Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 180: 180: Làm Thế Nào Anh Có Được Nó





“Họ Triệu của tôi thật lớn mạnh rồi.” Những bậc cha chú của Triệu Viễn vui mừng đến phát khóc.

Triệu Thanh Phong, Triệu Đại Phi cùng với những người anh em họ có quan hệ thân thiết với Triệu Viễn lúc này đều thực sự rất phần khích.

Mọi người có mặt để vô cùng vui mừng, bầu không khí trở nên rất náo nhiệt.

Vì đây là đánh giá của đại tá Viêm Hoàng thiết lữ.

Rất có uy quyền.

Lão phu nhân càng ngày càng kiêu ngạo, bỗng chốc đã quên mắt chuyện Diệp Quân Lâm tặng rượu và thuốc lá.

Vì vậy Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lại tỏ ra khó chịu.

Họ vốn là nhân vật chính, lão phu nhân còn rất yêu quý họ.

Vậy mà vị trí này, họ còn ngồi chưa ấm chỗ đã phải nhường cho người khác.


Lữ đoàn trưởng đặc công Đinh Chí Viễn cười nói: “Tôi đã nghe đến tên Triệu Viễn từ lâu, cậu ấy sẽ trỏ thành đội phó đội cảnh sát đặc nhiệm khi chưa đầy 30 tuổi! Tương lai chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạn.”
Triệu Viễn nghe vậy liền vô cùng vui sướng.

Dù mắc sai lầm, nhưng anh đã được đại tá Long Dã và Đỉnh Chí Viễn công nhận.

“Đại tá Long Dã, Đại tá Đinh Chí Viễn, ba vị sĩ quan, xin mời vào!” Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan nhiệt liệt chào đón.

Nhưng Long Dã lập tức từ chối: “Lão phu nhân, chúng tôi chỉ ghé qua chúc mừng, hiện tại cần phải đi rồi.”
Lão phu nhân tỏ ra ngạc nhiên: “Đại tá Long Dã có chuyện gì gấp sao?”
“Đúng, đúng vậy.

Lát nữa một vị tướng quân của chúng tôi sẽ tới thị sát quân đoàn Thiên Long mà tôi đang chỉ huy, vì vậy cần phải trở về chuẩn bị.” Long Dã đáp.

Định Chí Viễn gật đầu hưởng ứng: “Đại tá nói đúng, ngài ấy cũng sẽ tới kiểm tra lữ đoàn đặc công của chúng tôi.”
“Vậy sao? Một vị tướng của Viêm Hoàng thiết lữ sẽ tới? Đó hẳn phải là một vị tướng lừng danh, tỏa sáng trên chiến trường.”
Hai vị gia chủ nhà họ Triệu ngạc nhiên kinh hãi.

Ngưng lão phu nhân liền nghĩ một chút rồi năn nỉ: “Chúng tôi không có điều kiện, cũng không có trình độ để có thể tham gia những đợt kiểm tra như vậy.

Nhưng đại tá Long Dã có thể cho phép cháu trai Triệu Viễn của tôi đến tham quan và học hỏi kinh nghiệm được không?”
Long Dã phân vân một lát, nhưng rồi cũng đồng ý: “Được, được thôi.

Mấy tiếng nữa sẽ bắt đầu kiểm tra, Triệu Viễn hãy đợi tin của chúng tôi.”
Nhận được sự đồng ý này, lão phu nhân cùng toàn bộ người nhà họ Triệu đều vô cùng hào hứng.

Nếu Triệu Viễn có thể đến thăm quân đoàn Thiên Long, nhất định danh tiếng của anh sẽ được mạ vàng, thân phận cũng sẽ thêm phần nỗi tiếng.

Điều này sẽ rất tốt cho sự nghiệp của anh ấy trong tương lai.

Cả nhà họ Triệu cùng nhau tiễn đại tá Long Dã và những người khác.


Sau đó, tiệc sinh nhật lại tiếp tục diễn ra.

Lão phu nhân lúc này đối với gia đình Lý Văn Uyên thì thờ ơœ thấy rõ, cùng lắm cũng chỉ nói vài câu với Diệp Quân Lâm.

Chủ đề của toàn bộ bữa tiệc sinh nhật lúc này đều chỉ xoay quanh Triệu Viễn.

Diệp Quân Lâm chẳng máy quan tâm đến chuyện này, anh chỉ chú ý đến những món ăn ngon trên bàn và hào hứng thưởng thức chúng.

Nhìn thấy phản ứng này của anh, mọi người lại cảm thấy khó chịu.

Cứ như thể anh đã nhịn đói cả một tuần trời.

Đặc biệt, ở bàn này còn có Trương Quốc Long, Trương Phó Khiêm cùng một vài nhân vật lớn khác.

Diệp Quân Lâm thực sự khiến Ngô Mộc Lan cảm thấy xấu hỗ với cách ăn uống của anh.

Bà không vui vẻ chút nào.

Tuy nhiên, với món quà là rượu và thuốc lá mà Diệp Quân Lâm mang tới, bà liền im lặng, cũng không biết phải nói gì.

Nhưng những người khác thì không vậy, ánh mắt ai nấy đều tập trung vào Diệp Quân Lâm.


Mọi người đều cảm thấy anh quá bất nhã.

Rõ ràng đã được lão phu nhân sủng ái, vậy mà không giữ lại chút danh dự cho bà.

Triệu Viễn rốt cuộc cũng không chịu được nữa, liền lên tiếng: “Em rễ, tôi có chuyện muốn nói với chú.”
Lão phu nhân nhìn Triệu Viễn bằng ánh mắt tán thành, đủ để anh hiểu bà muốn gì.

Cuộc khủng hoảng được giải quyết, Diệp Quân Lâm cùng Triệu Viễn đi ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Quân Lâm dùng tăm xỉa răng, lạnh nhạt hỏi.

Trước bộ dạng lười nhác của Diệp Quân Lâm, Triệu Viễn thực muốn đấm cho anh một cái.

Nhưng ngoài mặt anh ta chỉ cười nói: “Em rẻ, tôi rất muốn hỏi chú một câu.

Làm thế nào mà chú có thể lấy rượu và thuốc lá từ Viêm Hoàng thiết lữ?”.

 
Chương 181: 181: Đương Nhiên Là Có Người Mang Tới Cho Tôi





Diệp Quân Lâm cười nhạt rôi nói: “Tât nhiên là có người mang tới cho tôi.”
“Mang tới? Chẳng lẽ là người của Viêm Hoàng thiết lữ?” Triệu Viễn khó hiểu hỏi lại.

Diệp Quân Lâm gật đầu: “Đúng vậy.

Vừa rồi, không phải anh cũng thấy sao?”
“Cái gì? Ý chú là Đại tá Long Dã?” Triệu Viễn trọn mắt nhìn Diệp Quân Lâm, đầy hoài nghi.

“Đúng vậy, chính là anh ta.

Nếu không, anh nghĩ tại sao anh ta lại đến đây? Nhiệm vụ chính khi đến đây là để giao thuốc lá và rượu.” Diệp Quân Lâm tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Triệu Viễn.

“Hahaha!” Triệu Viễn lập tức cười lớn.

Tên Diệp Quân Lâm này, so với anh thì trình độ khoác lác còn cao hơn nhiều.

“Tôi cũng sẽ gửi thêm một xe nữa tới.” Diệp Quân Lâm lại nói.

“Tốt, tốt lắm.


Chú thật tài giỏi!” Triệu Viễn nhìn Diệp Quân Lâm như nhìn một tên hề, nói bằng giọng giễu cọt.

Đại tá Long Dã có thực sự gửi một xe thuốc lá và rượu tới hay không, lát sau sẽ rõ.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Rốt cuộc, Triệu Viễn cũng sẽ tới Quân khu Kim Lăng.

Diệp Quân Lâm đột nhiên cười rồi nói: “Vừa rồi anh nói Long Dã là do anh mời tới?”
Nói đến chuyện này, Triệu Viễn có chút hoảng hốt.

Nhưng ngay cả Đại tá Long Dã cũng không vạch trần anh, thì anh còn sợ gì nữa.

“Đúng vậy, là tôi mời ngài ấy đến sinh nhật bà nội.” Triệu Viễn thừa nhận, giọng có chút cay đắng.

Nụ cười của Diệp Quân Lâm dường như sâu hơn, đầy ẩn ý.

Nụ cười kỳ lạ này thực khiến Triệu Viễn bối rối.

Như thể Diệp Quân Lâm đã biết tất cả.

Triệu Viễn chột dạ, không dám ở lại lâu nữa, xoay người bước vào đại sảnh.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc sau vài giờ.

Lão phu nhân đã cố ý để gia đình Lý Văn Uyên ở lại.

Điều này coi như là đã chấp nhận bọn họ.

Lý Tử Nhiễm rất vui vẻ, đương nhiên Diệp Quân Lâm thấy vậy cũng rất vui.

Triệu Viễn tới chào: “Ông bà nội, cháu vừa nhận được tin báo từ Quân khu Kim Lăng, có lẽ nên đi càng sớm càng tốt.”
“Nhanh lên, mau đi đi.

Cháu là niềm tự hào của nhà họ Triệu chúng ta.

Mọi người nhất định phải học hỏi Triệu Viễn.” Bà cụ hào hứng vỗ tay.


Triệu Thanh Phong liền nói: “Anh Viễn, khi trở về hãy kể lại về những gì anh đã chứng kiến nhé.”
Sau đó, bà cụ đưa mắt nhìn một vòng kiểm tra: “Mọi người đều ở cả đây phải không? Mà này Nhã Lan, con rễ của con đâu rôi?”
“Mẹ, con cũng không biết nó đã chạy đi đâu rồi.”
Triệu Nhã Lan và những người khác dáo dác nhìn quanh, không một ai biết anh đã đi đâu “Thôi bỏ đi, cứ mặc kệ nó!” Dù sao cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng, Ngô Mộc Lan cũng không muốn đề tâm đến.

Nhưng Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên thì rất tức giận.

Đây rõ ràng là một cơ hội tốt để thể hiện, vậy mà tên khốn đó đã biến mắt.

Đúng là chuyện xấu hắn làm vẫn nhiều hơn chuyện tốt.

Lúc này, Diệp Quân Lâm gọi cho Tiêu Thắm, nhờ cô đưa mình tới Quân khu thành phố Kim Lăng.

Triệu Viễn vô cùng sốt ruột, lái xe với tốc độ nhanh nhát tiến vào nơi đóng quân của quân đoàn Thiên Long tại quân khu Kim Lăng.

Khi tiến vào doanh trại, anh như một tên nhà quê ra phố, mọi thứ đều mới mẻ.

Anh nhìn đông nhìn tây, không dám động vào một thứ gì vì sợ sẽ làm hỏng những món đồ mà mình không hiểu rõ.

Long Dã bồ trí một người lính đến hướng dẫn Triệu Viễn.

Anh tình cờ đi tới trước cửa nhà kho, bắt gặp một chiếc ô tô đợi ở cửa vào, vài người lính đang bê những thùng hàng lớn lên xe.

Nhìn thoáng qua bao bì, Triệu Viễn cảm thấy có chút giống với loại thuốc lá và rượu đặc biệt mà Diệp Quân Lâm mang tới lúc trước.


“Các đồng chí, xin hỏi đây là cái gì?” Triệu Viễn tò mò cắt tiếng hỏi.

*Ò, đây là rượu và thuốc lá đặc biệt của Viêm Hoàng thiết lữ chúng tôi! Thủ trưởng yêu cầu sắp xếp một xe, sau đó gửi tới nhà họ Triệu.” Người lính vui vẻ trả lời.

Nghe thấy máy lời này, Triệu Viễn cảm thấy như bị sét đánh.

Viêm Hoàng thiết lữ thực sự sẽ gửi một xe rượu và thuốc lá tới.

Đúng như những gì Diệp Quân Lâm đã nói.

Thân phận thực sự của Diệp Quân Lâm là gì? Lấy được một hai chai rượu có lẽ không phải là vấn đề lớn lắm.

Nhưng cả một xe thì không phải là bình thường chút nào.

Triệu Viễn mang theo cảm giác bắt an đến sân huắn luyện.

Hàng ngàn binh sĩ từ Binh đoàn Thiên long và Lữ đoàn tác chiến đặc biệt đã tập hợp, đứng thành từng hàng, với khí thế dũng mãnh bắt khả chiến bại..

 
Chương 182: 182: Quân Đoàn Thiên Long





Đặc biệt khi nhìn thấy khí chất của Quân đoàn Thiên Long, Triệu Viễn cảm thấy nhiệt huyết đang dâng trào.

Niềm kiêu hãnh và máu lửa trong mỗi ánh mắt của họ cũng đủ khiến người ta phát cuồng.

Đây chính là đội quân mà anh hằng khao khát.

Mỗi một người lính đều cao ngạo đứng đó, hiên ngang bất khuất.

Mặc dù Lữ đoàn tác chiến đặc biệt là đơn vị đứng đầu trong quân khu Kim Lăng, nhưng khi so với quân đoàn Thiên Long thì còn kém xa.

Triệu Viễn cùng một vài người được sắp xếp đứng ở vị trí quan sát.

Tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của vị tướng của Viêm Hoàng thiết lữ.

Nếu không phải vì quy định bảo mật, Triệu Viễn thực sự muốn quay lại tất cả những sự việc này.

Anh lúc này đang vô cùng kích động và hào hứng.

Mọi người im lặng chờ đợi, suốt cả quá trình không ai dám hé răng nửa lời.

Cuối cùng, một chiếc ô tô chạy vào khu vực đóng quân, nhanh chóng tiến tới căn cứ huấn luyện.

Từ đẳng xa, Triệu Viễn có thể thấy một chiếc ô tô màu hồng đang lại gần.


Anh khẽ cau mày.

Hình như anh đã từng nhìn qua chiếc xe này ở đâu đó.

Một lúc sau, anh khá hoang mang, chiếc xe này nhìn rất giống chiếc xe Maserati màu hồng của Tiêu Thắm, tuy nhiên biển số xe không thể nhìn rõ.

Chiếc Maserati dừng lại ở căn cứ huấn luyện, một cô gái bước ra khỏi xe.

Cô gái đó, không phải chính là Tiêu Thắm sao?
Triệu Viễn sững sờ.

Nhưng khi nhìn thấy người từ ghế phụ bước xuống, anh còn bàng hoàng hơn, tưởng như đã bị nghẹt thở.

Diệp Quân Lâm.

Sao lại là Diệp Quân Lâm?
Hai người bọn họ đang làm gì ở đây?
Vị tướng quân cấp cao được nhắc đến, có thể là Diệp Quân Lâm ư?
Đúng lúc này, tim Triệu Viễn dường như ngừng đập.

Diệp Quân Lâm yêu cầu Tiêu Thắm ở lại chỗ đậu xe, còn anh từng bước chậm rãi đi tới vị trí của quân đoàn Thiên Long cùng Lữ đoàn tác chiến đặc nhiệm.

Nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang đi tới, tất cả các binh sĩ đều đồng loạt đứng thẳng, nghiêm trang như một thanh kiếm thép.

Long Dã và Đinh Chí Viễn bước tới trước mặt Diệp Quân Lâm: “Báo cáo tướng quân Côn Luân, quân đoàn Thiên Long và Lữ đoàn tác chiến đặc biệt của Quân khu Kim Lăng đã hoàn thành việc tập kết.

Chờ lệnh tướng quân.”
Cái gì? Đại tướng quân Côn Luân?
Những lời này rơi xuống giống như một quả bom vừa phát nỗ.

