Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5015


 Hai người đi tới cửa hàng đồ cũ của Huyền Minh Giáo, đây là sản nghiệp của môn phái, có rất nhiều đồ ở bên trong, đồ ở các vị trí khác nhau thì có giá khác nhau, đệ tử của Huyền Minh Giáo đều thích đến đây tìm tòi.  

 

Khi Ngô Bình đến nơi thì nhìn thấy 12 cánh cửa lớn đều đang mở, liên tục có đệ tử của Huyền Minh Giáo ra vào.  

 

Anh thoáng ngạc nhiên nói: “Cửa hàng đồ cũ này to thế!”  

 

Vân Thường: “Vâng, bên trong có nhiều đồ quý phết đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đồ đạc trong đây đều từ đâu ra?”  

 

Vân Thường: “Đệ tử của Huyền Minh Giáo thường xuyên ra ngoài làm việc, đồ họ cướp được hầu hết đều bán cho nơi này. À, cửa hàng này cũng liên kết với bên ngoài nên nguồn hàng rất dồi dào”.  

Advertisement

 

Nói rồi, cả hai cùng đi vào cánh cửa thứ tư, bên trong có lò luyện đan cũ mà Vân Thường từng nói.  

 

Họ vừa vào đã nhìn thấy rất nhiều giá hàng, giá nào cũng chất kín đồ. Đi sâu thêm vào trong thì thấy đây là một nơi chuyên chứa những món đồ có kích thước lớn như lò luyện, bàn sách, ngoài ra còn có một lò luyện đan cao như một người lớn.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy cái lò luyện đan ấy thì tim bỗng đập mạnh, theo kinh nghiệm của mình, anh thấy lò luyện này rất phi thường, chắc chắn là tinh phẩm.  

 

Anh hỏi: “Vân Thường, cái em bảo là nó đấy à?”  

 

Vân Thường gật đầu: “Vâng, anh thấy được không?”  

 

Ngô Bình: “Rất được”, nói rồi, anh đi đến gần để nghiên cứu.  

 

Anh chạm tay lên thân lò để truyền linh lực vào thì lập tức thấy được tình hình ở bên trong. Đúng là lò luyện đan này đã bị hư hại, nhưng không quá nghiêm trọng, có mấy lỗ phun thuốc bị chặn cùng vài chỗ hỏng hóc ở phần kết cấu thôi, chỉ cần sửa lại một chút là được.  

 

Vân Thường đã gọi một đệ tử tạp dịch của cửa hàng đến rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”  

 

Đệ tử đó nhìn xong thì nói: “Tôi sẽ bán cho hai người theo giá hàng phế phẩm, 980 nghìn tiền Tinh”.

Vân Thường: “Phế phẩm gì mà những 980 nghìn? Đắt quá!”  

 

Đệ tử kia cười nói: “Sư tỷ, chị cũng biết mà, thứ để luyện chế ra lò luyện đan này rất quý, tôi ra giá như vậy là rất phải chăng rồi”.  

 

Ngô Bình: “Được, tôi mua”.  

 

Dét lời, anh khiêng lò luyện đan lên rồi đi thanh toán.  

 

Chưởng quỹ thấy có người mua cái lò luyện đan ấy thì không khỏi cười nói: “Từ năm đầu tiên tôi đến đây thì đã thấy nó rồi, không ngờ hôm nay lại bán đi được”.  

 

Ngô Bình: “Thế ông biết lai lịch của nó không?”  

 
 
Chương 5703: ban ngày ban mặt còn mơ mộng


Hàn Băng Nghiên không biết luyện khí hậu kỳ mười mấy tuổi lợi hại cỡ nào, cô cười nói: “Bố à, chẳng lẽ còn lợi hại hơn bố sao?”

Hàn Chí Thành im lặng vài giây rồi nói: “Cho dù là một người luyện thể đứng trước mặt, bố cũng cảm thấy tự ti, chứ đừng nói là cấp bậc luyện khí hậu kỳ như cậu ta”.

Hàn Băng Nghiên ngây người hỏi: “Bố, Ngô Bình kia có phải sế càng lợi hơn không?”

Hàn Chí Thành gật đầu: “Trẻ như vậy mà đã có thành tựu thế rồi, sau này ít nhất cũng có thể đạt được luyện khí đỉnh cao, thậm chí là bí cảnh, thần thông cảnh...”

Hàn Băng Nghiên: “Thần thông cảnh, ý là có pháp thuật rồi không ạ?”

Hàn Chí Thành: “Bố chỉ là nghe một cao thủ luyện khí từng nhắc đến, cụ thể thế nào, bố cũng không rõ”.

Ông ấy nhìn con gái mình, nói: “Băng Nghiên, bạn trai lúc trước con quen, bố cũng chẳng coi ra gì. Nhưng người lần này rất tốt, bố ủng hộ con!” 

Hàn Băng Nghiên lập tức trợn tròn mắt: “Con có nói anh ấy là bạn trai con sao”.

Mẹ Hàn cười nói: “Không phải sao? Nếu không phải, vậy mẹ giới thiệu Ngô Bình cho chị họ con là được rồi”.

Hàn Bằng Nghiên có một người chị họ xinh đẹp, xuất sắc đến mức không đàn ông nào dám đeo. đuổi cô ấy. Nghe mẹ nói vậy, Hàn Băng Nghiên sẵng giọng nói: “Mẹ, rốt cuộc con có phải con ruột mẹ không vậy!”

Ngô Bình quay về nhà, phát hiện mẹ đã làm xong cơm, đợi cậu quay về, Ngô Đại Hưng lại ra ngoài chạy xe rồi, vẫn chưa quay về.

Cửa sổ bị đập bể, Dương Quế Chi đã tìm người sửa xong, đổi cửa gỗ lúc trước thành cửa kim loại.

Ngô Bình ăn một ít rồi về phòng tu luyện.

Hiện tại cậu đang ở trạng thái tiểu luyện hình, bảy mươi hai loại sức mạnh trong thân thể và ba mươi sáu loại sức mạnh trong vũ trụ liên tục được tôi luyện, khiến thân thể cậu chẳng mấy chốc đã đạt đến sức mạnh trước nay chưa từng có. 

Qua không giờ, cậu đã hoàn thành tiểu luyện hình, tiếp tục bước vào giai đoạn đại luyện hình. Lúc tu luyện đại luyện hình, cậu cảm nhận được từng luồng sức mạnh tuôn ra từ trong hư không, khiến thân thể cậu lại thay đổi!

Quá trình này kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ thì kết thúc, đại luyện hình đã hoàn thành!

Lúc này, cậu lên mái nhà, hấp thụ ánh trăng, bắt đầu quá trình song luyện nhật nguyệt, tu luyện được hơn một giờ đồng hồ, mặt trời đã lên, cậu tiếp tục hấp thụ ánh mặt trời. Trong lúc này, trong hư không lại tiếp tục xuất hiện sức mạnh huyền diệu, khiến thân thể và tinh thần cậu lại nâng cao đáng kể.

Bảy giờ rưỡi sáng, song luyện nhật nguyệt của cậu cũng hoàn thành. Tu luyện cả một đêm, cậu phát hiện bản thân cao lên thêm, chiều cao tăng đến một mét tám ba.

Sau đó cậu ăn bữa sáng trước rồi đến trường đi học.

Hôm nay trường cấp ba số 1 Trung Châu rất náo nhiệt, bởi vì có hội học sinh giao lưu bên trường cấp ba số 1 Minh Châu đến đây, tham gia thi đấu giao hữu bóng rổ. 

Vốn là hai trường cấp ba đứng đầu của tỉnh, trình độ bóng rổ hai trường đều rất cao. Trong giải thi đấu bóng rổ học sinh cấp ba toàn quốc năm ngoái, đội của trường số 1 Trung Châu thất bại với khoảng cách ba điểm, không thể tham gia chung kết tỉnh, chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh của trường số 1 Trung Châu. Vì vậy, mỗi lần thi đấu, hai đội chiến với nhau rất quyết liệt.

Ngô Bình vừa vào phòng học đã thấy Giang Nhu đang ngồi nói chuyện với mấy bạn nữ, bọn họ thống nhất đổi sang đồng phục đội cổ vũ, bộ đồ tôn lên toàn bộ vóc dáng hoàn mỹ của họ.

Từ Kiêu cảm khái nói: “Nếu tớ ở trong đội thì hay rồi, tâm điểm chú ý các bạn nữ cũng sẽ là tớ”.

Ngô Bình xoa đầu cậu ta: “Cậu không sao chứ, ban ngày ban mặt còn mơ mộng”.

Từ Kiêu: “Anh Bình, chiều nay không có tiết, tất cả mọi người đều có thể đi xem thi đấu, chúng ta cũng đi cổ vũ đội nhà đi”.

Vừa nói xong, Hàn Băng Nghiên đi vào, cô cầm theo một túi đồ ăn vặt, cười ngọt ngào, nói với Ngô Bình: “Anh Bình, chúng ta cùng đi xem thi đấu đi”. 

Ngô Bình nhìn đồng hồ, cách cuộc thi còn hơn một tiếng, bèn nói: “Được. Nhưng anh có chút chuyện phải đi một chuyến, quay về mới xem thi đấu”.

Từ Kiêu: “Anh Bình, chuyện gì vậy, có cần tớ đi cùng cậu không?”

Ngô Bình cười nói: “Không cần, tớ đi rồi về”.

 

 

 
 
Chương 5016


 Về đến nơi rồi, Ngô Bình lập tức lấy nước để cọ rửa mặt ngoài của lò luyện, sau đó chui vào trong lò, chốc chốc lại lấy vài linh kiện nhỏ cùng các dụng cụ sửa chữa ra, đồng thời dùng sợi thép thông các lỗ bị tắc của lò.  

 

Chờ anh sửa xong thì trời đã tối, trước đó anh đã nhờ Vân Thường ra ngoài mua cho mình ít than linh dùng để luyện đan, giá của loại đan này rất đắt. Ngoài than linh ra, anh còn bảo Vân Thường mua một bộ sách về dược liệu cho anh nghiên cứu.  

 

Linh dược ở đây đương nhiên khác linh dược ở Chấn Đán, nếu Ngô Bình muốn luyện đan thì cần hiểu rõ về dược liệu ở nơi này.  

 

Sửa lò luyện đan xong, anh bắt đầu châm lửa, sau đó vừa đốt than vừa nghiên cứu sách cho đến khi trời sáng.  

 

Khi mặt trời ló dạng, Vân Thường mang bữa sáng đến: “Sư huynh, anh đã làm việc cả đêm rồi, giờ ăn chút gì đi đã”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó vừa ăn vừa đọc sách tiếp, mắt anh không hề rời khỏi cuốn sách.  

 

Vân Thường ngồi cạnh nhìn anh với vẻ dịu dàng.  

