Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 285


Chương 285


Quan Triều Viễn ngẩng đầu, uống hết rượu trong ly, “cạch”


một tiếng quảng ly rượu lên bàn.


“Dạ Bân!”


Dạ Bân giật mình sợ hãi.


“Hả? Hình như tôi đâu có chọc cậu?”


“Nếu cậu là một người phụ nữ, cậu có thích tôi không?”


Phụt…


Khi nghe thấy câu hỏi này, suýt chút nữa Dạ Bân đập đầu xuống bàn!


“Tôi nói này A Khanh, cậu sao thế?”


“Trả lời câu hỏi của tôi!”


“Đương nhiên sẽ thích cậu rồi, cậu giàu như thế, lại còn đẹp trai, đừng nói tôi là phụ nữ, tôi là gay, tôi cũng thích cậu! Phụ nữ trên khắp thế giới này đều sẽ thích cậu!”


“Nói bậy! Tô Lam không thích tôi!”


Quan Triều Viễn tức giận gầm lên.


Dạ Bân giơ ngón tay chọc một cái.


“Tôi biết rồi, cãi nhau với vợ à?”


Quan Triều Viễn không nói gì, dựa vào sofa.


Dường như ngầm thừa nhận.


“Phụ nữ mà, phải dỗ dành”


“Tôi còn phải dỗ thế nào nữa? Tôi nhớ cậu từng nói, phụ nữ thích cái gì, tôi liền cho cái nấy, nhưng tôi cho hết rồi, Tô Lam vẫn không thích!”


Dạ Bân lắc đầu.


“Tô Lam thích gì?”


“Không biết cô ấy nhặt một con chó ở đâu về, tôi đoán chắc là cô ấy rất thích động vật”


“Vì thế, cậu tặng cô ấy cái gì?”


“Tôi đưa cô ấy đến gặp đám thú nuôi của tôi.”


Dạ Bân trợn trừng mắt, nhìn Quan Triều Viễn như nhìn quái vật.


Thú nuôi của Quan Triều Viễn, anh đã từng nghe, anh cũng từng nói muốn đi gặp đám thú dữ kia, nhưng Quan Triều Viễn không đồng ý.


“Nếu tôi là Tô Lam, đừng nói là thích, tôi trốn còn không kịp! Tôi cuốn gói trốn ngay, cách cậu càng xa càng tốt!”


Sắc mặt Quan Triều Viễn càng thêm khó coi.


Dạ Bân liền ngồi xa hơn chút nữa.


“Không phải, cái đó, A Khanh, thú dữ mà, mặc dù trên mặt sinh học vẫn thuộc phạm trù động vật, nhưng so với chó con mèo con, thật sự hơi hung mãnh. Cậu làm hơi quá rồi..”


Vì không muốn chọc giận ông thần này, Dạ Bân đã vắt óc suy nghĩ chọn từ thật nhẹ nhàng.


“Vậy tôi nên tặng cô ấy cái gì?”


“Cô ấy thích chó, thì cậu tặng chó, không cần nghĩ quá phức tạp, có thể mỗi ngày cậu đều nghiên cứu game, cách nghĩ quá… so với người thường, vì thế cậu nghĩ quá phức tạp”
 
Chương 286


Chương 286


“Vậy sao?”


Dạ Bân gật đầu.


“Ừ” Lúc này sắc mặt Quan Triều Viễn mới dịu đi một chút.


Thấy Quan Triều Viễn dường như tốt hơn rồi, Dạ Bân liền nói: “Tôi nói này A Khanh, cậu hơi trọng sắc khinh bạn đấy, tôi đã bảo cậu dẫn tôi đi xem sư tử vài lần, ĐM cậu lại dẫn Tô Lam đi, mà không dẫn tôi!”


Quan Triều Viễn lườm Dạ Bân.


“Ngoài tôi ra, không ai có thể đến gần chúng”


“Vậy vì sao Tô Lam lại có thể?” Dạ Bân trợn trừng mắt, cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.


“Cô ấy là vợ tôi”


Nói xong, Quan Triều Viễn đứng dậy, đi về phía cửa.


“Này, cậu cứ đi như vậy à? Đến hụm nước tôi còn chưa uống, cậu đã đi Lợi dụng xong thì ném tôi đi?”


Bất luận Dạ Bân gào thét thế nào, Quan Triều Viễn cũng không để ý đến.


Lần này Dạ Bân coi như nhìn rõ rồi.


Quan Triều Viễn thật sự đã yêu Tô Lam.


Tiêu Mạch Nhiên cố gắng lâu như thế, thậm chí bỏ ra nhiều như vậy, suýt chút nữa đến mạng cũng không còn, cũng không thể lay động Quan Triều Viễn chút nào.


Tô Lam lại không tốn chút sức nào liền có thể được người đàn ông này yêu thương.


Tình yêu, thì ra thật sự không công bằng.


Diêm Thành Kịch bản “Khuynh quốc khuynh thành” thay đổi, đất diễn của Tô Lam nhiều hơn trước, ngang ngửa với vai nữ chính của Tiêu Mạch Nhiên.


trung quay phim, mỗi i, quay thâu đêm cũng Khoảng thời gian này cô cực kì t ngày đều bận đến tầm mười giờ có.


Đồng thời, quảng cáo cho Thời Quang thiếu nữ cũng sắp quay.


Từ khi xem phần biểu diễn của Tô Lam ở vòng thi thứ hai, đạo diễn Nghiêm Kha liền thay đổi toàn bộ kịch bản quảng cáo, đặc biệt “đo ni đóng giày” kịch bản cho Tô Lam.


Hơn nữa, còn bàn bạc với tổ biên kịch “Khuynh quốc khuynh thành”, tận dụng tài nguyên, chọn dùng ngay nhân vật của Tô Lam trong “Khuynh quốc khuynh thành”.


Hai bên cùng có lợi.


Lượng người xem quảng cáo của Thời Quang thiếu nữ lớn đến mức kinh ngạc, cũng đồng nghĩa với việc bộ phim “Khuynh quốc khuynh thành” còn chưa bắt đầu bước vào thời kỳ tuyên truyền, đã được tuyên truyền trước.


Chờ bộ phim phát sóng, cũng sẽ kéo theo Thời Quang thiếu nữ.


Một mũi tên trúng hai đích.


‘Vì không cần đến nơi khác, quay quảng cáo cực kì thuận lợi, hoàn toàn có thể giải quyết ở đoàn phim.


Quay quảng cáo cũng chỉ cần tốn rất ít thời gian.


Quay xong, Nghiêm Kha tìm Tô Lam.


“Cô Tô, tôi nghe nói ‘Khuynh quốc khuynh thành sắp đóng máy, không biết tiếp theo cô đã nhận phim gì hay chưa?”


Nghiêm Kha đẩy gọng kính trên sống mũi Tô Lam lắc đầu.


“Đạo diễn Nghiêm, đừng gọi tôi là cô Tô nữa, gọi Lam là được, hiện giờ tôi đều nghe theo sự sắp xếp của người quản lý, vừa ra mắt, cũng không muốn sắp xếp thời gian quá khít, vẫn nên đi bước nào chắc bước đây, cẩn thận làm tốt từng tác phẩm”
 
Chương 287


Chương 287


Nghiêm Kha gật đầu liên tục.


Hiện giờ người trẻ mới ra mắt, có thể có giác ngộ như: này thật sự quá ít.


Không biết từ lúc nào có người nói “phải nổi tiếng càng sớm càng tốt”, rất nhiều người đổ xô nghĩ đủ mọi cách để nổi tiếng.


Sao chép tác phẩm, tin đồn, nhận phim vớ vẩn.


Để tăng mật độ xuất hiện, thậm chí đồng thời nhận bốn bộ phim, đồng thời quay vài bộ phim thì tỉ lệ nổi tiếng sẽ cao hơn so với một bộ, nhưng mọi người lại xem nhẹ, giới giải trí là nơi có làm thì mới có ăn.


“Ở đây tôi có một kịch bản khá hay, không biết cô có hứng thú hay không?”


Tim Tô Lam liền đập thình thịch!


Nghiêm Kha đang hẹn cô quay phim sao?


Phải biết rằng, trước giờ Nghiêm Kha chưa từng chủ động hẹn diễn viên nào quay phim!


Diễn viên trong mỗi bộ phim điện ảnh hay phim truyền hình của ông đều được chọn lựa từ trong không biết bao nhiêu người!


“Là đề tài gì vậy?”


Nói xong lời này, Tô Lam hận không thể cắn lưỡi mình.


Đích thân đạo diễn Nghiêm hẹn cô quay phim, cô nên đồng ý ngay, vậy mà còn hỏi đề tài!


Nhưng Nghiêm Kha không hề tức giận.


“Là một bộ phim về thanh xuân, mang một chút cảm giác hài hiện đại.”


