Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5321


“Thú vị đấy”, một nữ tu sĩ trung niên mặt tái nhợt nói.  

 

Họ đang ngồi trên hai tảng đá, xung quanh còn năm người khác nữa. Giữa năm người này có một tảng đá nửa trong suốt, bên trong có thứ gì đó phát sáng, còn có tiếng tim đập. Rõ là bảy người này đều đang bảo vệ tảng đá nửa trong suốt này.  

 

Ngô Bình nhìn thấy có người ở đây thì làm như không thấy ai, tiếp tục đi xuống dưới, anh muốn đến những nơi sâu hơn ở Thiên Khanh xem thế nào.  

 

“Đứng lại, đã cho cậu đi rồi à?”, đột nhiên một người đàn ông có gương mặt giống như đầu lâu người, vóc dáng gầy gò lạnh lùng nói. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, trên đó có vẽ hình xương cốt, như thế hắn lại càng giống một bộ xương khô.  

 

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Ông tìm tôi có việc gì à?”  

 

Người đàn ông mặt giống đầu lâu cười mỉa: “Gặp bọn này rồi mà cậu còn có thể sống sót ra khỏi đây được à?”, nói rồi hắn búng tay phải một cái, một quả cầu lửa bay đến rơi về phía Ngô Bình.  

 

Advertisement

Nhìn thấy cảnh tượng này, năm người đều mặt không cảm xúc, chỉ có một nữ đạo sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc đồ trắng khẽ vung tay lên, một sức mạnh bay ngọn lửa. Ngọn lửa bị văng ra xa mấy chục mét rồi nổ tung, tạo ra vùng thiêu đốt có đường kính bảy tám mét, đá tảng và cây cỏ bên trong đều bị thiêu rụi.

Người đàn ông có bộ mặt xương khô tức giận nói: “Tiên cô, cô dám xen vào chuyện của tôi à?”  

 

Đạo cô trẻ tuổi thờ ơ nói: “Anh ấy không đắc tội với ông, hà cớ gì ông đòi giết người ta?”  

 

Tên bộ mặt xương khô cười mỉa: “Hôm nay, tôi nhất định phải giết hắn, để tôi xem cô có bảo vệ hắn được không”.  

 

Tên béo kia nói: “Ninh tiên tử, đây là chuyện của Lý Cốt Tiên, cô đừng xen vào thì hơn”.  

 

Đạo cô: “Tôi có quy tắc riêng của mình, không cần anh phải dạy”.  

 

Tên béo nhún vai: “Thế tôi đành xem kịch hay vậy”.  

 

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ lại gặp tu sĩ của vũ trụ chính ở đây, đã thế còn là một người vô cùng lương thiện. Anh chắp tay lại rồi cười nói: “Cảm ơn tiên tử đã có ý giúp đỡ, nhưng một mình tôi có thể giải quyết tên vô dụng này được”.  

 

Nói rồi, anh nhảy lên. Nhưng anh vừa nhảy lên được nửa mét thì đã xuất hiện ngay cạnh tên có bộ mặt xương khô rồi.  

 

Lý Cốt Tiên sững người rồi quay lại tung một chú đấm định tấn công Ngô Bình, nhưng phản xạ của anh cực nhanh, anh đã túm lấy cổ hắn rồi bẻ ngoặt.  

 

Rắc!  

 

Đầu Lý Cốt Tiên nghẹo sang một bên, Ngô Bình tung tiếp vài cú đấm khiến hắn hắny thêm hơn chục đốt xương, sau đó chốt hạ bằng một nhát đao xuyên thẳng vào tim hắn.  

 

Anh đã sống ở vũ trụ chính một thời gian nên cũng hiểu được phần nào về nơi này, Cốt Tiên gì đó này cũng mới ở tầng thứ ba Bí cảnh thôi thì sao đọ lại anh được? Huống hồ đây còn là sân nhà của anh, hắn còn bị hạn chế tu vi.  

 

Sáu người khác đều kinh ngạc trước thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.  

 

Đánh chết tên mặt xương khô xong, Ngô Bình đã lấy chiếc nhẫn trữ đồ của hắn trước mặt mọi người, sau đó chắp tay với tiên cô: “Tiên tử, cảm ơn cô lần nữa”.  

 

Đạo cô vô cùng ngạc nhiên, cô ấy nói: “Công tử chờ đã”.  

 

Ngô Bình dừng bước rồi hỏi: “Tiên tử có gì chỉ bảo?”  

 

Đạo cô: “Anh vẫn định đi tiếp à?”  
 
Chương 5321


“Thú vị đấy”, một nữ tu sĩ trung niên mặt tái nhợt nói.  

 

Họ đang ngồi trên hai tảng đá, xung quanh còn năm người khác nữa. Giữa năm người này có một tảng đá nửa trong suốt, bên trong có thứ gì đó phát sáng, còn có tiếng tim đập. Rõ là bảy người này đều đang bảo vệ tảng đá nửa trong suốt này.  

 

Ngô Bình nhìn thấy có người ở đây thì làm như không thấy ai, tiếp tục đi xuống dưới, anh muốn đến những nơi sâu hơn ở Thiên Khanh xem thế nào.  

 

“Đứng lại, đã cho cậu đi rồi à?”, đột nhiên một người đàn ông có gương mặt giống như đầu lâu người, vóc dáng gầy gò lạnh lùng nói. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, trên đó có vẽ hình xương cốt, như thế hắn lại càng giống một bộ xương khô.  

 

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Ông tìm tôi có việc gì à?”  

 

Người đàn ông mặt giống đầu lâu cười mỉa: “Gặp bọn này rồi mà cậu còn có thể sống sót ra khỏi đây được à?”, nói rồi hắn búng tay phải một cái, một quả cầu lửa bay đến rơi về phía Ngô Bình.  

 

Advertisement

Nhìn thấy cảnh tượng này, năm người đều mặt không cảm xúc, chỉ có một nữ đạo sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc đồ trắng khẽ vung tay lên, một sức mạnh bay ngọn lửa. Ngọn lửa bị văng ra xa mấy chục mét rồi nổ tung, tạo ra vùng thiêu đốt có đường kính bảy tám mét, đá tảng và cây cỏ bên trong đều bị thiêu rụi.

Người đàn ông có bộ mặt xương khô tức giận nói: “Tiên cô, cô dám xen vào chuyện của tôi à?”  

 

Đạo cô trẻ tuổi thờ ơ nói: “Anh ấy không đắc tội với ông, hà cớ gì ông đòi giết người ta?”  

 

Tên bộ mặt xương khô cười mỉa: “Hôm nay, tôi nhất định phải giết hắn, để tôi xem cô có bảo vệ hắn được không”.  

 

Tên béo kia nói: “Ninh tiên tử, đây là chuyện của Lý Cốt Tiên, cô đừng xen vào thì hơn”.  

 

Đạo cô: “Tôi có quy tắc riêng của mình, không cần anh phải dạy”.  

 

Tên béo nhún vai: “Thế tôi đành xem kịch hay vậy”.  

 

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ lại gặp tu sĩ của vũ trụ chính ở đây, đã thế còn là một người vô cùng lương thiện. Anh chắp tay lại rồi cười nói: “Cảm ơn tiên tử đã có ý giúp đỡ, nhưng một mình tôi có thể giải quyết tên vô dụng này được”.  

 

Nói rồi, anh nhảy lên. Nhưng anh vừa nhảy lên được nửa mét thì đã xuất hiện ngay cạnh tên có bộ mặt xương khô rồi.  

 

Lý Cốt Tiên sững người rồi quay lại tung một chú đấm định tấn công Ngô Bình, nhưng phản xạ của anh cực nhanh, anh đã túm lấy cổ hắn rồi bẻ ngoặt.  

 

Rắc!  

 

Đầu Lý Cốt Tiên nghẹo sang một bên, Ngô Bình tung tiếp vài cú đấm khiến hắn hắny thêm hơn chục đốt xương, sau đó chốt hạ bằng một nhát đao xuyên thẳng vào tim hắn.  

 

Anh đã sống ở vũ trụ chính một thời gian nên cũng hiểu được phần nào về nơi này, Cốt Tiên gì đó này cũng mới ở tầng thứ ba Bí cảnh thôi thì sao đọ lại anh được? Huống hồ đây còn là sân nhà của anh, hắn còn bị hạn chế tu vi.  

 

Sáu người khác đều kinh ngạc trước thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.  

 

Đánh chết tên mặt xương khô xong, Ngô Bình đã lấy chiếc nhẫn trữ đồ của hắn trước mặt mọi người, sau đó chắp tay với tiên cô: “Tiên tử, cảm ơn cô lần nữa”.  

 

Đạo cô vô cùng ngạc nhiên, cô ấy nói: “Công tử chờ đã”.  

 

Ngô Bình dừng bước rồi hỏi: “Tiên tử có gì chỉ bảo?”  

 

Đạo cô: “Anh vẫn định đi tiếp à?”  
 
Chương 5322


 Đạo cô: “Chắc nơi này cũng giống thế tục của vũ trụ chính, nhưng nếu đi tiếp thì cứ cách một nghìn mét sẽ lại có thêm một duy độ, không phải ai cũng đi được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Các cô cũng không đi được à?”  

 

Đạo cô: “Chúng tôi đi rồi, cũng thập tử nhất sinh đấy, rất khó sống sót trở về”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Cảm ơn tiên tử đã nhắc nhở, tôi sẽ cố không đi xuống quá ba nghìn mét”.  

 

Đúng lúc này, tảng đá nửa trong suốt ở giữa đám đông chợt loé lên tia sáng chói mắt, bề mặt của nó cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.  

 

Ngay sau đó, cả sáu người kia cùng bổ nhào về phía nó.  

 

Ngô Bình nhìn thấy đạo cô xinh đẹp thì cũng muốn giành, vì thế cũng nhào theo. Anh vốn ở gần, tốc độ lại nhanh nên đã là người đầu tiên đến gần tảng đá.  

Advertisement

 

Lúc này, tảng đá đã nổ tung, một trái tim như thuỷ tinh vẫn đang đập thình thịch bay ra, Ngô Bình bắt lấy trái tim ấy rồi chuồn mất.  