Đây là một điều vô cùng bát ngờ với tất cả những người đang có mặt ở vị trí quan sát.

Ai cũng biết có một vị tướng quân sẽ đến, nhưng không một ai có thể ngờ rằng đó lại là tướng quân cấp cao nhất, tướng quân Côn Luân.

Điều khiến Triệu Viễn bất ngờ hơn cả, đó là tướng quân Côn Luân hóa ra lại là Diệp Quân Lâm.

Thảo nào Diệp Quân Lâm phớt lờ mọi thứ xảy ra trong bữa tiệc.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi Diệp Quân Lâm có khả năng gửi rượu và thuốc là đặc biệt của Viêm Hoàng thiết lữ.

Lại càng không hề lạ khi Diệp Quân Lâm nói rằng anh ấy đã yêu cầu đại tá Long Dã mang nó tới nhà họ Triệu.


Lý do vô cùng đơn giản: Diệp Quân Lâm là tướng quân Côn Luân.

Lúc này, Diệp Quân Lâm đã đi tới trước mặt binh lính, lớn tiếng nói: “Nghỉ!”
Mấy nghìn binh sĩ đồng loạt thực hiện, hiệu ứng thực sự gây sốc.

“Tôi sẽ không nói những lời dư thừa.

Mọi người đều từ tiền
tuyến xuống, vì vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng việc huấn
luyện thì không thể lơ là, mọi người phải luôn sẵn sàng để có
thể ra chiến trường bất cứ khi nào cần thiết.” Diệp Quân Lâm
nói chuyện với Quân đoàn Thiên Long.

Anh lại nhìn Lữ đoàn đặc công rồi cười nói: “Binh sĩ quân đội
Trung Quốc của chúng ta vô cùng chăm chỉ và vất vả.

Lữ đoàn
đặc quân cũng giống như vậy, phải cố gắng huấn luyện, sẵn
sàng chiến đấu hy sinh vì Tổ quốc bát cứ khi nào.”
Mặc dù Diệp Quân Lâm chỉ nói vài câu, nhưng nó dường như
lập tức thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết của các binh sĩ.

“Côn Luân đại tướng quân!”
“Côn Luân đại tướng quân.”
Hàng ngàn binh lính hò hét sôi nổi.

Cảnh tượng kinh thiên động

địa.

Đó chắc chắn là cảnh khó quên nhất trong đời Triệu Viễn.

Sau khi kết thúc thị sát, Diệp Quân Lâm tới gặp Triệu Viễn.

*Đợi lát nữa anh có thể mang xe rượu và thuốc lá về cho ông
bà.

Tuy nhiên, tôi cũng muốn thuyết phục ông bà không nên
uống rượu hút thuốc quá nhiều.” Diệp Quân Lâm nói.

“Được, được, tôi …” Đối mặt với Diệp Quân Lâm, Triệu Viên
mồ hôi nhễ nhại, miệng lắp bắp không nói lên lời.

Sau đó, một chiếc xe chở rượu và thuốc lá được đưa tới, Triệu
Viễn lên xe, trở về nhà họ Triệu.

“Một chiếc xe tải của Viêm Hoàng thiết lữ chuyên chở rượu và
thuốc lá do Triệu Viễn đưa về?”
“Cháu trai của ta, thực sự quá tài giỏi rồi.”
“Nhà họ Triệu thực sự sắp hóa rồng rồi.”.

 
Chương 183: 183: Nhà Họ Triệu Hóa Rồng





Mọi người trong gia đình họ Triệu đều sững sờ khi nhìn thấy xe của Triệu Viễn chất đầy loại thuốc lá và rượu đặc biệt.

Lão gia và lão phu nhân thì khỏi phải nói, hai mắt sáng ngời.

Chỉ hai hộp thuốc lá và hai chai rượu đã đủ khiến họ vui vẻ quên trời đất.

Vậy mà lúc này có tới cả một xe thuốc lá và rượu.

“Nhà họ Triệu thực sự hóa rồng rồi.

Cháu trai ta thật quá tài giỏi!” Triệu Học Thành khen ngợi hết lời.

Lão gia và lão phu nhân nắm chặt tay Triệu Viễn.

Anh ta lộ vẻ ngượng ngùng.

Bởi vì chiếc xe này vốn dĩ không liên quan gì đến anh ta cả.


Triệu Viễn muốn giải thích: “Ông bà, thật ra những món đồ …”
Ngô Mộc Lan nghĩ Triệu Viễn sẽ khiêm tốn, vì thế lập tức nói: “Chúng ta không cần thêm nữa đâu, chiếc xe này cũng đủ dùng cả đời rồi.”
“Đúng vậy, Viễn à, cháu không cần nói nữa.

Chúng ta đều hiểu cả rồi.” Triệu Kiến Quốc võ vai Triệu Viễn, rất hài lòng.

Triệu Viễn không thể lên tiếng giải thích, bởi vì trước khi rời khỏi quân khu, anh được yêu cầu ký một thỏa thuận bảo mật.

Tất cả những gì anh nhìn thấy ngày hôm nay, đều không thể tiết lộ ra ngoài.

“Triệu Viễn, chỉ cần cháu nỗ lực làm việc, ông bà nhất định dùng tất cả tài sản của mình để đào tạo bồi dưỡng cháu.” Lão gia và lão phu nhân đồng thời phát biểu.

Điều này khiến Triệu Thanh Phong và những người khác vô cùng ghen tị.

Đương nhiên Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lại càng đố ky.

Lúc trước chẳng phải Diệp Quân Lâm đã nói sẽ mang tới một xe rượu và thuốc lá hay sao, bây giờ hắn ta đang ở đâu rồi.

Triệu Kiến Quốc tò mò hỏi Triệu Viễn: “Triệu Viễn, hôm nay cháu đã gặp ai ở quân khu Kim Lăng? Vị trướng của Viêm Hoàng thiết lữ là ai?”
“Đúng vậy, anh Viễn, hãy kể đi, chúng tôi đều rất muốn biết.”
Những người khác trong nhà họ Triệu cũng rất tò mò.

Triệu Viễn xấu hổ cười cười: “Ông bà nội, cháu cũng muốn nói cho ông bà biết lắm.

Nhưng cháu đã ký hiệp định bảo mật, không thể nói ra thân phận của vị tướng đó.”
“Trời đất, lại còn có cả hiệp định bảo mật ư? Vậy thì e rằng thân phận của vị tướng này …” Lão gia và lão phu nhân đều hoảng sợ, nhất thời không nói lên lời.

Triệu Viễn nói tiếp: “Nhưng cháu có thể hứa với ông bà, nhà họ Triệu từ nay sẽ cất cánh.

Vì vậy ông bà nên đối xử với các chú, dì tốt hơn một chút.


Ví dụ như cô Triệu Nhã Lan, chú Lý Văn Uyên.

Chỉ khi nhà họ Triệu đoàn kết thì mới có thể phát triển được.”
Bởi vì tướng quân Côn Luân chính là Diệp Quân Lâm, nên Triệu Viễn mới có thể nói ra những lời như vậy.

Anh có ý nhắc nhở phải đối xử tốt với bố mẹ vợ của Diệp Quân Lâm.

Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan gật đầu hứa hẹn: “Đó là điều chắc chắn.

Chúng ta đã chấp nhận vợ chồng Nhã Lan, bây giờ họ cũng là một phần của nhà họ Triệu chúng ta rồi.”
Khi nghe thấy điều này, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đã phấn khích vô cùng.

“Cảm ơn bố mẹ!”
Lão phu nhân liếc mắt: “Con nên cảm ơn Triệu Viễn!”
“Cảm ơn cháu, Triệu Viễn!” Hai người đồng thanh nói.

Triệu Viễn chỉ có thể lúng túng cười trừ.

Lão phu nhân không khỏi mỉm cười: “Nhưng con rễ của các con cũng có thể tạm chấp nhận được.”
Rõ ràng, món quà của Diệp Quân Lâm vẫn được bà yêu thích.

Trong nháy mắt, nhận được lời khen ngợi từ mẹ, Triệu Nhã Lan rất hài lòng và sung sướng.


Lúc này, Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm đã quay lại.

Trương Văn Thao chế nhạo nói: “Em rẻ, tôi nghe nói chú sẽ gửi tới một xe rượu và thuốc lá cho ông bà.”
Diệp Quân Lâm chỉ vào xe hàng mà Triệu Viễn vừa đưa về, nói: “Không phải đây sao? Vừa vặn một xe.”
Triệu Viễn vừa định lên tiếng, đã nghe thấy Trương Văn Thao lớn tiếng nói: “Chú đừng ba hoa nữa.

Đây rõ ràng là do Triệu Viễn vừa mang về, có liên quan gì đến chú chứ.”
“Đúng vậy, anh thật quá đáng, chúng tôi đều thấy đây là do Triệu Viễn mang về.”
“Hôm nay anh cũng coi như có chút công trạng, nhưng không thể cướp công của Triệu Viễn được.”
Những người khác đều dồn dắp chỉ trích Diệp Quân Lâm.

Triệu Viễn chính là không biết phải mở lời thế nào.

Điều này thực sự khiến anh ta vừa áy náy vừa lo sợ.

Người này được coi như thần, vì sao mấy kẻ bình thường kia lại có thể bình luận đánh giá anh?.

 
Chương 184: 184: Bản Lĩnh Lấy Một Chút Thuốc Là Và Rượu





Lão phu nhân rât không hài lòng với hành vi của Diệp Quân Lâm, lạnh lùng nói: “Diệp Quân Lâm, cậu có thể lầy được thuốc lá và rượu đặc biệt, cũng coi là có khả năng một chút! Chỉ cần cậu đi đúng đường, tương lai còn có hy vọng.

Nhưng cậu đừng có lợi dụng người khác, khôn lỏi không tốt.”
Triệu Kiến Quốc cũng nhìn Triệu Nhã Lan rồi nói: “Các người cũng nên dạy bảo bọn chúng tốt hơn.

Dù sao thì bây giờ Tử Nhiễm cũng rất có triển vọng.”
“Dạ, bố mẹ, chúng con hiểu rồi.”
Nhìn thấy cả nhà Diệp Quân Lâm rời đi, lão phu nhân liền hỏi: “Triệu Viễn, con nghĩ thế nào về Diệp Quân Lâm?”
Triệu Viễn liền kinh hãi, sao anh dám nói về người này được.

“Cháu không có ý kiến gì!” Triệu Viễn đáp.

Lão phu nhân lại hỏi: “Trương Văn Thao, vậy cháu nghĩ thế nào về hắn.”
Trương Văn Thao có vẻ trầm ngâm, sau đó nói: “Từ việc anh ta có thể chuẩn bị rượu và thuốc lá đặc biệt, chứng tỏ Diệp Quân Lâm này cũng có một chút năng lực.

Nhưng người ta vẫn nói thời gian có thể thay đổi con người.

Sau sáu năm ngồi tù, e rằng những điểm mạnh của anh ta cũng đã không còn như trước rồi.


Bây giờ trở lại, còn nhiễm rất nhiều tật xấu.

Cháu e rằng anh ta khó có thể phát triển được.”
Lão phu nhân gật đầu đắc ý: “Chà, bà cũng nghĩ vậy.”
Mọi người lần lượt ra về.

Khi nhà họ Triệu đề nghị đưa gia đình Lý Văn Uyên về bằng xe tiêng, Lý Tử Nhiễm đã từ chói.

Cô muốn trở về bằng đường sắt cao tốc.

Lý Tử Nhiễm chủ yếu muốn xem điều gì sẽ xảy ra khi Diệp Quân Lâm đi qua cổng kiểm tra an ninh lần này.

Mọi người cùng nhau đến cửa kiểm tra an ninh, Lý Tử Nhiễm đặc biệt để Diệp Quân Lâm đi qua trước.

Khi anh có thể dễ dàng vượt qua, lập tức khiến Lý Tử Nhiễm vô cùng sửng sốt.

“Anh đi ra đi, thử lại một lần nữa.” Lý Tử Nhiễm nói.

Diệp Quân Lâm không còn cách nào khác, đành phải làm theo ý cô, nhưng chuông báo động vẫn không hề kêu.

Lý Tử Nhiễm rất ngạc nhiên.

Như vậy là suy đoán của cô đã sai rồi ư?
Trên thực tế, ngay sau khi Diệp Quân Lâm rời đi ngày hôm đó, hệ thống cảnh báo liền bị loại bỏ.

Diệp Quân Lâm sẽ không bị cảnh báo khi anh đi qua cổng kiểm soát nữa.

Vừa bước lên đường sắt cao tốc, Long Dã đã gửi tin nhắn: Các sếp lớn của quân khu Kim Lăng và các nhân vật lớn của chính quyền thành phố đã biết tin Diệp Quân Lâm đến, liền tức tốc tìm tới.

Nhưng khi họ đến, Diệp Quân Lâm đã rời đi.

“Nói với bọn họ, lần sau khi tôi tới Kim Lăng, sẽ thông báo cho họ trước.”
Diệp Quân Lâm nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Trên đường sắt cao tốc, Triệu Nhã Lan nói: “Tử Nhiễm, con nên chú ý những lời các bác và mọi người nói.”

“Có chuyện gì sao?” Diệp Quân Lâm hỏi.

.

Chap mới luôn có tại ( T R U M t г u y e Л.

vЛ )
Lý Văn Uyên thở dài rồi nói: “Các bác của Tử Nhiễm đều đề nghị nó nên tách khỏi nhà họ Lý và thành lập một công ty mới.”
“Đây đúng là một ý kiến hay.

Đáng nhẽ cô ấy phải làm vậy từ sớm mới phải.” Diệp Quân Lâm lập tức đồng ý.

Trong mắt Diệp Quân Lâm, nhà họ Lý chính là một đám sâu mọt, ăn bao nhiêu cũng không đủ no.

Lý Văn Uyên lắc đầu: “Sẽ không dễ dàng như vậy đâu.

Bồ tôi có cỗ phần ở công ty của Tử Nhiễm, sẽ rất khó để có thể tách ra.

Lý Tử Nhiễm cũng lo lắng về điều này.

Cô cũng rất hiểu ông nội mình.

“Tử Nhiễm, em hãy cứ mạnh dạn làm đi.

Anh sẽ lo liệu những chuyện khác.” Diệp Quân Lâm ngồi lại gần Lý Tử Nhiễm và nói.


Hiện tại, anh không lo lắng về đám người hút máu nhà họ Lý, mà lo ngại sự trả thù của Phòng thương mại Tô Hàng.

Hiện tại Tập đoàn Quân Lâm đã thu hút nhiều sự chú ý, chắc chắn Phòng Thương mại Tô Hàng sẽ chú ý tới tất cả các mặt của tập đoàn.

Hơn nữa Lý Tử Nhiễm cùng Phạm Đại Thành lại xảy ra mâu thuẫn, nhát định sẽ khiến bọn họ có lý do trả thù.

Sau khi Diệp Quân Lâm trở về Tô Hàng, Kỳ Lân đã báo với anh, sau khi thảo luận, quyết định ba ngày nữa sẽ sáp nhập tập đoàn Quân Lâm với xí nghiệp của nhà họ Diệp, đặt tên là tập đoàn Vân Đình.

Tên gọi này chính là để tưởng nhớ về Lục Vân Đình.

Diệp Quân Lâm sẽ dùng tập đoàn Vân Đình để đánh bại Phòng thương mại Tô Hàng.

Nó sẽ đồng nghĩa với việc Lục Vân Đình đích thân giẫm lên sự thất bại của Phòng thương mại Tô Hàng.