Đúng vậy, Nghiêm Kha xuất thân là đạo diễn quay phim hài, chỉ là, trước giờ phim hài mà ông quay đều không.


phải bưồn cười vì làm trò, cuối mỗi bộ phim của ông đều khiến người xem vừa cười vừa rơi nước mắt, đêu mang theo ẩn ý sâu xa.


Phim hài không phải ai cũng có thể quay, tất cả mọi người đều cảm thấy người quay phim hài chắc chắn là một người cực kì gây hài, nhưng Nghiêm Kha thật sự là một ngoại lệ.


Tô Lam gật đầu.


“Về thời gian tôi không có vấn đề gì, đạo diễn Nghiêm có.


thể cho tôi xem kịch bản trước được không?”


“Đương nhiên, lát nữa tôi sẽ gửi kịch bản đến chỗ người quản lý của cô, có thời gian chúng ta có thể bàn cụ thể”


“Được”


Nghiêm Kha mỉm cười chào hỏi rồi rời đi.


Mãi cho tới khi Nghiêm Kha rời đi, Tô Lam vẫn chưa dám tin tưởng.


Đạo diễn nổi tiếng Nghiêm Kha lại hẹn cô quay phim!


Đây có coi là may mán từ trên trời rơi xuống không?


Quá trình quay “Khuynh quốc khuynh thành” đã bước vào thời kì đếm ngược.


Cảnh quay ở khu phim trường Diêm Thành cơ bản đã sắp quay xong, bộ phim này còn có vài cảnh lớn cần lấy bối cảnh ở bên ngoài.


Vì thế, mặc dù sắp đóng máy, nhưng hiện giờ mới là thời gian vất vả nhất của các diễn viên chủ chốt.


Điều khiến Tô Lam càng thêm thoải mái là, cảnh hôn với Mục Nhiễm Tranh đều lựa góc quay, cảnh giường chiếu cũng chỉ lướt qua.


Chuyện này khiến Mục Nhiễm Tranh ấm ức muốn chết.
 
Chương 288


Chương 288


Chẳng qua, có vài cảnh hôn phải quay cận cảnh, đạo diễn bảo không vội, đến cuối rồi bổ sung.


Như vậy, Mục Nhiễm Tranh mới được an ủi một chút.


“Vậy lại tìm chỗ khác đi, hôm nay tạm thời không quay nữa”


“Chỉ có thể thế thôi”


Quan Triều Viễn của Dark Region…


Quả nhiên là phong cách của người đàn ông kia, còn mua cả ngọn núi?


Tô Lam lắc đầu.


Người phụ trách đang chuẩn bị rời đi, Tô Lam liền chắn đường anh ta.


“Là ngọn núi nào thế? Chúng ta không quay ở đó không được sao?”


Người phụ trách thở dài hai lần liền.


“Cô cũng biết tính khí của đạo diễn, ông ấy nhìn trúng ngọn núi kia, mặc dù chỉ là vài cảnh quay, cũng không nhiều, nhưng đạo diễn muốn làm tốt hơn nữa, ông ấy không muốn tạm bợ, ngọn núi kia tên là núi Thương Khung, là một ngọn núi chưa được khai phá, bên trong còn có cây bạch quả dại cao lớn, cực kì giống với cảnh trong tiểu thuyết”


Người phụ trách lại thở dài một hơi.


“Vốn cho rằng ngọn núi này thuộc về Cục Lâm nghiệp quốc gia, gửi thẳng một bản xin cấp phép là được, ai biết lại là đất tư, người ta không cho mượn”


“Ồ.. Là như vậy à”


“Được rồi, Lam, tôi đi làm việc đây, còn bận tìm núi nữa: “Được”


Người phụ trách nói không sai, đạo diễn là người cầu tiến, hơn nữa còn là sao Xử Nữ điển hình, một chỉ tiết nhỏ cũng không bỏ qua.


Nơi có thể khiến đạo diễn tâm niệm mãi, nhất định rất phù hợp với cảnh quay.


Tô Lam lấy điện thoại ra, có cần gọi cho Quan Triều Viễn không?


Cô thật sự không muốn xin anh giúp đỡ!


Lần nào người đàn ông này cũng ra điều kiện!


Thế nhưng, chỉ là mượn mà thôi, chắc là không có vấn đề gì!


Tô Lam nghĩ ra một cách, không bằng gọi thẳng cho Doãn Cẩn hỏi xem tình hình thế nào là được.


Vì thế, Tô Lam gọi cho Doãn Cẩn.


“Alo, phu nhân, có chuyện gì sao?”


Rất nhanh liền nối máy.


“Thư ký Doãn, tôi muốn hỏi anh một chút, chuyện liên quan đến núi Thương Khung”


“Núi Thương Khung à, ngọn núi đó đúng là của chủ tịch Quan, thế nhưng, ngọn núi này có công dụng rất lớn, chủ tịch Quan sẽ không cho người ngoài mượn, trước kia có không ít đoàn phim từng hỏi, chủ tịch đều không cho mượn”


“Vậy anh hỏi anh ta giúp tôi, nếu tôi mở lời mượn thì sao?”


“Như vậy à, vậy để tôi hỏi giúp xem”


Ngắt máy, Doãn Cẩn liền đến phòng làm việc của chủ tịch.


Nếu là người khác, anh không dám tùy tiện đi hỏi, thế nhưng Doãn Cẩn biết, hiện giờ ông chủ cực kì để ý đến bà chủ, Gõ cửa phòng làm việc chủ tịch, Quan Triều Viễn đang bận rộn trước máy tính.


“Chủ tịch Quan, vừa rồi phu nhân gọi điện cho tôi..”
 
Chương 289


Chương 289


Nghe đến đây, Quan Triều Viễn liềng ngẩng đầu lên.


Cô thà gọi điện cho thư ký, chứ không muốn gọi cho anh?


“Có chuyện gì?”


“Phu nhân nói đoàn phim của họ muốn quay ngoại cảnh ở núi Thương Khung, muốn hỏi có thể mượn được không?”


Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.


Vì sao cô không gọi cho anh?


Người phụ nữ này…


Quan Triều Viễn nhớ tới lời của Dạ Bân.


“Được, nói với đoàn phim, núi Thương Khung là khu núi chưa khai phá, bên trong có thú dữ xuất hiện, bảo họ quay phim dưới chân núi là được, nếu đi vào sâu bên trong, có vấn đề, tôi không chịu trách nhiệm”


“Vậy có cần bố trí vài con thú trước không?”


“Không cần, bọn họ tinh ranh hơn người thường”


“Vâng”


Doãn Cẩn liền ra ngoài.


Anh liên lạc với người phụ trách của đoàn phim “Khuynh quốc khuynh thành” trước, dặn họ vài điều cần chú ý.


Ngoài ra, làm xong việc này giúp bà chủ, đương nhiên anh cũng cần tranh công.


Vì thế, lại gọi một cuộc điện thoại cho Tô Lam.


“Phu nhân, chuyện này đã làm xong, chủ tịch Quan bên này đồng ý rồi”


“Đồng ý rồi? Thật sự là tốt quá! Thư ký Doãn, cảm ơn anh nhé, nói chuyện với tên kia nhất định là tốn không ít công nhỉ?”


“Đương nhiên rồi, núi Thương Khung là núi bảo bối của chủ tịch Quan, rất nhiều đoàn phim từng mượn, nhưng trước giờ chủ tịch Quan chưa từng cho người ngoài mượn, trả bao nhiêu tiền cũng không cho!”


Để tiện cho việc nịnh bợ bà chủ sau này, đương nhiên Doãn Cẩn sẽ nói như vậy.


“Thật sự là cảm ơn anh quái”


“Khách sáo rồi, khách sáo rồi, phu nhân, cô làm việc đi”


Rất nhanh, Tô Lam liền nhận được thông báo của đoàn phim, ngày mai sẽ đến núi Thương Khung quay phim, phải nghỉ ngơi lấy sức, cố gắng quay xong trong ngày mai.


Ngày mai, bổ sung những khuyết điểm nhỏ còn sót từ trước, cùng với vài cảnh quay cận cảnh, thế là xong rồi.


Buổi sáng, Tô Lam dậy rất sớm, đang chuẩn bị ngủ bù thì có người gõ cửa.


Cô không thoải mái đi ra cửa, mở cửa ra.


Mục Nhiễm Tranh liền chui vào.


“Tô Lam, có phải cô làm chuyện xấu gì không?”


Tô Lam không nhịn được trợn trắng mắt: “Tôi làm chuyện xấu gì chứ?”


“Tôi nhắc cô một chút, núi Thương Khung”


Tô Lam chớp mắt, lắc đầu.


“Không, nếu có làm, cũng là chuyện tốt.”
 
Chương 290


Chương 290


Mục Nhiễm Tranh duỗi ngón tay, chọc vào ngực Tô Lam.


“Cô dám nói không gọi điện cho chú tôi?”


