Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 300: 300: Chương 301





Võ Tay Phó Vũ Tường đại diện tình nguyện nhân đạo cho hệ thống các bệnh viện: “Những sản phẩm này, chúng tôi muốn tặng miễn phí cho các bệnh nhân ở bệnh viện lớn! Mục đích để duy trì y học!”
“Bạch bạch bạch……!
Tần Bắc Sơn vỗ tay.

Ở đây truyền thông cùng với những người khác cũng sôi nổi vỗ tay.

Lúc này đây tập đoàn Vân Đình thắng được danh tiếng, thắng được nhân tâm.

Giá trị cỗ phiếu cổ phiếu công ty trên thị trường cũng đều điên cuồng tăng cao……
Tập đoàn Vân Đình có sản phẩm ở những lĩnh vực khác cũng điên cuồng được tiệu thụ!
Giữa trưa, có hơn hai mươi nghệ sĩ công khai phát ngôn: Xác nhận và công khai tuyên truyền cho tập đoàn Vân Đình!
Đây là một sự kiện boom tấn!
Hiệu ứng không chỉ đơn giản là đơn đặt hàng!
Hơn nữa, các nghệ sĩ phát ngôn cho tập đoàn Vân Đình cũng Vì lợi ích quan hệ với nhau…
Hiện tại tập đoàn Vân Đình danh tiếng quá tốt, nghệ sĩ nào cũng được chỗ tốt, các trang mạng đều trầm trồ khen ngợi.


Các công ty sau lưng nghệ sĩ cũng được thanh thế rất tốt!
Vui chơi giải trí Trường Phong.

Khi nhìn thấy tin tức này, Tiết Quý Hoa tức giận.

“Bang!”
Hắn hung hăng tát một cái lên mặt Tiểu Linh Nhi: “Tiện nhân!
Nhìn xem chuyện tốt cô làm đi?”
Tiểu Linh Nhi bụm mặt, ngây ngốc.

“Biết vì sao Diệp Quân Lâm không tới xin lỗi không? Bởi vì hắn căn bản không coi cô ra gì!”
Tiết Quý Hoa lại cho cô một cái tát.

Trương Mỹ Lan cảm thấy ủy khuất cực kỳ.

“Nếu không phải tôi tin vào kế sách của anh, hiện tại công ty giải trí Trường Phong của tôi đã vang vọng đại Hạ Quốc, cả thành phố này sắp điên rồi!”
Tiết Quý Hoa tức giận đến run rầy.

“Chúng ta sao biết được tập đoàn Vân Đình đoàn lợi hại như vậy a? Thì ra tìm chúng ta hợp tác, là chúng ta trèo cao!”
Tiểu Linh Nhi bụm mặt, ô ô khóc lóc.

Cô cũng rất hồi hận a.

Nếu cô vẫn tiếp tục tuyên truyền cho tập đoàn Vân Đình, thì bây giờ cô đã trở thành minh tỉnh!
“Đi, đi xin lỗi tập đoàn Vân Đình! Chúng ta có lẽ còn có một lần cơ hội, rốt cuộc lúc trước họ chọn chúng ta, khẳng định là nhìn ra ưu điểm của chúng ta!”
Tiết Quý Hoa lập tức nói.

Bọn họ nào biết đâu rằng, đó là Phương Tử Tình lựa chọn.

Không hề quan hệ với quyết sách của tập đoàn Vân Đình.


Rất nhanh, công ty Trường Phong mang theo mười nghệ sĩ cùng Tiểu Linh Nhi đến tập đoàn Vân Đình.

Phương Tử Tình nhìn thấy những người này, cười lạnh nói: “Các người tới làm gì?”
“Phương tỷ là chúng ta sai rồi! Là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn!”
“Đều đứng đó làm gì? Nhanh quỳ xuống nói đi!”
Tiết Quý Hoa ra lệnh một tiếng, Tiểu Linh Nhi cùng toàn bộ nghệ sĩ quỳ rạp xuống đắt.

Phương Tử Tình có chút hoảng hốt.

Cô nhớ tới Diệp Quân Lâm có nói một câu: Dù là xin lỗi cũng do bọn họ tới xin lôi.

Không ngờ thật sự lại như thề.

“Phương tổng, công ty giải trí Trường Phong chúng tôi nguyện ý hợp tác vô điều kiện với quý công ty! Muốn bao nhiêu nghệ sĩ có bây nhiêu, chúng tôi sẽ phối hợp tuyên truyền…”
Tiết Quý Hoa thật sự tới cho không.

Không chỉ có miễn phí.

Còn không ràng buộc gì!
“Đúng đúng đúng! Trước kia là chúng tôi ngu xuẫn! Hiện tại tập đoàn Vân Đình là tốt nhất!”

Tiểu Linh Nhi nói.

Trương Mỹ Lan khẩn cầu nói: “Phương tổng hãy suy xét lại đi?
Chúng ta sẽ tuyên truyền miễn phí! Đối quý công ty trăm lợi mà không có hại!”
Phương tử Tình trợn tròn mắt.

Lúc trước cả đám cao ngạo không với tới.

Hiện tại lại quỳ xin hợp tác miễn phí Còn không phải nhìn thấy vị thế hiện tại của tập đoàn Vân Đình.

Nhưng mà nghệ sĩ miễn phí tuyên truyên cũng không tồi…
“Không được! Tập đoàn Vân Đình tuyệt đối không cho một đám người không tài không đức làm bắn!”
Diệp Quân Lâm cự tuyệt.

Phương Tử Tình nhíu mày nói: “Diệp Quân Lâm anh không có quyền nói chuyện, tránh ral”.

 
Chương 301: 301: Hãm Hại





Chuyện này Phương Tử Tình còn chưa kịp xử lý, cũng đã làm lớn ra.

Rất nhanh các tạp chí lớn cùng các truyền thông tới tấp đưa tin…
Vô cùng quan trọng! Đại ngôn(*) Quốc chỉ trọng khí(*) Tần Bắc Son thiết bị điều trị xuất hiện chất lượng vấn đề, lúc sử dụng lâm sàng, dẫn tới bệnh nhân tử vong!
(2) Người quảng bá thương hiệu nỗi tiếng.

() Có nghĩa là Quốc Tỷ, con dấu Quốc gia, gánh vách vinh quang, thực hiện giấc mơ…
Tin tức này vừa phát ra, thật sự là toàn thành phố sôi trào!
Thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ sôi trào!
Ít ngày trước, bởi vì Tần Bắc Sơn là đại ngôn của tập đoàn Vân Đình, trực tiếp khiến tập đoàn Vân Đình đẩy tới vị trí đỉnh phong.

Giá trị tập đoàn Vân Đình đều phông điên lên!
Nhất là ở thị trường Tô Hàng, triệt để xáo bài, đè ép phòng thương mại Tô Hàng không có chỗ.

Không ngờ tới là vài ngày sau đã xảy ra chuyện!

Chữa bệnh hành nghiệp kiêng ky nhất chính là tai nạn chết người!
Hết lần này tới lần khác sản phẩm tập đoàn Vân Đình liền gặp!
Việc rất lớn!
Buổi sáng tám giờ!
Bộ phận chủ quản xí nghiệp tỉnh Giang Nam, bộ phận kỹ thuật giám sát, hiệp hội người tiêu thụ, cục công thương, bộ phận thương kiểm cùng với công an tỉnh, 6 bộ phận tạo thành liên hợp chấp pháp.

Trước tiên kêu ngừng sản xuất và vận hành nhà máy tập đoàn Vân Đình.

Sáu bộ phận còn phái ra tổ chuyên án tự mình đến tập đoàn Vân Đình, tạm thời thu hồi các giấy tờ chứng nhận cho phép hoạt động của tập đoàn Vân Đình.

Trong lúc nhất thời toàn bộ tập đoàn Vân Đình đều lâm vào ngưng trệ.

Vào lúc Phương Tử Tình đang cùng những quản lý cấp cao thương lượng ứng đối ra sao, bên ngoài phòng họp tới một nhóm người khí thế hung hăng.

Cửa phòng họp bị bạo lực mở ra.

“Phiền phức người phụ trách đứng lên, chúng tôi là sáu bộ phận liên hợp của tỉnh thành tạo thành tổ chuyên án, chuyên tới để điều tra tập đoàn sản phẩm xuất hiện vụ án sai sót nghiêm trọng!”
Người đàn ông dẫn đầu là phó giám đốc công an tỉnh Nghiêm Khoa, có danh xưng là công chính nghiêm minh.

Ai cũng không ngờ tới lần này là chuyên môn của tỉnh thành phái tới người tới điều tra, có thể thấy được ảnh hưởng lớn ao nhiêu.

Phương Tử Tình sợ đến đứng lên, lên tiếng nói: “Tôi là phó tổng Phương Tử Tình, hiện nay tập đoàn Vân Đình là do tôi phụ trách.”
Nghiêm Khoa lạnh lùng nói: “Tổ trưởng tổ chuyên án lần này là tôi – Nghiêm Khoa, lập tức gọi giám đốc và chủ tịch của các người ra đây!”
“Cái này…”
Vẻ mặt Phương Tử Tình khó xử.

Những người khác cũng là hai mặt nhìn nhau.


Bởi vì đa số mọi người đều chưa từng nhìn thấy ông chủ qua.

Lục Nam Hiên cũng là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi(*).

(*) dùng chỉ người có hành tung bí ẩn.

*Tổ trưởng Nghiêm, hiện nay tập đoàn Vân Đình là do tôi toàn quyền phụ trách! Có việc gì anh trực tiếp nói với tôi là được rồi!”
Phương Tử Tình nói.

Nghiêm Khoa cười lạnh một tiếng: “Một cái phó tổng toàn quyền phụ trách toàn bộ công ty? Xem ra nội bộ tầng quản lý của tập đoàn Vân Đình xảy ra vấn đề, trách không được sản phẩm xảy ra vấn đề lớn như vậy!”
“Bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ nhân sự phụ trách tập đoàn Vân Đình đã chạy rồi!”
“Không phải…”
Phương Tử Tình lập tức lắc đầu.

“Được, vậy cô nói một chút chuyện gì xảy ra?”
Nghiêm Khoa nhìn chằm chằm cô ta.

NÓI…
Phương Tử Tình không biết giải thích như thế nào Dù sao ông chủ với Lục Nam Hiên quá đặc thù rồi.


“Nói không nên lời đúng vậy?”
Nghiêm Khoa liên tục cười lạnh.

“Tất cả tầng quản lý của tập đoàn Vân Đình đều đình chỉ tiếp nhận điều tra, nhất là bộ phận liên quan đến sản phẩm gặp chuyện không may, “Kế tiếp, cảnh sát cũng sẽ vượt vào điều tra! Phàm là dính đến chuyện này, nhất định phải nghiêm khắc đề ý!”
Lời Nghiêm Khoa vừa nói ra.

Tất cả cấp cao vô cùng khẩn trương.

Nếu như chuyện này có bằng chứng thật.

Tập đoàn Vân Đình sẽ gặp khiếp nạn lớn, kể cả bọn họ những cấp cao này cũng phải vào ngục giam.

Mấy người Phương Tử Tình muốn biện giải: “Tổ trưởng Nghiêm hy vọng anh có thể điều tra rõ chân tướng! Sản phẩm của chúng tôi tuyệt đối không thành vấn đề, bộ phận quản lý chất lượng đã đối chiếu kiểm tra nhiều lần! Hơn nữa từ do Tần lão Tần Bắc Sơn đảm bảo, chất lượng sản phẩm của chúng tôi không có vấn đề.

Nhất định là có người hãm hại chúng tôi!”.

 
Chương 302: 302: Khoa Điêu Tra Thương Nghiệp Phạm Tội





“Phải không? Nhưng cô có thể bảo đảm mỗi một món sản phẩm không có bất kỳ vấn đề chất lượng nào? Hơn nữa tôi nghe nói tập đoàn Vân Đình chỉ vì cái trước mắt, từ đầu đến cuối nhóm sản phẩm này sản xuất không đến thời gian một tháng, sản phẩm cùng nhóm này mọi người đều cần nửa năm, tốc độ của các cô như vậy khiến người ta rất khó không nghỉ ngờ?”
“Không sail Các cô cũng mời Tần lão Tần Bắc Sơn tuyên truyền, lấy danh tiếng của Tần lão, không ai thật sự dám đi đối chiếu kiểm tra chất lượng sản phẩm.

Các cô là gài bẫy Tần lão phải không?”
Từng cái lý do nói ra, khiến cho Phương Tử Tình hết đường chối cãi.

Đúng lúc này, người của khoa điều tra thương nghiệp phạm tội thành phố Tô Hàng cũng tới.

“Người phụ trách là ai? Vừa nãy chúng ta nhận được tố cáo nặc danh, nói tập đoàn Vân Đình sao chép kỹ thuật nồng cốt của Phòng thương mại Tô Hàng! Trải qua điều tra của chúng ta, phát hiện thật có việc này, nhóm sản phẩm này của tập đoàn Vân Đình cùng sản phẩm của Phòng thương mại Tô Hàng gần như giống nhau như đúc, nhưng họ đã sản xuất nhiều năm rồi!”
“Oanhl”
Cái mũ lớn này chụp xuống, khiến cho tất cả mọi người đều là sửng sốt.

Phòng thương mại Tô Hàng trả đũa, ác nhân cáo trạng trước.

Vậy àm tố tập đoàn Vân Đình sao chép bản quyền kỹ thuật?

Sau khi Nghiêm Khoa nghe được, lộ ra nụ cười: “Trách không được sẽ xảy ra chuyện, thì ra là sao chép kỹ thuật của người ta không tới nơi!”
“Ừ, nhất định là như vậy! Sao chép một chút kỹ thuật của người ta, tuyệt đối là xảy ra chuyện!”
Mọi người tổ chuyên án cười lạnh nói.

Lúc này, các truyền thông lớn cũng tới tấp tung tin: “Bằng chứng thật, tập đoàn Vân Đình sao chép kỹ thuật nồng cốt của Phòng thương mại Tô Hàng, chính là nguyên nhân xuất hiện tai nạn nghiêm trọng”
Trong lúc nhất thời, trên mạng tràn đầy tiếng mắng, giá trị tập đoàn Vân Đình cũng lập tức tuột dốc không phanh, công ty đối mặt nguy cơ trọng đại.

