Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5251


 Ngô Bình: “Không phải ạ”.  

 

Tả Thiên Thu gật đầu: “Thảo nào nó chưa thể lấy được công pháp, hóa ra là không nói thật”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, người không đột phá ngay sao?”  

 

Tả Thiên Thu: “Trước khi đột phá thì phải chuẩn bị vài thứ trước”.  

 

Nói rồi ông ta bảo Ngô Bình về trước, những chuyện khác cứ để ông ta sắp xếp.  

 

Về đến ruộng thuốc, Ngô Bình lấy Bát Tôn Pho tượng tiên ra bắt đầu dốc sức xây dựng bí phủ của anh. Mặc dù đã xây xong bảo tháp chín tầng nhưng chỉ là bên ngoài, kết cấu tinh xảo bên trong vẫn chưa hoàn thành.  

Advertisement

 

Lúc này anh vỗ tay một cái, tám pho tượng tiên biến thành tám tia sáng chói lọi chiếu vào bảo tháp chín tầng của anh, bắt đầu xây dựng bí phủ từ tầng một. Năng lượng của những pho tượng tiên này rất mạnh, chúng xây dựng bí phủ của anh dựa theo ý chí của anh và bằng cách vượt qua khả năng của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình dốc hết sức xây đến ngày thứ tư mới xây được tầng thứ nhất của bảo pháp chín tầng. Ngô Bình thêm một loại bí lực cấp Huyền vào trong tầng một của bảo pháp.  

 

Bí lực này chảy vào trong đó, tầng một của bảo tháp lập tức tạo ra một đại trận huyền diệu, lực trường của đại trận bắt đầu phát huy tác dụng, một thế giới nhỏ dần xuất hiện.  

 

Xây nên tầng thứ nhất của bảo pháp không lâu, anh nghe được giọng nói của Hắc Tướng ở bên ngoài: Chủ nhân, cô Băng Ngọc muốn gặp.  

 

Ngô Bình đẩy cửa bước ra, đi đến trước cửa vườn thuốc đã nhìn thấy Bằng Ngọc mặt mày trắng bệch nói: “Công tử, tôi nghe nói Hồng Lưu muốn khiêu chiến với anh”.  

 

Ngô Bình: “Khiêu chiến với tôi? Được thôi, tôi đang đợi anh ta đây”.  

 

Băng Ngọc lo lắng nói: “Công tử, lai lịch của Hồng Lưu rất khủng, gia tộc của anh ta là một thế lực cực kỳ mạnh. Nếu anh ta dám khiêu chiến với công tử thì chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Trên thế giới này làm gì có thứ gì hoàn hảo. Cô Băng Ngọc, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đánh bại anh ta”.  

 

Nghe Ngô Bình nói thế, Băng Ngọc cũng có lòng tin với anh, cô ta gật đầu nói: “Vậy Băng Ngọc đợi tin tốt của công tử”.  

 

Băng Ngọc đi rồi, Hắc Tướng nói: “Chủ nhân, nếu người này muốn thách đấu với anh, chắc chắn sẽ cho mọi người nhìn thấy. Tôi nghĩ chi bằng đến một nơi có nhiều người rồi tạo cơ hội cho anh ta”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Hắc Tướng, anh không sợ tôi thua sao?”  

 

Hắc Tướng: “Sao mà thua được chứ? Thực lực của chủ nhân chắc chắn có thể giết Hồng Lưu trong tích tắc”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy anh dẫn tôi đến một nơi nhiều người”.  

 

Hắc Tướng cười nói: “Nói đến nơi được mọi người chú ý nhất thì chắc chắn là “Kiêu Tử Lâu” rồi”.  

 

Mười lăm phút sau, Ngô Bình và Hắc Tướng xuất hiện trên một tòa nhà năm tầng bên trong Thái Chân Môn. Tòa nhà này được gọi là Kiêu Tử Lâu, là tòa nhà được xây dựng bởi người chủ mệnh đầu tiên của môn phái, tặng cho một đệ tử thiên kiêu. Về sau, tòa nhà này trở thành một điểm mốc tượng trưng, trong lịch sử chỉ có đệ tử của thủ lĩnh mới có thể lên đây, người này có thể đứng được trên đó thì đại diện cho việc người đó đã trở thành đệ tử của thủ lĩnh.  

 
 
Chương 5251


 Ngô Bình: “Không phải ạ”.  

 

Tả Thiên Thu gật đầu: “Thảo nào nó chưa thể lấy được công pháp, hóa ra là không nói thật”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, người không đột phá ngay sao?”  

 

Tả Thiên Thu: “Trước khi đột phá thì phải chuẩn bị vài thứ trước”.  

 

Nói rồi ông ta bảo Ngô Bình về trước, những chuyện khác cứ để ông ta sắp xếp.  

 

Về đến ruộng thuốc, Ngô Bình lấy Bát Tôn Pho tượng tiên ra bắt đầu dốc sức xây dựng bí phủ của anh. Mặc dù đã xây xong bảo tháp chín tầng nhưng chỉ là bên ngoài, kết cấu tinh xảo bên trong vẫn chưa hoàn thành.  

Advertisement

 

Lúc này anh vỗ tay một cái, tám pho tượng tiên biến thành tám tia sáng chói lọi chiếu vào bảo tháp chín tầng của anh, bắt đầu xây dựng bí phủ từ tầng một. Năng lượng của những pho tượng tiên này rất mạnh, chúng xây dựng bí phủ của anh dựa theo ý chí của anh và bằng cách vượt qua khả năng của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình dốc hết sức xây đến ngày thứ tư mới xây được tầng thứ nhất của bảo pháp chín tầng. Ngô Bình thêm một loại bí lực cấp Huyền vào trong tầng một của bảo pháp.  

 

Bí lực này chảy vào trong đó, tầng một của bảo tháp lập tức tạo ra một đại trận huyền diệu, lực trường của đại trận bắt đầu phát huy tác dụng, một thế giới nhỏ dần xuất hiện.  

 

Xây nên tầng thứ nhất của bảo pháp không lâu, anh nghe được giọng nói của Hắc Tướng ở bên ngoài: Chủ nhân, cô Băng Ngọc muốn gặp.  

 

Ngô Bình đẩy cửa bước ra, đi đến trước cửa vườn thuốc đã nhìn thấy Bằng Ngọc mặt mày trắng bệch nói: “Công tử, tôi nghe nói Hồng Lưu muốn khiêu chiến với anh”.  

 

Ngô Bình: “Khiêu chiến với tôi? Được thôi, tôi đang đợi anh ta đây”.  

 

Băng Ngọc lo lắng nói: “Công tử, lai lịch của Hồng Lưu rất khủng, gia tộc của anh ta là một thế lực cực kỳ mạnh. Nếu anh ta dám khiêu chiến với công tử thì chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Trên thế giới này làm gì có thứ gì hoàn hảo. Cô Băng Ngọc, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đánh bại anh ta”.  

 

Nghe Ngô Bình nói thế, Băng Ngọc cũng có lòng tin với anh, cô ta gật đầu nói: “Vậy Băng Ngọc đợi tin tốt của công tử”.  

 

Băng Ngọc đi rồi, Hắc Tướng nói: “Chủ nhân, nếu người này muốn thách đấu với anh, chắc chắn sẽ cho mọi người nhìn thấy. Tôi nghĩ chi bằng đến một nơi có nhiều người rồi tạo cơ hội cho anh ta”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Hắc Tướng, anh không sợ tôi thua sao?”  

 

Hắc Tướng: “Sao mà thua được chứ? Thực lực của chủ nhân chắc chắn có thể giết Hồng Lưu trong tích tắc”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy anh dẫn tôi đến một nơi nhiều người”.  

 

Hắc Tướng cười nói: “Nói đến nơi được mọi người chú ý nhất thì chắc chắn là “Kiêu Tử Lâu” rồi”.  

 

Mười lăm phút sau, Ngô Bình và Hắc Tướng xuất hiện trên một tòa nhà năm tầng bên trong Thái Chân Môn. Tòa nhà này được gọi là Kiêu Tử Lâu, là tòa nhà được xây dựng bởi người chủ mệnh đầu tiên của môn phái, tặng cho một đệ tử thiên kiêu. Về sau, tòa nhà này trở thành một điểm mốc tượng trưng, trong lịch sử chỉ có đệ tử của thủ lĩnh mới có thể lên đây, người này có thể đứng được trên đó thì đại diện cho việc người đó đã trở thành đệ tử của thủ lĩnh.  

 
 
Chương 5252


“Thế mà lại đứng trên Kiêu Tử Lâu, anh ta đang khiêu khích với sư huynh Hồng Lưu đấy sao?”  

 

“Ha ha, nghe nói sư huynh Hồng Lưu đang định gây phiền phức cho anh ta, bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt à?”  

 

“Đúng thế, quy tắc trong môn phái là ai có thể đứng trên Kiêu Tử Lâu thì đệ tử nào cũng có thể khiêu chiến với người đó. Ha ha, có kịch hay để xem rồi đây”.  

 

“Mọi người nói xem nếu Hồng Lưu đánh bại người này, mặt mũi của lão tổ sẽ để đâu?”  

 

“Hừ, có gì mà mất mặt chứ? Nếu tôi là anh ta, sau khi thất bại lập tức cút ra khỏi Thái Chân Môn, đỡ làm cho lão tổ mất mặt”.  

 

“Đúng thế, nếu thua rồi thì tự mình cút đi là được”.  

 

Advertisement

Rõ ràng là mọi người đều không xem trọng Ngô Bình, mặc dù anh cũng đã đi vào không gian cấp thứ ba, nhưng dù xét về thân phận hay tu vi, Hồng Lưu cũng hơn hẳn Ngô Bình.  

 

Trong tiếng bàn tán của mọi người, một người đàn ông mặc đồ tím, đầu đội mũ vàng xuất hiện, hắn trông có vẻ còn trẻ, lộ ra một tia kiêu ngạo.  

 

Hắn bay đến giữa không trung nhìn Ngô Bình đứng trên nóc tòa nhà nói: “Anh cũng xứng đứng trên Kiêu Tử Lâu à, xuống ngay”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi không xứng ở đây, cả Thái Chân Môn chẳng còn ai xứng nữa cả”.  

 

Hồng Lưu cười nhạo: “Anh nghĩ anh rất mạnh, nhưng trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ vô cùng nhỏ bé thôi”.  

