Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 300: C300: Nghĩ tử như ngươi rất khá đấy


Trần Trường An đến khiến cuộc sống vốn nhạt nhếo nhàm chán của Dược Nghịch Mệnh có thêm không ít niềm vui.

Hiện giờ Dược Nghịch Mệnh cũng không muốn để ý đến việc gì, trước khi trời phạt giáng xuống, mỗi ngày cười nói vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống với bạn tốt nhất của mình.

Dược Duyên chưa từng nhìn thấy sư phụ cười nhiều như vậy, mấy hôm nay, còn nở nụ cười với mình nhiều hơn rất nhiều so với trước đây cộng lại, sâu trong đáy lòng Dược Duyên tràn đầy sự cảm kích với Trần Trường An.

||||| Truyện đề cử: Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi |||||

Mấy ngày nay, Dược Duyên bận lên bận xuống, nhưng không hề oán trách một lời, thậm chí còn cam tâm tình nguyện, nụ cười trên khuôn mặt cũng chưa từng tất.

“Nghĩ tử như ngươi rất khá đấy”.

“Nếu người đã muốn truyền thừa đời này sang đời khác, trực tiếp truyền cho. hắn chẳng phải là được rồi sao?”

Trần Trường An cũng đã thấy hết những việc làm hành vi của Dược Duyên mấy hôm nay, y là một người biết ơn báo ơn, hơn nữa còn là thật lòng thật dạ đối đãi với Dược Nghịch Mệnh.


Trần Trường An có chút không hiểu, đều là truyền thừa, tại sao Dược Nghịch Mệnh không chọn người thân cận bên cạnh mình nhất, mà muốn chiêu mộ Vân Tiêu.

Chỉ vì thiên phú của tên nhóc Vân Tiêu này tốt hơn ư?

Trần Trường An cũng không biết tại sao, nhìn thấy tên nhóc Vân Tiêu cứ cảm thấy chỗ nào không đúng, cho người ta một cảm giác giả tạo.

Hơn nữa linh hồn của hắn ta vô cùng cường mạnh, nếu chỉ luận linh hồn, sợ rằng linh hồn của cường giả đại đế Dược Nghịch Mệnh cũng không bằng Vân Tiêu.

Tuy hiếu kỳ, nhưng Trần Trường An cũng không tìm hiểu quá sâu, dù sao giữa Vân Tiêu và mình cũng không có quan hệ gì.

Dược Nghịch Mệnh nghe thấy lời của Trần Trường An cũng bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn đầu tiên trong lòng ông ta đâu phải không phải là Dược Duyên chứ.

“Không giấu ngươi, ta thực sự từng nghĩ đến, nhưng thiên phú của Dược Duyên có hạn, không thể kế thừa hết tất cả”.


“Nhưng phủ Đan Đế, thành Đan Đế này của tôi, sau này sẽ để lại cho hắn, nếu không sau khi tôi đi, hắn cũng không có chỗ dựa”, Dược Nghịch Mệnh bất đắc dĩ nói.

“Không có thiên phú thì làm sao?”

“Ai quy định, không có thiên phú thì không thể kế thừa y bát?”

“Mấy hôm nay tôi đã quan sát, con người Dược Duyên, tâm tư tỉnh tế, làm việc tỉ mỉ.

“Tuy bản thân hắn chưa chắc có thể phát huy truyền thừa của ngươi, nhưng chẳng lẽ hắn không thể thu nhận đồ đệ sao?”

“Chẳng lẽ hắn không thể chỉ đạo người khác sao?”

“Chỉ dựa vào sự tinh tế và kiên nhẫn của hắn, những người được đào tạo ra cũng sẽ không quá kém”.

“Ngươi cũng thật bảo thủ quá”. “Người cũng không nghĩ xem, nếu người thực sự không còn, một mình hắn có giữ được thành Đan Đế rộng lớn này, có giữ được phủ Đan Đế ẩn giấu truyền thừa của ngươi không?”

“Chỉ có bản thân hắn nắm giữ tất cả truyền thừa của ngươi, hắn mới thực sự an toàn, người khác mới không coi thường hắn”.
 
Chương 301: C301: Đợi đã


Lời của Trần Trường An khiến trong lòng Dược Nghịch Mệnh chấn hãi, đúng thế, sao mình không nghĩ đến điều này chứ?

€ó lẽ Dược Duyên không phải là một đồ đệ tốt nhất, nhưng chắc chắn là một người kế thừa rất tốt, y sẽ một lòng một dạ, nghiêm túc truyền thừa y bát của minh.

Hơn nữa, như vậy, địa vị của y cũng sẽ nâng cao, cũng sẽ được bảo đảm an toàn.

“Cảm ơn Trần huynh đã khai sáng, ta hiểu rồi!”, Dược Nghịch Mệnh cảm kích nói.

“Được rồi, giữa chúng ta đừng làm sến như vậy”. “Nếu muốn cảm ơn ta thật, thì chuẩn bị thêm nhiều thịt rượu ngon đi”. “Ha ha ha, đương nhiên, không vấn đề, bây giờ ta..."

Còn chưa nói hết, sắc mặt của Dược Nghịch Mệnh bỗng biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Nhìn thấy biểu hiện của Dược Nghịch Mệnh, Trần Trường An cũng cau mày, chẳng lẽ đã đến rồi sao?

Trần Trường An đến phủ Đan Đế cũng mới chỉ mấy ngày, trời phạt này cũng đến nhanh quá rồi đấy?

“Chỉ sợ trời phạt... sắp đến thật rồi”. “Dược Duyên!”


Lúc này Dược Duyên đang bận làm việc, nghe thấy giọng của Dược Nghịch Mệnh không đúng lắm, vội vàng chạy đến.

“Sư phụ!” “Mau, thông báo cho mọi người trong phủ, mau chóng rời khỏi nơi này”.

“Ngoài ra, bảo người của thành Đan Đế tránh xa phủ Đan Đế, càng xa càng tốt", Dược Nghịch Mệnh trầm giọng nói.

“Sư phụ, là... là trời phạt sắp đến rồi ư?”

Dược Duyên không ngờ thời gian vui vẻ lại ngắn ngủi như vậy, mình mới vừa đám chìm trong niềm vui hạnh phúc, chẳng lẽ tất cả sắp kết thúc sao?

“Còn ngây người ra đó làm gì? Mau đi”. “Sư phụ, con...”

Dược Duyên lo lắng không thôi, nhưng lệnh của sư phụ, lại không thể không tuân theo, cuối cùng chỉ đành cắn răng, quay người bỏ đi.

“Đợi đã!"

Đột nhiên, Dược Nghịch Mệnh gọi Dược Duyên đang định bỏ đi, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Dược Duyên, Dược Nghịch Mệnh bỗng bật cười.


Nụ cười dịu dàng, nếu là thường ngày, Dược Duyên sẽ rất vui, nhưng với tình hình hiện giờ, cứ cảm thấy đấy sẽ là lần cuối cùng sư phụ nhìn mình.

“Dược Duyên, bắt đầu từ bây giờ, truyền thừa y bát của ta, giao cho con đấy”.

“Chỉ tiếc là đã không còn thời gian, nếu không, ta sẽ đích thân chỉ dạy con, nhưng... thôi vậy”.

“Có thể kế thừa bao nhiêu, phải xem con rồi”. “Từ nay về sau, con chính là chủ nhân của phủ Đan Đế”.

Nghe thấy lời này, trong lòng Dược Duyên chấn kinh, sư phụ lại giao chuyện quan trọng như truyền thừa y bát cho mình?

Đây vốn là một chuyện đáng mừng, nhưng Dược Duyên bây giờ làm sao vui nổi.

Đây là di ngôn, đây là di ngôn trước lúc lâm chung của sư phụ.

“Sư phụ, sư phụ sẽ không sao đâu, ngài...”

“Đi đi, bảo mọi người rời khỏi nơi này, tránh để làm thương đến người vô tội”. “Vâng”.

Sau khi dặn dò Dược Duyên xong, Dược Nghịch Mệnh nhìn sang Trần Trường An, cười nói: “Trần huynh, ta xin nhận ý tốt của người, nhưng, đi đi”.

“Việc của ta, tự gánh vác, ta không hy vọng vào khoảnh khắc cuối cùng nìn thấy người bạn tốt duy nhất bị thương vì mình”.
 
Chương 302: C302: Cũng không phải


Trần Trường An nghiêm túc nhìn Dược Nghịch Mệnh, sau đó gật đầu. Nhìn thấy Trần Trường An đồng ý, Dược Nghịch Mệnh cũng thở nhẹ nhõm. “Đại Hoàng, người đưa hai người họ ra ngoài trước đi”.

Đại Hoàng gật đầu, không hề do dự, trực tiếp dẫn hai người Cố Tiên Nhi và Huống Trung Đường rời khỏi phủ Đan Đế.

“Tiền bối Đại Hoàng, Trần huynh không đi cùng chúng ta thật sao?”

“Ngươi yên tâm để hẳn như vậy ư?”, sau khi rời khỏi phủ Đan Đế, Huống Trung Đường hơi hiếu kỳ hỏi.

“Cũng không phải”.

“Ta chỉ là muốn xem, có phải ngay cả trời phạt kh ủng bố cũng không thể làm gì hắn không, có chút hiếu kỳ”.

Trần Trường Ancó thể chống đỡ được trời phạt hay không, thực ra Đại Hoàng cũng không rõ, nhưng nó hiếu kỳ.

“Không biết, ngươi không lo lắng chút nào sao?”


“Vậy ta còn có cách gì, là hắn tự muốn chống đỡ trời phạt, hơn nữa, ta cũng có chút lòng tin với hắn”.

“Đợi xem đi”.

Huống Trung Đường cũng bất lực, nhưng bây giờ với tình hình này, cũng chỉ có thể xem bản lĩnh của Trần Trường An thôi.

“Trần huynh, ngươi... việc gì ngươi phải khổ vậy chứ?” Thấy Trần Trường An không đi, trong lòng Dược Nghịch Mệnh rất cảm động, nhưng nhiều hơn là tức giận và lo lắng, ông ta thực sự không muốn để Trần

Trường An mạo hiểm vì mình.

“Ta không hoàn toàn vì người đâu, cũng là để chứng thực, cơ thể của ta có rắn chắc kiên cường thật không”.

Rắn chắc kiên cường? Dược Nghịch Mệnh nhớ lại từng sự việc trải qua cùng Trần Trường An, hình như, đúng là trước nay Trần Trường An chưa từng bị thương, bất kể gặp phải kẻ


nào, chuyện gì, nguy hiểm thế nào, hắn cũng chưa từng đứt một sợi tóc.

Đúng lúc này, trên bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên mây đen mù mịt, một luồng năng lượng kh ủng bố không ngừng ngưng tụ trên bầu trời.

Lập tức, cả thành Đan Đế dường như bị bảo trùm bởi cái chết. “Xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì?”

“Trên trời có gì đó? Có người đột phá? Độ kiếp sao?”

“Rốt cuộc là thiên kiếp gì lại có khí tức kh ủng bố như vậy?” “Vãi, không phải là Đan Đế lại sắp đột phá chứ?”

“Có khả năng, ở thành Đan Đế chúng ta, người có thể dẫn ra dị tượng kh ủng bố như vậy, chắc chắn là Đan Đế”.

Đám người nhiều chuyện không hiểu chuyện, nhưng những luyện đan sư chạy. ra khỏi phủ Đan Đế đều biết rõ trong lòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Trời phạt, lại đến nhanh vậy sao?”

“Các ngươi nói xem, hai người Đan Đế và Trần Trường An có thể thuận lợi vượt qua trời phạt không?”

“Ầy, hy vọng có thể vượt qua, thực sự không hy vọng truyền kỳ của giới luyện đan chúng ta lại ra đi như vậy”. Ẫ
 
Chương 303: C303: Ngươi muốn làm gì


“Vậy thì chỉ có thể xem Trần Trường An rồi

Tất cả luyện đan sư đều gửi gắm hy vọng vào Trần Trường An, mà lúc này, Vân Tiêu nhìn thấy hành động của Dược Duyên, không khỏi ngẩn người.

“Ngươi muốn làm gì?”

Vân Tiêu kéo Dược Duyên muốn quay lại phủ Đan Đế, cau mày hỏi một câu. “Cho dù là chết, ta cũng phải chết cùng sư phụ”.

“Mạng của ta là sư phụ chơ”, Dược Duyên trầm giọng nói.

