Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5195


Chương 5195

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã sắp đến thời gian ăn cơm.

Tống Chỉ Manh bỗng nhiên ngừng nói chuyện, đứng lên.

Cô ấy đi về phía bên kia của sân thượng, cúi đầu nhìn về phía cửa lớn hai lần, vô cùng nghỉ ngờ nói: “Thật là lạ, không phải là Khúc Thương Ly đã nói là xuống dưới nấu cơm cho chúng ta sao? Sao vẫn chưa xong nữa? Chị đói bụng rồi.”

“Sao cơ?”

Tô Lam ngẩn ra một chút, có vẻ không kịp phản ứng.

Tống Chỉ Manh lại tức giận đưa tay võ lên vai cô một cái thật mạnh: “Đồ ngốc, Tô Lam, em nói xem có phải em mang thai một lần chữa ngốc ba năm không? Xem thử trí nhớ bây giờ của em đi, ban nấy lúc ở bệnh viện không phải Khúc Thương Ly đã nói sẽ trổ tài cho chúng ta hay sao?”

“Chỉ tiếc là bây giờ Nhất Phàm không có ở đây, nếu như thằng bé ở đây thì nhất định là có thể nếm được đồ ăn do đích thân cha mình nấu, nếu vậy chắc chăn là nó sẽ vô cùng vui vẻ.”

Sau khi Tống Chỉ Manh nói xong, cuối cùng Tô Lam cũng kịp phản ứng lại.

Cô lại nhìn về phía Tống Chỉ Manh, vẻ mặt đã hơi hơi thay đổi.

Bởi vì ban nãy lúc ở bệnh viện, Khúc Thương Ly không nói là muốn trổ tài mời mọi người.

Bữa cơm này toàn bộ là do Lâm Mộc tự tay làm.

Hơn nữa ban nãy lúc ra khỏi nhà, Khúc Thương Ly cũng đã nói với Tống Chỉ Manh là anh ta sẽ đến trường học đón Nhất Phàm đến cùng ăn cơm tối.

Nhưng mà Tống Chỉ Manh lại quên hết tất cả, thậm chí hình như trí nhớ của cô ấy đã bắt đầu lộn xôn.

Theo như lời của bác sĩ Bạch thì đây là biểu hiện của việc tình hình bệnh ngày càng nặng.

Khi nghĩ đến điều này, Tô Lam bông cảm thấy trong lồng ngực mình nhói đau từng đợt.

Cô cắn môi thật chặt, cố gắng che giấu tâm trạng của mình, sợ rằng mình không cẩn thận để lộ.

“Tô Lam, đi thôi, còn ngẩn ra đó là gì chứ?”

Tống Chỉ Manh cười híp mắt kéo Tô Lam xuống lầu.

Chuyện đầu tiên cô ấy xuống lầu là đi vào bếp tìm Khúc Thương Ly.

Nhưng mà khi cô ấy đi đến cửa bếp thì không hề thấy bóng dáng Khúc Thương Ly đâu.

Chỉ nhìn thấy Lâm Mộc đang vô cùng bận rộn, còn có cả Quan Triều Viễn đang xắn tay áo phụ giúp ở bên cạnh.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Tống Chỉ Manh không khỏi nhíu mày.

Cô ấy theo bản năng quay đầu nhìn quanh bốn phía, giọng nói còn có vẻ oán giận: “Haizz, sao lại như vậy chứ? Tên Khúc Thương Ly kia đã chạy đi đâu rồi?

Không phải là nói sẽ nấu cơm cho chúng ta sao? Có chuyện gì quan trọng đến mức vừa ngoảnh lại đã không thấy người đâu, có phải là trốn vào góc nào lười biếng rồi không?”

Tống Chỉ Manh đột nhiên nói như vậy khiến Quan Triều Viễn đang bận bịu sửng sốt một chút.

Anh gần như theo bản năng nhìn về phía Tô Lam.

Vẻ mặt của Tô Lam cũng vô cùng lo lắng, nhanh chóng lắc đầu với anh.

Hai người họ đã ở bên nhau lâu như vậy nên rất ăn ý với nhau.

Chỉ cần là một ánh mắt của Tô Lam cũng đã đủ để Quan Triều Viễn hiểu ra.

Anh không ngừng động tác trên tay, vẻ mặt cũng vô cùng thản nhiên, cứ như không có chuyện gì nói: “Ừ, ban nãy anh ấy còn giúp đỡ, nhưng mà sau đó lại nhận được điện thoại đi đến trường đón Nhất Phàm rồi.”
 
Chương 5196


Chương 5196

“Nhưng còn chị ấy, lấy cớ mình không khỏe nên trốn ở trên lầu, cũng không biết xuống giúp một tay, em thấy người lười biếng là chị thì có. Có phải là muốn chờ ăn sẵn không?”

Vừa nghe vậy thì Tống Chỉ Manh đã cong miệng cười hì hì.

Cô ấy nhanh chóng chui vào bếp, hiên ngang đi đến bên cạnh của Quan Triều Viễn, đưa tay võ mạnh lên bả vai của anh một cái: “Em trai tốt của chị, không phải em không biết, từ nhỏ đến lớn chị chỉ biết ăn, không biết làm.”

“Nhưng mà đợi khi mọi người trổ tài xong thì chị có thể giúp một tay, giúp mọi người nếm thử đồ ăn, được không?”

Quan Triều Viễn vô cùng khinh bỉ liếc mắt nhìn cô ấy, hừ lạnh một tiếng: “Lần đầu em thấy có người da mặt dày nói chuyện đàng hoàng như thế đấy!”

Tống Chỉ Manh cười hì hì, vô cùng tức giận khoanh tay trước ngực: “Em nói gì đấy? Nhà họ Quan chúng ta là gia đình danh giá, làm ơn biết cách kính già yêu trẻ có được không hả? Chị là bê trên của em, mời em có nghiêm túc xem lại thái độ của mình.”

Quan Triều Viễn lại hừ lạnh một tiếng: “Em không có bề trên không cần mặt mũi như vậy.”

Tống Chỉ Manh nghe vậy thì chỉ cảm thấy lửa giận bùng cháy.