 

Ngoài đạo cô ra thì ai cũng cất giọng chửi bới rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Ngô Bình đã biến mất dạng rồi.  

 

Đạo cô ngây người nhìn mọi người cứ thế biến mất dần, một lát sau, cô ấy thở dài rồi định quay người bỏ đi.  

 

“Tiên tử”.  

 

Đột nhiên, có giọng nói của Ngô Bình vang lên sau lưng cô ấy.  

 

Đạo cô ngoảnh lại thì thấy tay phải Ngô Bình đang cầm trái tim thuỷ tinh rồi đưa cho mình.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh tặng tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi thấy tiên tử rất coi trọng nó nên đã giành giúp tiên tử”.  

 

Đạo cô vừa mừng vừa bất ngờ: “Công tử, đây là trái tim thiên địa, là bảo bối vô thượng chỉ Thiên Khanh mới có thể sinh ra được. Giờ anh tặng tôi làm tôi không biết phải nghĩ thế nào”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử đừng khách sáo, cô không nói thì tôi cũng chẳng biết nó là cái gì”.  

 

Đạo cô: “Công tử, tôi là Ninh Chức Tuyết, cả đời này tôi sẽ không quên ân đức của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Ninh tiên tử đừng khách sáo, nếu đây đã là bảo bối thì tại sao chỉ có mấy người tranh giành?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Muốn thấy nó thì phải có duyên, chúng tôi cũng tình cờ gặp thôi, chứ không phải có thông tin từ trước”.  

 

Ngô Bình nhìn quanh rồi nói: “Tôi đã lừa họ đi hết rồi, nhưng khéo lát lại quay lại đấy. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, nếu tiên tử không vội thì có thể đến chỗ tôi ngồi uống trà”.  

 

Ninh Chức Tuyết có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình nên gật đầu nói: “Vậy phiền công tử rồi”.  

 

Hai người quay lại rìa Thiên Khanh, sau đó tới vườn thuốc của Thái Chân Môn.  

 

Đến nơi rồi, Liễu Tam Tương đã tránh mặt nên Băng Ngọc phải ra phục vụ trà nước. Bây giờ, cô ấy đã được Ngô Bình cho phép ra vào vườn thuốc.  

 

Ninh Chức Tuyết nhìn thấy dược liệu ở đây thì nói: “Không ngờ công tử cũng có vườn thuốc, chắc chắn cũng là một dược sư hay thầy luyện đan”.  

 
 
Chương 5322


 Đạo cô: “Chắc nơi này cũng giống thế tục của vũ trụ chính, nhưng nếu đi tiếp thì cứ cách một nghìn mét sẽ lại có thêm một duy độ, không phải ai cũng đi được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Các cô cũng không đi được à?”  

 

Đạo cô: “Chúng tôi đi rồi, cũng thập tử nhất sinh đấy, rất khó sống sót trở về”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Cảm ơn tiên tử đã nhắc nhở, tôi sẽ cố không đi xuống quá ba nghìn mét”.  

 

Đúng lúc này, tảng đá nửa trong suốt ở giữa đám đông chợt loé lên tia sáng chói mắt, bề mặt của nó cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.  

 

Ngay sau đó, cả sáu người kia cùng bổ nhào về phía nó.  

 

Ngô Bình nhìn thấy đạo cô xinh đẹp thì cũng muốn giành, vì thế cũng nhào theo. Anh vốn ở gần, tốc độ lại nhanh nên đã là người đầu tiên đến gần tảng đá.  

Advertisement

 

Lúc này, tảng đá đã nổ tung, một trái tim như thuỷ tinh vẫn đang đập thình thịch bay ra, Ngô Bình bắt lấy trái tim ấy rồi chuồn mất.  

 

Ngoài đạo cô ra thì ai cũng cất giọng chửi bới rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Ngô Bình đã biến mất dạng rồi.  

 

Đạo cô ngây người nhìn mọi người cứ thế biến mất dần, một lát sau, cô ấy thở dài rồi định quay người bỏ đi.  

 

“Tiên tử”.  

 

Đột nhiên, có giọng nói của Ngô Bình vang lên sau lưng cô ấy.  

 

Đạo cô ngoảnh lại thì thấy tay phải Ngô Bình đang cầm trái tim thuỷ tinh rồi đưa cho mình.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh tặng tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi thấy tiên tử rất coi trọng nó nên đã giành giúp tiên tử”.  

 

Đạo cô vừa mừng vừa bất ngờ: “Công tử, đây là trái tim thiên địa, là bảo bối vô thượng chỉ Thiên Khanh mới có thể sinh ra được. Giờ anh tặng tôi làm tôi không biết phải nghĩ thế nào”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử đừng khách sáo, cô không nói thì tôi cũng chẳng biết nó là cái gì”.  

 

Đạo cô: “Công tử, tôi là Ninh Chức Tuyết, cả đời này tôi sẽ không quên ân đức của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Ninh tiên tử đừng khách sáo, nếu đây đã là bảo bối thì tại sao chỉ có mấy người tranh giành?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Muốn thấy nó thì phải có duyên, chúng tôi cũng tình cờ gặp thôi, chứ không phải có thông tin từ trước”.  

 

Ngô Bình nhìn quanh rồi nói: “Tôi đã lừa họ đi hết rồi, nhưng khéo lát lại quay lại đấy. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, nếu tiên tử không vội thì có thể đến chỗ tôi ngồi uống trà”.  

 

Ninh Chức Tuyết có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình nên gật đầu nói: “Vậy phiền công tử rồi”.  

 

Hai người quay lại rìa Thiên Khanh, sau đó tới vườn thuốc của Thái Chân Môn.  

 

Đến nơi rồi, Liễu Tam Tương đã tránh mặt nên Băng Ngọc phải ra phục vụ trà nước. Bây giờ, cô ấy đã được Ngô Bình cho phép ra vào vườn thuốc.  

 

Ninh Chức Tuyết nhìn thấy dược liệu ở đây thì nói: “Không ngờ công tử cũng có vườn thuốc, chắc chắn cũng là một dược sư hay thầy luyện đan”.  

 
 
Chương 5323


 Ngô Bình: “Có, tiên tử cần luyện chế đan dược gì?”  

 

Ninh Chức Tuyết vội lấy các dược liệu tích trữ của mình ra, tổng cộng có 27 vị thuốc, sau đó lại đưa một phương thức luyện đan cho Ngô Bình.  

 

Anh đọc xong thì biết đây là một loại đan dược tăng cảm ngộ tu hành cùng tinh thần lực cùng nhiều tác dụng khác.  

 

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tôi thử”.  

 

Ninh Chức Tuyết: “Phiền công tử, đan dược này rất quan trọng với tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Trái tim thiên địa có tác dụng gì?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Nó được đại năng cảnh giới Thần Thông luyện vào trong cơ thể nên có đạo thể. Khi có đạo thể rồi thì sẽ dễ tiến vào cảnh giới Võ Đạo hơn”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Vậy thì đúng là vật báu rồi”.  

 

Ninh Chức Tuyết có vẻ ngại ngùng: “Công tử, nó vốn là của anh mà”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi còn cách cảnh giới Thần Thông xa lắm, có nó cũng chẳng để làm gì. Chờ khi tôi cần dùng đến thì chắc chắn tôi sẽ có thứ còn tốt hơn nó”.  

 

Ninh Chức Tuyết cảm thán: “Công tử là người tốt, giới tu hành đã không còn nhiều người lương thiện như vậy nữa”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử quá khen, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi thử luyện chế đan dược đã”.  

 

Anh đến chỗ luyện đan thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình ở đây.  

 

“Ông Liễu, sao ông lại ở đây?”, anh hỏi.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, sao công tử lại tặng trái tim thiên địa cho cô ấy? Tuy đạo cô này rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể tặng người ta đồ quý vậy được”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sao, ông cũng thích nó à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Nếu công tử tặng tôi thì đương nhiên tôi sẽ rất vui”.  

 

Ngô Bình: “Giờ tôi không tặng ông được, nhưng Thiên Khanh đã có thứ này thì kiểu gì cũng có vật báu khác, nếu tìm được thì tôi sẽ tặng ông luôn, được không?”  

 

Liễu Tam Tương vẫn thấy tiếc: “Đó là trái tim thiên địa đấy, nếu mang nó đến vũ trụ chính thì người ta tranh nhau toác đầu chảy máu. Nói thật chứ, công tử tặng nó cho đạo cô ấy chẳng khác nào hại người ta”.  

 

Ngô Bình: “Hại ư? Nhưng tôi nghe cô ấy bảo để cho đại năng Thần Thông dùng mà, chắc trong nhà cô ấy có đại năng cảnh giới Thần Thông, thế thì nguy hiểm gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Chỉ e đại năng Thần Thông nhà cô ấy không còn mạng mà dùng thôi”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Gì mà nghiêm trọng thế”.  

 

Liễu Tam Tương: “Còn hơn ấy chứ”.

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu đúng như ông nói thì hoá ra là tôi hại người nhà cô ấy à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử đã tặng người ta rồi thì sao mà đòi lại được”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên”.  

 

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử có thể giữ cô ấy lại”.  

 
 
Chương 5323


 Ngô Bình: “Có, tiên tử cần luyện chế đan dược gì?”  

 

Ninh Chức Tuyết vội lấy các dược liệu tích trữ của mình ra, tổng cộng có 27 vị thuốc, sau đó lại đưa một phương thức luyện đan cho Ngô Bình.  

 

Anh đọc xong thì biết đây là một loại đan dược tăng cảm ngộ tu hành cùng tinh thần lực cùng nhiều tác dụng khác.  

 

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tôi thử”.  

 

Ninh Chức Tuyết: “Phiền công tử, đan dược này rất quan trọng với tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Trái tim thiên địa có tác dụng gì?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Nó được đại năng cảnh giới Thần Thông luyện vào trong cơ thể nên có đạo thể. Khi có đạo thể rồi thì sẽ dễ tiến vào cảnh giới Võ Đạo hơn”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Vậy thì đúng là vật báu rồi”.  

