

Bên kia cánh cửa, đôi uyên ương hoang dã đã tạm dừng. Cánh cửa cũng thôi không lung lay, thỉnh thoảng lại đập vào Bạch Dương nữa.

Cuối cùng Bạch Dương đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cô lùi khẽ về phía sau, nới rộng khoảng cách với Phó Kình Hiên.

Tuy cô vẫn dựa vào vòng tay anh, nhưng chí ít là cơ thể họ đã không còn dính chặt vào nhau khiến người ta ngượng ngùng nữa.
 
Chương 1518


CHƯƠNG 1518

“Cậu Lý, cậu ghê thật đấy, làm người ta đau ơi là đau.” Xong việc, Bạch Viện thở hổn hển dựa vào lòng người đàn ông, nhõng nhẽo nhìn anh ta.

Người đàn ông bị lời nói của cô ta làm cho lâng lâng, cảm giác vượt trội choáng ngợp, cười rõ †o.

Nghe đôi mèo mả gà đồng này đối đáp, mắt Phó Kình Hiên thoáng hiện lên vẻ khinh miệt.

Thế thôi mà đã ghê gớm?

Mới vài phút đã xong chuyện rồi.

Rõ ràng là không ổn mà.

Bất thình lình, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Bạch Dương còn tưởng đâu là của mình, giật mình sợ hãi, cuống quýt thò tay vào lấy điện thoại di động ra kiểm tra.

Thấy màn hình vẫn đang là giao diện ghi âm, cô mới yên tâm. Tiếp đó thì nghe thấy giọng người đàn ông kia vang lên, cũng chính là giọng của cậu Lý theo lời Bạch Viện nói: “Con biết rồi, con về ngay đây.”

Nói xong, người đàn ông bỏ điện thoại xuống, xoa nắn khuôn mặt Bạch Viện: “Được rồi, đến tiết mục hai bên đọc lời thề rồi, ba mẹ anh gọi anh qua đó. Chúng ta mau đi thôi. Không lát nữa có người đến tìm anh, phát hiện chúng ta ở chung với nhau thì phiền lắm.”

“Vâng.” Bạch Viện miễn cưỡng gật đầu.

Chớp mắt, hai người đã rời khỏi nơi vừa vụng trộm, đi ngược lại hướng họ đi tới.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, cuối cùng biến mất hẳn, Bạch Dương mới thả lỏng hoàn toàn cơ thể đang cứng đờ, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, cô vội vàng lùi về sau hai bước, đứng cách xa Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên nhìn điệu bộ coi anh như mãnh thú, trốn cho nhanh còn kịp này của cô, làn môi mỏng không nhịn được mím lại: “Xin lỗi vì ban nấy.”

Bạch Dương ngẩn người, ngẩng đầu lên trừng mắt với anh: “Đúng là anh nên xin lỗi †ôi đấy. Không ngờ anh lại vô liêm sỉ, giậu đổ bìm leo như thế”

Nhớ đến nụ hôn vừa nấy.

Mặt Bạch Dương lại một lần nữa đỏ lựng cả lên.

Trước đó bị Bạch Viện và cậu Lý kia dồn ép vào chỗ tối, tuy Phó Kình Hiên biết cô đỏ mặt nhưng không trông thấy mặt cô đỏ thế nào.

Bây giờ nhìn thấy mới nhận ra đẹp đến ngỡ ngàng.

Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, che đi vẻ †ăm tối trong ánh mắt, giọng nói trở nên khàn khàn: “Tôi không cố ý. Lý Tân Vinh và cô gái kia đang làm chuyện ấy, rất dễ lây nhiễm cho người khác. Huống chỉ em lại đang trong vòng tay tôi, làm sao mà tôi nhịn được.”

“Anh…. Rõ là anh cãi chày cãi cối!” Bạch Dương tức tối, tay run run chỉ vào anh.

Nói cái gì mà chuyện đó rất dễ lây nhiễm đến người khác chứ.

Không phải cô cũng có mặt ở đó sao?

Cũng đã nghe tường tận từ đầu tới cuối cơ mà?

Sao cô lại không bị lây nhiễm? Ngược lại còn cảm thấy buồn nôn kìa.

Cho nên, chẳng qua anh chỉ đang mượn một cái cớ, một cái… Một cái cớ để dễ dàng đụng chạm vào cô thôi.
 
Chương 1519


CHƯƠNG 1519

Nhìn thấy Bạch Dương tức đến đỏ mắt, Phó Kình Hiên rút tay ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không bị ảnh hưởng bởi bọn họ, nhưng những lời tôi nói trước đó đều là sự thật. Người mình yêu đang nép vào lòng mình, còn chủ động dâng lên một nụ hôn.

Em nói xem, làm sao tôi chịu nổi đây.”

Vốn dĩ Bạch Dương muốn gạt bàn tay của người đàn ông đang đặt trên đầu mình ra, nhưng nghe anh nói như vậy, cánh tay đột nhiên khựng lại, sau đó từ từ buông xuống.

Mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, vội vàng ngó lơ sang nơi khác, yếu ớt nói: “Lúc… Lúc nãy tôi chủ động hôn anh là vì hai người kia phát ra tiếng động lớn quá, cứ đụng vào cánh cửa, cửa lại đụng vào tôi, cho nên tôi mới sơ ý hôn phải anh”

“Tôi biết chứ.’ Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó lại hỏi: “Có bị đụng vào đâu không?”

“Không có.” Bạch Dương lắc đầu.

Lúc cánh cửa đập vào cũng không cách quá xa mà ở ngay sau lưng cô.

Cho nên khi bị cánh cửa đụng vào người cũng không tạo quá nhiều lực đẩy, chẳng đau đớn gì mấy.

“Vậy là tốt rồi.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, sắc mặt cũng dịu đi phần nào.

Lát sau, dường như anh nhớ ra điều gì đó, lại hỏi cô: “Đúng rồi, em quen cô gái đó à?”

Nghe anh hỏi như vậy, Bạch Dương tạm thời đè nén cảm giác ngại ngùng xuống, nhẹ nhàng gật đầu với anh: “Ừ”“

“Ai vậy?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương hít sâu một hơi, gương mặt nhỏ vô cùng bình tĩnh, trả lời anh: “Là Bạch Viện đó.”

“Bạch Viện ư?” Phó Kình Hiên nhíu mày, phản ứng đầu tiên của anh với cái tên này là nghe rất quen tai.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã nhớ ra cô ta là ai. Xưa nay anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng giờ phút này không khỏi có chút kinh ngạc: “Là con riêng của ba em?”

Anh không nói thẳng ra là em gái của cô.

Vì anh biết, cô và Bạch Viện hoàn toàn không xem nhau là chị em.

Huống hồ anh còn nhớ là trong bức thư cô viết từng kể rằng, không ít lần cô bị mẹ kế và con của mẹ kế bắt nạt.

Cho nên anh cũng không thừa nhận Bạch Viên là em gái của cô, nói đó là đứa con riêng của Bạch Hạo thì nghe có vẻ hợp lý hơn.

“Là cô ta.” Bạch Dương siết chặt tay, trong đáy mắt tràn ngập phẫn nộ: “Sáu năm trước, cô ta và Lý Tú Chi đã cuỗm đi toàn bộ số vốn lưu động còn sót lại của Thiên Thịnh để chạy trốn, tiền tiết kiệm và những đồ vật có giá trị trong gia đình cũng bị bọn họ lấy đi hết. Tôi còn nghĩ rằng sau khi bọn họ chiếm được số của cải đó sẽ sống trong sung sướng, nào ngờ Bạch Viện lại dựa vào việc làm kẻ thứ ba để kiếm sống, nếu ba tôi mà biết được, chắc sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất.”

Nói đến đây, đột nhiên cô vỗ trán một cái: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, đoạn ghi âm đó tôi chưa đưa cho bạn của tôi, bọn họ sắp kêu cô dâu chú rể lên tuyên thệ rồi, nếu cô dâu chú rể đọc xong bài tuyên thệ thì sẽ chính thức trở thành vợ chồng sắp cưới, lúc đó e là muộn mất.”

Đến lúc đó, bạn cô cũng khó mà từ hôn.

“Vậy em đi nhanh đi.” Sau khi Phó Kình Hiên chỉnh lại tóc tai cho cô xong bèn thu †ay về rồi nói: “Tôi đứng trước cửa thang máy chờ em, đợi em quay lại, tôi sẽ đưa em đi tìm người.”

Nghe được lời này, Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới ánh mắt cỗ vũ của anh, cô mím nhẹ môi rồi gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước đây.”
 
Chương 1520


CHƯƠNG 1520

Bạch Dương nắm chắc điện thoại, sau đó dẫm lên giày cao gót rời đi.

Phó Kình Hiên nhìn theo bóng lưng cô, đợi sau khi cô đã đi khuất, nét dịu dàng trên khuôn mặt dần dần biến mất, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Chủ tịch Lý, là tôi đây, sau khi buổi tiệc đính hôn của con trai ông kết thúc, tôi có một số chuyện cần nói với ông.”

