Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 160: Chương 160





Ánh mắt Phó Kình Hiên lập lòe: “Mặt khác, điều tra xem giữa Bạch Dương và Trình Minh Viễn đã xảy ra chuyện gì.”
Cho dù trước đây hai người có quen biết nhưng quan hệ chỉ bình thường thôi, chẳng khác nào người xa lạ.

Nhưng bây giờ, quan hệ giữa hai người này đột nhiên trở nên thân thiết hơn, còn có thể đùa giỡn với nhau, nếu nói giữa hai người này không có gì, anh tuyệt đối sẽ không tin.

Trợ lý Trương nhìn thấy sự ghen tuông chợt hiện ra trong mắt Phó Kình Hiên, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ sếp Phó đang ghen vì cô Bạch qua lại với sếp Trình.

Nhưng trong lòng trợ lý Trương nghĩ vậy lại không dám nói ra, chỉ có thể giả vờ hồ đồ nhận lệnh: “Vâng.”

Trình Minh Viễn đỡ Bạch Dương đi vào bệnh viện, đăng ký ở quầy tiếp đón.

Đám người Cố Tử Yên lại vừa cười vừa nói, đi từ phía khác tới.

Người phát hiện ra Bạch Dương trước không phải là Cố Tử Yên mà là Mạnh San, cô bạn của cô ta.


Mạnh San kéo tay áo của Cố Tử Yên, lại chỉ về phía trước quầy đăng ký: “Tử Yên, cậu xem người đó chẳng phải là Bạch Dương sao? Còn có cả anh Trình nữa.

Sao bọn họ lại đi chung với nhau thế?”
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên dần biến mất, ánh mắt tối tăm nhìn theo hướng cô ta chỉ, giọng điệu lại vẫn dịu dàng: “Đúng là cô Bạch và anh Trình thật, nhưng hình như cô Bạch bị thương rồi.”
Ánh mắt cô ta nhìn xuống dưới, dừng lại trên cái chân được giơ lên của Bạch Dương, có thể thấy rõ dấu hiệu sưng đỏ trên đó.

“Cô Cao, đây cũng là ý của cô sao?” Cố Tử Yên nhìn về phía Cao Linh ở bên cạnh.

Cao Linh cũng nhìn lướt qua mắt cá chân của Bạch Dương, cao ngạo lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì lạ thật.” Cố Tử Yên khẽ thì thầm.

Mạnh San lại nói: “Tử Yên, bọn họ quay lại kìa.”
Cố Tử Yên lại nhìn qua.


Lần này, ánh mắt cô ta và Bạch Dương vừa khéo đối diện nhau.

Bạch Dương không khỏi cười một tiếng.

Trình Minh Viễn cúi đầu nhìn cô: “Cô cười gì vậy?”
“Tôi đang cười vì thế giới này đúng là nhỏ thật.

Tôi gặp phải Phó Kình Hiên ở khách sạn, tới bệnh viện lại gặp phải Cố Tử Yên, anh nói xem ai có thể may mắn như vậy chứ?” Bạch Dương trả lời.

Trình Minh Viễn thấy ba người Cố Tử Yên đi tới, trên mặt lộ rõ ý định muốn xem kịch vui: “Bọn họ tới tìm cô đấy.”
Bạch Dương nghe ra được sự hả hê, vui sướng vì nỗi đau của người khác trong giọng nói của anh ta, nên lạnh lùng trừng mắt với anh ta.

Ba người Cố Tử Yên dừng lại ở trước mặt Bạch Dương.

Cố Tử Yên mỉm cười chào: “Cô Bạch, anh Trình, đúng là khéo thật.”
“Đúng là rất khéo.” Bạch Dương thản nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt chủ yếu nhìn cô Cao Linh bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.

Cố Tử Yên nhìn Bạch Dương, lại nhìn Trình Minh Viễn, trong mắt lóe lên chút ánh sáng khác thường nhưng nhanh chóng biến mất, giả vờ tò mò hỏi: “Sao cô Bạch lại đi cùng anh Trình vậy? Nếu anh Lục biết được, sẽ không tức giận chứ?”
Trình Minh Viễn nhướng mày..

 
Chương 161: Chương 161





Người phụ nữ này đang muốn gây xích mích trong mối quan hệ giữa Bạch Dương và Lục Khởi.

Bạch Dương vén lọn tóc bên tai, không hề bối rối khi bị người ta nhìn thấy mình đi cùng người đàn ông khác, giọng điệu thản nhiên, hờ hững trả lời: “Sao anh ấy có thể tức giận được chứ? Nhiều người theo đuổi tôi như vậy, anh ấy sẽ chỉ càng cố gắng xuất sắc hơn, để tránh tôi bị người khác cướp đi thôi, sao có thể tức giận được.”
Cố Tử Yên đanh mặt lại, sau đó cười khan: “Cô Bạch vẫn rất hài hước.”
Mạnh San trợn mắt xem thường: “Cô ta hài hước gì chứ? Cô ta chỉ là kẻ không biết xấu hổ, có bạn trai còn ra ngoài ăn chơi phóng đãng với người đàn ông khác.”
“Sao vậy, cô ghen à?” Bạch Dương mỉm cười nhìn cô ta: “Tôi luôn có đàn ông theo đuổi mà cô lại không có, cho nên cô mới chướng mắt tôi à?”
“Tôi… Tôi mới không thèm.” Mặt Mạnh San đỏ bừng.

Bạch Dương cong môi: “Cô không thèm thật sao? Cô đừng ngại thừa nhận, dù sao trông cô xấu, vô duyên với đàn ông, ghen tỵ vì tôi đẹp lại có duyên với đàn ông cũng là chuyện rất bình thường, tôi sẽ không chê cười cô.”
“Cô…” Mạnh San tức muốn khóc, nhưng trong lòng lại phải thừa nhận mình thật sự ghen tỵ.

Trình Minh Viễn thấy Bạch Dương chỉ nói vài ba câu đã khiến cho người ta nói không nên lời thì mỉm cười, cảm giác thật thú vị.

Chẳng biết Phó Kình Hiên có biết người vợ cũ của anh nhanh mồm nhanh miệng như vậy không?
“Cô Bạch.” Cố Tử Yên kéo Mạnh San ra sau lưng mình: “Theo ý cô vừa nói, anh Trình cũng là người theo đuổi của cô à?”

“Anh nói cho cô ta biết, có phải vậy không?” Bạch Dương dùng khuỷu tay thúc vào người Trình Minh Viễn, đồng thời dùng giọng điệu cảnh cáo chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe được: “Nếu anh dám nói bậy, tôi bảo đảm sau này anh sẽ chẳng thể sống tốt được đâu.”
Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật.

Anh ta vốn không muốn tham gia vào chuyện này, chỉ muốn đứng ngoài xem trò vui, nhưng mấy người phụ nữ này đã đốt lửa tới trên người anh ta, anh ta không thể không cố căng da đầu, đứng ra trả lời: “Đương nhiên là đúng rồi!”
So với Bạch Dương, anh ta càng không thích Cố Tử Yên hơn.

Cho nên, anh ta vẫn đứng bên phía Bạch Dương.

Mắt Cố Tử Yên mở to, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Không ngờ anh ta lại thừa nhận.

Anh ta thật sự đang theo đuổi Bạch Dương sao?
Đừng nói Cố Tử Yên chấn động tới mức nào, Cao Linh và Mạnh San cũng rất chấn động.

Cao Linh nhìn Trình Minh Viễn như nhìn kẻ ngốc.


Đều là con cháu trong gia đình quyền quý, trong lòng Cao Linh rất xem thường Trình Minh Viễn, không ngờ anh ta lại nhìn trúng người phụ nữ đã ly hôn.

Điều này quả thật làm mất mặt đám con cháu gia đình quyền quý bọn họ!
“Anh Trình, anh làm thế có lẽ không hay lắm đâu.

Cô Bạch cô ấy…” Cố Tử Yên nhìn Bạch Dương khẽ cắn môi, hình như có lời khó nói.

Bạch Dương tức giận cười: “Cô Cố cứ nói tiếp đi.

Tôi làm sao chứ? Cô cứ nói chuyện úp úp mở mở giống như tôi làm chuyện gì xấu xa vậy.

Hay ý cô muốn nói với Trình Minh Viễn là vậy?”
Trong lòng Cố Tử Yên chợt hoảng hốt.

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ Bạch Dương lại nói thẳng ra mục đích của cô ta, đánh cho cô ta không kịp trở tay.

Cô ta vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải, tôi không có ý này.

Tôi chỉ muốn nói cô Bạch dù sao cũng là vợ cũ của Kình Hiên, anh Trình lại là bạn của Kình Hiên, anh theo đuổi cô Bạch như vậy, có phải không tốt lắm không?”.

 
Chương 162: Chương 162





“Không có, tôi thấy rất tốt.” Trình Minh Viễn cười híp mắt nói: “Cho dù Bạch Dương là vợ cũ của Kình Hiên nhưng bây giờ bọn họ chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi theo đuổi cô ấy là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng…” Cố Tử Yên còn muốn nói gì đó.

Bạch Dương đã ngắt lời cô ta: “Cô Cố lại không thể nhìn thấy tôi được hoan nghênh như vậy sao?”
“Tôi không có, tôi không phải…”
“Nếu không phải, vậy cô ngăn cản Trình Minh Viễn theo đuổi tôi làm gì? Nếu cô cảm thấy không thể tán tỉnh vợ cũ của bạn, vậy tôi với cô còn là bạn thời đại học đấy, có phải cô dây dưa với chồng cũ của tôi cũng là chuyện không nên không?” Bạch Dương cười nhạt nhìn cô ta.

Mặt Cố Tử Yên lúc đỏ lúc trắng, không nói gì nữa.

Cô ta có thể nói gì chứ?
Bất kể cô ta nói gì, người cuối cùng bị bẽ mặt vẫn là cô ta.

“Xem ra cô Cố chắc hẳn không muốn nói gì nữa rồi, chúng ta đi thôi.” Bạch Dương nói với Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn cười nhạt nhìn Cố Tử Yên, sau đó gật đầu đáp một tiếng.


