Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 200: Chương 200


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Bị Kình Hiên đuổi đi rồi.” Cố Tử Yên dịu dàng trả lời.

Phó Kình Duy ánh mắt phức tạp nhìn cô ta, giống như phải nhìn xuyên qua cả người cô ta vậy.

Cố Tử Yên bị cậu ta nhìn có chút không được tự nhiên, sờ mặt mình một cái: “Kình Duy, em nhìn chị như vậy làm gì, trên mặt chị dính gì sao?”
“Không có.” Phó Kình Duy thu hồi ánh mắt, lắc đầu một cái.

Cố Tử Yên cười một tiếng: “Chị còn tưởng mặt chị dính gì.”
“Được rồi, lên xe trước đi, lát nữa có thể có bên báo chí đến đấy.” Phó Kình Hiên nắm vai cô, nói.

Cố Tử Yên gật đầu một cái, vâng một tiếng.


Phó Kình Duy đột nhiên nói: “Anh, em không đi cùng hai người đâu, em có chỗ phải đi.”
“Đi đâu?” Phó Kình Hiên nhìn cậu ta.

Mắt Phó Kình Duy lóe lên: “Đây là bí mật của em, tóm lại nửa tiếng nữa em sẽ về, đi trước đây!”
Nói xong, cậu ta ôm bóng rổ chạy lên vỉa hè, bắt taxi rời đi.

Cố Tử Yên nhìn Phó Kình Hiên chân mày nhíu chặt, mỉm cười nói: “Kình Duy chẳng lẽ có người mình thích à? Lần trước em còn thấy nó đọc thư.”
Thư?
Phó Kình Hiên nhướng mày, nhớ lại ngày hôm trước ở phòng Kình Duy có thấy một lá thư.

Chẳng lẽ là thư tình?
“Kình Hiên, nghĩ gì vậy?” Cố Tử Yên nhẹ nhàng dùng tay đẩy anh.


Anh lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, đi thôi.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười đáp ứng.

[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

xem qua phát trực tiếp không có nghĩa là em làm chuyện này, hơn nữa em đã đồng ý với anh sẽ không nhắm vào cô Bạch, sao em dám để cho anh thất vọng, lỡ như anh không cần em nữa thì phải làm sao?
Nói xong, cô tức giận quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.

Phó Kình Hiên mắt thấy dáng vẻ phiền muộn của cô ta, trong lòng có chút không nỡ, cũng hơi hối hận.

Có lẽ, thật sự là mình đa nghi.

“Xin lỗi Tử Yên, anh không nên tùy tiện nghi ngờ em.” Phó Kình Hiên tấp xe vào lề đường, cởi dây an toàn ra khom người ôm cô.

Cố Tử Yên tủi thân vùi đầu trong lòng người đàn ông, giọng nghẹn ngào: “Không sao, em biết quan hệ của em và cô ấy không tốt, cho nên cô Bạch xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ là em làm, em đã quen rồi.”.

 
Chương 201: Chương 201





Lần này Phó Kình Hiên nhớ tới là ai, cau mày nhìn Cố Tử Yên: “Em kể chuyện sáu năm trước cho cô ta?”
Cố Tử Yên lắc đầu liên tục: “Em không nói, là mẹ em nói, khi đó em mới vừa tỉnh lại, Tiểu San đến thăm em vừa đúng lúc nghe em hỏi chuyện mẹ sao anh lại kết hôn với cô Bạch.”
Thì ra là như vậy.

Phó Kình Hiên thu hồi ánh mắt, sau đó cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Bạch Dương.

Tập đoàn Thiên Thịnh, Lục Khởi cầm kết quả điều tra đẩy cửa phòng làm việc của Bạch Dương: “Bé yêu, anh biết là ai ở trên mạng bóc phốt em rồi, là bạn của Cố Tử Yên, Mạnh San.”
Nghe nói như vậy, Bạch Dương nhíu mày lại, buông bút trong tay, hỏi: “Anh làm sao tra được?”
Lục Khởi đưa kết quả điều tra cho cô, cười đắc ý: “Cái này quá đơn giản, Mạnh San người phụ nữ đó đúng là ngu xuẩn, dùng tài khoản ảo để đăng bài cũng không ẩn địa chỉ IP, không phải tra IP một cái tìm được cô ta luôn sao? Ban đầu, anh còn tưởng là Cố Tử Yên làm, thật đáng tiếc.”
Nếu như thật sự là do Cố Tử Yên làm, bọn họ có thể xử lí xong cô ta luôn.

“Đúng vậy, đáng tiếc thật, lần cược này em thua rồi.” Bạch Dương khóe miệng tự giễu cười cười.


Cô cược với Phó Kình Hiên chuyện này có phải Cố Tử Yên làm hay không, nhưng không ngờ tới là Mạnh San.

Mặc dù trực giác của cô cho rằng Mạnh San làm như vậy, nhưng nói không chừng có liên quan tới Cố Tử Yên, nhưng không có chứng cớ, cũng hết cách.

“Cái gì mà đánh cược?” Lục Khởi tò mò nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Thấy cô không nói, Lục Khởi nhún vai, cũng không hỏi tiếp, trở lại chủ đề: “Bé cưng, chuyện này em định giải quyết như thế nào? Mạnh San dễ xử lý, nhưng chuyện trên mạng không thể đè xuống, nhất là còn có rất nhiều blogger vẫn còn đăng bài bịa đặt.”
Giống như cái gì mà bé yêu ngoại tình trong hôn nhân, cái gì mà âm thầm mưu hại Cố Tử Yên.

Nhổ vào, căn bản không có chuyện như vậy có được hay không hả!
“Để em suy nghĩ một chút đi.” Bạch Dương tròng mắt suy tư, hơi mệt mỏi trả lời.


Bỗng nhiên, điện thoại di động reo.

Bạch Dương nâng mắt lên, thấy là Phó Kình Hiên gọi tới, nghĩ có thể có liên quan đễn chuyện này, nghe máy: “A lô?”
Nghe giọng phụ nữ lạnh nhạt, Phó Kình Hiên nhấp môi dưới: “Tôi tra ra ai làm rồi.”
“Mạnh San!” Bạch Dương không đợi anh ta nói, tự mình nói trước.

Phó Kình Hiên trong mắt lóe lên vẻ hơi ngạc nhiên: “Cô biết sao?”
“Ừ.” Bạch Dương gật đầu: “Chúc mừng anh nhé tổng giám đốc Phó, không phải cô Cố làm, các người có thể tiếp tục ở bên nhau, vui lắm đúng không?”
Phó Kình Hiên nhíu mày.

Vui?
Không, anh không có cảm giác vui vẻ, ngược lại trong lòng có áp lực không rõ nguyên nhân.

Nhưng Phó Kình Hiên không định để lộ ra cảm xúc của mình, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Bạch Dương khẽ cong môi: “Được rồi tổng giám đốc Phó, vì đã tra được là ai, như vậy tiếp theo tôi hy vọng anh đừng nhúng tay vào, Mạnh San là bạn của cô Cố, đừng để đến lúc cô Cố cầu xin anh, anh lại cản tôi ra tay với Mạnh San.”
“Không có đâu.” Phó Kình Hiên rũ mắt nhạt giọng trả lời, trong lòng có chút không thoải mái..

 
Chương 202: Chương 202





Cố Tử Yên rủ xuống mí mắt: “Dĩ nhiên không đúng, cậu đột nhiên đem chuyện sáu năm trước ra ánh sáng, bây giờ cô Bạch gặp phải bạo lực mạng rất kinh khủng.”
“Mình biết, mình muốn cho cô ta bị bạo lực mạng, để cho mọi người biết cô ta rốt cuộc là loại người nào.” Mạnh San phản bác.

Cố Tử Yên than thở: “Cậu thật là, ôi...!Tiểu San, cậu gây họa rồi, Kình Hiên bây giờ đang điều tra rốt cuộc là ai đăng bài đó.”
Nghe nói như vậy, Mạnh San trong lòng chợt hồi hộp, nhưng rất nhanh lại không cảm thấy có vấn đề gì: “Tổng giám đốc Phó làm gì phải tra cái này, chẳng lẽ anh ấy còn chuẩn bị giúp Bạch Dương sao? Sao anh ấy có thể làm vậy anh ấy là vị hôn phu của cậu mà.”
“Không phải.” Cố Tử Yên lắc đầu một cái: “Cũng có thể vì anh ấy muốn giải oan cho mình, dẫu sao đây cũng chuyện riêng của anh ấy và mình.”
Lần này, Mạnh San sắc mặt thay đổi, tay chân lạnh như băng, giọng cũng bắt đầu vì sợ mà run rẩy: “Thế...!Vậy mình nên làm gì?”
Bài đã đăng lên, còn tìm tài khoản ảo và blogger đẩy bài lên mục tin nóng, căn bản là không cách nào rút lui trở về.

Trong lúc nhất thời, Mạnh San không nén được cảm giác hối hận sao mình lại làm vậy.

.


Truyện mới cập nhật
Rõ ràng cô ta chỉ là muốn chấn chỉnh Bạch Dương, lại không ngờ mình bị lôi ra ánh sáng, cũng là chuyện riêng tư của Phó Kình Hiên.

Nghĩ đến thủ đoạn của Phó Kình Hiên trên thương trường, Mạnh San sợ mặt mũi trắng bệch.

Cố Tử Yên thở dài một tiếng: “Mình cũng không biết làm thế nào, Tiểu San, cậu kích động quá.”
Mạnh San hai tay nắm thật chặt điện thoại, trong giọng nói mang một chút nức nở: “Tử Yên, cậu phải giúp mình, mình vì cậu nên mới làm vậy, cậu nhất định phải cứu mình, Tử Yên!”
“Nhưng...!Mình phải cứu cậu thế nào chứ?” Cố Tử Yên thấy chán chán, ngón tay vẽ vòng vòng trên tay lan can, giọng thì lại tràn đầy lo âu.

Mạnh San hít mũi một cái: “Tử Yên, cậu xin tổng giám đốc Phó tha thứ đi, tổng giám đốc Phó yêu cậu như vậy, anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Được rồi, để mình thử.” Cố Tử Yên gật đầu.

