Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 225


Chương 225


Sáng hôm sau, Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh quay phim nửa ngày như thường, trưa nghỉ một chút, sau đó đi thẳng tới nơi tổ chức lễ trao giải Kim Điệp.


Theo lệ thường, tất cả các ngôi sao đến nơi tổ chức.


trước đều cần ở lại trong khách sạn mà ban tổ chức sắp xếp, chờ tới giờ lên thảm đỏ.


Tô Lam được xếp vào phòng 305, Mục Nhiễm Tranh ở phòng 306, Tô Lam không ngờ được là, Mục Nhiễm Tranh lại không ăn vạ ở phòng cô, mà ngoan ngoãn ở trong phòng mình.


Không phải Mục Nhiễm Tranh không muốn chây lì ở chỗ Tô Lam, mà là không dám!


Anh biết lát nữa chú sẽ đến, anh vẫn nên tránh đi thì hơn.


Thế nhưng, Tô Lam nhắn vài tin, cũng không thấy A Viễn trả lời.


Chuyện này khiến Tô Lam sốt ruột muốn chết.


Nếu hôm nay A Viễn không thể đưa lễ phục đến đúng giờ, cô không có lễ phục có thể mặc, chắc chắn không thể lên thảm đỏ, lễ trao giải cũng tuyệt đối không thể tham gia.


Thế nhưng, ban tổ chức lễ trao giải Kim Điệp có quy định, nếu không thể tham gia, phải thông báo trước một tuần, bằng không, sẽ bị phong sát (*) mãi mãi.


Trước đó cũng không phải chưa từng có tiền lệ.


Từng có một ngôi sao lớn được đề cử, nhưng vì ngôi sao này cực kì kiêu ngạo, căn bản không coi giải Kim Điệp ra gì, vì có sự kiện sát giờ, kết quả không tới tham gia, giải Kim Điệp tức giận liền phong sát, danh tiếng của ngôi sao này cũng bị tổn hại rất lớn.


Sau đó liền xin lỗi nhiều lần, giải Kim Điệp mới quyết định bỏ qua chuyện cũ.


Thế nhưng, Tô Lam là một người mới, nếu xảy ra chuyện như này, giải Kim Điệp tuyệt đối không nể tình.


Làm sao giờ?


Tô Lam muốn gọi điện cho A Viễn, nhưng tín hiệu trong phòng không quá tốt, cứ có tạp âm mãi.


Giải Kim Điệp lo bị tuồn tin ra ngoài trước, trong nội bộ lắp đặt hệ thống nhiễu sóng, khách sạn này gần nơi tổ chức, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.


Tô Lam cầm điện thoại đi ra khỏi phòng khách sạn.


Cô cầm điện thoại xoay vào vòng chỗ cửa sổ cách nơi tổ chức xa nhất trong khách sạn, tìm được một nơi có tín hiệu khá tốt.


Đây là cực nam của khách sạn, thang máy ở giữa.


Tô Lam đang định gọi cho A Viễn, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.


“Lễ phục tôi bảo cậu chuẩn bị cho Tô Lam đã chuẩn bị xong chưa?”


Tô Lam vừa quay người liền thấy vài người đàn ông mặc vest đi giày da vây lấy một người đàn ông khác, vừa đi ra khỏi thang máy.


Tô Lam?


Hình như vừa rồi cô nghe thấy tên mình!


Tô Lam liền rón rén đi theo.


Đám người này ra khỏi thang máy liền đi thẳng về hướng bắc, không hề để ý phía nam còn có người.


“Chủ tịch Quan, tôi đã chuẩn bị lễ phục cho phu nhân rồi, anh yên tâm, đã chuẩn bị theo dặn dò của anh”


Giọng nói này…


Tô Lam cực kì quen thuộc.


Doãn Cẩn!
 
Chương 226


Chương 226


Một năm trước, chính là Doãn Cẩn đến bàn bạc chuyện đăng ký kết hôn với cô, bao gồm cả đàm phán, đăng ký kết hôn, sau đó đưa cô đến sống ở biệt thự.


Lúc đó Tô Lam đã có ấn tượng rất sâu sắc với người này!


Khi đó Doãn Cẩn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện sau này, trực tiếp nói cho Tô Lam, anh ta chính là thư ký của chồng cô.


Như vậy, người đàn ông bên cạnh Doãn Cẩn chắc là chồng của cô?


Doãn Cẩn vừa gọi anh ta là gì?


Chủ tịch Quan?


Vừa đẹp Tô Lam cầm điện thoại của mình, trên màn hình là số điện thoại của A Viễn.


Cô nhanh chóng gọi cho anh!


Kết quả, tiếng chuông điện thoại vang lên ở phía trước!


Đám người phía trước toàn bộ đều vì người đàn ông ở giữa kia mà dừng lại!


“Alo, Lam…”


Bàn tay cầm điện thoại của Tô Lam run run.


“Alo, nói gì đi chứ! Lễ phục của cô tôi mang tới rồi, lát nữa đưa cho cô.”


Tô Lam nhắm chuẩn thang máy rồi chạy nhanh tới.


“A Viễn, anh ở đâu?”


“Tôi đang ở tầng dưới, lên ngay đây “Một mình anh sao?”


“Nói thừa, bằng không còn mang theo khách sao?”


“Ừ, vậy anh lên đi”


Ngắt máy, trong lòng Tô Lam rầu rĩ…


Cô gọi cho A Viễn, là “chủ tịch Quan” mà Doãn Cẩn gọi kia nghe máy, hơn nữa Doãn Cẩn là thư ký của chồng cô.


Theo lý mà nói, “chủ tịch Quan” mà Doãn Cẩn gọi kia phải là chồng của cô, nhưng cô gọi cho A Viễn, lại do người vốn dĩ phải là chồng của cô nghe máy?


Rốt cuộc đây là chuyện gì?


Bất chợt, cô phát hiện não mình không đủ dùng.


Quay mòng mòng!


Cô ngồi xổm xuống đất, cầm điện thoại, cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước.


Là sau khi cô đến quán bar và qua đêm với A Viễn, chồng cô mới xuất hiện.


Chuyện này không khỏi hơi trùng hợp quá?


Không…


Trong đầu Tô Lam thoáng qua một ý nghĩ.


Cũng là ý nghĩ cô cực kì không muốn thừa nhận!


Chồng cô và A Viễn là cùng một người!


Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được cảnh này!


Tô Lam nám chặt điện thoại trong tay, vì sao lại thế này?


Vì sao chồng cô phải giả danh thành một người khác để qua lại với cô?
 
Chương 227


Chương 227


Trong đầu Tô Lam có vô vàn câu hỏi.


Rốt cuộc anh là ai?


Tô Lam ra khỏi thang máy, phát hiện những người kia đã vào trong phòng, chỉ còn lại hai người gác cửa.


Gô lấy hết dũng khí đi tới.


Hai tên vệ sĩ không hề quen Tô Lam, thấy cô đi tới, cũng không để ý.


“Xin chào, xin hỏi người ở trong phòng này là ai thế?”


Hai vệ sĩ quay mặt nhìn nhau.


“Con bé nào đây, nghe ngóng gì ở đây?”


“Không có gì, vừa rồi thấy người đi vào rất đẹp trai, muốn hỏi một chút” Tô Lam mỉm cười.


“Nói cho cô biết, người bên trong chính là chủ tịch Quan — Quan Triều Viễn quyền lực ngập trời! Sợ chưa?” Tên vệ sĩ mặt mày đắc ý.


Là vệ sĩ của Quan Triều Viễn, đương nhiên bọn họ cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.


“Ồ, vậy có phải anh ấy có một thư ký họ Doãn, tên là Doãn Cẩn?”


“Đúng vậy, cô quen thư ký Doãn?”


Tô Lam mím môi cười: “Không quen”


Nói xong, Tô Lam nhanh bước rời đi, đi thẳng vào thang máy, về phòng mình.


Cô hiểu rõ rồi, hiểu hết rồi!


Chồng cô và A Viễn là cùng một người, hơn nữa người này còn là chủ tịch của Dark Region – Quan Triều Viễn!


Cô từng vô số lần tưởng tượng thân phận của chồng mình, người có thể tùy tiện lấy ra một triệu, tuyệt đối thân phận không đơn giản, nhưng thật sự cô không dám nghĩ quá nhiều.


Không ngờ người nay lại là Quan Triều Viễn!


Một người mà đến chết cô cũng không ngờ tới!


Tô Lam vừa rời khỏi, Quan Triều Viễn đã thay xong quần áo, tay cầm hộp quà chứa lễ phục.


