Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 1394


Chương 1394

Lắc ly rượu vang đỏ trong tay, Lục Khởi nhìn cô gái bên cạnh đang cụp mắt, tâm trạng hơi ủ dột, anh ta hỏi han quan tâm: “Sao thế? Không vui à? Nãy giờ nói với em bao nhiêu mà em chẳng đáp lời.”

“Đúng là hơi bất ổn.” Bạch Dương chạm ly với anh ta, sau đó ngửa đầu uống một ngụm rượu vang.

Lục Khởi xoay người lại, dựa hai cánh tay lên thành lan can: “Tóm lại là làm sao?”

Bạch Dương nhìn bên ngoài: “Cũng không sao, chỉ cảm thấy trên thế giới này, tình cảm là thứ quá khó tin.”

Nghe thấy vậy, động tác uống rượu của Lục Khởi khựng lại: “Em nói chuyện tình cảm á?”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu: “Trước đây em đã từng nói với anh rồi còn gì. Phó Kình Hiên bảo sẽ buông tha cho em, nhưng đến tối nay anh ta lại lật lọng, bảo sẽ đợi em.

Cho nên A Khởi, anh không thấy tình cảm của anh ta có hơi hài hước quá sao?”

Nói từ bỏ là từ bỏ, nói lật lọng là lật lọng ngay được.

Rốt cuộc coi cô là gì?

Lục Khởi siết ly rượu, nụ cười trên gương mặt hơi gượng gạo: “Rất hài hước đấy. Thế còn em thì sao? Em nghĩ thế nào?”

“Em?”

“Phải. Em có đồng ý gì với anh ta không?”

Bạch Dương lại uống thêm một ngụm: “Đời nào em đồng ý với anh ta. Em có yêu anh †a đâu. Em chỉ cảm thấy tức giận, có cảm giác bị trêu đùa.”

“Hay quá!” Lục Khởi bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn chưa ý thức được sự thật rằng mình đã yêu lại Phó Kình Hiên từ đầu.

Anh ta chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra điều này trong lúc không hề hay biết.

Đến lúc đó, anh ta lại đánh mất cơ hội lần nữa.

“Hay quá?” Nghe thấy Lục Khởi nói thế, Bạch Dương cũng quay người lại, nhìn anh †a với vẻ quái lạ: “Anh nói em bị trêu đùa là hay cơ đấy?”

Lục Khởi lắc đầu xua tay lia lịa: ‘Không hề, không hề. Cục cưng, anh không có ý đó.

Anh đang bảo là, em không đồng ý với Phó Kình Hiên thì hay quá.”

“Thật đấy?” Bạch Dương liếc xéo anh ta.

“Thật.” Lục Khởi giơ ba ngón tay lên thề.

Bạch Dương bĩu môi: “Thôi được, em tạm †in anh, nhưng em vẫn cảm thấy anh thốt lên câu hay quá là có ý khác.”

“Làm gì có.” Lục Khởi chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Ngoài vui mừng vì em không đồng ý với Phó Kình Hiên ra, anh còn có ý gì khác được? Cho nên cưng đừng nghĩ quá lên nữa.

Anh ta ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Bạch Dương cũng cảm thấy có thể là mình đã đa nghi nên bèn cụp mắt lại, cúi đầu nhìn ly rượu của mình, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Vài giây trôi qua, cô khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng: “A Khởi, Phó Kình Hiên nói, trước đây anh ta đột ngột buông tay là có nguyên do. Anh nghĩ xem, là nguyên do gì nhỉ?”

Lục Khởi đặt ly rượu cạn sang bên cạnh: “Anh biết thế nào được. Có khi anh ta nói bừa cũng nên.”
 
Chương 1395


Chương 1395

“Nói bừa?” Bạch Dương nhìn anh ta.

Lục Khởi gật đầu: “Phải. Trước kia anh †a buông tha cho em, bây giờ lại lật lọng, chắc chắn phải viện một lý do chính đáng cho việc mình buông tay trước đó mới đúng. Nhưng có thể là anh ta chưa nghĩ ngay ra được lý do nào hợp lý, nên mới dùng câu ‘có nguyên dơ’ để lấp liếm với em thôi.”

“Vậy sao?” Bạch Dương lẩm bẩm.

Vẻ mặt Lục Khởi cực kỳ nghiêm túc: “Khẳng định chắc chắn. Anh cũng là đàn ông. Đàn ông hiểu đàn ông chứ. Cho nên cưng ạ, tin anh đi.”

Anh ta giơ tay ra vỗ lên vai cô.

Đứng từ xa theo dõi chứng kiến được cảnh này, khóe mắt trợ lý Trương run rẩy, biết mình đã có việc để làm rồi đây. Sau một tiếng thở dài bất lực, anh ta chỉnh lại cà vạt rồi đi về phía ban công.

“Anh Lục.’ Trợ lý Trương bước tới trước mặt Bạch Dương và Lục Khởi.

Lục Khởi quay ra nhìn anh ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Anh ra đây làm gì?

Phó Kình Hiên bảo anh tới à?”

“Không. Là bà nhà bảo tôi qua gọi anh.” Trợ lý Trương đẩy cặp mắt kính, trả lời không hề nao núng.

Lục Khởi ngẩn người: “Mẹ tôi?”

“Đúng vậy” Trợ lý Trương gật đầu.

Lục Khởi chau mày: “Mẹ tôi gọi tôi làm cái gì? Mà vì sao lại bảo anh ra gọi tôi?”

“Chuyện này thì tôi chịu thôi. Anh Lục ra hỏi sẽ biết ngay ấy mà”” Trợ lý Trương nhìn vào bàn tay của anh ta đang đặt trên vai Bạch Dương, bồi thêm một câu: “Nên anh Lục mau qua đó đi. Trông bà nhà có vẻ sốt sắng lắm.”

“A Khởi, vậy thì anh đi đi. Nhỡ bác gái có việc gấp gì thật thì sao?” Bạch Dương cũng thúc giục.

Lục Khởi gật gù: ‘Được. Vậy anh qua xem thế nào. Em…”

Bạch Dương liếc nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa. Em cũng phải về thôi. Em qua chào bà một tiếng.”

“Cũng được. Nhưng chắc anh không thể đưa em về. Bọn anh vẫn chưa đi được. Lát nữa ba anh còn phải dắt anh đi làm quen với vài người.” Lục Khởi vừa nói vừa day trán, cảm thấy tương đối nhức đầu.

Bạch Dương tươi cười: “Việc này tốt mà.

Thôi, anh đi mau lên đi.”

“Thế anh đi nhé.” Lục Khởi đưa tay lên, định vuốt tóc cô.

Trợ lý Trương thấy thế, lập tức lên tiếng: “Anh Lục, mau đi thôi nào.”

Lục Khởi trừng mắt cau có nhìn anh ta: “Không cần anh phải nhắc. Lo chuyện bao đồng”

Anh ta hạ bàn tay sắp sửa đặt lên đầu Bạch Dương xuống, đút vào túi quần, cất bước rời khỏi ban công.

Thấy anh ta đã đi khuất, trợ lý Trương khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tổng giám đốc Phó bảo anh ta trông chừng cô Bạch và Lục Khởi.

Hễ Lục Khởi có ý định động tay động chân với cô Bạch là anh ta phải tách họ ra ngay.

Hiện tại, anh ta đã làm được rồi.

“Trợ lý Trương.” Bạch Dương không biết trợ lý Trương đang nghĩ gì, đi tới trước mặt anh ta thì dừng lại: “Giờ bà nội đang ở đâu?”
 
Chương 1396


Chương 1396

“Nếu cô Bạch muốn tìm cụ bà, tôi có thể đưa cô tới đó.” Trợ lý Trương nói.

Bạch Dương gật đầu: “Vậy thì cảm phiền anh”

“Không có gì. Xin mời!” Anh ta làm động tác mời.

Bạch Dương theo sau anh ta, bước ngược lại hướng Lục Khởi vừa đi khỏi.

Lúc này, bà cụ đang cùng Phó Kình Hiên uống trà ở một đình nghỉ mát.

Bà cụ nhìn đứa cháu nội xuất sắc trước mặt mình: “Trước đây Vu Y Cơ suýt làm Dương Dương nó ngã. Sau khi cháu cứu được Dương Dương, cháu đã thấy con bé lo lắng cho cháu rồi chứ?”

Nghe thấy vậy, Phó Kình Hiên đặt tách trà xuống, vẻ mặt trở nên hiền hòa hơn: “Vâng, cháu có thấy ạ.”

“Bây giờ Dương Dương nó lại rung động với cháu nữa rồi.” Bà cụ vuốt ve đầu rồng trên cây ba toong và nói: “Lâu nay, bà cứ tưởng là sau khi từ bỏ hẳn, Dương Dương sẽ không bao giờ rung động lại với cháu nữa, nhưng không ngờ là bà đã lầm. Nhưng điều khiến bà tò mò là, rốt cuộc làm thế nào mà Dương Dương nó lại rung động với cháu lần nữa nhỉ? Ắt hẳn trong chuyện này đã có tình tiết gì mà bà lão này không biết phải không? Tháng trước lúc bà gặp Dương Dương, nó còn ghét cháu lắm cơ mà. Thế mà giờ đã rung động được ngay.

Nếu như bảo không có gì xảy ra thì bà đây không tin đâu.”

“Bà tinh mắt quá.” Phó Kình Hiên nâng ấm trà lên, châm thêm trà cho bà cụ: “Đúng là tháng này có một vài chuyện đã xảy ra với cháu và Bạch Dương. Còn là chuyện gì thì cháu không có ý định kể với bà đâu. Cháu muốn coi nó là một bí mật và chôn chặt mãi mãi. Bà chỉ cần biết là Bạch Dương đã rung động lại với cháu là được rồi.”

“Cũng thần bí đấy.’ Bà cụ nâng tách trà anh vừa rót lên, nhấp một ngụm: “Cháu đã nói vậy thì bà lão này cũng không hỏi nữa.

