Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 265


Chương 265


“Tôi muốn… giữ chú chó lại”


Từ khi biết được thân phận của Quan Triều Viễn, Tô Lam hôn êm thấy “HN đàn ông ‘NN \ ô Không phải người’ehồng nhắn tin với cô qua.wechat, cũng không phải A Khanh cười đùa cợt nhả kia.


Cứ cảm thấy anh giống như một người khác mà cô không hề quen biết.


Cứ khiến Tô Lam phải hơi thận trọng.


“Tôi không đồng ý”


“Anh..”


Không đồng ý còn chạy đến thư phòng bàn bạc cái quái gì chứ?


“Nếu cô cầu xin tôi, có phải nên có thái độ của người đang cầu xin không, hả?” Quan Triều Viễn hất cằm lên.


“Vậy anh muốn tôi có thái độ gì?”


‘Vốn Quan Triều Viễn đang dựa lên bàn làm việc, Tô Lam lại đứng ở gần cửa.


“Ít nhất cũng lại gần tôi chút”


Tô Lam tiến lên vài bước.


Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng.


“Xem ra cô không có thành ý, vậy hôm nay không cần bàn nữa”


“Đừng đừng đừng!” Tô Lam nhanh chóng tiến lên vài bước, đứng cách Quan Triều Viễn chỉ một bước chân.


Quan Triều Viễn duỗi tay kéo một cái, ôm lấy eo Tô Lam, trực tiếp kéo cô vào lòng mình.


“Như này mới đủ gần!”


Tô Lam vùng vẫy một lúc, không thoát ra được.


“Anh buông ra! Như này sao mà nói chuyện được?”


“Tôi thích nói chuyện thế này”


Thấy nụ cười đùa giỡn với đời trên mặt Quan Triều Viễn, trong lòng Tô Lam sụp đổ.


Cái tên lưu manh này!


“Rốt cuộc làm thế nào anh mới chịu cho tôi nuôi chú chó kia?” Tô Lam không dám nhìn thẳng vào mắt Quan Triều Viễn.


Đôi mắt kia thật sự quá quyến rũ, lại thêm nụ cười tà mị kia của anh nữa.


Quả thật là tên yêu nghiệt!


“Khiến tôi vui, tôi sẽ cho cô nuôi.”


“Vậy… Làm thế nào anh mới vui?”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam, thuận thế xoay người lại, đẩy người Tô Lam lên, Tô Lam liền nằm thẳng lên bàn làm việc.


VÀ Quan Triều Viễn thuận thế hạ người xuống.


“Hình như chúng ta chưa từng thử làm ở trên bàn” Khóe môi anh vẽ nên một đường cong tà mị.


“Quan Triều Viễni Cái tên biến thái nhà anhl” Tô Lam ra sức vùng vây, nhưng không thể lay động Quan Triều Viễn chút nào.


“Tôi biến thái, cô phải biến thái cùng tôi, ai bảo cô là vợ tôi chứ, hả?”


“Anh buông tôi ra!”


Một tay của Quan Triều Viễn duỗi về phía sau lưng Tô Lam, nắm lấy dây áo lót của cô.
 
Chương 266


Chương 266


Thế nhưng, anh ngây người, không biết cởi thế nào!


Dứt khoát, dùng sức xé ra.


“Tạch” một tiếng.


Dây bị đứt bật ngược lại lưng Tô Lam, truyền đến tiếng kêu thảm thiết.


“Cái tên biến thái nhà anh! Mau buông tôi raI”


Ngay khi hai người đang giằng co, bỗng giọng nói của Tô Kiêm Mặc vọng vào từ bên ngoài.


“Chị, chị về rồi sao? Chị đang ở đâu thế?”


Chắc là đã lâu không gặp chị, Tô Kiêm Mặc cũng khá hưng phấn.


Mắt Tô Lam liền trợn to, nếu dáng vẻ này của cô và Quan Triều Viễn bị Tô Kiêm Mặc nhìn thấy…


Cô vô thức ngước mắt nhìn ra ngoài cửa.


Gay rồi!


Cô không khóa cửa!


Thật là tự đào hố chôn mình!


Dường như Quan Triều Viễn cũng đoán ra được ý nghĩ của Tô Lam.


“Ồ… Thì ra chưa khóa cửa à, rất tốt, lát nữa để em trai cô vào, vừa đẹp nhìn thấy một màn hoạt sắc sinh hương @”


“Anh… Quan Triều Viễn, anh đừng có quá đáng!”


Quan Triều Viễn hắng giọng, hét vọng ra ngoài: “Trong thư phòng!”


Đôi mắt của Tô Lam càng trợn to hơn!


“Quan Triều Viễnt Rốt cuộc anh muốn thế nào?”


“Chẳng muốn thế nào cả, đêm nay cô phải chủ động lấy lòng tôi trên giường, khiến tôi hài lòng, tôi sẽ cho cô nuôi chó”


“Anh nằm mơ đi!”


Muốn cô lấy lòng anh, da mặt cô mỏng như thế, sao có thể làm ra loại chuyện này?


Quan Triều Viễn bĩu môi.


“Vậy không cần bàn bạc nữa, tôi nghe tiếng bước chân, em cô sắp lên đến nơi rồi, hai người chúng ta có cần đổi tư thế không?”


“Anh..”


Tô Lam nín thở, tiếng bước chân của Tô Kiêm Mặc.


ngày càng gần.


“Mau quyết định đi, bằng không, tôi sẽ muốn cô ở đây”


Bàn tay của Quan Triều Viễn trượt xuống thắt lưng của Tô Lam.


Nếu không có gì bất ngờ, anh hơi dùng sức một chút, kết cục của chiếc thắt lưng này cũng sẽ giống với áo lót, chớp mát liền đứt ngay!


“Ba..”


Quan Triều Viễn bắt đầu đếm ngược.


Tiếng bước chân cũng ngày càng gần.


Tô Lam nhìn khuôn mặt như ác ma của Quan Triều Viễn, bỗng hoang mang.
 
Chương 267


Chương 267


Người đàn ông này không phải người bình thường, chuyện gì anh cũng làm ra được.


Nếu không đồng ý với anh, vậy chắc chắn…


“Hai…”


Mồ hôi của Tô Lam chảy xuống, hai người một trên một dưới, duy trì tư thế như vậy.


“Tôi đồng ý!”


Ngay khi Quan Triều Viễn đếm đến “một”, Tô Lam liền đồng ý.


Cô đau khổ nhắm mắt lại.


Quan Triều Viễn nhếch môi cười.


“Xin lỗi, tôi đã đếm đến một rồi, lời vừa rồi đã không được tính nữa!”


“Anh… Rõ ràng chúng ta nói cùng lúc!”


“Vậy sao? Tôi không nghe thấy”


“Anh chơi xấu!”


Quả thật Tô Lam bị tên đàn ông này chọc tức hộc máu!


Chưa từng thấy ai trêu chọc người khác như vậy!


“Đây là địa bàn của tôi, đương nhiên tôi nói mới tính, hơn ữ đồng ý với tôi, nghe lời, tôi nói muộn rồi thì là muộn rồi”


Quan Triều Viễn võ mặt Tô Lam.


“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”


Khuôn mặt của Tô Lam nhịn đến đỏ bừng, thấy Tô Mặc Kiêm sắp đi vào rồi.


“Không chỉ tối nay phải lấy lòng tôi, sau này, mỗi tối, tôi hy vọng cô có thể lấy lòng tôi, phục vụ tôi tử tế”


Ngày càng tệ hơn!


Ai cũng không phục, chỉ phục vị trước mặt này!


“Quan Triều Viễn, anh đừng có vô sỉ quá!”


“Vẫn ổn” Quan Triều Viễn khẽ cười.


Bất luận Tô Lam nói gì, dường như đều không thể khiến anh tức giận.