“Vừa rồi ai nói chuyện ở bên ngoài?”


Anh thay đồ trong phòng ngủ, không nghe rõ.


“Không biết con bé ở đâu chạy tới.” Vệ sĩ trả lời.


Quan Triều Viễn không để ý được nhiều như thế, chắc là Tô Lam cũng đợi rốt ruột rồi.


“Hai người chờ ở đây, lát nữa tôi quay lại thay đồ: Nói xong, Quan Triều Viễn sải bước, cầm hộp quà vào thang máy, đi thẳng tới phòng 305.


Tô Lam lúc này vẫn đang vô cùng chấn động vì tin tức vừa biết được.


Hiện giờ cô đã hoàn toàn mất bình tĩnh.


Không hiểu nổi, vì sao chồng cô lại phải giả trang thành một người đàn ông khác, là đang thăm dò cô?


Lo cô không chung tình?


Ngoài cái này ra, cô cũng không nghĩ được lý do nào nữa.


Tô Lam cười lạnh, không ngờ trong mắt những người có tiền này, người như cô đáng bị đùa giỡn như thế.


“Cốc cốc cốc…


Tô Lam nhìn về phía cửa, chắc là A Viễn…Không, chắc là chồng cô ~ Quan Triều Viễn!!
 
Chương 228


Chương 228


Tốt, rất tốt, đến rất đúng lúc.


Cô đang muốn gặp một chút người được mệnh danh là thiên tài game, là người giàu nứt đố đổ vách kia!


Tô Lam hít sâu một hơi, đi về phía cửa, từ từ mở cửa ra.


Khuôn mặt A Viễn mang theo nụ cười xán lạn, giơ hộp quà trong tay.


“Thế nào? Đáng tin chứ, đảm bảo cô hài lòng!”


(*) Phong sát chỉ việc cấm một số nhân vật tham gia vào một số hoạt động nhất định hay một số công việc nhất định; cấm một số phương tiện truyền thông phát sóng các chương trình hoặc ấn phẩm; cấm lan truyền một số tin tức.


Thấy người đàn ông trước mặt, trên mặt còn mang theo nụ cười đùa giỡn với đời, mang theo vẻ lưu manh chỉ thuộc về “A Viễn”.


Trong lòng Tô Lam cảm xúc ngổn ngang.


Người đàn ông nẫy sao không đi làm diễn viên chứ?


Không làm diễn viên thật sự quá đáng tiếc!


Rõ ràng buổi tối vẫn chung chăn chung gối với cô, ban ngày lại giả vẻ không hề liên quan!


“Cô sao thế?” Quan Triều Viễn phát hiện hình như Tô Lam hơi khác lạ.


Tô Lam liền cười.


“Không, không sao, hú vía một phen, còn tưởng là anh không đến chứ”


“Tôi là người không đáng tin vậy sao?”


Quan Triều Viễn nhướn mày, đôi mắt màu lam như ngọc lưu ly, lấp lánh quyến rũ.


Tô Lam bĩu môi.


“Đúng, không đáng tin, anh không đáng tin nhất!”


“Vậy thì đúng rồi, đừng quên, cô nợ tôi một lần, cộng thêm lần trước, đã là hai lần rồi đó!”


Quan Triều Viễn giơ hai ngón tay, về sau phát hiện tư thế này quá ngốc, liền hạ tay xuống.


Tô Lam đưa vé cho Quan Triều Viễn.


“Đây là vé vào, anh vào trước, lát nữa tôi thay đồ xong, cũng phải đi rồi”


Cho dù anh hoàn toàn không cần thứ này, nhưng vẫn nhận lấy.


“Được, vậy tôi đi trước.”


Quan Triều Viễn cầm vé đi thẳng ra cửa.


Ngay khi tay anh sắp chạm vào tay nắm cửa.


“A Viễn!”


Tô Lam xông tới như một mũi tên, trực tiếp ôm lấy Quan Triều Viễn từ phía sau, khuôn mặt dán lên lưng của anh.


Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy sau lưng cứng ngắc, vé trên tay rơi ra, bay bay rồi rơi xuống đất.


“00 “Mỗi lần vào lúc tôi cần giúp đỡ nhất, anh luôn ở bên cạnh tôi, mấy ngày nay, tôi hiểu rõ rồi, đối với chồng tôi, tôi chỉ là một con búp bê tình dục mà thôi, những ngày như vậy tôi không muốn sống nữa…”


Mắt Quan Triều Viễn trừng lớn, không dám tin vào tai mình.


“Có người phụ nữ nào nguyện ý ở cùng một người chồng mãi mãi chỉ biết làm tình với mình, đến mặt cũng chưa từng gặp chứ?”
 
Chương 229


Chương 229


“Tôi nói có đúng không?”


“Nhưng… Nhưng không phải chồng cô đối xử với cô khá tốt sao? Lần trước lúc cô bị bệnh phải nhập viện..”


Tô Lam cười lạnh một tiếng: “Chắc là sợ tôi chết rồi sẽ phải gánh trên mình một mạng người mà thôi, nếu trong lòng anh ta có tôi, sao đến mặt cũng không cho tôi thấy chứ?”


Quan Triều Viễn lại cạn lời lần nữa.


“A Viễn, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, anh mới là người thật sự để ý đến tôi, chờ lễ trao giải kết thúc, tôi ly hôn, anh lấy tôi: Tô Lam nói rất chậm, chậm đến mức có thể khiến Quan Triều Viễn nghe rất rõ ràng.


Cô muốn ly hôn, vậy mà cô lại muốn ly hôn!


Cổ họng Quan Triều Viễn như bị nghẹn thứ gì đó, mãi không nói thành lời.


“Nhưng, thế nhưng, tôi là trai bao, cô quên rồi sao? Tôi từng lên giường với rất nhiều phụ nữ!”


“Tôi không chê anh, tôi biết anh là người tốt, hơn nữa, tôi cũng từng lên giường với chồng mình, không phải sao?”


Quan Triều Viễn đã không còn gì có thể nói nữa.


Tô Lam từ từ buông tay ra.


“Anh đi đi, sau khi lễ trao giải kết thúc, chúng ta có thể ở bên nhau rồi”


Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy sau lưng từng cơn ớn lạnh.


Loại lạnh lẽo buốt xương đó.


Tô Lam dùng ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm vào.


lưng người đàn ông này!


Thậm chí Quan Triều Viễn còn không biết mình về phòng thế nào, chỉ cảm thấy bản thân giống như một cái xác không hồn.


Tô Lam cười lạnh.


Chỉ anh được trêu đùa, lẽ nào cô được phép trêu đùa một lần sao?


Người mà anh giả trang kia, cướp vợ của chính anh, vở tuồng này thật hay!


Quan Triều Viễn về tới phòng mình.


Doãn Cẩn và mấy tên vệ sĩ nhìn nhau, vừa rồi lúc rời đi còn mặt mũi hăm hở, hiện giờ lại như bánh đa ngâm nước, Ïu xìu.


“Chủ, chủ tịch, anh không sao chứ?”


Quan Triều Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Doãn Cẩn.


“Hủy bỏ hành động ngày hôm nay”


Doãn Cẩn ngây người: “Chủ tịch, hủy bỏ? Chúng ta lên kế hoạch rất lâu, không phải anh muốn công khai quan hệ với phu nhân sao?”


“Tôi bảo cậu hủy!” Quan Triều Viễn gầm lên.


“Vâng, vâng, tôi lập tức hủy bỏ”


Doãn Cẩn nào dám hỏi nhiều, lập tức ra khỏi phòng Quan Triều Viễn siết tay thành nắm, đôi mắt phát ra tia rét lạnh thấu xương.


Ở phòng khác, Tô Lam đã thay xong bộ lễ phục mà Quan Triều Viễn chuẩn bị cho cô.


Đây là một chiếc váy tơ Organza màu xanh lam, lớp vải sa mỏng tanh mềm mại rủ xuống, không phải rất nổi bật, nhưng nhìn kĩ, rất có khí chất, cực kì phù hợp với vị trí của cô.


Chỉ là Tô Lam không có chút tâm tình nào thưởng thức bộ lễ phục!
 
Chương 230


Chương 230


Nếu không phải cô biết trước chuyện này, có lẽ cô sẽ tử tế thưởng thức một hồi.


Chỉ tiếc là giờ sẽ không như thế.


“Cốc cốc cốc…


Tô Lam đi ra mở cửa.


“Lam, cô đã xong chưa?”