Nhưng có một điều bà muốn biết, bây giờ Dương Dương vẫn chưa nhận ra là nó đã rung động lại với cháu, lúc đó bà định gợi ý nhưng cháu lại ngăn cản. Bà muốn biết là Vì sao?”

“Vì vẫn chưa đến lúc ạ” Phó Kình Hiên dựa ra phía sau: “Hiện tại Bạch Dương vẫn chưa nhận ra tình cảm cô ấy dành cho cháu. Nếu chúng ta gợi ý thẳng thừng, chưa chắc cô ấy đã đón nhận, có khi còn khiến cô ấy thấy phản cảm và cự tuyệt.

Nên cháu nghĩ là cứ để cô ấy tự mình phát hiện ra và đón nhận sự thật cô ấy rung động với cháu một cách tự nhiên.”

Người khác nói cho Bạch Dương biết thì khác nào đốt cháy giai đoạn.

Thậm chí, vì không thể nào chấp nhận được mà cô sẽ có hành động trốn chạy, né tránh anh.

Cho nên cách tốt nhất là để tự Bạch Dương nghĩ thông suốt những điều này, như vậy thì khả năng cô chấp nhận anh một lần nữa cũng cao hơn hẳn.

Bà cụ hiểu ra, gật đầu: “Cháu nói cũng có lý. Thôi vậy. Cháu đã quyết định như thế rồi thì cứ theo suy nghĩ của mình mà làm.

Nhưng bà vẫn mong cháu mau chóng cưới được Bạch Dương về. Còn phía Vu Y Cơ, cháu không cần bận lòng. Bà sẽ đe nẹt cô †a, không để cô ta gây chuyện đâu.”

Nhắc đến Vu Y Cơ, gương mặt già nua của bà cụ lại trở nên trâm mặc hơn.

Nếu không phải do người đàn bà này có công nuôi dưỡng Kình Hiên, lại là mẹ ruột của Kình Duy thì bà cụ đã tống cổ bà ta ra khỏi nhà họ Phó từ lâu rồi.

Suốt ngày không làm được gì nên hồn, chỉ giỏi gây họa thôi.

“Vâng, thưa bà. Bên phía mẹ xin nhờ cả vào bà đấy ạ.” Phó Kình Hiên đứng dậy, cúi chào bà cụ.

Bà cụ phẩy tay, ra hiệu cho anh ngồi xuống, đang định nói gì đó thì thấy trợ lý Trương dẫn Bạch Dương tới.
 
Chương 1397


Chương 1397

Bà cụ bất chợt nở nụ cười: “Dương Dương đến rồi đấy à.”

Phó Kình Hiên tức tốc ngoái lại, quả nhiên đã thấy Bạch Dương.

Bạch Dương cũng không ngờ Phó Kình Hiên cũng tình cờ ở đây như thế này. Sau khi bất ngờ thoáng chốc qua đi, cô dời ánh mắt khỏi anh, vờ như không trông thấy, cười đáp lại bà cụ: “Cháu chào bà ạ.”

“Dương Dương ngồi đi cháu.” Bà cụ vỗ vào vị trí ngay cạnh.

Bạch Dương lắc đầu: “Thôi bà ạ. Cháu đến chào bà đây. Không còn sớm nữa, cháu muốn về trước.”

“Vậy à? Thế thôi cũng được.” Bà cụ cũng biết quả thực không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải đi làm, nên hiển nhiên cũng không níu giữ. Bà chống ba toong đứng dậy: “Cháu có uống rượu, không về một mình được. Bà bảo Kình Hiên đưa cháu về”

Bảo Phó Kình Hiên đưa về?

Bạch Dương vội vàng khước từ: “Thôi bà ơi. Cháu đặt tài xế được mà. Anh ấy cũng uống rượu, đưa cháu về sao được?”

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên sa sầm lại, nói: “Trương Trình không uống.

Cậu ấy có thể đưa chúng ta về.”

“Chúng ta?” Bạch Dương ngơ ngác.

Phó Kình Hiên đặt tách trà xuống rồi cũng đứng lên: “Bà nội, cũng đến lúc cháu phải đi rồi. Vừa hay để Trương Trình lái xe, cậu ấy cũng được tan làm sớm.”

“Được. Vậy các cháu đi cùng nhau đi.” Bà cụ lườm anh.

Đừng tưởng bà không biết rằng anh chỉ muốn kè kè bên Dương Dương.

Nhưng tốt thôi, đây cũng vốn là ý nguyện ban đầu của bà cụ.

Dù gì thì vừa rồi bà cũng bảo anh đưa Dương Dương về cơ mà.

“Ơ, tôi không cần đi cùng các anh, tự tôi…”

Bạch Dương còn định nói gì đó nữa thì bà cụ đã võ về bàn tay cô: “Thôi nào Dương Dương. Đi mau đi. Để hai đứa nó đưa cháu về bà cũng yên tâm. Đặt tài xế lạ bà không yên tâm đâu.”

Nói dứt lời, bà cụ lại quay sang nhìn Phó Kình Hiên, cố tình làm ra vẻ nghiêm nghị cảnh cáo: “Kình Hiên, đưa Dương Dương về nhà an toàn đấy. Dương Dương nó mà có làm sao, bà chỉ hỏi tội mình cháu thôi.”

“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương cười méo xệch.

Hay lắm! Bà nội đã sắp xếp cho cô đâu vào đấy cả rồi, cô còn có thể làm thế nào được nữa?

Nếu tiếp tục từ chối lại thành ra không nể mặt bà cụ.

Thôi thì đành vậy.

“Vậy thì xin phép bà, chúng cháu về ạ.”

Bạch Dương chỉnh lại tóc, nói lời tạm biệt bà cụ.

Nghe thấy cô nói là chúng cháư,, làn môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên.

Bà cụ che miệng cười ha hả: “Được, được, được. Mau về đi.”

Bạch Dương vâng lời, sóng đôi bên Phó Kình Hiên ra khỏi đình nghỉ mát.
 
Chương 1398


Chương 1398

Đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng bà cụ cười trêu chọc vang lên phía sau: “Chị Phùng, chị xem Dương Dương với Kình Hiên đi bên nhau có giống đôi vợ chồng trẻ không kìa.”

“Giống lắm ạ.” Má Phùng gật đầu hùa theo.

Bạch Dương vấp chân, suýt ngã.

Phó Kình Hiên ôm eo cô, giọng nói êm ái: “Cẩn thận”“

“Tôi biết. Cảm ơn anh.” Cô đứng thẳng người, muốn gạt tay anh ra.

Nhưng sau khi rời khỏi eo Bạch Dương, Phó Kình Hiên lại nắm chặt lấy tay cô.

Bạch Dương trợn mắt: “Anh…

“Tôi dắt em đi. Đất nền mô phỏng theo phong cách viên lâm cổ xưa nên lát toàn đá cuội, em mang giày cao gót đi lại ở đây không vững, dễ ngã lắm.” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng giải thích.

Bạch Dương mấp máy môi, im thin thít.

Vì cô không tài nào phản bác được lời nói của anh. Con đường này thật sự rất khó đi vững.

Ban nãy khi cùng trợ lý Trương đến đây, cô đã bước đi loạng choạng rồi. Nếu không có trợ lý Trương thi thoảng đỡ cho thì cô đã suýt ngã mấy lần.

Cho nên, để Phó Kình Hiên dắt đi chắc cũng không sao đâu.

Cô chỉ không muốn bị ngã thôi, không hề có ý gì khác.

Bạch Dương cúi gằm, trong đầu thầm nghĩ như vậy.

Phó Kình Hiên cảm nhận được bàn tay cô không còn phản kháng nữa là biết cô đã ngầm đồng ý để anh dắt đi. Anh nhoẻn cười, nắm chặt tay cô hơn rồi bỏ vào trong †úi áo vest của mình.

Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh: “Anh…

“Tay tôi lạnh quá nên bỏ vào một lát cho ấm”” Phó Kình Hiên nói tỉnh bơ.

Khóe miệng Bạch Dương run rẩy Tay anh lạnh?

Anh đang nói dối không chớp mắt thì có.

Rõ ràng tay anh ấm cơ mà.

Nếu lạnh thì bảo tay của cô lạnh mới đúng.

KhoanI!

Bạch Dương tròn mắt.

Chẳng lẽ anh làm như vậy là muốn sưởi ấm tay cô?

Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên, nhất thời quên cả hoàn hồn lại.

Phó Kình Hiên khẽ hỏi: “Sao thế?”

“Không… không có gì.’ Bạch Dương cúi gắằm, trả lời lí nhí.

Thấy cô không muốn giải thích, Phó Kình Hiên cũng không ép. Anh nhẹ nhàng siết tay cô rồi nhìn ra chỗ khác.

Chẳng mấy chốc, ba người đã ra khỏi cổng ngôi nhà cổ, đến trước ô tô.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Bạch Dương đổ chuông.

Cô dùng tay còn lại mở túi xách, lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cô thốt lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.
 
Chương 1399


Chương 1399

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Phó Kình Hiên hỏi han ân cần.

Bạch Dương đưa điện thoại di động cho anh nhìn: “Quái lạ thật! Đã mười một giờ đêm rồi mà cảnh sát còn gọi điện cho tôi.”

“Cảnh sát?” Phó Kình Hiên chau mày: “Dạo này em có báo cảnh sát à?”

“Không có.” Bạch Dương lắc đầu: “Nên tôi mới thấy lạ, không biết cảnh sát gọi điện cho tôi làm gì.”

Số điện thoại này là số của cục cảnh sát mà trước đây cô đã lưu.

Nên mới có thể chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay là ai gọi tới.

“Nếu đã không biết thì cứ nghe xem sao.”

Phó Kình Hiên nói.

