Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1434


Chương 1434

Bởi vì cô đã đồng ý để cho anh theo đuổi.

Tặng bữa sáng cũng là một trong việc cần làm khi theo đuổi bạn gái.

Vậy nên đương nhiên là cô không cần phải từ chối.

Ánh mắt Phó Kình Hiên hiện vẻ dịu dàng: Vậy thì tốt, em ăn tiếp đi, không làm phiền em nữa, tôi cũng đang họp.

Bạch Dương trả lời icon OK: Được, nhưng buổi trưa anh có thời gian không?

Buổi trưa?

Sống lưng Phó Kình Hiên hơi thẳng lên: Buổi trưa có việc gì sao?

Cô muốn hẹn anh à?

Vẻ mặt của Phó Kình Hiên rõ ràng là bắt đầu mong chờ.

Bạch Dương đặt thìa xuống: Cũng không có việc gì lớn, chỉ là muốn trả lại món đồ trang sức cho anh thôi.

Vốn dĩ lúc đầu cô định nhờ nhân viên đưa sang.

Nhưng sau đó nghĩ lại thấy không được, như vậy thật vô trách nhiệm.

Dù sao món đồ cũng đắt tiền như vậy, lỡ như nhân viên gây ra chuyện gì thì cô cũng không đền nổi.

Vậy nên cô tự mình đưa trả thì sẽ yên tâm hơn.

Thấy Bạch Dương nói định trả lại món trang sức kia, Phó Kình Hiên chau mày, vô thức định nói không cần đâu.

Món trang sức đó ngay từ đầu anh đã không có ý định lấy lại.

Nhưng nghĩ đến tính cách của cô, cô nhất định sẽ không giữ lại.

Nếu anh cứ ép cô giữ lại, ngược lại sẽ khiến cô tức giận, đến lúc đó mối quan hệ mới bình thường trở lại của họ nói không chừng sẽ lại đóng băng.

Anh cứ để cho cô trả lại thì hơn.

Cùng lắm sau này khi ở khi hai người về với nhau rồi thì anh sẽ trả lại những món đồ đó cho cô.

Nghĩ đến đây Phó Kình Hiên nhìn xuống, trả lời: Được, vậy buổi trưa em tới đây đi, †ôi ở văn phòng đợi em.

Bạch Dương lại gửi một icon OK khác.

Lần này, Phó Kình Hiên không trả lời nữa, nên đặt điện thoại xuống để họp thôi.

Bạch Dương cũng đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn sáng.

Lục Khởi đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy nụ cười thấp thoáng trên gương mặt cô, ánh mắt tối đi: “Cục cưng, hình như tâm trạng của em có vẻ rất tốt.”

Là vì chỗ đồ ăn sáng này sao?

Cũng phải thôi, bữa sáng của người yêu mua mà, tâm trạng có thể không vui sao?

Bạch Dương không biết anh ta đang nghĩ gì, cô sờ mặt mình: “Tâm trạng em rất tốt sao?”

“Cũng hơi hơi.” Lục Khởi trả lời, anh ta bước tới.

Bạch Dương bỏ tay xuống: “Có lẽ là vì hôm nay thời tiết tốt.”

“Vậy sao?” Làm sao Lục Khởi lại không biết là cô đang nói dối chứ, nhưng anh ta cũng không định vạch trần cô.
 
Chương 1435


Chương 1435

Vạch trần rồi sẽ chỉ khiến không khí trở nên gượng gạo.

Ăn sáng xong, Bạch Dương và Lục Khởi ra khỏi cửa.

Ở trên xe, thư ký Đồng gọi điện thoại tới, là vì chuyện công việc.

Bạch Dương vừa nói chuyện điện thoại với thư ký Đồng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đang nhìn, tự nhiên nhận ra điều gì đó, cô nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu một lúc rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Nhìn thấy hành động của cô, Lục Khởi khó hiểu, hỏi: “Sao vậy cục cưng?”

Bạch Dương quay đầu lại, cô cúp điện thoại, nheo mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu bên phải: “Lục Khởi, anh nhìn chiếc xe phía sau chúng ta đi. Có phải từ nấy đến giờ nó vẫn đang bám theo chúng ta không?”

“Chiếc xe phía sau?” Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Lục Khởi cũng trở nên nghiêm túc, anh †a nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu bên trái.

Vừa nhìn qua, anh ta thật sự thấy có một chiếc xe đang theo sát phía sau.

Đó là một chiếc xe Nhật Bản bình thường, thân xe màu đen, không có gì đặc biệt.

Nhưng chiếc xe đó đi quá gần, hoàn toàn không giống khoảng cách bình thường giữa những chiếc xe với nhau.

Vậy nên có nói chiếc xe đó đang bám theo bọn họ thì cũng không quá đáng.

“Đúng thật là như vậy.” Lục Khởi nhíu mày.

Bạch Dương nghiêm mặt nói: “Hình như chiếc xe này đã bám theo chúng ta từ khi chúng ta ra khỏi Vịnh Tiên Thủy rồi.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Lục Khởi càng trở nên nghiêm trọng.

Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước em đã nhìn qua gương chiếu hậu thấy chiếc xe này, bởi vì biển số xe khá đặc biệt nên em mới nhớ.”

“Biển số xe… Lục Khởi nhướng mày, sau đó mới nhìn biển số xe của chiếc xe kiểu Nhật đó qua gương chiếu hậu.

Nhìn thấy ba con số cuối cùng là 250, anh †a không kìm được, bật cười thành tiếng: “Mẹ kiếp, cũng đặc biệt thật.”

“Đúng vậy, cho nên em vừa nhìn đã nhớ chiếc xe đó. Nhưng lúc đó em chỉ tưởng rằng đó là xe cá nhân của ai đó tình cờ đi theo chúng ta thôi. Mà bây giờ chúng ta đã đi lâu như vậy rồi mà chiếc xe đó vẫn đi theo phía sau, hơn nữa lại còn theo sát như vậy nữa. Thế nên em lo rằng có khả năng là có người có động cơ khác.” Đôi môi đỏ của Bạch Dương mím chặt, giọng nói nghiêm túc.

“Gọi cảnh sát thôi!” Lục Khởi siết chặt vô lăng: “Em báo cảnh sát đi, thông báo tình hình chiếc xe đó cho bên phía cảnh sát rồi nắm chắc tay vịn vào, anh sẽ phát huy †ài năng lái xe của mình, cắt đuôi chiếc xe này.

Dù sao cũng không ai có thể biết được rốt cuộc tài xế của chiếc xe đó có ác ý hay không.

Vậy nên bọn họ càng phải cẩn thận, nghĩ đến những khả năng xấu có thể xảy ra, nhỡ đâu thật sự là có ác ý thì nói không chừng †ên tài xế kia sẽ có hành động điên cuồng gì đó.

Ví dụ như đột ngột đâm bọn họ chẳng hạn.

Trong trường hợp đó thì tốt nhất cắt đuôi chiếc xe kia trước.

Những gì Lục Khởi nghĩ đến thì đương nhiên Bạch Dương cũng có thể nghĩ ra.
 
Chương 1436


Chương 1436

Cô gật đầu: “Được, vậy anh lái cẩn thận một chút.”

Nói xong, cô giơ một tay lên, nắm tay vịn trên đỉnh đầu, tay còn lại mở khóa điện thoại, chuẩn bị gọi cảnh sát.

Nhưng khi cô vừa tìm được số điện thoại của cảnh sát Trần, còn chưa kịp gọi đi thì trong gương chiếu hậu, cô đã nhìn thấy chiếc xe kia tự nhiên chuyển làn, sau đó vượt lên phía trước bọn họ.

“Lục Khởi, anh chờ chút đã.” Bạch Dương ngăn Lục Khởi cũng đang định vượt lên.

“Sao vậy?” Lục Khởi quay đầu nhìn cô.

Bạch Dương nheo mắt nhìn chiếc xe kia chạy càng ngày càng xa: “Chiếc xe kia chạy về phía trước rồi.”

“Cái gì?” Lục Khởi cao giọng nói: “Lái về phía trước rồi?”

KUÌg “Không phải đang bám theo chúng ta sao?”

Bạch Dương im lặng.

Một lúc sau, cô thấy chiếc xe kia đã đi vào một con đường khác rồi từ từ khuất dần, cảm thấy không sao nữa: “Có lẽ chúng ta nghĩ nhiều quá rồi, có lẽ chiếc xe đó thật sự chỉ đi cùng đường với chúng ta thôi.”

“Vậy sao? Xem ra chúng ta thật sự đang tự mình dọa mình rồi.” Lục Khởi nghe cô nói vậy, tâm trạng đang thấp thỏm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Bạch Dương cau mày không nói gì.

Mặc dù nói vậy nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô vẫn rất bồn chồn, có một dự cảm không lành.

Thấy Bạch Dương cúi đầu không nói gì, Lục Khởi khó hiểu hỏi: “Sao vậy cục cưng?

Em đang nghĩ gì thế?”

Bạch Dương xoa huyệt thái dương: “Em đang nghĩ mặc dù chiếc xe vừa rồi hiện giờ không theo đuôi chúng ta nữa nhưng em vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.”

“Sao em lại nói vậy?” Lục Khởi liếc nhìn cô.

Bạch Dương cắn môi dưới: “Chiếc xe đó chuyển làn để vượt lên trước rất kỳ lạ.

Đáng lý ra, nếu chiếc xe đó muốn vượt thì bất cứ lúc nào cũng có thể vượt được.