Mạnh San cảm động rơi nước mắt: “Cảm ơn cậu, Tử Yên.”
“Không cần cảm ơn, cậu là bạn tốt của mình mà.” Cố Tử Yên cười nói, nhưng đáy mắt lại không có nụ cười, chỉ có vẻ giễu cợt nhàn nhạt.


Nói chuyện điện thoại xong, cô ta bỏ điên thoại xuống, mở bình luận mắng chửi Bạch Dương trên Facebook ra.

Thật ra thì cô ta đã biết từ sớm chuyện này là do Mạnh San làm, trong lần gọi điện trước, cô ta cố ý nói với Mạnh San cô ta đồng ý với Kình Hiên sẽ không làm gì với Bạch Dương.

Cho nên cô ta biết rõ ràng, Mạnh San không chấp nhận nổi để cô ta bị tủi thân, đồng thời cũng không định gặp Bạch Dương, nhất định sẽ ra tay đối phó Bạch Dương, cứ như vậy, cô ta cũng chưa vi phạm lời hứa với Kình Hiên đúng chưa? Tay vẫn sạch như cũ, chẳng qua cô ta không ngờ, Mạnh San ra tay lại gây ra chấn động lớn vậy.

Nghĩ tới đây, Cố Tử Yên có chút phiền não xoa xoa mi tâm.

Bất kể như thế nào thì nhất định cô ta phải giữ lại Mạnh San.

Nếu không cô ta cũng không có người thay cô ta ra tay.

Suy nghĩ xong, Cố Tử Yên tắt điện thoại di động vào phòng làm việc, sau đó nghe thấy thư ký Trương nói: “Tổng giám đốc Phó, tra được là ai làm rồi, là Mạnh San.”
“Ai?” Phó Kình Hiên nhất thời không nhớ ra được người này.

Thư ký Trương nhìn Cố Tử Yên một cái: “Chính là bạn của cô Cố.”.

 
Chương 203: Chương 203





Nghe vậy, Phó Kình Hiên càng đau lòng, vỗ lưng cô mấy cái: “Không đâu, anh sẽ không nghi ngờ em nữa.”
“Thật sao?” Cố Tử Yên ngước đôi mắt ướt át nhìn anh.

Người đàn ông gật đầu: “Thật chứ!”
Cố Tử Yên lúc này mới mỉm cười: “Được rồi Kình Hiên, lái xe đi, đỗ ở đây mãi sẽ cản trở giao thông, cũng rất dễ khiến xe phía sau xảy ra chuyện.”
“Được.” Phó Kình Hiên buông cô ra, lại thắt dây an toàn rồi cho xe chạy.

Xem ra đúng là hiểu lầm, Tử Yên hiền lành như vậy, sao có thể làm chuyện như vậy.

.

Truyện mới cập nhật
Chuyện ở khu nghỉ dưỡng lần đó, cũng chỉ là một lần lầm lỡ thôi.

Nghĩ như vậy, Phó Kình Hiên chân mày giãn ra, hoàn toàn bỏ đi hoài nghi đối với Cố Tử Yên.


Cố Tử Yên nhìn ra, hơi cúi đầu xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Rất nhanh đã đến tập đoàn Lục Thị.

Phó Kình Hiên từ xa đã thấy nhà báo ngồi chờ ở cửa.

Anh híp mắt một cái, quay ngược đầu xe, lái xe đến cửa ngách tương đối kín người, sau đó dẫn Cố Tử Yên từ cửa hông đi vào, vào thang máy lên tầng cao nhất.

Thư ký Trương đã chờ ở trước cửa phòng làm việc, thấy hai người từ thang máy đi ra, khẽ vuốt cằm: “Tổng giám đốc Phó, cô Cố.”
“Chào thư ký Trương.” Cố Tử Yên mỉm cười chào hỏi.

Thư ký Trương cười một tiếng đáp lại, sau đó nhìn Phó Kình Hiên nói: “Tổng giám đốc Phó, chuyện anh bảo tôi tra, tôi đã bàn giao rồi, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, đi vào phòng làm việc.

Cố Tử Yên theo sát phía sau: “Kình Hiên, tìm được người đăng tin thì anh định xử lý thế nào?”

“Xem ý của Bạch Dương đã.” Phó Kình Hiên kéo ghế làm việc ra trả lời: “Cô ấy là nạn nhân lớn nhất.”
Cố Tử Yên biểu cảm hơi cứng đờ.

Cái gì gọi là Bạch Dương là nạn nhân lớn nhất.

Chẳng lẽ chuyện sáu năm trước là giả sao?
Lúc này, điện thoại Cố Tử Yên đột nhiên vang lên.

Cô ta thu lại biểu cảm, lấy điện thoại ra, thấy tên trên màn hình, ánh mắt lóe lên, cười nói với Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, em đi nghe điện thoại, ba em gọi tới.”
Phó Kình Hiên cũng không hoài nghi, gật đầu đồng ý.

Cố Tử Yên cầm điện thoại ra ba công, đóng cửa lại, lúc này mới nghe: “Alo, Tiểu San.”
“Tử Yên, thấy động thái trên mạng chưa?” Giọng Mạnh San hưng phấn truyền tới.

Cố Tử Yên biểu cảm lạnh nhạt, giọng vô cùng kinh ngạc: “Tiểu San, cậu đừng nói với mình, đó là do cậu làm đấy nhé?”
“Là mình làm.” Mạnh San mặt đầy đắc ý.

Cố Tử Yên cắn môi: “Tiểu San, thật sự là cậu, cậu làm sao có thể...”
“Sao thế Tử Yên, mình làm không đúng sao?” Mạnh San nhíu mày, có chút không hiểu..

 
Chương 204: Chương 204





Anh không đáng tin tưởng vậy sao?
“Rất tốt, nhớ lời anh nói.” Bạch Dương nói xong, cúp điện thoại.

Phó Kình Hiên nhìn điện thoại đã trở về danh bạ, ánh mắt sâu thẳm không rõ.

“Kình Hiên, cô Bạch nói thế nào?” Cố Tử Yên nhìn anh hỏi.

Phó Kình Hiên giương mắt: “Cái gì mà nói thế nào?”
“Chính là liên quan đến việc xử lý Tiểu San, anh không kể chuyện Tiểu San làm cho cô ấy sao, cô Bạch định xử lý Tiểu San thế nào?” Cố Tử Yên cắn môi, trên mặt viết đầy vẻ quan tâm.

Phó Kình Hiên nhéo một cái sống mũi: “Không biết, cô ấy chưa nói.”
Nhưng nghe Bạch Dương nhắc tới Mạnh San giọng lạnh như băng.


Chắc hẳn số phận của Mạnh San sẽ không tốt lắm.

“Cô Bạch chắc sẽ không bỏ qua cho Tiểu San đâu.” Cố Tử Yên lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng: “Lần trước em làm cô ấy ngã, phải bồi thường cho cô ấy nhiều vậy, còn có cô Cao cũng vậy, nhà họ Cao bây giờ cũng thành tuyến hai, thế thì Tiểu San...”
Cố Tử Yên giữ tay Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, anh giúp Tiểu San một tay có được hay không?”
Phó Kình Hiên nắm tay rút ra: “Xin lỗi Tử Yên, anh đã đồng ý với Bạch Dương, sẽ không nhúng tay vào.”
“Nhưng mà Tiểu San là bạn em, cô ấy làm vậy cũng vì bảo vệ em, em không thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện, Kình Hiên...”
“Được rồi.” Phó Kình Hiên ôm cô vào ngực: “Mạnh San làm chuyện này, không có gì liên quan đến em, nếu cô ấy làm sai, thì phải trả giá tương ứng, em biết chưa?”
Anh nhìn cô ta.

Đối mặt với người đàn ông ánh mắt sâu như giếng cổ, tim Cố Tử Yên chợt trầm xuống, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

Sai thì phải trả giá thật đắt.

Vậy nếu như một ngày kia anh phát hiện những việc cô làm, anh sẽ đối xử với cô thế nào?

Nghĩ tới đây mà Cố Tử Yên không nhịn được run lập cập, đáy mắt tràn đầy vẻ thấp thỏm.

Không được, cô nhất định không thể để cho anh phát hiện, vĩnh viễn không thể.

Cho nên Bạch Dương phải chết, chỉ có Bạch Dương chết, bí mật của cô mới không bị phơi bày!
Bên kia, Lục Khởi thấy Bạch Dương để điện thoại xuống, vội hỏi: “Phó Kình Hiên nói gì với em thế?”
“Cũng không có gì, chỉ nói cho em biết là ai làm, sau đó em bảo anh ta không nên nhúng tay thôi.” Bạch Dương xoa xoa bả vai có chút đau nhức.

“Anh ta đồng ý rồi sao?”
“Ừ.”
Lục Khởi bĩu môi khinh thường: “Mạnh San là bạn Cố Tử Yên, Cố Tử Yên nhất định sẽ để Phó Kình Hiên giúp Mạnh San, mà Phó Kình Hiên đối với Cố Tử Yên lại nuông chiều không hề có giới hạn, nói không chừng Cố Tử Yên khóc hai tiếng, anh ta lại mềm lòng đổi ý.”
“Nếu mà là thế thật...” Bạch Dương siết tay một cái, trong mắt lạnh như băng, chậm rãi mở miệng: “Vậy cũng chớ trách em cá chết lưới rách với anh ta.”
Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, em nghiêm túc sao?”
Lục Khởi nuốt nước miếng một cái: “Cái đó, bé yêu em định cá chết lưới rách với anh ta thế nào?”
Bạch Dương nhìn anh một cái, trong mắt vẻ nghiêm túc không che giấu chút nào.

“Chuyện còn chưa xảy ra, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Bạch Dương chống ghế đứng lên: “Thời gian không còn sớm nữa, em đi về trước, lát nữa anh giúp em liên hệ bên truyền thông, em muốn tổ chức họp báo.”.