Bạch Dương đồng tình, lướt ngón cái vào nút nhận cuộc gọi màu xanh lá, đặt chiếc điện thoại di động bên tai: “Alo, xin chào.”

“Cô Bạch, có chuyện rồi.” Ở đầu dây bên kia, một giọng nam giới nghiêm nghị vang lên.

Nghe ra mức độ trầm trọng trong giọng nói, Bạch Dương trở nên nghiêm túc: “Cảnh sát Trần, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Cố Tử Yên đã nhảy lầu tự sát.” Cảnh sát Trần phía đầu dây bên kia hạ thấp giọng trả lời.

Đầu óc Bạch Dương choáng váng, mặt mày biến sắc: “Anh nói sao? Cố Tử Yên đã nhảy lầu tự sát?”

Nghe thấy câu này, Phó Kình Hiên cũng ngỡ ngàng.

Trợ lý Trương càng lấy làm kinh ngạc hơn: “Cố Tử Yên tự sát? Sao lại có chuyện đó được?”

“Bật loa ngoài!” Phó Kình Hiên lên tiếng nói với Bạch Dương.

Bạch Dương nuốt nước bọt, vội vàng làm theo.

Lúc này, cả ba người đều đã nghe được giọng nói của cảnh sát Trần: “Đúng vậy.

Mười phút trước cô ta nhảy khỏi cửa sổ phòng bệnh, chết ngay tại chỗ.”

Bạch Dương là nguyên cáo trong vụ án của Cố Tử Yên, nên hễ có bất cứ chuyện gì xảy ra với Cố Tử Yên là phía cảnh sát phải thông báo với cô.

Do đó, Cố Tử Yên vừa tự sát là anh ta lập tức liên hệ với Bạch Dương, báo cho cô biết sự việc này.

“Cố Tử Yên… chết rồi… Bạch Dương lẩm bẩm mà không dám tin vào tai mình.

Trợ lý Trương cũng há hốc miệng lấy làm khó tin: “Không phải chứ? Cố Tử Yên tự sát. Chuyện này thật khiến người ta…”

Phó Kình Hiên giật lấy chiếc điện thoại di động trong tay Bạch Dương: “Nguyên nhân Cố Tử Yên tự sát là gì?”

Cảnh sát Trần nhận ra giọng nói của Phó Kình Hiên, trả lời thẳng: “Trước mắt vẫn chưa biết được nguyên nhân. Do Cố Tử Yên đột ngột tự sát nên không ai biết vì sao cô ta lại tự sát. Suy đoán duy nhất hiện giờ có lẽ là do cô ta muốn trốn ngồi tù. Dù sao thì mai cũng là ngày kết thúc thời gian †ại ngoại, bị chuyển giao cho trại giam, nhưng…

“Nhưng suy đoán này không khả thi cho lắm.” Phó Kình Hiên nheo mắt lại và nói.

Cảnh sát Trần gật đầu: “Phải. Nếu thật sự Cố Tử Yên tự sát vì muốn trốn ngồi tù thì cô ta sẽ chẳng đợi đến tận bây giờ. Có khi đã tự sát ngay từ ngày đầu tiên chấp hành †ại ngoại rồi. Nhưng trước mắt, chúng tôi cũng chỉ có thể dùng tạm suy đoán này.
 
Chương 1400


Chương 1400

Còn về nguyên nhân cụ thể của việc tự sát thì phía cảnh sát vẫn đang điều tra.”

“Tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ đến hiện trường ngay.” Nói dứt câu, Phó Kình Hiên kết thúc cuộc gọi, trả điện thoại di động cho Bạch Dương.

Bạch Dương bần thần nhận lại chiếc di động: “Cố Tử Yên… tự sát thật rồi ư?”

Rõ ràng cô vẫn chưa hoàn toàn hết sốc.

Phó Kình Hiên xoa đầu cô: “Phải.”

Môi Bạch Dương run run, không nói năng gì, trong lòng dậy sóng, không sao bình tĩnh lại nổi.

Thế là Cố Tử Yên… cứ chết như vậy sao?

Bạch Dương cắn môi.

Phó Kình Hiên cũng không nói gì nữa.

Thú thực, anh cũng như tất cả mọi người, đều không thể nào ngờ đến việc Cố Tử Yên tự sát.

Hơn nữa, anh cứ có cảm giác vụ tự sát của Cố Tử Yên không đơn giản.

Đầu tiên là thời gian, tiếp đó là nguyên nhân tự sát.

Đặt hai nghi vấn này cạnh nhau là nhìn ngay ra vấn đề.

Nhưng cụ thể là vấn đề gì thì còn cần đích thân xem xét mới biết được.

“Đi. Đến hiện trường xem sao. Cố Tử Yên †ự sát không phải chuyện nhỏ. Em là nguyên cáo của cô ta, cũng bắt buộc phải đến tìm hiểu tình hình.” Phó Kình Hiên vuốt ve gương mặt Bạch Dương, khẽ khàng nâng lên.

Bạch Dương đưa mắt nhìn anh, vâng lời: “Được.”

“Lái xe.” Phó Kình Hiên buông khuôn mặt của cô, ra lệnh cho trợ lý Trương.

Trợ lý Trương gật đầu: “Vâng.”

Ba người lên xe, phóng đến Bệnh viện Đệ Nhất.

Suốt dọc đường, cả ba không nói lời nào, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề, khiến người ta trầm cảm.

Đành chịu thôi. Quả thực việc Cố Tử Yên tự sát quá đỗi kinh hoàng.

Họ không thể nào bình tĩnh được.

Trợ lý Trương phóng rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng đã đến Bệnh viện Đệ Nhất.

Lúc chuẩn bị xuống khỏi ô tô, Bạch Dương trông thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ bên ngoài bệnh viện, có rất nhiều cảnh sát xếp thành một hàng, chăng dây cảnh giới, không cho bất kỳ ai ngoài bệnh nhân đang cấp cứu vào bệnh viện.

Bạch Dương nhìn thấy trong số những người bị chặn ngoài vòng cảnh giới, có đến hơn sáu mươi phần trăm là các phóng viên báo lá cải.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đám phóng viên ai nấy đều lăm lăm micro cùng máy ảnh, không ngừng chen vào †rong vòng cảnh giới, rất muốn chen vỡ vòng vây cảnh giới để vào trong, cướp lấy tin tức hàng đầu.

Thấy vậy, Bạch Dương nheo mắt lại.

Xem ra tin Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát đã lan rộng.

Chưa biết chừng lúc này đã gây bão trên mạng.

Đang mải nghĩ thì Bạch Dương cảm thấy có thứ gì đó chụp lên đầu mình.
 
Chương 1401


Chương 1401

Cô đưa tay lên sờ: “Mũ?”

“Ừ. Che được mặt em đi một chút. Nếu không lát nữa xuống xe, cánh truyên thông kia nhận ra em, chắc chắn sẽ gặng hỏi em đủ mọi vấn đề, không chịu buông tha.” Phó Kình Hiên vừa nói vừa cầm áo khoác đắp lên người cô.

Chiếc áo khoác này không phải do anh cởi trừ trên người mình ra mà trước đó đã đặt sẵn trong xe để dự phòng.

Hiện tại đúng là lúc cần đến nó.

Bạch Dương nhìn tấm áo khoác trên vai, lúc lắc người: “Mũ tôi xin nhận, áo thì…”

“Mặc vào!” Phó Kình Hiên thẳng thừng ngắt lời Bạch Dương, ấn chặt áo khoác lên vai cô, không cho cô hất ra: “Bên ngoài rét như thế, em định mặc váy dạ hội ra à?”

“Ờ…” Câu nói này làm Bạch Dương bỗng nghẹn họng.

Đúng vậy. Bên ngoài rét mướt, nhiệt độ chỉ vài độ C.

Còn trong xe và ở nhà cổ đều có máy sưởi nên cô chỉ mặc một chiếc váy dạ hội mà không hề thấy lạnh, cũng vì lẽ đó mà quên mất lúc này trời đang là mùa đông.

Vậy nên, nếu cô xuống xe mà không mặc áo khoác, chắc chắn sẽ rét run cầm cập.

“Thế thì anh bỏ tay ra, tôi mặc là được.”

Bạch Dương ngượng ngùng nói lí nhí.

Nghe thấy cô bảo vậy, Phó Kình Hiên mới hài lòng, buông tay ra.

Bạch Dương đút cánh tay vào trong tay áo, ngoan ngoãn mặc áo vào.

Chiếc áo rất rộng, che được cả đùi cô, cộng thêm ống tay áo dài thòng, nom giống hệt một đứa bé mặc trộm áo của người lớn.

Bạch Dương nhìn ngắm mình, khóc dở mấếu dở: “Trông tôi thế này đi diễn tuồng cũng được đấy.”

“Đúng là hơi rộng.” Phó Kình Hiên vuốt cằm quan sát cô.

Dù gì đây cũng là áo khoác của anh, cô mặc vào trông như thế cũng không có gì lạ.

“Đứng yên, tôi chỉnh lại cho.” Nói rồi, Phó Kình Hiên đưa một tay lên giật chiếc cà vạt trên cổ mình xuống.

Nhìn hành động của anh, Bạch Dương ngờ vực hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Phó Kình Hiên không trả lời, anh vung một tay, chiếc cà vạt như con rắn sống động, quấn lấy eo cô.

Tiếp đó, Phó Kình Hiên thắt chiếc cà vạt thành hình nơ bướm.

Thắt nơ xong, anh di chuyển chiếc nơ sang cạnh eo cô.

Và thế là chiếc cà vạt của anh đã thành công biến thành thắt lưng của cô, tức thì †hu gọn phần eo của chiếc áo khoác rộng thùng thình lại.

Nói không ngoa chứ cảm giác khá là hợp mốt.

Chiếc cà vạt của anh có sọc xanh lam, còn váy dạ hội cô đang mặc và áo khoác đều là màu đen.

