Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 140: Chương 140





Phó Kình Hiên không trả lời mà hỏi lại: “Trả lời tôi!”
“Này này.

” Lục Khởi tiến lên trước một bước và che trước mặt Bạch Dương: “Tổng giám đốc Phó à, chính anh cũng có trả lời câu nào đâu mà bảo cô ấy trả lời anh, anh tiêu chuẩn kép quá đấy.


Phó Kình Hiên chẳng thèm để ý Lục Khởi mà cứ chăm chú nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn thấu ánh mắt của anh, trong lòng đau đớn, cô bóp lòng bàn tay im lặng hai giây rồi mới trả lời: “Một người, tôi chỉ nói cho Lương Triết.


Lương Triết?
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Phó Kình Hiên nheo mắt lại, nhanh chóng nghĩ ra đó là chính tên người mẫu mà lúc trước đi theo bên cạnh cô.

“Vậy anh thì sao?” Phó Kình Hiên không nhìn Bạch Dương mà chuyển sang nhìn Lục Khởi.


Truyện Teen Hay
Lục Khởi cười vì giận: “Phó Kình Hiên, mẹ nó chứ anh thẩm vấn phạm nhân đấy à mà hỏi hết người này sang người khác vậy, có phải anh bị…”
“Anh Khởi!” Thấy hơi thở quanh người Phó Kình Hiên trở nên lạnh lẽo nên Bạch Dương đã kéo Lục Khởi lại: “Trả lời anh ta đi.


Tuy Lục Khởi không cam tâm nhưng vẫn nghe theo cô, trả lời với giọng điệu khó chịu: “Chẳng nói với ai cả, anh đã hài lòng với đáp án này chưa? Cưng à chúng ta đi thôi, tên này bị điên, tự dưng đi hỏi mấy chuyện này!”
Nói rồi anh ta kéo Bạch Dương đi tới cửa lớn của bệnh viện.

Phó Kình Hiên không ngăn lại mà đứng đó nhìn hai người họ đi xa.

Lúc này, trợ lí Trương cầm điện thoại đi đến bệnh cạnh anh: “Tổng giám đốc Phó, anh ở đây à?”
“Sao thế?” Phó Kình Hiên không nhìn về cổng bệnh viện nữa.

Trợ lí Trương trả lời: “Cô Cố vừa ra khỏi phòng cấp cứu, Cố tổng bảo tôi gọi anh qua đó.


“Biết rồi.


” Phó Kình Hiên lạnh nhạt trả lời, sau đó mím môi ra lệnh: “Cậu đi điều tra người tên Lương Triết, tôi muốn biết cậu ta có phải là gã hồ ly đó không!”
Tuy anh chỉ mới gặp Lương Triết một hai lần, nhưng lần có ấn tượng mạnh nhất là ở bữa tiệc hôm Tử Yên khỏe lại, ánh mắt của Lương Triết khi nhìn Bạch Dương rất không đơn giản, đó là loại ánh mắt của đàn ông khi nhìn phụ nữ.

Điểm này hoàn toàn phù hợp với sự để ý của gã hồ ly dành cho Bạch Dương, mà Bạch Dương lại chỉ nói chuyện Tử Yên làm hại cô cho mỗi Lương Triết thôi.

Vậy nên khả năng cao tên Lương Triết này chính là gã hồ ly.

“Vâng.

” Trợ lí Trương nói với sắc mặt nghiêm túc.

Phó Kình Hiên xoay người đi tới thang máy.

Ở nơi khác, trên xe.

Lục Khởi vẫn đang lải nhải mắng Phó Kình Hiên, Bạch Dương ngồi trên ghế phụ đập lên tay anh ta và tức giận nói: “Được rồi đừng nói nữa, anh làm em đau đầu quá.


Lục Khởi bĩu môi rồi vẫn ngậm miệng lại.

Bạch Dương day huyệt thái dương: “Anh nói lâu thế mà thật sự không đoán ra nguyên nhân anh ta hỏi chuyện này sao?”
“Nguyên nhân gì vậy?” Lục Khởi vừa mở miệng đã lộ ra chỉ số thông minh của anh ta, anh ta thật sự không đoán ra được.

.

 
Chương 141: Chương 141





Bạch Dương đỡ trán, mặt có vẻ trầm tư nói: “Phó Kình Hiên hỏi những vấn đề này e rằng có liên quan đến việc Cố Tử Yên phải vào phòng cấp cứu, có thể Cố Tử Yên mất tích là do bị bắt cóc, hơn nữa, có lẽ chúng ta quen biết với người bắt cóc cô ta.


“Hả?” Lục Khởi sững sốt.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ: “Chuyện Cố Tử Yên hại em bị thương đã qua lâu lắm rồi, nhưng lại đúng vào lúc Cố Tử Yên mất tích rồi phải vào phòng cấp cứu thì anh ta mới đến hỏi chúng ta đã nói chuyện đó cho bao nhiêu người.

Ý của anh ta không phải đã rất rõ ràng sao, anh ta nghi ngờ chúng ta muốn trả thù nên mới cho người bắt cóc Cố Tử Yên.


Tại sao lúc cô đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Phó Kình Hiên trong lòng lại nhói đau.

Lục Khởi nghe được lời phân tích của Bạch Dương, chốc lát trong lòng cũng đã hiểu rõ: “Lần này xong rồi, lúc đó em nói với anh ta rằng chỉ nói việc kia cho mình Lương Triết, không phải Phó Kình Hiên sẽ mặc định là Lương Triết bắt cóc Cố Tử Yên, còn hại Cố Tử Yên phải vào phòng cấp cứu sao.


Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
“Thật ra em cũng đang suy nghĩ việc này có phải do Tiểu Triết làm không, bởi vì ngoại trừ chúng ta ra, đúng là chỉ có Tiểu Triết biết thôi, không được, em phải hỏi cậu ta xem sao.



Cô lấy ra điện thoại từ trong túi xách, nhấn gọi vào số của Lương Triết.

Lục Khởi lén lút nhìn cô, ánh mắt lộ ra cảm giác chột dạ không dễ gì phát hiện.

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh.

Âm thanh hơi mệt mỏi của Lương Triết từ đầu bên kia truyền đến: “Chị, khụ khụ, khuya thế này rồi, tìm em có việc gì hả?”
“Tiểu Triết, cậu bị bệnh sao?” Bạch Dương nghe thấy tiếng ho trong điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng.

Lương Triết yếu ớt cười nói: “Bên này lạnh quá đi mất, lại phải quay ngoại cảnh nữa, không cẩn thận nên bị cảm lạnh, khụ khụ…”
“Cậu đi khám bác sĩ chưa? Đã uống thuốc chưa?” Bạch Dương ân cần hỏi thăm.

Lương Triết cảm thấy ấm áp: “Em khám rồi, cũng uống thuốc rồi, chị cứ yên tâm đi, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi, chị đừng lo lắng, khụ khụ…”
“Sao tôi không lo cho được chứ, cậu ho đến như vậy, lỡ như ho đến viêm phổi luôn thì sao?” Bạch Dương buồn bực sờ sờ má.

Năm ấy, lúc cô và ba lần đầu tiên đến huyện Giang cứu trợ, đúng lúc Lương Triết bị bệnh, cậu ta nằm trên chiếc giường bé xíu lụp xụp, cơ thể cuộn tròn lại, ho đến xé ruột xé gan, cô và ba vội vàng đưa cậu ta đến bệnh viện.


Bác sĩ nói cậu ta ho đến phù phổi luôn, phổi cũng đã bị viêm, nếu không cứu chữa kịp thời thì đã mất mạng rồi, thế nên bây giờ nghe thấy cậu ta ho khan, cô không lo lắng mới là lạ.

“Lát nữa cậu gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi sẽ gửi cho cậu một ít thuốc phù hợp với thể chất của cậu.

” Giọng điệu của Bạch Dương như không cho phép ai nói chen vào.

Lương Triết mỉm cười nói: “Được, em biết rồi chị.


“Được rồi, tôi hỏi cậu một việc.

” Bạch Dương thấy cậu ta ngoan ngoãn như vậy, sắc mặt cũng dịu đi vài phần.

Lương Triết ừm một tiếng: “Chị hỏi đi.


“Đợt trước tôi có nói với cậu chuyện Cố Tử Yên hại tôi bị thương đấy, cậu còn nhớ không?” Bạch Dương hơi nhíu mày.

Lục Khởi vừa lái xe vừa vểnh tai lên nghe.

Ánh mắt Lương Triết loé lên một tia kỳ lạ, mỉm cười trả lời: “Em vẫn nhớ, sao vậy chị?”
“Tối nay Cố Tử Yên mất tích một khoảng thời gian ngắn, hiện tại đang được cấp cứu ở bệnh viện, Tiểu Triết, cậu thành thật nói cho tôi biết, chuyện này có phải do cậu làm không?” Bạch Dương cũng không úp úp mở mở, hỏi thẳng vào vấn đề.

Ý cười trên khuôn mặt Lương Triết vẫn không đổi: “Không phải em, em cách Hải Thành xa như vậy, làm sao em có thể làm những việc này hả chị, sao chị lại nghĩ là em làm cơ chứ?”.

 
Chương 142: Chương 142





Bạch Dương đỡ trán, mặt có vẻ trầm tư nói: “Phó Kình Hiên hỏi những vấn đề này e rằng có liên quan đến việc Cố Tử Yên phải vào phòng cấp cứu, có thể Cố Tử Yên mất tích là do bị bắt cóc, hơn nữa, có lẽ chúng ta quen biết với người bắt cóc cô ta.


“Hả?” Lục Khởi sững sốt.

Bạch Dương mím đôi môi đỏ: “Chuyện Cố Tử Yên hại em bị thương đã qua lâu lắm rồi, nhưng lại đúng vào lúc Cố Tử Yên mất tích rồi phải vào phòng cấp cứu thì anh ta mới đến hỏi chúng ta đã nói chuyện đó cho bao nhiêu người.

Ý của anh ta không phải đã rất rõ ràng sao, anh ta nghi ngờ chúng ta muốn trả thù nên mới cho người bắt cóc Cố Tử Yên.


Tại sao lúc cô đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Phó Kình Hiên trong lòng lại nhói đau.

Lục Khởi nghe được lời phân tích của Bạch Dương, chốc lát trong lòng cũng đã hiểu rõ: “Lần này xong rồi, lúc đó em nói với anh ta rằng chỉ nói việc kia cho mình Lương Triết, không phải Phó Kình Hiên sẽ mặc định là Lương Triết bắt cóc Cố Tử Yên, còn hại Cố Tử Yên phải vào phòng cấp cứu sao.


Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
“Thật ra em cũng đang suy nghĩ việc này có phải do Tiểu Triết làm không, bởi vì ngoại trừ chúng ta ra, đúng là chỉ có Tiểu Triết biết thôi, không được, em phải hỏi cậu ta xem sao.



Cô lấy ra điện thoại từ trong túi xách, nhấn gọi vào số của Lương Triết.

Lục Khởi lén lút nhìn cô, ánh mắt lộ ra cảm giác chột dạ không dễ gì phát hiện.

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh.

Âm thanh hơi mệt mỏi của Lương Triết từ đầu bên kia truyền đến: “Chị, khụ khụ, khuya thế này rồi, tìm em có việc gì hả?”
“Tiểu Triết, cậu bị bệnh sao?” Bạch Dương nghe thấy tiếng ho trong điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng.

Lương Triết yếu ớt cười nói: “Bên này lạnh quá đi mất, lại phải quay ngoại cảnh nữa, không cẩn thận nên bị cảm lạnh, khụ khụ…”
“Cậu đi khám bác sĩ chưa? Đã uống thuốc chưa?” Bạch Dương ân cần hỏi thăm.

Lương Triết cảm thấy ấm áp: “Em khám rồi, cũng uống thuốc rồi, chị cứ yên tâm đi, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi, chị đừng lo lắng, khụ khụ…”
“Sao tôi không lo cho được chứ, cậu ho đến như vậy, lỡ như ho đến viêm phổi luôn thì sao?” Bạch Dương buồn bực sờ sờ má.

Năm ấy, lúc cô và ba lần đầu tiên đến huyện Giang cứu trợ, đúng lúc Lương Triết bị bệnh, cậu ta nằm trên chiếc giường bé xíu lụp xụp, cơ thể cuộn tròn lại, ho đến xé ruột xé gan, cô và ba vội vàng đưa cậu ta đến bệnh viện.


Bác sĩ nói cậu ta ho đến phù phổi luôn, phổi cũng đã bị viêm, nếu không cứu chữa kịp thời thì đã mất mạng rồi, thế nên bây giờ nghe thấy cậu ta ho khan, cô không lo lắng mới là lạ.

“Lát nữa cậu gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi sẽ gửi cho cậu một ít thuốc phù hợp với thể chất của cậu.

” Giọng điệu của Bạch Dương như không cho phép ai nói chen vào.

Lương Triết mỉm cười nói: “Được, em biết rồi chị.


“Được rồi, tôi hỏi cậu một việc.

” Bạch Dương thấy cậu ta ngoan ngoãn như vậy, sắc mặt cũng dịu đi vài phần.

Lương Triết ừm một tiếng: “Chị hỏi đi.


“Đợt trước tôi có nói với cậu chuyện Cố Tử Yên hại tôi bị thương đấy, cậu còn nhớ không?” Bạch Dương hơi nhíu mày.

Lục Khởi vừa lái xe vừa vểnh tai lên nghe.

Ánh mắt Lương Triết loé lên một tia kỳ lạ, mỉm cười trả lời: “Em vẫn nhớ, sao vậy chị?”
“Tối nay Cố Tử Yên mất tích một khoảng thời gian ngắn, hiện tại đang được cấp cứu ở bệnh viện, Tiểu Triết, cậu thành thật nói cho tôi biết, chuyện này có phải do cậu làm không?” Bạch Dương cũng không úp úp mở mở, hỏi thẳng vào vấn đề.

Ý cười trên khuôn mặt Lương Triết vẫn không đổi: “Không phải em, em cách Hải Thành xa như vậy, làm sao em có thể làm những việc này hả chị, sao chị lại nghĩ là em làm cơ chứ?”.

 
Chương 143: Chương 143





Lục Khởi nhìn thấy cô đi ra, vội bước xuống xe, giúp cô xách túi đồ trong tay, đang tính hỏi sao cô đi lâu vậy thì thấy cô cúi đầu, lướt qua mặt anh, có vẻ tâm trạng không tốt.

“Cục cưng, em làm sao thế?” Lục Khởi không quan tâm cô đã mua thuốc gì, vội đuổi theo hỏi cô.

Bạch Dương lắc đầu không trả lời, mở cửa rồi bước lên xe.

Lục Khởi đứng bên ngoài ghế phụ vài giây thì trở về vị trí ghế lái, bỏ túi thuốc ra ghế phía sau, vừa thắt dây an toàn, vừa nhìn sang Bạch Dương: “Cục cưng, có phải ai ức hiếp gì em không?”
“Không có, em chỉ đang nghĩ đến một chuyện phiền phức thôi.

” Bạch Dương dựa vào ghế, bóp lấy chóp mũi, buồn bực trả lời.

Việc uống thuốc quan trọng đến thế, sao lúc đó cô lại quên mất chứ, kết quả bây giờ nghĩ lại thì cũng đã quá trễ rồi.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Cô đang nghĩ, nếu thật sự có thai thì sao?
“Chuyện phiền phức gì vậy, nói anh nghe xem nào, anh giúp em tìm cách giải quyết?” Lục Khởi cười hỏi.


Bạch Dương uể oải xua tay: “Được rồi, anh không giúp được đâu, để em từ từ suy nghĩ là được, anh nhanh lái xe đi, em mệt rồi.


Thấy cô có vẻ không muốn nói, Lục Khởi nhún vai, cũng không hỏi tiếp nữa, xoay chìa khoá, khởi động xe.

Nửa tiếng sau đã đến Vịnh Tiên Thuỷ.

Bạch Dương xách lấy túi thuốc bước xuống xe, sau khi nói tạm biệt với Lục Khởi thì xoay người đi vào nhà.

Về đến nhà, cô tắm rửa rồi sấy tóc, vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch Dương còn đang chìm trong giấc mộng thì bị đánh thức bởi tiếng đập cửa vừa thô bạo vừa dồn dập.

Người bên ngoài cửa như có thù với cô vậy, đập cửa mạnh đến mức tạo ra tiếng động rất lớn, cô ở trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng khung cửa rung lắc.

Cứ như giây tiếp theo người bên ngoài sẽ phá cửa xông vào vậy.

Bạch Dương đen mặt, kéo chăn ra, qua loa sửa lại tóc tai rồi mang đôi dép lê bước ra khỏi phòng ngủ, định đến cửa xem thử ai mà lại phách lối như vậy.


Có điều trước khi đi ra, cô lại đến nhà bếp chọn lấy một con dao làm bếp sắc bén rồi mới đi ra cửa.

Đúng lúc cô vừa mới đi đến cửa, thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy!” Phó Kình Duy giữ lấy cánh tay đang đập cửa của bà Vu Y Cơ, đau đầu mà ngăn lại nói.

Bà Vu Y Cơ tức giận nhìn cậu ta nói: “Con kéo mẹ làm gì, bỏ tay ra, hôm nay mẹ phải cho con tiện nhân này một bài học mới được.


“Đây là chuyện của chị…không phải, đây là chuyện của Bạch Dương và Tử Yên, mẹ can thiệp vào làm gì.

” Phó Kình Duy nhăn nhó khuôn mặt non nớt nói.

Vu Y Cơ hừ lạnh: “Sao mẹ lại không được can thiệp nào, chị Tử Yên của con là con dâu tương lai của mẹ, con dâu của mẹ bị người ta bắt nạt, mẹ chồng như mẹ không phải nên đòi công bằng cho nó sao?”
Vừa nói xong, bà ta hất tay Phó Kình Duy ra, lại tiếp tục đập cửa, vừa đập vừa kêu gào: “Bạch Dương, đồ khốn kiếp có gan bắt nạt Tử Yên của chúng tôi mà không có gan ra gặp tôi sao, nhanh mở cửa, tôi biết cô ở bên trong, nhanh mở…”
Chữ “cửa” còn chưa ra khỏi miệng thì cánh cửa trước mặt bà Vu Y Cơ đã mở ra.

Nhất thời bàn tay đập cửa của bà ta rơi vào không trung, trong chốc lát cả cơ thể bị mất đi trọng tâm, bổ nhào về phía trước.

Bạch Dương thấy cả cơ thể to lớn của bà ta ngã về phía mình, ánh mắt cô loé lên sự chán ghét, nhanh chóng buông tay khỏi cánh cửa, lùi về phía sau vài bước.

.

 
Chương 144: Chương 144





Bịch!
Cơ thể mập mạp của Vu Y Cơ ngã xuống nền nhà, vừa khéo lại nằm sấp trước mặt của Bạch Dương, miệng không ngừng rên rỉ ây dô ây da.

Phó Kình Duy trông thấy một màn này, ngẩn hết cả người.

Chỉ có Bạch Dương cúi đầu nhìn bà Vu nằm dưới nền nhà, cô nhếch khoé môi: “Ối, vừa mở cửa đã hành lễ lớn với tôi như vậy, thật làm cho tôi vì được yêu thương mà lo sợ đó, bà Phó khách sáo quá rồi, nào nào nào, nhanh đứng lên đi!”
Vừa nói cô vừa giả vờ giơ tay ra đỡ lấy Vu Y Cơ.

Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
“Tránh ra, ai cần cô đỡ!” Bà Vu tức đến đỏ cả mắt, thái độ khó chịu hất tay Bạch Dương ra.

Bà ta cũng không nghĩ đến bản thân lại bị mất mặt như vậy trước mặt tiện nhân này.

Bạch Dương cũng không tức giận, đứng thẳng dậy mỉm cười: “Vậy bà Phó tự đứng dậy đi.



Bà Vu Y Cơ hừ lạnh, hai tay chống nền nhà định bò dậy.

Nhưng vì quá mập nên trong chốc lát bà ta không thể đứng dậy được.

Bạch Dương phì cười.

Vu Y cơ nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì.

” Bạch Dương xua tay: “Chỉ là tôi chợt nhớ đến tối qua có thấy một con cóc trên tivi, từ chỗ cao ngã xuống thì bị lật ngửa lên, nhưng vì quá mập nên không sao lật lại được, trông rất buồn cười nên tôi cười thôi.


“Cô… Cô dám nói tôi là con cóc?” Vu Y Cơ chỉ vào cô, cả người đều đang run rẩy.

Bạch Dương thả lỏng tay, vẻ mặt vô tội nói: “Làm gì có, tôi nói con cóc mà thôi, cũng không nói bà Phó đây, bà Phó làm gì phải so đo với con cóc chứ, lẽ nào bà Phó cảm thấy bản thân chính là con cóc sao?”
Cô cười híp mắt nhìn Vu Y Cơ.