 
Chương 205: Chương 205





“Buổi họp báo?” Lục Khởi hứng thú: “Là để giải quyết chuyện này sao?”
Bạch Dương gật đầu: “Không sai, có vài sự thật chôn giấu lâu thế cũng đến lúc phải giải thích, em không thể nhận tội mãi để họ mắng chửi mãi được!”
“Nói cũng phải, vậy lát nữa anh sẽ liên lạc, anh đưa em về Vịnh Tiên Thủy trước, chân của em không thể lái xe được.” Lục Khởi lấy chìa khóa xe của mình ra.

Bạch Dương cũng không từ chối, ừ một tiếng đồng ý.

Trên xe, cô đăng nhập Facebook của mình, đăng một bài viết: Mười giờ sáng ngày mai, tôi sẽ tổ chức buổi họp báo ở công ty, giải thích ân oán giữa tôi với tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị và cô Cố của tập đoàn Tam Thịnh, mong mọi người theo dõi.

.

Xin hãy đọc truyện tại || TгùмTr uyện.M E ||
Chuyện trên mạng ầm ĩ như thế, vốn dĩ có rất nhiều dân mạng theo dõi Facebook của Bạch Dương, bây giờ thấy cô đăng bài viết đương nhiên là biết ngay.

“Ồ, đây là muốn tẩy trắng à?”

“Chắc thế rồi, người có tiền hay dùng chiêu họp báo để tẩy trắng mà.”
“Đúng là kẻ xấu thích gây chuyện, chẳng lẽ việc cô dây dưa với tổng giám đốc Phó không phải là sự thật à, ha ha.”
Nhìn những bình luận ác ý này, Bạch Dương nhíu chặt mày, cũng không trả lời mà thẳng thừng thoát khỏi Facebook, mắt không thấy lòng không phiền.

Dù sao ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết, cô lười quan tâm đám anti này.

Chẳng mấy chốc đã đến Vịnh Tiên Thủy.

Lục Khởi dừng xe, nghiêng đầu nói với cô gái ngồi phía sau: “Sáng mai anh đến đón em.”
“Được, anh đi đường cẩn thận.” Bạch Dương mở cửa xuống xe.

Lục Khởi cho cô một nụ hôn gió rồi lái xe rời đi.

Bạch Dương đưa mắt nhìn xe của anh ta đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới chống gậy khập khiễng đi vào toà nhà.


Vừa ra khỏi thang máy, Bạch Dương đã thấy Phó Kình Duy đứng trước cửa.

Thấy cô, mắt Phó Kình Duy sáng lên: “Chị Bạch Dương, chị về rồi.”
“Sao cậu lại tới đây?” Bạch Dương cau mày: “Đừng nói là lại cãi nhau với mẹ cậu, bỏ nhà ra đi chạy tới chỗ tôi đấy!”
“Không phải.” Phó Kình Duy lắc đầu: “Em cố ý đến tìm chị.”
“Tìm tôi làm gì?” Bạch Dương đi tới.

Phó Kình Duy nhìn cô, sau đó áy náy cúi đầu: “Em đã biết chuyện trên mạng rồi, xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu không phải em đưa vé cho hai người thì chị cũng sẽ không bị người ta đặt điều.”
Rõ ràng cậu ta chỉ muốn mời cô đi xem cuộc thi của mình, thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.

Cho nên cậu ta rất áy náy.

Bạch Dương vô cùng ngạc nhiên nhìn Phó Kình Hiên: “Không ngờ cậu lại nói xin lỗi tôi đấy?”
“Nói xin lỗi thì sao?” Phó Kình Duy gãi đầu, hơi khó hiểu.

Bạch Dương bĩu môi: “Tôi ở nhà họ Phó sáu năm, thái độ của cậu với tôi là thế nào, có lẽ không cần tôi nhắc lại giúp cậu nhỉ, trước giờ cậu cũng đâu có nói xin lỗi tôi bao giờ.”
Nghe thấy thế, Phó Kình Duy đỏ mặt, trong mắt mang theo chút quẫn bách và lúng túng: “Đâu có giống nhạu!”.

 
Chương 206: Chương 206





Bạch Dương: Xin lỗi, tôi không quen bạn.

Đối phương trả lời: Tôi biết, sau này chúng ta sẽ quen nhau thôi, bây giờ cô xem hòm thư đi, có một bất ngờ đấy.

Bất ngờ?
Bạch Dương cắn môi, do dự hai giây, sau đó vẫn đứng dậy ngồi xuống cạnh máy tính, mở hòm thư ra.

Đầu hòm thư có thông báo một email mới, sau khi mở ra, cô phát hiện đó là hai tệp văn bản.

Một cái là chứng cứ bài viết Facebook của Mạnh San.

Cái khác là một danh sách rất dài, bên trên có ít nhất mấy trăm cái tên.

Phía sau những cái tên này đều có một dấu ngoặc, trong dấu ngoặc là những tên mạng kỳ lạ.


Bạch Dương híp mắt, nhận ra điều gì, bấm gọi cho số điện thoại lạ này.

Cô vốn tưởng đối phương sẽ không nghe máy, không ngờ đối phương lại nghe, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Alô.”
Bạch Dương không nghe ra đối phương là ai, bèn hỏi thẳng: “Danh sách này là bất ngờ mà anh nói à?”
“Đúng, những người này đều là những kẻ mắng cô hung hăng nhất trên mạng, theo pháp luật, chỉ cần lượt like của bình luận mắng người vượt qua năm trăm like sẽ có thể kết thành tội danh.” Người đàn ông trả lời.

Bạch Dương chẳng những không thấy vui mà còn trở nên cảnh giác: “Tôi biết điều này, chỉ là tôi không hiểu tại sao anh muốn giúp tôi? Rốt cuộc anh có mục đích gì?”
Người đàn ông cười khẽ hai tiếng: “Tôi nói rồi, tôi là một người lặng lẽ bảo vệ cô, cho nên tôi không có mục đích gì cả, chỉ muốn cô vui vẻ mà thôi.”
“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?” Bạch Dương vừa kéo danh sách xuống vừa lạnh lùng nói.

Một người ngay cả thân phận cũng muốn giấu diếm không chịu tiết lộ.

Sao cô dám tin lời anh ta được.


Người đàn ông thở dài bất đắc dĩ: “Tôi biết cô sẽ không tin, nhưng không sao, sau này cô sẽ biết thôi.”
Bạch Dương hừ một tiếng, vì định cúp máy thì chợt nhìn thấy một cái đầu hồ ly ở dưới cuối danh sách.

Hình hồ ly này lập tức khiến cô nhớ ra điều gì, cô nắm chặt con chuột: “Anh là gã hồ ly bắt cóc Cố Tử Yên?”
Phó Kình Hiên từng nói, người bắt cóc Cố Tử Yên là một gã hồ ly, còn nói gã hồ ly đó là người theo đuổi cô.

Bây giờ trên danh sách này vừa khéo có hình hồ ly, đủ để nói rõ thân phận của người này rồi.

“Gã hồ ly?” Người đàn ông cười: “Thì ra các người gọi tôi như vậy, được đấy, tôi rất thích cách gọi này.”
Bạch Dương thấy anh ta thừa nhận thì nhíu chặt mày: “Quả nhiên là anh, rốt cuộc anh là ai?”
“Bây giờ vẫn không thể nói với cô, nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm hại đến cô đâu, cô là ánh sáng của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô cả đời.” Gã hồ ly dịu dàng trả lời.

Bạch Dương nghe ra sự nghiêm túc trong giọng điệu của anh ta, mặt bỗng dưng đỏ lên.

Chẳng lẽ người này thật sự là người theo đuổi cô ư?
Đang suy nghĩ, gã hồ ly lại lên tiếng: “Được rồi, không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ liên lạc lại với cô sau, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, người đàn ông cúp máy..

 
Chương 207: Chương 207





“Khác chỗ nào chứ?” Bạch Dương hờ hững trả lời một câu.

Phó Kình Duy ôm chặt bóng rổ trong tay: “Dù sao thì cũng không giống.”
“Ồ, vậy chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, cậu đi đi, sau này đừng đến đây.” Bạch Dương phất tay, ra lệnh đuổi khách.

Phó Kình Duy không đi mà nhìn cô chăm chú: “Chị Bạch Dương, chuyện này, em cũng sẽ giải quyết giúp chị.”
“Cậu giải quyết giúp tôi?” Bạch Dương như nghe thấy chuyện rất buồn cười, giễu cợt nói: “Cậu giải quyết giúp tôi thế nào? Dựa vào một học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp như cậu à?”
“Em…”
“Được rồi.” Bạch Dương xoa mi tâm, không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Cậu cách xa tôi một chút đã là giúp tôi rồi, chẳng lẽ cậu không phát hiện mỗi lần tôi gặp phiền phức đều là do người của nhà họ Phó các người mang đến sao?”
Phó Kình Duy không tán đồng lời nói này lắm, bĩu môi: “Làm gì có.”
“Thế à?” Trong mắt Bạch Dương thoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Phó Kình Duy, cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, từ ngày tôi gả vào nhà họ Phó, nhà họ Phó các người đối xử với tôi thế nào, bạo lực lạnh, công kích bằng lời nói, gây chuyện làm khó, bêu xấu hãm hại, chẳng lẽ những thứ này đều là giả sao?”

Nghe cô kể ra những hành động khiến người ta căm phẫn này, sắc mặt Phó Kình Duy không khỏi tái đi, môi giật giật, không thể trả lời.

Vì những điều này đều là sự thật, cậu ta không thể phủ nhận.

Thậm chí cậu ta luôn là kẻ cầm đầu.

Bạch Dương nhìn điệu bộ thấy mình đuối lý của Phó Kình Duy, cũng không định bỏ qua cho cậu ta, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Những điều này tôi cũng không định so đo với nhà họ Phó các người, vì ly hôn rồi, quá khứ cũng là quá khứ, lúc đầu cũng là tôi không có tự trọng cứ muốn gả vào nhà họ Phó các người, cho nên sau khi ly hôn, tôi cũng không muốn trả thù nhà họ Phó, chỉ muốn phát triển Thiên Thịnh thật tốt, nhưng nhà họ Phó các người thì ngược lại.”
Bạch Dương siết chặt tay: “Mẹ cậu thường xuyên đến gây chuyện với tôi, chị dâu tương lai của cậu thì năm lần bảy lượt giở trò với tôi, ngay cả anh cậu cũng thế, đời trước chắc tôi thiếu nợ nhà họ Phó các người nên kiếp này mới đụng phải mà!”
“Xin lỗi…” Phó Kình Duy nghe mà mặt đỏ tới mang tai, nói một câu xin lỗi nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lúc này, cậu ta mới hiểu thì ra bọn họ thật sự mang tới nhiều phiền phức cho cô như thế.