Thậm chí trong vòng mấy ngày sắp phá sản…
Không chỉ có như vậy.

Ngay cả Tần lão Tần Bắc Sơn cũng rơi vào trong nguy cấp.

Bộ phận truyền thông phát hành tin tức, ước lượng Tần Bắc Sơn nhận phí đại ngôn của tập đoàn Vân Đình, dự đoán là 300 triệu.

Chỉ trích Tần Bắc Sơn ăn bánh bao máu người, không có y đức.

Biết rõ sản phẩm của tập đoàn Vân Đình không được, nhưng vẫn bảo đảm như cũng…
Không ít người gọi Tần Bắc Sơn nguy quân tử lớn nhát!
Đối với tập đoàn Vân Đình mà nói, từng đợt tuyệt vọng nối tiếp từng đợt.

Sau đó không lâu, Nghiêm Khoa gọi cảnh sát viên tới.

“Phương Tử Tình, Phó Vũ Tường…”
Quản lý cấp cao của công tu bị mang đi hơn phân nửa.

Có thể thấy được tình thế nghiêm trọng đến mức nào.

Lúc này, trong bệnh viên nhân dân số 1 trong thành phố.


Tần lão Tần Bắc Sơn cứ theo lẽ thường xuất hiện chẩn bệnh, Triệu Nhã Lan đảm nhiệm trợ thủ.

Đúng lúc này, trong hành lang truyền tới âm thanh vông cùng huyện náo!
“Chuyện gì xảy ra?”
Tần Bắc Sơn cau mày.

Ông ngược lại không lo lắng an toàn.

Diệp Quân Lâm đã sắp xếp cao thủ bảo vệ ông.

Rất nhanh, vài nhóm người nhà xông vào.

“Tần Bắc Sơn ông cái loại bác sĩ lòng hiểm độc, bánh bao máu nugời ăn ngon không?”
“300 triệu ông yên tâm nuốt sao?”
“Giết chết người lương tâm ông không biết đau sao?”
Vài người nhà chỉ vào mũi Tần Bắc Sơn quát.

“Tần Bắc Sơn ông chính là tên súc sinh! Bác sĩ tệ nhất toàn bộ Hoa Hạ chính là ông!”
“Đúng vậy, ông không xứng mặc một thân áo Blouse này! Các người đều không phải là thứ tốt gì!”

Thần sắc nhóm người nhà kích động, nếu không có bác sĩ y tá can ngăn, sợ là sẽ ra tay đối với Tần Bắc Sơn.

“Hu hu hu… ông cụ ông chết thật thê thảm mà! Bệnh của ông căn bản không có nghiêm trọng!”
Một người phụ nữ quỳ gối trong phòng làm việc, đau đớn khóc lớn.

Những người nhà khác bắt đầu đập đồ đạc, tiếng mắng trong miệng vẫn không ngừng.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Vẻ mặt Tần Bắc Sơn ngơ ngác.

“Tần lão, tối hôm qua bệnh viện sử dụng thiết bị điều trị của tập đoàn Vân Đình, kết quả thiết bị có trục trặc, hại chết bệnh nhân, mà bệnh của ông ấy thì không quá nghiêm trọng!”
Một gã bác sĩ nói cho Tần Bắc Sơn chân tướng sự việc.

“OanhI”
Nghe được tin tức này, Tần Bắc Sơn ngòi liệt xuống ghế da..

 
Chương 303: 303: Xảy Ra Mạng Người





Ngay cả sắc mặt Triệu Nhã Lan bên cạnh cũng trăng bệch.

Vậy mà chết người!
Vấn đề này liền lớn rồi.

Dù sao sản phẩm cũng là do chính miệng Tần Bắc Sơn bảo đảm.

Nếu như xuất hiện vấn đề, cũng không cần tìm tập đoàn Vân Đình, trước tiên tìm Tần Bắc Son.

“Sao có thể như vậy?”
Mặt Tần Bắc Sơn không thể tưởng tượng nỗi.

Dù sao sản phẩm ông cùng đệ tử tự mình nghiên cứu qua, hơn nữa còn có hai tầng bảo đảm.

Giải thích duy nhất chính là có người muốn hãm hại tập đoàn Vân Đình.

Nhưng thủ đoạn này quá ác liệt rồi.


Vậy mà xảy ra mạng người!
Tần Bắc Sơn chợt vỗ bàn một cái: “Mặc kệ là chuyện gì, Tần Bắc Sơn tôi muốn quan tâm đến cùng!”
Ông nói cho Triệu Nhã Lan, bảo bệnh viện sắp xếp tổ chức buổi họp báo.

Rất nhanh, buổi họp báo mở ra.

Ý của Tần Bắc Sơn rất đơn giản, ông sẽ điều tả nghiêm ngặt chuyện này, trả lại cho mọi người chân tướng sự việc.

Nếu quả thật là do chất lượng sản phẩm, Tần Bắc Sơn nguyện ý lấy cái chết để đền bù!
Sau khi buổi họp báo tổ chức xong, việc lại náo lớn một lần nữa.

Đoán chừng là mọi người cũng không nghĩ đến ý chí Tần Bắc Sơn mạnh mẽ như vậy!
Không tiếc lấy tính mệnh tới làm giá!
Lúc này, trong tập đoàn Thanh Phong.

Bạch Thanh Phong, Nguyễn Văn Hưng đang cùng một chỗ.

“Lão Bạch, thế nào? Tắt cả đều sắp xếp xong chưa?”
Hách Văn Xương có chút không yên tâm hỏi.

Bạch Thanh Phong cười cười: “Yên tâm đi! Không có để lại bất kỳ manh mối nào! Trong bệnh viện len lén đổi thiết bị theo dõi đã bị phá hư hết, dù cho cảnh sát kỹ thuật cũng không tra được!”
“Nói như vậy, lúc này tập đoàn Vân Đình bị chúng ta triệt để hại chết?”
Vẻ mặt Nguyễn Văn Hưng hưng phần.

“Còn không phải sao? Tập đoàn Vân Đình triệt để xong đời!.

Tiên Hiệp Hay
Hơn nữa lần này tổ chuyên án thiết huyết vô tình, cho dù là ai cũng không thể nhúng tay, dù cho tập đoàn Vân Đình có người đứng sau cũng vô dụng!”
“Cái này tôi biết, ngay cả lãnh đạo Chu đều chỉ có thể hỏi, lại không thể can thiệp chút nào!”
Những người khác cười nói.


Trong mắt Bạch Thanh Phong hiện lên vẻ sát ý: “Chúng ta hận ông già Tần Bắc Sơn này, nhưng cũng muốn cảm ơn ông tal Cũng là vì thanh danh của ông ta quá lớn, cho nên chuyện của tập đoàn Vân Đình náo quá lớn, ngay cả thị trưởng cũng không thể can dự!”
“Hừ, còn dám làm đại ngôn sản phẩm giúp tập đoàn Vân Đình, vừa vặn lúc này đây, cũng phế ông ta đi!”
“Lão bất tử Tần Bắc Sơn kia, chính là một tên ngụy quân tử, giả trang thanh cao, không biết ngầm thu bao nhiêu tiền của Vân Đình rồi!”
Nguyễn Văn Hưng và Hách Văn Xương liên tục cười lạnh.

“Lúc này đây chúng ta không chỉ có có thể diệt trừ tập đoàn Vân Đình, đơn đặt hàng của chúng ta cũng tăng rất nhiều, đồ của chúng ta đắt thì làm sao? Nhưng thắng ở an toàn!”
“Ha ha…”
Một đám cáo già phát ra nụ cười âm hiểm.

Đây chính là con buôn lòng dạ đen tối.

Vì quyền lợi, vì mình, không tiếc coi mạng người như cỏ rác.

Người bệnh nhân chết trong bệnh viện kia, đừng nói là áy náy, bọn họ đều sắp quên mắt!
Bởi vì chuyện như này bọn họ làm qua nhiều rồi.

Luôn là người ăn bánh bao máu, cho nên căn bản khônng phải là việc gì đáng lo.

Bây giờ bên ngoài đều tuyên bố tập đoàn Vân Đình giải tán, ông chủ đều bị bắt.

Bởi vì sau khi gặp chuyện không may, ngoại trừ phó tổng Phương Tử Tình, ông chủ chân chính của tập đoàn Vân Đình còn không có lộ diện.


Không chỉ là tập đoàn Vân Đình.

Chính là công ty mới của Lý Tử Nhiễm cũng tràn ngập nguy cơ.

Tập đoàn Vân Đình phế đi, bọn họ cũng liền phế đi.

Đúng lúc Lý Tử Nhiễm gần đây đang có chiến lược hợp tác cùng một công ty mậu dịch nước ngoài Hàn Quốc.

Nếu như tập đoàn Vân Đình thật đã xảy ra chuyện, hợp tác này tuyệt đối sẽ thất bại.

Đầu tiên Tần Bắc Sơn tìm Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm vừa mới biết được chuyện này, cũng tức giận vô cùng.

“Không hề nghỉ ngờ, là phòng thương mại Tô Hàng!”
Diệp Quân Lâm nói..

 
Chương 304: 304: Thái Độ Cường Ngạnh





Lực lượng tập đoàn Vân Đình mới xuất hiện, tổn thất lớn nhất chính là phòng thương mại Tô Hàng.

Chỉ là không nghĩ tới lá gan bọn họ lớn như vậy!
“Vấn đề khó giải quyết là tra rõ chân tướng, tôi dám chắc tất cả manh mối đều bị hủy diệt rồi!”
Diệp Quân Lâm nói.

Lúc này Chu Tước đang điều tra.

“Tướng quân, 11 giờ 30 đến 12 giờ tối hôm qua bệnh viện nhân dân số1 thành phố mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ thiết bị theo dõi bị hủy!”
Chu Tước nói.

“Như vậy nói cách khác khoảng thời gian này, có người vào bệnh viện lén động tay chân?”
Tần Bắc Sơn nói.

Diệp Quân Lâm hỏi: “Chu Tước cậu có thể phục hồi không?”
“Tôi phải lấy được nguồn video! Cho dù là bị hủy diệt, tôi cũng có thể!”

Chu Tước nói.

“Tốt, chúng ta lập tức đi!”
– Diệp Quân Lâm cùng Tần Bắc Son rất nhanh đi tới phòng giám sát của bệnh viện.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Không nghĩ tới cửa đã bị mấy người nhìn chằm chằm.

Không cho phép bắt luận kẻ nào ra vào!
“Tôi là Tần Bắc Sơn, tôi cần xem thiết bị theo dõi tối hôm qua…
Tần Bắc Sơn nói thẳng.

“Không được! Tôi mặc kệ ông là cái gì sơn? Nơi này trừ tổ chuyên án, cho dù kẻ nào cũng không được phép ra vào!”
Thái độ những người canh giữ này vô cùng nghiêm ngặt.

Cho dù là ai cũng không thể cho.

“Vậy được, chúng ta đi xem thiết bị xảy ra chuyện.”
Diệp Quân Lâm cùng Tần Bắc Sơn đi tới phòng bệnh, lại biết được chuyện thiết bị xảy ra chuyện thiết đã sớm bị lấy đi.

Trừ tỗ chuyên án, những người khác không thể nhìn.

Sau khi nghe xong.

Đầu tiên Diệp Quân Lâm liên lạc với Chu Ngọc Hằng.

“Lão Chu, tôi cần xem một thiết bị theo dõi của bệnh viện nhân dân số 1 thành phối!”
Diệp Quân Lâm nói.

“Tướng quân không được rồi! Lần này tổ chuyên án là tỉnh Giang Nam tỉnh thành Kim Lăng phái tới! Bên trên nghiêm cắm bằng sắc lệnh, cho dù kẻ nào của Tô Hàng cũng không thể nhúng tay! Tôi cũng không còn cách nào cả!”
Chu Ngọc Hằng khổ sở nói.


“Được rồi, chuyện này là sư phụ của tôi Phó Long Hành đề nghị, vì tị hiềm, bảo tổ chuyên án đặc biệt tra rõ, cho dù người nào của Tô Hàng cũng không được nhúng tay! Mặt khác trong vòng 3 ngày sẽ đưa ra kết luận!”
Chu Ngọc Hằng lại bỗ sung.

“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Quân Lâm nở nụ cười.

Phó Long Hành anh hơi có nghe thấy, có nguồn gốc sâu xa với phòng thương mại Tô Hàng.

Một chiêu này của phòng thương mại Tô Hàng dùng rất hay!
Có tình náo lớn việc lên, khiến cho tỉnh thành phái người tới, không cho phép bắt kỳ người nào của Tô Hàng nhúng tay.

Chính là muốn định trụ chuyện này!
Lấy tốc độ nhanh nhát tiêu diệt tập đoàn Vân Đình!
“Thanh Long đi dò cho tôi, tổng phục trách tổ chuyên án lần này là ai?”
Diệp Quân Lâm nói.

Sau đó không lâu, Thanh Long liền truyền đến tin tức: “Tướng quân, tổ trưởng lần này là phó giám đốc công an tỉnh Giang Nam – Nghiêm Khoal”
“Nghiêm Khoa được xưng là công chính nghiêm minh, anh ta không cho phép bắt luận kẻ nào nhúng tay vào việc này!”
“Được, truyền mệnh lệnh của tôi, bảo Nghiêm Khoa tới gặp tôi!”
Diệp Quân Lâm nói.


Sau đó không lâu, một chiếc xe đi tới trang viên.

Trên xe xuống rõ ràng là tổ trưởng tổ chuyên án Nghiêm Khoal Dưới sự hướng dẫn của Thanh Long, Nghiêm Khoa đi vào phòng.

Nghiêm Khoa liếc mắt liền nhìn thấy Tần Bắc Sơn cùng Diệp Quân Lâm.

“Chào tướng quân Côn Luân!”
Nghiêm Khoa nói.

“Anh chính là Nghiêm Khoa? Anh biết tôi tìm anh có chuyện gì không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Nghiêm Khoa ngần người, lập tức cắn răng nói: “Nghiêm Khoa biết quan hệ của tướng quân cùng Tần lão, tôi đây nói thẳng, nếu như tướng quân Côn Luân muốn nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Vân Đình, vậy không có khả năng! Tuyệt đối không cho phép!”
“Vụ án này, bất kỳ người nào của Tô Hàng cũng không thể nhúng tay! Tôi nhớ tướng quân là phó chức Tô Hàng, cho nên xin ngài hiểu cho tôi!”
“Nếu như tướng quân có gắng muốn nhúng tay vào chuyện này, thì xin bước qua xác của tôi!”
Thái độ Nghiêm Khoa cứng rắn khiến sắc mặt tất cả mọi người thay đổi..