 

Quanh người hắn tràn đầy khí tức, phóng ra một luồng sức mạnh kỳ bí, hắn thế mà lại là cường giả Bí Anh cảnh giới Bí Cảnh tầng tám.  

 

Khả năng nắm giữ bí lực và pháp lực của Bí Anh hơn Bí Thai, hơn hẳn tu sĩ cảnh giới Bí Phủ, thế nên Hồng Lưu xem thường Ngô Bình, ngay cả khi đối phương đã thật sự đi vào không gian tầng thứ ba của động Thái Chân.  

 

Ngô Bình thở dài: “Ai cho anh tự tin dám xem thường tôi thế?”  

 

Hồng Lưu lạnh nhạt nói: “Cậu đây là người nhà họ Hồng ở Hổ Khư, bối cảnh của nhà họ Hồng không thua kém gì Thái Chân Môn. Nhà họ Hồng đang dốc toàn lực đào tạo tôi, sao tôi có thể không bằng một nhân vật nhỏ bé như anh chứ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhân vật nhỏ? Sư tôn của tôi là Thái Chân lão tổ, anh lại dám nói tôi là người ất ơ nào đó”.  

 

Sắc mặt Hồng Lưu vẫn như thường: “Vậy thì làm sao? Nếu tôi đánh bại được anh thì anh chẳng là cái gì cả, Thái Chân lão tổ cũng sẽ bỏ mặc anh thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế tức là anh muốn thách đấu với tôi thật à?”  

 

Hồng Lưu cười mỉa: “Đi chết đi!”, hai tay hắn kết thành ấn, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, làn khói nhàn nhạt xuất hiện.  

 

Trong làn khói giọng của Hồng Lưu cực kỳ lạnh lùng: “Tôi là là bí thuật sát sinh mà tôi mới tu luyện, anh đi chết đi”.  

 

Hàng trăm sinh linh kỳ quái giống như bộ xương lao về phía Ngô Bình. Ngô Bình chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, anh bước chân trái ra, những người đó đột nhiên biến mất.  

 

Ngay sau đó một tiếng động vang lên, Hồng Lưu bị một chưởng đánh văng ra xa từ không trung mấy mươi mét rồi đập mạnh xuống đất, cả người đâm vào dưới nền đất hơn nửa mét.  

 

Lúc này hơn nửa xương cốt cả người Hồng Lưu đã gãy vụn, trước ngực xuất hiện dấu bàn tay, máu chảy ra từ thất khiếu, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt đờ đẫn.  
 
Chương 5252


“Thế mà lại đứng trên Kiêu Tử Lâu, anh ta đang khiêu khích với sư huynh Hồng Lưu đấy sao?”  

 

“Ha ha, nghe nói sư huynh Hồng Lưu đang định gây phiền phức cho anh ta, bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt à?”  

 

“Đúng thế, quy tắc trong môn phái là ai có thể đứng trên Kiêu Tử Lâu thì đệ tử nào cũng có thể khiêu chiến với người đó. Ha ha, có kịch hay để xem rồi đây”.  

 

“Mọi người nói xem nếu Hồng Lưu đánh bại người này, mặt mũi của lão tổ sẽ để đâu?”  

 

“Hừ, có gì mà mất mặt chứ? Nếu tôi là anh ta, sau khi thất bại lập tức cút ra khỏi Thái Chân Môn, đỡ làm cho lão tổ mất mặt”.  

 

“Đúng thế, nếu thua rồi thì tự mình cút đi là được”.  

 

Advertisement

Rõ ràng là mọi người đều không xem trọng Ngô Bình, mặc dù anh cũng đã đi vào không gian cấp thứ ba, nhưng dù xét về thân phận hay tu vi, Hồng Lưu cũng hơn hẳn Ngô Bình.  

 

Trong tiếng bàn tán của mọi người, một người đàn ông mặc đồ tím, đầu đội mũ vàng xuất hiện, hắn trông có vẻ còn trẻ, lộ ra một tia kiêu ngạo.  

 

Hắn bay đến giữa không trung nhìn Ngô Bình đứng trên nóc tòa nhà nói: “Anh cũng xứng đứng trên Kiêu Tử Lâu à, xuống ngay”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi không xứng ở đây, cả Thái Chân Môn chẳng còn ai xứng nữa cả”.  

 

Hồng Lưu cười nhạo: “Anh nghĩ anh rất mạnh, nhưng trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ vô cùng nhỏ bé thôi”.  

 

Quanh người hắn tràn đầy khí tức, phóng ra một luồng sức mạnh kỳ bí, hắn thế mà lại là cường giả Bí Anh cảnh giới Bí Cảnh tầng tám.  

 

Khả năng nắm giữ bí lực và pháp lực của Bí Anh hơn Bí Thai, hơn hẳn tu sĩ cảnh giới Bí Phủ, thế nên Hồng Lưu xem thường Ngô Bình, ngay cả khi đối phương đã thật sự đi vào không gian tầng thứ ba của động Thái Chân.  

 

Ngô Bình thở dài: “Ai cho anh tự tin dám xem thường tôi thế?”  

 

Hồng Lưu lạnh nhạt nói: “Cậu đây là người nhà họ Hồng ở Hổ Khư, bối cảnh của nhà họ Hồng không thua kém gì Thái Chân Môn. Nhà họ Hồng đang dốc toàn lực đào tạo tôi, sao tôi có thể không bằng một nhân vật nhỏ bé như anh chứ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhân vật nhỏ? Sư tôn của tôi là Thái Chân lão tổ, anh lại dám nói tôi là người ất ơ nào đó”.  

 

Sắc mặt Hồng Lưu vẫn như thường: “Vậy thì làm sao? Nếu tôi đánh bại được anh thì anh chẳng là cái gì cả, Thái Chân lão tổ cũng sẽ bỏ mặc anh thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế tức là anh muốn thách đấu với tôi thật à?”  

 

Hồng Lưu cười mỉa: “Đi chết đi!”, hai tay hắn kết thành ấn, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, làn khói nhàn nhạt xuất hiện.  

 

Trong làn khói giọng của Hồng Lưu cực kỳ lạnh lùng: “Tôi là là bí thuật sát sinh mà tôi mới tu luyện, anh đi chết đi”.  

 

Hàng trăm sinh linh kỳ quái giống như bộ xương lao về phía Ngô Bình. Ngô Bình chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, anh bước chân trái ra, những người đó đột nhiên biến mất.  

 

Ngay sau đó một tiếng động vang lên, Hồng Lưu bị một chưởng đánh văng ra xa từ không trung mấy mươi mét rồi đập mạnh xuống đất, cả người đâm vào dưới nền đất hơn nửa mét.  

 

Lúc này hơn nửa xương cốt cả người Hồng Lưu đã gãy vụn, trước ngực xuất hiện dấu bàn tay, máu chảy ra từ thất khiếu, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt đờ đẫn.  
 
Chương 5253


Sau khi đánh bại Hồng Lưu, Ngô Bình không nhìn hắn lấy một cái mà đi thẳng về vườn thuốc với Hắc Tướng.  

 

Tả Thiên Thu đang đợi anh trong vườn thuốc.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, sao người lại ở đây?”  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Con đánh bại được Hồng Lưu, địa vị cũng cơ bản đã ổn định. Nhưng tiếp theo vẫn nên làm vài việc, để cho các đệ tử trong môn phái khâm phục khẩu phục”.  

 

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Làm gì ạ?”  

 

Tả Thiên Thu: “Con có biết Võ đài tiên không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Đệ tử chưa từng nghe nói đến”.  

Advertisement

 

Tả Thiên Thu: “Thật ra Võ đài tiên là do những người trong vũ trụ chính tạo ra, họ lập ra vài võ đài rồi thu hút các tu sĩ của Đại Ngũ Hành Giới tham gia bằng số tiền thưởng khá lớn. Mà các tu sĩ trong vũ trụ chính sẽ đến đó để đặt cược”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên thật ra đó chỉ là một nơi đánh bài?”  

 

Tả Thiên Thu: “Ừ, mặc dù ta phản đối việc làm này nhưng tiền thưởng quả thật rất cao. Hơn nữa người bước lên võ đài đều có thứ hạng, đánh bại được cao thủ có thứ hạng tương ứng thì có thể lên bảng xếp hạng”.  

 

Ngô Bình: “Bảng xếp hạng gì cơ?”  

 

Tả Thiên Thu: “Có bảng Bí Cảnh, bảng Thần Thông, cũng có một bảng cho từng giai đoạn bí cảnh và cảnh giới Thần Thông, chẳng hạn như cảnh giới Bí Phủ của con cũng có một bảng cường gia Bí Phủ”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Thế nên con chỉ cần có tên trong bảng xếp hạng thì đệ tử Thái Chân Môn đều sẽ phục con”.  

 

Tả Thiên Thu: “Đúng thế, đây là cách nhanh nhất để con củng cố địa vị. Tất nhiên con phải suy xét cẩn thận, có thể đi hoặc không”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiền thưởng bao nhiêu?”  

 

Tả Thiên Thu: “Còn phụ thuộc vào người mà con thách đấu. Chẳng hạn như con khiêu chiến với cường giả xếp thứ mười trên bảng cường giả Bí Phủ thì tiền thưởng ít nhất là một trăm triệu tiền Linh”.  

 

Ngô Bình lại hỏi: “Người ở vũ trụ chính đặt cược, chúng ta cũng có thể đặt cược chứ?”  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Tất nhiên, họ không cấm các tu sĩ Đại Ngũ Hành Giới tham gia vào cuộc đánh cược, chỉ là số tiền họ cược rất lớn, cũng không dùng đến tiền Linh mà dùng tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Đổi tiền Tiên và tiền Linh thế nào?”  

 

Tả Thiên Thu: “Hiện giờ khoảng hai mươi ngàn tiền Linh mới có thể đổi được một tiền Tiên, tiền họ cược ít nhất là một trăm ngàn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Một trăm ngàn tiền Tiên tức là một tỷ hai tiền Linh, con có thể trả nổi”.  

 

Tả Thiên Thu: “Con muốn cược mình thắng?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, đệ tử vẫn rất có lòng tin vào bản thân đấy”.  

 

Tả Thiên Thu gật đầu: “Con thách đấu với cao thủ Bí Phủ đứng thứ mười thì tỷ lệ cược ít nhất là một cược năm. Đến vũ trụ chính cũng có thể dùng số tiền Tiên này, con có thể kiếm được nhiều hơn”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, chẳng phải người muốn đưa con đến thế tục sao? Tiền Tiên này có phải đổi ra tiền ở thế tục không?”  