Bạch Dương nhắm mắt lại, kìm nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh: “Cậu đi đi, sau này đừng tới nữa, lần sau còn đến, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu ra ngoài.”
Nói xong, cô mở cửa nhà đi vào.

Cô không làm giống lần trước, sau khi đi vào vẫn trông coi cậu ta, còn bảo Phó Kình Hiên đến đón cậu ta, mà đi thẳng về phòng, nằm lên giường, mở đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Bạch Dương chống người ngồi dậy, lấy điện thoại ra, là một tin nhắn từ số lạ: Xem hòm thư trên máy tính.

Cái gì thế?
Bạch Dương nghi ngờ mím môi, gõ phím trả lời: Ai đấy?
Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn tới: Một người lặng lẽ bảo vệ cô.

Người lặng lẽ bảo vệ?
Bạch Dương bị chọc cười, cảm thấy lời nói này thật buồn cười..

 
Chương 208: Chương 208





Bạch Dương nhìn màn hình điện thoại, vốn còn có lời muốn hỏi nhưng chỉ đành nuốt trở lại.

Thôi vậy, nếu người này đã nói sẽ liên lạc lại sau thì lần sau cô hỏi là được.

Nhưng rốt cuộc người này là ai, đột nhiên xuất hiện, còn đối xử tốt với cô như vậy, khiến cô cảm thấy rất không chân thật.

Bạch Dương nhìn hình đầu hồ ly trong danh sách, trong lòng vừa lo lắng vừa băn khoăn.

Ngày hôm sau, Bạch Dương bị cuộc gọi của Lục Khởi đánh thức.

“Bảo bối, em dậy chưa, anh đang ở dưới lầu nhà em.” Lục Khởi đứng tựa lên chiếc xe thể thao màu đỏ của anh ta, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà.

Bạch Dương ngáp một cái: “Dậy ngay đây.”
“Vậy được, em nhanh lên, anh đợi em trong xe.” Lục Khởi nói.

Bạch Dương ừ một tiếng rồi cúp máy, sau đó vén chăn thức dậy.


Sau khi rửa mặt xong, cô lấy túi xách, chống gậy đi tới huyền quan.

Vừa mở cửa ra, một bức thư đã rơi xuống từ tay cầm bên ngoài.

Bạch Dương nghi ngờ nhặt lên, sau khi nhìn thấy chữ viết trên bức thư mới phát hiện đây là thư của cô và bạn viết thư Tiểu Trọng năm đó.

Sao lại ở bên ngoài.

Bạch Dương cầm bức thư nhìn ra ngoài cửa, sau đó đột nhiên nhớ tới Phó Kình Duy.

Phó Kình Duy từng cầm một bức thư đi, nói là sẽ trả cho cô, cho nên đây là Phó Kình Duy trả lại.

Nhưng lần trước cô đã bảo Phó Kình Duy vứt đi.

Không ngờ cậu ta lại không vứt!

Bạch Dương đọc thư, để đại vào trong túi rồi ra ngoài, định đợi đến tối về nhà lại để vào trong hộp thư.

Cô đi xuống lầu.

Lục Khởi vẫy tay với cô: “Bảo bối, bên này.”
Bạch Dương chống gậy từ từ đi tới: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, đây là bữa sáng.” Lục Khởi lấy một cái túi từ phía sau đưa cho cô: “Bánh bao và sữa đậu nành của Hoàng Quan, món em thích ăn nhất.”
Bạch Dương sờ cái túi vẫn còn nóng hổi, thầm thấy ấm áp, cười nói cảm ơn: “Khởi, anh thật tốt.”
“Hừ, ai bảo em là bảo bối của anh làm gì, mau lên xe đi.” Lục Khởi mở cửa ghế sau cho cô.

Trên đường, Bạch Dương ăn bánh bao, đột nhiên nhớ đến điều gì, cô hỏi: “Khởi, anh có biết một người trong giới có tuổi tác xấp xỉ chúng ta, nhưng tinh thông kỹ thuật của hacker, còn thích hồ ly không?”
Nghe cô nói vậy, trong mắt Lục Khởi có tia sáng lóe lên: “Bảo bối, em hỏi cái này làm gì?”
“Tối qua em nói chuyện với gã hồ ly, chính là kẻ đã bắt cóc Cố Tử Yên ấy.” Bạch Dương uống một hớp sữa đậu nành trả lời.

Lục Khởi lắc đầu: “Không biết, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, em cũng không biết thì sao anh biết được, nhưng anh ta nói gì với em?”.

ngôn tình hoàn
Bạch Dương hơi thất vọng: “Không có gì, chỉ nói anh ta sẽ bảo vệ em, còn đưa cho em một danh sách mấy cư dân mạng mắng em nữa.”
“Cái đó rất tốt mà, ít nhất chứng tỏ anh ta không phải kẻ thù của chúng ta.” Lục Khởi nhún vai.

“Tuy là nói thế, nhưng một người em không quen lại luôn ở trong bóng tối chú ý đến em, khiến em cảm thấy không được tự nhiên.” Bạch Dương than thở..

 
Chương 209: Chương 209





Lục Khởi cười một tiếng: “Không sao, chỉ cần anh ta không làm hại đến em là được, hơn nữa có một người như thế âm thầm bảo vệ em, anh cũng yên tâm hơn nhiều, cho nên đừng nghĩ nhiều nữa, đến rồi.”
Anh ta dừng xe, mở cửa đi xuống trước, sau đó đỡ Bạch Dương ra ngoài từ ghế sau.

Hai người vừa xuống xe đã bị một đám phóng viên chặn lại.

“Cô Bạch, xin hỏi buổi họp báo hôm nay thật sự là vì tẩy trắng sao?”
“Anh Lục, cô Bạch là bạn gái của anh, anh nghĩ thế nào về việc cô ấy vẫn còn dây dưa với chồng trước?”
“Hai người sẽ chia tay chứ?”
Đối mặt với những câu hỏi hùng hổ của những phóng viên này, vẻ mặt Bạch Dương vẫn rất lạnh lùng, không lên tiếng trả lời, cô được Lục Khởi ôm đến cửa Thiên Thịnh.

Sau khi vào Thiên Thịnh, Bạch Dương lập tức sắp xếp bảo vệ ngăn những phóng viên cũng muốn đi vào kia lại.

Trong thang máy, Lục Khởi vuốt phẳng quần áo bị làm nhăn: “Mẹ kiếp, đám phóng viên này điên thật.”

Bạch Dương cũng đang sửa sang lại quần áo: “Hết cách, vì độ hot nên ai cũng phải liều mạng thế đấy.”.

Truyện mới cập nhật
“Chỉ biết ức hiếp chúng ta thân cô thế cô, hôm qua lúc đối mặt với Phó Kình Hiên, bọn họ cũng đâu dám chen lấn như thế.” Lục Khởi bĩu môi, nói với giọng điệu ghen ghét.

Bạch Dương xoa mi tâm: “Được rồi, đừng nói nữa, đi tới phòng họp thôi.”
Nói xong, cô ra khỏi thang máy, đi tới phòng họp.

Đồng Khê đứng trước cửa phòng họp, thấy hai người tới thì gật nhẹ đầu: “Sếp Bạch, sếp Lục ạ.”
“Đã mời truyền thông đến chưa?” Bạch Dương nhìn đồng hồ, đã chín giờ năm mươi sáu phút, còn hai mươi phút nữa.

Đồng Khê gật đầu trả lời: “Đã đến cả rồi.”
“Vậy đi vào thôi.” Bạch Dương mở cửa phòng họp đi vào.


Lục Khởi và Đồng Khê đi theo sau lưng cô.

Ba người vừa xuất hiện, mấy cánh truyền thông kia lập tức đưa mắt và chĩa máy quay vào bọn họ, tiếng chụp ảnh tách tách vang lên.

Đối mặt với nhiều ánh đèn chớp như thế, vẻ mặt Bạch Dương vô cùng lạnh lùng, mắt cũng rất ít chớp, ung dung đi lên bục, cầm míc lên, giọng nói trong trẻo vang dội.

“Hoan nghênh mọi người đã đến tham gia buổi họp báo, tin rằng mọi người đã biết nội dung của buổi họp báo hôm nay, không sai, chính là liên quan tới sóng gió trên mạng hôm qua.”
“Tới rồi tới rồi, bắt đầu rồi.”
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, Trình Minh Viễn cầm điện thoại, thấy Bạch Dương xuất hiện thì hưng phấn vỗ lên bả vai Phó Kình Hiên một cái: “Vợ cũ của anh cũng có khí thế đấy, đối mặt với nhiều truyền thông như thế mà vẫn không hoảng loạn, rất có phong thái của nữ cường nhân, nói cô ta làm nội trợ sáu năm chắc không ai tin đâu.”
Phó Kình Hiên không nói gì, nhìn chằm chằm người phụ nữ trên điện thoại bằng đôi mắt sâu thẳm.

Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng, trang điểm xinh đẹp, mặc vest kiểu nữ đỏ rực, để lộ vóc dáng hoàn mỹ một cách tinh tế, khiến cô trông vô cùng hiên ngang.

Bạch Dương thế này, anh chưa từng gặp.

Bạch Dương anh gặp nhiều nhất là khi mặc tạp dề, buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản..

 
Chương 210: Chương 210





Bạch Dương nhìn vào ống kính livestream, chậm rãi nói: “Nhưng đó là lúc trước, tôi bây giờ đã không còn yêu nữa rồi!”
Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi, trong lòng chợt có cảm giác hoảng loạn, tựa như mất đi thứ gì đó.

Trình Minh Viễn huýt sáo: “Kình Hiên, anh cảm thấy cô ấy có đang nói thật không?”
“Là thật hay giả cũng không liên quan đến tôi!” Phó Kình Hiên siết chặt hai tay, lạnh lùng trả lời.