Nhưng vì sao cứ nhất định phải đi theo sau chúng ta, mãi cho đến khi chúng ta phát hiện ra nó thì mới vượt chứ? Rõ ràng là chiếc xe đó phát hiện ra chúng ta đã biết nó đang theo dõi nên mới cố tình vượt lên để chúng ta không nghỉ ngờ nữa…

“Nghe em nói vậy thì hình như đúng là có gì không đúng lắm. Nhưng anh vẫn cho rằng đó chỉ là trùng hợp thôi.” Lục Khởi xoay vô lăng rồi nói: “Bởi vì người ở chiếc xe phía sau không nhìn thấy chúng ta đang làm gì nên không có chuyện chiếc xe đó biết chúng ta đã phát hiện ra việc bị theo dõi.”

Nghe vậy, Bạch Dương cũng cảm thấy có lý.

Lục Khởi lại nói: “Nếu em thật sự cảm thấy không yên tâm thì cho người tra thử biển số xe đó đi.”

Bạch Dương gật đầu: “Anh nói cũng phải, đến Thiên Thịnh em sẽ cho người đi điều tra.

Tóm lại là không điều tra, trong lòng cô không thể yên tâm được.

Không bao lâu sau bọn họ đã đến Thiên Thịnh.

Lục Khởi có chút việc phải làm ở phòng kế hoạch nên hai người tách nhau ra ở sảnh, anh ta đi một thang máy khác đến phòng kế hoạch.

Còn Bạch Dương thì đi thang máy chuyên dụng, lên văn phòng của mình.

Thư ký Đồng đã đợi sẵn ở cửa, thấy cô đến vội vàng cúi đầu chào: “Tổng giám đốc Bạch, chào buổi sáng.”
 
Chương 1437


Chương 1437

“Chào buổi sáng.” Bạch Dương mỉm cười rồi lấy thẻ chìa khóa ra, mở cửa văn phòng.

Thư ký Đồng theo cô đi vào, vừa đi vừa đọc lại lịch trình hôm nay.

Bạch Dương nghe thấy có một lịch kiểm †ra một bộ phận vào lúc 1h chiều, không quan trọng lắm, cô đặt túi xuống rồi nói: “Hủy lịch này đi, 1h chiều tôi không có mặt ở công ty.”

“Vâng.” Thư ký Đồng cũng không hỏi chiều nay cô đi đâu, chỉ lấy bút bi ra gạch bỏ khỏi bảng lịch trình.

Sau khi gạch xong, thư ký Đồng ngẩng đầu nhìn Bạch Dương: “Tổng giám đốc Bạch, những lịch khác có gì cần thay đổi không ạ?”

“Tạm thời không cần.” Bạch Dương lắc đầu: “Nhưng có một việc tôi cần cô làm.”

“Tổng giám đốc Bạch cứ nói.”

Bạch Dương ngồi xuống, lấy một chiếc bút bi từ ống đựng bút ra rồi lại lấy một tờ A4 và viết gì đó lên trên.

Viết xong, cô đưa cho thư ký Tống.

Thư ký Tống xem qua, phát hiện đó là một biển số xe thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tổng giám đốc Bạch, vậy là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn cô điều tra xem chủ nhân của chiếc biển số xe này là ai, tôi muốn biết một số thông tin của người đó.’ Bạch Dương bật máy tính nói.

“Vâng thưa tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng đóng tập lịch trình lại và trả lời.

Bạch Dương xua tay: “Cô đi làm việc đi, lát nữa tiện thể tới phòng kế hoạch xem thử, Lục Khởi đang ở bên đó, xem anh ấy có cần giúp gì không.”

“Tổng giám đốc Lục đến Thiên Thịnh sao?”

Nghe đến tên Lục Khởi, đôi mắt thường ngày không chút gợn sóng bên dưới gọng kính đen của thư ký Đồng đột nhiên thoáng hiện vẻ vui mừng.

Bạch Dương nhìn thấy, chớp mắt kinh ngạc: “Thư ký Đồng, không phải là cô… thôi bỏ đi, không có gì, cô đi đi.”

“Vâng.” Thư ký Đồng không nhận ra sự lạ thường của Bạch Dương. Cô ta gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Bạch Dương nhìn theo bóng lưng của cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng bước đi của thư ký Đồng trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn.

Phải biết rằng thư ký Đồng không phải là một người nhanh nhẹn hoạt bát. Cách ăn mặc, trưng diện cũng hơi bảo thủ nên khiến người khác có cảm giác thiếu sức sống. Vậy nên trong tập đoàn còn có người lén đặt cho thư ký Đồng biệt danh là cô chủ nhiệm.

Nhưng hiện giờ thư ký Đồng hoàn toàn khác với vẻ trầm mặc như ao nước tù thường ngày, cảm giác cuối cùng cũng giống một người trẻ tuổi hơn rồi.

Mà sau khi thư ký Đồng nghe đến Lục Khởi thì mới có sự thay đổi này.

Vậy là thư ký Đồng có tình cảm đó với Lục Khởi sao?

Nhận ra điều này, Bạch Dương không khỏi mỉm cười.

Nếu đúng là như vậy, cô có thể vun vén một chút cho bọn họ.

Thư ký Đồng là một người phụ nữ tốt, tính cách điềm đạm.

Còn A Khởi, đã hơn 30 tuổi nhưng tính tình vẫn còn vô tư, chưa trưởng thành, không khác gì một cậu thiếu niên mười mấy tuổi.
 
Chương 1438


Chương 1438

Tính cách của A Khởi như vậy thật sự rất hợp với thư ký Đồng.

Nếu bọn họ ở bên nhau, cô tin rằng nhất định sẽ hạnh phúc.

Nhưng cô không biết A Khởi nghĩ thế nào, có thời gian cô sẽ thăm dò anh ta xem Sao.

Nghĩ xong, Bạch Dương cầm một quyển văn kiện qua xem, bắt đầu công việc.

Đến trưa, sau khi ăn cơm cùng với Lục Khởi xong, cô cũng mang theo đồ trang sức trả lại Phó Kình Hiên, sau đó lái xe rời khỏi Thiên Thịnh, đi tới tập đoàn Phó Thị.

Lúc tới nơi đã là một giờ chiều rồi.

Bạch Dương vừa mới bước vào cửa lớn của tập đoàn Phó Thị đã thấy trợ lý Trương đang đi về phía của mình: “Cô Bạch.”

Bạch Dương mỉm cười đáp lại: “Trợ lý Trương.”

“Cô Bạch, tổng giám đốc phó bảo tôi dắt cô tới chỗ anh ấy.’ Trợ lý Trương bày ra một tư thế mời.

Bạch Dương hơi ngạc nhiên: “Sao anh ấy biết tôi đã tới?”

Lúc sáng cô có nói là trưa sẽ qua đây, nhưng trước khi đi cô cũng đâu có nói với Phó Kình Hiên là đang tới đâu chứ.

Cho nên sao Phó Kình Hiên lại biết cô đã đến rồi bảo trợ lý Trương xuống dưới sảnh đón cô được?

Trợ lý Tương đẩy gọng kính lên, giải thích: “Là thế này. Tổng giám đốc Phó nói trưa nay cô Bạch sẽ qua đây, cho nên tôi đã xuống đây sớm một chút để đợi cô.”

“Ra là như vậy.” Bạch Dương hiểu ra gật gù: “Vậy anh đã chờ lâu lắm rồi nhỉ?”

Phải công nhận, Phó Kình Hiên bảo trợ lý Trương xuống đây sớm như vậy để đợi cô.

Thành ý như này đáng để cô xem trọng.

“Thật ra cũng không đâu, tôi cũng vừa mới xuống dưới sảnh được mười mấy phút thôi. Được rồi cô Bạch, chúng ta đi thôi.”

Trợ lý Trương nói.

Bạch Dương ừm một tiếng: ‘Được, làm phiền anh rồi.”

Cả hai cùng vào trong thang máy chuyên dụng của Phó Kình Hiên.

Dĩ nhiên, có rất nhiều người ở trong đại sảnh chú ý tới họ.

Một vài người biết Bạch Dương, nhìn thấy cô xuất hiện ở đây cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm.

Dù sao thì tập đoàn Thiên Thịnh cũng có hợp tác với tập đoàn Phó Thị mà. Vợ cũ của Tổng giám đốc Phó tới đây, nói không chừng là để bàn chuyện công việc.

Nhưng một vài người không biết Bạch Dương thì lại mắt chữ A mồm chữ O, bắt đầu xôn xao bàn tán.

Trợ lý Trương là trợ lý đặc biệt thân cận của tổng giám đốc Phó, bọn họ đều biết trừ phi là người mà tổng giám đốc Phó coi trọng tới đây thì mới bảo trợ lý Trương tới tiếp đón, số còn lại đều là bảo thư ký hoặc trợ lý bình thường đi đón.

Cho nên, rốt cuộc thì cô gái này là ai?

Tại sao lại sắp xếp cho trợ lý Trương đích thân xuống đón?

Tóm lại là cô có tài cán gì?

Dọc đường đi, Bạch Dương đều cảm nhận được đủ loại ánh mắt của tất cả mọi người nhìn vào.

Nhưng cô cũng không có phản ứng gì lớn lắm, thậm chí còn không ngoái đầu lại xem.
 
Chương 1439


Chương 1439

Với cô thì chỉ cần những ánh mắt này không có ác ý, cho dù bọn họ có muốn nhìn như nào đi nữa thì cô cũng không hề mất miếng thịt nào hết.

Hơn nữa, mắt là của người khác, cô có thể bảo bọn họ nhắm lại được hay sao?