Cùng lúc đó, Bạch Dương cũng tìm thấy bạn của mình.

Đã nhiều năm không gặp, cho dù là Bạch Dương hay người bạn đó cũng đều rất phấn khích khi gặp lại nhau.

Hai người hỏi thăm về nhau, sau đó Bạch Dương lấy điện thoại ra, nói rõ mục đích mà cô đến đây, rồi bật đoạn ghi âm trong điện thoại lên cho bạn mình nghe.

Kỳ lạ là, sau khi người bạn đó nghe xong cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, biểu cảm giống như đã biết trước được việc này.

Bạch Dương kinh ngạc nhìn cô ấy: “Hình như cậu đã biết trước chồng sắp cưới của cậu có tình nhân bên ngoài rồi đúng không?”

Người bạn đó lắc ly rượu vang đỏ trong †ay, cười nhạt nói: “Đúng vậy, cái dáng vẻ phong lưu đó của anh ta làm sao qua mắt được tớ.”

“Thế sao cậu còn đính hôn với anh ta?”

Bạch Dương thấy hơi không hiểu.

Cô bạn cụp mắt xuống, trên khuôn mặt thoáng hiện nét buồn: “Tớ đính hôn với anh †a không phải vì tình yêu, cơ bản chỉ vì môn đăng hộ đối thôi, còn người mà tớ muốn ở bên cả đời, anh ấy chết rồi.”

“Chết rồi?” Bạch Dương ngây cả người.

Gô bạn gật đầu: “Ừ, mấy năm nay tớ có gặp được một người đàn ông, anh ấy rất yêu tớ, vẫn luôn theo đuổi tớ. Nhưng anh ấy không phải là mẫu hình lý tưởng của tớ nên tớ không nhận lời yêu. Sau đó anh ấy suốt ngày bám lấy tớ, khiến tớ cảm thấy rất phiền phức. Thế là tớ nghĩ hay là cứ thử hẹn hò với anh ấy xem sao. Dù gì thì lúc đó tớ cũng chẳng thích ai, vậy thì thử ở bên một người thích mình yêu mình, có lẽ tớ sẽ hạnh phúc hơn, nhưng rồi…

Khóe mắt cô bạn ầng ậng nước: “Bọn tớ ở bên cạnh nhau chưa được bao lâu thì anh ấy đột ngột ra đi. Cho đến thời khắc này, tớ chợt nhận ra tớ đã vuột mất người mà tớ yêu thương nhất trên đời. Có lẽ sau này tớ cũng chẳng thể hạnh phúc được nữa, sẽ chẳng có ai yêu thương tớ bằng anh ấy, chấp nhận cái tính cáu bản của tớ, bảo vệ tớ, Bạch Dương à.”

Đột nhiên cô bạn ấy kéo lấy tay của Bạch Dương: “Cậu có người mà mình thích chưa?”

Bạch Dương có hơi trốn tránh: “Không có…

đâu…

Nhận ra sự ngập ngừng trong đáp án của cô, người bạn ấy lại hỏi: “Vậy, có ai đang thích cậu không?”

“Có.” Trong đầu Bạch Dương đột nhiên hiện ra hình dáng của Phó Kình Hiên.

Nhưng rất nhanh liền bị cô gạt ra khỏi đầu.

Thật lạ, anh thích cô, nhưng người thích cô đâu chỉ có một mình anh, còn cả A Khởi và Tiểu Triết kia mà.

Cho nên tại sao người đầu tiên cô nghĩ đến lại là anh.

Cô bạn đó nghiêm túc nói với cô: ‘Bạch Dương, với tư cách là một người từng trải, †ớ chân thành khuyên cậu, nếu như cậu có người mình thích, mà người kia cũng thích cậu thì hai người nhất định phải ở bên nhau đi. Còn nếu cậu không thích ai thì hãy chọn ở bên người thích mình. Cho dù cậu không thích người đó, nhưng tình cảm mà người đó dành cho cậu sẽ khiến cậu hạnh phúc hơn. Đừng như tớ, mất đi rồi mới biết trân trọng, bây giờ có hối hận cũng đã muộn màng.”
 
Chương 1521-1522


CHƯƠNG 1521

Ở bên một người thích mình sao…

Trong mắt Bạch Dương thoáng hiện lên vẻ bối rối, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Tớ sẽ cân nhắc.”

“Vậy là tốt rồi, vì là bạn của nhau nên tớ thật lòng mong cậu sẽ hạnh phúc. Còn nữa, cảm ơn cậu đã đưa cho tớ đoạn ghi âm này. Thôi, đã đến lúc đọc lời tuyên thệ rồi, cậu đi với tớ đến đại sảnh chứ?” Cô bạn buông tay Bạch Dương ra rồi đứng lên.

Bạch Dương lắc đầu: “Không được rồi, tớ còn phải đi tìm một người nữa.”

“Vậy tớ đi trước đây.”

FT Cô bạn lau khóe mắt, hít vào một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc, lại tiếp tục nở nụ cười đúng mực, nâng váy cưới lên cất bước rời đi.

Sau khi cô bạn đi rồi, Bạch Dương cũng không ngồi ngây ngốc ở đó nữa. Cô nhìn điện thoại một lát, sau đó ra ngoài tìm Phó Kình Hiên.

Ngay khi Bạch Dương bước ra khỏi phòng trang điểm, đột nhiên mặt sàn rung lên.

Bởi vì Bạch Dương mang giày cao gót nên không đứng vững, ngay lập tức ngã xuống sàn.

May mà ở dưới sàn cũng có lót thảm đỏ mềm nên Bạch Dương có té cũng không bị thương, không bị trẹo chân. Nhưng cô lại không thể đứng dậy ngay được, chỉ có thể chống đỡ nửa người nằm dưới sàn như vậy. Cơn động đất vẫn chưa ngừng hẳn, nếu cô tiếp tục đứng dậy thì sẽ bị ngã thêm một lần nữa mà thôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Động đất sao?

Bạch Dương nhìn chiếc đèn đang đung đưa trên đầu, bên ngoài vang lên tiếng hét kinh hoàng, xác nhận động đất thật sự đã xảy ra, mức độ rung chuyển cũng không nhỏ.

“Có động đất, mau chạy đi.”

“Ôi, ai thế hả? Giãm phải tôi rồi đây này”

“Đau quá, đừng đụng vào tôi nữa.”

Lúc này, ở một tháng máy cách đó không xa, mọi người ồ ạt chạy ra ngoài, vội vàng †ìm đường thoát thân.

Bạch Dương thấy mọi người hoảng sợ như vậy, đột nhiên nhớ đến Phó Kình Hiên, mặt cô lập tức biến sắc.

Bây giờ một mình Phó Kình Hiên đang đứng ở chỗ thang máy chờ cô.

Hơn nữa chân của anh vẫn chưa lành hẳn, nếu như động đất xảy ra với cường độ mạnh, chắc chắn anh sẽ đứng không vững, nói không chừng vết thương ở chân sẽ nặng hơn nữa.

Nghĩ vậy, vẻ lo lắng và bất án thoáng hiện trong đôi mắt Bạch Dương, sau đó cô nhanh chóng chống tay xuống tấm thảm để đứng dậy.

Nhưng mặt đất chuyển động quá mạnh, cô mới đứng lên được một lúc thì suýt chút nữa lại ngã xuống tiếp.

May mà cô kịp thời bám vào bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.

Nhưng nếu muốn đến bên kia với Phó Kình Hiên mà mang đôi giày cao gót này thì chắc chắn là không được, trên đường đi không biết phải ngã bao nhiêu lần mới đủ.

Hít vào một hơi sâu, Bạch Dương không ngần ngại hất tung đôi giày cao gót đang mang trên chân, vội vàng men theo bức tường chạy đến chỗ Phó Kình Hiên đang đứng.

CHƯƠNG 1522

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1523


CHƯƠNG 1523

“Đúng rồi, sao anh lại chạy đến đây?” Bạch Dương ngồi bên cạnh anh hỏi.

Phó Kình Hiên sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới trả lời: “Tôi lo cho em nên mới qua đây tìm em.”

Bạch Dương ngơ ngác, “Anh cũng vì lo cho tôi nên mới…”

“Cũng?” Phó Kình Hiên nhanh chóng nắm bắt từ khóa quan trọng này, nhíu đôi hàng lông mày tuấn tú rồi nhìn chăm chú vào cô: “Nếu nói như vậy, em cũng vì lo cho tôi nên đến tìm tôi, còn quăng cả giày đang mang trên chân à?”

Anh nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của cô, anh mắt thâm sâu.

Bạch Dương bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô không khỏi rụt chân lại, sau đó kéo váy phủ lên, che dấu đôi chân dưới tán váy, ánh mắt né tránh nhìn sang nơi khác rồi nói: “Còn lâu nhé! Anh đừng nói bậy, tôi sợ lúc có động đất mang giày cao gót đứng không vững sẽ bị ngã hoặc trật chân thôi.