Cô ấy quay đầu mách lẻo với Tô Lam: “Tô Lam, em nghe thử xem đi, xem nó nói chuyện với người lớn thế nào. Em phải dạy dỗ lại nó đi, không biết lớn nhỏ!”

Tô Lam vô cùng bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ cô cũng hết cách.

Nhìn Tống Chỉ Manh đã nhanh chóng lấy lại sức sống, Tô Lam lập tức bị khả năng đóng kịch của Quan Triều Viễn làm nể phục.

Trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ, chồng cô không vào showbiz thì đúng là phụng phí của trời.

Nếu không, dựa vào lối diễn xuất tự nhiên như vậy, cái gì mà giải ảnh đế gì đó, nhất định là dễ dàng dành lấy, không cần tốn nhiều sức lực.

Nếu sau này Quan Triều Viễn về hưu hoặc không muốn kinh doanh nữa, mình có thể cân nhắc cho anh ấy vào công ty của mình để làm diễn viên hợp đồng.

Nói đúng hơn là mình chỉ cần ra tay là anh ấy sẽ lại biến thành một cái cây hái ra tiền rồi.

Trong lúc Tô Lam đang suy nghĩ lung tung, thức ăn gần như đã sắp được bày lên bàn xong xuôi.

Tống Chỉ Manh ngồi vào bàn trách móc Khúc Thương Ly sao vấn còn chưa về, đang định cầm điện thoại lên gọi cho anh ta.

Cũng chính vào lúc này, bên ngoài phòng bồng lóe sáng.

Ngay sau đó bọn họ nghe được tiếng ô tô.

Ánh mắt của Tống Chỉ Manh lóe lên, cô ấy chạy thật nhanh ra ngoài.

Cô ấy vừa đi đến cửa đã thấy chiếc xe dừng ở cửa.

Khúc Thương Ly dẫn Khúc Nhất Phàm đi từ từ xuống xe.

Khi vừa nhìn thấy Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh đã lập tức hờn dõi: “Khúc Thương Ly, rốt cuộc anh làm sao vậy? Ban nấy ở bệnh viện không phải còn nói là muốn trổ tài nấu ăn cho mọi người sao? Sao em và Tô Lam chỉ mới ngồi nói chuyện trên lầu một lát mà anh đã đi mất tiêu rồi? Anh hãy thành thật đi, có phải anh chỉ chờ ăn sẵn thôi không?”

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của Tống Chỉ Manh, Khúc Thương Ly hơi ngẩn ra một chút, nhưng mà anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Anh ta chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình như bị một tảng đá to lớn đè lên, vô cùng khó chịu.

Nhưng mà tâm trạng của anh ta cũng không thể hiện ra mặt.
 
Chương 5197


Chương 5197

Anh ta trầm giọng, nở nụ cười cưng chiều: “Ừ, là lỗi của anh, là anh không chu đáo, lần sau anh sẽ bù, được chưa?”

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi của Khúc Thương Ly, lúc này Tống Chỉ Manh mới hài lòng gật đầu.

“Vậy còn tạm được, lần này bỏ qua cho anh, nhưng mà lần sau anh không được nuốt lời nữa đâu đấy nhé.”

Khúc Nhất Phàm đang đứng bên cạnh nghe nội dung nói chuyện của Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh, ánh mắt nhất thời trở nên khó coi.

Thậm chí cậu bé còn không chào hỏi Tống Chỉ Manh, trực tiếp cầm cặp sách của mình đi thẳng vào nhà.

“Nhất Phàm?”

Có câu không ai hiểu con bằng cha.

Khúc Thương Ly đứng ở bên cạnh vừa nhìn thấy phản ứng này của Khúc Nhất Phàm thì đã hiểu hẳn là thăng bé cảm thấy không vui.

Anh ta nhíu chặt mày, đáng tiếc cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Bởi vì lúc này anh ta cũng không thể giải thích với con trai mình được.

Anh đưa tay nắm lấy tay của Tống Chỉ Manh, xoay người đi vào phòng khách, vẻ mặt u ám nhìn con trai.

Lúc đang định mở miệng nói gì đó, lại bị Tống Chỉ Manh đột ngột kéo lại.

Anh ta nghiêng đầu nhìn sang, nhận ra Tống Chỉ Manh đang âm thầm lắc đầu với mình, ý là đừng có chấp trẻ con.

Nhưng mà tuy Khúc Thương Ly cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, nhưng mà cũng không làm theo.

Anh ta bước mấy bước đi đến trước mặt con trai mình, giọng nói trâm thấp: “Nhất Phàm, sao lại không lễ phép như vậy? Rõ ràng ban nấy đã nhìn thấy cô Tống rồi, sao lại không chào chứ?”

Từ nhỏ Khúc Nhất Phàm đã rất sợ cha mình.

Tuy là một tay cha đã nuôi mình từ nhỏ đến giờ.

Nhưng mà chỉ cần cha đen mặt sắp nổi giận là Khúc Nhất Phàm sẽ rất sợ.

Lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt của Khúc Thương Ly ngày càng khó coi, dưới áp lực của người cha uy nghiêm, cậu bé chỉ có thể không cam lòng nói với Tống Chỉ Manh: “Cô Tống, cháu xin lỗi.”

Tuy là Khúc Nhất Phàm đã nói xin lỗi, nhưng mà thái độ của cậu bé vô cùng qua loa.

Vẻ mặt cứ như là hoàn toàn không biết là mình đã sai vậy.

Điều này khiến Khúc Thương Ly càng cảm thấy giận.

Lúc anh ta cau mày định dạy dỗ con trai thì bỗng bị Tống Chỉ Manh kéo tay lại.

Khúc Thương Ly quay đầu, nhận ra Tống Chỉ Manh đang nhìn mình chằm chằm, âm thầm lắc đầu.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, Tống Chỉ Manh chỉ đang sợ vì cô ấy mà mối quan hệ giữa cha con hai người xấu đi.

Âm thầm thở dài trong lòng, Khúc Thương Ly chỉ đành bỏ qua.

Ban đầu ba đứa nhóc nhà họ Quan đang chơi ở nhà của ông cụ Quan.

Nhưng mà hôm nay khi nghe tin Tống Chỉ Manh đến thì Quan Triều Viễn đã để tài xế đi đón ông cháu họ đến đây, để thêm sự đông vui.