Một phút sau đã đi tới phòng làm việc của Phó Kình Hiên.

Trợ lý Trương đẩy cửa ra, lại bày ra tư thế mời tiếp: “Cô Bạch, mời vào.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương nói một câu cảm ơn rồi bước vào.

Nhưng vừa mới vào bên trong, cô mới phát hiện bên trong phòng làm việc rộng lớn này không có lấy một bóng người.

Cô dừng chân, quay đầu hỏi trợ lý Trương: “Tổng giám đốc Phó đâu?”

“Hiện tại tổng giám đốc Phó còn đang họp, sẽ lập tức tới ngay. Cô Bạch cứ ngồi trước đi, muốn uống chút gì không?” Trợ lý Trương dắt cô đi tới ghế sô pha.

Bạch Dương ngồi xuống ghế, nói: “Gì cũng được, anh cứ quyết đi, tôi không chọn đâu.”

“Vậy tôi đi pha trà, cô Bạch chờ nhé.” Trợ lý Trương nói.

Bạch Dương gật đầu: “Được.”

Trợ lý Trương đi ra.

Bạch Dương đặt túi xách trong tay lên bàn trà, sau đó lấy điện thoại từ trong túi xách ra ngó xem.

Nhìn thấy thanh thông báo nhảy ra một tin tức mới, cô bèn ồ lên một tiếng hứng thú.

“Nhà họ Cao bị điều tra?” Bạch Dương lập tức hào hứng ngồi thẳng người dậy, nhấn mở vào thông báo này, sau đó thấy trong bài báo viết tất cả người nhà họ Cao ở Nam Giang đều bị nhân viên kiểm tra kỷ luật đưa đi. Tổ điều tra của phía chính phủ đã tiến hành điều tra nhà họ Cao, bắt đầu kiểm kê mỗi một sản nghiệp của nhà họ Cao.

Đọc tới đây, Bạch Dương nhếch mép cười một cái.

Cô không hề cảm thấy ngạc nhiên trước tin tức này, bởi vì từ lâu cô đã biết nhà họ Cao rồi sẽ có ngày bị như vậy.

Từ sau chuyện Cao Linh bị bắt rồi khai báo hết quá trình tiếp tay cho Cố Tử Yên, rồi cả chuyện hại chết mối tình đầu Lý Trấn Nam năm đó nữa, cảnh sát Hải Thành nhất định sẽ cho đăng báo chuyện này.

Dù sao thì Cao Linh cũng xuất thân từ nhà họ Cao ở Nam Giang, mà nhà họ Cao lại còn là một gia đình quyền quý.

Một gia đình như vậy lại có con cháu vừa âm mưu hãm hại tính mạng người khác, còn bẻ cong luật pháp, giúp tội phạm trốn thoát. Nghĩ thôi cũng biết chính phủ sẽ để ý kĩ lưỡng, sau đó hạ lệnh điều tra cặn kẽ nhà họ Cao rồi.

Ai bảo Cao Linh là người được nhà họ Cao dạy dỗ chứ? Nhà họ Cao dạy dỗ ra một con người như vậy chứng tỏ bản thân nhà họ Cao cũng có vấn đề. Không điều tra thì sẽ không có cách nào để cho dân chúng một câu trả lời rõ ràng được.

Xem ra, nhà họ Cao lần này tiêu thật rồi.

Lần trước, Cao Linh can thiệp vào chuyện chính trị ở Hải Thành đã khiến sinh lực của nhà họ Cao bị tổn hại nghiêm trọng, hiện †ại còn chưa kịp phục hồi như cũ thì Cao Linh lại cho nhà họ Cao bước thẳng vào cửa tử.

Chắc bây giờ nhà họ Cao đang rất hối hận vì đã sinh ra đứa con gái như vậy nhỉ.
 
Chương 1440


Chương 1440

“Đang xem gì mà cười vui thế?” Giữa lúc Bạch Dương đang đọc bình luận, cửa phòng làm việc mở ra lần nữa, Phó Kình Hiên sải bước chân dài đi vào trong, theo sau đó còn có trợ lý Trương đang bưng khay trà.

Bạch Dương để điện thoại xuống ngẩng đầu nhìn lên: “Đang xem tin tức về nhà họ Cao. Nhà họ Cao bị điều tra rồi.”

Phó Kình Hiên giương cằm nói: “Hóa ra là chuyện này, vậy quả thật là nên vui vẻ.”

“Anh biết lâu rồi à?” Bạch Dương nhìn anh.

Phó Kình Hiên đi tới ngồi xuống đối diện với cô rồi đáp: “Biết được một lúc rồi.”

“Cô Bạch, hồng trà của cô đây, còn có một phần bánh ngọt Black Forest, hy vọng cô thích.” Trợ lý Trương đi tới bên bàn trà đặt khay trà xuống, sau đó lấy cà phê và chút đồ ăn nhẹ đặt trước mặt Bạch Dương.

Bạch Dương gật nhẹ đầu: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, bánh ngọt là tổng giám đốc Phó bảo tôi chuẩn bị, cô muốn cảm ơn thì cũng cảm ơn tổng giám đốc Phó kìa.’ Trợ lý Trương đặt một ly cà phê khác tới trước mặt Phó Kình Hiên.

Bạch Dương ngạc nhiên nhìn anh: “Anh chuẩn bị cho tôi ư?”

Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Tôi biết em thích ăn món bánh ngọt này, cho nên mới đặc biệt bảo người đi mua.”

Trợ lý Trương đứng một bên không khỏi cảm thán trong lòng.

Lúc đầu anh ta cũng không biết bánh kem này là tổng giám đốc Phó chuẩn bị cho cô Bạch.

Một tháng trước, tổng giám đốc Phó bỗng sai người để thêm đủ loại bánh kem cao cấp ở trong tủ lạnh để cà phê, ngày nào cũng để.

Ban đầu anh ta cho rằng là tổng giám đốc Phó muốn ăn bánh kem, nhưng mà ý nghĩ này lại nhanh chóng bị tổng giám đốc Phó dập tắt. Bởi vì từ trước giờ trợ lý Trương chưa từng thấy tổng giám đốc Phó ăn bánh kem bao giờ.

Cho nên, đã có quãng thời gian anh ta rất buồn bực, cảm thấy nếu tổng giám đốc Phó đã không ăn thì còn sai người chuẩn bị làm gì, cứ cuối ngày trước lúc tan làm đều phải mang bánh kem đi bỏ, sáng hôm sau lại sai người chuẩn bị tiếp.

Này không phải là bị thần kinh à.

Mãi cho tới lúc cách đây nửa tháng, có một hôm anh ta vô tình nghe được Phó Kình Hiên đang nói chuyện gì đó mới biết hóa ra là cô Bạch thích ăn mấy thứ này, mỗi ngày chuẩn bị bánh kem đều là chuẩn bị cho cô Bạch.

Dù cho cô Bạch không thường xuyên tới đây, dăm bữa nửa tháng cũng không thấy tới một lần, nhưng mà tổng giám đốc Phó vẫn luôn kiên trì chuẩn bị, để khi cô Bạch tới đột xuất sẽ có ngay lập tức, để cô Bạch có thể ăn bánh kem tươi thơm.

Phải công nhận, về điểm này, tổng giám đốc Phó thật sự khiến người khác nể phục.

Bạch Dương không biết bánh kem này là có được như thế.

Cô nhìn bánh kem, trong lòng vô cùng phức tạp.

Phó Kình Hiên thấy cô nhìn chằm chằm chiếc bánh kem mà không nói lời nào, †rông vẻ mặt có vẻ cũng không thích lắm, bèn căng thẳng nói: ‘Không thích bánh kem này sao?”

“Không phải.” Bạch Dương lắc đầu một cái: “Chỉ là tôi thấy hơi e dè trước sự đặc cách này thôi. Cảm ơn anh.”

“Không có gì, chỉ là một miếng bánh kem thôi mà. Dù em có đi đâu thì đối phương cũng đều sẽ dùng trà bánh ra chiêu đãi em thôi. Cho nên em không cần cảm thấy áp lực.” Phó Kình Hiên khế nói.

Anh chỉ sợ cô không muốn ăn vì đây là bánh kem mà anh chuẩn bị thôi.

 
 
Chương 1441


Chương 1441

“Tôi không cảm thấy áp lực gì đâu. Anh cũng nói rồi đấy, chỉ là một miếng bánh kem thôi mà, chưa đến mức phải thấy áp lực. Bạch Dương mỉm cười.

Phó Kình Hiên thở phào, bờ môi mỏng hơi mỉm cười: ‘Vậy thì tốt, em nếm thử xem vị bánh kem này đi?”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu, cầm cái nĩa lên xúc một miếng bánh kem cho vào miệng.

Bánh kem vừa mềm vừa mịn, mới cho vào miệng như đã tan ra, ngọt nhưng không ngấy, ngon không thể cưỡng lại được.

Bạch Dương vui vẻ cười tít mắt, trên khuôn mặt hiện ra biểu cảm hạnh phúc.

Phó Kình Hiên thấy vậy, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nở một nụ cười: “Xem ra em thích lắm nhỉ”

“Mùi vị rất ngon.” Bạch Dương thẳng thắn cho lời khen.

Phó Kình Hiên cầm cốc cà phê lên: “Em thích là được rồi, ở đây vẫn còn mấy miếng bánh, lát nữa em gói mang về để dành ăn từ từ.”

“Vậy tôi không khách sáo đâu nhé.” Bạch Dương cầm tách hồng trà lên uống một ngụm.

Thật sự cô rất thích chiếc bánh kem này.