“Được, tôi đồng ý với anh!” Tô Lam xoay đầu sang một bên.


“Ngoan”


Đương nhiên anh sẽ không dùng tư thế này mà đón Tô Kiêm Mặc, mặc dù anh cảm thấy như này quá kích thích, nhưng cũng không cần thật sự diễn một màn AV cho người khác xem!


Anh cũng không phải diễn viên nam phim đen! Vợ anh cũng không phải diễn viên nữ phim đen!


“Mau kéo tôi dậy, Kiêm Mặc sắp vào rồi!”


“Đợi chút nữa, tôi thích tư thế này!”


“Thích cái đầu anh ý, eo của tôi gắp gãy rồi!”


Khuôn mặt Tô Lam lộ ra vẻ đau đớn.


Quan Triều Viễn nhíu mày.


Ở bên ngoài, Tô Kiêm Mặc đã lên đến tầng ba, đang đi về phía thư phòng.


Trên mặt cậu vẫn mang nụ cười ngây thơ như trước, vì đi du lịch, đã lâu rồi cậu chưa gặp chị của mình, ngược lại gần đây ở với anh rể khá ổn.


Biết Tô Lam về nhà, Tô Kiêm Mặc vô cùng hưng phấn.
 
Chương 268


Chương 268


Thấy cửa thư phòng khép hờ, Tô Kiêm Mặc cười.


“Chị, anh rể, em vào nha!” Nói rồi, Tô Kiêm Mặc trực tiếp đẩy cửa đi vào.


Quan Triều Viễn cũng không ngờ Tô Kiêm Mặc lại đi nhanh như vậy.


Anh còn muốn đùa Tô Lam một lúc nữa!


Kết quả tên nhóc này chuẩn bị đẩy cửa ra.


Tô Lam đau khổ nhắm mắt lại, gay go!


Xong rồi!


Em cô còn là đứa nhỏ đấy!


(*) Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.


Tô Kiêm Mặc đẩy cửa đi vào.


Thấy hai người trước mặt, trước tiên là ngây người.


Sau đó, cậu quay đầu đi.


“Chị, anh rể”


Chỉ thấy hai người đã sóng vai đứng bên cạnh bàn làm việc, một tay Quan Triều Viễn ôm lấy Tô Lam.


Trên thực tế, là một tay anh đặt ở phía sau Tô Lam, giữ lấy dây áo lót đã đứt của cô.


Bằng không, áo lót này sợ là…


Trong mắt Tô Kiêm Mặc, Quan Triều Viễn đang ôm Tô Lam, dáng vẻ rất thân mật.


“Hai người thật ân ái nha”


“Ha ha…”


Cũng thật ân ái, chỉ thiếu điều rút vũ khí đánh nhau nữa thôi!


Tô Lam cười mỉa mai.


“Đúng vậy, anh rể em rất yêu chị” Khi nói lời này, thậm chí Tô Lam còn nghiến răng nghiến lợi.


“Khó trách nha, chị quay về còn không biết đường tìm em: “Sao có thể chứ?”


Tô Lam đang chuẩn bị cử động, phát hiện bản thân không thể động đậy, Quan Triều Viễn còn tóm áo lót của cô!


Chỉ là, vừa rồi tốc độ của Quan Triều Viễn quả thật nhanh đến mức đáng kinh ngạc, cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã đứng thẳng rồi!


Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.


“Kiêm Mặc, chị mang về một con Chihuahua, để ở trên gác xép.”


“Thật sao?” Mắt Tô Kiêm Mặc liền sáng lên: “Vậy em đi xem xem!”


Nói rồi, Tô Kiêm Mặc nhanh chóng ra ngoài.


“Em chạy chậm chút! Đừng vội!”


Coi như cũng đẩy Tô Kiêm Mặc đi chỗ khác rồi, Tô Lam thở phào một hơi.


“Còn không buông ra!” Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.


Hai tay Quan Triều Viễn vừa buông ra, dây áo co dãn lập tức bản ngược vào lưng Tô Lam.


“Anh làm gì thế?”


“Là cô bảo tôi buông ra, còn trách tôi?”


Quả thật Tô Lam bị tức đến nổ phổi!
 
Chương 269


Chương 269


Cô liền nắm lấy áo lót của mình: “Còn anh ý!”


“Đừng quên ước hẹn tối nay của hai chúng ta nha!” Quan Triều Viễn chớp mắt hư hỏng.


Tô Lam cắn chặt răng, nhanh chóng chạy ra ngoài, cô phải về thay áo lót trước mới được!


Trong nhà có một con Chihuahua, khiến Tô Kiêm Mặc vui chết đi được.


Tô Lam thay xong quần áo rồi lên tầng, thấy Tô Kiêm Mặc đang đút xúc xích cho Chihuahua.


Mắt cô không khỏi ươn ướt.


Quan Triều Viễn không biết xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào.


“Có gì vui chứ? Còn vui hơn sư tử, hổ, sói sao?”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn như đang nhìn “quái vật”.


“Kiêm Mặc rất thích chó, khi còn nhỏ từng nuôi một con chó cỏ, sau bị Tô Nhược Diệu ép uống rượu tới chết, nó đau lòng rất lâu, rất lâu, có một lần tôi nhặt về một con chó cỏ tặng cho nó, kết quả nó trực tiếp mang đi tặng, nó nói, chỉ cần chúng tôi còn ở nhà một ngày, nó sẽ không nuôi chó nữa, vì có nuôi, cũng sẽ bị người nào đó hại chết”


Sau này, họ bị đuổi khỏi nhà, Tô Lam cũng từng nghĩ muốn nuôi chó, nhưng cô sống ở khu Rainbow bên này, Tô Kiêm Mặc lại sống trong trường, quả thật không có ai trông, nghĩ rồi lại thôi.


Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng hiểu, vì sao rõ ràng biết anh không có lòng tốt, cô vẫn muốn bàn bạc chuyện nuôi chó với anh.


“Chị, chú chó này có tên không?” Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu hỏi.


“Chưa có, em đặt tên cho nó đi”


“Nó là một con chó cái, lại là Chihuahua, gọi nó là Cát Tường “Phèn thế” Quan Triều Viễn lầm bầm một câu.


Tô Lam liền giãm lên chân anh một cái.


“Vậy gọi Cát Tường đi, em thích là được!”


Nói xong, Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn rồi rời đi.


Thế nhưng, cái gì đến thì vẫn đến.


Điều kiện vô sỉ mà Tô Lam đồng ý với Quan Triều Viễn, tối nay nhất định cô phải chủ động lấy lòng anh, hơn nữa còn phải phục vụ anh tử tết Ngồi trên giường, Tô Lam bắt đầu căng thẳng.


Thường ngày hai người làm chuyện này, đều là do Quan Triều Viễn chủ động, một người phụ nữ như cô, da mặt còn mỏng, đừng nói là chủ động, thường ngày khi Quan Triều Viễn chủ động, cô đã cực kì xấu hổ, đến kêu cũng không dám kêu thành tiếng.


Tô Lam cứ rung chân, xoa tay mãi, như sắp gặp đại quân của địch.


Bỗng cửa mở ra.


Tô Lam run bắn người, nhìn Quan Triều Viễn đi vào.


Quan Triều Viễn trực tiếp khóa cửa lại.


Nụ cười trên mặt vô cùng sáng láng.


“Có phải có thể bắt đầu rồi không?”


Tô Lam liền bật lên như lò xo.


“Tôi đi tắm trước”


“Không phải cô đã tắm rồi sao?”


Lúc này Tô Lam mới nhớ ra, vừa về nhà cô đã tắm rồi.


“Vậy… Anh đi tắm trước đi”
 
Chương 270


Chương 270


Quan Triều Viễn nhếch khóe miệng cười: “Tôi vừa về đã đi tắm rồi”


Tô Lam đau khổ nhắm mát lại, xem ra không trốn được.