Trình Minh Viễn nghe thấy anh miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, giễu cợt cong môi: “Vậy à? Nhưng mình thấy thái độ của cậu cũng không giống không để tâm lắm.”
“Cậu nhìn lầm rồi.” Phó Kình Hiên nhìn Trình Minh Viễn một cái bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Trình Minh Viễn nhúm vai: “Được, mình không nói nữa.”
Anh ta cúi đầu, tiếp tục xem livestream.


Phóng viên kia lại hỏi: “Cô Bạch, cô yêu tổng giám đốc Phó, cho nên dùng việc cứu cô Cố yêu cầu tổng giám đốc Phó cưới mình, cô không cảm thấy hành động này của mình rất quá đáng sao? Hơn nữa lúc đó tổng giám đốc Phó và cô Cố đã ở bên nhau, cô…”
“Đầu tiên, khi nãy tôi đã nói rồi, tôi không có thừa dịp chen chân vào tình cảm giữa bọn họ, những điều này đều là giả.” Bạch Dương biết cô ta muốn hỏi gì, thẳng thừng nâng míc ngắt lời cô ta.

“Vì năm đó tôi hoàn toàn không biết bọn họ ở bên nhau, lúc học đại học, tôi từng hỏi cô Cố rốt cuộc quan hệ giữa cô ta và tổng giám đốc Phó là gì, cô Cố đã trả lời là cô ta chỉ xem tổng giám đốc Phó là anh trai, cho nên tôi mới to gan theo đuổi tổng giám đốc Phó, về việc yêu cầu tổng giám đốc Phó cưới tôi…”
Bạch Dương hít sâu, nói tiếp: “Tôi thừa nhận điều này là mình sai, năm đó cô Cố xảy ra tai nạn giao thông, là tôi cứu cô ta, tổng giám đốc Phó hỏi tôi muốn cái gì, tôi đã nói muốn anh ta cưới tôi, anh ta đồng ý, cho nên chúng tôi kết hôn, nếu…”
“Nếu cái gì?” Phóng viên truy hỏi.

Bạch Dương nói to hơn: “Nếu tôi sớm biết khi đó bọn họ ở bên nhau, tôi sẽ không nói ra yêu cầu như vậy, tôi là một người xuất thân từ nhà giàu, vẫn chưa thấp hèn đến mức chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, lòng tự trọng và kiêu ngạo của tôi cũng không cho phép tôi làm chuyện như thế.”
“Cho nên năm đó cô ta không biết quan hệ của anh và Cố Tử Yên?” Trình Minh Viễn ngạc nhiên nhìn Phó Kình Hiên.

Ánh mắt Phó Kình Hiên thay đổi, rõ ràng những lời này của Bạch Dương đem lại ảnh hưởng rất lớn với anh.


Anh biết cô và Tử Yên là bạn cùng phòng đại học, cho nên anh vẫn luôn cho rằng cô biết rõ quan hệ giữa mình và Tử Yên, cho nên thừa dịp Tử Yên hôn mê muốn gả cho anh, cũng vì điều này nên anh mới ghét cô như thế.

Nhưng đến giờ anh vẫn chưa từng nghĩ đến khả năng cô không hề biết lúc đó anh là bạn trai của Tử Yên.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên lạnh lùng mím môi.

Rốt cuộc tại sao Tử Yên lại không thừa nhận anh là bạn trai của cô ta.

Còn nói anh là anh của cô ta?
Cùng lúc đó, trong đội bóng rổ quốc gia.

Phó Kình Duy thừa dịp kết thúc huấn luyện nên mở livestream ra, vừa khéo nghe thấy những lời này của Bạch Dương, vẻ mặt lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.

“Cái gì? Năm đó chị Bạch Dương không biết quan hệ giữa anh cả và Tử Yên?” Phó Kình Duy khó tin la lên: “Vậy chẳng phải là mình hiểu lầm chị Bạch Dương rồi sao?”.

 
Chương 211: Chương 211





Bạch Dương lúc đó trông tối tăm không chút ánh sáng, không hề có điểm sáng, hoàn toàn không giống Bạch Dương khiến người ta phải nhìn chằm chằm bây giờ.

Anh không thể không thừa nhận cô thật sự đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ, tự tin, xinh đẹp hơn rồi.

Hiện trường buổi họp báo, Bạch Dương đảo mắt nhìn truyền thông xung quanh: “Tin rằng mọi người đều rất tò mò là ai đăng bài viết đó lên mạng, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người, đó là con gái của chủ tịch doanh nghiệp nhà họ Mạnh, cô Mạnh San, mà cô Mạnh San này, chính là bạn thân của cô Cố.”
Nghe thấy Bạch Dương điều tra ra mình, còn công bố trước công chúng, Mạnh San cũng đang xem livestream lập tức tái mặt.

Doanh nghiệp nhà họ Mạnh cũng không có địa vị cao ở Hải Thị, còn tệ hơn cả Thiên Thịnh, cô ta nhờ có Cố Tử Yên mới có thể qua lại trong giới nhà giàu.

Bây giờ Bạch Dương nói chuyện này ra, những cô chủ cậu chủ nhà giàu kia sẽ nhìn cô ta thế nào, sẽ xa lánh cô ta như một kẻ tiểu nhân hèn hạ, như thế sẽ không có ai dám kết thông gia với nhà họ Mạnh nữa, ba cũng sẽ trách cô ta, cô ta nên làm gì đây?
Mạnh San lo đến mức sắp khóc, trong lòng thấy hối hận sao lúc đó mình lại kích động như thế!
Hiện trường buổi họp báo, Bạch Dương không định bỏ qua cho Mạnh San, nói tiếp: “Về chuyện cô Mạnh lên mạng nói tôi sau khi ly hôn vẫn còn dây dưa với chồng trước và chuyện sáu năm trước chen chân vào giữa tổng giám đốc Phó và cô Cố, còn lấy chuyện ơn nghĩa để gả cho tổng giám đốc Phó, tôi xin giải thích một câu ngay tại đây, ngoài điều cuối cùng, những điều còn lại đều là giả!”
Nghe thấy câu này, những người đang có mặt đều giật mình.


Có phóng viên đứng lên đặt câu hỏi: “Cô Bạch nói thế có nghĩa là cô thật sự lấy chuyện ơn nghĩa để ép tổng giám đốc Phó cưới cô sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Dương nhìn phóng viên kia, gật đầu thừa nhận.

Lục Khởi ở một bên nôn nóng đến mức suýt giậm chân: “Bảo bối, em nói gì thế.”
Lời như thế có thể tùy tiện nói ra sao?
Phó Kình Hiên ở tập đoàn Phó Thị cũng không nhịn được nhíu mày.

Ngay cả Trình Minh Viễn cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Dù đây là sự thật, nhưng cô ta cứ thế thừa nhận, không sợ sẽ bị mắng dữ hơn rồi hại đến Thiên Thịnh sao? Kình Hiên, anh nói xem rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì vậy?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên mím môi, không trả lời.

Bên kia, nhà họ Cố.


Cố Tử Yên cũng đang theo dõi buổi livestream này, thấy Bạch Dương nói thẳng năm đó mình thật sự uy hiếp Phó Kình Hiên, cô ta chậm rãi cong môi, cảm thấy Bạch Dương đang tự tìm đường chết.

Hiện trường, Bạch Dương nhìn dáng vẻ hưng phấn của đám phóng viên bên dưới, vẻ mặt không chút thay đổi.

Cô biết lời nói của mình sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng cô không hề hối hận.

Phóng viên kia lại hỏi: “Cô Bạch, xin hỏi tại sao cô phải làm như vậy?”
“Tại sao à?” Bạch Dương rũ mắt, lạnh lùng trả lời: “Vì tôi yêu anh ta!”
Phó Kình Hiên híp mắt, cơ thể cũng vô thức ngồi thẳng dậy.

Anh biết cô yêu anh, suốt sáu năm này, không phải anh không nhìn thấy tình cảm trong mắt cô.

Nhưng không ngờ bây giờ cô lại công khai tình cảm của mình với anh.

Phó Kình Hiên vuốt đầu ngón tay, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ.

Nhưng cảm giác vui vẻ này không kéo dài được bao lâu đã bị câu nói sau của Bạch Dương đánh tan..

 
Chương 212: Chương 212





Cậu ta cầm chặt điện thoại, nhìn Bạch Dương trong livestream bằng ánh mắt áy náy.

Cũng vì cảm thấy cô chen chân vào giữa anh cả và chị Tử Yên, cho nên cậu ta mới không thích cô.

Nhưng thì ra tất cả mọi thứ đều chỉ là hiểu lầm!
“Ngoài ra.” Bạch Dương xoa mi tâm, nói tiếp: “Tôi nói muốn tổng giám đốc Phó cưới tôi chỉ là suy nghĩ muốn thử một lần mà thôi, cũng không hy vọng tổng giám đốc Phó sẽ đồng ý, vì khi đó tôi chỉ là một người xa lạ với tổng giám đốc Phó, thử hỏi ai sẽ tùy tiện đồng ý lời cầu hôn của một người lạ chứ?”
“Đúng thế!” Phóng viên ở hiện trượng và người xem livestream cũng gật đầu theo bản năng.

Nếu có người lạ cầu hôn bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý.

Ngược lại còn cảm thấy người đó bị điên.

“Nhưng không phải tổng giám đốc Phó đã đồng ý sao?” Phóng viên kia hỏi.


Bạch Dương mím môi: “Phải, anh ta đồng ý, cho nên lúc đó tôi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, tôi biết anh ta không yêu tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ gả cho anh ta, vì tôi cảm thấy có thể khiến anh ta yêu mình, nhưng tôi sai rồi, tôi mất sáu năm vẫn không thể làm nóng trái tim anh ta.”
“Đó là điều đương nhiên rồi mà? Người tổng giám đốc Phó yêu vẫn luôn là cô Cố.” Phóng viên trả lời.