 
 
Chương 5253


Sau khi đánh bại Hồng Lưu, Ngô Bình không nhìn hắn lấy một cái mà đi thẳng về vườn thuốc với Hắc Tướng.  

 

Tả Thiên Thu đang đợi anh trong vườn thuốc.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, sao người lại ở đây?”  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Con đánh bại được Hồng Lưu, địa vị cũng cơ bản đã ổn định. Nhưng tiếp theo vẫn nên làm vài việc, để cho các đệ tử trong môn phái khâm phục khẩu phục”.  

 

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Làm gì ạ?”  

 

Tả Thiên Thu: “Con có biết Võ đài tiên không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Đệ tử chưa từng nghe nói đến”.  

Advertisement

 

Tả Thiên Thu: “Thật ra Võ đài tiên là do những người trong vũ trụ chính tạo ra, họ lập ra vài võ đài rồi thu hút các tu sĩ của Đại Ngũ Hành Giới tham gia bằng số tiền thưởng khá lớn. Mà các tu sĩ trong vũ trụ chính sẽ đến đó để đặt cược”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên thật ra đó chỉ là một nơi đánh bài?”  

 

Tả Thiên Thu: “Ừ, mặc dù ta phản đối việc làm này nhưng tiền thưởng quả thật rất cao. Hơn nữa người bước lên võ đài đều có thứ hạng, đánh bại được cao thủ có thứ hạng tương ứng thì có thể lên bảng xếp hạng”.  

 

Ngô Bình: “Bảng xếp hạng gì cơ?”  

 

Tả Thiên Thu: “Có bảng Bí Cảnh, bảng Thần Thông, cũng có một bảng cho từng giai đoạn bí cảnh và cảnh giới Thần Thông, chẳng hạn như cảnh giới Bí Phủ của con cũng có một bảng cường gia Bí Phủ”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Thế nên con chỉ cần có tên trong bảng xếp hạng thì đệ tử Thái Chân Môn đều sẽ phục con”.  

 

Tả Thiên Thu: “Đúng thế, đây là cách nhanh nhất để con củng cố địa vị. Tất nhiên con phải suy xét cẩn thận, có thể đi hoặc không”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiền thưởng bao nhiêu?”  

 

Tả Thiên Thu: “Còn phụ thuộc vào người mà con thách đấu. Chẳng hạn như con khiêu chiến với cường giả xếp thứ mười trên bảng cường giả Bí Phủ thì tiền thưởng ít nhất là một trăm triệu tiền Linh”.  

 

Ngô Bình lại hỏi: “Người ở vũ trụ chính đặt cược, chúng ta cũng có thể đặt cược chứ?”  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Tất nhiên, họ không cấm các tu sĩ Đại Ngũ Hành Giới tham gia vào cuộc đánh cược, chỉ là số tiền họ cược rất lớn, cũng không dùng đến tiền Linh mà dùng tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Đổi tiền Tiên và tiền Linh thế nào?”  

 

Tả Thiên Thu: “Hiện giờ khoảng hai mươi ngàn tiền Linh mới có thể đổi được một tiền Tiên, tiền họ cược ít nhất là một trăm ngàn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Một trăm ngàn tiền Tiên tức là một tỷ hai tiền Linh, con có thể trả nổi”.  

 

Tả Thiên Thu: “Con muốn cược mình thắng?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, đệ tử vẫn rất có lòng tin vào bản thân đấy”.  

 

Tả Thiên Thu gật đầu: “Con thách đấu với cao thủ Bí Phủ đứng thứ mười thì tỷ lệ cược ít nhất là một cược năm. Đến vũ trụ chính cũng có thể dùng số tiền Tiên này, con có thể kiếm được nhiều hơn”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, chẳng phải người muốn đưa con đến thế tục sao? Tiền Tiên này có phải đổi ra tiền ở thế tục không?”  

 
 
Chương 5254


 Tả Thiên Thu: “Giữa thế tục và thế giới tu luyện có một sự ngăn cách nhất định nên không ai sẽ lấy tiền Tiên để đổi tiền của thế tục cả, dù sao thì đồ ở thế tục cũng vô dụng với người tu hành mà”.  

 

Ngô Bình suy xét một chốc rồi nói: “Sư tôn, con muốn tham gia Võ đài tiên”.  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Ừ, ta sẽ bảo Hắc Tướng dẫn con đến đó, con nhớ bảo trọng, chỉ thách đấu với đối thủ mà con chắc chắn thắng được”.  

 

“Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rồi”.  

 

Tả Thiên Thu đi rồi, anh lập tức hỏi Hắc Tướng: “Anh từng đến Võ đài tiên rồi sao?”  

 

Hắc Tướng: “Từng đến đó, nhưng những người tôi dẫn đến đó mấy lần trước đều bị đánh chết trên võ đài, tôi đem thi thể của họ về”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Lần này sẽ khác”.  

 

Hắc Tướng cười nói: “Khác biệt rất lớn luôn”.  

 

Võ đài tiên nằm ở một nơi mà thực hư cùng tồn tại ở Ngũ Hành Giới, được gọi là “Vườn đào mười dặm”. Vườn đào mười dặm có rất nhiều đào ngàn năm tuổi nhưng khi bạn bước vào đó sẽ tiếp xúc với một không gian đặc biệt, nơi này thực hư tương sinh, vũ trụ chính và tu sĩ cũng như tu sĩ của Đạo Ngũ Hành Giới đều có thể đến đây.  

 

Đi vào vườn đào, Ngô Bình thấy bên trong vô cùng rộng lớn, dài cả hàng ngàn dặm, rộng cả ngàn dặm. Trong không gian này có một quảng trường cực lớn, có vô số cột lớn cao thấp khác nhau trên quảng trường, trên mỗi cột tròn đều có vài khán giả.  

 

Dưới mấy cột tròn đó có rất nhiều võ đài cực lớn đường kính ba trăm mét, võ đài cao hai mươi mét, lúc này trên một vài võ đài đang diễn ra những trận đánh ác liệt, đôi khi có người bị đánh cho bị thương hoặc bị đánh chết ngay trên võ đài, hoặc rơi xuống võ đài.  

 

Ngô Bình đáp xuống trên một cây cột, diện tích cây cột là hàng ngàn mét vuông, bên cạnh có rất nhiều người, tất cả đều đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.  

 

Ngô Bình cũng nhìn một lát rồi nói: “Hắc Tướng, tôi có thể xuống dưới đánh bất cứ lúc nào sao?”  

 

Hắc Tướng: “Trước tiên phải đi đăng ký, chỉ có đăng ký mới có thể tham gia”.  

 

Hai người đến trước một tòa nhà trên quảng trường, trước cổng là một hàng người dài, những người này đều đến đây đăng ký, đăng ký xong thì người nào đạt tiêu chuẩn đều có thể tham gia.  

 

Xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Ngô Bình, anh điền vào phiếu đăng ký, viết cảnh giới tu vi, tuổi tác, tên họ và biệt danh của mình.  

 

Nhìn sang cột biệt danh, Ngô Bình nghĩ ngợi rồi viết “Bá Thiên” vào. Mặc dù biệt danh này rất quê mùa nhưng dễ nhớ, cũng xem như khá cổ xưa.  

 

Sau khi đăng ký xong, Ngô Bình nộp phí đăng ký, cầm lấy thẻ tên của mình, sau này anh tham gia vào bất kỳ võ đài nào thì chỉ cần đưa thẻ này ra để xác minh thân phận.  

 

Hắc Tướng hỏi: “Chủ nhận định khiêu chiến với ai thế?”  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì thách đầu với cao thủ xếp hạng thứ ba mươi của bảng Bí Phủ trước đi”.  

 

Hắc Tướng cầm lấy thẻ của anh rồi đi vào một tòa nhà khác. Khi ra khỏi đó, anh ta cầm một tờ giấy, trên đó ghi rõ trận đấu giữa Ngô Bình và Tôn Kiến Uy - cao thủ hạng thứ ba mươi trong bảng cường giả Bí Phủ sẽ diễn ra sau một canh giờ nữa, địa điểm là trên võ đài số năm Kỷ Sửu.  

 
 
Chương 5254


 Tả Thiên Thu: “Giữa thế tục và thế giới tu luyện có một sự ngăn cách nhất định nên không ai sẽ lấy tiền Tiên để đổi tiền của thế tục cả, dù sao thì đồ ở thế tục cũng vô dụng với người tu hành mà”.  

 

Ngô Bình suy xét một chốc rồi nói: “Sư tôn, con muốn tham gia Võ đài tiên”.  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Ừ, ta sẽ bảo Hắc Tướng dẫn con đến đó, con nhớ bảo trọng, chỉ thách đấu với đối thủ mà con chắc chắn thắng được”.  

 

“Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rồi”.  

 

Tả Thiên Thu đi rồi, anh lập tức hỏi Hắc Tướng: “Anh từng đến Võ đài tiên rồi sao?”  

 

Hắc Tướng: “Từng đến đó, nhưng những người tôi dẫn đến đó mấy lần trước đều bị đánh chết trên võ đài, tôi đem thi thể của họ về”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Lần này sẽ khác”.  

 

Hắc Tướng cười nói: “Khác biệt rất lớn luôn”.  

 

Võ đài tiên nằm ở một nơi mà thực hư cùng tồn tại ở Ngũ Hành Giới, được gọi là “Vườn đào mười dặm”. Vườn đào mười dặm có rất nhiều đào ngàn năm tuổi nhưng khi bạn bước vào đó sẽ tiếp xúc với một không gian đặc biệt, nơi này thực hư tương sinh, vũ trụ chính và tu sĩ cũng như tu sĩ của Đạo Ngũ Hành Giới đều có thể đến đây.  

 

Đi vào vườn đào, Ngô Bình thấy bên trong vô cùng rộng lớn, dài cả hàng ngàn dặm, rộng cả ngàn dặm. Trong không gian này có một quảng trường cực lớn, có vô số cột lớn cao thấp khác nhau trên quảng trường, trên mỗi cột tròn đều có vài khán giả.  

 

Dưới mấy cột tròn đó có rất nhiều võ đài cực lớn đường kính ba trăm mét, võ đài cao hai mươi mét, lúc này trên một vài võ đài đang diễn ra những trận đánh ác liệt, đôi khi có người bị đánh cho bị thương hoặc bị đánh chết ngay trên võ đài, hoặc rơi xuống võ đài.  