Vì vậy mới tháo giày ra, chứ nếu không thì tháo ra làm gì.”

Phó Kình Hiên mỉm cười: ‘Em chỉ không thừa nhận việc tháo giày, chứ em không hề phủ định việc em lo lắng chạy đi tìm tôi.

Vậy là, Bạch Dương à, tôi có thể chắc chắn rằng em thật sự lo lắng cho tôi nên mới đến tìm tôi, đúng chứ?”

Bạch Dương chột dạ cúi thấp đầu, không nói gì cả.

Phó Kình Hiên đưa tay ra, xoa nhẹ lên mái tóc của cô: “Như vậy là đủ rồi, Bạch Dương à, tôi thật sự rất vui”

“Có gì mà vui chứ, chẳng phải chỉ là lo lắng thôi sao.” Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mím lại, làu bàu trong miệng.

Phó Kình Hiên thu tay lại: “Tất nhiên là vui rồi, bởi vì em lo lắng cho tôi, chứng tỏ trong lòng em vẫn để ý đến tôi.”

“Không có đâu nhé! Ai thèm để ý đến anh chứ.” Dáng vẻ Bạch Dương hệt như chú mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, mở to mắt trừng anh, kiên quyết phủ nhận mình quan tâm anh.

Cô không thèm để ý đến Phó Kình Hiên đâu.

Sao Phó Kình Hiên lại không hiểu kia chứ, cô chỉ đang kiêu ngạo thôi. Anh bật cười lắc đầu, cưng chiều nói: “Rồi rồi rồi, không để ý, không thèm quan tâm đ ến tôi, được chưa?”

Bạch Dương hừ nhẹ một tiếng, không thèm đáp lời, mặc kệ anh luôn.

Không biết phải mất bao lâu thì cơn động đất mới dần dần ngừng lại, mãi cho đến khi mọi thứ đã ổn định.

Bạch Dương ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đầu đã ngừng rung chuyển, thở phào một hơi: “Xem ra cơn động đất đã ngừng rồi.”

Phó Kình Hiên nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.

Bạch Dương đứng lên, sau đó đưa tay ra năm lấy cổ tay của anh, kéo anh đứng dậy khỏi mặt đất: “Cũng may mà toà nhà này áp dụng các biện pháp chống động đất tốt, ngoài việc rung lắc khiến mọi người sợ hãi ra thì không có hiện tượng sụp đổ, nếu không thì chúng ta đã…”

Nghĩ đến việc mình và Phó Kình Hiên có thể bị chôn vùi dưới đống phế tích này, cô không nhịn được mà rùng mình một cái.

Phó Kình Hiên nhẹ nhàng gõ vào trán cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nơi này gần biển nên thường xuyên xảy ra tình trạng động đất dưới biển, kéo theo tình trạng động đất thành phố này đều áp dụng biện pháp phòng chống động đất hiện đại nhất, có thể phòng chống động đất ở cấp độ mười hai trở lên, tuyệt đối không có chuyện sụp đổ đâu, đừng tự dọa sợ mình.”
 
Chương 1524


CHƯƠNG 1524

“Tôi biết rồi, đừng gõ tôi thế chứ.” Bạch Dương đẩy tay anh ra, cau có nói.

Phó Kình Hiên bật cười, đưa tay đút vào túi quần: “Được rồi, giày của em quăng đi đâu rồi?”

“Ở trong phòng trang điểm.” Bạch Dương chỉ về phía mình đã đi qua đây.

Phó Kình Hiên đưa tay ra nắm lấy tay cô, muốn dắt cô đi tìm giày: “Đi nào, chúng ta đi tìm giày.”

Nói xong, anh kéo cô đi về phía trước.

Bạch Dương ngây ngốc nhìn bàn tay đang nắm tay mình, bàn tay ấy rộng lớn và ấm áp, bỗng nhiên khiến cô không nỡ buông ra.

Mà cô cũng không hất tay anh ra thật, cứ mặc cho anh nắm lấy.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến bên ngoài phòng trang điểm.

Từ xa Phó Kình Hiên đã nhìn thấy đôi giày cao gót lấp ló trên tấm thảm.

Anh buông tay cô đi nhặt lại giày cao gót.

Bạch Dương nhìn bàn tay mình đã trở về như cũ, khẽ mím đôi môi đỏ mọng lại.

Đáng lý ra, anh buông tay cô ra thì cô nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng chứ.

Nhưng bây giờ cô lại không thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy trống rỗng mất mát cứ như bị vứt bỏ vậy.

“Đang nghĩ gì vậy?” Phó Kình Hiên cầm theo đôi giày cao gót quay trở lại, thấy cô nhìn chằm chằm tay mình, anh khẽ hỏi.

Ánh mắt Bạch Dương thoáng động, bỏ tay xuống thu dòng suy nghĩ về, giấu đi những cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình, nhoẻn miệng cười nói: ‘Không có gì.”

“Thế à?” Phó Kình Hiên nhếch cằm lên, không hỏi dồn tiếp nữa, anh ngồi xổm xuống rồi đưa giày cao gót tới gót chân cô: “Mang vào đi.”

“Ừm”” Bạch Dương đáp một tiếng, chuẩn bị mang giày.

Đúng lúc này, Phó Kình Hiên bất ngờ đứng bật dậy, nắm lấy tay cô rồi đặt lên vai mình.

Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

“Đỡ vai tôi mà mang giày vào.” Phó Kình Hiên trả lời.

“Không cần, tôi đỡ tường cũng như nhau mà” Bạch Dương vừa nói vừa muốn rút tay về.

Nhưng Phó Kình Hiên vẫn đè chặt tay của cô không thả: “Tường rất lạnh sẽ làm lạnh †ay, vai của tôi rất ấm, không lạnh đâu.”

Bạch Dương nghe anh nói thế thì hơi buồn cười: “Anh đúng thật là… thôi quên đi vậy, anh đã tình nguyện làm bức tường, tôi ngu sao mà không dựa.”

Dứt lời, cô không rút tay về nữa, cứ thế nắm chặt lấy vai anh và nhấc chân mang giày vào.

Sau khi mang xong, Bạch Dương mới thu tay lại: “Cảm ơn nhiều nhé, anh Tường.”

Cách xưng hô ấy khiến Phó Kình Hiên không khỏi nhướng mày: “Anh Tường?”

“Đúng vậy, chẳng phải anh tình nguyện làm bức tường cho tôi ư? Thế nên tôi gọi anh một tiếng anh tường là đúng mà.” Bạch Dương nhìn anh với vẻ đùa giỡn.

Phó Kình Hiên nhếch môi: “Em thích là được, nhưng em gọi tên tôi thì tôi càng vui hơn, thế nên Bạch Dương à, sau này đừng gọi tôi là tổng giám đốc Phó nữa được không?”

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chợt nhoáng lên một tia hy vọng, làm cho người †a không nỡ, cũng chẳng cách nào từ chối.
 
Chương 1525


CHƯƠNG 1525

Bạch Dương quay đầu đi, tránh né tâm mắt của anh: “Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Phó Kình Hiên” “Được.” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.

Mặc dù cô gọi cả tên lẫn họ nghe vẫn rất xa cách.

Nhưng cô không còn gọi anh là tổng giám đốc Phó nữa đã tiến bộ lắm rồi.

Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô gọi anh một cách thân thiết hơn.

“Đi thôi, tôi dẫn em đi gặp tổng giám đốc Hàn.” Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya.

Nếu còn không qua đó, có lẽ lát nữa người †a sẽ đi mất.

Bạch Dương tới đây chủ yếu vì gặp mặt †ổng giám đốc Hàn, nghe anh nói vậy liền nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Hai người đi đến thang máy, di chuyển lên phòng nghỉ ở lầu trên.

Khi đến ngoài cửa căn phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc Hàn, Phó Kình Hiên dừng bước, bỗng không đi nữa.

Bạch Dương thấy anh làm vậy thì chợt thấy rất buồn bực.

Lúc cô định hỏi rõ ràng anh làm sao thế.

Phó Kình Hiên đã lên tiếng: “Em vào một mình đi, tôi ở ngoài chờ em. Em nói muốn dựa vào bản thân để giành lại quyền thu mua cơ mà? Vậy tôi sẽ không vào đâu.”

Anh mà vào đó, tổng giám đốc Hàn thấy anh và cô đi chung với nhau thì chắc chắn sẽ chẳng nói chẳng rằng đã nhượng quyền thu mua lại cho cô ngay.

Làm thế thì việc cô giành được quyền thu mua cũng không phải dựa vào năng lực của mình, mà là do anh.

Vì vậy, anh sẽ không vào làm ảnh hưởng đến cô.

Bạch Dương nhanh chóng hiểu ý của anh, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Được, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Anh nói rất đúng, cô muốn dựa vào năng lực của mình để giành quyền thu mua.

Anh không vào mới tốt.

Khi nấy cô cũng quên mất chuyện này, may là anh đã nhắc nhở cô.

“Đi đi, cố gắng lên.” Phó Kình Hiên gật đầu, mỉm cười khích lệ cô một câu.