Tuy là trước khi ăn cơm đã xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng mà cũng may là tay nghề của Lâm Mộc rất tuyệt, bữa ăn này rất vui vẻ.
 
Chương 5198


Chương 5198

Mấy đứa nhỏ ồn ào ầm ï trên bàn ăn, ông cụ Quan lại cười hiền từ nhìn bọn chúng, chỉ cảm thấy cuộc sống đúng là vô cùng hạnh phúc.

Trong lúc đã ăn sắp xong, Khúc Thương Ly bỗng buông đũa xuống, biểu cảm vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ mọi người ăn cũng sắp xong rồi nhỉ, bây giờ tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn tuyên bố với mọi người.”

Khi nghe Khúc Thương Ly nói, mọi người cùng liếc mắt nhìn về phía anh ta.

Tống Chỉ Manh lại càng nhanh chóng bỏ đũa xuống.

Cô ấy nhìn Khúc Thương Ly với vẻ mặt rất nghiêm túc, không biết anh ta định tuyên bố chuyện gì.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta thì chắc chắn là chuyện này vô cùng quan trọng.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, ngay cả ánh mắt của Tống Chỉ Manh cũng có vẻ tò mò.

Có vẻ như mọi người đều đang đợi Khúc Thương Ly lên tiếng.

Cũng đúng lúc đó, chỉ thấy Khúc Thương Ly hăng giọng một cái.

Anh ta vô cùng nghiêm túc và trang trọng nói rất chắc chắn, từng câu từng chữ nói: “Tháng sau tôi và Chỉ Manh sẽ tổ chức hôn lễ, mong là lúc đó tất cả mọi người có thể đến tham gia.”

“Ôi trời ơi!”

Tô Lam ngồi bên cạnh không nhịn được vui mừng hô lên một tiếng.

Tô Lam nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tống Chỉ Manh, không nhịn được nói lời chúc mừng: “Chị Chỉ Manh, chúc mừng hai người! Thật tốt quá, thật tốt quá, cuối cùng hai người cũng đã làm đám cưới rồi.”

Nhưng mà khác với vẻ mặt vui mừng của mọi người, lúc này biểu cảm của Tống Chỉ Manh lại cứ như là đờ ra.

Cô ấy dùng sức chớp mắt thật mạnh, thậm chí còn nhéo mặt mình một cái.

Đau, hơn nữa còn rất đau.

Cô ấy không dám tin, tất cả mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy.

Tô Lam nhìn thấy cô ấy như vậy, vội vàng dùng cùi chỏ đầy cô ấy, giả vờ tinh ranh nói: “Chị Chỉ Manh, dù sao chị cũng phải có phản ứng gì đi chứ? Anh Khúc đã tuyên bố trước mặt mọi người là tháng sau hai người kết hôn rồi, sao chị lại không có bất cứ cảm giác gì như vậy chứ?”

Sau khi bị Tô Lam đẩy hai cái, lúc này Tống Chỉ Manh cuối cùng cũng đã lấy lại tỉnh thần.

Vẻ mặt cô ấy vẫn ngẩn ra như cũ, quay đầu nhìn Khúc Thương Ly, ngay cả câu nói cũng có vẻ hơi lắp bắp: “Anh… anh vừa nói gì?”

Khúc Thương Ly thẳng thắn trực tiếp đứng lên.

Anh ta từ từ đi đến bên cạnh Tống Chỉ Manh, nắm lấy tay cô trực tiếp kéo cô lên khỏi ghế.

Khúc Thương Ly rất cao, gần như là cao hơn Tống Chỉ Manh một cái đầu.

Lúc này hai người họ, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.

Tống Chỉ Manh nhìn người đàn ông cao lớn và vô cùng đẹp trai trước mặt, nhìn thắng vào ánh mắt vô cùng thâm tình kia, chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rồng.

“Anh vừa nói, tháng sau chúng ta sẽ †ổ chức hôn lễ, anh muốn tuyên bố với toàn thế giới, em là người phụ nữ của Khúc Thương Ly anh.”

Anh muốn tuyên bố với cả thế giới, em là người phụ nữ của anh…
 
Chương 5199


Chương 5199

Một câu nói bá đạo như vậy lại được nói ra một cách thâm tình như vậy, gần như là không có cô gái nào có thể đỡ nổi.

Phải biết rằng Tống Chỉ Manh đã đợi câu nói này từ rất lâu rồi.

Trong quấng thời gian yêu đương lâu như vậy, còn có cả nhiều năm chia la và đau đớn nữa.

Tất cả những điều này sẽ có một kết thúc vào tháng sau sao?

Tống Chỉ Manh chỉ cảm thấy mắt mình cay cay, cô ấy bỗng nhiên kiễng chân, dùng hết sức lực nhào vào lòng của Khúc Thương Ly, dùng sức ôm lấy Cổ của anh ta.

Cô ấy vùi đầu vào ngực Khúc Thương Ly, sợ rằng nước mắt đang trào ra của mình sẽ bị người khác nhìn thấy.

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy như đang tự hỏi cũng giống như đang nói gì đó với Khúc Thương Ly: “Là thật sao? Khúc Thương Ly anh nói cho em biết, lời anh vừa nói đều là thật sao?”

“Anh nghiêm túc sao? Anh thật sự muốn cưới em sao? Thật sự muốn bên em cả đời sao?”

Khúc Thương Ly rũ mắt nhìn cô, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô.

Vuốt v e cánh môi của cô một cách nhẹ nhàng nhất, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng, vô cùng hấp dẫn: “Tất nhiên, đời này, em là người phụ nữ duy nhất anh muốn lấy làm vợi”

Tô Lam đứng bên cạnh nghe được lời nói vô cùng chân thành thân mật của hai người, nhất thời cảm động đến mức chảy cả nước mắt.

Cô gần như theo bản năng nắm lấy tay của Quan Triều Viễn.

Tuy là ông trời đối xử bất công với Tống Chỉ Manh, nhưng mà ít nhất vẫn chưa lấy đi tất cả mọi thứ của cô ấy, vẫn để cho cô ấy có được một tình yêu sâu sắc trọn đời.

| Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, hai người cứ nhìn nhau như vậy, cứ như là hai người có thể hiểu được sự rung động và cả sự trân trọng trong ánh mắt của đối phương.