“Hồ đồ, trước tiên không nói Đan Đế có thực sự không thể chống đỡ thiên phạt hay không, cho dù thực sự không chống đỡ nổi, ngươi đi thì có tác dụng gì?”

“Ngươi chết rồi, truyền thừa đan đế bất tử, ai sẽ kế thừa?”

Lời của Vân Tiêu người Dược Duyên ngẩn người, mình chết rồi, truyền thừa của sư phụ thì làm thế nào?

Nhưng...

Dược Duyên nhìn trời phạt k hủng bố trong không trung, khí tức càng lúc càng mạnh, trong lòng tràn đầy lo lắng.


Ừm? “Làm sao ngươi biết sư phụ giao truyền thừa cho ta?”

Con người Dược Duyên tâm tư tinh tế, tuy đang vào lúc hoàng loạn lo lắng, lại cũng rất nhanh phản ứng lại.

Mình được kế thừa cũng chỉ là chuyện vừa xảy ra, hơn nữa Vân Tiêu cũng không có mặt lúc đó.

Mình lại không chủ động nhắc đến, hắn ta biết được bằng cách nào?

Vân Tiêu cũng ngẩn người bởi câu hỏi của Dược Duyên, vội vàng giải thích nói: “Vừa khéo nghe thấy thôi”.

Vừa khéo nghe thấy?

Phủ Đan Đế nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nơi ở của Dược Nghịch Mệnh cách nơi ở của khách một đoạn cơ.

Nếu nói hắn ta thực sự vừa khéo nghe thấy, chỉ có một khả năng, là hắn ta đang nghe trộm.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tuy Dược Duyên không có thiên phú luyện đan, nhưng không có nghĩa y là kẻ ngốc, vào trong hoàn cảnh lúc này, y cũng không thể tiếp tục truy hỏi, coi như tin tưởng lời của Vân Tiêu.

Dược Duyên nhìn trời phạt trên không trung vẫn đang không ngừng tăng khí tức k hủng bố, trong lòng đầy lo lắng.

Không chỉ là Dược Duyên, lúc này trong ánh mắt của những người khác cũng đầy sợ hãi.

Uy lực của trời phạt thực sự quá kinh người, vượt qua tưởng tượng của họ, thậm chí, họ cảm thấy dưới trời phạt, bất kể là ai, cho dù là cưởng giả đại đế đỉnh phong, sợ rằng cũng không thể sống sót.

“Xong rồi!"

“Mặc dù Trần Trường An này là đại đế đỉnh phong, chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi trời phạt”.

“Uy lực của trời phạt vẫn đang tăng lên, là thực sự muốn lấy mạng của Đan Đếư!”

“Làm việc trái ý trời, khiến ông trời nổi giận, cũng không ai cứu nổi!” “Ta cảm thấy thành Đan Đế, sợ là sắp bị hủy rồi!”

“Chúng ta có nên đi xa hơn nữa không?”

“Đúng thế, nơi này đã không còn an toàn”.

Mọi người cảm thấy ở lại thành Đan Đế vẫn có nguy hiểm, cho nên vội vàng chạy về phía ngoài thành.
 
Chương 304: C304: Đúng là một đám ngốc


Lúc này Dược Duyên khó xử không biết làm thế nào, một bên là sư phụ, một bên là những người khác của thành Đan Đế, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định làm theo ý của sư phụ, đầu tiên thông báo cho người của thành Đan Đế mau chóng rời khỏi nơi này.

Trong lúc những người này chạy ra bên ngoài thành, Đại Hoàng đưa Huống Trung Đường và Cố Tiên Nhi sớm đã chạy đến cách mấy chục kilomet.

“Đúng là một đám ngốc, đây là trời phạt, ở lại thành Đan Đế có khác gì ở lại trong phủ Đan Đế?”

“Điểm khác biệt duy nhất là, lúc họ chết, nhiều người chết cùng hơn chút thôi”.

Đùa gì vậy, đây là trời phạt, hơn nữa ngay từ ban đầu Đại Hoàng đã nhìn ra, trời phạt lần này có uy lực rất mạnh.

Đừng nói là ở lại thành Đan Đế, cho dù là bây giờ nơi này, Đại Hoàng cũng cảm không an toàn lắm.

Nếu không phải Huống Trung Đường và Cố Tiên Nhi ngăn cản mình, Đại Hoàng đã định tránh càng xa càng tốt.

“Ta nói trước nhé, nếu chốc nữa trời phạt giáng xuống, uy lực quá lớn, thì đừng ngăn ta”.


“Trần Trường An không chết được, ta còn chưa sống đủ đâu”, Đại Hoàng không vui nhắc một câu.

“Trần Trường An thực sự không sao?” “Trời phạt kh ủng bố như vậy cũng không làm hắn bị thương chút nào ư?” Huống Trung Đường vô cùng quan tâm đ ến vấn đề này.

“Ừm... ta cảm thấy có lẽ không bị thương đâu”, Đại Hoàng cũng không chắc chắn.

Tuy nhiên một lời không chắc chắn này khiến Huống Trung Đường hoàn toàn SUY SỤP.

Trời phạt cũng không được, mình còn khiêu chiến cái gì? Gây rắc rối thêm cho mình ư?

“Tiền bối Đại Hoàng, ta xin hỏi một câu, Trần Trường An... là con người sao?”

Huống Trung Đường vô cùng hiếu kỳ với điều này, đâu có con người nào mạnh như vậy? Cơ thể của Trần Trường An mạnh đến mức phi lý rồi đấy?

“Đương nhiên là con người, chỉ là... mạnh đến mức không giống con người lắm thôi”.


Đại Hoàng vẫn khá chắc chắn về vấn đề này, dù sao nó từng gặp Trần Trường An hồi nhỏ, hơn nữa Trần Trường An còn có vãn bối gia tộc của mình.

“Đúng là không giống con người!”

Trong phủ Đan Đế, lúc này Dược Nghịch Mệnh cũng cười khổ không thôi, rốt cuộc mình đã làm chuyện thương thiên hại lý gì? Tại sao ông trời lại đối xử với mình như vậy?

“Ta chỉ muốn sống, chẳng lẽ cũng là tội ác tày trời sao?”

“Giữa trời đất này, kẻ có tội nhiều không đếm xuể, tại không không giáng trời phạt?”

“Nực cười, nực cười!”

Dược Nghịch Mệnh ngẩng đầu nhìn trời phạt trong không trung, vẻ mặt đầy châm biếm, thế đạo bất công, nhưng có thể thế nào?

Cho dù là cảnh giới đại đế, đối diện với thiên đạo có gì khác với một người bình thường?

Chỉ là người bình thường cường mạnh hơn chút thôi!

Nhìn thấy nỗi bi phẫn trong ánh mắt Dược Nghịch Mệnh, Trần Trường An cười vỗ vai ông ta.
 
Chương 305: C305: Sắp đến rồi


“Trên đời này đâu có nhiều công đạo như vậy”.

“Chân lý, dựa vào năm đấm”.

“Chỉ cần nắm đấm đủ mạnh, không có lý cũng thành có lý!”. Truyện Võng Du

Nghe thấy lời của Trần Trường An, Dược Nghịch Mệnh chỉ có thể cười khổ bất lực, đạo lý thì là vậy, nhưng thực lực có mạnh đi nữa, thì cũng sống giữa trời đất này.

Trong trời đất này, chân lý... là thiên đạo!

“Ngươi xem, vẫn còn tiếp tục”.

“Ta đã bắt đầu nghi ngờ, có phải thực sự đa làm chuyện đại nghịch bất đạo gì không”.

Trời phạt trên không trung, vẫn chưa giáng xuống, mà không ngừng dồn uy lực, tích lũy năng lượng.


Lúc này, Trần Trường An cũng cảm thấy kỳ lạ, với uy lực của trời phạt hiện giờ, tiêu diệt Dược Nghịch Mệnh đúng là dễ như trở bàn tay, nó còn đợi cái gì?

“Có phải hơi quá đáng không?” “Thế là được rồi đấy!”

Trần Trường An nhìn trời phạt trong không trung, không nhịn được nhả ra một câu.

Nhưng điều khiến Dược Nghịch Mệnh chấn kinh là, sau khi Trần Trường An nói xong lời này, trời phạt lại yên ắng lại, không còn tiếp tục ngưng tụ năng lượng.

“Ngươi...” “Chuyện gì vậy? Nó nghe lời của người?”

Đừng nói Dược Nghịch Mệnh chấn kinh, Trần Trường An cũng không ngờ, chỉ một câu chế nhạo, làm sao lại dừng lại thật?

Vlệc này... trùng hợp phải không?” “Làm sao nó có thể nghe lời của ta thật”.


“Nếu nghe lời thật, ta bảo nó trực tiếp cút đi là được”, Trần Trường An bất lực lắc đầu, còn Dược Nghịch Mệnh ở một bên ngẩng đầu nhìn theo bản năng.

Khi nhìn thấy trời phạt trong không trung không biến mất, Dược Nghịch Mệnh cũng bất lực lắc đầu, mình nghĩ quá nhiều rồi thì phải?

“Sắp đến rồi!"

Trần Trường An vẫn luôn nhìn chằm chằm trời phạt trong không trung, sau khi trời phạt dừng tập trung năng lượng, sau đó, là trời phạt giáng xuống!

“Được, ta...” “Ngoan ngoãn đợi ở đây cho taI”

Dược Nghịch Mệnh đang định vút lên trời, chuẩn bị nghênh đón trời phạt, đây là dự định từ trước của ông ta.

Chỉ cần ông ta chết, trời phạt sẽ biến mất, Trần Trường An cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng ông ta đã đánh giá thấp độ nhạy cảm của Trần Trường An, từ ban đầu, Trần Trường An đã đề phòng ông ta sẽ làm vậy.

Khi nhìn thấy hành động của Dược Nghịch Mệnh, Trần Trường An trực tiếp giữ ông ta lại, cùng lúc đó, thi triển cấm nhốt linh hồn, nhốt linh hồn của Dược Nghịch Mệnh.

Tuy nói giờ đây Dược Nghịch Mệnh đã là ngọn đèn trước gió, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Đại Đế, muốn bắt lại cũng không dễ, cho nên Trần Trường An chỉ đành xuống tay từ linh hồn.
 
Chương 306: C306: Đây chính là thành đan đế ư


Thực ra Trần Trường An cũng biết chuyện Vân Tiêu nghe trộm. Cho dù linh hồn của Vân Tiêu rất mạnh nhưng vẫn chưa là gì nếu so với Trần Trường An.

Vân Tiêu cho rằng bản thân đã rất cẩn thận, không ai có thể phát hiện ra mình nhưng trên thực tế, Trần Trường An đã nhìn thấu mọi chuyện người này làm ngay từ đầu.

Vì vướng chuyện thiên phạt nên Trần Trường An không đi tìm Vân Tiêu. Mặt khác, hắn cũng muốn xem thử xem rốt cuộc tên oắt này định làm gì.

Thật không ngờ sau khi thiên phạt qua đi thì Vân Tiêu cũng biến mất. “Nếu người ta đã đi rồi thì thôi”.

“Với thực lực hiện tại thì hắn ta chẳng thể gây ra sóng gió gì đâu”, Trần Trường An vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy, có lẽ hắn ta có bí mật nào đó nhưng hắn ta không có ác ý gì với ta.

“Dược Duyên, ngươi đi chuẩn bị cơm ngon, rượu ngon đi, ta muốn no say với Trần huynh một bữa”.

“Vâng, thưa sư phụ”.

Dược Duyên phấn khởi chạy đi chuẩn bị rượu thịt. Bữa nhậu này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.


Trong vòng ba ngày này, những những luyện đan sư lúc trước cũng lần lượt cáo từ ra về. Dù sao nơi này cũng là phủ Đan Đế, bọn họ không tiện ở lâu.

“Đây chính là thành Đan Đế ư?”

“Xa thật đấy, tốn tận mấy tháng của ta”. “Đi nào, chúng ta tới phủ Đan Đế thôi!” “Vâng, thưa thiếu chủ!”

Một thiếu niên mặc y phục cầu kỳ dẫn theo mấy tên tùy tùng, nghênh ngang bước vào thành Đan Đế.

Người qua đường nhìn thấy người này đều đua nhau đoán thử xem hắn ta là ai?

“Xem kìa, lai lịch người này chắc chắn không phải hạng tâm thường”.

