Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 120: Chương 120


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Không nghĩ tới trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vợ Tổng giám đốc trước đây thay đổi lớn như vậy, cả người giống như là rửa sạch duyên hoa vậy, trở nên chói mắt hơn trước, mà cô Cố trước đây anh ta vẫn nghĩ là hiền lành tốt đẹp, lại trở nên âm hiểm cay độc.

Đúng là làm người ta thổn thức!
Bạch Dương cảm nhận được cái nhìn của thư ký Trương, nhưng cũng không thèm để ý, yên lặng xem hết hai văn kiện.

Sau khi xem xong, cô khép lại để qua một bên: “Thư ký Trương.”
“A?” Thư ký Trương sững sốt một chút, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, đẩy kính một cái: “Xin lỗi cô Bạch, cô vừa gọi tôi?”
Bạch Dương cười gật đầu: “Hai văn kiện tôi đã xem xong, cám ơn anh đi chuyến này, cũng thay tôi cảm ơn sếp Phó nhé.”

“Được, tôi sẽ nói lại, vậy tôi đi trước.” Thư ký Trương đứng lên tạm biệt “Thư ký Đồng, đưa thư ký Trương ra ngoài đi.” Bạch Dương nhìn về phía thư ký Đồng bên cạnh.

[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Bạch Dương đứng ở máy in trước, đang photo văn kiện chuyển nhượng và giấy tờ đất vừa rồi, thời giờ rồi trả lời một câu: “Biết rồi, cô đem văn kiện đã xử lý xong bàn giao đi, chờ chiều Lục Khởi tới, thông báo với tôi một tiếng.”
“Vâng.” Thư ký Đồng đi tới, ôm một xấp văn kiện trên bàn đi.

Bạch Dương photo xong thì về chỗ ngồi, phân loại rồi đóng bìa các bản sao, bản chính chuẩn bị mang đi cất trong két sắt.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới điều gì, trong mắt xẹt qua một tia sáng, cầm điện thoại lên chụp bức ảnh bản chính giấy tờ đất, đăng lên mạng, cũng viết: Cám ơn sếp Phó đã cung cấp khu đất đắc địa!

Sau đó, cô ấy tag Phó Kình Hiên và tập đoàn Tam Thịnh một cái, tin chắc sau khi Cố Việt Bân thấy được, nhất định sẽ tức đến giậm chân.

Nuôi con không biết dạy, chuyện Cố Tử Yên làm, Cố Việt Bân là cha cũng nên chịu trách nhiệm mới được.

Suy nghĩ, Bạch Dương khẽ mỉm cười, làm việc tốt thì che giấu.

Ngay lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên.

Bạch Dương cúi đầu nhìn một cái, Lương Triết gọi tới, không do dự, lập tức để lên tai nghe: “Tiểu Triết.”
“Chị.” Trong điện thoại, giọng Lương Triết trầm thấp từ tính truyền vào màng nhĩ của cô, hết sức dễ nghe..

 
Chương 121: Chương 121





Bạch Dương nghe trong tai có hơi ngứa một chút, không nhịn được rụt cổ một cái: “Công việc bận rộn sao lại có thời gian gọi tôi thế.”
“Không bận, vừa mới chụp tạp chí xong, bây giờ là thời gian nghỉ, cho nên không có gì làm cả.

Không ngờ thấy bài chị đăng, chị, chị làm vậy ý là gì, Phó Kình Hiên cho chị một mảnh đất?” Lương Triết hỏi.

“Đúng vậy.” Bạch Dương dựa lưng vào ghế.

Lương Triết khẽ cau mày: “Sao anh ta phải cho chị đất, chị chẳng lẽ chị và anh ta...”
“Nghĩ gì vậy.” Bạch Dương nghe giọng cậu ta cũng biết cậu ta hiểu lầm, dở khóc dở cười giải thích: “Đây là anh ta vì Cố Tử Yên nên bồi thường cho tôi.”
“Bồi thường cho chị?” Lương Triết đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lẽo mấy phần: “Chị, có phải Cố Tử Yên làm gì đó với chị hay không?”
Bạch Dương xoa xoa mi tâm, thở dài một cái: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ cô ta to gan như vậy.”
Cô kể đơn giản lại chuyện ở khu nghỉ dưỡng.


Lương Triết nghe xong, tay cầm điện thoại chợt siết chặt, trong mắt thêm mấy phần sát khí: “Chị, vậy chị bây giờ như thế nào?”
Biểu cảm của cậu ta mặc dù lạnh như băng, nhưng giọng nói chuyện nhưng tràn đầy sự quan tâm và khẩn trương.

Vì vậy, Bạch Dương cũng không có nhận ra cậu ta có gì lạ, ấm lòng trả lời: “Không sao, chỉ là chấn động não nhẹ, qua vài ngày là ổn.”
“Vậy thì tốt.” Lương Triết khóe miệng thấp xuống: “Được rồi chị, bên này em bắt đầu làm việc, không nói nữa.”
“Được, cậu làm việc cho tốt, gặp lại sau.” Bạch Dương gật đầu một cái.

“Gặp lại sau!” Lương Triết buông điện thoại xuống, mặt không cảm xúc gửi một tin nhắn đi: Tôi có chuyện cần cậu làm...!
Đầu kia rất nhanh đã trả lời: Nhận!
Lương Triết nhìn nụ cười xinh đẹp của Bạch Dương trên màn hình điện thoại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt một cái, vẻ dịu dàng trên mặt không còn như trước, ngược lại loáng thoáng vẻ thù địch.

Cậu ta đã từng đắm mình trong bóng tối, rất vất vả mới xuất hiện ánh sáng trong đời.

Ai dám làm tổn thương ánh sáng của cậu ta, thì cậu ta phải để cho người đó trả giá thật đắt!

Tập đoàn Tam Thịnh.

Cố Việt Bân đang trong phòng họp phải thích việc phát triển khu biệt thự Đệ Nhất với các cổ đông cao cấp, thư ký đột nhiên đẩy cửa phòng họp đi vào: “Sếp Cố, xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?” Thấy vẻ mặt thư ký cứng đờ, Cố Việt Bân chỉ đành phải tạm ngừng cuộc họp, hỏi.

Thư ký không thể nói ra chuyện này trước mặt mọi người, tiến tới lẩm bẩm bên tai Cố Việt Bân một câu.

Cố Việt Bân sắc mặt thay đổi lớn: “Thật không?”
“Thật!” Phụ tá gật đầu mạnh.

Cố Việt Bân tức giận nét mặt già nua đỏ bừng, đập một cái vào bàn họp: “Người phụ nữ kia lại lớn gan làm bậy như vậy!”
Cướp đi mảnh mất ở trung tâm thành phố ông ta chuẩn bị dùng để mở rộng khu biệt thự đệ nhất còn không nói, còn dám đăng lên mạng.

Cái này tỏ rõ là cố ý khiêu khích, làm nhục ông ta!
“Sếp Cố, xảy ra chuyện gì?” Có cổ đông cao cấp thấ Cố Việt Bân mặt đầy tức giận, mở miệng tò mò hỏi.

Cố Việt Bân hít thở sâu, miễn cưỡng đè xuống căm giận ngút trời trong lòng, vững nét mặt già nua trả lời: “Không có gì, cuộc họp tạm thời gác lại, tan họp!”.

 
Chương 122: Chương 122





Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi phòng họp.

Trên đường, Cố Việt Bân bấm điện thoại gọi Phó Kình Hiên, mở miệng ra đã chất vấn: “Kình Hiên, mảnh đất ở trung tâm thành phố, có phải cậu cho vợ cũ cậu không?”
Phó Kình Hiên lúc này đang ở câu lạc bộ, do lời mời của Trình Minh Viễn.

Trong phòng bao có chút ồn ào, anh nghe không rõ lắm, đứng dậy đi về phía ban công, lúc này mới trả lời: “Tử Yên nói cho bác ạ?”
Cố Việt Bân nghe lời này một cái, mắt lão trợn tròn: “Cậu nói gì, Tử Yên cũng biết?”
“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.

.

Ngôn Tình Hài

“Hai đứa xảy ra chuyện gì?” Cố Việt Bân càng nghe càng hồ đồ, trên mặt viết đầy vẻ không vui: “Sao hai đứa phải giao miếng đất cho con ả Bạch Dương, cô ta còn đăng giấy bán đất đăng lên mạng, trên mặt là khoe khoang, trên thực tế là vả vào mặt tôi, anh chị có biết hay không?”
Hải Thành lớn như vậy, ai mà không biết ông ta nhìn trúng mảnh đất đó từ lâu rồi.

Bạch Dương làm như vậy, những người trong giới có khi còn đang cười nhạo ông ta!
Phó Kình Hiên híp mắt một cái.

Bạch Dương lại đăng giấy tờ mua bán đất lên mạng?
“Kình Hiên, cậu vẫn nghe đấy chứ?” Cố Việt Bân gia tăng âm lượng hỏi một câu.

Phó Kình Hiên thu hồi suy nghĩ, môi mỏng khẽ động đậy: “Cháu đây, xin lỗi bác trai, cháu cũng không biết Bạch Dương sẽ làm như vậy.”
Cố Việt Bân bất mãn hừ một tiếng: “Nói đi, sao cậu lại giao mảnh đất cho cô ta, chẳng lẽ cậu với vợ cũ lại nhớ mãi không quên? Phó Kình Hiên tôi nói cho cậu biết, đừng có tơ tưởng, cậu và Tử Yên mới là một đôi, hai đứa cuối năm phải đính hôn!”
Không biết tại sao, nghe được ông ta nhắc nhở mình và Cố Tử Yên phải cưới, Phó Kình Hiên cảm thấy trong lòng có chút mâu thuẫn.