Tô Lam cứ như vậy nắm chặt tay của Quan Triều Viễn, trong lòng cô âm thầm thề với bản thân.

Sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với người đàn ông bên cạnh mình này, chắc chắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến bản thân phải hối hận.

Đối với tình cảm giữa Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly, năm đó ít nhiều ông cụ Quan cũng đã nghe kể.

Bây giờ thấy bọn họ có thể có được một kết thúc đẹp sau quãng đường dài như vậy.

Ông cụ Quan cũng thở dài một hơi.

Mẹ của Tống Chỉ Manh là con gái thứ ba của ông.

Năm đó vì định kiến mà nhà họ Tống cứng rắn chia rẽ đôi tình nhân này.

Thậm chí còn dân đến một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc.

| May mãn là hai người họ đều không hề buông bỏ đối phương, cuối cùng họ cũng có thể đến với nhau.

Trong lúc mọi người đều đang đắm chìm trong sự cảm động, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: “Con không đồng ý! Con không muốn! Con không cho hai người kết hôn, hai người không thể kết hôn.”

Giọng nói này khiến Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly đang ôm nhau thắm thiết tách nhau ra.

Tống Chỉ Manh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Cô ấy nhìn về phía giọng nói, nhận ra Nhất Phàm ban nấy vẫn ngồi ngoan ngoãn trên bàn ăn đã đứng lên.

Đôi mắt to của cậu bé ửng đỏ, nhìn cô ấy với ánh mắt như đang nhìn một kẻ thù, cả người đều như đang xù lông.

Trên mặt của Tống Chỉ Manh hiện lên biểu cảm kinh ngạc: “Nhất Phàm?”
 
Chương 5200


Chương 5200

Không biết có phải là cô ấy quá tự tin hay không.

Bởi vì mấy năm nay cô ấy đã rất cố gắng.

Tuy là vân không thể khiến Nhất Phàm xem cô ấy như là mẹ ruột.

Nhưng mà cô ấy nghĩ đã đủ để Nhất Phàm chấp nhận sự tồn tại của mình rồi.

Nhưng bây giờ xem ra, chuyện này có vẻ không thuận lợi như cô tưởng tượng.

Có lẽ là cô ấy vẫn chưa làm đủ.

Chỉ thấy Nhất Phàm nổi giận đùng đùng nhìn chăm chằm Tống Chỉ Manh, dùng tay phải giận dữ chỉ về phía cô ấy: “Người phụ nữ xấu xa này, cô là người xấu. Tôi không muốn cô lấy cha tôi, cô vốn không phải là mẹ tôi.”

“Tại sao cô lại muốn lấy cha tôi? Có phải cô muốn cướp đi vị trí của mẹ không?”

“Tôi muốn đợi mẹ tôi quay về, tôi không cho cô lấy cha tôi, không cho.”

Tuy là tuổi của Khúc Nhất Phàm vẫn chưa gọi là lớn, nhưng mà cậu bé cũng đã học tiểu học rồi, đã có tư tưởng độc lập của mình rồi.

Hôm nay cậu bé đứng trước mặt nhiều người như vậy nói ra lời này, vậy thì đây hẳn là những lời thật lòng của cậu bé rồi.

Sau khi Tống Chỉ Manh nghĩ đến điều này, ánh mắt tràn ngập sự tổn thương.

Cô ấy căn chặt môi dưới, ánh mắt ảm đạm nhìn Khúc Nhất Phàm.

Khúc Thương Ly đứng ở bên cạnh có vẻ như đã cảm nhận được tâm trạng chấn động của Tống Chỉ Manh, anh ta lập tức vô cùng tức giận.

Chỉ nghe được một tiếng “tầm” vang lên.

Đó là tiếng Khúc Thương Ly đập xuống mặt bàn gây ra tiếng động.

“Nhất Phàm, con đang nói gì vậy?”

Sau khi quát lên một câu nói đầy tức giận, Khúc Thương Ly nhanh chóng đi đến bên cạnh Khúc Nhất Phàm.

Gương mặt anh ta trầm xuống, giọng nói nghiêm khắc mà trước giờ chưa từng có: “Con lập tức xin lỗi dì Tống, có nghe không?”

Giọng nói của Khúc Thương Ly vừa dịu dàng vừa đè nén lửa giận, giọng nói cũng lớn hơn nhiều.

Khúc Nhất Phàm bỗng bị cha mình quát như vậy, vô cùng ấm ức, viền mắt đỏ bừng: “Con không xin lỗi, dựa vào đâu mà bắt con phải xin lỗi? Con có chết cũng không xin lỗi.”

“Cô ấy vốn không phải là mẹ của con, tại sao cha lại muốn cưới cô ấy?”

“Cha là một tên lừa gạt! Rõ ràng cha đã đồng ý với con là sẽ đợi mẹ quay về, tại sao cha lại lừa con?”

“Bây giờ cha đã thích một người khác, cha sẽ để cho cô ấy thay thế vị trí của mẹ, cha làm vậy không phải sẽ khiến mẹ thất vọng sao? Cha là đồ lừa đảo!”

Sau khi nghe con trai mình lớn tiếng nói vậy, sắc mặt của Khúc Thương Ly trở nên vô cùng khó chịu, bàn tay vốn buông thống bên người bỗng siết chặt.

Vẻ mặt của anh ta tái nhợt, mỗi câu mỗi chữ đều như là được nặn ra từ kẽ răng: “Khúc Nhất Phàm, đừng để cha nhắc lại lần thứ ba, lập tức xin lỗi cô Tống!”

Nhìn ánh mắt bình tĩnh và vẻ mặt âm u của cha mình, Khúc Nhất Phàm có vẻ như đã nhận ra được lúc này cha mình chỉ một lòng một dạ đứng về phía Tống Chỉ Manh.

Hai người họ còn chưa kết hôn thì cha đã vì cô ấy và hung dữ với mình như vậy.
 
Chương 5201


Chương 5201

Nếu như hai người họ thật sự lấy nhau thì trong lòng cha sẽ hoàn toàn không còn chỗ cho mẹ.

Gia đình đoàn tụ mà cậu bé chờ đợi nhiều năm như vậy sẽ tan biến như bọt nước.