Nếu đã ăn một miếng rồi thì ăn thêm mấy miếng chắc cũng… không sao đâu nhỉ.

Ăn bánh kem xong, Bạch Dương bỏ đĩa xuống, đưa tay lấy cái túi bên cạnh đưa cho Phó Kình Hiên: “Đây là trang sức mà anh cho tôi mượn vào lần trước. Cảm ơn anh nhé.”

“Không có gì.” Phó Kình Hiên cầm lấy cái túi rồi đưa cho trợ lý Trương: “Cất kỹ vào.”

“Vâng thưa tổng giám đốc.” Trợ lý Trương gật đầu rồi cầm cái túi đi vào phòng nghỉ ngơi của anh.

Ở đó có cái két sắt.

Bạch Dương đánh mắt nhìn bóng lưng của trợ lý Trương: “Các anh không kiểm tra lại sao? Không sợ tôi đánh tráo cái gì à?”

“Không cần đâu, tôi tin em sẽ không làm như vậy.” Phó Kình Hiên uống một ngụm cà phê rồi trả lời: “Cho dù em có đánh tráo thì tôi cũng sẽ không oán giận.”

Anh nhìn cô, trong ánh mắt vừa ẩn chứa thâm tình lại không kém phần nghiêm túc.

Trong lòng Bạch Dương khẽ run lên, mí mắt buông xuống.

Thấy cô như vậy, Phó Kình Hiên chỉ đành thở dài một hơi.

Mặc dù cô không khó chịu với sự theo đuổi của anh, nhưng khi đối mặt với tình cảm ngay thẳng của anh, cô vẫn có chút mâu thuẫn.

Mà mâu thuẫn kiểu này, đến khi nào cô mới phát hiện rằng mình đã lại phải lòng anh nữa rồi đây?

Nếu không phải vì sợ phản tác dụng thì bây giờ anh đã nói rõ ràng hết mọi chuyện với cô rồi.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Bạch Dương.

Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem, thấy người gọi đến là thư ký Đồng, Bạch Dương cười ngại ngùng với Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, tôi ra ngoài nhận điện thoại một chút nhé.”

“Được.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương dùng ngón trỏ vuốt biểu tượng nhận cuộc gọi màu xanh sang bên phải, kề điện thoại lên tai: “Alo.”

“Tổng giám đốc Bạch, biển số xe mà cô nhờ tôi tra vào sáng nay đã có kết quả rồi.”

Thứ ký Đồng báo cáo.
 
Chương 1442


Chương 1442

Bạch Dương ngồi thẳng lưng: “Kết quả như thế nào? Chủ nhân của biển số xe đó là ai?

Có phát hiện ra vấn đề gì không?”

Chủ nhân của biển số xe?

Phó Kình Hiên dỏng tai lên nghe, đặt cốc cà phê xuống nhìn cô.

Chuyện gì đây?

Đã xảy ra chuyện gì sao?

“Chủ nhân của biển số xe đó là một người bản địa bình thường thôi, đã lái chiếc xe này nhiều năm rồi, không có gì đáng ngờ cả.” Thư ký Đồng nhìn vào tờ kết quả điều tra rồi nói với Bạch Dương.

Bạch Dương nghe đến đây bèn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Đặt điện thoại xuống, cô thở phào một hơi, †âm trạng lo lắng nay đã thả lỏng hơn một chút.

Nếu người lái chiếc xe mà cô bắt gặp vào ban sáng chỉ là một người bình thường.

Vậy xem ra thật sự không phải theo dõi cô và A Khởi rồi.

Cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.

Nhìn thấy biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của cô, Phó Kình Hiên hơi híp mắt lại, ân cần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, bây giờ đã giải quyết xong rồi.’ Bạch Dương mím môi, nhẹ nhàng cười nói.

Phó Kình Hiên nâng cằm lên, “Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì quan trọng cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tìm cách giải quyết.”

“Ừ”” Bạch Dương gật đầu.

Nhưng Phó Kình Hiên có thể nhận ra, cô chỉ đồng ý cho có mà thôi.

“Được rồi tổng giám đốc Phó, bây giờ cũng đã trễ rồi, tôi về đây, khoảng ba giờ tôi còn phải đến công trình một chuyến nữa”

Bạch Dương nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên.

Nhà máy đã được xây lại cách đây mấy tháng nhưng cô vẫn chưa đến thăm lần nào.

Trước lúc đến, đội thi công có gọi điện thoại cho thư ký Đồng báo cáo rằng nhà máy bán thành phẩm đã xong, kêu bọn họ sang nghiệm thu.

Nếu có gì không hài lòng có thể sửa lại luôn.

Cho nên cô định tới đó xem thử.

“Được, để tôi đưa em đi nhé?” Phó Kình Hiên cũng đứng dậy.

Thật ra, anh rất muốn giữ cô lại thêm một chút nữa.

Nhưng anh lại chẳng có lý do gì để giữ cô ở lại.

May mà cô đã đồng ý là không từ chối sự theo đuổi của anh, nếu như vậy thì anh cũng dễ mượn cớ để ở bên cô.

Mà không phải chật vật như những lần trước, mỗi lần muốn gặp cô cũng không biết lấy cớ gì cho phải.

Bạch Dương cũng không từ chối yêu cầu của anh, chỉ cười rồi gật đầu đồng ý.

Phó Kình Hiên nói với thư ký Trương vừa mới cất trang sức xong đang đi ra: “Cậu gói bánh kem ở trong tủ lạnh lại đi.”

“Vâng.” Trợ lý Trương trả lời, sau đó đi làm ngay.
 
Chương 1443


Chương 1443

Anh ta nhanh chóng quay lại với một hộp bánh tinh xảo trên tay.

Phó Kình Hiên cầm hộp bánh đưa cho Bạch Dương.

Bạch Dương đưa tay ra đón: “Cảm ơn.”

“Không có gì đâu, em thích ăn nó đã là lời cảm ơn lớn nhất với tôi rồi.” Phó Kình Hiên nhìn cô, trả lời bằng chất giọng trầm khàn.

Hai bên tai của Bạch Dương bỗng chốc đỏ lên, cúi đầu chẳng nói gì.

Phó Kình Hiên thấy cô ngại ngùng như vậy, chỉ cười nhẹ một cái rồi nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi thôi.”

Bạch Dương và anh đi ra khỏi văn phòng làm việc, cùng hướng đến thang máy.

Lúc đến trước thang máy, Phó Kình Hiên ấn mở cửa: ‘À, em đỗ xe ở đâu vậy?”

“Ở trước cổng công ty của anh.” Bạch Dương xách hộp bánh kem rồi nói.

Lúc đến đây cô thấy bãi đỗ xe ở chỗ đó còn trống nên mới đậu xe ở đó.

Phó Kình Hiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Ting!

Cửa thang máy mở ra.

Phó Kình Hiên nhường cho cô vào trước, đợi cô vào rồi mới vào sau.

Trợ lý Trương đi sau cùng, phụ trách đóng cửa thang máy.

Bên trong thang máy, chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Cho đến khi ra khỏi thang máy, đi đến chiếc xe đang đậu bên lề đường, Bạch Dương mới mở lời đánh tan bầu không khí yên tĩnh: “Tôi phải đi rồi, tổng giám đốc Phó hãy qua về đi.”

Một tay của Phó Kình Hiên vẫn đút trong †úi quần: “Không vội, khi nào tôi thấy em lên xe lái đi rồi mới quay về.”

Bạch Dương thấy anh kiên quyết như vậy thì cũng không nói gì nữa, lấy chìa khoá từ trong túi xách ra khởi động xe.

“Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt!” Cô vẫy tay với anh.

Phó Kình Hiên cũng ừm một tiếng: “Tạm biệt.”

Bạch Dương mở cửa xe ra, định xoay người ngồi vào xe.

Thì bỗng một tiếng phanh xe đột ngột từ đằng sau truyền đến.

Phó Kình Hiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một chiếc xe màu đen của Nhật, dùng tốc độ không bình thường lao về phía bọn họ, hiển nhiên muốn tông vào hai người.

Nhận thức được vấn đề, sắc mặt Phó Kình Hiên chuyển biến, anh dùng sức kéo cánh †ay cô ra sau.

“Cẩn thận!” Phó Kiên Hiên căng thẳng hét lên.

“Sao vậy?” Bạch Dương vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị anh kéo đột ngột như vậy khiến hộp bánh kem bị rơi xuống đất do không cầm chắc.

Mà cả người cô cũng bị anh kéo vào lòng.
 
Chương 1444


Chương 1444

Người đàn ông ôm eo cô xoay một vòng, cả hai cùng ngã xuống lăn vài vòng trên đất, thoát khỏi phạm vi va chạm của chiếc ô tô đằng sau.

Cố Tử Yên ngồi trên xe thấy anh phản ứng nhanh như vậy, không những bản thân anh có thể an toàn thoát khỏi tầm ngắm mà còn kéo theo Bạch Dương tránh đi, trên khuôn mặt cô ta xuất hiện biểu cảm vặn vẹo dữ tợn đến đáng sợ.

“Chết tiệt!” Cố Tử Yên đập mạnh vào vô lăng, quay đầu nhìn hai người đang ôm nhau nằm phía bên trái xe ô tô bằng đôi con ngươi đỏ ngầu, căm hận đến nghiến răng nghiến lợn.

Cô ta theo đuôi Bạch Dương đến đây, vốn dĩ muốn tìm cơ hội đâm chết một mình cô, không ngờ còn bắt gặp cả Phó Kình Hiên, đúng là ông trời cũng muốn giúp cô ta mà.