 
Chương 305: 305: Thời Gian Ba Ngày





Rốt cuộc mọi người đã biết chuyện này không dễ xử lý ở đâu rồi.

Thảo nào Chu Ngọc Hằng cũng không có cách.

Diệp Quân Lâm hỏi: “Vậy tổ trưởng Nghiêm tra thế nào?”
“Tổ chuyên án chỉ có thời gian ba ngày giải quyết chuyện này!
Từ manh mối nắm giữ trước mắt mà nói, chính là chất lượng sản phẩm của tập đoàn Vân Đình tồn tại vấn đề nghiêm tọng!
Thậm chí có thể nói điều tra rõ ràng, chính là vấn đề của tập đoàn Vân Đình! Nên bắt thì bắt, nên dừng thì dừng!”
Nghiêm Khoa nói.

Mặc dù anh ta biết thiết bị theo dõi xảy ra vấn đề, nhưng bộ phận kỹ thuật chưa có cách nào phục hồi lại…
“Vậy tôi vẫn cứ muốn nhúng tay thì sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Nghiêm Khoa mới vừa nói, nếu như tướng quân quả quyết phải nhúng tay, thì phải bước qua xác của Nghiêm Khoa!”
Thái độ của Nghiêm Khoa như trước.

Diệp Quân Lâm đột nhiên nở nụ cười.

“Tổ trưởng Nghiêm sợ là không biết, tôi đã nhúng tay trong đó, còn có binh của tôi thiếu tướng Kỳ Lân cũng nhúng tay trong đó! Chúng ta không thể thoát khỏi!”
“A2”
Vẻ mặt Nghiêm Khoa ngơ ngác nhìn Diệp Quân Lâm.


“Không có mà, tướng quân Côn Luân không có liên quan đến?”
Nghiêm Khoa nói.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Như vậy mà anh cũng dám nói điều tra xong? Anh tra xét thật kỹ rồi sao?”
Âm thanh Diệp Quân Lâm đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Côn Luân tướng quân tôi không rõ ý của ngài…”
Nghiêm Khoa cúi đầu, có vài phần hoảng hốt.

“Bây giờ tập đoàn Vân Đình là do một vị phó tổng điều hành đi?
Như vậy chủ tịch cùng giám đốc đâu?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Nghiêm Khoa còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nói: “Chuyện này tôi còn đang tra, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả!”
“Không cần tra nữa, giám đốc là Kỳ Lân, chủ tịch là tôi!”
Diệp Quân Lâm nói.

“Oanhl”
Sau khi nghe xong, Nghiêm Khoa như bị sét đánh, cả người vẻ mặt hoảng sợ.

Anh ta cũng lập tức phản ứng kịp.

Nếu không phải nguyên nhân do Diệp Quân Lâm, sao Tần Bắc Son lại tới Tô Hàng?
Sao lại tuyên truyền như thế cho sản phẩm?
Còn có, sao Diệp Quân Lâm lại có thể làm ra sản phẩm kém chất lượng được?
Có người hãm hại tập đoàn Vân Đình!
Trước tiên, anh ta lập tức phản ứng kịp.

“Buông lỏng quyền hạn ra, để cho người của tôi hỗ trợ điều trai”
Diệp Quân Lâm nói.

“Đã rõ thưa ngài!”
Nghiêm Khoa lập tức đồng ý.

Rất nhanh video gốc hư hại được đưa đến nơi Chu Tước này.

Diệp Quân Lâm cùng mấy người Tần Bắc Sơn cũng tự mình kiểm tra thiết bị xảy ra chuyện.

Kiểm tra thực hư xong.


Diệp Quân Lâm đột nhiên nở nụ cười: “Tổ trưởng Nghiêm, nhóm sản phẩm này căn bản không phải là của tập đoàn Vân Đình!”
“Sao?”
Máy người Nghiêm Khoa cực kỳ cả kinh.

“Bởi vì ở lúc sản xuất sản phẩm, tôi cố ý bảo bộ phận kỹ thuật tạo một mã hoá đặc thù bí ẩn, chính là vì phòng ngừa tranh chấp xuất hiện.

Nhưng thiết bị này căn bản không có! Các anh tra sản phẩm của tập đoàn Vân Đình một chút sẽ biết!”
Nghiêm Khoa nhanh chóng cho người đi kiểm tra.

So sánh hai cái, quả nhiên là thế.

Sản phẩm tập đoàn Vân Đình đều có đều có mã hoá đặc thù bí ẩn.

Thiết bị này không có!
“Lập tức tra cho tôi thiết bị xảy ra chuyện từ nơi nào tới?”
Nghiêm Khoa hạ lệnh.

Một bên khác.

Chu Tước lấy tốc độ cực nhanh phục hồi thiết bị theo dõi.

Ề Sau khi thiết bị theo dõi phục hồi, mọi người khiếp sợ không gì sánh nỗi.

Bởi vì có người lén đổi thiết bị chữa trị!
Quả nhiên là hãm hại!
“Tra cho tôi! Đều tra hết những người trong video này cho tôi!”

Nghiêm Khoa tức giận nỗi trận lôi đình!
Anh ta luôn luôn công chính nghiêm minh, làm việc công bình không thiên vị.

Nếu không phải là do Diệp Quân Lâm nói, vụ án tử này anh ta sẽ phạm sai lầm rồi.

Cho nên anh ta rất tức giận!
Mặt khác Kỳ Lân đưa cho Nghiêm Khoa một phần tài liệu.

“Bên trong là bằng chứng và đầu mối phòng thương mại Tô Hàng sao chép kỹ thuật nồng cốt gốc của tập đoàn Quân Lâm như thế nào!”
“Tốt, chuyện này tôi sẽ tra cùng!”
Nghiêm Khoa gật đầu.

Bây giờ bội phục không gì sánh được đối với Diệp Quân Lâm.

Quá cao tay rồi.

Làm việc ngăn gọn hiệu suất cao.

Về cơ bản chuyện đã được giả quyết.

Tần lão cũng thở dài một hơi..

 
Chương 306: 306: Tai Bay Vạ Gió





“Haiz, đáng tiếc người anh em đã mắt rồi! Quá vô tội!”
Tần lão thở dài.

Diệp Quân Lâm bất lực lắc đầu: “Haiz, thương trường cũng như chiến trường, không ít người đã ăn bánh bao máu người(*)! Sáu năm trước, tôi bị tai bay vạ gió, suýt nữa là chết rồi!”
()Đề cập đến việc tiêu thụ người chết hoặc nạn nhân và thu được lợi ích mới.

“Phải tóm hết lũ súc vật này lại, không thể tha cho chúng dễ dàng được!”
Tần lão giận dữ gầm lên.

Buổi tối khi về đến nhà, Lý Tử Nhiễm vô cùng lo lắng về tình hình của Phương Tử Tình.

Nếu như thực sự bị tóm, chắc chắn Phương Tử Tình sẽ phải ngồi tù.

Lúc này Lý Thiên Hạo và những người khác bát ngờ tìm đến của.

“Ha ha, Tử Nhiễm với đám phế vật này đều ổn nhỉ? Bọn tôi nghe nói Tập đoàn Vân Đình xảy ra chuyện rồi, còn cứ nghĩ rằng hai người các cô đều bị bắt rồi cơ.”

Lý Văn Hải cười.

Lý Tùng Khuê và Lý Mộng Nguyệt cười nói: “Nhưng mà một khi tập đoàn Vân Đình xảy ra chuyện thì công ty của Tử Nhiễm cũng coi như không xong rồi.

Tử Nhiễm kế hoạch tiếp theo của em là gì?”
“Có nên trở về nhà họ Lý?”
Lý Văn Phi cười nói.

Piöi¿.) Mặt Lý Tử Nhiễm hiện lên vẻ bắt lực.

Hiện giờ công ty đang gặp khủng hoảng, tiếp theo đoán chừng tình trạng bị thu mua sẽ giảm xuống.

Lý Thiên Hạo cười nói: “Tử Nhiễm đừng căng thẳng, ông nội đến bàn chuyện làm ăn với cháu.”
Lý Tử Nhiễm mê mang: “A? Ông nội, ông muốn bàn chuyện làm ăn gì với cháu?”
“Về việc thu mua công ty của cháu! Ông định mua công ty mới của cháu với giá 2 triệu!”
Lý Thiên Hạo nói.

“2 triệu?”
Trên mặt Lý Tử Nhiễm hiện lên vẻ không thể tin nỗi.

Ngay cả khi vốn đầu tư của tập đoàn Vân Đình không còn, tác động đến công ty của cô lớn như thế nào đi nữa, giá trị của công ty cũng vẫn là khoảng một hoặc hai tỷ.

Sao 2 triệu liền có thể thu mua?
Thật nực cười!
“Ha ha, Tử Nhiễm cháu có phải không hiểu tình hình bây giờ không, tập đoàn Vân Đình mà ngã, công ty của cháu sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, cứ kéo dài, đừng nói đến 2 triệu, 20 vạn cháu cũng không có được!”
“Đúng đó, vả lại cô bán công ty cho ông nội, cô vẫn có thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Lý Thị!”
Lý Văn Hải và Lý Tùng Khuê cười lạnh nói.

“Các người!”

Lý Tử Nhiễm thật là tức muốn chết.

Tự nhiên có người muốn giậu đỗ bìm leo chạy tới.

“Tử Nhiễm, ông chỉ cho cháu hai ngày, đến lúc đó cái giá 2 triệu này cũng không có nữa đâu!”
“Ngoài ra ông còn nghe nói cháu đang cùng một công ty Hàn Quốc bàn chuyện hợp tác, để đó cho ông đi?”
Lý Thiên Hạo cười lạnh nói.

Sau khi người nhà họ Lý đi, Diệp Quân Lâm an ủi nói: “An tâm đi vợ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ba ngày của tổ chuyên án rất nhanh đã trôi qua, quyết định sẽ được công bồ vào ngày hôm sau.

Tối nay, máy người Bạch Thanh Phong, Nguyễn Văn Hưng và Hách Văn Xương đã tổ chức ăn mừng ở hội sở.

“Ha ha ha ha, tên Nghiêm Khoa này thực lợi hại! Tôi nghe nói ai đi tìm cũng đều không có tác dụng, đồ vật ở hiện trường đều không cho xeml”
Bạch Thanh Phong cười nói.

“Đúng vậy, Nghiêm Khoa đúng thật là một người công chính nghiêm minh, không nễ mặt ai cải”
“Tiếp theo chúng ta cứ chờ kết quả công bố vào ngày mail Tập đoàn Vân Đình sẽ hoàn toàn bị chúng ta nuốt chửng, đến lúc đó phiên bản kỹ thuật nâng cấp của họ sẽ là của chúng tal Hahaha…”
Nguyễn Văn Hưng không giấu được niềm vui hát một câu.

Anh ta và Hách Văn Xương ôm lấy nhau, hát bài ca huynh dệ.


“Ầm!”
Ngay lúc này, cửa phòng hội sở bị một đôi chân đạp mở.

Rất nhiều cảnh sát từ bên ngoài xông vào.

Bọn người Bạch Thanh Phong đều bị doạ đến sững sờ.

Trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nỗi.

Dưới sự bao vây của mọi người, một người đi đến chính giữa.

Anh ta lấy ra giấy ủy nhiệm của mình nói: “Đội trưởng tổ chuyên án Nghiêm Khoal”
“Cái gì? Nghiêm Khoa?”
Nghe thấy cái tên này, bọn người Bạch Thanh Phong đều thay đổi sắc mặt..

 
Chương 307: 307: Tài Liệu Thương Mại





“Đội trưởng Nghiêm, ngưỡng mộ đã lâu! Thát lễ quá!”
Máy người Bạch Thanh Phong cười nói.

Bọn họ không biết tại sao Nghiêm Khoa đột nhiên tìm đến nơi này.

“Các anh vẫn còn tâm trạng để hát cơ à? Có biết xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nghiêm Khoa cười lạnh nói.

“Hả, xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”
Mấy người Bạch Thanh Phong kinh ngạc.

“Các người bị bắt!”.

ngôn tình hoàn
Sắc mặt Nghiêm Khoa thay đổi, lạnh nhạt vô tình.

Đồng nghiệp bên cạnh đưa ra lệnh bắt.

“Hả? Cái gì? Bọn tôi bị bắt?”
Trên mặt mấy người Bạch Thanh Phong đều là vẻ kinh ngạc không thể tin được.


“Thật không may phải nói với các anh rằng thiết bị theo dõi đã được hacker khôi phục lại rồi, những người liên quan đến vụ án đều đã tra ra được, bọn họ đã khai ra các anhI”
Nghiêm Khoa cười lạnh nói.

“Àm!”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Mấy người bị doạ suýt ngất xỉu.

Ngày hôm sau.

Kết quả xử lý mà mọi người đang chờ đợi đã có.

Nhưng kết quả khiến mọi người bắt ngờ không thôi.

Hóa ra là 4 quản lý lớn của Phòng thương mại Tô Hàng đã hãm hại tập đoàn Vân Đình.

Tất cả những người liên quan đến vụ án đều bị bắt, bị kết án tử hình và kết án tù…
Tập đoàn Vân Đình được giải oan.

Trên dưới vang lên tiếng reo hò.

Tập đoàn Vân Đình cũng đặc biệt trao tiền an ủi cho gia đình của những người đã khuất, giành được rất nhiều lời khen ngợi.

Tần lão Tần Bắc Sơn cũng rất vui mừng.

Cũng rất khâm phục với cách xử lý công việc và ứng xử của Diệp Quân Lâm.

Nhà họ Lý há hốc mồm không nói nên lời, vốn dĩ muốn mua lại công ty mới của Lý Tử Nhiễm với giá 2 triệu.

Không ngờ tới tập đoàn Vân Đình lại không sao.

Sau đó, thể nghiệm lâm sàng của các bệnh viện lớn về các sản phẩm y tế của tập đoàn Vân Đình cho thấy: Chất lượng sản phẩm không có vấn đề gì, hiệu suất mọi mặt của sản phẩm so với phiên bản trước đều cao hơn nhiều.