 

Ăn xong, Ngô Bình phủi tay rồi hỏi: “Vân Thường, em đã mua dược liệu mà anh bảo chưa?”  

 

Vân Thường gật đầu: “Em mua rồi, đang để ở bên ngoài”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, giờ anh sẽ luyện chế Nguyên Linh Đan cho em”.  

 

Vân Thường run lên: “Sư huynh, anh sẽ luyện chế Nguyên Linh Đan ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vũ trụ Minh Cổ khác với vũ trụ của anh nên không rõ kết giới luyện đan sẽ thế nào, để anh thử”.  

 

Lò luyện đan đã được đốt cả đêm, các tạp chất bên trong đã bị loại trừ hết. Ngô Bình vỗ vào than lò, một luồng khí bay ra, bên trong lò đã hoàn toàn sạch sẽ, sau đó anh bắt đầu hạ lửa để luyện đan.  

 

Quy trình luyện đan của anh đã khác trước, có nhiều bước anh tạm thời chưa làm được, chỉ có thể tối giản hết mức có thể. Nửa tiếng sau, anh đã cho hết dược liệu vào trong rồi đậy nắp lại, thi thoảng anh lại đập tay vào thân lò.  

 

Cấu tạo trong lò rất phức tạp, muốn khống chế nó toàn diện là điều cực khó. Vì thế, Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát sự biến đổi ở bên trong để tiện điều chỉnh. Nhờ vào kinh nghiệm luyện đan phong phú, dược lực ở bên trong nhanh chóng ngưng tụ. Chờ thời cơ chín muồi, anh đập mở nắp lò, một luồng đan khí ba màu bay ra rồi bị anh bắt lấy.  

 

Đan khí gặp lạnh thì nhanh chóng co lại rồi kết thành một viên đan dược to như hạt lạc trong tay Ngô Bình, sau đó toả ra hương thuốc thơm nồng.  
 
Chương 5704: Đến cửa hỏi tội


Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, tài xế riêng đang ở trường, nếu anh có chuyện thì em bảo tài xế chở anh”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Tài xế riêng sao lại ở trường?”

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm nay em khao. đội bóng trường mấy món ngon nên bảo tài xế lái xe đến đây”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng được”.

Đến bãi đậu xe của trường, Ngô Bình ngồi lên chiếc xe thương vụ. Chiếc xe thương vụ này là loại chạy bằng điện, sử dụng trí tuệ nhân tạo công nghệ

cao, ghế ngồi cũng rất thoải mái.

Lên xe, Ngô Bình nói: “Đến trấn Mã gia”. 

Trấn Mã gia là một khu dân cư, đó chính là địa bàn nhà họ Mã, cũng là nơi nhà họ Mã lập nghiệp. Tuy hiện tại nhà họ Mã rất có tiền, nhưng vẫn sống ở trấn Mã gia, chưa từng chuyển đi.

Đi hơn nửa tiếng, chiếc xe chanh nhanh vào trấn Mã gia. Ngô Bình bảo tài xế tìm một nơi dừng xe, cậu một mình bước xuống xe, đến gặp Mã Thiếu Uy.

Trên đường đi cậu đã gọi điện cho Mã Thiếu Uy, nói mình sắp đến rồi, Mã Thiếu Uy cũng lập tức gửi định vị cho cậu.

Lúc này, trong khoảng sân rộng hơn nghìn mét vuông của trấn Mã gia, Mã Thiếu Uy và một nhóm người đang đợi Ngô Bình xuất hiện. Trong đó cũng có bố của Mã Thiếu Uy, một người đàn ông trung niên đầy râu, ông ta đứng bên cạnh một ông lão trông rất mạnh khỏe, khom người nói: “Ông Thiết, Thiếu Uy nói tên kia đánh nhau rất lợi hại, chúng tôi cũng không còn cách nào, chỉ đành mời ông ra tay”.

Ông Thiết này là một cao thủ của Trung Châu, tên Thiết Đường, thường được gọi là Quỷ Thủ Thiết Chưởng, luyện Thiết Sa Chưởng với uy lực kinh người. 

Thiết Đường lạnh nhạt nói: “Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, không phải lo”.

Ngay lúc này, Ngô Bình đi vào.

Mã Thiếu Uy nhìn cậu, lập tức lên tiếng: “Bố, chính là nói”

Người đàn ông trung niên tên Mã Kính Võ, ông ta đánh giá Ngô Bình: “Nhóc con, mày dám đánh người nhà họ Mã bị thường, còn tống tiền con tao năm triệu, gan cũng không nhỏ nhỉ!”

Ngô Bình nói: “Năm triệu kia là do tên khốn Mã Thiếu Uy muốn cướp của nhà tôi, tôi muốn đòi cả vốn lẫn lời, có gì không đúng sao?”

Mã Kính Võ cười lạnh: “Mày được lắm! Hôm nay mày đến đây rồi thì đừng nghĩ quay về được!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mã Thiếu Uy đánh bố mẹ tôi, còn nợ tôi năm trăm nghìn, nhưng thái độ ông ngang tàng như vậy, phải thêm năm trăm nghìn”.

Thiết Đường đứng lên, bình thản nói: “Nhóc con, cậu còn trẻ, làm người chớ có kiêu căng như vậy. Người kiêu căng, ắt gặp nạn”. 

Ngô Bình đánh giá ông lão, tri thức y đạo của cậu nói cho cậu biết, công phu ông lão này không yếu, nhưng khuyết điểm cũng hiện ra rất rõ, ông ta đi lại có vấn đề, bước chân không linh hoạt. Ngoài ra, tu vi của ông ta cũng không phải cao, miễn cưỡng cũng coi như vừa đến ngưỡng luyện khí.

Ngô Bình: “Đây là chuyện của tôi và nhà họ Mã, người ngoài đừng can dự”.

Thiết Đường cười lạnh: “Tôi đã khuyên cậu rồi, không nghe thì tôi cũng hết cách”. Nói rồi, ông ta tiến về phía Ngô Bình.

Hai người cách nhau chừng năm bước, Ngô Bình đột nhiên bước lên, tốc độ rất nhanh, trước mắt mọi người lóe một cái, cậu đã đến sau lưng Thiết Đường.

Thiết Đường cứng đờ người, sững sờ đứng tại chỗ, run giọng nói: “Xin cậu tha mạng!”

Thì ra, bàn tay Ngô Bình đã đè sau lưng ông ta.

Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Mã mời ông, tốn bao nhiêu tiền?”

Thiết Đường vội nói: “Một triệu”. 

Ngô Bình: “Ông yếu như vậy, lấy một triểu kia mà không ngại sao?”

Thiết Đường lập tức nói: “Tôi không xứng, một triệu này, tôi xin chuyển cho cậu”.
 
Chương 5017


Vân Thường nhắm mắt lại rồi cảm nhận bốn loại dươc lực đang vận chuyển trong người mình, sau đó chúng tập trung thành một luồng sức mạnh xâm nhập vào kinh mạch của cô ấy để tăng chất lượng của chân khí. Cô ấy mừng rỡ nói: “Sư huynh, đan dược này ít cũng phải cấp thượng phẩm, thậm chí là truyền thế luôn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt”.  

 

Vân Thường: “Quá tốt luôn ấy, sư huynh, anh có biết Nguyên Linh Đan em từng uống trước kia là cấp gì không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Cấp gì?”  

 

Vân Thường thở dài: “Bất nhập phẩm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngạc nhiên: “Thật ư?”  

 

Vân Thường: “Chỉ đệ tử có bối cảnh mới được uống đan dược nhập phẩm, nhưng họ cũng chỉ mua được linh đan hạ phẩm thôi, còn linh đan trung phẩm thì chỉ có con cháu của các trưởng lão mới đủ tư cách để dùng”.  

 

Ngô Bình: “Không ngờ đan dược tốt lại hiếm đến vậy”.  

 

Vân Thường: “Đương nhiên, Huyền Minh Giáo có mấy thầy luyện đan thôi, đan dược tốt do họ luyện chế ra đều để cho người bên trên dùng, chứ đệ tử bình thường như bọn em làm gì có cửa”.  

 

Ngô Bình: “Vân Thường, đan dược anh luyện chế ra xử lý sao bây giờ?”  

 

Vân Thường ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm thời không thể để cho người khác biết, nếu anh muốn bán đan dược thì mình có thể tới thành Tam Hà Tiên, đến đó mới bán được với giá cao”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, anh sẽ luyện chế thêm, sau đó mang đến đó bán”.  

 

Vân Thường hào hứng như một đứa trẻ: “Tốt quá rồi, bán đan dược xong thì sư huynh sẽ có tài nguyên để tu hành”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vân Thường, em đang ở tầng thứ năm của Luyện Khí à?”  

 

Vân Thường gật đầu: “Vâng, uống đan dược của anh xong, em đã đột phá lên tầng thứ năm rồi”.  

 

Ngô Bình: “Anh cảm thấy chân khí trong người em không tinh thuần, còn lẫn nhiều tạp chất. Sắp tới, anh sẽ luyện chế thêm ít Thuần Nguyên Đan để tăng chất lượng chân khí cho em”.  

 

Thuần Nguyên Đan là đan dược quý hơn Nguyên Linh Đan, vì nó có thể tăng chất lượng chân khí, tu sĩ bình thường không thể mua được.  

 

Vân Thường sáng mắt lên: “Anh có phương thức luyện chế Thuần Nguyên Đan ư?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Lúc đọc sách về dược liệu, anh thấy có ví dụ về đan dược này. Nhưng anh thấy phương thức luyện chế đó hơi có vấn đề, cần sửa đổi một chút. Giờ em đi mua thêm ít dược liệu cho anh đi”.  

 

Vân Thường gật đầu: “Vâng”.  

 
 
Chương 5705: Trút giận cho bố


Thiết Đường thở phào, quay lại, kính cẩn hành lễ: “Cảm ơn vì đã nương tay”, nói xong thì quay đi.

Người nhà họ Mã đều ngơ ngác, Thiết Đường đã bị đánh bại chỉ với một chiêu sao?

Ngô Bình nhìn sang Mã Kính Võ và hỏi: “Nếu ông còn mời cao thủ khác nữa thì hãy mau gọi ra đây đi”.

Mã Kính Võ nuốt nước bọt, gượng cười, nói: “Cậu nhỏ, chúng tôi không mời người nào khác, chuyện này đúng thật là do Mã Thiếu Uy không đúng, tôi sẽ chuyển một triệu cho cậu ngay”.

Ngô Bình vãy Mã Thiếu Uy lại, nhưng gã rụt cổ, không dám qua.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Mã Thiếu Uy, anh đánh bố mẹ tôi, bây giờ tôi cũng phải đánh bố mẹ anh, vậy mới công bằng, có ý kiến gì không?”

Mã Thiếu Uy nghe cậu nói vậy thì ngây người ra, bất giác nhìn sang Mã Kính Võ.