Tô Lam gật đầu.


“Thật sự tôi không gọi cho chú anh, tôi gọi cho thư ký Doãn”


“Có gì khác nhau sao?” Mục Nhiễm Tranh suýt chút nữa nhảy lên.


Vừa rồi khi anh nghe nói chọn núi Thương Khung để quay, liền biết chuyện này không thành được, người khác không biết, nhưng anh biết ngọn núi kia là tài sản cá nhân của Quan Triều Viễn, tuyệt đối không cho người ngoài mượn.


Nhớ lúc trước, anh ở đoàn phim khác, cũng từng muốn quay ngoại cảnh ở đấy, kết quả toàn bộ đều bị từ chối.


Vùa rồi nghe nói sáng mai đến núi Thương Khung quay phim, người đầu tiên Mục Nhiễm Tranh nghĩ tới chính là Tô Lam!


“Đương nhiên là khác nhau, thư ký Doãn là người được chú anh tin cậy, anh ấy nói thêm vài câu, đương nhiên có thể xong chuyện”


Mục Nhiễm Tranh nghiến răng, hận rèn sắt không thành thép.


“Tô Lam, cô ngốc à? Chú tôi thích cô!”


Cùng câu này, Tô Lam nghe đến lần thứ hai.


“Hắc Thổ, anh bị điên à? Tôi đã nói rồi, tuyệt đối không có khả năng chú anh thích tôi, nếu có thích, cũng là thích giày vò tôi, hơn nữa, chú anh có thân phận gì chứ? Nếu anh ta thích, không biết có bao nhiêu phụ nữ nhào vào.


lòng anh ta đâu?”


Phân tích lời của Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy cũng hơi có lý.


Nhưng anh cứ cảm thấy Quan Triều Viễn thích Tô Lam.


“Trời ạ, anh thôi đi nhá, tôi còn muốn đi ngủ nữa! Nhìn quầng thâm mắt của anh đi, tối qua lại chơi game chứ gì? Mau về ngủ đi, ngày mai quay phim đừng kéo chân tôi!”


Tô Lam đẩy Mục Nhiễm Tranh ra cửa.


Trước khi ra khỏi cửa, Mục Nhiễm Tranh liếc nhìn Tô Lam.


Bộ đồ ngủ này trên người cô…


Sao lại quen mắt thế?


Ngay khi anh muốn nhìn thêm chút nữa, Tô Lam đã đóng cửa lại.


Anh chỉ đành lắc đầu rời đi.


Tô Lam ngáp một cái, rồi chui vào trong chăn.


Chẳng cần nói, chỗ đồ ngủ mà Quan Triều Viễn mua cho cô này, thật sự cực kì thoải mái, nể mặt nó thoải mái như này, liền tha thứ cho chuyện nó là hàng chợ không có †em mác gì.


Khách sạn bên cạnh Ở trong khách sạn này là đoàn phim “Tuyệt thế sủng phí”.


Thời gian quay “Tuyệt thế sủng phi” cơ bản cũng bát đầu đếm ngược, hôm nay không có cảnh quay của Tô Nhược Vân, cô ta nghỉ ngơi trong khách sạn.


Mãi vẫn chưa có tin tức từ phía Thời Quang thiếu nữ, hiện giờ cô ta hơi sốt ruột.


Hôm vừa thi vòng hai xong, La Thần liền gọi điện cho hai trợ lý đã mua chuộc từ trước.


Hai người trợ lý đều đã lấy được tiền, giờ không làm được chuyện, nhưng không muốn trả lại tiền, liền nói thẳng với La Thần, chuyện này xong rồi.
 
Chương 291


Chương 291


Lúc này La Thần với Tô Nhược Vân mới yên tâm.


Lúc đó Tô Nhược Vân đăng trạng thái weibo, mặc dù chưa nhắc đến chuyện đại diện, nhưng vẫn tag kèm weibo của Thời Quang thiếu nữ, kỳ lạ là, lúc này Thời Quang thiếu nữ nên tương tác với cô ta, kết quả, mãi vẫn chưa thấy đối phương phản hồi.


Sau khi đăng weibo, rất nhiều người đều cho rằng Tô.


Nhược Vân đã nhận được đại ngôn của Thời Quang thiếu nữ.


Bằng không, đang yên đang lành lại tag weibo của người ta làm gì?


Thậm chí, dòng tìm kiếm “Tô Nhược Vân – Thời Quang thiếu nữ” đi thẳng một đường lên top ba hot search.


Mọi người đều cho rằng Tô Nhược Vân là đại ngôn của Thời Quang thiếu nữ rồi!


Thế nhưng, lâu như vậy rồi, hợp đồng của Thời Quang thiếu nữ vẫn chưa đưa tới, cũng không bàn bạc nội dung quảng cáo.


“Anh Thần, hay là anh hỏi bên Thời Quang thiếu nữ xem Sao, giục họ chút?”


Trong lòng Tô Nhược Vân cứ hơi không yên tâm.


Đã bốc phét rồi, nếu hỏng chuyện, vậy không phải tự vả mặt mình sao?


Dường như La Thần cũng hơi sốt ruột, đã qua vòng thi thứ hai, theo lý mà nói, trong phòng một tuần phải ký hợp đồng.


Khi anh ta đang chuẩn bị gọi điện, Hoàng Xán ở bên cạnh bỗng nhảy lên.


“Anh Thần, chị Nhược Vân, không hay rồi, hai người xem!”


Hoàng Xán đang dùng điện thoại lướt weibo.


Vì cô ta biết Tô Nhược Vân sắp đại diện cho Thời Quang thiếu nữ, vì thế, cô ta cũng follow weibo của Thời Quang thiếu nữ, để tiện kịp thời chuyển tiếp tin quảng cáo cho.


Tô Nhược Vân.


Ngay vừa rồi, cô ta đọc được một tin weibo mới!


La Thần và Tô Nhược Vân cùng sán lại gần.


Thời Quang thiếu nữ vừa đăng một trạng thái weibo.


Đó là một đoạn video rất ngắn, bọn họ còn chưa xem nội dung, nhưng bọn họ đã nhìn thấy…


Phía cuối dòng trạng thái lại tag Tô Lam!


Lẽ nào không phải nên tag cô ta sao?


Tô Nhược Vân dụi mắt, phát hiện trên màn hình vẫn hiện tên Tô Lam như cũ!


Thời Quang thiếu nữ đã chọn Tô Lam!


Tô Nhược Vân mở video mà tay run run.


Đây không phải là quảng cáo, mà là một đoạn giới thiệu về Tô Lam.


“Cô là Tường Vi quật cường sinh ra vì tình yêu, cô là Hạ Phi Tuyết dám yêu dám hận, cô chính là Tô Lam đơn giản, chất phác, yêu nghề diễn! Thời Quang thiếu nữ chào đón cô!”


Trên màn hình xuất hiện vài cảnh về Tường Vi mà Tô Lam diễn, cũng xuất hiện vài cảnh về Hạ Phi Tuyết, đương nhiên, “Khuynh quốc khuynh thành” còn chưa lên sóng, mấy cảnh quay này đều là cảnh đặc biệt mà đoàn phim bỏ ra.


Video chỉ dài có một phút, nhưng từng cảnh lại cực kì đặc biệt.


Mỗi cảnh quay đều được chọn vừa khéo, Tường Vi vừa nhắm mắt, một giọt nước mắt từ từ lăn dài theo khóe mắt, Hạ Phi Tuyết vừa mở mắt, trên mặt là nụ cười hồn nhiên ngây thơ, cả Tô Lam đơn giản mà đẹp đẽ trong cuộc sống.
 
Chương 292


Chương 292


Đây rõ ràng là video được làm riêng biệt!


Khó trách Thời Quang thiếu nữ mãi vẫn chưa trả lời cô †a, thì ra bọn họ đã sớm ký hợp đồng hợp tác với Tô Lam!


“Không thể nào!” La Thần cũng khó mà tin được.


Tô Nhược Vân nhìn La Thần: “Sao lại không thể? Weibo đã đăng rồi, lẽ nào còn có thể là giả sao?”


La Thần lắc đầu.


“Hai trợ lý của đạo diễn Nghiêm mà chúng †a mua chuộc lúc trước đã nói rõ với tôi, là chọn cô, vì sao bây giờ lại trở thành Tô Lam chứ? Trong chuyện này nhất định có điều mờ ám!”


Tô Nhược Vân hơi híp mát lại.


Đúng vậy, so về độ nổi tiếng, cô ta vừa đoạt giải nữ phụ xuất sắc nhất, lại còn khoe ân ái vơi Mộ Dung Dịch, độ nổi tiếng này đủ để bỏ xa Tô Lam.


Nói đến tác phẩm, vai diễn đầu tiên của cô ta là vai nữ phụ, còn vai diễn thứ hai chính là vai nữ chính! Hơn nữa trước kia còn là đại diện của Blossom Love, hiệu quả cũng cực kì tốt.