Bà Vu Y Cơ tức đến mức nói không nên lời, mà có nói cũng không biết phải nói như thế nào.

Nói ra khác nào thừa nhận bản thân là con cóc sao?
Bà Vu không để ý Bạch Dương nữa, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, trông thấy con trai mình còn đang sững sờ ở ngoài kia, cũng không biết bảo vệ mẹ của mình, bà ta lại tức giận: “Còn không mau đến đỡ mẹ dậy!”
“Dạ, dạ.

” Cuối cùng Phó Kình Duy cũng bình tĩnh lại, sải bước tiến về phía cánh cửa, dùng sức cố đỡ mẹ mình đứng lên.

“Thiếu niên, sức lực không nhỏ nhỉ.

” Bạch Dương khen ngợi.

Trong lòng Phó Kình Duy hơi đắc ý, chiếc cằm cũng bất giác hất lên: “Hừ, điều này còn phải nói sao, tôi là con trai đấy!”
Sức lực có thể không mạnh sao?
Ánh mắt của Bạch Dương nhìn lên nhìn xuống cậu ta một lượt, đặc biệt nhìn kỹ ở giữa hai chân cậu ta, lắc đầu nói: “Nhìn không ra đó!”
“Chị… Chị thật vô liêm sỉ!” Phó Kình Duy phát hiện ra cô đang nhìn vào đâu, vẻ mặt non nớt đẹp trai chợt ửng đỏ, sau đó vô thức kẹp chặt hai chân, vừa ngượng vừa tức mà chỉ vào cô.

Vu Y cơ giận đến tím mặt, định tiến đến cho Bạch Dương một cái tát: “Đồ tiện nhân, cô dụ dỗ người đàn ông khác thì thôi đi, bây giờ dám cả gan quyến rũ con trai tôi, xem tôi có cho cô bài học không.

”.

 
Chương 145: Chương 145





“Này, cẩn thận!” Phó Kình Duy cũng không ngờ được sự việc lại phát triển thành thế này, trong lòng căng thẳng, cũng không quan tâm đến nỗi nhục nhã nữa, vội bảo Bạch Dương tránh né.

Bạch Dương ngạc nhiên nhìn cậu ta, đặc biệt là nỗi lo trên mặt cậu ta càng làm cho cô bất ngờ.

Có điều rất nhanh sau đó cô lại mỉm cười.

Xem ra lần trước không phí công giúp thằng nhóc này, còn biết nhắc nhở cô nữa, tính ra cũng không quá vô ơn.

Bạch Dương cũng không hề tránh né như lời Phó Kình Duy nói, ngược lại cô còn nâng tay trái lên, lấy ra con dao làm bếp từ trong tay áo, đặt phần sống dao lên trên má trái.

Và tất nhiên lưỡi dao sẽ hướng ra ngoài, lưỡi dao sắc bén lấp lánh khiến người ta sợ hãi rét run.

Vu Y Cơ trông thấy vậy, sắc mặt chợt biến, lúc tay bà ta còn cách lưỡi dao hai centimet thì lập tức dừng lại để tránh thảm cảnh bàn tay bị cắt cho bị thương.

“Chị…chị thế mà lại mang dao trong người!” Phó Kình Duy không thể tin được, há hốc mồm kinh ngạc.


Vu Y Cơ vẻ mặt sợ hãi nhìn lưỡi dao.

Bạch Dương buông dao xuống, ngón tay vuốt ve lưỡi dao, khẽ cười nói: “Các người đập cửa sắp sập luôn rồi, tôi còn tưởng là cướp cơ đấy, mang theo dao để phòng thân không phải rất bình thường sao?”
Phó Kình Duy chỉ ú ớ hai tiếng rồi cũng không biết nói gì.

Bạch Dương không nhìn cậu ta nữa, ánh mắt rơi xuống bà Vu còn đang sợ hãi: “Tôi vừa nghe các người nói, bà đến tìm tôi bởi vì tôi bắt nạt Cố Tử Yên phải không?”
Nghe thấy những lời này, bà Vu nhanh chóng thu lại dáng vẻ sợ hãi, mặt hung dữ nói: “Lẽ nào không phải sao? Cô để những tình nhân đó của cô bắt cóc Tử Yên, hại Tử Yên phải nhập viện, cô…”
“Bà có bằng chứng không?” Bạch Dương lạnh lùng ngắt lời bà ta.

Quả nhiên, tối qua cô đoán không sai.

Bọn họ thật sự nghi ngờ cô cho người bắt cóc Cố Tử Yên.

“Việc này chính miệng Tử Yên nói với tôi, còn cần chứng cứ gì sao?” Vu Y Cơ xoay cánh tay cười khẩy.

Ánh mắt Bạch Dương bình tĩnh nhìn thẳng vào bà ta: “Nếu đã không có chứng cứ thì đây chính là vu khống, tôi có thể báo cảnh sát đấy.”

“Vậy thì cô báo đi.” Vu Y Cơ trợn mắt khinh thường.

Bạch Dương nhìn chằm chằm bà ta hai giây, rút điện thoại ra khỏi túi.

“Cô thật dám báo cảnh sát sao?” Bà ta biến sắc.

Bà ta tưởng rằng Bạch Dương chỉ nói báo cảnh sát để dọa bà ta, không ngờ cô làm thật.

Bạch Dương nhìn Vu Y Cơ như nhìn kẻ ngốc: “Bà tưởng tôi đùa với bà sao?”
Lúc đang nói thì đầu bên kia điện thoại đã có người nghe máy: “Alo, cho tôi hỏi đây là đồn cảnh sát phải không? Tôi có việc muốn báo, ở đây có người…”
Cô chưa kịp nói hết thì Vu Y Cơ đã vội giật lấy điện thoại của cô hung hăng ném mạnh xuống đất.

“Bộp” một tiếng, điện thoại vỡ tan tành.

Bà ta đắc ý cười nói: “Bây giờ tôi xem cô làm sao báo cảnh sát được.”
Ánh mắt Bạch Dương sa sầm nhìn chiếc điện thoại dưới đất, một hồi sau mới lạnh lùng mở miệng nói: “Bà tưởng đập vỡ điện thoại của tôi rồi thì tôi không làm gì được bà hết sao, bà cũng không nhìn xem đây là đâu?”
Đây là Vịnh Tiên Thuỷ đó, là khu nhà cao cấp nổi tiếng ở Hải Thành, các biện pháp an ninh ở đây đều là hạng nhất, các thiết bị báo cảnh sát ở khắp nơi, vừa hay ở trên kệ giày của cô cũng có một cái.

Bạch Dương giơ tay lên ấn vào thiết bị báo cảnh sát ở trên đó, chớp nhoáng tiếng còi báo động hú vang cả hành lang.

“Có chuyện gì vậy?” Vu Y Cơ bị doạ một phen, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Dương: “Cô đã làm gì hả?”.

 
Chương 146: Chương 146





“Bà sẽ biết nhanh thôi.” Bạch Dương lạnh lùng nhếch khóe môi.

Không lâu sau đó, tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ phía thang máy.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, bốn người bảo vệ mặc đồng phục giống nhau đã đi tới trước mặt ba người.

Phó Kình Duy nhìn điệu bộ này của bọn họ, nhận ra chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Cậu ta đảo mắt, lặng lẽ lui ra ngoài cửa, lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số.

Bạch Dương phát hiện động tác nhỏ của cậu ta, cũng đoán được cậu ta sẽ gọi cho ai, nhưng không ngăn cản.

Cô chỉ Vu Y Cơ, nói với bốn người bảo vệ: “Người này, sáng sớm tới đập cửa nhà tôi, thái độ hung dữ, đe dọa rất lớn tới sự an toàn của tôi.

Hơn nữa bà ta còn ném vỡ điện thoại của tôi, làm hỏng tài sản của tôi, tôi muốn mấy người bắt bà ta lại, đưa tới đồn công an.”
Vu Y Cơ tức giận chửi bới: “Bạch Dương, cái loại đĩ điếm này, cô dám….”
“Bây giờ bà ta còn sỉ nhục tôi, tôi yêu cầu mấy người lập tức bắt bà ta lại!” Bạch Dương ngắt lời bà ta.


“Được, cô Bạch.” Bốn người bảo vệ đáp lời, họ tiến lên bắt người, đẩy bà ta đi về phía thang máy.

“Mẹ!” Phó Kình Duy nhìn điện thoại còn chưa gọi được, lại nhìn Vu Y Cơ bị bảo vệ bắt, không biết nên làm gì mới phải.

Vu Y Cơ bị bốn người bảo vệ giữ chặt, không thể tránh thoát, chỉ có thể nghiêng đầu hằn học nhìn chằm chằm Bạch Dương.

Bà ta không ngừng mắng chửi cô, đủ loại từ ngữ khó nghe.

Bạch Dương khó mà tưởng tượng được, những từ ngữ mắng chửi người khiếm nhã này lại tới từ miệng của một bà chủ nhà giàu.

Tinh, thang máy đóng lại.

Tiếng mắng chửi của Vu Y Cơ cuối cùng cũng biến mất, cả hành lang yên tĩnh trở lại.

Phó Kình Duy tắt cuộc điện thoại không người nhận kia, tức giận nhìn Bạch Dương: “Vì sao chị lại làm vậy?”
“Tôi làm gì?” Bạch Dương dựa vào khung cửa, lười biếng nói.


Phó Kình Duy nắm chặt điện thoại: “Chị gọi người bắt mẹ tôi đi.”
“Đó không phải do mẹ cậu tự chuốc lấy sao?” Bạch Dương khoanh tay: “Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng, mẹ cậu đập cửa nhà tôi, đe dọa đến an toàn của tôi.

Chỉ mỗi chuyện này thôi cũng đủ để tôi gọi bảo vệ đưa bà ta đi rồi.

Nhưng bà ta nào chỉ có thế, bà ta còn ném điện thoại của tôi, mắng tôi!”
Bạch Dương chỉ tai cậu ta: “Vừa nãy mẹ cậu mắng tôi những gì, cậu cũng nghe thấy cả nhỉ? Lời nói khiếm nhã ác độc như vậy, tôi gọi người bắt bà ta là sai sao? Nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy.”
“Tôi…” Phó Kình Duy cứng họng không nói được, cúi đầu.

Đúng vậy, nếu cậu ta bị mắng như vậy, cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương.

Còn tự ra tay đánh đối phương một trận, đến khi nào đối phương không mắng nổi nữa mới thôi.

Thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Phó Kình Duy, Bạch Dương cười lạnh: “Thế nên Phó Kình Duy, bản thân cậu còn không làm được, thì đừng chỉ trích người khác.”
Phó Kình Duy nhịn đỏ cả mặt: “Tôi không có!”
Bạch Dương lười để ý cậu ta, đóng cửa nhà lại.

“Này…” Phó Kình Duy đang muốn gọi cô lại thì điện thoại trong tay rung lên.

Cậu ta cúi đầu nhìn, thấy là Phó Kình Hiên gọi tới thì lập tức vui vẻ trông thấy, vội vã chọn nghe: “Anh, sao giờ anh mới nghe điện thoại?”
“Hết tiền à?” Nghe ra vẻ sốt ruột trong giọng nói của Phó Kình Duy, Phó Kình Hiên mở loa ngoài ném điện thoại lên bàn làm việc, nhìn bảng báo cáo trên máy tính, lạnh nhạt hỏi..

 
Chương 147: Chương 147





Phó Kình Duy cau mày không vui: “Không phải đâu, em gọi cho anh chỉ vì muốn xin tiền à?”
“Lẽ nào không phải sao?”
“…” Phó Kình Duy nghẹn lời.

Cậu ta nhìn cửa nhà Bạch Dương, hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi em thừa nhận, trước đây em gọi cho anh toàn vì xin tiền, nhưng lần này không phải thật, có chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ bị bắt vào đồn công an rồi.”
“Cái gì?” Phó Kình Hiên híp mắt, trầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Kình Duy không dám lừa gạt anh, kể mọi chuyện từ đầu tới cuối: “Chuyện là vậy đó, nên Bạch Dương mới gọi bảo vệ bắt mẹ.”
Trái tim của Phó Kình Hiên nảy mạnh lên, anh dùng tay ấn giữ mấy lần mới khôi phục bình thường.

Anh đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Anh biết, anh tới đồn công an trước.

Còn nữa, cô ấy không sao chứ?”
“Cô ấy?” Phó Kình Duy sửng sốt: “Ai?”

Phó Kình Hiên mím môi mỏng, không mấy vui vẻ: “Bạch Dương.”
“Ồ, chị ấy không sao.

Anh, anh hỏi chuyện này làm gì?” Phó Kình Duy tò mò hỏi.

Ánh mắt anh thoáng lóe lên: “Không có gì.

Vừa nãy em nói mẹ ra tay với cô ta, nếu cô ta bị thương, vậy muốn bảo lãnh mẹ cần có đơn hòa giải của cô ta, nên anh hỏi.”
“Vậy à.” Phó Kình Duy cũng không nghi ngờ, lắc đầu trả lời: “Anh yên tâm đi, chị ta không sao, mẹ không đánh trúng chị ta.”
“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên cũng không nói lý do, chỉ cảm thấy trong lòng thả lỏng hơn nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, anh đứng dậy cầm cái áo khoác nỉ đen rộng trên giá bên cạnh, sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Vì Vu Y Cơ không làm người bị thương nên Phó Kình Hiên bảo lãnh bà ta rất dễ dàng, nhưng lại phải nộp một số tiền phạt không nhỏ.

Hai người đi ra khỏi đồn công an, Phó Kình Duy chờ ở ngoài lập tức sáng mắt, tiến lên nghênh đón: “Mẹ, anh, rốt cuộc hai người cũng ra rồi.”

Vu Y Cơ nhăn mặt cau có: “Hừ, Bạch Dương cái loại đĩ điếm kia, lại dám bắt mẹ vào nơi này, làm mẹ mất mặt như vậy, tức chết rồi.

Lần sau mẹ nhất định sẽ khiến nó đẹp mặt!”
Đĩ điếm?
Phó Kình Hiên lạnh mặt, hơi thở quanh người cũng trở nên đầy kìm nén.

Hóa ra bà ta gọi Bạch Dương như thế, mà còn gọi thuận miệng như vậy, rõ ràng là thường xuyên gọi.

Vậy mà anh lại không biết gì hết.

Đáy lòng anh mơ hồ trào dâng một ngọn lửa giận, ánh mắt anh nhìn Vu Y Cơ cũng chứa ý không vui: “Mẹ, lần trước con đã nói với mẹ, đừng gây phiền phức cho Bạch Dương nữa, vì sao mẹ không chịu nghe lời?”
“Còn cậu!” Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn Phó Kình Duy: “Cậu không biết ngăn mẹ lại sao?”
Phó Kình Duy tủi thân trề môi: “Anh, em ngăn rồi, chỉ là không ngăn được.

Mẹ biết chuyện chị Tử Yên bị bắt cóc có liên quan tới chị… Bạch Dương, nhất định phải đi tìm chị ta, em biết làm sao được?”
“Mẹ cũng vì thương Tử Yên mà.” Vu Y Cơ tức giận nói: “Sáng nay Tử Yên chính miệng nói với mẹ, người bắt cóc con bé là một kẻ theo đuổi con đĩ Bạch Dương kia, nên nhất định là do con đĩ đó sai khiến.”
Câu nào câu đó đều đĩ, Phó Kình Hiên nghe mà vẻ mặt càng thêm âm u: “Người bắt cóc Tử Yên đúng là người theo đuổi Bạch Dương nhưng không phải do cô ta sai khiến.”
Trực giác của anh nói cho anh biết, chuyện này không liên quan tới cô.

Phó Kình Duy cũng gật đầu đồng ý: “Con cũng cảm thấy không phải do chị ấy sai khiến.”.

 
Chương 148: Chương 148





Vu Y Cơ tức giận kéo tai cậu ta: “Phó Kình Duy, rốt cuộc con đứng về bên nào vậy? Sao lại nói giúp con đĩ Bạch Dương đó?”
Ngay cả Phó Kình Hiên cũng hơi bất ngờ nhìn Phó Kình Duy.

Ban đầu thái độ của Phó Kình Duy với Bạch Dương ra sao, anh rất rõ.

Nhưng không ngờ rằng hiện giờ Phó Kình Duy lại thay đổi thái độ lớn như vậy.

“Mẹ, đau, mau buông tay, buông tay!” Phó Kình Duy đau nhe răng trợn mắt, sắp nhảy cẫng lên.

Sau cùng Vu Y Cơ vẫn thương con trai, thả tay ra: “Hừ, xem sau này con còn dám nói chuyện giúp nó không.

Đừng quên, Cố Tử Yên mới là chị dâu con, con chỉ có thể giúp con bé, nghe rõ chưa?”
Phó Kình Duy bĩu môi, xoa tai lẩm bẩm: “Nghe thấy rồi.”
“Được rồi mẹ, con đưa hai người về.” Phó Kình Hiên day trán, mở cửa xe ra.


Sau khi đưa hai mẹ con trở về nhà họ Phó, Phó Kình Hiên lại lái xe đi.

Trên đường, anh cân nhắc một lát, rồi vẫn gọi cho Bạch Dương.

Đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô, từ lúc li hôn tới nay.

Điện thoại nối máy rất nhanh, giọng nói lễ phép dịu dàng của một người phụ nữ truyền tới: “Ai vậy?”
Phó Kình Hiên cau mày.

Cô xoá số của anh rồi sao?
Thấy người ở đầu bên kia điện thoại mãi không lên tiếng, Bạch Dương nghi ngờ nghiêng đầu, chuẩn bị cúp máy.

Lúc này, cuối cùng cũng có động tĩnh, giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông vang lên: “Là tôi.”
Đồng tử của Bạch Dương hơi co lại, chiếc bút trong tay cũng dừng lại, cầm điện thoại đưa tới trước mặt, nhìn dãy số quen thuộc, cô mím môi.


Thật sự là anh!
Dù sau khi ly hôn, cô đã xoá hết mọi cách liên lạc với anh, nhưng nhìn thấy dãy số này, lướt mắt là cô có thể nhận ra.

Hít một hơi thật sâu, Bạch Dương gạt đi vẻ chua xót, hỏi với vẻ không cảm xúc: “Tổng giám đốc Phó có việc gì không?”
Nghe ra sự thờ ơ trong giọng điệu của Bạch Dương, mặt Phó Kình Hiên tối sầm.

Khi không nhận ra anh, cô có thể đối xử dịu dàng ngay cả với một người xa lạ.

Nhưng với anh thì lại lạnh nhạt như thế.

Gạt đi sự không vui trong lòng, Phó Kình Hiên lên tiếng: “Tôi gọi tới là để xin lỗi cô.”
Bạch Dương đặt bút xuống, ngả người ra sau: “Xin lỗi? Tổng giám đốc Phó làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?”
“Là mẹ tôi, rất xin lỗi vì đã quấy rầy cô.” Phó Kình Hiên cụp mắt, giọng điệu mang theo sự áy náy.

Bạch Dương bật cười trào phúng: “Thì ra là xin lỗi vì chuyện này, tổng giám đốc Phó thật vất vả, xin lỗi thay vợ chưa cưới, bây giờ lại xin lỗi thay mẹ ruột, lần tới có phải lại xin lỗi thay em trai không?”
Phó Kình Hiên lạnh giọng đáp: “Không có lần sau.”
“Cũng chưa chắc, người nhà họ Phó các anh biết gây chuyện đến mức nào, tôi còn không biết sao? Đặc biệt là mẹ anh.” Nhắc đến Vu Y Cơ, Bạch Dương không kìm được trợn mắt: “Tổng giám đốc Phó, tôi có thể hỏi anh một câu không? Câu hỏi này tôi đã giấu trong lòng từ rất lâu rồi.”
Phó Kình Hiên ấn vào bluetooth trên tai một cách ngờ vực: “Câu gì?”.

 
Chương 149: Chương 149





“Anh thật sự là con ruột của Vu Y Cơ à?” Bạch Dương chống má.

Vu Y Cơ là kiểu phụ nữ chua ngoa điển hình, cho dù ngày nào bà ta cũng ăn mặc kiểu quý tộc nhưng lại chẳng ra dáng quý tộc, dù sao vẻ thô thiển và cay nghiệt của bà ta cũng toát ra từ trong xương cốt.

Cô thật sự rất khó tưởng tượng người phụ nữ như vậy lại có thể sinh ra một đứa con trai như Phó Kình Hiên.

Ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Chỉ là tò mò thôi.” Bạch Dương nhún vai.

Phó Kình Hiên đánh tay lái: “Đúng.”
Thật sự là mẹ ruột?
Bạch Dương thở dài thất vọng.

Xem ra là đột biến gen rồi!
Bạch Dương lại cầm bút lên: “Được rồi tổng giám đốc Phó, tôi không còn gì muốn hỏi nữa, vậy đi.