Mã Kính Võ giật mình, liền tiến về trước đá Mã Thiếu Uy một cái, giận dữ nói: “Còn không mau qua xin lỗi người ta đi”. 

Mã Thiếu Uy nhăn nhó đến trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình liền tát cho gã một bạt tai, khiến gã văng ra xa mấy mét và bất tỉnh. Sau đó cậu lại tiến về trước, giãm gãy cẳng chân của Mã Thiếu Uy khiến gã tỉnh lại vì đau đớn, hét lên thê thảm.

Đám người Mã Kính Võ nổi hết gai óc, nhưng không ai dám rục rịch, dù gì thì lỗi cũng do họ. Hơn nữa, người trước mặt họ thâm sâu khó đoán, vốn không phải đối tượng mà họ có thể động đến.

Ngô Bình dạy dỗ Mã Thiếu Uy xong thì bảo Mã Kính Võ chuyển một triệu cho mình. Cậu nhận được tin nhắn báo tiền vào tài khoản rồi lạnh lùng nói: “Mọi chuyện xem như qua vậy, nếu như nhà họ Mã các người muốn báo thù, dám sinh sự nữa thì tôi sẽ khiến cho các người biến mất khỏi thế giới này”.

Mã Kính Võ liền nói: “Không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám”.

Ngô Bình hỏi: “Trước đó bố tôi đã tông phải chiếc xe nào?”

Mã Thiếu Uy chỉ vào chiếc xe hơi đỗ ở cách đó không xa, nói: “Là chiếc đó”. 

Ngô Bình bước qua, phát hiện chiếc xe vẫn còn mới thì tung một đấm lên nắp capo, cả chiếc xe lập tức rệu rã, linh kiện lăn lông lốc, cứ như một chiếc xe phế liệu.

Ngô Bình đập xe xong thì nghênh ngang bỏ đi.

Cậu quay lại xe, liếc nhìn đồng hồ rồi nói với tài xế: “Về trường”.

Vị trí của tài xế có thể xem được đại khái có chuyện gì xảy ra trong sân, anh ta hơi bất ngờ, không kiềm được, hỏi: “Cậu Ngô, người trong đó là Mã Kính Võ đúng không?”

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Anh nhận ra ông ta sao?”

Tài xế gật đầu: “Người đó rất có tiếng tăm và ngông cuồng, hai năm trước còn từng gây rắc rối cho ông Hàn, may mà sau đó không có chuyện gì”.

Ngô Bình “ừm” một tiếng rồi nói: “Sau này ông ta sẽ không dám nữa”.

Cậu về đến trường thì các học sinh khác đã đến sân thể dục hết rồi. phòng thể dục của trường số 1 được một học trò là thương nhân giàu đó đóng góp xây dựng, có thể chứa được nhiều nhất năm ngàn người, quy mô rất lớn. 

Lúc này phòng chật kín người, nhiều người không có chỗ ngồi thì phải đứng.

Ở vị trí hàng đầu, Từ Kiêu đang giành chỗ thay cho Ngô Bình, Hàn Băng Nghiên đứng bên cạnh.

Ngô Bình vừa đến thì Từ Kiêu liền nhường chỗ cho cậu rồi nói: “Anh Bình, tối mời tớ ăn đồ nướng nghe”.

Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề”.

Hàn Băng Nghiên hỏi: “Anh Bình, đã giải quyết xong hết chưa?”

Ngô Bình: “Ừ, xong rồi, thi đấu sắp bắt đầu chưa?”

Hàn Băng Nghiên: “Còn mười phút nữa, có điều tình hình của đội không khả quan lắm, hậu vệ ghi điểm đã bị thương trong lúc tập luyện, cậu ấy là vua ghi bàn của trường. Không có hậu vệ thì chúng ta rất khó thẳng được trận này”.

Ngô Bình: “Chẳng phải còn dự bị sao?”

 
 
Chương 5018


Anh vừa cất đan dược đi thì Trương Toàn hớt hải chạy vào: “Công tử, không hay rồi, tiểu thư Vân Thường đã bị người của hiệu thuốc bắt lại”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Bình tĩnh, kể rõ tôi nghe xem nào, sao họ lại bắt cô ấy?”  

 

Trương Toàn: “Tiểu thư đi mua thuốc, không biết làm sao lại cãi nhau với cậu chủ ở đó, tên kia bảo tiểu thư trộm dược liệu của họ nên phải lục soát người. Đương nhiên tiểu thư không chịu nên hai bên đã động thủ, tiểu nhân thấy thế nên về báo cho công tử ngay”.  

 

Ngô Bình nổi giận: “Dẫn đường đi”.

Ngô Bình và Trương Toàn nhanh chóng đến cửa hàng thuốc, cửa hàng này nằm bên trong Huyền Minh Giáo, do một người thân của một trưởng lão mở. Tuy không cạnh tranh lại với dược đường của Huyền Minh Giáo, nhưng giá bán ở nơi này thấp hơn nên việc kinh doanh vẫn khá khấm.  

 

Lúc này, Vân Thường đang bị một đóng người bao vây, sau đó la hét đòi soát người cô ấy.  

Advertisement

 

Ngô Bình đẩy bọn họ ra rồi đi vào nói: “Ai định soát người?”  

 

Đám kia không dám nói gì, một người thanh niên trong số đó trừng mắt quát: “Tôi, cô ta ăn cắp thuốc của tôi, tôi phải soát người”.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Soát người cũng được thôi, nhưng nếu như anh không tìm thấy gì thì sao?”  

 

Người thanh niên hừ nói: “Thì thôi chứ sao, còn muốn gì nữa?”  

 

Ngô Bình: “Thế à, giờ tôi nghi anh đã lấy cắp 10 triệu tiền Tinh của tôi, giờ tôi phải lục soát cả cửa hàng của anh”.  

 

Người thanh niên nổi giận: “Tôi lấy trộm 10 triệu tiền Tinh của anh ư? Thần kinh à?”  

 

Ngô Bình: “Anh một mực khẳng định người khác lấy đồ của mình trong khi không có bằng chứng gì, thì tôi cũng nói được”.  

 

Người thanh niên thẹn quá hoá giận rồi vung tay lên gọi người: “Người đâu, dạy thằng này một bài học cho tao”.  

 

Hai cao thủ cảnh giới Luyện Khí xông ra, một người ấn vai Ngô Bình, một người bẻ cổ tay anh. Ngô Bình lách người một cái rồi tung cú đấm trúng bụng một tên, sau đó húc khuỷu tay vào huyệt thái dương của tên khác.  

 

Hai tên này chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngã xuống sùi bọt mép.  

 

Người thanh niên kinh hãi, không ngờ Ngô Bình lại giỏi đánh đấm như thế nên hoảng loạn nói: “Anh đừng làm bậy, cậu tôi là trưởng lão của Huyền Minh Giáo đấy”.  

 

Ngô Bình: “Còn muốn soát người nữa không?”  

 

Người thanh niên nuốt nước miếng, trong chuyện này phần thắng không nghiêng về phía hắn. Tuy cậu hắn là trưởng lão ở Huyền Minh Giáo, nhưng đã nhiều lần dặn hắn không được làm bậy. Nếu chuyện này mà đến tai cậu hắn thì dù hắn vớt vát được thể diện thì cũng bị mắng một trận tơi bời. Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn quyết định dừng lại: “Hôm nay tôi tha cho anh đấy”.  

 

Vân Thường: “Cái gì mà tha? Anh đã vu oan cho tôi, chuyện này phải nói cho rõ”.  

 
 
Chương 5706: cậu ta nhỏ con vậy thì có ổn không?


Hàn Băng Nghiên: “Thực lực của người dự bị rất bình thường”.

Ngô Bình: “Thật không may”. 

Lúc này, Hàn Băng Nghiên nhận được hình do Hàn Chí Thành gửi đến, đấy là báo cáo chẩn đoán của bác sĩ. Cô nhìn lướt qua, kết quả giống như phán đoán của Ngô Bình, là u não.

Hàn Băng Nghiên hơi căng thẳng, vội đưa kết quả chẩn đoán cho Ngô Bình xem rồi hỏi: “Anh Bình, anh có thể chữa khỏi cho bố em không?”

Ngô Bình liếc sơ qua, gật đầu, nói: “Yên tâm đi, không sao đâu”.

Hàn Băng Nghiên thở phào, nói: “May nhờ có anh phát hiện bố em không ổn, nếu cứ kéo dài thêm thì không biết sẽ thế nào”.

Thi đấu nhanh chóng bắt đầu, quả nhiên hậu vệ giỏi nhất của trường số 1 Trung Châu đã không ra trận, thay vào đó là một thành viên dự bị. Cuộc thi vừa bắt đầu thì trường số 1 Minh Châu đã ghi được một bàn ba điểm. Tiếp đó, trường số 1 Trung Châu phản công, nhưng năng lực của hậu vệ của đối phương quá mạnh, liên tục phá trận.

Phút thứ mười, tỷ số của hai bên là hai mươi chín, mười ba, cách biệt rất lớn. 

Mặc dù đội cổ động của Giang Nhu ra sức cổ vũ nhưng các đội viên của trường số 1 Trung Châu đã mất hết ý chí chiến đấu, hậu vệ là linh hồn của đội tuyển, không có cậu ấy thì làm sao đấu nữa?

Lúc này, một huấn luyện viên nữ tầm ba mươi tuổi tuyên bố cuộc thi tạm dừng, cô ta gọi các đội viên lại, nghiêm nghị nói gì đó.

Hàn Băng Nghiên liên tục thở dài: “Thôi xong rồi, mới có mười phút mà đã cách biệt lớn vậy rồi, chắc không cần phải đánh nữa”.

Lúc này cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, hỏi Ngô Bình: “Anh Bình, chẳng phải anh cũng chơi bóng rổ sao? Hay anh ra đi?”

Ngô Bình trừng mắt: “Anh chưa từng huấn luyện chung với họ bao giờ, sao có thể nói ra sân là ra được".

Hàn Băng Nghiên: “Thử đi mà, em có lòng tin với anh. Anh giỏi đánh nhau thế, nhất định đánh bóng cũng sẽ không tồi”.

Ngô Bình không nói gì: “Hai chuyện này sao mà giống nhau được?” 

Hàn Băng Nghiên lấy điện thoại ra gọi. Huấn luyện viên nữ cầm điện thoại lên, do dự vài giây rồi cũng bắt máy.

“Dì nhỏ, con giới thiệu với dì một hậu vệ có thể ghi bàn, trình độ cao lắm, dì có cần không?”

Huấn luyện viên nữ đó là chị em họ với mẹ của Hàn Băng Nghiên, hai người quen biết nhau, cô luôn gọi huấn luyện viên đó là dì nhỏ.

Huấn luyện viên ngây ra rồi nói: “Hậu vệ giỏi? Ở đâu chứ?”