Lời của Mục Nhiễm Tranh vừa dứt, liền thấy Tô Lam mặc bộ váy màu lam, không thể không thừa nhận Tô Lam rất hợp với kiểu dáng này, tôn lên vóc dáng uyển chuyển của Tô Lam.


Anh liền ngây người.


“Sao thế?”


“À… Không sao, có thể đi chưa?”


Tô Lam lắc đầu.


“Tự anh đi thảm đỏ đi, tôi còn phải chờ một lát”


“Hả?”


Mục Nhiễm Tranh lại đánh giá Tô Lam một lát, anh nhớ nửa tiếng trước, anh nhìn qua cửa sổ thấy chú anh tới.


Hình như chú anh đeo cà vạt màu xanh lam, cùng màu với váy của Tô Lam!


Đây là muốn khoe ân ái mà!


Mục Nhiễm Tranh nghĩ thế, có lẽ, Quan Triều Viễn có sắp xếp khác cho Tô Lam, anh chờ cũng vô dụng!


“Vậy được, tôi đi đây”


Mục Nhiễm Tranh ra khỏi cửa, ánh mắt hơi mất mát.


Tô Lam nhìn chằm chăm bóng lưng anh, lại thầm mắng chửi.


Mục Nhiễm Tranh ơi Mục Nhiễm Tranh, uổng công tôi coi anh là bạn bè, chuyện lớn như này anh lại giấu tôi!


Chắc là lần trước ở studio, Mục Nhiễm Tranh đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng anh lại không nói với cô!


Cái tên nhóc thối này, lúc khác tính sổ với anh sau!


Không có Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh chỉ đành một mình lên thảm đỏ.


Anh vừa xuất hiện, hiện trường liền âm ầm dậy sóng, đây là lần đầu Mục Nhiễm Tranh lộ mặt tại sự kiện công khai sau khi về nước, đương nhiên sẽ khiến fan la hét thất thanh!


Mà lát sau Tô Lam cũng một mình bước lên thảm đỏ.


Bộ váy màu lam khiến cô quả thật hơi không ấn tượng.


“Đây là ai vậy?”


“Là người mới sao?”


“Mặt lạ quá, không phải quét thảm đỏ chứ?”


“Chiếc váy này đẹp quá, quét thì quét đi”


Tô Lam không hề để ý đến những âm thanh xung quanh, không dừng lại trên thảm đỏ mà đi thẳng vào trong hội trường lễ trao giải.


Chỗ ngồi của lễ trao giải này cũng rất được chú trọng, thường bên tổ chức sẽ xếp những diễn viên được đề cử cùng một giải ngồi với nhau, vì như thế lúc máy quay lướt qua, sẽ quay được hết, dễ dàng tạo ra không khí căng thẳng, khiến lễ trao giải càng hay hơn.
 
Chương 231


Chương 231


Vì thế, chỗ ngồi của Tô Lam và Tô Nhược Vân cạnh nhau.


Tô Nhược Vân mặc lễ phục đỏ rực, cao quý tao nhã, như nữ hoàng cao cao tại thượng.


Vừa rồi lúc trên thảm đỏ, Tô Nhược Vân cực kì nổi bật, thậm chí đến Tiêu Mạch Nhiên mặc lễ phục cùng màu cũng kém hơn cô ta.


Vì thế máy quay không ngừng lia tới người cô ta, dù sao cô ta cũng là người có khả năng đoạt giải tân binh nhất.


So sánh với nhau, Tô Lam ngồi bên cạnh cô ta ảm đạm hơn nhiều.


Nghiêm nhiên trở thành người làm nền cho Tô Nhược Vân.


Lễ trao giải cũng mở màn trong sự trông đợi của mọi người.


Theo trình tự trao giải, những giải trao lúc đầu đều là những giải thưởng vô thưởng vô phạt, càng là giải thưởng lớn, càng được sắp xếp về phía sau.


Sau khi phần trao giải đầu tiên kết thúc, rất nhanh liền đến lúc trao những giải quan trọng.


Tuyên bố cuối cùng chính là giải nam diễn viên xuất sắc nhất và nữ diễn viên xuất sắc nhất, cũng chính là ảnh đế và ảnh hậu, nữ phụ xuất sắc nhất và nam phụ xuất sắc nhất cũng coi như giải quan trọng, dù sao độ cạnh tranh của giải này cũng lớn.


Cuối cùng cũng đến thời khác trao giải nữ phụ xuất sắc nhất.


Tô Nhược Vân vừa rồi còn trong trạng thái mỏi mệt, bỗng chốc liền trở nên tinh thần hăng hái, máy quay lại quay đến cô ta lần nữa.


Tô Lam ở bên cạnh lại mặt mày thư thái, trong đầu cô bây giờ căn bản không nghĩ tới chuyện này!


“Tô Lam, giờ cô rất căng thẳng chứ?”


Cuối cùng Tô Nhược Vân cũng đè thấp giọng hỏi.


Tô Lam khẽ hừ một tiếng, không trả lời.


“Tôi nói cho cô biết, không cần căng thẳng, vì gị nhất định là của tôi” “Tốn bao nhiêu tiền?” Tô Lam thờ ơ liếc nhìn cô ta.


“Cô…


Ngay lúc này máy quay lia tới, Tô Nhược Vân lập tức mỉm cười mê người, chờ máy quay quay sang chỗ khác, cô ta lại khôi phục biểu cảm vừa rồi.


“Cho dù mất bao nhiêu tiền, Quốc tế Nghệ Tân vì bà chủ tương lai là tôi mà bỏ ra, tiêu rất vui vẻ, ngược lại, cô muốn có người bỏ tiền mua giải, cũng phải có người muốn thế đã”


ời lạnh một tiếng: “Vậy cô thừa nhận bỏ tiền ‘Tô Nhược Vân hung dữ lườm cô.


“Bỏ tiền thì sao, người khác sẽ không biết, người ta chỉ biết giải này là của tôi”


“Tự cô biết là được”


Tô Nhược Vân quay mặt đi, không để ý đến Tô Lam nữa.


Nói chuyện với Tô Lam đúng là tức chết cô ta!


Lúc này, phía sau lễ trao giải.


Trưởng ban tổ chức giải Kim Điệp đang khua tay, lòng như lửa đốt.


“Hôm nay chủ tịch Quan không trao giải nữa, chúng ta sắp xếp lại một chút”


Vốn dĩ nhận được điện thoại bên phía Dark Region, trưởng ban tổ chức còn bất ngời Chủ tịch kiêm người sáng lập Dark Region chưa từng lộ mặt — Quan Triều Viễn muốn đến trao giải, điều này đối với giải Kim Điệp mà nói, đó là chuyện còn hơn cả quang vinh.
 
Chương 232


Chương 232


Vốn trưởng ban tổ chức muốn sắp xếp Quan Triều Viễn trao giải nữ chính xuất sắc nhất, thế nhưng, đối phương lại chỉ đích danh muốn trao giải nữ phụ xuất sắc nhất.


Bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo ý của đối phương.


Nữ phụ xuất sắc nhất năm nay là lần bọn họ bình xét khó khăn nhất trong lịch sử.


Nữ phụ mà ban bình xét chọn ra là Tô Lam, nếu theo quy trình thông thường, giải này là của Tô Lam.


Thế nhưng, Quốc tế Nghệ Tân đã bỏ một số tiền lớn, muốn trao giải này cho Tô Nhược Vân.


Chẳng ai có thù với tiền cả, vì thế, ban bình xét chuẩn bị sửa đổi.


Nhưng Quan Triều Viễn đột nhiên muốn đến trao giải, hội trường vội vàng điều tra nguyên nhanh, lúc này mới biết Dark Region đã mua lại Quốc tế Tỉnh Hoàng.


Trong tất cả người được đề cử, chỉ có Tô Lam là nghệ sĩ của Quốc tế Tinh Hoàng, nếu trao giải này cho Tô Nhược Vân, vậy không phải đắc tội Quan Triều Viễn sao?


So sánh Quốc tế Nghệ Tân và Dark Region, đương nhiên bọn họ tình nguyện đắc tội vế trước.


Vì thế, lại chuẩn bị trao giải cho Tô Lam như trước.


Nhưng giờ Quan Triều Viễn lại không đến nữa!


“Trưởng ban, tiếp theo chúng ta trao giải thế nào đây?”


Trưởng ban †ổ chức cũng động não suy nghĩ hồi lâu, mặc dù Quan Triều Viễn bỏ bom họ, nhưng bọn họ không dám tức giận chút nào.