Nếu nói Bạch Dương là một kẻ đáng chết, không giế t chết cô thì mối hận trong lòng cô ta không thể nào giải trừ. Thì Phó Kình Hiên là vì yêu mà sinh hận, mãi mãi không thể nào tha thứ.

Cô ta yêu anh như vậy. Vì anh mà cô ta không tiếc mình, giả vờ ở bên Thời Khiêm, sắp đặt tai nạn xe của Thời Khiêm chính là vì để lấy tim của Thời Khiêm kéo dài tính mạng cho anh.

Nhưng còn anh thì sao? Anh chẳng yêu cô †a một chút nào, yêu thương chăm sóc cô †a đều là yêu thương giả tạo do thôi miên mang tới.

Nếu anh đã sống trong thôi miên như vậy, dù cô ta không cam lòng, nhưng ít nhất cô †a vẫn chịu.

Cô ta yêu anh như vậy. Vì anh mà cô ta không tiếc mình, giả vờ ở bên Thời Khiêm, sắp đặt tai nạn xe của Thời Khiêm chính là vì để lấy tim của Thời Khiêm kéo dài tính mạng cho anh.

Nhưng còn anh thì sao? Anh chẳng yêu cô †a một chút nào, yêu thương chăm sóc cô †a đều là yêu thương giả tạo do thôi miên mang tới.

Nếu anh đã sống trong thôi miên như vậy, dù cô ta không cam lòng, nhưng ít nhất cô †a vẫn chịu.

Nhưng anh tuyệt đối không nên tỉnh lại từ trong thôi miên!

Anh vừa tỉnh táo lại là lập tức vứt bỏ cô ta, khiến cô ta hoàn toàn biến thành trò cười!

Có thể nói, cô ta chìm đắm thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hôm nay cũng có một nửa công lao của anh.

Nếu như anh đã giẫm đạp tình yêu của cô †a ở dưới lòng bàn chân như thế, vậy thì anh dứt khoát chết cùng Bạch Dương luôn đi.

Cô ta không có được anh, cũng tuyệt đối không để cho người khác có được.

Vốn tưởng rằng cú tông này của cô ta nhất định có thể tông chết bọn họ.

Nhưng nào ngờ bọn họ lại may mắn như thế. Tình huống nguy hiểm đột ngột cỡ này mà cũng tránh được!

Nhưng mà không sao. Cô ta quay đầu ngay phía trước, tiếp tục quay lại tông là được!

Nghĩ rồi, Cố Tử Yên nhìn hai người bên ngoài, cười một tiếng dữ tợn, lái xe về phía trước.

Một tiếng két vang lên.

Bánh xe chèn qua hộp bánh kem rơi dưới đất của Bạch Dương, trực tiếp cán bẹp hộp bánh kem, bánh kem bên trong dính bê bết đầy ra đất.

Bạch Dương nhìn chiếc bánh kem nát bét không thể nhìn nổi kia, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn rõ tình huống vừa xảy ra.

Chiếc xe ban nãy muốn đụng chết cô và Phó Kình Hiên!

Ý thức được điều này, trong lòng Bạch Dương bỗng thấy sợ hãi khôn cùng.

Nếu không phải có Phó Kình Hiên, vừa rồi suýt chút nữa cô đã bị tông trúng rồi.
 
Chương 1445


Chương 1445

“Phó Kình Hiên!” Nghĩ đến Phó Kình Hiên, Bạch Dương vội vàng quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Hình như người đàn ông bị thương ở chỗ nào đó, mày nhíu rất chặt, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Thấy anh như vậy, Bạch Dương lập tức cuống cuồng hỏi: “Phó Kình Hiên, anh sao rồi?”

“Tôi bị trẹo chân rồi, đỡ tôi đứng lên đi.”

Phó Kình Hiên hơi thở hổn hển, trong giọng nói kìm nén vẻ đau đớn, yếu ớt bảo.

“Treo chân á?”

Quả nhiên anh bị thương rồi!

Trong đầu Bạch Dương chỉ còn lại suy nghĩ này, cô vội vàng đứng lên từ trong lòng anh, muốn đi ra kiểm tra chân anh.

“Đừng cử động!” Phó Kình Hiên nhận ra mục đích của cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lập tức ngăn cản: “Đỡ tôi đứng lên trước đi, có thể chiếc xe kia sẽ còn quay lại.

“Cái gì? Sẽ còn quay lại ư?” Mặt Bạch Dương biến sắc, con ngươi cũng hơi co rút lại.

Phó Kình Hiên chống người ngồi dậy, nhìn theo phương hướng chiếc xe kia lái đi với ánh mắt lạnh như băng: “Rất có thể. Chiếc xe đó nhằm vào hai chúng ta mà tới, vừa rồi không thành công, cho nên khả năng quay trở lại sẽ vô cùng cao.”

“Không được, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây.” Vừa nghe anh nói như vậy, Bạch Dương không do dự nữa, vội vàng đứng lên đỡ anh.

Ngay tại giây phút cô vừa đỡ Phó Kình Hiên dậy, phía sau lại truyền tới tiếng xe.

Bạch Dương quay đầu nhìn lại, quả nhiên lại là chiếc xe kia.

Phó Kình Hiên nói chuẩn rồi, chiếc xe kia đã trở lại.

Xem ra là không đụng chết bọn họ thì sẽ không bỏ qua!

“Đi thôi!” Bạch Dương cắn chặt răng, không biết lấy sức từ đâu ra mà đỡ lấy Phó Kình Hiên, chạy về phía trước mấy bước rồi cứ thế nhào luôn vào trong bồn hoa.

Lúc hai người ngã xuống, những bông hoa kiều diễm đang nở trong bồn bị đè nát cả một mảng lớn.

Trên người Bạch Dương và Phó Kình Hiên cũng dính không ít cánh hoa.

Nếu như không phải bây giờ đang xảy ra chuyện xe đụng người buộc bọn họ phải ngã vào đây để né thì cảnh tượng hai người cùng ngã vào trong bụi hoa sẽ rất lãng mạn đấy.

Cố Tử Yên thấy Bạch Dương và Phó Kình Hiên ngã vào trong bụi hoa, sắc mặt lại nhăn nhó.

Chết tiệt!

Lại để bọn họ tránh thoát!

Tại sao mình muốn đụng chết bọn họ lại khó khăn thế này chứ?

Cố Tử Yên vô cùng không cam lòng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hai người trong bụi hoa, thế là quên nhìn trước mặt, xe của cô ta cứ thế đâm mạnh vào bồn hoa.

“Rầm!”

Xe Cố Tử Yên vì cú va chạm mà ngừng lại, xe phát ra tiếng còi cảnh báo u la u la cực kỳ chói tai.

Cả người Cố Tử Yên cũng đập vào vô lăng, ngực bỗng chốc đau đớn khôn cùng, đầu cũng choáng váng, còn có dòng nhiệt nóng bỏng chảy xuống từ trên trán.
 
Chương 1446


Chương 1446

Cô ta sờ lên thử, là máu!

Thế mà mình lại bị thương rồi!

Cố Tử Yên cắn răng nghiến lợi, tay cũng run rẩy, trong lòng cực kỳ căm hận.

Rõ ràng cô ta tới đây là để tông chết Bạch Dương và Phó Kình Hiên, vậy mà bọn họ chẳng xi nhê gì, còn mình thì lại bị thương chảy máu!

Đáng chết, đáng chết!

“Tiếng gì đó!” Ngay khi Cố Tử Yên đang tức giận không chịu nổi, thở hổn hển nện lên tay lái thì trợ lý Trương dẫn theo mấy bảo vệ chạy qua bên này.

Cố Tử Yên thấy được, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đi, phải đi ngay lập tức!

Nếu còn không đi nữa thì thật sự không chạy được.

Bây giờ cô ta là tội phạm trốn trại, lại làm ra hành vi cố ý giết người thế này, nếu như bị bắt thì thật sự xong đời rồi.

Cô ta vất vả lắm mới chạy trốn khỏi sự theo dõi của cảnh sát, tuyệt đối không được bị bắt về thêm một lần nào nữa!

Cố Tử Yên cắn chặt răng, sau đó gắng gượng khởi động chiếc xe đã nát đầu, sau đó đạp chân ga, phóng khỏi nơi này.

Tất nhiên, trước khi đi cô ta cũng không quên quay đầu sang nhìn bồn hoa một cái, ánh mắt lạnh lẽo như loài rắn độc.

Lần này không g iết chết bọn họ.

Lần tiếp theo, bọn họ tuyệt đối sẽ không tốt số như vậy nữa đâu.

Ngày cô ta quay trở lại cũng chính là ngày chết của bọn họI Trong bồn hoa, Bạch Dương choáng váng, đầu nặng tru, cô cố ngồi dậy, không chút đề phòng mà đối mắt với Cố Tử Yên trong xe.

Giây phút đó, mặt Bạch Dương lập tức kinh hãi.

Cố Tử Yên!

Thế mà lại là Cố Tử Yên!

“Tổng giám đốc Phó, cô Bạch!” Trợ lý Trương đi tới chỗ Bạch Dương và Phó Kình Hiên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Hai người không sao chứ?”

Anh ta không đi tiễn cô Bạch cùng tổng giám đốc Phó mà ở lại trong đại sảnh của tập đoàn.

Bởi vì anh ta biết tổng giám đốc Phó muốn một mình tiễn cô Bạch, cho nên kẻ làm trợ lý như anh ta cũng không cần phải qua đó làm kỳ đà cản mũi làm gì.