Hàn Băng Nghiên: “Ngồi ngay bên cạnh con đây. Chẳng phải dì tạm dừng thi đấu năm phút sao? Cho anh ấy hai phút, con bảo anh ấy cho dì thấy thực lực cá nhân, nếu như dì thấy không ổn thì xem như con chưa nói gì”.

Bây giờ huấn luyện viên cũng hết cách, nghe cô ta nói vậy thì hơi động lòng, nói: “Được, cho cậu ta một phút, đến gặp dì ngay”.

Hàn Băng Nghiên cười, nói với Ngô Bình: “Anh Bình, đi mau đi”.

Ngô Bình thở dài: “Lát nữa nếu anh mất mặt trước mọi người thì xem anh Ixử lý em thế nào”. 

Hàn Băng Nghiên cười hehe: “Không đâu, anh Bình của em giỏi nhất”.

Ngô Bình liền chạy ra sân bóng, lúc này còn ba phút nữa là đến giờ thi đấu.

Huấn luyện viên liếc nhìn cậu, chiều cao tính cả giày tầm một mét tám sáu xem như ổn, cô ta cũng không nhiều lời, vẫy tay gọi một trung vệ là một thanh niên cao to cao một mét chín lăm tới. Mặc dù cậu ta cao nhưng lại rất nhanh nhẹn, trong mười ba điểm trước đó bảy điểm là nhờ cậu ta, trong đó còn có hai cú đập bóng.

Huấn luyện viên nói với Ngô Bình: “Trong vòng hai phút, chỉ cần cậu có thể vượt được cậu ấy, ném vào một quả thì tôi sẽ chọn cậu”. Cô ta nói xong thì ném bóng cho Ngô Bình.

Các thầy trò đều ngây ra, bàn tán xôn xao.

“Chuyện gì thế? Người ra sân kia chẳng phải là Ngô Bình sao? Người đứng nhất cuộc thi toàn thành”.

“Đúng đấy. Chắc không phải huấn luyện viên định để cậu ta ra sân thi đấu đấy chứ? Chưa từng thấy cậu ta đánh bóng rổ với đội khi nào, được không đó?” 

“Mọi người nhìn kìa, cậu ta sắp đấu với trung vệ rồi”.
 
Chương 5019


 Tuần tra Kim Ưng có thân phận rất đặc biệt trong Huyền Minh Giáo, chuyên phụ trách việc tuần tra nên còn được gọi là trưởng lão Kim Ưng, ngoài ra còn có nhiệm vụ quản lý các nhân viên đặc biệt của Huyền Minh Giáo. Ngoài giáo chủ ra thì trưởng lão Kim Ưng có thể điều tra toàn bộ nhân viên, tạp dịch hay trưởng lão của Huyền Minh Giáo, người bị điều tra cũng phải ra sức phối hợp.  

 

Thấy tuần tra Kim Ưng xuất hiện, Vân Thường cũng cuống lên rồi hành lễ.  

 

Tuần tra Kim Ưng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là người mới đã đánh bại Trình Vệ hả?”  

 

Ngô Bình chắp tay: “Vâng, tham kiến tuần tra Kim Ưng”.  

 

Người đàn ông cười nói: “Nghe nói cậu đã có biểu hiện rất xuất sắc trong lúc kiểm tra, ngoài ra còn đánh bại cường giả Luyện Khí. Được đấy, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu lớn”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tuần tra quá khen”.  

 

Người đàn ông: “Tôi là tuần tra cấp một, tên là Cừu Quang Thái, sau này có việc gì thì cậu cứ đến tìm tôi”.  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình biết ngay người này đang có ý lôi kéo mình nên nhận lời ngay: “Cảm ơn tuần tra”.  

 

Sau đó, Cừu Quang Thái nhìn sang người thanh niên rồi lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì thế hả?”  

 

Người thanh niên toát mồ hôi lạnh, chuyện này không to cũng không nhỏ, nếu không thu xếp ổn thoả thì sẽ liên luỵ đến cậu của hắn: “Thưa đại nhận, là hiểu lầm thôi ạ”.  

 

Vân Thường: “Anh cố ý vu oan cho tôi lấy trộm thuốc rồi đòi soát người tôi mà giờ lại bảo là hiểu lầm à?”  

 

Cừu Quang Thái nghe xong thì lạnh giọng nói: “Trước kia, tôi nể mặt cậu của cậu nên luôn bỏ qua cho cậu. Nhưng chuyện hôm nay thì không cho qua được rồi”.  

 

Người thanh niên quỳ xuống đất nói: “Đại nhân, tiểu nhân biết lỗi rồi, xin đại nhân tha cho lần này ạ”.  

 

Cừu Quang Thái nhìn sang Ngô Bình rồi cười nói: “Ngô Bình, cậu muốn tôi phạt cậu ta thế nào?”  

 

Rõ ràng ông ấy đang muốn Ngô Bình mang ơn mình, anh cười nói: “Thật ra chuyện này cũng không to tát gì, bỏ qua đi ạ”.  

 

Cừu Quang Thái cười nói: “Cậu rộng lượng quá, nhưng tôi không thể cho qua được”.  

 

Ông ấy nhì người thanh niên rồi nói: “Giờ cậu hãy miễn phí số thuốc mà cô ấy mua, nhớ lần sau đừng bắt nạt người khác nữa:.  

 

“Vâng, tiểu nhân sẽ không thu tiền ạ”, tên kia vội nói.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn Cừu trưởng lão”.  

 
 
Chương 5707: Bình Thần!


Mắt huấn luyện viên sáng rực lên: "Ném mấy. cái ba điểm tôi xem thử".

Ngô Bình đi đến ngoài vạch ba điểm, dưới sự cản trở của trung vệ, cậu khế nhảy một cái, bóng bay ra thành một đường cong xinh đẹp. Sau đó, "xoạt" một tiếng rớt vào lưới.

Tiếp theo, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Ngô Bình đã ném bốn quả ba điểm từ vạch, còn thực hiện hai cú móc bóng. Sau khi luyện hình, độ linh hoạt của cơ thể cậu tăng cực cao, ném là vào.

Huấn luyện viên nói: "Mau, thay đồ đi!"

Hai đội viên cười kéo Ngô Bình ra sau bảo cậu thay một bộ đồng phục màu đỏ mang số 9.

Vừa thay đồ xong, trận đấu lập tức tiếp tục. Huấn luyện viên mạnh dạn thay người, để Ngô Bình đảm nhiệm vị trí hậu vệ.

Tiếng còi vừa vang lên, Ngô Bình đã cướp lấy bóng của một hậu vệ bên đối phương. Sau đó, cậu dùng một tốc độ kinh người lao về phía khung rổ. Tốc độ của Ngô Bình quá nhanh nên khi cậu vọt tới dưới rổ, đối phương vẫn còn cách Ngô Bình tận hai, ba mét. 

Ngô Bình nhảy lên, đập bóng thẳng vào rổ, tạo một cú úp rổ chấn động hội trường!

"Á đù! Ngầu ghê!", hội trường tràn ngập tiếng hoan hô, tinh thần đội Trung Châu cũng được cổ vũ tăng vọt.

Thể chất của Ngô Bình quá tốt, liên tục ghi điểm và cướp bóng, chỉ cần cậu ra tay thì đối phương đừng hòng bắt được bóng.

Trận đấu diễn ra mười lăm phút, điểm số đã là 35:36, Trung Châu dẫn trước một điểm.

Lúc này, Số 1 Minh Châu bắt đầu nhằm vào Ngô Bình. Trung vệ của đối phương dựa vào ưu thế về chiều cao, mạnh mẽ chèn ép. Nhưng khiến người ta kinh ngạc là đối phương cao tận hai mét vậy mà lại bị Ngô Bình hất ra, sau đó cậu lại ném bóng vào rổ ghi điểm!

Hội trường sôi động ầm ï, tiếng hoan hô không ngừng vang lên sóng sau đè sóng trước. Ngay cả hiệu trưởng cũng đứng dậy vỗ tay khen ngợi.

Giang Nhu trong đội cổ động viên hai mắt dại ra, cả nửa ngày mới hoàn hồn lại. Bởi vì giờ, cuối cùng cô ta cũng phát hiện không ngờ thể chất của Ngô Bình lại mạnh như vậy. Cậu ta chắc chắn là một tu sĩ! 

Hàn Băng Nghiên không ngừng hò hét, giọng khàn cả đi. Lúc này, Từ Kiêu cũng ngồi bên cạnh kích động nói: "Á đù. Anh Bình kỳ ghê, chơi bóng rổ giỏi vậy mà tôi lại không biết!"

Hàn Băng Nghiên cười nói: "Điều cậu không biết còn nhiều, anh ấy còn biết chữa bệnh cơ".

'Từ Kiêu ngây người: "Gì? Cậu ấy còn biết chữa bệnh nữa á? Trời đất ơi, cậu ấy giấu kỹ ghê!"

Chẳng mấy chốc, nửa hiệp đầu đã xong. Trung Châu được 59 điểm, Minh Châu 43 điểm, Trung Châu dẫn trước! Mà Ngô Bình, một mình ghi được 37 điểm!

Trong thời gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên cười tủm tỉm đi đến bắt đầu hướng dẫn Ngô Bình một vài sách lược. Sau khi trải qua nửa trận cọ xát, Ngô Bình cũng hiểu được sơ về khả năng và đặc điểm của đồng đội nên càng chơi càng thuận tay.

Sau khi nghỉ ngơi, nửa trận sau lại bắt đầu diễn ra. Minh Châu thay một người, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được kết quả. Ngô Bình liên tục ngắt bóng, Trung Châu hoàn toàn áp đảo Minh Châu.

Mười phút của nửa trận sau, Trung Châu đã tiến thêm một bước kéo ra điểm số, 75:41! 

Khi kết thúc trận thứ hai, điểm số đã đạt tới 106:58I

Hội trường tiếng võ tay và tiếng hò hét như vũ bão, một đám nữ sinh ùa vào sân thi đấu đưa hoa đến tận tay các cầu thủ. Ngô Bình lại trở thành tiêu điểm được vô số người chú ý, bị một đám người nâng lên rồi vứt lên cao.

"Bình Thần!"

Không biết ai hô một tiếng, tất cả mọi người đều hô theo.

"Bình Thần, Bình Thần!"

Ngô Bình qua một trận đấu được phong thần, trận này hiển nhiên còn vinh quang hơn cả lúc cậu trở thành người có điểm đứng đầu thành phố!

Hàn Băng Nghiên thấy Ngô Bình tràn ngập vinh quang thì lại bắt đầu lo lắng.

'Từ Kiêu kinh ngạc hỏi: "Băng Nghiên, cậu than thở gì thế?"

Hàn Băng Nghiên nói: "Sau này, sẽ có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh Bình. Tiêu rồi, tôi đây đúng là tự mình tìm rắc rối đến cho mình mà". 
 