 

Ninh Chức Tuyết có vẻ ngại ngùng: “Công tử, nó vốn là của anh mà”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi còn cách cảnh giới Thần Thông xa lắm, có nó cũng chẳng để làm gì. Chờ khi tôi cần dùng đến thì chắc chắn tôi sẽ có thứ còn tốt hơn nó”.  

 

Ninh Chức Tuyết cảm thán: “Công tử là người tốt, giới tu hành đã không còn nhiều người lương thiện như vậy nữa”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử quá khen, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi thử luyện chế đan dược đã”.  

 

Anh đến chỗ luyện đan thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình ở đây.  

 

“Ông Liễu, sao ông lại ở đây?”, anh hỏi.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, sao công tử lại tặng trái tim thiên địa cho cô ấy? Tuy đạo cô này rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể tặng người ta đồ quý vậy được”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sao, ông cũng thích nó à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Nếu công tử tặng tôi thì đương nhiên tôi sẽ rất vui”.  

 

Ngô Bình: “Giờ tôi không tặng ông được, nhưng Thiên Khanh đã có thứ này thì kiểu gì cũng có vật báu khác, nếu tìm được thì tôi sẽ tặng ông luôn, được không?”  

 

Liễu Tam Tương vẫn thấy tiếc: “Đó là trái tim thiên địa đấy, nếu mang nó đến vũ trụ chính thì người ta tranh nhau toác đầu chảy máu. Nói thật chứ, công tử tặng nó cho đạo cô ấy chẳng khác nào hại người ta”.  

 

Ngô Bình: “Hại ư? Nhưng tôi nghe cô ấy bảo để cho đại năng Thần Thông dùng mà, chắc trong nhà cô ấy có đại năng cảnh giới Thần Thông, thế thì nguy hiểm gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Chỉ e đại năng Thần Thông nhà cô ấy không còn mạng mà dùng thôi”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Gì mà nghiêm trọng thế”.  

 

Liễu Tam Tương: “Còn hơn ấy chứ”.

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu đúng như ông nói thì hoá ra là tôi hại người nhà cô ấy à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử đã tặng người ta rồi thì sao mà đòi lại được”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên”.  

 

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử có thể giữ cô ấy lại”.  

 
 
Chương 5324


Bụp! Ngô Bình đá cho Liễu Tam Tương một cú.  

 

Liễu Tam Tương: “Tôi đùa thôi mà, thật ra chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần bảo cô ấy giữ bí mật là được. Công tử hãy bảo cô ấy tuyệt đối không được cho ai khác biết trước khi người nhà cô ấy có thể luyện hoá thứ này. Ngoài ra, khi luyện hoá cũng phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để người thứ ba biết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đành phải vậy thôi, tôi luyện đan đây”.  

 

Ngô Bình cũng không biết tên của loại đan dược cấp bảy này, vì trên phương thức luyện chế không viết, vì thế anh đành tự đặt cho nó là Tam Cửu Thuỷ Hoả Đan. Cần 27 dược liệu để luyện chế đan dược này, trong đó nước và lửa đại diện cho hai dược liệu chính.  

 

Những trải nghiệm ở vũ trụ chính đã giúp ích rất nhiều cho tài luyện đan của Ngô Bình, chỉ một loáng sau, anh đã luyện xong lò thứ nhất.  

 

Hiệu quả của lò này khá lý tưởng, thành phẩm là ba viên đan dược cấp bảy thượng phẩm.  

Advertisement

 

Sau đó, anh luyện tiếp lò thứ hai. Chất lượng ở lò này đã cao hơn, thành phẩm là bốn viên đan dược cấp bảy thượng thượng phẩm.  

 

Dược liệu của Ninh Chức Tuyết đủ để luyện chế ba lò đan dược, anh luyện chế tiếp thì được bốn viên đan dược cấp cực phẩm.  

 

Khi Ngô Bình luyện đan xong thì đã là hơn một giờ sáng, Ninh Chức Tuyết vẫn đang chờ tin của anh.  

 

Thấy anh xuất hiện cùng ba bình đan dược trong tay, Ninh Chức Tuyết sáng mắt lên rồi đứng dậy hỏi: “Công tử, thành công rồi ư?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ninh tiên tử, tôi đã luyện chế ba lò đan dược. Lò thứ nhất có ba viên cấp bảy thườn phẩm, lò thứ hai là bốn viên cấp bảy thượng thượng phẩm, lò cuối là bốn viên cấp bảy cực phẩm”.  

 

Ninh Chức Tuyết gần như không dám tin vào tai mình: “Cực phẩm ư? Tài luyện đan của công tử đúng là thiên hạ vô song”.  

 

Gia tộc của cô ấy ở vũ trụ chính cũng có chút tiếng tăm, vì thế Ninh Chức Tuyết đã từng gặp không ít nhân vật lớn, song thầy luyện đan giỏi như Ngô Bình thì vẫn là người đầu tiên.  

 

Ngô Bình: “Quá khen”, nói rồi, anh đưa đan dược cho cô ấy.  

 

Ninh Chức Tuyết vội nói: “Tôi không cần hết, tôi chỉ lấy một nửa thôi, còn đâu công tử giữ lại đi ạ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tuy đan dược này cũng tốt, nhưng sau này tôi vẫn luyện chế tiếp được. Thế này đi, tôi chỉ giữ lại hai viên cực phẩm thôi”.  

 

Ninh Chức Tuyết thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì đành nói: “Cảm ơn công tử”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử định cho ai uống đan dược này?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Công pháp mà đạo quán chúng tôi tu luyện gặp vấn đề, cứ tu luyện đến một giai đoạn nhất định thì sẽ xuất hiện nguy hiểm. Đan dược này có thể hoá giải được các vấn đề khó mà chúng tôi gặp phải trong tu luyện, vì thế tôi định cho các sư tỷ muội dùng”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy, hay tiên tử uống thử luôn đi”.  

 

Ninh Chức Tuyết cười nói: “Tôi phải mang về cho sư phụ chia”.  

 
 
Chương 5324


Bụp! Ngô Bình đá cho Liễu Tam Tương một cú.  

 

Liễu Tam Tương: “Tôi đùa thôi mà, thật ra chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần bảo cô ấy giữ bí mật là được. Công tử hãy bảo cô ấy tuyệt đối không được cho ai khác biết trước khi người nhà cô ấy có thể luyện hoá thứ này. Ngoài ra, khi luyện hoá cũng phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để người thứ ba biết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đành phải vậy thôi, tôi luyện đan đây”.  

 

Ngô Bình cũng không biết tên của loại đan dược cấp bảy này, vì trên phương thức luyện chế không viết, vì thế anh đành tự đặt cho nó là Tam Cửu Thuỷ Hoả Đan. Cần 27 dược liệu để luyện chế đan dược này, trong đó nước và lửa đại diện cho hai dược liệu chính.  

 

Những trải nghiệm ở vũ trụ chính đã giúp ích rất nhiều cho tài luyện đan của Ngô Bình, chỉ một loáng sau, anh đã luyện xong lò thứ nhất.  

 

Hiệu quả của lò này khá lý tưởng, thành phẩm là ba viên đan dược cấp bảy thượng phẩm.  

Advertisement

 

Sau đó, anh luyện tiếp lò thứ hai. Chất lượng ở lò này đã cao hơn, thành phẩm là bốn viên đan dược cấp bảy thượng thượng phẩm.  

 

Dược liệu của Ninh Chức Tuyết đủ để luyện chế ba lò đan dược, anh luyện chế tiếp thì được bốn viên đan dược cấp cực phẩm.  

 

Khi Ngô Bình luyện đan xong thì đã là hơn một giờ sáng, Ninh Chức Tuyết vẫn đang chờ tin của anh.  

 

Thấy anh xuất hiện cùng ba bình đan dược trong tay, Ninh Chức Tuyết sáng mắt lên rồi đứng dậy hỏi: “Công tử, thành công rồi ư?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ninh tiên tử, tôi đã luyện chế ba lò đan dược. Lò thứ nhất có ba viên cấp bảy thườn phẩm, lò thứ hai là bốn viên cấp bảy thượng thượng phẩm, lò cuối là bốn viên cấp bảy cực phẩm”.  

 

Ninh Chức Tuyết gần như không dám tin vào tai mình: “Cực phẩm ư? Tài luyện đan của công tử đúng là thiên hạ vô song”.  

 

Gia tộc của cô ấy ở vũ trụ chính cũng có chút tiếng tăm, vì thế Ninh Chức Tuyết đã từng gặp không ít nhân vật lớn, song thầy luyện đan giỏi như Ngô Bình thì vẫn là người đầu tiên.  

 

Ngô Bình: “Quá khen”, nói rồi, anh đưa đan dược cho cô ấy.  

 

Ninh Chức Tuyết vội nói: “Tôi không cần hết, tôi chỉ lấy một nửa thôi, còn đâu công tử giữ lại đi ạ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tuy đan dược này cũng tốt, nhưng sau này tôi vẫn luyện chế tiếp được. Thế này đi, tôi chỉ giữ lại hai viên cực phẩm thôi”.  

 

Ninh Chức Tuyết thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì đành nói: “Cảm ơn công tử”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử định cho ai uống đan dược này?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Công pháp mà đạo quán chúng tôi tu luyện gặp vấn đề, cứ tu luyện đến một giai đoạn nhất định thì sẽ xuất hiện nguy hiểm. Đan dược này có thể hoá giải được các vấn đề khó mà chúng tôi gặp phải trong tu luyện, vì thế tôi định cho các sư tỷ muội dùng”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy, hay tiên tử uống thử luôn đi”.  

 

Ninh Chức Tuyết cười nói: “Tôi phải mang về cho sư phụ chia”.  

 
 
Chương 5325


Ninh Chức Tuyết ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ kích động, cô ấy biết Ngô Bình nghĩ cho mình nên khẽ gật đầu: “Công tử, tôi không biết phải cảm ơn công tử thế nào nữa”.  

 

Ngô Bình cười phá lên: “Kiểu gì sau này cô cũng có cơ hội cảm ơn tôi, giờ uống đan dược đi”.  

 

Ninh Chức Tuyết uống một viên, lập tức có tia sáng lấp lánh trên mặt cô ấy đến hơn chục phút. Vài tiếng sau, toàn thân cô ấy đã bình thường trở lại, nhưng khí tức đã thuần khiết hơn, khí chất cũng có sự thay đổi.  