Lại nhìn Tô Lam, chưa nói chuyện đoạt giải, giờ chẳng qua cũng chỉ là vai nữ phụ, trong tay còn chưa có đại diện nào!


Cho dù là đồ ngốc, chắc chắn cũng sẽ chọn cô ta, chứ không phải là Tô Lam!


“Nhất định là Từ Tinh Như làm trò! Người phụ nữ này rất nhiều mưu môi!” La Thần âm thầm nắm tay thành quyền.


“Có lẽ là thủ đoạn lợi hại của chính Tô Lam”


Tô Nhược Vân nói ẩn ý sâu xa.


Cho dù là Từ Tinh Như, hay là Tô Lam, coi như đại diện quảng cáo này mất rồi!


Hơn nữa, còn tự vả mặt cực mạnh!


Ai bảo lúc trước cô ta đăng weibo như thế chứ?


“Anh Thần, chị Nhược Vân, mau nghĩ cách đi, lúc trước chị Nhược Vân đăng weibo, mọi người đều cảm thấy chị Nhược vân sẽ nhận đại diện cho Thời Quang thiếu nữ, giờ thì hay rồi, chúng ta không phải… tự vả mặt sao?”


Hoàng Xán trước giờ luôn nói thẳng.


Tô Nhược Vân liền trừng mắt nhìn cô ta, Hoàng Xán liền ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.


“Cái này thì dễ, chỉ là, đột nhiên Tô Lam nhận được đại diện này, chúng ta không thể xem nhẹ đối thủ này nữa”


Hiện giờ La Thần hơi hối hận, suy cho cùng anh ta cũng đã xem nhẹ Tô Lam.


Tô Nhược Vân cười lạnh.


“Vậy nếu kẻ địch này chết đi thì sao?”


La Thần và Hoàng Xán hoảng sợ nhìn Tô Nhược Vân.


Trong mắt Tô Lam tỏa ra hận ý, loại hận ý này quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.


Thấy hai người đều dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn mình, Tô Nhược Vân liền cười gượng gạo.


“Hai người đừng hiểu lầm, ý của tôi là con người bằng xương bằng thịt, ai chả có lúc ốm đau bệnh tật, nếu Tô Lam ốm nặng một trận, hoặc là bị thương, chờ chị ta khỏe lại, làm gì còn cơ hội gì cho chị ta nữa?”


La Thần gật đầu: “Ý này khá hay”
 
Chương 293


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 293


“La Thần, anh giúp tôi nghe ngóng một chút, sắp xếp của Tô Lam bên phía ‘Khuynh quốc khuynh thành”?”


“Không cần nghe ngóng, tôi luôn năm rõ tình hình bên phía bọn họ trong lòng bàn tay, ngày mai đoàn phim bọn họ đến núi Thương Khung quay ngoại cảnh”


“Núi Thương Khung?”


Trước tiên, trong mắt Tô Nhược Vân lóe lên tia nghi ngờ, sau đó lại lóe lên ý cười.




Núi Thương Khung nằm ở ngoại ô thành phố Z, cách Diêm Thành khoảng hai tiếng đi xe.


Vì thế, vừa lên xe mọi người liền ngủ.


Khi sắp đến núi Thương Khung, phó đạo diễn gọi mọi người dậy.


“Dậy thôi, dậy thôi, sắp đến rồi, tôi dặn dò mọi người một Tất cả mọi người lần lượt tỉnh dậy, có người dụi mắt, có người ngáp, còn có người đang nửa tỉnh nửa mơ.


“Tôi dặn dò mọi người vài câu, núi Thương Khung, tin rằng mọi người đều từng nghe tới, là ngọn núi còn chưa khai phá, môi trường bên trong khá khắc nghiệt, nghe nói có thú dữ xuất hiện, sau khi chúng ta đến, cố gắng đừng đi một mình, mọi người tụ tập lại với nhau, đến lúc đó chúng ta sẽ lập tức điểm danh”


“Ngoài ra, mọi người cũng đừng sợ, chúng ta chỉ lấy cảnh dưới chân núi, sẽ không vào sâu bên trong, điều kiện khá khó khăn, mong là mọi người cố gắng khắc phục, tranh thủ làm xong trong một ngày!”


Mặc dù mọi người ai nấy đều vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng vẫn tích cực hưởng ứng phó đạo diễn.


Đến núi Thương Khung, mọi người lần lượt xuống xe.


Nhân viên đoàn phim bắt đầu sắp xếp, các diễn viên bắt đầu trang điểm.


Tô Lam vẫn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp núi rừng nơi đây, đã bát đầu trang điểm.


Cô trang điểm xong, liền thấy cây bạch quả to cao trong núi, từng hàng đan xen, lá bạch quả xinh đẹp đôi lúc lại rơi xuống, như cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn.


Quả nhiên đạo diễn có mắt nhìn.


Nhân viên đoàn phim còn chưa sắp xếp xong, Tô Lam đang định đi về phía trước, thưởng thức cảnh đẹp núi rừng nơi đây.


Nói thật lòng, cô lớn bằng từng này, ngoài lần xuất ngoại đi Mỹ, trước giờ cô chưa từng đi du lịch.


Chưa từng leo núi, chưa từng đi biển chơi, càng đừng nói nhìn thấy sông nước xinh đẹp.


Bỗng nhiên, Mục Nhiễm Tranh nắm lấy cổ tay Tô Lam.


“Cô muốn đi đâu?”


“Không sao đâu, đi loanh quanh thôi.”


“Lời phó đạo diễn dặn lúc nãy, cô quên rồi à? Ở đây rất nguy hiểm, đừng đi lung tung, tôi nói cho cô biết, cả ngày hôm nay cô phải bám sát tôi, biết chưa?”
 
Chương 294


Chương 294


Tô Lam lườm Mục Nhiễm Tranh.


“Anh đi vệ sinh tôi cũng phải theo sao?”


“Cô… Nói tóm lại cô đừng có đi lung tung! Nguy hiểm lắm! Trong núi có thể cái gì cũng có!”


Tô Lam thở dài.


“Được rồi, tôi không đi nữa, chỉ ở đây thôi!”


Vừa khéo, lúc này đạo diễn liền gọi bọn họ, hai người liền đi qua đó, chuẩn bị quay phim.


Cảnh phim quay trong núi chủ yếu là cảnh của Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh, Tiêu Mạch Nhiên không đến, cũng không có cảnh của cô ấy.


Không biết có phải vì cả ngày hôm qua nghỉ ngơi, ngủ cả một ngày hay không, trạng thái của Tô Lam cực kì tốt.


Mục Nhiễm Tranh-cũng bị cuốn theo!


“Thành ca, chàng yên tâm, cho dù thiếp chết rồi, thiếp cũng sẽ bảo vệ chàng an toàn!”


Triều Thành bị trọng thương, chỉ còn chút hơi tàn, đối mặt với thích khách, dường như Hạ Phi Tuyết giết đến đỏ cả mắt.


Một loạt động tác cực kì lưu loát.


Đến đạo diễn cũng chuẩn bị sẵn phải chia cảnh này thành nhiều phần nhỏ, quay từng chút một, kết quả, Tô Lam một phát ăn ngay.


“Tốt!” Đạo diễn hô to một tiếng.


Mọi người đều vỗ tay.


Cho dù là cảnh võ thuật, Tô Lam cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, ở trường, những thứ này đều có môn học riêng biệt, nhưng không phải là môn thông thường, lại thêm không phải con đường quay phim của mỗi người đều đi theo hướng này, vì thế, rất nhiều người đều coi nhẹ.


Nhưng Mục Nhiễm Tranh biết, Tô Lam là một diễn viên toàn năng.


Cô là một kẻ điên, cho dù là môn tự chọn cũng đều đạt điểm AI Mục Nhiễm Tranh biết, qua một thời gian nữa, Tô Lam nhất định sẽ trở thành một ngôi sao từ từ nổi lên.


Cô đã được định trước là người hào quang sáng chói!


Lúc đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy chạy đến rừng sâu nước độc này, ăn cũng không ngon, đến nơi nghỉ ngơi cũng không có, đi vệ sinh không tiện.


Thế nhưng, có thể thấy cảnh so tài diễn xuất giữa Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam, tất cả những điều này đều quên mất.


“Nhìn xem, nhìn xem, đây quả thật giống hệt trong sách giáo khoa!”


Có lẽ vì đang quay phim ở ngoài, đạo diễn cực kì hưng phấn, mặc dù lúc đầu cảm thấy diễn xuất của Tô Lam rất tốt, nhưng ông rất ít khi khen cô, dù sao cô cũng là người mới, lo rằng cô sẽ kiêu ngạo tự mãn.


Nhưng hiện giờ lại tốt đến mức không khen không được!