Chương 5020


Ngô Bình: “Cừu trưởng lão, chúng ta đến nơi khác nói chuyện được không?”  

 

Cừu Quang Thái gật đầu: “Được, phía trước có quán trà, mình thuê một phòng riêng nhé”.  

 

Ngô Bình: “Được, để đệ tử mời trưởng lão chén trà”.  

 

Ba người đi vào quán trà ở đối diện, vừa thấy Cừu Quang Thái đến, ông chủ đã xếp cho họ phòng tốt nhất rồi mang trà thượng hạng lên.  

 

Ngô Bình nói: “Cừu trưởng lão, không giấu gì ông, đệ tử đang chuẩn bị luyện đan”.  

 

Cừu Quang Thái kinh ngạc hỏi: “Cậu biết luyện đan ư?”  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Tuy trình độ rất bình thường, nhưng đệ tử vẫn muốn thử luyện chế các đan dược cơ bản. Vân Thường đang cần Nguyên Linh Đan nên đệ tử muốn luyện chế cho cô ấy”.  

 

Cừu Quang Thái hỏi: “Đã luyện thành chưa?”  

 

Ngô Bình thở dài: “Luyện thành rồi, nhưng chỉ thành công một lần, chất lượng cũng rất xoàng”.  

 

Nói rồi, anh lấy một viên Nguyên Linh Đan ra.  

 

Anh đã dùng chút mánh hạ cấp của viên đan dược, nó đã thành cấp bất nhập phẩm.  

 

Nhưng Cừu Quang Thái nhìn thấy xong không hề có vẻ chê bôi mà nói: “Thì vẫn là thành công mà! Ngô Bình, cậu đúng là thiên tài, bảo sao lại có biểu hiện xuất sắc trong hôm kiểm tra như thế”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Đệ tử chẳng dám kể cho ai, sợ bị người ta chê cười”.  

 

Cừu Quang Thái không cho là vậy: “Cậu cứ luyện đan tiếp đi, kiểu gì cũng có ngày thành thầy luyện đan tài ba”.  

 

Nói đến đây, ông ấy chợt vỗ vào đầu rồi lấy mấy quyền sách cổ trong thắt lưng ra: “Tôi thích sưu tầm đồ cổ, đây toàn là sách liên quan đến luyện đan, chắc sẽ có giúp ích cho cậu”.  

 

Thấy thế, Ngô Bình mừng rỡ, chắc đây là sách của vũ trụ chính nên mới có khí tức đặc biệt.  

 

Anh nói: “Cừu trưởng lão, thứ này quý quá, đệ tử không dám nhận”.  

 

Cừu Quang Thái cười phá lên: “Không sao, tôi rất thích những người trẻ tuổi tài ba như cậu. À, sao cậu lại nhận Liễu trưởng lão làm sư phụ thế?”  

 

Ngô Bình kể lại chuyện trước đó, Cừu Quang Thái nghe xong thì nói: “Địa vị của Liễu trưởng lão trong Huyền Minh Giáo rất bình thường, nhân tài như cậu đi theo ông ấy chỉ có thiệt”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử không dám nghĩ vậy, chỉ cần nỗ lực là được ạ”.  

 

Cừu Quang Thái hỏi: “Ngô Bình, cậu có muốn nhận tôi làm sư phụ không?”
 
Chương 5708: Ai muốn gả chứ, đáng ghét!


Từ Kiêu nhếch miệng cười: "Bản thân tôi lại cảm thấy chẳng sao hết. Sau này, là bạn của Bình Thần, có phải những nữ sinh khác cũng sẽ để mắt đến tôi, bằng lòng quen tôi không ta?"

Cuộc vui kết thúc, Ngô Bình vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông, kéo Hàn Băng Nghiên ra ngoài.

Sau khi ra khỏi trường học, Hàn Băng Nghiên bỗng dưng ôm lấy cổ Ngô Bình, hôn mạnh một cái lên má anh: "Bình Thần của em, anh đẹp trai quá đi!"

Ngô Bình xoa má nói: "Anh đã nói là không đi, giờ thì rắc rối rồi. Đám nữ sinh kia y như muốn nuốt chứng anh luôn vậy".

Hàn Băng Nghiên hừ một tiếng: "Muốn ăn cũng là em ăn, bọn họ đừng có mà mơ".

Lúc này, Từ Kiêu cũng chạy ra cười bảo: "Anh Bình, trưa nay ăn gì, tớ mời".

Ngô Bình nói: "Trưa tớ có chút chuyện nên sẽ không ăn", cậu còn định đến nhà cô một chuyến, đưa tiền trong tay cho cô, giúp cô mua lại cửa hàng bên cạnh.

Hàn Băng Nghiên cầm lấy tay anh bảo: "Em đi với anh". 

Ngô Bình bất đắc dĩ nói: "Anh đến nhà cô anh".

Hàn Băng Nghiên chớp chớp mắt nói: "Đến nhà cô à, vậy em đi với anh, tiện thể ra mắt cô luôn".

Ngô Bình bó tay với cô, hai người bèn bảo tài xế lái xe đến cửa hàng của Ngô Ngọc Thu.

Lúc này là n cơm, Ngô Ngọc Thu đang bận rộn. Ngô Bình lập tức rửa tay định đi ra sau bếp giúp đỡ, Hàn Băng Nghiên cũng muốn giúp nhưng lại bị Ngô Ngọc Thu kéo vào trong phòng ăn vặt xem tivi, không để cô phải làm. Ngô Ngọc Thu biết Hàn Băng Nghiên là bạn gái Ngô Bình thì hết sức vui vẻ. Nếu không phải trong tiệm quá bận thì đã đến nói chuyện với cô rồi.

Một tiếng sau, khách khứa mới vơi đi rất nhiều. Ngô Ngọc Thu bảo đầu bếp nấu vài món đưa vào

phòng cho Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên ăn.

Lúc ăn cơm, Ngô Bình lấy thẻ ra cười bảo: "Cô, trong đây có một triệu tệ, là bố bảo con đưa tới".

Ngô Ngọc Thu hoảng sợ: "Một triệu tệ!" 

Ngô Bình gật đầu: "Cái tên Mã Thiếu Uy lừa tiền nhà con lúc trước ấy, tòa án xử lại lần nữa nói là đối phương sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Mã Thiếu Uy đã trả hết lại số tiền nhà con bồi thường trước đó. Vậy nên, tiền này cô cứ dùng, chỗ bố con có hai triệu nữa".

Ngô Ngọc Thu cảm thấy kỳ lạ, nhưng bà ấy lại tin tưởng Ngô Bình nên cũng không nghĩ nhiều mà nói: "Món tiền lớn như vậy, sao bố con không tự đến?"

Ngô Bình đáp: 'À, ông ấy mua một căn nhà mới nên đang dọn dẹp, không có thời gian".

Ngô Ngọc Thu gật đầu: 'Ừ, vậy tối cô đến tìm bố con", dù sao cũng không phải con số nhỏ, bà ấy phải nói rõ ràng với người lớn mới được.

Cơm nước xong, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên bèn rời đi. Xe đi ngang qua một tiệm thuốc bắc thì cậu bảo tài xế dừng xe nói: "Băng Nghiên, anh đi mua chút thuốc, tối đi chữa bệnh cho chú”.

Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Được!"

Đến hiệu thuốc bắc, Ngô Bình phát hiện dược. liệu trong đây có rất nhiều chủng loại, chính mình muốn mua đều có. Cậu lập tức mua bảy đơn thuốc, cũng đánh dấu từ một tới bảy. 

Dược liệu cậu mua có mây loại khả đát, một

phần cả mấy nghìn tệ, bảy phần hết hơn ba mươi tám nghìn tệ.

Cậu mua thuốc xong lại đến cửa tiệm bán dụng cụ y tế mua một bộ kim châm cứu. Ngô Bình có yêu cầu rất cao với kim châm nên mua một bộ kim châm và kim khâu hết hơn mười tám nghìn tệ.

Thấy Ngô Bình bỏ hơn năm mươi nghìn tệ, Hàn Băng Nghiên nói: "Anh Bình, em sẽ chuyển tiền cho anh, không để anh phải tốn tiền đâu".

Ngô Bình cười nói: "Bệnh của chú anh bao chữa mà, tiền em khỏi cần trả. Chờ đến lúc lên xe bông, bảo chú đưa nhiều của hồi môn chút là được".

Hàn Băng Nghiên vừa thẹn vừa mừng, sẵng giọng nói: "Ai muốn gả chứ, đáng ghét!"
 
Chương 5021


 Cừu Quang Thái mừng rỡ, trước đó ông ấy đã nhận hai đệ tử rồi, nhưng một người chết ngoài ý muốn, người kia thì không có tài cáng gì, nay gặp một thiên tài như Ngô Bình nên ông ấy lại muốn nhận thêm đệ tử.  

 

Ông ấy cười nói: “Được, cậu về hỏi ý kiến Liễu trưởng lão đi đã, tôi nghĩ chắc ông ấy sẽ đồng ý thôi”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, đệ tử đi ngay ạ”.  

 

Say đó, Cừu Quang Thái uống hết một chén trà rồi rời đi.  

 

Ngô Bình và Vân Thường cũng rời đi ngay sau đó, anh định thanh toán, nhưng ông chủ không lấy tiền và bảo là muốn mời bọn họ.  

 

Advertisement

Hai người đi về thì Vân Thường chợt reo lên: “Sư huynh nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ thì tốt quá rồi”.  

 

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao em vui thế? Chỉ là anh nhận thêm một sư phụ nữa thôi mà”.  

 

Vân Thường cười nói: “Sư huynh, anh có biết Cừu Quang Thái còn một thân phận gì nữa không?”  

 

Ngô Bình: “Không”.  

 

Vân Thường: “Vợ của ông ấy là con gái của giáo chủ đấy’.  

 

Ngô Bình giật mình: “Ông ấy là con rể của giáo chủ ư?”  

 

Vân Thường gật đầu: “Vì thế, ông ấy có địa vị cao trong môn phái lắm”.  

 

Ngô Bình: “Lạ nhỉ, người như ông ấy mà lại không kiếm được đệ tử thiên tài nào”.  

 

Vân Thường: “Giáo chủ có năm người con gái, bốn cô khác đều có chồng rất giỏi, nhưng Cừu trưởng lão thì hơi kém hơn một chút, vì thế ông ấy luôn muốn thu nhận các đệ tử thiên kiêu để bồi dưỡng nhằm tăng thế lực cho mình. Nhưng ông ấy không may, vì đệ tử thiên tài đầu tiên đã chết ở ngoài, đệ tử thứ hai thì trúng độc nên tư chất còn thua cả người thường. Nhiều năm qua, ông ấy luôn mong tìm được một đệ tử mới”.  