Nhưng mà anh ta đợi một lúc lâu, mãi mà vẫn không thấy tổng giám đốc Phó trở lại, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm ầm ï bên ngoài.

Anh ta tò mò chuyện gì đã xảy ra, vậy là lập tức mang theo mấy bảo vệ đi ra kiểm tra.

Không ngờ vừa ra xem lại thấy cô Bạch và tổng giám đốc Phó ngã nhào trong bồn hoa, mà trước bồn hoa đó còn có một chiếc xe tông thẳng vào.

Giây phút đó, anh ta bỗng hiểu ra tổng giám đốc Phó và cô Bạch suýt chút nữa bị chiếc xe kia tông trúng.

Nhưng vào lúc anh ta chuẩn bị cho người ngăn chiếc xe kia lại, tài xế của chiếc xe lại lái xe đi trước một bước!

Không còn cách nào khác, anh ta chỉ đành ghi nhớ biển số xe, kiểm tra tình hình của tổng giám đốc Phó và cô Bạch trước.
 
Chương 1447


Chương 1447

“Bọn tôi không sao.” Bạch Dương lắc đầu một cái, sau đó chỉ phương hướng Cố Tử Yên rời đi, vội vàng nói: “Mau đuổi theo, người vừa rồi ở trên chiếc xe kia chính là Cố Tử Yên!”

“Cái gì?” Mặt trợ lý Trương kinh hãi, sau đó lại sa sâm đi: ‘Lại là Cố Tử Yên ư!”

“Đi mau đi.” Lúc này, Phó Kình Hiên cũng chịu đựng cơn choáng đầu, mở miệng ra lệnh.

Trợ lý Trương gật đầu một cái: “Vâng, tôi sẽ phái người đuổi theo ngay.”

Nói rồi, anh ta để cho hai bảo vệ trong đó lái xe rời đi.

Bạch Dương nhảy xuống khỏi bồn hoa, sau đó đi sang đỡ Phó Kình Hiên dậy.

Nhưng bởi vì Phó Kình Hiên trẹo chân nên không thể nào tự mình đi bộ được.

Cô muốn đỡ anh xuống từ bồn hoa cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Cuối cùng vẫn là trợ lý Trương giúp cô đỡ Phó Kình Hiên xuống.

“Tổng giám đốc Phó, trừ chân ra anh có còn bị thương ở chỗ nào nữa không?” Trợ lý Trương quan sát Phó Kình Hiên, vội vàng hỏi.

Bạch Dương cũng đang kiểm tra tình huống của Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên phất tay: “Những chỗ khác không sao, chỉ có chân thôi.”

Chân của anh bị trẹo lúc ôm Bạch Dương ngã xuống đất.

Trừ chỗ này ra thì không có chỗ nào bị thương nữa.

“Cho dù có bị thương những chỗ khác hay không cũng phải tới cho bác sĩ kiểm tra một lượt.” Bạch Dương đỡ cánh tay Phó Kình Hiên rồi nói.

Trợ lý Trương cũng đồng ý với lời cô, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi bác sĩ.

“Về văn phòng trước đi đã.” Phó Kình Hiên híp mắt nói, sau đó nhìn về phía Bạch Dương: “Em cũng đi cùng đi.”

Bạch Dương gật đầu: “Được.”

Đột nhiên gặp phải loại chuyện này, quả thật cô không thể cứ thế trở về.

Ít nhất cũng phải chắc chắn rốt cuộc anh có bị thương những chỗ khác hay không mới được.

Ba người quay trở lại văn phòng của Phó Kình Hiên.

Một lát sau, bác sĩ mà trợ lý Trương gọi cũng đã đến.

Bạch Dương dọn dẹp đồ trên bàn trà, để bác sĩ đặt hòm thuốc, chẩn đoán cho Phó Kình Hiên.

Nhưng bác sĩ vừa mới buông hòm thuốc xuống, Phó Kình Hiên đã chỉ Bạch Dương, nói: “Xem cho cô ấy trước.”

“Tổng giám đốc Phó!”

“Không được!”

Trợ lý Trương và Bạch Dương đồng thanh lên tiếng, đều không đồng ý quyết định này của anh.

Theo trợ lý Trương quan sát, nhìn qua cô Bạch chẳng bị làm sao cả.

Mà chân của tổng giám đốc Phó còn đang sưng kia kìa.

Cho nên về tình về lý, đều hẳn phải xem cho tổng giám đốc Phó trước chứ không phải là cô Bạch.

Bạch Dương cũng nghĩ tương tự như vậy.
 
Chương 1448


Chương 1448

Chưa nói đến chuyện cùng lắm cô chỉ bị trầy da cánh tay một xíu, chỉ bằng việc anh cứu cô thôi, cô cũng phải để cho anh kiểm tra trước.

Thấy Bạch Dương xụ mặt, mặt đầy vẻ không đồng ý, bờ môi mỏng Phó Kình Hiên khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng với uy nghiêm của cô, anh vẫn ngậm miệng lại.

Lúc này Bạch Dương mới thu ánh mắt về, nhìn sang bác sĩ mặc áo blouse trắng, lễ phép cười một tiếng: “Phiền bác sĩ xem cho anh ấy trước.”

“Được.” Bác sĩ gật đầu, nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, mời nâng chân lên một chút.”

Phó Kình Hiên cau mày, có chút không vui.

Bạch Dương nhếch đôi môi đỏ mọng, thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau nâng chân lên. Anh mà không nâng lên thì bác sĩ làm sao xem cho anh được?”

Nói rồi, cô cứ thế cúi người xuống, ôm lấy cái chân bị thương kia của anh.

Phó Kình Hiên không ngờ cô sẽ làm như vậy, cả người bỗng nhiên cứng đờ.

Mà anh cứng đờ ra như thế khiến Bạch Dương nâng chân anh phải cố gắng hết sức, không nhịn được mà vỗ bả vai anh một cái: “Làm gì vậy, thả lỏng chút đi!”

Phó Kình Hiên như bị đánh thức, không nhịn được cong môi cười một tiếng, sau đó thả lỏng người.

Bạch Dương cảm giác được chân anh không căng như vậy nữa, cuối cùng lúc này mới nâng chân anh lên, đặt vào trên ghế sô pha: “Phiền bác sĩ ạ.”

“Được.” Bác sĩ đáp một tiếng, sau đó đi tới ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, kiểm tra vết thương cho Phó Kình Hiên.

Nhìn Phó Kình Hiên rõ ràng cực kỳ chống đối việc có người đụng vào chân mình, nhưng bởi vì Bạch Dương trấn áp nên một câu cũng không dám ho he. Trợ lý Trương không kìm được, che miệng cười trộm.

Đây chắc hẳn là viêm khí quản mà người ta hay nói đây rồi.

Dường như biết trợ lý Trương đang cười điều gì, Phó Kình Hiên híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Ngay cả người yêu cũng không có mà còn có mặt mũi đi cười tôi đây à?

“..” Sau khi trợ lý Trương hiểu ý của Phó Kình Hiên, khóe miệng khẽ run rẩy, nhất thời không cười nổi nữa, trong lòng bi thương không ngứớt.

Đúng thế, anh ta đã ba mươi nồi bánh chưng rồi mà ngay cả một cô người yêu cũng không có.

Về điểm này, anh ta quả thật quá thất bại.

Bạch Dương không biết cặp ông chủ và nhân viên kia đang thầm trêu chọc gì nhau.

Cô ngồi xuống, nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Phó Kình Hiên, có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ, chân của anh ấy có nghiêm trọng không ạ?”

Bác sĩ đè lên mắt cá chân Phó Kình Hiên một cái.

Phó Kình Hiên bị đau cau mày.

Bác sĩ thấy vậy, trong lòng thầm cân nhắc rồi xoay người lấy thuốc ướp lạnh trong hòm thuốc ra lắc lắc hai cái, vừa phun lên mắt cá chân sưng đỏ của Phó Kình Hiên, vừa đáp lời: ‘Không có gì đáng ngại, chỉ là dây chẳng của tổng giám đốc Phó bị tổn thương chút thôi, qua vài ngày là có thể đi lại rồi”

Nghe thế, Bạch Dương bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kình Hiên, vui vẻ cười một tiếng với anh: “Nghe chưa, bác sĩ nói qua vài ngày là anh sẽ khỏe lại.”

Phó Kình Hiên dịu dàng gật đầu: “Nghe rồi”
 
Chương 1449


Chương 1449

Bạch Dương đứng lên: “Chuyện vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh.”

Lúc ấy cô đang lên xe, chỉ nghe thấy phía sau có tiếng xe, cũng không quay đầu xem chiếc xe kia thế nào.

Bởi vì cô cho rằng chỉ là chiếc xe đi ngang qua thôi.

Lại không ngờ tới đó lại là một chiếc xe nguy hiểm cướp mạng người.

Mà nếu không phải lúc ấy anh phản ứng kịp thời rồi kéo cô lại phía sau thì sợ rằng cô thật sự bị Cố Tử Yên tông bay ra ngoài.

“Em không cần cảm ơn tôi. Trong tình huống đó, dù là ai cũng sẽ giúp thôi.

Huống hồ chỉ tôi yêu em, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn em xảy ra chuyện trước mặt tôi được.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện trước mặt anh, chỉ sợ cả đời này anh cũng không thể nào tha thứ cho mình.

Bởi vì anh không cứu được cô.

Cho nên anh vẫn luôn rất vui mừng vì mình đã tiễn cô đến ven đường.