“Tôi không biết…”


“Không sao, tôi dạy cô” Quan Triều Viễn ngoắc tay về phía Tô Lam: “Lại đây”


Tô Lam chỉ đành đánh liều đi tới, mặc dù số lần hai người làm tình cũng không ít, thế nhưng cô vẫn căng thẳng!


Đi tới đứng trước mặt Quan Triều Viễn.


“Cởi đồ của tôi trước”


Tô Lam nghĩ, vẫn nên cởi từng cúc áo của Quan Triều Viễn, nhưng vị này đúng thật là ông lớn!


Khi cởi đồ, vậy mà không hề động đậy, hoàn toàn để cô cứng rắn lột đồ xuống.


“Bên dưới không cởi sao?”


Tô Lam hít hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn nửa người dưới của Quan Triều Viễn, lập tức quay đầu đi, mặt đỏ tía tai.


“Tự anh cởi có được không?”


“Hả? Nói lại lần nữa xem” Quan Triều Viễn đúng là ông lớn mà.


Trong lòng Tô Lam mắng Quan Triều Viễn từ đầu đến chân một lượt, cởi thắt lưng của anh ra, kéo quần anh xuống.


“Còn nữa”


Còn sót lại chiếc quần lót…


Tay của Tô Lam vừa chạm vào eo của Quan Triều Viễn.


“Cởi của cô đi”


Tô Lam như trút được gánh nặng, quay người lại cởi đồ của mình.


Một chiếc, lại một chiếc.


Động tác của cô thật sự chậm như cảnh quay chậm phim điện ảnh.


Quan Triều Viễn đi tới, dùng tay xé ra, “soạt” một tiếng.


“Anh lại xé đồ của tôi! Anh có biết anh xé hỏng bao nhiêu quần áo của tôi rồi không? Anh đền cho tôi!”


Vốn cô đã nghèo, tiền tiêu vào quần áo trong khoảng.


thời gian này đã vượt kế hoạch cực kì nhiều!


Quan Triều Viễn thuận thế ôm lấy Tô Lam từ phía sau.


“Mua đồ mới cho cô”


Ngày hôm sau Quan Triều Viễn nửa nằm nửa ngồi trên giường, lộ ra nửa thân trên trần tụi, cơ bắp vẫn săn chắc như cũ, nhìn người nào đó đang ngủ rất say bên cạnh, khỏe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười xán lạn.


Đêm qua, có thể gọi là hoàn mĩ.


Dưới sự hướng dẫn của anh, cô nhóc ngại ngùng, nhưng chính dáng vẻ ngại ngùng đó thật sự khiến đàn ông muốn ngừng mà không ngừng được.


Đêm qua, anh hết sức thỏa mãn.


Anh cúi người xuống, khẽ xoa đầu Tô Lam, Tô Lam âm ừ một tiếng, xoay người lại, duỗi tay ôm lấy cánh tay anh.
 
Chương 271


Chương 271


Quan Triều Viễn cười, chỉ đành nằm trở lại, mặc cho cô ôm lấy cánh tay mình.


Anh duỗi tay véo má cô, lại véo mũi cô, rồi véo cằm cô.


“Tô Lam, dậy thôi”


Thấy cô không hề phản ứng lại, Quan Triều Viễn sán đến gần tai cô, khẽ thổi một hơi.


Tai của người phụ nữ này cực kì mẫn cảm!


Tô Lam lập tức rụt cổ lại, tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Quan Triều Viễn phóng to trước mắt.


“A! “Dậy thôi, đưa cô đến chỗ này hay cực”


Tô Lam phản ứng lại, lập tức mặt đỏ tía tai, kéo chăn che kín đầu!


Thật mất mặt!


Tối qua, hai người họ…


Quả thật là xấu hổ chết mất!


Cái tên đàn ông thối này!


Quan Triều Viễn kéo chăn, lộ ra đầu của Tô Lam.


“Cô còn chưa mặc đồ, nếu cô còn không dậy, tôi sẽ…”


“Dậy! Dậy ngay đây!”


Tô Lam lập tức đầu hàng, cô không muốn chơi với lửa!


Dẫn lửa thiêu thân!


“Ngoan”


Tô Lam quay đầu sang một bên, đến hai tai cũng đỏ bừng.


“Tối qua miễn cưỡng coi như đạt chuẩn, sau này còn cần cố gắng hơn” Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam rất thân mật, rồi vén chăn xuống giường.


“Cố gắng cái đầu anh ý!”


Tô Lam lẩm bẩm một câu.


Chỉ là, bỗng Tô Lam cảm thấy sự thay đổi trên cơ thể mình.


Dường như không đau như trước nữa.


Tối qua, dường như Quan Triều Viễn cố ý kiềm chế bản thân, cô không đau đến chết đi sống lại như trước, hơn nữa, hình như trên người cũng không bị xanh tím.


Anh biết dịu dàng rồi sao?


Tô Lam rời giường, dọn dẹp xong xuôi, phát hiện Tô Kiêm Mặc không còn ở nhà.


Người giúp việc nói, mới sáng sớm Tô Kiêm Mặc đã rời nhà, nói là ở trường có việc.


Tô Lam nghĩ cũng phải, cậu thi đại học xong, điền nguyện vọng, lấy bằng tốt nghiệp gì đó, có lẽ còn rất nhiều việc cần làm, liền không để ý đến nữa.


Ăn sáng xong, Tô Lam cảm thấy không có gì, lại thấy Quan Triều Viễn thay một bộ đồ thoải mái đi ra từ phòng ngủ, sáng nay, rõ ràng anh chỉ mặc bộ đồ ở nhà màu trắng pha xám khói.


Bộ đồ này trắng tinh, mặc trên người Quan Triều Viễn, mài mòn bớt lệ khí trên người anh, càng tôn lên vẻ đẹp trai rắn rỏi, giống như một thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.


Hơn nữa, làn da của anh lại cực kì đẹp, quả thật không giống nam giới!


“Trai bao!” Tô Lam lập tức thu lại ánh mắt.
 
Chương 272


Chương 272


“Cô còn ngồi ngốc ở đấy làm gì? Còn không mau đi thay đồ?”


Quan Triều Viễn đi xuống tầng.


“Đi đâu?”


“Không phải sáng nay tôi bảo đưa cô đến chỗ này hay cực sao? Mau đi thay đồ! Nghe lời!”


Nghe lời, nghe lời, chỉ biết nói hai chữ này!


Tô Lam đành phải lên tầng, thay một bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái, ra ngoài với Quan Triều Viễn, Chỉ là, cách cũng không xa, xe chạy chưa lâu, cũng coi như sắp đến rồi.


Tô Lam nhìn ra ngoài.


Đây không phải là hoa viên Crystal sao?


Chính là cái hoa viên cực kì rộng lớn, xây sát biển kia, mọi người ở thành phố Z đều chỉ nghe nói, rất ít người nhìn thấy bên trong.


Quan Triều Viễn đưa cô đến đây làm gì?


Xe dừng lại.


Lái xe mở cửa xe, Quan Triều Viễn xuống xe trước.


“Xuống xe” Quan Triều Viễn duỗi tay về phía Tô Lam.


Tô Lam đặt tay vào lòng bàn tay Quan Triều Viễn, xuống xe.


Rời tầm mắt, đây không phải là cửa chính.


Cánh cửa này không lớn, một chiếc xe con chạy qua là vừa đẹp, hoa viên lớn như này, chắc chắn sẽ không có cánh cửa nhỏ như vậy.


€ó nghĩa là, đây là cửa bên, hoặc là cửa sau.


€ó không ít người đang đứng ở cửa.


Thấy Quan Triều Viễn xuống xe, tất cả đều cung kích cúi chào.


“Chào ông chủ!”