“Đúng vậy, khí thế hiên ngang, chỉ có điều hơi... Ngông cuồng một chút”.

“Ngươi nhìn mấy tên tùy tùng đi theo hắn ta mà xem, người nào người nấy đều oai phong như thế, chắc là hắn ta cũng phải có gì đó thì mới ngông cuồng như thế”.

“Không biết đây là công tử, thiếu gia nhà nào? Đã tới thành Đan Đế này thì chắc là để gặp Đan Đế rồi.”

“Ngươi xem hướng hắn ta đi mà xem, rõ ràng là đang tới phủ Đan Đế”.

Thiếu niên dẫn theo tùy tùng đi thẳng tới phủ Đan Đế, chạm trán Huống Trung Đường đang đứng gác ngoài cửa.

Thực ra, Huống Trung Đường hoàn toàn không cần thiết phải đứng gác cửa, chỉ có điều hắn ta cứ khăng khăng làm như thế, nói rằng phải như vậy mới là trông nhà. Dược Nghịch Mệnh đành tùy hắn ta thích làm sao thì làm.

“Tên kia, mau đi báo cho Bất Tử Đan Đế biết bản thiếu gia đã tới rồi”.

Thiếu niên hếch mũi lên tận trời, không thèm coi Huống Trung Đường ra gì, nói năng cực kỳ hống hách.

Huống Trung Đường thay đổi sắc mặt, tên oắt vắt mũi chưa sạch này từ đâu tới đây mà lại dám tự xưng mình là bản thiếu gia?

Mẹ kiếp, ngươi là thiếu gia của ai?


Đây là nơi nào? Đây là phủ Đan Đế. Đầu óc tên này có vấn đề hay sao mà lại chạy tới đây ra vẻ ta đây?

Huống Trung Đường không đáp lại tên oắt ngang ngược này mà nhìn về phía mấy tên tùy tùng đứng sau lưng đối phương.

Tất cả tùy tùng đều là Bất Tử Cảnh? Khá lắm, xem ra tên oắt này không phải hạng xoàng. “Đầu óc của thiếu gia nhà các ngươi có vấn đề à?”

Từ trước tới nay, Huống Trung Đường chưa bao giờ sợ phiền phức, nếu không hỏi câu này ra, hắn ta nghĩ mình sẽ tức nổ phổi mất.

“Càn rối” “Ngươi đang vũ nhục thiếu chủ của bọn ta đấy à?” Nghe Huống Trung Đường hỏi vậy, rõ ràng đối phương cũng cực kỳ phẫn nộ.

Thấy đám tùy tùng nổi giận với mình, Huống Trung Đường hiểu ngay, đúng là chủ nào tớ nấy.

Toàn là bọn đầu óc có vấn đề. “Các ngươi bị dở người đấy à?” “Đã đặt chân tới phủ Đan Đế rồi mà còn dám tự cao tự đại như vậy ư?”

“Hơn nữa, có người nào tới nhà người khác bái phỏng mà lại có thái độ như các ngươi không?”

“Bản thiếu gia đã tới đây rồi ư, mẹ kiếp, ngươi là thiếu gia nhà nào? Ai biết ngươi tên là gì?”

“Nói như vậy thì chẳng phải đầu óc của ngươi có vấn đề hay sao?”

“Bố khỉ, thằng ngu cha nào sinh ra thăng ngu con nhà mi vậy!”


Tính tình của Huống Trung Đường trước giờ là vậy. Lời Huống Trung Đường. nói làm thiếu niên đối diện nổi giận, đám tùy tùng đi theo sau lưng hắn ta không chút do dự, lập tức ra tay với Huống Trung Đường.

“Động thủ à? Để xem ai sợ ai?”

“Mấy hôm nay ông đây không đánh nhau rồi, vừa khéo có thể mượn các người để thư giãn gân cốt một chút!”

Mặc dù đối phương có ba người nhưng thực lực của Huống Trung Đường không hề tầm thường chút nào, vừa so chiêu là ba người kia lập tức biết ngay thôi hỏng rồi, lần này gặp phải kẻ khó chơi rồi.

Ba người hợp sức lại vẫn không đánh thắng nổi Huống Trung Đường!

“Đánh mạnh lên cho ta, dám vũ nhục ta, vũ nhục phụ thân ta”.

“Giết thằng đó đi cho tai”

Bên ngoài đánh nhau ầm ï như vậy, người ở trong nhà sao có thể không nghe thấy được?

“Trước đây... Chỗ này của ngươi cũng như thế này à?”, Trần Trường An hỏi Dược Nghịch Mệnh.
 
Chương 307: C307: Ức chết đi được


“Chưa bao giờ có chuyện này”.

“Tuy tính ta không thích tự cao tự đại nhưng mọi người tới đây đều cư xử rất khách khí”.

“Ngay cả Đại Đế Cảnh tới đây cũng rất hòa nhã”. “Đây là lần đầu tiên ta gặp người ngông cuồng như vậy”.

Dược Nghịch Mệnh hết sức tò mò rốt cuộc thân phận của thiếu niên này là gì. Nói không phải khoe chứ thực sự không có ai dám gây chuyện ở đây.

Đắc tội một vị luyện đan sư cấp Đế chẳng phải là chuyện hay ho gì. Có thể nói rằng, chỉ cần luyện đan sư cấp Đế nói một câu thôi là sẽ có vô số người sẵn sàng. giúp ông ta xả giận, trong đó có cả cường giả Đại Đết

“Đi nào, ra xem thử xem rốt cuộc là tên ngốc nhà nào nuôi dạy ra”.

Trần Trường An cũng nổi tính tò mò. Hắn vừa ra tới ngoài phủ Đan Đế thì cuộc chiến ở bên ngoài cũng kết thúc.

Huống Trung Đường lấy một chọi ba, giành được thắng lợn toàn diện! “Yếu như vậy mà cũng dám tới đây gây sự à?”

“Đúng là trò hề”, Huống Trung Đường khinh bỉ ra mặt nhìn ba kẻ thua trận. “Xin lỗi thiếu chủ, bọn ta làm ngài mất mặt rồi”.

Ba người kia không hề quan tâm Huống Trung Đường nói gì, rõ ràng là bọn họ để tâm suy nghĩ lúc này của thiếu chủ hơn.

Thiếu niên được gọi là thiếu chủ kia hậm hực nhìn về phía Huống Trung Đường, gẳn giọng nói: “Ngươi thật to gan, ngươi biết ta là ai không?”


“Ngươi biết cha ta là ai không?”

Biểu cảm của Huống Trung Đường lúc này chuyển sang một lời khó lòng tả hết, chắc chắn là tên oắt này bị bệnh rồi, bệnh nặng luôn.

Mẹ kiếp, ngươi không tự giới thiệu thì ông đây làm sao biết ngươi là ai? “Ngươi là tên đầu đất à?” “Đầu ngươi trồng củ chuối hay sao?”

Huống Trung Đường vốn là người thô kệch, đương nhiên nói năng cũng chẳng dễ nghe chút nào.

Thiếu niên tức đỏ mặt tía tai nhưng người mà hăn ta dẫn theo lại không phải là đối thủ của Huống Trung Đường, điều này làm hẳn ta càng thêm tức giận.

“Cha... Cha ta là Huyết Đồ Đại Đế, giờ thì ngươi biết rồi chứ?” Huyết Đồ Đại Đế?

Nghe thấy bốn chữ này, Huống Trung Đường giật nảy mình, mẹ kiếp, tên oắt kia là con trai của Đại Đế?

Có điều... Huyết Đồ Đại Đế đã khá lớn tuổi rồi, ông ta đã lên tới Đại Đế Cảnh từ chục ngàn năm trước.

Thực lực của ông ta so với những cường giả Đại Đế Cảnh khác cũng gọi là có số có má, sao ông ta lại có một đứa con trai nhỏ tuổi như vậy được?

“Hóa ra là công tử nhà Huyết Đồ Đại Đế”. “Ngươi tên là Lãnh Vô Tình phải không?”

Dược Nghịch Mệnh lại gần, cười hỏi thiếu niên. Thiếu niên tên là Lãnh Vô Tình kia hết sức tò mò, tại sao người kia lại biết tên của hắn ta?

Chẳng lẽ tên tuổi của hắn ta nổi tiếng như vậy sao? Ngay cả người ở thành Đan Đế cũng đã nghe danh của hắn ta rồi à?

“Coi như ngươi có chút hiểu biết, vậy mà biết cả tục danh của bản thiếu gia”. “Ngươi là người phương nào?”, Lãnh Vô Tình kiêu căng hỏi.

“Ta ư? Ta là Dược Nghịch Mệnh, chẳng hay ngươi đã nghe tên ta bao giờ chưa?”, Dược Nghịch Mệnh cười hỏi.

Lấy Mệnh Ngươi? Tên kiểu gì vậy?

“Bố khỉ, làm gì có ai lại tên là Lấy Mệnh Ngươi, ngươi lừa bản đại gia đấy à?”, Lãnh Vô Tình tức giận hỏi.

“Thiếu chủ, người này... Người này chính là Bất Tử Đan Đế, tên là Dược Nghịch Mệnh, không phải là Lấy Mệnh Ngươi”, một tên tùy tùng vội vàng nhắc nhở.

ồ?


Người này chính là Bất Tử Đan Đế? Đây chẳng phải chỉ là một lão già tâm thường thôi ư?

Biểu hiện của Lãnh Vô Tình đã lưu lại ấn tượng trong lòng mọi người rằng, tên này... Chỉ đơn thuần là một thằng ngu.

Huyết Đồ Đại Đế cũng thật là có vấn đề, con trai bị như vậy mà không nhốt lại, chữa bệnh cho hẳn ta đi, thả ra ngoài để làm gì?

“Này nhóc, ngươi tới đây để chữa bệnh phải không?” “Nhưng mà bệnh ngu không có thuốc nào chữa được đâu”.

“Chi bằng ngươi hãy ngoan ngoãn về nhà đi, thế giới bên ngoài nguy hiểm lắm, không phù hợp với ngươi đâu”.

Nghe Trần Trường An nói vậy, mới đầu Lãnh Vô Tình không kịp hiểu ngay, lại còn nhìn Trần Trường An một cái rồi tỏ vẻ bực dọc: “Bản thiếu gia đang nói chuyện với Đan Đế, ngươi là ai chứ?”

“Huống hồ, ta không tới đây để chữa bệnh, thân thể ta rất khỏe mạnh”.

“Thế giới bên ngoài nguy hiểm hay không thì mắc mớ gì tới ngươi?”

“Không, không, không, thân thể ngươi khỏe mạnh không có nghĩa là ngươi không mắc bệnh”.

“Đầu óc là một thứ rất hữu ích, sao ngươi lại tùy tiện để mất nó như vậy?”

“Mẹ kiếp, ngươi mắng ta!”

Mặc dù phản ứng của Lãnh Vô Tình hơi chậm chạp một chút nhưng hắn ta cũng không đến nỗi quá ngu, cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra Trần Trường An đang mắng mình không có đầu óc.

“Ba người các ngươi xông lên cho ta...”


Theo thói quen, Lãnh Vô Tình lại sai ba tên tùy tùng của mình xông lên dạy cho Trần Trường An một bài học nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Huống Trung Đường, Lãnh Vô Tình lập tức câm họng.

Ức quá!

Ức chết đi được!

Sống bao nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên Lãnh Vô Tình thấy uất ức như vậy.

“Cha ta là Huyết Đồ Đại Đế, các ngươi có biết Huyết Đồ Đại Đế là ai không?” “Bọn ta biết”, mọi người đồng thanh đáp. “Biết mà các ngươi còn...”

Lãnh Vô Tình phẫn nộ nhìn đám người nhưng vẻ mặt của mọi người quá bình ĩnh khiến hắn ta cảm thấy mình thật thất bại.

“Hức hức!”

“Ức hiếp người khác!”

“Các ngươi ức hiếp người khác!” ồ?

Cái quỷ gì vậy, tên nhóc này tức quá bật khóc rồi ư?
 
Chương 308: C308: Tên này làm sao vậy


Bọn Trần Trường An bốn mắt nhìn nhau, ba tên tùy tùng của Lãnh Vô Tình vội vàng chạy lại an ủi thiếu chủ.

“Tên này làm sao vậy?”

“Đàn ông đàn ang, sao động tí là khóc ngay thế? Đúng là mất mặt!”, Huống Trung Đường tỏ ý xem thường.