Diệp Quân Lâm hiểu rằng động thái này chắc chắn sẽ thu hút sự cản trở của Phòng thương mại Tô Hàng.

Đến lúc đó, chính anh sẽ xuất hiện tham dự buổi lễ..

 
Chương 185: 185: Đổi Tên





Việc đổi tên của tập đoàn Quân Lâm đã gây ra vô vàn rắc rối trong hai ngày vừa qual Điều đặc biệt chính là phải đổi tên thành tập đoàn Vân Đình.

Những người hiểu rõ nội tình bên trong đều nghỉ ngờ lần đổi tên này có lẽ là nhắm tới nhà họ Tiêu và phòng thương mại Tô Hàng.

Đây rõ ràng là muốn trả thù!
Theo tin tức nội bộ được truyền đi, người phụ trách của tập đoàn Quân Lâm tên Lục Nam Hiên, chưa từng xuất hiện ở thành phố Tô Hàng bao giờ.

Mọi người đều bán tin bán nghỉ không chừng Lục Nam Hiên là người có quan hệ họ hàng thân thiết với Lục Vân Đình.

Bởi vì có ai đó đã tra ra được thông tin ngày trước ba mẹ của Lục Vân Đình từng sống ở một nơi hẻo lánh trong thành phố mà hiện tại lại đang sống tại biệt thự xa hoa, đắt địa nhất ở phía Đông.

Ngoài ra, công ty Hoa Đình do Lý Tử Nhiễm điều hành cũng được tập đoàn Quân Lâm rót vào nguồn vốn vô cùng lớn.

Loạt tin tức trên đều cho thấy rõ mối quan hệ giữa Lục Vân Đình và Lục Nam hiên rất tốt và bọn họ đều đang nhắm đến phòng thương mại Tô Hàng.

Hồ Thiên Đảo ở Tô Hàng là một hòn đảo nhỏ, xung quanh được bao bọc bởi thuyền bè và có khoảng hơn trăm người mặc áo đen đang đứng vây tứ phía.


Bên hông đều phình to bát thường, chứng tỏ trong tay mỗi người đêu thủ sẵn vũ khí.

Thậm chí ở phía trên thi thoảng còn xuất hiện vài chiếc trực thăng có nhiệm vụ đi tuần tra và bảo vệ.

Điều đáng sợ nhất chính là toàn bộ hồ Thiên Đảo ngày hôm nay đã có có người bao trọn.

Những người đó hiện tại đều đang có mặt trên hòn đảo nhỏ này…
Trên đảo bấy giờ có sáu người đàn ông ở độ tuổi trung niên đang ngồi vô cùng an tĩnh, tập trung câu cá.

Mà phía sau lưng họ có mười một người đang đứng.

Bảy người này chính là bảy vị giám đốc của phòng thương mại Tô Hàng.

Bốn người còn lại là người thừa kế gia tộc, theo thứ tự là nhà họ Hàn, nhà họ Du, nhà họ Tần và cuối cùng là nhà họ Lôi.

Bốn người đàn ông đang câu cá lần lượt là Hàn Tiếu Côn, Du Bát Quần, Tần Chính Lâm và Lôi Thiên Tuyệt.

Trong bảng xếp hạng những gia tộc giàu có nhất ở thành phố Tô Hàng, bốn vị này tuyệt đối là người đứng đầu.

Bốn vị này so với Tiêu Quốc Phổ đến từ nhà họ Tiêu thật sự lợi hại hơn rất nhiều.

Gia tọc họ Tiêu được biết đến như là gia tộc chục tỉ.

Mà tài sản của bốn nhà Hàn, Du, Tần và Lôi đều là gia tộc sở hữu trăm nghìn tỉ.

Bọn họ là người thành lập nên phòng thương mại Tô Hàng.

Tóm gọn lại, bọn họ nắm giữ trong tay hơn một nửa huyết mạch kinh tế tại thành phố Tô Hàng.

Bồn vị đến từ bốn gia tộc khác nhau này mới chân chính là người một tay che khuát trời.


Thân phận của hai người đánh cá cùng bốn vị kia cũng chẳng hề kém cạnh chút nào.

Phó Long Hành, cựu lãnh đạo của thành phố Tô Hàng, hiện tại đã rời khỏi vị trí chính thức, lui về phía sau hậu trường.

Phó Long Hành có vô số học trò, con cháu hiện tại đều giữ những chức vụ nhất định ở thành phố Tô Hàng.

Ngay cả chỉ huy Chu Ngọc Hằng cũng là học trò của ông, hiện tại vẫn thường hay tìm đến ông để xin được chỉ dạy nhiều hơn.

Một câu nói của Phó Long Hành hoàn toàn có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố Tô Hàng.

Người còn lại được gọi là Trịnh Hướng Quân, phó tổng tư lệnh quân khu Tô Hàng.

Do xảy ra vấn đề trong việc điều động, hiện tại vị trí tổng tư lệnh quân khu Tô Hàng vẫn đang bị bỏ ngỏ.

Vì vậy, xét về chức vị hiện tại thì Trịnh Hướng Quần chính là người nắm trong tay quyền lực lãnh đạo cao nhát.

Hai vị này tình cờ lại là bạn học của Lôi Thiên Tuyệt.

Cuộc hẹn câu cá giữa sáu người diễn ra rất thường xuyên.

Cách đó không xa chính là một đội vệ sĩ xếp hàng dài, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.


Sáu người này, chỉ cần bọn họ đưa ra quyết định liền có thể khiến cho toàn bộ thành phố Tô Hàng phải rúng động.

Sự thật chính là như vậy.

Rất nhiều việc ở thành phố Tô Hàng này đều do sáu người thương lượng và quyết định.

Bốn gia tộc giàu có nhất và phòng thương mại Tô Hàng có thể lớn mạnh đến mức này đồng nghĩa với việc mối quan hệ của họ đã trải rộng khắp mọi ngõ ngách tại thành phố Tô Hàng, tai mắt ở khắp mọi nơi.

Bất kể là ở tầng quân khu cao cấp hay xuống nơi phố phường hẻo lánh, tất cả đều có sự nhúng tay, thâm nhập của phòng thương mại Tô Hàng.

Bởi thế cho nên mới có câu, ở Tô Hàng nếu như dám động tới phòng thương mại Tô Hàng thì điều đó tương đương với việc động tới người đứng đầu thành phố Tô Hàng.

Nhà họ Tiêu so với thế lực này hoàn toàn bát đồng!
Căn bản ngay cả chuyện nhỏ cỏ tận gốc cũng rất khó khăn!
Muốn ép phòng thương mại Tô Hàng sụp đổ vốn dĩ là chuyện không dễ dàng, bởi Phó Long Hành và Trịnh Hướng Quần chính là người luôn đứng ở phía sau để hậu thuẫn, hỗ trợ cùng bảo vệ!.

 
Chương 186: 186: Vị Tướng Ngũ Tinh Duy Nhất





Dựa trên quan sát mà nói đây chính là chuyện không thể nào!
Nhưng bọn họ vẫn không thể nào ngờ người mình sắp đối đầu chính là Diệp Quân Lâm!
Vị tướng Ngũ Tinh duy nhất trong lịch sử!
Chiến Thần Côn Luân, trấn áp mọi thứ!
Lúc này, Lôi Thiên Tuyệt bắt ngờ câu được một con cá.

Sau khi bỏ cá vào cái gùi đặt phía sau, ông ta nhìn Phó Long Hành và Trịnh Hướng Quần, mỉm cười nói chuyện.

“Anh Phó, anh Trịnh à, không biết gần đây hai người có nghe nói về chuyện đã xảy ra ở thành phố Tô Hàng hay chưa?”
Phó Long Hành là người có mái tóc hoa râm.

Ông khẽ di chuyển cần câu, nhướng mày nghỉ ngờ xen lẫn bối rối.

“Anh Lôi, anh đang muốn nói tới chuyện nào? Chuyện của Phạm Đại Thành, người làm việc ở phòng thương mại Tô Hàng hay chuyện tập đoàn Quân Lâm phải đổi tên thành tập đoàn Vân Đình?
Đừng nghĩ Phó Long Hành lui về sau thì sẽ không biết chuyện gì, ông ta hoàn toàn nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay!
Hàn Tiếu Côn nở nụ cười đầy ẩn ý.


“Thật ra thì, anh có thể gộp hai chuyện này trở thành một chăng hạn?”
Phó tổng tư lệnh quân khu thành phố Tô Hàng Trịnh Hướng Quần nghe vậy liền ngẳng đầu hỏi.

“Không lẽ chuyện này do Lục Nam Hiên, người phụ trách của tập đoàn Quân Lâm đứng sau chuyện này?”
Du Bát Quần gật đầu.

“Có lẽ là vậy! Theo thông tin tôi nhận được thì có vẻ như mối quan hệ giữa Lục Nam Hiên và Lục Vân Đình là mối quan hệ chú cháu.

Hiện tại đối phương muốn đổi tên tập đoàn Quân Lâm thành tập đoàn Vân đình, đây cũng là cách để bọn họ giúp đỡ cho người anh em tốt của Lục Vân Đình là Diệp Quân Lâm.

Đầu tư vào công ty của Lý Tử Nhiễm cũng là để dọn dẹp đám người Phạm Đại Thành và Charles.”
Tần Chính Lâm nói thêm.

“Mấy ngày gần đây, sau khi hỏi thăm nhà họ Tiêu thì chỉ cần người của tôi đề cập tới việc sản nghiệp nhà họ Diệp cũng như về tập đoàn Quân Lâm thì bọn họ đều nhất trí ngậm miệng, chẳng hé răng lấy một lời.

Chỉ là, bọn họ nhắc nhở chúng ta phải cần thận, bởi lần này rất có thể gặp phải đối thủ rồi!”
Lôi Thiên Tuyệt đưa ra kết luận.

“Tóm lại, tên Lục Nam Hiên thần thần bí bí này là một nhân vật rất lợi hại! Có thể đem Phạm Đại Thành nhốt lại, sau đó từ trong tay nhà họ Tiêu đoạt lại sản nghiệp nhà họ Diệp cũng như tập đoàn Quân Lâm, đây không phải là chuyện dễ dàng.”
Đây là thông tin mà bọn họ hiện tại đang năm giữ.

Chỉ cần như vậy thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi.

Bởi vì ngay cả các tập đoàn lớn lẫn gia tộc có tiếng vẫn đều chưa biết về chuyện tập đoàn Quân Lâm đã đổi chủ.

Trịnh Hướng Quần đột nhiên nở nụ cười.

“Nói thật, qua lại với mọi người đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ thấy bốn người lộ ra biểu cảm nặng nề thế này đấy!”
Phó Long Hành gật gù tán thành ý kiến này.


“Đúng là thế thật.

Điều này nói rõ thân phận của Lục Nam Hiên cùng quyền lực mà đối phương nắm trong tay đủ để gây áp lực lên mọi người!”
Hàn Tiêu Côn cười khẽ.

“Áp lực thì có nhưng chỉ đơn giản là quan tâm, chú ý đến mà thôi.

Còn để gây uy hiếp, thì vẫn chưa đủ.”
Lôi Thiên Tuyệt vuốt chòm râu dài, trắng muốt của mình, vừa vuốt vừa bật cười.

“Đương nhiên! Cho dù có là Thiên Vương tới đi nữa cũng không thể nào lay chuyển phòng thương mại Tô Hàng được!”
Phó tổng tư lệnh Trịnh Hướng Quần gật đầu.

“Đúng! Muốn khiến phòng thương mại Tô Hàng bị ảnh hưởng sụp đỗ là chuyện không thể! Nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, thì vẫn là không thể!”
Bọn họ đã làm một phép tính toán rất rõ ràng.

Nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu chỉ như những cây con mới vừa trưởng thành.

Chỉ cần dựa vào bọn họ liền có thể nhỗ tận gốc dễ dàng.

Mà phòng thương mại Tô Hàng lại chính là cây đại thụ ngàn năm, ước chừng hơn mười người ôm chặt lấy mới có thể vây nhốt, muốn dùng người để trừ khử bọn họ là chuyện viễn vông vô cùng.


Du Bất Quần khẽ cong khóe môi, lời nói ra mang theo sự tàn nhẫn.

“Tuy rằng đối phương không tính là uy hiếp nhưng Lục Nam Hiên như một cái đinh vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nằm dưới chân, khiến chúng ta vô tình giẫm phải, đau nhói một hồi.

Người này, chúng ta bắt buộc phải loại bỏ, càng sớm càng tốt!”
Phó Long Hành và Trịnh Hướng Quần đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời của Du Bất Quần, cười trả lời.

“Kiểm tra thân phận thật sự của Lục Nam Hiên, loại chuyện này chúng tôi đương nhiên làm được.”
Sau đó, Trịnh Hướng Quần bắt ngờ câu được một con cá, trực tiếp quăng vào gùi của Du Bất Quần đang đặt bên cạnh mình.

“Chúng tôi sẽ phụ trách bắt cá cho mọi người.

Còn chuyện phóng sinh hay giết chết là việc do mọi người tính toán, không liên quan gì đến chúng tôi cả.”
Trịnh Hướng Quần so sánh con cá với Lục Nam Hiên.

Bốn người ở hội của Lôi Thiên Tuyệt gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với việc này..

 
Chương 187: 187: Xấu Hổ Quá Đỗi





Sau khi đã bàn bạc kỹ càng về vấn đề này, bọn họ lại thảo luận sang đề tài mới.

“Vị Chiến Thần, tướng quân Côn Luân trong truyền thuyết đã đến và ở tại thành phố Tô Hàng này lâu tới như vậy rồi.

Thế mà chúng ta tới một lần gặp mặt cũng chưa từng, cảm giác xấu hỗ quá đối đi.”
Lôi Thiên Tuyệt lực bắt tòng tâm than thở.

“Đúng, tôi rất muốn được một lần nhìn thấy gương mặt ấy! Mặc kệ những chuyện khác, chỉ là tôi muốn diện kiến xem tướng quân Côn Luân trông như thế nào thôi!”
Hàn Tiếu Côn cũng lên tiếng.

Phó Long Hành cười trả lời.

“Đừng nói là mọi người.

Ngay cả người giàu có nhất tại đây là Trần Vạn Tam từng đích thân mời tướng quân Côn Luân tới nhưng đều bị mời trở về.”
Lúc này, Trịnh Hướng Quần đã bật cười thành tiếng.


“Nói ra sợ mọi người không tin, ngay cả tôi là người có địa vị cao nhất tại quân khu Tô Hàng nhưng kết quả chính là cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua tướng quân Côn Luân.

Đối phương đúng là hoạt động ở quân khu Tô Hàng, thậm chí còn tổ chức diễn tập quân sự, vậy mà lại trực tiếp bỏ qua tôi và chuyển sang điều quân binh đoàn một.”
Phó Long Hành cảm thấy kinh ngạc.

“Tới ông mà cũng chưa thây được người bằng xương băng thịt sao? Trời ạ!”
“Nghiêm túc mà nói thì thân phận tôi chưa đủ cao để đứng trước mặt tướng quân Côn Luân! Ngay cả thiếu tướng Thanh Long kém hơn tôi một bậc thì khi gặp đối phương tôi vẫn phải khí khách hành lễ! Bởi vì đây chính là quân đoàn mạnh nhất Trung Hoal”
Trịnh Hướng Quần trả lời.

Lôi Thiên Tuyệt lắc đầu thất vọng.

“Xem như chúng ta không có cơ hội rồi.

Ngay cả anh Trịnh còn không có dịp để nhìn thấy, huống hồ gì là chúng ta cơ chứ.”
Trịnh Hướng Quân bắt giác nở nụ cười mờ ám.