 

Ngô Bình đáp xuống trên một cây cột, diện tích cây cột là hàng ngàn mét vuông, bên cạnh có rất nhiều người, tất cả đều đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.  

 

Ngô Bình cũng nhìn một lát rồi nói: “Hắc Tướng, tôi có thể xuống dưới đánh bất cứ lúc nào sao?”  

 

Hắc Tướng: “Trước tiên phải đi đăng ký, chỉ có đăng ký mới có thể tham gia”.  

 

Hai người đến trước một tòa nhà trên quảng trường, trước cổng là một hàng người dài, những người này đều đến đây đăng ký, đăng ký xong thì người nào đạt tiêu chuẩn đều có thể tham gia.  

 

Xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Ngô Bình, anh điền vào phiếu đăng ký, viết cảnh giới tu vi, tuổi tác, tên họ và biệt danh của mình.  

 

Nhìn sang cột biệt danh, Ngô Bình nghĩ ngợi rồi viết “Bá Thiên” vào. Mặc dù biệt danh này rất quê mùa nhưng dễ nhớ, cũng xem như khá cổ xưa.  

 

Sau khi đăng ký xong, Ngô Bình nộp phí đăng ký, cầm lấy thẻ tên của mình, sau này anh tham gia vào bất kỳ võ đài nào thì chỉ cần đưa thẻ này ra để xác minh thân phận.  

 

Hắc Tướng hỏi: “Chủ nhận định khiêu chiến với ai thế?”  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì thách đầu với cao thủ xếp hạng thứ ba mươi của bảng Bí Phủ trước đi”.  

 

Hắc Tướng cầm lấy thẻ của anh rồi đi vào một tòa nhà khác. Khi ra khỏi đó, anh ta cầm một tờ giấy, trên đó ghi rõ trận đấu giữa Ngô Bình và Tôn Kiến Uy - cao thủ hạng thứ ba mươi trong bảng cường giả Bí Phủ sẽ diễn ra sau một canh giờ nữa, địa điểm là trên võ đài số năm Kỷ Sửu.  

 
 
Chương 5255


 Quả nhiên mọi người đều nhìn lên màn sáng, ai nấy cũng lộ ra vẻ phấn khích.  

 

Trên mấy cây cột màu vàng ở vị trí cao nhất, một nhóm nam nữ cười nói vui vẻ, họ là những người đến từ vũ trụ chính, đến đây để tham gia đánh cược. Ngô Bình thách đấu với cường giả cũng khiến họ cảm thấy vô cùng phấn khích.  

 

Không lâu sau đã có người bắt đầu đặt cược, đồng thời tỷ lệ đặt cược cũng được đưa ra, tỷ lệ đặt cược cho những người cược Ngô Bình thắng một lần là cược một ăn sáu, nhưng cuối cùng giảm xuống còn cược một ăn năm chấm ba.  

 

Người đặt cược đa số đều là các tu sĩ của vũ trụ chính, dù sao họ cũng có nhiều tiền.  

 

Ngô Bình đưa cho Hắc Tướng bốn tỷ tiền Linh, bảo anh ta đi đổi ra tiền Tiên. Cuối cùng bốn tỷ tiền Linh chỉ đổi được một trăm bảy mươi lăm tiền Tiên, rõ là có sự khác biệt với tỷ lệ hối đoái thực một so với mười ngàn.  

 

Ngô Bình cũng không để tâm lắm, vì sau đó anh sẽ khiến được một số tiền khổng lồ bằng cách đặt cược vào bản thân mình giành chiến thắng trận chiến.  

 

Advertisement

Nửa tiếng sau, một bóng người vạm vỡ đáp xuống trên một cây cột tròn, người này để trần, mặc một chiếc quần ống túm, cơ bắp quanh người toát ra ánh sáng màu vàng, hắn còn quấn một cái đai màu đỏ trên trán.  

 

Người này cao hai mét hai, sức mạnh vô hạn, hắn chính là Tôn Kiến Uy, người có biệt danh là Thiết Sơn Hoành.  

 

Hai cánh tay Tôn Kiến Uy để chéo trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô Bình đứng trên cây cột phía đối diện, ánh mắt còn toát ra tia sát khí.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, mặc dù Tôn Kiến Uy cũng là tu sĩ Bí Phủ nhưng bí phủ của hắn hơi đặc biệt khiến sức mạnh của hắn vô cùng tận, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình cười, hỏi: “Đánh bại hắn thì được thưởng bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Đánh bại hắn sẽ có sáu trăm triệu tiền linh”.  

 

“Anh hãy dùng hết một trăm bảy mươi lăm tiền tiên cược tôi thắng đi”.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Được”.  

 

Bên kia đã cược tiền tiên, thời gian cũng đã đến, Ngô Bình và Tôn Kiến Uy lần lượt bay lên đài thi đấu Ất Sửu số năm.  

 

Trên đài thi đấu khổng lồ, hai người họ cách nhau ba mươi, bốn mươi mét.  

 

Thật ra Ngô Bình không hứng thú với chuyện thắng thua lắm, lần này anh đến là để kiếm tiền, vì vậy, trong trận đầu tiên, anh không có ý định sẽ biểu hiện quá xuất sắc, trận này anh phải đánh không phân thắng bại với Tôn Kiến Uy và thắng đối phương vào phút chót. Vậy thì sau này, khi anh thách đấu với người có vị trí xếp hạng cao hơn, mới có thể kiếm được nhiều hơn.  

 

“Một người mới đến mà lại dám thách thức cao thủ top năm trên bảng xếp hạng, anh gan đấy”. Tôn Kiến Uy lạnh lùng nói: “Nhưng chỉ có dũng khí thôi chưa đủ, vẫn phải cần có thực lực mới được”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng tôi sẽ dốc hết sức, bắt đầu đi nào”.  

 

Tiếng chiêng vang lên, hai bên xáp vào nhau, hai bóng người tông thẳng về phía đối phương, sau đó văng ngược ra thật mạnh.  

 

Hiệp một, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua ai.  

 

“Tiếp nào”. Tôn Kiến Uy hét lên rồi lại tấn công tiếp.  

 

Cách chiến đấu của hai người họ vô cùng đơn giản và trực tiếp, tay chưởng, chân đá, đòn nào cũng trúng. Hai bên đánh với nhau hơn một trăm chiêu thì tất cả mọi người đều nhìn ra được thực lực của họ tương đương nhau, e rằng rất khó để phân thắng bại.  

 
 
Chương 5255


 Quả nhiên mọi người đều nhìn lên màn sáng, ai nấy cũng lộ ra vẻ phấn khích.  

 

Trên mấy cây cột màu vàng ở vị trí cao nhất, một nhóm nam nữ cười nói vui vẻ, họ là những người đến từ vũ trụ chính, đến đây để tham gia đánh cược. Ngô Bình thách đấu với cường giả cũng khiến họ cảm thấy vô cùng phấn khích.  

 

Không lâu sau đã có người bắt đầu đặt cược, đồng thời tỷ lệ đặt cược cũng được đưa ra, tỷ lệ đặt cược cho những người cược Ngô Bình thắng một lần là cược một ăn sáu, nhưng cuối cùng giảm xuống còn cược một ăn năm chấm ba.  

 

Người đặt cược đa số đều là các tu sĩ của vũ trụ chính, dù sao họ cũng có nhiều tiền.  

 

Ngô Bình đưa cho Hắc Tướng bốn tỷ tiền Linh, bảo anh ta đi đổi ra tiền Tiên. Cuối cùng bốn tỷ tiền Linh chỉ đổi được một trăm bảy mươi lăm tiền Tiên, rõ là có sự khác biệt với tỷ lệ hối đoái thực một so với mười ngàn.  

 

Ngô Bình cũng không để tâm lắm, vì sau đó anh sẽ khiến được một số tiền khổng lồ bằng cách đặt cược vào bản thân mình giành chiến thắng trận chiến.  

 

Advertisement

Nửa tiếng sau, một bóng người vạm vỡ đáp xuống trên một cây cột tròn, người này để trần, mặc một chiếc quần ống túm, cơ bắp quanh người toát ra ánh sáng màu vàng, hắn còn quấn một cái đai màu đỏ trên trán.  

 

Người này cao hai mét hai, sức mạnh vô hạn, hắn chính là Tôn Kiến Uy, người có biệt danh là Thiết Sơn Hoành.  

 

Hai cánh tay Tôn Kiến Uy để chéo trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô Bình đứng trên cây cột phía đối diện, ánh mắt còn toát ra tia sát khí.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, mặc dù Tôn Kiến Uy cũng là tu sĩ Bí Phủ nhưng bí phủ của hắn hơi đặc biệt khiến sức mạnh của hắn vô cùng tận, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình cười, hỏi: “Đánh bại hắn thì được thưởng bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Đánh bại hắn sẽ có sáu trăm triệu tiền linh”.  

 

“Anh hãy dùng hết một trăm bảy mươi lăm tiền tiên cược tôi thắng đi”.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Được”.  

 

Bên kia đã cược tiền tiên, thời gian cũng đã đến, Ngô Bình và Tôn Kiến Uy lần lượt bay lên đài thi đấu Ất Sửu số năm.  

 

Trên đài thi đấu khổng lồ, hai người họ cách nhau ba mươi, bốn mươi mét.  

 

Thật ra Ngô Bình không hứng thú với chuyện thắng thua lắm, lần này anh đến là để kiếm tiền, vì vậy, trong trận đầu tiên, anh không có ý định sẽ biểu hiện quá xuất sắc, trận này anh phải đánh không phân thắng bại với Tôn Kiến Uy và thắng đối phương vào phút chót. Vậy thì sau này, khi anh thách đấu với người có vị trí xếp hạng cao hơn, mới có thể kiếm được nhiều hơn.  

 

“Một người mới đến mà lại dám thách thức cao thủ top năm trên bảng xếp hạng, anh gan đấy”. Tôn Kiến Uy lạnh lùng nói: “Nhưng chỉ có dũng khí thôi chưa đủ, vẫn phải cần có thực lực mới được”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng tôi sẽ dốc hết sức, bắt đầu đi nào”.  

 

Tiếng chiêng vang lên, hai bên xáp vào nhau, hai bóng người tông thẳng về phía đối phương, sau đó văng ngược ra thật mạnh.  

 

Hiệp một, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua ai.  

 

“Tiếp nào”. Tôn Kiến Uy hét lên rồi lại tấn công tiếp.  