“Lão Dược, sao ngươi biết tên của hắn ta?”, Trần Trường An tò mò nhìn Dược Nghịch Mệnh.

Phải biết rằng bao nhiêu năm nay Dược Nghịch Mệnh không hề đi đâu xa nhà, trong khi Lãnh Vô Tình lớn lắm cũng chưa tới hai mươi tuổi.

Tại sao Dược Nghịch Mệnh lại biết tên của một tên nhóc? “Nói ra thì chuyện rất dài nhưng ta sẽ nói ngăn gọn thôi”.

“Sau khi lên tới Đại Đế Cảnh, không biết tại sao nhưng chuyện sinh con trở nên khá khó khăn”.

“Huống hồ Huyết Đồ Đại Đế còn đã gi ết chết vô số người suốt cả cuộc đời, trên người mang nghiệp chướng nặng nề, cộng thêm công pháp mà ông ta tu luyện lại khá tàn nhẫn, ngang ngược, cho nên chuyện muốn có đời sau đã khó nay còn khó hơn”.

“Ông ta tới tìm ta, ở lại đây tận ba năm trời”.


“Cuối cùng mới có một đứa con trai duy nhất, đặt tên là Lãnh Vô Tình”.

“Có lẽ chính vì vậy mà tên nhóc này mới được nuông chiều từ bé, để đến nỗi thành ra thế này”, Dược Nghịch Mệnh tỏ vẻ bất đắc dĩ.

ồ? Còn có chuyện như vậy nữa ư? “Vậy tính ra thì ngươi chính là mẹ ruột của Lãnh Vô Tình à?”

Câu hỏi bất ngờ này của Huống Trung Đường làm mọi người sững sờ, rốt cuộc trong đầu tên này chứa những gì vậy?

Mẹ ruột?

Dược Nghịch Mệnh biến sắc, ánh mắt ngập tràn tức giận, tên oắt này có biết nói chuyện hay không thế?

Gì cơ? Ta sinh con với Huyết Đồ Đại Đế ư? “Không, không, ý ta không phải vậy”.

“Ý ta là nhờ Đan Đế nên mới có tên nhóc Lãnh Vô Tình này, vậy thì Đan Đế cũng được coi như là... Cha ruột, đúng rồi, cha ruột của hắn ta”.

Huống Trung Đường nhận ra câu hỏi của mình không ổn, bèn vội vàng sửa lời nhưng sửa hay không sửa cũng có gì khác nhau?

Nếu câu này mà bị đồn đi thì chẳng khác nào Bất Tử Đan Đế đã cắm sừng Huyết Đồ Đại Đế.

Tin tức này chắc chắn sẽ gây chấn động cả Thái Huyền Giới! “Vậy là Huyết Đồ Đại Đế nợ ngươi một ơn huệ lớn bằng trời rồi”.

“Vậy mà ông ta còn để tên nhóc này chạy tới chỗ ngươi diễu võ giương oai ự?

“Chẳng lẽ đầu ông ta cũng trồng củ chuối à?”

Huống Trung Đường không dám nói câu này ra, Dược Nghịch Mệnh thì không nói nên lời, chỉ có Trần Trường An là không chút bận tâm, dám nói thẳng ra.

“Ngươi không được phép vũ nhục phụ thân ta”. “Ta... Ta giết ngươi”.


Lãnh Vô Tình nghe thấy Trần Trường An nói vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, đứng bật dậy, hắn ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị ba tên tùy tùng ngăn lại.

“Thiếu chủ không thể lỗ m ãng được”. “Có Đan Đế ở đây, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ”.

Rõ ràng là những người này không hề biết Đan Đế miệng cọp gan thỏ như thế nào, hiện tại ông ta đã không thể ra tay nổi nữa rồi.

Dẫu vậy, ở đây vẫn còn có Huống Trung Đường, hắn ta cũng là người mà bọn họ không thể coi thường. Tuy tu vi của Huống Trung Đường chỉ mới tới Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy nhưng sức chiến đấu của hẳn ta ngang ngửa với Bất Tử Cảnh tầng thứ chín.

Một trong ba người bảo hai người kia trấn an thiếu chủ, sau đó tiến lên một bước, cung kính nói với Dược Nghịch Mệnh: “Xin Đan Đế thứ lỗi, thiếu chủ không hề có ác ý, chẳng qua tính cách từ nhỏ đã như vậy rồi, Đế chủ vô cùng yêu thương

thiếu chủ nên mới thành ra như thế”.

“Lần này bọn ta tới đây là muốn xin đan dược giúp thiếu chủ có cơ hội lọt vào Nhân Bảng”.

Nhân Bảng? Tên nhóc này ư?

Ngay từ đầu Trần Trường An đã nhìn ra tu vi của tên nhóc này... Biết nói thế nào đây, tuy là có nhưng mà chẳng đáng là bao.

Thân là con trai của Đại Đế, dẫu không có tư chất ngang ngửa với Đại Đế thì ít ra cũng phải mạnh hơn người bình thường chứ phải không?


Vậy mà Lãnh Vô Tình lại chỉ là một tên phế vật! Hiện tại hắn ta đã sắp tròn hai mươi tuổi nhưng tu vi chỉ mới tới Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất, nếu như là ở những nơi như Tứ Vực thì tu vi như vậy cũng còn chấp nhận được.

Nhưng đây là Trung Thiên Vực, hắn ta lại là con trai của Đại Đế, tu vi như thế thật sự không còn gì để nói.

“Liệu ta có thể hỏi một câu không? Những năm qua, thiếu chủ của các ngươi tu luyện như thế nào?”

“Hản là con trai của Đại Đế không thiếu tài nguyên để tu luyện đâu nhỉ?” “Công pháp cũng không thiếu đâu đúng không?” “Danh sư lại càng không thiếu đúng chứ?”

“Vậy hắn ta đã tu luyện thế nào mà lại chỉ được mỗi thế này?”, Trần Trường An tò mò hỏi.

Nghe Trần Trường An hỏi vậy, tên tùy tùng kia hơi lúng túng, có thể thấy người này cũng biết thiếu chủ nhà mình là một tên phế vật, chẳng qua là mượn danh của Huyết Đồ Đại Đế để sống phách lối, ngang ngược mà thôi.

“Chuyện này...” Tên tùy tùng hết sức lúng túng, chuyện này biết trả lời như thế nào đây? Thiếu chủ đang đứng ở ngay sau lưng, nếu nói ra thì với tính cách của thiếu chủ, mình có được yên thân hay không?

“Ngươi coi thường ta đấy ư?”

“Lãnh Vô Tình ta là con trai của Đại Đế, có tư chất của Đại Đế, sau này nhất định ta sẽ có thể đạt tới Đại Đế Cảnh”.
 
Chương 309: C309: Ta sẽ ở đây chờ


“Giỏi hơn phụ thân ta, trở thành cường giả Đại Đế đỉnh phong”. “Người như ngươi có tư cách gì đứng đây nói này nói nọ?”

“Hiện tại ta là rồng ẩn mình chờ thời, chưa tới lúc mạnh lên đó thôi!” Tự tin!

Vô cùng tự tin!

Trần Trường An nhìn thấy trên khuôn mặt của Lãnh Vô Tình hiển hiện sự trong sáng chưa hề bị vấy bẩn, quả là một khuôn mặt tuyệt vời.

Một khuôn mặt ngây thơ, không nhiễm bụi trần, không màng chuyện đời, siêu phàm thoát tục!

Người như vậy không nên xuất hiện ở đây, không, phải nói là không nên xuất hiện trên đời này, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.

“Một đứa trẻ tốt biết bao”.

“Một linh hồn trong sáng, đơn thuần biết bao”.

“Các ngươi để hắn ta tùy ý đi lại ở bên ngoài là các ngươi đang phạm tội đấy!”

“Đáng lẽ các ngươi nên giữ hắn ta ở trong nhà mới phải, các ngươi cho hẳn ta đi ra ngoài là đang vấy bẩn hắn ta”, Trần Trường An cảm khái một câu đầy bất đắc dĩ.

Nghe Trần Trường An nói vậy, mọi người đều sững sờ, chỉ có mình Đại Hoàng là hiểu hắn nói vậy là có ý gì.


Nhất là khi Đại Hoàng nhìn thấy thái độ dương dương đắc ý của Lãnh Vô Tình sau khi nghe Trần Trường An nói xong, nó không nhịn được cười trộm.

“Tiền bối Đại Hoàng cười gì vậy ạ?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc.

“Thằng ngu kia không hiểu ý Trần Trường An nói, lại còn đứng đó dương dương tự đắc”, Đại Hoàng vừa cười vừa nói.

“Công tử nói vậy là có ý gì?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

“Rất đơn giản, ý của hản là tên nhóc này là một thằng ngu, đầu đất, ngớ ngẩn, đáng lẽ ra nên nhốt ở trong nhà, đừng có đi ra ngoài làm gì cho mất mặt”.

“Giờ thì... Ngươi hiểu chưa?”, Đại Hoàng giải thích Chuyện này...

Đại Hoàng nói xong, mọi người mới sực hiểu ra, biểu cảm tự đắc của Lãnh Vô Tình cứng đờ lại.

Hiểu lầm! Người đời hiểu lầm hắn ta!

Bọn họ có mắt không tròng, không nhìn ra hắn ta là thiên tài! Đúng vậy, nhất định là như vậy, chắc chắn là như vậy!

“Ta không thèm chấp nhặt với lũ vô tri các ngươi”.

“Ta là con trai của Đại Đế, là người có thân phận”.

“Hừ!”

Mọi người không dám chắc rốt cuộc tên Lãnh Vô Tình này chỉ đơn thuần là ngu hay là ngu một cách đơn thuần, nói tóm lại, chắc chắn đầu óc hắn ta có vấn đề.

Nhưng tên nhóc này cũng không ngu hoàn toàn, hắn ta vẫn biết với tình hình hiện tại thì bản thân sẽ chẳng được lợi lộc gì.

“Ngươi là Đan Đế đúng không?”

“Cha ta nói, chắc chắn ngươi có cách có thể giúp ta lọt vào Nhân Bảng trong vòng ba năm".

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Ta không quan tâm ngươi làm như thế nào, ta chỉ quan tâm kết quả mà thôi”. “Ngươi tự xem đó mà làm”. Xem ra Lãnh Vô Tình đã quen thói ngang ngược ở nhà, tưởng rằng mọi người

đều phải chiều theo ý mình, làm theo ý mình, cho nên nói chuyện với ai, cũng dùng giọng điệu ra lệnh.

“Ngươi trở về nói với Huyết Đồ Đại Đế lo mà dạy con của mình cho tốt đi”.

“Tạm biệt, không tiễn!”

Xưa nay Dược Nghịch Mệnh không phải là người dễ gần, thái độ khi nói chuyện với Trần Trường An và khi nói chuyện với những người khác hoàn toàn khác xa nhau.

Tên nhóc đó tưởng là Bất Tử Đan Đế này dễ ăn hiếp lắm sao?

Năm xưa khi Huyết Đồ Đại Đế tới đây cũng phải cầu xin Dược Nghịch Mệnh, vậy mà giờ một tên nhãi nhép lại dám ngông cuồng như vậy ư?

“Ngươi...”

“Ngươi không sợ ta bảo phụ thân tới giết sạch người của thành Đan Đế hay sao?”, Lãnh Vô Tình tức giận hỏi.

“Thiếu chủ, không thể nói bậy!”

Nghe Lãnh Vô Tình nói vậy, ba tên tùy tùng đều giật mình, ông tổ ơi, sao ngài có thể nói ra câu đó?

“ồ?” “Giết sạch cả thành Đan Đế này à?” “Hay lắm!”


“Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Huyết Đồ Đại Đế có bản lĩnh giết sạch cả thành Đan Đế này của ta hay không”.

“Ta sẽ ở đây chờ!”

Dược Nghịch Mệnh hừ một tiếng rồi xoay người đi vào nhà. Lãnh Vô Tình thấy vậy không khỏi phẫn nộ.

Ông ta không nể mặt ta?

Ông ta dám không nể mặt con trai của Huyết Đồ Đại Đế?

“Được!”

“Vậy ngươi cứ chờ đó, nhất định ta sẽ giết sạch cả thành Đan Đế này!”

Từ nhỏ tới lớn, Lãnh Vô Tình đã bao giờ phải chịu nhiều ấm ức như vậy đâu?

Trong suy nghĩ của hắn ta, không có bất kỳ ai được phép làm trái ý mình, nếu có ai dám trái ý mình thì tất cả đều phải chết!