“Không, chúng ta vẫn còn có cơ hội.”
“Vài ngày nữa, vị trí tổng tư lệnh quân khu Tô Hàng sẽ có người nắm giữ, làm lễ nhậm chức.

Tướng quân Côn Luân chắc chắn sẽ đến dự vào hôm đó! Nghỉ thức tiêu chuẩn, chỉ số ít người được tham gia, mọi người chắc sẽ được thôi!”
Trịnh Hướng Quần báo tin.

“Thật ư? Thế thì tuyệt, chúng ta rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy tướng quân Côn Luân ở ngoài rồi.”
Mọi người đều vô cùng kích động, vui mừng.

Tần Chính Lâm cười nói.

“Nghe đâu tướng quân Côn Luân tuổi chưa tới ba mươi, còn chưa có vợ! Cháu gái Tần Yên Nhiên nhà tôi hiện tại vẫn chưa có bạn trai, nêu có thể sánh vai với tướng quân Côn Luân thì quả thật là trai tài gái sắc còn gì bằng!”
Du Bắt Quần lập tức phản bác.

“Vậy ông nghĩ cháu gái nhà tôi xấu xí lắm sao?”
“Hai người các ông nói cứ như là nhà chúng tôi không có cháu gái vậy!”

Những người còn lại đương nhiên cũng đều không đồng ý.

Trịnh Hướng Quần thấy như vậy cũng không ngại tham gia góp vui.

“Tôi cũng có một đứa cháu gái đây, còn bé thậm chí còn ở ngay trong quân đội.

Chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao?”
“Chậc, nói như vậy thì hóa ra anh Trịnh lại là người có cơ hội nhất ở đây rồi.

Lúc đó tôi nghĩ nên đưa máy đứa cháu gái của mình vào quân doanh cả mới được!”
Lôi Thiên Tuyệt tiếp tục câu thêm được một con cá khác, cười nói.

“Chúng ta vẫn nên bàn vào chuyện chính đi.

Ba ngày nữa, tập đoàn Quân Lâm và tập đoàn nhà họ Diệp đều đổi tên thành tập đoàn Vân Đình rồi.”
“Còn làm thế nào nữa? Tôi muốn nhìn thử xem rốt cuộc tập đoàn Vân Đình có bao nhiêu phân lượng, lợi hại tới mức nào đó!”
Chuyện về tập đoàn Vân Đình, Lý Tử Nhiễm hiện tại đều biết tường tận.

“Em nghe nói Lục Nam Hiên là chú của Vân Đình, chẳng trách sao của ải lần này đối phương lại giúp chúng ta vượt qua.”
“Anh có biết về chuyện này không?”
Lý Tử Nhiễm tò mò hỏi, Diệp Quân Lâm khẽ lắc đầu.


“Anh không biết Vân Đình còn có một người chú như vậy!”
Diệp Quân Lâm hiện tại đang phải nhịn cười, có thể đoán được nguyên nhân đằng sau.

Kỳ Lân so với Lục Vân Đình nhỏ hơn hẳn bảy tám tuổi, làm sao có thể trở thành chú của đối phương được cơ chứ?
“Em nghe nói lễ đổi tên cho tập đoàn Quân Lâm sẽ diễn ra trong ba ngày nữa.

Vậy anh có muốn đến tham gia, để xem xét tình hình như thế nào không?”
Lý Tử Nhiễm đang bận rộn với kế hoạch thành lập công ty mới, hơn nữa lại vô cùng tò mò với chuyện này nên đã nhờ Diệp Quân Lâm đi xem sao.

“Được, để anh đi.”
Không cần Lý Tử Nhiễm nói, Diệp Quân Lâm chắc chắn vẫn sẽ tham dự.

Anh quyết định đưa vợ chồng Lục Học Văn cùng tham gia.

Diệp Quân Lâm đi đến khu biệt thự thuộc bất động sản Đông Phương.

Khi đến thăm hai người họ, anh đã trình bày rõ ràng đầu đuôi mọi việc..

 
Chương 188: 188: Để Cậu Phải Thất Vọng Rồi





Ba ngày nữa, Diệp Quân Lâm sẽ đích thân tới đón người.

Vừa ra đến cổng biệt thự, anh đã gặp Trần Tĩnh Huyên.

Đối phương vừa dẫn khách hàng đi xem phòng trở về.

“Hiện tại vừa tan ca, có phiền không nêu em mời anh đi ăn tối?”
Trần Tĩnh Huyên mỉm cười.

Nhớ tới tình huống đột ngột phát sinh vào lần trước, Diệp Quân Lâm lập tức đồng ý.

“Được, vậy chúng ta đi ăn thôi.

Nhưng tôi sẽ là người mời!”
Diệp Quân Lâm hôm nay không đi xe mà do có người đưa đến.

Không còn cách nào khác, anh đành phải ngồi xe của Trần Tĩnh Huyên.

Quán ăn cũng là do cô đặt.

Một nhà hàng Trung Hoa cao cấp, có quy định về thành viên.


Nếu không phải là thành viên, tuyệt đối sẽ không thể đặt bàn.

“Xin lỗi cô Trần, hiện tại tất cả những phòng ăn riêng đều đã được đặt trước.

Hiện tại chỉ còn vị trí ở đại sảnh thôi ạ!”
Nhân viên cúi đầu thông báo cho Trần Tĩnh Huyên, cô quay sang Diệp Quân Lâm, hỏi ý anh xem hiện tại nên như thế nào.

“Đại sảnh thì đại sảnh, không có vấn đề gì cả.”
Diệp Quân Lâm gật đầu.

Cả hai cuối cùng được sắp xếp cho vị trí ngồi cạnh bên cửa sổ.

Trần Tĩnh Huyên không những là khách quen thường xuyên đến đây ăn uống mà đối với khẩu vị của Diệp Quân Lâm cũng biết khá rõ.

Vậy nên những món cô gọi đều là những món mà anh thích.

Diệp Quân Lâm ăn rất ngon miệng.

“Chị Trần, là chị đó ư?”
Một thanh âm mang theo vẻ kinh ngạc đột ngột truyền đến.

Ở đẳng xa hai người đàn ông mặc tây trang mang giày da trông vô cùng chỉnh tề.

Một trong số họ nhìn về phía Diệp Quân Lâm và Trần Tĩnh Huyên, gương mặt ngập tràn sự vui mừng.

Đối phương cho Diệp Quân Lâm cảm giác rất thân thuộc.

Anh nhớ ra rồi!.

||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
Đó là đàn em năm cấp ba của anh, Vương Thiên Phàm.

Năm đó, sau khi Vương Thiên Phàm tốt nghiệp ngành Tài chính tại đại học Kim Lăng, thật ra cậu ta không đủ năng lực để trở thành nhân viên của tập đoàn Quân Lâm.

Nhưng Diệp Quân Lâm đã nẻ tình, đặc cách để cậu ta thuận lợi tiền vào tập đoàn làm việc.

Chỉ tiếc sau đó Diệp Quân Lâm xảy ra biến cố, ngoài mặt Vương Thiên Phàm tuy vẫn thể hiện rằng mình ở phe trung lập nhưng thật ra cậu ta đã sớm đầu quân cho Sử Hồng Phi.

Riêng Trần Tĩnh Huyên đối với người đàn ông này cô cảm thấy rất phiền.

Đối phương không ngừng theo đuôi cô.


Đặc biệt sau khi cậu ta làm việc ở tập đoàn Quân Lâm, càng tự cho rằng bản thân mình đã xứng đáng với Trần Tĩnh Huyên rồi.

“Chị Trần, để em giới thiệu với chị.

Đây là quản lý Ngô đến từ tập đoàn Thiên Thịnh.

Chúng em đang thảo luận về một hạng mục trị giá hơn trăm triệu!”
Vương Thiên Phạm giới thiệu người quản lý Ngô trông có vẻ là tai to mặt lớn này.

Khi quản lý ngô nhìn về phái Trần Tĩnh Huyên, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ tham lam.

Vào lúc này, Vương Thiên Phàm mới nhìn rõ đối diện Tĩnh Huyên là Diệp Quân Lâm.

Cậu ta sững người lúc lâu mới kịp phản ứng lại, theo bản năng lên tiếng.

“Tổng giám đốc Diệp…À không, Diệp Quân Lâm, anh cũng ở đây sao?”
Trong suy nghĩ của Vương Thiên Phàm, cậu ta cảm thấy hiện tại Diệp Quân Lâm không còn đủ tư cách để cậu ta gọi là “tổng giám đốc Diệp” hay “anh Diệp” nữa.

“Đúng rồi.

Cậu còn nhận ra anh sao?”
Diệp Quân Lâm tủm tỉm cười.

Vương Thiên Phàm dù sao cũng chỉ coi là một nửa kẻ phản bội mà thôi.

Những kẻ phản bội thật sự ở tập đoàn Quân Lâm có rất nhiều.


Nhân dịp thay tên đổi họ cho tập đoàn, anh nhất địnnh sẽ thay đổi và sàng lọc sạch sẽ toàn bộ nhân viên đã và đang làm việc hiện tại.

Tập đoàn Quân Lâm đã chứa chấp loại sâu mọt này quá lâu rồi.

“Haha, đương nhiên là tôi nhận ra anh rồi! Hồi đó anh là người nổi tiếng đến mức nào cơ chứ? Khi mới nhậm chức, anh cho tôi làm nhân viên giữ xe, cho tôi làm tài xo Vương Thiên Phàm đối với chuyện năm đó nhớ rõ như lòng bàn tay.

“Diệp Quân Lâm, thời điểm anh còn nắm vị trí cao trong tập đoàn, sự phát triển, thăng tiến của tôi trong công việc luôn bị anh kiềm hãm lại.

Anh dường như chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm anh em giữa chúng ta, tôi chỉ có thể làm những công việc thấp kém, bục mặt như trâu ngựa!”
“Sau khi anh rời đi, sự nghiệp của tôi đã thăng tiến hơn rất nhiều.

Tôi được trọng dụng, có cơ hội phát huy hết mức năng lực của bản thân.

Hiện tại tôi đã là phó trưởng phòng marketing rồi đây!”
Vương Thiên Phàm chỉ thẳng tay vào mặt Diệp Quân Lâm.

“Đáng tiếc, tôi nắm giữ vị trí cao nhưng anh đã chẳng còn là sếp của tôi nữa rồi! Bây giờ thứ duy nhất anh làm được, chắc là lau giày cho tôi…”
Diệp Quân Lâm và Trần Tĩnh Huyên nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Diệp Quân Lâm mở lời.

“Để cậu phải thất vọng rồi, hiện tại tôi vẫn là sếp của cậu đáy!”.

 
Chương 189: 189: Lễ Đổi Tên





Nghe Diệp Quân Lâm nói như vậy, Vương Thiên Phàm thoáng ngắn người.

Nhưng rất nhanh cậu ta đã kịp phản ứng lại, lập tức buông lời chế nhạo.

“Diệp Quân Lâm, anh đang kể chuyện cười đó hả? Sếp hướng dẫn trực tiếp của tôi tên Tiếu Nhất Long, trưởng phòng marketing.

Còn lãnh đạo cao nhất chính là Lục Nam Hiên, người vừa mua lại tập đoàn Quân Lâm! Giữa anh và những người đó thì có quan hệ lông gà vỏ tỏi gì được cơ chứ?”
Diệp Quân Lâm không nói lời nào, chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn đối phương.

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Phàm thoáng thay đổi, nụ cười tràn ngập ác ý chế giễu.

“Diệp Quân Lâm, anh đừng nói với tôi anh chính là vị lãnh đạo Lục Nam Hiên thần bí kia đấy nhé?”
“Bót nghĩ ngợi viễn vông đi, tập đoàn Quân Lâm hiện tại không còn liên quan gì tới anh nữa đâu! Hơn nữa sớm hay muộn thì tên tập đoàn cũng sẽ bị thay đổi, tới lúc đó liền không còn chút quan hệ, dính líu nào nữa rồi!”
“Có quan hệ hay không, đến thời điểm thích hợp cũng sẽ biết thôi.”
Diệp Quân Lâm từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười, sau đó nhấp một ngụm rượu.

Vương Thiên Phàm không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa với Diệp Quân Lâm nữa, bèn quay sang Trần Tĩnh Huyên.


“Chị Trần, sao chị có thể qua lại với người như thế này được?”
“Chị không biết sao? Anh ta đã ngồi tù sáu năm vì tội cưỡng gian và hiện đang nằm trong danh sách đen của ngành, nhất định là một tên chẳng làm được gì ra hồn.

Chưa kể, bản thân đã là người có vợ, bây giờ lại quấn quýt với chị như thế này, nhìn vào liền biết anh ta đang có ý đồ xấu rồi.

Mục đích của anh ta không đơn giản, chị đừng để mình bị lừa! Rơi vào tay loại rác rưởi cặn bã, sau này chị có hối hận cũng không kịp đâu!”
Gương mặt Vương Thiên Phàm ngập tràn vẻ lo lắng.

Quản lý Ngô bên cạnh nghe vậy bèn đón ý nói hùa.

“Đúng vậy.

Cô Trần vừa xinh đẹp vừa có sự nghiệp thành công như thế này, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt để kết hôn.

Nếu không, cô sẽ bị mấy tên cặn bã quấy rối, đeo bám suốt đấy! Ví dụ bên cạnh tôi hiện tại đang có Vương Thiên Phàm đây.

Cậu ấy là người tuổi trẻ tài cao, quả thật vô cùng phù hợp với cô Trần.”
Trần Tĩnh Huyên sắc mặt lạnh lùng cắt ngang.

*Xin lỗi, nhưng mà tôi nghĩ chưa tới lượt ông phải lo lắng cho chuyện của tôi đâu! Hơn nữa, tôi cảm thấy Diệp Quân Lâm cũng không tệ chút nào.

Bữa tối ngày hôm nay, chính là do anh ấy mời tôi đi ăn!”
Vương Thiên Phàm đột nhiên bật cười.

“Chị Trần, chị có nhầm không vậy? Diệp Quân Lâm mời chị ăn tối? Món ăn trên bàn của chị là món ăn đặc trưng tại nhà hàng này, ít nhất phải hơn hai mươi nghìn tệ.

Anh ta lấy cái gì để trả chứ?”
“Cậu không cần phải để ý xem Quân Lâm trả bằng cái gì!”
Trần Tĩnh Huyên tức giận gần giọng.

Thấy vậy, Vương Thiên Phàm cùng quản lý Ngô chỉ có thể tức tối rời đi.


Sau đó, thấy Diệp Quân Lâm và Trần Tĩnh Huyên đứng lên, Vương Thiên Phàm lập tức vội vàng bám theo sau.

“Cái gì? Tên chó chết này tới xe cũng không có? Còn ngồi ké xe của Tĩnh Huyên?”
Vương Thiên Phàm tức giận mắng mỏ.

Quản lý Ngô lên tiếng.

“Vương Thiên Phàm, anh nói chú nghe, chú vậy mà ngay cả một tên tù nhân được cải tạo ra tù cũng không bằng là sao!”
Vương Thiên Phàm hung hăng giơ nắm đấm, đấm mạnh vào tường.

“Tên này quá mức thủ đoạn! Tôi nhất định phải tìm cách trị hắn mới được!”
“Đúng vậy, có rồi…”
Mắt Vương Thiên Phàm đột nhiên sáng lên.

Hai ngày kế tiếp.