Nhưng anh không có truy cứu nguyên nhân, chỉ nghĩ mình gần đây quá mệt mỏi, véo sống mũi một cái, trầm giọng nói: “Cháu biết, cháu cùng với Bạch Dương cũng không có tơ tưởng gì, cháu cho cô ta mảnh đất kia, cũng là vì Tử Yên, bác trai, lần này suýt chút nữa Tử Yên gây họa lớn rồi.”
“Hả?” Cố Việt Bân thần sắc nghiêm túc: “Kình Hiên, cậu nói tôi nghe, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Tử Yên đổ sữa tắm của cô ấy trước cửa phòng tắm của Bạch Dương, suýt chút nữa làm Bạch Dương mất mạng, Bạch Dương bắt được đằng chuôi, muốn để cô ấy ngồi tù, là cháu dùng mảnh đất và thương cảng coi như trao đổi, mới bình thường hóa chuyện này.” Phó Kình Hiên nói lại đơn giản.

Cố Việt Bân miệng run rẩy, hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Bác biết rồi, Kình Hiên, xin lỗi cháu, làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì, cháu hy vọng bác nói chuyện với Tử Yên một chút, sau này không nên làm những chuyện như vậy nữa.

Cháu có thể che chở cho cô ấy một lần nhưng không thể che chở cả đời, bác hiểu không?”
Phó Kình Hiên sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, sâu thẳm trong con ngươi lại hiện lên ưu tư khiến người ta khó hiểu.

Cố Việt Bân nghe được cảnh cáo trong giọng nói của anh, tim giật thót, biết anh có chút bất mãn với Tử Yên rồi.

Tử Yên trong tim anh luôn là người hiền lành, đột nhiên làm ra loại chuyện này, đúng là để cho người ta khiếp sợ và thất vọng, nếu không anh cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Cái này chứng minh rõ nếu như Tử Yên sau này còn làm những chuyện tương tự, thì phải từ hôn với Tử Yên, cuối cùng không có người đàn ông nào muốn kết hôn với một người phụ nữ bày mưu tính kế, sợ ngày nào đó đang ngủ bị vợ đâm chết..

 
Chương 123: Chương 123





“Được, Kình Hiên cháu yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ Tử Yên thật tốt.” Cố Việt Bân vội vàng đáp ứng.

Sau đó, ông ta để điện thoại xuống, sắc mặt u ám, giao cho thư ký: “Chuẩn bị xe, về nhà!”
Nửa giờ sau, Cố Việt Bân trở lại nhà họ Cố.

Quản gia chào đón, Cố Việt Bân đưa áo khoác tới: “Bà và cô nhà ở nhà chứ?”
“Bà và cô nhà ở trong phòng ạ.” Quản gia vắt áo lên tay, trả lời.

Cố Việt Bân ừ một tiếng, đi lên lầu.

Trong phòng trên tầng, bà Cố và Cố Tử Yên ngồi ở cuối giường, đang cùng nhau xem album ảnh.

Cố Tử Yên chỉ mình trong hình: “Mẹ, mẹ còn nhớ tấm hình này không?”
Bà Cố dịu dàng xoa mái tóc dài của cô ta: “Dĩ nhiên nhớ, đây là ảnh chụp năm con sáu tuổi, mẹ còn nhớ năm ấy con chơi trốn tìm, mẹ tìm thế nào cũng không thấy, dọa mẹ sợ muốn chết, còn tưởng không tìm được con.


Kết quả là con đi trốn xong ngủ quên trên gác mái.”
“Con biết, sau khi con tỉnh lại đi xuống tầng, phát hiện mẹ cũng khóc, còn báo cảnh sát cơ.” Cố Tử Yên nhớ lại nói.

Nụ cười trên mặt bà Cố nhạt đi, đáy mắt lại là vẻ thù hận.

Không tìm được con, bà có thể không khóc, có thể không báo cảnh sát sao? Bởi vì lúc ấy bà tưởng rằng con gái bị bắt cóc mất.

Nhưng cũng may cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió.

Cố Tử Yên lật tới trang kế tiếp, đột nhiên, một bức ảnh ố vàng từ album rơi ra.

Cô ta khom người nhặt lên, trong hình là một đứa bé sơ sinh, ước chừng khoảng mấy tháng, đang nhếch môi cười, mười phần dễ thương, khiến người ta mới nhìn đã thích.

Cũng không biết tại sao, Cố Tử Yên một chút cũng không thích, ngược lại lại sinh ra chút mâu thuẫn với người trong hình, thậm chí là ghét.

Nhưng cô ta không thể hiện ra, đem hình đưa cho bà Cố, cười hỏi: “Mẹ, đây là chị sao?”

Bà Cố vuốt ve con gái lớn trong hình, ánh mắt ươn ướt gật đầu: “Đúng, con bé là chị gái đáng yêu của con.”
Cố Tử Yên nhìn vẻ nhớ nhung của bà Cố với đứa bé sơ sinh, trong lòng không nhịn được cũng có chút đố kỵ.

Cô ta lấy hình về, lại kẹp vào trong album ảnh.

Sau đó khoác tay bà cố, tựa đầu lên vai bà Cố, nũng nịu nói: “Được rồi mẹ, mỗi lần vừa nhắc tới chị mẹ lại thấy buồn, cho nên chúng ta không đề cập tới chị nữa, con tin là chị cũng không muốn nhìn thấy mẹ không vui.”
Một người chết, lại còn dám cướp sự chú ý của mẹ với cô ta.

Không có cửa!
“Được, không đề cập tới không đề cập tới.” Bà Cố không biết mục đích của Cố Tử Yên, còn tưởng rằng con gái nhỏ là quan tâm mình thật, cưng chiều cười nói.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Việt Bân sầm mặt lại đi tới.

Cố Tử Yên phát hiện ông ta trước, buông tay bà Cố vẫy vẫy tay với ông ta: “Ba.”
Nhưng mà Cố Việt Bân chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, nhưng không để ý tới cô ta.

Cố Tử Yên biểu tình cứng lại một chút, sau đó tủi thân cắn môi: “Ba, con làm gì sai sao?”
“Đúng vậy chồng.” Bà Cố bất mãn nhìn chồng mình: “Anh đối xử với con bé lạnh nhạt vậy làm gì, con bé đâu làm gì chọc tới anh.”
“Ai nói nó không chọc tới anh, em hỏi nó xem rốt cuộc đã làm gì!” Cố Việt Bân chỉ Cố Tử Yên..

 
Chương 124: Chương 124





Bà Cố lập tức nhìn về phía Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên mặt cũng đầy nghi ngờ.

Cố Việt Bân thấy cô ta cũng không rõ, cũng không vòng vo, khuôn mặt già nua lạnh đi, nói: “Chuyện cô ở khu nghĩ dưỡng tính kế hại Bạch Dương, tôi biết cả rồi.”
Cố Tử Yên ánh mắt chột dạ lóe lên: “Ba, sao ba biết?”
“Sao tôi lại biết?” Cố Việt Bân hừ một tiếng: “Người ta đăng ảnh mua miếng đất kia lên mạng vả vào mặt tôi, tôi còn có thể không biết sao? Cô nói một chút, tính kế thì tính lại còn để người ta nắm được đằng chuôi, dùng mảnh đất đó để bồi thường, thật là...”
Câu nói kế tiếp, ông ta tức giận không nói ra được.

Cố Tử Yên tự biết đuối lý cúi đầu xuống.

Bà Cố đau lòng ôm lấy cô, oán trách chồng mình: “Được rồi được rồi, không phải chỉ là một mảnh đất thôi sao? Anh mắng con làm gì?”
Không phải chỉ là một mảnh đất?

Cố Việt Bân bị những lời này của vợ chọc tức run lẩy bẩy: “Em có biết mảnh đất đó với chúng ta quan trọng thế nào không, chúng ta vốn đã đổ tiền đầu tư, chờ Kình Hiên giao giấy bán đất là chúng ta có thể khởi công.

Kết quả bây giờ đất không có, tất cả hạng mục đều phải dừng lại, tổn thất trong chuyện này chúng ta không bồi thường nổi đâu!”
Mấy năm này, tập đoàn Tam Thịnh đã dần dần đi xuống sườn núi, cho nên ông ta vừa muốn phát triển thành khu biệt thự Đệ Nhất, vừa khôi phục thời kỳ đỉnh cao của tập đoàn Tam Thịnh.

Nhưng bây giờ, tất cả đều uổng phí.

Cố Tử Yên không hiểu chuyện trên thương trường, cho nên cũng không cảm thấy vấn đề lớn lắm, đứng lên không hoảng hốt không vội vàng nói: “Kình Hiên nói, mảnh đất ở Thành Bắc sẽ cho ba.”
Cố Việt Bân thiếu chút nữa ngất đi: “Mảnh đất ở Thành Bắc thì làm được gì, hoang vu thế, tôi xây biệt thự ở đó thì ai mua, đến lúc đó bán không được, vậy vẫn lỗ!”
Nghiêm trọng vậy sao?
Cố Tử Yên rốt cuộc có chút luống cuống: “Ba...”
“Đừng gọi tôi là ba.” Cố Việt Bân tức giận bắt đầu miệng không lựa lời: “Mấy lần chống lại người khác, đều bị người ta nắm được đằng chuôi đòi lấy phần tốt, lần này cô lại đem tập đoàn Tam Thịnh đem bến thương cảng của nhà họ Cố đẩy đi, ngu đến thế này quả thực không phải con tôi...”
“Chồng!” Bà Cố mặt biến sắc, vội vàng cắt đứt lời ông.


Cố Việt Bân mới phát hiện mình suýt nữa nói sai, kịp thời ngậm miệng lại, một lát sau mới mở miệng nói tiếp: “Tóm lại khoảng thời gian này, con cứ lôi kéo Kình Hiên thật tốt là được, Bạch Dương nơi ba sẽ ra tay đối phó.

Con không được làm gì cả, tránh để cô ta lại nắm được đuôi, có nghe thấy không?”
Cố Tử Yên rủ xuống mí mắt: “Nghe ạ.”
Cố Việt Bân không nói gì nữa, hất tay rời đi.

Sau khi ông đi, Cố Tử Yên kéo tay bà Cố: “Mẹ, câu ba vừa nói là sao, không phải con ruột?”
Trong lòng cô ta có một âm thanh nói cho cô ta, những lời này nhất định phải biết rõ.

Nếu không kết quả nhất định là cô ta không thể nào tiếp nhận.