Một ông lão trọc đầu đi tới, là quản gia Vương Vĩ.


Tô Lam nhận ra ông, lúc trước cô còn tưởng ông lão trọc đầu này là chồng của mình!


Quan Triều Viễn thấy ánh mắt Tô Lam nhìn Vương Vĩ hơi phức tạp, liền xoay mặt cô về phía mình.


“Chồng cô ở bên này”


Vương Vĩ mỉm cười tiến lên.


“Cậu chủ, những thứ tối qua cậu cần đã chuẩn bị xong rồi, giờ muốn qua đó sao?”


“ừ”


“Vâng” Vương Vĩ liền nhường đường.


Những người làm đứng ở hai bên cũng lập tức tách sang hai bên một cách ngay ngắn, nhường lại một con đường.


Thấy dáng vẻ này, nơi đây chắc là của Quan Triều Viễn!


Nhớ là Mục Nhiễm Tranh từng nói, chú của anh ta giàu nứt đố đổ vách.


Chẳng nhẽ hoa viên Crystal trong truyền thuyết là sản nghiệp của Quan Triều Viễn?


Điều này khiến trong lòng Tô Lam hơi không thoải mái, tốt xấu gì cô và Quan Triều Viễn cũng đã kết hôn, nhưng người vợ là cô lại không thể vào từ cửa chính.
 
Chương 273


Chương 273


Xem ra, đối với Quan Triều Viễn, cô chẳng qua cũng chỉ là “vợ” nuôi bên ngoài mà thôi.


“Ngây người gì chứ, đi maul” Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, nắm tay cô đi thẳng vào trong.


Nơi này thật sự rất rộng lớn.


Tô Lam lướt qua một lượt, vậy mà lại không nhìn thấy bờ.


Trước mắt là bãi cỏ xanh rờn.


Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, đi một mạch về phía trước.


Những người kia cứ đi theo phía sau họ, không nói gì, rất quy củ.


Khí thế này, chắc là cả thành phố Z cũng không tìm được người thứ hai.


Đột nhiên, một tiếng gầm vọng tới.


Tô Lam liền dừng bước, kéo theo Quan Triều Viễn cũng dừng lại theo.


“Sao thế?”


“Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng thứ gì đó kêu không?”


“Không”


“Không á? Tôi nghe rất rõ ràng mà!”


“Nhất định là tối qua cô phục vụ tôi mệt quá, nên xuất hiện ảo thanh mà thôi”


Quan Triều Viễn nhếch miệng cười.


Trong đầu Tô Lam lại xuất hiện cảnh tượng tối qua, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.


Ở đây còn có người khác nữa!


Chỉ thấy có người cúi đầu nhịn cười ở phía sau.


“Được rồi, được rồi, đi mau!”


Thật sự không biết lát nữa, anh còn có thể nói ra cái gì!


Tô Lam vỗ đầu mình, chắc là chưa nghỉ ngơi đủ, vì thế mới xuất hiện ảo thanh.


Thế nhưng, cô cảm thấy rất rõ ràng.


Quan Triều Viễn cụp mí mắt, ngắm nhìn Tô Lam.


Nếu như cái gì cũng nói cho cô, vậy lát nữa còn gì bất ngờ nữa?


Vật nhỏ, chờ đi, lát nữa cô sẽ mừng đến nhảy cẵng lên!


Nghĩ đến kế hoạch của mình, Quan Triều Viễn liền bát đầu gật gù đắc ý.


Tô Lam tiếp tục tiến về phía trước cùng Quan Triều Viễn.


Càng đi càng cảm thấy không đúng lắm.


Tại sao ở đây lại trống trải như này?


Không có cái gì cả, chỉ có bãi cỏ xanh rờn, không phải người có tiền đều thích xây sân golf, bể bơi các thứ sao?


Nhưng nơi đây quá trống trải.


Trống trải đến mức khiến người khác hơi hoang mang.


“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cuối cùng Tô Lam cũng nhìn Quan Triều Viễn.


“Đến rồi cô sẽ biết”


Quan Triều Viễn nháy mắt với cô.


Không đúng!


Không hay lắm!
 
Chương 274


Chương 274


Biểu cảm trên mặt người đàn ông này dường như đang nói với cô, hôm nay cô sập bẩy rồi!


Giờ cô chạy còn kịp không?


Ngay khi Tô Lam đang hoang mang, bỗng lại nghe thấy tiếng kêu!


“Thật sự anh không nghe thấy sao? Lại kêu tiếng nữa rồi!” Tô Lam năm chặt lấy cánh tay Quan Triều Viễn, trong lòng càng ngày càng sợ.


Quan Triều Viễn nhìn bàn tay tóm chặt lấy cánh tay mình của Tô Lam.


Rất tốt, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn!


“Đi theo tôi, không lẽ còn có thể ăn thịt cô sao? Nghe lời!”


Quan Triều Viễn đi thẳng về phía trước, Tô Lam chỉ đành cảnh giác túm lấy cánh tay anh, nhìn quanh tứ phía.


Ngay khi cô đang kinh hồn bạt vía, bỗng cảm thấy có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh mình.


Tô Lam dè dặt quay đầu qua.


Khi thấy thứ kia…


“A..” Tiếng hét thất thanh xé ngang bầu trời.


Tô Lam vừa hét, vừa nhảy thẳng lên người Quan Triều Viễn, hai tay hai chân bám lấy trên người Quan Triều Viễn như dây leo.


“Sư… Sư… Sư… Sư tử!”


Chỉ thấy một con sư tử cực kì oai phong đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn chăm chăm Tô Lam.


Con sư tử này cả thân màu vàng, lông óng mượt, đứng trên bãi cỏ thật sự rất oai phong.


Thấy Tô Lam bị dọa đến mức này, Quan Triều Viễn hoàn toàn không ngờ tới.


“Sau này còn dám không nghe lời tôi không?”


“Không dám nữa! Không dám nữa! Không dám nữa!” Tô Lam úp mặt vào người Quan Triều Viễn, không dám nhìn!


Đây là sư tử đó!


Chúa tể sơn lâm!


Vừa há miệng, cô đến xương cốt cũng không còn!


“King, ngồi xuống!” Quan Triều Viễn quát một tiếng.


Chỉ thấy con sư tử vừa rồi còn oai phong lãm liệt liền nằm trên mặt đất y như một chú chó lông vàng ngoan ngoãn.


“Anh điên rồi à? Đây là sư tử đó, không phải chó đâu!”


Người đàn ông này lại dám nói chuyện với sư tử, không muốn sống nữa sao?


“Tô Lam, xuống đi!”


“Tôi không xuống!”


“Xuống maul”


“Không, nó sẽ ăn thịt tôi mất!”


“Cô còn không xuống, tôi sẽ bảo nó ăn thịt cô!”


Lúc này Tô Lam mới thả lỏng tay chân, từ từ xuống khỏi người Quan Triều Viễn, sau đó trốn phía sau lưng anh.
 
Chương 275


Chương 275


Người giúp việc tiến tới, bê khay trên tay, trên khay là vài miếng thịt lớn.


Quan Triều Viễn lấy một miếng ném cho King, nó liền ngoạm lấy cắn nuốt.


Tô Lam nhìn mà trợn mắt há mồm.


Đây nào phải sư tử chứ?


Đây căn bản là một con chó khổng lồ đã được thuần dưỡng!


Mặc dù cơ thể của nó còn to hơn rất nhiều so với giống chó khổng lồ lớn nhất!


Tô Lam thầm nuốt ngụm nước bọt.


Quan Triều Viễn lại lấy một miếng thịt lớn: “Đến lượt cô”


Tô Lam lắc đầu.


Quan Triều Viễn liền nhét miếng thịt vào trong tay Tô Lam.