Sau này mời anh trông chừng cho kỹ mẹ mình, đừng không có chuyện gì là lại chạy tới chỗ tôi kêu gào vớ vẩn.”
Kêu gào vớ vẩn?
Mặt Phó Kình Hiên lạnh lùng, nghiêm nghị: “Bạch Dương, cô có thể đừng ăn nói gai góc như vậy được không?”
“Gai góc?” Bạch Dương bật cười: “Tổng giám đốc Phó, lẽ nào anh còn mong tôi đối xử điềm đạm, nhã nhặn với các người sao? Sao anh không nghĩ xem sáu năm qua các người đối xử với tôi thế nào? Tại sao tôi phải nói năng hoà nhã, các người nghĩ mình là ai?”
Nói xong những lời này, cô dứt khoát cúp máy.

Phó Kình Hiên nghe tiếng “bíp” trong tai nghe bluetooth, biết điện thoại đã bị cúp, vì vậy anh thả một tay ra khỏi vô lăng, day đầu mày.

“Sao anh không nghĩ xem sáu năm qua các người đối xử với tôi thế nào?” Câu nói này của cô cứ quanh quẩn trong đầu anh, trái tim anh như bị tảng đá lớn đè lên khiến anh cảm thấy nặng nề.

Bởi vì anh không thể phủ nhận rằng sáu năm qua họ đối xử với cô thật sự không tốt.

Khi anh còn đang suy nghĩ thì xe đã tới bệnh viện.

Phó Kình Hiên đỗ xe xong ngồi trong xe một lúc mới bước xuống, đi về phía khoa nội trú.


Trong phòng bệnh cao cấp, Cố Tử Yên đang xem ti vi, còn bà Cố ngồi gọt táo bên cạnh giường cô ta.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà Cố ngẩng đầu cười bảo: “Tử Yên, con xem ai tới kìa?”
Cố Tử Yên quay đầu nhìn về phía cửa, khi thấy Phó Kình Hiên từ bên ngoài đi vào, lúc đầu cô ta rất vui, sau đó hai mắt đỏ lên: “Kình Hiên…”
Cô ta vén chăn lên, nhào về phía anh.

Phó Kình Hiên vừa lúc đến bên giường nên ôm lấy cô ta, vuốt tóc cô ta hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
“Em nhớ anh.” Cố Tử Yên vùi đầu vào ngực anh.

Ánh mắt Phó Kình Hiên dịu đi: “Không phải anh đã tới rồi đây à?”
Bà Cố nhìn hai người thân mật, đặt táo đã gọt xong sang một bên, cười tươi đứng dậy: “Kình Hiên tới đúng lúc lắm, cháu ở đây cùng Tử Yên nhé, bác ra ngoài hỏi bác sĩ xem bao giờ con bé được xuất viện.”
“Vâng.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.

Bà Cố ra khỏi phòng bệnh, anh sờ trán Cố Tử Yên, cơn sốt đã giảm nên anh cũng yên tâm.

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Phó Kình Hiên rút tay về.

Cố Tử Yên tủi thân bĩu môi: “Có, đầu em vẫn choáng lắm.”
“Vậy em nghỉ ngơi tiếp đi.” Phó Kình Hiên chỉnh lại gối, bảo cô ta nằm xuống..

 
Chương 150: Chương 150





Cố Tử Yên lắc đầu: “Em không muốn ngủ nữa, anh ở lại với em là được rồi.”
Phó Kình Hiên không phản đối, ngồi xuống bên giường bệnh.

Cố Tử Yên ôm cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh: “Kình Hiên, sáng nay bác gái tới thăm em, nghe nói em bị bắt cóc, còn liên quan đến cô Bạch nên muốn đi tìm cô Bạch tính sổ, em không giữ bác lại được.”
“Anh biết rồi.”
“Anh biết rồi?” Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông: “Bác gái không làm gì cô Bạch chứ anh?”
Làm gì Bạch Dương?
Phó Kình Hiên cụp mắt.

Mẹ anh muốn động chân động tay với Bạch Dương, nhưng cuối cùng bị cô đưa đến đồn cảnh sát.

Còn Bạch Dương không hề bị thiệt thòi gì.


Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt đầy dịu dàng mà chính anh cũng không biết.

Cố Tử Yên nhìn thấy cũng biết sự dịu dàng này là dành cho ai, hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng, cô ta nhéo vào lòng bàn tay, ngoài mặt tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Kình Hiên, anh đang cười gì vậy?”
Nhắc đến Bạch Dương mà anh lại cười, còn có vẻ mặt dịu dàng như thế.

Không được, cô ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết Bạch Dương, nếu cứ tiếp tục thế này anh sẽ thật sự yêu Bạch Dương mất.

Anh không biết nhưng cô ta nhìn thấy rõ ràng, bây giờ trong lòng anh đã bắt đầu có hình bóng của Bạch Dương rồi.

Cười?
Ánh mắt Phó Kình Hiên tối đi, mặt lại trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày, anh hơi quay đầu lại nhìn Cố Tử Yên: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến một chuyện thú vị thôi.”
“Là vậy ạ?” Cố Tử Yên gắng gượng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thấy tăm tối.

Lúc này bà Cố đã quay lại: “Tử Yên, bác sĩ nói ngày mai con có thể ra viện rồi.”

“Tốt quá, con không muốn ở lại đây chút nào, con ở bệnh viện sáu năm đã chán lắm rồi.” Cố Tử Yên vui vẻ nói.

Phó Kình Hiên xoa tóc cô ta một cách âu yếm.

Bà Cố nhìn anh rồi đột nhiên hỏi: “À Kình Hiên, đã tra ra gã hồ ly kia chưa?”
Cố Tử Yên nghe thấy ba chữ “gã hồ ly”, khuôn mặt tươi cười lập tức trở nên sợ hãi: “Kình Hiên…”
Phó Kình Hiên ôm cô ta vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng rồi dịu giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Bà Cố cũng hơi hối hận: “Xin lỗi Tử Yên, mẹ không cố ý nhắc đến đâu, mẹ…”
“Con không sao đâu mẹ.” Cố Tử Yên lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Đây là điều con nên chịu, nếu không phải vì con không có cảm giác an toàn, hại cô Bạch trước thì cô Bạch cũng không cho người bắt cóc con, vậy nên mọi chuyện đều là lỗi của con.”
“Cái gì mà lỗi của con?” Bà Cố cũng khóc: “Rõ ràng là người phụ nữ Bạch Dương kia độc ác, đúng là con hại cô ta trước, nhưng chúng ta cũng đã đền bù rồi, cô ta nhận đồ rồi vẫn làm hại con, thật đáng hận!”
Cố Tử Yên cúi đầu khóc thút thít, dường như cũng không hiểu tại sao Bạch Dương lại làm như vậy.

Phó Kình Hiên cau mày: “Bác gái, Tử Yên, chuyện lần này không liên quan đến Bạch Dương, bắt Tử Yên đi là ý của gã hồ ly, không phải do Bạch Dương sai khiến.”
“Kình Hiên, cháu đang nói giúp Bạch Dương sao?” Bà Cố không dám tin.

Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu: “Không phải cháu nói giúp cô ấy, đây là sự thật.”
“Nhưng…” Bà Cố vẫn còn muốn nói gì đó..

 
Chương 151: Chương 151





Cố Tử Yên kéo tay áo bà ta, cố nặn ra một nụ cười kiên cường mạnh mẽ: “Mẹ, thôi bỏ đi, nếu Kình Hiên đã nghĩ rằng không phải cô Bạch làm thì chắc là thật đấy.”
Phó Kình Hiên nghe lời này cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh lại không nói ra được có gì không đúng nên chỉ cau mày.

Bà Cố hiểu nên cũng chỉ trừng mắt nhìn anh với vẻ giận dữ.

Tử Yên tỉnh lại nói rằng đã chính tai nghe thấy kẻ bắt cóc bảo là Bạch Dương là người ra lệnh cho gã hồ ly, mục đích là để trả thù Tử Yên.

Nhưng cậu ta thì hay rồi, luôn miệng nói giúp Bạch Dương khiến Tử Yên đau lòng, vậy mà Tử Yên còn bảo vệ cậu ta.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Trương đứng ở cửa: “Tổng giám đốc Phó.”
“Có chuyện gì vậy?” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ mở.

Trợ lý Trương liếc nhìn Cố Tử Yên: “Đã có kết quả điều tra Lương Triết rồi ạ.”
Phó Kình Hiên nheo mắt: “Chờ tôi bên ngoài.”
“Vâng.” Trợ lý Trương đáp lại rồi rời đi.


Phó Kình Hiên rút cánh tay ra: “Tử Yên, anh ra ngoài một lát.”
Cố Tử Yên mỉm cười gật đầu: “Vâng.”
Phó Kình Hiên đỡ cô ta nằm xuống, đắp chăn cho cô ta rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, Phó Kình Hiên nhìn trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đưa cho anh một tập tài liệu: “Tổng giám đốc, đây là thông tin chi tiết về Lương Triết.

Cậu ta là trẻ mồ côi, lớn lên ở huyện Giang, hơn mười tuổi được ba cô Bạch tài trợ mới bắt đầu được đi học, sau này trưởng thành, dựa vào ngoại hình mà được đưa vào giới người mẫu, tổng kết lại thì cậu ta không phải gã hồ ly.”
“Không phải?” Phó Kình Hiên chau mày.

Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng thế, tôi đã hỏi tổng giám đốc Cố rồi, ông ấy gặp gã hồ ly hai lần, từ miêu tả của ông ấy có thể thấy gã hồ ly là một tay hacker cấp cao, mà Lương Triết chưa bao giờ động đến mảng này.

Ngoài ra, gần đây cậu ta đang chụp ảnh ngoài trời ở Tuyết Sơn, đang bị cảm, mà gã hồ ly thì không, vậy nên có thể khẳng định không phải cậu ta.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?” Trợ lý Trương hỏi anh.


Phó Kình Hiên suy tư một lúc rồi đáp: “Điều tra mối quan hệ cá nhân của Bạch Dương, chắc chắn gã hồ ly kia là người Bạch Dương quen biết, điều tra rõ những người này cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi!” Trợ lý Trương gật đầu.

“Tổng giám đốc Phó.” Phía sau truyền tới một giọng nói thận trọng.

Phó Kình Hiên quay đầu lại thì thấy Mạnh San và Cao Linh ôm bó hoa bước tới.

“Tổng giám đốc Phó, Tử Yên có ở trong không?” Mạnh San không dám nhìn thẳng vào Phó Kình Hiên, hơi cúi đầu, yếu ớt nói: “Chúng tôi nghe nói Tử Yên bị bệnh nên tới thăm cô ấy.”
“Ở trong phòng bệnh.” Phó Kình Hiên chỉ vào cửa phòng bệnh.