Ánh mắt bà Cố lóe lên một cái, rất nhanh lại thay đổi vẻ mặt, cười cười sửa lại tóc Cố Tử Yên: “Không có gì, ba con nói bậy bạ, đừng để ý.

Được rồi, con nghỉ ngơi trước, buổi tối không phải còn phải đi ăn cơm với Kình Hiên sao? Mẹ đi mắng ba con.”
Nói xong, bà cũng đi..

 
Chương 125: Chương 125





Cố Tử Yên nhìn cửa, ánh mắt u ám không rõ.

Nếu mẹ không nói cho cô ta, vậy cô ta tự mình đi thăm dò, cô ta luôn có thể tra ra.

Còn có Bạch Dương, lần trước không giết chết, để cho Bạch Dương thoát một kiếp, lần sau không may được vậy đâu!
...!
Tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương và Lục Khởi mới vừa ra khỏi phòng họp, Đồng Khê đã ngăn ở bên cạnh hai người.

Cô ấy đầu tiên là nhìn lén Lục Khởi một cái, che kín tình cảm trong mắt, mới nghiêm nghị báo cáo với Bạch Dương: “Sếp Bạch, tập đoàn Tam Thịnh mới vừa gọi tới, nói sếp Cố của họ muốn gặp cô.”
“Cố Việt Bân muốn gặp tôi?” Bạch Dương nhướng mày.

“Đúng vậy, bây giờ ông ta đang trên đường tới.”
Lục Khởi cười lạnh một cái: “Bé cưng, ông ta thế này là không cho em cơ hội để từ chối, đúng rồi, ông ta có nói muốn gặp bé yêu để làm gì không?”
“Dạ không có.” Đồng Khê lắc đầu một cái trả lời, giọng nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Bạch Dương một ít.


Nhưng hai người đều không nghe ra.

Bạch Dương gật đầu một cái: “Đã như vậy, thì gặp một chút đi.

Thư ký Đồng, cô đi pha trà đi.”
“Vâng.” Đồng Khê gật đầu.

Bạch Dương và Lục Khởi đi tới phòng làm việc Trên đường, Lục Khởi sờ cằm suy đoán: “Cố Việt Bân đến tìm em, không phải là vì chuyện mảnh đất kia chứ?”
“Hẳn là thế rồi, ngoài chuyện này em nghĩ không có lý do thứ hai.” Bạch Dương đẩy cửa phòng làm việc ra.

Lục Khởi bước ở phía sau một bước, đóng cửa lại: “Anh thấy, tám mươi phần trăm ông ta muốn lấy lại mảnh đất đó.”
Bạch Dương cười một chút, vừa kịp trả lời, thư ký Đồng đẩy cửa, đưa đầu vào dò hỏi: “Sếp Bạch, sếp Lục và sếp Cố tới.”
“Đến nhanh đấy.” Lục Khởi lười nhác xoay ghế.


Bạch Dương đóng tài liệu trong tay lại, để qua một bên: “Mời ông ta vào đi.”
“Vâng.” Đồng Khê đáp một tiếng.

Cố Việt Bân nhanh chóng đi vào, nhìn Bạch Dương bằng đôi mắt sắc bén.

Bạch Dương đã quen với việc tranh đấu trong công việc nên cũng không căng thẳng, cười nhạt làm tư thế mời: “Tổng giám đốc Cố, mời ngồi.”
“Cô cũng bình tĩnh đấy!” Cố Việt Bân nói một câu như khen ngợi, kéo ghế đối diện cô ngồi xuống.

Còn Lục Khởi thì ngồi bên cạnh Bạch Dương.

Bạch Dương nhẹ nhàng đẩy trà Đồng Khê bưng đến tới trước mặt Cố Việt Bân: “Cảm ơn lời khen của tổng giám đốc Cố, mời Cố tổng dùng trà.”
Cố Việt Bân rũ mắt nhìn trà trước mặt, cũng không có ý bưng lên uống.

Bạch Dương cũng không quan tâm, đan chéo bàn tay để trên bàn: “Không biết tổng giám đốc Cố đến Thiên Thịnh là có mục đích gì?”
“Nếu cô đã hỏi thế thì tôi cũng nói thẳng, tôi muốn lấy mảnh đất ở trung tâm thành phố về.” Cố Việt Bân nhìn chằm chằm cô.

Bạch Dương đưa mắt thoáng nhìn Lục Khởi, sau đó lại dời mắt đi, cười một tiếng: “Lấy về? Việc này e rằng không được, dù sao mảnh đất kia đã sang tên rồi, đã hoàn toàn thuộc về tôi, cũng không thuộc về tổng giám đốc Cố, sao Cố tổng có thể nói lấy về được.”.

 
Chương 126: Chương 126


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Cố Việt Bân cũng nhận ra lời nói của mình hơi không ổn, lập tức sửa lời: “Cô Bạch hiểu sai ý tôi rồi, ý tôi là muốn mua về, chứ không phải là muốn lấy.”
Nói đến đây, ông ta cũng hơi tức giận.

Rõ ràng ông ta vốn dĩ có thể lấy được mảnh đất này miễn phí, nhưng vì chuyện Tử Yên làm ra, miễn phí lại trở thành mất tiền, thật sự khiến người ta muốn hộc máu.

“Thì ra là thế, vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi.” Bạch Dương nhẹ nhàng vén tóc rơi xuống má trái ra sau tai: “Vậy tổng giám đốc Cố định mua về với giá bao nhiêu?”
“Tôi cũng xin nói thẳng, ba nghìn tỷ.” Cố Việt Bân nhìn cô, giơ ba ngón tay lên.


Lục Khởi nhìn sang, cuối cùng cũng không nhịn được cất lời: “Tổng giám đốc Cố, ông muốn mua đất ở trung tâm thành phố về với giá ba trăm tỷ, ông đang đùa à? Hay là tập đoàn Tam Thịnh của các ông phá sản rồi nên không có tiền trả nổi?”
Nghe thấy lời châm chọc của anh ta, Cố Việt Bân sa sầm mặt: “Tổng giám đốc Lục, nói linh tinh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”
Lục Khởi cũng không sợ những điều này, bĩu môi: “Thế nào? Tôi nói sai à? Nếu không sao ông chỉ trả ba nghìn tỷ, ông đang xem thường ai vậy?”
“Tổng giám đốc Cố, điểm này tôi cũng đồng tình với anh Khởi, ba nghìn tỷ là quá thấp!” Bạch Dương bưng trà trước mặt mình lên, uống một ngụm nhỏ, vẫn giữ nụ cười nói.

Cố Việt Bân cũng biết mình ra giá thấp thật, im lặng mấy giây rồi nói: “Vậy các cô muốn bao nhiêu?”
“Một giá thôi, sáu mươi nghìn tỷ!” Bạch Dương đặt tách trà xuống, đưa ra một con số.

Đừng nói là Cố Việt Bân, kể cả Lục Khởi cũng ngạc nhiên đến mức ngây người.


[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

“Vậy tôi muốn xem thử nhà xưởng của cô có thể thuận lợi xây dựng nổi không!” Cố Việt Bân hừ lạnh một tiếng.

Bạch Dương nheo mắt lại: “Tổng giám đốc Cố, ông là đang uy hiếp chúng tôi sao?”
Cố Việt Bân không trả lời, xoay người rời đi.

Lục Khởi nhìn cánh cửa bị ông ta đóng sập lại: “Bảo bối, đừng nói là em đang đùa ông ta nhé?”
“Không có.” Bạch Dương tiếp tục bình tĩnh uống trà: “Những gì em nói là thật, chỉ cần ông ta trả cho em số tiền đó, em sẽ bán đất cho ông ta, ông ta không mua nổi muốn nghĩ như vậy thì em cũng hết cách.”
Lục Khởi đi một vòng quanh cô, tặc lưỡi nói: “Bây giờ có chưa bao lâu mà bảo bối đã trở thành một con hồ ly trên thương trường rồi, sáu nghìn tỷ, đừng nói là Cố Việt Bân không mua nổi, dù Phó Kình Hiên muốn lấy ra nhiều vốn lưu động như thế cũng không được ấy chứ.”
“Cho nên em đành giữ lại thôi.” Bạch Dương cười một tiếng..

 
Chương 127: Chương 127





Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.

Bạch Dương đặt tách trà xuống, cầm lên nhìn thông báo cuộc gọi, đôi mày thanh tú cau lại: “A lô, chào anh.”
“Xin lỗi Bạch tổng, đội công trình của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, có lẽ không thể xây dựng xưởng giúp cô, cô tìm chỗ khác đi.”
Người ở đầu bên kia vừa nói xong đã cúp máy, hoàn toàn không cho Bạch Dương cơ hội nói chuyện.

“Sao thế bảo bối?” Thấy sắc mặt cô không tốt, Lục Khởi quan tâm hỏi.

Môi Bạch Dương giật giật, còn chưa kịp nói thì điện thoại lại reo lên, lần này là công ty máy móc gọi tới.

“A lô, cho hỏi là cô Bạch đúng không?”
“Là tôi.” Bạch Dương siết chặt điện thoại, nhỏ giọng trả lời hai chữ, trong lòng đã đoán được lời nói tiếp theo của đối phương.

“Là thế này cô Bạch, gần đây bên xưởng máy móc chúng tôi nhận một đơn hàng lớn ở nước ngoài, có lẽ không thể lắp đặt máy móc giúp cô, thật ngại quá, xin cô thứ lỗi.”
Nói xong, người này cũng cúp máy, tựa như Bạch Dương là tai họa, cúp máy chậm một chút sẽ bị dính phải vậy.


“Bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy sắc mặt của cô ngày càng khó coi, Lục Khởi cũng sốt ruột.

Bạch Dương chậm rãi để điện thoại xuống, khuôn mặt lạnh tựa như băng: “Vì không để chúng ta xây nhà xưởng, Cố Việt Bân đã tạo áp lực với đội công trình và công ty máy móc chúng ta tìm được rồi.”
“Cái gì?” Lục Khởi tức giận đánh một quyền lên bàn: “Ông già đó quá vô sỉ, làm ra thủ đoạn bỉ ổi thế này, không được, anh liên lạc với bên khác xem sao.”
“E rằng vô dụng thôi, Cố Việt Bân muốn ngăn cản chúng ta, chắc chắn sẽ thông báo với những bên khác.” Bạch Dương phất tay.