 

Cách chiến đấu của hai người họ vô cùng đơn giản và trực tiếp, tay chưởng, chân đá, đòn nào cũng trúng. Hai bên đánh với nhau hơn một trăm chiêu thì tất cả mọi người đều nhìn ra được thực lực của họ tương đương nhau, e rằng rất khó để phân thắng bại.  

 
 
Chương 5256


Lúc đánh đến chiêu thứ hai trăm, chưởng pháp của Ngô Bình bỗng thay đổi, anh chưởng một chưởng lên ngực Tôn Kiến Uy.  

 

Tôn Kiến Uy trúng một chưởng thì lập tức đơ cứng người, ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình thở dốc, nói: “Đã nhường rồi”.  

 

Mấy giây sau, Tôn Kiến Uy lại đứng lên lại, nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy thắc mắc, chưởng đó quá bất ngờ, hơn nữa lại vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã đánh gục được hắn.  

 

Nhưng thua là thua, hắn chắp tay, quay đầu rời khỏi đài thi đấu.  

 

“Người mới thắng”.  

 

Advertisement

Trên một cây cột cao nhất, phần lớn mọi người đều đang thở dài, vì họ đều cược Tôn Kiến Uy thắng. Đương nhiên, cũng có số ít người cười vì họ đã cược Ngô Bình.  

 

Hắc Tướng quay về trụ chính không lâu thì cầm phần thưởng quay lại, hắn vô cùng phấn khởi, nói: “Chủ nhân, trừ hết mọi chi phí, còn kiếm được sáu trăm bảy mươi bảy nghìn tiền tiên”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, trận tiếp theo anh tiếp tục đặt tôi thắng, đổi thêm ít tiền tiên, gom cho đủ tám trăm tám mươi nghìn”.  

 

Hắc Tướng chớp mắt: “Chủ nhân, vậy tiếp theo thách đấu ai?”  

 

“Người xếp thứ mười của Bí Phủ”. Anh nói.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay”.  

 

Màn ánh sáng lại nhanh chóng xuất hiện tên của Ngô Bình, vì lần này người anh muốn thách thức là cao thủ thứ mười trên bảng Bí Phủ, Bạch Long Tề Phi.  

 

Hội trường lại rúng động, thực lực của Ngô Bình tương đương với cao thủ thứ năm mươi, theo lý thì thực lực kém cao thủ thứ mười rất xa, sao anh lại dám thách thức?  

 

Tỷ lệ cược khi Ngô Bình thắng thay đổi nhiều lần, cuối cùng ổn định lại ở mức bốn chấm năm. Rõ ràng phần lớn mọi người vẫn không đánh giá cao Ngô Bình, vì dù sao thì thực lực của anh cũng chỉ mạnh hơn cao thủ thứ năm mươi một chút, so mười cao thủ thứ mười thì cách biệt quá xa, xác suất thắng gần như bằng không.  

 

Trận này Ngô Bình cược toàn bộ tài sản, nếu anh thắng thì tiền tiên trong tay sẽ tăng lên đến hơn ba triệu sáu trăm năm mươi nghìn.  

 

Tháng sau anh đã phải đến vũ trụ chính rồi, mà tiền dùng ở đó lại là tiền tiên, đương nhiên anh phải để dành một ít để mua thêm vật tư ở đó.  

 

Cuối cùng Bạch Long Tề Phi cũng xuất hiện, hắn đáp xuống đài thi đấu, Ngô Bình cũng nối đuôi theo sau.  

 

Bạch Long Tề Phi là một người đàn ông vô cùng điển trai, mặc một bộ đồ trắng, phong độ ngời ngời. Hắn vừa xuất hiện thì đã có không ít tu sĩ nữ ngước nhìn, thậm chí còn có người cao giọng gọi tên Bạch Long Tề Phi.  

 

Hắc Tướng đã cược mạnh tay và quay lại, hắn nói: “Chủ nhân, xong trận này còn đánh nữa không?”  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi thách thức cao thủ số một thì anh nghĩ tỷ lệ chung độ sẽ là bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Chắc tầm một chung ba. Thực lực của cao thủ số một quá mạnh, từ khi anh ghi danh trên bảng thì đã không có ai lay chuyển được địa vị của hắn. Người đó là Thần Ma Linh Đào”.  

 

Ngô Bình: “Đặt biệt hiệu là thần ma, xem ra thực lực của hắn thật sự rất mạnh. Nhưng tôi vẫn muốn thách đấu với hắn”.  

 
 
Chương 5256


Lúc đánh đến chiêu thứ hai trăm, chưởng pháp của Ngô Bình bỗng thay đổi, anh chưởng một chưởng lên ngực Tôn Kiến Uy.  

 

Tôn Kiến Uy trúng một chưởng thì lập tức đơ cứng người, ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình thở dốc, nói: “Đã nhường rồi”.  

 

Mấy giây sau, Tôn Kiến Uy lại đứng lên lại, nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy thắc mắc, chưởng đó quá bất ngờ, hơn nữa lại vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã đánh gục được hắn.  

 

Nhưng thua là thua, hắn chắp tay, quay đầu rời khỏi đài thi đấu.  

 

“Người mới thắng”.  

 

Advertisement

Trên một cây cột cao nhất, phần lớn mọi người đều đang thở dài, vì họ đều cược Tôn Kiến Uy thắng. Đương nhiên, cũng có số ít người cười vì họ đã cược Ngô Bình.  

 

Hắc Tướng quay về trụ chính không lâu thì cầm phần thưởng quay lại, hắn vô cùng phấn khởi, nói: “Chủ nhân, trừ hết mọi chi phí, còn kiếm được sáu trăm bảy mươi bảy nghìn tiền tiên”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, trận tiếp theo anh tiếp tục đặt tôi thắng, đổi thêm ít tiền tiên, gom cho đủ tám trăm tám mươi nghìn”.  

 

Hắc Tướng chớp mắt: “Chủ nhân, vậy tiếp theo thách đấu ai?”  

 

“Người xếp thứ mười của Bí Phủ”. Anh nói.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay”.  

 

Màn ánh sáng lại nhanh chóng xuất hiện tên của Ngô Bình, vì lần này người anh muốn thách thức là cao thủ thứ mười trên bảng Bí Phủ, Bạch Long Tề Phi.  

 

Hội trường lại rúng động, thực lực của Ngô Bình tương đương với cao thủ thứ năm mươi, theo lý thì thực lực kém cao thủ thứ mười rất xa, sao anh lại dám thách thức?  

 

Tỷ lệ cược khi Ngô Bình thắng thay đổi nhiều lần, cuối cùng ổn định lại ở mức bốn chấm năm. Rõ ràng phần lớn mọi người vẫn không đánh giá cao Ngô Bình, vì dù sao thì thực lực của anh cũng chỉ mạnh hơn cao thủ thứ năm mươi một chút, so mười cao thủ thứ mười thì cách biệt quá xa, xác suất thắng gần như bằng không.  

 

Trận này Ngô Bình cược toàn bộ tài sản, nếu anh thắng thì tiền tiên trong tay sẽ tăng lên đến hơn ba triệu sáu trăm năm mươi nghìn.  

 

Tháng sau anh đã phải đến vũ trụ chính rồi, mà tiền dùng ở đó lại là tiền tiên, đương nhiên anh phải để dành một ít để mua thêm vật tư ở đó.  

 

Cuối cùng Bạch Long Tề Phi cũng xuất hiện, hắn đáp xuống đài thi đấu, Ngô Bình cũng nối đuôi theo sau.  

 

Bạch Long Tề Phi là một người đàn ông vô cùng điển trai, mặc một bộ đồ trắng, phong độ ngời ngời. Hắn vừa xuất hiện thì đã có không ít tu sĩ nữ ngước nhìn, thậm chí còn có người cao giọng gọi tên Bạch Long Tề Phi.  

 

Hắc Tướng đã cược mạnh tay và quay lại, hắn nói: “Chủ nhân, xong trận này còn đánh nữa không?”  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi thách thức cao thủ số một thì anh nghĩ tỷ lệ chung độ sẽ là bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Chắc tầm một chung ba. Thực lực của cao thủ số một quá mạnh, từ khi anh ghi danh trên bảng thì đã không có ai lay chuyển được địa vị của hắn. Người đó là Thần Ma Linh Đào”.  

 

Ngô Bình: “Đặt biệt hiệu là thần ma, xem ra thực lực của hắn thật sự rất mạnh. Nhưng tôi vẫn muốn thách đấu với hắn”.  

 
 
Chương 5257


 Hắc Tướng: “Đúng vậy”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Vậy chỉ đành để sau này rồi tính vậy”.  

 

Bạch Long Tề Phi nhanh chóng lên lôi đài, đấu với Ngô Bình.  

 

Lần này Ngô Bình không giấu giếm nữa, anh dùng bí pháp, đánh Tề Phi ra khỏi lôi đài chỉ trong vòng mười chiêu, cuộc chiến kết thúc.  

 

Sau khi tính tiền, anh lại kiếm thêm được hơn hai triệu mấy tiền tiên, số tiền tiên trong tay đã vượt ba trăm sáu mươi lăm vạn.  

 

Cùng lúc đó, anh cũng chính thức vươn lên vị trí cao thủ thứ mười của bảng Bí Phủ.  

 

Hắc Tướng lấy được tiền thì nói: “Chủ nhân, chúng ta về trước đi, có nhiều tiền dễ bị người khác hại lắm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu, thi triển độn thuật, nhanh chóng về lại Thái Chân Môn.  

 

Anh vừa đến Thái Chân Môn thì thấy tất cả đệ tử đều đứng dưới đất và trên không, dường như đang đợi ai đó.  

 

Ngô Bình xuất hiện, những đệ tử đó liền đồng thanh hoan hô. Thì ra có vài đệ tử và trưởng lão của Thái Chân Môn ở chỗ lôi đài, họ đã lập tức truyền tin về cho Thái Chân Môn.  

 

“Lý công tử, xếp vị trí thứ mười của Tiên Lôi Bí Phủ cảnh, anh ngầu quá đi”.  

 

“Lý công tử, anh là thần tượng của tôi”.  

 

“Lý công tử, lần sau nhất định phải giành được vị trí số một, làm rạng danh Thái Chân Môn chúng ta”.  

 

Một đám đệ tử nữ cũng vây đến, người tặng hoa, kẻ tặng thức ăn.  

 

May mà có một vị trưởng lão đến giải vây cho Ngô Bình, nói: “Mọi người lui xuống hết đi”.  