Bạch Dương cũng cười đáp lại anh: “Tôi biết rồi, tôi vào đây.”

Phó Kình Hiên ừ một tiếng.

Bạch Dương hít sâu một hơi, sau khi sửa sang lại quần áo và đầu tóc trên người, cô giơ tay gõ cửa rồi vặn tay nắm cửa bước Vào trong.

Phó Kình Hiên đứng ngoài cửa chờ đợi, trông hệt như pho tượng thần thủ hộ.

Đợi chừng nửa tiếng, bên kia cửa có động Tĩnh.

Phó Kình Hiên đứng thẳng người dậy nhìn cánh cửa trước mắt, cửa mở ra, Bạch Dương bước từ trong ra ngoài với vẻ mặt đầy kích động.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phấn khởi của cô, hai mắt anh trở nên dịu dàng, trên mặt cũng hiện nét cười: “Trông có vẻ thành công rồi đúng không?”

“Thành công rồi.” Bạch Dương phấn khởi siết chặt hai bàn tay thành quả đấm, miệng nói không ngừng: “Lúc mới gặp mặt, vốn dĩ tổng giám đốc Hàn còn cảm thấy Thiên Thịnh quá nhỏ nên không định nhượng quyền thu mua cho tôi. Nhưng nhờ †ôi không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng đả động được ông ấy, ông ấy đã nhượng quyền thu mua cho tôi rồi, còn kêu tôi ngày mai đến công ty của ông ấy ký hợp đồng nữa.

 
 
Chương 1526


CHƯƠNG 1526

“Tuyệt lắm!” Phó Kình Hiên dựng ngón tay cái với cô, khen ngợi một câu.

Cô thật sự rất tài giỏi.

Từ một người mới bắt đầu không hiểu gì hết, dần dần bắt tay xử lý nghiệp vụ của tập đoàn, bây giờ còn có thể một mình nói chuyện với tổng giám đốc già đời của một xí nghiệp khác, còn hợp tác thành công với người ta nữa.

Mà cô làm tất cả những thứ này chỉ trong vòng vỏn vẹn vài tháng, bấy nhiêu cũng nói rõ ngoài việc có thiên phú ra thì cô còn cố gắng rất nhiều nữa, thật sự rất giỏi.

Hơn nữa anh tin tưởng cô sẽ càng ngày càng rực rỡ hơn trong tương lai.

Bạch Dương cười tươi rói: “Cảm ơn anh đã khích lệ, làm tôi cũng cảm thấy mình rất cừ đấy.”

Phó Kình Hiên thả ngón tay cái xuống, giọng điệu pha lẫn niềm vui: “Em thật sự không biết khiêm tốn gì cả.”

“Không phải tôi không biết, tôi chỉ thấy rằng lúc nên kiêu ngạo thì phải kiêu ngạo, chỉ cần trong lòng tự biết tiếp tục cố gắng, kiêu ngạo chút xíu cũng chẳng ảnh hưởng gì hết.” Bạch Dương xoắn xoắn tóc trả lời.

Ánh mắt của Phó Kình Hiên càng dịu dàng hơn: “Nói cũng đúng.”

Bạch Dương đối diện với tầm mắt dịu dàng của anh thì chợt ngẩn ngơ.

Cô bỗng phát hiện hình như trong khoảng thời gian này, anh càng ngày càng dịu dàng thì phải?

Phó Kinh Hiên như thế làm cho cô bỗng nhớ lại anh đã từng là thiếu niên áo trắng dịu dàng kia.

Thấy Bạch Dương sững sờ nhìn mình, Phó Kình Hiên giơ tay huơ huơ trước mặt cô: “Em đang nghĩ gì đấy?”

Bạch Dương chưa kịp lấy lại tinh thần, nghe anh hỏi thế thì vô thức trả lời: “Nhớ tới anh trong quá khứ.”

“Tôi trong quá khứ?” Phó Kình Hiên nheo mắt.

Bạch Dương khẽ nháy mắt một cái mới hoàn hồn trở lại, nhìn anh rồi vội vàng hỏi: “Ấy… tôi mới vừa nói gì thế?”

“Em nói, em đang nhớ lại tôi của quá khứ.”

Phó Kình Hiên khẽ hé đôi môi mỏng trả lời: “Bạch Dương, trong mắt em, tôi của quá khứ như thế nào?”

Như thế nào ư?

Bạch Dương hạ mắt xuống.

Cô đã từng gặp Phó Kình Hiên trong quá khứ, là thiếu niên tinh khiết và dịu dàng nhất, làm rung động trái tim của người ta nhất.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thì đã bị vẻ đẹp của anh làm cho kinh ngạc, khi đó cô đã thầm suy nghĩ sao trên thế giới này lại có một đàn anh tốt đẹp đến thế.

Nhưng sau khi kết hôn cô mới biết được, anh đã sớm thay đổi từ thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng vào dịu dàng như ngọc biến thành một gã khốn kiếp mặt liệt, lạnh lùng và không coi ai ra gì.

Bạch Dương nghĩ đến đây, lúc này cô không còn nhìn Phó Kình Hiên qua lăng kính màu hồng nữa, cô trừng mắt liếc anh rồi trả lời: “Dù sao cũng không giống anh bây giờ chút nào.”

Dứt lời, cô nhấc chân đi về phía sảnh lớn của buổi tiệc.

Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của cô, hai mắt tỏ vẻ nghỉ ngờ.

Chuyện gì thế này?

Sao cô lại giận rồi?
 
Chương 1527


CHƯƠNG 1527

Hình như anh đâu có làm gì chọc tới cô đâu?

Phó Kình Hiên không nghĩ ra mình đã làm sai chuyện gì, nhấc chân đuổi theo.

Lúc quay lại sảnh lớn, bạn cô và chồng chưa cưới của cô ấy vừa đọc xong diễn văn.

Đáng lẽ đã kết thúc từ sớm rồi, nhưng vì trận động đất kia nên mớ kéo dài đến tận bây giờ.

Bạch Dương đứng ở trong góc, vỗ tay theo những tân khách khác, chúc mừng cô dâu và chú rể chính thức trở thành vợ chồng sắp cưới.

Tất nhiên những người khác chúc phúc nhưng cô thì không, cô chỉ làm cho có lệ thôi.

Bởi vì cô biết bạn của cô chẳng cần chúc phúc, dù sao cô ấy cũng không kết hôn với người mình yêu.

“Bạn của em không muốn hủy bỏ hôn ước với Lý Tân Vinh.” Phó Kình Hiên bưng ly rượu vang đi tới bên cạnh Bạch Dương, nhìn cô dâu và chú rể ở trên sân khấu rồi nói.

Cô nhìn ly rượu vang trong tay anh mà nhíu mày: “Tay với chân của anh còn chưa hồi phục, anh uống rượu làm gì đấy?”

Cô cướp ly rượu trong tay anh rồi đặt lên chiếc bàn dài bên cạnh, sau đó bưng ly nước trái cây đặt vào tay anh: “Uống cái này này.”

Phó Kình Hiên nhìn nước trái cây đỏ tươi †rong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, buồn cười không thôi.

Anh không cần uống nước trái cây này cũng biết nó rất ngọt.

Mà anh ghét nhất là đồ ngọt quá, vì vậy anh chưa từng uống nước trái cây.

Nhưng ly nước trái cây này lại khác, đó là do cô quan tâm anh nên đích thân bưng lại đây cho anh, dù anh không thích cũng phải uống hết, không thể phụ lòng tốt của cô được.

Phó Kình Hiên lắc lư ly nước trái cây trong †ay, nước trái cây màu đỏ càng sóng sánh đỏ hơn dưới ánh đèn trong sảnh lớn, nhìn rất đẹp.

Anh ngửa đầu nhấp một ngụm.

Rất ngọt, ngọt đến phát ớn, nhưng cũng ngọt đến tận tim.

Lúc này, Bạch Dương bưng ly rượu mới cướp từ tay anh, khẽ nhấp một miếng, trả lời câu anh vừa hỏi: “Ừm, Bội Như không muốn hủy bỏ hôn ước.”

“Cô ấy yêu anh ta à?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Anh ta chính là gã khốn Lý Tân Vinh kia.

Bạch Dương lắc đầu: “Tất nhiên không rồi, Bội Như nói người cô ấy muốn cưới đã mất rồi, thế nên nay vì gia tộc, kết hôn với ai cũng như nhau, dù kết hôn xong cũng chỉ gặp dịp thì chơi thôi.”

“Thì ra là vậy.” Phó Kình Hiên gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt về phía trước.

Thấy cô dâu chú rể đã đi xuống, anh ngửa đầu uống cạn hết nước trái cây còn lại trong ly rồi để ly xuống dưới, nói với Bạch Dương: “Tôi định đi gặp ba của Lý Tân Vinh, em muốn đi cùng không?”

Bạch Dương khoát tay: “Tôi không đi, tôi cũng có quen gì người ta đâu.”