Chẳng mấy chốc, King đã ăn hết miếng thịt Quan Triều Viễn vừa ném cho nó, lúc này đang giương mắt nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay Tô Lam.


Tô Lam cực kì sợ hãi!


€ô còn không ném đi, con sư tử này sẽ không nhào tới cướp chứ?


Cô liền mình nhắm mắt lại, dùng sức ném về phía con sư tử.


King chớp mắt liền ngoạm được.


Lòng Tô Lam cũng yên tâm hơn.


Vẫn may, vẫn may.


Ngay khi Tô Lam cảm thấy sợ bóng sợ gió, bỗng cảm thấy có gì đó lướt nhẹ phía sau lưng cô.


Cô chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn phía sau, cô dè dặt xoay người lại.


Sọc vằn!


“Grào..”


Một con hổi Lại xoay người!


Toàn thân trắng như tuyết, một đôi mắt màu lục!


Vậy là lại là một con sói trắng!


“A” Tiếp đó là từng tiếng gầm.


Tô Lam cũng thấy ngày càng nhiều động vật, không, không thể gọi là động vật, nên gọi là thú dữ.


Một con hổ Bengal, một con sói trắng, một con báo…


Đám thú dữ này ràng ngửi thấy mùi người sống, vì thế, mới đến thăm dò thực hư.


Quả thật Tô Lam khóc không ra nước mắt, lại cả chân cả tay bám lên người Quan Triều Viễn như trước.


“Tôi muốn về nhà!” Tô Lam hét to.


Đây là lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc gần như này với thú dữ!


“Gọi chồng!”


Quan Triều Viễn dọa cô rất vui.


“Chồng, chồng, chồng, anh là chồng tôi đó!”


“Nói cô yêu tôi!”


“Tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, về đến nhà, anh bảo tôi nói tôi yêu anh một trăm lần cũng được!”


Hiện giờ anh nói thế nào thì là thế đó, giữ mạng sống quan trọng hơn!
 
Chương 276


Chương 276


Quan Triều Viễn mặt mày vui vẻ: “Xem cô bị dọa kìa, không phải rất thích động vật nhỏ sao?”


Hôm qua khi thấy con Chihuahua kia, mắt của cô sáng rực!


“Tôi thích động vật nhỏ, nhưng tôi không thích thú dữ!


Dữ thú là động vật nhỏ sao, ông anh?”


“Gọi tôi là gì?”


“Chồng!”


Tô Lam lúc này quả thật cực kì khác với thường ngày.


“Vậy mới đúng, yên tâm đi, trên người cô có mùi của tôi, bọn chúng sẽ không khiến cô bị thương đâu”


Dường như hổ Bengal khá hoạt bát, hận không thể dán mũi lên người Tô Lam mà ngửi.


“Lùi lại!” Quan Triều Viễn tức giận quát lên.


Hổ Bengal lập tức lùi về sau vài bước như một đứa nhỏ biết mình làm sai.


Tô Lam nhìn mà ngây ngốc!


Người khác nuôi chó nuôi mèo, người đàn ông này lại nuôi thú dữ?


Đúng rồi, như này không phải là phạm pháp sao?


Còn nữa, những thứ này kiếm đâu ra chứ?


“Đi xuống, để chúng làm quen chủ nhân mới”


“Tôi sợ1”


“Có tôi ở đây, sợ gì chứ? Mau xuống đi! Tôi còn không giới thiệu cô với bọn chúng, chúng sẽ coi cô là kẻ địch đấy!”


Tô Lam vội vàng trèo xuống khỏi người Quan Triều Viễn.


Thật ra, Quan Triều Viễn thật sự hưởng thụ cảm giác cô bám lên người mình, chẳng qua giờ không phải lúc, dù sao sau này còn có cơ hội.


Người giúp việc lại bưng thịt sống tới.


Được Quan Triều Viễn giúp đỡ, Tô Lam cho mỗi con thú ăn một miếng.


“Cô đã cho chúng ăn rồi, sau này nếu không có lệnh của tôi, chúng sẽ không làm cô bị thương.”


Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam đầy cưng chiều.


“Anh nuôi tất cả chúng sao?”


“Bằng không thì sao?”


“Thế nhưng, loại thú dữ to lớn như này cũng có thể thuần hóa sao?”


“Chỉ cần tôi muốn, thứ gì cũng có thể bị thuần hóa”


Trong xã hội loài người, anh thật sự không sợ gì, vì khi anh thể hiện sức mạnh, có thể cả một còn sư tử cũng không phải đối thủ của anh.


Ánh mắt của Tô Lam dán chặt lên người con sói với bộ lông trắng như tuyết, lông của nó tráng muốt, cực kì đẹp.


Quan Triều Viễn thấy Tô Lam có hứng thú, liền nói: “Nó tên là Wing, là vua sói trắng”


“Vua sói?”


“Đúng vậy”


Khi còn đi học, Tô Lam đọc được trong sách, sói là động vật sống bầy đàn, vua sói đương nhiên chính là con đứng đầu bầy sói, vậy mà tên này lại có thể kiếm được cả vua sói.
 
Chương 277


Chương 277


Chỉ là, đến sư tử với hổ anh ta còn có, vua sói chắc là cũng không đáng kể?


Tô Lam cúi xuống, con vua sói trắng này ngoan ngoãn như một con chó.


Nếu bỏ qua chuyện nó là một con sói, chác là sẽ giống Samoyed?


“Tôi có thể sờ nó không?”


“Được”


Tô Lam cẩn thận từng li từng tý duỗi tay ra, vuốt dọc theo bộ lông của vua sói trắng, thật mềm, thật sướng tay!


Dường như vua sói trắng cũng rất hưởng thụ sự vuốt ve của Tô Lam, nằm trên mặt đất mặc cho cô vuốt.


“Này, anh thuần hóa chúng như này, chẳng phải chúng không còn bản năng hoang dã nữa sao?”


Nghe nói trong vườn thú, để duy trì tính thưởng thức, sẽ mang cho thú dữ gà rừng các kiểu, vì lo rằng chúng sẽ mất đi bản năng hoang dã.


Ở đây chỉ có bãi cỏ mà thôi.


Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.


“Anh lại sờ mà xem, lông của nó mềm lắm!” Tô Lam mời mọc.


Quan Triều Viễn nhìn cô, trong mắt lộ rõ hơi không vui.


Lúc đầu Tô Lam không để ý, nhưng ở đây lâu một chút, cô dần phát hiện một chuyện kỳ lạ.


Quan Triều Viễn sẽ chạm vào sư tử, hổ, báo…


Nhưng vua sói trắng là con duy nhất anh không chạm Vào.


Tô Lam muốn hỏi, nhưng lại không hỏi thành lời.


Ngày hôm nay, cuối cùng cũng kết thúc chuyến đi thăm thú dữ, Tô Lam quay về khu Rainbow cùng Quan Triều Viễn trong kinh hồn bạt vía.


Mệt cả một ngày, việc đầu tiên sau khi vào nhà của Tô Lam chính là thay sang bộ đồ ở nhà thoải mái.


Về đến phòng, cô mở tủ quần áo ra, liền ngạc nhiên đến ngây người!


Quần áo của cô đâu?


Toàn bộ đều không thấy nữa!


Ngoài ra, trong tủ đồ này lại có thêm rất nhiều đồ ngủ!


Mở ngăn tủ dưới, vậy mà lại là đồ lót đủ các loại kiểu dáng!


“Di Phương !” Tô Lam gọi một tiếng.


Người giúp việc hơi lớn tuổi mới đến kia, Tô Lam gọi bà là dì Phương.


Dì Phương nghe thấy, lập tức đi tới: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”


“Tủ quần áo là thế nào đây?”


“À, lúc sáng, thư ký Doãn của ông chủ mang tới.”


“Cho tôi?”