“Hội trưởng, nếu trao cho Tô Lam như trước, thì đắc tội với Quốc tế Nghệ Tân, trao cho Tô Nhược Vân, chắc chắn sẽ đắc tội chủ tịch Quan, nhưng chủ tịch Quan lại không đến..”


“Còn nữa, hội trưởng, khách mời trao giải cho nữ phụ xuất sắc nhất làm sao giờ? Chủ tịch Quan không đến, chúng ta để ai trao giải chứ?”


Hội trưởng cũng lòng như lửa đốt, trước giờ chưa từng lo lắng như thế này.


Vậy mà lại vì nữ phụ xuất sắc nhất…


Vì lúc trước Quan Triều Viễn nói sẽ đến trao giải, mặc dù Quan Triều Viễn thể hiện muốn bọn họ chuẩn bị thêm khách mời trao giải dự bị, thế nhưng, chuyện khách mời trao giải, ai muốn làm dự bị chứ?


Khách mời trao giải hoặc là chủ tịch công ty tập đoàn nào đó, hoặc là người có danh vọng trong giới giải trí, sao có thể dự bị chứ?


Vì thế, bọn họ căn bản không tìm khách mời dự bị!


Lúc đầu thì không sao, dù sao. Quan Triều Viễn tự mình nói muốn đến, chuyện lớn như thế chắc sẽ là chuyện chắc như đinh đóng cột.


Ai ngờ nói thôi liền thôi chứ?


Bỗng người dưới trướng hội trưởng lanh lợi nghĩ ra.


“Hội trưởng, có một người có lẽ có thể cấp cứu kịp thời”


“Ai?” Hội trường tràn đầy mong đợi nhìn sang.


Hội trường lễ trao giải Tô Nhược Vân đã ưỡn thẳng lưng, mong đợi giải nữ phụ xuất sắc nhất, Tô Lam vẫn mang biểu cảm điềm đạm.


“Được rồi, sau đây, chúng ta cùng đến với giải nữ phụ xuất sắc nhất giải Kim Điệp lần này”


Người dẫn chương trình hừng hực khí thế cao giọng tuyên bố.


Dù sao từ sao giải này, lễ trao giải Kim Điệp lần này cũng bắt đầu bước vào phần cao trào.
 
Chương 233


Chương 233


“Sau đây chúng ta cùng xem xem ai là người được đề cử cho giải nữ phụ xuất sắc nhất lần này, xin mời nhìn lên màn hình lớn.”


Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu danh sách đề cử.


Tiêu Vũ, diễn trong phim “Tạt qua trái tim em”, vai nữ phụ Tiêu Tiêu.


Lư Phi Phi, diễn trong phim “Dường như cách mấy đời”, vai nữ phụ Lâm Mộ Vân.


Tô Lam, diễn trong phim “Yên hồng thiên hạ”, vai nữ phụ Tường Vi.


Tô Nhược Vân, diễn trong phim “Yên hồng thiên hạ”, vai nữ phụ công chúa Nguyên Sênh.


Trên màn hình lớn chiếu một lượt các cảnh ấn tượng trong phim của bọn họ.


Trình chiếu kết thúc.


Người dẫn chương trình thấy đạo diễn bên dưới khán đài ra hiệu: kéo dài thời gian.


Người dẫn chương trình được huấn luyện bài bản, cũng không phải lần đầu gặp tình huống thế này, biểu cảm cực kì tự nhiên.


“Ôi, thầy Quách, lọt vào danh sách đề cử nữ phụ xuất sắc nhất lần này đều là mỹ nữ, đứng trên góc độ của một người đàn ông, thầy thích ai hơn?”


Bên dưới cười ầm lên.


Câu hỏi thế này điều tiết không khí căng thẳng là thích hợp nhất.


“Câu hỏi này của cô rất dễ mắc câu nha, tôi cảm thấy Tiêu Vũ là mỹ nữ sắc sảo, Lư Phi Phi là mỹ nữ gợi cảm, Tô Lam thì là mỹ nữ dịu dàng, còn Tô Nhược Vân là mỹ nữ tinh nghịch, thật sự rất khó chọn nha, nếu như chọn hết là càng tốt!”


Bên dưới lại một tràng cười ầm ï.


Câu trả lời này không đắc tội với ai, mà ngược lại, khiến không khí ở hội trường trở nên sôi nổi hơn.


Lúc này, người dẫn chương trình liền thấy đạo diễn ra hiệu: Ok rồi.


Người dẫn chương trình thở dài một hơi: “Vâng, sau đây chính ta cùng công bố giải nữ phụ xuất sắc nhất!”


“Mời nhìn lên màn hình lớn!”


Trái tim Tô Nhược Vân sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Không chỉ Tô Nhược Vân, đến Tiêu Vũ và Lư Phi Phi, hai người họ không phải là người mới nữa, đặc biệt là Tiêu Vũ đã tham dự mà không được giải vài năm rồi.


Bọn họ cũng cực kì căng thẳng!


Trên màn hình lớn bỗng hiện lên vai diễn công chúa Nguyên Sênh của Tô Nhược Vân!


Máy quay lập tức quay đến Tô Nhược Vân, cô ta liền vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đứng dậy, ôm chúc mừng với những người xung quanh.


Sắc mặt Tiêu Vũ và Lư Phi Phi đều thay đổi, nhưng vẫn cố gắng ôm lấy Tô Nhược Vân.


Tô Lam vẫn không có biểu cảm gì như trước, nhưng vẫn duỗi tay ra bắt tay với Tô Nhược Vân.


Lúc này, máy quay quay đến Tô Nhược Vân, cô ta không tiện từ chối.


Tô Nhược Vân nhấc váy, ngẩng cao đầu sải bước đi thẳng lên sân khấu.


Cô ta thanh nhã đứng đó, ngẩng cao đầu đầy cao quý, dường như cả thế giới đã bị cô ta giẫm dưới chân.


“Được rồi, sau đây chúng ta cùng chào đón khách mời trao giải – ngài Mộ Dung Dịch!”


“Wow..


Bên dưới liền vang lên tiếng võ tay và hoan hô nhiệt liệt.
 
Chương 234


Chương 234


Ai mà không biết khoảng thời gian trước Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch vừa tổ chức lễ đính hôn chứ.


Vị hôn phu trao giải cho vị hôn thê, trong lịch sử giải Kim Điệp cũng là lần đầu tiên!


Đến cả bản thân Tô Nhược Vân cũng không ngờ Mộ Dung Dịch sẽ đến trao giải, cô ta khoa trương dùng tay bụm chặt miệng.


Cánh cửa lấp lánh mở ra, Mộ Dung Dịch một thân áo đuôi tôm màu đen đi tới.


Tô Lam cũng không ngờ Mộ Dung Dịch sẽ đến trao giải.


Mộ Dung Dịch đứng trên sân khấu, trên mặt là nụ cười nhẹ, tao nhã lịch sự, diện mạo phi phàm.


Tô Nhược Vân liền đi tới, ôm lấy anh ta.


Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm!


Bọn họ ôm chặt một lúc lâu, người dẫn chương trình cũng không muốn làm phiền, cuối cùng mới lưu luyến buông ra.


Người đưa cúp trao thưởng đi tới, Mộ Dung Dịch tự tay đặt chiếc cúp vào tay Tô Nhược Vân.


“Nhược Vân, hôm nay thiếu gia Mộ Dung đến trao giải, cô có biết trước không?”


Tô Nhược Vân lắc đầu.


“Không biết, anh ấy căn bản không nói với tôi, thật sự tôi quá bất ngờ, rất cảm động”


Tô Nhược Vân nhìn Mộ Dung Dịch, nước mắt rưng rưng.


Mộ Dung Dịch khẽ cười.


“Xem ra thiếu gia Mộ Dung muốn tạo bất ngờ cho cô!


Thật lãng mạn nha..” Người dẫn chương trình cũng cảm thấy ngưỡng mộ.


Tô Nhược Vân xấu hổ cúi đầu.


“Được rồi, Nhược Vân, vai diễn đầu tiên đã giành được giải nữ phụ xuất sắc nhất, cô có gì muốn nói với mọi người không?”


“Tại đây, tôi muốn cảm ơn đoàn phim “Yên hồng thiên hạ, cảm ơn sự khen ngợi mà đạo diễn dành cho tôi, cảm ơn công ty và người quản lý của tôi, quan trọng nhất là cảm ơn vị hôn phu của tôi..”


Tô Nhược Vân nói đến đây liền quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch, hai người bốn mắt nhìn nhau.