“Cũng được, vậy em ở đây chờ tôi rồi ăn chút gì đó đi, tôi sẽ về sớm thôi.” Phó Kình Hiên cầm lấy một cái đ ĩa, gắp hai miếng điểm tâm vị xoài rồi đưa đ ĩa cho cô.

Bạch Dương duỗi tay nhận lấy: “Đi đi, tôi chờ anh.”

“Tôi đi đây.” Phó Kình Hiên khẽ cười rồi xoay người rời đi.

Sau khi anh đi, Bạch Dương mới khẽ ngỡ ngàng.

Kỳ lạ, sao cô lại đồng ý chờ anh thế?
 
Chương 1528


CHƯƠNG 1528

Đáp án mơ hồ chuyển động trong lòng Bạch Dương, nhưng nó lại nhanh chóng bị cô đ è xuống.

Cô cúi đầu, dùng chiếc dĩa bạc tỉnh xảo cắt điểm tâm ra, sau đó cắm một miếng và bỏ vào trong miệng, ôi ngọt quá.

. Kỳ quái hơn là, dù điểm tâm này ăn khá ngon nhưng tuyệt đối không thể so với bánh ngọt do đầu bếp cao cấp làm.

Có điều không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy nó ăn ngon hơn cả những chiếc bánh ngọt do đầu bếp cao cấp làm ra kia.

Bạch Dương ngồi trên chiếc sô pha trong góc, vừa ăn điểm tâm vừa chờ Phó Kình Hiên trở lại.

Cô đợi được một lúc mới đặt đ ĩa xuống, đứng dậy đi vào toilet.

Sau khi bước vào toilet, Bạch Dương đứng trước bệ rửa tay, tiện thể trang điểm lại.

Rồi bỗng dưng cô chợt thấy cửa phòng đối diện mặt gương hé mở, Bạch Viện vừa chỉnh tóc vừa đi ra từ trong đó.

Bạch Dương lập tức thả thỏi son trong tay xuống, vội vàng xoay người sang chỗ khác, giương giọng nói: “Bạch Viện!”

Cánh tay đang sửa sang đầu tóc của Bạch Viện chợt khựng lại, sau đó ngẩng đầu: ‘Ai gọi… Bạch Dương?”

Giọng điệu kinh ngạc của cô ta quá mức chói tai, khi thấy Bạch Dương, ánh mắt cô †a tràn ngập khiếp sợ và không dám tin.

“Tại sao cô lại ở đây?” Bạch Viện nhanh chân bước lên trước hai bước, ngừng trước mặt Bạch Dương rồi lớn tiếng chất vấn.

Bạch Dương lấy thỏi son và đóng nắp lại, cất vào túi xách, trả lời bằng giọng thản nhiên: “Tôi tới dự lễ đính hôn của bạn tôi, sao lại không thể ở chỗ này?”

“Bạn?” Bạch Viện nhanh chóng hiểu ra, khuôn mặt lập tức vặn vẹo: “Cô là bạn của Tống Bội Như?”

Tống Bội Như chính là cô dâu của lễ đính hôn hôm nay.

Là vợ chưa cưới của Lý Tân Vinh.

Bạch Dương khoanh tay: “Đúng vậy, nhưng hình như cô có ý kiến với Bội Như thì phải, bởi vì chồng chưa cưới của Bội Như à?”

Bạch Viện nghe thế xong, sắc mặt lập tức cứng đờ, sau đó siết chặt tay lại, ánh mắt hơi bối rối trả lời: “Cô… cô nói như vậy là có ýgì?

“Có ý gì cô không rõ sao?” Khuôn mặt của Bạch Dương trở nên u ám: “Bạch Viện, sáu năm không gặp, không ngờ cô tặng tôi một bất ngờ to lớn đến vậy, biến thành kẻ thứ ba luôn.”

Ba chữ kẻ thứ ba đã k1ch thích Bạch Viện.

Bạch Viện lập tức trừng mắt lên, nhìn Bạch Dương bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Cô nói tôi là kẻ thứ ba? Rõ ràng Tống Bội Như mới là kẻ thứ ba. Tôi và Lý Tân Vinh yêu nhau, Lý Tân Vinh không yêu cô ta mà cô ta một hai phải đính hôn với Lý Tân Vinh, cho nên chẳng phải cô ta chính là kẻ thứ ba xen vào giữa tôi và Lý Tân Vinh sao?”

Nếu Tống Bội Như biết điều thì nên chủ động từ hôn với Lý Tân Vinh, nhường chỗ lại cho cô ta mới đúng.

Nghe thấy vậy, Bạch Dương giận quá hóa cười, cảm giác thế giới quan của mình bị va chạm nát bét: “Thì ra cô hiểu kẻ thứ ba như vậy. Do cô và Lý Tân Vinh yêu nhau, thế nên người vợ hợp pháp như Bội Như lại biến thành kẻ thứ ba trong mắt cô, ngăn cản cô lấy Lý Tân Vinh. Chậc, Bạch Viện à, . cô đúng là không biết xấu hổ, cô làm vậy có xứng đáng với ba không?”

Ba…
 
Chương 1529


CHƯƠNG 1529

Hai mắt Bạch Viện thấp thoáng, gương mặt hiện lên vẻ chột dạ rồi nhanh chóng biến mất. Cô ta chống nạnh, nói với vẻ cực kỳ đúng lẽ hợp tình: “Ba đã mất từ lâu rồi, tôi cũng chẳng quan tâm có xứng với ông ấy hay không, cho nên cô đừng lấy ba ra mà áp chế tôi.”

“Cô!” Bạch Dương tức đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ chĩa tay về phía cô ta: “Bạch Viện, cô cũng biết ba đã mất à, vậy cô có biết là do chính cô hại chết ba hay không!”

Hai con ngươi của Bạch Viện chuyển động không ngừng, ánh mắt né tránh: “Bạch Dương, cô đừng nói vậy, sao tôi có thể hại chết ba được?”

Cô ta không muốn cõng tội danh này đâu.

Mặc dù đây là sự thật.

“Không thể?” Bạch Dương liên tục cười mỉa: “Sáu năm trước, cô và mẹ cô cảm thấy Thiên Thịnh sắp xong đời nên đã cuỗm hết số tiền cuối cùng chạy trốn, để lại cho ba tình cảnh càng bết bát hơn. Ba vì nản lòng thoái chí nên đã nhảy lầu tự tử, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa nói rõ ba là do mẹ con hai người hại chết ư?”

“Cô ngừng lại ngay!” Bạch Viện siết chặt tay: “Cô cũng vừa nói rồi đấy, ba tự tử cơ mà, thế nên sao tôi và mẹ hại chết ông ấy được chứ? Cô đừng có vu oan giá họa cho tôi và mẹ, cái chết của ba không liên quan gì đến chúng tôi hết.”

Nghe những lời ngụy biện lươn lẹo không có tình người của cô ta, Bạch Dương lắc đầu một cách châm chọc: “Bạch Viện, cô thật đáng sợ, cô có còn là con gái của ba nữa hay không?”

“Không phải!” Bạch Viện nghển cổ lên, trả lời không chút do dự: “Ngay từ lúc mỗi lần ba đánh tôi vì bảo vệ cô, trong lòng tôi đã không còn coi ông ta là ba nữa rồi.”

Bạch Dương kinh hãi mở trừng hai mắt: “Chỉ vì thế mà cô căm hận ba, thậm chí không thừa nhận mình là con gái của ba nữa sao?”

. “Chẳng lẽ bấy nhiêu đó còn chưa đủ à?”

Bạch Viện châm biếm.

Bạch Dương nhắm chặt mắt lại và hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận trong lòng, nói: “Bạch Viện, cô có biết tại sao ba lại đánh cô không? Đó là vì cô luôn ức hiếp tôi, cô luôn kiếm chuyện thị phi, dù ba có dạy cô thế nào thì cô cũng không nghe, thế nên ba mới đánh mới mắng cô. Ông ấy làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, hy vọng cô nhớ lâu, hy vọng cô sửa đổi, nhưng tôi không ngờ cô lại vì thế mà ghét ba, thậm chí còn muốn từ bai”

“Thế nào là vì muốn tốt cho tôi? Bạch Dương, cô bớt cái kiểu không hiểu chuyện của người khác mà cứ nói như đúng rồi vậy đi. Người bị đánh bị mắng chửi không phải là cô, tất nhiên cô sẽ nói vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông ấy làm vậy là vì tốt cho mình. Ở lòng lòng ông ấy, chỉ có cô mới là con gái ngoan của ông ta thôi, còn tôi chỉ là đứa con gái làm ông ta mất thể diện. E rằng ông ta còn hối hận vì đã sinh ra tôi nữa đấy?” Bạch Viện nhăn mặt quát lên.

“Đồ điên, cô đúng là điên thật rồi!” Hai mắt Bạch Dương tỏ vẻ khiếp sợ.