“Đi thôi, về nhà, ta sẽ bảo phụ thân suất lĩnh đại quân Huyết Đồ của ông ta tiêu diệt thành Đan Đế!”
 
Chương 310: C310: Ta sẽ ở đây chờ


“Giỏi hơn phụ thân ta, trở thành cường giả Đại Đế đỉnh phong”. “Người như ngươi có tư cách gì đứng đây nói này nói nọ?”

“Hiện tại ta là rồng ẩn mình chờ thời, chưa tới lúc mạnh lên đó thôi!” Tự tin!

Vô cùng tự tin!

Trần Trường An nhìn thấy trên khuôn mặt của Lãnh Vô Tình hiển hiện sự trong sáng chưa hề bị vấy bẩn, quả là một khuôn mặt tuyệt vời.

Một khuôn mặt ngây thơ, không nhiễm bụi trần, không màng chuyện đời, siêu phàm thoát tục!

Người như vậy không nên xuất hiện ở đây, không, phải nói là không nên xuất hiện trên đời này, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.

“Một đứa trẻ tốt biết bao”.

“Một linh hồn trong sáng, đơn thuần biết bao”.

“Các ngươi để hắn ta tùy ý đi lại ở bên ngoài là các ngươi đang phạm tội đấy!”

“Đáng lẽ các ngươi nên giữ hắn ta ở trong nhà mới phải, các ngươi cho hẳn ta đi ra ngoài là đang vấy bẩn hắn ta”, Trần Trường An cảm khái một câu đầy bất đắc dĩ.

Nghe Trần Trường An nói vậy, mọi người đều sững sờ, chỉ có mình Đại Hoàng là hiểu hắn nói vậy là có ý gì.


Nhất là khi Đại Hoàng nhìn thấy thái độ dương dương đắc ý của Lãnh Vô Tình sau khi nghe Trần Trường An nói xong, nó không nhịn được cười trộm.

“Tiền bối Đại Hoàng cười gì vậy ạ?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc.

“Thằng ngu kia không hiểu ý Trần Trường An nói, lại còn đứng đó dương dương tự đắc”, Đại Hoàng vừa cười vừa nói.

“Công tử nói vậy là có ý gì?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

“Rất đơn giản, ý của hản là tên nhóc này là một thằng ngu, đầu đất, ngớ ngẩn, đáng lẽ ra nên nhốt ở trong nhà, đừng có đi ra ngoài làm gì cho mất mặt”.

“Giờ thì... Ngươi hiểu chưa?”, Đại Hoàng giải thích Chuyện này...

Đại Hoàng nói xong, mọi người mới sực hiểu ra, biểu cảm tự đắc của Lãnh Vô Tình cứng đờ lại.

Hiểu lầm! Người đời hiểu lầm hắn ta!

Bọn họ có mắt không tròng, không nhìn ra hắn ta là thiên tài! Đúng vậy, nhất định là như vậy, chắc chắn là như vậy!

“Ta không thèm chấp nhặt với lũ vô tri các ngươi”.

“Ta là con trai của Đại Đế, là người có thân phận”.

“Hừ!”

Mọi người không dám chắc rốt cuộc tên Lãnh Vô Tình này chỉ đơn thuần là ngu hay là ngu một cách đơn thuần, nói tóm lại, chắc chắn đầu óc hắn ta có vấn đề.

Nhưng tên nhóc này cũng không ngu hoàn toàn, hắn ta vẫn biết với tình hình hiện tại thì bản thân sẽ chẳng được lợi lộc gì.

“Ngươi là Đan Đế đúng không?”

“Cha ta nói, chắc chắn ngươi có cách có thể giúp ta lọt vào Nhân Bảng trong vòng ba năm".

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Ta không quan tâm ngươi làm như thế nào, ta chỉ quan tâm kết quả mà thôi”. “Ngươi tự xem đó mà làm”. Xem ra Lãnh Vô Tình đã quen thói ngang ngược ở nhà, tưởng rằng mọi người

đều phải chiều theo ý mình, làm theo ý mình, cho nên nói chuyện với ai, cũng dùng giọng điệu ra lệnh.

“Ngươi trở về nói với Huyết Đồ Đại Đế lo mà dạy con của mình cho tốt đi”.

“Tạm biệt, không tiễn!”

Xưa nay Dược Nghịch Mệnh không phải là người dễ gần, thái độ khi nói chuyện với Trần Trường An và khi nói chuyện với những người khác hoàn toàn khác xa nhau.

Tên nhóc đó tưởng là Bất Tử Đan Đế này dễ ăn hiếp lắm sao?

Năm xưa khi Huyết Đồ Đại Đế tới đây cũng phải cầu xin Dược Nghịch Mệnh, vậy mà giờ một tên nhãi nhép lại dám ngông cuồng như vậy ư?

“Ngươi...”

“Ngươi không sợ ta bảo phụ thân tới giết sạch người của thành Đan Đế hay sao?”, Lãnh Vô Tình tức giận hỏi.

“Thiếu chủ, không thể nói bậy!”

Nghe Lãnh Vô Tình nói vậy, ba tên tùy tùng đều giật mình, ông tổ ơi, sao ngài có thể nói ra câu đó?

“ồ?” “Giết sạch cả thành Đan Đế này à?” “Hay lắm!”


“Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Huyết Đồ Đại Đế có bản lĩnh giết sạch cả thành Đan Đế này của ta hay không”.

“Ta sẽ ở đây chờ!”

Dược Nghịch Mệnh hừ một tiếng rồi xoay người đi vào nhà. Lãnh Vô Tình thấy vậy không khỏi phẫn nộ.

Ông ta không nể mặt ta?

Ông ta dám không nể mặt con trai của Huyết Đồ Đại Đế?

“Được!”

“Vậy ngươi cứ chờ đó, nhất định ta sẽ giết sạch cả thành Đan Đế này!”

Từ nhỏ tới lớn, Lãnh Vô Tình đã bao giờ phải chịu nhiều ấm ức như vậy đâu?

Trong suy nghĩ của hắn ta, không có bất kỳ ai được phép làm trái ý mình, nếu có ai dám trái ý mình thì tất cả đều phải chết!

“Đi thôi, về nhà, ta sẽ bảo phụ thân suất lĩnh đại quân Huyết Đồ của ông ta tiêu diệt thành Đan Đế!”
 
Chương 311: C311: Cùng lắm thì chết chứ gì


Ban đầu Huyết Đồ Đại Đế vốn đã bỏ cuộc, chấp nhận để hắn ta sống một cuộc đời bình yên cho tới cuối đời, nhưng rồi Nhân Bảng xuất hiện khiến Huyết Đồ Đại Đế không thể ngồi yên.

“Liệu có khi nào Huyết Đồ Đại Đế bảo hắn ta tới gặp ngươi là vì ông ta không hài lòng nên muốn trả hàng không?”

ồ?

Trả hàng?

Thứ này... Thứ này còn có thể trả lại được ư? “Cũng có thể”.

“Có lẽ Huyết Đồ Đại Đế cho rằng do ta làm không tốt nên con ông ta mới kém cỏi như vậy”, Dược Nghịch Mệnh cười buồn rười rượi.

Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười bất đắc dĩ. Thiếp Huyết Đồ của Huyết Đồ Đại Đế tới nhanh ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Chưa đầy nửa tháng sau, Huyết Đồ Đại Đế đã sai người mang thiếp Huyết Đồ tới.

Mặc dù đây là chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu nhưng không khỏi thiếu thấu tình đạt lý. Không ngờ Huyết Đồ Đại Đế thực sự không hề niệm tình Dược Nghịch Mệnh từng giúp mình, có thể thấy ông ta cưng chiều con trai như thế nào.

“Một năm?”

“Nghĩa là sao?”


Đọc thiếp Huyết Đồ xong, Dược Nghịch Mệnh có phần không hiểu.

Huyết Đồ Đại Đế cho Dược Nghịch Mệnh một năm, nếu như ông ta có thể cải thiện thể chất cho Lãnh Vô Tình thì thiếp Huyết Đồ sẽ được thu hồi.

Nếu như Dược Nghịch Mệnh từ chối thì một năm sau, Huyết Đồ Đại Đế sẽ suất lĩnh điện Huyết Đồ tắm máu thành Đan Đết

“Có thể thấy tuy Huyết Đồ Đại Đế không phải người biết trả ơn nhưng ông ta cũng kiêng kị ngươi”.

“Dù sao ngươi cũng là vị Đan Đế duy nhất của Thái Huyền Giới, ông ta cũng không muốn làm mất lòng ngươi”.

“Ngươi tính thế nào?”, Trần Trường An hỏi Dược Nghịch Mệnh. “Ta đã thế này rồi, lẽ nào còn phải để bản thân chịu ấm ức nữa hay sao?”

“Đừng nói là một năm, cho dù chỉ cho ta một ngày, ta cũng không buồn cân nhắc”.

“Cùng lắm thì chết chứ gì”.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Huống hồ, một năm đã đủ để ta liên hệ với một vài trợ thủ rồi”, Dược Nghịch Mệnh vừa cười vừa nói.

Trần Trường An đã đoán trước được kết quả này. Còn hẳn một năm nữa nên hẳn cũng không định nán lại đây thêm.

“Nếu vậy thì ta đi đây”.

“Một năm sau, ta sẽ trở về thành Đan Đế, ta cũng muốn xem xem Huyết Đồ Đại Đế định tắm máu nơi này như thế nào!”, Trần Trường An cười khẩy.

“Ngươi đi à?”

Trần Trường An muốn đi, Dược Nghịch Mệnh ít nhiều thấy hơi lưu luyến nhưng trên đời này, bữa tiệc nào rồi cũng tới lúc tàn, Trần Trường An vẫn còn việc của mình, không thể cứ ở đây mãi được.

“Đúng vậy, ta đã ở đây lâu quá rồi, phải đi thôi”.

“Ngươi định đi đâu?”


“Tới... Hoàng triều Phụng Thiên”.

Trần Trường An vẫn chưa quên chuyện ở hoàng triều Phụng Thiên, hiện tại đã tới lúc tính sổ chuyện năm xưa rồi.

“Được, nếu vậy thì ta không giữ chân ngươi nữa”.

“Nếu ngươi cần giúp đỡ thì cứ sai người báo tin cho ta bất cứ lúc nào”. “Yên tâm, ta không khách khí với ngươi đâu”.

“Ha ha ha, thế là đúng đấy!”

Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Trần Trường An dẫn Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi rời khỏi phủ Đan Đế.

Trần Trường An đi rồi, phủ Đan Đế yên tĩnh trở lại. Ba người bọn Dược Nghịch Mệnh nhất thời thấy không quen.

“Trung Đường”. “Tiền bối có chuyện gì dặn dò ạ?”

“Lát nữa, ta giao cho ngươi mấy phong thư ta tự tay viết, ngươi đi gửi thư giúp ta”.

“Vâng”.

Trần Trường An đã đi rồi, Dược Nghịch Mệnh cũng phải chuẩn bị cho ngày hẹn một năm sau.

Nhưng trong lòng ông ta ít nhiều vẫn thấy lo lắng, liệu những người kia có giúp ông ta chống lại Huyết Đồ Đại Đế không?

Dược Nghịch Mệnh không chắc nhưng dù sao cũng phải hỏi thử một câu. Hai tháng sau. Hoàng triều Phụng Thiên.


Khi hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi xuất hiện ở địa giới của hoàng triều Phụng Thiên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng.

Ánh sáng màu vàng kim tỏa ra khắp Thái Huyền Giới!

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra, hóa ra... Đã một năm trôi qua kể từ lần Nhân Bảng mở ra lần trước.

“Nhân Bảng cập nhật rồi!” Lập tức, toàn bộ Thái Huyền Giới chìm trong bầu không khí kích động.

Ai nấy đều muốn xem thử xem sau một năm, liệu xếp hạng trên Nhân Bảng có thay đổi gì không.

“Công tử, Nhân Bảng cập nhật rồi”. “Ngươi có căng thẳng không?” “Hơi hơi ạ!”

Trong lòng Cố Tiên Nhi hơi căng thẳng, dù sao thì... Lân Nhân Bảng mở ra lần trước, nàng ta vẫn còn đang ở trong thanh lâu.

Hiện tại, một năm đã qua, thân phận và thực lực của nàng ta đều đã hoàn toàn đổi khác.

“Ôi trời!"

“Thế nào?”
 