Hoạt động kinh doanh của tập đoàn Vân Đình nhanh chóng phục hồi trở lại như cũ…
Lần này Phòng thương mại Tô Hàng bị thiệt hại nặng.

Giá trị thị trường sụt giảm, nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng, ít nhất 10 tỷ đã bốc hơi.

Tứ đại hào môn cũng không có cách nào cứu vấn.

Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.


Họ chỉ có thể đặt tất cả hy vọng vào tướng quân Côn Luân.

Lễ nhậm chức của tổng tư lệnh quân khu Tô Hàng cuối cùng cũng sắp đến, nghe nói tổng tư lệnh Đoạn Thiên Dương sẽ sớm đến Tô Hàng.

Điều này làm cho mấy người Lôi Thiên Tuyệt vô cùng mong đợi!
Người giàu nhất là nhà họ Thẩm cũng đang mong chờ điều này.

Thảm Thanh Vân lại mang đến cho nhà họ Thẩm một tin vui, Thẩm Tâm Di và các tiêu bối khác cũng có tên tham gia buỏi lễ bỗ nhiệm này.

Điều này khiến cho đám người Thẩm Tâm Di rất vui.

Những quý bà giàu có và tiểu thư trong giới thượng lưu càng ngày càng chú ý hơn đến việc tham gia các hoạt động kiểu này.

Đối với họ mà nói, đây thực sự là dịp đánh bóng tên tuổi.

Cho dù là sau này ra ngoài khoe khoang khoác lác cũng đượ!
c”Ha ha, bây giờ Phòng thương mại Tô Hàng bị tổn thất nguyên khi rất lớn! Tiếp theo, chỉ cần tôi còn bám vào quan hệ với tướng quân Côn Luân, chuyện Phòng hương mại Tô Hàng bị nuốt chửng chỉ là vấn đề thời gian!”
Tâm trạng Thẳm Mặc Son rất tốt.

“Lão gia, Phác Quốc Xương của công ty Nhạc Mỹ của Hàn Quốc tìm ngài!”
Quản gia chạy đến thông báo.

“Được, cho ông ta vào đi.”
Mặc dù Thảm Mặc Sơn có nhiều sản nghiệp hợp tác với Hàn Quốc, nhưng một công ty nhỏ bé của Nhạc Mỹ vẫn chưa được chú ý.

Điều này, hôm nay tâm trạng tốt sao?

Thê nên mới muôn gặp mặt.

Ít lâu sau, Phác Quốc Xương vào đến phòng khách.

Ý đồ rất đơn giản, sau này ông ta sẽ phát triển ở Tô Hàng nên mong Thẩm Mặc Sơn giúp đỡ ông ta.

Điều thú vị hơn là công ty Nhạc Mỹ của Phác Quốc Xương chính là công ty Hàn Quốc mà Lý Tử Nhiễm hợp tác.

“Ừm, tôi và thầy của cậu có quen biết nhau, sau này ta sẽ giúp đỡ cậu nhiều hơn!”
Thảm Mặc Sơn vừa đồng ý, Phác Quốc Xương đã rất vui mừng.

Một lời nói của người giàu nhất, nghĩa là ông ta đã có một chỗ đứng vững chắc ở Tô Hàng.

Ngày hôm sau.

Diệp Quân Lâm có mặt tại công ty, nhận được điện thoại của Lý Tử Nhiễm.

“Quân Lâm, em đang bàn chuyện hợp tác nên có hơi bận, Tiêu Thám cần một số tài liệu thương mại cho kỳ thực tập của con bé.

Anh có thể đưa cho con bé giúp em được không?”
Lý Tử Nhiễm hỏi..

 
Chương 308: 308: Taekwondo Hồng Hách





Cô đang nói về việc hợp tác với Công ty Nhạc Mỹ của Hàn Quôc.

“Được, để anh đi đưa cho!”
Sau khi Diệp Quân Lâm cầm tài liệu, anh đã đến Đại học Tô Hàng.

Phải mắt rất nhiều thời gian mới tìm thấy Tiêu Thắm.

Sau khi Diệp Quân Lâm đưa tài liệu cho Tiêu Thắm, anh chuẩn bị rời đi.

“Anh rễ, anh hẳn là còn chưa ăn cơm trưa đúng không?” Tiêu Thắm hỏi.

“Chắc chắn rồi, còn không phải đến đưa tài liệu cho em sao?”
Diệp Quân Lâm nói.

“Đúng lúc, em mời anh ăn cơm nhé! Ngay trong căng tin của Trường được không?”
Tiêu Thắm nhìn Diệp Quân Lâm đầy mong đợi.

Nghe những gì Tiêu Thấm nói, Diệp Quân Lâm thực sự cảm thấy đói.


Hơn nữa, anh đã không ăn bữa ăn của trường cũ của mình trong nhiều năm rồi.

“Được, vây ăn ở trường đi!”
“Đi, đi thôi…”
Tiêu Thắm nhẹ nhàng khoác tay Diệp Quân Lâm đi dạo trong khuôn viên trường.

Diệp Quân Lâm không quan tâm.

Bởi vì trước mặt Lý Tử Nhiễm, Tiêu Thắm cũng như thế này.

Dù sao, anh cũng chỉ xem cô là con nhóc.

Nhưng sinh viên lại trong trường lại không nghĩ như vậy…
Xét cho cùng, Tiêu Thám là một người siêu xinh đẹp, được công nhận là hoa khôi.

Đã nhập học mấy năm mà vẫn độc thân, nhiều sinh viên đang thảo luận khi nào Tiêu Thắm sẽ thoát khỏi kiếp độc thân.

Hôm nay, mọi người đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu, hoa khôi xinh đẹp Tiêu Thắm lại khoác tay một người đàn ông đi trên đường.

Điều này gây sốc cho mọi người.

Tin tức hoàn toàn bùng nổ, tuy bề ngoài người đàn ông trông chững chạc nhưng lại giỏi về mọi mặt.

Ngay lập tức mọi người đều nhận định đây là bạn trai của Tiêu Thám.

: Tin tức về bạn trai của Tiêu Thắm nhanh chóng lan truyền khắp trường Đại học Tô Hàng.

Diệp Quân Lâm cảm thấy ánh mắt của mọi người khác thường khi họ nhìn mình.

Tiêu Thắm vẫn luôn cười trộm.

Cô ta chỉ muốn tạo ra ảo tưởng rằng Diệp Quân Lâm là bạn trai của cô ta.

Tiêu Thắm nghiêng người ngày càng gần Diệp Quân Lâm.

Những người theo đuổi Tiêu Thắm đều tức giận đập bản.


“Không ngờ cuối cùng Tiêu Thắm lại ở cùng một ông chú!”
Một vài chàng trai nói trong giận dữ.

Cuối cùng, Tiêu Thắm đưa Diệp Quân Lâm đến căng tin.

Diệp Quân Lâm cố tình chọn chỗ ở góc hẻo lánh nhưng vẫn thu hút nhiều sự chú ý.

Tiêu Thắm bưng một đĩa đồ ăn tới.

Diệp Quân Lâm bắt lực nói: “Không nhận ra em cũng rất nổi tiếng ở trong trường?”
“Hả, không phải sao? Em Tiêu Thắm được công nhận là hoa khôi!”
Tiêu Thắm đến gần Diệp Quân Lâm nói nhỏ: “Anh rễ, bây giờ bọn họ đều nhận nhầm anh là bạn trai của em, em phải làm sao đây? Tương lai em tìm bạn trai như thế nào?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Được rồi, anh sẽ đến phòng phát thanh của trường đề thông báo…”
“Anh rẻ, anh thật là nhàm chán…”
Tiêu Thắm giả vờ rất tức giận.

Sau khi thức ăn được chuẩn bị xong, Diệp Quân Lâm không quan tâm gì, trực tiếp bắt đầu ăn.

Anh không nhận ra rằng xung quanh ngày càng có nhiều người xem.

Ăn uống xong sẽ rời đi.

“Đi, em tiễn anh!”

Tiêu Thắm đi theo sau mông.

Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Quân Lâm tràn đây tình yêu…
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra.

Vô số chàng trai đang buồn, Tiêu Thắm thực sự đang yêu.

Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm vừa ra khỏi cửa căng tin, một nhóm người đã chen chúc nhau tới, chặn đường của họ.

Diệp Quân Lâm định rời đi, nhưng đã bị bao vây bởi mọi người từ mọi phía.

Nhóm người này lần lượt mặc bộ đồ taekwondo, ngang nhiên bắt nạt người khác.

“Phác Hưng Thái anh có ý gì?”
Tiêu Thắm tức giận gầm lên.

Du học sinh đến từ Hàn Quốc này dựa vào sức mạnh taekwondo của mình vô cùng hống hách, bắt cứ chàng trai nào tiếp xúc với Tiêu Thắm sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Phác Hưng Thái phớt lờ Tiêu Thắm, nhưng nhìn Diệp Quân Lâm, cảnh cáo bằng tiếng Trung không lưu loát: “Tiêu Thắm là của tôi! Anh cút đi!”.

 
Chương 309: 309: Võ Công Hoa Hạ Là Thứ Rác Rưởi!





Nghe thấy những lời này, Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Thái độ của du học sinh này khiến anh vô cùng không thoải mái!
Tiêu Thắm không đồng ý, tức giận nói: “Phác Hưng Thái anh ăn nói cho tử tế vào.

Khi nào thì tôi trở thành của anh?”
“Tiêu Thắm, em là bạn gái của anh.

Chuyện này đã được công nhận.

Trong trường đại học Tô Hàng ai chẳng biết?”
Phác Hưng Thái đắc ý.

Một số tín đồ của câu lạc bộ Taekwondo đằng sau anh ta la ó.

Người khác nhìn mà tức giận, nhưng không dám nói.

Đó là chưa kể những sinh viên quốc tế này ở trong trường cao hơn một bậc, được hưởng nhiều ưu đãi khác nhau.


Chỉ riêng Phác Hưng Thái đã là đai đen của taekwondo, nên không ai dám gây sự với anh ta.

“Lập tức tránh xa Tiêu Thắm, nếu không tôi sẽ bảo đảm anh không có kết cục tốt!” Phác Hưng Thái lạnh lùng nói.

“Xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Đàn anh Khương Kim Diệu của Tiêu Thắm đi tới.

Anh ta liếc nhìn liền nhận ra Diệp Quân Lâm.

Ông già của anh ta nói với anh ta Diệp Quân Lâm là một người siêu vĩ đại, anh ta có thể kết bạn là điều tốt nhất.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Khương Kim Diệu biết cơ hội của mình đã đến rồi.

“Là mày?”
Sắc mặt Phác Hưng Thái thay đổi.

Anh ta đã đặc biệt điều tra người theo đuổi của Tiêu Thắm.

Người mạnh nhất trong số họ là Khương Kim Diệu này.

“Phác Hưng Thái, đây là bạn của tôi, cho tôi mặt mũi, đừng gây chuyện!”
Khương Kim Diệu đút tay vào túi nói.

“Mày là cái thứ chó má gì? Tao cần phải cho mày mặt mũi?”
Không ai nghĩ Phác Hưng Thái lại mắng mỏ như thế này.

Khương Kim Diệu sững sờ.

Trước đây, Phác Hưng Thái sẽ cho anh ta ba phần mặt mũi!
Hôm nay làm sao vậy?
Anh ta nào biết được Phác Hưng Thái đã nhờ cha mình là Phác Quốc Xương tìm Thảm Vạn Sơn người giàu nhất làm hậu thuẫn cho mình, nên Phác Hưng Thái không để ý đến bắt cứ ai.


“Mẹ nó Phác Hưng Thái anh có ý gì? Không coi ai ra gì?”
Khương Kim Diệu đã rất tức giận.

Điều này khiến anh ta xấu hỗ trước mặt Diệp Quân Lâm!.

Ngôn Tình Tổng Tài
“Hừ, tao cần cho mày mặt mũi? Người Hoa Hạ các người là đồ khỉ gió!”
Phác Hưng Thái vỗ nhẹ vào mặt Khương Kim Diệu.

“Đánh!”
Khương Kim Diệu lạnh lùng cởi bỏ quần áo, làm tư thế tấn công.

Anh ta phải nghiêm khắc dạy dỗ tên này!
“Ha, muốn đấu với tôi? Tốt, tốt lắm!”
Phác Hưng Thái rất phấn khích.

Hai nhân vật nỗi tiếng của trường gặp nhau, thu hút rất nhiều người xem.

Trận chiến này mình phải thắng!
Khương Kim Diệu rồng lên một cách điên cuồng, lao tới giống như một con hỗ xuống núi.

Thậm chí nắm đắm còn mang đến một cơn gió mạnh…
Nhìn thấy Khương Kim Diệu đột nhiên ra tay, đôi mắt Phác Hưng Thái lóe lên một tia sát khí khát máu.

“Oành!”

Anh ta hơi quay người sang một bên, thoát khỏi đòn của Khương Kim Diệu.

Ngay lập tức, anh ta đưa một chân lên, giãm mạnh lên người Khương Kim Diệu.

Ngay lập tức, Khương Kim Diệu bay ra ngoài bảy tám mét, sau khi đáp xuống đất, anh ta đau đớn kêu lên không đứng dậy được nữa.

Toàn bộ khán giả đều hít một hơi lạnh.

Phải biết Khương Kim Diệu đã trau dồi các kỹ năng chiến đấu khác nhau từ khi anh ta còn nhỏ, anh ta là một cao thủ xuất chúng vậy mà không thể ngăn chặn cú đánh của Phác Hưng Thái?
Anh ta cũng quá mạnh?
Sắc mặt Phác Hưng Thái điên cuồng, anh ta nhìn về phía khán giả: “Đây là võ công Hoa Hạ? Vớ vẫn? So với taekwondo Hàn Quốc của tôi thì là rác rưởi!”
“Võ công Hoa Hạ là thứ rác rưởi! Nghe nói Khương Kim Diệu là một cao thủ võ công Hoa Hạ, hoá ra chỉ là phế vật!”
“Đúng vậy! Võ công Hoa Hạ chỉ tồn tại trong phim ảnh.

Trên thực tế, chỉ là phô trương, không hề có tác dụng gì!”
Máy người trong câu lạc bộ taekwondo cười điên cuồng.