Bạch Viện tàn bạo nhìn cô: “Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo, tôi từng tận tai nghe ông †a nói như vậy. Ông ta nói lúc đầu nên bóp ch ết tôi để tránh gây họa cho cả nhà. Nếu ông ta đã đối xử với tôi như vậy, tại sao tôi với mẹ không thể ôm tiền chạy mất? Cô có biết không? Từ lâu tôi đã ước gì ông ta chết nhanh đi rồi, thế nên khi nghe tin ông †a qua đời, tôi và mẹ đã vui sướng biết bao nhiêu.” Bạch Viện ôm bụng cười đắc chí.

Sắc mặt của Bạch Dương lạnh lùng, u ám đến tột cùng, cô không đè nén nỗi căm giận trong lòng nữa. Cô nắm tay rồi cởi bỏ bao tay ra, sau đó tiến tới túm lấy tóc Bạch Viện rồi kéo mạnh cô ta đến trước bệ rửa mặt.

Bạch Viện không ngờ Bạch Dương lại bất ngờ ra tay với mình, tuy Bạch Dương chỉ †úm tóc nhưng lại khiến cô ta cảm thấy da đầu của mình sắp bị kéo ra theo, cô ta đau đớn thét lên: “AI Buông tôi rai”
 
Chương 1530


CHƯƠNG 1530

Bạch Dương mắt điếc tai ngơ, vẫn túm chặt tóc của cô ta, tay còn lại mở vòi nước, sau đó chặn lỗ thoát nước lại.

Bạch Viện nghe tiếng nước chảy ào ào, †rong lòng thầm dâng lên cảm giác lo sợ cực độ: “Cô muốn làm gì?”

“Làm gì?” Bạch Dương khẽ cong đôi môi đỏ mọng lên: “Cô sẽ biết nhanh thôi, nhất định sẽ khiến cô cả đời khó quên.”

“Mẹ mày chứ cả đời khó quên, Bạch Dương, mày mau thả tao ra ngay!” Vẻ mặt của Bạch Viện dữ tợn, cô ta la lớn, đồng thời gỡ tay Bạch Dương hòng giải cứu mái tóc bị túm chặt trong tay Bạch Dương của mình.

Nhưng Bạch Viện kế thừa vóc người và chiều cao từ người mẹ Lý Tú Chi của cô ta, thế nên chỉ dựa vào sức lực của cô ta thì chẳng thể nào đả động được Bạch Dương.

Hơn nữa chưa kể lúc này Bạch Dương đã tức giận ngập trời, do đó sức lực càng lớn hơn.

Vì vậy Bạch Viện giãy dụa một trận chẳng những không thể kéo tóc trở lại mà còn ra đầy mồ hôi.

Bạch Viện miễn cưỡng ngước mắt lên, nhìn chòng chọc vào Bạch Dương, trong mắt tràn đầy độc ác: “Con khốn, buông tao ra, nếu không tao ọc ọc…”

Cô ta còn chưa kịp cảnh cáo xong, đầu đã bị Bạch Dương ấn vào trong bệ rửa tay.

Lập tức, dòng nước lạnh băng xâm nhập vào trong mũi miệng của cô ta, làm cho cô †a không thể hô hấp, cực kỳ đau khổ.

Bạch Viện khó chịu vùng vẫy hai tay, liên tục quơ loạn xạ trên không trung.

Bạch Dương nhìn cô ta đầy lạnh lùng: “Phải rửa sạch cái miệng bẩn thỉu này của mày mới được, xem xem sau này mày còn dám chửi người nữa hay không, còn dám nói về ba như vậy nữa hay không.”

Đầu của Bạch Viện bị ngâm trong nước, †uy không thể nói chuyện nhưng vẫn có thể nghe được.

Nghe lời Bạch Dương nói, cô ta tức giận vô thức há mồm, định bụng phản kích lại.

Nhưng cô ta vừa há miệng ra đã lập tức bị dòng nước tràn vào trong cổ họng như lũ dữ, khiến cô ta càng khó chịu hơn.

Bạch Dương nhìn chằm chằm Bạch Viện, lòng âm thầm nhẩm đếm thời gian để vớt cô ta lên.

Dù cô có ghét Bạch Viện đến mức nào cũng không thể thật sự giết người được.

Khi cảm thấy đã đến tầm, Bạch Dương kéo tóc tóc Bạch Viện, lôi đầu cô ta ra khỏi bể nước.

Bạch Viện nghển cao đầu, vừa ho khan kịch liệt vừa nhìn lên trần nhà, hô hấp từng hớp lớn, cả người nhếch nhác không chịu nổi, ngay cả đôi mắt cũng đỏ bừng, lông mi ướt đẫm không biết là nước mắt hay nước trong bể.

“Thế nào? Hiện giờ miệng đã sạch được chút nào chưa?” Bạch Dương nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh như băng, cất tiếng hỏi bằng chất giọng trong trẻo lạnh lùng.

Bạch Viện dời tầm mắt, dùng đôi mắt như muốn ăn thịt người nhìn Bạch Dương, lồ ng ngực nhấp nhô dữ dội, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Con khốn này, mẹ mày, mày lại dám ọc ọc…”

Bạch Dương nhíu chặt mày, lại ấn đầu cô †a vào trong nước: “Xem ra còn chưa súc miệng sạch sẽ xong, vậy thì tiếp tục thôi.”

Bạch Viện tức đến mức suýt đã hộc máu, cô ta nhắm mắt và miệng lại, điên cuồng lắc đầu trong nước, muốn hất tay của Bạch Dương ra.

Nhưng Bạch Dương cứ ghì chặt vào tóc của cô ta, dù cô ta có làm cách gì cũng không hất ra được.

Có lẽ Bạch Viện biết mình không thể hất tay của Bạch Dương ra, lòng nảy sinh tuyệt vọng.

Tất nhiên ngoài tuyệt vọng ra, còn cả sự căm hận tận xương nữa.
 
Chương 1531


CHƯƠNG 1531

Cảm giác căm hận xông thẳng lên đỉnh đầu, làm cho cô ta không nhịn được mà mở miệng mắng chửi.

Nhưng miệng cô ta vẫn còn ở dưới nước, vừa mở miệng thì nước đã xông vào, vì thế âm thanh vang lên lại là những tiếng ọc ọc, làm người ta hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.

Nhưng dù Bạch Dương không hiểu thì vẫn có thể đoán được cô ta đang mắng chửi mình thông qua sự căm hận và sát khí mà †rong giọng nói của Bạch Viện, cô “a” lên một tiếng rồi nói: “Bạch Viện, mày đúng thật là học không ngoan chút nào hết.”

Dứt lời, cô lại kéo lấy tóc của Bạch Viện, lôi cô ta từ trong nước ra ngoài.

Ngay lúc Bạch Viện mở mắt chuẩn bị hít thở, Bạch Dương lại nhận đầu cô ta xuống.

Sau khi nhấn xuống, cô không giữ chặt như vừa rồi nữa mà là kéo lên nhấn xuống, rồi lại kéo lên nhấn xuống liên tục.

Lặp đi lặp lại chừng hơn mười lần, Bạch Viện sắp sụp đổ đến nơi.

Bạch Dương làm như thế còn hành hạ hơn so với nhấn chặt đầu cô ta xuống nước, bởi vì mỗi lần hít thở được một ít, cô ta còn chưa kịp điều chỉnh tiết tấu thì nhịp thở đã bị nước cướp đi.

Hơn nữa cách chừng vài giây lại được cảm nhận cảm giác ngộp thở do dòng nước lạnh băng xâm nhập, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và áp lực về cả tinh thần lẫn tâm lý.

Bạch Viện phải chịu đựng cảm giác giày vò từ thể xác đến tinh thần như thế, không sụp đổ mới là lạ.

Mà cô ta giãy dụa phản kháng cũng làm cho sức lực từ từ giảm bớt, cuối cùng sức giãy dụa của cô ta yếu dần đi.

Bạch Dương biết mình không thể tiếp tục nữa, nếu không cô ta sẽ xảy ra chuyện mất. Vậy là cô kéo đầu cô ta dậy rồi vứt cô †a về phía một gian phòng vệ sinh.

Tấm lưng của Bạch Viện đụng vào cánh cửa làm cô ta đau đớn đến mức la lên, dưới chân trơn trượt khiến cô ta ngã phịch mông ngồi trên mặt đất lạnh như băng, thở hổn hển từng hơi.

Lúc này cô ta đã không còn chút sức lực nào nữa, cả người yếu ớt vô cùng, ngồi dưới đất không thể nhúc nhích.

Tuy hiện giờ Bạch Viện không khác gì người tàn tật nhưng cô ta vẫn không quên ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Dương: “Bạch Dương, mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ trả lại nỗi nhục ngày hôm nay cho mày, nhất định sẽ để mày nếm thử một lần!”

Bạch Dương quay lưng lại với cô ta, đứng trước bệ rửa tay, vừa rửa tay vừa nhìn cô †a trong tấm gương, khóe miệng cong lên giễu cợt: “Vậy à? Thế tao chờ, muốn để tao nếm thử một lần thì phải xem mày có bản lĩnh đó không đã.”