Nếu không, chỉ có một mình cô thì có lẽ bây giờ cô đã…

Tay Phó Kình Hiên chợt nắm chặt, không dám nghĩ thêm nữa.

Suy nghĩ này đã vượt ra khỏi phạm vi anh có thể tiếp nhận.

Như vậy thì tốt, chuyện như bây giờ là tốt rồi.

Nghe người đàn ông tỏ tình, tim Bạch Dương đập dồn dập, hơi hé miệng nói: “Cho dù là thế thì anh cũng không nên mạo hiểm tới cứu tôi. Anh không sợ anh cũng…”

“Tôi sợ em có chuyện hơn.” Phó Kình Hiên cắt ngang lời nói của cô.

Dù sao thì so với an nguy của mình, anh càng muốn để cô còn sống hơn.

Con ngươi Bạch Dương hơi co rụt lại, sau đó quay lưng đi, giơ tay lên lau đi giọt lệ ở khóe mắt chảy ra không biết là tâm trạng gì, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Phó Kình Hiên, có ai từng nói rằng thật ra anh rất ngốc hay không? Vì cứu tôi mà anh tình nguyện đánh đổi mạng mình, như vậy có đáng giá hay không?”

“Người khác tôi không biết, nhưng đối với †ôi mà nói, đáng.” Phó Kình Hiên gật đầu rất nghiêm túc.

Bạch Dương cắn môi: “Anh đúng yêu đến não tàn rồi.”

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Chỉ đành vậy thôi, đời này tôi đã thua trong tay em rồi, em nói xem tôi có thể làm sao nữa?”

Bạch Dương khẽ ngẩng đầu, hít một hơi rồi đ è xuống lời thỏa hiệp muốn nói ra trong lòng kia, xoay người lại nhìn anh: “Sau này đừng có xúc động như vậy nữa. Nếu như anh thật sự mất mạng vì tôi, anh cảm thấy †ôi có thể yên tâm được không? Cho nên Phó Kình Hiên, vì chính anh, cũng là vì…

tôi, anh hãy bảo trọng chính bản thân mình được không? Tôi không hy vọng lại nhìn thấy anh bị thương vì tôi nữa!”

Khựng lại một nhịp, cô nói thêm: “Nếu như lần này không bắt được Cố Tử Yên, sau này nếu muốn bắt cô ta sẽ rất khó khăn.

Không biết chừng lúc nào đấy cô ta sẽ nhảy ra đối phó với tôi, khi đó nhất định anh sẽ vì giúp tôi mà khiến bản thân rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm. Cho nên Phó Kình Hiên, anh đừng nhúng tay vào nữa. Đây là ân oán giữa tôi và Cố Tử Yên, tôi không muốn khiến anh phải dính dáng vào.
 
Chương 1450


Chương 1450

Trợ lý Trương ở bên cạnh gật đầu một cái, bày tỏ ủng hộ cô.

Thân là trợ lý của tổng giám đốc Phó, cũng là bạn của tổng giám đốc Phó, dĩ nhiên anh ta hy vọng tổng giám đốc nhà mình bình an vô sự, đừng can thiệp vào ân oán giữa cô Bạch và Cố Tử Yên.

Nhưng anh ta càng rõ ràng rằng tổng giám đốc Phó nhà mình sẽ tuyệt đối không thể không nhúng tay vào.

Không nhúng tay vào thì ai sẽ bảo vệ cô Bạch đây?

Đúng như dự đoán, Phó Kình Hiên lắc đầu một cái: “Sợ rằng không được rồi. Dù tôi không muốn thì cũng phải nhúng tay. Em vẫn chưa nhận ra sao? Đây không còn là ân oán giữa em và Cố Tử Yên nữa, mà là của ba người chúng ta.”

“Cái gì?” Vẻ mặt Bạch Dương hơi biến sắc.

Phó Kình Hiên nghĩ tới chuyện vừa xảy ra dưới lầu, quanh thân ngập tràn hơi lạnh: “Vừa rồi ở dưới lầu, cô ta không hề chỉ đơn thuần nhằm vào em mà cô ta cũng muốn giết tôi nữa.”

“Sao có thể thế được!” Bạch Dương trợn †rừng mắt kinh ngạc thốt lên.

Phó Kình Hiên khẽ hé bờ môi mỏng, bình thản nói: “Không có gì là không thể cả. Nếu như không phải cô ta muốn giết tôi thì cô †a sẽ không quay lại đâm chúng ta một lần nữa. Khi đó chúng ta ở cùng một chỗ, cô ta không thể nào chỉ tông mỗi em mà chừa tôi ra được.”

Lời này của anh khiến Bạch Dương không thốt nên lời.

Đúng thế, nếu như Cố Tử Yên không muốn giết Phó Kình Hiên, thì vào lần thất bại đầu tiên đã lái xe đi thẳng luôn rồi, chứ không phải là quay đầu tông lại thêm một lần nữa.

Cho nên, Cố Tử Yên thật sự muốn tông chết cả cô và Phó Kình Hiên.

“Nhưng mà vì sao chứ? Không phải cô ta yêu anh sao?” Bạch Dương siết chặt tay, nhìn người đàn ông.

Trong mắt người đàn ông thoáng qua vẻ chán ghét: “Ai cần cô ta yêu chứ? Huống hồ gì, cô ta chưa từng yêu tôi.”

“Chưa từng yêu anh?” Trên mặt Bạch Dương tràn đầy kinh ngạc.

.

Không thể nào có chuyện này được.

Nếu Cố Tử Yên chưa bao giờ yêu Phó Kình Hiên, vậy thì tính chiếm hữu đến cực đoan của Cố Tử Yên đối với Phó Kình Hiên là thế nào đây?

Như thấu được suy nghĩ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên lạnh lùng giải thích: “Thứ mà cô ta yêu chỉ là thân phận của tôi thôi!

Sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn xe hơi trước đây, tôi đã nhờ Trương Trình điều tra Cố Tử Yên, từ đó tìm ra được manh mối rất quan trọng.”

“Là gì vậy?” Bạch Dương hỏi.

Trợ lý Trương trả lời: “Chính là Cố Tử Yên đã biết mình không phải là con gái ruột của Cố Việt Bân từ lâu rồi.”

“Đúng vậy. Lúc Cố Tử Yên mười tám tuổi, cô ta đã phát hiện ra mình không phải là con gái của Cố Việt Bân. Ông ta không định để cho cô ta kế thừa Tam Thịnh. Mà cho dù có đưa Tam Thịnh cho cô ta đi chăng nữa, cô ta cũng thừa biết bản thân cô ta chẳng có xíu tài kinh doanh nào. Điều 2/1 mà cô ta rõ hơn bất kì ai chính là cho dù bản thân có dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể nảo nuôi nổi Tam Thịnh, Tam Thịnh trong tay cô ta không bị phá sản thì cũng bị các cổ đông khác cướp mất. Vì thế để có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt đời mà cô ta để mắt tới rất nhiều người đàn ông trong giới.”

Nghe Phó Kình Hiên nói vậy, Bạch Dương kinh ngạc há hốc miệng: “Không phải chứ?”

 
 
Chương 1451


Chương 1451

“Cô Bạch, đây là sự thật. Tôi đã điều tra được những ứng cử viên mà Cố Tử Yên để mắt vào lúc đó rồi. Tất cả đều là con cháu nhà giàu, lý lịch tốt lại còn độc thân, trong đó người đứng đầu chính là tổng giám đốc Phó của chúng tôi. Nhưng vào thời điểm đó, khoảng cách giữa nhà họ Cố và nhà họ Phó quá xa, Cố Tử Yên không thể tìm được cơ hội với tổng giám đốc Phó, mãi cho đến khi cô ta phát hiện ra cô và tổng giám đốc Phó là bạn qua thư của nhau.”

“Bạn qua thư…” Sắc mặt của Bạch Dương trầm xuống, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó.

Thì ra là vậy!

Thời đại học cô và Cố Tử Yên là bạn học kiêm bạn cùng phòng.

Khi còn là sinh viên năm nhất, Cố Tử Yên vô tình nhìn thấy cô ngồi viết thư, còn cười nhạo rằng bây giờ đã ở thời đại nào mà cô vẫn còn giao tiếp với mọi người theo cách cổ lỗ sĩ như thế cơ chứ.

Vì thế mà Cố Tử Yên còn rủ thêm các sinh viên khác trong khoa để cười nhạo cô.

Nhưng đột nhiên có một ngày, Cố Tử Yên luôn coi thường việc viết thư giao tiếp của cô thì lại đột nhiên hỏi cô về người bạn qua thư kia, còn nói gì mà cũng muốn có được một người bạn tâm giao như thế.

Chắc lúc ấy bằng cách nào đó Cố Tử Yên đã phát hiện ra Phó Kình Hiên là người viết thư cho cô rồi, sau đấy nảy ra ý định mạo danh cô. Bằng cách này, không phải Cố Tử Yên sẽ mỹ mãn đạt được cơ hội có quan hệ với Phó Kình Hiên sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Dương nhắm mắt lại, cố nén cơn tức giận: “Là lỗi của tôi. Do ngay từ đầu tôi đã không phát hiện ra âm mưu của Cố Tử Yên.”

Nếu cô nhận ra người trao đổi thư với mình trước Cố Tử Yên, nhận ra người đó là Phó Kình Hiên mà cô yêu đến si mê si dại.

Có lẽ cô và Phó Kình Hiên sẽ không bao giờ đi đến tình trạng như hôm nay.

Cũng sẽ không có Cố Tử Yên ở giữa ngăn cách bọn họ.