Lục Khởi im lặng một lát rồi nói: “Cho dù thế nào cũng nên thử một lần.”
Nói xong, anh ta đi sang một bên bắt đầu gọi điện thoại.

Bạch Dương mệt mỏi xoa mi tâm, sau đó mở Facebook, đăng tâm trạng lúc này của mình lên.

Khi cô vừa đăng xong, định buông điện thoại xuống, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên điện thoại.

Z-H: Sao vậy?
Là anh ta!

Tim Bạch Dương chợt đập nhanh, cũng không biết mình bị làm sao, nhìn thấy người gửi tin nhắn Z-H này sẽ có một tâm trạng rất khó diễn tả.

Nhưng Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, hít sâu gõ phím trả lời: Sao cái gì?
Z-H: Bài viết của cô.

Lúc này Bạch Dương mới hiểu ra là đối phương nhìn thấy bài viết của cô, cho nên mới gửi tin nhắn đến.

Bạch Dương thầm thấy ấm áp, mỉm cười trả lời: Anh đang quan tâm tôi sao?
Thấy câu nói này, Phó Kình Hiên mím môi.

Anh cũng không biết vì sao khi nhìn thấy bài viết kia của cô lại đi hỏi cô, mà đợi lúc anh lấy lại tinh thần thì tin nhắn đã gửi đi rồi.

Mà thu hồi thì cũng chỉ vô dụng mà thôi, đối phương vẫn sẽ nhìn thấy, sẽ hỏi anh gửi cái gì, cho nên không bằng để thế luôn.

Z-H: Cô nói sao thì là vậy đi Bạch Dương: Vậy tôi sẽ xem là thế đấy.

Z-H: Ừ.

Bạch Dương trả lời: Anh thật sự muốn biết khi nãy tôi làm sao à?.

 
Chương 128: Chương 128





Trong mắt Phó Kình Hiên có tia sáng lóe lên: Cũng không phải, cô có thể lựa chọn không nói.

Bạch Dương: Nói, sao lại không nói chứ.

Cô cười khẽ, cũng không biết vì sao, cô lại xem đối phương như một người lắng nghe, mở tin nhắn âm thanh kể lại chuyện Cố Việt Bân làm khó mình khi nãy.

Nghe xong, Phó Kình Hiên nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy hơi chán ghét với cách làm của Cố Việt Bân.

Chỉ vì không mua được đất đã sử dụng thủ đoạn này chèn ép người khác, bỉ ổi quá.

Điện thoại đột nhiên lại rung lên.

Phó Kình Hiên rũ mắt, cúi đầu nhìn màn hình, là Bạch Dương lại gửi tin nhắn tới: Anh nói xem, bây giờ tôi nên làm gì đây?
Cuối tin nhắn còn có một icon thở dài, rất đáng yêu.

Nhìn icon này, trong đầu Phó Kình Hiên vô thức đổi mặt của icon thành mặt của Bạch Dương.


Có lẽ dáng vẻ của cô lúc này là như thế.

.

Truyện hay luôn có tại { ТгumTruуe n.M E }
Nhưng Phó Kình Hiên nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ một vài điều không nên nghĩ, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Vẻ mặt Bạch Dương lúc này thế nào có liên quan gì đến anh!
Anh nghĩ những chuyện này làm gì?
Z-H: Tôi không biết.

Thấy câu trả lời, Bạch Dương thầm thấy mất mát.

Lần trước, nhờ người này nghĩ cách giúp cô mới có thể thuận lợi thu mua Giai Ngẫu, lần này cô cũng không biết mình nghĩ gì, lại xem đối phương như một người có thể nhờ vả, muốn thử hỏi anh còn có cách nào không.


Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra suy nghĩ này của mình không đúng.

“Bạch Dương, mày đúng là càng sống càng thụt lùi đi!”
Bạch Dương vỗ lên mặt mình, sau đó cầm điện thoại lên gõ chữ: Xin lỗi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, đừng để ý, tôi và bạn tôi sẽ tự nghĩ cách.

Bạn?
Phó Kình Hiên híp mắt trả lời: Bạn trai à?
Bạch Dương nhìn ra ngoài ban công: Đúng thế.

Anh là bạn của Trình Minh Viễn, biết cô có bạn trai cũng không lạ.

Nhưng bọn họ không biết, Lục Khởi chỉ là bạn trai giả mà thôi.

Thấy Bạch Dương thừa nhận, Phó Kình Hiên thầm thấy khó chịu, anh kéo cà vạt gõ chữ: Muốn xây dựng xưởng thành công cũng không khó!
“Ấy?” Bạch Dương ngạc nhiên đứng dậy.

Người này bị gì vậy, không phải khi nãy nói không có cách à?
Sao bây giờ lại… Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, lập tức gửi tin nhắn âm thanh hỏi: “Có giải pháp gì sao?”
Nghe thấy sự nôn nóng và lệ thuộc trong giọng nói của cô, chân mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên hơi giãn ra, trong lòng cũng bớt bực bội hơn.

Z-H: Gần đây bộ phận liên quan có kế hoạch xây dựng viện bảo tàng văn hóa, triển lãm văn vật kho báu nổi tiếng toàn thế giới, chọn địa điểm xây dựng là ở Hải Thành, nhưng vẫn không tìm thấy chỗ thích hợp, cô muốn xây dựng nhà xưởng cũng không cần một mảnh đất to như thế, có thể chia một nửa cho bộ phận liên quan..

 
Chương 129: Chương 129





Nghe anh nói thế, Bạch Dương lập tức hiểu ra, cô cười lên: “Đúng nhỉ, mình có thể chia một nửa đất, miễn mấy năm tiền thuê đất cho bộ phận liên quan, sau đó có thể mượn việc này xin một đội công trình của bộ phận liên quan để xây dựng xưởng, không phải thế là được rồi à!”
Việc này đồng nghĩa là xưởng của cô do Nhà nước xây dựng giúp, dù Cố Việt Bân muốn gây chuyện cũng phải xem Nhà nước có đồng ý không.

Đồng thời, cô còn có thể nhờ bộ phận liên quan giới thiệu một xưởng máy móc, một công đôi việc luôn.

Bạch Dương càng cười tươi hơn, vì vui vẻ nên giọng nói cũng hoạt bát hơn: “Cảm ơn anh nhé, anh lại giúp tôi lần nữa rồi.”
Z-H: Không có gì.

Bạch Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đúng rồi, nói chuyện với anh nhiều lần như vậy vẫn không biết anh tên gì, nên báo đáp anh như thế nào đây.”
Nhưng sau khi gửi đi, đối phương lại không trả lời.

Bạch Dương đoán có lẽ đối phương sẽ không trả lời, thở dài một tiếng, thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Lúc này, Lục Khởi nói chuyện điện thoại xong đi vào từ ngoài ban công, vẻ mặt tức giận: “Bảo bối, thật sự là em nói đúng rồi, con hồ ly Cố Việt Bân kia đã nói chuyện với tất cả đội công trình và xưởng máy móc, bảo bọn họ không làm ăn với chúng ta, anh có nói thế nào cũng vô dụng, thật khiến anh tức chết!”

Bạch Dương thấy anh ta gọi điện thoại đến khàn cả giọng, đứng dậy tự mình rót một ly nước mật ong cho anh: “Đừng giận, đã có giải pháp rồi.”
“Giải pháp gì?” Lục Khởi bưng ly nước lên, không uống ngay mà hỏi.

Bạch Dương nói cách đó ra.

Lục Khởi vỗ đùi: “Cách này hay đó, bảo bối, sao em nghĩ ra được vậy?”
Bạch Dương lắc đầu: “Không phải em nghĩ, là một người bạn.”
“Bạn?” Lục Khởi nghi ngờ nhìn cô: “Lại là người nghĩ kế thu mua Giai Ngẫu giúp em lần trước à?”
“Là anh ta.” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi để ly nước xuống: “Bảo bối, em thành thật nói anh nghe, rốt cuộc tên đó là ai, em và anh ta có quan hệ thế nào, sao anh ta lại giúp em hết lần này đến lần khác vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của bạn tốt, Bạch Dương rũ mắt, không biết nên trả lời thế nào.

Dù sao chuyện đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, cô cũng không thể nói thành lời.


“Được rồi được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì, anh mau uống đi, uống đi chúng ta đi đến bộ phận liên quan một chuyến.” Bạch Dương nói sang chuyện khác.

Lục Khởi nhìn ra cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng cô, tiếp lời cô: “Biết rồi, đừng có giục.”
Hai người đùa giỡn một lúc, sau đó mới rời khỏi Thiên Thịnh.

Bên kia, trong phòng VIP của một câu lạc bộ.

Trình Minh Viễn hát xong, nhìn thấy Phó Kình Hiên ngồi một mình trong góc tối, bèn bưng hai ly rượu vang đỏ tới.

“Làm gì vậy, từ khi nãy đến giờ, cậu không gọi điện thoại thì là xem điện thoại, tôi hẹn cậu ra ngoài để thư giãn, không phải để cậu bận rộn làm việc.” Nói xong, Trình Minh Viễn đưa một ly rượu qua.

Phó Kình Hiên nhận lấy, nhấp một ngụm: “Không phải bận rộn làm việc.”
“Vậy cậu đang làm gì?” Trình Minh Viễn ngồi xuống, thò đầu nhìn vào điện thoại của anh, ngạc nhiên há hốc miệng: “Đây không phải vợ cũ của cậu à? Cậu đang tán gẫu với vợ cũ hả?”
Trình Minh Viễn nhìn anh với vẻ khó tin.

Sắc mặt Phó Kình Hiên không chút thay đổi, hờ hững trả lời: “Cô ấy không biết là tôi.”.

 
Chương 130: Chương 130





“Cho nên cậu cố ý giấu diếm thân phận mà tiếp cận cô ấy, liên lạc với cô ấy sao?” Ánh mắt Trình Minh Viễn nhìn anh càng kỳ lạ hơn.