Cô vừa nói vừa giật lấy một tờ khăn giấy ở thùng giấy bên cạnh, sau đó xoay người lại: “Nếu cuối cùng mày vẫn không có bản lĩnh đó, mày phải quỳ gối trước mộ ba và sám hối cho tốt.”

“Dựa vào cái gì?” Bạch Viện nghiến răng.

Bạch Dương vò giấy lau tay thành một cục rồi quăng vào thùng rác: “Dựa vào tội bất hiếu của mày đã đủ chưa?”

Bạch Viện nghiến chặt răng.

Bạch Dương không còn tâm trạng nói chuyện với cô ta nữa, cô cầm lấy túi xách ở bên cạnh, chân đeo giày cao gót, ưu nhã rời khỏi toilet.

“Bạch Dương!” Bạch Viện nghiến răng ken két, gần như rít ra hai chữ này qua kẽ răng.

Hai chữ này bị cô ta mài qua kẽ răng, hết nghiến rồi lại cắn, dường như muốn thông qua cái tên đó để cắn nát Bạch Dương ra từng mảnh nhỏ.
 
Chương 1532


CHƯƠNG 1532

Cô ta nhìn theo phương hướng Bạch Dương rời đi bằng cặp mắt oán độc nham hiểm tột độ, trong lòng thầm thề, đợi khi cô †a về nước, cô ta nhất định phải cướp lại †ất cả mọi thứ thuộc về Bạch Dương.

Không chỉ thế, cô ta còn muốn Bạch Dương phải nếm trải hết mọi đau khổ tuyệt vọng ở trên đời này.

Nếu không, cô ta khó có thể trút mối hận trong lòng!

Bên kia, Bạch Dương ra khỏi toilet và đi tới sảnh lớn của buổi tiệc.

Cô mới vừa tiến vào sảnh lớn thì đã thấy một bóng người vội vàng chạy ra.

“Phó Kình Hiên?” Bạch Dương nhìn thấy người đàn ông đang chạy tới thì vội vàng mở miệng gọi.

Nghe tiếng của cô, chân Phó Kình Hiên khựng lại.

Bạch Dương nhíu mày: “Anh chạy đi đâu thế? Anh đã quên chân của anh…”

Cô còn chưa nói xong thì một cánh tay đã vươn tới kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, hỏi cô bằng giọng khàn khàn: “Em đi đâu đấy?”

Bạch Dương nghe ra sự lo lắng và gấp gáp trong giọng điệu của anh, hai mắt hơi mở lớn, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi đi toilet.”

“Sao lại đi lâu như vậy?” Phó Kình Hiên hơi buông lỏng cô ra một chút, cúi đầu nhìn cô: “Tôi quay lại tìm em, đợi em gần hai mươi phút, em thật sự chỉ đi toilet thôi sao?”

“Tất nhiên.” Bạch Dương gật đầu: “Anh cho rằng tôi đi đâu?”

“Tôi còn tưởng em biến mất bất ngờ như vậy là do đã xảy ra chuyện.” Vẻ mặt của Phó Kình Hiên vừa nghiêm túc vừa căng thẳng, anh nói: “Giống như mấy lần trước em bất ngờ biến mất, đợi khi tôi tìm thấy em thì em đã xảy ra chuyện rồi. Thế nên Bạch Dương, sau này đừng tự tiện rời đi, dù muốn đi cũng phải báo với tôi một tiếng được không? Em không biết lúc tôi không †ìm thấy em thì lòng lo lắng thế nào đâu, lo em gặp chuyện không may!”

Anh không thể chịu nổi khi nghe tin cô gặp nạn, trái tim của anh không chịu nổi kích thích lớn như vậy.

Vì vậy bây giờ anh rất sợ, mình chưa kịp thay tim thì đã bị kích thích mất mạng rồi.

Đến lúc đó, anh lại phải bỏ rơi cô một lần nữa.

Thế nên anh tuyệt đối sẽ không để cô xảy ra chuyện một lần nào nữa, trước khi anh thay trái tim, anh nhất định không thể bị kích thích, anh muốn sống tiếp, anh muốn sống cả đời với cô.

Nghe thấy sự lo lắng và nôn nóng trong giọng điệu của anh, Bạch Dương thấy như có dòng nước ấm chảy qua trong lòng, cô khẽ nở nụ cười: “Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rÕi.

Cô giơ tay mình lên đưa ra sau lưng anh và vỗ nhẹ hai cái, trấn an cảm xúc của anh.

Phó Kình Hiên dần dần bình tĩnh lại: ‘Nếu sau này đi lâu như vậy thì nhất định phải nói với tôi một tiếng.”

Anh nhẹ nhàng thả cô ra, một tay vuốt ve mặt cô, nhìn cô dặn dò.

Bạch Dương thấy biểu cảm nghiêm túc của anh thì vô thức gật đầu: “Được.”

Thấy cô đồng ý, lúc này Phó Kình Hiên mới hài lòng giãn đôi mày vẫn nhíu chặt ra: “Em còn làm gì nữa không?”

“Hết rồi.” Bạch Dương lắc đầu.

Cô đến đây, ngoài tham gia lễ đính hôn của bạn ra thì chính là vì bàn bạc quyền thu mua.

Giờ cô đã hoàn thành cả hai chuyện này rồi, nên tất nhiên không còn việc gì nữa.

“Vậy chúng ta về thôi.” Phó Kình Hiên nâng tay lên nhìn đồng hồ.

Hiện giờ đã sắp đến rạng sáng.

Bạch Dương đã muốn quay về từ sớm, nghe anh nói vậy thì tất nhiên gật đầu và đáp: ‘Được, về thôi.”
 
Chương 1533


CHƯƠNG 1533

Hai người bước vào thang máy, nhanh chóng đi tới bãi đậu xe trong khách sạn.

Phó Kình Hiên lấy chìa khóa xe ra rồi ấn một cái, chiếc Bentley sang trọng kêu lên, đèn xe cũng khẽ sáng lên theo tiếng xe.

Phó Kình Hiên kéo cửa xe bên ghế phụ ra, ý bảo Bạch Dương lên xe.

Cô khép chặt áo khoác trên người lại, sau đó dùng một tay che ngực, khom lưng chuẩn bị lên xe.

Lúc Bạch Dương mới vừa bước một chân vào xe thì bỗng cảm thấy gì đó bèn thu chân về, đứng thẳng người và quay đầu nhìn về một phía.

Thấy hành động của cô, Phó Kình Hiên khẽ hé bờ môi mỏng hỏi cô: “Sao vậy?”

Bạch Dương không trả lời mà chỉ mím môi, vẻ mặt sắc lạnh, nhìn sang bên đó không hề chớp mắt.

Cô nhìn gì mà nghiêm mặt như vậy?

Phó Kình Hiên quay đầu nhìn theo cô, sau đó nhìn thấy một cặp nam nữ đứng bên cạnh chiếc xe con ở đối diện cách đó không xa.

Anh biết người đàn ông, là Lý Tân Vinh.

Còn người nữ thì anh không quen, nhưng cô ta đứng bên cạnh Lý Tân Vinh, còn Bạch Dương lại lộ vẻ mặt này, anh tức khắc đoán được thân phận của người phụ nữ đó.

Cô ta là em gái của Bạch Dương, Bạch Viện.

Bên kia, Bạch Viện đi theo Lý Tân Vinh tới bãi đậu xe, chuẩn bị rời khỏi khách sạn, quay về căn hộ để chiến đấu.

Kết quả không ngờ lại trùng hợp gặp Bạch Dương ở đây.

Vừa nhìn thấy Bạch Dương, Bạch Viện lập tức nhớ lại Bạch Dương đã sỉ nhục mình ở trong toilet, sự tức giận và căm hận trào lên không thể kiềm chế. Cô ta trừng mắt với Bạch Dương, ánh mắt vô cùng hung ác, cứ như muốn trừng ra hai cái lỗ trên người cô vậy.

Sau đó, cô ta nhìn thấy người đàn ông không rõ mặt bên cạnh Bạch Dương mở khóa chiếc xe Bentley xong còn mở cửa xe cho Bạch Dương, cô ta không chỉ thấy căm hận mà còn cả ghen tức.

Tuy Bạch Dương đã vực dậy Thiên Thịnh, nhưng dựa vào tài lực của Thiên Thịnh hôm nay không thể giúp Bạch Dương mua được chiếc siêu xe đó, vì thế chắc chắn chiếc xe là của người đàn ông bên cạnh cô.

Người đàn ông đó đúng là đồ mắt mù, giàu có đến thế mà lại coi trọng một người đàn bà tệ hại đã ly dị như Bạch Dương.

Bạch Viện đang suy nghĩ thì chợt thấy người đàn ông kia xoay người qua, gương mặt điển trai xuất sắc làm cho Bạch Viện sửng sốt, sau đó kinh ngạc đến mức há to miệng.

Đẹp trai quái Cô ta dám thề, người đàn ông này là người đẹp nhất trong số đàn ông mà cô ta đã từng gặp.