“Đúng vậy, phu nhân, trong tủ này chỉ để đồ ngủ và đồ lót, quần áo khác của cô đều cất trong phòng thay đồ”


“Hả?”


Căn phòng này luôn có một phòng thay đồ, chẳng qua, quần áo của Tô Lam không nhiều, căn bản không dùng đến.


Sau khi Quan Triều Viễn chuyển đến, phòng thay đồ đó toàn để quần áo của Quan Triều Viễn.
 
Chương 278


Chương 278


Tô Lam liền đi vào trong phòng thay đồ, quần áo các loại không hề ít.


Có điều…


Tô Lam xem qua, quần áo này đến tem mác cũng không có, dường như cũng không phải hãng quốc tế gì cả.


“Giàu như thế, còn mua hàng chợ, keo kiệt!” Tô Lam không nhịn được lầm bầm một câu.


Chẳng qua, chất liệu chỗ quần áo này sờ cũng không †ồi, khá thoải mái, Tô Lam cũng không còn gì để nói nữa.


Tối đến, Tô Lam vào nhà tắm tắm rửa, còn Quan Triều Viễn lại nằm trên giường nghịch điện thoại.


Điện thoại Tô Lam đặt trên tủ đầu giường bỗng reo lên.


Ánh mắt Quan Triều Viễn vô thức liếc qua.


Là tin nhắn wechat.


Anh nhìn nhà tắm, lại nhìn điện thoại, duỗi tay với lấy điện thoại.


Điện thoại của Tô Lam có khóa màn hình, Quan Triều Viễn chỉ dùng vài giây đã mở được.


Tin nhắn vừa gửi đến là của Mục Nhiễm Tranh.


“Tôi muốn ăn sườn chua ngọt, gà xào cay, đậu hủ Tứ Xuyên, thịt lát nấu cay, thịt sợi xào cay, bạch tuộc xào, thịt xào dứa, thịt sợi xào ớt xanh, tôm om, bò hầm cà chua, thêm một bát canh nấm, hết!”


Sắc mặt Quan Triều Viễn cực kì u ám.


Sao đây, muốn Tô Lam nấu cho nó ăn sao?


Tô Lam ra khỏi nhà tắm, liền thấy trong tay Quan Triều Viễn cầm điện thoại của mình!


Cô chạy nhanh tới, giằng lại điện thoại.


“Con người anh kiểu gì thế? Tùy tiện xem điện thoại của người khác!”


Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng.


“Tôi là chồng cô, xem thì sao chứ?”


“Mỗi người đều có chuyện riêng tư của mình!” Tô Lam tức giận quát lên.


“Chúng ta đã từng quan hệ vợ chồng, còn riêng tư gì chứ?”


Tô Lam liền không cáu nổi….


Tên đàn ông này!


Tô Lam không để ý đến anh, mà mở điện thoại, xem ‘wechat, kết quả phát hiện thực đơn mà Mục Nhiễm Tranh gửi tới.


“Mười món, chạy trên đất, bơi trong nước, đều không bỏ qua, cũng biết ăn thật đấy! Tên nhóc này!”


Cô không nhịn được nói móc một câu.


Quan Triều Viễn nhướn mày nhìn cô: “Nếu cô dám nấu cho nó, xem xem tôi có chặt tay cô không?”


“Xi… Vốn tôi đã không định nấu cho anh ta!”


“Tốt nhất là thế!”


Tô Lam bỗng nhận ra một vấn đề.


“Điện thoại tôi có mật khẩu, sao anh mở được?”


Vấn đề này rất nghiêm trọng!
 
Chương 279


Chương 279


“Cô biết chồng cô làm nghề gì không?”


“Nghiên cứu game”


“Vi thế, cái điện thoại rách kia của cô, vài giây là tôi có thể mở khóa”


Tô Lam đang chuẩn bị đổi mật khẩu.


“Cô có đổi một trăm cái mật khẩu, kết quả cũng như: nhau”


Tô Lam liền ngừng động tác tay.


“Cô không cần tốn công phí sức nữa, trong mắt tôi, chỉ cần tôi muốn biết, bất cứ sản phẩm điện tử nào cũng đều không còn bí mật”


Đây là lần đầu tiên, Tô Lam cảm thấy bản thân giống như một người trong suốt trước mặt Quan Triều Viễn!


Người đàn ông này quá đáng sợ!


Tô Lam không trả lời tin nhăn của Mục Nhiễm Tranh, đặt điện thoại sang một bên, lấy máy sấy sấy khô tóc.


Ngoài mặt, Quan Triều Viễn đang nhìn điện thoại, nhưng thực tế, anh luôn nhìn cô chằm chằm như hổ đói.


Mỗi khi tối đến, Tô Lam thật sự cực kì sợ hãi.


Người đàn ông này giống như một con sói ăn mãi không no, tối nào cũng đòi hỏi rất nhiều.


Nhớ tới tối qua, Tô Lam lại cảm thấy đỏ mặt tía tai.


Mặc dù, cô luôn rất muốn sinh con, sinh con thì nhất định phải làm chuyện phòng the, nhưng vừa nghĩ tới Quan Triều Viễn vào ban đêm…


Cô không còn tâm trạng gì nữa.


Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn, rồi chui thẳng vào trong chăn.


Giờ là mùa hè, buổi tối đắp chăn hè, một lớp mỏng dính.


Quan Triều Viễn vứt điện thoại sang một bên, tắt đèn, duỗi tay ra kéo Tô Lam vào lòng.


“Anh..”


“Sao? Có ý kiến? Lần trước ở bệnh viện, không phải mỗi tối tôi đều ôm cô ngủ sao?”


Vậy sao?


Lúc đó cô sốt đến mơ hồ, căn bản không nhớ được.


Tô Lam nhớ y tá có nói, chồng của cô ở cạnh cô ba ngày ba đêm, không lẽ mỗi tối anh đều ôm cô ngủ sao?”


Quan Triều Viễn ngẩng đầu, nhìn Tô Lam, hôn lên gò má cô.


“Ngủ ngon”


“Ngủ ngon”


Tô Lam thấp thỏm chúc ngủ ngon, vốn cho rằng người đàn ông này ôm cô, sẽ lại động tay động chân, nhưng ngạc nhiên là, anh không làm gì!


Cứ thành thật ôm cô, không lâu sau thì ngủ mất.


Vậy mà anh lại không muốn cô?


Thật là kỳ lạ!


Chỉ là, cơ thể người đàn ông này man mát, mùa hè khá thích, không lâu sau, Tô Lam cũng chìm vào giấc ngủ.
 
Chương 280


Chương 280


Hôm sau, khi Tô Lam tỉnh dậy, Quan Triều Viễn không biết đã đi đâu rồi.


Hỏi dì Phương, Tô Lam mới biết, Quan Triều Viễn đến công ty từ sớm.


Ăn sáng xong, Tô Lam nhớ tới tin nhắn Mục Nhiễm Tranh gửi cho cô tối qua.


Làm mười món ăn một món canh cho tên nhóc kia là chuyện không thể nào, nhưng cũng nên mang cho anh †a chút gì đó.


Nhưng tên đàn ông kia nói, nếu dám nấu cho Mục Nhiễm Tranh, sẽ chặt tay cô!


Tô Lam nhìn tay mình, cô không có thù với tay của mình!


Bỗng nhiên, Tô Lam nhạy bén nghĩ ra.


Lập tức lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quan Triều Viễn.


“Trưa nay ăn gì?”


Quan Triều Viễn đang họp, nhận được tin nhắn liền lập tức.


trả lời: “Sao, muốn tôi về nhà ăn cơm với cô?”


“Không phải, chỉ hỏi anh trưa nay ăn gì thôi?”