Nên lúc này cậu bé trở nên vô cùng cố chấp và quật cường.

Cậu bé căn chặt răng không chịu nghe lời: “Con không xin lỗi! Con đã nói là con nhất định sẽ chờ mẹ quay về!”

“Đúng vậy, con ghét cô ấy, con không những ghét cô ấy mà còn ghét cha, ghét cả hai người.”

Chỉ nghe thấy một tiếng bốp vang lên, Khúc Nhất Phàm vừa nói xong thì Khúc Thương Ly đã không kiềm được nóng giận tát cậu bé một cái.

“Khúc Thương Ly, anh làm gì vậy?

Sao anh có thể đánh con được chứ?”

Tống Chỉ Manh nhìn thấy như vậy thì hoảng hốt.

Cô ấy vội vàng chạy đến, một tay giữ lấy Khúc Nhất Phàm bảo vệ sau lưng mình.

Gương mặt trắng nốn kia vì tức giận mà đỏ bừng lên.

Cô ấy nhìn Khúc Thương Ly chằm chăm, giọng cũng cao hơn: “Dù sao Nhất Phàm cũng chỉ là đứa bé thôi, có gì không thể nói rõ mà lại phải ra tay chứ?”

Khúc Thương Ly thấy Tống Chỉ Manh bao che cho con như vậy thì nhất thời trong lòng như bị hàng ngàn cây gai đâm mạnh vào, đau đến nỗi anh ta gần như không thể hít thở nổi.

Khúc Nhất Phàm đã ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, anh ta cẩn thận nuôi dạy, cẩn thận bảo bọc.

Một bạt tai kia tuy là đánh lên mặt của cậu bé nhưng mà chỗ đau lại là trong lòng Khúc Thương Ly.

Nhưng mà những lời mà Khúc Nhất Phàm vừa nói đó, thật sự làm Tống Chỉ Manh quá đau lòng.

Bởi vì anh ta hiểu rõ bệnh của Tống Chỉ Manh nên mới không thể kiềm nén được tâm trạng của mình, đánh con trai.

Nhưng mà Khúc Nhất Phàm đứng sau lưng của Tống Chỉ Manh lại không thèm nhận sự giúp đỡ này của cô ấy.

Cậu bé dùng hết sức đẩy Tống Chỉ Manh ra, quát lớn với cô ấy: “Đủ rồi cô Tống! Gô không cần ở đây giả vờ giả vịt nữa, ở chỗ tôi thì tỏ vẻ chính trực, đến chỗ cha tôi lại là vẻ mặt khác, cô cảm thấy cô diễn rất đạt đúng không?”

“Tôi nói cho cô biết, đời này Khúc Nhất Phàm tôi chỉ có một người mẹ, ai cũng đừng mong thay thế vị trí của mẹ HOIM “Tôi ghét cô, tôi ghét cô, tôi cũng ghét cha tôi!”

Sau khi thức giận gào lên những lời này, Khúc Nhất Phàm xoay người xông ra ngoài.

“Nhất Phàm!”

Tống Chỉ Manh giậm chậm một cái, cô ấy tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Khúc Thương Ly, đưa tay kéo lấy tay anh ta: “Khúc Thương Ly, anh còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi, bây giờ †âm trạng của thằng bé không tốt, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Anh sẽ hối hận cả đời!”

Trong lòng Khúc Thương Ly chấn động, anh ta nhanh chóng bước đến †rước mặt Tống Chỉ Manh, nhanh chóng ôm lấy gương mặt nhỏ của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái: “Thẳng bé chỉ là một đứa trẻ, nói xong là ngày mai sẽ quên, nên là em đừng đau lòng, đợi sau khi anh quay về sẽ giải thích với em.”

Tống Chỉ Manh thấy lúc này điều Khúc Thương Ly chú ý đầu tiên vẫn là an ủi tâm trạng của mình, trong lòng của cô ấy vô cùng cảm động, làm sao còn cảm thấy khó chịu chứ?

Cô ấy bèn vội vàng gật đầu: “Em biết rồi, anh mau đi đi.”

Nhìn bóng lưng chạy ra ngoài thật nhanh của Khúc Thương Ly, nụ cười vốn còn ngọt ngào trên gương mặt của cô ấy bỗng trở nên vô cùng chán nản.
 
Chương 5202


Chương 5202

Cô ấy xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.

Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Tô Lam và mọi người, cô ấy mới cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thật là ngại quá, ban đầu còn là một chuyện cảm động lòng người, cuối cùng lại để mọi người chê cười rồi.”

“Chị Chỉ Manh đừng nói như vậy, Nhất Phàm vẫn chỉ là một đứa nhỏ, có một số việc nhất thời chưa thể hiểu được cũng là chuyện thường, chị cho thằng bé thêm chút thời gian đi.”

Tô Lam thấy Tống Chỉ Manh như vậy thì chỉ thấy vô cùng xót xa.

Bởi vì cô hiểu rất rõ chuyện này.

Khúc Nhất Phàm là con của Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly, nhưng mà bây giờ lại không hề có ai có thể nói chuyện này cho cô ấy biết.

Chuyện đã đến nước này, dù là đối với Khúc Nhất Phàm hay là với Tống Chỉ Manh thì đều sẽ tạo thành những tổn thương rất lớn.

Nhưng nếu bọn họ không nhịn được mà nói ra sự thật của chuyện này cho Tống Chỉ Manh biết, Tống Chỉ Manh sẽ lập tức biết chuyện mình bị bệnh.

Như vậy thì ngoài việc khiến bệnh của cô ấy trở nên nặng hơn thì không hề có bất cứ lợi ích nào khác.

Hai phương diện này, cho dù có cân nhắc như thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào nói rõ cái gì nặng, cái gì nhẹ.

Cũng khó trách trong thời gian mấy năm qua, Khúc Thương Ly đã phải trải qua đau khổ như thế nò.

Vốn dĩ còn đang ngồi trên bàn ăn cơm, sau khi Quan Tử Việt nhìn thấy cảnh tượng rối ren này, ánh mắt đảo quanh khắp nơi.