Đen phối thêm xanh lam tựa như ánh trăng trên bầu trời đêm, hoàn toàn là một nét chấm phá đặc sắc.

“Giờ thì ổn rồi.” Phó Kình Hiên sửa lại chiếc nơ bướm cạnh eo Bạch Dương rồi thu tay về.
 
Chương 1402


Chương 1402

Bạch Dương cúi đầu nhìn kiệt tác của anh: “Cũng được đấy. Không ngờ anh còn có cái tài này.”

Phó Kình Hiên khẽ cười: “Coi như là em khen ngợi tôi. Được rồi, xuống xe thôi.”

Anh cũng đội lên cho mình một chiếc mũ.

Cả hai chiếc mũ đều được trợ lý Trương xuống xe trước, mua ở tiệm gần đó trong lúc vừa dừng xe lại.

Phó Kình Hiên mở cửa xe, đi xuống trước.

Sau khi xuống khỏi xe, anh đưa tay về phía Bạch Dương.

Bạch Dương cũng không từ chối, đặt tay mình lên tay anh.

Phó Kình Hiên nắm chặt tay cô, đỡ cô xuống xe, sau đó tiến đến vòng vây cảnh giới.

Tới trước mặt một cảnh sát đang làm nhiệm vụ cảnh giới, Bạch Dương hạ thấp giọng, nói rõ thân phận của mình.

Cảnh sát đã nhận được lệnh của đội trưởng từ trước đó, biết họ sẽ đến, nên sau khi xem thẻ căn cước của Bạch Dương là trực tiếp nhấc dây cảnh giới lên, cho cô cùng Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đi vào.

Sau khi nhóm Bạch Dương đã cúi người luồn vào trong vòng cảnh giới, đám phóng viên đang háo hức mong chờ mới bừng tỉnh, nhận ra thân phận của họ.

Nhưng muốn ngăn họ lại đã không còn kịp nữa, vì Bạch Dương đã vào trong vòng cảnh giới rồi.

Cánh truyền thông không dám chen vào trong thật nên đành chịu. Ai nấy đành phải ngóng cổ, trợn mắt lên, cất cao giọng gọi với về phía bóng lưng nhóm Bạch Dương, hỏi suy nghĩ của họ về vụ việc Cố Tử Yên tự sát.

Nhưng Bạch Dương và Phó Kình Hiên phối hợp rất ăn ý, đều coi như không nghe thấy gì, tiếp tục đi vào trong. Chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm nhìn của đám phóng viên kia.

Đến gần khu nội trú.

Từ xa, Bạch Dương đã trông thấy rất nhiều cảnh sát, bác sĩ và y tá đứng dưới một tòa nhà nội trú.

Ngoài họ ra, không có lấy một người thường nào khác, có lẽ là hiện trường đã được giải tán.

“Kia rồi.” Phó Kình Hiên khẽ nhếch môi lên 1 tiếng.

Bạch Dương cất tiếng ‘ừ’.

“Qua đó thôi.” Phó Kình Hiên lại nói.

Môi Bạch Dương rưng rưng, có chút hãi hùng.

Dù gì cũng có người đã chết.

Ngoại trừ trên tivi ra, cô chưa thấy người chết bao giờ, lại càng chưa từng đến hiện †rường xảy ra án mạng.

Nên lúc này, cô khá sợ sệt.

Phó Kình Hiên nhận ra Bạch Dương đang hoảng sợ, bèn khẽ siết chặt lòng bàn tay cô: “Không sao, có tôi đây.”

Bạch Dương quay sang nhìn anh.

Nhìn gương mặt bình tĩnh và ánh mắt nghiêm nghị của anh, nỗi sợ hãi trong lòng cô bỗng giảm đi rõ rệt.

“Đi thôi.” Cảm nhận được tâm trạng của cô đã khá hơn lên, Phó Kình Hiên kéo tay cô, đi tới phía trước.

Bạch Dương để mặc cho anh dẫn đi, nhìn bóng lưng cao lớn của anh. Ánh mắt cô thoáng động, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
 
Chương 1403


Chương 1403

“Mọi người đã đến rồi à” Cảnh sát Trần đang đứng ở vòng ngoài ghi chép. Thấy ba người là Bạch Dương, Phó Kình Hiên cùng trợ lý Trương thì lập tức đóng sổ ghi chép lại và đi tới.

Phó Kình Hiên khẽ gật đầu: “Cảnh sát Trần, tình hình thế nào?”

Anh đưa mắt nhìn về phía trước.

Phía trước bị các bác sĩ và cảnh sát vây chật kín không một kẽ hở, nhất thời không thấy rõ được tình hình cụ thể.

Nên anh đành phải hỏi cảnh sát Trần.

Cảnh sát Trần ấn vành mũ xuống, trả lời: “Thi thể vẫn đang nằm đó. Pháp y chưa đến nên tạm thời để bác sĩ của bệnh viện này khám nghiệm tử thi trước. Nhưng dù gì các bác sĩ ở đây cũng không phải pháp y, không phải dân chuyên khám nghiệm tử thi nên quá chậm chạp, đến giờ vẫn chưa ra được kết quả gì.”

“Tại sao không gọi Lâm Diệc Hàng tới làm?” Phó Kình Hiên chau mày.

Gã đó rất có hứng thú với việc nghiên cứu cơ thể con người.

Nên khi còn ở nước ngoài, nghe nói cũng không ít lần làm pháp y bán thời gian.

Vì chỉ có pháp y mới có thể thực nghiệm trên cơ thể con người mọi lúc, mọi nơi.

“Tìm rồi.” Cảnh sát Trần thở dài thườn thượt: “Đã có bác sĩ đề nghị gọi bác sĩ Lâm tới, nhưng bác sĩ Lâm hiện đang phẫu thuật cho bệnh nhân, tạm thời không thể có mặt, phải một lát nữa mới đến.”

“Không, anh ấy đến rồi.” Bạch Dương chỉ vào bóng dáng trước mặt, lên tiếng.

Phó Kình Hiên và cảnh sát Trần cùng nhìn theo, thấy Lâm Diệc Hàng vẫn mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật màu xanh thẫm chưa cởi bỏ, đội cả mũ phẫu thuật vội vã đi tới.

Mặt cảnh sát Trần tươi rói: “Tốt quá rồi, bác sĩ Lâm đã tới. Khám nghiệm tử thi cho Cố Tử Yên xong, chắc sẽ có thể suy luận ra nguyên nhân Cố Tử Yên tự sát. Tổng giám đốc Phó, cô Bạch, tôi ra với bác sĩ Lâm trước đây.”

“Ừ”” Phó Kình Hiên gật đầu.

Cảnh sát Trần đi về phía Lâm Diệc Hàng.

Hiển nhiên là Lâm Diệc Hàng đã trông thấy anh ta, cũng thấy cả Bạch Dương và Phó Kình Hiên phía sau.

Lâm Diệc Hàng không đếm xỉa gì đến Phó Kình Hiên, chỉ gật đầu với Bạch Dương thay cho lời chào.

Dĩ nhiên Bạch Dương cũng đáp lại, sau đó thấy cảnh sát Trần bắt đầu trao đổi với anh 1a.

Hai người trao đổi vài câu xong, cảnh sát Trần tách đám đông vây xung quanh thi thể của Cố Tử Yên ra.

Ngay khi vừa tách ra, tình trạng thi thể của Cố Tử Yên tự khắc hé lộ ngay trước mắt Bạch Dương.

Vốn dĩ bản thân Bạch Dương đã sợ hãi người chết, bây giờ bất chợt nhìn thấy thi thể chết thê thảm của Cố Tử Yên, bỗng chốc sợ tái mặt, hét lên: “ÁI”

Cảnh tượng đó như thế nào chứ? Cố Tử Yên nằm úp sấp trên bãi cỏ, cả vũng máu tươi nhuộm đỏ khóm cỏ xanh.

Còn mặt của Cố Tử Yên cũng nát bươm vì cú ngã, chẳng nhìn rõ được diện mạo, thậm chí đầu còn lõm vào một cục, có cả chất gì đó màu trắng chảy ra…

Sau mấy bận nôn khan, Bạch Dương nhắm †ịt mắt, ngã xuống ngất lịm.

“Bạch Dương!” Thấy cô đổ người về phía mình, sắc mặt Phó Kình Hiên căng thẳng, vội giơ tay ra ôm cô vào lòng.
 
Chương 1404


Chương 1404

Phó Kình Hiên đỡ lấy cô rồi ngồi xuống, để cô dựa lên cánh tay mình, rồi lắc nhẹ: “Tỉnh lại đi, Bạch Dương.”

Ở đăng kia, Lâm Diệc Hàng đã phát hiện thấy tình trạng của Bạch Dương. Anh ta vốn đang định khám nghiệm tử thi cho Cố Tử Yên, găng tay cũng đã đeo sẵn, lúc này liền tháo phựt găng tay ra, đi vê phía Phó Kình Hiên và Bạch Dương.

“Cô ấy sao rồi?” Lâm Diệc Hàng hỏi.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn Bạch Dương, vẻ ảo não vụt thoáng qua trong mắt: “Sợ quá ngất đi rồi.”

Khi ấy, quả thực anh đã lường trước việc cảnh sát Trần sẽ tách đám đông ra.

Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bịt mắt Bạch Dương lại.

Nhưng không ngờ đến lúc đó, Bạch Dương lại phản ứng nhanh hơn anh. Khi tay anh còn chưa kịp bịt mắt cô lại, cô đã trông thấy cảnh tượng kia.

Lần này, anh đã tính sai mất rồi.

Lâm Diệc Hàng không nói không rằng, lật mí mắt Bạch Dương lên xem, lại bấm huyệt nhân trung của cô và ấn một vài huyệt đạo khác.

Không bao lâu, Bạch Dương đã chau mày, mi mắt cũng rung rung, có lẽ sắp tỉnh lại.