Bạch Dương gật đầu: “Phải, anh ta yêu Cố Tử Yên, nhưng năm đó tôi lại không biết điều này, cho nên trong sáu năm đó, tôi sống vô cùng gian khổ, thậm chí tôi còn nghĩ nếu anh ta không thích tôi, năm đó tại sao không thẳng thừng từ chối, tôi cũng sẽ không ép anh ta.”
Cô không phải loại người mặt dày mày dạn.

Nếu năm đó Phó Kình Hiên từ chối, cô cũng sẽ không cứ đòi gả cho anh.

Nghe vậy, mọi người chợt bừng tỉnh.

Đúng thế, nếu tổng giám đốc Phó không yêu cô Bạch thì hoàn toàn có thể từ chối yêu cầu kết hôn của cô Bạch mà.

Cô Bạch cũng đâu có ép anh, tại sao anh lại không từ chối chứ.

Trình Minh Viễn cũng thấy tò mò điều này, chống cằm nhìn Phó Kình Hiên: “Đúng đấy, sao lúc đó anh lại không từ chối?”

Phó Kình Hiên rũ mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt.

Thật ra năm đó anh vốn muốn từ chối.

Nhưng không biết tại sao, nhìn ánh mắt mong chờ của Bạch Dương, anh lại thốt ra hai chữ được thôi, đợi khi anh lấy lại tinh thần thì đã không còn kịp nữa rồi.

“Còn nữa, chắc mọi người cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống sau khi cưới của tôi đúng không.” Bạch Dương đảo mắt nhìn người đang ngồi bên dưới.

Mọi người gật đầu.

Bạch Dương cười nhạt: “Vậy tôi sẽ kể mọi người nghe, cuộc sống sau khi cưới của tôi rất hạnh phúc, chồng ghẻ lạnh, mẹ chồng làm khó, em chồng kiếm chuyện, sao hả, hạnh phúc chứ?”
“…” Khóe miệng mọi người giật giật.

Hạnh phúc?
Đây là địa ngục thì có.

Trong hiện trường có người lên tiếng: “Thì ra cô Bạch vẫn luôn bị bạo lực lạnh, xem ra tổng giám đốc Phó cũng không phải người đàn ông tốt gì hết, cưới cô Bạch mà còn đối xử với cô Bạch như thế, cảm thấy hơi cặn bã!”
“Tôi cũng thấy thế, khi nãy cô Bạch cũng đã nói đấy, Tổng Giám đốc Phó hoàn toàn có thể từ chối cô ấy, cô ấy sẽ không miễn cưỡng, nhưng Tổng Giám đốc Phó lại không hề từ chối, điều này chứng tỏ là anh ta cam tâm tình nguyện cưới cô Bạch, nhưng cưới rồi còn làm như thế, thật sự khiến người ta thấy cạn lời.”.

 
Chương 213: Chương 213


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Đó đã là gì, thậm chí tôi còn nghĩ rốt cuộc Tổng Giám đốc Phó có thật lòng thích cô Cố gì đó kia không nữa, nếu thích thật, anh ta sẽ đồng ý cưới cô Bạch sao, anh ta nên đợi cô Cố tỉnh lại mới đúng?”
Nhìn những bình luận này, Cố Tử Yên cắn chặt môi dưới, ghen ghét đến đỏ cả mắt.

Rốt cuộc Phó Kình Hiên yêu ai, cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ngừơi nào, người anh yêu vẫn luôn là Bạch Dương, cô ta vì giả mạo thành Bạch Dương đã gửi thư với anh, nên anh mới cảm thấy người mình yêu là cô ta.

Nhưng nếu có một ngày anh phát hiện người thật sự gửi thư cho anh là Bạch Dương, tình cảm của anh với cô ta chắc chắn sẽ lập tức mất đi, chuyển hết cho Bạch Dương.

Bên kia, Trình Minh Viễn cũng nhìn thấy những bình luận này, tặc lưỡi nói: “Kình Hiên, em cũng cảm thấy anh thật cặn bã, những gì Bạch Dương nói, em chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu đựng được, mà cô ta lại trải qua tận sáu năm, như vậy có thể thấy cô ta thật sự yêu anh, còn anh thì không xứng với tình yêu của cô ta.”

Phó Kình Hiên siết chặt tay không nói gì, trái tim cũng cảm thấy nặng nề.

Từ trước đến giờ, anh luôn cho rằng cô đê tiện, thừa dịp Tử Yên hôn mê gả cho anh, cho nên anh vô thức quên đi sự thật mình có thể từ chối cô, thậm chí biết rõ cô sống ở nhà họ Phó thế nào nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc phải giúp cô.

Là anh có lỗi với cô!
“Nói nhiều như vậy rồi, bây giờ có lẽ mọi người cũng tin tôi không chen chân vào giữa Tổng Giám đốc Phó và cô Cố rồi chứ.” Bạch Dương nhìn phóng viên bên dưới.

[Diendantruyen.Com] Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Hiên, anh bị ghét bỏ, xem ra Bạch Dương nói không yêu anh nữa là thật đấy, ha ha ha.”

Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó lại nhìn Bạch Dương, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cô thật sự không còn yêu anh nữa sao?
“Tôi biết có lẽ mọi người sẽ không tin, không sao, vì suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, nhưng tôi vẫn muốn nói, đối với một người đàn ông vì người thứ ba mà đuổi vợ ra khỏi nhà, thì có gì đáng để tôi dây dưa chứ.” Bạch Dương cười khẩy nói.

Tim Cố Tử Yên đập thịch một cái, có dự cảm chẳng lành.

Cô nói câu này là có ý gì?
Phó Kình Hiên cũng nhíu mày, không hiểu Bạch Dương muốn làm gì!
Phóng viên đang có mặt nhận ra Bạch Dương muốn làm gì đó, vội vàng hỏi: “Cô Bạch, cô có thể nói rõ hơn không?”.

 
Chương 214: Chương 214





Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng Cố Tử Yên không thể nói rõ, chỉ đành nói: “Mình biết mà, mình sẽ cứu cậu.


“Thế thì tốt, thế thì tốt.

” Mạnh San mừng rớt nước mắt, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi Tử Yên, chẳng phải lần trước cậu đã nói sẽ giúp mình xin tổng giám đốc Phó giúp đỡ sao? Chỉ cần cậu nhờ tổng giám đốc Phó giúp mình thì Bạch Dương chắc chắn không thể đấu lại.


“Mình biết mà, nhưng lần trước Kình Hiên từ chối, lần này…”
“Tử Yên, cậu nói với tổng giám đốc Phó thêm lần nữa đi, tổng giám đốc Phó yêu cậu như thế, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.

” Mạnh San không muốn nghe thấy lời từ chối nên đã vội vàng ngắt lời Cố Tử Yên.

Ánh mắt Cố Tử Yên lóe lên ý không vui nhưng đã biến mất rất nhanh chóng, sắc mặt khổ sở nói: “Nhưng mà…”
“Tử Yên, cậu đã nói cậu sẽ cứu mình mà.

” Mạnh San lại ngắt lời cô ta.

Trong lòng Cố Tử Yên thấy hơi mất kiễn nhẫn nhưng ngoài miệng lại rộng rãi nói: “Được rồi, mình sẽ thử thêm lần nữa.


“Cảm ơn cậu nhé Tử Yên.

” Mạnh San thở phào nhẹ nhõm.


Cúp điện thoại, Cố Tử Yên đi ra khỏi phòng và lái xe đến tập đoàn Phó Thị.

“Tổng giám đốc Phó, cô Cố đến.

” Trợ lý Trương gõ cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Phó Kình Hiên đang xử lí tài liệu, nghe nói thế thì ngẩng đầu lên: “Để cô ấy vào đi.


Trợ lý Trương trả lời: “Vâng.


Không lâu sau Cố Tử Yên đã đi vào.

Ngửi thấy mùi thuốc là thoang thoảng trong không khí, cô ta nhíu mày lại: “Kình Hiên, anh hút thuốc sao?”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hút một điếu.


“Anh hút thuốc làm gì vậy, em ghét mùi thuốc lá nhất.

” Cố Tử Yên lấy tay quạt trước mặt.

Ánh mắt Phó Kình Hiên hiện lên sự dò xét: “Ghét? Chứ không phải em không ghét mùi thuốc sao? Trước đây anh còn cố ý hỏi em trong thư là em có ngại việc anh hút thuốc không, em bảo không, còn đề nghị anh hút thuốc mùi bạc hà mà, loại thuốc này là mùi bạc hà đây.



Trong lòng Cố Tử Yên hoảng hốt nhưng ngoài mặt chẳng hề để lộ mà mỉm cười trả lời: “Đó là khi trước, em hôn mê sáu năm nên đã không thích mùi thuốc lá từ lâu rồi.


Nghe nói thế, Phó Kình Hiên cảm thấy cũng có lí nên trong lòng không còn nghi ngờ.

Cố Tử Yên thấy ánh mắt anh trở lại bình thường, không thể không thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm quá, suýt lộ rồi.

Biết trước thì đã không đốt hết đống thư đó nhanh thế, đáng ra nên đọc một lượt để đỡ nói hớ.

Trong lòng Cố Tử Yên hơi tiếc nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: “Đúng rồi Kình Hiên à, sau này anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.


“Được.

” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.

Cố Tử Yên ôm lấy tay anh: “Kình Hiên anh tốt quá.


Tốt?
Phó Kình Hiên nhìn xuống, trong đầu bỗng nghĩ đến những lời mà lần trước Bạch Dương nói trong buổi họp báo.

Vì có thành kiến với cô nên anh đã bạo lực lạnh với cô suốt sáu năm.

Anh như thế mà cũng coi là tốt sao.

.

 
Chương 215: Chương 215





Bạch Dương nói như vậy rõ ràng là đang làm nhục cô ta và Kình Hiên, vì Kình Hiên ngoại tình trong hôn nhân, dù cô ta và Kình Hiên chưa từng thật sự xảy ra quan hệ, nhưng Kình Hiên cũng xem như ngoại tình tư tưởng rồi.

Mà cô ta chính là người thứ ba chen chân vào hôn nhân của Kình Hiên và Bạch Dương, dù sau này cô ta và Kình Hiên kết hôn cũng sẽ không được nhiều người chúc phúc, ngược lại sẽ chỉ khiến người ta thổn thức và giễu cợt, đây chính là mục đích của Bạch Dương.