Phác Hưng Thái nhìn mọi người với vẻ khinh thường nói: “Hôm nay, Phác Hưng Thái tôi ở đây, trong mắt tôi võ công Hoa Hạ chỉ là rác rưởi! Ai không phục thì ra đấu với tôi! Tôi chấp nhận tất cả! Quy tắc, chiến đấu vô hạn, tự làm mình bị thương.”.

 
Chương 310: 310: Nhập Viện





Thấy khán giả im lặng, không ai dám ngắng đầu nhìn anh ta.

Phác Hưng Thái cười: “Không ai dám thách đấu? Không ai dám chứng minh võ công Hoa Hạ? Các người đúng là một đám hèn hại”
Trên đất Hoa Hạ, trước mặt mọi người Hoa Hạ, dám khiêu khích như vậy!
Ai có thể chịu đựng được?
Nhưng mọi người không thể làm gì.

Ngay cả một cao thủ như Khương Kim Diệu cũng vô dụng, còn ai có thể làm được?
Những người khác lao lên chỉ có chết mà thôi!
Lúc này, chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt hung hãn của Phác Hưng Thái, mọi người đều sợ hãi, lập tức cúi đầu…
“Hahaha, không ai ở một quốc gia lớn dám chứng minh võ công Hoa Hạ? Thực sự làm tôi thất vọng! Một đất nước đang suy tàn!”
Để ra vẻ ta đây trước mặt Tiêu Thắm, Phác Hưng Thái đã công khai khiêu khích toàn bộ Hoa Hại Tiêu Thắm không nhịn được thấp giọng hỏi: “Anh rễ anh ta thật sự mạnh?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Một con kiến còn không thể tính là rác!”
Diệp Quân Lâm đã chứng kiến quá nhiều trong chiến trường năm năm.

Hiệu quả chiến đầu của quân đội Hàn Quốc là kém nhát.

Lúc này, ánh mắt của Phác Hưng Thái đột nhiên rơi vào trên người Diệp Quân Lâm: “Sao? Anh muốn thách đấu tôi?”

Nhìn thấy anh và Tiêu Thắm cùng nhau đi dạo, anh ta đã muốn dạy cho anh một bài học từ lâu rồi.

Diệp Quân Lâm không nói, mà chỉ tiến một bước về phía Phác Hưng Thái.

Phác Hưng Thái tỏ vẻ phấn khích: “Ha ha, thật tuyệt, cuối cùng cũng có người tiến lên!”
Nhìn Diệp Quân Lâm đang đi tới, anh ta đã nghĩ ra không dưới mười cách để ngược đãi Diệp Quân Lâm.

Ngay sau đây anh ta sẽ cho Tiêu Thắm thấy một người đàn ông thực thụ là như thế nào!
Trong nháy mắt, Diệp Quân Lâm đã cách Phác Hưng Thái chưa đến năm mét.

Theo tình thế, Diệp Quân Lâm tung nắm đắm phải của mình.

“Rác rưởi, thằng đần!”
– Phác Hưng Thái thấy chẳng đã thèm.

Theo ý kiến của anh ta, thủ thuật của Diệp Quân Lâm đầy rẫy những sai sót.

Theo bản năng Phác Hưng Thái muốn chặn lại.

Nhưng khi chạm vào nó, sắc mặt Phác Hưng Thái thay đổi lớn.

Tốc độ của cú đấm này ngoài sức tưởng tượng của anh ta, trong nháy mắt đã che hết hai mắt của anh ta.

“Bang!”
Cú đấm dữ dội đánh vào mặt Phác Hưng Thái, anh ta bay ra ngoài như một cánh diều bị đứt dây.

Một mũi tên đẫm máu được bắn ra, hàng chục chiếc răng văng ra Xa.

Sau khi anh ta bị trúng chiêu, bay ra ngoài vài chục mét, làm gãy hai cái cây, cơ thể của Phác Hưng Thái bị đập xuống đất dữ dội.

YÁCH t”
Ngay lập tức, Phác Hưng Thái ôm mặt, ưỡn người lăn lộn vì đau đớn, vang vọng tiếng hét như giết lợn.

“Anh bạn nhỏ, không thể xúc phạm võ công Hoa Hại”

Diệp Quân Lâm mắng xong sau đó rời đi cùng Tiêu Thắm.

Khán giả rơi vào im lặng chết chóc.

Không ai nghĩ đại ma vương Phác Hưng Thái lại có thể không chịu ni…
Vậy mà bị Diệp Quân Lâm đắm thành dạng này.

Bây giờ có vẻ như taekwondo là thứ rác rưởi!
Chuyện này nhanh chóng bị lan truyền…
Vào lúc này, tại quảng trường Ngân Hải, công ty mới của Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm đang thảo luận về việc hợp tác với Phác Quốc Xương.

Phác Quốc Xương phát triển ở Tô Hàng, sau nhiều lần kiểm tra, ông ta nhận thấy công ty của Lý Tử Nhiễm rất có tiềm năng, là một lựa chọn tốt để hợp tác.

Đúng lúc này, Phác Quốc Xương nhận được một cuộc gọi.

“Cái gì? Con trai tôi bị đánh nhập viện?”
Sắc mặt Phác Quốc Xương thay đổi lớn.

“A? Phác tiên sinh, không sao chứ?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.


“Lý tiểu thư, tôi phải về trước.

Con trai tôi bị đánh nhập viện.

Tôi phải đi xem!” Phác Quốc Xương nói.

“Tôi đi cùng ông!”
Lý Tử Nhiễm cũng rất coi trọng lần hợp tác này.

“Được.”
Rất nhanh hai người đã đến bệnh viện.

“Ai đánh?”
Phác Quốc Xương hỏi.

“Người tên là Diệp Quân Lâm!”
“Cái gì? Diệp Quân Lâm?”
Sắc mặt Lý Tử Nhiễm thay đổi lớn..

 
Chương 311: 311: Gặp Rắc Rồi





Phác Quốc Xương lập tức hỏi: “Không lẽ Lý tiểu thư biết người này?”
“Là chồng tôi!”
Lý Tử Nhiễm trả lời thành thật.

“Ha ha, Lý tiểu thư à, thật trùng hợp! Chồng cô đánh con tôi thành thế này? Cô nói sao?”
Phác Quốc Xương rất tức giận.

Báo cáo thương tích cho thấy Phác Hưng Thái bị gãy xương nhiều nơi trên cơ thể, mũi của anh ta bị gãy rất nghiêm trọng…
Tương đương với việc Phác Hưng Thái đã trở thành một kẻ vô dụng, có thể nhặt về được cái mạng đã là không tôi rồi.

“Suy nghĩ cho kỹ nên làm thế nào đi? Chuyện này còn chưa kết thúc đâu! Nói thật với cô, người giàu nhất Thẩm Mặc Sơn là người chống lưng cho tôi! Tôi nhất định sẽ theo đuổi chuyện này đến chết!”
Thần sắc Phác Quốc Xương kiên định.

Lý Tử Nhiễm đến một nơi yên tĩnh, lập tức gọi cho Diệp Quân Lâm: “Anh biết anh đang gặp rắc rối không?”
Vẻ mặt Diệp Quân Lâm ngạc nhiên: “Hả? Anh gặp rắc rồi?”
“Anh đã đánh người khác phải không?” Lý Tử Nhiễm tức giận hỏi.


“Ừ, anh đánh người ta! Nhưng bọn anh đã thảo luận thân thiện, bản thân đối phương đã nói bị thương sẽ tự tính lên người mình.”
Diệp Quân Lâm nói.

“Anh đó, em nói anh nhiều hơn một chút có gì không tốt đâu?
Sao anh luôn gặp rắc rối vậy? Lần này anh gặp phải chuyện lớn rồi!
Lý Tử Nhiễm tức giận cúp điện thoại.

Sau đó, cô tìm Phác Quốc Xương: “Phác tiên sinh chuyện này chúng tôi nhận, hy vọng ông có thể tư ra tư.

Chúng tôi sẽ trả tất cả các khoản chỉ phí thuốc men, sau đó chúng tôi cũng sẽ trả tiền bồi thường!”
Phác Quốc Xương liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Như vậy không được! Các người quả được lợi!”
Lý Tử Nhiễm hỏi: “Vậy Phác tiên sinh nói nên làm như thế nào?”
“Rất đơn giản! Thương tích của con trai tôi trả lại gấp đôi cho chồng cô! Con trai tôi bị gãy mười hai chiếc xương sườn, còn chồng cô sẽ gãy hai mươi bốn chiếc xương sườn! Chỗ bị thương khác cũng như thế!”
“Còn nữa, cô phải ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ không truy cứu chuyện này!”
Phác Quốc Xương đưa ra phương án giải quyết.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp của Lý Tử Nhiễm, ông ta đã sớm nảy ra ý nghĩ này.

Đây là một cơ hội!
“Không được!”
Lý Tử Nhiễm từ chối ngay lập tức.

“Vẫn nên bồi thường tiền thôi! Bao nhiên tiền chúng tôi cũng có thể trả được!”
Lý Tử Nhiễm nói.

Phác Quốc Xương cười khẩy liên tục: “Bồi thường tiền? Cô cho rằng tôi thiếu tiền? Hừ! Nhất định phải làm như thế!”
“Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ đến nhà họ Thẩm nói chuyện với các người!”
Đôi mắt Phác Quốc Xương lóe lên tia sáng lạnh lùng.

“Oành!”

Sắc mặt Lý Tử Nhiễm trở nên âm trầm.

Phác Quốc Xương lấy nhà họ Thẩm giàu nhất ra ép buộc.

Nếu người giàu nhất, nhà họ Thẩm can thiệp, chuyện này sẽ TT cư rât rắc rôi.

Xử theo phép công thì Diệp Quân Lâm sẽ bị trừng phạt, mấy năm cũng không có vấn đề gì.

Xử theo phép tư thì với sức mạnh của nhà họ Thẩm, Diệp Quân Lâm sẽ bị chịu thương tổn gấp đôi, mà còn cô sẽ bị chịu sỉ nhục.

Xét cho cùng, họ thực sự không là gì so với nhà họ Thẩm.

Sự khác biệt giữa voi và kiến.

“Hừ, tôi cho cô suy nghĩ thêm máy tiếng!”
Phác Quốc Xương lạnh lùng nói.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, việc đầu tiên Phác Quốc Xương làm là đến Villa Tô Hàng, nhờ ông cụ Thẩm Mặc Son giúp đỡ.

“Ông Thẳm, rốt cuộc ở Tô Hàng có phải ông định đoạt không?”
Phác Quốc Xương nói.


Sắc mặt Thẩm Mặc Sơn thay đổi, ông ta nói: “Ở Tô Hàng tôi là người có tiếng nói.

Khi nhắc đến tên của Thẩm Mặc Son tôi, ai dám không nẻ mặt?”
“Nhưng con trai tôi nhắc đến tên ông, kết quả là vẫn bị đánh.

Bây giờ nó còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.”
Phác Quốc Xương nói.

“Cái gì? Nhắc đến tên tôi mà vẫn bị đánh?”
Thảm Mặc Son lập tức đứng lên.

Ở Tô Hàng ai dám không cho ông ta mặt mũi?
Phác Quốc Xương nói với Thắm Mặc Sơn về báo cáo chấn thương và những thông tin chung.

“Nực cười, có Thẫm Mặc Sơn tôi chống lưng mà vẫn dám đánh? Tìm chết!”
Thẩm Mặc Son rất tức giận..

 
Chương 312: 312: Đổi Trắng Thay Đen





Những người khác trong nhà họ Thẩm cũng vậy.

Danh tiếng của nhà họ Thẩm bọn họ rất quan trọng.

“Nói cho tôi biết, người đánh là ai? Thắm Mặc Sơn tôi sẽ phụ trách chuyện này!”
Thẩm Mặc Son tức giận nói.

Dù gì thì cách đây không lâu ông ta đã hứa sẽ chở che cho người ta.

Ông ta nhất định phải chứng minh được vị trí của mình!
“Ông Thẩm, người đánh tên là Diệp Quân Lâm!”
Phác Quốc Xương trả lời thành thật.

“Cái gì? Diệp Quân Lâm?”
Khi nghe đến cái tên quen thuộc này, sắc mặt của Thẳm Mặc Sơn và những người khác đều thay đồi.

Vẻ mặt Phác Quốc Xương kinh ngạc: “Sao vậy? Ông Thẩm, người đó khó đối phó sao?”
“Không, ngược lại người này là người mà nhà họ Thẩm chúng tôi rất ghét!”

Thảm Tâm Di kể những chuyện đã xảy ra với Phác Quốc Xương.

ị Phác Quốc Xương lạnh lùng nói: “Diệp Quân Lâm này chắc chắn không phải đồ tốt gì, ôm ấp với em vợ ở trong trường, vừa hay con trai tôi thích em vợ cậu ta, chỉ nói mấy câu đã bị đánh thành như thế.

Nhắc đến nhà họ Thảm cũng không nễ mặt!”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Được lắm, gan quá lớn? Vậy mà không để nhà họ Thẩm chúng tôi vào trong mắt!”
Thẩm Mặc Sơn tức giận: “Vậy mà cậu ta lại đánh người thành như thế này, tốt lắm, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này!”
Phác Quốc Xương đã rất vui mừng.

Không ngờ Diệp Quân Lâm lại xúc phạm người ta như vậy, chọc giận cả nhà họ Thẩm.

Hay lắm!
Có nhà họ Thẩm chống lưng.

Thù của con trai ông ta được báo rồi.

Đồng thời cũng có thể ngủ với Lý Tử Nhiễm!
“Bảo Thẩm Lãng tới!”
Thẩm Mặc Son lạnh lùng nói.

Không lâu sau Thẩm Lãng đội trưởng đội cận vệ nhà họ Thẳm đã đến.

Thảm Lãng này từng phục vụ trong trung đoàn lính đánh thuê của Pháp, là một siêu chiến binh thứ thiệt.

Có danh hiệu cao thủ số 1 Tô Hàng!
Mạnh như thuộc hạ của tướng quân Trần Thiên Kiều, cũng không ai có thể đánh lại!
Là con át chủ bài của Thảm Mặc Sơn!
“Thẩm Lãng, cậu đi cùng cậu Phác đến gặp Diệp Quân Lâm, cảnh cáo cậu ta nên làm thế nào! Cứ nói là Thẫm Mặc Sơn tôi nói như vậy!”.