Phó Kình Hiên nghiêng đầu, lạnh lùng liếc anh ta: “Không phải!”
“Vậy hai người là…”
“Được rồi.” Phó Kình Hiên xoa huyệt Thái Dương, không nhịn được ngắt lời anh ta: “Tôi nhớ cậu có một người chú họ ở bộ phận liên quan đúng không.”
“Đúng, cậu muốn làm gì?”
“Có lẽ Bạch Dương sẽ đến bộ phận liên quan xin một đội chi viện công trình, cậu bảo chú họ của cậu giúp cô ấy đi.” Phó Kình Hiên uống một ngụm rượu rồi nói.

Vẻ mặt Trình Minh Viễn trở nên kỳ lạ, anh ta nói: “Không phải chứ, hợp tác với Du Đồ lần trước anh giúp cô ấy, lần này anh lại giúp, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy, đừng nói với tôi rằng cậu làm vậy là vì không thể cắt đứt với vợ cũ nhé.”
Phó Kình Hiên nhướng mày, lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi làm vậy chỉ vì Tử Yên hại cô ta bị thương, tôi đền bù cho cô ta thay Tử Yên mà thôi.”
“Thật là thế sao?” Trình Minh Viễn dò xét.

Phó Kình Hiên không vui mím môi: “Nếu không cậu cho rằng là gì?”
“Tôi cho rằng cậu có ý với cô ta.” Trình Minh Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm.


Khi nãy anh ta nghe thấy Cố Việt Bân gọi điện thoại tới, cũng biết Cố Tử Yên hại Bạch Dương bị thương như thế nào, còn biết Phó Kình Hiên đã bồi thường cho Bạch Dương rất nhiều vì Cố Tử Yên.

Cho nên nếu đã bồi thường, Phó Kình Hiên cũng không cần đền bù gì thêm cho Bạch Dương nữa, nhưng Phó Kình Hiên lại làm như vậy hết lần này đến lần khác Điều này chứng tỏ Bạch Dương có vị trí đặc biệt trong lòng Phó Kình Hiên, lại thêm một Cố Tử Yên, xem ra sau này có kịch hay để xem rồi.

Nghĩ vậy, Trình Minh Viễn cười hứng thú, để ly rượu xuống: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho chú họ.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, cầm áo khoác trên ghế sofa đứng lên: “Tôi đi trước đây.”
“Còn sớm mà.” Trình Minh Viễn nhìn bóng lưng của anh.

Phó Kình Hiên vẫn không dừng bước: “Tôi đến nhà họ Cố đón Tử Yên ra ngoài ăn cơm.”
Nghe vậy, Trình Minh Viễn không giữ lại nữa, để điện thoại vào bên tai: “A lô, chú họ…”
Bạch Dương không ngờ việc nói chuyện với bộ phận liên quan lại thuận lợi như vậy, chưa tới một tiếng đã ký hợp đồng xong.

Bộ phận liên quan vì cảm ơn mấy năm sử dụng đất miễn phí của Bạch Dương mà cam kết chắc chắn sẽ xây xong nhà xưởng giúp cô, hơn nữa còn sẽ sắp xếp chuyện máy móc.


Rời khỏi bộ phận liên quan thì trời đã tối.

Bụng Bạch Dương cũng kêu ùng ục.

Lục Khởi nghe thấy, đặt tay lên vai cô: “Bảo bối, chúng ta đi ăn bít tết nhé?”
“Được.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

.

ngôn tình hài
“Đi thôi.” Lục Khởi ôm vai cô, bước nhanh tới trước xe.

Nửa tiếng sau, hai người đi tới nhà hàng đồ tây nổi tiếng nhất Hải Thành.

Vừa đi vào, Bạch Dương đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Cô Bạch, anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nụ cười trên mặt Bạch Dương lập tức nhạt đi không ít..

 
Chương 131: Chương 131





Lục Khởi đưa mắt nhìn sao: “Sao lại là các người vậy?”
Người tới chính là Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.

Cố Tử Yên cười dịu dàng: “Anh Lục không muốn nhìn thấy chúng tôi sao?”
“Biết là được rồi, cần gì phải hỏi ra chứ.” Lục Khởi nhún vai.

Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên không thay đổi, cũng không tức giận.

Phó Kình Hiên không lên tiếng, đưa mắt nhìn băng vải trên đầu Bạch Dương, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Bạch Dương cảm nhận được, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cong môi cười: “Tổng giám đốc Phó, anh nhìn tôi như thế, không sợ vợ chưa cưới của anh ghen à?”
Nghe vậy, cuối cùng Cố Tử Yên cũng hơi không giữ được nụ cười trên mặt.

Cô ta biết Bạch Dương cố ý chia rẽ mình và Kình Hiên, nhưng cô ta không thể phủ nhận Bạch Dương không nói dối, khi nãy Kình Hiên thật sự đã nhìn chằm chằm Bạch Dương.


Trong mắt Cố Tử Yên thoáng hiện vẻ ghen ghét, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gượng cười.

“Cô Bạch nói vậy sao được, sao tôi có thể ghen chứ, cô đứng trước mặt tôi và Kình Hiên, Kình Hiên nhìn cô cũng rất bình thường, hơn nữa bình thường Kình Hiên ở tập đoàn cũng gặp không ít nữ nhân viên, nếu ai tôi cũng ghen thì chắc sẽ ghen đến chết mất, Kình Hiên, anh thấy đúng không?”
Cô ta khoác lên tay Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên cảm nhận được tay cô ta đang dùng sức thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không rụt tay về.

“Cô Cố đúng là bao dung.” Bạch Dương vờ như không thấy khuôn mặt gượng cười của Cố Tử Yên.

Lục Khởi ngáp một cái: “Được rồi bảo bối, nói nhiều với bọn họ thế làm gì, không phải đói rồi sao? Chúng ta vẫn nên đến phòng bao trước đi.”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi ôm eo cô, đi theo nhân viên phục vụ.


Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng thân mật của hai người, ánh mắt u ám, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong lòng chợt có cảm giác muốn tách bọn họ ra.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được, rũ mắt xuống giấu đi cảm xúc trong mắt, nói với Cố Tử Yên: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.” Cố Tử Yên mỉm cười đồng ý.

Trên đường đến phòng bao, Lục Khởi không nhịn được mắng: “Bảo bối, em xem trong lòng Cố Tử Yên kia rõ ràng ghen ghét em, nhưng lại vờ như không có, còn gượng cười như thế, em nghĩ cô ta có mệt không?”
“Anh ăn cơm với ngủ có thấy mệt không?” Bạch Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lục Khởi liên tục lắc đầu.

Bạch Dương cười: “Không là được rồi, có vài người giả vờ cũng như chúng ta ăn cơm và ngủ vậy, là thứ cần thiết để sinh tồn, cho nên sao có thể mệt được.”
“Cũng đúng.” Lục Khởi bĩu môi, sau đó anh ta như nghĩ tới điều gì, cười giễu cợt: “Bảo bối, em nói xem nếu chúng ta tháo mặt nạ của Cố Tử Yên xuống, có phải cô ta sẽ…”
“Được rồi.” Bạch Dương thúc vào người anh ta: “Bây giờ cô ta không trêu vào chúng ta, chúng ta cũng đừng làm chuyện dư thừa.”
Đương nhiên, nếu Cố Tử Yên trêu vào bọn họ thì mọi chuyện lại khác.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng VIP.

Hai người gọi món bít tết nổi tiếng nhất của quán, lúc ăn được một nửa, Bạch Dương lau miệng đứng dậy: “Em đi vệ sinh.”.

 
Chương 132: Chương 132


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Muốn anh đi với em không?” Lục Khởi nhướng mày trêu đùa.

Bạch Dương cười khẽ với anh ta: “Anh thấy sao?”
Nhìn ra sự sắc bén trong nụ cười của cô, Lục Khởi run rẩy, cười hì hì: “Thôi vậy, em đi sớm về sớm.”
Bạch Dương đáp ừ một tiếng, cầm túi xách lên đi ra ngoài.

Sau khi đi vệ sinh, cô sửa sang quần áo đi tới trước bồn rửa mặt bắt đầu dặm phấn.

Một phòng vệ sinh sau lưng cô đột nhiên mở ra, Cố Tử Yên bước ra từ bên trong.

Thấy Bạch Dương, đầu tiên cô ta hơi sửng sốt, sau đó cười tiến lên, đứng trước bồn rửa mặt bên cạnh Bạch Dương, cũng lấy phấn phủ trong túi xách ra, vỗ lên mặt.


“Cô Bạch, thật trùng hợp.” Cố Tử Yên vừa dặm phấn vừa chào hỏi.

Bạch Dương đang lau son, hờ hững trả lời một câu: “Đúng là trùng hợp thật, ở nhà vệ sinh cũng có thể gặp.”
Cố Tử Yên đóng nắp hộp phấn phủ, ngẩng đầu nhìn băng vải trên đầu cô: “Vết thương của cô Bạch đã đỡ hơn chưa?”
Bạch Dương mím môi, không thèm nhìn Cố Tử Yên lấy một cái: “Nhờ phúc của cô cả mà.”
“Có phải cô Bạch vẫn còn đang trách tôi không?” Mắt Cố Tử Yên đột nhiên đỏ lên.

[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

đương nhiên phải lạnh nhạt rồi, cho nên tôi không hiểu sao rõ ràng cô Cố biết tôi không thích cô mà ngược lại còn cứ sáp đến gần tìm tôi làm gì?”
Bạch Dương vừa nói câu này, Cố Tử Yên nghe thấy rõ ràng trước cửa nhà vệ sinh có người bật cười, điều này khiến cô ta không thể chấp nhận được, mặt cũng đỏ lên vì tức.


Bạch Dương dời mắt đi: “Cho nên sau này cô Cố gặp tôi thì vẫn nên cách xa tôi một chút, tránh khiến mình bị mất mặt, chẳng lẽ cô không phát hiện ra rằng cô nói không lại tôi, cũng không đấu thắng tôi được sao?”
Nói xong, cô cầm lấy túi xách đi qua người Cố Tử Yên rời khỏi nhà vệ sinh.