Tập đoàn Quần Lâm đang chuẩn bị cho nghỉ thức đổi tên, động tĩnh cùng thông tin được truyền ra bên ngoài ngày càng lớn.

Dẫu sao nhiều năm như vậy trôi qua, đây chính là lần đầu tiên có người dám tạo nên uy hiếp với phòng thương mại Tô Hàng.

Một ngày trước buổi lễ, Diệp Quân Lâm nhận được cuộc gọi từ dãy số xa lạ.


Khi nghe thấy giọng đối phương, anh mới nhận ra đó là Vương Thiên Phàm.

“Tổng giám đốc, khỏe chứ?”
Điều khiến Diệp Quân Lâm cảm thấy ngạc nhiên chính là giọng điệu Vương Thiên Phàm so với ngày hôm trước gặp mặt vô cùng lịch thiệp.

“Tổng giám đốc à, tôi báo cho anh nghe tin tốt.

Sau khi tên của tập đoàn Quân Lâm đổi vào ngày mai, lương và phúc lợi của tất cả nhân viên sẽ tăng từ hai mươi đến bốn mươi phần trăm.

Nhân viên cũ của anh sẽ được tăng ba mươi phần trăm.”
“Vậy nên chúng tôi quyết định tổ chức buổi lễ tri ân để cảm ơn đến những vị lãnh đạo cũ! Anh đừng từ chối nhé! Bởi nhân vật chính của buổi tiệc tối nay chính là anh đấy! Chúng tôi, những người cũ, rất muốn được gặp anh!”
Diệp Quân Lâm dường như nghĩ tới chuyện gì đó, khóe môi khế cong lên.

“Được, tôi đương nhiên sẽ đến.”
Rất nhanh, anh lập tức đồng ý.

“Nếu như vậy, tôi rất chờ mong anh xuất hiện đó!”.

 
Chương 190: 190: Quản Lý Cấp Cao Tụ Hội





Buổi tối, tại đại sảnh khách sạn Vương Triều Ngân Hà.

Hàng chục giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Quân Lâm đã sớm có mặt, tham gia buổi lễ tri ân này.

Trên xe đẩy chất tới hơn hàng chục chai champagne và những người ở đây đều từng là nhân viên dưới trướng Diệp Quân Lâm.

Kể từ khi Sử Hồng Phi biến mắt, vị trí phó chủ tịch liền do Lâm Uyễn Oánh đảm nhiệm.

Lâm Uyễn Oánh từng là thư kí riêng do Diệp Quân Lâm tuyển từ trong một nghìn người.

Năng lực ở mức khiến người kinh hồn bạt vía, nếu không đã chẳng thể nào leo lên được vị trí phó chủ tịch.

Chỉ có điều, đối phương từng rất nhiều lần cố tình quyến rũ dụ dỗ Diệp Quân Lâm, đồng thời lợi dụng phương tiện truyền thông để phóng đại vụ bê bối tình ái giữa cô và Diệp Quân Lâm, suýt chút nữa đã thành công trong việc chia rẽ tình cảm giữa Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm, khiến hai người đường ai nấy đi.

Sau đó, khi bị Diệp Quân Lâm trừng trị, Lâm Uyễn Oánh vẫn luôn ôm mối hận trong lòng.

Chuyện công ty Lý Tử Nhiễm phá sản, cô ta cũng nhúng tay vào.


Thật ra, với thân phận hiện tại, Lâm Uyễn Oánh đã không còn hứng thú với Diệp Quân Lâm chút nào.

Nhưng Vương Thiên Phàm đã nói, đây là cơ hội để cô có thể tùy ý nhục nhã, chà đạp Diệp Quân Lâm.

Vậy nên, cô nhất định phải đến.

Cô chỉ muốn xem một người đàn ông từng đứng ở vị trí trên đỉnh, cao cao tại thượng mà nhìn xuống hiện tại sẽ ra sao?
Những người tham dự buổi lễ tri ân này còn có trưởng phòng marketing Tiêu Nhất Long, trưởng phòng PR Tiết Đề, trưởng phòng pháp vụ Trương Triệu Phi, trưởng phòng nhân sự Tống Ngọc Lương…
Những người này từng là tay chân trọng yếu do Diệp Quân Lâm hết lòng bồi dưỡng.

Nói cách khác, tại thời điểm Diệp Quân Lâm còn tại chức, quá trình thăng tiến của bọn họ diễn ra rất chậm bởi vì anh muốn rèn giữa tất cả trong một thời gian dài.

Chỉ tiếc, bọn họ không hiểu những nỗ lực và công sức mà Diệp Quân Lâm đã bỏ ra.

Bọn họ chỉ cảm thấy năng lực của mình không được công nhận và Diệp Quân Lâm đang cố tình kiềm hãm họ lại.

Mọi người đối với anh đều nảy sinh vô vàn ác ý.

Vì vậy, khi Diệp Quân Lâm gặp tai nạn, sau đó bị bắt phải vào tù, những người này ngay lập tức đã lựa chọn phản bội.

Những nhân viên trung thành nhất của Diệp Quân Lâm thì lại không còn cách nào khác ngoài việc buộc phải ra đi.

Tiếu Nhất Long và những người khác rất có năng lực, rất nhanh đều ngồi vào những vị trí cao nhất trong tập đoàn.

Nhưng cho đến bây giờ, họ vẫn không cảm thấy biết ơn Diệp Quân Lâm đã mài giũa mình mà chỉ cảm thấy đối phương thời gian đó đang bức ép bọn họ.

Sự căm phẫn của từng người đối với Diệp Quân Lâm đều rất lớn.

Đặc biệt là khi Diệp Quân Lâm rời đi, bọn họ đều nhận được mức lương cao hơn trước rất nhiều, thậm chí còn trở thành giám đốc điều hành.

Hết thảy mọi người đều oán trách Diệp Quân Lâm suýt chút nữa đã hủy hoại cuộc đời của bọn họ!

Nói tóm lại chính là thời điểm Diệp Quân Lâm ở trên đỉnh cao, bọn họ chỉ là những người không ai biết đến.

Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi, bọn họ lại có thể bước lên đỉnh cao danh vọng!
Đám người này vẫn thường hay nói rằng, cảm ơn Diệp Quân Lâm vì đã ngồi tù!
“Tới chưa?”
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi người họ căm hận xuất hiện.

Tác phong làm việc của Diệp Quân Lâm và Lục Vân Đình vô cùng nghiêm khắc, làm việc dưới trướng đối phương vào thời điểm đó, bọn họ ngay cả ngẳng lên nhìn mặt cũng không dám.

Nhưng hiện tại Diệp Quân Lâm oai phong lâm liệt một thời giờ chỉ như người dân tầm thường sống chui lủi ở chợ mà thôi.

Bọn họ rất mong đợi vào buổi gặp mặt này.

Có thể nhìn thấy Diệp Quân Lâm, sau đó chà đạp, nhục nhã đối phương.

Quả là một điều tuyệt vời!
*Ò, người lãnh đạo cũ của chúng ta đã tới rồi kìa!”
Vương Thiên Phàm mỉm cười hô to.

Phía sau lưng cậu ta chính là Diệp Quân Lâm.

Đối phương chắp tay phía sau lưng, bộ dáng thong dong tự tại, vô cùng điềm tĩnh.


Thậm chí đối phương còn toát ra vẻ đứng đắn, không giận tự UY.

Cảm giác áp bức đến mức khiến người khác phải khó thở.

Mọi người sững sờ, không ngờ Diệp Quân Lâm vẫn như cũ khí thế ngợp trời đến vậy.

Trước khi Diệp Quân Lâm xuất hiện, mọi người đều nghĩ đến việc sẽ chế giễu anh như thế nào.

Nhưng hiện tại, ngay cả một chữ họ cũng không thể thốt ra.

Lâm Uyễn Oánh là người mở màn đầu tiên.

Tiếng giày cao gót nện xuống sàn, cô từng bước tiến tới trước mặt Diệp Quân Lâm.

“Chủ tịch Diệp yêu quý của tôi, anh ra tù rồi sao? Thật là, chỗ đó tốt như vậy, sao anh không ở lại thêm vài năm? Tôi có đề nghị này hay lắm, ừm, anh nên sống cả đời ở đấy chẳng hạn…”
Lời Lâm Uyễn Oánh nói ra vô cùng sắc bén, khiến bầu không khí trong phòng như ngưng đọng cả lại..

 
Chương 191: 191: Sự Thật Chính Là Như Vậy





Trưởng phòng nhân sự Tống Ngọc lương nghe vậy, liền góp thêm lời chế nhạo.

“Ừ nhỉ, không phải trước đây chủ tịch Diệp đề xuất cái gì mà quân sự hóa việc quản lý sao? Nhà tù là hợp với anh nhất rồi!”
Trưởng phòng PR Tiết Đề bật cười ha hả, xem như góp vui.

“Đúng vậy đó, tôi thấy chủ Diệp đúng là rất yêu thích cuộc sống ở trong tù.

Nếu không cũng đã không ở liền một mạch tới sáu năm như thế rồi!”
Những người khác bắt đầu tôi một câu anh một câu, mang tiếng là hỏi thăm nhưng thực chất đều đang nhằm vào Diệp Quân Lâm mà sỉ nhục.

“Xin mời chủ tịch Diệp yêu quý của chúng tôi!”
Lâm Uyễn Oánh mỉm cười, giơ tay mời.

Diệp Quân Lâm đi tới chỗ ngồi mà mình được xếp cho, đến nơi liền hiểu ra đây là vị trí được cố ý sắp xếp từ trước.

Phía trên bức tường được treo đến máy biểu ngữ khác nhau.

Biểu ngữ đầu tiên – Cảm ơn Diệp Quân Lâm vì đã bị tống vào tù, nếu anh không vào tù chúng tôi làm sao có được ngày hôm nay.


Biểu ngữ thứ hai – Diệp Quân Lâm, chúng tôi hi vọng anh sẽ ở trong tù mãi mãi.

Bên cạnh còn được đặt một xe chất đầy champagne, không biết để làm gì.

Tuy nhiên điều khiến mọi người thất vọng chính là Diệp Quân Lâm sau khi nhìn thấy những tắm biểu ngữ này, trên mặt hoàn toàn không có một chút tức giận nào.

Mọi người yêu cầu Diệp Quân Lâm ngồi xuống, sau đó vây quanh đối phương.

Lâm Uyễn Oánh lên tiếng.

“Chủ tịch Diệp thân mến, tôi thực sự phải cảm ơn anh đó.

Trong thời gian anh nắm quyền, anh đã để tôi phải bắt đầu từ vị trí thấp kém nhát.

Lương của tôi hiện tại là hơn bốn ngàn tệ một tháng, một năm đạt hơn năm mươi nghìn tệ! Anh biết lương hàng năm hiện tại của tôi đã đạt đến mức bao nhiêu không? Năm mươi triệu! Là năm mươi triệu!”
Tiết Đề sau đó cũng lạnh giọng nói.

“Ngày trước chính anh là người đã không ngừng bức ép, vắt kiệt chúng tôi dưới danh nghĩa đào tạo nhân viên.

Lúc đấy, thậm chí lương tôi còn không được mười nghìn! Hiện tại thì số tiền hoa hồng mà tôi nhận được đã vượt xa con số đó ngàn lần rôi!
Trưởng phòng marketing Tiếu Nhất Long tức giận góp lời.

“Diệp Quân Lâm, thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều đấy! Trước đây tôi chỉ có thể đi làm bằng xe đạp điện, hiện tại thì đã lái Lamborghini đến công ty được rồi!”
Trưởng phòng pháp vụ Trương Triệu Phi lúc này hai mắt đã đỏ hoe.

“Diệp Quân Lâm, chúng tôi hận anh! Vì anh mà cuộc đời chúng tôi đã suýt bị hủy hoại như thế nào, anh có biết không hả? Anh xem ngày trước chúng tôi đã cực khổ tới mức nào, chính anh là người đã gây ra tất cả việc đó đấy!”
Tống Ngọc Lương hét lớn.

“Đúng là trời cao có mắt mà! Người như anh bị tống vào tù, vậy nên chúng tôi mới có cơ hội để trở mình!”
Những người khác thay nhau lạnh lùng chất ván.


“Từ khi nhà họ Tiêu tiếp quản tập đoàn Quân Lâm, anh mở to mắt xem tập đoàn đã phát triển tới mức nào? Hiện tại giá trên thị trường chính là bảy tỉ!”
Đột nhiên, Diệp Quân Lâm bật cười.

“Sáu năm, tăng ba tỉ.

Đây là điều mà các người cảm thấy tự hào sao?”
“Chuyện này…”
Mọi người đều ngây ngắn trước lời nói của Diệp Quân Lâm.

Anh không quan tâm mọi người hiện tại đang nghĩ gì, chỉ nói tiếp ý của bản thân.

“Vào thời điểm trước đây, chỉ trong năm đầu tiên tập đoàn Quân Lâm đã tăng ba tỉ và mức tăng trưởng đã nhân lên gấp đôi ngay sau đó.

Thậm chsỉi chúng ta đã từng làm mô hình kinh tế với nhau, dự đoán nếu sau sáu năm tập đoàn Quần Lâm có giá ít hơn năm mươi tỉ thì đó chính là sự thất bại!”
Khi nghe lời Diệp Quân Lâm nói ra, bất kì ai cũng không thể nào mở miệng.

Bọn họ chính là nhân tài cốt yếu do Diệp Quân Lâm bồi dưỡng, đương nhiên những điều anh nói, bọn họ đều biết.

Nhưng kể từ khi Diệp Quân Lâm vào tù, tập đoàn Quân Lâm năm thứ hai có mức tăng trưởng âm và dù những năm sau đã có tiền triển nhưng cũng chỉ là chằm chậm tiến lên.

Đó là bởi bọn họ đều không biết, hạt nhân kỹ thuật và ưu thế của tập đoàn đều đã sớm bị người khác lấy đi.


Mọi người đều thoáng rơi vào trầm mặc, Vương Thiên Phàm lập tức mở lời.

“Diệp Quân Lâm, bớt tự dát vàng lên mặt mình đi? Dù sao những gì anh nói cũng chỉ là giả thuyết! Làm sao có thể dựa vào giả thuyết trong kinh doanh được cơ chứ? Anh có thể đảm bảo rằng mình luôn kiếm được tiền không hả?
Lâm Uyễn Oánh cũng kịp thời phản ứng, lên tiếng chế nhạo.

“Đúng là vậy đấy.

Thị trường kinh doanh luôn thay đổi theo từng năm, có rất nhiều thứ vốn dĩ không lường trước được!”
Tiết Đề thoáng cau mày.

“Tôi nói thật cho anh nghe nhé Diệp Quân Lâm, cho dù tập đoàn Quân Lâm đạt được lợi nhuận năm mươi tỉ thì đã sao?
Chẳng phải chúng tôi vẫn sẽ luôn bị anh chèn ép, đến hiện tại cũng không ngóc đầu lên nổi, không kiếm được nhiều tiền hay saol”
Trương Triệu Phi và Tống Ngọc Lương đều đồng thanh.

“Đúng vậy.

Bát kể tập đoàn phát triển tốt đi chăng nữa thì việc đó liên quan gì đến chúng tôi cơ chứ? Có thể kiếm được nhiều tiền như bây giờ sao?”.

 
Chương 192: 192: Đầu Tư Chúng Tôi Nói Thì Mới Tính





Lâm Uyễn Oánh cười tiếp lời.

“Diệp Quân Lâm, có thể anh không biết chuyện này.