Đam Mỹ Hay
Thảm Mặc Son ra lệnh.

“Vâng, lão gia!”

Trong mắt Thắm Lãng xuất hiện một tia lạnh lẽo.

Buổi tối, Diệp Quân Lâm vừa trở về nhà đã bị Lý Tử Nhiễm mắng.

“Lần này vấn đề rất rắc rối, Phác Quốc Xương là người của Thảm Mặc Son, chúng ta lấy gì chống lại Thẳm Mặc Sơn?”
“Lại nói, anh đánh người làm gì? Anh bị bệnh à?”
Lý Tử Nhiễm hét lên.

“Chị họ, không phải đâu.

Là Phác Hưng Thái khiêu kích trước, hơn nữa anh ta nói tự do bàn luận, bị thương thì tính lên người anh ta! Hơn nữa, anh ta còn đánh đàn anh của eml”
Tiêu Thắm chạy đến giải thích cụ thể.

“Nói thì nói như vậy, nhưng xảy ra chuyện sẽ khác!”
Khuôn mặt Lý Tử Nhiễm tràn đầy tức giận.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra nhìn, hóa ra là Phác Quốc Xương và Thâm Lãng cùng một nhóm người.

“Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm, đúng không? Tôi là Thắm Lãng, tôi theo lệnh của ông Thẩm Mặc Sơn đến cảnh cáo các người! Trước mười hai giờ đêm nay, nếu hai người ngoan ngoãn đến biệt thự Lafite chấp nhận hình phạt, thì sẽ không truy cứu chuyện này nữa! Nếu không làm theo, nhà họ Thẳm sẽ dùng hết sức lực đối phó với các người!”
Thẩm Lãng cảnh cáo.

“Đúng thế, các người cần phải trả giá!”

Phác Quốc Xương hét lên.

“Các người hiểu lầm rồi phải không? Là con trai ông khiêu khích trước, còn nói là tự do bàn luận, bị thương cũng không saol”
Tiêu Thám biện hộ.

“Bốp bóp…”
Phác Quốc Xương vỗ tay.

Tiêu Thắm nhìn thấy mấy chục bạn học của mình xuất hiện sau lưng ông ta.

“Không phải! Là Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm ôm áp nhau trong trường học, bạn Phác Hưng Thái nhìn thấy rồi ngăn lại, mới bị Diệp Quân Lâm đánh như thế kial”
“Đúng vậy, rõ ràng là Diệp Quân Lâm khiêu khích trước!”
“Tôi cũng nghe nói là Diệp Quân Lâm xúc phạm người ta, nói Taekwondo là rác rưởi!”
“Oành!”
Tiêu Thắm sửng sốt đến cực điểm.

Vậy mà nhóm người này giúp người khác đổi trắng thay đen?.

 
Chương 313: 313: Ba Người Thành Hỗ





“Các người nói nhảm! Là Phác Hưng Thái tuyên bố sỉ nhục Hoa Hạ trước.

Là người Hoa Hạ, lẽ nào các người không có lương tâm à? Lễ nào các người quên ban ngày anh ta đã sỉ nhục Hoa Hạ như thế nào sao?”
Tiêu Thám rồng lên.

Vẻ mặt của những người này có chút thay đổi, nhưng họ nhanh chóng khôi phục lại: “Hừ! Có sao? Không hề có chuyện đói Phác Hưng Thái có nhân phẩm tốt như vậy, sẽ sỉ nhục Hoa Hạ sao?”
“Đúng thế! Rõ ràng là cô và anh rễ của mình có một chân, bị người khác bắt gặp, còn đánh người ta!”
Cái gọi là ba người thành hỗ là đây.

Những người này cùng nhau lên án Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm.

Ngay cả trên mặt Lý Tử Nhiễm cũng không nhịn được.

“Không phải, là Phác Hưng Thái đánh Khương Kim Diệu trướ!
cChúng ta gọi Khương Kim Diệu đến hỏi sẽ biết ngay!”
Đột nhiên Tiêu Thắm nói.


Lúc này, Khương Kim Diệu cũng từ phía sau bước ra.

“Hừ, không thể nào! Rõ ràng là Diệp Quân Lâm đã đánh tôi!
Lúc đó tôi và Phác Hưng Thái cùng lên án Diệp Quân Lâm, kết quả là anh ta lại đánh tôi như thê này!”
Khương Kim Diệu nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt oán hận.

Phác Quốc Xương đắc ý nhìn Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm: “Bây giờ các người còn gì để nói?”
“Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm phải xin lỗi, Diệp Quân Lâm phải trả một cái giá đau đớn!”
Khương Kim Diệu cùng với hàng chục sinh viên hét lên.

Có vẻ như mọi chuyện đều là lỗi của Diệp Quân Lâm.

Giữa nhà họ Thẫm với Diệp Quân Lâm, Khương Kim Diệu vẫn sẽ chọn nhà họ Thẩm.

“Oành!”
Cả hai đột nhiên hiểu ra.

Nhà họ Thẩm và Phác Quốc Xương đã an bài mọi thứ.

Dù gia thế Khương Kim Diệu hiển hách, cũng dám không nghe lời nhà họ Thẳm?
Bọn họ quy tất cả tội lỗi cho Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm.

Dựa vào sức mạnh đổi trắng thay đenI Cảm giác duy nhất của Diệp Quân Lâm là trong lòng nguội lạnh.

Giúp người khác, lương tâm của những người này ở đâu?
Lúc đầu, là Phác Hưng Thái sỉ nhục Hoa Hạ, là chuyện mà ai cũng quan tâm.

Sau khi anh ra tay, mọi người đều võ tay tán thưởng.

Nhưng bây giờ bọn họ lại hãm hại anh.


Hat Thất sự quá thất vọng!
Tiêu Thám biết lý do mà những bạn sinh viên này làm như vậy, chưa kể đến sự áp bức của nhà họ Thẩm và Phác Quốc Xương, chỉ với thân phận du học sinh của Phác Hưng Thái, bọn họ cũng sẽ làm như vậy.

Nếu xúc phạm những du học sinh này, tất cả mọi người sẽ bị khai trừ ra khỏi trường.

Vì địa vị của du học sinh rất cao.

Lúc này, mọi người trong nhà họ Lý đều chạy đến khi biết tin.

Cả hàng xóm là Phương Tử Tình cũng đến.

Sau khi biết sự việc, mọi người đều xuýt xoa.

“Quả nhiên, Diệp Quân Lâm là súc sinh! Trước kia có ý đồ với chị dâu, vậy mà bây giờ lại mập mờ với cả em vợ!”
“Còn đắc tội đến nhà họ Thẩm nhà giàu nhất, chết như thế nào cũng không biết!”
“Chúng ta đề nghị Tử Nhiễm nhanh chóng ly hôn với tên súc sinh này!”
Đám người Lý Văn Phi mỗi người nói một câu.

Ánh mắt của Phương Tử Tình cũng hận không thể rèn thép thành sắt: “Đang yên đang lành anh đánh người ta làm gì? Anh đạp lên tắm sắt sao? Anh đã đắc tội đến nhà họ Thẩm!”
“Tử Nhiễm không tốt sao? Còn muốn dụ dỗ em vợ?”

Tuy nhiên Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm không thẻ chối cãi.

Nhà họ Thẩm và Phác Quốc Xương có thế lực khủng!
“Theo tôi được biết, Phác Hưng Thái là đai đen taekwondo.

Cậu cũng có thể đánh được? Hay là Thảm Lãng tôi đánh với cậu một trận?”
Thẩm Lãng thích thú nhìn Diệp Quân Lâm.

“Cái gì? Thẩm Lãng của nhà họ Thẩm? Cao thủ số 1 trong truyền thuyết ở Tô Hàng?”
Sắc mặt đám người Lý Thiên Hạo thay đổi.

Tương truyền, người này rất đơn giản, thường không ra tay, một khi đã ra tay thì phải tàn phế đến chết.

Diệp Quân Lâm xong đời rồi!
Hoàn toàn xong đời rồi!
“Nhớ kỹ, trước mười hai giờ tối nay phải đến tìm Phác tiên sinh! Nếu không đến, tất cả những người có mặt sẽ chờ lửa giận của nhà họ Thẩm!”.

 
Chương 314: 314: Cảnh Cáo





Sau khi Thẩm Lãng cảnh cáo xong, anh ta liền rời khỏi đây.

Trước khi rời đi, Phác Quốc Xương đã mỉm cười với Lý Tử Nhiễm.

Nhất định ông ta phải ngủ được Lý Tử Nhiễm.

Sau khi Thẩm Lãng và những người khác rời đi.

Những lời chửi mắng của nhà họ Lý vẫn cứ tiếp tục.

Bởi vì Diệp Quân Lâm đã liên lụy đến bọn họ.

Đó là nhà họ Thẩm nhà giàu nhất!
Ai dám chọc?
“Đi nhanh đi! Nhất định phải đi!”
Mọi người trong nhà họ Lý đều cứng rắn.

Triệu Nhã Lan khóc thành tiếng: “Con không nhịn được một chút sao? Khó khăn lắm cuộc sống mới ổn định được!”
Lý Văn Uyên lại thở dài liên tục: “Không có việc gì, sao con lại đắc tội với nhà họ Thắm?”
“Vì sự an toàn của Tử Nhiễm, con nhất định phải đi!”
Ngay cả Phương Tử Tình cũng thúc giục.


Nhưng Lý Tử Nhiễm lại sống chết kéo lấy Diệp Quân Lâm: “Không được, nêu anh đi, nhất định bọn họ sẽ giết anh!”
“Diệp Quân Lâm anh còn là đàn ông không hả? Nếu là đàn ông thì đi! Anh tự gây hoạ anh tự chịu đi!”
Phương Tử Tình, Lý Thiên Hạo và những người khác tức giận.

“Được, tôi đi.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Diệp Quân Lâm đồng ý.

“Em đi với anh!”
Lý Tử Nhiễm đứng dậy.

“Không cần, một mình anh có thể giải quyết vấn đề này.”
Phác Quốc Xương đang đợi ở Lafite.

Thảm Lãng đã rời đi từ lâu, nhà họ Thẩm chỉ có tác dụng uy hiếp.

Cuối cùng vào lúc mười hai giờ, Diệp Quân Lâm cũng đến.

“Hử? Đến một mình sao? Lý Tử Nhiễm không tới cũng không saol”
Phác Quốc Xương cười nói.

Có nhà họ Thẩm chống lưng.

: Ông ta tin chắc sớm muộn gì Lý Tử Nhiễm cũng sẽ rơi vào tay ông ta.

Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, mấy chục tên thuộc hạ của Phác Quốc Xương vây quanh anh.

Nhưng Diệp Quân Lâm không hề hoảng sợ, anh ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc và hút.

Phong thái điềm tĩnh như vậy khiến Phác Quốc Xương choáng váng.

Như này là có ý gì?
“Thẩm Mặc Son là người chống lưng cho ông phải không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Mẹ kiếp, tên của ông Thẫm mà mày cũng dám gọi thẳng?”
Phác Quốc Xương tức giận nói.

Diệp Quân Lâm cười: “Không phải chỉ là Thằm Mặc Sơn thôi sao? Chỉ là gà vườn chó xóm mà thôi!”
“Cái gì? Mày dám sỉ nhục ông Thằm?”
Trên mặt đám người Phác Quốc Xương hiện lên vẻ không thể tin nồi.


“Sỉ nhục ông ta thì sao? Tôi còn dám đánh ông ta!”
Diệp Quân Lâm vừa nói vừa lạnh lùng hút một điều thuốc.

“Cái gì? Mày thật là can đảm! Hôm nay tao sẽ thay mặt ông Thẩm dạy cho mày một bài học! Người đâu, phế thằng nhóc này cho tôi!”
Phác Quốc Xương tức giận nói.

Hàng chục người đỗ xô đến chỗ Diệp Quân Lâm.

“Àm!”
Nhưng vào lúc này, một sức mạnh lớn xé toạc cánh cửa.

Một nhóm lính đánh thuê với các màu da khác nhau từ bên ngoài xông vào.

“Rão tao”
Đội lính đánh thuê do.James chỉ huy rất hùng hậu, ngay sau đó toàn bộ người của Phác Quốc Xương đều bị đánh ngã xuống đất.

“Còn ông ta!”
Diệp Quân Lâm chỉ vào Phác Quốc Xương.

James đến trước mặt Phác Quốc Xương, tóm lấy ông ta như một con gà.

“Bốp!”
Anh ta đấm thẳng vào mặt ông ta, máu me văng ra.

Phác Quốc Xương sững sờ.

“Bóp!”
“Bóp!”

“Bốp!”
Tiếp theo, James dùng nắm đấm mạnh mẽ của mình đắm Phác Quốc Xương đến mức ngắt xỉu, máu văng ra tung tóe.

Cuối cùng, Diệp Quân Lâm hút xong một điều thuốc rồi mới rời đi.

Khi Diệp Quân Lâm trở về nhà nguyên vẹn, mọi người trông rất kinh hoàng.

“Hả? Xảy ra chuyện gì? Bọn họ không có làm khó cậu sao?”
Mọi người nhìn Diệp Quân Lâm đầy nghỉ ngờ.

“Không, tôi đã giải quyết xong bọn họ rồi, không sao, mọi người trở về đi!”
Diệp Quân Lâm nói.

Một bên khác.

Thảm Mặc Son hỏi: “Sao rồi? Phác Quốc Xương phế được Diệp Quân Lâm chưa?”
“Ông nội, đợi cháu hỏi thì sẽ biết ngay thôi.”
Thẩm Tâm Di cũng muốn phế Diệp Quân Lâm.

“Cái gì? Phác Quốc Xương bị đánh đến mức được đưa vào bệnh viện? Còn thảm hơn con trai của ông ta?”
Sau khi Thẳm Tâm Di nghe điện thoại xong, trên mặt cô ta hiện lên vẻ không thể tin ni..

 
Chương 315: 315: Đại Bác Phòng Không Băn Muôi





Đã tối muộn, nhưng đám người Thẩm Mặc Sơn và cháu gái Thẩm Tâm Di vội vã đến bệnh viện số 1.

Mặc dù đã cứu được Phác Quốc Xương, nhưng ông ta vẫn hôn mê.