“Cảm ơn tổng giám đốc Phó.” Mạnh San vui mừng, quay đầu nhìn Cao Linh bên cạnh: “Chị Cao, chúng ta vào thôi.”
“Ừm.” Cao Linh hất cằm cao ngạo.

Mạnh San bước tới gõ cửa.

Cao Linh đứng tại chỗ, quan sát Phó Kình Hiên.

Lần trước ở trong phòng VIP, cô ta chưa nhìn kỹ người đàn ông này, lần này cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy rõ, anh là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc..

 
Chương 152: Chương 152





Chỉ riêng về ngoại hình, Lý Trấn Nam chồng cô ta đã không thể so sánh được.

Nghĩ đến người đàn ông sắp ly hôn với mình, ánh mắt Cao Linh tối đi, cô ta nhìn đi nơi khác.

“Chị Cao, Tử Yên bảo chúng ta vào trong.” Mạnh San mở cửa phòng bệnh, vẫy tay với Cao Linh.

“Tôi tới đây.” Cao Linh đáp lại, khẽ gật đầu với Phó Kình Hiên rồi bước vào.

“Đi thôi.” Phó Kình Hiên ném tập tài liệu trên tay cho trợ lý Trương, nhấc chân đi về phía thang máy.

Trợ lý Trương theo sau anh: “Tổng giám đốc Phó, anh không ở lại bệnh viện với cô Cố nữa à?”
“Không, có mấy người kia là được rồi.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt đáp lại, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Tử Yên, bảo với cô ta rằng mình đã đi.

Cố Tử Yên nhìn tin nhắn trên điện thoại, cắn môi dưới, khó chịu đáp lại một chữ: “Vâng.”

“Tử Yên, cậu sao thế?” Mạnh San thấy cô ta không vui bèn đặt hoa xuống rồi hỏi thăm.

Cố Tử Yên cất điện thoại đi, mỉm cười đáp lại: “Tớ không sao, cảm ơn mọi người tới thăm.”
“Có gì đâu, chúng ta là chị em tốt mà.” Mạnh San xua tay.

Cao Linh ngồi trên ghế bên giường bệnh, vắt chân tao nhã: “Tôi nghe nói cô bị bắt cóc, có chuyện gì vậy?”
Mặc dù chuyện này chưa được công bố, nhưng chuyện Cố Tử Yên nhập viện thì nhà họ Cố không giấu nên người trong giới đều biết, điều tra một chút là biết vì sao cô ta lại vào viện.

Mạnh San ngạc nhiên há hốc mồm: “Tử Yên, cậu bị bắt cóc á? Ai bắt cậu?”
Mắt Cố Tử Yên ươn ướt, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo: “Là người theo đuổi cô Bạch, vì mấy ngày trước tớ vô tình làm cô ấy bị thương, vậy nên người theo đuổi cô ấy mới bắt cóc tớ để trả thù.”
“Cái gì? Thật quá đáng! Cậu chỉ vô tình thôi mà kẻ theo đuổi kia lại bắt cóc cậu!” Mạnh San tức đỏ mặt, lòng đầy căm phẫn.

Cố Tử Yên cười khổ: “Có thể là anh ta cảm thấy tớ cố ý làm hại cô Bạch nên mới…”
Cô ta không nói tiếp vế sau nữa.


Mạnh San tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Hừ, tớ thấy chuyện này chắc chắn cũng liên quan đến Bạch Dương, chưa biết chừng còn là do cô ta sai khiến người theo đuổi mình làm ấy.”
“Không phải đâu, Kình Hiên nói không liên quan đến cô Bạch.” Cố Tử Yên xua tay như sợ hai người còn lại hiểu lầm.

Cao Linh sờ cằm, trầm ngâm: “Sao anh ấy biết không liên quan đến Bạch Dương nhỉ?”
“Tôi cũng không biết, có lẽ anh ấy đã hỏi cô Bạch rồi.” Cố Tử Yên lắc đầu, buồn bã trả lời.

Mạnh San chống nạnh: “Vậy chắc chắn tổng giám đốc Phó bị Bạch Dương lừa rồi, Tử Yên, chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho cô ta…”
“Nhưng…” Cố Tử Yên cắn môi, dường như rất khó xử.

Mạnh San thấy dáng vẻ này của cô ta thì rất xót xa: “Đừng nhưng nhị nữa, cô ta bắt nạt cậu như thế, lần này dám cho người bắt cóc cậu, lần sau không biết còn làm gì cậu nữa.

Vậy nên chúng ta nhất định phải cho cô ta một bài học, để cô ta biết chúng ta cũng không dễ bị bắt nạt.”
“Để tôi giải quyết cho.” Cao Linh lạnh giọng cất lời.

Cố Tử Yên nhìn cô ta: “Cô Cao định làm gì?”
Cao Linh búng tay: “Tôi nghe nói gần đây Thiên Thịnh đang vay ngân hàng, tôi có thể ra tay từ đây.

Kẹt tiền ngân hàng, không có vốn ngân hàng rót vào, Thiên Thịnh muốn duy trì hoạt động cũng khó.”
Sau đó cô ta lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc các ngân hàng lớn..

 
Chương 153: Chương 153





Mạnh San nhìn cô ta với vẻ mặt sùng bái.

Cố Tử Yên thấy thế, khoé miệng khẽ nhếch lên khó phát hiện.

Ở Thiên Thịnh, Đồng Khê vội vàng đi vào phòng làm việc của Bạch Dương: “Sếp Bạch, không ổn, xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Dương ngẩng đầu lên từ sau đống tài liệu.

Đồng Khê báo cáo: “Tôi vừa nhận được điện thoại từ mấy ngân hàng, họ nói rằng chúng ta không đủ điều kiện để vay nên từ chối cho chúng ta vay, những ngân hàng khác thậm chí còn nói có sai sót trong quá trình kiểm toán, bảo chúng ta lập tức trả lại khoản vay cho họ.”
“Sao cơ?” Mặt Bạch Dương biến sắc, cô đột ngột siết chặt cây bút trong tay: “Sao lại thế?”
“Tôi cũng không biết, nhưng mấy ngân hàng cùng làm như vậy một lúc, tôi đoán chắc chắn có ai ở phía sau sai họ làm vậy với chúng ta.” Đồng Khê nói.

Một cái tên cho hiện lên trong đầu Bạch Dương: “Cố Việt Bân!”
“Ý cô là tập đoàn Tam Thịnh làm sao?”
Bạch Dương nheo mắt: “Ngoài bọn họ, tôi nghĩ chắc không còn ai nữa đâu.”
Nếu thật sự là Cố Việt Bân thì chắc chắn là vì miếng đất kia.


Hoặc là vì Cố Tử Yên, tóm lại chắc chắn liên quan đến hai chuyện này.

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?” Đồng Khê hỏi.

Bạch Dương suy nghĩ vài giây: “Thế này đi, cô thương lượng với giám đốc các ngân hàng xem họ có thể thay đổi ý định được không, nhân tiện hỏi thử rốt cuộc có phải Cố Việt Bân đứng sau lưng không?”
“Vâng.” Thư ký Đồng đáp lại, dường như nghĩ ra điều gì nên lại hỏi: “Có cần nói cho tổng giám đốc Lục chuyện này không ạ?”
“Không cần.” Bạch Dương lắc đầu: “Gần đây anh Khởi bận lo cho công ty của anh ấy, tôi không muốn làm phiền.”
“Vâng.”
Sau khi thư ký Đồng đi ra không lâu, Trần Thi Hàm của bộ phận tài vụ cũng tới.

“Sếp Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi vừa nhận được mấy cuộc gọi giục trả tiền của ngân hàng, họ bảo chúng ta phải lập tức trả nợ, không phải chúng ta mới vay chưa lâu sao? Còn chưa đến kỳ hạn sao lại bắt chúng ta trả chứ?”
Bạch Dương day sống mũi: “Không nhìn ra sao? Chúng ta bị kẻ khác nhằm vào.”
“Ai?” Trần Thi Hàm đập bàn.


Một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Bạch Dương: “Hiện tại tôi đang nghi ngờ là Cố Việt Bân làm, nhưng vẫn chưa có chứng cứ.”.

Truyện hay luôn có tại ( TRUMtru yen.

мE )
“Chúng ta không vội tìm chứng cứ, chuyện cấp bách lúc này là giải quyết vấn đề vốn, hiện tại khoản vốn chính hỗ trợ hoạt động của Thiên Thịnh là khoản vay từ các ngân hàng đó, nếu chúng ta hoàn trả thì Thiên Thịnh sẽ lập tức phải phá sản.” Trần Thi Hàm cáu kỉnh nói.

Bạch Dương mím môi.

Sao cô lại không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề chứ!
“Bạch tổng.” Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Bạch Dương ngước mắt nhìn.

Đồng Khê đứng ở cửa, lắc đầu tiếc nuối: “Tôi đã thương lượng với giám đốc mấy ngân hàng đó rồi, những ngân hàng chúng ta chưa vay cũng nói không cho chúng ta vay, còn những ngân hàng đã vay thì quyết tâm đòi chúng ta trả nợ đến cùng.

Chúng ta phải làm gì bây giờ sếp Bạch?”
Bạch Dương siết chặt bàn tay, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy bọn họ có nói là Cố Việt Bân yêu cầu họ làm không?”
“Không, tôi hỏi rồi nhưng họ chỉ ậm ừ, dường như đang kiêng kỵ điều gì đó.” Thư ký Đồng trả lời..

 
Chương 154: Chương 154





“Dù thế nào ngân hàng cũng dưới danh nghĩa của Nhà nước, thân là giám đốc ngân hàng thì sao bọn họ có thể kiêng kỵ một ông chủ doanh nghiệp tư nhân chứ?” Trần Thi Hàm cau mày.

Bạch Dương nheo mắt: “Trừ khi người ra lệnh cho họ không phải Cố Việt Bân, mà là người trong cơ quan Nhà nước.”
“Sếp Bạch, cô động đến người làm trong cơ quan Nhà nước từ bao giờ thế?” Trần Thi Hàm nghiêm nghị hỏi.

Bạch Dương mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết.”
Gần đây vì chuyện miếng đất mà cô có làm việc với cơ quan Nhà nước một lần.

Nhưng lần đó cô không hề đắc tội đối phương mà.

“Thôi bỏ đi, sau này nghĩ tiếp.

Sếp Bạch à, chúng ta mau chóng giải quyết vấn đề kinh phí đã.” Trần Thi Hàm nhắc nhở.