Cố Tử Yên mím môi, nhìn theo hướng Bạch Dương rời đi với ánh mắt hung ác, thầm cười nhạt.

Phải, bây giờ đúng là cô ta vẫn luôn thua.

Nhưng sau này thì chưa chắc.

Nghĩ vậy, Cố Tử Yên cầm túi xách lên, cũng đi ra ngoài.

Trên hành lang trở về phòng VIP, một nhân viên phục vụ bình thường vừa khéo đi tới từ đối diện, lúc đi tới trước mặt cô ta, nhân viên đột nhiên nhanh chóng lấy một cái khăn ra, che kín miệng cô ta.

Cố Tử Yên kêu lên một tiếng, hoảng sợ trợn to mắt, kết quả chưa kịp giãy giụa đã ngất xỉu..

 
Chương 133: Chương 133





Ăn bữa tối xong, Bạch Dương và Lục Khởi định tính tiền đi về.

Lúc hai người vừa rời khỏi chỗ ngồi thì có người gõ cửa phòng VIP.

Lục Khởi đi tới mở cửa, nhìn thấy Phó Kình Hiên.

Lúc này sắc mặt Phó Kình Hiên rất căng thẳng, chân mày cũng nhíu chặt, ánh mắt lộ ra sự nôn nóng khó phát hiện.

Bạch Dương nhìn thấy, thầm nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
“Anh đến đây làm gì?” Lục Khởi chặn Phó Kình Hiên lại, không khách sáo hỏi.

Phó Kình Hiên không để ý đến anh ta, nhìn về phía Bạch Dương: “Tử Yên có ở đây không?”
Bạch Dương nhướng mày: “Anh tìm cô Cố sao lại tới chỗ chúng tôi, không phải cô ta đi cùng anh sao?”
“Đúng thế.” Lục Khởi khoanh tay phụ họa.


Phó Kình Hiên rũ mắt: “Cô ấy không có ở chỗ tôi.”
“Không có ở chỗ anh?” Lục Khởi sửng sốt, sau đó cười trên nỗi đau của người khác: “Sao, mất tích rồi à?”
Phó Kình Hiên không trả lời.

Lục Khởi không cười nữa, ngạc nhiên hỏi: “Mất tích thật à?”
Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên: “Cô Cố biến mất, anh đến chỗ chúng tôi tìm, tổng giám đốc Phó là nghĩ chúng tôi giấu cô Cố đi mất à?”
“Tử Yên đi vệ sinh xong thì không về nữa, ở chỗ này chỉ có các người có mâu thuẫn với cô ấy.” Phó Kình Hiên nhìn vào mắt cô.

Lục Khởi giận quá hóa cười: “Chúng tôi có mâu thuẫn với cô ta thì phải giấu cô ta đi à, cách nói này ở đâu ra vậy, ai không biết cô ta xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ chúng tôi đầu tiên, đầu óc chúng tôi có vấn đề mới đi làm như thế.”
Phó Kình Hiên mím môi im lặng.

Thật ra anh cũng biết Tử Yên không có khả năng ở chỗ này lắm.

Cho nên anh đến cũng chỉ để thử vận may thôi.


“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương kéo vạt áo vest của Lục Khởi, kéo anh ta qua một bên, sau đó tiến lên đứng đối diện với Phó Kình Hiên: “Tôi thừa nhận lúc trước ở nhà vệ sinh tôi từng gặp cô Cố, nhưng tôi rời đi trước cô ta, cho nên tôi cũng không biết sau đó cô ta đã đi đâu, anh có thể xem camera gần nhà vệ sinh.”
“Tôi xem rồi, trong camera không có tung tích của Tử Yên.” Phó Kình Hiên siết chặt tay nói.

Lúc Tử Yên mãi không quay lại phòng bao, anh bèn gọi điện thoại cho Tử Yên nhưng không gọi được, sau đó lại bảo giám đốc nhà hàng phái người tìm, nhưng cũng không tìm thấy Tử Yên.

Kỳ lạ nhất là tất cả camera trong nhà hàng đều hoạt động bình thường, nhưng lại không quay được Tử Yên, điều này rõ ràng không đúng lắm.

Lục Khởi bĩu môi: “Camera không quay được cô ta, vậy chứng tỏ là cô ta tự tránh được, sau đó trốn đi rồi, nói không chừng là cô ta cố ý, muốn cho anh lo lắng, thăm dò địa vị của mình trong lòng anh, chuyện thế này, loại chuyên gây chuyện Cố Tử Yên kia không phải là không làm được.”
Phó Kình Hiên lập tức đen mặt lại, trên người phát ra hơi lạnh.

Bạch Dương nhìn Lục Khởi, ra hiệu anh ta im miệng.

Nói người trong lòng của người ta là loại chuyên gây chuyện ngay trước mặt người ta, không phải là đang tự tìm đường chết sao?
“Xin lỗi tổng giám đốc Phó, anh Khởi nói bừa thôi, anh đừng để ý.” Bạch Dương xin lỗi cho qua chuyện, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không còn sớm nữa, tôi và anh Khởi phải đi.

Tổng giám đốc Phó, anh từ từ tìm cô Cố, chúc anh sớm tìm thấy, tạm biệt!”.

||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Nói xong, cô cười với Phó Kình Hiên một cái, chủ động khoác tay Lục Khởi rời đi..

 
Chương 134: Chương 134





Nhìn bóng lưng cười nói đùa giỡn của hai người, ánh mắt Phó Kình Hiên tối tăm, trong lòng vô cùng bực bội.

Sáu năm nay, cô vẫn luôn như kiểu không có anh là không sống nổi, kết quả vừa ly hôn, bên cạnh lập tức có thêm mấy tên đàn ông, còn cười tươi với mấy người đàn ông này như vậy, một người phụ nữ lẳng lơ như thế, sao có thể so với Tử Yên.

Nghĩ tới lúc bà nội nói không thích Tử Yên, còn bảo anh ta đừng hối hận vì ly hôn với Bạch Dương, anh ta cảm thấy buồn cười.

Hối hận?
Sao có thể?
Phó Kình Hiên không nghĩ đến Bạch Dương nữa, lấy điện thoại ra gọi đi: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Vẫn chưa, tôi dẫn người tìm một vòng gần nhà hàng rồi, không tìm thấy cô Cố, tổng giám đốc Phó, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Trợ lý Trương đứng trước cửa nhà hàng, gãi đầu đề nghị.

Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại, khàn giọng nói: “Vô dụng thôi, bây giờ không chắc việc Tử Yên mất tích có phải là việc ngoài ý muốn hay không, cho nên cảnh sát sẽ không thụ lý, phải đợi bốn mươi tám giờ sau mới được.”
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Trợ lý Trương nhìn một vòng xung quanh, lạnh run người.


Phó Kình Hiên im lặng một lát rồi nói: “Anh tiếp tục hỏi những người xung quanh xem có từng gặp Tử Yên không.”
“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu đồng ý.

Phó Kình Hiên cất điện thoại rời khỏi nhà hàng, lái xe đến nhà họ Cố.

Chẳng mấy chốc đã tới nhà họ Cố.

Phó Kình Hiên đi vào theo quản gia, hai vợ chồng Cố Việt Bân cũng đúng lúc đi xuống từ trên lầu, thấy chỉ có một mình anh đi vào thì nghi ngờ hỏi: “Kình Hiên, Tử Yên đâu?”
Bà Cố nhìn ra sau lưng anh: “Vẫn chưa vào à?”
“Bác gái, không thấy Tử Yên đâu nữa!” Phó Kình Hiên nhìn bà Cố, nói với giọng điệu nặng nề.

Bà Cố sửng sốt: “Cháu nói gì, không thấy Tử Yên đâu nữa?”

Phó Kình Hiên gật đầu.

Cố Việt Bân sa sầm mặt, lớn tiếng chất vấn: “Kình Hiên, không phải Tử Yên đi cùng cháu à, sao con bé lại mất tích được?”
“Lúc ăn cơm, cô ấy đi vệ sinh một chuyến, sau đó không trở về, cháu phái người đi tìm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cháu nghi ngờ có lẽ Tử Yên đã xảy ra chuyện rồi.” Phó Kình Hiên trả lời, trong mắt mang theo nỗi áy náy.

Bà Cố trợn trắng mắt, ngất xỉu.

“Bà xã!” Cố Việt Bân hô to một tiếng, vội vàng đỡ lấy vợ mình.

Phó Kình Hiên cũng tiến lên giúp đỡ.

Hai người đỡ bà Cố đến sofa.

Cố Việt Bân không ngừng ấn huyệt nhân trung cho bà Cố.

Cuối cùng, bà Cố ho khan hai tiếng tỉnh lại, đấm ngực khóc lóc: “Tử Yên của tôi, ông xã, Tử Yên của chúng ta mất tích rồi…”
“Tôi biết.” Cố Việt Bân ôm vợ vào lòng, đau lòng vỗ lưng cho bà ta: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm Tử Yên về!”.

 
Chương 135: Chương 135





Vừa dứt lời, có tiếng điện thoại reo lên.

Phó Kình Hiên lấy điện thoại ra, nhìn thông báo cuộc gọi, nghe máy kề vào bên tai: “A lô.”
“Tổng giám đốc Phó, tìm thấy manh mối của cô Cố rồi.” Trong điện thoại vang lên giọng nói kích động của trợ lý Trương: “Tôi vừa hỏi được từ một người đi đường, cô Cố bị một người đàn ông che mắt đưa lên một chiếc xe bánh mì.”
“Xe bánh mì?” Phó Kình Hiên nguy hiểm nheo mắt: “Lập tức xem camera trên các đoạn đường xung quanh, tìm ra lộ trình của xe bánh mì kia.”
“Đã rõ.” Trợ lý Trương gật đầu.

Nói chuyện điện thoại xong, hai vợ chồng Cố Việt Bân nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên: “Sao rồi, có phải có tin tức của Tử Yên không.”
“Tử Yên bị người ta bắt cóc rồi.” Phó Kình Hiên để điện thoại xuống, trả lời một câu chứa đầy sát khí.