 

Cuối cùng, cô ấy mở mắt ra rồi vui mừng nói: “Tôi cảm thấy các vấn đề trong tu hành nhiều năm qua đã được giải quyết rồi”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì tốt”.  

 

Sau đó, anh nhắc lại lời của Liễu Tam Tương: “Ninh tiên tử, ban nãy sau khi nghe cô bảo trái tim thiên địa rất quý, tôi có mấy lời muốn nói”.  

 

Advertisement

Ninh Chức Tuyết: “Vâng”.  

 

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Thứ đó quá quý nên chắc chắn có nhiều người muốn tranh giành. Nếu tin cô đang giữ nó lộ ra thì giới tu chân trong thiên hạ sẽ như bùng nổ. Đến lúc đó, với thực lực hiện giờ, tiên tử có bảo vệ được nó không?”  

 

Nghe xong, Ninh Chức Tuyết tái mặt, rõ ràng là cô ấy không thể.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên gia tộc nhà tiên tử không muốn để mất vật báu này, nếu có nhiều người biết khéo nội bộ còn lục đục, vớ vẩn còn gây hoạ diệt môn”.  

 

Ninh Chức Tuyết thở dài: “Công tử nói đúng, đúng là quá nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Vì thế, tiên tử phải giữ bí mật về nó. Trước khi cường giả cần thứ này có thể luyện hoá được nó thì cũng không nói cho người đó biết. Lúc luyện hoá được rồi thì cũng phải tiến hành ở một nơi bí mật”.  

 

Ninh Chức Tuyết nghe xong thì cảm kích nói: “Cảm ơn công tử đã nhắc nhở, tôi vui quá mà quên mất những chuyện này. Giờ xem ra tôi chưa thể mang nó đi được”.  

 

Ngô Bình: “Không mang đi được ư?”  

 

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Tôi muốn để tạm nó ở đây, nhờ công tử trông giúp”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cô không sợ tôi chiếm làm của riêng à?”  

 

Ninh Chức Tuyết cười nói: “Đây là địa bàn của công tử, nếu công tử muốn thì nó đã thuộc về anh rồi. Huống hồ, tôi rất tin tưởng công tử”.  

 

Chính Ngô Bình đã tặng cô ấy thứ này thì chẳng lý gì cô ấy lại không tin anh.  

 

Ngô Bình nghĩ thấy cách này cũng hay nên nói: “Được rồi, khi nào đại năng kia có thể luyện hoá được nó thì cô hãy đến lấy, như vậy sẽ an toàn hơn”.  

 

Ninh Chức Tuyết: “Vâng, khi nào thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói với sư bá”.  

 

Ngô Bình: “Cao thủ đó là sư bá của cô à?”  

 

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Sư bá của tôi là quán chủ của Khôn Ninh Quán, cường giả cảnh giới Thần Thông tầng thứ bảy. Nhưng tu vi của sư bá đã đứng yên rất lâu rồi, nếu người có được bảo bối này thì chắc sẽ đột phá tiếp”.  

 

Ngô Bình: “Tiên tử, Khôn Ninh Quán là thế lực lớn lắm à?”  

 
 
Chương 5325


Ninh Chức Tuyết ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ kích động, cô ấy biết Ngô Bình nghĩ cho mình nên khẽ gật đầu: “Công tử, tôi không biết phải cảm ơn công tử thế nào nữa”.  

 

Ngô Bình cười phá lên: “Kiểu gì sau này cô cũng có cơ hội cảm ơn tôi, giờ uống đan dược đi”.  

 

Ninh Chức Tuyết uống một viên, lập tức có tia sáng lấp lánh trên mặt cô ấy đến hơn chục phút. Vài tiếng sau, toàn thân cô ấy đã bình thường trở lại, nhưng khí tức đã thuần khiết hơn, khí chất cũng có sự thay đổi.  

 

Cuối cùng, cô ấy mở mắt ra rồi vui mừng nói: “Tôi cảm thấy các vấn đề trong tu hành nhiều năm qua đã được giải quyết rồi”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì tốt”.  

 

Sau đó, anh nhắc lại lời của Liễu Tam Tương: “Ninh tiên tử, ban nãy sau khi nghe cô bảo trái tim thiên địa rất quý, tôi có mấy lời muốn nói”.  

 

Advertisement

Ninh Chức Tuyết: “Vâng”.  

 

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Thứ đó quá quý nên chắc chắn có nhiều người muốn tranh giành. Nếu tin cô đang giữ nó lộ ra thì giới tu chân trong thiên hạ sẽ như bùng nổ. Đến lúc đó, với thực lực hiện giờ, tiên tử có bảo vệ được nó không?”  

 

Nghe xong, Ninh Chức Tuyết tái mặt, rõ ràng là cô ấy không thể.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên gia tộc nhà tiên tử không muốn để mất vật báu này, nếu có nhiều người biết khéo nội bộ còn lục đục, vớ vẩn còn gây hoạ diệt môn”.  

 

Ninh Chức Tuyết thở dài: “Công tử nói đúng, đúng là quá nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Vì thế, tiên tử phải giữ bí mật về nó. Trước khi cường giả cần thứ này có thể luyện hoá được nó thì cũng không nói cho người đó biết. Lúc luyện hoá được rồi thì cũng phải tiến hành ở một nơi bí mật”.  

 

Ninh Chức Tuyết nghe xong thì cảm kích nói: “Cảm ơn công tử đã nhắc nhở, tôi vui quá mà quên mất những chuyện này. Giờ xem ra tôi chưa thể mang nó đi được”.  

 

Ngô Bình: “Không mang đi được ư?”  

 

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Tôi muốn để tạm nó ở đây, nhờ công tử trông giúp”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cô không sợ tôi chiếm làm của riêng à?”  

 

Ninh Chức Tuyết cười nói: “Đây là địa bàn của công tử, nếu công tử muốn thì nó đã thuộc về anh rồi. Huống hồ, tôi rất tin tưởng công tử”.  

 

Chính Ngô Bình đã tặng cô ấy thứ này thì chẳng lý gì cô ấy lại không tin anh.  

 

Ngô Bình nghĩ thấy cách này cũng hay nên nói: “Được rồi, khi nào đại năng kia có thể luyện hoá được nó thì cô hãy đến lấy, như vậy sẽ an toàn hơn”.  

 

Ninh Chức Tuyết: “Vâng, khi nào thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói với sư bá”.  

 

Ngô Bình: “Cao thủ đó là sư bá của cô à?”  

 

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Sư bá của tôi là quán chủ của Khôn Ninh Quán, cường giả cảnh giới Thần Thông tầng thứ bảy. Nhưng tu vi của sư bá đã đứng yên rất lâu rồi, nếu người có được bảo bối này thì chắc sẽ đột phá tiếp”.  

 

Ngô Bình: “Tiên tử, Khôn Ninh Quán là thế lực lớn lắm à?”  

 
 
Chương 5326


 Họ trò chuyện thêm một lát thì Ninh Chức Tuyết đưa trái tim cho Ngô Bình: “Công tử, tôi phải về để đưa đan dược cho sư bá rồi”.  

 

Ngô Bình: “Để tôi tiễn tiên tử”.  

 

Ninh Chức Tuyết đi rồi, Liễu Tam Tương mới xuất hiện rồi nói: “Công tử để cô ấy đi thế à? Tôi còn tưởng cô ấy sẽ ở lại với công tử một thời gian cơ”.  

 

Ngô Bình: “Mới gặp thì sao tôi giữ cô ấy lại được, vả lại sao tôi phải giữ cô ấy ở lại chứ?”  

 

Liễu Tam Tương: “Tôi thấy vận mệnh của cô ấy với công tử dính lấy nhau ghê lắm, giữ người ta lại cũng hay mà”.  

 

Ngô Bình: “Ông Liễu, ông biết cả trò này à?”

Liễu Tam Tương: “Không thì sao tôi lại nói như ban nãy, tôi với cô ấy có quen biết gì đâu”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Sau này tôi với cô ấy liên quan gì đến nhau?”  

 

Liễu Tam Tương tỏ vẻ thần bí: “Công tử hỏi làm gì, đến lúc đó sẽ biết thôi. Còn bây giờ, công tư mau tăng tu vi đi”.  

 

Ngô Bình lấy được cảnh giới ẩn dấu đó ở tầng thứ sáu của Thái Chân Động, cảnh giới này ở giữa tầng bảy và tám.  

 

Nhưng hiện giờ, anh vẫn đang tu luyện cảnh giới Bí Phủ nên cần hoàn thiện nó trước.  

 

Xong xuôi, anh sẽ dốc toàn lực để hoàn thiện tầng thứ chín.  

 

Ngô Bình vừa bế quan được vài ngày thì nhóm Khuất Đại Thắng đến, anh đã ra ngoài cổng vườn thuốc để gặp họ.  

 

Khuất Đại Thắng cúi người chào rồi nói: “Sư huynh, chuyện anh đại thắng Đao Tiên Môn đã truyền khắp môn phái, các sư huynh đệ đều vô cùng bái phục. Trưởng lão ghi công bảo sư huynh đã lập được đại công nên tối nay mọi người định tổ chức một bữa tiệc mừng công để chúc mừng anh”.  

 

Ngô Bình vốn không thích tham gia tiệc tùng kiểu này, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của nhóm Khuất Đại Thắng thì mềm lòng nói: “Được rồi, tôi sẽ đến”.  

 

Khuất Đại Thắng: “Vâng, để em về báo các các sư huynh khác”.  

 

Họ đi rồi, Băng Ngọc cười nói: “Em vừa ra ngoài đã nghe thấy có rất nhiều người ca tụng chiến tích của công tử và bảo sau này có chỗ dựa rồi”.  

 

Mỗi môn phái đều cần có một đệ tử đứng đầu có thực lực mạnh và có tinh thần trách nhiệm, phải vậy thì môn phái mới phát triển nhanh chóng và có nhiều nhân tài trỗi dậy. Bây giờ, Ngô Bình chính là đệ tử dẫn đầu đó.  