Thăng bé chợt xuống ghế, đi đến bên cạnh Tống Chỉ Manh, nhón chân nhẹ nhàng kéo kéo tay cô ấy: “Cô ơi, cô giáo ngốc nghếch ở nhà trẻ giao cho cháu một bài tập thủ công, cô cũng biết là cháu không hề thích mấy thứ đồ của con gái này, nên hôm nay dù sao cô cũng đã đến nhà cháu ăn cơm chùa rồi, vậy cô nhất định phải làm giúp cháu nhé.”

Sau khi nghe thấy điều này, Tô Lam nhìn về phía con trai của mình.

Cô nhận ra thăng nhóc này không hề không tim không phổi như mình nghĩ, thậm chí còn rất biết để ý đến cảm nhận của người khác.

Trong nhà họ Quan, Tống Chỉ Manh là người cưng chiều ba đứa nhóc này nhất.

Mà trong số ba đứa nhóc thì Tống Chỉ Manh thích nhất là dính lấy Quan Tử Việt.

Nên dù Quan Tử Việt có mở miệng đòi hỏi cái gì thì cô ấy cũng sẽ chấp nhận một cách vô điều kiện.

Lúc này khi thằng nhóc đã nói muốn nhờ mình giúp, cô ấy lập tức đồng ý ngay.

Cô ấy đứng lên cúi xuống ôm lấy Quan Tử Việt vào lòng mình, thậm chí còn hôn bẹp một cái lên gò má của thằng bé: “Cục cưng của cô, người IQ cao như cháu mà lại còn nhờ cô giúp đỡ, cô nhất định sẽ không từ chối, yên tâm đi, bài tập thủ công gì cứ giao hết cho cô.”

Sau khi nói xong, Tống Chỉ Manh trực tiếp ôm lấy Quan Tử Việt đi lên lầu hai.

Bài tập thủ công mà Quan Tử Việt nói cần làm thật ra cũng không khó là mấy.

Nhưng mà cũng chiếm mất nửa tiếng của Tống Chỉ Manh.

Khó khăn lắm mới làm xong, Tống Chỉ Manh cầm lấy sản phẩm của mình, đang định khoe khoang với Quan Tử Việt thì thấy thằng bé không biết đã mơ mơ màng màng dựa vào bên cạnh mơ màng ngủ từ lúc nào.

“Thăng nhóc này, gì mà muốn cô giúp chứ? Rõ ràng là cô bận làm, còn cháu lại để cho cô tự làm mà.”
 
Chương 5203


Chương 5203

Tống Chỉ Manh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đặt sản phẩm thủ công trên bàn học.

Cô ấy cẩn thận từng li từng tí, vô cùng nhẹ nhàng ôm cậu nhóc lên giường, lại cẩn thận đắp chăn cho thằng bé.

Lúc này mới nhón chân rón rén đi xuống dưới lầu.

Không thể không nói trong nửa tiếng này, cô ấy đã hoàn toàn dồn hết sự chú ý vào làm thủ công, đúng là đã bớt suy nghĩ nhiều.

Lúc cô ấy đi xuống lầu, tâm trạng cũng đã nhẹ nhàng hơn ban nấy nhiều.

Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng hai truyền đến.

Hai người ngẩng đầu lên thì thấy Tống Chỉ Manh đã đi đến, bèn hỏi: “Đã giúp xong rồi sao?”

Tống Chỉ Manh gật đầu, cô ấy xoa xoa phần cổ có hơi mỏi, xoay xoay cùi chỏ: “Thằng nhóc đó nói là muốn chị giúp, kết quả là tự năm thẳng ra ngủ mất, chị đã đặt nó lên giường, xuống đây trước.”

Cô ấy vừa đi xuống vừa nhìn bốn phía.

Nhưng mà trong phòng khách rộng lớn của cũng chỉ có Quan Triều Viễn, ông cụ Quan chứ không nhìn thấy Khúc Thương Ly và Khúc Nhất Phàm.

Vậy nên cô ấy theo bản năng hỏi: “Khúc Thương Ly và Khúc Nhất Phàm vấn chưa về sao? Chị cũng đã đi hơn nửa tiếng rồi.”

Cô ấy còn chưa dứt lời thì điện thoại trong túi xách đặt trên ghế sofa đã vang lên.

Tống Chỉ Manh nhanh chóng đi đến, cười nói: “Chắc là điện thoại của Thương Ly SẰn W) rÓI.

Cô ấy móc điện thoại ra, vừa cúi đầu nhìn đã nhận ra đúng là Khúc Thương Ly gọi đến.

Vẻ mặt vốn căng thẳng bỗng hơi thả lỏng.

Cô ấy giơ giơ điện thoại về phía Tô Lam, vừa cười vừa nói: “Là điện thoại của Khúc Thương Ly, bây giờ hắn là chúng ta không cần lo lắng nữa, chắc là anh ấy đã tìm được Nhất Phàm rồi.”

Sau khi Tống Chỉ Manh nghe điện thoại, thậm chí cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã nghe được giọng nói vô cùng lo lắng của Khúc Thương Ly: “Chỉ Manh, Nhất Phàm bị tai nạn xe!”

“Sao lại bị tai nạn xe?”

Sau khi nghe Khúc Thương Ly nói, sắc mặt của Tống Chỉ Manh bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Cô ấy bông đứng lên, hoảng hốt, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Khúc Thương Ly, anh nói cho em biết rốt cuộc đã có chuyện gì? Không phải anh đuổi theo con sao, sao lại xảy ra tai nạn chứ? Anh có sao không?”

Tống Chỉ Manh có thể nhận ra sự chán nản và lo lắng trong giọng nói truyền qua điện thoại của Khúc Thương Ly: “Bây giờ anh đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện, hay là em đến đây trước rồi nói sau.”

Tống Chỉ Manh vốn nghĩ là đợi Khúc Thương Ly đưa Khúc Nhất Phàm về sẽ bàn lại chuyện hôn lễ.

Nếu như Khúc Nhất Phàm kiên quyết không để mình và cha của thằng bé đến với nhau, vậy thì cô ấy chỉ có thể nhượng bộ.

Cô có thể đồng ý kéo dài thời hạn tổ chức hôn lễ…

Cùng lắm kết quả xấu nhất là hôn lễ của bọn họ sẽ không được tổ chức.

Chỉ cần bọn họ hiểu ý của nhau, cô ấy có thể ở cạnh bên Khúc Thương Ly, vậy là đã đủ rồi.