Cố Tử Yên có thể nghĩ tới, đương nhiên Phó Kình Hiên cũng thế, nhưng anh lại không thấy tức giận.

“Được rồi mọi người, những gì nên giải thích tôi cũng đã giải thích, hơn nữa còn nói rất rõ ràng rồi, tôi không chen chân vào mối quan hệ giữa Tổng Giám đốc Phó và cô Cố, cũng không có dây dưa với Tổng Giám đốc Phó, cho nên tôi hy vọng sau này không xảy ra chuyện như thế nữa.”
Nói xong, Bạch Dương nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Đương nhiên người khởi xướng chuyện này là cô Mạnh, xét thấy cô Mạnh San làm ảnh hưởng nghiêm trọng danh dự của tôi và tập đoàn Thiên Thịnh, cho nên tôi quyết định truy tố cô ta, đồng thời cũng sắp truy tố hai mươi blogger cùng với ba trăm dân mạng mắng tôi dữ dội nhất.”
Hai mươi blogger, ba trăm dân mạng?
Mọi người bị con số này làm sợ đến mức hít sâu, không khỏi cảm thán trước sự quyết đoán của cô.


“Cô Bạch, cô thật sự muốn truy tố bọn họ ư?” Có phóng viên xác nhận lại: “Cô không sợ khiến mọi người tức giận sao?”
Bạch Dương lạnh nhạt trả lời: “Nếu tôi đã quyết định truy tố thì đương nhiên là sẽ không sợ, tôi chỉ bảo vệ quyền lợi của mình một cách hợp lý mà thôi, hơn nữa tôi muốn cho những blogger và dân mạng này biết, internet không phải nơi không có luật pháp, đợi giấy mời của tôi đi.”
Nói xong, cô buông micro xuống, chống gậy đi ra cửa phòng họp.

Thư ký Đồng đi theo sau cô.

Lục Khởi thì ở lại kết thúc buổi họp báo.

Khán giả đang xem live stream đều bị thủ đoạn của Bạch Dương dọa sợ, không ai ngờ rằng cô sẽ truy tố bọn họ.

Trong nháy mắt, rất nhiều dân mạng vội vàng xóa bình luận mắng người của mình, sợ trong danh sách truy tố sẽ có mình.


Mạnh San cũng hoảng hốt, vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Cố Tử Yên.

“Alo, Tử Yên.” Mạnh San nghẹn ngào nói: “Làm sao đây, Bạch Dương muốn kiện mình.”
Cố Tử Yên cũng không ngờ là Bạch Dương sẽ làm thế nên nhất thời cũng thấy hơi đau đầu: “Được rồi Tiểu San, cậu đừng lo.”
“Sao mà mình không lo cho được.” Mạnh San sốt ruột giậm chân: “Một khi cô ta kiện mình thì mình sẽ bị ghi vào lí lịch tư pháp, khi đó mọi người ta sẽ nhìn mình thành thế nào đây?”
Người giới thượng lưu sẽ không chấp nhận cô con dâu mà lí lịch tư pháp có vấn đề.

Cô ta không thể gả vào nhà giàu, vậy sẽ không thể giúp đỡ cho xí nghiệp của nhà họ Mạnh, ba sẽ oán hận cô ta và đưa con riêng ở bên ngoài về nhà.

Càng nghĩ càng thấy sợ, hai tay Mạnh San cầm chặt điện thoại: “Tử Yên à, cậu phải cứu mình, mình vì cậu mới làm những việc này mà.”
Cố Tử Yên cắn môi, trong lòng hơi khó chịu.

Gì mà là vì cô ta?
Cô ta chỉ ám chỉ bảo Mạnh San giúp cô ta trừng trị Bạch Dương, chứ đâu có bảo Mạnh San dùng cách đó đâu..

 
Chương 216: Chương 216





Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng Cố Tử Yên không thể nói rõ, chỉ đành nói: “Mình biết mà, mình sẽ cứu cậu.


“Thế thì tốt, thế thì tốt.

” Mạnh San mừng rớt nước mắt, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi Tử Yên, chẳng phải lần trước cậu đã nói sẽ giúp mình xin tổng giám đốc Phó giúp đỡ sao? Chỉ cần cậu nhờ tổng giám đốc Phó giúp mình thì Bạch Dương chắc chắn không thể đấu lại.


“Mình biết mà, nhưng lần trước Kình Hiên từ chối, lần này…”
“Tử Yên, cậu nói với tổng giám đốc Phó thêm lần nữa đi, tổng giám đốc Phó yêu cậu như thế, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.

” Mạnh San không muốn nghe thấy lời từ chối nên đã vội vàng ngắt lời Cố Tử Yên.

Ánh mắt Cố Tử Yên lóe lên ý không vui nhưng đã biến mất rất nhanh chóng, sắc mặt khổ sở nói: “Nhưng mà…”
“Tử Yên, cậu đã nói cậu sẽ cứu mình mà.

” Mạnh San lại ngắt lời cô ta.

Trong lòng Cố Tử Yên thấy hơi mất kiễn nhẫn nhưng ngoài miệng lại rộng rãi nói: “Được rồi, mình sẽ thử thêm lần nữa.


“Cảm ơn cậu nhé Tử Yên.

” Mạnh San thở phào nhẹ nhõm.


Cúp điện thoại, Cố Tử Yên đi ra khỏi phòng và lái xe đến tập đoàn Phó Thị.

“Tổng giám đốc Phó, cô Cố đến.

” Trợ lý Trương gõ cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Phó Kình Hiên đang xử lí tài liệu, nghe nói thế thì ngẩng đầu lên: “Để cô ấy vào đi.


Trợ lý Trương trả lời: “Vâng.


Không lâu sau Cố Tử Yên đã đi vào.

Ngửi thấy mùi thuốc là thoang thoảng trong không khí, cô ta nhíu mày lại: “Kình Hiên, anh hút thuốc sao?”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Hút một điếu.


“Anh hút thuốc làm gì vậy, em ghét mùi thuốc lá nhất.

” Cố Tử Yên lấy tay quạt trước mặt.

ngôn tình hoàn
Ánh mắt Phó Kình Hiên hiện lên sự dò xét: “Ghét? Chứ không phải em không ghét mùi thuốc sao? Trước đây anh còn cố ý hỏi em trong thư là em có ngại việc anh hút thuốc không, em bảo không, còn đề nghị anh hút thuốc mùi bạc hà mà, loại thuốc này là mùi bạc hà đây.



Trong lòng Cố Tử Yên hoảng hốt nhưng ngoài mặt chẳng hề để lộ mà mỉm cười trả lời: “Đó là khi trước, em hôn mê sáu năm nên đã không thích mùi thuốc lá từ lâu rồi.


Nghe nói thế, Phó Kình Hiên cảm thấy cũng có lí nên trong lòng không còn nghi ngờ.

Cố Tử Yên thấy ánh mắt anh trở lại bình thường, không thể không thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm quá, suýt lộ rồi.

Biết trước thì đã không đốt hết đống thư đó nhanh thế, đáng ra nên đọc một lượt để đỡ nói hớ.

Trong lòng Cố Tử Yên hơi tiếc nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: “Đúng rồi Kình Hiên à, sau này anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.


“Được.

” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.

Cố Tử Yên ôm lấy tay anh: “Kình Hiên anh tốt quá.


Tốt?
Phó Kình Hiên nhìn xuống, trong đầu bỗng nghĩ đến những lời mà lần trước Bạch Dương nói trong buổi họp báo.

Vì có thành kiến với cô nên anh đã bạo lực lạnh với cô suốt sáu năm.

Anh như thế mà cũng coi là tốt sao.

.

 
Chương 217: Chương 217





Trong lòng Phó Kình Hiên hơi phiền muộn nên rút tay ra, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn nhiều: “Tử Yên, anh muốn biết tại sao sáu năm trước em lại nói với Bạch Dương anh là anh trai em, chứ không phải là người yêu?”
Nếu khi đó cô ta nói thật, có lẽ anh đã không đối xử với Bạch Dương như thế.

Như chính Bạch Dương đã nói rằng, nếu biết trước anh và Tử Yên ở bên nhau thì cô sẽ không gả cho anh.

Nhưng chẳng hiểu sao khi nghĩ đến việc có thể Bạch Dương sẽ không định kết hôn với mình, Phó Kình Hiên bỗng thấy trong lòng hơi bức bối.

Cố Tử Yên nghe thấy câu chất vấn của anh, ánh mắt lóe lên: “Xin lỗi mà Kình Hiên, em cũng không muốn thế, nhưng khi đó em còn nhỏ, ba mẹ không muốn em yêu sớm.

Em sợ bạn cùng phòng biết sẽ vô ý để lộ lại truyền đến tai ba mẹ, thế nên mới…”
Cô ta cúi đầu kéo tay áo anh: “Kình Hiên, anh mắng em đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ đầy đáng thương của Cố Tử Yên, Phó Kình Hiên lại mềm lòng mà day ấn đường: “Thôi, đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Kình Hiên, anh không giận nữa sao?” Cố Tử Yên ngẩng đầu lên tha thiết nhìn anh.


Phó Kình Hiên mím môi: “Ừ.”
Cố Tử Yên cười ôm lấy anh, ở nơi mà anh không nhìn thấy, ánh mắt cô ta thoáng hiện ra sự gian xảo.

Thật ra năm đó cô ta nói thế với Bạch Dương, đâu phải vì ba mẹ không muốn cô ta yêu đương đâu.

Ba mẹ cô ta chỉ mong cô ta có thể gả cho Kình Hiên ấy chứ, nhưng cô ta muốn gài Bạch Dương ấy mà.

Khi đó Bạch Dương muốn bày tỏ với Kình Hiên, cô ta cố ý nói với Bạch Dương rằng Kình Hiên là anh trai của cô ta, mục đích là để khi Bạch Dương bày tỏ sẽ công khai Kình Hiên là người yêu của mình, khiến Bạch Dương mất hết mặt mũi.