Thủ đoạn giả vờ ngây thơ của Cố Tử Yên rõ ràng như vậy, cũng chỉ có kẻ mắt mù như Kình Hiên mới không nhìn ra, còn cảm thấy cô ta lương thiện đơn thuần.

Thật không biết rốt cuộc anh lấy đâu ra kính lọc dày như vậy.

Hai người vừa muốn đi tới phía trước, Cao Linh đột nhiên gọi bọn họ lại: “Chờ đã.”
Bạch Dương híp mắt lại: “Cô Cao còn có chuyện gì sao?”
Cố Tử Yên và Mạnh San đều nhìn Cao Linh.

Cao Linh khoanh tay trước ngực, nói với vẻ mặt kiêu căng: “Chẳng lẽ cô Bạch không định xin lỗi Tử Yên sao?”
“Xin lỗi chuyện gì?” Bạch Dương nhìn thẳng vào cô ta.

Cao Linh lạnh lùng hừ một cái: “Cô bảo người theo đuổi cô bắt cóc Tử Yên, hại Tử Yên vào bệnh viện, chẳng lẽ không nên xin lỗi à?”
“Cái gì? Cô bảo người bắt cóc cô ta à?” Trình Minh Viễn cao giọng vì kinh ngạc.

Bạch Dương trừng mắt nhìn anh ta: “Anh thấy có khả năng đó sao?”

“Tôi cảm thấy có khả năng lắm!” Trình Minh Viễn nghiêm trang gật đầu.

Khóe miệng Bạch Dương khẽ giật giật: “Cút!”
Trình Minh Viễn nhún vai, không nói nữa.

Lúc này, Bạch Dương mới lại nhìn sang hai người Cố Tử Yên và Cao Linh: “Ai nói tôi bảo người bắt cóc cô ta?”
“Tử Yên nói chính tai cô ấy nghe được bọn bắt cóc nói lộ ra là cô làm.” Cao Linh nói tiếp.

Bạch Dương cười: “Cho nên cô Cao lại tin, sau đó đứng ra đòi lại công bằng thay cô Cố, bảo mấy ngân hàng lớn cắt khoản vay của Thiên Thịnh?”
Ban đầu cô tưởng Cao Linh làm vậy là do sự kiện đánh mạt chược lần trước.

Mãi đến vừa rồi cô nhìn thấy Cao Linh đi bên cạnh Cố Tử Yên mới loại bỏ suy đoán này.

Cao Linh làm thế, có lẽ liên quan tới sự kiện Cố Tử Yên bị bắt cóc lần này.

Bây giờ nghe Cao Linh tự nhắc tới, cô đã hoàn toàn xác định rồi.

Trong mắt Cao Linh chợt ánh lên vẻ kinh ngạc: “Không ngờ cô lại biết à?”
Cố Tử Yên và Mạnh San cũng rất kinh ngạc..

 
Chương 163: Chương 163





Bạch Dương nhìn vẻ mặt ba người, lạnh lùng cười: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Cao Linh điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt: “Cho dù cô biết thì sao chứ? Thiên Thịnh sắp kết thúc rồi.”
“Thật sao?” Bạch Dương nghiêng đầu qua: “Cô Cao tự mình ra tay đối phó với tôi vì cô Cố, tình bạn này vẫn làm tôi rất cảm động đấy.

Chỉ là cô Cao cảm thấy Thiên Thịnh sắp kết thúc thật sao? Tôi không thấy vậy.

Tôi cảm thấy ngược lại là nhà họ Cao cô mới sắp kết thúc.”
Con ngươi của Cao Linh co lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: “Cô Bạch đang kể chuyện cười à?”
“Có lẽ cô ta không phải đang kể chuyện cười mà cố ý chọc cho chúng ta cười đấy.

Nhà họ Cao là tồn tại thế nào, có kết thúc hay không lại do cô ta quyết định được sao?” Mạnh San nói với vẻ mặt xem thường.

Cố Tử Yên cũng nhìn Bạch Dương với vẻ rất không tán thành: “Cô Bạch, những lời như vậy không thể nói linh tinh được đâu.”
“Tôi lại không nghĩ cô ấy đang nói linh tinh.” Trình Minh Viễn đột nhiên nói và nhìn Bạch Dương với ánh mắt đầy ẩn ý.

Giọng điệu chắc chắn này của Bạch Dương làm anh ta ý thức được, sợ rằng cô không phải chỉ tùy tiện nói vậy.


Rất có thể nhà họ Cao sắp xảy ra chuyện, nhưng anh ta không biết cô nhận được tin tức từ đâu.

“Trình Minh Viễn, lẽ nào anh nghĩ lời cô ta nói là thật sao?” Cao Linh chỉ vào Bạch Dương, bất mãn nhìn Trình Minh Viễn.

Trình Minh Viễn vừa muốn nói, Bạch Dương đã cướp lời trước: “Có phải là thật hay không, các cô sẽ nhanh chóng biết thôi.

Chẳng qua tôi hi vọng tới lúc đó, tình bạn của các cô còn có thể duy trì tiếp.”
Cô nói xong lại cười giễu cợt, sau đó ra hiệu cho Trình Minh Viễn đỡ cô rời đi.

Chân của cô đã đau đến mức sắp không còn cảm giác nữa.

Ba người Cố Tử Yên không ngăn cản bọn họ nữa.

Cao Linh cúi đầu, ngẫm nghĩ chuyện gì đó.


Mạnh San kéo cánh tay Cố Tử Yên, nhìn theo bóng lưng của hai người: “Xí, cô ta nói nghiêm túc như vậy, ai tin chứ?”
“Được rồi, cô đừng nói nữa.

Có lẽ cô Bạch quá tức giận vì công ty xảy ra chuyện, cho nên…”
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời bởi tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Cao Linh vừa nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, không hiểu sao lại lập tức có cảm giác bất an.

Cô ta lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại, trong lòng chợt căng thẳng.

“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”
“Linh, con đang ở đâu vậy? Con còn ở Hải Thành sao?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của người phụ nữ.

Trong lòng Cao Linh càng thấy bất an hơn: “Vâng, sao vậy mẹ?”
“Sao vậy à? Con còn hỏi sao vậy à?” Người phụ nữ lập tức khóc òa, trong tiếng khóc còn kèm theo sự trách móc, phẫn nộ: “Con gây ra họa lớn rồi.

Nhà chúng ta bị tố cáo, nói có con cháu trong nhà can thiệp vào chuyện chính trị của thành phố khác, bây giờ ba con đã bị bên thanh tra kỷ luật dẫn đi, đám bác cả của con cũng bị tạm đình chỉ công tác để điều tra rồi.”
“Cái gì?” Mặt Cao Linh biến sắc, tay chân đều lạnh giá, trong đầu lập tức vang lên những lời Bạch Dương vừa nói, cơ thể run lẩy bẩy.

Không ngờ là thật!.

 
Chương 164: Chương 164





Nhà họ Cao thật sự xảy ra chuyện rồi!
“Cao Linh, mẹ nói cho con biết, nếu nhà họ Cao sụp đổ, con đừng trách bọn mẹ không thừa nhận đứa con gái là con.” Người phụ nữ nói xong đã cúp máy.

Cao Linh cầm điện thoại với vẻ mặt đờ đẫn, trong đầu trống rỗng.

Cố Tử Yên và Mạnh San liếc nhìn nhau.

Trên mặt Cố Tử Yên lộ vẻ quan tâm, dịu dàng hỏi: “Cô Cao, cô có sao không?”
Cao Linh nghe được giọng cô ta thì lấy lại tinh thần, nhớ tới nhà họ Cao xảy ra chuyện đều vì mình giúp cô ta giáo huấn Bạch Dương.

Cao Linh nhất thời đổ hết tất cả sai lầm lên trên người Cố Tử Yên, sắc mặt dữ tợn nói: “Cố Tử Yên, chỉ mong nhà họ Cao cuối cùng không có chuyện gì, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
Cao Linh ném lại câu này xong, đụng thẳng vào người Cố Tử Yên, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Cô ta phải lập tức quay về về Nam Giang nhận lỗi với đám người ông nội.


Nếu không, cô ta thật sự xong rồi.

“Tử Yên, làm thế nào đây? Chẳng lẽ Bạch Dương thật sự nói đúng, nhà cô Cao xảy ra chuyện rồi.” Mạnh San sốc trước chuyện vừa xảy ra, vội vàng hỏi Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên xoa phần vai đau vì vừa bị đụng phải, cắn môi cúi đầu, che giấu sự bất an và hoảng loạn trong mắt, không trả lời.

Cô ta làm sao biết được phải làm gì chứ? Nếu cô ta biết được, trong lòng đã không căng thẳng như bây giờ.

Rốt cuộc Bạch Dương làm sao biết được nhà họ Cao sẽ xảy ra chuyện?
Cố Tử Yên cắn môi dưới, ánh mắt tối tăm khó hiểu nhìn về phía Bạch Dương đã rời đi.

Lúc này, Bạch Dương đã được Trình Minh Viễn đỡ đến khoa ngoại.

Bác sĩ khoa ngoại nhìn thấy cô, còn hơi kinh ngạc: “Chẳng phải tối qua cô mới đến thay băng à? Sao bây giờ lại tới nữa?”

Bạch Dương không ngờ bác sĩ nhận ra mình, hơi lúng túng ho khan một tiếng: “À, lần này tôi tới khám chân.”
“Khám chân?” Bác sĩ cúi người vòng qua góc bàn nhìn về phía chân cô.

Anh ta thấy mắt cá chân của cô sưng vù, thông cảm lắc đầu: “Cô đúng là lắm tai nạn thật, vết thương trên đầu còn chưa lành đã bị trẹo chân thành như vậy.

Tôi khuyên cô có thời gian nên đi lên chùa thắp hương đi.”
“Phì!” Trình Minh Viễn không nhịn được, cười phá lên.