Chương 312: C312: Có chuyện gì vậy


Nhân Bảng cập nhật.

“Hạng nhất: Trần Vân Hiên, tuổi: Mười bảy, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ tư!”

“Hạng hai: Diệp Tri Thu, tuổi: Mười chín, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba!”

“Hạng ba: Cố Tiên Nhi, tuổi: Hai mươi mốt, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba!”

“Hạng bốn: Niếp Hạo Thiên, tuổi: Ba mươi, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba!”

“Hạng năm: Dạ Bắc Minh, tuổi: Ba mươi, tu vi: Hóa Thần Cảnh tầng thứ bat”

“Hạng sáu...”

Sau khi Nhân Bảng được cập nhật, toàn bộ Thái Huyền Giới đều bàn tán xôn xao!

Có chuyện gì vậy? Thế này là thế nào?

Chỉ mới một năm trôi qua mà Thiên Bảng đã phát sinh biến hóa lớn như vậy rồi sao?


Ba hạng đầu đều đã đổi chủ?

Trân Vân Hiên là ai? Diệp Tri Thu là ai? Cố Tiên Nhi là ai? Chưa từng nghe nói, chưa từng nghe nói!

Sôi trào!

Toàn bộ Thái Huyền Giới đều sôi trào vì chuyện Nhân Bảng cập nhật, ngựa ô, chắc chắn là ngựa ô đã xuất hiện rồi.

Hơn nữa còn là đột ngột xuất hiện, vừa tới là lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

“Ha ha ha ha, hạng nhất, Trần Vân Hiên đạt hạng nhất”.

“Đây là niềm tự hào của Bắc Vực chúng ta, niềm tự hào của Bắc Vực chúng tai"

“Hứ, niềm tự hào của Bắc Vực các ngươi cái nỗi gì, hắn ta là niềm tự hào của Tứ Vực bọn ta, là thiên tài do Tứ Vực sản sinh ra”.

“Các ngươi có biết xấu hổ hay không vậy, rõ ràng Trần Vân Hiên là người của Bắc Vực bọn ta, liên quan gì tới các ngươi chứ?”

“Hứ, tại sao bọn ta lại không biết xấu hổ chứ, các ngươi đừng quên Trần Vân Hiên là cường giả số một của Tứ Vực, là vua của Tứ Vực! Sao lại không liên quan gì tới bọn ta?”

Trần Vân Hiên là một nhân vật truyền kỳ, là một thần thoại ở Tứ Vực. Hiện tại, sau khi Nhân Bảng cập nhật, nhân vật truyền kỳ này lại được viết thêm một chương rạng rỡ mới.

Lúc này, Trần Chính Nguyên hít sâu một hơi, quả nhiên con của ông ta đã danh chấn thiên hạ, không phụ lòng bồi dưỡng của lão tổ.

Mọi người nhà họ Trần đều cảm thấy phấn khởi nhưng Trần Chính Nguyên hiểu rõ rằng, càng như vậy thì bọn họ lại càng phải cố gắng, nếu không, chẳng những bọn họ sẽ cản chân Trần Trường An mà tương tự, cũng sẽ cản chân cả Trần Vân Hiên.

Mặt khác, lúc này người của Thanh Vân Tông cũng đang hết sức cảm khái. Chỉ mới mấy tháng trôi qua kể từ lần hội võ Thanh Vân lần trước.

Vậy mà Diệp Tri Thu đã tiến thẳng từ Thần Thông Cảnh tầng thứ năm lên Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba, hơn nữa còn xếp hạng hai trên Nhân Bảng.

Không một ai chất vấn tính chính xác của Nhân Bảng, bởi nó được thiên đạo tạo ra, ai dám to gan chất vấn thiên đạo?


“Thật không ngờ chỉ mới mấy tháng mà tu vi của Diệp Tri Thu đã đột phá tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba. Nếu vậy thì hai năm nữa, khi Nhân Bảng kết thúc,

không biết tu vi của hắn ta sẽ đạt tới đẳng cấp nào?”

“Đáng sợ thật, thật là đáng sợ, tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều thiên tài như vậy chứ?”

“Lế nào các ngươi không phát hiện ra à? Danh sách hai mươi người đứng đầu đã có sự biến động cực kỳ lớn. Ngoài bọn Niếp Hạo Thiên ra, rất nhiều người đã

rơi ra khỏi top hai mươi”.

“Ôi, Nhân Bảng đã mở ra cả một thời đại sôi nổi, e là các thiên tài đều sẽ lộ diện toàn bộ”. Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ 𝑡rở‎ lại‎ 𝑡rang‎ chính‎ (‎ TrU𝑚‎ Tru𝐲ện.𝗏n‎ )

Có người vui thì cũng có người buồn. Lúc này, sắc mặt của bọn Niếp Hạo Thiên cực kỳ khó coi. Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng chỉ mới một năm trôi qua mà bọn họ đã bị những người khác vượt mặt.

Danh xưng thiên tài độc nhất vô nhị cứ thế đổi chủ rồi ư?

“Không thể nào, chuyện này là không thể!”

“Ba người này là ai? Sao chưa từng nghe nói bao giờ? Tại sao tu vi của bọn họ lại có thể đột phá nhanh như vậy?”

“Nhất định là bọn họ đã dùng một loại phương pháp nào đó cưỡng ép đột phá. Đúng vậy, chắc chắn là vậy”.

“Hừ, bọn họ nghĩ làm vậy là có thể ngồi vững thứ hạng của mình trên Nhân Bảng ư?”


“Nhất định ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là thiên tài thực thụ”.

Niếp Hạo Thiên không tài nào chấp nhận nổi kết quả này, lại càng không tin có người có thiên phú mạnh hơn mình.

Một năm qua, hắn ta đã đột phá liên tục hai tầng tu vi, cứ tưởng như vậy là đã có thể ngồi vững ngai đầu rồi, thật không ngờ lại bị rớt xuống hạng bốn.

Sau lần Nhân Bảng cập nhật này, ba người bọn Trần Vân Hiên đều đã vang danh khắp Thái Huyền Giới nhưng cùng với đó, nguy hiểm cũng kéo tới.

Xưa nay, trận chiến thứ hạng trên Nhân Bảng vốn không chỉ đơn thuần là so bì về thiên phú mà còn cạnh tranh cả về thực lực và bối cảnh.

Có thể nói hiện tại, ba người bọn Trần Vân Hiên là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của rất nhiều người, nếu diệt trừ được ba người họ thì ba vị trí đầu bảng sẽ vô chủ.

Biến động của ba vị trí đầu bảng được mọi người bàn tán sôi nổi nên những thứ hạng xếp sau đều không được quan tâm mấy.

Trần Trường An có vẻ rất bình thản khi xem tên những người thuộc top mười nhưng Gố Tiên Nhi thì lại tỏ ra khá kích động.

Ba người đứng đầu bảng đều có mối quan hệ mật thiết với Trần Trường An nhưng trong mười người đứng đầu còn có một người là Ngô Danh Đao.
 
Chương 313: C313: Chưa từng nghe nói


Mặc dù hắn ta bắt đầu khá muộn nhưng vẫn lọt được vào top mười, dù chỉ là hạng mười mà thôi.

“Đi thôi”.

“Vâng, thưa công tử”.

Những người đi đường xung quanh có người đang mải bàn tán, có người lại nhìn lên Nhân Bảng trên bầu trời, chỉ có Trần Trường An và Cố Tiên Nhi là đi thẳng về phía trước, trông hoàn toàn khác biệt.

“Dừng lại!”

Hai người mới đi được một đoạn thì đột nhiên có tiếng quát to vang lên ở sau lưng.

Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên dẫn theo một đám thuộc hạ chạy tới, bao vậy hai người bọn Trần Trường An.

Ồ? Có chuyện gì vậy?

Trần Trường An không biết đối phương làm vậy là có ý gì.

Chẳng lẽ hắn vừa đặt chân tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên đã có người nhận ra thân phận của hắn rồi à?

Khả năng này thật sự quá nhỏ. Nhưng rồi Trần Trường An nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương.

Người trẻ tuổi cầm đầu không hề che giấu ánh mắt tham lam của bản thân, ngắm nhìn cơ thể của Gố Tiên Nhi từ trên xuống dưới!


Khá lắm! Thật là có con mắt tỉnh tường. Trần Trường An đã từng thắc mắc tại sao Cố Tiên Nhi xinh đẹp như vậy nhưng trên đường đi không hề gặp phải một tên háo sắc nào.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hiện tại cuối cùng cũng đã gặp rồi. Không thể không nói, người này quả là vừa có con mắt tinh tường lại vừa có can đảm.

Cố Tiên Nhi nhìn thấy ánh mắt của đối phương liên tục quan sát cơ thể mình, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Quả là một gã ngông cuồng to gan, sao hắn ta dám có ý đồ với mình chứ? “Khu khu!”

Có vẻ như người trẻ tuổi kia đã nhận thấy ánh mắt không vui của Cố Tiên Nhi, hắn ta ho khế một tiếng rồi chỉnh trang lại y phục.

“Thưa cô nương, vừa rồi là ta thất lễ”.

“Vừa nhìn thấy cô nương, ta đã kinh ngạc như gặp được tiên giáng trần nên mới mở miệng gọi cô nương đứng lại, mong cô nương chớ trách”.

“Ta... “Cút!”

Không đợi đối phương nói xong, Cố Tiên Nhi đã lạnh lùng quát một tiếng, khiến người trẻ tuổi kia biến sắc.

Hay lắm!

Có cá tính!

Thật thú vị!

“Lâu lắm rồi không có ai dám lớn tiếng với ta như vậy”. “Hay lắm, tuyệt vời!”

“Bản thế tử thích ngươi rồi đớ”.

“Thấy ngươi có khí chất phi phàm, tu vi cũng không yếu, chỉ băng hãy làm thế tử phi của ta đi!”

Ồ?!

Thế tử phi?

Cố Tiên Nhi không ngờ người này lại khó chơi như vậy, đã bảo cút đi rồi mà sao ngươi còn không biến đi?


“Ta không quan tâm ngươi là ai, đừng có động tới ta”.

“Ta không hứng thú làm thế tử phi gì gì đó của ngươi”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng tuyên bố.

“Hay hay hay!”

“Quả nhiên ngươi không giống những người khác. Nếu là người khác thì e là nghe thấy ta là ai đã kích động ứa nước mắt rồi. Ngươi thì khác, ngươi không giống những người kia”.

“Ngươi đúng là thế tử phi mà ta hằng ao ước”.

“Ha ha ha, ngươi tr!”

Cố Tiên Nhi chưa từng gặp người nào như vậy, so về độ mặt dày thì người này. còn dày gấp Lâm Nhược Hành trăm lần.

Lẽ nào cả đời hắn ta chưa từng bị ai từ chối ư? Đối phương càng từ chối thì hắn ta lại càng hưng phấn?

“Xin lỗi công tử, ta sẽ lập tức giải quyết việc này!”

Lúc này, trong lòng Cố Tiên Nhi cực kỳ phẫn nộ, bị người khác nhớ thương đã đành, vậy mà chuyện này còn diễn ra ngay trước mặt Trần Trường An.

“Không sao, không cần phải vội”, Trần Trường An thản nhiên nói. Công tử?

Lời Cố Tiên Nhi nói làm thế tử biến sắc, sao nàng ta lại gọi người kia là công tử, vậy nghĩa là sao? Quan hệ của bọn họ là gì?

“Tên kia, ngươi là ai?” “Tại sao nàng lại gọi ngươi là công tử?”

“Ta nói cho ngươi biết, hiện tại, nàng là thế tử phi của phủ Trấn Bắc Vương ta. Nhớ lấy, sau này gặp nàng thì phải cung kính gọi nàng là thế tử phi”.


“Nhớ chưa?” Phủ Trấn Bắc Vương? Hóa ra là thế tử Trấn Bắc Vương, chẳng trách lại kiêu căng như thế.

Tuy Trần Trường An vừa mới tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên này. nhưng hắn đã kịp biết nơi này là đất phong của Trấn Bắc Vương.

Trấn Bắc Vương cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ ở hoàng triều Phụng Thiên, từ một phạm nhân bị phán tử hình, dần dần leo lên tới tận địa vị như ngày hôm nay.

Không ngờ con trai ông ta lại kém cỏi như vậy.

“Hóa ra là thế tử phủ Trấn Bắc Vương”.

“Chưa từng nghe nói, không hề biết”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

ồ?