 

Sau đó nhỏ tiếng nói với anh: “Công tử, chưởng môn có lời mời”.  

 

Mặc dù Ngô Bình gia nhập Thái Chân Môn nhưng lại không thân thiết với chưởng môn. Có điều, anh biết sư tôn và chưởng môn có quan hệ khá tốt, anh lập tức để Hắc Tướng về trước, còn mình thì đi gặp chưởng môn.  

 

Trong một căn nhà nhỏ yên tĩnh, dưới một cây mai, chưởng môn Mạc Thiên Sầu đang pha trà, trà là tiên trà thượng hạng, nước được dùng cũng là nước suối tiên.  

 

Ngô Bình được dắt đến thì hành lễ chào: “Chào chưởng môn”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười hehe: “Sư đệ Huyền Bình, mau đến ngồi đi”.  

 

Ngô Bình được anh ta gọi bằng sư đệ thì cũng không thấy bất ngờ, Mạc Thiên Sầu là vai dưới của sư tôn nên cũng cùng cấp với anh.  

 

Ngô Bình liền ngồi đối diện với Mạc Thiên Sầu. Mạc Thiên Sầu là một sư huynh già với nụ cười hiền hòa, cách nói chuyện bình thản, với sức hút đặc biệt.  

 

“Sư đệ, đây là trà tiên quý của tôi, cậu nếm thử xem”. Anh ta vừa nói vừa đặt một ly trà trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hớp một ngụm nhỏ, dư vị rất đậm đà, còn có mười hai loại dược lực có tác dụng thần kỳ với cơ thể anh, anh khen: “Trà ngon, tác dụng của trà này không thua gì đan dược cấp bốn”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Sư đệ thật biết nhìn, loại trà này được điều chế đặc biệt, đúng là hiệu quả không kém gì đan dược”.  

 
 
Chương 5257


 Hắc Tướng: “Đúng vậy”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Vậy chỉ đành để sau này rồi tính vậy”.  

 

Bạch Long Tề Phi nhanh chóng lên lôi đài, đấu với Ngô Bình.  

 

Lần này Ngô Bình không giấu giếm nữa, anh dùng bí pháp, đánh Tề Phi ra khỏi lôi đài chỉ trong vòng mười chiêu, cuộc chiến kết thúc.  

 

Sau khi tính tiền, anh lại kiếm thêm được hơn hai triệu mấy tiền tiên, số tiền tiên trong tay đã vượt ba trăm sáu mươi lăm vạn.  

 

Cùng lúc đó, anh cũng chính thức vươn lên vị trí cao thủ thứ mười của bảng Bí Phủ.  

 

Hắc Tướng lấy được tiền thì nói: “Chủ nhân, chúng ta về trước đi, có nhiều tiền dễ bị người khác hại lắm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu, thi triển độn thuật, nhanh chóng về lại Thái Chân Môn.  

 

Anh vừa đến Thái Chân Môn thì thấy tất cả đệ tử đều đứng dưới đất và trên không, dường như đang đợi ai đó.  

 

Ngô Bình xuất hiện, những đệ tử đó liền đồng thanh hoan hô. Thì ra có vài đệ tử và trưởng lão của Thái Chân Môn ở chỗ lôi đài, họ đã lập tức truyền tin về cho Thái Chân Môn.  

 

“Lý công tử, xếp vị trí thứ mười của Tiên Lôi Bí Phủ cảnh, anh ngầu quá đi”.  

 

“Lý công tử, anh là thần tượng của tôi”.  

 

“Lý công tử, lần sau nhất định phải giành được vị trí số một, làm rạng danh Thái Chân Môn chúng ta”.  

 

Một đám đệ tử nữ cũng vây đến, người tặng hoa, kẻ tặng thức ăn.  

 

May mà có một vị trưởng lão đến giải vây cho Ngô Bình, nói: “Mọi người lui xuống hết đi”.  

 

Sau đó nhỏ tiếng nói với anh: “Công tử, chưởng môn có lời mời”.  

 

Mặc dù Ngô Bình gia nhập Thái Chân Môn nhưng lại không thân thiết với chưởng môn. Có điều, anh biết sư tôn và chưởng môn có quan hệ khá tốt, anh lập tức để Hắc Tướng về trước, còn mình thì đi gặp chưởng môn.  

 

Trong một căn nhà nhỏ yên tĩnh, dưới một cây mai, chưởng môn Mạc Thiên Sầu đang pha trà, trà là tiên trà thượng hạng, nước được dùng cũng là nước suối tiên.  

 

Ngô Bình được dắt đến thì hành lễ chào: “Chào chưởng môn”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười hehe: “Sư đệ Huyền Bình, mau đến ngồi đi”.  

 

Ngô Bình được anh ta gọi bằng sư đệ thì cũng không thấy bất ngờ, Mạc Thiên Sầu là vai dưới của sư tôn nên cũng cùng cấp với anh.  

 

Ngô Bình liền ngồi đối diện với Mạc Thiên Sầu. Mạc Thiên Sầu là một sư huynh già với nụ cười hiền hòa, cách nói chuyện bình thản, với sức hút đặc biệt.  

 

“Sư đệ, đây là trà tiên quý của tôi, cậu nếm thử xem”. Anh ta vừa nói vừa đặt một ly trà trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hớp một ngụm nhỏ, dư vị rất đậm đà, còn có mười hai loại dược lực có tác dụng thần kỳ với cơ thể anh, anh khen: “Trà ngon, tác dụng của trà này không thua gì đan dược cấp bốn”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Sư đệ thật biết nhìn, loại trà này được điều chế đặc biệt, đúng là hiệu quả không kém gì đan dược”.  

 
 
Chương 5258


Ngô Bình vừa nghe đã biết Mạc Thiên Sầu muốn nhờ anh luyện đan, anh cười nói: “Chưởng môn, trình độ luyện đan của sư tôn tôi hơn tôi cả trăm lần, tại sao không nhờ ông ấy ra tay?”  

 

Mạc Thiên Sầu nghe vậy thì im lặng, chuyện này khiến Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ chuyện còn có ẩn tình bên trong?  

 

Quả nhiên, Mạc Thiên Sầu thở dài, nói: “Năm đó sư bá bị một người rất mạnh tước đi tên tuổi. Không những vậy, người kia còn không cho phép sư bá luyện đan. Nếu ông ấy luyện đa, người đó sẽ đến môn phái chém giết, lấy mạng sư bá”.  

 

Chuyện tước đoạt tên tuổi thì Ngô Bình biết, nghe vậy anh tức giận nói: “Lý nào lại như vậy!”  

 

Mạc Thiên Thiên: “Vì vậy, tôi chỉ có thể tìm sư đệ giúp thôi”.  

 

Ngô Bình suy tư một lúc rồi nói: “Chưởng môn muốn luyện đan dược gì?”  

 

Advertisement

Mạc Thiên Sầu lấy ra một phương thuốc, nói: “Phương thuốc này, không có trong danh sách đan dược kia, là do tôi vô tình có được, gọi là Thái Thượng linh Cảm Đan. Dùng thuốc này, có thể tiến đến cảnh giới Thái Thượng, từ đó nâng cao năng lực cảm ngộ, mau chóng đột phá”.  

 

Ngô Bình nhìn phương thuốc, anh nhíu mày: “Chưởng môn, không phải tôi không muốn giúp, mà đan sư luyện đan dược này, bản thân phải tiến vào cảnh giới Thái Thượng”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Vì vậy, tôi còn muốn đưa cho sư đệ một thứ”.  

 

Sau đó, anh ta lấy ra một viên đan dược, nói: “Đây là Thái Thượng Cảm Ứng Đan, sau khi dùng nó, có thể duy trì trạng thái cảnh giới Thái Thượng trong vòng một canh giờ”.  

 

Ngô Bình nhận lấy đan dược, hỏi: “Dược liệu đã đủ rồi sao?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Hơn một năm trước đã chuẩn bị đủ rồi, chỉ là không tìm được luyện đan sư cao minh giúp thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể thử xem, nhưng không chắc sẽ thành công”.  

 

Mạc Thiên Sầu vui mừng: “Sư đệ, nếu cậu luyện đan dược này thành công, xem như cũng khiế sư bá nở mày nở mặt, cũng khiến tên phản đồ biết rõ, sư bá có thể thực hiện nguyện vọng của mình mà không cần anh ta”.  

 

Ngô Bình sững sờ: “Phản đồ gì?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Nói ra thì dài, có thời gian tôi sẽ nói với sư đệ”.  

 

Ngô Bình: “Được, vậy tôi đi lấy dược liệu, quay về dược viên để luyện đan”.  

 

Mạc Thiên Sầu lấy ra một chiếc nhẫn, bên trong có dược liệu anh ta bỏ vào. Dược liệu anh ta thu thập cũng đủ luyện chế trên ba lò Thái Thượng Cảm Ứng Đan.  

 

Quay về dược viên, Ngô Bình lấy dược liệu ra, sau đó luyện chế một lò mà không cần tiến vào cảnh giới Thái Thượng trước.  

 

Đan dược lò thứ nhất đã thành công, chỉ là hiện quả có hạn, thuộc loại đan dược hạ phẩm cấp tám. Vì vậy có thể thấy, cảnh giới Thái Thượng có ảnh hưởng đến đan dược này rất nhiều.  

 

Lò thứ hai, sau khi rút kinh nghiệm, anh bèn dùng Thái Thượng Cảm Ứng Đan. Bỗng chốc, tinh thần anh đã tiến vào trạng thái huyền diệu, tư duy rõ ràng, vô cùng lý trí, chớp mắt đã có thể hiểu rõ rất nhiều vấn đề mà trước kia anh nghi hoặc.  

 

Vì thế, anh nhân cơ hội luyện chế lò thứ hai.  

 

Chưa đến nửa canh giờ, Thái Thượng Linh Cảm Đan lò thứ hai đã luyện chế thành công, thành phẩm được hai viên, là đan dược thượng phẩm cấp chín.  
 
Chương 5258


Ngô Bình vừa nghe đã biết Mạc Thiên Sầu muốn nhờ anh luyện đan, anh cười nói: “Chưởng môn, trình độ luyện đan của sư tôn tôi hơn tôi cả trăm lần, tại sao không nhờ ông ấy ra tay?”  

 

Mạc Thiên Sầu nghe vậy thì im lặng, chuyện này khiến Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ chuyện còn có ẩn tình bên trong?  