 

Ngô Bình nhướn mày: “Cũng khổ, đệ tử thứ nhất chết, đệ tử thứ hai trúng độc, hay có người hại ông ấy?”  

 

Vân Thường: “Em không rõ, nhưng giáo chủ không có con trai mà chỉ có năm người con rể, sau này muốn tìm người thừa kế Huyền Minh Giáo thì khả năng cao sẽ chọn trong số này. Vì thế, thật ra năm người con rể luôn có quan hệ cạnh tranh với nhau”.  

 

Ngô Bình: “Là giáo chủ rồi thì sinh một đứa con trai đâu có khó?”  

 

Vân Thường nhỏ giọng nói: “Nghe nói giáo chủ bị yểm bùa nên con trai sinh ra đều chết yểu”.  
 
Chương 5709: Đứng thứ tư toàn quốc


Ngô Bình mở bì thư ra thì thấy bên trong là một thư mời làm việc, trên đó viết đội tuyển bóng rổ trường số 1 Trung Châu chính thức mời Ngô Bình giữ vị trí hậu vệ ghi bàn của họ.

Ngô Bình nhìn thấy lá thư thì hơi bất ngờ, mặc dù cậu thể hiện rất tốt trong trận thi đấu nhưng đội tuyển của trường nổi tiếng là khó vào, đấy gần như là nơi quy tụ tất cả những tuyển thủ bóng rổ ưu tú nhất trong số các học sinh trung học của Trung Châu. Hơn nữa, có thể nói để nâng cao thực lực của đội tuyển bóng rổ, trường số 1 Trung Châu không tiếc tiền của, năm nào cũng đầu tư cho đội tuyển của trường cả nghìn vạn. Đấy là chưa kể đến các khoảng đóng góp của các bạn học từ các hình thức quảng cáo. Hơn nữa, trường còn có một quỹ hoạt động bóng rổ, với tổng vốn lên đến hơn một trăm triệu, năm nghìn vạn, toàn bộ lợi nhuận hàng năm của nó đều được dùng cho đội bóng.

Vì có quá nhiều tiền nên phúc lợi của các thành viên trong đội tuyển rất tốt, mỗi tháng được nhận bồi dưỡng năm nghìn, quần áo, giày dép được bao. hết. Nếu như thi đấu thẳng thì còn có thể nhận tiền thưởng, tiền thưởng không phải mấy nghìn thì cũng là mấy chục nghìn. 

Có thể nói nam sinh nào cũng tha thiết muốn được vào đội tuyển, nhưng việc đó quá khó, dù gì thì có rất nhiều người muốn vào nhưng mỗi năm chỉ tuyển thêm hai ba người mới để bù vào vị trí trống của những người ra khỏi đội.

Hiệu trưởng cười nói: “Em Ngô Bình, chào mừng em gia nhập đội tuyển bóng rổ trường số 1 Trung Châu, hi vọng em có thể dẫn dắt đội, tiếp tục lập nên thành tích”.

Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên, Ngô Bình gật đầu: “Xin hiệu trưởng và các thầy cô yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng”.

Sau khi nghỉ thức kết thúc, Ngô Bình lần đầu tiên đến phòng huấn luyện rộng gần hai mẫu của đội tuyển bóng rổ, lúc này các thành viên của đội tuyển đang đợi cậu, trong đó có cả Tiêu Kiếm, hậu vệ ghi bàn bị thương ở chân.

Tiêu Kiếm cao một mét chín hai, vạm vỡ và điển trai, cậu ta nhìn thấy Ngô Bình thì liền ôm cậu rồi cảm kích nói: “Ngô Bình, thật cảm ơn cậu, nếu trận đấu hôm nay mà thua thì tôi sẽ là tội nhân”. 

Đúng vậy, áp lực của cậu ta rất lớn! Khi đội mình bị tụt phía sau, lòng cậu ta như dao cứa, lặng lẽ rơi nước mắt giữa đám đông, cũng may, lúc đó Ngô Bình đã xuất hiện, dẫn dắt toàn đội giành được thẳng lợi.

“Ngô Bình, bây giờ tôi chính thức giới thiệu, tôi là đội trưởng, Trương Minh”.

“Tôi là hậu vệ dẫn bóng, Thân Tòng Quân”. “Tiền phong phụ, Hầu Quảng Diệu”. “Tiền phong chính, La Nguyên Lượng”.

Ngô Bình và họ từng kề vai chiến đấu nên đã quen lắm rồi, họ lần lượt chào hỏi cậu.

Ngoài ra, còn có mấy thành viên mới được bổ sung, thực lực đều rất khá.

Đội trưởng Trương Minh cười, nói: “Thật ra trận thi đấu hữu nghị hôm nay rất quan trọng, vì Minh Châu và chúng ta phải lần lượt đến địa bàn của nhau để đấu một trận, nếu chúng ta thua ngay trên sân nhà thì đừng mong đến việc đại diện cho tỉnh đi tham gia thi đấu toàn quốc”. 

Ngô Bình cũng biết sơ về tình hình của đội tuyển, nhưng không biết nhiều, cậu hỏi: “Đội trưởng, khó vào đội tuyển của tỉnh lắm sao?”

Đội trưởng gật đầu: “Không dễ đâu. Đội bóng rổ của chúng ta đã thành lập mười bảy năm rồi mà chỉ có sáu lần đại diện tỉnh đi thi đấu toàn quốc, trong đó thành tích tốt nhất là giải tư”.

Ngô Bình: “Đứng thứ tư toàn quốc cũng giỏi lắm rồi”.

 

 
 
Chương 5022


 Vân Thường: “Giờ Cừu trưởng lão đang rất cần một đệ tử thiên tài để vớt vát thể diện, kiểu gì cũng ưu tiên tài nguyên cho anh. Ông ấy kiếm lắm đấy, nhiều trưởng lão và đệ tử đều bị ông ấy nắm thóp nên thu nhập của ông ấy khá lắm”.  

 

Ngô Bình bật cười: “Xem ra ở đâu cũng thế nhỉ”.  

 

Hai người nói chuyện thêm một lát thì Ngô Bình mang dược liệu mới đi luyện chế Thuần Nguyên Đan. Nhờ những kinh nghiệm trước đó nên lần này, anh đã thuận tay hơn nhiều, thành quả là một lò đan dược nhất phẩm.  

 

Khi anh lấy một viên đan dược ra đưa cho Vân Thường, cô ấy gần như không dám tin vào mắt mình rồi lẩm bẩm: “Không ngờ trong đời em lại được uống đan dược tốt thế này”.  

 

Ngô Bình: “Gì đến mức ấy, có một viên đan dược thôi mà”.  

 

Vân Thường thở dài nói: “Anh không biết đấy thôi, đệ tử cấp thấp như bọn em chỉ được uống đan dược bất nhập phẩm, nhưng toàn phải làm việc gian khổ nhất, đã thế còn hay bị đệ tử khác bắt nạt”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Sau này sẽ khác, có anh rồi thì em sẽ được sung sướng”.  

 

Vân Thường phì cười: “Xem ra số em cũng hên ra phết”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, làm người phụ nữ của anh thì sao mà khổ được? Chắc chắn em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời”.  

 

Vân Thường liếc anh một cái: “Vâng vâng, nhờ anh cả”.  

 

Ngô Bình ôm cô ấy vào lòng rồi nói: “Vân Thường, anh sẽ biến em trở thành nữ đệ tử giỏi nhất ở Huyền Minh Giáo”.  

 

Vân Thường cười hỏi: “Tại sao không phải là đệ tử giỏi nhất, mà lại là nữ đệ tử?”  

 

Ngô Bình: “Vì đệ tử giỏi nhất là anh, em chỉ xếp thứ hai thôi”.  

 

Vân Thường ôm cổ anh rồi nói: “Em không quan tâm vị trí thứ nhất hay thứ hai, chỉ cần được ở cạnh anh là em mãn nguyện rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vân Thường, nhà em có xa đây không?”  

 

Vân Thường: “Không xa lắm, khoảng hơn 3000 dặm thôi, nhưng nửa năm em chưa về nhà rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đâu có xa đâu mà em không thường xuyên về nhà?”  

 

Vân Thường thở dài: “Bố không thích em, vì em đã làm trái hôn sự mà bố sắp xếp”.  

 

Ngô Bình: “Hôn sự của em ư? Bố em bắt em lấy người mà em không thích à?”  

 

Vân Thường: “Nếu chỉ là lấy người em không thích thì em vẫn cố lấy được, dẫu sao cũng là sống với ai đó cho qua ngày thôi, không thích vẫn có thể ở với nhau được. Nhưng đây bố lại bắt em lấy một tà tu, hay còn được gọi là Độc Lang Quân. Độc Lang Quân này còn cay độc hơn cả cái tên, mỗi tháng anh ta đều lấy một người vợ rồi hạ độc chết người ta. Theo em biết thì đã có hơn một trăm cô gái xấu số chết trong tay anh ta rồi”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì nổi giận: “Bố em không biết những chuyện này à?”  

 
 
Chương 5710: Tôi luyện thành Luyện Khí


Đội trưởng: “Đấy là thành tích của các đàn anh, năm ngoái chúng ta còn không vào được đội tỉnh nữa, nói gì đến xếp hạng toàn quốc”.

Ngô Bình cười, nói: “Nếu vào được đội tỉnh thì chắc tiền thưởng không ít đâu nhỉ?”

Đội trưởng: “Đương nhiên rồi, chỉ cần trở thành đội tỉnh thì trường sẽ thưởng ba trăm vạn, thành phố thưởng mười vạn, tỉnh thưởng năm mươi vạn. Qũy Trung Châu được các học sinh của trường thành lập cũng thưởng một số tiền, tóm lại là rất nhiều, rất vinh quang”. 

Tiền phong chính La Nguyên Lượng là một người vừa mập vừa rắn chắc, cậu ta cười, nói: “Nếu có thể vào vòng thi đấu toàn quốc thì giải thưởng sẽ còn lớn hơn. Giải nhất toàn quốc thì quỹ bóng rổ sẽ thưởng năm triệu, nhà tổ chức thưởng mười lăm triệu, nhưng đấy chỉ là con số nhỏ, tiền ủng hộ từ các nhà quảng cáo mới nhiều, ít nhất cũng hai trăm triệu”.

Ngô Bình rất bất ngờ, cậu không ngờ một cuộc thi bóng rổ trung học mà lại được thưởng nhiều thế.

Đội trưởng nói: “Mấy năm nay bóng rổ trong nước bị thương nghiệp hóa với tốc độ cao, có không ít hoạt động tìm kiếm tài năng diễn ra, những học sinh có thể lọt vào trận thi đấu toàn quốc như: chúng ta thì đều đều có tư cách được tuyển và sẽ là những ngôi sao tương lai”.