“Không biết”


“Ăn sủi cảo không? Sủi cảo nhân thịt, tự tôi làm”


Quan Triều Viễn nhếch môi cười: “Vậy trưa tôi về”


“Anh không cần về, anh chạy đi chạy lại tốn bao nhiêu thời gian, trưa tôi mang đến cho anh, vừa khéo tôi cũng đến chỗ anh xem xem”


“Cũng được, tôi sai người đón cô.”


Giải quyết xong Quan Triều Viễn, Tô Lam liền đi chợ, vốn người giúp việc định giúp cô chuẩn bị, nhưng cô nấu ăn, người khác chuẩn bị cô không yên tâm.


Sau khi quay về, cô liền bắt đầu gói sủi cảo.


Dark Region Đã gần đến trưa, Quan Triều Viễn vừa từ phòng họp trở về, nhưng không nói trưa nay ăn gì.


“Chủ tịch, trưa nay anh muốn ăn gì?”


Quan Triều Viễn nhìn đồng hồ.


“Không cần đâu, cậu điều xe đến khu Rainbow đón phu nhân qua đây”


“Vâng, vậy trưa nay anh không ăn nữa sao? Có cần đặt một phần cho phu nhân không?”


Quan Triều Viễn liếc Doãn Cẩn: “Không cần”


“Vâng”


Mặc dù Doãn Gẩn thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa.


Từ khi Doãn Cẩn sai người đi, cứ một lúc Quan Triều Viễn lại nhìn đồng hồ một lần, dường như đang chờ gì đó.


Khoảng hơn mười hai giờ, Doãn Cẩn tự mình xuống tầng đón Tô Lam, dẫn cô vào từ cửa sau, lại đi lên bằng thang máy chuyên dụng.


Thấy Tô Lam xách túi giấy cứng, bên trong lại tỏa ra mùi thơm, Doãn Cân liền hiểu ra.


Thì ra Quan Triều Viễn đang chờ Tô Lam mang cơm cho anh.


“Phu nhân, cô vào đi, chủ tịch đợi sốt ruột rồi”


Doãn Cẩn rất nhanh trí! Anh mới không thèm vào làm bóng đèn, đến cửa cũng không vào.


Tô Lam xách túi giấy cứng đi vào.
 
Chương 281


Chương 281


“Sao giờ mới tới? Muốn tôi đói chết à?”


Quan Triều Viễn nói xong, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tô Lam đeo khẩu trang và kính râm, còn đội một chiếc mũ bóng chày.


“Tô Lam, cô đến công ty tôi trộm đồ sao?”


“Tôi đưa cơm cho anh mài!” Tô Lam vừa nói, vừa tháo mũ, khẩu trang và kính xuống.


“Vậy cô che kín mít thế làm gì?”


“Hi hi, không phải tôi lo chắn mất số đào hoa của anh sao? Ăn nhanh cho nóng”


Quan Triều Viễn đứng dậy, đi thăng vào phòng nghỉ phía sau, Tô Lam xách túi giấy cứng, cũng đi vào theo.


Phòng nghỉ này cũng thật khí thết Nơi đây nào giống nơi làm việc, căn bản chính là nơi hưởng thụ!


Giường lớn mét tám phong cách châu Âu sang trọng, đồ dùng đầy đủ, bàn ăn, ghế, tủ sách, cái gì cũng không thiếu.


Quan Triều Viễn ngồi trước bàn ăn giống như một ông lớn.


Tô Lam lấy đồ trong túi giấy cứng ra, một hộp thức ăn bằng thủy tinh được đóng kín, một chiếc bát nhỏ, còn có một chiếc bình thủy tinh, bên trong là nước gì đó.


Tô Lam thành thục đổ một ít nước gì đó trong bình ra bát, lại đưa cho Quan Triều Viễn một đôi đũa.


“Ăn đi”


Quan Triều Viễn nhìn thứ nước đục ngầu kia, bỗng nhíu mày.


“Đây là cái quái gì thế? Thứ này có thể ăn không?”


“Quái quỷ gì chứ? Đây là nước chấm tôi tự pha, ăn sủi cảo sao có thể ăn không chứ? Tôi pha dấm là chính, thêm vài thứ khác nữa, anh không ăn cay, chỉ pha chút đầu ớt thôi”


Nhìn cặp mày nhíu chặt của Quan Triều Viễn.


Tô Lam liền bỏ bát nhỏ ra.


“Không ăn thì thôi, vậy anh ăn không đi”


Quan Triều Viễn liền cầm bát nhỏ lại, gắp một miếng sủi cảo, chấm ít nước chấm rồi cắn một miếng.


Nhân tôm cực đầy đặn, thịt thơm mà không ngấy, tất cả nguyên liệu trộn lẫn với nhau, vừa hòa với nhau, lại vừa giữ được hương vị của riêng mình.


Đây chắc là sủi cảo ngon nhất mà anh từng ăn?


“Ngon không?”


Mặc dù Tô Lam không để ý đến cảm nhận của Quan Triều Viễn, nhưng cô để ý đến tay nghề của mình!


“Bình thường” Quan Triều Viễn đáp một câu.


Chỉ một câu “bình thường” sao?


Nhớ lúc trước Mục Nhiễm Tranh lần đầu ăn sủi cảo cô làm, ngon đến phát khóc!


Cho dù là người kén chọn như Mộ Dung Dịch, cũng liên tục khen cô nấu ngon!


Vậy mà anh lại nói “bình thường”?


Nụ vị giác của anh có vấn đề sao?


“Cô không ăn sao?” Quan Triều Viễn ngẩng đầu hỏi.


“Ăn rồi! Anh cứ ăn từ từ”


Đương nhiên Tô Lam khó chịu.


Nói rồi, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Tôi về nhà đây”
 
Chương 282


Chương 282


Quan Triều Viễn nắm lấy cổ tay Tô Lam.


“Vội gì chứ?”


“Tôi đưa cơm cho anh, đã đưa đến rồi, còn muốn làm gì nữa?”


“Ngồi cùng tôi”


Phù…


Tôi nợ anh gì sao?


Tô Lam thật sự thua người đàn ông này rồi.


Anh ăn, cô nhìn, anh còn bảo sủi cảo cô làm bình thường.


Có còn thiên lý nữa không?


Nhưng, Tô Lam cũng không muốn chọc giận anh.


Chỉ đành ngồi xuống nhìn anh từng miếng từng miếng sủi cảo đến hết.


Cô xếp đúng ba mươi miếng sủi cảo, vì gói khá vội, sủi cảo hơi to một chút, vậy mà anh lại ăn ba mươi miếng sủi cảo lớn!


Còn nói bình thường?


“Anh đã ăn xong, vậy tôi có thể đi rồi chứ?”


Sắc mặt Quan Triều Viễn liền trầm xuống.


Anh nhướn mày nhìn Tô Lam: “Vội về như vậy, sợ tôi muốn cô ở đây sao?”


Tô Lam hít một hơi, nhìn chiếc giường lớn phong cách châu Âu sang trọng kia.


Người đàn ông này bày chiếc giường tốt như thế ở đây, chắc là để thuận tiện làm chuyện đó?


Nhất định anh là một tên đàn ông tùy tiện!


Chẳng nhẽ thật sự ngủ trong phòng làm việc sao?


“À… Cái đó, chiều tôi phải về đoàn phim, còn cần chuẩn bị một chút”


Vốn Quan Triều Viễn muốn Tô Lam ở đây với anh một lúc, ai ngờ người phụ nữ này đưa sủi cảo tới, rồi cứ muốn rời đi.


“Cút đi!”


“Vậy tôi đi đây, làm việc tốt nhá, tạm biệt!”


Tô Lam vội vàng chạy đi.


Quan Triều Viễn còn chưa hoàn hồn, người phụ nữ này đã không thấy bóng dáng đâu nữa.


Anh đáng sợ thế sao?


Chạy nhanh như vậy!


Người phụ nữ đáng chết này!