 

Quả nhiên, Mạc Thiên Sầu thở dài, nói: “Năm đó sư bá bị một người rất mạnh tước đi tên tuổi. Không những vậy, người kia còn không cho phép sư bá luyện đan. Nếu ông ấy luyện đa, người đó sẽ đến môn phái chém giết, lấy mạng sư bá”.  

 

Chuyện tước đoạt tên tuổi thì Ngô Bình biết, nghe vậy anh tức giận nói: “Lý nào lại như vậy!”  

 

Mạc Thiên Thiên: “Vì vậy, tôi chỉ có thể tìm sư đệ giúp thôi”.  

 

Ngô Bình suy tư một lúc rồi nói: “Chưởng môn muốn luyện đan dược gì?”  

 

Advertisement

Mạc Thiên Sầu lấy ra một phương thuốc, nói: “Phương thuốc này, không có trong danh sách đan dược kia, là do tôi vô tình có được, gọi là Thái Thượng linh Cảm Đan. Dùng thuốc này, có thể tiến đến cảnh giới Thái Thượng, từ đó nâng cao năng lực cảm ngộ, mau chóng đột phá”.  

 

Ngô Bình nhìn phương thuốc, anh nhíu mày: “Chưởng môn, không phải tôi không muốn giúp, mà đan sư luyện đan dược này, bản thân phải tiến vào cảnh giới Thái Thượng”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Vì vậy, tôi còn muốn đưa cho sư đệ một thứ”.  

 

Sau đó, anh ta lấy ra một viên đan dược, nói: “Đây là Thái Thượng Cảm Ứng Đan, sau khi dùng nó, có thể duy trì trạng thái cảnh giới Thái Thượng trong vòng một canh giờ”.  

 

Ngô Bình nhận lấy đan dược, hỏi: “Dược liệu đã đủ rồi sao?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Hơn một năm trước đã chuẩn bị đủ rồi, chỉ là không tìm được luyện đan sư cao minh giúp thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể thử xem, nhưng không chắc sẽ thành công”.  

 

Mạc Thiên Sầu vui mừng: “Sư đệ, nếu cậu luyện đan dược này thành công, xem như cũng khiế sư bá nở mày nở mặt, cũng khiến tên phản đồ biết rõ, sư bá có thể thực hiện nguyện vọng của mình mà không cần anh ta”.  

 

Ngô Bình sững sờ: “Phản đồ gì?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Nói ra thì dài, có thời gian tôi sẽ nói với sư đệ”.  

 

Ngô Bình: “Được, vậy tôi đi lấy dược liệu, quay về dược viên để luyện đan”.  

 

Mạc Thiên Sầu lấy ra một chiếc nhẫn, bên trong có dược liệu anh ta bỏ vào. Dược liệu anh ta thu thập cũng đủ luyện chế trên ba lò Thái Thượng Cảm Ứng Đan.  

 

Quay về dược viên, Ngô Bình lấy dược liệu ra, sau đó luyện chế một lò mà không cần tiến vào cảnh giới Thái Thượng trước.  

 

Đan dược lò thứ nhất đã thành công, chỉ là hiện quả có hạn, thuộc loại đan dược hạ phẩm cấp tám. Vì vậy có thể thấy, cảnh giới Thái Thượng có ảnh hưởng đến đan dược này rất nhiều.  

 

Lò thứ hai, sau khi rút kinh nghiệm, anh bèn dùng Thái Thượng Cảm Ứng Đan. Bỗng chốc, tinh thần anh đã tiến vào trạng thái huyền diệu, tư duy rõ ràng, vô cùng lý trí, chớp mắt đã có thể hiểu rõ rất nhiều vấn đề mà trước kia anh nghi hoặc.  

 

Vì thế, anh nhân cơ hội luyện chế lò thứ hai.  

 

Chưa đến nửa canh giờ, Thái Thượng Linh Cảm Đan lò thứ hai đã luyện chế thành công, thành phẩm được hai viên, là đan dược thượng phẩm cấp chín.  
 
Chương 5259


 Khi Mạc Thiên Sầu nhìn thấy hai viên đan dược tỏa ra khí tức Thái Thượng thì mắt sáng lên, bèn hỏi: “Sư đệ, có thể đạt đến trung phẩm sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Chửng môn, đây là hai viên đan dược thượng phẩm cấp chín”.  

 

“Thượng phẩm!” Mạc Thiên Sầu vui mừng, sau đó cười lớn ha ha.  

 

“Sư đệ, thật sự cám ơn cậu! Có hai viên đan dược này, tôi có thể đột phá lên một cảnh giới rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy chúc mừng chưởng môn”.  

 

Quay về dược viện, Ngô Bình nhìn thấy Băng Ngọc cũng đang ở đây. Băng Ngọc cười xấu hổ, thấp giọng nói: “Công tử, Băng Ngọc theo lệnh đến phục vụ công tử”.  

 

Ngô Bình sớm đã biết sẽ có hôm nay, gật đầu nói: “Được, sau này cô chính là người trong nhà rồi”.  

Advertisement

 

Thời gian tiếp theo, mỗi ngày Ngô Bình hoặc là khổ tu Bí Phủ, hoặc luyện chế đan dược trong danh sách. Chưởng môn Mạc Thiên Sầu hỗ trợ anh hết sức, cứ linh dược anh cần thì sẽ không từ giá nào tìm bằng được cho anh. Linh dược trong khô cũng để cho Ngô Bình chọn.  

 

Hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, Ngô Bình gần như không ra khỏi cửa. Trong lúc đó, Bí Phủ anh đã hoàn thiện đến tầng thứ năm.  

 

Hôm nay, Tả Thiên Thu lại đến tìm anh, nói: “Huyền Bình, đến lúc đưa con đến vũ trụ chính rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, chỉ một mình con đi, có thể đưa thêm nô bộc của con không?”  

 

Biết anh muốn đến vũ trụ chính, Liễu Tam Tương nói gì cũng muốn đi theo.  

 

Tả Thiên Thu: “Chỉ cần con có thể thích nghi được nơi đó thôi, đi thì cứ đi đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, khi nào đi?”  

 

Tả Thiên Thu: “Nếu con chuẩn bị đầy đủ rồi thì chúng ta xuất phát bây giờ”.  

 

“Được!”  

 

Gọi Liễu Tam Tương đến, Tả Thiên Thu đưa hai người đến trước cánh cửa lớn, ông ấy nói: “Huyền Bình, đây là Huyền Hoàng Môn, đi vào cửa này, con có thể xuất hiện ngay ở nơi nào đó của vũ trụ chính. Năng lực của ta có hạn, không thể lựa chọn điểm đến, vì vậy cuối cùng sẽ đặt chân đến đâu thì phải dựa vào may mắn con thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Sư tôn yên tâm, đi đến đâu cũng không có gì khác biệt với con cả”.  

 

Tả Thiên Thu ấn tay phải lên cửa, cửa lớn mở ra, bên trong là một vùng sáng vàng.  

 

“Huyền Bình, mọi chuyện phải cẩn thận”.  

 

“Vâng, sư tôn yên tâm”.  

 

Nói xong, anh và Liễu Tam Tương đã bước qua cánh cửa, tiến vào vùng sáng!  

 

Vừa tiến vào vùng sáng, Ngô Bĩnh đã cảm thấy thân thể rơi xuống nhanh chóng. Không biết qua bao lâu, anh và Liễu Tam Tương rơi ào xuống một con sông.  

 

“Ầm ầm!”  

 

Nước sông lạnh đến thấu xương, lại thêm quy tắc vũ trụ chính tác động lên anh, Ngô Bình đau đến run rẩy, vội bơi về phía bờ sông.  

 
 
Chương 5259


 Khi Mạc Thiên Sầu nhìn thấy hai viên đan dược tỏa ra khí tức Thái Thượng thì mắt sáng lên, bèn hỏi: “Sư đệ, có thể đạt đến trung phẩm sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Chửng môn, đây là hai viên đan dược thượng phẩm cấp chín”.  

 

“Thượng phẩm!” Mạc Thiên Sầu vui mừng, sau đó cười lớn ha ha.  

 

“Sư đệ, thật sự cám ơn cậu! Có hai viên đan dược này, tôi có thể đột phá lên một cảnh giới rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy chúc mừng chưởng môn”.  

 

Quay về dược viện, Ngô Bình nhìn thấy Băng Ngọc cũng đang ở đây. Băng Ngọc cười xấu hổ, thấp giọng nói: “Công tử, Băng Ngọc theo lệnh đến phục vụ công tử”.  

 

Ngô Bình sớm đã biết sẽ có hôm nay, gật đầu nói: “Được, sau này cô chính là người trong nhà rồi”.  

Advertisement

 

Thời gian tiếp theo, mỗi ngày Ngô Bình hoặc là khổ tu Bí Phủ, hoặc luyện chế đan dược trong danh sách. Chưởng môn Mạc Thiên Sầu hỗ trợ anh hết sức, cứ linh dược anh cần thì sẽ không từ giá nào tìm bằng được cho anh. Linh dược trong khô cũng để cho Ngô Bình chọn.  

 

Hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, Ngô Bình gần như không ra khỏi cửa. Trong lúc đó, Bí Phủ anh đã hoàn thiện đến tầng thứ năm.  

 

Hôm nay, Tả Thiên Thu lại đến tìm anh, nói: “Huyền Bình, đến lúc đưa con đến vũ trụ chính rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, chỉ một mình con đi, có thể đưa thêm nô bộc của con không?”  

 

Biết anh muốn đến vũ trụ chính, Liễu Tam Tương nói gì cũng muốn đi theo.  

 

Tả Thiên Thu: “Chỉ cần con có thể thích nghi được nơi đó thôi, đi thì cứ đi đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, khi nào đi?”  

 

Tả Thiên Thu: “Nếu con chuẩn bị đầy đủ rồi thì chúng ta xuất phát bây giờ”.  

 

“Được!”  

 

Gọi Liễu Tam Tương đến, Tả Thiên Thu đưa hai người đến trước cánh cửa lớn, ông ấy nói: “Huyền Bình, đây là Huyền Hoàng Môn, đi vào cửa này, con có thể xuất hiện ngay ở nơi nào đó của vũ trụ chính. Năng lực của ta có hạn, không thể lựa chọn điểm đến, vì vậy cuối cùng sẽ đặt chân đến đâu thì phải dựa vào may mắn con thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Sư tôn yên tâm, đi đến đâu cũng không có gì khác biệt với con cả”.  