Quả nhiên, ngay giây sau đó, Bạch Dương mở mắt, vẻ mặt đầy kinh hoàng: “Gố…

“Đừng sợ.” Phó Kình Hiên cúi thấp xuống, để trán mình chống lên trán cô: “Không sao cả rồi, đừng sợ”

“Phó Kình Hiên?” Bạch Dương chớp mắt, nhìn người đàn ông.

Phó Kình Hiên ‘ừ’ một tiếng rồi bảo: “Là tôi đây, đừng sợ.”

“Tôi vừa nhìn thấy…

“Tôi biết. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Chỉ cần không nghĩ ngợi, không nhớ lại thì sẽ không sợ nữa.” Phó Kình Hiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, giọng nói dịu dàng.

Bạch Dương thở hổn hển: ‘Không thể được. Sao tôi có thể dẫn lòng không nghĩ tới được? Cảnh tượng đó quá khủng khiếp, cứ hiện ra trong đầu tôi. Tôi… Ớ…”

Cô còn chưa nói hết, Phó Kình Hiên đã cúi xuống, bắt lấy bờ môi đỏ của cô.

Bạch Dương trừng mắt ngạc nhiên, nhất thời ngẩn tò te.

Người xung quanh cũng ngỡ ngàng trước hành động của Phó Kình Hiên.

Nhất là cảnh sát Trần, khóe môi anh ta co giật liên hồi.

Ê này, này, không phải chứ, hai người?

Chỗ này là hiện trường người chết vì tự sát nhé. Máu me nghiêm túc là thế mà đôi nam nữ chó má nhà anh chị lại còn hôn hít, rắc cơm chó được cơ đấy.

Đậu xanh!

Cảnh sát Trần tức tối thở phì phì, quay ngoắt đi Đi thôi, đi thôi. Đau cả mắt. Thật sự đau cả mắt.

Trợ lý Trương đứng bên cạnh cũng che mặt lại, ngoái đầu đi chỗ khác.

Anh ta cũng cảm thấy đau cả mắt.

Nhìn thấy cảnh Phó Kình Hiên hôn Bạch Dương, Lâm Diệc Hàng nhướng mày đứng dậy: “Hay lắm. Tôi còn đang định bảo, nếu cô ấy thật sự không quên được cảnh tượng kia, tôi có thể xóa giúp cô ấy đoạn ký ức đó. Nhưng giờ xem ra, hình như là vô ích rồi, khả năng xóa trí nhớ của ai kia mới là hữu dụng nhất!”
 
Chương 1405


Chương 1405

Anh ta đẩy cặp kính mắt, nhoẻn cười rồi quay đi, trở lại chỗ ban nãy, chuẩn bị khám nghiệm tử thi cho Cố Tử Yên.

Ở đăng này, không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua.

Lâu đến mức Bạch Dương sắp không hít thở nổi nữa, Phó Kình Hiên mới thả cô ra.

Bạch Dương mở hé mắt, vừa thở vừa nhìn Phó Kình Hiên với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng: “Anh…”

Phó Kình Hiên thả cô ra, để cô đứng lên trước.

Sau khi cô đã đứng được dậy, anh mới đứng lên, dùng ngón cái lau vệt son đỏ nơi khóe môi: “Chắc giờ sẽ không nhớ đến cảnh tượng đó và thấy sợ hãi nữa chứ?”

“..’ Bạch Dương cạn lời.

Thú thực là lúc này, trong đầu cô tràn ngập cảnh anh hôn cô, hoàn toàn không nhớ ra nổi tình trạng thi thể chết thảm của Cố Tử Yên mà cô đã thấy lúc trước.

Do đó, hiển nhiên đã không thấy sợ nữa.

Phải thừa nhận rằng cách này của anh đích thực rất hữu hiệu.

Mặc dù nó khiến cô hơi bực bội và xấu hổ.

“Cảm ơn.” Bạch Dương cúi gằm, lí nhí nói lời cảm ơn Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên đã nghe thấy, đáp lại: “Em ra bên cạnh ngồi một lúc đi đã. Tôi qua đó xem thế nào.”

Anh chỉ vào băng ghế nghỉ bên cạnh.

Bạch Dương gật đầu: “Được.”

Cô thực sự cần tỉnh táo lại và cũng không muốn tới xem tình trạng thê thảm của Cố Tử Yên.

Khó khăn lắm cô mới quên được cảnh tượng kinh khủng đó, không muốn nhớ lại đâu.

“Trương Trình, cậu ở lại với cô ấy.” Phó Kình Hiên giao Bạch Dương cho trợ lý Trương.

Trợ lý Trương đáp lời: “Vâng.”

“Tôi ra kia trước, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Phó Kình Hiên xoa đầu Bạch Dương nhẹ nhàng, rồi cất bước đi tới chỗ Lâm Diệc Hàng.

Bạch Dương nhìn bóng lưng của anh rồi sờ lên đầu chỗ anh vừa xoa, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng rằng không hề ghét bỏ.

Thậm chí ngay cả vừa rồi khi anh hôn cô, cô cũng không thấy phản cảm hay ghét bỏ gì.

Rốt cuộc thì đây là…

“Cô Bạch, chúng ta qua đó trước đã.”

Không đợi Bạch Dương suy nghĩ rõ ràng, giọng nói của trợ lý Trương đã vang lên.

Bạch Dương không còn cách nào khác, đành tạm kìm nén mối nghi hoặc trong lòng xuống, cười gượng gật đầu: “Được.”

Ở đăng kia, Phó Kình Hiên đến bên cạnh Lâm Diệc Hàng: “Thế nào?”

Lâm Diệc Hàng ngồi bên cạnh thi thể, đáp mà không buồn ngẩng đầu lên: “Nhảy từ trên cao xuống, đầu tiếp đất, vỡ xương sọ dẫn đến tử vong, ngoài ra…”

Anh ta nhấc tay Cố Tử Yên lên và nắn, nắn †ừ ngón tay đến vai, vẻ mặt bỗng trở nên bất thường.
 
Chương 1406


Chương 1406

Khung xương này…

Lâm Diệc Hàng buông cánh tay này ra, tiếp tục túm lấy cánh tay kia của Cố Tử Yên nhanh như chớp, lại nắn từ ngón tay, nắn cho đến vai, sau đó nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng âm u kỳ lạ.

“Chuyện gì vậy?” Động tác vừa rồi của Lâm Diệc Hàng đã khiến Phó Kình Hiên nghi ngờ. Anh lên tiếng hỏi.

Lâm Diệc Hàng đứng dậy, không trả lời anh mà nhìn sang cảnh sát Trần: “Đưa thi thể vào nhà xác trước đi đã. Tiếp đó, tôi cần tiến hành giải phẫu thi thể”

“Nếu như giải phẫu thì tôi cần xin chỉ thị của cấp trên.” Cảnh sát Trần chau mày.

Lâm Diệc Hàng tháo găng tay ra: “Vậy thì anh cố gắng càng nhanh càng tốt. Việc này hết sức quan trọng với vụ án.”

Cảnh sát Trân nhìn anh ta, rồi lại nhìn thi thể trên mặt đất. Không còn cách nào khác, đành phải ra một chỗ gọi điện thoại.

Phó Kình Hiên nheo mắt nhìn Lâm Diệc Hàng chăm chú: “Cậu đã phát hiện được gì rồi? Từ biểu hiện vừa của cậu, tôi có thể nhận ra là cái xác này có vấn đề, phải không?”

Lâm Diệc Hàng đẩy cặp kính mắt: “Thi thể này đúng là có vấn đề. Tôi nghi ngờ đây không phải Cố Tử Yên.”

“Cậu nói sao?” Đồng tử của Phó Kình Hiên co rụt lại, mặt cũng biến sắc: “Không phải Cố Tử Yên?”

Lâm Diệc Hàng ‘ừ’ một tiếng: ‘Khả năng bảy mươi phần trăm là không phải. Cậu biết đấy, ở nước ngoài tôi có kiêm thêm nghề pháp y một thời gian nên tôi hiểu rất rõ về khung xương người. Vừa rồi tôi đã nắn thử cánh tay của thi thể này, phát hiện xương cánh tay của thi thể không khớp với xương của Cố Tử Yên. Tuy hình thể cái xác này tương tự như Cố Tử Yên nhưng khung xương lại to hơn Cố Tử Yên một chút. Cho nên…

Anh ta còn chưa nói hết, cảnh sát Trần đã quay trở lại: “Bác sĩ Lâm, cấp trên của chúng tôi đã đồng ý với đề nghị giải phẫu tử thi. Công việc tiếp theo xin cảm phiền anh”

Lâm Diệc Hàng khẽ gật đầu: “Không hề gì.

Chuyển khoản chỉ phí khám nghiệm tử thi đến tài khoản của tôi đúng hẹn là được”“

Khóe môi cảnh sát Trần giật giật: “Anh yên †âm, sẽ không thiếu phần của anh đâu.”

Nói xong, anh ta bố trí cho các cảnh sát thu dọn thi thể trên mặt đất, chuẩn bị đưa đến nhà xác.

Lâm Diệc Hàng nhìn Phó Kình Hiên: “Trong bệnh viện tôi có lưu giữ tài liệu vê DNA của Cố Tử Yên, nên tiếp theo đây tôi sẽ lấy mẫu DNA của thi thể này, sau đó đối chiếu với mẫu của Cố Tử Yên. Kết quả cuối cùng mà khẳng định hai mẫu DNA không giống nhau thì chứng tỏ người chết đích thực không phải Cố Tử Yên. Cô ta đã chạy thoát rồi.

Phó Kình Hiên siết chặt nắm đấm, sát khí hừng hực quanh người, gương mặt lạnh như băng dưới địa ngục: “Tôi biết rồi. Cậu đi đi. Tiếp theo cứ giao cho tôi.”

Lâm Diệc Hàng không nói gì nữa, đút hai †ay vào túi áo phẫu thuật màu xanh thẫm, quay lưng rời đi.