 

Hắc Tướng: “Đúng thế, sau này các môn phái mạnh hơn có gặp đệ tử của Thái Chân Môn ta thì cũng phải biết điều, cân nhắc đủ điều mới dám hành động”.  

 

Ngô Bình: “Hắc Tướng, trước tôi chưa có đệ tử đứng đầu nào à?”  

 

Hắc Tướng: “Đâu phải ai cũng làm được như chủ nhân đâu, từ đời đệ tử dẫn đầu trước đến nay cũng đã hơn 300 năm rồi”.  

 

Ngô Bình: “Giờ người đó sao rồi?”  

 

Hắc Tướng: “Người đó không đột phá được cảnh giới Thần Thông nên đã chết rồi. Từ đó trở đi, tuy Thái Chân Môn có thêm vài thiên kiêu nữa xuất hiện, song không thể trở thành đệ tử đứng đầu được”.  

 

Ngô Bình tu luyện thêm một lát cho đến tối, sau đó dẫn Hắc Tướng và Băng Ngọc đi dự tiệc.  

 

Hôm nay, tất cả các đệ tử có địa vị trong môn phái đều đến, mọi người cùng nhau chúc mừng Ngô Bình. Các trưởng lão chính cũng có mặt nên buổi tiệc rất long trọng.  

 
 
Chương 5326


 Họ trò chuyện thêm một lát thì Ninh Chức Tuyết đưa trái tim cho Ngô Bình: “Công tử, tôi phải về để đưa đan dược cho sư bá rồi”.  

 

Ngô Bình: “Để tôi tiễn tiên tử”.  

 

Ninh Chức Tuyết đi rồi, Liễu Tam Tương mới xuất hiện rồi nói: “Công tử để cô ấy đi thế à? Tôi còn tưởng cô ấy sẽ ở lại với công tử một thời gian cơ”.  

 

Ngô Bình: “Mới gặp thì sao tôi giữ cô ấy lại được, vả lại sao tôi phải giữ cô ấy ở lại chứ?”  

 

Liễu Tam Tương: “Tôi thấy vận mệnh của cô ấy với công tử dính lấy nhau ghê lắm, giữ người ta lại cũng hay mà”.  

 

Ngô Bình: “Ông Liễu, ông biết cả trò này à?”

Liễu Tam Tương: “Không thì sao tôi lại nói như ban nãy, tôi với cô ấy có quen biết gì đâu”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Sau này tôi với cô ấy liên quan gì đến nhau?”  

 

Liễu Tam Tương tỏ vẻ thần bí: “Công tử hỏi làm gì, đến lúc đó sẽ biết thôi. Còn bây giờ, công tư mau tăng tu vi đi”.  

 

Ngô Bình lấy được cảnh giới ẩn dấu đó ở tầng thứ sáu của Thái Chân Động, cảnh giới này ở giữa tầng bảy và tám.  

 

Nhưng hiện giờ, anh vẫn đang tu luyện cảnh giới Bí Phủ nên cần hoàn thiện nó trước.  

 

Xong xuôi, anh sẽ dốc toàn lực để hoàn thiện tầng thứ chín.  

 

Ngô Bình vừa bế quan được vài ngày thì nhóm Khuất Đại Thắng đến, anh đã ra ngoài cổng vườn thuốc để gặp họ.  

 

Khuất Đại Thắng cúi người chào rồi nói: “Sư huynh, chuyện anh đại thắng Đao Tiên Môn đã truyền khắp môn phái, các sư huynh đệ đều vô cùng bái phục. Trưởng lão ghi công bảo sư huynh đã lập được đại công nên tối nay mọi người định tổ chức một bữa tiệc mừng công để chúc mừng anh”.  

 

Ngô Bình vốn không thích tham gia tiệc tùng kiểu này, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của nhóm Khuất Đại Thắng thì mềm lòng nói: “Được rồi, tôi sẽ đến”.  

 

Khuất Đại Thắng: “Vâng, để em về báo các các sư huynh khác”.  

 

Họ đi rồi, Băng Ngọc cười nói: “Em vừa ra ngoài đã nghe thấy có rất nhiều người ca tụng chiến tích của công tử và bảo sau này có chỗ dựa rồi”.  

 

Mỗi môn phái đều cần có một đệ tử đứng đầu có thực lực mạnh và có tinh thần trách nhiệm, phải vậy thì môn phái mới phát triển nhanh chóng và có nhiều nhân tài trỗi dậy. Bây giờ, Ngô Bình chính là đệ tử dẫn đầu đó.  

 

Hắc Tướng: “Đúng thế, sau này các môn phái mạnh hơn có gặp đệ tử của Thái Chân Môn ta thì cũng phải biết điều, cân nhắc đủ điều mới dám hành động”.  

 

Ngô Bình: “Hắc Tướng, trước tôi chưa có đệ tử đứng đầu nào à?”  

 

Hắc Tướng: “Đâu phải ai cũng làm được như chủ nhân đâu, từ đời đệ tử dẫn đầu trước đến nay cũng đã hơn 300 năm rồi”.  

 

Ngô Bình: “Giờ người đó sao rồi?”  

 

Hắc Tướng: “Người đó không đột phá được cảnh giới Thần Thông nên đã chết rồi. Từ đó trở đi, tuy Thái Chân Môn có thêm vài thiên kiêu nữa xuất hiện, song không thể trở thành đệ tử đứng đầu được”.  

 

Ngô Bình tu luyện thêm một lát cho đến tối, sau đó dẫn Hắc Tướng và Băng Ngọc đi dự tiệc.  

 

Hôm nay, tất cả các đệ tử có địa vị trong môn phái đều đến, mọi người cùng nhau chúc mừng Ngô Bình. Các trưởng lão chính cũng có mặt nên buổi tiệc rất long trọng.  

 
 
Chương 5327


Mạc Thiên Sầu thở dài nói: “Ngày xưa đệ tử mà có một sư huynh thế này thì đâu phải khổ như giờ”.  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Nhưng nếu không có những vất vả ấy thì sao được làm chưởng môn như nay?”  

 

Chưởng môn cười nói: “Sư bá nói phải”.  

 

Tả Thiên thu: “Ta không ngờ Ngô Bình lại đột phá nhanh như vậy”.  

 

Chưởng môn: “Giờ công pháp của chúng ta không còn sai sót như trước nữa nên cậu ấy đột phá nhanh cũng là bình thường. Ngô Bình đúng là phúc tinh của chúng ra, có công pháp hoàn chỉnh rồi thì chúng ta cũng có thể tiến vào hàng môn phái hạng nhất”.  

 

Tả Thiên Thu: “Ngô Bình chỉ ở đây tạm một thời gian thôi, sau này chắc chắn cậu ấy sẽ đến vũ trụ chính”.  

 

Chưởng môn: “Đúng vậy, từ xưa đến nay, nhân vật lớn nào chẳng thành danh ở vũ trụ lớn. Chắc chắn cậu ấy cũng không ngoại lệ. Chỉ mong cậu ấy có thể đi xa hơn, nếu tạo dựng được chỗ đứng ở vũ trụ chính thì Thái Chân Môn mình cũng có chỗ dựa”.  

 

Advertisement

Tả Thiên Thu: “Muốn đi xa thì phải dựa vào sức mình, chúng ta cũng cần nhanh chóng nâng cao thực lực”.  

 

Ngô Bình đã uống không biết bao nhiêu rượu nên giờ đã ngà say.  

 

Cuối cùng, Hắc Tướng và Băng Ngọc đã vượt vòng vây của rất nhiều đệ tử nữ khác để đưa anh về vườn thuốc.  

 

Vừa vào trong, Băng Ngọc đã hậm hực nói: “Các đệ tử nữ ấy như muốn ăn tươi nuốt sống công tử ý”.  

 

Hắc Tướng cũng đã uống khá nhiều: “Không trách họ được, cô ngày nào cũng được kè kè bên cạnh chủ nhân, họ thì đến cơ hội lại gần cũng không có. Nay hiếm lắm mới có cơ hội thì phải tranh thủ chứ”.  

 

Băng Ngọc đỏ mặt nói: “Hắc Tướng, tôi không có suy nghĩ gì đâu, chỉ muốn ở cạnh hậu hạ công tử thôi”.  

 

Hắc Tướng: “Được hầu hạ công tử là phúc lớn rồi, cô còn muốn gì nữa?”  

 

Băng Ngọc lườm Hắc Tướng, sau đó quay đi chuẩn bị canh giải rượu cho Ngô Bình.  

 

Lâu rồi Ngô Bình không uống tới bến như này nên chẳng muốn nhúc nhích, anh cứ thế nằm trên giường ngâm nga rồi ngủ biến lúc nào không hay.  

 

Sáng sớm hôm sau, anh tỉnh dậy rửa mặt thì nhìn thấy Hắc Tướng đã biến thành một con chó lớn đang nằm ngủ say sưa. Còn Băng Ngọc thì bưng nước súc miệng đến cho anh rồi nói: “Công tử dậy rồi ạ”.  

 

Ngô Bình: “Tửu lượng của Hắc Tướng kém thế à mà say thế kia”.  

 

Băng Ngọc thầm nghĩ hôm qua Ngô Bình còn say hơn, nhưng vẫn nói: “Vâng, sao bằng công tử được ạ”.  

 

Ngô Bình rửa mặt xong thì Băng Ngọc đưa cho anh một tấm thiệp rồi nói: “Có người mang cái này đến từ sáng sớm, để mời công tử tham gia đấu lôi đài hàng quý”.  

 

Ngô Bình cầm lấy xem thì biết kiểu khiêu chiến này rất nguy hiểm, tầng thứ nhất Bí Cảnh có thể khiêu chiến tầng thứ năm, có khi khiêu chiến cả cảnh giới Thần Thông.  

 

Nhưng thấy tiền thưởng hấp dẫn nên anh nói với Băng Ngọc: “Bảo với họ là bảy ngày sau, tôi sẽ đến tham gia”.  

 

Băng Ngọc: “Vâng”.  

 

Muốn khiêu chiến vượt cấp thì thực lực phải mạnh, Ngô Bình nhanh chóng tập trung tu luyện. Sau đó, anh đã mất ba ngày để hoàn thiện tầng thứ chín.  

 

Bí Phủ viên mãn thì thực lực của anh sẽ tăng vọt.  