Bạch Dương bị bác sĩ nói vậy, vốn đã đỏ mặt, bây giờ nghe tiếng cười của anh ta lại càng tức giận hơn nhưng không biết trút vào đâu, dùng luôn cùi chỏ thúc tới: “Câm mồm!”
“Ối!” Trình Minh Viễn che chỗ đau ở thắt lưng của mình, mặt cũng nhăn nhó: “Người phụ nữ này, cô ra tay quá ác đấy.”
“Ai bảo anh cười tôi?” Bạch Dương lạnh lùng lườm anh ta.

Anh ta bĩu môi: “Được được được, tôi không cười nữa, được chưa?”
Bạch Dương hừ một tiếng, lúc này mới tha cho anh ta.

Trong lúc bác sĩ bôi thuốc và bó chân cho Bạch Dương, Trình Minh Viễn còn không quên tìm hiểu về nhà họ Cao.

Sau khi biết được chủ nhà họ Cao đã bị bên thanh tra kỷ luật dẫn đi, những người khác trong nhà họ Cao cũng bị điều tra, anh ta quay đầu sang nhìn Bạch Dương với ánh mắt kinh ngạc..

 
Chương 165: Chương 165


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ngay cả anh ta cũng không biết nhà họ Cao sẽ xảy ra chuyện, không ngờ người phụ nữ này lại biết trước.

Điều này cũng thật kỳ lạ đấy.

Bạch Dương nghe được nội dung cuộc điện thoại của Trình Minh Viễn, tất nhiên hiểu rõ tại sao anh ta nhìn mình như vậy, cô cong môi cười: “Anh muốn biết tôi làm sao biết được nhà họ Cao sẽ xảy ra chuyện, đúng không?”
“Ừ.” Trình Minh Viễn liên tục gật đầu: “Cô nói cho tôi biết đi.”
“Không nói!” Bạch Dương cười híp mắt, trả lời anh ta bằng hai chữ này.

Trình Minh Viễn nghẹn lời, sau đó mặt dày tiếp tục xích lại gần, cười hì hì nói: “Cô đừng như vậy, tốt xấu gì vừa nãy cô đối đầu với đám người Cố Tử Yên, tôi còn giúp cô đấy.”
“Anh nói cũng phải.”
“Cho nên cô nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đi?”
Bạch Dương thấy anh ta quả thật rất muốn biết, cũng không trêu anh ta nữa, kể sơ qua mọi chuyện: “Chẳng phải Cố Tử Yên bị người ta bắt cóc sao? Người bắt cóc cô ta dường như là một người theo đuổi tôi.


Sau đó Cố Tử Yên cho rằng tôi bảo người theo đuổi kia bắt cóc cô ta để trả thù cho mình.”
“Lại là mối thù này.” Cô chỉ vào băng vải trên đầu: “Mà Cao Linh muốn trút giận cho Cố Tử Yên, đã dùng thân phận con gái cưng của nhà họ Cao để bảo mấy ngân hàng lớn ở Hải Thành từ chối đơn xin vay của tôi.”
[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Từ khi tiếp nhận Thiên Thịnh tới nay, cho dù cô gặp phải rất nhiều vấn đề nhưng mỗi lần đều nhờ người bên cạnh mà chuyển nguy thành an.

Lục Khởi, Trần Thi Hàm, Trình Minh Viễn, còn có một… Z-H, những người đó đều là quý nhân của cô, cô phải may mắn thế nào mới gặp được bọn họ chứ?
“Lần này nhà họ Cao xảy ra chuyện, Cao Linh chắc chắn sẽ hận Cố Tử Yên.

Sau này Cố Tử Yên sẽ không sống dễ chịu đâu.

Người phụ nữ Cao Linh kia chính là một người điên.” Trình Minh Viễn vừa cười vừa nói, trên mặt hoàn toàn không che giấu vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.


Bạch Dương nhếch môi nhưng không tiếp lời.

Cố Tử Yên sẽ không sống dễ chịu à?
Cô không nghĩ vậy.

Cố Tử Yên được Phó Kình Hiên che chở, làm sao có thể sống không dễ chịu chứ?
Lúc này, bác sĩ đã băng bó cho Bạch Dương xong, đưa cho cô hai cái nạng.

Bạch Dương từ chối sự hỗ trợ của Trình Minh Viễn, tự mình chống nạng chậm rãi đi ra ngoài bệnh viện.

Lúc đi tới bãi đỗ xe, Bạch Dương lại gặp được người quen, bà Cố đang nói chuyện với tài xế.

Hình như nhận thấy có người đang nhìn mình, bà Cố ngừng nói chuyện, cầm theo bình giữ nhiệt xoay người lại.

Khi nhìn thấy là Bạch Dương, trên gương mặt vốn tươi cười tao nhã của bà ta lập tức trở nên lạnh lùng, trong mắt còn đầy vẻ chán ghét..

 
Chương 166: Chương 166





Bạch Dương đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt như thế, tất nhiên cũng không tức giận, thản nhiên chống nạng đi tới trước xe của mình.

Nhưng khi đi lướt qua vai bà Cố phu, Bạch Dương thoáng nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của bà Cố.

Màu sợi dây chuyền kia hơi cũ, kiểu dáng phục cổ, chắc là sợi dây chuyền cũ từ rất nhiều năm trước.

Đường đường là bà chủ nhà họ Cố, không ngờ lại đeo sợi dây chuyền lỗi thời như vậy, thực sự làm người ta kinh ngạc.

Nhưng điều khiến cho Bạch Dương kinh ngạc vẫn là sợi dây chuyền này cho cô cảm giác quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy qua ở đâu rồi, nhưng cô lại không nhớ ra.

Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, mở cửa lên xe.

.

Chương mới nhất tại # TRUМtruy en.

мe #

Ngược lại Trình Minh Viễn ở phía sau lên tiếng chào bà Cố.

Bà Cố cười đáp lại anh ta, sau đó hỏi: “Quan hệ giữa cậu Trình và người kia rất tốt à?”
Trình Minh Viễn biết bà ta hỏi ai, liếc nhìn về phía xe của Bạch Dương: “Còn tạm được.

Bà Cố hỏi chuyện này dường như có lời gì muốn nói cho tôi biết à?”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cậu Trình vẫn nên cách xa người kia ra, người lòng dạ ác độc chỉ mang tới bất hạnh cho người bên cạnh thôi.” Bà Cố nói với giọng điệu khó giấu được sự chán ghét.

Trình Minh Viễn hơi nhếch môi: “Lòng dạ ác độc à? Tôi lại không nhìn ra đấy.

Sao bà Cố lại cho rằng cô ấy là người lòng dạ ác độc chứ?”
“Chuyện của Tử Yên sờ sờ ra đấy, còn không thể chứng minh được điều gì sao?” Bà Cố nhíu mày.

Trình Minh Viễn giang tay ra: “Nhưng theo tôi được biết, chuyện này không phải do Bạch Dương làm, cho dù là phải, vậy cũng do Cố Tử Yên hại cô ấy trước, cô ấy chỉ đánh trả mà thôi.

Nếu nói tới độc ác, chắc cũng là Cố Tử Yên đấy.”
“Cậu…” Bà Cố sa sầm mặt xuống vì tức giận, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy cậu Trình là bạn của Kình Hiên nên mới nhắc nhở cậu như vậy, nếu cậu không nghe thì thôi.


Tôi chỉ hy vọng sau này cậu Trình sẽ không phải hối hận.”
Trình Minh Viễn cười híp mắt trả lời: “Sau này tôi có hối hận hay không không quan trọng, quan trọng là tôi biết Kình Hiên sẽ hối hận.”
Anh ta đột nhiên cúi người xuống, ghé sát bên tai bà Cố nói nhỏ: “Kình Hiên mắt mù không nhìn ra được bộ mặt thật của con gái bà, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ tất cả.

Hơn nữa, Kình Hiên cũng không thể bị mù cả đời.

Một ngày nào đó, anh ấy sẽ biết bộ mặt thật của con gái bà.

Đến lúc đó, con gái bà sẽ phải làm thế nào đây?”
“…” Bà Cố nhìn anh ta với ánh mắt hoảng sợ.

Bà Cố thấy nụ cười trên mặt anh ta quả thật có thể ngang với ma quỷ.

Bà Cố mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay, sắc mặt hơi tái đi.

Trình Minh Viễn nhìn dáng vẻ bà Cố có phần hoảng loạn mà chạy chối chết, anh xoa cằm mình, cười càng tươi hơn nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.

Theo lý thuyết, bà Cố là mẹ vợ tương lai của Kình Hiên, anh ta nể mặt Kình Hiên cũng nên khách sáo với bà ta.

Nhưng ai bảo nhà họ Cố dối trá, thân là doanh nghiệp Hải Thành lại vượt qua nhà họ Trình tìm nhà họ Cao ở Nam Giang bật đèn xanh, điều này quả thật là không để mắt tới nhà họ Trình, cho nên cũng đừng trách anh ta không có sắc mặt tốt với nhà họ Cố.

“Anh vừa nói gì với bà ta mà bà ta sợ như vậy?” Bạch Dương thấy Trình Minh Viễn quay trở lại lên xe, tò mò hỏi một câu..

 
Chương 167: Chương 167





Trình Minh Viễn vừa thắt dây an toàn, vừa cười trả lời: “Không có gì, tôi kể một câu chuyện đáng sợ cho bà ta thôi.”
“Trông tôi rất dễ lừa à?” Bạch Dương nghẹn lời nhìn anh ta.

Trình Minh Viễn khởi động xe, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi nói thật, cô không tin tôi cũng chẳng có cách nào!”
“Chán ngắt!” Bạch Dương trợn mắt rồi không nhìn anh ta nữa.

Trình Minh Viễn đột nhiên quay đầu liếc nhanh về phía cô: “Sếp Bạch, tôi vừa đột nhiên phát hiện ra trông cô hơi giống với bà Cố.”
“Hả?” Bạch Dương hơi bối rối: “Tôi và bà ta giống nhau à?”
“Đúng vậy.”
“Sao có thể chứ!” Bạch Dương lắc đầu: “Anh đừng nói đùa.”
“Tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.

Đường nét trên gương mặt và mắt cô thật sự rất giống với bà ta.”