Tô Lam ra khỏi phòng làm việc của Quan Triều Viễn, lập tức lên đồ trang bị đầy đủ, lúc này mới rời đi.


Nếu không phải vì chuẩn bị chút đồ ăn cho Mục Nhiễm Tranh, cô mới không thèm tới!


Về khu Rainbow, Tô Lam lập tức cất chỗ sủi cảo đã gói từ trước vào trong hộp thức ăn, lại mang thêm vài bộ đồ để thay, dặn dò Tô Kiêm Mặc vài câu, chiều đến liền rời khỏi khu Rainbow, quay về Diêm Thành.


Mục Nhiễm Tranh đang quay phim thì nhận được tin nhắn của Tô Lam.
 
Chương 283


Chương 283


Tâm trạng lập tức tốt lên, vốn đang ủ rũ, không có tinh thần, chớp mắt liên như được tiếp thêm sức mạnh.


Tất cả cảnh quay một lần là qua.


Vốn dĩ, anh luôn chậm ïì rì, chốc lại uống nước, đòi nghỉ, chốc lại muốn đi vệ sinh.


Đạo diễn cũng không làm gì được anh.


Tám giờ tối liền dừng quay, Mục Nhiễm Tranh đến cơm tối cũng không ăn, nhanh chóng về khách sạn, gõ cửa phòng của Tô Lam.


Vừa vào cửa liền vội vàng hỏi: “Đồ ăn của tôi đâu?”


Tô Lam chỉ tủ lạnh: “Ăn đi, đồ con lợn!”


Mục Nhiễm Tranh không thèm để ý cô nói gì, có đồ ăn là được!


Anh ba bước gộp làm hai, nhanh chóng đi tới trước tủ lạnh.


Khi thấy trong tủ lạnh chỉ có một hộp thức ăn, liền dụi mắt.


Mười món ăn của anh nhét trong một chiếc hộp thức ăn?


Không đúng!


Anh mở ngăn đá tủ lạnh, kết quả không có gì cả!


“Được rồi, đừng tìm nữa, chỉ có một đĩa sủi cảo thôi”


“Tô Lam” Mục Nhiễm Tranh nghiến răng.


Sau khi ăn bữa trưa lúc mười hai giờ, anh không ăn gì nữa, tám tiếng rồi, đến đồ ăn vặt cũng không ăn!


Đặc biệt để dành bụng về ăn bữa thịnh soạn!


“Có một đĩa sủi cảo là tốt rồi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì tôi vứt đi!”


Tô Lam đi tới, ra vẻ muốn vứt sủi cảo đi.


Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng giằng lấy!


Ánh mắt kia dường như đang nói, cô dám vứt đi, tôi dám liều chết với cô!


Tô Lam lườm anh.


“Có nước chấm tôi pha, mau ăn đi”


Có bài học lần trước, lần này tuyệt đối anh sẽ không để dành, nhất định anh phải ăn hết, không chừa lại mẩu nào!


Mục Nhiễm Tranh ngồi trên bàn, ngoan ngoãn ăn sủi cảo.


Ôi…


Có cần ngon đến vậy không?


Tô Lam nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Mục Nhiễm Tranh, liền xoa đầu anh.


“Hắc Thổ, anh có biết không, tôi có thể mang về cho anh đĩa sủi cảo này là tốt lắm rồi! ĐM anh còn gửi thực đơn cho tôi, anh gửi cho tôi bốn chữ Mãn Hán toàn tịch có phải tiện hơn không?”


Mục Nhiễm Tranh vừa nhai vừa nói: “Tôi cũng muốn gửi đấy, nhưng sợ cô không đủ thời gian chuẩn bị!”


“Cút đi!”


Biết thế đến đĩa sủi cảo cũng không mang cho anh!


“Anh có biết thực đơn anh gửi bị chú anh nhìn thấy, anh †a nói thẳng với tôi, dám nấu cho anh sẽ chặt tay tôi!”


Tô Lam nhìn hai tay mình: “Quả thật anh ta là tên biến thái, là tên ác mai”


Nhắc tới Quan Triều Viễn, nỗi khổ chất đầy trong lòng Tô Lam liền tuôn ra.
 
Chương 284


Chương 284


Cô thao thao bất tuyệt kể cho Mục Nhiễm Tranh, mình đã đau khổ thế nào để nhặt về mạng quèn từ trong đám thú dữ.


Mục Nhiễm Tranh dừng không nhai nữa, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, đôi mát nhìn chằm chằm Tô Lam.


Tô Lam sờ mặt mình.


“Trên mặt tôi có gì sao? Sao anh nhìn tôi như thế?”


“Chú tôi thích cô” Giọng điệu của Mục Nhiễm Tranh cực kì nghiêm túc.


Nghe lời này, trước tiên, Tô Lam trừng to mắt, sau đó cười thành tiếng.


“Vớ vẩn! Anh ta thích tôi? Anh ta thích giày vò tôi mới đúng!”


Mục Nhiễm Tranh vẫn giữ nguyên biểu cảm vừa rồi.


“Đám thú dữ đó do chú tôi một tay nuôi lớn, vài lần tôi xin chú ấy, đưa tôi đi xem chúng, chú ấy đều không đưa tôi đi, không chỉ tôi, đến bố mẹ tôi, ông nội tôi nói muốn đi mở mang tầm mắt, chú ấy cũng không đồng ý!”


Tô Lam chớp mắt vài cái, cẩn thận nghĩ kĩ lại.


“Đương nhiên không thể dẫn mấy người đến, mấy người đều là người nhà của anh ta, thú dữ cũng không phải là người, cho dù đã thuần hóa, cũng có khả năng làm người khác bị thương, nhỡ đâu làm mấy người bị thương thì sao?”


Mục Nhiễm Tranh nhíu mày, hình như cũng có lý.


“Mấy người khác tôi, nhỡ tôi bị sư tử ăn thịt, Quan Triều Viễn chớp mắt lấy tám cô, mười cô khác, còn không phải dễ sao?”


Mục Nhiễm Tranh tiếp tục ăn sủi cảo, cảm thấy cách giải thích của Tô Lam dường như không chê vào đâu được, thế nhưng, anh cứ lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.


“Để tôi nói á, chú anh thật sự là một tên biến thái, anh nói xem, người bình thường ai lại nuôi sư tử với hổ chứ?


Cùng lắm cũng chỉ nuôi chó ngao Tây Tạng, có đúng không? Nuôi thú dữ, chẹp chẹp chẹp…


Dù sao, Tô Lam cũng không hiểu nổi.


“Hắc Thổ, anh nhất định không được học chú anh, sau này tôi nhất định sẽ trân trọng anh, dù sao trên thế giới này cũng không còn nhiều người bình thường”


“Hừ..” Mục Nhiễm Tranh hừ một tiếng, tiếp tục ăn sủi cảo của mình.


Rất nhanh, đĩa sủi cảo đã thấy đáy.


Cạch!


Dáng vẻ ăn của hai người thật giống nhau.


Thất Nguyệt Hoa Trong phòng bao, Quan Triều Viễn lắc chiếc ly trong tay, sắc mặt u ám, đôi mắt màu lam ánh lên tia lạnh lùng.


Dạ Bân khệnh khạng đi vào.


“Ô, không phải Ngài Quan nhà ta đang ở nhà dạy vợ sao, sao hôm nay lại hân hạnh được ngài mời đi uống rượu thế này?”


Lời vừa dứt, nhìn thấy sắc mặt Quan Triều Viễn, Dạ Bân liền thu lại nụ cười của mình.


“Sao thế, đây là… Ai chọc Ngài Quan nhà ta rồi?”


Dạ Bân nói rồi, ngồi xuống sofa cách Quan Triều Viễn khá xa.


Người đàn ông này tức giận, lửa cháy đến tận đâu cũng không biết được, anh vẫn nên giữ mạng mình thì hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top