Phó Kình Hiên đứng tại chỗ, nhìn nhóm cảnh sát đang thu dọn thi thể trên mặt đất.

Anh mím chặt bờ môi mỏng, sóng gió đã cuộn trào trong đáy mắt.

Anh tin những lời Lâm Diệc Hàng nói, thi thể này có khả năng không phải là Cố Tử Yên.

Trước đó trên đường đến đây, anh đã cảm thấy việc Cố Tử Yên tự sát chứa đầy nghi vấn khiến người ta không thể nghĩ thông suốt. Chẳng hạn như thời điểm tự sát, chẳng hạn như nguyên nhân tự sát.

Vì lẽ đó nên anh vẫn lo lắng sẽ có biến cố không thể lường trước nào đó xảy ra.

Và hiện tại, thực tế đã chứng minh nỗi lo của anh không phải dư thừa.
 
Chương 1407


Chương 1407

Biến cố đã xuất hiện. Người tự sát không phải Cố Tử Yên mà là thế thân của Cố Tử Yên.

Đầu tiên là khung xương không khớp theo như lời Lâm Diệc Hàng nói, tiếp đến là gương mặt của thi thể.

Phó Kình Hiên ngước nhìn lên trên tòa nhà.

Anh nhớ là phòng bệnh của Cố Tử Yên nằm ở tầng mười. Nhảy từ trên đó xuống thì quả thực sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng chắc chắn sẽ không đến nỗi mặt mũi biến dạng, hoàn toàn không thể nhận diện được.

Trong khi toàn bộ gương mặt của thi thể này nát bét, hoàn toàn không thể phân biệt được khi còn sống trông như thế nào.

Ngay ánh mắt đầu tiên khi thấy cái xác, anh đã có cảm giác rất vô lý, cảm thấy sai sai ở đâu đó, nhưng mãi không diễn tả được.

Cho đến khi Lâm Diệc Hàng nói có khả năng thi thể này không phải Cố Tử Yên, anh mới bất chợt ngộ ra, điều sai sai ở đây chính là gương mặt của cái xác.

Thậm chí hiện tại, anh có thể khẳng định, trước khi nhảy xuống khỏi tòa nhà, gương mặt của cái xác này đã bị hủy hoại, nên sau khi nhảy xuống mới tạo ra được tình trạng như bây giờ, mục đích là không để ai nhận ra.

Bằng không, việc thi thể không phải Cố Tử Yên sẽ lộ mất chứ gì nữa?

Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng, thâm hiểm.

Giỏi lắm! Có thể thoát th@n dưới sự giám sát của cảnh sát, còn có thể tìm cho mình một thế thân.

Đúng là anh đã xem thường Cố Tử Yên rồi!

Chẳng mấy chốc, thi để đã được khiêng đi. Trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu chưa khô.

Phó Kình Hiên liếc nhìn vũng máu, rồi xoay người đi về phía Bạch Dương.

Bạch Dương đang uống nước được trợ lý Trương mua, thấy anh quay lại thì tức tốc đóng nút chai nước của mình lại, lấy một chai khác và mở ra, đưa cho anh: “Uống chút nước đi cho trôi cảm giác khó chịu trong lòng.”

Tuy anh chẳng hề sợ hãi cảnh tượng khủng khiếp kia, nhưng nhìn nhiều thì kiểu gì trong lòng cũng thấy không thoải mái.

Uống một ít nước sẽ thấy đỡ hơn hẳn.

Phó Kình Hiên nhìn chai nước Bạch Dương đưa, hàng lông mày cau có giãn hẳn ra, giơ †ay nhận lấy chai nước: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Bạch Dương lắc đầu, sau đó ngoái lại nhìn phía đằng kia: “Khám nghiệm tử thi xong rồi à? Tôi thấy hình như họ đã đem thi thể của Cố Tử Yên đi rồi”

“Vẫn chưa xong. Nhưng tạm di dời đến nhà xác trước. Lâm Diệc Hàng đã phát hiện được một vài chỉ tiết” Phó Kình Hiên ngồi xuống cạnh cô.

Bạch Dương dịch sang bên cạnh, nhường cho anh một chỗ ngồi rộng rãi: “Chi tiết gì vậy?”

“Người tự sát rất có khả năng không phải Cố Tử Yên.” Phó Kình Hiên nhìn cô và đáp.

Đồng tử của Bạch Dương co rụt lại.

Trợ lý Trương bên cạnh cũng ngẩn ra: “Không… không phải Cố Tử Yên?”

Phó Kình Hiên gật đầu rồi kể lại nội dung cuộc trò chuyện ban nấy với Lâm Diệc Hàng cùng những ý nghĩ và suy đoán của bản thân.
 
Chương 1408


Chương 1408

Bạch Dương nghe xong, mất một lúc mới lấy lại được giọng nói, cảm xúc có phần kích động: “Sao lại như thế được? Nếu người tự sát không phải Cố Tử Yên thì đó là ai? Cố Tử Yên đang chấp hành giám sát †ại ngoại, luôn ở trong phạm vi giám sát của cảnh sát suốt hai mươi tư giờ. Cô ta hoàn toàn không thể ra khỏi phòng bệnh.

Vậy thì cô ta làm thế nào mà tìm được người đến nhảy lầu thay mình? Và làm thế nào trốn thoát được khỏi phòng bệnh?

Những điều này không tài nào giải thích được!”

Trợ lý Trương cũng gật đầu lia lịa: “Phải đấy tổng giám đốc Phó. Quả thực là chuyện này hơi bất khả thi.”

Phó Kình Hiên buông mi: “Không có gì là bất khả thi cả. Đúng là Cố Tử Yên không thể ra ngoài, nhưng người bên ngoài lại có thể vào trong. Chỉ c ần sau khi vào trong, tráo đổi quần áo với Cố Tử Yên, cũng không phải là không qua mắt được phía cảnh sát và rời khỏi phòng bệnh.”

“Chuyện này… Bạch Dương và trợ lý Trương đều ngây ra.

Đúng thế. Cố Tử Yên không ra ngoài được, nhưng đâu có nghĩa là người ở bên ngoài không thể vào phòng bệnh của cô ta được.

Nếu như sau cùng thật sự chứng thực được thi thể không phải là Cố Tử Yên.

Vậy thì những lời Phó Kình Hiên nói là sự thật.

Có người đã vào phòng bệnh của Cố Tử Yên, tráo đổi với Cố Tử Yên, sau đó nhảy lầu tự sát, diễn một màn kịch Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát để trốn ngồi tù.

“Còn về việc làm thế nào Cố Tử Yên liên hệ được với người thay thế cô ta thì vẫn cần phải điều tra.” Phó Kình Hiên uống một ngụm nước, giọng nói trầm xuống.

Bạch Dương im bặt, chỉ cảm thấy da gà nổi lên khắp người.

Lúc này, điện thoại di động của Phó Kình Hiên đổ chuông.

Anh đặt chai nước xuống, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến thì khẽ chau mày, sau đó đứng dậy: “Tôi ra kia nghe cuộc điện thoại.”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu.

Phó Kình Hiên bước tới phía trước, trợ lý Trương cũng đi theo sau.

Vì anh ta đã trông thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến cho tổng giám đốc Phó là từ bên phía tập đoàn. Có lẽ lát nữa tổng giám đốc Phó sẽ căn dặn anh ta làm gì đó.

Bạch Dương ngồi trên ghế dài không động đậy, cô hơi cúi đầu siết chặt bình nước trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân hấp tấp truyền tới, còn kèm theo tiếng khóc đau khổ, tuyệt vọng của một người phụ nữ: “Tử Yên, hu hu hu, Tử Yên của mẹ…”

Là bà Cốt Bạch Dương vội ngẩng đầu, cô quay đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy ba người nhà bà Cố đang đi tới đây.

Cũng đúng, dù Cố Tử Yên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố, nhưng nói thế nào cũng vẫn còn chút tình cảm.

Bây giờ tin Cố Tử Yên tự sát được truyền đi, đương nhiên người nhà họ Cố sẽ đến.

“Tử Yên, Tử Yên của mẹ!” Bà Cố đi đầu, bước chân nghiêng ngả lảo đảo, nghẹn ngào khóc nấc lên.

Cố Việt Bân đỡ bà ta: “Từ từ thôi, cẩn thận ngã.
 
Chương 1409


Chương 1409

“Tôi từ từ thế nào được. Việt Bân, Tử Yên của chúng ta nhảy lầu tự sát rồi, Tử Yên chết rồi!” Bà Cố túm ống tay áo ông ta, đôi mắt đỏ bừng gào lên.

Cố Việt Bân thở dài: “Tôi biết. Tử Yên chết †ôi cũng rất buồn. Nhưng bà không thể kích động quá được, lỡ bà ngã bệnh, chẳng phải tôi lại phải lo lắng cho bà nữa sao?”

Bà Cố không nói gì, chỉ cúi đầu khóc không thành tiếng.

Mà Cố Mạn Tình đi sau hai người vẫn rề rà đi tới, trên mặt không hề có vẻ đau lòng khổ sở nào mà chỉ có phiền chán mất kiên nhãn.

Dù rằng khi nghe tin Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát cô ta cũng rất kinh ngạc.

Nhưng sau khi hết kinh ngạc, cô ta lại không cảm thấy gì nữa cả.

Cô ta và Cố Tử Yên không phải chị em ruột, Cố Tử Yên chết thì chết thôi, đương nhiên cô ta sẽ không cảm thấy khổ sở hay tiếc nuối gì vì Cố Tử Yên, cô ta còn thấy vui vẻ nữa là đằng khác.

Đối với cô ta, Cố Tử Yên chết cũng là một chuyện tốt, ít nhất sau này ba mẹ sẽ không nhớ thương Cố Tử Yên mãi nữa.

Nghĩ thế, Cố Mạn Tình nhếch môi cười.