Sau khi ngài Lục Nam Hiên tiếp quản công ty, tiền lương và phúc lợi của nhân viên đã được cải thiện rất nhiều! Tôi, phó chủ tịch, cũng đã được tăng đến ba mươi phần trăm! Anh có thể đếm được đó là bao nhiêu tiền không hả!”
“Đúng thật là, nhìn anh như vậy, trước kia có thể bỏ ra đến mức đó sao?”
Mọi người đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm bắt đắc dĩ nở nụ cười.

Phúc lợi được tăng lên, lẽ nào anh lại không biết?
Được rồi, chẳng phải chuyện này là do chính tay anh sắp xếp hay sao?
Lâm Uyễn Oánh mạnh dạn nâng cằm Diệp Quân Lâm, nở nụ cười.

“Chủ tịch Diệp, tôi dù sao cũng không sợ xấu hồ.

Khi còn là thư ký của anh, tôi đã tỏ tình nhưng lại bị anh từ chối.

Hiện tại, anh đã hối hận chưa? Hay anh vẫn nghĩ rằng Lý Tử Nhiễm tốt hơn tôi?”

Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“Đương nhiên là cô ấy tốt hơn cô rồi.

Sao cô lại có thể sánh được với cô ấy chứ?”
Lâm Uyễn Oánh bật cười.

“Diệp Quân Lâm, anh nâng niu yêu chiều cô ấy như bảo vật trong tay.

Nhưng cuối cùng chẳng phải tới công ty Lý Tử Nhiễm cũng phải phá sản hay sao?”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Nhưng cô ấy đã nhận được khoản đầu tư phù hợp rồi.”
Diệp Quân Lâm tin tưởng vào khả năng của Lý Tử Nhiễm.

Anh biết, cô chỉ thiếu cơ hội mà thôi.

Và hiện tại, thứ anh đang trao cho cô chính là cơ hội.

“Hahahaha…”
Khi nói đến đầu tư, mọi người đều cười như thể nghe chuyện đùa.

“Diệp Quân Lâm, anh làm chúng tôi cười chết mắt! Anh không biết Lý Tử Nhiễm đang đầu tư vào công ty nào sao?”
“Là tập đoàn Quân Lâm của chúng tôi đấy!”
“Mặc dù khoản đầu tư đã được hoàn tất bởi ngài Lục nhưng để hoàn tất thủ tục thì buộc phải thông qua hơn một nửa nhóm người trong chúng tôi! Ví dụ, phó chủ tịch Lâm phải kí và khoản đầu tư cuối cùng sẽ do phòng tài vụ của ông Ngụy định đoạt!
Hiện tại khoản đầu tư tiếp theo còn chưa đến, một khi đến, chính là đặt trong tai phó chủ tịch Lâm và ông Ngụy đấy!”
Mọi người đều vui sướng nở nụ cười.

Lâm Uyễn Oánh khẽ điểm vào mũi Diệp Quân Lâm.

“Tôi sẽ thành thật về điều này với anh, Diệp Quân Lâm.

Khoản đầu tư của Lý Tử Nhiễm, chúng tôi hoàn toàn có quyền lên tiếng.

Chúng tôi có thể rút vốn lại bất kì lúc nào hoặc tiền sẽ không bao giờ có! Trong một số trường hợp, chỉ cần tôi sử dụng chút thủ đoạn, Lý Tử Nhiễm chẳng những sẽ không rút được tiền mà còn phải bồi thường nữa!”
Vương Thiên Phàm võ vai Diệp Quân Lâm.


“Này, anh nghe rõ chưa hả? Vẫn còn kiêu ngạo à? Số phận của anh và Lý Tử Nhiễm đều nằm trong tay chúng tôi đấy!”
“Vậy nên Diệp Quân Lâm à, đêm nay cậu phải ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi đấy.

Bằng không thì cậu và cả Lý Tử Nhiễm đều không có chốn dung thân ở Tô Hàng đầu.”
Tống Ngọc Lương thái độ đầy càn rỡ.

“Các người đang uy hiếp tôi đấy à?”
Diệp Quân Lâm thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười.

Vốn dĩ ngày mai anh muốn lần lượt tìm ra những kẻ phản bội này, nhưng không ngờ hôm nay tất cả đều tự dâng mình tới trước cửa.

“Đương nhiên! Chỉ cần tôi nói một tiếng, lập tức rút vốn! Lý Tử Nhiễm sẽ bị đưa vào danh sách đen, không ai dám đầu tư, hơn nữa công ty chỉ có thể phá sản!”
Đầu Tư, Chúng Tôi Nói Thì Mới Tính Lâm Uyễn Oánh đổi với việc này trả lời cực kì độc đoán.

“Vậy tôi phải làm sao, cô mới bỏ qua cho Tử Nhiễm?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Lâm Uyển Oánh từng bước tiến tới chỗ đựng rượu champagne, mỉm cười.

“Rất đơn giản, chỉ cần anh nghe lời chúng tôi, chúng tôi sẽ bỏ qua cho Lý Tử Nhiễm.”
Vừa dứt lời, Lâm Uyễển Oánh đã tháo nút gỗ của chai champagne.

“Phụt!”

Nút chai mở ra, cô lập tức quay miệng chai về phía Diệp Quân Lâm.

SXỈLXP XỈ Rượu champagne lập tức phun đầy mặt Diệp Quân Lâm.

Những người khác ngay lập tức liền làm theo.

“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Sau khi bắn nút chai văng ra ngoài, mọi người lắc mạnh rượu champagne để chát lỏng phun đầy người Diệp Quân Lâm.

Hàng chục chai champage cùng lúc phun như mưa, trút xuống người Diệp Quân Lâm, khiến cả người anh ướt đẫm.

Cuối cùng thì anh cũng biết champagne trên xe dùng để làm gì rồi.

Là dùng để sỉ nhục anh!
“Hahaha…”
XI XIX Tiếng cười nói rộn rã của đám người hòa lẫn với tiếng rượu phun ra từ chai champagne….

 
Chương 193: 193: Sáu Năm Ân Oán





Vào lúc này, sự bất bình của mọi người tích lũy trong sáu năm dường như được mặc sức xả ra bên ngoài.

Diệp Quân Lâm giống như một món đồ chơi bị tất cả tùy ý giãm đạp.

Một công cụ dùng để phát tiết nỗi oán hờn.

Hàng chục cai champagne liên tục phun vào người Diệp Quân Lâm, khiến anh giống như vừa tắm xong vậy.

Nhưng anh không quan tâm, bởi ngày mai anh sẽ tính số toàn bộ món nợ ngày hôm nay!
Ngày mai, nhóm người này sẽ biết hai chữ tàn nhẫn viết như thế nào!
Tống Ngọc Lương vẫn cảm thấy không thoải mái, liền quát Diệp Quân Lâm.

“Mau quỳ xuống, liếm sạch sẽ giày của tôi đi nào!”
Trương Triệu Phi và Tiếu Nhất Long cùng những người khác đều lần lượt đẩy giày da của mình ra phía trước.

Rượu champagne đã sớm thắm ướt mọi thứ, vậy nên bọn họ yêu cầu Diệp Quân Lâm phải liếm sạch sẽ.

Diệp Quân Lâm một chữ cũng không trả lời.


Vương Thiên Phàm mở miệng chế nhạo.

“Nhìn cái bộ dạng uất ức của anh kìa! Bây giờ anh có giỏi thì phản kháng đi!”
“Cái dáng vẻ nghênh ngang độc đoán sáu năm trước của anh đi đâu rồi?”
“Bây giờ trông dáng vẻ anh rách nát như thế này! Ngay cả bắt nạt anh, tôi cũng không đành lòng đấy!”
Lâm Uyễn Oánh tủm tỉm cười.

“Diệp Quân Lâm, hiện tại chỉ cần anh chịu quỳ xuống, để tôi ngồi ở trên lưng anh cưỡi anh đi một vòng trong này, tôi hứa sẽ lập tức bỏ qua, không gây khó dễ cho Lý Tử Nhiễm thêm lần nào nữa.”
Diệp Quân Lâm đứng yên không nhúc nhích.

Nhưng trong mắt đám người này, đối phương chính là đang do dự.

“Còn không mau mau quỳ xuống! Có muốn chúng tôi bỏ qua cho Lý Tử Nhiễm hay không hả?”
“Diệp Quân Lâm, anh phải chấp nhận sự thật đi.

Với năng lực hiện tại của anh, anh chỉ có thể quỳ trước mặt chúng tôi, khó khăn kéo dài chút hơi tàn của mình mà thôi!”
Mọi người bắt đầu lớn tiếng ồn ào.

Lâm Uyễn Oánh khoanh tay trước ngực, ngắng đầu nhìn Diệp Quân Lâm.

“Diệp Quân Lâm, hiện tại anh chỉ cần làm theo lời tôi là đượ!
c Ngay lập tức!”
Trong lòng Lâm Uyễn Oánh hiện tại chỉ có giãm lên người Diệp Quân Lâm, khiến anh đau khổ mới có thể làm cô hài lòng!
Dù sao năm đó cô chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, lại còn bị Diệp Quân Lâm sa thải.

“Mấy người đủ rồi đó!”
Lúc này, một cô gái đứng ra ngăn cản mọi người.

Diệp Quân Lâm biết cô gái này.

Cô ấy tên Hà Điềm Điềm, thực tập sinh được Diệp Quân Lâm ngày trước đặc biệt tuyển chọn, phẩm chất tốt, chuyên môn xuất sắc.


Hà Điềm Điềm hiện tai là tổ trưởng phòng tài chính, đối với Diệp Quân Lâm cô luôn đem lòng biết ơn anh.

“Các người đều quên mắt chuyện của chủ tịch Diệp rồi? Nếu không phải chủ tịch Diệp tuyển các người, thì các người có ngày hôm nay hay sao?
“Hơn nữa, chủ tịch Diệp đã làm gì mà các người lại ghét anh ấy chứ?”
Hà Điềm Điềm quát lớn.

“Hừ! Hà Điềm Điềm cô đang làm gì vậy hả? Cô không hận Diệp Quân Lâm sao?”
“Nêu anh ta còn tiếp tục làm ông chủ, hiện tại cô có đạt được vị trí như ngày hôm nay không? Cô muốn phản bội chúng tôi sao?
Hừ, ngày mai cô không cần tới công ty làm việc nữa đâu! Từ mình từ chức đi!”
Trưởng phòng tài chính Ngụy Quang Lượng tức giận lên tiếng.

“Đúng vậy, cô bị sa thải.”
Ngay cả Lâm Uyễn Oánh cũng lên tiếng.

Hà Điềm Điềm bật khóc, cô chri bày tỏ những điều mình suy nghĩ, không ngờ lại thật sự bị sa thải.

Nhìn thấy Hà Điềm Điềm khóc nức nở, Lâm Uyễn Oánh lạnh lùng nói.

“Quên đi, không việc gì phải suy nghĩ cả! Tôi phải trở về chuẩn bị cho buổi lễ đổi tên ngày mai đây!”
Trước khi đi, cô ta còn quay sang chế nhạo Diệp Quân Lâm.

“Đừng lo, chuyện giữa chúng tôi và anh không kết thúc sớm như vậy đâu! Nếu anh không nghe lời tôi, tôi thề mình sẽ khiến Lý Tử Nhiễm phải xấu hỗ đấy!”

Tiết Đề từ trong túi lấy ra hai xấp tiền dày cộm, trực tiếp ném vào mặt Diệp Quân Lâm.

“Số tiền này xem như trả nợ, còn dư lại chút ít xem như tôi bố thí cho loại ăn mày như anh đấy.”
“Hahahaha…”
Những người khác bật cười ha hả.

Ngày hôm nay quả thật vô cùng sảng khoái.

Hiện tại trong đại sảnh chỉ còn lại Diệp Quân Lâm và Hà Điềm Điềm đang khóc nức nở.

“Cô có hối hận về chuyện ban nãy không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

Hà Điềm Điềm giơ tay quệt đi nước mắt, kiên quyết lắc đầu.

“Tôi không hối hận đâu!”
“Đừng nhìn vẻ ngoài bọn họ trông đứng đắn nghiêm chỉnh, không biết đằng sau bọn họ đã thực hiện biết bao nhiêu thương vụ phi pháp nữa! Tôi thấy bọn họ từ lâu đã không biết xấu hỗ rồi!”.

 
Chương 194: 194: Không Ai Sa Thải Cô Cả





Nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh của Hà Điềm Điềm, Diệp Quân Lâm hài lòng gật đầu.

“Đùng lo lắng, không ai sa thải cô cả! Ngày mai cứ đến làm việc như bình thường!”
Hà Điềm Điềm dường như nhìn thấy một Diệp Quân Lâm cao ngạo tài giỏi của sáu năm về trước.

“Dạ vâng, chủ tịch Diệp!”
Hà Điềm Điềm cúi đầu.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Uyễn Oánh vô cùng vui vẻ.

“Vui thật đó! Ai mà ngờ được có ngày Diệp Quân Lâm bị chúng ta đùa bỡn đến mức này cơ chứ!”
“Ừ, đúng là tuyệt thật!”
Lâm Uyễn Oánh dặn dò.

“Mọi người hãy về chuẩn bị cho thật tốt.

Sau lễ đổi tên vào ngày mai, Quân Lâm, à không, tập đoàn Vân Đình sẽ là một tập đoàn hàng chục tỷ! Chúng ta sẽ thật sự là một bước lên mây!”
“Đương nhiên rồi!”
Hiện tại mọi người đều đang mường tượng một tương lai tốt đẹp ở phía trước.


Buổi tối, sau khi Diệp Quân Lâm về đến nhà, Lý Tử Nhiễm đau lòng nhìn anh.

“Em đã biết mọi chuyện rồi, bọn họ đã gửi video cho eml”
Hóa ra cảnh phun champagne đã được Vương Thiên Phàm quay lại, trực tiếp gửi đến cho Lý Tử Nhiễm.

Nhìn thấy người mình yêu bị ức hiếp, bắt lực trong đoạn video, Lý Tử Nhiễm xót xa đến mức muốn khóc òa lên.

“Em nghe nói vì em mà anh đã phải nhẫn nhịn chịu đựng bọn họ đến như vậy.

Em thật vô dụng, cứ có chấp đâm đầu vào tập đoàn Quân Lâm mà đầu tư! Hiện tại toàn bộ vốn của em đều bị bọn họ nắm giữ trong tay!”
Lý Tử Nhiễm đối với chuyện này đã tự trách bản thân rất nhiều.

Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“Em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.

Rồi bọn họ sẽ phải nhận lấy báo ứng thích đáng dành cho mình!”
“Giờ anh muốn đi tắm, em chuẩn bị giúp anh một bộ quần áo nhé.

Ngày mai, anh sẽ đến xem lễ đổi tên của tập đoàn Quân Lâm.”
Diệp Quân Lâm lên tiếng.

“Được, em biết rồi.”
Lý Tử Nhiễm nhìn theo bóng lưng của Diệp Quân Lâm, tự hứa với lòng rằng sẽ không để anh chịu thêm bắt kì đau khổ nào nữa.

Ngày hôm sau.

Tập đoàn Quân Lâm.

Hà Điềm Điềm vẫn như cũ đến công ty đi làm.

Ngay khi cô bước vào, bộ phận nhân sự đã gửi cho Hà Điềm Điềm bức thư sa thải.


“Hà Điềm Điềm, sau khi đến phòng tài chính để giải quyết vấn đề tiền lương, cô có thể lập tức rời đi! Cô đã bị sa thải!”
Hà Điềm Điềm ngắn người, cô cứ tưởng Diệp Quân Lâm sớm đã an bài ồn thỏa mọi thứ.