Phó Kình Hiên nắm lấy bàn tay đang hơi run rẩy của Bạch Dương, kéo về phía ngực mình.

Bạch Dương đứng không vững, bất ngờ ngã vào vòng tay anh.

Anh ôm cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: ‘Không phải lỗi của em. Người sai là tôi, là do †ôi không nói cho em biết thân phận của mình”

Thực ra lúc đó không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện nói cho cô biết anh là ai.

Nhưng vì mãi chưa tìm được tim nên anh vẫn giữ kín không nói.

Vì vậy mà Cố Tử Yên đã có thể nhân cơ hội để xen vào giữa cả hai, là lỗi từ cả hai người bọn họ.

Không phải chỉ do một mình cô.

Nhưng không còn quan trọng nữa rồi, bọn họ đã bỏ lỡ nhau sáu năm, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó lần nào nữa!

Mặc dù Bạch Dương đang choáng váng vì Phó Kình Hiên đột nhiên ôm lấy mình, nhưng cô không thể giải thích được lí do †ại sao mình không muốn đẩy anh ra.

Cô cảm thấy cái ôm của anh dường như khiến cô yên tâm lại.

Cứ như vậy, trán của Bạch Dương lẳng lặng đặt lên vai Phó Kình Hiên, cô mở miệng nói: “Vậy ý của anh là Cố Tử Yên chưa bao giờ yêu anh mà chỉ yêu thân phận, tiền bạc và địa vị của anh? Bởi vì anh có thể cho cô ta cuộc sống xa hoa nhất mà cô ta muốn?”

“Đúng vậy.” Phó Kình Hiên hơi nghiêng đầu ngửi mùi thơm trên tóc cô, dùng giọng hơi khàn khàn nói.
 
Chương 1452


Chương 1452

Bạch Dương cụp mắt xuống: “Thật ra tôi cảm thấy cô ta vẫn có chút tình cảm với anh. Tôi có thể nhìn ra được.”

Ánh mắt ghen tị của Cố Tử Yên đối với cô không phải là giả.

Cho nên nếu Cố Tử Yên không yêu Phó Kình Hiên, cô ta cũng sẽ không ghen tị với cô như thế.

Phó Kình Hiên nhíu chặt lông mày: “Không cần cô ta có tình cảm với tôi hay không thì †ôi đều không cần. Quá kinh tởm!”

Nghe vậy, không hiểu sao tâm trạng của Bạch Dương lại vui vẻ, khóe miệng cô cũng bất giác mỉm cười: “Tôi nghĩ là mình biết †ại sao Cố Tử Yên lại ra tay với anh rồi. Có lẽ là vì yêu sinh hận đấy”

“Chẳng sao, cô ta đã muốn giết thì cứ cho cô ta thử xem.” Phó Kình Hiên nheo mắt lại, †rong mắt nhoáng hiện vẻ sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Anh nhẹ nhàng buông Bạch Dương ra, nhìn vào mắt cô: “Cho nên bây giờ không còn là ân oán giữa em và Cố Tử Yên nữa rồi, mà là của ba người chúng ta. Đừng nói những lời như bảo tôi đừng xen vào nữa. Ngay cả khi tôi không xen vào thì Cố Tử Yên cũng sẽ không để yên cho tôi, em hiểu không?”

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mấp máy, nhưng cô cũng không còn gì để nói, cuối cùng gật đầu: “Ừ.”

Đột nhiên, bác sĩ vẫn luôn đắp thuốc vào chân Phó Kình Hiên đồng thời được nhét đầy cả đống cơm chó đến no căng cả bụng bỗng đứng dậy: “Được rồi tổng giám đốc Phó, chân của anh đã được băng bó xong. Trong mười hai giờ tới không được đụng vào nước, nhưng vẫn có thể lau qua bằng khăn. Chú ý cẩn thận để không chạm hoặc va chân vào đâu là được.”

Phó Kình Hiên ậm ừ: “Tôi hiểu rồi, qua xem cho cô ấy đi.”

“Được.” Bác sĩ gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Dương: “Cô Bạch, cô qua bên này ngồi đi.”

Bạch Dương đáp một tiếng rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh bác sĩ. Cô xắn tay áo để lộ ra cánh tay xước da, nhờ bác sĩ xử lý.

Đúng lúc này, điện thoại di động của trợ lý Trương vang lên: “Tổng giám đốc Phó, bảo vệ mà tôi cử ra để đuổi theo Cố Tử Yên gọi tới.”

Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Nghe máy!”

Bạch Dương cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm trợ lý Trương.

Dưới ánh nhìn của hai người, trợ lý Trương bật loa ngoài trả lời cuộc gọi: “Tôi nghe đây, có đuổi được người không?”

“Xin lỗi trợ lý Trương, tôi đã để mất dấu cô †a rồi…” Giọng nói khúm núm của bảo vệ phát ra từ đầu dây bên kia.

Sắc mặt trợ lý Trương đột nhiên sa sầm xuống: “Cái gì? Mất dấu? Hai người đàn ông lái một chiếc xe tốt như vậy mà không đuổi theo kịp một chiếc xe hỏng?”

Nói lời này ra ai mà tin cho được.

Vẻ mặt của Phó Kình Hiên cũng trở nên khó coi, áp suất không khí xung quanh cơ thể anh giảm xuống rõ rệt.

Lòng bàn tay của Bạch Dương cũng siết chặt, trên mặt cô hiện lên vẻ “Sao có thể xảy ra chuyện này”.

Theo cô nghĩ, hai bảo vệ kia chắc chắn sẽ có thể bắt được Cố Tử Yên.

Nhưng ngoài dự đoán, Cố Tử Yên đã bỏ chạy thành công.

Như cô đã vừa nói với Phó Kình Hiên, nếu không bắt được Cố Tử Yên ngược lại còn khiến cô ta bỏ chạy, thì sau này sẽ rất khó để có thể bắt lại được.
 
Chương 1453


Chương 1453

Cố Tử Yên ẩn mình trong bóng tối chắc chắn là một quả bom hẹn giờ cực lớn.

Không biết đến khi nào cô ta sẽ lại bất ngờ nhảy ra đối phó bọn họ.

Kết quả tệ nhất lại cứ vậy mà xuất hiện.

Ở đầu bên kia điện thoại, hai nhân viên bảo vệ cúi đầu nghe trợ lý Trương quở trách.

“Thực sự xin lỗi trợ lý Trương, không phải chúng tôi cố ý đâu. Vốn dĩ đã đuổi theo gần tới rồi, định chặn cô ta lại nhưng đột nhiên lại có hai chiếc xe ô tô từ đâu lao lên, cố tình cản xe của chúng tôi.”

“Cố tình cản xe!” Bạch Dương cắn môi: “Có người giúp đỡ Cố Tử Yên sao?”

“Rõ ràng.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương tức giận vỗ vào ghế sô pha: “Cô ta còn có người khác giúp nữa sao? Ai sẽ giúp cô ta? Mạnh San? Hay vợ chồng Cố Việt Bân?”

Không thể là Cao Linh được.

Giờ Cao Linh cũng đang rối tỉnh mù lên, còn khó bảo toàn được bản thân thì làm sao cô ta có thể sắp xếp giúp đỡ Cố Tử Yên được.

Vì vậy hai khả năng duy nhất chính là ba người này.

Đương nhiên cũng có thể là người khác, nhưng khả năng xảy ra không quá lớn.

Dù sao thì hiện tại Cố Tử Yên đã không còn là Cố Tử Yên của trước đây nữa. Cho nên những người năm xưa vì Phó Kình Hiên mà nịnh nọt Cố Tử Yên đã tránh xa cô ta từ lâu 1 rồi, không thể nào giúp cô ta được.

“Bất kể là ai thì chỉ cần điều tra thêm là biết thôi.” Phó Kình Hiên nheo mắt, trầm ‘CỤC CƯNG” giọng nói.

Bạch Dương gật đầu, cô cũng cảm thấy như vậy.

Bây giờ nghĩ xem rốt cuộc là ai giúp Cố Tử Yên thì chẳng có nghĩa lý gì.

Tất cả vẫn phải xem kết quả điều tra.

“Cứ gọi người về trước đi.” Phó Kình Hiên day trán, anh nhìn trợ lý Trương.

Người đi theo đã bị mất dấu thì không cần phải tiếp tục truy đuổi nữa.

Trợ lý Trương đẩy gọng kính: “Vâng thưa tổng giám đốc Phó.”

Nói xong, anh ta căn dặn hai bảo vệ kia về trước.

Bấy giờ, bác sĩ cũng đã xử lý xong canh tay trầy da của Bạch Dương, đang cởi bao tay ra: “Được rồi cô à. Vết thương của cô đã được xử lý xong, trong thời gian hồi phục thì sẽ hơi ngứa, chỉ cần đừng cào thì sẽ không để lại sẹo.”

“Được, tôi biêt rôi, cám ơn bác sĩ.” Bạch Dương mỉm cười trả lời.

“Đừng khách sáo.” Bác sĩ đeo quai xách hộp thuốc trên vai: “Vậy tôi đi trước nhé, tổng giám đốc Phó.”

Phó Kình Hiên giương cằm: “Trương Trình, đưa bác sĩ ra ngoài đi, sẵn đi qua phòng quan sát xem thử Cố Tử Yên xuất hiện ở khu vực gần đây từ lúc nào.”

“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu rồi ra hiệu mời bác sĩ đi cùng.

Hai người một trước một sau đi khỏi.

Căn phòng lớn như vậy mà chỉ còn lại hai người Phó Kình Hiên và Bạch Dương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top