Bạch Dương mệt mỏi nhắm mắt lại: “Thư ký Đồng, cô liên lạc lại với giám đốc những nhà hàng đã cho chúng ta vay, nói là tôi mời họ ăn cơm ở khách sạn Hoàn Vũ.”
Ngân hàng chưa cho vay thì thôi bỏ đi.


Nhưng đã cho vay thì cô phải xua tan ý nghĩ đòi nợ của họ, nếu không Thiên Thịnh sẽ thật sự phá sản.

“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu.

Bạch Dương nói với Trần Thi Hàm: “Cô chỉnh sửa lại hợp đồng cho vay khi đó rồi đi với tôi.”
“Được.” Trần Thi Hàm đáp.

Một giờ sau, cả hai đến khách sạn Hoàn Vũ.

Đây là khách sạn bảy sao duy nhất ở Hải Thành, thuộc tập đoàn Phó Thị.

Ăn một bữa bình thường nhất ở đây cũng có thể bằng thu nhập một năm của gia đình bình thường.

Hơn nữa Bạch Dương còn đặt phòng riêng, gọi rất nhiều món ăn cao cấp để chiêu đãi mấy giám đốc ngân hàng này, có thể thấy rất có thành ý.


Những giám đốc này được đãi ngộ cao như thế nên cũng không tiện không nói gì, cuối cùng cũng tiết lộ người nhằm vào cô mang họ Cao.

“Bạch tổng, theo như tôi biết thì nhà quyền quý họ Cao chỉ có một, chính là nhà họ Cao ở Nam Giang.”
Trần Thi Hàm quay sang nói vào tai Bạch Dương.

Bạch Dương siết chặt ly rượu trong tay, khuôn mặt sinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng: “Là Cao Linh.”
Cô không có mâu thuẫn với nhà họ Cao.

Chỉ có một chút xích mích với Cao Linh.

“Tôi cũng đoán là cô ta, nhưng sao cô ta lại làm vậy? Lẽ nào là vì chuyện chơi mạt chược lần trước?”
Trần Thi Hàm đoán.

Bạch Dương nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra vui buồn hay tức giận: “Có lẽ thế.”
“Nếu là như vậy thì cô ta thực sự rất nhỏ nhen.” Trần Thi Hàm cười khẩy: “Hơn nữa Cao Linh quan hệ rộng thật đấy, cô ta là cô chủ nhà quyền quý ở Nam Giang mà cũng xen vào chuyện ở Hải Thành, ai cho cô ta lá gan vậy? Sếp Bạch, tôi đi gọi điện thoại.”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.

Trần Thi Hàm đứng dậy, ra khỏi phòng VIP, tìm một nơi yên tĩnh bên ngoài rồi gọi điện.

“Có gì nói mau!” Một giọng nói thô bạo vang lên trong điện thoại..

 
Chương 155: Chương 155


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trần Thi Hàm trợn mắt: “Ông già, tôi nghe nói mấy năm nay vì nhà họ Cao quá kênh kiệu nên cấp trên định để nhà họ Diệp trấn áp nhà họ Cao, nhưng vì chưa tìm được lý do hợp lý nên mới chần chừ không động vào, tin này là thật à?”
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Người đàn ông không kiên nhẫn hỏi.

“Xem ra là thật rồi.” Trần Thi Hàm rút một điếu thuốc từ trong túi ra, thoải mái rít một hơi: “Đương nhiên là tôi mang tin tốt đến cho ông rồi, cháu gái Cao Linh của ông cụ Cao đang ở Hải Thành, hơn nữa cô ta còn lạm dụng thế lực của gia đình để nhúng tay vào việc của ngân hàng ở Hải Thành, chèn ép sếp của tôi.

Ông thấy dùng lý do này để đối phó với nhà họ Cao có được không?”
Mắt người đàn ông sáng lên: “Quả là một tin tốt.

Khi ông cụ Cao chưa nghỉ hưu cũng không tuỳ tiện can thiệp vào chuyện chính trị của nơi khác, cháu gái ông ta thì giỏi rồi, dám phạm vào điều cấm kỵ này.”
“Chứ còn gì nữa, ngu đến mức hai tay dâng điểm yếu tới cho chúng ta.” Trần Thi Hàm nhả ra một làn khói, chế nhạo.


Chuyện chơi mạt chược lần trước Cao Linh đã đắc tội Trần Thi Hàm, Trần Thi Hàm dùng thông tin của nhà họ Cao kiếm cho nhà họ Cao ít chướng ngại.

Lần này Cao Linh còn tự tìm chết, hại luôn cả nhà họ Cao.

Nghĩ đến đây, Trần Thi Hàm không khỏi bật cười.

Người đàn ông cau mày: “Con nhóc cô cười cái gì? Cô tìm được cậu chủ chưa?”
Trần Thi Hàm nghiêm túc trở lại, rồi cũng lớn tiếng đáp: “Ông còn nói à? Lần trước ông nói cậu chủ đã ở lại huyện Giang, kết quả tôi đi tìm thì chẳng tìm được chút manh mối nào, vậy làm sao mà tìm?”
Người đàn ông nghẹn họng: “Được rồi, được rồi, gào cái gì mà gào, tóm lại cô mau tìm cậu chủ đi, ông chủ không gắng gượng được lâu nữa.”
“Tôi biết rồi.” Trần Thi Hàm miễn cưỡng đáp.


[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Bạch tổng, tôi đảm bảo ba ngày sau những ngân hàng này sẽ không đòi nợ nữa, những ngân hàng không cho vay cũng sẽ tiếp tục cho chúng ta vay, bởi vì nhà họ Cao tới số rồi.”
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của cô ấy, Bạch Dương nhận ra điều gì: “Có phải cô đã làm gì không?”
Trần Thi Hàm chỉ cười, không nói.

Bạch Dương đã xác định được thân phận của cô ấy không đơn giản.

Có lẽ cuộc gọi vừa nãy mà cô ấy ra ngoài để gọi chính là mấu chốt.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương đứng dậy, khom người với Trần Thi Hàm.

Trần Thi Hàm giật mình, cũng vội đứng dậy: “Sếp Bạch, cô làm gì đấy?”
Bạch Dương đứng thẳng dậy, mỉm cười: “Thi Hàm, cảm ơn cô, nếu lần này cô không giúp thì tôi thật sự không biết phải làm sao.”.

 
Chương 156: Chương 156





Tập đoàn Thiên Thịnh cần ba nghìn tỷ để hoạt động bình thường, nếu mấy ngân hàng đó đòi lại tiền thì cô không biết phải lấy số tiền đó ở đâu.

Bây giờ Trần Thi Hàm xử lý, giải quyết vấn đề khó này cho cô, đương nhiên cô phải cảm ơn.

Trần Thi Hàm xua tay: “Sếp Bạch không cần cảm ơn tôi, giải bớt lòng sầu lo cho sếp là điều mà cấp dưới như tôi nên làm.”
Bạch Dương mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp.

Trần Thi Hàm mấp máy môi, muốn gì gì đó thì điện thoại đột ngột vang lên.

Cô ấy cầm lên nhìn, nghiêm túc nhận điện thoại: “Alo?”
“Chị Trần, chúng tôi tìm được một nơi khác mà cậu chủ đã ở, chị có muốn đến xem không?”
“Được, bây giờ tôi sẽ mua vé ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thi Hàm nhìn Bạch Dương: “Sếp Bạch, tôi lại phải xin nghỉ lần nữa rồi, tôi có chuyện rất quan trọng…”
“Đi đi.” Bạch Dương cười đáp: “Khi nào về, tôi mời cô ăn cơm.”
“Cảm ơn Bạch tổng, vậy tôi đi trước đây, tôi sẽ thu xếp tài xế tới đón cô.”
Nói xong cô ấy cất điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng VIP.


Bạch Dương cầm đũa lên ăn chút đồ, ước chừng tài xế mà Trần Thi Hàm thu xếp đã sắp đến, lúc đó cô mới chuẩn bị thanh toán để về Thiên Thịnh.

Khi cô vừa ra khỏi phòng VIP thì cửa phòng VIP đối diện cũng mở ra, Phó Kình Hiên và trợ lý Trương bước ra.

Nhìn thấy Bạch Dương, cả hai người đều kinh ngạc.

Bạch Dương cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp họ ở đây.

“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương lên tiếng trước, nhẹ giọng chào Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên gật nhẹ đầu, coi như đáp lại.

Trợ lý Trương đẩy kính, lịch sự nở nụ cười với Bạch Dương: “Cô Bạch.”
“Chào trợ lý Trương.” Bạch Dương cười đáp lại.

Phó Kình Hiên cau mày, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.


Cô có thể cười với trợ lý Trương nhưng lại trưng bản mặt lạnh lùng ra với anh.

Hơi thở xung quanh Phó Kình Hiên trở nên lạnh lẽo.

Trợ lý Trương rùng mình, vô thức tránh xa anh.

Bạch Dương không định trò chuyện với họ, chào xong nhấc chân đi về phía thang máy.

Phó Kình Hiên cũng bước đi.

Thang máy đang đi lên, ba người đứng ở cửa thang máy lặng lẽ chờ đợi, không ai lên tiếng, bầu không khí rất ngột ngạt.

Trợ lý Trương nhìn Phó Kình Hiên bên trái, lại nhìn Bạch Dương bên phải, chỉ cảm thấy khá căng thẳng.

Sao hai người này lại gặp nhau chứ?
Trợ lý Trương đau đầu day huyệt thái dương.

“Ting”, thang máy đã đến.

Bạch Dương bước vào, Phó Kình Hiên và trợ lý Trương cũng theo sau.

Sau khi bước vào, trợ lý Trương tự giác đứng yên trong góc, làm người vô hình..

 
Chương 157: Chương 157





Cửa thang máy từ từ đóng lại, bắt đầu đi xuống.

Đột nhiên, đèn trên nóc thang máy nháy lên vài lần, còn phát ra tiếng điện “roẹt roẹt”.

Trợ lý Trương ngẩng đầu, nuốt nước bọt: “Thang máy sẽ không gặp sự cố đấy chứ?”
Ngay khi lời anh ta vừa dứt, thang máy đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Bạch Dương vô thức kêu lên một tiếng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Hơn nữa cô còn đang đi giày cao gót, trong sự rung chuyển thế này cô không thể đứng vững, người cô loạng choạng, sau đó trẹo chân.

Thậm chí cô còn nghe thấy rõ tiếng xương bị trật khớp.

Bạch Dương đau đớn toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt vặn vẹo.