Trình Minh Viễn nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, anh ta còn nói thêm một câu: “Chính là gần như giống hệt nhau, nói hai người là mẹ con cũng có người tin đấy.”
Lúc này Bạch Dương xác định Trình Minh Viễn quả thật không nói đùa, cô thoáng ngây người.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, xua tay: “Chỉ là giống nhau thôi, trên thế giới này cũng không phải không có người giống nhau, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Cô nói cũng phải.” Trình Minh Viễn đáp một tiếng.

Hai người đều không để tâm tới phát hiện này, nhanh chóng ném ra khỏi đầu.

Bạch Dương quay cửa kính xe xuống, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt: “Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Cô cứ nói đi.” Trình Minh Viễn nghe nhạc trên xe, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp trống trong bản nhạc.


Bạch Dương lườm người tài xế vô trách nhiệm này, nói: “Bạn của anh, người có tên là Z-H trên messenger là ai vậy?”
“Cái gì?” Tiếng nhạc quá lớn, Trình Minh Viễn nhất thời không nghe rõ được.

Bạch Dương đau đầu nhăn chân mày, la lớn: “Z-H là ai?”
Két!
Sau tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, chiếc xe dừng lại, cơ thể của hai người trong xe đều nhào về phía trước, khi sắp va chạm thì bị dây an toàn kéo ngược trở lại ghế ngồi.

Bạch Dương sợ đến mức mặt trắng bệch, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được, tức giận quay sang đập một cái vào cánh tay Trình Minh Viễn: “Anh làm gì vậy?”
Trình Minh Viễn cũng biết mình vừa suýt nữa gây ra sự cố, thả vô lăng ra và lau mặt: “Khụ khụ, thật ngại quá, sơ suất, sơ suất thôi.”
Nếu không phải vừa rồi cô đột nhiên hỏi về Z-H, anh ta sẽ không kinh ngạc tới mức đạp phải chân phanh.

Bạch Dương khẽ day huyệt thái dương: “Được rồi, anh vẫn nên tự mình khai ra thân phận thật sự của anh với Thi Hàm đi, tôi không dùng nổi tài xế như anh đâu.”
“Đừng, cô không thể vì tôi lái xe xảy ra sai sót một lần mà hoàn toàn bác bỏ tôi chứ?” Trình Minh Viễn nhìn cô cười hì hì.

Bạch Dương cười ha ha hai tiếng: “Lái xe!”
Trình Minh Viễn nhún vai rồi lại lái xe đi, nhưng đuôi mắt vẫn lén nhìn cô: “Cô vừa hỏi tôi Z-H là ai đúng không?”.

 
Chương 168: Chương 168





“Ừ.” Bạch Dương gật đầu.

Trình Minh Viễn đảo tròng mắt: “Cô hỏi anh ta làm gì?”
Bạch Dương rủ mí mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, tôi tình cờ add nick của anh ta, anh ta cũng giúp tôi hai lần, cho nên tôi muốn biết tình hình của anh ta thôi.

Anh ta nói anh ta là bạn anh, cho nên tôi mới hỏi anh.”
“Vậy à.” Trình Minh Viễn không dám nhìn cô, sợ cô nhìn ra sự chột dạ trong mắt mình: “Anh ta đúng là bạn tôi, nhưng tôi và anh ta cũng không thân lắm, thậm chí còn không biết tên anh ta, chỉ từng uống rượu với nhau vài lần thôi.

Bây giờ anh ta ra nước ngoài rồi.”
“Vậy à.” Bạch Dương gật đầu.

Ra nước ngoài có nghĩa là mình không gặp được anh.

Bạch Dương nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra cô còn sợ ngày nào đó sẽ gặp phải anh, sau đó lại càng thêm lúng túng.


Dù sao cô và Trình Minh Viễn vẫn qua lại rất gần.

Bây giờ người ta ở nước ngoài, vậy cô không cần phải lo lắng nữa.

Nhưng không biết sao, trong lòng cô tự nhiên lại có cảm giác mất mát.

Bạch Dương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì.

Trình Minh Viễn lén thở phào nhẹ nhõm, thầm nhắc mình lát nữa phải đi tìm Phó Kình Hiên, đòi chút lợi ích từ chỗ anh ta.

Dù sao anh ta đã tốn nhiều công sức mới đánh yểm trợ giúp Phó Kình Hiên được.

Nửa giờ sau, bọn họ đi tới Vịnh Tiên Thủy.

Bạch Dương xuống xe, chống hai cái nạng cà nhắc đi vào tòa nhà lớn.


Cô vừa ra khỏi thang máy, ánh mắt cậu thiếu niên ngồi xổm trước cửa căn hộ của cô lập tức sáng lên, vội vàng đứng lên: “Cuối cùng chị cũng về rồi, tôi đã chờ chị rất lâu… Chân chị làm sao vậy?”
Cậu thiếu niên kinh ngạc nhìn cái chân bó bột của cô và hai cái nạng dưới nách cô.

Bạch Dương không trả lời câu hỏi của Phó Kình Duy mà nhíu mày nhìn cậu ta: “Sao cậu tới đây?”
Phó Kình Duy cúi đầu, rầu rĩ trả lời: “Tôi và mẹ tôi lại cãi nhau, bà ấy bảo tôi rời khỏi đội bóng rổ, tôi không muốn nên chạy ra ngoài.”
Bạch Dương cười giễu cợt: “Cậu xem chỗ của tôi thành cái gì mà vừa trốn khỏi nhà lại chạy tới chỗ tôi hả?”
“Tôi không có chỗ nào để đi.” Phó Kình Duy nói với vẻ mất tự nhiên.

Thật ra bản thân cậu ta cũng không biết tại sao mình lại muốn tới chỗ của cô.

Cậu ta chỉ biết, sau khi tới đây, trong lòng cậu ta sẽ cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

“Nhà họ Phó các cậu nhà lớn nghiệp lớn, đến đâu cũng có bất động sản, còn sợ không có chỗ nào để đi à?” Bạch Dương lấy chìa khóa ra: “Cậu tránh ra, tôi muốn mở cửa.”.

ngôn tình sủng
Phó Kình Duy bước sang bên cạnh một bước, tránh chỗ cửa lớn.

Bạch Dương bước tới mở cửa, cậu ta lại đứng ở sau lưng cô với dáng vẻ sẽ sẵn sàng bước vào theo bất cứ lúc nào.

Bạch Dương dừng mở cửa, quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu định vào trong với tôi thật à?”
“Tôi đã nói là tôi không có chỗ nào để đi, tối nay tôi sẽ ở lại chỗ của chị.” Phó Kình Duy cúi đầu nhìn cô với dáng vẻ có đánh chết cũng không đi..

 
Chương 169: Chương 169





Cho dù cậu ta mới mười mấy tuổi nhưng vì chơi bóng rổ nên đã cao hơn một mét tám.

Bạch Dương phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy mặt cậu ta.

“Ở chỗ tôi cũng được, nhưng dựa vào đâu mà tôi phải cho cậu ở miễn phí chứ? Một đêm ba trăm triệu.”
Bạch Dương giơ tay ra hiệu số tiền với cậu ta.

Phó Kình Duy giận tới mức dựng lông: “Ba trăm triệu? Sao chị không đi cướp đi?”
“Sao vậy, cậu không trả nổi à? Cậu không trả nổi thì đừng ở nữa.” Bạch Dương giang tay ra hiệu mình không thể giúp được gì nữa.

Mặt Phó Kình Duy cũng đỏ lên rồi: “Ai nói tôi không trả nổi, tôi chỉ không mang theo tiền trên người thôi.

Lần sau tôi trả cho chị không được sao?”
“Không được, cậu không trả được tiền thì mau về, tôi không cho ghi nợ, hơn nữa dựa vào đâu mà tôi phải chứa chấp con trai của kẻ thù chứ?” Bạch Dương nói xong, mở cửa lại muốn đi vào.


Phó Kình Duy lập tức tái mặt vì câu nói con trai của kẻ thù kia, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn muốn vào theo.

Bạch Dương lập tức đóng cửa, chỉ để lại một khe hở: “Tôi đã nói rồi, cậu không có tiền thì đi đi.”
“Tôi không đi!” Phó Kình Duy xuyên qua khe cửa, nhìn cô thở hổn hển nói: “Tôi biết mẹ tôi không đúng, cùng lắm thì lần sau tôi cho chị thêm chút tiền coi như bồi thường, được không?”
Bạch Dương mỉm cười: “Không được!”
Tiền có thể bù đắp được những tổn thương trong sáu năm đó sao?
“Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy rốt cuộc chị muốn thế nào?” Phó Kình Duy giậm chân.

Bạch Dương nhìn cậu ta: “Rất đơn giản, tôi muốn cậu đi.”
“Tôi không đi!” Phó Kình Duy kiên trì.

“Cậu không đi, vậy cứ ở bên ngoài đi, đừng hy vọng tôi sẽ mềm lòng cho cậu vào.”
Cô nói xong thì đóng cửa lại luôn.

Phó Kình Duy trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa trước mắt, không dám tin cô lại làm thế thật, nói đóng cửa là đóng cửa luôn.


Phó Kình Duy nhất thời không khỏi cảm thấy uất ức, sau đó ngồi phịch xuống đất giống như giận dỗi, trong lòng trách Bạch Dương tuyệt tình, đồng thời cũng hơi hối hận, thậm chí là ngẫm nghĩ lại.

Cậu ta nhớ lại những hành vi mình đã làm với cô trong sáu năm qua, sau đó càng nghĩ, cậu ta lại càng cảm thấy có lỗi.

Sau khi Bạch Dương vào nhà cũng không rời đi, vẫn đứng ở sau cửa quan sát.

Cô thấy Phó Kình Duy thật sự ăn vạ ở đấy không chịu đi, không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.

Ông trời cố ý phái người này tới để hành hạ cô sao?
Bạch Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên thấy tên hiện ra trên màn hình, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng khác thường, sau đó nghe máy: “Alo?”
Đây còn là lần đầu tiên từ khi ly hôn cô gọi điện thoại cho anh!
Chỉ là không biết là vì chuyện gì.