Ngô Bình: “Xem ra đãi ngộ của đội bóng rổ chúng ta tốt hơn nhiều đội bóng đá”.

Trường số 1 Trung Châu cũng có đội bóng đá, chỉ là trình độ cũng tàng tàng nên không có tiếng tăm, không ai quan tâm đến cuộc thi của bọn họ.

Đội trưởng nói với vẻ khinh miệt: “Đám chơi bóng đá đó đều là đồ vô dụng, đừng nhắc đến làm gì”. 

Ngô Bình ở đội tuyển huấn luyện một tiếng rồi quay về học.

Buổi sáng sau khi tan học, cậu và Hàn Băng Nghiên cùng về, cậu mang theo thuốc và kim châm cứu, chuẩn bị chữa trị cho Hàn Chí Thành.

Buổi chiều khi đến nhà họ Hàn, Ngô Bình đích thân sắc thuốc, sau đó châm cứu cho ông ấy. Mọi thứ đều rất thuận lợi và trôi chảy, cứ như cậu đã nắm được những kỹ năng này từ lâu rồi vậy.

Sau khi chữa trị, Ngô Bình rời khỏi đó, trước khi đi cậu dặn dò Hàn Chí Thành phải nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng mai lại uống thuốc.

Ngô Bình về đến nhà thì đã là chín giờ tối, cô chú đều có mặt, mấy người họ đang uống rượu, mặt Ngô Đại Hưng ửng hồng, có vẻ rất vui.

Ngô Ngọc Thu kéo Ngô Bình lại bên cạnh, cười, nói: “Tiểu Bình, con nói thử sao cậu Mã Thiếu Uy đó lại chịu nhường bước thế?”

Ngô Bình cười hehe: “Con đánh anh ta một trận là anh ta trở nên ngoan ngoãn ngay”.

Ngô Đại Hưng: “Ngọc Thu, hôm đó Tiểu Bình oai phong lắm, ném hai tên cao to bay qua cửa sổ, rất mạnh mẽ”. 

Chú tò mò hỏi: “Tiểu Bình, chẳng lẽ con có tu luyện?”

Mặc dù ngoài đời không có nhiều tu sĩ nhưng những người bình thường cũng biết được một ít về chuyện tu hành.

Ngô Bình không giấu giếm, gật đầu: “Đúng là con đã tu luyện”. Cậu nói xong thì cầm ly rượu thủy tinh lên, bóp nhẹ, thế là ly rượu nát vụn.

Chú cảm thán: “Tiểu Bình có tương lai xán lạn rồi. Sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn”.

Ngô Bình uống rượu cùng người lớn trong nhà một lúc rồi về luyện công. Hôm qua cậu hoàn thành được Nhật Nguyệt Song Luyện, hôm nay cậu phải thực hiện tôi thể tầng cuối, Thiên Địa Tinh Luyện.

Khi Thiên Địa Tinh Luyện bắt đầu, cơ thể cậu bỗng có sức mạnh thần kỳ trỗi dậy, khiến cơ thể cậu lại được nâng cấp, cùng lúc đó, cũng có rất nhiều loại sức mạnh tuôn chảy giữa trời đất.

Khi cậu tu luyện thì không biết gì đến thời gian, đến khi hoàn thành Thiên Địa Tinh Luyện thì đã hơn sáu giờ sáng rồi. 

Cậu đứng lên thì nhận ra mình lại cao thêm một chút nữa, cao lên tầm một mét tám. Bây giờ cậu mang thêm giày bóng rổ nữa thì cũng tầm một mét chín.

Vì tham gia vào đội tuyển của trường nên Ngô Bình phải phân bổ thời gian huấn luyện và học tập, vì vậy cậu chỉ học hai tiết, thời gian còn lại đều dành để luyện bóng.

Buổi trưa tan học, Ngô Bình và Từ Kiêu, Hàn Băng Nghiên ăn cơm ở nhà hàng của trường, cậu nhận được điện thoại của Thiết Đường, nói là đã chuyển tiền đến.

Ngô Bình bảo ông ta đợi ở cổng trường, sau đó ra gặp ông ta.

Thiết Đường khom người, vẻ mặt hơi căng thẳng, ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì vội cúi đầu: “Cậu Ngô”.

Ngô Bình hỏi: “Đem tiền đến rồi sao?” Thiết Đường vội nói: “Đã đem đến rồi, một triệu trong tấm thẻ này, mật khẩu là sáu chữ số cuối của số thẻ”.

Ngô Bình cất thẻ ngân hàng vào, nói: “Gần đây có một quán trà, chúng ta đến ngồi một lát đi”. 

Mục đích chính cậu bảo Thiết Đường qua không phải là vì một triệu này mà là muốn moi một số tin tức về tình hình giới tu hành hiện tại từ miệng của Thiết Đường, từ đó có cái nhìn khách quan về tu hành và thực lực hiện tại của mình.

Lúc đến tiệm trà, Ngô Bình hỏi: “Thiết Đường, tu vi của ông là gì?”

Thiết Đường vội nói: “Tôi luyện thành Luyện Khí”.
 
Chương 5023


 Vân Thường gật đầu: “Ngày xưa, anh trai em có tư chất rất tốt, từng là đệ tử thiên tài của Huyền Minh Giáo. Nhưng sau một lần đi vào rừng độc hái thuốc đã bị người ta đánh. Người đó đã cướp áo chống độc cuat anh ấy nên chất độc trong rừng đã ngấm vào da của anh em, khiến anh ấy bị trúng độc. Chờ khi anh ấy ra khỏi rừng thì đã hấp hối rồi, nhiều năm qua, bố em nghĩ mọi cách để giải độc cho anh ấy. Nghe nói Độc Lang Quân có đan dược chữa trị, bố em định đưa em đến để đổi”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Bố em cũng thật là!”  

 

Vân Thường: “Bố luôn nghĩ em sớm muộn cũng đi lấy chồng nên lấy ai cũng được”.  

 

Ngô Bình: “Anh có thể luyện chế được Hoá Độc Đan, không cần xin tên Độc Lang Quân kia đâu”.  

 

Vân Thường sáng mắt lên: “Thật ạ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nhưng anh cần đến khu rừng độc kia để hái ít dược liệu”.  

 

Vân Thường: “Không vội, anh trai em trúng độc nhiều năm chứ không phải vài ba ngày. Sư huynh, anh cứ tu luyện để tăng thực lực trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Chuyện này dễ mà, anh cần nghĩ cách xin ý kiến của Liễu trưởng lão đã, không thì sẽ khiến người khác nghi ngờ”.  

 

Vân Thường: “Trưởng lão có một hoá thân mà, bảo hoá thân trả lời thư cũng được. Chờ anh thành đệ tử của Cừu Quang Thái rồi là ổn hết”.  

 

Ngô Bình: “Ừ”.  

 

Dứt lời, anh lấy một phong thư ra rồi viết lên đó, anh đang viết cho “Liễu trưởng lão”, nói mình muốn nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ, hi vọng ông ấy sẽ ủng hộ.  

 

Viết xong, Ngô Bình bảo Trương Toàn mang thư đi gửi.

Vài phút sau, hóa thân của Ngô Bình ở vũ trụ Chấn Đán mở mắt ra, bên ngoài có người gõ cửa nói: “Trưởng lão Liễu, Huyền Minh Giáo gửi thư đến, có gửi cho người”.  

 

“Đem vào đây”, ông ta nói.  

 

Có người đẩy cửa bước vào đưa thư Ngô Bình viết cho ông ta.  

 

Hóa thân nhìn thoáng qua rồi lạnh nhạt nói: “Ngô Bình muốn nhận truyền sư thứ hai làm sư phụ, đây là chuyện tốt. Cậu trả lời lại cho cậu ấy giúp tôi”.  

 

“Vâng”.  

 

Người đó lập tức ra ngoài, nhanh chóng gửi thư đi.  

 

Không lâu sau, Ngô Bình nhận được thư phản hồi, là viết thay chứ không phải chữ viết của trưởng lão Liễu.  

 

Cầm lấy lá thư, Ngô Bình cười nói: “Bây giờ thì chắc chắn rồi”.  

 
 
Chương 5711: mua xe cho bố mẹ


Thiết Đường gật đầu: “Đúng vậy”.

“Cảnh giới Tôi Thể trước đây của ông tu luyện thế nào?”

Thiết Đường nối: “Tôi thể của tại hạ, miễn cưỡng cũng đến luyện tủy, nhưng chỉ mới nhập môn mà thôi”.

Ngô Bình: “Ông không tu luyện đến Thiên Địa Tỉnh Luyện sao?”

Thiết Đường ngây người, sau đó cười khổ: “Tôi thể tầng mười - Thiên Địa Tinh Luyện, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, sao tôi đạt đến đó được? Thật ra đa số mọi người cũng chỉ có thể đạt đến luyện tủy, sau đó luyện khiếu là một nấc thang khổng lồ, hơn chín mươi phần trăm người đều không bước qua được. Mà trong khi luyện khiếu, có người chỉ luyện hai ba khiếu, còn có người luyện năm sáu khiếu, khác biết rất lớn. Còn về Tiểu Luyện Hình, trong một trăm tu sĩ luyện khí thì cũng chưa chắc có được một người làm được”.

Ngô Bình: “Tôi Thể không tu luyện tốt sẽ không ảnh hưởng đến Luyện Khí phía sau sao?” 

Thiết Đường: “Đương nhiên có ảnh hưởng, nhưng cũng không còn cách nào. Dù sao luyện khí có thể hấp thụ được linh khí đất trời, hiệu quả tu hành tốt hơn. Mà Tôi Thể thì quá khó, cần có các loại bảo vật thiên tài, còn phải có phương pháp. Luyện Khí đặc biệt, nhân vật nhỏ bé như tôi sao có thể làm được? Cho nên sau khi tôi luyện tủy xong, thì lập tức bắt tay vào luyện khí, nhưng may mắn tôi cũng không tệ, vậy mà tôi cũng đột phá rồi”.

Ngô Bình: “Các cao thủ Luyện Khí ở Trung Châu, ông đều biết hết sao?”

Thiết Đường: “Chỉ cần thường ra ngoài hoạt động thì cơ bản tôi đều từng gặp, dù sao mọi người cũng trong một giới, thi thoảng cũng sẽ chạm mặt”.

Ngô Bình hỏi ông ta cao thủ Luyện Khí có thực lực mạnh nhất ở Trung Châu là ai, Thiết Đường ngẫm nghĩ rồi nói: “Luyện Khí mạnh nhất Trung Châu, chắc là Ngu Thế Hào, người này đã đạt đến luyện khí tầng tám - cảnh giới Huyền Môn. Nhưng Trung Châu còn có ba cao thủ Bí Cảnh, thực lực của bọn họ càng lợi hại khó đoán, Ngu Thế Hào cũng cũng không thể so với bọn họ”.