Cố Mạn Tình đang cười đắc chí thì đột nhiên nhìn thấy Bạch Dương đẳng trước, vẻ mặt cô ta lập tức cứng đờ: “Cô Bạch!”

Nghe thấy hai chữ này, vợ chồng Cố Việt Bân cũng sửng sốt, cả hai đồng thời nhìn về hướng Cố Mạn Tình chỉ.

Nhìn thấy Bạch Dương, bà Cố như phải chịu k1ch thích gì cực kỳ nghiêm trọng, bà †a ra sức giấy khỏi tay Cố Việt Bân, vẻ mặt dữ tợn đi vê phía Bạch Dương.

Bạch Dương thấy bà ta tới, hơn nữa còn mang theo bộ mặt âm u đó thì đã biết bà †a không có ý tốt, cô âm thầm đề cao cảnh giác.

Vậy nên khi bà Cố giơ tay định tát lên mặt Bạch Dương, cô đã phản ứng ngay, cô giữ chặt cổ tay bà Cố.

Bà Cố đau đến mức nét mặt vặn vẹo: “Buông tôi ra!”

Đương nhiên Bạch Dương sẽ không buông bà ta ra, mà cô còn mạnh tay hơn nữa.

Thấy bà Cố đau đến mức mặt mày đỏ bừng nhưng trong lòng cô không thấy vui vẻ chút nào, mà ngược lại còn thấy hơi oan tức.

Đúng thế, oan ức.

Cô không hiểu tại sao mình lại sinh ra cảm xúc này với bà Cố, cô cũng lười nghĩ.

Cô đẩy mạnh bà Cố ra rồi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nói: “Bà Cố, bà muốn đánh tôi?”

Từ nhỏ đến lớn ba mẹ cô còn chưa đánh cô cái nào, họ đều che chở cô như tâm can bảo bối.

Một người đàn bà có thù với cô lấy tư cách gì đánh cô?

Chuyện càng quái lạ hơn là, khi người đàn bà này muốn đánh cô, cô lại cảm thấy đau khổ.

Bà Cố xém bị Bạch Dương đẩy ngã xuống đất, may mà Cố Việt Bân đỡ bà ta lại kịp thời nên bà ta mới không ngã nhào ra đất.

Bà ta níu tay Cố Việt Bân, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Dương: “Đều do mày, là mày hại chết Tử Yên, là do mày, mày trả Tử Yên lại cho tao, trả Tử Yên lại cho tao!”
 
Chương 1410


Chương 1410

Bà Cố rít gào mắng chửi Bạch Dương, trong giọng nói tràn ngập thù hận.

Nếu không phải bà ta bị Cố Việt Bân kéo lại thì sợ rằng bà ta đã nhào tới cào nát mặt Bạch Dương rồi.

Bạch Dương vô cùng bực bội, cũng hết sức khó chịu và tủi thân.

Cô siết chặt nắm đấm, tức đến mức bật cười: “Bà Cố, ăn nói phải để ý một chút, cái gì mà tôi hại chết Cố Tử Yên?”

“Là mày, chính là mày!” bà Cố run rẩy chỉ vào mặt Bạch Dương: “Nếu không phải mày hại Tử Yên phải ở tù, chắc chắn Tử Yên sẽ không nhảy lầu tự sát. Hu hu hu, Tử Yên đáng thương của mẹ…”

Bà Cố ngã vào lòng Cố Việt Bân, khóc nức nở không thành tiếng.

Cố Việt Bân nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà ta, giúp bà ta dễ thở hơn, có vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó.

Bạch Dương giành nói trước: “Nực cười. Vì †ôi tống Cố Tử Yên vào tù nên Cố Tử Yên tự sát cũng đổ lên đầu tôi luôn? Đạo lý kiểu gì thế? Rõ ràng kết cục ngày hôm nay là do Cố Tử Yên tự chuốc lấy. Nếu cô ta không làm chuyện ác thì tôi cũng không thể tống cô ta vào tù, vậy cô ta sẽ không tự sát đúng không? Cho nên các người có tư cách gì mà trách tôi, muốn trách phải tự trách các người, là do cách giáo dục của các người có vấn đề!”

Nhưng đối với vợ chồng Cố Việt Bân tam quan vốn đã có vấn đề thì bọn họ chẳng thể nào nghe lọt tai lời cô nói được.

Bà Cố vẫn khăng khăng là Bạch Dương hại chết Cố Tử Yên, chỉ thẳng vào mặt Bạch Dương mà nguyền rủa: “Bạch Dương, mày hại chết Tử Yên, khiến tao mất đi một đứa con gái. Tao nguyền rủa mày, sau này cũng sẽ có một ngày mày mất đi người quan trọng nhất với mày, đau đớn tận cùng như †ao ngày hôm nay!”

Bạch Dương trợn mắt, đồng tử không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Thật quái lại.

Rõ ràng là cô không nên để ý tới lời nguyền rủa này mới đúng, dù sao thì những thứ như nguyền rủa này đều giả cả.

Nhưng không biết tại sao bây giờ trong lòng cô lại vô cùng để ý. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt hận thù như muốn ăn †ươi nuốt sống cô của bà Cố, trái tim cô cũng loáng thoáng thấy đau đớn, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

Bạch Dương hít một hơi thật sâu, siết chặt †ay, cố gắng đè cảm giác phức tạp nơi đáy lòng xuống. Cô nhếch môi nở một nụ cười khinh bỉ: ‘Được, vậy bà Cố cứ đợi đi, đợi xem tôi có mất đi người quan trọng nhất, đau khổ tột cùng như bà hay không!”

Ba mẹ cô đều đã mất.

Trên thế giới này hoàn toàn không có người quan trọng nhất với cô nữa.

Vậy nên lời nguyền rủa nực cười của bà Cố đã định trước chỉ là lời nói suông vô tác dụng thôi.

“Ranh con, có một số chuyện đừng nói chắc ăn quá, không thì tới lúc đó hối hận cũng chẳng kịp đâu.” Cố Việt Bân nhìn Bạch Dương, khuôn mặt già nua âm u nói.

Bạch Dương hất cằm: “Tôi không biết tôi có hối hận hay không. Nhưng tôi biết ông sẽ không nhìn thấy ngày tôi hối hận đâu.”

Mặt mày Cố Việt Bân biến sắc: “Mày có ý gì? Có phải mày…”

“Có phải tôi làm sao?” Bạch Dương nhún vai.

Nét mặt già nua của Cố Việt Bân run rẩy, sau đó ông ta cụp mắt, che khuất sự tối †ăm trong mắt mình: “Không gì hết, chúng ta đi.”

Ông ta không thể hỏi có phải Bạch Dương đã biết thận của ông ta có vấn đề rồi không được.

Lỡ Bạch Dương không biết thì chẳng khác nào ông ta tự bê đá đập chân mình.
 
Chương 1411


Chương 1411

Cho nên, ông ta không thể mạo hiểm.

Có lẽ lời Bạch Dương vừa nói là có ý khác.

Nghĩ như thế, Cố Việt Bân dìu bà Cố đi, sợ ở lại đây lâu quá sẽ lộ ra sơ hở.

Hơn nữa bọn họ còn phải đi nhận xác Cố Tử Yên, tìm hiểu tình huống cụ thể khi Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát, không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây được. Sau này vẫn còn cơ hội cho ông ta xử lý Bạch Dương.

Sau khi lạnh lùng nhìn Bạch Dương một cái, Cố Việt Bân liền quay người muốn đi.

Mà khi ông ta xoay người, thận ông ta đột nhiên đau đớn kịch liệt.

Cố Việt Bân đau đớn rên thành tiếng, ông †a buông bà Cố ra, như sắp ngã xuống đất.

Mà Bạch Dương cũng không biết mình nghĩ gì, khi cơ thể Cố Việt Bân sắp trượt xuống, cô lại vô thức vươn tay đỡ ông ta lại.

Động tác này, đừng nói là chính cô, đến cả hai vợ chồng Cố Việt Bân cũng hết sức kinh ngạc.

Đặc biệt là Cố Việt Bân, ông ta nhìn cánh tay Bạch Dương đang đỡ mình, nét mặt già nua thoáng run rẩy.

“Cô…

Nghe thấy giọng Cố Việt Bân, Bạch Dương lập tức nhận ra mình vừa làm gì, cô vội vàng thả tay ông ta ra rồi lùi vê sau một bước, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian diễn tiết mục vu oan giá họa với tổng giám đốc Cố đâu.”

“Cô nói tôi diễn kịch?” Cố Việt Bân tức đến mức th ở dốc.

Ông ta thừa nhận ông ta không phải người tốt.

Nhưng ông ta cũng không tới mức làm những chuyện vu oan giá họa vô vị thế này!

Bạch Dương không nói thêm gì, xoay mặt sang hướng khác.

Bởi vì cô biết, Cố Việt Bân không hề ăn vạ.

Nói là ăn vạ như thế cũng chỉ vì cô muốn tìm một cái cớ cho hành động mình vừa đỡ ông tay ban nấy thôi.

Chỉ có như vậy thì cô mới có thể thuyết phục hành động này của mình không phải vì lo lắng ông ta xảy ra chuyện. Mà là không muốn ông ta ngã ở ngay trước mặt cô, sau đó gây phiền phức, nói cô xô ngã ông ta.

Dù sao, cặp vợ chồng này cũng có thể làm ra loại chuyện đó.

Thấy Bạch Dương im lặng, mà mình cũng đang đau không chịu nổi, Cố Việt Bân cũng chẳng còn tâm trạng dây dưa tiếp với cô, vội kêu bà Cố tới đỡ mình, đi tìm bác sĩ lấy thuốc giảm đau gì đó trước đã.

Tuy bà Cố còn muốn dạy dỗ Bạch Dương, trút bỏ lửa giận trong lòng.

Nhưng bà ta cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, hằn học trừng mắt với Bạch Dương xong rồi đỡ Cố Việt Bân bỏ đi.