Tiến độ quay phim còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, trời còn chưa tối, ngoài cảnh quay đêm, nhưng cảnh khác đã quay xong toàn bộ.


Vì cảnh quay còn lại là cảnh đêm, nên chỉ có thể chờ trời tối mới có thể quay.


Trời dần tối đi, để đảm bảo an toàn cho mọi người, đoàn phim chuẩn bị trước rất nhiều đèn pin, vì trong phim cũng cần đốt lửa trại.


Người phụ trách nhiều lần dặn mọi người, nếu cần đi vệ sinh, nhất định phải có người đi cùng.


Cảnh đêm này, là cảnh Hạ Phi Tuyết ôm Triều Thành chỉ còn chút hơi tàn, hai người cùng thổ lộ cõi lòng.
 
Chương 295


Chương 295


“Tuyết Nhi, nếu ta có thể sống sót quay về, nhất định sẽ lấy nàng làm vợ, đời này nhất định không phụ lòng nàng”


Hạ Phi Tuyết mặt mày rạng rỡ: “Thành ca, là chàng nói đấy nhé, thiếp tin rồi”


“Vua không nói chơi”.


“Vậy nếu có một ngày chàng trở thành hoàng đế, có hậu cung ba ngàn giai lệ thì sao?”


“Hậu cung ba ngàn giai lệ sao có thể so được với Tuyết Nhi của ta?”


Hạ Phi Tuyết ôm lấy Triều Thành một cách hạnh phúc, trên mặt là nét xấu hổ chỉ có ở thiếu nữ.


Ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt hai người.


Sống chết có nhau.


“Xong!” Đạo diễn hô một tiếng, tất cả mọi người đều hoan hô.


Tô Lam cũng thở phào một hơi, hôm nay thật sự quá mệt mỏi, coi như cũng kết thúc rồi.


Mỗi cảnh quay đều có cô!


Mục Nhiễm Tranh máu đầy mặt đứng dậy.


“Được đó, Lam, cả ngày hôm nay đều nhập vai nha!”


“Đương nhiên, bằng không người nào đó lại gây trở ngại cho tôi!” Tô Lam mang thâm ý nhìn Mục Nhiễm Tranh.


“Ai gây trở ngại cho cô chứ? Rõ ràng hôm nay tôi cũng biểu hiện rất tốt”


Ngay khi Mục Nhiễm Tranh đang định lý luận với Tô Lam, đạo diễn bỗng gọi anh.


“Lát tôi quay về lại lý luận với cô!”


Nói xong, Mục Nhiễm Tranh chạy thẳng về phía đạo diễn.


Tô Lam khẽ bóp đôi vai mỏi nhừ của mình, ngay lúc này, nhân viên đoàn phim – Bối Bối đi tới.


“Chị Lam, chị muốn đi vệ sinh không?”


Bối Bối nhỏ giọng nói thầm bên tai Tô Lam một câu.


Vốn Tô Lam không muốn đi, đã tối thế này rồi, trong núi vốn dĩ không an toàn.


Thấy Tô Lam không trả lời ngay, Bối Bối liền nói: “Em Tìm một vòng rồi, mọi người không ai đi cả”


“Được, chị đi với em”


Nhân viên đoàn phim dặn nhiều lần, muốn đi vệ sinh nhất định phải có người đi cùng, đặc biệt là phái nữ.


Bối Bối vui vẻ kéo tay Tô Lam đi ra xa.


Vì ở đây là trong núi, đi vệ sinh đều phải đi xa chút, tìm một nơi mọi người không nhìn thấy để giải quyết.


Là diễn viên, đương nhiên phải đi quay ngoại cảnh, gần như đã quen rồi.


Bối Bối là một cô bé cực kì cởi mở, trên đường rất nhiệt tình nói chuyện với Tô Lam.


Hơn nữa còn khen Tô Lam hết lời.


Bất giác đã đi rất xa, Tô Lam quay đầu lại nhìn, vẫn còn có thể nghe thấy mang máng tiếng nói chuyện của nhân viên đoàn phim.


“Bối Bối, ở đây đi, đừng đi xa quá”


“Trời ơi, chị Lam, chị không biết đấy, nhân viên đoàn phim ở đây có không ít người đáng ghét lắm, chuyên lợi dụng cơ hội nhìn trộm phụ nữ, chúng ta vẫn nên đi xa chút nữa đi”
 
Chương 296


Chương 296


Nhân viên trong đoàn phim nhân lúc làm việc lợi dụng phụ nữ, loại chuyện này đoàn phim nào cũng có.


Tô Lam cũng không nói gì nữa, mà đi về phía trước một chút.


Về sau, dường như đến tiếng của đoàn phim cũng không nghe thấy nữa.


“Bối Bối, được chưa? Nguy hiểm lắm rồi, ở đây thôi”


Bối Bối nhìn rồi gật đầu: “Vậy được, chị Lam, em giải quyết chút, chị chờ em”


Tô Lam gật đầu.


“Nhất định chị đừng bỏ em ở đây mà chạy mất nhé!”


Bối Bối mặt mày lo lắng.


Tô Lam nghe thấy Bối Bối nói lời này lại hơi yên tâm.


Thấy Bối Bối ra sức dẫn cô đi ra xa, cô còn khẽ lẩm bẩm, có khi nào cô bé này sẽ hại cô không?


Cô dính bẫy chịu thiệt quá nhiều lần, từ nhỏ đã đấu trí đấu dũng với Tô Nhược Vân.


Cô bé này nói như vậy, cô cũng yên tâm.


Hơn nữa, cô bé Bối Bối này, số lần tiếp xúc với nhau cũng khá nhiều, là một cô bé tâm địa lương thiện, có lẽ sẽ không hại cô.


“Em mau đi đi, chị không đi đâu đâu”


“Chị Lam, nhất định chị đừng bỏ em lại, em đi rồi về, nhanh thôi!”


Bối Bối lại dặn vài lần nữa, lúc này mới rời đi.


Giờ là mùa hè, trong núi khá nhiều muỗi, không lâu sau Tô Lam đã bị đốt vài phát.


Ngay khi cô đang ra sức chiến đấu với muỗi, liền phát hiện Bối Bối đã đi khá lâu rồi.


Không phải là bị tiêu chảy chứ?


“Bối Bối, em không sao chứ?”


Không có ai trả lời.


“Bối Bối?” Tô Lam lại gọi một tiếng, vẫn không có ai trả lời.


Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh!


Là tiếng của Bối Bối.


Gay go rồi, không lẽ cô bé này gặp phải thú dữ sao, hay ỗi độc cần, ngất rồi?


Tô Lam liền vén bụi cỏ đi vào trong.


Thế nhưng, nào có thấy bóng dáng của Bối Bối?


“Bối Bối..” Tô Lam gọi to.


Vẫn không có tiếng trả lời.


Lúc này, Tô Lam luống cuống.


Ở đây là núi hoang chưa khai phá, trời lại tối thế này, đi đâu tìm chứ?


Tô Lam thâm nghĩ phải nhanh chóng quay về đoàn phim, tìm người tới, giúp đỡ cô.


Thế nhưng, lúc này cô mới phát hiện, không thấy đoàn phim nữa!


Khi bọn họ tới, đã cách đoàn phim rất xa, lại thêm vừa rồi cô đi tìm người, cũng không biết đã đi tới tận đâu, hiện giờ hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa!


Tô Lam đứng im tại chỗ, bất lực nhìn về xa xăm.
 
Chương 297


Chương 297


Làm sao đây?


Gô lấy điện thoại định gọi điện, phát hiện căn bản không có tín hiệu, đây là núi, đương nhiên sẽ không có tín hiệu.


Tô Lam hướng ra xa hét to vài tiếng.


Nhưng chỉ có tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi bay vọng lại.


Tô Lam vén bụi cỏ tiến về phía trước, cô vốn mù đường, không hề biết bản thân đang đi sâu vào trong núi.


Cô vừa đi, vừa gọi, vẫn không có người trả lời như trước.


Bỗng không biết dẫm phải cái gì, Tô Lam không cẩn thận liền bị ngã, lăn trên mặt đất.


Bên phía đoàn phim, mọi người đều đã mệt.


Bận quay phim cả ngày trời, giờ đã tối như vậy, ai nấy đều phờ phạc.


Vốn còn muốn điểm danh, nhưng người phụ trách điểm danh lại hỏi thẳng một câu: “Xem xem bên cạnh mình có thiếu ai không?”


Lúc này, ai sẽ xem tử tế xem có thiếu ai không chứ?


Hơn nữa, đoàn phim nhiều người như vậy, thiếu ai, thật sự không nhận thấy được.


Mọi người nhao nhao lắc đầu.


Người phụ trách không hề đếm người, trực tiếp gọi mọi người lên xe.