Nghe vậy, bà Cố càng khóc to hơn, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt của Cố Việt Bân cũng rất khó coi, ông ta nghiến răng nói: “Rốt cuộc là ai dám bắt cóc con gái tôi!”

“Trước mắt vẫn không biết, đợi bắt được người đã rồi nói sau…”
Cố Việt Bân hung ác ngắt lời Phó Kình Hiên: “Đợi bắt được người thì giao cho bác xử lý, bác muốn kẻ đó sống không bằng chết!”
Ông ta muốn kẻ đó biết con gái của Cố Việt Bân này không phải dễ bắt cóc như vậy.

Nếu đã bắt thì phải chuẩn bị mà giác ngộ!
Phó Kình Hiên không có ý kiến gì: “Bác trai, chúng ta báo cảnh sát trước đã, nếu đã chắc chắn việc Tử Yên mất tích là có do người khác gây ra, bên phía cảnh sát sẽ có thể lập tức lập án, dù sao nhân viên của chúng ta cũng sức lực có hạn, có cảnh sát giúp đỡ, có lẽ có thể tìm thấy Tử Yên nhanh hơn.”
Cố Việt Bân cảm thấy có lý, vừa muốn gật đầu đồng ý.

Nhưng bà Cố lại vội ngăn cản, giọng nói cũng trở nên chói tai: “Không được, không thể báo cảnh sát, tuyệt đối không thể báo cảnh sát, tôi không muốn mất đi Tử Yên nữa, tôi không muốn!”
Nói xong, bà ta như bị cái gì kích thích, thân thể không ngừng run rẩy, trên mặt là vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ phu nhân nhà giàu lúc bình thường.

Thấy bà Cố như vậy, Phó Kình Hiên hơi sửng sốt: “Bác trai, bác gái là…”
Cố Việt Bân ôm chặt lấy bà Cố, dỗ bà ta như dỗ con nít: “Được được, chúng ta không báo cảnh sát, không báo cảnh sát.”
Nghe thấy vậy, bà Cố không còn run rẩy dữ dội nữa, nhưng nét lo sợ trên mặt vẫn không mất đi.


Cố Việt Bân sờ tóc bà Cố, thở dài: “Bác gái của cháu phát bệnh rồi.”
“Phát bệnh?”
“Đúng thế.” Cố Việt Bân gật đầu: “Chắc là Tử Yên đã nói với cháu là con bé có một người chị nhỉ?”
Phó Kình Hiên nói dạ một tiếng.

Ánh mắt Cố Việt Bân lóe lên nỗi oán hận mãnh liệt, sắc mặt vặn vẹo: “Chị con bé tên Mạn Tình, là đứa con gái đầu của bác và bác gái cháu.

Lúc nhỏ con bé bị người ta bắt cóc, sau đó vì hai bác báo công an nên đã chọc giận tên bắt cóc đó, thế nên tên đó đã dìm chết con bé.

Kể từ đó, trạng thái tinh thần của bác gái cháu bắt đầu trở nên hốt hoảng, mãi đến khi…”
Ánh mắt Cố Việt Bân chớp lên: “Đến khi Tử Yên ra đời, bác gái cháu được an ủi nên khỏe lại.

Nào ngờ lần này Tử Yên cũng bị bắt cóc nên đã khiến cho căn bệnh chưa từng tái phát suốt hơn hai mươi năm qua lại tái phát!”
Phó Kình Hiên nâng cằm lên, đã hiểu mọi chuyện.

Lần này bà Cố lo rằng báo công an sẽ chọc giận đối phương, sợ người ta giết luôn Tử Yên..

 
Chương 136: Chương 136





“Nếu thế thì cháu liên hệ với một công ty bảo vệ, mời một đội nhân viên đi cứu Tử Yên.


Phó Kình Hiên nói rồi định gọi điện thoại, kết quả điện thoại bỗng đổ chuông, nhưng lần này là của Cố Việt Bân.

Cố Việt Bân buông bà Cố ra rồi lấy điện thoại của mình ra, người gọi đến là một số lạ, thậm chí còn chẳng hiện là số của tỉnh thành nào.

Cố Việt Bân do dự mấy giây rồi vẫn bắt máy: “Tôi là Cố Việt Bân.


“Nghe nói mấy người tìm tôi?” Trong điện thoại vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của người đàn ông nhưng lại để lộ ra vẻ lạnh lẽo cực điểm.

Cố Việt Bân nhíu mày: “Cậu là ai?”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
“Quên tôi nhanh thế sao? Lần trước gặp mặt tôi nói rồi mà, tôi muốn tặng các ông một món quà thứ hai.



Người đàn ông cười, tiếng cười khà khà khiến người nghe nổi da gà.

Cố Việt Bân lập tức nhớ ra, mặt biến sắc, nghiến răng nói hai chữ: “Là cậu!”
Gã hồ ly lần trước khiến cho ông ta vẫn phải ghi nhớ!
Phó Kình Hiên thắc mắc nhìn Cố Việt Bân: “Bác trai sao vậy?”
Ông ta không trả lời, bàn tay cầm điện thoại đang run nhẹ.

Trong điện thoại, gã hồ ly cười rất thoải mái: “Là tôi, nghe nói các ông tìm tôi nên tôi chủ động xuất hiện, cảm động không?”
“Ai nói chúng tôi đang tìm cậu?” Cố Việt Bân tức đến mức đỏ mặt tía tai.

Đầu ông ta có vấn đề mới tìm kẻ hung ác này.

“Các ông tìm người bắt Cố Tử Yên đi mà, chẳng phải là tìm tôi sao?” Gã hồ ly xấu xa nói.

Cố Việt Bân đứng phắt dậy: “Là cậu bắt Tử Yên đi?”
Phó Kình Hiên nheo mắt, mắt nhìn chằm chằm điện thoại trong tay ông ta.

Bà Cố là người kích động nhất nên đã giật điện thoại: “Cậu là ai, sao cậu lại bắt con gái tôi? Xin cậu hãy thả con gái tôi, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu hết.



“Tôi muốn gì cũng cho sao, thật không đấy?” Gã hồ ly nói với giọng cân nhắc.

Bà Cố liên tục gật đầu: “Đúng thế, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
“Tôi không lấy tiền, chỉ cần ông bà đưa tập đoàn Tam Thịnh cho tôi thì tôi lập tức thả con gái ông bà ra ngay, sao nào?” Gã hồ ly âm trầm cười.

Sắc mặt bà Cố trở nên cứng đờ.

Cố Việt Bân cướp điện thoại lại: “Cậu mơ đi!”
Muốn có tập đoàn Tam Thịnh ư, không có cửa đâu.

Gã hồ ly cũng không tức giận: “Đùa thôi mà, Cố tổng đừng kích động chứ, tôi cũng có thật sự muốn đổi Cố Tử Yên lấy cả tập đoàn Tam Thịnh đâu mà.

Dù sao tôi cũng biết rõ, cô ta chưa đủ quan trọng.


“Vậy anh bắt cóc Tử Yên với mục đích gì?” Phó Kình Hiên xỏ tay vào túi quần, tay siết chặt, nói với giọng nói đang kiềm chế sự lạnh lùng.

Gã hồ ly hơi bất ngờ: “Ra là tổng giám đốc Phó cũng ở đây.


Phó Kình Hiên cũng không thấy bất ngờ khi người này biết anh, dù sao thì người ta có thù với nhà họ Cố nên chắc chắn biết về mạng lưới quan hệ của nhà họ Cố, thế nên chẳng lạ gì khi biết anh.

“Trả lời tôi, mục đích của anh!” Phó Kình Hiên hỏi lại lần nữa.

.

 
Chương 137: Chương 137


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Gã hồ ly không cười nữa, giọng nói trở nên thâm trầm: “Mục đích của tôi đơn giản lắm, cô ta hại người mà tôi để ý nhất, vậy nên tôi cũng phải khiến cô ta trả giá đắt.”
Hại?
Phó Kình Hiên rũ mắt suy nghĩ.
Nếu nói là hại, gần đây Tử Yên thật sự đã hại một người, chính là Bạch Dương.
“Vậy nên người mà anh để ý là Bạch Dương sao?” Nắm đấm trong túi quần Phó Kình Hiên càng siết chặt hơn, quanh người là áp suất thấp.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Lúc ở nhà hàng, anh vẫn nghĩ bên cạnh cô có mấy người đàn ông, không ngờ giờ lại thêm một người.

Có khi đây vẫn chưa phải là người cuối cùng, có lẽ còn có người đàn ông khác nhưng chưa xuất hiện.
Xem ra khi cô chưa ly hôn thì đã âm thầm làm quen với một đám đàn ông sau lưng anh, đúng là giỏi lắm!

“Là Bạch Dương, Bạch Dương hại Tử Yên nhà chúng ta!” Bà Cố trợn mắt, nước mắt lại rơi: “Tại sao, tại sao hai đứa con gái của tôi không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của nhà họ Bạch!”
Nghe thế, ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên.
Chẳng trách nhà họ Cố căm thù nhà họ Bạch như thế.
Ra là cái chết của Cố Mạn Tình có liên quan đến nhà họ Bạch.
“Bà Cố à, bà nói lời này thế là sai rồi.

Là con gái bà làm hại Bạch Dương trước đấy chứ, thế nên đừng có trách tôi đã ra tay với cô ta.

Cố tổng à, mở máy tính lên đi, tôi cho mấy người gặp con gái của mình nhé, đây chính là món quà thứ hai mà tôi muốn tặng cho ông.” Người đàn ông nói rồi lại cười phá lên.
“Lấy máy tính ra đây!” Cố Việt Bân vô cùng tức giận phân phó.
Không lâu sau quản gia đã cầm máy tính đến.

Cố Việt Bân vừa mở máy tính ra thì trên màn hình máy tính xuất hiện một gương mặt mang mặt nạ hồ ly, khiến vợ chồng Cố Việt Bân sợ hết hồn.
[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

cao to lực lưỡng, người đàn ông cao to đó đeo một cái mặt nạ nên chỉ nhìn thấy mắt và miệng chứ không thấy cả mặt.
Cảnh tượng này suýt khiến cho bà Cố sụp đổ: “Tử Yên!”
Cố Việt Bân cũng nhìn gã hồ ly chằm chằm.
Sắc mặt Phó Kình Hiên đầy lạnh lẽo nói: “Anh đã làm gì Tử Yên!”
“Mấy người cứ yên tâm, cô ta khỏe lắm.