Cố Việt Bân là trụ cột duy nhất của nhà họ Cố, nếu ông ta có mệnh hệ gì.

Một người phụ nữ chỉ ru rú trong nhà như bà ta, chắc chắn sẽ bị những lão cáo già trong tập đoàn ăn sạch sẽ, không giữ được gia sản của nhà họ Cố.

Bà Cố đỡ Cố Việt Bân rời đi.

Bởi vì đi quá vội nên cũng không chú ý tới Cố Mạn Tình ở lại.
 
Chương 1412


Chương 1412

Cố Mạn Tình đứng đối diện với Bạch Dương: “Cô Bạch, thật không ngờ Cố Tử Yên lại nhảy lầu tự sát.”

“Khá bất ngờ.” Bạch Dương gật đầu, nhìn vào mặt cô ta, như thể muốn nhìn ra được điều gì đó: “Hình như cô rất vui nhỉ?”

Cố Mạn Tình che miệng mỉm cười.

Hành động đó gần giống hệt với dáng vẻ mỉm cười của các cô chiêu lá ngọc cành vàng trong giới.

Có vẻ như trong khoảng thời gian này, cô †a đã kết giao kha khá với mấy cô chiêu trong giới kia, nên cách ăn nói cùng cử chỉ †rở nên ngày càng tao nhã.

Tóm lại, Cố Mạn Tình bây giờ nào còn dáng vẻ quê mùa, rụt rè tự ti như lúc vừa mới tới Hải Thành chứ. Cả người trở nên cởi mở, phóng khoáng, rạng rỡ. Có nói cô ta chưa từng sống ở nông thôn cũng chẳng điêu.

“Tất nhiên là tôi vui vẻ rồi.” Cố Mạn Tình khoanh tay, thẳng thắn thừa nhận tâm trạng hiện tại của mình: “Vừa nãy cô cũng thấy dáng vẻ của mẹ tôi rồi đấy. Tuy Cố Tử Yên đã đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ, nhưng không có nghĩa tình cảm của ba mẹ dành cho cô ta đã hoàn toàn cắt đứt. Cho nên, chỉ cần Cố Tử Yên còn sống thì tình cảm đó vẫn luôn tồn tại. Chưa biết chừng sau khi ra tù, ba mẹ lại đau lòng cho nó rồi lại đón nó về nhà họ Cố thì sao? Mà bây giờ, Cố Tử Yên đã chết, tôi không cần lo lắng tới những điều này nữa, cô nói xem làm sao tôi không vui được chứ?”

Nghe cô tay nói vậy, Bạch Dương nheo mắt lại, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Thế à? Vậy e rằng cô phải thất vọng rồi.”

Cố Tử Yên vẫn còn chưa có chết đâu.

“Ý cô là gì?” Cố Mạn Tình nhìn nụ cười trên mặt Bạch Dương, trong lòng giật thót, bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.

Bạch Dương vén tóc bên tai: “Không có gì, sau này cô sẽ biết thôi.”

“Cô…” Cố Mạn Tình đang định hỏi rốt cuộc Bạch Dương muốn giấu diếm điều gì thì đột nhiên thấy sau lưng cô có hai bóng người đi tới. Cô ta nhíu mày rồi nuốt lời định nói trở lại.

Phía sau Bạch Dương là Phó Kình Hiên nghe điện thoại xong quay lại cùng trợ lý Trương.

Trợ lý Trương phát hiện bóng dáng của Cố Mạn Tình đầu tiên, vẻ mặt nặng nề, nhắc nhở người đàn ông đang xem di động bên cạnh: “Tổng giám đốc Phó, Lý Thất.”

Nghe thấy cái tên này, Phó Kình Hiên vội buông di động xuống, nhìn về phía Bạch Dương đang đứng.

Thấy Bạch Dương và Cố Mạn Tình đang đứng cạnh nhau nói gì đó. Hơn nữa, sắc mặt của Cố Mạn Tình còn hơi khó coi, trái †im anh bỗng thắt lại.

“Bạch Dương!” Phó Kình Hiên gọi Bạch Dương một tiếng, sau đó rảo bước nhanh hơn.

Cố Mạn Tình thấy anh bước nhanh tới, biết anh lo lắng mình sẽ làm gì đó với Bạch Dương, bèn vội vàng dịch chân lùi về phía sau: “Nếu cô Bạch không chịu nói vì sao tôi sẽ thất vọng thì chính tôi tự điều tra vậy.

Được rồi cô Bạch, tổng giám đốc Phó đã tới rồi, tôi không quấy rầy mọi người nữa.

Tạm biệt.”

Dứt lời, cô ta xoay người, nhanh chóng rời đi.

Ngay khi bóng dáng cô ta vừa biến mất, Phó Kình Hiên đã đi tới bên cạnh Bạch Dương, nắm lấy bả vai cô rồi quan sát cô †ừ trên xuống dưới. Trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm cùng lo lắng không chút che giấu: ‘Không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?”

Bạch Dương lắc đầu: “Không, chúng tôi chỉ nói mấy câu thôi.”

“Nói cái gì?” Thấy cô thật sự không sao, Phó Kình Hiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỏ †ay xuống.
 
Chương 1413


Chương 1413

Bạch Dương mím đôi môi đỏ mọng rồi trả lời: “Chúng tôi nhắc tới Cố Tử Yên. Chẳng phải anh nói, người chết không phải Cố Tử Yên à? Cho nên tôi đang nghĩ, rốt cuộc là ai giúp đỡ cô ta chạy trốn, là kẻ nào sắp xếp người chết thay cho cô ta. Dù gì trong phòng bệnh, Cố Tử Yên luôn bị cảnh sát theo dõi, bên người cũng không có thiết bị điện tử nào. Nếu không phải có người ra tay giúp đỡ cô ta thì một mình cô ta không thể làm được những việc này. Mà người tôi nghi ngờ đầu tiên, đó chính là ba người nhà họ Cố.”

“Quả thật những gì cô Bạch nói rất có lý” Trợ lý Trương sờ cằm nói: “Nhất là vợ chồng Cố Việt Bân. Hai vợ chồng họ có tình cảm với Cố Tử Yên, cho nên, vì để cứu cô ta, cũng rất có khả năng lên kế hoạch cho mọi chuyện.”

Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy. Vì thế nên †ôi mới nghi ngờ người nhà họ Cố. Vừa rồi †ôi trò chuyện với Lý Thất, cô ta chỉ ước gì Cố Tử Yên chết thôi, cho nên sẽ không phải là người giúp đỡ Cố Tử Yên được. Còn về phần hai vợ chồng Cố Việt Bân, bây giờ tôi cũng xóa bỏ nghỉ ngờ rồi.”

“Ồ?” Phó Kình Hiên nhướng mày, nhanh chóng đoán được lý do: “Em đã gặp vợ chồng họ rồi hả?”

Cô gặp Lý Thất, trò chuyện cùng cô ta mới chắc chắn Lý Thất không hề giúp đỡ cho Cố Tử Yên.

Thế thì tương tự, nhất định cô cũng đã gặp vợ chồng Cố Việt Bân, còn nói gì đó với họ nữa, cho nên mới nói không phải vợ chồng nhà này.

Bạch Dương cũng không ngạc nhiên khi Phó Kình Hiên có thể đoán ra điều này. Dù sao cũng rất dễ suy đoán. Cô ‘ừ’ một tiếng đáp lại: “Ừ, lúc anh đi nghe điện thoại, vợ chồng Gố Việt Bân đã tới đây. Bà Cố khóc rất thảm thiết, tuy cảm xúc của Cố Việt Bân đỡ hơn đôi chút, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nhìn ra sự đau đớn trong mắt ông †a. Điều đó chắc chắn không thể giả vờ được, họ thật sự tưởng rằng Cố Tử Yên đã nhảy lầu tự sát. Cho nên, người giúp đỡ Cố Tử Yên rời khỏi đây, nhất định không thể nào là họ.”

“Hóa ra là thế.” Phó Kình Hiên hếch cằm: “Nhưng bây giờ chúng ta ở đây đoán già đoán non xem ai là kẻ giúp đỡ Cố Tử Yên thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cụ thể vẫn phải cần xem tài liệu của bên phía cảnh sát. Họ giám sát cô ta một ngày hai mươi tư tiếng, chắc chắn biết người đếm thăm nom Cố Tử Yên trong một tháng nay là ai.

Kẻ giúp đỡ cô ta nhất định cũng nằm trong số đó.”

“Nói cũng phải.” Bạch Dương mím môi.

“Đi thôi. Tới bệnh viện trước đã, chắc kết quả giám định của Lâm Diệc Hàng đã có rồi.” Phó Kình Hiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói.

Bạch Dương không phản đối, quay đầu liếc nhìn vị trí xác chết rơi xuống lúc trước, thấy vũng máu tươi vẫn chưa được dọn dẹp, không khỏi rùng mình.

Đúng lúc này, một bàn tay vươn tới, che mắt cô lại: “Đừng nhìn.”

Sau đó, bàn tay đó xoay đầu cô về: “Có sợ không?”

“Vẫn ổn.” Bạch Dương lấy tay của Phó Kình Hiên xuống: “Thi thể đã được dọn đi rồi, chỉ còn lại vũng máu này thôi. Cho nên, ngoài hơi khó chịu ra thì cũng không đáng sợ như lúc trước nữa.”

“Vậy cũng đừng nhìn, sẽ gặp ác mộng đấy.”

Phó Kình Hiên thả tay xuống.

Bạch Dương im lặng đi bên cạnh anh, chuẩn bị đi tìm Lâm Diệc Hàng.

Bỗng nhiên, di động của cô vang lên.

Cô vừa đi vừa mới lấy di động ra nhìn thì đã thấy hai chữ ‘Lục Khởi’ không ngừng nhảy nhót trên màn hình.

“Là A Khởi.” Bạch Dương không nghe máy ngay mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bất giác nói một câu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top