 

Tả Thiên Thu ấn tay phải lên cửa, cửa lớn mở ra, bên trong là một vùng sáng vàng.  

 

“Huyền Bình, mọi chuyện phải cẩn thận”.  

 

“Vâng, sư tôn yên tâm”.  

 

Nói xong, anh và Liễu Tam Tương đã bước qua cánh cửa, tiến vào vùng sáng!  

 

Vừa tiến vào vùng sáng, Ngô Bĩnh đã cảm thấy thân thể rơi xuống nhanh chóng. Không biết qua bao lâu, anh và Liễu Tam Tương rơi ào xuống một con sông.  

 

“Ầm ầm!”  

 

Nước sông lạnh đến thấu xương, lại thêm quy tắc vũ trụ chính tác động lên anh, Ngô Bình đau đến run rẩy, vội bơi về phía bờ sông.  

 
 
Chương 5260


Cô gái đang thấp giọng nói chuyện với ông lão, ông lão liên tục gật đầu. Đột nhiên, giữa sông vang lên tiếng động, có hai người rơi xuống.  

 

Ông lão nhìn qua theo tiếng động, thì thấy hai người đang bơi về phía bọn họ, ông ấy bất giác nghi hoặc nói: “Tử Nghiên, trời đang lạnh vậy mà bọn họ lại bơi sao?”  

 

Cô gái nhìn qua, nhíu mày nói: “Ông nội, chuyện này quá kỳ lạ. Vừa nãy con còn nhìn qua mặt sông, bên trong căn bản không có người, bọn họ đến từ nơi nào chứ? Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống? Nếu là rơi xuống từ máy bay thì người cũng ngã chết rồi chứ?”  

 

Ông lão lắc đầu: “Cứu người trước đã, ông thấy cậu nhóc kia lạnh đến tím môi rồi”.  

 

Ông lão này tâm tính lương thiện, tìm được cành cây dài hơn ba mét ở bên cạnh, vươn ra ngoài sông.  

 

Ngô Bình bơi được một đoạn, đúng lúc nhìn thấy cành cây, anh vội nắm lấy. Ông lão dùng hết sức kéo vào bờ, thuận lợi kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương lên bờ.  

 

Advertisement

Bơi đến trên bờ cao hơn một mét, nếu không phải ông lão giúp đỡ thì Ngô Bình cũng khó mà leo lên.  

 

Sau khi lên bờ, gió lạnh thổi qua, Ngô Bình ho khan mấy lần.  

 

Ông lão ra hiệu với cô gái: “Tử Nghiên, mau đi lấy áo khoác của ông, hôm nay trời xuống âm độ, cậu ta cứ như vậy thì bị lạnh dễ bệnh”.  

 

Cô gái gật đầu, quay người đi đến chiếc xe thương vụ gần đó.

Tình hình Liễu Tam Tương tốt hơn nhiều, tuy ông ta không thể thi triển thần thông, nhưng nước lạnh không ảnh hưởng đến ông ta.  

 

Ông lão quan tâm hỏi Ngô Bình: “Cậu nhóc, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong sông vậy?”  

 

Ngô Bình xoa hai tay, nói: “Bác à, chúng tôi là từ thượng du lao xuống”.  

 

Lúc này cô gái lấy ra cái áo khoác lông cừu màu đen, ông lão nhận lấy rồi đắp lên người Ngô Bình, nói: “Trời rất lạnh, ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh, cậu lên xe với tôi đi”.  

 

Ngô Bình nhìn sang, cách mấy chục mét có một chiếc xe thương vụ, lại nhìn cách ăn mặc của ông lão và cô gái, rất giống người trên địa cầu.  

 

Nhưng anh cũng không cảm thấy tò mò, lúc đó địa cầu vốn dĩ là hình chiếu của vũ trụ chính, hai bên có điểm tương đồng cũng không lạ.  

 

Anh không muốn làm phiền người khác, bèn nói: “Bác à, cảm ơn bác, người tôi toàn là nước, không muốn làm bẩn xe bác”.  

 

Ông lão cười ha ha: “Bẩn thì bảo người ta rửa sạch, nhưng nếu cậu mà bị bệnh thì có thể phải nhập viện rồi”. Nói xong thì kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương cùng lên xe thương vụ.  

 

Vào xe ngồi, ông lão mở điều hòa làm ấm, nhiệt độ bên trong xe tăng lên nhanh chóng.  

 

Ông lão ngồi ghế lái, cô gái ngồi ghế phụ, cô ấy tò mò quan sát Ngô Bình, cảm thấy quần áo anh mặc không giống với trạng phục hiện đại.  

 

Ấm lên dần, Ngô Bình bèn cởi áo khoác ngoài, lúc này, anh căn bản đã thích nghi được hoàn cảnh của vũ trụ chính, sức mạnh bên trong thân thể cũng dần khôi phục.  

 

“Bác à, thật sự rất cảm ơn bác”. Anh cười nói.  

 

Ông lão cười nói: “Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Cậu nhóc, tôi nghe giọng điệu cậu rất gượng gạo, không phải cậu là người từ ngoài đến đấy chứ?”  

 

Giọng điệu ở đây tuy tương tự với địa cầu, nhưng cũng có khác biệt rất lớn, trước mắt Ngô Bình vẫn đang học hỏi, vì vậy phát âm vẫn chưa chuẩn.  

 

Ngô Bình: “Bác à, mấy năm nay tôi vẫn học ở nước ngoài, rất khi dùng giọng ở quê nhà, vì vậy có chút cứng nhắc”.  

 

Ông lão cũng không nghi ngờ, vì vậy hai người nói chuyện một lúc, quả nhiên Ngô Bình càng nói thuần thục hơn.  

 
 
Chương 5260


Cô gái đang thấp giọng nói chuyện với ông lão, ông lão liên tục gật đầu. Đột nhiên, giữa sông vang lên tiếng động, có hai người rơi xuống.  

 

Ông lão nhìn qua theo tiếng động, thì thấy hai người đang bơi về phía bọn họ, ông ấy bất giác nghi hoặc nói: “Tử Nghiên, trời đang lạnh vậy mà bọn họ lại bơi sao?”  

 

Cô gái nhìn qua, nhíu mày nói: “Ông nội, chuyện này quá kỳ lạ. Vừa nãy con còn nhìn qua mặt sông, bên trong căn bản không có người, bọn họ đến từ nơi nào chứ? Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống? Nếu là rơi xuống từ máy bay thì người cũng ngã chết rồi chứ?”  

 

Ông lão lắc đầu: “Cứu người trước đã, ông thấy cậu nhóc kia lạnh đến tím môi rồi”.  

 

Ông lão này tâm tính lương thiện, tìm được cành cây dài hơn ba mét ở bên cạnh, vươn ra ngoài sông.  

 

Ngô Bình bơi được một đoạn, đúng lúc nhìn thấy cành cây, anh vội nắm lấy. Ông lão dùng hết sức kéo vào bờ, thuận lợi kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương lên bờ.  

 

Advertisement

Bơi đến trên bờ cao hơn một mét, nếu không phải ông lão giúp đỡ thì Ngô Bình cũng khó mà leo lên.  

 

Sau khi lên bờ, gió lạnh thổi qua, Ngô Bình ho khan mấy lần.  

 

Ông lão ra hiệu với cô gái: “Tử Nghiên, mau đi lấy áo khoác của ông, hôm nay trời xuống âm độ, cậu ta cứ như vậy thì bị lạnh dễ bệnh”.  

 

Cô gái gật đầu, quay người đi đến chiếc xe thương vụ gần đó.

Tình hình Liễu Tam Tương tốt hơn nhiều, tuy ông ta không thể thi triển thần thông, nhưng nước lạnh không ảnh hưởng đến ông ta.  

 

Ông lão quan tâm hỏi Ngô Bình: “Cậu nhóc, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong sông vậy?”  

 

Ngô Bình xoa hai tay, nói: “Bác à, chúng tôi là từ thượng du lao xuống”.  

 

Lúc này cô gái lấy ra cái áo khoác lông cừu màu đen, ông lão nhận lấy rồi đắp lên người Ngô Bình, nói: “Trời rất lạnh, ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh, cậu lên xe với tôi đi”.  

 

Ngô Bình nhìn sang, cách mấy chục mét có một chiếc xe thương vụ, lại nhìn cách ăn mặc của ông lão và cô gái, rất giống người trên địa cầu.  

 

Nhưng anh cũng không cảm thấy tò mò, lúc đó địa cầu vốn dĩ là hình chiếu của vũ trụ chính, hai bên có điểm tương đồng cũng không lạ.  

 

Anh không muốn làm phiền người khác, bèn nói: “Bác à, cảm ơn bác, người tôi toàn là nước, không muốn làm bẩn xe bác”.  

 

Ông lão cười ha ha: “Bẩn thì bảo người ta rửa sạch, nhưng nếu cậu mà bị bệnh thì có thể phải nhập viện rồi”. Nói xong thì kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương cùng lên xe thương vụ.  

 

Vào xe ngồi, ông lão mở điều hòa làm ấm, nhiệt độ bên trong xe tăng lên nhanh chóng.  

 

Ông lão ngồi ghế lái, cô gái ngồi ghế phụ, cô ấy tò mò quan sát Ngô Bình, cảm thấy quần áo anh mặc không giống với trạng phục hiện đại.  

 

Ấm lên dần, Ngô Bình bèn cởi áo khoác ngoài, lúc này, anh căn bản đã thích nghi được hoàn cảnh của vũ trụ chính, sức mạnh bên trong thân thể cũng dần khôi phục.  

 

“Bác à, thật sự rất cảm ơn bác”. Anh cười nói.  

 

Ông lão cười nói: “Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Cậu nhóc, tôi nghe giọng điệu cậu rất gượng gạo, không phải cậu là người từ ngoài đến đấy chứ?”  

 

Giọng điệu ở đây tuy tương tự với địa cầu, nhưng cũng có khác biệt rất lớn, trước mắt Ngô Bình vẫn đang học hỏi, vì vậy phát âm vẫn chưa chuẩn.  

 

Ngô Bình: “Bác à, mấy năm nay tôi vẫn học ở nước ngoài, rất khi dùng giọng ở quê nhà, vì vậy có chút cứng nhắc”.  

 

Ông lão cũng không nghi ngờ, vì vậy hai người nói chuyện một lúc, quả nhiên Ngô Bình càng nói thuần thục hơn.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top