Lúc đó đạo diễn gọi Mục Nhiễm Tranh tới, là vì có vài chuyện cần bàn bạc kĩ hơn, ngày mai Mục Nhiễm Tranh còn có lịch quay phim, còn Tô Lam lại không có, vì thế, chỉ gọi Mục Nhiễm Tranh.


Lịch quay ngày mai là những cảnh quay cực kì quan trọng đối với Mục Nhiễm Tranh, sau khi lên xe, anh và đạo diễn vẫn bàn bạc mãi.


Để tiện bàn bạc, Mục Nhiễm Tranh không ngồi cùng một chiếc xe với các diễn viên, mà ngồi cùng xe với đạo diễn.


Khi bàn bạc được một nửa, Mục Nhiễm Tranh bỗng cảm thấy không đúng lắm.


Chỉ để ý bàn bạc, quên mất Tô Lam rồi!


Hiện giờ xe đã chạy đến đường lớn, đã có tín hiệu.


Mục Nhiễm Tranh gọi điện cho Tô Lam.


Không gọi được…


“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”


“Có lẽ là điện thoại bị chậm, chưa phản ứng lại”


Mấy ngày quay phim này, đạo diễn đã sớm nhìn ra, quan hệ của hai người không đơn giản.


“Cũng phải, điện thoại của Lam quá cũ”


Lúc đầu Mục Nhiễm Tranh không để ý, nhưng một lúc sau, anh vẫn không yên tâm, lại gọi một cuộc nữa.


Nhưng vẫn không kết nối được!


Lúc này Mục Nhiễm Tranh không dám qua quýt nữa!


Hiện giờ đã cách khu núi rất xa, cho dù là điện thoại bị chậm, cũng nên có tín hiệu rồi!


Trừ khi…


Mục Nhiễm Tranh không dám nghĩ.


Anh lập tức gọi cho nhân viên phụ trách trên xe của diễn viên.


Rất lâu sau mới nối máy.


“Tô Lam có trên xe không?”


“Chắc là có”
 
Chương 298


Chương 298


Đi đường mất hai tiếng, mọi người đều đã mệt, lúc này đều đang ngủ.


“Tôi muốn có đáp án chắc chắn!” Mục Nhiễm Tranh quát lên.


Đối phương liền hoảng sợ mà tỉnh táo trở lại.


Anh ta không dám chậm trễ, nhỡ nào thật sự có người chưa lên xe, anh ta là người có trách nhiệm rất lớn!


“Tô Lam đâu? Tô Lam có ở đây không?”


Không ai trả lời, ngược lại, mọi người đều bị ồn mà tỉnh dậy.


Đèn trên xe rất tối, không đủ để nhìn rõ.


“Mọi người đừng ngủ nữa! Nhìn xem Tô Lam có ở đây không?”


Gần như tất cả mọi người đều đã tỉnh, cùng nhau tìm, đều cảm thấy kỳ lạ.


Lúc này, Bối Bối bắt đầu hơi hoảng hốt lo sợ, trên trán đổ mồ hôi lạnh.


“Đúng rồi, Bối Bối, không phải cô cùng Lam đi vệ sinh sao? Cô ấy không ở cùng cô sao?”


Bỗng nhiên, người bên cạnh Bối Bối hỏi.


Bối Bối giật mình sợ hãi.


“Đúng vậy, tôi và chị Lam cùng đi, nhưng lúc tôi đi ra, không thấy chị Lam nữa, tôi tưởng là chị ấy quay lại rồi, cũng không để ý nữa”


Gay go rồi!


Mục Nhiễm Tranh đã nghe thấy từ trong điện thoại.


“Lập tức dừng xe, quay lại tìm! Khả năng cao là Tô Lam lạc đường rồi, cô ấy bị mù đường!”


Mục Nhiễm Tranh cực kì hiểu Tô Lam, lúc trước anh không cho Tô Lam đi lung tung trong rừng, chính là vì Tô Lam bị mù đường, đến đông tây nam bắc cô cũng không phân biệt được!


Lúc này, tất cả mọi người đều không còn tâm tình nào mà ngủ nữa!


Chiếc xe khách liền quay trở lại Khung.


vào núi Thương Thế nhưng, ngay lúc này, vài tiếng sói hú khiến mọi người đều nổi da gà.


Ngọn núi này là núi hoang chưa từng được khai phá, có thú dữ là chuyện không hề kì lạ chút nào!


Đám con gái đều trốn trong xe, đến xe cũng không dám xuống.


Vốn Mục Nhiễm Tranh muốn tổ chức mọi người vào núi Tìm, nhưng tất cả mọi người đều không quá tích cực.


Sói hú từng đợt, ai mà không sợ chứ?


“Nhiễm Tranh, cậu chắc chắn chúng ta phải vào núi tìm giữa đêm sao?” Một nhân viên đoàn phim đưa ra ý kiến khác.


“Lạc mất người, đương nhiên phải tìm!”


“Hay là đợi sáng mai rồi tìm? Chúng ta không có cái gì, đi vào tìm thế nào? Lát nữa không tìm được người, còn mất mạng ấy!”


“Đúng vậy, mấy người chúng ta không đủ cho sói nhét kẽ răng”


Mọi người tôi một câu anh một câu, thể hiện không muốn vào núi.


Bọn họ chỉ là nhân viên đoàn phim, không phải là đội thám hiểm!


Vốn còn có ít đuốc, nhưng đó là đạo cụ, đã dùng hết rồi, bọn họ tay không tấc sắt vào núi?
 
Chương 299


Chương 299


Nói đùa sao?


Nếu gặp phải sói, bọn họ một đám người còn đỡ, nhỡ có sư tử, hổ thì sao?


Ngọn núi này thật sự không nói chắc được.


Đạo diễn mặt mày nghiêm trọng, vỗ vai Mục Nhiễm Tranh.


“Nhiễm Tranh, đừng tùy tiện đi vào thì hơn, nơi này thật sự rất nguy hiểm, lúc trước đã dặn rồi, trong núi có thú dữ, chỉ cho phép chúng tay quay phim dưới chân núi, hay là chúng ta báo cảnh sát trước?”


người không đi, mình tôi đi!” Mục Nhiễm Tranh nói rồi, liền chuẩn bị vào trong núi.


Vài nhân viên đoàn phim liền ngăn anh lại.


“Cho dù cậu tìm được Tô Lam, vậy tối nay hai người cũng làm thức ăn cho sói! Đừng ngốc nữa!”


Ai nấy cũng không tích cực vào núi, nhưng ngăn Mục Nhiễm Tranh lại cực kì tích cực!


Đạo diễn liền sai người báo cảnh sát trước, điều xe đưa phái nữ đi trước.


Mặc dù đã báo cảnh sát, nhưng mọi người lại xem nhẹ nơi đây là khu núi, đồn cảnh sát gần đây nhất cũng ở phạm vi mấy chục dặm, hơn nữa, đều là đồn cảnh sát nông thôn, nhân lực vật lực đều ít đến đáng thương!


Bên phía đồn cảnh sát nói rằng, bọn họ sẽ nhanh chóng.


báo cáo lên cấp trên, chỉ là, giờ là nửa đêm, chắc là sẽ chậm trễ, đề nghị bọn họ trời sáng rồi mới vào núi, bằng không rất dễ gặp nguy hiểm.


Trời sáng mới vào núi?


Vậy không phải Tô Lam bị sói ăn thịt rồi sao?


Không được, một phút cũng không thể đợi.


Nghe từng đợt sói hú, Mục Nhiễm Tranh bỗng nhớ tới một người.


Chú của anh – Quan Triều Viễn.


Có lẽ hiện giờ cũng chỉ có thể tìm chú anh giúp thôi!


Mục Nhiễm Tranh cắn răng, vẫn nên gọi cho Quan Triều Viễn.


“Chú… Cái đó…”


“Có gì nói mau!” Quan Triều Viễn rõ ràng rất không kiên nhãn, anh đã ngủ rồi.


“Không thấy Lam đâu nữa!”


“Cái gì?”


“Bọn cháu quay phim ở núi Thương Khung, lúc quay về phát hiện không thấy Lam đâu nữa, chắc là cô ấy rớt lại trong núi rồi!”


“Đồ vô dụng!”


Mục Nhiễm Tranh còn định nói gì đó, nhưng Quan Triều Viễn đã ngắt máy.


Mục Nhiễm Tranh còn có thể nói gì nữa?


Chỉ là, Quan Triều Viễn ở trong thành phố, cho dù anh nhanh chóng tới đây, cũng là chuyện hai tiếng sau.


Tô Lam ở lại trong núi thêm một:giây, liền thêm một giây nguy hiểm. ƒ Người của đoàn phim đứng dưới chân núi, nghe từng trận sói hú là kinh hồn bạt vía, ai cũng không dám tùy tiện đi vào.


€ó vài người bắt đầu ngáp, lẽ nào cứ chờ ở đây mãi sao?


“Đạo diễn, hay là chúng ta quay về trước, tối nay nghỉ ngơi lấy sức, sáng sớm mai vào núi tìm người, được không?”


“Đúng vậy, đạo diễn, cứ dây dưa như này cả một đêm, thể lực của mọi người đều tiêu hao hết, sáng sớm mai cũng không có sức tìm người!”
 
Chương 300


Chương 300


Mục Nhiễm Tranh hung dữ trừng mắt nhìn những người vừa nói.


Mạng người quan trọng, vậy mà những người này còn muốn đi ngủ?


“Các người không cần lo nữa, một mình tôi vào núi!”


Mục Nhiễm Tranh nói rồi, lại định vào núi lần nữa.


Đạo diễn liền giữ anh lại.


“Nhiễm Tranh, cậu bình tĩnh chút!”


“Ông bảo tôi bình tĩnh thế nào đây?” Mục Nhiễm Tranh gầm lên.


Đó là…


Người phụ nữ mà anh yêu tha thiết.


“Đoàn phim đã lạc mất Lam, lẽ nào còn muốn lạc thêm cậu nữa sao? Tôi phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi người trong đoàn phim, nếu cậu còn tiếp tục thế này, tôi sai người đưa cậu đi!”


Đạo diễn thường ngày mặt mũi hiền lành, lúc này cũng bắt đầu tức giận.


“Lẽ nào chúng ta cứ dây dưa thế nào mãi? Cũng phải nghĩ cách gì mới được!”


“Chúng ta đợi người của đồn cảnh sát tới rồi tính tiếp, đây là cách duy nhất: Hơn một tiếng sau, bọn họ vẫn chưa đợi được người của đồn cảnh sát, mà đợi được một chiếc LaFerrari.


Chiếc xe này, Mục Nhiễm Tranh nhận ra, là xe của Quan Triều Viễn.


Đây là điều Mục Nhiễm Tranh không ngờ tới, vốn anh nghĩ chú anh nhanh nhất cũng phải hai tiếng mới tới, không ngờ hơn một tiếng đã tới rồi!


Mục Nhiễm Tranh càng không ngờ được là, Quan Triều Viễn tới một mình!


Một mình anh…


Quan Triều Viễn không thể chờ được tới lúc tập hợp được tất cả mọi người, chỉ đành gọi cho Doãn Cẩn trước, bảo anh ta dẫn người tới, còn một mình anh điên cuồng phóng xe tới trước.


Tất cả mọi người nhìn chăm chằm chiếc siêu xe, cảm thấy cực kì khó hiểu.


Mục Nhiễm Tranh lại đi thẳng tới.


“Chú… Chú đến rồi?”


Đôi mắt màu lam của Quan Triều Viễn tràn đầy lực sát thương trong màn đêm tăm tối.


“Lần cuối cùng các người nhìn thấy Tô Lam là lúc nào?”


Giọng nói âm trầm lạnh lùng của anh, giống như âm thanh đến từ địa ngục.


“Cả ngày hôm nay chúng cháu quay phim từ đây đi về hướng tây nam, chắc là khoảng một cây số là tới, có lẽ Lam đi lạc ở chỗ đi vệ sinh”


“Được, chú biết rồi, nói với người của đoàn phim, quay về đi, chú không muốn thấy người chướng mắt vướng víu”


Quan Triều Viễn mở cửa xe, cuối cùng cũng xuống xe.


“Chú, người của đoàn phim ít nhất cũng có thể giúp đỡ, chú chỉ có một mình..”


Lẽ nào chú ấy định đơn thương độc mã vào núi tìm người sao?


Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng.


“Thế nhưng..”


“Ở đâu ra lắm nhưng nhị thế?” Ánh mắt của Quan Triều Viễn lộ rõ vẻ tức giận.


Mục Nhiễm Tranh liền không dám nói thêm gì nữa.
 
Chương 301


Chương 301


“Chú, cháu đi vào cùng chú, cháu… lo cho Lam”


Quan Triều Viễn hung dữ trừng mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, dường như ánh mắt kia đang nói, vậy mà cháu dám nhòm ngó thím của mình?


“Chú, cháu không phải… Có khi cháu đi vào có thể giúp đỡ chú”


“Cháu không vào đã là giúp chú rồi, bảo người của đoàn phim cút mau, bọn họ cứ chờ mãi ở đây, chỉ khiến đàn sói ngửi thấy mùi người, vì thế mà bắt đầu tìm dấu vết con người khắp nơi, đến lúc đó Tô Lam mới gặp nguy hiểm..”


Mục Nhiễm Tranh hoảng sợ nhìn Quan Triều Viễn, trong núi này thật sự đáng sợ vậy sao?


Quan Triều Viễn thấy Mục Nhiễm Tranh thật sự lo lắng, vì thế, mới tỏ ý tốt.


“Nơi này là nơi chú nuôi thả thú dữ, bọn chúng chỉ nhận một người chủ là chú, cháu đi vào, chú còn phải bảo vệ cháu!”


Nghe thấy lời này, Mục Nhiễm Tranh càng ngạc nhiên!


Khó trách chú anh lại mua ngọn núi này, hơn nữa tuyệt đối không cho người ngoài mượn, thì ra nơi này là nơi chú ấy nuôi thú dữ!


“Chú không nói chuyện vô bổ với cháu nữa! Ngoan ngoãn chờ cho chú! Ngoài ra, cháu nói với người của đoàn phim, chú là chủ của ngọn núi này, nơi đây có chuyện, chú sẽ phụ trách”


Nói xong, Quan Triều Viễn chỉ một thân một mình đi về phía lối vào.


Mục Nhiễm Tranh thấy Quan Triều Viễn biến mất trong màn đêm, anh cũng nhanh chóng quay về bên đoàn phim tìm đạo diễn.


“Đạo diễn, bảo người của chúng ta rời đi trước đi”


“Người vừa rồi là ai thế?”


“Là… Quan Triều Viễn của Dark Region, ngọn núi này là của anh ta, anh ta nói, người xảy ra chuyện ở ngọn núi này, anh ta sẽ chịu trách nhiệm”


“Một mình anh ta?”


“Đằng sau chắc là còn có người nữa, chúng ta bảo mọi người rời đi trước, thực tế sói hú ở đây là vì mùi của chúng ta ở đây nồng quá, điều này cực kì bất lợi với Tô Lam”


Đạo diễn nghe thấy lời của Mục Nhiễm Tranh, lúc này mới gật đầu bất lực, lệnh cho người của đoàn phim rời đi.


Mục Nhiễm Tranh bất lực nhìn ngọn núi lớn tối om, cho dù vẫn còn chưa yên tâm, nhưng vẫn rời đi.


Nói đến cùng, anh vẫn không bằng chú mình.


Sau khi người của đoàn phim rời đi, tiếng sói hú cũng dần dừng lại.


Trên thực tế, Quan Triều Viễn không để Mục Nhiễm Tranh đi theo, là vì bản thân anh không chắc chắn.


Mặc dù ngọn núi này là nơi anh nuôi thả thú dữ, thế nhưng, trong ngọn núi này cũng có rất nhiều thú dữ không phải do anh thuần dưỡng!


Đúng vậy, nếu trong ngọn núi này chỉ có thú dữ của anh, há chẳng phải đám sư tử với hổ các thứ của anh phải chết đói sao?


Nếu là một ma cà rồng chân chính, đương nhiên sẽ không sợ thú dữ, năng lực của họ hoàn toàn có thể đánh tay ngang với thú dữ lớn nhất.


Thế nhưng, Quan Triều Viễn không phải một ma cà rồng chân chính, anh chỉ là một thể kết hợp, sức lực và tốc độ của anh hơn rất nhiều so với loài người, nhưng cũng kém hơn nhiều so với ma cà rồng!


Anh chưa từng đọ sức với thú dữ, ai thắng ai thua, thật sự không nói chắc được…


Vừa vào trong núi, Quan Triều Viễn liền nhanh chóng lấy còi trong túi ra, liên tục thổi ba tiếng.


Tiếng còi này là chế tạo đặc biệt, phạm vi truyền âm cực kì rộng.
 
Chương 302


Chương 302


Đôi mắt nhạy bén của anh có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trong màn đêm.


Không lâu sau, một bóng màu trắng xuất hiện trong tâm mắt anh.


Đám thú dữ anh nuôi chỉ gặp Tô Lam một lần, không có sự bảo vệ của anh, anh cũng không chắc, đám thú dữ này thấy cô có công kích hay không.


Mặc dù bọn chúng được thuần dưỡng cao cấp, nhưng dù sao cũng là thú dữ.


Quan Triều Viễn lấy ra một miếng vải mang từ nhà tới, đây là miếng vải anh xé ra từ quần áo của Tô Lam.


“Đi tìm cô ấy cho ta!”


Vua sói trắng tiến lên ngửi, cả người nhanh nhẹn chạy đi, biến mất trong màn đêm.


Tô Lam không cẩn thận ngã một cái, ngã đến mơ hồ.


Chờ cô tỉnh táo lại, định ngồi dậy, một cơn đau buốt kịch liệt từ mắt cá chân truyền tới.


Không được, không động đậy được!


Điện thoại cũng rơi mất trong lúc ngã lăn!


Làm sao giờ?


Ngay lúc này, Tô Lam phát hiện từng đôi mắt màu lục.


xuất hiện trong tầm mắt của cô!


Có sói!


Tô Lam hoảng sợ không dám động đậy.


Lại thêm chân cô cực kì đau đớn, cô cũng không thể động đậy!


Từng cặp, từng đôi mắt màu Xanh, rải rác: khắp xung quanh cô!


Đều nói đàn sói cực kì đoàn kết, cô bị bao vây rồi!


Từ những cặp mát này có thể thấy, có khoảng hai mươi con sói!


Gay go rồi!


Trong lòng Tô Lam hoảng sợ, sợ là hôm nay cô phải làm bữa đêm cho đám sói này.


Hiển nhiên đàn sói này không vội công kích cô, mà đang chờ đợi thời cơ.


Thật ra, Quan Triều Viễn nói không sai, người của đoàn phim cứ ở mãi dưới chân núi, khiến đàn sói ngửi thấy mùi con người, vì thế chúng mới bắt đầu tìm kiếm, bằng không, cũng chưa chắc có đàn sói tập trung xuất hiện như này.


Làm thế nào đây?


Tô Lam cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Lúc này, trong đầu cô xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.


Tô Kiêm Mặc còn cần có người chăm sóc, ước mơ của cô vừa mới bắt đầu, cô còn chưa hoàn thành di nguyện của mẹ trước lúc ra đi.


Cô tuyệt đối không thể chết!


Nghĩ như vậy, Tô Lam dường như bỗng có sức lực, tay của cô cẩn thận sờ lên mặt đất.


Cô không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ cách mới được!


Lúc này, cô cần có vũ khí trong tay.


Bỗng, cô sờ được một cây gậy, nhỏ hơn cánh tay cô một chút.


Cô nhẹ nhàng nắm lấy cây gậy, cầm lên, chuẩn bị liều chết với đàn sói.
 
Chương 303


Chương 303


Đàn sói rất kiên nhân, bọn chúng nhất định phải chờ tới khi xác định rõ đối phương không hề nguy hiểm, lúc này mới chia nhau ăn.


Thế nhưng, hiển nhiên một con sói nhỏ đã mất kiên nhấn, nó nhào tới “vèo” một tiếng, khiến Tô Lam không thể ngờ được.


VÀ Khi con sói nhỏ sắp chạm tới cổ của Tô Lam, bỗng một bóng màu trắng xẹt qua như một tia chớp, trực tiếp vồ con sói nhỏ ngã trên mặt đất.


€on sói nhỏ bị cắn đau, rú lên đáng thương.


Toàn bộ đàn sói dừng bước, không tiến lên nữa.


Tô Lam không biết là vua sói trắng, cô căn bản cũng không nghĩ theo hướng đó, chỉ thấy một bóng trắng tinh vụt qua.


Vua sói trắng ngẩng đầu cao quý, hướng lên trời hú lên vài tiếng.


Tiếng hú này chấn động tứ phương!


Rất nhanh, trong đàn sói bắt đầu có con hưởng ứng, từng tiếng sói hú lên, khiến Tô Lam nổi da gà.


Ngay khi cô cầm cây gậy chuẩn bị đứng lên, những cặp mắt màu lục xung quanh bỗng không thấy nữa.


Đến con sói nhỏ chuẩn bị nhào tới chỗ cô cũng nhanh chóng chạy đi.


Cô chỉ thấy một thứ gì đó trắng tinh đang tiến dân đến phía cô.


“Vừa rồi mày cứu tao, giờ sẽ không ăn tao chứ?”


“Tiểu tổ tông, thì ra mày muốn ăn một mình à?”


Vua sói trắng từng bước tiến đến gần.


Tô Lam cầm lấy cây gậy, chắn trước người mình.


Vua sói trắng nhanh chóng chạy tới chỗ cô, chỉ nghe.


thấy “xoẹt” một tiếng.


Tốc độ của vua sói trắng nhanh đến mức khiến người khác kinh ngạc, căn bản Tô Lam không kịp phản ứng lại, vua sói trắng đã không thấy nữa.


Cô cũng hoàn toàn không ý thức được, một góc áo của mình đã bị vua sói trắng ngậm trong miệng.


Đàn sói đi rồi, nhưng Tô Lam không dám thả lỏng chút nào.


Bắt buộc cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, bằng không, hôm nay không làm bữa đêm cho đàn sói, cũng phải làm bữa đêm cho con thú khác.


Tô Lam xoa chân mình, cố gắng nhịn đau, bắt đầu tiến về phía trước.


Vốn cô bị mù đường, giờ lại là nửa đêm, hoàn toàn không thấy rõ đường.


Cô chỉ có thể cứ đi xuống mãi, đi xuống không sao được.


chứ? Chỉ cần đến chân núi, ít nhất cô cũng an toàn.


Vua sói trắng về báo cáo, Quan Triều Viễn lấy mảnh áo trong miệng nó ra.


Miếng áo này chắc là của Tô Lam, vua sói trắng cực kì mãn cảm với các loại mùi, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn.


“Đưa ta qua đói”


Vua sói trắng nhận được lệnh, lập tức đi trước dẫn đường, tốc độ của Quan Triều Viễn nhanh như gió, nhanh chóng vụt qua núi.


Mặc dù tốc độ của anh không nhanh bằng vua sói trắng, nhưng cũng không kém nhiều.
 
Chương 304


Chương 304


Dưới sự dẫn đường của vua sói trắng, anh nhanh chóng đến chỗ của Tô Lam, bỗng cảm thấy dẫm phải thứ gì đó.


Trong màn đêm, anh nhìn rất rõ, là điện thoại của Tô Lam.


Quan Triều Viễn nhặ lên, nhét vào trong túi.


Thế nhưng, khi vua sói trắng dẫn Quan Triều Viễn tới nơi vừa rồi gặp Tô Lam, lại không thấy cô đâu nữa.


“Người phụ nữ chết tiệt này! Mù đường còn chạy lung tung gì chứ?”


Quan Triều Viễn không nhịn được mắng một câu.


Khó khăn lắm vua sói trắng mới tìm thấy cô, cô lại chạy mất!


Như này không phải mất công sao?


“Tiếp tục tìm!”


Nhận được lệnh, vua sói trăng lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh.


Quan Triều Viễn nhìn quanh tứ phía, quả thật không có thứ gì có thể lợi dụng được.


Tô Lam có cây gậy làm gậy chống, nhảy từng bước, tốc độ cũng nhanh hơn, lại thêm đây là đang chạy thoát thân!


Chạy, cũng không để ý đến vết thương trên chân.


“Tô Lam, mày làm được! Mày không sao đâu!”


Tô Lam vừa chạy vừa tự động viên mình!


“Mẹ kế của mày, Tô Nhược Vân, Tô Nhược Diệu, tất cả đều muốn mày chết, bao năm rồi, mày cũng vượt qua được, còn có gì không vượt qua được chứ?”


Tô Lam cứ tự nói một mình như thế.


Trong đầu xẹt qua rất nhiều khuôn mặt, nếu cô chết đi, những người này chắc chắn sẽ đốt pháo ăn mừng, cô sẽ không cho bọn họ đạt được mục đích!


“Khit khit khịt..”


Bỗng Tô Lam cảm thấy xung quanh mình dường như có âm thanh gì không hòa hợp cho lắm.


Lúc đầu cô không quá chú ý, tiếp tục tự nói một mình, đi về phía trước.


Thế nhưng, âm thanh này dường như cứ theo cô mãi, cô liền dừng bước lại.


“Khit khịt khịt..”


Tô Lam chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt!


Trước kia nhà họ Tô ở nông thôn, nhà bọn họ từng nuôi lợn, khi còn nhỏ cô bị mẹ kế bắt phải cho lợn ăn, hình như đây là tiếng lợn kêu!


Gay go, không phải gặp lợn rừng rồi chứ?


Khi lợn nhà phát điên, cũng có thể húc ngã vài người lớn, lực sát thương của lợn rừng lại càng lớn hơn!


Vừa thoát khỏi miệng sói, giờ lại làm mồi cho lợn rừng Sao?


Mấy ngày nay, cô mới đọc tin tức, có một ông chú gặp phải lợn rừng, suýt chút nữa bị lợn rừng xé xác ăn thịt!


“Tô Lam ơi Tô Lam, sao số mày lại đen thế này chứ?”


Đoán là lợn rừng có thể húc cô bay lên, cây gậy này của cô có tác dụng quái gì chứ?


Tô Lam liền nghĩ ra trèo lên cây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top