 

Ngày hôm sau, Ngô Bình tiếp tục đột phá cảnh giới Bí Thai.  

 

Giai đoạn đầu của cảnh giới này lấy Bí Phủ làm gốc, tạo một môi trường tốt để ngưng tụ bí thai. Nếu bước này làm không tốt thì gần như không thể ngưng tụ bí thai được.  
 
Chương 5327


Mạc Thiên Sầu thở dài nói: “Ngày xưa đệ tử mà có một sư huynh thế này thì đâu phải khổ như giờ”.  

 

Thái Chân Lão Tổ: “Nhưng nếu không có những vất vả ấy thì sao được làm chưởng môn như nay?”  

 

Chưởng môn cười nói: “Sư bá nói phải”.  

 

Tả Thiên thu: “Ta không ngờ Ngô Bình lại đột phá nhanh như vậy”.  

 

Chưởng môn: “Giờ công pháp của chúng ta không còn sai sót như trước nữa nên cậu ấy đột phá nhanh cũng là bình thường. Ngô Bình đúng là phúc tinh của chúng ra, có công pháp hoàn chỉnh rồi thì chúng ta cũng có thể tiến vào hàng môn phái hạng nhất”.  

 

Tả Thiên Thu: “Ngô Bình chỉ ở đây tạm một thời gian thôi, sau này chắc chắn cậu ấy sẽ đến vũ trụ chính”.  

 

Chưởng môn: “Đúng vậy, từ xưa đến nay, nhân vật lớn nào chẳng thành danh ở vũ trụ lớn. Chắc chắn cậu ấy cũng không ngoại lệ. Chỉ mong cậu ấy có thể đi xa hơn, nếu tạo dựng được chỗ đứng ở vũ trụ chính thì Thái Chân Môn mình cũng có chỗ dựa”.  

 

Advertisement

Tả Thiên Thu: “Muốn đi xa thì phải dựa vào sức mình, chúng ta cũng cần nhanh chóng nâng cao thực lực”.  

 

Ngô Bình đã uống không biết bao nhiêu rượu nên giờ đã ngà say.  

 

Cuối cùng, Hắc Tướng và Băng Ngọc đã vượt vòng vây của rất nhiều đệ tử nữ khác để đưa anh về vườn thuốc.  

 

Vừa vào trong, Băng Ngọc đã hậm hực nói: “Các đệ tử nữ ấy như muốn ăn tươi nuốt sống công tử ý”.  

 

Hắc Tướng cũng đã uống khá nhiều: “Không trách họ được, cô ngày nào cũng được kè kè bên cạnh chủ nhân, họ thì đến cơ hội lại gần cũng không có. Nay hiếm lắm mới có cơ hội thì phải tranh thủ chứ”.  

 

Băng Ngọc đỏ mặt nói: “Hắc Tướng, tôi không có suy nghĩ gì đâu, chỉ muốn ở cạnh hậu hạ công tử thôi”.  

 

Hắc Tướng: “Được hầu hạ công tử là phúc lớn rồi, cô còn muốn gì nữa?”  

 

Băng Ngọc lườm Hắc Tướng, sau đó quay đi chuẩn bị canh giải rượu cho Ngô Bình.  

 

Lâu rồi Ngô Bình không uống tới bến như này nên chẳng muốn nhúc nhích, anh cứ thế nằm trên giường ngâm nga rồi ngủ biến lúc nào không hay.  

 

Sáng sớm hôm sau, anh tỉnh dậy rửa mặt thì nhìn thấy Hắc Tướng đã biến thành một con chó lớn đang nằm ngủ say sưa. Còn Băng Ngọc thì bưng nước súc miệng đến cho anh rồi nói: “Công tử dậy rồi ạ”.  

 

Ngô Bình: “Tửu lượng của Hắc Tướng kém thế à mà say thế kia”.  

 

Băng Ngọc thầm nghĩ hôm qua Ngô Bình còn say hơn, nhưng vẫn nói: “Vâng, sao bằng công tử được ạ”.  

 

Ngô Bình rửa mặt xong thì Băng Ngọc đưa cho anh một tấm thiệp rồi nói: “Có người mang cái này đến từ sáng sớm, để mời công tử tham gia đấu lôi đài hàng quý”.  

 

Ngô Bình cầm lấy xem thì biết kiểu khiêu chiến này rất nguy hiểm, tầng thứ nhất Bí Cảnh có thể khiêu chiến tầng thứ năm, có khi khiêu chiến cả cảnh giới Thần Thông.  

 

Nhưng thấy tiền thưởng hấp dẫn nên anh nói với Băng Ngọc: “Bảo với họ là bảy ngày sau, tôi sẽ đến tham gia”.  

 

Băng Ngọc: “Vâng”.  

 

Muốn khiêu chiến vượt cấp thì thực lực phải mạnh, Ngô Bình nhanh chóng tập trung tu luyện. Sau đó, anh đã mất ba ngày để hoàn thiện tầng thứ chín.  

 

Bí Phủ viên mãn thì thực lực của anh sẽ tăng vọt.  

 

Ngày hôm sau, Ngô Bình tiếp tục đột phá cảnh giới Bí Thai.  

 

Giai đoạn đầu của cảnh giới này lấy Bí Phủ làm gốc, tạo một môi trường tốt để ngưng tụ bí thai. Nếu bước này làm không tốt thì gần như không thể ngưng tụ bí thai được.  
 
Chương 5328


Đúng lúc này, trái tim thiên địa ở bên cạnh Ngô Bình chợt rung nhẹ, sau đó bảo các sinh ra một lực hút, hút trái vào trong. Sau đó, trái tim đã hoá thành một luồng linh quang và dung hợp với ánh sáng.  

 

Thình thịch!  

 

Tiếng tim đập vang lên, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh quanh cơ thể mình nhanh chóng tuôn vào bí phủ, gần như moi rỗng cơ thể anh.  

 

Các sức mạnh này tích tụ lại với nhau rồi hình thành một bào thai nửa trong suốt, trong đó có một trái tim đang đập. Cùng lúc đó, các tầng của bảo tháp đều có một sức mạnh kỳ diệu đang trỗi dậy và không ngừng tiến vào trong bào thai.  

 

Bào thai này chưa phải bí thai thật sự, nhưng vì được bí lực của bí phủ liên tục rót vào nên nó đã nhanh chóng trở thành bí thai đúng nghĩa.  

 

Ngô Bình ngẩn ra, anh không ngờ bí phủ lại tự động hấp thu trái tim thiên địa, anh biết ăn nói với Ninh Chức Tuyết sao đây?  

Advertisement

 

Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là mình vừa tiến vào cảnh giới Bí Thai thì đã có hình thức ban đầu cần thiết rồi.  

 

“Sao bảo trái tim thiên địa chỉ cường giả Thần Thông mới luyện hoá được? Thế sao mình làm được vậy nhỉ?”, anh lẩm bẩm.  

 

Sau đó, Liêu Tam Tương đi tới rồi nhìn Ngô Bình, cười nói: “Chúc mừng công tử đã nhưng tụ được bí thai”.  

 

Ngô Bình vội nói: “Ông Liễu, tôi đang định đi tìm ông đây. Ban nãy tôi bất cẩn nên đã luyện hoá trái tim thiên địa mất rồi. Sao ông bảo chỉ cường giả Thần Thông mới luyện hoá được nó?”  

 

Liêu Tam Tương giải thích: “Bí phủ của công tử là chín tầng bảo các, chỉ công tử mới hiểu được sự kỳ diệu của nó, cho nên luyện hoá trái tim thiên địa cũng có gì là lạ đâu”.  

 

Ngô Bình: “Giờ tôi phải nhanh chóng ngưng tụ bí thai, không biết bí thai đã hấp thu trái tim thiên địa rồi thì sẽ thế nào nhỉ?”  

 

Liêu Tam Tương hỏi: “Công tử, cảnh giới ẩn giữa tầng thứ bảy và tầng thứ tám là gì?”  

 

Ngô Bình: “Cảnh giới đó sẽ dùng nhiều cách khiến bí thai lớn mạnh hơn. Khi bí thai đủ mạnh rồi thì tám tầng bí anh mới mạnh được, từ đó sẽ có cơ hội trở thành bí thần”.  

 

Bí thần là cách gọi sau khi bí anh trưởng thành, hơn nữa sẽ có tên gọi khác nhau dựa vào kích thước của bí thần. Dưới một thước là tiểu bí thần, từ một đến ba thước là đại bí thần, trên ba thước đến dưới chín thước là thượng bí thần, trên chín thước là bí thần truyền kỳ, trên nữa vẫn còn bí thần chí tôn và hoàng kim.  

 

Ngưng tụ bí thai không khó, khiến bí thai thành bí anh mới khó. Song, để bí anh trưởng thành còn khó hơn gấp trăm nghìn lần. Thường thì trong vài chục nghìn tu sĩ Bí Anh mới có một người có bí anh trưởng thành bí thần.  

 

Những cường giả có bí thần sẽ có một tên gọi riêng là Thượng Quân.  

 

Hiếm có tu sĩ nào có đại bí thần, cả Đại Ngũ Hành Giới từ xưa đến nay còn chưa có mấy, chứ đừng nói đến bí thần chí tôn với hoàng kim ở phía sau.  

 

Nghe Ngô Bình nói vậy, Liêu Tam Tương cười nói: “Tôi rất mong được nhìn thấy dáng vẻ sau khi thành bí thần của công tử”.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã cùng cố tu vi, loáng cái đã tới cuộc đấu lôi đài.  

 

Hôm nay, Ngô Bình dẫn Hắc Tướng và Liêu Tam Tương trở lại Tiên Lôi.  

 

Khác với lần trước, lần này tiên lôi nằm ở trong một cung điện rộng lớn hơn trên không trung, chỉ có những người từng tham gia lúc trước và có thứ hạng thì mới đủ tư cách vào đây.  
 
Chương 5328


Đúng lúc này, trái tim thiên địa ở bên cạnh Ngô Bình chợt rung nhẹ, sau đó bảo các sinh ra một lực hút, hút trái vào trong. Sau đó, trái tim đã hoá thành một luồng linh quang và dung hợp với ánh sáng.  