Nhưng mà ai biết vào lúc này, Khúc Nhất Phàm lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhất thời Tống Chỉ Manh bỗng cảm thấy tâm trạng bối rối, chân tay luống cuống.

“Được, em sẽ đến ngay!”

Sau khi nhanh chóng cúp điện thoại, Tống Chỉ Manh lập tức đi ra ngoài.
 
Chương 5204


Chương 5204

Cô ấy còn chưa đi được hai bước thì đã bị Tô Lam ngăn lại: “Chị Chỉ Manh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bị tai nạn xe?”

Tống Chỉ Manh lập tức nắm lấy một cánh tay của Tô Lam.

Bởi vì ban nấy quá hoảng hốt nên cô ấy đã quên luôn là Quan Triều Viễn và Tô Lam ở bên cạnh đã nghe hết nội dung cuộc gọi.

Cô ấy vô cùng lo lắng mở miệng giải thích: “Khúc Thương Ly nói Khúc Nhất Phàm bị tai nạn xe, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, chị phải đến đó ngay.”

Vừa nghe vậy, Tô Lam và Quan Triều Viễn nhất thời cũng biến sắc.

Một tiếng trước, cả nhà họ còn vui vẻ hòa thuận ngồi trên bàn ăn cơm.

Nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện lớn như thế này cũng khó trách Tống Chỉ Manh lại có thái độ hoảng hốt như vậy.

Quan Triều Viễn có tính cách trầm ổn, anh là người đầu tiên phản ứng lại, trực tiếp xoay người đi vào trong: “Em lái xe đưa mọi người đi.”

Lúc đi đến cửa, Tô Lam nhìn thoáng qua ông cụ Quan đang vô cùng lo lắng ngồi trên ghế sofa, dặn dò: “Ông nội, hay là ông ở lại đây chăm sóc mấy đứa nhỏ đi, chúng cháu đi một chút sẽ quay lại, có tin tức gì nhất định sẽ báo với ông, ông đừng lo lắng.”

Ông cụ Quan gật đầu: “Đi đi, ông biết rồi, mấy đứa đi cẩn thận, có chuyện gì cũng phải nói cho ông biết trước.”

Nói xong mấy người vội vàng rời đi.

Lúc bọn họ chạy đến khoa cấp cứu của bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Khúc Thương Ly đang đứng ở cửa khoa cấp cứu, vẻ mặt tái nhợt.

Bác sĩ đang nói gì đó với Khúc Thương Ly, chắc là đang nói về tình trạng của Khúc Nhất Phàm.

Tống Chỉ Manh chạy đến trước, cô ấy kéo lấy cánh tay của Khúc Thương Ly, vô cùng lo lắng mở miệng hỏi: “Khúc Thương Ly, tình hình của Nhất Phàm thế nào rồi?”

Lúc này khi nhìn thấy Tống Chỉ Manh, trên gương mặt vô cùng tiều tụy của anh ta không còn che giấu gì nữa.

Anh ta vô cùng chán nản dựa vào vách tường, có vẻ hơi luống cuống ôm lấy đầu của mình.

Lúc này anh ta vô cùng hối hận, hối hận tại sao lúc ở nhà của Tô Lam lại tát Nhất Phàm.

Nếu như anh ta không đánh bạt tai đó, nếu như mình kiên nhẫn từ từ giải thích với thằng bé.

Nhất Phàm cũng sẽ không bị k1ch thích đến mức chạy ra ngoài, cũng sẽ không vì vậy mà không cẩn thận lao qua đường, không bị chiếc xe kia đụng trúng.

Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh biết nếu như mình tiếp tục hỏi thì chỉ sợ là cũng không hỏi được gì.

“Bác sĩ Bạch, tình hình của Nhất Phàm thế nào rồi? Thằng bé không bị nguy hiểm gì chứ?”

Dù sao chiều nay Tống Chỉ Manh cũng vừa ra khỏi bệnh viện.

Mới chỉ có mấy tiếng thôi mà đã lại có người vào bệnh viện tiếp rồi.

Vẻ mặt của bác sĩ Bạch có hơi trầm trọng: “Tình hình của đứa nhỏ lúc này đúng là không lạc quan, dù gãy xương đùi cũng là chuyện bình thường, nhưng hiện tại bị mất máu quá nhiều nên vẫn cần ở phòng đặc biệt để quan sát.”

“Sao cơ?”

Tống Chỉ Manh vừa nghe thấy mấy chữ phòng chăm sóc đặc biệt thì vẻ mặt nhất thời trở nên khó coi.
 
Chương 5205


Chương 5205

Cô ấy nhanh chóng xông đến, một tay nắm lấy hai tay của bác sĩ Bạch, giọng nói không hề che giấu sự cầu xin: “Bác sĩ Bạch, tôi cầu xin bác sĩ, cầu xin anh nhất định phải mau chóng cứu thằng bé, dù là có tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cân có thể cứu sống được thằng bé…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Chỉ Manh, bác sĩ Bạch lắc đầu.

Anh ta âm thầm thở dài: “Cô Tống, lúc này cô đừng căng thẳng, tôi sẽ nói đầu đuôi tình hình với cô một cách rõ ràng, sau đó cô sẽ hiểu.”

“Lúc này vấn đề của Khúc Nhất Phàm không phải là có nhiều tiền hay không, bởi vì nhóm máu của cậu bé rất hiếm, trong kho máu của bệnh viện của chúng tôi không có nhóm máu này.”

“Hơn nữa chúng tôi cũng đã liên hệ với những kho máu khác, nếu như muốn đưa máu đến thì ít nhất cũng phải chờ…

hai đến ba ngày…”

“Là vấn đề máu sao? Nếu thật sự là vậy thì mấy người chúng tôi đều có thể làm xét nghiệm máu, nếu như có thể thì anh có thể lấy máu của tôi.”

Tống Chỉ Manh vội vàng mở miệng nói.

“Lấy máu của cô sao?”

Bác sĩ Bạch là người hiểu rõ nhất về tình trạng sức khỏe của Tống Chỉ Manh.