Nhìn thấy Phác Quốc Xương ở trên giường bệnh, được quấn trông như bánh chưng.

Thảm Mặc Sơn sắp bùng nỗ luôn rồi.

Mặc dù Phác Quốc Xương chỉ là một nhân vật nhỏ không có tầm ảnh hưởng lớn.

Nhưng ông ta vẫn luôn đứng trên danh hiệu của mình, ông ta bị đánh thành bộ dạng này, chính là danh tiếng của nhà họ Thẩm bị tổn hại.

Làm sao Thẩm Mặc Son có thể chịu đựng được điều này?
“Được lắm Diệp Quân Lâm, chuyện như vậy cũng có thể chịu được, vậy còn gì mà không thể nhẫn nhịn đây! Cậu hết lần này tới lần khác khiêu khích tôi, tôi sẽ không tha cho cậu!”
Thảm Mặc Son tức giận gầm lên.

“Rõ ràng Diệp Quân Lâm biết Phác Quốc Xương là người của nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng vẫn ra tay, đây căn bản là không để nhà họ Thẩm của chúng ta vào mắt, trực tiếp khiêu khích!”
Những người còn lại trong nhà họ Thảm đều phẫn nộ.


“Diệp Lâm Quân phải bị phế! Nếu không thì dánh tiếng của nhà họ Thẩm chúng ta ở đâu?”
Tin tức Phác Quốc Xương bị đánh nhanh chóng truyền đến tai nhà họ Lý.

Mọi người đều sững sờ.

Hóa ra chuyện xử lý mà Diệp Quân Lâm nói chính là đánh người ta phải vào viện…
“Tên khốn kiếp này! Tôi thật sự rất muốn giết cậu ta!”
Lý Thiên Hạo tức giận đến mức rung cả râu.

Lý Tử Nhiễm cũng nhận được cuộc gọi, gọi Diệp Quân Lâm đang ngủ say dậy.

“Sao anh lại làm như vậy? Lại đánh người khác bị thương?
Anh muốn hủy hoại em sao?”
Lý Tử Nhiễm tức giận đến phát khóc.

Tại sao Diệp Quân Lâm lại có thể gây ra rắc rối như vậy?
“Em đừng lo lắng, nhà họ Thẩm sẽ sớm tới xin lỗi anh thôi!”
Diệp Quân Lâm vô cùng tự tin.

“Không cứu được nữa, hoàn toàn không cứu được nữal”
Lý Tử Nhiễm dứt khoát không ngủ nữa, cô đi tìm Phương Tử Tình thảo luận các biện pháp đối phó.

Diệp Quân Lâm tiếp tục trùm đầu ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Tin tức ở trong giới thượng lưu Tô Hàng đã lan rộng.

Có người công khai khiêu khích Thẳm Mặc Sơn, người giàu có nhất.

Đánh Phác Quốc Xương tương đương với việc đánh vào mặt Thảm Mặc Sơn.

Ngay từ sáng sớm, đoàn xe của nhà họ Thẩm đã chuẩn bị xong.

Thảm Mặc Sơn muốn tự mình đi dạy dỗ Diệp Quân Lâm, điều này cũng có nghĩa là gây chắn động toàn bộ Tô Hàng.


Tuyên bố với toàn bộ Tô Hàng rằng, ông ta Thẳm Mặc Sơn vẫn mạnh!
Ngay lúc ông ta chuẩn bị đi, Thẳm Thanh Vân con trai của Thần Mặc Sơn vội vã chạy đến.

“Ba, mọi người đang làm gì vậy?”
Thẩm Thanh Vân nghỉ ngờ hỏi.

“Hả? Chúng ta đi tìm Diệp Quân Lâm tính sổ!”
Thâm Mặc Sơn nói.

“Nhanh lên, không thì đừng đi nữa.

Tổng tư lệnh mới đến Đoạn Thiên Dương sắp đến Tô Hàng rồi! Hội thương mại Tô Hàng sẽ sớm biết tin tức, chúng ta nhanh chóng đi đón, nhất định phải đến trước bọn họ.”
Thẩm Thanh Vân lo lắng nói.

“Hả? Nhanh như vậy sao?”
Thảm Mặc Sơn ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tổng tư lệnh Đoạn Thiên Dương đến Tô Hàng trước lịch trình, không biết tại sao lại như thế? Con nhận được tin tức thì lập tức đến đây ngay!”
Thảm Thanh Vân nói.

“Vậy thì nhanh lên! Chúng ta mau đi đón ngay! Không thể để Hội thương mại Tô Hàng cướp trước được!”
Thảm Mặc Son thúc giục.

“Ông ơi, còn Diệp Quân Lâm thì phải làm sao ạ?”

Thảm Tâm Di gấp gáp muốn khiến Diệp Quân Lâm xấu mặt, không thể chờ đợi nữa nên hỏi.

Thảm Mặc Sơn suy nghĩ: “Sau này cơ hội chỉnh cậu ta vẫn còn nhiều.

Hơn nữa, tổng tư lệnh Đoạn vừa đến mà chúng ta đã náo loạn gây chuyện như vậy.

Ảnh hưởng xấu đến mức nào chứ?”
“Ông nội, vậy thì thế này đi! Ông đi đón tổng tư lệnh Đoạn, cháu dẫn Thẩm Lãng đi chỉnh chết Diệp Quân Lâm.

Anh ta chỉ là một người bình thường, sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đâu ạ.

Thẩm Tâm Di không cam lòng, không thể không hỏi.

“Được rồi, vậy thì Diệp Quân Lâm giao cho cháu xử lý!”
Thẩm Mặc Sơn lại dặn dò Thẩm Lãng: “Nhất định phải bảo vệ cô chủ cho tốt!”
Thẩm Lãng gật đầu: “Lão gia yên tâm đi ạ, tất cả đã có tôi!”
Đối phó với loại người bình thường như Diệp Quân Lâm, Thẩm Lãng có một niềm tin rất mạnh mẽ.

Thậm chí còn cảm thấy nhân tài không được trọng dụng, sử dụng đại bác phòng không bắn muỗi..

 
Chương 316: 316: Tìm Chêt!





“Đi thôi, Thẩm Lãng, chúng ta đi tìm Diệp Quân Lâm chứ?”
Khi Thẫm Mặc Sơn rời đi, Thẳm Tâm Di đưa đám người Thẳm Lãng lên đường.

Không lâu sau người Thẩm gia đã có mặt tại sân bay.

“Ba, lần này tổng tư lệnh Đoạn đi ra ngoài riêng, ngồi máy bay hạng phổ thông, nên con không thể ra mặt! Ngay cả phó tổng tư lệnh Trịnh Hướng Quần cũng sẽ không tới!”
Thảm Thanh Vân nói.

Thảm Mặc Sơn mỉm cười: “Yên tâm đi, cứ giao cho ba! Hôm nay ba sẽ đi cùng tư lệnh Đoạn… không, Đoạn tiên sinh đi vòng vòng!”
Không lâu sau, chuyến bay hàng không dân dụng của Đoạn Thiên Dương đã đến.

Nhìn thấy Đoạn Thiên Dương trong một bộ quần áo đơn giản, Thảm Mặc Sơn và những người khác tới chào hỏi anh ta.

“Xin chào, Đoạn tiên sinh, tôi là Thâm Mặc Sơn ở Tô Hàng.

Tôi nghe nói ngài sắp đến Tô Hàng, nên đã đặc biệt tới chào đón ngài!”
Thảm Mặc Sơn cười nói.


Đầu tiên Đoạn Thiên Dương sửng sốt, sau đó liền chào hỏi Thẩm Mặc Son: “Danh tiếng của ông Thẩm như sắm bên tail”
“Đoạn tiên sinh có thể ghé nhà tôi chơi không?”
Thâm Mặc Sơn mời.

Đoạn Thiên Dương cười từ chối: “Ông Thẩm, sở dĩ tôi đến Tô Hàng là để thăm họ hàng! Thật ngại quá!”
Thảm Mặc Sơn và những người khác giật mình, ngạc nhiên nói: “Hả? Đoạn tiên sinh còn có họ hàng ở Tô Hàng?”
“Ừm, là người thân! Trong suy nghĩ của tôi, ngoài cha mẹ ra, người đó là người quan trọng nhất.

Chính ngài ấy đã cho tôi sinh mệnh thứ hail Trong suy nghĩ của tôi, ngài ấy là người thân ruột thịt!”
Đoạn Thiên Dương cười nói.

“Vậy để tôi đưa Đoạn tiên sinh đi!”
Đoạn Thiên Dương vừa định từ chối, Thảm Mặc Sơn lập tức nói: “Đoạn tiên sinh, ngài đừng vội từ chối như vậy… Đoạn tiên sinh, tin tức về việc ngài đến Tô Hàng, chắc hẳn tiếp theo sẽ có nhiều người biết đến.

Đến lúc đó sẽ gặp không ít phiền toái, nếu tôi sắp xếp toàn bộ hành trình thì những phiền toái này sẽ không còn nữa.”
Đoạn Thiên Dương suy nghĩ một chút, thật sự là như thê.

Một Thâm Mặc Sơn đi rồi, thì sẽ có nhiều Thâm Mặc Sơn hơn.

“Vậy thì phiền ông Thẩm!”
Cuối cùng, Đoạn Thiên Dương đi theo Thầm Mặc Son lên xe.

“Địa điểm ở đâu? Đoạn tiên sinh!”
Thẩm Mặc Sơn hỏi.

“Địa điểm là Hoa viên Phương Đông!”
Đoạn Thiên Dương cười nói.

Đúng vậy, anh ta đến Tô Hàng trước là vì muốn gặp mặt Diệp Quân Lâm.

Nếu đến Tô Hàng theo thời gian nhậm chức, thì một khi nhậm chức sẽ không có thời gian.

Anh ta muốn đến ôn chuyện với Diệp Quân Lâm trước.


“Hoa viên Phương Đông? Hình như có chút quen thuộc!”
Thảm Mặc Sơn cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Vào lúc này, trong Hoa viên Phương Đông.

Thẩm Tâm Di đi cùng một đội, tổng cộng có bảy tám chiếc xe.

Hàng trăm người bước xuống, hùng hỗ xông vào nhà Diệp Quân Lâm.

Mọi người xung quanh sợ tới mức đều lảng tránh.

Càng không thầy bóng dáng của bảo vệ tiểu khu đâu.

Lý Tử Nhiễm và Phương Tử Tình đang ở cách vách, thấy một nhóm người đến như vậy, theo bản năng Lý Tử Nhiễm muốn đi ra ngoài, nhưng Phương Tử Tình đã giữ cô lại.

“Cậu không được ra ngoài! Tất cả là người của Thẩm gia! Chịu trách nhiệm cũng do một mình Diệp Quân Lâm chịu!”
Phương Tử Tình nói.

“Bang, bang, bang…”
Hộ vệ Thẩm gia trực tiếp gõ của.

Cuối cùng Diệp Quân Lâm vẫn đang ngủ bị làm phiền, anh khó chịu nên đứng dậy đi mở cửa.


“Òn muốn chết!”
Vừa mở cửa, Diệp Quân Lâm đã rồng lên.

“Cái quằn! Diệp Quân Lâm mày biết mày đã làm sai cái gì không?”
Thẩm Lãng tức giận nói.

“Tôi đã làm sai cái gì?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Rõ ràng biết Phác Quốc Xương được Thẩm gia chống lưng, nhưng lại liên tục làm như vậy, anh không hề để Thẩm gia chúng tôi vào trong mắt!”
Thắm Tâm Di tức giận nói.

“Một nhân vật nhỏ như Thẩm gia mà dám gào thét ở trước mặt tôi? Tìm chết!”
Diệp Quân Lâm rất tức giận.

“Diệp Quân Lâm, mẹ nó anh tìm chết!”
Thâm Tâm Di giận dữ nhìn Diệp Quân Lâm..

 
Chương 317: 317: Cao Thủ Số Một Ở Tô Hàng





Ngay cả Thâm Tâm Di cũng chửi thê.

Có thể thấy cô ta tức giận đến mức nào?
Lúc này, đoàn xe của Thảm Mặc Sơn đã đến cổng Hoa viên Phương Đông.

Nhân viên bảo vệ ở cửa còn đang thở dài, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, lại có thêm một đội xe tới nữa?
“Cảm ơn ông Thẩm, mọi người không cần theo tôi vào đâu, ngài ấy không thích bị quấy rầy!”
Đoạn Thiên Dương cười nói.

“Được, vậy Đoạn tiên sinh gặp lại sau!”
Đám người Thẫm Mặc Sơn nhìn theo Đoạn Thiên Dương đi vào Hoa viên Phương Đông.

Nhưng bọn họ không rời đi.

“Tra cho tôi, người thân của Đoạn Thiên Dương là ai? Thông tin chỉ tiết nhất!”
Thảm Mặc Son ra lệnh.


“Vâng, thưa ngài!”
Thẩm Mặc Sơn gọi thêm hai người đến nói: “Đi, chúng ta vào xem, Đoạn tiên sinh đặc biệt tới tòa nhà đó!”
Tại thời điểm này, Diệp Quân Lâm và Thảm Tâm Di vẫn đang đối mặt với nhau.

Thẩm Lãng đứng ra, anh ta cười khẩy: “Vốn dĩ tôi không cần ra tay với loại kiến như anh! Nhưng anh khiêu khích Thẩm gia nhiều lần, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Thẩm Tâm Di cười khẩy nhìn Diệp Quân Lâm: “Bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội, chỉ cần anh quỳ xuống lạy mười cái, có lẽ tôi sẽ suy xét tha cho anh một con đường!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm kiên định nhìn chằm chằm Thẩm Tâm Di.

Đột nhiên, anh tát vào mặt Thảm Tâm Di một cái.

“Chát!”
Âm thanh của cái tát này rất rõ ràng và vang, không chỉ Thẩm Tâm Di mà tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.

Một cảm giác nóng ran ập đến, Thằm Tâm Di nhận ra mình đã bị đánh.

“Anh… vậy mà anh lại dám đánh tôi?”
Thẩm Tâm Di che mặt, không thể tin nổi nhìn Diệp Quân Lâm.

“Anh tìm chết! Thảm Lãng phế anh ta cho tôi!”
Thẩm Tâm Di tức giận gầm lên.