“Phó Kình Duy ở chỗ tôi, tổng giám đốc Phó, phiền anh đưa cậu ta về đi.” Bạch Dương nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên tấm thảm trước cửa, đau đầu nói.

Phó Kình Hiên chau mày: “Kình Duy lại đến chỗ cô sao?”
“Đúng vậy, đuổi cũng không đi”..

 
Chương 170: Chương 170





“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó”.

Phó Kình Hiên trả lời.

Bạch Dương ko có lời gì nhiều để nói với anh, cúp luôn điện thoại.

Phó Kình Hiên nhìn thấy màn hình quay về menu, mím môi, đi về phía cửa văn phòng.

Tầm một tiếng sau, Phó Kình Hiên đến trước cửa chung cư Bạch Dương ở.

“Anh!” nhìn thấy Phó Kình Hiên, Phó Kình Duy như chuột nhìn thấy mèo, đứng vội dậy: “ Sao anh lại đến rồi?”
“Anh đến đưa em về.” Phó Kình Hiên nhìn qua gian phòng phía sau lưng cậu ta, giọng trầm xuống.

Phó Kình Duy ko dám ko nghe lời, cúi đầu nói: “Anh, sao anh biết em ở đây?”

Phó Kình Hiên không trả lời cậu ta, đi lên trước gõ cửa.

Cửa mở rất nhanh, Bạch Dương đứng dựa vào kệ giày, tay chống nạng.

Phó Kình Hiên nhìn điệu bộ của cô, mắt lóe lên ánh quan tâm khó đoán, giọng nhẹ nhàng đi khá nhiều: “Chân cô sao rồi?”
“Cũng tạm, chưa gãy!” Bạch Dương lạnh lùng đáp.

Phó Kình Duy nhìn cô, lại nhìn Phó Kình Hiên: “Anh, hình như anh không ngạc nhiên gì về chân của chị ấy, có phải anh sớm đã biết chị ấy bị thương rồi không?”
Phó Kình Hiên vẫn không thèm để ý cậu ta, nhìn Bạch Dương trầm tư chốc lát: “Chốc nữa tôi sẽ cho người mang ít đồ bổ tới.”
“Không cần.” Bạch Dương từ chối luôn.

Phó Kình Hiên mặt thộn ra: “Bạch Dương, cô có thể đừng cố chấp như thế không?”
“Tôi cố chấp ra sao nào?” Bạch Dương bị lời của anh ta làm tức đến bật cười: “Tôi không cần đồ bổ của anh là tôi cố chấp sao? Đây là lí gì thế!”
“Tôi nói rồi, chân của cô bị thương ở khách sạn của tôi, là trách nhiệm của tôi.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.


Bạch Dương xua xua tay: “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn cách anh xa xa chút, hơn nữa anh cứ đuổi theo chịu trách nhiệm thế này, không sợ cô Cố biết được không vui sao? Tôi lại không muốn bị cô Cố mưu hại lần nữa đâu, làm tôi cả người toàn vết thương.”
“Cô ấy không đâu.” Phó Kình Hiên chau mày, giọng điệu có chút không vừa ý.

Tử Yên đã đồng ý với anh, sẽ không làm những chuyện như thế nữa.

Bạch Dương ha ha hai tiếng: “Anh đã chắc chắn như thế rồi, thì anh vui là được, được rồi hai vị, không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi rồi, mời.”
Cô làm tư thế mời, biểu ý hai người có thể đi được rồi.

Phó Kình Hiên nhìn cô một lúc, dẫn Phó Kình Duy rời khỏi.

Đột nhiên, Bạch Dương lại gọi bọn họ lại: “Đợi chút.”
Phó Kình Hiên trong lòng vui khó giải thích, mặt thì không biểu hiện ra, quay người lại: “Còn chuyện gì nữa?”
Bạch Dương chỉ Phó Kình Duy: “Tổng giám đốc Phó, xin mấy người sau này trông coi em trai cho cẩn thận, đừng không có chuyện gì mà chạy đến đây tìm tôi, gây phiền hà cho tôi.”
Phó Kình Duy bất mãn đáp: “Tôi không thèm gây phiền hà cho chị đâu.”
“Ồ? Không phải sao?” Bạch Dương nghiêng nghiêng đầu: “Cậu có tin là bây giờ tôi mà gọi điện cho bà Vu Y Cơ, nói với bà ta là cậu đang ở đây, bà ta liệu có lập tức chạy đến đây, chửi tôi là dụ dỗ con trai bà ta không?”
“Em…” Phó Kình Duy nghẹn họng, đột nhiên không biết nói gì, khuôn mặt thanh tú non nớt đỏ bừng lên..

 
Chương 171: Chương 171


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Cậu ta không thể phủ nhận điều đó.

Bởi vì mẹ chắc chắn sẽ làm ra chuyện như thế.

“Nên sau này đừng có đến nữa, tôi đã giúp cậu hai lần, là đã cố gắng hết sức rồi, điều mà bây giờ tôi muốn nhất đó là cắt đứt sạch sẽ với nhà họ Phó các người, hiểu không?
Ánh mắt Bạch Dương hờ hững lướt qua Phó Kình Duy, cuối cùng dừng lại trên người Phó Kình Hiên, hai giây sau, lại ko hề có chút lưu luyến gì thu mình lại mà đóng cửa.

Phó Kình Hiên nhìn cánh cửa trước mắt, trong đầu hiện lên ánh mắt của cô.

Trước đây đôi mắt cô ấy nhìn anh còn có tình cảm, nhưng bây giờ hoàn toàn không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng.


Điều này có nghĩa là, cô thật sự buông bỏ anh rồi!
Nhận ra điều này, tim Phó Kình Hiên co rút lại, chua chát, nhói đau.

[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Sau cửa, nhìn hai người rời đi, Bạch Dương mới thở phào, đóng luôn nắp đậy cửa nhòm, trở lại phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch Dương bị tiếng điện thoại gọi dậy.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường không nhìn gì, đưa lên tai: “Alo, ai thế?”
“Sếp Bạch, là tôi!” Trong điện thoại, giọng thanh tú của Đồng Khê vang lên.


Bạch Dương mở to mắt ngồi dậy: “Có chuyện gì?”
“Chuyện tốt, lúc nãy mấy ngân hàng đó đều gọi điện đến, nói có thể tiếp tục cho chúng ta vay tiền, còn những ngân hàng đã cho vay có ý có thể tiếp tục trả nợ theo kì hạn.” Giọng Đồng Khê ko giấu nổi niềm vui sướng.

Bạch Dương cũng vui mừng bật cười: “Thật là tốt quá rồi.”
“Đúng thế, mấy ngân hàng đó còn nói hôm qua đã gây khó dễ cho chúng ta, chuẩn bị giảm cho chúng ta 0.5 lãi suất, bọn họ bây giờ đang ở công ty, sếp Bạch, khi nào thì cô tới?”
“Tôi chuẩn bị thu dọn qua luôn đây, cô tiếp đãi họ cẩn thận chút.”
“Vâng.” Đồng Khê gật gật đầu.

Bạch Dương đặt điện thoại xuống, thở phào.

Khủng hoảng của Thiên Thịnh coi như đã giải quyết xong.

Cao Linh đó cũng nên trả giá cho hành động của mình rồi chứ?
Nghĩ rồi, Bạch Dương lên mạng tìm hiểu những tin tức liên quan..

 
Chương 172: Chương 172





Quả nhiên, rất nhiều tin tức liên quan đến việc nhà họ Cao xảy ra chuyện hiện ra.

Ba của Cao Linh đã bị giáng chức, chú bác của cô ta cũng đã bị cách chức, thế lực nhà họ Cao đã giảm đi một nửa, sau này sẽ không còn là gia tộc quyền lực nhất Nam Giang nữa mà dần rơi vào thời kì suy thoái.

Đây còn là do ông cụ Cao còn sống nên mới giữ lại được kết quả cuối cùng này.

Nếu ông cụ Cao không còn nữa thì cha của Cao Linh cũng sẽ bị cách chức, nhà họ Cao sẽ hoàn toàn rớt khỏi danh sách những gia tộc quyền lực, sẽ bị liệt vào danh sách những gia đình bình thường.

Mà gây ra những điều này, đều là do một tay Cao Linh.

Sau này Cao Linh sẽ rất hận Cố Tử Yên.

“Khà…” Bạch Dương không nhịn được cười thành tiếng, tâm trạng vui vô cùng.


Giống như cô dự đoán, Cao Linh tuyệt nhiên vô cùng căm hận Cố Tử Yên.

Lúc này Cao Linh đứng trước thềm biệt thự nhà họ Cao, cầm điện thoại mặt mũi nhăn nhó gọi điện cho Cố Tử Yên.

Trên người cô ta, đã không còn dáng vẻ thiên kim cao ngạo ngày thường nữa, chỉ còn lại sự hận thù và hung dữ khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên xấu xí.

Bên kia rất nhanh đã nghe máy, Cố Tử Yên giọng êm ái: “Cô Cao, cô tìm tôi có việc gì à?”
“Cố Tử Yên!” Cao Linh nghiến lợi, ghì ra ba chữ.

Cố Tử Yên ngớ người, sau gượng giữ nét mặt đang cười: “Cô Cao, cô sao thế?”
“Cố Tử Yên, cô còn có mặt mũi hỏi tôi sao thế!”
Cao Linh không quan tâm đến hình tượng mà gào lên: “Đều là tại cô, nếu không phải vì giúp cô giáo huấn Bạch Dương thì tôi đã không bị bắt thóp, bị người khác dùng để đối phó với nhà họ Cao, bây giờ nhà họ Cao xảy ra chuyện, mọi người trong nhà đều trách tôi, Trấn Nam cũng muốn li hôn với tôi, tôi trở thành kẻ mà mọi người muốn đánh chửi, cô vui rồi chứ?”