Nhưng xem ra, đó chỉ là lời nói thoáng qua mà thôi.

Nghĩ lại thì, Diệp Quân Lâm chỉ vừa mới ra tù, ngay cả Lý Tử Nhiễm anh ấy bảo vệ còn chật vật, huống gì là người như cô?
Nhưng Hà Điềm Điềm không trách Diệp Quân Lâm, cô cũng chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã nói vào tối hôm qual Hà Điềm Điềm đi thẳng đến phòng tài vụ để nhận tiền lương, sau đó sang phòng nhân sự để giải quyết thủ tục, vấn đề công việc của mình.

Chuyện phiếm có ở khắp mọi nơi trong công ty.

Hóa ra Hà Điềm Điềm không chỉ bị sa thải mà còn bị lan truyền tin tức bê bối không có thật, đồn đoán rằng cô đã lêu lỗng ra ngoài với một người đàn ông xa lạ, làm hỏng hình ảnh của công ty “Một người phụ nữ như vậy, bề ngoài trông như cô gái thuần khiết nhưng không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi!
“Đúng vậy, cứ giả vờ bản thân ngây thơ trong sáng, ai ngờ lại là loại gái lằng lơ…”
“Tôi cũng nghe nói là cô ta đã ngủ với ba người đàn ông cùng một lúc! Thật đúng là đồ không biết xấu hỗ mà!”
Khi Hà Điềm Điềm quay lưng, cô lập tức nhận lấy đủ loại lăng mạ cay nghiệt.

Dẫu sau vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, Hà Điềm Điềm không tài nào kiềm chế được nước mắt của mình nữa, cứ như vậy mà òa khóc.

Lúc này, Lâm Uyễn Oánh cùng những người khác đều liếc mắt nhìn sang, giễu cợt.

“Làm trái ý của tôi, tôi liền cho cô sống không bằng chết!”
Những người còn lại trên mặt đều là dáng vẻ đắc ý.

Hà Điềm Điềm cúi đầu, chạy một mạch ra khỏi công ty Rằm!
Dường như cô đã va phải ai đó.


Khi ngẳng đầu nhìn lên, Hà Điềm Điềm nhận ra đối phương chính là Diệp Quân Lâm.

“Có chuyện gì vậy? Họ sa thải cô?”
Diệp Quân Lâm hỏi, Hà Điềm Điềm khẽ gật đầu.

“Được rồi.

Vào trong với tôi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô!”
Diệp Quân Lâm tiến lại gần, anh thoáng thấy Hà Điềm Điềm do dự.

“Cô tin tôi chứ?”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm ngập tràn kiên định.

“Tin.”
Hà Điềm Điềm nghĩ, dẫu sao thì cũng không còn gì để mắt cả, cứ thử một lần xem sao.

Lỡ như, thành công thì thế nào?.

 
Chương 195: 195: Chủ Tịch Mới Nhậm Chức





Lễ đổi tên được cử hành lúc mười giờ.

Tất cả những giám đốc điều hành cấp cao thuộc tập đoàn của Quân Lâm sẽ họp vào lúc tám giờ mười phút.

Buỏi họp này sẽ được chủ trì bởi Lục Nam Hiên, họp về vấn đề bổ nhiệm Quân Lâm vào chức vụ mới.

Trong phòng hội nghị.

Lâm Uyễn Oánh và những người khác đang chờ đợi một cách sốt ruột.

Lâm Uyễn Oánh lấy gương trang điểm ra để xem lớp trang điểm hiện tại của mình như thế nào.

“Tiết Đề, chị thấy trang phục của em như thế nào?” Lâm Uyễển Oánh còn nhờ Tiết Đề sửa sang lại quần áo hộ cô ấy.

Những người khác cũng đang xem ngoại hình của mình đã tươm tất hay chưa.

Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên mọi người được gặp ông chủ thần bí của bọn họ.

Thậm chí Lâm Uyễển Oánh còn chuẩn bị sẵn sàng trao cả thân thể của cô ấy.

Cô ấy nhất định phải hạ gục được ông chủ bí ẩn này.


Tại sao cô ấy lại không thể lên được vị trí phó chủ tịch cơ chứ?
Ngoại trừ năng lực chuyên môn mạnh mẽ, Lâm Uyễn Oánh còn từng ngủ với cả Trong phòng hội nghị, hơn một trăm giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Quân Lâm đã có mặt đầy đủ.

Tất cả đều yên lặng chờ đợi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Khi tiếng bước chân vang lên trên hành lang, mọi người đều trở nên căng thẳng.

Giữa sự đưa đón của một đám trợ lý cùng thư ký, một người thanh niên đeo kính đen đi vào phòng họp.

Tất cả những giám đốc điều hành đều lần lượt đứng dậy.

Sau khi thiếu tướng Kỳ Lân tháo kính mắt xuống, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Sao lại trẻ như thế này?
Không phải có tin đồn Lục Vân Đình là chú của Lục Nam Hiên sao? Đây là em trai mới đúng.

Quả thực, năm nay Kỳ Lân mới hai mươi tuổi.

Mắt Lâm Uyễn Oánh trở nên sáng ngời.

Không ngờ tới chủ tịch mới nhậm chúc lại là một hotboy trẻ tui đến vậy.

Cô ấy rất có kinh nghiệm trong việc quyến rũ mấy cậu trai trẻ như thế này.

Chỉ cần dựa vào sự quyến rũ, phóng khoáng của cô ấy, chắc chăn cậu nhóc này sẽ không thể thoát được.

Đừng nhìn Kỳ Lân còn trẻ tuổi mà coi thường.

Anh ta cũng rất có khí thế lãnh đạo.

Ánh mắt Kỳ Lân nhìn lướt qua xung quanh, mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

“Tất cả ngồi xuống đi.”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Lục Nam Hiên.

Tập đoàn Quân Lâm và tập đoàn Diệp Thị là do tôi mua lại từ nhà họ Tiêu.

Hiện tại tôi nắm giữ chức vụ quyền chủ tịch của cả hai tập đoàn này.”
Sau khi Kỳ Lân tự giới thiệu xong, Lâm Uyễn Oánh liền nói ngay: “Ngài Lục, không biết nội dung cuộc họp hôm nay là gì vậy? Xin ngài cho chỉ thị.”
Tất cả mọi người cùng không nén nổi tò mò.


Vì sao đột nhiên lại phải họp?
Kỳ Lân cười: “Đừng sốt ruột, chờ một chút.”
Lâm Uyễn Oánh tò mò hỏi: “Chờ một chút ư? Chủ tịch, ý của ngài là còn có người khác đến họp nữa sao?”
Kỳ Lân gật đầu: “Đó là đương nhiên.

Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ là quyền chủ tịch.

Nói cách khác, sau này chuyện của tập đoàn Vân Đình sẽ do tôi đứng ra phụ trách.”
Trưởng phòng Pháp Lý Tống Ngọc Lương hỏi: “Chẳng lẽ phía sau tập đoàn Vân Đình còn có một chủ nhân thật sự sao?”
Kỳ Lân cười nói: “Chà, thông minh đấy.

Nói trắng ra, tôi cũng chỉ là người làm công cho vị chủ nhân này mà thôi.”
“Hả?”
Mọi người đều hít sâu một hơi.

Chỉ một Lục Nam Hiên đã có thể lấy đi mọi thứ của gia đình nhà họ Tiêu.

Vậy thì chủ nhân thật sự còn phải mạnh đến mức nào nữa?
Lâm Uyễển Oánh hỏi tiếp: “Chẳng lẽ người ngài nói phải đợi chính là vị chủ nhân thật sự của công ty chúng ta sao?”
“Đúng vậy.

Chính anh ấy đã tổ chức cuộc họp này.

Anh ấy cũng sẽ đến đây ngay thôi.” Kỳ Lân nói.

Mọi người càng trở nên căng thẳng hơn.

Vị chủ nhân mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Một phút đồng hồ vào lúc này lại giống như một thế kỷ.

Có tiếng động vang lên bên ngoài hành lang, mọi người càng căng thẳng hơn lúc trước.

Sau đó, cánh cửa phòng hội nghị mở ra.

Người mới vào lại là Hà Điềm Điềm.

Ngay cả Kỳ Lân cũng đều ngắn người.

Ai đây?
Những người khác nhìn thấy Hà Điềm Điềm liền trở nên giận dữ.

Đặc biệt là lão Ngụy trưởng phòng tài vụ.

Ông ta bật cả người dậy, giận dữ nói: “Hà Điềm Điềm, cô làm cái gì vậy? Đây là phòng họp cấp cao của công ty.

Một nhân viên đã bị sa thải như cô sao lại dám đến đây?”
Lâm Uyễn Oánh cũng nói đầy giận dữ: “Đúng thế.

Cô đến đây làm gì? Đây là chỗ để cho cô đến sao? Nói mau, ai cho cô vào đây?”.

 
Chương 196: 196: Chúng Ta Gặp Lại





“Là tôi làm cho cô ấy đến đây.”
Lúc này, đột nhiên có một đạo giọng nam vang lên Dưới ánh nhìn của hàng trăm cặp mắt, Diệp Quân Lâm xuất hiện.

Anh cùng Hà Điềm Điềm tiến vào phòng họp cùng nhau.

“Diệp Quân Lâm, ý của anh là gì? Đây là chỗ để cho anh tới à.”
Lâm Uyễn Oánh nổi giận.

Cô ấy chỉ vào mặt trưởng phòng an ninh, lớn tiếng mắng mỏ: “Ông làm công tác bảo vệ như thế nào vậy hả? Để cho cả mấy kẻ linh tinh cũng đi vào được, còn dám vác mặt đến phòng họp cấp cao nữa.”
“Đúng.

Diệp Quân Lâm, cậu đi đến đây làm gì?”
“Hà Điềm Điềm cô đang coi Diệp Quân Lâm là ô dù chống đỡ đó hả? Hắn chỉ là đồ vô dụng mà thôi.”
Hai người Tống Ngọc Lương, Trương Triệu Phi cũng vô cùng giận dữ.

Nếu làm Lục Nam Hiên phật ý thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại là điều mà cả đời này họ cũng không thể tưởng tượng nỗi.

Chỉ thấy Quân Lâm đi đến vị trí trung tâm của phòng họp, cũng chính là vị trí của Kỳ Lân.

Kỳ Lân bước tới, vẻ mặt vô cùng kính trọng, nói: “Ngài đã tới.”
Diệp Quân Lâm ngòi lên trên chiếc ghế chủ tịch, chân gác lên trên mặt bàn.


Quân Lâm cười nói: ‘Mấy người hỏi tôi đến để làm gì.

Tôi đến đây để họp.”
Kỳ Lân ở bên cạnh nói: “Báo cáo chủ nhân, 107 giám đốc điều hành của tập đoàn Quân Lâm đều tới rồi.

Xin ngài cho chỉ thị.”
“Bùm.”
Những câu từ sợ hãi vang lên không ngừng.

Những gì Kỳ Lân vừa nói…
“Âm… Âm… Àm…”
Mọi người đều như thể bị sét đánh ngang tai.

Hai chân run rấy.

Tâm hồn cũng như thể bị đóng băng.

Diệp Quân Lâm chính là chủ của Tập đoàn Quân Lâm?
Điềm Điềm cau mày, đầu óc cũng như tạm ngừng hoạt động.

Lâm Uyễển Oánh ở rất gần Diệp Quân Lâm.

Trái tim cô ấy như dừng lại, ngay cả thở cũng quên mắt.

Mặt cô ấy trắng bệch, giống như một cái xác không hồn.

Khoảng cách rất gần Tiêu Nhát Long giật mình.

Vương Thiên Phàm giật mình.

Tiết Đề giật mình.

Trương Triệu Phi giật mình.

Tất cả mọi người ở đây cũng đều giật mình.

Ai có thể nghĩ đến chuyện Diệp Quân Lâm chính là chủ nhân mới của tập đoàn Quân Lâm chứ?
Không phải hắn mới vừa ra tù sao?
Không phải hắn nên chỉ có hai bàn tay trắng sao?
Vì sao hắn có thể thu mua tập đoàn Quân Lâm?

Lúc này, đám người Lâm Uyễn Oánh liền hiểu được.

Lục Vân Đình không có quan hệ gì với Lục Nam Hiên hết.

Sở dĩ tập đoàn Quân Lâm đổi tên thành tập đoàn Vân Đình là bởi vì Diệp Quân Lâm muốn tưởng nhớ Lục Vân Đình.

Cũng chính nhờ Diệp Quân Lâm mà cha mẹ của Lục Vân Đình được sống ở trong khu nhà cao cấp.

Lệnh cắm thương mại của của phòng thương mại Tô Hàng với Lý Tử Nhiễm được gỡ bỏ vì tập đoàn Quân Lâm năm trong tay Diệp Quân Lâm.

Vào lúc này, tất cả mọi nghỉ ngờ đã được giải quyết dễ dàng.

Thân phận của ông chủ mới này quả thật là không ai ngờ được.

Bởi vì Diệp Quân Lâm là người không khó khả năng nhát.

Ánh mắt Diệp Quân Lâm nhìn quét về phía đám người Lâm Uyễn Oánh.

Anh cười nói: “Mọi người khỏe chứ? Chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”
Nghĩ đến những lời xúc phạm, làm nhục đã nói với Diệp Quân Lâm vào tối hôm trước, Tống Ngọc Lương liền ngất xỉu tại chỗ, vang lên một tiếng động chói tai.

Vương Thiên Phàm cùng Tiêu Nhất Long cũng sợ tới mức run rầy.

Dưới chân hai tên này bỗng nhiên có một dòng nước, thậm chí còn hơi nóng nóng.

Nước tiểu.

Hai tên này sợ đến mức đái ra quần rồi.


Đám người Trương Triệu Phi cùng với lão Ngụy cũng sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế.

Cả người như thể không còn chút sức lực nào.

Tiết Đề sợ tới mức phát khóc.

Về phần Lâm Uyễn Oánh, sau khi thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy rốt cuộc không thể chịu đựng được áp lực mạnh mẽ này lâu hơn nữa.

FILE: Cô ấy cảm tháy cỗ họng nóng lên, sau đó liền hộc máu.

Những người hôm qua tham dự vào kế hoạch đó đều rơi vào tình trạng này.

Những người khác cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Ngay cả Kỳ Lân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Quân Lâm chậm rãi lấy ra một điều thuốc, sau đó châm lửa lên hút.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bắt an.

Diệp Quân Lâm rít một hơi thuốc, sau đó nói: “Các người nói xem, nên xử trí việc tối qua như thế nào đây?”.

 
Chương 197: 197: Tiếng Nói Của Thần Chết





Những lời này của Diệp Quân Lâm giống như là tiếng nói của thần chết.

“Phụt.”
“Phụt.”
“Phụt.”
Theo Lâm Uyễển Oánh, 38 giám đốc điều hành liền quỳ nhanh xuống dưới đất.

“Bộp.

Bộp.

Bộp.”
Mọi người liền không ngừng dập đầu.

Ngay cả đến khi đầu đã tóe máu, họ cũng không thèm quan tâm.

Lúc này mạng sống còn đang không giữ nỗi, ai thèm để ý đến mấy chuyện đó chứ?
Vương Thiên Phàm cùng Lâm Uyễn Oánh là hai kẻ thấy sợ hãi nht.

Vương Thiên Phàm là kẻ đã khơi mào chuyện này, còn Lâm Uyễn Oánh là chủ mưu.

Lúc này Vương Thiên Phàm mới nhớ lại những lời Diệp Quân Lâm từng nói: “Tôi còn là chủ của anh đấy.”
Không ngờ đó lại là sự thật.