Ngay khi cô sắp không gắng gượng được chuẩn bị ngã xuống thì một cánh tay đột nhiên duỗi ra, ôm lấy eo cô từ phía sau.

Bạch Dương cứng đờ người: “Anh làm gì vậy?”
Cô đau đến mức giọng cũng khàn đi.

Phó Kình Hiên ôm cô vào lòng, để lưng cô dựa vào ngực mình, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, dựa vào tôi mà đứng.”
Bạch Dương không muốn, định đẩy tay anh ra khỏi eo mình.

Giọng Phó Kình Hiên lại vang lên, mang theo vẻ người khác không thể cãi lại: “Nếu không muốn chân còn lại cũng trẹo thì ngoan ngoãn làm theo đi.”
Tay Bạch Dương dừng lại ngay lập tức.

Không ngờ anh lại biết cô bị trẹo chân!
Trong lòng không rõ là cảm xúc gì, nhưng Bạch Dương cũng không giãy khỏi sự bảo vệ của Phó Kình Hiên nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh không nhúc nhích.


Dù sao cô cũng không muốn cả hai chân đều trẹo, phải ngồi xe lăn đến công ty đi làm.

Thang máy lắc lư khoảng hai phút, cuối cùng cũng ổn định lại, thuận lợi đi xuống tầng một.

Thang máy mở ra, Bạch Dương nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Trợ lý Trương kéo lại quần áo trên người, bước ra khỏi thang máy đầu tiên, sau đó đứng ở cửa, chặn cửa cho hai người để cửa không đóng lại.

Bạch Dương nhìn xuống bàn tay vẫn đang đặt trên eo mình của người đàn ông, trong mắt lướt qua một tia phức tạp, cô nhẹ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Phó có thể bỏ tay được chưa?”
“Xin lỗi.” Phó Kình Hiên thu tay về.

Bạch Dương chống tay lên tường thang máy để ổn định cơ thể, sau đó lắc đầu: “Anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi nên cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh vừa nãy đã giúp tôi.”
“Không có gì.” Phó Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, ánh mắt tối đi, sau đó anh nhìn xuống mắt cá chân đã sưng vù của cô, trái tim như bị bóp chặt một cách khó hiểu: “Chân cô…”
Bạch Dương cũng cúi đầu nhìn xuống, khẽ di chuyển mắt cá chân.

Kết quả là cảm giác đau thấu tim lan khắp toàn thân, đau đến mức cô phải thấp giọng kêu lên, mồ hôi lạnh lại chảy ra, hơi thở cũng trở nên gấp gáp nhưng cô vẫn giả vờ không để ý, chỉ cười bảo: “Chân tôi không sao.”
Không sao?
Nhìn mồ hôi lạnh trên trán cô, Phó Kình Hiên mím môi sau đó cúi người, bế ngang cô lên, đi ra khỏi thang máy..

 
Chương 158: Chương 158





Bạch Dương ngây người, đến khi hoàn hồn lại thì giãy dụa: “Phó Kình Hiên, anh làm gì đấy? Mau thả tôi xuông!”
“Đừng nhúc nhích, ngã bây giờ!” Phó Kình Hiên cau mày nhắc nhở.

Mặt Bạch Dương đỏ bừng, không biết là bị anh chọc giận hay là xấu hổ, người cô cứng ngắc: “Vậy anh thả tôi xuống đi.”
“Thả cô xuống, cô có đi được không?” Phó Kình Hiên liếc nhìn chân cô.

Bạch Dương nghẹn họng, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, hừ lạnh đáp: “Vậy cũng không phải việc của anh.”
“Đây là khách sạn trực thuộc tập đoàn Phó Thị, cô bị thương ở đây, là ông chủ, tôi cũng có trách nhiệm.”
Phó Kình Hiên trả lời.

Trợ lý Trương đi theo sau nhìn bóng lưng hai người, trong lòng cảm thấy rất không ổn.

Anh ta có thể nhìn thấy rõ khi nãy ở trong tháng máy, chính bản thân tổng giám đốc Phó còn không đứng vững, nhưng vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ cô Bạch, cô Bạch trẹo chân, anh ấy còn thể hiện ra vẻ đau lòng và lo lắng.

Xem ra không phải tổng giám đốc Phó không có tình cảm với cô Bạch.


Đang suy nghĩ, trợ lý Trương lại nghe Phó Kình Hiên gọi mình.

Anh ta mau chóng ổn định lại suy nghĩ, bước nhanh về phía khu vực nghỉ ngơi của sảnh khách sạn: “Tổng giám đốc Phó.”
“Đi tìm vài túi đá tới đây.” Phó Kình Hiên ra lệnh.

Trợ lý Trương gật đầu, lập tức làm theo.

Chẳng bao lâu, túi đá đã có.

Phó Kình Hiên nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương, cúi người cầm bàn chân bị thương của cô đặt lên đùi mình.

Anh vừa đặt tay lên định cởi giày cho cô thì Bạch Dương lập tức giữ tay anh lại: “Để tôi tự làm đi.”
Cô không biết tự nhiên anh lên cơn gì mà lại đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cô cũng không muốn biết.

Nếu trước đây anh làm vậy chắc chắn cô sẽ cảm động muốn khóc, nhưng bây giờ thì không, trái tim cô đã nguội lạnh từ lâu, sẽ không vì anh đột nhiên đối xử tốt với cô mà dao động.


Bạch Dương bỏ chân khỏi đùi Phó Kình Hiên, tự cởi giày cao gót rồi chườm túi đá lên chân để giảm đau.

Phó Kình Hiên nhìn hành động của cô rồi hơi mím môi, trong lòng cảm thấy hơi bực bội vì sự phản kháng của cô.

Anh không thích cô cố ý xa cách mình.

Nhưng tại sao không thích thì anh lại không nói ra được.

“Bạch tổng, tôi đến đón cô rồi đây.” Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.

Bạch Dương và Phó Kình Hiên đều ngẩng đầu nhìn lên, Trình Minh Viễn quay chìa khóa xe trong ngón tay, đi tới.

Phó Kình Hiên híp mắt nhìn Trình Minh Viễn, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh và nhíu mày.

Sao cô lại gọi Trình Minh Viễn tới đón cô?
Quan hệ giữa bọn họ tốt như vậy từ bao giờ thế?
Trình Minh Viễn cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, sao anh cũng ở đây, còn ngồi cùng sếp Bạch nữa? Không phải hai người đang hẹn hò chứ?”
Anh ta chỉ về phía hai người với vẻ nghiền ngẫm..

 
Chương 159: Chương 159





Bạch Dương đặt túi chườm đá sang bên cạnh, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói linh tinh gì vậy? Tôi tới đây bàn công việc, không ngờ lại gặp được Phó tổng thôi.”
“Thật sao?” Trình Minh Viễn xoa cằm có vẻ không tin.

Phó Kình Hiên không nói gì nhưng cũng không phủ nhận.

Trình Minh Viễn thấy anh như vậy thì tin rồi, bĩu môi có vẻ nhàm chán.

Sau đó anh ta nhìn thấy mắt cá chân sưng vù của Bạch Dương thì vô cùng kinh ngạc: “Sếp Bạch, chân cô bị sao vậy?”
“Trẹo chân rồi.” Bạch Dương đi giày vào, hờ hững trả lời.

Trình Minh Viễn chà chà hai tiếng: “Trẹo chân thế này còn rất nghiêm trọng đấy, sợ là bị tổn thương tới xương ý chứ?”
“Cho nên nhiệm vụ tiếp theo của anh là đưa tôi tới bệnh viện.” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh ta.

Trình Minh Viễn làm ra vẻ như mình là cấp dưới: “Tuân lệnh sếp!”
Bạch Dương cũng đột nhiên nhập vai, giơ tay về phía anh ta: “Vậy anh đứng ngây ra đó làm gì nữa, còn không mau qua đây đỡ tôi.”

“Được!”
Trình Minh Viễn bước tới, đỡ Bạch Dương từ trên ghế sofa dậy.

Phó Kình Hiên sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn hành động qua lại giữa hai người, đôi môi mỏng chậm rãi mím lại có vẻ lạnh lùng.

Đặc biệt là lúc anh thấy Trình Minh Viễn đặt một tay lên trên lưng Bạch Dương, hơi thở quanh người anh càng lạnh tới mức đủ để đóng băng người khác.

Nhưng Bạch Dương và Trình Minh Viễn đều không chú ý tới sự khác thường của Phó Kình Hiên.

Bạch Dương căn bản không có cách nào chạm cái chân bị trẹo xuống đất, vừa chạm xuống đất là thấy đau, làm gì còn tâm trạng nào để ý tới chuyện khác.

Mà Trình Minh Viễn lại cẩn thận đỡ cô, để tránh việc cô không đứng vững sẽ ngã, cho nên cũng không để tâm tới chuyện khác.

Hai người thậm chí còn chẳng chào, đã đi về phía cửa chính của khách sạn.

Mắt Phó Kình Hiên tối lại, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trên gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì khác, làm người ta không rõ vui hay buồn.


“Anh điều tra xem rốt cuộc thang máy này gặp sự cố ngoài ý muốn hay do con người gây ra.” Phó Kình Hiên đứng lên, căn dặn với giọng điệu lạnh lùng.

Mấy năm qua, theo sự phát triển của tập đoàn Phó Thị, bọn họ quả thật đã cướp đi lợi ích của một vài doanh nghiệp.

Không chừng là người của những doanh nghiệp đó ra tay đối phó với anh.

“Vâng.” Trợ lý Trương đứng bên cạnh đáp một tiếng, lập tức đi điều tra ngay.

Anh ta điều tra xong, nhanh chóng quay lại: “Sếp Phó, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, đó là sự cố ngoài ý muốn.

Sáng sớm đã phát hiện ra thang máy này có vấn đề, nhưng người quản lý khách sạn lại không cho dừng hoạt động, cũng không thông báo cho người tới sửa, cho nên chúng ta mới gặp phải tình huống đó.”
Trợ lý Trương nói tới đây, nhớ lại vẫn còn thấy sợ.

May là bọn họ may mắn, thang máy này cuối cùng vẫn an toàn xuống đến tầng một.

Bằng không hậu quả căn bản khó tưởng tượng nổi.

“Thật hay cho một cái không ngừng hoạt động.” Vẻ mặt Phó Kình Hiên cực kỳ khó coi, siết chặt nắm đấm: “Thông báo với phòng nhân sự của trụ sở chính lại thay người quản lý khách sạn, còn phải cho thang máy lập tức ngừng hoạt động để bảo trì.”
“Tôi đã rõ.” Trợ lý Trương gật đầu..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top