Mí mắt Cố Tử Yên trùng xuống, che đi vẻ u ám trong mắt, nhưng miệng lại hoảng loạn trả lời: “Tôi đâu có, cô Cao, cô hiểu nhầm rồi, tôi…”
“Cô không cần nói nữa!” Cao Linh cười một cái ngắt lời cô ta: “Cố Tử Yên, cô nhớ cho tôi, chúng ta tuyệt giao, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô đâu, đợi đó mà xem!”
Nói xong, Cao Linh tắt luôn điện thoại.

Cố Tử Yên nhìn màn hình điện thoại, đôi môi nhợt nhạt mím lại.

Thật ra tin nhà họ Cao xảy ra chuyện, buổi sáng cô ta đã đọc qua, cũng sớm chuẩn bị cho việc Cao Linh sẽ trách mình.

Chỉ là cô ta không ngờ được rằng, Cao Linh lại hận cô ta ghê gớm như vậy, còn đe dọa không buông tha cho cô ta.

Cố Tử Yên nắm tay lại, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Nhà họ Cao đã thất thế, nhưng nói thế nào thì cũng vẫn đang nắm quyền, muốn đối phó cô ta hoặc nhà họ Cố, cũng có thể làm được, nên cô bắt buộc phải làm gì đó.

Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên cắn chặt môi dưới, sau đó hung hăng siết chặt cánh tay, nước mắt đột nhiên chảy ra, nhấc túi bước ra khỏi phòng, yêu cầu tài xế đưa đến tập đoàn Phó Thị.

Tất cả mọi người trong tập đoàn Phó Thị đều biết cô ta, cũng không ai ngăn cản cô ta..

 
Chương 173: Chương 173





Cố Tử Yên đi đến tầng cao nhất một cách suôn sẻ, đẩy cửa vào văn phòng của Phó Kình Hiên.
“Kình Hiên…” cô nước mắt lưng tròng bước vào gọi Phó Kình Hiên với giọng nghẹn ngào.
Phó Kình Hiên đang nói chuyện với Trình Minh Viễn về công việc, đang nói vào điểm quan trọng nhất, cô ta đột ngột đi vào khiến cả hai buộc phải dừng lại.
“Ồ, cô Cố đây là làm sao thế?” Trình Minh Viễn xoa xoa cằm, nghịch ngợm nhìn Cố Tử Yên Cố Tử Yên phớt lờ anh ta, nhưng nhìn Phó Kình Hiên với đôi mắt ngấn lệ.
Phó Kình Hiên để tài liệu trong tay xuống đứng lên, cau mày hỏi: “Tử Yên, em có chuyện gì sao?”
Cố Tử Yên mím miệng, chạy đến sà vào lòng anh.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Phó Kình Hiên giơ cả hai cánh tay lên trời trong vài giây, sau đó hạ xuống, vòng tay qua vai và lưng cô ta, vỗ nhẹ.
“Anh đi ra ngoài trước đi.” Anh nói lời này với Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn nhún nhún vai, cố ý nhìn chăm chăm Cố Tử Yên đang trong lòng anh, xoay người đi ra.
Chỉ còn lại Cố Tử Yên và Phó Kình Hiên trong văn phòng.
Cố Tử Yên khi đó mới rút khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu lên nói với vẻ đau khổ: “Kình Hiên, có chuyện xảy ra với nhà Cao tiểu thư.


Cao tiểu thư đã đổ lỗi cho em và nói rằng cô ấy sẽ không để em yên.

Rõ ràng là… em không hề yêu cầu cô ta đi đối phó Bạch tiểu thư.

Tại sao cô ấy lại đổ lỗi cho em, em không hiểu”.
“Đối phó Bạch Dương?” Phó Kình Hiên liếc mắt: “Là chuyện gì vậy?”
Cố Tử Yên hơi tức giận.
Cô ta đã nói nhiều như thế.
Anh lại chỉ nghe được bốn chữ này!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Cố Tử Yên không dám để lộ ra ngoài, khóc nức nở trả lời: “Hôm qua Cao tiểu thư đến bệnh viện gặp em rồi hỏi làm sao mà em phải vào bệnh viện.

Em nói em bị người theo đuổi Bạch tiểu thư bắt cóc.

Sau đó cô Cao nói cô ấy muốn giúp em trả thù và gây rắc rối cho cô Bạch.


Em đã ngăn cô ấy lại, cô ấy không nghe, bây giờ cô Cao đang đến đổ lỗi cho em, nói rằng em đã hại cô ấy và gia đình họ Cao…”
Cô ta như là tủi thân lắm, nói rồi lại bật khóc.
Thấy cô ta khóc như thế, Phó Kình Hiên cảm thấy hơi đau lòng, ngẩng đầu rút khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Kình Hiên, bây giờ cô Cao nói rằng cô ấy sẽ không tha cho em, em phải làm sao đây? Em rất sợ.” Cố Tử Yên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng lạnh lẽo: “Đừng lo lắng, anh sẽ không để cô ta làm tổn thương em đâu.”
“Vâng, em tin anh Kình Hiên.” Cố Tử Yên sụt sịt dựa vào ngực anh, dáng vẻ yếu ớt.
Tuy nhiên, ở nơi anh không nhìn thấy, khóe miệng cô ta khẽ cong lên, trong mắt lóe lên một tia đắc ý.
Có sự bảo vệ của anh ta, Cao Linh không thể làm gì được cô ta rồi.
Bởi vì gia đình họ Phó không phải là một gia đình doanh nhân bình thường.
“Bây giờ không sợ nữa chứ?” Ngón tay cái của Phó Kình Hiên lau những giọt nước mắt cuối cùng trên khóe mắt Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên lắc đầu: “Không sợ, Kình Hiên, anh tốt với em quá.”
“Em là vị hôn thê của anh, đương nhiên anh sẽ đối xử tốt với em, sáu năm trước chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, anh đã nói, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, em đã quên rồi sao?” Phó Kình Hiên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô ta.
Cố Tử Yên cười gật đầu: “Em đương nhiên nhớ, em không ngờ rằng anh cũng chưa quên.”
“Anh sẽ không quên.

Mọi thứ về em đều nằm chắc trong tim anh.” Phó Kình Hiên xoa xoa huyệt thái dương..

 
Chương 174: Chương 174





Trợ lý Trương biết đó là do tai nạn thang máy ngày hôm qua nên gật đầu: “Đã rõ ạ.


Phó Kình Hiên lúc này không lên tiếng, mở cửa phòng họp đi vào.

Trợ lý Trương ở bên ngoài, gọi điện cho người đi mua thuốc bổ.

Ngay sau đó, Bạch Dương nhận được một cuộc gọi từ quầy lễ tân: “Bạch tổng, có người gửi cho cô rất nhiều đồ, có cần chuyển lên không?”
Bạch Dương tiễn những vị chủ tịch ngân hàng kia rồi đi ra khỏi phòng tiếp khách: “Đồ gì thế?”
“Tôi cũng không biết.

” Lễ tân lắc đầu.

Bạch Dương do dự hai giây: “Được, tôi xuống ngay đây.


Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Kết thúc cuộc gọi, Bạch Dương bỏ điện thoại xuống, chống nạng đi về phía thang máy, Đồng Khê đi theo sau cô.

Khi đến quầy lễ tân tầng một của tòa nhà, Bạch Dương hỏi: “Đồ đâu rồi?”
Quầy lễ tân lấy ra một thùng giấy lớn: “Tất cả đều ở đây.


Bạch Dương nhìn chiếc thùng trên bàn được dán kín, không nhìn thấy bên trong là thứ gì, bên ngoài cũng không có thông tin về người gửi hàng.


Thư ký Đồng đưa tay lật ngược chiếc thùng xuống: “Sếp Bạch, khá nặng đó.


“Mở ra xem thử.

” Bạch Dương yêu cầu quầy lễ tân.

Quầy lễ tân lấy ra một con dao, mở thùng ra, ngay lập tức thấy nhiều loại chai lọ được đóng gói tinh xảo.

Thư ký Đồng lấy một lọ ra xem, ngạc nhiên nói: “Sếp Bạch, đây là thực phẩm chức năng nổi tiếng nhất ở nước ngoài, có tác dụng chữa bệnh xương khớp đạt hiệu quả rất cao.

Một lọ là hơn chục nghìn đô la.

Ở đây có rất nhiều lọ.

Người tặng thật là hào phóng.


Có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nhiều thuốc bổ cho Bạch tổng thế này.

Người tặng những thứ này nhất định là người theo đuổi chân thành của Bạch tổng rồi.

Bạch Dương nhăn mày lại khi nghe được lời này: “Đem những thứ này để lại vào thùng rồi dán lại đi.



“Ây?” Đồng Khê sững sờ trong giây lát: “Sếp Bạch, cô không định nhận sao?”
“Không nhận.

” Bạch Dương đáp lại một câu rồi quay người rời đi: “Cho người gửi trả lại những thứ này cho tập đoàn Phó Thị.


“Tập đoàn Phó Thị?” Đồng Khê mở miệng kinh ngạc.

Hóa ra những thứ này là do tổng giám đốc Phó gửi đến, chẳng trách sếp Bạch không nhận.

“Thư ký Đồng, cô nghĩ tại sao tổng giám đốc Phó lại muốn tặng mấy thứ thuốc bổ này cho sếp Bạch? Đây không phải là lần đầu tiên tặng đồ rồi chứ?” Lễ tân buôn chuyện với nhau: “Không lẽ tổng giám đốc Phó và Bạch tổng vẫn còn tình cảm? “
“Làm sao tôi biết được!” Đồng Khê để lại thuốc bổ vào thùng: “Được rồi, đừng buôn linh tinh chuyện của các sếp, cô cho người gửi mấy thứ này qua đó đi.


“Vâng.

” Lễ tân gật đầu.

Đồng Khê đuổi theo Bạch Dương.

Bạch Dương đã trở lại văn phòng và đang gọi cho Phó Kình Hiên: “Rốt cuộc ý anh là gì?”
“Ý gì là gì?” Phó Kình Hiên đang trên đường trở về văn phòng sau khi kết thúc cuộc họp.