“Cảm ơn anh luôn bao dung và ủng hộ cho em, cảm ơn anh vì em mà chắn hết phong ba bão táp, em tin rằng đây chỉ là sự khởi đầu, sau này chúng ta còn đi với nhau lâu hơn nữa, A Dịch, em yêu anh!”


“Kiss! Kissl Kissl”


Mọi người bên dưới bắt đầu hét lên.


Khuôn mặt Tô Nhược Vân mang theo nét e thẹn chỉ có ở phụ nữ.


“Lúc này đây, hy vọng hai người không phụ sự mong đợi của mọi người!” Người dẫn chương trình liền thúc giục.


Tô Nhược Vân rất thoải mái, Mộ Dung Dịch bước tới, ôm lấy eo cô ta.


Hai người hôn ngay tại hiện trường!


Quả là ngọt chết người!


Giải thưởng này cuối cùng cũng trao xong, Mộ Dung Dịch nắm tay Tô Nhược Vân cùng đi xuống sân khấu.


Dường như vì hiện trường trao giải nữ phụ xuất sắc nhất trở thành khoe ân ái, khiến cảm xúc của mọi người đều trở nên sục sôi, giúp lễ trao giải tiến đến cao trào.


Còn về những giải phía sau, mọi người đều không còn gì quá mong đợi nữa.


Cuối cùng, người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất — Mục Nhiễm Tranh.


Nữ chính xuất sắc nhất – Tiêu Mạch Nhiên.


Mục Nhiễm Tranh và Tiêu Mạch Nhiên hai người hai giải, cũng bị người dẫn chương trình trêu chọc một hồi, khoảng thời gian trước tin đồn của hai người cực kì rầm rộ.


Chỉ là, trước sự trêu chọc của người dẫn chương trình, Mục Nhiễm Tranh chỉ cười cười, linh hoạt đổi chủ đề.


Mà Tiêu Mạch Nhiên cũng chỉ lác đác vài câu, không hề đáp nhiều.
 
Chương 235


Chương 235


Lễ trao giải kết thúc như vậy.


Lễ trao giải kết thúc đã là chín giờ tối.


Ekip của Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị đi ăn mừng.


Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh sẽ không quên mất Tô Lam.


Ra phía sau sân khấu, anh không tìm thấy Tô Lam, liên gọi điện cho cô.


Điện thoại đã kết nối.


“Lam, không đoạt giải cũng không sao, cái diễn xuất rẻ rách của Tô Nhược Vân có thể đoạt giải, chắc chắn có thao túng phía sau, cô đừng buồn…”


Mục Nhiễm Tranh cứ cho rằng tối nay chú mình sẽ xuất hiện, không ngờ rằng lại không thấy đâu.


Lần này, Mục Nhiễm Tranh lại hy vọng Quan Triều Viễn có thể tới, dù sao chú ấy tới, chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho Tô Lam, nào đến lượt Tô Nhược Vân đoạt giải chứ?


“Tôi không sao” Giọng của Tô Lam nghe có vẻ không có bất kì vấn đề gì.


“Cô không sao chứ?”


“Không sao”


“Bên phía anh Khiêm nói muốn tổ chức tiệc ăn mừng, cô muốn đi cùng không?”


“Không, tôi đang trên đường về nhà rồi, anh cứ chơi vui vẻ đi”


Tô Lam ngắt máy.


Rõ ràng là cuộc điện thoại rất đỗi bình thường, nhưng Mục Nhiễm Tranh nghe câu “anh cứ chơi vui vẻ đi” kia của Tô Lam, cứ cảm thấy dường như rít từ kẽ răng ra.


Dường như câu đó có nghĩa là, qua đêm nay anh sẽ không có ngày tốt lành nữa!


Là ảo giác của anh sao?


“Nhiễm Tranh, mau đi thôi! Đừng rề rà nữa” Phùng Khiêm gọi.


“Anh Khiêm, em không đi nữa”


“Vì sao? Hôm nay là tiệc chúc mừng cậu, cậu không đi?


Hôm nay mọi người định chơi thâu đêm đói”


“Em hơi không thoải mái, mọi người đi đi, em thanh toán!”


Phùng Khiêm đoán chắc Mục Nhiễm Tranh vì Tô Lam không đoạt giải mà buồn, cũng không miễn cưỡng anh nữa, tự anh ấy đưa đám anh em đi chơi.


Một tiếng sau, Mục Nhiễm Tranh mới biết anh đã làm ra quyết định khiến anh hối hận nhất trần đời.


Tô Lam lúc này đã ngồi trên xe về nhà, Từ Tinh Như gọi điện cho cô, an ủi vài câu, dù sao được đề cử, ai cũng tràn đầy mong đợi có thể đoạt giải.


Nhưng nghe giọng của Tô Lam không buồn chút nào, Từ Tinh Như cũng không nói gì nữa.


Tô Lam đi thẳng về nhà.


Vừa về đến cửa, liền thấy biệt thự một mảng tối đen.


Khóe miệng Tô Lam khẽ giương lên: “Vội như vậy?”


Tô Lam hít sâu một hơi, đi thẳng vào nhà, trong nhà cực kì yên tĩnh, thường ngày lúc này Triệu Ni Ni đang xem phim, vậy chắc chắn là người nào đó về rồi.


Tô Lam nhấc váy đi thẳng lên tầng, mở cửa phòng ngủ.


Ngay khi vào cửa, một bàn tay to lớn liền nắm lấy cánh tay cô! Một bóng người trực tiếp ép sát cô vào tường.


Hơi thở quen thuộc này không thể phù hợp hơn được nữa.


Tô Lam đã sớm đoán được là như vậy, cô không hề kêu một tiếng.


Nụ hôn ấm nóng như dòng nước lũ ập tới.


Cô có thể cảm nhận được sự gấp gáp và tức giận của người đàn ông này.


Nhưng cô không hề cự tuyệt, cũng không nói gì.


Mặc cho người đàn ông này xé đồ của cô.


Nụ hôn không hề dịu dàng chiếm lấy đôi môi cô…


Cho tới khi…
 
Chương 236


Chương 236


Hôm nay động tác của Quan Triều Viễn cực kì thô lỗ.


Ngay khi bàn tay anh đặt lên thân người kiều diễm của Tô Lam, Tô Lam bỗng nắm lấy tay anh.


Dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng vừa rồi, vào thời khắc quan trọng lại…


Đôi mắt Tô Lam hung dữ nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn.


“Chúng ta ly hôn đi…”


Trong màn đêm, Quan Triều Viễn có thể nhìn rõ ràng như ban ngày, đôi mắt màu lam của anh không giống với người thường.


Anh có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh như nước của Tô Lam, có thể nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô.


‘Yết hầu anh khẽ động.


Người phụ nữ đáng chết này!


Vừa rồi không hề động đậy, mặc cho anh hôn, khi lửa dục vọng trong cơ thể anh triệt để bùng cháy, cô lại muốn dập lửa!


Đủ ác!


“Lý do?” Quan Triều Viễn đè thấp giọng nói.


Cuối cùng người đàn ông này cũng nói chuyện rồi…


Tô Lam cười lạnh.


“Anh coi tôi là cái gì? Búp bê tình dục? Công cụ phát tiết?”


“Dù sao tôi biết anh không coi tôi là vợ anh, thậm chí không coi tôi là người, nếu đã như vậy, vì sao tôi phải ở bên anh chứ?”


“Có người phụ nữ nào muốn sống cuộc sống như vậy chứ? Chưa từng thấy chồng của mình, cũng không biết anh ta là ai”


Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, những lời trước kia cô nói với anh, vẫn còn văng vắng bên tai.


Cô từng nói, tuyệt đối cô sẽ không ly hôn với chồng mình, cô đã sớm không đếm xỉa gì tới tất cả của mình.


Không ngờ người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay!


Thế nhưng, anh lại không thể nói, nói ra há chẳng phải tự làm lộ thân phận sao?


“Cô nói dối!” Quan Triều Viễn lại mở miệng lần nữa.


Tô Lam cười, trong mát xẹt qua tia quyến rũ, không nhanh không vội.


“Đúng, tôi nói dối, không ngờ anh lại có thể nhìn ra”


“Lý do thật sự”


Vì để không lộ thân phận, anh luôn khàn giọng mà nói, hơn nữa không thể nói nhiều.


“Tôi đã yêu người khác”


Khoảnh khắc đó, Quan Triều Viễn lập tức giơ một tay lên, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt Tô Lam lại không chút sợ hãi, ngược lại còn hất mặt lên.