Ai ngờ cô ta còn chưa kịp gài Bạch Dương thì đã bị tai nạn xe.

Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên cực kì căm hận gã tài xế đã tông mình.

Nếu không phải do gã tài xế đó thì có khi cô ta và Phó Kình Hiên đã kết hôn từ lâu, chứ làm gì có chỗ cho Bạch Dương.


“Đúng rồi Tử Yên, em đến tìm anh có việc gì sao?” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng đẩy Cố Tử Yên ra.

Cố Tử Yên giấu suy nghĩ đi rồi cắn môi: “Là Tiểu San, Kình Hiên à, cô Bạch muốn kiện Tiểu San, anh…”
Phó Kình Hiên biết mục đích của cô ta nên sắc mặt tối lại: “Lần trước anh nói rồi, anh sẽ không giúp cô ta.

Dù cô ta là vì em nhưng sai là sai, cô ta lâm vào tình cảnh đó cũng là do cô ta gieo gió gặt bão.”
“Em biết mà, nhưng thấy Tiểu San như thế em không đành lòng.” Cố Tử Yên thở dài.

Phó Kình Hiên sờ tóc cô ta: “Đừng lo, tuy Mạnh San phạm tội nhưng tội không lớn, cùng lắm là bị phạt hình sự giam vài ngày là được.”
Cố Tử Yên gật đầu: “Chỉ đành thế vậy, lần này Tiểu San kích động quá, hi vọng lần sau cô ấy có thể chú ý hơn.”
Lần này Kình Hiên đã quyết tâm không giúp rồi, bằng vào cô ta cũng không thể ngăn Bạch Dương đi kiện được.

Xem ra lần này Mạnh San phải vào đó thật rồi, hết cách, chỉ đành chờ sau khi Mạnh San đi ra lại dỗ dành Mạnh San vậy.

Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên chỉ vào một hướng trong phòng làm việc: “Kình Hiên, em vào phòng vệ sinh một lát.”
“Ừ.” Phó Kình Hiên gật đầu..

 
Chương 218: Chương 218





Cố Tử Yên đi vào phòng vệ sinh.

Ở trong đó, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh San.

Mạnh San vẫn cứ đợi tin tốt từ cô ta, thấy cô ta gọi tới thì vội vàng bắt máy: “Tử Yên, sao rồi? Tổng giám đốc Phó đồng ý giúp mình chưa?”
Cố Tử Yên tiếc nuối lắc đầu: “Tiểu San, Kình Hiên không chịu, xin lỗi nha, mình đã cố hết sức rồi.”
“Sao lại thế…” Mạnh San như bị sét đánh, người lung lay như sắp xỉu.

Tổng giám đốc Phó không chịu giúp cô ta.

Vậy cô ta phải làm sao?
“Tiểu San, cậu …” Các bạn chọn truyen1.

one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Cố Tử Yên còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên phía Mạnh San.

Mạnh San bỏ điện thoại xuống và hỏi vọng ra ngoài cửa: “Ai vậy?”

“Quản lí bất động sản.” Người ngoài cửa trả lời.

Mạnh San không nghĩ nhiều nên đi tới mở cửa, nhưng lại phát hiện người ngoài của không phải là người bên quản lí bất động sản, mà là hai người mặc sắc phục công an.

Bị lừa rồi!
Mạnh San biết hai người đó đến bắt mình, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi và đóng cửa lại theo bản năng.

Hai vị công an chặn cửa lại, một người trong số đó lấy thẻ ra cho cô ta nhìn: “Chào cô Mạnh, có một người báo công an kiện cô tội xúc phạm danh dự của người khác.

Mời cô đi với chúng tôi.”
“Không, tôi không đi.” Mạnh San nhanh chóng lắc đầu và lùi ra sau.

Hai công an nghiêm túc nói: “Nếu cô không đi với chúng tôi, vậy cô sẽ bị bắt giữ, tội lại thêm một bậc.”
Mạnh San bị dọa rồi, thế là vội vàng cầm điện thoại lên bên tai: “Tử Yên, công an đến bắt mình rồi, cậu mau cứu mình, mau cứu mình đi.”
Điện thoại chẳng có ai trả lời.

Mạnh San cầm điện thoại tới trước mặt nhìn thì phát hiện cuộc gọi đã kết thúc từ lâu.


Lúc này, trong lòng Mạnh San hoàn toàn lạnh lẽo, ngồi phịch xuống đất thừ người ra.

Hai vị công an nhìn nhau rồi đỡ cô ta dậy và đưa đi.

“Alo, cô Bạch.” Trên xe công an, cán bộ công an, chính là người ban nãy lấy thẻ ra đã gọi cho Bạch Dương: “Đã bắt được người rồi.”
“Tôi biết rồi ạ, làm phiền mấy anh rồi.” Bạch Dương cười nói cảm ơn.

Sau đó cuộc gọi kết thúc.

Lục Khởi đặt một ly cà phê lên trước mặt cô: “Ai thế?”
“Đồn công an gọi.” Bạch Dương cầm ly cà phê lên uống một ngụm.

Lục Khởi hiểu ra: “Nói về chuyện bắt Mạnh San nhỉ?”
Bạch Dương gật đầu: “Đúng thế.”
Lục Khởi cười trên sự đau khổ của người khác: “Anh biết một chuyện là chủ tịch Mạnh luôn muốn gả Mạnh San cho nhà giàu, giờ Mạnh San gây ra chuyện này, vậy chuyện gả vào nhà giàu sắp đi tong.

Chuyện còn ảnh hưởng đến công ty của nhà họ Mạnh nữa, lần này chắc Chủ tịch Mạnh hận chết cô con gái này.”
“Anh nói đúng.” Bạch Dương cười.

Lúc này có người gõ cửa phòng làm việc, Đồng Khê thò đầu vào: “Sếp Bạch, có một luật sư họ Trần muốn gặp chị.”.

 
Chương 219: Chương 219





Luật sư Trần biết Bạch Dương sẽ hỏi chuyện này nên đẩy kính lên và trả lời: “Chuyện là thế này.

Lí do mà tổng giám đốc Phó lạnh nhạt với cô Bạch trong khoảng thời gian kết hôn, đó là vì tổng giám đốc Phó cảm thấy khi cô đã biết mối quan hệ giữa anh ấy và cô Tử Yên nhưng vẫn cầu xin tổng giám đốc Phó cưới mình.

Nhưng trải qua cuộc họp báo hôm nay, tổng giám đốc Phó mới biết mình đã hiểu lầm cô, vậy nên muốn bù đắp cho cô đấy cô Bạch.”
“Ồ, nói hay ghê.” Lục Khởi liếc mắt: “Bù đắp? Đã làm con người ta tổn thương rồi, trong lòng cũng đã đầy vết thương chồng chất, bù đắp thì có thể để trái tim của bé cưng trở lại như xưa sao? Hơn nữa, theo tôi đây không phải là bù đắp, mà là cứu vãn danh dự thôi.”
“Ý của tổng giám đốc Lục là?” Luật sư Trần nhìn anh ta.

Lục Khởi khoanh tay lại: “Hôm nay cô ấy nói về những việc mà cô ấy từng trải trong mấy năm ở nhà họ Phó, giờ người trên mạng đều biết Phó Kình Hiên khốn nạn, vậy nên anh ta mới bảo ông tới, mục đích là để cứu vãn danh dự của anh ta thôi.”
“Ơ…” Khóe miệng luật sư Trần giật giật: “Tổng giám đốc Lục à, tổng giám đốc Phó thật sự không có ý này đâu.”
“Mặc kệ anh ta có ý gì đi nữa, luật sư Trần ông cầm mấy thứ này về đi, tôi sẽ không lấy.

Khi đó ly hôn tôi cũng đã nói sẽ ra đi với hai bàn tay trắng không cần bất cứ thứ gì của anh ta rồi, giờ vẫn như thế.” Bạch Dương đẩy tài liệu lại trước mặt luật sư Trần.

Luật sư Trần hơi khó xử: “Cô Bạch suy nghĩ thêm đi, thật sự là tổng giám đốc Phó chỉ muốn bù đắp cho cô thôi.”
“Không cần, tôi không cần sự bù đắp của anh ta.” Bạch Dương vẫn không thay đổi.


Luật sư Trần hết cách rồi nên chỉ đành rời đi.

Sau khi ông ta đi, Lục Khởi ngồi xuống chỗ mà ông ta vừa ngồi: “Cưng à, em thật sự không hối hận khi đã từ chối sao?”
“Có gì để hối hận chứ.” Bạch Dương cầm một xấp tài liệu lên nhìn và hờ hững trả lời.

Lục Khởi nhún vai, còn định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông nên lấy ra nhìn, người gọi đến là trợ lí của anh ta.

“Cưng à, công ty anh có việc nên đi trước đây, có việc gì thì gọi cho anh.” Anh ta giơ tay làm động tác gọi điện thoại.

Bạch Dương gật đầu: “Em biết, đi đường cẩn thận.”
Lục Khởi ừ rồi đi.

Bạch Dương cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Đến chiều, tài xế đưa cô về Vịnh Tiên Thủy.


Khi đang ăn tối thì chuông cửa vang lên.

Bạch Dương chống gậy đi mở cửa.

Cửa mở ra, Phó Kình Hiên đứng ngoài cửa.

Thấy anh, Bạch Dương sửng sốt, sau đó mím môi định đóng cửa.

Phó Kình Hiên bỗng giơ tay ra đặt lên trên cửa: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Tôi nghĩ là chúng ta chẳng có gì để nói cả.

Tổng giám đốc Phó mau đi đi, lỡ như có người chụp được bức ảnh anh vào nhà tôi, đến lúc đó chẳng biết bị viết thành thế nào đâu.” Bạch Dương trào phúng nói.

Phó Kình Hiên nhíu mày: “Không đâu, khi đến tôi đã xem rồi, không ai biết tôi đến đây.”
“Ồ? Vậy nên anh cảm thấy rất vẻ vang sao?” Bạch Dương lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt nhìn anh cũng rất lạnh lẽo.

Trái tim Phó Kình Hiên hơi hơi thắt lại.

Cô thật sự chẳng còn thương anh..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top