Bạch Dương hít vào một hơi, nét mặt không ổn lắm: “Những thực phẩm chức năng đó là kiệt tác của anh đúng không?”
Tối qua anh đã nói sẽ cho người gửi cho cô một ít thuốc bổ.

Cô đã từ chối, không ngờ anh vẫn gửi tới đây.

“Là tôi gửi đó.

” Phó Kình Hiên gật đầu thừa nhận.

.

 
Chương 175: Chương 175





Cố Tử Yên ánh mắt hơi lóe lên, nụ cười hơi mất tự nhiên: “Thực ra, những thứ trước đây đã thành quá khứ rồi.

Nhiều thói quen của em đã thay đổi, anh nên quên đi, Kình Hiên.


“Quên đi?” Phó Kình Hiên cau mày.

Cố Tử Yên vòng tay qua cổ anh: “Đúng vậy, nhớ em của hiện tại không tốt sao?”
Phó Kình Hiên nhìn ánh mắt mong đợi của cô, môi mỏng mấp máy: “Ừ.


“Kình Hiên, anh thật tốt!” Cố Tử Yên kiễng chân lên hôn lên má anh, sau đó ánh mắt rơi xuống môi anh, môi cô ta từ từ tiến sát lại.

Phó Kình Hiên không né tránh, mà còn cúi đầu phối hợp.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Nhưng ngay khi môi của Cố Tử Yên sắp chạm vào môi anh, khuôn mặt của Bạch Dương lại thoáng chạy qua trong tâm trí anh.

Phó Kình Hiên ngay lập tức đẩy Cố Tử Yên ra.


Cố Tử Yên sững sờ, ngây người nhìn anh, hai mắt đỏ bừng: “Kình Hiên, sao anh lại đẩy em ra?”
Phó Kình Hiên cũng biết hành động của mình có chút làm tổn thương cô nên cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, Tử Yên, đây là văn phòng…”
“Có phải là anh chê em không?” Cố Tử Yên cắn chặt môi.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Cố Tử Yên nước mắt lưng tròng: “Anh chê em từng bị người đàn ông khác đụng chạm qua nên mới đẩy em ra?”
“Không phải.


“Vậy thì tại sao anh lại đẩy em ra, anh nói đi!” Cố Tử Yên buồn bã nhìn anh.

Phó Kình Hiên xoa lông mày, không biết nên nói thế nào.

Đúng lúc này, trợ lý Trương mở cửa bước vào: “Tổng giám đốc Phó, các vị giám đốc đều đến đông đủ rồi, bây giờ anh qua đó không ạ?”
Phó Kình Hiên thở phào nhẹ nhõm khi trợ lý Trương đến: “Tôi qua ngay.


“Vâng.

” Trợ lý Trương đóng cửa lại.


Phó Kình Hiên đặt tay lên vai Cố Tử Yên: “Được rồi, Tử Yên, anh đi họp trước, có chuyện gì nói sau.


“Vâng.

” Cố Tử Yên miễn cưỡng gật đầu.

Phó Kình Hiên sau đó yên tâm đi ra ngoài.

Cố Tử Yên nhìn về hướng anh đang rời đi, từ từ nắm chặt tay lại.

Đây là lần thứ ba, anh đã từ chối cô ta lần thứ ba rồi.

Cô ta không biết anh đang từ chối vì điều gì, nhưng tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như thế này, anh cứ nói yêu cô ta nhưng không chạm vào cô ta khiến cô ta cảm thấy rất bất an.

Cô ta phải tìm cơ hội để gạo nấu thành cơm với anh, như thế cô ta mới có thể hoàn toàn giữ được anh bên mình.

Trên đường đến phòng họp, Phó Kình Hiên đột nhiên nói với trợ lý Trương phía sau: “Chút anh đến phòng tài chính nhận một tháng tiền thưởng.


“Dạ?” Trợ lý Trương có chút ngớ ra.

Đang yên đang lành, tại sao đột nhiên cho anh ta tiền thưởng?
Phó Kình Hiên không giải thích nói tiếp: “Ngoài ra, mua một số thực phẩm chức năng tốt cho bong gân rồi gửi cho Bạch Dương.

”.

 
Chương 176: Chương 176


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Bạch Dương cười một cách lạnh lùng: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã nói không cần rồi.

Sao anh vẫn gửi?”
Cô như vậy là đang chất vấn anh sao?
Phó Kình Hiên sắc mặt trầm lại: “Tôi cũng từng nói rằng, cô gặp tai nạn ở chỗ của tôi, tôi có trách nhiệm.


“Trách nhiệm?” Bạch Dương dường như nghe thấy câu chuyện đùa nực cười, cười hai tiếng một cách chế giễu: “Tổng giám đốc Phó, khi tôi là vợ của anh, anh cũng không thực hiện bất kỳ trách nhiệm nào với tôi.

Bây giờ ly hôn rồi, anh ngược lại thích đối xử có trách nhiệm với tôi, không thấy nực cười sao? “
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Trợ lý Trương băn khoăn bối rối: “Tổng giám đốc Phó, cái gì làm sao?”
Phó Kình Hiên mấp máy môi, vừa định mở lời, một bóng hồng yêu kiều từ phòng làm việc của anh bước ra, ôm lấy cánh tay anh một cách thân mật: “Kình Hiên, họp xong rồi à?”

Một chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Phó Kình Hiên: “Tử Yên, sao em vẫn ở đây?”
Cố Tử Yên cong miệng lên, không vui: “Em vẫn còn chưa đi, đang đợi anh đó, anh sao lại có thể hỏi em vì sao lại ở đây.


“Xin lỗi, anh tưởng em đi rồi.

” Phó Kình Hiên có ý xin lỗi rồi vuốt vuốt tóc cô ta.

Cố Tử Yên nhìn thời gian ở điện thoại: “Kình Hiên, buổi tối em đến chỗ anh anh thấy sao? Bác gái vừa gửi tin nhắn cho em, nói rằng đã mua đồ ăn mà em thích.


“Được.

” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.

Cố Tử Yên nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.


Đúng lúc này, một nhân viên bảo vệ ôm một cái thùng từ trong thang máy đi ra: “Tổng giám đốc Phó, đây là, trời…”
Bảo vệ chưa nói xong, Phó Kình Hiên đã lập tức ngắt lời anh ta: “Đồ cũng đã gửi lại rồi, anh để đó đi.


Đây là thực phẩm chức năng mà Bạch Dương gửi trả lại, nếu để Cố Tử Yên biết được, e rằng lại nghĩ nhiều.

Bảo vệ để thùng giấy xuống rồi rời đi.

Cố Tử Yên nhìn chiếc thùng trên mặt đất một cách tò mò: “Kình Hiên, chiếc thùng đó là gì thế?”
“Thực phẩm chức năng.

” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mấp máy, trả lời bốn chữ một cách hờ hững.

Trợ lý Trương chợt hiểu được tại sao vừa rồi anh lại ngắt lời nhân viên bảo vệ.

“Thực phẩm chức năng gì thế?” Cố Tử Yên chậm rãi bước tới mở thùng ra, nhìn thấy thứ bên trong, đôi mắt sáng lên: “Là cái này à, cái này khó mua lắm.

Ba em lần trước đặt trước mà đều không có hàng, Kình Hiên, anh lại có thể một lúc mua được nhiều thế này.

”.

 
Chương 177: Chương 177





Cánh cửa mở ra.

Phó Kình Duy hai mắt đỏ hoe nhìn anh: “Anh.


“Khóc rồi à?” Phó Kình Hiên nhướng mày.

Phó Kình Duy nâng cánh tay lên, thô lỗ lau mắt, lúng túng đáp: “Đâu có ạ.


Phó Kình Hiên cong cong khóe môi, cũng không bóc mẽ cậu ta: “Đi vào nói chuyện xem sao nhỉ?”
“Anh vào đi.

” Phó Kình Duy đồng ý rồi cửa mở ra.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Phó Kình Hiên bước vào.

Phó Kình Duy đóng cửa đi theo anh: “Anh à, không phải anh nói là anh đã giúp em thuyết phục mẹ cho em chơi bóng rổ sao, nhưng mà bây giờ ngày nào mẹ cũng bảo em rời đội bóng, còn không cho em đi tập luyện, ngày kia là giải U17, em mãi vẫn không đi tập luyện, huấn luyện viên đã tức giận lắm rồi.



Vừa rồi huấn luyện viên cũng gọi điện đến nói nếu không đi tập nữa thì sẽ bị loại.

Cậu không dễ dàng gì vào được đội bóng rổ, sao có thể bị loại ra nhanh như vậy.

Phó Kình Hiên cũng hơi bất lực.

“Trước đây mẹ đã hứa với anh là sẽ cho em chơi bóng rổ.

Anh cũng không biết tại sao mẹ lại đổi ý nhanh như vậy.

Không sao đâu, lát nữa anh lại nói chuyện với mẹ xem sao.


“Nói rồi thì có ích gì, nếu bây giờ mẹ đồng ý, sau này lại thay đổi thì sao?” Phó Kình Duy ngồi ở bên giường tức giận.

Phó Kình Hiên bước đến dựa vào bàn học của cậu ta: “Không sao, đến lúc đó anh mời bà nội qua đây một chuyến.


Phó Kình Duy ánh mắt lập tức sáng lên: “Đúng rồi, mời bà nội qua đi, mẹ sợ nhất là bà nội.


Phó Kình Hiên ậm ừ, vừa định nói gì đó, khóe mắt anh chợt thoáng thấy một bức thư trên bàn làm việc.


Phong bì hơi ngả vàng, thoạt nhìn hơi cũ.

Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là chiếc phong bì này khiến anh cảm thấy rất quen thuộc.

Trước đó, khi anh ta và Tử Yên vẫn còn là bạn bè qua thư, họ đã sử dụng loại phong bì này.

“Sao ở đây lại có bức thư anh viết cho Tử Yên?” Phó Kình Hiên cầm lá thư lên và hỏi Phó Kình Duy với vẻ không vui trên mặt.

Phó Kình Duy giật nảy mình cầm lấy bức thư: “Đây không phải là thư anh viết cho Cố Tử Yên.