Dường như tư thế kia nói rằng: “Anh có giỏi thì đánh đi”


Tay của anh khựng lại hồi lâu vẫn chưa đánh xuống.


“Tôi nghĩ rằng nhất định anh muốn biết tôi đã yêu người nào. Anh ấy là một tên trai bao, không giấu anh, trước đêm anh quay về, tôi đã đến quán bar tìm được, đêm đầu tiên của tôi là dành cho anh ấy”


Quan Triều Viễn cắn chặt răng, sao cô có thể nói trôi chảy như thế…
 
Chương 237


Chương 237


“Xin lỗi, tôi đã cắm sừng anh”


Quan Triều Viễn càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ chết tiệt này…


“Chuyện này cũng không thể trách tôi, nếu muốn trách, bản thân anh cũng không thoát khỏi có trách nhiệm, vốn tôi muốn yên ổn qua ngày với anh, ai ngờ anh đối xử với tôi như này, vậy nên xin lỗi, cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần anh ly hôn với t Quan Triều Viễn nghe vậy, tức đến nổ phổi!


Tô Lam có thể cảm nhận thấy lửa giận của anh sắp cháy đến trên người cô rồi.


Nhưng, như vậy cô mới hả hê!


So diễn xuất với cô, cô là diễn viên chuyện nghiệp đó!


Tay Quan Triều Viễn liền bóp lấy cổ Tô Lam!


Dựa vào sức của anh, sợ là không cần quá dùng sức, cổ Tô Lam liền có thể bị bóp gãy.


Thế nhưng, anh vô thức thu lực lại.


Quan Triều Viễn hơi híp mắt lại, đẩy Tô Lam ra, mở cửa, tức giận rời đi!


Xuống tầng, Quan Triều Viễn ngồi trong xe của mình, không lập tức rời đi, mà châm một điếu thuốc.


Đầu thuốc lúc sáng lúc tối.


Anh lấy điện thoại gọi cho Dạ Bân.


“Ông anh, nửa đêm gọi cho em đây là có chuyện gì vậy?”


“Thất Nguyệt Hoa! Mau đến!”


Nói xong, Quan Triều Viễn liền ngắt máy, vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, khởi động máy, rời đi.


Tô Lam nghe tiếng “vút” dưới nhà, từ tiếng động cơ cũng có thể biết người đàn ông này tức giận thế nào!


Cô mím môi cười, anh trêu chọc tôi à?


Tô Lam cởi lễ phục trên người, không thay đồ ngủ, mà lại mặc bộ quần bò áo phông thường ngày.


Tiếp đây còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!


Gọi điện cho Mục Nhiễm Tranh.


“Alo, Lam, cô vẫn chưa ngủ à? Có phải không ngủ được không, qua đây chơi game với tôi nha?”


“Không phải anh đi chơi rồi sao?”


“Không có tâm trạng, hội anh Khiêm đi rồi, tôi ở bên ký túc.


“Được, tôi lập tức qua đó”


Từ sau khi Mục Nhiễm Tranh nổi tiếng, căn bản không hay về nhà, anh hay ở lại ký túc của mình, cũng chính là tòa biệt thự khu núi Diamond ở trung tâm thành phố.


Ở trong khu núi Diamond đều là nhân vật cực kì nổi danh, không phải nhà giàu, thì là ngôi sao lớn, giá nhà ở đây cũng cực kì đắt đỏ.


Thường ngày, Mục Nhiễm Tranh đều thích ở đây, dù sao an ninh ở khu này rất tốt, anh không cần lo lắng bị đám “chó săn” bám đuôi.


Tô Lam đến cửa khu nhà, đứng ở phòng bảo vệ gọi một cuộc điện thoại, họ liền cho cô vào.


Cô không phải lần đầu đến khu này, xe nhẹ chạy đường quen, trực tiếp tìm đến căn biệt thự mà Mục Nhiễm Tranh ở.


Lúc này, vì biết Tô Lam đến, Mục Nhiễm Tranh đã mở sẵn cửa.


Tên nhóc này thường ngày không thích có người đến nhà, đến người giúp việc cũng không có, anh lại lười dọn dẹp, đương nhiên căn nhà cực kì lộn xộn.
 
Chương 238


Chương 238


Biết Tô Lam đến, anh đang cuống cuồng tay chân dọn đẹp.


Khi Tô Lam đi đến cửa, Mục Nhiễm Tranh đang ôm hai hộp đồ ăn gọi ngoài, chuẩn bị vứt vào trong thùng rác.


Thấy Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh liền cười ngây ngô hai tiếng.


“Lam, sao cô đến nhanh thế? Mau vào nhà n¡ Mục Nhiễm Tranh cười lúng túng.


Tô Lam vừa vào cửa, liền lấy chân đạp cửa đóng lại.


“Tôi nói cho cô biết, tôi vừa mang thiết bị chơi game từ nước ngoài về, lát nữa dẫn cô đi giết địch!”


Mục Nhiễm Tranh vừa nói, vừa thu dọn rác.


Tô Lam vừa vào nhà liền bát đầu tìm kiếm xung quanh.


“Cô tìm gì thế?”


“Nhà các anh có chổi lông gà không?”


Mục Nhiễm Tranh vừa nghe vậy, muốn dọn dẹp giúp anh sao?


“Có có có!” Anh lập tức lấy một cây chổi lông gà hình như chưa từng sử dụng từ trong bình hoa lớn ở góc tường, đưa cho Tô Lam.


Tô Lam đánh giá cây chổi lông gà này, hừ lạnh một tiếng.


“Gô tùy tiện dọn dẹp một chút là được, trong nhà có phụ nữ thật tốt”


Mục Nhiễm Tranh vừa xoay người, Tô Lam liền giơ chổi lông gà, hướng về phía lưng Mục Nhiễm Tranh mà đánh xuống!


“Á.


Một tiếng kêu thảm thiết.


“Tô Lam, cô điên à?”


Tô Lam căn bản không để ý đến Mục Nhiễm Tranh, giơ chổi lông gà đuổi đánh anh.


“Tô Lam! Cô uống nhầm thuốc á? A… Đau đau đau!”


A…A..


“Đau..”


“Cô làm gì thế?”


“Không đoạt giải thì trút giận lên tôi có phải không?”


Mục Nhiễm Tranh cứ chạy, Tô Lam cứ đuổi, lông gà bay tứ tung.


Cảnh tượng đó cực kì hùng tráng.


May là hiệu quả cách âm của căn nhà khá tốt.


Tô Lam đuổi từ tầng 1 lên tầng 2, rồi đuổi lên tầng 3, mãi cho tới khi Mục Nhiễm Tranh trốn vào góc tường.


Mục Nhiễm Tranh nhìn dưới tầng.


“Cô còn đánh nữa là tôi nhảy xuống đấy!”


“Anh nhảy đi” Mặt Tô Lam không biểu cảm.


“Này… Tô Lam, có phải lương tâm của cô bị chó gặm rồi không?”


“Tôi thấy á, có mà lương tâm của anh bị chó gặm thì có!”
 
Chương 239


Chương 239


Tô Lam cầm cây chổi lông gà, đánh cho Mục Nhiễm Tranh một trận nên thân.


€ó điều, mặc dù cô tức giận, nhưng vẫn chưa đến mức.


mất đi lý trí, vẫn biết Mục Nhiễm Tranh còn phải quay phim, nên không đánh lên mặt anh, tất cả roi đều đánh lên lưng và đùi!


Mục Nhiễm Tranh lại la hét thất thanh một hồi.


“Dừng! Có thể nói chuyện tử tế không?”


Mục Nhiễm Tranh tóm lấy cây chổi lông gà.


“Không thể!”


“Hôm nay cô uống nhầm thuốc à, hả? Vừa vào cửa liền đánh tôi! Tôi làm gì cô rồi, cô đánh tôi, cũng phải nói cho.


tôi biết lý do chứ?”


Tô Lam vẫn cười lạnh như cũ.


“Thím dạy dỗ cháu, còn cần lý do sao?”


Mục Nhiễm Tranh liền trợn tròn mắt: “Cô biết hết rồi?”


“Mục Nhiễm Tranh, cái tên khốn nhà anh! Rõ rành anh biết hết mọi chuyện, nhưng không nói với tôi một câu nào! Có phải lương tâm của anh bị chó gặm rồi không?”


Mục Nhiễm Tranh gật đầu.