Chưa từng nghe nói?

Không hề biết?

“Ha ha ha!”

“Hay lắm, rất hay!”

“Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi biết!
 
Chương 314: C314: Điều này khiến những người đứng vây


Tiếng thơm của thế tử Trấn Bắc Vương nức tiếng khắp vùng này, có thể nói là danh tiếng lẫy lừng.

Thực lực của người này hết sức phi phàm, hễ hắn ta đi ra ngoài là lập tức khoanh vùng lãnh địa!

Hễ là nơi hắn ta đi qua thì trong vòng mười thước, không một ai có thể tới gần, có thể thấy thực lực của hắn ta mạnh cỡ nào!

Vậy mà hiện tại lại có người can đảm tới gần thế tử Trấn Bắc Vương? Thậm chí còn mở miệng khiêu khích?

Điều này khiến những người đứng vây xem ở đằng xa không khỏi giật mình kinh ngạc!

“Ôi, chắc là người này vừa mới tơi đây, đúng là khinh suất, khinh suất quá”.

“Xem ra hắn vẫn chưa nghe tiếng thế tử Trấn Bắc Vương rồi, đắc tội thế tử thì liệu có thể sống sót rời khỏi đây không?”

“Thôi, chúng ta chỉ cần đứng hóng chuyện là được, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, cần gì phải nhọc lòng làm gì”.

Người qua đường chỉ dám yên lặng đứng xem, không dám nói chuyện to, sợ thế tử Trấn Bắc Vương nghe được phong thanh sẽ gây khó dễ cho bọn họ.

“Một tên Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất tép riu mà cũng dám ra vẻ trước mặt ta”.

“Ngươi nghĩ là phủ Trấn Bắc Vương ta dễ ăn hiếp lắm sao?”


“Mấy người các ngươi xông lên dạy cho hắn một bài học đi”.

“Người này cưỡng ép thế tử phi, chúng ta phải cứu thế tử phi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!”, thế tử Trấn Bắc Vương tuyên bố đầy đường hoàng.

ồ? Nước sôi lửa bỏng? Cứu?

Cố Tiên Nhi suýt tức chết với thế tử Trấn Bắc Vương, mẹ kiếp, rơi vào tay. ngươi mới là nước sôi lửa bỏng đó!

“Vâng, thưa thế tử!”

Trong số các thuộc hạ của thế tử Trấn Bắc Vương có mấy người thực lực cũng không tồi, tu vi đều đạt Hóa Thần Cảnh.

Thế tử Trấn Bắc Vương ra lệnh một tiếng, mấy người kia lập tức lao tới chỗ Trần Trường An.

Thấy vậy, Trần Trường An chỉ bình thản cười một tiếng, chẳng buồn để tâm.

Ba người kia còn chưa chạy được tới chỗ Trần Trường An thì Cố Tiên Nhi đã ra tay, tốc độ rất nhanh, uy lực rất mạnh, khiến ba người kia run sợ.

Mạnh thật đấy! Ba người kia chưa kịp đánh trả thì cơ thể đã bay ra xa như con diều đứt dây.


Thế tử Trấn Bắc Vương không ngờ được rằng thực lực của Cố Tiên Nhi lại mạnh như vậy!

Nhân tài! Mẹ kiếp, đây chắc chắn là một nhân tài!

“Thế tử phi có thần công cái thế, quả nhiên là bậc phi phàm”.

“Nhà ngươi ở đâu? Giờ ta sẽ tới nhà ngươi cầu hôn”, thế tử Trấn Bắc Vương hưng phấn hỏi.

“Cầu hôn?”

“Ngươi xứng chắc?”

Cố Tiên Nhi không nhịn nổi nữa, không nói thêm tiếng nào, lập tức ra tay, nàng ta chỉ đấm một chưởng, thế tử Trấn Bắc Vương đã bị đánh bay ra ngoài.

“Thế tử!” Thấy thế tử bị thương, đám thuộc hạ biến sắc. Phen này họa lớn rồi!

“Các ngươi thật to gan, dám đả thương thế tử, nếu như thế tử có mệnh hệ gì, phủ Trấn Bắc Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi”.

“Các ngươi chờ đó, cứ chờ đó!”

Đám thuộc hạ biết bọn họ không phải là đối thủ của Cố Tiên Nhi nên không dám nán lại đây thêm, vội vàng mang thế tử về phủ trước rồi bàn bạc kế sách sau.

Cố Tiên Nhi nhớ lời Trần Trường An dạy bảo, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đang định ra tay tiếp thì Trần Trường An ngăn lại.

“Sao công tử lại ngăn ta?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc nhìn về phía Trần Trường An.

“Cứ để bọn họ chạy về đi, tiện thể dẫn đường cho chúng ta”.
 
Chương 315: C315: Tiêu rồi


“Tới thẳng phủ Trấn Bắc Vương!”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

“Vâng”.

Nghe Trần Trường An bảo vậy, Cố Tiên Nhi mới ngừng tay.

Những người qua đường đứng xung quanh thấy thế tử Trấn Bắc Vương bị đánh hôn mê bất tỉnh, ai nấy đều trố mắt, ngây người. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này.

“Tiêu rồi, chuyến này tiêu thật rồi!”

“Ai mà chẳng biết Trấn Bắc Vương cực kỳ nuông chiều cậu con trai này chứ, nếu ông ta biết con mình bị đánh, chẳng phải là sẽ nổi điên lên hay sao?”

“Thật không ngờ hai người kia lại to gan như vậy!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
4. Sắc Dịch Huân Tâm
=====================================


“Có khi bọn họ không biết Trấn Bắc Vương mạnh như thế nào đấy thôi!”

Ở một nơi khác, trong phủ Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương đang tu luyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, ông ta không khỏi nhướng mày.

“Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”, Trấn Bắc Vương nghiêm giọng hỏi.

“Bẩm... Bẩm Vương gia, có chuyện rồi!”

“Thế tử... Thế tử bị người ta đánh bị thương, vết thương rất nghiêm trọng!” Ồ?

Bị người ta đánh bị thương?

Trấn Bắc Vương biến sắc, trên người tỏa ra khí thế đáng sợ, chớp một cái, xông ra khỏi phòng.

Sau khi nhìn thấy tình trạng của cậu con trai, sắc mặt Trấn Bắc Vương hết sức lạnh giá.

“Thật to gan!”

“Dám đánh con trai ta bị thương ngay trên địa bàn của ta”. “Kẻ đó là ai?”

“Sao các ngươi không mau mau đi bắt hắn lại?”, Trấn Bắc Vương tức giận quát lớn.


Cố Tiên Nhi xuống tay không hề nương tay. Tuy hiện tại tu vi của thế tử Trấn Bắc Vương là Hóa Thần Cảnh nhưng thực lực của Cố Tiên Nhi vẫn quá mạnh so với hắn ta.

Hiện tại, vết thương của thế tử rất nghiêm trọng, gân như đã chết mất nửa mạng, tuy vết thương này không thể làm hắn ta chết nhưng muốn bình phục hoàn

toàn thì với thực lực của Trấn Bắc Vương, e rằng rất khó.

Suy cho cùng thì mỗi người một sở trường, sở trường của Trấn Bắc Vương là giết người chứ không phải là cứu người.

“Vương... Vương gia, đến, đến rồi!”

Thế nhưng đúng lúc này, một tên hạ nhân lại vội vàng chạy tới, dáng vẻ hốt hoảng của hắn ta khiến Trấn Bắc Vương hết sức bực mình.

“Vội cái gì? Cái gì đến?”, Trấn Bắc Vương nghiêm giọng hỏi. “Người đánh... Đánh thế tử bị thương tìm tới tận cửa rồi!” Ồ?

Tìm tới tận cửa?

Phen này, Trấn Bắc Vương không khỏi lấy làm lạ, tại sao đã đánh người khác. bị thương mà còn dám chủ động tìm tới tận cửa?

Chẳng lẽ tên nhóc nhà ông ta đã chọc phải nhân vật lớn nào đó rồi chăng? “Hừ, ta muốn xem thử xem rốt cuộc là ai mà lại ngông cuồng như thế”. “Vậy ngươi nhớ xem cho kĩ, cơ hội không có nhiều đâu”.

Trần Trường An đi vào nhà, bình thản nhìn Trấn Bắc Vương. Còn Trấn Bắc Vương thì ngờ vực nhìn về phía Trần Trường An.

Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Chính người này đã đánh con ông ta bị thương ư? Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất?

Trấn Bắc Vương nhíu mày, Nhân Bảng vừa mới cập nhật, với tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, chắc hẳn người này có thể lọt được vào top mười.

Người thuộc top mười Nhân Bảng ư?
 
Chương 316: C316: Đương nhiên rồi


“Ngươi là người phương nào?”, Trấn Bắc Vương cau mày hỏi. “Trần Trường An”.

Trần Trường An?

Tu vi của Trấn Bắc Vương là Bất Tử Cảnh, đương nhiên trí nhớ của ông ta khá tốt, nhưng trên Nhân Bảng hoàn toàn không có tên Trần Trường An.

Ông ta quay sang nhìn Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh Trần Trường An, nàng ta cũng rất trẻ tuổi, hơn nữa tu vi đã tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ ba.

Lạ thật, quả là lạ lùng!

Rõ ràng trong tổ hợp hai người này, Trần Trường An là người có tiếng nói quyết định nhưng tại sao tu vi của Trần Trường An lại yếu hơn?

Hắn ẩn giấu tu vi ư?

Nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Ở trước mặt ông ta, hắn không đời nào. có thể ẩn giấu tu vil

Cách giải thích duy nhất chính là lai lịch, thân phận của người này không đơn giản.

Nhưng dù có là vậy đi chăng nữa, hắn cũng đã đánh con ông ta bị thương ngay trong địa bàn của ông ta, Trấn Bắc Vương tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua chuyện này.

“Ngươi thật to gan”.

“Dám động tới con trai của ta”.


“Thậm chí còn dám đến tận phủ Trấn Bắc Vương này, ngươi không sợ mình không thể rời khỏi đây à?”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng hỏi.

“Sợ ư? Nếu sợ thì ta đã không tới đây rồi”.

“Hay lắm, quả là to gan!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Rốt cuộc là vì lý do gì mà thế tử lại nảy sinh xung đột với bọn họ?” Trấn Bắc Vương hỏi tên thuộc hạ đứng cạnh mình.

Tên thuộc hạ không dám giấu giếm, thuật lại đầu đuôi sự việc. Sau khi nghe xong, Trấn Bắc Vương nhíu mày nhìn Cố Tiên Nhi. “Quả là không tồi”.

“Chỉ có điều xuống tay hơi tàn nhẫn một chút”.

“Nhưng như vậy cũng không sao, sau này gả tới phủ Trấn Bắc Vương rồi từ từ dạy lại cũng được”.

Ồ? Ý gì vậy?

Cố Tiên Nhi nghe vậy không khỏi ngẩn người. Chẳng trách thế tử Trấn Bắc Vương lại là người như vậy, hóa ra là phụ thân của hắn ta cũng chẳng khác gì.

“Ngươi đánh con trai ta bị thương, còn định làm như không hề có chuyện gì xảy ra hay sao?”


“Ta không quan tâm các ngươi là ai, nếu con trai ta đã ưng ngươi thì bất kể ngươi có đồng ý hay không, ngươi cũng nhất định phải gả cho thằng bé”.

“Nếu không, ta đảm bảo các ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng tuyên bố.

“Ta có thể hỏi ngươi mấy câu không?”

Trần Trường An đột nhiên lên tiếng làm Trấn Bắc Vương giật mình, hỏi mấy câu ư? Ngươi chạy tới đây là để hỏi mấy câu à?

“Được, ngươi hỏi đi”.

“Danh hiệu Trấn Bắc Vương của ngươi là do hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên phong cho đúng không?”

“Đương nhiên rồi”.

“Ngươi có quan hệ thế nào với hoàng thất?”

“Bệ hạ đối đãi với ta thân thiết như tay với chân”.

“Hay lắm, nói cách khác, nếu như hoàng triều Phụng Thiên xảy ra chuyện thì chắc chắn ngươi sẽ không bàng quan đúng không?”

Nghe vậy, Trấn Bắc Vương ngờ vực nhìn Trần Trường An, hắn hỏi vậy để làm gì?

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi không tin chuyện này hay sao?”

Trong lòng Trấn Bắc Vương không khỏi suy đoán, phải chăng tên nhóc này là do hoàng thất phái tới thăm dò xem mình có hai lòng hay chăng?