Thư này cậu ta lấy từ chỗ Bạch Dương.

Làm sao có thể là của Cố Tử Yên.

“Không phải thư anh viết thư cho Tử Yên?” Phó Kình Hiên nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ không tin lắm.

Phó Kình Duy cất bức thư đi: “Vâng.


“Vậy em nói cho anh biết, đây là thư của ai?” Phó Kình Hiên nheo mắt nhìn cậu ta.

Phó Kình Duy chột dạ, lương tâm cắn rứt: “Dù sao nó cũng không phải của anh với chị ấy, còn về phần là của ai, em sẽ không nói cho anh biết, đó là một bí mật.


Ban đầu anh ấy đã lấy bức thư này để nói với anh trai của mình rằng khi Bạch Dương khi còn học trung học, đã sớm yêu đương bằng cách gửi thư rồi.

Nhưng sau khi Bạch Dương giúp cậu ta lấy được hợp đồng của đội bóng rổ, cậu ta lại đổi ý, quyết định không nói ra, còn giúp cô che giấu, vì vậy cậu ta nói rằng sẽ không nói cho anh cả biết chuyện rằng đây là thư của Bạch Dương.

.

 
Chương 178: Chương 178





“Vậy lát nữa anh cho người đem những thứ này tặng cho bác trai.

” Phó Kình Hiên nói.

Cố Tử Yên trở lại bên cạnh anh: “Cảm ơn anh, Kình Hiên.


“Không cần đâu.

” Phó Kình Hiên hé môi.

Như vậy đi, Bạch Dương nói không sai, ly hôn rồi thì đừng có bất kỳ liên lạc gì nữa.

Hơn nữa trực giác mách bảo anh rằng nếu không cắt đứt liên lạc, sau này có thể biến thành tình thế không kiểm soát được.

Kìm nén mạnh mẽ những cảm xúc trong lòng, Phó Kình Hiên kéo tay Cố Tử Yên: “Đi thôi, về nhà anh.


“Vâng.

” Cố Tử Yên mỉm cười rồi gật đầu.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Sau khi Phó Kình Hiên giao cho trợ lý Trương đem những thực phẩm chức năng đó gửi đến nhà họ Cố thì anh đưa Cố Tử Yên rời đi.

Về đến biệt thự nhà họ Phó thì đã là một giờ sau.


Vu Y Cơ sớm đã nghe thấy tiếng xe, từ trong nhà vừa cầm một nắm hạt dưa vừa đi ra đón.

Nhìn thấy Cố Tử Yên xuống xe, vui vẻ bước tới nắm lấy tay cô: “Tử Yên à, cháu đến rồi”.

“Bác gái.

” Cố Tử Yên khẽ đáp một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn tay Vu Y Cơ đang nắm tay mình.

Trên bàn tay đó còn dính lại một miếng vỏ hạt dưa với nước miếng, vừa nhìn đã khiến người ta buồn nôn.

Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên cứng đờ, trong mắt thoáng hiện lên một ánh nhìn ghê tởm, nhưng rất nhanh rút tay lại không để lại dấu vết.

Phó Kình Hiên đỗ xe rồi đi tới, nhìn thấy hai người phụ nữ đang đứng ở đó: “Sao còn chưa vào?”
“Đang đợi anh.

” Cố Tử Yên tiến lên một bước về chỗ anh, cách Vu Y Cơ xa thêm rồi nắm lấy cánh tay anh.

Vu Y Cơ vừa khẽ cười vừa nói: “Kình Hiên, Tử Yên thật sự là rất bện con, con phải đối xử tốt với con bé đấy.


“Con biết rồi mẹ, đi vào thôi.

” Phó Kình Hiên nói xong rồi đưa Cố Tử Yên đi vào phía trong.

Khi ba người bước vào nhà, căn phòng khách rộng lớn bỗng trở nên náo nhiệt.

Cố Tử Yên buông cánh tay của Phó Kình Hiên ra: “Kình Hiên, em đi vào nhà vệ sinh trước đã.


Cô ta phải nhanh chóng rửa sạch đám vi khuẩn kinh tởm trên tay.


Cô ta không thể chịu đựng một giây nào nữa.

“Đi đi.

” Phó Kình Hiên tưởng rằng cô ta thực sự đi vệ sinh, khẽ hất cằm.

Cố Tử Yên ngay lập tức tăng tốc và đi về phía nhà vệ sinh.

Phó Kình Hiên cởi áo khoác ra: “Mẹ, Kình Duy đâu?”
“Đang ở trên lầu.

” Vu Y Cơ tức giận trả lời.

Phó Kình Hiên nhìn bà: “Mẹ sao vậy?”
“Còn không phải bị thằng nhóc đó làm cho tức chết.

Mẹ bảo nó rút khỏi đội bóng rổ để tập trung thi đại học.

Nó không chịu nghe.

Giờ nó giận mẹ rồi nhốt mình trong phòng”, Vu Y Cơ cắn hạt dưa nói.

Phó Kình Hiên dụi dụi lông mày: “Con đi xem nó xem.


“Xem gì chứ, không phải nó thích ở một mình sao? Cứ để nó ở một mình đi.

” Mặc dù Vu Y Cơ tức tối nói thế, nhưng cũng không ngăn Phó Kình Hiên đi lên lầu.

Xét cho cùng, Phó Kình Duy là con ruột của bà ta.

Bà ta là mẹ, làm sao có thể thực sự nhẫn tâm thế!
Phó Kình Hiên cũng biết điều này, vì vậy nói xong anh ta đi thẳng lên lầu.

“Kình Duy, mở cửa.

” Phó Kình Hiên đứng ở bên ngoài phòng Phó Kình Duy, gõ cửa.

 
Chương 179: Chương 179





Nhìn Phó Kình Duy muốn che giấu, Phó Kình Hiên muốn nói thêm điều gì đó.

Phó Kình Duy nhét lá thư vào trong túi quần, sau đó tiến lên đẩy Phó Kình Hiên ra cửa: “Được rồi, anh trai, ra ngoài giúp em nói mẹ đi.


Phó Kình Hiên mím cặp môi mỏng đi xuống lầu.

“Hừ…” Phó Kình Duy đóng cửa lại, lấy bức thư ra: “Nguy hiểm quá, suýt là bị lộ rồi, hay là trả thư lại cho chị ta thôi nhỉ?”
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số của Bạch Dương.

Bạch Dương vừa mới duyệt xong một đống tài liệu, lúc này mệt mỏi nằm trên bàn làm việc.

Lục Khởi đứng sang một bên cười nhạo cô: “Mới thế này mà đã không chịu được rồi, nếu Thiên Thành phát triển khôi phục như cũ, có phải em sẽ mệt đến mức nằm giường không?”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
“Có thể.

” Bạch Dương cười, và trả lời có phần tùy ý.

Đột nhiên, điện thoại bên cạnh vang lên.

Trước khi Bạch Dương nhìn, Lục Khởi đã ngửa cổ liếc: “Là em trai chồng cũ của em.


“Phó Kình Duy?” Bạch Dương lập tức ngẩng đầu.


Lục Khởi khịt mũi: “Tại sao cậu ta lại gọi cho em?”
“Làm sao tôi biết được.

” Bạch Dương cầm điện thoại lên, cúp máy.

Lục Khởi nhìn cô: “Không trả lời sao?”
“Không việc gì phải nghe máy.

” Bạch Dương lạnh lùng đáp, rồi định đặt điện thoại xuống.

Đúng lúc này, một thông báo hiện lên trên màn hình: “Ở đây tôi có thư của chị.


Thư?
Bạch Dương nhíu mày, gọi lại điện thoại: “Thư gì?”
Phó Kình Duy vẻ mặt đắc ý: “Chị không phải không trả lời điện thoại của tôi sao?”
Nghe thấy giọng điệu tự mãn của cậu ta, Bạch Dương nhếch môi: “Nếu không nói, tôi lại cúp máy đây.


“Chờ, đợi một chút.

” Phó Kình Duy vội vàng ngăn cô lại: “Tôi nói, tôi nói còn không được hay sao? Lần trước tôi ở nhà chị, tôi thấy trong phòng chị có rất nhiều thư do Tiểu Trọng viết, lấy đi một bức.


“Cậu lục lọi phòng tôi?” Vẻ mặt Bạch Dương chìm xuống, hơi tức giận: “Phó Kình Duy, đây là gia giáo nhà họ Phó của cậu sao, tùy tiện lục lọi phòng người khác?

Phó Kình Duy cũng biết hành vi của mình là sai, cúi đầu yếu ớt đáp: “Tôi biết tôi sai, cho nên không phải tôi đang gọi điện đến thừa nhận với chị là tôi sai rồi đây sao?”
“Hì.

” Bạch Dương lại chế nhạo.

Phó Kình Duy sờ sờ chóp mũi, “Lần sau tôi sẽ trả lại bức thư đó cho chị.


“Không, vứt đi, dù sao tôi cũng không cần nữa.

” Bạch Dương nói xong cúp điện thoại.

Lục Khởi nhìn cô để điện thoại xuống, dò hỏi: “Cậu ta vì sao lại tìm em?”
“Thằng nhóc đó đã lấy trộm một bức thư mà Tiểu Trọng đã viết cho em trước đây.

” Bạch Dương sờ sờ sống mũi nói.


Lục Khởi bắt đầu hào hứng: “Anh nhớ là em và Tiểu Trọng đã lâu không liên lạc rồi đúng không?”
Bạch Dương gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hồi tưởng: “Cũng sáu bảy năm rồi.


Nếu không nhờ Phó Kình Duy đột ngột nhắc đến, cô đã gần như quên mất người bạn qua thư này của mình.

“Sao không liên lạc nữa? Không phải trước đây em với Tiểu Trọng đó quan hệ tốt lắm sao? Mỗi tuần hai ba bức thư.

” Lục Khởi chua xót nói.

Anh ta và cô là bạn thanh mai trúc mã, có mối quan hệ tốt nhất.

Nhưng kể từ khi cô và Tiểu Trọng trở thành bạn tâm giao, anh thường bị cô quên mất.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top