 

Thình thịch!  

 

Tiếng tim đập vang lên, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh quanh cơ thể mình nhanh chóng tuôn vào bí phủ, gần như moi rỗng cơ thể anh.  

 

Các sức mạnh này tích tụ lại với nhau rồi hình thành một bào thai nửa trong suốt, trong đó có một trái tim đang đập. Cùng lúc đó, các tầng của bảo tháp đều có một sức mạnh kỳ diệu đang trỗi dậy và không ngừng tiến vào trong bào thai.  

 

Bào thai này chưa phải bí thai thật sự, nhưng vì được bí lực của bí phủ liên tục rót vào nên nó đã nhanh chóng trở thành bí thai đúng nghĩa.  

 

Ngô Bình ngẩn ra, anh không ngờ bí phủ lại tự động hấp thu trái tim thiên địa, anh biết ăn nói với Ninh Chức Tuyết sao đây?  

Advertisement

 

Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là mình vừa tiến vào cảnh giới Bí Thai thì đã có hình thức ban đầu cần thiết rồi.  

 

“Sao bảo trái tim thiên địa chỉ cường giả Thần Thông mới luyện hoá được? Thế sao mình làm được vậy nhỉ?”, anh lẩm bẩm.  

 

Sau đó, Liêu Tam Tương đi tới rồi nhìn Ngô Bình, cười nói: “Chúc mừng công tử đã nhưng tụ được bí thai”.  

 

Ngô Bình vội nói: “Ông Liễu, tôi đang định đi tìm ông đây. Ban nãy tôi bất cẩn nên đã luyện hoá trái tim thiên địa mất rồi. Sao ông bảo chỉ cường giả Thần Thông mới luyện hoá được nó?”  

 

Liêu Tam Tương giải thích: “Bí phủ của công tử là chín tầng bảo các, chỉ công tử mới hiểu được sự kỳ diệu của nó, cho nên luyện hoá trái tim thiên địa cũng có gì là lạ đâu”.  

 

Ngô Bình: “Giờ tôi phải nhanh chóng ngưng tụ bí thai, không biết bí thai đã hấp thu trái tim thiên địa rồi thì sẽ thế nào nhỉ?”  

 

Liêu Tam Tương hỏi: “Công tử, cảnh giới ẩn giữa tầng thứ bảy và tầng thứ tám là gì?”  

 

Ngô Bình: “Cảnh giới đó sẽ dùng nhiều cách khiến bí thai lớn mạnh hơn. Khi bí thai đủ mạnh rồi thì tám tầng bí anh mới mạnh được, từ đó sẽ có cơ hội trở thành bí thần”.  

 

Bí thần là cách gọi sau khi bí anh trưởng thành, hơn nữa sẽ có tên gọi khác nhau dựa vào kích thước của bí thần. Dưới một thước là tiểu bí thần, từ một đến ba thước là đại bí thần, trên ba thước đến dưới chín thước là thượng bí thần, trên chín thước là bí thần truyền kỳ, trên nữa vẫn còn bí thần chí tôn và hoàng kim.  

 

Ngưng tụ bí thai không khó, khiến bí thai thành bí anh mới khó. Song, để bí anh trưởng thành còn khó hơn gấp trăm nghìn lần. Thường thì trong vài chục nghìn tu sĩ Bí Anh mới có một người có bí anh trưởng thành bí thần.  

 

Những cường giả có bí thần sẽ có một tên gọi riêng là Thượng Quân.  

 

Hiếm có tu sĩ nào có đại bí thần, cả Đại Ngũ Hành Giới từ xưa đến nay còn chưa có mấy, chứ đừng nói đến bí thần chí tôn với hoàng kim ở phía sau.  

 

Nghe Ngô Bình nói vậy, Liêu Tam Tương cười nói: “Tôi rất mong được nhìn thấy dáng vẻ sau khi thành bí thần của công tử”.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã cùng cố tu vi, loáng cái đã tới cuộc đấu lôi đài.  

 

Hôm nay, Ngô Bình dẫn Hắc Tướng và Liêu Tam Tương trở lại Tiên Lôi.  

 

Khác với lần trước, lần này tiên lôi nằm ở trong một cung điện rộng lớn hơn trên không trung, chỉ có những người từng tham gia lúc trước và có thứ hạng thì mới đủ tư cách vào đây.  
 
Chương 5329


Ngô Bình vào trong xong thì có một người đàn ông mặc trường bào màu bạc tiến lên nghênh đón: “Ngô công tử, tôi là người chỉ dẫn cho cậu ở tiên lôi, tôi tên là Trác Phi. Tôi sẽ phụ trách sắp xếp sàn đấu và đưa ra kiến nghị hợp lý cho công tử”.  

 

Ngô Bình: “Ông Trác, ông thấy tôi nên khiêu chiến cao thủ cấp nào?”  

 

Trác Phi: “Giờ tu vi của công tử ở cấp nào?”  

 

Ngô Bình: “Cảnh giới Bí Thai sơ kỳ”.  

 

Trác Phi: “Dựa trên biểu hiệu ở lần trước của công tử thì có thể khiêu chiến vượt hai cấp, có thể chọn cao thủ tầng thứ chín Bí Thai”.  

 

Ngô Bình: “Nhiều người khiêu chiến vượt hai cấp không?”  

 

Trác Phi: “Không nhiều, chỉ chiếm năm phần trăm thôi, tỉ lệ thành công khi khiêu chiến vượt cập là khoảng 37 phần trăm”.  

Advertisement

 

“Thế chắc cũng được quan tâm lắm nhỉ?”  

 

“Vâng, ví dụ cường giả đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ như công tử mà khiêu chiến vượt cấp thì sẽ nhận được nhiều sự chú ý lắm”.  

 

Ngô Bình: “Ông nghĩ có bao nhiêu tiền Tiên đặt cược cho trận của tôi?”  

 

Trác Phi: “Theo tình hình của lúc trước thì ít cũng phải cả chục triệu”.  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi sẽ chiến đấu thật mạnh mẽ, giờ tôi nên chọn ai nhỉ?”  

 

Trác Phi: “Cho chắc thì công tử nên chọn cường giả không thuộc cảnh giới Ngũ Hành, nhưng nếu thế thì sẽ được ít người chú ý. Nếu công tử tự tin thì cứ khiếu chiến trong tốp một trăm cường giả cảnh giới Ngũ Hành, cấp càng cao thì càng thu hút sự chú ý của người khác”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Nếu khiêu chiến cao thủ trong tốp mười của bảng Ngũ Hành thì sao?”  

 

Trác Phi ngẩn ra, Ngô Bình mới đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ mà đã đòi khiêu chiến tốp mười của bảng Ngũ Hành ư?  

 

Một lát sau, Trác Phi nói: “Như thế rất nguy hiểm, nhưng sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nếu công tử làm được thì sẽ có cả trăm triệu tiền đặt cược”.  

 

Ngô Bình: “Ông thấy tôi khiến chiến người đứng thứ mấy thì thích hợp?”  

 

Trác Phi: “Thứ mười!”  

 

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy người đứng thứ mười trên bảng Ngũ Hành tên là Nguỵ Phong, người này đã ở vị trí này hơn ba tháng và đánh thắng rất nhiều người, cũng khiêu chiên rất nhiều cao thủ và chưa từng thất bại.  

 

“Ông Trác, tôi chọn Nguỵ Phong”.  

 

Trác Phi gật đầu: “Được, công tử chờ một lát, tôi sẽ đi thu xếp. Nếu người đó đồng ý, tên của hai người sẽ xuất hiện trên màn hình tinh thể”.  

 

Phía trên cao nhất của cung điện có một màn hình tinh thể cực lớn, trên đó sẽ hiện thi tên của người giao đấu.  

 

Trác Phi đi rồi, Liêu Tam Tương nói: “Tiên lôi này thu hút rất nhiều nhà già của vũ trụ chính, muốn lấy được tiền của họ rất khó, công tử cẩn thận đấy”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, tôi sẽ cố hết sức”.  

 

Một lát sau, trên màn hình tinh thể đã xuất hiện tên của Ngô Bình và Nguỵ Phong. Một người đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ, một người đứng thứ mười trên bảng Ngũ Hành, cách nhau hai cảnh giới.  

 
 
Chương 5329


Ngô Bình vào trong xong thì có một người đàn ông mặc trường bào màu bạc tiến lên nghênh đón: “Ngô công tử, tôi là người chỉ dẫn cho cậu ở tiên lôi, tôi tên là Trác Phi. Tôi sẽ phụ trách sắp xếp sàn đấu và đưa ra kiến nghị hợp lý cho công tử”.  

 

Ngô Bình: “Ông Trác, ông thấy tôi nên khiêu chiến cao thủ cấp nào?”  

 

Trác Phi: “Giờ tu vi của công tử ở cấp nào?”  

 

Ngô Bình: “Cảnh giới Bí Thai sơ kỳ”.  

 

Trác Phi: “Dựa trên biểu hiệu ở lần trước của công tử thì có thể khiêu chiến vượt hai cấp, có thể chọn cao thủ tầng thứ chín Bí Thai”.  

 

Ngô Bình: “Nhiều người khiêu chiến vượt hai cấp không?”  

 

Trác Phi: “Không nhiều, chỉ chiếm năm phần trăm thôi, tỉ lệ thành công khi khiêu chiến vượt cập là khoảng 37 phần trăm”.  

Advertisement

 

“Thế chắc cũng được quan tâm lắm nhỉ?”  

 

“Vâng, ví dụ cường giả đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ như công tử mà khiêu chiến vượt cấp thì sẽ nhận được nhiều sự chú ý lắm”.  

 

Ngô Bình: “Ông nghĩ có bao nhiêu tiền Tiên đặt cược cho trận của tôi?”  

 

Trác Phi: “Theo tình hình của lúc trước thì ít cũng phải cả chục triệu”.  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi sẽ chiến đấu thật mạnh mẽ, giờ tôi nên chọn ai nhỉ?”  