Thẩm Lãng nghe lệnh, anh ta lập tức di chuyển.

“Oanh!”
Anh ta tung ra một nắm đắm với sự điên cuồng cực độ, đột ngột kéo ra một làn sóng trong không khí.

Đột nhiên, có một cơn gió mạnh buộc mọi người phải lùi lại.

Chỉ cần một cú đấm đã rất mạnh mẽ!
Đây là cao thủ số một ở Tô Hàng!
Diệp Quân Lâm đứng tại chỗ, như thể bị doạ ngốc.


Cú đắm của Thẩm Lãng quá nhanh, anh ta đủ tự tin đánh chết Diệp Quân Lâm!
“Bóp!”
Ngay khi cú đấm của Thẩm Lãng sắp đánh vào mặt Diệp Quân Lâm, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt anh ta, ra tay đấm anh ta.

Lập tức Thâm Lãng cảm thấy có một cỗ lực lượng dâng trào ập tới.

“Cộp cộp…”
Thẩm Lãng lùi liên tiếp sáu bước mới đứng vững.

Đôi mắt anh ta tràn đầy sự bàng hoàng không thể tin được.

Vẻ mặt khó tin nhìn Đoạn Thiên Dương trước mặt.

Diệp Quân Lâm không ngờ anh ấy sẽ đến.

Mặc dù Đoạn Thiên Dương bị thương rồi xuất ngũ.

Nhưng không thể coi thường sức mạnh thực sự của một người.

Anh ấy là một nhà vô địch máu sắt thực sự trên tiền tuyến!
Viêm Hoàng Thiết Lữ không chỉ là danh xưng!
“Các người mẹ nó! Giữa thanh thiên bạch nhật, tụ tập nhiều người như vậy? Còn có vương pháp không?”

Đoạn Thiên Dương lạnh lùng nói.

Thâm Tâm Di phản bác: “Hừ, ở Tô Hàng, Thẩm gia của tôi là luật pháp! Thân thủ của anh không tồi, đến Thẳm gia tôi làm vệ sĩ đi? Hơn nữa hôm nay người này, Thẩm gia chúng tôi sẽ không tha! Thức thời thì mau chóng rời đi!”
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm Đoạn Thiên Dương, đã nhiều năm anh ta chưa gặp được một vị cao thủ như vậy.

“Chuyện Đoạn mỗ khinh thường nhất là bắt nạt người khá!
cChuyện này tôi quản là cái chắc!”
Không nói tới người này là tướng quân Côn Luân, cho dù là người thường, anh ấy cũng sẽ quản!
“Vậy thì anh tìm chết!”
Thẩm Lãng đã tức giận rồi.

“Đợi đãi!”
Ngay khi anh ta bắt đầu ra tay, phía sau vang lên một tiếng la hét.

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy đó là Thầm Mặc Sơn đã đến.

“Ông nội, không phải ông ra sân bay gặp tổng tư lệnh sao? Tại sao ông lại đến Hoa viên Phương Đông?”.

 
Chương 318: 318: Này Thẩm Tâm Di Tò Mò Hỏi





Thẩm Mặc Sơn thực sự sắp bùng nỗ!
Đứa cháu bắt hiếu này đang làm gì?
Không tháy tổng tư lệnh Đoạn đang ở trước mặt hải!
“Ông nội, chúng cháu đang dạy dỗ Diệp Quân Lâm, tự dưng xuất hiện một thằng không có mắt! Thẩm Lãng dạy dỗ anh ta cho tôi!”
Thẩm Tâm Di ra lệnh.

Lần này, Thắm Lãng còn chưa kịp ra tay, Thẳm Mặc Sơn đã tát vào mặt Thẫm Tâm Di một cái.

Má phải của Thẩm Tâm Di cũng nhanh chóng sưng lên.

Khuôn mặt xinh đẹp sưng vù như búi tóc.

Thẩm Tâm Di sững sờ.

Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, cô ta đã phải ăn hai cái tát.

Những người khác cũng sững sờ.

Bao gồm cả Đoạn Thiên Dương.

“Ông nội, sao ông lại đánh cháu?”
Thẩm Tâm khóc lóc hỏi.

Thẩm Lãng cũng tò mò hỏi: “Lão gia, làm sao vậy ạ?”
Thảm Mặc Son tức giận gầm lên: “Các người biết ai đang đứng trước mặt mình không? Đây là Đoạn Thiên Dương, tổng tư lệnh quân khu Tô Hàng!”
Ngay khi những lời này được phát ra, mọi người đã cảm thấy ớn lạnh.


Mọi người như muốn phát điên!
Hóa ra là tổng tư lệnh quân khul Lần này thì lũ lụt thật sự tràn vào đền thờ Long Vương.

Thẩm Lãng lập tức nhận ra hành vi vừa rồi của mình là gì…
“Tí tách tí tách….”
Mồ hôi lạnh của Thẳm Lãng không ngừng chảy ra.

Ngay cả Thâm Tâm Di cũng tê liệt.

Cô ta sững sờ nhìn Đoạn Thiên Dương.

Như thế nào cũng không ngờ tới đây là tổng tư lệnh?
Vừa rồi còn khiêu khích, uy hiếp, nói ở Tô Hàng Thẩm gia là pháp luật…
Rắc rối lớn rồi!
Rắc rồi quá lớn!
Sau khi làm rõ mối quan hệ, Đoạn Thiên Dương cười khẩy: “Thì ra những người này đều là người Thẩm gia, bọn họ không giống với ông Thẩm! Ông Thẩm là người hòa nhã dễ gần, nhưng những người Thẩm gia khác lại độc đoán hơn, còn nói ở Tô Hàng Thẩm gia là pháp luật!”
Khi Đoạn Thiên Dương nói điều này, ngay cả Thẳm Mặc Sơn cũng bị sốc.

Tổng tư lệnh Đoạn đang hỏi tội!
“Tổng tư lệnh Đoạn người không biết không có tội, ngài coi người trẻ tuổi bọn chúng như cái rắm đi? Ngài đừng để trong lòng!”
Thảm Mặc Son lập tức xin lỗi.

“Đúng vậy, tổng tư lệnh Đoạn là lỗi của chúng tôi! Ngài cứ coi chúng tôi như cái rắm đi?”
Thảm Tâm Di và những người khác lập tức xin lỗi.

Thẳm Lãng suýt chút nữa đã quỳ xuống…
“Hừ, người mà các người nên xin lỗi không phải tôi, mà là người đó! Sáng sớm đã đem nhiều người như vậy đến quấy rày!”

Đoạn Thiên Dương lạnh lùng nói.

“Xin lỗi Diệp Quân Lâm tiên sinh, chúng tôi bảo đảm sẽ không tới quấy rầy cậu nữa! Xoá số sự việc của Phác Quốc Xương!”
Thâm Mặc Sơn là người có nhiều kinh nghiệm.

Lập tức ám chỉ bỏ qua chuyện này.

Muốn cho Đoạn Thiên Dương xem.

“Đúng, đúng, đúng! Chuyện của cha con Phác Quốc Xương là do bọn họ xứng đáng, đáng bị đánh!”
Thảm Tâm Di cũng nói.

“Xin lỗi Diệp tiên sinh!”
Thẩm Lãng cùng mọi người hét lên.

Thấy bọn họ xin lỗi, Đoạn Thiên Dương hài lòng gật đầu.

“Ừm, cũng tàm tạm! Ông Thẩm, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, coi như là đền đáp ân tình mà ông đã chở tôi!”
Đoạn Thiên Dương nói.

Nếu ở nơi khác dám xúc phạm đến thần trong tâm anh ấy, những người này đều sẽ chết!
Để mọi việc không trở thành vấn đề lớn, Đoạn Thiên Dương không truy cứu nữa.

“Chuyện này…”
Vẻ mặt Thẩm Mặc Sơn xấu hồ.

Làm ra chuyện ầm ï không vui như vậy, muốn thiết lập một mối quan hệ với Đoạn Thiên Dương sẽ rất khó.

“Vậy Thắm Mặc Sơn mang đứa cháu bắt hiếu này rời đi! Tổng tư lệnh Đoạn hẹn gặp lại vào một ngày khác!”
Thẩm Mặc Sơn định đưa mọi người rời đi.

“Đợi đã, tôi đã cho các người đi chưa?”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Chỉ nhìn thấy ánh mắt Diệp Quân Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Thằm Mặc Son..

 
Chương 319: 319: Bạn Của Diệp Quân Lâm





Đoạn Thiên Dương không truy cứu Thẩm gia nữa.

Nhưng Diệp Quân Lâm anh sẽ không!
“Cái gì?”
Đám người Thầm Mặc Sơn sững sờ.

Đoạn Thiên Dương để bọn họ rời đi.

Bây giờ Diệp Quân Lâm không để cho bọn họ đi?
Chó cậy quyền thế của chủ?
Anh là cái thá gì?
Dám khiêu khích Thẩm gia?
“Mới sáng sớm các người đã tới quấy rối tôi, thật sự cho rằng tôi dễ chọc?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

Mấy người Thầm Mặc Sơn không cảm thấy điều đó.

Nhưng Đoạn Thiên Dương đã bị sốc.

Bởi vì anh ấy biết Diệp Quân Lâm đang thực sự tức giận.

Thảm Mặc Sơn kìm nén tức giận, hỏi: “Vậy Diệp tiên sinh đây nói nên làm như thế nào?”

_ “Tất cả người trong Thầm gia đến xin lỗi quỳ dưới chân tôi một ngày một đêm! Tôi sẽ bỏ qua cho Thẩm gia! Nếu không Thẳm gia cũng sẽ giống phòng thương mại Tô Hàng, biến mắt khỏi Tô Hàng!”
Giọng điệu của Diệp Quân Lâm như dao cứa.

Đoạn Thiên Dương biết Diệp Quân Lâm muốn làm thật.

Lần này Tô Hàng sẽ có một trận động đất lớn.

Ngay cả Hội thương mại Tô Hàng cũng gặp tai hoạ!
“Ha ha ha…”
Tuy nhiên, Thẳm Tâm Di lại cười thành tiếng.

“Diệp Quân Lâm, anh thật sự cho rằng mình là nhân vật nào?
Anh muốn dùng sức mạnh của tổng tư lệnh Đoạn trấn áp Thẳm gia chúng tôi? Anh đây là chó cậy quyền thế của chủ!”
“Anh mơ tưởng!”
Thảm Mặc Sơn cũng tức giận nói: “Chúng tôi không có ân oán gì với tổng tư lệnh Đoạn! Cậu không thể mượn quyền của ngài áy!”
Diệp Quân Lâm cười khẩy nói: “Lần trước tôi đã cảnh cáo các người.

Xem ra các người không nghe lời! Quên đi, các người làm bạn cùng phòng thương mại Tô Hàng đi!”
Diệp Quân Lâm nói những lời này.

Thậm chí mấy người Thẳm Mặc Sơn càng buồn cười hơn.

Tham vọng của Diệp Quân Lâm không hề nhỏ.

Không chỉ đối phó với Thẩm gia, mà còn muốn đối phó với phòng Thương mại Tô Hàng!
“Ha ha ha, tôi thực sự đã nghe thấy một trò đùa lớn nhất trên thế giới! Nhìn Tô Hàng xem, ai có thể đụng đến Thẩm gia chúng tôi và phòng thương mại Tô Hàng? Lãnh đạo Chu cũng không thể!”
“Đúng vậy! Không ai có năng lực này!”
Thảm Mặc Son trông tự hào.

Vẫn là câu nói đó, động đến Thẩm gia bọn họ cũng như động đến căn cơ của Tô Hàng.

Ai có năng lực này?
“Vậy thì các người cứ đợi đi! Chắc chắn tôi sẽ khai đao với Thẩm gial”
Giọng điệu của Diệp Quân Lâm lạnh lùng.

“Ha ha ha, được, vậy thì chúng tôi sẽ chờ!”
Tất cả đám người Thẩm Mặc Sơn đều cười.

Sau khi tạm biệt Đoạn Thiên Dương, bọn họ vội vàng rời đỉ.


Không phải bọn họ sợ Diệp Quân Lâm, mà là sợ Đoạn Thiên Dương không vui.

“Tướng quân tôi tới thăm ngài…”
Đoạn Thiên Dương vui vẻ nhìn Diệp Quân Lâm, chuẩn bị quỳ trên mặt đất.

Trong trận chiến xuất ngũ vào ba năm trước, nếu không có Diệp Quân Lâm cứu, Đoạn Thiên Dương sẽ không thể sống sót.

Vì vậy, Diệp Quân Lâm đã cho anh ấy một sự tái sinh.

“Lão Đoạn sao anh lại tới sớm như vậy?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Tướng quân, tôi muốn tới gặp ngài, sau đó gặp mặt phu nhân tướng quân…”
Đoạn Thiên Dương cười nói.

“Mau vào đi!”
Diệp Quân Lâm đưa anh ấy vào nhà.

Lý Tử Nhiễm ở nhà bên cạnh vẫn bị Phương Tử Tình ngăn cản.

“Hử? Sao không nghe thấy âm thanh gì nữa?”
Phương Tử Tình đến bên cửa sổ, thấy mọi người đã đi hết.

Cô ta và Lý Tử Nhiễm chạy ra ngoài, những người đó đã rời đi không để lại dấu vét.

“Không phải Diệp Quân Lâm đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Lý Tử Nhiễm và Phương Tử Tình bước vào nhà ngay lập tức.

Sau khi vào nhà, hai người đều chết lặng.

Diệp Quân Lâm đang nói chuyện với một người đàn ông lạ.

Đoạn Thiên Dương nhìn thấy Lý Tử Nhiễm liền đứng lên.

“Hả? Đây là?”
Lý Tử Nhiễm tò mò hỏi.

Diệp Quân Lâm giới thiệu: “Lão Đoạn, đây là vợ tôi, đây là bạn thân của cô ấy!”
“Vợ, đây là bạn tốt của anh Đoạn Thiên Dương, đến từ Yến Kinh!”
Sau khi nghe giới thiệu xong, Lý Tử Nhiễm chào hỏi nhiệt tình.

Phương Tử Tình vòng tay trước ngực, thần thái cao cao tại thượng.

Khinh thường nhìn Đoạn Thiên Dương.

Bạn của Diệp Quân Lâm?
Có thể tốt chỗ nào chứ?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top