Người đàn ông như thế nên đứng trên bệ cao xa vời không thể chạm tới, nhưng bây giờ anh lại đứng bên cạnh Bạch Dương!

Tại sao lại như vậy?

Bạch Dương tốt ở chỗ nào? Chỉ là một chiếc rẻ rách từng có một đời chồng thôi, tại sao người đàn ông ưu tú, giàu có và khí chất như vậy lại nhìn trúng Bạch Dương?

Bạch Viện càng nghĩ càng ghen lồng lộn, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt trở nên vặn vẹo.

. Lý Tân Vinh ở bên cạnh phát hiện dáng vẻ của cô ta bèn nhướng mày, sau đó nhìn †heo tâm mắt của cô ta.

Không ngờ vừa nhìn đã thấy Phó Kình Hiên.
 
Chương 1534


CHƯƠNG 1534

Tức khắc sự chột dạ nhoáng hiện lên trong mắt Lý Tân Vinh, nhưng lại nhanh chóng biến mất. Anh ta sửa sang lại cổ áo và cà vạt xong, bèn nhấc chân đi về phía Bạch Dương và Phó Kình Hiên.

Đã gặp nhau thì không chào hỏi sao được.

Dù sao thân phận của đối phương cũng cao hơn mình quá nhiều.

Bạch Viện thấy Lý Tân Vinh đi qua thì hai mắt sáng lên, sau đó vội vàng đuổi theo anh ta: “Anh Vinh, chờ em với.”

Hình như Lý Tân Vinh quen biết người đàn ông ấy.

Nếu vậy, cô ta đi cùng sang đó thì cũng có thể làm quen với anh rồi.

Hơn nữa cô ta nhất định sẽ nhắc nhở với người đàn ông đó rằng Bạch Dương không phải hạng tốt lành gì.

Để anh nhanh chóng rời xa Bạch Dương.

Phó Kình Hiên ở đối diện thấy Lý Tân Vinh dẫn Bạch Viện qua đây bèn quay đầu nói với cô gái bên cạnh: “Chúng ta có đi không?”

Bạch Dương lắc đầu: “Không vội, nếu bọn họ đã đến mà chúng ta chưa chào hỏi gì đã đi thì chẳng phải chúng ta mất lịch sự quá à?”

Hơn nữa, ánh mắt khiêu khích và đắc ý của Bạch Viện kia cho thấy cô ta muốn đến gây chuyện.

Cô cũng rất muốn thử xem rốt cuộc cô ta định làm gì.

Phó Kình Hiên nghe cô nói vậy thì cười khẽ: “Em nói đúng, không thể mất lịch sự được.”

Dứt lời, anh thả bàn tay trên cửa xe xuống rồi đứng bên cạnh cô.

Lý Tân Vinh dẫn Bạch Viện đến trước mặt hai người, khi cách nhau chừng hai mét thì họ mới ngừng lại.

Đầu tiên, anh ta hất văng cánh tay của Bạch Viện đang khoát tay mình ra, sau đó vươn tay với Phó Kình Hiên, trên mặt nở nụ cười nịnh hót và lấy lòng, nói với Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nếu như thường ngày, hành động hất tay cô ta ra của Lý Tân Vinh đã khiến cô ta thấy bực từ lâu rồi.

Nhưng lúc này, cô ta lại cực kỳ hài lòng với hành động đó.

Ở trước mặt người đàn ông này, cô ta hoàn †oàn không muốn tiếp xúc gần gũi với Lý Tân Vinh.

Lúc đứng đẳng xa, cô ta đã thấy người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, bây giờ nhìn ở cự ly gần lại càng thấy đẹp mắt hơn, đẹp đến mức làm trái tim của cô ta đập liên hồi.

Hơn nữa trông dáng người và khí chất của anh chàng này, tất cả đều vượt xa Lý Tân Vinh.

Lúc trước cô ta luôn cho rằng Lý Tân Vinh đã là cực phẩm trong đám đàn ông, nên cô ta mới bằng lòng bỏ chút tình cảm ở bên cạnh anh ta. Nắm chặt Lý Tân Vinh trong lòng bàn tay thì cô ta sẽ không lo cơm ăn áo mặc nữa, sau này dùng tiếp chút mưu kế, không chừng còn được bước vào nhà họ Lý.

Nhưng hiện tại sau khi thấy người đàn ông này, Bạch Viện bỗng phát hiện Lý Tân Vinh cũng chỉ được đến thế thôi.

Bạch Viện nghĩ đến đây bèn ngẩng đầu nhìn Lý Tân Vinh một cái, đúng lúc nhìn thấy nụ cười lấy lòng trên mặt anh ta, cô ta chợt cảm thấy chút chán ghét thoáng qua rồi biến mất, sau đó vội vàng chuyển tầm mắt sang Phó Kình Hiên, đôi mắt lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ.

Từ thái độ của Lý Tân Vinh cho thấy thân phận của người đàn ông này không hề đơn giản, ít nhất là cao hơn Lý Tân Vinh.

Quả nhiên, người đàn ông mà Bạch Viện cô †a thật sự cần tìm kiếm chắc phải là anh tổng giám đốc Phó này mới đúng.
 
Chương 1535


CHƯƠNG 1535

Lý Tân Vinh… đã là quá khứ rồi.

Ánh mắt nóng rực của Bạch Viện nhìn Phó Kình Hiên quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức cả Bạch Dương, Phó Kình Hiên và Lý Tân Vinh đều thấy.

Sắc mặt Lý Tân Vinh cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên, anh †a cụp mắt xuống, giấu ý lạnh trong mắt.

Giỏi lắm, lúc trước ả đàn bà này còn luôn miệng nói yêu mình.

Bây giờ cô ta lại nhìn người đàn ông khác không thể dời mắt nổi.

Xem xem lát nữa anh ta dạy dỗ cô ta thế nào!

Lý Tân Vinh thấy Phó Kình Hiên không có ý định bắt tay với mình bèn khẽ cười lúng túng, sau đó rút tay về tỏ vẻ chưa có gì xảy ra, rồi lại nhìn sang Bạch Dương: “Cô gái này là?”

“Xin chào, tôi là Bạch Dương.” Bạch Dương cười trả lời.

Nụ cười của cô rất nhạt, thậm chí còn có hơi qua loa lấy lệ.

Bởi vì cô thật sự không muốn niềm nở gì với loại người ngoại tình này cả.

“Bạch Dương?” Lý Tân Vinh nghe cái tên này hơi quen tai, anh ta suy nghĩ một lúc bèn tức khắc nhớ ra gì đó, bỗng bừng tỉnh vỗ tay một cái: “Thì ra cô chính là người bạn mà vợ chưa cưới của tôi luôn miệng nhắc tới, cũng chính là cô gái mà tổng giám đốc Phó đã nhắc đới, hân hạnh được gặp mặt.”

Anh ta vươn tay về phía Bạch Dương.

Bạch Dương nhíu mày nhìn tay của anh ta, không muốn bắt tay cho lắm.

Nhưng cô không phải Phó Kình Hiên mà có thể phớt lờ không thèm quan tâm tới đối phương.

Thế nên dù cô không muốn cái bắt tay này thì cũng phải bắt. Nếu đắc tội với anh ta, lỡ đâu anh ta ngáng chân gây phiên phức cho cô thì sao? Nhất là nơi này không phải †rong nước mà là địa bàn của người ta.

Không còn cách nào khác, Bạch Dương đánh phải nhếch môi, gắng gượng mỉm cười rồi đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay với Lý Tân Vinh.

Nhưng đúng lúc này, Phó Kình Hiên đột ngột vươn tay rồi nhẹ nhàng kéo tay cô lại, không cho cô nắm lấy tay anh ta.

Bạch Dương nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

Anh lắc đầu với cô, sau đó nhìn Lý Tân Vinh: “Không cần bắt tay đâu”“

Thấy dáng vẻ độc đoán đó của Phó Kình Hiên, Lý Tân Vinh chợt sực nhận ra, bèn cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, là do tôi quá đáng, quên mất quan hệ giữa tổng giám đốc Phó và cô Bạch, mong tổng giám đốc Phó đừng để bụng.”

Anh ta vội vàng thả tay xuống.

Bạch Dương nghe Lý Tân Vinh nói vậy bèn mím môi dưới.

Hình như người này đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Phó Kình Hiên rồi, cho rằng cô và anh là một cặp.

Thế nhưng Bạch Dương lại không giải thích.

Dù sao Phó Kình Hiên cũng vừa giúp cô tránh khỏi việc phải bắt tay với người ta, cho nên cô không thể không giữ thể diện cho anh được.

“Được rồi, anh còn chuyện gì không?” Phó Kình Hiên thả bàn tay đang nắm trên cổ tay Bạch Dương ra, nhìn Lý Tân Vinh và lạnh nhạt hỏi.

Lý Tân Vinh khoát tay: “Không có gì, chẳng qua thấy tổng giám đốc Phó ở nơi này nên †ôi mới đến đây chào hỏi anh một tiếng thôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top