“khá lắm”.

“Nếu vậy thì ta cũng không việc gì phải khách khí nữa!”
 
Chương 317: C317: Hỏi mấy cái này làm gì


Trần Trường An chưa từng cho rằng mình là người tốt, dù sao phương châm của hắn cũng là nhổ cỏ tận gốc, không chừa một ai.

Nhưng Trần Trường An cũng không phải là người hiếu sát, người nào đáng giết thì hắn sẽ không bỏ qua nhưng xưa nay hắn không giết người tùy hứng.

Lần này Trần Trường An tới hoàng triều Phụng Thiên chỉ có một mục đích duy. nhất, đó chính là tiêu diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên.

Trấn Bắc Vương là Vương gia của hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên cũng thuộc vào hàng ngũ này. Dù cho hôm nay thế tử không kiếm chuyện thì Trần

Trường An cũng sẽ vẫn tới vương phủ.

Tuy vậy, Trần Trường An vẫn muốn xem thử xem rốt cuộc Trấn Bắc Vương có quan hệ thế nào với hoàng thất Phụng Thiên.

Trần Trường An vốn định bụng nếu như quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất khá tệ thì hắn sẽ dụ dỗ người này tạo phản.

Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện thế tử Trấn Bắc Vương. Có điều cuối cùng kết quả cũng không đổi!

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”


“Hỏi mấy cái này làm gì?”

“Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Trấn Bắc Vương càng ngày càng tin rằng mục đích Trần Trường An tới đây không hề đơn giản, phải chăng hoàng thất thực sự nghỉ ngờ ông ta ăn ở hai lòng?

Nhưng xưa nay ông ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối, tại sao lại như vậy? “Ngươi muốn biết ta là ai phải không?”

“Một ngày sau, ngươi dẫn Trấn Bắc quân của ngươi ra ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, ta sẽ cho ngươi câu trả lời”.

Nói xong, Trần Trường An xoay người rời đi khiến người của phủ Trấn Bắc Vương hết sức lo lắng.

“Vương gia, cứ... Cứ để hẳn đi như vậy sao ạ?”

“Đúng vậy ạ, kẻ này cả gan làm loạn, lại dám đánh thế tử bị thương, không thể để hắn đi khỏi đây như vậy được”.

“Vương gia...” “Đủ rồi!" “Lai lịch người này không rõ, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn tính giở trò gì!”


“Truyền lệnh của ta, Trấn Bắc quân chuẩn bị xuất phát, ngày mai đi theo ta tới dạy cho tên Trần Trường An này một bài học!”

“Vâng, thưa Vương gial”

Trần Trường An nghênh ngang dẫn theo Cố Tiên Nhi bước vào phủ Trấn Bắc Vương, rồi lại nghênh ngang rời đi, khiến đám đông đứng hóng hớt không khỏi ngơ ngác.

Có chuyện gì vậy?

Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tại sao hắn đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương mà vẫn còn có thể lành lặn rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương?

Tụ Tiên Lâu.

“Các ngươi không biết đâu, tên Trần Trường An này rất to gan”.

“Người dân ở đây làm gì có ai dám động tới thế tử chứ? Vậy mà hắn không chỉ ra tay với thế tử mà còn đánh thế tử trọng thương, xem chừng bị thương rất nặng”.

“Có điều không thể phủ nhận là nữ tử đi cùng với Trần Trường An thực sự đẹp như tiên giáng trần, thực lực lại phi phàm, xem ra lai lịch của hai người này cũng

không hề tầm thường”.

“Chỉ tiếc là bọn họ đã đắc tội với Trấn Bắc Vương, lại còn cả gan xông vào phủ Trấn Bắc Vương”.
 
Chương 318: C318: Trần trường an


“Chậc chậc chậc, e là đứng đi vào, năm...” “Nói tiếp đi chứ, rồi sao?” “Ngươi kể tỉ mỉ lại xem, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngươi đừng có ngẩn người nữa, chẳng lẽ là rượu không ngon hay là đồ ăn không ngon?”

Người đang thong thả thuật lại mọi chuyện đầy hăng say bỗng sững người lại khiến những người khác khó chịu.

“Trần... Trần Trường An?” ờ?

Trần Trường An?

“Trần Trường An thì sao?” “Đến... Đến đây!”

Ngay khi nhìn thấy Trần Trường An bước vào đây, người kể chuyện lập tức sững người.

Tại sao hẳn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn không chết ở phủ Trấn Bắc Vương ư?

“Đến? Đến đâu?”


“Hắn... Hắn chính là Trần Trường An”.

“Cái gì? Hắn còn sống?”

Đám đông đồng loạt nhìn về phía Trần Trường An, không ai ngờ rằng người mà bọn họ tin rằng đã chết chắc rồi lại có thể nghênh ngang xuất hiện ở Tụ Tiên Lâu.

Trần Trường An liếc nhìn đám đông nhưng chẳng hề để tâm, suy cho cùng, những người như thế này có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.

Mãi tới khi Trân Trường An đã đi vào trong phòng riêng rồi, mọi người mới hoàn hồn.

Người nào người nấy bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều hoài nghỉ phải chăng người kể chuyện vừa rồi chỉ đang nói khoác?

“Mẹ kiếp, không phải ngươi kể là Trần Trường An đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương hay sao? Sau đó hắn còn chạy tới phủ Trấn Bắc Vương nữa cơ mà? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?”

“Ta biết ngay là ngươi nói hươu nói vượn mà, không ngờ ngươi lại dám lừa ăn, lừa uống ở chỗ bọn tal”

“Mẹ kiếp, ông đây không mời ngươi bữa này nữa!” “Các ngươi... Các ngươi nói bậy, ta không nói điêu, chuyện này đâu phải chỉ mình ta nhìn thấy, nếu không tin thì các ngươi ra ngoài hỏi thăm mà xem có đúng là như vậy hay không”.


“Làm sao ta biết được vì sao hắn lại sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương chứ”.

“Các ngươi đừng có chối, đã nói trước là các ngươi mời cơm rồi”.

Thấy người này không có vẻ gì là đang nói dối, trong lòng mọi người đều lấy làm lạ, nếu điều này là thực mà người kia lại vẫn còn sống tới tận giờ thì rốt cuộc. thân phận của hắn là gì?

“Mẹ kiếp, e là người có thể khiến Trấn Bắc Vương lựa chọn không ra tay hẳn là phải có chống lưng rất mạnh”.

“Có khi nào là người của hoàng thất không?”

“Không thể nào, nếu như là người của hoàng thất thì đã chẳng phát sinh những chuyện này”.

“Vậy thì là ai?”

“Ta biết thế mẹ nào được”. . Ra‎ chươ𝑛g‎ 𝑛ha𝑛h‎ 𝑛hấ𝑡‎ 𝑡ại‎ {‎ T𝘳UmT‎ 𝘳𝓾yệ𝑛﹒v𝑛‎ }

Ở trong phòng riêng, Cố Tiên Nhi cũng rất tò mò về những gì Trần Trường An đã làm. Tại sao hắn không ra tay luôn ở phủ Trấn Bắc Vương mà lại cho đối phương thêm một ngày?

“Công tử, mục đích ngài làm vậy là gì vậy?”

“Không có gì đâu, chẳng qua ta không thích phiền phức nên mới bảo ông ta tập trung mọi người lại để ta đỡ mất công đi khắp nơi đi tìm thôi”, Trần Trường An cười nhạt.
 
Chương 319: C319: Ngày mai


“Ngài định tiêu diệt toàn bộ Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân à?”

“Nếu vậy thì hoàng triều Phụng Thiên chắc sẽ phát hiện ra phải không?”

Phát hiện ra?

Trần Trường An mỉm cười, nói: “Ta tới đây là để đòi nợ, đây chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi”.

“Trước nay ta vốn không hề định giấu giếm hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên”.

“Ta muốn cho bọn họ nghe thấy, nhìn thấy ta tiêu diệt đám thuộc hạ này như thế nào”.

“Tiên Nhi, ngươi phải nhớ răng, người không động đến ta thì ta cũng không. động đến người nhưng nếu người động đến ta thì ta phải trả lại gấp trăm lần!”

“Đáng lẽ ra Ân Thiên Tử không nên giết bạn của ta!”


Trần Trường An không có nhiều điều tối kị nhưng Ân Thiên Tử lại đụng trúng vào điều tối kị của hắn.

Năm đó, Ngô Danh Đao vì hắn mà chết. Mặc dù hiện tại đã tìm được chuyển thế của hắn ta nhưng trong lòng Trần Trường An chưa từng cho qua chuyện này.

Khi Trần Trường An quyết định trả thù, hắn nhất định sẽ làm thật mạnh mẽ, thật điên cuồng!

“Vốn ta còn tưởng là công tử sẽ tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên cơ. Xem ra ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi”.

Cố Tiên Nhi biết Trần Trường An đến hoàng triều Phụng Thiên để làm gì nhưng nàng ta cho rằng Trần Trường An sẽ chỉ lật đổ triều đình, tiêu diệt hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên mà thôi.

Hiện giờ xem ra, điều Trân Trường An muốn làm phức tạp hơn nàng ta nghĩ nhưng hiệu quả trả thù chắc là cũng sẽ tàn khốc hơn.

Bọn họ sẽ đi từng bước một hướng tới chỗ diệt vong trong sự phẫn nộ, khủng hoảng, bất lực!

“Ngươi biết vì sao bước đầu tiên ta lại chọn tới đất phong của Trấn Bắc Vương rồi chứ”.

“Ta muốn tặng trước một phần quà cho hoàng triều Phụng Thiên”.

“Hơn nữa... Chúng ta còn phải đợi Đại Hoàng một thời gian. Nếu tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên thì e là Đại Hoàng không về kịp”, Trân Trường An thản nhiên nói.

“Tiền bối Đại Hoàng phải mất bao lâu mới bắt kịp chúng ta?”

“Ngô Danh Đao thì dễ tìm rồi nhưng Lâm Tương Liễu lại khá rắc rối, chắc phải tốn kha khá thời gian”.

“Với tốc độ của Đại Hoàng, chắc phải khoảng một, hai tháng mới tới được đế đồ”.


“Đến lúc đó, chúng ta sẽ hội họp ở đế đô!”

Sau khi rời khỏi thành Đan Đế, Đại Hoàng không tiếp tục đồng hành với Trần Trường An mà được hẳn sai đi tìm kiếm Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao, đưa hai người họ tới đế đô của hoàng triều Phụng Thiên.

Trần Trường An đã từng hứa sẽ cho Lâm Tương Liễu đi cùng tới đó, còn về phần Ngô Danh Đao, Trần Trường An muốn để hắn ta tận mắt nhìn thấy hoàng triều Phụng Thiên bị hủy diệt.

“Công tử, tại sao Trấn Bắc Vương lại nghe lời như vậy?”

“Liệu ngày mai ông ta có dẫn Trấn Bắc quân tới không?”

Cố Tiên Nhi không hiểu nổi, dù sao đi nữa, Trấn Bắc Vương cũng là cường giả cấp bậc Bất Tử Cảnh, dù Trần Trường An rất mạnh nhưng cảnh giới hiện tại của

hắn chỉ mới tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.

Đáng lẽ ra không đời nào Trấn Bắc Vương lại để cho Trần Trường An thoải mái đến rồi đi như vậy mới phải. Thế mà sự thực lại là như vậy.

“Những lời ta hỏi ở phủ Trấn Bắc Vương không chỉ đơn giản là hỏi thăm”. “Thứ nhất, ta hỏi là để biết quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất”.


“Thứ hai, ta hỏi là để Trấn Bắc Vương sinh lòng nghỉ ngờ, không dám tùy tiện ra tay”.

“Thứ ba, ta muốn làm ông ta tò mò, như vậy ông ta sẽ làm theo lời ta nói, bởi vì ông ta muốn xem thử xem ta là ai, ta muốn làm gì”.

“Đôi khi, con người chính là vậy đấy”.

“Dù cho ông ta rất muốn gi ết chết ta ngay tại trận nhưng ông ta lại buộc lòng phải để ta sống thêm một ngày”.

“Hôm nay, chúng ta hãy nghỉ ngơi một đêm thật tử tế”.

“Ngày mai, ta sẽ tặng cho hoàng triều Phụng Thiên một món quà lớn!”

“Vâng, thưa công tử!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top