Diệp Quân Lâm vung tay lên: “Những người khác đến đứng ở sau lưng tôi.”
Mọi người đều khó hiểu, nhưng họ vẫn đi đến phía sau lưng Diệp Quân Lâm Phòng họp to như vậy, nhưng trên nền đất trống chỉ còn lại 38 người đang quỳ.

Họ vẫn không ngừng dập đầu xin tha thứ.

Rất nhiều người đã bắt đầu chảy máu.

“Chủ tịch, xin ngài tha cho chúng tôi một lần đi.

Chúng tôi biết sai rồi.

Thật sự sai rồi.”
Nếu không phải do tên này đầu têu ra, mọi người cũng sẽ không nghĩ đến việc trả đũa Diệp Quân Lâm.

Mọi người đều đã quên về Diệp Quân Lâm rồi cơ mà.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Thiên Phàm với ánh mắt oán hận, như thể chỉ muốn giết chết hắn ta.

Trước sự van xin của đám người này, mặt Diệp Quân Lâm lại vẫn không hề có chút cảm xúc nào.

Anh nói lớn lên: “Đem đồ vào trong đi.”
Lúc này, bên ngoài có mấy chục người đàn ông cao to, mặc đồ đen bước vào.

Người nào cũng cầm theo một cái thùng gỗ được bịt kín, không biết ở bên trong đang đựng cái gì.

Nhìn thấy những chiếc thùng gỗ này, đám người cũng có cảm giác được có chuyện không ổn.

Trong lòng đám người đang quỳ đều vô cùng sợ hãi.

Diệp Quân Lâm cười: “Không phải mấy người thích sâm panh lắm sao? Hôm nay tôi sẽ cho mấy người thưởng thức thoải mái.

Ngay sau đó, Diệp Quân Lâm vung tay lên.

Những người đàn ông này liền xé bỏ lớp niêm phong trên những chiếc thùng gỗ.

“Thối quá.”
Ngay lập tức, một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Mọi người đều có cảm giác như bị rơi vào hố phân.

Mùi này thật sự quá mức khủng khiếp.


“Nếu như vậy, đó là…”
Mọi người đã đoán được bên trong những chiếc thùng gỗ này là gì.

“Nước phân.”
“Qe ọe..”
Những người đàn ông nâng lên thùng gỗ, bắt đầu đỗ tát cả lên người Lâm Uyễn Oánh và những kẻ khác.

Cho mấy người này tắm trong nước phân.

Mọi người kêu lên kinh hãi.

Vốn những người đó đang mặc quần áo đẹp đế, sáng sủa.

Vậy mà chỉ trong nháy mắt, tất cả đều trở nên bản thỉu, hôi thối.

Ai cũng không ngờ những con người cao cấp với mức lương hàng năm vài tỷ đến vài chục tỷ này lại gặp phải tình huống như vậy.

Đây là hình phạt lớn nhất.

“Hiện tại tôi thông báo, ba mươi tám người này sẽ bị sa thải khỏi tập đoàn Quân Lâm.

Hơn nữa, sẽ không bao giờ được thuê nữa”
Diệp Quân Lâm nói lên án phạt cuối cùng.

“A.A.A”
Lại là từng kêu thảm thiết vang lên.

Đây khác gì với việc hủy hoại cuộc sống của bọn họ.

Diệp Quân Lâm liếc nhìn đám người đang vô cùng chật vật, thông báo: “Kể từ giờ phút này, Hà Điềm Điềm sẽ được bỗ nhiệm vào vị trí trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Quân Lâm.”

Mặt Hà Điềm Điềm tràn ngập sự vui sướng.

Cô ấy không ngờ được mình đã không bị mắt việc, hơn nữa còn được thăng chức lên thành trưởng phòng tài vụ.

Chỉ vì tối qua cô ấy đã dám đứng lên bênh vực kẻ yếu.

Nghe thấy Hà Điềm Điềm được thăng chức, mấy người Lâm Uyễn Oánh lại sợ đến ngây người.

Tại sao số phận lại trêu đùa họ đến vậy?
Diệp Quân Lâm đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cho người vào xử lý nơi này đi.

Đặc biệt là mấy kẻ rác rưởi này, tôi không muốn nhìn thấy nữa.”
“Đã rõ.” Kỳ Lân gật đầu.

Diệp Quân Lâm dẫn mọi người đến một phòng họp khác.

Bên trong, những người điều hành tập đoàn Diệp Thị đều đang chờ đợi.

Việc đầu tiên Diệp Quân Lâm làm chính là sáp nhập tập đoàn Diệp thị vào tập đoàn Quân Lâm.

Nhà họ Diệp đã chuẩn bị xong tất cả mọi việc.

Chỉ cần có chữ ký của Diệp Quân Lâm là xong..

 
Chương 198: 198: Cảnh Hỗn Loạn





Sau khi mọi việc xong xuôi, mọi người chuẩn bị làm lễ đổi tên.

Các phóng viên từ các phương tiện truyền thông và báo chí lớn đã đến.

Tất cả đều chờ đợi buổi lễ này.

Trên quảng trường lớn phía trước tập đoàn Quân Lâm, sân khấu đã được dựng lên, các thiết bị hỗ trợ cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, Diệp Thiếu Lâm tất nhiên đứng sau để chỉ đạo.

Anh lại ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn toàn cảnh thành phố qua lớp cửa kính.

Từ đây, Diệp Quân Lâm cũng có thể nhìn rõ tình hình dưới quảng trường.

Người xuất hiện lần này là Kỳ Lân, nhưng anh ta cũng đeo kính râm.

“Tướng quân, chúng ta đi xuống chứ?”
“Đi thôi.”
Lúc này, Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn quanh.

Anh có thể thấy có một nhân vật bí ẩn đang đi vào.

Họ đến từ thương hội ở Tô Hàng, hoặc có thể đến từ một công ty khác.

Mục cũng chỉ có một, tìm hiểu về thân phận của Lục Nam Hiên.

Bây giò là mười giờ.


Lễ đổi tên chính thức bắt đầu.

Ở dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Kỳ Lân bước vào bàn.

Bên truyền thông, báo chí chụp ảnh không ngừng.

Từng tắm ảnh, từng đoạn video.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không biết có bao nhiêu người đã bắt đầu điều tra lai lịch của người này.

Tuy nhiên, Kỳ Lân đeo kính râm.

Độ khó để nhận diện khuôn mặt đã tăng lên quá nhiều.

Rất khó để điều tra được Lục Nam Hiên là thần thánh phương nào.

Tất cả các bên tìm kiếm một lúc mà không có kết quả.

Lục Nam Hiên đi theo bên cạnh những người phụ trách tập đoàn Quân Lâm và tập đoàn Diệp Thị.

Vợ chồng Lục Học Văn cũng đi tới đây.

bọn họ cũng muốn chứng kiến khoảnh khắc này.

Kỳ Lân tuyên bố: “Vừa rồi, Tập đoàn Quân Lâm và tập đoàn Diệp Thị đã ký thỏa thuận sáp nhập.

Kể từ bây giờ, hai tập đoàn đã hợp nhất thành một và chính thức đổi tên thành Tập đoàn Vân Đình.”
“Bùm bùm bùm…”
Những chùm pháo hoa bắn lên trời.

Đám người bên cũng trở nên ồn ào.

Vợ chồng Lục Học Văn đã rơi nước mắt.

Bọn họ ngẳng đầu, khóc mà nói: “Con trai, con có thấy được không? Công ty này đã được đặt theo tên con rồi.”
Phóng viên bên dưới vốn đã vô cùng sót ruột, hỏi nhanh: “Ông Lục Nam Hiên, mối quan hệ của ông với ông Lục Vân Đình từ Tập đoàn Quân Lâm là gì vậy? Có tin đồn rằng quan hệ giữa hai người là quan hệ chú cháu.”
“Đúng vậy.

Ông Lục Học Văn cũng nói về quan hệ giữa ông cùng ông Lục Nam Hiên đi ạ.”
Các phóng viên tập trung sự chú ý của họ vào Lục Nam Hiên cùng Lục Học Văn.

Kỳ Lân cười bí hiểm: “Có quan hệ gì sao? Có chứ.

Chúng tôi đều là người của nhà họ Lục.”

Những lời này ý vị sâu xa.

Cũng có thể suy ra được rất nhiều nghĩa.

Ví dụ như chỉ cùng họ Lục, không có quan hệ gì cả.

Hoặc là họ thật sự là người một nhà.

Loại câu trả lời mơ hồ này là rắc rối nhất.

Các phóng viên cũng trông rất bắt lực.

Các câu hỏi tiếp theo cũng đều nói bóng nói gió, nhưng những câu trả lời của Kỳ Lân đều không hề có sơ hở nào cả.

Rất nhanh, phần phỏng vấn của phóng viên đã kết thúc.

Tiếp theo là phần quan trọng nhất của lễ đổi tên, thay đổi bảng hiệu.

Đổi từ Tập đoàn Quân Lâm thành tập đoàn Vân Đình.

Sau khi thay đổi bảng hiệu, việc đổi tên coi như thành công.

Ngay sau đó, tấm bảng mới được đưa đến.

Bảng hiệu của tập đoàn Quân Lâm bị gỡ xuống.

Sau đó, tắm bảng mới ghi tập đoàn Vân Đình được Kỳ Lân tự tay treo lên.

Xong việc này, lễ đổi tên mới thành công.

Lúc Kỳ Lân đang cầm tắm bảng hiệu mới, đột nhiên giữa sân khấu xảy ra hỗn loạn.


“Sắp có chuyện.

Nhìn phía tây kìa.”
Ai đó đột nhiên hét lên.

Chỉ thấy từ phía tây quảng trường, đột nhiên xuất hiện hơn một trăm người mặc đồ đen đang tiến lại.

Những người này đeo khẩu trang, tay cầm gậy bóng chày.

.

Truyện Xuyên Nhanh
Nhìn tư thế của đám người này cũng vô cùng đáng sợ.

“Đập hết cho tao.

Không để lại cái gì.”
Tên cầm đầu hét to.

Sau đó hơn một trăm tên áo đen bắt đầu tăng tốc, hung hang lao tới.

Khí thế của chúng vô cùng khủng khiếp, Giới truyền thông vây quanh sân khấu và các khách mời tham dự buổi lễ đều sợ hãi.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn..

 
Chương 199: 199: Mất Hết Thể Diện





Mục của chúng chỉ có một.

Đó là phá vỡ lễ đổi tên của tập tập đoàn Quân Lâm.

Làm cho tập tập đoàn Quân Lâm và Lục Nam Hiên mát hết thể diện.

Hơn một trăm người lao tới, vung gậy đánh bóng chày trong tay lên cao…
Khi bọn chúng cách sân khấu năm mươi mét, Diệp Quân Lâm ở văn phòng chủ tịch liền nhìn thấy cảnh này.

Lúc này, trong tai nghe của Diệp Quân Lâm phát ra thanh âm: “Báo cáo tướng quân, ba mươi xạ thủ bắn tỉa đã khóa hết các mục tiêu.

Xin được chờ chỉ thị.”
Điều mà mọi người không biết là có những đội bắn tỉa đang phục kích trên những tòa nhà cao tầng quanh tòa nhà tập đoàn Quân Lâm.

Ở tòa nhà bên trái, bên phải và tòa nhà đối diện.

Những khẩu súng bắn tỉa đã nhắm vào những người này từ lâu.

Họ đã chờ đợi những người này xuất hiện từ đầu rồi.

Nhìn thấy đám người càng ngày càng gần, Diệp Quân Lâm ra lệnh: “Bắn.”
Giọng ra lệnh của thiếu tướng Thanh Long phát ra từ đầu dây bên kia: “Tất cả các tiểu đội bắn tỉa hãy nghe lệnh của tôi.


Bắn.

Lặp lại mệnh lệnh.

Bắn.”
Thanh Long vừa dút lời.

Ba mươi đội bắn tỉa đồng loạt bắn ra.

“Phụt.”
Ở quảng trường bên dưới, người đàn ông chạy đầu tiên mất thăng bằng, sau đó loạng choạng ngã xuống đất.

“Phụt.”
“Phụt.”
“Phụt.”.

truyện kiếm hiệp hay
Hơn một trăm người khác bị bắn gần như cùng lúc.

Những người này ngã gục xuống đất.

Kỳ Lân và những người khác đứng trên sân khấu chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.

Hơn một trăm người ngã xuống cùng lúc, nằm hết trên mặt đất, không còn động đậy.

Không ai nghĩ đến cảnh này.

Điều gì đã xảy ra với những người này?
Vừa rồi mấy người này còn lao đến rất hùng hổ, sao đột nhiên lại ngã xuống đất?
Thật ra không chỉ có mọi người đang kinh ngạc.

Nhưng kẻ đến phá rối cũng đang vô cùng thắc mắc.

Bọn họ nằm trên mặt đất, toàn thân tê dại, hoàn toàn không có ý thức, một chút sức lực cũng không có.

Đây là có chuyện gì?
Bọn họ không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Trong văn phòng chủ tịch.


Bên tai Diệp Quân Lâm truyền đến thanh âm của Thanh Long: “Báo cáo tướng quân, nhiệm vụ của đội bắn tỉa đã hoàn thành.”
“Được rồi, sơ tán.” Diệp Quân Lâm ra lệnh.

Ba mươi đội bắn tỉa biến mắt ngay lập tức mà không để lại dấu vết, như thể họ chưa từng đến đây.

Như những bóng ma vậy.

Vừa rồi đội bắn tỉa sử dụng đạn gây mê chứ không phải là đạn thật.

Loại đạn gây mê này dù có bắn vào voi cũng sẽ khiến thân thể tê liệt, giống như mắt đi tất cả các cảm giác.

Điều quan trọng nhất là những viên đạn gây mê này giống như cục nước đá, bắn trúng người sẽ không để lại dấu vết.

Mọi người lấy lại bình tính, Kỳ Lân còn mỉm cười: “Xem ra hôm nay có rất nhiều người muốn tỏ lòng thành kính.

Không ngờ lại có nhiều người muốn làm đại lễ đến vậy.”
Những người đang nằm trên mặt đất đang vô cùng khó chịu.

Cả người đều tê liệt, cũng không thể nào trốn thoát được.

Họ chỉ biết trơ mắt nhìn Kỳ Lân đổi bảng hiệu mới.

Tập đoàn Quân Lâm chính thức đồi tên thành tập đoàn Vân Đình.

Sau khi kết thúc buổi lễ.

Phó Học Kiệm đã phái người đến đây.


Chỉ trong chốc lát, hơn một trăm người này đầu bị áp giải đi.

Khi nhóm người này đến sở cảnh sát, tác dụng của đạn gây mê cũng sẽ vừa hết.

Giờ họ thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cáo buộc tụ tập đông người để gây rối của họ đã được ghi vào hồ sơ.

Hóa ra là họ đến từ công ty an ninh Điền Phong ở Tô Hàng.

Bên Hồ Tây nỗi tiếng ở Tô Hàng, có mấy cụ già đang tụ tập lại một chỗ.

Chính là mấy người Lôi Thiên Tuyệt và Tần Chính Lâm.

Du Bất Quần nghiêm mặt nói: “Không thể nào.

Để được an toàn, tôi đã không nhờ đến sự giúp đỡ của mấy ông lớn.

Tôi cố tình tìm đến công ty an ninh Điền Phong, một công ty có uy tín tốt để có khả năng giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhát.

Không ngờ lại xảy ra sai sót như vậy.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top