“ừ Vốn Tô Lam định cầm chổi lông gà đánh tiếp, nhưng Mục Nhiễm Tranh sống chết không chịu buông tay ra, cô lại không khỏe bằng anh.


Dứt khoát, cô ném chổi lông gà đi, dù sao cô cũng mệt rồi.


Tô Lam đi thẳng xuống tầng, ngồi trên sofa, một chân gác lên bàn uống nước.


“Lấy nước cho thím!”


“Vâng vâng vâng!”


Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy hai chai nước trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho Tô Lam.


Tô Lam vặn mở nắp chai nước, uống ừng ực một hơi.


Mục Nhiễm Tranh ngồi trên chiếc sofa xa cô nhất, mặc dù giờ trong tay cô đã không còn vũ khí, nhưng lúc cô tức giận, dù tay không tấc sắt, anh cũng không chịu nổi…


“Sao cô lại biết thế?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.


Tô Lam lườm anh một cái, anh lập tức không dám nói gì nữa.


Uống no nước, Tô Lam lắng chai nước khoáng bên bàn uống nước.


“Mục Nhiễm Tranh! Anh quá không nghĩa khí, uổng cho tôi coi anh là người bạn tốt nhất, người anh em tốt nhất của mình, vậy mà anh lại đối xử với tôi thế này?”


“Không phải là vì..”


“Anh sợ chú anh đến vậy sao?”


Mục Nhiễm Tranh gật đầu cực kỳ nghiêm túc.


“Anh..” Thật sự Tô Lam không biết nói gì mới tốt.


“Thật ra, Lam, lúc thấy chú tôi ở studio, tôi đã từng ám chỉ cho cô, là do bản thân cô không nhanh nhạy, không trách tôi được… Thậm chí tôi còn nói lỡ miệng mấy lần”


Lúc đó Tô Lam cảm thấy lời Mục Nhiễm Tranh nói hơi kỳ lạ, nhưng sao cô có thể nghĩ theo hướng đó chứ?


Dù sao chuyện kịch tính như vậy đa phần đều chỉ xảy ra trong phim hay trong truyện thôi.
 
Chương 240


Chương 240


“Nhưng không phải chú anh bốn năm chục tuổi rồi sao?”


“Ai bảo cô chú tôi bốn năm chục tuổi chứ? Chú ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi!”


Tô Lam nghĩ kỹ lại, hình như quả thật Mục Nhiễm Tranh chưa từng nói về tuổi của chú anh ấy, thế nhưng, người bình thường không phải đều sẽ nghĩ như vậy sao?


“Mẹ của chú tôi, cũng chính là bà trẻ của tôi, bà ấy và ông nội tôi là anh em ruột, năm đó, mẹ của ông nội tôi cứ mong có một đứa con gái mãi, tiếc là mãi chưa sinh được, lúc sinh được bà trẻ của tôi, ông nội tôi đã mười hai tuổi rồi, ông nội tôi lấy vợ sinh con khá sớm, còn bà trẻ tôi kết hôn muộn, lúc sinh chú tôi cũng đã ba mươi tuổi, vậy không phải là cách nhau một thế hệ rồi sao?”


Tô Lam nghĩ kỹ một lúc, quả thật cũng có chuyện như vậy.


Mấy thế hệ trước, con cả và con út cách nhau nhiều tuổi, con út kết hôn muộn một chút, sinh con muộn một chút, như vậy cũng đủ để cách nhau một thế hệ.


Vì thế, chú của Mục Nhiễm Tranh chỉ lớn hơn anh một tuổi, chuyện này rất bình thường.


Tiếp sau đó, Mục Nhiễm Tranh không thể không kể chi tiết những chuyện liên quan đến chú mình cho Tô Lam.


Tiếng của anh rất bé, rất sợ chọc giận bà cô này.


Ở một nơi khác, Thất Nguyệt Hoa.


Quan Triều Viễn uống từng ly, từng ly rượu, Dạ Bân thong dong đến muộn, phải biết là, lúc nhận được cuộc gọi của Quan Triều Viễn, anh đã cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ rồi.


Biết phải đến Thất Nguyệt Hoa, anh lại chải chuốt tử tế, thay bộ quần áo đẹp đẽ, còn vuốt keo tạo kiểu.


Đến đây là để ngám gái nha!


Dạ Bân vừa vào liền thấy Quan Triều Viễn đang nốc rượu, sắc mặt cực kì khó coi.


“Ô, tên chán sống nào chọc giận Ngài Quan nhà chúng ta đây?” Dạ Bân ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn liếc nhìn anh ta, lập tức kể chuyện ngày hôm nay cho Dạ Bân.


Nghe hết toàn bộ câu chuyện, biểu cảm của Dạ Bân hơi phức tạp.


“À… Ngài Quan , chúng ta tổng kết lại chút nhá, nói như vậy, anh giả trang thành một người khác để quyến rũ vợ mình, kết quả, thành công rồi, tôi nói vậy có đúng không?”


Quan Triều Viễn ý tứ sâu xa liếc nhìn Dạ Bân, không nói gì.


Dạ Bân lập tức vỗ tay.


“Vậy anh không trách ai được rồi! Anh là A, giả trang thành B, quyến rũ vợ của mình, giờ B quyến rũ vợ của A thành công, anh không vui gì chứ? Không phải đều là vợ anh sao?”


“Cậu hiểu gì chứ? Nếu không phải là tôi giả trang thì sao? Đổi thành người khác, vậy không phải Tô Lam chạy theo người khác rồi?”


Dạ Bân lắc đầu.


“Đổi thành người khác, vậy thì chưa chắc, vì sao anh luôn giúp đỡ Tô Lam, vì anh là A, anh cũng là B, vì sao.


Tô Lam lại yêu B? Vì B luôn giúp đỡ cô ấy, nếu đổi thành người khác, vừa không phải là A, cũng không phải làB..”


“Được rồi, đừng nói nữa, ABAB cái gì chứ!”


Quan Triều Viễn nghe mà đau cả đầu.


Dạ Bân liền thở dài.
 
Chương 241


Chương 241


“Vì thế, hiện giờ tôi cũng không biết cậu đang tức giận cái gì, cậu nên cảm thấy vui mới đúng, vợ cậu vẫn yêu cậu mài”


Trong mắt Quan Triều Viễn khế động.


“Cậu nói Tô Lam yêu tôi rồi?”


“Không phải tôi nói, không phải là tự Tô Lam nói sao?”


“Nhưng người cô ấy yêu là A Khanh!”


“Không phải cậu chính là A Khanh sao?”


Quan Triều Viễn liền thất thần.


Đúng vậy, anh chính là A Khanh.


Dạ Bân thật sự không hiểu rốt cuộc Quan Triều Viễn rối rắm cái gì.


“Được rồi, tôi nói này Ngài Quan , về nhà tắm rửa đi ngủ đi, không có gì to tát cả, dù sao vợ cậu cũng là vợ cậu, cho dù vợ câu ly hôn với cậu, xong vẫn kết hôn lại với cậu mài”


Dạ Bân phát hiện bản thân đã bị líu lưỡi!


Không phải là tại cái tên đàn ông này quá kỳ lạ, giả trang thành người khác đi cướp vợ mình!


Quan Triều Viễn uống nốt ngụm rượu cuối cùng, nhanh chóng xoay người rời đi.


“Này, cậu đi thật à? Nửa đêm cậu gọi tôi tới, rồi cậu lại đi?”


“Chào anh, phiền anh thanh toán giúp tôi”


Dạ Bân nhìn bóng lưng rời đi của Quan Triều Viễn.


“Thì ra là tôi đến thanh toán cho cậu!”


Vì sao anh lại đen đủi thế chứ?


Nói vài câu với Dạ Bân, dường như Quan Triều Viễn đã nghĩ thoáng hơn nhiều, cho dù trong lòng vẫn rất đau khổ như trước.


Anh liền lái xe về khu Rainbow.


Nhưng kết quả, về đến phòng ngủ, Tô Lam lại không ở đói Trong phòng trống không!


Người đâu rồi?


Quan Triều Viễn ngồi trong căn phòng tối om, lấy điện thoại ra, tài khoản của người chồng nhắn tin cho Tô Lam.


“Đi đâu rồi?”


Khi nhận được tin nhắn, Tô Lam đang diễu võ giương oai ở chung cư của Mục Nhiễm Tranh, cô đang tức giận.


Bỗng nhận được tin nhắn, không nghĩ gì liền trả lời một câu: Nhà cháu trai.


(*) Đào góc tường: từ này thường được dùng trong.


chuyện tình cảm ý chỉ có người muốn đi đường tắt, đâm sau lưng hay vụng trộm muốn cướp đi người yêu của người khác.