Ngô Bình: “Ồ, còn có ba cao thủ Bí Cảnh”. 

Thiết Đường: “Ba người này lần lượt trấn thủ một phương, đều là một vùng rộng lớn. Nhưng cao. thủ Bí Cảnh bình thường không quan tâm đến chuyện bên ngoài, phần lớn tinh lực bọn họ đều tập trung tu luyện”.

Nói chuyện với Thiết Đường chừng mười phút, Ngô Bình cũng hiểu được đại khái tình hình giới tu hành Trung Châu hiện tại.

Thấy thời gian cũng đã muộn, cậu để Thiết Đường rời đi, như trước quay về trường huấn luyện.

Đội trưởng nói, ngày mốt đi Minh Châu đấu với trường trung học số 1 Minh Châu, hai ngày nay phải tập luyện thêm. Còn nói nếu trận này thắng thì có thể lấy được quyền bước vào thi đấu bóng rổ trung học toàn tỉnh.

Trước đó, trường số 1 Minh Châu đã tiến hành thi đấu các trận sân chủ sân khách với các trường cấp ba khác, kết quả không lý tưởng mấy. Vì vậy, trận đấu với trường số 1 Minh Châu rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến chuyện trường số 1 Trung Châu có thể tham gia thi đấu tỉnh được hay không. 

Trải qua huấn luyện trong thời gian này, huấn luyện viên đã thiết kế một bộ kế hoạch cho Ngô Bình, không cho Ngô Bình vị trí cố định, mà để mặc cậu phát huy trên sân. Cậu có thể đổi thành trung phong, tiền phong, hậu vệ bất cứ lúc nào mà tất cả mọi người đều sẽ phối hợp.

Sở dĩ làm như vậy là vì Ngô Bình có năng lực quá mạnh, dù là ba điểm, ngay dưới rổ bóng, cắt bóng, đối kháng, năng lực Ngô Bình đều rất mạnh. Đội trưởng là trung phong đấu một một với cậu cũng đấu đến hậm hực, hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.

Thậm chí, cho dù ba, bốn người đồng thời ngăn cản cậu thì cũng rất khó phòng vệ tốt, cậu dùng hết mọi động tác dẫn bóng cơ bản, giống như ma thuật vậy, không thể phòng bị được.

Huấn luyện kết thúc là ba giờ rưỡi chiều. Cậu vừa huấn luyện xong, có thể nghỉ ngơi một thời gian, cũng có thể không cần lên tiết chiều, vì thế cầu bèn rời khỏi trường, gọi xe đi đến một cửa hàng xe ô tô gần đó.

Chiếc taxi của bổ cũng đã đi được bảy năm rồi, quãng đường gần cả triệu cây số, mẹ cũng có bằng lái, chỉ là vẫn chưa từng có xe riêng của mình. Cho nên cậu quyết định mua cho bố mẹ một chiếc xe. 

Xe hơi bây giờ, xe chạy bằng điện đã thành trào. lưu, sạc đầy một lần có thể chạy hơn hai nghìn cây số, tính năng gia tốc cũng mạnh.
 
Chương 5024


 “Sư huynh, trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi”.  

 

Ngô Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã hửng sáng. Tâm trạng anh rất tốt, cười nói: “Vân Thường, quyển đan kinh này quả thật là đồ tốt, nội dung bên trong không chỉ có thể áp dụng cho vũ trụ chính mà còn hữu ích với vũ trụ Đạo Giới”.  

 

Vân Thường cười nói: “Đồ mà trưởng lão Cừu Quang Thái cho thì dĩ nhiên là không tầm thường rồi”.  

 

Ngô Bình lật đến trang kế tiếp, cười nói: “Ở đây có một phương thuốc, không biết anh có thể luyện chế phương thuốc của vũ trụ chính không?”  

 

Vân Thường ghé sát lại nhìn, thấy đan này tên là “Tử Ngọ Ôn Thần Đan”, cần dùng hai mươi bảy loại dược liệu luyện chế, thời gian luyện chế phải là buổi trưa, thời gian uống phải là giờ Tý.  

Advertisement

 

Cô ấy nói: “Sư huynh, nếu đã là phương thuốc của vũ trụ chính thì phải dùng dược liệu của vũ trụ chính mới phải”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, nhưng đạo lý luyện đan đều giống nhau, tôi chỉ cần tìm được hai mươi bảy loại dược liệu tương tự là có thể luyện chế được Tử Ngọ Ôn Thần Đan phiên bản vũ trụ Minh Cổ rồi”.  

 

Vân Thường rất thông minh, cô ấy chớp mắt nói: “Ý của sư huynh là nếu anh có thể luyện chế được đan này ở vũ trụ Minh Cổ thì cũng có thể luyện chế được trong vũ trụ?”  

 

Ngô Bình bật cười, xoa đầu cô ấy: “Ừ, anh làm thế cũng là vì kiểm nghiệm lý thuyết Đan Đạo”.  

 

Vân Thường vô cùng bái phục: “Sư huynh, anh giỏi quá. Sau này chắc chắn anh sẽ được các tu sĩ ở vũ trụ chính xem trọng, không chừng họ còn giao cho anh vị trí tuyển chọn tài nguyên”.  

 

Ngô Bình sửng sốt: “Vị trí tuyển chọn tài nguyên là sao?”  

 

Vân Thường: “Ở một vài vũ trụ cảnh giới Đạo hùng mạnh, thi thoảng sẽ có các tu sĩ của vũ trụ chính tới. Các tu sĩ này sẽ chọn vài người trong vũ trụ cảnh giới Đạo rồi dẫn họ về vũ trụ chính để huấn luyện, đây chính là tuyển chọn tài nguyên”.  

 

Ngô Bình nói: “Xem ra giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính cũng có liên lạc với nhau. Nhưng anh không cần bất kỳ vị trí tuyển chọn gì cả, anh sẽ đến vũ trụ chính bằng chính thực lực của mình”, anh nghĩ trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả, đằng sau đó có thể ẩn chứa những hiểm họa khôn lường.  

 

Vân Thường cười nói: “Ừ, sư huynh đúng có là khả năng này”.  

 

Ngô Bình đứng dậy đi đến trong sân, định thư giãn gân cốt một chút. Anh đã luyện hai lần quyền rồi, mặt trời cũng đã lên cao.  

 

Đang định đi nghỉ ngơi thì có người đến gõ cửa, Trương Toàn vội mở cửa ra. Một tu sĩ trẻ tuổi bước vào, anh ta cười nói: “Tôi là Văn Lương, đến tìm sư đệ”.  

 

Văn Lương là đệ tử thứ hai của trưởng lão Liễu, có quan hệ rất rộng, lần trước anh ta mời Ngô Bình tham gia tiệc nhưng Ngô Bình không đi.  

 

Nghe nói có người đến, Ngô Bình đứng lên, chắp tay nói: “Chào sư huynh Văn”.  

 
 
Chương 5712: Con trai ông mua đấy


Cậu chọn một chiếc xe hơi chạy bằng điền, xe dài bốn mét chín, dẫn động bốn bánh, tăng lên một trăm cây số trên giờ chỉ trong ba giây, trang trí rất phong phú, sạc nhanh năm phút đã có thể sạc tám mươi phần trăm năng lượng. Trong quá trình chạy, chạy hơn hai nghìn năm trăm cây số thì một tháng sạc một lần cũng đủ.

Đây là chiếc xe điện thương hiệu xa xỉ, hình dán bên ngoài rất đẹp, hệ số an toàn cũng rất cao, giá bán khá cao, lên đến hơn sáu triệu chín trăm nghìn, cộng lại hết thì cũng gần bảy triệu.

Bởi vì có sẵn xe nên quá trình cũng nhanh chóng, hơn năm giờ chiều, Ngô Bình đã lái xe quay về nhà, nhà mới đã dọn dẹp gần xong, hơn nữa còn có hai chỗ để xe, một chỗ trong đó chính là đậu xe mới.

Cậu tìm nhân viên đăng ký thông tin xe rồi cầm chìa khóa quay về nhà. Mở cửa ra, cậu phát hiện mẹ đang dọn dẹp

trong phòng, tuy là tu sửa mới, nhưng bà ấy cũng không quá an tâm, phải dọn dẹp sạch sẽ. 

“Mẹ, mẹ cầm chìa khóa này đi”. Ngô Bình đưa chìa khóa xe cho Dương Quế Chỉ.

Dương Quế Chỉ vội cầm lấy, bà ấy nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Chìa khóa xe sao? Xe của ai?”

Ngô Bình: “Của mẹ đấy”. Dương Quế Giai ngạc nhiên: “Xe của mẹ?”

Ngô Bình: “Vâng, dừng ở bãi đỗ xe, mẹ mau đi xem thử coi sao!”

Dương Quế Chỉ vội vàng thay giày, đi thang máy xuống bãi đỗ xe nhìn xem, kết quả nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp đậu ở đó, biển số xe cũng không tệ- V6688.

Ngô Bình đi xuống theo, cười nói: “Mẹ, sau này chiếc xe này sẽ do mẹ lái đấy”.

“Bao nhiêu tiền vậy?”, bà ấy hỏi. “Bảy triệu”.

Dương Quế Chỉ lại không vui vẻ mấy, trừng mắt hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, con lấy tiền đâu ra?”

Ngô Bình: “Con thi đấu bóng rổ tốt, nên trường thưởng cho khoản tiền”. 

Lúc này Ngô Đại Hưng cũng lái xe về, dừng ở chỗ đỗ xe bên cạnh, nhìn thấy chỗ đỗ xe nhà mình có thêm một chiếc xe đẹp đế, ông ấy nóng máu hỏi: “Xe nhà ai đậu ở vị trí nhà chúng ta vậy?”

Dương Quế Chỉ không vui nói: “Xe của tôi”.

Ngô Đại Hưng ngây người: “Của bà?”

Dương Quế Chỉ thở dài: “Con trai ông mua đấy”.

Phản ứng của Ngô Đại Hưng thay đổi, ông ấy lập tức nhướng mày cười nói: “Vậy sao? Chiếc xe này rất tốt, bố để ý nó lâu rồi, mau đưa chìa khóa cho bố, bố lái xe đi thử xe”.

Dương Quế Chỉ: “Xe là con trai tặng tôi, ông thử gì mà thử?”, Nói rồi, tự bà ấy mở cửa xe, ngồi lên ghế lái.

Ngô Đại Hưng cười ha ha, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.

Ngô Bình lắc đầu, nói: “Con lên trước đây”.

Cậu vẫn chưa từng ở phòng mới, đến phòng. của mình, bên trong khá lớn, có một ban công. Chủ nhà trước tu sửa cũng không tệ, dọn dẹp qua loa một chút là có thể vào ở. 

Đồ của cậu cũng đã được bố mẹ dọn đến, sắp xếp vị trí cũng không khác với nhà cũ lúc trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom