Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 305


Chương 305


Lợn không biết trèo cây, cô chỉ có cách trèo lên cây mới có thể bảo vệ mình!


Thế nhưng, giờ chân cô bị thương, đi đường đã khó khăn, trèo cây sao?


Tốt xấu gì cũng nên thử một lần chứ?


Tô Lam nhanh chóng chạy tới một gốc cây, chuẩn bị trèo lên.


Nếu chân cô không bị thương, trèo cây căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng giờ cô dùng hết sức bình sinh cũng chỉ trèo được một đoạn.


Khoảng cách này không ổn, lợn có thể đụng tới.


“Anh lợn ơi, làm ơn, cho em chút thời gian nữa, để em trèo thêm lúc nữa, anh lợn, làm ơn, hay là em hát cho anh một bài nhé?”


Con lợn rừng này thấy Tô Lam bắt đầu trèo cây, biết được ý đồ của cô, cũng không định chờ nữa, trực tiếp.


công kích tới!


“Khit khịt khit..” Xông tới!


“A..” Tô Lam kêu thất thanh, cả người dán chặt lên cây.


Lúc này, trong đầu Tô Lam chỉ có một suy nghĩ.


Chết chắc rồi.


Một tiếng hét vang vọng trong núi sâu.


KG: Lợn rừng phát ra tiếng kêu đau đớn.


Tô Lam mở mắt, cô nhìn không quá rõ, nhưng có thể cảm thấy dường như sư tử đang ngoạm lấy lợn rừng.


Kêu vài tiếng, lợn rừng đã đi đời nhà ma.


Một bóng màu trắng chạy ra, dường như đang chia bữa đêm với sư tử.


“Trèo lên cây làm gì? Còn không xuống maul”


Giọng nói quen thuộc này…


Tô Lam quay đầu lại nhìn, Quan Triều Viễn đứng ở dưới gốc cây!


Không đợi Tô Lam nói hết, cô liền cảm thấy cả người đang tụt xuống.


“A!” Tô Lam nhanh chóng tụt xuống, Quan Triều Viễn liền ôm cô vào lòng.


Hai lần suýt chút nữa mất mạng trong miệng thú, lại trượt xuống khỏi cây, tối nay của Tô Lam quả thật kinh hồn bạt vía.


Khoảnh khác nhìn thấy Quan Triều Viễn, phòng tuyến tâm lý cả người cô chớp mắt liền sụp đổi Cô chỉ là một cô bé hai mươi hai tuổi thôi!


Thoát khỏi đàn sói, lại suýt chút nữa mất mạng trong miệng thú dữ, tối nay quả thật chấn động lòng người!


Đổi là người khác, chác là đã sớm sợ phát ngất.


Tô Lam khóc nức nở trong lòng Quan Triều Viễn.


Cô ôm chặt lấy Quan Triều Viễn, dường như đang túm lấy ngọn cỏ cứu mạng.


“Sao anh không tới sớm hơn chứ? Tôi sắp bị dọa chết khiếp rồi!” Tô Lam vừa khóc vừa nói.


Quan Triều Viễn bị Tô Lam ôm chặt lấy, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm chặt lấy anh!


Anh khẽ vuốt tóc cô.
 
Chương 306


Chương 306


“Không sao rồi, không sao rồi”


Tô Lam càng khóc to hơn, vừa rồi khi gặp đàn sói, cô cũng muốn khóc, cô gái nào thấy trận thế như vậy còn có thể giữ bình tĩnh chứ?


Hiện giờ tất cả nguy hiểm đểu giải trừ rồi, cảm xúc căng thẳng tột độ của cô chớp mắt được giải tỏa.


Vừa nước mắt vừa nước mũi.


Ý thức được Tô Lam vừa khóc vừa chảy nước mũi, Quan Triều Viễn bỗng nhíu mày.


“Tô Lam! Cô đừng bôi nước mắt với nước mũi lên người tôi!”


Tô Lam chỉ để ý khóc, căn bản không nghe thấy Quan Triều Viễn nói gì.


“Này, Tô Lam, đừng làm bẩn quần áo của tôi!”


Quan Triều Viễn vừa muốn ôm Tô Lam mãi như này, vừa không muốn cô làm bẩn quần áo của mình, tiến thoái lưỡng nan.


Tô Lam đã khóc hòm hòm, buông Quan Triều Viễn ra.


Quan Triều Viễn thấy áo trước ngực bẩn một mảng.


“Vừa nước mắt, vừa nước mũi, Tô Lam, cô xem chuyện tốt cô làm này!”


Tô Lam nhăn mũi.


Anh có phải đàn ông không thế?


Cô vừa trải qua vài lần khảo nghiệm sống chết, vậy mà anh còn tính toán chuyện làm bẩn quần áo với cô.


Quan Triều Viễn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn quần áo của mình, chuẩn bị ôm lấy Tô Lam.


Tô Lam trực tiếp tránh đi.


“Tôi vẫn nên tránh anh xa một chút, tránh làm bẩn quần áo của anh!” Tô Lam xoay người, quên mất chân mình còn bị thương.


Tn Cô lập tức ngồi xổm xuống.


“Sao thế? Bị thương ở đâu?”


“Chân”


Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam ngồi xuống, nhấc bên chân bị thương của cô lên.


“Thử động đậy xem”


“A..” Chân vừa cử động, liền một trận đau đớn.


“Vẫn may, không tổn thương đến xương, chắc là trẹo chân”


“Vậy giờ chúng ta làm sao đây? Hay là quay về đi?”


“Quay về?”


Quan Triều Viễn cười: “Cô biết giờ chúng ta ở đâu không?”


“Chắc là sắp xuống núi rồi? Vừa rồi tôi cứ đi xuống theo hướng này, chắc là sắp đến chân núi rồi”


Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tô Lam, thật sự cô không hổ thẹn với hai chữ “mù đường”!


“Cô đừng có nói với tôi, muốn xuống núi thì cứ đi thẳng xuống”


“Lẽ nào không phải sao?”


Tô Lam chớp mắt, lên núi thì đi lên, xuống núi thì đi xuống mà!


Quan Triều Viễn thật sự cười không được mà khóc cũng không xong, cô thật sự là mù đường có đẳng cấp mà!
 
Chương 307


Chương 307


“Làm ơn đi, đường lên núi, có lúc cũng có dốc đi xuống, đường xuống núi cũng có dốc đi lên, địa thế núi Thương Khung hiểm yếu, đặc biệt như thế, vị trí hiện giờ của chúng ta đã gần tới nơi sâu nhất trong núi rồi, lúc trước.


tôi đã nhắc nhở đoàn phim, chỉ quay ở chân núi là được, kết quả bọn họ không nghe, cứ đòi đi vào, mà còn chọn hướng tây nam cách nơi sâu nhất của ngọn núi gần nhất nữal”


“Hả?”


“Nếu cô ngoan ngoãn ở yên một chỗ, giờ tôi còn có thể đưa cô đi, nhưng bây g Lời phía sau, Quan Triều Viễn không nói nữa.


“Vậy… Làm sao giờ?”


“Còn có thể làm gì nữa, qua một đêm ở đây, nếu tôi tùy tiện đưa cô đi, trên đường gặp phải thú dữ, tôi cũng không bảo vệ được cô.”


Tô Lam nhìn về phía chú sư tử vàng đang ăn lợn rừng ở bên cạnh.


“Chúng ta có sư tử mà!”


Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: “Cô cảm thấy trong núi này chỉ có một con sư tử thôi sao?”


Tô Lam câm như hến.


Lúc đầu, Quan Triều Viễn cũng cho rằng ở trong khu núi này sợ là chỉ có một chú sư tử của anh, mãi cho tới một lần phát hiện sư tử bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, anh mới phát hiện trong núi này còn có thú dữ hung mãnh hơn nữa.


Vì thế, hiện giờ, ở đây chờ tới khi trời sáng là cách tốt nhất.


Một trận gió lạnh thổi tới, Tô Lam vô thức ôm chặt cánh tay mình.


Trong núi cực kì lạnh.


Ban ngày, cực kì mát mẻ, khi quay phim bọn họ còn nói, nếu ngày nào cũng quay phim ở đây thì tốt biết mấy, cực kì mát.


Kết quả giờ gặp báo ứng!


“King, lại đây!”


Sư tử vàng lập tức lắc người đi tới.


“Nằm xuống” Quan Triều Viễn ra lệnh, sư tử vàng liền nằm im tại chỗ.


Quan Triều Viễn ôm lấy Tô Lam, đê cô dựa lên người sư tử vàng, trên người sư tử có lớp lông dày, rất mềm.


“Gô nghỉ ngơi trước, tôi đi đánh lửa”


Vì không phải lần đầu thấy sư tử, Tô Lam cũng không sợ như trước, ngược lại có sư tử chắn gió cho cô, trên người lại ấm áp, khiến cô cảm thấy tốt hơn nhiều.


Vua sói trắng cũng đi tới, cặp mắt màu lục như ngọc lục bảo trong màn đêm tối tăm.


Tô Lam vuốt lông nó.


“Thì ra vừa rồi là mày cứu tao à, cảm ơn”


Quan Triều Viễn đang đánh lửa nghe thấy lời này, không khỏi ngẩng đầu lên.


“Người cứu cô rõ ràng là tôi! Sao cô không cảm ơn tôi?”


Tô Lam cười lúng túng, có cần so sánh từng ly từng tý với một con sói không?


“Vậy tôi cảm ơn anh!”


“Có phải tôi từng nói tôi không nhận cảm ơn suông không?”
 
Chương 308


Chương 308


“Chồng ơi, chồng à, anh là chồng tôi đó! Là người chồng gần gũi nhất! Tôi yêu anh chết mất!” Nói xong, Tô Lam trợn trắng mắt.


Quan Triều Viễn cười, tiếp tục đánh lửa.


Đánh được lửa, xung quanh cũng ấm áp hơn.


Thế nhưng, bỗng có âm thanh không hài hòa truyền tới.


“Ùng ục..”


Tô Lam liền hắng giọng hai tiếng, có ý che giấu âm thanh truyền ra từ bụng mình.


Vì điều kiện trong núi rất khó khăn, sáng bọn họ chỉ mang theo cơm hộp, vì bốn giờ hơn đã xuất phát, cơm hộp chuẩn bị từ tối hôm trước, chờ tới trưa lấy ra đã thiu rồi.


Tô Lam nhịn không ăn, chỉ có bữa sáng ăn một chút, quay phim lại tốn sức như thế.


“Ùng ục..”


Cái bụng kém cỏi này lại kêu lên lần nữa.


“Tiếng gì vậy?”


Quan Triều Viễn cảnh giác nhìn xung quanh.


Tô Lam lúc này rõ ràng càng thêm lúng túng.


“Tô Lam, hình như âm thanh phát ra từ người cô.”


Tô Lam nhếch mép cười: “Tôi đói, bụng kêu mà thôi”


“À..” Quan Triều Viễn à một tiếng, mang theo ẩn ý sâu xa.


“À gì mà à, chưa nghe thấy tiếng bụng kêu bao giờ à?” Tô Lam lầm bầm một câu.


Vua sói trắng liền ngoạm một bên đùi lợn rừng đi tới, đặt trước mặt Quan Triều Viễn, hai con thú một to một nhỏ không ăn hết con lợn rừng, mà còn để lại cho họ một bên đùi.


“Wow, chúng ta có thể nướng đùi ăn!” Tô Lam vuốt lông vua sói trắng: “Cảm ơn mày nha”


Chuyện làm đồ ăn, quả thật Quan Triều Viễn không giỏi, Tô Lam phải ở một bên chỉ huy.


Lúc này, vua sói trắng nằm bò cạnh chân Tô Lam.


“Ngoan quá, lần đầu tiên tôi thấy con sói ngoan thế nà Tô Lam vừa vuốt dọc bộ lông nó vừa nói.


Quan Triều Viễn nhìn vua sói trắng: “Nó thích cô”


“Hả? Thật sao? Sao anh biết?”


Tô Lam còn cho rằng con sói này luôn như vậy, vốn dĩ nó ngoan như này, là vì chủ của nó ở đây.


Quan Triều Viễn không thèm để ý, kể từ khi lần đầu vua sói trắng gặp Tô Lam, Quan Triều Viễn đã nhận thấy, vua sói trắng rất thích cô, từ trong ánh mắt của nó có thể thấy được.


Trong lòng Quan Triều Viễn thịch một tiếng, lẽ nào là vì máu của Tô Lam?


Anh suy nghĩ, tiếp tục nướng thịt, không ngừng xoay thịt theo hướng dẫn của Tô Lam.


Biết con sói này thích mình, Tô Lam càng nhìn nó càng thấy thích.


“Nó tên là Wing, là vua sói.”


“Khó trách, vừa rồi tôi bị đàn sói bao vây, nó đến kêu vài tiếng, đàn sói liền giải tán”


“Trên người cô có mùi của nó, vốn dĩ đàn sói không lập tức tấn công cô, chính là vì ngửi thấy mùi của vua sói, thế nhưng, mùi này lại không nồng đậm, vì thế, chúng nó cứ lưỡng lự không tiến tới”


“Thì ra là như vậy”


Tô Lam liền ôm lấy cổ vua sói trắng.
 
Chương 309


Chương 309


“Để trên người tao dính thêm chút mùi của mày, sau này đàn sói không dám bắt nạt tao nữa! Haha!”


“Tô Lam! Cô buông ra cho tôi!”


“Sao thế?”


“Không được ôm nó như thế! Mau buông ra cho tôi! Cô còn không buông ra, tôi giết chết nó!”


Quan Triều Viễn trừng mắt ghen ty!


Vậy mà cô lại dám ôm sinh vật giống đực khác thân mật như vậy! Cô không muốn sống nữa đúng không?


Tô Lam lập tức buông ra.


“Tô Lam, tôi nói cho cô biết, lần sau cô còn dám ôm sinh vật giống đực khác, xem xem tôi có đánh cô không?”


Quan Triều Viễn gầm xong liền tiếp tục nướng thịt.


Sinh vật giống đực khác là cái quái gì?


Người đàn ông này… biến thái à?


Một lúc sau, đùi lợn bắt đầu tỏa ra mùi thơm mê người, Tô Lam bắt đầu chảy nước bọt.


Quan Triều Viễn xé một miếng đưa cho Tô Lam, cô cũng không để ý nhiều, ăn từng miếng lớn.


Ăn no, Tô Lam xoa bụng mình, cuối cùng cũng thoải mái.


“Đúng rồi, trên đường tìm tôi, anh có thấy điện thoại của tôi không?”


Quan Triều Viễn lấy một chiếc điện thoại trong túi ta, lắc lắc trước mặt Tô Lam, cô mỉm cười, định duỗi tay cầm lấy.


Ai ngờ người đàn ông này không phải muốn đưa điện thoại cho cô, mà vứt đi “vèo” một tiếng.


Vứt đi ngay trước mắt cô!


“Anh làm gì thế? Đấy là điện thoại của tôi!”


“Hỏng rồi” Quan Triều Viễn không nhịn được xỉa xói.


“Đó là chiếc điện thoại tôi mang theo mình suốt năm năm!”


“Hãng gì thế, vậy mà có thể dùng tận năm năm, về sau tôi mua lại công ty điện thoại kia”


Một chiếc điện thoại lại có thể dùng năm năm…


Quan Triều Viễn cũng khâm phục.


Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn, không nói gì, cho dù hỏng rồi, đó cũng là điện thoại của cô, không đến lượt anh xử lý nó!


“Được rồi, được rồi, về rồi mua cho cô cái mới!”


Gó tiền thì giỏi lắm sao?


Tô Lam chỉ có thể oán thầm hai câu.


Dù sao hôm nay là Quan Triều Viễn cứu cô, cô cũng không tiện đối chọi với anh, nhỡ chọc giận anh, anh vứt cô lại trong núi thì làm thế nào?


Cô nhịn!


Tô Lam ngáp một cái.


“Này, tôi ngủ đây nhá” Tô Lam nằm xuống bên cạnh sư tử vàng, chuẩn bị ngủ.


Quan Triều Viễn cởi áo khoác ngoài đắp lên người cô.


Người phụ nữ này còn thật sự đi ngủ.
 
Chương 310


Chương 310


Sáng hôm sau.


Trong núi bị bao phủ bởi một tầng sương mù, sương mù dày đặc, cực kì lạnh, chim đã hót vang, lảnh lót không ngừng.


Trên đỉnh đầu có lá bạch quả bay lượn, vừa khéo có một chiếc lá rơi xuống sống mũi Tô Lam, cô liền giật mình tỉnh giấc.


Tô Lam từ từ mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn phóng đại trước mắt cô.


Đó là khuôn mặt đẹp trai mê người đến nhường nào!


Quả thật là đẹp trai xuất thần!


Ngũ quan như con lai đẹp trai góc cạnh thế này.


Mặt Tô Lam không khỏi hơi ửng đỏ, con của mình sau này, nếu có thể thừa hưởng gen xuất sắc như này, di truyền một nửa là đủ rồi.


“Nhìn đủ chưa?”


Quan Triều Viễn bỗng mở mắt, dọa Tô Lam giật mình.


“Ai nhìn anh chứ?” Tô Lam liền quay mặt đi.


“Ai nhìn thì người nấy biết” Quan Triều Viễn trực tiếp ngồi dậy.


Tóc của anh hơi rối, đôi mắt vừa tỉnh dậy, phủ một tầng sương, khiến đôi đồng tử màu lam hơi mơ màng.


Sau đó Quan Triều Viễn liền thấy tín hiệu bản trên bầu trời.


“Đi thôi”


Quan Triều Viễn kéo Tô Lam khỏi thảm cỏ, ôm cô đặt lên lưng sư tử vàng.


Nếu có điện thoại, cô nhất định sẽ chụp tự sướng thật nhiều ảnh, khoe khoang một lúc!


Đây là sư tử nha, chúa tể sơn lâm!


Vua sói trắng đi trước dẫn đường, nó chọn một con đường gần nhất, bọn họ đi khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đến chân núi.


Quan Triều Viễn lại ôm Tô Lam xuống khỏi lưng sư tử.


Quan Triều Viễn thổi còi một tiếng, sư tử và vua sói trắng liền rời đi.


Trước khi đi, vua sói trắng còn quay đầu nhìn Tô Lam.


“Tạm biệt, bảo bối, tạm biệt!” Tô Lam ra sức vẫy tay.


“Cô vừa gọi chúng là gì?”


“À… Cái đó…”


“Không được gọi!” Lại gầm lên.


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam cả quãng đường, Doãn Cẩn đã dẫn người chờ ở bên ngoài.


“Anh đặt tôi xuống, tôi còn phải về đoàn phim một chuyến, cũng không biết bên kia tôi còn có cảnh phim cần quay không nữa”


Quan Triều Viễn đặt Tô Lam xuống, vô thức nhìn bên chân bị sưng tấy của cô.


“Cái dạng này của cô, còn hiếu thắng cái gì?”


Tô Lam thở dài: “Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn chiến đấu một mình, nếu tôi không hiếu thắng, không kiên cường một chút, đã sớm bị người ta hại chết cả trăm lần rồi, anh thả tôi xuống, chân tôi không sao, quay về đáp đá lên là được, giờ không còn đau nữa”
 
Chương 311


Chương 311


Một tay Quan Triều Viễn nhấc cằm Tô Lam lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, đôi mắt màu lam kia, tỏa ra ánh sáng mê người, dường như không cẩn thận sẽ bị rơi vào trong vòng xoáy nơi mắt anh.


Thật sự là một đôi mắt mê người.


Giống như yêu nghiệt.


“Tô Lam, cô nhớ kỹ cho tôi, trước mặt tôi, cô không cần kiên cường”


Quan Triều Viễn khẽ mở bờ môi mỏng, nói rất chậm, nhưng rất hung hăng.


Cô không cần kiên cường…


Bao năm nay, Tô Lam đã sớm quen với việc bản thân phải kiên cường, đúng như cô nói, nếu cô không kiên cường đã sớm chết cả trăm lần rồi!


Thế nhưng, khi có một người xuất hiện nói với cô, cô không cần kiên cường.


Chốc lát liền chạm tới nơi yếu đuối nhất trong lòng cô.


Cô cũng rất hy vọng bản thân có một chỗ dựa vững chắc.


Một giây sau, Quan Triều Viễn khẽ hôn lên môi Tô Lam.


Mang theo không khí trong lành buổi sớm, đôi môi anh lành lạnh.


Đáy lòng Tô Lam cuộn trào.


Bỗng cô nhớ tới lời của Mục Nhiễm Tranh.


Chú tôi thích cô!


Lẽ nào thật sự như vậy sao?


Quan Triều Viễn vẫn cứ ôm lấy Tô Lam mà lên xe.


“Vậy anh cũng phải để tôi về đoàn phim một chuyến chứ? Tôi không thể vì bản thân mình mà làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim” Rõ ràng, ngữ điệu của Tô Lam đã mềm mại hơn.


Quan Triều Viễn cầm lấy điện thoại, bảo Doãn Cẩn tìm số của đạo diễn, cuộc gọi kết nối liền đưa máy cho Tô Lam.


“Đạo diễn, là tôi, tôi là Lam, đúng, tôi không sao, không bị thương, chỉ là tro chân thôi, tôi muốn hỏi một chút, ó cầ quay nữa không? Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về nhà trước, à, còn cảnh quay cận cảnh với Nhiễm Tranh à..”


Quan Triều Viễn vô thức nhíu mày.


Quay cận cảnh?


Quay cận cảnh cái gì chứ?


“Được, lúc nào quay thì báo cho tôi một tiếng là được, vâng, cảm ơn đạo diễn”


Ngắt máy, Tô Lam trả điện thoại cho Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đến bệnh viện một chuyến trước, bệnh viện Q.M này, Tô Lam không hề xa lạ, đã đến lần thứ hai rồi.


Tới giờ mới biết, bệnh viện này là bệnh viện tư của Quan Triều Viễn, trước kia chỉ phục vụ cho một mình anh, sau này cảm thấy quả thật quá lãng phí mới mở cửa.


Chân của Tô Lam đã không thấy đau nữa, thế nhưng, đó chỉ là vì sưng quá lâu khiến tê liệt mà thôi, tình hình còn nghiêm trọng hơn một chút so với tưởng tượng.


Xương hơi chệch khớp, khi chỉnh xương, thật sự đau đến không chịu nổi.


Tô Lam dựa sát vào trong lòng Quan Triều Viễn, cắn chặt lấy miếng vải xô.
 
Chương 312


Chương 312


Quan Triều Viễn ấn đầu Tô Lam vào trong ngực mình.


“Muốn khóc thì khóc đi, cũng không phải chưa từng khóc, bộ đồ này đã sớm bị cô khóc bẩn rồi”


Lời của Quan Triều Viễn vừa dứt, nước mắt của Tô Lam liền trào ra.


Sau khi chỉnh xương xong, bác sĩ tiến hành bôi thuốc băng bó cho Tô Lam.


Làm xong tất cả, Quan Triều Viễn liền đưa Tô Lam về khu Rainbow.


Khi xuống xe, Quan Triều Viễn vẫn cuốn Tô Lam như bánh chưng mà ôm xuống xe, mãi cho tới khi vào phòng, mới thả cÔ xuống.


Tô Lam vừa xuống đất, một vật thể không rõ màu trắng “vèo” một cái xông tới.


Không biết có phải vì bị dọa sợ ở trong rừng hay không, sinh vật không biết từ đâu xông tới này khiến Tô Lam giật mình sợ hãi.


“A.”


Tô Lam ra sức chạy, lại đu trên người Quan Triều Viễn.


May là Quan Triều Viễn phản ứng nhanh, kịp thời đón lấy cô, bằng không cái chân bị thương này của cô…


“Cái gì thế?”


“Gâu, gâu, gâu..” Có tiếng kêu truyền tới từ dưới chân cô.


“Chó mà thôi, nhìn cô bị dọa kìa, chút dũng khí này còn dám lấy gậy đọ sức với sói?”


Tô Lam nhìn xuống đất, một chú chó mày trắng ngoan ngoãn nằm dưới chân Quan Triều Viễn.


Sao chú chó này xấu thế chứ?


Khuôn mặt già nua xệ xuống, khắp mặt đều là nếp nhăn, cả người cũng là nếp nhăn, đôi mát rũ xuống, dáng người béo lùn, chân ngắn…


“Đây là chó gì thế, sao lại xấu thế này?”


“Cô còn nói nó xấu? Cô có biết đây là chó bull thuần chủng của anh, ông nội của ông nội nó là chó cưng của hoàng thất Anh! ĐM tôi kiếm về cho cô dễ lắm sao?”


Quả thật Quan Triều Viễn tức phát điên.


Tô Lam nhìn biểu cảm của Quan Triều Viễn, không nhịn được lè lưỡi.


Gu thẩm mỹ kỳ lạ của Quan Triều Viễn, cô cạn lời.


“Như Ý, dép lê!”


Chỉ thấy chú chó như cụ già kia chạy đi “vèo” một tiếng, khi quay lại, trong miệng thao theo đôi dép lê của Tô Lam.


Tô Lam xem mà ngơ người!


Chú chó này được huấn luyện tốt quá!


Trên mặt Quan Triều Viễn mang theo vẻ đắc ý.


“Vậy Cát Tường của tôi đâu?” Tô Lam nhìn xung quanh, không thấy Cát Tường!


“Đưa đi rồi”


“Đưa đi rồi? Đưa đi đâu chứ?” Tô Lam liền kêu lên.


Quan Triều Viễn lắc đầu: “Cô nhỏ tiếng chút có được không, tai tôi bị cô hét cho sắp điếc rồi!”
 
Chương 313


Chương 313


“Cát Tường của tôi!”


“Đưa đến trường huấn luyện! Con chó ghẻ kia của cô, chưa được huấn luyện sao có thể đưa về nhà, tôi nói cho cô biết, để đưa con chó ghẻ kia đến trường, mất ba trăm nghìn đấy!”


“Ba trăm nghìn?”


Chó đi học còn đắt hơn cả người!


Tô Lam không nói thêm gì nữa.


A..


Chờ chút, chú chó như cụ già này tên là Như Ý?


Như ý cát tường?


Haha!


Tô Lam bị thương ở chân, chỉ có thể ở yên trong nhà, không được đi đâu, chuyện này khiến cô chán muốn chết.


Vừa khéo rảnh rỗi, Tô Lam liền mở máy tính, tiểu thuyết của mình sắp hết rồi.


Lúc trước viết truyện chỉ đơn thuần là đánh bậy đánh bạ, khi đó, cô cần kiếm tiền, trong trường có một bạn học đang viết truyện, nói là đọc nhiều sẽ biết viết, Tô Lam cũng đọc không ít tiểu thuyết vì thế cũng thử bát đầu viết.


Câu chuyện này của cô cơ bản là miêu tả câu chuyện của chính mình, câu chuyện viết về một cô bé mất mẹ từ nhỏ, sau đó có mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ, chịu nhiều vất vả, sau cùng gặp được tổng tài bá đạo.


Cốt truyện cũ rích.


Thế nhưng, tình cảm trong lời văn của cô rất chân thành, dù sao câu chuyện phía trước chính là câu chuyện của chính cô.


Còn về tổng tài bá đạo, toàn bộ đều là tưởng tượng mà thôi.


Câu chuyện này từ khi bát đầu đến hiện tại đã khoảng hai năm, vốn cô cũng có cơ hội nổi tiếng, biên tập còn từng tìm cô, nói rằng phản hồi của câu chuyện này rất tốt, bảo cô viết thêm một chút, nhưng cô bận học, còn phải chăm sóc Tô Kiêm Mặc, hai ba bữa lại ngừng ra chương mới.


Không lấy được phúc lợi của trang web, chỉ có thể dựa vào lượt theo dõi và quà tặng của người đọc, thế nhưng, quả thật cô cũng kiếm được một ít tiền từ câu chuyện này, phụ cấp sinh hoạt gia đình.


Vì nghĩ tới mình đã ra mắt, chắc chắn không có thời gian viết truyện nữa, vừa khéo giờ có thời gian, vẫn nên viết cho nó một cái kết viên mãn.


Tô Lam vừa mở trang đọc truyện, vậy mà lại nhận được quà tặng kinh người!


Trời ạ! Cô đếm số không trên màn hình, bản thân ngạc nhiên ngây người!


Vậy mà lại gặp được người giàu!


Xem ta tiền nhuận bút tháng này có thể trông mong được.


Như vậy, Tô Lam càng có thêm động lực viết phần kết.


Viết xong phần kết, cô lại viết một đoạn cảm ơn thật dài, đặt một dấu chấm viên mãn cho câu chuyện.


Ở nhà dưỡng thương quả thật quá chán.


Từ khi thi đại học xong, tên nhóc Tô Kiêm Mặc này coi như triệt để tự do bay nhảy.


Thấy chị mình có người chồng tốt.như vậy, trong nhà lại có người chăm sốc, sau khi tốt nghiệp cứ đi liên hệ tình cảm với bạn học suốt, căn bản mỗi ngày đều chạy nhảy bên ngoài.


Tô Lam thấy trạng thái gân đây của cậu khá tốt, cũng vì áp lực của lớp mười hai quá lớn, cũng không nói gì nữa.
 
Chương 314


Chương 314


Mỗi ngày Quan Triều Viễn đều đến công ty, trong nhà, ngoài người giúp việc, chỉ còn cô và chó.


Lúc này, Tô Lam coi như cảm nhận được chỗ tốt khi Quan Triều Viễn ở nhà, ít nhất cô sẽ không buồn chán như này.


Cô nhớ tới chuyện đạo diễn Nghiêm Kha hẹn cô đóng phim, liền bắt xe đến công ty.


Từ Tinh Như thấy Tô Lam nhảy tưng tưng tới, quả thật cũng ngạc nhiên.


“Lam, tôi còn định để cô nghỉ ngơi ở nhà một thời gian nữa, sao cô lại tự mình chạy đến đây rồi?”


“Em ở nhà mãi quả thật rất chán, nhớ ra chuyện đạo diễn Nghiêm nói muốn hẹn em đóng phim đợt trước, ông ấy nói gửi kịch bản đến chỗ chị rồi.”


Từ Tinh Như gật đầu, lấy một phần kịch bản từ trong ngăn kéo đưa cho Tô Lam.


“Kịch bản này tôi xem rồi, cũng khá hay, cô về cũng xem xem, nhưng đòi hỏi diễn xuất cũng khá cao, tôi sợ cô không nhận nổi, cô về tự mình nghiên cứu một chút, sau đó bàn bạc với đạo diễn Nghiêm”


Tô Lam cười: “Vâng”


“Ngoài ra, Lam..”


Tô Lam thấy hình như Từ Tinh Như có lời muốn nói mà không nói thành lời.


“Chị Tinh Như, có chuyện gì chị cứ nói đi”


Từ Tinh Như do dự nhiều lần, cuối cùng cũng nói.


“Bên phía Tô Nhược Vân, mặc dù phim còn chưa đóng máy, nhưng lịch trình của cô ta đã xếp kín mít, toàn bộ đều là sự kiện, tôi đoán là độ nổi tiếng của cô ta trong khoảng thời gian tới sẽ tăng mạnh…”


Điểm này, Tô Lam không hề thấy bất ngờ, dù sao Tô Nhược Vân là bà chủ tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, Quốc tế Nghệ Tân nhất định sẽ dốc hết những tài nguyên tốt nhất cho cô ta.


“Ngoài ra, bên phía Quốc tế Tinh Hoàng, cô cũng biết trước kia đứng trên bờ vực phá sản, tài nguyên tốt không nhiều, tài nguyên tốt bây giờ căn bản đều dồn cho Tiêu Mạch Nhiên, thứ tôi có thể giành lấy cho cô cũng có hạn”


Lần đầu tiên Từ Tinh Như cảm thấy, bản thân là người quản lý mà những việc có thể làm được quá ít ỏi.


Dù sao, cô chẳng qua chỉ là người quản lý, huy hoàng trước kia cũng không còn thuộc về cô nữa.


Nghe lời này, lòng Tô Lam thịch một tiếng.


Tiêu Mạch Nhiên có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như vậy, là vì quan hệ với Quan Triều Viễn sao?


Trước kia cô đã xem nhẹ, Mục Nhiễm Tranh từng nói với cô, quan hệ của Tiêu Mạch Nhiên và Quan Triều Viễn…


Trong lòng cô cảm thấy rất không thoải mái.


Suy cho cùng, Quan Triều Viễn là người chồng trên giấy tờ của côi “Lam..” Từ Tinh Như thấy biểu cảm của Tô Lam hơi ngẩn ngơ.


“Hả?”


“Thật sự xin lỗi, thật ra từ khi cô nhận quay quảng cáo cho Thời Quang thiếu nữ, lại thêm sức ảnh hưởng của Thời Quang thiếu nữ, độ nổi tiếng của cô cũng đang tăng lên, tôi nên tranh giành cho cô mới đúng, nhưng thật sự..”


“Chị Tinh Như, không sao, chị đừng tự trách”


Từ Tinh Như thở dài một hơi.


“Đi bước nào hay bước đấy, hiện giờ độ nổi tiếng của cô đang tăng lên, mặc dù bị thương, nhưng vẫn cần duy trì độ nóng của mình, như này, mấy ngày nay cô đăng weibo nhiều một chút, tương tác với người hâm mộ”
 
Chương 315


Chương 315


“Vâng”


Chào tạm biệt Từ Tinh Như, Tô Lam bắt taxi về nhà.


Còn chưa vào cửa, liền nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng gầm thét chỉ thuộc về Ngài Quan .


“Có phải tôi dặn mấy người rồi không, không được cho cô ấy ra ngoài? Cô ấy đi mất rồi, các người chịu trách nhiệm nổi không?”


Tô Lam cầm chìa khóa mở cửa.


Quan Triều Viễn mặt mày tái xanh, bao gồm cả Triệu Ni Ni, ba người giúp việc đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.


Tô Lam liền nhếch mép, cười gượng gạo.


“Tôi… Tôi về rồi..”


Giây phút nhìn thấy Tô Lam, trái tim thấp thỏm lo âu của Quan Triều Viễn mới bình tĩnh trở lại.


“Cái đồ què nhà cô, chạy lung tung gì chứ?”


Què? Chân cô chỉ bị thương mà thôi, sao lại thành người què rồi?


Anh mới què ý, cả nhà anh đều là người què!


Nói rồi, Quan Triều Viễn đi đến trước mặt Tô Lam, vác cô lên.


Quả thật là vác lên, tư thế giống hệt như công nhân vác bao tải trong phim.


“Này, này, đặt tôi xuống!”


Quan Triều Viễn cứ vác Tô Lam như vậy, đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.


“Cô đi đâu?”


“Tôi đến công ty một chuyến mà thôi”


Thấy biểu cảm muốn ăn thịt người của Quan Triều Viễn, Tô Lam lại không chạy được, sợ đến mức không dám nói gì.


“Đến công ty mà không biết nói với tôi một tiếng à? Hả?”


“Không, không cần thiết chứ?”


“Sao lại không cần thiết? Tôi là chồng cô! Là người thân của cô, hành tung của cô phải báo cáo với tôi!”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn đầy nghỉ ngờ, cô bán mình cho anh rồi sao?


“Cô đến công ty kiểu gì?” Quan Triều Viễn hơi bình tĩnh lại.


“Bắt taxi”


Quan Triều Viễn há miệng, không nói thành lời, anh không để xe lại cho cô.


“Cô đến công ty làm gì? Không ngoan ngoãn ở nhà!”


“Ở nhà chán lắm, đến người nói chuyện cùng cũng không có” Tô Lam lẩm bẩm một câu.


Cô sắp chán mốc người lên rồi.


“Vậy tôi ở nhà với cô”


“Hả?”


Điều Tô Lam không ngờ là, người đàn ông này lại thật sự nói lời giữ lời!


Chiều hôm đó, anh sai người chuyển hết đồ trong phòng làm việc đến thư phòng, mấy ngày nay anh sẽ làm việc ở trong thư phòng.


Quả thật Tô Lam cạn lời.
 
Chương 316


Chương 316


Thế nhưng, đã nói là anh sẽ ở cạnh cô, kết quả lại là…


“Tô Lam, cô ngồi ngoan ở đây cho tôi.”


“Vậy tôi làm gì?” Tô Lam mặt mày bất đắc dĩ.


“Nhìn tôi ký văn bản, nhìn tôi chơi game, nhìn tôi làm việc, tùy côi”


Rõ ràng đều là nhìn anh, sao lại còn tùy cô chứ?


Tô Lam thật sự khóc không ra nước mắt!


Chỉ là, Tô Lam thật sự ý thức được từ sáng đến tối, người đàn ông này thật sự rất bận.


Văn bản anh cần ký mỗi ngày chất cao như núi, ngoài ra, vì sản phẩm chủ yếu của Dark Region là game, mỗi ngày anh đều tranh thủ thời gian chơi game.


Chơi game của mình, để kịp thời phát hiện lỗi phần mềm, chơi game của đối thủ, phát hiện điểm sáng tạo của người ta…


“Cốc cốc cốc…


“Vào đi!”


Dì Phương đi vào.


“Ông chủ, cậu Mục đến” Dì Phương từng là người giúp việc bên hoa viên Crystal, đương nhiên là biết Mục Nhiễm Tranh.


“Hả? Hắc Thổ?” Tô Lam liền hưng phấn đứng dậy.


Quan Triều Viễn liên trừng mắt nhìn cô: “Cô ngồi xuống cho tôi!”


“Tôi không làm phiền anh làm việc nữa, cháu trai đến rồi, tôi đi chào hỏi một chút!”


“Không cần cô chào hỏi! Ngồi xuống cho tôi!”


Tô Lam không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi xuống.


“Thế nhưng, chúng ta như này không được hay cho lắm”


Quan Triều Viễn liếc cô một cái.


“Muốn gặp nó như vậy?”


“À… Không muốn..”


“Vừa khéo, tôi gọi người đuổi nó đi” Vừa đúng ý của Quan Triều Viễn.


“Này này này, muốn muốn muốn, cực kì muốn!”


“Đm cô dám nhớ người đàn ông khác trước mặt tôi?”


Tô Lam há miệng, hận không thể cắn tên đàn ông này một phát!


Đây rõ ràng là bắt nạt người khác mà!


“Muốn gặp nó cũng được, có điều kiện”


Trong lòng Tô Lam cảm thấy cực kì bức bối.


Cô gặp người bạn, cũng cần có điều kiện!


Bán mình cho anh rồi hay sao?


Nhưng nhớ tới một triệu lúc kết hôn kia, quả thật giống như đã bán mình cho anh.


“Điều kiện gì?” Tô Lam kiên nhẫn hỏi.


“Hôn tôi một cái.”
 
Chương 317


Chương 317


Vốn Tô Lam còn chờ đoạn sau, kết quả lại không còn gì nữa…


“Chỉ đơn giản như vậy thôi ấy hả?”


“Sao? Còn muốn hôn thêm vài cái? Tôi không có ý kiến gì” Quan Triều Viễn nhướn mày.


“Được!”


Tô Lam tiến lại gần má của Quan Triều Viễn, chuẩn bị hôn xuống.


Đã làm chuyện vợ chồng không biết bao lần rồi, hôn một cái mà thôi, tính là gì chứ?


Quan Triều Viễn trực tiếp che lấy môi Tô Lam.


“Này, tôi không có nói dáng vẻ này của cô có thể hôn, đi trang điểm đi”


“Trang điểm?”


“Dáng vẻ này của cô, tôi nhìn còn bưồn nôn! Mau đi trang điểm đi!”


“Mặt mộc của tôi kém thế sao? Rõ ràng da của tôi rất đẹp!”


Mặc dù chỉ là ngôi sao nhỏ không nổi tiếng, nhưng cũng không đến nỗi mặt mộc khiến người khác buồn nôn chứ?


“Cô có đi không? Nếu không đi, thôi rút lại lời vừa nãy”


“Tôi đi…”


Tô Lam liền nhảy lò cò ra cửa, về phòng ngủ, trang điểm nhẹ, thực tế cũng chỉ kẻ mắt, đánh ít phấn nền, tô son mà thôi.


Để anh thấy cô có trang điểm, vậy không phải là xong rồi sao?


Quay lại thư phòng.


“Được rồi chứ?”


Tô Lam hôn nhẹ lên má Quan Triều Viễn.


“Vậy tôi có thể đi chưa?”


“Ừ”


Tô Lam lộ vẻ chán ghét, người đàn ông này quả nhiên kỳ lạt Cô không thèm để ý đến anh, mấy ngày nay sắp điên mất rồi, cô nhất định phải tìm đồng chí Hắc Thổ kể khổ mới được.


Hắc Thổ, tôi đến đây!


Mục Nhiễm Tranh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, đã sắp mất kiên nhãn, rốt cuộc hai người này đang làm gì thế? Còn chưa xuống nữa!


“Hắc Thổ!”


Tô Lam khập khà khập khiễng đi xuống.


“Gô không sao chứ, Lam?”


“Không sao, không sao, không sao..” Tô Lam nhìn thấy Mục Nhiễm Tranh liền hưng phấn, cuối cùng cũng gặp được người thân rồi!


Hai người ngồi lên sofa.


“Lam, cô cũng coi trọng tôi quá nha, đến gặp tôi còn phải trang điểm?” Mục Nhiễm Tranh đắc ý.


“Hắc Thổ, thật sự anh không biết đâu, chú anh quả thật là…”


Nỗi khổ trong lòng Tô Lam chuẩn bị tuôn ra như nước, trên tầng liền truyền tới tiếng của Quan Triều Viễn.


“Nhiễm Tranh đến à?”


Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam cùng ngẩng đầu nhìn lên tầng.
 
Chương 318


Chương 318


Chỉ thấy Quan Triều Viễn sải bước thong dong đi xuống tầng.


Khiến Mục Nhiễm Tranh ngạc nhiên là, áo của Quan Triều Viễn cởi vài cúc, mang chút dáng vẻ quần áo không chỉnh tê, mà trên mặt của Quan Triều Viễn…


Một dấu hôn đỏ rực!


Dấu hôn!


Mục Nhiễm Tranh lại nhìn môi Tô Lam, màu kia cùng giống hệt với màu son của Tô Lam!


“Không, không phải như thế, Hắc Thổ, anh anh anh..”


Tô Lam cũng không biết phải giải thích thế nào, khó trách anh ta thả cô đi dễ dàng như thế, thì ra là còn chiêu phía sau.


Quan Triều Viễn đi vào phòng khách, ngồi thẳng xuống bên cạnh Tô Lam, một cánh tay tùy ý đặt lên vai cô.


“Thật là ngại quá, vừa rồi chú và thím của cháu ở trong thư phòng… khụ khụ… vì thế, chậm trễ một chút”


Cái “khụ khụ” kia quả thật dừng rất đúng chỗ!


Chỗ này bớt đi một vạn chữ, tự tưởng tượng đi.


Khoảnh khác đó, Mục Nhiễm Tranh thật sự muốn đập đầu vào tường.


Anh nhìn Tô Lam, cảm thấy bị phản bội sâu sắc.


Là ai nói tuyệt đối sẽ không thích Quan Triều Viễn? Là ai nói muốn ly hôn?


Không ngờ hai người đã thân mật đến mức này?


Trái tim anh đang chảy máu!


“Cái đó, Hắc Thổ, cháu quay xong phim chưa?”


“Quay xong rồi”


“Quay xong rồi thì nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi lung tung, chú biết cháu nhớ thím của cháu, thím cháu có chú chăm sóc rồi, khỏe lắm”


Quan Triều Viễn vừa nói, trên mặt còn mang theo vẻ thắng lợi.


Mục Nhiễm Tranh còn có thể nói gì được nữa?


Ba người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, Quan Triều Viễn cứ nhìn chằm chằm như vậy, hai người cũng không có cơ hội nói chuyện!


Hơn nữa, Quan Triều Viễn thật sự không ngừng động tay động chân.


Chốc lại nhéo má Tô Lam, chốc lại vuốt tóc cô, chốc lại nắm lấy tay cô.


Dáng vẻ thân mật này, đập thẳng vào mặt Mục Nhiễm Tranh!


“Ờ, chú, cháu về trước đây”


“Không ngồi chơi lúc nữa sao?”


“Thôi ạ, thôi ạ”


Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị đi ra ngoài.


“Tôi tiễn anh”


Có lẽ Quan Triều Viễn cũng cảm thấy bản thân làm hơi quá, Tô Lam bảo đi tiễn, anh cũng không ngăn lại.
 
Chương 319


Chương 319


Ra đến cửa.


Mục Nhiễm Tranh đè thấp giọng, nói.


“Tô Lam! Cô phản bội lại cách mạng hữu nghị của chúng ta! Là ai nói mình bình tâm như nước? Là ai nói mình muốn ly hôn? Là ai nói tuyệt đối sẽ không thích chú tôi Mục Nhiễm Tranh quả thật tức phát điên.


“Đấy không phải là quỷ kế của tên đàn ông chết tiệt kia sao? Căn bản chuyện không phải là như thế!”


Chuyện này không thể nói rõ trong một hai câu được!


“Tốt nhất là thế, tôi nói cho cô biết, cô đừng quên, hai người chúng ta còn có cảnh hôn phải quay cận cảnh đấy!”


Mục Nhiễm Tranh chỉ vào ngực Tô Lam.


“Tô Lam!” Quan Triều Viễn ngồi trong nhà, gọi thân mật một tiếng.


Nghe cách gọi này, Mục Nhiễm Tranh càng cảm thấy ngực bị bắn “pằng” một tiếng.


“Đến đây!” Tô Lam đáp một tiếng, rồi quay đầu lại: “Thật sự anh đừng hiểu nhầm, tôi và anh ta thật sự.


không có gì! Không giống như anh nghĩ đâu!”


“Hừi”


Mục Nhiễm Tranh đi thẳng, lái xe phóng vụt đi.


Tô Lam bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi vào trong nhà.


Lúc này, Quan Triều Viễn mang dáng vẻ tiểu nhân đắc chí nhìn cô.


Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn, tên đàn ông này rõ ràng là cố ý!


“Tôi nói này, anh có trẻ con quá không, Ôn ba tuổi?”


“Tôi rất trẻ con sao? Chẳng qua tôi chỉ đuổi một tên đàn ông nhòm ngó người phụ nữ mình đi thôi”


“Nhòm ngó người phụ nữ của mình cái gì chứ? Đấy là cháu anh đấy!”


“Là cháu tôi thì sao? Dám nhòm ngó người phụ nữ của Quan Triều Viễn tôi, có là ông nội tôi, tôi cũng xử như thường!”


“Tôi không ăn mặn như thế!”


Tô Lam tức giận quát xong, nhấc một chân lên, nhảy cà nhắc lên tầng.


Ôn Khanh Nộ lại cực kì đắc ý.


Tô Lam tức giận, không về thư phòng, mà ôm kịch bản của Nghiêm Kha chui vào phòng ngủ, thuận tiện khóa cửa lại.


Quan Triều Viễn còn một đống việc phải làm, nên không để ý đến cô.


Kịch bản của Nghiêm Kha thu hút ánh nhìn của Tô Lam chỉ trong chốc lát.


Đây là bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân đầu tiên.


Phim điện ảnh về đề tài thanh xuân bây giờ, mãi đều là phá thai, bạn thân trở mặt, bỏ lỡ, tiếc nuối…


Còn bộ phim điện ảnh về thanh xuân này lại tràn đầy năng lượng tích cực.


Có tình bạn thanh xuân, tình yêu mơ hồ, còn có tình thân nồng ấm.


Không có những tình tiết cũ rích kia, cũng có thể đi đến cao trào, khiến Tô Lam đọc một lèo hết cả cuốn kịch bản.


Thậm chí cô còn thấy tim đập nhanh mãi!


Chỉ là…


Đúng như lời Từ Tinh Như nói, khi diễn theo cuốn kịch bản này, độ khó rất cao.


Câu chuyện bắt đầu từ khi nữ chính Lâm Sênh lúc mười bảy tuổi, từ một thiếu nữ trẻ trung ngây thơ đến một người. Cả bộ phim đều xoay quanh câu chuyện của Lâm Sênh, tình thân, tình bạn và tình yêu của cô.
 
Chương 320


Chương 320


Về tình thân, có cảnh người mẹ ngoại tình bị người ta phát hiện, vì thế treo cổ tự vẫn, cảnh này cực kì khó.


Còn về tình yêu, nụ hôn đầu cũng như đêm đầu tiên của thiếu nữ mười bảy tuổi, cũng đòi hỏi khả năng diễn xuất rất cao.


Mặc dù bộ phim này nhìn có vẻ không có nhiều cảnh lớn, thế nhưng, có rất nhiều chỉ tiết nhỏ.


Có lẽ, một diễn viên diễn cảnh lớn có thể xử lý các chi tiết nhỏ mới là thử thách thật sự cho năng lực của một diễn viên.


Diễn tốt, đương nhiên sẽ nhận được vô số lời khen.


Diễn không tốt, đó thật sự là tự đập bát cơm của mình.


Vì thế, Từ Tinh Như cảm thấy hiện giờ Tô Lam không phù hợp để nhận phim như này, dù sao nền tảng người hâm mộ của cô chưa vững tới mức có thể chiến đấu vì cô.


Cuối cùng Tô Lam cũng hiểu, vì sao kịch bản phim hay thế này mà đạo diễn Nghiêm Kha mãi vẫn chưa quay.


Chọn diễn viên quả thật là một vấn đề khó.


Nhưng Tô Lam vẫn gọi điện cho Nghiêm Kha.


Chiếc điện thoại này là Quan Triều Viễn đưa cho cô, cô cũng không biết nhãn hiệu, cứ dùng như vậy, chẳng qua, điện thoại này lại dùng rất tốt, cũng không biết Quan Triều Viễn dùng cách gì, tất cả dữ liệu trên chiếc điện thoại cũ của cô đều được chuyển sang điện thoại này.


Điện thoại rất nhanh liền được kết nối.


“Đạo diễn Nghiêm, tôi là Tô Lam”


“À, là Lam à, tôi chờ điện thoại của cô mấy ngày rồi!”


“Đạo diễn Nghiêm, là như này, tôi đã xem kịch bản của ông rồi, cá nhân tôi rất thích, cũng cảm thấy diễn xuất đồi hỏi rất cao…”


Đối phương cứ trầm mặc.


“Thế nhưng, tôi cảm thấy tôi vẫn có thể thử thách một chút, ông thấy thế nào?”


“Trời ơi, Lam à, cô lấy hơi lâu như vậy, dọa tôi sợ chết khiếp! Người trẻ tuổi ý, nên dũng cảm thử thách bản thân! Lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô chính là Lâm Sênh mà tôi tìm!”


“Thế nhưng, đạo diễn Nghiêm, mấy ngày trước khi quay phim, tôi có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị treo chân, sợ là…”


“Không sao, năm năm tôi còn chờ được, huống chi mấy ngày này, cô cứ dưỡng thương cho tối nghiên cứu kịch bản cẩn thận, có vấn đề gì có thể gọi điện bàn bạc với tôi, bộ phim điện ảnh này tôi tìm kiếm nhà tài trợ trước.”


“Được, vậy cảm ơn ông, đạo diễn Nghiêm”


“Phải là tôi cảm ơn cô mới đúng, bằng không, bộ phim này của tôi không biết đến tận lúc tôi chết có quay được không nữa”


Ngắt máy, Tô Lam hơi kích động.
 
Chương 321


Chương 321


Năm năm, kịch bản này đạo diễn Nghiêm Kha đã giữ năm năm.


Năm năm trước, phim điện ảnh về đề tài thanh xuân đang nổi, nếu quay lúc đó, sợ là bộ phim điện ảnh này sẽ cực kì nổi tiếng!


Chỉ tiếc là, phim đề tài thanh xuân hiện giờ đều không ra hồn, sợ là không dễ dàng như thế.


Vừa bàn xong với đạo diễn Nghiêm Kha, Tô Lam liền nhận được một tin tức khác.


Đoàn phim “Khuynh quốc khuynh thành” muốn ngày mai cô đến đoàn phim, quay nốt vài cảnh quay cận cảnh còn sót lại.


Mặc dù quay cảnh hôn với Mục Nhiễm Tranh, mọi tế bào trên người cô đều từ chối.


Nhưng chỉ cần nghĩ tới không cần ở dưới cùng một mái nhà với Quan Triều Viễn, cô có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, cô liền hân hoan nhảy nhót.


Tối đến, Tô Lam nhắc tới chủ đề này với Quan Triều Viễn, anh cũng không nói gì, chuyện này khiến Tô Lam không ngờ được.


Tối nay, Mục Nhiễm Tranh ở nhà cũng hưng phấn tới không ngủ được, vừa nghĩ tới được quay cảnh hôn với Tô Lam, nội tâm anh liền kích động!


Sáng tỉnh dậy, quầng thâm mắt của Mục Nhiễm Tranh rất đậm, thế nhưng, tên nhóc này cũng thường thức đêm chơi game, đối phó với quầng thâm mắt, anh có thần ký, che một chút rồi đi thẳng tới Diêm Thành.


Mấy ngày nay anh cũng đã quay xong hết phần diễn của mình, vì thế, đã quay về nhà.


Đến Diêm Thành.


Chỉ thấy đạo diễn và nhân viên quay phim, dù sao bộ phim này cơ bản đã đóng máy, cũng chỉ còn lại vài cảnh quay cận cảnh mà thôi.


“Hello, đạo diễn!” Mục Nhiễm Tranh chào hỏi thoải mái.


“Này, Nhiễm Tranh, sao cậu lại đến?” Đạo diễn cảm thấy rất khó hiểu.


“Hả? Đạo diễn, ông biết đùa thật đấy, không phải hôm nay quay cận cảnh cảnh hôn của tôi và Tô Lam sao?


Tôi không đến, lẽ nào tìm thế thân sao, haha..”


Đạo diễn nhíu chặt mày.


“Tối qua quản lý Phùng Khiêm của cậu gọi cho tôi, nói hôm nay cậu không đến, bảo là gần đây cậu cần giữ hình tượng, sợ là có tin đồn với Lam, để bồi thường đoàn phim, vì thế cậu ấy đã tìm thế thân cho cậu rồi, hôm nay thế thân sẽ quay”


“Cái gì?”


Nghe thấy lời này, cả người Mục Nhiễm Tranh bàng hoàng!


Giữ hình tượng, tìm thế thân?


Chuyện này, sao anh không biết?


Mục Nhiễm Tranh liền tìm một góc khuất gọi cho Phùng Khiêm.


“Phùng Khiêm! Ðm anh giải thích cho em, tìm thế thân cho em cái gì chứ?”


“Trời ơi, ông nhỏ của tôi ơi, anh đây không phải là bất đắc dĩ sao?”


“Bất đắc dĩ gì chứ? Em chờ cảnh này bao lâu rồi? Ðm anh cố ý trêu ngươi em có phải không?”


Mục Nhiễm Tranh cảm thấy mình sắp tức nổ phổi rồi.
 
Chương 322


Chương 322


“Không phải anh cố ý trêu ngươi cậu, là ý của công ty!”


“Công ty?”


“Giám đốc Đổng của công ty gọi điện cho anh, nói cậu vừa từ nước ngoài về, bây giờ hình tượng cực kì quan trọng, nhất định không được có tin đồn, muốn anh nói với đạo diễn là cậu không quay được, sau đó tìm thế thân”


“Cho dù có tin đồn, tin với nghệ sĩ cùng công ty, chẳng phải là chuyện tốt sao? Đầu óc cái tên Đổng Gia Nam bị úng nước à?”


“Lãnh đạo cấp cao của công ty ép anh, anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành làm như vậy”


“Vậy thế thân là ai?”


Hiện giờ Mục Nhiễm Tranh chỉ quan tâm vấn đề này!


“Anh cũng không biết, công ty không nói cho anh, chỉ nói là chúng ta không cần đến, về sau thế thân sẽ tự đến báo danh, cậu quay về đi, đỡ phải nhìn mà đau lòng”


“Ông đây chết cũng không về! Ông đây phải xem xem cái tên thế thân kia là thần thánh phương nào!”


Mục Nhiễm Tranh ngắt máy.


Biết ngay ký hợp đồng với Quốc tế Tinh Hoàng, sẽ không có chuyện gì tốt đẹp mà!


Giờ thì hay rồi, cảnh hôn với Tô Lam đi tong rồi!


Quay cận cảnh không giống quay thường, nếu là cảnh hôn, vậy phải môi chạm môi thật sự mớ được, không thể lựa góc!


Tô Lam phải hôn một tên đàn ông xa lạ?


Chú của anh, anh đã nhịn rồi, ai bảo người ta có giấy kết hôn chứ?


Thế nhưng, người đàn ông khác, anh không nhịn được!


Mục Nhiễm Tranh quyết định chờ ở đây!


Khu Rainbow.


Ăn sáng xong, Tô Lam thay quần áo.


Mới sáng sớm Quan Triều Viễn đã làm việc trong thư phòng.


Tô Lam tới chào hỏi.


“Cái đó, tôi đi đây nha, có khả năng quay không tốt, có lẽ sẽ lâu một chút, không biết được bao giờ mới về”


Tô Lam chỉ đành nói dối, quay cận cảnh còn quay.


không tốt? Chắc là không mất đến một tiếng.


Lát nữa cô lại đi chơi một vòng, thật sự là thích chết mất!


“Lát nữa gặp”


“Hả?”


“Tạm biệt!” Quan Triều Viễn liếc nhìn cô.


“Ừ, tạm biệt!” Tô Lam lắc mông rời đi.
 
Chương 323


Chương 323


Từ hai hôm trước khi Tô Lam tự bắt taxi đến công ty, Quan Triều Viễn đã điều một xe riêng cho cô, phụ trách đưa đón.


Hôm nay, là ngày đầu tiên cô sử dụng chiếc xe này.


Vừa ra khỏi cửa, Tô Lam liền thấy một chiếc xe MPV Rolls-Royce Holdings!


Mặc dù Tô Lam không hiểu xe, nhưng biểu tượng của Rolls-Royce Holdings, cô vẫn nhận ra được!


Thấy chiếc xe này, Tô Lam ngạc nhiên đến ngây người!


Thế này không khỏi quá xa xỉ rồi!


Lái xe lập tức xuống xe.


“Phu nhân, chào cô, tôi là lái xe của chiếc xe này, gọi tôi là lão Trần là được” Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi cung kính cúi người chào Tô Lam.


‘Ù”


Tô Lam bị chiếc xe dọa phát sợ!


Nếu bị người khác nhìn thấy cô đi chiếc xe đắt tiền thế này, họ sẽ nghĩ thế nào chứ?


Vốn Tô Lam định bắt taxi, nhưng nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ hẹn với đạo diễn, hơn nữa, cô không thích đến muộn, lần nào cũng đều đến sớm.


Không còn cách nào khác, Tô Lam đành ngồi vào trong xe.


Nội thất bên trong chiếc xe này lại càng xa xỉ.


Rõ ràng đã được lắp đặt lại, bên trong cực kì rộng rãi, vậy mà còn có thể đặt một chiếc bàn nhỏ, ăn uống nghỉ ngơi hoàn toàn không có vấn đề!


Người đàn ông xa xỉ này.


“Phu nhân, chúng ta còn cách Diêm Thành một quãng đường nữa, cô có thể ngủ một lúc” Lão Trần cực kì chu đáo.


“Cảm ơn, chỉ là, chiếc xe này quả thật quá xa xỉ”


Cô ngủ cũng không yên giấc.


“Chủ tịch Quan rất thích chiếc xe này, thường ngày khi ra ngoài, nếu cậu ấy không tự lái xe thì đều thích ngồi chiếc xe này”


Tô Lam nhíu mày, anh thích chiếc xe này như vậy, mà còn nhường cho cô?


“Ừ, lão Trần à, chúng ta đến Diêm Thành, chú thả tôi xuống, tôi không muốn người khác biết tôi đi chiếc xe tốt thế này..”


Dường như lão Trần không hề thấy kỳ lạ.


“Được, nghe theo phu nhân”


Cả quãng đường, Tô Lam đều kinh hồn bạt vía, đi chiếc xe tốt thế này, trong lòng cứ thấy không chân thật.


Vì thế, cho dù Mục Nhiễm Tranh nói đúng, Quan Triều Viễn thật sự thích cô, người đàn ông cao cao tại thượng như thế, sợ là Tô Lam cũng cảm thấy không yên tâm.


Cô có tài đức gì, có thể gả cho một người đàn ông cao cao tại thượng như này chứ?


Cả quãng đường, Tô Lam đều kiềm chế bản thân, không cho mình nghĩ tới vấn đề này nữa, nhưng cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ.


Con đường sau này sẽ đi thế nào đây?


Trong khi cô suy nghĩ lung tung, đã sắp đến Diêm Thành.


Lão Trần nghe theo ý của Tô Lam, chưa đến nơi đã dừng xe lại.
 
Chương 324


Chương 324


Tô Lam đi cà nhắc vào trong, may là mấy ngày nay chân đã bớt sưng nhiều, đi đường cũng không đau như trước nữa.


Một lúc sau, cô mới đi tới nơi quay phim, vừa đi tới, liền thấy Mục Nhiễm Tranh ngồi vắt chân ở một góc hành lang.


Cô chầm chậm đi tới.


“Hắc Thổ!” Gọi to vào tai anh một tiếng.


Mục Nhiễm Tranh giật mình, xoa xoa tai mình.


“Tô Lam, cô muốn chết có phải không?”


“Hi hi hi, lát nữa quay cảnh hôn với tôi rồi, có phải rất kích động không?” Tô Lam ngồi xuống bên cạnh Tô Lam.


Nhắc đến chuyện này, Mục Nhiễm Tranh liền tức giận!


“Cô đừng nhắc nữa! Người quay cảnh hôn với cô ngày hôm nay không phải là tôi!”


“Hả? Không phải anh? Vậy thì là ai?”


Tô Lam cũng mù mờ.


“Tối qua cái tên họ Đổng ở công ty gọi điện cho tên phản bội Phùng Khiêm, nói là giờ việc giữ hình tượng của tôi rất quan trọng, không thể có tin đồn! Vì thế, hôm nay tìm thế thân cho tôi!”


Khi nói đến hai chữ “thế thân”, Mục Nhiễm Tranh không nhịn được mà nghiến răng.


Lát nữa chờ thế thân xuất hiện, anh muốn đi tới xé nát hãn ta!


“Thế thân?”


“Đúng! Hôm nay cô phải quay với thế thân!”


“Thế nhưng, đây là quay cận cảnh mà, không phải quay †ừ xa, sao có thể dùng thế thân chứ? Máy quay ở gần như vậy, vừa nhìn là lộ ngay, đạo diễn cũng đồng ý sao?”


“Đúng, đạo diễn đồng ý rồi, không biết đối phương nói gì, dù sao đạo diễn cũng đã đồng ý!”


Quả thật Mục Nhiễm Tranh bức bách chết mất!


Tô Lam bóp cằm, nghĩ kĩ lại, không đúng nha…


Quay cận cảnh khác với quay từ xa, quay từ xa mới có thể tìm thế thân, quay cận cảnh nhất định phải quay đúng người.


Trừ khi…


Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau!


Tô Lam hoảng sợ! Hình như sáng nay Quan Triều Viễn nói với cô “lát nữa gặp”, lúc nãy cô còn khó hiểu, không phải là…


Tô Lam liền che mắt Mục Nhiễm Tranh lại!


Chỉ nhìn sống mũi, đôi môi và cằm của anh!


Trời ạ!


“Cô làm gì thế?” Mục Nhiễm Tranh liền kéo tay Tô Lam ra.


“Anh đừng động đậy!” Tô Lam che tay lên lần nữa.


Nhìn như này, sống mũi, đôi môi và cảm của Mục Nhiễm Tranh thật sự khá giống với ông thần ở nhà kia.


“Cô làm gì thế, Tô Lam? Đến cô cũng bắt nạt tôi có phải không?”


Tô Lam nuốt ngụm nước bọt, hai tay đặt lên vai Mục: Nhiễm Tranh.


“Hắc Thổ, có ai từng nói với anh là, vẻ bề ngoài của anh và chú anh… rất giống nhau không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top