 

Trác Phi: “Cho chắc thì công tử nên chọn cường giả không thuộc cảnh giới Ngũ Hành, nhưng nếu thế thì sẽ được ít người chú ý. Nếu công tử tự tin thì cứ khiếu chiến trong tốp một trăm cường giả cảnh giới Ngũ Hành, cấp càng cao thì càng thu hút sự chú ý của người khác”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Nếu khiêu chiến cao thủ trong tốp mười của bảng Ngũ Hành thì sao?”  

 

Trác Phi ngẩn ra, Ngô Bình mới đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ mà đã đòi khiêu chiến tốp mười của bảng Ngũ Hành ư?  

 

Một lát sau, Trác Phi nói: “Như thế rất nguy hiểm, nhưng sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nếu công tử làm được thì sẽ có cả trăm triệu tiền đặt cược”.  

 

Ngô Bình: “Ông thấy tôi khiến chiến người đứng thứ mấy thì thích hợp?”  

 

Trác Phi: “Thứ mười!”  

 

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy người đứng thứ mười trên bảng Ngũ Hành tên là Nguỵ Phong, người này đã ở vị trí này hơn ba tháng và đánh thắng rất nhiều người, cũng khiêu chiên rất nhiều cao thủ và chưa từng thất bại.  

 

“Ông Trác, tôi chọn Nguỵ Phong”.  

 

Trác Phi gật đầu: “Được, công tử chờ một lát, tôi sẽ đi thu xếp. Nếu người đó đồng ý, tên của hai người sẽ xuất hiện trên màn hình tinh thể”.  

 

Phía trên cao nhất của cung điện có một màn hình tinh thể cực lớn, trên đó sẽ hiện thi tên của người giao đấu.  

 

Trác Phi đi rồi, Liêu Tam Tương nói: “Tiên lôi này thu hút rất nhiều nhà già của vũ trụ chính, muốn lấy được tiền của họ rất khó, công tử cẩn thận đấy”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, tôi sẽ cố hết sức”.  

 

Một lát sau, trên màn hình tinh thể đã xuất hiện tên của Ngô Bình và Nguỵ Phong. Một người đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ, một người đứng thứ mười trên bảng Ngũ Hành, cách nhau hai cảnh giới.  

 
 
Chương 5330


Ngô Bình: “Có nghĩa là đặt ba triệu sẽ được hơn chục triệu về tay hả!”  

 

Anh sáng mắt lên, sau đó lấy va triệu tiền Tiên ra đưa cho Hắc Tướng: “Đặt tôi thắng”.  

 

Đặt xong, Ngô Bình chậm rãi đi tới sàn đấu khổng lồ lơ lửng trên cao. Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng ở đây, chuẩn bị tiếp nhân khiêu chiến của anh.

Khi bay qua người Trác Phi, Ngô Bình hỏi: “Có bao nhiêu tiền đặt cược rồi?”  

 

Trác Phi: “10 triệu tỷ tiền Tiên đặt Nguỵ Phong thắng, chỉ có gần 50 triệu đặt công tử thắng thôi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cũng được đó!”, nói rồi, anh nhảy lên lôi đài.  

 

Advertisement

Người đàn ông áo trắng này chính là Nguỵ Phong - cao thủ đứng thứ mười trên vảng Ngũ Hành, anh ta có gương mặt tuấn tú, dáng người dỏng cao, eo dắt một thanh bảo kiếm.  

 

Nguỵ Phong thấy Ngô Bình đã lên thì gật đầu chào anh rồi nói: “Anh Ngô, anh có thể đứng vị trí thứ mười trên bảng Bí Thai đúng là hiếm có. Giờ anh khiêu chiến tôi, tôi sẽ dốc toàn sức chiến đấu, sống chết ra sao chưa ai biết được”.  

 

Ngô Bình cũng chắp tay nói: “Anh Nguỵ, nghe danh đã lâu. Tôi khiêu chiến vượt cấp với anh không phải là coi thường anh, mà vì anh đủ mạnh để đánh với tôi. Anh cứ việc dồn hết sức, tôi sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu”.  

 

Nguỵ Phong gật đầu: “Nếu vậy thì mời!”  

 

Dứt lời, gương mặt tuấn tú của Nguỵ Phong nổi sát ý, tay phải anh ta đã chạm vào chuôi kiếm.  

 

Ngay khi anh ta cầm lấy kiếm, cả lôi đài đã bị một luồng sát khí bức người bao phủ, đây chính là sát khí kiếm đạo.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên, anh biết thực lực của người này rất mạnh, hơn nữa đã lĩnh ngộ được kiếm đạo.  

 

Ngô Bình rút thanh đoản kiếm mà mình đã mua ở hội giao dịch của vũ trụ chính ra. Bên trong thanh kiếm này có năm hạt châu với những màu sắc khác nhau.  

 

Khi anh cầm vào chuôi kiếm, một luồng sức mạnh đã tuôn ra, lưỡi kiếm bắt đầu loé sáng, sau đó có một đường kiếm màu tím xuất hiện bổ sung phần bị gãy của thanh kiếm, biến nó thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.  

 

Ngô Bình sững sờ, không ngờ thanh kiếm này có thể tự khôi phục nguyên trạng.  

 

Anh chĩa mũi kiếm về phía Nguỵ Phong, một đường kiếm vừa tinh thuần vừa mạnh mẽ đã xuất hiện, hoàn toàn áp đảo kiếm ý của Nguỵ Phong.  

 

Nguỵ Phong biến sắc mặt nói: “Hay!”  

 

Dứt lời, anh ta vung kiếm lên, 300 đường kiếm xuất hiện trên cao rồi đồng loạt tấn công Ngô Bình.  

 

Anh ta vừa thi triển bí thuật ngũ hành của cảnh giới cùng tên, nếu tiến bộ thêm một bước nữa ở cảnh giới này thì sẽ thi triển được Âm Dương Ngũ Hành Thuật.  

 

Đối mặt với các đường kiếm ấy, Ngô Bình không hề nao núng, anh khẽ vung thanh kiếm trong tay lên, một đường kiếm khí chém về phía Nguỵ Phong. Với Ngô Bình mà nói thì nhiều đường kiếm khí không nói nên được điều gì cả, chỉ cần kiếm khí của anh đủ mạnh và mạnh thì đối thủ vẫn phải phòng ngự.  

 

Vù!  

 
 
Chương 5330


Ngô Bình: “Có nghĩa là đặt ba triệu sẽ được hơn chục triệu về tay hả!”  

 

Anh sáng mắt lên, sau đó lấy va triệu tiền Tiên ra đưa cho Hắc Tướng: “Đặt tôi thắng”.  

 

Đặt xong, Ngô Bình chậm rãi đi tới sàn đấu khổng lồ lơ lửng trên cao. Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng ở đây, chuẩn bị tiếp nhân khiêu chiến của anh.

Khi bay qua người Trác Phi, Ngô Bình hỏi: “Có bao nhiêu tiền đặt cược rồi?”  

 

Trác Phi: “10 triệu tỷ tiền Tiên đặt Nguỵ Phong thắng, chỉ có gần 50 triệu đặt công tử thắng thôi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cũng được đó!”, nói rồi, anh nhảy lên lôi đài.  

 

Advertisement

Người đàn ông áo trắng này chính là Nguỵ Phong - cao thủ đứng thứ mười trên vảng Ngũ Hành, anh ta có gương mặt tuấn tú, dáng người dỏng cao, eo dắt một thanh bảo kiếm.  

 

Nguỵ Phong thấy Ngô Bình đã lên thì gật đầu chào anh rồi nói: “Anh Ngô, anh có thể đứng vị trí thứ mười trên bảng Bí Thai đúng là hiếm có. Giờ anh khiêu chiến tôi, tôi sẽ dốc toàn sức chiến đấu, sống chết ra sao chưa ai biết được”.  

 

Ngô Bình cũng chắp tay nói: “Anh Nguỵ, nghe danh đã lâu. Tôi khiêu chiến vượt cấp với anh không phải là coi thường anh, mà vì anh đủ mạnh để đánh với tôi. Anh cứ việc dồn hết sức, tôi sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu”.  

 

Nguỵ Phong gật đầu: “Nếu vậy thì mời!”  

 

Dứt lời, gương mặt tuấn tú của Nguỵ Phong nổi sát ý, tay phải anh ta đã chạm vào chuôi kiếm.  

 

Ngay khi anh ta cầm lấy kiếm, cả lôi đài đã bị một luồng sát khí bức người bao phủ, đây chính là sát khí kiếm đạo.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên, anh biết thực lực của người này rất mạnh, hơn nữa đã lĩnh ngộ được kiếm đạo.  

 

Ngô Bình rút thanh đoản kiếm mà mình đã mua ở hội giao dịch của vũ trụ chính ra. Bên trong thanh kiếm này có năm hạt châu với những màu sắc khác nhau.  

 

Khi anh cầm vào chuôi kiếm, một luồng sức mạnh đã tuôn ra, lưỡi kiếm bắt đầu loé sáng, sau đó có một đường kiếm màu tím xuất hiện bổ sung phần bị gãy của thanh kiếm, biến nó thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.  

 

Ngô Bình sững sờ, không ngờ thanh kiếm này có thể tự khôi phục nguyên trạng.  

 

Anh chĩa mũi kiếm về phía Nguỵ Phong, một đường kiếm vừa tinh thuần vừa mạnh mẽ đã xuất hiện, hoàn toàn áp đảo kiếm ý của Nguỵ Phong.  

 

Nguỵ Phong biến sắc mặt nói: “Hay!”  

 

Dứt lời, anh ta vung kiếm lên, 300 đường kiếm xuất hiện trên cao rồi đồng loạt tấn công Ngô Bình.  

 

Anh ta vừa thi triển bí thuật ngũ hành của cảnh giới cùng tên, nếu tiến bộ thêm một bước nữa ở cảnh giới này thì sẽ thi triển được Âm Dương Ngũ Hành Thuật.  

 

Đối mặt với các đường kiếm ấy, Ngô Bình không hề nao núng, anh khẽ vung thanh kiếm trong tay lên, một đường kiếm khí chém về phía Nguỵ Phong. Với Ngô Bình mà nói thì nhiều đường kiếm khí không nói nên được điều gì cả, chỉ cần kiếm khí của anh đủ mạnh và mạnh thì đối thủ vẫn phải phòng ngự.  

 

Vù!  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top