A Đại, xối nước cho cô ta tỉnh!” Gã hồ ly chống cằm, nhẹ nhàng ra lệnh.
Người đàn ông cao to đứng sau lưng Cố Tử Yên nói dạ, sau đó đi ra khỏi phạm vi máy quay rồi bưng một chậu nước vào.

Nước chảy rào rào đổ hết lên người Cố Tử Yên.
“A!” Cố Tử Yên hét chói tai và tỉnh lại..

 
Chương 138: Chương 138





Cuối dòng này là một hàng chữ viết địa chỉ.

Phó Kình Hiên nhớ kĩ hàng địa chỉ này, sau đó lập tức đi ra khỏi nhà họ Cố.

Cố Việt Bân biết anh đi cứu Tử Yên nên bảo bà Cố ở nhà, còn ông ta thì cũng vội vàng đi theo.

Nửa tiếng sau, hai người tìm được nơi nhốt Cố Tử Yên.

Đó là một khu công nghiệp bỏ hoang, Cố Tử Yên bị nhốt trong một nhà kho.

Khi Phó Kình Hiên dẫn người tìm ra cô ta thì trong nhà kho chỉ còn mỗi cô ta, còn người đàn ông đeo mặt nạ đã đi rồi.

Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên co ro trên ghế, hai má hồng hồng lại còn liên tục thở gấp thì biết khả năng cô đã bị sốt.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Trong lòng khó chịu, Phó Kình Hiên nhanh chóng đi lên cởi dây thừng trên người cô ra, sau đó cởi áo khoác trên người mình che cho cô rồi ôm cô lên ra khỏi nhà kho.


Đi tới cửa nhà kho thì Cố Việt Bân cũng vừa vội vàng chạy tới: “Tử Yên sao rồi?”
“Sốt rồi, phải đi bệnh viện ngay!”
Nói xong, Phó Kình Hiên không để ý ông ta nữa mà ôm Cố Tử Yên lên xe.

Chẳng bao lâu đã đến bệnh viện, Cố Tử Yên được đưa vào phòng cấp cứu.

Lục Khởi nộp phí xong quay lại khoa ngoại thì dáng vẻ rất thần bí: “Cưng à, em đoán xem anh vừa thấy gì nào?”
Bạch Dương ngồi trên sofa, một y tá đang đứng bên cạnh cô thay thuốc cho vết thương trên đầu cô.

Cô không thể nhúc nhích nên chỉ có thể liếc nhìn anh ta: “Thấy gì vậy?”
Lục Khởi cười ha ha: “Thấy Cố Tử Yên đó, cô ta bị đưa vào phòng cấp cứu, sao hả, vui không?”
Vui gì chứ!
Bạch Dương nguýt anh ta một cái, sau đó thắc mắc hỏi: “Cô ta bị sao thế, sao lại vào phòng cấp cứu nhỉ?”
Lục Khởi sờ cằm đoán: “Chuyện này thì anh không biết, nhưng anh thấy sắc mặt của Cố Việt Bân và Phó Kình Hiên thì chắc chuyện nghiêm trọng lắm, chắc là trong lúc mất tích Cố Tử Yên đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cưng à, hay chúng ta đi xem đi?”
“Không đi, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đừng có xen vào.

Nếu chúng ta đi có khi còn rước thêm phiền phức nữa.


” Hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Dương nhíu lại và nói.

“Em nói cũng đúng.

” Lục Khởi gật đầu.

Bôi thuốc xong, hai người ra khỏi khu vực khoa ngoại để chuẩn bị đi về.

Vừa tới sảnh bệnh viện thì đã bị một giọng nói trầm trầm gọi lại: “Bạch Dương!”
Là Phó Kình Hiên!
Bạch Dương dừng bước quay người lại.

Phó Kình Hiên cầm biên lai nộp tiền đi từ quầy thu ngân tới, đi tới nơi cách cô hai bước chân thì dừng lại.

“Tổng giám đốc Phó, muộn thế này rồi có chuyện gì không vậy?” Bạch Dương mỉm cười nhìn anh.

Lục Khởi bực mình nhìn đồng hồ: “Đúng thế, có chuyện gì thì mau nói đi, đã hơn mười giờ rồi, chúng tôi phải về nghỉ ngơi nữa.


Phó Kình Hiên nghe thấy hai chữ nghỉ ngơi thì nhíu mày lại, gương mặt vốn dĩ đã thâm trầm giờ lại càng thêm lạnh lùng: “Tôi hỏi cô, cô đã nói chuyện Tử Yên hại cô bị thương cho mấy người, gồm những ai?”
Nếu gã hồ ly đó bắt Tử Yên là để trả thù cho Bạch Dương, vậy thì cứ gỡ nút thắt ở chỗ Bạch Dương là có thể tìm ra gã hồ ly.

“Anh hỏi việc này làm gì?” Bạch Dương nghi ngờ nhìn anh.

.

 
Chương 139: Chương 139





“Tử Yên!” Bà Cố vội vã hét lên.
Ban đầu Cố Tử Yên sững sờ, sau đó nói to: “Mẹ, là mẹ phải không?”
“Là mẹ, là mẹ đây.” Bà Cố che miệng khóc hu hu.
Cố Tử Yên cũng khóc, vừa khóc vừa nhìn quanh: “Mẹ ở đâu thế, sao con không thấy mẹ đâu.

Con sợ lắm, mẹ mau cứu con đi.”
“Tử Yên đừng sợ, mẹ sẽ cứu con mà, còn có ba con và Kình Hiên nữa, họ cũng sẽ cứu con.” Bà Cố nói rồi kéo tay áo Cố Việt Bân và Phó Kình Hiên, ý bảo bọn họ cũng lên tiếng.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Cố Việt Bân nói: “Tử Yên à, con cứ yên tâm, ba chắc chắn sẽ cứu con ra.”
“Còn có anh nữa.” Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên vô cùng chật vật ở trong màn hình, cố gắng nhẹ giọng để trấn an: “Khả năng bên em không mở camera nên em không thấy bọn anh, nhưng em đừng sợ, bọn anh vẫn luôn theo dõi em.”
Ba mẹ và người yêu đã biết mình bị bắt cóc, hơn nữa còn đang nghĩ cách để cứu mình, vậy nên cuối cùng sự sợ hãi trong lòng Cố Tử Yên đã giảm đi không ít, thay vào đó là oán hận ngập tràn.
Thật ra khi bị trói, giữa đường cô ta đã tỉnh lại một lần nên đã nghe được mình bị bắt là vì Bạch Dương.

Vậy nên mối thù này, cô ta sẽ khiến Bạch Dương phải trả gấp đôi!
“Nói đi, rốt cuộc cậu muốn gì mới chịu thả con gái tôi!” Ánh mắt Cố Việt Bân đầy hung ác nhìn gã hồ ly trong màn hình máy tính.
Gã hồ ly đặt ly rượu trong tay xuống: “Mấy người cứ yên tâm, tôi sẽ không làm gì con gái ông bà đâu.

Tôi nói rồi, tôi chỉ dạy dỗ cô ta một phen thôi.

Đến khi cô ta đã bị dạy dỗ đủ, tự nhiên tôi sẽ thả cô ta.”
Nói xong anh ta búng tay.
Người đàn ông đeo mặt nạ bên cạnh Cố Tử Yên vứt cái chậu trong tay đi rồi đi tới sau lưng Cố Tử Yên, bắt đầu làm bậy trên người Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên sợ hãi tái cả mặt và liên tục kêu gào: “Thả tôi ta, thả tôi ra, đừng có chạm vào tôi, đi ra anh, anh đi ra đi! Huhuhu… Kình Hiên cứu em…”
Phó Kình Hiên đấm một cú lên bàn uống trà, gầm lên mà mắt như sắp nứt ra: “Thả Tử Yên ra!”
Bà Cố và Cố Việt Bân cũng vội vàng xin gã hồ ly dừng tay.
Gã hồ ly không nhúc nhích: “Thấy mấy người nhìn thấy con gái và vợ chưa cưới của mình bị làm hại thì đau lòng lắm nhỉ.


Vậy mấy người có từng nghĩ, khi con gái ông bà và vợ chưa cưới của anh làm hại Bạch Dương thì tôi có đau lòng không?”
Trong ánh mắt sau lớp mặt nạ của gã hồ ly thoáng hiện sự lạnh lẽo: “A Đại, tiếp tục!”
“Dạ!” Người đàn ông đeo mặt nạ nói, động tác trên tay càng quá đáng hơn, thò tay vào trong áo Cố Tử Yên và không ngừng xoa bóp ở bên trong.
“Khốn nạn!” Phó Kình Hiên không thể kiềm chế ý muốn giết người.
Hai vợ chồng Cố Việt Bân cũng tức điên lên.
Cố Việt Bân nhìn chằm chằm gã hồ ly: “Nếu cậu thật sự dám cho người làm nhục con gái tôi thì tôi thề, Cố Việt Bân tôi dù có chết cũng phải hủy hoại Bạch Dương, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!”
Gã hồ ly không giận mà cười: “Thế nên kể từ lúc bắt đầu tôi cũng đâu có muốn để người ta làm nhục con gái ông đâu, nhưng nếu cô ta còn dám giở trò xấu xa với Bạch Dương nữa thì đừng có trách tôi sẽ làm thật.

Tôi đảm bảo trước khi con gái ông bà ra tay làm hại Bạch Dương thì tôi sẽ hủy luôn nhà họ Cố trước.

Đừng có nghi ngờ, ông biết tôi làm được mà.”
Nói xong, gã hồ ly tắt video.
Nhưng một giây sau, trên màn hình máy tính hiện lên một dòng chữ: Muốn cứu Cố Tử Yên thì đến đây trong vòng nửa tiếng.

Nếu nửa tiếng sau mà vẫn chưa tới thì đừng trách tôi cho người lột sạch cô ta và ném ra ngoài phố lớn..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top