Vừa thấy cô ấy không hề chần chừ nói ra câu này, anh ta lập tức nhíu mày, trong giọng nói còn có thể cảm nhận được sự không vui: “Tạm thời cô đừng quá lo lắng, bởi vì bây giờ còn chưa xét nghiệm máu, vân chưa biết chắc được là nhóm máu của mọi người có phù hợp hay không.”

“Hơn nữa, dù cô có thực sự đồng ý truyền máu cho cậu bé, nhưng nếu nhóm máu của hai người không phù hợp thì tôi cũng sẽ không thể dùng máu của cô.”

Sau khi nói xong lời này, bác sĩ Bạch bèn gật đầu với bọn họ, trực tiếp xoay người định rời đỉ: “Điều cần làm lúc này là mọi người nên đợi tin tức, cũng đừng quá lo lắng, chuyện vân chưa đến mức không thể nào cứu chữa được.”

“Bệnh viện của chúng tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách, đầu tiên là đến các bệnh viện khác xem thử xem có thể mượn được máu nhóm này hay không.”

“Tại sao lại như vậy chứ?”

Nhìn bóng lưng đi ngày càng xa của bác sĩ Bạch, Tống Chỉ Manh vô cùng kinh ngạc.

Cô ấy vẫn còn muốn đuổi theo: “Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao không thể dùng máu của mình?”

Thấy bác sĩ Bạch cũng không có ý định dừng lại, Tống Chỉ Manh vô cùng lo lắng quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của Khúc Thương Ly, trong giọng nói toát lên vẻ cầu xin và lo lắng: “Khúc Thương Ly, chúng ta cùng đi xét nghiệm máu, anh là cha của Nhất Phàm, máu của anh chắc chắn phù hợp với thăng bé, bây giờ chúng ta lập tức đi ngay.”

Nhìn thấy bóng lưng xoay người rời đi của Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly, Tô Lam vội vàng quay đầu liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn, đỡ lấy cánh tay của anh: “Ông xã, chúng ta cũng đi thử xem sao đi, lỡ như phù hợp thì sao?”

Quan Triều Viễn kéo cô lại, khẽ lắc đầu: “Bây giờ em đang mang thai, dù cho nhóm máu của hai người có thật sự phù hợp thì bệnh viện cũng sẽ không để em hiến máu, anh sẽ đi xét nghiệm, em ở đây chờ tin tức là được, nghe chưa?”

Sau khi Quan Triều Viễn nói xong, Tô Lam mới nhận ra đúng là phụ nữ có thai không thể hiến máu.

Hơn nữa dù có hiến thì cũng không thể dùng được, cô chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy em ở đây chờ mọi người.”

Bên kia, vì Khúc Nhất Phàm mất máu quá nhiều nên đã trực tiếp được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

 
 
Chương 5206


Chương 5206

Theo như lời mà bác sĩ Bạch nói, nhất định phải tìm được máu truyền cho cậu bé trong vòng hai mươi tư giờ.

Nếu không lỡ như một khi đã chuyển biến xấu thì có thể sẽ khiến nội tạng suy kiệt, dân đến nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly vội vàng đi vào lấy máu, hai người vẫn canh giữ ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, vô cùng lo lắng đợi kết quả.

Phòng chăm sóc đặc biệt không thể vào tùy tiện, nên hai người chỉ có thể canh ở cửa, nhìn vào bên trong qua lớp kính thật dày.

Tống Chỉ Manh đứng ở cửa vẫn có thể nhìn thấy Khúc Nhất Phàm nằm trên giường bệnh với vẻ mặt trắng bệch.

Trên mặt cậu bé còn đang đeo máy thở.

Thấy cảnh tượng này, Tống Chỉ Manh chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng chua xót.

Cô ấy ngơ ngác nhìn Khúc Thương Ly, cũng không biết là đang nói với anh †a hay là đang tự nói với bản thân: “Em không hiểu, em thật sự không hiểu hai chúng ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, tại sao tình cảm giữa hai chúng ta lại gặp nhiều trắc trở như vậy?”

“Lễ nào ông trời thật sự không thể để chúng ta được bên nhau sao? Hay là kiếp trước em đã gây ra tội lớn gì đó khiến ngay cả ông trời cũng không muốn nhìn thấy em được hạnh phúc?”

Sau khi nói đến đây, hốc mắt của Tống Chỉ Manh đã đầy nước mắt.

Từ ngày ấy đến bây giờ, trong mắt người khác cô ấy là một diễn viên thành công.

Chỉ cần một vai quảng cáo là có thể lấy mức lương cao ngất, chỉ cần là gương mặt đại diện là có thể nhận được một số tiền kếch xù.

Nhưng mà không có ai biết, từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn kiên trì trong giới điện ảnh là vì muốn có thể được gần Khúc Thương Ly hơn một chút.

Cô ấy yêu Khúc Thương Ly, yêu hơn bất cứ ai trên đời này.

Nhưng mà cô ấy thật sự không hiểu được, tại sao tình yêu của cô ấy lại mãi không có kết quả.

Bởi vì những năm này mỗi một lần khi cô ấy cho rằng tình cảm giữa hai người đã đến lúc gặt quả thì lại luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giống như mấy năm trước, khi cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học vậy.

Cô ấy vốn cho rằng mình có thể làm cô dâu của Khúc Thương Ly, nhưng lại bị cha mẹ dùng mạng sống để ngăn cản.

Không chỉ vậy, trong những năm sau đó, hai người càng thù ghét lẫn nhau một cách sâu sắc, đã lãng phí rất nhiều thời gian.

Sau khi trải qua những đau khổ trải dài, hai người đã có thể gỡ bỏ được tất cả sự hiểu lầm.

Tống Chỉ Manh cho rằng khó khăn lắm mình mới chiếm được tình yêu của Khúc Thương Ly, cuối cùng bọn họ có thể bắt đầu lại.

Nhưng không biết từ lúc nào, Khúc Thương Ly lại có một đứa con.

Người đàn ông mà cô ấy hết lòng hết dạ yêu nhiều năm như vậy lại bỗng bỏ cuộc giữa chừng, có con với người phụ nữ khác.

Đây vốn là cái gai ghim trong lòng cô ấy mãi vẫn chưa gỡ bỏ được.

Nhưng mà sau đó Tống Chỉ Manh vân cố hết sức thuyết phục bản thân mình, Khúc Thương Ly có con cũng không sao cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top