Quan Triều Viễn nhận được tin nhắn, nhíu mày lại.


Ở nhà cháu trai?


Bỗng anh nhếch môi, trên mặt xuất hiện nụ cười tà mị.
 
Chương 242


Chương 242


Nếu Tô Lam không biết thân phận của mình, sao có thể biết quan hệ giữa mình và Mục Nhiễm Tranh chứ?


Nói vậy có nghĩa là, hôm nay cô đã biết trước bản thân anh giả trang thành một người khác lừa cô, nên cô mới nói muốn ly hôn.


Nhất định là như vậy!


Quan Triều Viễn không để ý đến tin nhắn, mà đi thẳng ra cửa, phóng xe tới nhà Mục Nhiễm Tranh.


Khi biệt thự núi Diamond Đã là nửa đêm, những căn nhà khác đã tắt đèn, chỉ có căn biệt thự số 6 của Mục Nhiễm Tranh vẫn đèn đuốc sáng trưng.


Trong tay Tô Lam cầm chổi lông gà, nhưng lông gà gần như đã rụng hết, chỉ còn lại tay cầm trụi lủi, cả căn phòng toàn là lông gà.


Cô hồi sức, liền giao tranh hiệp hai với Mục Nhiễm Tranh, vẫn thẳng lợi như trước.


Mục Nhiễm Tranh đứng cách cô năm mét.


“Tôi nói này Lam, tôi đã xin lỗi cô rồi, còn chưa được: sao? Tôi cũng là người bị hại, có được không?”


Vừa nghe lời này, Tô Lam liền ngẩng đầu lên.


“Anh là người bị hại? Anh còn không biết xấu hổ nói mình là người bị hại? Vậy được, anh nói xem, anh bị hại chỗ nào?”


“Tôi…”


Mục Nhiễm Tranh cũng không biết làm sao, Tô Lam ơi Tô Lam, cô bị ngốc phải không?


Đã rõ như vậy rồi, cô không thấy sao?


Anh chỉ vết thương trên người: “Cô đã đánh tôi thế này rồi, lẽ nào tôi không phải là người bị hại sao?”


“Đáng đời!”


Tô Lam cầm gối trên sofa, ném về phía Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh liền bắt lấy.


Tô Lam vẫn chưa nguôi giận!


Sợ là không nguôi giận nổi.


“Đã muộn thế này rồi, hay là cô ngủ ở đây đi, cô không buồn ngủ sao?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.


“Buồn ngủ cái đầu nhà anh ý!”


“Tôi buồn ngủ rồi..”


Tô Lam cười xấu xa: “Hay là tôi giúp anh tỉnh táo nhé?”


Nói rồi, cô giơ cái chổi lông già trong tay lên!


“Đừng đừng đừng, tôi không buồn ngủ, giờ tôi rất tỉnh táo, cực kì tỉnh táo!”


Tô Lam lườm anh, thật sự cứ thấy anh là liền tức giận.


Bỗng cô cảm thấy có chút không đúng lắm.


“Điện thoại tôi đâu, Hắc Thổ?”


Mục Nhiễm Tranh nghe thấy cô lại bát đầu gọi anh là Hắc Thổ, chắc là cô cũng hơi nguôi giận rồi, bằng không, cô sẽ gọi anh là Mục Nhiễm Tranh.


“Vừa rồi cô còn nhắn tin mà”


Tô Lam nghĩ kỹ lại, hình như vừa rồi có ai đó nhắn tin cho cô.
 
Chương 243


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 243


“Đúng vậy, tôi nhắn cái gì ấy nhỉ?”


“Tôi nào biết cô nhắn gì chứ?”


Mục Nhiễm Tranh nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại đặt trên tủ giày ngoài cửa, liền đi tới cầm điện thoại lên.


“Nhanh mang qua đây cho tôi!”


Mục Nhiễm Tranh tới gần hai mét, dừng bước lại, cẩn thận ném điện thoại lên sofa.


Anh vẫn không yên tâm lại gần cô đến thế.


Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.


“Muộn như này rồi, ai chứ? Lam, không phải chúng ta kịch liệt quá, khiến hàng xóm không vui chứ?”


Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh đi về phía cửa, khi anh nhìn thấy người bên ngoài qua mắt mèo.


Ch… Ch… Chú…


“Ch cái gì chứ?” Tô Lam đang cúi đầu mở máy xem xem vừa rồi mình nhán cái gì.


“Chú tôi!” Mục Nhiễm Tranh xoay người lại, sợ hãi nhìn Tô Lam.


Lúc này Tô Lam cũng đã mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn mình vừa gửi cho chồng.


Ở nhà cháu trai.


Cô liền lấy điện thoại đập vào đầu mình!


Xong rồi, lộ rồi!


“Làm sao đây?” Mục Nhiễm Tranh sợ đến mức chân bắt đầu mềm nhữn: “Cô trốn lên gác đi!”


“Trốn gì mà trốn? Là tôi nói với anh ta tôi ở đây!”


“Hả? Tô Lam, đậu xanh cô muốn hại chết tôi à?”




Ở đây kịch liệt đến thế nào chứ?


Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam đang ngồi trên sofa, ngược lại, cô cực kì bình tĩnh, nghiêng người dựa vào sofa.


“Ô, trận gió nào thổi ngài tới đây thế? Nhưng, tôi rất tò mò, giờ tôi nên gọi anh là trai bao, hay gọi chủ tịch Quan, hay là phải gọi anh là chồng đây?”


Tô Lam kỳ quái, đương nhiên cô cũng chả thoải mái gì.


Quan Triều Viễn cười lạnh, không nói gì, mà sải bước đi về phía Tô Lam.
 
Chương 244


Chương 244


Mục Nhiễm Tranh liền đóng cửa lại, hôm nay ở đây sẽ không xảy ra án mạng chứ?


Quan Triều Viễn đi tớ trước mặt Tô Lam, cúi xuống, nhấc cằm cô lên.


Trong mắt tỏa ra ánh sáng chói lòa.


“Gọi chồng là được”


Phụt…


Tô Lam thật sự nhịn đến nội thương!


Trước giờ chưa từng gặp người đàn ông nào mặt dày như này, cô giơ tay hất tay Quan Triều Viễn ra.


“Anh tự trọng chút!”


“Tự trọng? Chúng ta là vợ chồng, cùng chung chăn gối cũng đã lâu, tự trọng gì chứ? Hử?”


“Anh..”


“Sao? Không phải những gì tôi nói đều là sự thật sao?”


Vậy mà Tô Lam lại không có lời nào đáp trả.


Nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người, Mục Nhiễm Tranh liền đi tới.


“Chú, chú bớt giận, thật ra Lam cô ấy cũng không có ý gì khác, chỉ là cô ấy vừa biết chuyện nên nên hơi tức giận…”


Anh thật sự sợ chú mình tức giận, bóp chết Tô Lam.


Cái cổ nhỏ gầy của Tô Lam kia, thật sự không chịu nổi!


“Chú và thím cháu nói chuyện, bề dưới như cháu nói leo cái gì?”


Quan Triều Viễn không hề nhìn Mục Nhiễm Tranh.


Tô Lam lại trừng mắt nhìn anh: “Giờ thì biết giúp tôi rồi, lúc trước làm gì chứ?”


Mục Nhiễm Tranh khóc không ra nước mắt.


Được, anh lắm mồm, anh không nói gì nữa.


Quan Triều Viễn vừa cúi đầu, thấy cái chổi lông gà không còn cọng lông nào, liền nhếch miệng cười.


“Đến đây dạy dỗ cháu trai à, phu nhân, có cần tôi giúp không?”


Mục Nhiễm Tranh liền trợn tròn mắt.


Anh trêu chọc ai chứ?


Có phải lương tâm của chú bị chó gặm rồi không, do anh che giấu sự thật giúp chú ấy, nên mới bị Tô Lam đánh túi bụi!


Vậy mà giờ chú ấy còn muốn giúp Tô Lam đánh anh?


Tô Lam nhìn Mục Nhiễm Tranh, tên nhóc này đã sợ đến hồn bay phách lạc, chân cũng run lẩy bẩy.


Trước đây bị người chú này áp bức bao nhiêu chứ…


Cô đã đánh anh không nhẹ rồi, thôi bỏ đi.


“Không cần!”


Quan Triều Viễn nhướn mày.


“Sao? Xót cháu nó à?”


Tô Lam liền liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh lắc đầu với cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top